Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 50: 50: Đây Là Khoa Học 3



Bởi vì buổi tối làm việc quá muộn, ngày hôm sau lúc trên ruộng, Tiêu Hiểu ngáp liên miên.

Tiêu Ngũ Muội không hiểu gì, ở phía sau sốt ruột không thôi, chị hai làm như vậy nữa, đội trưởng sẽ mắng cho coi.

Nhưng không biết Tiêu Tứ Muội nghĩ tới gì đó, mặt đỏ hồng, đi đến bên cạnh Tiêu Hiểu, nhỏ giọng: “Chị hai, chị…anh rể không đánh chị à?”Lúc này đầu óc Tiêu Hiểu còn mơ hồ, đầu óc chập mạch trong nháy mắt: “Không có, anh ấy làm gì mà muốn đánh chị?”Tiêu Tứ Muội thở phào nhẹ nhõm, không đánh thì tốt, không đánh thì tốt, coi bộ tình cảm hai người vẫn rất tốt, nếu không chị hai cũng sẽ không… mệt như vậy.

Ai da, cô ấy đang nghĩ gì vậy! Tiêu Tứ Muội giậm chân, thẹn thùng chạy mất.

Tiêu Hiểu nhìn mà không hiểu, cô nàng này thẹn thùng cái gì?Ra ruộng xong, Tiêu Hiểu và Vương Vệ đến bờ sông, Vương Vệ tự chế một cái lưới cá, mắt lưới rất nhỏ, nhìn mấy con cá con và tôm nhỏ vớt lên được, mày anh bất giác nhíu chặt.

Tiêu Hiểu bảo anh tới thả lưới, anh bèn cho rằng Tiêu Hiểu muốn ăn thịt, nhưng sông vừa tan băng, vài người trong thôn vì bữa ăn ngon, dù là người lớn hay trẻ con cũng sau khi tan làm là tới sông thử vận may, cá lớn đã bị bắt hết, còn lại đều là binh tôm tướng tép.

Vương Vệ cực kỳ ảo não, Tiêu Hiểu có thể trồng lương thực để anh ăn no, anh thì đến một con cá cũng không thể thỏa mãn Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu nhìn lưới cá con và tôm nhỏ thì lại rất cao hứng: “Nhiêu đây là đủ rồi, lát nữa sẽ cho anh chứng kiến kỳ tích.

” Bộ dáng cô vui mừng hớn hở cuối cùng cũng an ủi Vương Vệ.

Vương Vệ cũng vui vẻ theo cô: Vợ dễ thỏa mãn quá.

Hai người lại cầm chiến lợi phẩm và dịch bồi dưỡng lên núi.

Tới chỗ, Vương Vệ bị chấn động lớn hơn ngày hôm qua.

Dù là bắp, hạt thóc hay là lúa mì đều đã chín, mỗi tai lúa mì và bông lúa đều nặng trĩu, hạt cực kỳ chắc nịch, vừa đến gần là có thể ngửi thấy mùi thóc lúa.

Trên mỗi cây bắp ít nhất cũng có năm trái bắp, mỗi trái bắp đều to bằng bắp chân anh.

Vương Vệ nuốt nuốt nước miếng, vô thức nhìn về phía Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu cẩn thận quan sát phản ứng của anh, trong mắt anh có chấn động, có ngạc nhiên, có thỏa mãn, chỉ là không có vẻ sợ hãi và xa lạ.

Tiêu Hiểu yên tâm: “Đừng đứng ngây ra đó, mau tới thu hoạch lương thực, chúng ta gieo thêm một vụ.

”“Gieo… gieo một vụ?” Vương Vệ bất giác nói lắp.

“Đúng vậy, trữ nhiều lương thực một chút, anh muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, ăn một chén ném một chén cũng không sao.

” Tiêu Hiểu cười tủm tỉm túm lấy cánh tay Vương Vệ.

Vương Vệ không cần suy nghĩ, lắc đầu: “Không được, sao có thể lãng phí lương thực.

” Đối với người hàng năm đều đói bụng mà nói, một hạt lương thực cũng vô cùng quý giá.

“Được, không lãng phí, anh nói gì thì là nấy.

” Tiêu Hiểu dựa vào vai Vương Vệ, giọng điệu vẫn mềm mại như cũ, nhưng Vương Vệ cứ cảm thấy có chỗ nào đó ngược ngược, lời này chẳng lẽ không phải là lời chồng nói với người vợ vô cớ gây rối lại còn hết cách xử lý?Vương Vệ lắc đầu, xua đi ý nghĩ không đáng tin này, bắt đầu thu hoạch lương thực.

Bận đến chạng vạng, thấy lương thực chất đầy gần như nửa sơn động, Vương Vệ đốn giác an tâm, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, anh và Tiêu Hiểu sẽ không bị đói nữa.

Việc này còn chưa xong, Tiêu Hiểu lại bảo Vương Vệ đào một cái ao nhỏ bên dòng suối, bỏ cá con và tôm nhỏ vào, sau đó cũng đổ dịch bồi dưỡng tinh chế suốt đêm hôm qua vào.

Một màn kế tiếp khiến Vương Vệ nhìn đến mức thiếu chút nữa rớt tròng mắt, dịch bồi dưỡng vừa được đổ vào, số cá con và tôm nhỏ điên cuồng nuốt lấy như bị điên vậy, dưới cái nhìn của Vương Vệ, số cá tôm nhỏ này như thổi khí, bắt đầu trưởng thành, chưa tới nửa giờ đã to cỡ bàn tay người lớn.

Vương Vệ nghiêng đầu, cứng đờ hỏi Tiêu Hiểu: “Đây là phép tiên sao?”Lần này Tiêu Hiểu vô cùng nghiêm túc, gằn từng chữ: “Không, đây là khoa học.

”.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 51: Chương 51



“Đây là thứ em nói, trong đầu bỗng nhiên nghĩ ra thêm?”

Tiêu Hiểu gật đầu: “Ừm, anh sợ hả?”

Vương Vệ lắc đầu: “Vì sao anh phải sợ.” Nhưng anh vẫn trịnh trọng hỏi: “Những người đi học khác cũng có bản lĩnh như vậy.”

Tiêu Hiểu chớp chớp mắt: “Đương nhiên không thể, tri thức trong đầu em là độc nhất vô nhị.”

Vương Vệ sờ đầu cô, vợ anh quá đơn thuần, không thể không lên tiếng trịnh trọng nhắc nhở: “Vậy bản lĩnh này không thể để lộ ra.” Anh học không nhiều, cũng không hiểu đạo lý lớn gì, nhưng cảnh ngộ hồi nhỏ khiến anh hiểu rõ: Khi không giống với mọi người, bản thân chính là một loại tội ác, mặc dù sự khác biệt này vô hại, thậm chí là có lợi với người khác.

“Ừm, nghe anh.” Tiêu Hiểu lại vùi đầu vào lòng Vương Vệ mà cọ.

Lòng Vương Vệ cực kỳ bình tĩnh, bản lĩnh Tiêu Hiểu có lớn đi nữa cũng là cô vợ dịu dàng nghe lời như cũ.

Hai người dán vào nhau nói chuyện một lát, cá và tôm đều đã sinh trưởng rất lớn.

Vương Vệ bỗng nhiên nói: “Chờ đấy, anh sẽ nấu món ngon cho em.”

Tiêu Hiểu hả một tiếng: “Nồi cũng không đem, anh nấu như thế nào.”

Vương Vệ hừ một tiếng: “Bản lĩnh của người đàn ông của em lớn lắm!”

Tiêu Hiểu cười gật gật đầu: “Được, vậy anh nhanh lên, em sắp đói meo rồi.” Sau đó chống cằm bắt đầu chờ Vương Vệ nấu đồ ăn cho cô.

Dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng của Tiêu Hiểu khiến Vương Vệ bất giác cả người tràn ngập sức lực, cầm cuốc đào một cây trúc, cũng may lúc lên núi, vì muốn thu lương thực nên có mang dao.

