Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 40



“Diệp Ngưng Dao đó, bộ cậu không biết à?”

“Cô ấy bị làm sao vậy?” Giang Hoài lập tức buông túi xuống, chụp lấy vai của đối phương, sốt sắng hỏi: “Ai bắt nạt cô ấy hả?”

Giang Hoài bình thường là người không biểu lộ cảm xúc, Lâm Tử An nhìn chằm chằm hắn mấy giây, “Sao tôi lại cảm thấy cậu còn nhiệt tình hơn cả tôi thế?”

“Cô ấy xảy ra chuyện gì vậy?” Giang Hoài phớt lờ câu hỏi của Lâm Tử An, chỉ quan tâm đến câu trả lời trong miệng đối phương.

Lâm Tử An nghi ngờ càng lúc càng lớn, thấy Giang Hoài không chịu nói cái gì, chỉ có thể thành thật trả lời: “Đội trưởng Mạnh nói cô ấy sống xa hoa lãng phí, cho nên liền đuổi cô ấy tới một căn phòng nhỏ ở phía đông trong thôn.”

“Tại sao cậu không giúp cô ấy?” Giang Hoài buông tay, trong mắt tràn đầy sự tự trách, nếu để cha Diệp và mẹ Diệp biết, hắn còn mặt mũi nào đối mặt với bọn họ?

“Ngày đó tôi không có ở đó.” Lâm Tử An áy náy sờ sờ mũi, hiển nhiên rất thiếu tự tin.

“Lát nữa tôi sẽ đi hỏi Mạnh đội trưởng xem là có chuyện gì.” Giang Hoài vỗ vỗ bờ vai của Lâm Tử An, tâm tư rất phức tạp.

Hắn cũng không chắc người nhà họ Mạnh đã biết quan hệ của mình với Dao Dao hay chưa.

Nếu thực sự đã biết … tại sao Mạnh Nghênh Oánh không đi tìm mình hỏi cho rõ ràng?

Mà hành vi của Mạnh Nghênh Võ là muốn đứng ra bảo vệ em gái mình?

Mang trong lòng nghi vấn như vậy, Giang Hoài đến tận trưa mới gặp Mạnh Nghênh Võ ở gần nhà họ Mạnh, thấy hắn cố ý đến tìm mình, Mạnh Nghênh Võ đã sớm đoán ra chuyện.

“Em rể, đã tới cửa nhà rồi, sao cậu không đi vào?”

“Tôi tới hỏi anh tại sao lại bảo Diệp Ngưng Dao dọn ra khỏi nơi ở của thanh niên trí thức?” Giang Hoài không nghĩ cùng hắn ta nói chuyện mơ hồ, chỉ cảm thấy nói nhiều hơn một câu với người tiểu nhân như này cũng thật lãng phí thời gian.

“Tại sao ư?” Mạnh Nghênh Võ hừ lạnh một tiếng, lòng tự trọng bị vẻ mặt khinh thường của Giang Hoài làm tổn thương.

Không phải chỉ là một chàng trai thành phố thôi sao? Có gì mà ghê gớm? Không phải tên nhóc này cũng sẽ bị hắn ta kiểm soát khi đến đây hay sao?

Nếu không phải em gái hắn ta kiên trì thích tiểu tử mặt trắng này, hắn ta đã sớm ra tay từ lâu rồi!

“Cậu và Diệp Ngưng Dao có quan hệ như thế nào? Tưởng tôi không biết ư? Cậu cho rằng người nhà họ Mạnh chúng tôi đều là người ngu hay sao? Giang Hoài, tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu dám làm em gái của tôi phải chịu bất kì ủy khuất nào, tôi sẽ làm cho cậu và người phụ nữ kia không thể đi ra nổi cái thôn Đại Oa này.”

“Nói như vậy là do anh cố ý?” Sắc mặt Giang Hoài trong nháy mắt tối sầm lại, trong mắt nổi lên lửa giận, “Tôi và Dao Dao đã chia tay rồi, Mạnh Nghênh Oánh còn muốn như thế nào nữa?”

“Chuyện này không liên quan gì đến em gái tôi, tất cả mọi chuyện đều do tôi làm” Mạnh Nghênh Võ ưỡn ngực và nhận hết trách nhiệm về mình: “Ai cũng biết rằng Diệp Ngưng Dao có vấn đề với tác phong của mình. Tôi chỉ là làm đúng theo phép công, dù sao thì tôi thấy bản thân mình cũng không làm gì sai cả.”

“Hay cho câu xử lý theo phép công.” Giang Hoài tức giận đến nỗi khiến mặt hắn đỏ bừng lên, lý trí mách bảo hắn không nên gượng ép mình đứng ra làm to chuyện, nếu hắn giúp Dao Dao nói chuyện thì lại chỉ khiến tình cảnh của cô càng thêm khó khăn hơn.

Giang Hoài nắm thật chặt nắm đấm, nhưng cuối cùng cũng không lựa chọn xé rách mặt mũi, xoay người đi về phía đông của thôn.

Nhìn vào bóng lưng của hắn, Mạnh Nghênh Võ nhổ mạnh một ngụm nước bọt xuống đất và quay về nhà để tìm Mạnh Nghênh Oánh.

Lúc này, tại nhà họ Mạnh.

Mạnh Nghênh Oánh đang ngồi trên chiếc giường đất, hai mắt ửng đỏ, những giọt nước mắt như pha lê lăn quanh hốc mắt.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 41



Bộ dạng sẵn sàng khóc nức nở của Mạnh Nghênh Oánh càng làm cô ta trông yếu đuối đáng thương hơn so với ngày thường.

Lưu Mỹ Ngọc ngồi bên cạnh nhìn thấy đau lòng nói: “Không ngờ Diệp Ngưng Dao lại là một con hồ ly tinh, từ Bắc Kinh tới đây chính là muốn chia rẽ mấy người các cô?”

