Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 180: Chương 180



“Tới giờ mà cô còn giả ngu! Tôi hỏi cô, cô đã gả vào nhà họ Vương chúng tôi thì chính là con dâu nhà họ Vương, có vị trí công nhân, cô không nghĩ đến nhà chồng, ngược lại lại đưa vị trí đó cho em gái bên nhà mẹ đẻ. Cô muốn làm gì, chẳng lẽ chú tư nhà chúng tôi là ở rể hay gì? Tiêu Nhị Muội, cô chưa quên chứ, lúc đó nhà chúng tôi bỏ một số tiền lớn mới cưới cô vào nhà. Giờ thì tốt rồi, nhà họ Tiêu mấy người được sính lễ, lại đưa vị trí công nhân của nhà họ Vương chúng tôi qua, ngày tháng lâu hơn chút, có phải cô định dọn hết nhà họ Vương cho nhà mẹ đẻ cô không hả!”

Vẻ mặt Vương Quyên bi phẫn, nghiễm nhiên hóa thân thành đấu sĩ, vì nhà mẹ đẻ, bênh vực kẻ yếu.

Tiêu Hiểu bừng tỉnh, hoá ra vẫn là chuyện vị trí công nhân.

Suy cho cùng cô cũng không phải người địa phương, không rõ một vị trí công nhân rốt cuộc có sức quyến rũ với những người này thế nào, bản thân Vương Quyên không làm được, lại ghi hận hai vợ chồng Tiêu Hiểu tố giác Trần Gia Minh, hại cô ta bị hung hăng đánh một trận, hơn nữa từ sau ngày Trần Gia Minh đánh cô ta thì được như giải phóng được nhân tố bạo lực trong người, một việc không hài lòng liền vừa đánh vừa mắng cô ta, hoàn toàn khác hẳn với Trần Gia Minh dịu dàng trước kia.

Cô ta quy hết mọi thứ lên Vương Vệ và Tiêu Hiểu, nếu không phải bọn họ, ban đầu Trần Gia Minh sẽ không đánh cô ta, không trải qua cảm giác bị đánh, cuộc sống hiện tại của cô ta cũng sẽ không khổ sở như vậy.

Cho nên mặc dù mình không chiếm được công việc này, cô ta cũng sẽ không để Tiêu Hiểu và Vương Vệ sống tốt. Chạy về nhà mẹ đẻ kích động người nhà họ Vương, khiến bọn họ tin tưởng công việc này vốn dĩ là của nhà họ Vương.

Một vị trí công nhân, mặc dù có sợ Vương Vệ cũng đáng để người nhà họ Vương mạo hiểm thử xem.

Tiêu Hiểu bỗng nhiên cười cười.

TBC

Vương Quyên thét chói tai: “Cô cười cái gì!”

Lúc này cha Vương bỗng nhiên mở miệng: “Vợ thằng tư, chúng tôi biết gia đình bạc đãi thằng tư, cho nên hai người có làm loạn, chúng tôi cũng nhịn, nhưng một vị trí công nhân không phải việc nhỏ, nếu bản thân cô làm, đương nhiên chúng tôi không nói gì. Nhưng giờ cô không làm, làm sao cũng không tới phiên em gái nhà mẹ đẻ cô. Quyên Nhi nói rất đúng, cô do nhà họ Vương chúng tôi tốn một số tiền lớn cưới đến, cho dù muốn giúp nhà mẹ đẻ cũng không phải cách giúp như này, chuyện này nói sao cũng vô lý.”

Một vị trí công nhân đó, cho dù là thằng cả hay là thằng hai làm, vậy nhà họ Vương họn họ cũng sẽ khác hẳn, hơn nữa vị trí này còn có thể truyền lại, ít nhất cháu trai ông ta cũng bưng được cái bát sắt.

“Cho nên mấy người tới tìm tôi là đòi vị trí này?” Tiêu Hiểu dựa cửa, bình tĩnh hỏi.

“Không phải đòi, nếu cô không làm, vị trí này vốn dĩ nên thuộc về nhà họ Vương chúng tôi.” Cha Vương hít một hơi thuốc, nhíu mày mở miệng.

“Vì sao sao nên thuộc về nhà họ Vương mấy người? Bởi vì mấy người sinh ra Vương Vệ? Nhưng khi chúng tôi ra khỏi nhà không phải là đã nói rõ, số tiền ông Vương Vệ cho anh ấy, một đồng chúng tôi cũng không cần, coi như trả ơn nuôi dưỡng cho mấy người. Không phải lúc đó mấy người nhận rồi sao, nhận rồi thì thể hiện đồng ý với lời anh ấy, chúng tôi và nhà họ Vương sẽ không có bất kỳ quan hệ nữa, giờ mấy người lại tới nói chuyện này, có ý nghĩa gì không?” Tiêu Hiểu nhàn nhạt hỏi.

Tiêu Hiểu nói ra lời này, sắc mặt cha mẹ Vương không đổi, nhưng sắc mặt anh cả Vương và anh hai Vương hơi xấu hổ.

Vương Quyên lập tức nói: “Cô nói bậy bạ gì đó, mặc kệ như thế nào, thằng tư cũng là người nhà họ Vương, huyết thống không cắt được!”

“Huyết thống?” Vốn trên mặt Tiêu Hiểu còn có nụ cười, vừa nghe Vương Quyên nói việc này thì lập tức mặt không biểu cảm, lạnh mặt giống hệt như Vương Vệ: “Cô không biết xấu hổ mà nói chuyện huyết thống với tôi? Chẳng lẽ cái gọi là huyết thống chính là ném đứa nhỏ mới mấy tháng lên núi, chẳng lẽ huyết thống chính là nhìn người thân của mình đi chết? Bà à…” Tiêu Hiểu nhìn về phía mẹ Vương: “Tôi không biết sao hôm nay bà cũng có mặt mũi mà đứng ở đây, chẳng lẽ lời tôi nói lần trước khiến người đồn đãi trong thôn xin lỗi với bà, bà bèn thật sự cảm thấy mình không có sai lầm gì, hoàn toàn xem mình như người bị hại?” Nếu không cô thật sự không nghĩ ra vì sao mẹ Vương lại dám đứng ở đây.

Sắc mặt mẹ Vương cứng đờ, môi rung rung một hồi lâu mới nói: “Nếu không phải mấy người đó nói bậy, tôi sẽ không vứt bỏ thằng tư.”

Tiêu Hiểu bình tĩnh nhìn mẹ Vương, sự chán ghét đối với bà ta lại tăng thêm. Không sai, năm đó là bà ta nghe những lời đồn đó, nhưng làm mẹ thì phải mạnh mẽ, bà ta chẳng những không chống chọi, ngược lại còn quy tội lên Vương Vệ không hay biết gì. Hiện tại bà ta lại đẩy hết trách nhiệm cho những người đó, tán đồng huyết thống mà Vương Quyên nói.

Da mặt thật dày.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 181: Chương 181



“Tôi không thể không nhắc nhở mấy người một câu, cho dù là bà Vương sinh ra Vương Vệ, nhưng bà ta vứt bỏ anh ấy, mà mấy người…” Tiêu Hiểu nhìn những người khác của nhà họ Vương: “Sau khi Vương Vệ bị vứt, mấy người không có ai đi tìm. Có lẽ sau khi anh ấy bị vứt, mấy người còn thấy may mắn trong lòng, cho nên anh ấy không phải bị một mình bà Vương vứt bỏ, mà là mấy người cùng nhau bỏ rơi anh ấy.”

