Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 260: Chương 260



“Được rồi lão Từ, lúc này đừng vội luận chứng. Một mình ông có thể tính toán được cái gì chứ?” Một lý luận được đề xuất ra luôn cần vô số thí nghiệm để chứng minh.

Giáo sư Từ tính toán một lúc, trên trán bắt đầu xuất hiện mồ hôi. Giáo sư Vương khuyên một lúc lâu, tâm trạng của ông ấy mới hơi bình phục lại, sờ trán một cái, vẻ mặt đầy mệt mỏi. Vừa rồi đầu óc ông ấy điên cuồng tính toán, quá mệt mỏi rồi.

“Ông nói đúng.” Ông ấy quay lại nhìn Tiêu Hiểu: “Tiêu Hiểu à, thầy và lão Vương tạm thời không thể nào nghiệm chứng lý luận mà em nói có đúng hay không, nhưng mà thầy tin rằng, sau này em chắc chắn sẽ trở thành nhà Vật lý học vĩ đại nhất thế kỷ.” Mặc dù bọn họ không có cách nào để luận chứng, hơn nữa lý luận mà Tiêu Hiểu đưa ra cũng trông cũng như ngựa thần lướt gió tung mây, nhưng lại có căn cứ để làm theo. Chỉ riêng điểm này đã vượt qua bọn họ.

Tiêu Hiểu cười cười: “Thầy quá khen rồi ạ.”

Giáo sư Từ khoát tay: “Không quá khen, không quá khen, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”

Ông ấy và giáo sư Vương thận trọng đem tài liệu của Tiêu Hiểu nâng niu trên lòng bàn tay. Sau khi được cô đồng ý, bọn họ mang theo rất nhiều người đích thân đưa tài liệu đến viện khoa học.

TBC

Tiêu Hiểu không biết rằng, giáo sư Vương và giáo sư Từ mang tài liệu này đến viện khoa học phải đến nửa tháng, căn bản không hề mang ra. Theo sự nghiệm chứng không ngừng của đông đảo các nhà Vật lý học trong viện khoa học, người được phái đến âm thầm bảo vệ cô cũng càng ngày càng nhiều. Chỉ với cái sân nhỏ mà bọn họ thuê, bên ngoài đã có chừng mười người được phái đến bảo vệ cô cả trong tối lẫn ngoài sáng.

Thí nghiệm trong nhà thí nghiệm đã được làm xong, Tiêu Hiểu cũng không cần đến đó nữa. Về lượng tử máy tính, giáo sư Trần vẫn còn đang xin phép, lúc này vẫn chưa được phê duyệt. Tiêu Hiểu tạm thời không có chuyện gì để làm liền chuyên tâm đọc sách Trung y.

Tiêu Hiểu nhàn rỗi, Vương Vệ là người vui nhất. Nhưng anh có vui cũng không hề nói ra, chẳng qua là tự động giảm bớt thời gian đi bán rau, ở lại phòng trọ cùng với Tiêu Hiểu, thỉnh thoảng nói một vài câu, hoặc là anh nghĩ đủ phương pháp làm món ăn mới cho Tiêu Hiểu. Nhìn Tiêu Hiểu ở trong nhà bếp vây quanh anh, lấy lòng anh muốn ăn món ngon, nụ cười trên khóe môi anh chưa từng biến mất.

Nhà chú Trương ở bên cạnh.

Thấy Vương Vệ và Tiêu Hiểu mấy ngày nay đều ở nhà, lúc vợ mình đang làm thịt hầm, chú Trương chuẩn bị mang sang cho hai vợ chồng Tiêu Hiểu một ít.

Vợ ông ta không hiểu: “Thịt rất đắt đó, khó khăn lắm chúng ta mới được ăn một lần, mẹ và các con còn không đủ ăn sao còn mang sang cho hai người họ?”

“Bà thì biết cái gì?” Chú Trương trừng mắt nhìn vợ, sau đó nhìn sang bức tường cách ngăn giữa hai nhà, thấp giọng nói bên tai vợ: “Tôi nhìn thấy có người đưa vợ của Vương Vệ về nhà rất nhiều lần rồi, còn là dùng ô tô để đưa về đó, hai người họ không phải có gia thế lớn thì là có tiền đồ lớn, giao hảo một chút sẽ không thiệt đâu.”

Vợ ông ta a lên một tiếng: “Còn có ô tô đưa về, hai người họ rốt cuộc là người như thế nào? Chúng ta cho hai người họ thuê nhà sẽ không gây ra chuyện gì chứ?”

Chú Trương lắc đầu: “Chúng ta chỉ là cho thuê nhà mà thôi, có thể có chuyện gì?”

Hai người họ cầm một bát thịt hầm đến ngoài cổng nhà Tiêu Hiểu, đang chuẩn bị gõ cửa, bỗng nhiên có hai người không biết từ đâu chui ra, sau khi kiểm tra hai người họ từ trên xuống dưới một lượt thì lặng lẽ rút lui.

Chú Trương và vợ ông ta vẻ mặt đầy ngơ ngác.

“Đây...đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Hay là, chúng ta đừng tặng món thịt hầm này nữa?” Vợ ông nói chuyện cũng bắt đầu trở nên lắp bắp.

Chú Trương cũng cảm thấy nhịp tim tăng nhanh, ông ta không ngờ rằng còn có người âm thầm bảo vệ Tiêu Hiểu và Vương Vệ, hai người này rốt cuộc là ai chứ? Có điều nghĩ lại thì, điều này không phải đã chứng minh lai lịch của hai vợ chồng này không hề nhỏ sao? Muốn bắt sói thì đừng có tiếc trẻ nhỏ, ông ta chỉ mang một bát thịt sang thì có làm sao?

Vì vậy, ông ta lấy dũng khí đi lên gõ cửa, người ra mở cửa là Tiêu Hiểu, Vương Vệ đang ở trong bếp nấu cơm.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 261: Chương 261



“Tiểu...” Chú Trương mở miệng muốn gọi Tiểu Tiêu, nhưng nghĩ đến hai người vừa mới kiểm tra bọn họ, hai tiếng Tiểu Tiêu này cũng gọi không nổi nữa. Ông ta đưa bát thịt ra: “Đây là thịt hầm hôm qua chúng tôi mới làm, thầy các cháu ở nhà nên muốn mang sang cho các cháu một ít.”

Tiêu Hiểu tươi cười nhận lấy, sau khi cảm ơn thì bảo bọn họ chờ mình một chút, xoay người đi vào bếp bảo Vương Vệ lấy cho mình một bát cá khô chiên.

Chú Trương và vợ ông ta không dám từ chối, nhận cá khô xong quay về nhà mình.

Sau khi quay về nhịp tim vẫn còn đang đập bình bịch.

Vợ ông ta lắp bắp nói: “Tôi thấy hai vợ chồng họ chắc chắn là người lợi hại nào đó, ban đầu lúc hai người họ đến thuê nhà, tôi đã thấy điệu bộ của họ không giống người bình thường, có điều tính cách của Tiểu Tiêu cũng rất dễ chịu, lúc nào cũng thấy tươi cười vui vẻ.”

“Được rồi, tận lực không đắc tội về cơ bản mà nói cũng được coi là giao hảo, nếu như có thể giao hảo, Tiểu Lệ và Tiểu Minh nhà chúng ta cũng có thêm một mối quan hệ, nhưng cũng không thể quá rõ ràng, không nên nghe ngóng xem người ta là người như thế nào.” Chú Trương là người có thói quen luồn cúi, nếu không cũng sẽ không bắt đầu sờ mó đến việc mua bán nhỏ vào lúc không khí xã hội vừa mới được thả lỏng.

Vợ ông ta vội vàng gật đầu.

Ở nhà Tiêu Hiểu, bát thịt hầm kia được cô bỏ sang một cái bát khác rồi để lên bàn. Vừa mới làm xong, bên ngoài có một nữ đồng chí đi vào: “Cô giáo Tiêu, chúng tôi có thể kiểm tra bát thịt hầm này trước được không?”

Tiêu Hiểu biết rằng những người được phái đến bảo vệ cô những ngày qua đang tăng lên, xem ra những người bên trên càng ngày càng nhận thức được giá trị của tư liệu đó của cô.

