Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 270: Chương 270



Trình độ của bọn họ kém cô rất xa, nhưng đây là do giới hạn của thời đại, ở trên mình những nhà khoa học Trung Hoa này, cô nhìn thấy tinh thần ngoan cường phấn đấu làm người ta kính nể.

Cho nên sau đó Tiêu Hiểu càng cố ý chỉ dạy bọn họ nhiều hơn, mỗi ngày ngoài nghiên cứu hạng mục còn cố ý giành ra thời gian một tiếng để giảng giải. Không giới hạn trong lượng tử lực học và máy tính, với trình độ của cô, dù chỉ là tùy ý nói một câu, đối với mấy nhà khoa học giống như đại hạn chờ mưa này có lẽ cũng sẽ đưa đến tác dụng khai sáng.

Đã vào tổ hạng mục mười ngày, mọi người cũng dần dần thích ứng với tiết tấu của Tiêu Hiểu.

Chương trình học của Tiêu Hiểu sắp xếp ở sau bữa cơm trưa, lúc đầu đây là thời gian nghỉ trưa, người sẵn lòng nghe thì đi, không muốn đi cũng không miễn cưỡng.

Nhưng từ sau khi nghe xong lớp đầu tiên của Tiêu Hiểu, mỗi ngày người tới nghe lớp học của cô càng ngày càng tăng. Cho tới hôm nay, tổ hạng mục đã không còn ai không đi.

“Lão Mã, ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta đi chiếm vị trí hàng trước.”

Trong căn tin, tất cả mọi người bưng khay thức ăn nuốt ngấu nghiến giống như đã đói mấy ngày vậy. Thật ra tất cả mọi người chỉ muốn ăn cho nhanh để đi chiếm vị trí tốt.

Lão Mã chật vật nuốt một miếng cơm xuống: “Biết rồi, ôi trời ơi, ăn một bữa cơm mà như là chiến tranh í.”

Người đối diện ông ta cười: “Nếu như anh muốn từ từ ăn thì cũng được thôi, có điều tôi không chờ anh đâu, tôi phải đi chiếm vị trí.”

“Ôi ôi ôi, chờ tôi một chút, ai nói tôi muốn từ từ ăn chứ?” Lão Mã lau miệng, đứng lên nói: “Đi thôi, tốt xấu gì cũng đã lót dạ rồi, đợi buổi tối trở lại bổ sung. Anh nói xem nếu không phải là cô Tiêu không cho phép chúng ta không ăn cơm trưa thì tôi còn muốn vừa ra khỏi phòng thí nghiệm liền đến phòng học chiếm luôn vị trí ấy.”

TBC

“Được rồi, cô Tiêu làm như vậy chẳng phải là sợ chúng ta đói bụng không có tinh lực tiến hành thực nghiệm buổi chiều ư?”

Hai nhà khoa học tuổi quá năm mươi gọi cô Tiêu hết câu này đến câu khác, gọi cực kỳ có trôi chảy.

Mấy ngày trước, bởi vì cạnh tranh vị trí hàng trước, nhiều người còn xảy ra tranh chấp, sau đó lại phát triển đến mức dùng đồ của mình chiếm chỗ, bị Tiêu Hiểu cấm thì mới khá hơn một chút.

Một giờ đến hai giờ chiều là thời gian Tiêu Hiểu lên lớp.

Lúc cô đi vào phòng học, tất cả mọi người của tổ hạng mục đã tới, yên lặng ngồi ở trong phòng học, trên bàn mỗi người đều bày một quyển sổ ghi chép thật dày.

Khi Tiêu Hiểu lên lớp, không có người nào lên tiếng, tất cả bọn họ đều tập trung tinh thần vểnh lỗ tai chỉ sợ sót mất đôi câu vài lời, ngòi bút viết cực nhanh.

Ở trong lớp, không có ai cắt lời Tiêu Hiểu để hỏi, bởi vì thời gian lên lớp một giờ cố định, vừa ngắt lời thì sẽ làm mất thời gian họ sẽ học ít đi một chút.

Gặp phải điều không biết đều sẽ tự mình đắn đo trước, thật dự không nghĩ thấu đáo được mới đi hỏi Tiêu Hiểu. Chỉ cần có một người hiểu thì những người khác cũng sẽ không dùng vấn đề này đi hỏi Tiêu Hiểu nữa, Tiêu Hiểu còn phải dẫn mọi người hoàn thành hạng mục lượng tử máy tính này, họ có thể không làm phiền Tiêu Hiểu thì sẽ tận lực không làm phiền cô.

“Được rồi, bài học hôm nay đến đây thôi, mọi người nghỉ ngơi mười phút sau đó vào phòng thí nghiệm.” Tiêu Hiểu dẫn đầu đi ra khỏi phòng học.

Phòng học vừa rồi chỉ nghe được tiếng ghi chép soàn soạt, lúc này mới náo nhiệt lên.

“Thì ra liên đới lượng tử là như vậy!” Người có cơ sở vững chắc nghe tiết học xong liền phản ứng lại ngay trong phòng học.

Đương nhiên cũng có người có cơ sở kém, căn bản nghe không hiểu.

“Vương Công, ngài có thể giải thích cho tôi là như thế nào không?”

“À, việc này à...”

Mọi người cất sổ ghi chép đi về hướng phòng thí nghiệm, trên đường còn không ngừng tiêu hóa nội dung của lớp học vừa nãy.

Giáo sư Từ giáo sư Vương còn có một vị giáo sư vật lý khác xúm lại, cảm thán nói: “Nghe xong tiết học của Tiêu Hiểu mới biết được tri thức vật lý mà chúng ta nắm giữ trước kia nông cạn bao nhiêu.”

Giáo sư Từ nói: “Lão Trịnh, ông cũng đừng tự coi nhẹ mình như thế, sinh viên này của tôi ấy à, cô ấy căn bản không phải là người phàm, ông so với cô ấy không phải là tự làm mất mặt ư?”

Người được gọi là lão Trịnh trừng mắt với giáo sư Từ: “Chỉ với chút trình độ này của ông mà cũng không biết ngại nói cô Tiêu là sinh viên của ông?” Giữ chút mặt mũi đi.

Giáo sư Từ cười hì hì: “Một ngày là thầy thì cả đời là thầy, ai bảo tôi tới đúng lúc chứ!” Hình như mỗi ngày Tiêu Hiểu đều đang trưởng thành bằng tốc độ đáng sợ, bây giờ đã trưởng thành đến mức ông ấy phải ngửa mặt trông lên rồi.

Lời này làm giáo sư Vương bất mãn: “Tôi mới là thầy của Tiêu Hiểu.”

Giáo sư Từ hừ một tiếng: “Ông cạnh tranh hư danh này với tôi làm cái gì, nói thật, chúng ta cho Tiêu Hiểu gì chứ, chẳng qua chỉ là giúp cô ấy tìm mấy cuốn sách mà thôi.”

Giáo sư Vương nghe vậy, nghĩ đến trình độ của người thầy là mình, nhất thời không nói gì nữa.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 271: Chương 271



“Cô Tiêu, ngài cảm thấy lượng tử máy tính thật sự có thể thành công ư?” Vào phòng thí nghiệm, Tiêu Hiểu đang sắp xếp nhiệm vụ buổi chiều hôm nay, một người đàn ông đeo kính hơn ba mươi tuổi đi tới bên người cô nhẹ giọng hỏi.

Tiêu Hiểu ngẩng đầu, người đàn ông này họ Chu, thuộc viện nghiên cứu vật lý, đi du học nước E trở về.

Tiêu Hiểu cười: “Đương nhiên sẽ thành công.”

Chu Công nghe vậy, đè nén kích động xuống: “Thật ư?”

Tiêu Hiểu cười nói: “Nếu không chúng ta nhiều người như vậy bận trước bận sau vì hạng mục này, chẳng lẽ là để chơi?”

