Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 200: Chương 200



Lý Tiểu Như nhìn cô, đột nhiên đỏ hốc mắt, cô ta chưa từng chịu ấm ức như vậy, chẳng những xin lỗi Tiêu Hiểu trước mặt nhiều người như vậy, hiện tại người sỉ nhục cô ta lại còn ngồi đối diện cô ta.

Tiêu Hiểu sửng sốt, cô còn chưa nói gì, vốn dĩ chính là sự thật mà.

“Hu hu hu, cô ức h.i.ế.p tôi, tôi phải mách với cha tôi…” Lý Tiểu Như cảm thấy đã chịu sự sỉ nhục thể chấp nhận, không còn mặt mũi nào mà gặp người khác nên khóc thành tiếng, bụm mặt chạy đi.

Tất cả mọi người trong văn phòng lặng lẽ nhìn Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu ơ một tiếng: “Sao cô ấy lại khóc vậy?”

Mọi người: “…” Cô thật sự không biết sao, có thể khiến cô con gái ngang ngược của chủ nhiệm khóc cũng là bản lĩnh lớn.

Tiêu Hiểu thật sự không định làm gì Lý Tiểu Như, mấy hành động nhỏ nhặt của cô ta, Tiêu Hiểu cũng không để tâm, chỉ là cảm thấy cô ta đã làm sai nên bảo cô ta xin lỗi, tuy rằng xin lỗi trước mặt người trong xưởng quả thật có hơi mất mặt, nhưng đã làm sai thì nên xin lỗi, nếu không phải nể Lý Tiểu Như còn trẻ, cô cũng không định bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy!

Lý Tiểu Như đi rồi, Tiêu Hiểu nhún vai ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

Cô không phụ trách chuyện cụ thể, chỉ là quản lý máy móc, cho nên ngồi ở đây cũng không sao, cũng may cô có đem sách theo, lúc những người khác bận rộn, cô tự mình vui vẻ tiếp tục đọc sách lịch sử.

Lý Tiểu Như chạy đi tìm cha cô ta để mách, lại bị cha cô ta khuyên quay lại, dù sao Tiêu Hiểu cũng là người do xưởng trưởng và phó xưởng trưởng tự mình đem quà mời đến xưởng làm việc, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là vậy, ông ta là chủ nhiệm, thay người khác thì cũng được, nhưng Tiêu Hiểu là quản lý máy móc, không phải việc người nào cũng có thể làm. Nếu Lý Tiểu Như đắc tội Tiêu Hiểu, xưởng trưởng vì máy móc, khẳng định sẽ không sợ đắc tội chủ nhiệm như ông ta.

Cha Lý Tiểu Như còn nhắc nhở Lý Tiểu Như, bảo cô ta ngoan ngoãn làm việc, tùy ý chạy ra văn phòng thì ra thể thống gì. Nếu không nghe lời thì sẽ thay bằng em họ của cô ta.

TBC

Lý Tiểu Như đành phải ấm ức mà quay lại văn phòng, lúc cô ta quay lại, Tiêu Hiểu đang vùi đầu đọc sách.

Trước khi vào, Lý Tiểu Như cho rằng Tiêu Hiểu nhất định sẽ thừa dịp này mà hung hăng sỉ nhục cô ta, không ngờ mình đi vào rồi, Tiêu Hiểu đến đầu cũng không ngẩng lên.

Việc này còn khiến cô ta cảm thấy khó chịu hơn so với bị Tiêu Hiểu nhân cơ hội mỉa mai, nhìn đi, còn làm lơ cô ta.

Lý Tiểu Như lấy cuốn vở, hung hăng chọc chọc, sớm muộn cũng sẽ đuổi thôn phụ này ra văn phòng.

Đọc sách một lát, đa số người trong văn phòng muốn đến phân xưởng, Tiêu Hiểu đứng lên đi theo sau.

Lý Tiểu Như phụ trách ghi chép sản lượng, cô ta cũng phải đến phân xưởng, thấy Tiêu Hiểu đi theo thì tưởng rằng là cố ý nhằm vào mình nên lập tức thất thố hét lên: “Cô đi theo tôi làm gì!”

Cô ta vừa gào, những người khác đều nhìn về phía Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu ơ một tiếng, mi mắt cong cong nói: “Mấy lãnh đạo bảo tôi phụ trách máy móc mà, tôi phải đi xem chứ, nếu xảy ra vấn đề thì làm sao, suy cho cùng máy móc cũng quý giá như vậy.”

Lý Tiểu Như nghe thấy thì trong lòng nghẹn lại: “Biết sửa máy móc thì có gì giỏi!”

Tiêu Hiểu nhìn cô ta, nụ cười trên mặt không đổi, lời nói ra thì lại chọc tức người ta: “Biết sửa máy móc giỏi lắm đấy, không thì cô đi sửa thử xem?”

“Cô…” Lý Tiểu Như bị nghẹn không còn gì để nói.

Tiêu Hiểu vốn dĩ cũng không định so đo với Lý Tiểu Như, cô nàng này lại lần nữa trêu chọc cô. Cô là bảo bối của Vương Vệ, nếu Vương Vệ biết cô bị ấm ức không thể đáp trả, vậy còn không đau lòng mà nổi điên à.

Vì thế cô nhướng mày, giọng điệu thong thả, nói: “Nhưng đồng chí Lý này, việc ghi chép sản lượng của cô, tôi thấy người khác cũng có thể làm tốt lắm đó.”

“Phụt!” Không biết là ai cười thành tiếng rồi vội nhịn lại.

Dù sao thì, người ỷ vào cha mình là chủ nhiệm xưởng nên không nể nang người nào ở văn phòng như Lý Tiểu Như, những người khác ngoài mặt không nói gì, khẳng định là đa số trong lòng đều không thích cô ta.

Thấy Lý Tiểu Như trước mặt Tiêu Hiểu thì câu nào câu nấy đều chịu thua, có người nhịn không được mà cười cũng không có gì lạ.

“Ai, ai đang cười!”

Lý Tiểu Như xanh mặt nhìn chung quanh một vòng.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 201: Chương 201



Tiêu Hiểu cười thành tiếng, đôi mắt tròng đen trắng rõ ràng buồn cười nhìn Lý Tiểu Như: “Đồng chí Lý, cô quản lý quá rộng rồi nhỉ, chẳng lẽ người khác cười cũng phải được cô đồng ý?”

“Tiêu Hiểu!!!” Lý Tiểu Như tức muốn chết: “Nhất định tôi sẽ đuổi cô đi.” Nói xong cảm thấy không muốn nhìn thấy gương mặt đáng ghét của Tiêu Hiểu nữa nên nhanh chóng bỏ đi.

Giọng Tiêu Hiểu chậm rãi truyền đến phía sau cô ta: “Được thôi, tôi chờ.”

Lý Tiểu Như nghe thấy thì bước chân bỗng dừng, sau đó chạy càng nhanh.

Vẻ mặt những người khác nhìn Tiêu Hiểu đều như nhìn dũng sĩ.

Tiêu Hiểu cười cười với mọi người.

TBC

Tới phân xưởng, Tiêu Hiểu liếc mắt một cái liền thấy Vương Vệ giống như biết tỏa sáng trong đám người.

Vương Vệ như có linh cảm, vào lúc cô nhìn qua, anh cũng ngẩng đầu nhìn sang.

Khoé miệng Vương Vệ không khống chế được mà giương lên, ánh mắt mang ý cười rạng rỡ.

Sau đó lại buộc mình kìm khóe miệng lại, cố ý mím thành một đường thẳng tắp.

Tiêu Hiểu khụ một tiếng, đi đến phía trước máy móc làm bộ nghiêm túc xem xét. Khoé mắt thỉnh thoảng lại liếc sang Vương Vệ.

Thật ra máy móc này tốt xấu gì cũng là nhập từ nước ngoài, đâu có dễ hư như vậy. Nhưng lãnh đạo nhà máy bị thứ quý giá này bãi công đột ngột cho nên sợ hãi, tìm người hiểu để xem xét, bọn họ cũng yên tâm hơn chút.

Tiêu Hiểu nhìn một cái là biết hôm nay máy móc vận hành ổn thoả, nhưng cô không rời đi, cũng không nói gì với Vương Vệ. Cô cúi đầu làm bộ xem máy móc, thật ra là đang đợi Vương Vệ tới.

Máy móc dập khung xe xong, bố trí khung xe thành một nhóm, một nhóm có ba người, Vương Vệ chính là một trong số ba người.

