Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 30: Chương 30



Tô Kiến Quốc và những người anh khác không ngừng nghiến răng, việc bắt cóc em gái là việc quá nghiêm trọng.

Người em mà họ vất vả mới có được, cứ như thế mà biến mất? Ai đã bắt cóc Vãn Vãn?

Là ai?

“Ba mẹ nhìn xem, anh Kiêu tới rồi!” Tô Kiến Dân đột nhiên chỉ về phía trước mà hô to.

Trong lòng Tô Cầm và Lục Tư Hoa như có linh cảm gì đó, trong lòng như cảm giác được gì đó, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện bóng dáng một thiếu niên đang ôm một đứa bé trong ngực.

“Chú, cháu đưa Vãn Vãn về rồi.” Trong lòng Trình Kiêu là Vãn Vãn đang ngủ say.

“Con tôi, con tôi." Lục Tư Hoa chạy đến ôm Vãn Vãn, nước mắt chảy dài như sông, tất cả đều rơi hết lên mặt Vãn Vãn.

Mất rồi lại tìm thấy, trái tim gần như tan nát của Lục Tư Hoa cuối cùng cũng được chữa lành một chút.

“Trình Kiêu, cám ơn cháu đã giúp chú tìm được Văn Vãn” Tô Cầm không biết nên nói cái gì, chỉ vỗ vỗ bả vai cậu ấy, cảm ơn thằng bé này.

Trình Kiêu chỉ mím môi, không nói gì.

Tô Kiến Quốc nói: "Trình Kiêu, em đã tìm thấy Văn Vãn ở đâu?"

Mọi người đều tìm kiếm như điên, nhưng không ai tìm thấy cô bé, nhưng Trình Kiểu lại tìm thấy cô bé, đây phải nói là một kỳ tích.

Trong lúc mọi người tuyệt vọng, hy vọng lại từ trên trời rơi xuống.

"Là tiếng khóc của Vãn Vãn dẫn em đến đó. Em phát hiện có người bắt cóc Vãn Vãn, vì vậy em theo đuôi người đó, lúc ấy mới có thể kịp thời tìm thấy Văn Vãn." Giọng nói lạnh lùng của Trình Kiêu vang lên trong phòng.

Tô Cầm suýt chút nữa rống lên: "Ai? Là ai muốn bắt cóc con tôi?"

Trình Kiêu đưa mắt về phía đám đông, sau đó rơi trên người bà nội Tô.

Tất cả mọi người theo ánh mắt của cậu ấy nhìn sang, bà nội Tô hoảng sợ hét lớn: "Mày đừng có nói láo, rõ là mày bắt cóc nó, còn dám bảo tao!"

Trình Kiêu mím môi, nhưng đôi mắt cậu ấy dán chặt vào bà ta, bà nội Tô cảm thấy rằng đôi mắt đó giống hệt như một con sói.

"Bà ôm Vãn Vãn ra ngoài bằng cửa sau, sợ Vãn Vãn khóc nên dùng tay bịt lại, ôm em ấy đến sau chân núi, rồi đặt xuống đó." Trình Kiêu gằn từng chữ.

Bà Tô hét lớn: “Mày... mày nói bậy!” Nhưng trong lòng lại hoảng sợ, ánh mắt có chút lập lòe.

Tô Cần và Lục Tư Hoa còn có cái gì không rõ nữa, họ hiểu bà ta quá rõ, chính ánh mắt của bà ta đã phản bội bà ta, bà ta đã làm điều đó!

"Vì sao? Tại sao mẹ lại làm vậy với Vãn Vãn của con? Vãn Vãn không phải là cháu gái của mẹ sao? Chẳng lẽ là do con nhặt con bé về sao? Sao mẹ lại tàn nhẫn như vậy! Con bé còn nhỏ như thế..." Mới tròn trăm ngày a! Cuối cùng Lục Tư Hoa cũng không kiểm soát được mà gào thành tiếng.

Một câu rồi một câu, tựa như đang gào thét, chất vấn, ai ở đây cũng bị thuyết phục và đồng cảm.

Bà nội Tô mím môi, trong lòng cảm thấy bối rối, nhưng vẫn phủ nhận: "Cô thà tin người ngoài còn hơn tin tôi sao?"

Anh em Tô Kiến Quốc oán hận nhìn bà nội Tô, nếu bà ta không phải bà nội của họ, thì họ sẽ tiến lên xé xác bà ta. Phải có trái tim độc ác cỡ nào mới khiến bà ta làm ra chuyện này?

Tô Cần ngồi đó, sắc mặt đỏ bừng, bờ môi run rẩy, giống như đã cùng đường, chỉ muốn liều mạng.

Anh ấy nhớ lại nửa cuộc đời vô dụng của mình, lúc không tìm thấy Vãn Vãn, nghe tiếng khóc tuyệt vọng và đau đớn của Tư Hoa, vẻ mặt bất lực của những đứa trẻ, và sự chửi rủa, giẫm đạp của bà nội Tô hết lần này đến lần khác. Dù anh ấy là đàn ông nhưng lại không thể bảo vệ vợ con của mình.

Anh ấy nhìn chằm chằm bà nội Tô, đột nhiên đứng dậy, dáng vẻ run rẩy không ngừng lập tức khiến ánh sáng trong căn phòng trở nên vô cùng ngột ngạt và tối tăm. Tất cả mọi người đều bị dáng vẻ kích động của Tô Cần làm cho hoảng sợ.

“Con, muốn, tách, hộ!” Từng chữ như được trút ra khỏi cổ họng.

Căn phòng bỗng im bặt.

Mọi người nhìn Tô Cần, hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập, không thể tin được.

Không gian xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ cả tiếng một cây kim rơi.

Ông nội Tô thu ánh mắt lại, không nói chuyện, chỉ hút thuốc.

"Mày dám! Nếu mày dám tách hộ, tao sẽ c.h.ế.t ngay tại chỗ này!" Bà nội Tô hung ác nói, nếu vì một đứa của nợ, tai tinh mà đòi tách hộ, bà ta nhất định sẽ không đồng ý.

Tô Cần nói: “Mẹ c.h.ế.t đi, c.h.ế.t rồi con làm tang cho mẹ!"

Giờ phút này trái tim Tô Cần dường như đã c.h.ế.t hẳn, bà nội Tô khóc lóc, làm loạn, đòi treo cổ cũng trở nên vô dụng trong mắt anh ấy.

Anh ấy sẽ không bị bà ta kiềm hãm và ảnh hưởng nữa.

“Nếu ba không đồng ý, con sẽ gọi bí thư chi bộ là ông Sơn Thúc đến, ủy ban thôn sẽ chủ trì việc tách hộ!” Tô Cần không cho bọn họ có cơ hội để thảo luận.

Ở trong thôn, nếu như con cái muốn tách hộ mà người lớn tuổi không đồng ý, thì ủy ban thôn có thể chủ trì việc tách hộ, nhưng việc tách hộ như vậy sẽ trở thành lời chỉ trích cả đời và trở thành trò cười cho dân làng bàn tán khắp nơi.

Chỉ cần không bị dồn vào tình thế cùng đường tuyệt lộ, thì rất ít người sẽ làm như vậy, không chỉ bị mọi người bêu rếu sau lưng, mà người lớn tuổi cũng sẽ bị mất mặt.

Nhưng vào lúc này, Tô Cần không thèm để ý nữa, anh ấy chỉ muốn tách hộ! Tách khỏi cái nơi ăn thịt người này, mang theo vợ con rời đi, anh ấy chỉ mong sao vợ mình được hạnh phúc, con cái được lớn lên bình an.

Nhìn cô bé đang say ngủ trong vòng tay, lòng anh ấy càng thêm đau. Chính vì sự do dự và lo lắng của anh ấy trước đây mà suýt chút nữa anh ấy đã đánh mất người con gái này.

Anh ấy đã vô dụng cả nửa đời người, giờ phút này anh ấy sẽ không vô dụng nữa, cho dù là mẹ anh ấy có một khóc, hai nháo, ba thắt cổ hay ba anh ấy có dùng những lời nói tha thiết để khuyên, anh ấy cũng sẽ không quan tâm.

Anh ấy chỉ muốn lo cho gia đình nhỏ của mình thật tốt, vợ không còn bị chà đạp, các con trai không cần vì việc không có điều kiện đi học mà phải ở nhà làm việc đồng áng, và anh ấy càng không muốn tương lai của con gái mình sẽ phải trở thành một con ở.

Bà nội Tô ngẩn ra, sau đó khóc lóc thảm thiết, phần do không tin nổi, phần nữa là do kích động vì đứa con trai này đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của bà ta.

Nếu là trước đây, Tô Cầm đã sớm luống cuống mà tiến lên dỗ dành bà ta, nhưng lần này thái độ của anh ấy kiên định đến lạ thường.

Tô Đại Lực nói: “Thằng khốn, mày đây là đang cố ép c.h.ế.t bố mẹ mày đấy!” Nói rồi liền đá vào đùi anh ấy. "Mẹ mày mà chết, thì cả đời mày sẽ phải mang tội bất hiếu, con trai con gái mày cũng sẽ mang tội mà bị ô nhục cả đời!"

Ánh mắt Tô Cần co rụt lại, sau đó thẳng lưng: "Muốn mắng thì cứ việc mắng, tôi nguyện ý cả đời bị mắng, nhưng nhất định phải tách hộ!"

“Đủ rồi!” Ông nội Tô hét lớn một tiếng.

Mọi người nhìn về phía ông nội Tô, lúc này ông ấy đã đặt tẩu thuốc xuống, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Tô Cần: "Thằng Hai, con thật sự muốn tách hộ sao?"

Tô Cần cũng biết ông ấy sẽ nói gì, hoặc đang định thuyết phục điều gì. Trước đây, mỗi lần nhắc đến chuyện tách hộ, ông ấy đều nói vài câu trấn an anh ấy, cuối cùng chuyện tách hộ cũng không giải quyết được gì.

Bây giờ ông nội Tô nói cái gì cũng vô dụng, trong lòng anh ấy chỉ có một ý nghĩ, chính là tách ra khỏi gia đình này. Mặc kệ ông nội Tô có đồng ý hay không, nhà này nhất định phải tách, cho dù có làm loạn tới tận chỗ ủy ban thôi, thì cũng phải tách.

Anh ấy thẳng lưng, bắt gặp cặp mắt có vẻ u ám nhưng rất sắc bén của ông nội Tô, cay đắng nói: "Đúng vậy, con muốn tách hộ!"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 31: Chương 31



Ông nội Tô nghiêm túc nhìn đứa con trai thứ hai của mình, chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này. Đứa con thứ hai của ông ấy, nó là đứa thật thà chất phác, đó là đứa con vô cùng hiếu thảo, sẽ vì một câu nói của ba mẹ mà nhẫn nhục chịu đựng.

Trong gia đình này, thằng ba có thể được đi học từ tiểu học đến trung học và giờ sắp tốt nghiệp, công lao của thằng hai vô cùng lớn. Từ lúc ba tuổi biết đi, nó đã theo hai vợ chồng già ông ấy ra đồng, chưa bao giờ lười biếng. Sau này đất nước giải phóng, theo tiếng gọi của Tổ quốc, nó đi học được mấy năm, là một cậu bé rất thông minh, có thành tích vô cùng tốt.

Khi đó, thằng ba mới sinh ra chưa được bao lâu, vì nhà nghèo nên không có nhiều tiền cho nó đi học, mấy năm sau nó mới biết được vài chữ, thấy đã không tệ rồi, về nhà thì vừa đúng lúc lao động.

Thằng Hai là một tay lao động tốt, sau khi kết hôn con dâu thứ hai cũng là người chịu khó, gia đình hòa thuận tốt đẹp, đây là chuyện tốt.

Giờ đây, thằng Hai đột ngột muốn tách hộ, ông nội Tô chỉ biết đau xót. Ông ấy luôn nói với mọi người rằng gia đình mình rất đoàn kết và sẽ không bao giờ có chuyện phải ly tán, vậy mà giờ đây, chính đứa con thứ thật thà nhất lại đề nghị tách hộ, đó là điều mà ông ấy chưa bao giờ ngờ tới.

Ông ấy vốn nghĩ rằng người đề cập đến chuyện tách hộ chỉ có thể là đứa cả hoặc đứa thứ ba, kết quả đứa cả không đề cập đến, đứa thứ ba cũng vậy, nhưng đứa thứ hai lại nhắc tới.

Thở dài trong lòng, ông nội Tô cảm thấy rất khó chịu, thậm chí có chút đau xót.

Đứa con trai thứ hai của ông ấy, cuối cùng cũng phải tách xa.

"Thằng hai à, không phải ba không muốn tách hộ cho con, nhưng sau khi tách hộ sẽ rất vất vả, em ba con sắp có việc làm, về sau có thể bổ sung thêm chi phí trong nhà. Nếu giờ con tách ra riêng, cuộc sống sau này sẽ không dễ dàng” Lời nói thấm thía, ông nội Tô bắt đầu khuyên nhủ Tô Cần.

