Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 60



Trong đôi mắt đỏ hoe của Mạnh Nghênh Oánh tràn đầy hận ý.

“Không phải…” Mạnh Nghênh Võ bỗng nhiên bị cô ta đánh thì rất tức giận, “Không phải em bảo anh đừng đi sao? Còn nói em có thể tự mình giải quyết mọi việc, không thể để mọi người cho rằng người nhà họ Mạnh chúng ta đang ỷ thế mà bắt nạt mọi người.”

Trận đấu giữa Mạnh Nghênh Oánh và Mạc Tiểu Thanh hôm nay chỉ là một hiệp đấu dụ Diệp Ngưng Dao ra ngoài, ai ngờ cuối cùng lại tự kéo mình vào tròng.

“Anh im đi! Em muốn yên tĩnh một lúc.” Mạnh Nghênh Oánh bịt tai và quay trở lại phòng, để lại Mạnh Nghênh Võ chớp chớp mắt, tự hỏi bản thân đã trêu chọc phải ai.

Hai năm nay em gái của hắn thay đổi rất nhiều, quả thực không khác gì một người điên!

Ở vùng Đông Bắc, thời gian ra hoa của hoa đào rất ngắn, muốn làm thuốc hoa đào thì phải hái rất nhiều hoa đào, chỉ dựa vào một mình cây hoa đào trong sân là không đủ.

Mấy ngày nay, sáng sớm, Diệp Ngưng Dao sẽ bí mật lên núi hái hoa đào nở rộ.

Nghe thấy tiếng ồn ào trong sân gần đó, Phó Thập Đông liếc nhìn bầu trời đầy sương mù bên ngoài, mặc một bộ quần áo như trước và bí mật đi theo phía sau Diệp Ngưng Dao.

Cô vừa mới kết thù với nhà họ Mạnh, bởi vậy ra ngoài vào sớm như vậy là không an toàn.

Tương truyền rằng núi Tiên Đào ở thôn Đại Oa được biến hóa từ hố đào do Vương mẫu Nương Nương để lại ở nhân gian, cây đào trên núi từng che phủ cả ngọn núi, ra quả rất ngon và ngọt.

Bây giờ ngọn núi tuy không còn vẻ huy hoàng như xưa, nhưng khi đi bộ lên núi, một cơn gió nhẹ thổi qua, hương hoa đào thoang thoảng vẫn còn đọng lại trong hơi thở, mùi thơm tươi mát thanh tao khiến người ta sảng khoái.

Diệp Ngưng Dao dừng lại trước một cây hoa đào, đột nhiên quay đầu lại hỏi, “Anh còn định lén đi theo tôi bao lâu nữa?”

“…” Phó Thập Đông núp sau tàng cây kinh ngạc đi ra trong chốc lát, vừa bắt gặp ánh mắt trêu đùa của cô, không được tự nhiên mà ho khan một tiếng, “Tôi lên trên núi kiếm củi ấy mà.”

Thấy Phó Thập Đông không muốn thừa nhận, Diệp Ngưng Dao trực tiếp vạch trần lời nói dối của anh, “Mỗi ngày anh đều đi theo sau tôi kiếm củi hả? Trùng hợp ghê ~”

Kỳ thật cô đã biết anh đi theo sau cô từ ngày đầu tiên lên núi, vốn tưởng rằng một lúc sau anh sẽ đi ra, nhưng hóa ra người đàn ông này thật sự là làm việc tốt mà không để lại tên tuổi, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.

“Cô lên núi để hái hoa đào à?” Phó Thập Đông giả vờ như không nghe thấy câu nói đùa của Diệp Ngưng Dao, dán mắt vào chiếc giỏ trúc trống không của cô.

“Đúng vậy, anh có thể giúp tôi không?” Cá đã cắn câu, tất nhiên là một ngư dân thứ thiệt thì cô phải nắm bắt cơ hội ngay lập tức.

“Được.” Phó Thập Đông sải chân dài đi tới, rất tự nhiên cầm lấy giỏ trúc trong tay cô.

Diệp Ngưng Dao khẽ nhếch khóe môi, cô rất hài lòng với biểu hiện của anh, thẳng thắn nói: “Tôi muốn dùng chúng làm một thứ, thời gian hoa đào thời nở hoa rất ngắn, anh nhanh đi hái đi.”

Nghĩ đến những gì anh nghe được vào lúc nửa đêm trong thời gian gần đây, Phó Thập Đông biết rõ ràng, “Về sau tôi cũng có thể giúp cô.”

“Được, cám ơn anh.” Diệp Ngưng Dao âm thầm rút ngắn khoảng cách giữa hai người, trong lòng cảm thấy rất đắc ý.

Nếu người đàn ông này luôn nói nhiều như vậy, cô tin rằng bản thân sẽ có thể hạ gục anh trong một thời gian ngắn!

Hai người sóng vai nhau đi dưới gốc hoa đào, dáng người thiếu nữ yểu điệu, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có tiên khí lượn lờ.

Không ngờ, giấc mộng xuân ngày hôm ấy lại chợt lóe lên trong đầu, Phó Thập Đông cố ý kéo dài khoảng cách giữa hai người, không dám có thêm ý nghĩ bậy bạ nào nữa.

Sợ gây phiền phức không cần thiết, bọn họ hái hoa càng nhanh càng tốt, trước khi đi, Diệp Ngưng Dao còn không quên lấy ra một cái giẻ lau che giỏ trúc, sau đó cùng với Phó Thập Đông một trước một sau lần lượt xuống núi.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 61



Tại kí túc xá thanh niên trí thức.

Mạnh Nghênh Võ đang tổ chức một cuộc họp dành cho nhóm thanh niên trí thức, vì có bí thư thôn lên tiếng, hắn ta đành phải cách chức nhóm trưởng của Giang Hoài để giữ thể diện.

Mục đích của cuộc họp hôm nay là chính thức loại bỏ Giang Hoài khỏi chức vụ của mình và bầu ra một nhóm trưởng mới trong số đám đông.

“Tôi chắc rằng mọi người đều đã biết những gì đã xảy ra gần đây ở trong thôn chúng ta. Vì tạo ảnh hưởng xấu, thôn đã quyết định sẽ cách chức thanh niên trí thức Giang khỏi vị trí nhóm trưởng của cậu ấy. Đồng thời, cậu ấy sẽ phải viết một bản kiểm điểm khoảng nghìn chữ và đăng trên bảng thông báo ở lối vào thôn để mọi người giám sát. Về phần chức vụ nhóm trưởng …Lưu Mỹ Ngọc sẽ đảm nhận vị trí này của Giang Hoài.”

Mạnh Nghênh Võ vừa nói dứt lời, phía dưới đã náo động lên. Chuyện xảy ra với Giang Hoài hiện tại đã được cả thôn biết đến, đúng là hắn đáng bị cách chức và nhận trừng phạt, nhưng tại sao Lưu Mỹ Ngọc lại được tiếp nhận chức vụ kia?

