Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 70



“Chị Diệp, chị có thể tiếp tục dạy em đọc được không? Những gì chị dạy ngày hôm qua, em đã luyện rất nhiều lần!”

Vừa nói cô bé vừa nhặt một cành cây, nghiêm túc viết chữ “hoa” xuống đất.

Nét chữ tương đối ngay ngắn, “Ừm, viết rất đẹp, nhưng tại sao em không viết vào cuốn sổ chị đưa cho em?”

“Em viết chữ còn chưa tốt, dùng sách tốt như vậy thì không nỡ.” Viết trên mặt đất vừa không tốn tiền lại còn có thể viết nhiều lần, cô bé nói xong liền ưỡn thẳng lưng, dáng vẻ như chờ được khen, cho rằng bản thân là một người rất biết tiết kiệm!

Người ta thường nói con nhà nghèo thì thường phải sớm gánh vác gia đình, Diệp Ngưng Dao cảm thấy tiếc cho sự trưởng thành sớm của cô bé, vì vậy liền nhẹ giọng nói: “Sau này khi chị Diệp có tiền, chị nhất định sẽ mua cho em và Phó Niên thật nhiều sách vở, để cho hai đứa thoải mái viết và vẽ.”

“Chị Diệp, em thích chị quá đi mất!” Phó Viện nghe vậy liền ném cành cây xuống, thân thiết ôm lấy eo của cô mà làm nũng: “Chị có thể gả cho chú của em được không? Sau đó chúng ta sẽ là người một nhà.”

Nhỏ như vậy đã muốn làm mai mối cho người khác?

Vẻ mặt của Diệp Ngưng Dao xấu hổ ôm lấy cô bé, vừa định nói gì đó đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng ho khan, “Viện Viện, đừng nói linh tinh.”

Một lớn một nhỏ đồng thời nhìn về phía phát ra âm thanh, người vừa nói chính là Phó Thập Đông.

Phó Viện thè lưỡi, lập tức buông tay trên eo Diệp Ngưng Dao ra, “soạt” một cái, trong tích tắc cô bé đã bỏ chạy không thấy bóng dáng đâu.

Lúc này, trong sân sạch sẽ ngăn nắp, khung cảnh có phần trống vắng, chỉ còn lại hai người bọn họ một nam một nữ đứng nhìn nhau.

Phó Thập Đông cầm một cái giỏ tre đi về phía Diệp Ngưng Dao, cuối cùng dừng lại trước mặt cô, nhẹ giọng giải thích: “Trẻ nhỏ nói chuyện thường không biết giữ ý, cô đừng bận tâm những gì con bé vừa nói.”

“Đáng tiếc, đã quá muộn, tôi nhớ kĩ mấy lời Viện Viện nói rồi.” Cô chắp hai tay ra sau lưng, sau đó hơi mỉm cười nhìn anh, trong mắt cô lộ ra một tia giảo hoạt.

Nếu không phải anh đột nhiên xuất hiện, có lẽ bây giờ Phó Viện đã sửa miệng gọi cô một tiếng thím rồi, thật là đáng ghét!

“…” Phó Thập Đông hơi sửng sốt, không biết nên nói tiếp như thế nào.

Điều khiến anh hoang mang chính là dáng vẻ thích thú của Diệp Ngưng Dao, lúc này cô giống hệt như một cây xấu hổ nhạy cảm, làm cho người ta không nhịn được mà lại gần trêu chọc.

Ngay khi cô nghĩ anh sẽ ngượng ngùng mà bỏ chạy lần nữa, Phó Thập Đông đột nhiên nói: “Tôi xin lỗi.”

Lời này ngược lại làm cho cô xấu hổ sờ sờ mũi: “Tôi chỉ đùa với anh thôi, không có ý gì khác đâu.”

Cô đang đùa ư? Cơ thể căng thẳng của Phó Thập Đông từ từ thả lỏng, đồng thời trong lòng anh dâng lên một cảm giác mất mát khó tả.

“Vậy là tốt rồi.”

Anh siết chặt ngón tay, rũ bỏ những ảo tưởng không nên có trong đầu, đưa rổ tre trong tay qua, “Đây là bữa tối, cô thấy có đồ gì không ăn được không?”

Diệp Ngưng Dao nghi hoặc cầm lấy giỏ tre lên nhìn, một mùi tanh nồng xộc lên mặt, cô chun mũi mở ra xem, bên trong có một con cá trắm cỏ và rất nhiều tôm.

“Những thứ này ăn ngon lắm hả?” Cô chỉ tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, đối với những thứ nguyên chủ đã từng ăn qua thì mới có cảm giác quen thuộc, hiện tại hẳn là nguyên chủ chưa từng ăn tôm nên cô mới có cảm giác xa lạ như vậy.

Nó hôi như này mà có thể ăn được ư? Diệp Ngưng Dao thấy không thể tin được.

Ngày nay rất ít người thích ăn tôm he, đến mùa hè ngư dân đều dùng nó để ủ phân.

Thôn bên cạnh thôn Đại Oa nằm dọc theo bờ biển, những con tôm này là do người khác cho anh, còn cá thì được mua từ chợ đen.

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cô, lại nghĩ rằng Bắc Kinh không gần biển, Phó Thập Đông lấy lại chiếc giỏ tre và nói một cách chắc chắn: “Chúng rất ngon, cô nhất định sẽ thích chúng cho xem.”

“Được, tôi sẽ tin anh một lần.” Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng cô vẫn ôm chút hoài nghi.

Cho đến khi bữa tối được dọn lên bàn, Diệp Ngưng Dao liên tục nuốt nước bọt, bởi vì hương thơm tươi mát tràn ngập căn phòng không ngừng xông vào mũi của cô.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 71



Diệp Ngưng Dao nghĩ thầm: Mùi này thơm quá đi mất? ! Không tanh chút nào!

Phó Niên và Phó Viện ngồi ở bên cạnh cô ngoan ngoãn không nhúc nhích, nhưng đôi mắt to đen láy của bọn nhỏ đang nhìn chằm chằm vào đĩa đựng tôm cá mà ch.ảy nước miếng, mùa mà bọn nhỏ mong chờ nhất hàng năm cuối cùng cũng đã đến!

Hiếm lắm hai bọn nó mới được ăn một bữa hải sản thịnh soạn như vậy.

Thấy bọn họ không ai động đũa, cô ngại ngùng thử trước, Diệp Ngưng Dao liế.m môi dưới, hỏi: “Sao mọi người không ăn đi?”

Phó Viện ngẩng đầu lên và giải thích với cô, “Bọn em chờ chú Thập Đông bóc vỏ cho ạ.”

“À?” Vẻ mặt Diệp Ngưng Dao mờ mịt, nghe không hiểu lắm.

