Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 150: Chương 150



Đừng nói là cô ấy, ngay cả mấy cô con gái khác của nhà họ Tiêu cũng rất kinh ngạc, nghề công nhân quý giá cỡ nào cơ chứ! Làm công nhân, cả đời sau này sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc.

Vậy mà chị hai lại muốn nhường công việc này cho chị ba.

“Không, em không thể lấy!” Giọng điệu Tiêu Tam Muội vô cùng kiên quyết. Chị hai đã giúp cô ấy rất nhiều, sao cô ấy có thể lấy công việc công nhân cao quý của chị hai chứ, nếu lấy thì rốt cuộc cô ấy là loại người gì?

Tiêu Hiểu biết Tiêu Tam Muội sẽ nói như vậy: “Trước hết nghe chị nói đã, sau khi nghe xong muốn lấy hay không là tùy em. Chị không chỉ đưa công việc này cho em mà là đưa cho mấy chị em các em.”

“Ý chị là gì?” Mấy cô gái nhà họ Tiêu không hiểu chuyện gì.

“Tính cách của cha mẹ chắc hẳn các em cũng biết rồi, hiện tại bọn họ nóng lòng muốn cho Tam Muội kết hôn. Chắc hẳn sẽ không phải gia đình tử tế gì đâu, nếu như em đi thị trấn, có việc công nhân trong tay thì ít nhất sẽ không phải chịu sự sắp xếp của họ. Tuy nhiên, công việc này không chỉ cho một mình em mà là cho mấy chị em các em. Tiền công em nhận được tuyệt đối không được đưa cho gia đình mà phải tìm lối thoát cho mấy chị em khác trong nhà. Có thể em sẽ phải vất vả một chút, nếu như vậy thì em có đồng ý không?”

“Đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng chị hai, chị đưa công việc này cho em thì chị phải làm sao?” Cho dù Tiêu Hiểu không nói ra thì Tiêu Tam Muội cũng sẽ làm như vậy.

Tiêu Hiểu nghe vậy thì bỗng nhiên cười: “Anh rể của em sợ chị làm việc ở nhà xưởng phải chịu khổ nên nói rằng chỉ cần có mình anh ấy là đủ rồi.” Tiêu Hiểu không chút áy náy, trực tiếp đẩy mọi chuyện lên người Vương Vệ.

"Chị hai, chuyện này sao chị có thể nghe lời anh rể, chị vào xưởng làm công nhân, điều này bao nhiêu người cầu còn không được. Sao anh ấy lại sợ chị khổ chứ! Không được, em không thể nhận công việc này, để em đi thuyết phục anh rể.” Tam Muội nghe xong thì dở khóc dở cười khuyên nhủ, anh rể này đúng là không giống ai, sao anh có thể nói như vậy chứ?

Nếu Vương Vệ có thể nghe được tiếng lòng của cô ấy thì nhất định sẽ trả lời một câu: Làm sao em biết anh nghĩ như thế nào?

Trong lòng Tiêu Hiểu quả thực có hơi ngượng ngùng: “Nếu em không cần công việc này thì chị cũng sẽ không đi, chị không thể làm những công việc đó, nghe nói công nhân xưởng xe đạp rất mệt, hơn nửa năm nay anh rể các em không cho chị làm bất cứ việc gì, có lẽ… Đại khái là… Chị đã bị anh ấy chiều hư rồi đúng không?” Ánh mắt cô khẽ d.a.o động rồi né tránh ánh mắt của mấy em gái, lời này nói ra chính cô còn cảm thấy ngại.

TBC

Đúng lúc Vương Vệ từ bên ngoài tiến vào, nghe được những lời này, anh không nhịn được cười thành tiếng, ngay sau đó anh điều chỉnh sắc mặt rồi lên tiếng: “Nghe lời chị hai của em đi, cho dù em không muốn công việc này thì anh cũng sẽ không cho chị hai em đi làm việc nặng như vậy.”

Mấy cô gái nhà họ Tiêu suýt nghẹn.

Nhìn thấy vẻ mặt khẳng định của Vương Vệ, biết tính anh không nói hai lời, Tiêu Tam Muội không còn lời nào để nói nữa, cô ấy nghiêm túc nhìn Tiêu Hiểu nói: “Chị hai, chị yên tâm, em nhất định sẽ nhớ lời chị nói.” Nếu làm công nhân thì ít nhất cô ấy cũng sẽ có tiếng nói về việc hôn nhân, nhận được tiền lương thì cũng có thể lên kế hoạch cho mấy đứa em gái.

Một công việc, nhưng có thể đem lại cuộc sống mới cho chị em bọn họ.

Lục Muội còn nhỏ nên không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Tứ Muội và Ngũ Muội đều đã đỏ hốc mắt.

Mấy cô em gái ăn cơm tối ở nhà Tiêu Hiểu rồi mới trở về nhà họ Tiêu.

Tiêu Tam Muội dặn dò mấy đứa em không được nói cho cha mẹ Tiêu biết, tránh trường hợp ngoài ý muốn xảy ra trước khi cô ấy quyết định.

Tứ Muội và Ngũ Muội cũng hiểu được sự nặng nhẹ của vấn đề nên đã cảnh báo Lục Muội, sau khi trở về nhà, mấy cô gái không có biểu hiện gì lạ cả.

Nhưng mẹ Tiêu vẫn luôn truy hỏi các cô ấy: “Chị hai các con được không ít lợi lộc từ trong huyện rồi nhỉ, được những gì rồi?”

Tam Muội vội nói: “Mẹ, chuyện của anh rể, chúng con đâu có hỏi.”

Mẹ Tiêu im lặng, một lúc sau không nhịn được lảm nhảm: "Chị hai của con lần này coi như có phúc rồi, nghe nói đã trở thành công nhân trong một xưởng ở huyện, nó là chị ruột của Quốc Hưng, sao mà chẳng quan t@m đến Quốc Hưng một chút nào cả.” Bà ấy nhỏ giọng nói, tựa hồ như đang lầm bầm, nhưng lại giống đang ôm một loại kỳ vọng nào đó.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 151: Chương 151



Tam Muội trực tiếp quay đầu bỏ đi, Tứ Muội không nhịn được mà lên tiếng: “Vậy mẹ muốn chị hai phải làm sao? Không phải mẹ đã chạy đến trước mặt quan lớn để tố giác rồi à, còn nói là không có quan hệ gì với chị hai và anh rể. Chuyện này chính tai quan lớn đã nghe thấy. Chính mẹ đã nói không có quan hệ, vậy tại sao bây giờ lại nhớ rằng chị hai là con gái của mình? Là chị gái của Quốc Hưng?”

Mẹ Tiêu lộ ra vẻ mặt xấu hổ: “Con bé này sao mà nói chuyện khó nghe thế, lúc ấy không phải mẹ sợ chị hai và anh rể con gây chuyện liên lụy đến gia đình chúng ta sao?”

Vẻ châm chọc trên mặt Tứ Muội ngày càng rõ: “Đúng vậy, sợ liên lụy nên phủi sạch quan hệ, hiện tại thấy có lợi thì lại dùng sức lôi kéo, mẹ nói ra những lời như vậy mà không thấy đỏ mặt sao?”

Mẹ Tiêu bị nói thì vừa xấu hổ lại vừa tức giận, đáng tiếc là bà ấy ngu ngốc, nói không lại mấy cô con gái nên chỉ có thể liên tục nói mãi: “Dù có thế nào thì cũng là mẹ sinh ra Nhị Muội, sao nó có thể không nhận cha mẹ chứ, Quốc Hưng chính là em trai của nó…”

“Tứ Muội, đừng nói nữa.” Tam Muội ngăn Tứ Muội nói tiếp, cô ấy biết rất rõ tính mẹ, có nói bà ấy cũng không hiểu, dù sao mọi chuyện bà ấy làm đều là vì Tiêu Quốc Hưng, về phần mấy đứa con gái, họ chưa từng nằm trong phạm vi suy nghĩ của cha mẹ Tiêu.

Rạng sáng ngày hôm sau, Tiêu Tam Muội thay bộ quần áo tươm tất nhất, mở cửa sân chạy đến nhà Tiêu Hiểu.