Vương Vệ làm mấy cái ống trúc, lại nhóm hỏa, lấy một ít thóc, tháo vỏ, không có vỏ ngăn cản, hương gạo đậm đà xông vào mặt, Vương Vệ hít sâu một hơi, kiềm chế nước miếng sắp chảy ra, quyết không thể xấu mặt trước mặt Tiêu Hiểu!

Tiêu Hiểu thấy Vương Vệ để gạo và nước vào ống trúc, đặt lên đống lửa, lại vớt hai con cá, đi đến bên cạnh một lát, không biết tìm rễ cây gì bôi trên cá, rồi cũng đặt cá lên đống lửa, quay cùng ống trúc.

TBC

Tiêu Hiểu nhìn thấy thú vị, liên tục nói: “Em cũng muốn thử, em cũng muốn thử…” Vừa nói vừa giơ tay, nhưng ống trúc đã nướng rất nóng, cô đưa tay ra thì bị bỏng đến mức phồng rộp.

“Cẩn thận…” Vương Vệ cản không kịp.

“A…” Mắt Tiêu Hiểu chứa nước mắt, đưa vết phồng trên tay cho Vương Vệ xem.

Vương Vệ nhìn vết phồng trên đầu ngón trỏ cô, mày nhíu lại, vô cùng hung dữ: “Có phải em ngốc không, không thấy anh dùng cành cây xoay sao? Đau c.h.ế.t có cũng được!” Lúc nói như vậy, anh nâng tay Tiêu Hiểu vô cùng cẩn thận, trên mặt hung dữ, động tác thổi hơi cho Tiêu Hiểu lại nhẹ nhàng vô cùng.

“Em đau mà, anh còn mắng em…” Tuy Tiêu Hiểu ứa nước mắt, trong mắt lại có ý cười, Vương Vệ càng đối xử với cô như vậy, giọng cô càng mềm đi.

Vương Vệ nghe thấy, tim như bị túm lấy, lại thổi thổi cho cô: “Chờ đấy.” Anh đứng dậy đến bụi cỏ bên cạnh tìm mấy cây cỏ, nhai trong miệng rồi đắp lên tay Tiêu Hiểu, còn tìm lá cây, dùng rễ cây bọc lại cho cô: “Cứ ngồi ở đây, đừng nhúc nhích.” Thật là một chốc cũng không thể dời mắt, cho nên nói trong đầu bỗng nhiên có nhiều thứ thì có tác dụng gì? Còn không phải là cô nàng ngốc thôi sao.

“Vâng.” Tiêu Hiểu ngoan ngoãn đáp, dựa vào Vương Vệ ngủ gà ngủ gật.

Tiêu Hiểu muốn dựa vào anh ngủ, lúc Vương Vệ quay cá, sợ động tác lớn quá sẽ làm ồn cô.

“Grừ!” Một tiếng hổ gầm bỗng khiến Tiêu Hiểu giật mình tỉnh lại.

Vương Vệ vội ôm cô vào lòng: “Không sao, có quen biết.” Nói rồi anh ngậm ngón tay thổi một tiếng.

Một con hổ nhảy ra từ sau sơn động, Vương Vệ lại rất vui mừng, vẫy tay với nó: “Tráng Tráng, tới đây!”

Con hổ bước từng bước lịch thiệp, đi đến trước mặt Vương Vệ, trước tiên vươn đầu lưỡi l.i.ế.m tay Vương Vệ, sau đó mới đánh giá mà liếc Tiêu Hiểu một cái.

Vương Vệ cười nói với con hổ: “Đây là vợ tao, mày không được bắt nạt cô ấy.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 52: Chương 52



Hổ vương phát ra tiếng phì phì trong mũi, đi đến nằm chợp mắt.

“Anh gọi nó là Tráng Tráng?” Tiêu Hiểu vô cùng nực cười với cái tên này.

Vương Vệ hiển nhiên cực kỳ thân thiết với con hổ này, còn ngồi bên cạnh vuốt lông cho nó: “Đúng vậy, nó còn từng cùng anh uống sữa đấy, từ nhỏ đã vạm vỡ.” Con hổ kia ngoan ngoãn như mèo, còn dùng đầu cọ vào lòng bàn tay anh.

Tinh Tế cũng có hổ, nhưng sớm đã biến dị thành loài khác, đối mặt với con hổ nguyên thủy này, hai mắt Tiêu Hiểu sáng lấp lánh, rất muốn nghiên cứu nó.

“Sao trước kia không gặp nó?”

“Nó chạy vào núi sâu, mùa đông ngọn núi này không có gì cả, cần vào sâu bên trong núi tìm thức ăn.” Hình như Vương Vệ thật sự xem con hổ này như anh em, còn lăn lộn trên người nó một vòng.

Con hổ kia chỉ xem như Vương Vệ gãi ngứa cho nó, híp mắt vô cùng thích ý, Tiêu Hiểu thấy Vương Vệ vui sướng như vậy thì cũng vui theo, nhưng lại cảm thấy hình như anh thân mật với con hổ này quá…

“Vậy đi, em tặng nó một món quà.” Tiêu Hiểu lấy dịch bồi dưỡng còn lại đổ ra, đưa tới trước mặt con hổ: “Uống đi.”

“Nó có thể uống?”

“Đương nhiên nó có thể uống, dịch bồi dưỡng này không chỉ có thể giục chín, còn có thể cải thiện thể chất, mở mang trí não, có điều thể trạng nó đã trưởng thành, sẽ không lớn thêm nữa, nhưng sẽ mạnh mẽ tinh lực rất nhiều, còn có thể trở nên thông minh hơn.”

Con hổ ngửi thấy dịch bồi dưỡng trước mặt, nhìn Tiêu Hiểu, lúc này mới cúi đầu uống, tốc độ dần nhanh hơn, sau khi uống xong bỗng nhiên gầm một tiếng dài, âm thanh càng có lực hơn trước.

Nó cảm kích mà nhìn Tiêu Hiểu, cúi đầu cọ cọ lên đùi cô.

Mặt Vương Vệ lập tức đen đi: “Này, thân thiết với vợ tao như vậy làm gì.” Vừa nói vừa dùng sức kéo con hổ ra xa cô.

Tiêu Hiểu cười tủm tỉm, hai mắt càng cong hơn: Xem anh còn dám đối xử thân thiết với người khác như vậy không, mặc dù là hổ cũng không được.

Hai người ăn cơm, lại chơi cùng Tráng Tráng một lát rồi mới xuống núi, lúc xuống núi, Vương Vệ cũng mang mấy con cá đã được giục sinh trưởng theo, trước khi đi còn dặn dò Tráng Tráng trông coi lương thực trong động.

Tráng Tráng rống một tiếng, không biết là đồng ý hay là từ chối.

Lần này hai người tới chân núi thì trời đã đen hoàn toàn, Tráng Tráng tiễn bọn họ đến chân núi mới một lần nữa nhảy vào trong núi.

Hai người vừa vào thôn liền thấy hai bóng người như gốc cây, đứng trong bóng đêm, trong đó một người lôi kéo một người khác: “Văn Văn, anh thật sự thích em, chúng ta đừng chia tay được không? Nếu em cảm thấy anh và Tiêu Hiểu gần gũi, sau này anh không để ý tới cô ta là được. Em đừng bỏ mặc anh…”

Tiêu Hiểu nằm không cũng trúng đạn: “… Anh ta nói bậy.” Cô ra sức nháy mắt, ý đồ khiến Vương Vệ thấy ánh mắt chân thành của cô, đáng tiếc quên rằng màn đêm đã buông xuống, Vương Vệ không nhìn thấy gì.

Nhưng cô biết Vương Vệ đã tức giận, khí áp quanh thân lập tức thấp xuống.

Không đợi Tiêu Hiểu nói thêm gì, Vương Vệ đã nhảy ra ngoài, một tay bắt lấy bóng đen kia, không chút nương tay mà đánh ra một đấm: “Cmn mày và người ta chui vào rừng cây, vu khống vợ tao làm gì? Xem ông đây có đánh c.h.ế.t mày không!” Sau đó vang lên tiếng đ.ấ.m bôm bốp vào da thịt.

TBC

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa…” Tưởng Văn Văn hét lên một tiếng, bắt đầu can ngăn.

