Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 220: Chương 220



Vương Hiểu Nguyệt ăn hết thịt khô rồi, thấy thế thì thò lại gần lấy một miếng thịt khô của Đổng Vi.

Chọc cho Đổng Vi phải kêu lên oai oái: “Của cậu đâu, sao lại ăn của tôi.”

“Chỉ ăn mấy miếng thôi, lát nữa tôi cũng lấy kẹo sữa đổi lại cho cậu.” Vương Hiểu Nguyệt thấy Đổng Vi không giống với mẹ cô ấy thì nói nửa đùa nửa thật, nhưng đúng là cô ấy cũng rất muốn ăn thịt khô, tiếc là bản thân không chống lại được dụ hoặc, vài miếng cuối cùng cũng vừa ăn hết xong hồi nãy rồi.

“Ai muốn kẹo sữa chứ, vất vả lắm tôi mới đổi được từ chỗ Tiêu Hiểu mà. Tự cậu đi đổi với Tiêu Hiểu đi.” Đổng Vi ôm thịt khô nhìn Vương Hiểu Nguyệt đầy cảnh giác.

Tiêu Hiểu giơ tay lên đúng lúc: “Hết rồi.”

Hai vai Vương Hiểu Nguyệt hạ xuống, quay đầu xoa tay nói với Đổng Vi: “Cậu xem...”

Thấy Vương Hiểu Nguyệt vô cùng đáng thương, Đổng Vi cũng chia cho cô ấy mấy miếng: “Nói rồi đấy, chỉ mấy miếng này thôi, nhiều hơn không có đâu.”

Hai người đùa giỡn với nhau, Tiêu Hiểu thì nằm trên giường vừa nhìn vừa cười tủm tỉm.

Lý Phương Phương hơi hé môi, cảm thấy như bản thân không thể hòa vào nên yên lặng ngồi xuống ghế của mình, tiếp tục đọc sách.

Buổi tối Tiêu Hiểu ôm quần áo của Vương Vệ ngủ cũng tính là yên giấc, cuối cùng sáng hôm sau cũng không đến trễ.

Cô xuống lầu ký túc xá, Vương Vệ đã chờ sẵn ở cửa, đưa một túi bánh bao cho cô, còn liên tục hỏi cô: “Ngủ ngon không, sáng nay đã rửa mặt chưa, có thấy không quen chỗ nào không...”

Nhọc lòng đủ chuyện, sợ Tiêu Hiểu chịu tủi thân.

Tiêu Hiểu trả lời từng chuyện: “Bánh bao này là anh làm à?”

Vương Vệ gật đầu: “Tối hôm qua ngủ sớm nên sáng nay dậy sớm làm. Tranh thủ ăn lúc còn nóng đi, ăn xong rồi đi học.”

Tiêu Hiểu cầm bánh bao cắn một miếng, muốn làm bánh bao cần phải ủ bột nên cần ít nhất hai tiếng, không biết sáng nay Vương Vệ dậy từ lúc mấy giờ.

“Sau này đừng làm nữa, buổi sáng em tìm tạm món gì đó để ăn là được.”

Vương Vệ chọc trán Tiêu Hiểu: “Anh còn cần em nhọc lòng hả? Em đi với các cô ấy đi, phòng học của anh không cùng hướng với em.”

Mấy người Đổng Vi bước tới từ phía sau, Vương Vệ vẫy tay bảo cô đi theo đám Đổng Vi đi học đi, anh đã hỏi thăm rõ ràng rồi, trong ký túc xá của Tiêu Hiểu có Lý Phương Phương cũng ghi danh vào khoa vật lý.

Tiêu Hiểu nhìn theo bóng Vương Vệ rời đi.

Bả vai bị Vương Hiểu Nguyệt vỗ: “Được rồi, sắp thành hòn vọng phu rồi, cũng đâu phải không được gặp nữa.”

Đổng Vi thì lại hít hà cái mũi: “Ồ, cái bánh bao này thơm quá đi!” Nói rồi cố gắng quay đầu đi, không để bản thân nhìn chằm chằm vào bánh bao, bằng không cô ấy sợ bản thân nhịn không được sẽ xin bánh bao của Tiêu Hiểu để ăn mất.

Lý Phương Phương thì vùi đầu xuống thấp hơn nữa, Vương Hiểu Nguyệt lại nuốt nước miếng: “Ở chung một phòng với cậu, đúng là sự tra tấn ngọt ngào mà.” Ở đâu mà có nhiều món ngon như thế hả?

Tiêu Hiểu chia cho các cô mỗi người một cái.

TBC

Ban đầu ba người họ còn rất ngại ngùng, hôm qua còn ăn nhiều thịt khô như vậy thì sao hôm nay còn dám mặt dày xin đồ của Tiêu Hiểu tiếp được chứ. Có điều ngửi thấy mùi hương thơm lừng của bánh bao, cuối cùng các cô ấy cũng không cưỡng lại được sự dụ hoặc.

Đổng Vi và Vương Hiểu Nguyệt ăn bánh bao, liên tục la hét muốn báo đáp Tiêu Hiểu, một cái bánh bao thế này cũng có thể khiến các cô ấy ăn ra cảm giác lâng lâng bay bổng.

Tiêu Hiểu mặc các cô ấy ầm ĩ, lúc tới khu dạy học thì bốn người tách ra.

Lý Phương Phương và Tiêu Hiểu không chỉ học cùng một khoa mà còn được xếp cùng một lớp, đều ghi danh vào Vật lý Ứng dụng.

Nghiêm túc học xong một tiết, Tiêu Hiểu thở dài, đúng là mất tri thức này nghe chẳng có tí giá trị nào, cô lật sách, có rất nhiều lý thuyết rất phiến diện.

Tiêu Hiểu cũng hiểu là do sự giới hạn của thời đại, tri thức của người đi trước sẽ luôn bị đời sau lật đổ hoặc bổ sung. Chân lý trong một khoảng thời gian cũng không phải chân lý vĩnh cửu.

Xem ra cô không cần phải đi học từng bước, nếu có thể vào phòng thí nghiệm của trường để làm thực nghiệm thì tuyệt rồi, cô còn muốn tiếp tục thí nghiệm về bước nhảy giữa các chiều không gian mà mình đã làm khi còn ở Tinh Tế, có lẽ sẽ tìm được đường để quay về Tinh Tế.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 221: Chương 221



Chương trình đại học bây giờ được sắp xếp rất kín, mới vừa học xong tiết thứ nhất là phải chuyển phòng học để học tiếp tiết thứ hai.

Lần này Tiêu Hiểu chỉ nghe loáng thoáng, xác định không có giá trị gì để nghe thì lấy giấy viết công thức phát triển của bước nhảy không gian.

Công thức khổng lồ như thế nên để trí tuệ nhân tạo thực hiện, tiếc là nơi này còn chưa phát triển internet nên Tiêu Hiểu đành tự mình ra tay thôi.

“Bạn học kia, bạn học nữ ngồi gần cửa sổ kia, em nói thử xem đề này nên làm thế nào?” Lúc Tiêu Hiểu đang tập trung suy luận quên mình thì đột nhiên cánh tay bị Lý Phương Phương ngồi cạnh cô đụng mấy cái.

Tiêu Hiểu ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện cả phòng bao gồm vị giáo viên trung niên đeo mắt kính kia đang nhìn cô. Vẻ mặt sinh viên tràn đầy tò mò, còn giáo viên thì đầy tức giận.

Sự khao khát tri thức của sinh viên thời đại này vượt qua tưởng tượng của người đời sau, mọi người đều ôm một trái tim nhiệt huyết, tính toán cố gắng học hỏi tri thức để cống hiến sức mình cho nhân dân và xã hội.

Nhiều học sinh tập trung nhìn ông ấy như thế, mà chỉ có một nữ sinh cúi đầu viết viết vẽ vẽ gì đó trên giấy, nghĩ thôi cũng biết là cô hoàn toàn không nghe giảng bài.