“Giang Hoài có lẽ chỉ coi cô ấy như em gái, nhưng thanh niên trí thức Diệp rõ ràng là không có nghĩ như vậy, bằng không làm gì có em gái nào lại tìm đến tận nông thôn này đuổi theo anh trai nuôi?” Mạnh Nghênh Oánh sụt sịt, nắm lấy tay cô ta, nghẹn ngào nói: “May mà cô nói cho tôi biết người phụ nữ đó có ảnh chụp chung với Giang Hoài, nếu không tôi đã bị cô ta giấu giếm qua mặt rồi.”

“Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không để cho loại hồ ly tinh kia muốn gì được nấy. Hành vi vô liêm sỉ của cô ta nên bị lôi ra ngoài bêu giữa phố!” Lưu Mỹ Ngọc lòng đầy tức giận vỗ tay trấn an cô ta, sự tức giận trong ánh mắt như thể mình mới là người bị đào góc tường.

“Dù sao cô ấy cũng là người mà Giang Hoài quen biết, hay là chúng ta quên chuyện đó đi.” Mạnh Nghênh Oánh nói như vậy nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên, trong lòng cảm thấy rất hài lòng với phản ứng của Lưu Mỹ Ngọc.

“Cô không thể mềm lòng như vậy! Cô thật là ngu ngốc! Chuyện này giao cho tôi, cô cứ chờ xem đi!”

“Cái gì mà chờ xem?” Mạnh Nghênh Võ vừa bước vào phòng đã nghe được những lời này, hắn ta bí mật nhìn khuôn mặt và thân hình của Lưu Mỹ Ngọc, vừa nhìn thấy b* ng*c đầy đặn kia, liền vô thức nuốt nước bọt vài lần.

Mạnh Nghênh Oánh nhìn thấy vẻ mặt háo sắc của hắn ta, không khỏi nhíu mày, “Anh đi ra ngoài rồi sao lại trở về? “

“Không có việc gì, quay về uống ngụm nước thôi.” Có người ngoài ở đây nên Mạnh Nghênh Võ không thể nói thật được.

“Mạnh đội trưởng, anh và Nghênh Oánh còn có việc đúng không? Vậy tôi đi về trước.” Lưu Mỹ Ngọc làm sao không cảm giác được ánh mắt nóng rực kia? Vẻ ngoài điển trai của Mạnh Nghênh Võ cũng thuộc hàng đẹp trai số một số hai của làng, nhưng tiếc rằng hắn ta chỉ là người nhà quê và đã có gia đình.

Cho dù trong lòng có ấn tượng tốt, cô ta cũng chưa bao giờ từng nghĩ tới việc phá hoại hôn nhân của người khác, huống chi là cắm rễ ở vùng nông thôn nghèo nàn lạc hậu này.

Sợ anh trai làm bậy, Mạnh Nghênh Oánh vội vàng giải vây nói: “Được, cô đi về trước đi, ngày mai tôi sẽ đến kí túc xã nữ thanh niên trí thức tìm cô chơi.”

“Được, ngày mai tôi chờ cô.”

Tiễn Lưu Mỹ Ngọc rời đi, sau khi Mạnh Nghênh Oánh quay lại phòng liền tát vào lưng anh trai mình.

Tức giận mắng Mạnh Nghênh Võ: “Anh đã có vợ đẹp rồi, sao còn háo sắc như vậy? Bây giờ em chỉ có Mỹ Ngọc là bạn, anh không thể dọa người ta chạy mất đâu đấy!”

“Em yên tâm đi, anh tự biết chừng mực mà.” Sau lưng truyền đến một trận tê rát, Mạnh Nghênh Võ đau đến nhe răng trợn mắt, mất cả nửa ngày mới bình thường như cũ.

“Làm sao vậy, có chuyện gì rồi? Mau nói cho em biết đi!” Mạnh Nghênh Oánh ngồi trở lại trên đầu giường đất, dùng khăn tay lau đi nước mắt đã vất vả tích cóp, thần sắc lại trở về vẻ lười biếng thường ngày.

“Vừa rồi tiểu tử Giang Hoài kia tìm tới anh, cậu ta biết chuyện của Diệp Ngưng Dao kia rồi.” Hai tay Mạnh Nghênh Võ chống nạnh, cười lạnh một tiếng, “Cũng chỉ là một tên nhát gan mà thôi!”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 42



“Anh không bán đứng em đúng không?” Mạnh Nghênh Oánh đối với người anh trai này rất khinh thường, nhưng bên ngoài vẫn giả bộ một kiểu “anh em thâm tình”.

“Yên tâm đi, cậu ta cho rằng anh cố ý làm người khác khó xử chứ không đoán ra em.” Mạnh Nghênh Võ cầm lấy một nắm hạt dưa ở trên bàn, bắt đầu tùy ý nhấm nháp, “Nữ nhân họ Diệp kia anh đã giúp em đưa đến phía đông của thôn rồi, có phải em nên cho anh chỗ tốt gì không?”

Mạnh Nghênh Võ dùng ngón tay cái và ngón trỏ ngoắc ngoắc để đòi tiền, trên mặt nở nụ cười xấu xa.

“Đây, xài tiết kiệm chút đi.” Mạnh Nghênh Oánh từ trong túi móc ra năm tệ đặt lên bàn, lại giao việc nói: “Mấy ngày nữa trong thôn chắc sẽ có tin đồn, anh phải giúp em kiểm soát tin đồn thật tốt, nhất định đừng để lửa đốt đến trên người Giang Hoài.”

“Yên tâm đi, chuyện này sẽ không làm khó được anh trai của em đâu.” Mạnh Nghênh Võ đem tiền bỏ vào trong túi, trước khi đi còn không quên bốc một nắm hạt dưa, “Loại hạt dưa này ăn rất ngon, Tiểu Vĩ vẫn còn nằm viện ở trong huyện, em là người làm cô nên mua cho nó một ít đồ ăn vặt chứ nhỉ!?”

“…” Mạnh Nghênh Oánh bị da mặt dày của hắn ta làm cho tức giận, còn chưa nghe hết lời đã đuổi hắn ta ra khỏi phòng nhỏ của mình.

Trên bàn còn có một lọ sơn tra đóng hộp mà Lưu Mỹ Ngọc vừa mang đến, cô ta rất ngạc nhiên vì nữ chính trong sách lại là một người rất mưu mô, nếu Lưu Mỹ Ngọc không cho cô ta xem ảnh chụp chung thì có lẽ sẽ không dám chắc Diệp Ngưng Dao chính là nữ chính.