Bọn trẻ đều háo hức nhìn anh, sau khi Phó Thập Đông thu dọn bát đũa xong, bưng bát tôm lớn rồi đẩy cá tới trước mặt bọn họ, “Mọi người ăn cá trước đi, cẩn thận hóc xương.”

Trong trí nhớ của nguyên chủ, cô ấy đã từng ăn qua cá, vì vậy Diệp Ngưng Dao nhẹ nhàng dùng đầu đũa gắp một miếng cá nhỏ bỏ vào miệng, vị mềm của cá lập tức lấp đầy vị giác của cô.

Vì vị giác của cô khá nhạy bén, cho nên lúc này độ ngon của cá trắm cỏ được phóng đại vô số lần, phải nói là rất ngon!

Diệp Ngưng Dao hơi híp mắt lại, thưởng thức nói: “Con cá này ngon quá!” Ngon đến mức gần như vượt qua cả bánh bao thịt!

“Chờ tôi một chút, tôi đi lấy thứ tốt mang lại đây!” Cô đặt đũa xuống, vội vàng ra khỏi phòng.

“Chú, sao chị Diệp lại đi?” Đũa trong tay Phó Viện dừng lại, cô bé quan tâm đến chị Diệp hơn là đồ ăn ngon.

“Không biết.” Phó Thập Đông quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, giọng điệu vẫn như bình thường.

Một lúc sau, Diệp Ngưng Dao bước nhanh quay trở lại, trên tay cô còn cầm theo một lọ sành nhỏ.

Cô cẩn thận đặt cái lọ lên bàn ăn, cười nói với Phó Thập Đông: “Cái này là rượu do tôi tự mình ủ, anh nhất định sẽ thích cho xem.”

Nói xong, cô mở nắp vò, trong nháy mắt mùi rượu liền tràn ra bốn phía, hương hoa đào thoang thoảng đọng lại quanh chóp mũi, thật là làm người ta sảng khoái.

Ngửi được mùi rượu thơm quyến rũ, lông mày của Phó Thập Đông hơi nhướng lên, sau đó anh yên lặng lấy hai chén rượu duy nhất trong nhà ra, đưa một chén cho cô.

“Uống rượu hại sức khỏe lắm, không nên uống nhiều.”

“Rượu tôi nấu chỉ bổ người không hại thân đâu, mang ra uống với con cá này vừa miệng.”

Năm xưa lúc còn ở trên tiên giới, cô uống quen loại rượu này đến mức ngàn chén mà không say, nghĩ đến bản thân đã từng tự do thoải mái như thế nào, lại nhìn bộ dạng ủy khuất này, cô nhất thời cảm thấy hơi phiền muộn, rót một chén rượu cho chính mình và Phó Thập Đông.

Thấy cô không nghe lời khuyên của mình, Phó Thập Đông bất lực thở dài, từ bỏ ý định tiếp tục thuyết phục cô.

Phó Viện và Phó Niên ngồi ở bên cạnh đã bắt đầu ăn.

Bánh bột ngô nướng ăn với súp cá, đây đúng là cuộc sống của thần tiên!

Vừa bóc tôm, Phó Thập Đông vừa nhìn bọn họ ăn ngon lành, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.

Những ngón tay thon thả của người đàn ông thoăn thoắt bẻ đầu và chân của con tôm, rồi l.ột sạ.ch lớp vỏ trên lưng con tôm, để lộ toàn bộ phần thịt tôm bên trong.

Anh bẻ một cái và đặt vào bát của ba người theo thứ tự từng người một.

Hai đứa trẻ trông giống như những con chuột đồng nhỏ, miệng bị nhét đầy thức ăn đến nỗi hai má phình to ra, Diệp Ngưng Dao nhịn không được nuốt nước bọt, thầm cảm thấy hai đứa nhóc ăn ngon miệng ghê, nghĩ vậy cô liền gắp con tôm trong bát lên và nếm thử.

Thịt mềm dẻo và tươi ngon, còn ngon hơn cả cá nữa!

Diệp Ngưng Dao nhấp một ngụm rượu hoa đào, lại cắn một miếng thịt tôm, phiền muộn tích tụ trong lòng cũng theo đồ ăn ngon biến mất.

Sau khi ăn xong, Phó Viện chu đáo bưng bát thức ăn đầy đi cho mẹ cô bé ăn. Phó Niên cũng không biết đã chạy đi đâu, chỉ còn lại Diệp Ngưng Dao và Phó Thập Đông trên bàn ăn.

Vừa rồi còn có bọn nhỏ, cho nên lúc được Phó Thập Đông gắp đồ ăn cho cô cũng không thấy xấu hổ, bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, Diệp Ngưng Dao lại vô cớ đỏ mặt.

“Hay là để tôi bóc cho, anh ăn cơm đi?”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 72



Đến bây giờ Phó Thập Đông vẫn chưa ăn một miếng cơm nào, nếu bản thân cô cứ vô tâm vô phổi mà ung dung ngồi ăn thì trông có vẻ ham ăn quá.

“Không cần, dù sao tôi cũng sắp lột xong rồi.” Phó Thập Đông nhìn thấy sự khó xử của cô, vì vậy liền lặng lẽ tăng tốc độ ở trên tay.

Diệp Ngưng Dao mân mê chén rượu dưới ngón tay, nhìn anh với vẻ ngơ ngác.

Nếu như… có một ngày bản thân cô thật sự gả cho anh, anh sẽ bóc tôm cho cô cả đời ư?

Cả đời? Cô giật mình vì những suy nghĩ của mình.

Mặc dù cô muốn lấy anh, nhưng Diệp Ngưng Dao chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ dành cả đời mình cho anh.

Nhìn con tôm trong bát, trong mắt cô nhanh chóng hiện lên một tia bối rối.

Phó Thập Đông không biết cô đang suy nghĩ gì, dưới ánh đèn dầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng như hoa đào, đôi mắt mờ sương của cô đầy lấp lánh và quyến rũ.

Anh híp mắt, đặt con tôm đã bóc vỏ lên bàn rồi ngồi xuống đối diện với cô.

Rượu trong ly có màu hồng nhạt, Phó Thập Đông cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, trong người nóng như thiêu như đốt, anh không dám nghĩ xem nóng là vì rượu hay là vì cô.

Rượu không say mà là người tự say…

Diệp Ngưng Dao dùng đũa gắp một miếng thịt tôm bỏ vào trong bát của anh, dịu dàng nói: “Bóc lâu như vậy rồi, anh cũng nên ăn một chút đi, cám ơn anh đã vất vả.”

Phó Thập Đông cúi đầu nhìn con tôm trong bát, siết chặt đũa trong tay, suy nghĩ mông lung trong lòng cuối cùng cũng lao ra khỏi lồng ngực, khiến anh gắp miếng tôm chậm rãi cho vào miệng.

“Cám ơn.” Thanh âm trầm thấp phối hợp với ánh trăng mơ hồ lộ ra một tia kiều diễm.

