Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 610: Chương 610



Một tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh.

Vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài hơi trắng bệch, cũng không phải sức mạnh chữa trị cạn kiệt, mà là tập trung tinh thần cao độ, hoạt động ở trong cơ thể của người kia, nhổ bỏ những điểm đen kỳ lạ trong cơ thể, để tránh sai sót, thật sự phải bỏ ra hai trăm nghìn phần trăm tinh thần.

Sợi tóc mai của cô đều đã ướt đẫm rồi, đến khi bên ngoài vang tiếng cãi vã mới chậm rãi rụt tay lại.

“Một quân y đến từ chốn xó xỉnh có thể có bản lĩnh gì chứ? Nghe nói còn là con gái? Cố Vĩ, có phải ông hồ đồ rồi hay không? Thế mà lại giao tính mạng của cha tôi vào tay một nhân vật tiểu tốt, không có tiếng tăm gì!”

Giọng nói của cô gái trẻ tuổi này vô cùng huênh hoang, trong lời nói chứa đầy sự bất mãn và chê bai.

Lúc này, lại một giọng nam trầm vang lên: “Thục Hoa! Sao lại nói chuyện với trung tướng Cố?”

“Em nói sai sao? Thân phận của cha chúng ta cao quý, cũng không phải con ch.ó con mèo gì cũng có thể đến chữa trị.” Tần Thục Hoa hừ một tiếng, vì trút ra hết nỗi bất mãn trong lòng, còn dậm chân, âm thanh giày cao gót đạp trên sàn nhà gỗ vô cùng chói tai.

Cố Vĩ chưa mở miệng, Mạnh Hổ đã phản bác: “Cô nói cái gì?! Cái gì gọi là con ch.ó con mèo? quân y Cố của chúng tôi ngàn dặm xa xôi không ngại gian khổ, đến thủ đô để chữa bệnh cho lãnh đạo, không có có công lao c*̃ng cũng có lao khổ chứ? Sao cô lại nói chuyện khó nghe như thế chứ?”

Giọng điệu của Tần Thục Hoa chán ghét, giống như lui về sau hai bước: “Anh là cái thá gì chứ? Cũng dám nói chuyện với tôi?”

Giọng nói của Yến Thiếu Ngu vô cùng lạnh lùng: “Thủ trưởng Cố, xem ra các người không hề phối hợp tốt đối với việc chữa bệnh cho lãnh đạo, chúng tôi không phải lính dưới trướng lãnh đạo, người yêu của tôi càng không cần phải ở nơi đây, chịu sự sỉ nhục của người ta.”

Nói xong, tiếng bước chân hơi sắc bén bèn đi về phía căn phòng.

Cố Nguyệt Hoài dời ánh mắt, đứng lên, mở cửa đi ra ngoài.

Lúc mở cửa, vừa hay Yến Thiếu Ngu chuẩn bị gõ cửa, hai người chạm mặt nhau, Cố Nguyệt Hoài nhìn vẻ mặt trầm ngâm lạnh lùng của anh, bèn biết anh bị con gái của Tần Hữu Công chọc giận nặng nề, nhẹ giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Yến Thiếu Ngu nắm chặt tay của cô, nói: “Chúng ta đi về, không cần khám bệnh này cũng được.”

Vừa thấy Yến Thiếu Ngu muốn kéo Cố Nguyệt Hoài rời đi, trong nháy mắt Cố Vĩ đã nhanh như con kiến trên chảo nóng.

Nguyệt

“Ê! Không phải không phải, Thiếu Ngu, cậu không thể hành động theo cảm tính được! Cậu không phải là lính dưới trướng của lãnh đạo, nhưng mà không phải là lính dưới trướng của thủ trưởng Từ sao? Ông ấy kêu cậu tới đây chấp hành nhiệm vụ, cậu không thể phủi tay không làm chứ!”

Ông ấy hết sức nhức đầu, nhìn Tần Thục Hoa một cái, nhỏ giọng nói: “Thiếu Ngu, nể mặt tôi đi, đừng chấp nhặt với cô ta, cậu biết đó, Tần Thục Hoa này là con gái nhỏ nhất của lãnh đạo, xưa nay bị chiều thành hư, không biết lớn nhỏ.”

“Cố Vĩ? Ông lẩm bà lẩm bẩm cái gì thế? Để bọn họ đi!” Tần Thục Hoa bước lên vài bước, nhìn dò xét Cố Nguyệt Hoài vài lần, ánh mắt càng thêm chán ghét: “Cô là quân y Cố ? Cô dựa vào cái gì để khám bệnh? Trẻ tuổi xinh đẹp?”