Nhưng đây là lần đầu tiên những người âm thầm bảo vệ này bước ra ngoài sáng.

Đây là công việc của người ta, Tiêu Hiểu dĩ nhiên sẽ không làm khó: “Vậy mọi người mang về ăn đi.”

Nữ đồng chí này sửng sốt một lúc, sau đó vội vàng nhận lấy bát thịt. Thứ mà người khác đưa đến không vào miệng Tiêu Hiểu là tốt nhất.

Cô ấy nhận lấy rồi nhanh chóng ra ngoài.

Vương Vệ đứng ở cửa phòng bếp nhìn thấy hết tất cả mọi việc.

Sau khi món ăn được mang lên bàn, Vương Vệ mới nói: “Rốt cuộc là em đang làm gì? Sao bây giờ người ở bên ngoài mỗi lúc một nhiều lên vậy?”

Tiêu Hiểu cười đáp: “Không có gì, chỉ là đưa cho bọn họ một bản tài liệu mà thôi.”

Vương Vệ học đại học, mặc dù là học ngành kinh tế, nhưng cũng đối với trình độ khoa học kỹ thuật của nước Hoa hiện giờ anh cũng hiểu được đại khái. Sau khi so sánh anh cũng hiểu rằng kiến thức mà Tiêu Hiểu nắm giữ đáng kinh ngạc đến mức nào.

Không nói cái khác, chỉ nói đến dịch bồi dưỡng, nếu như bị phát hiện thì không khác nào chữa lợn lành thành lợn què, thứ này nhất định sẽ dẫn đến xôn xao trên toàn thế giới.

Trong lòng anh lo lắng: “Em kiềm chế một chút, đừng biểu hiện quá mức.” Một cô vợ quá thông minh cũng không thể khiến người ta bớt lo, sợ rằng lúc nào đó sẽ bị người ta bắt đi làm thịt.

Tiêu Hiểu tùy ý đáp: “Anh yên tâm, trong lòng em hiểu rõ.”

Vương Vệ búng một cái lên trán của Tiêu Hiểu: “Nhớ đặt những lời anh nói vào trong lòng.”

Trong miệng Tiêu Hiểu nhai thức ăn, ừm ừm vài tiếng, đồ ăn do Vương Vệ làm đúng là càng ngày càng ngon.

TBC

Thấy dáng vẻ chuột nhỏ tham ăn này của cô, Vương Vệ giúp cô lau đi hạt cơm vương bên mép: “Ngốc nghếch.”

Buổi chiều Vương Vệ có giờ học, Tiêu Hiểu mang cá khô chiên đi tìm Đồng Vi.

Cô lại đọc xong hết sách Trung y rồi, đang đọc đến đoạn hứng thú thì lại hết. Đồng Vi và Vương Hiểu Nguyệt đều đang ở kí túc xá, nhìn thấy Tiêu Hiểu lập tức hét lên: “Tiêu Hiểu, cậu đã bao lâu không đến kí túc xá rồi? Còn tưởng rằng cậu quên mất bọn tớ rồi đấy.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 262: Chương 262



Tiêu Hiểu cười đáp: “Sao có thể chứ? Tớ còn mong cậu mang sách Trung y cho tớ đọc nữa mà.” Vừa nói vừa đưa cá khô cho Đồng Vi và Vương Hiểu Nguyệt: “Này, tớ mang cá khô do Vương Vệ chiên đến cho các cậu đây.”

Thực ra là cô thích ăn cá khô như đồ ăn vặt nên Vương Vệ tiện thể chiên nhiều thêm một chút.

“A a a. Cậu tốt quá Tiêu Hiểu.” Đồng Vi và Vương Hiểu Nguyệt có đồ ăn, nhất thời vây quanh Tiêu Hiểu hò hét.

Tiêu Hiểu có chút chột dạ cười khan vài tiếng.

Ba người nói chuyện một lúc, Đồng Vi bỗng nhiên nói: “Đúng rồi Tiêu Hiểu, ông nội tớ nói muốn gặp cậu.” Cô ấy nói với ông nội rằng mình có một bạn học có bản lĩnh cực kỳ lớn, đọc qua rồi sẽ không bao giờ quên, hơn nữa còn rất thích sách Trung y. Sau khi nghe xong, ông nội cô ấy cũng ngầm cho phép cô ấy mang sách đến cho Tiêu Hiểu, sau đó còn lấy ra ghi chép quý giá được cất giấu kỹ.

Tiêu Hiểu gật đầu: “Tớ thấy nhà cậu có nhiều sách y học như vậy, có rất nhiều ghi chép đều là do ông nội cậu tự tay sắp xếp lại. Tuy rằng không có tiếng là thầy trò nhưng lại có quan hệ như thầy trò. Theo lý mà nói, tớ nên đến thăm ông nội cậu trước.”

Đồng Vi đang bận ăn cá khô, nghe vậy tùy ý phất tay: “Hài, không sao, ông nội tớ không để ý điều này, có một người thông minh lại còn cảm thấy hứng thú với Trung y như cậu ông nội vui mừng còn không kịp.”

“Được thôi, ngày mai không phải là chủ nhật sao? Nếu như ngày mai tớ đến thăm sẽ không quấy rầy đến ông nội cậu chứ?” Học kiến thức của người ta, thái độ đương nhiên phải kính cẩn.

“Không đâu, vừa hay ngày mai ông nội tớ có thời gian rảnh. Có điều...” Đồng Vi hơi chần chừ, có chút ngượng ngùng nói: “Mẹ tớ không được khôn khéo cho lắm, không biết cách nói chuyện, nếu như ngày mai có chỗ nào khiến cậu không được thoải mái, mong cậu đừng để trong lòng.”

Tiêu Hiểu cười cười: “Đương nhiên rồi.” Lúc báo danh cũng đã biết mẹ Đồng Vi là người như thế nào, người cô muốn thăm là ông cụ Đồng, mẹ của Đồng Vi là người thế nào không hề liên quan gì đến cô.

Đồng Vi yên tâm thở ra một hơi, vì mẹ của mình nên cô ấy cũng không tiện để các bạn học đến nhà chơi. Nhưng cô ấy cũng biết rằng Tiêu Hiểu không phải là người thích so đo, cô đã nói không để ý thì chắc chắn sẽ không để trong lòng.

“Hiểu Nguyệt, ngày mai cậu cũng đến nhà tớ chơi đi. Vừa hay cậu và Tiêu Hiểu có thể đi cùng nhau.” Đồng Vi nói.

Vương Hiểu Nguyệt gật đầu: “Được.”

Sau khi hẹn xong ngày mai sẽ đến nhà họ Đồng, Tiêu Hiểu đến thư viện đọc sách một lúc, đợi Vương Vệ học xong thì cùng anh về nhà. Cân nhắc đến việc Tiêu Hiểu đã đọc rất nhiều sách của ông cụ Đồng, Vương Vệ chuẩn bị cho cô rất nhiều quà.

Ngày hôm sau anh xách theo túi lớn túi nhỏ, mãi cho đến khi đến cửa nhà họ Đồng mới đưa cho Tiêu Hiểu: “Qua buổi trưa anh sẽ đến đón em, nếu như mẹ Đồng Vi nói chuyện khó nghe thì em cứ coi như không nghe thấy. Thực sự không nhịn được thì phản bác lại.” Mẹ của Đồng Vi thế nào anh cũng có ấn tượng, tóm lại là một người tính cách không tốt, anh sợ Tiêu Hiểu bị ấm ức.

Nhưng nhà họ Đồng không mời anh, nếu như anh tùy tiện đến thăm nói không chừng còn bị mẹ Đồng Vi coi là người đến ăn cơm chùa.

“Ừ, được.”

“Tiêu Hiểu.” Hai người đang nói chuyện thì Vương Hiểu Nguyệt cũng đi đến.

Vương Vệ lại dặn dò thêm vài câu rồi mới rời đi, Vương Hiểu Nguyệt cạn lời: “Chỉ là đến nhà bạn học chơi mà thôi, vị kia của nhà cậu cứ làm như cậu phải lên núi đao xuống biển lửa không bằng.”

