Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ

Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 80



Một cô gái nhỏ cầm cái búa nhỏ, sức mạnh đánh xuống có thể đến đâu?

Họ phải dùng cả hai tay, khó khăn lắm mới giữ chặt tên côn đồ không cho anh ta chạy thoát.

Thẩm Nhược Kiều đánh anh ta vài chục cái, còn cúi người đánh mạnh vài cái vào đầu gối của anh ta để tránh anh ta chạy thoát, rồi mới mỉm cười với tiếp viên và nhân viên bảo vệ nói: “Xin lỗi, sức lực tôi hơi lớn!”

Sau đó cô vẫy tay về phía Đồng Viên Viên: “Viên Viên, cô cũng đến đây đi, ai bảo anh ta dám dùng d.a.o đe dọa cô, cô có thù phải báo ngay! Dù sao qua cái thôn này, sẽ không có cái cửa hàng này nữa đâu!”

Từ khi Thẩm Nhược Kiều cầm búa gỗ đánh anh ta đến mức nước mắt lưng tròng, nỗi sợ hãi của Đồng Viên Viên đối với tên côn đồ đã giảm đi rất nhiều.

Nỗi sợ hãi trên mặt cô ta hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự kiên định và tức giận: “Kiều Kiều, cô nói rất đúng! Thù này tôi nhất định phải tự tay trả mới hả dạ!”

Nói xong, cô ta nhận lấy cái búa gỗ từ tay Thẩm Nhược Kiều, học theo cách vừa rồi của Thẩm Nhược Kiều, đánh tên côn đồ từ trước ra sau, từ trái sang phải, sử dụng hết sức lực.

Ngay cả cổ và mặt của tên côn đồ, Đồng Viên Viên cũng nhảy lên, đánh tới tấp hơn mười cái.

Tên côn đồ bị đánh vào mũi và mắt, nước mắt giàn giụa, thậm chí quỳ xuống trước mặt Đồng Viên Viên.

Miệng bị nhét vải và bị trói, anh ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng nói lắp bắp: “Cô gái, tôi sai rồi, đừng đánh nữa…”

Đồng Viên Viên: …

Dĩ nhiên nhân cơ hội mình có chiều cao để áp chế gã này, Đồng Viên Viên lại đánh mạnh vào trán anh ga vài cái nữa.

Không biết vì sao, cái búa gỗ nhỏ của Thẩm Nhược Kiều đánh người rất dễ dàng.

Sau đó……

Tên côn đồ ngất xỉu ngay lập tức.

Khiến cho tiếp viên lập tức kiểm tra hơi thở của anh ta, xác nhận là vẫn bình thường mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp viên đá một cái vào tên côn đồ: “Không lẽ là giả vờ ngất xỉu? Dám khống chế cô gái nhỏ, lại không chịu nổi một cái búa gỗ nhỏ, thật là hèn nhát.”

Sau đó, tên côn đồ bị tiếp viên và nhân viên bảo vệ kéo đi như lôi xác heo.

Đồng Viên Viên dùng nước trong bình quân dụng của mình, cẩn thận rửa sạch cái búa gỗ, rồi mới trả lại cho Thẩm Nhược Kiều.

“Kiều Kiều, Kiều Kiều, bây giờ tôi không thấy sợ chút nào, chỉ thấy trong người thật thoải mái! Hóa ra đánh người là một việc thú vị như vậy!”

Hà Gia Thụ vẫn luôn trốn trên giường tầng trên và xem toàn bộ sự việc, hoàn toàn không dám phát ra một tiếng nào, sợ rằng hai người phụ nữ này thấy mình không vừa mắt, cũng sẽ cho mình một đòn!

Xong rồi, Đồng Viên Viên đã hoàn toàn bị Thẩm Nhược Kiều, cô gái bạo lực này, dẫn dắt đi sai đường, trở thành một người phụ nữ ưa thích bạo lực!

Anh ta tuyệt đối không thể cưới một người phụ nữ như vậy!

Từ đó, Hà Gia Thụ hoàn toàn từ bỏ ý định với Đồng Viên Viên.

Một giờ sau, Hạ Dữ và Cố Huy mới trở lại toa xe.

Như Thẩm Nhược Kiều dự đoán, cả hai đều không bị thương.