Chu Công vội vàng lắc đầu: “Tôi không có ý này, tôi chỉ là lo lắng, bất kỳ một cái hạng mục nghiên cứu khoa học nào cũng không thể cam đoan thành công trăm phần trăm, một cái thực nghiệm thất bại là chuyện rất bình thường, nhưng ứng dụng của lượng tử máy tính mà ngài miêu tả thực sự khiến cảm xúc trong lòng người dâng trào.” Anh ta ngượng ngùng cười: “Tôi hỏi ngài, thật ra chỉ muốn xác định lại một lần nữa, nếu ngài đã khẳng định như vậy thì nhất định sẽ thành công.”

“Chu Công, tốt nhất vẫn đừng nên dùng tôn xưng nữa, cứ thoải mái đi.” Tiêu Hiểu nghe anh ta mở miệng là gọi một tiếng ngài, tuổi tác lại lớn hơn cô nhiều như vậy, nghe rất không tự nhiên.

Đầu Chu Công lắc nguầy nguậy: “Không được không được, người thành đạt là thầy, với học vấn của ngài đủ để làm cô giáo của mọi người chúng tôi.”

Anh ta kiên trì như vậy, Tiêu Hiểu cũng không tiện sửa lại nữa.

Dù sao bây giờ tất cả mọi người tham dự vào hạng mục này đều mở miệng gọi cô là cô giáo, cô có thể sửa một người nhưng không thể sửa tất cả mọi người được.

Đợi sau khi tất cả mọi người vào phòng thí nghiệm, Tiêu Hiểu vỗ tay, tỏ ý thực nghiệm buổi chiều bắt đầu. Phòng thí nghiệm lập tức tiến vào trong công việc khẩn trương có thứ tự ở dưới sự sắp xếp của Tiêu Hiểu.

Nhờ vào tiết học mỗi ngày một giờ của Tiêu Hiểu, mỗi ngày những người từng nghe tiết học hiểu rõ những gì Tiêu Hiểu nói rồi trở lại xem hạng mục này liền cảm thấy mơ hồ mò được cánh cửa.

Nếu như nói trước đó họ cảm thấy hạng mục này là thứ viển vông, nhưng bây giờ, nhờ vào kiến thức đổi mới và sự hiểu biết đối với Tiêu Hiểu, lòng tin đối với sự thành công của hạng mục này cũng càng lúc càng tăng.

Bây giờ điều kiêu ngạo nhất của tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm chính là trước đây họ đã không lui khỏi hạng mục này bởi vì ý kiến nông cạn trong chốc lát. Không nói hạng mục này có thành công hay không, chỉ với tri thức học được từ chỗ Tiêu Hiểu cũng đã đủ để bọn họ vui mừng rồi.

Tố chất của cả đoàn thể ngày càng tăng lên, lòng tin của đoàn đội cũng đã tăng lên, lại có người dẫn đầu Tiêu Hiểu bản thân vốn đã là bug này, hạng mục máy tính tiến triển cực kỳ thuận lợi, tiến độ so với dự tính tăng lên rất nhiều.

Bên trên nhận được báo cáo tiến độ thì có vẻ rất phấn chấn, lại rót một lượng đầu tư nhất định đối với hạng mục.

Chỉ mới hai tháng, tiến độ đã quá nửa.

Tiến độ khả quan, Tiêu Hiểu thấy mọi người trong phòng thí nghiệm ban ngày phải đi theo làm thí nghiệm, buổi tối còn phải thức đêm suy nghĩ tri thức mà ban ngày cô nói, làm liên tục hai tháng như vật, quầng mắt thâm của nhiều người nom mà dọa người.

Tiêu Hiểu bèn cưỡng chế cho nghỉ hai ngày, để cho tất cả bọn họ đều được nghỉ ngơi.

TBC

Ánh mắt nhiều người lấp lánh, thoạt nhìn là không muốn nghỉ ngơi, tám phần mười là muốn thừa dịp ngày nghỉ nghiên cứu thật kỹ những ghi chép trước đó.

Tiêu Hiểu liếc mắt nhìn họ, nói thẳng: “Cho mọi người ngày nghỉ là để mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức, nhiệm vụ của nửa phần tiếp theo sẽ nặng hơn, gian nan hơn so với trước kia, nếu để tôi phát hiện mọi người có ai không nghỉ ngơi thật tốt vào ngày nghỉ thì sau này sẽ hủy bỏ giảng bài buổi trưa.”

“Cô Tiêu, không thể được, ngài không thể bỏ giảng bài được.” Cô vừa nói như vậy, người trong tổ hạng mục đều quýnh lên.

“Vậy mọi người hãy ngoan ngoãn nghỉ ngơi.”

Hầu hết những người vào tổ hạng mục đều đã trên ba bốn mươi tuổi, Tiêu Hiểu bảo bọn họ ngoan ngoãn nghỉ ngơi, họ còn tưởng thật ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này Tiêu Hiểu mới nở nụ cười: “Dù cho các vị tiền bối nóng ruột hơn nữa cũng phải quý trọng thân thể, nếu không hạng mục hoàn thành rồi, thân thể các vị lại suy sụp thì chẳng phải là tổn thất của chính phủ và nhân dân.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 272: Chương 272



Tối hôm đó lúc Vương Vệ tới đón Tiêu Hiểu, biết được cô sẽ nghỉ hai ngày, lập tức cong khóe miệng, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng, đuôi lông mày cũng không nhịn được mà nhếch lên.

Thừa dịp hai ngày này, Tiêu Hiểu và Vương Vệ dính chặt lấy nhau một phen, đi đến đâu cũng giống như trẻ sinh đôi dính liền vậy, Tiêu Hiểu hận không thể mọc từ trên lưng Vương Vệ.

Đáng tiếc không thể cứ mãi dính lấy nhau, buổi chiều ngày nghỉ thứ hai, Vương Hiểu Nguyệt và Đổng Vi đã tới.

Bọn họ đã liên tục hơn hai tháng chưa nhìn thấy Tiêu Hiểu, lần này đến mỗi người đều cho Tiêu Hiểu một cái ôm chặt: “Mấy ngày nay cô chạy đi đâu thế? Hỏi Vương Vệ, anh ấy chỉ nói cô có chuyện chính phải làm. Nếu không phải là tôi biết cô rộng lượng, còn tưởng rằng lần trước cô đến nhà tôi, thái độ đó của mẹ tôi đã đắc tội cô, ngay cả tôi cô cũng không gặp nữa đấy.”

Đổng Vi giận trách.

Vương Vệ để ba người các cô nói chuyện, tự giác đi làm cơm.

Tiêu Hiểu rót cho các cô mỗi người một chén trà, cười nói: “Sao lại thế được? Mấy ngày nay tôi đang làm một cái thí nghiệm, đã sắp xong rồi.”

Đổng Vi thở dài: “Cô đã tự mình làm thí nghiệm rồi, tôi còn đang học thuộc sách đây này.”

Vương Hiểu Nguyệt cũng thở dài nói: “Ai nói không phải chứ?”

Ba người nói chuyện một hồi, hỏi thăm tình hình gần đây, sau khi ăn cơm xong rồi rời đi.

Mặc dù bọn họ không biết rốt cuộc Tiêu Hiểu đang làm cái gì nhưng độ mẫn cảm được bồi dưỡng ra từ hoàn cảnh gia đình và lần trước nghe được đôi câu vài lời cũng đủ để bọn họ thông minh không hỏi kỹ Tiêu Hiểu.

Tiễn Vương Hiểu Nguyệt và Đổng Vi đi rồi, Tiêu Hiểu liền nằm trong lòng Vương Vệ như người không xương.

Cô ngoắc lấy ngón út của Vương Vệ mà nghịch: “Anh, mấy ngày nay anh có nhớ em không?”

