Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 40: Chương 40



Lòng cậu ấy mềm nhũn đến rối tinh rối mù, đưa tay muốn ôm lấy cô bé.

Tô Văn Văn đã được Lục Tư Hoa thay tã, trên người thơm tho sạch sẽ.

Ngửi mùi sữa trên người cô bé, trái tim hoảng loạn của Trình Kiêu cuối cùng mới có thể bình ổn.

Tất cả những gì xảy ra ngày hôm qua khiến cậu ấy sợ hãi, cậu ấy cho rằng Vãn Vãn sẽ bị sói ăn thịt. Nhưng nhắc tới cũng thật kỳ quái, hai con sói này lại không ăn thịt cô bé mà lại tha đi không biết là muốn làm gì.

“Vãn Vãn tỉnh rồi à?” Vừa đúng lúc Tô Kiến Binh đi vào phòng, thấy Trình Kiêu âm Vãn Vãn chạy ra ngoài, gọi: “Mẹ, Vãn Vãn tỉnh rồi, đói bụng muốn b.ú sữa"

Khuôn mặt lạnh lùng của Trình Kiêu càng lạnh hơn, xụ mặt, rất thối, chỉ thấy Lục Tư Hoa đã vào phòng, cùng đi vào không chỉ có Tô Kiến Binh, còn có Tô Cần và Kiến Quốc, Kiến Dân.

Đón Vãn Vãn từ tay Trình Kiêu, Lục Tư Hoa vào trong phòng, cởi bỏ áo n.g.ự.c cho cô bé bú.

Nhiệt độ trong tay Trình Kiêu đã tản đi, cậu ấy vẫn còn duy trì tư thế ôm, bị Kiến Quốc Kiến Binh kéo ra khỏi phòng, khuôn mặt của cậu ấy vẫn thối như cũ.

Tô Cần đang chuẩn bị đi thôn Thủy Vũ mời người xây bếp, chợt nghe thấy tiếng Kiến Binh gọi thì không đi nữa, con gái quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

Trình Kiêu lắc đầu, cố gắng nhớ lại bộ dạng Vãn Vãn tỉnh lại nhìn thấy cậu ấy, quả thật không khóc cũng không nháo còn cười với cậu ấy. Nụ cười rất ngọt, trên người còn có mùi sữa, rất dễ ngửi.

Từ phản ứng của Trình Kiêu, Tô Cần biết Vãn Vãn không sao cả, thở phào nhẹ nhõm, vào phòng thấy Vãn Vãn đang vui vẻ uống sữa, dường như không có chuyện gì thật. Chỉ là nhìn xương tay bị biến dạng kia khiến mắt Tô Cần cay cay: “Chú Hồng nói tay con bé không sao, buổi chiều chúng ta làm xong việc, lên thị trấn khám bác sĩ đi"

Đi thị trấn khám mới yên tâm được, bác sĩ ở đó có y thuật tốt, bàn tay kia của cô bé làm cho anh ấy rất đau lòng, đồng thời cũng càng thêm oán giận bà nội Tô.

Bà ta quá nhẫn tâm, đứa bé còn nhỏ như vậy mà lại có thể xuống tay.

“Lúc ấy Vãn Vãn chắc cũng đã có linh cảm rồi, còn nhỏ như vậy đã biết tự bảo vệ bản thân, bà ta.” Vừa nhắc tới bà nội Tô, trong lòng Lục Tư Hoa lập tức khó chịu.

Đối với một bà lão muốn mưu hại con gái mình, trong lòng cô ấy đã không còn thừa nhận bà ta là mẹ chồng của mình nữa, thậm chí về sau ngay cả gặp mặt, cô ấy cũng không muốn gặp lại bà ta.

“Ông xã à, sau này anh cũng đừng có trách thái độ của em đối với mẹ anh không tốt, sau khi nhìn thấy Vãn Vãn như vậy, em không có cách nào có thể nói chuyện với bà ta như thể không có chuyện gì xảy ra được."

Ngày hôm qua là bữa cơm chia tay, nể mặt ba chồng cùng với bí thư chi bộ, đại đội trưởng, cô ấy mới tạm thời trút bỏ khúc mắc trong lòng, làm bữa cơm chia tay kia, nhưng không có nghĩa là sau này cô ấy nhìn thấy bà nội Tô còn có thể cười cười nói nói với bà ta.

Cô ấy không thể làm được.

Tô Cần nói: “Anh biết, anh cũng hiểu, đừng nói là em, anh thấy mẹ trong lòng cũng cảm thấy không được tự nhiên. Chúng ta đã ra ở riêng, đợi sang năm chúng ta tiết kiệm chút tiền, có thể dọn ra ngoài ở, vậy là có thể xây một căn nhà riêng rồi."

Ba vợ đã giúp anh ấy tìm được công việc, chỉ cần bên kia ký tên xong, anh ấy có thể đi làm. Tuy rằng lúc đầu tiền lương không cao, chỉ có ba mươi hai tệ, nhưng đối với nhà làm nông mà nói, ba mươi hai tệ kia cũng đã là mức lương cao rồi, chưa kể sau khi trở thành nhân viên chính thức, ngoài mức lương năm mươi tệ, nghe nói còn có thêm những khoản tiền khác.

Anh ấy siết chặt nắm tay, động viên bản thân, anh ấy sẽ cố gắng làm việc, trong nhà sẽ ngày càng tốt lên.

Sau khi Tô Vãn Vãn ăn uống no nê thì không buồn ngủ nữa. Ngày hôm qua ngủ quá nhiều, tinh thần bây giờ rất phấn chấn. Đôi con ngươi chuyển động bị Lục Tư Hoa ôm ra khỏi phòng, hít thở không khí trong lành, Vãn Vãn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Không khí bên ngoài rất tốt, không giống với không khí vẩn đục khó ngửi ngày hôm qua khi cô bé bị ném ở phía sau núi, loại không khí trong lành này đi vào phổi của cô bé, làm cho cô bé không nhịn được hì hục lẩm bẩm.

Không khí nông thôn quả nhiên trong lành hơn nhiều so với không khí thành thị hỗn độn cát bụi kiếp trước của cô bé. Cô bé vui vẻ vươn tay, nhìn vậy thì trong lòng Lục Tư Hoa mềm nhũn.

Vãn Vãn của cô ấy đáng yêu quá, cũng chỉ có người nhẫn tâm kia mới có thể không nhìn ra sự đáng yêu này mà ôm ném ra ngoài.

Thấy phòng bếp bên kia đã tắt lửa, Lục Tư Hoa đặt Vãn Vãn vào trong n.g.ự.c Tô Cần, để cho anh ấy ôm, còn mình lại đi vào phòng bếp, chuẩn bị làm đồ ăn cho chồng và bọn nhỏ.

Bây giờ bếp của nhà còn chưa xây xong, chỉ có thể vào phòng bếp bên kia nhóm lửa nấu cơm. Vừa đi vào, liền thấy ba mẹ chồng đang cùng gia đình nhà anh Cả và chú Ba ngồi ăn ở đó.

Hai phòng dường như được ngăn cách, Lục Tư Hoa chỉ nhìn thoáng qua rồi đi vào bếp.

Bà nội Tô trừng mắt nhìn Lục Tư Hoa, đang muốn mở miệng nói chuyện thì thấy Tô Cần ôm đứa nhỏ đi vào. Nhìn thấy đứa bé trong tã lót kia, bà ta không hiểu sao lại nhớ tới lúc ấy ôm đứa bé len lén chạy đến sau núi ném bỏ, lời mắng đến bên miệng lại nuốt trở về.

Ông nội Tô nói: “Thằng Hai, vợ thằng Hai, các con không cần nấu cơm nữa, ăn tạm với bọn ba đi."

Tô Thành Tài cũng nói: “Đúng vậy, anh Hai chị dâu, ngồi xuống cùng nhau ăn cơm đi, em đi múc cháo cho hai người.” Nói xong liền đứng lên.

Tô Cần nói: “Không cần đâu, Tư Hoa đã nấu rồi."

Tô Văn Văn tò mò nhìn ông nội Tô, lại nhìn ba mẹ mình nghi hoặc, tình hình không thích hợp lắm nhỉ?

Rất nhanh bánh nướng của Lục Tư Hoa đã ra lò, mùi thơm kia làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

Mùi thơm này không chỉ gia đình anh Cả nhún mũi không ngừng, ngay cả ông nội Tô, bà nội Tô, thậm chí cả Tô Thành Tài cũng không nhịn được ngửi thêm vài lần, mùi thơm quá!

Tô Kiến Hoành đứng lên” “Con muốn ăn bánh” Lại nhìn cháo nguyên hạt trong bát mình, bánh ngô dày đến mức có thể c.ắ.t c.ổ họng, tự nhiên cảm thấy không có một chút mùi vị.

Lưu Chiêu Đệ cũng đứng lên, lại gần: “Em dâu Hai đang làm cái gì vậy?" Nói xong, đưa tay muốn đi lấy bánh.

Lại bị Lục Tư Hoa dùng đũa đánh vào tay, cô ấy nói: “Chúng ta tách hộ rồi."

Lỗ tai Tô Văn Vãn giật giật, tách hộ? Có chút tò mò, ông bà nội Tô không muốn ở riêng như vậy sao lại đồng ý cho ba mẹ tách hộ? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mới có thể thúc đẩy cái nhà này tách hộ vậy?

Bên kia Lưu Chiêu Đệ có chút ngượng ngùng nở nụ cười, tay vươn ra cũng không có rút về mà cầm một cái bánh nhét liền vào trong miệng.

Ăn ngon quá, vợ chú Hai này bỏ bao nhiêu dầu vào bên trong? Làm còn thơm hơn cả cô ta làm.

Khuôn mặt Lục Tư Hoa lạnh xuống, nhanh chóng lấy hết mấy cái bánh còn lại để tránh lại bị Lưu Chiêu Đệ ăn mất.

Tô Kiến Hoành cũng đi đến bên cạnh, thấy Lục Tư Hoa đem bánh cuốn lại liền hô lên: “Con muốn ăn bánh!” Bánh ngon như vậy, cậu ta còn chưa cắn được một miếng.

Bà nội Tô cau mày: “Nhà thằng Hai à, chỉ có một chút bột gạo, con đem đi nướng bánh, về sau ăn cái gì?"

Lục Tư Hoa nói: “Chúng con tách hộ rồi, con thích ăn gì thì ăn, mẹ đừng bận tâm"

Nếu đổi lại là trước kia, Lục Tư Hoa tuyệt đối sẽ không tranh luận với bà ta, nhưng từ sau khi sự kiện Vãn Vãn xảy ra, oán hận trong lòng khiến cô ấy không thể nói chuyện tử tế với bà ta nữa.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 41: Chương 41



Bà nội Tô tức giận, đập đũa lên bàn: “Gạo đó là tôi chia cho thằng Hai và cháu trai ăn, cô đem đi nướng bánh hết, sau này thằng Hai ăn cái gì? Còn có ba đứa cháu của tôi ăn cái gì? Cô là con mụ phá sản, vừa mới tách hộ mà dám to mồm với tôi hả? Cô...” Càng nói càng khó nghe.

Ông nội Tô nói: “Ồn ào cái gì? Vợ thằng Hai nói không sai, đã ở riêng, bà còn quản nhà bọn nó sống như thế nào làm gì? Đây là cuộc sống của bọn nó, sống thành cái dạng gì là chuyện của bọn nó, bà lo lắng cái gì? Ăn đi!"

Bà nội Tô hét lên: “Sao tôi không được quản? Cho dù là tách hộ thì thế nào, thằng Hai là từ trong bụng tôi bò ra đấy, tôi còn không được quản bọn nó? Đều tại con mụ phá sản này mà ra, có ba mẹ sinh ra mà không biết dạy, nướng bánh cũng không biết mời."

Lời còn chưa dứt đã thấy Lục Tư Hoa chạy ra khỏi phòng, bỏ Tô Cần lại phía sau.

Bà nội Tô tức giận đến phát điên, trừng mắt nhìn Tô Cần: “Đó là vợ của mày đấy? Đồ bất hiếu, còn không mau đuổi về nhà đi, có vợ như vậy thì có ích lợi gì?"

Vừa dứt lời, Vãn Vãn trong lòng Tô Cần đột nhiên òa khóc, khóc liên tục, suýt chút nữa thì khóc hết hơi.

Sắc mặt Tô Cần đen lại, nói với bà nội Tô: “Mẹ, mẹ dọa Vãn Vãn khóc rồi.” Dừng một chút. "Ở nhà người ta, dù cho bà nội không thương cháu gái, nhưng cứ để mặc kệ là được, còn mẹ, mẹ đã làm tròn trách nhiệm của một người bà chưa? Mẹ làm chuyện có lỗi với Vãn Vãn thì sao có thể yêu cầu Tư Hoa đối xử với mẹ không chút oán hận?"

Bà nội Tô lại muốn mở miệng chửi rủa, nhưng khi nhìn thấy Tô Vãn Vãn trong tã lót, toàn bộ lời chửi đều nuốt trở về.

“Ăn một bữa sáng cũng không yên!” Ông nội Tô đã trầm mặt “rầm” một tiếng, đặt đũa lên bàn, “Còn muốn ăn cơm hay không? Không ăn thì cút ra ngoài!"

