Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 50: Chương 50



Năm tệ, làm được rất nhiều việc, mua được rất nhiều đồ, thịt cũng chỉ một tệ hai một cân, năm tệ là có thể mua được bốn cân thịt mỡ rồi.

“Vâng, vừa mới tách hộ, trong nhà cái gì cũng thiếu nên chúng cháu lên phố một chuyến, còn đi kiểm tra vết thương ở tay cho Vãn Vãn nữa."

Bác Đại Minh liếc nhìn Vãn Vãn được cuốn trong tấm khăn lót, nghĩ đến tất cả những rắc rối của nhà họ Tô, lúc đó bác ấy biết đứa trẻ bị thương ở tay, nghe nói là rất nghiêm trọng.

Ngay lập tức hiểu ra tại sao một Tô Cần lương thiện lại nhất quyết đòi tách hộ, đẩy một người lương thiện ra nông nỗi này, bà Tô thật là độc ác.

Nếu là ông Tô, bác ấy nhất định sẽ không đối xử như vậy với đứa con trai ngoan như này. Thật không hiểu sao ông ấy có thể tàn nhẫn với một đứa con ngoan như vậy. Ba đứa con của ông Tô, đứa lớn vừa lười vừa tinh ranh, đứa thứ hai thật thà và chăm chỉ, đứa thứ ba thì không hiểu biết nhiều, quanh năm đi học bên ngoài. Nhưng mỗi lần anh ta trở về, miệng lúc nào cũng rất dẻo, có mối quan hệ rất tốt với những người trong thôn, trong sự ấn tượng của bác ấy, ít ra đứa thứ ba còn rất khá.

Cả gia tộc nhà ông nội Tô có hai đứa con trai giỏi quả là điều đáng để ghen tị, nhiều người nhắc đến ông nội Tô với ánh mắt ghen tị, nhưng nếu chuyện tách hộ lộ ra ngoài, có rất nhiều người bàn tán sau lưng.

Mọi người đều có ý kiến khác nhau về chuyện này, một số người ủng hộ, và đương nhiên cũng sẽ có một số người phản đối. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của họ, không ai có thể làm hài lòng tất cả mọi người.

Ít ra bác Đại Minh tin rằng, Tô Cần không làm gì sai, anh ấy có danh tiếng ở thôn Hạ Hà, không ai là không giơ ngón tay trỏ thể hiện sự khen ngợi với anh ấy. Sẽ không tự dưng chỉ vì chuyện này mà phủ định nhân phẩm của anh ấy.

“Tách hộ rồi thì phải sống thật tốt, sống những ngày thật đẹp cùng gia đình nhỏ của mình, đó mới là điều quan trọng. Có chuyện gì cứ đến tìm bác, bác và ông Sơn Thúc luôn ủng hộ cháu." Bác Đại Minh vỗ vai Tô Cần.

Tô Cần nở nụ cười cảm kích, mặc dù ở nhà anh ấy không nhận được tình yêu thương của mẹ, nhưng trong thôn có rất nhiều người tốt xử tốt với anh ấy. Mối quan hệ giữa anh ấy với mọi người vẫn luôn tốt, bạn bè cũng nhiều, ngoài những chuyện tồi tệ trong nhà thì anh ấy sống rất tốt.

Nhìn bóng lưng Tô Cần và mọi người rời đi, bác Đại Minh thở dài, vác cuốc đi về nhà.

Về đến nhà, phòng trên truyền đến một giọng nói, đó là bà nội Tô và Lưu Chiêu Đệ, bà ta đang lớn tiếng trách móc Lưu Chiêu Đệ, không biết có phải sau khi tách hộ xong, mối quan hệ với hai nhà có sự xa cách, hay là sau khi bà ta làm điều đó với Tô Văn Văn xong, muốn trút hết sự tức giận còn lại lên người Lưu Chiêu Đệ.

Tô Cần và mọi người nghe rất rõ, bà ta đang chửi người, và đối tượng chửi được chuyển từ nhà họ sang nhà bác cả, điều này khiến cho họ giật mình.

Dù có mắng mỏ dữ dội thế nào thì nhà bác cả và nhà trên vẫn ở chung một chỗ. Nói là tách hộ, nhưng họ không ở riêng mà vẫn ăn cùng nhau như thể không hề tách hộ.

Điều này thể hiện rõ ràng là họ đang đơn thuần tách riêng nhà con thứ Hai ra.

Tô Cần và mọi người cũng không nghĩ gì nhiều, nếu đã tách hộ rồi, cuộc sống của nhà trên và nhà bác cả chả còn liên quan gì đến họ nữa, họ chỉ cần sống tốt cuộc sống của riêng họ là được, bếp mới cũng đã xây xong rồi, ngày mai sai lũ trẻ đi nhặt rơm về, sửa sang lại phòng bếp, những ngày này nhất định sẽ rất sung túc.

Tô Cần hi vọng những ngày tới của nhà anh ấy sẽ chan đầy hi vọng, anh ấy tin bản thân nhất định sẽ cho lũ trẻ có một cuộc sống hạnh phúc.

Lưu Chiêu Đệ từ phòng bếp đi ra, bị bà ta mắng đến nỗi mặt xám lại, lúc bước ra, cái bộ mặt tươi cười ấy đã bị xụ xuống.

Bị bà nội Tô mắng như vậy, sắc mặt cô ta rất đờ đẫn, nhưng tạm thời cô ta không muốn chống đối lại bà nội Tô. Nếu lật mặt, điều đó sẽ không tốt cho cô ta. Cô ta có thể khẳng định, bà ta còn có nhiều tiền hơn trong tay, bọn họ sẽ vơ vét nốt số tiền còn lại. Quấn chặt đôi chân của ba mẹ chồng, sẽ có lợi cho nhà bọn họ. Hơn nữa, còn có chú Ba có tiền đồ rộng mở, nếu bây giờ phản kháng lại ông bà cụ già đó, thì chả được lợi ích gì, cái mất nhiều hơn cái được.

Chịu đựng thêm một thời gian, so với những gì đạt được thì vẫn còn rẻ chán, cô ta thấy rằng đó là một thỏa hiệp tốt.

Bị mắng vài lời, trên người cũng chả bị mất miếng thịt nào. Cô ta nghĩ, nhà chú hai vì cái chuyện vặt vãnh mà xích mích đòi tách hộ với ông bà cụ, đúng là ngu xuẩn vô cùng. Không phải chỉ là một con Ngũ nha đầu thôi sao? Cũng chỉ là một đứa con gái mà thôi, cứ cho là mất rồi thì đã làm sao? Không lẽ nó còn mạnh hơn cả con trai à?

Giờ đã tách hộ rồi, là do chú Hai đề nghị như vậy, chú Ba nhất định sẽ thất vọng về chú Hai lắm, sau này có tiền đồ rồi nhất định sẽ không nghĩ đến chú Hai, mà nhất định sẽ nghĩ đến nhà bọn họ. Càng nghĩ càng cảm thấy, chú Hai tách hộ lần này chỉ có lợi, không có hại cho nhà bọn họ.

Mặc dù là nếu không sự góp sức của chú Hai thì sẽ có ít lợi thế hơn, nhưng phần lớn lợi thế đều nằm ở chỗ nhà con cả bọn họ, sẽ không có chuyện cô ta mất quả dưa để nhặt hạt vừng đâu.

Huống chi cô ta còn có Tảo Tảo, đúng là một tiểu phúc tinh.

Nhắc đến Tảo Tảo, mặt của cô bé lúc nào cũng nở nụ cười, xem ra cô ta có thể lợi dụng Tảo nha đầu để chiếm được trái tim của bà cụ.

Bà cụ coi Tảo nha đầu như một bảo bối, trông như một quả nhãn cầu, không thể hận mà chỉ có thể ngày ngày ngậm trong miệng.

Lưu Chiêu Đệ lại liếc nhìn về phía nhà chú hai, cảm thấy bản thân mình quá lợi hại, đâu ngu xuẩn giống như nhà chú hai, chẳng phải nhà họ đã bị cô ta đánh bại hay sao?

Nghĩ nghĩ một cách mãn nguyện, trên mặt cô ta càng hiện rõ vẻ đắc ý.

“Lấy có chút củi mà lâu như vậy, lề mề bên ngoài ấy làm gì, còn không mau cút vào đi!” Tiếng chửi của bà nội Tô vang ra từ phòng bếp.

Lưu Chiêu Đệ nhếch mép rồi trợn mắt, nhưng khi bước vào bếp, cô ta lại nở nụ cười như không có chuyện gì xảy ra.

Nhà con trai thứ hai không thể biết được, trong thời gian mấy phút đó, Lưu Chiêu Đệ lại nghĩ nhiều chuyện như vậy.

Lúc này nhà họ đang tràn ngập niềm vui, trên mặt ai cũng nở nụ cười, Lục Tư Hoa đang rửa sạch nội tạng và xương. Thời tiết nóng, những thứ lòng, xương này phải làm thật nhanh, không thì sẽ bốc mùi.

Tô Cần đốt lửa cho lò bếp bên ngoài, rồi đi rửa chiếc nồi mới mua, anh ấy rửa một hồi, rồi chạy sang nhà bếp bên kia xin bà nội Tô ít dầu, không xin nhiều, mặc dù vậy nhưng vẫn bị bà nội Tô mắng cho một trận, phải hứa với bà ta sẽ trả lại mới có thể lấy được một ít dầu.

Anh ấy cũng chả muốn đến đó xin dầu, nhưng trong nhà không có dầu, anh ấy đành phải cắn răng đi đến đó. Bà ta mắng thì kệ, dù sao cũng lấy được dầu rồi.

Anh ấy đã quen với lời mắng chửi của bà nội Tô, chỉ đành nghe vào tai này rồi lọt ra tai kia.

Chiếc nồi sắt mới mua nếu không tráng kĩ một lượt dầu thì sẽ dễ bị rỉ sắt. Có vẻ hơi tốn dầu, nhưng để giữ độ bền cho chiếc nồi thì tốn chút dầu có là gì?

Anh ấy tráng một lượt dầu, nhanh chóng đặt lên bếp, nấu từ từ trên lửa.

Đợi Lục Tư Hoa rửa xong nội tạng và xương thì Tô Cần cũng đun nóng nồi.

“Bỏ thịt mỡ và mỡ heo chiên trước đi, thịt mỡ và mỡ heo chắc có thể chiên được một nồi nhỏ.” Lục Tư Hoa đổ thịt mỡ và mỡ heo đã được rửa sạch vào trong nồi.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 51: Chương 51



“Chỗ này để anh làm, em nghỉ ngơi đi, hôm nay em cũng mệt rồi." Tô Cần gọi Kiến Quốc đến giúp anh ấy đốt lửa, còn anh ấy tự mình bắt đầu chiên dầu.

Lục Tư Hoa cũng không khách sáo, chiên dầu cũng không phải công việc khó khăn gì, Tô Cần đã từng làm qua rất nhiều lần, anh ấy có thể làm tốt, cô ấy không cần nhìn chằm chằm một cách lo lắng làm gì: “Chiên dầu xong thì nhớ gọi em."

Lục Tư Hoa gỡ thắt lưng, cuối ngày cảm thấy lưng hơi đau. Tô Kiến Dân thấy vậy, liền chạy đến: “Mẹ, con đ.ấ.m lưng cho mẹ."

Cô ấy nghe vậy thì ngồi xuống, nắm đ.ấ.m nhỏ của Kiến Dân bắt đầu giúp cô ấy đ.ấ.m lưng, Lục Tư Hoa rất cảm động. Mặc dù cô ấy không may gặp phải một người mẹ chồng như vậy, nhưng những đứa con của cô ấy lại rất hiếu thảo, điều này khiến cô ấy cảm thấy vui vẻ yên tâm.

Nhìn cô con gái nhỏ đang ngủ trên giường, chiếc khăn bồng kề con bé, lòng cô ấy lóe lên sự ấm áp, rất thoải mái.

“Mẹ, con đ.ấ.m có thoải mái không?" Tô Kiến Dân vừa xoa xoa đ.ấ.m đấm vừa hỏi.

Lục Tư Hoa nói: “Kiến Dân của mẹ giỏi quá, mới nhỏ thế này mà đã biết đ.ấ.m lưng cho mẹ rồi."

Tô Kiến Dân nghe xong rất vui, bàn tay nhỏ bé lại càng dùng lực mạnh hơn.

Rất nhanh, hương thơm của mỡ heo tỏa ra, Tô Kiến Dân ngửi, suýt thì ch** n**c miếng, bàn tay đ.ấ.m lưng dần dần chầm chậm lại.

Bã mỡ heo làm được rất nhiều món, đủ để cả nhà họ ăn trong thời gian dài. Đã bao lâu rồi chưa được ăn món ăn được làm từ bã mỡ heo? Tô Kiến Dân vắt óc suy nghĩ, hình như là rất lâu rồi, cậu ấy đếm từng ngày trên từng ngón tay, dường như đếm không hết.

