Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 355: Chương 355



Cố Nguyệt Hoài không muốn tiếp tục bàn luận đề tài này, bưng nước nóng cho Yến Thiếu Đường rửa mặt rửa chân đánh răng.

Đồng hồ sinh học của cô bé lại vang lên, nhắm mắt buồn ngủ, tắm xong Yến Thiếu Ly ôm cô bé vào phòng.

Lúc Cố Đình Hoài trở về, chỉ còn lại Cố Nguyệt Hoài ở lại cửa chờ anh ấy.

Anh ấy áy náy sờ gáy: “Bé, anh về muộn, em mau đi ngủ đi.”

Cố Nguyệt Hoài rót cho anh ấy một ly nước nóng, cũng không nói gì đả kích anh ấy, chỉ nhẹ giọng nói một câu: “Bên ngoài trời lạnh, uống ly nước nóng cho ấm rồi ngủ, nếu không chân lạnh chắc chắn sẽ ngủ không được. Anh cả đi ngủ sớm đi nhé.”

Đây là lần đầu tiên Cố Đình Hoài thích một người, mặc dù cô không thấy khả quan, nhưng cũng sẽ không cản trở.

Đúng như lời cô nói, chuyện tình cảm như người uống nước ấm hay lạnh sẽ tự biết, đời này anh cả có người mình thích, vốn dĩ đã là một loại may mắn. Nếu như có thể tu thành chính quả, vậy là điều không thể tốt hơn. Còn nếu như không thể, vậy cũng không tính là chuyện xấu.

Cố Nguyệt Hoài co dãn thắt lưng, đang chuẩn bị vào phòng thì bị Cố Đình Hoài gọi lại.

“Bé à, anh...” Cố Đình Hoài có chút muốn nói lại thôi, do dự một hồi, mới nhỏ giọng nói: “Bé, em và đồng chí Bạch Mân có thân không? Anh, anh muốn… Khụ khụ, anh muốn theo đuổi cô ấy, em thấy anh có cơ hội không?”

Nói xong, mặt Cố Đình Hoài trở nên vừa cứng vừa đỏ, đây là lần đầu anh ấy muốn thể hiện bản thân đến vậy.

Đương nhiên nói lời này với em gái cực kỳ xấu hổ, nhưng người trong nhà cũng chỉ có cô thân thuộc với Bạch Mân nhất.

Cố Nguyệt Hoài yên lặng lắng nghe, suy tư một lúc lâu, xoay người trở về ngồi ở trên giường đất, ngón tay trắng nõn gõ nhẹ lên mặt bàn.Ssắc mặt hơi nghiêm nghị của cô làm cho Cố Đình Hoài không khỏi tập trung ngừng thở, trái tim đập thình thịch, luôn có loại dự cảm không tốt.

Cố Nguyệt Hoài mím môi, nghĩ đến Hoàng Thịnh, vẫn quyết định tiêm một liều dự phòng cho anh ấy, bèn nói: “Là thế này anh cả, tình huống của nhà Bạch Mân có chút phức tạp, em cũng không giấu anh nữa. Nếu sau khi anh biết mà vẫn không muốn từ bỏ thì cứ thử xem.”

Cố Đình Hoài gật đầu, yên lặng thẳng lưng, vểnh tai lên.

Cố Nguyệt Hoài nói toàn bộ về thân thế của Bạch Mân, cùng với chuyện của Hoàng Thịnh.

“Anh cả, Hoàng Thịnh là người thủ đô, trong nhà rất có bối cảnh. Cha mẹ Bạch Mân thì tham tiền, có chút lợi ích là sẽ bán con gái ngay. Hơn nữa, Bạch Mân lại hiếu thảo bất chấp, nói không chừng cô ấy sẽ nghe theo ý muốn của cha mẹ mà yêu đương với Hoàng Thịnh.”

“Em không hy vọng anh càng lún càng sâu, cũng hy vọng anh có thể được như ý nguyện. Muốn lựa chọn như thế nào, đều phụ thuộc vào anh.”

“Đương nhiên, dù anh chọn thế nào, em cũng sẽ ủng hộ anh.”

Cố Đình Hoài nghe xong, sắc mặt vô cùng phức tạp, trong đầu cũng trống rỗng.

Nhưng cảm xúc vốn như bèo trôi tìm không thấy bến bờ bỗng nhiên vững vàng khi nghe được lời cuối cùng của Cố Nguyệt Hoài.

Anh ấy đón lấy ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài, nghiêm túc nói: “Hoàng Thịnh không phải người tốt, đồng chí Bạch Mân không nên quen anh ta. Anh sẽ cố gắng, để cô ấy và cha mẹ cô ấy có thể nhìn thấy điểm tốt của anh. Bé à, anh muốn thử một phen.”

Giọng nói của Cố Đình Hoài cũng không hèn mọn, ngược lại vô cùng kiên định.

Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên, không ngờ uy lực của tiếng sét ái tình lại lớn đến vậy, biết rõ núi có hổ mà vẫn đi về phía núi hổ.

Ví Hoàng Thịnh như hổ, cũng không phải là vì cô sợ Hoàng Thịnh. Mà bởi vì anh cả trung hậu thành thật, nhưng gặp phải việc gấp lại dễ dàng dại dột, sẽ không suy nghĩ nhiều. Cứ như vậy cũng rất dễ khiến bản thân sa ngã.

Cố Nguyệt Hoài trầm ngâm một lát: “Anh cả, em ủng hộ anh nhưng em hi vọng anh đồng ý với em một chuyện.”

Cố Đình Hoài nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, cũng trịnh trọng nói: “Em nói đi!”

“Tâm tư Hoàng Thịnh dơ bẩn, làm việc cũng không quan tâm hậu quả. Nếu như anh gặp phải chuyện gì cấp bách, em hy vọng anh có thể bình tĩnh một chút, suy nghĩ biện pháp cho kỹ. Không nghĩ ra thì trở về hỏi em, tuyệt đối không được liều mạng mà xông lên.”

“Anh cả, chúng ta là người một nhà, mong anh nghĩ kỹ rồi mới làm.”

Cố Nguyệt Hoài nhìn thẳng vào Cố Đình Hoài, giọng nói có chút nặng nề, cô thật sự không hy vọng chuyện cũ sẽ tái diễn.

Cho dù cô biết rất nhiều chuyện, cũng có rất nhiều cách để đối phó, nhưng cô không phải là yêu quái, không thể bày mưu lập kế, tính toán không chút sơ hở. Chỉ sợ hơi lười biếng một chút, sẽ tạo thành hậu quả không thể níu kéo.

Cố Đình Hoài cũng không hiểu tại sao, bị ánh mắt Cố Nguyệt Hoài nhìn mà cả người đều căng thẳng. Anh ấy nghiêm túc suy nghĩ một chút, chợt gật đầu thật mạnh: “Bé, em yên tâm, anh biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.”

Thật ra anh ấy cứ nghĩ mãi mà không rõ, chỉ thích một người mà thôi, tại sao em gái nhà mình lại cảnh giác đến vậy.

