Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 50



“Đúng vậy.” Diệp Ngưng Dao gật gật đầu nói: “Chuyện này cô đừng vội nói cho người khác biết, tôi muốn xem Mạnh Nghênh Oánh đang giở trò xấu xa gì?”

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Tiểu Thanh đỏ bừng vì tức giận, trong lòng Diệp Ngưng Dao cảm thấy ấm áp, vỗ vỗ bả vai an ủi cô ấy: “Ruồi thường hay thích đậu vào bãi phân mà, bọn họ vừa vặn là một đôi trời sinh, đừng tức giận, ở đây có cháo hoa đào rất ngon, cô có muốn ăn thử không?”

Nghe thấy có cái ăn, hai mắt Mạc Tiểu Thanh sáng lên, gật đầu thật mạnh: “Tôi mới vừa ăn một nửa chén cơm liền chạy ra ngoài, mau lấy ra để tôi thử xem đồ cô tự làm có ngon như của Phó Thập Đông không? “

Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Diệp Ngưng Dao lập tức trầm xuống, “Đừng nhắc tới anh ta nữa, về sau tôi cùng anh ta không có quan hệ gì.”

“Cô làm sao vậy?” Mạc Tiểu Thanh mở to hai mắt, trên mặt toàn là dấu hỏi chấm, lập tức bật chế độ hóng chuyện, hỏi: “Không phải trước đó quan hệ giữa hai người vẫn tốt sao? Anh ta còn làm bánh bao thịt cho cô ăn mà.”

“Cô cũng không được nhắc tới bánh bao!” Diệp Ngưng Dao vô thức nuốt nước miếng.

Ô ô ô ~ Cô thực sự muốn ăn bánh bao thịt!

Không có kỹ năng nấu ăn của Phó Thập Đông, mỗi ngày cô ăn thứ gì cũng cảm thấy như nhai sáp, đôi khi cô thực sự muốn xuống nước để qua nhờ vả anh giúp mình nấu một bữa ăn ngon, nhưng đắn đo mãi vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp để mờ lời…

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cô, Mạc Tiểu Thanh cho rằng cô bị tổn thương tình cảm nên vội ngậm chặt miệng không hỏi thêm câu nào, tự động xếp Phó Thập Đông vào loại đàn ông tồi.

Đặt hai bát cháo hoa đào lấy từ trong bếp lên bàn trên giường đất, Diệp Ngưng Dao đưa cho cô ấy một cái thìa, ân cần dặn dò: “Sắc mặt của cô không được tốt lắm, cháo này vừa vặn thích hợp với cô, ăn đi cẩn thận kẻo nóng.”

Mạc Tiểu Thanh cầm thìa, nhướng mày, nhất thời đau lòng nói: “Không biết gần đây có chuyện gì nữa? Trên mặt tôi nổi rất nhiều mụn, may mắn là còn chưa tìm được đối tượng để hẹn hò, nếu không tôi nhất định sẽ dọa người ta bỏ chạy mất dép.”

Diệp Ngưng Dao cẩn thận nhìn sắc mặt của cô ấy, nghiêm túc nói: “Nếu nửa tháng sau mà sắc mặt của cô không có tiến triển, tôi có biện pháp có thể trị liệu nó.”

“Thật vậy ư? Cô có bí mật gì sao? Hay có công thức gia truyền gì?” Mạc Tiểu Thanh kích động nắm lấy cổ tay cô, vui mừng khôn xiết.

Diệp Ngưng Dao chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, cuối cùng trả lời một cách mơ hồ: “Ừ, đại loại là như thế.”

Những thứ cô làm là duy nhất trên thế giới này, vì vậy chúng phải tương tự như những công thức bí mật được truyền lại từ tổ tiên, phải không?

Sáng sớm hôm sau, Diệp Ngưng Dao như thường lệ đến văn phòng ủy ban thôn để làm việc, khi đi qua cây cầu gỗ nhỏ, cô nghe thấy âm thanh yếu ớt cầu xin và chửi rủa từ khu rừng bên cạnh.

Cô tò mò bước tới, không ngờ lại nghe thấy tên của chính mình trong miệng đối phương.

“Diệp Ngưng Dao đó đúng là một con đàn bà chết tiệt, có phải cô ta cho anh uống canh mê hồn rồi hay không? Vậy mà anh lại vì cô ta mà đánh tôi!”

“Anh Đông Tử, anh Điền chỉ nói đùa thôi, anh đừng đánh nữa! Nắm đấm của anh mạnh như vậy, nếu như đánh chết người thì cũng không phải là trêu đùa nữa rồi!”

Diệp Ngưng Dao men theo âm thanh tiến lại gần hơn, nhìn thấy hai người đàn ông đang đánh nhau trong rừng, một người trong số họ là Phó Thập Đông, và người kia là Chu Thiết Quân, người vừa xuyên qua cô đã nhìn thấy ngày hôm đó.

Đối với người đàn ông đã đánh nhau với Phó Thập Đông, cô không biết vì anh ta có khuôn mặt lạ.

Lúc này, hai mắt Phó Thập Đông đỏ tươi, trên mặt tràn đầy sát khí: “Cậu muốn chết à!”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 51



Điền Quảng Bình nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh, sau đó bị bộ dáng của anh dọa đến nỗi bờ môi khẽ run, trong lòng thầm nguyền rủa nắm đấm của con sói con này quá mạnh. Không ngừng hối hận vì đã lỡ đụng vào ôn thần.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hắn ta vẫn kiên trì đến cùng vì thể diện, “Sao vậy? Anh bị cô ta hấp dẫn đúng không? Cho dù người phụ nữ đó là một người đê tiện, Phó Thập Đông anh cũng không xứng với cô ta!”

Vừa dứt lời, một nắm đấm đánh mạnh vào sống mũi của hắn, máu từ hai lỗ mũi chảy xuống, Điền Quảng Bình đau đớn cong người không dám động nữa.

Diệp Ngưng Dao sợ nếu cứ để bọn họ tiếp tục đánh nhau thì Phó Thập Đông sẽ gặp rắc rối, vì vậy cô vội vàng chạy đến ngăn cản anh.

Cô bước lên một bước đứng trước mặt Phó Thập Đông, tức giận hét vào mặt bọn họ: “Mấy người đang làm gì vậy? Các người đang cùng nhau bắt nạt người khác à?”

