Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 210: Chương 210



Vẻ mặt giáo viên của đại học Thanh thay đổi, nhanh chóng nói với Tiêu Hiểu: “Bạn học à, em phải tin thầy, thầy không gạt em đâu, khoa vật lý của đại học Thanh chúng tôi có rất nhiều giáo viên cố gắng phấn đấu nghiên cứu khoa học ở tuyến đầu của quốc gia, cũng có rất nhiều người du học từ nước ngoài về. Đúng là mấy chuyên ngành của khoa xã hội - nhân văn ở đại học Kinh không tệ, nhưng mấy ngành kỹ thuật của khoa tự nhiên thì lại kém xa đại học Thanh chúng ta...”

“Vị giáo viên của đại học Thanh kia ơi, thầy nói quá lời rồi, đây là sinh viên của đại học Kinh bọn tôi, thầy nói thế ở đây là có ý gì! Có muốn...” Vị giáo viên của đại học Kinh vừa mới tiễn một sinh viên khác ở cạnh đó đi, từ đằng xa đã nghe thấy mấy lời xúi giục đám người Tiêu Hiểu của giáo viên đại học Thanh nên lập tức nổi giận đùng đùng đi tới.

TBC

“Mấy bạn học này, mấy đứa muốn đăng ký đại học Kinh tụi thầy đúng không, tới đây, tới đây, đi bên này, trường còn cố ý đưa một xe tới đón mấy đứa đấy.” Giáo viên đại học Kinh muốn dắ đám Vương Vệ lên xe.

“Chờ đã, bạn học Tiêu à, em nghĩ lại đi, thầy không lừa em đâu, ngành khoa học - kỹ thuật ở đại học Kinh kém hơn đại học Thanh bọn thầy thật mà, nếu như em muốn học chung với em chồng mình thì chỉ cần các em đồng ý, đại học Thanh bọn thầy có thể chuyển học bạ của mấy đứa các em sang...” Giáo viên của đại học Thanh vội vàng kêu lên, suýt nữa là hét thất thanh rồi.

“Bạn học Tiêu? Bạn học Tiêu nào?” Bước chân vốn thong dong của giáo viên đại học Kinh trở nên rối loạn, trong lòng thấy giật mình, chẳng lẽ là bạn học Tiêu Hiểu trạng nguyên thi đại học năm nay sao?

Ông ấy niềm nở nhìn về phía đoàn người Vương Vệ: “Trong nhóm mấy đứa có bạn học Tiêu Hiểu à?”

Tam Muội thấy dáng vẻ kích động một cách khó kiềm chế được của người giáo viên này thì chỉ vào Tiêu Hiểu: “Chị hai em là Tiêu Hiểu ạ.”

Giáo viên trường đại học đại học Thanh vỗ đùi, ông ấy biết ngay mà, nếu chỉ là sinh viên bình thường thì sao mà người đại học Thanh có thể mặt dày tới mức đó được, đã đăng ký vào đại học Kinh bọn họ rồi mà còn tới giành người.

Nếu là Tiêu Hiểu thì hoàn toàn có thể giải thích được.

Bọn họ biết đợt khôi phục kỳ thi đại học này, bên trên cần nhân tài biết bao nhiêu, ra công văn cho trường cấp ba khắp cả nước, cần phải tập trung bồi dưỡng nhân tài, trường nào bồi dưỡng được càng nhiều nhân tài thì càng được rót nhiều tài nguyên.

Đây là kỳ thi đầu tiên sau khi khôi phục kỳ thi đại học, chuyện giáo dục đã bị bỏ bê mấy năm nay nên trình độ các thí sinh không đồng đều, thế nên những người thi được hơn sáu trăm điểm đều là vật quý trong vật quý, dưới tình huống như vậy, tất nhiên một thí sinh đạt được gần như trọn điểm sẽ khiến nhà trường quan tâm.

Vị giáo viên đại học Kinh này chạy vọt tới trước mặt Tiêu Hiểu, nhìn giáo viên đại học Thanh đầy căm tức: “Đại học Thanh mấy người còn biết quy tắc là gì không, rõ ràng bạn học Tiêu này đã đăng ký vào đại học Kinh bọn tôi, dựa vào đâu mà mấy người còn tới giành hả? Rõ ràng là trường đại học hàng đầu mà lại làm việc bừa bãi như thế, trường học mà có phong cách làm việc như thế thì dù sinh viên có giỏi đến đâu cũng bị kéo chân bởi trường học thôi! Tới đây, mấy bạn học à, tới đây với thầy, chúng ta đi bên này.” Vốn dĩ trong xe vẫn chưa ngồi đầy, còn phải chờ thêm vài sinh viên nữa, nhưng với tình hình hiện tại, giáo viên đại học Kinh chỉ muốn chạy về cho nhanh, phải để đám Tiêu Hiểu và Vương Vệ đăng ký xong thì mới yên tâm được!

“Này, này, có gì thì nói cho đàng hoàng, dựa vào đâu mà ông mắng trường chúng tôi hả. Không lẽ tôi nói sai à? Ngành khoa học - kỹ thuật ở trường đại học Thanh bọn tôi mạnh hơn ngành khoa học - kỹ thuật ở trường đại học Kinh mấy người nhiều! Bạn học Tiêu muốn ghi danh vào khoa vật lý, ông là giáo viên của đại học Kinh, chẳng lẽ còn không biết trình độ của khoa vật lý trường đại học học Kinh các ông ra sao à? Nếu bạn học Tiêu thật sự tới trường đại học Kinh các ông thì có khác gì lở dở đời sinh viên người ta sao!” Giáo viên đại học Thanh không cam lòng yếu thế, lập tức cãi lại.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 211: Chương 211



“Sao lại làm lở dở đời sinh viên người ta chứ? Bọn tôi cũng rất quan tâm tới khoa vật lý nhé, bây giờ đang tích cực tiến cử những giáo viên đi du học về, nếu bạn học Tiêu đến trường bọn tôi thì chắc chắn có thể nhận được sự giáo dục tốt nhất, bạn học Tiêu, đừng nghe ông ấy nói bậy, nào nào nào, đi với thầy nào.” Giáo viên trường đại học Kinh thấy hơi chột dạ, thật ra ngành khoa học – kỹ thuật của đại học Kinh đúng là kém hơn đại học Thanh thật, trường nào cũng có thế mạnh riêng mà, thế mạnh của trường đại học Kinh bọn họ chính là khoa nhân văn. Ông ấy lo rằng nếu còn chưa đi thì có khi Tiêu Hiểu sẽ bị d.a.o động bởi những lời nói của giáo viên trường đại học Thanh mất.

“Ông đi vội như thế có phải là vì thấy chột dạ rồi không, chúng ta nên để sinh viên tự lựa chọn mới đúng...” Giáo viên đại học Thanh cản giáo viên đại học Kinh lại.

“Bạn học Tiêu đã đăng ký vào trường chúng tôi rồi, thế là đã đưa ra lựa chọn, còn chọn cái gì nữa!”

“Bạn học Tiêu ở dưới huyện, chắc chắn lúc trước con bé không biết tình hình của khoa vật lý trường đại học Kinh mấy người như thế nào, con bé bị lừa, vậy thì đương nhiên bây giờ phải cho con bé lựa chọn lại sau khi biết tình hình thực tế rồi!”

TBC

“Lừa chỗ nào, đại học Kinh bọn tôi vốn tốt hơn đại học Thanh mấy người rất nhiều, cũng mạnh hơn đại học Thanh mấy người...”

“Bạn học Tiêu Hiểu muốn đăng ký vào khoa vật lý, vậy thì con bé nên tới đại học Thanh chúng tôi mới đúng...”