Chỉ là, ánh mắt của hai người nhìn về phía Thẩm Nhược Kiều rất phức tạp, như thể muốn hỏi điều gì đó, nhưng lại ngại vì trong toa có nhiều người, không dễ mở miệng.

Thẩm Nhược Kiều đương nhiên biết, bùa bình an trên người Cố Huy, chắc chắn đã phát huy tác dụng một lần.

Như vậy cũng tốt, Cố Huy đã tự mình trải nghiệm bùa bình an có tác dụng, sẽ trân trọng hơn, sau này mới luôn mang theo bên người.

Thẩm Nhược Kiều nói: “Các người đều mệt rồi, hãy nghỉ ngơi cho tốt, có gì chuyện, để ngày khác nói tiếp.”

Hạ Dữ gật đầu, trên tàu, thực sự không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.

Ban đầu nghĩ rằng, bùa bình an chỉ là một tấm lòng tốt của cô gái nhỏ, còn hòa lẫn với một chút tâm tư của cô.

Giờ biết bùa bình an thật sự có tác dụng, tấm lòng tốt và tâm tư đó bỗng chốc được phóng đại gấp nhiều lần.

Hạ Dữ: Cô ấy thật sự yêu mình!

Nhưng hình như tình cảm của anh đối với cô chỉ có một chút xíu…

Không được, như vậy thật sự không nên!
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 81



Sáng hôm sau, Thẩm Nhược Kiều mới biết rằng tối qua Hạ Dữ đã đối đầu với bảy tám tên buôn người. Do toa xe quá chật hẹp, hạn chế việc ra đòn, lại có nhiều hành khách xung quanh, vai phải của Hạ Dữ suýt nữa bị trúng một nhát dao.

Cũng nhờ miếng ngọc bài bình an mà Thẩm Nhược Kiều tặng phát ra chút hơi ấm, Hạ Dữ mới tránh được nhát d.a.o đó.

Còn ba miếng bùa bình an mà Cố Huy đang giữ, sau khi đỡ cho anh ta một nhát dao, một trong số đó rõ ràng đã phai màu, trong góc còn bị cháy xém.

Biết được bùa này thực sự có tác dụng và là thứ quý giá khó có thể mua được, Cố Huy và Hạ Dữ đều nghĩ đến việc phải báo đáp Thẩm Nhược Kiều. Nhưng hiện tại vẫn đang trên tàu, nhiều chuyện không tiện nói ra, họ đành tạm ghi nhớ trong lòng.

Sau khi Đồng Viên Viên biết bùa bình an thực sự có hiệu nghiệm, cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Trước đó cô ta chỉ mời Thẩm Nhược Kiều một bữa cơm, như vậy là chưa đủ để đáp lại giá trị của món quà này, cô ta bắt đầu suy nghĩ xem nên tặng gì để đáp lễ.

Nhưng trong tay cô ta cũng không có thứ gì đủ giá trị để làm quà đáp lại, nên đành để sau này tính.

Sáng ngày thứ tư lúc 9 giờ, tàu an toàn đến huyện Thanh Bình, tỉnh Hắc.

Thẩm Nhược Kiều chưa bao giờ đi tàu lâu như vậy, cảm giác toàn thân sắp rã rời.

Tiếp theo, họ còn phải đón xe buýt trung chuyển từ huyện về công xã Kim Hoa, rồi chờ được phân công tại đó, sau đó mỗi người sẽ được đội trưởng đội sản xuất của mình đón về.

Với nhiều thanh niên trí thức đi lao động ở nông thôn, khi tàu đến nơi, đoạn hành trình vất vả nhất chỉ mới bắt đầu, vì họ phải mang theo rất nhiều hành lý chen chúc để đón xe.

Thẩm Nhược Kiều đã sớm cất những đồ nặng như sách vở vào không gian lưu trữ của hệ thống, còn nhét thêm chút bông vào để trông có vẻ đồ đạc đầy ắp. Tuy nhiên, khi mang lên thì không nặng lắm.

Khi gần đến nơi, Hạ Dữ đã xách hai túi hành lý lớn của Thẩm Nhược Kiều. Còn đồ đạc của anh chỉ có một túi vừa phải, đeo trên lưng.

Thẩm Nhược Kiều chỉ cần đeo một chiếc túi vải màu xanh quân đội và cầm một cái túi nhỏ đựng đồ ăn.

