Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1090: Chương 1090



Dương Nam Ba nhìn về phía người còn lại: "Tiến sĩ Tiêu thì sao?"

Tiêu Thanh Bình khẽ lắc đầu: "Chưa từng, tôi không thích trò chuyện về cuộc sống riêng với người khác."

Nhìn từ đây liền thấy sự khác biệt trong tính cách của hai người, một người hoạt bát rộng rãi, thích chia sẻ đồ ăn ngon, một người thu mình trầm ổn, không dễ giao tim cho người khác, bảo vệ sự riêng tư của mình rất chu toàn.

Dương Nam Ba hỏi thăm kỹ cả buổi xong mới rời đi, bấy giờ đã là rạng sáng, một giờ hơn rồi.

Lạc Di ngáp một cái, cô buồn ngủ quá đỗi.

Tiêu Thanh Bình kéo cô: "Đi ngủ trước đi."

Đôi khi anh cũng sẽ ngủ lại bên này, ở đây cũng có đồ dùng hàng ngày.

Hôm sau tan làm, Tiêu Thanh Bình tới đón Lạc Di, hai người đã hẹn sẽ đến bệnh viện thăm hỏi Tôn Vũ Tĩnh.

Trước tiên cả hai đi tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình, bác sĩ nói cô ta bị phỏng vùng gương mặt, có khả năng sẽ để lại sẹo, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Lạc Di mím môi một cái: "Có tốn bao nhiêu tiền cũng được, xin bác nhất định hãy chữa cho cô ấy, cố gắng đừng để lại sẹo, cô ấy là con gái."

"Chúng tôi sẽ cố hết sức."

Trong phòng bệnh, gương mặt Tôn Vũ Tĩnh bị băng gạc trắng bọc lại, mẹ Tôn đau xót thở dài: "Sao con lại ngốc như vậy chứ? Con còn chưa kết hôn mà, mặt bị hủy vậy rồi thì còn ai chịu cưới con đây?"

Vốn là một cô gái nhỏ xinh đẹp, công việc lại tốt, dù nói thế nào cũng có thể tìm đồng nghiệp lập gia đình.

Hốc mắt Tôn Vũ Tĩnh ửng đỏ, không nói tiếng nào.

Chị dâu cả Tôn lắc đầu: "Vũ Tĩnh à, em không màng đến an nguy của bản thân bổ nhào qua chặn nguy hiểm thay cho người đàn ông kia, người đàn ông kia cũng chẳng tới thăm em lấy một lần, có đáng không?"

"Đáng."

Chị dâu cả Tôn chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Em thật là khờ, được rồi, chị đi tìm người đàn ông kia, bắt tên đó chịu trách nhiệm cho cả đời còn lại của em."

Tất nhiên, cô ta cũng xem trọng việc người đàn ông kia có bối cảnh, du học nước ngoài, mang kỹ thuật cốt cán, có tương lai, có một người em rể như vậy cô ta còn được thơm lây nha.

Tôn Vũ Tĩnh cực kỳ hoảng sợ: "Anh ấy có bạn gái rồi, chị dâu, chị chớ làm loạn."

Chị dâu cả Tôn hừ lạnh một tiếng: "Thì sao chứ? Em đã cứu cậu ta, thì hẳn cậu ta phải lấy thân báo đáp, đây là trách nhiệm cậu ta không thể trốn khỏi, dám không cưới ấy à, chúng ta liền đến chỗ làm của cậu ta quấy, xem coi cậu ta làm thế nào…"

Thật ra Lạc Di đã sớm tới, vừa lúc nghe thấy mấy câu này, cô liền cau mày, đẩy Tiêu Thanh Bình ra sau, bảo anh tìm một chỗ tự chơi một mình đi, chớ có vào.

Tiêu Thanh Bình cực kỳ bất đắc dĩ, có thể trách anh sao?

Lạc Di chậm rãi đi vào, ho khan một cái: "Khụ khụ."

Người nhà họ Tôn đồng loạt nhìn sang, mắt chợt hiện vẻ kinh diễm: "Cô là?"

Lạc Di khẽ cười nói: "Đồng chí Tôn Vũ Tĩnh này, cảm ơn cô hôm qua đã cản thay tôi một lần, tiền thuốc men tôi sẽ trả, phí trị liệu sau này tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm hết, cô hãy từ từ dưỡng bệnh, chớ nên suy nghĩ lung tung."

Chị dâu cả Tôn ngây ngẩn cả người: "A, cô là đàn ông?"

Trông rất xinh, nhưng rõ ràng là một người phụ nữ mà.

Lạc Di sờ mặt mình một cái: "Dáng tôi trong giống đàn ông sao? Hẳn là không mà."

Chị dâu cả Tôn cảm thấy có phần lẫn lộn: "Nhưng cô em út nhà tôi đã cứu một người đàn ông mà, tên là Tiêu Thanh Bình."

Tôn Vũ Tĩnh kinh ngạc nhìn Lạc Di: "Cô ấy là bạn gái của Tiêu Thanh Bình, lúc đó bọn họ ở cùng nhau."

Mẹ chồng nàng dâu nhà họ Tôn bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhìn gương mặt xinh đẹp đến khó tưởng tượng nổi của Lạc Di, lại nhìn sang Tôn Vũ Tĩnh, không khỏi nhíu mày.

Lạc Di mặc kệ bọn họ đang nghĩ gì, cô chỉ làm chuyện nên làm: "Đồng chí Tôn Vũ Tĩnh dám làm việc nghĩa, về mặt tinh thần nhất định phải biểu dương, tôi sẽ đưa một lá cờ tuyên dương đến chỗ làm của cô, chỗ làm của cô sẽ biểu dương cô."

Đây được xem là một loại vinh dự, sau này con đường thăng tiến của Tôn Vũ Tĩnh sẽ thuận lợi hơn người khác rất nhiều.

Nhưng người nhà họ Tôn lại choáng váng: "Hăng hái làm việc nghĩa?"

Không phải ơn cứu mạng sao?

Vừa liếc mắt một cái Lạc Di đã nhìn thấu ý nghĩ của họ, ơn cứu mạng ở đâu ra chứ? Nghĩ gì thế?

Cứ xem như có lui mười ngàn bước, ơn cứu mạng cũng không thể nào biến thành lấy thân báo đáp được, đã thời đại nào rồi.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1091: Chương 1091



"Bà chủ quán ăn khuya cũng không cố ý giội canh nóng về phía chúng tôi, tôi không trách bà ấy, tất nhiên, chuyện cô có trách hay không, tôi cũng không có quyền hỏi."

Cô cố ý chỉ về phía bà chủ, người gây họa cũng không phải bọn họ, muốn gây phiền phức thì cũng phải tìm đúng người chứ.

Lạc Di lấy mấy thứ trong túi ra, là hai bình mạch nha, hai hộp sữa bột, còn có hoa quả và một trăm tệ.

"Đây là quà an ủi, hi vọng cô sớm ngày khỏe lại."

Mạch nha và sữa bột là thực phẩm dinh dưỡng cao cấp, hoa quả cũng căng mọng như nước, là đồ tốt khó gặp.

Một phần quà như này rất đủ nổi bật.

Làm xong tất cả những việc này, Lạc Di nhẹ gật đầu chào một cái, xoay người rời đi.

Thế nhưng chị dâu cả nhà họ Tôn lại bỗng cản đường cô: "Chờ chút đã, sao Tiêu Thanh Bình lại không tới?"