Điền Quảng Bình và Chu Thiết Quân đang được nâng lên đều sửng sốt, đặc biệt là Điền Quảng Bình, hắn ta không thể tưởng tượng được mà run rẩy bàn tay, chỉ vào cái mũi đỏ bừng đang chảy máu của mình, “Tôi bị anh ta đánh thành ra thế này mà cô còn bảo bọn tôi hùa nhau bắt nạt người khác á, cô bị mù hay sao vậy?! “

“Anh nói bậy, ai biết được có phải là do anh bị ngã nên mới bị như vậy hay không?” Diệp Ngưng Dao bao che đem Phó Thập Đông bảo vệ ở đằng sau, dáng vẻ cực kì kiên quyết.

Lớn đến như vậy mà đây là lần đầu tiên được một người phụ nữ bảo vệ, Phó Thập Đông ngửi thấy mùi hương hoa quen thuộc, khóe miệng nhếch lên một đường cong xinh đẹp.

“Người đàn bà không nói lí lẽ này, có phải cô muốn ăn đòn hay không!” Điền Quang Bình bịt mũi, mỗi khi nói một chữ mũi đều đau đến tê dại, hắn ta hướng đến phía Chu Thiết Quân bên cạnh mắng: “Nói cho cô ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi.”

Chu Thiết Quân vô tội tự dưng bị liên lụy, khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy rối rắm, một trong hai người đánh nhau rất tàn nhẫn, còn người kia luôn cho hắn ăn ngon, nếu có thể thì hắn cũng không muốn đắc tội với ai cả.

Cuối cùng, Chu Thiết Quân liền nhìn về phía Phó Thập Đông, bởi vì sợ hãi trước ánh mắt đe dọa của anh, rốt cuộc hắn do dự nói: “Vừa rồi tôi không nhìn rõ…tôi… tôi không biết.”

Điền Quảng Bình không ngờ rằng Chu Thiết Quân sẽ phản bội mình, hắn ta bịt mũi đẩy người của Chu Thiết Quân ra, lớn tiếng chửi rủa: “Chu Thiết Quân, cậu là cái đồ hèn nhát!”

“Anh Điền, sao anh lại ăn nói khó nghe như vậy, cũng không thể trách anh Đông Tử mà.” Chu Thiết Quân nhún vai để né tránh ánh mắt của đối phương, tự giác đứng sang một hàng với hai người Diệp Ngưng Dao.

Cục diện nhanh chóng chuyển cảnh thành ba chọi một, Điền Quảng Bình bị cô lập, hắn ta bất lực lảm nhảm một hồi, cuối cùng chỉ vào ba người bọn họ và nói một cách tàn nhẫn, “Được, rất tốt, mấy người chờ đấy cho tôi!”

Nói xong, sợ Phó Thập Đông lại lần nữa trở mặt, Điền Quảng Bình chịu đựng cơn đau thất tha thất thểu rời khỏi rừng cây.

“Anh Đông Tử, tôi có việc nên đi trước đây.” Trên mặt Chu Thiết Quân mang theo nụ cười, vừa nói vừa đuổi theo hướng của Điền Quảng Bình.

Diệp Ngưng Dao nghĩ thầm: Để sau này có đồ ăn ngon, không biết bây giờ đi dỗ người ta có muộn không nữa!

Cho đến khi rừng cây trở lại yên tĩnh như thường, Diệp Ngưng Dao mới quay đầu lại, trên mặt đồng thời lộ ra vẻ lo lắng: “Liệu người đàn ông kia có báo thù anh hay không?”

“Sẽ không.” Thấy cô quan tâm mình như vậy, tai Phó Thập Đông đỏ lên, hận không thể véo chính mình hai cái xem có phải mình đang nằm mơ không.

Bọn họ đã không nói một lời nào với nhau trong mười ba ngày sáu giờ.

“Thật sự không có việc gì chứ?” Diệp Ngưng Dao không muốn vì mình mà gây rắc rối cho Phó Thập Đông.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 52



Vừa rồi cô nghe được cuộc nói chuyện kia, nếu không phải vì bảo vệ cô thì Phó Thập Đông sẽ không ra tay đánh người khác.

Như nhìn ra suy nghĩ của cô, Phó Thập Đông trầm giọng an ủi nói: “Yên tâm đi, hắn ta không dám đến tìm tôi gây rắc rối đâu.”

Diệp Ngưng Dao thấy lời anh nói không giống như đang nói dối thì nhẹ cả người, nhưng cô cũng không quên cô và người đàn ông này còn chưa có hòa giải đâu, “Nếu không có việc gì thì tôi đi trước, lần sau mặc kệ là nguyên nhân gì thì cũng đừng có kích động như vậy.”

Thấy cô sắp rời đi, Phó Thập Đông không nhịn được mà buột miệng nói: “Cô đừng có nghe mấy lời đồn đại trong thôn.”

Bước chân Diệp Ngưng Dao dừng lại, đang định bước đi thì quay đầu lại chăm chú nhìn anh, “Không phải anh nói chúng ta cứ coi nhau như người xa lạ hay sao? Vì sao còn muốn quan tâm đến tôi?”

Tình cảm của người phàm thật phức tạp, mới đó mà đã thay đổi rồi.

Trong đôi mắt phượng sâu thẳm của Phó Thập Đông hiện lên một gợn sóng, đôi môi mỏng của anh hơi hé mở, “Tôi xin lỗi vì những gì tôi đã nói lần trước.”

Nghe thấy câu “Tôi xin lỗi” thốt ra từ miệng anh, trái tim vốn bình tĩnh của Diệp Ngưng Dao không ngờ lại sinh ra một chút ủy khuất, “Anh chẳng qua là nói ra lời trong lòng mà thôi, không có gì mà phải xin lỗi cả.”

“Thực xin lỗi…” Ngoại trừ ba chữ này thì anh không biết nên làm như thế nào để thể hiện thành ý của bản thân.

“Anh nhìn thấy tôi đáng thương nên dỗ tôi sao?” Diệp Ngưng Dao hoàn toàn không hiểu tại sao thái độ của người đàn ông này lại thay đổi nhanh như vậy, hiện tại lại bởi vì cô mà đánh nhau với người khác, chẳng lẽ anh thật sự thích cô?

Phó Thập Đông bĩu môi, lắc đầu phủ nhận: “Không phải.”

Làm người đẹp nhất trên tiên giới, Diệp Ngưng Dao cũng có chút tính tình, tuyệt đối sẽ không vì một câu xin lỗi mà dễ dàng tha thứ cho anh.

Cô kìm lại sự vui mừng trong lòng, hất cao cằm hỏi: “Hôm nay anh nói xin lỗi, sau này sẽ không hối hận đúng không?”

Khuôn mặt đỏ ửng của cô thật thanh tú và xinh đẹp, ngay cả những bông hoa đào rực rỡ cũng trở nên lu mờ trước mặt cô, Phó Thập Đông nhìn đôi mắt hạnh như mùa thu ấy, trong lòng mềm nhũn: “Sau này tôi sẽ không bao giờ nói những lời như vậy nữa.”

