Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 190: Chương 190



Người nói câu này chính là người vừa rồi tranh cãi với Vương Vệ.

Máy dập bỗng nhiên dừng lại, ban đầu anh ta cũng không muốn nhằm vào Vương Vệ, nhưng vừa nhìn thấy Vương Vệ bình tĩnh thản nhiên đứng trong đám người, nghĩ đến tranh luận vừa rồi, đầu óc nhất thời nóng lên rồi kêu lên như vậy.

Nói xong anh ta cũng hối hận, anh ta biết rằng Vương Vệ không hề đụng vào máy. Nếu như điều tra ra thì anh ta phải làm sao đây?

“Tôi...” Nhiều người nhìn vào anh ta và Vương Vệ như vậy, cổ họng người này khô khốc, đang định nói tôi cũng không chắc lắm thì bỗng nhiên một người khác cũng lên tiếng: “Vừa rồi chỉ có Vương Vệ đến gần chỗ dập khung xe của máy, máy dập sẽ không vô duyên vô cớ mà dừng lại, nhất định là do anh ta vô tình làm hỏng.”

Người lên tiếng lần này là người chuyên môn phụ trách quản lý máy, anh ta phụ họa hùa theo như vậy cũng rất dễ hiểu, nếu như không tìm ra người chịu trách nhiệm, anh ta là người tiếp xúc với máy này nhiều nhất, đến lúc đó có thể sẽ cho anh ta đứng ra chịu trách nhiệm.

Người này đang lo lắng thì bỗng nhiên có người đưa ra một cái thang, anh ta dĩ nhiên phải nắm lấy.

Vương Vệ nhíu mày, lạnh lùng hỏi ngược lại người đầu tiên xác nhận là anh làm: “Anh chắc chắn thực sự đã nhìn thấy tôi đụng vào cái máy này?” Đôi mắt màu xanh lục nhìn chằm chằm vào người kia, ánh mắt lạnh lẽo như một thanh kiếm sắc bén muốn đ.â.m xuyên lòng người.

“Tôi...” Người ban đầu nhất thời nóng giận nói Vương Vệ bị anh nhìn như vậy, không chịu nổi áp lực lui về sau hai bước, l.i.ế.m l**m môi, giọng nói khô khốc.

“Nghĩ xong rồi hẵng nói.” Vương Vệ đến gần anh ta một bước, giọng nói âm u mà áp bức.

“Tôi...tôi không nhìn rõ lắm.” Không nhìn thẳng vào Vương Vệ, rất khó nói rõ ràng khí thế trên người anh rốt cuộc tạo ra bao nhiêu áp lực cho người khác. Dưới cái nhìn chằm chằm của Vương Vệ, người này trong lòng hoảng hốt, trực tiếp đổi thành lời khác.

“Vương Vệ, anh còn muốn dọa người sao? Để anh ta tự nói.” Mắt thấy sắp rũ bỏ được trách nhiệm, nhưng người xác nhận là Vương Vệ lại đổi ý, người quản lý máy trong lòng nóng nảy, thốt ra lời nói ngăn cản.

Vương Vệ đứng tại chỗ nhìn anh ta: “Có nhiều người ở đây như vậy, chỉ có một mình anh nhìn ra tôi đang dọa anh ta? Anh hỏi anh ta xem, anh ta là người nhát gan như vậy sao? Tôi vừa dọa một cái là anh ta lập tức đổi lời nói?” Vừa nói anh vừa chuyển tầm mắt quay lại người đầu tiên xác nhận là mình.

Người kia hối hận muốn chết, tại sao đầu óc anh ta bỗng nhiên lại nóng lên mà sa vào vũng nước đục này chứ? Trong lòng kêu gào, tôi đúng là như vậy. Nhưng trước mặt nhiều người thay đổi lời nói hết lần này đến lần khác, không thể làm gì khác hơn là cố chấp nói: “Tôi đúng là không nhìn rõ, vừa rồi chỉ có Vương Vệ là đứng gần máy dập nhất, tôi lo lắng cho máy dập, trong lòng sốt ruột nên mới hô lên.”

TBC

“Nghe thấy chưa?” Vương Vệ lại nhìn về phía người quản lý máy.

“Cho dù là vậy, cũng là anh đứng gần máy dập nhất, vốn đang bình thường, anh vừa đến gần thì nó lại hỏng, không phải anh thì là ai?”

Vương Vệ nhìn anh ta như nhìn một kẻ ngốc: “Vừa rồi cũng không phải chỉ một mình tôi đứng ở gần máy, nếu nói như vậy thì tất cả mọi người đều có trách nhiệm. Nếu như chỉ cần người đứng gần một cái là hỏng, vậy thì máy này cũng yếu ớt quá rồi, cứ như một cô gái chỉ biết thêu thùa vậy, người khác vừa đến gần nó còn xấu hổ.”

Anh vừa nói xong, xung quanh có rất nhiều người đều không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Vương Vệ lạnh mặt, nói lời này xong cũng cảm thấy vô cùng nực cười.

“Làm gì vậy? Ai nấy đều không làm việc mà vây quanh chỗ này làm gì?” Chiếc máy này là máy dập hoàn toàn tự động mà cấp trên vừa mới nhập khẩu, lãnh đạo trong nhà máy đều rất coi trọng.

Vương Vệ vừa dứt lời, vừa hay phó xưởng trưởng đi cùng xưởng trưởng đến phân xưởng tuần tra, nhân tiện xem thử chiếc máy này, không ngờ rằng phân xưởng lại đang ồn ào ầm ĩ, mọi người chẳng những không làm việc mà còn túm tụm lại với nhau.

Sắc mặt hai người khó coi, nhưng đợi đến khi nghe thấy âm thanh trục trặc của máy, trong nháy mắt sắc mặt của hai người họ càng chìm xuống đáy.

“Chuyện gì vậy? Kiểm tra ra nguyên nhân chưa?” Xưởng trưởng đến gần, lo lắng hỏi mọi người. Người trong nhà máy chỉ biết rằng chiếc máy này tốn rất nhiều tiền mua từ nước ngoài về, nhưng lại không biết tác dụng thực sự của nó.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 191: Chương 191



Trụ sở chính nhà máy ô tô bên trên phải tốn rất nhiều công sức mới mua được hai chiếc từ nước H về, một máy để lại trụ sở chính, một máy đưa cho nhà máy xe đạp bên dưới, trụ sở chính muốn vừa dùng vừa suy đoán chiếc máy này, để sau này dễ dàng tự chủ nghiên cứu đặt nền tảng.

Ai ngờ rằng vừa vận chuyển đến chưa được hai ngày đã hỏng, giờ phải làm sao?

Người trong phân xưởng đều yên lặng, không ai lên tiếng.

“Nói đi chứ, sao bỗng nhiên máy dập lại vô duyên vô cớ xảy ra trục trặc.” Xưởng trưởng vô cùng tức giận.

“Tiểu Trương, cậu có chút hiểu biết về kĩ thuật, nhà máy để cậu quản lý chiếc máy này cho tốt, cậu nói xem đây là chuyện gì?” Thấy không có ai trả lời, xưởng trưởng nhìn sang Tiểu Trương.

“Xưởng trưởng, tôi chưa bao giờ gặp loại máy này, không biết là có chuyện gì.” Tiểu Trương cứng rắn đáp, anh ta liếc nhìn Vương Vệ, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi trước khi ông đến, mọi người đều đang nghi ngờ chiếc máy này bị Vương Vệ làm hỏng.”

Vương Vệ: “...” Thứ ngu ngốc này chuẩn bị cắn chặt lấy anh không buông đúng không?

“Ai là mọi người? Một mình anh đại diện cho mọi người sao? Vừa rồi còn nói anh nghi ngờ tôi đến gần nên máy mới hỏng, bây giờ lại thành mọi người rồi à?” Vương Vệ hừ một tiếng.