Hai thầy giáo tranh cãi với nhau, khí thế bùng nổ ngút trời, thậm chí sau đó còn xảy ra xô đẩy.

Dù thế nào thì cũng là phần tử tri thức nên không diễn cảnh ẩu đả với nhau, chỉ là từ chuyện xô đẩy để tranh giành Tiêu Hiểu đã biến thành cuộc tranh luận gìn giữ xem trường nào mới là trường tốt nhất.

Tam Muội mím môi, chị hai cô ấy đúng là trâu bò thật, có thể khiến giáo viên của hai trường cãi nhau lớn như thế.

Đám sinh viên khác cũng mang dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm.

Tưởng Văn Văn hừ một tiếng, thấy chướng mắt cảnh người của hai trường đại học lớn tranh Tiêu Hiểu đến đỏ mặt tía tai, không lẽ thi được điểm cao thì sẽ là nhân tài ư? Người học giỏi cũng đâu có nghĩa là làm những chuyện khác giỏi chứ.

Cô ta mang vẻ mặt khó chịu leo lên xe của trường đại học Kinh, nhắm mắt lại không nhìn nữa, kiên quyết không thừa nhận cảm giác thất bại trong lòng mình: Một người trọng sinh như cô ta đã ôn tập từ rất lâu trước đó, thế vậy mà còn thi không bằng một con nhỏ nông thôn người ở đây, nghĩ lại thôi cũng thấy nghẹn trong lòng.

Vương Vệ cũng nhìn giáo viên hai trường đầy kinh ngạc, lại vừa che chở để tránh cho Tiêu Hiểu vô tình bị lan tới.

“Khụ khụ...” Tiêu Hiểu hắng giọng: “Chuyện này, các thầy ơi, chúng ta nói chuyện nghiêm túc là được rồi.” Đây là bên ngoài, khiến mọi người chú ý cũng không hay.

Mấy thầy nghe Tiêu Hiểu nói thế thì dừng khắc khẩu, thân ai nấy chỉnh lại quần áo và biểu cảm, nhìn Tiêu Hiểu đầy trìu mến, thầy giáo của đại học Kinh nói chuyện đầu tiên: “Bạn học Tiêu, đại học Kinh bên thầy là trường học đứng đầu Hoa Quốc, nếu em ghi danh vào trường thầy thì chắc chắn không sai đâu, chúng ta đi thôi.”

“Này này, sao mà đại học Kinh mấy ông lại là trường đứng đầu Hoa Quốc được chứ, ai thừa nhận? Đại học Thanh bọn tôi mới là đúng đầu!” Hiển nhiên là giáo viên đại học Thanh cũng không chịu yếu thế. Bỏ chuyện tranh giành sinh viên này sang một bên, chuyện ai đứng đầu cần phải nói cho rõ ràng.

Thấy mấy thầy lại sắp cãi nhau, Tiêu Hiểu vội nói: “Chồng và em gái em đều đăng ký vào đại học Kinh, chồng em đăng ký khoa kinh tế, em gái em học khoa phiên dịch ngoại ngữ, nếu là hai ngành này thì trường nào mạnh hơn ạ?”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 212: Chương 212



Giáo viên đại học Kinh vui vẻ: “Tất nhiên là đại học Kinh tụi thầy rồi, nói về khoa xã hội - nhân văn thì chắc chắn là đại học Kinh tụi thầy cầm cờ đi trước.”

Chuyện này không phản bác được, giáo viên đại học Thanh đành nói: “Nhưng mà bạn học Tiêu à, khoa vật lý của đại học Thanh bên thầy chắc chắn là tốt nhất cả nước.” Ông ấy nhìn về phía thầy giáo đại học Kinh: “Các vị, bây giờ là giai đoạn bồi dưỡng nhân tài cho quốc gia, các ông không thể níu chân sinh viên được, mấy người nói tình hình thực tế đi, nếu bạn học Tiêu muốn đăng ký khoa vật lý thì có phải tới đại học Thanh bọn tôi mới là lựa chọn tốt nhất của con bé không?”

“Chuyện này...” Thầy giáo đại học Kinh do dự trong chớp mắt, cuối cùng vẫn thành thật nói: “Thầy giáo đại học Thanh nói không sai, đúng là khoa vật lý của đại học Thanh tốt nhất, nhưng mặc dù khoa vật lý bên thầy kém hơn đại học Thành nhưng cũng có lịch sử lâu năm trong cả nước, bạn học Tiêu, tự em đưa ra lựa chọn đi.” Bọn họ muốn kéo những sinh viên giỏi nhất tới trường mình, nhưng lại càng muốn bồi dưỡng ra nhiều nhân tài xuất sắc cho quốc gia hơn, bây giờ còn rất nhiều việc dang dở chờ được hoàn thành, đặc biệt là khoa học kỹ thuật nòng cốt, Hoa Quốc đã lạc hậu hơn thế giới rất nhiều rồi, có lẽ Tiêu Hiểu chính là nhà vật lý tiếp theo thì sao, nếu bọn họ cứ cứng đầu muốn kéo Tiêu Hiểu đến đại học Kinh, cho dù chỉ là chậm trễ một lúc nhưng cũng trở thành tội nhân của quốc gia và nhân dân.

Giáo viên đại học Thanh nghe thế thì vẻ mặt thả lỏng, có qua có lại, cũng thành thật thừa nhận: “Đúng là khoa xã hội – nhân văn của đại học Kinh mấy ông mạnh hơn trường bọn tôi thật.”

Đoàn người hai bên từ bầu không khí giương cung bạt kiếm lúc nãy quay về vẻ hiền hòa như bây giờ, sau khi nhìn nhau cười thì nhìn về phía Tiêu Hiểu đầy tha thiết.

Thật ra giáo viên đại học Kinh cảm thấy không có bao nhiêu hy vọng, nói thật thì trong lòng đã cảm thấy tám phần là Tiêu Hiểu sẽ lựa chọn vào đại học Thanh.

“Thôi cứ tới đại học Kinh thôi, dù sao tụi em cũng đăng ký đại học Kinh rồi, đổi trường khác chỉ khiến các thầy thêm phiền thôi.” Tiêu Hiểu khoác cánh tay Vương Vệ, cười tủm tỉm nói.

Giáo viên đại học Thanh sửng sốt, sốt ruột nói: “Khoan, khoan, không phiền tí nào, sao mà phiền được chứ! Bạn học Tiêu, chỉ cần em tới đại học Thanh bọn thầy đăng ký, bọn thầy đảm bảo sẽ sắp xếp ổn thỏa hết những chuyện khác.”

TBC

Vẻ mặt giáo viên đại học Kinh mừng rỡ, bọn họ đã nói tình hình thực tế cho Tiêu Hiểu nghe, nếu Tiêu Hiểu vẫn chọn trường bọn họ thì không thể trách bọn họ được rồi.

Bầu không hài hòa vừa rồi lập tức căng thẳng: “Được rồi, nếu bạn học Tiêu đã chọn thì mấy ông đừng có lật mặt như thế nữa, bạn học Tiêu, mấy bạn học khác, chúng ta đi bên này, lên xe thôi.”

“Cảm ơn thầy.” Tiêu Hiểu đáp một tiếng rồi theo giáo viên đại học Kinh lên xe. Thật ra cô tới trường nào cũng thế, dù sao chuyên ngành có mạnh thế nào thì cũng không mạnh bằng cô được.

Nếu khoa kinh tế và khoa phiên dịch ngoại ngữ ở đại học Kinh tốt hơn, vậy thì tất nhiên cô cũng không cần đổi trường làm gì.