Diệp Ngưng Dao bị giọng nói quyến rũ này mê hoặc, mắt cong cong cười nói: “Giọng của anh nghe rất hay.”

Ngọn nến nhẹ nhàng lung linh, trong ánh sáng chập chờn, vành tai Phó Thập Đông hơi ửng đỏ, anh không được tự nhiên ho khan một tiếng, hương vị trong miệng thơm ngon như mật ong, làm trái tim bồn chồn của anh cũng trở nên ngọt ngào.

Gió đêm thổi qua làm cây cối kêu xào xạc, sau bữa tối, hai người cùng nhau rời khỏi nhà họ Phó, nghĩ đến bản thân đã ăn không uống không ở nhà anh mấy ngày rồi mà không trả tiền ăn, Diệp Ngưng Dao móc ra năm đồng từ trong túi.

“Đây là tiền ăn mấy ngày nay, tôi cũng không biết tôm cá bao nhiêu tiền, chỗ này có đủ không?”

Nhìn tiền cô đưa, một tay Phó Thập Đông chống nạnh, một tay gác lên chân mày, đột nhiên hất cằm chỉ chỉ khu rừng nhỏ bên cạnh, “Cô có biết vì sao phía đông của thôn không có nhiều nhà cửa hay không?”

“Hả?” Diệp Ngưng Dao bị lời nói của anh làm cho sửng sốt, không phải bọn họ đang nói về tiền đồ ăn hay sao?

Nhưng cô vẫn theo bản năng hỏi: “Tại sao?”

“Nơi đây ban đêm thỉnh thoảng sẽ có sói tới, cho nên không ai muốn tới đây ở.” Dưới ánh trăng mát lạnh không thể nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú của anh, Diệp Ngưng Dao vừa nghe nói có sói liền giật mình.

Nhớ tới những chiếc răng nanh sắc nhọn của sói, cô vô thức dựa sát vào người Phó Thập Đông, đưa mắt nhìn về phía khu rừng xung quanh.

Bây giờ cô chỉ là một người phàm, thậm chí còn không đủ sức để kiềm chế một con gà, hiển nhiên cô cũng sẽ không thể chịu được việc bị sói cắn.

Mãi cho đến khi Phó Thập Đông đưa cô trở lại sân của mình, Diệp Ngưng Dao vẫn cầm chặt năm đồng tiền trong tay, lúc này cô mới nhớ ra bản thân đã quên đưa tiền ăn cho anh mất rồi.

Ở thôn Đại Oa có một bà mối họ Vương rất nổi tiếng, bởi vì trong mười dặm tám thôn ở đây chỉ có mình bà ấy là bà mối.

Lúc này, tất cả mọi người đều đang cắm cúi làm ruộng, không biết là ai ngẩng đầu lên đã thấy bà mối Vương dẫn theo tên du thủ du thực Uông Đại Thuận băng qua cánh đồng, vẻ mặt hớn hở như sắp có chuyện vui.

“Mấy người đang đi đâu đấy? Nhìn mặt mày vui vẻ như vậy là có chuyện gì tốt à?”

Những người khác nghe thấy âm thanh cũng nhìn về phía này.

Hôm nay Uông Đại Thuận mặc một chiếc áo khoác xám xịt, hiếm khi quần áo của hắn ta được giặt sạch sẽ chứ không luộm thuộm lôi thôi lếch thếch như ngày thường.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 73



Vẻ mặt đắc ý của hắn ta lập tức khơi dậy sự tò mò của mọi người, không biết cô gái nào xui xẻo đến mức lọt vào tầm ngắm của tên lưu manh này nữa?

“Đúng là có chuyện tốt thật! Tôi dẫn tiểu tử này đi nói chuyện hôn sự!” Bà mối Vương cười ha hả đi tới trước mặt Uông Đại Thuận, chủ động thay hắn ta nói chuyện.

Hai người là bà con có quan hệ thân thích, mặc dù không thường xuyên qua lại, nhưng lại thân thiết hơn những người khác trong thôn.

Hướng bọn họ đi là đi về phía đông của thôn, phía đông của thôn chỉ có mấy hộ gia đình, không nhà nào có con gái chờ gả, vì thế có người nghi hoặc hỏi: “Ai vậy? Là con gái của nhà họ Mã à?”

Con gái nhà họ Mã là một cô gái lớn tuổi trong làng, vì cô ấy thường ngớ ngẩn và ăn nhiều nên không ai dám đến nhà cô ấy để bàn chuyện kết hôn.

“Ông đang nói linh tinh cái gì vậy? Làm sao tôi có thể để ý đến cô ta chứ?!” Uông Đại Thuận ngay lập tức trở nên không vui khi nghe mọi người nhắc đến con gái nhà họ Mã.

“Vậy anh mau nói cho mọi người biết đến cuối cùng là anh nhìn trúng ai đi?”

Uông Đại Thuận vừa định mở miệng trả lời, đã bị bà mối Vương ngăn lại, “Hiện tại không thể nói cho mọi người biết chúng tôi định đi nhà ai được, nếu như có thể thành công thì nhất định sẽ phát kẹo mừng cho mọi người!”

Mọi người vừa nghe lời này, ngoại trừ có chút tò mò ra, không ai có thời gian tiếp tục rình mò để hỏi nữa.

Nhìn thời tiết dần ảm đạm, có vẻ như trời sẽ mưa sớm, có thời gian đứng tám chuyện không bằng tranh thủ kiếm thêm chút tiền trước khi trời mưa sẽ thiết thực hơn.

Mãi cho đến khi hai người đi qua đồng ruộng, Uông Đại Thuận mới bất mãn hỏi: “Vừa rồi sao không để tôi nói cho bọn họ biết? Đây là chuyện tốt mà.”

“Chuyện tốt thì sao? Nếu như thanh niên trí thức Diệp đồng ý thì tốt, lỡ cô ấy không đồng ý thì sao?” Bà mối Vương trừng mắt hung hăng nhìn hắn ta một cái, nụ cười trên khuôn mặt vừa rồi đã sớm biến mất.

Vì là người thân, tự mình ra mặt đi giúp hắn ta cầu hôn đã là tận tình tận nghĩa rồi, còn muốn cho bà ấy mất mặt cùng với hắn ta ư? Không đời nào!

Bởi vì bản thân còn phải nhờ người khác giúp đỡ, cho nên Uông Đại Thuận chỉ có thể lảm nhảm một mình, không dám phản bác.

Bởi vì thời tiết không tốt, Diệp Ngưng Dao tính toán xong việc liền đi về nhà sớm.

Người đi theo cô chỉ xuất hiện lần đó, sau đó không hề xuất hiện nữa, hiện tại đang trong mùa vụ bận rộn, cho nên từ hôm qua đến nay cô vẫn chưa nhờ Phó Thập Đông đến đón mình tan làm.