“Nhớ em làm cái gì? Không phải mỗi tối em đều sẽ trở về ư?” Vương Vệ khinh thường hừ một tiếng.

“Anh thực sự không nhớ em?” Đầu Tiêu Hiểu đặt trên đùi anh, cười híp mắt hỏi.

Vương Vệ quay đầu lại, thản nhiên nói: “Một tí tẹo thôi.”

Tiêu Hiểu đang muốn tiếp tục trêu ghẹo anh, cửa đột nhiên bị gõ.

Vương Vệ nhíu mày, anh muốn lặng lẽ ở thêm một lúc với Tiêu Hiểu mà sao luôn có người không liên quan tới quấy rầy.

“Có người đến, anh không đi mở cửa à?” Tiêu Hiểu cười cợt nhìn Vương Vệ.

Vương Vệ chậc một tiếng: “Tám phần mười là lại đến tìm em rồi, em nói xem sao một ngày em có nhiều chuyện như vậy chứ?” Ngoài miệng thì ghét bỏ nhưng vẫn đứng dậy đi mở cửa ngay.

“Giáo sư Vương?” Vương Vệ vừa mở cửa, thấy người ngoài cửa chính là giáo sư Vương, dường như sắc mặt cực kỳ lo lắng: “Ngài làm sao thế ạ?”

TBC

“Tiêu Hiểu đâu, em ấy có ở nhà không?” Giáo sư Vương không màng đến việc hàn huyên với Vương Vệ, vội hỏi.

Vương Vệ nghiêng người sang, ý bảo giáo sư Vương vào: “Có ạ.”

Giáo sư Vương áy náy gật đầu với Vương Vệ rồi chạy vào sân.

Tiêu Hiểu đã nghe thấy người đến là giáo sư Vương, lúc ông ấy tiến vào, cô đã ngồi ngay ngắn rồi.

“Thầy Vương, thầy làm sao thế? Đừng gấp, có việc gì thì từ từ nói.” Tiêu Hiểu thấy giáo sư Vương gấp đến mức trán đã đổ mồ hôi, vội vàng rót một chén nước cho ông ấy.

Giáo sư Vương uống một hớp nước, sau thì điều hòa hơi thở thì lập tức hỏi Tiêu Hiểu: “Tiêu Hiểu, em nói sau khi nghiên cứu lượng tử máy tính thành công sẽ có tiến triển mang tính đột phá đối với sự phát triển của khoa học sinh mạng, vậy nếu như bây giờ một người mắc bệnh nan y, dùng lượng tử máy tính tính toán thì có thể phát minh ra thuốc chữa bệnh nan y không?”

“Cụ thể là bệnh nan y ở phương diện nào ạ?”

“Chịu tổn thương từ phóng xạ.”

Tiêu Hiểu nghe vậy, mí mắt hơi híp lại, người có thể tiếp nhận chữa trị bệnh nan y do vật chất mang tính phóng xạ không thể nào là người bình thường, mà giáo sư Vương lại coi trọng như vậy, liên hệ với việc trước đó giáo sư Vương nói thầy của mình đang tham gia một hạng mục cấp quốc gia, đáp án không cần nói cũng biết.

Thấy Tiêu Hiểu không nói lời nào, trong mắt giáo sư Vương hiện lên tuyệt vọng: “Không thể ư?” Ông ấy nên biết, thầy bị bức xạ hạt nhân, thân mắc bệnh nan y, làm sao có thể chữa khỏi được.

Ông ấy cũng chỉ ôm hy vọng nhỏ nhoi tới hỏi Tiêu Hiểu mà thôi.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 273: Chương 273



“Không, có thể đấy ạ.” Hai bả vai giáo sư Vương sụp xuống, cả người như già đi mười tuổi trong chớp mắt, đang lúc tuyệt vọng chợt nghe Tiêu Hiểu nói như đinh c.h.é.m sắt.

Giáo sư Vương chợt ngẩng phắt đầu lên: “Thật không?”

Tiêu Hiểu gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi ạ.”

“Ngay cả bệnh nan y cũng có thể chữa khỏi ư?” Nghe thấy Tiêu Hiểu trả lời, giọng nói của giáo sư Vương mang theo run rẩy.

Tiêu Hiểu trấn an giáo sư Vương: “Thầy, thầy đừng quá sốt ruột, thật ra tác dụng của lượng tử máy tính không chỉ là những thứ mà em viết trong báo cáo này. Thật ra hiện nay khoa học phát triển chỉ có hai con đường. Một cái là tìm tòi nghiên cứu phương thức tổ hợp của vật chất hiện có, bao gồm nguyên tử thậm chí hạt cơ bản, ví dụ như hợp thành nguyên liệu cao cấp khoa học sinh mệnh. Một đường khác chính là đào bới bản chất tồn tại của bản thân thế giới. Cho nên bây giờ những phát triển đạt được tính đột phát cũng là bởi vì số lượng cần tính toán quá lớn. Ví dụ như khoa học sinh mệnh, xét đến cùng là tổ hợp sắp xếp phân tử hữu cơ, cần phải mô phỏng các loại khả năng của sinh mệnh.

Chế thuốc chính là một trong số đó.

Nếu như dựa theo trình độ tính toán hiện có của chúng ta, muốn mô phỏng ra một tổ khả năng sinh mệnh cần rất nhiều năm, nhưng nếu như có lượng tử máy tính, một giây đồng hồ đã có thể mô phỏng ra vô số khả năng. Cho nên từ góc độ này mà nói, dùng lượng tử máy tính tính toán ra phương pháp nhằm vào ung thư phóng xạ không phải là không thể mà là nhất định có thể.”

Giáo sư Vương nghe xong da mặt bỗng nhiên rung lên, cả người cũng bắt đầu run rẩy.

Vương Vệ giữ ông ấy lại.

Tiêu Hiểu cũng quan tâm hỏi: “Thầy?”

Giáo sư Vương hòa hoãn một lúc lâu mới khoát khoát tay: “Không sao, thầy chỉ là quá kích động.” Ông ấy hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nhìn Tiêu Hiểu: “Tiêu Hiểu, thầy cũng không giấu em, lần này người mắc bệnh nan y chính là thầy của thầy, Trương lão. Trước đó ông ấy tiến hành hạng mục bí mục vì quốc gia, bây giờ hạng mục hoàn thành rồi, ông ấy lại mắc bệnh nan y. Tiêu Hiểu, ông ấy chẳng những là thầy của thầy mà còn là báu vật của nước Hoa, Tiêu Hiểu, nếu như em có thể cứu ông ấy thì cả đời thầy đều biết ơn em.”

Quả nhiên đã đoán đúng.

TBC

Cô không hỏi hạng mục bí mật kia là cái gì, chỉ nói: “Nghiên cứu lượng tử máy tính vẫn cần một khoảng thời gian nữa, bây giờ việc cấp bách là bảo đảm tính mạng của Trương lão, thầy, thầy có thể dẫn em đi xem Trương lão không?”

“Em còn biết y thuật ư?” Giáo sư Vương ngạc nhiên.

Trước đó lúc còn ở tinh tế, cô nghiên cứu gen nước thuốc, y học, sinh mệnh học, gen học, nhân thể học... Bên nào cô cũng đều phải học, tất nhiên là hiểu rồi.

Thật ra dựa theo trình độ của cô, bây giờ cô đã có thể chữa trị thứ mà thời không này gọi là bệnh ung thư.

Nhưng cô không muốn quá nổi bật, lấy ra lượng tử máy tính đã đề cao khoa học kỹ thuật của nơi này lên một tầng cao rồi, can thiệp quá mức cũng không tiện.

“Trước kia em từng xem qua một ít sách thuốc của Đổng lão nên coi như có một chút tâm đắc thôi ạ.”