Lúc này Vương Vệ đầy phẫn nộ về việc người khác vu khống vợ anh, Tưởng Văn Văn đến can ngăn, ngược lại bị một khuỷu tay khác của Vương Vệ hất ngã lên đất.

Tưởng Văn Văn theo ánh trăng thấy Tiêu Hiểu đứng ở một bên: “Cô còn đứng đó làm gì, còn không giữ bọn họ lại!”

Tiêu Hiểu đi đến trước mặt cô ta, ngồi xổm xuống, vô tội nói: “Anh ta nói lung tung, vốn dĩ nên bị dạy dỗ mà.” Quay đầu lại dùng giọng ngọt đến phát ngấy nói với Vương Vệ: “Chồng, đừng đánh đến đau tay, em sẽ đau lòng đó.”

Tưởng Văn Văn nghe thấy cô nhẹ giọng thì nổi giận, còn diễn kịch, rõ ràng người cô thích là Lý Tri Tân, đau lòng cho Vương Vệ mới là lạ!
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 53: Chương 53



Tưởng Văn Văn bình tĩnh lại, sau khi sống lại, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn Tiêu Hiểu, bộ dạng bạch liên hoa giả vờ yếu đuối khiến người nhìn bốc hỏa.

Càng thêm kiên định không thể để Vương Vệ bị cô lừa gạt.

Nghĩ đến kế hoạch của mình, Tưởng Văn Văn hòa hoãn nét mặt, hạ giọng: “Cô sợ Vương Vệ biết chuyện giữa cô và Lý Tri Tân đúng không?”

Tiêu Hiểu hả một tiếng, nghi ngờ nói: “Giữa tôi và Lý Tri Tân có chuyện gì vậy?” Cô thì không hạ giọng, quyết định tự mình chọc vỡ cái mụn mủ này. Hơn nữa cô cũng không nói bậy, người có quan hệ với Lý Tri Tân chính là nguyên thân, cô không có chút ký ức nào của nguyên thân, làm gì phải gánh cái nồi này.

Vương Vệ túm Lý Tri Tân bị đánh tới mức mặt mũi bầm dập qua bên này, một tay ném tới trước mặt Tưởng Văn Văn, sau khi thấy rõ Tưởng Văn Văn, cơn giận vẫn chưa hạ xuống trên mặt lại càng trầm trọng hơn: “Là cô!” Được đấy, còn dám đến trước mặt anh nhảy nhót.

Dĩ nhiên Tưởng Văn Văn không biết suy nghĩ trong lòng Vương Vệ, ánh trăng vốn không sáng, cô ta không nhìn rõ vẻ mặt Vương Vệ, nghe giọng còn tưởng anh đang vui mừng, vội chỉnh lại tóc tai, lộ ra một bên mặt xinh đẹp của mình: “Là em.”

“Nói, hôm đó cho tôi một cái bánh bao là muốn làm gì?” Anh nổi giận đùng đùng mà hỏi, đã thầm nhận định Tưởng Văn Văn không có ý tốt với anh.

Tưởng Văn Văn nghẹn lại lập tức, cô ta có thể nói gì, nói thích anh, muốn lấy lòng anh? Thời này quan hệ nam nữ rất nghiêm, một cô gái chưa lập gia đình như cô ta đi dụ dỗ người đàn ông khác, nói không chừng sẽ bị ụp nồi là người đàn bà hư hỏng, vậy cả đời của cô ta sẽ bị phá hủy.

“Cái gì, em còn từng cho anh ta bánh bao? Văn Văn em…” Lý Tri Tân nằm trên mặt đất giống như bị đội nón xanh, bi phẫn không thôi.

Tưởng Văn Văn nhìn cũng không thèm nhìn Lý Tri Tân một cái, cười cười với Vương Vệ: “Em có thể làm gì với anh chứ, chỉ là hôm đó vừa vặn khẩu vị không tốt, trùng hợp gặp phải anh, lại thấy anh gầy như vậy mới tiện tay cho anh.”

Nhưng sự im lặng trong nháy mắt của Tưởng Văn Văn vừa rồi đã củng cố suy nghĩ trong lòng Vương Vệ, anh cười nhạo một tiếng: “Cô tưởng tôi là đồ ngốc hả!”

Tiêu Hiểu kéo cánh tay Vương Vệ, ấm ức nói: “Bọn họ mắc gì mà hiểu lầm em?”

Lực chú ý của Vương Vệ nháy mắt thu hồi khỏi Tưởng Văn Văn, đau lòng muốn chết, càng thêm phẫn nộ, đá một cái lên người Lý Tri Tân: “Nói, mày làm gì dính líu tới vợ tao?”

Tiêu Hiểu cũng hỏi Lý Tri Tân tới tấp: “Anh và chị Văn Văn là bạn trai bạn gái đang êm đẹp, cho dù cãi nhau cũng đừng liên lụy tới người khác, anh nói như vậy, thanh danh tôi sao mà còn nữa?”

Tưởng Văn Văn nhìn đến mức gần như hộc máu, cmn đây là thiên hạ đệ nhất bạch liên kỹ nữ à, trước khi cô ta sống lại cũng chưa từng gặp người không biết xấu hổ như Tiêu Hiểu.

Lý Tri Tân có thể nói cái gì? Nói rõ ràng anh ta biết Tiêu Hiểu thích anh ta nhưng vẫn không nói rõ ràng, câu dẫn Tiêu Hiểu, để mặc cô vẫn luôn tặng đồ cho anh ta sao? Anh ta đã quen coi trọng mặt mũi, như vậy người khác sẽ nhìn anh ta như thế nào.

“Tôi và Tiêu Hiểu không có gì, là Văn Văn hiểu lầm.”

“Anh nói láo!” Tưởng Văn Văn bị Tiêu Hiểu chọc tức vô cùng, lại thấy Lý Tri Tân trợn tròn mắt nói dối, cái miệng không nhịn được trực tiếp chửi thề.

TBC

“Ơ, chị Văn Văn mắng người!” Tiêu Hiểu mở to hai mắt, dáng vẻ kinh ngạc.

Vương Vệ chẹp một tiếng, ghét bỏ mà nhìn Tưởng Văn Văn, sau đó hai tay che tai Tiêu Hiểu lại, nhẹ giọng nói: “Ngoan, tiên nữ nhà chúng ta không học cô ta nói tục, nha.”

Tiêu Hiểu nhịn cười ừm một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu.

Trước mắt Tưởng Văn Văn tối sầm: Tiên nữ? Con bé Tiêu Hiểu mặt mày xanh xao tóc vàng khè này có chút nào dính tới tiên nữ? Chẳng lẽ cô ta không mạnh hơn Tiêu Hiểu biết làm bộ làm tịch này? Tưởng Văn Văn nghi ngờ sâu sắc, đây vẫn là ngài Vệ kia sao, sao mắt lại mù như vậy!
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 54: Chương 54



Cô ta cắn răng, nhìn chằm chằm Tiêu Hiểu, gằn từng chữ một: “Cô có giả vờ cũng không che giấu được sự thật là cô thích Lý Tri Tân. Nếu cô không thích anh ta, vì sao bản thân không nỡ ăn, đồ ăn tiết kiệm từ kẽ răng ra cũng đều đưa cho anh ta?”

Tiêu Hiểu thấy lúc này cô ta đã lật tẩy ra, ngược lại cũng không lo lắng đến vậy, lắc đầu, nhìn về phía Vương Vệ.

Vương Vệ hiểu ý cô, cô đã mất trí rồi, còn nhớ gì đâu. Hơn nữa anh tin tưởng trực giác của mình hơn, Tiêu Hiểu thật sự đặt anh vào lòng.

Vương Vệ đá Lý Tri Tân còn nằm trên mặt đất: “Điều cô ta nói là thật sao?”

TBC

“Tôi nhận đồ Tiêu Hiểu tặng vài lần, nhưng đó là thím Tiêu và chú Tiêu thấy tôi đói bụng đáng thương nên tặng cho tôi ăn.” Vương Vệ quá mạnh bạo, nếu biết Tiêu Hiểu thật sự từng thích anh ta, không chừng đánh anh ta tới mức lòi ruột.