Biết Tiêu Hiểu là vợ Vương Vệ, Vương Vệ lại vô cùng chiều cô, ngày hôm qua còn sửa được máy móc, hai công nhân dời máy móc kia đều cảm thấy Tiêu Hiểu rất thần bí, lại thấy cô xinh đẹp, một chàng trai trong số đó trạc tuổi Vương Vệ, thấy Tiêu Hiểu mặt mày trắng nõn, tinh xảo như ngọc thì bỗng nhiên bồi hồi.

Lúc này đến phiên chàng trai này dời khung xe.

Khung xe được máy móc dập xong, nếu cần dời máy móc thì sẽ rất gần chỗ máy móc mà Tiêu Hiểu đang kiểm tra, chàng trai này thì cứ lề mề.

Tiêu Hiểu cảm thấy có động tĩnh thì tưởng là Vương Vệ, ngẩng đầu lên mang theo nụ cười tươi.

Hai mắt cô cong cong, cười vừa ngọt ngào vừa dịu dàng, trong giọng nói nhẹ nhàng mềm mại mang theo sự vui mừng vô cùng: “Anh…”

Khuôn mặt chàng trai này tức khắc đỏ lên.

Vương Vệ liếc mắt một cái lập tức đen mặt, anh cản chàng trai này lại, cứng rắn ném lại một câu: “Để tôi.” Nói xong liền dứt khoát đẩy anh ta ra.

Lại còn trùng hợp mà cản trước mặt chàng trai, hoàn toàn ngăn cách anh ta và Tiêu Hiểu.

Một người khác là ông chú hơn ba mươi tuổi thấy thế thì vỗ vai chàng trai này: “Người ta là vợ Vương Vệ, cậu đỏ mặt làm gì?”

Chàng trai quẫn bách nói: “… Không ngờ đồng chí Tiêu lại đẹp như vậy.” Lúc trước hay nghe người ta nói Tiêu Hiểu rất lười, ở nhà không làm gì, còn phải đợi Vương Vệ tan tầm về rồi nấu cơm cho con. Anh ta rất vì mà Vương Vệ bênh vực kẻ yếu, anh Vương đẹp trai như vậy, lại đi làm ở xưởng xe đạp, người vợ như nào mà tìm không được, sao lại tìm người lười như vậy.

Nhưng vừa rồi thấy gương mặt tươi cười của Tiêu Hiểu, còn có tiếng “anh” dịu dàng kia, bỗng nhiên anh ta đã hiểu vì sao Vương Vệ lại chiều cô như vậy, người vợ như vậy, nếu là anh ta, cho dù bản thân có khổ có mệt cũng không đành lòng để cô làm việc!

Ông chú hiểu rõ nên cười, sau đó tăng thêm lực, vỗ vai anh ta: “Cậu còn dám nói, nếu bị anh Vương của cậu đánh, tôi thấy cũng đáng đời lắm.”

Chàng trai vội xua tay: “Không phải, tôi không có…”

Bên kia Vương Vệ sắc mặt nặng nề, cắn răng nói: “Em kêu ai là anh?”

Tiêu Hiểu lặng lẽ ngoéo ngón tay anh, chớp chớp mắt: “Em tưởng là anh thôi, ai bảo anh chậm như vậy, em đã nháy mắt ra dấu cho anh rồi.”

Vương Vệ buồn bực: “Sao anh không thấy em nháy mắt ra dấu cho anh? Em kiểm tra máy móc rồi mau đi đi.” Nếu cô lại nhìn lầm, lại kêu người khác là anh, chắc anh sẽ tức hộc máu.

“Chờ một chút đi, em ở cùng anh lâu thêm một chút có thể chờ anh tan làm rồi!” Cô nắm tay Vương Vệ chặt thêm chút.

Vương Vệ nghe vậy, trong lòng chua xót, trước kia lúc chưa đến nhà xưởng, hai người bọn họ mỗi phút mỗi giây đều ở bên nhau, hiện tại đã vào nhà xưởng, một ngày thì có nửa ngày là không thấy mặt.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 202: Chương 202



Tưởng tượng đến cảnh một mình Tiêu Hiểu ở trong căn nhà kia, anh liền mềm giọng, ngón tay cọ xát trên bàn tay cô: “Chờ anh để dành được chút tiền…”

Anh muốn nói chờ anh để dành được chút tiền thì không làm nữa, nhưng lại ngậm miệng. Anh muốn cho Tiêu Hiểu cuộc sống tốt, không thể nào chỉ ở trong thôn trồng trọt, nếu chỉ ở trong thôn trồng trọt, lúc được mùa thì có thể miễn cưỡng lấp đầy bụng. Nhưng một khi gặp phải mất mùa thì đến cơm cũng ăn không đủ no.

Đương nhiên bọn họ có dịch bồi dưỡng, không cần lo vấn đề đói bụng. Nhưng anh muốn để Tiêu Hiểu sống không thua kém ai, quần áo mới, chăn mềm mại, đồng hồ đẹp… Chỉ cần thứ người khác có, anh muốn Tiêu Hiểu cũng có.

Tiêu Hiểu biết anh đang nghĩ gì, lập tức nói: “Được, như vậy rất tốt, nếu hai ta mỗi phút mỗi giây đều ở cạnh nhau, anh chán em thì làm sao?”

Vương Vệ nghe vậy thì sắc mặt tối sầm: “Em nói vớ vẩn gì vậy.” Sao anh có thể chán Tiêu Hiểu, anh hận không thể mỗi phút mỗi giây đặt cô vào lòng.

Tiêu Hiểu cười hì hì: “Em chỉ nói vậy thôi mà.”

“Nói cũng không được nói như vậy…”

“Khụ khụ…” Ông chú phía sau ho một tiếng: “Khung xe kia được rồi.”

Lời Vương Vệ bị cắt ngang, trầm lặng nhìn thoáng qua ông chú, không nói một lời mà xếp khung xe xong, sau đó lại đứng bên cạnh Tiêu Hiểu.

Ông chú và chàng trai nhìn hai người, một người làm bộ xem máy móc, một cái làm bộ chờ khung xe làm xong, thực tế thì đang thầm nói chuyện, Tiêu Hiểu mặt mày lanh lợi, trong mắt đều là Vương Vệ, biểu cảm của Vương Vệ thì nhu mì xưa nay chưa từng có, hơi cúi đầu, chăm chú nghe Tiêu Hiểu nói chuyện, khóe miệng bất giác giương lên.

Ông chú vỗ chàng trai đang nhìn đến ngây người: “Thấy chưa, sau này đừng nói bừa về hai vợ chồng họ với mấy người đó, nếu cậu có thể tìm người tâm linh tương thông như vậy thì cả đời đều thoải mái, cậu nhìn anh Vương của cậu xem, chậc chậc, không nhìn nổi nữa.”

Lúc ở phân xưởng, dù là với ai, Vương Vệ đều là bộ dạng lạnh nhạt không kiên nhẫn, nhưng vợ vừa tới thì liền khác, đàn ông mà, trước giờ không qua được ải mỹ nhân, đàn ông có đẹp trai thì cũng giống vậy!

Ông chú thấu hiểu, sờ sờ cằm.

Tiêu Hiểu ở phân xưởng hơn nửa ngày, dưới sự thúc giục mãi của Vương Vệ, cô mới lưu luyến không rời mà rời đi.

Lý Tiểu Như không biết từ đâu nhảy ra, hất cằm, khinh thường nói: “Đồng chí Tiêu, phân xưởng là chỗ mọi người làm việc, mong cô đừng có lấy việc công làm việc tư.”

Tiêu Hiểu phụt một tiếng bật cười: “Sao cô lại nhìn ra tôi lấy việc công làm việc tư?”

“Cô và Vương Vệ dính với nhau như vậy, sao tôi không nhìn ra? Cô tưởng tôi ngốc hả!”

Tiêu Hiểu nhìn thoáng qua Lý Tiểu Như: “Ơ, cô nhìn ra rồi à? Vậy thì ngại quá, sau này chúng tôi cũng sẽ như vậy, số lần cô nhìn thấy chắc sẽ rất nhiều.”

Lý Tiểu Như bị mấy lời mặt dày của Tiêu Hiểu khiến tức đến nỗi môi run lên.

Lời Tiêu Hiểu như tiên tri, Lý Tiểu Như nhìn cô và Vương Vệ khoe tình cảm, nhìn đến hơn hai năm.

TBC

Mãi cho đến ngày khôi phục thi đại học.