Vẻ mặt Lạc Di rất bình tĩnh đáp: "Chúng tôi là một thể, tôi có thể đại diện cho anh ấy, tôi tới thay là được, anh ấy có tới hay không cũng không quan trọng."

Giọng cô bằng phẳng, mặt bình tĩnh, lại khiến người khác cảm nhận được sự áp lực.

Chị dâu cả Tôn không biết phải làm gì, có chút kinh sợ bảo: "Vũ Tĩnh, em nói gì đi."

Tôn Vũ Tĩnh mất sức mở miệng: "Chị dâu đừng nói nữa, tiến sĩ Lạc, cô đem đồ và tiền đi đi, tôi tự nguyện, không oán không hối."

Lạc Di không thích giọng điệu này: "Đồng chí Tôn Vũ Tĩnh, lời này của cô không đúng cho lắm, làm việc tốt thì nên được biểu dương, bị thương thì nên điều trị, cô cũng không cần lo lắng quá, trong nước mà không trị hết được, tôi sẽ đưa cô ra nước ngoài, chi phí tôi gánh hết."

Cô hết lòng quan tâm giúp đỡ cô ta, nên làm gì đều làm cả, dung mạo của một cô gái rất quan trọng, thật sự không còn cách nào nữa thì chỉnh dung thôi chứ sao.

Cô cũng đã nói đến nước này rồi, người nhà họ Tôn nhìn nhau, không biết nên nói gì cho phải.

Cửa lại bị đẩy ra lần nữa, một vài người tiến vào, Tôn Vũ Tĩnh thấy thế thì lập tức giãy giụa ngồi dậy, là chủ tịch công đoàn đơn vị của bọn họ, cán bộ phụ nữ, còn có người lãnh đạo trực tiếp của cô ta.

Bọn họ đến đây thăm Tôn Vũ Tĩnh, mang theo hoa quả bánh ngọt, nhẹ giọng nói lời an ủi, cổ vũ cô, thái độ ấm áp như xuân.

Thấy con gái được đơn vị xem trọng, mẹ Tôn vô cùng vui sướng: "Vũ Tĩnh nhà tôi gây thêm phiền toái cho mọi người rồi."

Chủ tịch công đoàn rất biết ăn nói, cho người ta cảm giác ấm áp như gió xuân: "Tôn Vũ Tĩnh dám làm việc nghĩa rất đáng cho chúng tôi học tập, chúng tôi đều cảm thấy rất kiêu ngạo khi có được vị đồng chí như này."

Ánh mắt mẹ Tôn thoáng lay chuyển, bà ta lấy can đảm hỏi: "Lãnh đạo, chúng tôi có thể gặp Tiêu Thanh Bình một lần không?"

Chủ tịch công đoàn cười đáp: "Tiến sĩ Tiêu bề bộn nhiều việc, có lời gì muốn nói chị cứ nói với tôi, tôi sẽ chuyển đạt."

Tiến sĩ Tiêu là bảo bối của đơn vị, là đối tượng bảo hộ trọng điểm, ra cửa luôn có người bảo vệ.

Mẹ Tôn quyết tâm, quyết định đánh một canh bạc: "Vì cứu anh ta mà con gái của tôi đã bị hủy dung, giờ không dễ gả cho người khác, tôi muốn Tiêu Thanh Bình phải chịu trách nhiệm, mong tổ chức có thể giúp mai mối một chút, vậy cũng xem như một đoạn giai thoại."

Bà ta xem Lạc Di như không tồn tại, cố ý muốn gả con gái cho Tiêu Thanh Bình, đây là một chuyện tốt đối với nhà họ Tôn bọn họ, lại còn thành toàn được lòng của con gái.

"Mẹ." Tôn Vũ Tĩnh vừa thẹn lại vừa túng quẫn.

Mẹ Tôn cố ý làm ra vẻ hung tợn la cô ta: "Câm miệng, người lớn nói chuyện, con chớ có xen mồm."

"Lãnh đạo, tôi cũng không còn cách nào khác, con gái nhà tôi quá đáng thương…"

Chủ tịch công đoàn cau mày lại, bọn họ cũng rất quan t@m đến việc kết hôn của tiến sĩ Tiêu, nhưng tính vị này vừa cố chấp lại vừa mạnh mẽ, không nghe khuyên bảo.

Hơn nữa, nghe nói tối hôm qua khi xảy ra chuyện bạn gái của tiến sĩ Tiêu cũng ở đó.

Người ta đã có bạn gái, ông ấy cũng không muốn phá hoại tình cảm của người ta: "Không thể được, tổ chức cũng không phải công cụ cho các người lấy ơn nghĩa để ép người."

"Nói cũng đúng, làm lãnh đạo phải có nguyên tắc của chính mình, công khai hành động." Vẻ mặt Lạc Di đã bắt đầu mất kiên nhẫn: "Tôn Vũ Tĩnh chỉ là người tốt làm việc tốt mà thôi, sao vô miệng các người lại thành kẻ bỉ ổi dùng ơn nghĩa để ép người rồi vậy? Các người muốn hủy hoại danh tiếng của Tôn Vũ Tĩnh đến thế sao? Này nào phải người thân, rõ ràng là kẻ thù mới phải."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1092: Chương 1092



Mấy người chủ tịch công đoàn đã sớm nhìn thấy cô, nhưng người ta không giới thiệu, họ cũng không tiện nói gì.

"Cô là?"

"Tôi là Lạc Di, giáo sư trường đại học Bắc Kinh…" Lạc Di vẫn chưa nói hết lời, người cán bộ phụ nữ đã bất ngờ kêu lên: "Tôi biết, tôi biết, cô là người học trò cuối cùng của thầy Mạc, cô đàn em nhỏ của tổng giám đốc Lục, tiến sĩ Lạc Di, tôi đã nghe qua danh cô từ lâu, cuối cùng hôm nay cũng gặp được."

Chủ tịch công đoàn cũng kịp thời phản ứng lại: "Tôi cũng đã từng nghe tên cô, mấy sản phẩm điện tử do cô phát minh ra tôi đều đã dùng qua rồi, rất tuyệt vời đó."

Thầy của cô là người có tiếng trong ngành, mấy đàn anh đàn chị của cô cũng đều là người có tiếng trong ngành, mà cô, là một thế hệ lãnh đạo mới trong ngành.

Kẻ sinh sau ắt hơn bậc đi trước nha.

"Tiến sĩ Lạc Di, cô biết gì không? Cô là giấc mộng của rất nhiều thiếu nam thiếu nữ đó nha."

Lạc Di cười nhẹ nhàng nói: "Tôi còn là bạn gái đã bên nhau từ lâu của Tiêu Thanh Bình nữa."

Mấy người lãnh đạo nhìn nhau, không hẹn mà cùng giật giật khóe miệng.

Có cô bạn gái như vậy, tất nhiên Tiêu Thanh Bình sẽ cảm thấy những người khác chướng mắt rồi, nhà họ Tôn cũng dám nghĩ thật.

"Tiến sĩ Tiêu may mắn quá đi, còn quen được một người bạn gái tụ tập đủ tài hoa và sắc đẹp như vậy."

Lạc Di hào sảng đáp: "Anh ấy cũng thấy thế đó, ha ha ha."

Bọn họ trò chuyện với nhau, mẹ Tôn lại gấp đến chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người: "Nữ đồng chí này, cô đã nổi tiếng lại có tài hoa như vậy rồi, cần gì phải cướp bạn trai với Vũ Tĩnh nhà tôi chứ, van cô đấy."