TBC

Tiêu Hiểu nghĩ đến dáng vẻ lo lắng của Vương Vệ, bật cười đáp: “Anh ấy thích lo lắng vậy đấy.”

Đồng Vi ở cửa nhà đợi bọn họ, nhà bọn họ được xây dựng theo kiểu tứ hợp viện, vừa vào cửa nhà vậy mà lại thấy được trong sân bày đầy hoa cỏ đã được xử lý.

“Đồng Vi, nhà cậu đẹp thật đó.” Vương Hiểu Nguyệt xem xong thán phục.

Đồng Vi cười đáp: “Cũng được.” Nếu như không nhờ ông nội chữa bệnh cho một lãnh đạo lớn thì căn nhà này của bọn họ suýt chút nữa là không giữ được.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 263: Chương 263



Vương Hiểu Nguyệt tỏ vẻ mặt ước ao, họ ở đại viện, mặc dù là lầu riêng nhưng không được đẹp đẽ như tứ hợp viện này của nhà họ Đổng, trông nguyên vật liệu mà tứ hợp viện dùng cũng rất được chú trọng.

“Đi thôi, Tiêu Hiểu, ngày hôm nay ông nội tôi vừa hay ở nhà.” Đổng Vi kéo tay Tiêu Hiểu và Vương Hiểu Nguyệt đi vào trong.

Hôm nay cha mẹ Đổng Vi vừa vặn ở nhà, cha của Đổng Vi đi làm ở bệnh viện nhân dân đứng đầu thủ đô, bây giờ đã là phó viện trưởng, mẹ của cô ấy là chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ, nhà họ Đổng nhiều đời làm nghề y, là nhà dòng dõi y học điển hình.

Cha Đổng Vi ở phòng khách xem báo, mẹ của cô ấy đang cắt trái cây, thấy Vương Hiểu Nguyệt và Tiêu Hiểu vào, thái độ của cha Đổng Vi không thấy có gì khác biệt, đều hiền hòa lên tiếng chào hỏi với hai người.

Mẹ Đổng Vi thì lại khác. Bà ta đã sớm biết được bối cảnh của mấy đứa bạn cùng phòng từ trong miệng Đổng Vi, cực kỳ thân thiết đối với Vương Hiểu Nguyệt, kéo cô ấy nhiệt tình bắt chuyện, còn không ngừng ân cần mời Vương Hiểu Nguyệt ăn trái cây, khiến cho Vương Hiểu Nguyệt cũng có chút không được tự nhiên.

TBC

Còn Tiêu Hiểu thì sao, cô chỉ làm như không nhìn thấy, ngoại trừ lời chào lạnh nhạt lúc đầu ra, toàn bộ quá trình phía sau đều không được đếm xỉa đến.

Tiêu Hiểu cũng vui vẻ tự tại, dù sao cô đến để tìm ông nội Đổng mà.

Đổng Vi thấy mẹ mình phân biệt đối xử rõ ràng thì lúng túng muốn chết, nhỏ giọng gọi một câu: “Mẹ...”

Mẹ Đổng Vi liếc nhìn cô ấy một cái: “Sao vậy?”

“Tiêu Hiểu cũng là lần đầu tiên đến nhà của chúng ta đấy.” Mẹ cô ấy như vậy thì bảo cô ấy về sau đối mặt với Tiêu Hiểu thế nào.

Mẹ Đổng Vi nghe vậy thì ngước mắt nhìn Tiêu Hiểu, nụ cười không đến đáy mắt: “Cháu là bạn học Tiêu đúng không, bạn học Tiêu ăn xoài đi, đừng khách sáo. Có lẽ các cháu ở nông thôn cũng chưa từng thấy vật như vậy, hay là cô bảo Đổng Vi dạy cháu?”

“Mẹ!” Mặt Đổng Vi lập tức xị xuống, cô ấy biết mẹ cô ấy có khuyết điểm nâng cao đạp thấp, thật không ngờ ngày hôm qua cô ấy đã nói đừng để cho Tiêu Hiểu cảm thấy không được tự nhiên mà mẹ cô ấy vẫn nói ra lời như vậy.

“Mẹ thì làm sao?” Mẹ Đổng Vi nghi hoặc nhìn Đổng Vi, đối với một cô gái dưới nông thôn, thái độ của bà ta như vậy vẫn còn không tốt sao?

Nhưng Tiêu Hiểu lại cười, nói với Đổng Vi: “Đổng Vi, bây giờ ông nội Đổng có rỗi không, có thể dẫn tôi đi thăm ông cụ không?”

Đổng Vi bình phục tâm trạng: “Vừa nãy có người vào nhà xin ông nội tôi chữa bệnh, cô chờ thêm một chút nữa.” Cô ấy sợ mẹ mình còn phân biệt đối xử như vậy, nhân tiện nói: “Tôi dẫn các cô đi dạo hậu viện của chúng tôi nhé, nhà của chúng tôi còn có một cái vườn thuốc nữa đấy, đều là do ông nội tôi tỉ mỉ chăm sóc.”

Trong lòng Vương Hiểu Nguyệt cũng chán ngán thái độ quá mức nhiệt tình ấy của mẹ Đổng Vi, nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Được được.”

Đợi sau khi Đổng Vi dẫn theo hai người đi ra hậu viện, cha Đổng Vi nhìn mẹ Đổng Vi với vẻ không đồng tình, nói: “Hôm nay bà làm hơi quá rồi đấy.”

“Tôi thì làm sao? Tôi có lòng tốt quan tâm nó, vốn dĩ một người đến từ nông thôn như nó khẳng định chưa từng ăn xoài, nếu như tôi không hỏi, đến lúc đó nó không biết ăn sẽ bị chê cười, có phải ông và Vi Vi lại muốn trách tôi chiêu đãi không chu đáo không?”

Cha Đổng Vi để báo chí xuống: “Suy nghĩ chú ý của bà, có ai không nhìn ra? Theo lý thuyết bà làm việc ở hội liên hiệp phụ nữ lâu như vậy, cũng tiếp xúc không ít người rồi mà sao đối nhân xử thế lại trông mặt mà bắt hình dong như thế? Tôi khuyên bà bớt nhìn người qua khe cửa đi, bà đi xem quà cáp mà bạn học đó của Vi Vi vừa mới mang tới, xem bà còn nói được người ta chưa từng thấy xoài nữa không.”

“Một người đến từ nông thôn như nó thì có thể có cái gì tốt...” Mẹ Đổng Vi vừa mở quà cáp Tiêu Hiểu mang tới ra, nhất thời ngây ngẩn cả người: Một túi táo đỏ rực vừa lớn vừa tròn, một túi chuối tiêu vàng xanh, còn có một cái hộp sữa tươi và hai gói đường sữa, còn có một túi lá trà kín, mặc dù túi lá trà kín nhưng cũng thoảng thoảng lộ ra mùi thơm ngát. Vật như vậy cho dù có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, không từ mà biệt, chỉ mấy quả táo đỏ au đã có thể nhìn ra không phải là vật bình thường.

“Cái này...” Mẹ Đổng Vi lấy làm kinh hãi: “Sao nó lấy được mấy thứ này?”

Cha Đổng Vi im lặng liếc mắt nhìn bà ta: “Cho nên về sau bà bớt nhìn người mà mũi vểnh lên trời đi.” Vốn dĩ đã không có mắt nhìn lại còn biểu hiện rõ ràng, không biết ngoài sáng trong tối đã đắc tội bao nhiêu người.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 264: Chương 264



Trong hậu viện, sau khi Đổng Vi dẫn theo Tiêu Hiểu và Vương Hiểu Nguyệt đi dạo vườn thuốc một vòng, cửa một gian phòng ốc cách vườn thuốc không xa mở ra, một ông cụ râu bạc trắng phất phơ tiễn một người đàn ông trung niên đi ra.

“Làm phiền Đổng lão rồi, tôi uống thuốc ngài kê đơn, mấy ngày nay quả nhiên có tinh thần hơn rất nhiều.” Khuôn mặt người đàn ông trung niên mang theo vẻ không giận tự uy, vừa nhìn đã biết là người nắm giữ chức vị cao, hết sức tôn kính đối với Đổng lão.