Ngoài phòng bắt đầu lất phất mưa phùn, Diệp Ngưng Dao làm thêm mấy viên thuốc hoa đào, vừa duỗi eo ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện trời đã bắt đầu mưa từ lúc nào không hay.

Còn đang nghĩ quần áo trong sân vẫn còn chưa thu, ngoài sân đã có tiếng gõ cửa, “Thanh niên trí thức Diệp có ở nhà hay không?”

Ngoại trừ thanh niên trí thức ở chỗ thanh niên trí thức và người nhà họ Phó, cô không quen biết ai trong thôn này, nghe thấy giọng nói của người lạ thì cô đột nhiên dâng lên cảnh giác.

“Ai vậy?” Diệp Ngưng Dao đi ra khỏi phòng, cũng không vội mở cửa.

“Tôi là thím Vương, người ở trong thôn chúng ta.” Bà mối Vương ở ngoài cửa ân cần hiền từ giới thiệu, nhưng trong lòng lại thầm mắng, cái cô nữ thanh niên trí thức này thật đúng là không có ánh mắt mà! Bản thân bà ấy đã đứng ở ngoài cửa nửa ngày rồi mà sao cô còn không mau ra mở cửa!

“Bà đến đây có việc gì?” Trong thôn cô không quen biết người nào họ Vương, vì vậy Diệp Ngưng Dao khẽ nhíu mày, cảm thấy cảnh tượng trước mắt có chút quen thuộc.

“Cô có thể mở cửa trước rồi chúng ta đi vào nhà nói chuyện được không?” Bà mối Vương sắp không duy trì nổi nụ cười trên miệng nữa rồi, đây là lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy người vô lễ như vậy, mấy cô gái trong thành phố đều thật kiêu ngạo!

“Không nói rõ là chuyện gì thì tôi đi vào nhà đây.” Mưa nhỏ vẫn rơi không ngừng, Diệp Ngưng Dao không định tiếp tục dây dưa với bà ấy.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 74



Diệp Ngưng Dao không biết bản thân mình có năng lực thay đổi loại tình tiết này hay không, cho nên cánh cửa này nhất định cô không được mở ra.

“Tôi có làm gái ế hay không cũng không liên quan gì đến bà cả, tốt nhất là bà nên lo lắng cho người khác đi.” Nói xong, Diệp Ngưng Dao xoay người đi vào nhà, không có ý định nói chuyện với bọn họ nữa.

“Thuận Tử, cháu nghe thanh niên trí thức Diệp nói rồi đó, chúng ta trở về đi, một ngày nào đó dì sẽ giới thiệu cháu với người khác.” Vốn dĩ bà mối Vương không có hy vọng vào cuộc hôn nhân này, hiện tại lại bị mất mặt như thế, tâm trạng của bà ấy càng phức tạp hơn.

“Không được!” Uông Đại Thuận đột nhiên cứng cổ, hướng vào trong sân hô to: “Diệp Ngưng Dao, mở cửa ra! Tôi có chuyện muốn nói, chúng ta mặt đối mặt nói đi!”

Thanh âm của hắn ta đủ lớn để quấy rầy hàng xóm bên cạnh, Diệp Ngưng Dao đang vào nhà thì dừng lại, xoay người rồi nhướng mày.

Chậc chậc ~ Uông Đại Thuận này chắc không phải là chó điên đầu thai đâu nhỉ?

Vì hắn ta cứ khăng khăng muốn đối đầu với họng súng như vậy, nên cô sẽ đáp ứng hắn ta.

Diệp Ngưng Dao đang định quay vào nhà mặc thêm quần áo rồi mới ra ngoài gặp con chó điên này.

Chợt một giọng nam quen thuộc từ ngoài sân vọng vào, giọng nói của anh trầm ấm như tia nắng mang lại màu sắc tươi sáng cho tiết trời u ám.

“Mấy người muốn làm gì hả?” Phó Thập Đông vừa mới từ bên ngoài trở về nhìn thấy bọn họ thì nhíu nhíu mày, ánh mắt sắc bén lập tức trấn định tên chó điên kia.

Nghĩ đến những nắm đấm mà bản thân đã ăn từ anh, Uông Đại Thuận vô thức trốn sau lưng bà mối Vương, thầm bực mình vì sao Mạnh Nghênh Võ lại sắp xếp cho Diệp Ngưng Dao sống cạnh nhà họ Phó chứ?

“Ái chà, Đông Tử về rồi sao, dì có việc nên về sớm một chút, hai người nói chuyện tiếp đi!” Bà mối Vương cười ngượng ngùng, nhìn thấy Phó Thập Đông liền cảm thấy khiếp sợ, hiện tại bà ấy không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa.

Khi bà ấy nhanh nhẹn rời đi, không còn ai che chắn nữa, thế là Uông Đại Thuận phải đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Phó Thập Đông, hắn ta lắp bắp nói: “Anh Đông Tử, em không muốn làm gì hết.” Nụ cười trên khuôn mặt hắn ta tràn đầy sự nịnh hót.

Thấy bà mối Vương sắp bỏ chạy, Phó Thập Đông vác cuốc trên vai chặn đường bà ấy lại: “Không nói rõ ràng thì không ai được đi.”

Thân hình cao lớn sừng sững của anh che trước mắt, vẻ mặt bà mối Vương đầy lo lắng.

Hiển nhiên là bà ấy không đoán ra được quan hệ giữa Phó Thập Đông và nữ thanh niên trí thức kia là gì, nếu không sao lại nhúng tay vào chuyện này?

Tròng mắt bà mối Vương di chuyển qua lại vài lần, một lúc sau liền nhẹ nhàng nói: “Thật sự không có việc gì. Đây không phải do Thuận Tử hay sao? Cháu nó nhờ tôi giúp đỡ đến cầu hôn, nhưng mà thanh niên trí thức Diệp không đồng ý, cho nên hai dì cháu chúng tôi đang muốn quay về.”

Ánh mắt Phó Thập Đông nhìn Uông Đại Thuận đầy vẻ u ám, đôi môi mỏng của anh mở ra và đóng lại, “Cậu muốn kết hôn với ai hả?”

Cơn mưa nhẹ phả vào mặt khiến người ta ớn lạnh, Uông Đại Thuận bất giác nuốt nước miếng, bị dọa đến nỗi đầu ong ong sợ hãi, không ngừng run rẩy đáp “Tôi…tôi không muốn lấy ai cả…”

“Tôi khuyên cậu tốt nhất nên nói thật.” Phó Thập Đông lấy cái cuốc trên vai cắm xuống đất, hỏi: “Vừa rồi cậu gọi cái gì?”

