Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 10



Giang Hoài tận đáy lòng rất cự tuyệt cô ta chạm mặt Diệp Ngưng Dao, hắn không muốn cô ta biết được thân phận thật sự của Dao Dao.

“Được thôi.” Trước khi rời đi, Mạnh Nghênh Oánh không quên nhìn bóng người cách đó không xa, trong mắt thoáng qua một tia oán hận.

Hai người đi tới kí túc xá nam thanh niên trí thức, vừa vào phòng cô ta đã không kịp chờ mà vươn tay trèo lên cổ Giang Hoài, hỏi: “Sao hai ngày nay anh không tới tìm em? Em còn tưởng anh thay lòng đổi dạ rồi.’

Giang Hoài nhíu mày, muốn gỡ cánh tay của cô ta ra: “Cửa không có khóa đâu, bị người khác nhìn thấy thì không hay.”

“Dù sao chúng ta cũng sẽ kết hôn mà, anh sợ gì chứ?” Mạnh Nghênh Oánh im lặng nhìn về phía hắn, tựa hồ đã đoán ra được gì đó.

Giang Hoài không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô ta, mà chuyển đề tài hỏi: “Có chuyện gì sao? Lát nữa anh phải lên huyện có việc.”

Thấy hắn không muốn nói ra sự thật, Mạnh Nghênh Oánh chỉ có thể kìm nén cơn giận của mình rồi gượng cười: “Kế toán Triệu sẽ nghỉ hưu vào tuần sau, em định ngày mai sẽ đưa anh đến nhà bí thư thôn.”

“Ý của em là?” Giang Hoài ngẩn ra, không rõ chuyện này có liên quan gì đến hắn.

“Anh là người đàn ông của em, em thấy anh rất thích hợp với công việc của kế toán Triệu.” Vốn dĩ công việc này cô ta định tự mình hưởng, chỉ là hiện tại đã đổi ý, kế tiếp cô ta sẽ để Giang Hoài dọn ra khỏi chỗ này, dù là trong sinh hoạt hay công việc đều phải tránh hồ li tinh kia càng xa càng tốt.

Mạnh Nghênh Oánh chậm rãi siết chặt vòng tay kéo người đàn ông về phía mình, ngước mắt nhìn hắn rồi nháy mắt: “Chúng ta đã sớm làm chuyện vợ chồng rồi, em yêu anh đến cỡ nào, anh đều biết cả mà, anh không cần từ chối ý tốt này đâu.”

Nói xong cô ta liền nhón chân hôn lên đôi môi mát lạnh kia.

Lúc đầu Giang Hoài mím chặt môi, không có phản ứng gì, nhưng cuối cùng hắn không cưỡng lại được cám dỗ, cho nên đành phải chịu thua…

Ngày hôm sau, Diệp Ngưng Dao tuân theo sự sắp xếp lại đến chuồng heo.

Chỉ có một vài hộ gia đình sống ở phía đông của thôn, những ngôi nhà này đều được dựng tạm bằng bùn đất, trông có phần rách nát và hoang vắng.

So với sự nhộn nhịp hối hả ở đầu thôn, nơi đây như một chốn bị lãng quên.

Chẳng có gì ngoài tiếng lợn nái r.ên r.ỉ và thở hổn hển.

Cô đặt dụng cụ trên tay xuống, tìm chiếc chậu gỗ đã hỏng hôm qua cô dùng bắt đầu trộn bùn, vừa làm cô lại vừa xót cho đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn, non nớt và mịn màng của mình, đồng thời hạ quyết tâm phải đoạt được công việc kế toán kia!

Lúc này, bên ngoài bức tường viện không quá cao truyền đến tiếng khóc khe khẽ cùng giọng nói của mấy thiếu niên.

“Thằng câm kia, mau nói chuyện đi! Nhanh đi tìm cái ông chú du thủ du thực của mày để méc đi nào!”

“Đúng rồi, sao không nói gì hết vậy? Ha ha ha!”

“Mẹ điên sinh ra con cũng điên! Đúng là bệnh điên sẽ di truyền, nhà họ Phó các người mau cút khỏi thôn chúng ta đi!”

“Đúng đúng đúng! Cút đi!”

Lời nói ác độc như vậy khiến cho Diệp Ngưng Dao khẽ nhíu mày, cô đứng dậy nhìn qua tường, liền trông thấy bốn thiếu niên tầm mười bốn mười lăm tuổi đang vây quanh một đứa nhỏ cùng tuổi trong một góc, vừa nói lại vừa ném những viên đá vào cậu bé mà mắng mỏ.

Nhưng thiếu niên kia ngơ ngác đứng ở đó, không biết phản kháng lại như thế nào, sự sợ hãi ở trong mắt là phản ứng duy nhất trên người cậu.

Mắt thấy bọn họ còn định ném đá tiếp, Diệp Ngưng Dao vội vàng ngăn cản, hô lớn: “Mấy đứa đang làm gì vậy?! Mau dừng lại!”

Cả đám bị mắng thì giật mình, chúng vội quay đầu để xem ai đang ở phía bên kia, sau khi thấy rõ đối phương, cả đám lại quay lại dáng vẻ cười đùa vừa rồi.

“Cô là ai? Bớt lo chuyện của người khác đi, người ngoài mà dám lên mặt với ai vậy!?”

“Đúng vậy, cha tôi chính là đội trưởng đội sản xuất, coi chừng tôi bảo ông ấy cho cô cút khỏi đây bây giờ!”

“Đừng bắt chó đi cày xen vào chuyện của người khác, cút nhanh đi!”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 11



Diệp Ngưng Dao nhìn thằng nhóc mập mạp tự xưng là con trai của Mạnh Nghênh Võ.

Lớn lên cũng vẫn ngu ngốc đần độn, vừa nhìn đã biết không phải loại tốt lành gì!

“Cha của nhóc cũng ghê gớm nhỉ, thế cứ để cho hắn đuổi tôi đi, tôi cũng muốn nhìn xem thử hắn có quyền quyết định cả cái thôn Đại Oa này không!”

Tay cô vẫn còn dính đầy bùn đất, chỉ có thể dùng khuỷu tay để mở cổng sân, tư thế bước đi khiến mấy người ngoài sân ngây người đến choáng váng.

Vừa rồi xuyên qua bức tường trong sân nên nhìn không được rõ, bây giờ nhìn kĩ mới phát hiện đối phương là một cô gái xinh đẹp.

Cả đám vô thức đỏ mặt, dáng vẻ hùng hổ dọa người ban nãy đã không cánh mà bay.

Mạnh Tiểu Vĩ từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, thấy đối phương là người đầu tiên nghe được thân phận của mình nhưng không có chút dao động nào, không khỏi vò đầu bứt tóc nói: “Cha của tôi là Mạnh Nghênh Võ, cô không sợ à?”