Nghe anh ấy đồng ý, Cố Nguyệt Hoài có chút thả lỏng, chớp chớp mắt với anh ấy, nói lời cười nhạo: “Được rồi, ngủ sớm một chút, ngày mai em còn phải đưa Thiếu Ngu đến nhà ga. Anh cả cũng ngủ sớm chút, muốn theo đuổi người ta thì cũng phải có sức lực mới được.”

Cố Đình Hoài hắng giọng, có chút ngượng ngùng.

Cố Nguyệt Hoài đang chuẩn bị vào phòng, bỗng nhiên quay đầu nói với Cố Đình Hoài: “Đúng rồi anh cả, có một chuyện anh có thể chưa rõ lắm. Vạn Thanh Lam và Diêu Mỹ Lệ đều thích anh, anh cả vẫn rất có sức hút đấy.”

Nói xong, Cố Nguyệt Hoài cũng không nhìn xem Cố Đình Hoài có biểu cảm gì, mà đi vào phòng.

Yến Thiếu Ly và Yến Thiếu Đường đã ngủ rất say, phát ra tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Cô nhìn một hồi, ngồi xuống bên cạnh bàn, qua một hồi, bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa phòng trong, cô mới rón rén đứng dậy rời khỏi phòng, ra cửa vòng ra vườn rau sau nhà, mượn cây cối cỏ khô che lấp, mà vào không gian Tu Di.

Trong không gian vẫn sáng sủa như trước, hương vị tươi mát tự nhiên như muốn tập kích người ta.

“Bò… ò… Bò… ò” Cô vừa tiến đến, bò con què chân đã chạy về phía cô, không biết có phải nhờ có không khí trong không gian bồi bổ hay không, mà bò con trông tràn đầy sức sống, không hề nhận thấy di chứng do tàn tật mang đến.

Cố Nguyệt Hoài sờ sờ đầu bò con, nhìn thoáng qua chậu cơm của nó, cháo gạo tẻ bên trong đã thấy đáy, cô nói: “Xin lỗi mày, hai ngày nay có chút bận rộn, mày ăn hạt bắp trước đi, ngày mai tao sẽ nấu cháo rồi mang vào cho mày.”

Bắp trong không gian đều rất tươi, hạt đầy đặn thanh ngọt, bò con cũng không kén chọn, ăn rất ngon.

Cố Nguyệt Hoài thu hoạch toàn bộ cây trồng trong ruộng vào trong căn nhà lá, lại ngồi xổm ở khu nhân sâm, nhẹ nhàng kéo cành lá lên, nhân sâm lập tức mang theo râu sâm hoàn chỉnh chui ra từ dưới đất, mỗi một cây đều to bằng ngón cái.

Nhân sâm có thể bổ dưỡng sinh lực, mang cho Yến Thiếu Ngu, ít nhiều cũng có thể phát huy chút tác dụng.

Cố Nguyệt Hoài không có ở trong không gian quá lâu, dùng báo bọc kỹ nhân sâm lại rồi rời đi

Nhưng chờ cô trở lại trước sân, đã thấy Yến Thiếu Ngu ngồi ở cửa.

Anh ăn mặc rất mỏng manh, cổ áo hơi mở, mặc cho gió lạnh xâm nhập, lẳng lặng ngồi ở trên cái trát nhỏ. Chân dài hơi cong, cánh tay đặt ở trên đầu gối, ngón tay thon dài đan xen lấy nhau, hơi cụp mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nghe thấy tiếng động, Yến Thiếu Ngu ngước mắt, ánh mắt dừng lại chính xác trên người Cố Nguyệt Hoài.

Chốc lát, anh đã vẫy vẫy tay với cô: “Lại đây.”
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 356: Chương 356



Cố Nguyệt Hoài chớp mắt, cũng không có gì là hốt hoảng, nhấc chân đi tới bên cạnh Yến Thiếu Ngu: “Sao không ngủ đi?”

Yến Thiếu Ngu ngửa đầu nhìn cô, đôi môi mỏng cong cong, thành thật nói: “Ngủ không được.”

“Này, anh mang cái này theo đi.” Cố Nguyệt Hoài cực kỳ hào phóng đưa nhân sâm bọc kỹ trong tay cho anh.

“Đây là cái gì?” Yến Thiếu Ngu nhướng mày, mở báo ra xem, bỗng giật mình.

Khuôn mặt Cố Nguyệt Hoài tươi cười, như thật như giả nói: “Khoảng thời gian trước mới đào ở trên núi, vẫn luôn chôn ở sân sau. Đều nói ở nhà thế nào cũng được nhưng đi đường phải rủng rỉnh. Anh sắp đi xa nhà, nên cho anh mang theo, Ừm... Coi như sính lễ đi.”

“Sính lễ?” Yến Thiếu Ngu hơi ngạc nhiên, đợi hiểu ra thì trong mắt nhiễm ý cười.

Cố Nguyệt Hoài nghiêm túc vỗ vỗ vai anh: “Đúng vậy, anh yên tâm đi, em sẽ đối tốt với anh.”

Yến Thiếu Ngu rũ mắt nhìn hai cây nhân sâm trong tay, anh cũng không phải là tên nhà quê không có kiến thức gì, rễ cây hoàn chỉnh lại giữ gìn tốt có giá trị rất cao, nếu đưa đến cửa hàng ký gửi, sẽ đáng giá không ít tiền.

Khi Yến Thiếu Ngu chuẩn bị lên tiếng, Cố Nguyệt Hoài lộ vẻ mặt mất hứng nói: “Anh không cần? Là muốn từ chối sính lễ của em sao?”

Yến Thiếu Ngu dừng lại, sắp xếp từ ngữ một chút: “Sính lễ anh nhận, nhưng em bảo quản tài sản được không?”

Cố Nguyệt Hoài liếc xéo anh một cái, mang ghế ngồi xuống bên cạnh anh, thản nhiên nói: “Không được, cất cho kỹ, sâm rừng bổ khí lợi máu, là đồ vật tốt. Anh mang theo em cũng yên tâm hơn. Nếu anh không mang theo, vậy đừng đi nữa.”

Yến Thiếu Ngu còn muốn nói cái gì đó, nhưng nghĩ đến sự cố chấp của Cố Nguyệt Hoài, bỗng nhiên mỉm cười, yên lặng cất sâm vào trong túi.

Anh nghiêng mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài, giọng nói phát ra rất nhẹ: “Anh sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, đừng lo lắng.”

Cố Nguyệt Hoài nghĩ đến ngày mai sẽ chia lìa, tâm trạng khó tránh khỏi sa sút, cũng không lên tiếng, yên lặng gật đầu.

Nỗi sầu ly biệt quanh quẩn bên cạnh hai người, ngay cả bầu không khí cũng có vẻ u ám hơn rất nhiều.