Trước đây, Lục Tư Hoa cũng không nghĩ đến việc tách hộ, nhưng sau những gì xảy ra với Vãn Vãn, cô ấy không còn muốn sống trong gia đình ăn thịt người như này nữa. Dù cho có c.h.ế.t đói vì nghèo, cô ấy cũng bằng lòng.

Cô ấy lo lắng chồng mình sẽ bị lời của ông nội Tô thuyết phục, tim vọt lên đến tận cổ họng.

Tô Kiến Quốc cũng nhìn về phía Tô Cần, cậu nhóc sợ ba mình sẽ lại nhượng bộ, chuyện như vậy xảy ra nhiều lắm rồi. Mỗi lần ba có ý định tách hộ, thì ngay lập tức sẽ bị ông nội dìm xuống.

Gia đình như vậy, cậu nhóc không muốn ở lại dù chỉ một phút, vừa rồi bà nội đã ném Vãn Vãn rồi rời đi. Trình Kiêu nói là bị bỏ lại ở phía sau núi, nhưng phía sau núi có rất nhiều dã thú, lợn rừng rồi sói, đều có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Không thể tưởng tượng nổi, nếu em gái cậu nhóc bị sói tha đi thì sao?

Tô Kiến Quốc không khỏi rùng mình, khi nhìn lại bà nội Tô, ánh mắt cậu nhóc tràn đầy uất hận.

Cậu nhóc luôn biết bà nội bất công, nhưng bà ta dám làm lơ tính mạng của một đứa trẻ, chuyện này sao có thể tha thứ cho được?

Lúc này Tô Vãn Vãn đã ngủ say, cô bé không biết rằng trong nhà đã vì cô bé mà cãi vã ầm ĩ, ngay cả ba Tô lương thiện cũng kiên định muốn thoát khỏi sự khống chế của đại gia đình này.

"Dù có khổ đến đâu, con cũng nguyện ý, những ngày hưởng phúc đó để lại cho ba mẹ, anh cả và chú ba. Con ra ở riêng một mình, và con sẵn sàng gánh chịu mọi thứ sau khi tách hộ." Tô Cần kiên định nói.

Ông nội Tô thở dài, xem ra gia đình này thực sự phải tách ra rồi. Con trai lớn rồi, sau này muốn tụ họp lại một chỗ cũng sẽ không dễ dàng. Thằng Hai có ý nghĩ như vậy, sợ rằng thằng Cả cũng có ý nghĩ tương tự?

Thôi, vậy tách ra đi, nếu lòng đã muốn rời, nếu cố tình buộc lại với nhau, cũng chẳng khác gì những đám cát rời rạc.

"Thằng hai, nếu như mày dám tách khỏi gia đình này, thì tao sẽ c.h.ế.t trước, nói cho mọi người biết là mày đã bức c.h.ế.t tao!" Bà nội Tô nghiến răng nghiến lợi uy hϊếp anh ấy.

Trái tim của Tô Cần vốn đã lạnh giá, những lời nói này của bà nội Tô lại càng khiến trái tim anh ấy chìm xuống vực thẳm, anh ấy đã không thể vực dậy được nữa. Anh ấy hít một hơi sâu: "Đi kiện đi, tốt nhất là nói cho chính phủ biết mẹ đã mưu tính sát hại cháu gái ruột của mẹ!"

Bà nội Tô há hốc mồm, người hung tợn đang nói chuyện trước mặt bà ta là đứa con trai thứ lương thiện của bà ta, luôn mặc để cho bà ta đánh mắng hay sao? Trái tim bà ta chợt rối bời, bà ta cảm thấy dường như mọi thứ đang đi chệch khỏi dự tính của bà ta, chúng đã phát triển theo chiều hướng xấu đi.

"Thằng khốn khϊếp, tao gϊết cháu gái ruột của tao khi nào? Mày nghe người ta nói nhảm, tên họ Trình kia là cái thá gì chứ? Mày tin lời nói của thằng nhỏ nhà họ Trình kia sao? Trong mắt mày, mẹ mày rốt cuộc là loại người gì?" Bà nội Tô không nằm dưới đất kêu gào mà chỉ rưng rưng nước mắt nhìn anh ấy.

Tô Cần im lặng không nói gì, đôi môi mím chặt, bàn tay siết chặt vào nhau, tất cả các cơ bắp trên cơ thể anh ấy đều đang run rẩy.

"Mẹ, mẹ nói chuyện này là do thằng nhỏ Trình Kiêu gây ra, vậy mẹ nói cho con biết, làm sao thằng bé có thể lẻn vào nhà con? Cả ngày con không hề trông thấy thằng bé, con vẫn luôn ở trong nhà, vừa đi giải khuây một lúc, lúc quay lại con của con đã biến mất, nói cho con biết đi, rằng thằng bé luôn nhìn chằm chằm vào nhà con hay sao?" Lục Tư Hoa hỏi bà ta.

Lục Tư Hoa cố kìm nén cơn giận trong lòng mà hỏi bà nội Tô những lời này. Cô ấy không ngờ rằng lúc này rồi mà mẹ chồng vẫn còn ngụy biện.

Giữa bà nội Tô và Trình Kiêu, cô ấy sẽ chọn tin tưởng Trình Kiêu. Tuy Trình Kiêu còn nhỏ nhưng là con nhà nghèo, từ lâu đã phải gánh vác gia đình, từ bé đã biết lên núi săn thú rừng để phụ giúp gia đình. Về phần bà nội Tô, ai mà không biết bà ta không thích Vãn Vãn, hận không thể làm Vãn Vãn tự đi tìm chết?

Bà nội Tô bĩu môi: "Ai mà biết được nó đến nhà mày như nào, rốt cuộc mày có ý gì? Tao là bà nội của con bé, sao tao có thể làm ra chuyện như thế được, nó nói cái gì là mày liền tin cái đó hả? Tao có còn là mẹ của chúng mày không thể!"

Mọi người đều hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngoại trừ nhà con trai thứ Hai, không ai dám dễ dàng nghi ngờ bà ta.

Trình Kiêu làm như người bà nội Tô nhắc đến không phải là cậu ấy, không phản bác lại, chỉ nhìn chằm chằm vào Vãn Vãn đang nằm trong phòng Lục Tư Hoa, cuối cùng mím chặt môi nói một lời: “Vãn Vãn sợ hãi, suýt chút nữa thì bị sói ăn thịt, tay vẫn còn nắm chặt góc áo."

Cậu ấy dường như không đáp lại lời phản bác của bà nội Tô, mà thì thầm lẩm bẩm về tình cảnh của Văn Vãn, nhưng mỗi từ đều khiến mọi người phải há hốc mồm.

Vãn Vãn suýt bị sói ăn thịt, nếu Trình Kiêu không xuất hiện kịp thời thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Không cần nghĩ cũng biết Vãn Vãn sẽ trở thành thức ăn cho sói.

Lục Tư Hoa mở quấn tã của Vãn Vãn ra, cô ấy thấy rằng cô bé đang nắm mấy sợi vải trong tay. Xương bàn tay của đứa trẻ mềm nhũn, các ngón tay khi nắm mấy sợi vải ấy có chút biến dạng, có thể tưởng tượng được đêm đó Vãn Vãn đã dùng sức ra sao.

Những sợi vải ấy, ai tinh mắt cũng thấy rõ, là được kéo xuống từ trên người bà nội Tô. Lúc này, ánh mắt của mọi người nhìn bà nội Tô đều thay đổi, ngay cả nhà bác cả cũng sững sờ há hốc mồm nhìn bà ta, bà ta thật sự đã bỏ đứa trẻ vào chỗ của bầy sói hay sao?

Thật tàn nhẫn, tại sao lại có thể làm ra được việc như vậy.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 32: Chương 32



Lục Tư Hoa nhìn những thứ này, nước mắt cô ấy điên cuồng chảy xuống, nhưng ánh mắt nhìn bà ta lại tràn đầy sự thù hận.

"Bọn mày, bọn mày..." Bà nội Tô giận đến mức cả người phát run.

Nỗi đau trong mắt Tô Cần thêm sâu, giống như một con thú bị mắc kẹt đến tuyệt vọng. Anh ấy nghiến răng nghiến lợi, toàn thân run rẩy, nhìn về phía ông nội Tô. Anh ấy cũng không thèm nhìn bà nội Tô dù chỉ một cái, tại anh ấy biết quá rõ bà ta sẽ ngụy biện như thế nào.

Nhưng anh ấy lại phải thất vọng, ầm ĩ như vậy, tình cảnh cũng nghiêm trọng như vậy, mà ông nội Tô vẫn là giữ im lặng, chỉ hút điếu thuốc “phù” khói tại chỗ.

Tô Cần cảm thấy toàn thân hoang mang, trong miệng vô cùng chua xót, lẽ ra anh ấy nên nghĩ tới sẽ như thế này rồi mà nhỉ? Không nên đặt hy vọng vào ông ấy, anh ấy quay người, run rẩy đến mức suýt ngã xuống đất, bước ra khỏi cửa.

“Thằng hai, con muốn đi đâu?” Nãy giờ ông ấy vẫn luôn trầm mặc, cuối cùng cũng lên tiếng.

Tô Cần không dừng bước “Con sẽ đến chỗ của ông Sơn Thúc"

Ông Sơn Thúc là bí thư chi bộ của thôn Hạ Hà.

Ông nội Tô hét lên: "Quay lại!"

Tô Cần dừng lại, nhưng không quay đầu: "Ba, tách hộ là điều cần thiết. Nếu ba không muốn tách hộ, con sẽ đến ủy ban thôn và nhờ ông Sơn Thúc và bác Đại Minh chủ trì sự việc!"

Sự kiên định của Tô Cần khiến nhà anh ấy rất vui, nhưng lại khiến nhà con trai thứ ba và nhà con trai cả hoảng sợ không nói nên lời.

Chẳng những ông bà Tô không đồng ý mà ngay cả vợ chồng nhà con trai cả cũng không đồng ý tách hộ. Thằng hai chịu khó chăm làm, về cơ bản công việc trong nhà không làm khó được anh ấy, anh ấy cũng là người có nhiều điểm công nhất trong đội sản xuất. Mỗi lần trong nhà được chia lương thực, có một nửa là từ nhà con trai thứ hai mà ra.

Nhà con trai thứ hai không chỉ một mình Tô Cần có thể làm việc, mà ngay cả Kiến Quốc, Kiến Binh và thậm chí cả Kiến Dân cũng có thể làm việc đồng áng, chưa kể tới Lục Tư Hoa, người đứng đầu các công việc từ trong ra ngoài. Tách hộ nhà thằng hai ra sẽ không có lợi cho nhà thằng Cả, mất nhiều hơn được.

Tô Đại Lực và Lưu Chiêu Đệ nhìn nhau, Tô Đại Lực bước tới giữ c.h.ặ.t t.a.y Tô Cần, nói: "Chú hai, hãy nghe anh, đừng gây rắc rối cho ba mẹ nữa, đừng làm họ tức giận. Có lẽ là mẹ sai rồi. Nhưng nhất định là mẹ không có ác ý. Mẹ cũng là vì nghĩ cho chú, sao chú có thể vì một con bé mà hận mẹ chứ? Mẹ sinh ra chú có dễ dàng gì đâu? Bà ấy mang thai chú chín tháng mười ngày, sao chú lại nỡ hận bà ấy?"

Bà cụ Tô cũng khóc thút thít, khiến Tô Cần thấy khó chịu.

Trước đây khi thấy mẹ khóc, anh ấy sẽ cảm thấy đau lòng, sẽ tiến đến khuyên dỗ bà ta, nhưng giờ thấy bà ta khóc, lòng anh ấy đau, nhưng là đau cho chính mình. Anh ấy ước gì có thể tự tát cho mình vài cái, lúc ấy anh ấy đúng là ngu dốt đến đáng thương.

Đã bao nhiêu lần mẹ lừa anh ấy bằng cách khóc lóc, gây rối rồi đòi treo cổ tự tử? Mềm lòng hết lần này đến lần khác, nhưng kết quả nhận lại là gì?

Anh ấy không quay đầu lại, anh ấy không muốn nhìn thấy nước mắt trên mặt mẹ, càng không muốn mình lại mềm lòng trước những giọt nước mắt ấy.

Mái ấm bé nhỏ của anh ấy vẫn chờ đợi sự che chở của anh ấy.

Như thể toàn bộ sức lực trong cơ thể đã bị rút cạn, anh ấy khựng lại, thân thể lắc lư một hồi rồi bước ra ngoài.

"Đại Lực, lôi em con quay lại mau!" Ông nội Tô nói.

Tô Đại Lực vội lỗi Tô Cần lại, nhưng Tô Cần đứng đó như thể bị đinh đóng trên mặt đất, bất kể anh ta kéo như thế nào cũng kéo không nổi. Dáng người Tô Cần vạm vỡ, còn Đại Lực lại nhỏ con, kéo một lúc cũng không thấy nhúc nhích.