Đây là điều bọn họ đã nói hôm qua, phía huyện bảo họ hôm nay đi báo danh. Nếu đã đưa công việc này cho Tam Muội thì hiển nhiên cũng sẽ đưa cô ấy đi cùng.

Lần này, Vương Vệ không cõng Tiêu Hiểu trên lưng nhưng lại đi chậm hơn so với lần trước, ba người bọn họ phải mất gần ba tiếng mới có thể đến thị trấn.

Công việc của bọn họ được trưởng huyện đặc biệt sắp xếp, Tiêu Hiểu và Vương Vệ phát hiện ra cỏ hút nước, là người được trên tỉnh khen ngợi nên nhân viên tiếp đãi của xưởng cũng rất khách sáo với họ.

Việc báo danh rất thuận lợi, thậm chí cả nơi ở cũng đã được bố trí.

Tam Muội không có phòng riêng mà ở chung phòng ký túc với một cô gái khác trong xưởng.

TBC

Về phần ký túc xá của Vương Vệ và Tiêu Hiểu, có thể là do trưởng huyện chiếu cố nên bố trí cho họ phòng có một phòng ngủ một phòng khách, phòng ngủ và phòng khách tuy không lớn, nhưng lại dư dả cho hai vợ chồng. Nhà bếp và phòng tắm cũng có, tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi.

Ký túc xá này đương nhiên không thể so với nhà do cha mẹ xây nhưng vào thời đại này, có thể được bố trí cho ký túc xá như vậy đã là một đãi ngộ đặc biệt rồi.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Tam Muội rời khỏi nhà họ Tiêu, mặc dù sống cùng người khác nhưng cô ấy không thể ngăn được sự hưng phấn của mình.

Ngày mốt, cô ấy sẽ bắt đầu công việc, cũng cần sắm thêm một số món, Vương Vệ và Tiêu Hiểu dự định ngày mai sẽ bù đắp khoản chênh lệch khi họ đến thị trấn. Vừa vặn trong huyện vừa khen thưởng năm mươi đồng, thu hoạch vụ mùa năm nay của Vương Vệ cũng kiếm được hơn ba mươi đồng.

Cả ba rời xưởng rồi đi dạo quanh thị trấn, chưa tới một giờ bọn họ đã dạo xong. Thực ra cũng không có gì để dạo, nơi đông người nhất trong huyện chính là cửa hàng bách hoá , tiệm cơm quốc doanh, nhà khách, ngoài ra thì là trạm lương thực. Tiêu Hiểu thấy rất nhiều người cầm tiền và phiếu chờ ở bên ngoài trạm.

Lúc đầu, cô rất hào hứng khi nghe tên của cửa hàng bách hóa, nhưng sau khi đi vào và nhìn xung quanh thì lại nhận ra rằng cửa hàng bách hoá này thực sự có tiếng mà không có miếng. Nhân viên bán hàng bên trong cũng có vẻ thờ ơ.

Tiêu Hiểu nhìn đến ngẩn người, nhưng Tiêu Tam Muội lại mở to hai mắt: “Chị hai, hoá ra người thành phố đều mua vải ở đây, tấm vải kia thật đẹp.”

Tiêu Hiểu nghi hoặc nhìn Tiêu Tam Muội một cái: “Em cảm thấy số vải kia đẹp sao?”

Tiêu Tam Muội liên tục gật đầu: “Rất đẹp, đợi khi lãnh lương, em nhất định sẽ may quần áo mới cho Tứ Muội, Ngũ Muội và Lục Muội.” Đôi mắt cô ấy tràn đầy vẻ hài lòng khi nghĩ tới em gái của mình được mặc quần áo mới.

Nói đến quần áo mới, Tiêu Hiểu liền nhìn xem trên người Tam Muội đang mặc gì. Trên áo có một vài mảnh vá, bên mép cũng giặt đến mức xù lông, đầu gối chỗ quần cũng có vài chỗ vá y hệt, không những thế còn là mảnh vá lớn. Trong ấn tượng của cô, đây là đã là bộ quần áo tử tế nhất của mấy chị em nhà họ Tiêu, Tam Muội, Tứ Muội và Ngũ Muội thay phiên nhau mà mặc.

“Đừng có chỉ lo cho bọn Tứ Muội, em cũng là cô gái lớn rồi, nên chưng diện cho đẹp một chút.” Tiêu Hiểu vỗ vỗ lưng Tam Muội.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 152: Chương 152



Tam Muội lại cười thỏa mãn: “Em có thể kiếm tiền, cũng không cần gả cho người mà cha mẹ chọn, như vậy đã là quá tốt rồi.” Công việc này không chỉ là một công việc, mà còn là niềm hy vọng chung của chị em họ.

Tiêu Hiểu không nhịn được sờ đầu Tam Muội: Con bé hiểu chuyện.

Vương Vệ thấy Tiêu Hiểu không ngừng vỗ lưng Tiêu Tam Muội thì khóe miệng không vui tạo thành một đường thẳng tắp, anh mở miệng, dời sự chú ý của cô: “Ngày mai chúng ta cũng mua chút vải, làm cho em bộ quần áo mới.”

Tiêu Hiểu không thích những tấm vải đó lắm, trông xám xịt, có điều là Vương Vệ sợ cô tủi thân nên khi thấy anh nói vậy, Tiêu Hiểu lập tức cười đồng ý: “Được thôi, nhưng mua vải về rồi thì ai làm?” Đây quả thật là một vấn đề, thị trấn đến cả chỗ bán quần áo may sẵn cũng không có, đều là tự mua vải về nhà làm.

Vương Vệ: “… Anh học rồi làm.” Anh không làm, chẳng lẽ còn có thể trông chờ vào Tiêu Hiểu sao, nếu thấy ngón tay cô bị kim đ.â.m thành lỗ thì khiến anh đau lòng c.h.ế.t mất.

“Anh rể, anh là đàn ông, đàn ông mà cũng muốn dùng kim sao?” Điều này quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi đối với nhà họ Tiêu, mặc dù cha cô ấy ở ngoài thì rụt rè, nhưng trước mặt mẹ lại là một người đàn ông chân chính. Mấy việc trong nhà, ông ấy chưa từng động tay, đối xử với mẹ cô ấy cũng là tùy ý sai bảo.

Tiêu Tam Muội rất sợ cha mẹ Tiêu tìm cho mình một người không ra gì, bản thân cô ấy cũng rất chống đối việc kết hôn, nếu chồng cô ấy giống cha Tiêu thì không phải cô ấy lại tìm cho mình một tổ tông sao?

Cho nên cô ấy càng thêm hâm mộ Tiêu Hiểu, nhưng có bao nhiêu người giống anh rể đâu chứ, mấy người đàn ông trong thôn tốt hơn cha Tiêu một chút, nhưng cũng không khá hơn là bao.

Sắc mặt Vương Vệ cứng đờ: “Ai bảo chị hai em vô dụng như vậy chứ.”

Tiêu Tam Muội thầm cười trộm trong lòng: Còn không phải do anh rể chiều hư sao, trước đây chị hai ở nhà không việc gì là không biết làm, hiện tại bị anh rể chiều hư đến mức không biết làm gì hết.

Tiêu Hiểu nghe xong cố ý nói: “Như vậy không được, quần áo không thể để anh làm, vẫn nên để em làm đi, tránh cho anh lại bảo em không biết làm gì.”

Vương Vệ nghe xong lập tức quýnh lên: “Vậy thì không được.” Lỡ như Tiêu Hiểu bị kim đ.â.m thì anh biết tìm ai tính sổ đây. “Vải đắt như vậy, sao có thể cho em phá chứ.”

“Chẳng lẽ trong mắt anh, em không quan trọng bằng một cây vải sao?” Tiêu Hiểu ngẩng đầu nhìn anh, tròng mắt dần đỏ lên.

TBC

Vương Vệ không thèm lo mất mặt trước mặt em vợ, vội vàng xoa xoa đôi mắt của Tiêu Hiểu, anh nén giọng, cố gắng không cho Tiêu Tam Muội nghe thấy: “Đừng khóc, anh trêu em thôi, anh sợ em bị kim đâm. Vải có thể hỏng nhưng tay sao em sao có thể bị thương chứ?”