Giáo sư Vương vừa nghe liền hiểu ra, thì ra là vậy, nếu như Tiêu Hiểu ngay cả y học cũng hiểu thì đúng là khiến cho những người như bọn họ không có cách nào sống tạm bợ nữa.

“Được, thầy dẫn em đi xem thầy ấy.” Giáo sư Vương vội nói. Tuy Tiêu Hiểu không nhìn ra điều gì, nhưng còn phải trông cậy sau khi lượng tử máy tính thành công phát hiện thuốc có thể chữa trị bệnh của thầy, Tiêu Hiểu tất sẽ phải tiếp xúc với thầy ấy.

“Anh cũng muốn đi.” Vương Vệ lo lắng Tiêu Hiểu một mình.

Tiêu Hiểu kéo cánh tay của anh: “Đương nhiên anh phải đi. Trời đã tối rồi, chẳng lẽ còn muốn tôi đi một mình hay sao?” Lời này không phải nói với Vương Vệ mà là nói với giáo sư Vương.

Giáo sư Vương há miệng, ông ấy muốn nói hiện tại không biết có bao nhiêu người đang âm thầm bảo hộ Tiêu Hiểu, căn bản không phải cô một mình đi ra ngoài. Nhưng thấy dáng vẻ Tiêu Hiểu kéo chặt cánh tay của Vương Vệ thì biết rõ không cho Vương Vệ đi là không thể được.

Giáo sư Vương dẫn theo hai vợ chồng Tiêu Hiểu đến bên ngoài phòng bệnh của Trương lão ở bệnh viện nhân dân số một.

Bên ngoài phòng bệnh có nhiều người đang chờ, giáo sư Từ cũng ở trong hàng ngũ đó.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 274: Chương 274



Thấy giáo sư Vương và Tiêu Hiểu tới, giáo sư Từ bước lên phía trước: “Tiêu Hiểu, sao em lại tới đây?”

“Thầy Vương tới tìm em ạ.”

Giáo sư Từ nghe vậy nhất thời nhìn giáo sư Vương với vẻ không đồng tình: “Lão Vương, ông dẫn Tiêu Hiểu tới làm cái gì, mấy ngày nay em ấy bận trước bận sau, khó khăn lắm mới có thể nghỉ ngơi một lúc mà.”

Sau khi hoàn hồn, giáo sư Vương cũng tỏ vẻ mặt ảo não: “Tôi quá lo lắng cho thầy, chỉ muốn đi hỏi xem nếu như nghiên cứu lượng tử tính toán thành công thì có thể tìm được phương pháp chữa bệnh của thầy hay không, Tiêu Hiểu lo lắng nên theo tôi đến xem. Đều tại tôi, chuyện này gấp gáp cũng vô ích, tôi không nên tìm đến lúc này.”

Vương Vệ không nói gì nhưng trong lòng rất tán thành, đúng thế, nếu đã là bệnh ung thư thì chắc chắn sẽ không thể dễ dàng chữa khỏi được, anh cũng đã hiểu rồi, muốn chữa bệnh của người bên trong còn phải chờ vợ anh nghiên cứu lượng tử máy tính thành công đã.

Nếu như vậy, giáo sư Vương cần gì chạy tới ngay tối nay, Tiêu Hiểu đã mệt đến gầy rộc cả đi rồi, tổng cộng hai ngày nghỉ ngơi mà còn bị người khác quấy rầy.

“Lượng tử máy tính còn có thể chữa bệnh?” Giáo sư Từ lên tiếng một cách khó tin.

Giáo sư Vương gật đầu, kể lại lời Tiêu Hiểu nói với ông ấy một lần.

Hai mắt của giáo sư Từ lập tức sáng lên nhìn Tiêu Hiểu: “Tiêu Hiểu, lời lão Vương nói là sự thật à?”

Tiêu Hiểu gật đầu: “Trên lý thuyết là như thế ạ.”

Giáo sư Từ nghe vậy, nhất thời kích động đến mức gương mặt đỏ cả lên: “Lúc đó trong báo cáo của em chưa nói đến những thứ này đúng không?” Ông ấy sợ mình nghe lầm, không yên lòng xác nhận.

Tiêu Hiểu nói: “Trong báo cáo em chỉ viết một vài ứng dụng cơ bản nhất của lượng tử máy tính thôi ạ.”

Giáo sư Từ kích động đến mức sắp ngất cả đi, nói như vậy, ứng dụng của lượng tử máy tính không chỉ là những thứ trong báo cáo của Tiêu Hiểu? Những thứ Tiêu Hiểu liệt kê trong báo cáo cũng đã làm cho người ta không thể tin được rồi, không ngờ cô căn bản không viết những thứ k*ch th*ch hơn.

Giáo sư Từ giữ lấy Tiêu Hiểu, thấp giọng nói: “Nếu đã như vậy, như vậy lượng tử máy tính ở trong lĩnh vực quân sự...”

Giáo sư Từ chưa nói xong, Tiêu Hiểu đã hiểu ý của ông ấy ngay, khẳng định nói: “Tất nhiên cũng có thể ạ.” Xem ra cô còn phải thêm một ít hạn chế đối với tính toán lượng tử, cẩn thận bị lạm dụng.

Rất nhiều người đến thăm bệnh, Tiêu Hiểu đợi một lúc lại có rất nhiều người lục tục đến. Trong đó còn có nhiều gương mặt quen thuộc tham dự vào tổ hạng mục, họ thấy Tiêu Hiểu đều cung kính gọi cô Tiêu.

Trương lão đức cao vọng trọng, nhiều người là học sinh của ông ấy, đến thăm ông ấy cũng không kì lạ.

Tiêu Hiểu gật đầu.

“Được rồi, có thể tiến vào rồi, chú ý đừng làm ồn đến bệnh nhân.” Lại đợi trong chốc lát, một y tá đi ra từ trong phòng bệnh nói với mọi người.

Mọi người tự giác để Tiêu Hiểu đi ở phía trước.

Vào phòng bệnh, Tiêu Hiểu thấy rõ Trương lão, sắc mặt ông ấy xám xịt, đầu tóc bạc trắng, bên giường bệnh hình như là người nhà của ông ấy, một bác gái đang lấy hai tay che miệng kìm nén khóc nức nở, cô gái đứng sau lưng đã đỏ cả vành mắt.

Điều khiến Tiêu Hiểu bất ngờ là người xem bệnh cho Trương lão lại là Đổng lão và con ông ấy.

“Đổng lão?”

TBC

Đổng lão đang bắt mạch cho Trương lão, nghe vậy ngẩng đầu: “Tiêu Hiểu?” Ông ấy cũng cảm thấy khá bất ngờ, vẫn còn đang tiếc nuối Tiêu Hiểu rất nhiều ngày không mượn sách nhà bọn họ đọc rồi, không ngờ lại gặp được cô ở chỗ này.

Cha của Đổng Vi cũng nhìn lại.

Ông ấy gật đầu coi như chào hỏi Tiêu Hiểu.

Hình như hai người muốn thảo luận bệnh tình, một đoàn bác sĩ vây quanh họ đi ra khỏi phòng bệnh.

Những người thăm bệnh như Tiêu Hiểu tiến lên.

Trương lão nhắm mắt lại không còn sức lực.

Giáo sư Vương tiến lên, nhìn người thầy một năm trước vẫn còn tinh thần nhưng bây giờ lại thành bộ dạng này, nhất thời bi thương dâng lên.

“Thầy, em tới thăm thầy đây, thầy còn nhớ Tiêu Hiểu mà trước đó em từng nhắc đến không, em ấy cũng tới đấy ạ.”

Lúc này mí mắt Trương lão hơi rung động, tốn sức mở ra: “Tiêu Hiểu?” Tiếng ông ấy rất nhỏ, giáo sư Vương kề sát đến trước mặt mới nghe rõ.