Bà nội Tô trừng mắt nhìn thằng Hai và Vãn Vãn ở trong ngực, khóe miệng bà ta giật giật vài cái, cuối cùng cũng không chửi nữa.

Tô Văn Văn càng khóc dữ dội hơn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là nước mắt.

Tô Cần oán hận bà nội Tô đang yên đang lành sao lại mắng chửi? Đã ở riêng rồi mà vẫn không an ổn, anh ấy ôm Vãn Vãn đi ra ngoài.

Tô Đại Lực oán giận: “Thằng Hai à, mày nhìn mày đi, làm cho ba mẹ tức giận rồi, mày là đồ bất hiếu!"

Tô Cần chỉ muốn dỗ dành Vãn Vãn đang khóc, những chuyện khác đều bỏ qua một bên. Cô bé khóc đến tím mặt, hôm qua cũng đã bị dọa, mong đừng xảy ra chuyện gì. Anh ấy ôm cô bé chân trần đi đến gặp bác sĩ.

Trước mắt bỗng xuất hiện một bóng người, thấy Tô Kiến Quốc bưng hai cái bánh tới, Kiến Quốc cười nói: “Ông nội bà nội, mẹ cháu bảo cháu đem hai cái bánh này tới. Mẹ nói, chúng cháu có đồ ăn, sao có thể thiếu bà nội, đây là bánh hiếu kính hai người. Trong bánh có gia vị, vừa rồi không phải mẹ không cho bà bánh, mà là vì không có gia vị, sợ ông nội bà nội ăn không quen” Nói xong, đem bánh đặt trước mặt ông nội Tô.

Tô Văn Văn đã ngừng khóc, dựng thẳng tại lên lắng nghe động tĩnh.

Sắc mặt ông nội Tô tốt hơn rất nhiều, nhà thằng Hai không có thay đổi, vẫn hiếu thảo như thế.

Những lời bà nội Tô sắp sửa thốt ra liền rút lại.

Tô Kiến Quốc nói: “Ông nội bà nội, mẹ nói nhà bọn cháu không thể làm chuyện bất kính ông bà như vậy, cho dù bà vì già mà không tôn trọng, làm tổn thương cháu gái mình, nhưng nhà cháu nên hiếu kính thì vẫn phải hiếu kính. Liếc mắt nhìn tay Kiến Hoành chậm rãi đưa lên bốc bánh, cậu nhóc nói: “Bánh này là cho ông nội bà nội, những người khác muốn ăn thì tự mình làm đi"

Tô Kiến Hoành vừa đưa tay lên thì dừng lại.

Bà nội Tô một bụng tức giận, đem đũa đặt lên bàn, không ăn cơm nữa, chạy tới nhà thằng cả, ôm cháu gái bảo bối của bà ta ra.

Tô Thành Tài chỉ nhìn thoáng qua gia đình anh Cả, cũng buông bát xuống, cầm lấy hai cái bánh còn lại đi lên phòng cho ông bà Tô ăn.

Tô Kiến Hoành trơ mắt nhìn bánh thơm ngào ngạt bị chú Ba lấy đi, nhìn bánh ngô thô ráp trong bát, đẩy bát ra, bĩu môi: “Con không muốn ăn bánh ngô, con muốn ăn bánh kếp, con muốn ăn trứng gà."

Lưu Chiêu Đệ lấy đũa đánh vào tay cậu ta: “Ăn bánh cái gì, đó là của nhà chú Hai mày, muốn ăn thì đến nhà chú mày ăn đi"

Kiến Quốc vừa ra khỏi phòng bếp suýt chút nữa té lảo đảo khi nghe thấy giọng nói của Lưu Chiêu Đệ từ bên trong: “Còn muốn ăn trứng gà, trứng gà ở chỗ bà nội mày đấy"

Trong lòng Tô Kiến Hoành không thoải mái: "Vậy sao ngày nào mẹ cũng ăn" Nhiều trứng gà như vậy, một quả cũng không lọt vào bụng cậu ta.

Lưu Chiêu Đệ tức giận không chỗ phát tiết, đây lời con trai cô ta nói ư? Lại còn nói trước mặt gia đình nhà thằng Hai.

“Con nói này, mẹ mỗi ngày không phải trứng gà thì là canh gà đường đỏ, sao không nghĩ đến con là con của mẹ? Không phải nên để lại một miếng cho con trai mình ư?"

“Tên khốn nạn này, đây là thái độ nói chuyện của con với mẹ hả?” Lưu Chiêu Đệ không dám lên tiếng ở chỗ bà nội Tô, lúc này bị con trai bắt nạt thì bỗng nổi giận, ném đũa trên tay vào người cậu ta.

Tô Kiến Hoành nhảy lên, chỉ vào đống thức ăn trên bàn, cãi lại: “Lẽ nào con nói sai sao? Con là con trai mẹ đó, mẹ suốt ngày ở đó ăn uống ngon lành, có từng nghĩ đến người làm con như con không? Con đang tuổi trưởng thành, dựa vào đâu mà mẹ được ăn còn con thì không?"

Lưu Chiêu Đệ tức gần chết, cũng không biết dạo gần đây tên nhóc con này có chuyện gì nữa, lúc nào cũng nhìn vào thức ăn của cô ta giống như cô ta giành miếng ăn của nó không bằng. Đó là đồ ăn bà nội Tô đưa đến cho cô ta, sữa của cô ta không đủ, chẳng phải nên bồi bổ chút sao? Bà nội Tô thương Tảo Tảo, sợ Tảo Tảo không đủ sữa uống nên có món gì ngon đều lén lút mang đến cho cô ta bồi bổ.

Cô ta vẫn luôn tránh chi thứ hai bên kia, sợ họ đến gây chuyện, không ngờ người đầu tiên gây chuyện lại là con trai của mình.

Coi như cô ta thương uổng phí rồi! Đồ không có lương tâm!

“Mẹ không tốt bằng thím hai, thím hai còn cho con đồ ăn, còn mẹ thì lại đi giành đồ ăn ngon với con." Tô Kiến Hoành liên tục nói những lời sắc bén đ.â.m vào trái tim Lưu Chiêu Đệ.

“Đồ khốn nạn, dám cãi mẹ mày, giỏi rồi chứ gì!” Bàn tay to lớn của Tô Đại Lực đánh về phía Tô Kiến Hoành.

Cơ thể cậu ta linh hoạt, thấy ba mình đánh tới thì né người tránh đi, cậu ta hét: “Con méc ông bà nội ba mẹ đánh con! Con là cháu đích tôn đó, không cho ăn thì thôi đi, không ngờ hai người vì mấy miếng ăn này mà đánh con! Bụng dạ thật xấu xa!"

Tô Kiến Hoành thật sự rất tủi thân nha, trước đây bà nội đều chiều cậu ta, bây giờ có Tảo Tảo rồi thì đẩy đứa cháu đích tôn là cậu ta ra chỗ khác, như vậy bảo sao cậu ta có thể không khó chịu cho được? Sau này người nối dõi là cậu ta, không phải Tô Tảo Tảo! Bây giờ lại vì một nhóc con mà dám đối xử với cậu ta như vậy, Kiến Quốc nói không sai chút nào, vẫn là anh em đáng tin cậy nhất.

Tô Kiến Quốc ở bên ngoài nhà bếp nghe hết mọi chuyện, những lời nói của Kiến Hoành và tiếng mắng chửi của bác gái đều khiến lòng cậu nhóc vô cùng vui mừng. Cậu nhóc cố gắng bịt miệng lại không dám cười ra tiếng, vai không ngừng run lên. Cậu nhóc biết cái gai mình chôn khoảng thời gian trước đã có hiệu quả rồi, xem ra lúc đẩy Tô Kiến Hoành không phản pháo lại cậu nhóc, nhưng trong lòng đã ghi hận rồi.

Kiến Quốc cảm thấy bản thân làm chuyện này không sai, vốn dĩ nhà bác cả và nhà cậu nhóc chẳng có tình nghĩa anh em gì cả.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 42: Chương 42



Bao nhiêu năm nay cậu nhóc đều để trong mắt, ba cậu nhóc quá thật thà chất phác, mà bác cả lại quá gian manh, nên ba rất dễ bị thua thiệt.

Kiến Hoành làm người quá ích kỷ, nhưng sự ích kỷ này có thể lợi dụng được.

Xem đi, chẳng phải lợi dụng được rồi sao, chơi cho nhà bác cả một vô.

“Kiến Quốc, còn không mau đến ăn cơm!” Bên phía nhà cậu nhóc vang lên tiếng gọi của Tô Cần, Tô Kiến Quốc nghe được thì đương nhiên người của nhà bác cả cũng sẽ nghe được.

Tô Kiến Hoành liên tục nhìn ra ngoài, cậu ta lại nhớ đến những món ngon kia rồi. Cái bánh kia quả thực rất ngon, ăn vào khiến cậu ta muốn chảy cả nước miếng. Cậu ta càng nghĩ thì càng không nhịn được, muốn đến nhà chú hai kiếm chút gì ăn.

“Con đi qua chỗ chú hai kiếm đồ ăn." Tô Kiến Hoành nói xong thì người đã chạy ra bên ngoài.

Lưu Chiêu Đệ cũng không ngăn cản cậu ta, ngược lại cười híp mắt nói: “Đi đi, tốt nhất là mang gì đó về đây, mẹ và ba con vẫn chưa ăn no"

Tô Kiến Hoành nói: “Đợi con ăn no rồi tính tiếp." Còn mang về cho bọn họ hay không thì để nói sau. Dù thế nào thì cũng phải chăm sóc bụng mình cho no trước đã.

Nhà con trai thứ hai, Tô Kiến Quốc đang ngồi ở đó xoa bụng cười khà khà, Tô Cần và Lục Tư Hoa hỏi, nhưng cậu nhóc chỉ nháy mắt chứ không nói.

Hai vợ chồng chỉ xem như đứa trẻ này trúng gió, không quan tâm nữa.

Nhưng Tô Văn Vãn lại cảm thấy chuyện này chắc chắn có liên quan đến chuyện anh họ nổi giận với bác gái ban nãy. Anh hai không giống như ba, vì chuyện nhà trên mà để cho bản thân phải chịu ẩm ức. Chắc chắn cậu nhóc đã làm ra chuyện gì đó khiến người anh họ kia ghi hận mẹ của mình rồi?

Nhưng đây quả thực là chuyện tốt, trước khi tách hộ, trêu chọc nhà bác cả một chút cũng là chuyện khiến người ta vui sướиɠ. Điều này càng khiến Vãn Vãn yêu thích anh trai của mình hơn.

Có người anh như vậy mới bảo vệ được nhà họ chứ, ba quá thành thật, trừ phi cứng rắn lên nếu không sẽ chẳng bảo vệ được gia đình.

Tô Kiến Quốc tự mình ở đó cười ngốc nghếch, đột nhiên cậu nhóc nhớ đến chuyện gì đó, bèn lấy miếng bánh nhét vào miệng, vừa nhét vừa nói: “Ba, mẹ. Kiến Binh, Kiến Dân, mọi người mau ăn đi, lát nữa có “cướp” đến giật đồ ăn là không ăn được nữa đâu"

Tô Cần và Lục Tư Hoa nhìn nhau, không hiểu được từ “cướp” trong miệng cậu nhóc là có ý gì.

Ngược lại, Vãn Vãn nghĩ chắc có liên quan đến nhà bác cả.

Chắc chắn chú ba sẽ không bị so sánh là tên cướp, chú ấy là một người có học thức, mà đã là người có học thức thì rất coi trọng chút lễ nghi này. Cho dù cô bé cảm thấy chú ba không đơn giản như ngoài mặt, nhưng cũng phải thừa nhận rằng ít ra trên mặt chú ba vẫn là một nhân vật chính nhân quân tử, nếu không thì tại sao người trong nhà đều cảm thấy chú ấy là người tốt chứ?

Đáng tiếc cô bé còn nhỏ, không thể nhắc nhở mọi người chú ý đến chú ba, đừng để vẻ ngoài của chú ấy lừa gạt. Dù chú ấy thật sự là một chính nhân quân tử giống như bề ngoài, vậy là tốt nhất. Nhưng đề phòng chút vẫn không ảnh hưởng gì cả.

“Kiến Quốc, ăn từ từ thôi con. Kiến Binh, lát nữa mang vài miếng bánh đến nhà họ Trình cho Kiêu tử đi. Đứa trẻ này vừa thấy chúng ta ăn cơm thì chạy rất nhanh, mẹ không gọi thằng bé được.” Lục Tư Hoa nói rồi cho bánh vào miệng, đứng dậy đi sang bên cạnh gói năm cái bánh lại, cho vào trong hộp cơm.

Bánh trên bàn cũng không còn bao nhiêu, đám người Kiến Quốc đang tuổi trưởng thành nên ăn cũng nhanh. Trước đây không có chia nhà, đồ ăn ngon đều bị nhà bác cả lấy hết, đợi đến lượt anh em Kiến Quốc thì cũng chỉ còn chút đồ Kiến Hoành ăn dư mà thôi.