Tiêu Hiểu khịt mũi rồi cọ vào n.g.ự.c anh: “Em biết anh lo cho em nhất…”

Khóe miệng Vương Vệ không khỏi nhếch lên, trong mắt mang theo ý cười, anh sờ đầu Tiêu Hiểu: "Ngốc!"

Tiêu Tam Muội ở bên cạnh nhìn mà mệt cả mình, cảm thấy bản thân mình quá dư thừa trong cảnh tượng như này.

Cũng may rất nhanh đã đến cổng thôn, Tam Muội nói một câu với Tiêu Hiểu: “Chị hai, chuyện trong nhà em sẽ sắp xếp, chị đừng lo lắng.” Cô ấy nói xong liền chuồn nhanh, nếu không chạy cô ấy sợ mình sẽ nổi da gà vì mấy lời vừa rồi mất.

Tiêu Hiểu biết chuyện trong nhà mà cô ấy nói là gì, công việc của Tam Muội căn bản không thể giấu được, nhất định sẽ gây nên sóng to gió lớn ở nhà họ Tiêu. Bản thân Tiêu Tam Muội có thể lo liệu được, như vậy chứng minh cô ấy đáng được giúp.

Nếu cô ấy không lo được, ngược lại còn bị cha mẹ Tiêu hút m.á.u để cho Tiêu Quốc Hưng thì cô cũng không còn cách nào. Dù sao thì Tiêu Tam Muội cũng là con gái của cha mẹ Tiêu, cô con gái đã xuất giá như Tiêu Hiểu mà quản quá nhiều, người khác không chỉ nói cô mà ngay cả Vương Vệ cũng sẽ liên lụy.

Cô chiếm thân thể của nguyên thân, giúp mấy cô gái tội nghiệp cũng không có gì đáng trách, nhưng chỉ có thể ở trong một phạm vi vừa phải. Bất cứ lúc nào, Vương Vệ cũng phải ở vị trí đầu tiên.

Vương Vệ và Tiêu Hiểu không quản chuyện nhà họ Tiêu nữa, hai người vui vẻ về nhà ăn cơm trưa, sau đó bắt đầu dọn dẹp, trong ký túc xá không có gì, chỉ có một ít đồ dùng cần thiết mang từ nhà.

Tiêu Tam Muội trở về nói chuyện Tiêu Hiểu đã nhường công việc cho cô ấy, quả nhiên cha mẹ Tiêu phản ứng rất dữ dội.

Cha mẹ Tiêu không hiểu tại sao Tiêu Hiểu lại nhường chuyện tốt như vậy cho Tiêu Tam Muội, nhưng dù thế nào thì đây cũng là chuyện tốt đối với nhà họ Tiêu.

Cha Tiêu hồi phục lại tâm trạng đang kích động của mình, sau đó lộ ra một nụ cười hiền hoà với Tiêu Tam Muội: “Tam Muội, con có tiền đồ rồi, ở xưởng nhớ làm việc chăm chỉ, nhà ta sau này đều dựa vào con.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 153: Chương 153



Tam Muội không vặn lại lời cha Tiêu, dù sao cô ấy cũng đã quyết định, một xu cũng sẽ không đưa cho cha mẹ Tiêu, tiền lương của cô ấy sẽ là tiền vốn cho mấy chị em.

Cô ấy tin, tiết kiệm nhiều của hồi môn cho mấy em thì họ sẽ có thể chọn được người tốt.

Tiêu Tam Muội nói mình phải bắt đầu đi làm vào ngày mốt, ký túc xá không có gì cả, cha mẹ Tiêu rất hào phóng, không những cho hai lọ dưa muối mà còn đóng gói cái chăn xem như cũng còn mới.

Mẹ Tiêu ôm Tiêu Quốc Hưng, vui vẻ nói: “Quốc Hưng, chị ba của con đã thành công nhân, ăn lương thực được cấp, sau này sẽ kiếm được nhiều tiền, đến lúc đó đều để dành mua kẹo cho Quốc Hưng ăn, được không?”

Quốc Hưng vỗ tay: “Mua kẹo ăn, mua kẹo ăn…”

Cha Tiêu ngắt lời mẹ Tiêu: “Bà đang nói cái gì vậy, không dạy con được điều gì tử tế. Cho dù có tiền cũng không thể tùy tiện tiêu xài như vậy, phải tích cóp để sau này Quốc Hưng lấy vợ rồi xây nhà.” Còn công việc của Tam Muội, sau này cũng có thể truyền cho Quốc Hưng.

Mẹ Tiêu liền cười nói: “Đúng, đúng, tiền để dành cho việc cần thiết.”

Hai người bọn họ đã trực tiếp sắp xếp rõ ràng số tiền lương mà Tam Muội còn chưa nhận được, bởi vì nhà họ Tiêu trước giờ là cách chung sống như vậy, trước mặt mấy cô con gái, cha mẹ Tiêu đều nói thẳng ra hết, không thấy có gì không ổn cả.

Lục Muội nghe thấy có kẹo ăn thì ch** n**c miếng, m*t ngón tay.

TBC

Ngũ Muội, Tứ Muội và Tam Muội thì nhìn nhau rồi yên lặng cúi đầu.

Buổi tối, mấy cô gái nằm trên giường, Tam Muội liên tiếp dặn dò Tứ Muội: “Sau khi chị đến xưởng, em phải chăm sóc tốt Ngũ Muội Lục Muội, rảnh rỗi thì đừng đến gần Quốc Hưng. Cha mẹ nói gì thì nghe là được, đừng chống bọn họ, trong lòng chúng ta có tính toán là được.”

Hiện tại Tứ Muội chưa đủ mười bốn tuổi, cha mẹ Tiêu cho dù có sốt ruột, cũng không đến mức bây giờ đã kiếm mối cho cô ấy, cuộc sống khổ một chút thì khổ thôi, dù sao nhiều năm nay chị em các cô ấy đều khổ như vậy, sau này cô ấy có tiền lương, mấy chị em có như thế nào cũng không đến mức khổ hơn trước kia.

Năm nay được mùa, cha mẹ Tiêu cũng không đến mức để mấy em gái đói chết. Còn về mấy chuyện khác, dựa vào tính tình mấy em gái thì cũng không lo lắng gì.

Nghĩ như vậy, Tiêu Tam Muội cũng buông xuống nỗi lo trong lòng.

Tứ Muội gật đầu: “Yên tâm đi chị ba, cha mẹ có thiên vị Quốc Hưng, chúng em cũng chỉ xem như không thấy, hiện tại chị đến thị trấn, bọn họ sẽ không có cách nào ép gả chị cho người họ chọn, mấy chuyện khác thì sợ cái gì!”

Ngũ Muội cười theo.

Lục Muội nghe mấy chị nói thì bỗng nhiên nói nhỏ: “Chị ba, khi chị có tiền rồi, có thể mua cho em một viên kẹo không, chỉ một viên, em chỉ nếm thử thôi.” Hình như con bé rất ngượng, sau khi nói xong thì vùi đầu vào gối.

Trong lòng Tam Muội đau xót: “Mua, đến lúc đó cho mua cho em một túi.” Mọi thứ tốt nhất trong nhà đều là của Tiêu Quốc Hưng, Lục Muội chỉ lớn hơn Tiêu Quốc Hưng hơn một tuổi, thấy Tiêu Quốc Hưng ăn đồ ngon, cô bé chỉ có thể ở bên cạnh yên lặng ch** n**c miếng.

“Không cần một túi, một viên là đủ rồi…” Lục Muội vội vàng từ chối, cô bé biết mua kẹo cần rất nhiều tiền, nếu không mẹ Tiêu cũng sẽ không thường xuyên lấy việc mua kẹo ra dỗ Tiêu Quốc Hưng. Trong mắt Lục Muội, kẹo là món ngon, cô bé có thể ăn một viên, nếm thử hương vị là đã rất thỏa mãn.