Nghĩ đến quả bom hẹn giờ là Diệp Ngưng Dao vẫn còn ở trong thôn, mà Giang Hoài vẫn bị ám ảnh nhớ mãi không quên người phụ nữ đó, Mạnh Nghênh Oánh tức giận đến mức vung tay hất tung mọi thứ trên bàn xuống đất, mảnh thủy tinh vỡ tan rơi xuống nền nhà, cuối cùng trong lòng cô ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít.

Đầu thôn bên kia, Giang Hoài gõ cửa căn nhà nhỏ xiêu vẹo, trong lòng tự trách lên đến đỉnh điểm, lúc Diệp Ngưng Dao mở cửa ra, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, không đầu không đuôi nói: “Ngày mai anh sẽ viết thư cho người nhà, để chú Diệp tìm cách đưa em trở về thành phố.”

Đây là một câu thoại mà trong sách có viết, Diệp Ngưng Dao nhớ rất rõ ràng, lúc ấy nguyên chủ đối với nam chính còn chưa hết hi vọng nên trực tiếp từ chối hắn, để rồi số phận sau này rất bi thảm.

Diệp Ngưng Dao thực sự muốn gật đầu đồng ý, nhưng đáng tiếc … quỹ đạo của số phận sẽ không thể thay đổi chỉ bằng một vài lời.

Cô nhướng mày nhìn về phía Giang Hoài, giọng điệu bình thường đáp: “Nếu như anh có thể sớm thú nhận với tôi và gia đình tôi, có lẽ bây giờ đã không có chuyện gì.”

“Thật sự rất xin lỗi, Dao Dao.” Giang Hoài chưa từng nghĩ đến việc quan hệ của bọn họ sẽ bị người nhà họ Mạnh biết, hơn nữa còn biết nhanh như vậy.

“Tôi đã nói từ nay chúng ta chỉ là người xa lạ, anh chỉ cần quản cho tốt đối tượng của mình là được, nếu có một ngày cô ta nổi điên cắn loạn người, bao gồm cả anh, tôi sẽ không buông tha đâu.” Nói xong, Diệp Ngưng Dao nặng nề đóng cánh cửa gỗ lại ngay trước mặt hắn.

Nguyên chủ thê thảm như vậy, Giang Hoài căn bản không phải người vô tội, nếu như không phải hắn không rõ ràng dứt khoát, nguyên chủ căn bản sẽ không đi xuống nông thôn để hỏi cho ra lẽ.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 43



Trong những năm tháng ảm đạm ở làng Đại Oa, cho dù Giang Hoài có thể thỉnh thoảng quan tâm đến tình cũ của mình, thì nguyên chủ cũng phải chịu hết tủi nhục và cuối cùng chết trong u uất.

Ngoài cửa, Giang Hoài đang uể oải dựa vào tường trong sân, từ trong túi quần lấy ra một hộp thuốc lá mới tinh, mở giấy niêm phong lấy ra một điếu thuốc châm lửa.

Bởi vì trước đây hắn chưa bao giờ hút thuốc nên hơi đầu tiên hít quá mạnh, sau đó phải ho liên tục vài lần mới bình tĩnh lại được.

Khi làn khói mờ ảo dần dần bay lên, những cảnh đẹp một thời hiện ra trước mắt hắn như một bộ phim quay chậm, cho đến khi những chấm đỏ tươi cháy hết, hắn giẫm lên tàn thuốc rồi chậm rãi rời đi.

Trước vụ cày bừa mùa xuân, để thanh niên trí thức có thể yên tâm làm việc, đại đội đã đặc biệt bố trí hai chiếc xe bò đưa bọn họ lên huyện mua đồ, trong đó có một chiếc là mượn của làng bên.

Vốn nghĩ rằng người đánh xe bò chính là Phó Thập Đông, nhưng mãi đến khi xe bò chậm rãi đi về phía trước, Diệp Ngưng Dao cũng không thấy được thân ảnh của anh.

Mạc Tiểu Thanh khoác tay cô ngồi ở đuôi xe, quan sát từ đầu đến chân một lần, sợ cô sẽ phải chịu tủi hờn khi sống một mình trong căn nhà tồi tàn đó.

“Tôi không sao cả, sống ở đó cũng khá tốt.” Xung quanh đều có mấy người đang dỏng tai hóng chuyện, Diệp Ngưng Dao thực sự muốn kể cho cô ấy nghe chuyện Phó Thập Đông làm bánh bao cho mình, nhưng cô không có cơ hội để mở miệng nói ra.

Khi đến huyện thành, mọi người giải tán và tập hợp lại vào buổi chiều.

Diệp Ngưng Dao nhìn xung quanh, sau đó kể cho Mạc Tiểu Thanh nghe về việc Phó Thập Đông làm bánh bao hấp cho mình, cuối cùng cô còn hào phóng mời: “Tôi mời cô đến nhà hàng quốc doanh ăn trưa, ăn bánh bao nhân thịt nhé!”

“Chậc chậc chậc, thời buổi này vẫn còn đàn ông đồng ý xuống bếp nấu cơm, đúng là hiếm có khó tìm, xem ra tôi thật sự đã nhặt được bảo vật rồi.”

Mạc Tiểu Thanh nhịn không được líu lưỡi, một tên du thủ dư thực như vậy có thể nấu thức ăn ngon ư? Cô ấy nghĩ có thể là do tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cho nên Diệp Ngưng Dao mới nói hơi phóng đại chút.

“Ánh mắt của tôi vẫn luôn tốt như vậy đấy.” Diệp Ngưng Dao không chút khiêm tốn gật gật đầu, hai người nhìn nhau cười, vui vẻ đi về phía cung tiêu xã.

Để dung nhập vào thế giới này, Diệp Ngưng Dao đã nhiều lần nghiên cứu lặp đi lặp lại ký ức của nguyên chủ, vì vậy cô biết rằng cung tiêu xã là nơi mua bán đồ vật ở thời đại này.

Chỉ là đồ bên trong quá là thô ráp, ví dụ như không có loại vải nào mềm mại cả.