*

Trời mới vừa sáng, tại bên ngoài điểm thi đại học, khắp nơi đều có đám đông chờ đợi.

Vương Vệ đưa bánh bao và sữa đậu nành còn nóng hổi cho Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu than một tiếng rồi nhận lấy: “Em đã nói là không cần vội vậy mà. Cửa còn chưa mở kìa.”

Vương Vệ biết cô vẫn còn ngái ngủ nên đau lòng sờ trán cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Ăn chút gì đó cho tỉnh ngủ đi.”

Anh nhìn bốn phía xung quanh, thấy cách đó không xa có một bậc thang nên đi đến, phủ một tờ giấy lên bậc thang rồi kéo Tiêu Hiểu ngồi xuống.

Tiêu Hiểu cầm bánh bao, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Vương Vệ. Đầu cô gác lên trên vai anh, mở nửa con mắt mà ăn sáng.

Vương Vệ bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Đợi một chút.”

Anh nói đợi nên Tiêu Hiểu đợi thật. Cô hé miệng, mở nửa con mắt, mơ màng nhìn về phía Vương Vệ.

Thấy cô ngoan như thế, Vương Vệ không nhịn được mà cười nhẹ hai tiếng, cười xong mới lấy bánh bao trong tay Tiêu Hiểu, thổi vài cái. Thổi xong thì anh đưa lại cho cô, búng trán cô: “Em cứ mơ màng như vậy, nếu như cắn một miếng to rồi bị bỏng thì nhất định lại làu bàu.”

Tiêu Hiểu cọ lên vai anh, quả nhiên làu bàu: “Em đâu có như vậy.”

Tam Muội ngồi ở bên cạnh lặng lẽ gặm bánh bao của mình, nghiêng đầu không dám nhìn thẳng. Trước kia cô ấy cứ lo lắng chị mình lười như thế thì anh rể sẽ mất kiên nhẫn. Bây giờ nghĩ lại thì là do cô ấy nghĩ nhiều.

Hôm nay dậy quá sớm nên Tiêu Hiểu vẫn chưa tỉnh hoàn toàn. Lúc đến điểm thi đều là nhờ Vương Vệ ôm đến. Lúc này cô đang ăn bánh bao, nhân dính vào bên miệng. Cô nâng cằm về hướng Vương Vệ, Vương Vệ tự giác lấy giấy lau miệng cho cô.

Hai người bọn họ tự nhiên như vậy khiến mọi người xung quanh đều ngước mắt nhìn.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 203: Chương 203



Vì diện mạo của hai người quá xuất sắc nên hấp dẫn rất nhiều ánh nhìn. Vương Vệ thì không cần phải nói, có lẽ vì Tiêu Hiểu mập hơn nên ngũ quan dịu dàng trở nên sắc sảo hơn trước, vừa nhìn thì thấy bắt mắt hơn bình thường.

Hai người quá thân mật, lại có diện mạo xuất sắc như vậy nên muốn không bị chú ý cũng khó.

Lý Tiểu Như cũng đang ở trong đám người đợi thi. Cô ta nhìn thấy Tiêu Hiểu nhắm mắt ăn bánh bao, còn Vương Vệ thì chăm sóc cô cẩn thận, hừ hừ: “Không có tay à!”

Cô ta chỉ dám nói thầm, không dám cho Tiêu Hiểu nghe thấy.

Thời gian hai năm đã khiến cô ta biết rõ, cô ta không thắng nổi Tiêu Hiểu, cũng biết mức độ quan tâm của Vương Vệ dành cho Tiêu Hiểu. Cô ta muốn cướp lấy Vương Vệ là chuyện viển vông.

Năm ngoái cô ta đã lấy chồng. Chồng cô ta làm cảnh sát ở Cục Công An nên đã không còn ý gì với Vương Vệ nữa. Cô ta mắng Tiêu Hiểu đơn giản là vì đối đầu với cô đã lâu nên thành quán tính mà thôi.

Lý Tiểu Như tự nhận là đã nói rất nhỏ nhưng tai của Tiêu Hiểu và Vương Vệ càng ngày càng nhạy bén nên khi cô ta vừa nói xong, hai người liếc mắt nhìn sang. Vương Vệ lạnh lùng nhìn, còn Tiêu Hiểu thì mỉm cười.

Lý Tiểu Như bị Tiêu Hiểu áp bức đã quen nên khi thấy Tiêu Hiểu nhìn qua, cô ta bất giác rụt cổ, liếc sang chỗ khác, không dám nhìn cô.

“Không ngờ hai người cũng đến tham gia thi đại học!” Thấy vẻ lúng túng của Lý Tiểu Như, Tiêu Hiểu buồn cười quay đầu lại. Lúc cô cúi đầu chuẩn bị ăn bánh bao thì có một bóng người xuất hiện trước mặt cô.

Tiêu Hiểu ngẩng đầu, thấy là Tưởng Văn Văn.

Tiêu Hiểu cười, chào thân mật: “Chị Văn Văn.”

Vương Vệ nhéo tay của Tiêu Hiểu, không thích cô nhiệt tình với người khác như vậy.

Tiêu Hiểu cũng nhéo tay anh, chớp chớp mắt.

Thấy vậy, Vương Vệ cúi đầu ăn bánh bao, không quan tâm chuyện giữa cô và Tưởng Văn Văn nữa. Dù sao thì vợ anh cũng sẽ không thiệt thòi.

Tưởng Văn Văn sa sầm mặt: “Tiêu Hiểu, cô giả vờ gì chứ? Nói cứ như tôi với cô thân lắm ấy.”

Tiêu Hiểu gật đầu: “Thân mà, nếu không thì sao chị lại cho tôi mượn tài liệu. Giờ chị còn tìm tôi nói chuyện nữa.”

Tưởng Văn Văn cảm thấy lời nói của Tiêu Hiểu thật nực cười: “Chuyện tài liệu, trong lòng chúng ta đều rõ ràng.”

Cô ta dừng lại một chút, khoanh tay trước n.g.ự.c hừ một tiếng: “Tôi có lòng tốt nên nhắc nhở cô một câu: đừng tưởng rằng đọc tài liệu là có thể đậu đại học. Ba học sinh tiểu học như mấy người thì đừng đặt quá nhiều hy vọng, đến lúc thi rớt cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.”

Tiêu Hiểu ồ một tiếng: “Nhưng tôi cảm thấy tôi sẽ thi tốt hơn chị đấy.”

Tưởng Văn Văn như nghe thấy chuyện cười. Cô ta cười một lúc lâu, cười ra nước mắt, cuối cùng thì lau nước mắt đi: “Đây là chuyện buồn cười nhất mà mấy năm nay tôi nghe thấy đấy. Tiêu Hiểu, tôi không ngờ cô vừa mặt dày lại vừa hài hước như thế đấy!”

Tam Muội hừ một tiếng: “Cô thì biết cái gì. Vốn dĩ chị hai tôi rất thông minh. Chị ấy còn có thể dạy thêm cho tôi và anh rể nữa…”

Tưởng Văn Văn hả một tiếng, nhìn về phía Tiêu Hiểu: “Cô còn có tài như thế cơ à? Vậy ba người các cô chẳng phải là sắp xuống cống rồi hay sao?”

Tiêu Hiểu không tức giận chút nào. Cô thong thả ung dung gặm một miếng bánh bao, cười tủm tỉm nhìn về phía Tưởng Văn Văn: “Chị Văn Văn, hay là chúng ta đánh cược đi. Nếu tôi thi tốt hơn chị thì chị đồng ý một yêu cầu của tôi.”

Vương Vệ nghe vậy, mặt lập tức tối sầm, sao cô lại muốn dây dưa với Tưởng Văn Văn làm gì cơ chứ. Vừa nhìn thấy người phụ nữ này là anh đã thấy ghét rồi.

Tiêu Hiểu vội quay đầu, cười nói với anh: “Em chỉ nói đùa thôi. Vốn dĩ chị Văn Văn đã sùng bái em từ lâu rồi mà.”

Tưởng Văn Văn nghe xong, mặt còn đen hơn Vương Vệ: “… Tôi sùng bái cô?” Có lầm hay không vậy! Cô ta chỉ là không thích nhìn cô diễn kịch thôi mà.

“Vậy chị có cược hay không?” Cô lo cho thành tích của Tam Muội và Vương Vệ, nhưng bản thân cô thì không sao, nếu không cố ý làm sai thì khả năng cô được điểm tối đa là 100%.

