Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1110: Chương 1110



"Thật ra đây là khuyết điểm của những người tuổi còn trẻ đã có địa vị cao, chúng ta phải dạy dỗ cẩn thận.”

"Ngay từ đầu tôi đã thấy chế độ này không hợp lý, trẻ quá không áp chế được đội hình, không thu phục được đám đông".

Ông Mặc rất thất vọng, chưa kịp làm gì đã bắt đầu tranh giành quyền lợi.

Nhiếp Khôn Minh nhìn thấy hết thảy, vẻ mặt bình tĩnh, không nói gì.

Đây không phải là một đơn vị bình thường, ai muốn nhúng tay vào còn phải xem phía trên có đồng ý hay không.

Ông ấy là tình báo, khó tránh được việc suy nghĩ nhiều, sự việc xảy ra vào thời điểm này, lẽ nào phía sau còn ẩn chứa nhiều bí mật chưa được biết?

Liệu có sự tham gia của tổ chức gián điệp nước ngoài?

Việc đình chỉ Vương Trung Nghị có thực sự đơn giản như vậy?

Nhiếp Không Minh mặt không biểu cảm nhìn toàn bộ mọi người, ánh mắt sâu thẳm.

Mọi người đang thảo luận về vấn đề này, phần lớn để chỉ trích tính tùy hứng của Lạc Di, đay là những gì được định nghĩa về Lạc Di

Đúng vậy, chính là tùy hứng, thấy thắng mà kiêu.

Ông Mạc đỏ cả mặt, cố gắng hết sức bảo vệ học trò, nhưng ông ấy thân cô thế cô, căn bản không phải là đối thủ của đám người này.

Ông ấy kinh ngạc khi phát hiện ra một chuyện, bọn họ đang liên thủ.

Không biết qua bao lâu, điện thoại của ông Mạc đổ chuông, mắt ông ấy sáng lên, nóng lòng muốn nhấc máy: "Lạc Di, em đang ở đâu? Tại sao điện thoại cứ tắt hoài?"

Hiện trường im lặng, Bộ trưởng Lỗ ra hiệu cho ông Mặc mở loa ngoài.

Ông Mạc hít một hơi thật sâu, chỉ có thể làm theo, giọng nói trong trẻo của Lạc Di truyền đến: “Thầy ơi, con ra ngoài đi dạo, mấy năm nay con bận học và làm việc nên đã bỏ lỡ quá nhiều cảnh đẹp."

Mấy lời này là gì? Mọi người nhìn nhau.

Bộ trưởng Lỗ rất tức giận: "Lạc Di, cô đừng tùy hứng nữa, mau chóng quay lại. cô cứ thế mà đi có từng nghĩ đến hậu quả chưa?"

"Tổ chức đã bố trí người bàn giao chưa?" Lạc Di không hề sợ hãi mà rất bình tĩnh: "Báo thời gian cho tôi, tôi nhất định sẽ có mặt, kỹ thuật liên quan sẽ chuyển giao miễn phí cho quốc gia."

Có ý gì? Bộ trưởng Lỗ tức méo cả miệng: “Nếu ở đơn vị khác, sẽ bị phạt nặng thậm chí đuổi việc.”

Lạc Di đã đến Hải Thành, đang thoải mái nằm trên giường khách sạn, nghe thấy lời này ánh mắt lạnh lùng.

"Sao cũng được. Dù sao sau này tôi cũng không làm nghiên cứu khoa học nữa, cũng không muốn ở lại trong hệ thống. Thế giới rộng lớn như vậy, tôi muốn đi xem xem.”

Mọi người sửng sốt, cô ấy không làm nghiên cứu khoa học nữa? Sao có thể? Tuyệt đối không thể.

Ông Mạc tức giận đến tái mặt nói: "Lạc Di, em đừng đùa nữa."

Lạc Di nhẹ nhàng thở dài: "Thế giới này rất tuyệt vời, nhưng nghiên cứu khoa học là loại nhàm chán nhất, cũng nghèo khốn nhất. Ngày nào cũng mệt muốn c.h.ế.t mà lại không được sống một cuộc sống bình thường, không chăm sóc được người nhà."

“Thứ nâng đỡ chúng ta suốt chặng đường chính là đam mê nhiệt huyết, là ước mơ đưa Trung Quốc trở thành cường quốc thế giới, là tấm lòng chân thành với tổ quốc. Em vốn nghĩ sẽ dành hết phần đời còn lại để chiến đấu vì những điều này, nhưng bây giờ con d.a.o động rồi. Em làm cái gì cũng không được, sao cứ phải cố chấp làm cái này? Em thực sự rất nản lòng”.

Sắc mặt Bộ trưởng Lỗ càng ngày càng tệ, tất cả tính toán của ông ta đều dựa trên kết quả nghiên cứu khoa học của Lạc Di.

Nếu cô bỏ cuộc, thì còn tranh cái gì?

Ai có thể ngờ cô không chịu được chút ủy khuất nào, một khi không vui liền đổi nghề.

Tại sao một chút tinh thần chịu nhục cũng không có?

Đôi mắt của ông Mạc đỏ hoe, ông ấy cũng có thể cảm thấy như vậy, làm nghiên cứu khoa học có bao nhiêu mệt mỏi, ai làm đều biết.

"Rốt cuộc là sao?"

Trong điện thoại Lạc Di thở dài một hơi, sau khi giác ngộ cô thấy thanh tỉnh cũng thấy bất lực sâu sắc.

"Lúc nhỏ vất vả học tập em chưa từng d.a.o động, khi Hoa Kỳ đưa em cành ô liu em không hề d.a.o động, khi Hoa Kỳ ngăn cản em trở về Trung Quốc, em cũng không hề d.a.o động, nhưng bây giờ, em d.a.o động rồi. Thầy ơi, em thấy bao vất vả của mình chỉ là trò đùa.”

Ông Mạc rất đau lòng, nếu cô rời bỏ giới nghiên cứu khoa học thì đó sẽ là một tổn thất to lớn cho đất nước.

"Không phải đâu, Lạc Di, em không phải là trò đùa. Những việc em đã làm đất nước đều ghi nhận."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1111: Chương 1111



Lạc Di im lặng một lát: "Thầy ơi, thật xin lỗi, em đã làm thầy thất vọng. Thầy cứ coi như không có đứa học trò này, là em không tốt, thầy đuổi em đi."

Ngực ông Mạc đau đớn, càng nghĩ ông ấy càng tức giận, nhìn xem bọn họ đã ức h.i.ế.p một đứa trẻ ngoan thành cái gì, khiến người ta hoàn toàn c.h.ế.t tâm, mấy người hài lòng chưa?

"Lạc Di, em là đứa trẻ ngoan nhất trên đời, cũng là học trò giỏi nhất, do một số người bắt nạt người quá đáng."

Lạc Di nhẹ giọng an ủi ông Mạc: "Thầy ơi, thầy cũng nghĩ thoáng ra một chút, em không làm nhà khoa học, không làm giáo sư thì vẫn có thể làm một doanh nhân xuất sắc. Em cũng rất giỏi về phương diện tài chính, nộp nhiều thuế hơn cũng là đóng góp cho đất nước mà.”

"Thầy yên tâm, đời này em sẽ không phục vụ cho bất cứ một quốc gia nào khác, đây là giới hạn của em.”

Vừa hiểu chuyện vừa yêu nước, nào giống cô gái tùy hứng bướng bỉnh trong miệng đám người này.