Dù là tư tưởng nhận thức hay công việc hàng ngày, cô ta đều không phải là người xuất sắc nhất, quyết định này cũng không thuyết phục được dư luận trong làng.

“Đội trưởng Mạnh, rất nhiều thanh niên trí thức trong nhóm chúng tôi lớn tuổi hơn Lưu Mỹ Ngọc, thậm chí còn có nhiều người làm tốt hơn cô ấy, tại sao lại chọn cô ấy làm nhóm trưởng chứ?” Lâm Tử An chống nạnh hai tay, trong đôi mắt đầy sự khinh thường, ai mà không biết Lưu Mỹ Ngọc và Mạnh Nghênh Oánh có mối quan hệ tốt với nhau?

Người nhà họ Mạnh bọn họ thực sự là một tay che trời!

“Không phải, sao cậu suốt ngày cứ đi gây sự ở khắp nơi vậy hả?” Sắc mặt Mạnh Nghênh Võ tối sầm lại, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Tử An.

Nếu không phải tên này nhúng tay vào chuyện của người khác, thanh danh của em gái hắn ta cũng sẽ không tệ như vậy!

“Đây là quyết định thông qua sự bàn bạc của các cán bộ trong thôn, nếu ai có ý kiến, có thể báo cáo lên trên!”

Thái độ kiên quyết này đã gián tiếp đánh tan suy nghĩ của nhiều người, không ai sẽ vì cái chức vụ nhóm trưởng này mà lại đi chọc tức đội trưởng đội sản xuất cả.

Lưu Mỹ Ngọc đứng sừng sững giữa đám người, trong lòng vui sướng khiến cô ta đỏ bừng mặt, Mạnh Nghênh Võ liếc mắt nhìn ngực cô ta một cái, không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Cô gái này thật sự là càng ngày càng hấp dẫn người khác, một ngày nào đó hắn ta cũng muốn được nếm thử xem hương vị của cô ta như thế nào…

Lâm Tử An tức giận còn muốn nói thêm cái gì lại bị Giang Hoài kịp thời ngăn lại, nói thầm bên tai cậu ta: “Nếu cậu muốn yên ổn trở về thành phố thì không nên trêu chọc hắn.”

“Hắn ta là anh vợ của cậu, cậu đồng ý chịu đựng hắn ta nhưng tôi không muốn chịu đựng nữa!” Lâm Tử An cảm thấy rất thất vọng về Giang Hoài, tự hỏi bạn của mình đã trở nên nhu nhược sợ quyền thế như vậy từ bao giờ?

Nhìn bóng lưng Lâm Tử An tức giận rời đi, Giang Hoài mấp máy môi, cuối cùng lại im lặng không lên tiếng.

“Thằng nhóc nhà cậu, lần này nếu không có nhà họ Mạnh chúng tôi che chở cho cậu, chắc chắn cậu đã vì tác phong của bản thân mà bị lôi ra ngoài chỉ trích lâu rồi.” Mạnh Nghênh Võ không biết từ lúc nào đã đi tới, vỗ vỗ bả vai của Giang Hoài, nhỏ giọng nói: “Sau này, cậu cần phải đối xử tốt với em gái tôi đấy.”

Giang Hoài chán ghét đưa tay ra chặn lại hắn ta, giọng điệu lạnh lùng nói: “So với những người khác thì anh là người hiểu rõ chân tướng mọi việc nhất mà, không phải bởi vì sợ mà tôi không động thủ, mà là bởi vì đứa nhỏ trong bụng Mạnh Nghênh Oánh, anh được lợi thì tốt nhất ít nói mấy lời khoe mẽ đi.”

Mạnh Nghênh Võ cười như không cười nhìn Giang Hoài, trong lòng hừ lạnh một tiếng: Cho dù kiêu ngạo đến mấy thì có thể làm được gì? Không phải bây giờ cũng mang tiếng xấu đầy thân hay sao?

Để xem sau này mày còn có thể kiêu ngạo đến đâu?

Ngày thường có một số thanh niên trí thức hâm mộ Giang Hoài sẽ không thể tin được khi biết hắn lại là người một chân đạp hai thuyền.

Bởi vì trong lòng bọn họ, Giang Hoài giống như một sự tồn tại tươi sáng và rực rỡ nhất vậy.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 62



Có câu, kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, loại chênh lệch này khiến cho tất cả mọi người đều có chút không thể chấp nhận được.

Cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của người khác, Giang Hoài cũng không muốn giải thích nhiều, trên đời này người duy nhất hắn cảm thấy có lỗi chính là nhà họ Diệp, người khác nghĩ thế nào đều nằm ngoài suy nghĩ của hắn.

Ở thôn Đại Oa, lúa mì chủ yếu được trồng vào mùa xuân.

Để kiếm thêm vài xu, đàn ông, phụ nữ và trẻ em trong làng đều sẽ vác cuốc ra đồng, miễn là bọn họ có khả năng làm việc thì đều được nhận công điểm tương đương với sức lực bỏ ra.

Diệp Ngưng Dao không có tham vọng lớn, cô không có cảm giác thèm ăn khi không ăn bánh bao. Những đồng tiền kiếm được từ công việc kế toán đã đủ để nuôi sống cái bụng của cô, cho nên cô không hề nghĩ đến việc kiếm thêm tiền nhờ việc này.

Từ khi tin đồn được làm sáng tỏ, dân làng đều nhìn cô với ánh mắt phức tạp, có thương cảm, có khinh bỉ, có hả hê…

Chỉ cần không cố ý ở trước mặt cô khiêu khích, Diệp Ngưng Dao chưa từng nghĩ đến việc chấp nhặt với những người phàm này.

Nhưng có đôi khi, nếu bản thân không gây rắc rối, sẽ luôn có người không biết tốt xấu cố tình chạy đến để chọc tức mình.

Vào ngày này, cô vừa rời khỏi văn phòng ủy ban thôn, đang định đến nhà kho để kiểm tra hàng hóa và sổ sách thì đột nhiên có một người phụ nữ giận dữ chạy về phía cô, không đợi cô thấy rõ là ai, người đó đã đổ xuống một trận mắng, “Diệp Ngưng Dao, cái đồ hồ ly tinh kia! Nếu cô không phát cho tôi một cái bao tay thì tôi không để yên cho cô đâu, cô xem tay tôi bị phồng rộp hết cả lên rồi đây này.”

Người phụ nữ giơ đôi tay của mình lên, cô ta có vóc dáng nhỏ con nhưng giọng nói thì lại tỉ lệ nghịch với vóc dáng của mình.

Cô nhớ người phụ nữ này tên là Triệu Tiểu Liên, một góa phụ trong làng.

Diệp Ngưng Dao khi không lại bị mắng là “hồ ly tinh” thì cau mày, rất không hài lòng với cái danh xưng này.

Lúc còn ở tiên giới cô vốn không có quan hệ tốt với những hồ ly ở Thanh Khâu, đương nhiên bây giờ bị một người phàm gọi như thế thì Diệp Ngưng Dao cảm thấy rất mất mặt!