Tiêu Hiểu tiến lên: “Chào Trương lão, em là Tiêu Hiểu.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 275: Chương 275



“... Tốt, thầy biết em, lượng tử máy tính, rất tốt...” Nói xong những lời này, hình như Trương lão đã tiêu hao hết tất cả sức lực, lại lần nữa nhắm hai mắt lại.

Lúc này Tiêu Hiểu nghe thấy Đổng lão và viện trưởng Đổng tranh chấp bên ngoài phòng bệnh.

“Cha, trung y căn bản không thể nào trị liệu bệnh ung thư.”

“Thế tây y thì có thể chữa khỏi ư?” Đổng lão hỏi ngược lại.

“Tuy là không chữa khỏi nhưng chí ít có thể bảo đảm Trương lão sống thêm một đoạn thời gian.”

“Một khoảng thời gian mà con nói chính là các loại trị bệnh bằng hoá chất phóng xạ, sau đó khiến bệnh nhân sống người không ra người quỷ không ra quỷ à?”

“Thế thì còn có thể làm sao nữa chứ? Lẽ nào trung y có thể trị tận gốc ư?”

Viện trưởng Đổng hỏi ra những lời này, hai cha con đồng thời trầm mặc, bất kể trung y hay là tây y đều không thể nào chữa khỏi bệnh của Trương lão. Bên trên đã nói không tiếc bất cứ giá nào để cứu Trương lão, nhưng bọn họ bó tay hết cách.

*

Tiêu Hiểu ghé sát vào quan sát Trương lão tỉ mỉ một hồi, nếu như tận lực trị liệu, kéo dài nửa năm cũng không thành vấn đề.

Tinh thần của Trương lão không tốt, người thăm bệnh đứng ở bên giường trong chốc lát rồi lục tục ra ngoài phòng bệnh.

Tiêu Hiểu đi ra khỏi phòng bệnh liền trực tiếp đi tìm viện trưởng Đổng: “Chú Đổng, có thể cho cháu xem bệnh án của Trương lão không ạ?”

“Cái này...” Viện trưởng Đổng có phần do dự.

TBC

“Cho cô Tiêu xem đi.” Vệ binh bên cạnh Trương lão đã báo lên bên trên lúc Tiêu Hiểu đến thăm ông ấy rồi.

Lúc này viện trưởng Đổng mới gật đầu, đưa bệnh án cho Tiêu Hiểu.

Sau khi Tiêu Hiểu xem qua thì phát hiện dựa theo tốc độ biến chứng ung thư này của Trương lão, kéo dài nửa năm chỉ sợ cũng không dễ dàng.

Tiêu Hiểu nhìn về phía viện trưởng Đổng: “Chú Đổng, Đổng lão, mọi người có thể kéo dài bệnh của Trương lão trong nửa năm không ạ?”

Đổng lão và viện trưởng Đổng chần chừ một chút, vẫn gật đầu: “Chỉ là Trương lão phải chịu khổ nhiều thôi.” Thật ra loại bệnh ung thư do bức xạ hạt nhân giống như Trương lão mắc phải căn bản không có thuốc chữa, kéo dài thêm một ngày chẳng qua là khiến ông ấy chịu khổ thêm một ngày.

Thủ đoạn trị liệu của tây y đơn giản thô bạo, đau đầu chữa đầu, chân đau chữa chân, bản thân Trương lão cũng biết bệnh của mình, trước đó đã từ bỏ mong muốn phẫu thuật rồi.

Dù cho làm phẫu thuật cũng chỉ có thể kéo dài trong chốc lát chứ không thể ngăn cản tế bào ung thư khuếch tán.

Tiêu Hiểu cũng biết với kỹ thuật y học của hiện tại, muốn Trương lão không chịu khổ mà giữ được tính mạng căn bản là không thể. Cô gật đầu: “Như vậy cũng rất tốt.” Cô xoay người rồi nói với giáo sư Vương: “Thầy ơi, xin thầy nhắn với Trương lão, bảo ông ấy tuyệt đối không được từ bỏ, nếu như hạng mục thành công, chữa lành bệnh của ông ấy căn bản không thành vấn đề, thậm chí còn có thể khiến cho ông ấy khỏe mạnh hơn cả trước khi mắc bệnh.”

Giáo sư Vương vội vàng gật đầu, không phải là thầy không có ý chí cầu sinh, chỉ là ông ấy biết bệnh của mình căn bản không có cách chữa, lúc này mới từ bỏ ý định phẫu thuật.

Trương lão cũng biết lượng tử máy tính, nếu như nói cho ông ấy lời của Tiêu Hiểu thì tin rằng ông ấy sẽ sẵn lòng thử một lần.

Xét thấy Đổng lão và viện trưởng Đổng ở chỗ này, Tiêu Hiểu cũng không nói ra chuyện lượng tử máy tính.

Nhưng lời của cô lại khiến cho hai người kinh hãi, vô thức không tin, rốt cuộc là hạng mục gì mà có thể chữa khỏi bệnh ung thư? Nhưng thấy Tiêu Hiểu không nói rõ cũng biết những thứ này là chuyện họ không nên hỏi.

Hai người đều thông minh không hỏi ra miệng, Đổng lão và Tiêu Hiểu hàn huyên trong chốc lát vẫn không nhịn được nói: “Tiêu Hiểu, cả đời ông ít khi thấy được người có thiên phú như cháu trong trung y, nếu như có thời gian thì cũng có thể xem sách Trung y nhiều một chút, không phải cháu cảm thấy hứng thú đối với châm cứu ư, bất kể cháu tới tìm ông lúc nào, ông đều rảnh.”

Ông ấy vừa nói ra lời này lập tức bị giáo sư Từ và giáo sư Vương trợn mắt nhìn.

Giáo sư Từ kéo Tiêu Hiểu ra, đối mặt với Đổng lão còn to hơn ông ấy, giáo sư Từ tốt xấu gì cũng chưa phát hỏa, chỉ rặn ra nụ cười nói: “Đổng lão, ngài muốn tìm đồ đệ cho mình thì sinh viên đại học y đầy ra đấy, ngài cứ đi tìm là được. Tiêu Hiểu còn có chuyện quan trọngu hơn, em ấy không rảnh học y đâu. Tiêu Hiểu, em cũng đã gặp Trương lão rồi, mấy ngày nay đã mệt muốn c.h.ế.t rồi, mau đi về nghỉ ngơi đi.”

Ông ấy chặn ở giữa Tiêu Hiểu và Đổng lão rất sợ cô bị Đổng lão lừa đi học trung y thật.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 276: Chương 276



Vương Vệ đứng ở một bên, Tiêu Hiểu biết anh sắp không nhịn được nữa bèn thuận thế nói: “Vâng ạ, vậy các vị tiền bối, chúng cháu xin đi trước ạ.”

Vương Vệ cũng gật đầu với mọi người, vòng lấy eo của Tiêu Hiểu đi mất.

Đổng lão thấy bởi vì giáo sư Từ ngắt lời nên Tiêu Hiểu trả lời mình, nhất thời tức giận dựng râu trừng mắt: “Tiêu Hiểu có thiên phú ở trung y, anh ngăn cô ấy làm cái gì?”

Giáo sư Từ nói: “Đổng lão, với sự thông minh của Tiêu Hiểu, bất kể ở ngành nào em ấy cũng đều có thiên phú cả. Ngài đừng nóng giận, tôi chỉ nói với ngài, chuyện cô ấy làm bây giờ quan trọng hơn so với học y nhiều.”

Đổng lão phân rõ sự việc nặng hay nhẹ, hòa hoãn vẻ mặt, bất mãn nói: “Tôi cũng đâu có bảo cô ấy theo tôi học trung y ngay bây giờ, hơn nữa sao trung y lại không quan trọng? Trung y chính là quốc tuý.”

Giáo sư Từ gật đầu, thừa nhận cách nói trung y là quốc tuý nhưng chỉ không đề cập tới việc khiến Tiêu Hiểu theo Đổng lão học Trung y.

