Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 70: Chương 70



Ngô Tiểu Thanh giúp cô vỗ vỗ sau lưng, nhẹ giọng nói: “Tan học đi về thì đến thẳng phòng y tế tìm cha con nhé.”

Hai mắt Lạc Di tỏa sáng, lập tức hiểu ý mẹ mình, cô cười tủm tỉm gật đầu. Có đồ ăn ngon!

Cô cầm lấy cái cặp sách nhỏ được làm từ quần áo cũ, nhận lấy một cái túi, bên trong được đặt hai cái hộp cơm bằng nhôm rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Cô vừa chạy ra thì đã hai chị em nhà Lạc Tiểu Đào và Lạc Nhiên đã chạy theo cô như cái đuôi nhỏ.

Ngô Tiểu Thanh đưa mắt nhìn bóng dáng con gái đi xa dần, trong lòng nóng hổi, cảm giác như thấy được hy vọng tương lai.

Chị dâu hai nhà họ Lạc cho gà ăn xong thì phủi phủi tay lên người, nói: “Em dâu à, nên bắt đầu làm việc rồi, chú ba đâu rồi? Gọi chú ấy lên đi.”

Bà ta không ưa nhất là nhà chú ba lười biếng, vẫn còn ăn chung nồi, chưa ở riêng, hẳn là nên cùng nhau làm việc mới đúng.

Ngô Tiểu Thanh vừa nhìn đã biết ý đồ của bà ta, chị dâu cả thì thảo mai, cười cười trước mặt, thích gây chuyện sau lưng, chị dâu hai thì tự cho mình là thông minh, nhưng mà luôn bị lấy ra làm công cụ tay sai.

“Anh ấy đã đi ra ngoài rồi.”

Nói xong lời này, bà cũng chậm rãi đi ra ngoài.

Hai mắt chị dâu hai xoay vòng vòng, đi theo Ngô Tiểu Thanh, hỏi: “Tối hôm qua hình như chú ba mang theo một cái túi về nhà, là cái gì vậy? Sao lại cho vào phòng mình? Không phải nên giao nộp lên cho mẹ sao?”

Ở chung với nhau chính là không có sự riêng tư, mọi hành động và cử chỉ đều lọt vào mắt người khác.

Ngô Tiểu Thanh có chút thấy bà ta rất phiền:

“Áo bông của Tiểu Di và Tiểu Nhiên nhà tôi đều rách cả rồi, không thể nào mặc được nữa, Quốc Vinh mang về mấy cân bông, để làm cho bọn nhỏ một chiếc áo bông.”

Bây giờ cũng là bọn trẻ lớn hơn trong nhà thì mặc quần áo mới, quần áo cũ của bọn nó thì cho các em.

Chờ đến phiên các con của nhà Lạc Quốc Vinh thì đã thành phế phẩm không ra hình dáng gì nữa, bông vải bên trong đều dúm cục lại, không còn ấm áp nữa, gió đông thổi đến cũng không thể giữ ấm được.

Trước đây còn có thể núp trong chăn để sưởi ấm, bây giờ cũng đi học rồi, cũng phải để cho bọn nhỏ mặt ấm một chút.

Chị dâu hai kinh ngạc thốt lên: “Trẻ con mỗi năm đều lớn mặc quần áo mới làm gì? Đến sang năm cũng không thể mặc được nữa, không bằng làm một cái cho Tiểu Binh nhà chị, thằng bé mặc xong lại cho Tiểu Nhiên.”

Về phần Lạc Di thì bà ta trực tiếp bỏ qua, nhắc cũng không muốn nhắc, bà ta không muốn thừa nhận là mình có chút sợ con nhóc đó.

Bé gái nhà ai giám g.i.ế.c gà? Giết gà xong cũng không bị trách phạt gì.

Như thế là dám đối nghịch với bà cụ Lạc, còn đấu thắng nhân vật hung ác.

Giọng điệu đương nhiên của bà ta làm Ngô Tiểu Thanh nhíu mày:

“Đây là vải bông mà Quốc Vinh nhà tôi nghĩ trăm phương ngàn kế mới có được, anh hai cũng được đấy.”

Những đồ khác đều để ở chỗ thầy thuốc Lý, duy chỉ có bông là không, đây là thứ không tránh được mắt người khác.

Làm áo bông mới, chỉ cần người không mù mắt thì đều có thể nhìn thấy.

Chị dâu hai không hề khách sáo, nói: “Cái gì mà nhà em nhà chị, chúng ta là người nhà, của em là của chị, của chị là của em, quần áo của bọn nhỏ đều thay phiên nhau mặc.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 71: Chương 71



Đây chính là chỗ không hay của việc ở chung, cái gì cũng là của chung.

“Theo như chị nói thì đồ của chị đều là của tôi.” Ngô Tiểu Thanh cũng không phải là người dễ bắt nạt, chị em dâu gây nhau vài chục năm nay, bà chưa từng thất bại.

“Vậy được rồi, chờ chút nữa lấy giường và tủ của nhà chị đưa đi cầm đổi đồ về.”

“Sao cô lại không nói đạo lý như thế được?” Lúc này chị dâu hai mới nghĩ đến chuyện số bông đó phải bỏ tiền ra mua, vậy thì số tiền đó ở đâu ra? Bà cụ cho sao? không thể nào. “Mẹ có biết không?”

“Cũng chẳng đòi tiền bà cụ, bà cụ có biết hay không thì có quan trọng không?” Ngô Tiểu Thanh đã có con đường kiếm tiền, trong lòng đã có sức mạnh, vì sao bà cụ Lạc có thể nắm thóp được con cháu? Còn không phải là vì tiền sao?