“Mẹ, xong rồi.” Không lâu sau, Kiến Quốc đến gọi Lục Tư Hoa.

Lục Tư Hoa đứng dậy, đến lúc cô ấy thể hiện khả năng của mình rồi, mặc dù eo vẫn còn hơi đau, nhưng cô ấy vẫn đi một cách vui vẻ. Thấy Tô Cần đã đổ bã mỡ heo vào ra, đựng đầy nửa nồi, đang rắc muối lên.

Lục Tư Hoa rửa sạch tay và bắt đầu nấu món ăn đặc biệt của cô ấy, phổi heo kho tàu.

Phổi heo là một món ăn hiếm có, lúc rửa hơi tốn sức một chút, nhưng rửa sạch rồi, mùi vị của nó khi nấu lên phải gọi là tuyệt cú mèo.

Còn có một ít ruột già đã được cô ấy xát muối lên, chờ luộc với nước sôi để lại tới ngày mai ăn.

Hôm nay họ mua rất nhiều gia vị, đủ để làm món phổi heo kho tàu.

Rất nhanh, mùi thơm đã lan tỏa, cái mùi thơm này chưa kể khiến những người nhà bác cả và nhà trên phải ch** n**c miếng, mà ngay cả Tô Vãn Vãn đang ngủ cũng bị mùi thơm này đánh thức.

Cô bé hít mũi, mùi thơm quá...

Mùi hương này không chỉ mê hoặc Tô Vãn Vãn ch** n**c miếng ròng ròng, mà còn quyến rũ luôn cả gia đình bác Cả cầm lòng không được phải nuốt ngụm nước miếng, nhất là Tô Kiến Hoành, tiếng nuốt nước miếng rõ to, thậm chí còn có sợi chỉ bạc khả nghi chảy xuống từ khóe miệng.

“Tám trăm năm không được ăn đồ ngon hay gì, mà khiến chúng mày thèm ăn đến mức này hả! Là ghét bỏ mấy món tao làm không thể ăn?” Tuy rằng bà nội Tô cũng tò mò thứ gì lại phát ra mùi hương thơm lừng như vậy, nhưng làm một nhân vật tồn tại với vị trí tối cao trong gia đình này, tất nhiên không thể thật sự đi đến gia đình nhà thằng Hai để xem xem nhà nó đang nấu cái gì mà thơm như vậy.

Tách hộ rồi, nếu người ta hiếu thuận thì sẽ cho bọn họ một chút đồ ăn, nếu không hiếu thuận, dù cho không cho bọn họ ăn, nhiều nhất cũng chỉ phải nhận chút tiếng xấu, còn có thể bắt ép sao?

Đương nhiên, nếu bà ta thật sự muốn đi qua bên nhà thằng Hai lấy đồ ăn, chỉ thằng Hai cùng vợ thằng Hai cũng không dám không cho bà ta ăn, nhưng bà ta không hạ mặt xuống được.

Đặc biệt là buổi sáng hôm nay còn bị Lục Tư Hoa giận dỗi như vậy trước mặt mọi người, bà ta càng không có mặt mũi đó. Bà ta cũng có tự tôn, chỉ có con cháu tự mình đưa phần ăn tới cho bà ta thôi, không có chuyện bà ta tự đưa mặt tới lấy đồ ăn.

Lưu Chiêu Đệ nói: “Kiến Hoành, nếu con muốn ăn thì có thể đi sang nhà chú Hai bên kia nhìn xem, lấy chút đồ ăn về đây cho bà nội con, con khoan hãy ăn trước, bà nội con ăn xong rồi con hằng ăn"

Sắc mặt của bà nội Tô vốn đang khó coi nay đã đẹp hơn nhiều, tuy rằng không nở nụ cười, nhưng rõ ràng đã đỡ hơn chút.

Tô Kiến Hoành không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, cậu ta đã chạy về phía cửa: “Bà nội, con sang bên nhà chú Hai lấy đồ ăn."

Bà nội Tô không gật đầu, nhưng cũng không lắc đầu, chỉ chậm rãi nói: “Con đi ăn nhiều một chút, chắc chắn thằng Hai đã mua cái gì đó ngon. Có chút tiền cũng không biết tiết kiệm, chỉ biết tiêu pha. Cái mụ đàn bà phá của đó, sớm hay muộn nhà thằng Hai cũng bị nó tiêu nát."

Ngày khác phải nói chuyện với thằng Hai, tuyệt đối không thể để cái mụ đàn bà phá của này tiếp tục như vậy, khiến một cái nhà lụn bại hết, con trai của bà ta ăn cái gì, cháu trai của bà ta ăn cái gì?

Trong lòng không thoải mái, lại nhìn về phía Lưu Chiêu Đệ, cô ta đang đứng ở đó cụp mi rũ mắt nhìn bà ta, trong lòng bà nội Tô vui vẻ trở lại. Vợ thằng hai không được, vợ thằng cả lại là một đứa tốt, mặc kệ bà ta có đánh có mắng cũng vậy, chưa bao giờ cãi lại, còn hiếu thuận với bà ta trước sau như một, đứa con dâu này không cưới sai chút nào. Huống chi, cô ta còn là mẹ ruột của cháu gái bảo bối phúc tinh của bà ta, về sau phải đối xử với cô ta tốt hơn chút.

Nghĩ xong, ánh mắt của bà nội Tô nhìn về phía Lưu Chiêu Đệ tức khắc trở nên hiền lành hẳn, lại không biết trong khóe mắt Lưu Chiêu Đệ là sự khinh thường và tàn nhẫn.

Tô Kiến Hoành chạy với tốc độ nhanh nhất, vội tới bên chú hai, cậu ta chỉ sợ mình giống như lần trước, sau khi tới rồi đã chẳng còn phần nào được chừa lại cho cậu ta ăn, chỉ có thể ngửi mà chẳng ăn được cái gì, cậu ta không muốn trải qua cảm giác đau khổ như thế thêm lần thứ hai nữa.

Không muốn mất đi, phải đi giành trước mới được, đây là nguyên tắc làm người của Tô Kiến Hoành, chẳng sợ hành vi cướp đoạt này sẽ bị người người cười nhạo, chỉ cần có thể chiếm được chỗ tốt, nói cứ nói, trên người cũng không mất đi miếng thịt nào.

“Chú Hai, thím Hai, con tới rồi." Cậu ta còn chưa tới trước cửa, đã bắt đầu hộ.

Tiếng kêu này vang lên làm Tô Kiến Quốc nhíu mày, cậu nhóc nói: “Ba mẹ, mau giấu đồ đi, ăn cướp tới cướp đồ ăn."

Thằng anh họ này đáng ghét quá đi, bọn họ ở bên này mới vừa ăn cơm, cậu ta ở bên kia cứ như mèo ngửi thấy mùi tanh, lập tức chạy tới đây.

Lục Tư Hoa nói: “Đứa nhỏ này, đó là anh họ của con."

Tô Kiến Quốc thè lưỡi, làm mặt quỷ.

Tô Kiến Dân cũng học dáng vẻ của anh trai nói: “Ăn cướp tới, giấu đồ đi, đừng để bị cướp mất."

Kiến Dân nói như vậy, vừa lúc bị Lục Kiến Hoành nghe được, cậu ta nói: “Các người nói ai là ăn cướp?"

Tô Kiến Quốc lạnh lùng nói: “Nói anh đấy, không phải anh ăn cơm ở bên kia sao, tới nhà của tôi làm cái gì? Nhà tôi cũng chẳng có gì ngon cho anh ăn đâu."

Tô Kiến Hoành tỏ vẻ lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi, đôi mắt cậu ta nhìn chằm chằm vài món ăn được Tô Cần đặt trên bàn cơm, có phổi heo kho tàu, có rau xào, có rau mồng tơi trộn, chỉ ba món ăn như vậy, mùi hương ấy lại hấp dẫn đến mức con giun đói trong bụng cậu ta sắp chạy ra ngoài. Cậu ta dùng sức nuốt nước miếng, cũng không trả lời câu châm chọc của Tô Kiến Quốc, mà duỗi tay chộp về phía đĩa phổi heo kho tàu trên bàn.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 52: Chương 52



Tay còn chưa chộp được phổi heo, một chiếc đũa đã đánh lên tay cậu ta, cậu ta gào một tiếng, nhận được gương mặt đen thui của Tô Cần: “Chú Hai, sao chú lại đánh con?” Cậu ta chỉ muốn ăn cơm thôi mà, sao lại đánh cậu ta?

Tô Cần thấy tay cậu ta lại muốn bốc vào đĩa, lập tức đen mặt, chiếc đũa trong tay lại đánh về phía tay cậu ta không chút lưu tình.

Tô Kiến Hoành rất uất ức, cậu ta đã nghĩ tới việc Tô Kiến Quốc sẽ ngăn cản cậu ta, Kiến Binh cũng có thể sẽ ngăn cản cậu ta, có lẽ thím Hai cũng sẽ ra tay ngăn cản, chỉ có duy nhất không ngờ tới chính là chú Hai. Chú Hai vốn thành thật, đối xử với cậu ta rất tốt, sao có thể sẽ là người ngăn cản cậu ta chứ?

Nhưng cậu ta lại không thể nào ngờ được chú Hai lại dùng chiếc đũa đánh tay cậu ta hai lần, ngăn trở cậu ta hai lần. Lúc này, dù cho không muốn tin tưởng thì cậu ta cũng biết, chú Hai không cho cậu ta ăn.

Cậu ta ngân ngấn nước mắt nhìn về phía Tô Cần, chú Hai ra tay cũng thật tàn nhẫn, đánh là đánh thật, nhìn tay cậu ta đã đỏ hết lên, phía trên còn vết lằn do chiếc đũa đánh vào.

“Con chỉ muốn ăn miếng phổi heo, chú Hai, chú có cần đến mức đó không?” Tô Kiến Hoành nói, tay duỗi tới, miếng phổi heo kia thơm như thế, chắc chắn ăn rất ngon.

Tô Cần vẫn dùng chiếc đũa đánh về phía tay cậu ta như cũ, “Rửa tay!"

Lần này đánh vào tay cậu ta còn mạnh hơn so với hai lần trước, Tô Kiến Hoành đau đến mức nhe răng trợn mắt, cậu ta nói: “Chú Hai, con cũng chỉ ăn miếng phổi heo thôi mà. Cần phải khó khăn như vậy sao?"

Tô Cần lại xách cậu ta sang một bên, sau đó giáo dục: “Có phải con cảm thấy con sang nhà chú Hai ăn bữa cơm là chuyện rất đương nhiên không? Chỗ chú Hai chỉ có thể cho con ăn, còn con ăn no chùi sạch mép là có thể rời đi phải không?"

Tô Kiến Hoành không nói gì, nhưng vẻ mặt kia lại tỏ ý như vậy.

“Kiến Hoành, con đã mười bốn tuổi, lại thêm mấy năm nữa sẽ phải kết hôn lập gia đình, chẳng lẽ con vĩnh viễn không có chí tiến thủ vậy sao? Nhìn thấy cái gì ăn ngon, là đòi cướp, chỉ cần có thể để con cướp được, chính là bản lĩnh của con. Nhưng con có nghĩ tới hay không, vì sao Kiến Quốc gọi con là ăn cướp? Mỗi một hành vi mà con làm lúc này có phải chẳng khác gì ăn cướp hay không?"

Tô Kiến Hoành bĩu môi không nói lời nào, trong lòng lại uất ức muốn chết, còn không phải chỉ ăn miếng phổi heo sao, có cái gì mà phải so đo, không phải trên bàn có rất nhiều đồ ăn sao, cậu ta cứ ăn đấy, bọn họ có thể làm thêm mà, sao phải nói thế với cậu ta?

Cậu ta muốn phản bác, nhưng cậu ta lại càng muốn ăn những món ăn thơm ngào ngạt kia, vì đồ ăn, cậu ta nén lại những lời suýt nữa thốt ra khỏi miệng, mạnh mẽ nuốt hết vào trong bụng, chỉ dùng đôi mắt uất ức nhìn về phía Tô Cần.

Tô Cần thật sự hận sắt không thành thép, đối với đứa cháu trai này, anh ấy cũng hy vọng cậu ta có thể sửa tính, đừng học cái thói như ba cậu ta, cuối cùng lại đi gây họa những người anh em khác. Bên nhà bác Cả kia chỉ có một thằng con trai là Kiến Hoành, về sau cậu ta có thể gây họa cho ai, ngoại trừ anh em họ ra thì chẳng còn ai khác. Chỉ sợ về sau Kiến Quốc sẽ phải chịu cảnh bị Kiến Hoành quấy rầy lâu dài, Tô Cần muốn sửa lại mấy cái thói hư tật xấu của cậu ta trước, cũng bớt chút phiền toái cho Kiến Quốc.

