Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 135: Chương 135



“Bí thư công xã Hoàng Oanh?” Cố Đình Hoài có chút sửng sốt, chợt nghĩ đến cái gì, đó sắc mặt hơi thay đổi.

Vẻ mặt cô ta có chút phức tạp, tuy rằng nhìn cách ăn mặc của Lâm Cẩm Thư thì cũng biết cuộc sống của bà ta không tệ nhưng không ngờ bà ta lại được gả cho người đứng đầu công xã Hoàng Oanh, lại liên tưởng đến người cha hết sức thâm tình ở nhà, không biết nên phải phản ứng như thế nào.

Điền Tĩnh lui về phía sau một bước, vẻ mặt cô ta hoang mang, liên tục xua tay: “Tôi... Tôi không có, tôi không biết bí thư gì đó...”

Cố Nguyệt Hoài không nói tiếp, cô thản nhiên nhìn Điền Tĩnh trước mặt, trong mắt không có nửa phần cảm xúc.

Lúc cô vừa mới mở miệng nói ra mấy chữ “Bí thư công xã Hoàng Oanh”, vẻ mặt Điền Tĩnh rõ ràng là hoảng hốt, nhưng quay đầu lại phủ nhận là đã biết thân phận của Tần Vạn Giang, là tại vì sao?

Bởi vì vừa rồi ở trong phòng bệnh, Tần Vạn Giang cũng không có nói ra thân phận của mình?

Điền Tĩnh kia đang hoảng hốt điều gì? Hoảng hốt việc cô biết thân phận của Tần Vạn Giang? Hay việc Tần Vạn Giang lại là bí thư công xã Hoàng Oanh?

Nếu là vế sau, vậy vừa rồi cô ta phải nói: Bí thư công xã Hoàng Oanh? Người cô nói là chú Tần vừa rồi?

Đây mới là phản ứng của người bình thường.

Cho nên, là vế trước.

Cô ta đang hoảng hốt vì cô biết được thân phận của Tần Vạn Giang, dù sao cô và Tần Vạn Giang vẫn chưa chạm mặt, với cá tính của Lâm Cẩm Thư, cũng không giống như người sẽ khoe khoang với con cái rằng mình tái hôn trở thành bà chủ.

Hơn nữa, với tính cách không có lợi không dậy sớm của Điền Tĩnh, nếu như không biết thân phận của Tần Vạn Giang, sẽ nóng lòng đuổi theo như vậy sao? Lúc trở về còn vui mừng nữa, giống như đã chiếm được lợi lộc gì đó?

Cố Nguyệt Hoài nhìn chằm chằm Điền Tĩnh ở trước mắt, hồi lâu cũng không nói gì.

Trong đầu cô không ngừng quanh quẩn suy nghĩ từ sau khi cô sống lại, hành động của Điền Tĩnh, càng nghĩ lại càng cảm thấy kỳ lạ.

Cô nghĩ, cô đoán sai không sai, Điền Tĩnh trước mắt thật sự không phải Điền Tĩnh lúc ban đầu.

Cô ta biết sân sau của nhà họ Cố có chôn bảo bối, cho nên mới hao phí nhiều tâm tư và sức lực trên người đàn ông không có ưu điểm gì như Cố Duệ Hoài. Cô ta cũng biết thân phận bối cảnh của Tần Vạn Giang, cho nên mới dốc hết sức lấy lòng khoe mẽ như vậy.

Cô ta cũng giống như cô, sống lại sao?

Nhưng làm sao có thể?

Nếu cô ta thật sự là Điền Tĩnh đời trước, sao lại trông trước ngó sau? Lại khúm núm như thế?

Điền Tĩnh mà cô biết, rõ ràng là một người phụ nữ sát phạt quyết đoán, nắm giữ cả tiền lẫn quyền. Trước khi cô sống lại, Điền Tĩnh gần như đã đứng ở trên đỉnh cao của giới thượng lưu nước Z. Nói đi cũng phải nói lại, nếu như đã sống lại, sao lại… Non nót như vậy chứ?

Đúng vậy, là non nớt.

Điền Tĩnh vào giờ phút này, non nớt giống như một đứa trẻ. Mặc dù có chút thủ đoạn, nhưng đối với người sống mấy chục năm như cô mà nói, đều giống như trò đùa con nít. Nói dối vu cáo hay đồn đại gì đó, tiện tay là có thể phá vỡ máy khóe ngay thôi.

Thậm chí cô chỉ chế nhạo châm chọc vài câu, cô ta đã đứng ngồi không yên.

Cảm xúc biểu hiện ra ngoài, cũng không giống như người phụ nữ Điền Tĩnh đi đến đích đến thành công trong kiếp trước.

Lại nói tiếp, ngoại trừ việc cô ta biết chút chuyện không nên biết, tất cả những biểu hiện bên ngoài đều không khác với kiếp trước là mấy, cho nên rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu? Rốt cuộc cô ta là ai?

Đôi mắt Cố Nguyệt Hoài yên tĩnh sâu thẳm, khiến Điền Tĩnh rùng mình.

Cô ta run rẩy môi: “Nguyệt Nguyệt Hoài... Cô làm gì mà nhìn tôi như vậy?

Cố Đình Hoài cũng chú ý thấy tâm trạng của Cố Nguyệt Hoài không đúng, có chút lo lắng nói: “Bé à?”