Ông nội Tô lại thở ra hai hơi thuốc, ông ấy biết rằng việc tách hộ là điều không thể tránh khỏi. Thằng hai này, cái gì cũng tốt, nhưng tính tình lại bướng bỉnh. Trước đây cái gì nó cũng nghe theo bọn họ, bướng bình một chút cũng tốt, nhưng bây giờ muốn tách hộ, tính tình ngang ngạnh như vậy cũng rất đau đầu.

“Con quay lại ngồi đi, ba đã nói là không đồng ý đâu?” Ông nội Tô đột nhiên nói.

Bà nội Tô sửng sốt: “Ông nó!” Bà ta không ngờ ông ấy sẽ đồng ý cho tách hộ? Làm sao có thể! Bà ta quá rõ tính tình của ông ấy, ông ấy là người phản đối việc tách hộ gay gắt nhất.

Ông nội Tô hung hăng trừng mắt nhìn bà nội Tô: "Câm miệng!"

Những lời của ông nội Tô khiến nhà con cả ngạc nhiên, cũng khiến nhà con thứ hai nghi ngờ.

Ôm đứa nhỏ trong lòng, Lục Tư Hoa ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn ông nội Tô, ông ấy đồng ý sao?

Trên mặt Kiến Quốc, Kiến Binh hiện lên sự vui mừng, dù sao hai đứa cũng còn nhỏ, dù có thông minh, nhưng cũng không nghĩ được quá nhiều. Kiến Dân thì còn quá nhỏ nên không hiểu được những điều này, nét mặt ngây thơ.

Tô Cần khẽ nhíu mày, anh ấy không thể tin rằng ba lại đồng ý? Anh ấy không nghe lầm chứ?

"Đại Lực, con đi ra huyện, tìm thằng ba, rồi cùng bàn bạc chuyện tách hộ."

Tô Đại Lực run run môi: "Ba, con không muốn tách, con sẽ luôn hiếu thuận với ba mẹ, sẽ không làm người bất hiếu chỉ muốn tốt cho bản thân" Anh ta trừng mắt nhìn Tô Cần một cách khó chịu.

Những gì thằng cả nói khiến ông nội Tô cảm thấy yên tâm, thằng cả là một đứa bé ngoan, tuy trong cuộc sống hàng ngày có chút lười biếng, lại không giỏi chu toàn việc nhà, nhưng rất hiếu thuận với hai vợ chồng già.

"Kiến Hoành, cháu đi đi, đi lên thành phố gọi chú ba của cháu về." Ông nội Tô lên tiếng.

Tô Kiến Quốc nói: "Ông, cháu cũng đi, cháu biết chú ba ở đâu."

"Đi, đi mau rồi về, bà nó, đưa cho Kiến Quốc Kiến Hoành một ít tiền." Trên đường đi lên thành phố không có người lớn đi theo, có tiền bên người, tuỳ cơ ứng biến.

Bà nội Tô không muốn đưa, nhưng thấy ánh mắt ông nội Tô giận dữ trừng mắt nhìn bà ta, bà ta chỉ có thể móc tiền ra, nhưng chỉ đưa cho Kiến Hoành chứ không đưa cho Kiến Quốc.

Tô Kiến Quốc bĩu môi, nhưng cũng không nói gì.

Trò hề này đã nằm ngoài tầm kiểm soát. Ông nội Tô hút một điếu thuốc, nhưng tim ông ấy như bị xé thành từng mảnh. Nhìn thấy từng thành viên gia đình thằng Hai rời khỏi nhà trên mà không quay đầu nhìn lại, lúc này, ông nội Tô cảm thấy rất đau lòng.

Những điều tốt đẹp mà ông ấy hằng hy vọng đã không còn nữa, giờ đây chỉ còn lại sự chia năm xẻ bảy của những thành viên trong gia đình. Mà tất cả những điều này đều là do bà vợ ngu ngốc của ông ấy gây ra. Lúc này ông ấy trông bà nội Tô chẳng khác gì một đứa ngu, con đàn bà này đúng là hết thuốc chữa.

Ông ấy vất vả lắm mới sưởi ấm được trái tim của thằng hai, nhưng lại bị bà ta làm tổn thương lần nữa.

Tại sao bà ta cứ thích làm ầm ĩ cả lên? Nếu bà ta không làm ầm lên thì bà ta không chịu nổi sao? Ông ấy cho rằng dù có náo loạn, thì thằng Hai vẫn sẽ gắn bó với ngôi nhà này, nhưng giờ đây ông ấy lại sắp mất con hoàn toàn.

“Con đàn bà ngu xuẩn, ai kêu bà làm ra cái chuyện ngu xuẩn ném cháu đi thế hả?” Ông nội Tô giơ điếu thuốc lên, như muốn đập vào mặt bà nội Tô.

Bà nội Tô rụt cổ lại, bà ta chưa từng thấy ông ấy tức giận như vậy, trong mắt như muốn bốc hỏa, bà ta ủ rũ nói: “Sao ông cũng cho rằng chuyện đó là do tôi làm?"

Ông nội Tô nói: "Không phải bà thì còn ai? Bà tưởng thằng hai không đoán ra được chắc? Cho dù thằng bé nhà họ Trình kia không đứng lên, thì nó cũng sẽ nghĩ tới bà. Chuyện tốt thì bà không làm, toàn đi làm mấy việc xấu xa này. Bà...!" Ông ấy tức đến đau ngực.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 33: Chương 33



"Tôi chỉ nghĩ con nha đầu kia không phải là đứa may mắn, nếu như chúng ta vứt nó đi thì nó sẽ không gây hại đến nhà họ Tô chúng ta nữa, sao tôi biết rằng thằng Hai sẽ liều mạng đến thế.” Đây là do bà ta sơ sót. Sớm biết vậy đã bóp c.h.ế.t nó rồi.

"Tôi là mẹ nó, nó vì đứa trẻ kia, mà muốn rũ bỏ ruột thịt, đây là đại bất hiếu, là hỗn láo!" Bà nội Tô nhịn không được lại mắng.

Ông nội Tô giận quá không muốn nói gì.

"Mặc dù vậy, ông cũng không nên cho tách! Ông không biết thằng ba còn muốn..." Nghĩ đến đây, trái tim của bà Tô đau nhói.

Nhà trên đang nói chuyện này, nhà con trai thứ hai cũng đang nói chuyện này, chuyện tách hộ giống như một tảng đá đè nặng lên lòng mọi người, khi nào tách ra, thì tảng đá này mới có thể được buông xuống.

Căn phòng yên tĩnh hơn nhiều, không khí trong nhà con trai thứ hai đang rất áp lực.

Tô Cần ôm lấy Vãn Vãn, cảm giác mất đi rồi lại tìm được khiến trái tim anh ấy như từ địa ngục quay về thiên đường vậy.

Lục Tư Hoa vẫn khóc, những giọt nước mắt rơi xuống như những đồng tiền vô giá, khiến Tô Cần vốn khó chịu lại càng đau lòng hơn.

Anh ấy ôm vợ, không ngừng nói: "Tư Hoa, anh xin lỗi, là anh vô dụng. Là anh đã khiến em phải chịu khổ suốt những năm qua.

Lúc cầu hôn, anh ấy đã hứa với Tư Hoa rằng sẽ cho cô ấy có một cuộc sống tốt đẹp. Điều kiện của nhà họ Lục tốt hơn nhà họ Tô, lúc Tư Hoa cưới anh ấy, dì cả cũng đã đi lấy chồng, phiếu lương thực, phiế vải và các thứ phiếu khác, nếu có thể gửi được là dì ấy gửi hết về nhà. Chồng dì cả là cô nhi, từ nhỏ đã được ba vợ nuôi dưỡng, gần như là con ruột. Tư Hoa từ nhỏ đã không phải chịu nhiều khổ cực, nhà họ Lục rất biết nuôi dạy con cái, người nào cũng được nuôi dạy khá tốt, nhưng kể từ khi gả cho anh ấy, cô ấy đã phải chịu khổ rất nhiều.

Trước kia anh ấy cảm thấy, không tách hộ cũng khá tốt, mẹ anh ấy tuy hay nói xấu nhưng cũng không hà khắc với nhà anh ấy. Kể từ khi Vãn Vãn được sinh ra, mọi thứ đã thay đổi, mẹ anh ấy dường như có ác cảm với Vãn Vãn, anh ấy rất muốn hỏi bà ta, Vãn Vãn cũng là cháu gái của bà ta, sao bà ta lại đối xử khác biệt như vậy?

Chuyện hôm nay xảy ra, anh ấy không muốn hỏi nữa, thiên vị chính là thiên vị, có hỏi thì cũng làm được gì?

Bà ta có thể bắt cóc Vãn Vãn rồi bỏ đứa trẻ vào trong bầy sói, điều này có gì khác với gϊếŧ người.

Mặc dù ở nông thôn xảy ra khá nhiều trường hợp dìm hết bé gái, lúc đó anh ấy khá đồng cảm, tuy nhà họ Tô làm nhiều chuyện bất công nhưng mẹ anh ấy chưa bao giờ nghĩ tới chuyện dìm c.h.ế.t cháu gái. Anh cả sinh được nhiều con gái như vậy, dù không được mẹ cưng chiều nhưng chúng vẫn bình an vô sự mà lớn lên.

Tại sao đến lượt Vãn Vãn nhà anh ấy lại có sự khác biệt như thế?

Quên đi, giờ ngẫm lại chuyện đó thì có ích gì? Sau khi tách hộ, ít dính líu chắc sẽ không sao. Vãn Vãn của anh ấy sẽ là người con gái hạnh phúc nhất thế gian, có anh ấy, Tư Hoa, có anh em Kiến Quốc yêu thương, thế là đủ rồi.

"Không phải lỗi của anh, là số của chúng ta không tốt.." Lục Tư Hoa là người cảm nhận rõ nhất sự bất lực của ông xã, chuyện này không thể trách anh ấy được. Lòng hiếu thảo của anh ấy đối với người lớn không có gì sai, nhưng...

Cô ấy ôm anh ấy: “Bây giờ không sao rồi, chúng ta sẽ không phải khổ sở như này nữa, sau khi tách hộ, chúng ta sẽ sống thật tốt. Chúng ta vẫn còn có Kiến Quốc, Kiến Binh, Kiến Dân và cả Vãn Vãn nữa. Chúng ta nhất định sẽ sống tốt."

Tô Cần nói: "Không phải số của anh không tốt, mà là anh... không biết cố gắng"

Vợ anh ấy an ủi anh ấy, anh ấy cảm động, nhưng tất cả những điều này không thể quy cho số phận, là do anh ấy không biết cố gắng. Kiến Quốc nói đúng, là do anh ấy quá hiếu thảo.

Anh ấy luôn đứng về phía ba mẹ mình trong mọi việc, anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến vợ con mình sẽ ra sao, hay gia đình nhỏ này sẽ ra sao. Vãn Vãn được sinh ra, đứa trẻ vừa mở mắt đã phải chịu sự đối xử bất công như vậy, tất cả đều do người ba là anh ấy.

Anh ấy bất tài, nếu anh ấy có năng lực thì sao có thể để cho vợ con mình phải chịu khổ như này?

Vãn Vãn của anh ấy, thiếu chút nữa... thiếu chút nữa...

Khi nghĩ đến viễn cảnh đó có thể xảy ra, trái tim anh ấy đau nhói, anh ấy tự trách mình không thôi.

Lục Tư Hoa mạnh mẽ ôm lấy Tô Cần, nước mắt giàn giụa trên mặt: “Đừng nói như vậy, ông xã, anh đã làm rất tốt rồi. Chúng ta sẽ tự do, chỉ cần tách ra riêng, sống kiểu gì cũng được. Tương lai thế nào, là do chúng ta"

Chỉ cần có thể tách hộ, tất cả gian khổ trước đó đều đáng giá.

Cô ấy nhìn đứa con gái đang nằm trong vòng tay của anh ấy, nước mắt rơi nhiều hơn, Vãn Vãn của cô ấy...

Nhìn thấy ba mẹ ôm nhau khóc, Tô Kiến Binh cảm thấy rất khó chịu. Nếu không phải tuổi tác chênh lệch, cậu nhóc rất muốn đi chất vấn bà nội, nhưng có rất nhiều chuyện cậu nhóc không thể làm. Cơn bộc phát của ba cậu nhóc có thể nói là cơn bộc phát đã bị kìm nén bấy lâu nay, nếu giờ cậu nhóc đi chất vấn bà nội thì ba mẹ sẽ bị liên lụy, sau cùng việc tách hộ sẽ không thành, vậy thì cái được không bù đắp đủ cái mất.

Cậu nhóc liếc nhìn về hướng phòng trên, bên cạnh còn có tiếng nói chuyện, cậu nhóc nghe được tiếng ông bà nội đang cãi nhau, khóe miệng giãn ra, tách hộ là do ông nội đồng ý. Việc này có thể bị thay đổi một lần nữa không?

“Ba, mẹ, nếu cuối cùng ông nội không đồng ý cho chúng ta ra ở riêng thì sao?” Tô Kiến Binh cảm thấy khả năng này cũng không phải không có khả năng xảy ra.