Anh ấy cũng không muốn sau này Kiến Quốc phải giống như anh ấy, bị người bên nhà bác Cả chèn ép. Chẳng sợ Kiến Quốc không giống như anh ấy, quá thành thật nên bị người ta bắt nạt, nhưng nếu Kiến Hoành quấn lấy Kiến Quốc giống như thuốc cao bôi trên da chó, e là Kiến Quốc cũng không có cách nào. Chính nhân quân tử, vĩnh viễn sẽ không đấu lại tiểu nhân, huống chi người bên nhà bác Cả vốn quá mức vô lại.

Anh ấy muốn cắt đứt khả năng đó, nếu có thể giáo dục Kiến Hoành quay đầu lại, đó là một công đôi việc. Giáo dục không nổi, anh ấy cũng phải cho Kiến Hoành biết, thành thật chất phác, còn có thể được lợi, nếu chơi xấu, vậy cứ để chú Hai của cậu ta tới dạy dỗ cậu ta.

“Con cảm thấy, tạm thời chiếm được chỗ lợi, là con có thể chiếm lợi cả đời sao? Con chiếm lợi trong nhà, ra bên ngoài còn có thể tiếp tục há miệng chờ sung sao?"

Tô Kiến Hoành bĩu môi, đôi mắt vẫn nhìn đồ ăn trên bàn, đang cảm thán mấy món đồ ăn này còn có thể ăn vào miệng nữa không?

Tô Cần hận sắt không thành thép, hóa ra anh ấy nói nhiều như vậy, thằng nhóc Kiến Hoành này lại không nghe vào lỗ tai câu nào? Anh cả chị dâu dạy dỗ con cái như thế nào vậy?

Anh ấy có thể mặc kệ anh cả chị dâu, nhưng đứa nhỏ Kiến Hoành này là anh ấy nhìn mà lớn lên, không thể trơ mắt nhìn nó bị dạy hư dạy hỏng.

“Kiến Hoành, con định vĩnh viễn tiếp tục như vậy sao?” Tô Cần nặng mặt hỏi.

Tô Kiến Hoành bĩu môi: “Vậy chú cho con ăn thịt đi, ăn xong con sẽ đi."

Tô Cần chỉ vào ngoài cửa, hét lên: “Cút! Mày cút đi ra ngoài cho tao!"

Tô Kiến Hoành bị dọa nhảy dựng, cậu ta chưa từng thấy chú Hai tức giận như vậy, dù cho vừa rồi anh ấy có lấy chiếc đũa đánh cậu ta, cậu ta cũng không thật sự cảm nhận được cảm giác phẫn nộ trên người chú Hai như lúc này. Nhưng lần này, anh ấy chỉ nói một câu đơn giản, Kiến Hoành lại thật sự cảm giác được lửa giận đã đốt hừng hực trên người anh ấy, còn có cảm giác thất vọng đến tột cùng.

Tô Kiến Hoành nói: “Không, bà nội kêu con lại đây ăn cơm với chú, con không về đâu. Chờ lát nữa con còn phải lấy đồ ăn về cho bà nội nữa."

Tô Cần tức giận đến mức không muốn nói chuyện cùng cậu ta nữa, đứa nhỏ này đã hoàn toàn bị anh cả chị dâu làm hỏng, khi còn nhỏ cậu ta không như thế, trưởng thành sao lại lệch lạc đến mức này.

Bàn tay to vươn ra, Tô Cần xách Kiến Hoành lên, không nói hai lời chuẩn bị ném ra ngoài cửa.

Tô Kiến Hoành bắt tay ôm lấy người Tô Cần, khóc kêu: “Chú Hai, con là cháu trai của chú, cháu trai ruột mà! Sao chú có thể đối xử với con như vậy, chẳng phải chỉ là mấy món ăn thôi sao, keo kiệt đến vậy hả, chú Hai, trước kia chú không thể này. Tách hộ rồi, chú không xem con là cháu trai nữa sao?"

Cậu ta vừa lớn tiếng kêu, nhà bác Cả bên kia đã chú ý, ngay cả bà nội Tô cũng ló đầu ra, rống lên một tiếng: “Không phải chỉ là chút thức ăn thôi sao, cần phải ôm khư khư thế à! Đó là cháu trai mày, không phải kẻ thù của mày!"

Tô Thành Tài lạnh lùng nhìn tất cả, vẻ mặt đắc ý kia của Tô Đại Lực và Lưu Chiêu Đệ Cũng không tránh được đôi mắt của anh ta. Ánh mắt của anh ta hơi lóe lên, mắt thấy bà nội Tô sắp lao ra mắng nhà anh Hai bên kia.

Anh ta kéo tay bà nội Tô lại, kéo bà ta sang một bên: “Mẹ, mẹ đừng xen vào."

Bà nội Tô trừng mắt: “Sao hả, con cũng cảm thấy thằng Hai bắt nạt cháu trai là đúng sao?"

Tô Thành Tài nhìn thoáng qua Tô Đại Lực cũng đang ở bên kia trừng mắt, nói thầm bên tai bà nội Tô vài lời.

Bà ta khẽ nhíu mày, nửa tin nửa ngờ nhìn về phía anh ta: “Thật sự?” Nhận được câu trả lời vô cùng chắc chắn của con trai út, bà nội Tô buông lỏng mặt mày, cũng không định đi tìm Tô Cần nữa, bà ta nói: “Con dâu cả, đi xào một ít đồ ăn đi, chờ ông già về là có thể ăn cơm"

Tô Đại Lực nói: “Mẹ, Kiến Hoành..."

Bà nội Tô trừng mắt, “Chú Hai nó dạy dỗ nó một chút thì sao? Sao hả? Không được phép giáo dục hay gì?"

Trong lòng Tô Đại Lực nghẹn một hơi, ngoài miệng lại nói: “Có thể, có thể.” Hận đến mức khớp hàm đều sắp cắn chảy máu, lại nhìn thoáng qua Tô Thành Tài, vừa rồi thằng Ba đã nói gì với mẹ mà làm mẹ nguôi giận?

Thằng Ba, nó...

Tô Đại Lực có chút cân nhắc.

Tô Thành Tài lại chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Tô Đại Lực một cái, cũng không nói lời nào, vừa nói vừa cười với bà nội Tô.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 53: Chương 53



Tô Kiến Hoành dùng sức ôm cánh tay Tô Cần ra, không chịu buông tay, một bên lớn tiếng kêu lên: “Chú Hai, con là cháu trai của chú, có ai lại đi đối xử với cháu trai của mình như vậy không. Con phải nói cho ba mẹ biết, chú bắt nạt con!"

Tô Cần đen hết cả mặt, dùng sức nhấc cậu ta ra ngoài. Tô Kiến Hoành lại đổi thành ôm khung cửa, mặc kệ như thế nào cũng không buông tay.

Cậu ta lại gào: “Thím hai, con chỉ muốn ăn một miếng thôi, con không có ý gì khác. Về sau con sẽ nghe hai người, hai người đừng đuổi con đi mà, được không?” Nói xong, dặn ra mấy giọt nước mắt.

Lục Tư Hoa nói: “Kiến Hoành, thím Hai nói này, con có muốn nghe không? Nếu con đồng ý nghe, thím sẽ nói chú Hai của con buông con ra. Nếu con vẫn giả bộ vào tai này ra tai kia như hồi nãy, vậy thím sẽ nói chú Hai của con trói con lại, con đã hiểu chưa?"

Tô Kiến Quốc ở bên cạnh cũng nói: “Về sau nhà tôi ăn cái gì, anh cũng đừng hòng ăn được miếng nào cá."

Tô Kiến Hoành lập tức không dám nói lung tung, cậu ta gật mạnh đầu với Lục Tư Hoa: “Thím Hai, con nghe theo thím hết"

Lục Tư Hoa nói: “Ông xã, thả nó ra đi, nhấc nó qua bên kia." Cô ấy chỉ chỉ một góc.

Tô Cần hiểu được, xách Tô Kiến Hoành lên. Kiến Hoành muốn phản kháng, nhưng sức lực không lớn bằng Tô Cần, lúc bị anh ấy kéo đi, động đậy cũng không nổi, chỉ có thể dừng phản kháng, dù sao chú Hai thím Hai cũng sẽ không thật sự làm gì cậu ta, nhiều nhất chỉ là đánh cho một trận.

Tuy rằng đánh sẽ hơi đau, nhưng cũng không đến mức khiến cậu ta bị thương.

Lục Tư Hoa nói: “Kiến Hoành, con nói với thím xem tóm lại con muốn trở thành người như thế nào? Muốn trở thành người đọc sách, biết mọi thứ như chú ba, có người tôn kính, hay là trở thành người giống tên khốn họ Lương cuối thôn kia?"

Tròng mắt Tô Kiến Hoành đảo quanh, còn chưa kịp trả lời, đã nghe Lục Tư Hoa nói tiếp: “Nghiêm túc tự hỏi đi, không cần trả lời có lệ với thím. Nếu con trả lời cho có, vậy về sau không cần tới nhà chú Hai nữa, thím sẽ nói chú Hai lập tức đuổi con ra ngoài."

Tô Kiến Hoành nói: “Chú Hai, thím Hai, con không muốn trở thành người như tên khốn họ Lương cuối thôn kia, ngày nào gã cũng bị các thôn dân mắng. Gã không để bụng, nhưng chúng con nghe thấy cũng thấy thẹn"

“Nếu con cảm thấy như vậy rất thẹn, vì sao con cứ khăng khăng muốn trở thành người như gã?” Lục Tư Hoa còn nói thêm.

Tô Kiến Hoành phản bác: “Thím, con không muốn trở thành người như gã, người như gã sẽ bị người ta mắng chết."

Cậu ta cũng chỉ dám hoành hành trong nhà, có ông bà nội che chở, cậu ta muốn làm cái gì thì cứ làm cái nấy. Nhưng ở bên ngoài, lá gan cậu ta rất nhỏ, không dám dễ dàng đắc tội với người khác, biết một khi đắc tội với người ta, người ta sẽ ra tay chỉnh đốn cậu ta.

Cậu ta sợ đau.

Cũng sợ mất mặt.

“Thế nhưng bây giờ con đã trở thành người giống như gã rồi, ngang ngược vô lễ, không tôn trọng trưởng bối, bá đạo ngang ngược, có phải con cảm thấy thím và chú Hai của cháu phải nghe theo con mọi thứ, con muốn cái gì, cho dù là ngôi sao trên bầu trời cũng phải hái xuống cho con?” Lục Tư Hoa đã mặt nặng mày nhẹ.

Tô Kiến Hoành nuốt ngụm nước miếng, cảm thấy hôm nay không chỉ chú Hai trở nên rất dữ, thím Hai cũng trở nên rất dữ, từ sớm đã không phải người chú người thím thành thật đến mức bà nội mắng gì cũng cam chịu mà cậu ta quen biết trước đây.

“Thím biết, con không có ý xấu, con chỉ thích ăn đồ ăn ngon, con là đứa trẻ ngoan, sẽ không thay đổi trở thành kẻ ác như thằng khốn họ Lương cuối thôn, bị mọi người ghét bỏ."

Tô Kiến Hoành dùng sức gật đầu, thím Hai quá hiểu cậu ta. Cậu ta thật sự sẽ không trở thành người xấu giống như thằng khốn họ Lương kia, người như vậy ngay cả cậu ta nhìn thôi cũng thấy chán ghét, sao có thể biến bản thân trở thành người như vậy chứ?

Chỉ là cậu ta ngửi được mùi đồ ăn của nhà chú Hai, muốn ăn một chút. Tuy rằng bà nội Tô thương cậu ta, nhưng cũng sẽ không cho cậu ta ăn ngon mỗi ngày, chẳng sợ cho dù một quả trứng gà, cũng phải mười ngày nửa tháng mới có thể ăn được.

Bây giờ em gái mới sinh, mặc kệ là bà nội hay mẹ, trong mắt đều chỉ có em gái, nào còn có địa vị của cậu ta? Đã ba tháng cậu ta không được ăn chút đồ ăn ngon nào. Trong lòng cậu ta cũng rất tủi hờn, giờ này khắc này cậu ta càng cảm nhận được cảm nhận của chú Hai, lúc ấy khẳng định chú Hai cũng giống như cậu ta, trong lòng rất mất mát đúng không?

Lúc này, Tô Kiến Quốc đột nhiên tiến lại đây, kéo bả vai Kiến Hoành nói: “Anh Kiến Hoành, anh còn nhớ rõ mấy lời tháng trước em nói với anh không?"

“Em còn nói!” Tô Kiến Hoành giận vô cùng: “Là em muốn châm ngòi mối quan hệ của anh với Tảo Tảo, cố ý nói như vậy."

Tô Cần và Lục Tư Hoa dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Tô Kiến Quốc.