Cố Nguyệt Hoài mím môi, cầm thật chặt vải hoa trong tay, cô kìm nén mọi cảm xúc lại, thản nhiên nói: “Không biết thì không biết thôi, không phải cô nói muốn chăm sóc anh hai tôi sao, vậy anh ấy giao cho cô đấy, chúng tôi đi về trước.”

Nói xong, Cố Nguyệt Hoài kéo Cố Đình Hoài rời khỏi trung tâm y tế.

Điền Tĩnh nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác bất an mãnh liệt, nhưng bất an này từ đâu mà đến thì lại không có đầu mối.

Cô ta cắn chặt răng, quay đầu chuẩn bị vào trung tâm y tế, bỗng nhiên mới nhớ ra, giao Cố Duệ Hoài cho cô ta sao? Lời này là có ý gì? Không ai quan tâm? Vậy anh ta đi nhà vệ sinh thì cô ta giúp thế nào?

Điền Tĩnh tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, chạy vài bước đuổi theo ra khỏi trung tâm y tế, nhưng hai anh em nhà họ Cố đã đi không thấy bóng dáng.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 136: Chương 136



Trên đường về nhà, Cố Nguyệt Hoài vẫn im lặng không nói.

“Bé à? Em làm sao vậy?” Cố Đình Hoài lộ vẻ lo lắng, không biết em gái bị điều gì k*ch th*ch.

Cố Nguyệt Hoài hoàn hồn, lắc đầu cười khẽ: “Không có việc gì đâu anh cả, chỉ là đang nghĩ về nhà phải nói với cha chuyện của Lâm Cẩm Thư như thế nào thôi.”

Cố Đình Hoài thở phào nhẹ nhõm, tức giận nói: “Chuyện này có gì to tát đâu? Cha cũng không phải bùn nặn, nhiều năm qua cha cũng đã sớm quen rồi. Đừng thấy cha chúng ta cao lớn thô kệch, trong lòng hiểu rõ, không có việc gì đâu.”

Nói thì nói như vậy, nhưng vừa nghĩ tới Cố Chí Phượng nhiều năm qua chỉ chăm lo cho mấy người bọn họ, mà Lâm Cẩm Thư cũng đã lấy chồng, thậm chí còn có đứa con khác, trong lòng Cố Đình Hoài vẫn có chút không thoải mái, cảm giác không sao tả được.

Cố Nguyệt Hoài gật gật đầu, hai người bước nhanh hơn.

Đến khi trở lại đại đội sản xuất Đại Lao Tử, đã là bốn giờ rưỡi chiều.

Cố Chí Phượng ngồi ở trong sân thò đầu ra nhìn, cảm xúc lo lắng rõ ràng. Để trấn an ông ấy, Cố Tích Hoài cũng ôm Yến Thiếu Đường ngồi ở bên cạnh ông ấy. Con người anh ấy vốn không có nóng tính, ngược lại còn rất có kiên nhẫn với đứa nhỏ.

Yến Thiếu Đường cũng ngoan ngoãn nằm trong lòng Cố Tích Hoài, nghe anh ấy kể chuyện cổ tích.

“Cha!” Cố Đình Hoài có vóc dáng cao ráo, liếc mắt một cái đã thấy Cố Chí Phượng thấp thỏm không yên.

Cố Chí Phượng từ trên ghế nhảy dựng lên một cái vèo, vội vàng mở cửa nghênh đón: “Đã về rồi à? Như thế nào?”

Cố Đình Hoài vốn muốn thành thật nói, nhưng nhìn dáng vẻ chờ mong cha, lời nói đều kẹt ở cổ họng, anh ấy đột nhiên hiểu được câu mà Cố Nguyệt Hoài nói, không biết nên nói chuyện của Lâm Cẩm Thư với cha như thế nào.

Là nói bà ta đã sớm lập gia đình, vả lại đối phương còn là bí thư công xã Hoàng Oanh, hay nói bà ta lại sinh con?

Những lời này đối với Cố Chí Phượng mà nói, chẳng khác gì cắm một nhát kiếm vào trái tim.

Cố Nguyệt Hoài ném cho anh cả một ánh mắt “Tự cầu phúc”, còn mình nhận lấy Yến Thiếu Đường từ trong lòng Cố Tích Hoài. Cô bé vừa nhìn thấy cô, ánh mắt dường như đã sáng lên, không còn đần đồn như trước nữa.

Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy, trong lòng thầm vui mừng: “Chị đã về rồi đây, em có ăn cơm ngoan không?”

Cố Tích Hoài mỉm cười đứng dậy sờ sờ đầu Yến Thiếu Đường, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô bé, trái tim cũng mềm nhũn theo: “Đừng thấy con bé này nhỏ con, chứ ăn cũng không ít đâu, đồ ăn em để lại trên bếp đều ăn hết rồi.”

Cố Nguyệt Hoài tươi cười, cổ vũ: “Thật sao? Đi, trở về phòng, chị nấu canh cho em uống nhé?”

Yến Thiếu Đường chớp chớp mắt, không nói gì.

Cố Nguyệt Hoài cũng không nản lòng, ôm cô bé trở về phòng, ném vấn đề khó khăn của Lâm Cẩm Thư lại cho Cố Đình Hoài.