Khoảng thời gian này mọi người đều đang làm việc đồng áng, xung quanh cũng không có bao nhiêu người, Diệp Ngưng Dao còn có việc phải làm, cũng lười ở chỗ này tranh luận cùng cô ta, vì vậy nghiêm mặt giải thích nói: “Trong làng đã có quy định, cô chỉ có thể nhận được một đôi găng tay mới sau ba năm, cô đã nhận được một đôi bao tay mới vào năm ngoái, cho nên năm nay không thể nhận được nữa.”

“Còn nữa, nếu cô dám gọi tôi bằng mấy biệt danh lung tung, cẩn thận tôi tát cô một cái.”

Khí chất bình tĩnh và mạnh mẽ của cô khiến trái tim Triệu Tiểu Liên đập “thình thịch” một chút, nhưng cô ta vẫn căng da đầu và tiếp tục tỏ ra kiêu ngạo, “Ai nói tôi nhận được bao tay vào năm ngoái hả? Tôi không có nhận được.”

Nói xong Triệu Tiểu Liên liền đưa tay xuống véo eo của mình, chuẩn bị xoay người khóc lóc ăn vạ.

“Trong thôn có hóa đơn ghi chép rõ ràng, không phải cứ chối là sẽ chứng minh mình không nhận được đâu.” Diệp Ngưng Dao luôn cảm thấy người phụ nữ này đang cố ý tìm lỗi rồi bắt bẻ cô.

Đáng tiếc lần này cô ta đụng nhầm người rồi, chỉ có mấy đôi bao tay màu trắng, cho nên phát cho ai dùng cô đều nhớ rõ cả, bởi vậy tuyệt đối không có chuyện cô nhớ lầm.

Hai người cứ đứng đó cãi cọ mãi, lúc này Phó Thập Đông lái xe bò đi ngang qua bọn họ, Diệp Ngưng Dao nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh.

Ngay khi cô định lên tiếng chào hỏi, Triệu Tiểu Liên đang quậy phá trước mặt cô lại đột nhiên di chuyển và õng ẹo đi về phía Phó Thập Đông.

“Anh Đông Tử, anh đang làm gì ở đây vậy?”

Bị một người phụ nữ lớn tuổi hơn và không thân thiết vô cớ gọi là anh, Phó Thập Đông cau mày trực tiếp đi ngang qua cô ta và dừng lại trước mặt Diệp Ngưng Dao.

“Cô đi đâu vậy? Tôi đưa cô đi một đoạn.”

“Được, cảm ơn anh.” Diệp Ngưng Dao trực tiếp nhảy lên xe bò, tâm trạng vừa mới bị phá hủy lại tốt đẹp quay trở lại.

“Anh Đông Tử, anh cũng đưa em đi một chút đi, thanh niên trí thức Diệp đi đâu em cũng đi đó.” Triệu Tiểu Liên ngước mắt lên và lén lút nháy mắt với anh.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 63



“Cô đi theo tôi làm gì?” Diệp Ngưng Dao không hiểu cô ta đang nghĩ gì mà đòi đi theo mình, tình địch đột nhiên xuất hiện, làm cho cô cảm thấy rất phiền muộn: “Tôi không thể cho cô găng tay nữa, nếu như cô không đồng ý với quy định ở trong thôn, cô có thể đi tìm bí thư Lưu hoặc đội trưởng Mạnh để nói lý lẽ.”

Lời vừa nói xong, Phó Thập Đông rất phối hợp lái xe bò chậm rãi đi về phía trước.

Có Phó Thập Đông ở bên, Triệu Tiểu Liên không còn cách nào khác là phải tỏ ra dịu dàng và rộng lượng, cô ta chỉ có thể tức giận giậm chân khi nhìn thấy bọn họ càng ngày càng đi xa, không còn lựa chọn nào khác.

Trên chiếc xe bò lắc lư qua lại, Diệp Ngưng Dao ngồi bên cạnh Phó Thập Đông và cố tình mềm giọng hỏi đối phương: “Anh Đông Tử~ Anh đang làm gì ở đây vậy?”

Phó Thập Đông bị gọi đến nỗi cả người cứng lại, li.ếm môi dưới và giải thích: “Tôi thật sự không quen biết người đó.”

“Nếu không quen biết, người ta sẽ gọi anh là anh hay sao?” Diệp Ngưng Dao bĩu môi, tỏ vẻ rất coi trọng đối thủ này.

Trên con đường thay đổi vận mệnh của cô, không ai có thể là chướng ngại vật của cô được!

Cách Diệp Ngưng Dao ăn giấm khiến Phó Thập Đông đỏ mặt tía tai, trái tim mềm nhũn rối tinh rối mù…

Xe bò vẫn đi về phía trước, dọc đường có mùi thơm thoang thoảng, con đường thôn không mấy rộng rãi nổi lên bụi mù mịt, xám xịt như không thấy được điểm cuối.

Cầm chiếc roi da ở trong tay, anh chợt ước sao con đường về nhà có thể thể dài hơn một ít.

“Tôi thực sự không biết cô ấy.” Anh không muốn bị cô hiểu lầm.

Thái độ phủ nhận của Phó Thập Đông thành công khiến Diệp Ngưng Dao vừa lòng, cô nhếch khóe môi nở một nụ cười ngọt ngào, “Được, lần này tôi tin tưởng anh.”

Theo sự lắc lư của xe bò, nụ cười của cô rơi vào trong mắt Phó Thập Đông, cuối cùng biến thành một tia sáng rực rỡ và từng chút một tan vào trái tim anh, anh vô thức di chuyển hầu kết của mình, một nét dịu dàng thoáng qua vẻ mặt đẹp trai lạnh lùng của anh, khẽ đáp: “Ừm.”

Vì Diệp Ngưng Dao vừa trải qua một cuộc đàm tiếu, sợ cô sẽ bị những hiểu lầm không đáng có, Phó Thập Đông đưa cô đến khu rừng gần nhà kho rồi mới đánh xe đi.

Tháng tư ở Đông Bắc, cây cối đã đâm chồi mới, dưới tàng cây đủ loại hoa dại tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Diệp Ngưng Dao đi về hướng nhà kho, vừa đi vừa tranh thủ thu thập linh lực dọc theo con đường hẹp.

Sau khi thu thập trong khoảng thời gian này, pháp bảo trong linh thức đã chuyển từ màu tím sang màu lam, đồng thời phát ra ánh sáng yếu ớt.

Bởi vì thân thể này được thai nghén bằng linh lực, ngũ quan của cô cũng dần dần trở nên cực kỳ mẫn cảm, thể chất so với trước kia tốt hơn rất nhiều, thậm chí khí chất cũng càng ngày càng giống tiên nữ.

Khi sức mạnh linh khí được tích lũy bởi pháp khí đạt đến đỉnh điểm và phát ra ánh sáng của ngọn lửa đỏ, nó có thể phát huy nhiều vai trò hơn nữa.

Tưởng tượng đến khả năng này, bước chân của Diệp Ngưng Dao càng nhanh hơn.