“Anh Đông Tử, em sai rồi không được hay sao?” Nhớ lại hình ảnh Phó Thập Đông và thanh niên trí thức Diệp đi dạo cùng nhau, Uông Đại Thuận đột nhiên có linh cảm, vẻ mặt hắn ta thê lương cầu xin lòng thương xót: “Tôi thực sự không biết anh và thanh niên trí thức Diệp là đối tượng của nhau.”

“Cậu nói linh tinh cái gì vậy!” Vốn dĩ đã có một sự tức giận đang đè nén, Phó Thập Đông nghe thấy lời nói không lựa lời này thì buông cuốc xuống, nhanh chóng vung nắm đấm qua.

Trước khi Uông Đại Thuận kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, hắn ta đã ăn một nắm đấm như trời giáng từ Phó Thập Đông.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 75



“Ôi! Đừng đánh nữa! Sao còn đánh người vậy?” Dù sao Uông Đại Thuận cũng là người thân trong nhà mình, cho dù bà mối Vương không muốn nhúng tay vào chuyện này cũng vẫn cố gắng thuyết phục bọn họ đừng đánh nhau.

Trách thì trách hai cân mì trắng mà Uông Đại Thuận đưa cho bà ấy, đã sớm ăn vào bụng đứa cháu nhỏ rồi.

Cú đấm này đánh vào bụng Uông Đại Thuận, khiến hắn ta đau đớn nằm trên mặt đất và hét lên: “Ai ui, ai ui….”

Diệp Ngưng Dao nghe thấy bên ngoài có tiếng không đúng, lập tức mở cửa viện lao ra ngoài, nhìn thấy tên lười biếng kia bị đánh mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô đi đến bên cạnh Phó Thập Đông, rất tự nhiên nắm lấy tay anh, vẻ mặt đau lòng: “Anh không sao chứ? Tay anh có đau hay không?”

Nếu anh bị thương ở tay rồi không thể làm thức ăn ngon cho cô thì sao?

Vẻ mặt ba người đang có mặt ở đây: “…”

“Tôi không có việc gì.” Phó Thập Đông đỏ mặt rút tay về, quay đầu lại đối mặt với Uông Đại Thuận lại biến thành vẻ mặt dữ tợn: “Cút ngay! Còn dám có ý đồ quanh co gì, lần sau nắm đấm sẽ không phải là vào bụng đâu.”

“Anh Đông Tử, em cũng không dám nữa!” Uông Đại Thuận cắn răng ôm bụng, được bà mối Vương đỡ dậy, trong lòng âm thầm kêu khổ.

Hắn ta định rời đi thì Phó Thập Đông cảnh báo nói: “Nếu tôi nghe thấy bất kỳ lời đàm tiếu nào trong làng, cậu sẽ biết hậu quả.”

Uông Đại Thuận không nhịn được mà bị ánh mắt tàn nhẫn kia làm cho sợ hãi đến nỗi bả vai co rút lại, hắn ta chỉ muốn mau chóng rời đi: “Yên tâm, yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói bậy!”

Vừa nói, cũng không quan tâm bà mối Vương có đi nhanh hay không, tự mình che bụng chuồn đi trước.

Thấy đứa nhỏ còn chạy nhanh hơn thỏ, bà mối Vương tức giận giậm chân hùng hùng hổ hổ mắng: “Hừ! Lẽ ra tôi không nên cùng đi tới đây!”

Nói xong, bà ấy phủi tóc, nhanh chóng rời đi khỏi mảnh đất thị phi này.

Thấy bọn họ đều đi rồi, Diệp Ngưng Dao chớp mắt liền phát hiện kỳ tích.

Cốt truyện dường như đã thực sự thay đổi vì sự can thiệp của Phó Thập Đông.

Bản thân cô không có tranh cãi với Uông Đại Thuận, các nút quần áo của cô cũng không bị đứt.

Điều này có nghĩa là nếu cô kết hôn với Phó Thập Đông, cô thực sự có thể thay đổi vận mệnh của bản thân?

Nghĩ đến khả năng này, mặt mày Diệp Ngưng Dao tràn đầy hưng phấn: “Vừa rồi cám ơn anh.”

“Không có gì.” Bị niềm vui của cô lây nhiễm, Phó Thập Đông cười nói: “Từ mai trở đi, tôi sẽ tiếp tục đưa đón cô về nhà.”

“Vậy làm phiền anh rồi.” Nếu như không có việc gì ngoài ý muốn, cốt truyện tiếp theo vẫn sẽ được từng bước tiến hành.

Với sự thay đổi trong cốt truyện lần này, cô quyết định trở thành cái đuôi nhỏ của Phó Thập Đông, anh đi nơi nào thì cô sẽ đi nơi đó.

Trời mưa suốt đêm và trời quang mây tạnh vào sáng hôm sau.

Vào buổi trưa, mọi người nghỉ ngơi dưới gốc cây to cạnh nhà kho sau khi làm xong công việc đồng áng, nơi nào có người thì nơi đó sẽ có chuyện.

Thím Thái từ thôn trước nhìn qua nhà kho, cảm thấy bên trong không có người liền giả bộ thần bí nói: “Mọi người biết bà mối Vương ngày hôm qua dẫn Uông Đại Thuận đi đâu hay không?”

“Bọn họ đi đâu?” Hôm qua có mấy người tình cờ nhìn thấy bọn họ ở ngoài đồng, lúc đó bởi vì vội vàng đi làm, cũng không ai nghĩ nhiều, hiện tại rảnh rỗi, lòng hiếu kỳ càng ngày càng mãnh liệt.

“Nơi bọn họ đi đến là nơi ở của thanh niên trí thức Diệp.” Dì Thái ưỡn ngực ra, như thể biết được một bí mật to lớn nào đó.

“Cái gì? Đó là thanh niên trí thức Diệp sao?! Điều này không thể nào!” Vài người trợn mắt ngạc nhiên, thấy đây quả là chuyện lạ trên đời này.

Gia đình thanh niên trí thức Diệp là dân thành thị đến từ thủ đô, có học thức và dung mạo như tiên, làm sao lại có thể coi trọng tên vô lại Uông Đại Thuận được.

Con cóc này không phải muốn ăn thịt thiên nga hay sao?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 76



“Nếu là thật, Uông Đại Thuận cũng quá là không biết trời cao đất rộng rồi.” Những người khác cũng nói theo: “Khuôn mặt già nua như vỏ cây của hắn ta và khuôn mặt nhỏ nhắn của thanh niên trí thức Diệp không xứng đôi chút nào.”

“Tôi nghĩ thanh niên trí thức Giang và thanh niên trí thức Diệp mới là xứng đôi nhất!” Bây giờ mọi người trong thôn đều biết Diệp Ngưng Dao từng là vị hôn thê của Giang Hoài.

Thật đáng tiếc khi sự kết hợp của đôi kim đồng ngọc nữ như bọn họ lại đột nhiên bị xáo trộn bởi hoa khôi của làng bọn họ, nghĩ lại cũng thấy đáng tiếc.