Cô đặt Yến Thiếu Đường lên giường, còn mình thì bận rộn trong bếp.

Canh trứng rau cải, đơn giản lại có dinh dưỡng, thích hợp nhất cho trẻ vào buổi chiều.

Lúc nấu cơm, trong đầu Cố Nguyệt Hoài vẫn không ngừng hồi tưởng chuyện của Điền Tĩnh, cuối cùng cho ra một kết luận.

Điền Tĩnh không phải sống lại, có lẽ cô ta cũng không có ký ức của kiếp trước, mà những gì cô ta biết, dường như chỉ là một số chuyện bí mật, mà những chuyện bí mật này, hẳn là kiếp trước cô ta cũng biết rồi!

Cẩn thận hồi tưởng lại, kiếp trước Điền Tĩnh thật sự giống như có thần trợ giúp, giống như gặp may, lần nào đều có thể “vừa vặn” nắm bắt cơ hội, thừa cơ mà xông lên!

Cô vốn cho rằng kiếp trước Điền Tĩnh số tốt mới đào được đồ cổ ở sau nhà, hiện giờ xem ra, nào có số mệnh gì đó, chẳng qua chỉ là người ngoài cuộc biết chuyện nên cố gắng bon chen vào thôi.

Về phần cô ta làm sao biết được, e rằng chỉ có Điền Tĩnh mới biết.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 137: Chương 137



Canh trứng rau củ đơn giản nên cô làm xong rất nhanh.

Cố Nguyệt Hoài cho ăn Yến Thiếu Đường ăn canh, Cố Đình Hoài cũng nói cho Cố Chí Phượng biết tất cả tình hình hôm nay ở trung tâm y tế, hiển nhiên anh ấy không nghĩ nhiều như Cố Nguyệt Hoài, lúc vào nhà còn giật mình già đi mười tuổi.

"Cha, cha đừng quá khó chịu, ban đầu hai người cũng đâu phải là người cùng một đường." Cố Tích Hoài thở dài, muốn trấn an cha già nhà mình vài câu nhưng đáng tiếc xưa nay anh ấy không phải là người biết nói lời dễ nghe, há miệng ra lại đ.â.m mấy d.a.o vào n.g.ự.c Cố Chí Phượng.

Mí mắt Cố Đình Hoài giật một cái, hạ giọng nói: "Được rồi, em cũng bớt nói hai câu đi."

Cố Nguyệt Hoài chỉ coi như không nghe thấy mấy người bọn họ nói gì, hô lên: "Cả nhà lại uống chút canh cho ấm người đi."

Cố Chí Phượng tang thương ngồi trên giường, c*̃ng không buồn thưởng thức hạch đào trong tay nữa, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

"Cha, hay là cha tìm mẹ kế cho bọn con đi!"

Một viên đá dấy lên ngàn con sóng.

Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài lập tức quay đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, khóe miệng hai người co giật, có chút không nói nên lời.

Cố Chí Phượng c*̃ng sững sờ hai giây, tức giận cười mắng: "Con nói gì thế, nhiều năm như vậy mà cha chỉ có một mình, sao có thể vì chuyện này mà đi tìm bạn già hay sao? Con bớt thao tung tâm lý cha đi, các con có thể khoẻ mạnh an khang là đủ rồi."

Cố Nguyệt Hoài nhíu mày: "Ha ha, con nói nghiêm túc mà, nói không chưngf cha còn có thể sinh cho anh em con thêm em trai em gái thì sao?"

"Càng nói càng không nên hồn!" Cố Chí Phượng trừng mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, tang thương lúc trước c*̃ng tản đi hơn phân nửa.

Cố Tích Hoài uống canh trứng rau củ một cách ngon lành, nói: "Ha ha, con lại cảm thấy Nguyệt Hoài nói có lý, cha à, cha đã suy nghĩ nhiều như vậy, phỏng chừng là vì nhiều năm như vậy đã quá cô đơn, hay là con trai đứng ra tìm người cho cha nhé?"

"Tìm người! Tìm cái đầu con ấy!" Cố Chí Phượng cúi xuống nhặt đôi giày lên ném về phía Cố Tích Hoài.

Sau khi làm loạn một hồi như thế, bầu không khí trong phòng cũng tốt lên rất nhiều.

"Đúng rồi, thằng hai sao rồi?" Nói đùa xong, Cố Chí Phượng lại hỏi đến Cố Duệ Hoài không biết cố gắng.

Cố Đình Hoài và Cố Nguyệt Hoài liếc nhau, nói: ""Hình như không có việc gì, xem chừng là hai ngày nữa có thể đưa về nhà."

Cố Chí Phượng khẽ gật đầu: "Đưa về sớm một chút c*̃ng tốt, ở trung tâm y tế tỉnh còn phải tốn thêm tiền, nam tử hán đại trượng phu, để con sói cắn cho đến mức kêu cha gọi mẹ là thế nào? Cho nó về sớm một chút đi."

Lúc này, Cố Tích Hoài ở bên cạnh cười ha ha: "Anh hai có thể đồng ý về nhà không? Trở về rồi thì Điền Tĩnh còn chăm sóc anh ấy thế nào được?"

Một câu nói trúng trọng tâm.

Trong phòng lại lặng im.