Ôm khát khao ăn kẹo, ngày hôm sau, Lục Muội, Ngũ Muội và Tứ Muội cùng nhau tiễn Tam Muội đến cổng thôn.

Vốn dĩ cha mẹ Tiêu cũng muốn tới tiễn Tam muội, nhưng có Vương Vệ, bọn họ bèn không dám.

Chuyện tố giác lần trước, Vương Vệ còn chưa tìm bọn họ tính sổ, trong lòng họ cũng thẹn nên lo lắng sợ sệt, thấy Vương Vệ là trốn đi, sợ anh thấy bọn họ là nhớ ra, muốn tới làm phiền.

Trên người Vương Vệ đeo một cái sọt lớn, nhìn chắc cũng đựng không ít đồ, hai tay Tiêu Hiểu trống trơn, chẳng cầm gì cả.

Lần này mang theo đồ nên thời gian đến thị trấn lâu hơn hôm qua một chút.

Tam Muội vào ký túc xá của mình để thu xếp, Vương Vệ thì bắt đầu quét dọn phòng.

Anh lau giường trước, sau đó trải chăn lên đi, bảo Tiêu Hiểu ngồi lên giường rồi mới bắt đầu quét nhà lau nhà.

Anh đã quen làm việc nhà nên làm rất nhanh.

Tiêu Hiểu ngồi trên giường lắc lắc hai đùi, nhìn Vương Vệ làm việc nhà cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui: “Hay là em giúp quét nhà nhé.” Dáng vẻ Vương Vệ quét nhà thật là đẹp mắt.

Vương Vệ cũng không ngẩng đầu lên: “Em cứ yên ổn ngồi đi. Chờ anh dọn dẹp xong rồi ra ngoài mua chút đồ.” Để Tiêu Hiểu ra tay, chỉ định làm trở ngại chứ không giúp gì, có lẽ trời tối cũng không dọn dẹp xong.

Tiêu Hiểu biết năng lực làm việc của mình quả thật khiến cô không cách nào cãi lại nên đành phải ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy được.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 154: Chương 154



Phòng ký túc của Tam Muội đã có một cô gái ở, trong phòng cũng không dơ, cô ấy thu dọn giường đệm của mình một lát là xong.

Nghĩ nhà Tiêu Hiểu và Vương Vệ lớn bèn chuẩn bị giúp bọn họ quét dọn, ai ngờ đến vừa đến liền thấy Vương Vệ đang cực lực làm việc, chị hai cô ấy thì đang ngồi trên giường như ông lớn, còn mặt đầy nhàm chán.

Tiêu Tam Muội thật sự sốt ruột cho chị hai cô ấy, trước mặt anh rể không tiện nói nên quyết định chờ lúc Vương Vệ không ở bên cạnh nhất định phải nói chuyện đàng hoàng cho cô, cho dù anh rể có tốt với cô, chị hai cũng không thể ỷ vào anh rể tốt mà thật sự không làm gì! Lỡ như sau này anh rể chán rồi, chị hai đi đâu tìm được người chồng như anh rể.

TBC

Có Tam Muội giúp, nhà cửa rất nhanh đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Dọn dẹp nhà sạch sẽ xong, ba người lại ra ngoài mua đồ.

Hiện giờ thiếu thốn vật tư, hơn nữa tuy trong tay mấy người Vương Vệ có tiền, nhưng không có phiếu, đồ có thể mua được cũng không nhiều lắm, chỉ cắt vài mét vải, mua nồi chén gáo bồn, Vương Vệ muốn làm lại bộ chăn giường mới nên lại mua một ít bông.

“Chị hai, hai người còn mua nồi, sau này còn định tự mình nấu cơm sao?” Tam Muội nhìn cái nồi trong tay Vương Vệ, nhịn không được mà hỏi. Trong xưởng có căn tin, chay mặn phối hợp, còn rất rẻ, phần lớn người của xưởng đều ăn ở căn tin.

Tiêu Hiểu gật đầu, đã quen ăn đồ trồng từ dịch bồi dưỡng, đừng nói là cô, ngay cả Vương Vệ cũng không quen ăn đồ bình thường.

Bữa tối Tam Muội cũng ăn ở bên này, ăn xong, Tam Muội liền về, hôm nay bận rộn cả ngày, mọi người đều rất mệt, Vương Vệ và Tiêu Hiểu rửa mặt rồi lên giường ngủ.

Tuy trong hoàn cảnh lạ lẫm, nhưng Vương Vệ ở bên cạnh, Tiêu Hiểu vẫn ngủ ngon như cũ. Ngày hôm sau, Vương Vệ muốn dậy sớm đến phân xưởng, anh sờ đầu Tiêu Hiểu, tay chân nhẹ nhàng ngồi dậy, cởi một món quần áo của mình cho cô ôm vào lòng.

Thấy Tiêu Hiểu ôm quần áo vô thức ngửi ngửi, lại trầm lặng ngủ mất thì khẽ cười một tiếng, không nhịn được mà hôn lên trán cô.

Khi Tiêu Hiểu tỉnh lại, sắc trời đã sáng, cô theo phản xạ sờ bên cạnh, sờ phải khoảng trống mới hồi phục tinh thần: Chắc là hiện giờ Vương Vệ đã đi làm.

Mở mắt đầu tiên không thấy Vương Vệ, Tiêu Hiểu có hơi không quen. Cô cúi đầu, vừa nhìn mới phát hiện trong tay ôm quần áo Vương Vệ. Cầm lấy quần áo ngửi ngửi rồi mới duỗi người ngồi dậy.

Ra phòng ngủ thì thấy Vương Vệ đã đặt nước rửa mặt lên ghế gỗ, trong nồi còn bày cháo và bánh bao đã nấu sẵn, Tiêu Hiểu rửa mặt rồi ăn sáng, sau đó lấy ra tài liệu dạy học cô đang soạn, tiếp tục bổ sung nội dung.

Cô không biết thi đại học ở nơi đây sẽ thi những gì, hiện tại ngoại trừ Tưởng Văn Văn, những người khác cũng không biết sẽ khôi phục kỳ thi đại học, cô tùy tiện đi hỏi người khác thì sẽ kỳ lạ.

Cô nghĩ trình độ kiến thức ở đây thấp, văn học lịch sử các kiểu thì cô không hiểu biết, nhưng kiến thức khoa học tự nhiên thì cô dựa theo cái đơn giản nhất mà biên soạn nên hẳn là không sai.

Tiêu Hiểu nhìn "Kiến thức vật lý cơ bản" mình vừa viết xong, mắt sáng rực, cái tên này là cô đặt. Đây là lịch sử trái đất cô căn cứ theo ghi chép lịch sử trong đầu, bản thân phân tích một hồi về trình độ khoa học kỹ thuật ở trái đất hiện tại mà viết ra kiến thức vật lý cô cho là đơn giản nhất, cơ bản nhất, bao gồm lượng tử cơ học, thống kê cơ học, vật chất tối, lý luận lỗ đen vân vân, toàn bộ vật lý tạp học cơ bản.

Lật lại nhìn xem thì nhíu mày: Có phải quá đơn giản không? Phải biết là mấy kiến thức đã bị loại bỏ ở Tinh Tế, nếu không phải cô thích theo đuổi đến tận cùng, căn bản là sẽ không hiểu.

Theo hiểu biết của cô về lịch sử trái đất, thi đại học được xưng là kỳ thi khó nhất, cô soạn mấy kiến thức này nhìn thế nào cũng không dính dáng gì!

Xem ra vẫn là phải lừa Tưởng Văn Văn một chút, từ chỗ cô ta mới có thể biết rốt cuộc thi đại học là phải thi cái gì.

Tiêu Hiểu suy nghĩ, quyết định lần này về sẽ đi tìm Tưởng Văn Văn.

Soạn vật lý xong, cô lại hồi tưởng trong đầu ghi chép lịch sử về phân ngành học cụ thể ở địa cầu, phân biệt ghi lại kiến thức hóa học, sinh học vân vân, mười mấy môn khoa học tự nhiên, trước hết mặc kệ có thể thi đại học hay không, viết mấy thứ đó ra xem như cho Vương Vệ nhập môn cũng được.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 155: Chương 155



Buổi trưa lúc Vương Vệ về, Tiêu Hiểu còn đang múa bút thành văn.