Tô Cần sửng sốt: “Có lẽ không đâu. Nếu ông ấy đã đồng ý cho tách hộ, sau khi đồng ý thì sẽ không rút lời, con yên tâm đi”.

Ba là người để ý tới mặt mũi, chuyện đã quyết định thì sẽ không dễ dàng rút lại, nếu là mẹ thì khả năng ấy sẽ cao hơn.

Lục Tư Hoa cũng nói: "Ông nội của con sẽ không làm điều đó đâu, đừng lo"

Lúc này Tô Quốc Binh mới thở phào nhẹ nhõm, nếu chuyện tách hộ không thành thì sẽ đau lòng biết bao? Em gái suýt chút nữa bị bà nội hại chết, nếu như không thể tách hộ, cậu ấy thực sự sẽ phát điên mất.

“Bà nội và ông nội đang cãi nhau.” Tô Kiến Binh chỉ ra bên ngoài nói.

Tô Cần nói: “Cứ để họ cãi nhau đi, chuyện tách hộ là chuyện lớn, mẹ nhất định sẽ làm ầm lên, nhưng chuyện tách hộ đã được xác định chắc chắn, vậy không thể thay đổi."

Nếu là trước đây, anh ấy sẽ lo lắng không biết phòng trên xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ anh ấy xem như đã hiểu, họ làm ra những chuyện này chỉ để cho anh ấy thấy mà thôi. Để anh ấy hoảng sợ, sau đó lên phòng trên nói lời tốt đẹp, nhân tiện hủy bỏ chuyện tách hộ trước mặt bọn họ?

Nhưng làm vậy có ích gì không? Chắc chắn là không, anh ấy quá hiểu tính tình của mẹ.

Từ giờ trở đi, anh ấy phải nghĩ đến gia đình nhỏ của mình, không quan tâm đến việc của đại gia đình nữa. Hiếu thảo vẫn cần, anh ấy sẽ không bỏ qua chuyện đó, còn những thứ khác, anh ấy sẽ không để bị lợi dụng nữa.

Kiến Quốc từng nói rất đúng, lòng hiếu thảo cũng nên có giới hạn, không phải dùng hạnh phúc của một gia đình nhỏ để lấp đầy hố sâu không đáy đó, đánh đổi nhiều quá cũng chẳng phải là điều tốt. Nếu không, sao Vãn Vãn lại thiếu chút nữa c.h.ế.t trong miệng sói?

"Ông xã, sau khi tách hộ xong, chúng ta phải đến nhà họ Trình để cảm ơn Kiêu Kiêu." Lục Tư Hoa nghĩ đến Trình Kiêu, nếu không nhờ đứa trẻ này bế Văn Vãn về, thì có lẽ bây giờ Vãn Vãn đã bị đàn sói hoang ăn thịt từ lâu.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 34: Chương 34



Tô Cần gật đầu: "Anh cũng nghĩ vậy, đáng tiếc bây giờ chúng ta ngay cả một món đồ cũng không có, không biết sau khi tách ra thì sẽ có bao nhiêu thứ, chờ chúng ta tích góp được chút ít rồi đi." Trong túi ngay cả một xu tiền cũng không có, lương thực lại càng không, không có bất cứ cái gì cả.

Tô Kiến Binh nói: "Ba và mẹ không cần phải lo lắng, ân tình này con và anh sẽ báo đáp, sau này chúng con đến nhà họ Trình giúp Trình Kiêu là được rồi"

Trình Kiêu, người được gia đình nhà Tô Cần nhớ thương, giờ đã quay về nhà họ Trình.

Mẹ Trình đang lấy nước giặt quần áo trong sân, thấy cậu ấy về, thuận miệng hỏi: “Đã tìm thấy Vãn Vãn chưa?"

"Tìm được rồi." Trình Kiêu nói: "Con đã đưa em ấy về." Sau cùng, cậu ấy cũng không nói với mẹ rằng cậu ấy đã giành lại cô bé từ trong bầy sói.

Cậu ấy sợ nói ra mẹ sẽ lo lắng. Trong nhà chỉ còn hai mẹ con, ba cậu mất từ sớm, em gái cũng đi lạc, nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì, mẹ cậu ấy nhất định sẽ điên mất.

Cậu ấy nhớ lại cảnh tượng khi cậu ấy theo bà nội Tô lên sau núi, lúc đó cậu ấy không nghĩ gì nhiều, việc mất em gái là nỗi đau muôn thuở của cậu ấy, nên khi cậu ấy nhìn thấy em gái của Kiến Binh bị bà nội Tô ôm ra ngoài vứt đi, cậu ấy không muốn gia đình chú Hai phải mất đi Vãn Vãn, cậu ấy không muốn Kiến Binh phải chịu nỗi đau mất em gái giống như cậu ấy.

Nói đến cũng kỳ lạ, những con sói hoang hung tàn kia không cắn cô bé mà ngược lại giống như đang bảo vệ cô bé. Lúc cậu ấy đi qua, mới có thể thành công cướp lại cô bé từ miệng chúng nó, thay vì nói là cướp, trông bầy sói giống như tự động đưa cô bé cho cậu ấy thì đúng hơn.

Khi đó, cậu ấy cũng sợ bầy sói sẽ tấn công mình, nhưng điều kỳ lạ là hai con sói đã bỏ đi mà không thèm nhìn cậu ấy.

Gặp đại nạn không chết, ắt sẽ có hạnh phúc đến cuối đời, chắc chắn Vãn Vãn là người có phúc khí. Trình Kiêu nghĩ trong lòng.

Nghĩ tới cô bé mềm mại nhỏ nhắn kia, cậu ấy liền cầm cái bẫy, quyết định lên núi đặt bẫy.

Kiến Quốc và Kiến Hoành đã vào thành phố một thời gian dài mà vẫn chưa thấy họ quay lại, nhà chú hai đang chờ tách hộ, mà nhà bác cả cũng đang thảo luận về vấn đề đó.

Lưu Chiêu Đệ nói: "Ông xã, chúng ta không thể tách hộ được"

Tô Đại Lực nhìn cô ta, cô ta muốn nói ra chủ ý của mình cho anh ta nghe, nhưng anh ta không quan tâm có tách hộ hay không, tách hộ có cái lợi, không tách cũng có cái lợi. Bây giờ chú hai cứ khăng khăng muốn tách ra, thì nhà bọn họ chắc chắn cũng phải thế, ông nội Tô đã cho gọi chú ba trở về, chẳng lẽ gia đình này còn không tách được chắc?

Nếu khuyên được chú hai thì sẽ không phải tách hộ.

Lưu Chiêu Đệ nói: "Ông xã, anh ngốc quá a, bây giờ người có năng lực làm việc nhất trong nhà họ Tô là ai? Chính là chú hai. Nhà chú hai không chỉ có chú ấy có thể làm việc, mà còn cả Kiến Quốc, Kiến Bình nữa"

Tô Đại Lực xoa cằm, suy nghĩ về vấn đề này.

Lưu Chiêu Đệ nói: "Thế ai trong nhà chúng ta có thể làm việc? Kiến Hoành của chúng ta mới mười bốn tuổi, qua hai năm nữa sẽ phải tìm đối tượng đánh hôn. Cả anh và Kiến Hoành đều không thể kiếm sống. Hai trong ba cô con gái của chúng ta đã đính hôn với người khác, tuy của hồi môn là do ông bà nội nắm giữ, nhưng anh là con trưởng, tiền đương nhiên là của anh, hai năm nữa con gái thứ ba sẽ gả cho người khác. Có chú ba ở đây, vậy thì con gái chúng ta không thể gả cho người kém được."

Tô Đại Lực gật đầu lia lịa, cảm thấy vợ mình nói rất đúng.

"Chú ba là học sinh trung học, chú ấy từng là một tú tài, danh tiếng của nhà ta chắc chắn rất tốt, Tam Nha sau này sẽ gả vào một gia đình tốt, sợ gì Kiến Hoành của chúng ta không thể tìm thấy một cô gái tốt? Nhưng nếu tách hộ, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả."

Tô Đại Lực dùng sức gật đầu, không sai, đại gia đình này không thể tách ra được.

"Nếu ba và mẹ nhất quyết phải tách hộ thì sao?" Đây là điều mà Tô Đại Lực phải cân nhắc, nhìn tư thế của ba anh ta, cái nhà này nhất định phải tách.

Lưu Chiêu Đệ nói: “Nếu nói đến việc tách hộ thì em cũng nêu rõ thái độ của mình luôn, em không đồng ý. Còn nếu thực sự muốn tách thì tốt nhất chỉ nên tách gia đình chú hai ra thôi, còn nhà chú ba thì tốt nhất là không cần. Nhỡ sau cùng chú ba cũng muốn tách đi nữa thì chúng ta cũng phải ở cùng chú ba”. Tô Đại Lực cũng không ngu, anh ta lập tức hiểu ra ý của vợ.

Bây giờ chú ba là người có triển vọng nhất trong gia đình, sau khi tốt nghiệp cấp ba, chỉ cần có thể tìm được việc làm ở thành phố, thì về sau nhà bọn họ còn sợ gì không có chỗ tốt?

"Chỉ cần có quan hệ tốt với chú ba, thì sợ cái gì, chú hai muốn tách, thì để bọn họ tách, mang theo con nhỏ tai tinh kia thì sống tốt được mấy ngày? Con gái chúng ta là phúc tinh, chúng ta nhất định phải sống tốt hơn bất kỳ ai khác." Lưu Chiêu Đệ nở nụ cười.

Tô Đại Lực nói: “Con gái của chúng ta thật sự là đứa bé phúc tinh hay sao?” Anh ta có chút hoài nghi, từ phúc tinh sao có thể tùy tiện nói ra là được?

Lưu Chiêu Đệ liếc anh ta một cái: "Em nói có phúc, thì nhất định là có phúc"

Tô Đại Lực lại gật đầu: "Không sai, chúng ta đã sớm có phúc tinh."

“Nghe em nói này, nếu như cuối cùng gia đình này vẫn phải tách ra, thì anh nhất định phải làm ba mẹ đi theo chúng ta... Anh hiểu không?” Lưu Chiêu Đệ lại trợn mắt nhìn anh ta: “Anh ngốc lắm, ba mẹ phải theo nhà con cả, chỉ cần ba mẹ ở nhà mình dưỡng lão, vậy thì bên phía chú Hai chắc chắn không thể không đưa lương thực cho ba mẹ, sau này chỗ ấy đều là của chúng ta, nhà của chú ba chắc chắn cũng không thiếu phần, chẳng phải tất cả đều là của chúng ta hay sao?"

Tô Đại Lực hơi híp mắt lại, sau đó mắt sáng lên: "Bà xã, em nói rất đúng, quả thực rất thông minh."

Anh ta càng ngày càng cảm thấy vợ mình thông minh hơn trước. Trước đây khi vừa mới kết hôn với cô ta, anh ta không thích cô ta bởi cô ta kém hấp dẫn, không giống chú hai lấy được hoa khôi nổi tiếng của thôn Lư Gia, lúc đó anh ta thấy rất xấu hổ khi đem ra so sánh với chú Hai. Bây giờ so ra, vợ mình thông minh như vậy, thím hai ngu ngốc, sao có thể so với Chiêu Đệ. Xấu thì xấu một chút, sống quen rồi, đẹp và xấu chẳng phải cũng giống nhau hay sao?

"Bây giờ ba và mẹ còn có thể làm việc được, chúng ta cũng không phải làm việc quá nhiều, mọi chuyện vẫn tiến triển tốt, nếu thật sự phải tách hộ, ba mẹ nhất định sẽ giữ lại một khoản tiền dưỡng lão cho mình. Chỉ cần chúng ta đối xử tốt với ba mẹ, tiền không phải là của chúng ta tất sao?"

Tô Đại Lực càng nghe càng cảm thấy bàn tính này quá thông minh, càng nghe càng cảm thấy ý kiến này rất hay.

“Vậy chúng ta cứ làm vậy đi." Suy nghĩ một lúc, Tô Đại Lực lại hỏi Lưu Chiêu Đệ: “Em đồng ý để mẹ ở cùng chúng ta sao?"

Lưu Chiêu Đệ nhìn con gái nằm trên giường, cười cười: “Chu cấp cho bà ta như vậy, còn sợ bị thiệt sao?” Chỉ cần dỗ dành bà ta, còn sợ bà ta không nhổ thức ăn ra sao? Nhưng những lời này cô ta sẽ không nói với ông xã, dù sao cũng là mẹ con ruột, nếu cô ta nói nhiều, anh ấy nhất định sẽ khó chịu.

Có những chuyện không thể nói với chồng được, với chồng phải nhẹ nhàng mới có thể khống chế đến chết. Về điểm này, Lưu Chiêu Đệ có nhiều kinh nghiệm và cô ta tự hào về điều đó, chồng cô ta hầu như đều nghe lời cô ta, nên gia đình hiếm khi phải chịu khổ. Về điểm này, Lục Tư Hoa ở nhà chú hai không thể so sánh với cô ta được.