“À, thấy anh đáng thương? Vậy nhiều thanh niên trí thức như vậy, ai mà không đói như nhau, vì sao chỉ tặng cho anh mà không cho người khác?” Tưởng Văn Văn cười khẩy một tiếng.

“Tôi thường xuyên đến nhà chú Tiêu mượn thùng nước, dĩ nhiên thân hơn chút, những người khác đều không quen chú thím Tiêu, vì sao bọn họ phải tặng đồ ăn?” Vậy cũng phải, chỗ thanh niên trí thức đến thùng nước cũng không có, mỗi lần múc nước phải cần vào nhà người trong thôn để mượn thùng. Lý Tri Tân phát hiện hóa ra Tiêu Hiểu nhìn anh ta thì ngượng ngùng, bèn cố ý nhận việc này, tiếp xúc nhiều với Tiêu Hiểu một chút, lừa chút đồ ăn từ trong tay cô.

Nhưng đây cũng là chuyện năm ngoái thu hoạch giảm mạnh mới có, mấy năm trước tuy mọi người cũng ăn không ngon nhưng ít nhất có thể no bụng, đương nhiên Lý Tri Tân không cần phải vì bụng mà bán sắc.

Tiêu Hiểu dựa vào Vương Vệ, trong bóng đêm nhếch môi cười. Thật tốt, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, từ lần đầu tiên gặp Lý Tri Tân cô liền biết, đây là một người vô cùng coi trọng mặt mũi, anh ta sẽ không để cho người khác biết tỳ vết của mình, không, đến cả lý do anh ta cũng đã nghĩ xong.

Thích Lý Tri Tân là tình cảm của nguyên thân, cô không cần tiếp nhận. Hơn nữa giữa nguyên thân và Lý Tri Tân quả thật cũng không có gì, chỉ là tình cảm đơn phương của một cô nàng mới biết yêu, còn yêu sai đối tượng. Vương Vệ đã biết, ngoại trừ thêm một ít ly gián giữa hai người họ thì vốn không có tác dụng khác.

Đây không phải lừa gạt, chỉ là cô đưa ra cách tốt nhất về mặt lý trí.

“Chị Văn Văn, khiến chị hiểu lầm rồi, thật ngại quá, nhưng chị cũng đã nghe rồi đấy, tôi và Lý Tri Tân không có gì, tôi chỉ thích chồng tôi, chị và Lý Tri Tân yên ổn mà ở bên nhau đi.” Đúng vậy, cô thích Vương Vệ, loại thích giữa nam nữ ái mộ, ngày đó nhận thấy được tử đã cũng không có như vậy tưởng hồi Tinh Tế thời điểm liền phát hiện.

Vương Vệ bị lời nói thẳng của Tiêu Hiểu khiến mặt đỏ ửng trong đêm đen, cả người đều sắp bốc khói, anh vừa ngượng vừa vui sướng đến không thể mở lời, nào còn lo đến Lý Tri Tân và Tưởng Văn Văn.

Tưởng Văn Văn nghe Tiêu Hiểu mặt không đổi sắc nói dối thì kìm nén cơn giận dữ trong lòng, hít sâu một hơi: “Hiểu lầm hay không thì khoan hãy nói, mặc kệ như thế nào, tôi cũng phải chia tay anh ta.”

“Chỉ là hiểu lầm, chị không có sao nhưng tôi có sao, hiện tại nói ra là được. Có điều chị muốn chia tay với anh ta quả thật không liên quan đến chúng tôi. Chúng ta đi thôi.” Câu sau cùng là nói với Vương Vệ.

Mặt Vương Vệ ngẩn ngơ, nhẹ gật đầu, hai người nắm tay rời đi trong bóng đêm.

“Văn Văn, anh thật sự thích em…” Tiêu Hiểu và Vương Vệ đã đi xa vẫn nghe thấy tiếng Lý Tri Tân văng vẳng truyền tới trong bóng đêm.

“Cút!” Tưởng Văn Văn không chút nào che giấu sự chán ghét.

Vương Vệ nhìn Tiêu Hiểu ở bên cạnh, mặt mày tươi cười thỏa mãn: Vẫn là vợ anh tốt, vừa mềm mại vừa ngọt ngào, còn biết biến cát thành vàng.

Sau khi về, người nhà họ Vương đều đã ăn cơm tối, Vương Vệ và Tiêu Hiểu đã ăn no trên núi, Vương Vệ liền nấu nước để Tiêu Hiểu tắm, sau đó hai người lên giường như thường.

Trước kia tuy Vương Vệ mặt mày khó ở, nhưng cũng mang theo vẻ ghét bỏ mà ôm Tiêu Hiểu vào lòng. Hôm nay anh lại quay người đi một cách khác thường.

Tiêu Hiểu biết Vương Vệ thích mình, nhưng đây là đang làm gì, bọn họ còn chưa tới mức yêu đương cuồng nhiệt đã phải tiến vào thời kỳ lạnh nhạt?

Tiêu Hiểu có hơi không vui, chọc chọc lưng Vương Vệ: “Anh làm gì vậy, sao không ôm em?”

Vương Vệ bị Tiêu Hiểu chọc run lên, cả người cứng đờ nhưng vẫn không xoay người lại.

Tiêu Hiểu vùi đầu ấm ức, không ngừng mở miệng: “Anh ghét em?” Trong giọng nói đã mang theo chút nghẹn ngào.

Vương Vệ nào có nghe thấy điều này, luống cuống tay chân quay qua, vẻ mặt đỏ ửng, lại còn muốn giả bộ hung dữ: “S
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 55: Chương 55



ao em chỉ biết khóc, mít ướt vậy!”

Tiêu Hiểu dùng sức nén nước mắt lại, lẩm bẩm: “Vậy sao anh không để ý tới em?”

Vẻ mặt Vương Vệ không được tự nhiên: “… Ai bảo em nói thích anh trước mặt người khác…” Nói xong ánh mắt lưỡng lự, nhìn nóc nhà, nhìn góc tường, chỉ là không nhìn Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu vừa thấy liền hiểu, hoá ra là ngại!

Cô cũng không khóc nữa, cố ý nắm trước n.g.ự.c Vương Vệ: “Anh tốt như vậy, sao em không thể nói thích anh? Em mặc kệ, em cứ thích anh, thích anh, thích anh…”

Giọng cô mềm mại, đôi mắt lại bình tĩnh nhìn Vương Vệ, bởi vì vừa rơi vài giọt nước mắt, trong mắt còn lấp lánh vệt nước, lúc đuôi mắt hếch lên dường như mang theo móc câu, lập tức gom sự trong sáng và quyến rũ lại thành một.

TBC

Như này sao Vương Vệ chịu được.

Nhiệt độ cơ thể anh ầm một tiếng đột ngột tăng cao, từ cổ đến mặt đỏ như nhỏ máu.

Vương Vệ mạnh mẽ ấn Tiêu Hiểu vào lòng, giọng khàn khàn nói: “Ngủ!”

Tiêu Hiểu cười trộm, ngoan ngoãn vâng một tiếng, bèn thật sự nhắm hai mắt lại.

Cô không quan tâm nữa, quen với việc Vương Vệ ôm ấp nên chưa bao lâu liền ngủ mất, Vương Vệ lại trợn tròn mắt mãi cho đến hừng đông.

Buổi sáng dậy, Tiêu Hiểu thấy anh đôi mắt đầy tơ m.á.u của anh thì đau lòng muốn chết, tối hôm qua quả nhiên chọc người ta ác quá.

Tiêu Hiểu dùng khăn chườm lạnh cho hai mắt Vương Vệ: “Vì sao tối hôm qua anh không ngủ? Nhìn xem, đôi mắt vốn dĩ xinh đẹp như vậy bị anh thức đêm thành như vậy, anh cố ý chọc em đau lòng đúng không?” Miệng cô nói đau lòng, biểu cảm trên mặt càng sâu xa.

Tình cảm của cô luôn thẳng thắn và nồng nhiệt như vậy, lời nói cũng không che đậy. Tối qua Vương Vệ vẫn luôn trong trạng thái lửng lửng trên mây, tuy trước kia ngoài miệng anh nói Tiêu Hiểu thích anh vô cùng, thật ra đáy lòng đang mạnh mẽ chống chọi lại sự không tự tin.