"Tình cảm là thứ có thể đem tặng sao? Dưa hái xanh không ngọt." Khóe miệng Lạc Di khẽ nhếch lên, ánh mắt lại đầy lạnh lùng: "Tôi nói lại lần nữa, cô muốn chỉnh mặt, tôi có táng gia bại sản cũng sẽ giúp cô chỉnh, nhưng nếu muốn cướp người đàn ông của tôi, tôi sẽ phá hủy tương lai của cả nhà cô, nói được làm được, tôi thề ngay tại đây."

Nhà họ Tôn: “…”

"Cô thật vô lý."

Mặt Lạc Di đã bắt đầu nổi lên ý g.i.ế.c người, có mấy người không thể nào nghe hiểu đạo lý được, vậy cứ hung hăng đánh thôi.

"Học tập vĩ nhân, đối xử với kẻ thù phải như gió thu vô tình quét lá rụng, đối xử với bạn bè phải ấm áp như tiết trời mùa xuân, các người muốn làm kẻ thù của tôi, hay là bạn bè? Hả?"

Người nhà họ Tôn thấy Lạc Di tràn đầy khí thế, giữa đầu mày có ý muốn g.i.ế.c người mơ hồ thì không khỏi sợ hãi.

Lạc Di cười híp mắt đi ra khỏi phòng bệnh, như một người không có chuyện gì, lại khiến người nhà họ Tôn bị dọa teo người.

Đôi mắt đen láy của Tiêu Thanh Bình đong đầy ý cười, anh giơ một ngón tay cái lên với cô, đúng là trâu bò.

Lạc Di kiêu ngạo hếch đầu lên, kéo cánh tay anh: "Đi thôi."

Tại ngã rẽ, một người phụ nữ thất hồn lạc phách bỗng đụng vào cô: "Á."

Thuốc trong tay đối phương rơi xuống đất, cô ta lập tức hốt hoảng ngồi xổm xuống kiếm thuốc.

Lạc Di cũng cúi người xuống giúp thu dọn, ơ? Thuốc này là…

Đối phương đoạt lấy thuốc trong tay Lạc Di, hai người chợt đối mặt, gương mặt đối phương trắng bệch như gặp quỷ, lập tức chạy trốn bán sống bán chết.

Là Điền Tâm.

Lạc Di nhìn bóng dáng cô ta đi xa, thoáng chút đăm chiêu.

Tiêu Thanh Bình thận trọng nhìn tình hình trước mắt: "Em biết cô ấy?"

"Có duyên gặp qua một lần." Lạc Di thu ánh mắt lại, bỗng nhiên sửng sốt, tối hôm qua trên đường họ có gặp được một đôi tình lữ dây dưa, bóng người phụ nữ trong đấy rất giống Điền Tâm.

Tối hôm qua quá tối, cô không thấy rõ đôi nam nữ kia, nhưng bộ quần áo Điền Tâm mặc hôm nay giống người phụ nữ hôm qua như đúc.

Bộ trang phục ấy là kiểu dáng mới nhất của nhà cô, vậy nên vừa liếc qua một cái cô đã nhận ra.

Tất nhiên, cũng có khả năng chỉ là bóng người tương tự nhau, mặc cùng một bộ trang phục.

Được rồi, chuyện này cũng không liên quan gì đến cô, cô lắc lắc đầu, rất nhanh đã quên đi chuyện này.

Trái lại nhà Tôn Vũ Tĩnh muốn làm ầm lên, với hoàn cảnh gia đình bọn họ, nếu leo lên được một mối hôn sự tốt như vậy, không chừng cả gia tộc còn có thể nước lên thuyền lên theo.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1093: Chương 1093



Nhưng sau khi nghe ngóng được bối cảnh của Lạc Di, bọn họ liền bắt đầu sợ hãi.

Thầy của cô, các đàn anh của cô, ai ai cũng là đầu tàu trong ngành, bản thân cô cũng rất ưu tú, là sinh viên trường đại học Bắc Kinh, lại còn là tiến sĩ trường đại học Harvard, được mời về thủ đô dạy học, lý lịch rực rỡ đến mức khiến người khác lóa cả mắt.

Chưa kể, vị đàn anh thứ chín của cô còn là người đứng đầu đơn vị của Tôn Vũ Tĩnh, muốn bóp nát cô ta quả là dễ như trở bàn tay.

Mấu chốt nhất là, tính cách Lạc Di rất mạnh mẽ, không phải kiểu phụ nữ mềm yếu khóc híc híc.

Ban đầu chị dâu cả Tôn còn chưa chịu hết hi vọng, âm thầm tung tin đồn bảo gì mà Tiêu Thanh Bình vong ơn phụ nghĩa, con gái người ta si mê anh, vì anh mà chịu bị hủy duy nhưng anh vẫn chẳng chịu liếc mắt nhìn vân vân.

Muốn dùng dư luận ép họ, để đạt được mục đích của chính mình.

Xế chiều hôm đó, chồng của chị ta lập tức bị đuổi việc, lý do là thân là nhân viên kho mà lại biển thủ, làm giả sổ sách kế toán, còn phải bồi thường một khoản tiền.

Nhà họ Tôn vừa tức vừa sợ, gần núi kiếm ăn trên núi, gần biển kiếm ăn dưới biển, gần nhà máy thì kiếm ít đồ thôi, sao lại tính là ăn trộm được? Ai ai cũng làm thế mà.

Cả nhà này làm ầm lên đến tận nhà máy, yêu cầu được đối xử bình đẳng, hoặc là khai trừ cả đám, hoặc là trả lại công việc cho anh Tôn, xin lỗi anh ta, khôi phục lại danh dự cho anh ta.

Lãnh đạo chỉ nói một câu, quậy nữa đi, quậy nữa ông sẽ lập tức gọi cảnh sát, đây đã không phải lần đầu tiên anh ta trộm đồ trong nhà máy rồi, anh ta là kẻ tái phạm, sẽ phải ngồi tù.

Nhà họ Tôn bị dọa trắng bệch cả mặt, nhưng vẫn không chịu phục: "Vậy những người khác thì sao?"

Lãnh đạo đã sớm muốn khai trừ cả đám con sâu làm rầu nồi canh rồi, có gì cũng cầm về nhà, làm việc thì không chăm chỉ, chỉ biết có lười biếng.

"Còn ai nữa? Các người báo cáo đi, một khi thẩm tra ra tôi sẽ khai trừ hết, không giữ lại ai."

Hai mắt anh Tôn sáng lên: "Tôi đây có thể lấy công chuộc tội, trở lại xưởng làm việc không?"

"Chuyện trở lại xưởng chắc chắn là không thể xảy ra rồi." Lãnh đạo nhìn anh ta bằng ánh mắt sâu xa: "Nhưng danh sẽ những người có vấn đề sẽ được dán công khai trước cửa chính nhà máy, người trong nhà máy sẽ biết rõ ai là người tố cáo."

Người nhà họ Tôn: "…"

Sau lưng anh Tôn đầy lạnh lẽo, anh ta không khỏi run lên, này quá tàn nhẫn.

Làm vậy đắc tội hết người ta, người nhà bọn họ còn có thể sống qua ngày à?

Lúc họ rời đi, lãnh đạo chỉ điểm một câu: "Có vài người không thể đắc tội đâu."

Người nhà họ Tôn nhìn nhau, mặt chị dâu cả Tôn trắng không còn giọt máu, câu nói trước kia bất giác nổi lên: "Chẳng lẽ là người phụ nữ kia?"