Kiến Quốc cười hì hì: “Em đâu cố ý châm ngòi anh, là chính anh cố tình nghĩ theo hướng đó. Lúc ấy em chỉ đang quan tâm anh, lúc ấy chúng ta còn chưa tách hộ, dù sao bà nội cũng không thích ba em, trước nay em cũng không nghĩ tới mấy món ăn ngon chơi vui đó, nhưng anh thì khác"

“Anh đừng trừng mắt, nghe em nói hết. Lúc ấy em thật sự rất quan tâm anh, anh xem anh vì một miếng ăn, còn đi trộm trứng gà của bà nội, sau này anh có trộm nữa không? Có phải vì bị bà nội giấu đi, cuối cùng anh không tìm thấy được đúng không?"

Tô Kiến Hoành vốn đang trừng mắt, giờ lại dùng sức chớp chớp, thật là vậy hả? Từ sau khi em gái được sinh ra, bà nội Tô đã không còn chiều chuộng cậu ta như xưa nữa. Tuy rằng so với bọn Kiến Quốc, cậu ta tính ra vẫn được chiều, nhưng đã mất địa vị trước kia.

“Anh, anh thật sự cho rằng em muốn châm ngòi quan hệ giữa các thành viên trong nhà bác Cả các anh sao? Nhà em đã tách hộ, anh không sống tốt đã không liên quan gì đến ích lợi nhà em, vì sao em phải làm việc tốn công vô ích đó chứ?"

Tô Kiến Hoành ngẫm nghĩ, đúng là vậy, nhà chú Hai đã tách hộ, ngay cả nhà con Cả và nhà chú Ba cũng đã tách ra, nếu không phải chú ba chỉ có một mình, còn đang ở cạnh ông bà nội, nhà bọn họ đã sớm tách ra ở riêng.

Kiến Quốc thật sự không cần phải châm ngòi ly gián quan hệ giữa cậu ta và em gái, Kiến Quốc là người thông minh như thế, sẽ không làm việc ngốc như vậy.

“Em chỉ vì tốt cho anh, nếu anh sống tốt thì người làm em như em cũng vui. Chẳng sợ chúng ta đã tách hộ nhưng đi ra ngoài chúng ta vẫn là anh em, một bút không viết ra được hai chữ Tô, anh nói đúng không?"

Tô Kiến Hoành im lặng, nghiêm túc tự hỏi về những lời Tô Kiến Quốc vừa nói, còn có những lời vừa nãy Tô Cần và Lục Tư Hoa nói với cậu ta.

Không phải cậu ta không muốn nghe, chẳng qua là vì trong lòng mâu thuẫn mà thôi. Chuyện xảy ra ba tháng này làm tâm lý thừa cậu ta phải nhận quá nhiều sóng gió, bà nội không hề đối xử tốt với cậu ta như trước kia, ba mẹ cũng vây quanh em gái, khiến trong lòng cậu ta không dễ chịu là bao. Trước đó làm như vậy, quả thật là có hơi bất chấp tất cả.

Cậu ta cho rằng ngay cả chú Hai chú Ba cũng sẽ có cái nhìn khác với cậu ta, không bao giờ sẽ quan tâm tới cậu ta nữa. Nhưng xem bây giờ, chú Hai thím Hai vẫn quan tâm cậu ta như cũ. Chú Ba vẫn có dáng vẻ cũ kỹ kia, dường như có tách hộ hay không đều không thay đổi bất kỳ thái độ gì.

Giờ đây Kiến Quốc lại quan tâm cậu ta nhiều hơn so với trước kia, tâm lý yếu ớt của thiếu niên bỗng được thỏa mãn khi được mọi người quan tâm.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 54: Chương 54



Thật ra trên đời không có ai là xấu tuyệt đối, so sánh giữa Tô Kiến Hoành và ba mẹ của cậu ta, ít nhất cậu ta còn có ưu điểm, đó chính là trừ bỏ da mặt dày một chút, tính tình nhây một chút, vì đồ ăn có thể không biết xấu hổ đến mức tận cùng, dường như cũng chưa làm chuyện xấu gì.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, Tô Cần và Lục Tư Hoa mới đồng ý cho cậu ta một cơ hội. Chỉ cần cậu ta nhận thức được sai lầm của mình, một chút đồ ăn mà thôi, bọn họ vẫn cho được. Nếu cậu ta không biết hối cải chút nào, đứa cháu trai như vậy không nhận cũng thế.

Cũng may Kiến Hoành còn biết tự mình hiểu lấy. Tuy rằng ngoài miệng cậu ta không nói, nhưng vẻ mặt lại không lừa được ai. Ở tuổi như cậu ta, còn không tu luyện đến mức có thể thực sự che giấu nội tâm của mình, hơn nữa Tô Kiến Hoành cũng không phải cái loại có thể che giấu nội tâm của mình. Cậu ta có suy nghĩ gì đều sẽ thể hiện hết ở trên mặt.

Lục Kiến Hoành chưa bao giờ nghiêm túc giống như lúc này, chỉ tự hỏi mà thôi, ngay cả mấy món ăn mỹ vị trên bàn kia giường như cũng mất hết hương vị, không hấp dẫn nổi cậu ta.

Một màn này, tất nhiên cũng rơi vào trong mắt Tô Văn Văn.

Nhà của con trai thứ hai cũng chỉ có một gian này, ăn cơm ngủ nghỉ cũng chỉ ở đây. Dù cho cô bé có buồn ngủ đi chăng nữa, cũng đã sớm bị mùi hương vừa rồi đánh thức. Những hành vi của Tô Kiến Hoành tất nhiên vừa lúc rơi vào trong mắt của cô bé. Sau đó ba đánh thức cậu ta, rồi mẹ và anh trai thay nhau ra trận, sao cô bé có thể bỏ lỡ chứ?

Cô bé cố gắng nhớ lại nội dung cốt truyện trong đầu, đối với người anh trai này, thật ra trong sách miêu tả rất nhiều. Dù sao đó cũng là anh ruột nữ chủ, xem nhẹ người khác cũng sẽ không xem nhẹ cậu ta.

Miêu tả về người anh họ này, có một phần khá dài, bởi vì ở trong mắt nữ chính, người anh trai này cũng không phải người tốt lành gì.

Tô Kiến Hoành từ nhỏ đã đấu đá với Tô Vũ Đình, một người là cháu đích tôn nhà con cả, vốn hẳn là được mọi người chiều chuộng, một người khác lại là tiểu phúc tinh trong miệng bà nội, cũng lớn lên trong sự yêu thương chiều chuộng. Một núi không chứa hai hổ, mâu thuẫn giữa hai người chạm vào là nổ ngay, từ nhỏ đã không hợp nhau.

Ở đó có tác dụng của anh trai cô hay không, trong sách không miêu tả, theo lý giải của Vãn Vãn, phỏng chừng cũng không ít được anh trai tác động. Anh trai gian xảo ghê, chỉ bằng dăm ba câu hồi nãy đã dễ dàng nói trúng cậu ta.

Lại nói tiếp, anh cả là người giống chú Ba nhất nhà họ Tô. Chẳng qua anh cả còn nhỏ, dù cho có tâm cơ có mưu kế, cũng dễ bị người ta nhìn thấu, không giống như chú ba, mặc dù còn trẻ nhưng đã có bản lĩnh làm việc không lộ tay.

Đối với người anh họ này, thật ra trong lòng Tô Văn Vãn rất phức tạp, thậm chí cô bé càng hy vọng cậu ta có thể tốt đẹp hơn.

Chỉ nhớ rõ trong sách từng miêu tả, vào lúc cả gia đình nhà họ Tô hút m.á.u nhà con thứ hai, lúc ba mẹ không chịu nổi áp lực nữa, trở nên tự sa ngã, nguyên thân bị người ta thiết kế bán cho lưu manh, ngoại trừ thành viên gia đình con thứ hai, người thứ nhất nhảy ra phản đối thế nhưng là Tô Kiến Hoành.

Không phải ba Tô, cũng không phải chú Ba, mà là Tô Kiến Hoành - người cà lơ phất phơ không tốt nhất trong mắt Vãn Vãn.

Lúc ấy nhìn thấy cái này, Tô Vãn Vãn đã biết người anh họ này vẫn chưa quá hư hỏng, lương tâm chưa đứt.

Hiện giờ cô bé xuyên vào trong sách, sau khi trở thành “Vãn Vãn”, đối với người anh họ này, cũng hy vọng cậu ta có thể trở nên tốt đẹp ngay từ trong đáy lòng.

Lúc này nhìn thấy cả nhà tiến hành dạy dỗ khuyên giải Tô Kiến Hoành, vào lúc người khác cho rằng không có cách nào có thể khiến cậu ta tốt đẹp hơn, Tô Văn Văn lại cực kỳ tin tưởng, cậu ta có thể lãng tử quay đầu.

Quả nhiên, như cô bé đoán, vẻ mặt của Tô Kiến Hoành không ngừng biến hóa, cậu ta đang rất nghiêm túc suy nghĩ về những lời mà nhóm Tô Cần nói, cũng thật sự nghe vào tai.

Mặt chậm rãi đỏ lên, hô hấp trở nên dồn dập, cậu ta đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lòng đột nhiên hoảng loạn.

“Kiến Hoành, chú Hai chỉ hy vọng con có thể làm người có ích, ít nhất sẽ không bị người ta mắng sau lưng. Người như vậy, dẫu tạm thời chiếm được của hời, nhưng có ích lợi gì chứ?"

Lục Tư Hoa nói: “Được rồi, Kiến Hoành, trong khoảng thời gian ngắn con cũng không nghĩ thông lời chú Hai thím Hai nói, cái này cũng không sao, con cứ về từ từ nghĩ cũng được. Không phải muốn ăn chút đồ ăn thôi sao, hôm nay thím Hai làm rất nhiều đồ ăn ngon, con muốn ăn, thì cứ ở lại đi. Đứa trẻ đáng thương, trong lòng mẹ con chỉ toàn mưu mô, quên mất Kiến Hoành đã mười bốn tuổi, sắp thành người lớn rồi, mà còn xem con như con nít. Trưởng thành rồi, chính là nam tử hán, nhà bác Cả nhà họ Tô còn cần con giữ gìn nề nếp gia đình đấy"

Tô Kiến Hoành đột nhiên thẳng lưng, ngồi nghiêm chỉnh thẳng tắp, “Chú Hai, thím Hai, con biết nên làm thế nào. Nhà con cũng chỉ có mỗi con là con trai, nếu con kém cỏi, về sau không chỉ làm mất mặt ba mẹ con, cũng làm cho người nhà họ Tô mất mặt"

Tô Cần và Lục Tư Hoa lộ ra nụ cười vui mừng, Tô Kiến Hoành có thật sự thông suốt hay không, bọn họ vẫn có thể nhìn ra được, đứa nhỏ này không che giấu được cảm xúc.

Tô Kiến Quốc kéo cánh tay Kiến Hoành nói: “Anh Kiến Hoành, nếu anh thật sự nhận thức được sai lầm của mình, vậy chúng ta vẫn là anh em tốt, về sau bọn em có ăn anh cũng sẽ có phần. Nhưng nếu anh vẫn sống như kiểu trước đây, làm những chuyện vô liêm sỉ, như vậy dù cho em có cái ngon hơn cũng sẽ không chia cho anh miếng nào."

Mặt Tô Kiến Hoành có hơi hồng, duỗi tay về phía cậu nhóc: “Làm như anh vì chút đồ ăn mới sửa tính ấy” Dừng một chút, “Thật ra anh đã sớm biết mình như vậy là không tốt. Chẳng qua, anh muốn được mọi người chú ý nhiều hơn, nên cố ý hư hơn một chút. Nhưng chú Hai và thím Hai nói đúng, anh không phải sống vì người khác, cũng không sống vì sự tán dương của người khác, anh là anh, anh là cháu đích tôn của nhà họ Tô. Nhà anh sau này còn phải dựa vào anh để nở mày nở mặt nữa, trông cậy vào ba anh là không thể nào."

Tô Cần vỗ vỗ bờ vai của cậu ta: “Con có thể suy nghĩ cẩn thận là tốt, đi, ăn cơm đi."

Người trước kia nhìn đến đồ ăn sẽ tiến tới dùng tay bốc lấy ăn ngấu nghiến, lúc này lại có chút ngượng ngùng, ngượng ngùng một cách kì lạ.

“Tới đây, Kiến Hoành rửa tay đi. Về sau phải nhớ rõ, nhất định phải rửa tay trước khi ăn cơm, đừng dùng tay bốc ăn, đây là một thói quen không tốt." Lục Tư Hoa đổ một chậu nước trong bưng tới, đặt trước mặt Tô Kiến Hoành.

Tô Kiến Hoành đỏ cả mặt, ở trong nhà không ai nói với cậu ta cái này, lúc ăn cơm, dùng tay bốc cũng được, dùng đũa cũng được, hay là dùng muỗng cũng thế, chỉ cần có thể ăn cơm, mặc kệ cậu ta làm cái gì cũng chưa có ai dạy bảo cậu ta.