Xinh đẹp có mài ra ăn được không? Ngu ngốc ngu xuẩn, vì nghĩ tới người nhà mà mù quáng bị bà nội Tô ngược đãi, đó mới là đồ ngu.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 35: Chương 35



Nhưng vì nhà chú hai ngu ngốc nên nhà bọn họ mới được lợi, vì vậy cô ta bằng lòng với sự ngu xuẩn của nhà chú hai.

Đáng tiếc giờ nhà chú hai đã tỉnh táo rồi, không thể tước đoạt được nữa, nhà bọn họ đã mất đi khá nhiều quyền lợi, thực sự không thoải mái.

Nhà con trai thứ hai đương nhiên không biết nhà con trai cả đang âm mưu hại bọn họ, huống chi ở trong mắt nhà con trai cả, nhà con trai thứ hai đều là đồ ngu.

Kiến Quốc và Kiến Hoành ra ngoài tìm chú ba, mãi họ mới về.

Tô Kiến Quốc khát nước đến mức uống hết một lon trà thảo dược lớn, Lục Tư Hoa tiến lên lau mồ hôi giúp cậu nhóc: "Sao phải đi vội vã như vậy làm gì? Cứ từ từ thôi, không sẽ đổ mồ hôi vì nóng"

Kiến Quốc nói: “Việc tách hộ là chuyện lớn, nên con không dám chậm trễ. Trên đường đi, anh Kiến Hoành muốn ăn kem nhưng con đã ngăn anh ấy lại, việc tìm chú Ba quan trọng hơn.” Cuối cùng, bọn con cũng tìm thấy chú ấy, vội vàng kéo chú ba trở về nhà.

Tô Cần hỏi "Chú ba không hỏi con gì à?"

Anh ấy biết với sự thông minh của thằng ba, nhất định sẽ hỏi hai cháu trai trước để anh ta có thể xử lý mọi việc ổn thỏa hơn.

Tô Kiến Quốc nói: "Có hỏi, hỏi con sao lại vội vã gọi chú ấy về như vậy, con đã thành thật trả lời, con cũng kể chuyện Vãn Vãn mất tích và cả chuyện nhà ta muốn tách hộ."

“Trên mặt chú ba có biểu hiện gì không?” Lục Tư Hoa ở bên cạnh cũng hỏi.

Tô Kiến Quốc suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Không, biểu cảm trên khuôn mặt của chú ba vẫn bình thường"

Tô Cần gật đầu, thằng ba là một người có lý lẽ, anh ta chưa bao giờ khiến mọi người phải lo lắng từ khi còn nhỏ. Anh ta học giỏi, quan hệ xã hội bên ngoài tốt, với năng lực của anh ta nhất định sẽ tìm được một công việc tốt.

Bây giờ gia đình tan nát, anh ta sẽ là người buồn nhất đúng không?

Anh ấy đang nghĩ ngợi, bên ngoài liền truyền đến tiếng của Tô Thành Tài: "Anh hai, anh có ở đó không?"

Tô Cần trả lời, mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Tô Thành Tài đứng ở ngoài cửa, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm khó chịu nào, nghe anh ta nói: "Anh hai, ba nói cho em biết là anh muốn tách hộ."

Tô Cần ậm ừ, Tô Thành Tài nói: "Anh hai, em cũng đã nghe về chuyện của Vãn Vãn, anh đừng hận mẹ. Là mẹ hồ đồ, quả thật bà đã đi quá xa, nhưng bà ấy là mẹ của chúng ta, chúng ta là con sao có thể hận mẹ?"

Tô Cần trầm mặc, lại nghe anh ta nói: “Anh hai, mẹ vừa khóc lóc kể lể với em, nói mẹ đã làm tổn thương anh, mẹ rất đau lòng"

Tô Cần im lặng.

Tô Thành Tài liếc nhìn anh ấy một cái: “Anh hai, ba mẹ…..”

Tô Cần ngước mắt nhìn anh ta, đột nhiên hỏi: "Chú ba, chú cũng đang trách anh sao?"

Tô Thành Tài sững sờ, anh ta nhìn thấy nỗi buồn trong mắt anh hai, cười nói: "Sao em có thể trách anh hai được? Những năm nay, nếu không có anh hai đỡ đần gia đình, thì em đã không thể được đi rồi rồi có những thành tích như hiện tại, em cảm kích anh còn không kịp"

Tô Cần nói: "Thật tốt khi chú không trách anh, anh với chú là anh em ruột, tình nghĩa không thể nào quên."

Hốc mắt Tô Thành Tài đỏ lên: "Anh hai, là em đã làm liên luỵ đến anh, em sẽ thuyết phục ba mẹ, còn mẹ... chỉ là trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái."

Sau khi hai anh em trò chuyện xong, Tô Thành Tài rời đi, Lục Tư Hoa hỏi: "Nãy chú ba đến gặp anh, là chú ấy đang cố gắng thuyết phục anh đừng tách hộ à?"

Tô Cần lắc đầu: “Chú ba không có nhắc tới chuyện tách hộ, chỉ là nói anh đừng hận mẹ."

Lục Tư Hoa nói: "Chú ba là người thông minh, sao chú ấy có thể khuyên anh đừng tách hộ được, là em nghĩ sai rồi"

Tô Thành Tài từ nhỏ đã là một đứa trẻ thông minh, chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện giữa vợ chồng anh chị với ba mẹ, cho dù cuộc cãi vã giữa nhà anh cả và nhà anh hai có gay gắt đến đâu, anh ta sẽ luôn đứng ở giữa và không thiên vị bất cứ ai.

Chính vì lý do này mà mọi người đều thích anh ta, từ ông bà Tô cho đến nhà anh cả, nhà anh hai, ai cũng đồng ý rằng chú ba sẽ công bằng, không thiên vị ai cả.

Tất nhiên, anh ta cũng là một đứa con hiếu thảo, được mọi người công nhận.

“Trên đường trở về, chú ba cũng giáo huấn con với anh Kiến Hoành, mặc kệ có tách hộ hay không, anh em mãi là anh em, không thể vì tách hộ mà chia lìa." Tô Kiến Quốc đột nhiên nói.

Khi chú ba nói, cố ý nhìn Kiến Hoành mà nói, Kiến Hoành bá đạo, trong lòng chỉ muốn độc chiếm tất cả mọi thứ, không chỉ cả nhà con trai thứ hai biết chuyện này mà chú ba dù không thường xuyên ở nhà cũng biết rất rõ.

Cậu nhóc vẫn nhớ chú ba đã nói với Tô Kiến Hoành thế này: "Kiến Hoành, làm người không nên chiếm quá nhiều tiện nghi, tiện nghi chỉ là thứ nhất thời, cháu có chắc là sẽ chiếm được nó mãi mãi hay không? Tình nghĩa ruột thịt, dù giờ đây cháu không nhận thấy được, nhưng ra ngoài cháu mới biết tình thân ấy tốt đến nhường nào. Nói nhiều đạo lý như vậy, các cháu có hiểu không?"

Bây giờ khi Tô Kiến Quốc nghĩ về điều đó, cậu nhóc cảm thấy những lời này của chú ba rất có lý.

Khi Tô Cần và Lục Tư Hoa nghe Kiến Quốc kể lại, họ nhìn nhau rồi khen ngợi trong lòng. Chú ba rất tốt, ở bên ngoài nhiều năm như vậy, sắp đi làm rồi, cách nhìn tổng thể đại cục vẫn rất tốt.

Nhà họ Tô muốn tách hộ, chuyện lớn như vậy đương nhiên cần người trung gian, Tô Cần từ sáng sớm đã thông báo cho nhà họ Lục. Chẳng mấy chốc, người nhà họ Lục đã đến, ông bà ngoại Lục đến, nhà họ Lưu cũng đến.

Những người được mời chứng kiến là hai cán bộ và trưởng thôn.

Ông Sơn Thúc chứng kiến nhà họ Tô làm ầm ĩ như vậy, rất nhiều người ở thôn Hạ Hà đều biết việc Tô Cần bị bà Tô chèn ép. Nhưng đây là chuyện nhà người ta, con trai người ta không phản khác, vậy thì người khác còn có thể nói cái gì? Hơn nữa chuyện như vậy ở trong thôn cũng không chỉ riêng nhà họ Tô mà còn có nhiều trường hợp khác, ai đâu rảnh đi nhúng tay vào chuyện của người ta.

Bây giờ nhà họ Tô cuối cùng cũng phải tách hộ, ông Sơn Thúc đương nhiên đồng ý, bác đại đội trưởng Đại Minh lại càng không cần phải nói, trong thôn xảy ra những chuyện ầm ĩ như vậy cũng đủ khiến uỷ ban thôn phiền lòng.

Nhưng khi đến nhà họ Tô, họ mới biết rằng Tô Cần người con thứ hai thật thà lại chính là người đề xuất tách hộ, điều này khiến hai cán bộ thôn vô cùng bất ngờ. Họ luôn cho rằng là con trai cả đề nghị, dù sao con thứ ba cũng còn nhỏ, còn đang đi học nên không thể đề cập đến việc tách hộ, con thứ luôn trung thực, chăm chỉ làm việc, sao có thể đề xuất chuyện tách hộ?

Ông Sơn Thúc không khỏi liếc nhìn Tô Cần đang im lặng ngồi đó, thằng nhóc này rốt cuộc cũng biết phản kháng rồi?

Vốn tưởng rằng Tô Cần sẽ bị áp chế cả đời, không nghĩ tới sẽ có một ngày anh ấy vùng lên chống cự, đây là một chuyện rất kỳ lạ. Đồng thời, cũng khiến ông ấy cảm thấy nhẹ nhõm, biết phản kháng là tốt, dù ông ấy không biết nhiều về gia đình anh ấy nhưng lại cảm thấy ủy khuất thay Tô Cần. Anh ấy là người có năng lực nhất trong gia đình, nhưng cũng là người chịu nhiều thiệt thòi nhất, ông ấy chỉ là người ngoài cuộc, không tiện xen vào chuyện gia đình người khác.

Bác Đại Minh bên kia cũng nghĩ như vậy, tách hộ thật sự không dễ dàng. Ở thôn Hạ Hà, cũng không phải mỗi nhà họ Tô gặp tình cảnh như vậy, mà ngay cả sau khi tách ra, cũng có nhiều thứ xảy ra. Uỷ ban thôn không thể cưỡng chế người dân xử lý chuyện gia đình, cán bộ cũng khó quyết việc nhà.

Ông nội Tô nói: "Tôi mời mọi người đến đây với mục đích tách hộ. Sống lâu rồi cũng nên tách ra. Vốn dĩ tôi muốn đợi đến khi thằng ba kết hôn rồi mới tách sau. Nhưng giờ bọn trẻ lớn rồi, tóm lại muốn tách thì tách"

Tô Cầm không nói gì, anh ấy sợ nói ra ba mẹ sẽ khó chịu.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 36: Chương 36



Con thứ ba Tô Thành Tài cũng không nói, ba mẹ đã quyết định tách hộ, anh ta cũng không phản đối, bất kể như thế nào, ba mẹ cũng sẽ không đối xử tệ với anh ta.

Tô Đại Lực liếc thằng hai, rồi thằng ba, thấy bọn họ đều im lặng, liền nói: "Ba, mẹ, chúng ta đừng tách hộ có được không? Con không muốn"

Lưu Chiêu Đệ cũng nói: “Vâng, chồng con nói đúng. Con nghĩ không nên tách hộ là tốt nhất, có ba chồng và mẹ chồng ở đây để quản lý là một điều rất hạnh phúc.”

Lục Tư Hoa không khỏi liếc Lưu Chiêu Đệ một cái, cảm thấy cô ta dường như đang nhắm mắt nói chuyện, thích ba mẹ chồng ở lại? Cô ta nghiêm túc chứ?

Nhưng phải nói, lời nói của Lưu Chiêu Đệ đã chạm đến trái tim của bà ta, ai lại không muốn được khen? Đặc biệt là những người bá chiếm không muốn buông bỏ bất cứ thứ gì như bà nội Tô, lại càng thích nghe những lời này của Lưu Chiêu Đệ.

Bà nội Tô vỗ vỗ tay cho Lưu Chiêu Đệ, vui vẻ nói: "Con ngoan, mẹ biết con là đứa con có hiếu"

Ông ngoại Lục nói: “Không muốn tách hộ sao?” Ông ấy không đến để xem mẹ chồng nàng dâu biểu diễn tình tứ ở đây, tách hộ đi, đừng làm lãng phí thời gian của mọi người.

Ông nội Tô nghiêm mặt lại và bắt đầu tách hộ. Trong nhà tổng cộng có sáu phòng, sau này xây ba phòng, là do người con thứ hai đóng góp. Năm con gà, một con ngỗng và một con lợn vẫn còn nhỏ. Còn có ba mẫu đất núi riêng, đặt cọc 500, vốn là 1.000, nhưng 500 đã đưa cho người con thứ ba lên thành phố tìm việc làm. Ngoài ra, thành quả của họ trong đội sẽ không chia, lương thực trong kho cũng không nhiều, lương thực trong đội sẽ không được phân phát cho đến sau vụ thu hoạch.