“Anh ấy có thể sống sót hoàn toàn dựa vào chính mình mạng lớn, vào khoảnh khắc vứt bỏ kia, tình cảm sinh ra và dưỡng dục của mấy người đã cắt đứt, mấy người tận tay cắt đứt cái gọi là huyết thống. Còn về tôi, mấy người luôn miệng nói lấy một số tiền sính lễ lớn mới cưới tôi đến. Nhưng theo tôi biết, đó vốn dĩ chính là tiền mà ông nội Vương Vệ để lại cho anh ấy, có liên quan gì đến mấy người?”

Đôi mắt trong trẻo của cô nhìn người nhà họ Vương, giống như một chiếc gương phản chiếu ra nội tâm tham lam, ích kỷ của họ.

TBC

Anh cả Vương và anh hai Vương càng thêm hổ thẹn khó chịu, Tiêu Hiểu nói không sai, khi còn nhỏ, sau khi Vương Vệ bị vứt bỏ, trong lòng bọn họ thầm thấy may mắn, rốt cuộc không có người em trai quái vật, cũng không cần chịu sự cười nhạo của người khác, thiếu một miệng ăn cũng có thể đỡ tốn chút lương thực.

Lúc Vương Quyên tới mê muội bọn họ, lúc cha Vương và mẹ Vương tới nói cho ra lẽ, mặc dù biết nhà mình không có lập trường nhưng vẫn tới, trong lòng thầm ôn hi vọng, lỡ như thì sao, lỡ như đòi được công việc này, vị trí này khẳng định sẽ rơi xuống đầu hai anh em họ.

Hiện tại Tiêu Hiểu nói ra hết nội tâm tham lam của bọn họ, hai anh em không dám đối diện với cô nên kéo cha Vương: “Cha, chúng ta về đi, lúc chú tư rời khỏi nhà đã nói không có quan hệ gì với chúng ta nữa, nếu chọc giận chú ấy…”

Phùng Xuân hơi không chịu, cô ta lôi kéo anh hai Vương: “Có phải anh ngốc không, một vị trí công nhân đó, cho dù chú tư không cho mọi người, nhưng cũng không lý nào lại cho em gái nhà vợ chú ấy. Tiền của ông nội không phải của nhà họ Vương? Nếu thật sự muốn tính rõ như vậy , vậy tiền của ông nội hẳn nên chia cho cha và bác cả chứ, hơn nữa, sao không thấy người khác đi cứu chua tư và nuôi chú ấy, nếu không phải chú tư là người nhà họ Vương, ông nội sẽ tự mình nuôi chú ấy sao? Nói đi nói lại, chú tư vẫn là do người nhà họ Vương chúng tôi nuôi, bọn họ trên dưới mồm mép chạm vào, nói không còn quan hệ liền còn sao?”

Anh hai Vương vừa nghe, thế mà lại hơi động tâm, đúng vậy, ông nội không phải ông của một mình chú tư, nếu không có chú tư, số tiền đó vốn dĩ nên thuộc về cha và bác cả bọn họ.

Tiêu Hiểu nghe thấy lời Phùng Xuân, cô không ngờ Phùng Xuân luôn trầm mặc kiệm lời mà lại nói như vậy.

“Đm, cmn mấy người đứng đây làm gì!” Tiêu Hiểu đang muốn mở miệng, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, theo tiếng Vương Vệ gầm lên, một khúc gỗ bị anh ném mạnh vào đám người nhà họ Vương, vững vàng c*m v** đất.

Bắn bay bùn đất, đánh lên đùi khiến người nhà họ Vương đau đớn.

Sự sợ hãi của Vương Quyên đối với Vương Vệ đã khắc vào xương cốt, bọn họ cố ý chọn lúc Vương Vệ ra ngoài mới đến, nghĩ rằng gây áp lực cho Tiêu Hiểu trước, Vương Vệ chiều cô như vậy, chỉ cần cô mở miệng, Vương Vệ khẳng định sẽ không nói gì.

Không ngờ nhanh vậy mà Vương Vệ đã về!

“Em không sao chứ?” Vương Vệ lướt qua như cơn gió, khiến anh cả Vương và anh hai Vương nép sang hai bên, nhìn Tiêu Hiểu từ trên xuống dưới nhìn một lần, thấy cô không bị thương, đôi môi mím chặt mới hơi thả lỏng.

Tiêu Hiểu lắc đầu: “Không sao.”

Vương Vệ sờ đầu cô, chắn cô ở phía sau, xoay người đối mặt với người nhà họ Vương, trên mặt giống như kết một lớp băng thật dày, trong đôi mắt là lửa giận sắp bộc phát.

Từ khi ăn đồ trồng từ dịch bồi dưỡng, năm giác quan của anh mạnh hơn trước kia rất nhiều, lời người nhà họ Vương nói, anh đã nghe thấy vài câu từ rất xa, đại khái cũng đoán được vì sao họ lại tới.

“Được, mấy người giỏi lắm!” Dám nhân lúc không có anh mà tới ép Tiêu Hiểu.

Khí thế trên người Vương Vệ trên quá đáng sợ, tay cha Vương cầm điếu thuốc hơi run run, không dấu vết lui về sau vài bước, còn về Vương Quyên thì sớm đã trốn ra phía sau.

“Chú tư, chú bình tĩnh, mọi chuyện không như chú nghĩ, chúng tôi không muốn làm gì em dâu hết…” Trong cái nhìn lạnh như băng của Vương Vệ, giọng anh cả Vương dần nhỏ đi.

Phùng Xuân vừa rồi còn nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ khuyên anh hai Vương giờ đang rụt cổ không dám nói gì nữa.

“Em dâu? Ai là em dâu của anh? Cmn anh cũng xứng gọi vợ tôi là em dâu sao!” Hai mắt anh đảo qua, trực tiếp túm bó củi đã bổ sẵn bên góc tường.

“Nếu mấy người đã không để chúng tôi sống yên, vậy thì cmn đừng sống nữa!” Anh giơ d.a.o chẻ củi lên đánh về phía người nhà họ Vương, vẻ mặt hung ác khiến lòng người sợ hãi!
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 182: Chương 182



“A!!!!” Tiếng hét chói tai của người phụ nữ nhà họ Vương như muốn phá vỡ bầu trời, sắc mặt người nhà họ Vương thay đổi, xoay người hốt hoảng bỏ chạy.

Anh cả Vương và anh hai Vương một bên kêu Vương Vệ bình tĩnh, một bên kéo cha mẹ Vương chạy nhanh.

Tiêu Hiểu vốn đang lo Vương Vệ sẽ thật sự c.h.é.m người, nhưng vừa thấy anh chỉ là gắt gao đuổi theo sau người nhà họ Vương thì yên tâm, với tốc độ của anh, nếu thật sự muốn c.h.é.m thì đã sớm đuổi kịp.

TBC

Người nhà họ Vương bị đuổi nên sợ hãi thét chói tai, Vương Vệ ở phía sau giơ d.a.o chẻ củi đuổi theo, vẻ mặt hung dữ như ác quỷ đòi mạng.

Người của thôn Tiểu Tiền lập tức bị tình huống này kinh động nên đi ra vây xem, thấy Vương Vệ thật sự giơ d.a.o muốn c.h.é.m người thì trong lòng run sợ, chỉ ở bên cạnh dùng miệng khuyên bảo chứ không có ai dám đi lên cản anh.