Ở thôn Đại Oa này cô vốn không có người thân quen nào, anh chỉ muốn bảo vệ cô thật chu đáo cho đến khi cô bình an trở về thành phố.

Nghĩ đến việc làm hòa với Phó Thập Đông thì sẽ có bánh bao ăn, khóe miệng cô âm thầm nhếch lên, “Tôi muốn xem biểu hiện của anh rồi mới quyết định có tha thứ cho anh hay không.”

Cô chắp tay sau lưng rồi đi ra ngoài rừng cây, trước khi rời đi, cô không quên dặn dò: “Anh yên tâm, lời đồn đại trong thôn sẽ không làm gì được tôi đâu, anh đừng đánh nhau nữa, nếu anh đánh nhau với người khác tôi cũng sẽ không nói chuyện với anh đâu.”

“Được, tôi biết rồi.”

Hôm nay ngoài ý muốn đem khía cạnh hung dữ của bản thân bộc lộ ra trước mặt cô, Phó Thập Đông rất vui khi cô không vì như vậy mà sợ hãi anh, nhìn cô đi ra khỏi rừng cây, anh tàn nhẫn xoa xoa khuôn mặt đẹp trai, một nụ cười dịu dàng tràn ra từ đôi mắt anh.

Theo lời đồn đại truyền càng ngày càng ác độc, trong thôn có người bắt đầu truyền ra rằng Diệp Ngưng Dao chính là hồ ly tinh tái thế, cô đến đây chính là để mê hoặc những người đàn ông trong thôn.

Bởi vì thời đại này lạc hậu, bọn họ chỉ dám nói thầm sau lưng chuyện như vậy trong phạm vi nhỏ, không ai dại dột đem chuyện đó nói ra trước công chúng.

Diệp Ngưng Dao vẫn đang chờ đợi một cơ hội thích hợp, cô không thèm để ý đến những chuyện đang xảy ra trong làng.

Lúc này, cô đang mày mò với đống vỏ chai và lon ở nhà để chế tạo ra thuốc hoa đào.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 53



Lần trước, khi Mạc Tiểu Thanh phàn nàn về mặt của mình đã khiến cô nảy ra một ý tưởng, ở trên trời chơi đùa ba nghìn năm, ngoại trừ chơi đàn, đánh cờ, luyện thư pháp, vẽ tranh, và chơi với hoa cỏ, không ai biết dược tính của các loại hoa cỏ tốt hơn cô.

Hoa đào là một loại thực vật rất tốt để làm đẹp, tiên nữ trên trời không có vấn đề về ngoại hình, nhưng phụ nữ ở đây thì có!

Theo như nội dung trong cuốn sách, đất nước sẽ cải cách và mở cửa trong vài năm nữa, tất cả mọi người có thể tự do mua bán.

Nếu cô có thể sống sót đến ngày hôm đó, có thể làm một số sản phẩm làm đẹp và bán chúng, đây là một cách tốt để kiếm tiền.

Thuốc hoa đào cô làm là từ hoa đào pha trộn thêm một ít thảo dược, rất khác biệt so với thuốc hoa đào bình thường, ngoại trừ cải thiện làn da và các bệnh bên ngoài của phụ nữ, thuốc hoa đào của cô còn có tác dụng tăng cường thể chất.

Ngôi nhà bằng đất hoàn toàn không cách âm, nửa đêm trong màn đêm yên tĩnh này nghe thấy tiếng nghiền nát rất rõ ràng, Phó Thập Đông đang nằm trên giường, nửa người hướng vào tường đất, lông mày nhíu lại.

Mãi đến nửa giờ sau, bên đối diện mới khôi phục yên tĩnh trở lại, anh khoanh tay dần dần nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau nghe thấy tiếng gà gáy, Phó Thập Đông đứng dậy khỏi giường đất, anh rửa mặt trước rồi bắt đầu làm bánh bao.

Biết Diệp Ngưng Dao thích ăn bánh bao nhân thịt, vì biểu hiện thành ý hòa giải, ngày hôm qua anh đã đi huyện thành mua bột mì và thịt heo.

Đặt những chiếc bánh đã gói vào lồng hấp, anh ra sân lấy ít dưa chua đã ướp ngon.

Mười lăm phút sau, anh cho bánh đã hấp chín và dưa chua vào một cái chậu tráng men, đặt cái chậu lên bức tường thấp rồi quay người vào nhà.

Anh biết Diệp Ngưng Dao sống rất có quy luật, mỗi ngày việc cô làm đầu tiên khi thức dậy chính là nhìn cây hoa đào trong sân, ước chừng thời gian, bây giờ cũng đã đến lúc cô phải ra ngoài.

Quả nhiên không lâu sau, Diệp Ngưng Dao ngáp một cái từ trong nhà đi ra, vừa đi ra khỏi nhà, cô đã ngửi thấy trong không khí có mùi thịt nồng nặc, cô lúng túng hít hít mũi, vừa ngước mặt lên liền thấy trên tường thấp có một cái chậu tráng men.

Cô nghi hoặc lấy cái chậu xuống, bên trong là sáu cái bánh bao làm bằng bột mì trắng mịn, còn nóng hổi.

Diệp Ngưng Dao nhìn xung quanh và thấy cánh cửa bên cạnh đã đóng chặt, cô nuốt nước bọt và gọi nhẹ tên Phó Thập Đông.

Thức ăn quý giá như vậy, một lúc có sáu cái bánh bao nhân thịt, cho dù cô có tham lam đến đâu cũng không thể chiếm đoạt tiện nghi của người khác được.

Cũng không biết anh lấy tiền ở đâu để mua thịt và bột mì?

Một lúc sau, Phó Thập Đông cầm dao cạo râu từ trong nhà đi ra, sau khi cạo râu ngoại hình của anh như được thay đổi thành một người khác, trông vừa trưởng thành lại chững chạc hẳn ra.

Anh nhìn cô qua bức tường, hàng mi dày khẽ run, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Anh làm vậy là có ý gì?” Diệp Ngưng Dao nâng chiếc chậu tráng men lên, ánh mắt vừa vặn chạm đến chiếc cằm rắn chắc và hầu kết nhô ra của anh, cô không nhịn được mà nhìn thêm vài lần, sau đó mới dời tầm mắt lên đôi mắt đen láy của anh.

“Tặng cho cô ăn.” Phó Thời Đông mất tự nhiên đứng thẳng người lên, rồi giải thích nói: “Viên Viên muốn ăn bánh bao hấp, cái này là dư ra nên tôi mang qua cho cô đấy.”

