Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 485: Chương 485



Người đàn ông nhà bà ta cái gì cũng tốt, tướng mạo vẻ vang, có đủ tiền tài thế lực, làm người đoan chính, không có tâm địa gian xảo, nhưng chỉ có một điểm không tốt, đó là gì cũng nghe theo mẹ chồng.

Bà cụ Vương khẽ cau mày: "Con bé vô cùng thông minh, suy nghĩ sâu xa, lòng mang thù cực kỳ nặng, không nên chọc vào con bé."

"Thế nhưng…" Bà ba Vương yên lặng: "Ngữ Thần phải làm sao đây?"

Từ nhỏ Vương Ngữ Thần đã là cục cưng được mẹ chồng bà ta yêu chiều hết mực, nói cái gì mà cô ta không có cha mẹ thương yêu, vậy nên bà cụ phải cưng gấp bội, cháu trai cháu gái đích tôn cũng phải lui sang một bên.

Cũng không tự nghĩ xem, cô em chồng còn chưa có c.h.ế.t đâu.

Bà cụ Vương do dự hồi lâu: "Để tôi nghĩ cách khác xem sao."

Lạc Di trở lại ký túc xá, rót cho mình một ly nước ấm, cô thấy hơi khát.

Tề Văn Tĩnh tò mò hỏi: "Lạc Di, hai người kia đến làm gì vậy? Nhìn cách ăn mặc có vẻ không phải người bình thường."

Người khác vểnh tai lên nhìn qua, Lạc Di nhún vai: "Người của nhà họ Vương, cậu cứ nói xem?"

"Ha ha." Mọi người không hẹn mà cùng trợn trắng mắt.

Này là đánh xong đứa nhỏ thì người già kéo đến sao?

"Cậu không gặp phiền phức chứ?"

Lạc Di vô cùng hờ hững: "Sợ cái gì? Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, tớ không gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện."

Dù nói thì nói vậy, nhưng cô vẫn báo một tiếng với thầy mình và cha mẹ để họ có chuẩn bị.

Thầy Mạc cười ha ha: "Vốn là lỗi của Vương Ngữ Thần, nhà họ Vương mà muốn dính vào thì thầy liền đi tìm lão tướng quân nhà họ Vương nói chuyện một chút."

Mấy học trò ông ấy đều là người có m.á.u mặt, bản thân ông ấy cũng là cây đa cây đề trong giới học thuật được nước nhà xem trọng, chưa chắc đã thua kém nhà họ Vương.

Lạc Di âm thầm tính toán: "Người có tương lai nhất trong nhà họ Vương là con trai cả, do vợ trước sinh, hẳn lão tướng quân nhà họ Vương thiên vị cháu đích tôn hơn nhỉ ạ."

Thầy Mạc biết rõ những gì cô nghĩ, cũng không giấu cô: "Lão già kia là một người rất thú vị, vợ trước của ông ấy được cha mẹ ông ấy chỉ định, không có tình cảm, nhưng ông ấy lại rất quan tâm đứa nhỏ do người kia sinh, tận tâm nuôi dưỡng, gần như tất cả vốn liếng đều được rót vào người đứa con cả ấy."

Một gia tộc lớn mạnh như vậy, không thể nào chia đều cho tất cả mọi người được.

Cách thường gặp nhất chính là đặc biệt chọn ra một đứa để chú tâm bồi dưỡng, sau này sẽ để đứa đó trở thành người thừa kế gia tộc, tất nhiên, nhận được lợi ích lớn nhất thì cũng phải gánh trách nhiệm chăm sóc cho những người khác trong gia tộc.

Thầy Mạc có hơi xúc động: "Còn người vợ sau thì chắc là yêu thật đấy, hai người bên nhau mấy chục năm rồi mà vẫn còn rất mặn nồng, mấy năm trước lúc lão Vương gặp thất bại, chính vợ sau đã ở cạnh ông ấy không rời không bỏ, theo ông ấy khi bị điều xuống, chịu đựng rất nhiều gian khổ, bây giờ cũng nhận được rất nhiều sự kính trọng."