Giọng nói tự ti của cô vang lên: “Cái gì mà nếu vua coi tôi như trường cột đất nước mà đối đãi, tôi tất sẽ báo đáp ân tình này của quốc gia chỉ là một câu nói đùa mà thôi”.

Từng câu từng chữ như con d.a.o sắc nhọn đ.â.m thẳng vào lòng người, làm cho đám người bồn chồn.

Cúp điện thoại, hai mắt ông Mạc đỏ hoe, giận dữ quát lên: "Ông đã hủy hoại niềm tin của một nhà khoa học hàng đầu, bây giờ ông vừa lòng rồi chứ? Ông vui rồi chứ? Hả?"

Sắc mặt mọi người đều xám xịt như đang để tang.

Nhiếp Khôn Minh đứng lên, lạnh lùng nhìn mọi người: "Tôi sẽ báo cáo lên cấp trên, mọi người cứ chuẩn bị đi, ở đây có gián điệp hay không phải điều tra nghiêm ngặt."

Chuẩn bị cái gì? Đương nhiên là chuẩn bị bị điều tra, thậm chí có thể dính líu đến một vụ án gián điệp.

Nghe được những lời này, sắc mặt của mọi người càng tồi tệ hơn.

Nhiếp Khôn Minh báo tin lên trên, ngay hôm sau lãnh đạo đã đưa ra tuyên bố, bằng mọi giá thuyết phục Lạc Di quay lại, nhất định phải cho cô một lời giải thích rõ ràng, đồng thời nghiêm túc điều tra sự việc, bất kể phát hiện ai có vấn đề cũng tuyệ đối không nương tay.

Đặc biệt nhấn mạnh một điểm, nghiêm ngặt phòng chống gián điệp nước ngoài thâm nhập vào các đơn vị tổ chức.

Một cuộc thanh trừng lớn bắt đầu, ai ai cũng có thể gặp nguy hiểm.

Lạc Di không biết gì về chuyện này, cô say mê ở Hải Thành, hàng ngày mua sắm ăn uống, cô đã đi tham quan toàn bộ Hải Thành và ăn tất cả những món ngon ở đây.

Không cần suy nghĩ về bất cứ điều gì, cả ngày chỉ ăn uống vui chơi, hưởng thụ khoảng thời gian vui vẻ.

Những ngày không phải đọc sách hay làm thí nghiệm như thế này thật hiếm hoi, đây là lần đầu tiên cô có được niềm vui như vậy.

Ngô Tiểu Thanh thấy trên mặt con gái có thêm chút thịt, ước gì có thể chơi thêm mấy ngày nữa, đứa nhỏ này học hành rất chăm chỉ, vào đơn vị xong chỉ tập trung nghiên cứu mà quên hết chuyện ăn uống. có lẽ sử dụng trí óc nhiều nên vẫn luôn gầy gò như vậy.

Khó khăn lắm mới có thêm chút thịt, đương nhiên bà rất hạnh phúc.

Bà không có yêu cầu cao đối với con cái, chỉ cần con khỏe mạnh bình an thì không muốn đi làm cũng không sao, nhà họ giàu có, nuôi một đứa trẻ hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

Lạc Di khoác tay Ngô Tiểu Thanh đi trên đường, nhìn xung quanh phát hiện mọi thứ đều thú vị, đây là hậu quả của việc ở nhà quá lâu.

"Con phát hiện phụ nữ ở Hải Thành khá thời trang, cũng rất chú trọng đến việc kết hợp quần áo."

Mỗi thành phố đều có khí chất riêng và phong cách ăn mặc riêng.

“Còn phải nói?” Ngô Tiểu Thanh có ba cửa hàng ở Hải Thành, lần này bà tới đây để xử lý các vấn đề liên quan. "Hải Thành là kinh đô thời trang của cả nước, trước đây mọi người đều đổ xô đi mua sản phẩm của Hải Thành."

Không cần xem quảng cáo người dân ở Hải Thành đều nói rằng đây là sản phẩm bán chạy nhất ở Hải Thành.

Lạc Di cười nói: “Không có nhiều hàng thì mới phải tranh nhau phải không.”

Trong thời đại nguồn cung khan hiếm, các hợp tác xã cung ứng và tiếp thị lại quá nhiều, mua gì cũng phải giành giật.

Hai mẹ con vừa đi vừa trò chuyện cười đùa trên đường, vẻ ngoài xinh đẹp của họ thu hút vô số sự chú ý.

Lạc Di có thể nhìn thấy biển hiệu đặc biệt của cửa hàng nhà mình từ xa, bên trái là cửa hàng thời trang của thương hiệu HongKong, rõ ràng cửa hàng của HongKong kinh doanh tốt hơn, người ra vào cũng đông đúc hơn.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1112: Chương 1112



"Mẹ nhìn thấy không? Thương hiệu này cố ý mở bên cạnh nhà chúng ta, một số cửa hàng cũng giở thủ đoạn này."

Thật là kinh tởm, nhưng lại không thể nói được gì.

Lạc Di nhíu mày, ngày nay người ta tin rằng trăng ở nước ngoài tròn hơn trăng trong nước, đương nhiên họ cũng cho rằng đồ của HongKong và WanWan tốt hơn.

Với cùng mức giá và chất lượng như nhau, người tiêu dùng chắc chắn sẽ không lựa chọn thương hiệu nội địa.

"Chủ của cửa hàng này là ai?"

Cạnh tranh lành mạnh có thể đôi bên cùng có lợi, nhưng cạnh tranh không lành mạnh thì khó nói lắm.

Ngô Tiểu Thanh cũng không biết nhiều: “Là người Hồng Kông, họ Lý, nghe nói là một gia đình giàu có và người này tự kinh doanh riêng.”

Lạc Di nghĩ thầm trong đầu, ở Hồng Kông có mấy người giàu họ Lý, nhưng cô không biết họ là con cháu của gia đình nào.

Nói không chừng người này là con ngựa ô tự mình gây dựng nên sự nghiệp.

"Chúng ta vào trong xem xem."

"Như vậy không tốt đâu?" Ngô Tiểu Thanh do dự một chút, vào cửa hàng của đối thủ cạnh tranh có vẻ như không được tốt cho lắm?

Lạc Di không quan t@m đến điều này, cô hào phóng bước vào cửa hàng, cửa hàng có hai tầng được trang hoàng lộng lẫy, chắc chắn tiêu tốn không ít tiền của.

Một nhân viên xinh đẹp đi tới, nhiệt tình giới thiệu một số kiểu quần áo, Lạc Di đi dạo một vòng trong cửa hàng, đều là những mặt hàng tiêu dùng nhanh, kiểu dáng mới lạ nhưng chất liệu cũng bình thường.

Chất liệu và đường may của thương hiệu nhà cô đều rất tốt, có điều kiểu dáng chưa đủ mới lạ, cô sớm đã phát hiện ra vấn đề này, sau khi về nước đã nói với mẹ, nhưng chuyện này không thể giải quyết chỉ bằng vài lời nói.

Những nhà thiết kế giỏi không phải là bó rau ngoài chợ, muốn có là có.

Lạc Di không thích bất kỳ bộ quần áo nào, sở thích của cô luôn đơn giản và thanh lịch, chất liệu phải tốt, đường may cũng phải tốt.

Cô vừa định bước ra ngoài thì có một người đàn ông và một người phụ nữ bước vào, nhân viên lập tức vây quanh họ: "Sếp, anh đến rồi."