“Hơn nữa, tiền của bà cụ đều bị nhà anh cả móc rỗng rồi, đâu ra đến phiên chúng ta, chị cứ tính toán mấy cái đồ nhỏ đấy, chi bằng nghĩ cách đoạt đồ ăn từ trong tay nhà anh cả đi.”

Con ngươi của chị dâu hai chuyển vòng vòng: “Anh cả là đội trưởng, tôi đâu dám? Hay là cô đi, cô biết ăn nói…”

Ngô Tiểu Thanh cười ha hả, tăng tốc bước chân, bỏ bà ta lại phía sau, lấy cái đầu óc như heo của bà ta còn muốn tính kế người khác sao? Tỉnh lại đi.

Lạc Di mở hộp cơm ra, nhìn thấy nửa hộp cơm gạo tinh, bên trong còn có hai quả trứng gà luộc. Một hộp cơm khác là rau cải bắp xào.

Khóe miệng cô nhếch lên, vét sạch cơm và đồ ăn bên trên.

Có cơm gạo tinh và trứng gà để ăn, tâm trạng của cô rất vui vẻ, cho dù cô giáo Vương có hếch mũi làm khó dễ cô thì cô cũng không tức giận.

Vương Hải Yến là giáo viên ngữ văn của trường, phụ trách môn ngữ văn từ lớp một đến lớp ba.

Nói thật thì trình độ của bà ta rất chán, chỉ biết dạy theo sách vở, không biết phân tích nội dung văn chương, cũng không biết cách dạy.

Nhưng mà bà ta là con gái của bí thư chi bộ thôn Hồng Tinh, cho dù bà ta chỉ tốt nghiệp tiểu học thì cũng có thể làm giáo viên.

Dạy học sinh đi theo con đường lệch lạc ư? Trẻ con ở nông thôn vốn ngốc, không so sánh được với trẻ con ở thành thị, học không giỏi là vấn đề của bọn họ.

Hơn nữa, chất lượng giáo dục ở nông thôn kém đã được công nhận, tất cả mọi người đều là kẻ tám lạng, người nửa cân.

Chính vì vậy, cơ bản của học sinh tiểu học trường Hồng Tinh đều không được chắc, miễn cưỡng cũng tốt nghiệp được, có một số còn không học xong.

Vương Hải Yến còn tự cho mình là giỏi, rất thích bày ra dáng vẻ giáo viên, động một chút lại bạo lực học sinh bằng ngôn ngữ.

Mắng học sinh đần coi như đã nhẹ nhàng, ‘chào hỏi’ cha mẹ người ta là chuyện thường ngày.

Từ sau khi Lạc Di đến, tất cả tâm tư của bà ta đều dồn vào việc chèn ép Lạc Di.

Đáng tiếc, Lạc Di biểu hiện quá xuất sắc, thông minh hơn người, học gì cũng rất nhanh, suy một ra ba, ý chí kiên định, dám nói không với quyền uy của giáo viên.

Mỗi lần trên lớp học Vương Hải Yến luôn tìm Lạc Di gây chuyện, nhưng mà Lạc Di rất nhanh trí, luôn có thể hóa giải mọi chuyện.

Bà ta tức giận muốn phạt Lạc Di, Lạc Di là người mà ngay cả nữ chính cô còn dám đáp trả, sao lại sợ một bà già nhân vật phụ làm nền này được? Cô trực tiếp kéo toàn bộ học sinh trong lớp tạo phản.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 72: Chương 72



Vương Hải Yến dám động vào một ngón tay của học sinh thì lập tức chạy đến công xã tố cáo. Công xã không quản thì chạy lên huyện.

Không sợ chiêu thức cũ, dùng được là được.

Vương Hải Yến hoành hành ngang ngược ở trường tiểu học Hồng Tinh, nhưng mà ra khỏi thôn thì không là cái gì cả.

Giáo viên là người vất vả bồi dưỡng những mầm non của đất nước, bà ta thì hay rồi, trở thành bà già tàn phá mầm non, đây là tàn dư của chế độ phong kiến, hay là bất mãn với xã hội mới đây?

Miệng Lạc Di sắc bén như dao, chỉ mấy câu đã nói cho Vương Hải Yến sắc mặt trắng bệch, cuối cùng vẫn là do hiệu trưởng Ngô ra mặt hòa hoãn.

Từ đó, Vương Hải Yến không còn dám phạt học sinh nữa, bà ta sợ lại bị gán lên cái tội phá hoại mầm non.

Trong nội tâm bà ta không phục, nhưng mà cũng chỉ có thể đấu miệng ở ngoài với Lạc Di mà thôi.

“Lạc Di, đọc câu chuyện ‘Chị em anh hùng thảo nguyên’ lên, không được sai một chữ nào, nếu như sai thì chép phạt một trăm lần.”

Dưới lớp học nhao nhao lên, nhóm học sinh tiểu học đều sợ ngây người, bài văn này chưa từng được học mà, hơn nữa, cả bài văn dài như vậy, còn không thể sai một chữ?

Lại tác oai tác quái rồi, bà giáo này có thể chín chắn chút được không?

Lạc Di mỉm cười, bà ta cũng chỉ có thể làm khó học sinh như thế thôi.

Cô thản nhiên đứng dậy, thần sắc lạnh nhạt đọc thuộc lòng cả bài văn.

Cả lớp yên tĩnh đến mức nghe thấy tiếng kim rơi, các bạn học đều âm thầm lo lắng cho Lạc Di.

Còn Vương Hải Yến thì không nhìn vào sách giáo khoa không hề chớp mắt, trong lòng mỉa mai, đấu với giáo viên sao, nghĩ gì vậy? Giáo viên vốn có lực áp chế tự nhiên với học sinh.