Lòng người vô cùng phức tạp, không nói rõ được cũng không tả rõ được.

Có một số việc không thể nói rõ đúng sai.

Lạc Di tưởng tượng rất nhiều, nhưng không ngờ bà cụ kia còn có quá khứ như vậy.

"Nghe có vẻ cũng không phải người xấu, vậy sao lại nuôi ra được đứa nhỏ như Vương Ngữ Thần chứ?"

Vừa khoa trương quá thể, vừa thích trở thành tiêu điểm trong ánh mắt của tất cả mọi người, còn có chút cố chấp.

Thầy Mạc thản nhiên đáp: "Vương Ngữ Thần là con rơi, lại là đứa nhỏ được bà cụ Vương thương yêu nhất, trong lòng con bé cực kỳ tự ti, cũng cực kỳ tự kiêu, lại thêm không có ai dạy dỗ cho đàng hoàng, thế nên mới trở nên hư đốn như vậy."

Bà cụ một lòng cưng chiều nhưng không nghiêm khắc dạy dỗ, cặp vợ chồng lão tam nhà họ Vương lại không phải cha ruột mẹ ruột, không tiện dạy dỗ quá nghiêm khắc.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 486: Chương 486



Đúng là có lý, Lạc Di dễ dàng tiếp nhận: "Cha mẹ cô ấy đã qua đời cả rồi ạ?"

Thầy Mạc có tiếp xúc với nhà họ Vương, biết khá rõ chuyện này: "Không, mẹ của con bé vẫn còn ở trong đoàn nghệ thuật đấy, còn là một lãnh đạo nhỏ, chỉ là rất hiếm khi về nhà, ăn ở đều ở trong đoàn nghệ thuật, à phải rồi, vẫn chưa kết hôn."

Nói vậy là, bà ấy cũng không thân với Vương Ngữ Thần?

"Khi còn trẻ cô ấy rất đẹp, không ít người theo đuổi cô ấy, trong đó có cả quan lớn và con ông cháu cha. Nhưng số mệnh cô ấy không tốt, mấy năm đó không có nơi nào là chốn niết bàn, trông càng xinh mà lại không có đầy đủ năng lực bảo vệ mình thì đúng là một tai họa."

Lạc Di hoàn toàn có thể hiểu được, nếu không phải năm đó mẹ của cô ra quyết định thật nhanh, chỉ sợ cũng đã phải nhảy vào hố lửa.

Ừm, mẹ của cô là một bạn học nữ rất trí tuệ, đỉnh.

"Vậy nên mới có Vương Ngữ Thần?"

Thầy Mạc thấy cô nhiều chuyện thì không khỏi lắc đầu, lòng hiếu kỳ thế này cũng nặng quá rồi.

Chỉ là, nhà khoa học mà không nặng lòng hiếu kỳ thì cũng toang thật.

"Tình hình cụ thể thầy không rõ lắm, thầy cũng chỉ tình cờ biết được Vương Ngữ Thần là do Vương Tiểu Lam sinh thôi, gặp loại chuyện này cũng không nên hỏi thăm nhiều."

"Vương Tiểu Lam? Con gái nhỏ nhà họ Vương?" Lạc Di ghi nhớ cái tên này, lòng cảm thấy là lạ.

"Đúng rồi, thế mà còn vừa vặn hợp thành một đôi với tên mẹ em đấy." Thầy Mạc bỗng nhiên vỗ đầu một cái: "A, tính ra thì em với Vương Tiểu Lam khi còn trẻ có chút giống nhau, có lẽ là người đẹp đều có chút điểm tương tự nhỉ."

Lạc Di nghĩ thầm con gái ruột của Vương Tiểu Lam là Vương Ngữ Thần, hai người các cô không hề giống nhau.

"Em giống với cô ấy? Giống chỗ nào ạ?"