TBC

Vương Vệ ngoại trừ tức giận thì trong mắt hoàn toàn là thản nhiên, Tiểu Trương ngược lại là bộ dạng chột dạ, hai vị lãnh đạo đâu thể không nhìn ra Tiểu Trương đang rũ bỏ trách nhiệm?

Đối với phản ứng này của Tiểu Trương, hai vị lãnh đạo cũng rất thất vọng. Trước kia nhà máy không hiểu gì về máy dập, hiệu quả rất thấp. Tiểu Trương có chút hiểu biết về kĩ thuật, vẫn luôn phụ trách giữ gìn sửa chữa máy móc, không ngờ rằng chưa nói đến việc giao máy mới cho anh ta lại thành bộ dạng này, còn không có chút dám chịu trách nhiệm nào.

“Chuyện này để sau hẵng nói, bây giờ điều quan trọng nhất là sửa xong máy dập.” Xưởng trưởng phất phất tay, ngăn lại những lời Tiểu Trương đang muốn tranh cãi với Vương Vệ.

Tiểu Trương lập tức cúi đầu, loại máy này anh ta đến nhìn còn không hiểu, làm sao mà sửa? Căn bản không biết bắt đầu từ đâu.

Thấy Tiểu Trương cúi đầu, hai vị lãnh đạo thở dài nặng nề, xem ra chỉ có thể báo lên cho trụ sở chính, để trụ sở chính phái người xuống sửa. Tốt nhất là có thể sửa được, nếu như không sửa được...

Chuyện máy dập bị hỏng lập tức lan truyền ra trong nhà máy, Tiêu Hiểu luôn ở trong phòng đọc sách, những ngày qua cô vẫn luôn tìm hiểu văn hóa lịch sử ở đây, trước kia lúc còn ở Tinh Tế có rất ít ghi chép về lịch sử Trái đất, bây giờ khó khăn lắm cô mới có cơ hội này, đương nhiên là không bỏ qua.

Mặc dù ngành học khách quan ở nơi này quả thực rất nông cạn, nhưng kiến thức nhân văn cũng rất phong phú, đặc biệt là một vài sách vở lịch sử khiến Tiêu Hiểu đọc mà như mê như say.

Sau khi Vương Vệ trở về không hề nói cho cô chuyện ở phân xưởng, bởi vì anh không coi chuyện này là chuyện gì to tát. Dù sao công việc công nhân này có thể làm thì làm, không làm thì cùng lắm quay về làm ruộng.

Cùng Tiêu Hiểu ở bên nhau ngọt ngào cả ngày vẫn tốt hơn.

Vương Vệ không nói, Tiêu Hiểu ngày hôm sau mới nghe được từ chỗ chị Cầm ở nhà bên cạnh.

Từ sau khi ăn một bữa sủi cảo của nhà Tiêu Hiểu, chị Cầm có thể nói là ngày nào cũng hồi tưởng lại mùi vị đó. Bởi vì bọn họ ở gần nhau, phòng bếp chỉ dùng một vách tường thấp bé để ngăn lại. Mỗi lần Vương Vệ nấu cơm, mùi thơm kia đều chui thẳng vào trong nhà bọn họ.

Mỗi lần đến lúc này, không chỉ bọn trẻ trong nhà thèm ăn đến phát khóc, cô ta và chồng mình là người lớn cũng đều nuốt nước miếng.

Đúng là hành hạ.

Sau đó bọn họ đã có kinh nghiệm, làm xong cơm từ sớm, đợi đến khi mùi thơm thức ăn từ nhà Tiêu Hiểu bay sang, bọn họ sẽ dọn cơm ra, ăn cơm trong mùi thơm thức ăn này. Ngửi mùi thơm đó rồi cảm thấy cơm nhà mình đều ngon hơn.

Lúc chị Cầm đến gõ cửa, Tiêu Hiểu đang cho tôm cá ăn dịch dinh dưỡng,Vương Vệ tự dùng đất sét làm nên một cái chậu nước, bên trong nuôi cá nuôi tôm, còn nuôi cả lươn câu được từ dưới nước.

Tiêu Hiểu khi được ăn một bữa thịt lươn rán liền thích mùi vị đó.

Thỉnh thoảng Vương Vệ sẽ đi câu về một ít.

Lươn to dĩ nhiên là không còn, nhưng bọn họ có dịch dinh dưỡng, con nhỏ ngược lại là tốt hơn.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 192: Chương 192



“Em gái, em ở nhà à?” Tiêu Hiểu mở cửa, thấy chị Cầm dắt theo con trai mình đứng ở ngoài cửa.

“Chị Cầm, chị đây là...”

“À, chị trông con một mình trong nhà cảm thấy buồn chán, nghĩ rằng không phải em cũng đang ở một mình sao? Nên đến đây tìm em tán gẫu một chút.”

Cô ta đã nói như vậy rồi, Tiêu Hiểu đương nhiên cũng không thể không cho cô ta đi vào.

Sau khi chị Cầm đưa con trai mình đi vào, liếc mắt nhìn thấy trên bàn có một đĩa đào mật thơm mát chín mọng, chị Cầm lập tức cầm lấy hai quả, một quả đưa cho con trai, một quả tự cầm lên gặm, vừa ăn vừa nói: “Trời ạ, đào này ngon quá, các em lấy từ đâu ra vậy, mùa này hẳn là không có đào chứ?”

Tiêu Hiểu mặt không đỏ nhịp tim không tăng đáp: “Hái ở trong núi, có thể là đào dại ở trên đó bị chúng em bắt gặp.”

Chị Cầm cũng không để ý, cô ta chỉ là thuận miệng hỏi, con trai cô ta thì lại có chút ngượng ngùng, cầm quả đào đỏ mặt nói với Tiêu Hiểu: “Dì Tiêu, vậy cháu không ăn nữa, trả lại cho dì này.”

Đứa bé đã thèm đến ch** n**c miếng, ánh mắt cũng không nỡ rời khỏi quả đào nhưng lại muốn trả quả đào lại vào trong đĩa.

Tiêu Hiểu cũng không nghĩ ra tại sao một người thích chiếm lợi của người khác như chị Cầm lại nuôi ra một đứa con ngoan ngoãn như vậy, xoa xoa đầu nó đáp: “Cháu ăn đi, chú Vương của cháu rồi sẽ đi tìm về cho dì nữa.”

Chị Cầm nghe con trai nói vậy, cũng có chút ngại ngùng: Thằng nhóc thối, nói như vậy không phải là đang tỏ ý rằng người mẹ như cô ta còn không hiểu chuyện bằng con trai mình sao?

Đứa trẻ tưởng là thật, lúc này mới vui vẻ lấy đào lên ăn.

Chị Cầm ăn đào xong, thần thần bí bí nói với Tiêu Hiểu: “Em gái, em có biết trong nhà máy đã xảy ra chuyện lớn rồi không?”

“Chuyện gì?” Tầm mắt của Tiêu Hiểu đặt trên cuốn sách, nghe vậy không hề quan tâm hỏi.

Chị Cầm nói vậy chẳng qua là lời khơi dậy tính buôn chuyện, cô ta không ngờ rằng Tiêu Hiểu thực sự chưa biết.

“Em thực sự không biết à?”

“Không biết ạ.” Bây giờ cô đang đọc sách lịch sử, tạm thời trừ lịch sử và Vương Vệ ra, không có hứng thú với những thứ khác.

Chị Cầm kích động vỗ đùi: “Ay nha, chuyện này là chuyện lớn đó, vậy mà em lại không biết. Em có biết không?”

Tiêu Hiểu rất muốn nói rằng mình không biết.