Đồ ăn trong túi là những món Hạ Dữ mua ở nhà ga hôm qua, có bảy tám loại khác nhau, và đó là kết quả sau khi Thẩm Nhược Kiều đã cố gắng thuyết phục anh không mua thêm nữa.

Hạ Dữ nghĩ đến việc Thẩm Nhược Kiều có nhiều hành lý nặng, nên mới không mua thêm đồ ăn.

Về phần Đồng Viên Viên và Cố Huy, ngược lại, Đồng Viên Viên đã mua cho Cố Huy hơn mười món ăn, còn chia một nửa số đồ ăn cô ta mang từ nhà cho anh ta.

Cô ta muốn cảm ơn Cố Huy vì đã cứu mạng mình, nên chút đồ ăn này chỉ là biểu hiện nhỏ.

Cố Huy không muốn nhận, nhưng Đồng Viên Viên lại nhìn anh ta với ánh mắt đầy tủi thân.

Loại ánh mắt mà không nhận thì không được.

Cố Huy đành phải nhận.

Khi xuống tàu, Cố Huy cũng giúp Đồng Viên Viên xách hai túi hành lý nặng.

Ngoài chiếc túi đeo chéo, Đồng Viên Viên còn giúp Cố Huy mang túi đựng đầy đồ ăn.

Thẩm Nhược Kiều định giúp Đồng Viên Viên xách thêm một túi nữa, nhưng cô ta không chịu buông tay.

Đồng Viên Viên nghiêm túc nói: “Kiều Kiều, tôi biết cô khỏe hơn tôi, nhưng không thể vì cô khoẻ hơn mà tôi để cô làm nhiều việc nặng hơn. Cô nhỏ hơn tôi một tuổi, cũng vẫn là cô bé cần được chăm sóc mà. Đồng chí Cố đã giúp tôi giảm bớt rất nhiều gánh nặng rồi, những thứ này tôi có thể tự mang được.”

Thẩm Nhược Kiều nghe xong ngẩn người.

Kiếp trước cô đã quen với việc tự lập, trong nhóm bạn, cô luôn là người chăm sóc người khác nhiều hơn.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 82



Không có cách nào khác, một đứa trẻ không có cha mẹ thương yêu, ông bà lại già yếu, cần sự chăm sóc của cô, nên cô buộc phải sớm hiểu chuyện và trưởng thành.

Đây là lần đầu tiên có người nói với cô rằng, Kiều Kiều, cô cũng cần được người khác chăm sóc.

Trước đây, Thẩm Nhược Kiều kết thân với Đồng Viên Viên phần nào là vì đồng cảm với cô ta, khi nhớ về đoạn hôn nhân không mấy tốt đẹp với Hà Gia Thụ trong cốt truyện gốc.

Nhưng sự đồng cảm này có giới hạn và không kéo dài mãi. Tuy nhiên, lúc này Thẩm Nhược Kiều nhận ra rằng, bỏ qua yếu tố đồng cảm, Đồng Viên Viên thực sự là một người bạn xứng đáng để duy trì mối quan hệ lâu dài.

Nửa giờ sau, họ theo hướng dẫn của nhân viên nhà ga đến bến xe khách cách ga tàu không xa.

Ở đây, có xe buýt đến các công xã khác nhau.

Chiếc xe buýt đi đến công xã Kim Hoa và một số công xã cùng hướng chỉ còn sáu bảy chỗ ngồi.

Bốn người Thẩm Nhược Kiều đi nhanh, là những người đầu tiên rời ga tàu và đến bến xe khách, may mắn giành được bốn chỗ ngồi.

Chẳng mấy chốc, có thêm hành khách mới lên xe, bao gồm những thanh niên trí thức đi lao động ở nông thôn và một số người dân trở về quê.

Trong số đó có Hà Gia Thụ, anh ta giành được chỗ ngồi cuối cùng ở hàng ghế phía trước.

Ngoài ra, còn có một vài gương mặt quen thuộc.

Đó là bà Lưu và cô cháu gái năm tuổi của bà ta.

— Chính là bà lão dữ dằn từng gọi tên buôn người là “tên ngốc”.

Còn có một phụ nữ trẻ trông có vẻ ốm yếu, bế một đứa bé vài tháng tuổi trên tay, đó là con dâu của bà Lưu và cháu gái nhỏ của bà ta.