Tiêu Hiểu nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau lại tập trung vào trong nghiên cứu lượng tử máy tính.

TBC

Trong lúc này còn xảy ra một chuyện lớn, sau ngày Tiêu Hiểu đi thăm Trương lão, trên báo chí phát thanh bỗng nhiên xuất hiện tin tức trọng đại, vùng tây bắc Trung Hoa nổ tung đám mây hình nấm (ý chỉ vụ Mỹ thả b.o.m nguyên tử xuống hai thành phố của Nhật)!

Trước đó hoàn cảnh quốc tế của nước Hoa luôn không tốt, lọt vào phong tỏa kinh tế của nước M, lại tiếp giáp với nước lớn mạnh về quân sự như nước E, mấu chốt là nước E và nước M còn ở tình trạng giằng co.

Mà tuy là kinh tế của Trung Hoa lạc hậu nhưng lãnh thổ như vậy, số người như vậy đã trực tiếp bị hai nước lớn luân phiên coi làm hòn đá kê chân.

Có thể tưởng tượng được ngày tháng kẹp ở giữa hai cường quốc gian nan biết bao.

Trung Hoa không hề cam lòng làm lính hầu của kẻ nào, đó căn bản chính là bia đỡ đạn, chỉ muốn lặng lẽ kiên định phát triển kinh tế, nhưng không nghe lời thì nước E đe dọa, nước M uy h**p...

Bây giờ đám mây hình nấm vừa nổ, tình thế nhất thời đảo ngược rất nhiều.

Chí ít Trung Hoa đã có quyền lợi.

Dân chúng vẫn sống cuộc sống của mình như trước, nhưng người hơi hiểu một chút kiến thức chính trị quốc tế đều biết, đây là một việc phấn chấn lòng người cỡ nào, từ nay về sau, chí ít Trung Hoa không sợ người khác uy h.i.ế.p nữa.

Đương nhiên trên phương diện kinh tế và khoa học kỹ thuật vẫn còn lạc hậu, nhưng bây giờ ít nhất đã có thể an tâm phát triển sức mạnh kinh tế và khoa học kỹ thuật rồi.

Sau hôm đám mây hình nấm nổ tung, trên báo chí lại lục tục đăng chuyện đại sức quán ở Trung Hoa của nước M và nước E cầu kiến lãnh đạo của Trung Hoa, lại nói hai nước sẽ phái nhân vật quan trọng khác viếng thăm Trung Hoa.

Trong một đêm, địa vị quốc tế của nước Hoa bỗng nhiên cao hơn rất nhiều, tuy là Trung Hoa vẫn bần cùng lạc hậu như trước nhưng chí ít những quốc gia khác không dám lợi dụng mà không kiêng dè gì nữa, cũng đã lo lắng khiến Trung Hoa nổi giận rồi lật bàn hoàn toàn.

Người dẫn đầu của đám mây hình nấm là Trương lão tất nhiên cũng lọt vào tầm mắt của các quốc gia.

Trước đó họ đều không tin Trung Hoa thật sự có thể làm ra đám mây hình nấm (bom nguyên tử), lúc gián điệp báo lên, tất cả mọi người chỉ nghe như một chuyện tiếu lâm, thật không ngờ đến, Trung Hoa thật sự làm ra được.

Lần này họ mới chính thức coi trọng nhân viên nghiên cứu khoa học và năng lực nghiên cứu khoa học của nước Hoa.

Liền đưa cả nhân viên nghiên cứu khoa học quan trọng khác của nước Hoa vào danh sách của những quốc gia này.

Ban ngày Tiêu Hiểu luôn ở căn cứ hạng mục dẫn dắt mọi người nghiên cứu lượng tử máy tính, đối với chuyện đám mây hình nấm nổ tung, cô cũng chỉ nhìn thoáng qua trên báo chí rồi bỏ sang một bên.

Cô không quan tâm đến chính trị, bất kể là tinh tế hay là nơi đây đều giống nhau.

Chỉ là đáy lòng càng thêm phần kính nể đối với những người như Trương lão còn có thể làm ra vật như vậy dưới hoàn cảnh gian nan bây giờ của nước Hoa. Điều này cũng làm cho cô càng thêm kiên định muốn chữa khỏi bệnh của Trương lão.

Cô không để tin tức đọc trên báo chí ở trong lòng, nhưng ảnh hưởng phía sau chuyện này cũng liên lụy đến cô.

Hôm nay ra khỏi phòng thí nghiệm, Tiêu Hiểu rõ ràng cảm giác được người âm thầm bảo hộ cô lại bắt đầu nhiều hơn.

Cô hơi nhíu mày, suy nghĩ qua đã hiểu được mấu chốt trong đó. Trước kia sở dĩ cô không để tin tức trên báo chí này ở trong lòng là bởi vì cô đã đánh giá thấp uy lực của đám mây hình nấm ở thế giới này.

Bây giờ thấy hộ vệ ngầm tăng lên cô đã hiểu ra, chỉ sợ cô cũng đã lọt vào mắt của những quốc gia khác.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 277: Chương 277



Cô không hề lo lắng cho an nguy của mình, dù sao nhiều người âm thầm bảo vệ như vậy mà, nhưng cô lo lắng cho Vương Vệ, chính phủ bảo vệ cô, Vương Vệ là người nhà của cô tất nhiên sẽ không được bảo vệ cẩn thận như thế.

Cô kéo cánh tay Vương Vệ, căn dặn anh: “Anh, anh có thể sẽ bị em liên lụy rồi, em sẽ xin bên trên gia tăng bảo hộ đối với anh, chính anh cũng phải cẩn thận một chút.” Như vậy vẫn không an toàn, bây giờ cô còn chưa làm ra lượng tử máy tính, quốc gia khác cũng không biết tác dụng của lượng tử máy tính, e rằng sẽ không mấy coi trọng cô. Nhưng đợi khi lượng tử máy tính vừa công khai, đến lúc đó mọi mặt của nước Hoa đều sẽ phát triển vượt bậc, khi đó cô và Vương Vệ mới nguy hiểm.

Dù cho nhiều người bảo hộ Vương Vệ hơn nữa, cô vẫn không thể an tâm, trong lòng suy nghĩ phải thừa cơ hội này làm ra chút đồ vật mang bên người bảo vệ Vương Vệ.

Đúng rồi còn có em ba, bây giờ em ba cũng phải cẩn thận.

Vương Vệ nghe vậy thì nhíu mày, anh vốn thông minh lại sắp học được một học kỳ ở đại học, cũng hiểu chút đỉnh đối với thời sự.

Vương Vệ vô thức cầm tay của Tiêu Hiểu: “Em còn lo lắng cho anh à? Người nên lo lắng nhất chẳng lẽ không phải là bản thân em ư?” Ngay từ đầu lúc Tiêu Hiểu nghiên cứu lượng tử máy tính, nghe xong tác dụng của lượng tử máy tính là anh đã biết hôm nay sẽ tới.

Nhưng anh lại không thể ngăn cản không cho Tiêu Hiểu đi làm.

Đây là thứ mà Tiêu Hiểu thực sự cảm thấy hứng thú, anh không thông minh như vợ đã đành, lẽ nào làm một người chồng còn muốn ngăn cản vợ không cho cô phát huy tài trí thông minh của mình ư?

“Có rất nhiều người bảo vệ em mà, em chỉ lo lắng cho anh thôi.” Tiêu Hiểu dựa vào cánh tay của Vương Vệ mềm mại nói.

Vương Vệ nghe xong thở dài một hơi, chỉ cần Tiêu Hiểu không sao: “Anh không có ích gì đâu, làm sao nguy hiểm bằng em được?”

Tiêu Hiểu hừ một tiếng: “Ai nói anh không có ích gì? Tác dụng của anh lớn lắm đấy.” Cô tiến đến nhỏ giọng thì thầm một câu bên tai Vương Vệ.