Nhưng chị Cầm cũng không để cô lên tiếng mà tự nói ra: “Chiếc máy mới được chuyển đến trong nhà máy bị hỏng rồi, nghe nói chiếc máy này là tự động toàn bộ gì đó, tóm lại là chồng chị nói chị cũng không hiểu, là do nhà máy ô tô ở trên tỉnh bỏ ra một số tiền lớn mua về từ nước ngoài. Thứ đó đắt lắm đấy, bây giờ lại hỏng rồi, chưa nói đến việc tiền đổ trôi sông, lại còn phải dùng lại chiếc máy cũ. Chồng chị nói rằng sản lượng một ngày của máy cũ kia còn không bằng một phần mười của chiếc máy mới đó.”

TBC

“Em gái, em nói xem một phần mười này là bao nhiêu, chị hỏi chồng chị, anh ta còn quát chị một cái. Chị thấy bản thân anh ta cũng đâu có biết.” Chị Cầm vừa nói vừa bất bình bĩu môi.

Tiêu Hiểu lắc đầu, vô cùng bình tĩnh đáp: “Em không biết.” Máy móc gì đó hỏng hay không không liên quan gì đến cô, bây giờ cô chỉ muốn chị Cầm mau về một chút, những chuyện ngồi lê đôi mách này cô thực sự không có hứng nghe.

“Chị thấy em cũng không biết, chuyện chị muốn nói không phải là chuyện này, em có biết không?”

Chị Cầm dường như vô cùng thích dùng câu này để thu hút sự chú ý của người khác.

Tiêu Hiểu không buồn nhấc lông mày: “Em không biết.”

“Em cũng không biết? Được rồi, chị nói cho em nghe, chồng em hôm qua suýt chút nữa bị vu oan, có hai người nói chiếc máy này vì cậu ấy nên mới bị hỏng. Nếu như điều này trở thành sự thật, cậu ấy nhất định sẽ bị đuổi khỏi nhà máy...”

“Chị nói gì?” Tiêu Hiểu vừa rồi vẫn còn bình chân như vại bỗng nhiên đứng dậy.

“Em...em gái? Em làm sao vậy?” Thường ngày Tiêu Hiểu luôn luôn là bộ dạng tươi cười, lúc này sắc mặt lại lạnh lẽo, trên mặt dường như đã đóng lại thành một lớp băng.

Cô bình tĩnh nhìn chị Cầm: “Vương Vệ bị người ta vu oan?”

Chị Cầm thận trọng kéo cô ngồi xuống: “Em đừng nóng vội, vẫn còn chưa xác định mà, trong nhà máy đang sốt ruột giải quyết chuyện máy dập, cho dù muốn điều tra cũng phải chờ đến khi sửa xong máy rồi nói sau.” Nhìn cô gái này xem, vừa nghe thấy chồng mình bị vu oan, sắc mặt này khiến cô ta bị dọa sợ luôn.

Thường ngày trông thì rất ngoan ngoãn, nhưng lúc tức giận lại rất đáng sợ, khó trách lại có thể trở thành vợ chồng với Vương Vệ.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 193: Chương 193



Tiêu Hiểu từ chỗ chị Cầm biết được chuyện đã xảy ra, không thể ngồi yên được nữa, chồng của cô bị người khác vu oan.

Lúc này quản lý trong nhà máy vẫn chưa quá nghiêm khắc, người thân của công nhân cũng được coi là một thành phần trong nhà máy, Tiêu Hiểu rất dễ dàng đi vào trong phân xưởng.

Máy mới vừa bị hỏng, lãnh đạo nhà máy cũng biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, sau khi xảy ra chuyện lập tức nghĩ cách muốn liên hệ với trụ sở chính, nhà máy trụ sở chính cũng lập tức phái nhân viên kĩ thuật đi xe suốt đêm đến đây.

Lúc Tiêu Hiểu đến, lãnh đạo nhà máy đang dẫn nhân viên kĩ thuật do nhà máy của trụ sở chính phái đến đi kiểm tra sửa chữa.

Các công nhân đứng từ xa xem náo nhiệt.

Vương Vệ đứng trong các công nhân như hạc trong bầy gà, anh nhàm chán dựa vào tường đá đá chân, lúc quay đầu lại thì nhìn thấy Tiêu Hiểu.

Vương Vệ chớp chớp mắt, thực sự là Tiêu Hiểu, Tiêu Hiểu đang nhón chân nhìn xung quanh tìm anh.

Anh lập tức đẩy mọi người ra, bước nhanh đi đến trước mặt Tiêu Hiểu: “Sao em lại đến đây?” Vừa nói vừa định kéo Tiêu Hiểu đi ra ngoài, trong phân xưởng ồn ào ầm ĩ, mấy người đàn ông này cũng rất lắm miệng.

Tiêu Hiểu không đi, nhìn vào anh: “Anh bị người khác vu oan?”

Vương Vệ không coi đây là chuyện lớn, hừ một tiếng: “Vu oan cho anh? Vậy cũng phải xem xem bọn họ có bản lĩnh đó không?” Ngày hôm qua sau khi tan làm anh liền kéo người ban đầu đã vu oan cho anh ra một con ngõ nhỏ bên ngoài nhà máy, cố ý chọn một chỗ không dễ thấy đánh cho tên đó một trận.

Đánh cho đến khi tên kia kêu cha gọi mẹ, liên tục đảm bảo sẽ không dám nói bậy nữa. Sáng sớm hôm nay nói với mọi người rằng lúc đó anh ta không hề nhìn thấy, chỉ là tùy tiện nói một câu mà thôi.

Tiêu Hiểu nghe Vương Vệ kể lại chuyện đã xảy ra, biết rằng chị Cầm hoàn toàn phóng đại. Trong miệng cô ta, Vương Vệ trở thành một kẻ đáng thương bị người ta vu oan mà trăm miệng cũng không thể bào chữa.

Tiêu Hiểu biết rằng Vương Vệ không phải là người để mặc cho người ta bắt nạt, nhưng cô vẫn tức giận, tức giận Vương Vệ vô duyên vô cớ bị người khác đổ oan, cũng tức giận vì Vương Vệ không nói với mình: “Vậy tại sao anh không nói cho em biết?”

Vương Vệ vốn cảm thấy rằng chuyện này không có gì đáng nói cả, nhưng nhìn thấy Tiêu Hiểu không có chút ý cười nào thì ý thức được rằng chuyện này nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của anh.

Anh có chút yếu ớt nói: “Cũng...không được coi là chuyện gì lớn mà.”

Tiêu Hiểu bình tĩnh nhìn anh.

“...Được rồi, lần này anh sai rồi. Sau này có chuyện gì anh nhất định đều nói cho em biết.” Vương Vệ gãi gãi đầu, quả quyết nhận sai.

Lúc này Tiêu Hiểu mới nắm lấy tay anh: “Không cần phải chuyện gì cũng nói cho em biết, nhưng loại chuyện như anh bị người khác bắt nạt này thì chắc chắn phải nói cho em biết.”

Vương Vệ không đồng ý cách nói anh bị người khác bắt nạt: “Em không biết rằng không ai có thể bắt nạt chồng của em sao?”

Tiêu Hiểu bật cười, đang định nói gì đó, trong phân xưởng bỗng nhiên ồn ào náo động.

“Kiểm tra ra chưa?”

TBC

“Không biết nữa, trên tỉnh phái nhân viên kĩ thuật đến, chắc là được đấy...”

Tiêu Hiểu nhìn sang, thấy có rất nhiều người đang vây quanh một cái máy: “Đây chính là chiếc máy dập hoàn toàn tự động bị hỏng kia?”

Vương Vệ à lên một tiếng: “Máy bị hỏng rồi, hôm nay cũng không làm việc gì nhiều lắm.”

Tiêu Hiểu chỉ nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt, chỉ cần Vương Vệ không sao, cô cũng không quan tâm những thứ này.