Bà Lưu nhìn Hà Gia Thụ, liền mở miệng nói: “Này chàng trai trẻ, nhường chỗ cho tôi đi! Cậu còn trẻ khỏe, ngồi làm gì, đứng một chút coi như rèn luyện thân thể đi.”

Bà Lưu nói chuyện chẳng dễ nghe gì, nhưng phần lớn hành lý của bốn người già trẻ trong gia đình bà ta đều do bà ta mang, lên xe rồi mà vẫn còn thở hổn hển.

Hà Gia Thụ nhìn ra cửa sổ, làm như không nghe thấy.

Đồng Viên Viên ngồi ở hàng ghế phía sau, bên cạnh Thẩm Nhược Kiều, cô ta muốn đứng dậy nhường ghế. Hai ngày trước nếu không phải vô tình nhờ bà Lưu xen vào, cô ta cũng chẳng dễ gì thoát khỏi lưỡi d.a.o của bọn buôn người.

Nhưng Hạ Dữ và Cố Huy ngồi phía trước đã đứng dậy trước, nhường ghế cho bà Lưu và con dâu bà ta.

Bà Lưu cũng nhận ra Hạ Dữ và Cố Huy, sau khi ngồi xuống và đặt hành lý xuống, bà ta bắt chuyện: “Hai chàng trai trẻ, các cậu thật tốt bụng, đã kết hôn chưa?”

Hạ Dữ và Cố Huy: …

Lần này, đến lượt họ giả vờ như không nghe thấy.

Bà Lưu cũng không cảm thấy ngại, ôm cháu gái rồi quay đầu nói chuyện với Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên.

“Cô bé Đồng, hộp đào vàng mà cô tặng ngọt quá, tôi định để dành mang về cho cháu trai cả ăn.”

Hai hộp đào vàng là món quà mà Đồng Viên Viên tặng bà Lưu để cảm ơn bà ta vì vô tình thu hút sự chú ý của bọn buôn người.

Cô bé Nữu Nữu trong lòng bà Lưu nói lớn: “Bà ơi, Nữu Nữu cũng muốn ăn hộp đào.”

Bà Lưu đập nhẹ vào m.ô.n.g Nữu Nữu: “Con bé này, cái gì mà ăn hộp đào? Đó là đồ quý giá, cháu ăn không nổi đâu, cái đồ xui xẻo!”

Nữu Nữu lập tức òa khóc: “Mẹ ơi, mẹ ơi, con muốn ăn hộp đào, trước đây cha vẫn mua hộp đào cho con ăn mà.”

Bà Lưu lại véo vào tay Nữu Nữu: “Còn dám nhắc đến cha của cháu hả? Cha cháu như thế, sống hay c.h.ế.t cũng chẳng khác gì! Nếu không phải nhà họ Nhiếp không chê cháu và mẹ cháu là đồ ăn hại, thì một bà già như tôi làm sao mà khổ sở đi đón các người về? Các người không có chỗ ở, còn đòi ăn hộp đào!”
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 83



Nữu Nữu còn quá nhỏ, cô bé không hiểu những lời này, nhưng cô bé biết bà ta không thích cô bé và người cha yêu thương cô bé nhất đã lâu không về nhà.

Nữu Nữu càng khóc to hơn: “Cha ơi, con muốn cha…”

Người phụ nữ trẻ ngồi cách đó không xa, cô ta có khuôn mặt dịu dàng, sắc mặt lại càng tái nhợt, cúi đầu xuống, không quan tâm đến tiếng khóc của Nữu Nữu, chỉ ôm chặt đứa bé trong tay.

Cuối cùng, Đồng Viên Viên đã cho Nữu Nữu một viên kẹo sữa Bạch Thỏ, còn đưa cho bà Lưu vài viên nữa, lúc đó hai bà cháu mới ngừng la hét.

Thẩm Nhược Kiều nghe thấy từ miệng bà Lưu nhắc đến những từ khóa như “thôn Vân Khê”, “nhà họ Nhiếp”, nhớ lại không ít tình tiết trong cốt truyện gốc.

Mẹ nuôi độc ác, hà khắc của nam chính Nhiếp Vân Xuyên trong cốt truyện gốc, người đã bóc lột anh ta đến tận cùng và thậm chí sớm đẩy anh ta ra ở riêng để có thêm không gian, chính là họ Lưu, tên là Lưu Xuân Hoa.