Kiến Quốc, Kiến Binh cũng sẽ không đi tranh giành với Kiến Hoành, cuối cùng khiến Kiến Hoành trở thành người cái gì cũng muốn chiếm cho riêng mình.

Trừ phi cậu ta chịu nhường, nếu không sẽ chẳng có món ngon nào rơi vào tay đám Kiến Quốc cả.

Tô Cần đưa miếng bánh còn lại vào tay Tô Kiến Quốc: “Ăn đi, con đang tuổi trưởng thành, ăn nhiều một chút, đừng để bị đói."

Tô Kiến Quốc không ăn ngay mà hỏi Tô Cần: “Ba, mỗi người chúng ta ăn ba miếng bánh. Con ăn đủ rồi, ba ăn đi." Bây giờ đã tách hộ rồi, sau này có rất nhiều cơ hội để được ăn ngon, cũng không gấp.

Vả lại, cậu nhóc không thể giành miếng ăn của ba được, ba còn phải làm việc, không thể để bụng đói.

Tô Cần cuộn bánh cho vào tay cậu nhóc: “Ăn đi, ba ăn ba miếng đủ no rồi. Ăn lúc còn nóng đi con, nguội sẽ không ngon đâu."

Tô Kiến Quốc hơi cảm động, “dạ” một tiếng, mở miệng cắn một miếng.

Cậu nhóc cảm thấy bánh mẹ làm rất ngon, đều dùng bột mì hạt mịn, không hề có bột hạt to, ăn vào miệng vô cùng thơm ngon. Tay nghề của mẹ cũng tốt, dù là loại bánh bình thường nhất, nhưng qua tay cô ấy thì hương vị càng thêm tuyệt vời.

“Ba, bột mì của chúng ta chỉ có một trăm cân, nếu ăn đến mùa thu thu hoạch, có đủ không?” Hay là ăn tiết kiệm chút. Lời này cậu nhóc không có nói ra, nhưng mọi người đều nghe hiểu.

Lục Tư Hoa nói: “Bà con lại cho thêm hai trăm đồng, nếu như bột mì không đủ thì chúng ta có thể đến đại đội để mua, hoặc là dùng những thứ khác để đổi với người ta, cũng đủ sống qua ngày rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta tách hộ, phải ăn ngon một chút. Sau này ăn uống phải tính toán tỉ mỉ."

Nào giờ chồng và con cũng chưa được ăn cái gì ngon, món ăn ngày đầu tiên tách hộ cũng không phải món đồ gì quá đắt tiền, chỉ có một chút bột mì mà thôi. Tuy rằng nó cũng tính là quý giá, nhưng là người nông dân thì lương thực cũng không phải không có. Hiếm khi làm chút đồ ăn ngon cho cả nhà, lại chẳng phải ngày ngày đều ăn, không có gì nỡ hay không nỡ ở đây cả.

Miếng bánh cuối cùng Tô Kiến Quốc còn chưa nuốt xuống thì nghe thấy tiếng gõ cửa liên hồi ở bên ngoài.

Ban nãy bọn họ ăn cơm nên đã đóng cửa lại. Lúc này tiếng cửa vang lên, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là người của nhà bác cả.

Không thể nào là chú ba, mà ông bà nội cũng không hẳn, vậy thì chỉ còn nhà bác cả thôi.

Tô Kiến Quốc nuốt miếng bánh cuối cùng xuống, bởi vì nuốt quá nhanh nên bị sặc.

Tô Cần đi mở cửa, Lục Tư Hoa đã rót một ly nước cho Kiến Quốc: “Đứa trẻ này, ăn gấp như vậy làm gì, có ai cướp đồ ăn của con à?"

Chứ còn gì nữa? Tô Kiến Quốc nở nụ cười với Lục Tư Hoa, rồi nhìn ra ngoài cửa.

Lúc này Tô Cần đã mở cửa ra, cả người Tô Kiến Hoành ngã vào trong, cậu ta kêu lên: “Thím hai, còn đồ ăn không ạ?"

Lục Tư Hoa ngây người, lắc đầu: “Hết rồi, đều ăn hết rồi.” Còn năm miếng bánh, nhưng định mang đến cho Trình Kiêu, đứa trẻ này có ơn với nhà họ Tô, đúng lúc mang qua cho hai mẹ con họ ăn.

Tô Kiến Hoành không tin, đi tìm kiếm khắp nơi, năm miếng bánh kia được Lục Tư Hoa giấu rất kỹ nên cậu ta không tìm ra được. Trên bàn cũng chẳng còn gì, cậu ta nói: “Sao ăn hết sạch rồi, cũng chẳng để lại chút cho con.” Cậu ta đã vội vàng chạy đến đây mà cũng không kịp ăn một miếng ăn, nhà chú hai đều mà ma đói đầu thai sao? Ăn chẳng thừa miếng nào.

Tô Cần chau mày, Lục Tư Hoa cũng cảm thấy đứa trẻ này bị nhà bác cả nuôi hư mất rồi, sao có thể ăn nói như vậy?

“Ở nhà bếp con còn chưa ăn no sao?” Tô Cần hơi chau mày, giọng điệu cũng không được tốt lắm.

Tô Kiến Hoành nói: “Ăn rồi ạ, nhưng đồ ăn bên đó không ngon bằng thím hai nấu, nên con muốn qua đây ăn. Sao mọi người không đợi con vậy, ăn hết trơn rồi"

Tô Kiến Quốc nói: “Tô Kiến Hoành, sao anh có thể vô liêm sỉ như thế? Chúng ta đã tách hộ rồi, nhà bọn em còn phải cho anh ăn sao? Cho anh ăn là tình nghĩa, không cho anh ăn là bổn phận, anh còn đòi gì nữa?"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 43: Chương 43



Tô Kiến Hoành cảm thấy bản thân vô cùng tủi thân, trước đây mọi người đều cưng chiều cậu ta, hiện giờ như thay đổi hết vậy. Từ sau khi có Tảo Tảo thì mẹ cậu ta gần như đều để tâm đến con bé. Bà nội cũng vậy, tuy rằng vẫn cưng chiều cậu ta nhưng hình như cũng đối xử đặc biệt với Tảo Tảo. Bây giờ nhà chú hai chia nhà rồi, không ngờ cũng không để lại đồ cho cậu ta ăn nữa.

Nhất thời cậu ta cảm thấy bản thân như biến thành cô nhi vậy!

Đáng thương quá, không có ai quan tâm cậu ta cả.

Cậu ta có hơi buồn rầu đi ra khỏi nhà chú hai, lòng đầy chua xót không ngôn từ nào có thể hình dung được.

Lục Tư Hoa lắc đầu: “Nhà bác cả thật không biết cách nuôi dạy con mà, một đứa trẻ ngoan không ngờ lại nuôi thành thế này".

Tô Kiến Quốc nói: “Có gì khó hiểu ạ? Bác trai, bác gái vốn dĩ là người ham ăn lười làm, Kiến Hoành có thể thông minh được đến đâu?” Vừa nhớ đến bản thân từng chia rẽ thành công nhà Kiến Hoành, cậu bé cảm thấy Kiến Hoành thật sự rất dễ lừa gạt.

“Đứa trẻ Kiến Hoành này lúc nhỏ ngoan ngoãn biết bao, ngoại trừ háu ăn ra thì cũng không có gì xấu cả." Ít ra ở bên ngoài còn biết bảo vệ những đứa trẻ khác của gia đình, dù là nhà bác cả hay là nhà chúng ta. Lục Tư Hoa thở dài nói: “Bắt đầu từ khi nào mà lại trở nên... bá đạo như vậy!” Cô ấy cũng không biết dùng từ gì để hình dung nữa, Kiến Hoành của bây giờ thật sự đã thay đổi quá nhiều.

Tính cách này quả thật đúc ra từ một khuôn với bác cả.

Tô Cần đã thu dọn xong đồ đạc, nghe Lục Tư Hoa nói thế, anh ấy nói: “Anh cả, chị dâu đều không thể dạy con, đứa trẻ có tốt hơn nữa rơi vào tay bọn họ cũng thành hỏng mà thôi. Kiến Quốc, Kiến Binh, tụi con không được gây chuyện bên ngoài, nếu như để ba biết được tụi con giống với Kiến Hoành, ở bên ngoài bắt nạt người khác thì ba không tha cho tụi con đâu đấy"

Tô Kiến Quốc nói: “Ba, trước giờ con chưa từng chủ động gây chuyện với người khác, nhưng nếu họ đến gây chuyện với con thì con cũng không phải người dễ bắt nạt đâu. Con người không thể nhẫn nhịn mãi được, người ta chưa chắc nhớ đến cái tốt của mình. Ngược lại, lúc nên ra tay thì vẫn phải ra tay, chỉ có như vậy người ta mới kiêng kỵ mình”.

Tô Vãn Vãn liên tục gật đầu. Chứ còn gì nữa? Quá thành thật không phải là chuyện tốt, ngược lại sẽ khiến người ta cho rằng mình dễ bắt nạt. Chẳng phải ba là người như thế sao? Bởi vì quá thành thật nên mới bị nhà bác cả bắt nạt, phải nhẫn nhịn những lời trách mắng của bà nội, có hận nhưng cũng không dám phản bác. Cô bé cảm thấy giống như anh cả mới là tốt, sẽ không đi bắt nạt người khác nhưng người khác cũng đừng hòng bắt nạt gia đình cậu nhóc. Người như vậy mới có thể ưỡn thẳng lưng, oai phong, người khác sẽ kiêng kỵ.

Tô Cần ngây người, lập tức hiểu ra đứa trẻ này đang trách anh ấy quá nhân nhượng. Suy nghĩ một lúc, anh ấy cũng cảm thấy Kiến Quốc nói rất đúng, nếu như anh ấy có thể cứng rắn lên, sẽ không đến mức như hiện tại, Vãn Vãn suýt chút nữa đã bị vứt đi mà không tìm về được?

Lục Tư Hoa nói: “Chồng này, Kiến Quốc nói không sai, em và anh đều là người thành thật. Trước đây em cảm thấy thành thật chút cũng tốt, lấy tấm lòng đáp lại tấm lòng, bản thân đối xử tốt với người khác, rồi họ cũng sẽ đối xử tốt lại với mình. Nhưng em sai rồi, rất sai."

Cô ấy thở dài một tiếng, nhớ đến những năm này bởi vì nhân nhượng, cuối cùng có được cái gì. Cô ấy nói: “Em nhân nhượng hết lần này đến lần khác, người ta cho rằng tính cách em mềm mỏng, có thể giẫm đạp thoải mái. Hết lần này đến lần khác cưỡi lên đầu em, cuối cùng suýt chút nữa hại c.h.ế.t con em"

“Nhìn đi, xem thử Kiến Quốc, Kiến Binh, Kiến Dân sống như thế nào? Rồi lại nhìn cuộc sống của Kiến Hoành mà xem. Ngay cả Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha của nhà bác cả cũng sống tốt hơn gia đình chúng ta. Lẽ nào chúng ta phải sống cuộc sống như thế này sao? Nhà chúng ta làm việc còn ít ư?"

Tô Cần không lên tiếng, một câu cũng không thể phản bác. Ngược lại, anh ấy đang suy nghĩ đến lời nói của Lục Tư Hoa và Kiến Quốc. Đi dạo một vòng quanh tim, đột nhiên cảm thấy hiểu được chút ít rồi.

Lục Tư Hoa lại nói: “Không nói đến cái khác, chỉ nói chuyện hôm nay thôi. Chúng ta đã tách hộ rồi, nhà chúng ta ăn gì, dùng gì còn cần nhà trên quản lý sao? Như vậy có khác gì với lúc chưa tách hộ không? Lương thực của em, thích ăn thế nào thì ăn thế đấy, dù em có dùng hết lương thực cũng liên quan gì đến nhà trên chứ?"

Tô Cần vẫn im lặng, trong lòng cũng đang suy nghĩ đến lời nói của Lục Tư Hoa.

“Trước đây em chưa từng cãi lại lời mẹ anh, bà ấy nói gì thì chính là cái đấy, bà ấy muốn gì em đều nghĩ đủ mọi cách làm cho bằng được. Lúc đó bà ấy nói đau tim, muốn ăn đồ bổ, nhưng trong nhà không có tiền, em đem của hồi môn đi bán để mua đồ ăn cho bà ấy, em đổi lại được một câu khen ngợi của bà ấy chưa?” Lục Tư Hoa cười khổ: “Không khen thì thôi, còn chê bai, bảo em lấy về chưa đủ nhiều."

Của hồi môn của con dâu là để con dâu tự giữ, làm gì có nhà nào đi đòi của hồi môn của con dâu bao giờ. Nhưng bà nội Tô chính là người như thế, hận không thể lấy hết của hồi môn của con dâu bỏ trước cửa nhà cô ấy. Nếu nói thẳng như vậy bị truyền ra ngoài sẽ rất khó nghe, nên mới nghĩ cách khác chiếm hời từ chỗ con dâu.

Có một số lời nói ra sẽ khó nghe, nhưng không có nghĩa là cô ấy không nghĩ đến.

Trước đây mọi người đều ăn chung một nồi cơm, chưa có tách. Chồng cô ấy lại là người thành thật chất phác, bản thân cũng muốn làm một cô con dâu tốt nên bị người ta mới được nước lấn tới.