Đổng lão khoát tay áo: “Bệnh này quan trọng nhất vẫn là nghỉ ngơi nhiều, không nên quá ưu tư.”

Người đàn ông trung niên cười khổ một tiếng: “Chính trị quốc gia đang ở thời buổi rối loạn, sao có thể nói nghỉ ngơi là nghỉ ngơi được?” Lúc Đổng lão và người đàn ông trung niên đi qua ba người Tiêu Hiểu, Đổng Vi vội vàng chào hỏi: “Chào chú Vương.”

“Ừ, ừ, Vi Vi cũng đã trưởng thành rồi.”

Đợi Đổng lão và người đàn ông trung niên đi rồi, Vương Hiểu Nguyệt mới hỏi: “Người vừa rồi là ai thế?”

Đổng Vi nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Chú Vương là thị ủy thủ đô, ông nội tôi chữa bệnh cho chú ấy đấy, các cô đừng nói ra.”

Vương Hiểu Nguyệt vội vàng gật đầu.

TBC

“Vi Vi, ai là bạn học Tiêu Hiểu?” Vừa dứt lời, Đổng lão tiễn người đàn ông trung niên đi ra đã trở về.

Đổng Vi vội vàng dẫn Tiêu Hiểu tới trước mặt ông nội mình: “Ông nội, đây chính là Tiêu Hiểu mà cháu từng nhắc đến với ông, cô ấy thông minh lắm, là người thực sự đã gặp qua là không quên được, cô ấy đã thuộc hết tất cả sách thuốc mà cháu đưa cho cô ấy rồi.”

Đổng lão à một tiếng, ánh mắt rơi xuống người Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu đã xem nhiều sách của nhà họ Đổng như vậy, đặc biệt còn có nhiều bút ký quý giá do Đổng lão chỉnh lý lại, vội vàng tôn kính nói: “Ông nội Đổng, cháu đã xem nhiều sách của ngài như vậy, đáng ra nên tới nhà thăm hỏi từ lâu, vãn bối vô lễ rồi.”

Đổng lão vuốt chòm râu cười: “Hiếm có người tuổi trẻ cảm thấy hứng thú đối với trung y, nghe Vi Vi nói cháu đã thuộc hết tất cả chỗ sách thuốc này rồi?”

Tiêu Hiểu gật đầu.

Ánh mắt Đổng lão sáng lên: “Chi bằng để ông kiểm tra cháu nhé?” Ông ấy vẫn chưa tin trên thế gian này có người đã gặp qua là không quên được.

Tiêu Hiểu gật đầu.

“Ông nội, tại sao ông lại muốn kiểm tra chứ? Tiêu Hiểu tới nhà của chúng ta chơi đấy.” Đổng Vi không vui bĩu miệng.

Tiêu Hiểu cười lắc đầu: “Không sao đâu, có thể được danh thủ quốc gia như ông nội Đổng chỉ dạy là vinh hạnh của tôi.”

Đổng lão bị lời nói của Tiêu Hiểu chọc cười, đứa bé khiêm tốn luôn khiến người ta yêu thích.

Đổng lão dẫn Tiêu Hiểu vào phòng, Đổng Vi và Vương Hiểu Nguyệt chờ ở bên ngoài rất lâu, lúc sắp đi bỗng nhiên nghe tiếng cười sang sảng của Đổng lão truyền ra từ trong nhà.

“Ông nội tôi sao vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy ông ấy cười vui vẻ như vậy!” Đổng Vi buồn bực.

Vương Hiểu Nguyệt nhìn cửa phòng đóng chặt: “Còn có cái gì khó hiểu đâu, nhất định là Tiêu Hiểu và ông nội nói chuyện ăn ý thôi, Tiêu Hiểu thông minh như vậy, nhất định là ông nội cô thử thách xong đã cảm thấy hết sức hài lòng.”

Đổng Vi sốt ruột: “Thế cũng không được, nếu như ông nội tôi nổi lên hứng thú thì tám phần là cuộc nói chuyện này không thể kết thúc trong chốc lát được.”

Đổng Vi nói không sai, bọn họ đến sảnh trước lại đợi hơn nửa ngày vẫn không thấy Tiêu Hiểu và ông nội Đổng đi ra.

Mẹ Đổng Vi có chút buồn bực: “Vi Vi, tại sao ông nội con vẫn chưa ra, con đi gọi đi, đã hâm nóng cơm mấy lần rồi đấy.”

Đổng Vi nghiêng đầu: “Con không dám đi đâu.” Bình thường ông nội cô ấy nhìn thì ôn hoà, nhưng lúc nóng giận lại khiến người ta sợ đến run rẩy, ông nội cực kỳ ghét người khác quấy rầy mình, cô ấy rất sợ cái rủi ro này.

Cha Đổng vô cùng hiểu ông nội Đổng, ông cụ chính là một người si mê y học, thứ có thể khiến cho ông ấy cảm thấy hứng thú không nằm ngoài điều liên quan tới trung y, bây giờ có thể thảo luận với bạn học của Đổng Vi lâu như vậy, quả thực khiến người ta ngạc nhiên.

“Đợi chút đi, ông cụ cũng không thể để bạn học của Vi Vi bị đói được.” Cha Đổng cũng không dám đi gọi ông nội Đổng, dùng báo chí che nửa mặt nói.

Thế là chờ đến tận lúc mặt trời xuống núi.

“Thưa ông, thưa bà, bên ngoài có cậu nhóc trẻ tuổi đến tìm người, nói là chồng bạn cùng phòng của Vi Vi.” Bảo mẫu nhà họ Đổng báo lại.

Đổng Vi và Vương Hiểu Nguyệt nhìn nhau một cái, trăm miệng một lời nói: “Nhất định là Vương Vệ tới rồi.”

Đổng Vi đi ra ngoài xem, quả nhiên là Vương Vệ, nhưng bên cạnh anh còn có một người, hỏi ra mới biết là giáo sư của đại học Thanh Hoa, Đổng Vi vội vàng đón hai người vào.

Lúc mẹ Đổng báo danh từng liếc Vương Vệ một cái, vẫn chưa đến mức quá kinh ngạc, cha Đổng là lần đầu tiên nhìn thấy Vương Vệ, khuôn mặt đẹp trai kia thật có tính công kích, ngay cả cha Đổng kiến thức rộng rãi đều thất thần một chốc, ngoại hình của thằng nhóc này thật sự quá đẹp.

Còn về người còn lại, sau khi chào hỏi nhau mới biết thì ra là giáo sư của đại học Thanh Hoa, một thân phận khác là người đứng đầu sở nghiên cứu máy tính của viện khoa học quốc gia.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 265: Chương 265



Nghe nói ông ấy có việc gấp tìm Tiêu Hiểu, trong lòng cha Đổng lại hết sức kinh ngạc. Rốt cuộc bạn học nữ này của Vi Vi có bản lãnh thế nào mà có thể khiến cho giáo sư đại học Thanh Hoa gấp gáp tìm đến như vậy?

“Vi Vi, đi gọi ông nội con đi.” Chuyện gì thế này, ông cụ nói chuyện với người ta đến tận lúc này, khiến bạn học Tiêu đó còn chưa được ăn cơm, lúc này người nhà người ta đã tới đón cả rồi đây này.

Đổng Vi đành phải vâng một tiếng, lừng khừng đi gọi người.

TBC

“Ha ha ha, Tiêu Hiểu cháu nói đúng, xem ra quả thật là ông đã quá giới hạn rồi, chờ sau khi chúng ta ăn cơm, ông lại thỉnh giáo cháu.” Đúng lúc này, người trong sảnh trước đều nghe được lời ông nội Đổng nói.

Mọi người nhà họ Đổng trong sảnh trước nhất thời đưa mắt nhìn nhau, họ không nghe lầm chứ, thỉnh giáo? Ông cụ lại nói muốn đi thỉnh giáo một cô gái trẻ tuổi!

Ông cụ trông rất hiền hoà nhưng cũng rất kiêu ngạo ở trên y thuật, không chịu phục ai.

Mọi người nhà họ Đổng thực sự không nhịn được hoài nghi có phải lỗ tai mình có vấn đề nên nghe lầm hay không.