Anh là “quái vật”, sinh ra đã bị người ta ghét bỏ, cha mẹ ruột thậm chí muốn anh chết, anh trang bị từ chân đến tận răng, là “ác bá” thuần túy trong mắt mọi người thôn Tiểu Tiền, anh như vậy, thật sự sẽ có người thích sao? Vì sao Tiêu Hiểu lại thích anh chứ?

Nhưng hôm nay thấy Tiêu Hiểu vì anh mà đắp mắt, ánh mắt nhìn anh có trách mắng, càng có rất nhiều vẻ đau lòng, tim bỗng nhiên như yên tâm hẳn, Tiêu Hiểu thích anh!

Cho dù tất cả mọi người trên thế giới này chán ghét anh, cũng sẽ có người thích anh, trước kia là ông nội và hổ mẹ, hiện tại là… Tiêu Hiểu!

Anh kéo khăn ra, vùi mặt vào tay, ấp úng nói: “Không sao, tối hôm qua ăn quá no, trướng bụng.”

“Ăn quá no?” Lời này bị mẹ Vương vừa khéo xuất hiện nghe thấy: “Hôm qua chúng bây đến cơm cũng không ăn, sao mà quá no được?”

Vương Vệ đột nhiên thẳng người hơn chút, một tay ném khăn vào trong bồn, anh cao hơn mẹ Vương một cái đầu, từ trên cao nhìn xuống, châm chọc nhìn bà ta: “Sao, chúng tôi có thể lấp đầy bụng bà không vừa mắt à? Việc này còn phải nhờ bà đấy, nếu không phải bà, ta sao tôi có thể được con hổ trên núi nuôi nấng, đi theo chúng nó ra vẻ ta đây!”

Anh vẫn như bình thường, vừa gặp mẹ Vương là đối chọi gay gắt, nhưng đáy mắt đã không còn sự thô bạo không kiềm chế được, thay vào đó là tự tin vì được Tiêu Hiểu toàn tâm yêu thích: Anh đã có người thích, người mẹ trên danh nghĩa này chán ghét anh thì chán ghét đi, anh sẽ không van cầu chút tình mẹ từ người đàn bà này, cũng sẽ không vì sự độc ác của bà ta đối với anh mà canh cánh trong lòng.

Nghe Vương Vệ nói đã ăn no trên núi, mẹ Vương bị chẹn họng, anh và mấy con hổ trên núi tiếp xúc với nhau, trong thôn sớm đã có người đồn, cho nên trong lúc nạn đói, mặc dù người trong nhà không cho anh thức ăn, anh cũng không đói chết.

Mẹ Vương cười khẩy một tiếng: “Cũng phải, mày vốn dĩ chính là quái vật, cũng giống mấy con súc sinh đó, đương nhiên có thể ở cùng nhau.”

Tiêu Hiểu ló đầu ra sau lưng Vương Vệ: “Đừng thấy là súc sinh, nhưng lại có tình hơn một số người, hổ dữ còn không ăn thịt con, không biết có phải người ném con do chính mình sinh ra như bà, đến cả súc sinh cũng không bằng?”

“Mày nói cái gì!” Nghe Tiêu Hiểu mắng bà ta không bằng súc sinh, mẹ Vương lập tức muốn nhào lên tóm lấy cô.

Tiêu Hiểu vụt một tiếng trốn sau lưng Vương Vệ, Vương Vệ tiến lên một bước, che chắn cho cô chặt chẽ, khinh miệt nhìn mẹ Vương: “Nào, bà tới đi, nếu hôm nay bà chạm vào một sợi tóc của cô ấy, ông đây đến da của bà cũng sẽ lột xuống, có tin không?”

Không ai dám không tin, mẹ Vương cứng đờ tại chỗ, tức giận đến mức cả người run rẩy.

Vương Vệ nhìn bà ta, châm chọc cười một tiếng: “Cái trò gì vậy!” Trước kia còn muốn tìm chút tình thân từ một người, lúc này nghĩ lại, càng thêm cảm thấy mình giống như đồ ngốc.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 56: Chương 56



Vương Vệ kéo Tiêu Hiểu đi, một mình mẹ Vương đứng nguyên tại chỗ tức đến run cả người, dáng vẻ hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t bà ta của Vương Vệ trước đây khiến bà ta vừa sợ vừa hận, hiện giờ Vương Vệ đối với bà ta không còn hận ý mãnh liệt đến vậy nữa, nhưng kiểu trào phúng và khinh thường đó lại càng khiến bà ta khó chịu hơn.

Thời gian sau, Vương Vệ và Tiêu Hiểu ngày ngày chạy lên núi, trong sơn động đã chất đầy lương thực, Vương Vệ còn làm một chút ngụy trang ở cửa động để che lương thực, lại căn dặn Tráng Tráng trông coi chỗ lương thực đó.

Từ sau khi Tráng Tráng trở lại, xung quanh sơn động đến cả con kiến cũng phải đi vòng, Vương Vệ và Tiêu Hiểu thấy vậy cũng yên tâm. Bọn họ ăn lương thực được trồng bởi dịch bồi dưỡng, sau đó lại dùng dịch bồi dưỡng nuôi một ít thỏ và gà rừng, thức ăn mặn cũng đủ đầy, hai tháng trôi qua, diện mạo của hai người có thay đổi cực kì lớn.

Được bổ sung dinh dưỡng, cả người Vương Vệ nhìn bằng mắt thường có thể thấy trở nên khỏe mạnh, lúc trước thân thể khô quắt, giờ đây như hạn hán lâu ngày gặp được mưa rào, trở nên tứ chi thon dài, cơ thể khỏe đẹp, mặt cũng trở nên đầy đặn, thêm cả đôi mắt màu xanh lục kia, càng đẹp trai khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Nguyên thân vốn là kiểu con gái cưng trong nhà, sự thay đổi của Tiêu Hiểu tuy không có lực công kích như Vương Vệ, nhưng so với trước đây, nghiễm nhiên đã thay da đổi thịt.

Nước da trắng hồng hào, đôi mắt trong veo như nước, cười lên phá lệ ngọt ngào, cơ thể không còn là bộ dáng gió thổi liền bay nữa, bổ sung đủ dinh dưỡng rồi, hơi thở thiếu nữ xinh đẹp khỏe mạnh liền ập vào mặt.

Sự thay đổi rõ ràng như vậy đương nhiên người dân của thôn Tiểu Tiền phát hiện, đặc biệt là Vương Vệ, hiện tại chỉ cần vừa đi ra ngoài, con gái nhìn thấy anh một khi không chú ý liền thất thần.

Tiêu Hiểu cũng thế, trước đây chỉ là một con bé gầy còm, hiện giờ lại thành cô gái xinh đẹp nhất thôn Tiểu Tiền, một số đàn ông đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, hối hận lúc trước không hỏi cưới với nhà họ Tiêu, tự dưng được lợi cho đồ sói con.

Hiện tại Vương Vệ cũng không dám để Tiêu Hiểu đi ra ngoài một mình, cứ cảm thấy một khi không cẩn thận, mấy tên đó sẽ trộm cô vợ nhỏ của nhà mình đi mất.

TBC

Thời tiết dần nóng lên, quần áo mặc suốt mùa đông cuối cùng cũng cởi ra, việc giặt quần áo hiển nhiên lại rơi đến người Vương Vệ, hai người đi đến ven sông.

Hiện giờ đã làm vụ xuân xong, người trong thôn Tiểu Tiền đều tranh thủ thời gian giặt chăn đệm và quần áo mùa đông, nhưng công việc giặt giũ này đều là phụ nữ làm, khi mọi người nhìn thấy Vương Vệ và Tiêu Hiểu tới thì đồng loạt yên tĩnh: Vương Vệ này thật là thương vợ, giặt quần áo cũng cần đi theo để nhìn.