Đối với sinh viên không chịu nghe giảng bài, tất nhiên là giáo viên không có ấn tượng tốt nào rồi.

Tiêu Hiểu đứng dậy.

Lý Phương Phương kéo cánh tay Tiêu Hiểu, nhỏ giọng nói: “Bài này rất khó, cậu có biết làm không.” Điểm thi của cô ấy không cao không thấp, hơn 580 điểm, nhưng sau khi nghe hết cả tiết mới phát hiện vật lý trên đại học là một cấp bậc hoàn toàn khác so với hồi cấp ba. Cô ấy cố gắng nghe, không dám thả lỏng chút nào nhưng vẫn thấy có hơi quá sức.

Bài này giáo viên còn chưa giảng, mà chủ yếu viết ra để giảng về định lý.

Tiêu Hiểu cười với cô ấy.

Thầy giáo kia vẫn còn nhìn cô: “Bạn học này, em lên đây làm thử xem, nếu làm được thì sau này lên lớp, mặc kệ em làm gì thì tôi cũng mặc kệ em.”

Ánh mắt Tiêu Hiểu sáng rực lên: “Có thật không thầy?”

Sắc mặt của thầy giáo này khó coi: “Em cứ giải ra được trước rồi hẵng nói.” Muốn cởi bỏ được định lý này phải vận dụng những tri thức có liên quan tới những tri thức ở những bài học sau, ông ấy không tin một sinh viên mới vào đại học có thể giải ra được.

Tiêu Hiểu bước tới trước bảng đen, hạ bút không ngừng nghỉ, loẹt xoẹt mấy cái như nước chảy mây trôi đã viết ra được đáp án.

Từ tối hôm qua cô đã lật xem hết tài liệu học vật lý được phát xuống rồi, đã biết những tri thức phía sau thì tất nhiên có thể giải ra một cách rất dễ dàng.

Thầy giáo kia vừa nhìn thì phát hiện các bước giải của Tiêu Hiểu còn ngắn gọn hơn của ông, những kiến thức khác cũng được vận dụng một cách khéo léo.

Lập tức phấn kích nhìn Tiêu Hiểu: “Tên của bạn học này là gì?”

Tiêu Hiểu báo tên của mình ra.

Thầy giáo kia nghe xong thì hơi cau mày: “Sao nghe hơi quen thế nhỉ? Từ từ, Tiêu Hiểu, em có phải là Thủ khoa kỳ thi đại học năm nay không, bạn học Tiêu – Tiêu Hiểu?”

TBC

Tiêu Hiểu cười nói: “Nếu không còn người nào khác tên Tiêu Hiểu thì chắc người mà thấy nhắc tới là em đấy.”

Sinh viên bên dưới vừa nghe thì hai mắt lập tức tỏa sáng nhìn chằm chằm vào Tiêu Hiểu, không ngờ Thủ khoa kỳ thi đại học toàn quốc lại ở lớp bọn họ.

Truyền thông ở thời đại này còn chưa phát triển như đời sau, phần lớn mọi người đều không biết chuyện Tiêu Hiểu là Thủ khoa kỳ thi đại học, thầy giáo vừa nói thì trong ánh mắt của sinh viên bên dưới hiện lên thêm vài phần kính nể.

Trên gương mặt vừa rồi còn cau mày của thầy vật lý lập tức đầy tươi cười, nói với đám sinh viên bên dưới: “Các bạn học, em ấy là sinh viên duy nhất của năm nay đạt điểm tối đa ở tất cả các môn khoa học tự nhiên.”

Đạt điểm tối đa tất cả, nếu vừa rồi đám sinh viên này nhìn Tiêu Hiểu với ánh mắt kính nể thì bây giờ đã trở thành kính sợ rồi, đề khoa học tự nhiên của kỳ thi đại học khó như thế mà cô cũng có thể đạt điểm tối đa tất cả các môn, cái này... Không còn là người nữa rồi!
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 222: Chương 222



Thầy giáo thấy đã thành công khơi dậy sự kính nể và mong muốn cạnh tranh của đám sinh viên thì hài lòng nhìn Tiêu Hiểu: “Bạn học Tiêu, những kiến thức cần dùng trong bài này nằm trong những bài học đằng sau, sao em có thể giải được thế?”

Tiêu Hiểu muốn nói cái bài đơn giản thế này tất nhiên là cô xem chơi một cái là biết thôi, nhưng nói như thế thì có khác nào chọc người ta hận mình, vì thế đổi một cách nói khác uyển chuyển hơn: “Em có chuẩn bị bài trước.”

Thầy giáo nghe xong thì thấy hài lòng hơn, cho dù có tự mình chuẩn bị bài trước thì muốn hiểu rõ hết mọi định lý cũng rất khó, Tiêu Hiểu tự mình chuẩn bị bài mà có thể giải ra được bài này, đủ để chứng minh tài năng của cô ở môn vật lý.

“Được rồi, hi vọng mọi người có thể học theo bạn học Hiểu, kiến thức phải dựa vào bản thân chủ động học tập, mà không phải bị động trông chờ giáo viên tới dạy, nhớ rõ chưa?”

“Nhớ rồi ạ!”

“Thầy ơi, vậy điều thầy nói hồi nãy, nếu em giải được bài này, sau này lên lớp thầy sẽ mặc kệ em...”

Tiêu Hiểu còn chưa nói xong thì vẻ mặt thầy giáo đã cứng đờ, ông ấy dùng giọng ôn tồn nói với Tiêu Hiểu: “Bạn học Tiêu, mặc dù em có tài năng nhưng phải hiểu rằng, chuyện học như lội ngược dòng nước, không tiến bộ thì chắc chắn sẽ lùi bước, quốc gia chúng ta còn rất nhiều chuyện dở dang cần hoàn thành, là lúc cần các em dùng thành tích học tập của mình để đóng góp tích cực cho công cuộc xây dựng đất nước, em nhất định không thể phí hoài tài năng của mình được. Các em cũng giống thế, có nhớ chưa?”

“Dạ nhớ!”

“Được rồi, bạn học Tiêu, xuống ngồi đi, mặc dù em đã chuẩn bị bài những vẫn phải tập trung nghe giảng, tranh thủ củng cố lại kiến thức.” Mặc kê? Sao mà được, sinh viên có tài năng như thế, ông ấy còn muốn chú ý nghiêm khắc hơn thì có.

Tiêu Hiểu hơi hé môi, cô không ngờ thầy giáo có thể đổi lời mình đã nói trước mặt nhiều như thế.

“Còn chuyện gì sao, bạn học Tiêu?” Thầy giáo ừ một tiếng.

TBC

“Không còn nữa ạ.” Nếu người ta đã muốn chơi xấu thì cô có nói gì nữa cũng vô dụng, đành ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi.

Lý Phương Phương dùng vẻ mặt kinh ngạc cảm thán nhìn cô: “Tiêu Hiểu, không ngờ cậu là Thủ khoa cả nước. Sao cậu không nói hả?”

Tiêu Hiểu cười: “Có gì hay đâu mà nói.”

Nếu thầy ấy đã không cho cô làm việc riêng trong giờ học thì cô đành vờ như tập trung vậy, hai mắt cô nhìn chằm chằm bảng đen, trông cứ như đang tập trung nhưng thật ra trong não đã sớm suy nghĩ về công thức vừa nãy rồi.

Thầy giáo trên bục giảng thấy Tiêu Hiểu nghe lời nghiêm túc nghe giảng bài thì hài lòng gật đầu.

Chờ đến lúc tan học buổi trưa, Tiêu Hiểu vừa ra khỏi phòng học đã thấy Vương Vệ chờ sẵn rồi.

Cô vội vàng bước tới: “Sao anh lại ở đây?”