Lúc này Vương Đức Thắng đi ra, ông ta ngăn phía trước Vương Vệ: “Nhóc Vệ, bỏ d.a.o xuống, nếu thật sự c.h.é.m người, chính cậu cũng sẽ bị bắt, nghe lời tôi, cậu là đứa trẻ tốt, cho dù là chuyện gì, bọn họ tốt xấu gì cũng là cha mẹ cậu, cứ nhịn đi vậy…”

Sự điên cuồng trong mắt Vương Vệ dương như thoáng bình tĩnh, thấy là Vương Đức Thắng thù ngừng lại tại chỗ.

Người nhà họ Vương vừa thấy Vương Đức Thắng khuyên được Vương Vệ thì may mắn giống như thoát khỏi quỷ môn quan, cha Vương bị Vương Vệ giơ d.a.o chẻ củi đuổi theo hết nửa thôn, tẩu hút thuốc đã sớm không biết ném đi đâu, tay run run không ngừng, ông ta cảm thấy bản thân rất ấm ức, vợ thằng tư đưa vị trí công nhân cho em gái của nhà mẹ đẻ, chuyện lớn như vậy, bọn họ làm nhà chồng mà hỏi cũng không thể hỏi một tiếng?

Vì thế tố cáo với Vương Đức Thắng, nói: “Đội trưởng, nó là con trai tôi, nhưng tôi không quản được nó. Vợ nó kêu cũng chưa kêu một tiếng mà đã đưa đưa vị trí công nhân cho em gái của nhà mẹ đẻ, chúng tôi chỉ là đến hỏi, thằng hỗn láo này liền muốn giơ d.a.o g.i.ế.c cả nhà chúng tôi…”

“Ông đây có từng nói chưa, sau này không hề có quan hệ gì với mấy người? lúc đó mấy người có đồng ý không? Nếu đã không còn quan hệ, vị trí công nhân của vợ tôi muốn cho ai thì cần gì mấy người hỏi? Ông tìm tới tìm tôi đòi vị trí công nhân, tự hỏi bản thân mấy người xem, có mặt mũi sao!” Vương Vệ một tay đẩy Vương Đức Thắng ra, vô cùng châm chọc mà nhìn cha Vương.

Vụ kiện của nhà họ Vương và Vương Vệ người của thôn Tiểu Tiền đều biết, từ góc độ của họ, quả thật nhà họ Vương không có tư cách để đòi vị trí này, nhưng theo tư duy mà mọi người đã quen mà nói, suy cho cùng Tiêu Hiểu đã gả cho nhà họ Vương, lại đưa vị trí công nhân cho nhà họ Tiêu như vậy, nếu bọn họ là người nhà họ Vương, e là trong lòng cũng không phục, đó đâu phải là một cây đèn vàng hoặc là một bắp cải trắng, đó chính là vị trí công nhân đó!

Bị anh hỏi như vậy, người nhà họ Vương hơi quay đầu đi, không dám đối diện với anh.

Phùng Xuân lôi kéo anh hai Vương, anh hai Vương mạnh mẽ chống đỡ, nhỏ giọng nói: “Chú tư, chúng tôi biết nhà mình có lỗi với chú, nhưng cho dù như thế nào, chúng ta mới là người một nhà. Chú không nhận chúng tôi, chú cũng phải nhận ông nội chứ, là ông nội khiến chú được sống lại, chúng tôi cũng là cháu trai của ông nội, chú ngẫm lại xem, chắc chắn ông nội cũng muốn hậu bối của ông có tiền đồ, nếu ông còn trên đời, lẽ nào ông lại không muốn vị trí công nhân này cho con cháu của nhà họ Vương chúng ta sao.”

Nếu Vương Vệ chán ghét mọi người nhà họ Vương, vậy ông cụ Vương chính là ánh sáng duy nhất trong lòng anh, anh hai Vương nói như vậy, chính là hy vọng Vương Vệ mềm lòng.

Ai ngờ anh ta nói chưa dứt lời, vừa nói thì hoàn toàn chọc giận Vương Vệ: “Anh còn dám nói về ông nội với tôi!” Người nhà họ Vương vốn không xứng nhắc đến ông nội.

Đột nhiên anh giơ d.a.o lên một lần nữa, như con sói hung ác, đột nhiên xông về phía người nhà họ Vương.

“A…”

Người nhà họ Vương không ngờ nhắc tới ông cụ Vương, chẳng những không khiến Vương Vệ mềm lòng, ngược lại còn khiến anh nổi điên thêm. Lại lập tức bắt đầu thét chói tai chạy trốn.

Lần này ai tới cản cũng vô dụng, Vương Vệ đẩy những cái người tới can ngăn ra, đuổi theo sát người nhà họ Vương không buông.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 183: Chương 183



Vương Quyên ở trong thành không làm việc tốn sức gì mấy nên chạy thì không nhanh nhẹn bằng mấy người nhà họ Vương khác, dần dần liền tụt lại phía sau, Người Vương Vệ ghét nhất chính là Vương Quyên gây chia rẽ này.

Anh nắm lấy tóc Vương Quyên, trực tiếp kéo cô ta ngã trên đất.

Vương Quyên tuyệt vọng thét chói tai: “Tôi sai rồi, chú tư, tôi sai rồi, tôi không dám nữa…”

Vào lúc Vương Vệ đưa d.a.o lên cổ cô ta, Vương Quyên sợ tới mức run như cầy sấy.

Người trong thôn đuổi theo phía sau, thấy Vương Vệ thật sự đưa d.a.o lên cổ Vương Quyên thì sợ tới mức nhao nhao thay đổi sắc mặt: “Cậu Vệ, đừng làm bậy, nghĩ đến vợ cậu, nếu cậu xảy ra chuyện gì thì cô ấy làm sao?”

Vương Quyên nghe xong, hi vọng nhìn về phía Vương Vệ.

Trong mắt Vương Vệ chứa sự điên cuồng: “Tôi và vợ tôi đang yên đang lành, bọn họ cứ muốn tới kiếm chuyện, dù sao cũng không sống yên, chi bằng chấm dứt hết mọi chuyện.” Nói rồi anh liền giơ d.a.o bổ về phía đầu Vương Quyên.

“A…” Trong mắt Vương Quyên chỉ còn lại d.a.o chẻ củi sắp c.h.é.m đầu cô ta thành hai, đột nhiên hét lên một tiếng, trợn trắng mắt trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Dao của Vương Vệ rơi xuống cạnh cổ Vương Quyên, khiến đất b.ắ.n lên tung toé.

TBC

Nhưng tình hình này rơi vào mắt ly người nhà họ Vương nhìn ở khoảng cách xa thì chính là Vương Vệ thật sự c.h.é.m xuống cổ Vương Quyên.

Lúc này bọn họ cũng không dám ôm tâm lý gặp may nữa, kêu cha gọi mẹ liều mạng chạy vào nhà, vừa về đến nhà là đóng cửa lại, còn lấy hết toàn bộ bàn ghế đẩy lên chắn phía sau cửa.

Mọi người run rẩy không ngừng.

Anh cả Vương run giọng hỏi: “Chú tư thật sự c.h.é.m em cả rồi?

Giọng anh hai Vương nghẹn ngào lẫn run rẩy: “… Chém rồi, em đã nói là đừng chọc chú ấy, đừng chọc chú ấy…”

Phùng Xuân và Triệu Yến đã ngồi xổm trên đất mà khóc.