Nhưng sau đó động tác của Vương Vệ khiến cho bọn họ càng kinh ngạc không thôi, chỉ thấy Tiêu Hiểu ngồi ở bên cạnh giống như một ông lớn, ngược lại là anh cần cù bắt đầu giặt quần áo.

Người đến bên sống giặt quần áo có rất nhiều cô gái chưa xuất giá, vốn dĩ dáng vẻ anh tuấn không ai bằng của Vương Vệ đã khiến người chống đỡ không nổi, hiện giờ còn thương vợ đến vậy, họ đều nhìn về phía anh không rời mắt.

“Sớm biết sói...chú tư Vương đối tốt với vợ như vậy, làm gì mà đến lượt Tiêu Nhị Muội.”

“Đúng thế, lúc trước Tiêu Nhị Muội tính là gì, như cọng giá đỗ, hiện giờ gả cho Vương Vệ, nghe nói Vương Vệ ngày ngày dẫn cô ta lên núi tìm đồ ăn. Giờ Tiêu Nhị Muội coi như rơi vào ổ phúc rồi, trước đây chỉ biết Vương Vệ hung dữ, còn có thể sống chung sói hổ trên núi, thế nào cũng không ngờ được rằng sống cùng sói hổ cũng có chỗ tốt, chí ít không thiếu thịt ăn. Nhìn xem, mới trôi qua bao lâu, Tiêu Nhị Muội cùng với Vương Vệ ăn liền giống như biến thành người khác vậy.”

“Tiêu Nhị Muội cũng lười quá đi, sao có thể để đàn ông giặt đồ, cô ta ngồi bên cạnh chẳng làm gì hết được? Đồ vợ lười, trắng trợn chà đạp Vương Vệ....”

Vậy mới nói nhan sắc là chính nghĩa, dáng vẻ của Vương Vệ, những cô gái độ tuổi này vừa nhìn thấy liền rất khó bảo trì lý trí, mặc dù trước đây mọi người đều nói Vương Vệ hung dữ ra sao, nhưng chưa từng đối mặt bao giờ, hiện tại bị mê đến đầu óc choáng váng, chút sợ hãi đó sớm đã ném qua Java rồi, trong lời nói không kìm được ghen tỵ Tiêu Hiểu.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 57: Chương 57



Tiêu Hiểu và Vương Vệ cách bên này hơi xa, không nghe thấy bọn họ thảo luận. Ngược lại là Tiêu Tam Muội và Tiêu Tứ Muội nghe được rõ mồn một.

Tính khí của Tiêu Tam Muội vốn nóng nảy, nghe vậy liền không kìm nổi mà châm biếm: “Liên quan gì mấy cô, anh rể tôi bằng lòng, chuyện của hai vợ chồng người ta đến lượt mấy cô ở đây nói nhăng nói cuội sao! Từng người ngữ điệu đều chua loét cách xa xa còn có thể ngửi thấy, có giỏi thì cũng tìm một người chồng bằng lòng giặt đồ cho mấy cô đi, đỏ mắt chồng của người ta làm gì!” cũng không biết chị hai và anh rể mấy tháng này rốt cuộc ăn cái gì, thay đổi nhiều như vậy, dáng vẻ đó của anh rể, quả thực quá hấp dẫn người, lại còn đối tốt với chị hai thế nữa, nếu không phải Tiêu Hiểu là chị hai của cô ấy, cô ấy đều không kìm nổi ghen tỵ.

“Ai đỏ mắt, chẳng qua là không nhìn nổi chị hai của cô lười thế thôi, làm mất mặt đàn bà con gái chúng ta, thấy chị hai của cô, người ta còn tưởng rằng con gái thôn Tiểu Tiền chúng ta đều là kẻ lười biếng, sau này ai còn dám cưới con gái thôn Tiểu Tiền nữa?” Tiêu Tam Muội nói ra tâm tư giấu kín nhất của bọn họ, mấy cô gái này lập tức thấy vừa thẹn vừa gấp, một người trong số đó đầu óc lanh lẹ, vội vàng phản bác lại.

“Ồ, rốt cuộc là đã đến tuổi, cả ngày cứ nghĩ gả chồng. Tôi thấy mặt mũi của chị hai tôi không lớn như vậy, chị ấy có thể đại biểu cho toàn bộ con gái của thôn Tiểu Tiền chắc?” Tiêu Tam Muội cãi nhau chưa từng ngán đứa nào, lập tức chế giễu lại, phía sau vẫn còn Tiêu Tứ Muội không thua kém gì cô ấy, mỗi khi Tiêu Tam Muội nói một câu, cô ấy liền ở phía sau trợ uy: “Đúng thế, chẳng qua chỉ là giặt đồ thôi, anh rể tôi bằng lòng làm thì sao? Tôi thấy các cô chính là đỏ mắt, ghen tỵ!”

“Cô...”

“Chúng ta đừng để ý tới bọn họ.”

Cãi không lại chỉ đành xám ngoét đi mất, tìm một nơi khác, cách xa Tiêu Tam Muội và Tiêu Tứ Muội, Tưởng Văn Văn cùng với mấy nữ thanh niên trí thức khác đúng lúc ở chỗ này.

Cãi lộn ban nãy cô ta cũng đã nghe thấy, nhìn lên trên, giờ mới phát hiện Vương Vệ dẫn Tiêu Hiểu tới giặt quần áo. Nhưng khiến cô ta không thể chịu nổi chính là, Tiêu Hiểu đang nghịch nước, người giặt quần áo thế mà lại là Vương Vệ. Đó chính là nam thần mà cô ta tự thấy hổ thẹn, suốt nửa đời truy đuổi như thiêu thân lao vào lửa, đến cả thổ lộ cũng không dám, mà giờ lại giặt quần áo cho Tiêu Hiểu?

Tưởng Văn Văn bỗng nhiên nổi đóa, cầm lấy quần áo dùng hết sức đánh, tóe lên bọt nước thật lớn.

“Nè, Văn Văn, khiến tôi bị ướt rồi này, cô làm sao thế?”

Tưởng Văn Văn lắc đầu, lại nhìn về phía Vương Vệ và Tiêu Hiểu ở nơi xa, chân Tiêu Hiểu hình như bị thứ gì trong nước cắn một cái, Vương Vệ đang cau mày cầm lấy chân cô nói gì đó.

Tưởng Văn Văn bỗng nhiên hít thở, thầm tự nhủ bản thân hít thở sâu, hít thở sâu, hít, không nhịn nổi nữa rồi! Tiêu Hiểu cái con tiện nhân này!

Tiêu Hiểu vẫn không biết chính mình dần trở thành kẻ địch của đám con gái thôn Tiểu Tiền, chân của Tiêu Hiểu bị thứ gì trong nước cắn một chút, da mỏng thịt giòn sợ đau muốn chết, vừa bị cắn, lập tức đau đến mắt ngân ngấn lệ.

Vương Vệ nâng chân cô lên nhìn kĩ, phát hiện chỉ có một dấu đỏ, nhìn giống như bị cua kẹp, thấy Tiêu Hiểu đau đến kêu to oai oái, vừa đau lòng vừa tức giận.

Bèn vừa dịu dàng thổi chân cho cô vừa nói: “Em không thể để anh bớt lo hả, trước đó không phải anh đã bảo em đừng có duỗi chân xuống nước rồi sao!”

TBC

“Mát mà...” Tiêu Hiểu mím môi.

Vương Vệ lại tức giận thổi chân cho cô: “Chưa rách da, chút nữa liền không đau.”

Chân Tiêu Hiểu cọ xát trong lòng bàn tay Vương Vệ: “Anh xoa xoa liền không đau nữa.” Khóe mắt còn mang theo nước mắt, lại nói ra lời chọc ghẹo người như vậy.

Mặt của Vương Vệ lại không khỏi đỏ lên, anh vô thức quay đầu nhìn một cái, thấy những người khác ở xa chắc hẳn là không nghe thấy mới tự nhiên hơn một chút: “Em....sao em lại...” mặt dày như thế chứ!

Chậc một tiếng, cuối cùng vẫn nghe lời xoa xoa cho Tiêu Hiểu, bởi vì ăn đồ được trồng bởi dịch bồi dưỡng, da dẻ của Tiêu Hiểu trắng muốt như sứ, Vương Vệ cầm trong tay, cảm thấy lòng bàn tay dường như sắp bị bỏng.