Đôi mắt hoa đào hẹp dài xinh đẹp của Yến Thiếu Ngu chăm chú nhìn Cố Nguyệt Hoài, thấy cô không mấy vui, môi hơi mím, đưa tay nắm ngón tay của cô vào lòng bàn tay, giọng nói mát lạnh mang theo một chút dịu dàng như gió xuân: “Anh sẽ viết thư về cho em.”

Nghe vậy, cô ngước mắt nhìn anh, miễn cưỡng đè nén sự cay đắng trong cổ họng, thấp giọng nói: “Được.”

Yến Thiếu Ngu vừa nắm tay cô, vừa nhìn về phía sơn thôn bị tuyết trắng bao phủ, giọng nói hơi trầm thấp: “Không biết vì sao, rõ ràng chúng ta quen biết không lâu, nhưng anh luôn cảm thấy rất quen thuộc, giống như vốn dĩ nên như vậy.”

Cố Nguyệt Hoài sửng sốt một chút, trong nháy mắt đã bật cười thành tiếng.

Đúng thế, vốn dĩ nên như vậy. Kiếp trước ở giữa hai người có quá nhiều việc và con người, hữu duyên vô phận, cuối cùng kiếp này mọi thứ đã thuận lợi, ở bên nhau cũng là một chuyện theo lẽ đương nhiên.

Cố Nguyệt Hoài hắng giọng, hết sức trịnh trọng nói: “Đồng chí Yến, nhớ báo cáo kết hôn sớm một chút.”

Cô thúc giục kết hôn mà không hề đỏ mặt, nụ cười trong mắt Yến Thiếu Ngu càng sâu hơn, trả lời: “Được! Anh sẽ mau chóng đón em.”

Cố Nguyệt Hoài nhìn vẻ mặt vui vẻ của anh, gương mặt cũng giãn ra. Mặc dù thời gian gặp nhau ngắn ngủi, mà lập tức đã phải chia tay, nhưng đời người có rất nhiều chuyện cần phải làm, không thể chỉ sa vào tình yêu.

Yến Thiếu Ngu có trách nhiệm của Yến Thiếu Ngu, cô cũng có chuyện cô phải làm. Chỉ cần trái tim của cả hai ở bên nhau thì có thể tiếp đón muôn vàn khó khăn.

Một ngày nào đó, bọn họ có thể giống như cặp vợ chồng bình thường, sống một cuộc sống bình yên.

--------

Trời vừa tờ mờ sáng, Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu đã rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử.

Anh cũng không có nói lời tạm biệt với Yến Thiếu Ương, Yến Thiếu Ly, mà đi lặng lẽ không một tiếng động.

Nhà ga huyện Thanh An.

Yến Thiếu Ngu muốn đi tỉnh H, chặng đường xa xôi, trên đường cần đổi chỗ, đến nơi cũng phải mất vài ngày.

Lời nên nói tối hôm qua cũng đã nói rồi, Cố Nguyệt Hoài đứng ở sân ga, đưa mắt nhìn Yến Thiếu Ngu lên xe lửa. Nhìn bóng lưng cao lớn của anh biến mất trong biển người, vẫn không nhịn được, trong con ngươi đen kịt nhộn nhạo ra hơi nước.

Cô rũ mắt, thở nhẹ một hơi, cố nén không cho nước mắt rơi xuống.

Lần chia tay này, cũng không biết khi nào mới gặp lại.

Lúc này, cô bỗng nhiên nhận ra trước mặt có một cái bóng đen nghịt, lập tức giật mình, còn chưa kịp phản ứng, đã bị một đôi tay có lực ôm vào trong lòng. Sức lực cánh tay rất lớn, hơi thở mát lạnh quen thuộc làm cho cổ họng cô càng thêm nghẹn ngào.

“Chờ anh.” Yến Thiếu Ngu cụp mắt nhìn cô một lát, bỏ lại hai chữ, rồi xách hành lý lên xe lửa.

Lần này, anh không quay đầu lại.

Cố Nguyệt Hoài kìm nén nước mắt trong mắt, khóe môi hơi cong, mắt mèo cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Yến Thiếu Ngu, em sẽ nhớ anh, cũng sẽ chờ anh.

*

Xe lửa đi xa, Cố Nguyệt Hoài hít sâu một hơi, chỉnh đốn lại cảm xúc, chuẩn bị nghênh đón cuộc sống mới sau khi Yến Thiếu Ngu rời đi.

Khi cô trở lại đơn vị Nhật Báo Quần Chúng của công xã, đường phố đã náo nhiệt hẳn lên.

Hiện tại các thanh niên trí thức của đại đội sản xuất Đại Lao Tử đều ở nhờ trong nhà các xã viên, cô và Bùi Dịch cũng không có cách nào để tiếp xúc gần gũi với cuộc sống của các thanh niên trí thức nữa, thay vì ở lại đại đội lãng phí thời gian, chẳng thà quay về đơn vị làm việc.

Cố Nguyệt Hoài một lần nữa trở lại đơn vị, khiến cho không ít người chú ý, mà xông pha đi đầu chính là tổ ba biên tập.

Cô mới làm việc ở đơn vị hơn một tháng đã rời đi, mọi người xem như vừa quen thuộc đã tách ra. Giờ đây cô một lần nữa trở về, bầu không khí của tổ ba biên tập đã xảy ra thay đổi rất lớn, nhưng mặc kệ người ngoài nghĩ như thế nào, trên mặt đều rất hoan nghênh.

Trong đó người vui vẻ nhất chính là Vạn Thanh Lam và Hoàng Bân Bân, bọn họ xem như phân đội nhỏ hợp tác khắn khít ở trong tổ ba.

Vạn Thanh Lam lắc lắc b.í.m tóc đuôi ngựa của mình: “Vốn dĩ tôi còn nghĩ khi nào thì cô có thể trở về, lần này thì tốt rồi.”

Hoàng Bân Bân nháy mắt ra hiệu nói: “Nguyệt Hoài, thế nào? Đám thanh niên trí thức đến từ thủ đô kia có dễ giao lưu không?”

Cố Nguyệt Hoài cười cười, không đối mặt với vấn đề này, mà sửa sang lại những tài liệu rải rác và giấy vẽ trên bàn, hỏi: “Trong khoảng thời gian này đơn vị có tin tức gì lớn không? Lúc tôi mới tới thấy mọi người đều có vẻ vội vã, bề bộn nhiều việc.”

Hoàng Bân Bân hơi kinh ngạc: “Cô không biết sao?”

Anh ấy vừa hỏi xong, lại nghĩ tới trong khoảng thời gian này Cố Nguyệt Hoài không hề tới đây, ở nông thôn cũng không có con đường nào để nhận tin tức, cả người lập tức trở nên phấn chấn, lén lút nói: “Tin tức lớn của đại đội Liễu Chi!”

Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài nheo mắt, tin tức của đại đội Liễu Chi, cô đã biết.

“Bí thư chi bộ của đại đội Liễu Chi đột nhiên chết, sau đó lại có người đến đồn cảnh sát tố cáo, nói là đại đội Liễu Chi bị tình nghi buôn người, cùng với nhiều vụ án mạng, nên đã liên kết với Nhật Báo Quần Chúng của chúng ta để bắt đầu phỏng vấn đưa tin.”