Đúng lúc này, bỗng nhiên cửa phát ra một tiếng rầm, giọng Vương Vệ lạnh băng, nghe vào tai người nhà họ Vương lại giống như sợi dây thừng đòi mạng: “Mở cửa, không mở thì tôi sẽ chẻ mấy người ra ngay!” Nói xong liền cầm d.a.o chẻ củi bắt đầu c.h.é.m lên cửa.

“Hu…” Phía bắc bọn họ có mấy đứa con nít vốn đang chơi đùa trong sân, lúc này thì sợ hãi, nhao nhao khóc.

Triệu Yến ôm con, giọng nghẹn ngào xin tha: “Chú tư, chú tha cho chúng tôi đi, con còn nhỏ, nếu chúng tôi xảy ra chuyện gì, con tôi làm sao đây…”

Vương Vệ không nghe, vẫn liên tiếp lấy d.a.o chẻ củi c.h.é.m lên cửa.

Phụ nữ và trẻ con nhà họ Vương bịt tai thét chói tai, đàn ông nhà họ Vương thì nghẹn ngào xin tha.

Đột nhiên tiếng c.h.é.m cửa biến mất.

Người nhà họ Vương cẩn thận nghe mới phát hiện Tiêu Hiểu đã chạy tới, đang khuyên Vương Vệ: “Vương Vệ, thôi đi, anh c.h.é.m bọn họ rồi, bản thân anh cũng phải bị bắt, nếu anh xảy ra chuyện thì em làm sao.”

Người nhà họ Vương trong lòng run lên, đều ngừng thở nghe Vương Vệ trả lời.

Vương Vệ trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Không được, bọn họ không biết xấu hổ, bắt nạt em, nếu anh không cho bọn họ thấy máu, chắc chắn sau này sẽ còn làm phiền chúng ta.”

“Không đâu, không đâu, chúng tôi không dám nữa…” Người nhà họ Vương vừa nghe thì lập tức khóc lóc hô.

Giọng Tiêu Hiểu lại vang lên: “Lần này thì thôi đi, nếu lần sau bọn họ còn dám như vậy, em và anh cùng nhau chém.”

“Thật ư?” Vương Vệ hỏi.

“Thật.” Tiêu Hiểu đáp.

Ngoài cửa lại là một hồi im ắng.

Qua rất lâu, vào lúc người nhà họ Vương không dám thở mạnh, cảm thấy sắp ngất đi thì rốt cuộc Vương Vệ vũng mở miệng: “Được, lần này tạm tha cho họ, nếu lần sau còn dám khiến chúng tôi không vui như vậy…”

Tiêu Hiểu tiếp lời: “Em và anh cùng nhau khiến họ sung sướng.”

Lại một lát sau, bên ngoài nhà yên tĩnh lại.

Anh cả Vương nơm nớp lo sợ, xuyên qua khe cửa nhìn ra bên ngoài thì phát hiện Vương Vệ và Tiêu Hiểu đã đi thật.

Nhưng bọn họ vẫn không dám mở cửa, Vương Vệ là đồ điên, lỡ như trốn ở bên ngoài chờ bọn họ đi ra rồi ra tay thì sao.

Qua hơn nửa giờ, phát hiện ngoài cửa thật sự không có động tĩnh, anh cả Vương mới run sợ mở cửa dưới sự ra hiệu của cha Vương.

Vừa mở cửa liền phát hiện Vương Quyên nằm trên đất, trên cổ cô ta có cái lỗ, giống như đã thật sự bị d.a.o xẹt qua vậy.

Anh cả Vương tiến lên đẩy đẩy cô ta, Vương Quyên r3n rỉ một tiếng, tỉnh lại.

“Em cả không chết, mau tới dìu em ấy vào.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 184: Chương 184



Thật ra vết thương trên cổ Vương Quyên là Tiêu Hiểu cầm d.a.o rạch, trước kia lúc cô nghiên cứu gien nước thuốc, không thể nào quen thuộc hơn đối với tổ chức cơ thể người, chỉ cắt qua lớp da, đến cả m.á.u cũng không chảy.

Nhưng vết cắt này lại dọa Vương Quyên điên, cô ta tin tưởng vững chắc là do Vương Vệ chém, chẳng qua cô ta mạng lớn nên còn sống.

Hiệu quả Tiêu Hiểu muốn chính là như vậy, nếu không sao mà doạ được bọn họ.

Trên đường trở về, người trong thôn vây xem đều cách bọn họ rất xa, Vương Vệ lạnh mặt nắm tay Tiêu Hiểu, đến cả ánh mắt cũng không nhìn họ một cái.

Một mạch về đến nhà, vẻ mặt lạnh củ Vương Vệ mới hòa hoãn.

Tiêu Hiểu bám lấy cổ anh, hôn lên cằm anh: “Làm không tệ, diễn thật sự ra trò đấy, ai không biết còn tưởng rằng anh thật sự muốn c.h.é.m người.”

Vương Vệ hừ một tiếng: “Anh ăn no rảnh mỡ nên thật sự c.h.é.m họ à, bọn họ xứng sao.” Trước kia anh không hề cố kỵ, nhưng hiện giờ cuộc sống tốt đẹp của anh và Tiêu Hiểu vừa bắt đầu, vì một đám như vật mà thật sự bị bắt ngồi tù hoặc là bị b.ắ.n thì một mình Tiêu Hiểu ở bên ngoài sẽ sống khổ, lại hoặc cô sẽ tái giá với người đàn ông khác, hai tình huống này, dù là cái nào, Vương Vệ chỉ cần nghĩ đến là cảm thấy tâm can đau đớn.

Anh sờ đầu Tiêu Hiểu, giọng nói mang theo ý cười: “Em cũng không tệ, anh còn sợ em không tới khuyên anh.” Anh giả vờ điên cuồng như vậy, nếu không có bậc thang đi xuống, nếu sau đó lại không làm gì thì sẽ không đạt được mục đích doạ dẫm người nhà họ Vương. Cũng may vợ anh thông minh, biết anh muốn làm gì.

Quả nhiên, anh và vợ anh đúng là xứng đôi.

Tiêu Hiểu lầm bầm một tiếng: “Nếu không thì sao, anh đã leo lên trên tường, em không bắc cho anh cây thang thì làm sao anh xuống!”

Phải để người nhà họ Vương tin Vương Vệ thật sự nổi điên, chỉ vì cô khuyên can mới dừng hành động điên cuồng của anh lại. Như vậy bọn họ mới sợ, không dám đến trêu chọc Vương Vệ nữa.

Chiêu này cũng có thể doạ mấy người khác trong thôn.

Tiêu Hiểu nghĩ không sai, chiêu khiến trong thôn mấy người vây xem trong thôn lòng còn sợ hãi. Vốn có người vì ghen ghét chuyện Vương Vệ và Tiêu Hiểu nhờ cỏ nước mà có được vị trí công nhân, hiện tại tâm trạng đó cũng không còn, nếu lộ ra một chút bất mãn đối với Vương Vệ, chỉ sợ anh lại điên lên, cầm d.a.o c.h.é.m người.

Tuy Tiêu Hiểu có thể khuyên được anh, nhưng người ta đã nói, lần sau lại trêu chọc bọn họ, cô sẽ giúp Vương Vệ cùng giơ d.a.o c.h.é.m người.

Con đây là hai kẻ điên ở cùng một chỗ!

Người bị doạ còn có cha mẹ Tiêu, lúc trước đã sợ Vương Vệ, hiện tại càng sợ hơn.