“Cho dù cha nhóc là Ngọc Hoàng Đại Đế tôi cũng không sợ.” Diệp Ngưng Dao đi về phía bọn họ, tới trước mặt cậu nhóc, lạnh giọng cảnh cáo: “Còn dám ăn h**p người khác thì chị đây sẽ báo công an bắt nhóc!”

Nghe đến hai chữ “công an”, cả đám liền nhìn nhau rồi hoảng sợ.

Đám ranh con này sợ nhất là cảnh sát, nhỡ đâu xui rủi bị bắt đi lao động cải tạo thì đúng là ăn hành…chỉ nghĩ đến thôi là đã thấy sợ rồi!

Chỉ có Mạnh Tiểu Vĩ không đáp, nó chống nạnh nói: “Mẹ của thằng câm này là người điên, cả nhà nó đều có bệnh, vậy mà cô còn muốn che chở cho nó hả?”

“Người ta có bệnh hay không liên quan gì đến nhóc?” Diệp Ngưng Dao bị logic của nó làm cho buồn cười: “Cậu bé này ăn cơm nhà nhóc hay là uống giọt nước nào của nhà nhóc hả?”

“Được! Tôi sẽ nhớ kĩ cô! Cô cứ chờ đó đi!” Mạnh Tiểu Vĩ tức giận chỉ tay vào Diệp Ngưng Dao, không dám tiếp tục ăn h**p cậu bé kia, lỡ như làm lớn chuyện lại bị kéo đến đồn công an thì khổ.

Sợ nhất là bị sói con Phó Thập Đông kia biết chuyện, sau đó bị anh đánh một trận tơi bời.

“Được thôi, chị đây sẽ chờ nhóc, mau về nhà méc cha mình đi.” Diệp Ngưng Dao vung vẩy bàn tay nhỏ dính bùn của mình, không thèm để ý sự uy h**p của đối phương.

Theo như trong sách, nguyên chủ vẫn luôn sống điệu thấp, vậy mà cô ấy vẫn bị nhà họ Mạnh chỉnh cho rất thảm, cô không muốn sống theo kiểu thụ động như vậy, nếu nhà họ Mạnh dám có ý đồ xấu gì cô nhất định sẽ trả lại bọn họ gấp hai lần.

Cho đến khi dọa đám thiếu niên kia bỏ chạy mất dạng, Diệp Ngưng Dao mới quay đầu lại nhìn đối phương: “Bọn họ đánh nhóc thảm như vậy sao nhóc không phản kháng?”

Phó Niên ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt trống rỗng của cậu không có chút phản kháng nào, sau một lúc mới giơ tay ra hiệu “cảm ơn”.

“Những người đó thường khi dễ nhóc hả?”

Cậu lại làm bộ như không nghe thấy câu hỏi của cô, khôi phục bộ dáng ngây ngốc như ban đầu.

Diệp Ngưng Dao khẽ nhướng mày, trong lòng cô nảy ra một ý tưởng.

Có vẻ như cậu bé không chỉ bị bắt nạt một hai lần thôi đâu, cô phải nói với cha mẹ của nhóc mới được.

“Nhà của em ở đâu? Chị sẽ đưa em về.” Sợ cậu không đồng ý, cô còn nói thêm: “Nếu lỡ đâu mấy đứa kia quay lại thì chị còn có thể dọa bọn họ chạy đi.”

Một lúc lâu sau, Phó Niên chớp mắt nhìn cô rồi bước đi thẳng.

“…” Diệp Ngưng Dao đành phải im lặng đi theo phía sau cậu.

Đi qua ba gian nhà, Phó Niên dừng lại ở gian nhà đầu phía đông, sau đó tiến vào sân trong.

Trong sân ngăn nắp sạch sẽ, là một ngôi nhà gạch ngói, tuy không lớn nhưng có thể coi là một trong những ngôi nhà khang trang nhất cả thôn.

Diệp Ngưng Dao bước vào trong, thấy hai mẹ con trong phòng cô liền khẽ nhíu mày.

Cô nhìn thấy một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đang ngồi trên chiếc ghế mây, hai tay ôm chặt một cái chổi lông gà nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt cũng lơ đễnh, vô hồn.

Bên cạnh giường đất, một bé gái chừng sáu, bảy tuổi đang cẩn thận bón nước cho người phụ nữ kia.

Bé gái nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn về phía bọn họ.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 12



Đôi mắt to đen láy của cô bé lập tức trở nên cảnh giác: “Chị là ai?”

“Xin hỏi có phải nhóc này là người nhà của em không?” Diệp Ngưng Dao chỉ Phó Niên ở bên cạnh, trong lòng thoáng nghi ngờ.

“Anh ấy là anh trai của tôi.” Phó Viện đặt chiếc thìa trong tay xuống và đi về phía họ, cô bé ngẩng đầu nhìn Diệp Ngưng Dao và hỏi một cách đầy hung dữ: “Rốt cuộc chị là ai? Nếu dám có ý xấu coi chừng chú của tôi sẽ đánh chị đấy!”

“Chú của em là ai” Diệp Ngưng Dao cười khẽ một tiếng, thầm nghĩ cô nhóc này rất giống một con cọp con, răng nanh còn chưa mọc mà đã muốn dọa người.

“Chị không biết chú của tôi là ai à?” Khuôn mặt nhỏ của Phó Viện nhăn lại, hiển nhiên là không tin: “Chú ấy là Phó Thập Đông, là tên du thủ du thực lợi hại nhất cả cái thôn này! Chả lẽ chị chưa từng nghe qua sao?”

Dáng vẻ tự hào đắc ý của cô nhóc kia làm ai không biết còn tưởng “du thủ du thực” là chức danh gì vinh quang lắm vậy…

“Thì ra là anh ấy…” Diệp Ngưng Dao nhịn cười, nghi vấn trong lòng cuối cùng cũng được cởi bỏ, cô đột nhiên hiểu ra vì sao hai mẹ con trước mắt lại cho mình cảm giác quen thuộc như thế.

Theo cuốn sách, Phó Thập Đông được mẹ nuôi nhặt về trên núi khi anh mới hơn một tuổi.

Từ nhỏ đến lớn, gia đình nhận nuôi anh vẫn luôn coi Phó Thập Đông như con trai ruột thịt ở trong nhà, đặc biệt là người anh lớn hơn anh gần mười tám tuổi, thậm chí còn nhận anh về chăm sóc sau khi mẹ nuôi qua đời.

Đáng tiếc giữa chừng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mấy năm trước đó, anh cả của anh bị tai nạn rồi mất, chị dâu cũng vì cái chết của chồng mà hóa điên.

Kể từ ngày đó, Phó Thập Đông đã gánh vác trách nhiệm gia đình và chăm sóc mấy mẹ con bọn họ cho tới tận bây giờ.