Mẹ Tôn cũng nhớ tới câu nói ấy, cảm thấy cả người không khỏe: "Sao cô ta lại không hiểu ý thế? Không sợ dẫn đến phiền phức à? Thế giới này nhiều đàn ông như vậy, sao cứ phải cướp với chúng ta chứ?"

Câu này nghe đúng là buồn cười, rốt cuộc là ai cướp của ai cơ?

Cha Tôn như quả cầu da xì hơi: "Có gì phải sợ? Chúng ta có thể bắt được nhược điểm của con nhỏ đó không? Không thể! Chúng ta suy đoán ra thì có thể làm được gì? Người ta làm việc cẩn thận, loại người này chúng ta không trêu vào được đâu, nhận thua đi."

Người ta làm việc cao tay, không hề vu hãm chèn ép, mà chỉ bắt lấy điểm lệch lạc của đối thủ, tất cả đều hợp pháp hợp lý, lại một chiêu b.ắ.n trúng chỗ hiểm.

Vừa nhanh vừa độc vừa chuẩn, là kẻ hung hãn.

Trải qua chuyện này, người nhà họ Tôn đã triệt để tuyệt vọng.

Vết thương của Tôn Vũ Tĩnh khôi phục khá tốt, Lạc Di lấy được thuốc bôi trị phỏng từ nước ngoài về, kiên trì bôi lên sẽ không để lại sẹo, tiền thuốc men đều do Lạc Di trả, thật sự là hết tình hết nghĩa.

Mặt khác, người tên Trương Hải Long kia lại khiến Lạc Di phải chú ý, sau khi tra qua, họ phát hiện Trương Hải Long là nhân viên kỹ thuật trong một nhà máy sản xuất máy tính, kinh nghiệm phong phú, tay nghề thủ công cũng thuộc hàng đầu.

Tiếc là tâm không ngay thẳng, gã lục lọi tìm bản vẽ máy tính hoàn chỉnh trong nhà máy, sau khi bị phát hiện ra liền bị đưa vào trại cải tạo lao động một năm.

Sau khi ra ngoài, gã giúp người ta sửa chút đồ điện gia dụng này nọ, làm ăn bình bình.

Lạc Di nhạy bén bắt lấy tin tức mấu chốt: "Trộm bản vẽ chế tạo? Kẻ chủ mưu sau lưng là ai?"
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1094: Chương 1094



Bây giờ tất cả đều đã thành dây chuyền lắp ráp sản xuất, bản vẽ chế tạo cũng bắt đầu được đưa vào cất giữ ở nơi riêng biệt, nhưng luôn có người nảy ý đánh cắp nó.

Mấy năm nay không biết đã có bao nhiêu vụ rồi, nước ngoài rình rập như hổ đói, trong nước cũng có những thương nhân xấu xa nhìn chằm chằm.

Sắc mặt Dương Nam Ba trầm xuống: "Gã chỉ bảo là mình tự làm vậy, dự định trộm được rồi thì sẽ tự mở một nhà máy sản xuất máy tính, cơ mà gã trộm cắp không thành nên tội phán cũng không nặng."

Lạc Di thoáng nhíu mày, câu ấy Trương Hải Long dám nói, cô cũng không dám tin.

"Gã nói máy tính Stellar là do gã phát minh, chuyện này thì sao?"

Dương Nam Ba đã tra xét qua bối cảnh và các mối quan hệ của Trương Hải Long, sạch sẽ, không có vấn đề gì.

"Nói là khoác lác, để thỏa mãn lòng hư vinh của mình, hoàn toàn không biết chút gì về người phát minh thật sự. Bọn anh đã hỏi đi hỏi lại nhưng gã vẫn cứ dùng một lý do đó thoái thác."

Trương Hải Long rất phối hợp, thái độ cũng rất tốt, hỏi gì đáp đó, có hỏi nhất định có trả lời, nhìn qua như không có gì xấu, nhưng Dương Nam Ba vẫn cảm thấy bất thường như trước.

Mấy ngày nay không làm gì Lạc Di cứ nhớ lại về buổi tối đó, suy diễn đi suy diễn lại: "Không đúng, tên đó biết em, tên đó tới nhắm vào em."

Dương Nam Ba chấn động hỏi lại: "Em chắc chắn sao?"

"Vâng, về việc vì sao gã lại biết hành tung của em, em không rõ lắm." Lạc Di hơi nhíu mày: "Nhưng lúc gã nói câu đó, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào em, càng như thăm dò hơn."

Dương Nam Ba vừa nghe vậy thì nào còn ngồi yên được nữa, anh ta lập tức chạy về thẩm vấn.

Lúc trước do đối phương quá mức phối hợp, không có kẽ hở gì, bối cảnh cũng không có vấn đề gì nên họ mới đi theo trình tự thông thường.

Bây giờ đã xác định gã có vấn đề, vậy không còn cần khách sáo nữa rồi.



Sáng sớm vừa tỉnh lại Lạc Di liền nghe thấy tiếng mưa gõ vào cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra nhìn, ôi, mưa này lớn thật.

Hôm nay là ngày nhà họ Vương gả con gái, nhưng trời lại không đẹp lòng người.

Ở căng tin, chị Tiêu đưa con gái theo cùng dùng bữa sáng, cô bé suy dinh dưỡng năm đó nay đã lớn lên rồi, trổ mã duyên dáng yêu kiều.

Dì căng tin ngồi trước mặt mẹ con chị ấy, bô la ba lô khuyên bảo chị Tiêu đi thêm bước nữa, một mình nuôi con gái không dễ dàng gì, nói bà ấy sẽ giúp giới thiệu một người đàn ông cho chị.

Chị Tiêu cảm thấy rất lúng túng, dì căng tin rất tốt bụng, bình thường rất quan tâm chăm sóc mẹ con bọn họ, nhưng lại luôn nhắc đến chuyện này, rất khó chịu.

"Cháu đã có con gái rồi, sao lại còn phải tái giá? Gả cho người khác cũng thế thôi, chuyện đã từng trải không cần trải lại một lần nữa, hiện tại mẹ con cháu đang sống rất tốt."

Có nhà ở, bữa bữa ăn no, một năm còn tích cóp được không ít tiền, tích thêm chút nữa thì có khi còn tích được cả học phí đại học mấy năm sau với của hồi môn cho con gái, còn cầu thêm gì nữa?

Từng trải qua cuộc sống như địa ngục, như giờ đây đã là thiên đường.

Gả cho người khác để làm gì? Hầu hạ đàn ông, hầu hạ cả nhà mẹ chồng, bận bịu tứ phía, con gái còn bị nói là con chồng trước, khổ thế chứ.

Loại sinh vật ích kỷ như đàn ông chị ấy chịu một lần là đủ lắm rồi, không có ý định hầu hạ nữa, tự mình gây dựng sự nghiệp không tốt sao?

Dì căng tin cảm thấy không có đàn ông thì gia đình sẽ không hoàn chỉnh: "Thuở niên thiếu làm vợ chồng thuở già làm bạn, trước sau gì con gái cũng sẽ phải gả ra ngoài, cháu già rồi không ai chăm sóc thì phải làm sao bây giờ?"

Mặt chị Tiêu không chút lay động, chị ấy ra hiệu cho con gái ăn nhanh lên một chút: "Trông chờ gì vào đàn ông chăm sóc, cháu cũng không dám mơ đẹp đến thế."

Lạc Di chậm rãi thu dù lại đặt ở cửa, vuốt qua quần áo xong mới tiến vào căng tin.

Dì căng tin thấy cô thì nhiệt tình bắt chuyện: "Sở trưởng tới rồi, cô xem đến khuyên thư ký Tiêu tí đi, sao có thể không lập gia đình chứ?"