Tiêu Tam Muội thấy thế bỗng nhiên nói: “Chị hai nói, vị trí công nhân này là chị ấy nhường cho con, cho nên tiền lương mỗi tháng của con phải đưa chị ấy một nửa.”

“Cái gì! Việc này không được!” Cha Tiêu nghe vậy thì mặt đen như đáy nồi, lập tức phản đối.

Tiêu Tam Muội nói: “Con cũng hết cách, nếu cha không chịu thì tự mình đi nói với anh rể, dù sao con cũng không dám chọc anh ấy. Hơn nữa, cha mẹ cũng thấy người nhà họ Vương bất mãn với việc nhường vị trí này cho con nhường nào, chị hai còn nói, tiền lương của con không được cho cha mẹ, phải để chị ấy giữ giúp con, đến lúc đó cho mấy em gái làm của hồi môn, mỗi tháng con chỉ có thể giữ lại năm đồng tiền.”

Vốn dĩ cô ấy muốn nói là giữ lại hai đồng tiền, nhưng nghĩ lại cảm thấy quá ít. Mấy ngày nay cô ấy cân nhắc kỹ, phát hiện lúc trước nghĩ quá đơn giản, nếu cô ấy thật sự giữ chặt hết tiền lương trong tay, cha Tiêu Tiêu vì Tiêu Quốc Hưng, nói không chừng sẽ đến xưởng làm ầm ĩ, hiện tại cô ấy lại đắc tội Lý Tiểu Như, bị cô ta xem chuyện này như nhược điểm thì không tốt.

Tuy nói như vậy thì có lỗi với chị hai và anh rể, nhưng quả thật cô ấy định đưa Tiêu Hiểu một nửa tiền lương mỗi tháng. Nếu không cô ấy giữ số tiền này cũng không yên tâm.

“Cái gì, nó còn định mỗi tháng chỉ cho con giữ lại năm đồng tiền? Khẳng định nó sẽ không đưa con số tiền này, sao có thể như vậy…” Sắc mặt mẹ Tiêu trắng nhợt, vội nói.

TBC

“Chị hai nói, chị ấy giữ để làm của hồi môn cho mấy chị em con, ba năm sau thì đưa cho con.” Tiêu Tam Muội nhàn nhạt nói.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 185: Chương 185



Đối với lời Tiêu Hiểu giữ làm của hồi môn cho mấy đứa con gái, cha mẹ Tiêu lựa chọn phớt lờ, số tiền chỉ cần tới tay Tiêu Tam Muội, xài như thế nào còn không phải do họ định đoạt sao.

Nếu có thể, cha Tiêu đương nhiên không muốn đồng ý.

Nhưng hiện tại Vương Vệ vừa làm ầm ĩ một trận như vậy, đó chính là con sói thật sự dám g.i.ế.c người, bảo ông ấy đi đối mặt thì trăm ngàn lần không dám đi. Hơn nữa Tiêu Hiểu cũng không nói chắc, ba năm sau đưa cho Tam Muội, thời gian không lâu lắm, ít nhất Quốc Hưng chờ được.

Có đường sống, cha Tiêu càng không muốn đi làm ầm, chuyện lo lắng duy nhất chính là: “Đến lúc đó chị hai con thật sự sẽ đưa tiền cho con?”

Tiêu Tam Muội gật đầu: “Chị hai đối xử với mấy chị em con như thế nào, không phải cha mẹ không biết, tiền này chị ấy sẽ không lấy luôn. Chị hai nói, chủ yếu là chị ấy sợ cha mẹ tùy tiện tìm người gả mấy chị em chúng con đi, vì vậy mới chừa đường lui cho chúng con. Nếu cha mẹ tùy tiện gả chúng con, chị ấy sẽ không đưa số tiền này nữa.”

“Thứ hỗn láo, không phải nó không nhận chúng ta sao, đã không phải là người nhà họ Tiêu nữa mà còn nhúng tay vào như vậy…” Cha Tiêu tức muốn chết, nhưng ông ấy có tức thì cũng chỉ có thể ở trong nhà mắng chửi.

“Chị hai nói, nếu không đồng ý thì trả công việc cho chị ấy, dù sao người nhà họ Vương cũng ham vị trí này, chị ấy đưa vị trí này cho con, vốn dĩ đã không hợp lẽ.” Tiêu Tam Muội lại nói.

“Chị hai nói, chị hai nói, con chỉ biết cây này, con bé vô dụng.” Cha Tiêu trừng Tiêu Tam Muội một cái.

Tiêu Tam Muội nhìn cha Tiêu: “Cha, chị hai đưa vị trí này cho con, vốn dĩ đã không hợp lẽ, cha không thấy người nhà họ Vương tại sao lại vì vị trí này mà làm ầm thành như vậy sao? Nếu chị ấy không có điều kiện, dựa vào đâu mà đưa cho con. Nếu cha cảm thấy không hài lòng thì giờ con đi trả vị trí này cho chị hai ngay.” Nói rồi như muốn đi ra ngoài.

“Con đứng lại đó cho cha!” Cha Tiêu vội gọi Tiêu Tam Muội lại, lấy thì lấy trước vậy, thời gian ba năm, ông ấy đợi trước đã, dù sao Quốc Hưng cũng còn nhỏ, ba năm cũng không lâu lắm. Hơn nữa, mỗi tháng Tam Muội cũng có thể có năm đồng, nếu mất vị trí này, năm đồng cũng mất luôn.

Cha Tiêu tính toán, cho dù gả Tiêu Tam Muội đi, thì có thể có được tối đa là không quá một trăm đồng sính lễ, so với tiền lương của cô ấy thì quá ít, mặc dù tạm thời mỗi tháng chỉ có thể lấy được năm đồng nhưng hơn một năm là kiếm lại được.

TBC

“Vậy là cha đồng ý?”

Cha Tiêu hừ một tiếng không nói chuyện nữa, không đồng ý còn có thể làm sao.

Tiêu Tam Muội thấy thế thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Không ngờ chuyện này lại thuận lợi như vậy.

Ăn trưa xong, Tiêu Tam Muội liền đi tìm Tiêu Hiểu và Vương Vệ, cùng nhau về thị trấn. Ở trên đường, cô ấy nói từ đầu đến cuối chuyện này cho Tiêu Hiểu.

Đối với chuyện Tiêu Tam Muội lấy cô và Vương Vệ ra để dọa dẫm, Tiêu Hiểu cũng không để ý, dù sao cũng nhiều rồi nên cũng chả sao.

Tiêu Tam Muội vẫn chưa gả đi, cô ấy vẫn là con gái nhà họ Tiêu, nếu một xu tiền lương cũng không đưa cho cha mẹ Tiêu, trong hoàn cảnh như vậy quả thật không được. Một cô gái như cô ấy, cho dù có kiên cường đi nữa cũng không gánh vác được.

“Chị hai, tiền lương của em chị phải lấy một nửa, vị trí này vốn dĩ chính là chị cho, em lại khiến chị đội cái nồi to như vậy, nếu chị không lấy, lòng rm thật sự băn khoăn. Nếu không, vị trí công nhân này, em không làm nữa.”

Tiêu Hiểu thấy cô ấy kiên quyết thì cũng đồng ý. Cầm tiền trước, chờ khi mấy cô ấy có thể thoát khỏi cha mẹ Tiêu thì đưa lại cho mấy cô ấy cũng như nhau.

Tiêu Tam Muội thấy thế thì nở nụ cười.

Lúc ba người đến thị trấn đã là chạng vạng.