“Ông nội Đổng ngài đừng nói như vậy, cháu chẳng qua chỉ lý luận suông mà thôi.” Tiếng nói của Tiêu Hiểu mang theo nụ cười dịu dàng truyền đến như gió thổi lướt qua mặt.

Giáo sư Trần vừa nghe thấy tiếng Tiêu Hiểu thì nhất thời kích động đứng lên.

Tiêu Hiểu và Đổng lão vừa đến sảnh trước đã nhìn thấy Vương Vệ và Giáo sư Trần. Tiêu Hiểu vội vàng đi tới bên cạnh Vương Vệ, nhìn về phía giáo sư Trần: “Thầy Trần, thầy...” Lẽ nào giáo sư Trần và nhà họ Đổng cũng có qua lại, tới cửa thăm hỏi ư?

Giáo sư Trần hình như vô cùng kích động, ở trong nhà người khác cũng không đè nén xuống: “Tiêu Hiểu, tôi tới tìm em, đã xin được hạng mục kia rồi! Bên trên hi vọng chúng ta mau chóng thành lập tổ hạng mục.”

Trên thực tế khi Tiêu Hiểu viết hết tương lai và công dụng của máy tính lượng tử ở trong báo cáo để ông ấy chuyển lên, bên trên không mấy coi trọng.

Tuy là Tiêu Hiểu miêu tả công dụng của máy tính lượng tử đúng như sự thực nhưng bất kể ai xem báo cáo của cô đều cảm thấy thực sự quá viển vông, làm sao có thể có máy tính không gì không làm được như thế.

Còn có người xem báo cáo của Tiêu Hiểu rồi nói cô không nên học vật lý mà nên học văn, sức tưởng tượng không tệ, có thể suy nghĩ đến chuyện làm một tiểu thuyết gia ngựa thần lướt gió tung mây.

Giáo sư Trần lại thuyết phục lần nữa, người bên trên đều không phê duyệt. Đừng nói bây giờ quốc gia không có tiền, ngay cả có tiền cũng không thể nào tiêu nhiều tiền như vậy để đầu tư vào một hạng mục đã định trước sẽ đổ xuống sông xuống biển được.

Mãi đến khi sở nghiên cứu vật lý bên kia nhằm vào tư liệu của Tiêu Hiểu mà thành lập một tổ nhỏ nghiên cứu chuyên môn, lúc tổ nhỏ càng nghiên cứu sâu, giá trị phần tư liệu của Tiêu Hiểu càng được thể hiện ra ngoài.

Nhóm nghiên cứu nhỏ bên kia cho ra một nhận thức chung, nếu như lý luận của Tiêu Hiểu được nghiệm chứng là chính xác thì giới vật lý sẽ mở ra chương mới.

Cống hiến của cô đối với vật lý học có thể so với hai nhà vật lý học vĩ đại nhất trong lịch sử loài người là Horst và Herman.

Lý luận của Tiêu Hiểu bị trở ngại ở chỗ thiết bị nghiên cứu khoa học hiện tại vẫn chưa có cách nào luận chứng, nhưng từ trên lý thuyết hoàn toàn có thể thực hiện được.

Sở nghiên cứu vật lý bên này vừa lên báo, tên của Tiêu Hiểu liền tiến vào mắt của tất cả lãnh đạo.

Đối với một nhân vật cỡ này, phần báo cáo về lượng tử máy tính của cô lập tức được coi trọng trước nay chưa có, nếu như dựa theo miêu tả của Tiêu Hiểu, một khi lượng tử máy tính nghiên cứu thành công, như vậy đối với Trung Hoa mà nói, không phải thực hiện bước ngoặt vượt qua mà là trực tiếp đi trước những quốc gia khác rất nhiều vòng.

Lãnh đạo lập tức triệu tập tất cả học giả, nhà khoa học đỉnh cao ở thủ đô Trung Hoa, tiến hành đánh giá đối với phần báo cáo kia của Tiêu Hiểu, cuối cùng đưa ra kết luận, nếu như dựa theo lý luận vật lý mà Tiêu Hiểu cho ra, lượng tử máy tính có thể thành công.

Tất cả mọi người đều chấn động, người lãnh đạo tối cao vỗ bàn: “Làm, phải làm không tiếc giá nào!” Trung Hoa đã bị những quốc gia khác dồn đến tình cảnh này, không liều một lần thì sẽ vĩnh viễn bị người ta bắt nạt.

Bất kể là chính phủ hay là nhân dân Trung Hoa đều đã chịu khổ nhiều năm như vậy, chịu tội nhiều năm như vậy rồi, bây giờ chỉ cần có một chút hy vọng trở mình thì phải làm! Cùng lắm thì lại thắt lưng buộc bụng, dù sao mọi người cũng đã quen rồi!

Phần tư liệu mà giáo sư Từ và giáo sư Vương chuyển lên đã được viện khoa học sao chép, được bảo vệ như cơ mật cấp một của Trung Hoa, còn thành viên nhóm nghiên cứu gia nhập vào việc nghiên cứu phần tài liệu này càng ngày càng nhiều, nếu như nghiên cứu thấu đáo phần tài liệu này của Tiêu Hiểu rồi thì trình độ vật lý của Trung Quốc không phải là vượt qua mà là vượt xa những quốc gia khác.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 266: Chương 266



Đối với lượng tử máy tính, bên trên đã hạ chỉ thị, mau chóng thành lập nhóm hạng mục, lập tức đầu tư thực nghiệm.

Dù cho cuối cùng tương lai của lượng tử máy tính chỉ bằng một phần mười so với miêu tả của Tiêu Hiểu thì đối với Trung Hoa mà nói cũng sẽ là một bước trở mình lớn.

Đây cũng là nguyên nhân giáo sư Trần không thể chờ nổi một giây phút nào mà phải tìm đến Tiêu Hiểu ngay.

Tiêu Hiểu nghe xong lại không hề kích động, cô tin tưởng chỉ cần đám giáo sư Từ ý thức được giá trị lý luận lượng tử lực học hoàn thiện của cô thì sẽ rất dễ dàng đánh giá ra khả năng thực hiện của lượng tử máy tính.

Cô biết bất kỳ một chính phủ không thiển cận nào cũng sẽ động lòng đối với thứ như lượng tử máy tính.

“Phê chuẩn thì tốt rồi, nhưng thầy Trần, thầy gấp gáp quá rồi đấy, dù sao chuyện này không thể ngày một ngày hai mà hoàn thành được, thầy cần gì phải cố ý tới tìm em chứ?” Tiêu Hiểu kéo cánh tay Vương Vệ cười nói.

Giáo sư Trần bảo: “Thầy sốt ruột mà, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, em cứ nói yêu cầu cho thầy, thầy sẽ lập tức đi chuẩn bị ngay.” Giáo sư Trần nói rồi tỏ ý bảo Tiêu Hiểu đi ra ngoài.

“Vị này xin hãy đợi lát nữa, Tiêu Hiểu là khách của nhà họ Đổng chúng tôi, sao anh có thể vô duyên vô cớ dẫn con bé đi được?” Ông cụ Đổng thấy giáo sư Trần vừa đến đã muốn xúi giục Tiêu Hiểu đi, nhất thời mất hứng. Ăn bữa cơm xong ông ấy còn muốn thảo luận y thuật với Tiêu Hiểu đấy.

Ông cụ Đổng vừa lên tiếng, lúc này giáo sư Trần mới phát hiện mình đã thất lễ bởi vì quá mức kích động, ông ấy vội vàng chắp tay với ông cụ chủ nhà: “Ông cụ, thật có lỗi quá, ngày khác sẽ đến nhà nhận lỗi tạ tội với ngài sau, lần này tôi tìm Tiêu Hiểu thật sự có chuyện quan trọng, không tiện trì hoãn.”

Cha Đổng Vi đúng lúc ghé vào bên tai ông cụ nói thân phận của giáo sư Trần.

Đôi mắt ông cụ Đổng hơi lóe lên, kết hợp với hạng mục mà giáo sư Trần vừa mới nói, ông ấy là người dày dạn kinh nghiệm, biết không nên giữ Tiêu Hiểu lại nữa, bèn bảo: “Nếu đã có chuyện quan trọng vậy thì hai người đi đi, nhưng Tiêu Hiểu, cháu phải nhớ, ông vẫn chờ thảo luận với cháu, chỉ cần cháu có hứng thú thì có thể đến nơi lưu trữ sách này của ông bất cứ lúc nào, ông đều hoan nghênh.”