Đánh thì không thể đánh, nhưng mà phạt chép sách thì quá bình thường.

Bài văn này là ở mấy trang cuối cùng, là ngẫu nhiên chọn, vẫn chưa dạy, Lạc Di không có khả năng chuẩn bị bài trước.

Bà ta vì cách thông minh mình nghĩ ra mà âm thầm cảm thấy đắc ý, chỉ chờ Lạc Di đọc sai một chữ thì sẽ chế nhạo một trận.

Nhưng mà Lạc Di đã làm bà ta thất vọng rồi, Lạc Di đọc thuộc lòng bài văn đó rất lưu loát, rõ ràng dõng dạc, không sai dù chỉ một chữ, có thể nói là hoàn hảo.

Khí một chữ cuối cùng thốt ra từ miệng Lạc Di, sắc mặt Vương Hải Yến xanh xám, thế mà không hề bị làm khó chút nào.

Lạc Di cười tủm tỉm nhìn bà ta chằm chằm: “Cô giáo, em có đọc sai không?”

Rõ ràng là cố ý, Vương Hải Yến nóng mặt, rít hai chữ qua kẽ răng: “Không sai.”

Bà ta hận đến nghiến răng, lại không nghĩ xem bản thân là một giáo viên mà lại đi chủ động khiêu khích, không nói đến đạo đức giáo viên, còn trông cậy người khác tôn trọng mình sao?

“Cô đã học thuộc lòng cả quyển sách từ lâu, buổi tối không có thời gian ngủ đúng không, còn giả bộ là không phí sức, tuổi còn nhỏ mà thật là có đủ tâm cơ đấy.”

Cho dù thua thì bà ta cũng không chịu đường đường chính chính thừa nhận, không quên chụp mũ lung tung cho Lạc Di.

Lạc Di là một người tôn sư trọng đạo, nhưng mà đối với cô giáo Vương này thì thật sự là tôn trọng không nổi.

“Cô giáo, cô có biết cái gì gọi là vừa nhìn một cái là không quên được không? Nhìn một lần là nhớ kỹ, rất đơn giản thôi, à, cô không hiểu, bởi vì chính cô không có bản lĩnh này, cũng chưa từng gặp.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 73: Chương 73



Khóe miệng Lạc Di hơi nhếch lên, hời hợt đ.â.m một đao: “Thế giới của người thông minh, cô không hiểu đâu.”

Vương Hải Yến tức đến mức đau ngực, mẹ nó, rất muốn đánh người, đừng ai ngăn cản bà ta!

Bỗng nhiên, có một tiếng hét đầy phẫn nộ vang lên: “Cô giáo Vương, cô lại ầm ĩ cái gì thế?”

Vương Hải Yến nhếch miệng, lại là hiệu trưởng Ngô! Mắc gì ông ấy cứ che chở cho Lạc Di?

Lửa giận trong lòng bà ta bốc lên: “Hiệu trưởng, học sinh chống đối lại giáo viên là không đúng, phải trừng phạt…”

Nói được nửa câu thì tạm ngừng, bà ta ngơ ngác nhìn người bên cạnh hiệu trưởng, mặt bà ta trở nên tái xanh, toang rồi!

Chẳng biết từ lúc nào mà Hồng Tinh đã đứng bên cửa sổ, nhíu mày, vẻ mặt không vui, người đàn ông trung niên bên cạnh ông ấy đeo kính mắt, nhìn rất uy nghiêm.

Trong lòng Vương Hải Yến hoảng hốt, bọn họ đã thấy được bao nhiêu rồi. Bà ta cuống lên: “Cán sự Tô, ông không biết học sinh này bình thường ngang bướng thế nào đâu, tôi chỉ đang dạy dỗ con bé thôi…”

Cán sự Tô là người trong ngành giáo dục, mặc dù chỉ là một cán sự nhỏ, nhưng mà đến phía dưới thì cũng được coi là một lãnh đạo.

Ông ấy nhàn nhạt lườm Vương Hải Yến một cái rồi khẽ lắc đầu, chính mắt ông ấy đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, học sinh thì đúng là học sinh ngoan, thông minh lanh lợi, nhưng mà giáo viên thì chưa chắc đã là giáo viên tốt.

Nhưng mà ông ấy cũng không nói gì, chào hiệu trưởng Ngô một tiếng rồi đi luôn, hoàn toàn không nhìn Vương Hải Yến một cái.

Nếu như ông ấy mắng vài câu, dạy dỗ một hồi thì Vương Hải Yến còn có thể giải thích một chút, nhưng mà lấy cái thái độ này của ông ấy thì làm cho Vương Hải Yến có chút thấp thỏm.

Thế mà hiệu trưởng Ngô còn đứng bên cạnh chỉ trích bà ta:

“Cô thân là một giáo viên mà lại đi làm khó học sinh của mình, bản thân chuyện này cũng đã là một chuyện mất mặt rồi, còn nói gì đến đạo đức nghề giáo nữa chứ? Nhiều năm như vậy rồi mà cô còn không hiểu sao?”

Vương Hải Yến giận mà không có chỗ xả, bà ta nói: “Nó nói tôi không thông minh.”

Bà ta còn tưởng rằng mình là một thiếu nữ mười sáu tuổi hay sao, còn hờn dỗi nũng nịu, rơi vào trong mắt các học sinh thì hoàn toàn không có tôn nghiêm của một giáo viên.

Hiệu trưởng Ngô rất không kiên nhẫn: “Nói không sai.”

Trong phòng học yên tĩnh mấy giây rồi lập tức phát ra tiếng cười vang.

“A a a.” Vương Hải Yến vừa thẹn vừa xấu hổ, mặt đỏ đến mang tai thét lên, không hề giống một giáo viên làm nghề trồng người: “Lạc Di, mày…”

Cơn giận của bà ta đổ hết lên đầu Lạc Di.

