Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 30



Mạnh Nghênh Oánh lấy một chén canh củ cải, bưng chén đi về phía bọn họ: “Xin hỏi chỗ này còn có ai ngồi không?” Nói xong liền cầm chén để lên trên bàn, đặt mông ngồi đối diện Diệp Ngưng Dao, trong mắt hoàn toàn là dáng vẻ khiêu khích.

Diệp Ngưng Dao ngẩng đầu lên quét một vòng, chung quanh có đến hai ba cái bàn trống cô ta lại không ngồi, cứ nhất định đến đây ngồi chung, là muốn đến tra hỏi sao?

“Cô đã ngồi xuống rồi, hỏi câu này còn có ý nghĩa gì nữa?”

Mạnh Nghênh Oánh làm bộ không nghe ra lời trào phúng của cô, giới thiệu nói: “Xin chào, tôi tên là Mạnh Nghênh Oánh.” Cuối cùng còn không quên cố tình nhấn mạnh: “Là đối tượng của Giang Hoài.”

“Xin chào.” Diệp Ngưng Dao cầm bánh bột bắp trong tay bỏ vào miệng ăn, từng cái giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất ưu nhã, cũng không bởi vì lời nói của cô ta mà có bất kì phản ứng gì.

Cho dù là một chút vẻ khổ sở hay kinh ngạc cũng đều không có.

Điều này làm cho Mạnh Nghênh Oánh không tự giác được mà phải nhíu mày, chẳng lẽ Diệp Ngưng Dao này thật sự không phải là nguyên chủ trong sách? Không có khả năng? Cô ta không tin thế giới này có nhiều sự trùng hợp như vậy.

Theo như sách giới thiệu, nữ chính “Diệp Ngưng Dao” cùng nam chính Giang Hoài là thanh mai trúc mã, cha mẹ Giang Hoài mất năm hắn mười lăm tuổi, trước khi hai mươi tuổi đều là do một tay nhà họ Diệp nuôi nấng hắn.

Sau này khi Giang Hoài xuống nông thôn, hắn cùng nữ chính yêu xa hai năm, thi đại học trở về thành sau đó mới kết hôn sinh con.

Mấy ngày hôm trước cô ta còn nghe Lưu Mỹ Ngọc nói, anh trai của Diệp Ngưng Dao là quân nhân, cũng là người ở Bắc Kinh, cùng với bối cảnh nhân vật của nữ chính trong sách đều giống nhau, cô ta tuyệt đối không thể nhận sai người!

Canh củ cải trên bàn Mạnh Nghênh Oánh cũng không đụng đến một miếng, cô ta dùng ngón trỏ gõ nhẹ mặt bàn, mắt phượng lộ vẻ kiêu căng: “Thanh niên trí thức Diệp, anh tôi là đội trưởng đội sản xuất của các cô, nếu trong sinh hoạt có gặp phiền phức gì, cô cứ việc đi tìm anh ấy hỗ trợ, tôi nhất định sẽ kêu anh ấy chiếu cố cô thật tốt.”

“Cảm ơn ý tốt của cô, chỉ là……” Diệp Ngưng Dao cuối cùng cũng ăn xong, buông thìa trong tay xuống, đôi mắt tràn đầy ý cười: “Nếu ai dám gây phiền phức cho tôi, đều sẽ không có kết cục gì tốt, cho nên vẫn là không cần cô phải nhọc lòng lo lắng cho tôi.”

“Phải không?” Mạnh Nghênh Oánh không tự giác mà cuộn ngón tay lại, như suy tư gì mà nhìn về phía cô: “Như vậy không phải rất tốt sao, hy vọng thanh niên trí thức Diệp sẽ có một ngày suôn sẻ không gặp rắc rối gì.”

Mạc Tiểu Thanh nghe cuộc đối thoại của bọn họ cũng không hiểu ra sao, chỉ cảm thấy cô gái này sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới nói ra những lời không đầu không đuôi này, cô ấy chán ghét nhìn về phía Mạnh Nghênh Oánh, kéo tay Diệp Ngưng Dao: “Có rất nhiều người tự coi mình là cành vàng lá ngọc, nhưng thật ra chỉ là một mẩu cứt chuột, Ngưng Dao, chúng ta đi thôi.”

“Mạc Tiểu Thanh!”

“Kêu tên tôi làm gì? Tôi cũng không quen biết gì cô.”

“Cô……”

Thấy Mạnh Nghênh Oánh bị tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, Diệp Ngưng Dao cười khẽ ra tiếng, tùy ý để Mạc Tiểu Thanh lôi ra khỏi nhà ăn.

Hai người đã đi một đoạn rất xa, Diệp Ngưng Dao mới hỏi ra câu hỏi từ tận đáy lòng: “Tôi vẫn luôn muốn hỏi cô, có phải cô cùng với hoa khôi của thôn đã từng phát sinh chuyện gì hay không?”

Mạc Tiểu Thanh dừng lại nhìn cô, sắc mặt dần trở nên nghiêm nghị: “Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta qua bên kia nói đi.”

Cô ấy chỉ hướng sân đập lúa bên cạnh cánh đồng, nơi đó trống trải, liếc mắt có thể biết được nếu có người nghe lén.

“Được”

Hai người đi vào sân đập lúa, tùy tiện tìm một khoảng đất trống ở dưới bóng cây rồi ngồi xuống, lúc này cô ấy mới bắt đầu nói ra bí mật đã giấu kín trong lòng bấy lâu nay.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 31



“Tôi tới thôn Đại Oa đã hai năm. Khi mới đến đây tôi và Mạnh Nghênh Oánh rất thân với nhau. Khi đó cô ta rất đáng yêu. Mặc dù cô ta rất xinh đẹp nhưng tính cách lại trong sáng, còn có chút ngây thơ. Sau này tôi cùng cô ta và Trần Ngọc Như trở thành ba người bạn thân thiết.”

Mạc Tiểu Thanh biểu tình cô đơn mà dừng một chút: “Sau đó, không biết vì nguyên nhân gì mà tính cách cô ta thay đổi, nhưng ngay cả như vậy, tôi vẫn coi cô ta là bạn thân nhất của tôi. Nhưng mà cô có biết cô ta đã làm gì không?”

Diệp Ngưng Dao rất biết phối hợp, liền hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Cô ta bịa đặt nói Trần Ngọc Như là đối tượng của người anh góa vợ của mình. Lúc ấy Trần Ngọc Như ở trong thôn cũng đã có đối tượng, nhưng đáng tiếc trong thôn này, nhà họ Mạnh bọn họ một tay che trời, bọn họ chính là nhìn trúng khuôn mặt xinh đẹp, tính tình hiền lành dễ ức h**p của Ngọc Như, cho nên mới…”

“Ý cô là Trần Ngọc Như chính là vợ của đội trưởng Mạnh ư?” Diệp Ngưng Dao kinh ngạc nhướng mày. Thảo nào Mạnh Nghênh Võ, một người đàn ông đã ba mươi mấy tuổi cưới vợ lần hai lại có thể kết hôn với nữ thanh niên trí thức mới được gửi xuống!