Sờ lên chất lượng còn không bằng những quần áo mà nguyên chủ mang đến. Những thứ tiếp xúc với da phải được làm bằng chất liệu đặc biệt tốt mới được!

Vì vậy, cô gạt bỏ ý định mua vải về để may quần áo.

“Cô đã đi dạo một vòng rồi đấy, đã mua được gì chưa?” Mạc Tiểu Thanh mua cho mình một hộp dầu sò và hai cân bánh ngọt làm đồ ăn vặt, lát nữa hai người còn phải đi bưu điện nên không có nhiều thời gian.

“Chờ một chút, tôi xong ngay đây.” Lúc này, Diệp Ngưng Dao bị một đôi giày vải màu đen hấp dẫn, cô chỉ vào đôi giày, hỏi nhân viên bán hàng: “Giày này cỡ nhỏ nhất là bao nhiêu?”

“Cỡ nhỏ nhất là cỡ 35.”

“Cho tôi một đôi.” Diệp Ngưng Dao lấy tiền từ trong túi xách ra và đưa qua.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 44



Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, cô thấy bút màu và một chồng sách tranh ở một góc kín đáo, liền nói với người bán hàng: “Tôi lấy thêm hai cuốn sách tranh và một hộp bút màu nữa.”

Ở trong sách, tuy rằng Phó Niên không thể nói chuyện và phản ứng rất chậm chạp, nhưng ở trên mặt nghệ thuật lại rất có tài năng, Diệp Ngưng Dao muốn chạm đến đúng chỗ ngứa để có thể thân cận hơn với cậu nhóc.

“Cô đi giày cỡ 35 à?” Mạc Tiểu Thanh thấy mấy quyển sách tranh và bút màu mà cô mua thì không hiểu ra sao, đó đâu giống như đồ mà bọn họ sẽ dùng đến.

“Ừ.” Diệp Ngưng Dao mơ hồ trả lời, lại quay sang thúc giục cô ấy: “Mua sắm xong chưa? Đi nhanh lên, chúng ta cần gửi thư nữa đấy!”

Hôm nay đến huyện việc quan trọng nhất là gửi thư cho gia đình nhà họ Diệp, trong trí nhớ của nguyên chủ, người nhà của cô thật sự rất cưng chiều cô, hiện tại cô đã lấy đi thân thể của người ta, ngoại trừ giúp cô ấy báo thù, cô còn có nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ của cô ấy.

Trong thư, Diệp Ngưng Dao chỉ nhắc tới chuyện mình đã chia tay với Giang Hoài, cô cũng không định nói cho bọn họ biết nguyên nhân cụ thể.

Anh trai của nguyên chủ là người có tính tình rất nóng nảy, nếu anh ấy biết sự thật, anh ấy có thể sẽ gây rắc rối cho nam chính và nữ chính, trong cuốn sách, nam chính và nữ chính đều là những người được chọn, từ khi sinh ra đã là người thắng, gây rắc rối với bọn họ sẽ chỉ trở thành bia đỡ đạn mà thôi.

Cô bây giờ ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, càng không muốn liên lụy đến người khác.

Sau khi gửi bức thư xong, cả hai đến nhà hàng quốc doanh để ăn bánh bao nhân thịt.

Diệp Ngưng Dao vừa cắn một cái liền nhổ ra, “Đây là bánh bao thịt sao? Khó ăn như vậy á?”

Mạc Tiểu Thanh bị hành động của cô làm giật mình sửng sốt, vội vàng kéo ống tay áo của cô, nhỏ giọng nói: “Diệp Ngưng Dao, cô sao vậy? Cô nhìn xem người phục vụ đang nhìn về phía cô kìa?”

Thời buổi này ai dám lãng phí thức ăn được xem như một tội rất nặng, thậm chí nếu nói bánh bao nhân thịt không ngon là một điều rất quá đáng!

“Cái này và bánh bao mà Phó Thập Đông làm hoàn toàn không giống nhau?” Diệp Ngưng Dao nhìn thấy bánh bao trước mặt một chút muốn ăn cũng không có.

“Cái kia…” Mạc Tiểu thanh kịp thời nuốt câu “du thủ du thực” lại và hỏi: “Đồ ăn do Phó Thập Đông làm thực sự ngon đến vậy sao?”

Cô ấy nghi ngờ cắn một miếng bánh bao, ăn rất ngon mà, vị giác của Diệp Ngưng Dao bị làm sao vậy?

“Không cách nào so sánh được.” Diệp Ngưng Dao mím môi, hóa ra không phải cái bánh bao nào cũng có mùi vị giống nhau, tự dưng lại lãng phí mấy xu tiền, đau lòng quá đi mất!

Sau khi từ huyện trở về, Diệp Ngưng Dao trực tiếp đến nhà họ Phó.

Thấy cô đến, Phó Viện vội vàng cười khanh khách chạy đến chào đón cô.

Trong nhận thức của cô gái nhỏ này, ngoài người nhà trong gia đình ra, chị Diệp là người đối xử tốt nhất với cô bé!

“Chị Diệp, sao sớm như vậy mà chị đã về rồi?”

Diệp Ngưng Dao cười ôm lấy cô bé, sau đó cúi đầu nhìn mũi giày bị ngón chân cái của cô bé chọc thủng, nói: “Hôm nay ở huyện thấy cái này, chị nghĩ em đeo vào nhất định sẽ rất đẹp.”

Nói xong, cô lấy từ trong túi vải ra một đôi giày vải màu đen, đặt vào tay cô bé.

“Chị định tặng cho em hay sao?”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 45



Phó Viện nhìn đôi giày vải trong tay, không thể tin được sẽ có một ngày mình được đi giày mới.

“Đúng rồi, chị tặng cho em đấy.” Diệp Ngưng Dao giúp cô bé cởi dây giày, sau đó để cô bé ngồi xuống băng ghế nhỏ bên cạnh thử giày.

“Em thấy đôi giày này thế nào? Có thích không?” Giày hơi to, nhưng chân trẻ em lớn rất nhanh, nếu mua lớn hơn, sang năm còn có thể tiếp tục đi.