Kiểu nói dối đầy sơ hở này suýt chút nữa khiến Diệp Ngưng Dao không nhịn cười nổi, anh nghĩ cô là đứa ngốc dễ lừa như vậy hay sao?

“Anh chờ tôi một chút.” Diệp Ngưng Dao xoay người trở lại trong phòng, cầm một đồng tiền đặt ở trên vách tường đưa cho anh, “Đây là tiền trả cho bánh bao, tôi còn không có tha thứ cho anh, không trả tiền ăn thì không được lấy đồ của anh.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 54



Phó Thập Đông bực bội gãi gãi đầu, sợ cô không nhận bánh bao, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận tiền.

Một lần nữa ăn bánh bao thịt mà cô ngày đêm nhớ mong, Diệp Ngưng Dao chỉ cảm thấy khắp toàn thân cô đều thoải mái.

Trong khoảng thời gian này, cô cũng cố gắng nhờ người khác giúp làm bánh bao, nhưng không ai làm ngon bằng Phó Thập Đông cả.

Cô đã ăn hết hai trong số sáu chiếc bánh bao, nhưng trước khi cô ăn đến chiếc thứ ba, ai đó đã gõ cửa sân “phanh phanh phanh”.

Cô còn chưa ra mở cửa, cũng chưa kịp nói chuyện đã bị Tiền Linh kéo ra ngoài, cô ấy gấp gáp nói, “Ngưng Dao, cô nhanh đi theo tôi! Mạc Tiểu Thanh vì cô mà đánh nhau với Mạnh Nghênh Oánh rồi!”

“Tôi đi lấy chút đồ, cô ở chỗ này chờ tôi.” Diệp Ngưng Dao cau mày, vội vàng trở về nhà.

Khi bọn họ đến cánh đồng, khu vực xung quanh hai bên bờ ruộng đã đứng đầy người.

“Nữ thanh niên trí thức tới từ thành phố này chẳng có gì tốt đẹp cả. Một người từ bên ngoài tới cũng dám bắt nạt người địa phương của chúng ta, phải cho cô ta biết mặt! “

“Còn không phải sao, đây là bạn bè của hồ ly tinh kia, người nhà họ Mạnh sao có thể cho bọn họ sắc mặt tốt được.”

“Hồ ly tinh nên bị đuổi ra ngoài, đáng đánh lắm!”

“Đuổi bọn họ ra ngoài rồi đánh một trận nhớ đời đi!”

Mọi người tôi một câu anh một câu, bàn luận vô cùng náo nhiệt, khi nhìn thấy Diệp Ngưng Dao đi tới, đôi mắt của mọi người đều sáng lên, cả đám đều nhìn cô bằng ánh mắt nhìn một kẻ ác độc chuyên quyến rũ đối tượng của người khác.

Trong tiếng nghị luận của mọi người, Diệp Ngưng Dao xuyên qua đám đông, lạnh lùng đi đến chỗ Mạc Tiểu Thanh, nói: “Cô thế nào rồi? Có bị thương hay không?”

“Đừng lo lắng cho tôi, tôi không sao.”

Lúc này, sắc mặt của Mạc Tiểu Thanh và Mạnh Nghênh Oánh đều tối sầm, cả hai trừng mắt nhìn nhau không nhượng bộ, cảnh tượng giống như hai con gà trống sắp lao vào đánh nhau.

Giang Hoài kéo Mạnh Nghênh Oánh đến bên cạnh mình, vẻ mặt căng thẳng, nhất thời không nói chuyện, khi nhìn thấy Diệp Ngưng Dao, trong đôi mắt mệt mỏi hiện lên một tia áy náy.

Nhìn thấy người mình chờ đợi cuối cùng cũng đến, Mạnh Nghênh Oánh cố nén ra vài giọt nước mắt, cao giọng trách mắng: “Thanh niên trí thức Diệp, có phải cô hơi quá đáng rồi không? Cô đã nói dối trước mặt Mạc Tiểu Thanh đúng không?”

Diệp Ngưng Dao suýt chút nữa bị câu nói trả đũa này của cô ta làm cho buồn cười, cô trào phúng nhìn bọn họ, “Hiện tại mấy người vừa ăn cướp vừa la làng hay sao?”

Cảm giác được lực mà Giang Hoài nắm cổ tay cô ta dần dần tăng lên, Mạnh Nghênh Oánh tức giận dùng sức hất ra.

Cô ta ưỡn ngực đón lấy ánh mắt của Diệp Ngưng Dao, cố ý cao giọng nói: “Cô cho rằng đuổi theo Giang Hoài đến đây thì anh ấy sẽ thích cô hay sao? Chúng tôi sắp kết hôn rồi, tôi khuyên cô nên từ bỏ suy nghĩ của mình đi, đừng dụ dỗ đối tượng của người ta nữa.”

Vẻ tự tin đó dường như là đối phương đã thực sự cướp mất người đàn ông của cô ta không bằng.

Trước đây chỉ là tin đồn vớ vẩn, nhưng bây giờ hai bên đã đích thân xác nhận những tin đồn đó, tất cả mọi người đều xôn xao.

Tất cả các cô gái và con dâu trong làng đều nhìn về phía Diệp Ngưng Dao với sự căm ghét, trong khi những người đàn ông thầm ghen tị với diễm phúc của Giang Hoài.

“Lời này có ý gì? Tốt nhất là cô nên giải thích rõ ràng đi?” Diệp Ngưng Dao hơi hơi nhướng mày, âm thầm bội phục thủ đoạn của Mạnh Nghênh Oánh và lời lẽ không chê vào đâu được của cô ta.

Thảo nào nguyên chủ tốt bụng không phải là đối thủ của cô ta, có đôi khi người không biết xấu hổ thì sẽ là người bất khả chiến bại.

“Rốt cuộc em muốn làm gì hả, em gây chuyện đủ chưa?” Giang Hoài xoay người muốn một lần nữa ôm lấy Mạnh Nghênh Oánh, giữa lông mày hiện lên một tia tức giận.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 55



Ngay từ đầu Mạnh Nghênh Oánh cứ tưởng bọn họ đã là một đôi, nhưng cho dù cô ta đã mất trinh tiết và cả trái tim, Giang Hoài vẫn không thể xóa bỏ vị trí của Diệp Ngưng Dao trong trái tim mình, cô ta vô thức nắm chặt tay thành nắm đấm, móng tay hung hăng cắm sâu vào lòng bàn tay.