“Đúng vậy, sau đó Trần Ngọc Như không thể chống lại những lời đồn đại trong làng và áp lực từ nhà họ Mạnh để rồi phải cưới Mạnh Nghênh Võ và trở thành mẹ kế cho thằng con hoang của hắn.”

Diệp Ngưng Dao gật đầu đồng ý khi nhớ lại đức hạnh đứa con trai ngu ngốc của Mạnh Nghênh Võ. “Cô gái đó đúng là đáng thương.”

“Trước đây tôi đã nghĩ đến việc giúp đỡ cô ấy, nhưng nhà họ Mạnh căn bản không cho cô ấy gặp tôi, nếu Mạnh Nghênh Võ nghe được điều gì không hay bên ngoài sẽ trở về đánh cô ấy, vì vậy tôi chỉ có thể giấu chặt sự thật ở trong lòng, không thể nói ra.”

Thấy vẻ mặt cô ấy uể oải, Diệp Ngưng Dao nhẹ nhàng vỗ vai an ủi: “Tôi tin rằng trên đời có quả báo, kẻ ác sớm muộn gì cũng gặp quả báo, đừng nản chí.”

“Được, tôi tin tưởng sẽ có một ngày như vậy!”

“Sẽ có thôi!”

Bọn họ cùng nhau trở lại chỗ ở của thanh niên trí thức, mười phần ăn ý không đề cập tới chuyện này.

Đêm hôm đó, Diệp Ngưng Dao như thường lệ tranh thủ thời gian ngủ để kiểm tra pháp khí trong ý thức của mình.

Sau những ngày làm việc chăm chỉ, pháp khí của cô dần biến đổi từ màu tím sang ánh sáng xanh nhạt.

Chờ đến khi xuân về hoa nở, chẳng mấy chốc pháp khí của cô có thể khôi phục lại ánh sáng như ngọn lửa đỏ rực trước đây.

Diệp Ngưng Dao nở một nụ cười ngọt ngào, chậm rãi đi vào giấc mộng đẹp, mơ về một tương lai xán lạn.

Sáng sớm hôm sau, mọi người vừa ăn sáng còn chưa bắt đầu làm việc liền nghênh đón đại đội trưởng Mạnh Nghênh Võ.

“Mọi người đến tập hợp trong sân, tôi sẽ tổ chức một cuộc họp cho mọi người.” Những thanh niên trí thức nhìn nhau, không ai biết mục đích lần này của Mạnh Nghênh Võ là gì.

Sau khi mọi người đứng thành hai hàng, Mạnh Nghênh Võ quét mắt một vòng liền nhìn thấy Diệp Ngưng Dao trong đám đông, khi thấy Giang Hoài không ở đó, hắn ta khẽ ho một tiếng.

“Vừa rồi có một số đồng chí phản hồi với tôi, nói rằng một số người trong khu thanh niên trí thức của chúng ta không đoàn kết, chia bè phái. Tôi đã xác minh việc này, hóa ra quả thật có một số người đã đưa những khuynh hướng không lành mạnh đến kí túc xá của thanh niên trí thức. Sau khi nghiên cứu và thảo luận với các cán bộ trong thôn, chúng tôi đồng loạt đưa ra quyết định đồng chí Diệp Ngưng Dao cần phải rời khỏi khu thanh niên trí thức, sau đó dọn đến sống trong căn phòng bỏ trống ở cuối thôn phía đông, cho đến khi nhận rõ sai lầm mới có thể dọn về khu thanh niên trí thức.”

Diệp Ngưng Dao không thể ngờ Mạnh Nghênh Võ mở cuộc họp lại nhằm vào chính mình.

Khóe miệng cô mím thành một đường thẳng, vẻ mặt vô cảm nhưng trong lòng vô cùng kích động!
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 32



Cốt truyện chính được chờ đợi từ lâu cuối cùng cũng xuất hiện! Cô đã mong chờ ngày này từ rất lâu rồi! Mặc dù nó hơi khác so với những gì được viết trong sách, nhưng nó vẫn ở đây.

Kể từ ngày xuyên sách, Diệp Ngưng Dao liền chờ mong ngày được rời khỏi kí túc xá thanh niên trí thức đến càng sớm càng tốt, vì vậy cô để mặc cho những thanh niên trí thức khác hắt hủi mình mà không làm gì cả.

Vốn tưởng rằng sẽ mất khá nhiều thời gian, nhưng không ngờ rằng Mạnh Nghênh Võ lại mạnh mẽ như vậy, hiện tại liền giúp cô đạt thành tâm nguyện.

Cố nén xuống vui mừng trong lòng, Diệp Ngưng Dao ra vẻ tức giận hỏi: “Mạnh đội trưởng, xin hỏi tôi đã mang theo khuynh hướng không lành mạnh gì vậy?”

“Nghe nói tác phong sinh hoạt của cô xa hoa lãng phí, ngày thường ăn uống thả cửa, phô trương lãng phí, có chuyện này hay không?” Mạnh Nghênh Võ trầm giọng, tuyệt đối không cho phép người khác chất vấn mình.

Diệp Ngưng Dao nhìn Lưu Mỹ Ngọc ở bên cạnh, thấy đối phương cúi đầu không dám ngẩng đầu, không khỏi hừ lạnh một tiếng, “Xin lỗi, tôi xa hoa lãng phí ở chỗ nào? Đồ vật đều là của gia đình tôi vất vả lao động đoạt được, không ăn trộm cũng không cướp giật, chẳng lẽ muốn tôi không ăn mà để chúng hư hết hay sao?”

Thấy cô còn dám tranh luận, Mạnh Nghênh Võ tức giận trợn mắt, “ Thời buổi này đến cơm cũng không có mà ăn, cô lại ở trước mặt bọn họ ăn khô bò, cô cho rằng cô có tư cách gì?”

Mạc Tiểu Thanh muốn giúp cô nói mấy câu, lại bị Diệp Ngưng Dao nắm tay ngăn lại.

Cô nhất định phải dọn đến sống trong ngôi nhà ở cuối thôn phía đông.

Bây giờ nhà họ Mạnh đã không có ý định buông tha cho cô, Diệp Ngưng Dao cũng không phải quả hồng mềm như vậy. Chống đối với Mạnh Nghênh Võ chỉ là vì cô không muốn hắn quá đắc ý, cô cũng không muốn vì việc này mà làm tổn thương người khác.