"Nhìn nghiêng có hơi giống." Thầy Mạc nghĩ ngợi cả nửa ngày mới nói ra được một điểm giống như vậy, Lạc Di trợn mắt.

Cô không tin tưởng thẩm mỹ của trai thẳng chút nào.

Thầy Mạc cười ha ha: "Được rồi, quay lại chuyện chính, bản báo cáo học tập tuần này của em đâu?"

"Ầy, đây ạ." Lạc Di lần mò trong túi xách, lấy ra một bản báo cáo học tập.

"Đến phòng thí nghiệm ba lần?" Thầy Mạc cẩn thận xem qua: "Làm một cái thí nghiệm, đọc năm quyển sách, viết ba mã code, chỉ thế thôi sao?"

Lạc Di mím môi một cái, cô còn chưa viết chương trình học với bài tập thường ngày vào, này chỉ là hoạt động ngoại khóa mà vẫn còn chê ít?

"Vâng, việc nghiên cứu điện thoại di động đang tạm ngừng, em đang đọc tài liệu, chờ đến khi công tác chuẩn bị hoàn thiện hơn thì mới tiếp tục ạ."

Thầy Mạc liếc cô một cái, cảm thấy gần đây cô hơi lười, nhưng cũng không nói gì cô, còn nhỏ mà, lâu lâu thả lỏng một chút.

"Công thức của thí nghiệm này có chỗ sai, để thầy giảng cho em…"

Ông ấy tỉ mỉ chỉ ra những điểm lệch hướng trong đó, cái thí nghiệm này rất khó, cần phải hao phí rất nhiều thời gian.

Lạc Di nghiêm túc nghe, lâu lâu còn lấy bút ghi lại để nhớ.

Chờ thầy nói xong, Lạc Di mới để bút xuống: "Thầy, thầy có định để đàn anh Thiệu ở lại trường không ạ?"

Cô mà không hỏi, thầy Mạc cũng đã sắp quên mất người học trò này, kể từ khi xảy ra chuyện kia tên nhóc đó vẫn luôn né tránh ông ấy, có chuyện cần liên lạc cũng chỉ trao đổi qua báo cáo và bản ghi.

"Nó bảo con hỏi?"

Lạc Di vẫn khá tán thưởng vị đàn anh họ Thiệu này, anh ấy là một người rất cẩn thận, công bằng và rất biết săn sóc các đàn em: "Không ạ, em thấy anh ấy đang thu thập thông tin về vị trí công chức khắp mọi nơi."

Thầy Mạc như có điều suy nghĩ: "Lần sau gặp nó, em bảo nó đến đây một chuyến."

"Vâng ạ."

"Mau về nhà đi." Thầy Mạc tỏ vẻ thờ ơ chêm vào thêm một câu: "Lần sau đến đây mang theo ít bánh quy dừa cho cô của em nhé."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 487: Chương 487



Lạc Di dọn dẹp sách vở, ngẩng đầu liếc mắt nhìn ông ấy: "Thầy, là thầy muốn ăn phải không?"

Rõ ràng không thể ăn nhiều đồ ngọt mà còn thích ăn đồ ngọt đến thế, cuối cùng luôn lén vợ ăn vụng, bị vợ bắt quả tang từng mắng mấy lần.

Thầy Mạc chột dạ nhưng vẫn quật cường nói: "Ăn chút bánh quy dừa thì sao chứ? Em không nỡ bỏ à?"

Lạc Di nín cười mệt hết sức, phải nhịn lại, không được cười, thầy sẽ thẹn quá hóa giận.

"Cô đồng ý không ạ?"

"Thầy muốn ăn thì ăn, bà ấy quản được sao…"

Một giọng nói lành lạnh vang lên: "Ông muốn ăn cái gì?"

Chẳng biết vợ thầy đã trở về từ lúc nào, đang đứng ở cửa nhìn ông.