Lạc Di tò mò nhìn theo, người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, toát ra khí chất của trai phố, ăn mặc đặc biệt chỉn chu, vest và giày da, trên tay đeo một chiếc đồng hồ Patek Philippe trông rất nổi bật.

Cô gái cũng khá xinh đẹp, mái tóc đen dài, váy trắng bồng bềnh, rất trong sáng, nhưng Lạc Di lại có cảm giác lạ lạ.

Có lẽ do cô nhìn lâu đã khơi dậy sự cảnh giác của cô gái kia, cô ta ngẩng đầu nhìn sang, đột nhiên ánh mắt cứng ngắc, nhanh chóng cúi đầu xuống.

Lạc Di thấy kỳ lạ, cô gái này có quen biết cô không?

Người đàn ông cũng nhìn sang, ánh mặt liền ngạc nhiên: "Cô ơi, tôi thấy cô rất quen, chúng ta từng gặp nhau chưa?"

Kiểu làm quen lạc hậu như vậy, Ngô Tiểu Thanh nhíu mày kéo con gái rời đi.

Người đàn ông vội vàng hét lên: "Này, bảo sao tôi lại thấy quen? Nhìn cô rất giống bạn gái của tôi. Hai người có phải là họ hàng xa không?"

Ngô Tiểu Thanh quay đầu lại nhìn cô gái kia lại nhìn con gái mình, hai người quả thực có mấy phần giống nhau nhưng khí chất thì hoàn toàn khác nhau.

"Trùng hợp mà thôi."

Người đàn ông rất nhiệt tình nói: “Hai người thích bộ nào thì cứ lấy, tôi tặng, không cần khách sáo với tôi”.

Cả hai người họ đều có ngoại hình và dáng người rất đẹp, mặc thương hiệu quần áo của anh ta khẳng định rất đẹp .

Cô gái đứng bên cạnh anh ta lên tiếng: "Anh Lý."

“Không cần đâu.” Lạc Di vừa nhìn đã biết ý đồ của anh ta: “Muốn mẹ con tôi làm quảng cáo sống sao, đầu óc của anh cũng linh hoạt đấy, đúng là một doanh nhân khôn ngoan.”

Không đợi người đàn ông lên tiếng, cô đã kéo mẹ sang cửa hàng bên cạnh.

Người đàn ông nhịn không được muốn đuổi theo, lại bị cô gái kia quấn lấy: "Anh Lý, anh đừng nghĩ nữa, họ không bao giờ muốn quần áo của anh đâu."

"Không thích? Thương hiệu của anh ta người gặp người thích, cũng được các cô gái ở Đại lục yêu thích nhất." Lý Giang Nam nói những lời này, trong lòng anh ta rất tự hào.

Những người quê mùa ở Đại lục chưa bao giờ được nhìn ra thế giới, chỉ cần nghe nói đó là thương hiệu HongKong sẽ đổ xô đi mua.

Cô gái nhẹ nhàng nói: “Bảy Sắc Nghê Thường là của gia đình họ.”

Lý Giang Nam ngạc nhiên nhíu mày, trong mắt hứng thú càng nhiều: "Không ngờ con gái của nhà ấy lại xinh đẹp như vậy, nếu là con một, tôi sẽ cưới cô ấy."

Anh ta muốn liên hôn để chiếm lĩnh thị trường quần áo của Đại lục.

Nếu là con một, anh ta có thể sáp nhập phần sản nghiệp này, đổi thành họ Lý rồi.

“Sao có thể?” Cô gái vô ý thức thốt lên, sau đó vội vàng bổ sung: “Ý em là, cô ấy còn có một đứa em trai.”

“Em biết rõ gia đình họ à?” Tuy rằng bề ngoài Lý Giang Nam có vẻ là người thành đạt nhưng thực ra lại là người khá hàm chơi, nổi tiếng là tay chơi đào hoa với vô số bạn gái.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1113: Chương 1113



Vẻ ngoài của Lạc Di là loại anh ta thích nhất, vừa nhìn anh ta đã thích cô.

"Nhà cô ấy rất nổi tiếng? Hãy kể cho tôi nghe về gia đình này, đúng rồi cô gái đó tên gì?"

Vẻ mặt cô gái vô cùng phức tạp: "Lạc Di."

Lý Giang Nam cảm thấy cái tên này hơi quen, nhưng nhất thời không thể nhớ ra.

"Nghe có vẻ hay đấy, bối cảnh gia đình thế nào? Khởi nghiệp như thế nào?”

Lạc Di dạo quanh cửa hàng nhà mình, kiểu dáng đúng là không đẹp bằng cửa hàng bên cạnh.

Cô suy nghĩ một lúc, tìm một chỗ, lấy giấy bút ra vẽ vài nét.

Ngô Tiểu Thanh đang bận tìm hiểu doanh số, hoạt động của cửa hàng cũng như sở thích của khách hàng.

Còn tập hợp nhân viên lại để đào tạo, bận đến hoa mắt chóng mặt.

Từ khi cửa hàng bên cạnh được mở, việc kinh doanh của gia cô tụt dốc, thực sự rất khốn khổ.

Phải nghĩ cách thôi.

"Lạc Di, con đói chưa? Chúng ta đi ăn."

Lạc Di đưa bản thảo cho bà: “Cho mẹ.”

Ngô Tiểu Thanh không biết đó là cái gì, mở ra nhìn xem, đôi mắt bà đột nhiên mở to, những bộ quần áo này thật mới lạ và đặc biệt, may ra nhất định rất đẹp.

Bà biết con gái mình có năng khiếu trong lĩnh vực này, khi mới bắt đầu kinh doanh chế tác thủ công, Lạc Di đã nảy ra rất nhiều ý tưởng, cô vẽ rất nhiều mẫu được thị trường hoan nghênh.

Mấy năm nay, Lạc Di bận học hành nên không có thời gian để ý tới.

Ngô Tiểu Thanh hết lời khen ngợi, những mẫu này tiến bộ rất nhiều so với trước đây, chắc là học hỏi được khi ở nước ngoài.

Bà khen ngợi con gái mình: "Lạc Di, cái này đẹp quá. Sao con cái gì cũng biết? Cái gì cũng giỏi thế?"

“Con của mẹ lại chẳng thông minh.” Lạc Di cười ngọt ngào.

Ngô Tiểu Thanh càng xem càng thích: "Lạc Di, hay là con kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, với năng lực của con, con chắc chắn có thể đưa công ty lên vị trí dẫn đầu."

Bà đang làm trang phục, Lạc Quốc Vinh kinh doanh ăn uống, nhưng con cái trong nhà không có đứa nào học quản lý.

Sự nghiệp mà vợ chồng bà cả đời gây dựng cũng phải có ai đó kế thừa chứ.

Lạc Di nghĩ rất thoáng chuyện này, hai chị em đều có sự nghiệp riêng, không thể kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.

Tương lai tìm một quản lý chuyên nghiệp là được.

Cô vừa định nói gì đó thì một giọng nói vang lên: "Không được, không được, cô không thể kế thừa công việc kinh doanh của gia đình được."

Là Cao Minh, ông ta dẫn theo một số người quen, một số từ Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin, một số nhà nghiên cứu khoa học và một số chuyên gia trong ngành máy tính.

Khóe miệng Lạc Di hơi nhếch lên, cuối cùng cũng đến, vội gì chứ, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

“Tại sao tôi không được kế thừa sản nghiệp của gia đình? Luật nào quy định điều này?”

Đôi mắt của Cao Minh đỏ ngầu, quầng thâm dưới mắt đen sì, hình như mấy ngày rồi không ngủ ngon.