Cuối cùng vẫn là Cố Tích Hoài phá vỡ yên tĩnh, anh ấy hiếu kỳ nói: "Ài, các anh cứ thế trở về, anh hai không nói gì sao? Điền Tĩnh c*̃ng đồng ý? Hai cái người này thật sự đúng là rửa không sạch, nói không chừng tâm nguyện của anh hai có thể hoàn thành như vậy."

Cố Nguyệt Hoài khẽ cười một tiếng, trong mắt có chút giễu cợt.

Rửa không sạch? Điền Tĩnh sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế rửa sạch.

Cố Nguyệt Hoài ôm Yến Thiếu Đường, nhẹ nhàng v**t v* lọn tóc vểnh ra trên trán cô bé, giọng nói không nhanh không chậm: "Đầu óc anh hai không rõ ràng, cứ mặc kệ anh ấy mấy ngày đi, nói không chừng có thể khiến não anh ấy tỉnh ra."

Cố Tích Hoài khẽ gật đầu tán đồng, nói thật, mấy ngày nay anh ấy ở trung tâm y tế chẳng khác gì đang ngồi tù cả.

Cố Chí Phượng không nhắc đến Cố Duệ Hoài và Lâm Cẩm Thư nữa, ông ấy vào buồng trong nghỉ ngơi.

Mặc kệ nội tâm của ông ấy có tiếp nhận tin tức hôm nay hay không, nhưng tối thiểu ông ấy sẽ từ từ tiêu hóa.

Cố Nguyệt Hoài không nhàn rỗi, cô chuẩn bị đi ra vườn rau phía sau nhà nhổ cỏ.

Cố Nguyệt Hoài đưa Yến Thiếu Đường cho Cố Tích Hoài, để anh ấy tiếp tục kể chuyện, ngược lại trông mong nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài: "Anh, em muốn trồng lúa, nhưng nhà chúng ta không có giống, anh xem có thể giúp em gái lấy một chút hay không?"

Nếu bàn về nhân duyên thì chỉ sợ tất cả mọi người trong nhà họ Cố cộng lại cũng không sánh nổi Cố Nguyệt Hoài.

Anh ấy là người chính trực, làm người lại thành thật đôn hậu, nếu không lúc trước anh ấy c*̃ng sẽ không m.ó.c t.i.m móc phổi trở thành bạn tốt với Nhậm Thiên Tường.

"Thóc à?" Cố Nguyệt Hoài ngạc nhiên nhìn cô một cái, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu nói: "Để anh đi hỏi một chút xem nhà ai có, đúng lúc nhà mình có cải bó xôi, để anh mang đi đổi một ít với người ta."

Nói xong, anh ấy đặt cuốc xuống rồi đi ra ngoài.

Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng thở ra, chắc là thóc của cô có hy vọng rồi phải không?

Chuyến đi này của Cố Nguyệt Hoài mất nửa giờ, Cố Nguyệt Hoài không đợi được anh ấy mang theo thóc giống trở về, mà lại chờ được một đôi mẹ con phong trần mệt mỏi, người phụ nữ ước chừng hơn ba mươi, còn đứa bé chừng hơn mười tuổi.

"Cô gái!" Người phụ nữ kia vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, trên mặt đã lộ ra nụ cười.

Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên: "Thím?"

Người phụ nữ này chính là người bán con thỏ nhỏ mà cô đụng phải ở chợ đen, là người của đại đội Phàn Căn ở sát vách, lúc ấy cô mua thỏ con đã để lại địa chỉ, để khi nào thím ấy bắt được một ổ thỏ con nữa thì đưa đến cho cô.

Ban đầu cô nghĩ rằng mình sẽ phải đợi bốn, năm ngày nữa, nhưng cô không ngờ mới chỉ một ngày trôi qua mà người đã đến.

"Cô gái à, cuối cùng cũng tìm được cô rồi, cô nói muốn... Giờ còn cần hay không?" Trong mắt người phụ nữ vẫn có một chút câu nệ như cũ, nhưng mà nghĩ đến con thỏ bên trong cái gùi, trên mặt lại ánh lên ước ao và chờ mong về tương lai.

Cố Nguyệt Hoài gật đầu cười nói: "Tôi muốn, thím vào đây với tôi."

Khuôn mặt người phụ nữ vui mừng khôn xiết, thím ấy bèn kéo con trai đi vào theo.

Cố Tích Hoài đang ngồi trên giường ôm Yến Thiếu Đường kể chuyện xưa cho cô bé, khi nhìn thấy có người xa lạ tới nhà thì sửng sốt một chút, đang định lên tiếng thì thấy Cố Nguyệt Hoài đã đưa người vào thẳng phòng mình, không cho anh ấy cơ hội tra hỏi.

Anh ấy nghi ngờ nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của Nguyệt Hoài, càng cảm thấy cô em gái này của mình thần bí.

Bản tính của một người thật sự có thể tại thay đổi trong nháy mắt sao?

Trong phòng.

Ngay khi bước vào nhà, người phụ nữ đã lấy gùi xuống và nhấc cỏ dại bên trong ra cho Cố Nguyệt Hoài xem.

Cố Nguyệt Hoài nhìn thoáng qua, hơi ngạc nhiên: "Nhiều như vậy sao?"

Bên trong cái gùi đầy những con thỏ nhỏ màu xám chen lấn nhau, con nào cũng cuộn tròn thành nắm lông nhung, đếm sơ sơ thì có chừng mười tám con!