Hôm nay cô ấy cãi lại bà nội Tô, cô ấy không hề cảm thấy mình sai, sau khi cãi xong thì cả người cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Tô Cần nói: “Tư Hoa, anh biết ý của em. Hôm qua ba vợ cũng nói với anh chuyện này rồi, chuyện gì thì gì, chúng ta cứ phải cứng rắn lên mới được. Trước đây anh cũng phải chịu không ít thiệt thòi, bây giờ ngẫm lại, ngay cả vợ con mình mà anh cũng không bảo vệ được, đây mới chính là thiệt thòi thật sự, còn gì là đàn ông chân chính nữa?"

Ở nhà bị bắt nạt còn có thể nói là người một nhà, ai cũng thiệt thòi như nhau. Sau này ra ngoài làm việc, nếu thật sự bị thiệt thòi, có oan ức cũng không có chỗ tố cáo, còn bị người ta nói thành kẻ ngốc.

“Ba, ba có thể học từ từ ở nhà trước. Trước mặt người nhà ba có thể cứng rắn lên, như vậy thì ở bên ngoài ba cũng sẽ chọi được.” Tô Kiến Quốc cười hì hì nói.

Tô Cần cảm thấy, tuy rằng Kiến Quốc còn nhỏ nhưng có nhiều khi nhìn nhận vấn đề còn chu đáo hơn người ba mươi mấy tuổi như anh ấy.

Chuyện này anh ấy không cảm thấy kiêu ngạo, ngược lại cảm thấy chua xót. Bản thân trước đây phải vô dụng đến mức nào mới khiến đám trẻ muốn mình vực dậy, sợ chi thứ hai chịu thiệt đây?

Áy náy, đau khổ, tỉnh ngộ, các loại tâm trạng phức tạp quấn lấy nhau.

Tô Cần nếm được sự chua xót trong miệng.

Hóa ra anh ấy mới là người vô dụng, ngốc nghếch nhất trên đời này.

Anh ấy hít một hơi sâu: “Anh đến thôn Thủy Vụ tìm thợ làm bếp cho nhà mình trước, sau khi làm xong thì không cần phải suốt ngày qua nhà bếp bên kia nữa, muốn ăn gì thì đóng cửa lại tự mình nấu ăn"

Sau khi Tô Cần ra ngoài, Tô Kiến Quốc nói với Lục Tư Hoa: “Mẹ, ngày thường mẹ khuyên ba nhiều một chút, đừng quá thành thật sẽ bị người ta bắt nạt"

Lục Tư Hoa nhìn cậu nhóc: “Trong lòng ba con tự có chừng mực, đừng có chuyện gì cũng nói với ba, ba con cũng cần có lòng tự trọng đó."

“Mẹ, tại con gấp thôi mà. Mẹ nhìn bà nội ép ba thành cái gì rồi kìa?"

Tô Kiến Quốc vừa nói đến chuyện này thì đầu đầy lửa giận: “Nếu không phải em gái xảy ra chuyện, chắc đến bây giờ ba cũng sẽ không tách hộ đâu! Lẽ nào nhất định phải bị người ta ép đến đường cùng ba mới chịu phản kháng sao? Chẳng lẽ không thể cân nhắc đến tất cả nhân tố trước đó, lúc cần cứng rắn thì cứng rắn, lúc nên mềm mỏng thì mềm mỏng?"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 44: Chương 44



Lục Tư Hoa nói: “Bây giờ ba con đã thay đổi rất nhiều rồi, con không cảm thấy giờ ba con đã không chịu nghe lời bà nội nữa sao?"

Tô Kiến Quốc cúi đầu nhưng không nói lại. Bởi vì mẹ cậu nhóc nói không sai, từ sau khi Vãn Vãn xảy ra chuyện, ba cậu nhóc đã thay đổi rất nhiều, không còn chuyện gì cũng nghe lời nhà trên như trước đây nữa.

Hai mẹ con Lục Tư Hoa đang nói chuyện thì bên phía nhà con trai Cả, Tô Kiến Hoành cũng đang nổi giận đùng đùng.

“Lúc con qua đó thật sự không còn gì ăn hết sao?” Lưu Chiêu Đệ có chút không tin, nhà chú hai bắt đầu ăn cơm chưa được bao lâu thì Kiến Hoành đã ra ngoài, nhanh như vậy đã ăn sạch không còn thừa miếng nào. Có thế nào thì cô ta cũng không muốn tin, ngược lại cô ta cảm thấy nhà chú hai đang cố ý làm vậy.

Tô Kiến Hoành ấm ức nói: “Hết rồi, miếng cuối cùng đã bị Kiến Quốc ăn sạch, muốn moi cũng không moi được." Vừa nhớ đến chuyện này cậu ta lại cảm thấy nhà chú hai cố ý không để cậu ta ăn.

Tô Đại Lực nói: “Vậy lần sau con qua đó sớm một chút, bọn họ mới bắt đầu ăn thì con đi qua, vậy thì không sợ bên đó cho hết đồ ăn vào miệng"

Lưu Chiêu Đệ nói: “Như vậy cũng không ổn, Kiến Hoành có thể ăn được một lần nhưng không thể ngày nào cũng qua ăn được. Kiến Hoành, con nghĩ cách hòa hoãn quan hệ với đám Kiến Quốc đi, chỉ cần quan hệ tụi con tốt lên thì con không cần đi giành nữa, mà đám Kiến Quốc sẽ tự động mang đồ ăn ngon đến trước miệng con thôi."

Mắt Tô Kiến Hoành dần mở to, sau đó hai mắt sáng bừng. Đúng đó, cậu ta có thể nghĩ cách quan hệ tốt với Kiến Quốc.

Vốn dĩ quan hệ giữa họ cũng không tệ, Kiến Quốc còn thường xuyên đi chơi b.ắ.n bi với cậu ta nữa, quan hệ tốt rồi thì sau này sợ gì không có đồ ăn ngon chứ?

Càng nghĩ càng thấy cách này được, vậy thì cứ làm như thế đi!

“Hắt xì!” Đột nhiên Tô Kiến Quốc thấy đầu mũi ngứa ngáy, hắt xì một cái. Lẽ nào cậu nhóc bị cảm rồi sao? Mấy ngày gần đây cũng không gặp gió, sao lại hắt xì nhỉ?

Cậu nhóc dùng sức xoa mũi, nhưng không biết rằng có người đang đánh chủ ý lên người cậu nhóc chỉ vì một miếng ăn.

Sau khi cậu nhóc và Lục Tư Hoa nói chuyện xong thì hắt xì vài ba cái, mặc cho cậu nhóc xoa như thế nào cũng vẫn hắt xì, cuối cùng Lục Tư Hoa không nhìn nổi nữa, muốn nấu canh gừng cho cậu nhóc uống, nhưng lại không tìm được đường phèn, cũng không tìm được gừng.

“Mẹ, không sao đâu, chắc mấy hôm nay con áp lực quá thôi." Cậu nhóc lại dùng sức xoa mũi, cảm thấy đỡ hơn nhiều, mũi đã bị cậu nhóc xoa đến đỏ ửng.

Lục Tư Hoa đau lòng, muốn tìm chút gừng nhưng lại tìm không ra: “Mẹ đi nấu chút thảo dược cho con."

“Mẹ, thật sự không cần mà, bây giờ con cũng không hắt xì nữa rồi." Nói ra cũng lạ, vừa nãy hắt xì rất nhiều, mà lúc này lại ngừng rồi.

Thấy cậu nhóc thật sự không hắt xì nữa, lúc này Lục Tư Hoa mới yên tâm, gọi Kiến Binh đến: “Kiến Binh, năm miếng bánh này con mang qua cho nhóc Kiêu của nhà họ Trình đi. Đứa trẻ này chắc cũng không ăn được gì ngon, trông gầy yếu vô cùng"

Tô Kiến Binh cũng không dám chậm trễ, cầm lấy bánh đi ra ngoài. Đúng lúc chạm phải Tô Kiến Hoành ở trước cửa khiến đối phương nghi ngờ, tiếc rằng Kiến Binh không phải người dễ dàng để cậu ta bắt nat.

Tố Kiến Hoành sờ mũi, trong những người ở nhà chú hai, hỏi ai khiến cậu ta sợ hãi không dám đắc tội nhất thì người đó chính là Tô Kiến Binh.

Tuy rằng Kiến Quốc thông minh, chuyện ấy không có lời nào có thể phản bác lại được, nhưng không đồng nghĩa không thể động được vào cậu nhóc, nhiều khi Kiến Quốc vẫn sẽ nghĩ đến đại cục. Nhưng Kiến Binh thì khác, chuyện cậu bé đã chắc chắn thì sẽ rất khó để thay đổi.

Cậu ta suy nghĩ một lúc, định đi tìm Kiến Quốc, nhưng tìm cả nửa vòng cũng không tìm thấy, có chút rầu rĩ, Kiến Quốc đi đâu rồi?

“Kiến Hoành, con đang tìm gì vậy?” Lục Tư Hoa ôm Vãn Vãn xuất hiện ở phía sau cậu ta, vẻ mặt tò mò.

Tô Vãn Vãn ngáp xong, dùng đôi mắt tò mò nhìn Tô Kiến Hoành.

Tuy thời gian còn ngắn, nhưng đối với cậu bé này Tô Vãn Vãn vẫn hiểu được đôi chút.

Nếu nói cậu ta xấu xa thì cũng không hẳn, ít nhất không xấu bằng nữ chính trong truyện. Nữ chính là một bạch liên hoa chân chính, chuyện xấu thì đổ hết cho nguyên chủ, chuyện tốt thì cô ta nhận.

Ít ra người anh họ Kiến Hoành xấu xa này cũng sẽ không dễ dàng đổ oan cho người khác. Chỉ một điểm này thôi cũng khiến Tô Vãn Vãn có ấn tượng tốt hơn một chút.

Thực ra người như vậy nếu được giáo dục lại thì rất dễ dàng, chí ít bản tính của cậu ta không xấu, chỉ là có một số thói quen và hành vi kỳ lạ mà thôi. Nhưng hành vi kỳ lạ này có nhiều phương diện, một là vấn đề giáo dục, như mẹ nói đấy, nhà bác cả không biết dạy con, đứa trẻ ngoan cũng bị dạy thành hư. Hai là do thời đại này tạo thành, bởi vì lương thực đều rất đắt đỏ, muốn có một miếng ăn thì sẽ nghĩ đủ mọi cách có được. Anh họ Kiến Hoành cũng vì muốn kiếm ăn, chui vào trong nhà bọn họ, cũng là vì nguyên nhân này.

Đương nhiên, tính cách của cậu ta cũng có khuyết điểm, ví dụ như bá đạo, đây là do giáo dục sai cách tạo thành.

Đứa trẻ được nuông chiều thế nào cũng sẽ có những khuyết điểm này, chỉ cần bản tính không xấu thì cuối cùng vẫn có thể dạy dỗ lại được.

Chẳng bao lâu Kiến Binh đã trở về, Lục Tư Hoa hỏi đến chuyện nhà họ Trình, Kiến Binh nói: “Lúc con đến thì Trình Kiêu không có ở đấy, chỉ có thím đang giặt đồ trong nhà. Nhìn thấy con đến, còn cho con quả lê nữa." Lê được hái trên cây lê già ở trong nhà bọn họ.

“Nghe thím nói, từ sau khi từ nhà chúng ta về thì Trình Kiêu lên núi rồi. Bây giờ nhà họ Trình không có thu hoạch gì cả, phải dựa vào Trình Kiêu lên núi đặt vài cái bẫy bắt được gì đó để đổi lấy thức ăn"

Lục Tư Hoa thở dài, nhà họ Trình không có đàn ông, chỉ có hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, không có gì thu hoạch, ngoại trừ chút tiền lương của mẹ Trình ở trong đội. Cũng may nhóc Kiêu hiểu chuyện, thường xuyên lên núi kiếm chút đồ để đổi lấy lương thực và tiền.

“Mới đầu thím không chịu nhận, nói nhà chúng ta mới tách hộ, lương thực cũng thiếu thốn. Con bảo Trình Kiêu có ơn cứu mạng Vãn Vãn, chút lương thực này không là gì cả. Nói mãi thím mới chịu nhận a."

Lục Tư Hoa nói: “Chị ấy là thế đấy, không muốn kiếm hời từ người khác, sau này bảo nhóc Kiêu đến nhà mình thường xuyên đi."

“Con biết rồi ạ, Trình Kiêu cũng thích đến nhà chúng ta, hình như cậu ấy rất thích Vãn Vãn".

Lục Tư Hoa đương nhiên biết chuyện này, sở dĩ Trình Kiêu thích Vãn Vãn như vậy là vì có liên quan đến cô con gái đã mất của nhà họ Trình. Lần này nếu không nhờ có nhóc Kiêu tìm được Vãn Vãn về, e rằng sẽ biến thành Trình Hiểu Mộng thứ hai.

Ai cũng biết có thể tìm được Vãn Vãn là nhờ công của Trình Kiêu, ngày thường đứa trẻ này ít nói, nhưng rất trọng tình nghĩa. Lục Tư Hoa cũng rất thích cậu ấy.