"Lạc Di, nghiên cứu khoa học là sự nghiệp vĩ đại nhất trên thế giới, doanh nhân là người th* t*c, toàn thân sặc mùi tiền."

Để thuyết phục Lạc Di quay lại, ông ta chỉ đành cố gắng hết sức.

Nếu Lạc Di thay đổi nghề nghiệp, người xui xẻo đầu tiên chính là ông ta, tiền đồ của ông ta không còn trông mong gì nữa.

Lạc Di lười biếng tựa vào bàn: “Lời ông nói hạn hẹp quá, nghề nghiệp không phân cap thấp sang hèn, xin hãy tôn trọng mọi ngành nghề.”

Cao Minh thấy sắc mặt của cô hồng hào, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đặn, biết cô đang sống rất tốt, tâm tình càng thêm phức tạp.

Cả thế giới hỗn loạn vì cô nhưng cô lại đang sống cuộc sống hạnh phúc.

Sao lại có người người như vậy? Sao vẫn còn ăn được cơm?

Nghĩ tới áp lực mấy ngày nay, ông ta đành nhượng bộ: “Cô nói đi, phải làm sao cô mới quay lại?”

Lạc Di bật cười, bộ dạng ủy khuất thỏa hiệp này, ai muốn xem “Tôi không về đâu, mấy người tự chơi đi.”

Cao Minh nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói: "Tôi xin lỗi cô, thật xin lỗi, Lạc Di. Từ giờ trở đi cô nói gì thì là vậy, tôi sẽ nghe lời cô."

Nụ cười của Lạc Di càng tươi hơn, ông ta còn muốn tiếp tục ở lại viện nghiên cứu sao? Tạm thời ở ẩn? Ha ha, ông ta đang nghĩ chuyện tốt đẹp gì thế?

Một khi cô ra tay, chỉ có thể là sát chiêu, loại bỏ mọi rắc rối về sau.

"Đừng làm thế, ông là bậc lão làng, tiền bối của chúng tôi, ông nói rất đúng. Thế hệ trẻ chúng tôi không đủ giỏi, không đủ khéo léo, làm gì cũng không được, chỉ biết làm trò trẻ con, sớm nên cút xéo.”

Mồ hôi trên trán Cao Minh càng ngày càng nhiều, lời nói của ông ta khi ấy từng câu từng chữ bị đánh bật lại, cả người ớn lạnh.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1114: Chương 1114



H@m muốn báo thù của Lạc Di quá mãnh liệt, dù sao cũng là người trẻ, không biết hậu quả của việc xúc phạm c.h.ế.t người.

Ông ta vẫn đang nghĩ tương lai còn dài, lại không biết Lạc Di không hề có ý định có tương lai với ông ta.

Chỉ có thể nói, ông ta căn bản không hiểu Lạc Di.

Hồ sơ của Lạc Di mà ông ta nhìn thấy chỉ là một phần hồ sơ được công khai, hồ sơ tuyệt mật chỉ có lãnh đạo cao nhất mới được biết.

Người trong hệ thống làm việc sẽ có chừng mực, sẽ không gây ra quá nhiều rắc rối, nhưng Lạc Di thì khác, hoặc là không làm, hoặc là cá c.h.ế.t lưới rách.

Tất nhiên, người khác chết, cô sống!

Ánh mắt Từ Thành Quân lóe lên, trên mặt tươi cười khuyên nhủ: “Lạc Di, ông ấy đã xin lỗi rồi, thôi thì cô cứ nhận đi, mọi việc đều có giới hạn, sau này chúng ta còn dễ chung sống.”

Anh ta là người của Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin, mấy ngày nay anh ta không ngừng tìm kiếm tung tích của Lạc Di, trong lòng rất tức giận.

Nhưng anh ta ẩn nhẫn rất sâu và biết rằng có một số việc không thể vội vàng được.

Ưu tiên hàng đầu là dỗ dành Lạc Di, đúng vậy, dỗ dành, không thể ép buộc cô.

Lạc Di kỳ lạ nhìn bọn họ: “Tôi không có ý định gặp lại mấy người, sau khi thay đổi nghề nghiệp, tôi sẽ buông thả bản thân, làm bất cứ điều gì mình muốn. Từ nay về sau chúng ta là người thuộc về hai thế giới khác nhau, anh đi đường dương quang của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi, ai động đến trước người đó là chó con.”

Nếu họ nói cô trẻ tuổi tùy hứng, vậy thì cô sẽ tùy hứng cho họ xem.

Mọi người: “...”

Lạc Di ôm bụng, đáng thương nói: "Mẹ ơi, con đói rồi."

“Đi thôi, đi ăn cơm.” Ngô Tiểu Thanh kéo con gái ra ngoài, không có gì quan trọng hơn việc để cho con mình no bụng.

Ánh mắt Từ Thành Quân lóe lên: "Đồng chí Ngô Tiểu Thanh, xin hãy khuyên bảo Lạc Di đi."

Làm cha mẹ thì phải khuyên bảo con mình ngày càng tiến bộ, sẽ không có ngoại lệ nào xảy ra trừ khi chúng không phải là con ruột của họ.

"Khuyên cái gì?" Thứ Ngô Tiểu Thanh quan tâm nhất chính là các con của mình, chỉ cần bọn trẻ vui vẻ là được: "Tôi chỉ mong nó quay về kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, không phải tôi nói quá nhưng tài năng thiết kế thời trang của Tiểu Di nhà tôi cũng phải đứng hạng nhất, năng lực quản lý của nó cũng là số một, không còn cách nào khác, con của tôi chính là thiên tài vậy đó."

Bà tỏ ra nghiêm khắc: “Nói thật thì công việc hiện tại của nó có gì tốt chứ? Mệt đến nửa sống nửa chết, người gầy như que củi, cả nhà muốn gặp mặt nhau cũng khó, tại sao phải khổ thế? Nhà chúng tôi lại không thiếu tiền, tiểu Di à, mẹ nuôi con, mỗi ngày con chỉ cần ăn uống vui chơi là được."

Bà thật sự rất đau lòng, cảm thấy không cần thiết phải liều mình như vậy.

Bà chỉ là một người mẹ bình thường, không có trình độ tư tưởng cao như thế.

Người ngoài chỉ nhìn thấy ánh hào quang vô hạn của Lạc Di, nhưng chỉ có cha mẹ cô mới biết được cái giá đằng sau sự xuất sắc của Lạc Di là như thế nào.

Cô học hết 365 ngày từ sáng đến tối, dù nắng hay mưa cũng không ngừng nghỉ. Sau khi vào đại học, cô lại càng bận rộn hơn, cô học hai văn bằng còn phải làm nghiên cứu khoa học, đêm giao thừa vẫn ở trong phòng thí nghiệm. .

Thanh xuân của người con gái ấy, những năm tháng đẹp nhất của cô đều dành dể cống hiến cho đất nước, từ trước tới nay cô chưa bao giờ than phiền cũng chưa từng kêu mệt mỏi.

Thế nhưng, một cơ thể bằng xương bằng thịt sao có thể không biết mệt mỏi cho được?

Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của con gái, trái tim bà lại rỉ m.á.u nhưng bà vẫn phải cố gắng mỉm cười và làm thêm nhiều món ngon cho con.

Lạc Di vui vẻ dựa vào mẹ: "Có mẹ thật tốt, con chỉ muốn làm một phú nhị đại ăn no chờ c.h.ế.t thôi."