Lúc này lãnh đạo trong nhà máy và nhân viên kĩ thuật được phái đến đang đi về phía cửa ra của phân xưởng bên này, vừa đi nhân viên kĩ thuật kia vừa nói: “Không được, đây là máy dập tự động mua về từ nước H, do máy móc tinh vi kiểm soát, nói thật, ngay cả nhìn thôi chúng tôi cũng không hiểu.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Đồng chí, nếu như không sửa được, chẳng phải chiếc máy này sẽ là đồ bỏ đi sao?” Xưởng trưởng nghe xong, lập tức nóng nảy hỏi. Ông ấy không biết máy dập tự động là cái gì, cũng không biết số liệu tinh vi là gì, ông ấy chỉ biết rằng chiếc máy này phải bỏ ra một số tiền lớn mua từ nước ngoài về, hiệu suất cao hơn rất nhiều so với chiếc máy cũ cà tàng kia. Một khi bị hỏng chính là tạo thành một tổn thất tài sản to lớn cho quốc gia, cho nhân dân.

Nhân viên kĩ thuật thở dài, anh ta vừa mới xem qua một cách tỉ mỉ, quả thực không biết bắt đầu từ đâu. Trước kia trong tỉnh luôn dùng máy móc kiểu cơ giới, lắp ráp theo kiểu dây xích hoặc là có thể tháo đinh ốc ra, anh ta còn có thể sửa chữa một chút.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 194: Chương 194



Nhưng chiếc máy này, anh ta đã xem qua từ trên xuống dưới, toàn bộ thân máy được lắp lại thành một khối toàn vẹn, căn bản không biết chỗ nào có vấn đề, lúc mua về người của nước H còn nói rõ, tất cả thông số đều đã được điều chỉnh tốt, bảo bọn họ tuyệt đối không được điều chỉnh thử.

Anh ta cũng không dám điều chỉnh thử, nhìn thôi cũng không hiểu, cho dù muốn điều chỉnh thử cũng không có cách nào.

“Vậy làm sao bây giờ, chiếc máy này là do chúng ta mua từ nước H về, có thể nhờ bên đó phái người đến xem thử không?” Xưởng trưởng mong đợi nhìn nhân viên kĩ thuật.

Nhân viên kĩ thuật lắc đầu: “Chưa nói đến việc bọn họ sẽ không phái người đến, cho dù là có thể thì cũng phải tốn một khoản chi phí lớn, có thể còn cao hơn chi phí mua máy về, rất không có lợi.”

Xưởng trưởng và phó xưởng trưởng đưa mắt nhìn nhau, đều có thể thấy được sự tuyệt vọng từ trong mắt đối phương, bây giờ phải làm sao đây?

Nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, Tiêu Hiểu lại nhìn sang chiếc máy kia, trong lòng thở dài, chiếc máy thô sơ như vậy mà lại có thể làm khó nhân viên kĩ thuật chuyên môn, có thể thấy trình độ khoa học kĩ thuật của nước Hoa hiện giờ kém cỏi đến nhường nào.

“Tiêu Hiểu, sao cô lại đến phân xưởng? Ai cho cô vào đây?” Tiêu Hiểu nhìn phân xưởng đang ồn ào, người đổ oan cho Vương Vệ cũng đã bị anh dạy dỗ liền chuẩn bị rời đi.

Ai ngờ lúc này Lý Tiểu Như đang đứng cách đó không xa bỗng nhiên chỉ vào cô quát lên.

Tiếng hô không nhỏ của cô ta nhất thời khiến cho mấy vị lãnh đạo và nhân viên kĩ thuật đều nhìn về phía Tiêu Hiểu.

Vương Vệ bước lên đứng chắn trước mặt Tiêu Hiểu, nhíu mày nhìn vào Lý Tiểu Như: “Cô hét cái gì mà hét, vợ tôi đi ngay bây giờ.” Mặc dù phân xưởng có quy định những người không liên quan không thể vào trong, nhưng lại không quy định cụ thể những người không liên quan là ai. Người thân được ngầm thừa nhận là người trong nhà máy, cho nên chỉ cần không phải là người bên ngoài nhà máy, bình thường người thân muốn đi vào tìm người cũng không ai nói là không được. Lý Tiểu Như này chỉ vào Tiêu Hiểu trước mặt nhiều người như vậy, Vương Vệ đương nhiên là nổi giận.

Tiêu Hiểu từ sau lưng Vương Vệ thò đầu ra, cười híp mắt nhìn cô ta: “Đồng chí Lý, tôi còn phải cảm ơn cô đi rêu rao tôi lười biếng ở khắp nơi, bây giờ mọi người đều biết rằng chồng tôi yêu thương tôi đến mức nào.”

Lúc Vương Vệ đến phân xưởng, Tiêu Hiểu thường sẽ không ra ngoài, nhưng cũng không ngăn được một người thích buôn chuyện như chị Cầm và Tam Muội thường xuyên bất bình thay cô.

Thông qua hai người họ, chuyện có người cố ý bêu rếu cô ở sau lưng đã sớm bị cô biết được. Chỉ cần phân tích một chút thì biết rằng người này nhất định sẽ là Lý Tiểu Như.

“Cô nói lung tung gì đó, tôi nói những điều này bao giờ?” Lý Tiểu Như vẫn luôn cho rằng Tiêu Hiểu không biết, bây giờ bỗng nhiên bị cô nói ra, không hề có sự chuẩn bị trong lòng không tránh khỏi hoảng hốt.

Sau khi phản ứng lại, liền nói: “Cô đừng có mà vu oan cho tôi, chẳng lẽ chuyện cô lười biếng không phải là sự thật? Vừa lười vừa vô dụng.”

“Cô nói cái gì hả? Vợ tôi lười hay không đến lượt cô nói sao? Tôi không muốn để cô ấy làm mấy việc lặt vặt đó thì liên quan gì đến cô. Vợ của ông đây rất thông minh, cô ấy không cần làm những việc vặt này.” Câu cuối cùng là vì sợ Tiêu Hiểu nghe xong những lời linh tinh đó mà đau lòng nên đặc biệt nói cho cô nghe.

Lý Tiểu Như bị Vương Vệ mắng một cách không chút lưu tình như vậy, lập tức mặt đầy ấm ức: “Cô ta thông minh ở chỗ nào? Một con bé nhà quê...”

TBC

“Tiểu Như!” Ba của Lý Tiểu Như là chủ nhiệm trong nhà máy, cũng là một trong số những lãnh đạo, thấy Lý Tiểu Như kêu kêu gào gào ngay trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa càng nói lại càng chẳng ra gì, lập tức quát lên ngăn lại.

Ông ta quát Lý Tiểu Như xong, cũng không cho Vương Vệ đã mắng con gái mình sắc mặt tốt, vẻ mặt âm u nói: “Vị đồng chí này, trong thời gian làm việc lại đi lung tung khắp nơi, có còn chút kỉ luật nào hay không? Vị nữ đồng chí này là người thân của cậu đúng không? Bây giờ lập tức ra ngoài, sau này trong thời gian làm việc, người thân không thể vào phân xưởng mà không có lý do.”

Nếu như có thể bấm bụng nuốt giận thì Vương Vệ không còn là Vương Vệ nữa, anh không hề né tránh nhìn lại chủ nhiệm Lý: “Mọi người đều đang đi lại, ông cứ phải chọn ra một mình tôi mà nói, chẳng lẽ không phải đang xả giận cho con gái mình sao? Người thân của những người khác đều có thể đi vào, chắc hẳn vị lãnh đạo này không phải lần đầu tiên mới biết, bây giờ lại chỉ vào vợ tôi để lập uy phong, quan uy đúng là rất lớn.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 195: Chương 195



“Cậu...” Ở thời đại này, người có chút quyền lực sợ nhất là bị người khác nói có quan uy, chủ nhiệm Lý chỉ vào Vương Vệ vẻ mặt xanh mét: “Vị đồng chí này không có kỉ luật...”