Khuôn mặt của Vương Vệ lập tức đỏ bừng, cả người như sắp bị thiêu đốt.

Anh nghiến răng nghiến lợi ở bên tai Tiêu Hiểu: “Em nói lại một lần nữa thử xem?”

TBC

Tiêu Hiểu hì hì cười.

Tiêu Hiểu không muốn Vương Vệ quá lo lắng, trực tiếp đánh trống lảng. Ngày hôm sau vừa đến phòng thí nghiệm, sau khi sắp xếp cho mọi người tiếp tục tiến hành nhiệm vụ nghiên cứu lượng tử máy tính, cô đã tự mình bắt đầu phác thảo ở trên một tờ giấy.

Nhóm của giáo sư Vương đã hoàn thành một bước, đưa ra cho Tiêu Hiểu xem.

Nhìn thấy bản phác thảo của Tiêu Hiểu, hỏi: “Tiêu Hiểu, em đang vẽ đồng hồ à? Đẹp quá.”

Tiêu Hiểu gật đầu: “Hạng mục sắp hoàn thành rồi, mấy ngày nay em và Vương Vệ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, muốn tặng anh ấy một món quà ạ.”

Khóe miệng giáo sư Vương giật một cái: “Không phải ngày nào em cũng trở về đó sao?”

“Nhưng ban ngày chúng em đều không có thời gian sống chung với nhau mà.” Tiêu Hiểu nói một cách đương nhiên.

Giáo sư Vương bị Tiêu Hiểu show ân ái rồi chạy mất.

Tiêu Hiểu nhìn đồng hồ đeo tay trên bản vẽ, mỉm cười, đẹp chỉ là thứ yếu, mấu chốt là có ích.

Lượng tử máy tính chính thức hoàn thành vào tháng bảy.

Hôm hoàn thành, Tiêu Hiểu nhấn nút mở máy ngay trước mặt của tất cả mọi người trong tổ hạng mục, tiến hành thử vận hành.

Khi số liệu đo lường hiện ra, tất cả mọi người trong căn cứ hạng mục mở to hai mắt nhìn, đầu tiên là không dám tin hít một hơi khí lạnh, sau đó chính là mừng như điên.

Giống như cô Tiêu nói, tốc độ tính toán quả thực đã vượt ra khỏi cực hạn trong tưởng tượng của bọn họ.

Nếu tốc độ tính toán đã là thật thì những công năng khác được xây dựng trên cơ sở tốc độ như vậy trong báo cáo của cô Tiêu cũng có khả năng thực hiện rất lớn.

Chỉ cần nghĩ tới khả năng này, tất cả mọi người tham dự hạng mục này đều cảm thấy sôi trào, sự ra đời của lượng tử máy tính chắc chắn là một phát minh vượt thời đại.

Nếu như tất cả công năng của lượng tử máy tính mà cô Tiêu nói đều trở thành sự thật thì nói Trung Hoa đã lấy được chìa khoá văn minh cấp thần trước cũng không quá đáng.

Lúc số liệu kiểm tra đo lường được đưa ra, liền chuyển lên bên trên đầu tiên.

Lãnh đạo quốc gia đều chấn động.

Họ chẳng qua chỉ ôm một phần vạn hi vọng để đầu tư vào hạng mục này, không ngờ hạng mục này lại hoàn thành nhanh như vậy, hơn nữa kết quả còn cao hơn so với số liệu mà Tiêu Hiểu viết ở trong báo cáo trước kia.

Chẳng phải cũng có nghĩa là tác dụng của lượng tử máy tính mà Tiêu Hiểu liệt kê ra ở trong báo cáo cũng có thể trở thành sự thật ư?
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 278: Chương 278



Vừa nghĩ tới triển vọng mà lượng tử máy tính có thể thực hiện được, lãnh đạo lập tức coi trọng trước nay chưa từng có, sau hôm nghiên cứu hoàn thành, lãnh đạo cao cấp chỉ thị, cử hành tiệc mừng công cho tổ hạng mục mà Tiêu Hiểu lãnh đạo.

Không ngoài dự liệu, Tiêu Hiểu là nhân vật chính tỏa sáng nhất của tiệc mừng công tối nay.

Người có thể tham dự vào hạng mục này đều không phải là hạng vô danh tiểu tốt, điều này cũng đại biểu người có thể tham dự vào đều có tuổi tác không hề nhỏ. Ở trong một đám nhà khoa học tuổi quá năm mươi thậm chí là ông lão tóc bạc hoa râm, cô gái non xanh mơn mởn như Tiêu Hiểu này bắt mắt vô cùng.

Lúc cô đến, đại đa số mọi người đều đã tới.

Tối nay chỉ có người tham dự tổ hạng mục lượng tử máy tính, mọi người đều không có điều gì kiêng kị, vả lại đã hoàn thành hạng mục rồi nên đều tốp năm tốp ba tụ chung một chỗ, có vài người cảm khái điều thu hoạch được trong nửa năm qua.

Một ông già năm mươi nói: “Trước khi gặp cô Tiêu, tôi chưa bao giờ tin thế gian này lại có người có thể thông tuệ tới mức như thế. Nửa năm nay theo cô Tiêu học còn nhiều hơn điều tôi học được suốt hơn nửa đời người.”

“Ai nói không phải chứ?” Người còn lại kích động phụ họa.

Còn có những người đang mặc sức tưởng tượng triển vọng sau này của lượng tử máy tính, nói đến chỗ kích động lại không nhịn được mà khoa tay múa chân.

Lượng tử máy tính là kết quả vượt thời đại, chắc chắn sẽ thay đổi lịch sử, những người tham dự vào trong hạng mục này như bọn họ đúng là phước đức ba đời.

Đúng lúc này, Tiêu Hiểu tới.

Thật ra cô vốn không muốn đến, mấy ngày nay làm tổ ở trong phòng thí nghiệm, bây giờ khó khăn lắm mới có thời gian rảnh, cô chỉ muốn yên lành trò chuyện với Vương Vệ ở trên ghế sa lon.

Nhưng giáo sư Vương khăng khăng bảo cô đến, còn nói đây là tiệc mừng công của các lãnh đạo đặc biệt cử hành vì cô.

Tiêu Hiểu suy nghĩ một chút, dù sao còn phải trông cậy vào chính phủ bảo hộ Vương Vệ và em ba, cô liền tới.

Tiêu Hiểu vừa vào hội trường, không biết ai kêu một tiếng cô Tiêu tới mà hội trường vừa nãy vẫn còn hết sức náo nhiệt lại chợt yên tĩnh lại.

“Cô Tiêu.”

“Cô Tiêu!”

“Cô Tiêu, ngài đã tới rồi!!!”

Cô đi từ cửa vào liền có người tự khắc nhường đường cho cô. Từng tiếng cô Tiêu hoặc kích động hoặc cảm kích.

Tiêu Hiểu cười gật đầu với bọn họ: “Mọi người đều là tiền bối của tôi, không cần khách sáo như vậy, tất cả ngồi đi.”

“Đúng thế, mọi người nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, Tiêu Hiểu có tôi chăm sóc là được rồi.” Giáo sư Vương và giáo sư Từ giống như ông hầm ông hừ một tả một hữu đứng ở hai bên của Tiêu Hiểu, trực tiếp dẫn cô tới bàn chính bên này.

“Ông nói xem, da mặt của lão Từ và lão Vương này dày thật đấy, chỉ dựa vào một chút kiến thức trong bụng họ nói cô Tiêu là học sinh của bọn họ mà không biết ngại!”

TBC

Có người ngứa mắt với dáng vẻ giáo sư Từ và giáo sư Vương cố ý làm ra vẻ rất thân thiết với Tiêu Hiểu, giọng điệu ghen tỵ.