Một người dám nói, một người dám trả lời, những lời không đúng đắn về mặt chính trị lại được nói ra một cách bình thản như vậy.

Sắc mặt Từ Thành Quân tái xanh, chửi thầm trong lòng, mẹ chiều con hư: “Đó là vì cống hiến cho đất nước, có nhiều tiền thế nào cũng không thể so sánh được…”

Sắc mặt Ngô Tiểu Thanh đen lại: “Con tôi đã từng cống hiến cho đất nước rồi, nó không hổ thẹn với đất nước này.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1115: Chương 1115



Bà đẩy con gái vào xe rồi quay lại lạnh lùng nhìn bọn họ: "Các người vẫn muốn bắt nạt con gái tôi phải không? Các người thực sự cho rằng làm quan là giỏi lắm sao? Đừng có bắt nạt người khác quá đáng, chúng tôi không dễ chọc vào đâu."

Giọng điệu của bọn họ làm cho người ta khó chịu, đây là thái độ xin người khác giúp đỡ sao? Rõ ràng là cố ý gây áp lực.

Sắc mặt Cao Minh thay đổi: "Cô không hiểu tình huống..."

“Đừng đi theo nữa.” Ngô Tiểu Thanh không muốn nhìn thấy những người này nữa liền lên xe phóng đi.

Lạc Di giơ ngón tay cái về phía mẹ, mẹ thật mạnh mẽ.

Tâm trạng tốt của Ngô Tiểu Thanh đã bị phá hỏng, nhưng ngoài mặt không biểu hiện ra: "Chúng ta đi Giang Tô, Chiết Giang với Thượng Hải chơi nhé, thế nào?"

“Được.” Lạc Di không phản đối: “Con nhớ ở Thâm Thành cũng có những cửa hàng chuyên bán những quần áo nhiều màu sắc.”

Ngô Tiểu Thanh gật đầu: “Đúng vậy, mẹ định đi kiểm tra một chút.”

Vừa kiểm tra, vừa đưa con gái đi chơi thư giãn, Lạc Di của bà chưa bao giờ được vui chơi vui vẻ.

Lạc Di nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Con sẽ thiết kế giúp mẹ thêm mấy bản vẽ nữa, sau đó đến trường đại học chọn một vài nhà thiết kế để đào tạo, không phải mẹ cũng từng đến trường đào tạo một thời gian sao? Chúng ta đi từng bước một."

Những năm qua, Ngô Tiểu Thanh không ngừng học tập, học quản lý, học kế toán, học thiết kế thời trang, cả người bà như lột xác thành một con người khác, tràn đầy tự tin và tỏa sáng rạng rỡ.

"Con nói xem, mẹ đến đi kinh đô thời trang tham quan có được không?"

Bà cũng coi như đã nhìn thấu rằng các thiết kế trong nước hơi bảo thủ có chút lỗi thời.

Vẫn phải ra nước ngoài để mở mang tầm mắt và nhìn thế giới bên ngoài nhiều hơn.

Lạc Di nhìn thấy những thay đổi như vậy thì rất vui mừng, phụ nữ biết theo đuổi sự nghiệp là chuyện tốt.

"Ở Paris có một trường thiết kế thời trang ESMOD nổi tiếng, để con xem xem có thể sắp xếp cho mẹ đến đó học vài tháng hay không."

Nếu không lấy văn bằng mà chỉ đến dự thính thì chắc không có vấn đề gì, đi tìm ông Robert là được, nhà ông ta là con rắn ở đất đó.

Thời trang chính là một loại hun đúc, chỉ cần nhìn nhiều sẽ thấy nó khác hẳn.

Thật ra, Ngô Tiểu Thanh cũng có sự hiểu biết nhất định về mảng thiết kế, nếu không thì sẽ không làm lớn như vậy.

Bà vô cùng động lòng: “Mẹ không biết tiếng Pháp.”

Lạc Di cười nói: "Không thành vấn đề, không phải con có máy phiên dịch sao? Để con sắp xếp thêm cho mẹ một phiên dịch viên chuyên nghiệp, có tiền thì chuyện gì cũng giải quyết được."

Nghe xong sự sắp xếp của con gái, Ngô Tiểu Thanh cảm thấy rất vui mừng, có được một cô con gái thông minh và hiếu thảo thật tốt.

Hai mẹ con ăn cơm xong liền thu dọn hành lý thuê xe đi Tô Châu, họ đến thăm bậc thầy thêu thùa ở Tô Châu, nghiên cứu thảo luận về mối quan hệ giữa quần áo và nghề thêu, đồng thời còn mời người ta đến Bắc Kinh với hy vọng có thể tham gia vào công ty của bọn họ.

Sau đó hai mẹ con đi nếm thử món mì tôm trắng Thái Hồ nổi tiếng, còn mua rất nhiều loại bánh Tô, đi thăm vườn Chuyết Chính, vườn Sư Tử, chùa Hàn Sơn và nghe bình đàn Tô Châu.

Vui chơi ở Tô Châu xong thì họ lại đến Hàng Châu ăn thử món cá chua ngọt nổi tiếng và thịt lợn Đông Pha, thăm Mười thắng cảnh Hồ Tây, Mười tám con suối Cửu Hi, ruộng bậc Mai Gia và chùa Linh Ẩn, họ còn mua trà Long Tỉnh bản địa, lụa ngọc trai cùng các loại đặc sản khác.

Sau đó hai mẹ con lại đến Nam Kinh ăn vịt muối, miến vịt và nhiều món ăn vặt khác nhau, đi thăm Đền Khổng Tử, sông Tần Hoài, vườn Thiêm, Phủ Tổng thống, công viên Hồ Huyền Vũ, Minh Hiếu lăng và các danh lam thắng cảnh khác.

Sau khi chơi vui vẻ xong, hai mẹ con lại lên máy bay đi Thâm Thành.

Cái gọi là niềm vui của người giàu, người bình thường không bao giờ có thể tưởng tượng nổi.

Trong lúc đám người Cao Minh còn đang thảo luận kế sách ở phòng khách nơi họ ở tại Hải Thành thì hai mẹ con Lạc Di đã biến mất dạng.

Thâm Thành là thành phố chịu ảnh hưởng lớn nhất từ

cải cách và mở cửa, từ một làng chài nhỏ phát triển thành thành phố nhộn nhịp nhất cả nước, thay đổi từng ngày, khá là đáng đến tham quan.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1116: Chương 1116



Vô số nhà máy điện tử và xưởng quần áo được xây lên ở đây, làm cho nơi đây trở thành một điểm nóng.

Hai mẹ con đã đi xem nhiều khu chợ lớn khác nhau và phát hiện ra rằng kiểu dáng quần áo ở bên nay chịu ảnh hưởng của phong cách quần áo từ HongKong, làm chúng trở nên thời trang hơn và nhiều màu sắc hơn.

Vừa đi dạo chợ vừa ăn uống, cảm giác rất vui.

Ngược lại thì đám người Cao Minh lại không vui nổi, không dễ gì mới nghĩ ra được một vài kế sách, nhưng chưa thực hiện được cái nào thì người đã biến mất.

Kiểm tra hành tung thì biết rằng họ đã thuê xe đến Tô Châu, nào, nhanh chóng thu dọn đồ đạc và đi theo thôi.

Giống như dắt chó đi đạo, một nhóm người chạy theo phía sau hai mẹ con Lạc Di, toàn là chân trước vừa đi, chân sau liền tìm thấy khách sạn hai mẹ con ở và được thông báo rằng họ đã trả phòng rời đi rồi.