Hai mẹ con lại nói chuyện thêm một lúc, cho đến khi vang lên tiếng khóc trong nhà bác cả bên cạnh. Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà bà nội Tô lại bắt đầu mắng người rồi.

Lục Tư Hoa nhìn Vãn Vãn đang buồn ngủ, cô ấy vỗ nhẹ để tiếng khóc không làm ồn đến Vãn Vãn.

Lúc Tô Cần trở về, đã là chuyện của một tiếng sau. Anh ấy dẫn thợ làm bếp về, người thợ họ Hồng, mọi người đều gọi ông ta là Lão Hồng Đầu, có thể nói là tay lão luyện trong việc làm bếp.

Thực ra có thể làm bếp còn rất nhiều chỗ, nhưng Lão Hồng Đầu là người lành nghề nhất, làm việc cũng nghiêm túc, sẽ không làm ăn lung tung.

“Bếp này mấy người muốn làm ở chỗ nào?” Lão Hồng Đầu nhìn một vòng sân và cả trong nhà, hỏi Tô Cần.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 45: Chương 45



Tô Cần chỉ một chỗ, Lão Hồng Đầu nhìn một cái, lại tính toán, gật đầu: “Chỗ này không tồi, đốt lên chắc chắn sẽ tiết kiệm được củi"

“Thầy Hồng, ông giúp tôi xem thử chỗ thằng ba nên làm bếp ở đâu đi." Tô Đại Lực ở bên cạnh nói.

Lão Hồng Đầu nhìn Tô Đại Lực: “Từng người một, gấp cái gì?"

Tô Thành Tài mỉm cười nói: “Thầy Hồng, ông làm cho anh hai tôi trước đi, bên tôi chưa cần vội. Chờ ông bận xong thì qua nhà tôi đo đạc kích thước cũng được."

Sắc mặt Lão Hồng Đầu tốt hơn rất nhiều, cảm thấy người thanh niên trẻ tuổi này rất biết cách ăn nói, không giống như người kia nói chuyện khó nghe.

Làm bếp đương nhiên phải làm từng cái một, làm gì có chuyện bên này chưa xong đã qua bên kia làm rồi. Làm vậy chẳng khác gì khiến việc làm ăn của ông ta chỉ làm được một đơn, sau này không làm được đơn thứ hai nữa?

Tô Kiến Quốc bật cười: “Bác cả, bác gấp lắm sao mà cần thầy Hồng bỏ công việc dở dang trên tay để đi làm bếp cho chú ba vậy? Chú ba còn không vội, bác vội cái gì?"

Tô Đại Lực đỏ bừng mặt, mắng: “Người lớn nói chuyện, trẻ con xen vào làm gì?"

Tô Kiến Quốc nói: “Bác cả, vậy là bác nói sai rồi. Con là con trai trưởng của nhà con, ba con là chủ hộ thì con chính là tiểu chủ hộ, sao con lại không được nói chứ?"

Tô Đại Lực mắng: “Để tao dạy dỗ lại thằng bất hiếu mày thay ba mày!” Nói rồi anh ta giơ tay muốn đánh Tô Kiến Quốc.

Anh ta vừa mới đưa tay ra thì cổ tay đã bị người ta nắm lại, nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Tô Cần anh ta nói: “Chú hai, chú làm gì vậy? Thả tay ra!"

Tô Cần lạnh lùng nói: “Anh cả, ở đây là nhà em, Kiến Quốc là con trai em, chúng ta đã tách rồi, con ngoan hay hư thì em sẽ dạy. Có em ở đây, chưa đến lượt anh dạy dỗ đâu"

Lời nói lạnh lùng, giọng điệu cứng rắn, trước giờ Tô Đại Lực chưa từng nghĩ đến, cũng chưa từng nghe thấy thằng hai cứng rắn phản bác lại anh ta như vậy.

Khuôn mặt anh ta càng đỏ thêm: “Tao là anh cả, anh cả như ba, ngay cả chú thì tao cũng có thể giáo dục được, huống hồ là một đứa nhóc."

Tô Cần nói: “Anh cả như ba, đó là trong tình trạng không còn ba mẹ. Anh cả, anh đang trù ẻo ba mẹ hay sao?"

Sắc mặt Tô Đại Lực thay đổi, vội vàng nhìn xung quanh. Anh ta phát hiện ông nội Tô đang đứng dưới mái hiên lạnh lùng nhìn về chỗ bọn họ.

Trong lòng anh ta hoảng loạn, không còn gây sự với nhà chú hai nữa.

Anh ta tưởng rằng với tính cách mềm yếu của Tô Cần thì anh ta có làm gì anh ấy cũng sẽ không nói nửa lời khó nghe. Không ngờ người đất sét này cũng sẽ biết phản kháng, biết cãi lại, thật sự là mặt trời mọc đằng tây mà.

Điều quan trọng nhất chính là anh ta bị người thành thật nhất là thằng hai cãi lại, chuyện này thật sự quá mất mặt.

Anh ta ác độc lườm Tô Cần, lườm Tô Kiến Quốc.

Nhưng Tô Cần không quan tâm, bây giờ anh ấy còn có chuyện quan trọng phải làm, làm gì còn tâm tư quản anh ta nghĩ như thế nào? Dù sao cũng đã tách hộ rồi, anh ta còn muốn quản chuyện của nhà họ là điều không thể nào.

Tô Thành Tài nhìn Tô Đại Lực đang nghiến răng nghiến lợi, rồi nhìn sang Tô Cần, sau khi cãi nhau xong thì anh ấy đi theo Lão Hồng Đầu, khóe miệng anh ta nở nụ cười. Xem ra anh hai đã thay đổi rồi?

Không còn là anh hai mặc cho người ta đánh, người ta mắng cũng không đánh trả nữa?

Hình như thú vị hơn rồi?

Như vậy khá tốt, anh ta còn sợ sau khi anh hai tách hộ xong sẽ bị người ta bắt nạt. Giờ thay đổi thành như vậy, tuy rằng không kiếm hời từ người khác, nhưng cũng không dễ dàng bị người ta bắt nạt nữa.

Tô Thành Tài liên tục gật đầu, cảm giác như đang nhìn hậu bối không dễ gì mới có thể trưởng thành được như vậy, anh ta nở một nụ cười vui sướng.

Nếu như lúc này Tô Vãn Vãn ở đây, chỉ sợ sẽ nổi da gà khắp người mất. Nếu biết được tâm lý của chú ba, cô bé sẽ càng thêm buồn nôn.

Tô Văn Văn không hiểu biết quá nhiều về người khiến nữ chính phải kiêng dè trong truyện, nhưng dù gì trước sau vẫn có chút cảnh giác.

Chú ba là người thế nào, cô bé không hề hay biết. Bây giờ thời gian cũng ngắn, tạm thời không thể hiểu được bản chất thật sự của chú ấy. Nhưng có một điểm Vãn Vãn có thể khẳng định, chú ba không hề đơn giản như bác cả.

Càng là người gần như hoàn mỹ thì cô bé sẽ càng tự hỏi về vấn đề này, tuyệt đối sẽ không bị vẻ bề ngoài làm che mắt Lúc này Vãn Vãn đã tỉnh dậy từ trong giấc mơ, vừa m*t ngón tay của mình vừa suy nghĩ đến vấn đề này.

Nói ra thì cũng buồn cười, nhà họ Tô có ba gia đình nhỏ, mỗi một gia đình đều có sự khác nhau, giống như một xã hội thu nhỏ vậy. Dù là ông nội hay bà nội Tô, nhà con trai cả, nhà con trai thứ Hai, hay nhà con trai thứ ba, mỗi nhà đều có suy nghĩ sâu xa trong nội tâm, đoán xem có ai là người không biết gì cả?

Cho nên Tô Văn Vãn cảm thấy chú ba lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, thật sự có thể trong sáng, quân tử được sao?

Đáp án hiển nhiên là không thể rồi. Nếu như thật sự trong sáng, quân tử như vậy, vậy bao nhiêu năm nay chú ấy sẽ không thể nào đi học được ở trên thị trấn.

Tuy rằng bây giờ đã khôi phục việc cho đi học cấp hai, nhưng đấu tranh chính trị vẫn còn tiếp tục. Nếu như thật sự trong sáng, vậy sẽ không thể sinh tồn trong hoàn cảnh như vậy được, sẽ bị người ta ăn sạch sẽ từ lâu, chẳng sót lại gì rồi.

Những người như vậy lại càng không đơn giản, càng là người phức tạp thì càng khó đối phó.

Ít nhất cô bé biết được dựa vào trí tuệ của ba mẹ mình thì sẽ không đấu được với chú ba. Chỉ hy vọng chú ba là người tốt, đừng sử dụng đầu óc lên người nhà họ, nếu không đợi đến khi cô bé trưởng thành, cô bé sẽ không tha cho chú ba dễ dàng đâu.

Lão Hồng Đầu đã đo đạc xong tất cả kích thước, đừng xem thường cái bếp nhỏ này, nó liên quan đến rất nhiều thứ. Nếu như tùy tiện làm một cái bếp mà không tính toán kỹ lưỡng thì dù bếp có làm xong, lúc đốt lên cũng sẽ tốn rất nhiều củi, cũng chưa chắc sẽ dùng được.

Bếp lò tốt không những đẹp bên ngoài, mà còn phải tiết kiệm củi, dễ cháy, nấu tốt mới được.

“Cửa bếp sẽ xây ở phía tây, xây xong thì đắp thêm rơm rạ lên là được.” Tô Cần chỉ chỗ kia, nói.

Lão Hồng Đầu nhìn xong, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Ông ta vốn muốn xây bếp ở đó, nhưng lại nhớ đến mỗi ngày họ đều phải nấu ăn, xây ở bên ngoài có chút không tiện. Nhưng nếu xây trong nhà, ông ta tìm cả nửa ngày cũng chưa phát hiện được chỗ nào tốt để xây được cái bếp tốt.

Lời đề nghị của Tô Cần trùng khớp với ý tưởng của ông ta, chủ hộ cũng cảm thấy đắp thêm rơm rạ thì có thể làm nhà bếp, cách nghĩ này thực sự rất tốt.

Nếu như xây trong nhà, cần phải xây ống khói trước, nhưng tìm đến tìm lui trong căn nhà vẫn mãi không tìm ra cách xây. Mà xây bên ngoài thì khác.

Quả nhiên tay nghề của Lão Hồng Đầu không phải bốc phét, tốc độ xây rất nhanh, chưa được bao lâu thì bếp đã làm xong.

Đám người Tô Kiến Quốc đều tò mò nhìn cửa bếp, sau này bọn họ không cần đến nhà bếp bên kia nữa?

Sau này sẽ không xảy ra chuyện giống như hôm nay nữa.

Không những vợ chồng Tô Cần vui trong lòng, mà tâm trạng của mấy đứa trẻ cũng vô cùng vui mừng.

“Mấy người đốt lên xem xem có tiết kiệm hơn không?” Lão Hồng Đầu giục.

Rất nhanh Tô Cần đã dùng bếp lò mới này để nấu một nồi nước, mà nồi là của nhà bác cả. Sau khi bọn họ tách hộ thì vẫn chưa đi mua bát đũa, nồi niêu, nên không làm được gì cả.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 46: Chương 46



Sau khi tách hộ, ngay cả thứ cơ bản như bát đũa và nồi niêu cũng không có mà chia, họ chỉ đành tự mình nghĩ cách.

Sau khi dùng bếp mới, phát hiện lửa cháy rất nhanh, tiết kiệm được rất nhiều củi. Điều này khiến Lão Hồng Đầu vô cùng hài lòng. Ông ta đi qua chỗ nhà chú ba, chuẩn bị xây nhà bếp cho bên đó.

Tô Kiến Quốc đi xung quanh bếp lò, cảm thấy vô cùng mới mẻ.

“Buổi chiều chúng ta lên thị trấn một chuyến, mua một số đồ về, nhân tiện đưa Vãn Vãn tới bệnh viện thị trấn khám tay luôn." Tô Cần vỗ bàn.

Xương tay có chút biến dạng của Tô Văn Văn vẫn luôn là nỗi canh cánh trong lòng của nhà họ, nếu như tay của cô bé không được chữa khỏi thì Tô Cần sẽ tự trách cả đời.

Tiền xây bếp không cần nhà họ phải bỏ ra, ông nội Tô đã nói rồi, bếp của nhà thằng hai và nhà thằng ba sẽ do tiền công quỹ chi ra. Vậy là nhà họ lại tiết kiệm được tiền làm bếp, đó cũng là một số tiền không nhỏ.

Lục Tư Hoa cũng không muốn lên nhà bếp của nhà bác cả nữa, tuy rằng sau khi bà nội Tô dùng xong thì bọn họ có thể dùng tiếp, nhưng sau chuyện xảy ra vào sáng nay thì cô ấy không muốn đến nhà bếp bên đó nấu ăn nữa.

Không có nồi cũng vẫn nấu được.

Lục Tư Hoa lấy một túi khoai lang và một ít khoai tây ra, mang lên bếp lò nướng. Bữa trưa của họ sẽ là khoai lang nướng và khoai tây nướng.