Vương Vệ vừa về đến ký túc xá là đặt đồ đạc ngay ngắn xong rồi bắt đầu nấu cơm, vì thế khi cách một ngày, hàng xóm chung quanh lại lần nữa ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn khiến người ta muốn nổi điên.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 186: Chương 186



“Lại nữa, lại nữa rồi. Tôi không chịu nổi nữa...”

Cửa sổ nhà bếp mở ra, Vương Vệ nghe thấy âm thanh kêu gào của rất nhiều người bên ngoài truyền đến.

TBC

Đợi sau khi khói dầu tản đi, Vương Vệ mặt không biểu cảm đóng cửa sổ lại.

“Ơ, sao mùi thơm lại nhạt đi rồi. Èo, cho dù không ăn được tôi cũng muốn ngửi nhiều hơn một chút.” Yêu cầu thật là nhỏ bé.

“Vậy cô đi gõ cửa nhà hàng xóm đi, bảo bọn họ mở cửa ra để cô ngửi cho đã nghiền.”

“Vậy thì ngại lắm...”

Tiêu Hiểu nghe thấy âm thanh bàn luận ở bên cạnh loáng thoáng truyền vào, bật cười nói với Vương Vệ: “Anh à, tay nghề của anh hoàn toàn có thể làm đầu bếp rồi đấy.”

Vương Vệ hừ một tiếng: “Nếu như không vì em vô dụng, ai mà thèm suốt ngày loanh quanh ở cạnh lò bếp chứ?” Dù sao anh cũng là một nam tử hán trong thôn Tiểu Tiền đấy nhé.

Tiêu Hiểu nghe vậy, chế nhạo hỏi: “Vậy từ ngày mai em sẽ nấu cơm nhé?”

Vương Vệ gắp một miếng thịt nhét vào miệng cô: “Em bớt bớt lại đi, anh sợ ăn cơm của em làm rồi sẽ không thấy được mặt trời của ngày hôm sau nữa.”

Tiêu Hiểu vừa ăn thịt vừa lẩm bẩm: “Rõ ràng không nỡ để em làm việc mà cứ phải cố ý giả vờ ghét bỏ em như vậy.”

“Ai không nỡ chứ? Ăn cơm.”

“Vậy anh để em làm đi, anh cứ không cho em làm thì cả đời này em cũng không làm được.”

“...Ăn cơm.”

Vương Vệ không tiếp tục đề tài này, bưng bát mì lên vùi đầu mà ăn.

Tiêu Hiểu dùng đầu cọ cọ vào cánh tay của anh, cho anh một ánh mắt như đang nói ‘biết ngay là anh sẽ nói vậy mà’.

Vương Vệ chỉ coi như không thấy, gắp trứng gà trong bát của mình sang cho Tiêu Hiểu.

“Ha ha...” Tiêu Hiểu nhìn Vương Vệ cười vui vẻ.

Vương Vệ gõ một cái lên đầu Tiêu Hiểu: “Cười cái gì mà cười.”

“Em cứ cười đấy, hì hì hì...”

Vương Vệ thấy cô cố ý như vậy, khóe miệng không kìm được cũng nâng lên, nhưng lại nhanh chóng ép xuống: “Ngốc nghếch.”

Ngày hôm sau đợi sau khi Vương Vệ đến phân xưởng, Tiêu Hiểu rút ra kinh nghiệm xương máu, cảm thấy không thể chắc hẳn phải đi dạy thêm cho Vương Vệ và Tam Muội nữa. Đợi đến tối, cô gọi Tam Muội đến, cho hai người làm một bài khảo sát, phát hiện trình độ kiến thức của hai người cùng số không căn bản không khác gì nhau.

Vốn tưởng rằng lấy được tài liệu giảng dạy thi đại học là được, bây giờ mới phát hiện hai người họ không hề hiểu một chút nào về những nội dung thi đại học, bắt buộc phải dạy lại kiến thức nền tảng cho hai người họ.

Nhưng trong mắt của cô, thi đại học đã là kiến thức nền tảng không thể nền tảng hơn được nữa, vì vậy sau khi Tiêu Hiểu hỏi thăm qua kiểu giáo dục ở nơi này liền bắt đầu đến bãi rác nhặt những sách giáo khoa của tiểu học và trung học cơ sở, trường học hiện giờ đã tương đương với trạng thái nửa bỏ hoang, các học sinh không có bao nhiêu người là nghiêm túc học tập, đương nhiên sách giáo khoa cũng sẽ không được coi trọng.

Cô không cần tiêu hao nhiều tinh lực đã lấy được tài liệu giảng dạy hoàn chỉnh.

Tiêu Hiểu điều chỉnh lại toàn bộ tài liệu giảng dạy của kiến thức cơ bản một lần, rồi lại dựa theo hệ thống khoa học hơn để biên soạn lại một bộ nữa. Đương nhiên, trong quá trình này cô cũng gặp phải những điều rất khổ não.

Bởi vì so với trình độ của cô, những kiến thức cơ sở này thực sự là quá bề ngoài, kiến thức quá nông cạn. Đương nhiên không phải là nói những kiến thức cơ sở này hoàn toàn là sai, chẳng qua là nó quá phiến diện, xét trong một trình độ nào đó mà nói thì chính là sai, khiến cô luôn không kìm được mà muốn tiến hành sửa đổi trên những kiến thức cơ bản vốn có.

Đi đầu nửa bước là thiên tài, đi đầu một bước là kẻ điên. Cô không chỉ đi đầu một bước mà là rất nhiều bước. Nếu như dựa theo suy nghĩ của cô để dạy, những giám khảo chấm thi đó e là sẽ cho Tam Muội và Vương Vệ một con trứng ngỗng.

Vì vậy Tiêu Hiểu không thể làm gì khác ngoài coi như không thấy những sai lầm của kiến thức phiến diện này, ngoan ngoãn dạy theo tài liệu, nhưng cô vẫn không kìm được sửa chữa lại một bản. Dù sao nếu như để một bậc thầy trong khoa học kỹ thuật như cô nhìn thấy sai sót trong kiến thức một cách rõ ràng mà lại thờ ơ như không thấy thì quả thực là làm khó cô.

Cứ như vậy, Tiêu Hiểu và Vương Vệ bắt đầu mỗi ngày cứ đến tối là học hai tiếng đồng hồ, không hề lay chuyển.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 187: Chương 187



Một tháng sau, Tiêu Hiểu đã dạy xong toàn bộ chương trình học của tiểu học. Cô cho Vương Vệ và Tam Muội làm một bài kiểm tra, phát hiện trình độ nắm vững kiến thức của Vương Vệ rõ ràng là tốt hơn Tam Muội.

Nhưng Tam Muội lại cảm thấy bản thân mình học không tệ.

Theo cách nói của cô ấy thì những kiến thức mà Tiêu Hiểu dạy cực kỳ dễ hiểu, mỗi tối khi đi học về cô ấy lại ôn tập lại một lần, kinh ngạc phát hiện ra vậy mà lại không hề quên mất.

Tiêu Hiểu cũng không coi đó là lời khen, nếu như cô dạy chút kiến thức đó mà còn để người ta quên mất, vậy thì bảo cô nên để mặt mũi của bậc thầy khoa học kĩ thuật trong Tinh Tế ở đâu?

Dạy xong kiến thức tiểu học, Tiêu Hiểu lại tiếp tục cho hai người họ học kiến thức của trung học cơ sở.

TBC

Lần này học trong suốt ba tháng, cuối cùng lúc làm kiểm tra vẫn là điểm của Vương Vệ tương đối cao hơn.