“Nếu anh không muốn giúp em thì đừng xen vào, nếu em mà bị anh chọc giận thì anh tự gánh lấy hậu quả đấy.” Cô ta nhẹ nhàng vuốt bụng, cố ý để lộ bụng mình ra trước mắt hắn.

Giang Hoài nhìn chằm chằm vào bụng cô ta, trong mắt lóe lên một tia giãy giụa, cuối cùng hắn quay mặt đi, không dám nhìn Diệp Ngưng Dao ở phía đối diện.

Lựa chọn của hắn khiến trong lòng Mạnh Nghênh Oánh vô cùng đắc ý, cô ta biết Giang Hoài là người luôn khao khát tình cảm gia đình, trong bụng cô ta chính là con át chủ bài duy nhất, chỉ cần có “nó”, cô ta sẽ là người chiến thắng bất kể khi nào và ở đâu!

Vở kịch lại tiếp tục, Mạnh Nghênh Oánh nhìn về phía mọi người và khóc lóc kể lể, “Nếu không phải có người nói cho tôi biết sự thật, tôi sẽ chẳng hay biết gì, thanh niên trí thức Diệp, tại sao cô lại khăng khăng muốn chia rẽ chúng tôi?”

Nói xong cô ta liền khóc nức nở, mọi người ở một bên xem vừa náo nhiệt vừa nhỏ giọng nói thầm.

“Chậc chậc chậc chậc, Mạnh Nghênh Oánh này là cô gái xinh đẹp nhất thôn chúng ta, sao cứ một hai phải thích người ngoài làm gì? Xem này, bây giờ căn bản cũng không biết gốc rễ của đối phương ra sao, gặp chuyện không phải rất phiền toái à?”

“Đúng vậy, nếu như gả cho người trong thôn chúng ta, với dáng vẻ này của cô ấy thì hẳn ngày nào cũng sẽ được cưng chiều cho xem!”

“Nếu nói ra thì hồ ly tinh kia là tồi tệ nhất! Đồ vô lương tâm!”

Tuy rằng thanh âm đã nhỏ xuống, nhưng những lời này vẫn lọt vào tai Diệp Ngưng Dao, Mạc Tiểu Thanh nắm chặt tay cô, trên mặt tràn đầy tức giận: “Vừa rồi tôi giải thích với mấy người này là cô không phải là hồ ly tinh, nhưng bọn họ không ai tin!”

Diệp Ngưng Dao đối với cô ấy cười cười an ủi, nói: “Không có việc gì, tôi sẽ tự lo liệu.”

Bên ngoài đám đông, Phó Thập Đông và bí thư thôn vội vã từ phía xa đi đến, thấy mọi người đang tụ tập lại với nhau mà không chịu làm việc, Lưu Vĩnh Xuân lập tức quát lớn nói: “Các người còn ở đây làm gì? Việc đã làm xong chưa?!”

Mọi người nhìn thấy ông ấy đến, tự giác nhường ra một lối đi, tất cả mọi người đều im lặng không ai nói gì.

“Đội trưởng Mạnh của mấy người đâu rồi? Mấy người không làm việc hắn cũng không thèm để ý ư? !” Bởi vì tức giận mà mặt Lưu Vĩnh Xuân đỏ bừng, ngày thường ông ấy vẫn luôn còng lưng nhưng lúc này lại đứng thẳng lên.

“Đội trưởng Mạnh không có ở đây…” Trong đám người có người giải thích nói.

Lưu Vĩnh Xuân liếc nhìn xung quanh một vòng, chắp tay sau lưng và đi về phía Diệp Ngưng Dao và những người khác.

“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Ai có thể nói cho tôi biết được không?” Đầu tiên ông ấy nhìn về phía Giang Hoài và chờ câu trả lời từ hắn, nhưng Giang Hoài chưa kịp nói chuyện, Mạnh Nghênh Oánh đã nói trước: “Bí thư Lưu, nhân phẩm của nữ thanh niên trí thức trong thôn có vấn đề, không lẽ ông muốn mặc kệ việc này hay sao?

“Cô nói ai có phẩm chất đạo đức không tốt hả?” Mạc Tiểu Thanh nghe vậy liền nổi giận, nếu không phải Diệp Ngưng Dao lôi kéo cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ lại xông lên động thủ với cô ta từ lâu rồi.

“Đến cuối cùng ai có phẩm chất đạo đức không tốt thì trong lòng người đấy tự biết!”

Kiểu tranh cãi vô nghĩa này khiến Lưu Vĩnh Xuân cau mày, đôi môi khô khốc mấp máy hỏi Diệp Ngưng Dao câu hỏi tương tự, “Thanh niên trí thức Diệp, cô hãy nói cho tôi biết đi.”

“Ừm, được.” Dưới ánh mắt của mọi người, Diệp Ngưng Dao đi về phía Mạnh Nghênh Oánh, không khiêm tốn cũng không hống hách, vẻ mặt ngưng trọng như thể giây tiếp theo cô sẽ bước tới đánh ai đó, Mạnh Nghênh Oánh theo bản năng lùi lại một bước để giữ khoảng cách với cô.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 56



Thấy phản ứng của cô ta, Diệp Ngưng Dao cười lạnh một tiếng, “Đồng chí Mạnh, cô cứ luôn miệng nói đạo đức của nữ thanh niên trí thức không tốt, vậy phiền cô hãy giải thích cho rõ ràng, cô đang ám chỉ ai?”

Giang Hoài ở bên cạnh cũng không dám ngẩng đầu nhìn Diệp Ngưng Dao, trong lòng Mạnh Nghênh Oánh đầy chua xót, sắp chìm trong ghen tuông: “Ý của tôi là muốn nói cô đó, một người cố chấp qua lại với người đàn ông của người khác chính là không biết xấu hổ.”

Diệp Ngưng Dao cười khẩy, quay mặt về phía Lưu Vĩnh Xuân, “Bí thư Lưu, tôi muốn tố cáo Mạnh Nghênh Oánh, một người dân trong làng của ông vì đã tung tin đồn và vu khống thanh niên trí thức được gửi đến nông thôn.”

Sau khi mọi người nghe điều này đều sững sờ, tại sao thanh niên trí thức Diệp này lại dám vừa ăn cướp vừa la làng như thế? Rõ ràng cô mới là hồ ly tinh, hiện tại lại muốn đi báo cáo người khác?

Một số “người chính trực” nhịn không được mà thốt lên: “Sao cô lại ác độc như vậy? Dụ dỗ người đàn ông của người ta lại còn đi tố cáo luôn người ta, mau cút ra khỏi làng Đại Oa đi!”

“Đúng vậy, thôn chúng ta không thể giữ lại loại tai họa này!”