Họ phải gọi Tiêu Hiểu là cô giáo đấy, hai lão già này lại chẳng biết xấu hổ tự cho mình là thầy của Tiêu Hiểu, không phải thành hàng sư tổ của bọn họ rồi ư, đây không phải không biết xấu hổ thì là cái gì!

Đương nhiên cũng không có ai để những hư danh này ở trong lòng, học thức của Tiêu Hiểu đã khiến cho bọn họ bội phục, cũng đủ để làm thầy của bọn họ, họ gọi một cách cam tâm tình nguyện. Còn về giáo sư Vương và giáo sư Từ, ai bảo người ta tốt số chứ, ngay từ đầu đã là thầy của Tiêu Hiểu. Chỉ là ngứa mắt với việc giáo sư Vương và giáo sư Từ cố ý tỏ vẻ rất thân thiết với Tiêu Hiểu ở trước mặt bọn họ mà thôi.

Tiêu Hiểu theo mấy người giáo sư Vương ngồi xuống.

Thật ra cô đã ăn cơm ở nhà, lúc này ngồi vào bên cạnh bàn liền nghe người trên bàn nói tình hình quốc tế gần đây.

“Đám mây hình nấm nổ đã nâng quốc gia chúng ta lên một tầng, bây giờ nước M và nước E không còn dám không kiêng nể gì cả giống như trước đây nữa. Cũng coi như cho chúng ta một cơ hội để thở lấy hơi.”

“Khó lắm, bây giờ Trung Hoa chúng ta xem như là rất nhiều việc đang chờ hoàn thành, đám mây hình nấm chỉ có thể tạo được tác dụng dọa dẫm, cuộc sống của dân chúng vẫn khó khăn như trước, Trung Hoa từ trên xuống dưới vẫn bần cùng lạc hậu.”

Giáo sư Từ nghe xong thở dài một hơi nói.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 279: Chương 279



“Lão Từ, cơm phải ăn từng miếng một mà, cuối cùng sẽ từ từ khá hơn thôi. Không phải chúng ta đã tạo ra lượng tử máy tính rồi ư? Chiếm cứ lãnh địa mũi nhọn thì sẽ có không gian thong thả phát triển kinh tế.”

Giáo sư Từ nghe vậy liền cười: “Đúng vậy.”

Đề tài đến đây dĩ nhiên là để dẫn đến người Tiêu Hiểu, những giáo sư này bình thường nhìn rất uy nghiêm đứng đắn, lúc này quả thực đã thổi phồng Tiêu Hiểu đến hết khả năng có thể.

Cuối cùng khoác lác đến mức Tiêu Hiểu cũng không nghe nổi nữa, lúc cô cười gượng hai tiếng đang muốn đổi chủ đề, hội trường bỗng nhiên xôn xao cả lên.

Giáo sư Vương đứng dậy nhìn, quay đầu kích động nói với Tiêu Hiểu: “Lãnh đạo tới rồi.”

TBC

Mọi người ào ào đứng lên.

Nhưng người có thể đi vào trong cái hội trường này, bình thường cũng đã gặp không ít nhân vật lớn, tuy là mọi người cung kính nhưng không thấy kích động nhiều lắm. Nói thật ra, ở trong lòng của những nhà khoa học nơi này còn tôn sùng Tiêu Hiểu hơn.

Lần này có hai vị lãnh đạo tới bữa tiệc này.

Tuy là trông uy nghiêm cũng rất hòa ái dễ gần, cùng nhau đi tới đều nói với mọi người vất vả rồi. Cuối cùng đi tới bàn của Tiêu Hiểu.

“Cô là Tiêu Hiểu?” Thấy Tiêu Hiểu, thoạt đầu hai vị lãnh đạo đều sửng sốt, sau đó trong mắt có sự vui mừng vô hạn, trẻ quá, còn trẻ như vậy mà đã có bản lĩnh thế rồi, về sau không lo Trung Hoa không hưng thịnh.

Tiêu Hiểu chìa tay ra bắt tay với hai vị lãnh đạo, thái độ đúng mực càng khiến hai vị lãnh đạo tán thưởng.

Hai vị lãnh đạo bận rộn sự vụ, nói vài câu cổ vũ khích lệ ở trước mặt mọi người, phần lớn thời gian đều là trò chuyện với Tiêu Hiểu.

Sau khi một vị lãnh đạo trong số đó xác nhận tác dụng của lượng tử máy tính thì đột nhiên hỏi: “Đồng chí Tiêu, nghe nói lượng tử máy tính có thể chữa khỏi bệnh của Trương lão? Là thật ư?”

Thật ra đã có người báo lên là thật hay không từ lâu rồi, nhưng cống hiến của Trương lão đối với Trung Hoa quá lớn, các lãnh đạo cũng luôn canh cánh trong lòng, nếu như thật sự có thể cứu sống được ông ấy thì tất nhiên là tất cả đều vui vẻ.

Tiêu Hiểu nghe vậy thì sững lại, sửa lại lời của lãnh đạo: “Không phải lượng tử máy tính có thể cứu mạng mà là dùng tính toán của lượng tử máy tính rất dễ dàng mô phỏng ra vận động sau các loại tổ hợp sắp xếp phân tử. Ở sinh vật chế thuốc và nguyên vật liệu học là như vậy, vì vậy có thể dễ dàng tìm được sắp xếp phân tử của tế bào khắc chế ung thư.”

Lãnh đạo nghe xong, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Tốt, quốc gia có mọi người là chuyện may mắn của Trung Hoa.” Lập tức trong lòng dâng trào không ngớt, không nói chuyện khác, nếu như lượng tử tính toán thật sự có tác dụng lớn như vậy thì chỉ ở hạng mục chế thuốc này thôi đã có thể mang đến vô số của cải cho Trung Hoa rồi.

Không chỉ người dân Trung Hoa có thể khỏi bị ốm đau dằn vặt, quan trọng hơn chính là nếu như chế thuốc thành công thì có thể bán được cho toàn thế giới, đến lúc đó lợi ích mang tới cho Trung Hoa quả thực vô số kể.

“Đồng chí Tiêu, vậy bệnh của Trương lão xin nhờ cô rồi.” Lãnh đạo khẩn thiết nhìn Tiêu Hiểu, đương nhiên là lãnh đạo một nước, ông ta còn nghĩ nhiều hơn, nếu như Tiêu Hiểu thực sự dùng lượng tử tính toán trị được bệnh của Trương lão thì bọn họ có thể bắt tay vào quy định kế hoạch tiếp theo.

Tiêu Hiểu gật đầu: “Tôi sẽ cố hết sức.”

Tiệc mừng công lần này, lãnh đạo trực tiếp trao tặng huân chương khoa học kỹ thuật hạng nhất cho Tiêu Hiểu, còn muốn cô làm viện trưởng viện khoa học. Tiêu Hiểu sợ phiền phức bèn từ chối tại chỗ, cuối cùng trở thành viện trưởng danh dự của viện khoa học Trung Hoa.

Họ còn thưởng cô hai trăm đồng.

Lãnh đạo tự mình trao tiền thưởng cho cô, trịnh trọng nói: “Đồng chí Tiêu, bây giờ quốc gia từ trên xuống dưới đều khó khăn, nhưng tất cả những gì mọi người làm vì quốc gia và nhân dân, quốc gia và nhân dân đều sẽ không quên.”

Tiêu Hiểu nhận lấy tiền thưởng, lại nhìn thấy trong mắt người lãnh đạo thấp thoáng có ánh lệ trong suốt, lúc nhìn lại đã không thấy đâu nữa, dường như là ảo giác của cô vậy.

Cô trầm mặc, ở trong hoàn cảnh gian nan như vậy, làm lãnh đạo của nước Hoa thì nhất định đều không dễ dàng.

Hai vị lãnh đạo ở đó không bao lâu đã đi mất.
 
Back
Top Bottom