Thầy giáo đại học Thanh trơ mắt nhìn Tiêu Hiểu lên xe của đại học Kinh, trong lòng thấy ảo não tiếc nuối khỏi phải nói. Haiz, bạn học Tiêu chọn nhầm rồi, một nhân tài như thế lại bị chậm trễ.

Nhưng Tiêu Hiểu đã đăng ký đại học Kinh ngay từ đầu, sau khi hiểu rõ tình hình vẫn chọn đại học Kinh, nếu bọn họ vẫn tiếp tục giành người thì đúng là quá đáng.

Còn về giáo viên đại học Kinh thì đang hân hoan vui sướng, sau khi sắp xếp cho ba người Tiêu Hiểu ngồi xuống thì lập tức hăng hái nói với tài xế: “Xuất phát!” Vẫn nên chạy nhanh đi thì hơn, tránh để người của đại học Thanh lại nhảy ra kiếm chuyện tiếp.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 213: Chương 213



Giáo viên kia sắp xếp cho Tiêu Hiểu và Vương Vệ ngồi ở vị trí thứ hai, cũng là chỗ cách chỗ ông ấy ngồi một lối đi, còn thường xuyên nhìn Tiêu Hiểu cứ như sợ cô sẽ bỏ chạy vậy.

Đầu tiên không nhắc tới chuyện đã xảy ra trước khi lên xe, chỉ riêng vẻ ngoài của Vương Vệ và Tiêu Hiểu thôi cũng đủ khiến đám sinh viên trên xe nhịn không được hay nhìn về phía họ.

Sau đợt khôi phục thi đại học này, các thí sinh được chia ra tầm hai loại, một là sau khi hủy bỏ kỳ thi đại học thì bỏ bê bài vở nhiều năm, một loại khác là những thí sinh vừa đủ tuổi thuộc khóa này.

Vừa rồi bọn họ nghe được rõ ràng cuộc tranh cãi bên dưới xe, hối hận vì đã không hỏi thăm được chuyện Tiêu Hiểu là Thủ khoa thi đại học năm nay, nhưng sau đó khi tiếp tục nghe ngóng thì biết được cả chồng và em gái cô cũng thi được hơn sáu trăm điểm.

Đối với những người khác mà nói, điểm số này chỉ là điều viển vông thôi.

Một sinh viên nữ ngồi cạnh Tưởng Văn Văn chào hỏi với cô ta, hỏi cô ta rằng: “Các cô là bạn bè của nhau đúng không, hâm mộ các cô quá đi, có thể thi được điểm cao như thế.”

Tưởng Văn Văn lạnh lùng nói: “Không phải.”

“Hả?” Cô sinh viên này không hiểu ý của Tưởng Văn Văn.

“Không phải bạn.” Ai thèm làm bạn với loại người như Tiêu Hiểu chứ!

Cô sinh viên kia thấy hơi kinh ngạc, rõ ràng là Tưởng Văn Văn tới cùng đám người Tiêu Hiểu mà, có điều người trong cuộc đã nói như thế thì cô ấy cũng không tiện hỏi tiếp.

Trong lòng Tưởng Văn Văn thấy bức rức nhìn thoáng qua Tiêu Hiểu ngồi phía trước: Không ngờ cô ta có thể khiến đại học Thanh và đại học Kinh ra sức tranh nhau như thế...

Lúc này, Tiêu Hiểu bị Tưởng Văn Văn nhìn chằm chằm lại đang tập trung tinh thần nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ở Tinh Tế của cô có ghi chép về đoạn lịch sử này, đất nước đó tên là Trung Quốc.

Còn quốc gia mà cô đang nhìn thấy tại đây lại mang tên Hoa Quốc, có rất nhiều sự kiện lớn trùng hợp, nhưng cũng có rất nhiều chỗ không giống, ví dụ như thời gian khôi phục kỳ thi đại học.

Hồi ở Tinh Tế cô có nghiên cứu về thế giới đa chiều, bây giờ đã có thể chứng minh những giả thiết của cô là đúng, nhưng vì thí nghiệm xảy ra sai sót nên tạo thành bước nhảy không gian.

Ngoài nơi này, không biết còn có bao nhiêu chiều không gian có thế giới song song tương tự như thế, vũ trụ đúng là thứ khiến người ta mê muội mà.

“Mệt à”, Vương Vệ thấy Tiêu Hiểu cứ mở to mắt thất thần nhìn ngoài cửa sổ, tưởng rằng cô thấy mệt.

Tiêu Hiểu ừ một tiếng rồi gối đầu lên vai anh nhắm hai mắt lại.

Vương Vệ hơi hạ thấp bả vai mình để Tiêu Hiểu có thể ngủ thoải mái hơn.

Đi khoảng tầm hơn một tiếng, cuối cùng cũng tới đại học Kinh rồi.

Tam Muội rất hưng phấn, lúc trước thi được điểm cao, nhận được thư thông báo, cô ấy vẫn chưa có cảm giác chân thật nào, mãi đến khi đứng trước cổng trường đại học Kinh cổ kính trang nghiêm mới thật sự cảm nhận rõ ràng được: Hóa ra cô ấy thật sự trở thành một sinh viên, lại còn là một trong số những trường tốt nhất Hoa Quốc nữa chứ.

“Chị hai, cảm ơn chị.” Cô ấy ôm cánh tay Tiêu Hiểu mà giọng nói đầy nghẹn ngào. Nếu không nhờ Tiêu Hiểu, thì cô ấy hoàn toàn không có khả năng thi đậu đại học vì đã nghỉ học từ năm lớp hai.

Tiêu Hiểu biết cô ấy cảm ơn chuyện gì, cung phản xạ của con bé này đúng là đủ dài, nên ừ một tiếng: “Đi thôi.”

Trong sân trường hôm nay vô cùng náo nhiệt, có nhiều phụ huynh ở bản xứ đưa con em mình tới.

Sau khi giáo viên dẫn đoàn giao nhóm sinh viên khác cho một sinh viên cũ được phân công chào đón sinh viên mới, thì tự mình dắt nhóm Tiêu Hiểu đi đăng ký. “Thầy ơi, không cần phiền thế đâu ạ, tự bọn em đi là được.” Tam Muội thấy những người khác đều tự đi đăng ký thì cảm thấy có hơi ngượng ngùng.

“Không, không phiền chút nào, thầy chỉ hận không thể dắt các em đăng ký nhanh hơn thôi, tới đây với thầy.” Nói đùa, vất vả lắm ông mới giữ được Tiêu Hiểu từ tay đại học Thanh, không chính mắt nhìn thấy cô đăng ký thì sao ông yên tâm cho được.

Lúc đăng ký cũng vô cùng thuận lợi, vốn dĩ địa điểm ghi danh có rất nhiều người xếp hàng, nhưng khi vị giáo viên này bước tới thì thầm vài câu với giáo viên ở quầy ghi danh thì ba người họ đã được ưu tiên lên trước.

TBC

Sau khi ra khỏi điểm đăng ký, Tam Muội mới nghiêm túc nói với Tiêu Hiểu: “Chị hai, xem ra em vẫn còn xem nhẹ sức ảnh hưởng Thủ khoa của chị.”

Không có chỗ nào là không có đối xử phân biệt.

Nhớ đến cảnh những sinh viên còn phải xếp hàng, vốn dĩ thấy bất mãn khi bọn họ chen hàng đăng ký, nhưng khi nghe nói là Thủ khoa kỳ thi đại học năm nay thì lập tức thay đổi sắc mặt, chẳng những không còn thấy bất mãn mà ngược lại còn dùng vẻ mặt sùng bái nhìn chị hai cô ấy.