Anh biết khoảng thời gian này, Tiêu Hiểu đều bận rộn soạn tài liệu dạy học, nói hai người phải cùng nhau thi đại học.

Vương Vệ không biết cô từ đâu mà có được tin tức, giống như chắc chắn nhất định sẽ khôi phục thi đại học. Có điều anh đối với Tiêu Hiểu là tin tưởng mù quáng, anh không hiểu, Tiêu Hiểu hiểu là được.

“Anh về rồi à!” Tiêu Hiểu nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu thấy quả nhiên là Vương Vệ thì hai mắt cong thành hình trăng non.

Vương Vệ tiến vào, sờ đầu cô: “Ăn sáng chưa?” Vừa nói vừa đi mở nắp vung, thấy cháo và bánh bao đều bớt đi một chút, trong mắt bèn nổi lên ý cười.

“Ăn rồi ăn rồi.” Từ sau khi đến đây, cô và Vương Vệ như cặp song sinh dính liền, hiện giờ đột nhiên vừa tách ra là cả một buổi sáng, Tiêu Hiểu lại cảm thấy vô cùng nhung nhớ.

Cô ôm lấy eo Vương Vệ từ phía sau, dán trên người anh, lầm bầm: “Em rất nhớ anh đó ~”

Tay Vương Vệ chợt ngừng: Lúc anh ở xưởng xe cũng nhớ Tiêu Hiểu, lo một mình cô liệu có nhàm chán không, sợ cô ra tay làm việc rồi khiến mình bị thương.

Lúc mở cửa thấy Tiêu Hiểu đang yên lặng ngồi trên bàn viết sách, tảng đá lớn trong lòng mới xem như rơi xuống.

TBC

“Em có thể có tiền đồ một chút không, cũng không phải anh đi rồi không về nữa.” Vương Vệ vô cùng hưởng thụ sự thân mật của Tiêu Hiểu, ngoài miệng lại cứ không chịu biểu lộ.

Tiêu Hiểu hừ một tiếng: “Chẳng lẽ anh không nhớ em?”

Vương Vệ quay đầu cười nhẹ, không đáp lại cô.

“Được thôi, xem ra chỉ có một mình em nhớ anh…” Tiêu Hiểu cọ vào lưng Vương Vệ.

Biết cô lại đang làm bậy, Vương Vệ xoay người gõ đầu Tiêu Hiểu: “Cách xa một chút, anh phải nấu cơm.”

Tiêu Hiểu dạ một tiếng, dựa lên khung cửa nhìn Vương Vệ làm việc.

Cô rất lo về tình hình Vương Vệ khi đi làm: “Có mệt không? Không có ai làm khó anh chứ?”

Vương Vệ quay đầu lại, nở nụ cười nhàn nhạt với cô: “Em cảm thấy anh sẽ sợ người khác làm khó?”

Trong lòng Tiêu Hiểu nắm chắc: “Quả nhiên có người làm khó anh.” Cô lập tức không vui: “Hay là chúng ta không làm nữa.” Vương Vệ đã phải đi làm, lại còm gấp gáp trở về nấu cơm, quá mệt mỏi. Còn không bằng hai người bọn họ ở trong thôn, tuy rằng phải ra ruộng, nhưng thời gian tự do, ngày mùa cũng chỉ có một đợt, chờ khi khôi phục kỳ thi đại học, bọn họ sẽ rời thôn Tiểu Tiền.

Vương Vệ chọt chọt trán Tiêu Hiểu: “Nói bậy gì vậy, việc nhỏ như vậy anh còn không để tâm, không tin tưởng người đàn ông của em như vậy?”

Tiêu Hiểu liền cười: “Anh là giỏi nhất.”

Nhưng mà: “Hay là em học nấu cơm vậy, nếu không anh vừa phải đi làm lại vừa việc nhà, quá mệt mỏi.”

Vương Vệ lập tức ngừng động tác tay, vô cùng nghiêm túc nhìn cô: “Anh làm được, cũng không cảm thấy mệt, em không được lén học nấu, biết chưa.”

Tiêu Hiểu gật gật đầu: “Biết rồi.”

Vương Vệ nấu mì, nấu nước dùng thơm ngào ngạt, lại bỏ vào rau mang từ nhà đến, một bát mì trông sắc hương vị đều đầy đủ.

Mấy người ở gần chỗ họ đều mở cửa sổ ra, dùng sức ngửi: “Mùi gì vậy, sao mà thơm vậy!”

“Đúng đó, thơm quá, không biết là nấu món gì…”

“Hình như là người mới dọn đến…”

Người ở đây đều là công nhân trong xưởng, ký túc xá một phòng ngủ một phòng khách đầy đủ như này là miếng bánh ngon trong mắt mọi người, mới trống chưa được mấy ngày, có người còn muốn xin dọn vào, không ngờ không nói không rằng lại có người vào.

Người xung quanh đều đang suy đoán người vào ở là ai, Vương Vệ thì đang nói chuyện ở phân xưởng với Tiêu Hiểu: “Thật ra việc không nặng, anh phụ trách dập khung xe, bố trí ống thép là được.” Vương Vệ sợ Tiêu Hiểu đau lòng nên cố ý nói nhẹ, thật ra anh chẳng những phải bố trí ống thép, còn phải khuân vác khung xe đã nắn xong, khung xe rất nặng, phải nén theo trình tự rồi đặt tới chỗ đã định, cả ngày vốn không nhẹ nhàng.

Cũng may sức Vương Vệ lớn, cũng không cảm thấy mệt.

Việc điều khiển máy móc không tới phiên anh, nghe nói máy dập khung xe là đặc biệt vận chuyển từ tỉnh tới, phải do nhân viên chuyên môn kỹ thuật cao thao tác.

Những công nhân dập khung xe, bố trí ống thép như họ, đến cả máy móc cũng không được đến gần.

“Đúng rồi, anh thấy Trần Gia Minh

ở phân xưởng.” Thấy Tiêu Hiểu nghi hoặc, Vương Vệ bổ sung một câu: “Chính là chồng của Vương Quyên.”

Tiêu Hiểu bừng tỉnh nhớ ra.

Không chỉ Vương Vệ thấy Trần Gia Minh, Trần Gia Minh cũng thấy anh.

Lúc đầu Trần Gia Minh nhìn thấy Vương Vệ còn không dám tin, thứ nhất, Vương Vệ thay đổi quá nhiều, thứ hai, theo thân phận của Vương Vệ, có thế nào anh cũng không thể vào xưởng, làm công nhân.

Sau đó anh ta hỏi những người khác, xác nhận người anh ta thấy quả thật chính là Vương Vệ.

Buổi tối, vừa về nhà, anh ta liền vội hỏi Vương Quyên: “Chú tư mắt xanh bên nhà mẹ đẻ của em có chuyện gì vậy? Sao lại đến xưởng bọn anh làm công nhân?”

Vương Quyên nghe xong thì thoáng mờ mịt, trực tiếp phủ nhận: “Sao có thể?!”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 156: Chương 156



Trần Gia Minh không kiên nhẫn nói: “Anh tận mắt nhìn thấy, còn có thể giả sao?”

Vương Quyên hoảng hốt, sau đó im lặng một lúc lâu: “Có thể là do cỏ hút nước.” Cô ta nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có chuyện này mới có thể khiến Vương Vệ từ một người chân đất trồng trọt trở thành công nhân.

Trần Gia Minh nghĩ ngợi rồi gật đầu nói: “Tám phần là vậy.” Bởi vì cỏ hút nước cứu nạn hạn hán, trong huyện còn tuyên truyền một thời gian, công lao lớn như này, trong huyện cũng từng nói cho Vương Vệ trở thành công nhân.

Trong lúc nấu cơm, Vương Quyên có chút không tập trung, không ngờ cô ta lấy chồng thành phố nhưng lại không kiếm được gì, ngược lại Vương Vệ lại nhận được công việc công nhân mà cô ta luôn mơ ước.