“Suy nghĩ của anh thật nực cười. Cả thôn không có xe đạp. Thế mà ngày nào tôi cũng thấy anh đạp xe lượn lờ qua lại? So với khô bò của tôi, lối sống của anh mới càng xa hoa hơn thì có!”

Nhóm thanh niên trí thức vốn dĩ dứng ở một bên xem náo nhiệt cũng không nhịn được mà “Phụt” cười.

“Cô……” Mạnh Nghênh Võ tức giận đến cổ họng nghẹn một ngụm máu tươi. “Thanh niên trí thức Diệp, tư tưởng của cô rất không đoan chính, ngay hôm nay phải dọn ra khỏi khu thanh niên tri thức!”

“Tôi chỉ là một thanh niên trí thức nhỏ mới đến, nếu anh cứ khăng khăng tùy tiện như vậy thì tôi cũng hết cách rồi.” Diệp Ngưng Dao âm thầm tự nhéo mình một cái thật mạnh, cố nén nước mắt giàn giụa, ai nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn của cô đều đau lòng, “Nhưng mà tôi tin tưởng đôi mắt mọi người đều sáng như tuyết, cũng rõ ràng ai đúng ai sai.”

Mọi người nhìn trộm Mạnh Nghênh Võ, lại nhìn sang Diệp Ngưng Dao, đột nhiên cảm thấy đội trưởng Mạnh hành xử có chút không công bằng, đáng tiếc nhóm trưởng Giang không ở đây, sáng sớm hắn đã đi lên thành phố mua hạt giống, bọn họ căn bản cũng không có tiếng nói gì.

Sau khi họp xong, Diệp Ngưng Dao cố nén cười quay về ký túc xá thu dọn đồ đạc, cô biết mình sẽ không ở đây lâu nên tất cả đồ đạc đều dễ dàng cho vào túi hành lý.

Mạc Tiểu Thanh đi tới ảo não mà nói: ”Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không giúp gì được cho cô.”

“Chuyện này không liên quan đến cô, vì vậy đừng nói xin lỗi.” Diệp Ngưng Dao xoay người vỗ vai cô ấy, nghiêm túc nói: “Nhớ kỹ! Về sau dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng giúp tôi.”

Mạnh Ngênh Oánh là nữ chính ở trong sách, hào quang của nhân vật chính rất mạnh mẽ, cốt truyện chính tạm thời không có biện pháp sửa đổi, bất cứ ai giúp đỡ cô sẽ chỉ bị liên lụy.

Giống như nhìn ra nghi hoặc của cô, Diệp Ngưng Dao chỉ có thể tùy tiện tìm ra một cái lý do: ”Cô cũng đâu muốn mình làm Mạnh Nghênh Võ tức giận rồi giận cá chém thớt sang Trần Ngọc Như đúng không?”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 33



Nghĩ tới đây, Mạc Tiểu Thanh bực bội gãi gãi mái tóc ngắn của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sớm muộn gì nhà họ Mạnh cũng bị sét đánh.”

“Để tôi giúp cô chuyển đồ đi, mấy thứ này một mình cô chuyển không được.”

“Được, giúp tôi lấy con thỏ cùng túi hành lý này, tôi tới ôm đệm chăn.” Diệp Ngưng Dao cũng không khách khí, đưa túi hành lý trong tay mình cho cô ấy, sau đó cúi người bắt đầu thu dọn đệm chăn.

Không đến mười phút, hai người thu dọn đồ đạc, mang theo hành lý, Diệp Ngưng Dao không chút do dự rời khỏi khu thanh niên trí thức.

Vốn dĩ còn muốn hù dọa cái cô Lưu Mỹ Ngọc kia một chút, nhưng mà đến trước khi rời đi, cô ta cũng chưa dám xuất hiện trước mặt bọn họ.

Phía đông của thôn vốn không có nhiều dân cư, đại đội sắp xếp cho cô một ngôi nhà nhỏ bằng đất ở cạnh nhà Phó Thập Đông.

Ở trong sách, mặc dù nguyên chủ ban đầu cũng được bố trí ở cuối thôn phía Đông, nhưng cô lại không phải hàng xóm của Phó Thập Đông.

Nghĩ đến việc sớm trở thành hàng xóm của người đàn ông kia, trong lòng Diệp Ngưng Dao không khỏi kích động, tương lai còn dài, cô ở gần anh như vậy, chuyện nảy sinh tình cảm với anh hẳn là không xa nữa?

“Nơi này cũng thảm thật đấy? Mạnh Nghênh Võ đúng là độc ác!” Mạc Tiểu Thanh nhìn căn nhà đất nhỏ trước mắt, trong lòng phát lạnh, đây mà là nơi ở của người sao? Còn không bằng chuồng lợn trong thôn.

Căn nhà đất không lớn, mái đã mục, trong viện ngoại trừ một gốc cây khô, còn có đá vụn, thậm chí cổng sân cũng là loại có thể đổ xuống trong nháy mắt.

Vừa nhìn là biết không có ai sống ở đây trong một thời gian dài.

Diệp Ngưng Dao nhìn mọi thứ trước mặt với vẻ mặt bình tĩnh.

Thấy cô không nhúc nhích, Mạc Tiểu Thanh mắng cô: “Cô bị dọa đến choáng váng rồi à? Đi! Tôi mang cô đi tìm Mạnh Nghênh Võ nói rõ lí lẽ đi!

“Ở đây rất tốt, tôi rất hài lòng.” Dù sao nơi ở tốt hay xấu đều được, chỉ cần cô có thể sống bên cạnh Phó Thập Đông, mọi thứ đều không thành vấn đề.

“Tôi cảm thấy cô ngốc thật đấy.” Mạc Tiểu Thanh hoài nghi nhìn cô, thật lâu sau mới đưa ra kết luận này.

“Không phải cô còn rất nhiều việc phải làm sao?” Diệp Ngưng Dao cũng không để bụng chuyện này, mà là cầm lấy đồ vật trong tay cô ấy, thúc giục: “Mau quay về đi, chờ tôi dọn dẹp sạch sẽ hôm khác tôi mời cô tới ăn cơm.”

“Vậy được rồi, nếu cần hỗ trợ gì nhất định phải tìm tôi.” Nhìn căn nhà đổ nát, trong lòng Mạc Tiểu Thanh lại nguyền rủa Mạnh Nghênh Võ.

“Được được, cảm ơn cô trước nhé.”

Sau khi đưa người đi, Diệp Ngưng Dao đem tất cả hành lý chuyển vào trong gian nhà nhỏ bằng đất, trong nhà chỉ có một cái giường sưởi nhỏ, ngoài ra không có gì khác.

Cô tìm thấy hai quả trứng luộc, khóe miệng chợt gợi lên một nụ cười giảo hoạt. Cô cầm chúng đi qua nhà hàng xóm.

“Cộc cộc cộc”, vài tiếng đập cửa đánh thức Phó Thập Đông khỏi giấc ngủ.