“Được rồi lão Lý, những chuyện này để sau rồi nói, bây giờ quan trọng nhất là máy dập.” Xưởng trưởng lòng đầy nóng nảy, thấy chủ nhiệm Lý vẫn còn tranh cãi những thứ này với một công nhân, lập tức cản ông ta lại.

Chủ nhiệm Lý ý thức được mình đã thất lễ, nuốt lời nói lại, nhìn Vương Vệ một cái rồi dời tầm mắt đi, sắc mặt khó coi đi theo mấy người xưởng trưởng ra ngoài.

Chủ nhiệm Lý bị xưởng trưởng nói, Lý Tiểu Như không cam tâm trừng mắt với Tiêu Hiểu, cho rằng cô rêu rao bậy bạ, làm hại ba mình mất mặt.

Cô ta trừng mắt, Vương Vệ cũng trừng mắt lại, hơn nữa còn hung tợn hơn cô ta, khiến Lý Tiểu Như bị dọa sợ đến sắc mặt trắng nhợt. Nhưng cô ta lại không muốn yếu thế, hơn nữa Vương Vệ bảo vệ Tiêu Hiểu như vậy khiến cô ta càng nhìn càng ấm ức: “Trừng mắt với tôi tôi cũng phải nói, vợ của anh chính là một con nhóc nhà quê, vừa lười vừa ngu ngốc lại còn quê mùa...”

Cô ta biết lời này không thể để lãnh đạo nghe thấy, cố ý nhỏ giọng nói ngay trước mặt Vương Vệ và Tiêu Hiểu.

“Con mẹ nó, cô...” Vương Vệ nào có thể nghe được người khác nói Tiêu Hiểu như vậy, giơ tay lên muốn lao về phía Lý Tiểu Như.

Nhưng ở khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc bị Tiêu Hiểu kéo lại.

Tiêu Hiểu lắc đầu với Vương Vệ một cái, ra tay đánh một người phụ nữ, có lý cũng sẽ biến thành vô lý, muốn phản kích một người thì có rất nhiều cách.

Cô đi đến trước mặt Lý Tiểu Như nói: “Cô nói tôi lười, chuyện này cũng chẳng có gì, đúng là tôi lười thật. Nhưng cô nói tôi ngu ngốc thì tôi không thể thừa nhận.” Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có người nói mình ngu ngốc, đúng là hiếm lạ.

Vừa rồi Vương Vệ thực sự muốn đánh cô ta, cho dù bị Tiêu Hiểu kéo lại, trong lòng Lý Tiểu Như vẫn cảm thấy sợ hãi, cô ta vừa sợ hãi vừa khó chịu. Nghe thấy Tiêu Hiểu nói như vậy, đè nén âm thanh sắc nhọn nói: “Mấy con nhóc nhà quê như cô vốn dĩ vừa ngu ngốc vừa quê mùa, cô và con bé Tiêu Tam Muội kia lại càng vừa quê mùa vừa ngu ngốc.”

Nói xong cô ta hếch cằm, khiêu khích nhìn Tiêu Hiểu.

Chút thủ đoạn nhỏ này của Lý Tiểu Như, Tiêu Hiểu vốn không có hứng thú quan tâm, nhưng ai bảo chủ nhiệm Lý lấy cớ để châm chọc Vương Vệ chứ? Chọc vào cô, cô có thể không so đo, nhưng cô không thể chịu đựng việc Vương Vệ chịu ức h**p.

Nếu như chủ nhiệm Lý đã cưng chiều con gái ông ta như vậy, vậy thì để Lý Tiểu Như cũng bị chịu ức h.i.ế.p đi.

Tiêu Hiểu nhìn Lý Tiểu Như: “Cô sẽ xin lỗi tôi và Vương Vệ.”

Lý Tiểu Như nghe xong, cảm thấy Tiêu Hiểu đang nằm mơ giữa ban ngày: “Cô nằm mơ đi, tôi sẽ xin lỗi cô?”

Lúc này mấy người lãnh đạo đã đi đến cửa của phân xưởng, Tiêu Hiểu quay đầu nhìn bọn họ một cái rồi quay sang cười với Lý Tiểu Như.

Rõ ràng Tiêu Hiểu cười rất xinh đẹp, nhưng lại khiến Lý Tiểu Như cảm thấy trong lòng sợ hãi.

“Cô cười cái gì...”

Không đợi cô ta nói xong, Tiêu Hiểu đã xoay người rời đi, đuổi kịp mấy vị lãnh đạo kia.

“Các vị lãnh đạo, hay là để tôi thử một lần đi, tôi biết sửa cái máy đó.” Tiêu Hiểu đi đến trước mặt mấy vị lãnh đạo kia, bình tĩnh nói với bọn họ.

“Cô không phải là người thân của vị đồng chí Vương vừa nãy sao? Đồng chí, mặc dù phân xưởng không ngăn cấm thân nhân như các cô đi vào, nhưng trong thời gian làm việc tốt nhất vẫn nên bớt lại, mau đi ra đi.” Tướng mạo của Tiêu Hiểu và Vương Vệ thực sự quá xuất sắc, lúc đứng cạnh nhau trông giống như một đôi kim đồng ngọc nữ, xưởng trưởng chỉ nhìn một lần là nhớ.

Chủ nhiệm Lý thấy vậy lập tức nói: “Đúng vậy, người nhà cũng càn quấy cái gì chứ? Mau đi ra đi.”

TBC

Tiêu Hiểu không nhúc nhích: “Tôi thật sự có thể sửa nó, nhưng tôi có một yêu cầu, nếu như tôi sửa được, hi vọng chủ nhiệm Lý có thể bảo đồng chí Lý Tiểu Như xin lỗi tôi và chồng tôi. Cô ta chẳng những âm thầm bôi nhọ danh dự của tôi, vừa rồi còn quang minh chính đại nói tôi là con nhóc nhà quê, mắng tôi vừa ngu ngốc vừa quê mùa.”

Cô vừa dứt lời, sắc mặt của chủ nhiệm Lý lập tức đen như đ.í.t nồi. Ông ta hiểu con gái mình, cô ta thực sự có thể nói ra những lời đó.

Lý Tiểu Như đến gần cũng nghe thấy những lời Tiêu Hiểu nói: “Tôi chưa từng nói cô là con nhóc nhà quê, tôi chỉ nói cô vừa ngu ngốc vừa quê mùa.” Cô ta vẫn còn có chút biết chừng mực, nói Tiêu Hiểu vừa ngu ngốc vừa quê mùa và xem thường người nông thôn căn bản là hai khái niệm khác nhau.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 196: Chương 196



Tiêu Hiểu không cho cô ta dù chỉ là một ánh mắt, chỉ nhìn xưởng trưởng nói: “Lãnh đạo, tôi đảm bảo là mình có thể sửa được, đến lúc đó tôi chẳng những muốn để đồng chí Lý Tiểu Như nói xin lỗi tôi ngay trước mặt mọi người trong toàn thể nhà máy, mà cũng hi vọng hai người hôm qua đã đổ oan cho chồng tôi có thể xin lỗi anh ấy ngay trước mặt mọi người.”

Những người lãnh đạo đầu tiên là cảm thấy buồn cười, Tiêu Hiểu thề thốt đảm bảo rằng có thể sửa được máy dập nhập khẩu từ nước ngoài vốn đã là chuyện cổ tích, càng buồn cười hơn là cô còn đồng thời đưa ra yêu cầu.

Nhưng vẻ mặt của Tiêu Hiểu thực sự quá chắc chắn.

Chắc chắn đến mức để xưởng trưởng và phó xưởng trưởng đều chần chừ, nghi ngờ cô liệu có thể sửa được thật không?