Những ngón chân cuối cùng cũng có thể co duỗi tự do trong đôi giày, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Viện vì phấn khích mà ửng hồng, trông rất dễ thương. “Thích lắm! Cảm ơn chị Diệp.”

Lần trước khi cô bé nhận được một đống đồ hộp, bởi vì Phó Thập Đông không nói gì nên cô bé cho rằng mình có thể nhận quà từ Diệp Ngưng Dao.

Phó Viện cẩn thận sờ đôi giày mới, cảm thấy cô bé là người hạnh phúc nhất trên thế giới này!

“Anh của em đâu rồi?”

“Không biết, em không nhìn thấy anh ấy.” Phó Viện lắc đầu, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào đôi giày mới.

“Em có thể đưa cái này cho anh trai em giúp chị được không?” Diệp Ngưng Dao lấy sách tranh và bút màu từ trong túi vải ra, đặt sang một bên, “Đây là quà tặng cho nhóc ấy.”

“Chị Diệp, làm sao chị biết anh trai em thích vẽ tranh?” Đáng tiếc là nhà không có tiền, cho nên anh trai cô bé luôn dùng cành cây vẽ trên mặt đất.

“Ừm…” Diệp Ngưng Dao vén mái tóc dài của cô bé ra sau tai, sau đó trầm ngâm nói, “Bởi vì chị thấy Phó Niên nhìn qua trông rất giống một người làm nghệ thuật.”

“Người làm nghệ thuật là gì hả chị?” Phó viện ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, đây chính là lần đầu tiên cô bé nghe thấy từ này, cho nên rất tò mò.

Trong sách có viết, nếu như Phó Niên không gặp phải tai nạn đó, sau này nhất định sẽ trở thành một người làm nghệ thuật. Còn đối với việc định nghĩa chính xác người làm nghệ thuật là gì ư?

Diệp Ngưng Dao chớp chớp mắt, không biết nên giải thích như thế nào với cô bé, bởi vì cô cũng không hiểu rõ lắm.

Cuối cùng, cô v.uốt ve mái tóc mềm mại của Phó viện, giả vờ trưởng thành nói: “Chờ em lớn lên thì sẽ hiểu thôi.”

Phó Viện vốn còn muốn tiếp tục hỏi, nhưng vào lúc này, cửa nhà vang lên, Phó Thập Đông mặc quần áo xám xịt đã quay trở lại.

Khi nhìn thấy Diệp Ngưng Dao, anh siết chặt ngón tay một cách mất tự nhiên, tránh né ánh mắt nhìn chăm chú của cô.

“Chú, chú mau nhìn xem! Đây là đôi giày mới mà chị Diệp đã tặng cho cháu đấy!” Phó Viện đeo đôi giày vải chạy chậm xung quanh người anh, sự vui sướng thể hiện hết ra bên ngoài.

Theo giọng nói của cô bé, Phó Thập Đông cúi đầu nhìn xuống, đôi môi mỏng của anh mím thành một đường thẳng, đôi lông mày rậm của anh cau chặt.

Bởi vì quá kích động, cho nên Phó Viện không để ý đến cảm xúc của anh, cô bé còn đưa tay chỉ vào hộp bút màu và cuốn sổ vẽ tranh ở bên cạnh, “Đó là thứ mà chị Diệp đã mua cho anh trai!”

Phó Thập Đông nhìn chúng, rồi nhìn đôi giày cũ của Phó Viện đã được thay thế bằng giày vải mới tinh. Có một sự tương phản mạnh mẽ giữa hai thứ. Sau một lúc im lặng, anh ngước mắt lên và nói với Diệp Ngưng Dao, “Thanh niên trí thức Diệp, chúng ta nói chuyện chút đi.”

“Được, đi thôi.” Sự không hài lòng của anh đã khiến Diệp Ngưng Dao hiểu anh muốn nói gì.

“Chờ tôi một chút, tôi lập tức trở lại ngay.” Nói xong, anh nghiêm mặt sải bước đi về phía nhà đất.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 46



“Chị Diệp, hình như chú của em tức giận thì phải?” Lúc này Phó Viện mới ý thức được tâm tình của Phó Thập Đông có chút không đúng, “Đôi giày này em không muốn nữa, chị mang về đi ạ.”

“Không có việc gì, em cứ yên tâm mang nó đi, chị và chú của em có chuyện khác muốn nói.” Diệp Ngưng Dao vỗ bả vai Phó Viện để trấn an, cảm thấy đau lòng cho sự trưởng thành sớm của cô bé.

Năm phút sau, hai người đứng dưới gốc cây đại thụ ngoài cửa, Phó Thập Đông từ trong túi móc ra một tờ năm đồng đưa cho cô, nói: “Đây là tiền mua giày và sách cùng bút màu.”

Diệp Ngưng Dao nhìn chằm chằm vào tiền mà anh đưa, có chút tức giận, “Anh nhất định phải cùng tôi một hai tính toán rõ ràng như vậy hay sao? Hơn nữa, những thứ kia không phải mua cho anh, tiền này tôi không cần, anh cất lại đi.”

Bởi vì tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, Phó Thập Đông vẫn kiên quyết nhét tiền trực tiếp vào tay cô, “Những thứ quá đắt tiền chúng tôi không thể lấy, còn có, sau này … tốt hơn là cô không nên đến nhà của chúng tôi nữa, để tránh những tin đồn linh tinh.”

“Ý anh là gì?” Diệp Ngưng Dao nắm chặt tiền, yên lặng nhìn Phó Thập Đông, giống như muốn mở lồng ngực của anh ra xem trái tim của người đàn ông này có phải làm bằng đá hay không.

“Gia đình chúng tôi rất nghèo, hiển nhiên là chúng tôi không cùng thế giới với cô, tôi hy vọng cô không đối xử với mấy đứa nhỏ quá tốt.” Ngữ khí của Phó Thập Đông dừng lại một chút, sắc mặt phức tạp đối diện với ánh mắt của cô, “Vì vậy, nếu cần thiết, mọi người tốt nhất đừng gặp lại nữa…”

Diệp Ngưng Dao rất tức giận với những lời này, “Phó Thập Đông, anh là một kẻ hèn nhát!”