Đang lúc bà ta lên cơn thì hiệu trưởng Ngô vượt lên trước một bước: “Lạc Di, em ra ngoài một chút.”

Lạc Di được dẫn đến văn phòng, trong trường chỉ có ba giáo viên bao gồm cả hiệu trưởng, hai nam một nữ, tất cả đều chen chúc trong một văn phòng.

Nữ là Vương Hải Yến, là người bản địa có quan hệ, dạy ngữ văn từ lớp một đến lớp bốn.

Nam là thanh niên trí thức, kiến thức rất chắc chắn, dạy toán học từ lớp một đến lớp bốn.

Hiệu trưởng thì ôm đồm cả toán học và ngữ văn của lớp năm, có khi còn phải giúp dạy thay, chỗ nào cần thì ông ấy đi nơi đó, làm chức trách như một nhân viên cứu hỏa.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 74: Chương 74



Lúc này hai giáo viên còn lại đều đang đi dạy học, trong văn phòng chỉ có hai người hiệu trưởng và Lạc Di.

Lạc Di đứng thẳng người lên, vẻ mặt nghiêm túc: “Hiệu trưởng, em không nghĩ là sẽ xin lỗi, em không làm sai.”

“Em…” Vẻ mặt hiệu trưởng Ngô có chút sững sờ, dường như thấy được thiếu nữ tươi sáng năm xưa: “Ôi, em rất giống mẹ em, mạnh mẽ như nhau.”

Ông ấy lâm vào trong hồi ức, da đầu Lạc Di tê dại một hồi: “Hiệu trưởng, xin đừng hơi tí là nhắc đến mẹ em, sẽ bị người ta hiểu lầm, không phải là cô giáo Vương vì yêu sinh hận, chuyển lên người em đấy chứ?”

Cô cũng không phải là kiểu ngây thơ, hơi động não một chút cũng có thể tưởng tượng ra một đoạn ân oán tình thù đặc sắc rồi.

Nam nữ si tình trên thế gian, không có gì hơn những thứ này.

“Các thầy xử lý yêu hận tình thù đời trước cho tốt, làm người lớn chín chắn chút đi, đừng suốt ngày làm liên lụy đến thế hệ sau vô tội.” Miệng nhỏ của cô nhếch lên, có chút ngứa mắt.

Mẹ cô đã xử lý rất tốt, không hề đề cập đến chuyện cũ, yên tâm làm vợ hiền mẹ tốt, chăm sóc cho gia đình nhỏ của mình rất tốt, khi đối diện với mấy người này thì vẻ mặt rất tự nhiên, ứng đối thong dong.

So sánh thì Vương Hải Yến mất khống chế dữ dội, chẳng qua là bà ta có vẻ không được thông minh lắm.

Mỗi lần hiệu trưởng Ngô thấy cô thì đều bị sự thông minh và hiểu chuyện của mình làm kinh ngạc: “Sao mà cái gì em cũng dám nói thể?”

Lạc Di nghiêm trang nói: “Em là đứa trẻ ngoan ngoãn thật thà.”

Hiệu trưởng Ngô: “…”

Thấy ông ấy kinh ngạc, Lạc Di nhìn sắc trời bên ngoài một chút rồi nói:

“Hiệu trưởng, không có chuyện gì nữa thì em về đây, em còn muốn kiểm tra một chút xem trình độ ngữ văn của cô giáo Vương có tiến bộ hay không nữa.”

Có qua có lại mới thú vị chứ, lấy trình độ gà mờ của Vương Hải Yến đã nhiều lần bị cô kiểm tra ngược lại, khăng khăng không chịu nhận thua.

Hiệu trưởng Ngô cảm thấy nhức cái đầu, đứa nhỏ quá thông minh không dễ dạy.

Lúc này ông ấy mới nhớ đến chuyện chính: “Ở trên có thông báo, muốn tổ chức một cuộc thi tính nhẩm dành cho học sinh tiểu học, em có hứng thú tham gia không?”

“Không hứng thú….” Lạc Di không muốn thi đấu với nhóm học sinh tiểu học, thắng cũng không vẻ vang gì, vừa định từ chối thì lại động lòng: “À, có giải thưởng gì ạ?”

“Giải nhất được thưởng một đôi giày thể thao…” Hiệu trưởng Ngô còn chưa nói hết thì hai mắt Lạc Di đã sáng lên, giày thể thao bây giờ có thể được coi là giày hàng hiệu mấy nghìn tệ ở tương lai, vô cùng quý giá.

Cô tỏ ra đàng hoàng chín chắn tỏ thái độ: “Em tham gia, giành lấy vinh dự này cho nhà trường là trách nhiệm của mỗi một học sinh.”

Đứng trước cái nghèo thì liêm sỉ coi là gì chứ? Có thể ném đi bất cứ lúc nào.

Khóe miệng hiệu trưởng Ngô giật giật, nhóc con này, rõ ràng là thèm khát giày thể thao của người ta.

Lúc Lạc Di trở về phòng học thì đã tan học rồi, các bạn học đang bắt đầu ăn cơm trưa, mọi người đều mang cơm đến ăn, đủ loại đồ ăn, cái gì cũng có.

Lạc Nhiên đã ngồi vào chỗ của cô, vừa lấy ra hai cái hộp cơm bằng nhôm thì đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Oa ~ thế mà nhà Lạc Di còn có hộp cơm! Còn hai cái luôn!

Trước đây chỉ gặm khoai lang chống đói, hôm nay đã được ăn cơm gạo tinh và trứng gà, ghen tỵ quá.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 75: Chương 75



Lạc Nhiên ăn một miếng cơm một miếng trứng, ăn như hổ đói vồ mồi, Lạc Di gắp cho thằng bé một mấy miếng rau: “Ăn từ từ thôi không nghẹn bây giờ.”