Tô Kiến Hoành cũng có qua ăn ké, nhưng thấy nhà chú hai chỉ ăn hai món nướng này thì bỗng cảm thấy không hứng thú, bèn đi về nhà mình, bên đó còn có rau xào.

Cả nhà con trai thứ hai ăn cơm đơn giản rồi cùng nhau xuất phát lên thị trường. Bọn họ không ngồi xe lên đó mà đi bộ.

Có xe lên thị trấn, mỗi người chỉ cần năm hào là đủ. Nhưng nhà họ nghĩ chỉ ra năm hào cũng xót, cho nên quyết định đi bộ.

Người vui mừng nhất chắc chắn là Tô Vãn Vãn rồi, từ sau khi cô bé sinh ra thì vẫn luôn ở trong nhà, ngay cả trong thôn cũng rất ít khi lui tới. Mấy người anh trai cũng chẳng mấy khi ôm cô bé ra ngoài, không phải họ không muốn mà là Lục Tư Hoa không cho, sợ sẽ làm cô bé bị đau.

Bây giờ cuối cùng đã có thể quang minh chính đại ngắm nhìn phong cảnh trên đường rồi, Vãn Vãn vui mừng, tay chân múa lung tung.

“Hình như em gái rất vui? Tô Kiến Quốc sờ cằm suy nghĩ.

Lục Tư Hoa nói: “Trẻ con đều thích ra ngoài chơi, em gái con cũng vậy thôi"

Thôn Hạ Hà cách thị trấn cũng không xa, đi khoảng một tiếng rưỡi là tới.

Tô Vãn Vãn cực kỳ hưng phấn, nhìn trái nhìn phải, suốt chặng đường đi cô bé chưa từng ngừng. Khi lên tới thị trấn, cô bé càng thêm phấn khích.

Sao có thể không phấn khích cho được? Từ sau khi thế giới này, cô bé chưa từng được thấy thị trấn trông như thế nào, chỉ dựa vào miêu tả trong truyện để suy đoán mà thôi.

Cô bé vui mừng liên tục nhìn ngó khắp nơi, nước miếng chảy ròng. Tuy là buổi chiều nhưng thị trấn vẫn rất náo nhiệt. Dù không bằng thành phố kiếp trước cô bé sống, nhưng thời đại này tự có điểm đặc sắc của nó, Vãn Vãn cảm thấy có một cảm xúc ý vị khó tả.

Thời này mua đồ không giống như chỗ cô bé sống, hơi thở thương nghiệp nồng nặc. Bây giờ mua bán rất sòng phẳng, vả lại đều là những cửa hàng kinh doanh của quốc gia.

Dù là thế, Tô Vãn Vãn vẫn cảm thấy tinh thần vô cùng hưng phấn.

Đám người Tô Cần cũng bị sự hưng phấn của cô bé lây nhiễm, cũng cảm thấy cả người tràn đầy hơi thở nhẹ nhõm.

“Mọi người thích gì thì đi xem đi." Tô Cần nói: “Trong nhà cần gì, thiếu gì, anh đều nhớ cả. Chúng ta mua từng cái một"

Lục Tư Hoa: “Em cảm thấy chúng ta vẫn nên chia nhau ra đi, một bên đi mua đồ, một bên dẫn Vãn Vãn đến bệnh viện khám bệnh"

Tô Cần cũng cảm thấy cách này rất được, dù sao thời gian cũng gấp gáp, nếu như khám bệnh xong rồi mới đi mua đồ, e là sẽ không kịp, về nhà chắc sẽ muộn mất.

Đang nói thì bỗng nghe thấy tiếng kêu của Vãn Vãn, mắt cô bé nhìn chằm chằm về phía trước, dường như có thứ gì đó thu hút sự chú ý của cô bé, nên hét lên để mọi người chú ý.

“Em gái đang nhìn gì thế?” Tô Kiến Quốc kỳ lạ nhìn theo ánh mắt của Vãn Vãn, giây tiếp theo thì ngây người.

Tô Văn Văn nhìn thẳng về phía trước không chớp mắt, duỗi đôi chân trắng nõn nà, nhẹ nhàng chạm vào n.g.ự.c của Lục Tư Hoa, miệng luyên thuyên điều gì đó.

Động tác này của cô bé đã thu hút sự chú ý của Tô Cần và những người khác, Tô Kiến Quốc cũng thuận theo ánh mắt của Vãn Vãn mà nhìn qua, nhưng không phát hiện được gì.

Ngược lại, Kiến Dân tuy nhỏ nhưng lại rất nhanh nhẹn, đôi mắt rất tinh tường, trước khi Kiến Quốc hành động, cậu ấy sớm đã nhặt thứ mà Vãn Vãn đang nhìn chằm chằm lên.

Tô Kiến Quốc mở to mắt, khi thấy món đồ Kiến Dân đang cầm trong tay, không khỏi thở hổn hển, vận may này thật ngoài sức tưởng tượng!

Kiến Dân nhặt món đồ lên, từ ngoài nhìn vào, không nhìn ra thứ gì hết, đó là một thứ gì đó được bọc trong một chiếc khăn tay. Sau khi mở chiếc khăn tay ra, bên trong là một xấp vé. Trải những tấm vé này ra từng cái một, ngoài vé lương thực ra, bên trong còn có các loại vé khác, nào là vé vải, vé công nghiệp, vé dầu, v.v... khiến cho ánh mắt của mọi người đều đứng hình.

Nhà họ mới ra ở riêng, trong nhà cái gì cũng thiếu, khi tách hộ chỉ được chia một trăm cân lương thực, một ít bột mịn, một trăm tệ, ngoài ra thì chẳng còn gì. Nhìn thấy nhiều vé như vậy, mắt cậu nhóc từ từ mở to ra, hít một hơi thật sâu.

Tô Vãn Vãn cũng tò mò, ở thời đại này thì một chiếc vé sẽ trông như thế nào. Ở thế giới trước, cô bé đã từng mua vé lương thực qua mạng, đó là để sưu tầm. Nhưng những tấm vé khác, cô bé chưa từng xem qua, lần này xem được rồi, trong lòng “Ồ” lên một tiếng, hóa ra nó trông như thế này.

Vừa rồi, cô bé cũng vô tình nhìn thấy xấp vé này, vì nó được bọc trong chiếc khăn tay, màu sắc của chiếc khăn tay này cũng gần giống với màu mặt đất nên nhất thời cô bé không chú ý đến.

Cô bé nhìn thấy món đồ được bọc trong chiếc khăn tay, dựa vào khả năng quan sát được nuôi dưỡng ở thế giới trước, khiến cô bé cảm thấy bên trong nhất định sẽ là một món đồ tốt, nên đã nhắc nhở cho mọi người đến nhặt.

Sau khi nhặt lên, quả nhiên là một món đồ tốt.

Ở thời đại này, tiền là thứ tốt, có thể mua được nhiều đồ, nhưng có nhiều cái, chỉ dùng tiền thôi cũng vô dụng, không có vé, có tiền cũng không thể mua được thứ mình cần.

Vé quan trọng hơn tiền nhiều, tiền kiếm thì dễ nhưng vé cần phát hành thường xuyên chứ không phải muốn có là có, muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu.

Ở thời đại này, nhìn thấy vé như nhìn thấy sinh mệnh, Tố Vãn Vãn tò mò, nhìn thấy nhiều vé như vậy, liệu ba mẹ có động lòng không?

Thật ra mà nói, nhìn thấy nhiều vé như vậy, nói không động lòng là giả dối. Nhưng động lòng thì động lòng, lấy hay không lại là chuyện khác. Tô Cần và Lục Tư Hoa không bao giờ tham lam trước những của trời cho như vậy, họ lấy trái tim để đo lòng người, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu như bản thân mình làm mất những tấm vé này, thì họ sẽ lo lắng đến mức nào? Người khác làm mất vé, bị họ nhặt được, nếu họ mê muội giấu đi, đối với người bị mất vé mà nói thì sẽ là một sự đả kích lớn nhường nào?

Bất kể là Tô Cần hay Lục Tư Hoa, ngay cả Kiến Quốc, Kiến Binh cũng không có ý định chiếm lấy những tấm vé này. Họ đều là những người trung thực, người trung thực có ý tưởng của người trung thực, cảm thấy rằng không nên chiếm lấy những tấm vé này, phải hiểu rằng người bị mất những tấm vé này phải lo lắng biết nhường nào.

“Ba, mẹ chúng ta trả lại những tấm vé này đi?” Tô Kiến Quốc kìm nén sự kích động trong lòng, nhanh chóng bình tĩnh lại.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 47: Chương 47



Tô Kiến Binh nói: “Đúng vậy, trong lòng người làm mất vé chắc sẽ lo lắng lắm, chúng ta phải trả nó lại."

Tô Cần nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tô Kiến Quốc, Tô Kiến Binh, trong lòng rất vui vẻ an tâm. Những đứa con của anh ấy không vì món của cải lớn này mà mê muội, muốn lén lút trộm chúng đi, mà muốn trả lại những tấm vé này, suy nghĩ này quả thật rất đẹp. Vốn tưởng rằng, nếu các con của anh ấy muốn lấy những tấm vé này, anh ấy nhất định phải giáo dục chúng, nhưng các con của anh ấy lại ngay lập tức kiềm chế được lòng tham của bản thân, đây là một hiện tượng tốt.

Lục Tư Hoa cũng gật đầu lia lịa, cô ấy cười và nói: “Các con không động lòng?"

Tô Kiến Quốc lắc đầu chân thật: “Động lòng chứ, động lòng không thể hiện ra ngoài được mà phải hành động, nhìn thấy những thứ này ai mà không động lòng cơ chứ? Nhưng những thứ này không thuộc về chúng con, chúng con không thể lấy"

Lục Tư Hoa cười nhẹ, động lòng là chuyện bình thường, nếu đến cảm xúc cũng không có, thì chả khác gì mấy kẻ ngu ngốc, đần độn. Nhưng Kiến Quốc nói không sai, động lòng là một chuyện, tham lam vì những tấm vé này, nó lại là vấn đề về đạo đức.

“Ba, chúng ta trả lại, nhưng trả cho ai?” Tô Kiến Dân mở to mắt, hỏi một cách mơ hồ.

Tô Kiến Dân tuy nhỏ, mặc dù cậu ấy biết không thể tham lam với những món đồ như vậy, nhưng lại biết phải làm như thế nào, muốn trả nhưng phải trả đi đâu.

Vẻ mặt Tô Vãn Vãn tò mò, cô bé không muốn ba mẹ, anh em của mình ngu ngốc mà ngồi đây chờ người bị mất đồ tìm tới, lỡ bị hiểu lầm là người lấy cắp vé của họ thì sao?

Có điều ở thời đại này, con người rất giản dị, không chắc sẽ có những người xấu như vậy, nhưng rất khó nói. Lòng người khó lường, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra? Kết quả sẽ như thế nào? Lỡ bị cắn lại và nói rằng họ lấy cắp vé thì phải làm sao? Ba mẹ lại là những người thật thà, hai anh trai vẫn còn nhỏ, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, muốn biện minh cũng chẳng biện minh được.

Tô Vãn Vãn biết rằng đoán lòng người như vậy là sai, nhưng cô bé là người xuyên không từ tương lai đến, ở thế giới đó những chuyện như vậy xảy ra rất nhiều, đừng cứu người quá nhiều mà bị hại ngược lại. Tốt hơn hết là nên cẩn thận, kẻo làm việc tốt xong lại rước họa vào thân.

Tô Cần và những người khác không hề nghĩ đến điều này, điều mà họ nghĩ là không có thời gian mà đợi chủ nhân của món đồ này, họ còn có những việc khác cần phải làm, cả buổi chiều rất là bận rộn.

Tô Cần nghĩ ngợi rồi nói: “Người làm mất đồ, chắc bây giờ đang rất lo lắng, chắc họ không biết đã làm rơi ở đâu, cũng chưa chắc là sẽ tìm đến đây.”

Sau khi nhìn xung quanh một lúc, bên cạnh có không ít người đang nhìn về phía họ, vẻ mặt của những người đó hiện rõ sự đố kị.

“Chúng ta giao nó cho đồn cảnh sát đi? Có cảnh sát tìm giúp, rất nhanh sẽ tìm thấy chủ nhân bị mất đồ.” Lục Tư Hoa suy nghĩ một lúc rồi đưa ra ý kiến của riêng mình.

Tô Cần cũng cảm thấy đây là cách tốt nhất, họ không cần phải đứng đây chờ chủ nhân của món đồ, và họ cũng không có thời gian để lãng phí.

“Ở phía trước có một đồn cảnh sát, chúng ta đến đó đi." Tô Kiến Quốc giơ đôi tay tỏ ý tán thành.

Tô Văn Vãn gật đầu lia lịa, cảm thấy ba mẹ, các anh trai thật thông minh, lúc này có thể nghĩ đến cảnh sát, là một điều không thể tốt hơn. Vé nằm trong tay của cảnh sát, có hy vọng tìm ra chủ nhân bị mất đồ, cũng không bị họ hiểu lầm là lấy trộm, một mũi tên trúng hai đích.