Kĩ thuật viên từ trên tỉnh đến đương nhiên là không tin, anh ta còn không hiểu, một người thân của công nhân sao có thể sửa được chiếc máy hoàn toàn tự động nhập khẩu từ nước ngoài chứ? Không phải là đang nói hươu nói vượn sao?

“Xưởng trưởng, chúng ta đi thôi, không cần để ý đến cô ta, cô ta không sửa được.”

Nghe thấy nhân viên kĩ thuật từ trên tỉnh đến cũng nói như vậy, trong lòng Lý Tiểu Như càng thêm chắc chắn, cười nhạo một tiếng, nhân tài chuyên môn còn không sửa được, Tiêu Hiểu có thể sửa được sao? Đừng có nói đùa. Cô ta giễu cợt nhìn Tiêu Hiểu: “Tôi còn tưởng rằng cô có chiêu thức cao siêu nào, hóa ra là phương pháp như vậy. Cô tưởng rằng mình đang nằm mơ sao?”

“Lãnh đạo, các ông có đồng ý không?” Tiêu Hiểu không để ý đến sự khiêu khích của Lý Tiểu Như, trực tiếp hỏi xưởng trưởng và phó xưởng trưởng.

“Đồng chí Lý này mắng cô thì nên xin lỗi, nhưng cô thực sự có thể sửa được? Vị đồng chí này...”

“Vậy tôi sẽ coi như ông đã đồng ý.” Tiêu Hiểu nghe thấy nửa câu đầu của xưởng trưởng, nhoẻn miệng cười, bỗng nhiên xoay người chạy về phía máy.

“Này, đồng chí, đồng chí...” Tiêu Hiểu bỗng nhiên chạy đi, khiến mấy người họ sửng sốt một lúc. Sau đó thấy cô chạy về phía máy, lại còn bắt đầu ra tay.

Lúc xưởng trưởng kịp phản ứng lại Tiêu Hiểu muốn làm gì, Tiêu Hiểu đã ra tay điều chỉnh máy.

Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, lập tức kêu lên: “Dừng tay, mau dừng tay lại. Mấy người còn đứng ngây ra đấy làm gì, còn không mau kéo cô ta ra.”

Có người nghe thấy xưởng trưởng nói muốn đi kéo cô nhưng lại bị Vương Vệ trực tiếp ngăn lại. Lúc Tiêu Hiểu chạy về phía máy, Vương Vệ đã đoán được cô muốn làm gì, lập tức đứng chắn trước mặt cô, bảo vệ cô.

TBC

Bộ dạng canh giữ chắc chắn ở trước mặt Tiêu Hiểu của anh, khí thế toàn thân khiến cho người ta không dám đến gần một bước.

“Càn quấy, đúng là càn quấy. Mau kéo cô ta ra. Mau, mau, mau kéo cả hai người bọn họ ra.”

Thấy Vương Vệ đứng chắn trước người Tiêu Hiểu không cho người khác lại gần, mấy người lãnh đạo nhất thời tức giận. Chiếc máy này đáng giá nhiều tiền như vậy, không phải một người thân của công nhân có thể đụng vào.

Bọn họ vừa kêu người kéo Tiêu Hiểu ra vừa chạy về phía máy dập.

Các công nhân nghe thấy lãnh đạo nói vậy, lúc này một đám người mới đi kéo Vương Vệ và Tiêu Hiểu ra.

Sức lực của Vương Vệ có lớn hơn đi chăng nữa cũng không thể chống lại cả một đám người. Đúng vào lúc anh sắp bị đám người kia kéo ra, âm thanh vận hành của máy bỗng nhiên vang lên.

“Ù,ù, ù ù...” Không hề có tiếng cọt kẹt, rất có tiết tấu.

Phân xưởng đang ầm ĩ bỗng nhiên yên tĩnh lại, trừ tiếng kêu vận hành của máy ra, tất cả mọi người dường như ngay cả âm thanh hô hấp cũng giảm xuống.

Tiêu Hiểu từ sau lưng Vương Vệ đi ra, phủi phủi tay, cười cười với Lý Tiểu Như đang sững sờ: “Nhớ phải xin lỗi nhé.”

Vẻ mặt Lý Tiểu Như tràn đầy không dám tin.

Tiêu Hiểu đi đến trước mặt xưởng trưởng: “Lãnh đạo, ông cũng đừng quên những gì đã đồng ý với tôi.”

“Sửa...sửa được rồi?”

Tiêu Hiểu lên tiếng xong một lúc lâu, những người khác mới phản ứng được. Xưởng trưởng mặt đầy mộng ảo nhìn chiếc máy đang làm việc, thất thần hỏi.

Tiêu Hiểu gật đầu: “Chỉ là có một tham số bị sai thôi, tôi điều chỉnh là được.”

“Thực sự sửa được rồi?”

“Thực sự sửa được rồi.”

Những người trong phân xưởng sau khi chắc chắn rằng mình không nằm mơ, lập tức bắt đầu ồn ào. Mấy người lãnh đạo đẩy đám người ra đi đến gần máy, không dám đụng chạm, chỉ có thể vòng tới vòng lui quanh máy, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Sửa thật rồi, thực sự sửa được thật rồi...”

Nếu như mấy người lãnh đạo vừa không dám tin vừa mừng như điên, nhân viên kĩ thuật từ trên tỉnh đến lại đang nghi ngờ nhân sinh.

“Không, không thể nào, chuyện này không thể nào...”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 197: Chương 197



“Không, không thể nào. Tôi không tin!” Lý Tiểu Như bỗng nhiên hét lên, hét đến mức Vương Vệ nhíu mày: “Cô kêu cái gì mà kêu. Đã nói với cô vợ tôi thông minh rồi mà.”

Rồi xoay người nửa ôm lấy Tiêu Hiểu, nhìn những người đó vẻ mặt đầy kỳ tích vui mừng, mỗi một lỗ chân lông đều tràn đầy tự hào: Ha, đây là vợ của anh đó.

Tiêu Hiểu gảy gảy vào lòng bàn tay của Vương Vệ: “Vừa nãy sao anh lại ngăn người ta lại? Lỡ như em không sửa được thì sao?”

“Mặc kệ có sửa được hay không, chuyện em muốn làm chẳng lẽ anh còn có thể để người khác xen ngang?” Vẻ mặt Vương Vệ như đang nói: còn cần phải hỏi sao?

Hai mắt Tiêu Hiểu cong cong, nắm lấy ngón tay Vương Vệ: “Còn nói em là kẻ ngốc, anh mới là kẻ ngốc đó.” Máy dập đắt tiền như vậy, cô đụng vào nó, nếu như không sửa được, hai vợ chồng bọn họ coi như xong đời.

Tiêu Hiểu biết trình độ của mình như thế nào, sau khi xác nhận sẽ không xảy ra ngoài ý muốn thì mới ra tay. Còn Vương Vệ thì sao? Anh không hề biết rằng cô có thành công hay không, chỉ biết là cô muốn làm, vì vậy anh sẽ che chở.

Người như vậy không phải kẻ ngốc thì ai mới là kẻ ngốc?

“Vị nữ đồng chí này, cảm ơn cô, lần này cô đã giải quyết giúp nhà máy chúng ta một vấn đề lớn.” Sau khi cảm thán xong, những người lãnh đạo ở bên kia cuối cùng cũng nhớ ra Tiêu Hiểu.

Với sự dẫn đầu của xưởng trưởng, bọn họ tươi cười đứng trước mặt Tiêu Hiểu, ra sức khen ngợi cô.

Các lãnh đạo phía sau rối rít phụ họa.

Tiêu Hiểu mất tự nhiên đáp: “Không có gì, chỉ là đọc nhiều vài quyển sách, thích suy nghĩ linh tinh mà thôi.”