Tam Muội nhìn 95 điểm của Vương Vệ và 83 điểm của mình, cuối cùng không thể không thừa nhận cô ấy thực sự không thông minh bằng Vương Vệ. Có điều cô ấy cảm thấy người thông minh nhất vẫn là Tiêu Hiểu, dựa vào bản thân để tự học là có thể dạy cho cô ấy và Vương Vệ, hơn nữa còn dạy tốt như vậy. Ban đầu cô ấy nhìn những công thức đó cứ như đang đọc sách trên trời, bây giờ lại cảm thấy cực kỳ đơn giản.

Tam Muội nhìn số điểm của mình hỏi Tiêu Hiểu: “Chị hai, em như vậy có thể thi đỗ đại học được không?”

Đương nhiên là Tiêu Hiểu cũng không biết, chỉ cảm thấy mình dạy lâu như vậy, kiến thức đơn giản như vậy mà Vương Vệ và Tam Muội ngay cả điểm tuyệt đối cũng không làm được, thực sự là quá ngốc, tám phần là không có hi vọng.

Cô nhíu mày, vô cùng nghiêm túc lo âu: “Chị cảm thấy không ổn.” Thi đại học được gọi là kì thi khó nhất của nước Hoa, chút kiến thức như vậy mà Tam Muội và Vương Vệ cũng học không thông thì sao có thể thi được kì thi đại học?

“Hai người đều không thi được điểm tuyệt đối, điều này chứng minh những gì em dạy hai người đều không học được thông suốt. Xem ra phải học lại chương trình học của trung học cơ sở một lần.”

Nhưng Tiêu Hiểu cũng không biết rằng, bài kiểm tra của cô dành cho Vương Vệ và Tam Muội đã lấy hết ra tất cả các kiến thức rồi, thậm chí còn có rất nhiều câu mở rộng. Trong mắt cô đây là đề thi có kiến thức cơ bản nhất, dù sao học kiến thức không phải là rập khuôn đơn giản, chủ yếu nhất vẫn là phải học tư duy đồng thời bản thân phải tự mở rộng thêm.

Kiểu giáo dục của Tinh Tế chính là như vậy, đề bài mà cô ra đương nhiên cũng mang theo tư tưởng như vậy.

Đối với cô mà nói, đây chính là bài thi cơ bản nhất, nhưng bài thi như vậy mà Vương Vệ và Tam Muội cũng không thông qua, xem ra cô vẫn đánh giá cao năng lực học tập của hai người này.

Thái độ của cô như vậy khiến Vương Vệ và Tam Muội cũng tưởng rằng mình là một kẻ ngốc, vì vậy khi học lần thứ hai liền vô cùng chăm chỉ.

Vương Vệ ban ngày phải đi làm, buổi tối phải học tập, còn phải chăm lo một ngày ba bữa cho Tiêu Hiểu, nếu đổi lại là người bình thường chỉ e rằng sẽ cảm thấy không gánh vác nổi, nhưng Tiêu Hiểu rất quan tâm đến sức khỏe của Vương Vệ, lại tinh luyện ra dịch bồi dưỡng, dưới sự bồi dưỡng này, Vương Vệ mỗi ngày vẫn tinh thần sáng láng.

Đến nhà máy được gần nửa năm, Vương Vệ thân quen với một người trong cùng phân xưởng. Mỗi ngày ba bữa, bữa nào cũng nấu cơm cho Tiêu Hiểu, làm hết tất cả việc nhà, thậm chí nghe nói anh còn tự cầm kim chỉ vá chăn, những chuyện này đã sớm lan truyền đi khắp phân xưởng.

Những người trong cùng phân xưởng nhân lúc bận rộn trêu chọc anh: “Vương Vệ, anh đối xử với vợ anh tốt quá đi, cô ấy suốt ngày chẳng làm gì cả, anh còn phục vụ cô ấy như phục vụ tổ tông vậy, coi chừng chiều chuộng quá cô ấy sẽ leo lên đầu anh đấy.”

“Đúng vậy, phụ nữ ấy à, không thể nuông chiều được. Hơn nữa anh cũng nuông chiều quá mức không có nguyên tắc rồi...”

Đám đàn ông tụ họp lại với nhau rất ít khi không bàn luận về phụ nữ, thường thì vào lúc này, Vương Vệ đều không nói gì cả. Trừ Tiêu Hiểu ra anh không có hứng thú với những người phụ nữ khác, hơn nữa anh cũng không muốn để người khác soi mói Tiêu Hiểu.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 188: Chương 188



Ở trong phân xưởng, Vương Vệ và những công nhân này cũng không có quan hệ tốt là bao, có điều vừa nhìn cũng biết là anh không dễ chọc, không có ai mắt mù cố ý đến trêu chọc anh là được.

Lần này trêu ghẹo thậm chí còn mang theo chút giễu cợt về chuyện của anh và Tiêu Hiểu, chủ yếu là những người khác cảm thấy mọi người đều nói vợ của mình như vậy, trong mắt bọn họ điều này không có gì là không ổn.

Vương Vệ vốn đang yên lặng đứng ở một bên đợi khung xe đạp, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào bọn họ: “Muốn nói thì nói người khác đi, vợ tôi mấy người không nói được.”

Anh không hòa vào bầu không khí đem phụ nữ ra nói chuyện phiếm của những người đàn ông này, vốn đã khiến những người đó cảm thấy anh không hòa hợp, bây giờ lại không cho mặt mũi như vậy, người ban đầu hỏi anh nhất thời cảm thấy mất hết thể diện: “Sao hả? Vợ của anh là thiên tiên gì mà không cho người khác nói? Anh dính lấy vợ anh như vậy chính là làm mất mặt đàn ông chúng ta.”

Vương Vệ nghe xong, bỗng nhiên thấp giọng cười một tiếng, hất cằm nói: “Anh nói đúng rồi đấy, vợ của ông đây chính là thiên tiên. Tôi đối xử tốt với vợ tôi là làm mất mặt mấy người, vậy thì mặt mũi của các người đúng là lớn quá nhỉ.”

“Vốn dĩ là như vậy. Vợ của anh cũng đâu kiếm được tiền, anh còn cung phụng cô ta như tổ tông vậy, chẳng lẽ còn không phải làm mất mặt đàn ông chúng ta?” Vương Vệ đối xử với vợ mình như vậy khiến vợ của bọn họ đều bắt đầu than phiền, có lẽ bọn họ không nói được lý do cụ thể, nhưng trong tiềm thức lại cho rằng Vương Vệ làm như vậy sẽ khiến phụ nữ khiêu khích quyền uy của đàn ông.

Đặc biệt là những người như bọn họ, người phụ nữ của mình theo mình đến nhà máy, phụ nữ không kiếm được tiền, luôn luôn coi bọn họ là trời, về đến nhà bọn họ chính là đại gia nói một là một, nói hai là hai.

Trước đây không ai cảm thấy có gì không đúng, nhưng phương thức sống chung của Vương Vệ và Tiêu Hiểu khiến cho phụ nữ trong nhà thấy được, hóa ra giữa chồng và vợ còn có cách sống chung như vậy. Vừa ghen tị vừa nảy sinh bất mãn với chồng của mình.

TBC

Cùng là phụ nữ, Tiêu Hiểu chẳng những không đi làm mà còn được Vương Vệ cưng chiều trên tay, bọn họ lại phải sống như mấy mụ già, còn bị chồng mình nói là ăn không ngồi rồi, trong lòng sao có thể không bất bình.