Thầy Mạc ngây người hai giây, lập tức ngang nhiên hùng hồn nói: "Ấy, là Lạc Di đó, con bé cứ muốn tặng tôi ít bánh quy dừa để ăn, tôi kiên quyết cự tuyệt, tuyệt không thỏa hiệp."

Lạc Di: “...”

Trên đường về nhà, Lạc Di cười không ngừng, người khác còn cho là cô bị bệnh thần kinh.

Trước cửa nhà đậu một chiếc xe hơi nhỏ, Lạc Di dừng bước nhìn mấy lần, ai giàu sang ghé qua đây mua thịt kho vậy? Hay là mẹ cô lại nhận một đơn đặt hàng riêng cao cấp mới?

Cô đẩy cửa vào nhà, ngọt ngào gọi to: "Mẹ, cô con gái bé bỏng dễ thương của mẹ về nhà rồi đây, thèm ăn thịt quá…"

Giọng cô đột ngột dừng lại, cô sững sờ nhìn bà cụ trước mắt, lại nhìn sang Ngô Tiểu Thanh vành mắt đo đỏ.

Một cơn giận xộc thẳng lên ót cô: "Sao bà lại dám chạy đến nhà tôi bắt nạt mẹ của tôi? Có chịu thôi không hả? Nhà họ Vương các người chớ có quá đáng, ép cho cá c.h.ế.t lưới rách thì ai cũng đừng hòng được thoải mái."

Ngô Tiểu Thanh ôm chặt lấy cô con gái đang bùng nổ: "Tiểu Di, bà ấy đi tìm con à? Sao con lại không kể?"

Lạc Di tức đến khuôn mặt nhỏ ửng đỏ: "Con có kể, bà ấy là bà cụ nhà họ Vương đó, là bà ngoại của Vương Ngữ Thần, là người ép con ký đơn hòa giải."

Mặt Ngô Tiểu Thanh trầm xuống, bà lạnh lùng nói: "Bà Vương, mời bà đi cho, nơi này của chúng tôi không chào đón bà."

Mắt bà cụ Vương đong đầy dòng nước mắt nóng hôi hổi, bà cụ nhìn bà đầy khát vọng: "Tiểu Thanh, đều là người một nhà, Ngữ Thần là cháu gái của con…"

Lạc Di chợt ngẩng đầu, ngẩn người: "Cái gì?"

Mặt bà cụ Vương đầy hiền hậu nói: "Lạc Di, Ngữ Thần là chị họ ruột của cháu, cháu tha thứ cho con bé nhé, được không?"

Đầu óc Lạc Di trống rỗng, cái quỷ gì vậy? Vương Ngữ Thần là chị họ của cô? Vậy cô là ai? Cô đang ở đâu?

Cô lâm vào cơn mê man cực độ.

Ngô Tiểu Thanh bảo vệ con gái trong n.g.ự.c mình, mặt lành lạnh đáp lời: "Không được, ba lần bốn lượt bắt nạt con gái của tôi, chỉ bằng một câu chị họ ruột đã muốn tha thứ cho cô ta à? Nghĩ hay thật, tôi không biết bà, bà đi đi."

Cặp trai gái và Lạc Quốc Vinh chính là những người quan trọng nhất đối với bà, ai dám bắt nạt bọn họ, bà đều sẽ không tha.

Một người mẹ ruột chẳng biết từ đâu nhô ra, chưa từng nuôi bà, chưa có mặt mũi lớn đến vậy đâu?

Bà cụ Vương không ngờ thái độ của bà lại kiên quyết đến thế, n.g.ự.c bà cụ tê rần: "Tiểu Thanh, mẹ thật sự là mẹ của con, mẹ chưa từng quên con, còn cố ý đặt tên cho em gái con là Tiểu Lam, đặt ngay cạnh tên của con, lấy từ câu thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam*."

(*Thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam: Trò giỏi hơn thầy.)

Ngô Tiểu Thanh không hề bị lay động: "Mẹ ruột của tôi đã qua đời khi tôi chưa tròn một tuổi rồi, bà Vương, bà đừng nhận thân thích lung tung."