Anh ngáp một cái, dùng lòng bàn tay xoa mặt thật mạnh hai lần để giải tỏa đầu óc hỗn loạn, chộp lấy một mảnh quần áo mặc vào người rồi mở cửa.

Khi cửa viện mở ra, Diệp Ngưng Dao nhìn cơ bụng tám múi tr*n tr** của người đàn ông, vô thức nuốt nước bọt, “Xin lỗi, có phải tôi đã quấy rầy giấc ngủ của anh không?”

Đôi mắt ngái ngủ của Phó Thập Đông dần dần tập trung lại, đến khi nhìn rõ người đến là ai, anh nháy mắt liền tỉnh táo lại. Cơn gió lạnh đầu xuân thổi qua ngực anh, Phó Thập Đông hoảng hốt cài cúc áo lại.

“Cô đến tìm tôi làm gì?” Bởi vì say khướt, giọng nói của anh có chút khàn khàn, dáng vẻ lười biếng không hiểu sao lại tăng thêm một phần gợi cảm.

Sống ba nghìn năm, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông xốc xếch như vậy. Diệp Ngưng Dao đỏ bừng mặt, nín thở nói: “Cái này cho anh, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ là hàng xóm của anh.”

Cô đem hai quả trứng gà nhét vào trong tay anh, trong lòng thầm niệm thanh tâm chú rồi vội rút tay về.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 34



Lúc này Phó Thập Đông đã sửa sang lại quần áo cho gọn gàng, anh nhíu mày hỏi: “Sao lại thế này?”

Diệp Ngưng Dao thuật lại ngắn gọn những gì đã xảy ra buổi sáng, cuối cùng còn không quên mím môi ủy khuất để Phó Thập Đông sinh ra cảm giác thương xót.

Dù sao đây cũng là một loại tình cảm, chỉ cần có lòng đồng cảm liền cách yêu thích không còn xa!

Phó Thập Đông nghe xong, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, anh nắm chặt quả trứng trong tay, nhỏ giọng nói: “Đi thôi, tôi sửa nhà cho cô.”

“Vâng, vậy lại phải làm phiền anh rồi.” Ánh mắt của Diệp Ngưng Dao sáng ngời, không nghĩ tới anh sẽ biết điều như vậy, còn chủ động giúp đỡ, người đàn ông này thật tốt!

Bị ánh mắt nóng bỏng của cô thiêu đốt, Phó Thập Đông vội quay mặt đi, lướt qua cô và đi thẳng về phía ngôi nhà nhỏ tồi tàn kia.

Cổng sân cần sửa sang lại, tường xung quanh sân cần phải chôn thêm mảnh thủy tinh, sửa mái nhà, muốn trồng rau thì cũng phải dọn hết đá trong sân này đi.

Phó Thập Đông nhìn tất cả mọi thứ bằng ánh mắt nghiêm túc, sau đó xắn tay áo rồi bắt đầu làm việc mà không nói lời nào.

Anh cúi xuống, nhặt một hòn đá và ném vào một nơi, quần áo vải thô trên người anh đã được vá lại nhiều lần, hiện tại khi anh di chuyển chúng áp sát vào cơ thể anh, lộ ra đường nét mạnh mẽ có lực của cánh tay.

Diệp Ngưng Dao đi theo sau Phó Thập Đông, xấu hổ xoa mũi, vốn dĩ cô muốn tìm cơ hội ở bên anh nhiều hơn để vun đắp tình cảm, kết quả anh lại nhiệt tình giúp đỡ như vậy, điều này khiến cô có chút không biết phải làm sao.

“Tôi nên làm gì đây?”

“Đều là công việc tay chân cả, cô không làm được đâu. Cô cứ làm việc khác đi.” Anh nói với giọng thô lỗ mà không nhìn lên.

Đoán rằng anh vừa mới ngủ dậy chắc là chưa ăn gì, Diệp Ngưng Dao cầm lấy hai quả trứng gà đặt trên đá, gõ nhẹ rồi cẩn thận bóc vỏ.

Mân mê một lúc, quả trứng trắng mềm lộ ra trước mắt.

Cầm quả trứng đã bóc vỏ, cô đi đến trước mặt Phó Thập Đông, nói: “Há miệng ra nào.”

Mùi hương của trứng gà xộc vào mũi anh, Phó Thập Đông hơi dừng lại, nhìn chằm chằm ngón tay tái nhợt của cô, hầu kết khẽ giật giật.

“Mau há mồm ra, tôi cầm hơi lâu rồi đấy.” Diệp Ngưng Dao lại đẩy quả trứng về phía trước, lòng trắng trứng chỉ cách môi anh một chút.

“Tôi tự ăn được mà.” Phó Thập Đông lặng lẽ đỏ mặt, đôi mắt sắc bén thường ngày không dám nhìn vào đôi mắt ngấn nước của cô.

“Tay của anh bẩn quá, tôi không có nước ở đây đâu.” Ý của cô là anh chỉ có thể ăn khi tôi đút cho.

Không cho Phó Thập Đông cơ hội do dự, Diệp Ngưng Dao bẻ một miếng nhỏ rồi đút thẳng vào miệng anh, đầu ngón tay lướt trên môi mỏng của anh, sự đụng chạm tinh tế khiến thần kinh Phó Thập Đông lập tức căng thẳng, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn quên mất cách nuốt nó như thế nào.

Thấy bộ dạng ngốc nghếch của anh, Diệp Ngưng Dao khẽ mỉm cười, giọng nói ngọt ngào như có thể vắt ra nước, “Anh ăn nhanh đi, vất vả cho anh rồi, anh Đông Tử.”

“Khụ khụ khụ…” Phó Thập Đông suýt chút nữa nghẹn chết bởi lời này, vội vàng đem trứng gà ăn xong, sau đó anh lập tức sải bước về phía cổng sân như thể chạy trốn.

Diệp Ngưng Dao vốn chỉ muốn trêu chọc anh một chút, lại không nghĩ tới chính mình sẽ hù dọa anh, vì vậy cô vội vàng vươn tay nắm lấy góc áo của anh, hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

Trên môi vẫn còn cảm xúc mềm mại trước đó, anh cũng không quay đầu liền nói: “Tôi trở về lấy công cụ.”

Ở nơi mà Diệp Ngưng Dao không nhìn thấy, sắc mặt của Phó Thập Đông dần trở nên đỏ bừng, đôi mắt anh đầy vẻ hoảng sợ.