Hoàng Bân Bân dùng giọng điệu khoa trương để kể chuyện, chờ đợi nhìn thấy nét mặt khiếp sợ của Cố Nguyệt Hoài.

Chẳng qua, anh ấy đợi một hồi lâu, biểu cảm đã cứng ngắc, mà Cố Nguyệt Hoài chỉ chậm rãi nói một tiếng “Ồ”.

Vạn Thanh Lam đắc ý liếc Hoàng Bân Bân một cái, có chút tự hào nói: “Ha ha, cho anh khoe này, anh cho rằng Nguyệt Hoài là người bình thường sao? Chuyện xấu xa của đại đội Liễu Chi mà anh nói với cô ấy làm sao? Dù sao cũng không phải chuyện mà tổ ba chúng ta lo.”
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 357: Chương 357



Nói xong, Vạn Thanh Lam lại tỏ vẻ thần bí nói: “Bỏ qua chuyện này, Nguyệt Hoài à, lần này cô về đúng lúc lắm!”

Cố Nguyệt Hoài cũng không ngẩng đầu lên, nhìn tin tức bản thảo trong khoảng thời gian này, nhẹ nhàng nói: “Vì sao?”

Trong lòng cô lại đang suy nghĩ, tin tức của đại đội Liễu Chi không nhỏ, không phải ba tổ phụ trách thì chắc chắn thuộc về tổ một. Trước mắt miếng bánh lớn nhất của tòa soạn chính là sách tranh về thơ cổ, mà Lưu Tường ở tổ một là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của cô.

Vốn dĩ đã nên đưa ra quyết định trước khi thanh niên trí thức xuống nông thôn, nhưng cô lại được phái đi làm nhiệm vụ mới, nên hạng mục này cũng tạm thời bị gác lại.

Lưu Tường đến đại đội Liễu Chi, chắc chắn là do sắp xếp của Lưu Nhất Chu, cha của cô ta. Muốn cho cô ta có được một thành tích đẹp đẽ, có thể dựa vào đó để mà giao miếng bánh này cho con gái nhà mình.

Nếu là lúc trước, có lẽ cô sẽ vì tranh đoạt miếng bánh này mà tốn chút sức lực, nhưng hiện tại lại không còn tâm tư này nữa.

Trước kia chỉ muốn có một công việc đàng hoàng, còn hiện tại đã có mục tiêu phát triển mới, là đi tham gia huấn luyện bác sĩ chân trần, học tập một số kỹ năng mới. Để từ đó lên làm quân y, cứ như vậy, chuyện lục đục ở Nhật Báo Quần Chúng cũng không quan trọng nữa.

Trên mặt Vạn Thanh Lam khó nén được vui sướng: “Hehe, công xã đã mở lớp học buổi tối!”

Bàn tay Cố Nguyệt Hoài đang lật xem báo chí dừng lại, hơi có chút ngạc nhiên nhìn về phía Vạn Thanh Lam: “Lớp học buổi tối?”

Lớp học ban đêm, tên như ý nghĩa, chính là hình thức học tập tận dụng thời gian rảnh rỗi vào buổi tối để đến trường học, mục đích có hai loại. Một là tiếp nhận tri thức văn hóa, nói chung chính là “Xóa mù chữ”, hai là tiếp nhận giáo dục chính trị.

Cô không ngờ Nhật Báo Quần Chúng cũng sẽ mở lớp học buổi tối, đây cũng là cơ hội tốt để học tập.

Phải biết rằng, khôi phục kỳ thi đại học vào năm 77 là một sự kiện trọng đại mà cô đã biết, cho dù trong lòng có bao nhiêu mục tiêu và ý tưởng, thi đậu đại học đều là mục tiêu ban đầu của cô, danh hiệu sinh viên đại học có giá trị cực cao.

“Ừ! Công xã Hoàng Oanh của chúng ta rất có trách nhiệm, không chỉ có Nhật Báo Quần Chúng, còn có nhà máy bông, nhà máy lọc dầu v.v. Tất cả các đơn vị lớn, nhà máy lớn đều có tư cách tham gia lớp học buổi tối do công xã mở ra.”

“Nghe nói giáo viên của lớp học buổi tối đều tìm từ thành phố Chu Lan tới, đến lúc đó học phí đều do trường học viết hóa đơn gửi về đơn vị thanh toán. Nghe nói hết thời gian học tập thì nhà trường còn có thể phát giấy chứng nhận tốt nghiệp nữa.”

Đó là một cơ hội rất tốt nhưng lại gặp phải thời thế khó khăn, người đăng ký cũng không nhiều lắm.”

“Tôi đã đăng ký, vốn dĩ còn nghĩ buổi tối không an toàn. Nếu như cô cũng tham gia, vậy hai chúng ta có thể làm bạn rồi!”

Vạn Thanh Lam nhìn Cố Nguyệt Hoài với vẻ mặt chờ mong, ánh mắt sáng quắc cũng có thể phát ra ánh sáng.

Hoàng Bân Bân nghe cô ấy nói xong, có chút nổi giận lầm bầm một câu: Cho dù không có Nguyệt Hoài, cũng còn có tôi mà.

Cố Nguyệt Hoài như có điều suy nghĩ mà gật gật đầu: “Tổ chức ở nơi nào vậy?”

Vạn Thanh Lam vui vẻ nói: “Hehe, cô muốn đi đúng không? Ở bảo tàng kỷ niệm sách báo số 208 đường Hàng Độ.”

“Khi nào thì bắt đầu?”

Vạn Thanh Lam vội vàng nói: “Năm sau chính thức bắt đầu, bây giờ mới chỉ đăng ký thôi. Đến lúc đó đơn vị phát thẻ thông hành, chúng ta có thể ra vào bảo tàng kỷ niệm sách báo, cũng không biết đến lúc đó phòng học có thể ngồi đầy người không nữa.”

Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Vậy được, lát nữa tôi sẽ đi nói với tổng biên tập, cũng đăng ký luôn.”

Vạn Thanh Lam mỉm cười ngọt ngào, chủ động nói: “Trước tiên để tôi nói với cô công việc trong những ngày qua.”

Trong khoảng thời gian này có tổng cộng hai tin tức, thứ nhất chính là chuyện của đại đội Liễu Chi, chuyện liên quan đến cán bộ đại đội, đương nhiên không thể khinh thường, mà công việc này không ngoài dự đoán đã rơi vào tổ một biên tập.

Tổ ba biên tập thuộc phái bên lề, công việc lấy được cũng không tính là quá quan trọng.

Tin tức thứ hai chính là sự kiện thiếu lương thực nhưng cấp trên phát tử mệnh lệnh, không cho trắng trợn đưa tin tuyên truyền.

Trên thực tế, mấy ngày nay trạm lương thực và xã cung ứng lương thực xảy ra vài sự kiện ẩu tả, đều bởi vì cướp lương thực mà gây ra phiền toái. Cảnh sát nhân dân vì ngăn chặn, đã nhốt toàn bộ người gây hấn gây chuyện để mà tự kiểm điểm.