Lòng bà cụ Vương như bị tảng đá đập ầm ầm mấy lần, cực kỳ khó chịu: "Cha của con đã nói với con thế nào? Nói mẹ c.h.ế.t rồi? Không phải, con nhìn tấm ảnh lúc còn trẻ của mẹ này, trông giống con như đúc…"

Bà cụ vội vàng giở tấm ảnh ra, nhưng Ngô Tiểu Thanh nhìn cũng không muốn liếc mắt nhìn.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 488: Chương 488



Phải thì thế nào? Không phải thì thế nào? Không phải cứ có huyết thống là có thể xưng người thân.

"Người có chỗ tương tự, vật có chỗ tương đồng, trông giống nhau cũng không đại diện cho điều gì. Nhà bình dân chúng tôi không dám trèo cao, lại càng không dám dính dáng đến nhà họ Vương."

Bà cụ Vương rơi nước mắt: "Tiểu Thanh, con đang chọc vào tim mẹ đấy, con trách mẹ mẹ có thể hiểu được, nhưng con không thể không nhận mẹ, cha của con đâu, để mẹ đi nói chuyện rõ ràng với ông ta, để ông ta nói với con…"

Ngô Tiểu Thanh siết chặt cánh tay Lạc Di, tâm trạng trập trùng dữ dội, bờ môi bà đã sắp bị cắn nát: "Vậy xuống điện Diêm vương nói đi, cơ mà đã qua nhiều năm vậy rồi không biết ông ấy có đi đầu thai chưa."

Bà cụ Vương không dám tin hỏi lại: "Cái gì, cha của con qua đời rồi? Vậy ông của con đâu?"

Ngô Tiểu Thanh hít sâu một hơi: "Tất cả đều đã chết, trừ tôi, đều đã chết, bà còn muốn hỏi cái gì? À? Chê tôi chưa đủ thê thảm, phải không?"

Mặt bà cụ Vương trắng như tuyết, cơ thể lung lay suýt đổ: "Bọn họ… Chuyện từ khi nào? Mấy năm nay con đã sống thế nào…"

Bà cụ cũng không dám mở miệng hỏi, sợ phải nghe được một đáp án bà cụ không thể nào tiếp thu.

Bà cụ cho là, dù con nhỏ sinh ra ở chốn thôn quê, nhưng ít nhất cũng có thể trưởng thành bình an, vui vẻ suôn sẻ sống qua hết cả đời này.

Dù sao đây cũng là cô con gái duy nhất của nhà họ Ngô, ông cụ Ngô yêu thương đứa cháu gái này nhất, nhất định sẽ dạy dỗ cô thật tốt, chọn cho cô một tấm chồng đàng hoàng nhất.

Nhưng lại quên người nhà họ Ngô vốn là đại địa chủ.

Ngô Tiểu Thanh mở cửa chính, lấy tay ra hiệu mời: "Bà đi đi, đừng tới nữa."

Bà cụ Vương không chịu đi: "Tiểu Thanh."

"Đi." Ngô Tiểu Thanh mạnh mẽ đẩy bà cụ ra, vừa đóng cửa, cơ thể bà đã mất hết sức ngã tựa vào cửa, hai mắt nhắm nghiền, lòng phiêu phiêu phấp phới, không nơi dừng bước.

Cảm giác nghẹn ứ khó nói thành lời.

Lạc Di chạy tới, đưa hai tay ra ôm lấy eo bà: "Mẹ, ôm Tiểu Di một cái đi."

Ngô Tiểu Thanh ôm chặt lấy cơ thể con gái, hốc mắt nóng lên, nước mắt cố nén đã lâu dần chảy xuống.