“Cảm ơn Đổng lão.” Tiêu Hiểu cười nói lời cảm ơn.

“Thảo luận gì vậy, thảo luận gì vậy?” Giáo sư Trần nghe vậy nhất thời nhìn về phía ông cụ Đổng với vẻ đề phòng. Ông ấy biết ông cụ Đổng, y thuật xuất thần nhập hóa, là ngôi sao sáng trong giới trung y Trung Hoa.

TBC

Nhìn dáng vẻ tiếc tài của ông ấy đối với Tiêu Hiểu, trong lòng giáo sư Trần chợt có dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên ông cụ Đổng nhìn ông ấy một cái, vuốt râu: “Còn có thể là cái gì nữa, tất nhiên là thảo luận về trung y rồi.”

Giáo sư Trần ngoảnh phắt lại, chật vật nhìn Tiêu Hiểu: “Tiêu Hiểu, em đừng nói với thầy, em còn đang âm thầm học trung y đấy nhé?”

Trong khi giáo sư Trần có vẻ muốn bĩu môi, Tiêu Hiểu không đành lòng gật đầu: “Em cảm thấy tương đối có hứng thú với trung y.”

Giáo sư Trần chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, ông ấy xem như đã cảm nhận được tâm trạng lúc đó của lão già Từ và lão già Vương rồi, bây giờ điều quan trọng nhất là Tiêu Hiểu phải dồn tất cả tinh lực vào việc nghiên cứu lượng tử máy tính, học trung y cái gì chứ, lúc đó sẽ phân tán tinh lực của cô.

“Tiêu Hiểu à, trung y đã có người khác học rồi, nghe lời của thầy, bây giờ điều quan trọng nhất của chúng ta là cái hạng mục kia. Đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện.” Vẫn nên mau chóng dỗ Tiêu Hiểu đi mới tốt, kẻo Đổng lão lại xúi giục Tiêu Hiểu đi học trung y thật, thế thì ông ấy sẽ phải khóc không ra nước mắt mất.

“Giáo sư Trần, tôi kính anh là phần tử trí thức, nhưng Tiêu Hiểu thích học cái gì, ông không có quyền can thiệp đúng không?” Ông cụ Đổng tức giận đến mức thổi râu mép bay hết lên.

“Ông cụ Đổng, xin cho vãn bối giải thích nội tình với ngài sau, bây giờ em ấy thực sự không thể phân tâm, không thích hợp học trung y.” Giáo sư Trần vội vàng vẫy tay với Tiêu Hiểu: “Tiêu Hiểu, mau đi với thầy.”

Ông cụ Đổng đã không còn gì để nói nữa, thiên phú của Tiêu Hiểu quả thật đáng sợ, nhưng kết hợp với thân phận và thái độ của giáo sư Trần, ông cụ cũng biết chắc chắn bây giờ Tiêu Hiểu đang có chuyện quan trọng hơn phải làm, ông ấy cũng không muốn kéo Tiêu Hiểu học trung y ngay bây giờ. Hơn nữa Tiêu Hiểu gần như đã học hết những thứ trong bụng ông ấy rồi, ngoại trừ thực tiễn còn hơi kém ra thì ông ấy cũng không còn thứ gì có thể dạy cho Tiêu Hiểu.

Dáng vẻ của giáo sư Trần cứ như đang đề phòng ai đó!

Tiêu Hiểu thấy bộ dạng vội vàng ồn ào của giáo sư Trần, đành phải chào tạm biệt nhà họ Đổng rồi đi cùng với Vương Vệ và giáo sư Trần.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 267: Chương 267



Đến khi Tiêu Hiểu rời đi được một lúc lâu, ông cụ Đổng mới thở dài một hơi xa xôi: “Đáng tiếc quá.” Nếu như Tiêu Hiểu học trung y, dựa vào tư duy rộng mở và sự thông tuệ hiếm thấy trên đời của cô thì nhất định có thể làm rạng rỡ truyền thống trung y, nâng trung y lên cao một bước.

Người kế thừa trung y tốt biết bao!

“Cha, cha nói xem giáo sư Trần này vội vã tìm Tiêu Hiểu như vậy là để làm gì thế?” Mẹ của Đổng Vi thấy Tiêu Hiểu lọt vào mắt xanh của ông cụ, lại thấy giáo sư đại học Thanh Hoa cũng sốt ruột tìm cô thì cách nhìn đối với cô đã được nâng cao một tầng.

“Không nên hỏi thì đừng hỏi.” Ông cụ Đổng lạnh nhạt liếc mắt nhìn con dâu, còn dặn dò người nhà họ Đổng: “Chuyện ngày hôm nay mấy đứa không được nói ra bên ngoài một chữ đâu đấy.”

Cha của Đổng Vi vội nói: “Cha cứ yên tâm, chúng con sẽ không nói đâu.”

“Đáng tiếc quá...” Lúc này ông cụ Đổng mới xoay người đi ra hậu viện, vừa đi vừa không nhịn được mà thở dài.

Mẹ Đổng Vi tiến đến bên cạnh cha Đổng Vi: “Không phải chỉ là một cô gái nhỏ đến từ nông thôn thôi sao? Dù cho bây giờ đã là sinh viên đại học thủ đô cũng chẳng có gì ghê gớm cả, sao cha lại không cho chúng ta nói về chuyện ngày hôm nay?”

“Không cho cô nói thì cô đừng nói là được, hỏi nhiều như vậy để làm gì!” Nói rồi cha của Đổng Vi cũng đứng dậy đi vào trong phòng.

Mẹ Đổng Vi đứng tại chỗ sửng sốt một lúc lâu mới tức giận bất bình nói: “Chuyện của một con nhóc nhà quê mà thôi, tưởng là tôi thích nói lắm à!”

Đổng Vi mới tiễn Vương Hiểu Nguyệt và Tiêu Hiểu trở về, nghe vậy nhất thời trợn trắng mắt: “Mẹ, sao mẹ cứ mở miệng là nông thôn ngậm miệng là nông thôn thế? Mẹ còn nói bạn học của con như vậy thì con sẽ giận đấy.” Nói xong cũng xoay người trở về gian phòng của mình, nếu không phải là Tiêu Hiểu rộng lượng thì thái độ của mẹ cô ấy hôm nay đã đắc tội người ta rồi.

Mẹ của Đổng Vi ở sảnh trước một mình hừ một tiếng: “Hôm nay người nhà họ Đổng các người đều uống nhầm rồi à?”

*

Vương Vệ nghe nói không ngờ đến tận lúc này rồi mà Tiêu Hiểu vẫn chưa ăn cơm thì lập tức sốt ruột dẫn cô đi về nhà, nhíu mày rất không vui: “Có phải em ngốc hay không, không ăn cơm ở nhà họ Đổng mà sao còn nán lại lâu như vậy?” Đói bụng thì còn ai có thể đau lòng thay anh chứ?

Tiêu Hiểu vội nói: “Đừng tức giận đừng tức giận, ông nội Đổng và Đổng Vi đều rất tốt, làm sao có thể không để cho em cơm ăn? Chủ yếu là em và ông nội Đổng trò chuyện hứng khởi, nhất thời quên mất. Hơn nữa, không phải món anh làm thì em cũng ăn không quen. Nếu như ở trong nhà người khác như vậy, không phải người ta sẽ nói em không biết lễ phép ư?”

Vương Vệ nghe vậy thì cong khóe miệng, hừ một tiếng: “Đừng tưởng rằng nói vài lời có cánh thì chuyện em đói bụng có thể bỏ qua được nhé!”

Hai người bọn họ từ khi ra khỏi cổng nhà họ Đổng liền dính lấy nhau như keo, giáo sư Trần hoàn toàn không chen miệng vào được. Thấy có một cơ hội, vội nói: “Tiêu Hiểu, hạng mục này do em làm chủ, thầy chỉ phụ giúp em một tay, em cứ nói yêu cầu với thầy, thầy sẽ đi chuẩn bị ngay bây giờ.”