“Mấy ngày nay người gửi bản thảo cũng không ít, đều muốn cho đăng báo tuyên truyền chuyện thiếu lương thực, muốn công xã đứng ra nói chuyện rõ ràng, xem rốt cuộc chuyện thiếu lương thực phải xử lý thế nào, nhưng cấp trên không cho quản, chúng ta tự mình biết là được rồi.”

Nói đến chuyện này, cho dù Vạn Thanh Lam có tùy tiện, cũng không khỏi trở nên nặng nề.

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Đại đội sản xuất Đại Lao Tử nhờ có củ đậu mà tạm ổn, cũng không gây ra động tĩnh quá lớn, nhưng điều này cũng không có nghĩa là sự việc không nghiêm trọng. Rắc rối của các đại đội khác vừa mới bắt đầu, mà rắc rối này sẽ đạt đến đỉnh cao khi tới Tết.

Dân chúng bị đói đến sợ rồi, bây giờ còn chưa hoàn toàn náo loạn, là bởi vì lương thực tạm thời còn đủ ăn. Chờ lương thực ăn không còn nhiều nữa, sẽ khởi xướng kháng nghị. Đến lúc đó, công xã còn muốn giả c.h.ế.t cũng không dễ dàng nữa.

Cô nhớ rõ, sau Tết còn chưa tới vài ngày, các đại đội đã tập hợp mọi người, khiêng cờ đến cửa chính của công xã để kháng nghị.

Mới đầu, công xã còn ôn tồn trấn an, nói tình huống năm sau sẽ chuyển biến tốt đẹp v.v. nhưng nói cho cùng chỉ toàn là lời nói suông, không có tác dụng thực tế. Không bao lâu sau, dân chúng cũng không còn đơn giản kháng nghị nữa.

Khi đó, còn xảy ra vài sự kiện cướp bóc ác ôn, xã cung ứng bị cướp không còn một mảnh.

Người nhà họ Cố thì mỗi ngày đều ở nhà không ra ngoài, sở dĩ cô biết chuyện này, là bởi vì Nhậm Thiên Tường cũng tham dự sự kiện cướp bóc ấy một lần, thậm chí đoạt về được nửa cái đầu heo, nhưng người hưởng thụ được cũng không phải là cô, mà là Điền Tĩnh.

Nghĩ đến chuyện cũ, vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài trở nên nhàn nhạt, cũng không có cảm xúc gì đặc biệt.

Cô nghe Vạn Thanh Lam nói xong, thuận tay lấy bản thảo để lại mấy ngày nay ra, tới gần trưa, mới đến văn phòng của Ngụy Lạc. Trở về làm việc cũng phải nói một tiếng, hơn nữa cô cũng muốn thuận tiện đăng ký lớp học buổi tối luôn.

Lúc Cố Nguyệt Hoài đi tới văn phòng, thật trùng hợp đụng phải Bùi Dịch.

Anh ta nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài thì có chút ngạc nhiên: “Sao cô lại trở về rồi? Tổng biên tập bảo cô về sao?”

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, nhàn rỗi nói: “Điểm thanh niên trí thức bị tuyết đè sập, nhóm thanh niên trí thức đều ở nhờ trong nhà xã viên, tiếp tục ở lại nơi đó cũng chỉ trì hoãn công việc, chẳng thà trở về đơn vị đi làm. Anh thì sao, sao anh đã về rồi?”

Bùi Dịch cười cười, nói: “Tôi phải về thành phố Chu Lan.”

Cố Nguyệt Hoài hơi giương mắt nhìn anh ta, cô nhớ rõ Bùi Dịch từ Nhật Báo Quần Chúng của thành phố Chu Lan điều đến đây. Anh ta đến công xã Hoàng Oanh không bao lâu mà đã đi rồi? Bỗng nhiên trở về? Vậy Lưu Tường kia phải làm sao?

Cô thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không có đặt câu hỏi, dù sao chuyện này không có liên quan gì đến cô.

Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, Ngụy Lạc cầm một bức điện báo trở về.

Bà ấy nhìn Cố Nguyệt Hoài và Bùi Dịch, cười nói: “Tới cả rồi à, ngồi đi, đúng lúc có chuyện muốn nói với hai người.”

Chân mày Cố Nguyệt Hoài khẽ nhướng, cùng Bùi Dịch một trái một phải ngồi xuống hai bên bàn làm việc, cô nói: “Tổng biên tập đã biết chuyện của đại đội sản xuất Đại Lao Tử rồi?”

Ngụy Lạc gật đầu: “Ừ, hôm qua đã nhận được tin từ dẫn đường Thôi đưa tới.”

Cố Nguyệt Hoài đã rõ, cũng không nói nhiều về chuyện này, tự nhiên nhắc tới chuyện về lớp học buổi tối: “Tổng biên tập, tôi nghe Thanh Lam nói công xã muốn mở lớp học buổi tối, tôi có thể đăng ký không? Bảo đảm sẽ học tập thật tốt, không làm mất mặt đơn vị chúng ta.”

Nghe vậy, đầu tiên Ngụy Lạc im lặng một chút, chợt đưa điện báo cho Cố Nguyệt Hoài: “Này, cô xem cái này trước đi.”
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 358: Chương 358



Cố Nguyệt Hoài nhận lấy, khi cô nhìn thấy rõ nội dung bên trên thì giật mình.

Đây là điện báo gửi từ Nhật Báo Quần Chúng ở thành phố Chu Lan: Nhà máy tạo hình mỹ thuật và sản xuất phim điện ảnh của thành phố Chu Lan chân thành đề nghị với nhân dân nhật báo cùng hợp tác tuyên truyền bộ phim 'thế giới bình thường'.

Hiện tại việc tuyên truyền phim phần lớn đều dùng tranh vẽ, đáng lẽ việc tuyên truyền bộ phim này phải hoàn thành trong năm ngoái, nhưng nhân tài kỹ thuật vốn ít, thời gian lại gấp gáp, vậy nên mới chiêu mộ người dưới huyện.

Ngụy Lạc nói: "Cô cũng thấy đấy, tôi định đề cử cô đi, cô có suy nghĩ gì không?"

Ngụy Lạc như nhìn ra sự im lặng của Cố Nguyệt Hoài, bà ấy không đợi cô mở miệng đã nói tiếp: "Tôi đã hỏi qua 'thế giới bình thường' chủ yếu nhằm vào sự kiện thiếu lương thực lần này, dùng video để tuyên truyền tinh thần của đề tài, có ý nghĩa rất quan trọng."

Ngụy Lạc dừng một chút, bà ấy nói thấm thía: "Tiểu Cố, cô còn trẻ, nên nắm chắc cơ hội."

Bùi Dịch thò qua nhìn thoáng qua tin tức trên điện báo, anh ta nghĩ bản thân cũng sắp trở lại thành phố Chu Lan, không khỏi mở miệng phụ họa: "Chính xác, cũng chỉ có biên tập Cố mới đảm nhiệm được công việc này, đây là một cơ hội rất tốt."