Đừng nhìn Lạc Di tuổi còn nhỏ, nhưng tất cả mọi người đều có chút sợ cô.

Lạc Di nhẹ nhàng liếc mắt nhìn: "Trang Tử không phải cá, sao biết thú vui của cá, cháu tôn trọng sự lựa chọn của mọi người, không nên lấy ý nghĩ của mình áp đặt người khác, như thế không hay đâu ạ."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1095: Chương 1095



Dì căng tin lập tức im bặt, không còn dám khuyên thêm nữa, bà ấy có can đảm nói chị Tiêu, nhưng lại không dám nói một chữ không với Lạc Di.

Bà ấy ân cần cười hỏi: "Sở trưởng, cô muốn ăn gì? Sữa đậu nành ngon đó, cô có muốn một ly không?"

Lạc Di nhìn quanh một vòng, phòng ăn không đông người lắm: "Vậy cho cháu một ly đi."

Cô gọi một chiếc bánh bao thịt một ly sữa đậu nành, nửa trái bắp.

Bắp ngô rất mềm ngọt, sữa đậu nành nhà làm hương thơm nồng nức mũi, bánh bao nhân chắc thịt, khẽ cắn một miếng miệng toàn nước, thức ăn ở căng tin được chế biến vệ sinh sạch sẽ, ăn còn ngon hơn đồ bên ngoài.

Tiêu Ngọc bưng một chén nhỏ chạy tới: "Dì sở trưởng, dì có thể giúp con mượn vài cuốn sách ở đại học Bắc Kinh không ạ?"

Lạc Di rất khoan dung với trẻ nhỏ: "Được chứ, viết tên sách ra cho dì đi."

"Cảm ơn dì sở trưởng ạ." Tiêu Ngọc được chị Tiêu dạy dỗ rất tốt, lễ phép lại vô cùng hiểu chuyện, người trong sở đều rất thích cô bé.

Cô bé viết tên sách ra, Lạc Di có chút bất ngờ nhìn cô bé một cái: "Cháu thích hóa học sao?"

Tiêu Ngọc dùng sức gật đầu, mắt đầy sùng bái: "Vâng, nó rất thú vị ạ, sau này cháu muốn làm một nhà hóa học."

Có thể do là con nhà nghèo nên từ sớm cô bé đã có sự trưởng thành hơn các bạn cùng lứa tuổi, cũng có chủ kiến hơn.

Lớn lên trong sở, thường xuyên được tiếp xúc với các nhân viên nghiên cứu khoa học, mưa dầm thấm đất, cô bé cũng dần nảy sinh vô vàn hứng thú với chủ đề này.

Lạc Di nhìn cô gái nhỏ thanh mảnh, có một loại an vui khi có người kế tục, nhờ có nỗ lực của bao thế hệ nay mới có cuộc sống càng lúc càng tốt đẹp hơn: "Có tham vọng, cố gắng lên."

Tiêu Ngọc thoáng chần chừ hỏi: "Dì sở trưởng, dì nói xem, phụ nữ lấy chồng có phải thật sự là một chuyện tốt không ạ?"

Lạc Di nhìn cô bé một cái thật sâu, rốt cuộc đứa bé này vẫn bị ảnh hưởng.

"Tốt hay không cần phải nhìn người, gặp không đúng người thì đấy sẽ là một hồi khổ ải, phải biết kịp thời ngăn chặn mất mát. Gặp đúng người thì sẽ cảm nhận được hạnh phúc khi ở bên nhau."

Cô trầm giọng nói: "Nhưng bất kể thế nào, cháu vẫn phải nhớ kỹ, phụ nữ không thể đánh mất bản thân mình, cần phải có sự nghiệp của riêng mình, không nên ký thác hi vọng vào người khác, không nên trông chờ người khác gánh vác cuộc đời cháu, như thế quá nặng nề."

Lòng người dễ thay đổi, chỉ có nắm trong tay mới thực sự thuộc về mình.

Tiêu Ngọc có chút hoang mang: "Cháu vẫn chưa rõ lắm."

"Cháu còn nhỏ, sau này sẽ hiểu." Lạc Di khẽ mỉm cười: "Không cần phải sợ thất bại, dũng cảm một chút."

Chị Tiêu nghe cả vào tai, hốc mắt nóng lên, Lạc Di thật sự là một người vô cùng ấm áp.

Cô sống cuộc đời mình như một luồng ánh sáng, chiếu sáng thế gian, sưởi ấm người khác.

Vừa dính đến công việc là cô liền quên cả thời gian, chị Tiêu tiến tới nhắc nhở cô, cô mới thu dọn đồ đạc một chút, thay sang bộ quần áo khác.

Chị Tiêu cầm một cây dù: "Xe đã đợi ở dưới, quà cáp đã được chuẩn bị xong, là một sợi dây chuyền kim cương, dùng tài khoản riêng của em."

Chị ấy rất cẩn thận, làm việc đầy thỏa đáng, Lạc Di cũng rất tín nhiệm chị ấy: "Lúc nào nghỉ chị dẫn con mình ra ngoài chơi nhiều một chút, nhìn nhiều một chút, có tầm nhìn rộng rãi rất tốt cho con bé."

"Cảm ơn em."

Lạc Di đi bằng thân phận đồng nghiệp, mà không phải thân phận thân thích nhà họ Vương.

Xe hơi tăng tốc trong màn mưa, mưa rơi lất phất, hơi nước mịt mờ.

Hôn lễ diễn ra tại một nhà hàng, trước cổng có một tấm bảng chỉ đường, các vị khách ướt sũng tiến vào, đều đang oán trách khí trời.

Một chiếc xe Jeep ngừng tại cửa ra vào, cửa xe vừa mở ra, một người đàn ông đã bước xuống mở dù lớn, xong mới quay lại đón người.

Lạc Di giẫm trên giày cao gót, một tay vịn cánh tay A Vũ, đi nhanh lên bậc cầu thang, A Phượng theo sau lưng cô: "Cẩn thận, mặt đất có hơi trơn đấy."

Lạc Di có hơi hối hận khi mang giày cao gót, nhưng hôm nay diện váy xinh, phải phối với giày cao gót mới đẹp được.

Có mặt trong trường hợp thế này, cô muốn làm một nàng tiên nhỏ xinh đẹp.

Đây là chút lòng hư vinh của nữ sinh còn sót lại trong người cô.

Cô không coi ai ra gì vịn cánh tay A Vũ, như nữ vương đi tuần, dẫn tới rất nhiều ánh mắt tò mò.

"Đây là ai liên quan thế nào với nhà họ Vương vậy? Sao tôi chưa từng thấy?"

"Cũng có khả năng là thân thích nhà trai, chiếc váy ấy thời thượng thật, tôi cũng muốn có một bộ như thế."

"Cô nghĩ gì vậy? Là người ta mặc đẹp thời thượng."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1096: Chương 1096



Phòng yến hội ở lầu ba, nhưng Lạc Di vừa tới lầu hai thì bỗng muốn đi WC.

Chắc chắn lầu ba rất đông người, phỏng chừng vào phòng rửa tay cũng phải xếp hàng, thế nên cô dứt khoát chuyển sang phòng rửa tay lầu hai.

Cô đã từng đến nhà hàng này rồi, giờ quen cửa quen nẻo tìm tới phòng rửa tay xa xôi, nhưng mới vừa tìm được một vị trí thì đã nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng nức nở đầy ẩn nhẫn.