Trước kia lúc còn chưa tách hộ, mỗi lần ăn cơm thím Hai sẽ luôn nhắc nhở cậu ta cái này, trước kia cậu ta nghe thấy rất phiền, luôn cảm thấy thím Hai lấy cậu ta ra làm trò cười cho thiên hạ, trước mặt nhiều người như thế lại kêu cậu ta đi rửa tay. Bây giờ, lúc thím Hai nói ra câu này thêm lần nữa, trên mặt cậu ta đã không có biểu cảm tức giận. Đột nhiên nhận ra, đây là thím Hai đang nhắc nhở cậu ta chú ý vệ sinh.

Trong nhà họ Tô, nhà chú Hai là nhà chú ý tới việc vệ sinh nhất, không biết có phải vì thím Hai hay không, chú Hai ở bên ngoài làm việc nhiều, về đến nhà đều sẽ tắm rửa sạch sẽ, trước khi ăn cơm tất nhiên cũng sẽ tới bên giếng nước rửa tay.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 55: Chương 55



Thói quen này chỉ có nhà chú Hai duy trì, đương nhiên lúc chú Ba về nhà cũng chú ý như vậy, nhưng chú Ba là người làm công tác văn hoá, cả nhà con cả lẫn nhà chú Hai đều không thể so được.

Ba mẹ chưa bao giờ nhắc nhở cậu ta cái này, chẳng sợ cậu ta lăn lộn la lối khóc lóc, ba mẹ đều sẽ không quan tâm tới cậu ta, ngược lại còn cảm thấy cậu ta có bản lĩnh. Có đôi khi cậu ta lấy vài đồ vật từ bên ngoài về, ba mẹ ngược lại sẽ khen cậu ta có năng lực.

Ngược lại là chú Hai luôn là răn dạy cậu ta, làm như vậy không đúng.

Mỗi lần như vậy chú Ba đều chỉ cười lạnh, tốt cũng không nói hư cũng không nói, cậu ta biết đó là bởi vì chú Ba không muốn đắc tội với người khác.

Cho nên, người làm kẻ ác chính là chú Hai thím Hai, trước kia cậu ta vẫn luôn cảm thấy chú Hai thím Hai là người đáng giận nhất, luôn không cho người ta mặt mũi.

Tất nhiên, sau khi rửa sạch tay, lúc chú Hai thím Hai gắp đồ ăn cho cậu ta, lòng cậu ta nóng lên, trên mặt càng thêm bốc lửa.

Tô Kiến Quốc nhìn thấy hết thảy, che miệng cười khẽ, tròng mắt không ngừng di chuyển, lại không cười ra tiếng. Lúc Kiến Hoành nhìn qua, cậu nhóc còn dùng sức cố nhịn cười, chỉ xem như không có chuyện gì.

Tô Kiến Binh tò mò nhìn thoáng qua anh cả, chỉ cảm thấy anh cả có hơi kỳ lạ, từ sau khi Kiến Hoành tới đây, từ việc làm đến lời nói đều có chút kỳ quái.

Tô Kiến Dân chẳng biết gì cả, trong mắt cậu ấy chỉ có đồ ăn, trong miệng nhét đầy thức ăn, nhét tràn cả ra, phình cả má, giống như một chú chuột đang gặm đồ ăn.

“Tới đây, Kiến Hoành, ăn nhiều một chút, con đang tuổi phát triển, ở chỗ chú Hai không cần phải khách sáo." Tô Cần gắp một đũa cho cậu ta.

Tô Kiến Quốc nói: “Anh Kiến Hoành, ba em đối xử với anh rất tốt đúng không? Còn tốt hơn cả đứa con trai ruột là em đấy, anh phải nhớ kỹ ba em tốt thế nào, nhớ rõ mẹ em nữa, nếu có người bắt nạt ba mẹ em, anh chớ quên phải đánh lại"

Tô Kiến Hoành vừa ăn vừa nói: “Đó là tất nhiên, chú Hai là chú ruột của anh, nếu chú ấy bị bắt nạt, sao anh có thể không ra mặt thay chú ấy chứ."

Tròng mắt Tô Kiến Quốc lại đảo, ghé sát vào nhỏ giọng hỏi cậu ta: “Nếu người bắt nạt ba mẹ em là ba mẹ anh, hoặc là... bà nội thì sao?"

Tô Kiến Hoành ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau vẫn không nói chuyện.

“Như thế nào, cảm thấy rất khó xử? Đó là ba mẹ anh, anh cảm thấy cho dù ba mẹ anh có sai, anh cũng sẽ không đứng ở phía ba mẹ em sao?” Tô Kiến Quốc xây xầm mặt mày.

Tô Kiến Hoành nói: “Đó là ba mẹ anh, dù không phải, đó cũng là ba mẹ anh, sao anh có thể nói bọn họ được?"

Tô Kiến Quốc nói: “Nếu anh vẫn như vậy, chẳng phải sẽ biến thành ba em trước đây ư?”

Lúc cậu nhóc nói lời này, ánh mắt của Tô Cần quét lại đây, Kiến Quốc cười ha ha hai tiếng, nhìn về phía ba với ánh mắt xin lỗi, tiếp tục nói chuyện với Kiến Hoành: “Trước kia ba em cũng thế, ông bà nói cái gì, ba đều không phản đối, kết quả ba sống thế nào? Bị mọi người chèn ép, nói khó nghe một chút là làm trâu làm ngựa cho nhà bác cả."

Tô Kiến Hoành đỏ mặt, phản bác: “Chú Hai đâu chỉ làm trâu làm ngựa cho nhà con cả tụi anh đâu, phần lớn món tiền đó đều dành cho chú Ba đi học mà. Nói đây là cái giá mà ba em phải trả cũng không sai đúng không?”

Tô Kiến Quốc cũng mặc kệ Tô Cần ngồi bên kia đang trừng mắt nhìn cậu nhóc, tiếp tục giáo dục, “Trả giá theo cách không oán không hận, thế nhưng cuối cùng có được tiếng tốt nào không?"

Tô Kiến Hoành ngồi đó dùng sức nghĩ, thật đúng là không có. Chú Hai là người được cả nhà họ Tô công nhận, có thể chịu khổ nhất, có năng lực nhất, không oán không hận, không có nhiều suy tính.

Nhưng là từ ông bà nội, cho tới mỗi người trong nhà con cả bọn họ, dường như không một ai biết được cái giá chú Hai phải trả, coi đó là điều đương nhiên. Bọn họ cứ hút mọi công sức chú Hai bỏ ra, nói khó nghe một chút, tựa như đỉa đói tham lam hút lấy, không kiềm chế nổi.

“Anh cũng muốn làm người như vậy sao?” Tô Kiến Quốc lại nện một búa vào trong lòng cậu ta.

Tô Kiến Hoành dùng sức lắc đầu, cậu ta không muốn đâu, dựa vào đâu mà lại bắt cậu ta chịu thiệt như vậy. Dù cho cậu ta có cố gắng, cũng là vì gia đình nhỏ của mình sau này, dựa vào đâu mà bị người ta hút m.á.u như đỉa vậy chứ?

“Không, anh không làm"

Tô Kiến Quốc nói: “Người thông minh, là phải làm người như chú Ba. Lúc Kiến Hoành nhìn qua, khóe miệng cậu nhóc nở một nụ cười, “Anh không cảm thấy, làm người nên sống giống như chú Ba sao? Biết vì sao tất cả mọi người đều cảm thấy chú Ba là người tốt nhất không?"

Tô Kiến Hoành dùng sức suy nghĩ, lắc đầu, cậu ta thật sự không biết. cậu ta chỉ biết, chú Ba cực kỳ tốt, không riêng gì mình cậu ta cảm thấy chú ấy tốt, người nhà họ Tô đều cho rằng chú ấy tốt, chú ấy là tốt nhất.

“Bởi vì chú Ba luôn đứng ở phần lý. Mặc kệ là ai, làm được cái gì, chú ấy vĩnh viễn giúp lý không giúp thân cho nên rất nhiều người đều phục chú ấy, anh có muốn làm người như vậy không?"

Tô Kiến Hoành dùng sức nắm tay, “Đây là kết quả mà anh muốn nỗ lực, chú Ba là thần tượng của anh"

“Vậy anh phải làm người giống chú ấy, lúc có người bắt nạt ba mẹ em, anh phải đứng ra, bởi vì ba mẹ của em nhất định sẽ không làm việc gì vô lý, chắc chắn là do ba mẹ anh sai. Anh không thể vì bọn họ là ba mẹ anh, ném lý sang một bên, sau đó không đầu không óc giúp đỡ, vậy anh đã biến thành ba em thứ hai rồi đó.” Lúc cậu nhóc nói xong lời này, Kiến Quốc lại nhận được cái nhìn chăm chú của Tô Cần.

Tô Vãn Vãn nghe được, khóe mắt run rẩy một hồi, người anh trai này của cô bé, thật sự có khả năng lừa người quá đỉnh, từng người từng người, quả sự mà nói có chút phong thái của chú Ba. Anh cả còn nhỏ như vậy, chờ sau này trưởng thành, chỉ sợ còn ghê gớm hơn cả chú Ba.

Nghĩ vậy, cô bé thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô bé vẫn luôn sợ chú Ba là một nhân vật quá ghê gớm, dù sao trong sách nữ chính luôn kiêng kị chú ấy, người nhà con thứ hai lại đều rất thiện lương, dù có bị bắt nạt thật, e rằng còn giúp chú ta đếm tiền. Giờ thấy anh cả như này,cô bé yên tâm hẳn.

Đồng thời trong lòng lại có nghi vấn, nếu từ nhỏ anh cả đã giỏi như vậy, vì sao sau này lại bước lên con đường tội phạm, bị nam nữ chính biến thành đá lót đường chứ?

Rốt cuộc lúc ấy đã xảy ra chuyện gì? Tất cả mọi thứ, trong sách cũng không giải thích, mãi cho tới khi quyển sách kết thúc, bí ẩn nãy vẫn chưa được giải mã.

Tô Kiến Hoành cơm nước xong mới trở về, tất nhiên không có mang thứ gì đi ra ngoài, mọi người lại tưởng nhà chú Hai không cho ăn. Dù sao vừa rồi lúc Kiến Hoành bị nhà chú Hai bắt lại gào lên, mọi người đều nghe được.

“Con về phòng đây, không ăn." Những món ăn vừa nấu trong phòng bếp, tức khắc không còn sự hấp dẫn gì với cậu ta nữa.

Nếu như là trước kia, chẳng sợ cậu ta đã ăn cơm ở nhà chú Hai rồi, về đến nhà, cũng sẽ ăn thêm một chút, nhưng hiện tại cậu ta đã không muốn ăn bất kì cái gì.

Hôm nay chú Hai thím Hai, thậm chí là cả Kiến Quốc đã nói với cậu ta quá nhiều, cậu ta muốn từ từ tiêu hóa, tự hỏi kế tiếp nên làm như thế nào.

Bên phía nhà trên cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua cũng không có nghĩ tới việc có khả năng Kiến Hoành đã bị xúi giục, chỉ cho rằng cậu ta là một đứa con nít, phỏng chừng trong lòng đang tức giận, cũng chẳng để ý là bao.

Chỉ có Tô Thành Tài nhìn về phía nhà anh Hai, nhíu mày, sau đó lại buông lỏng ra, xem như cái gì cũng không xảy ra.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 56: Chương 56



Tô Kiến Hoành vừa đi, Tô Cần liền nhìn thẳng vào Tô Kiến Quốc: “Vừa rồi vì sao con lại lấy ba làm ví dụ? Ở trong mắt con ba vô dụng vậy sao?"

Tô Kiến Quốc bĩu môi, cũng không sợ anh, “Ba, ba không cảm thấy những ngày tháng trước khi mình tách hộ còn khó khăn hơn những điều con vừa nói sao? Nếu như ba có thể cứng rắn hơn, cho dù là cứng rắn thêm chút chút, nhà chúng ta cũng không đến mức phải sống như vậy, Vãn Vãn cũng không đến mức suýt chút nữa bị bà nội vứt bỏ, chỉ suýt chút nữa... Vãn Vãn đã bị sói ăn".

Nghe cậu nhóc nói, Tô Cần đột nhiên im lặng, sau một lúc lâu cũng chưa nói một lời.

Chuyện này, vẫn luôn là cái gai đ.â.m vào lòng anh ấy, là kết quả cho việc dung túng ba mẹ của anh ấy. Anh ấy than một tiếng, cũng không còn tâm trạng nói lại Tô Kiến Quốc nữa.

“Ba, vừa rồi ba cũng nghe lời anh Kiến Hoành nói rồi đấy, nhà bác cả chỉ xem ba như thằng ngốc, đây là do ba cam tâm tình nguyện cho bọn họ cơ hội hút m.á.u nhà ta, người ta muốn là có, không muốn là quăng. Lần này tách hộ, là do Vãn Vãn dùng mạng đổi lấy, con chỉ hy vọng ba đừng mềm lòng, chúng ta... không chịu nổi biến cố nào nữa đâu” Nói đến đây, Tô Kiến Quốc cũng có chút nghẹn ngào.