Cố Nguyệt Hoài trầm ngâm một lát, cô vẫn lắc đầu, vẻ mặt áy náy: "Thật xin lỗi, tổng biên tập, gần đến Tết trong nhà tôi có rất nhiều việc, tôi thật sự không đến thành phố Chu Lan được, cứ để Lưu Tường đi thôi."

Nếu sớm hay muộn cũng muốn rời đi, vậy cô không cần phải tranh đoạt tài nguyên ở nhân dân nhật báo với mọi người.

Hơn nữa Yến Thiếu Ngu đi rồi, cô muốn thả lỏng một chút, không muốn dành nhiều thời gian vào công việc ở nhân dân nhật báo.

Còn có một chuyện quan trọng hơn, là phải xây nhà ngói mới ở phía sau vườn rau.

Thế nhưng cái này cũng phải suy nghĩ cẩn thận lại, việc thực hiện sẽ không dễ dàng.

Đầu tiên, một viên ngói bảy xu, xây một cái phòng không lớn không nhỏ ít nhất cũng cần hai nghìn viên ngói.

Không tính những cái khác, chỉ ngói đã tốn một trăm bốn mươi đồng, đây cũng là lý do mười mấy năm nay có rất ít người ở đại đội xây lại nhà cửa, nền móng nhà thì chủ yếu dùng đất sét và rơm rạ, không cần mất tiền, chủ yếu đắt ở mái ngói.

Cứ như vậy, cô sẽ gặp phải hoàn cảnh khó khăn là thiếu tiền.

Cố Nguyệt Hoài vốn ký gửi đồ đổi lấy tiền, cô đã tiêu gần hết những con số lẻ, hơn nữa hai tháng nay đi làm, và thỉnh thoảng đi chợ đêm cũng kiếm được, trong tay cô chỉ có khoảng một trăm đồng, muốn xây nhà thì không đủ tiền.

Còn nữa, còn có nguyên nhân quan trọng hơn, những cây gỗ nào đẹp trong rừng đều đã bị phá hoại hết.

Năm ngoái Cố Nguyệt Hoài rất muốn xây nhà, nhưng cô biết bây giờ không phải thời cơ thích hợp.

Dù sao mọi người đều đang sống trong hoàn cảnh ăn không đủ no, nhà bọn họ lại xây phòng, không thể nghi ngờ sẽ trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích.

Vậy nên chuyện này cứ từ từ, chuyện quan trọng nhất trước mắt là đón Tết, có chuyện gì thì qua Tết tính sau.

Bùi Dịch nghe Cố Nguyệt Hoài nói xong thì ánh mắt ảm đạm, anh ta không nói gì, đưa cho Ngụy Lạc một tập tài liệu, bà ấy ký xong thì rời khỏi văn phòng. Anh ta muốn gửi thư về thành phố Chu Lan, thuận tiện báo cáo chuyện nhóm thanh niên tri thức ở thủ đô.

Anh ta vừa đi, Ngụy Lạc nghi hoặc nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài: "Tiểu Cố, cô có ý tưởng gì không?"

Bà ấy nhớ rõ lúc Cố Nguyệt Hoài mới đến, mặc dù không được coi là tràn đầy tinh thần, nhưng trong xương vẫn có khí thế hướng về phía trước, rõ ràng rất nhiệt tình, tại sao sau khi cô đi làm một tháng bên ngoài lại thay đổi như vậy?

Cố Nguyệt Hoài cũng không giấu giếm, cô nói: "Tổng biên tập, tôi muốn học y."

"Học y?" Ngụy Lạc sửng sốt, bà ấy chợt chau mày: "Cô có biết khoảng cách của họa sĩ và bác sĩ lớn thế nào không? Đang làm một công việc thuận buồm xuôi gió lại chuyển sang một nghề nghiệp không hề có kinh nghiệm, thật sự là nghé con không sợ hổ."

Bà ấy bị chọc tức suýt bật cười, ánh mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài cũng mang theo sự thất vọng.

Bà ấy rất rõ năng lực của Cố Nguyệt Hoài, cô là một người có kỹ năng rất chuyên nghiệp, chỉ cần ổn định và tích lũy kinh nghiệm, sau này được điều lên thành phố, thậm chí là trụ sở chính ở thủ đô cũng không phải không có khả năng.

Nhưng bà ấy nghe thấy cái gì? Vậy mà cô từ bỏ công việc tốt như vậy, để đi học y?

Ngụy Lạc lắc đầu, bà ấy không hy vọng Cố Nguyệt Hoài lựa chọn quyết định ngu xuẩn này.

Giọng bà ấy trầm xuống: "Tiểu Cố, mặc dù cô còn trẻ, nhưng thật sự nên lo lắng cho tương lai của mình, bao nhiêu người muốn đến nhân dân nhật báo của chúng ta cũng không được, tại sao cô nhận được cơ hội mà lại không biết quý trọng như vậy?"

Cố Nguyệt Hoài cười cười, cô hơi ngước mắt lên, cô nghiêm túc nói: "Cảm ơn tổng biên tập đã dìu dắt, tôi biết bà muốn tốt cho tôi, thế nhưng con người cần sống cho cuộc sống của chính mình, cố gắng vì cuộc sống của bản thân, tôi xin lỗi vì đã phụ lòng bà."

Ngụy Lạc nhìn khuôn mặt trẻ trung của Cố Nguyệt Hoài, trong chớp mắt vẻ mặt bà ấy hoảng hốt.

Người sống cần sống vì bản thân, cố gắng vì bản thân? Là như vậy sao?

Một lúc lâu sau, Ngụy Lạc vẫn chưa hoàn hồn lại, Cố Nguyệt Hoài gọi hai tiếng, con ngươi bà ấy khẽ chớp, bà ấy nói: "Được rồi, tôi chỉ là cấp trên của cô, cũng không phải mẹ cô, không quản được nhiều như vậy, tôi chỉ hy vọng sau này cô không hối hận."

Cố Nguyệt Hoài bật cười, cô nghĩ đến người cha già độc thân ở nhà, trêu ghẹo nói: "Bà thật sự muốn làm mẹ tôi, vậy cầu còn không được."

Đương nhiên nói tới nói lui, cô cũng không cho rằng Ngụy Lạc sẽ coi trọng Cố Chí Phượng, hai người thật sự không xứng đôi.

Ngụy Lạc tức giận nhìn Cố Nguyệt Hoài, bà ấy sẵng giọng nói: "Nói hưu nói vượn."

Cố Nguyệt Hoài chớp mắt, cô mong chờ nói: "Vậy tổng biên tập, tôi đã nói chuyện trực đêm ở trường học với bà rồi đó, bà thấy thế nào?"

Ngụy Lạc khẽ hừ: "Được rồi, về đi, cho cô một suất, học thêm được vài thứ cũng tốt."