“Em hỏi anh tại sao tới, tất nhiên là để chăm sóc em ăn cơm rồi.” Vương Vệ nhận lấy sách của cô.

Tiêu Hiểu cười hì hì, ôm cánh tay anh đi về phía nhà thuê, vừa đi vừa ríu rít nói những chuyện xảy ra trong tiết học hôm nay.

Tới nhà thuê, sau khi ăn cơm do Vương Vệ làm thì Tiêu Hiểu bắt đầu thấy buồn ngủ, ngáp một cái. Vương Vệ nhìn cái giường trống trơn, chuẩn bị tranh thủ giữa trưa đi mua chăn. Nếu thế thì sau này ăn trưa xong Tiêu Hiểu có thể ngủ lại ở đây luôn.

“Đi thôi, anh đưa em về trường ngủ.”

“Anh thì sao?” Vương Vệ dắt cô đi, Tiêu Hiểu dựa vào người anh giống như không có xương.

“Buổi chiều anh không có nhiều tiết lắm, đúng lúc đi mua chăn luôn. Em học xong rồi cũng đừng tự mình sang đây, anh sẽ đi đón em.” Anh thuộc nằm lòng thời khóa biểu của Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu lẩm nhẩm một tiếng: “Khoảng cách ngắn chừng đó...”

Vương Vệ trừng mắt nhìn cô một cái, Tiêu Hiểu lập tức dựa lên người anh: “Thấy xót cho anh mà còn không cảm động, nếu anh muốn đón thì tới đón vậy.”

Chờ tới lúc Tiêu Hiểu về tới ký túc xá thì ba người khác đã về tới rồi, Lý Phương Phương vẫn đang đọc sách, Đổng Vi và Vương Hiểu Nguyệt thì đang ăn cơm.

Thấy Tiêu Hiểu vào, Vương Hiểu Nguyệt lập tức lớn tiếng nói: “Tiêu Hiểu, tụi tôi nghe bạn học Lý Phương Phương nói cậu là Thủ khoa kỳ thi đại học năm nay, chuyện lợi hại như thế mà cậu cũng không chịu nói cho tụi tôi nghe, không ngờ cậu có thể giấu kỹ như thế.”

Đổng Vi cũng gật đầu liên tục: “Đúng thế, Tiêu Hiểu, cậu giỏi quá đi!”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 223: Chương 223



Tiêu Hiểu cười cười, có thể nói thế nào đây? Nói là cô cảm thấy những đề thi kia thực sự quá đơn giản, như vậy không phải sẽ trở thành sự khoe khoang một cách tr*n tr** trong mắt những người khác sao? Chỉ đành nói: “Chỉ là may mắn mà thôi.”

Lý Phương Phương nói: “Không phải là may mắn, hôm nay giáo viên ra một đề bài, liên quan đến rất nhiều kiến thức sau này chưa học đến. Tiêu Hiểu chẳng mấy chốc đã làm xong. Bạn học Tiêu Hiểu, hôm qua tôi thấy cậu không hề đọc sách, hóa ra là lén lút học ở sau lưng.” Cô ta không nhận ra giọng nói của mình đã mang theo chút ghen tị.

Cô ta thi đỗ Kinh đại, tràn đầy mơ ước đi đến đây, sau khi đến đây rồi mới phát hiện hóa ra thành phố lớn lại sầm uất như vậy, hóa ra không phải ai cũng là người nghèo khó.

Cô ta xuất thân từ nông thôn, dựa vào bản thân thi đỗ Kinh đại, đây là ưu thế duy nhất của cô ta. Không ngờ rằng hôm nay lúc đi học ưu thế này lại bị phá vỡ một cách dễ dàng. Cô ta cố gắng học, ngồi nghe giảng không dám phân tâm dù chỉ một giây. Tiêu Hiểu quang minh chính đại bỏ tiết vậy mà lại có thể giải đề một cách dễ dàng, hơn nữa còn là trạng nguyên của kì thi đại học.

Tiêu Hiểu học thì cứ học, tại sao còn muốn lén lén lút lút không để người khác nhìn thấy? Sợ người khác vượt qua mình sao?

Nụ cười của Tiêu Hiểu nhạt đi, nhìn về phía Lý Phương Phương.

TBC

Trong lòng Lý Phương Phương hoảng hốt, sau đó nghĩ lại bản thân thực sự không nói gì liền nói với Tiêu Hiểu: “Tiêu Hiểu, tôi cũng muốn chuẩn bị bài trước giống như cậu, nhưng nếu như giáo viên không dạy thì tôi không thể hiểu được, cậu có thể dạy cho tôi được không?”

Tiêu Hiểu: “Không thể.” Vừa nói vừa leo lên giường chuẩn bị ngủ trưa.

Lý Phương Phương: “...” Hốc mắt đỏ lên ngồi vào chỗ của mình bắt đầu đọc sách.

Lời nói mang ý ghen tị của Lý Phương Phương, Vương Hiểu Nguyệt và Đồng Vi cũng nghe ra, hai người trao đổi ánh mắt với nhau: Không ngờ Lý Phương trông có vẻ ngoan ngoãn hướng nội nhưng lòng đố kỵ lại mạnh như vậy.

Cô ta cho rằng mình che giấu rất tốt, nhưng trong đây đều là sinh viên có thể thi đỗ Kinh đại, cũng đâu có ngốc hơn cô ta, đâu thể không nhìn ra được chứ?

Cũng khó trách Tiêu Hiểu lại từ chối thẳng thừng.

Cứ như vậy qua chừng một tháng, Tiêu Hiểu mới biết Đồng Vi đăng ký chuyên ngành y khoa, Vương Hiểu Nguyệt đăng ký bộ phận ngoại giao, nghe nói hai người họ đều xuất thân từ gia đình có nguồn gốc học giỏi từ xa xưa.

Đồng Vi nói: “Thực ra tổ tiên nhà chúng tớ làm nghề y học truyền thống, còn là ngự y trong cung đó, nhưng sau đó bị coi là tàn dư của chế độ phong kiến. Bây giờ mặc dù không coi y học truyền thống là tàn dư phong kiến nữa, nhưng người nhà đều mong rằng tớ có thể học Tây y.” Người nhà đều sợ rồi, cô ấy học Tây y cũng có thể giữ lại một người kế nhiệm.

Tiêu Hiểu đang ăn bánh tráng mà Vương Vệ làm cho mình, nghe vậy thì ngẩng đầu lên: “Y học truyền thống?” Y học truyền thống là cái gì?

Đồng Vi kinh ngạc nhìn cô: “Cậu không biết y học truyền thống là gì à?” Sau đó cô ấy giải thích cho Tiêu Hiểu nghe, trong lúc nói hai mắt cũng phát sáng lên: “Tóm lại y học truyền thống tuyệt đối không phải là tàn dư phong kiến như bên ngoài đồn đại, những thứ tổ tiên chúng ta để lại rất uyên thâm đó.”

Tiêu Hiểu nghe xong hai mắt sáng lên, không ngờ rằng còn có thứ thần kỳ này mà cô chưa biết. Liên tục bảo Đồng Vi nói thêm một chút.

Hiếm có người cảm thấy hứng thú với y học truyền thống như vậy, người ngoài nhắc đến y học truyền thống thì sẽ nói là tàn dư phong kiến, liên hệ với những kẻ xem bói, ông đồng bà cốt,...Đồng Vi đã bất bình vì y học truyền thống từ lâu, Tiêu Hiểu muốn nghe, cô ấy liền nói.

Cuối cùng còn nói: “Nếu như cậu cảm thấy hứng thú, tớ có thể mang một ít sách liên quan đến y học truyền thống từ nhà đến cho cậu xem.”