Người ta là Thủ khoa mà, đăng ký trước thì có làm sao đâu!

Tam Muội nhớ tới ánh mắt sùng bái mà những người đó nhìn chị hai, đột nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng tự hào, đăng ký xong là được biết ký túc xá của mình.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 214: Chương 214



Lần này giáo viên không tự mình dắt đi nữa, cũng ghi danh xong rồi, xác định chắc chắn là chạy không thoát thì ông cũng cần đi làm những chuyện khác chứ. Thế là kêu một sinh viên, bảo cô ấy dắt nhóm Tiêu Hiểu tới khu ký túc xá.

Mặc dù mấy năm nay không thi đại học nhưng ở đại học Kinh vẫn có sinh viên, bọn họ được gọi là học viên trường Công – Nông – Binh, thường là được tổ chức tiến cử, thành viên cũng khá phức tạp, có thanh niên tri thức lớn tuổi tham gia đội sản xuất ở nông thôn, cán bộ cơ sở, con cháu cán bộ cao cấp...

Cô bạn dẫn bọn họ tới ký túc xá này cũng là cán bộ của một tổ chức tuyên truyền ở thủ đô, cũng khá cởi mở, sau khi biết điểm của ba người nhóm Tiêu Hiểu thì không tiếc lời khen ngợi.

Dù sao thì những người được tiến cử như bọn họ cũng không thể so được với những người trải qua kỳ thi đại học chính thức. Có lẽ cô ấy là lứa học viên Công – Nông – Binh cuối cùng, sau này muốn vào đại học thì không dễ như thế nữa.

Cô ấy rất có chừng mực, mặc dù có giật mình vì Tiêu Hiểu và Vương Vệ, cũng thấy vô cùng tò mò với đôi mắt xanh của Vương Vệ nhưng lại không dò hỏi đến cùng, sau khi nhiệt tình khích lệ vài câu phù hợp thì đã đến cổng ký túc xá rồi.

Cô ấy chỉ vào bên trái rồi nói: “Bên kia là khu ký túc xá nam, bên này là khu ký túc xá nữ, khu số hai của bạn học Tiêu là khu này...” Cô ấy chỉ từng khu ký túc xá cho từng người: “Tôi còn phải đón những sinh viên mới khác, mọi người tự lên có được không?”

Tam Muội vội nói: “Không thành vấn đề không thành vấn đề, cảm ơn cô.”

Tiêu Hiểu cũng cười: “Cảm ơn.”

Cô bạn này gật đầu: “Không có gì, sau này mọi người là bạn cùng trường mà. Tôi đi trước nhé.”

Sau khi cô bạn kia đi rồi, Vương Vệ bảo Tam Muội tự tìm phòng ký túc xá của mình đi, anh phải tìm ký túc xá của Tiêu Hiểu rồi sắp xếp ổn thỏa mới tính tiếp được.

Tam Muội đã quen chuyện anh rể cô ấy luôn ưu tiên những chuyện của chị hai cô ấy hàng đầu từ lâu, nghe thế thì gật đầu: “Được ạ.”

Tam Muội ghi nhớ số phòng ký túc xá của Tiêu Hiểu rồi vác hành lý của mình xoay người tìm ký túc xá. Đi được vài bước, quay đầu tính nói với Tiêu Hiểu rằng đợi lát nữa tập trung ở đây để cùng đi ăn cơm.

Lại thấy dáng vẻ mệt mỏi ỉu xìu của chị hai của cô ấy, nửa người sắp treo lên người Vương Vệ luôn rồi.

Anh rể còn liên tục hỏi: “Có phải mệt lắm không?”

Tam Muội nhìn hai tay trống trơn của chị hai mình, lại nhìn hành lý đầy trên tay và lưng bản thân: “...”, mẹ nó, nhất định sau này cô ấy cũng phải tìm một người đàn ông biết xót cô ấy mới được.

Vào hôm nhập học, có rất nhiều phụ huynh tới đưa con em nên khi Vương Vệ vác hành lý vào ký túc xá của Tiêu Hiểu, quản lý ký túc xá chỉ bảo anh đăng ký rồi cho vào.

Lúc Tiêu Hiểu đến thì ba bạn học khác ở cùng ký túc xá đã đến rồi.

Sinh viên và phụ huynh tới đưa trong ký túc xá xôn xao.

Khi Tiêu Hiểu và Vương Vệ vào ký túc xá thì những người khác đều quay đầu nhìn sang, thấy vẻ ngoài của hai người bọn họ thì trong mắt mọi người đều hiện lên sự kinh ngạc.

Một cô bạn trông có vẻ khá phóng khoáng trong số đó hỏi: “Cậu cũng ở phòng ký túc xá của tụi tôi à?”

TBC

Tiêu Hiểu gật đầu: “Tôi tên Tiêu Hiểu.”

“Tôi tên Vương Hiểu Nguyệt, mau vào đi, người phòng ký túc xá của chúng ta đều tới hết cả rồi, chỉ thiếu mỗi cậu thôi.” Vương Hiểu Nguyệt rất niềm nở, vội vàng nhiệt tình tiếp đón Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu dịu dàng nói tiếng cảm ơn, Vương Vệ thì gật nhẹ đầu.

Dáng vẻ của anh quá xuất sắc, lại còn trông khí thế nữa, sau khi vào thì sinh viên và phụ huynh đều nhịn không được nhìn về phía anh.

Vương Vệ vờ như không thế, tìm được cái giường duy nhất còn trống thì khẽ cau mày, chỉ còn giường trên thôi, lên xuống không tiện tí nào, lỡ như lúc Tiêu Hiểu leo lên leo xuống té ngã thì sao bây giờ.

Thật ra lúc tới bọn họ đã thảo luận xong, Tiêu Hiểu không ăn được những món bên ngoài nên bọn họ cần phải tự nấu cơm. Nhưng chắc chắn là trong trường không thể tự nấu được rồi, thế là tính đăng ký xong sẽ ra ngoài tìm trọ, mặc dù chuyện thuê nhà vào những năm này không phổ biến, nhưng đầu óc của những người biết kiếm tiền xoay chuyển rất nhanh, bầu không khí vừa dễ thở hơn là trên đường huyện Thành Khẩu đã có người bán này nọ công khai rồi.

Bọn họ muốn thuê nhà, chỉ cần đi dạo vài vòng, chắc cũng không khó tìm.

Lứa sinh viên thi đại học đợt này không như bình thường, có rất nhiều người dìu già dắt trẻ nên trường học cũng xét tới, nếu sinh viên muốn ở ngoài điểm thi chỉ cần đăng ký với trường là được.

Tiêu Hiểu và Vương Vệ bàn với nhau rằng sẽ thuê nhà, nhưng vẫn muốn giữ ký túc xá của trường, có đôi khi học tập mệt mỏi cũng có thể tới nằm nghỉ một lúc.

Nghĩ tới chuyện bọn họ sẽ thuê nhà, thời gian mà Tiêu Hiểu ở ký túc xá cũng không nhiều lắm nên hàng lông mày đang cau lại của Vương Vệ mới thả lỏng.

Anh bảo Tiêu Hiểu ngồi sang một bên còn bản thân thì bắt đầu nhanh nhẹn sắp xếp giường nệm.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 215: Chương 215



Vương Hiểu Nguyệt đi tới cạnh Tiêu Hiểu, nhỏ giọng hỏi cô: “Anh ấy là anh trai của cậu à?”

Tiêu Hiểu ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Không phải, anh ấy là chồng tôi.”