TBC

Trình độ của mấy người xưởng trưởng cũng không cao bao nhiêu, đối với loại máy móc hiện đại này lại càng không hiểu. Chỉ có nhân viên kĩ thuật từ trên tỉnh đến nghe thấy Tiêu Hiểu trả lời, da mặt điên cuồng co rút: tự đọc vài quyển sách là có thể giải quyết vấn đề của máy móc tự động hóa, cô chắc rằng mình không nói giỡn chứ?

Nhưng sự thật lại đang bày ở trước mắt, vị nữ đồng chí này thực sự đã sửa được máy, xét thấy ban đầu anh ta quả quyết không cần để ý đến lời của Tiêu Hiểu, sắc mặt lại càng co rút hơn, lúc này cũng không tiện lên tiếng nữa.

Lãnh đạo nhà máy nghe thấy Tiêu Hiểu nói vậy, chỉ cảm thấy cô thông minh, có linh khí, người này một câu người kia một câu ra sức khen ngợi.

Lý Tiểu Như trốn trong đám người, Tiêu Hiểu liếc mắt về phía cô ta, nhắc nhở mấy người lãnh đạo: “Lãnh đạo, chắc các ông chưa quên yêu cầu của tôi chứ? Nhớ để Lý Tiểu Như và hai đồng chí kia xin lỗi hai vợ chồng chúng tôi trước mặt mọi người là được.”

Xưởng trưởng liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, nên nói xin lỗi. Đã làm sai thì phải sửa lại, ngày mai lúc mở đại hội công nhân viên chức sẽ để mấy vị đồng chí chân thành xin lỗi hai người trước mặt mọi người trong nhà máy.”

Chủ nhiệm Lý nghe xong sắc mặt đen lại.

Lý Tiểu Như không dám đối nghịch với xưởng trưởng, nghe xong thì thở phì phò dậm chân, trốn vào trong một góc, cùng lắm là ngày mai tránh đi một ngày, xin lỗi Tiêu Hiểu ngay trước mặt nhiều người như vậy, còn không bằng để cô ta c.h.ế.t đi cho rồi.

Tiêu Hiểu vừa nhìn dáng vẻ của cô ta cũng biết là cô ta muốn làm gì, nói với xưởng trưởng: “Cảm ơn ông, lãnh đạo. Nhưng tôi chỉ sợ có một số người căn bản không ý thức được sai lầm của mình, không hề muốn thành tâm xin lỗi, ví dụ như là trực tiếp né tránh.”

Xưởng trưởng hơi ngẩn ra, hiểu rằng Tiêu Hiểu nhất định phải nhận lời xin lỗi này, cũng biết rằng cô đang nói đến ai. Hai người công nhân kia đâu có dám làm trái ý của nhà máy, chỉ có con gái của chủ nhiệm Lý mà thôi.

Xưởng trưởng gật đầu, nhìn về phía chủ nhiệm Lý: “Đương nhiên là vậy rồi, chúng ta đều là đồng chí trong nhà máy, nhận thức được sai lầm thì phải sửa lại. Chủ nhiệm Lý, ông nói xem có đúng không?”

Sắc mặt của chủ nhiệm Lý lại càng đen hơn, bực bội đáp một tiếng ‘đúng vậy’.

Câu trả lời này của ông ta, tương đương với đồng ý với xưởng trưởng ngày mai nhất định sẽ để Lý Tiểu Như tham dự đại hội công nhân viên chức, trong lòng rầu rĩ, sau khi về nhà không biết là con bé này sẽ náo loạn đến đâu?
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 198: Chương 198



Sửa xong máy, mọi người ai cũng vui mừng, trễ nải hơn nửa ngày, phân xưởng lại bắt đầu làm việc. Tiêu Hiểu cảm thấy đã xả giận cho Vương Vệ nên lại đi về.

Cô không đặt chuyện này ở trong lòng, chỉ là tiện tay sửa một chút mà thôi. Vương Vệ cũng không cảm thấy có chuyện gì lớn, vợ anh ngay cả những thứ không thể tưởng tượng được như dịch dinh dưỡng và cỏ cấp tốc cũng lấy ra được, bây giờ chỉ là sửa một cái vấn đề máy móc, không phải là chuyện đã trong dự liệu rồi sao?

Sau khi về nhà, Vương Vệ xuống bếp, vẫn rán cho Tiêu Hiểu một con lươn, nấu canh cá, canh cá màu trắng sữa được nấu rất đậm vị, rồi lại xào rau cải trắng tươi ngon.

Những thức ăn này là do Vương Vệ mang hạt giống từ nhà đến, trồng trên hành lang trong nhà bếp. Muốn ăn rau gì, mỗi sáng sớm rải hạt giống vào trong đất, sau đó tưới một ít dịch dinh dưỡng lên. Khi đến trưa thì đã mọc lớn, tuyệt đối tươi ngon dinh dưỡng.

Vừa mới ăn cơm xong, Tam Muội liền cầm sách vở đến nghe giảng.

Chuyện này đã thành thông lệ, đợi Vương Vệ thu dọn xong, ba người chuẩn bị bắt đầu giờ học.

Đúng vào lúc này bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

Vương Vệ mở cửa ra nhìn, thấy người đứng bên ngoài là xưởng trưởng và phó xưởng trưởng.

Hai người bọn họ còn xách theo một túi kẹo sữa.

Vương Vệ đưa bọn họ vào nhà.

Hai người họ cảm ơn Tiêu Hiểu một lượt trước, sau đó nhìn thấy núi sách ở trên bàn, giật mình nói: “Hai người đọc nhiều sách như vậy à?”

Tiêu Hiểu gật đầu: “Tôi khá là thích đọc sách.”

Xưởng trưởng cảm thán: “Thì ra là như vậy, người đọc nhiều sách suy cho cùng vẫn là khác biệt. Ông nhìn xem, đọc nhiều sách thậm chí còn có thể sửa được máy móc của nước ngoài.”

Phó xưởng trưởng đồng ý, ai nói không phải chứ? Nhưng bây giờ trường học suốt ngày náo loạn, giáo viên không thể dạy dỗ cho tốt, học sinh cũng không thể học hành đàng hoàng.

“Lãnh đạo, hai người có chuyện gì sao?” Vừa bước vào đã nịnh nọt đủ kiểu, nịnh nọt đến mức cô cũng ngượng ngùng.

Xưởng trưởng cười ha ha một tiếng: “Đồng chí Tiêu, tôi cũng không vòng vo nữa, lần này cô sửa được máy dập, giúp nhà máy tránh được tổn thất tài sản lớn. Nhà máy nghiên cứu quyết định, muốn cho cô gia nhập nhà máy, trở thành một trong những nhân viên của nhà máy xe đạp huyện Thành Khẩu, sau này cô sẽ chuyên môn phụ trách máy móc. Cô cảm thấy thế nào?”

Ra một quyết định nhanh chóng như vậy, cũng là vì lần máy dập bị hỏng bất ngờ này khiến bọn họ hoảng sợ, người trên tỉnh đều không sửa được, nếu như lại hỏng một lần nữa, không phải bọn họ sẽ bị dọa c.h.ế.t sao?

Bây giờ khó khăn lắm mới có người có thể sửa được loại máy của nước ngoài này, đương nhiên là không thể uổng phí bỏ qua. Cứ luôn làm phiền người thân công nhân không công cũng không tốt, vậy nên mới nghĩ đến việc trực tiếp để Tiêu Hiểu vào nhà máy.

“Không được, vợ tôi không làm được việc nặng.” Không đợi Tiêu Hiểu lên tiếng, Vương Vệ đã từ chối trước. Công việc trong phân xưởng cực khổ như vậy, Tiêu Hiểu đâu có làm được? Ngay cả việc rửa bát anh cũng không nỡ để Tiêu Hiểu làm, sao có thể để cô làm việc nặng như vậy?