“Nhỏ giọng xuống, đừng để người khác nghe thấy.” Đội trưởng Mạnh là người có tiếng nói về số tiền của đội, bọn họ không dám xúc phạm gia đình nhà họ Mạnh, ai lại muốn đi đánh đổi bằng số tiền mình làm ra kia chứ?

“Sợ cái gì? Mạnh Nghênh Oánh chính là một hồ ly tinh không biết xấu hổ, được tiện nghi lại còn thích khoe mẽ, thật là không có đạo đức!” Tiểu cô nương nhà họ Thôi bĩu môi khinh thường, cô ấy bình thường khinh bỉ Mạnh Nghênh Oánh phong thái yêu ma.

“Không phải sao, thanh niên trí thức Giang đúng là mù quáng, người vợ tốt như vậy mà không cần, nhất định phải lấy người lòng dạ xấu.”

“Đây là con rùa nhỏ nhìn đậu xanh.”

“Ha ha ha……”

Mấy người sôi nổi trò chuyện, nhưng không ai chú ý đến Mạnh Nghênh Oánh đang đứng dưới bóng cây cách đó không xa nghe bọn họ nói chuyện.

Sắc mặt cô ta hết chuyển sang xanh lại chuyển sang trắng, trông rất là xuất sắc.

Cô ta nắm chặt tay và giận dữ quay người rời đi.

Bản thân bị người ta nói xấu đều là do nữ nhân Diệp Ngưng Dao kia!

Nghĩ đến việc cô ta đã phải chịu đựng dày vò rất nhiều ở đây trong khi người phụ nữ đó có thể sống một cuộc sống thoải mái, Mạnh Nghênh Oánh cắn chặt môi và đột nhiên thay đổi hướng đi.

Lúc này, trong nhà họ Uông, Uông Đại Thuận đang nằm trên giường đất của nhà mình r*n r* không ngừng.

Vẻ mặt mẹ Uông đau lòng rót cho hắn ta một bát nước đường, bất đắc dĩ nói: “Mỗi ngày con đều không nghe lời mẹ nói, không có chuyện gì lại đi gây sự với con sói con đó làm gì?”

“Con không có khiêu khích hắn, ai mà biết hắn sẽ bảo vệ cái nữ nhân họ Diệp kia đến mức như vậy?” Uông Đại Thuận như thi thể nằm đơ ở trên giường, không muốn động đậy.

Bình thường hắn ta không làm bất cứ công việc gì, nhưng bây giờ hắn ta bị thương, hắn ta giống một ông già hơn và trở thành một chủ quầy phủi tay.

“Trước kia mẹ đã nói với con rồi, đừng có chiếm tiện nghi của người khác, con chính là không nghe, nhìn xem! Vì năm cân bột mì trắng kia mà bị đánh thì có đáng không?” Nước mắt mẹ Uông lăn dài, tự trách bản thân vì đã không ngăn cản hắn ta ngay từ đầu.

“Hai ngày nữa vết thương này sẽ khỏi, chúng ta có thể ăn mấy bữa với số bột mì trắng đó, lần sau có chuyện tốt như thế này con vẫn sẽ làm.” Nằm mơ cũng thấy bánh bao làm từ bột mì trắng, Uông Đại Thuận vô thức liế.m môi dưới, cả bụng cũng kêu lên “rầm rì”.

“Cái gì? Con còn dám đi ra ngoài gây chuyện sao?!” Mẹ Uông vô cùng tức giận vì sự vô tâm của con trai mình, làm góa phụ nuôi con thật không dễ dàng, bà ấy không ngờ đứa trẻ này lớn như vậy lại vẫn khiến bà ấy phải lo lắng.

Khi bà ấy vừa định cầm chiếc chổi lông gà đánh đứa con trai này thì có một vị khách không mời đến nhà.

Thấy Mạnh Nghênh Oánh còn dám tới cửa, mẹ Uông lập tức cầm chiếc chổi lông gà trên tay chỉ thẳng vào mặt cô ta mắng: “Cô vào nhà tôi làm gì? Nếu không do cô thì con trai tôi đã không bị thương như vậy rồi!”

Nhìn thấy Thần Tài đi tới, Uông Đại Thuận trợn tròn mắt, lập tức hét lớn “ai ui ai ui” càng dữ dội hơn.

“Anh sao vậy?” Mạc Nghênh Oánh nghi ngờ nhìn người đàn ông nằm trên giường đất, trong lòng có dự cảm không lành.

“Đều là do cô ra ý đồ xấu, tôi bị Phó Thế Đông đánh!” Vẻ mặt Uông Đại Thuận như đưa đám, vừa khóc vừa động đậy thân người, dạ dày và bụng dưới của hắn ta vẫn còn đau.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 77



“Phó Thập Đông?” Mạnh Nghênh Oánh khẽ cau mày, nhớ tới dáng vẻ của người đàn ông này, lòng nghi ngờ của cô ta càng lớn hơn nữa.

Người đàn ông đó ở trong làng là một tay du thủ du thực có tiếng, có liên quan gì đến hắn ta?

“Tại sao anh ta đánh anh?”

“Cô bảo tôi đi cầu hôn Diệp Ngưng Dao, kết quả lại gặp phải sói con ở đó, cũng không biết vì sao lại bị đánh.” Khi nhắc tới chuyện này, giọng điệu của Uông Đại Thuận tràn đầy bất bình.

“Thật không dễ dàng để nhận chút lợi ích này của cô.”

“Anh ta và Diệp Ngưng Dao có quan hệ gì?”

Nhìn thấy hắn ta bị đánh thành như vậy, cuối cùng Mạnh Nghênh Oánh cũng hiểu vì sao trong thôn có ít lời đồn đại về việc Uông Đại Thuận cầu hôn như vậy.

Thì ra là hắn ta sợ bị đánh nên không dám truyền ra.

Uông Đại Thuận này thực sự là phế vật!

Người phụ nữ họ Diệp thực sự có quan hệ với kẻ du thủ du thực kia?

Có phải là để chọc giận Giang Hoài không?

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Mạnh Nghênh Oánh hừ lạnh một tiếng.

Lời cảnh báo của Phó Thập Đông vẫn còn văng vẳng bên tai, Uông Đại Thuận lắc đầu giả vờ không biết nói: “Tôi không biết bọn họ có quan hệ gì.”

Không biết là ngu thật hay giả ngu, trong mắt Mạnh Nghênh Oánh lóe lên một tia sáng: “Chúng ta nói chuyện đi.” Vừa nói cô vừa liếc mắt nhìn mẹ Uông một cái, ý tứ quá rõ ràng.

Người như Uông Đại Thuận lập tức hiểu ý của cô ta, vội vàng nói với mẹ Uông: “Mẹ đi nấu cơm cho con ăn đi, con đói rồi.”