Từ xa nhìn lại, chỉ thấy ngoài cửa kho thóc, Mạc Tiểu Thanh đang cúi đầu ngồi xổm, dùng cành cây chọc ghẹo đàn kiến.

“Cô đang làm gì vậy? Tại sao hôm nay cô không đi làm mà lại tới đây.” Từ khi có những tin đồn xảy ra lần trước, bây giờ Diệp Ngưng Dao đã coi cô ấy như một người bạn có thể đối xử chân thành.

Trong ba nghìn năm qua, cô không có nhiều bạn bè, và Mạc Tiểu Thanh là người bạn đầu tiên của cô ở dưới phàm trần.

Nghe được giọng nói mềm mại truyền đến từ trên đỉnh đầu, Mạc Tiểu Thanh trưng ra khuôn mặt thê lương ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Diệp Ngưng Dao liền ngã quỵ xuống.

“Ngưng Dao ~ Tôi phải làm sao đây? Nhìn mặt tôi đi! Gã điên Lâm Tử An kia đã cười nhạo tôi cả buổi sáng đấy!”

Chỉ thấy cả mặt cô ấy sưng đỏ, nổi mẩn đỏ dày đặc trông rất đáng sợ.

Diệp Ngưng Dao không khỏi rùng mình một cái, hỏi: “Cô làm sao mà thành ra như vậy?”

“Tôi cũng không biết nữa…” Trước đây chưa bao giờ cô ấy bị như vậy cả?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 64



Trong khi nói chuyện, Mạc Tiểu Thanh nhịn không được mà hắt hơi một cái.

“Trên người cô có mẩn ngứa của bệnh sởi hay không?” Diệp Ngưng Dao vẫn chỉnh tề, cô thò đầu cẩn thận xác định những mẩn đỏ kia là cái gì.

“Còn nữa, ở trên cánh tay cũng có.” Mạc Tiểu Thanh vô ý thức vươn tay gãi gãi, cả người đều sắp khuỵu xuống.

Diệp Ngưng Dao dùng ngón tay chống cằm, nhớ lại những gì đã đọc được trong sách y học, cuối cùng xác định cô ấy dị ứng với phấn hoa.

Thấy Mạc Tiểu Thanh còn đang hì hục gãi, cô lấy trong túi xách ra một lọ thuốc hoa đào nhỏ, “Đây là bí phương gia truyền của tôi, cô cầm về dùng thử xem.”

Phương thuốc này chẳng qua là cô vì buồn chán mà nghiên cứu ra một món đồ, mặc dù dùng dược liệu không tốt bằng trên tiên giới, nhưng đối với người phàm có lẽ là có hiệu quả?

Mạc Tiểu Thanh cầm lấy lọ thuốc nhỏ mở ra ngửi ngửi, trong hơi thở có một mùi thơm thoang thoảng, cô ấy gắp một viên cho vào miệng nhai: “Chà, ngon lắm, ngon hơn cả kẹo trái cây nữa, một chút cũng không đắng gì cả.”

“…” Diệp Ngưng Dao không nghĩ tới vừa nói vậy mà cô ấy đã tin tưởng mình và ăn nhiều như vậy, vội vàng vươn tay ngăn cản cô ấy ăn viên thứ hai.

“Viên thuốc này có dược tính rất mạnh, mỗi ngày chỉ cần uống một viên, nếu không có gì ngoài ý muốn, ban đêm cô sẽ hết mẩn ngứa.”

“Thật vậy sao?!” Mắt Mạc Tiểu Thanh sáng lên, giống như nhìn thấy hi vọng, nắm chặt tay Diệp Ngưng Dao không buông: “Nếu sắc mặt của tôi tốt lên, từ nay về sau cô chính là chị của tôi!”

Nhìn Mạc Tiểu Thanh lớn hơn mình một hai tuổi, trong lòng Diệp Ngưng Dao chậm rãi đặt ra một hàng dấu chấm hỏi.

Có phải tất cả mọi người trên thế giới này đều không phân biệt tuổi tác không nhỉ?

“Nếu phát ban trên mặt không khỏi, cũng không cần ngừng thuốc, cứ uống thêm một tuần, sau này cô sẽ không bị dị ứng phấn hoa nữa.”

“Được được được, tôi nhất định sẽ làm theo lời cô dặn!” Mạc Tiểu Thanh cực kì mê luyến loại phương thuốc tổ truyền này, cho nên không chút nghĩ ngợi liền uống thuốc, cũng không biết có phải là có tác dụng thật hay không.

Cô ấy chỉ cảm thấy sau khi uống thuốc, toàn thân thoải mái, đầu óc minh mẫn hơn trước rất nhiều!

“Nếu như có chỗ nào không thoải mái, phải nhanh chóng đến nói cho tôi biết.” Trước kia Diệp Ngưng Dao chỉ lấy loại thuốc này làm viên đường ăn vặt, đây là lần đầu tiên cô dùng trên người phàm, mặc dù không gây thương tổn gì, nhưng cô vẫn có một chút lo lắng.

“Được.” Mạc Tiểu Thanh cẩn thận đút lọ thuốc vào trong túi, trong đầu chỉ nghĩ đến việc bao lâu thì vết mẩn ngứa trên mặt sẽ biến mất.

Chỉ cần có thể mất đi, cho dù làm cho thân thể cô ấy cảm thấy không thoải mái, cô ấy cũng sẽ vui vẻ dùng!

“Đúng rồi, có ai hỏi cũng đừng nhắc tới phương thuốc gia truyền của tôi, tôi không muốn người khác biết bí mật của gia đình tôi.” Diệp Ngưng Dao nói ra lời này, chủ yếu là để đề phòng Giang Hoài.

Trong sách nam chính và nguyên chủ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hắn biết rõ tình huống của nhà họ Diệp, nói dối là phương thuốc gia truyền sẽ chỉ khiến hắn nghi ngờ thêm.

“Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói cái gì.” Mạc Tiểu Thanh làm ra động tác bịt miệng, sắc mặt của cô ấy cũng đã bớt đỏ hơn ban nãy.

Sau khi tiễn cô ấy đi, Diệp Ngưng Dao ở lại nhà kho kiểm kê hàng hóa, đồng thời lau sạch nông cụ một lần.

Cho đến khi mặt trời lặn và căn phòng ngày càng tối hơn thì cô mới nghĩ đến việc đi về nhà.

Từ nhà kho đến phía đông cuối thôn phải đi qua một cánh đồng trống trải.

Dưới ánh chiều tà, thân thể Diệp Ngưng Dao phảng phất như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng, trông vừa thánh khiết lại mỹ lệ.

Nhờ được thần lực duy trì nên dù đã hết một ngày làm việc, cô vẫn bước đi nhẹ nhàng như chim én.

Gió tháng tư thổi nhẹ qua, cô khẽ nheo mắt lại, cảm nhận được xuân ý dạt dào.