Tô Cần nói: “Sẽ không, sẽ không có chuyện như vậy nữa, ngày mai ba sẽ đi tới đại đội, nói chuyện với bí thư chi bộ, tách hộ khẩu ra."

Không riêng mình Tô Kiến Quốc nghe xong lộ vẻ không dám tin tưởng, mà ngay cả Lục Tư Hoa cũng chưa từng nghĩ đến, thế nhưng sẽ có một ngày chồng cô ấy quyết liệt như vậy.

Tách hộ khẩu là tốt, như vậy sẽ cắt đứt việc nhà bác cả lợi dụng chiêu bài tình cảm, tới hút m.á.u nhà họ.

“Mọi người thật sự cho rằng ba không nghĩ tới sao? Ba đã tự hỏi vấn đề này từ lâu, ông ngoại con có thể sắp xếp công việc cho ba ngay lập tức, hộ khẩu tạm thời không thể dời vào thành phố, nhưng nhanh chóng tách ra với nhà bên kia vẫn là nên, một là về sau lỡ như muốn dời hổ khẩu, cũng tiện hơn rất nhiều, hai là để tránh những phiền toái không cần thiết, ba... Sợ!"

Một tiếng “Sợ”, nói hết mọi tang thương.

Cũng là một tiếng “Sợ”, khiến cả gia đình thấy được hy vọng. Cuối cùng Tô Cần cũng đứng lên, để cho bọn họ biết cho dù là ông nội Tô hay bà nội Tô, sau này cũng sẽ không còn lý do gì để áp bức nhà họ nữa.

“Kiến Quốc, đưa chén phổi heo này cầm lên nhà trên cho ông bà con đi, miễn cho...” Lục Tư Hoa đã dành ra một chén phổi heo từ sớm, vốn dĩ chuẩn bị cho hai ông bà già.

“Thôi, không cần đưa, đưa rồi bọn họ cũng chưa chắc sẽ nói câu nào hay." Lục Tư Hoa không ngờ tới Tô Cẩn sẽ đưa ra ý kiến phản đối.

Việc này khiến cô ấy vui vẻ hẳn ra, vậy có nghĩa là Tô Cần không phải là Tô Cần ngu hiếu trước kia nữa.

Mà là một Tô Cần hoàn toàn mới.

Là Tô Cần mà mỗi người trong nhà đều hy vọng.

“Sao lại không đưa chứ?” Lục Tư Hoa cười lạnh, “Chúng ta đã hiếu thuận với bọn họ vài chục năm, không thể bởi vì phút cuối cùng tách hộ, lại bị bọn họ nắm lấy cơ hội nói chúng ta bất hiếu. Hôm nay chúng ta mua đồ, bọn họ đều biết, Kiến Hoành còn ăn cơm ở đây, nếu không đưa, vậy sẽ bị bọn họ lấy cớ khắp nơi. Dựa vào đâu mà nhà chúng ta lại cho bọn họ có cái cớ đó chứ?” Cho dù là diễn kịch, cô ấy đều phải diễn cho ra cảnh phụ từ tử hiếu.

Càng không thể để cho bọn họ cho rằng, nhà họ đã thay đổi, rời khỏi tầm khống chế, không chừng về sau bọn họ sẽ còn nghĩ ra cái độc hơn nữa.

Chẳng thà làm tê liệt bọn họ, làm cho bọn họ hạ thấp phòng ngự, cuối cùng mới có thể chân chính thoát ra khỏi cái gia đình giống như quỷ hút m.á.u này.

Tác giả có lời muốn nói: Tô - bị giáo dục • Kiến Hoành: Về sau anh sẽ làm chỗ dựa cho Vãn Vãn, bảo vệ Vãn Vãn, tranh thủ làm một người anh trai ưu tú.

Đối với Tô Vãn Vãn mà nói, hôm nay lại là một ngày rất vui vẻ.

Bởi vì cô bé lại được ba mẹ bế đi ra ngoài chơi, hôm nay là ngày ba đi tới đại đội để thương lượng chuyện tách hộ khẩu với bí thư chi bộ và đại đội trưởng.

Việc này Tô Vãn Vãn cũng đã nghĩ tới từ sớm, không dời hộ khẩu, sẽ có rất nhiều phiền toái. Đừng nói tới việc khác, chỉ nói tới việc làm công. Người xuất lực nhiều nhất nhà họ Tô là ba Tô, nhưng cuối cùng lúc hạch toán cộng điểm lại vì phần lớn những điểm công đó lại được tính lúc chưa tách hộ, một khi còn chung hộ khẩu, như vậy sẽ cho nhà bác cả có cơ hội đoạt điểm công.

Bà nội là thiên vị nhà con Cả, khẳng định sẽ không giúp đỡ nhà con thứ, đến lúc đó sẽ khó có thể nói rõ.

Tuy rằng ông nội từng nói ai làm được thì điểm là của người đó, nhưng lời này chỉ để nghe vào tai thôi, chứ nếu tin thật thì đúng là quá ngu. E rằng Tô Cần cũng nghĩ đến việc này, cho nên mới muốn dời hộ khẩu ra.

Chỉ có dời hộ khẩu mới tính là tách hộ chân chính, nếu không cũng chỉ là tách bếp mà thôi.

Vốn dĩ, Tô Cần không định đưa cả Vãn Vãn tới, nhưng Lục Tư Hoa lại rất kiên trì. Chuyện xảy ra vào mấy tháng trước đã trở cái gai trong lòng cô ấy, cô ấy sẽ không bao giờ để Vãn Vãn ở trong nhà một mình nữa. Chuyện dời hộ khẩu lần này Lục Tư Hoa cũng có thể không cần tới, nhưng cô ấy muốn tới đây nhìn xem, nhà con thứ có được một quyển hộ khẩu độc lập, đó việc mà cô ấy tha thiết ước mơ.

Không chỉ mình cô ấy tới, ngay cả Kiến Quốc, Kiến Binh cộng thêm cậu nhóc Kiến Dân cũng đều đi theo phía sau.

Có đôi khi Tô Cần ngẫm lại cũng muốn bật cười, đây là mấy đứa con trai không yên về anh ấy tới mức nào, trước chuyện lớn này mới có thể nhìn chằm chằm anh ấy như vậy?

Xem ra, vì biểu hiện của anh ấy trước kia đã khiến vợ và con quá mức thất vọng, nên giờ không yên tâm cũng là bình thường.

Anh ấy sẽ dùng hành động thực tế để biểu đạt rằng bản thân đã thay đổi, không còn là Tô Cần ngu dốt của trước kia nữa.

Tới đại đội, Bí thư chi bộ ông Sơn Thúc và đại đội trưởng là bác Đại Minh đều ở đó. Lúc Tô Cần tới tìm, rõ ràng hai người có hơi sửng sốt, không ngờ tới Tô Cần sẽ tới tìm sớm như vậy.

“Ông Sơn Thúc, bác Đại Minh, cháu tới đây để dời hộ khẩu.” Tô Cần cũng không kéo dài, trực tiếp nói ra ý đồ tới đây.

Ông Sơn Thúc nhìn anh ấy với vẻ kinh ngạc, chỉ sửng sốt trong chốc lát, sau đó trên mặt lập tức lộ ra nụ cười. Ông ấy vẫn luôn chờ Tô Cần tới đây thương lượng việc dời hộ khẩu với ông ấy. Bên kia đã tách hộ, hộ khẩu lại để chung, cái này có khác gì với không tách hộ đâu?

Ông ấy cứ tưởng rằng Tô Cần thành thật như vậy, sẽ không nghĩ tới chuyện đó, không ngờ anh ấy lại tới đây, việc này làm cho ông Sơn Thúc cảm thấy rất ngoài ý muốn nhưng cũng nằm trong dự liệu.

Mấy thằng con trai trong nhà Lão Đạo, có Tô Cần là bọn họ nhìn từ nhỏ tới lớn, cũng biết đó là đứa con trai đáng tin tưởng nhất. Chuyện như tách hộ, vừa lộ ra, trong thôn cũng có lời ra lời vào, nhưng ông ấy và đại đội trưởng lại kiên định đứng về phía Tô Cần.

Đứa nhỏ này là do bọn họ nhìn lớn lên, có bản tính như thế nào chẳng lẽ bọn họ còn không hiểu rõ sao? Vốn dĩ người trong thôn bàn tán, đó cũng là vì ở trong mắt bọn họ người thành thật chăm chỉ nhất lại muốn tách hộ, lại không nghĩ tới vì sao Tô Cần lại tách hộ.

Tách ra, là có thể sống cuộc sống riêng tư, là một việc khá tốt.

“Sao cháu lại đột nhiên nghĩ đến việc dời hộ khẩu vậy? Lúc ấy nhà cháu tách hộ xong, đâu thấy cháu nói gì tới việc dời hộ khẩu đâu. Ông còn cho rằng cháu không nghĩ tới việc này đấy.” Trên mặt ông Sơn Thúc vẫn bình tĩnh, không nhìn ra là đang tán thành hay đang phản đối.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 57: Chương 57



Tô Cần có chút hoảng hốt, anh ấy sợ thôn không cho anh ấy thư giới thiệu, nếu như vậy chuyện dời hộ khẩu sẽ trở nên tan tành.

“Hai vị chú bác, cháu cũng không muốn phiền phức như vậy, nhưng hẳn là hai người cũng biết được những chuyện sốt ruột kia ở nhà cháu. Cháu sợ nếu không tách hộ khẩu ra, về sau phiền toái sẽ lũ lượt tìm tới. Hơn nữa, sau này sớm hay muộn gì cũng phải tách hộ khẩu, tách muộn không bằng tách sớm, cho nên...” Tô Cần thầm sắp xếp lời nói trong lòng, nhưng cuối cùng lời nói ra cũng không dễ chịu là bao.

Lục Tư Hoa nói: “Ông Sơn Thúc, bác Đại Minh, chồng nhà cháu chỉ sợ làm phiền hai người, nhưng cây lớn chìa cành, nhà đồng tách hộ, đây là việc đã có từ xa xưa, chúng cháu cũng không phải nhà đầu tiên, cũng không phải là nhà cuối cùng. Nếu tách hộ, hộ khẩu lại vẫn đặt chung ở bên nhau, nào có đạo lý này. Hai người xem..."

So với Tô Cần, Lục Tư Hoa được đi học nhiều hơn mấy năm, lời nói cũng có sức thuyết phục hơn so với Tô Cần.

Ông Sơn Thúc và bác Đại Minh liếc mắt nhìn nhau một cái, tức khắc bật cười, cười không ngừng khiến cho cả nhà Tô Cần vô cùng hoang mang, mờ mịt.

“Tốt, tốt, tốt!” Ông Sơn Thúc nói liền ba chữ tốt, “Thằng nhóc Cần, cuối cùng cháu cũng trưởng thành, không uổng công bác Đại Minh và ông hy vọng vào cháu. Ông tin tưởng, cháu sẽ sống càng ngày càng tốt. Thư giới thiệu này, ông và bác Đại Minh của cháu đã viết xong từ sáng sớm, cũng chỉ chờ cháu tới đây lấy thôi."

Bác Đại Minh nói: “Bác và ông Sơn Thúc của cháu còn đánh đổ, ngày nào cháu sẽ tới đây lấy thư giới thiệu, hay là sẽ không bao giờ tới. Tiếp tục sống cùng anh em của cháu, cuối cùng nhà không ra nhà"

Tô Cần có chút cảm động, ngoài người nhà của anh ấy, kỳ thật ai cũng đều tràn đầy hy vọng với anh ấy, hy vọng anh ấy có thể mạnh mẽ kiên cường.

Anh ấy càng cảm thấy, trước kia bản thân mình ngu dốt biết bao, khẳng định có rất nhiều người trong thôn lỗi anh ấy ra làm trò cười nhỉ?

Lòng người chính là như vậy, tuy rằng có người xấu, nhưng đồng thời cũng có người tốt, ví dụ như bí thư chi bộ và đại đội trưởng, là những cán bộ tốt, làm anh ấy rất cảm động.

“Đi công xã trấn trên đóng dấu tách hộ khẩu đi, việc này vẫn nên làm nhân lúc còn sớm, miễn cho cành mẹ đẻ cành con” Ông Sơn Thúc nhắc nhở Tô Cần.

Tô Cần cảm ơn, việc này tất nhiên anh ấy biết, việc tách hộ khẩu này, một khi để nhà trên biết chắc chắn không thể tránh khỏi việc bị nói mãi. Đặc biệt là bà nội, chỉ sợ sẽ xé lòng anh ấy ra. Ông nội cũng sẽ không tán thành anh ấy làm như vậy, cho rằng anh ấy muốn thoát khỏi bọn họ, đây là đang từ bỏ bọn họ.

Nhưng anh ấy muốn làm như vậy, mặc kệ nhà trên cũng được, nhà bác cả hay nhà chú Ba cũng thế, tách hộ, vậy thì tất cả chỉ đều là thân thích, cùng ở bên nhau, cũng không có chuyện gì tốt, rất nhiều chuyện cũng không thể nói rõ.