Thật ra cũng không có gì để chia, ông nội Tô nói: “Chia tiền trước đi, tiền tiết kiệm có năm trăm, một trăm giữ lại cho hai ông bà già này, một trăm tiết kiệm cho thằng ba dùng để cưới vợ, còn lại ba trăm sẽ chia đều cho ba anh em, mỗi nhà một trăm, các con có phản đối gì không?"

Tô Cần và Lục Tư Hoa nhìn nhau, họ đều nhìn thấy sự hài lòng trong mắt đối phương. Anh ấy lắc đầu nói anh ấy không phản đối, anh ấy cảm thấy ba mẹ phân chia công bằng, chú ba còn chưa cưới vợ, thật sự cần phải cho anh ta nhiều tiền hơn.

Tô Đại Lực không cam lòng: "Tại sao chú ba lại được thêm một trăm?"

Lưu Chiêu Đệ không nói gì, xem như tán thành với lời nói của chồng.

Tô Thành Tài nói: "Con từ chối nhận 100, dù sao bây giờ vẫn còn quá sớm để kết hôn, với lại con có thể tự mình kiếm được tiền lấy vợ."

"Sao lại không cần?" Bà nội Tô giơ chổi lông đánh Tô Đại Lực: "Con là anh cả, sao lại đối xử với em mình như vậy? Chẳng phải con và thằng hai cũng dùng tiền của gia đình để kết hôn hay sao? Một trăm tôi còn chê ít! Vậy không tách tiếc gì hết, không tách!"

Tô Cần cảm thấy hơi đau đầu, anh ấy không nhìn bà Tô, chỉ nhìn về phía ông nội Tô, người chủ trì việc phân tách hộ là ông ấy.

Lúc này ông ngoại Lục cũng không phản đối gì, ông ấy biết ông nội Tô rất để ý mặt mũi, nếu đã đồng ý tách hộ, ông ấy sẽ không vì chuyện này mà gây sự.

Quả nhiên, ông nội Tô trách mắng: "Làm loạn cái gì? Không muốn ở đây thì về phòng đi!"

Bà nội Tô trố mắt nhìn, nhưng khi đón nhận cơn tức giận mà ông ấy đang kìm nén, bà ta cũng nghiến răng nghiến lợi.

Bà ta biết nếu thật sự dám làm loạn, bạn ấy nhất định sẽ nổi giận. Ông ấy rất biết giữ thể diện, một khi mất bình tĩnh thì chắc chắn sẽ không tha cho bà ta. Ngày thường, khi bà ta làm loạn, ông ấy sẽ nhường bà ra, nhưng một khi đề cập đến vấn đề mặt mũi, ông ấy sẽ không như trước mà để mặc bà ta thích làm gì thì làm.

Kìm nén cơn giận, lúc này bà ta có hơi ghét thằng cả lúc mấu chốt này thằng cả lôi tiền vào làm gì chứ?

Mới đầu cho thằng cả cưới vợ hai trăm, thằng hai được ít hơn, ông ngoại Lục cũng không phải hạng người bán con gái, bọn họ chỉ lấy năm mươi tệ làm tiền sính lễ để gả cô ấy vào nhà họ Tô. Sau này thằng ba sẽ lấy vợ trên thành phố, sính lễ một trăm làm sao mà đủ?

Thằng cả là một con bê, ngay cả tiền của em trai cũng muốn cướp, đầu óc hỏng rồi sao.

Trước đây bà ta hận thằng hai cứ khăng khăng đòi tách hộ, bây giờ lại hận thằng cả bắt nạt thằng ba vì chưa cưới vợ, nên muốn mọi tiền từ túi thằng ba.

Tuy bà ta thương thằng cả nhưng lại càng thương thằng ba hơn, đó là đứa con trai bà ta đã vất vả sinh ra, được cho đi học từ nhỏ, là đứa có tiền đồ rộng mở nhất, sao có thể để cho người ta bắt nạt được. Ngay cả thằng cả cũng không được, không ai có thể bắt nạt thằng ba.

"Mẹ, không sao đâu. Con có thể tự kiếm tiền, vậy một trăm tệ này chia đều cho mọi người đi.” Tô Thành Tài nắm tay bà nội Tô an ủi.

Bà nội Tô nghiến răng nghiến lợi nói: "Không được, không nhường chúng nó, càng không thể làm khổ con."

Ông nội Tô hỏi Tô Đại Lực: "Con thực sự cảm thấy việc cho em ba thêm một trăm là không công bằng sao?"

Khóe miệng Tô Đại Lực giật giật, anh ta định trả lời, nhưng Lưu Chiêu Đệ đã giữ tay anh ta lại, cô ta nói trước: “Ba, chồng con không có ý đó, thực ra anh ấy không muốn tách hộ, nghĩ rằng tách hộ là bất hiếu"

Tô Đại Lực vội tiếp thu ý của Lưu Chiêu Đệ qua ánh mắt, vội vàng nói: "Đúng đúng, ý con chính là như vậy. Con ăn nói vụng về, không biết thể hiện như nào, nên mới nãy mới hành xử như vậy"

Sắc mặt của ông nội Tô đã tốt hơn, bà nội Tô cũng không gây rắc rối nữa.

Tô Cần và Lục Tư Hoa không để ý, dù sao họ cũng không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhà bác cả muốn làm gì thì làm, chỉ cần có thể thuận lợi tách hộ, thế là được rồi.

Tô Thành Tài nở nụ cười, nhưng nụ cười đó không chạm đến đáy mắt, anh ta liếc nhìn người anh và chị dâu tự cho mình là thông minh, anh tta nói: "Con nghĩ tốt nhất là nên tách hộ, nhân tiện làm theo những gì ba đã phân. Con tình nguyện để lại một trăm tệ cho ba mẹ, còn ba trăm còn lại, ba anh em chúng con sẽ chia đều"

Bà nội Tô há miệng th* d*c, nhớ tới lời ban nãy thằng ba phân tích cho hai người bọn họ nghe trong phòng, lời vừa lên đến miệng lại nuốt ngược xuống.

Bà nội Tô trừng mắt nhìn, nhớ tới những lời thằng Ba nói với bà ta.

Lúc ấy bà ta đang cùng ông nội Tô cãi nhau dữ dội, tựa hồ muốn đánh nhau, lúc thằng Ba trở về, trời cũng sắp tối. Thằng Ba vừa về liền nói bà ta làm sai, bây giờ bà ta vẫn còn nhớ lời lúc ấy thằng Ba nói: “Mẹ, việc này quả thật là mẹ sai, bất kể là cháu trai cũng được, cháu gái cũng được, đều là cháu của nhà họ Tô, sao có thể ra tay nặng như thế? Anh Hai chị dâu trông mong Vãn Vãn bao nhiêu năm, mẹ làm như vậy chẳng khác nào đang bức họ vào đường cùng"

“Cái nhà này nếu như không có anh Hai, có lẽ con vẫn có thể đi học, nhưng sẽ không thoải mái như bây giờ. Mẹ hãy đối xử tốt với anh Hai một chút, hiện giờ anh Hai còn bận tâm hiếu nghĩa, sẽ không làm gì ba mẹ, nhưng nếu như mẹ còn bức bách thêm nữa, anh ấy thật sự sẽ thất vọng đau khổ vì ba mẹ đấy"

“Mẹ, mẹ đừng nói như thế, công ơn dưỡng dục anh ấy sẽ không quên, nhưng cũng chỉ hạn chế trong ơn nuôi dưỡng, ngoài ra mẹ còn có thể yêu cầu anh ấy thêm cái gì?"

“Ba nói tách hộ, con cảm thấy rất tốt, nhân lúc này cứu vãn trái tim của anh hai"

“Mẹ, mẹ thật sự cho rằng dựa vào anh Cả, thật sự có thể có phúc khí sao? Anh Cả là dạng người gì, anh Hai là dạng người gì, mẹ còn không biết sao?"

“Mẹ, đó là mê tín, sớm hay muộn cũng đồng thời sinh ra, sao có thể kết luận ai có phúc ai không có phúc? Mẹ ơi, không thể nghe lời thầy bói được, chúng ta phải tin vào Đảng, tin vào khoa học..."
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 37: Chương 37



Bà nội Tô rơi lệ, trong lòng có khổ nói không nên lời, ngay cả thằng Ba cũng cảm thấy bà ta làm sai, bà ta làm như vậy còn không phải vì mọi người hay sao? Chẳng lẽ bà ta không phải vì thằng Hai sao? Trong nhà thằng Hai có một tai tinh như vậy, làm sao có thể hạnh phúc? Bà ta bức nó, thủ đoạn có chút không quang minh, nhưng ý định ban đầu còn không phải vì nó sao? Nó là do bà ta sinh ra, nào có mẹ ruột không thương con của mình, lúc nó sinh ra, bà ta cũng rất vui, ngậm trong miệng sợ tan.

Hiện giờ, thằng Hai vì gia đình nhỏ của mình, có thể vứt bỏ bà ta.

Lại nhìn thằng Cả, chỉ vì một trăm tệ, mà nó có thể nhẫn tâm như vậy, chẳng lẽ nó đã quên năm đó vì cưới vợ cho nó, trong nhà đã đem hai trăm tệ còn sót lại ném ra ngoài làm lễ hỏi cho nó sao? Đây là tiền do thằng Hai làm công ngắn hạn bên ngoài nửa năm, rồi bán thêm một con heo mấy con gà, mới tiết kiệm nên, nó đã quên hết rồi sao?

Bây giờ phải tách hộ sao lại có thể ích kỷ đến mức độ này? Bà ta hung hăng trừng mắt về phía Lưu Chiêu Đệ, chắc chắn là vợ của thằng Cả giật dây, nếu không lấy sự hiếu thuận của thằng Cả đối với gia đình, khẳng định sẽ không làm chuyện thất đức, không để ý tình nghĩa anh em như vậy.

Đừng tưởng rằng sinh sớm, là có thể ở cái nhà này quơ tay múa chân, bà ta còn chưa c.h.ế.t đâu!

Bà nội Tô nghiến răng nghiến lợi, tức giận tới mức n.g.ự.c đau.

“Mẹ, tách hộ không có nghĩa là nhà sẽ chia năm xẻ bảy, các con đều sẽ hiểu thuận với mẹ và cha." Tô Thành Tài ở bên an ủi bà ta.

Trái tim đau đớn của bà nội Tô lúc này mới hòa hoãn lại, vẫn là con trai út hiếu thuận, con trai lớn con trai thứ hai sau khi có vợ, đều để bà lão này sang một bên.

Chuyện tách hộ của ông nội Tô không bị bà nội Tô cắt ngang. Tách hộ là chuyện đã quyết không thể bỏ dở giữa chừng. Hơn nữa thằng Ba nói rất đúng, tách hộ thì đã làm sao? Không có khả năng bởi vì tách hộ mà gia đình này lại chia năm xẻ bảy, bọn nó vẫn là anh em, vẫn là con của bọn họ, nói đến cùng cũng không dứt bỏ được mối quan hệ m.á.u mủ này.

Vậy thì tách hộ đi, hy vọng rằng có thể vãn hồi lại trái tim lạnh lẽo của thằng Hai, cũng chỉ mong sao không thật sự trở thành người xa lạ.

"Tiền cứ quyết định như vậy đi, ba và mẹ các con một trăm, thằng Ba hai trăm, thằng Cả thằng Hai mỗi người một trăm, ai dám nói nửa chữ không, cút ra khỏi cái nhà này, tay trắng ra đi!” Ông nội Tô đã quyết định.

Lúc này không còn ai dị nghị nữa, ngay cả thằng Cả cũng không nói lời nào, Lưu Chiêu Đệ nói: “Phương án này của ba vô cùng tốt, chú Ba còn chưa cưới vợ, quả thật là nên để lại tiền sính lễ. Nếu như sau này tiền không đủ, cũng có thể nói với chúng con, con và ba mấy đứa nhỏ sẽ giúp đỡ."

Lời nói của Lưu Chiêu Đệ làm cho ông nội Tô bớt giận, đồng thời cũng làm cho sắc mặt bà nội Tô nhìn cô ta tốt hơn rất nhiều, vẫn là vợ thằng Cả nghe lời, cũng hiếu thuận, vừa rồi là bà ta trách lầm cô ta.

Tô Cần và Lục Tư Hoa cũng không nói gì, thời gian thằng Ba kết hôn còn dài, chẳng lẽ bọn họ sẽ khoanh tay đứng nhìn thằng Ba không cưới nổi vợ? Chỉ cần cuộc sống của bọn họ dễ chịu một chút, ít nhiều sẽ tài trợ một ít. Chỉ là lời này, hiện tại không cần nói, về sau đợi chuyện xảy ra rồi nói cũng không muộn, bây giờ nói ra lời này, lỡ sau này cuộc sống trôi qua không tốt, lấy không ra tiền, ngược lại mất mặt.