Nghĩ ngợi xong, Tô Cần dẫn vợ con đến đồn cảnh sát, mà không biết rằng họ chưa đi được bao lâu thì có một người đàn ông trung niên vội vã chạy đến đây, vừa đi vừa tìm kiếm gì đó dưới đất, vẻ mặt căng thẳng, trên mặt toàn là mồ hôi, khi tìm không thấy thứ gì, trên mặt anh ấy tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

Những điều này, Tô Cần và mọi người đã đi cách xa không hề hay biết. Rất nhanh, họ đã đến đồn cảnh sát.

Ở giai đoạn này, vì cách mạng nên đồn cảnh sát đấu tranh quyết liệt, nhưng dù đấu tranh như thế nào, lợi ích của nhân dân cũng không bao giờ bị lãng quên.

Nhìn thấy Tô Cần và mọi người tới đây, các cảnh sát đều ngạc nhiên nhìn họ. Những người dân nhỏ bé vẫn có một nỗi sợ hãi tự nhiên đối với chính phủ, và nếu không có việc gì họ sẽ không đến đồn cảnh sát. Lúc này, khi thấy cả một gia đình đến đồn cảnh sát, cảnh sát nghĩ rằng đã xảy ra chuyện gì đó, nên rất nhiệt tình đón tiếp họ, thậm chí còn rót cho mỗi người một tách trà.

“Đồng chí! Xin hỏi là có cần gì không?” Cảnh sát vui vẻ hỏi họ.

Tô Cần không phải là người nhút nhát, anh ấy lấy ra chiếc khăn tay bọc vé mà con trai đã nhặt được, mở khăn tay ra, bên trong là một xấp vé dày, tất cả đều được đặt trên bàn.

Cảnh sát nhìn những tấm vé này, cả người bối rối. Đồng chí này, tại sao lại đem những tấm vé này đến chỗ họ?

Tô Cần nói: “Những thứ này đều là do chúng tôi nhặt được, chúng tôi không có thời gian đợi chủ nhân làm mất đến nhận, nên mới đưa những tấm vé này cho các anh, hi vọng có thể tìm được chủ nhân của nó, ắt hẳn người làm mất chúng sẽ rất lo lắng"

Cảnh sát kinh ngạc, không khỏi kính phục những người không ham của rơi, nhiều vé như vậy nhưng không tham lam, thật không dễ gì.

“Chúng tôi đều biết, người làm mất những tấm vé này, nhất định sẽ rất lo lắng, chúng tôi đương nhiên không thể lấy đi những thứ này. Đồng chí công an, anh tính toán, kiểm đếm và làm nhân chứng, chúng tôi còn phải quay về làm việc khác."

Cảnh sát không dám sơ suất, mấy người đi tới cùng nhau đếm những tấm vé này. Sau đó, họ ghi lại sự việc của Tô Cần và mọi người. Vốn dĩ Tô Cần không muốn để lại tên, làm việc tốt không nhất thiết phải lưu lại tên, nhưng cảnh sát nhất quyết yêu cầu họ để lại tên, để sau này có chuyện gì có thể tiện liên lạc.

Tô Cần rất ngại, chỉ để lại họ tên của anh ấy, rồi cùng vợ con quay về.

Họ vội tới bệnh viện, còn phải đi mua đồ, đến đồn cảnh sát trình báo đã tốn rất nhiều thời gian, có rất nhiều việc họ cần phải làm, một buổi chiều không thể đủ được.

Vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát, Tô Cần cảm thấy áp lực trên người đã giảm đi rất nhiều. Nếu không phải vì chuyện gì, họ nhất định sẽ không đến đồn cảnh sát, họ có một nỗi sợ nào đó đối với đồn cảnh sát.

Sau khi giao vé cho cảnh sát, chỉ cảm thấy gánh nặng trên người nhẹ đi rất nhiều, không cần phải nghĩ đến việc liệu người đánh mất những tấm vé ấy không tìm lại được đồ thì sẽ lo lắng như thế nào, có cảnh sát giúp đỡ, nhất định sẽ sớm tìm lại được chủ nhân của nó.

Những điều này không còn là nỗi lo của họ nữa, nỗi lo hiện tại bây giờ là tay của Văn Văn.

Mỗi lần nhìn thấy tay hơi hơi biến dạng của Văn Vãn, Tô Cần đều oán trách bà nội Tô.

“Ông xã, anh đưa Kiến Quốc và mọi người đi mua đồ trước đi, đồ cần mua nhiều như vậy, một buổi chiều chưa chắc đã mua xong, em đưa Vãn Vãn đi bệnh viện, đưa cả Kiến Dân đến đó nữa." Lục Tư Hoa suy nghĩ một chút rồi nói với Tô Cần.

Mặc dù Tô Cần rất muốn đi cùng cô ấy để đích thân nghe bác sĩ chẩn đoán nhưng anh ấy phải cố chịu đựng. Còn rất nhiều việc anh ấy phải làm, nếu hôm nay họ không mua tất cả những thứ cần thiết cho cuộc sống, buổi tối họ sẽ không thể nấu ăn, chẳng lẽ lại phải lên gian bếp nhà trên?

“Ba, con đi cùng mọi người nhé? Con khỏe lắm, có thể xách đồ.” Tuy Kiến Dân rất muốn ở cạnh em gái mình, nhìn em gái vẫn chưa đã thèm, nhưng ba còn phải mua rất nhiều đồ, không biết có thể xách nổi không, cậu ấy còn nhỏ, sức khỏe cũng yếu nhưng ít nhất có thể xách được một vài thứ, giảm bớt gánh nặng cho ba.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 48: Chương 48



Tô Cần chợt cảm thấy vui vẻ nhẹ nhõm, đưa tay lên chạm vào đầu đứa con trai nhỏ của mình. Cơ thể của thằng bé không tốt, nhìn trông yếu ớt, sau khi tách hộ chỉ mong sao có thể nuôi dạy con trai mạnh mẽ hơn. Anh ấy nói: “Con cùng mẹ đến bệnh viện đi, ba còn có hai anh trai của con"

Nếu nhiều đồ quá mà không xách được, vậy thì mua ít đi, mua một số thứ cần thiết, còn những món đồ khác chờ có thời gian sẽ mua sau, đương nhiên, có thể trở lại huyện, và cũng có thể quay lại thị trấn.

Tô Kiến Dân chớp mắt, suy nghĩ nghiêm túc như một cậu bé đã trưởng thành, sau đó gật đầu: “Vậy con sẽ đi với mẹ, lúc nào ba cần, con sẽ giúp một tay." Cậu ấy vừa nói vừa vỗ ngực.

Mọi người đều bật cười trước biểu cảm và hành động của cậu ấy, kể từ khi tách hộ, tính tình của Kiến Dân trở nên hoạt bát hơn rất nhiều, Tố Cần nghĩ rằng ngôi nhà này tách ra cũng đáng, mọi người trong nhà anh ấy đều nở nụ cười trên môi.

Lục Tư Hoa đưa con trai và con gái đi về phía Bệnh viện nhân dân Huyện.

Bệnh viện nhân dân Huyện nằm cạnh chợ rau ở khu phía Đông, một nơi rất náo nhiệt, họ phải mất nửa tiếng đồng hồ để đến đó.

Chẳng mấy chốc, Lục Tư Hoa đã xếp hàng lấy số và chờ Vãn Vãn được điều trị.

Lúc này, Tô Văn Văn không buồn ngủ chút nào, trong lòng cô bé rất hưng phấn.

Về phần xương tay của mình, cô bé không quá lo lắng, khả năng hồi phục của trẻ con rất tốt, lúc đầu thì hơi đau chút, nhưng bây giờ thì không còn cảm giác nữa, chỉ là nhìn trông xấu xí, khiến ba mẹ lo lắng.

Bệnh viện Nhân dân Huyện trông rất cổ kính, bác sĩ và bệnh nhân đi lại khắp nơi, mùi thuốc khử trùng làm hăng hết khoang mũi của cô bé.

Ở thế giới trước, cô bé đã dành hơn hai mươi năm, gần như là hơn một nửa đời người ở trong bệnh viện. Các phương tiện truyền thông nhận xét về cô bé, mặc dù cô bé biết cách đầu thai, đầu thai vào gia đình giàu có, thậm chí khi cô bé được sinh ra thì gia đình càng ngày càng khá giả, thậm chí ba Tô còn chờ được liệt vào danh sách người giàu của địa phương, nhưng sức khỏe của Tô Văn Văn vẫn luôn không được tốt.

Ba người anh trai ở thế giới trước vì chữa bệnh cho cô bé mà phải làm việc cực khổ kiếm tiền, chỉ nghĩ đến việc tìm một bác sĩ giỏi có thể chữa khỏi bệnh cho cô bé. Đáng tiếc trời không như ý, vào ngày sinh nhật thứ hai mươi cô bé đã không chịu nổi và qua đời vì căn bệnh hiểm nghèo.

Vốn tưởng rằng mình c.h.ế.t là chết, không ngờ ông trời thương hại cho cô bé sinh mệnh thứ hai, để cô bé xuyên không vào trong cuốn sách, trở thành con gái của nhà con trai thứ hai của nhà họ Tô. Kiếp này, cơ thể cô bé khỏe mạnh, dựa vào đây cô bé nên cảm ơn ông trời đã thương hại mình. Mặc dù trong nhà có những người thân không tốt, nhưng vậy thì sao chứ?

Người thân không tốt, chỉ cần không để ý đến là được, cô bé có ba mẹ anh em yêu thương, thân thể khỏe mạnh, cuộc đời được thêm ở kiếp này, dù có ra làm sao thì cũng đều có giá trị.

Cô bé sẽ không oán trách trời đất, sinh mệnh này ngay từ đầu đã bị cướp đi, là ông trời thương hại nên đã ban thưởng, sao cô bé có thể oán trách được chứ?

Phải sống thật tốt, kiếp này cô bé phải sống thật hạnh phúc.

Ba đã vui vẻ hơn, không còn ngốc như lúc trước nữa, mẹ cũng đã kiên cố theo kịp nhà bác cả, các anh đều thông minh, bảo vệ, đời người còn có cái gì không mãn nguyện nữa?

Xung quanh có rất nhiều người cũng xếp hàng chờ điều trị như họ, cũng không ít người đem con đến đây giống như Lục Tư Hoa.

Vì thời gian chờ đợi chưa tới lượt họ, bên cạnh có người hỏi Lục Tư Hoa: “Chị đưa con đến khám bệnh à?” Liếc nhìn sang Tô Kiến Dân còn tưởng rằng cậu bé này muốn khám bệnh.

Lục Tư Hoa nói: “Vâng, tay của bé bị thương, tôi muốn bác sĩ xem có thể chữa khỏi hay không? Nếu như không thể chữa khỏi, trông sẽ rất xấu, ngoại hình của một cô gái rất quan trọng, nếu xương tay bị biến dạng, phải đem theo sự tàn tật, sẽ ảnh hưởng đến việc tìm gia đình nhỏ sau này."

Nói đến đây, Lục Tư Hoa càng thêm hận bà Tô, bà già này thật độc ác mới có thể làm ra những chuyện như vậy. Càng nghĩ càng không muốn gặp lại bà ta, cảm xúc của Lục Tư Hoa càng thêm kích động.

Lúc này Tô Vãn Vãn đã mê man ngủ thϊếp đi, sự náo nhiệt trong ngày khiến tinh thần cô bé phấn chấn nên có chút buồn ngủ.

Cô bé mím chặt môi ngủ say, cảm xúc kích động của Lục Tư Hoa không ảnh hưởng đến, cô bé vẫn ngủ rất ngon.

Lục Tư Hoa đột nhiên trở nên kích động, nhưng rất nhanh liền kìm nén cảm xúc lại, quay sang mỉm cười với người bên cạnh rồi không nói gì nữa.

Những người bên cạnh cô ấy cũng rất đồng cảm với chuyện xảy ra với cô ấy, họ tưởng rằng là tay của Kiến Dân bị thương, đều nhìn cậu bé một cách đồng cảm, tay của con trai bị thương, đối với thời đại nhiều con nhiều phúc này quả thật là một đả kích nặng nề.

“Tô Vãn Vãn!” Chưa đợi được bao lâu, đã đến lượt của Tô Vãn Vãn.

Vãn Vãn đang ngủ ngon liền bị tiếng gọi làm cho tỉnh giấc, cô bé mở to mắt, phát hiện ra mình đang trong phòng y tế, đang có một vị bác sĩ cao tuổi khám tay cho cô bé.

Đó là một bác sĩ nam, trông có vẻ khoảng chừng năm mươi, sáu mươi tuổi, tóc hơi bạc, đeo một chiếc kính lão, ánh mắt lộ rõ vẻ nhân hậu.

Thấy đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà tay lại bị thương nặng như thế, ánh mắt của bác sĩ hiện lên sự tức giận, chỉ trích Lục Tư Hoa: “Các cô làm ba mẹ, sao lại để xảy ra chuyện này? Đứa trẻ còn bé thế này, mà tay lại bị thương nặng như thế? Mặc dù khả năng hồi phục của trẻ em tốt, nhưng không thể chịu được vết thương như vậy, nhỡ để lại thương tật thì sao?"