Tiêu Hiểu vội vàng gật đầu: “Được thôi, được thôi.” Cô đã xem xong sách Vật lý của đại học từ lâu rồi, gần đây cô luôn đến thư viện đọc sách về nhân văn xã hội, có điều qua đợt hỗn loạn lần trước, số lượng sách vở được lưu trữ lại của Kinh đại cũng không nhiều. Tiêu Hiểu không những đọc qua không quên mà còn đọc nhanh như gió, những cuốn sách cô chưa đọc trong thư viện cũng không còn nhiều nữa.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 224: Chương 224



Bây giờ sách cũng không còn để đọc, kiến thức chuyên ngành lại học xong từ sớm, càng không muốn lên lớp học từng bước từng bước một nên chuẩn bị nói với giáo viên xem xem có thể vào phòng thí nghiệm được không. Nếu như y học truyền thống mà Đồng Vi nói thực sự thần kỳ như vậy, cũng có thể giúp cô g.i.ế.c thời gian.

Nói xong chuyện y học truyền thống, Vương Hiểu Nguyệt hỏi: “Tiêu Hiểu, sao hôm nay cậu lại đến trường học ngủ vậy?” Vương Vệ đã sắp xếp xong hết căn phòng thuê đó, hiện giờ hai người họ gần như đều ở bên ngoài.

Tiêu Hiểu thở dài, giả vờ lo lắng chống cằm nói: “Có lẽ là do anh ấy phiền chán vì tớ, không thường xuyên đưa tớ theo.” Vương Vệ bận rộn hơn cô nhiều, không những phải học môn chuyên ngành mà còn bận kiếm tiền. Đối với việc ăn không ngồi rồi anh luôn có một cảm giác lo lắng rất sâu đậm.

Anh to gan thận trọng, biết được đường dây nhập hàng từ chỗ chú Trương, trưa ngày hôm nay đã đi nhập hàng, cũng không biết bây giờ đã về chưa.

TBC

Vương Hiểu Nguyệt trừng mắt: “Thôi đi. Với mức độ yêu thương cậu của chồng cậu, không đưa cậu theo nhất định là vì sợ cậu mệt mỏi thôi. Nhưng anh ấy đi đâu vậy?”

Tiêu Hiểu đương nhiên không tiện nói rằng Vương Vệ bận đi kiếm tiền, chỉ nói rằng có việc.

Đang nói thì có tiếng gõ cửa, Tam Muội thở hổn hển đứng ở ngoài cửa: “Chị hai, anh rể về rồi, đang ở bên dưới đợi chị đấy.”

Tiêu Hiểu nghe vậy, đâu còn quan tâm đến những thứ khác, vội vàng đi theo Tam Muội xuống dưới.

Vương Hiểu Nguyệt thấy vậy, trêu đùa nói với Đồng Vi: “Cậu xem xem, vừa nãy còn nói chồng phiền chán cậu ấy, bạn học Vương Vệ vừa về, cậu ấy liền quên hết mọi thứ luôn.”

Đồng Vi đang ôm sách thuốc đọc, nghe vậy hâm mộ gật đầu đáp: “Tình cảm của Tiêu Hiểu và bạn học Vương Vệ thật tốt, nếu như sau này tớ có thể gặp được một người chồng đối xử với mình tốt như vậy thì tốt rồi.”

Vương Hiểu Nguyệt thở dài nói: “Muốn tìm một người chồng như bạn học Vương Vệ, tớ thấy khó khăn đấy.” Vừa đẹp trai, tính cách ngầu lòi, đối với người khác luôn không có biểu cảm gì, chỉ dịu dàng với một mình Tiêu Hiểu, lại là sinh viên của Kinh đại, sau này cũng sẽ tiền đồ vô lượng, đúng là...

Tiêu Hiểu theo Tam Muội đi xuống lầu, thấy Vương Vệ đang dựa vào một cái cây của kí túc xá đợi cô, theo tuổi tác tăng dần, đường nét gương mặt anh càng ngày càng rõ nét.

Tiêu Hiểu vừa nhìn thấy Vương Vệ liền hai mắt sáng rực nhào vào lòng anh, cọ cọ vào trước n.g.ự.c anh một cái, giọng nói mềm mại oán trách: “Sao lại đi lâu như vậy chứ?”

Vương Vệ xoa xoa đầu cô, rồi lại hôn một cái lên trán cô.

Tam Muội thấy vậy, yếu ớt nói: “Em về kí túc xá trước đây.”

Nhưng hai người kia cũng không nhìn cô ấy một cái, Tiêu Hiểu chỉ phất phất tay, bảo cô ấy đi nhanh một chút.

Tam Muội hừ một tiếng: Sau này sẽ không làm chân sai vặt cho hai người họ nữa.

“Ăn cơm tối chưa?” Vương Vệ không trả lời câu hỏi của Tiêu Hiểu mà hỏi cô trước.

Tiêu Hiểu có chút chột dạ, ánh mắt chuyển sang chỗ khác: “Em vẫn chưa đói.”

Giọng điệu của Vương Vệ nặng thêm, ừ một tiếng.

Tiêu Hiểu bĩu môi: “Được rồi, em đói.”

Vương Vệ cho cô một ánh mắt ‘biết ngay mà’, đưa một hộp cơm giữ nhiệt cho cô: “Vừa mới làm xong, cầm lên ăn lúc còn nóng.”

Tiêu Hiểu nâng mắt lên nhìn anh, thấy giữa hai hàng lông mày của anh có vài phần mệt mỏi liền đau lòng sờ một cái: “Anh ăn chưa?”

“Ăn rồi, mau lên trên đi, nếu không lát nữa kí túc xá sẽ đóng cửa. Hôm nay em ngủ ở kí túc xá có được không?” Vương Vệ ôm lấy eo của Tiêu Hiểu, hôn một cái lên chóp mũi cô, nhẹ giọng hỏi.

Tiêu Hiểu gật đầu: “Được thôi. Vậy anh mau về nghỉ ngơi đi.”

Vương Vệ ừ một tiếng, lại hôn một chút lên trán cô, nhìn theo cô đi lên kí túc xá rồi mới rời đi.

Lúc Tiêu Hiểu đi vào tòa kí túc xá thì bị quản lý kí túc xá ngăn lại, dì quản lý dùng ánh mắt như ngọn đuốc nhìn cô: “Bạn học vừa rồi là gì của cháu?”

Tiêu Hiểu cười ngọt ngào: “Là chồng cháu ạ.”

Điều này khiến quản lý kí túc xá hơi sửng sốt, vì khóa này có rất nhiều sinh viên lớn tuổi, có nhiều người đã lập gia đình, quản lý quá nghiêm ở phương diện này cũng không thực tế cho lắm, cho nên, nên quản lý kí túc xá mới hỏi một chút. Bà ấy cho rằng hai người này cùng lắm là người yêu, không ngờ rằng còn trẻ như vậy đã kết hôn rồi.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 225: Chương 225



“Cho dù là vợ chồng, cũng không thể có hành vi thân mật như vậy trước mặt mọi người, nếu không bạn học khác nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào?”

Tiêu Hiểu đáp: “Vâng, cháu biết rồi ạ, sau này cháu sẽ không như vậy nữa.”

Quản lý thấy cô nghe lời như vậy, phất tay một cái để cô đi lên.

Đợi sau khi Tiêu Hiểu đi rồi, bà ấy mới cười cười: “Tuổi trẻ thật là...”

Tiêu Hiểu cầm hộp cơm đi vào kí túc xá, mọi người nghe nói Vương Vệ đặc biệt đến đưa cơm cho cô, lập tức trêu ghẹo một hồi.

TBC

Đồng Vi thấy kì lạ, hỏi: “Vừa nãy Tam Muội đi lên, sao bạn học Vương Vệ không để em ấy mang lên giúp?”