Lòng Lạc Di cảm thấy vô cùng khó chịu, cô vỗ về sau lưng bà như một bà cụ non, dỗ dành: "Đừng khóc nè, Tiểu Di mua thịt cho mẹ ăn nhé, mua quần áo đẹp cho mẹ mặc, mua đồ trang sức xinh thiệt xinh, mẹ thích gì, con mua cho mẹ hết."

Có cô con gái chu đáo khiến Ngô Tiểu Thanh được an ủi rất nhiều, cõi lòng trống rỗng cũng dần được lấp đầy.

Chuyện cũ không thể truy tra, quan trọng nhất vẫn là người nhà của mình.

"Vậy chờ con đi làm, mua cho mẹ một chuỗi dây chuyền trân châu."

Lạc Di cười ngọt ngào: "Vâng, phối một bộ cho mẹ luôn, phải có lắc tay, có cả khuyên tai, mẹ con đẹp thế này, lại thêm bộ trang phục, đúng là ra dáng một cô tiên nữ bự nha."

Cô dỗ ngon dỗ ngọt một thôi một hồi, cuối cùng cũng chọc cho Ngô Tiểu Thanh cười vang, bà khẽ bóp cái miệng nhỏ nhắn của con gái: "Cô tiên nữ nhỏ muốn ăn cái gì?"

"Muốn ăn hoành thánh thịt tươi ạ!"

Những chiếc hoành thánh vỏ mỏng bọc lấy nhân thịt đầy tràn, chiếc nào chiếc nấy tròn vo, chìm nổi lên xuống trong nước canh loãng, tản ra một mùi thơm mê người.

Vớt lên cho vào trong chén, vẩy tôm khô vàng óng ánh, rong biển, cây mù tạt xắt nhỏ lên, thêm một muỗng dầu ớt, hoàn thành rồi.

Lạc Di khuấy đều mấy lần, đầu tiên uống một ngụm canh, vừa thơm vừa cay, cả hương lẫn vị đều tuyệt đỉnh, chân mày cô đã sắp bay lên luôn rồi. Cô cắn một miếng hoành thánh nhỏ, da mỏng nhân bên trong thơm mát ngon ngọt, thịt rất chắc, có hơi dai dai.

Cô thỏa mãn thở ra một hơi, ăn ngon quá đi.

Thấy dáng vẻ con gái ăn đến là mỹ mãn, lòng Ngô Tiểu Thanh ngập tràn cảm giác thành công.

Bà thích nhất là nấu món ngon cho người nhà mình, sau đó nhìn bọn họ chén hết sạch.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 489: Chương 489



Lạc Di nhìn qua bà, mi mắt cong cong nói: "Mẹ, mẹ mà đi bán đồ ăn thì chắc hàng quán toàn kinh thành này phải đóng cửa hết mất, không còn cách nào khác, ăn mấy món mẹ làm rồi thì ăn ở mấy chỗ khác đều chẳng có khẩu vị gì."

Ngô Tiểu Thanh biết rõ con gái đang dỗ bà, nhưng bà không nhịn cười được, cái miệng này ấy à, đúng là ngọt c.h.ế.t người không đền mạng.

"Mẹ có con với Tiểu Nhiên vậy, đời này đáng giá."

Lạc Di lại múc một miếng hoành thánh: "Còn cha nữa mà."

Sau khi nói xong lời này, cô còn lén lút nhìn bà một cái.

Ngô Tiểu Thanh xoa đầu cô, tóc con gái vừa mảnh vừa mềm: "Con muốn hỏi cái gì, cứ hỏi đi."

"Bà cụ kia…" Lạc Di thoáng do dự: "Con cũng không nhất quyết phải biết đâu, chỉ là muốn hỏi thử thái độ của mẹ, để sau này trong lòng con có chút tỏ tường hơn thôi."

Cô cảm thấy bà cụ Vương không phải một người dễ dàng lùi bước, sau này vẫn sẽ quay lại.

Mà thái độ của mẹ cô sẽ quyết định thái độ của cô.

Mẹ của cô không nhận, vậy cô cũng sẽ không nhận.