Liếc nhìn sang Tô Kiến Dân ở bên cạnh, bác sĩ thầm nghĩ: Chắc lại là do chế độ trọng nam khinh nữ, bây giờ tuy đã giải phóng, nhưng còn có rất nhiều người vẫn có quan niệm phong kiến rằng con trai hơn con gái, thậm chí vì con trai, chuyện người lớn dìm c.h.ế.t bé gái mới sinh là nhiều vô kể.

Trong bệnh viện, ông ấy từng gặp rất nhiều những trường hợp như này, nhân lúc không ai chú ý, dìm bé gái mới sinh xuống nước c.h.ế.t đuối.

Lục Tư Hoa mặc cho bác sĩ trách mắng, cô ấy đều không đáp lại. Bác sĩ nói đúng, Vãn Vãn còn nhỏ như vậy, nhỡ để lại thương tật thì sao? Chỉ cần nghĩ đến việc vết thương trên tay sẽ khiến cho cuộc sống sau này của Văn Văn phải đón nhận ánh mắt dị nghị của người đời, lòng cô ấy đau như cắt.

Càng thêm hận bà nội Tô, Vãn Vãn đáng thương của cô ấy...

“Ông bác sĩ ơi, vết thương của em gái không phải là do ba mẹ làm, là do bà nội." Tô Kiến Dân không nhịn được khi thấy mẹ mình bị oan, thấy mẹ đang khóc, liền vội vàng giải thích.

Bác sĩ sửng sốt, không phải do người phụ nữ trước mặt làm sao? Là do bà nội của đứa trẻ? Lại nghĩ đến ở trong bệnh viện cũng có nhiều vụ đuối nước như vậy, rất nhiều trường hợp là do bà nội ra tay. Nhìn những giọt nước mắt của Lục Tư Hoa, ông ấy chợt nhận ra, mẹ đứa trẻ hẳn là rất yêu thương cô bé, nên mới rơi nước mắt như vậy?

“Bác sĩ, tay của con gái tôi có thể chữa khỏi không?” Điều Lục Tư Hoa lo lắng nhất đó là, nếu như tay của đứa bé không thể chữa khỏi thì sao?

Nghĩ đến đây, nước mắt cô ấy lại rơi dữ dội hơn.

Tất cả đều là lỗi của cô ấy, không bảo vệ tốt cho Vãn Vãn. Tại sao lúc đó cô ấy lại ở trong nhà vệ sinh, trước khi đi vệ sinh, đáng lẽ phải nhờ người trông chừng giúp, như vậy bà nội Tô mới không có cơ hội bắt đứa bé đem đi vứt. Không đem đi vứt, thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy, tay của Vãn Vãn cũng sẽ không bị thương.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 49: Chương 49



Tất cả những thứ này đều là lỗi của cô ấy, cô ấy tự trách bản thân mình không tốt.

Bác sĩ gỡ chiếc kính lão trên sống mũi, suy ngẫm và nói: "Có thể chữa được, chỉ cần làm một cuộc phẫu thuật nhỏ là được, cũng có thể sử dụng phương pháp điều trị bảo thủ y học Trung Quốc, sử dụng thuốc dần dần khiến cho tay lành lặn hơn. Hai cách này đều ổn, tùy thuộc vào sự lựa chọn của chị."

Lục Tư Hoa không hiểu được hai phương pháp này khác nhau chỗ nào, phương án nào tốt hơn, cô ấy vội vàng hỏi: “Bác sĩ, hai phương pháp này, phương pháp nào tốt hơn? Nó có hại cho bàn tay của trẻ không? Phương pháp nào ít có tác dụng phụ hơn?"

Bác sĩ cho biết: "Làm tiểu phẫu thì hiệu quả nhanh hơn, nhưng cũng có nhược điểm, xương của trẻ quá mềm, không cẩn thận sẽ để lại di chứng, cũng phải xem xét năng lực phẫu thuật của bác sĩ. Phương pháp điều trị bảo thủ y học Trung Quốc, nhược điểm là phải mất khoảng thời gian dài, nhưng hầu như không có tác dụng phụ, sau này khi đã chữa lành gần như sẽ không nhìn thấy vết thương, sẽ không để lại di chứng, chị thấy, phương pháp nào tốt?"

Nét mặt của Lục Tư Hoa lộ rõ vẻ băn khoăn, cô ấy hỏi: “Ý của bác là, làm phẫu thuật, sẽ nhanh khỏi hơn, nhưng cũng có khả năng đối mặt với thất bại?"

Bác sĩ nói: “Mỗi một cuộc phẫu thuật đều có rủi ro, dù ca mổ có tốt đến đâu, trạng thái lúc đó của bác sĩ thực hiện ca mổ và bất kì tình huống nào xảy ra cũng đều có thể ảnh hưởng đến ca mổ. Hơn nữa việc phục hồi sau ca mổ cũng rất quan trọng"

Lục Tư Hoa nghiến răng, “Bác sĩ, tôi chọn điều trị y học Trung Quốc.

Mặc dù phẫu thuật hiệu quả nhanh, nhưng bác sĩ cũng nói rằng phẫu thuật sẽ có rủi ro, nếu thất bại, thì Vãn Vãn phải làm sao? Cô ấy không muốn có chút rủi ro nào, Vãn Vãn nhỏ như vậy, hậu quả thất bại quá lớn.

Bác sĩ gật đầu: "Lựa chọn của chị là đúng. Đợi chút, tôi kê cho chị đơn thuốc, chị có thể mua ở hiệu thuốc hoặc có thể tự mình hái trên núi."

Bác sĩ kê cho cô ấy đơn thuốc và bảo cô ấy đến hiệu thuốc để lấy thuốc.

Tiền thuốc không đắt lắm, những loại thuốc cổ truyền Trung Quốc này, bác sĩ kê năm sáu toa thuốc, cũng chỉ mất vài tệ.

Thật sự là một phương thuốc tốt, bác sĩ cũng rất có y đức, sẽ không vì phẫu thuật kiếm được nhiều tiền mà để bệnh nhân lựa chọn phương pháp trị liệu bằng cách phẫu thuật.

Điều này liên hệ tới các thế hệ sau này của Tô Văn Vãn, đi khám bác sĩ rất khó khăn và tốn kém, vì để kiếm được nhiều tiền hơn, một vài bác sĩ sẽ kê những loại thuốc tốn kém, tiêm loại thuốc rất đắt, có thể phẫu thuật thì sẽ cho phẫu thuật, để hoa hồng của họ được cao hơn. Bất kể bệnh nhân có thể chịu đựng được hay không, cũng không xem xét điều kiện kinh tế của bệnh nhân.

Tất nhiên, những bác sĩ mất y đức như vậy không nhiều, nhưng thực sự có tồn tại, điều này đã tạo ra ảnh hưởng không nhỏ đến tâm lý của người dân, làm họ không dám đến bệnh viện, cuối cùng khiến bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng.

Tô Vãn Vãn mỉm cười thân thiện với bác sĩ, cảm thấy rằng bác sĩ này rất tốt, cô bé rất yêu quý vị bác sĩ này.

“Gặp chuyện gì, sau này đến bệnh viện, có thể trực tiếp đến tìm tôi, hoặc là đến nhà của tôi cũng được.” Bác sĩ là một người rất có trách nhiệm. Ông ấy sợ rằng Lục Tư Hoa vì vấn đề kinh tế mà không chữa trị cho đứa trẻ, nên đã đưa cho cô ấy địa chỉ nhà của mình.

Lục Tư Hoa không ngừng cảm ơn, cầm tờ đơn thuốc đến hiệu thuốc để lấy thuốc.

Tô Kiến Dân bám sát theo mẹ mình, mãi đến khi lấy được thuốc, hai mẹ con mới thở phào nhẹ nhõm.

Họ không thích bầu không khí chán nản trong bệnh viện. Mùi thuốc khử trùng cũng không dễ ngửi, nơi như vậy càng ít tới càng tốt, nhưng họ còn phải đến rất nhiều lần. Trước khi tay của Vãn Vãn khỏi hẳn, chỉ sợ rằng họ sẽ còn phải ở đây dài dài, phải chạy tới bệnh viện nhiều lần.

Rất nhanh Lục Tư Hoa đã đến nơi được hẹn trước với Tô Cần, ba con họ vẫn chưa đến, cô ấy đứng đó đợi. Không tính đi tìm họ, ngộ nhỡ đi lạc, thì đúng là mất nhiều hơn được, vẫn nên lặng lẽ đứng đây chờ thì tốt hơn.

Không lâu sau, Tô Cần và Kiến Quốc, Kiến Binh cũng đến, họ mua rất nhiều thứ, một cái nồi và rất nhiều đồ gia vị, vốn muốn mua một ít dầu hạt cải, nhưng đáng tiếc là không có vé dầu. Vào cuối năm, một số thực phẩm dầu nên được phân phối trong đại đoàn. Anh ấy mua một ít thịt, thịt mỡ rất đắt, cần phải có vé thịt, anh ấ không có vé, người bán thịt đã cắt vài góc của miếng thịt và bán rẻ cho anh ấy. Mặc dù như vậy, anh ấy chỉ mua một ít, nhưng lại mua rất nhiều nội tạng và xương, những thứ này vừa rẻ, lại không cần vé thịt, rất tiết kiệm, có thể làm mấy bữa. Lục Tư Hoa nấu ăn giỏi, nhất định nấu lên sẽ rất ngon, không kém gì thịt mỡ.

"Ba nó mua thật nhiều đồ, còn có thịt, chúng ta được hưởng lộc ăn rồi" Lục Tư Hoa cười nói.

Tô Kiến Quốc nói: "Những thứ này rẻ lắm, mua thịt, ông chủ bán thịt còn tặng thêm vài đôi xương, chỉ nhận tiền gọi là tượng trưng thôi, vài đôi xương này mà nấu canh thì ngon lắm, thật là nhớ cái mùi vị của món canh xương lần đó."

Lần cuối cùng được ăn món canh xương là hơn nửa năm trước, lúc đó vẫn chưa tách ra ở riêng, là món ăn mà mẹ nấu. Kết quả, cậu nhóc không được uống nguyên bát nào, mà phải uống chung bát với Kiến Binh. Đa phần những bát canh xương lần đó đều nằm trong bụng của bác cả và Kiến Hoành, ông nội cũng không uống nhiều, để dành cho Kiến Hoành.

Vừa nhắc đến mùi vị ấy, cậu nhóc không khỏi ch** n**c miếng, vừa thơm lại vừa tươi.

Tô Vãn Vãn nghe xong có chút thèm uống, hương vị của canh xương khiến người ta khó quên. Tiếc là kiếp trước cô bé luôn bị bệnh, thời gian ở bệnh viện nhiều, và sau đó không thể ăn thêm bất cứ thứ gì, chỉ có thể dựa vào kim truyền nước dinh dưỡng để duy trì sự sống.

Nghĩ lại, đã rất lâu rồi cô bé chưa được nếm mùi vị của đồ ăn, rất muốn nếm lại.

"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, chúng ta về thôi, không còn sớm nữa, về đến nhà là trời tối rồi." Lục Tư Hoa nói.

Lúc này mặt trời đã từ từ ngả về phía tây, đi bộ về cũng phải mất một tiếng rưỡi, nếu không quay về thì trời sẽ tối. Đi bộ vào trời tối không an toàn, lại còn mang theo bọn trẻ, vẫn nên trở về càng sớm càng tốt.

Trên đường đến đây, họ chỉ cảm thấy đường rất dài và mất rất nhiều thời gian, trên đường về, có lẽ vì trong lòng nhẹ nhõm nên họ không còn cảm thấy đường xa nữa, họ nói cười rôm rả, cảm thấy thoải mái.

"Không biết đồng chí cảnh sát có tìm được chủ nhân bị mất đồ hay chưa, người đó bây giờ nhất định đang rất lo lắng." Tô Cần thở dài.

Lục Tư Hoa nói: “Những điều này không cần chúng ta phải suy nghĩ nữa, chúng ta cũng đã giao đồ cho cảnh sát rồi, họ nhất định sẽ giúp chúng ta tìm lại chủ nhân bị mất, sẽ tìm thấy sớm thôi.”

Một nhóm người vừa đi vừa nói chuyện, không ai đặt nặng về chuyện nhặt được vé, họ chỉ cảm thấy mình là người may mắn nhặt được vé, không nghĩ tới cái gì khác.

Chẳng mấy chốc, họ về đến làng. Ở lối vào làng, họ đã gặp đại đội trưởng bác Đại Minh, đang vác cái cuốc đi hướng đối diện với họ.

Thoáng nhìn đã nhận ra nhà họ vừa từ trên huyện về, bác ấy dừng chân.

Tô Cần và mọi người cũng dừng lại và chào hỏi bác Đại Minh, bác Đại Minh hỏi: “Nhà cháu lên huyện mua đồ à?"

Sáng hôm nay, Tô Cần đã xin với đội cho nghỉ một ngày, bác ấy biết Tô Cần vừa mới tách hộ, chắc sẽ có nhiều việc phải làm, Tô Cần là một người cần cù, chăm chỉ, nếu ở nhà thật sự không có chuyện gì, anh ấy nhất định sẽ không xin nghỉ. Đi làm cả ngày, chắc cũng được năm tệ.
 
Back
Top Bottom