Chạy đến WC khóc thầm? Này là bị tủi thân lớn đến mức nào chứ.

Một giọng nữ có hơi yếu ớt vang lên: "Đàn anh La, anh nhất định phải kết hôn ạ? Nhưng em có con của anh rồi."

Lạc Di: !!!

Cha mẹ hai nhà đứng ở cửa hai bên, nở nụ cười chào đón khách, không khí rất vui vẻ.

Con mắt sắc bén của Vương Trung Nghị vừa nhìn thấy Lạc Di chậm rãi đi tới, liền vui vẻ chào hỏi: "Lạc Di, cháu đến rồi, mau đến phòng chờ xem Thiên Du của tôi."

Lạc Di thâm sâu nhìn ông ta, ánh mắt có chút phức tạp.

Vương Trung Nghị vui mừng đến mức không nhận thấy trong mắt cô có gì bất thường, không tiếp khách nữa mà dẫn Lạc Di về phòng chờ.

Bà ba Vương có chút không nói nên lời, chồng bà ta coi trọng đứa cháu gái này ngoài sức tưởng tượng, người không biết còn tưởng rằng cô là con gái ruột của ông ta.

Trước đây ông ta không yêu thương Vương Ngữ Thần nhiều như vậy, không đúng, khi còn nhỏ ông ta vẫn rất yêu thương Vương Ngữ Thần.

Quên đi, cô là cháu gái, cũng không phải là hồ ly tinh bên ngoài.

Ông La nhìn bóng người đang đi xa dần, không nhịn được hỏi: "Bà thông gia, cô gái này là ai?"

“Đứa cháu yêu quý nhất của chồng tôi.” Bà ba Vương không nói nhiều, bà ta không thích nhà thông gia lắm, tính tình có chút nhỏ mọn, chuyện gì cũng tọc mạch.

Trước đây, còn vì chuyện của hồi môn cũng chẳng vui vẻ gì.

Nhà họ La mong muốn của hồi môn của nhà họ Vương là một căn nhà, bất kể lớn nhỏ.

Hai vợ chồng nhà họ La đều là giáo viên cấp hai, có hai con trai và hai con gái, trên còn nuôi bố mẹ chồng, điều kiện gia đình không tốt, bằng ấy người sống chung trong căn nhà vài chục mét vuông.

Ngày nay nhà nào cũng vậy, mặc dù La Lập đã được chia một căn nhà, nhưng có quy định nghiêm ngặt là chỉ một mình anh ta và vợ hợp pháp được sống ở đó.

Nhà họ La đưa ra yêu cầu này rõ ràng với mục đích là muốn cải thiện điều kiện sống của họ.

Nhà họ Vương đã nói nếu đến ở rể họ sẽ tặng một căn nhà làm quà đính hôn.

Nhà họ La chỉ có một đứa con trai này có triển vọng, sao nỡ nhường cho người khác? Họ vẫn đang hy vọng dựa vào con trai để được ăn ngon uống đã.

Cuối cùng, hai nhà cùng lùi lại một bước, nhà họ Vương tặng một bộ gia dụng làm của hồi môn.

Bà La nheo mắt nói: “Tôi thấy cô gái này khá tốt, giới thiệu cô ấy cho thằng hai nhà tôi đi. Chị em dâu là họ hàng có thể bao dung lẫn nhau.”

Chiếc vòng cổ bằng đá quý trên cổ còn cả chiếc đồng hồ trên tay cô gái đó đều là những món đồ có giá trị.

Bà ba Vương giật giật khóe miệng, con trai thứ hai của nhà họ La chỉ là một công nhân bình thường, sao bà ta dám nghĩ như vậy?

“Cô ấy và bạn trai sắp kết hôn rồi.”

Bà La vô cùng thất vọng nhưng bà ta vẫn không chịu bỏ cuộc: “Đứa con thứ hai của tôi là người rất tài giỏi, có rất nhiều cô gái thích nó. Lát nữa chúng ta giới thiệu cho chúng nó làm quen, làm quen với nhau chút cũng chẳng sao cả”.

Bà ba Vương không nhịn được trợn mắt, chẳng lẽ không còn chút xấu hổ nào sao?

"Bạn trai của cô ấy không phải là người bình thường, cậu ấy đẹp trai và rất tài năng, có bằng tiến sĩ của một trường đại học hàng đầu nước ngoài, thu nhập rất cao, đi lại đều được đón đưa bằng ô tô."

Thật sự không muốn có nhà thông gia như thế này, nhưng mọi người đều cho rằng La Lập tốt và Vương Thiên Du trèo cao khi cưới được cậu ta.

Nhưng vấn đề là hôn nhân không chỉ phụ thuộc vào phẩm chất cá nhân của hai bên mà còn phụ thuộc vào hoàn cảnh gia đình.

Bà La: “...”

Lạc Di bước vào phòng chờ, Vương Thiên Du đã mặc một bộ váy cưới màu trắng, trang điểm rất đẹp, các chị em nhà họ Vương đang vây quanh cô ta.

Bà cụ Vương ở một bên không ngừng lẩm bẩm, nói màu trắng là xui xẻo, nên mặc áo cưới màu đỏ.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1097: Chương 1097



"Lạc Di tới rồi, mau ngồi xuống ăn chút hoa quả đi." Vương Ngọc Hồng, cháu gái cả nhà họ Vương, là người rất giỏi xã giao, đầu óc nhạy bén, luôn mỉm cười chào đón mọi người.

Lạc Di liếc nhìn Vương Thiên Du, nhìn khuôn mặt hạnh phúc của cô ta, cô đột nhiên nhịn không được.

"Hôm nay trông cô xinh lắm."

Vương Thiên Du vui vẻ cười nói: "Cám ơn cô, cô cũng rất xinh đẹp."

Hôm nay Lạc Di mặc một bộ sườn xám được thiết kế riêng, phần trên là sườn xám truyền thống, phần dưới là váy đuôi cá kiểu phương Tây, sự kết hợp hoàn hảo giữa phong cách cổ điển và hiện đại, khiến nó trở nên duyên dáng và cổ tích.

Cô lấy món quà đã chuẩn bị ra và nói: "Cái này tặng cho cô."

Đó là một chiếc hộp gấm rất đẹp, mọi người đều hét lên: "Cái gì vậy? Mau mở ra xem xem."

Vương Thiên Du nhìn Lạc Di khẽ gật đầu, sau đó vui vẻ mở hộp ra.

Ánh mắt mọi người sáng lên: "Wow, chiếc vòng cổ đẹp quá, rất hợp với chiếc váy cưới này, mau thử nó đi."

Vương Dục Hồng nhắc nhở một tiếng: "Cẩn thận chút, đây là vòng cổ kim cương, rất đắt tiền đấy."

Đắt là đúng, giờ gió Tây thổi về, mọi người bắt đầu theo đuổi xu hướng thời thượng, những cô gái này có điều kiện khá giả và chịu khó ăn diện

"Cô mua cái này ở đâu vậy? Tôi cũng muốn mua một cái."

Lạc Di không có tình cảm với nhà họ Vương, nhưng những năm qua làm việc cùng Vương Trung Nghị cô rất kính trọng ông ta: “Tôi mua ở nước ngoài.”

Cô đặt mua nhiều loại trang sức khi ở nước ngoài, kim cương lúc đó không đắt nên cô mua hai bộ trang sức kim cương thường ngày, hai bộ trang sức kim cương lộng lẫy, đồng thời đặt mua vài chiếc dây chuyền để tặng.