Mạnh Nghênh Oánh cũng bối rối trước hành động của Diệp Ngưng Dao, vội vàng giải thích với Lưu Vĩnh Xuân: “Tôi không phải là người tung những tin đồn đó ở trong làng. Thanh niên trí thức Diệp xuống nông thôn và đến thôn chúng ta là vì Giang Hoài. Mọi người đều biết chuyện này.”

“Tôi có thể đảm bảo với ngài rằng tôi chỉ là trùng hợp được phân công đến đây khi được cử xuống nông thôn, đương nhiên cũng không liên quan một chút gì đến thanh niên trí thức Giang.” Diệp Ngưng Dao lấy cuốn sổ màu đỏ trong túi ra với vẻ mặt nghiêm túc, “Nếu có ai lại tiếp tục lan truyền tin đồn, tôi sẽ báo cáo hết.”

Thời buổi này không ai muốn chuốc rắc rối vào thân mình, mọi người ngoan ngoãn ngậm miệng khi nghe thấy từ “báo cáo”.

Sau khi nhận được gợi ý của Mạnh Nghênh Oánh, Lưu Mỹ Ngọc đột nhiên đứng dậy khỏi đám đông và hỏi: “Cô đang nói bậy! Cô có dám nói rằng trước đây cô không quen biết nhóm trưởng Giang hay không? Tôi thậm chí đã nhìn thấy bức ảnh chụp chung của hai người trong túi hành lý của cô!”

Hóa ra cô ta là người đã lục lọi hành lý của mình…

Nhìn thấy tên hề nhảy nhót này, Diệp Ngưng Dao cố ý làm bộ mặt nghiêm túc dọa cô ta: “Sao cô thấy được? Có phải cô lấy trộm hành lý của tôi không? Cô là đồ ăn trộm à?”

“Tôi không có trộm cái gì hết, cô nói bậy!” Lưu Mỹ Ngọc tức giận giậm giậm chân, cô ta chột dạ rụt rụt vai, có chút trách móc Mạnh Nghênh Oánh ép bản thân đứng ra làm con tốt thí mạng.

“Trước kia cô và thanh niên trí thức Giang có quen biết nhau hay không?” Lưu Vĩnh Xuân nghe một hồi lâu, đã mơ hồ đoán được, việc nam nữ yêu đương tuy là chuyện riêng tư nhưng đụng đến vấn đề đạo đức thì ông ấy vẫn phải lưu ý.

“Tôi và Giang Hoài là người quen cũ, chúng tôi đã có hôn ước từ lúc còn nhỏ. Anh ấy là vị hôn phu cũ của tôi.” Diệp Ngưng Dao nhàn nhạt nói, giống như đang nói một chuyện không quan trọng.

“Trước giao thừa năm nay, anh ấy đột nhiên gửi thư nói muốn chia tay với tôi, lý do cụ thể là gì, tôi nghĩ mọi người hẳn sẽ hiểu rõ hơn tôi.”

Mạnh Nghênh Oánh và Giang Hoài đã qua lại với nhau vào tháng 9 năm ngoái, thì ra Mạnh Nghênh Oánh mới là người đào góc tường nhà người ta?

Lượng thông tin này quá lớn, lại ập đến một cách bất ngờ, tất cả mọi người đều ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Cô ngậm máu phun người, trước khi Giang Hoài về nông thôn đã hủy bỏ hôn ước với cô rồi!” Hai mắt Mạnh Nghênh Oánh đỏ hoe, vào thời khắc mấu chốt, cô ta đẩy người đàn ông bên cạnh mình ra trước mặt người khác, gào lên: “Giang Hoài, anh nói với mọi người xem có phải cô ta đang nói dối hay không?”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 57



Diệp Ngưng Dao cũng không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Giang Hoài, cô muốn xem người đàn ông đã cùng cô nói câu “Xin lỗi” không biết bao nhiêu lần này sẽ nói gì vào lúc này?

Khóe mắt Giang Hoài liếc nhìn về phía bụng Mạnh Nghênh Oánh, thân thể hắn cứng ngắc như đeo chì, trầm mặc không nói.

“Anh mau nói gì đó đi ~”

“Em muốn anh phải nói cái gì bây giờ?” Giang Hoài quay đầu trừng mắt nhìn cô ta, hai mắt đỏ hoe.

Giang Hoài nghĩ thầm: Sự thật đến cùng là như thế nào? Không phải Mạnh Nghênh Oánh em là người biết rõ hơn bất kỳ ai khác hay sao?

Nhà họ Diệp rất tốt với hắn, bất kể thế nào hắn cũng sẽ không làm tổn thương Dao Dao!

Mạnh Nghênh Oánh thấy Giang Hoài không thể trông cậy vào được, trong lòng càng tức giận: “Anh còn thích cô ta đúng không?”

Bất đắc dĩ xoa xoa lông mày đau nhức, Giang Hoài chỉ muốn mau chóng rời khỏi cái nơi thị phi này, “Đừng vô cớ gây sự nữa! Chúng ta trở về đi.”

Đột nhiên Mạnh Nghênh Oánh biết Diệp Ngưng Dao là vị hôn thê cũ của mình, hắn có thể hiểu được, cũng thông cảm cho sự bất an của cô ta, nhưng cái gì cũng phải có giới hạn của nó.

“Tôi không đi!” Mạnh Nghênh Oánh né tránh bàn tay đang đưa ra của Giang Hoài, không tình nguyện nhìn về phía đối diện, gân cổ nói tiếp: “Lời bịa đặt thì ai cũng có thể nói, không có bằng chứng, cô có chứng cứ gì chứng minh lời cô nói là sự thật? Hôn ước giữa tôi và Giang Hoài tất cả mọi người trong thôn đều biết!”

Diệp Ngưng Dao chưa bao giờ trải qua tình yêu trên thế gian này, vì vậy cô không thể hiểu được sự vướng mắc tình cảm giữa nguyên chủ ban đầu và bọn họ.

Trong mắt cô, Giang Hoài không hề xứng với tình yêu đầy bao dung và chân thành của nguyên chủ chút nào.

Còn Mạnh Nghênh Oánh là một người ích kỷ và xấu xa, càng không xứng nói đến hai chữ tình yêu.

“Nếu cô muốn bằng chứng như vậy, tôi sẽ đưa ra bằng chứng cho cô.” Vừa nói, Diệp Ngưng Dao vừa lấy từ trong túi xách ra một xấp thư đưa cho Lưu Vĩnh Xuân, “Bí thư Lưu, đây là thư từ qua lại giữa tôi và thanh niên trí thức Giang. Hai bức thư cuối cùng đều đề cập đến việc chia tay, tôi tin rằng ông đọc xong sẽ thấy được đâu là đúng đâu là sai.”