Cô thà đầu thai hàng ngàn lần trong cuốn sách này chứ không thể nói chuyện với người đàn ông này một lần nữa!

Phó Thập Đông quay đầu đi, không dám nhìn lại.

Anh không quay đầu lại cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân “lạch cạch” xa dần. Cho dù xung quanh có một mảnh đất trống màu vàng cũng không thể che giấu được sự ưu tú của cô.

Phó Thập Đông nhìn tấm lưng cong cong của Diệp Ngưng Dao và cố gắng kìm nén ý muốn giữ cô lại.

Một cô gái xinh đẹp như vậy không bao giờ có thể thuộc về anh.

Giữa bọn họ đã được định sẵn là có duyên nhưng không phận, đây là lựa chọn tốt nhất cho cả hai rồi…

Thời gian như cát lún, trong nháy mắt đã đến thanh minh.

Gió nhẹ hiu hiu, tháng tư là mùa hoa đào nở rộ.

Cây hoa đào trong sân của Diệp Ngưng Dao từ lâu đã được phục hồi sức sống trước đây nhờ được linh lực tưới mát.

Cây cối đầy hoa đào, từng đóa hoa tỏa sáng rực rỡ, hương hoa ngào ngạt.

Nhìn từ xa như tô điểm thêm nhiều màu sắc cho khoảng sân nhỏ tiêu điều này trở nên tươi sáng hơn.

Sáng sớm, Diệp Ngưng Dao mang theo một cái giỏ trúc nhỏ, cẩn thận hái những đóa hoa đào trên cành..

Hoa đào có tác dụng tiêu thực, dưỡng khí và làm đẹp.

Những bông hoa vừa nở là thời điểm tốt nhất để hái chúng.

Diệp Ngưng Dao chậm rãi hái từng bông hoa xuống, loáng cái đã đầy cả một giỏ, lúc này cô mới nở nụ cười hài lòng.

Từ sân bên cạnh truyền đến tiếng mở cửa “kẽo kẹt” một tiếng, Diệp Ngưng Dao chỉ làm bộ như không nghe thấy, mắt nhìn thẳng ôm giỏ đi vào trong nhà, không thèm ngó nghiêng.

Nghe thấy tiếng đóng cửa của cô ở bên cạnh, Phó Thập Đông dừng bước chân lại, vung chiếc cuốc lên vai rồi vội vã ra đồng làm việc.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 47



Diệp Ngưng Dao cho tất cả hoa vào bình, trải phẳng ra, sau đó đổ rượu trắng mua từ huyện vào bình, xong xuôi mới đậy kín lại.

Trong trường hợp bình thường, sẽ mất ba mươi ngày để biến chúng thành rượu hoa đào.

Nhưng cây hoa đào này là do linh lực của cô nuôi dưỡng, so với những cây hoa đào bình thường thì hoa nở càng đẹp, hương thơm nồng đậm hơn, dược tính càng mạnh. Ngâm với rượu trắng bảy ngày có thể đạt được mùi vị và công hiệu như ngâm một tháng.

Tục ngữ có câu, ở trên trời một ngày bằng một năm dưới nhân gian, cho nên phải dùng ít nhất năm năm mới có thể nấu được rượu hoa đào ngon nhất.

Ở đây không thể so với trên trời, nguyên liệu thiếu thốn, điều kiện hạn hẹp, Diệp Ngưng Dao chỉ có thể dùng phương pháp đơn giản thô sơ nhất để nấu loại rượu hoa đào yêu thích của mình.

Sau khi đặt chiếc lọ nhỏ vào góc bếp, cô thay quần áo và bắt đầu đi đến thôn ủy để làm việc.

Tháng tư đã là mùa cày cấy của vụ xuân, công việc của Diệp Ngưng Dao không chỉ phụ trách kế toán mà còn quản lý nhà kho nhỏ trong thôn.

Trước cửa nhà kho có một cây đa lớn, ngày thường mọi người sau khi xong việc thường tụ tập dưới gốc cây đa để nói chuyện phiếm, không quan tâm những chuyện đó có đúng sự thật hay không, dù sao cũng chỉ nói vui vẻ ngoài miệng.

Đôi khi tin đồn vớ vẩn là một con dao vô hình có thể gi.ết ch.ết người khác, Diệp Ngưng Dao không thích những lời nhận xét vô trách nhiệm của bọn họ, vì vậy cô hiếm khi đến nhà kho bên này trừ khi cần thiết.

Chỉ là hôm nay có chút không bình thường, lúc cô đến lấy đồ trong nhà kho, chỉ có hai ba người ngồi dưới tàng cây, mọi người nhìn thấy cô lập tức ngậm miệng không nói nữa.

Nhưng sự khinh miệt trong mắt bọn họ khiến người ta không thể bỏ qua.

Lúc này, mấy người phụ nữ đang cùng nhau ngồi ngoài đồng, tán gẫu về tin đồn mới nhất trong làng.

“Này! Mấy người đã nghe gì chưa? Thanh niên trí thức Diệp ở thôn chúng ta thực sự không biết xấu hổ! Lớn lên trông giống như hồ ly tinh, mấy người nên đề phòng tất cả những người đàn ông của mình!”

“Cô ấy làm sao? Tôi thấy cô gái đó khá tốt mà, vừa nói vừa cười trông rất hiền hòa.”

“Ôi dào, thời buổi nào rồi mà còn trông mặt bắt hình dong như thế, mọi người không biết đấy thôi, cô ấy từ thành phố đến thôn chúng ta là vì thanh niên trí thức Giang đấy.”

“Thanh niên trí thức Giang? Giang Hoài á? Đó không phải là đối tượng của hoa khôi thôn chúng ta hay sao?”

Ngày thường bọn họ thích nhất là nói chuyện về mấy người thanh niên trí thức, đặc biệt là chuyện yêu đương kiểu này, nghe xong mắt bọn họ sáng lên như đom đóm, cả đám đều trở nên thích thú.