Người phụ nữ cười nói: "Từ nhỏ con trai tôi đã thích thỏ hoang, trước kia thì đều giữ cho nhà mình ăn thịt, nhưng giờ cuộc sống khó khăn, con trai tôi cũng phải đi lính, trong nhà không có người lao động chính, nên chỉ có thể đổi thỏ lấy tiền."

Cố Nguyệt Hoài nhìn đứa bé trai bên cạnh thím ấy một chút, đứa bé đã hơn mười tuổi nhưng vẫn rất rụt rè khi nhìn người khác.

"Mười tám con con thỏ là ba đồng sáu, ầy." Cố Nguyệt Hoài c*̃ng không cò kè mặc cả, đếm ba đồng sáu xu rồi đưa cho người phụ nữ. Ngay khi nhận được tiền vào trong tay, người phụ nữ run rẩy hưng phấn, số tiền bán thỏ trong hai ngày qua cộng lại đã thành một số tiền lớn!

Lúc gần đi, người phụ nữ có chút ngượng ngùng nói: "Cô gái à, cô…Sau này cô còn muốn mua thỏ nữa không?"

Cố Nguyệt Hoài áy náy cười một tiếng: "Thím à, bây giờ nhà ai cũng khó khăn, trong tay của tôi còn nhiều thỏ lắm, c*̃ng nuôi không nổi nữa đâu. Thỏ con không bán được thì thím có thể bắt con thỏ hơi lớn một chút rồi mang đến chợ đen mà bán lấy thịt."

Khi người phụ nữ nghe cô nói xong, đầu tiên là thất vọng, sau đó lại luôn miệng nói cảm ơn, cuối cùng dẫn con trai vui mừng rời đi.

Cố Nguyệt Hoài để lại bốn con thỏ ở bên ngoài, còn mười bốn con còn lại thì bỏ hết vào trong không gian Tu Di.

Vừa ra khỏi phòng, cô đã nghe thấy giọng nói của Cố Tích Hoài: "Bọn họ là ai?"

Cố Nguyệt Hoài cầm con thỏ đưa cho Cố Tích Hoài và Yến Thiếu Đường nhìn một chút, nói thẳng: "Ngườ bán thỏ con, lần trước em gặp ở chợ đen, em hỏi vài câu, nên hôm nay tới đưa thỏ."

"Thỏ con!" Cố Tích Hoài hơi ngạc nhiên.

Yến Thiếu Đường lại giống như bị hấp dẫn, ưm ưm kêu hai tiếng.

Cố Nguyệt Hoài cười cười, cô tìm một cái giỏ sâu, trải cỏ khô lên rồi đặt con thỏ nhỏ vào, Yến Thiếu Đường ngồi xổm ở bên cạnh cái giỏ mê mẩn nhìn thỏ con.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 138: Chương 138



Cố Nguyệt Hoài sờ lên đầu của cô bé, nói khẽ: "Sau này để Thiếu Đường cho thỏ nhỏ ăn, được không nào?"

Yến Thiếu Đường không nói chuyện, cô bé duỗi bàn tay nhỏ bé vào trong giỏ, giống như muốn chạm vào con thỏ nhỏ nhưng lại không dám. Cố Nguyệt Hoài cong khóe môi, túm lấy một con đặt vào lòng bàn tay rồi tiến lại gần cô bé.

Cô bé chớp chớp mắt, cuối cùng đưa tay chạm vào bộ lông xù của con thỏ nhỏ, vừa sờ vào một cái đã khiến cô bé giật nảy mình.

Yến Thiếu Đường nhìn con thỏ, lại nhìn chính mình, dường như cảm thấy rất khác biệt.

Cố Tích Hoài ở bên cạnh nhìn mà buồn cười, anh ấy cười nói: "Cô gái nhỏ này chơi vui thế."

Anh ấy vừa dứt lời, Cố Đình Hoài đã trở lại, vén rèm lên nói: "Cười cái gì thế?"

"Anh cả!" Cố Nguyệt Hoài để Yến Thiếu Đường tự mình chơi với con thỏ nhỏ, đứng dậy nhìn Cố Đình Hoài đang cười bất lực đưa cho cô một túi giấy trong tay: "Ầy, không phụ sự mong đợi của mọi người, thóc giống đây, nhưng mà em muốn trồng ở chỗ nào?"

Cố Nguyệt Hoài vui mừng khôn xiết, cô nhận thóc giống nhưng không trả lời.

Cô nhìn Yến Thiếu Đường đang chơi đùa nghiêm túc với con thỏ nhỏ, lại nhìn Cố Tích Hoài đang ngồi trên giường đọc sách: "Anh ba, hôm nay em chạy một ngày quá mệt mỏi, đang tính ngủ một lát, Thiếu Đường nhờ anh đấy!"

Khóe miệng Cố Tích Hoài giật một cái: "Em thật sự không coi anh là người ngoài." "

Cố Nguyệt Hoài giả vờ siết chặt nắm đ.ấ.m rồi mỉm cười, sau đó vội vàng bước vào phòng.

Cố Đình Hoài cười lắc đầu, chợt thấy con thỏ nhỏ bên trong chiếc giỏ, ngạc nhiên nói: "Thỏ con à? Từ đâu ra thế?"