Chỉ trong một ngày, hai người đã sửa chữa xong hoàn toàn ngôi nhà. Nhìn thấy ngôi nhà nhỏ tồi tàn thoáng cái đã trở nên mới toanh, Diệp Ngưng Dao chân thành cảm ơn Phó Thập Đông: “Cảm ơn anh đã giúp tôi.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 35



“Hôm nay tôi không có chuẩn bị gì. Để ngày mai tôi đãi anh bữa tối, gọi cả chị dâu cùng những người khác nữa nhé.” Mấy năm vừa qua, cô là người duy nhất xem chị dâu anh là người bình thường. Trong lòng Phó Thập Đông cảm thấy ấm áp, giọng nói cũng vô thức mềm xuống, “Không cần, tôi đi về đây.”

Anh dùng mu bàn tay lau đi mồ hôi mỏng trên trán, chịu đựng nhớp nháp trên người, chỉ muốn mau chóng về nhà đi tắm. “Anh không mang bọn họ tới đây, vậy tôi tự mình mua đồ rồi qua tìm anh cũng không sao.”

Diệp Ngưng Dao không cho Phó Thập Đông cơ hội phản bác, đẩy anh ra khỏi cửa viện. “Quyết định như vậy đi. Tối mai tôi chờ ở nhà.”

“…” Phó Thập Đông sợ cùng cô tiếp xúc thân thể nhiều, chỉ có thể tùy ý để cô đẩy anh ra.

Mãi cho đến khi bị đẩy ra khỏi cửa viện, anh mới nhớ ra lời từ chối của mình đã bị cô gái này phản bác.

Nói cách khác, mối quan hệ giữa họ sẽ tiếp tục dây dưa không dứt, Phó Thập Đông cau mày rồi lại thả lỏng, thậm chí anh còn không nhận ra khóe miệng của mình nở nụ cười từ lúc nào.

Sáng sớm hôm sau, sau khi cho con thỏ béo mập trắng nõn ăn xong. Diệp Ngưng Dao liền bị cái cây khô bên cạnh ổ thỏ hấp dẫn.

Hôm qua bận việc không có thời gian chăm sóc, nay nhìn nó trơ trụi trong sân, bộ dạng mục nát, khô héo khiến người ta không khỏi xót xa.

Cây hoa đào đã hơn mười năm tuổi, cô đưa tay v.uốt ve thân cây, thân cây cứng đờ không còn sức sống.

Diệp Ngưng Dao trầm mặc một lát, rót từng tia linh lực từ pháp khí vào thân cây, “Chúng ta có duyên nên mới gặp nhau, hi vọng có một ngày mi có thể nở rộ, khôi phục lại phong cảnh ngày xưa.”

Thẳng cho đến khi Diệp Ngưng Dao cảm thấy có một tia sức sống xuất hiện trong cây, cô mới thu hồi lại chút linh lực còn sót lại.

Pháp khí trong ý thức lại trở về màu tím nhạt ảm đạm.

Lúc này, tại huyện thành cách đó hơn mười cây số, Phó Thập Đông đang đứng trước cửa của cung tiêu xã, nghiêm túc tìm kiếm thứ mình muốn.

Cô bán hàng thấy cái áo ngắn của Phó Thập Đông giặt đến bạc màu, bên trên chi chít những mảnh vá thì lộ vẻ khinh thường trong mắt. Nhưng cô ta sợ khí thế trầm ổn uy nghiêm của anh nên không dám trắng trợn tỏ ra khinh thường.

“Đồng chí, anh tìm đã nửa ngày rồi đấy, rốt cuộc muốn mua cái gì?”

Phó Thập Đông không tìm được đồ mình muốn, lúc này mới cẩn thận móc ra từ trong túi một cái khăn tay sạch sẽ, đưa cho người bán hàng trước mặt. “Ở chỗ các người có loại khăn tay này không?”

Người bán hàng liếc nhìn chiếc khăn tay, sau đó nhìn Phó Thập Đông và lắc đầu, “ Ở chỗ chúng tôi không có loại hàng tốt như như vậy, nó giống như sản phẩm thêu ở Tô Châu, loại khăn tay này đắt lắm đấy.”

“Cảm ơn.” Phó Thập Đông cất chiếc khăn tay đi rồi đút lại vào túi, anh mua một cân kẹo trái cây rồi bước ra khỏi cung tiêu xã rồi đi đến chợ đen cách đó không xa.

Nếu không thể mua chiếc khăn tay tương tự, anh chỉ có thể mua một số đồ ăn thức uống để bù vào số tiền đó.

Còn tiền đống đồ hộp cùng thuốc hạ sốt lần trước… Nghĩ lại hình như anh nợ cô gái đó rất nhiều.

Ba cân thịt lợn và năm cân mì trắng đã tiêu tốn hết tiền của anh.

Xách theo chúng đi bộ trở lại thôn đã là ba giờ chiều. Về đến nhà Phó Thập Đông liền bắt đầu rửa tay và nhào bột.

Khi bột đã lên men, anh lấy một củ cà rốt ra đem băm nhỏ cùng với thịt heo trộn vào trong nhân.

Phó Viện nghe thấy tiếng thái rau liền bước ra khỏi nhà, nhìn miếng thịt lợn nhồi trên thớt không khỏi nuốt nước bọt nói: “Chú, còn chưa đến tết Nguyên Đán mà, chú làm đồ ăn ngon như vậy làm gì?”

“Đây là quà đáp lễ, cháu cùng Phó Niên mỗi người một cái, lại để cho mẹ cháu thêm hai cái nữa.” Phó Thập Đông đem tất cả các loại nhân bỏ vào một cái chậu nhôm lớn rồi trộn đều, cho thêm đủ gia vị mà ngày thường anh không dám dùng nhiều.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 36



Phó Thập Đông dùng chiếc đũa gắp lên một miếng nhỏ nếm thử vị mặn, cuối cùng hài lòng đặt đũa xuống để xem bột lên men như thế nào.

“Chú, phần của cháu chú cứ ăn đi.” Mỗi lần trong nhà có gì ngon, chú đều nhường cho bọn họ ăn, lúc trước Phó Viện còn nhỏ không hiểu chuyện, hiện tại cô bé biết rõ, chú không phải không thích ăn mà là luyến tiếc nên mới không ăn.

Đối mặt với cô cháu gái đột nhiên hiểu chuyện như vậy, Phó Thập Đông dùng cổ tay xoa tóc của cô, an ủi nói: “Không, chú không thích ăn món này.”

“Vậy để cháu làm bánh bao cho chú.” Ở nông thôn, trẻ con bảy tám tuổi đã học được nhóm lửa nấu cơm, Phó Viện vì hoàn cảnh gia đình nên trưởng thành sớm, những việc như làm bánh bao đối với cô bé là rất bình thường.

“Để chú tự lo, cháu đi đón anh trở về đi.” Anh trở về cũng không có gặp lại Phó Niên, Mạnh Tiểu Vĩ kia còn nằm ở bệnh viện, anh cũng không lo lắng cháu mình sẽ gây rắc rối gì ở bên ngoài.