Tuy nhiên, chỉ là trùng họ và độ tuổi thôi, chắc không thể trùng hợp đến vậy…

Vừa nghĩ vậy, Thẩm Nhược Kiều nghe thấy một nà lão tròn trịa ngồi ở hàng ghế cách cô một lối đi bất ngờ chào hỏi bà Lưu: “Xuân Hoa, đây là con dâu thứ ba và hai cháu gái mà bà vừa lặn lội đường xa đến thành phố A đón về à?”

Lúc này bà Lưu mới nhận ra ở ghế phía sau còn có một người quen cũ, là Vương Thục Anh, người mà bà ta không hòa hợp cho lắm. Bà ta có chút xấu hổ nói: “Đúng vậy, bà cũng ở đây à.”

Trong lòng Lưu Xuân Hoa có chút hối hận, biết sớm thế này, bà ta đã không vì muốn đòi thêm vài viên kẹo từ cô bé phía sau mà cố ý mắng cháu gái mình.

Thẩm Nhược Kiều: …!!!

Trời ơi, bà Lưu này thực sự chính là Lưu Xuân Hoa!

Là mẹ nuôi của nam chính Nhiếp Vân Xuyên (Cố Vân Xuyên) trong cốt truyện gốc, cũng chính là mẹ ruột của Cố Huy!

Không chỉ trùng tên, mà sự kiện cũng trùng khớp.

Ngay đầu câu chuyện, người con trai thứ ba của Lưu Xuân Hoa, làm phó doanh trưởng trong quân đội, bị trọng thương và rơi vào trạng thái hôn mê không tỉnh. Quân đội đã gọi điện thông báo cho nhà họ Nhiếp ở thôn Vân Khê.

Thương tích của anh ba Nhiếp quá nặng, cho dù có tỉnh lại, sau này cũng chỉ là một người tàn phế.

Nếu không tỉnh lại, thì còn tệ hơn cả tàn phế, trở thành một người thực vật.

Chồng của Lưu Xuân Hoa, Nhiếp Sơn, là kế toán trong thôn, không thể đi xa trong thời gian dài, nếu không sẽ bị người khác cướp mất công việc.

Con trai cả anh cả Nhiếp thì nhát gan, trước đây từng bị côn đồ trong thành phố đánh cho bầm dập, bây giờ ngay cả vào thành phố cũng không dám, chứ đừng nói là đi xa.

Con trai thứ hai anh hai Nhiếp đang sống ở thành phố, đã trở thành con rể của người ta, hai đứa con của anh ta cũng không mang họ Nhiếp.

Khi còn trẻ Lưu Xuân Hoa đã từng đến thành phố lớn, là người từng trải, nên một mình đi đến thành phố A.

Bà ta ở lại thành phố A suốt một tháng, nhưng anh ba Nhiếp vẫn không tỉnh. Bác sĩ nói khả năng tỉnh lại là rất thấp, nên bà ta buộc phải đón con dâu thứ ba và hai đứa cháu gái về nhà.

Còn về anh ba Nhiếp, hai người bạn chiến hữu của anh ta sẽ đưa anh ta đến một thành phố khác để tìm một bác sĩ nổi tiếng, nếu không thể tỉnh lại, họ sẽ đưa anh ta về quê nhà.



Mọi chi tiết đều trùng khớp.

Bà Lưu gầy gò ngồi trước mặt Thẩm Nhược Kiều chính là bảo mẫu độc ác trong cốt truyện gốc, Lưu Xuân Hoa, người đã tráo con mình với con của chủ nhà!

Thẩm Nhược Kiều cảm thấy tâm trạng thật phức tạp, không ngờ trên chuyến xe từ huyện đến công xã lại chứng kiến một bí mật lớn.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 84



Cô còn nhớ lại một câu chuyện còn bi đát hơn về bà Lưu.

Khi còn trẻ Lưu Xuân Hoa cùng chồng lên kinh thành nhờ cậy họ hàng xa. Chồng bà ta, Nhiếp Sơn, làm bồi bàn trong một quán rượu, còn bà ta làm bảo mẫu cho một gia đình giàu có.

Bà ta sinh ba người con trai và để họ ở lại quê cho bà nội chăm sóc.