“Vừa hay đưa Vãn Vãn tới bệnh viện nhìn xem." Đắp thuốc hai ngày, nhìn có vẻ đã đỡ hơn nhiều, nhưng Tô Cần vẫn không quá yên tâm.

Tay con gái, vẫn luôn tâm bệnh của anh ấy, khi nào chữa khỏi, tâm bệnh của anh ấy mới không thuốc mà khỏi.

“Ừm, em có cách liên hệ của bác sĩ, ông ấy nói một tuần ông ấy chỉ tới bệnh viện ba ngày, ngày thường đều sẽ ở nhà, chúng ta đi tới nhà ông ấy”. Lục Tư Hoa nói, ông bác sĩ già kia nhìn khá giỏi, lúc ấy còn xem xương hộ Vãn Vãn, nói may mắn không có động chạm đến xương cốt, nếu không dù có trị khỏi cũng sẽ để lại di chứng.

Bọn họ cảm thấy, đi trước tới công xã trấn trên để ký giấy xong sẽ đi khám cho Văn Văn. Bên công xã có quy định thời gian làm việc, đi sớm cũng vô dụng, đi chậm lại có khi người ta không cho làm nữa.

Ba anh em Tô Kiến Quốc, Kiến Binh và Kiến Dân bị Tô Cần cùng Lục Tư Hoa để ở nhà, không cho đi theo bọn họ lên trấn trên. Mấy anh em Kiến Quốc cũng rất muốn đi, Lục Tư Hoa nhìn cậu nhóc một cái, Kiến Quốc lập tức hiểu ngay, đây là đang nói bọn họ ở nhà giữ nhà mà. ở Ngày hôm qua bọn họ mới vừa mua nhiều đồ vật như vậy, nếu mọi người đều rời đi lên trấn trên, ai biết mấy thứ trong nhà này còn có thể giữ được hay không.

Mặc kệ là bà nội Tô hay là Lưu Chiêu Đệ nhà bác Cả, mấy người kia đều có sở thích quen lục túi nhà người khác. Nếu thật sự để cho bọn họ nhìn thấy cái gì tốt, bị cướp đi, có oan cũng không có chỗ tổ.

“Chồng ơi, chờ chúng ta tách hộ khẩu xong, chuyển nhà đi?” Lục Tư Hoa nghĩ ngợi, đột nhiên nói.

Tô Cần ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái: “Vì sao lại nghĩ đến việc chuyển nhà."

Tô Vãn Vãn cũng nhìn về phía Lục Tư Hoa, trong lòng đồng thời cũng đang hỏi, vì sao lại nghĩ đến việc chuyển nhà? Chẳng qua, nói thật, chuyển nhà quả thật rất tốt, rời xa những người như bà nội Tô, nhà bác cả, yên tĩnh hơn rất nhiều, cũng không cần suy xét này suy xét kia, không có nhiều chuyện sốt ruột như vậy.

“Hiện tại dọn ra, chúng ta sống ở đâu?” Không phải anh ấy không nghĩ tới việc như vậy, nhưng nếu dọn ra thì sẽ sống ở đâu.

Anh ấy không thể để vợ và bọn nhỏ đi theo chịu khổ, tuy rằng trong nhà có nhiều chuyện phải lo, nhưng là ít nhất còn có chỗ che mưa chắn gió.

Chẳng sợ phải ở chuồng bò, cũng tốt hơn ở lại bên kia. Lục Tư Hoa gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Tô Cần nói: “Anh không muốn, bên ba mẹ, em không cần đi để ý đến bọn họ, chúng ta làm việc không thẹn với lương tâm là được."

Nhìn thấy Lục Tư Hoa còn có vẻ không như ý nguyện, anh ấy nói, “Anh cũng muốn dọn, nhưng hiện tại nhà ở trong thôn chật em, ngay cả những thanh niên trí thức tới từ thành phố đều phải ở chuồng bò, hơn nữa bởi vì thiếu phòng, đều là nhiều người ở chung một gian. Chúng ta có muốn ở chuồng bò cũng không có."

Lục Tư Hoa gật đầu có chút không quá cam nguyện, nghe Tô Cần nói một tiếng, “Không phải ba có sắp xếp một công việc cho anh sao, không bao lâu nữa là anh có thể đi làm, đến lúc đó nhà chúng ta sẽ dọn vào trấn trên hoặc tới thành phố. Việc nhà cửa, cứ như vậy trước đi, chờ đến về sau chúng ta có tiền thì xây nhà mới, em thấy như thế nào?"

Chẳng sợ trong lòng có uất ức hơn nữa, Lục Tư Hoa cũng đành gật đầu, cảm thấy cũng chỉ có thể làm như vậy.

Hai người vừa đi ra khỏi cửa thôn, nhanh chóng lên đường lớn. Ở đó thường xuyên sẽ có xe chạy về thành phố, rất nhiều người không muốn đi bộ sẽ đứng đợi ở ven đường, muốn ngồi xe, vẫy vẫy tay với mấy cái xe, xe sẽ dừng lại.

Tô Cần và Lục Tư Hoa lại không muốn lãng phí như vậy, một đồng tiền cũng là tiền, bọn họ không muốn tiêu tiền ở những chỗ không cần thiết. Nào có yếu ớt như vậy, đi vài bước cũng không đi được, còn phải ngồi ô tô nữa sao?

Ngay vào lúc bọn họ đi không được bao xa, có một chiếc xe dừng trước cửa thôn rồi đi ra ngoài ngã tư, có một người đàn ông bước từ trên xe xuống.

Người đàn ông nhìn quanh, lau mồ hôi trên mặt, nhấc chân đi về hướng thôn Hạ Hà.

Mặt trời nóng cháy, chiếu nắng khiến da đầu người ta nóng bỏng, nhưng người kia lại vô cùng nóng lòng, cũng rất kích động.

Tô Cần cùng Lục Tư Hoa chỉ nhìn thoáng qua người nọ, cũng không nghĩ nhiều, trên đường lớn sẽ có rất nhiều người xuống xe, cũng sẽ có người đi vào trong thôn, chuyện như vậy rất nhiều, dù sao cũng không phải tìm bọn họ.

Hai người chỉ liếc mắt một cái rồi bỏ qua một bên, vừa nói vừa cười đi lên trấn trên.

Từ thôn Hạ Hà đến công xã của trấn trên cũng không phải rất xa, đi đường chỉ mất nửa giờ, rất tiện.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 58: Chương 58



Đáng tiếc, bọn họ không được may mắn cho lắm, tới công xã, cái nào cần ký cũng đã ký xong, chỉ có mỗi chữ ký của bí thư công xã là không viết được.

“Bí thư của chúng tôi đi ra ngoài làm việc, nếu không hai người ở lại đây chờ một chút?"

Tô Cần và Lục Tư Hoa nào có thời giờ chờ ở đây? Hơn nữa nhân viên công vụ của công xã cũng nói, không biết khi nào bí thư mới về, lỡ như hôm nay không về thì sao? Bọn họ cứ chờ không vậy hả?

“Anh này, hôm nay bí thư có thể trở về không?” Tô Cần do dự hỏi anh ta.

Nhân viên công vụ kia nói: “Bí thư chưa nói lúc nào trở về."

Tô Cần nói: “Chúng tôi có việc gấp cần đi làm, chúng tôi...” Tô Cần giải thích.

Người nọ hiểu được, vì vậy cũng không làm khó, thoải mái nói: "Nếu không thì như vậy, hai người cứ để lại giấy tờ ở đây, chờ lần sau lại đến đóng dấu ký tên?"

Tô Cần cảm thấy như vậy cũng được, để mấy cái này ở đây cũng an toàn, lần sau tới cũng không cần mang theo nhiều đồ vật như vậy.

“Đi xem tay cho con trước đi, chờ xem bệnh xong lại trở về đây xem bí thư đã về hay chưa." Tô Cần kịp thời đánh nhịp.

Vào thời điểm mà người dân ở thôn Hạ Hà cảm thấy buồn chán thật ra cũng rất thích đi buôn chuyện.

Mấy ngày nay đề tài mà người dân trong thôn đang bàn tán say sưa không ngoài chuyện gì khác mà chính là việc nhà Tô Cần tách ra ở riêng.

Thật ra những gia đình khác trong thôn cũng có tình cảnh tách nhau ra ở, dù sao thì cây lớn đều sẽ phải phân nhánh nên một gia đình làm sao có thể không tách ra ở riêng được chứ? Nhưng mà bọn họ thật sự không thể ngờ tới nhà ông nội Tô cũng sẽ tách ra ở riêng.

Hơn nữa người đề xuất ra chuyện ở riêng lại chính là một người trung thực như Tô Cần.

Việc này cũng giống như ném một hòn đá xuống nước để khuấy động ngàn tầng con sóng vậy.

Chuyện này lan truyền khắp thôn Hạ Hà, một thôn làng nhỏ có bản tính chất phác, giản dị.

Trước kia mọi người đồng tình với Tô Cần bao nhiêu thì hiện tại lại đi bán tán bấy nhiêu. Thậm chí còn có một số người đã quên chuyện chuyện anh ấy đã từng bị ép trước kia mà chỉ nhớ rõ chuyện vừa rồi, lúc nói tới còn rất rõ ràng rành mạch say sưa.

Thứ không thiếu nhất chính là người bỏ đá xuống giếng.

Hầu hết bọn họ sẽ đồng tình với kẻ yếu nhưng lại đặt đạo đức lên trên những người bị hại.

Cũng may là Tô Cần và Lục Tư Hoa đều không có ở đây, nếu không bọn họ mà nghe được thì có lẽ sẽ thật sự bị tức điên.

Ba anh em Tô Kiến Quốc cũng không nghe được bởi vì lúc này bọn họ đang ở trong nhà, ai cũng không đi ra ngoài chơi. Bọn họ vẫn chưa quên lời Tô Cần nói với bọn họ phải lo liệu hết mọi chuyện trong nhà, để tránh bị phòng chính bên kia phiên đi.

Từ trước tới nay Tô Kiến Quốc luôn là người hết sức bảo vệ cho gia đình nhỏ, vì tất cả gia đình nhỏ mà cậu nhóc có thể luôn ngồi trong nhà không đi đâu khác. Tuy rằng cậu nhóc cũng không thích luôn ngồi trong nhà, thích đi đây đi đó chơi, thích đào tổ chim thích b.ắ.n bi vậy mà vào giờ phút này lại rất thành thật ở trong phòng, ba người cùng nhau ngồi ở đó chơi đánh bài. Đánh bài theo kiểu tự mình đánh nhưng không tiêu tiền, thuộc kiểu chơi vui vẻ.

Vậy nên bọn họ cũng không biết người bên ngoài đang nói về chuyện nhà bọn họ tách ra ở riêng.

Thật ra vào lúc nhà họ Tô vừa mới tách ra ở riêng cũng đã từng có người nói quá chuyện này nhưng lại bị bí thư chi bộ và đại đội trưởng khiển trách.

Hôm nay vậy mà lại có người nói tiếp.

Bọn họ đều là những người già không cần phải đi đến đội làm việc nên mới rảnh rỗi túm năm tụm ba ngồi dưới gốc cây đa lớn bên con sông nhỏ giữa thôn, vừa phe phẩy cây quạt hóng mát vừa ông một câu tôi một lời trò chuyện.

Ban đầu bọn họ cũng không nói đến chuyện nhà Tô Cần tách nhau ra ở riêng mà mọi người đều đang nói chuyện khác. Cũng không biết từ lúc nào bọn họ lại nói đến chuyện ông nội Tô chủ trì việc tách ra ở riêng của mấy người con trai.

“Không phải ông già đó luôn nói mấy đứa con trai trong nhà chung sống rất hòa thuận cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ tách ở riêng sao?” Một ông lão trong đó nói.

Người này tên Tô Quần, là ba của một người đã từng làm kế toán trước đây. Ông ta có mối quan hệ không đặc biệt tốt lắm với ông nội Tô, ngày thường cũng không ít lần chèn ép lẫn nhau.

Nguyên nhân gây ra ở chỗ, ông nội Tô làm ở trong thôn đã đoạt lấy vị trí kế toán trong tay con trai ông ta. Lúc ấy, con trai của ông Tô Quần là Tô Điền vẫn còn đang nhậm chức vụ kế toán trong thôn. Sau khi Tô Điền tốt nghiệp cấp ba đã rất giỏi về sổ sách kế toán cho nên anh ta đã rất thuận lợi làm vị trí kế toán trong thôn được năm năm.

Nhưng một người giỏi kế toán là thế nhưng lại bị ông nội Tô lập tức PK giáng xuống vào lần bầu cử gần nhất lúc đó.

Có người tung tin vịt nói rằng ông nội Tô giở thủ đoạn không chính đáng, cũng có người nói rằng mọi người cùng cạnh tranh công bằng nên không có gì phải tức giận cả.