Ở trong thời đại mà tin tức chưa phát triển, việc tìm một ai đó không phải là điều dễ dàng.

Chạy hết một vòng, không những không tìm thấy người, ngược lại còn mệt đến thở không ra hơi.

Hai mẹ con Lạc Di ở chỗ tốt nhất, ăn những món ngon nhất, nhưng những người này phải kiểm soát các khoản thanh toán, không thể chú ý đến những thứ đó.

Cả ngày bị hỏi tiến triển của sự việc vô số lần, ban đêm thì áp lực lớn đến nỗi không ngủ được, chỉ trong vài ngày đã vô cùng hốc hác.

Họ tưởng Nam Kinh đã là điểm cuối trong chuyến du ngoạn của hai mẹ con Lạc Di, nhưng hóa ra không phải vậy, họ đã chạy đến Thâm Thành.

Mọi người nhìn nhau tỏ ra rất suy sụp, c.h.ế.t tiệt, sao lại biết trốn như vậy chứ?

Điều khó chịu nhất là hai mẹ con kia thì ăn uống vui vẻ suốt quá trình, còn bọn họ thì phải chạy khắp nơi để tìm.

Hơn nữa, vé máy bay chỉ được hoàn một lần, còn vé tàu có thể được hoàn không giới hạn số lần.

Lúc bọn họ đến Hải Thành là đi bằng máy bay, còn những chuyến khác chỉ có thể đi tàu và xe buýt, họ không phải là người giàu a.

Một người lớn hơn trong số họ không thể chịu đựng được nữa, bắt đầu có ý định bỏ cuộc: "Có đi theo nữa không?"

Từ Thành Quân là người cầm đầu trong nhóm người, anh ta tức giận trừng mắt nhìn gã: "Theo chứ, chẳng lẽ anh muốn quay về nghe mắng?"

Mọi người đều im lặng, thủ đô đang mưa to gió lớn, họ quay về chính là tự mình đi tìm đường chết.

Cao Minh rất mệt mỏi, ông ta không khỏi thở dài: "Cô ta cố ý có phải không?"

Tuổi tuy nhỏ nhưng lòng dạ lại không hề nhỏ, thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn.

Mọi người nhìn nhau với vẻ cay đắng: "Những người có IQ cao đều đáng sợ như vậy sao? Hay cô ta là ngoại lệ?"

Giết người tru tâm a, cô rất quen thuộc cách này.

"Chắc không phải là cố ý đâu, cô ta là một thiên tài công nghệ điển hình, IQ cao nhưng EQ thấp. Nếu không thì sẽ không ném lại mọi thứ mà không cân nhắc đến hậu quả như vậy."

"Đâu phải người ta làm bừa không ngó ngàng gì tới, đường lui cũng nghĩ ra luôn rồi, đi làm tài chính, gặp khó khăn cũng có gia đình chống đỡ."

Một người lạnh lùng nói: “Cô ta làm ra chuyện như thế này thì gia đình cô ta còn yên ổn làm ăn được nữa sao?”

Từ Lập Quân chua chát nói: “Không kinh doanh cũng chẳng sao, người ta có công viên Phượng Hoàng, có một mảnh đất Tây Đan rộng lớn với mấy trăm mẫu nhà xưởng.”

Thật sự khiến người ta ghen tị và ngưỡng mộ, đều cùng là con người giống nhau, người ta thì kiếm tiền như nước, nhà cửa vô số, còn họ thì sao? Vẫn đang sống ở khu nhà ngang.

Cao Minh thực sự không biết những chuyện này, thời gian ông ta tiếp quản không dài nên cũng chỉ biết được một chút về bối cảnh gia đình của Lạc Di.

"Nhà cô ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Không phải là lấy công làm tư đó chứ, phải báo cho các cơ quan có liên quan điều tra."

Thông tin của Từ Lập Quân nhiều hơn: “Đó là tiền bồi thường cấp trên nửa bán nửa tặng cho cô ấy, ông có bản lĩnh thì đi bảo cấp trên lấy lại đi.”

Sắc mặt Cao Minh cứng đờ, đừng gây sự, chuyện này sao có thể lật lọng được.

Tâm tình Hứa Lập Quân vô cùng phức tạp, có phải bọn họ sai rồi không?: "Làm cho sự tình căng thẳng rồi ép cô ấy rời khỏi Trung Quốc sao? Tiềm lực của cô ấy ở nước ngoài các người không tưởng tượng được đâu."

Ánh mắt của một chuyên gia chợt sáng lên, gã hưng phấn như thể nắm bắt được thứ gì đó: "Một sinh viên như cô ta lấy tiềm lực nước ngoài ở đâu ra? Chẳng lẽ cô ta đã cấu kết với thế lực ngoại quốc?"
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1117: Chương 1117



"Anh đi nói với bảo an quốc gia xem, coi bọn họ có tin hay không." Từ Lập Quân biết Lạc Di và Nhiếp Côn Minh quen biết nhau, nhưng không rõ quan hệ giữa họ tốt đến mức nào.

Chuyên gia không vui: "Sao cậu lại kích động như vậy? Khó chịu trong lòng thì nổi giận với tôi làm gì? Đâu phải tôi chọc tức cậu, có bản lĩnh thì đi tìm Lạc Di mà trút giận."

Trút cái rắm, Lạc Di người ta còn chẳng buồn để ý đến ai, cứ thế chạy mất dạng.

Tâm trạng Từ Lập Quân không tốt, anh ta tức giận nói: “Nếu không phải anh nhất quyết muốn xem dự án nghiên cứu khoa học mới của cô ấy thì đã không đến mức này.”

Trong trạng thái căng thẳng và kiệt sức này, mọi người đều giống như một cái miệng núi lửa sắp phun trào, rất khó để duy trì vỏ bọc bên ngoài.

Chuyên gia cũng có người chống lưng nên thô lỗ đáp lại: “Đừng có giả vờ ngây thơ nữa, ai chẳng giống như ai? Chẳng phải các cậu cũng muốn kéo cô ấy về để cô ấy bán mạng miễn phí cho các cậu sao? người cực khổ là cô ấy còn công lao là của mấy người.”

"Nói nhảm." Từ Lập Quân nổi nóng liền vung nắm đ.ấ.m qua.

Chuyên gia cũng không chịu thua kém, hai người lao vào đánh nhau, những người khác tiến lên ngăn cản, sau khi vô tình bị đánh mấy phát, họ trở nên tức giận, đánh nhau không chút do dự, cuộc hỗn loạn bắt đầu .

Cuối cùng mọi người đều bị thương, phải chạy đến bệnh viện để chữa trị, vốn dĩ là liên minh nhựa giờ đây đã bị phá vỡ hoàn toàn.

Nhưng sau khi làm loạn đánh nhau một trận thì họ vẫn phải tiếp tục đi theo, thuyết phục Lạc Di quay lại là nhiệm vụ họ phải hoàn thành.

Họ chỉ có thể đi tàu hỏa, trái lại là có một chiếc giường nằm, nhưng ở đó mấy ngày mấy đêm vô cùng mệt.

Không dễ gì họ mới đến được Thâm Thành, vừa đến liền phải đi tìm người, thời gian để nghỉ ngơi cũng không có, họ kích hoạt tất cả các kết nối và liên tục gọi điện thoại để liên lạc với các bên, hết khách sạn này đến khách sạn khác và phát hiện ra rằng người ta lại chạy Quảng Thành.