TBC

Hai vị lãnh đạo nghe xong cũng không quá bất ngờ. Trước khi đến bọn họ đã hỏi thăm rõ ràng quan hệ giữa Tiêu Hiểu và Vương Vệ, biết rằng Vương Vệ là một người yêu thương vợ.

Xưởng trưởng cười ha ha nói: “Đồng chí Vương hiểu lầm rồi, đồng chí Tiêu là nhân tài kĩ thuật hiếm có, sao chúng tôi có thể để cô ấy vào phân xưởng làm việc được? Đồng chí Tiêu chỉ cần đến phòng làm việc ngồi, mỗi ngày xác nhận máy không có vấn đề đúng giờ là được.”

Ban đầu Tiêu Hiểu đúng là không có hứng thú lắm, nhưng nghe nói có thể đi xem máy, ánh mắt lập tức sáng lên. Máy ở phân xưởng, vậy thì chẳng phải cô sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với Vương Vệ hơn sao?

“Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không bạc đãi đồng chí Tiêu về vấn đề tiền lương đâu. Chúng tôi sẽ phát lương theo thợ lắp đặt có kinh nghiệm trong nhà máy.”

Nhà máy xe đạp không những phải sản xuất ra bộ phận máy, chủ yếu nhất là lắp ráp. Thợ lắp ráp cần phải có kinh nghiệm phong phú. Cho nên tiền lương của thợ lắp ráp so với công nhân bình thường không chỉ cao hơn một bậc.

Nghe xưởng trưởng nói như vậy, Vương Vệ nhìn về phía Tiêu Hiểu. Chỉ cần Tiêu Hiểu không mệt nhọc, có đồng ý làm hay không thì cứ xem ý của Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu gật đầu: “Được thôi.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 199: Chương 199



Xưởng trưởng và phó xưởng trưởng nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nhờ vào sự âm thầm truyền bá của Lý Tiểu Như, danh tiếng lười biếng của Tiêu Hiểu đã được lan truyền rộng rãi trong nhà máy, nói cô suốt ngày ở trong nhà không làm gì cả, thậm chí ngay cả những việc như giặt quần áo nấu cơm đều là do Vương Vệ làm.

Trước khi hai người họ đến còn sợ rằng Tiêu Hiểu thực sự là loại người không làm gì cả, lười đến mức cực điểm, sợ rằng điều kiện như vậy không đả động được Tiêu Hiểu.

TBC

Thấy cô đã đồng ý, lại thấy trong phòng có nhiều sách như vậy, nhất thời cảm thấy lời đồn đại bên ngoài chỉ là lời đồn nhảm. Nếu như thực sự lười biếng, sao có thể kiên trì đọc nhiều sách như vậy chứ? Suốt ngày ra ngoài lan tin đồn bậy bạ về người khác, bôi nhọ danh tiếng của người ta, đúng là càn quấy.

Xưởng trưởng thầm nói trong lòng, nhân dịp đại hội công nhân viên chức ngày mai, cũng nên mài giũa lại vấn đề tác phong trong nhà máy, đặc biệt là một số người thân của công nhân, suốt ngày nói này nói nọ, vô cùng bất lợi cho không khí hài hòa trong nhà máy.

Tiêu Hiểu thì lại không để ý, cô vốn không làm những chuyện này, Vương Vệ thương yêu cô, những người đó đồn đại về cô đồng thời trong lòng họ cũng đang ghen tị.

Không nhìn nổi thì đã làm sao, Vương Vệ chính là yêu thương cô.

Đại hội công nhân viên chức ngày hôm sau, Lý Tiểu Như quả nhiên bị ba cô ta áp giải đến.

Nói xin lỗi ngay trước mặt nhiều người như vậy, đối với hai người còn lại mà nói, cùng lắm chỉ là cúi đầu một cái. Không nhìn người bên dưới mà trực tiếp đọc hết bản thảo xin lỗi đã chuẩn bị rồi vội vàng đi xuống, vài ngày sau chỉ cần giả ngoan ngoãn là được.

Nhưng đối với Lý Tiểu Như mà nói, đây quả thực là lấy mạng cô ta.

Cô ta là con gái của chủ nhiệm Lý, từ khi vào nhà máy đến giờ không ai là không nịnh bợ cô ta. Bây giờ lại để cô ta xin lỗi một người từ nông thôn đến, lại còn là tình địch của mình, đúng là vứt thể diện của cô ta xuống đất mà giày vò.

Hai người kia nói xin lỗi xong đi xuống, Lý Tiểu Như lại chần chừ chậm chạp không đi lên.

Lúc này Tiêu Tam Muội hưng phấn hơn so với bất cứ ai, đợi một lúc thấy Lý Tiểu Như vẫn chưa bước lên, cô ấy vỗ tay nhiệt tình nói: “Đồng chí Lý Tiểu Như, mau lên xin lỗi đi, đã làm sai thì phải biết lỗi mà sữa, lên trên đi...”

“Lên đi, lên đi...”

Cô ấy nói xong, rất nhiều người cũng hô theo.

Lý Tiểu Như xấu hổ muốn chết, vứt bản thảo đi chuẩn bị chạy ra ngoài, nhưng lại bị ba cô ta trừng mắt một cái, nhớ đến lời ba cô ta nói hôm qua: “Nếu như con không xin lỗi thì về quê ở với bà nội con, công việc trong nhà máy sẽ để lại cho em họ của con.”

Lý Tiểu Như biết rằng mặc dù ba mình thương mình, nhưng một khi đã quyết định, cô ta có náo loạn đến mức nào đi nữa thì cũng không giải quyết được gì.

So với mất mặt, cô ta lại càng không muốn về quê.

Cuối cùng, Lý Tiểu Như vẫn xin lỗi Tiêu Hiểu ngay trước mặt toàn bộ mọi người trong nhà máy.

Cô ta vừa nói xin lỗi xong liền chạy đến phòng làm việc nằm ra bàn khóc thút thít, cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.

Những người khác trong phòng làm việc lúc này cũng không tiện nói gì, lỡ như bị tiểu tổ tông này ghi hận, để chủ nhiệm Lý âm thầm để bọn họ chịu thiệt thì rất không đáng.

Lý Tiểu Như khóc, những người khác thì ai làm việc người nấy.

Đúng lúc này, một âm thanh mềm mại mang theo ý cười vang lên: “Chào mọi người, tôi là Tiêu Hiểu, sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp, mong mọi người quan tâm nhiều hơn.”

Lý Tiểu Như nghe xong toàn thân chấn động, không dám tin ngẩng đầu lên, sau đó trong đầu hoàn toàn trống rỗng: Tiêu Hiểu!!

Dù sao Lý Tiểu Như mới vừa xin lỗi Tiêu Hiểu, không ngờ rằng trong nháy mắt một vị nhân vật chính khác cũng đã đến phòng làm việc.

Vì ngại Lý Tiểu Như, bọn họ cũng không tiện quá nhiệt tình với Tiêu Hiểu, nhưng cũng không tiện quá lạnh nhạt. Dù sao Tiêu Hiểu cũng là người sửa được chiếc máy nước ngoài kia, người có bản lĩnh như vậy bọn họ cũng không đắc tội được.

Chỉ rối rít hàn huyên vài câu.

Phòng làm việc chủ nhiệm sắp xếp vị trí cho Tiêu Hiểu, không biết có phải trùng hợp hay không lại ở ngay đối diện Lý Tiểu Như.

Lý Tiểu Như cắn răng, chật vật hỏi cô: “Cô nói đồng nghiệp là có ý gì?”

Tiêu Hiểu ngồi xuống vị trí đối diện cô ta, khẽ mỉm cười, lộ ra tám chiếc răng trắng sáng: “Ý trên mặt chữ đó.”
 
Back
Top Bottom