Trong sách, cũng bởi vì ba người này sau đó gặp phải chuyện ngoài ý muốn nên mới khiến cho anh hắc hóa, cuối cùng trở thành nhân vật phản diện số một.

Ngay khi tâm trí của Diệp Ngưng Dao như đi vào cõi tiên mơ hồ, Phó Thập Đông từ bên ngoài bước vào, khi nhìn thấy những người trong nhà, anh giật mình trong giây lát, sau đó sắc mặt liền trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia sát khí: “Sao cô lại ở đây?”

Diệp Ngưng Dao bị ánh mắt địch ý của anh làm cho giật mình, khóe miệng cô nhếch lên một tia giễu cợt: “Đừng nói là anh nghĩ tôi theo anh đến đây đấy nhé! Tôi không có b**n th** vậy đâu.”

“…” Phó Thập Đông thoáng ngẩn người, anh dừng lại vài giây mới nói tiếp: “Tôi không có nghĩ như vậy.”

“Tôi có chuyện muốn nói với anh, anh ra ngoài một chút đi.” Diệp Ngưng Dao liếc anh một cái, ấn tượng tốt của cô đối với người này liền giảm đi không ít.

Toàn thân đầy gai góc, sống cùng anh cả đời chắc cũng mệt mỏi lắm chứ đùa?

Phó Thập Đông lạnh lùng đi theo cô ra khỏi phòng, vẻ đề phòng trên mặt cũng dần tiêu tan bớt.

“Cháu của anh mỗi ngày đều bị người ta bắt nạt, anh có biết không?” Hai người đứng ở một góc, Diệp Ngưng Dao khoanh tay trước ngực, chuẩn bị giải thích rõ ràng cho anh rồi mới rời đi.

Cô đường đường là một tiên nữ oai phong lẫm liệt, giờ lại bỗng chốc bị người ta tưởng là kẻ rình rập cuồng theo dõi, nếu bị mấy người trên tiên giới biết về sau cô làm sao còn mặt mũi để tung hoành ngang dọc đây?!

Nghe xong lời cô nói, Phó Thập Đông lập tức ngước mắt lên, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy sự tức giận không thể kiểm soát được: “Ai bắt nạt nó?”

Đây là lần đầu tiên Diệp Ngưng Dao nhìn thấy vẻ mặt tàn nhẫn của người đàn ông này, cô chắp hai bàn tay lại làm một rồi vòng ra sau lưng, ưỡn ngực thẳng lưng, bày ra vẻ muốn thuyết giáo, nói: “Tổng cộng có bốn đứa, tôi chỉ biết một trong số đó là con trai của Mạnh Nghênh Võ, nghe giọng điệu của đám nhóc đó thì đây cũng không phải lần đầu, anh làm chú mà cũng tắc trách quá đấy!”

Phó Thập Đông không thể phản bác, anh nắm chặt tay, trầm giọng nói: “Mới nãy…Thật xin lỗi cô.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 13



“Biết sai để sửa là tốt rồi.” Diệp Ngưng Dao cong khóe môi cười khẽ, vì cơ hội thay đổi số mệnh, cô quyết định sẽ tha thứ cho anh lần này: “Nếu lần sau anh còn dám hiểu lầm tôi, tôi sẽ không thèm nói chuyện với anh nữa.”

“…” Phó Thập Đông nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên ửng hồng vì tức giận, dáng vẻ vô cùng xinh xắn hoạt bát, trái tim không nhịn được mà đập loạn nhịp: “Cảm ơn cô, để tôi đưa cô về.”

“Được thôi.” Diệp Ngưng Dao cười gật đầu, không bỏ qua cơ hội nào tiếp cận anh.

Trên đường về, cô nói với anh những gì mình nhìn thấy vừa rồi, cuối cùng còn không quên nhắc nhở: “Anh về nhớ kiểm tra vết thương trên người cậu nhóc, đám người kia rất thông minh, cho dù có ném đá hành hung cũng không ném vào mặt.”

Phó Thập Đông “Ừm” một tiếng, nghĩ đến nỗi oan ức mà cháu mình đã phải gánh chịu bấy lâu nay, anh không khỏi tự trách mình.

Hai người im lặng đi tới sân chuồng lợn, Diệp Ngưng Dao nghiêng người định chào anh, thì người đàn ông trực tiếp lướt qua cô đi đến bên cạnh chuồng lợn rồi quỳ xuống, xắn tay áo bắt đầu vật lộn với mớ bùn đất.

Cánh tay cường tráng có những đường gân xanh chạy dọc theo mỗi lần cử động, trên những ngón tay mảnh khảnh cũng có vài vết thương bị nứt nẻ.

Diệp Ngưng Dao bị hành động của anh làm cho sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại: “Những việc này tôi tự làm được, không cần anh giúp đâu.”

Phó Thập Đông lại làm bộ như không nghe thấy, vẫn miệt mài với công việc trên tay.

Dưới sự giúp sức của anh, từng viên đá được chất lên ngày càng cao và ngay ngắn theo từng đường thẳng, trong vòng nửa giờ, anh đã hoàn thành tất cả công việc mà đáng lẽ Diệp Ngưng Dao cần làm trong một ngày.

Cô sững sờ nuối nước bọt, cực kì khâm phục khả năng làm việc của người này, đối với những việc chân tay đòi hỏi thể lực như vậy thì cô đúng là một kẻ ăn hại!

Cô lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ từ trong túi đưa cho anh: “Cảm ơn anh đã giúp tôi, anh cầm lấy lau mồ hôi đi này.”

Nhìn chằm chằm chiếc khăn tay có thêu hình hoa sen, Phó Thập Đông dùng mu bàn tay lau đi một tầng mồ hôi ở trên trán, không chút do dự liền từ chối: “Tôi vốn da dày thịt béo, cô không cần lo đâu.”

Từ xa xưa cho đến nay, khăn tay được tượng trưng như là nơi gửi gắm tình cảm của người tặng.

Diệp Ngưng Dao làm sao quản được chuyện anh có nhận hay không, đôi mắt linh hoạt lưu chuyển, một tia giảo hoạt xẹt qua đáy mắt, trực tiếp đem khăn tay nhét vào trong tay anh ta, “Nó hiện tại thuộc về anh, giữ lại hay vứt đi, đó là do anh quyết định.”

Chiếc khăn tay đang trắng tinh không một vết ố vậy mà bị bùn đất dính lên, Phó Thập Đông không tự chủ được mà siết thật chặt tay, thần sắc anh phức tạp mà ngẩng đầu: “Tôi sẽ trả lại cho cô một cái mới.”

“Nếu là do anh tặng cho tôi……” Diệp Ngưng Dao mi mắt cong cong, cố ý xuyên tạc ý tứ của anh: “Thì thật ra tôi có thể cố gắng mà nhận lấy nó.”