“...Cái gì?” Hiển nhiên Vương Hiểu Nguyệt không ngờ sẽ nghe thấy đáp án như thế, trong mắt thoáng qua sự thất vọng, không ngờ lại là vợ chồng! Vất vả lắm mới tìm được một người hợp mắt như thế, đúng là tiếc quá mà.

TBC

Có điều cô ấy cũng chỉ bị vẻ ngoài của Vương Vệ thu hút một chút thôi, bây giờ nghe thấy đó là chồng Tiêu Hiểu thì lập tức không thấy hứng thú nữa, quay về sắp xếp hành lý cùng bố mẹ.

Vương Vệ trải ga giường cho Tiêu Hiểu, lại giúp cô sửa sang lại hành lý, còn sợ cô buồn miệng nên sau khi chuẩn bị hết tất cả đồ ăn vặt cho cô rồi mới nói: “Anh đi trước, chờ sắp xếp xong sẽ tới tìm em.”

Tiêu Hiểu muốn đi theo nhưng Vương Vệ mím môi nói: “Hay là thôi đi.” Trong ký túc xá của anh toàn là đàn ông, Tiêu Hiểu mà tới thì có khác gì dê vào miệng cọp.

“Vậy thôi.” Tiêu Hiểu ngáp một cái.

“Nếu em thấy mệt thì ngủ một lúc đi, anh đi không lâu đâu rồi sẽ tới đón em.” Vương Vệ thấy cô buồn ngủ đến nỗi ngáp mãi thì đau lòng muốn chết, mặc dù đã mua vé giường nằm nhưng trên xe lửa thì sao mà nghỉ ngơi tốt cho được.

“Ừm ừm, anh đi nhanh đi.” Tiêu Hiểu liên tục gật đầu.

Vương Vệ lại sờ thử trán Tiêu Hiểu một cái mới chịu đi.

Chờ tới lúc quay đầu lại cô mới phát hiện người trong ký túc xá đều đang nhìn chằm chằm vào cô.

Tiêu Hiểu: “...Sao thế?”

Vương Hiểu Nguyệt là người đầu tiên hoàn hồn, sắc mặt đỏ bừng, phất tay, liên tục nói: “Không có gì, không có gì.” Nhưng mà trong lòng lại đang kêu gào, hai người này làm cái gì thế, cho dù là vợ chồng thì cũng sến quá mức rồi, rõ ràng chỉ là một hành động bình thường thôi mà nhìn kiểu gì cũng khiến bọn họ đỏ mặt tim đập nhanh là sao!

Vương Vệ nói lát nữa sẽ tới tìm cô, thế nên Tiêu Hiểu ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, lấy thịt khô mà Vương Vệ đã chuẩn bị sẵn ra để ăn.

“Bạn học Tiêu, cậu ăn cái gì thế, sao lại thơm dữ vậy?” Một cô bạn khác hít mũi. Mẹ cô ấy kéo cô ấy rồi trừng mắt nhìn cô ấy một cái, mất mặt xấu hổ chưa, mặc dù làn da Tiêu Hiểu non mịn, lớn lên trông cũng ngoan ngoãn xinh xắn, nhưng vừa nhìn quần áo cô mặc là biết đến từ nông thôn, có thể là thứ gì tốt được chứ!

Tiêu Hiểu giương mắt nhìn bọn họ, đúng là cô bạn này với bố mẹ cô ấy ăn mặc rất tươm tất, thế là cười nói: “Thịt khô, cậu muốn nếm thử không?”

Cô bạn này động lòng, thật sự thơm quá đi mất, nhưng cô ấy vừa tính vươn tay thì đã bị mẹ mình kéo lại.

Tiêu Hiểu thấy thế, thịt khô vừa đưa ra đã chuyển hướng, đưa về phía đám Vương Hiểu Nguyệt và một cô bạn khác cùng với phụ huynh của họ rồi nói: “Hàng tự ướp đấy, có muốn nếm thử không?”

Vương Hiểu Nguyệt và bố mẹ cô ấy vừa nhìn đã biết là gia đình có điều kiện khá giả, nhưng phản ứng lại khác như trời với đất so với phụ huynh của cô bạn kia, bố mẹ cô ấy đều rất thân thiện, mẹ Vương Hiểu Nguyệt cười nói: “Lúc cháu vừa lấy ra đã khiến thím thèm muốn chết.” Bà ấy cầm một miếng lên nếm thử, ánh mắt tỏa sáng: “Ngon quá!”

Tiêu Hiểu cười, lại chia nửa túi cho nhà Vương Hiểu Nguyệt và một cô bạn khác.

Sau chuyện này thì mọi người thân thiết hơn, lúc nói chuyện với nhau thì mới biết được, một cô bạn khác tên là Lý Phương Phương, thi đậu từ tỉnh bên cạnh, điều kiện gia đình họ cũng không quá khá giả nên đã tới đây một mình.

Ăn nửa túi thịt khô, dường như bố mẹ Vương Hiểu Nguyệt thích Tiêu Hiểu một cách kỳ lạ, cô bé này lớn lên xinh xắn, khi cười đôi mắt cong cong, chỉ tiếc là đã kết hôn từ sớm, chứ không thì trong nhà vẫn còn hai thằng nhóc khốn kiếp mà.

Lý Phương Phương rất thẹm thùng, lúc nhận thịt khô mà Tiêu Hiểu đưa cô ấy thì cảm thấy vừa bất ngờ vừa lo lắng, cố gắng ngẫm nghĩ nhưng lại phát hiện bản thân thật sự không có gì tốt để đưa cho Tiêu Hiểu, thế là nói với cô: “Tôi có mang dưa muối từ nhà tới, lúc cậu ăn cơm thấy nhạt nhẽo thì nói với tôi một tiếng nhé.”

Bên cạnh có tiếng phì cười truyền đến, lập tức khiến mặt Lý Phương Phương đỏ bừng, Tiêu Hiểu cho cô ấy thịt khô, nhưng cô ấy chỉ có thể báo đáp lại bằng dưa muối...

Ánh mắt Tiêu Hiểu hờ hững nhìn thoáng qua cặp phụ huynh vừa mới ghét bỏ thịt khô của cô, cười tủm tỉm gật đầu: “Được thôi.”

Mẹ Vương Hiểu Nguyệt cũng nói: “Dưa muối nhà làm ăn mới ngon, tụi thím muốn ăn cũng không có mà ăn.”

Đến lúc này Lý Phương Phương mới thở phào nhẹ nhõm.

Mấy người bọn họ hào hứng nói chuyện với nhau, khiên cô bạn và mẹ cô ấy bên kia trông quạnh quẽ hẳn, sau khi sắp xếp xong, mẹ của cô bạn này mới nâng cao giọng nói: “Vi Vi, đi thôi, chúng ta ra tiệm cơm ăn.”

Cô bạn này tên Đổng Vi, Đổng Vi đáp một tiếng rồi theo sau bố mẹ ra khỏi ký túc xá.

Vương Hiểu Nguyệt hừ một tiếng: “Cứ như không ai ra tiệm cơm nổi vậy, khoe khoang cái gì!”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 216: Chương 216



Mẹ Vương Hiểu Nguyệt rất biết cach nhìn mặt đoán ý, kéo cô ấy rồi cười nói: “Mấy món ở tiệm cơm sao mà sạch sẽ như của nhà mình làm được.” Sau đó lại tiếp tục khen thịt khô của Tiêu Hiểu.

Chờ đến lúc Vương Vệ quay lại thì mẹ Vương Hiểu Nguyệt nói muốn mời mọi người một bữa cơm, nhưng bị Tiêu Hiểu từ chối.