Con gái mà, ai chẳng thích mặc đẹp.

Bà cụ Vương đắc ý cười một tiếng, bà ta cho rằng Lạc Di cứng miệng, nhưng trong lòng lại thừa nhận bà ta là tổ tông, còn sẵn lòng tiêu tiền cho chị em họ.

Nhưng bà ta không ngờ tới, từ khi Lạc Di vào cửa chưa hề nhìn tới bà ta, cũng không chào hỏi.

"Lạc Di, lần này coi như cháu hiểu chuyện."

Lạc Di chỉ vờ như không nghe thấy, lười biếng phớt lờ.

Cô đang suy nghĩ mọi chuyện, có nên nói hay không, nói thế nào, ôi, nhiều người như vậy có xử lý thế nào cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Tổn thương là điều không thể tránh khỏi.

Điện thoại reo, cô nhấc máy, nghe vài câu rồi đứng dậy với vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi có việc phải ra ngoài."

Ngay khi cô rời đi, một vài cô gái bắt đầu bàn tán về cô: "Cô ấy lớn lên thế nào mà cảm thấy ngày càng xinh đẹp hơn."

"Cô ấy đã trưởng thành rất nhiều, khí chất của cô ấy cũng rất tuyệt, cô ấy chỉ ngồi đây mà tôi cũng thấy căng thẳng."

“Còn phải nói, tôi cũng không dám nói bậy, giống như gặp lãnh đạo đơn vị vậy.”

Vương Dục Hồng trầm tư suy nghĩ, Lạc Di quả thực không tầm thường.

Lạc Di phân phó vài câu qua điện thoại rồi cúp máy, âm thầm thở dài.

Phía sau có một giọng nói vang lên: “Còn trẻ mà thở dài cái gì chứ?”

Lạc Di quay đầu lại nói: "Xin chào, Trung tướng Vương."

“Gọi cậu Hai.” Đây là con trai thứ hai nhà họ Vương, Vương Trung Dũng, đang làm trong quân đội.

Lạc Di đã tiếp xúc mấy lần với ông ta: “Không, không dám trèo cao.”

Vương Trung Dũng không hề ép buộc cô, cô gái này quá độc lập, cá tính mạnh mẽ. "Vậy thì gọi tôi là chú hai Vương, cô đang gặp phải phiền toái gì cứ nói với tôi, xem tôi có thể giải quyết giúp được không, đừng khách sáo."

Ông ta rất ngưỡng mộ tài năng của Lạc Di, dù biết cô là cháu gái của mẹ kế nhưng ông ta vẫn rất yêu quý cô.

Lạc Di thâm sâu nhìn ông ta và nói: “Giữa hạnh phúc cá nhân và lợi ích gia đình ông sẽ lựa chọn thế nào?”

Vương Trung Dũng có chút không hiểu: "Đương nhiên là cái sau."

Lạc Di khẽ cau mày: “Nếu lợi ích gia đình so với lợi ích quốc gia thì sao?”

“Lợi ích quốc gia luôn là trên hết.” Vương Trung Dũng có chút lo lắng, nghe có vẻ hơi tệ: "Cô ổn chứ?"

Lạc Di trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi một câu kỳ quái: "Ông có biết Điền Đống Lương của Cục Khí tượng không?"

Vương Trung Dũng không theo kịp nhịp điệu của cô, sao tốc độ lại quay nhanh như vậy. "Ông ta là họ hàng của nhà trai. Chúng tôi có quen nhau từ trước nhưng không thân lắm. Gần đây chúng tôi thân thiết hơn vì đám cưới, vừa rồi tôi thấy ông ta đang giúp tiếp đón khách."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1098: Chương 1098



Lạc Di nheo mắt lại, anh ta thế mà lại là họ hàng của nhà trai, thật thú vị.

"Ông ta là kiểu người như thế nào?"

Vương Trung Dũng chợt cảm thấy bất an khó hiểu: “Ông ta là người ít nói, không thích tiếp xúc với mọi người, cho nên chưa bao giờ được thăng chức. Tuy nhiên, danh tiếng của ông ta rất tốt, mọi người đều nói ông ta trung thực, thật thà, trái tim ấm áp và sẵn sàng giúp đỡ người khác."

Lạc Di càng nghe càng thấy thú vị: “Là

không thể thăng chức, hay là không muốn thăng chức?”

Vương Trung Dũng sửng sốt: "Ý cô là gì?"

Lạc Di hơi nhếch lên, cười đáng yêu: “Tôi đột nhiên muốn gặp Điền Đống Lương, ông dẫn tôi qua đó đi.”

Gặp nhau? Vương Trung Dũng cau mày.

Chú rể La Lập hôm nay ăn mặc rất mới mẻ, anh ta mặc bộ vest lịch sự, chỉnh tề, trên n.g.ự.c cài một bông hoa nhỏ màu đỏ, đứng bên cạnh là người đứng đầu thế hệ tiếp theo của nhà họ Vương, Vương Dục Tài, người kế vị mà tướng quân Vương tận tâm bồi dưỡng.

Hai người ôm nhau, thân thiết như anh em, thu hút vô số ánh mắt ghen tị.

Con cháu nhà họ Vương đều ở bên cạnh Vương Dục Tài, đương nhiên còn có Điền Đống Lương người này cũng không quá bắt mắt, một đám người như vậy đi đến đâu cũng là trung tâm chú ý.

Vương Dục Tài rất hài lòng với em vợ họ của mình, vợ chồng là tổ hợp lợi ích mạnh mẽ nhất từ

xưa đến nay.

"Chú Hai." Ánh mắt sắc bén của Vương Dục Tài vừa nhìn thấy Vương Trung Dũng đến gần, lập tức cung kính chào hỏi.

Anh ta là người thông minh, lễ phép với cả hai chú, không dám tỏ ra chút khinh thường.

Anh ta nhìn thấy Lạc Di ở phía sau Vương Trung Dũng, vẻ mặt có chút phức tạp.

Là người của nhà họ Vương, anh ta đương nhiên biết tính cách mạnh mẽ và lý lịch cũng không kém phần mạnh mẽ của Lạc Di.

Cô có sự tự tin để kiêu ngạo.

Rõ ràng cô có thể dựa vào khuôn mặt của mình để kiếm sống, nhưng cô lại dựa vào tài năng của mình để đánh bại rất nhiều người.

"Mọi người đều ở đây à." Vương Trung Dũng cười gật đầu: "Đống Lương, hôm nay cậu vất vả rồi."

Điền Đông Lượng đeo kính dày, mặc bộ vest kiểu Trung Hoa, vẻ mặt thật thà, nụ cười ngây thơ nói: “Chúng ta đều là người của mình, không cần phải khách sáo.”

Lạc Di đứng ở phía sau lười biếng nói: "Chú hai Vương, vị này là?"

Điền Đống Lương tò mò nhìn Lạc Di, hai người bốn mắt nhìn nhau.

La Lập ở một bên bất giác căng thẳng, nuốt nước bọt.

Vương Trung Dũng bình tĩnh giới thiệu: “Đây là đồng chí Điền Đống Lương, trưởng phòng của Cục Khí tượng.”

"Họ Điền à, trùng hợp quá?" Lạc Di vừa cười vừa nói nói: "Tôi cũng quen một cô gái tên Điền Tâm, nói chuyện rất thú vị, nói cô ấy là người của La Lập."

Mọi người đều sửng sốt nhìn về phía La Lập, La Lập toàn thân nổi da gà, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.