TBC

Tưởng Văn Văn không nghĩ rằng Tiêu Hiểu lại có thể được điểm cao hơn cô ta: “Đánh cược thì đánh cược, nhưng nếu cô thua thì cũng phải đồng ý với tôi một điều kiện.”

“Được thôi. Chỉ cần không phải là Vương Vệ thì cái gì cũng được.”

Tưởng Văn Văn cười nhạo: “Nhìn đi, cô không dám lấy Vương Vệ đánh cược chứng tỏ chính cô cũng biết cô tuyệt đối không thể vượt qua tôi.”

Tiêu Hiểu lắc đầu: “Vương Vệ là bảo bối của tôi, sao anh ấy có thể trở thành tiền đặt cược được chứ!”

Vương Vệ nghe vậy thì cúi đầu, khóe miệng nhếch lên.

“Vậy điều kiện của cô là gì?” Tưởng Văn Văn bị lời nói của Tiêu Hiểu làm cho buồn nôn. Cô ta hối hận tại sao mình lại phải đến đây tiếp chuyện, bây giờ lại khiến mình nổi cả da gà.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 204: Chương 204



Tiêu Hiểu nghĩ ngợi một lúc rồi cười nói: “Bây giờ tôi chưa nghĩ ra, đợi đến khi nghĩ ra thì tôi nói cho chị.”

Tưởng Văn Văn xùy một tiếng: “Được thôi, tôi cũng chưa nghĩ ra.”

Tiêu Hiểu không thèm để ý, gật đầu: “Rất công bằng.”

Sau khi trêu Tưởng Văn Văn vài câu thì Tiêu Hiểu đã tỉnh táo. Không bao lâu, điểm thi đã mở, tất cả thí sinh nối đuôi nhau vào.

Đám Vương Vệ ở điểm thi khác. Tiêu Hiểu nhìn xung quanh, phát hiện người đến tham gia thi rất đa dạng, có người ba bốn mươi tuổi, cũng có người 15-16 tuổi.

Những người này đều rất nghiêm túc, có vẻ rất căng thẳng. Có vài người thậm chí bắt đầu run rẩy.

Lâu như vậy rồi mới thi đại học lần nữa, trận chiến liên quan đến vận mệnh này, bọn họ căng thẳng, Tiêu Hiểu cũng hiểu được.

Giám thị đi vào đọc thể lệ thi, tiếng chuông vừa vang lên là bài thi được phát ra.

Tiêu Hiểu nhìn bài thi vừa mới phát, lấy làm lạ nên nhíu mày, sao lại dễ thế nhỉ! Mọi người hay nói thi đại học là kì thi khó nhất mà?

Lúc trước cô còn lo lắng cho Tam Muội và Vương Vệ nhưng nếu nội dung thi đơn giản như vậy thì Tam Muội và Vương Vệ chắc chắn có thành tích tốt rồi!

Tiêu Hiểu nhìn sơ qua bài thi rồi nhấc bút, bắt đầu viết. Cô hoàn toàn không cần nghĩ ngợi, viết xong đáp án này lập tức đến câu tiếp theo.

Dù sao cũng là khóa đầu tiên của đợt khôi phục thi đại học , vốn dĩ trước đây đa số không ngờ còn có ngày khôi phục thi đại học nên đều không chuẩn bị kĩ, chỉ vội vàng ôn tập mấy ngày rồi lên điểm thi.

Tuy rằng đề thi của khóa đầu tiên không khó, nhưng đối với những thí sinh đã lâu không đọc sách thì khó như trên trời.

Nhưng người khác trong phòng thi có người nhíu mày suy tư, có người căng thẳng đến toát mồ hôi, còn có một số người không biết viết gì nên vò đầu bứt tai.

Vì vậy mà dáng vẻ chăm chú viết bài của Tiêu Hiểu so với các thí sinh khác thì bắt mắt vô cùng, khiến các thầy cô giám thị liên tiếp nhìn về phía cô.

Tiêu Hiểu làm xong rất nhanh, cô cho rằng làm xong thì có thể nộp bài thi rồi ra ngoài, ai ngờ được thầy giám thị trả lời là vẫn chưa thể ra ngoài, phải đợi đến thời gian nộp bài thi mới được ra.

Tiêu Hiểu đành phải ngồi lại vào chỗ, buổi sáng chưa ngủ đủ nên cô đè lên bài thi, gối lên tay rồi ngủ.

TBC

Các thí sinh khác nhìn thấy, có một số người càng căng thẳng thêm, có một số người lại khinh bỉ nhìn Tiêu Hiểu. Biết không thi đậu nổi nên đành cam chịu à?

Chờ đến lúc nộp bài thi, Tiêu Hiểu ra khỏi điểm thi, vươn người.

Vương Vệ cũng ra ngoài, ôm eo cô từ phía sau. Tiêu Hiểu ngửi thấy mùi của Vương Vệ nên dựa vào trên người anh luôn. Lúc này Tam Muội cũng ra ngoài, chạy đến trước mặt Tiêu Hiểu hưng phấn nói: “Chị hai, em tưởng thi đại học rất khó, không ngờ em làm được hết mọi câu.”

Tiêu Hiểu cười tủm tỉm gật đầu: “Phải, dễ hơn chị nghĩ nhiều.”

Cô lại hỏi Vương Vệ: “Anh, anh thấy dễ không?”

Vương Vệ ừ một tiếng: “Rất dễ.”

Những người đi qua bọn họ nghe vậy thì ngạc nhiên. Có người tự hoài nghi: đề dễ vậy thật à, sao họ lại cảm thấy rất khó? Phần lớn thì dùng ánh mắt nhìn thiểu năng trí tuệ nhìn bọn họ: Bịp, bịp nữa đi. Nói miệng thì ai mà chẳng nói được.

*chỗ này bản raw chơi chữ mà e lười giải thích quá nên c.h.é.m theo ngữ cảnh luôn T.T

Tưởng Văn Văn cũng đi qua bọn họ, cũng đã nghe thấy ba người họ nói khoác mà không biết ngượng, cô ta khinh miệt cười nhạo một tiếng: Hẳn là do đến đề cũng không hiểu nên mới thấy dễ?

Thi đại học trong ba ngày liên tiếp, sau khi thi xong không lâu thì bắt đầu điền nguyện vọng.

Bây giờ không giống sau này, biết điểm mới bắt đầu chọn trường học, mà dựa vào thành tích mình tính trước rồi điền nguyện vọng. Nếu đánh giá cao điểm của mình rồi thi rớt thì cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Huyện phát cho những thí sinh tham gia thi đại học một quyển sổ khai báo nguyện vọng.

Tiêu Hiểu hỏi thăm trường học tốt nhất ở Kinh Thành, một là Đại học Thanh Hoa, một là Đại học Bắc Kinh. Vì thế ba người đều điền Đại học Bắc Kinh. Tiêu Hiểu điền khoa vật lý, Vương Vệ thì điền khoa kinh tế, dường như anh rất có hứng thú với việc kiếm tiền. Tam Muội thì điền phiên dịch ngoại ngữ.

Sau đó là chờ thành tích và giấy báo trúng tuyển.

Qua hơn một tháng, thành tích và giấy báo trúng tuyển đều đã có.

Tiêu Hiểu ngoại trừ ngữ văn bị trừ một điểm thì các môn khác đều đạt điểm tối đa.

Tổng điểm là 700. Vương Vệ được 655, Tam Muội được 623, mà Tưởng Văn Văn thi được 614, mấy người đều như ý nguyện, có giấy báo trúng tuyển của Đại học Bắc Kinh.

Thành tích này vừa truyền ra đã khiến toàn huyện chấn động!
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 205: Chương 205



Nếu đã thi đại học, dĩ nhiên sẽ không thể làm việc trong xưởng nữa, ba người từ chức, Tam Muội nhường vị trí của mình cho Tứ Muội, còn đưa tài liệu mà Tiêu Hiểu dạy cô ấy cho Tứ Muội, để cô ấy vừa làm việc vừa học.

Vốn dĩ Tam Muội để mấy em gái chuyên tâm học hành, nhưng con bé này luyến tiếc tiền lương, lì lợm muốn vừa làm vừa học. Tiêu Hiểu đã thi đại học một lần, càng hiểu biết về nội dung thi đại học, bèn cố ý soạn thêm bộ tài liệu và bài tập tương ứng cho Tứ Muội, tin rằng phần tài liệu nội dung sâu sắc mà cô soạn ra, cho dù Tứ Muội chỉ là tự học, chỉ cần không lười biếng, chăm chỉ ôn tập hai năm, hẳn là cũng có thể thi đậu đại học.