Lưu Vĩnh Xuân nhận lấy bức thư và lấy chiếc kính trong túi ra, mở từng bức thư ra, càng đọc ông ấy càng nhíu mày.

Cuối cùng, ông ấy nắm chặt chúng lại, giơ lên trước mặt Giang Hoài, hỏi: “Cậu còn lời gì muốn nói hay không?”

“Thực xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi, là tôi lừa bọn họ.” Giang Hoài mím chặt môi, tự gánh lấy tất cả mọi việc, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm không nói ra sự thật.

Hiện tại Giang Hoài dám ôm loại chuyện này vào người thì cũng đồng nghĩa với việc thanh danh gầy dựng suốt bao năm qua sẽ bị sụp đổ chỉ trong phút chốc.

Diệp Ngưng Dao nhướng mày nhìn hắn, thầm nghĩ hẳn là hắn thật sự có tình cảm với Mạnh Nghênh Oánh.

Đem ánh mắt nhìn về phía Mạnh Nghênh Oánh đang thất thần, Diệp Ngưng Dao nở nụ cười trên môi: “Vốn dĩ đó là chuyện riêng tư của tôi, nếu lời đồn đãi trong thôn không méo mó thái quá, tôi cũng sẽ không đem chuyện này nói ra. Rốt cuộc thì thanh niên trí thức Giang và tôi đã hủy bỏ hôn ước, bây giờ chúng tôi chỉ có thể coi là một người quen cũ.”

Vừa nói, cô vừa nhìn Phó Thập Đông đang đứng trong đám người, trìu mến nói tiếp: “Còn nữa… Hiện tại tôi đã có người đàn ông mà mình thích, đồng chí Mạnh không cần để ý quan hệ của tôi với Giang Hoài đâu.”

Được tỏ tình trước công chúng, trái tim của Phó Thập Đông kịch liệt nhảy lên, nhịp tim đập dữ dội “thịch thịch thịch”.

Có phải người đàn ông mà cô vừa đề cập đến là anh không?

Câu trả lời khẳng định đã sẵn sàng bật ra, nhưng nó giống như một quả bong bóng mà người ta không dám chạm vào…

Người đàn ông mà cô thích?

Nghe được những lời này, Giang Hoài đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Ngưng Dao, cổ họng động đậy, nuốt những lời sắp tới bên miệng xuống.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 58



Lúc này mọi người vẫn còn chưa hoàn hồn sau khi lật ngược tình thế, cả đám đều cảm thấy không thể tiếp nhận sự thật việc một chân đạp hai thuyền của Giang Hoài.

Rõ ràng Giang Hoài là một chàng trai khá tốt, tại sao hắn lại làm một việc vô đạo đức như vậy?

Chẳng lẽ con gái nhà họ Mạnh thực sự không biết thanh niên trí thức Giang đã có đối tượng hay sao?

“Từ hôm nay trở đi, Giang Hoài sẽ không còn là nhóm trưởng của nhóm thanh niên trí thức nữa.” Mặt Lưu Vĩnh Xuân đầy vẻ nghiêm túc, đem phong thư ôm sau lưng, “Chuyện hôm nay đối với thôn ảnh hưởng nghiêm trọng, những hình phạt khác sẽ quyết định sau khi được xem xét kỹ.”

Diệp Ngưng Dao khá hài lòng với kết quả này, nam chính và nữ chính là những người được chọn cho nên sẽ không thể dễ dàng lật đổ như vậy, với sự trừng phạt này, đoán chừng bọn họ sẽ phải im lặng trong vài ngày.

“Đợi đã! Tôi không đồng ý với kết quả này!”

Đột nhiên, Lâm Tử An từ trong đám đông lao tới trước mặt mấy người bí thư Lưu rồi hét lên: “Giang Hoài là người bị hại, tại sao cậu ấy lại bị trừng phạt!”

Những người ban đầu vốn dĩ đã muốn giải tán lại tập hợp lại với nhau, tất cả mọi người đều tò mò.

Tại sao thanh niên trí thức Giang lại trở thành nạn nhân?

“Tử An, chuyện này cậu đừng nhúng tay vào!” Giang Hoài biết cậu ta muốn nói gì, vì vậy liền đi tới ngăn cản, đáng tiếc, cho dù tốc độ của hắn nhanh như thế nào, vẫn ngăn cản không được miệng của cậu ta.

“Tôi không đành lòng nhìn cảnh cậu bị Mạnh Nghênh Oánh lừa thê thảm như vậy. Nếu cô ta không trèo lên giường của cậu lúc cậu say, có lẽ bây giờ cậu đã kết hôn với thanh niên trí thức Diệp rồi!” Đôi mắt Lâm Tử An đỏ hoe vì kích động, ánh mắt cậu ta nhìn Mạnh Nghênh Oánh dường như có thể ăn thịt người.

Say rượu bò lên giường?

Chuyện này thật quá thú vị!

Mọi người đều rất sốc khi nghe thấy những lời mà Lâm Tử An vừa nói, con gái nhà ai mà lại làm như vậy bao giờ? Muốn kết hôn đến điên rồi sao?

“Lâm Tử An, anh nói bậy bạ gì đó!” Mạnh Nghênh Oánh nhìn mọi người xung quanh đang xì xào bàn tán, cô ta cắn chặt môi, trong mắt bộc phát ra hận ý, “Tôi và anh có thù oán gì hả, tại sao anh lại muốn hại tôi như vậy? “

“Không lẽ tôi nói sai sao? Rõ ràng cô biết Giang Hoài đã có đối tượng, nhưng vẫn nhiều lần thổ lộ với cậu ấy, tất cả đều bị cậu ấy từ chối, cô có dám nói chuyện này chưa từng có không?”

Những lời này Lâm Tử An đã giữ trong lòng quá lâu rồi, nếu không phải có Giang Hoài ngăn cản thì cậu ta đã không thể chịu đựng được nữa: “Mạnh Nghênh Võ gọi tôi và Giang Hoài đến nhà cô uống rượu, có điều, cô cũng thật là ác độc, lại nhân cơ hội này hãm hại Giang Hoài!”

Sợ Lâm Tử An lại tiết lộ bí mật gì đó, Mạnh Nghênh Oánh vội vàng chạy tới trước mặt nói với Giang Hoài: “Anh định để cậu ta hãm hại em như thế này à?”

Sợ động tác của cô ta quá lớn sẽ làm ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng, Giang Hoài đã kịp thời đỡ cô ta dậy và nói dối Lâm Tử An: “Thật ra cậu hiểu lầm rồi, tôi và Nghênh Oánh hẹn hò vì tôi thích cô ấy trước.”