Ngô Tiểu Thanh im lặng hồi lâu: "Bà ấy đúng là mẹ ruột của mẹ, bà ngoại của con."

"A, không phải nói đã c.h.ế.t sớm rồi ạ?" Trong ấn tượng của Lạc Di, nhà bên ngoại hoàn toàn không tồn tại.

Cảm xúc của Ngô Tiểu Thanh đã ổn định hơn nhiều, khóe miệng khẽ cong lên cười giễu cợt: "Đó là lời nói với người ngoài thôi, dù sao thì bỏ chồng vứt con cũng không phải tiếng tốt gì, có một người mẹ như vậy, người khác sẽ xem mẹ như thế nào? Còn ai dám cưới mẹ nữa?"

Lạc Di lại bị choáng váng lần nữa: "Bà ấy ném mẹ khi còn là trẻ sơ sinh lại, chạy??"

Này cũng quá ích kỷ rồi, đã sinh con ra thì phải chịu trách nhiệm chứ.

Dĩ nhiên, chỉ có một tình huống mà chắc cô sẽ không chỉ trích hành vi bỏ chồng vứt con như vậy, đó là phụ nữ bị lừa bán.

Không hề tình nguyện, bị bức ép sinh con đẻ cái, đã quá đủ khốn khổ rồi, trường hợp ấy không thể áp đặt đạo đức mà hãy để họ tự đưa ra sự lựa chọn.

Dù nói đứa bé vô tội, nhưng những người phụ nữ kia lại càng vô tội hơn.

"Đúng." Ngô Tiểu Thanh nhẹ thở dài một tốt, có mấy lời bà không tiện nói cho con gái biết lắm, rằng mẹ của bà đã bỏ trốn cùng người đàn ông khác.

Lạc Di thông minh như vậy, chưa chắc cô không thể nghĩ tới, nhưng bà không nói.

"Vậy xem như ân oán hai bên tiêu trừ lẫn nhau, mẹ không cần cảm thấy nợ ơn s.i.n.h d.ụ.c của bà ấy, cũng không cần hận bà ấy đã bỏ rơi mẹ, hận rất mệt mỏi."

"Rõ ràng con mới là đứa nhỏ mà." Ban đầu Ngô Tiểu Thanh còn cảm thấy buồn bực, nhưng con gái ra vẻ bà cụ non như vậy lại khiến bà không nhịn được cười: "Con biết cái gì chứ."

Một cô nhóc còn chưa trải qua yêu hận tình thù mà lại dạy ngược lại bà cách hành vi.

Lạc Di kiêu ngạo hất cằm lên, mặt hào hứng nói: "Có gì mà con không biết chứ? Trong sách cũng có, con cật lực kiến nghị mẹ nên đọc quyển Tư trị thông giám thêm nhiều lần vào, trong đó gì cũng có, m.á.u chó, kỳ quái, ly kỳ, ơn hận tình thù, triều đại thay đổi, thú vị lắm luôn, đọc nhiều sẽ hiểu thêm nhiều lý lẽ, thấu hiểu lòng người, tăng trưởng trí tuệ, thu được thêm kinh nghiệm sống lâu."

Ngô Tiểu Thanh dở khóc dở cười: "Được rồi, nghe lời con, con thích kiểu váy nhỏ thế nào, để mẹ may thêm mấy chiếc cho con mang ra nước ngoài, người đời giờ đều xem trang phục trước rồi mới xem người, không thể trông quá bần hàn được."

"Vâng ạ." Lạc Di thích thảo luận về đủ dạng trang phục với mẹ nhất, việc kinh doanh của Ngô Tiểu Thanh phát triển thuận lợi như vậy, có hơn nửa là nhờ phong cách mới lạ lại độc đáo của Lạc Di, bạn bè nước ngoài đều rất thích.

Lạc Di thuận tay vẽ ra mấy mẫu váy, Ngô Tiểu Thanh nhìn đến hai mắt phát sáng, đẹp quá đi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back