“Vậy anh muốn thể nào? Đem vợ của mình ra làm đề tài nói chuyện như mấy người? Là mụ già làm việc cho mấy người à?”

“Ai coi vợ mình là mụ già hả?”

Vương Vệ hừ một tiếng, không muốn tranh cãi với bọn họ: “Tôi mặc kệ mấy người, mấy người cũng đừng quản tôi. Mặt mũi của các người còn chưa lớn đến vậy đâu, không đến lượt bị tôi làm mất.” Người bình thường có thể so với vợ của anh được sao?

Những người này còn muốn tiếp tục tranh cãi, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của anh trừng một cái, lập tức không còn chí khí nữa.

Quay về lẩm bẩm: “Khuyên anh ta mà anh ta còn không nghe, cung phụng một người phụ nữ như tổ tông vậy. Chờ mà xem, sau này để anh ta chịu đủ.”

Đúng lúc Lý Tiểu Như đi cùng người trong phòng làm việc đến đây ghi chép sản lượng hôm nay, từ xa nghe thấy Vương Vệ tranh cãi với mấy người đàn ông này, lập tức nghiến răng nghiến lợi.

Lâu như vậy rồi, sự si mê của cô ta đối với Vương Vệ không những không giảm mà còn tăng lên, nếu như Tưởng Văn Văn ở đây, dùng một câu nói thịnh hành để mô ta thì chính là: ban đầu thích vì nhan sắc, sau này là mến vì nhân phẩm.

Cho dù là vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lại hấp dẫn của Vương Vệ hay là công việc trong phân xưởng, sức quyến rũ không thể dời mắt khi anh vác khung thép, hoặc là dáng vẻ yêu thương chiều chuộng của anh đối với Tiêu Hiểu đều khiến Lý Tiểu Như càng hiểu rõ càng không thể tự kiềm chế.

Có lúc thậm chí cô ta còn ảo tưởng ra mình là Tiểu Hiểu.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 189: Chương 189



Trong nhà máy có nhiều người biết rằng Tiêu Hiểu là một kẻ lười nhác như vậy, cũng là nhờ vào cô ta âm thầm rêu rao ở sau lưng.

Cô ta vừa bêu rếu Tiêu Hiểu lười biếng như thế nào, không yêu thương chồng mình như thế nào, mặt khác lại thản nhiên lấy lòng Vương Vệ, mặc dù đa phần đều bị Tam Muội ngăn lại, nhưng vẫn có lúc cô ta có thể lại gần Vương Vệ.

Tiếc rằng thái độ của Vương Vệ đối với cô ta vẫn luôn là không ngó ngàng gì.

Cô ta mong đợi Vương Vệ sẽ dần dần chán ghét Tiêu Hiểu, nhưng đã lâu như vậy rồi, anh vẫn yêu thương Tiêu Hiểu như trước.

Dù sao ở thời đại này mọi người không có sự khoan dung quá lớn đối với kẻ chen vào cuộc hôn nhân của người khác, Lý Tiểu Như được nuông chiều như vậy nhưng cũng không dám để ba mình ra mặt giúp đỡ.

Bởi vì cô ta biết rằng, sau khi ba mình biết được không rất có khả năng không chỉ không giúp mình mà là đánh cho cô ta một trận thật nặng tay. Không chỉ mất mặt mà còn là vấn đề tác phong. Cô ta dám quyến rũ chồng của người khác, bị mọi người biết được thì có thể ngay cả ba của cô ta cũng sẽ bị liên lụy.

Lý Tiểu Như không dám hành động quá rõ ràng, không thể làm gì khác hơn ngoài lén lén lút lút.

Tiếc rằng hiệu quả lại quá nhỏ.

Tiêu Hiểu vốn không thường xuyên ra ngoài, không biết suốt ngày ở trong phòng làm gì, những lời đồn đại ở bên ngoài dường như không tạo ra chút ảnh hưởng nào với cô.

Lý Tiểu Như hơi dừng lại, đi qua trước mặt Vương Vệ.

Cô ta lén lút nhìn Vương Vệ, phát hiện anh vẫn không cho cô ta một ánh mắt.

Lý Tiểu Như hừ một tiếng, cùng đồng nghiệp đi đến trước mặt máy.

Đây là máy dập mới được chuyển đến nhà máy, nghe nói là do tổng giám đốc của nhà máy mua từ nước H về, vì lượng xe đạp được sản xuất ở nhà máy huyện Thành Khẩu rất lớn nên mới chuyển nó về đây mong rằng có thể nâng cao sản lượng.

Đối với chiếc máy mới này, trong nhà máy từ lãnh đạo cấp trên cho đến các thợ cả đều vô cùng xem trọng, Lý Tiểu Như cùng đồng nghiệp đến đây chính là để ghi chép xem sau khi vận hành máy mới sản lượng rốt cuộc cao hơn bao nhiêu.

Chiếc máy này đang làm việc.

Lý Tiểu Như đến gần thì nghe thấy thợ cả trong nhà máy thở dài: “Nhìn cái máy này xem, tốt hơn cái máy trước đây của chúng ta rất nhiều, chỉ trong nửa ngày đã dập được số lượng nhiều hơn một nửa so với thường ngày, hơn nữa độ chính xác còn cao, chênh lệch giữa mỗi chiếc khung xe dường như không đáng kể, phần lắp ráp phía sau cũng có thể đơn giản hơn nhiều.”

TBC

“Đúng vậy, đồ của nước ngoài đúng là tốt thật, ban đầu chúng ta tự tay lắp khung xe, cái nào cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, cuối cùng căn bản không lắp được một cái nào...”

Lý Tiểu Như không hiểu độ chính xác gì, cũng không hiểu lắp ráp gì đó. Dù sao cô ta vào nhà máy này suốt ngày chỉ ngồi trong phòng làm việc nhớ ghi chép lại sản lượng mỗi ngày là được.

Nghe xong cũng không có cảm xúc gì nhiều, ánh mắt vẫn không ngừng liếc qua Vương Vệ.

Vương Vệ đang cùng những người khác đem những chiếc khung xe đã dập xong xếp sang bên cạnh.

“Két, két...”Máy dập bỗng nhiên chậm lại, phát ra âm thanh két két như đang bị kẹt.

Lý Tiểu Như hồi hồn, chỉ thấy máy dập bỗng nhiên từ từ dừng lại.

Tất cả mọi người đều lo lắng vây xung quanh máy.

“Chuyện gì vậy? Sao lại dừng rồi?”

“Làm sao đây? Nghe nói cái máy này phải tốn một khoản tiền lớn để mua về, không phải bị hỏng rồi đấy chứ?”

Tất cả mọi người đều vô cùng sốt ruột, chiếc máy này là bảo bối trong nhà máy, nếu như bị hỏng, chẳng những nhà máy sẽ truy cứu trách nhiệm mà tổng giám đốc chắc chắn cũng sẽ truy cứu.

“Tôi nhìn thấy rồi, là Vương Vệ đụng phải máy nên máy mới dừng.”

Tất cả mọi người vây quanh máy hò hét, nhìn thấy nó dần dần dừng lại ngay cả bước cũng không dám bước, sợ sẽ bị gánh trách nhiệm.

Lúc này bỗng một âm thanh hô lên.

Vương Vệ đang đứng trong đám người, tiếng hô lớn này khiến cho tất cả mọi người đều nhìn về phía anh.

Vương Vệ: Cái gì vậy chứ?
 
Back
Top Bottom