Thấy Giang Hoài còn muốn bảo vệ người phụ nữ này, Lâm Tử An cảm thấy lòng tốt của mình bị coi là lòng lang dạ thú, tức giận nói: “Cậu là đồ nhát gan! Từ nay về sau tôi sẽ không quản chuyện nhảm nhí của cậu nữa!”

Giang Hoài cười khổ một tiếng, nghẹn ngào đáp: “Được.”

Diệp Ngưng Dao bị tiết lộ đột ngột này làm cho buồn cười, cô không ngờ nữ chính trong sách lại hạ gục nam chính bằng cách này…

Mặc dù đoạn này không được viết trong sách, nhưng cô tin lời của Lâm Tử An, với tính cách của Mạnh Nghênh Oánh, đúng là cô ta có thể làm được chuyện như vậy.

Không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, thời gian tới hẳn là mọi người sẽ thảo luận sôi nổi cho mà xem, dù sao so với sự phủ nhận của Giang Hoài, lời nói của Lâm Tử An càng đáng tin hơn.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 59



Tất cả mọi người không ai ngờ rằng Mạnh Nghênh Oánh lại không biết xấu hổ như vậy? !

Mạnh Nghênh Oánh cảm giác được ánh mắt của bọn họ đã thay đổi, cô ta cắn chặt môi muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Khi mặt trời ngày càng lên cao, dưới sự thúc giục của Lưu Vĩnh Xuân, mọi người dần dần giải tán một cách miễn cưỡng và quay trở lại làm việc trên cánh đồng.

Sự tình ngoài ý muốn được giải quyết thuận lợi, Diệp Ngưng Dao vui vẻ đi về phía Phó Thập Đông, “Cám ơn anh đã đưa bí thư Lưu tới đây.”

Nếu hôm nay người đứng ở đây là Mạnh Nghênh Võ, chắc chắn mọi chuyện sẽ không diễn ra suôn sẻ như vậy.

“Không có gì.” Phó Thập Đông nhìn đôi mắt hạnh nhân đầy nước mùa thu của cô, trong lòng run lên.

“Vừa rồi anh có nghe thấy tôi nói gì không?” Diệp Ngưng Dao chắp tay sau lưng, nghiêng đầu cười khanh khách nhìn Phó Thập Đông, thậm chí cô còn nhiệt tình nhắc lại nếu ban nãy anh không nghe rõ, “Chính là câu đó, tôi đã nói là tôi thích…”

“…” Phó Thập Đông nhìn cô với ánh mắt bí ẩn.

Làn da trắng nõn của Diệp Ngưng Dao rực rỡ trong nắng xuân, nhưng lại không phù hợp với vùng đất hoang sơ này.

Giang Hoài kia vốn không xứng với vẻ đẹp của cô, đương nhiên chính bản thân anh cũng không..

Lúc này, tại nhà họ Mạnh.

Mạnh Nghênh Oánh cố ý đỡ eo, cô ta tức giận đùng đùng đi về nhà, đi theo sau là Giang Hoài vẫn luôn im lặng.

Thấy bọn họ quay lại, Mạnh Nghênh Võ vội liếc nhìn em gái mình.

Có Giang Hoài ở bên cạnh, Mạnh Nghênh Oánh trợn mắt nhìn hắn một cách xem thường, vừa ngồi xuống ghế trong phòng chính, nước mắt liền cứ thế mà chảy xuống.

“Có phải Lâm Tử An kia muốn hại chết em hay không? Không lẽ cậu ta muốn em phải một xác hai mạng thì mới vui vẻ hay sao?”

“Cậu ấy không có ý đó đâu.” Thấy cô ta lại khóc, Giang Hoài khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên một tia phiền chán.

“Tại sao anh luôn giúp đỡ người ngoài vậy hả?” Mạnh Nghênh Oánh bị dáng vẻ bình tĩnh của Giang Hoài làm cho lạnh tim, cô ta nghiến răng nói: “Em mới là vợ tương lai của anh kia mà.”

Cảm giác được bầu không khí không đúng, Mạnh Nghênh Võ cao giọng hỏi: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Bị hỏi chuyện hai người liền tức giận nhìn nhau, cũng lười giải thích hôm nay đã xảy ra chuyện gì, Giang Hoài ủ rũ vuốt trán, cố gắng nhẫn nhịn: “Mọi việc đã đến mức này, chúng ta không thể đóng kín cửa sống cuộc sống của mình hay sao?”

“Ý anh là muốn em chịu những đựng lời đàm tiếu bên ngoài không ngừng lảng vảng như vậy sao?” Mạnh Nghênh Oánh không ngờ Giang Hoài lại nói như vậy, trong lòng cô ta tức giận quặn lên, nhất thời hối hận vì đã chọn hắn làm chồng, “Tại sao anh lại không sớm nói cho em biết, anh và con hồ ly tinh kia vẫn luôn thư từ nói chuyện qua lại phải không? Còn muốn quay lại hay sao? Giang Hoài, anh thật sự không phải là đàn ông mà!”

“Tùy em, muốn nghĩ sao thì nghĩ.” Giang Hoài không nói nên lời, không phải đều do một mình Mạnh Nghênh Oánh làm tất cả những chuyện này hay sao?

“Anh còn phải đi tìm bí thư Lưu nhận hình phạt, nếu em không muốn gặp anh thì gần đây ít đi đến chỗ của thanh niên trí thức đi.”

Giang Hoài nói thế vì không muốn cô ta phải chịu ánh mắt của người khác vào thời điểm đầy sóng gió này, nhưng lời này vào trong tai của Mạnh Nghênh Oánh đã nghe ra ý khác.

“Anh đi đi! Hiện tại em không muốn nhìn thấy anh!”

Trước cơn thịnh nộ của Mạnh Nghênh Oánh, Giang Hoài chỉ coi đấy là phản ứng sinh lý bình thường của phụ nữ mang thai, sợ xung đột căng thẳng sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, hắn mím môi im lặng một lúc rồi quay người rời đi.

“Hả? Sao cậu ta bỏ đi rồi?” Mạnh Nghênh Võ đứng bên cạnh ngẩn người, túm hai lọn tóc em gái, nói: “Chuyện gì vậy? Em mau nói cho anh biết đi!”

“Sao hôm nay anh không đi giúp tôi? Em gái anh suýt chút nữa đã bị người ta chỉ trích đến chết đấy!” Bởi vì hôm nay đã nhận quá nhiều k.ích thí.ch, vẻ mặt Mạnh Nghênh Oánh không còn bình tĩnh như ngày thường.
 
Back
Top Bottom