“Em làm cái gì vậy, mặn c.h.ế.t mất, em tự mình nếm thử xem, anh đi sang chỗ mẹ!” Trần Gia Minh ăn một miếng rồi đột nhiên nhanh chóng bỏ xuống, sau đó cầm quần áo đi ra ngoài.

Vương Quyên vội nếm một miếng, hơi mặn, nhưng cũng không tới mức không ăn được.

Cô ta yên lặng ăn cơm, Trần Gia Minh càng ngày càng mất kiên nhẫn với mình.

Hai đứa nhỏ ở chỗ bà nội, ở cùng Trần Gia Minh đến tối mới về.

Trần Gia Minh vào phòng, bảo Vương Quyên rót nước cho mình, sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh ta không nói chuyện mà trực tiếp nằm lên giường.

Nếu là ngày thường, Vương Quyên nhất định sẽ nghĩ cách dỗ dành, dù sao thì cô ta chỉ muốn để Trần Gia Minh ăn cơm, không thể để cho tình cảm của anh ta đối với cô ta bị phai nhạt. Nhưng hôm nay trong lòng có chuyện, cho dù có c** q**n áo ra nằm xuống thì hai vợ chồng họ vẫn quay lưng lại với nhau mà ngủ.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Vương Quyên đã thức dậy làm bữa sáng.

TBC

Chờ Trần Gia Minh và hai đứa nhỏ ăn xong, người đi làm thì đi làm, người đi chơi thì đi chơi, cô ta mới khoá cửa nhà, vội vàng đi hỏi thăm chuyện của Vương Vệ.

Khi cô ta đang nghĩ cách hỏi thăm Vương Vệ từ những người khác thì Tiêu Hiểu mới rời giường.

Tiêu Hiểu mở mắt ra đã thấy Vương Vệ đi rồi, trên tay cô vẫn cầm quần áo của anh. Cô đưa lên mũi hít hít thì cảm thấy hành động này giống như b**n th**, cô nheo mắt cười, đặt quần áo trên gối.

Bữa sáng vẫn còn ấm trong nồi, Tiêu Hiểu ăn sáng xong, chuẩn bị đi dạo thị trấn, thuận tiện xem có tìm được quyển sách nào không, tốt nhất là thể loại lịch sử nhân văn.

Cô vừa ăn xong, đang định đặt bát lại vào nồi thì bất ngờ có tiếng gõ cửa.

Tiêu Hiểu nghi hoặc: Bọn họ đang ở xưởng, ai lại tìm đến mình nhỉ?

Biết mình da mỏng thịt giòn, Tiêu Hiểu nhìn lâu một hồi rồi bước tới cửa hỏi: "Ai?"

“Là tôi, Vương Quyên, chị ba.”

Vương Quyên?

Tiêu Hiểu mở cửa, người đứng bên ngoài quả nhiên là Vương Quyên.

Giữa họ chẳng có quan hệ gì, lần trước Vương Vệ còn đánh vào chân cô ta, sao hôm nay cô ta lại tự mình tới cửa chứ?

“Có chuyện gì sao?” Cô vịn cửa, không hề mở miệng mời Vương Quyên vào nhà. Vương Vệ không thích cô ta, Tiêu Hiểu đương nhiên cũng không muốn ở cùng đối phương.

Lần này Vương Quyên cũng không giống như mọi khi, cô ta thấy Tiêu Hiểu thì nở một nụ cười thân thiết vô cùng: “Em dâu, em nói kiểu gì thế, em và chú tư vào trong thành sao không báo cho chị một tiếng. Nếu không phải anh rể em thấy chú tư thì bọn chị cũng không biết chuyện này.” Vừa nói cô ta vừa định bước vào nhà.

Tiêu Hiểu trực tiếp ngăn lại: “Chị có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, lát nữa tôi còn có việc.”

Lúc này, cửa nhà bên cạnh Tiêu Hiểu mở ra, Vương Quyên cũng từng cùng Trần Gia Minh ở ký túc xá. Bọn họ đều là người nhà công nhân, ở lâu tự nhiên sẽ quen biết nhau.

Người nọ nhận ra Vương Quyên: “Sao cô lại đến đây?”

Vương Quyên cười đáp: “Em trai của tôi mới vào xưởng, tôi đến xem thử xem sao.”

“Hoá ra người mới dọn đến là em trai cô.” Người phụ nữ này nghe thấy nên tò mò nhìn vào trong thì thấy một cô gái với làn da trắng nõn, trông rất xinh đẹp đang đứng ở cửa.

“Đây là ai? Em gái cô sao?" Người phụ nữ sững sờ khi thấy Tiêu Hiểu, ngay cả trong thành cũng chưa từng gặp cô gái nào đẹp như vậy, tuy mặt mày không có gì nổi bật, nhưng cô gái này chỉ cần đứng đó thôi cũng có một loại khí chất đặc biệt khiến người ta không thể bỏ qua.

“Đây là em dâu tôi.” Vương Quyên vội mở miệng, hiện tại có người ngoài, Tiêu Hiểu cũng không đến mức không cho cô ta vào nhà.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 157: Chương 157



“Lời nói không thể nói bậy, cô thật sự cho rằng mình là chị gái của chồng tôi sao? Nếu không thì cô chờ Vương Vệ về xem, để xem anh ấy sẽ nói như thế nào.” Tiêu Hiểu dứt khoát mở miệng, người khác nghĩ thế nào cô cũng không quan tâm.

Sắc mặt Vương Quyên cứng đờ: “Em dâu, em nói gì vậy, người nhà nào mà không có xích mích chứ.”

Tròng mắt người phụ nữ bên cạnh sáng lên, bộ dạng như thể đang chờ kịch vui vậy.

Vương Quyên rất sốt ruột nhưng Tiêu Hiểu đứng ở cửa lại vô cùng thờ ơ, dáng vẻ như thể không sợ người khác nhìn thấy.

Cô không sợ, Vương Quyên thì sợ, dù sao chuyện xúi mẹ ruột từ bỏ em trai cũng không phải điều gì đáng để tự hào. Cô ta đành phải nói với người phụ nữ kia: “Chị Cầm, chị về trước đi, tôi và em dâu muốn nói một vài chuyện riêng trong nhà, không phải lần trước chị có nói muốn nếm thử món rau muối của tôi sao, tối nay tôi sẽ đem tới cho chị.”

Mặc dù người phụ nữ kia muốn nghe chuyện phiếm, nhưng cũng muốn được lợi lộc, nghe thấy thế, cô ta liền cười nói vài câu với Vương Quyên rồi trở về phòng, đóng cửa lại.

“Em dâu, chị mang cho em chút đồ vật, em cho chị vào nhà trước đã, để người khác nhìn thấy sẽ không hay.” Trong tay Vương Quyên cầm một cái túi, cô ta vừa nói vừa đưa nó về phía trước.

Tiêu Hiểu không chút d.a.o động: “Đồ thì khỏi đi, cũng không cần phải vào nhà, chị có chuyện gì thì mau nói, nếu không tôi đóng cửa đấy.” Nói xong cô liền lui vào trong nhà, muốn đóng cửa lại.

“Ôi, ôi, em dâu…” Vương Quyên vội vàng chặn cửa, trong lòng thầm hận con bé này không biết tốt xấu, nhưng trên mặt lại nở nụ cười nịnh nọt: “Nhị Muội, cho dù chúng ta không tính là thân thích nhưng dù sao cũng đều tới từ một thôn, sao em có thể tuyệt tình như vậy chứ…”

Tiêu Hiểu nghe vậy thì không buồn nhướng mày, cô đẩy cửa ra phía ngoài.

“A, được thôi, chị sẽ nói, em dâu, không phải em và Vương Đệ đã phát hiện ra cỏ hút nước sao, nghe nói công việc công nhân của chú tư là do huyện trưởng tự mình sắp xếp, các em và huyện trưởng có quan hệ tốt, có thể nói giúp chị vào xưởng làm không?” Vương Quyên vừa cười vừa đưa chiếc túi vải vào lòng Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu trực tiếp tránh đi: “Việc này thì hết cách, chị nghĩ cách khác đi.”