Mọi người đều thở dài tuyệt vọng, khổ, quá khổ rồi, thật sự không phải những tháng ngày trôi qua của một con người.

Nhưng họ lại không biết rằng, đây mới chỉ là sự khởi đầu.

Khách sạn Thiên Nga Trắng là khách sạn tốt nhất ở Quảng Thành, đã tiếp đón vô số khách nước ngoài, trong đó có cả Nữ hoàng Anh.

Lạc Di đã ăn cái gọi là phần ăn nữ hoàng, bao gồm thỏ tiên ánh trăng, song long nghịch trân châu, yến sữa trong rừng tre, da lợn đỏ vàng, phượng hoàng bát bảo đỉnh cùng cá mú lộng lẫy.

Da lợn đỏ vàng không hổ là đặc sản, lớp da giòn, phần thịt mềm, ăn rất ngon.

Cô gắp đồ ăn cho Ngô Tiểu Thanh: “Mẹ ơi, món sủi cảo thỏ trắng này ngon lắm, mẹ ăn thử đi.”

Toàn bộ số tiền chi tiêu dọc đường đều do Lạc Di chi trả, cô nói hiếm khi mới có cơ hội hiếu thảo với mẹ, làm cho Ngô Tiểu Thanh vui mừng đến mức ngày nào cũng phấn chấn tinh thần.

Nuôi con không vì lợi ích gì, nhưng có thể nhận được lòng hiếu thảo của con thì thật không gì sánh được.

"Con cũng ăn nhiều một chút, chẳng phải con rất thích ăn hải sản sao? Cá mú này ngon lắm, mẹ chưa từng thấy loại cá nào như thế này cả."

“Nghe nói là từ được chuyển tới từ HongKong đó ạ.” Lạc Di rất chịu chi tiền, hiếm khi được ra ngoài chơi với mẹ nên đương nhiên phải chơi cho sảng khoái: "Nếu có cơ hội con sẽ cùng mẹ đến HongKong chơi."

Ngô Tiểu Thanh nở nụ cười: "Sao con gái của mẹ lại ngoan như vậy chứ? Nhất định là kiếp trước mẹ đã làm rất nhiều việc tốt nên mới có được một đứa con gái như con."

Lạc Di cong mày: “Ha ha ha, vậy thì con phải cứu cả dải ngân hà nên mới có thể làm con gái của cha mẹ.”

Hai mẹ con khen nhau một lượt, bầu không khí vô cùng vui vẻ.

Một giọng nói đột nhiên vang lên: "Lại gặp nhau rồi, tiểu thư Lạc, chúng ta rất có duyên đó."

Hai mẹ con ngẩng đầu lên nhìn, trời ạ, đây không phải là thiếu gia Lý Giang Nam bọn họ gặp ở Hải Thành sao? Thật đáng ghét.

Lạc Di liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh anh ta, người này không tự chủ được cúi đầu tránh ánh mắt của cô: “Nói như vậy trước mặt bạn gái anh không tốt lắm nhỉ.”

Lý Giang Nam là một tay ăn chơi xa hoa: "Chỉ là bạn gái thôi, cũng không phải vợ".
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1118: Chương 1118



Nghe đi, đây là lời mà con người sẽ nói ra sao?

Đã là phụ nữ thì không ai thích nghe lời này, Ngô Tiểu Thanh rất ghét anh ta: "Cô gái à, cô không tức giận sao?"

Lý Giang Nam hơi nhếch miệng: "Annabelle, em có giận không?"

Người phụ nữ khẽ mỉm cười: “Sao có thể chứ? Bạn trai của tôi xuất sắc như vậy, nếu anh ấy có nhiều bạn gái thì chứng tỏ mắt nhìn người của tôi tốt, tôi vui còn không kịp ấy chứ.”

Ngô Tiểu Thanh: ...Thật không thể hiểu nổi giới trẻ ngày nay.

Lạc Di chỉ có một suy nghĩ, đôi nam nữ này nên nhanh chóng khóa nhau lại, đừng gây họa làm hại người khác.

Lý Giang Nam vẫn đang khoe khoang cái thứ mị lực nam tính c.h.ế.t tiệt của mình: "Chúng tôi ngồi đây được không?"

Lạc Di cúi đầu ăn một con tôm nhỏ: "Không được."

Lệ Giang Nam chỉ cho là cô đang xấu hổ: “Người ta nói tu trăm năm mới đi chung thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn gối, tôi cảm thấy chúng ta có duyên phận nghìn năm."

Lạc Di trợn mắt, không nói một lời liền gọi điện cho quản lý rồi chỉ vào Lý Giang Nam: "Anh ta quấy rối tôi trong lúc tôi đang ăn, muốn làm tôi buồn nôn đến mức không ăn nổi cơm, sao người đàn ông này lại ác độc như vậy chứ?"

Khóe miệng người quản lý co giật, nhìn Lý Giang Nam người chẳng ra người rồi làm động tác mời.

Bất cứ ai có thể ở trong khách sạn này đều là người giàu có và quyền quý, không thể nào xúc phạm được.

Bọn họ có trách nhiệm bảo vệ khách hàng để mọi người đều được phục vụ một cách thoải mái nhất.

Sắc mặt Lý Giang Nam tái xanh, lời này cũng quá khó nghe rồi, anh ta chỉ muốn làm quen với cô mà thôi.

Một giọng nữ vừa vui mừng vừa kinh ngạc vang lên: "Tiến sĩ Lạc Di."

Đó là hai chị em Quách Vịnh Văn, bọn họ mừng rỡ chạy tới.

Lạc Di mỉm cười vẫy tay: "Là các cô sao, đã lâu không gặp, có khỏe không?"

Hai mắt Quách Vịnh Thi sáng lên: "Chúng tôi đều khỏe, tiến sĩ Lạc, gặp được cô thật tốt quá, hôm nay cô đẹp thật đó, à không, cô vẫn luôn xinh đẹp như vậy, cô chính là nữ thần của tôi."

"Tôi nghe đã nghe lời chúc mừng năm mới của cô rồi, mọi người đã cũng nghe, cô nói rằng ‘các bạn ở HongKong, tôi đang dạy học ở Đại học Bắc Kinh, khi nào có thời gian rảnh sẽ đến chơi với các cô’, còn nói rất yêu chúng tôi nữa."

Cô ấy hiện là fan não tàn của Lạc Di, kiên quyết không chịu thừa nhận rằng người lúc đầu làm ầm ĩ chính là mình.

Cô ấy cứ nói mãi không ngừng, Lạc Di dở khóc dở cười, thay đổi cũng nhanh quá rồi.

Thế nhưng, đây cũng là một chuyện tốt.

"Đã ăn cơm chưa?"

Quách Vịnh Thi nhìn cô bằng ánh mắt long lanh: "Vẫn chưa, tôi mời cô ăn cơm nhé."

"Các cô là khách, để tôi đãi các cô một bữa, ngồi xuống đi." Lạc Di kêu phục vụ đưa thực đơn, để bọn họ tự mình chọn món: "Muốn gọi món gì cũng được, không cần khách khí với tôi, tôi có tiền."

Quách Vịnh Thi vô cùng vui mừng, kéo Quách Vịnh Văn ngồi xuống.

"Cảm ơn tiến sĩ Lạc, thần tượng của tôi mời tôi ăn cơm, về nói với các chị em, họ sẽ khóc vì ghen tị mất."

Kể từ khi Lạc Di có được nhiều uy tín ở HongKong, cô đã trở thành huyền thoại HongKong.