Giọng điệu của cô kiêu ngạo như dòng suối chảy trong khe núi, thanh thúy mà lại êm tai. Phó Thập Đông nắm chặt khăn tay, lông mi run rẩy nhẹ một chút.

Thấy anh ấy đứng ở nơi đó có chút không biết phải làm sao, Diệp Ngưng Dao thực thích bộ dáng thẹn thùng này của anh Phó, thật sự rất đáng yêu!

“Cảm ơn anh đã giúp tôi làm nhiều như vậy.”

Phó Thập Đông đem công cụ của mình đều thu dọn thật tốt, lui về phía sau hai bước kéo ra gian khoảng cách giữa hai người sau đó lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như trước, dường như bộ dáng thẹn thùng của người hồi nãy không phải là anh: “Hiện tại không ai nợ ai cả.”

Ý của anh chính là cô đừng suy nghĩ quá nhiều? Thật đúng là không hiểu phong tình gì cả!

Trước kia ở Tiên giới chỉ cần cô chớp hạ mắt hay ngoắc ngoắc ngón tay, các nam nhân khác đều bị cô làm cho thần hồn điên đảo, tung tăng mà chạy tới thần phục dưới chân cô, như thế nào đến lượt anh ở thế giới này liền không còn linh nghiệm nữa chứ?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 14



“Đúng là đã không còn ai nợ ai nữa, anh có thể đi rồi.” Cô nhíu mày, trên khuôn mặt nhỏ tỏ vẻ không thèm để ý đến tên đầu gỗ này nữa, ít nhất hôm nay cô cũng không nghĩ đến việc sẽ tiếp tục cùng anh nói chuyện nữa!

Phó Thập Đông giật giật khóe miệng, cuối cùng vẫn là nắm chặt chiếc khăn tay kia, nhưng cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Diệp Ngưng Dao bực mình mà cầm lấy công cụ hướng một đoạn đường khác ngược hướng với tên đầu đất đáng ghét đó, cũng ở trong lòng thề trong vòng 3 ngày, tuyệt không cùng cái người đàn ông thối tha đó chủ động nói một lời nào nữa, nếu vi phạm lời thề cô liền biến thành chó con!

Phó Thập Đông về đến nhà, vừa vào nhà do dự một cái trong chớp mắt liền đem chiếc khăn tay trong tay kia cất vào.

Phó Viện thấy anh đã trở lại, vội đi lên trước tò mò hỏi: “Chú, cái chị lúc nãy là ai đấy ạ?”

Cô vừa mới hỏi qua anh cô, nhưng Phó Niên lại không nói cho cô biết.

“Anh cháu đâu?” Phó Thập Đông không trực tiếp trả lời vấn đề, anh nhìn hướng vào trong phòng quét qua một vòng, không tìm được bóng dáng của Phó Niên.

“Ơ? Anh ấy vừa lúc nãy vẫn còn ở đây cơ mà?” Phó Viện cũng đi theo khắp nơi nhìn xung quanh: “Anh đi đâu mất rồi nhỉ?”

“Cháu đi chăm sóc mẹ cháu trước đi, chú sẽ đi tìm nó.” Phó Thập Đông xoa xoa nơi giữa hai hàng chân mày đến phát đau, đi hướng vào đường hầm trong viện.

Mỗi lần đứa bé này có tâm sự gì, đây là nơi duy nhất thằng bé đến để giấu mình đi.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của anh, lần này vẫn như cũ.

Theo cầu thang đi xuống hầm, Phó Thập Đông nhìn về phía đứa bé đang cuộn mình lại, trong lòng anh hiện lên vẻ chua xót: “Sao khi không lại ở chỗ này? Cháu có chuyện gì muốn nói với chú không?”

Phó Niên nghe tiếng liền ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt trống rỗng đầy vẻ hoang mang mơ hồ, thằng bé lắc đầu, hiển nhiên là không nghĩ đến việc nói ra chân tướng của câu chuyện cho Phó Thập Đông biết.

“Nếu cháu không tính nói ra thì tự chú cũng có thể đi điều tra.” Phó Thập Đông lập tức đi đến trước mặt cậu bé vén quần áo của cậu bé lên, chỉ thấy trên người nhóc có nhiều chỗ bầm tím, từng chỗ từng chỗ đều là vết thương.

“Những vết thương này đều do họ gây ra sao? Vì cái gì mà cháu lại không nói cho chú biết hả?”

Thấy cháu trai vẫn như cũ không hề phản ứng, Phó Thập Đông buông quần áo sắc mặt tức giận đi từ trong hầm ra, bộ dáng giống như sắp giết người đến nơi, quanh người tràn đầy sát khí.

Tháng Ba là tháng vạn vật sinh sôi nảy nở, mùa màng trở lại, ngày này, Diệp Ngưng Dao theo mấy người thanh niên trí thức cùng nhau đi vào núi Tiên Đào bắt thỏ.

Ngọn núi này vị trí vừa vặn cũng ở phía Đông của đầu thôn, chân núi cách đó không xa chính là nhà của Phó gia, khi đi ngang qua cửa nhà, mắt cô nhìn thẳng rồi nhanh chân lướt qua. Cho dù đã ba ngày đi ngang qua đây, trong lòng cô vẫn tràn ngập oán niệm đối Phó Thập Đông.

Ngay lúc cô đang còn ngây người, Mạc Tiểu Thanh đi lên choàng vào cánh tay cô nhỏ giọng nói những chuyện bát quái trong thôn cho cô nghe “Ai! Cô có nghe nói qua chuyện gì chưa? Con trai của Mạnh Nghênh Võ tối hôm qua bị quăng ngã xuống mương sâu đấy, toàn thân không có một chỗ nào là lành lặn cả, thật là thảm quá đi!”

“Phải không?” Diệp Ngưng Dao không khỏi trong lòng lộp bộp một chút, âm thầm suy nghĩ việc này có phải do người đàn ông kia làm hay không?

Nếu thật sự là do anh làm, phỏng chừng nhà họ Mạnh tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

“Hình như là chân bị quăng ngã đến gãy xương, đang ở bệnh viện trong huyện.” Mạc Tiểu Thanh không chú ý tới trên mặt cô chợt lóe lên tia lo lắng, cô ấy vẫn còn thao thao bất tuyệt mà kể không ngừng.

“Cô biết không? Người trong thôn đều nói trên núi Tiên Đào này có thần tiên đấy.”

Hiện tại vẫn còn ở thời đại xưa, loại đề tài này Mạc Tiểu Thanh chỉ dám nói nhỏ ở bên tai Diệp Ngưng Dao.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 15



“Nếu có thể để cho tôi gặp thật tốt biết mấy, tôi thật muốn nhìn xem thần tiên trông như thế nào.”