“Con bé c.h.ế.t tiệt nói năng không biết cấm kỵ, quá không hiểu chuyện rồi.” Điền Đống Lương tức giận mắng vài tiếng, vờ như đột nhiên hiểu ra lên tiếng giải thích.

“Ôi, thật ngại quá, đó là con gái của tôi, được mẹ chiều chuộng nên ăn nói thiếu suy nghĩ, con bé định xin việc vào công ty của La Lập, sợ bị người khác ức h.i.ế.p vì có chỗ dựa, tôi đã nghiêm khắc phê bình con bé, không cho phép con bé đi làm ở đó”.

Lạc Di lạnh lùng cười nói: “Là không vượt qua được vòng thi thứ hai chứ.”

Xung quanh im lặng, bầu không khí ngột ngạt bao trùm.

Lạc Di vuốt tóc, lật tay chính là một đao: “Người ta nói thiếu gì thì khoe đấy, Đống Lương, Đống Lương.”

Điền Đống Lương: …

Mọi người: ???

Trong lòng Điền Đống Lương như bị một bàn tay vô danh nào đó nắm lấy, tức giận hỏi: "Cô Lạc, cô có ý gì?"

“Ông biết tôi là ai?” Lạc Di vẻ mặt nghi hoặc: “Lẽ nào là La Lập nói?”

La Lập điên cuồng lắc đầu: "Không, không, tôi không nói gì cả."

Lúc này, một tiếng kêu khóc vang lên: "Đàn anh La, anh La Lập, cầu xin anh đừng kết hôn với người khác, em không thể phá thai con của chúng ta, nó là một sinh mạng."

Một cô gái trẻ thất hồn lạc phách loạng choạng bước tới, khuôn mặt đẫm nước mắt, tay phải vuốt v3 bụng: "Đàn anh La, vì đứa trẻ chúng ta kết hôn đi."

Giống như một quả b.o.m nổ trong đám đông, mọi người đều choáng váng.

Chú rể có con với người phụ nữ khác? Cái quái gì vậy?
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1099: Chương 1099



Sắc mặt của người nhà họ Vương đều tái xanh, bọn họ không thể tin được nhìn La Lập, đúng là biết người biết mặt không biết lòng.

Sắc mặt La Lập tái nhợt, môi run run, như thể vừa nhìn thấy ma.

Điền Tâm nước mắt lưng tròng lao tới, nhưng trên đường lại bị Điền Đông Lượng chặn lại, tức giận quát lên: "Con bé thiếu hiểu biết này, sao lại nói nhảm tự hủy hoại thanh danh của mình như thế, cha biết con rất thích La Lập, nhưng chuyện này con không thể ép buộc người ta, hai đứa chỉ có duyên là anh em, mau về đi."

Ông ta nháy mắt với con gái, nhưng lần này Điền Tâm không nghe lời ông ta, cô ta rất đau lòng, dựa vào cái gì lại bắt cô ta phải chắp tay từ bỏ người đàn ông mình yêu thương?

Chỉ vì lợi ích trong tương lai?

Cô ta tưởng mình có thể chịu đựng được, nhưng vào ngày hôm nay, cô ta thực sự không thể nhìn anh ta cưới người phụ nữ khác, ôm ôm hôn hôn người khác.

Đây là người đàn ông của cô ta!

"Cha, con thật sự yêu đàn anh La, con yêu anh ấy từ nhỏ..."

“Im miệng, đừng nói nhảm.” Điền Đống Lương thô bạo bịt miệng cô ta, mạnh mẽ kéo cô ta ra ngoài. “Thật xin lỗi, con gái tôi trẻ người non dạ, nó và La Lập hoàn toàn trong sạch, nó cũng không hề có thai, nó chỉ muốn tìm cớ để kết hôn với La Lập. Tuy nó là con gái của tôi, nhưng tôi cũng không ủng hộ hành vi mù quáng và vô đạo đức của con bé."

Ông ta nói một cách oai phong lẫm liệt, hoàn toàn là một người tốt vì nghĩa diệt thân, dành được ấn tượng tốt của tất cả mọi người.

"Đi." Lạc Di xua tay, A Phong lập tức tiến lên, dùng động tác khéo léo đẩy Điền Đống Lương ra, kéo Điền Tâm lùi lại mấy bước.

Điền Đống Lương sửng sốt, sau đó ông ta liền lao tới lại bị A Phong đá văng ra ngoài. "Ông sợ cái gì? Hãy để cô ấy nói chuyện đàng hoàng."

Điền Tâm đau lòng bật khóc, nước mắt trào ra, lần đầu tiên cô ta nghi ngờ lời nói của cha mình, đây thật sự là vì muốn tốt cho cô ta sao?

Nhà họ Vương có quyền có thế, có thể làm con rể nhà họ Vương sẽ từng bước thăng tiến, đợi đến khi La Lập đạt tới địa vị cao, không cần sự hỗ trợ của nhà họ Vương, có thể ly hôn để cưới cô ta, họ sẽ có thể sống hạnh phúc bên nhau, đây là lý do cha cô ta đã nói đi nói lại nhiều lần.

Trước đây cô ta tin điều đó, nhưng bây giờ...cô ta lại nghi ngờ điều đó.

Người đó nói đúng, chỉ cần yêu nhau thì chuyện gì cũng có thể vượt qua, hai người cùng nhau cố gắng và cùng nhau phát triển, đây mới gọi là vợ chồng hoàn nạn có nhau.

Dựa vào sự hỗ trợ của nhà vợ ít nhất phải mất mười năm, cô ta không thể chờ đợi được, ai có thể nói chắc chắn sau mười năm sẽ xảy ra chuyện gì?

Cô ta sợ mình chờ đợi mà không có kết quả.

Điền Đống Lương nhìn con gái mất khống chế, trong lòng dâng lên hoảng sợ: "Điền Tâm, con có biết mình đang làm gì không? Con không cần mặt mũi, nhưng người cha mẹ chúng ta còn muốn làm người, lập tức về nhà."

Ông ta thực sự muốn con gái mình biến mất ngay lập tức, nhưng đáng tiếc hiện tại ông ta không thể đến gần được.

Điền Tâm quyết định liều lĩnh một phen, hai mắt đỏ bừng: "Đàn anh La, em chỉ muốn một đáp án, anh có bằng lòng cưới em không? Cho dù là vì đứa nhỏ?"

Mọi người im lặng nhìn, cô dâu nghe tin liền chạy ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô ta như bị sét đánh, m.á.u trên mặt như bị rút hết.

Người đàn ông cô ta toàn tâm toàn ý yêu thương, hạnh phúc khi cưới được hóa ra là tên cặn bã chân đạp hai thuyền?

Sắc mặt La Lập thay đổi mấy lần, anh ta thậm chí không dám nhìn Lạc Di, cô chính là người mà anh ta sợ nhất trong phòng.

"Chúng ta có con cái gì chứ? Trong lòng tôi chỉ có Thiên Du, cô ấy mới là người cùng anh cả đời. Điền Tâm, anh biết tâm ý của em, nhưng thật xin lỗi."

Vương Thiên Du cảm giác như toàn thân đều sống dậy, La Lập thật lòng với cô ta, như vậy là đủ rồi.

Cơ thể Điền Tâm lắc lư, cô ta vô cùng kinh ngạc: “Anh có từng yêu em không?”

La Lập không chút do dự nói: "Không có."

Điền Tâm cảm thấy trong lòng nhói đau, vô cùng đau lòng, cô ta đã trở thành trò cười: "Vậy tại sao lại chạm vào em? Tại sao?"
 
Back
Top Bottom