Cô vừa mở miệng đã từ chối không chút do dự, nụ cười trên mặt Vương Quyên cũng không duy trì được nữa. Cô ta luôn tự cho rằng mình là người thành phố, có cảm giác vượt trội hơn hẳn mọi người ở thôn Tiểu Tiền.

Tiêu Hiểu trước kia là cái gì chứ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, thậm chí còn không được cha mẹ mình quan tâm, hiện tại được gả cho Vương Vệ, cuộc sống đang không ngừng đi lên.

“Nhị Muội, tôi cho cô mặt mũi nhưng cô lại không cần, nếu không phải gả vào nhà họ Vương chúng tôi thì bây giờ cô có thể vào trong thành với chú tư, trở thành người nhà của công nhân sao? Dù có thế nào đi nữa, tôi và chú tư cũng là chị em ruột, cô chỉ là người ngoài mà thôi, đến khi chúng tôi hoà thuận, cô không sợ tôi sẽ tìm cô tính sổ sao?”

Lúc này Tiêu Hiểu mới nghiêm túc nhìn Vương Quyên một cái: Vẫn ngu ngốc như vậy.

“Vậy chờ chị và Vương Vệ hoà thuận rồi nói.” Giọng Tiêu Hiểu mềm mỏng, sắc mặt cũng không biến đổi.

“Cô…” Vương Quyên thấy mình không được vào, cuối cùng cũng trở mặt: “Cô đừng cho rằng tôi không biết cô nhường công việc này cho Tiêu Tam Muội, cô gả vào nhà họ Vương thì chính là người nhà họ Vương, vậy mà cô lại giao công việc này cho em gái mình, làm gì có người phụ nữ nào lén lút trợ cấp cho nhà mẹ đẻ chứ?”

Tiêu Hiểu nghe xong lời cô ta nói thì có hơi buồn cười, cô ta đã chịu thiệt rất nhiều từ chỗ Vương Vệ, vậy mà mãi không thông minh lên được.

“Thứ nhất là nhà họ Vương của chị không cần Vương Vệ, anh ấy cũng không thừa nhận mình là người nhà họ Vương, cho nên, chúng tôi và nhà họ Vương không còn quan hệ nữa. Thứ hai, chị cũng nói rằng đây là công việc của tôi, tôi muốn đưa cho ai thì đưa, chẳng lẽ còn phải được chị đồng ý sao? Hơn nữa, cho dù không đưa nó cho Tam Muội thì cũng không tới lượt chị…” Giọng Tiêu Hiểu không nhanh không chậm.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 158: Chương 158



“Cô...” Vương Quyên phát hiện mình nói không lại Tiêu Hiểu. Vốn tưởng rằng cô đã gả cho Vương Vệ, đưa suất công nhân của mình cho người nhà mẹ đẻ, bây giờ bị người nhà chồng nhắc đến ít nhất cũng sẽ chột dạ.

Nhưng không hề có. Chẳng những không có, Tiêu Hiểu còn rất thản nhiên.

Lấy lòng vô dụng, nói lời ác độc cũng vô ích, sắc mặt Vương Quyên đỏ lên, bỏ lại một câu: “Chuyện này không dễ dàng bỏ qua như vậy.” Rồi xách túi vải của mình rời đi.

TBC

Người phụ nữ nhà bên đẩy cửa ra, vẻ mặt như đã nghe được bí mật, hiển nhiên vừa rồi cô ta đã ghé sát lên cửa nghe lén.

Tiêu Hiểu cười gật đầu với cô ta một cái, đối với việc để lộ quan hệ giữa mình với Vương Quyên, cô không chỉ không phản đối, ngược lại còn rất thích thú khi thấy nó xảy ra. Người phụ nữ này vừa nhìn đã biết là người thích ngồi lê đôi mách, đoán chừng tranh chấp giữa cô và Vương Quyên rất nhanh sẽ bị cô ta rêu rao ra bên ngoài.

Nếu không Tiêu Hiểu cũng không có sở thích để người khác nhìn mình.

Người phụ nữ được Vương Quyên gọi là chị Cầm thấy mình nghe lén người khác nói chuyện mà Tiêu Hiểu còn tươi cười với mình như vậy, trong lòng không khỏi chột dạ, cũng vội vàng cười lại với Tiêu Hiểu một tiếng rồi vội vàng xoay người đi đóng cửa.

Tiêu Hiểu đóng cửa lại, thu dọn một chút rồi xách một cái túi vải đi ra cửa.

Đến nơi này lâu như vậy, cô vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc với sách vở ở đây. Cô nghĩ rằng xem xem trên đường có tiệm sách nào hay không, nhưng tìm một vòng lại không tìm được gì cả.

Tiêu Hiểu nhíu mày. Cô cũng đâu thể chạy đến nhà người khác hỏi có sách hay không được.

Đang suy nghĩ, một ông cụ đẩy xe ba gác đi qua bên cạnh cô. Ánh mắt của Tiêu Hiểu lướt qua xe ba gác, bỗng phát hiện ra phía dưới của hơn một nửa giấy cũ trên đó có rất nhiều sách.

Tiêu Hiểu thấy ông cụ này kéo xe ba gác đi vào một cái sân, cô vội vàng theo sau. Sau khi vào sân mới phát hiện ra trong này đều là các loại rác rưởi.

Ông cụ dỡ những thứ trên xe ba gác xuống, tùy ý ném xuống đất. Xoay người lại nhìn thấy Tiêu Hiểu, nghi ngờ hỏi: “Cô tìm ai?”

Tiêu Hiểu cười với ông cụ một tiếng: “Ông ơi, cho cháu hỏi những quyển sách này sẽ được chuyển đến đâu?”

Ông cụ dùng chân đá một quyển sách: “Cô nói những thứ này à? Đương nhiên là chở ra ngoài thành tiêu hủy. Bây giờ mọi người không hay đọc sách, còn cần sách đọc để làm gì.”

Nghe thấy ông cụ nói vậy, trong lòng Tiêu Hiểu dâng lên một cảm giác tức giận. Những thứ này đều là kiến thức, nhưng hôm nay lại bị vứt bỏ như một đôi giày rách. Nếu như không có sự khao khát cần mẫn, tận tụy của loài người đối với kiến thức thì loài người cũng sẽ không thể đứng vững trong Tinh Tế trong khi tố chất sức khỏe của bản thân khác xa một trời một vực với những chủng tộc khác, đồng thời còn dần dần lớn mạnh.

Mặc dù biết rằng đây là tình huống đặc biệt dưới điều kiện lịch sử đặc biệt, nhưng Tiêu Hiểu vẫn không kìm được mà đau lòng. Cô ngồi xuống nhặt từng quyển sách vẫn coi như toàn vẹn lên xếp chồng lên bên cạnh.

“Vị nữ đồng chí này, cô muốn mang những quyển sách đó về nhóm lửa à?” Ông cụ thấy Tiêu Hiểu không ngừng nhặt sách, cũng không cảm thấy kỳ lạ, có rất nhiều người đều đến chỗ của ông ta nhặt giấy về nhóm lửa.

Tiêu Hiểu cũng không phủ nhận, mà là hỏi: “Cháu có thể mang những thứ này đi không?”

Ông cụ không quan tâm, đáp: “Cô lấy đi, dù sao cũng là mấy quyển sách cũ không ai cần nữa.” Bây giờ ngoại trừ trường học trong thành phố còn có trẻ con đi học ra, trường học ở những nơi khác căn bản là thuộc trạng thái nửa bỏ hoang.

Tiêu Hiểu nghe vậy, hơi mím môi, chất đầy sách vào túi rồi mới rời đi.

Cô vừa đi đến cửa kí túc xá, chỉ thấy Vương Vệ hấp tấp mở cửa ra, vẻ mặt nóng nảy: “Em đi đâu vậy?”

Tiêu Hiểu đưa túi cho anh: “Nặng quá đi.” Lúc không có Vương Vệ, cô một mình cắn răng xách về. Bây giờ gặp được Vương Vệ rồi, trong nháy mắt cảm thấy túi sách này nặng đến không chịu nổi.