Cố Tích Hoài hất cằm về phía căn phòng của Cố Nguyệt Hoài: "Còn có thể từ đâu được? Người cả ngày thần thần bí bí kia kìa."

Cố Nguyệt Hoài sững sờ một lát, sau đó mỉm cười lắc đầu.

*

Ngay khi Cố Nguyệt Hoài trở về phòng, cô đã cài then cửa rồi tiến vào không gian Tu Di.

Lúa mạch đã chín, con thỏ nhỏ c*̃ng bắt đầu chạy nhảy vui chơi trên đồng cỏ, cô tin rằng không bao lâu nữa, bọn nó sẽ lớn lên rồi sinh sôi ra một quần thể tựa như bầy gà vậy.

Mặc dù số lượng gia cầm vẫn còn thưa thớt như cũ, nhưng từ không tới có đã là một khởi đầu tốt.

Cố Nguyệt Hoài cắt lúa mạch, lại nhặt trứng gà về, sau đó mới bắt đầu gieo hạt thóc. Thóc giống khô và dẹt, thoạt nhìn chất lượng rất kém, cô cau mày múc một bầu nước giếng để ngâm hạt thóc giống trong đó.

Đợi cho đến khi hạt giống ngậm no nước rồi mới gieo hạt.

Cố Nguyệt Hoài dọn dẹp nhà kho một chút, nghĩ đến chuyện ngày mai mình phải đi gặp Hạ Lam Chương, nên chuẩn bị mang cho anh ấy một ít đặc sản không gian. Giờ không phải mùa vải nên không thể mang ra được, quả táo thì có thể mang một ít, lại thêm ít trứng gà và ớt quả, cũng coi như là quà to rồi.

Hạ Lam Chương đã giải quyết được tình trạng khó khăn nhất thời của cô, anh ấy là người tốt.

Nhưng mà cô không có cách nào đáp lại tình cảm của anh ấy được, nên đương nhiên ngày mai cô phải nói rõ ràng chuyện này.

Cố Nguyệt Hoài bận rộn việc trong không gian Tu Di xong, rồi mới quay lại phòng, Yến Thiếu Đường vẫn đang nhìn con thỏ nhỏ, đúng là tâm tính của một cô gái nhỏ, cứ si mê ngồi ở đó, nhưng vẵn khiến người ta yêu mến hơn nhiều lúc ngồi đờ đẫn.

"Thiếu Đường lại đây nào, để chị đo cho em, chúng ta làm quần áo mới được không?" Cố Nguyệt Hoài cầm thước dây đến gần Yến Thiếu Đường, đỡ cô bé đứng lên, đo kích thước chiều rộng vai, chiều rộng vòng eo và những nơi khác, sau đó cắt vải ra trước.

Mùa đông sắp đến, bông là thứ không thể thiếu. Tuy nhiên vào những năm 1970, bông đã thực hiện theo phương pháp mua bán thống nhất, người bán sẽ định lượng bằng phiếu cung ứng tương đương, giá thu mua rất cao, đó cũng là một trong những lý do quan trọng khiến mọi người không thường xuyên may quần áo mới.

Nếu như cô nhớ không lầm, lúc này giá bông lót hẳn là một đồng hai một cân.

Bông lót chính là bông đã được gia công, có thể sử dụng trực tiếp.

Yến Thiếu Đường còn nhỏ tuổi, vóc người cũng không cao nên muốn làm một bộ áo bông quần bông cho cô bé thì cần nhiều lắm là một cân bông lót, nhưng mà không có phiếu bông thì cũng không thể làm được, hay là... Cô trồng ít bông nhỉ?

Cố Nguyệt Hoài bắt đầu nghiêm túc tự hỏi.

"Bé à, em học may quần áo từ lúc nào vậy?" Cố Đình Hoài vốn đang ngồi trên giường nói chuyện với Cố Tích Hoài, khi thấy Nguyệt Hoài thuần thục lấy số đo của Yến Thiếu Đường thì không khỏi thắc mắc.

Cố Nguyệt Hoài dừng một chút rồi cười khúc khích: "Em biết làm nhiều thứ lắm, chớ xem thường em gái của anh."

Cô biết làm nhiều thứ sao? Đúng vậy, rất nhiều.

Đời trước, người nhà cô lần lượt c.h.ế.t đi, còn cô thì kéo dài hơi tàn dưới sự bảo vệ của anh. Mỗi ngày đều đắm chìm trong học tập, học được tất cả những thứ mà cô đã bỏ lỡ thuở thiếu thời bởi vì lười biếng. Thậm chí cô còn học được nhiều hơn, không ngừng làm phong phú bản thân, chỉ chờ nắm bắt cơ hội báo thù. Chỉ có như vậy thì cô mới có thể làm tê liệt cảm xúc của mình, không để nỗi đau khổ bức bách đến mức muốn đi tự sát.

Cô luôn chú ý đến động tĩnh của Điền Tĩnh, từ ngày này qua ngày khác.

Thật không may, cô ta quá mạnh, cuối cùng nhảy leo lên tới một trình độ mà thậm chí cô khao khát cũng không thể nhìn lên.