Đến khi Tiêu Hiểu và Vương Vệ ra khỏi ký túc xá, mẹ cô ấy vẫn còn thấy luyến tiếc: “Bạn học của con đúng là khiến người ta thích mà.” Nói chuyện khiêm tốn lịch sự, khi cười hai mắt cong thành hình trăng non, là một cô gái được lòng biết bao nhiêu.

Vương Hiểu Nguyệt cũng rất thích Tiêu Hiểu, không nói chuyện khác, riêng chuyện người bạn này của cô ấy đứng cạnh chồng thôi cũng thấy vui tai vui mắt rồi.

Vương Vệ và Tiêu Hiểu muốn ra ngoài thuê nhà, tốt nhất là tìm chỗ gần trường.

Hai người họ ra khỏi trường không bao xa đã thấy trên đường cái có rất nhiều người bày sạp bán hàng, còn bán toàn những thứ mà sinh viên có thể sử dụng được. Tiêu Hiểu cười: Đúng là lúc cần kiếm tiền thì đầu óc của những người này nhanh nhạy thật, lá gan cũng lớn nữa.

Bọn họ đi ngang những sạp bán hàng trên vỉa hè này, bỗng dưng nhìn thấy trước một sạp có treo một tấm ván gỗ viết mấy từ có phòng cho thuê.

Ánh mắt Tiêu Hiểu sáng lên, kéo Vương Vệ, chỉ cho anh xem tấm gỗ đó.

Vốn dĩ chỉ tính đi thử vận may thôi, không ngờ thật sự có thể tìm được. Vương Vệ bước tới bắt chuyện với chủ sạp này.

Chủ sạp là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, nghe thế Vương Vệ nói muốn thuê nhà thì trên mặt lập tức hiện đầy ý cười: “Hai người là sinh viên đại học Kinh đúng không? Nhà này của tôi là một sân nhỏ độc lập, đảm bảo hai người xem xong sẽ vừa lòng.” Thật ra ông ấy cũng chỉ tới thử thôi, nhà này là một tứ hợp viện mà tổ tiên để lại, ngày trước bị tịch thu, cũng mới được trả lại cách đây không lâu.

Cả nhà bọn họ phải cố gắng lắm mới đuổi được hết những người ở trong sân đó đi, nhưng nhà cũng bị phá hư khá nhiều, ở giữa có vài bức tường ngăn cách, bọn họ phá hai bức tường, chừng đó đã đủ để nhà bọn họ ở. Bọn họ để lại một vách tường không phá, tạo thành một sân nhỏ độc lập, mặc dù có hơi chật chội, nhưng dù chim sẻ có nhỏ thì cũng đầy đủ nội tạng, nếu không nhiều người thì vừa lúc thích hợp để thuê phòng của ông ấy.

Đầu óc chủ sạp nay linh hoạt, cảm nhận được rõ ràng hướng gió thay đổi nên trước đó ông từng thử bày sạp bán, cũng không thấy có người tới bắt như mọi khi. Hơn nữa trong tay kẹt tiền nên mới chuẩn bị cho thuê cái sân nhỏ độc lập kia, tốt nhất là cho sinh viên, ít ra sinh viên hiểu lý lẽ, cuối cùng sẽ không chiếm luôn nhà của bọn họ. Ông cũng bị mấy kẻ ở chùa nhà bọn họ trước đó, đuổi mãi không chịu đi dọa sợ.

TBC

Vương Vệ gật đầu: “Chúng tôi là hai vợ chồng, muốn tìm một nhà ở gần trường một chút, tốt nhất là riêng tư.”

“Được được được, nhà này của tôi cách đại học Kinh các cậu gần, đi qua con hẻm này là tới, đôi khi các cậu vội còn có thể đi tắt được.”

Chủ sạp này rất nhiệt tình dắt Tiêu Hiểu và Vương Vệ đi xem nhà.

Chủ sạp nói không sai, đúng là cách đại học Kinh bọn họ rất gần, chỉ cách một con hẻm nhỏ là dắt bọn họ vào tới sân rồi: “Hai người cứ xem đi, mặc dù cái sân này trông hơi nhỏ một chút, nhưng để hai người ở thì vừa vặn.”

Tiêu Hiểu ngó tới ngó lui, đúng là cái sân này không lớn lắm, ở giữa có một bức tường để ngăn cách với sân kế bên, sân nhỏ được tách ra bên này có hình chữ nhật, cô vào nhà xem thử thì thấy phòng cũng ít, chỉ một phòng bếp, một phòng ngủ và một phòng khách, phòng bếp còn đi thông với sân sau, sân sau có một mảnh đất trống, dưới đất vẫn còn vài cây rau củ chưa bị nhổ sạch, nhìn có vẻ như hộ gia đình trước đó còn trồng rau ở chỗ này.

Hai mắt Tiêu Hiểu sáng rực lên, nếu có thời gian để tự trồng rau thì tốt miễn chê, giúp Vương Vệ khỏi phải tìm chậu tới để trồng thứ này thứ nọ.

Sân này cũng đủ cho cô và Vương Vệ sống, Vương Vệ nhanh chóng quyết định tiền thuê nhà với ông chú này, mỗi tháng trả bảy đồng, với hình tình hàng hóa rớt giá như hiện tại thì giá thuê nhà này không rẻ chút nào.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 217: Chương 217



Có điều đối với Tiêu Hiểu và Vương Vệ mà nói thì vẫn có thể gánh vác được, hai người bọn họ làm việc ở xưởng xe đạp hai năm rưỡi, mỗi tháng Vương Vệ nhận được 35 đồng, Tiêu Hiểu thì cao hơn cả anh, mỗi tháng lãnh 42 đồng, chuyện ăn uống hằng ngày là dùng dịch bồi dưỡng của mình, ngoài việc mua vài thứ thiết yếu hằng ngày thì hầu như không cần dùng tiền, tiền tiết kiệm trong tay bây giờ không dưới hai nghìn đồng.

Vương Vệ giữ lại trong tay hai trăm đồng, số còn lại thì gửi hết vào ngân hàng.

Ông chú kia muốn thu tiền thuê nhà của một năm trước, sau khi Tiêu Hiểu và Vương Vệ xác nhận được căn nhà này thật sự là của ông ấy thì viết một bản hợp đồng, chuyện ký hợp đồng ở thời đại này vẫn là một chuyện hiếm lạ, ông chú ký hợp đồng, liên tục nói: “Đúng là sinh viên đại học Kinh mấy đứa hiểu biết nhiều, thế này cũng tốt, chính thức thế này, có bằng chứng thì chẳng ai phải thiệt.”

Lúc ký hợp đồng mới biết ông chú này họ Trương.

Nhận được chìa khóa, tiễn chú Trương đi rồi Vương Vệ bắt đầu quét dọn nhà cửa, hôm nay là ngày đăng ký cuối cùng, ngày mai đã bắt đầu đi học rồi nên căn nhà này cần phải dọn xong trong hôm nay, những thứ còn thiếu cũng phải bổ sung.

Những thứ còn thiếu cũng không nhiều lắm, trừ những đồ gia dụng đã có thì chỉ cần mua thêm vài thứ nồi chén muôi chậu là được, Vương Vệ và Tiêu Hiểu tạm thời không ở đây nên chăn và ga giường có thể thong thả chọn lựa.

Chờ Vương Vệ dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa, đến lúc hai người khóa cửa tính ra ngoài thì bắt gặp chú Trương cùng một người phụ nữ trung niên đang khiên một cái bàn vào cửa.

“Bạn học Tiêu, bạn học Vương, hai người các cháu muốn đi đâu thế?” Chú Trương vừa ân cần vừa nhiệt tình với Tiêu Hiểu và Vương Vệ, hiển nhiên ông đã nhận ra sự thay đổi, sau này phần tử trí thức sẽ không còn là Xú Lão Cửu* mà mọi người đòi đánh nữa, mà sẽ trở thành nhân tài của quốc gia.