Diệp Ngưng Dao còn đắm chìm ở đề tài lúc nãy, vội quay sang hỏi: “Cô có biết vì sao con trai của đại đội trưởng đó bị ngã xuống mương không?”

“Cái này ai mà biết, có thể là trời tối quá không nhìn thấy đường đi.”

Ở phía sau bọn họ, Giang Hoài vẫn luôn trộm chú ý đến động tĩnh bên này của Diệp Ngưng Dao, khi mọi người đi đến chân núi, hắn liền nâng tay lên chặn lại nói: “Trên núi khả năng sẽ có lợn rừng lui tới rất nguy hiểm, mọi người hãy chia thành hai nam hai nữ bốn người một tổ, hiện tại bắt đầu phân tổ.”

“Tôi muốn cùng một tổ với đồng chí Diệp.”

“Tôi cũng vậy!”

“Còn có tôi nữa!”

Chuyện phân chia tổ làm mấy người nam thanh niên trí thức trở nên háo hức, mọi người đều muốn cùng một tổ với Diệp Ngưng Dao, có mỹ nữ đi cùng, lên núi tràn ngập động lực!

Nhóm nữ thanh niên trí thức tuy rằng ngoài miệng chưa nói cái gì, nhưng trong mắt hiện rõ vẻ ghen ghét đều không thể che giấu.

“……”Diệp Ngưng Dao vô tội nằm không cũng trúng đạn nhìn về phía bọn họ, ở trong lòng đem Giang Hoài mắng 800 lần.

“Các cậu sao lại thế này?” Nhìn đến bọn họ trắng trợn táo bạo thể hiện sự ái mộ, trong lòng Giang Hoài sinh ra một cỗ tức giận không tên, mặt hắn ta lạnh lùng nói: “Ai đang đứng gần nhau sẽ tạo thành một tổ, Lâm Tử An cậu cùng tôi lại đây.”

Lâm Tử An nhướng mày đi tới hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Cậu cùng tôi, Diệp Ngưng Dao và Mạc Tiểu Thanh cùng một tổ.”

Một câu nhẹ nhàng làm mọi người đều khiếp sợ vô cùng, cả đám lại nhìn về phía Diệp Ngưng Dao, trong ánh mắt loé lên mấy tia sáng kì lạ.

“Giang Hoài, cậu là người đã có đối tượng rồi, tôi cảm thấy cậu hẳn là nên cùng những nữ thanh niên trí thức độc thân duy trì khoảng cách mới phải chứ, phải biết tránh những hiềm nghi không đáng có đúng không?” Diệp Ngưng Dao không hiểu anh ta sắp xếp như vậy là có ý gì?

Chẳng lẽ là muốn ép cô rời khỏi nơi này, đi khỏi thôn Đại Oa?

Đáng tiếc, cô có muốn chạy thì cũng không chạy được……

“Mọi người đều là đồng chí cách mạng với nhau, chỉ có những người mưu mô mới sinh ra những ý nghĩ dơ bẩn ấy.” Giang Hoài yên lặng nhìn Diệp Ngưng Dao, trong giọng nói không thể không bá đạo hơn, trực tiếp ra lệnh: “Chúng ta đi thôi.”

Những người khác vừa nghe lời này nào còn dám có những suy nghĩ lung tung, lập tức từng người phân tổ chuẩn bị lên núi.

Nếu lại tiếp tục phản bác, mọi người nhất định sẽ cho rằng trong lòng cô có quỷ, Diệp Ngưng Dao mím chặt môi lôi kéo Mạc Tiểu Thanh lập tức một đường hướng lên trên núi đi lên.

Giang Hoài cùng Lâm Tử An đi theo phía sau bọn họ, một đường vẫn duy trì khoảng cách nhất định.

“Tôi nói này, có phải cậu cùng thanh niên trí thức Diệp có quen biết nhau hay không?” Làm bạn tốt, Lâm Tử An tự nhận là hiểu rõ tính tình của Giang Hoài, hắn cảm giác lúc tên tiểu tử này nhìn Diệp Ngưng Dao có chút khác thường, không giống với ánh mắt của người khác.

“……”

Giang Hoài thu hồi suy nghĩ nhìn về phía nơi nào đó, thề thốt phủ nhận nói: “Do cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi và cô ấy không quen biết.”

“Tôi suy nghĩ nhiều? Lời này sao có chút giống câu lạy ông tôi ở bụi này vậy?”

Có câu càng nói nhiều càng dễ bị lộ, Giang Hoài nắm chặt tay lại, bên môi ho nhẹ một tiếng, “Tôi là người đã có đối tượng rồi, cậu hỏi như vậy đối với đồng chí Diệp ảnh hưởng không tốt đâu.”

“Có đối tượng ……” Lâm Tử An cười nhạo một tiếng, không nể tình mà tiếp tục nói: “Nếu không phải cái cô hoa khôi của thôn kia cố ý bẫy cậu, cậu sẽ cùng vị hôn thê của cậu chia tay sao? Cũng chỉ có cậu mới đem cô ta trở thành đối tượng, nếu thật sự cưới cái loại con gái ấy về nhà, sướng khổ sau này do cậu tự chịu đấy.”

“Cô ấy cũng không đến nỗi như cậu nghĩ đâu.” Tuy rằng là câu phản bác, nhưng Giang Hoài rõ ràng vẫn không tự tin cho lắm: “Thời gian lâu rồi cậu sẽ phát hiện ra ưu điểm của cô ấy thôi.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 16



Về chuyện của Giang Hoài cùng Mạnh Nghênh Oánh, Lâm Tử An là người duy nhất biết rõ ràng chân tướng sự việc, thấy bạn tốt không hề truy cứu chuyện cũ, hắn chỉ là người ngoài cuộc cũng không dám nói thêm cái gì.

Dù sao hắn cũng đã nói hết những gì cần nói, tương lai là tốt hay xấu đều do bản thân Giang Hoài lựa chọn.

Diệp Ngưng Dao đi ở phía trước cũng không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, lúc này cô bị hoa mai hai bên đường núi thu hút sự chú ý.

Những hoa mai này nở sớm hơn nửa tháng so với hoa mai bình thường. Cô không biết sự nở rộ của chúng có liên quan gì đến mình hay không?

Hơn nữa hương vị ngọt ngào trong những nh** h** kia rất dễ nhận thấy, vậy mà cô có thể cảm giác được linh lực yếu ớt của chúng.

Diệp Ngưng Dao áp sự kích động xuống đáy lòng, đi đến bụi rậm phía trước, trong đó có một cây hoa mai cổ thụ, cô dùng ngón tay ngắt một đóa hoa mai cúi đầu xuống ngửi, có thể xác định trong nh** h** thật sự có linh lực tồn tại.

“Cô làm gì thế?” Mạc Tiểu Thanh tò mò mà đi tới, cũng học theo động tác của cô, nói: “Hoa này thật là thơm!”