Dưới sự thúc giục của linh lực, sự ẩm ướt của đất, mùi thơm của gỗ, hương hoa, từng sợi hơi thở giống như cá bơi tranh nhau chui vào trong hô hấp của cô, chỉ để chiếm lấy một chút hương hoa mà thần linh ưa thích.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 65



Đúng lúc này, một loại khí thế khác thường đánh ụp tới, Diệp Ngưng Dao khẽ nhíu mày.

Tiếng “sột soạt” sau lưng càng làm cho suy đoán của cô thêm phần chắc chắn.

Không biết người đi theo mình là nhất thời hay đã tính toán trước, Diệp Ngưng Dao dần dần tăng tốc, hy vọng có thể thoát khỏi đồng ruộng hoang vu này càng sớm càng tốt.

Linh lực trong pháp khí chỉ có tác dụng với thực vật, nếu gặp phải người xấu, thân hình nhỏ bé như cô không thể chống đỡ được công kích của đối phương.

Nhìn xung quanh, thấy nhà nào cũng đã nghi ngút khói bếp, làn khói dày đặc mang đến cảm giác rất tịch mịch.

Cái người trốn trong bóng tối bắt đầu dồn ép cô từng bước một khi cô tăng tốc, ngay khi Diệp Ngưng Dao vừa định vận dụng linh lực thì nhìn thấy một bóng người lắc lư ở phía trước cách đó không xa.

Khuôn mặt tuấn tú ngày càng lộ ra khiến cho Diệp Ngưng Dao không chút do dự chạy tới, bởi vì quá kích động không kịp ngăn cản bước chân, nên cô liền nhào vào trong lòng của đối phương, chóp mũi đụng vào lồng ngực rắn chắc, ấm áp lại rất bình yên.

Phó Thập Đông vô thức đỡ bả vai của cô, trầm giọng hỏi: “Làm sao vậy?”‘

“Có người theo dõi tôi.” Sự hoảng hốt trong nháy mắt vừa rồi đã được lồng ngực ấm áp này làm dịu lại, nhưng vẻ mặt của cô vẫn lộ vẻ hoảng hốt như cũ.

Sau khi nghe thấy lời này, Phó Thập Đông lập tức cảnh giác nhìn xung quanh, trong đôi mắt híp lại lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

Cảm giác được khí tức khác thường đã biến mất, Diệp Ngưng Dao thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ủy khuất ôm lấy anh không buông tay, “Vừa rồi tôi sợ chết khiếp, may mắn là anh xuất hiện kịp thời.”

Sau khi quan sát xung quanh một vòng và không phát hiện ra điều gì bất thường, Phó Thập Đông rút đi u ám trong mắt và nhìn xuống khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô.

Không biết từ lúc nào, anh đã vòng tay qua eo Diệp Ngưng Dao, ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng khiến anh nhịn không được lăn lộn hầu kết, lập tức đặt tay lên vai cô, từ trong cổ họng nặn ra mấy chữ: “Chắc tên kia đã chạy đi rồi, cô có thể buông tay.”

Để thể hiện sự dè dặt của mình, Diệp Ngưng Dao lưu luyến buông tay ra, “Anh đi đâu vậy? Anh có thể đưa tôi về nhà trước được không? Tôi vẫn còn hơi sợ.”

“…Được.” Phó Thập Đông không dám nhìn vào mắt cô, giống như anh không dám nói cho cô biết thực ra là anh đến đón cô.

Thấy anh dễ dàng đồng ý như vậy, Diệp Ngưng Dao nở một nụ cười ngọt ngào, tình cảm của cô dành cho anh lại tăng lên một chút.

Hai người chậm rãi đi bộ về nhà dọc theo con đường nhỏ hẹp, bầu không khí im lặng mang theo một chút mơ hồ ái muội nhẹ nhàng kéo dài giữa họ.

Phó Thập Đông nhìn chằm chằm vào bím tóc đen mượt của cô, trong mắt anh ánh lên sự dịu dàng mà không ai có thể nhìn thấy …

Sáng hôm sau, gà vừa gáy thì cổng sân đã có tiếng gõ “phanh phanh phanh” vang rung trời.

Diệp Ngưng Dao nghe thấy âm thanh liền tỉnh lại, không nhịn được mà oán trách ai mới sáng sớm đã đến quấy rầy giấc mộng của cô.

Mạc Tiểu Thanh đứng ngoài cửa với khuôn mặt đầy phấn khích, tay cô ấy thỉnh thoảng chạm vào khuôn mặt mịn màng và thanh tú của bản thân, cô ấy vui đến nỗi nói không nên lời.

Dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, Diệp Ngưng Dao chậm rì rì đi tới cửa, vừa mở ra, còn chưa kịp nói gì đã bị cô ấy ôm vào người, vỗ vỗ kịch liệt: “Cám ơn Dao Dao! Cô quả thực là cha mẹ tái sinh của tôi! Từ nay về sau, cô chính là chị em tốt của tôi!”

“…” Mạc Tiểu Thanh vỗ Diệp Ngưng Dao mấy cái thật mạnh, cô muốn ho khan một tiếng, thật lâu sau mới thoát khỏi vòng tay của đối phương, “Mấy nốt mẩn ngứa trên mặt cô đều biến mất rồi hả?”

“Đúng vậy, chẳng những vết phát ban không còn nữa, cô xem này, làn da của tôi hình như cũng trở nên mịn màng hơn rất nhiều so với trước kia!”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 66



Mạc Tiểu Thanh nắm lấy tay Diệp Ngưng Dao, không chút do dự đặt tay của cô chạm vào má mình, đôi mắt cười lấp lánh như chứa những ngôi sao nhỏ ở bên trong.

“Được, hiệu quả rất tốt.” Diệp Ngưng Dao cẩn thận kiểm tra cho cô ấy, thấy không có bất kỳ tác dụng phụ gì, rốt cuộc mới yên tâm.

“Tôi còn có chuyện muốn nói với cô, chúng ta vào nhà nói được không?” Mạc Tiểu Thanh hiếm khi lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, dáng vẻ ngượng ngùng này làm đôi lông mày thanh mảnh của Diệp Ngưng Dao hơi nhướng lên, đáp: “Được, vào đi.”

Hai người vừa vào phòng, đóng cửa lại, Mạc Tiểu Thanh không chờ nổi sốt ruột cầu xin: “Dao Dao, cô còn nhiều thuốc viên này không? Tôi muốn mua thêm.”

“Cô mua làm gì? Hôm qua tôi đã cho cô số lượng đủ để chữa khỏi bệnh dị ứng rồi, yên tâm đi.”

“Không phải, tôi muốn chuẩn bị thêm một chút cho chắc ăn ấy mà?” Mạc Tiểu Thanh xấu hổ gãi gãi mái tóc ngắn của mình, sắc mặt hơi ửng hồng, “Cô cũng biết mặt của tôi luôn dễ bị nổi mụn.”

Có câu nói, ai cũng có lòng yêu cái đẹp, Diệp Ngưng Dao có thể hiểu được tâm tư nhỏ của cô ấy, nhưng có một số việc vẫn cần phải giải thích rõ ràng, “Viên thuốc hoa đào này có dược tính rất mạnh, không thể uống quá nhiều, lần sau cô mà nổi mụn thì tôi sẽ giúp cô điều trị.”