Vương Hiểu Nguyệt liếc nhìn cô ấy một cái: “Vậy mà cậu cũng không nghĩ ra? Đưa cơm thì đúng là đưa cơm thật, nhưng bạn học Vương Vệ muốm mượn cơ hội nhìn một chút cũng là thật, hai người họ một ngày không gặp mà tựa như ba thu đó.” Đồng Vi bừng tỉnh hiểu ra, sau đó không chịu được xoa xoa cánh tay.

Lý Phương Phương ngồi ở chỗ của mình đọc sách như thường lệ, cô ta còn im lặng hơn so với lúc vừa mới nhập học, hơn nữa luôn luôn liều mạng học tập. Sinh viên của Kinh đại đều rất chịu khó, nhưng cô ta chịu khó đến mức gần như hà khắc rồi.

Tiêu Hiểu để mặc cho bọn họ trêu ghẹo, sau khi ngồi xuống thì mở hộp cơm ra, tầng bên trên là tôm và cá chiên dầu, tầng bên dưới chứa đầy sủi cảo.

Hộp cơm vừa mở ra, mùi thơm đó lập tức lan ra khắp căn phòng.

Sắc mặt của Đồng Vi và Vương Hiểu Nguyệt đồng loạt thay đổi, than thở nói: “Lại bị sự ngọt ngào này hành hạ rồi.”

Tiêu Hiểu cười nói với hai người họ: “Chỉ có thể chia cho các cậu một chút thôi, dù sao tớ vẫn chưa ăn cơm tối, hơn nữa đây là cơm mà Vương Vệ nhà tớ đặc biệt làm cho tớ, nếu như để anh ấy biết được tớ chưa ăn no thì anh ấy đau lòng c.h.ế.t mất.”

Đồng Vi và Vương Hiểu Nguyệt hiện giờ đang nóng vội muốn ăn, cho dù Tiêu Hiểu nói những lời buồn nôn gì, bọn họ đều gật đầu đồng ý: “ Cậu nói đúng, cơm này là do Vương Vệ đặc biệt làm cho cậu, chúng tớ không thể để cậu ăn không đủ no, cậu chỉ cần...bố thí cho bọn tớ một chút chút là được rồi.” Vương Hiểu Nguyệt dùng ngón út so sánh một chút ít, mặt đầy nịnh nọt.

Tiêu Hiểu chia cho bọn họ mỗi người vài cái sủi cảo và tôm cá, thấy Lý Phương Phương ngồi tại chỗ không nhúc nhích, liền hỏi cô ta: “Bạn học Lý, cậu có muốn nếm thử một chút không?”

Lý Phương Phương vùi đầu xuống rất thấp: “Không cần, tôi còn phải đọc sách.”

Nghe cô ta nói vậy, Tiêu Hiểu nhún vai, nếu người ta đã không muốn, cô cũng không cần phải kiên quyết tặng đi.

Đồng Vi và Vương Hiểu Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, đổi chủ đề, ăn sủi cảo từng miếng nhỏ một, mỗi một miếng đều phải thán phục một tiếng, Tiêu Hiểu thấy vậy thấp giọng cười cười.

Lý Phương Phương đưa lưng về phía bọn họ cắn môi, những người ở thành phố lớn như bọn họ quả nhiên là xem thường cô ta, cô ta không ưa Đồng Vi và Vương Hiểu Nguyệt xuất thân từ gia đình chủ nghĩa tư bản, Tiêu Hiểu cũng đến từ nơi hẻo lánh như cô ta, rõ ràng hai người họ nên thân thiết hơn mới đúng.

Nhưng Tiêu Hiểu còn được chiều chuộng hơn con gái thành phố, cái ăn cái mặc không có cái nào là không tốt, cái gì cũng không biết làm, nghe nói chồng của cô còn đặc biệt thuê một căn phòng bên ngoài trường học, chỉ vì Tiêu Hiểu kén ăn, ăn không quen cơm của trường học nên muốn tự tay nấu cơm cho cô.

Cô ta cảm thấy nếu như đã xuất thân từ gia đình nghèo khổ như nhau thì nên cần mẫn, chăm chỉ học tập, sống cuộc sống gian khổ giản dị như cô ta. Nhưng rõ ràng cùng một xuất thân, cuộc sống của Tiêu Hiểu lại một trời một vực so với cuộc sống của cô ta.

Trước đây cô ta không ưa Đồng Vi và Vương Hiểu Nguyệt, luôn cảm thấy hai người đó hoặc là vô tình hoặc là cố ý tỏ cảm giác ưu việt trước mặt cô ta, nhưng bây giờ người cô ta không ưa nhất lại là Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu vẫn chưa biết Lý Phương Phương có ý kiến với mình như vậy, chỉ cảm thấy cô gái này càng ngày càng ít nói, cô cũng không có lòng muốn trở thành chị gái tri kỷ. Ăn cơm xong, lại ngồi thêm một lúc đợi tiêu thực rồi lên giường đi ngủ.

Nghĩ rằng ngày mai đi nói với giáo sư của các khoa, để cô có thể tự do sắp xếp thời gian.

Ngày hôm sau Tiêu Hiểu lại đi tìm giáo sư Vương, giáo sư Vương chính là thầy giáo bảo cô bước lên vào ngày đầu tiên đi học, ông ấy khá là xem trọng Tiêu Hiểu.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 226: Chương 226



Nghe Tiêu Hiểu nói rằng hi vọng mình có thể tự do sắp xếp thời gian học tập, ông ấy cũng không tức giận. Dù sao nếu để người có thiên phú cao cũng đi học từng bước từng bước như người bình thường quả thực có chút không phù hợp.

Ông ấy cũng hiểu ít nhiều về trình độ của Tiêu Hiểu, biết rằng e là cô đã chuẩn bị bài đến sau này, nhưng chuẩn bị bài đến đâu, nắm vững đến mức độ nào thì ông ấy lại không xác định được.

TBC

Rất sợ một hạt giống tốt sẽ bị trễ nải như vậy, sau khi nghe thỉnh cầu của Tiêu Hiểu liền nói: “Em muốn tự do sắp xếp thời gian học tập cũng được, nhưng cần phải qua được một bài thi mà thầy ra cho em. Nếu như qua được, em muốn học thế nào là tùy em, không cần lên lớp cũng được.”

Tiêu Hiểu nghe vậy, lập tức cười nói: “Được thôi thưa thầy, thầy ra đề đi ạ.”

Giáo sư Vương cười cười, trong lòng thầm nghĩ Tiêu Hiểu đúng là vô cùng tự tin.

Có điều tâm trạng tốt như vậy chỉ kéo dài đến giữa trưa ngày hôm sau, ông ấy còn đang nghĩ đề bài cho Tiêu Hiểu thì nghe thấy một giáo viên khác trong phòng làm việc nói: “Tôi dạy một lớp học, có một sinh viên tên Tiêu Hiểu, nói là muốn tự do sắp xếp thời gian học tập, còn nói tôi tùy ý ra đề bài thế nào cũng được.”

Thầy giáo này chỉ coi như đây là một câu chuyện thú vị, trong suy nghĩ của ông ấy, đại học mới khai giảng hơn một tháng, trạng nguyên toàn quốc như Tiêu Hiểu học được chút cảm giác lâng lâng rồi. Nhưng lại không ngờ rằng kiến thức sau này mới là khó, nói ra thỉnh cầu như vậy không khác gì tâm tính bành trướng.

Thầy giáo kia vừa nói xong, một giáo viên khác cũng kinh ngạc nói: “Em ấy cũng đến chỗ của tôi.”

“Tôi cũng vậy...”

Được rồi, mọi người vừa nói xong mới phát hiện Tiêu Hiểu đưa ra thỉnh cầu như vậy cho tất cả các giáo viên dạy môn chuyên ngành. Giáo sư Vương nhất thời tức giận, cho dù là thiên tài đi nữa cũng không có khả năng học hết tất cả kiến thức của các môn chuyên ngành trong vòng một tháng. Trước đó còn nghĩ rằng ra đề có độ khó vừa phải một chút cho cô, tránh để đả kích lòng tự tin của cô. Bây giờ xem ra vẫn nên càng khó càng tốt, để cô bị làm khó mới khiến cô không thể kiêu ngạo lên trời.