“Đúng vậy, chính là anh ta. Tôi nghe nói rằng thanh niên trí thức Diệp và thanh niên trí thức Giang đã quen biết nhau trước đó. Con hồ ly tinh đó đến đây là để cướp người với hoa khôi của thôn chúng ta. Thật là không biết xấu hổ!”

Người nói chuyện này là góa phụ Triệu Tiểu Liên, hai mươi tuổi đầu xuất giá đã có tiếng là khắc chết chồng, nhưng vì gia đình nhà mẹ đẻ của cô ta ở trong làng rất kiên cường, cho nên cô ta đã ở góa nhiều năm và không tái hôn, ngày thường mọi người đối xử với cô ta cũng khá tốt.

“Nghe nói con gái nhà lão Mạnh sắp gả cho nam thanh niên trí thức đó? Tại sao lại còn xảy ra chuyện như vậy?”

“ Loại hồ ly tinh như vậy phải đuổi đi ra ngoài mới được!”

“ Đúng vậy! Thôn chúng ta không thể bỏ qua loại tai họa này!”

Mặc dù cả đám đều tràn ngập phẫn nộ muốn đòi lại công bằng cho người bị hại, nhưng không ai trong số bọn họ có thời gian để báo cáo chuyện này lại với trưởng thôn.

Lời đồn đãi thì nói chuyện cho vui mồm là được rồi.

Triệu Tiểu Liên thấy sự kích động của mình vẫn chưa đủ để lôi kéo đám đông, vì vậy cô ta liền chuyển mắt và bắt đầu nghĩ ra những ý tưởng khác.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 48



Từ xưa ông bà ta đã có câu tiếng lành đồn gần tiếng dữ đồn xa, làm chuyện tốt thì không ai biết mà chuyện xấu chỉ cần nửa buổi chiều đã lan truyền ra ngàn dặm, chẳng mấy chốc cả làng Đại Oa đều nghe thấy tin đồn.

Ngay cả những thanh niên trí thức cũng đang truyền tai nhau nghe câu chuyện kia.

Buổi tối trên bàn ăn, nữ thanh niên trí thức tên Tiền Linh nhịn không được nên hỏi Giang Hoài: “Nhóm trưởng Giang, anh và thanh niên trí thức Diệp có quan hệ gì vậy? Lời đồn đãi trong thôn là sự thật hay sao? “

“Cái gì mà lời đồn đãi?” Mày Giang Hoài nhăn lại, không hiểu ý của cô ấy, “Trong thôn có tin đồn gì vậy?”

Thấy Giang Hoài không biết, Tiền Linh vò đầu bứt tóc, băn khoăn không biết có nên nói cho hắn biết hay không.

“Làm sao vậy? Trong thôn đã xảy ra chuyện gì?” Mạc Tiểu Thanh nghe cô ấy nhắc tới tên Diệp Ngưng Dao, trong lòng có một dự cảm không tốt.

“Mọi người chưa từng nghe nói ư?” Thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình, Tiền Linh chỉ có thể căng da đầu trả lời: “Trong thôn có lời đồn rằng thanh niên trí thức Diệp xuống nông thôn đến thôn Đại Oa là vì nhóm trưởng Giang, còn nói rằng cô ấy là một hồ ly tinh, không biết xấu hổ đoạt đối tượng của hoa khôi thôn.”

“Là ai đã truyền ra lời như vậy? Ăn no rửng mỡ hay sao?” Lúc đầu Mạc Tiểu Thanh mới nghe thì không dám tin tưởng, ngay sau đó liền tức giận tột cùng, bởi vì quá kích động mà sắc mặt cô ấy đỏ hết cả lên.

“Muốn người ta không biết thì trừ khi mình đừng làm.. Nếu không có chuyện này, tại sao người bị dính tin đồn không phải là những nữ thanh niên trí thức khác mà lại là cô ta?” Lưu Mỹ Ngọc nhìn Mạc Tiểu Thanh trợn trắng mắt thì cười khẩy một cái.

Giang Hoài siết chặt chiếc đũa trong tay, trong mắt mang theo rét lạnh, “Tốt nhất mọi người không nên nói những lời vô căn cứ như vậy, là một thanh niên trí thức, nhất định phải có bản lĩnh phân biệt đúng sai phải trái.”

Nói xong, hắn đặt mạnh đôi đũa xuống, rời khỏi bàn ăn với vẻ mặt âm trầm.

Những người khác co bả vai lại nhìn nhau. Thấy Giang Hoài không thừa nhận cũng không phủ nhận, mọi người mơ hồ cảm thấy lời đồn đãi trong thôn rất có thể là thật.

“Tôi tin tưởng Ngưng Dao không phải là loại người như vậy, nếu có thời gian nói những chuyện này, mấy người nên đọc thêm danh ngôn của các bậc vĩ nhân đi!” Mạc Tiểu Thanh đứng lên, không có tâm trạng tiếp tục ăn cơm, xoay người rời khỏi bàn ăn để đi đến thôn phía đông hỏi cho rõ ràng.

Mọi người đều biết cô ấy và Diệp Ngưng Dao có quan hệ rất tốt, nhìn cô ấy rời đi, Tiền Linh xoa xoa mũi, nhỏ giọng hỏi: “Mọi người nói xem lời đồn trong thôn có phải là thật hay không? Trước kia thanh niên trí thức Diệp không phải còn tranh việc với nhóm trưởng Giang hay sao? Nhìn thế nào cũng thấy không giống như là thích?”

Lưu Mỹ Ngọc bĩu môi, không cho là đúng nói: “Cô chưa bao giờ nghe qua mấy chuyện yêu không được thì sinh hận hay sao? Biết đâu hồ ly tinh này làm vậy là để nhóm trưởng Giang chú ý thì sao?”

Nghe cũng có lí? Mọi người gật đầu phụ họa, cảm thấy tán thành với ý này, chỉ có Tiền Linh nghiêng đầu, vẫn đang suy nghĩ các loại khả năng…

Từ khu kí túc xá của thanh niên trí thức đến thôn phía đông phải đi qua một cây cầu gỗ nhỏ, Mạc Tiểu Thanh tức giận đùng đùng đi ra, không bao lâu cô ấy đã đụng phải Giang Hoài ở đầu cầu, “Giang Hoài, anh đứng lại đó cho tôi!”