“Được, cháu đi ngay.” Phó Viện chạy lon ton ra khỏi nhà, một lúc sau liền biến mất.

Ước chừng đủ thời gian, Phó Thập Đông bắt đầu nhào bột bánh bao, anh dùng bàn tay rộng nhào cục bột trắng như tuyết, vô tình tạo nên hình ảnh tương phản trắng đen.

Vừa lúc Diệp Ngưng Dao được Phó Viện dẫn vào nhà, tình cờ được nhìn thấy vẻ ngoài hiền hòa của anh.

Trong kí ức của nguyên chủ, thời đại này hầu như việc nấu ăn đều do phụ nữ làm, đây là lần đầu tiên Diệp Ngưng Dao nhìn thấy đàn ông nấu ăn, trong mắt tràn đầy tò mò.

“Chú, xem ai tới này? Cháu ở bên ngoài gặp được chị Diệp, chị ấy nói muốn tới nhà mình ăn tối.”

Phó Thập Đông ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy ý cười của cô, anh nhanh chóng né tránh tầm mắt kia, nói: “Hôm nay trên đội không có việc gì à?”

“Không có việc gì, anh đang làm gì đấy? Đây là bữa tối của chúng ta sao?” Diệp Ngưng Dao tiến đến bên người anh dò xét phía dưới, bánh bao thịt trắng tinh, xem ra anh rất đầu tư cho bữa ăn này.

“Không phải.” Phó Thập Đông trực tiếp đánh nát suy nghĩ tự mình đa tình của cô, nói đúng sự thật: “Tôi không mua được khăn tay, dùng mấy cái bánh bao này thay thế cho nó có được không?”

Diệp Ngưng Dao vốn muốn nói không, nhưng nghĩ đến sự kiên trì của anh, lời nói ra đến miệng cô lại nuốt trở vào.

“Được rồi, khăn tay của tôi không đáng bao nhiêu, xem ra tôi được hời rồi.”

Thấy cô tới gần, Phó Thập Đông tăng tốc độ trên tay, hy vọng ngọn lửa tà ác trong cơ thể sẽ nhanh chóng bị dập tắt.

Diệp Ngưng Dao không nhận thấy sự khác thường của anh , lúc này tất cả sự chú ý của cô đều đổ dồn vào mấy cái bánh bao.

Những chiếc bánh bao thịt tròn trịa dưới bàn tay của anh được xếp thành hàng rất dễ thương.

Củi trong lò kêu lách tách, Phó Thập Đông đặt những chiếc bánh đã gói vào nồi hấp.

Không quá mười phút, một mùi thịt nồng đậm từ trong nồi chậm rãi bay vào trong không khí, Diệp Ngưng Dao bất giác hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy một cỗ đói bụng mãnh liệt.

Cô và Phó Viện ngồi bên cạnh sốt sắng chờ đợi giây phút bánh chín.

Loại cảm giác này làm cho Diệp Ngưng Dao cảm thấy mới lạ, thầm nghĩ cô sống qua ba ngàn năm nay mà đây là lần đầu tiên có cảm giác muốn ăn đến như vậy.

Vừa mở nắp nồi ra, mùi bánh bao thịt bốc khói lập tức xông vào mũi.

Diệp Ngưng Dao âm thầm nuốt nước bọt hỏi: “Tôi có thể nếm thử không?”

“Được.” Phó Thập Đông gắp một cái bánh bao trên nồi hấp vào trong một chiếc bát tô, đẩy chúng đến trước mặt cô, “Tất cả đều là của cô.”

“Cảm ơn.” Diệp Ngưng Dao vui vẻ dùng đũa gắp một cái bỏ vào trong bát của Phó Viện, sau đó mới gắp cho mình một cái nữa.

Vừa cắn xuống, nước thịt béo ngậy trong bánh tràn ngập vị giác, mùi thơm nồng của thịt heo và mùi thơm của củ cải quyện vào nhau, thơm mà không ngấy.

Cô hơi nheo mắt lại, ăn đến vẻ mặt say mê, bộ dáng mèo con tham lam này lọt vào trong mắt Phó Thập Đông, khóe miệng của anh liền nở một nụ cười ôn hòa.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 37



Lần đầu tiên anh cảm thấy đồ ăn mình nấu không tệ, cảm giác thành tựu này thật dễ chịu.

Ăn xong một cái bánh bao, Diệp Ngưng Dao háo hức l**m l**m môi dưới, quay đầu nhìn về Phó Viện bên cạnh, thấy cô bé đang dùng hai tay ăn một cái bánh bao lớn.

Như thể đang nhấm nháp món ăn ngon nhất thế gian này vậy.

So với Phó Viện, Diệp Ngưng Dao đột nhiên cảm thấy mình giống như Trư Bát Giới ăn được nhân sâm, không có chút tao nhã nào.

Cô nhìn lại Phó Thập Đông, anh lại đi hấp bánh bao, có vẻ như anh không nhận ra bộ dạng ngu ngốc của mình. Cô thở dài một hơi, lại cầm một cái bánh bao khác lên ăn.

Kể từ khi xuyên qua, Diệp Ngưng Dao ngày nào cũng ăn củ cải, bắp cải, bánh bột bắp, tốt hơn một chút thì là cơm hạt cao lương.

Cô cho rằng đồ ăn trên thế giới hầu như đều cùng một mùi vị, nhưng hóa ra do cô thiếu kiến thức.

Nghĩ đến những gì cô đã ăn trong thời gian này, cô thực sự hối hận vì đã không đến nhà hàng quốc doanh để thử những món khác.

Trước khi sang đây Diệp Ngưng Dao còn không quên mang theo đồ ăn để chuẩn bị cho bữa tiệc hôm nay, đó là món canh củ cải và một ít bánh bao hấp mua bằng phiếu thực phẩm từ tiệm cơm ở trong thôn.

So với món bánh bao nhân thịt này, chúng đơn giản là không thể ăn được.

Phó Viện ăn xong bánh bao liền ngoan ngoãn nhảy xuống ghế, chuẩn bị thêm củi vào bếp.

Diệp Ngưng Dao nhặt một cái bánh bao khác trong chậu lên rồi đưa tay chặn đường cô bé.

“Lại đây, ăn cái khác đi, em gầy quá rồi.”

Cô bé nhìn chằm chằm cái bánh bao trước mặt, sau đó lại ngẩng đầu liếc Phó Thập Đông.

Phó Viện lúng túng, dối lòng nói: “Chị Diệp, em ăn no rồi.”

“Nhanh ăn đi, bánh bao còn nhiều lắm, một mình chị ăn không hết.” Diệp Ngưng Dao đem bánh bao bỏ vào trong chén cô bé, “Ăn không đủ chúng ta lại làm thêm.”

Phó Viện lại nhìn về phía Phó Thập Đông, thấy chú không phản đối lúc này mới dám ăn.