*Là cách gọi dân trí thức thời đấy. Vì đứng thứ chín trong số chín loại đối tượng cần phải cải tạo nên được gọi với tên này.

Nhưng người tuổi còn trẻ đã thi đậu đại học tốt nhất như Tiêu Hiểu và Vương Vệ, tương lai sau này nhất định khó mà đoán được, nếu thái độ của ông ấy tốt hơn một chút, thân thiết hơn một chút cũng không thiệt chỗ nào.

Tiêu Hiểu chào chú Trương một tiếng, Vương Vệ thì gật đầu: “Trong phòng bếp còn thiếu vài thứ nên chuẩn bị đi dạo ạ.”

“Thiếu mấy thứ nồi chén muôi chậu đúng không?”

Vương Vệ gật đầu.

“Bên chỗ chú có đấy, đâu cần mấy đứa phải ra ngoài mua làm gì, yên tâm, chú đảm bảo sẽ không lấy lời một đồng nào của các cháu.”

Nếu chú Trương đã nói thế thì Vương Vệ và Tiêu Hiểu cũng đi nhìn thử một lần.

Bọn họ đi sang cách vách, phát hiện sân bên này rất lớn, đúng là chênh lệch như trời và đất với cái sân nhỏ được tách ra của bọn họ. Người của nhà họ Trương cũng không nhiều, một bà mẹ già, bên dưới có thêm hai đứa nhỏ, còn lại là hai vợ chồng chú Trương.

Cũng không biết chú Trương tính toán thế nào, chỗ chú ấy như một cửa hàng tạp hóa vật, có rất nhiều mấy thứ nhỏ nhặt.

Tiêu Hiểu nhìn chú Trương: Chỉ cần đầu óc linh hoạt thế này, chắc chắn sau này nhà học Trương sẽ không sống trong đói khổ.

TBC

Vương Vệ chọn đồ, đúng là cái giá mà chú Trương báo rất có lương tâm, còn thấp hơn một khoảng lớn so với mấy sạp nhỏ mà bọn họ hỏi thăm lúc trước.

Giao dịch vui vẻ.

Chờ sau khi Vương Vệ và Tiêu Hiểu đi rồi, vợ chú Trương lập tức tỏ vẻ không vui: “Sao mà ông phải bán giá thấp như thế cho bọn nó, chúng ta chẳng kiếm được tí lãi nào thì đống bọn nó mua.” Mặc dù hai vợ chồng họ có hộ khẩu thủ đô, nhưng vì tổ tiên nên mấy năm nay cũng trải qua khó khăn đủ điều, hai vợ chồng cũng không có công việc ổn định nào, vất vả lắm mới chờ tới lúc bầu không khí thoải mái hơn, thế là chú Trương cắn răng quyết định mua vài thứ làm buôn bán nhỏ, bây giờ cả nhà chỉ trông chờ vào số tiền lời ít ỏi từ việc mua bán này để sống.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 218: Chương 218



Chú Trương không giống như vợ chú ấy: “Bà thì biết cái gì, bà nhìn hai người bọn chúng còn trẻ bao nhiêu, vậy mà thi đậu được đại học Kinh, không biết tương lai sau này còn rộng mở bao nhiêu, nếu bán rẻ một chút cho họ có thể tạo mối quan hệ tốt, vậy thì vụ mua bán này thành công rồi.”

Nhưng vợ chú ấy lại không cho là đúng: “Nhưng nếu trong quá khứ thì cũng là Xú Lão Cửu thôi...”

Chú Trương chậc một tiếng: “Sao cả bà cũng nhìn không ra thế, hôm nay thay đổi, sau này sẽ không giống như khi trước nữa, nếu không với kiểu buôn bán đồ vật công khai như chúng ta, nếu là khi trước đã bị tóm từ lâu rồi.”

“Thì tôi cũng lo chuyện này, bây giờ không sao, ai biết tương lai thế nào...”

Vợ chú ấy lo lắng sốt ruột, lúc bán buôn cứ nhìn không chớp mắt, lợi nhuận khá khẩm nên cuộc sống hằng ngày của nhà bọn họ không còn túng quẫn như ngày trước, nhưng vẫn sợ chính sách bên trên lại thay đổi...

Đương nhiên là Vương Vệ và Tiêu Hiểu không biết sau khi bọn họ đi thì cách vách đã xảy ra chuyện gì, sau khi sắp xếp mấy thứ nồi chén muôi chậu gọn gàng thì Vương Vệ lại mang hạt giống một vài loại rau dưa ra mảnh đất trống đằng sau để trồng.

Lại lấy mì và thịt khô mang từ nhà đến để nấu một bữa cơm: “Hôm nay ăn tạm thế này trước đã, chờ ngày mai rau dưa mọc lên rồi, anh lại làm món ngon cho em.”

Mấy ngày nay trên xe lửa chỉ ăn mì khô, thịt khô, bây giờ được ăn cơm canh mới, vui đến nỗi cong mắt: “Vậy cũng khá tốt rồi.”

Thấy một chén mì thôi cũng có thể Tiêu Hiểu vui vẻ như mèo được ăn vụng, Vương Vệ buồn cười xoa đầu cô: “Tối nay em ngủ một mình, không được thức khuya, nhớ ngủ sớm một chút.”

Tiêu Hiểu vốn đang vui vẻ hớn hở lại nhớ đến chuyện tối nay phải ngủ một mình, lập tức buông tiếng thở dài vô cùng đáng thương: “Em sẽ mất ngủ mất.”

Vương Vệ chọc vào trán Tiêu Hiểu: “Ngoan, chỉ đêm nay thôi, ngày mai anh sẽ đi mua chăn.”

Bây giờ trời tối rồi, tất nhiên không thể nào mua được chăn nên Tiêu Hiểu đành phải gật đầu: “Vậy cho em một cái áo của anh đi, em ôm đi ngủ.”

Vương Vệ chậc một tiếng: “Em nhìn lại mình xem, dính người như thế có được không.” Trên mặt tỏ vẻ ghét bỏ nhưng trong lòng lại thấy cô cùng thỏa mãn và tràn đầy cảm giác an toàn.

Tiêu Hiểu cũng không đến nỗi tách khỏi Vương Vệ một đêm thì không ngủ được, còn không phải cô sợ Vương Vệ thấy lo được lo mất à.

Lúc hai người quay về ký túc xá thì trời đã tối hẳn.

Ba người còn lại đều ở trong ký túc xá, Lý Phương Phương đang giành giật từng giây từng phút để đọc sách, Đổng Vi ngồi trên ghế ăn đồ ăn vặt, Vương Hiểu Nguyệt thì đang ăn thịt khô mà Tiêu Hiểu cho ngon lành.

TBC

Đổng Vi nhìn kẹo sữa trong tay mình, đây là thứ mới mua trong tiệm bách hóa của cửa hàng tổng hợp, rất đắt, nhưng khi cô ấy ăn thì tầm mắt lại không thể dời khỏi thịt khô trong tay Vương Hiểu Nguyệt.

Đang tính mở miệng xin Vương Hiểu Nguyệt cho cô ấy nếm thử một chút thì thấy Tiêu Hiểu đẩy cửa bước vào.

Ánh mắt Vương Hiểu Nguyệt sáng lên: “Tiêu Hiểu, cậu quay lại rồi à. Đi đâu thế, tôi còn tính tới căn tin ăn tối với cậu đấy.”

Tiêu Hiểu cười: “Tôi với chồng ăn ở ngoài.”