Trình Tuệ tò mò nhìn mấy lần: “Nhà cậu có tiền rồi sao? Sao Lạc Tiểu Binh vẫn còn ăn khoai lang.”

Cô ấy chỉ đơn thuần là tò mò thôi, không có ác ý, cô ấy là cháu gái của thôn trưởng thôn Hồng Tinh, điều kiện gia đình không tồi, nhưng mà cũng không phải luôn được ăn cơm gạo tinh.

Trình Tuệ thường xuyên ăn bánh cuộn vào buổi trưa, cái gì cũng cuộn được.

cách đó không xa, sắc mặt Lạc Tiểu Binh không được dễ coi lắm, nếu không phải là chị gái nó ngăn cản thì nó đã xông đến chất vấn luôn rồi.

Dựa vào cái gì mà nhà chú ba được ăn đồ ăn ngon? Nhà mình thì lại chỉ có thể gặm củ khoai lang c.h.ế.t tiệt này? Khoai lang này ăn nhiều chua cổ c.h.ế.t mất.

Nó cũng muốn được ăn cơm gạo tinh! Cũng muốn ăn trứng gà! Cũng muốn ăn cơm trong hộp nhôm!

Lạc Di khẽ lắc đầu, trả lời: “Không phải, cha tớ giúp người ta một ít việc, người ta cho đồ đáp lễ.”

Đây là cái cớ mà cha mẹ cô thương lượng xong thì quyết định, ăn bữa ngon cũng phải ăn quang minh chính đại.

Bọn nhỏ nhà bác cả thỉnh thoảng cũng được ăn bữa ngon, bọn họ lại không lấy đồ ăn trong nhà, mắc gì lại không được? Làm gì mà không thể để người khác nhìn thấy giống như trộm cắp được?

Lạc Tiểu Binh trơ mắt nhìn cơm gạo tinh, thèm ch** n**c miếng, không nhịn được mà chất vấn: “Vậy thì sao không giao nộp lên.”

Nếu không phải là Lạc Di quá mạnh mẽ, hình tượng đại ma vương quá mức hung hãn thì nó đã xông đến cướp rồi.

Con ngươi của Lạc Di liếc qua: “Cha tôi lao lực đổi được, nếu các anh muốn ăn thì cũng bảo bác hai đi đổi đi. Còn vì sao không giao nộp lên ư? Giao nộp lên cũng không rơi đến miệng chúng tôi, sẽ chỉ cho người khác được hời thôi.”

Lấy chút gạo đấy thì làm sao mà chia? Người nghèo chí ngắn chỉ có thể keo kiệt thôi.

Nghĩ đến cha mẹ còn không nỡ ăn, cô có tư cách gì mà chia cho người khác?

Lý lẽ của cô quá hùng hồn, Lạc Tiểu Binh chớp chớp mắt, ấm ức nói: “Cô không sợ bà nội tức giận sao?”

Vừa dứt lời, nó mới nghĩ đến đây là ai chứ? Người dám g.i.ế.c gà, dám đối nghịch với bà nội.

Lạc Di ăn hết một miếng trứng gà cuối cùng, nói: “Sợ chứ, ăn xong rồi sợ.”

Sự ngang ngược này cũng đủ đấy.

Lạc Tiểu Binh tức đến khóc, nó vỗ mạnh vào bàn một cái rồi xông ra khỏi phòng học, Lạc Tiểu Đào vội vàng đuổi theo sau.

Lúc này Lạc Nhiên mới ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt nhỏ hiện lên sự lo lắng: “Chị, không chia cho bọn họ ăn thật sự là ổn sao?”

“Em muốn chia à?” Lạc Di nhìn thằng bé chằm chằm.

“Em….” Lạc Nhiên do dự một chút, không muốn chia: “Em còn ăn không no.”

“Ăn đi.”

Lúc tan học về nhà, hai chị em Lạc Tiểu Binh cũng không đợi hai chị em Lạc Di, vội vàng chạy về trước, đây là đã nảy sinh hiềm khích với bọn họ.

Lúc Lạc Tiểu Đào đi qua còn nở một nụ cười ngại ngùng với Lạc Di, sau đó vội vàng chạy theo, nếu như em trai có gì sơ suất thì cô ấy sẽ bị xui xẻo.

Lạc Di cũng không thèm quan tâm, thu dọn xong túi sách thì chậm rãi nắm tay Lạc Nhiên đi về.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 76: Chương 76



Trên đường đi, cô kiểm tra lại nội dung học tập ngày hôm nay của Lạc Nhiên, chỗ thằng bé không hiểu thì cô sẽ kiên nhẫn giải thích, cũng dạy nó một số kiến thức có ích khác.

Lạc Nhiên phát hiện mình không hiểu bài dạy của giáo viên, nhưng mà nghe chị gái nói xong thì lập tức hiểu ngay, nó lại càng khâm phục chị gái mình hơn.

Chị gái nó là học sinh thông minh nhất trong trường, không có người thứ hai.

Hai chị em bọn họ không về nhà ngay, mà là đi đến phòng y tế, vợ chồng Lạc Quốc Vinh và thầy thuốc Lý đều ở đây.

“Mau vào đi.”

Đi vào trong nhà thì thấy toàn thân ấm áp hơn, một mùi hương thơm lạ xông vào mũi: “Thơm quá, là gì vậy ạ?”

Là canh móng giò hầm đậu nành, nước canh màu trắng nhạt, mùi thơm mạnh của đồ ăn xộc lên làm Lạc Di thèm ăn.