“Sao anh không ăn bánh bao đi?” Diệp Ngưng Dao nhìn về phía người đàn ông đang bù đầu bận rộn ở bên kia, bất kể cô nhìn anh thế nào cũng thấy thuận mắt, không biết anh còn làm được món ngon gì.

“Tôi không thích ăn bánh bao cho lắm.” Phó Thập Đông đem cái nồi hấp đậy nắp, đổ thêm hai bát nước đun sôi vào.

Sự quan tâm này khiến cho Diệp Ngưng Dao cảm thấy trong lòng ấm áp, cô ngẩng đầu ấn một cái bánh bao đến môi anh, “Anh ăn một cái đi, ngon lắm.”

Cô không tin có người không thích bánh bao nhân thịt. Đồ ngon như vậy sao có thể không thích cho được?

Phó Thập Đông muốn tránh đi, lại nghe thấy cô nói: “Nước bọt của anh dính trên bánh bao này rồi, dù anh có từ chối thì cũng không có ai ăn đâu, mau ăn đi.”

“…” Anh chỉ có thể cắn một miếng bánh bao. Tuy quần áo trên người anh có chút thô sơ đạm bạc, nhưng cách ăn uống lại rất có văn hóa.

“Thật đáng yêu ~” Thấy Phó Thập Đông ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Diệp Ngưng Dao hài lòng gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Phó Thập Đông nhìn đi chỗ khác, chốc chốc lại cắn chiếc bánh bao hấp từng chút một, bởi vì tim đập như trống khiến anh không thể nếm được vị của món bánh bao hấp ra sao.

Trong bữa tối, Phó Niên nhìn bánh bao nhân thịt trên bàn, nhíu mày cảm thấy khó hiểu.

Thấy cậu bé không ăn, Phó Thập Đông kiên nhẫn giải thích: “Đây là phần của cháu, nhanh ăn đi, mẹ cháu cùng Viện Viện đều có cả rồi.”

Phó Niên nắm chiếc đũa trong tay thật chặt, lại nhìn về phía Diệp Ngưng Dao, so với sự thờ ơ của cậu với người khác thì ánh mắt khi cậu nhìn cô lại khác hẳn, dường như có một tia dao động thoáng vụt qua.

“Thanh niên trí thức Diệp là khách của chúng ta.” Phó Thập Đông có thể đoán được cậu nhóc đang nghĩ gì, vì vậy liền chủ động giải thích.

Hiếm khi gặp được một người đàn ông đối với người nhà dịu dàng như vậy, nếu có một ngày anh có thể đối đãi với mình như thế này, Diệp Ngưng Dao cảm thấy sau này cùng anh sống chung có lẽ là một lựa chọn không tồi.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 38



Nhưng nghĩ lại, cô thích sống tự do tự tại hơn! Sau khi thay đổi vận mệnh thành công, cô nhất định sẽ đi tìm một nơi giàu linh khí để tiếp tục tu luyện.

Chị dâu nhà họ Phó Trang Tú Chi vẫn luôn ngồi ngây ngẩn ở đầu giường đất, cho dù hôm nay thức ăn có cải thiện nhưng cô ấy vẫn không có bất kì biểu hiện gì.

Sau khi Phó Viện ăn xong, cô bé bưng bát lên như thường lệ. Đồ ăn được đưa lên miệng, Trang Tú Chi há miệng cắn một miếng bánh bao hấp.

“Chị dâu có đi bệnh viện nào khám chưa?” Diệp Ngưng Dao nhìn hai mẹ con, trong lòng đau xót.

Linh lực của cô chỉ có thể trị liệu cho thực vật, bệnh của người phàm cô cũng không giúp được gì.

“Đã khám qua, uống không ít thuốc, nhưng mà không có chút tiến triển nào.” Nhắc tới việc này, giọng nói của Phó Thập Đông đều đều, hy vọng mà anh từng có đã biến mất dần theo thời gian.

“Tôi tin tưởng chị dâu có một ngày sẽ khá lên.” Chỉ cần cô có thể tích cóp đủ linh lực, sau đó vận dụng các ngoại lực khác, hết thảy đều có thể.

“Ừm, cảm ơn cô.” Phó Thập Đông chỉ xem đó là lời an ủi mà không để trong lòng.

Sau bữa tối, bởi vì trời đã tối nên anh cho bánh bao hấp vào một cái chậu tráng men, tuy hai người là hàng xóm nhưng Phó Thập Đông nhất quyết đuổi cô về, kiên quyết không cho cô ở lại dọn dẹp, Diệp Ngưng Dao chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

Trên đường về, Diệp Ngưng Dao nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình, phân vân liệu có nên nhân cơ hội này tiếp tục tán tỉnh Phó Thập Đông hay không.

Cô còn chưa kịp đưa ra quyết định, đã nghe anh lo lắng nói: “Cẩn thận!”

Giây sau cô đã bị ôm vào trong vòng tay nóng bỏng.

Diệp Ngưng Dao vô thức chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh, chỉ cảm thấy thật dễ chịu.

Cô ngước nhìn Phó Thập Đông một cách đầy dịu dàng, khuôn mặt đỏ ửng quyến rũ đến mức như muốn được chạm vào.

Hương hoa hồng đậm thoang thoảng trong đêm, Phó Thập Đông vô thức siết chặt vòng tay, sự mềm mại trong vòng tay khiến đầu óc anh ong ong, một ngọn lửa từ dưới đi lên mạnh mẽ khiến anh trở tay không kịp.

Sự thay đổi của bản thân khiến anh chợt bừng tỉnh, vội vàng buông tay ra, tránh ánh mắt của Diệp Ngưng Dao, giải thích nói: “Phía trước có một đống củi, cô suýt đụng phải.”

“Cảm ơn anh.” Diệp Ngưng Dao nhìn theo ngón tay anh chỉ mới phát hiện mình chỉ cách đống củi ven tường nửa bước.

Nếu thật sự va phải thì cũng quá mất mặt rồi.

Nơi này chỉ còn cách nhà cô năm bước chân, vừa rồi Diệp Ngưng Dao suýt nữa thì xấu mặt, làm sao còn có tâm tư tán tỉnh anh, cô vội vàng cầm lấy bánh bao trong tay, nói lời từ biệt: “Tôi về đây. Ngày mai gặp lại!”

“Ừm.” Phó Thập Đông nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, không chắc hành vi bẩn thỉu của mình vừa rồi có bị phát hiện hay không.

Về đến nhà, hơi nóng trên người đã dần lắng xuống theo làn gió đêm mát rượi.

Tưởng chỉ là tai nạn thôi, nhưng buổi tối nằm trên giường anh như bánh nướng áp chảo, lăn lộn qua lại như thế nào đều ngủ không được.

Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu đều là khuôn mặt nhỏ nhắn đang mỉm cười của cô gái kia.