"Cảm ơn tổng biên tập!" Cố Nguyệt Hoài cong môi cười, cô cảm ơn rồi rời khỏi văn phòng.

Ngụy Lạc lắc đầu, bà ấy lại nhớ tới giọng điệu vừa bướng bỉnh vừa nghiêm túc của Cố Nguyệt Hoài khi nói chuyện vừa rồi, tay cầm bút dừng lại, đáy mắt chứa cảm xúc không hiểu được, khiến khuôn mặt vốn buồn bã của ấy càng thêm chua xót.

Cố Nguyệt Hoài trở về văn phòng, Vạn Thanh Lam đang chờ cô, chuẩn bị đi ra ngoài ăn trưa.

Vạn Thanh Lam kéo cánh tay cô, cô ấy cười tủm tỉm nói: "Hôm nay để chúc mừng cô trở về, tôi mời cô ăn mỳ thịt vụn, được không? Cửa hàng đó gần cửa đơn vị của chúng ta, có rất nhiều nguyên liệu."

Cố Nguyệt Hoài cười khẽ: "Được."

Hoàng Bân Bân vểnh tai nghe, anh ấy không khỏi chỉ vào chóp mũi của mình: "Tôi thì sao? Tôi?"

Vạn Thanh Lam khịt mũi, vẻ mặt ghét bỏ: "Anh? Anh tự bỏ tiền mua!"

Hoàng Bân Bân nghe vậy thì thở dài, nhưng trong mắt khó nén được ý cười, anh ấy vui vẻ hớn hở đi theo sau hai người.

Cố Nguyệt Hoài ngoái đầu lại nhìn Hoàng Bân Bân, người sau sửng sốt, anh ấy có hơi ngượng ngùng nói: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Cố Nguyệt Hoài cười cười, thu hồi ánh mắt, cô lại liếc Vạn Thanh Lam bên cạnh, trong lòng cảm thấy buồn cười, quả nhiên chuyện tình cảm giống như người uống nước ấm, nước lạnh tự biết, hai người đều có tình cảm với nhau như cô và Yến Thiếu Ngu thật là chuyện may mắn của đời người.

Mấy người vừa ra khỏi văn phòng, thì nhìn thấy có một người phụ nữ đứng cách đó không xa.

Bà ta đội một cái mũ trên đầu, mặc áo bành tô màu đen, vừa nhìn là biết điều kiện gia đình vô cùng tốt.

Vạn Thanh Lam không nhịn được nhìn thêm vài lần, cô ấy còn chưa phản ứng lại, người phụ nữ kia đã ngẩng đầu nhìn qua đây. Đầu tiên bà ta sửng sốt, chợt nắm tay đi đến phía bọn họ, trên gương mặt bà ta có vẻ căng thẳng.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 359: Chương 359



Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy Lâm Cẩm Thư chậm rãi đi tới, vẻ mặt cô lạnh nhạt giống như đang nhìn một người xa lạ.

Ban đầu cô không có cảm xúc tiêu cực với Lâm Cẩm Thư, nhưng bà ta lại nói linh tinh trước mặt Cố Chí Phượng, khiến cô rất chán ghét, lúc nhỏ thì vứt bỏ cô không quan tâm, bây giờ bày ra vẻ mẹ con tình thâm thì có ý nghĩa gì?

Mặc dù bà ta thật sự nhìn trúng khuôn mặt của cô, thì cũng phải hỏi cô xem cô có nguyện ý cho bà ta lợi dụng không.

Lâm Cẩm Thư nhìn ra sự lạnh nhạt của Cố Nguyệt Hoài, bà ta càng căng thẳng hơn.

Bà ta nắm chặt tay, nói: "Bé, hôm nay mẹ tự ý đến đây, không làm phiền con chứ?" Nói xong, bà ta lại cảm thấy không thích hợp, sợ Cố Nguyệt Hoài sẽ không cho bà ta mặt mũi, nên nhìn về phía Vạn Thanh Lam và Hoàng Bân Bân, nhẹ giọng nói: "Hai người này là đồng nghiệp của con sao? Chào hai cháu, dì là mẹ của Nguyệt Hoài."

Vạn Thanh Lam và Hoàng Bân Bân nghe vậy thì liếc nhau, hai người đều khiếp sợ, mẹ?

Bọn họ đánh giá cẩn thận Lâm Cẩm Thư vài lần, nhìn thế nào đối phương cũng giống kẻ có tiền, vợ nhà giàu, vậy nên đồng nghiệp kiêm bạn của họ Cố Nguyệt Hoài, thật ra là một người giàu có?

Tin tức này đối với hai người mà nói không khác gì một quả bom, bọn họ vội vàng chào hỏi Lâm Cẩm Thư.

"Cháu chào dì, cháu là Vạn Thanh Lam, là đồng nghiệp của Nguyệt Hoài, cũng là bạn tốt của cô ấy."

Hô hấp của Vạn Thanh Lam như ngừng lại, tư thế của cô ấy vô cùng cung kính, cô ấy không chỉ đơn thuần cho rằng mình là đồng nghiệp và bạn tốt của Cố Nguyệt Hoài, mà còn muốn làm chị dâu cả của cô, vậy nên không tránh khỏi muốn để lại ấn tượng tốt với Lâm Cẩm Thư.

Hoàng Bân Bân khựng lại, anh ấy liếc nhìn Vạn Thanh Lam, chợt rũ mắt khách sáo chào hỏi Lâm Cẩm Thư.

Tâm tư của Lâm Cẩm Thư đều đặt trên người Cố Nguyệt Hoài, mắt thấy vẻ mặt cô càng ngày càng lạnh lùng, bà ta không khỏi nhấp miệng: "Chào các cháu, không biết dì có thể nói riêng vài câu với Cố Nguyệt Hoài không? Có tiện không?"

Vạn Thanh Lam sửng sốt, cô ấy vội vàng gật đầu: "Tiện tiện, đương nhiên là tiện rồi."

Nói xong, cô ấy cho Cố Nguyệt Hoài một ánh mắt, rồi kéo Hoàng Bân Bân ra một chỗ xa chờ.

Vẻ mặt Vạn Thanh Lam kích động nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài và Lâm Cẩm Thư ở xa xa, giọng vừa cảm khái lại vừa khó hiểu: "Thật là không ngờ được, vậy mà Nguyệt Hoài lại là con của gia đình giàu có, thế nhưng rõ ràng tôi từng đến nhà cô ấy rồi mà..."

Hoàng Bân Bân biết Vạn Thanh Lam thích Cố Đình Hoài, anh im lặng một lát, rồi nói: "Có lẽ là có ẩn tình trong phương diện này mà chúng ta không biết, thế nhưng không biết mẹ Nguyệt Hoài tìm cô ấy có chuyện gì."

Vạn Thanh Lam trừng mắt nhìn: "Có thể có chuyện gì được? Chắc chắn là chuyện tốt!"

Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, Lâm Cẩm Thư cũng bày tỏ ý đồ đến đây với Cố Nguyệt Hoài: "Bé, hôm nay là sinh nhật mẹ, cho nên mẹ muốn mời con đến nhà ăn bữa cơm, con... Con nguyện ý không?"

"Mẹ không có ý gì khác, chỉ đơn thuần muốn mời con qua ăn một bữa cơm thôi."

Lâm Cẩm Thư dịu dàng nói xong, bà ta sợ nói vậy sẽ chọc giận Cố Nguyệt Hoài.

Nguyệt

Vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài thản nhiên, ánh mắt trong veo: "Phải không? Vậy cảm ơn lời mời của bà, tôi không có thời gian."

Lâm Cẩm Thư nghe vậy, vẻ mặt cứng đờ, nụ cười bên môi cũng trở nên miễn cưỡng.

Cố Nguyệt Hoài xoay người rời đi, lại cảm thấy những lời lần trước cô nói không đủ, cô muốn tỏ rõ thái độ của mình một lần nữa.

Khi cô ngoái đầu lại nhìn, bằng mắt thường có thể thấy mắt Lâm Cẩm Thư sáng lên: "Bé, con đổi ý?"

Cố Nguyệt Hoài cười khẽ: "Bà Lâm, làm gì phải bày ra vẻ mặt đó? Nếu tôi thật sự có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của bà, năm đó bà cũng không bỏ đi khi vừa mới sinh tôi ra, nơi này không có ai, chúng ta cũng nói thẳng luôn đi."

"Tôi họ Cố, không có quan hệ gì với nhà họ Tần, đến nhà họ Tần ăn sinh nhật bà, không thích hợp."

"Còn nữa, lúc Cố Gia kết hôn, bà nói gì với cha tôi? Bà Lâm, cần tôi lặp lại một lần nữa với bà không? Quan hệ của chúng ta không tốt đến mức đó, suy cho cùng cũng chỉ là người xa lạ có quan hệ huyết thống mà thôi."

"Cho dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng không rời khỏi nhà tôi, tôi mãi mãi mang họ Cố."

"Tôi không quan tâm bà là bởi vì Nhiếp Bội Lan giật dây, hay là thật lòng muốn bù đắp cho tôi, tôi cũng không muốn dính dáng gì đến bà. Nếu bà đã lôi kéo được một Cố Duệ Hoài, vậy hãy đặt hết tâm tư lên người anh ta đi."

"Đã nói đến nước này rồi, hy vọng sau này bà Lâm đừng đến tìm tôi nữa."

Khi Cố Nguyệt Hoài nói những lời này, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng hờ hững, trong lòng người xem lạnh lẽo.

Chóp mũi Lâm Cẩm Thư chua xót, bà ta vội rời mắt đi, sợ bị cô nhìn thấy.

Khi Cố Nguyệt Hoài rời đi, bà ta nhẹ giọng nói: "Bé, mẹ nghe nói chuyện người yêu của con, mẹ muốn giúp con."

Bước chân của Cố Nguyệt Hoài dừng lại, trong lòng run sợ, cô quay đầu nhìn Lâm Cẩm Thư: "Bà nói cái gì?"

Lâm Cẩm Thư hé miệng, bà ta nhìn trái phải xung quanh, hạ giọng nói: "Bé, nơi này không phải chỗ nói chuyện, chuyện rất phức tạp, liên quan đến rất nhiều người, chúng ta tìm một chỗ khác nói được không?"

Cố Nguyệt Hoài lạnh lùng nhìn Lâm Cẩm Thư, cô bình tĩnh nói: "Được."

Chuyện liên quan đến Yến Thiếu Ngu, cô không thể không để bụng.

Cố Nguyệt Hoài nói một tiếng với Vạn Thanh Lam, nếu buổi chiều không thể trở về, thì xin nghỉ phép giúp cô, cô rời đi cùng Lâm Cẩm Thư. Ban đầu bọn họ định đến tiệm cơm quốc doanh, nhưng khoảng thời gian này vấn đề thiếu lương thực nghiêm trọng, tiệm cơm quốc doanh cũng không tiếp tục kinh doanh, cuối cùng vẫn trở lại nhà họ Tần.

Tần Vạn Giang là người đứng đầu công xã Hoàng Oanh, đương nhiên sẽ không ở nhà ngang.

Ví trị nhà họ Tần không tồi, là một biệt thự nhỏ bên cạnh tòa nhà công xã.

Đời trước Cố Nguyệt Hoài từng ở đây, đương nhiên cô quen thuộc, cô thản nhiên liếc nhìn cái sân nhỏ lịch sự tao nhã: "Có cái gì thì đứng ở dưới tầng nói, tôi đã nói rồi, đến nhà họ Tần mừng sinh nhật bà là không thích hợp."

Sắc mặt Lâm Cẩm Thư cứng đờ, bà ta dơ tay vén tóc ra sau tai, giọng khẩn cầu: "Ở đây người tới người đi, càng dễ thu hút sự chú ý của mọi người, hôm nay là sinh nhật mẹ, coi như là mẹ cầu xin con, cùng ăn một bữa cơm được không?"

Cố Nguyệt Hoài nhíu mi: "Không phải bà cố ý lừa tôi đến đó chứ?"

Lâm Cẩm Thư nghe vậy thì cuống quít lắc đầu: "Không, không phải, có lẽ con không biết, chú Tần con có một vài mối quan hệ ở thủ đô, nghe được một chuyện, là về người yêu của con, Yến Thiếu Ngu, đúng không?"

Trong lòng Cố Nguyệt Hoài trùng xuống, xem ra Ngưu Tấn đã lan truyền tin tức về thủ đô.

Nhà họ Yến sụp đổ là bởi vì nhiều thế lực cấu kết với nhau, bây giờ cha mẹ Yến còn bị giam giữ bên trong nhà lao, Yến Thiếu Ngu còn trẻ kiêu ngạo khó thuần, nhưng thể chất hoàn toàn khác người bình thường, mặc cho ai nhìn cũng đều nói là một hạt giống tốt của bộ đội.

Cha cô từng nói, Yến Thiếu Ngu đương nhiên sẽ trở thành một lưỡi d.a.o sắc bén của nước, thái độ phục vụ người dân.

Một khi Yến Thiếu Ngu vào quân đội, lực lượng mới xuất hiện sẽ sửa lại án xử sai cho nhà họ Yến, như vậy gây ra một trận chấn động lớn, không biết bao nhiêu gia tộc bị liên lụy, những người đó sẽ không muốn nhìn thấy một cảnh này.

Thế nhưng dù đã sống một đời, nhưng cô chỉ biết rất ít về những chuyện phong ba ở thủ đô, chỉ biết từ chỗ Tống Kim An, nhà họ Tống sắm vai "chồn" giả mù sa mưa trong chuyện đó, còn những thứ khác thì cô không rõ.

Nhưng cho đến khi cô chết, Yến Thiếu Ngu vẫn không thể cứu được cha mẹ Yến ra, bởi vì cũng biết thế lực ở thủ đô có bao nhiêu phức tạp, rắc rối thế nào.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back