Lãnh đạo trong xưởng đối với việc Vương Vệ và Tam Muội từ chức hay không thì sao cũng được, dù sao cũng có nhiều người muốn vào xưởng, nhưng bọn họ tiếc Tiêu Hiểu, mấy năm nay, dù máy móc xảy ra trục trặc gì, cô đều có thể tìm được nguyên nhân chính xác, hơn nữa mỗi một lần sửa chữa xong, hiệu suất máy móc đều có thể tăng thêm một khúc.

Chỉ nhờ vào việc đó mà đã khiến sản lượng trong xưởng tăng lên không ít.

Xưởng còn đặc biệt làm tiệc tiễn ba người, nhưng trung tâm của mấy lãnh đạo là Tiêu Hiểu, Vương Vệ và Tam Muội đều là đi kèm. Xưởng trưởng hốc mắt ửng đỏ, lau nước mắt, thật lòng nói: “Đồng chí Tiêu, xưởng không xa cô được, nếu cô học xong đại học mà vẫn muốn trở về, xưởng chúng ta sẽ lập tức cho cô một chức chủ nhiệm.”

Nhưng ông ấy biết kỳ vọng này tám phần là không có hy vọng, ba người bọn Tiêu Hiểu đã thi đậu đại học Bắc Kinh, đó chính là thủ đô. Nghe nói thành tích của Tiêu Hiểu còn được lên báo, hình như là thủ khoa cả nước gì đó.

Nhân tài như vậy đi đến đâu mà mọi người không quý chứ, Tiêu Hiểu vừa tốt nghiệp, những cơ quan, đơn vị ở thủ độ khẳng định sẽ tranh nhau.

Xưởng xe đạp ở một thị trấn như bọn họ giành không lại.

Nghĩ đến đây, hốc mắt xưởng trưởng càng đỏ, trong lòng chua xót không thôi.

Tiêu Hiểu ở xưởng hai năm, mấy lãnh đạo đều vô cùng tốt với cô, bao gồm cha của Lý Tiểu Như là chủ nhiệm Lý, thấy Tiêu Hiểu có giá như vậy, sau đó cũng đối xử vô cùng khách khí với cô.

Tiêu Hiểu chân thành nói lời từ biệt những người này rồi cùng Vương Vệ và Tam Muội rời khỏi xưởng, trở về dọn dẹp một chút là phải đến thủ đô để học.

Tiêu Hiểu, Vương Vệ cùng với Tam Muội thi đậu đại học, lại có thành tích cao như vậy, chuyện này còn lên báo, vừa về đến thôn là đã bị mọi người hoan nghênh nhiệt liệt.

Trong thôn cũng có người đi thi đại học, nhưng ngoại trừ mấy thanh niên tri thức thi đậu, người trẻ tuổi trong thôn đều toàn quân bị diệt. Thanh niên tri thức không phải người của thôn Tiểu Tiền, cho dù người trong thôn vui mừng cho họ, cũng không khiến họ kiêu ngạo như bọn Tiêu Hiểu.

“Nhị Muội, nghe nói cháu là thủ khoa cả nước hả, có phải ý là chỉ người thi cao điểm nhất nước không?” Trên đường về nhà, trong thôn có người tò mò hỏi.

Tiêu Hiểu cười gật đầu.

Người xung quanh phát kinh ngạc lên tiếng, hạng nhất cả nước đấy, như này là giỏi biết nhường nào.

Có cái danh hạng nhất cả nước của Tiêu Hiểu làm nền, những người khác đều phớt lờ Tam Muội và Vương Vệ.

Vương Vệ chẳng những không thèm để ý, nghe những người này ríu rít khen Tiêu Hiểu thì lại có vẻ cùng chung vinh dự.

Về đến nhà liên tiếp mấy ngày, trong thôn không ngừng có người tới nhà, hoặc kinh ngạc cảm thán hoặc chúc mừng, một mạch đến khi bọn họ chuẩn bị đến thủ đô, cả nhà mới xem như yên tĩnh lại.

Sáng sớm hôm nay, Vương Vệ lấy hành lý xong, bảo Tiêu Hiểu đi phía trước, anh thì chậm rãi đóng cổng lại.

TBC

Tiêu Hiểu biết anh luyến tiếc căn hoàn toàn thuộc về hai người này: “Không sao, chờ khi chúng ta được nghỉ thì quay về thăm.” Sau này cơ hội về thôn Tiểu Tiền chắc là không nhiều lắm.

Cô nhìn ra được, Vương Vệ cũng không phải loại người chịu tầm thường, cho sù là vì để cô có cuộc sống tốt, Vương Vệ cũng sẽ bắt lấy cơ hội maf nỗ lực.

Vương Vệ gật đầu, sờ đầu Tiêu Hiểu: “Đi thôi.”

Hai người nắm tay ra tới cổng thôn, bọn họ còn phải đợi Tam Muội.

Đợi một hồi lâu mới thấy Tam Muội đeo một cái túi đang đi tới, phía sau cô ấy là mấy em gái đi theo tiễn, không có bóng dáng cha mẹ Tiêu.

“Đi thôi, chị hai.” Đôi mắt Tam Muội sáng lấp lánh, mang theo hy vọng vô tận.

“Em đều đã giải quyết xong?” Tiêu Hiểu hỏi Tam Muội. Tam Muội thi đậu đại học, đối với nhà người khác là chuyện rạng danh tổ tiên, nhưng đối với nhà họ Tiêu, cha mẹ Tiêu chỉ để ý chuyện cô ấy đi học đại học là sẽ có bốn năm không thể kiếm tiền. Còn muốn cô ấy không đi học đại học, tiếp tục đi làm ở xưởng.

Tiêu Hiểu cảm thấy nguyên nhân này có lẽ chỉ là ngoài mặt, cô đoán sở dĩ cha mẹ Tiêu phản đối như vậy là vì cảm thấy vốn dĩ Tam Muội đã có ý định, lại tới thủ đô xa xôi, bọn họ muốn quản cũng không quản được.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 206: Chương 206



Tam Muội gật đầu: “Em nói rồi, không cho em đi học, em có thể đến thị trấn tố cáo bọn họ.”

Tiêu Hiểu cười cười, bây giờ cô nàng này càng ngày càng hiểu làm sao để đối phó với hai vợ chồng già nhà họ Tiêu.

“Chị hai, chị ba, đến thủ đô chăm chỉ học hành nhé.”

Tứ Muội đưa túi cho Tam Muội, vành mắt đỏ lên, dặn dò.

Tam Muội lau nước mắt cho Tứ Muội: “Chị biết rồi, ở nhà ngoan ngoãn chăm sóc mấy em gái, sách của chị hai nhất định phải đọc, hay là em cũng đi học đi, chị có tiền, tiền lương mấy năm nay chị đều tiết kiệm, sau này em và mấy em gái cũng thi đại học, chúng ta an gia ở kinh thành.”

Tứ Muội luyến tiếc tiền lương, lắc đầu nói: “Em vừa làm công vừa học cũng được.”

“Chị hai, chị ba…” Ngũ Muội và Lục Muội lã chã khóc.

Tiêu Hiểu theo thứ tự chào tạm biệt các cô ấy, dặn dò các cô ấy chăm chỉ học hành, tương lai cũng đi thi đại học, lúc này mới cùng Vương Vệ và Tam Muội rời đi.

Huyện Thành Khẩu có ga xe lửa, ba người vội tới ga xe lửa, lên xe đúng giờ.

Vương Vệ mua vé giường nằm, ba người họ vừa ngồi xuống không bao lâu, lại có một người đi vào toa xe.

Tiêu Hiểu ngẩng đầu nhìn, bỗng nhiên cười lên: “Chị Văn Văn, sao lại là chị vậy, thật trùng hợp!”

Tưởng Văn Văn thấy ba người bọn Vương Vệ lại ở cùng phòng với mình thì lập tức sa sầm mặt, từ sau khi biết thành tích của Tiêu Hiểu, cô ta liền trốn Tiêu Hiểu khắp nơi, sợ gặp phải cô.

Nghĩ chắc đến thủ đô là tốt rồi, ai ngờ mua vé giường nằm trên xe lửa mà cũng được sắp xếp ở cùng nhau, đây rốt cuộc là cái nghiệt duyên gì đây!