Trên mặt Tô Thành Tài vẫn như cũ lộ ra nụ cười ấm áp: “Anh Cả chị dâu, thật sự không cần đâu, em còn nhỏ, đính hôn kết hôn là chuyện của nhiều năm sau, anh chị cũng cần phải sống qua ngày."

Lưu Chiêu Đệ lại nở nụ cười thân thiện, ý nghĩa đằng sau những lời này là nếu cô ta có thể giúp đỡ tự nhiên sẽ giúp đỡ.

Dáng vẻ anh trai như ba, chị dâu như mẹ này làm cho không ít người cảm động.

Trên mặt Tô Thành Tài vẫn còn nụ cười nhưng không chạm đến đáy mắt, bị anh ta khéo léo che dấu.

Ông nội Tô nói: “Thằng Cả có tấm lòng này, người làm ba mẹ đây cũng vui mừng. Còn lại chính là sáu gian phòng này, ba gian phòng này được xây sau, trong nhà không chia phòng, lúc đầu thế nào thì bây giờ cứ thế.” Lại dừng một chút. “Nếu như các con muốn xây nhà khác, đến lúc đó thu hồi phòng cũ, nhận thêm chút tiền"

Ba anh em cảm thấy, phân chia như vậy rất hợp lý.

“Còn có năm mẫu đất, đều là vùng núi, ngoại trừ hai mẫu cho ba cùng mẹ các con làm đất dưỡng lão, còn lại ba mẫu đất, các con chia đều đi, mỗi nhà một mẫu, có ý kiến gì không?"

Tô Đại Lực đảo tròng mắt: “Con không có ý kiến, ba mẹ cần hai mẫu đất dưỡng lão".

Tô Cần và Tô Thành Tài cũng không có ý kiến, ba mẹ mỗi người một mẫu đất dưỡng lão, còn lại cho anh em bọn họ, sự phân chia này rất hợp lý.

Còn lại là mấy con gia cầm và heo, ông nội Tô nói: “Gà vịt và heo trong nhà không chia nữa, đợi đến cuối năm rồi chia. Điểm công của ai thì thuộc về người đó, phần lương thực thì chờ vụ thu hoạch mùa thu đại đội phát lương rồi chia sau, có ý kiến gì không?"

Cả ba đứa con trai đều không có ý kiến, phân chia như vậy rất công bằng.

Tô Cần vốn cho rằng, bản thân anh ấy đề cập tách hộ, cuối cùng sẽ phải tay trắng ra khỏi nhà. Ba phân chia như vậy, công bằng đến mức làm cho anh ấy cảm động, ba vẫn rất công bằng.

Lục Tư Hoa vô cùng hài lòng, kết quả này vô cùng thỏa đáng, sao có thể không làm cho cô ấy cảm động?

Ba anh em Tô Kiến Quốc càng không có một chút ý kiến, trong lòng rất cảm khái, mặc dù bà nội có chút xấu xa nhưng ông nội vẫn rất quan tâm bọn họ.

Ông ngoại Lục cũng cảm thấy việc phân chia này cực kỳ công bằng, tuy rằng ông Tô này làm việc có chút bất công, nhưng chuyện tách hộ cũng không để cho nhà thằng Hai chịu nửa điểm thiệt thòi. Chỉ một điểm này, ngược lại làm cho ông ấy phải nhìn bằng con mắt khác.

Bà nội Tô bĩu môi nói: “Ông nói xong chưa? Vậy tôi nói vài câu, tôi và ông sẽ ở cùng thằng Ba, hàng năm mỗi nhà được nhận một trăm cân thóc lương hưu một người, có được không?"

Tô Đại Lực lại chuyển tròng mắt: “Mẹ, sao có thể để thằng Ba nuôi hai người già được, đương nhiên phải do con trai Cả chăm sóc ba mẹ."

Lưu Chiêu Đệ nói: “Chồng con nói rất đúng, ba mẹ hẳn là do chúng con phụng dưỡng mới phải.

Bà nội Tô phất tay: “Thằng Ba còn chưa kết hôn, chúng ta còn phải lo liệu cho nó, vẫn nên ở với thằng Ba đi"

Tô Đại Lực nói: "Ba mẹ à, hai người không ở cùng bọn con, trong thôn người ta nói sau lưng con, về sau con làm sao mà đi ra ngoài làm người được nữa."

Vừa khóc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, mọi người trông mà cảm thán người anh Cả này quả thật là một người con hiếu thảo.

Ông nội Tô nói: “Chúng ta vẫn nên ở chung với thằng Cả, con trai trưởng chăm sóc ba mẹ già, đây là quy củ. Nhưng ba phải nói trước, thằng Ba còn chưa lập gia đình, sau này lập gia đình, hai người già bọn ba nhất định phải trợ cấp cho nó một ít, anh em các con cũng phải trợ cấp."

Tô Đại Lực và Tô Cần vội vàng nói vâng, điều này làm cho ông bà nội Tô vô cùng hài lòng.

Bí thư chi bộ là ông Sơn Thúc và đại đội trưởng là bác Đại Minh liền viết danh sách tách hộ, làm nhân chứng, tất cả mọi người ở trong danh sách tách hộ cùng ký tên.

Ngôi nhà này coi như được tách xong rồi.

Vui nhất là gia đình thằng Hai, cuối cùng đã được ra ở riêng, có thể được sống cuộc sống gia đình tạm bợ của mình.

Ông nội Tô nói: “Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, bắt đầu từ sáng sớm mai, các con tự ăn cơm đi." Sau đó, ông ấy nói với bí thư chi bộ và đại đội trưởng: “Lão Sơn, anh Đại Minh, hôm nay hai người ở lại đây ăn cơm đi, làm phiền hai người đến làm chứng rồi"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 38: Chương 38



Bí thư chi bộ và đại đội trưởng cũng không từ chối, tình huống sau khi tách hộ rồi ở nhà ăn cơm, ở thôn Hạ Hà coi như là một thường lệ.

Bên thông gia là nhà họ Lục và nhà họ Lưu cũng ở lại hết, bữa cơm này đương nhiên không thể thiếu họ được.

Đương nhiên hai chị em dâu Lưu Chiêu Đệ và Lục Tư Hoa phụ trách bữa ăn, cũng không thể thiếu bà nội Tô. Đôi mắt kia của bà nội Tô rất kén chọn, cũng không cho phép con dâu dùng nhiều dầu, lúc dùng dầu là nhìn chằm chằm.

Người phụ trách thật ra là Lục Tư Hoa, cô ấy nấu đồ ăn rất ngon, nhà họ Tô ai ai cũng biết, trước kia việc nhà trong gia đình gần như đều do cô ấy làm hết. Lưu Chiêu Đệ rất ít khi bận rộn trong phòng bếp, mỗi lần đến phiên cô ta nấu cơm thì luôn lấy đủ loại lý do để từ chối, cuối cùng vẫn phải là Lục Tư Hoa ra tay.

Lúc này đây cũng không ngoại lệ.

Dù sao cũng là bữa ăn cuối cùng, Lục Tư Hoa cũng không quan tâm là ai làm, làm nhiều trên người cũng sẽ không mất đi miếng thịt nào, vậy thì cứ làm thôi.

Lưu Chiêu Đệ lấy lí do thấy Tô Vũ Đình khóc, chạy ra khỏi phòng bếp, cuối cùng người nhóm lửa là Tô Kiến Dân.

Kiến Dân đã bốn tuổi, tuy rằng vóc dáng hơi nhỏ, thân thể hơi yếu, nhưng việc nhóm lửa này cậu ấy có thể làm.

Bữa cơm này ăn uống rất vui vẻ, có thể là sắp phân ly, nên trên bàn cơm bà nội Tô không có tra hỏi Lục Tư Hoa, nhưng cũng không cho cô ấy thêm một ánh mắt, coi cô ấy như không tồn tại.

Lục Tư Hoa chỉ cười cười không suy nghĩ nhiều. Bà nội Tô không thích cô ấy, cô ấy cũng không thích mẹ chồng. Từ sau khi bà nội Tô ném Vãn Vãn đi, cô ấy đã không thích bà ta, bây giờ chẳng qua là ngại tỏ ra mặt mà thôi.

Còn bữa cơm chia tay cuối cùng này thôi, không hoan nghênh thì sao? Về sau cơ hội tụ tập ăn cơm đã ít lại càng ít, cô ấy cứ coi như mắt nhắm mắt mở đi, không để ý tới là được.

Sau khi ăn xong, bà ngoại Lục kéo Lục Tư Hoa vào phòng, lấy từ trong n.g.ự.c ra một cái khăn tay, trong khăn tay là một xấp tiền, có tiền lẻ cũng có tiền chẵn, bà ấy nói: “Ba mẹ chồng con chỉ cho các con một trăm tệ, một trăm cân lương thực mà thôi, ba Ở con nói, chút đồ ấy không dễ sống. Ở đây mẹ có hai trăm tệ, con cầm về sống qua ngày, đợi đến sau vụ thu hoạch mùa thu, là sẽ được chia lương thực, cuối năm có điểm công, sống tiết kiệm là có thể có một cuộc sống tốt.

Lục Tư Hoa lại đẩy ra: “Mẹ, tiền này mẹ cầm về đi, con với chồng có một trăm tệ, có thể tiết kiệm đến cuối năm.” Mặc dù có không ít đồ cần mua, nhưng tiết kiệm một chút chắc là đủ rồi.

“Trong nhà có, hai trăm này con cầm đi, các con sống tốt, mẹ và ba con mới yên tâm." Bà ngoại Lục đẩy tiền về..

Cùng lúc đó, ông ngoại Lục cũng tìm Tô Cần, tìm một nơi không có ai, hai người bắt đầu nói chuyện.

“Anh rể của con đã chào hỏi lãnh đạo cũ của nó, cho con vào đội vận tải, tạm thời không xin được công việc chính thức."

Đội vận tải, trực thuộc bộ phận vũ trang, muốn đi vào đều cần tới quan hệ, có thể sắp xếp cho anh ấy công việc này, thật sự không dễ dàng.

Tô Cần nói: “Ba, con không biết lái xe."

“Không biết thì có thể học, bên kia có chuyên gia dạy lái xe, nhớ làm việc chăm chỉ, có được công việc này không dễ dàng gì đâu, tiền lương tạm thời là ba mươi hai tệ, đợi đến khi con được làm chính thức, có thể được năm mươi bốn tệ." Làm việc chăm chỉ thì sẽ không khó đạt chỉ tiêu để được xét lên chính thức.

Tiền lương của công nhân tạm thời là ba mươi hai tệ, tương đương với mức lương của một công nhân lâu năm trong một xưởng đúc.

Tô Cần cảm động, ba vợ và anh rể đã thiếu nợ người ta biết bao ân tình chỉ vì chuyện của anh ấy, nếu anh ấy làm không tốt thì sẽ rất có lỗi với bọn họ.

“Ở bên ngoài không giống như ở nhà, thật thà chịu khó là tốt, nhưng quá thành thật sẽ dễ bị thiệt. Ở bên ngoài, nhớ thông minh một chút, biết chưa? Có chuyện gì thì viết thư cho anh rể con."

Cho đến khi có người tới, ông ấy và con rể mới kết thúc cuộc nói chuyện, nhưng chuyện nên nói đều đã nói xong.

Lúc Tô Thành Tài nhìn thấy ông ngoại Lục, lễ phép chào một tiếng, nụ cười trên mặt làm cho người ta cảm giác được ấm áp giống như ánh mặt trời.

Bên kia ông nội Tô tiễn bí thư chi bộ và đại đội trưởng ra cửa viện, nhìn thấy Tô Thành Tài đang nói chuyện với ông ngoại Lục, trên mặt cũng nở nụ cười, nếp nhăn như hoa cúc.

Nhưng cũng không tiến tới quấy rầy cuộc đối thoại giữa thằng Ba và ông ngoại Lục, mà gọi thằng Hai tới, nói với Tô Cần: “Con đi một chuyến đến tìm lão Thiết Đầu thôn Thủy Vũ bên cạnh, bảo ông ta tới xây bếp cho các con. Phòng của con và thằng ba đều cần một cái bếp, tránh cho lúc bếp bên kia bận rộn, không đến mức trì hoãn việc ăn cơm."

Trong lòng Tô Cần có chút vui sướng, vốn anh ấy cũng muốn tự mình đi tìm lão Thiết Đầu tới xây nhà bếp, chỗ nhà bếp bên kia chắc chắn không tiện dùng. Lúc này ba nói ra, đó là chuyện không còn gì tốt hơn, nghe ý của na, việc xây bếp này là dùng tiền chung?

Đối với ba, anh ấy không có quá nhiều oán giận. Mặc dù ba cũng có chút thiên vị trong việc đối xử với ba đứa con trai, nhưng nhiều khi ông ấy cũng rất công bằng.

“Ba, con biết rồi.” Tô Cần nói: “Sáng mai con sẽ đi.” Hôm nay đã quá muộn, đi qua đi lại mất một tiếng, trời sẽ tối mịt.