Những giáo viên lên lớp khác đều đổi sắc mặt, có lẽ cũng không ngờ đến tình huống như vậy. Sinh viên thông minh có ai mà không thích, nhưng sinh viên thông minh sa đọa là một việc vô cùng đau lòng của giáo viên muốn làm tròn trách nhiệm.

Vào lúc này, bọn họ không hẹn mà có cùng suy nghĩ với giáo sư Vương.

Tin Tiêu Hiểu phải tiếp nhận bài thi riêng của tất cả các giáo viên lên lớp không bao lâu sau đã được lan truyền ra khắp khoa.

Các sinh viên đều rối rít thán phục đây là kẻ mạnh đến từ đâu, mới khai giảng một tháng mà lại muốn thi trước, thật là khiến người ta bội phục. Tiêu Hiểu vừa về đến kí túc xá, Vương Hiểu Nguyệt và Đồng Vi đã tiến lên nghênh đón: “Tiêu Hiểu, nghe nói cậu muốn tham gia bài kiểm tra của tất cả các giáo viên chuyên ngành khoa cậu trước thời hạn sao?”

Tiêu Hiểu kinh ngạc, cô mới đi tìm giáo sư xong, sao lại lan truyền đi nhanh như vậy? Nhưng vẫn gật đầu một cái.

“A, thầy giáo của các cậu sao lại làm khó cậu như vậy chứ? Mới khai giảng được bao lâu mà lại để cậu tham gia nhiều bài thi như vậy.” Vương Hiểu Nguyệt bất bình thay Tiêu Hiểu.

Đồng Vi cũng nói: “Đúng vậy, không phải là đang làm khó cậu sao?”

Tiêu Hiểu a một tiếng: “Là do tớ tự đi xin các thầy.” Sao lại biến thành các thầy ấy làm khó cô rồi? Nếu thực sự qua được, cô cảm ơn bọn họ còn không kịp nữa là.

“Tại sao?” Đồng Vi và Vương Hiểu Nguyệt đều hít một hơi lạnh, không hiểu nói.

“Bởi vì tớ cảm thấy tiến độ quá chậm, tớ không muốn đi học từng bước từng bước, lãng phí thời gian.” Tiêu Hiểu ngồi vào chỗ của mình, hết sức bình thản nói.

“Chuyện này...” Đồng Vi và Vương Hiểu Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, nuốt nước miếng một cái, hai người họ không thể nào ngờ rằng hóa ra lại là lý do này. Nên nói không hổ là trạng nguyên toàn quốc sao? Nghe nói nội dung chuyên ngành Vật lý cũng khó, nhưng như vậy mà Tiêu Hiểu còn chê tiến độ chương trình học quá chậm.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 227: Chương 227



Giống như bọn họ, đầu óc không ngu ngốc, nếu không cũng sẽ không thi đỗ Kinh đại nhưng bình thường cũng dốc hết sức lực mà học, sợ rằng sẽ bị tuột khỏi tiến độ. Không ngờ rằng lúc bọn họ còn đang đuổi theo tiến độ của thầy cô, Tiêu Hiểu sớm đã chạy đến phía trước rồi.

“Vậy cậu cố lên nhé.” Vương Hiểu Nguyệt không hiểu được suy nghĩ thiên tài của Tiêu Hiểu, không thể làm gì khác hơn là nói một câu tẻ nhạt. Nếu như Tiêu Hiểu tự đưa ra yêu cầu mà lại thất bại, có thể tưởng tượng được sau này người khác sẽ nói về cô như thế nào.

Theo đuổi viển vông, ỷ vào việc bản thân là trạng nguyên toàn quốc mà kiêu ngạo....Những lời bàn tán như vậy e rằng còn là nhẹ.

Tiêu Hiểu gật đầu, cầm một bài luận văn lên xem, nghe nói luận văn này là do trường học tốn một khoản tiền rất lớn mua từ nước ngoài về, không có nhiều bản sao.

Cô chỉ xem lướt qua một chút, sau đó hứng thú dần dần mất đi, quả nhiên không phải là thứ khiến cô có thể ngạc nhiên vui mừng.

Nghe nói trình độ giáo dục và trình độ nghiên cứu khoa học ở nước ngoài hiện giờ đều vượt xa nước Hoa, sau khi cô biết được trường học mua luận văn ở nuóc ngoài về nên mới lập tức mượn về xem.

Tiếc rằng vẫn không phải là thứ khiến cô vừa xem đã hai mắt sáng lên, mặc dù trình độ của luận văn đúng là tốt hơn nước Hoa một chút, nhưng cũng không đến mức gọi là vượt xa.

Hoặc là trình độ nghiên cứu khoa học của nước ngoài bị phóng đại, hoặc là những luận văn do Kinh đại mua được này căn bản không phải là tuyến đầu. Thỉnh thoảng cô cũng nghe qua một chút, nước ngoài đang tiến hành phong tỏa với nước Hoa, không chỉ giới hạn về thành quả khoa học kỹ thuật tuyến đầu, ngay cả lý luận nghiên cứu khoa học tuyến đầu cũng sẽ không truyền đến nước Hoa.

Xem ra quốc tế này là một quốc tế đang trong hoàn cảnh vô cùng khó khăn.

Chuyện Tiêu Hiểu phải tham gia bài thi riêng của tất cả các giáo viên lên lớp chuyên ngành, theo sự thay đổi của thời gian, chẳng những không chìm xuống mà tin tức càng ngày càng lớn.

Buổi tối lúc ăn cơm với Vương Vệ trong căn nhà nhỏ, Vương Vệ cũng hỏi cô, nghe cô nói là bản thân tự yêu cầu liền yên tâm hơn phân nửa: “Em không muốn đi học theo lịch, vậy những lúc khác em muốn tự đọc sách sao?”

Tiêu Hiểu khổ não nói: “Sách trong thư viện em sắp đọc xong hết rồi, bây giờ em muốn tìm cơ hội vào phòng thí nghiệm, tốt nhất là có thể làm một hạng mục độc lập.”

Những thứ này Vương Vệ không hiểu lắm, có điều nếu như Tiêu Hiểu nói như vậy thì chắc chắn có lý do của cô.

Ngày Tiêu Hiểu tham gia bài kiểm tra rất nhanh đã đến.

Tất cả các giáo viên lên lớp chuyên ngành đều sắp xếp bài thi vào ngày này, hơn nữa đều đạt được một nhận thức chung, bạn học Tiêu Hiểu quả thực thông minh, chính là vì thông minh nên bọn họ mới không thể đứng nhìn cô vì kiêu ngạo mà tự hủy.

Cho nên đều tăng cao độ khó của đề thi.

Nếu như đề thi như vậy mà Tiêu Hiểu vẫn giải được, vậy nếu như còn để cô học theo các bạn khác quả thực là làm cô trễ nải.

Bài thi đầu tiên là của giáo sư Vương.

Bài xác định và đánh giá một đối một, giáo sư Vương phát bài thi cho Tiêu Hiểu rồi ngồi vào một bên đích thân coi thi.

Đề thi này là do ông ấy ra, đảm bảo độ khó.

Ông ấy nghĩ đến lúc đó nếu như Tiêu Hiểu không làm được quá nhiều, bị đả kích thì nên khuyên bảo như thế nào. Nghĩ như vậy, trong lòng than một tiếng, làm thầy thật khó, gặp được một hạt giống tốt vừa sợ cô kiêu ngạo vừa chùn bước không tiến lên.