Anh mím môi, yết hầu căng lên, không nỡ buông chân của Tiêu Hiểu xuống, chỉ đành ngoảnh đầu đi thay đổi chủ đề nói: “Mới tháng này mà đã nóng như vậy, hẳn là đại hạn.”

Năm ngoái thời tiết lạnh hơn những năm trước, vừa vào thu nhiệt độ chợt hạ, dẫn tới giảm sản lượng hoa màu, nếu như năm nay lại đại hạn....

“Chị hai...” Tiêu Tam Muội giặt quần áo xong liền dẫn Tiêu Tứ Muội đi đến đây, vừa lên tiếng đã nhìn thấy chân của chị hai cô ấy đặt trong tay Vương Vệ.

Tiêu Tam Muội: “....”

Tiêu Tứ Muội: “....”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 58: Chương 58



Vương Vệ thấy người đến là Tiêu Tam Muội và Tiêu Tứ Muội, vội đặt chân của Tiêu Hiểu xuống, anh lại sợ không cẩn thận đặt mạnh quá, bèn cầm chân của cô cho đến khi xác định đã đặt xuống đất mới thu tay về.

Tiêu Tam Muội thấy Vương Vệ, gương mặt tuấn mỹ của anh trực tiếp đập vào mắt, hơi thất thần một thoáng, mới mở miệng nói: “Anh rể.”

Tiêu Tứ Muội trốn sau lưng Tiêu Tam Muội cũng gọi một tiếng.

TBC

Vương Vệ gật đầu: “Các em nói chuyện với Tiêu Hiểu đi, tôi đi giặt đồ.”

Anh biết hai cô nhóc này sợ anh, đặc biệt cách ra xa chút.

Tiêu Hiểu có hơi không vui: “Chồng, anh đi đâu?” Làm gì mà cách xa cô thế.

Vương Vệ khoát tay với cô, tỏ ý cô cứ nói chuyện với hai em gái.

Tiêu Tam Muội thấy Tiêu Hiểu nhìn chằm chằm vào Vương Vệ giống như hòn vọng phu, trực tiếp làm lơ cô ấy và Tứ Muội, vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng. Tiêu Tam Muội tức giận lôi kéo Tiêu Hiểu: “Chị hai, đừng nhìn nữa, có một lúc thôi anh rể không mất được đâu.”

Tiêu Hiểu lúc này mới chuyển ánh mắt qua hai em gái, cô ồ một tiếng, xỏ chân vào đôi giày cỏ mà Vương Vệ đặc biệt ngâm mềm cỏ bện lại cho cô: “Các em giặt xong rồi còn không mau trở về.” Đứng ở đây cản trở cô nhìn Vương Vệ rồi.

Tiêu Tam Muội hận sắt không biến thành thép đáp: “Chị tưởng rằng em tự dưng không có chuyện gì chạy tới đây sao, nói xong em và Tứ Muội liền trở về. Chị hai, không phải em sớm đã bảo Tứ Muội nói với chị, đừng cậy anh rể đối tốt với chị, chị liền chẳng làm gì hết, chị có biết trong thôn có bao nhiêu tiểu yêu tinh dán mắt vào anh rể không?”

Tiêu Hiểu ừm một tiếng, chống cằm gật đầu: “Biết chứ.” Mọi người đều có lòng yêu cái đẹp mà, dáng vẻ này của Vương Vệ, giống như một đóa hoa thơm nồng nở rộ đến cực điểm, ong mật chẳng phải muốn vo ve vây quanh hay sao.

“Biết rồi chị còn không để ý chút, không biết đối xử với anh rể tốt hơn, chăm chỉ hơn? Có biết rất nhiều người nói chị là cô vợ lười, gả cho anh rể là bóc lột anh ấy hay không, chị chú ý xíu đi, cứ tiếp tục lười thế nữa, nếu như anh rể phiền chán rồi, thật sự bị tiểu yêu tinh nào đó câu mất thì em xem chị như thế nào!”

“Đúng thế, đúng thế....” Tiêu Tứ Muội tán đồng không thôi, cô ấy và Tiêu Hiểu cùng nhổ cỏ lâu như vậy, cực kì rõ Tiêu Hiểu hiện tại có bao nhiêu vô dụng!

Tiêu Hiểu vội nói: “Được rồi, chị biết rồi, sẽ thay đổi.” Hai cô gái này nói nhiều quá, nếu như không đồng ý, bọn họ chắc chắn sẽ lải nhải không ngớt.

Thấy thái độ nhận sai của Tiêu Hiểu vẫn xem như thành khẩn, Tiêu Tam Muội với Tiêu Tứ Muội liền quyết định tha cho cô một lần: “Vậy được, em với Tứ Muội về trước đây, chị đừng quên lời đáp ứng bọn em hồi nãy đấy.”

Tiêu Hiểu liên tục gật đầu: “Yên tâm đi.”

Tiêu Tam Muội và Tiêu Tứ Muội lúc này mới quay người định đi, Tiêu Hiểu bỗng nhiên nhớ ra gì đó, gọi bọn họ lại hỏi: “Thịt thỏ chị đưa cho các em đã ăn chưa?” Lương thực không dám mang ra ngoài, chỉ lâu lâu lấy một chút thịt thú hoang cho các cô gái nhà họ Tiêu, mọi người đều biết Vương Vệ ở trên núi bản lĩnh lớn, cái này ngược lại chẳng ai hoài nghi.

Nghe Tiêu Hiểu hỏi tới cái này, sắc mặt của Tiêu Tam Muội và Tiêu Tứ Muội lập tức tối đi: “Chị hai, chị lại không phải không biết cha mẹ mình, tất cả mọi đồ tốt trong nhà đều là của em trai, ngay cả em sáu cũng không ăn được một miếng thịt, huống chi là bọn em.”

Sắc mặt của Tiêu Hiểu trầm xuống: “Ý em là đồ mà chị cho các em, các em một chút cũng không được ăn?” Từ sau lần về nhà đó, cô lại đi đến nhà họ Tiêu hai lần, rõ ràng trông thấy mỗi lần trên bàn cơm tất cả mọi đồ tốt đều là của Tiêu Quốc Hưng, mấy cô gái còn lại mỗi bữa chỉ có nửa bát lương thô ăn cầm hơi.

Mấy cô con gái của nhà họ Tiêu lần nào cũng đói đến da bọc xương, cô không đành lòng nhìn mới đưa thịt cho mấy lần, số thịt của mỗi lần đều không ít, cô nghĩ mấy chị em gái nhà họ Tiêu dù gì đều là con gái ruột của cha mẹ Tiêu, cho là chăm chút Tiêu Quốc Hưng, cũng không đến mức để mấy đứa con gái không được ăn miếng nào.

Nhưng không ngờ được, cô rốt cuộc đã xem nhẹ cha mẹ Tiêu rồi. Ở Tinh Tế chỉ cần là trẻ em đều vô cùng trân quý, là bảo bối của cha mẹ, cô thật sự không hiểu, tại sao ở đây lại có cha mẹ bất công như vậy, bọn họ nỡ lòng nào?

“Thôi bỏ đi, bọn em sớm đã quen rồi. Chị hai, anh rể săn thú hoang cũng không dễ dàng gì, sau này chị vẫn là đừng đưa cho bọn em nữa, dù sao Quốc Hưng ăn mỗi bữa đều không tồi.” Tiêu Tam Muội nghĩ nếu như thú hoang trên núi dễ săn như vậy, người trong thôn cũng sẽ không phải lần nào cũng tay không trở về. Chị hai thương mấy chị em bọn họ, nếu như anh rể không vui thì không tốt. Dù sao chỗ thịt đó mỗi lần đều rơi vào miệng Tiêu Quốc Hưng, cậu vốn dĩ đã ăn đồ tốt, ăn ít thịt chút cũng vậy thôi.

Tiêu Hiểu gật đầu: “Chị biết rồi.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 59: Chương 59



Tiêu Tam Muội và Tiêu Tứ Muội vừa đi, Vương Vệ cũng giặt quần xong bước đến trước mặt Tiêu Hiểu.