“Thầy đến nhà em đi, em viết ra rồi đưa cho thấy.” Cuối cùng Tiêu Hiểu cũng nhớ tới giáo sư Trần.

“Tốt, tốt, đến nhà em.”

Giáo sư Trần theo Tiêu Hiểu và Vương Vệ đến căn nhà nhỏ mà họ thuê, Vương Vệ đi làm cơm tối, Tiêu Hiểu liền liệt kê ra toàn bộ yêu cầu của thực nghiệm.

Giáo sư Trần vừa nhìn, nhất thời mặt lộ vẻ khó xử: “Tiêu Hiểu, chúng ta không có những thiết bị em viết bên trên đâu.” Bây giờ Trung Hoa nghèo rớt mùng tơi, nào có thiết bị thí nghiệm cao cấp gì chứ.

Tiêu Hiểu nghe vậy nhíu mày, cô từng tìm hiểu những thiết bị này, đều là đồ mà thế giới này có, tuy là ở trong mắt cô vẫn thô sơ nhưng dù sao có cũng hơn không, không ngờ ngay cả thiết bị như vậy mà Trung Hoa cũng không có.

“Vậy có thể tìm được đồ thay thế chất lượng kém hơn một chút không ạ?” Một mình cô là có thể làm ra lượng tử máy tính, nhưng nếu làm như vậy thì quá đáng sợ. Cho nên cô mới muốn làm từ từ dựa theo các bước thực nghiệm của thế giới này, tốt nhất là có thể dùng một số người tiến vào hạng mục này, nghiên cứu thấu đáo nội dung của lượng tử máy tính rồi, đồng thời cũng dự trữ một nhóm nhân tài lớn cho Trung Hoa.

Giáo sư Trần đấu tranh trong chốc lát mới chật vật gật đầu: “Thầy sẽ báo những thứ này lên, xem xem có thể thỏa mãn yêu cầu của em hay không.”

Tiêu Hiểu gật đầu: “Vâng thưa thầy, ngoài ra nếu có người muốn gia nhập hạng mục này, chỉ cần xác định không thành vấn đề thì đều có thể gia nhập.”

TBC

Giáo sư Trần nghe vậy lập tức gật đầu: “Em cứ yên tâm về việc này, nghe nói bởi vì phần lý luận lượng kia lực học của em mà bên sở nghiên cứu vật lý đã sắp điên dại rồi, nếu như có thể gia nhập vào hạng mục do em dẫn dắt thì khẳng định họ cầu còn không được.” Tiêu Hiểu hiểu rõ ý của ông ấy, một mình cô có ưu tú đến mấy đi nữa thì suy cho cùng cũng không thể phân thân, hoàn thành hạng mục lượng tử máy tính đồng thời bồi dưỡng nhân tài cho Trung Hoa đều quan trọng cả.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 268: Chương 268



Giáo sư Trần liền cầm yêu cầu mà Tiêu Hiểu liệt kê, không màng đến chuyện cơm nước đã vội vã đi mất.

Tiêu Hiểu đang chờ giáo sư Trần làm công việc chuẩn bị giai đoạn đầu, hai ngày nay cũng không đi đâu cả, chỉ ở nhà đọc sách. Nhưng hai ngày nay, người phái tới bảo vệ cô lại càng tăng lên, một cái sân nho nhỏ mà bị vây kín như thùng sắt.

Ngay cả khi cô đi ra ngoài một lát, phía sau cũng có nhiều người bảo vệ mặc thường phục.

Không thể không nói, khi chính phủ Trung Hoa quyết định phải làm một việc thì hiệu suất rất cao, chỉ mất ba ngày đã hoàn tất toàn bộ chuẩn bị thiết bị nhân viên trong sân, những thiết bị mà Tiêu Hiểu liệt kê, ngay cả đồ thay thế cũng rất khó tìm nhưng vẫn được tìm tới ngay.

Mọi chuyện đã được chuẩn bị, chỉ chờ Tiêu Hiểu chính thức vào tổ.

Lần này vào tổ thực nghiệm, ăn cũng phải ở bên trong, không thể tùy ý ra vào.

Vương Vệ nghe xong, mặc dù biết việc Tiêu Hiểu làm rất quan trọng nhưng vẫn rất không vui, từ khi anh và Tiêu Hiểu kết hôn tới nay chưa từng xa nhau một ngày nào.

Tiêu Hiểu cũng không chịu được việc không thể gặp mặt Vương Vệ lâu như vậy, sau khi xin phép, cuối cùng bên trên đồng ý để Tiêu Hiểu về nhà ngủ mỗi tối, cũng cho phép Vương Vệ đưa thức ăn mỗi ngày.

Vương Vệ miễn cưỡng thoả mãn với điều kiện như vậy, hôm vào tổ đã tự mình đưa Tiêu Hiểu vào tổ.

Hạng mục lượng tử máy tính lần này được bên trên coi trọng trước nay chưa có, người tiến vào bị kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, mặc dù Vương Vệ là chồng của Tiêu Hiểu nhưng không phải người trong tổ hạng mục nên cũng không thể vào.

Tiêu Hiểu an ủi Vương Vệ: “Không sao đâu, em sẽ hoàn thành hạng mục này nhanh nhất có thể.”

Vương Vệ ừ một tiếng: “Vào đi thôi, buổi tối anh tới đón em.”

Mắt nhìn theo Vương Vệ đi, lúc này Tiêu Hiểu mới tiến vào căn cứ của hạng mục.

Cô vừa đến, những người khác đến báo cáo đều nhao nhao nhìn lại phía cô. Những người khác thấy người phụ trách của hạng mục lần này còn quá trẻ, trên mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc và khó hiểu.

Trong số mọi người chỉ có người của sở nghiên cứu vật lý là đã từng gặp được Tiêu Hiểu, đều nhao nhao đứng dậy với vẻ mặt kích động. Trong đó có ông lão tóc bạc hoa râm, không ngờ cũng hơi cúi chào Tiêu Hiểu.

Thấy vậy những người khác kinh ngạc không thôi, rốt cuộc cô gái trẻ tuổi này có lai lịch thế nào, sao hình như người bên sở nghiên cứu vật lý lại rất tôn kính cô?

“Cô gái này chính là người phụ trách của hạng mục lần này à? Cô ấy là ai thế, sao trước đây chưa từng nghe qua?” Người không biết Tiêu Hiểu đều nhao nhao châu đầu ghé tai, còn trẻ như vậy, hơn nữa còn là một nhân vật chưa từng nghe đến, để cô dẫn dắt nhiều nhân viên nghiên cứu khoa học như vậy, đây không phải là trò đùa ư!

Trước khi vào tổ, người muốn đi vào tổ hạng mục đã hiều một chút về hạng mục lượng tử máy tính này, lúc đó phản ứng đầu tiên của bọn họ là không thể nào. Tương lai mà lượng tử máy tính miêu tả quả thực khiến bọn họ không dám nghĩ đến. Nhưng từ khi nào một hạng mục nghiên cứu khoa học chặt chẽ cẩn thận lại cũng dựa vào ảo tưởng?

Nhưng bên trên coi trọng như vậy lại khiến trong lòng bọn họ nổi lên chút hy vọng, có lẽ quốc gia đào được bị nhân tài chuyên nghiệp đỉnh cao nào đó từ nước ngoài trở về mới khởi động hạng mục này?

TBC

Nhưng hôm nay Tiêu Hiểu lộ diện khiến cho hy vọng của bọn họ bị nghiền nát hoàn toàn.

Hạng mục không thể thực hiện cộng thêm người phụ trách thoạt nhìn không đáng tin là Tiêu Hiểu nhất thời khiến cho bọn họ nản lòng thoái chí. Đáy lòng bọn họ vô cùng lo lắng, tuy rằng bây giờ Trung Hoa bốn bề là địch, muốn thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn là hợp tình hợp lí, nhưng phải căn cứ tình huống thực tế để làm chứ. Sử dụng nhân viên chuyên nghiệp và tiền tài vật chất như vậy để một cô gái nhỏ dẫn mọi người đi hoàn thành một cái hạng mục căn bản không thể thực hiện, đây rõ là cẩu thả, làm như vậy chẳng những không thể khiến Trung Hoa tăng trưởng thực lực, ngược lại sẽ tiêu hao thực lực quốc gia vốn đã suy nhược lâu ngày.