Món chính là cơm gạo thô và gạo tinh trộn vào, một người một bát, chan lên cơm một muôi canh móng giò hầm đậu nành, khuấy lên một chút, cơm sáng óng ánh dung hợp hoàn hảo với nước canh, hương thơm béo ngậy.

Móng giò được hầm mềm nhũn, khẽ cắn một miếng, toàn bộ đều là collagen tan chảy trong miệng.

Đầu nành cũng mềm nhũn tinh tế, miệng đầy mùi thơm của hạt đậu nành, vừa có mùi thịt quyện vào, ăn từng miếng từng miếng cảm giác tràn đầy hạnh phúc.

Thầy thuốc Lý ăn rất ngon miệng, khen không dứt lời, đã lâu như vậy rồi ông ấy không được ăn món cơm nóng canh nóng ngon như vậy rồi.

Từ sau khi ly hôn, mọi thứ của ông ấy đều qua loa, ăn cơm cũng tùy tiện ứng phó, có khi luộc nhiều khoai lang rồi ăn mấy ngày.

Tài nghệ nấu ăn của ông ấy không ổn, hơn nữa chỉ có một mình nên cũng không muốn nấu cơm, ăn qua loa là đồ.

Đồ ăn mỹ vị vừa xuống bụng, những sự uất ức đàn ông đều tiên tan.

Ngô Tiểu Thanh mỉm cười lên tiếng: “Ngày mai chúng ta ăn canh xương heo hầm củ cải.”

“Tốt quá rồi.” Lạc Nhiên vui mừng cười híp mắt: “Nếu ngày nào cũng được ăn như thế thì tốt quá.”

Lạc Quốc Vinh sờ sờ đầu con trai, ánh mắt chan chứa ý cười.

Lạc Nhiên chợt nhớ đến một chuyện, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, vẻ mặt có chút lo lắng: “Hôm nay anh Tiểu Binh nhìn thấy bọn con ăn cơm gạo tinh, anh ấy rất tức giận.”

Lạc Quốc Vinh theo bản năng nhìn về phía con gái, thấy con gái rất hờ hững, ông cảm thấy vẫn là con gái duy trì được sự bình thản. “Đừng lo lắng, cha sẽ xử lý ổn thôi.”

Thực ra là ông cố ý làm như vậy.

Lạc Di giật mình: “Cha, cha muốn để bác hai cùng cha lên núi hái thảo dược sao?”

“Đúng, thảo dược là vô chủ, ai cũng hái được.” Đừng thấy Lạc Quốc Vinh nhìn rất không đứng đắn, thực ra trong lòng ông có sự tính toán trước: “Huống hồ chúng ta cũng cần một đồng minh.”

“Vâng ạ.” Lạc Di nhẹ nhàng gật đầu, thuận miệng nói: “À đúng rồi, cuối tuần sau con phải lên công xã tham gia một cuộc thi tính nhẩm.”

Cô nói với vẻ hờ hững, vợ chồng Lạc Quốc Vinh lại căng thẳng lên: “Tiểu Di, chỉ cần cố gắng hết sức là được, kết quả cũng không quan trọng đâu.”

“Đúng đúng đúng, mẹ con nói rất đúng, con còn nhỏ mà, vừa mới vào học, thua cũng không mất mắt.”

Tiểu Di vừa đi học không bao lâu, không phải là đối thủ của học sinh lớp cao hơn, nếu bị thua thì phải chịu đả kích lớn thế nào chứ.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 77: Chương 77



Lạc Nhiên không vui, nó chun mũi: “Chị con nhất định sẽ thắng, chị ấy là giỏi nhất.”

Hai vợ chồng nhìn nhau, đã nghĩ kỹ lời nói để an ủi con gái, cón cảnh cáo con trai, không cho phép nó ra ngoài nói lung tung.

Nhà họ Lạc gió êm sóng lặng, cùng đi làm, cùng tan ca, cũng ăn uống, thỉnh thoảng cũng xảy ra chút ít lời qua tiếng lại, Lạc Xuân Mai vẫn ở nhà dì út, thái độ của nhà bác cả rất lạnh nhạt, bà cụ Lạc thì thỉnh thoảng lại ngẩn người.

Nhưng mà thế này lại càng giống như sự bình yên trước khi bão táp ập đến.

Lạc Quốc Cường lén lút kéo anh hai lên núi cùng hái thảo dược, Lạc Di chỉ huy, bọn họ chỉ cần bỏ sức làm việc là được.

Lạc Quốc Khánh là một người thật thà khô khan, không thích thay đổi, lúc bắt đầu không muốn đi, nhưng mà tiếng kêu khóc của con trai và thái độ cứng rắn của vợ khiến ông ấy không thể không nghe theo.

Nhưng mà sau đó ông ấy hái mấy túi thảo dược đổi được một tệ, để con trai được ăn cơm gạo tinh, lúc vẻ mặt con trai hạnh phúc nói với ông ấy rằng cha thật tốt, ông ấy trở nên điên cuồng, lần đầu tiên chủ động lôi kéo Lạc Quốc Vinh lên núi.

Chỉ cần có thể kiếm được tiền thì cực khổ hơn nữa cũng đáng.

Lạc Quốc Cường ngạc nhiên phát hiện, cậu em hai thật thà cũng bắt đầu xin nghỉ bệnh không đi làm, thế này là thế nào?

Chẳng lẽ là bị cậu em ba ảnh hưởng? Hay là trong lòng không thoải mái? Này là muốn tạo phản sao?

Hỏi cũng không hỏi ra, đành phải để mẹ già ra tay.