Vương Hiểu Nguyệt đáp một tiếng: “Trông hai người xứng đôi thật đấy.”

Tiêu Hiểu gật đầu đầy nghiêm túc: “Tôi cũng thấy thế.”

Lời này làm Vương Hiểu Nguyệt cứng họng, cô ấy còn tưởng rằng Tiêu Hiểu sẽ thẹn thùng, ai ngờ lại thừa nhận hào phóng như thế, có điều như thế lại càng khiến cô ấy có cảm tình với Tiêu Hiểu hơn, cô ấy không thích những người hay ngượng ngùng õng ẹo.

Đổng Vi và Lý Phương Phương cũng chào hỏi Tiêu Hiểu.

Sau khi Tiêu Hiểu chào các cô ấy thì đi rửa mặt, hôm nay mệt mỏi cả ngày nên muốn đi ngủ sớm một chút.

Ngày thường đến nước rửa mặt cũng là Vương Vệ bưng đến trước mặt cho cô, thế nên đến lúc tự làm thì có vẻ hơi vụng về, cũng may thời tiết bây giờ nóng nên không cần lấy nước ấm, giảm được một chút phiền phức.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 219: Chương 219



Lúc cô vừa tắm xong leo lên giường thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Vương Hiểu Nguyệt mở cửa ra, thấy là một cô gái xa lạ.

“Cậu tìm ai?”

Cô gái ấy trả lời: “Tôi tìm Tiêu Hiểu, chị hai của tôi.”

“Tam Muội?” Tiêu Hiểu ló đầu ra từ trên giường: “Đã trễ thế này rồi, em tìm chị có chuyện gì?”

Thấy đúng thật là em gái Tiêu Hiểu nên Vương Hiểu Nguyệt cho Tam Muội vào.

Dường như Tam Muội đi hơi vội nên còn thở hổn hển, cô ấy liếc mắt nhìn Tiêu Hiểu một cái: “Chị tưởng em muốn tới à, lúc ăn cơm xong em gặp được anh rể muốn mang nước ấm lên cho chị, nhưng bị quản lý ký túc xá không cho vào, vậy nên em mới bị sai đi làm chân chạy đây này.”

“Nhưng chị làm xong rồi.” Vừa nghe là Vương Vệ, ý cười trong mắt Tiêu Hiểu lại tăng thêm.

Tam Muội bỏ nước ấm xuống: “Vậy để sáng mai chị rửa mặt vậy, em đã nói thời tiết này dù không có nước ấm cũng chẳng sao, thế mà anh rể vẫn bắt em đưa lên cho được.” Anh rể cô ấy thật sự xem chị hai cô ấy như búp bê sứ dễ vỡ à?

Tiêu Hiểu vui vẻ hài lòng nói: “Anh rể em xót chị đấy, em đi nhanh đi, nếu không qua một lúc nữa ký túc xá đóng cửa mất.”

“Biết ạ, dù sao em cũng là chân chạy việc thay hai người thôi.” Tam Muội thè lưỡi với Tiêu Hiểu, chuồn ngay sau đó.

Xảy ra chuyện Tam Muội đưa nước này khiến phòng ký túc xá yên tĩnh, chờ cô ấy đi được một lúc thì Vương Hiểu Nguyệt mới mở miệng nói: “Tiêu Hiểu, chồng cậu còn nhớ chuyện phải đưa nước ấm cho cậu kìa, đối xử với cậu tốt quá đi mất.”

Tiêu Hiểu gật đầu: “Chúng tôi là vợ chồng mà, anh ấy không tốt với tôi thì tốt với ai chứ.”

Cái này cũng đúng.

Nhưng đi đâu mới tìm được anh chồng cẩn thận như thế chứ!

Nhưng Đổng Vi lại chú ý đến những chuyện khác, vẻ mặt cô ấy nhìn Tiêu Hiểu đầy mờ mịt: “Bạn học vừa rồi là em gái ruột của cậu à?”

Tiêu Hiểu gật đầu: “Đúng vậy.” Có chuyện gì sao?

Đổng Vi kinh ngạc cảm thán nói: “Cả nhà cậu cũng lợi hại quá, một lần mà có tận ba người thi đậu đại học Kinh, rốt cuộc các cậu học thế nào thế?” Như cô ấy, nhà ở tại thủ đô, đến chuyện xuống nông thôn mà gia đình cũng có thể sắp xếp giúp cô ấy không phải đi, thế thì đủ hiểu điều kiện gia đình cô ấy thế nào. Cả chuyện khôi phục kỳ thi đại học cô cũng biết tin sớm hơn phần lớn những người khác, còn mời giáo viên ngày trước của đại học Kinh về học bù mới miễn cưỡng thi được đủ điểm.

Nhìn cách ăn mặc của Tiêu Hiểu và Tam Muội là biết hoàn cảnh gia đình các cô không tốt, huyện Thành Khẩu cũng là vùng nhỏ chưa từng nghe tên, dưới hoàn cảnh như thế mà một nhà ba người có thể thi đậu đại học Kinh thì sao mà cô ấy không kinh ngạc cảm thán cho được!”

Nhờ cô ấy nhắc mà hai người khác mới để ý tới.

Vương Hiểu Nguyệt liên tục khen nhà Tiêu Hiểu lợi hại.

TBC

Tiêu Hiểu nghi ngờ gãi đầu: “Bởi vì đề thi năm nay đơn giản mà.” Bằng không cô đoán Vương Vệ và Tam Muội không thể thi được điểm cao như thế.

Ba người khác nghe xong thì thấy khó nói nên lời, trăm miệng một lời nói: “Ai bảo đề năm nay đơn giản?” Chẳng lẽ Tiêu Hiểu không thi cùng một kỳ thi đại học với các cô ấy à.

Tiêu Hiểu cười ha hả.

Sau khi Đổng Vi kinh ngạc cảm thán xong thì tự dưng lân la bước tới trước mặt Tiêu Hiểu: “Bạn học Tiêu à, chuyện đó..., cậu còn thịt khô không, hồi nãy ngửi mùi thơm quá, tôi không lấy không của cậu, tôi muốn dùng kẹo sữa để đổi với cậu.”

Cô ấy nói rồi nhét một túi kẹo sữa to trong tay mình vào n.g.ự.c Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu híp mắt nhìn cô ấy: Thật ra cô gái này khá đơn giản, chỉ là trong mắt mẹ cô ấy lại coi trọng danh lợi thôi.

Tiêu Hiểu cười gật đầu: “Được thôi, tôi còn chưa được ăn kẹo sữa bao giờ.” Thật ra Vương Vệ không nỡ để cô chịu khổ, người khác có thì kiểu gì Vương Vệ cũng phải tìm được cho cô, tất nhiên là cô từng ăn kẹo sữa rồi, chỉ làm không thấy thích thôi.

Cô thoải mái hào phóng nói mình chưa từng ăn kẹo sữa, thái độ thản nhiên ấy khiến Đổng Vi thở phào nhẹ nhõm một hơi, thật ra lúc trước nghe mẹ mình nói như thế, cô ấy còn lo sẽ chuốc thù với Tiêu Hiểu, không ngờ Tiêu Hiểu còn rộng rãi hơn cô ấy nghĩ.

Tiêu Hiểu đưa nửa túi thịt khô cho Đổng Vi.

Đổng Vi lập tức ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa nói: “Ngon quá, ăn ngon quá...” Vẻ mặt hưởng thụ kia, không biết còn tưởng cô ấy đã thăng tới cõi cực lạc.

Tiêu Hiểu nhìn mà thấy buồn cười.
 
Back
Top Bottom