Tưởng Văn Văn muốn lui ra ngoài, đổi Bạch Đóa qua đây thì lại bị Tiêu Hiểu nhanh tay lẹ mắt bắt lấy: “Chị Văn Văn, trước khi thi đại học chúng ta có cá cược, chị vẫn chưa quên nhỉ?” Sắc mặt Tưởng Văn Văn cứng đờ, đề phòng nhìn Tiêu Hiểu: “Cô muốn thế nào?” Lúc trước cô ta chắc chắn Tiêu Hiểu không thể nào thi hơn mình, cho nên lúc Tiêu Hiểu nói đồng ý một điều kiện của cô mà vẫn chưa xác định nội dung cụ thể, cô ta liền đồng ý ngay. Hiện giờ nhớ tới, hận không thể giơ chân đá bay bản thân lúc đó: Đầu óc có vấn đề à? Cô ta mà lại chịu thua trong tay Tiêu Hiểu.

Vương Vệ nhìn thoáng qua Tiêu Hiểu đang nắm cổ tay Tưởng Văn Văn, khụ một tiếng.

Tiêu Hiểu nghe vậy thì buông ra.

Lúc này sắc mặt Vương Vệ mới hòa hoãn lại, sau đó ngồi một bên xem kịch vui, xem vợ anh chọc Tưởng Văn Văn.

Tưởng Văn Văn bị dáng vẻ xem kịch sáng ngời của Vương Vệ k*ch th*ch mà nghẹn lời, xoay người muốn đi.

Tiêu Hiểu ung dung nói: “Hoá ra chị Văn Văn không chịu thua đến vậy, lời mình đã hứa cũng không chịu thừa nhận.”

“Ai không chịu thừa nhận! Cô nói ra thử xem.” Tưởng Văn Văn thấy bộ dạng chậm rì của cô thì tức giận.

Tiêu Hiểu bỗng nhiên cười ngọt ngào với cô ta: “Cũng không có gì, chị cũng biết đó, anh em rất thương em~” Cô dựa lên vai Vương Vệ, cà dẹo nói.

Tưởng Văn Văn hít sâu một hơi, siết chặt hai tay, mạnh mẽ cắt ngang lời cô: “Cô cảm thấy tôi có hứng thú nghe mấy lời này của cô?”

Tiêu Hiểu khụ khụ, nói vào chủ đề chính: “Cho nên, có đôi khi anh ấy không tránh khỏi quá vất vả, tôi sẽ không làm khó chị, chỉ là thỉnh thoảng, thật sự chỉ là thỉnh thoảng, chị giúp đỡ một tay là được.”

“Ý của cô là bảo tôi hầu hạ cô?” Tưởng Văn Văn cắn răng gằn từng chữ một, hỏi.

Tiêu Hiểu lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô ta: “Chị Văn Văn, đây sao có thể là hầu hạ chứ, chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi.”

Cô thấy Tưởng Văn Văn tức đến môi phát run thì lại thêm một câu: “Đương nhiên, nếu chị không thực hiện lời hứa, tôi cũng không thể làm gì chị. Cùng lắm thì chị thừa nhận mình thua không được à, con người của tôi rất dễ nói chuyện. Haiz, ai bảo quan hệ của tôi và chị Văn Văn tốt chứ, nếu chị không thừa nhận, tôi cũng sẽ không so đo.” Tiêu Hiểu dựa lên vai Vương Vệ, đùa tóc mình.

Tưởng Văn Văn thiếu chút nữa chửi ầm lên, tuy rằng cô ta rất muốn nói bà đây không làm, cô có thể làm gì tôi, nhưng thấy dáng vẻ Tiêu Hiểu như đã dự đoán được cô ta sẽ nuốt lời thì đầu óc nóng lên, quát: “Ai không chịu thua chứ!”

Tiêu Hiểu vỗ tay một cái: “Tôi biết ngay là chị Văn Văn quang minh lỗi lạc, lại có trách nhiệm.” Ánh mắt cô nhìn sang Vương Vệ. Vương Vệ biết ý cô, cong môi cười, mở miệng nói: “Trùng hợp tôi chuẩn bị đi lấy nước nóng…”

TBC

“Chị Văn Văn, Vương Vệ đeo nhiều hành lý như vậy, đi đường xa như vậy, vốn đã rất mệt.” Cô ôm ngực, bộ dạng vô cùng đau lòng, “Cho nên làm phiền chị giúp chúng tôi lấy nước nóng đi. Anh, đưa ấm nước cho chị ấy.”

Tưởng Văn Văn cảm thấy mình lại bị Tiêu Hiểu gài, vừa rồi vì sao cô ta không từ chối, còn không phải là vì một câu không chịu thua sao, vì sao nhìn thấy Tiêu Hiểu, cô ta liền vô cùng tức giận?

Tay phải run run rẩy rẩy nhận ấm nước Vương Vệ đưa qua, cắn răng nặn ra một câu với Tiêu Hiểu: “Được, tôi đi lấy cho cô.” Cứng đờ xoay người đi lấy nước nóng.

Cả đường đi là cả đường run: Tức!

Tam Muội nhìn thấy toàn quá trình, thấy Tưởng Văn Văn vênh váo trước mặt cô ấy nhưng lại chịu thua trong tay chị hai thì nhịn không được mà cười to thành tiếng: “Chị hai, chị giỏi quá đấy!”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 207: Chương 207



Tiêu Hiểu cười cười, cô không nói đây là thú vui hơi ác của mình, thấy dáng vẻ khó chịu của Tưởng Văn Văn rất thú vị, ai bảo ban ban đầu cô ta có ý đồ với Vương Vệ, khiến cô ta chịu khổ một chút vậy.

“Mệt à, mệt thì ngủ một lát đi.” Vương Vệ sờ trán Tiêu Hiểu, sáng hôm nay vì để kịp xe lửa cho nên dậy rất sớm.

Tiêu Hiểu lập tức lầm bầm ừm một tiếng, ngáp một cái, ấm ức nhìn Vương Vệ: “Hôm nay em không ngủ đủ.”

Vương Vệ nghe xong thì lau đi nước mắt vì ngáp mà chảy ra của cô: “Em đứng lên trước đi, anh bày ga giường cái đã.”

“Vâng.” Tiêu Hiểu ngoan ngoãn đứng lên, nhìn anh lấy từ trong túi của mình ra một cái ga giường đã được chuẩn bị sẵn.

Tam Muội há hốc miệng: “Anh rể, hai người còn mang theo ga giường từ nhà cơ à.”

Vương Vệ ừm một tiếng: “Chị hai em ưa sạch sẽ, giường trên xe lửa nhiều người từng nằm, cô ấy sẽ không quen.” Thật ra chính anh cũng chịu không nổi việc khiến Tiêu Hiểu ngủ trên giường từng có nhiều người ngủ.

Ngón tay Tiêu Hiểu quấn lấy tóc, vẻ mặt tán đồng gật đầu: “Phải đó, chị chỉ ngủ trên ga giường mà anh rể em từng dùng.”

Vương Vệ nghe thế thì cười trầm thấp.

Tam Muội tấm tắc, nếu đây không phải chị hai của cô ấy, cô ấy không đ.ấ.m c.h.ế.t thì không được, trước kia ở nhà sao không có tật xấu này, càng chiều càng ra vẻ.

Nhưng Vương Vệ nguyện ý, đương nhiên Tam Muội hy vọng chị hai nhà mình được anh rể yêu thương như vậy, cô ấy cười gượng một tiếng, miễn cưỡng phụ họa: “Đúng vậy, trước kia ở nhà chị hai đã thích sạch sẽ.”

Lúc này Tưởng Văn Văn đã lấy nước về, Tam Muội sợ cô đưa cho Vương Vệ, tránh cho hai người tiếp xúc nên vội giành trước: “Anh rể, nước đây.”

Tưởng Văn Văn xem nhìn thấu ý đồ của Tam Muội, cười khì một tiếng, Vương Vệ mắt mù xem bạch liên hoa như bảo bối, cô ta không thèm.

“Qua đây.” Ý Vương Vệ bảo Tam Muội đặt nước qua một bên, kéo Tiêu Hiểu ngồi xuống.

Tiêu Hiểu lại ngáp một cái: “Buồn ngủ quá đi…”

“Chờ một chút, cơm trưa ăn cái đã.” Thấy Tiêu Hiểu muốn ngã lên giường ngủ, anh vội vàng kéo dậy.

Tiêu Hiểu chớp mắt: “Nhưng em rất buồn ngủ…”

“Ngoan, ăn cơm trước, được không?” Vương Vệ cọ vào trán Tiêu Hiểu, thấy hai mắt cô ướt sườn sượt thì trong lòng thầm chửi thề, vợ quá đáng yêu, không nhịn được mà hôn lên trán cô.