Mấy ngày nay uống thuốc xong, nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trong vòng nửa năm Mạc Tiểu Thanh cũng sẽ không có bất kỳ vấn đề gì về da.

“Được! Tôi nghe lời cô!” Thông qua viên thuốc hoa đào này, Mạc Tiểu Thanh gần như coi Diệp Ngưng Dao là thần y, thần y nói đông cô ấy tuyệt đối sẽ không nói tây!

“Cô còn không biết chỉ qua một đêm mà sắc mặt của tôi trở nên như vậy, đã làm cho mấy người thanh niên trí thức ở đó giật mình, hiện tại mấy người đó còn đang hỏi tôi là chuyện gì đã xảy ra? Tôi có thể nói cho bọn họ biết không?”

“Được.” Cô vốn định dùng nó để kiếm tiền, mặc dù cô không hòa thuận lắm với những người đó, nhưng việc nào ra việc đó, hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc cô định kiếm tiền của bọn họ.

“Ừm, tôi biết!” Mạc Tiểu Thanh lập tức hiểu ý của cô, “Tôi sẽ nói với bọn họ là cô đưa cho tôi, nhưng chưa từng nói đây là phương thuốc tổ tiên truyền lại, cô cảm thấy có hiệu quả không?”

“Được!”

Cả hai cùng nhau ăn sáng và nhân tiện cùng nhau đi làm.

Vừa ra khỏi cửa, Diệp Ngưng Dao đã ném những viên đá nhỏ vào cửa ngôi nhà bằng đất bên cạnh.

Khi Phó Thập Đông ra khỏi nhà, cô dựa vào tường và thì thầm: “Sáng nay tôi sẽ đi với Mạc Tiểu Thanh, vì vậy bây giờ tạm thời không làm phiền anh nữa.”

Nói đến đây, thật ra cô cũng có chút xấu hổ, ngày hôm qua cô đã nói rất nhiều, nói mãi mới khiến người đàn ông này đồng ý đưa đón mình mỗi ngày, nhưng cuối cùng ngày đầu tiên cô đã cho anh leo cây.

Phó Thập Đông khẽ chớp mi một chút, nhẹ giọng mở miệng: “Được, tối nay tôi sẽ đến đón cô.”

Mạc Tiểu Thanh còn đang chờ ở ngoài cửa, sợ cô ấy chờ lâu sẽ sốt sắng, Diệp Ngưng Dao nhìn về phía cửa, không phát hiện trong mắt anh hiện lên vẻ cô đơn, “Được, tôi ở văn phòng ủy ban thôn chờ anh. “

Nói xong Diệp Ngưng Dao vội vàng vẫy tay với Phó Thập Đông, chạy đi không thèm quay đầu lại.

Phó Thập Đông bỗng dưng bị bỏ rơi: “…”

Trên đường đến nhà kho, Diệp Ngưng Dao giả vờ nói chuyện phiếm với Mạc Tiểu Thanh, nhưng thực ra cô đang tập trung cảm nhận xung quanh, ngoại trừ hơi thở của tự nhiên, cô không phát hiện ra điều gì khác lạ.

Có phải người đêm qua đã sợ hãi khi nhìn thấy Phó Thập Đông không?

Sau khi chia tay với Mạc Tiểu Thanh ở gần nhà kho, Diệp Ngưng Dao tiếp tục công việc kiểm kê của ngày hôm qua.

Trước đây Giang Hoài phụ trách thu mua trong thôn, hiện tại hắn không còn là nhóm trưởng thanh niên trí thức, công việc này cũng phải giao cho Lưu Mỹ Ngọc.

Sợ rằng Lưu Mỹ Ngọc sẽ không biết cách mua đồ, Mạnh Nguyên Võ đã đặc biệt sắp xếp để Giang Hoài dạy cô ta trong vài ngày.

Diệp Ngưng Dao cũng cảm thấy rất ngạc nhiên khi biết Lưu Mỹ Ngọc lên làm nhóm trưởng.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 67



Mạnh Ngênh Võ là một người không có lợi ích gì thì sẽ không làm, mặc dù có quan hệ của Mạnh Nghênh Oánh làm cầu nối, nhưng cô không tin rằng người đàn ông này sẽ vô cớ giao cho Lưu Mỹ Ngọc một chức vụ quan trọng như nhóm trưởng.

Trong đó có gì mờ ám đến bây giờ còn chưa biết.

Nhìn thấy hai vị khách không mời mà đến kho hàng, trong lòng Diệp Ngưng Dao trợn mắt xem thường.

So với việc là một nhóm trưởng của nhóm thanh niên trí thức, Lưu Mỹ Ngọc thực sự ghen tị với công việc của Diệp Ngưng Dao hơn, gió không thổi đến và mưa không hắt đến cô, chưa kể còn kiếm được rất nhiều tiền mà không cần làm gì, không biết cô đã dính phải vận may mắn gì?

Kẻ thù gặp nhau thì vô cùng đỏ mắt, hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương có sự chán ghét.

“Thanh niên trí thức Diệp, mỗi ngày trốn ở đây không phải rất nhàm chán hay sao? Cô cũng lười biếng ghê.” Lưu Mỹ Ngọc cao ngạo nâng cằm lên, dùng ánh mắt bắt bẻ đánh giá bốn phía.

Mọi thứ được sắp xếp lộn xộn, thoạt nhìn có vẻ lười biếng thật!

“Cô lấy đồ của tôi, tôi còn chưa tìm cô để tính sổ, cho nên tôi khuyên cô đừng ở chỗ này tìm cảm giác tồn tại.” Diệp Ngưng Dao liếc mắt nhìn cô ta, một chút cũng không thèm đặt đối phương vào trong mắt.

Lưu Mỹ Ngọc tự nhận mình là một thanh niên trí thức rất có đạo đức, cô ta vừa nghe vậy liền giận dữ giậm chân: “Tôi không có ăn cắp đồ của cô.”

Diệp Ngưng Dao lười cùng cô ta tiếp tục nói về đề tài này, cô quay đầu hỏi Giang Hoài, “Còn anh tới đây làm gì?”

Chỉ là mấy ngày không gặp, trên mặt Giang Hoài đã đầy vẻ mệt mỏi, ánh mắt hắn nhìn cô thật sâu, giải thích nói: “Đội trưởng Mạnh nhờ tôi dẫn cô ấy đi làm quen với những vật dụng cần thiết được mua trong làng.”

“Vậy mọi người xem một chút, nhưng đừng tùy tiện di chuyển đồ vật, tôi đang kiểm tra kho hàng.” Nói xong, Diệp Ngưng Dao cầm trong tay một quyển sổ lớn đi sang bên kia, không để ý tới bọn họ.

“Chậc, tự dưng phát điên cái gì không biết!” Lưu Mỹ Ngọc bĩu môi, cho tới bây giờ cô ta vẫn tin tưởng Mạnh Nghênh Oánh mới là người bị hại trong toàn bộ sự việc.