“Đúng vậy, rất thơm.” Diệp Ngưng Dao dùng ngón tay nhẹ nhàng phẩy cánh hoa, chỉ thấy cả cây hoa mai khẽ run lên hai cái, trong nháy mắt khôi phục lại sự bình tĩnh.

Linh lực trên cây đã bị cô thu thập vào trong pháp khí, tuy rằng chỉ là như muối bỏ biển, nhưng tích tiểu thành đại sẽ có một ngày tích cóp đủ.

Đáng tiếc cô hiện tại chỉ là người trần mắt thịt, căn bản là không có biện pháp cùng chúng nó giao lưu……

Nếu có thể cùng chúng nó giao lưu, có lẽ việc thu thập linh lực sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Có chút linh lực này, Diệp Ngưng Dao rốt cuộc cũng có chút cảm giác bản thân thuộc về thế giới hiện tại.

“Hai người các cô đang làm gì thế? Đang ngắm hoa à? Xem ra hai người cũng nhàn hạ thoải mái quá đấy.” Lâm Tử An đến gần bọn họ thăm dò thì cũng ngửi thấy mùi của hoa mai tỏa ra.

“Tại sao ở đâu cũng có anh vậy? Anh tự lo việc của mình đi cứ bám theo tụi tôi làm gì.” Mạc Tiểu Thanh đem Diệp Ngưng Dao bảo hộ ở phía sau người, rất sợ tên thần kinh này không theo lẽ thường mà làm ra những hành động gì đó quá đáng.

Lâm Tử An cong khóe mắt, cúi nghiêng người sang chào hỏi với cô gái phía sau: “Chào thanh niên trí thức Diệp, tôi là Lâm Tử An.”

Anh bạn này có làn da thực trắng, trên mũi đeo một bộ kính gọng vàng, nếu không mở miệng nói chuyện…… Cả người thoạt nhìn thập phần nho nhã.

“Chào anh.” Diệp Ngưng Dao bên miệng cũng mỉm cười, đối với nhân vật bi kịch trong sách này hiện lên một tia đồng tình.

Lâm Tử An nhìn cô gái này tươi cười làm cho anh có chút rung động, vì thế lại gần hỏi: “Cô Diệp, Cô có bạn trai hay chưa? Cô cảm thấy tôi thế nào?”

“Anh chỉ là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga hả, mau tránh ra!” Mạc Tiểu Thanh tiến lên đẩy ngực hắn: “Lâm Tử An, anh có thể chú ý đến hình tượng của mình một chút được không?!”

“Sao chỗ nào cũng đều có mặt cô vậy?” Lâm Tử An không khách khí mà hất tay cô ấy ra: “Nam nữ thụ thụ bất thân, cô đừng có mà chạm vào người tôi!”

Diệp Ngưng Dao đứng ở một bên, khóe miệng mím chặt nỗ lực cố gắng không cười, để không làm cho chính mình cười ra tiếng.

Người đàn ông này cũng rất hài hước!

“Chúng ta đi nhanh đi.” Giang Hoài thấy cô nhìn chằm chằm vào Lâm Tử An cười, tiến lên hai bước làm bộ lơ đãng, dùng nửa người ngăn cách tầm mắt của hai người.

Người đáng ghét lại đây, Diệp Ngưng Dao thu hồi ý cười trên mặt, một lần nữa kéo Mạc Tiểu Thanh hướng vào trong núi mà tiếp tục đi.

Bốn phía có vài cây hoa mai lớn, nhưng hiện tại không phải là thời cơ tốt để thu thập linh lực, cô chỉ có thể trước mắt tỏ vẻ thèm thuồng mà nhìn một cái, đợi khi tìm được cơ hội lại một mình hành động.

Hai người đàn ông phía sau kia cũng không xa không gần mà đi theo hai người bọn cô.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 17



Ánh mắt Mạc Tiểu Thanh chuyển động vài lần, nắm lấy tay Diệp Ngưng Dao, nhanh chân đi vài bước trốn vào trong rừng bên cạnh, tạm thời cắt đuôi bọn họ.

“Tên Lâm Tử An đó quá phiền phức, về sau cô nên cách xa hắn ta một chút, hắn chính là một tên đào hoa.”

“Được.” Nhớ tới vận mệnh bi thảm của Lâm Tử An trong sách, Diệp Ngưng Dao không nghĩ tới việc cùng hắn thân thiết thêm, chính bản thân cô cũng khó bảo toàn cho mình, làm sao có thể cứu được ai nữa chứ?

Phiến rừng này có bốn năm cây hoa mai lớn, thừa dịp hiện tại nơi này chỉ có một mình Mạc Tiểu Thanh, cô làm bộ sờ lên cánh hoa ngắm hoa, kỳ thật nhanh chóng thu thập linh lực không đáng kể kia.

“Đúng rồi, tôi nghe nói Mạnh Nghênh Oánh kia mang theo nhóm trưởng Giang của chúng ta đến nhà của bí thư chi bộ, đoán chừng vị trí kế toán đã được chỉ định trong nội bộ rồi.”

Mạc Tiểu Thanh nhìn về phía Giang Hoài đang đi tới, lại nói tiếp: “Đây chỉ là tin tức nội bộ thôi, đa số mọi người còn không biết, tôi khuyên cô nên bỏ những suy nghĩ lúc trước đi, nhà họ Mạnh cũng không dễ chọc đâu.”

Diệp Ngưng Dao trầm tư một cái chớp mắt gật đầu: “Ừm! Tôi sẽ suy nghĩ lại thật tốt.”

Trong rừng cây thoáng chốc lại im ắng.

Mạc Tiểu Thanh trong lúc vô tình nhìn ở cách đó không xa có một bóng người đang đong đưa qua lại, vội vỗ vỗ Diệp Ngưng Dao bên cạnh: “Này! Cô xem người kia có phải là cái tên du thủ du thực Phó Thập Đông trong thôn của chúng ta hay không?”

“Ở đâu cơ?” Nghe được tên của người đàn ông nào đó, Diệp Ngưng Dao trong lòng hoảng hốt, phản ứng đầu tiên là kì hạn ba ngày chưa hết? Cô có nên bắt chuyện với anh ta hay không nhỉ?”

“Ở phía trước kìa!”

Theo ánh mắt của cô ấy nhìn theo qua, chỉ thấy người đàn ông cao lớn mảnh khảnh trong tay đang cầm một cái ná, sắc mặt ngưng trọng mà tìm kiếm con mồi.

Diệp Ngưng Dao không có chủ động tiến lên đi chào hỏi, mà là làm bộ lơ đãng mà đi về phía anh.

Từng luồng hương thơm trên người giống như thức tỉnh từ trong giấc ngủ say, tranh nhau ùa về phía Phó Thập Đông ở bên đó.