Mẹ Uông nghe xong thì mím môi, cuối cùng vẫn không nói lời nào mà đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, nghĩ đến năm cân mì trắng cũng vô ích, Uông Đại Thuận chậm rãi đứng lên, ngồi ở trên chăn, ôm bụng nói: “Em gái Nghênh Oánh, cô muốn nói gì với tôi?”

Mạnh Nghênh Oánh không cũng vội trả lời hắn ta, mà kéo một chiếc ghế đẩu từ bên cạnh ngồi xuống, giơ chân lên bắt chéo rồi mới lạnh lùng nói: “Trước đây tôi bảo anh đi cầu hôn Diệp Ngưng Dao chỉ để làm bẽ mặt cô ta, nhưng lại biến thành như vậy, một chuyện vặt vãnh như vậy anh cũng làm không xong, có phải anh nên trả lại cho tôi bảy cân bột mì trắng hay không?”

Trong bảy cân bột mì trắng, hai cân đã được đưa cho bà mối Vương, năm cân còn lại mặc dù không muốn ăn, nhưng hắn ta tuyệt đối sẽ không lấy ra.

“Tôi bị đánh thành dạng này cũng không thèm đếm xỉa đến việc đòi tiền thuốc mem với cô! Cô muốn tôi trả lại đồ ăn sao? Không có chuyện đó đâu!”

Uông Đại Thuận dùng hết sức lực mà quát: “Dù sao tôi đi chân đất nên cũng không sợ người đi giày, nếu cô dám bắt tôi trả lại lương thực, tôi sẽ công khai chuyện này!”

Không ngờ hắn ta còn rất khôn, Mạnh Nghênh Oánh cười lạnh một tiếng: “Anh còn có thể ra ngoài nói nhảm, nhưng anh cho rằng người trong thôn sẽ tin anh hay tin tôi?”

Uông Đại Thuận bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, bực bội vò vò mái tóc bết dầu của mình, tức giận hỏi: “Làm sao thì cô mới có thể không đòi lại lương thực?”

“Mục đích của tôi rất đơn giản, chỉ cần làm cho Diệp Ngưng Dao cảm thấy khó chịu, tôi sẽ vui vẻ. Nếu làm tôi vui vẻ, tôi sẽ không cần bảy cân bột mì.”

“Cái này….” Uông Đại Thuận có chút khó xử, nghĩ đến nắm đấm của Phó Thập Đông, liền lắc đầu: “Người phụ nữ kia được Phó Thập Đông che chở, tôi thật sự không dám động thủ.”

“Nếu anh không dám, vậy thì trả lại bột mì trắng cho tôi.” Mạnh Nghênh Oánh khoanh tay trước ngực thả mồi xuống: “Nếu anh có thể làm Diệp Ngưng Dao mất mặt, ngoại trừ bột mì trắng ra, tôi còn có thể cho anh thêm ba mươi tệ.”

Từ xưa đến nay, người chết vì tiền chim chết vì ăn, cô không tin tên khốn lười biếng này sẽ không động lòng.

“Ba mươi tệ?” Uông Đại Thuận vô thức nuốt nước miếng, có chút không thể tin vào tai mình.

Cho dù làm việc chăm chỉ trong một năm cũng không thể kiếm được ba mươi nhân dân tệ đâu?

“Những gì cô nói là sự thật sao?”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 78



“Đương nhiên là thật, anh không làm, tôi có thể đi cho người khác làm, như vậy ba mươi tệ sẽ là của người khác.”

Ba mươi tệ có thể mua được rất nhiều thứ, Uông Đại Thuận nghe nói tiền sắp bay mất, ngay lập tức gật đầu đồng ý: “Được! Tôi làm, tôi sẽ để ý việc này, cô cứ chờ xem!”

“Tôi chờ tin tức tốt của anh.” Bởi vì có kinh nghiệm từ lần trước, lần này Mạnh Nghênh Oánh không cho hắn ta trước bất kỳ phúc lợi gì, chỉ hứa sau khi hoàn thành công việc sẽ cho hắn ta ba mươi tệ.

Kể từ khi Tiền Linh mua những viên thuốc hoa đào, điều đầu tiên cô ấy làm mỗi khi thức dậy là soi gương, làn da không mấy săn chắc non mịn theo thời gian cũng ngày càng mềm mại căng bóng hơn.

Bằng mắt thường cũng có thể nhận thấy sự thay đổi này nên đã làm mấy nữ thanh niên trí thức xôn xao.

Nếu chỉ là Mạc Tiểu Thanh, bọn họ còn có thể coi như là trùng hợp, bây giờ ngay cả Tiền Linh cũng trải qua biến hóa lớn như vậy, bọn họ không thể không thừa nhận viên thuốc trong tay Diệp Ngưng Dao thật sự có hiệu quả.

Chẳng lẽ sau khi xuống nông thôn, cô không bị rám nắng và vẫn giữ được nhan sắc là bởi vì cô cũng đã uống viên thuốc đó ư?

Mọi người đều yêu cái đẹp, khi nói đến sắc đẹp và mặt mũi, hầu hết mọi người đều chọn cái trước.

Làm việc ở nông thôn dãi nắng dầm mưa, những gương mặt da sần sùi của nhiều nữ thanh niên trí thức từ lâu đã nhuốm màu lúa mì, cho dù có bôi nhiều kem bảo vệ da cũng không tốt hơn chút nào.

Giờ đây, làn da của Mạc Tiểu Thanh và Tiền Linh đã trở nên trắng trẻo, khiến bọn họ càng khó chấp nhận hình ảnh của chính mình.

Ngoại trừ Lưu Mỹ Ngọc, một số người đều đang ngồi trên giường đất để thảo luận và quyết định sẽ đến nhà Diệp Ngưng Dao để mua một số viên thuốc dùng thử.

Ngày này, Diệp Ngưng Dao từ văn phòng ủy ban thôn trở về, nhìn thấy vài khuôn mặt quen thuộc ở cửa nhà cô, cô hơi nhướng mày, sau đó bình tĩnh bước tới.

“Thanh niên trí thức Diệp, cô về rồi à?” Có người nhìn thấy cô, lập tức xách theo lương thực vui vẻ chào hỏi.

“Mọi người tìm tôi có việc gì sao?”

“Chúng ta có thể vào trong nói chuyện được không?” Bọn họ bỏ mặt mũi đến cầu người giúp đỡ thì cũng có chút ngượng ngùng, nhất là khi giọng điệu của Diệp Ngưng Dao bình tĩnh lại càng khiến cho bọn họ không biết nên mở miệng nói như thế nào.

“Ừm, vào đi.” Kỳ thật giờ phút này Diệp Ngưng Dao đã nghĩ tới mục đích mà bọn họ đến, có người chủ động đưa đồ ăn tới, cô làm sao có thể đẩy ra?