“Rốt cuộc cô còn muốn học hay không đây?” Giang Hoài lạnh lùng nhìn cô ta: “Còn có thái độ học tập như vậy nữa, thì cô tự mình đi tìm đội trưởng Mạnh bảo anh ta dạy cô đi.”

Mặc dù Lưu Mỹ Ngọc không cố ý cướp vị trí của hắn nhưng cô ta vẫn cảm thấy có lỗi khi đối mặt với Giang Hoài, vì vậy liền nhẹ giọng nói: “Thanh niên trí thức Giang, xin lỗi anh, vẫn nên là anh nói với tôi đi.”

Gần đây Mạnh Nghênh Võ luôn vô cớ tỏ ra ý tán tỉnh với cô ta, Lưu Mỹ Ngọc sao có thể không nhìn thấu tâm tư của hắn ta? Nhưng cô ta không muốn tiếp xúc thân mật quá nhiều với người đàn ông đã có gia đình một chút nào.

Âm lượng của hai người bọn họ cũng không quá thấp, Diệp Ngưng Dao đang cầm sổ lớn trong tay chuyên tâm cộng trừ các con số cũng không bị cuộc đối thoại của bọn họ làm phân tâm.

Giang Hoài liếc nhìn bóng dáng yểu điệu kia, trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi.

Hai mươi phút sau, sau khi kiểm tra các danh mục, Diệp Ngưng Dao rời mắt khỏi sổ sách kế toán, lúc này cô mới nhận ra rằng ngoài cô thì Giang Hoài là người duy nhất còn lại trong kho hàng.

“Lưu Mỹ Ngọc đâu? Tại sao anh không rời đi?”

“Dao Dao, anh có chuyện muốn hỏi em.” Thấy cô cuối cùng cũng chú ý đến sự tồn tại của bản thân, Giang Hoài trịnh trọng đi về phía cô.

“Anh muốn nói chuyện gì thì nói nhanh đi.” Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng không tiện chút nào, hắn cảm thấy mấy lời đồn linh tinh về hai người còn chưa đủ nhiều hay sao?

Thấy cô sốt ruột, Giang Hoài do dự một lúc: “Lần trước em nói có là người mình thích, anh ta là ai vậy?”

Câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu hắn, nếu không hỏi rõ hắn sẽ bồn chồn không yên được.

“Tại sao tôi phải nói cho anh biết?” Diệp Ngưng Dao suýt chút nữa bị sự tự cao của người đàn ông này chọc cho bật cười, “Đừng nói anh là anh trai của tôi nhé, tôi không nhận nổi người anh này đâu.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 68



“…” Lời nói của cô khiến lời Giang Hoài muốn buột miệng nói ra liền nghẹn trở lại: “Dao Dao, chúng ta đừng như vậy nữa được không?”

“Tôi chỉ có thể nói chuyện này tôi không có ý kiến gì, anh không có vấn đề gì khác thì có thể đi.”

Diệp Ngưng Dao khoanh tay trước ngực, cổ họng Giang Hoài bị giọng điệu lạnh lùng của cô bóp nghẹn, hắn suy nghĩ một chút, nói một cách cay đắng, “Anh chỉ hy vọng em đừng làm những điều ngu ngốc vì anh, trong số những người đàn ông trong làng này không có ai đáng để em giao phó cả đời mình đâu.”

“Anh đừng tự mình đa tình nữa, tự lo cho thân mình trước đi.” Diệp Ngưng Dao thay Giang Hoài mở cửa nhà kho, ý muốn đuổi hắn đi của cô rất rõ ràng.

Giang Hoài chăm chú nhìn cô, chần chừ muốn nói lại thôi, cuối cùng rời đi với vẻ mặt ủ rũ.

Vì có tấm gương sống của Mạc Tiểu Thanh, các nữ thanh niên trí thức trong toàn bộ nhóm thanh niên trí thức đã sớm biết Diệp Ngưng Dao có viên thuốc có thể cải thiện làn da.

Chỉ cần uống vài viên, hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều so với thoa một lọ kem!

Những nữ thanh niên trí thức bình thường có quan hệ không tốt với Diệp Ngưng Dao bây giờ rất mâu thuẫn, ai mà không muốn xinh đẹp đâu chứ?

Nhưng bọn họ lại không muốn xuống nước để xin thuốc, cũng không ai muốn mình là người đầu tiên xuất đầu.

Tiền Linh là người thường ngày có thái độ tương đối trung lập, sau mấy lần đắn đo liền hạ quyết tâm tiếp cận Mạc Tiểu Thanh, hy vọng rằng cô ấy có thể hỏi Diệp Ngưng Dao cách bán viên thuốc, nhưng Mạc Tiểu Thanh đã trực tiếp đưa cô ấy đến nơi ở của Diệp Ngưng Dao và bảo cô ấy hỏi trực tiếp.

Trong căn phòng nhỏ bằng đất nung, ba người đang ngồi trên chiếc giường đất, Tiền Linh tự nghịch bím tóc của mình, dáng vẻ có chút xấu hổ, “Thanh niên trí thức Diệp, hôm nay tôi đến để hỏi xem cô mua thuốc cho Mạc Tiểu Thanh ở đâu, tôi cũng muốn mua cho mình.”

Diệp Ngưng Dao không có ấn tượng sâu sắc với khuôn mặt tròn trịa của cô gái này, nhưng người này có thể là một khách hàng tiềm năng, vì vậy cô mỉm cười lễ phép nói: “Có người đưa thuốc cho tôi. Tôi thậm chí còn không biết mua nó ở đâu.”

Khi Tiền Linh nghe thấy như vậy, sắc mặt cô ấy trông hơi lo lắng, “Vậy cô có thể cho tôi một ít không? Tôi có thể đưa cho cô tiền.”

Diệp Ngưng Dao nhìn những nốt mụn nổi lên trên má cô ấy, ra vẻ khó xử nói: “Cho cô một ít cũng được, nhưng những viên thuốc này có giá không rẻ lắm.”

Đây là phương thuốc mà cô nghiên cứu mấy ngàn năm, cũng không phải những thứ tầm thường ở ngoài thị trường kia.

“Thế nó có giá bao nhiêu tiền vậy?” Gia đình Tiền Linh có điều kiện không tồi, cô ấy đã từng nhìn thấy rất nhiều thứ tốt, một lọ kem trị giá hai đồng năm mươi xu, một hộp thuốc phượng hoàng trắng giá một đồng năm mươi xu. Thuốc này thì đắt bao nhiêu?

Diệp Ngưng Dao từ tốn đáp: “Thuốc này chia làm hai loại, một loại có hiệu quả rõ rệt và một loại có tác dụng bình thường, không biết cô muốn loại nào?”

Phương thuốc hữu hiệu nhất chính là cây hoa đào trong viện được linh lực nuôi dưỡng, số lượng có hạn.

Những viên thuốc tầm thường khác được làm từ hoa đào từ trong núi, có số lượng rất nhiều.