“Cũng không biết anh ta có nghe thấy mấy lời nói vừa rồi của chúng ta hay không nữa?” Mạc Tiểu Thanh ảo não mà gãi gãi tóc, lại nhỏ giọng nói thầm: “Anh ta chắc hẳn là sẽ không đi lan truyền đấy chứ?”

“Anh ta sẽ không.” Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn tốt, Diệp Ngưng Dao tin tưởng như vậy, cho dù anh ta có nghe được cái gì, cũng sẽ làm bộ như không nghe thấy.

“Ủa? Trên người của cô thơm quá đi mất.” Mạc Tiểu Thanh ngạc nhiên mà cúi đầu ngửi thử hương thơm trên người cô tỏa ra: “Tại sao lúc nãy lại không ngửi thấy mùi thơm như vậy chứ?”

“Có thể là do mồ hôi đấy.” Diệp Ngưng Dao cười giả lả, đáy lòng có chút chột dạ.

Kỳ thật, cô cũng không muốn trắng trợn mà tỏa ra hương thơm như vậy, hương hoa này nó như được tỏa ra ngẫu nhiên, hương hoa trong cơ thể giống như tự biết nhận chủ, chỉ cần nhìn thấy đối phương sẽ không tự chủ được mà phóng thích ra ngoài, hơn nữa càng ngày càng nồng đậm.

Mùi hương quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi, Phó Thập Đông cũng muốn làm bộ như không phát hiện ra cô nhưng lại làm không được, anh buông ná trên tay và quay đầu lại, ánh mắt vừa lúc đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm ướt át kia.

Phó Thập Đông đứng ở hướng ngược ánh sáng, ánh mắt lạnh lùng đen nhánh thâm thúy của người đàn ông khẽ chớp một cái, ngay khi Diệp Ngưng Dao cho rằng anh sẽ không mở miệng nói chuyện vào lúc này, bỗng nhiên anh từ trên mặt đất xách lên một con con thỏ bị thương nhét vào tay cô: “Cái này cho cô.”

“Tặng cho tôi sao?” Diệp Ngưng Dao đem con thỏ kéo vào trong lòng ngực, toàn thân tuyết trắng, lông xù xù mềm mại, có thể so với những con thỏ ngọc trên trời, thậm chí trông nó còn đáng yêu hơn rất nhiều.

“Ừ.” Phó Thập Đông thấy con thỏ ở trong ngực cô quay tới quay lui, hầu kết vừa động, lỗ tai trong chốc lát trở nên đỏ bừng.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 18



P

hó Thập Đông vừa nói xong, nhanh chóng cầm lấy con mồi khác trên mặt đất vội vàng rời đi.

Mạc Tiểu Thanh: “…”

Diệp Ngưng Dao: “…”

Mạc Tiểu Thanh và Diệp Ngưng Dao quay đầu ra phía sau, cô ấy vỗ vỗ vào ngực mình rồi nói: “Mỗi lần tôi nhìn thấy Phó Thập Đông đều cảm thấy anh ta rất dọa người!”

“Chỉ là anh ta làm như này là có ý gì thế?” Mạc Tiểu Thanh nhìn về phía con thỏ đang rúc vào trong ngực Diệp Ngưng Dao, trêu ghẹo hỏi: “Có phải anh ta thích cô không? Nếu không sao lại chỉ tặng cho cô lại không tặng cho tôi?”

“Có khả năng lắm đấy.” Diệp Ngưng Dao nhịn cười nghiêm mặt gật gật đầu, kỳ thật trong lòng cô rất rõ ràng Phó Thập Đông kia đưa cô con thỏ này chẳng qua là vì cảm ơn cô đã cứu cháu trai của anh mà thôi.

Lúc trước còn nói không ai nợ ai mà? Đúng là cái đồ khẩu thị tâm phi……

Có điều, cô sẽ không thừa nhận dụng ý này của anh, tốt nhất là làm cho toàn thôn đều hiểu lầm là Phó Thập Đông anh thích cô mới tốt!

“Vẻ mặt này của cô là sao vậy? Không phải là cô cũng thích anh ta đó chứ?” Mạc Tiểu Thanh vốn chỉ nói đùa vậy thôi, nhưng sau khi thấy Diệp Ngưng Dao cũng không phủ nhận, cô ấy kinh ngạc mà há to miệng, vội nói tiếp: “Anh ta không có nghề nghiệp đàng hoàng, còn nổi danh là tên du thủ du thực số một số hai ở trong thôn đó, cả gia đình nhà anh ta ai cũng đều ốm yếu bệnh tật, tương lai chúng ta còn phải trở về thành, cô ngàn vạn lần đừng có mà làm chuyện ngu ngốc đấy nhé.”

“Ốm yếu bệnh tật ” mấy chữ này nghe thật sự rất chói tai, nghĩ đến hình ảnh mấy ngày trước Phó Niên bị ném đá, Diệp Ngưng Dao nhíu mày, chậm rãi nói: “Vạn vật trên thế gian này đều sẽ trải qua sinh lão bệnh tử, chẳng lẽ bọn họ không may mắc bệnh hiểm nghèo liền xứng đáng bị người khác coi khinh sao?”

“Thực xin lỗi…… Tôi không nên nói chuyện như vậy.” Mạc Tiểu Thanh gãi gãi mái tóc ngắn của mình, muốn giải thích rõ cho Diệp Ngưng Dao hiểu.

“Tôi chỉ là sợ cô thật sự thích tên Phó Thập Đông đó, về sau liền không thể trở về thành được nữa.”

Diệp Ngưng Dao biết Mạc Tiểu Thanh thiệt tình vì suy nghĩ cho cô, cho nên liền hạ giọng kéo tay cô ấy nói: “Cảm ơn cô đã quan tâm tôi.”

“Ui chao! Hai ngươi làm sao có thể bắt được con thỏ to như thế ?!” Lâm Tử An không đúng lúc mà xuất hiện ở trước mặt bọn họ, nhìn về phía con thỏ với ánh mắt như phát ra ánh sáng.

Giang Hoài cũng thấy được con thỏ kia, hắn ta nghi hoặc mà nhìn về phía Diệp Ngưng Dao chờ đợi đáp án.

“Là của một người tốt bụng tặng cho chúng tôi đấy, anh muốn ăn sao? Không có chuyện đó đâu!” Mạc Tiểu Thanh hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta liếc mắt một cái, nhỏ giọng mắng: “Tên quỷ tham ăn!”

“Không phải chứ, đồng chí Mạc à, có phải cô cùng với tôi có thù oán gì hay không?” Lâm Tử An sờ sờ cái mũi, cảm thấy bản thân bị mất mặt trước đại mỹ nữ: “ Tôi đắc tội với cô khi nào thế? Cô nhắc lại cho tôi thử xem?”