Nếu là trước kia, Lạc Quốc Khánh hiếu thuận nghe lời mẹ nhất, thật thà trung thực trả lời, nhưng mà lần này nghĩ đến lời cảnh cáo của em trai, sống c.h.ế.t gì ông ấy cũng không chịu mở miệng, hỏi dồn thì ông ấy chỉ ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, không hề hé miệng nói nửa lời.

Bầu không khí nhà họ Lạc thay đổi mỗi ngày, ngay cả đứa nhỏ không hiểu chuyện cũng cảm giác là lạ, đứa nào đứa nấy ngoan ngoãn cụp đuôi làm người, không dám làm ầm ĩ.

Lạc Di nhìn thấy thế cũng coi như không biết, một nửa tâm tư đặt vào chuyện học hành, một nửa khác thì đặt vào việc phụ đạo cho em trai.

Cơ bản của Lạc Nhiên không chắc, không theo kịp chất lượng giáo dục ở trường học, cô phải phụ đạo cho Lạc Nhiên, học cơ bản chắc chắn một chút.

Điều này cũng làm cho chị em Lạc Tiểu Đào được lợi, theo sau một bên dự thính, cảm giác còn học được nhiều hơn so với ở trường.

Thứ bảy, cổng trường tiểu học công xã, có mười mấy học sinh tiểu học liên lục đi đến.

Toàn là học sinh tiểu học, vóc dáng có cao có thấp, đại đa số là các học sinh ở lớp cao.

Mọi người tụ tập lại một chỗ trao đổi tin tức, mỗi người đều là học sinh mà trường học cử đến, cũng số một số hai trong trường.

Bỗng nhiên bảo bọn họ đến tham gia cuộc thi tính nhẩm, lãnh đạo công xã tự mình chủ trì, còn có giải thưởng cầm về, thật là k*ch th*ch.

Lạc Quốc Vinh nắm tay con gái đi đến, hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.

Vóc dáng Lạc Di rất thấp, một khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ để lộ vẻ rất nhỏ bé.

Một nữ học sinh lớp năm xích lại gần hỏi: “Cô bạn nhỏ, em cũng đến tham gia cuộc thi sao?”

“Vâng.” Lạc Di rất khiêm tốn.

Mọi người nhìn nhau, chắc là học sinh tiểu học mới học lớp một, thế mà sao lại dám đến đây? Đến để chơi à? Trường học này cũng không đáng tin cậy gì cả.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 78: Chương 78



Đã đến giờ thi đấu, một giáo viên gọi mọi người đến phòng học, Lạc Di thấp nhất, ngồi ở bàn trước nhất.

Đôi mắt cô nhìn thấy giải thưởng được bày ra trên bục giảng, giải nhất là giày thể thao, giải nhì là một cái cặp sách màu xanh quân đội, giải ba là hai chiếc bút chì.

Cô nhìn mà ch** n**c miếng, cô đều muốn cả, làm sao đây?

Trên bục giảng có một loạt lãnh đạo đang ngồi, hiệu trưởng trường tiểu học công xã và mấy vị lãnh đạo của công xã đều ngồi ở đây.

Trong đó, trưởng khoa Vương của ngành giáo dục đã nhìn thấy con trai Vương Hoa của mình trong đám đông, hai cha con trao đổi một cái ánh mắt mà chỉ hai người bọn họ mới hiểu.

Thắng bại ở ngay trong ánh mắt này.

Sau mấy lời phát biểu ngắn gọn, đề thi đã được phát xuống, cần hoàn thành trong vòng nửa giờ.

Vương Hoa vừa lấy được đề thi liền vội liếc qua, thấy được những đề mục quen thuộc mới âm thầm thở ra một hơi.

Cậu ta đã được xem mấy đề này từ trước, đáp án cũng đã làm ra rồi, chỉ cần điền vào là được, cậu ta tin rằng lần này mình có thể có kết quả thi xuất sắc vượt trội.

Trưởng ban Vương vì muốn con mình được nổi bật hơn người, nhận được sự chú ý cho nên mới cố tình làm thế nhằm ‘chế tạo một thiên tài nhỏ tuổi’.

Nhìn con trai múa bút như bay, ông ta hài lòng gật đầu, chờ thời khắc vinh dự nhất dần tới.

Tổng cộng có 50 câu hỏi, Vương Hoa chỉ mất chừng chục phút đã làm xong, vừa định nhấc tay xin nộp bài thì chợt nghe thấy một giọng nói thanh thúy vang lên: “Em xong rồi ạ.”

Cái gì? Vương Hoa chấn động tinh thần, ngẩng phắt lên, nhìn về phía tiếng nói nọ, là cô nhóc đó, lập tức cậu ta bình tĩnh lại.

Quả nhiên con nhóc đó chỉ tới thi chơi chơi thôi, có khi nào nộp giấy trắng thật không nhỉ? Thật là, chỉ biết làm loạn, lấy lòng mọi người.

Lạc Di cười híp mắt, giao bài cho hiệu trưởng trường tiểu học: “Thầy xem xem có sai gì không ạ?”

Hiệu trưởng nhìn cô một cái, lại cúi đầu nhìn xuống bài thi, thấy mọi chỗ trống đều đã được điền đầy đủ.

Ông ấy thận trọng đối chiếu từng câu với đáp án chuẩn, khoa trưởng Vương đứng bên tỏ vẻ bất mãn:

“Bây giờ học sinh tiểu học đều không biết nghiêm túc thế sao? Dù không làm được bài thì cũng phải nghiêm chỉnh suy nghĩ, thái độ phải đoan chính một tí chứ, cô nhóc này ở trường nào thế? Phải nhắc nhở hiệu trưởng trường đó chú ý tăng cường giáo dục tư tưởng phẩm đức mới được…”

Vinh dự ‘người nộp bài đầu tiên’ đã bị cướp mất, trưởng ban Vương đặc biệt khó chịu.