Thấy Tiêu Hiểu cau mày, sắc mặt của Vương Vệ lập tức trầm xuống: “Sao vậy? Ai bắt nạt em?” lẽ nào là Tiêu Tam Muội và Tiêu Tứ Muội, nếu thật sự như vậy, cho dù là em gái của Tiêu Hiểu anh cũng phải tính sổ.

TBC

Tiêu Hiểu vội kéo anh ngồi xuống, đem chuyện hồi nãy kể cho Vương Vệ.

Sắc mặt của Vương Vệ lúc này mới tốt lên, bình tĩnh nói: “Nhà họ Tiêu các em chỉ có một độc đinh là Tiêu Quốc Hưng, trong mắt cha mẹ vợ, cậu ta mới chân chính là người nhà họ Tiêu, mấy chị em các em đều phải gả chồng, người đã gả liền trở thành con nhà người khác, bọn họ bất công cũng không lạ.”

Tiêu Hiểu gật đầu, quả nhiên, thoát ly bối cảnh thời đại đi nhìn nhận vấn đề đều là phiến diện, nhưng cô đối với kiểu cha mẹ như vậy vẫn là không thích thậm chí còn thấy ghét.

“Vậy những nhà khác cũng sẽ bất công như vậy sao?”

“Không, có cha mẹ bất công đương nhiên cũng có không bất công, chỉ đáng tiếc anh chưa từng gặp, em cũng chưa từng gặp.” Vương Vệ một tay bê chậu, một tay dắt Tiêu Hiểu: “Đi thôi.”

Tiêu Hiểu hừ một tiếng: “Chưa gặp thì chưa gặp, dù sao chờ sau này chúng ta làm cha mẹ, mặc kệ là con trai hay con gái, em đều sẽ yêu thương như nhau.”

“Chúng ta...làm cha mẹ?” phịch một tiếng, chậu trong tay Vương Vệ rơi xuống đất, quần áo đã giặt xong cũng rơi đầy đất, anh giống như đông cứng mà nhìn Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu kì quái nhìn anh: “Em thích anh, anh thích em, chúng ta lại đã kết hôn, đương nhiên phải sinh con chứ, sao vậy, chẳng lẽ anh không muốn sinh con với em?” khi Tiêu Hiểu nói đến nửa câu cuối liền hừ một tiếng, híp mắt lại nhìn Vương Vệ: “Nói, anh không sinh với em, còn muốn sinh với ai?”

Vương Vệ hồi nãy bị Tiêu Hiểu đánh thẳng một trái bóng vào đến đầu óc choáng váng, vẫn còn chưa hồi thần, chủ đề câu chuyện lại bị cô kéo tới chỗ khác rồi.

Vương Vệ ho một tiếng, cúi người xuống nhặt quần áo, tai đỏ sắp nhỏ ra máu: “Anh...đương nhiên muốn sinh với em.” Kết hôn lâu như vậy, anh và Tiêu Hiểu trừ ôm nhau ngủ chung ra vẫn chưa tiến bước tiếp theo, không phải do anh không muốn, mà là sợ Tiêu Hiểu bị thương, đàn ông trong thôn tụ tập với nhau toàn thích nói những lời th ô tục, anh đối với chuyện nam nữ cũng có hiểu biết không ít. Tiêu Hiểu sợ đau như vậy, nếu như....

Không được, không được nghĩ thêm nữa, còn nghĩ nữa thì thân thể sắp bùng nổ rồi.

Tiêu Hiểu nghe vậy mắt cong thành hình trăng khuyết, cô ôm chặt cánh tay Vương Vệ: “Vậy chúng ta chọn một ngày bàn xong xuôi chuyện này đi.” Dù sao bây giờ thân thể cũng dưỡng ổn lại rồi, Vương Vệ lại là người đàn ông cô yêu, sinh con không phải là thuận theo tự nhiên hay sao.

“Em…em….” Vương Vệ lảo đảo một cái, nhìn Tiêu Hiểu không biết nói gì cho phải, nghe kìa, cô gái này nói lời gì vậy, chọn một ngày bàn xong xuôi chuyện này? Chuyện này là chuyện bình thường hay sao? Tưởng rằng đơn giản giống như ăn cơm uống nước chắc? Đó buộc phải cái gì cũng đều chuẩn bị tốt, vạn sự sẵn sàng mới có thể...., anh nghĩ nhiều như vậy, còn Tiêu Hiểu ngược lại vô cùng dứt khoát.

“Em có thể dè dặt chút không, giờ vẫn đang ở bên ngoài.” Vương Vệ kéo Tiêu Hiểu vào trong lòng, cúi đầu xuống về nhà, lời này sao có thể nói ở bên ngoài để người ta nghe thấy.

Những ngày sau đó, buổi tối Vương Vệ vẫn chỉ ôm Tiêu Hiểu đơn thuần đi ngủ, Tiêu Hiểu mỗi sớm tỉnh lại đều phải truy vấn anh một câu: “Anh khi nào thì sinh con với em?”

Vương Vệ cảm thấy mình bị tình cảm thẳng thắn mà nhiệt liệt của Tiêu Hiểu bao vây không một kẽ hở, nhưng anh không chút bài xích, thậm chí mỗi lỗ chân lông từ đầu đến chân đều lộ ra sự yêu thích và thoải mái thầm kín.

Cho dù hiện tại tất cả mọi người trên thế gian này đều ghét anh cũng chẳng sao, bởi vì anh đã có Tiêu Hiểu. Là một nửa toàn tâm toàn ý thích anh, hoàn toàn thuộc về anh.

Đám người mẹ Vương cũng không cần tốn nhiều sức lực đi hận như vậy nữa, lãng phí thời gian.

Thế là sau khi ăn xong bữa sáng hôm đó, Vương Vệ rất bình tĩnh nói với người nhà họ Vương: “Tôi và Tiêu Hiểu dự định chuyển ra ngoài.” Đây là chuyện tối qua anh và Tiêu Hiểu bàn bạc với nhau. Sau khi xác định Tiêu Hiểu thật sự thích anh, anh liền luôn cất giữ suy nghĩ như vậy. Tiêu Hiểu cho anh một cuộc sống hoàn toàn mới, anh không muốn cuộc sống với Tiêu Hiểu sau này cũng dính dáng với người nhà họ Vương. Huống chi Tiêu Hiểu còn nói, muốn cùng anh sinh con....

Người nhà họ Vương nghe xong đều cực kì ngạc nhiên.

Anh cả Vương và anh hai Vương có chút gấp gáp: “Sao lại muốn chuyển ra ngoài, sống cùng nhau không phải rất tốt sao?”

Sắc mặt của mẹ Vương có chút phức tạp, giống như giải thoát rồi, lại có chút hận ý. Cha Vương trầm mặc không nói gì.

Vương Vệ nhìn anh cả Vương và anh hai Vương như nhìn kẻ ngốc: “Ngày ngày không phải cãi nhau thì là đánh nhau, cũng gọi là rất tốt?”

Anh cả Vương và anh hai Vương không phản bác được.

Vương Vệ quét mắt nhìn tất cả mọi người nhà họ Vương: “Dù sao mọi người cũng chán ghét lẫn nhau, không bằng phân ra ở riêng, cũng sống cuộc sống thanh tịnh.” Lúc trước sống cùng người nhà họ Vương, một là ủy thác của ông nội lúc lâm chung, không yên tâm anh ở một mình, hai là anh muốn khiến cho mẹ Vương không được dễ chịu, bà ta không phải sợ anh hận anh chán ghét rồi vứt bỏ anh sao, bà ta càng không muốn gặp anh, anh liền càng phải lượn lờ trước mặt bà ta.

Hiện giờ nghĩ tới: Hà tất gì phải vậy! Đơn thuần là khiến bản thân mình khó chịu.

Mẹ Vương cuối cùng cũng mở miệng: “Mày muốn chuyển ra ngoài, nhà ước còn chẳng được, nhưng số tiền ông nội mày để lại, một phân mày cũng đừng hòng mang đi.”
 
Back
Top Bottom