Vẻ ngoài xinh đẹp và trình độ học vấn xuất sắc, cô bỗng nhiên nổi tiếng trong các hội nghị học thuật và gây ấn tượng với vô số sinh viên đại học.

Sau đó cô gặp phải một vụ bắt cóc, trải qua lần cửu tử nhất sinh, còn có cả câu nói được lưu truyền rộng rãi ‘không g.i.ế.c được tôi, chung quy lại chỉ làm cho tôi mạnh mẽ hơn’ không biết đã làm cho bao nhiêu người phải bái phục.

So với chị gái mình, Quách Vĩnh Văn dè dặt hơn nhiều: “Tiến sĩ Lạc, cảm ơn đã cứu tôi.”

Trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, Lạc Di đã đứng ra bảo vệ cô ta, bản thân thì thương nặng, khiến cho cô ta vô cùng cảm kích.

Lạc Di khẽ mỉm cười: “Dễ như trở bàn tay ấy mà, không cần để trong lòng.”

Lý Giang Nam ngơ ngác nhìn hai người trò chuyện, anh ta không nhịn được nữa: "Tiểu thư Quý, hai người quen nhau à?"

Quách Vịnh Thi nhiệt tình giới thiệu: “Cô ấy là tiến sĩ Lạc nổi tiếng, 24 tuổi đã có hai bằng của Harvard, một cô gái tài năng, xinh đẹp và giàu có, chắc anh đã từng thấy rồi phải không? Không đúng, lúc đó anh đang ở Anh, không có cơ hội thấy phong thái của tiến sĩ Lạc, Thật tiếc quá."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1119: Chương 1119



Lý Giang Nam sửng sốt, đây chính là cô gái trẻ được cha anh ta và đối tác của ông ấy khen không ngớt miệng sao? Chẳng trách lại cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc.

Quách Vịnh Thi trợn mắt: "Không phải là anh nhìn thấy tiến sĩ Lạc xinh đẹp nên nổi ý xấu đấy chứ? Anh không xứng!"

Họ đều là những người trong cùng một vòng, mặc dù cách nhau vài tuổi nhưng đều là chỗ quen biết và hiểu rõ lẫn nhau.

Vòng của họ được chia thành ba loại, một loại là những người thừa kế được gia đình nuôi dưỡng dưới nền giáo dục ưu tú. Một loại là loại gia đình không mấy để ý, suốt ngày chỉ quan t@m đến việc ăn uống vui chơi, tất nhiên là không thiếu tiền. Còn có một loại là không giỏi cũng chẳng tầm thường.

Lý Giang Nam chính là loại cuối cùng, trong nhà còn có một người anh cả xuất sắc hơn, cũng không phải là kẻ ăn hại, một đường học tập, thành tích cũng khá tốt, sản nghiệp của gia tộc đã định sẵn là không thể rơi vào tay anh ta.

Trưởng bối trong nhà đã cấp cho anh ta một số vốn để khởi nghiệp, bảo anh ta dốc sức làm việc.

Nhưng đàn ông có tiền thì đều rất lăng nhăng, cho dù bản thân không có dự tính gì nhưng vẫn có rất nhiều phụ nữ nhảy bổ vào người anh ta.

Những người như họ khi còn đi học, bên cạnh không bao giờ thiếu bạn gái, thế nên cũng thiếu sự tôn trọng nhất định đối với những người phụ nữ bình thường.

Suy cho cùng thì trong suy nghĩ của họ, phụ nữ có thể mua được bằng tiền.

Quách Vịnh Thi nói thẳng vào mặt anh ta như vậy làm anh ta cảm thấy có chút không nén được giận: "Tôi đã tốt nghiệp Đại học Oxford đó."

Quách Vịnh Thi không hề sợ anh ta, hai nhà có giao tình mấy đời: "Anh chỉ có một bằng thạc sĩ, còn người ta tận hai bằng tiến sĩ! Anh xứng sao?"

Lần đầu tiên Lý Giang Nam cảm thấy Quách Vĩnh Thạch làm cho người khác phải ghét như vậy, thật không biết ăn nói! “Tôi khởi nghiệp thành công, kiếm được lợi nhuận mấy nghìn vạn một năm”.

Quách Vịnh Thi tỏ vẻ khinh thường: "Anh làm lụng cả năm trời mà chỉ kiếm được chút ít này? Người ta viết vài mã hiệu là có thể kiếm được cả chục triệu, anh có biết cái máy in vạn năng kia không? Có mấy công ty ở HongKong chúng tôi đã chi tiền để sử dụng bằng sáng chế, tổng cộng lên đến hơn hai nghìn vạn một năm đó.”

Lý Giang Nam đau lòng, cô em gái này anh ta không cần nữa, đồ phản bội.

Nhưng anh ta lại có cái nhìn khác với khả năng kiếm tiền của Lạc Di, vừa xinh đẹp vừa giàu có, rất thích hợp để làm vợ.

Lạc Di cười nói: "Quách Vịnh Thi, lần đầu tiên tôi phát hiện ra cô lại đáng yêu như vậy."

Quách Vịnh Thi tươi cười rạng rỡ: "Vẫn là nữ thần của tôi sáng suốt."

Ngô Tiểu Thanh có chút tò mò: "Tiểu Di, đây là bạn của con sao?"

Con của mình chỉ biết học và làm việc, từ trước tới nay cũng không có bạn thân.

Lạc Di mỉm cười gật đầu: "Vâng ạ, con quen biết khi ở HongKong, đây là hai chị em nhà họ Quách HongKong, Quách Vịnh Văn, Quách Vịnh Thi, đây là mẹ tôi, bà Ngô Tiểu Thanh."

Quách Vịnh Thi ngay lập tức tâng bốc một trận: "Quả nhiên là mẹ của tiến sĩ Lạc, bác cũng rất xinh đẹp, nhất định là một người phụ nữ thành đạt trong sự nghiệp, rất có khí chất."

Chỉ bằng lời này của cô ấy, Lạc Di liền cảm thấy mời cô ấy ăn cơm quả thật không lỗ.

Quách Vịnh Thi nói không ngừng: "Bác gái cũng đến đây để tham gia Hội chợ Quảng Châu sao?"

Ngô Tiểu Thanh rất có hảo cảm với cô ấy: “Bác tới góp vui ấy mà.”

Năm ngoái bà lấy được hạn ngạch, nhưng năm nay thì không, xưởng may nhiều quá nên luôn phải thay phiên nhau đến.

Bà chỉ đơn giản là đến để xem những thay đổi và xu hướng trong tương lai của ngành.

Không có áp lực, tâm trạng của bà rất thoải mái nên cùng con gái đi chơi cho khuây khỏa.

“Vậy chúng ta đi cùng nhau đi.”

Ngô Tiểu Thanh nhìn con gái, thấy cô gật đầu mới vui vẻ đồng ý.

Hội chợ Quảng Châu qua mấy hôm nữa mới bắt đầu nên mọi người đi mua sắm và ăn uống trong thành phố, mỗi ngày đều uống trà sáng và gọi một bàn đầy đồ ăn nhẹ, có rất nhiều loại, ăn thỏa thích.

Món chân gà tàu xì là món yêu thích của Lạc Di ngày nào cũng được gọi, cô ăn không bao giờ chán.

Hai chị em nhà họ Quách thì cô bảo sao nghe nấy, đi chơi đâu cũng nghe lời cô, nhiều người đi cùng nhau cũng rất náo nhiệt.
 
Back
Top Bottom