“Vâng~” Tiêu Hiểu mềm mại dựa đến Vương Vệ trên vai: “Bữa trưa ăn gì vậy?”

TBC

Ngày thường Tiêu Hiểu cũng ngọt, nhưng hôm nay lại ngọt hơn so với ngày thường, giọng nói nhẹ nhàng, âm cuối như có móc câu, khiến trái tim anh như bèo nước, d.a.o động tới lui: “Anh làm mì khô, dùng nước nóng trụng cho nở là được.”

“Wow, mì anh là khẳng định rất ngon~” Tiêu Hiểu ngoắc lấy ngón tay Vương Vệ, dịu giọng sùng bái khen ngợi.

Tam Muội ở một bên nhìn mà há hốc miệng, cô ấy rất muốn hỏi hôm nay chị hai lên cơn điên gì vậy, tuy rằng thường ngày chị và anh rể cũng cư xử với nhau như này, một người nuông chiều, một người làm nũng, nhưng mà cũng không như hôm nay!

Cô ấy xoa xoa da gà trên cánh tay, ngó sang sắc mặt khó coi của Tưởng Văn Văn ở một bên thì tức thời hiểu rõ.

Tưởng Văn Văn nhìn Tiêu Hiểu làm ra vẻ thì chỉ thiếu nước nôn ra, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là không nhịn: “Muốn khoe tình cảm thì đến chỗ không có ai đi, ở đây không chỉ có hai vợ chồng mấy người đâu.”

Tiêu Hiểu nghe xong giật mình nhìn cô ta: “Chị Văn Văn, chị nói gì vậy, thường ngày em và anh cũng như vậy mà.” Sau đó che miệng cười, hiểu rõ nói: “Không phải là chị hâm mộ đấy chứ?”

Hai tay Tưởng Văn Văn siết chặt: “Đùa à, tôi hâm mộ cô? Hâm mộ cô giống hoa thỏ ty*, xa đàn ông là không sống được?”

*Hoa thỏ ty hay thỏ ty tử, là một loại dây cuốn ký sinh trên các cây khác.

Tuy Tiêu Hiểu không biết tên thực vật trên trái đất nhưng căn cứ vào hai vế câu cũng có thể hiểu Tưởng Văn Văn ám chỉ điều gì, cô chẳng những không tức giận, ngược lại còn cười tủm tỉm, gật gật đầu: “Chị nói rất đúng, tôi xa anh ấy thì không sống được đó.”

“Cô…” Tưởng Văn Văn bị Tiêu Hiểu mặt dày vô sỉ đánh bại, người phụ nữ khác bị nói xa đàn ông là không sống được thì ít nhất sẽ cảm thấy đang bị sỉ nhục, sao ngược lại Tiêu Hiểu còn ra vẻ kiêu ngạo.

Quả nhiên hai người họ không phải người chung đường.

Cô ta hừ một tiếng, xoay người leo lên giường, so đo với như người phụ nữ Tiêu Hiểu đúng là mất giá.

Vương Vệ cũng nghe ra Tưởng Văn Văn đang châm chọc Tiêu Hiểu, nhưng thấy Tiêu Hiểu lại khiến Tưởng Văn Văn tức tối nên chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta một cái: Quả nhiên người phụ nữ này rất đáng ghét.

Anh và Tiêu Hiểu là vợ chồng, ai xa đối phương cũng không sống nổi không phải là bình thường sao! Cần cô ta lắm mồm chắc.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 208: Chương 208



Tưởng Văn Văn lên giường bắt đầu chỉnh đốn, Vương Vệ thì lấy mì đã trụng xong ra thổi, anh còn nhân mấy ngày nay làm một ít thịt sấy khô, mì khô vừa đưc trụng nở, hương thơm đậm đà liền tràn ngập trong toa xe nho nhỏ.

Lúc sáng Tiêu Hiểu không ăn sáng, quả thật lúc này có hơi đói nên dùng mũi hít hà: “Anh, thơm quá.”

Vương Vệ ừ một tiếng, thổi mì đã được trụng xong, xác định không còn nóng mới đưa cho cô.

Anh chỉ phục vụ một mình Tiêu Hiểu, đến Tam Muội cũng là tự mình trụng.

Tam Muội sớm đã quen, tự mình ra tay cơm no áo ấm, chờ sau này cô ấy cũng sẽ tìm cho mình một người đàn ông, có gì ghê gớm đâu.

Ba người bưng mì, nhai thịt khô, mùi hương từ toa xe bay ra ngoài, khiến những người khác thèm nuốt nước miếng. Người ở ngoài toa xe còn như vậy, huống hồ là Tưởng Văn Văn ở cùng toa.

Cô ta mạnh mẽ kìm lại sự muốn nuốt nước miếng, yên lặng móc ra một cái màn thầu mà ăn, nhưng màn thầu trước giờ mềm mại nhỏ nhắn, vào hoàn toàn mất đi sức hấp dẫn.

Phản ứng sinh lý có làm sao cũng không ngăn được.

Tiếng ực khi nuốt nước miếng vô cùng vang trong toa xe.

Vương Vệ không ngẩng đầu, Tiêu Hiểu và Tam Muội đều nhìn về phía cô ta.

Tưởng Văn Văn bị mất mặt trước mặt Tiêu Hiểu, hận không thể c.h.ế.t đi cho rồi.

Tiêu Hiểu hai mắt sáng lấp lánh nhìn cô ta: “Chị Văn Văn, có phải chị muốn ăn mì khô của chúng tôi? Tam Muội, lấy cho chị Văn Văn một phần.”

Tam Muội có chút không tình nguyện: “Dựa vào gì chứ, vừa rồi cô ta còn nói chị đó.”

Tiêu Hiểu cười tủm tỉm, nói: “Không sao, chị không để ý.”

Tam Muội lấy một phần mì đưa cho Tưởng Văn Văn, Tưởng Văn Văn quay đầu đi, không nhận: “Đừng tưởng rằng cô đưa một phần mì là có thể sỉ nhục tôi, tôi sẽ không ăn đồ của cô.”

“Không ăn thì thôi! Làm như chúng tôi cần cô ăn vậy!” Tam Muội vừa nghe thì hậm hực ném mì lên cái bàn giữa toa xe.

“Không ăn thì không ăn, haiz, sự hiểu lầm của chị Văn Văn đối với em thật quá sâu sắc.” Tiêu Hiểu vuốt mặt giống như thương cảm, than một câu.

Vương Vệ lạnh lùng nhìn thoáng qua Tưởng Văn Văn rồi lại búng trán Tiêu Hiểu: “Ăn cơm đi, người không liên quan mà em lo nhiều vậy làm gì.”

Tiêu Hiểu dạ một tiếng, vùi đầu ngoan ngoãn ăn mì.

Ăn xong, Vương Vệ xoa bụng cho Tiêu Hiểu một lát bụng rồi bảo cô đi ngủ.

Tiêu Hiểu nắm lấy Vương Vệ: “Ngủ với em đi.”

Vương Vệ nhìn cái giường chật hẹp: “Liệu có chật chội không?”

Tiêu Hiểu ơ một tiếng: “Nhưng em xa anh thì không ngủ được.”

Lời này chọc cười Vương Vệ, anh ra vẻ ghét bỏ, chậc một tiếng: “Quỷ dính người.” Ngoài miệng nói như vậy nhưng vẫn cởi giày lên giường, ôm Tiêu Hiểu vào lòng, hôn lên mắt cô: “Ngủ đi.”

Tưởng Văn Văn nhìn mà trợn mắt.

Tam Muội ăn cơm xong cũng ngáp một cái, sau khi rửa sạch tô thì lên giường ngủ.

Mặc dù bọn họ đã ăn xong, toa xe vẫn bị một mùi hương đậm đà bao quanh như cũ.

Tưởng Văn Văn điên cuồng nuốt nước miếng, cô ta nhìn ba người ngủ say, lại ngó lên gói mì trên bàn.

Trong lòng không ngừng giãy giụa: Không, cô ta không thể bị sự thèm ăn đánh bại, Tiêu Hiểu bảo cô ta ăn chứng tỏ là đang sỉ nhục cô ta, cô ta c.h.ế.t cũng sẽ không ăn đồ của Tiêu Hiểu.

.…

Tưởng Văn Văn lặng lẽ bò xuống giường, lấy mì khô và tô, chuẩn bị đi ra ngoài.