Diệp Ngưng Dao nghiêng đầu, cô cũng khá tò mò không biết tại sao Mạc Tiểu Thanh lại có thái độ kém như vậy đối với Lâm Tử An.

“Cút ngay, ai thèm quan tâm đến anh.” Mạc Tiểu Thanh không dao động, đối với thái độ của hắn ta vẫn như cũ đặc biệt chán ghét.

“……” Lâm Tử An hiển nhiên không nghĩ tới cô gái này sẽ tỏ vẻ chán ghét mình như thế, vì thế hắn không phục mà tiến đến trước mặt cô ấy khiêu khích nói: “Đi, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện phiếm, sao tôi lại cảm thấy cô đối với tôi từ yêu mà thành hận vậy?”

“Anh mau ngậm lại cái miệng thối của anh đi!” Mạc Tiểu Thanh thẹn quá hóa giận mà vung nắm đấm liền đánh người, đáng tiếc bị đối phương linh hoạt mà né tránh được.

Hai người một trước một sau ngươi đuổi ta đánh, trong chốc lát chạy đi thật xa……

Diệp Ngưng Dao: “……”

“Này, con thỏ này là ai cho em thế?” Giang Hoài không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh cô, trong không khí tràn ngập hương thơm làm cho hắn ta không tự giác mà hít hít cái mũi.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 19



“Tuy rằng anh là nhóm trưởng của các thanh niên trí thức, nhưng anh không có quyền hỏi đến việc riêng tư của tôi.” Diệp Ngưng Dao không tiếng động mà lui về phía sau một bước, kéo ra một khoảng cách nhất định với hắn.

“Em nhất thiết phải làm như vậy sao? Dù thế nào anh vẫn là anh trai của em cơ mà.”

Người đàn ông này thật đúng là dối trá! Diệp Ngưng Dao đối với hắn cười lạnh ra tiếng: “Tôi có anh trai của mình, anh ngàn vạn lần đừng có mà tự dát vàng lên mặt, bởi vì anh không xứng.”

Cô ném cho Giang Hoài một ánh nhìn xem thường, ngay sau đó lập tức ôm con thỏ đi về phía trước.

Giang Hoài nhìn bóng dáng quyết tuyệt của cô, cứng rắn nuốt xuống lời giải thích từ trong miệng muốn nói ra……

Ở Đông Bắc, ba tháng đầu thời tiết rét lạnh, còn chưa chính thức tới lúc cày bừa mùa vụ. Trước khi mọi người còn chưa bắt đầu bận rộn, thôn ủy thôn Đại Oa đã dán một thông báo, ở trong thôn chuẩn bị tuyển ra một người kế toán, điều kiện cũng không yêu cầu cao gì, chỉ cần biết tính toán sổ sách là được.

Khi thông báo này được lan truyền, ở trong thôn có sự náo động không nhỏ, trước đó mọi người đều cho rằng cái chức vị béo bở này đã được điều động nội bộ chọn ra, hiện giờ như vậy quả thật không giống như những gì họ đã nghe.

Vốn trong lòng đã có chút suy nghĩ, nghe được thông báo này mọi người cũng bắt đầu động tâm.

Thông báo chỉ viết ai có nhu cầu ứng tuyển thì đi đến thôn ủy báo danh là được, Diệp Ngưng Dao cũng không bỏ qua cơ hội này, đi thẳng một mạch đến thôn ủy để báo danh.

Toàn bộ văn phòng chỉ có một bàn làm việc, nhưng lại có đến ba cán bộ xã đang ngồi ở trước bàn ngang.

“Chào mọi người, tôi là thanh niên trí thức trong thôn, tên Diệp Ngưng Dao, hôm nay tôi tới là để báo danh ứng tuyển cho vị trí kế toán.” Trong ba người cô chỉ gặp qua Mạnh Nghênh Võ, mặt khác hai người còn lại tuổi có chút lớn, nếu không đoán sai hẳn là bí thư chi bộ của thôn Lưu Vĩnh Xuân cùng với người sắp nghỉ hưu là kế toán Triệu.

Lưu Vĩnh Xuân thấy trong phòng có một cô gái xinh đẹp đi tới, quay đầu hỏi Mạnh Nghênh Võ ở bên cạnh: “Nữ thanh niên trí thức này là người mới tới thôn các cậu à?”

“Đúng vậy ạ.” Nghe được bí thư chi bộ của thôn hỏi chuyện, Mạnh Nghênh Võ vội vàng gật đầu, cười ha hả mà hô: “Tới đây đi, cô Diệp, cô cứ đến chỗ kế toán Triệu nơi đó mà đăng ký đi.”

“Được ạ.” Thông qua cuộc đối thoại mới vừa rồi của bọn họ, Diệp Ngưng Dao có thể khẳng định người vừa mới cùng Mạnh Nghênh Võ nói chuyện chính là bí thư chi bộ trong thôn.

Cô đi về phía kế toán Triệu tự giới thiệu lại bản thân một lần nữa, ngược lại thái độ của đối phương có chút bất đồng với hai người kia, kế toán Triệu chỉ giương mắt xem xét cô một chút, liền đem một xấp giấy viết thư mang tới trước bàn, sau đó chậm rãi nói: “Điền tên lên trên đi.”

“Cộng trừ nhân chia có biết cái gì không? Nhà ở đâu? Trong nhà có mấy người? Tốt nghiệp trường nào rồi?”

Liên tiếp mấy câu hỏi thiếu chút nữa đem Diệp Ngưng Dao hỏi đến phát ngốc, cô lộ ra một mặt lễ phép mỉm cười từ từ giải đáp từng câu hỏi của ông ấy: “Tôi tốt nghiệp cao trung, nhà ở Bắc Kinh, cha mẹ đều là công nhân, anh tôi tham gia quân ngũ ở trong bộ đội.”

“Vậy rốt cuộc cuộc có thể tính toán hay không? Tại sao lại không trả lời câu hỏi này? Hay là cô cảm thấy chột dạ sao?”

Thấy đối phương bày ra vẻ mặt căng thẳng như đang thẩm tra tội phạm, làm cho Diệp Ngưng Dao rất muốn tức giận nói ông ấy hai câu.

“Kế toán Triệu, tôi đi học mười mấy năm, toán học cũng không phải là do giáo viên thể dục dạy, trừ bỏ cộng trừ nhân chia ra, tôi còn có thể tính diện tích nữa đấy.”

“Cô……” Lần đầu bị người khác hung dữ với mình, kế toán Triệu tức giận đến mức sắc mặt đỏ lên, dùng ngón tay chỉ vào cô nửa ngày cũng không nói ra được câu nào.

Một màn này thật ra lại chọc cười Lưu Vĩnh Xuân ở bên cạnh, ông ta cười ha hả mà đối với Diệp Ngưng Dao nói.
 
Back
Top Bottom