Biểu cảm thất vọng của bọn họ rơi vào mắt Tiêu Hiểu.

Cô chỉ làm như không nhìn thấy, lúc tất cả mọi người vẫn nghị luận ầm ĩ, nhẹ giọng ho khan một cái: “Tôi biết trong số mọi người có không ít người cảm thấy bản thân hạng mục này đã là thứ viển vông, cũng cảm thấy một cô gái tuổi còn trẻ như tôi dẫn dắt nhiều tiền bối như mọi người để làm hạng mục này không khác nào nói đùa.”

Ban đầu lúc cô tiến vào lầu thực nghiệm vẫn mang theo nụ cười nhẹ, bây giờ vừa mở miệng, khuôn mặt trước sau luôn hiền hòa đã không còn cười nữa, ngay cả ngữ điệu mềm mại bình thường lúc này cũng đều lạnh lùng.

“Tôi không quan tâm trong lòng mọi người có tức giận hay không, thái độ tệ hay không, điều tôi quan tâm là mọi người có thể hoàn thành nhiệm vụ tôi sắp xếp đúng hạn hay không. Hạng mục này không cần kẻ vô dụng, có thể ở lại hay không hoàn toàn phải xem bản thân mọi người. Được rồi, bây giờ tôi bắt đầu chia nhóm, người nghe thấy tên hãy đến xếp hàng ở vị trí chỉ định...”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 269: Chương 269



Giáo sư Vương và giáo sư Từ cũng tham dự vào trong hạng mục này, trong mọi người ở chỗ này, bọn họ là người hiểu rõ Tiêu Hiểu nhất, nhìn cô gái nhỏ bình thường mềm mại bỗng nhiên biến thành một người khác, đối mặt với nhiều tiền bối và nhà khoa học như vậy mà không sợ hãi chút nào, ngược lại sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, khiến hai vị giáo sự xem đến mức tấm tắc khen ngợi.

Giáo sư Từ đụng vào vai giáo sư Vương, vẻ mặt cảm khái: “Loại người trời sinh làm lãnh đạo.” Người làm nghiên cứu khoa học cũng chia vài loại, có người tuy là học thức cá nhân uyên bác nhưng không thể nào đơn độc lãnh đạo một hạng mục.

Trước đó hai người bọn họ còn lo lắng liệu Tiêu Hiểu có thể quản lý tổ hạng mục như thế hay không, dù sao một cô gái nhỏ yểu điệu như cô, nhìn ai cũng cười híp mắt, làm sao có thể khiến người khác chịu phục.

Họ còn lo lắng Tiêu Hiểu bị người ta bắt nạt đấy.

TBC

Dù sao giới nghiên cứu khoa học cũng không phải là không có đấu đá lẫn nhau.

Nhưng hôm nay nhìn Tiêu Hiểu sắp xếp, họ đã an tâm rồi. Dù cho để bọn họ tới dẫn dắt cũng sẽ không sắp xếp tốt hơn Tiêu Hiểu được.

Tiêu Hiểu phân nhóm và sắp xếp nhiệm vụ rồi lập tức tuyên bố hạng mục khởi động.

Phần lớn mọi người đều không phục Tiêu Hiểu, sau khi sắp xếp nhiệm vụ xuống phía dưới, nhiều người đều mang vấn đề tới hỏi cô, xét đến cùng, họ vẫn chưa tin Tiêu Hiểu còn trẻ như vậy đã có bản lãnh thật sự gì.

Còn Tiêu Hiểu chỉ nhìn thoáng qua đã chỉ ra vấn đề ở đâu bằng lời lẽ dễ hiểu, sau đó sẽ lạnh nhạt liếc mắt: Vấn đề đơn giản như vậy những tiền bối như mọi người còn đến hỏi tôi?

Không ai chịu nổi ánh mắt trào phúng như thế, hơn nữa giảng đạo lý, vấn đề có thể khiến họ đem ra hỏi cũng không thể quá đơn giản, sau khi trải qua mấy nhóm, mọi người đã biết người phụ trách này có bản lĩnh thật sự, tuy là tuổi tác nhỏ có thể làm cháu gái của họ.

Điều này càng khiến bọn họ xấu hổ vô cùng.

Đương nhiên, bỏi vì bản thân hạng mục lượng tử máy tính này đã quá tiên tiến, ngoại trừ số ít ôm mục đích làm khó dễ Tiêu Hiểu, những người khác thật sự không hiểu, lúc này Tiêu Hiểu lại có thái độ khoan dung, kiên nhẫn giảng giải cho bọn họ.

Cứ như vậy chỉ ngắn ngủi một ngày, Tiêu Hiểu đã khiến tất cả mọi người trong tổ hạng mục tâm phục khẩu phục.

Ngay cả một vài người mái tóc hoa râm cũng đổi giọng gọi Tiêu Hiểu là cô Tiêu.

Tiêu Hiểu cười, trước kia lúc cô ở tinh tế tững lãnh đạo vô số tổ hạng mục quy mô lớn, thật ra rất dễ giải quyết nhân viên nghiên cứu khoa học, chỉ cần bạn lợi hại hơn anh ta, anh ta tự nhiên sẽ tâm phục khẩu phục đối với bạn.

Mặc dù mới là ngày đầu tiên vào tổ, mọi người đã nhanh chóng tiến vào trạng thái, đến tám giờ tối, Tiêu Hiểu tuyên bố đã đến thời gian nghỉ ngơi.

Có vài người gấp gáp: “Cô Tiêu, thời gian còn sớm mà, làm sao có thể nghỉ ngơi nhanh như vậy?”

Tiêu Hiểu cười: “Phải kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi chứ.” Nói xong cô liền ra khỏi phòng thí nghiệm, để mọi người ở lại đưa mắt nhìn nhau.

Tiêu Hiểu thoải mái đi mất như thế, những người còn lại đều rất xa lạ đối với một hạng mục vượt thời đại như vậy, hoàn toàn không mò ra manh mối, cũng đành theo ra khỏi phòng thí nghiệm.

Lúc Tiêu Hiểu ra khỏi phòng thí nghiệm, Vương Vệ đã chờ đó, thấy cô đi ra, Vương Vệ vội vàng nghênh đón.

Hai người dính chặt vào nhau đi ra ngoài.

Mọi người ở tổ hạng mục đi ra sau vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng thở dài một tiếng, dù sao cũng là người tuổi trẻ, lúc làm hạng mục cũng không quên tình yêu trai gái.

Tiêu Hiểu có thể ra vào căn cứ thí nghiệm, những người khác thì không được.

Nhưng bọn họ cũng có chuyện để làm, ngày hôm nay đã biết tuy Tiêu Hiểu còn trẻ nhưng có bản lĩnh thật sự, nếu cô có bản lĩnh thật sự, chính phủ lại coi trọng hạng mục này như vậy thì chứng tỏ hạng mục này không phải vớ vẩn, dù cho hi vọng thành công xa vời song chỉ cần hạng mục thành công, những người tham dự vào hạng mục như bọn họ sẽ thay đổi lịch sử.

Mặc dù nhiệm vụ mà Tiêu Hiểu phân chia xuống ngày hôm nay là phần cơ bản nhất trong hạng mục này nhưng đối với bọn họ mà nói cũng rất khó, lúc này, những người tiến vào tổ học tập lượng tử lực học của sở nghiên cứu vật lý trước kia đã mang lại tác dụng.

Lâu thực nghiệm đèn đuốc sáng trưng suốt đêm.

Ngày hôm sau lúc Tiêu Hiểu tới, kinh ngạc phát hiện mỗi nhóm nhỏ đều đã hạ được nhiệm vụ cô phân chia ngày hôm qua rồi. Cô biết với trình độ của bọn họ, những nhiệm vụ này tuy là đơn giản nhưng muốn phá được cũng cần thời gian nhất định.

Điều này làm cho cô hiểu hơn đối với người trong tổ hạng mục.

Từ đáy lòng dâng lên sự kính trọng đối với bọn họ.
 
Back
Top Bottom