Ông nội Tô ừ một tiếng, lấy tẩu t.h.u.ố.c lá định hút, nghĩ lại, đặt xuống, hỏi: “Thằng Hai này, con có hận mẹ con đối xử nhẫn tâm với gia đình con không? Hận ba không giúp con không?"

Tô Cần sửng sốt, lắc đầu: “Con không hận, ba mẹ làm thế nào đều là quyền của ba mẹ, dù cho trong lòng con không thoải mái, cũng không thể hận hai người."

Ông nội Tô thở dài một tiếng, thằng Hai vẫn oán trách, nhưng cũng vì chữ hiếu mà không nói gì thôi.

Trái tim nguội lạnh, muốn che giấu cũng không dễ dàng a. Ông ấy cũng có chút oán hận với những chuyện vợ mình đã làm, nhưng bà ta đã đi theo ông ấy trong những tháng ngày khó khăn nhất, ông ấy và bà ta đã nương tựa nhau lúc hoạn nạn, về già càng không muốn quá khắt khe với bà ta.

Bà ta làm sai, vậy thì để ông gánh vác tất cả, dùng sự nhiệt tình của ông ấy để hâm nóng trái tim con trai vậy.

Tô Văn Văn mơ một giấc mơ, một giấc mơ vừa chân thật vừa xa lạ.

Trong mơ, cô bé biến thành nhân vật phụ “Vãn Vãn” trong sách, đi theo cô ấy đến cuối đời. Trong mơ, cô bé cùng khóc cùng cười với cô ấy. Cho đến khi "Văn Vãn" chết, cô ấy không chịu cùng tên chồng vũ phu kia hợp phòng, bị gã đ.â.m c.h.ế.t tại nhà.

Trên người “Vãn Vãn” toàn là vết thương, quần áo rách nát, nhìn thấy cô bé tới, cẩn thận nhìn vài lần, đột nhiên nở nụ cười: “Rốt cục cô đã trở lại rồi?"

Trong đầu Tô Vãn Vãn tràn đầy nghi vấn, mở miệng nói ra: “Đúng, tôi đã trở lại"

“Vãn Vãn” nói: “Đời này, chắc là nên viên mãn rồi chứ nhỉ?"

Tô Văn Văn: “…"

Cuộc đối thoại này hình như không thích hợp lắm, đây là nguyên thân đang hoan nghênh cô bé đến à? Giống như biết chắc cô bé sẽ đến?

“Vãn Vãn” nhếch miệng cười: “Tôi vẫn luôn chờ cô trở về, rốt cục cô đã về rồi, cuộc đời của tôi và cô cũng chính thức trọn vẹn."

Trong đầu Tô Vãn Vãn đầy những nghi hoặc, đang muốn hỏi lại, lại thấy "Vãn Vãn" hóa thành cầu vồng bọt hồng nhạt, biến mất.

Tô Vãn Vãn bỗng cảm thấy, trên người ấm áp, thật giống như những bong bóng màu hồng kia toàn bộ đều nhập vào trong cơ thể cô bé.

Mở mắt ra, lại thấy khuôn mặt to của Trình Kiêu đang tò mò nhìn cô bé.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 39: Chương 39



Sau khi nhìn thấy khuôn mặt to của cậu ấy, Tô Văn Văn kêu lên "A a a", một dòng nước miếng chảy dài xuống khóe miệng.

Sao cô bé lại quên, cô bé được Trình Kiêu cứu về Tô Văn Văn không ngờ mình lại bị bà nội Tô ôm ra ngoài ném đi, nhưng cô bé đã lường trước được điều đó.

Bà nội Tô rất hận cô bé, từ ngày cô bé sinh ra đã muốn bóp cổ cô bé, mà cô bé cũng đã đoán được. Theo miêu tả trong sách, bà nội Tô là một người ích kỷ, trọng nam khinh nữ đến cùng cực, ngay cả con gái của mình cũng có thể bỏ qua, huống chi là cháu gái cách xa cả một thế hệ?

Nếu không phải bà ta cho rằng Tô Vũ Đình kia là phúc tinh, có lẽ cũng sẽ giống như những cháu gái khác, tùy tiện đối đãi.

Mà đối với cô bé - tai tinh này, chỉ sợ là hận đến tận xương tủy. Bà nội Tô mê tín, cái loại mê tín này nghiêm trọng hơn bất kì ai, nghe ông thầy bói đánh giá về cô bé, sao bà ta có thể có sắc mặt tốt với cô bé được chứ?

Lúc cô bé mới sinh ra đã muốn bóp c.h.ế.t cô bé, khi cô bé lớn lên, Tô Vãn Vãn cho rằng bà nội Tô sẽ buông tha cho việc hãm hại cô bé, thế nhưng cô bé thật sự đánh giá thấp sức nặng của lời thầy bói trong lòng bà ta.

Bà ta sợ cô bé mang đến tai họa cho nhà họ Tô, lại không muốn hai nhà tách ra ngoài, chỉ có thể ném cô bé đi hoặc là gϊếŧ chết.

Lúc bà nội Tô ôm cô bé đi ra ngoài là lúc buổi sáng rất sớm, lúc ấy ba mẹ vừa vặn không có ở đây. Cô bé trơ mắt nhìn bà ta ôm cô bé ra cửa sau, muốn phát ra tiếng nhắc nhở thì đã bị bịt miệng mũi.

Nỗi sợ hãi trong lòng Vãn Vãn không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, cô bé không biết bà nội Tô sẽ ôm cô bé đến nơi nào, là bán hay là ném đi. Vừa sợ hãi, cô bé liền muốn kéo quần áo trên người bà ta, đáng tiếc xương tay của cô bé quá mềm, nhất thời kéo không được.

Cũng may quần áo thời đại này phần lớn đều là dệt thủ công, quần áo rất giòn, dưới sự cố gắng mãi, cuối cùng cô bé cũng kéo xuống một sợi nhỏ.

Cô bé cho rằng, bà nội Tô tính ném cô bé tới trước cửa nhà nào, lại không ngờ bà ta lại đi về phía sau núi.

Lúc ấy bà nội Tô hung tợn trừng mắt nhìn cô bé, vừa đi vừa nói: "Con quỷ xui xẻo này, khắc ba mày, còn ở nhà họ Tô một ngày thì sẽ mang đến tai họa cho nhà họ Tô một ngày, làm hại mẹ con tao xa cách nhau. Tao không thể để cho mày ở lại nhà họ Tô nữa, bà đây tâm thiện, sẽ không bóp c.h.ế.t mày, giờ ném mày ra ngoài, xem ông trời đối xử với mày như thế nào đi. Mặc kệ là sống hay chết, về sau đều không liên quan gì với nhà họ Tô nữa."

Cứ lải nhải mãi, ôm cô bé đến phía sau chân núi. Bà nội Tô nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó ném cô bé xuống đất. “Tao không gϊếŧ mày, miễn cho nói tao lòng dạ ác độc, xem ông trời lựa chọn thế nào. Mạng lớn thì mày sống, mạng không lớn vậy thì không phải do tao." Sau đó quay về mà không nhìn lại.

Vãn Vãn nóng nảy há miệng hô, nhưng không gọi bà nội Tô quay đầu lại được. Cô bé không biết sau khi bà nội Tô đi không bao lâu, thì đυ.ng phải Trình Kiêu, bà nội Tô kinh hoàng không biết đối mặt với chất vấn của Trình Kiêu như thế nào.

Giờ phút này Vãn Vãn đang ở dưới chân núi hoang dã, nghe xa xa hình như vọng lại tiếng sói kêu, cô bé cực kỳ sợ hãi.

Nhưng cô bé biết loại động vật này sẽ không rình rập nếu không có mùi thịt, nếu để sói biết cô bé ở đây, liệu cô bé có còn sống không? Cô bé sợ hãi, vội vàng ngậm miệng lại không kêu nữa, trong lòng hoảng loạn ngàn vạn lần đừng để bị sói phát hiện nha?

Đáng tiếc chuyện không như cô bé nghĩ, sói vẫn phát hiện ra cô bé.

Đó là hai con sói cô độc không cùng một nhóm với bầy sói xa xa kia. Hai con sói này không biết có phải là một đôi vợ chồng hay không, lúc nhìn thấy cô bé liền chạy tới.

Sói nhìn thấy cô bé trong tã lót, ánh mắt phát sáng, đưa cái miệng kề sát vào cô bé, Vãn Vãn có thể ngửi thấy mùi tanh phun ra khi miệng sói lại gần.

Vãn Vãn nhìn hai con sói với đôi mắt đẫm nước, vì sợ hãi nên nhắm mắt không ngừng cầu nguyện trong lòng, đừng ăn tôi, đừng ăn tối.

Nhưng cô bé không biết là khi hai con sói kia nhìn thấy cô bé, chỉ đi lòng vòng quanh cô bé, không hề hé miệng ăn cô bé. Hai con sói nhìn nhau, phát ra âm thanh trầm thấp, truyền đạt tin tức gì đó cho nhau. Một con sói trong đó há miệng ngậm tã lót, cùng một con sói khác đang định rời đi.

Không biết vì sao chúng nó ngậm tã lót trong miệng, cũng không biết lý do tại sao chúng nó không ăn cô bé, càng không biết chúng sẽ đi đâu.

Tô Vãn Vãn rất bị động, chỉ có thể để sói tha cô bé đi, cô bé không làm gì được. Mở miệng la hét? Có thể thu hút sự chú ý của dân làng không? Đàn sói còn đang kêu ở xa xa có thể cũng bởi vậy mà tới đây hay không?

Nghĩ lại dù sao cô bé cũng đã bị sói ngậm, nếu như thu hút bầy sói xa xa đến thì sao? Chẳng qua là từ hai con sói biến thành một đàn sói mà thôi.

Cô bé mở miệng ra và khóc, tiếng khóc này truyền đi rất xa, thu hút sự chú ý của những người nông dân trồng trọt ở xa.

Tiếng khóc này cũng làm cho hai con sói giật mình, mở miệng ra, tã lót rơi xuống đất.

Đột nhiên, từ xa có một mũi tên b.ắ.n tới giữa thân sói. Con sói tru lên, cơ thể của nó tránh đi, nhưng mũi tên vẫn b.ắ.n vào lưng nó.

Phía xa có tiếng la truyền đến, mơ hồ thấy được có người tới.

Hai con sói nhìn thoáng qua đứa bé quấn tã lót trên mặt đất, lại nhìn sang bên kia, thấy một thiếu niên đứng đó, tay cầm một mũi tên, ánh mắt lạnh lùng lóe lên, hung tợn trừng chúng nó.

Trình Kiêu nhìn đứa bé quấn tã lót, gọi một tiếng: “Vãn Vãn!"

Tô Văn Văn đang tuyệt vọng nghe được tiếng gọi của Trình Kiêu, tiếng gọi giống như tiếng ông, cô bé vui sướиɠ hét lên.

Hai con sói nổi giận, định xông lên cắn thiếu niên, thì nghe được một tiếng trẻ con khóc phát ra trong tã lót. Trong lỗ tai chúng, tiếng khóc này như tiếng khóc của đàn con, rất đáng yêu rất mềm mại.

Mắt sói nhìn đứa bé, con sói cô độc nghĩ tới đứa con đã mất mạng, trong lòng đột nhiên mềm nhũn...

Hai con sói lại kêu vài tiếng với nhau, nhìn thoáng qua bộ dáng hung ác của thiếu niên, nhưng lại cụp đuôi bỏ chạy.

Chạy rồi?

Trình Kiêu cảnh giác nhìn bốn phía, sau khi không phát hiện điều gì khác thường, lúc này mới xông lên ôm lấy Tô Văn Văn. Cậu ấy nhìn xung quanh Vãn Vãn xem có bị thương hay không, ngoại trừ trên tã lót có lưu lại nước bọt thối của sói, xương một bàn tay có chút biến dạng ra, thì không có gì khác thường.

Trong lòng cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, lại nổi lên cơn giận không tên, ngay cả Vãn Vãn cũng phát hiện.

Tô Văn Văn tò mò nhìn cậu ấy một cái, lúc cậu ấy xuất hiện, lòng cô bé không hiểu sao cảm thấy an tâm hẳn, giống như có cậu ấy ở đây, cô bé sẽ vô cùng an toàn. Loại cảm giác an toàn này, cộng thêm sự kinh hãi ban nãy, làm cho cô bé nặng nề ngủ thϊếp đi. Vòng tay cậu ấy rất ấm áp, mùi trên người rất dễ ngửi, cô bé nằm trong lòng cậu ấy, nặng nề thϊếp đi.

Giao mình cho cậu ấy, cô bé cảm thấy rất an tâm.

Bây giờ nhìn thấy Trình Kiêu, Tô Vãn Vãn giơ tay về phía cậu ấy, ý bảo muốn ôm.

Trái tim Trình Kiêu lập tức mềm nhũn, Vãn Vãn trắng hơn lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy rất nhiều, da đỏ trên người đã sớm l*t s*ch sẽ, da thịt toàn thân trắng nõn, khuôn mặt phấn hồng, lập tức đ.â.m vào trái tim lạnh như băng của cậu ấy.
 
Back
Top Bottom