Nhưng không đợi ông ta nói xong, hiệu trưởng Tiền đã khiếp sợ kêu lên: “Đúng hết toàn bộ.”

Trưởng ban Vương tức thì biến sắc: “Cái gì? Sao có thể như vậy được?”

Ông ta giật lấy bài thi, những móc đỏ đánh dấu đáp án đúng trông chói mắt vô cùng, tỉ mỉ đối chiếu tận ba lần, vẫn không tìm ra một lỗi.

Trưởng ban Vương nhíu mày nhìn Lạc Di, một con nhóc gầy teo, bé xíu, trông chẳng có gì nổi bật, nhưng lại vừa phá vỡ kế hoạch của ông ta.

“Tên gì? Học trường nào?”

Lạc Di có thể nhận ra ông ta không ưa mình, lòng thoáng chút kì quái, cô không làm gì chọc đến người ta mà nhỉ: “Lạc Di, học sinh lớp ba tiểu học Hồng Tinh.”

Trưởng ban Vương cười ha hả: “Tiểu học Hồng Tinh? Cái trường tiểu học nghèo nàn kém cỏi đó ấy hả? Học sinh trường khác có năng lực thì tôi còn tin được, chứ trò này… chắc chắn gian lận.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 79: Chương 79



Ông ta vừa nói đến đó, bầu không khí nơi này tức thì thay đổi, dưới sự giám thị của bao người, mà dám nói đến gian lận?

Nếu là một đứa trẻ bình thường khác bị chỉ trích như vậy có lẽ đã sớm sợ hãi rúm người lại.

Nhưng Lạc Di lại không phải một đứa trẻ bình thường, cô không hề nghĩ ngợi, tức thì vặn trở lại:

“Bác này, bác đang mắng các vị lãnh đạo ngồi đây sao, bọn họ đều là những vị lãnh đạo công chính liêm minh, sao qua miệng bác lại thành những người không làm tròn trách nhiệm, gian dối trong thi cử như thế? Bác có thù với người ta sao?”

Những vị lãnh đạo có mặt đương nhiên hết sức mất hứng, rốt cuộc là thù gì oán gì? Sao bọn họ lại không biết?

Người này thường ngày trông rất thành thật, thực tế hình như không được như vậy, lại còn không biết chừng mực.

Ấn tượng về trưởng ban Vương trong lòng lãnh đạo thoáng cái đã xấu đi rất nhiều, ông ta cũng biết, nhưng ông ta đã bỏ ra rất nhiều công sức, liều lĩnh lấy được đề thi lần này, đương nhiên không muốn tất cả trở thành công cốc.

“Nói lung tung, tôi đang nói cháu đấy.”

Lạc Di bình thản và thẳng thắn nói: “Vậy thì bác đã quá đề cao cháu rồi, cháu chỉ là một học sinh nhà nghèo, không quyền không thế, người khác vì sao lại giúp cháu gian lận? Họ có mưu đồ gì mới được?”

Tất cả đều trầm mặc, đúng vậy, vì sao lại làm thế?

Các vị lãnh đạo và thầy cô đã nghĩ xa hơn, chẳng biết hình dung ra những gì mà sắc mặt trở nên cực kì khó coi.

Trưởng ban Vương không ngờ mình đã liều vứt bỏ thể diện, dùng quyền thế để áp chế mà cũng không làm khó được Lạc Di, tức thì xấu hổ đến phát cáu.

“Không ai giúp cháu, mà tự cháu đi ăn cắp đề thi.”

Mọi người nghe ông ta ngụy biện như thế thì đều cảm thấy người này thật quá đáng, ý lớn chèn ép trẻ con, lại còn đang là lãnh đạo cơ đấy.

Lạc Di lại không hề sợ hãi, kinh nghiệm và sự từng trải, can đảm và tri thức không tầm thường giúp cô biết cách tranh luận và kéo lí cho mình: “Ý bác đang muốn ám chỉ nhân viên của cuộc thi này giám thị không nghiêm minh sao ạ?”

Những nhân viên trông coi đều tái mặt, quắc mắt lườm trưởng ban Vương, người này, ăn nói bậy bạ gì đó.

Dưới ánh nhìn giận dữ và khác thường của bao người, sắc mặt trưởng ban Vương đã tím bầm lại: “Thật là nhanh mồm nhanh miệng, tôi thấy cần phải nghi ngờ…”

Lạc Di lại không muốn dây dưa nhiều với ông ta, cô cắt ngang:

“Bác không tin chứ gì? Vậy dùng thực lực nói chuyện đi, mời các vị lãnh đạo ở đây ra đề mục tại chỗ, các thí sinh chúng cháu sẽ tranh nhau đáp từng đề một, điểm ai cao nhất thì người đó đứng thứ nhất cuộc thi.”

Phương án này quả thực sẽ chặn đứng mọi khả năng gian lận.

Vị lãnh đạo cao nhất giơ tay ủng hộ: “Ý kiến này được đấy, cứ làm như vậy đi.” Công chính nghiêm minh, lại còn thú vị, rất hay.

Trưởng ban Vương nôn nóng: “Chủ nhiệm Hứa, làm thế liệu có tùy tiện quá không? Như vậy sẽ gây ảnh hưởng không tốt đâu.”

Chủ nhiệm Hứa lạnh nhạt liếc nhìn ông ta một cái rồi vung tay: “Nào nào, mỗi người ra hai đề, để tôi bắt đầu cho.”

Không cho trưởng ban Vương cơ hội tiếp tục nói, chủ nhiệm Hứa đã trực tiếp đặt câu hỏi: “56.3*88.9 bằng bao nhiêu?”
 
Back
Top Bottom