“Thanh niên trí thức Mạc uống loại gì?”

Diệp Ngưng Dao liếc nhìn Mạc Tiểu Thanh, cười cười trả lời: “Cô ấy uống loại thuốc có tác dụng thông thường.”

“Còn có cái tốt hơn nữa sao? Tôi muốn mua!”

Mạc Tiểu Thanh ở bên cạnh nghe thấy như vậy thì hai mắt sáng lên, so với mấy người khác thì cô ấy là người biết rõ tác dụng thần kỳ của loại thuốc này nhất, nếu loại cô ấy dùng là loại thuốc có dược tính bình thường, thì loại có dược tính tốt hơn không phải là tương đương với thần dược hay sao?

“Tôi cũng muốn mua cái tốt.” Tiền Linh ban đầu còn có chút do dự, bị Mạc Tiểu Thanh dụ dỗ, lập tức hạ quyết tâm mua cái đắt tiền.

Nếu muốn dùng, đương nhiên phải dùng cái tốt nhất!

“Loại thông thường cần đổi ba cân gạo hoặc bột mì trong bảy ngày, nếu loại tốt hơn thì gấp năm lần số đồ đó.”

“Cái gì?!” Hai người đồng thanh kêu lên.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 69



Thấy bộ dạng há hốc mồm của bọn họ, Diệp Ngưng Dao mím môi cười khẽ, “Hai người suy nghĩ kỹ đi, không mua cũng không sao.”

Thời buổi này không cho phép buôn bán, để tránh bị người có tâm địa xấu bắt gặp, cô chỉ có thể giao dịch bằng hàng hoá như vậy.

Tiền Linh chớp chớp mắt, nhanh chóng tính toán giá cả trong đầu, giá của những viên thuốc bình thường thì cô ấy có thể chấp nhận được, nhưng loại hiệu quả hơn thì hình như quá đắt?

Mấy viên thuốc mà có giá mười lăm cân ngũ cốc? Đúng là chả khác gì ăn vàng rồi?!

Mạc Tiểu Thanh cũng có cùng ý tưởng với cô ấy, mười lăm cân ngũ cốc tương đương với nửa tháng lương của những người lao động bình thường, thực sự là không thể mua nổi!

Nhưng khi nghĩ đến hiệu quả của loại thần dược này thì cô ấy lại khá rối rắm.

“Thanh niên trí thức Diệp, để tôi thử mấy cái bình thường trước đã.” Tiền Linh đỏ mặt, ngón tay đan vào nhau, nhẹ nhàng xoắn lại.

“Ừ, để tôi lấy cho cô.” Diệp Ngưng Dao lấy một túi giấy nhỏ từ trong hộp kim tuyến ra đưa cho cô ấy: “Mỗi ngày một viên, đây là lượng đủ dùng cho một tuần.”

“Tôi còn chưa đưa lương thực cho cô mà.” Tiền Linh nhìn chằm chằm vào lọ thuốc trong tay, tuy rất muốn cầm lên, nhưng cô ấy vẫn hiểu nguyên tắc tiền trao cháo múc, “Nếu không, hay là để tôi đưa giấy nợ cho cô trước.”

“Không cần phiền phức như vậy.” Diệp Ngưng Dao trực tiếp nhét lọ thuốc vào trong tay cô ấy, “Lấy về dùng trước đi, nếu không có tác dụng, thì cứ coi như tôi tặng cho cô, nếu hiệu quả mấy ngày tới cô mang đồ đến cho tôi cũng được.”

Thanh niên trí thức thường có khẩu phần ăn hạn chế, muốn cải thiện chất lượng cuộc sống thì phải lên huyện thành mua thêm đồ ăn.

Đi xe bò từ thôn Đại Oa đến huyện thành cũng phải mất hai giờ, Diệp Ngưng Dao sẽ không bắt Tiền Linh đi mua lương thực ngay lập tức.

Làm kinh doanh cũng cần có sự đồng cảm.

“Cám ơn cô đã tin tưởng tôi.” Tiền Linh cười hì hì nhận lấy thuốc, cảm động không nói nên lời, “Thanh niên trí thức Diệp, cô thật sự là một người tốt!”

“Không có gì.” Thấy cô ấy hưng phấn như vậy, Diệp Ngưng Dao nhàn nhạt cười một tiếng, phát hiện người ở nhân gian hình như cũng rất tình cảm?

Mạc Tiểu Thanh như vậy, Tiền Linh cũng như vậy.

Khuôn mặt lạnh lùng của Phó Thập Đông chợt hiện lên trong đầu Diệp Ngưng Dao, cô vô thức lắc đầu, phủ nhận suy nghĩ này, người đàn ông đó không hề có tình cảm chút nào, nếu không tại sao lâu như vậy mà anh vẫn chưa thích cô!?

Sau khi tiễn bọn họ đi, Diệp Ngưng Dao rẽ sang đi về phía sân nhà chị dâu Phó.

Sau khi ở chung được một khoảng thời gian, tình cảm của Phó Viện dành cho cô đã thay đổi đến chóng mặt.

Chỉ cần có chị Diệp ở bên, chú của cô bé sẽ nấu đồ ăn ngon, trong nhà náo nhiệt hơn ngày thường rất nhiều, cô bé thực sự hy vọng chị Diệp có thể ở lại thôn mãi mãi.

Thấy Diệp Ngưng Dao đi tới, Phó Viện lập tức nhảy nhót chạy tới hỏi: “Chị Diệp, tối nay chúng ta ăn cái gì?”

Để không phải nấu ăn, bây giờ Diệp Ngưng Dao gần như toàn ăn bữa tối ở nhà họ Phó, cô rất hài lòng với tài nấu nướng của Phó Thập Đông, người đàn ông kia cũng ngầm đồng ý với hành động mặt dày này của cô.

“Chú em đâu?” Cô xoa xoa tóc Phó Viện, cảm giác rất dễ chịu.

“Chú ấy còn chưa về, có lẽ là đi lên huyện?” Phó Viện ngẩng đầu cười ngọt ngào, đáng yêu đến mức làm tan chảy trái tim cô.

“Sao anh ấy hay đi lên huyện vậy? Em có thể nói cho chị biết anh ấy có âm mưu gì không?”

Trên thực tế, Diệp Ngưng Dao luôn biết Phó Thập Đông lén lên huyện buôn bán, cô hỏi câu hỏi này chỉ để trêu chọc cô bé thôi.

Quả nhiên, Phó Viện vội vàng dùng hai tay nhỏ bé che miệng lại, đôi mắt to long lanh mở to, do dự một chút mới nói: “Chú cháu nói chú ấy cùng với người khác đi uống rượu ở trong thành phố.”

Sợ dọa đứa nhỏ, cô cũng không hỏi tiếp: “Thì ra là như vậy, chúng ta cùng nhau chờ chú ấy trở về đi.”

Thấy cô thật sự tin tưởng, Phó Viện buông bàn tay nhỏ bé xuống, lại nhếch miệng cười.
 
Back
Top Bottom