Tiêu Hiểu nhận được bài thi nhanh chóng đọc lướt qua, trong lòng tự có cân nhắc. Những kiến thức liên quan trong đề này đã vượt xa kiến thức của năm nhất, xem ra giáo sư Vương muốn giảm nhuệ khí của cô.

Từ sau khi Tiêu Hiểu nhận được đề thi, giáo sư Vương vẫn luôn quan sát tỉ mỉ biểu cảm của cô.

Vốn tưởng rằng sau khi cô nhìn thấy kiến thức trong đề thi biết được độ khó chắc chắn sẽ sốt ruột, không ngờ vẻ mặt Tiêu Hiểu vẫn luôn lạnh nhạt, chỉ thấy sau khi Tiêu Hiểu nhìn lướt qua bài thi liền bắt đầu ghi đáp án.

TBC

Hơn nữa còn không hề ngừng lại, giống như hoàn toàn không cần suy nghĩ, trong lòng sớm đã có câu trả lời, trực tiếp điền vào bài vậy.

Giáo sư Vương thấy vậy thì chấn động, không phải chứ, không đúng, không thể nào. Cho dù Tiêu Hiểu có thể làm thì cô cũng phải có một quá trình suy nghĩ chứ. Không thể nào ung dung như vậy được.

Nếu đưa đề bài này cho ông ấy làm, ông ấy cũng phải dành chút thời gian để suy nghĩ.

Trong lòng giáo sư Vương ngứa ngáy khó chịu, ông ấy nhẫn nhịn, rốt cuộc vẫn không nhịn được, đứng dậy đi đến bên cạnh Tiêu Hiểu xem đáp án của cô.

Ừm, câu đầu tiên chính xác. Chuyện này cũng đúng thôi, dù sao những câu đầu tương đối đơn giản, chỉ là kiến thức liên quan đến năm nhất, nếu Tiêu Hiểu đã dám đề nghị làm bài thi với ông ấy thì ít nhiều gì vẫn phải có chút bản lĩnh.

Ừm, câu thứ hai cũng chính xác, không tệ.

Ông ấy tiếp tục xem xuống bên dưới.

Câu thứ ba chính xác...

Câu thứ tư chính xác...
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 228: Chương 228



Cho đến khi tất cả chỗ trống đã được điền xong, sắc mặt của giáo sư Vương cuối cùng cũng thay đổi, tất cả đáp án đều chính xác.

Ông ấy gần như không đợi được nhìn xuống dưới.

Chính xác, chính xác, chính xác...

Mãi cho đến câu hỏi thí nghiệm.

Đầu bút của Tiêu Hiểu cuối cùng cũng dừng lại một chút.

Giáo sư Vương đã cười to không thành tiếng, câu thí nghiệm cuối cùng là một thí nghiệm mà bản thân ông ấy đang tiến hành, vốn không hề mong đợi Tiêu Hiểu có thể làm được, có lẽ cô nhìn thôi cũng không hiểu. Lấy ra cũng chỉ để là để nói cho Tiêu Hiểu những điều cô chưa biết còn rất nhiều.

Những câu hỏi trước đó là do ông ấy đã dung hợp kiến thức từ năm nhất đến năm cuối để ra đề, hơn nữa câu trước còn khó hơn câu sau. Kiến thức liên quan cũng càng ngày càng nhiều, các bước để giải ra cũng càng ngày càng phức tạp.

Chỉ dựa vào việc Tiêu Hiểu làm được những câu trước đó, nếu như cô học theo tiến độ của phần lớn các sinh viên, giáo sư Vương cũng sợ sẽ làm cô bị trễ nải.

Trong lòng ông ấy kích động hô to: Tốt, tốt lắm. Tiêu Hiểu đúng là một thiên tài Vật lý, nếu như bồi dưỡng cho thật tốt có lẽ thực sự có thể trở thành bậc thầy Vật lý của nước Hoa.

“Nếu như em không làm được câu này cũng là chuyện bình thường...”Lúc này ánh mắt của giáo sư Vương nhìn Tiêu Hiểu muốn ôn hòa bao nhiêu đã có bấy nhiêu.

Ông ấy thấy trước đó Tiêu Hiểu không hề dừng lại mà làm một mạch xuống dưới, chỉ khi đến câu hỏi thí nghiệm này là dừng bút, đương nhiên nghĩ rằng cô gặp phải đề khó.

Đưa tay muốn thu bài thi lại.

Thật ra ông ấy không biết rằng điều Tiêu Hiểu đang băn khoăn là: tư duy của câu hỏi thí nghiệm này căn bản đã bị sai, nếu như cô trực tiếp chỉ ra giáo sư Vương ra sai đề thì liệu giáo sư Vương có giận cá c.h.é.m thớt lên cô không? Vốn đã thông qua yêu cầu nhưng lại không cho qua nữa?

“Giáo sư Vương, những câu hỏi trước đó em trả lời có thể coi như thông qua rồi sao?” Tiêu Hiểu nâng mắt lên nhìn ông ấy.

TBC

Giáo sư Vương cố gắng để mình bình tĩnh, cười ôn hòa đáp: “Mặc dù không đúng hoàn toàn, nhưng cũng coi như thông qua, thầy sẽ châm chước cho em một chút, chỉ cần đến cuối kỳ em tham gia thi là được.”

Nhưng trong lòng lại gào thét, trình độ như vậy mà lại đi học cùng những sinh viên bình thường khác, làm trễ nải Tiêu Hiểu thì phải làm sao? Sau này phải chiếu cố đến Tiêu Hiểu nhiều hơn nữa, cố gắng để cô học nhiều thêm một chút.

Tiêu Hiểu nghe xong thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì em yên tâm rồi.”

Giáo sư Vương còn tưởng rằng cô đang nói đến chuyện tự do sắp xếp thời gian học, đang định lên tiếng thì thấy Tiêu Hiểu bỗng nhiên viết lên câu hỏi thí nghiệm đó.

Giáo sư Vương thấy vậy ngừng lại: Định thử một lần sao?

Thử đi, mặc dù có thể Tiêu Hiểu ngay cả cái cửa cũng không sờ đến, dù sao thí nghiệm này không chỉ dùng đến kiến thức chuyên ngành...

Ông ấy hoàn toàn kiên nhẫn đợi người học trò ưu tú này của mình, ôn hòa nhìn Tiêu Hiểu rồi mới chuyển sang bài thi.

Ban đầu ông ấy cho rằng Tiêu Hiểu thực sự là thuận miệng viết lung tung, nhưng lúc nhìn kỹ lại, toàn thân lập tức như bị sét đánh, ngây ra đứng tại chỗ.

“Hóa ra là như vậy, vậy mà lại là như vậy, thầy đã nói tại sao cứ luôn tính sai mà...” Ông ấy sững sờ một lúc, sau đó cả người đều kích động, trong miệng tự lẩm bẩm, hai tay còn không kìm được mà run lên.

Tiêu Hiểu càng viết ông ấy lại càng kích động, đến cuối cùng cả người như đã phát điên.

“Hóa ra là như vậy, ha ha, hóa ra là như vậy?”

Bên ngoài phòng thi đều nghe thấy tiếng cười của ông ấy, khiến cho những người đi qua đều không kìm được suy đoán, lão Vương bị làm sao vậy?

“Thầy, thầy ơi, thầy Vương?” Tiêu Hiểu đặt bút xuống, phát hiện giáo sư Vương đang nhìn chằm chằm lên bài thi không hề chớp mắt.

Cô lấy tay ra huơ huơ trước mặt giáo sư Vương.

Giáo sư Vương chớp chớp mắt, phục hồi tinh thần rồi cầm lấy bài thi của Tiêu Hiểu đi: ông ấy muốn xem kĩ một chút, thử làm theo phương pháp của Tiêu Hiểu xem rốt cuộc có thể thành công thí nghiệm hay không.