Vương Vệ theo bản năng nhận lấy cái túi, nhấc lên, đúng là nặng thật. Sắc mặt lập tức đen lại, kéo tay Tiêu Hiểu qua nhìn, lòng bàn tay quả nhiên bị ghì chặt đến đỏ lên, tạo thành một vệt màu đỏ.

Anh kéo Tiêu Hiểu vào nhà: “Vào nhà trước đã.”

Đợi vào nhà đóng cửa xong, Vương Vệ mới đưa tay Tiêu Hiểu lên thổi thổi, nhướng mày hỏi cô: “Em đi đâu vậy?”

Tiêu Hiểu kể lại chuyện đến bãi rác tìm sách.

Vương Vệ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không kìm được dặn dò cô: “Anh biết em ở nhà một mình buồn chán,muốn ra ngoài cũng được, nhưng không được đi quá xa.”

Tiêu Hiểu vội vàng gật đầu. Thực ra ngoại trừ lúc nghiên cứu khoa học, những thời gian khác cô đều làm một trạch nữ. Bây giờ đã có sách, lại càng không muốn chạy ra bên ngoài.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 159: Chương 159



Vương Vệ nhanh nhẹn đi nấu cơm. Anh vừa nấu xong, mùi thơm ngào ngạt cũng bay ra khắp nơi khiến hàng xóm xung quanh không kìm được mà lần lượt mở cửa sổ ra.

“Đây là mùi gì? Tại sao lại thơm như vậy?”

“Đúng đấy, thơm quá. Hôm qua cũng như vậy, hôm nay cũng như vậy, còn để người khác sống hay không đây?”

Âm thanh từ ngoài cửa sổ bay vào. Vương Vệ đứng lên, mặt không biểu cảm đóng cửa sổ lại.

“A, sao mùi lại nhạt đi rồi, tôi còn muốn ngửi thêm chút nữa.”

“Cô bớt bớt lại đi, cô bảo người khác không để cho cô sống, bây giờ chẳng phải người ta đã đóng cửa sổ lại rồi sao? Cô không ngửi thấy nữa rồi, bây giờ đã có thể sống rồi chứ?”

Tiêu Hiểu ngồi bên bàn ăn vừa ăn vừa cười.

Vương Vệ trừng mắt nhìn cô: “Mau ăn đi, không phải em thích ăn hoa quả sao? Lần này anh không mang về nhiều, đợi khi được nghỉ chúng ta sẽ mang về nhiều một chút.”

Tiêu Hiểu vội hỏi: “Được nghỉ? Khi nào thì các anh được nghỉ?”

“Bốn ngày sau, được nghỉ một ngày.” Anh sợ Tiêu Hiểu ở nhà một mình cảm thấy buồn chán, nhưng bản thân lại muốn đi kiếm tiền mua đồ ăn ngon về cho cô, chỉ có thể ở bên cạnh cô vào những ngày nghỉ.

Tiêu Hiểu vẫn có chút nhớ nhung căn nhà mới ở thôn Tiểu Tiền, đó là căn nhà thực sự về mặt ý nghĩa đầu tiên của cô ở đây. Căn phòng tối om ở nhà họ Vương không được tính, căn phòng kí túc xá này cũng không được tính.

Nghe vậy, đôi mắt cô cong cong thành hình mặt trăng lưỡi liềm: “Tốt.”

Vương Vệ xoa xoa đầu cô: Dễ dàng thỏa mãn như vậy, đồ ngốc.

“Đùng đùng đùng.” Vương Vệ vừa định cầm đũa lên ăn cơm thì tiếng gõ cửa vang lên. Hai người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đều chứa sự nghi ngờ. Vương Vệ đứng lên mở cửa, nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ.

Vương Vệ nhíu mày: “Cô tìm ai?”

TBC

Người phụ nữ này chính là chị Cầm lúc sáng nghe lén Tiêu Hiểu và Vương Vệ nói chuyện, cô ta ngửi thấy mùi cơm trong nhà Tiêu Hiểu, thực sự là rất thơm. Chồng cô ta cũng là công nhân, cô ta cũng giống như Tiêu Hiểu chỉ là người nhà công nhân sống trong kí túc xá.

Mùi thơm của cơm do Vương Vệ làm vừa bay ra, con cái ầm ĩ, chồng cô ta cũng nói cơm cô ta làm chẳng có mùi vị gì cả. Bản thân cô ta cũng là một người thích chiếm lợi của người khác, nghĩ rằng Tiêu Hiểu vừa mới đến đây, lại là một cô gái nhỏ, chắc chắn sẽ xấu hổ. Nếu như cô ta nói con mình thèm ăn đến khóc lên, muốn nếm thử cơm do Tiêu Hiểu làm, cô gái này chắc chắn không thể từ chối.

Nhưng không ngờ người mở cửa lại là một người đàn ông trẻ tuổi cực kỳ tuấn tú.

Chị Cầm cũng là phụ nữ, vừa nhìn thấy Vương Vệ cũng không kìm được mà thất thần, lại liên tưởng đến bộ dạng kia của Tiêu Hiểu, nhịp tim đập nhanh. Trước đây cô ta đã thắc mắc người phụ nữ như vậy sẽ sánh đôi với người đàn ông như thế nào, bây giờ gặp được, hóa ra là như vậy.

Sau khi hoàn hồn, vội vàng cười với Vương Vệ một tiếng: “Cậu là em trai của Vương Quyên đúng không, tôi là hàng xóm của cậu, cậu gọi tôi là chị Cầm là được rồi.”

Vương Quyên?

Nếu bàn về người mà Vương Vệ ghét nhất, Vương Quyên chắc chắn sẽ nằm trong top ba. Vừa nghe đến tên cô ta, Vương Vệ liền mất kiên nhẫn, nói thẳng: “Nếu như không có chuyện gì tôi đóng cửa đây.”

“Tôi...tôi tìm Tiêu Hiểu.” Sáng nay chị Cầm đã hỏi thăm rõ ràng về Vương Vệ và Tiêu Hiểu, thấy Vương Vệ lại trực tiếp đóng cửa, vội vàng lên tiếng.

“Tìm tôi có chuyện gì không?” Tiêu Hiểu từ sau lưng Vương Vệ thò đầu ra, kinh ngạc hỏi. Cô và người phụ nữ này trừ sáng nay có duyên gặp nhau một lần ra thì không có qua lại gì nữa.

Tiêu Hiểu dán lên lưng Vương Vệ, từ sau lưng anh thò đầu ra. Dáng vẻ lạnh như băng của Vương Vệ, vào lúc Tiêu Hiểu dính sát vào người anh, bầu không khí xung quanh anh cũng thay đổi. Biểu cảm vẫn không có gì khác, nhưng chân mày và khóe mắt đã dịu xuống.

Hai người họ đứng cạnh nhau như vậy, giống như một đôi bích nhân.

Chị Cầm nhìn mà trố mắt: “Ôi chao mẹ ơi, hai người thật là xứng đôi, nhìn giống như một đôi Kim đồng Ngọc nữ vậy.”

Vương Vệ vừa nghe, ánh mắt cuối cùng cũng có ý cười. Tiêu Hiểu khoác tay Vương Vệ cũng cười híp mắt đáp: “Cảm ơn chị đã khen.” Rất tinh mắt nha.

Thấy hai người hình như vì lời khen của mình mà tâm trạng trở nên tốt hơn rất nhiều, chị Cầm mới nói: “À thì...chủ yếu là đồ ăn trong phòng hai người quá thơm, khiến mấy đứa nhỏ nhà tôi thèm ăn đến khóc lên, xin lỗi nhé...”

Cô ta nghĩ mình cũng đã nói đến mức này, Tiêu Hiểu và Vương Vệ cũng nên hiểu ra rồi.

Tiêu Hiểu muốn từ chối, nhưng Vương Vệ lại nói thẳng: “Hôm nay thì xin lỗi, không làm nhiều cơm. Tôi và Tiêu Hiểu mới đến, vốn định tối nay sẽ gói sủi cảo mời mọi người ăn thử.”
 
Back
Top Bottom