Kiếp này cô không còn hy vọng trả thù, thì Điền Tĩnh lại để mắt tới nhà họ Yến, để mắt tới anh, vì bảo vệ người cuối cùng trên thế gian đã yêu thương và bảo vệ mình, cô đã đưa ra quyết định nhảy ra khỏi "Tháp ngà", kết thúc một đời bi thảm lại buồn cười của mình.

Nghĩ đến quá khứ, ngón tay Cố Nguyệt Hoài khẽ run lên, thân thể cô lạnh lẽo, đôi môi cũng trắng bệch.

Cô cho là mình đã trưởng thành, nhưng quá khứ đau đớn đến mức cô cảm thấy như rơi xuống vực thẳm mỗi khi nghĩ về nó.

Cố Nguyệt Hoài nói rất nhẹ nhàng, nhưng khi vào tai Cố Đình Hoài lại có cảm giác khó chịu, Cố Tích Hoài c*̃ng mấp máy môi, ánh mắt hơi phức tạp, lúc trước Cố Nguyệt Hoài yếu ớt lại ích kỷ, điều này khiến cho người ta muốn quan tâm cũng không biết quan tâm từ chỗ nào.

Hoá ra, trong lúc vô tình cô đã thay đổi từ lâu, chỉ là bọn họ không biết mà thôi.

Cố Nguyệt Hoài không muốn nói thêm về chuyện này nữa, vì vậy cô nhìn cửa phòng đã mở ra, nói: "Cha ra ngoài rồi sao?"

Cố Nguyệt Hoài khẽ gật đầu: "Ừm, cha ra sau nhà lấy rau rồi, nói là bữa tối cứ để ông ấy nấu cơm."

Cố Nguyệt Hoài vừa định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh cộc cộc vang lên ngoài sân.

"Tiếng gì thế?" Cố Đình Hoài sững sờ một lát, sau đó xuống khỏi giường, vén rèm lên nhìn ra ngoài, sắc trời đã tối nên anh ấy phải nhìn một lúc lâu mới ngạc nhiên thốt lên: "Thằng hai?! Sao em đã về rồi?"

Nói rồi, Cố Đình Hoài vội vàng ra khỏi phòng.

Cố Tích Hoài c*̃ng ngạc nhiên, vội vàng xuống giường ra ngoài hỗ trợ.

Cố Nguyệt Hoài không nhúc nhích, vẻ mặt cô bình tĩnh đến gần như lạnh lùng.

Cô đã sớm biết Điền Tĩnh sẽ không ngoan ngoãn chịu trói, để cho mình và Cố Duệ Hoài bị trói buộc vào với nhau như vậy. Chưa nói đến việc nếu chăm sóc người thì cô ta có còn thanh danh hay không, chỉ riêng phương diện chi phí thôi là cô ta đã không đủ sức rồi.

Quả nhiên, buổi chiều mới quyết định, đêm nay đã trả người lại.

Cố Duệ Hoài ngốc, nhưng không ngu, chẳng lẽ anh ta không biết Điền Tĩnh có ý gì sao? Điều này thật thú vị, chẳng lẽ Điền Tĩnh lại từ bỏ việc nhắm vào nhà họ Cố, hoặc là nói từ bỏ bảo bối được chôn ở phía sau nhà bọn họ? Hay là nói cô đã đoán sai từ đầu đến cuối?

Trong lúc Cố Nguyệt Hoài suy tư, Cố Đình Hoài đã cõng Cố Duệ Hoài từ bên ngoài vào.

Anh ấy đặt người ở trên giường trong phòng ngoài, nghĩ một lát ăn cơm sẽ thuận tiện hơn, sau đó lại cầm chăn ra đắp lên trên đùi anh ta, còn Cố Tích Hoài thì ở bên cạnh dò hỏi: "Anh hai, sao anh lại trở về? Có phải là Điền Tĩnh không muốn chăm sóc anh không?"

Bàn tay Cố Duệ Hoài đặt ở trên đùi siết lại, trong đôi mắt dài nhỏ hiện lên vẻ giễu cợt.

Anh ta đè nén cơn giận tích tụ trong lồng ngực, nói: "Không phải các người phí hết tâm tư để Tiểu Tĩnh rời khỏi tôi sao? Các người đi cả rồi, để một mình cô ấy ở lại chăm sóc tôi, cô ấy làm thế nào được? Biện pháp xấu xa như vậy là do Cố Nguyệt Hoài nghĩ ra phải không?"

Một lúc sau, anh ta lại đập đ.ấ.m vào đầu giường đặt gần lò sưởi, hung tợn nói: "Cố Nguyệt Hoài, đúng là mày còn khiến người ta chán ghét hơn cả trước kia."
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 139: Chương 139



"Vậy sao?" Giọng nói của Cố Nguyệt Hoài thản nhiên, ung dung không vội vàng, không có một chút bối rối nào khi bị người khác nói đau nói độc mình.

"Tôi làm như vậy chẳng lẽ không phải là đang thành toàn cho anh hay sao? Nếu như trong lòng Điền Tĩnh thật sự có anh, thì sẽ không cuốn gói trả anh về trong đêm như vậy, anh hai à, anh còn chưa nghĩ thông suốt sao? Cô ta không muốn có liên quan gì đến anh cả."

"Điền Tĩnh ấy à, người ta chê anh nghèo đấy! Anh tự hỏi lòng mình xem, anh có chỗ nào hơn được Trần Nguyệt Thăng?"