Cửa phòng thi bị mở ra, giáo sư Vương nâng niu bài thi như trân bảo, đi nhanh như một cơn gió.

Giáo viên của môn thi tiếp theo cầm bài thi đi đến, nghi hoặc nhìn giáo sư Vương, chẳng lẽ lão Vương phát điên rồi?

“Em chào thầy ạ.” Thấy một thầy giáo khác đi vào, Tiêu Hiểu cười chào hỏi.

“Ừ.” Thầy giáo tùy ý gật đầu, không nhịn được sự tò mò hỏi: “Giáo sư Vương làm sao vậy?”

Tiêu Hiểu chớp chớp mắt: “Em không biết.”

Thầy giáo này nói tiếp: “Bạn học Tiêu Hiểu, thầy nhắc nhở em bài thi lần này thầy ra cho em không hề dễ, bây giờ em đổi ý ngoan ngoãn đi học theo những bạn học khác vẫn còn kịp.”

Tiêu Hiểu cười cười: “Thầy đã ra đề rồi, nếu như em không làm, há chẳng phải khiến tâm huyết của thầy bị uổng phí sao?”

“Được rồi.” Thấy không khuyên được Tiêu Hiểu, thầy giáo liền phát bài thi cho cô, đợi đến khi ý thức được đề thi này khó đến nhường nào, Tiêu Hiểu sẽ tự biết khó mà lui. Châm biếm trạng nguyên này một chút, không để cô xốc nổi như vậy nữa cũng tốt.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 229: Chương 229



Thầy giáo và giáo sư Vương có suy nghĩ giống nhau, vì ra đề quá khó nên còn sợ sẽ đả kích sự tự tin của cô, thầm nghĩ thi xong nên khuyên bảo Tiêu Hiểu như thế nào.

Nhưng sau khi Tiêu Hiểu bắt đầu làm bài thi, ông ấy cũng giống như giáo sư Vương không nhịn được đứng ở bên cạnh, đợi đến khi ra khỏi phòng thi vẻ mặt đầy ảo mộng.

Tiêu Hiểu thi liên tục sáu môn, mỗi một giáo viên chuyên ngành sau khi ra khỏi phòng thi đều có cảm giác như đang đi trên mây.

Hôm đó cũng có luôn thành tích của bài thi, mỗi một môn thi của Tiêu Hiểu đều được điểm tuyệt đối.

Thành tích như vậy vừa ra, không chỉ sinh viên trong toàn khoa chấn động mà còn kinh động đến chủ nhiệm khoa và lãnh đạo nhà trường.

Các giáo viên của các môn trong khoa Vật lý đều đến tìm chủ nhiệm khoa, nói Tiêu Hiểu là hạt giống tốt hiếm có, phải cho cô đầy đủ sự xem trọng, đào tạo cho thật tốt.

Chủ nhiệm khoa bị những giáo viên này ồn ào đến nhức đầu: “Được rồi được rồi, tôi biết tiềm lực của bạn học Tiêu Hiểu rồi. Nếu như em ấy đã có tiềm lực như vậy, khoa ta đương nhiên sẽ bồi dưỡng thật tốt.”

Hiện giờ năng lực của các giáo sư trong các trường đại học cao đẳng đều thiếu hụt, những giáo viên này cũng là đáng quý, chủ nhiệm khoa trấn an bọn họ, nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi: “Giáo sư Vương đâu?”

“Giáo sư Vương vào phòng thí nghiệm rồi, từ hôm qua đến giờ vẫn luôn không đi ra.” Một vị giáo viên trong đó nói.

Chẳng lẽ thí nghiệm của ông ấy có đột phá?

Chủ nhiệm khoa biết rằng gần đây giáo sư Vương đang làm một thí nghiệm, nhưng gặp phải chỗ khó, chậm chạp không có tiến triển. Bây giờ ông ấy nhốt bản thân mình vào phòng thí nghiệm, chẳng lẽ là có ý tưởng mới?

Nghĩ đến đây, chủ nhiệm khoa cũng vui mừng. Nếu như thí nghiệm này thành công ít nhất sẽ giải quyết một số vấn đề khó khăn cho quốc gia.

Chủ nhiệm khoa từ trong phòng làm việc đi ra, trong lòng vẫn còn lo lắng liền đi đến cửa phòng thí nghiệm.

Cửa phòng thí nghiệm đóng rất chặt, chủ nhiệm Trương đứng một lúc, chuẩn bị rời đi. Đúng vào lúc này, cửa phòng bỗng nhiên mở ra.

Vẻ mặt giáo sư Vương mừng rỡ như điên.

Chủ nhiệm Trương trong lòng run rẩy, không dám tin hỏi: “Thành công rồi?”

Giáo sư Vương gật đầu, giọng nói khàn khàn: “Thành công rồi.”

Thí nghiệm này là nhiệm vụ do bên trên giao xuống, nhưng vì sự hỗn loạn của trước đây, các giáo viên còn lại trong khoa Vật lý cũng không thể giúp được giáo sư Vương là bao, bọn họ rất sợ sẽ trì hoãn hạng mục của quốc gia, lòng như lửa đốt.

Không ngờ rằng vậy mà lại giải quyết được rồi.

“Ông đưa số liệu cho tôi, bây giờ tôi sẽ đích thân đưa đi.”

Giáo sư Vương hai mắt đỏ ửng: “Tôi cũng đi.”

“Được, hai ta cùng đi.”

Hai người cầm số liệu của thí nghiệm, vội vàng ra khỏi trường học.

Tiêu Hiểu cũng không biết rằng một thí nghiệm rất đơn giản trong mắt cô thực ra lại có liên quan rất trọng đại. Sau khi lấy được thành tích điểm tuyệt đối của mỗi môn, cô liền an tâm ngâm mình trong thư viện.

Tốc độ đọc sách của cô quá nhanh, căn bản không phải tìm từng quyển từng quyển một mà là chọn một thể loại lớn, mỗi ngày có thể đọc xong một thể loại lớn đó.

TBC

Trước đó vì phải đi học, chương trình học lại được sắp xếp kín lịch nên thời gian đến thư viện cũng không nhiều. Nhưng bây giờ không cần đi học nữa, trừ lúc về phòng trọ ăn cơm, ngủ với Vương Vệ, những thời gian khác cô đều vùi đầu vào thư viện.

Tốc độ đọc sách như vậy đương nhiên là sẽ thu hút sự chú ý của người khác.

Có người nhận ra cô là người vừa mới tham gia bài thi riêng, môn nào cũng được điểm tuyệt đối.

“Đó chính là Tiêu Hiểu, thiên tài khoa Vật lý của chúng ta, trạng nguyên toàn quốc. Lần này các thầy cô trong khoa cho cậu ấy làm một bài thi riêng, môn nào cậu ấy cũng được điểm tuyệt đối. Mà chuyện kh*ng b* nhất là gì cậu có biết không?”

Trong lúc Tiêu Hiểu đang đắm chìm trong biển sách, cách cô không xa có một sinh viên khoa Vật lý đang phổ cập thông tin cho người bên cạnh.

“Là gì?”

“Những kiến thức liên quan trong đề thi mà các thầy giáo ra lên đến cả năm cuối đại học. Nói cách khác Tiêu Hiểu không những học xong chương trình học của năm nhất mà còn tự học xong luôn cả chương trình học của năm cuối. Mấy đề thi đó chúng tớ nhìn thôi còn không hiểu, bạn học Tiêu lại thi được điểm tuyệt đối, các cậu nói xem có lợi hại hay không?”

“Lợi hại lợi hại...” Những người khác đều hít một ngụm khí lạnh.

Mới đi học được hơn một tháng mà Tiêu Hiểu đã nắm vững được hết toàn bộ kiến thức từ năm nhất đến năm cuối, bây giờ bọn họ lên lớp học theo giáo viên còn chưa đâu vào đâu.
 
Back
Top Bottom