Lúc này, Mạc Tiểu Thanh tức giận nhưng lại không có chỗ ph.át ti.ết, nhìn thấy kẻ khởi xướng lại càng tức giận hơn.

Giang Hoài quay đầu lại, không có tâm trạng giải thích với cô ấy, chỉ là xuất phát từ phép lịch sự hắn vẫn hỏi đối phương: “Cô sao vậy?”

“Anh đi tìm Ngưng Dao hay sao? Vừa vặn tôi cũng muốn đi! Tôi muốn xem anh giải thích thế nào về chuyện này!” Mạc Tiểu Thanh trừng mắt nhìn hắn một cái rồi đi ngang qua.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 49



“Cô muốn sao cũng được.” Giang Hoài nhíu chặt lông mày, trầm mặc lẳng lặng đi theo phía sau.

Ban ngày, Diệp Ngưng Dao nhìn thấy sự khác thường của người trong thôn, trong lòng đã sớm sinh ra một tia cảnh giác.

Trong sách, không lâu sau khi nhà họ Mạnh đuổi nguyên chủ ra khỏi nơi ở của thanh niên trí thức, Uông Đại Thuận, một tên du thủ du thực nổi tiếng trong làng đã đến cầu hôn cô ấy, mặc dù nguyên chủ đã đuổi hắn ta đi nhưng lại ở trong thôn nhận hết những lời châm chọc mỉa mai.

Đã gần một tháng kể từ khi Diệp Ngưng Dao chuyển đến phía đông của ngôi làng, cô chỉ gặp Uông Đại Thuận một lần và cũng không có ai đến cửa cầu hôn, vì vậy …

Ngay khi cô đang chìm trong suy nghĩ, tiếng gõ cửa “phanh phanh phanh” vang lên đã làm gián đoạn suy nghĩ của cô.

Đứng dậy đi mở cửa, hai người bên ngoài khiến Diệp Ngưng Dao hơi nhướng mày, “Hai người… cùng nhau đến đây sao?”

“Đương nhiên không phải!” Mạc Tiểu Thanh trừng mắt nhìn Giang Hoài, thấy đối phương đang nhìn chằm chằm Diệp Ngưng Dao, liền vội vàng di chuyển thân thể ngăn cản tầm mắt của hắn: “Ngưng Dao, trong thôn truyền đến mấy lời đồn đãi cô đã nghe qua chưa?”

“Bọn họ nói cái gì?” Đối mặt với việc nam chính chăm chú nhìn mình, Diệp Ngưng Dao làm như không thấy, tất cả tâm tư của cô đều đặt trên việc Mạc Tiểu Thanh vừa nói.

Xem ra cô đoán không sai, nữ chính trong sách hẳn là ra tay rồi.

“Anh là nam chính trong lời đồn, chuyện này anh tự mình nói đi!” Mạc Tiểu Thanh chống nạnh, nhìn Giang Hoài rồi hất cằm, trong mắt lộ rõ vẻ chán ghét.

Ban đầu, cô ấy nghĩ rằng mặc dù nhóm trưởng Giang có quan hệ tình cảm với hoa khôi của thôn, nhưng chí ít thì hắn vẫn có một phẩm chất tốt.

Nhưng hôm nay nhìn thấy mọi chuyện thành ra thế này, cuối cùng Mạc Tiểu Thanh cũng hiểu ý nghĩa của câu vật hợp theo loài, người phân theo nhóm.

“Dao Dao, thực xin lỗi.” Giang Hoài mím môi, cuối cùng chỉ nói một câu như vậy.

Cho dù trong lòng có ngàn lời muốn nói, suy cho cùng đều là hắn nợ cô.

“Xin lỗi thì có tác dụng gì?” Mạc Tiểu Thanh bị chọc cho tức giận đến mức chỉ có thể tiến lên một bước, nhìn Diệp Ngưng Dao nói rõ ràng: “Trong thôn đồn đại là cô đi xuống nông thôn là vì nhóm trưởng Giang, còn nói cô là một con hồ ly tinh, nói rằng cô muốn phá hủy tình cảm của người khác.”

Thì ra là như thế này …

Diệp Ngưng Dao cười lạnh một tiếng ở trong lòng, quay sang hỏi Giang Hoài, “Nhóm trưởng Giang, anh nghĩ thử xem ai là người truyền ra những tin đồn thất thiệt này?”

“…” Giang Hoài nắm chặt tay và im lặng không nói.

“Là bên có lỗi, anh nên làm gì đây? Ví dụ như nói với đối tượng của anh là đừng tung tin đồn nữa? Hay là giải thích rõ ràng với dân làng?”

Cô không tin rằng người đàn ông này không biết những gì Mạnh Nghênh Oánh đang làm, hắn chỉ đang tự lừa dối mình và trốn tránh hiện thực thôi.

“Chuyện này anh sẽ điều tra kỹ lưỡng, sau đó cho em một lời giải thích.” Giang Hoài trợn mắt, không chịu được ánh mắt lạnh nhạt của cô, trong lòng đau như búa bổ.

“Hi vọng anh có thể công tư phân minh, đừng vì tình cảm cá nhân mà bao che cho đối tượng của mình.” Diệp Ngưng Dao rốt cuộc cũng nở nụ cười, nhưng nụ cười của cô lại không chạm tới đáy mắt.

Mạc Tiểu Thanh nhìn theo bóng lưng Giang Hoài rời đi, sau đó quay sang kéo cô vào phòng, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là sao? Cô thật sự quen biết với nhóm trưởng Giang à?”

“Ừm, anh ta là vị hôn phu cũ của tôi.” Diệp Ngưng Dao cảm thấy bây giờ chuyện này cũng không cần thiết phải giấu nữa.

“Cái gì?! Anh ta là vị hôn phu cũ của cô á? Diệp Ngưng Dao, cô giấu cũng sâu thật đấy!” Mạc Tiểu Thanh vỗ vỗ trái tim nhỏ bé đang sợ hãi của mình, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, “Nói cách khác, Mạnh Nghênh Oánh mới là hồ ly tinh cướp đối tượng của người khác ư?”
 
Back
Top Bottom