Tô Quần vẫn luôn cho rằng là do ông nội Tô dùng thủ đoạn gì đó không chính đáng, ông ta cũng kiên quyết cho rằng mình nhận định đúng. Nếu không vì sao lúc trước con trai của ông ta vẫn đang làm tốt như vậy nhưng vào lúc cuộc tuyển chọn bầu cử sắp sửa diễn ra thì lại bị mắc sai lầm? Vì sao con trai ông ta lại bị người ta cử báo khai man sổ sách, biển thủ i công quỹ trong thôn? Vì sao con trai của ông ta lại bị người ta giam giữ ngay tại chỗ?

Tuy rằng sau này đã lấy lại được sự trong sạch, không phải gian lận kế toán, chỉ là do lúc ấy sơ ý nên đã kế toán sổ sách sai, nhưng vậy thì sao chứ? Vị trí kế toán kia đã bị người khác đoạt vào tay rồi.

“Con cái lớn lên rồi có tách ra ở riêng cũng là chuyện rất bình thường” Một ông lão khác nói.

Gia đình tách ra ở riêng là chuyện hết sức bình thường, dù sao ở trong thôn cũng có rất nhiều những gia đình bắt đầu tách ra ở riêng sau khi con con lớn và lập gia đình, cũng không phải chỉ có một mình nhà ông nội Tô như vậy.

Cũng có những gia đình không tách ra ở riêng mà đợi mãi đến khi người lớn trong nhà qua đời mới bắt đầu tách ra nhưng dù sao cũng rất hiếm. Con cái trưởng thành ai mà không có tư tâm riêng chứ? Có tư tâm thì sẽ muốn đòi ra ở riêng.

Nhưng cũng chính ông nội Tô năm đó vẫn luôn nói trước mặt người khác rằng nhà bọn họ sẽ không bao giờ tách ra ở riêng, mấy đứa con trai nhà ông ấy luôn rất yêu thương nhau, không ai có tư tâm riêng. Cho nên sau khi chuyện nhà ông ấy tách ra ở riêng truyền ra ngoài mới bị bọn họ lên án, bị người bắt lấy nhược điểm.

Mọi người đều rất sợ như vậy, một khi đã nói quá mức sẽ dễ dàng bị người nói ra nói vào, huống chi còn có người đối đầu với ông ấy cũng đang ở đây.

Kể từ khi nhà họ Tô bắt đầu quyết định tách ra là bọn họ thể nào cũng sẽ bị người ta nghị luận, chẳng qua là thản nhiên nghị luận trước mặt người khác hay là lén lút nghị lưng sau lưng mà thôi.

Cái khác nhau nằm ở chỗ một cái thì mất mặt ngay tại chỗ còn một cái khác chính là giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bịt tai tự lừa mình dối người mà thôi.

Có người đề ra chuyện này nên tất nhiên cũng sẽ có những người khác bắt đầu nói theo. Dù sao ông nội Tô cũng không phải chỉ đắc tội với một hai người, tuy rằng ông ấy cũng là người có chút EQ nhưng không có khả năng không để lại chút nhược điểm nào, ông ấy cũng không có khả năng tốt đến mức chưa bao giờ đắc tội với người ta.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 59: Chương 59



Ngoại trừ Tô Quần thì tất nhiên cũng có những người khác không vừa mắt ông ấy.

“Không phải ông ta nói đám con cái của ông ta đều là những đứa hiếu thuận, dù cho là con trưởng hay con út đều không có đứa nào phản bác lại quyết định của ông ta sao, giờ thì thế nào? Người đưa ra đề nghị tách ra ở riêng lại chính là thằng hai người mà ông ta cho là thành thật đáng tin cậy nhất, nghe lời ông ta nhất, vĩnh viễn không có khả năng phản kháng ông ta nhất.” Tô Quần nói lời giễu cợt: “Chính thằng hai người mà ông ta cho rằng đáng tin cậy nhất lại đề nghị tách ra ở riêng, ông ta khoe khoang cái nỗi gì chứ!"

Những người khác cũng im lặng, bọn họ biết hai người này có chút ý kiến với nhau.

“Không phải còn đề ra việc tách ra ở riêng trước khi thằng ba nhà ông ta kết hôn sao? Nhà chúng tôi cũng tách ra ở riêng đấy nhưng cũng phải chờ đến khi tất cả con cái đều thành gia có tài hết rồi. Ông Đạo kia lúc nào cũng thề là cả gia đình sẽ không bao giờ tách ở riêng, thế mà còn chưa đợi đến khi thằng út trong nhà kết hôn thì đã khiến cho người ta cười đến nhăn răng rồi.” Tô Quần lại tiếp tục châm chọc.

Có người im lặng nhưng cũng có đưa ra ý kiến bất đồng: “Lời này không thể nói như vậy được, tôi biết giữa ông với ông Đạo có ý kiến với nhau nhưng cũng đừng nên kéo theo chuyện con cái của ông ấy vào. Mọi người đều nhìn đứa nhỏ Tô Cần này lớn lên, nó là người thế nào chẳng lẽ chúng tôi còn không rõ ràng sao? Nếu như không phải nó bị buộc vào cảnh này thì liệu nó có đòi phải tách ra ở riêng không?"

Tô Quần nói: “Không phải tôi đang trào phúng ông Đạo sao, bức ép một đứa con trai ngoan thành ra như vậy thì ông ta đúng là có năng lực."

“Ta nghe nói chính là do bà vợ của ông Đạo ném đứa con gái của thằng hai vào hang sói nên Tô Cần mới buộc phải nói ra muốn ra ở riêng ngay lúc đó đấy. Ông Đạo còn tưởng rằng ở riêng ra khó nhưng nghe người ta nói lúc ấy sắc mặt Tô Cần thay đổi không giống ngày thường." Lại có người nói.

Quả thật không thiếu người bỏ đá xuống giếng, Tô Quần phi một ngụm: "Vợ của ông ta cũng thật tàn nhẫn, bất cứ ai gặp phải loại chuyện như vậy cũng sẽ phát điên thôi. Đứa nhỏ kia cũng chỉ vừa mới sinh ra không bao lâu mà bà ta cũng có thể tàn nhẫn ra tay như vậy, ném vào hang sói còn tàn nhẫn hơn nhiều so với tự mình b*p ch*t."

Ném vào hang sói sẽ bị bầy sói xé xác ăn thịt, c.h.ế.t không toàn thây, cái này chẳng phải còn tàn nhẫn hơn nhiều so với việc bị bóp c.h.ế.t sao? Ít nhất bóp c.h.ế.t còn có thể được toàn thây, ít nhất ba mẹ còn có thể chôn cất đủ hình hài đứa nhỏ. Nhưng bị ném vào hang sói, bị sói xé xác, không để lại vết tích gì, chỉ sợ đến ngay cả linh hồn cũng không còn, đây chẳng phải là việc nhẫn tâm đến mức tận cùng sao?

Tô Cần không ra tay đánh bà Tô ngay lúc đó chắc có lẽ cũng phải kìm nén lửa giận biết nhường nào và không muốn mang tội danh bất hiếu?

Chuyện này nếu như đổi lại là ai cũng đều sẽ không nhịn nổi.

“Hai vợ chồng nhà ông bà Đạo đó, một người thì đi mắng chửi kết thù chuốc oán với người ta khắp nơi, một người lại âm thầm hãm hại người khác. Bọn họ cho rằng người khác sẽ không biết sao, đúng là không phải thứ gì tốt đẹp.” Tô Quần lại nói một câu.

Có người nói: “Theo như tôi thì Tô Cần làm thế là không đúng, dù cho có như thế nào thì hận ba mẹ mình cũng là sai, cậu ấy..."

Tô Quần chặn họng: “Hận thì làm sao? Đấy là một mạng người, là con của cậu ấy, suýt chút nữa mất đi, nếu như đổi lại là ông thì ông có chịu làm không? Ông có thể vô tư để cho người khác đối xử với ông thế nào cũng được sao, ông có thể để cho người ta gϊếŧ con gái mình mà không hề oán hận vẫn chịu ở chung một nhà được sao?"

Người nọ nói: “Không phải đứa nhỏ này còn chưa c.h.ế.t sao? Vậy thì không phải kẻ thù rồi, đó là mẹ ruột của mình vậy mà chỉ vì một con nhỏ mà làm đến mức này sao? Tô Cần cũng chỉ giả vờ thành thật thôi, vì con cái mà đến ngay cả mẹ mình cũng không cần, cái này không phải là bất hiếu thì gọi là gì?"

Không biết có phải người này có quan hệ tốt với ông nội Tô hay là đang cố ý kéo thêm thù hận cho hai vợ chồng ông nội Tô mà lúc vừa nói như vậy xong đã có rất nhiều người bắt đầu lên tiếng phản bác.

Con người chính là như vậy, lúc trước thì luôn cảm thấy việc Tô Cần muốn ra ở riêng là chuyện áp bức ba mẹ đến bước đường cùng, có hơi quá đáng. Nhưng khi nghe thấy Tô Quần nói đến chuyện suýt chút nữa con gái của anh ấy đã bị sói ăn, lại nói đến chuyện nhẫn tâm của bà Tô thì có rất nhiều người lại đứng về phía ông ta.

Đạo chữ hiếu là chuyện quan trọng, đây cũng là truyền thống của thôn Hạ Hà, không có gì quan trọng hơn so với chữ hiếu.

Trước kia Tô Cần ngu xuẩn, được tất cả người già khen ngợi, dù cho sâu trong nội tâm có lẽ cũng sẽ có người nói anh ấy ngốc, nói anh ấy khờ, nhưng bên ngoài cũng có rất nhiều người nói anh là người hiếu thuận nhất.

Bây giờ Tô Cần buộc phải muốn tách ra ở riêng, dù cho là nguyên nhân gì hay là bị người đời lên án. Nhưng sau khi nghe Tô Quần nói xong thì bọn họ lại cảm thấy việc anh ấy muốn tách ra ở riêng là một việc rất có lý.

Cho dù Tô Quần và ông nội Tô có thù hận với nhau như thế nào nhưng lòng người vẫn biết phân biệt đạo lý công bằng. Con người của Tô Cần thế nào thì mọi người đều biết rất rõ ràng.

“Ông nói bậy!” Một giọng nói vang lên sau lưng mọi người.

Bọn họ quay qua nhìn, lại phát hiện một thiếu niên đang đứng ở phía sau bọn họ với vẻ mặt tức giận.

Thiếu niên với khuôn mặt nhỏ non nớt năm ấy bây giờ đang bạnh ra, đôi mắt đen nhánh đang ấp ủ tia lửa giận.

Đứa nhỏ này mới chỉ bảy tuổi, có xuất thân khiến người ta rất thương cảm, ba cậu ấy đã qua đời từ lúc cậu ấy còn rất nhỏ, vừa dựa vào mẹ goá phụ kiếm công điểm trong đội vừa đồng thời làm những công việc lặt vặt để kiếm sống.

Vì vốn dĩ là con nhà nghèo muốn để giảm bớt gánh nặng trong nhà nên kể từ khi tuổi còn nhỏ cậu ấy sẽ đi lên núi để bắt một số động vật hoang dã về làm đồ ăn.

Về cơ bản, công việc mỗi ngày của cậu ấy đều giống nhau, trong nhà cũng chỉ có cậu ấy và mẹ Trình nên ngày thường ăn cũng ít. Vào những lúc trong đội bận bịu, cậu ấy sẽ cùng mẹ Trình đi xuống làm việc đồng áng. Tuy rằng tuổi tác của cậu ấy còn nhỏ nhưng sức lực lại rất lớn.

Về điểm này cậu ấy cũng giống như ba Trình Nguyên của mình. Trình Nguyên đã từng là một thợ săn có khả năng nhất khắp làng trên xóm dưới, chỉ tiếc số mệnh không được tốt cho lắm. Ngay khi con gái Trình Hiểu Mộng vừa mới sinh ra, trong lúc anh ấy đi lên núi bắt động vật hoang dã thì bị lợn rừng đ.â.m c.h.ế.t không kịp cứu chữa.

Sau này Trình Hiểu Mộng cũng bị bọn buôn người bắt cóc, trong thôn đồn rằng mẹ Trình mệnh khắc chồng khắc con gái.

Cũng chỉ vì lời đồn này mà Trình Kiêu đã từng đánh nhau với bọn nhỏ đã từng nói ra những lời đồn đó trước mặt cậu ấy, đánh đến mức trong miệng toàn là máu.

Ngày thường Trình Kiêu có thể mặc kệ người khác muốn làm gì cũng được, nhưng một khi đã động chạm đến người thân hoặc là người mà cậu ấy quan tâm thì cậu ấy có thể liều mạng với người ta.

Vốn dĩ hôm nay cậu ấy muốn lên núi hái nấm dại, mới vừa xuống núi đã nghe được nhóm mấy ông bà cụ này ngồi ở dưới tán cây trò chuyện về gia đình ông nội Tô, thậm chí có người còn nói đến Tô Cần và cả Vãn Vãn nữa.
 
Back
Top Bottom