Có mấy người vào nhà thì tò mò nhìn xung quanh đánh giá, nơi này mặc dù không sáng sủa như ký túc xá của thanh niên trí thức, nhưng dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp và tràn ngập không khí ấm áp.

“Mọi người ngồi đi, có chuyện gì cứ nói thoải mái.”

Bọn họ theo ý mình tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, Chu Quyên đứng đầu đám thanh niên trí thức, cười ha hả giải thích mục đích chuyến đi này của cô ấy: “Chuyện là thế này, chúng tôi nghe nói cô có một loại thuốc có thể làm cho làn da ngày càng đẹp hơn, vì vậy mọi người đều muốn đến đây để đổi một ít mang về dùng.”

Chu Quyên rất thông minh, cô ấy chỉ đề cập đến từ “đổi” chứ không đề cập đến từ “mua” trong cuộc trò chuyện.

Xem ra bọn họ đều có hai ba phương pháp, trước khi mua bán viên thuốc còn có một số việc cần phải làm rõ, Diệp Ngưng Dao giả bộ rất khó xử nói: “Tôi ở nơi này đúng là có một ít, nhưng số lượng không nhiều lắm. Tôi còn định để dành một ít cho bản thân sử dụng.”

“Thanh niên trí thức Diệp, xin hãy đổi cho chúng tôi một ít, cô cũng biết điều kiện của chúng tôi mỗi ngày mưa gió ác liệt như thế nào. Nếu có cách, ai cũng muốn trở lại dáng vẻ như trước khi về nông thôn.”

“Đúng vậy, cô đổi cho chúng tôi một ít đi.”

Mấy người nói với nhau, anh một lời tôi một lời, sợ Diệp Ngưng Dao không cho bọn họ mặt mũi mà trực tiếp từ chối bọn họ.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 79



“Đổi cho mọi người một chút thì cũng không sao, nhưng những điều không hay tôi sẽ nói trước, sau này nếu có ai lợi dụng chuyện này để gây chuyện sau lưng, đừng trách tôi trở mặt từ chối người ta. Nếu sau này mọi người đến đây để đổi thuốc thì cũng đừng nghĩ đến.”

Sau khi nói ra lời cảnh báo này, Chu Quyên ngay lập tức hiểu ý của cô nên cô ấy vỗ ngực đảm bảo nói: “Đừng lo lắng, cô cứ yên tâm, nếu bất kỳ ai trong chúng tôi làm điều gì trái đạo đức, ngay cả khi cô không nói thì những người khác cũng sẽ không đứng nhìn.”

“Phải! Không ai trong chúng tôi sẽ như vậy cả!”

Lần này bọn họ có việc nhờ người ta, nên dù trong hoàn cảnh nào cũng không thể làm chuyện vô ơn đó.

Có sự đảm bảo này, Diệp Ngưng Dao không làm khó dễ người khác nữa, cô lấy thức ăn và đổi thuốc cho bọn họ.

Còn về việc những người này có thực hiện lại lời hứa hôm nay hay không, điều đó phụ thuộc vào việc bọn họ có còn muốn mua viên thuốc này hay không.

Lúc này, ở thành phố Bắc Kinh cách xa vạn dặm.

Cầm một lá thư trên tay, Tiền Thục Hoa bước nhanh về phía nhà máy sản xuất máy móc hạng nặng.

Chú Điền, bảo vệ cửa thấy bà ấy đi tới, không nhịn được rụt rụt bả vai lại, trên mặt lộ ra nụ cười giả lả: “Giám đốc Tiền, cô tới tìm giám đốc nhà máy chúng tôi sao?”

“Những người khác đâu? Bọn họ đang ở trong nhà máy sao?” Sắc mặt Tiền Thục Hoa âm trầm, nụ cười thường ngày không còn nữa, bà ấy không để ý bản thân đang hù dọa ông già trước mặt không hề nhẹ.

Trong nhà máy sản xuất máy móc của bọn họ, ai cũng biết vợ của giám đốc là một con hổ cái, khi bà ấy không tức giận thì tươi cười chào đón, khiến người ta như tắm gió xuân.

Nhưng một khi đã nổi giận, không ai dám thở mạnh, sợ lỡ giẫm phải sấm sét.

Nhìn tư thế này, trong lòng chú Điền đã thầm thắp hương cầu nguyện cho giám đốc Diệp, chỉ mong giám đốc Tiền có thể vì tình cảm vợ chồng bao nhiêu năm sống chung mà khoan dung hơn.

“Giám đốc nhà máy đang ở trong văn phòng. Thời gian này chắc là mới họp xong.”

Tiền Thục Hoa còn không biết rằng hình ảnh hổ cái của bà ấy đã ăn sâu vào lòng mọi người, bà ấy tạm biệt và đi thẳng qua người bảo vệ rồi hướng đến văn phòng.

Trong phòng làm việc, Diệp Chính Ngôn liên tục hắt xì vài cái, vừa muốn đứng dậy rót cho mình một chén nước nóng cho ấm người thì cửa phòng làm việc “phanh” một tiếng bị đẩy ra từ bên ngoài.

Không ai khác dám làm điều này ngoại trừ vợ ông ấy.

“Em làm sao vậy? Ai đắc tội em hay sao?” Nhìn thấy sắc mặt của vợ mình không tốt, Diệp Chính Ngôn vô cùng kinh hãi.

“Anh nhìn xem cái này đi.” Tiền Thục Hoa đập “Bang” phong bì trong tay xuống bàn, sau đó ngồi xuống ghế sô pha cầm cốc trà trên bàn lên uống “ừng ực ừng ực” mấy ngụm nước sôi, cố nén lửa giận trong lòng.

Diệp Chính Ngôn cầm bức thư lên và mở ra xem, đôi lông mày vốn đang căng ra dần dần nhíu lại, cuối cùng ông ấy đóng bức thư lại với vẻ mặt không rõ.

“Lúc đầu tôi đã nói không muốn Dao Dao về nông thôn tìm Giang Hoài, nhưng một đám các người đều không nghe, hiện tại hai đứa ở đó đã chia tay rồi, cho dù chúng ta có muốn hỏi rõ ràng cũng không được!”

Là cha mẹ, hai vợ chồng là người hiểu rõ tâm tư của con gái mình nhất, nếu không có chuyện gì xảy ra, Diệp Ngưng Dao sẽ không thể dễ dàng chia tay với Giang Hoài được.

Đó là lý do tại sao bọn họ lại lo lắng.

“Anh sẽ viết thư cho Giang Hoài để hỏi một chút.” Diệp Chính Ngôn đi tới bên cạnh vợ, vỗ vỗ bả vai trấn an: “Em cũng đừng lo lắng quá, có thể hai đứa vừa mới xảy ra mâu thuẫn nhỏ thôi, không sao cả, có thể bây giờ cả hai đã hòa thuận với nhau rồi.”
 
Back
Top Bottom