Lúc này Tiêu Hiểu bỗng nhiên mở mắt, cười nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Chị Văn Văn, ăn mì của tôi thì đừng mắng tôi nữa nhé.”

Tưởng Văn Văn lập tức hận không thể tìm cái lỗ chui vào.

“Tôi…” Cô ta muốn nói cô còn chưa ăn.

TBC

Nhưng dáng vẻ như đã đoán được của Tiêu Hiểu khiến cô ta nghiến răng: “Tôi ăn đó thì sao.”

“Ăn đi, ăn đi.” Tiêu Hiểu phất tay với cô ta, một lần nữa nhắm hai mắt lại.

Tưởng Văn Văn cứng đờ cầm mì ra khỏi toa xe, suốt đường đi mà muốn rớt nước mắt, hận tại sao đến sức hấp dẫn của một gói mì mà mình cũng không chống lại được, lại vì mình nhiều lần chịu thua trước mặt Tiêu Hiểu nên ấm ức.

Cô ta xụ mặt trụng mì, ngửi thấy mùi thơm đậm đà thì gấp gáp ăn vào một miếng: Ưm ưm ưm, thơm quá, thật ngon…

Ăn xong một tô mì, Tưởng Văn Văn như lên cõi tiên, lúc này suy nghĩ của cô ta đã thay đổi: Sai bảo thì sai bảo đi, cô ta không thèm so đo với con bé Tiêu Hiểu c.h.ế.t tiệt kia, nếu có thể mỗi ngày đều ăn một tô mì như vậy, cô ta còn lời ấy chứ.

Tự khuyên bảo mình xong, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, lại nhịn không được mà nghi hoặc: Sao Vương Vệ lại nấu ăn ngon như vậy, kiếp trước cô ta ăn ở biết bao nhiêu nhà hàng, sao cũng không ngon như tô mì này?
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 209: Chương 209



Mấy ngày sau, quả nhiên Tưởng Văn Văn dễ sai bảo hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn còn khó chịu.

Ngồi xe lửa ba ngày ba đêm, rốt cuộc sáng sớm ngày thứ tư cũng tới thủ đô.

TBC

Tiêu Hiểu xoa cái eo đau nhức, nhịn không được mà cảm thán: Phương tiện giao thông lạc hậu, khoảng cách ngắn như vậy, nếu là ở Tinh Tế, cho dù ngồi máy bay chậm nhất thì cũng nháy mắt là đã đến.

Kinh Thành là thủ đô của Hoa Quốc.

Tiêu Hiểu đã quen nhìn thành phố lớn ở Tinh Tế, sau khi xuống xe lửa nhìn thấy thủ đô thì kinh ngạc vì sự lạc hậu ở đây, đến giao thông công cộng đàng hoàng cũng không có, người đi trên đường đa số là đi bộ, có số ít người đạp xe, xe buýt rất lâu mới có một chuyến, hơn nữa tốc độ thật sự không dám khen.

Cô kinh ngạc về sự giản dị của thủ đô Hoa Quốc, Tưởng Văn Văn thấy thế thì cho rằng cô là người nhà quê lần đầu trải sự đời.

Tam Muội vừa ra khỏi ga xe lửa đã bị quy mô của thủ đô làm chấn động: Đường phố rộng như vậy, nhiều người có thể đạp xe như vậy, quần áo những người này mặc cũng đẹp…

Tưởng Văn Văn thấy hai chị em cô như vậy thì rốt cuộc trong lòng cũng hơi cân bằng lại chút.

Tuy rằng là khóa đại học đầu tiên, nhưng trường học cũng chuẩn bị rất đầy đủ.

Mấy người vừa ra ga xe lửa liền thấy xe tới đón sinh viên của mấy trường đại học, tuy có chút rách nát nhưng tốt xấu gì cũng là xe chuyên dùng.

“Chị hai, xe của đại học Kinh, xe của đại học Kinh đó, trường học mà lại tới đón chúng ta!” Tam Muội hưng phấn kéo tay Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu ừ một tiếng, đoàn người đi về phía xe của đại học Kinh.

Khi sắp đến trước xe đại học Kinh, bên cạnh bỗng nhiên có một người nhảy ra ngăn cản bọn họ: “Bạn học này, trong số mọi người có bạn học Tiêu Hiểu không, từ huyện Thành Khẩu tới.”

Tam Muội nghi hoặc: “Ông quen chị hai tôi?”

Người này lập tức hai mắt phát sáng: “Chị hai em là bạn học Tiêu Hiểu sao? Là người nào?”

Tam Muội đề phòng nhìn ông ấy: “Chúng tôi lần đầu tới thủ đô, căn bản không quen ai, ông hỏi chị hai tôi làm gì?”

Người này thấy Tam Muội hiểu lầm thì vội nói: “Bạn học đừng hiểu lầm, tôi là thầy giáo của đại học Thanh. Bạn học Tiêu Hiểu đăng ký khoa vật lý, nhưng có lẽ mọi người không biết, khoa vật lý của đại học Thanh chúng tôi mới là tốt nhất, điểm của em ấy như vậy mà lại đăng ký khoa vật lý của đại học Kinh thì đáng tiếc quá. Trong hai người, ai là bạn học Tiêu Hiểu?”

Thầy giáo mang mắt kính nhìn chằm chằm Tưởng Văn Văn và Tiêu Hiểu, muốn phân biệt xem ai mới là người mình muốn tìm.

Sắc mặt Tưởng Văn Văn khó coi, đại học Thanh mà lại tới giành người?

Vừa nghe không phải người xấu, lại là thầy giáo của đại học Thanh, thấy có vẻ cũngrất coi trọng Tiêu Hiểu nên Tam Muội lập tức kích động chỉ vào Tiêu Hiểu: “Đây là chị hai em, đây là anh rể em.”

“Bạn học, cuối cùng cũng Tiêu Hiểu chờ được em…” Hai mắt người này phát sáng, kích động bước lên.

Vương Vệ nhanh chóng chắn trước mặt Tiêu Hiểu.

“Thầy, có gì thì từ từ nói.”

Khí thế của Vương Vệ khiến thầy giáo bình tĩnh lại: “Được, được, bạn học Tiêu Hiểu, em đăng ký khoa vật lý đúng chứ, xem ra em rất thích vật lý. Nhưng tiếc quá, khoa vật lý bên đại học Kinh cũng chả sao, khoa vật lý ở đại học Thanh mới là tốt nhất, thế nào, có muốn đăng ký đại học Thanh không?”

“Chúng em đã đăng ký đại học Kinh, vẫn có thể đăng ký đại học Thanh sao?” Vương Vệ kinh ngạc.

“Có thể, có thể!!!” Thầy giáo vội đáp.

“Nhưng chồng và em gái em đều ở đại học Kinh, em muốn học cùng trường với họ.” Tiêu Hiểu từ sau lưng ló đầu ra nói.

“Điểm của các em là bao nhiêu?” Trường giao cho ông ấy nhiệm vụ là cố gắng giữ Tiêu Hiểu, không nhắc đến người khác, nhưng có thể thi đậu đại học Kinh thì chắc là điểm cũng không thấp, vì Tiêu Hiểu mà có thêm hai sinh viên, có lẽ trường học cũng sẽ không nói gì.

“Anh rể em 655, em 623, cô ta…” Tam Muội ghét bỏ nhìn Tưởng Văn Văn: “Chỉ được 614.”

Tưởng Văn Văn tức đến nghẹn lời, điểm của cô ta cũng rất cao đó, nhưng nghĩ đến điểm của ba người bên cạnh thì lập tức không còn tự tin.

Thầy giáo vừa nghe thì thiếu chút nữa ngất xỉu, trời ạ, bởi vì là khóa đầu tiên, có thể là đề quá khó, cũng có thể là mọi người chuẩn bị không đủ, thí sinh vượt qua 600 điểm trên cả nước không được mười người.

Lúc này ông ấy liền gặp phải bốn người, Tiêu Hiểu chỉ kém nửa điểm là tối đa, hơn nữa nửa điểm kia còn là trừ điểm ngữ văn, vốn không khác gì đạt điểm tối đa.

Nếu đều giành bốn người này từ đại học Kinh đến đại học Thanh…

“Ê, ê, làm gì, làm gì đó, ông cản sinh viên của đại học Kinh chúng tôi làm gì!” Thầy giáo của đại học Thanh kích động bắt đầu run tay, đang nghĩ xem làm sao thuyết phục mấy người bọn Tiêu Hiểu thì thầy giáo của đại học Kinh tới!
 
Back
Top Bottom