Vì có ba đứa con trai, tiếng nói của Lưu Xuân Hoa ở nhà họ Nhiếp rất có trọng lượng, bà ta luôn tự hào và cảm thấy mình hơn người.

Họ lên thành phố chủ yếu để kiếm tiền, bà ta vốn không định sinh thêm con, nhưng tình cờ lại mang thai.

Lúc đó, Lưu Xuân Hoa mới 29 tuổi, nhan sắc vẫn còn mặn mà. Nghe nói bà ta rất giỏi sinh con trai, ông chủ nhà họ Cố, Cố Bình Hải, và vợ là Chương Tú đã kết hôn nhiều năm nhưng vẫn chưa có con, nên Cố Bình Hải nảy sinh ý đồ khác.

Cố Bình Hải xuất thân nghèo khó, nhờ có vợ mà sự nghiệp thăng tiến, gia tộc Chương Tú lại quyền thế hơn nhà họ Cố rất nhiều, nên ly hôn để cưới người khác là không thể.

Vì vậy, ông ta tìm đến bảo mẫu Lưu Xuân Hoa, đề nghị trả một khoản tiền lớn để bà ta sinh cho ông ta một đứa con, nếu là con trai, số tiền sẽ tăng lên gấp đôi.

Dù không mang thai được, Cố Bình Hải cũng hứa sẽ trả cho bà ta một khoản, số tiền này tuy không lớn bằng khi sinh được con trai, nhưng cũng không phải là số nhỏ.

Nếu sinh được con trai, số tiền mà bà ta nhận được có thể là số tiền mà cả đời làm bảo mẫu cũng không kiếm nổi, khiến bà ta động lòng.

Chưa kể, Cố Bình Hải không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, Lưu Xuân Hoa cảm thấy mình hoàn toàn có lời.

Còn về phần chồng bà ta, Nhiếp Sơn, ông ta ở trong ký túc xá chung của quán rượu, còn bà ta ở trong phòng bảo mẫu của nhà họ Cố, nơi không cho phép người ngoài vào, nên Lưu Xuân Hoa chỉ thỉnh thoảng được nghỉ phép mới có thể gặp Nhiếp Sơn.

Khi cơ hội đến, nếu ký túc xá của Nhiếp Sơn vắng người, họ mới có thể ở bên nhau như vợ chồng, nhưng chỉ mỗi vài tháng một lần.

Lưu Xuân Hoa dự định nếu xác nhận mình đã mang thai, sẽ tìm Nhiếp Sơn để ngủ cùng một đêm, sau đó khi sinh con ra, bà ta sẽ nói là đứa nhỏ đã c.h.ế.t vì sinh non.

Chuyện Cố Bình Hải ngoại tình với Lưu Xuân Hoa đương nhiên được giấu được Chương Tú.

Cố Bình Hải định chờ Lưu Xuân Hoa sinh con, sau đó ông ta sẽ đưa đứa bé về nhà và nói đó là một đứa trẻ bị bỏ rơi, Chương Tú vì không thể mang thai nên sẽ đồng ý nhận nuôi.

Nhưng mọi thứ trở nên phức tạp.

Vài tháng sau, Lưu Xuân Hoa xác nhận mình đã mang thai, nhưng chưa kịp báo với Cố Bình Hải, thì phát hiện Chương Tú bị ốm nghén, kiểm tra ra là đã mang thai.

Cố Bình Hải và vợ đã chính thức có con, nên không còn cần đến “đứa con hoang” của bà Lưu Xuân Hoa nữa.

Thậm chí ông ta không cho bà ta cơ hội nói rằng “tôi cũng mang thai, đứa bé là của ông”, mà trực tiếp đưa cho bà ta một khoản tiền và yêu cầu bà ta nghỉ việc ngay lập tức, tốt nhất là rời khỏi kinh thành và không bao giờ quay lại.

Ông ta còn đe dọa rằng nếu bà ta không biết điều, ông ta sẽ khiến cả gia đình bà ta không có đường sống.

Lúc này Lưu Xuân Hoa mới nhận ra rằng, những người giàu có quyền lực như Cố Bình Hải không phải là người mà một phụ nữ bình thường như bà ta có thể đối phó.

Nếu bà ta gây chuyện, không chỉ cuộc sống của bà ta bị hủy hoại mà còn liên lụy đến cả gia đình.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back