Trong lúc tuyệt vọng, anh nghiêng người quay mặt vào tường đất, trong lòng thầm đếm, mãi cho đến khi trời gần sáng, anh mới miễn cưỡng ngủ thiếp đi.

Trong giấc ngủ, Phó Thập Đông lang thang trong một biển hoa.

Những bông hoa có nhiều màu sắc được nhóm lại với nhau, có màu hồng và màu đỏ.

Anh nhìn về một phía không thấy giới hạn biển hoa, ngoài kinh ngạc còn có một tia đề phòng.

Lúc này phong cảnh đột nhiên thay đổi, anh bị trói giữa rèm lụa đỏ không thể nhúc nhích.

Phó Thập Đông không cam lòng dùng sức tránh thoát nhưng vô ích.

Cùng với màn múa uyển chuyển, một người phụ nữ mặc váy cổ trang màu đỏ chậm rãi đi về phía anh, mãi khi đối phương đến gần anh mới nhìn rõ là ai.

“Thanh niên trí thức Diệp, đây là nơi nào?”

Cô gái ấy không đáp lại lời của anh, mà nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, dùng ngón tay nhỏ bé nâng cằm anh lên.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 39



Cô dùng đôi mắt đẹp sáng ngời trìu mến nhìn anh.

Hầu kết Phó Thập Đông vừa động, thanh âm trở nên khàn khàn. “Vì sao tôi không thể động đậy được? Cô đã làm gì…” Anh chưa kịp nói xong, đôi môi ấm áp đã lập tức chặn môi anh lại, ngăn không cho anh thốt ra thêm lời nào.

Từ nhẹ nhàng biến thành mạnh mẽ, từ bị động biến thành chủ động, cuối cùng anh mất khống chế.

Không khí tràn ngập hương hoa, giữa rèm lụa đỏ đã là một căn phòng quyến rũ.

“Dao Dao…” tiếng gọi thân mật thỏ thẻ vang lên, Phó Thập Đông từ trong mơ bừng tỉnh lại, nơi nào đó dính nhớp làm anh buộc phải đối mặt với sự xấu xa vô sỉ sâu thẳm trong trái tim mình.

Anh dùng sức xoa xoa mặt, không còn buồn ngủ nữa.

Trong căn nhà đất nhỏ cách bức tường, Diệp Ngưng Dao cũng đang mơ những giấc mơ ngọt ngào.

Trong mơ, cô mặc một chiếc váy cổ trang nhảy múa giữa muôn ngàn đóa hoa, mây mù nhuộm đỏ cả một vùng trời, đẹp đến nao lòng.

Hoa anh đào bay phấp phới đầy trời như một cơn mưa, Diệp Ngưng Dao vươn những ngón tay mảnh khảnh nâng một cánh hoa anh đào định ngửi thử, đột nhiên cánh hoa run lên biến thành một cái banh bao thịt trắng trẻo mập mạp.

Không đợi cô phản ứng lại, mưa hoa anh đào khắp bầu trời đã biến thành những chiếc bánh bao lớn ném vào người cô.

Thấy mình sắp bị bánh bao hấp đập vào người, Diệp Ngưng Dao lập tức kinh hãi mở to mắt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Cô vỗ vỗ vào lòng ngực đang phập phồng dữ dội của mình, một lúc lâu sau Diệp Ngưng Dao mới hoàn hồn, cô rất mừng vì đó chỉ là một giấc mơ. Mặc dù cô thích ăn bánh bao thịt nhưng cô không muốn bị bánh bao nghiền chết đâu!

Lúc này trời đã sáng, Diệp Ngưng Dao nằm ở trên giường một chút cũng không muốn tỉnh lại.

Bên ngoài yên tĩnh, lúc này từ phòng bên cạnh truyền đến một trận thanh âm “Ầm ầm”, tiếng sau càng lớn hơn tiếng trước làm cho cô khó chịu vò đầu bứt tóc, xoay người đứng dậy.

“Cạch…” Diệp Ngưng Dao mở cửa gỗ đi ra khỏi phòng, nhìn xuyên qua bức tường thấp vào sân bên cạnh.

Cô thấy Phó Thập Đông mặc một chiếc áo thun trắng có vài mảnh vá và ống quần được xắn cao, lúc này anh đang chặt củi trong sân.

Theo chiếc rìu được nâng lên và hạ xuống, trên trán anh toát ra một lớp mồ hôi mỏng, bộ dáng hung ác phảng phất như khúc gỗ này là kẻ thù vậy.

“Sao anh lại dậy sớm vậy?” Diệp Ngưng Dao che miệng lại ngáp một cái, lười biếng như mèo con nhỏ.

Giọng nói ngọt ngào làm Phó Thập Đông khựng lại, trong đầu anh đột nhiên hiện lên hình ảnh một cô gái nhỏ đang thở hổn hển dưới thân, anh cố nén sự bồn chồn, ném rìu xuống rồi vội vàng rời đi.

“Diệp Ngưng Dao: “…”

Ngày hôm qua còn đang rất tốt mà, hôm nay người này làm sao vậy?

Không nghĩ ra anh có bệnh gì, Diệp Ngưng Dao tức giận trở về phòng.

Thẳng đến bên vách truyền tới tiếng đóng cửa, Phó Thập Đông mới dám trở lại sân, nhìn chằm chằm những khúc gỗ chưa chẻ, cười nhạo chính mình.

Gió xuân buổi sáng thổi đến nhánh cây “Sàn sạt” rung động.

Ở cửa thôn cách đó không xa, Giang Hoài dùng xe đạp chở hai túi hạt giống lớn chạy vào thôn.

Lúc hắn tới khu thanh niên trí thức, mọi người đều đã rời giường bận rộn việc cá nhân, thấy hắn trở lại, Lâm Tử An vội đi qua hỗ trợ nâng hạt giống.

“Sao giờ cậu mới về? Tôi còn tưởng cậu ở lại thành phố luôn, mãi mãi không quay lại luôn cơ!”

Giang Hoài thấy hắn nói chuyện như vậy thì cau mày, “Giọng điệu bực dọc của cậu là sao, có chuyện gì à?”

“Cô gái tôi thích bị người ta khi dễ, tôi đương nhiên không vui nổi rồi.” Nghĩ đến ngày đó lúc Diệp Ngưng Dao bị ép phải rời đi mà hắn lại không có ở đây, Lâm Tử An hối hận đến xanh cả ruột.

Hắn tự trách mình vì hôm đó đã uống quá chén, nhưng đến lúc biết chuyện thì đã quá muộn.

Giang Hoài bị lời nói vô nghĩa của Lâm Tử An làm cho bất ngờ, quay đầu nhìn hắn, hỏi: “Cô gái mà cậu thích là ai cơ chứ?”
 
Back
Top Bottom