Sau khi Cố Nguyệt Hoài nói xong, Cố Tích Hoài ở bên cạnh không nhịn được nín thở, những lời này không thua gì sấm sét giữa trời quang bổ vào đầu Cố Duệ Hoài.

Nhưng mà, nếu thật sự suy nghĩ nghiêm túc, thì đúng là anh ta không có chỗ nào sánh nổi Trần Nguyệt Thăng.

Thái dương Cố Duệ Hoài nổi gân xanh, anh ta siết chặt nắm đấm, gắt gao nhìn chằm chằm Cố Nguyệt Hoài như thể đang nhìn kẻ thù cũ nào đó.

Cố Tích Hoài thấy thế, không nhịn được tiến lên ngăn trước mặt hai người, trở thành người hòa giải: "Nguyệt Hoài, em bớt tranh cãi đi."

"Lời nói thật thì khó nghe, nhưng không thể phủ nhận, có phải vậy không anh trai?"

Cố Nguyệt Hoài nhún nhún vai, cô đứng dậy chậm rãi đi đến bên cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống Cố Duệ Hoài, khi thấy trong mắt anh ta chứa lửa giận, tư thế như đang hận không thể vung cho cô một bạt tai thì không nhịn được khẽ cười một tiếng: "Làm sao? Chê tôi nói lời khó nghe à?"

"Cút!" Cố Duệ Hoài nghiến răng nghiến lợi, giọng nói dường như bật ra từ kẽ răng.

"Anh hai, mặc dù lời nói của Nguyệt Hoài không dễ nghe, nhưng mà... Chuyện của Điền Tĩnh, anh cũng nên suy nghĩ thật kỹ, đừng có nghe cô ta nói vài lời êm tai mà mơ hồ." Cố Tích Hoài tiến lên hai bước, không để lại dấu vết che chở Cố Nguyệt Hoài phía sau.

Cố Nguyệt Hoài nhìn bóng lưng gầy của Cố Tích Hoài, vẻ mặt nhất thời sững sờ.

Cố Duệ Hoài thì bị động tác giống như phòng sói của Cố Tích Hoài làm cho tức giận bùng nổ, hung tợn nói: "Thằng ba, cậu thật sự bị nó thu mua rồi."

"Mày im miệng cho ông đây!"

"Thằng hai! Em nói cái gì đấy?"

Giọng nói của Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài đồng thời vang lên, hai người lần lượt vào phòng. Cố Kim Phượng không nói hai lời đã bước lên nắm lỗ tai Cố Duệ Hoài, bàn tay rơi vào trên lưng anh ta không thương tiếc.

"Ông đây cho mày nói hươu nói vượn này, để cho mày nói mò này! Mày có còn một tí lương tâm nào không hả?"

"Cố Duệ Hoài ơi là Cố Duệ Hoài, nếu biết trước mày là kẻ tàn nhẫn, kẻ hung ác, kẻ vong ân bội nghĩa, thì khi mày vừa ra đời, ông đây nên đem ném mày xuống hầm cầu cho c.h.ế.t chìm ở trong đó rồi! Bé vì mày mà nỗ lực còn chưa đủ nhiều sao? Mày cho rằng vì sao mày có thể giữ lại cái chân này?"

"Vì một con đàn bà mà lên núi tìm thỏ hoang rồi bị sói bắt, người trong nhà còn phải lau cái m.ô.n.g cho mày!"

"Cố Duệ Hoài, mày nói một chút xem mày sống có đáng thương hay không? Ông đây cũng phải đỏ mặt hộ mày!"

Cố Kim Phượng dùng hết sức lực, vừa đánh vừa chửi, Cố Duệ Hoài cũng ngậm chặt miệng, dáng vẻ chẳng khác gì một khúc xương cứng.

Cố Nguyệt Hoài đã bảo Cố Tích Hoài ôm Yến Thiếu Đường trở về buồng trong ngay khi ông ấy bắt đầu đánh người.

Cô lẳng lặng nhìn bàn tay vang dội đang tùy ý rơi vào trên người Cố Duệ Hoài cứng đầu cứng cổ, anh ta không hề hối hận chút nào, thậm chí còn vì Điền Tĩnh mà nảy sinh oán hận với cha đẻ thân sinh ra mình, tại sao lại như vậy?

Đời trước Cố Duệ Hoài thích Điền Tĩnh cực kì kìm chế, chưa bao giờ cố chấp và kiên định như thế cả.

Không biết Cố Nguyệt Hoài nghĩ đến cái gì mà đột nhiên nhíu mày lại.

Đời này có không ít biến số, trong đó điều duy nhất có thể xúc tác và thúc đẩy tình cảm của Cố Duệ Hoài chỉ có chuyến đi đến trung tâm y tế này.

Cố Duệ Hoài không phải là không tự hiểu lấy mình. Đời trước, sở dĩ anh ta chưa hề nói ra miệng là bởi vì Điền Tĩnh chỉ coi anh ta là anh trai, không hề biểu hiện là thích anh ta. Mà đời này, cô ta lại bằng lòng chủ động chăm sóc Cố Duệ Hoài, đối với anh ta mà nói đây chính là một bước đột phá.

Anh ta nhìn thấy hi vọng, cũng tìm được động lực có thể làm cho mình kiên trì.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back