Lời nói này đã không khác gì so với chửi bới sỉ nhục, ánh mắt Yến Thiếu Ngu càng lạnh lùng hơn, lạnh nhạt nói: “Cô nói chuyện không biết suy nghĩ thế này, đắc tội với rất nhiều người nhỉ? Là dựa vào cái gì để sống sót ở thủ đô? Dựa vào quyền thế của lãnh đạo?”

Mặc dù vẻ mặt của anh lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại nghi ngờ và chế giễu rất đúng lúc.

“Anh! Anh lại là người nào thế? Sao miệng lại hèn hạ như vậy?!” Hành động lần này của Yến Thiếu Ngu là lấy gậy ông đập lưng ông, khiến mặt Tần Thục Hoa nổi gân máu, chỉ cảm thấy toàn bộ người xung quanh đều đang nhìn cô ta bằng ánh mắt cười nhạo.

Cô ta cắn môi, nói xong bèn giận đùng đùng xông lên, giơ tay lên muốn tay tát Yến Thiếu Ngu một cái.

Khóe mắt Cố Nguyệt Hoài có một sự lạnh lùng thoáng qua, cô thật sự tức giận, vốn dĩ tưởng rằng Tần Hữu Công có ông Phùng và ông Đường kề cận bên cạnh, nhân phẩm có lẽ là không gây ra sai lầm lớn, thật không ngờ rằng thế mà lại dạy dỗ nên một đứa con gái có đạo đức như này.

Cô bắt đầu phủ nhận Tần Hữu Công, một người như vậy, cho dù chuyển biến tốt, có thể đối xử tốt với dân chúng sao?

Ít nhất, cô không nhìn thấy điểm nào là đồng cảm với dân chúng từ trên người Tần Thục Hoa, ngược lại đều là lợi dụng quyền thế gia cảnh để chê bai và xem thường người bình thường, dáng vẻ huênh hoang hống hách, vênh váo hung hăng này, thật sự khiến người xem cũng ngứa tay.

“Bốp…”

Một tiếng động lớn vang lên giòn giã, vang vọng trong phòng khách giản đơn rộng lớn.

Ngay sau đó, Tần Thục Hoa mặc váy lụa dài, tóc xoăn thời thượng đã bị đánh ngã xuống đất, túi xách trong tay c*̃ng lăn xuống dưới đất, cô ta không dám tin, ôm mặt của mình, môi run cầm cập nói: “Cô, cô lại dám đánh tôi?”

Cố Nguyệt Hoài thả tay xuống, ánh mắt bình tĩnh, giọng điệu càng không hề d.a.o động: “Đúng vậy, đánh cô rồi, cô có thể làm thế nào?”

Bây giờ, tính mạng của Tần Hữu Công đều đang tùy thuộc vào cô, Tần Thục Hoa không giữ mồm giữ miệng, tát một cái thì làm sao chứ?

Cô nhếch môi, nghiêng đầu nói: “Còn nói lời cay nghiệt, muốn động tay, thì sẽ không chỉ đơn giản là tát cô một cái như vậy, chỗ dựa của cô sắp c.h.ế.t rồi, còn coi mình là cô chủ cả đã từng muốn gió có gió, muốn mưa có mưa sao?’

Lời này khiến bầu không khí bốn phía có vẻ lạnh lẽo mà căng thẳng, Tần Lập Quốc vội vàng bước lên đỡ Tần Thục Hoa.

Anh ta là con trai cả của Tần Hữu Công, gần bốn mươi tuổi, hiện giờ cũng là một nhân vật có m.á.u mặt ở giới chính trị.

Dù Tần Thục Hoa đã gần ba mươi tuổi, trong tính cách vẫn là một người thiếu nữ, sau khi được Tần Lập Quốc đỡ dậy, nước mắt rơi lã chã, che mặt gào khóc, nói: “Anh! Anh chắc chắn phải đòi lại công bằng cho em!”

Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa từng bị uất ức như này!

Tần Lập Quốc nhìn thoáng qua dấu tay trên mặt Tần Thục Hoa, biểu cảm trầm xuống, cũng không thẳng thừng chỉ trích Cố Nguyệt Hoài, trong mắt của anh ta, với thân phận của anh ta, chấp nhặt với một cái quân y nhỏ bé chẳng qua chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.

Anh ta cau mày, không vui nói: “Trung tướng Cố, đây là người mà ông đưa đến sao? Thế mà lại ương bướng ngông nghênh hơn Thục Hoa nhiều.”

Anh ta nói lời này, hiển nhiên là muốn cho Cố Vĩ một câu trả lời hợp lý, nếu không không cho qua chuyện này được.

Cố Vĩ nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, chớp mắt với cô một cách khó hiểu, chợt ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói: “Thị trưởng Tần, cậu không thấy rõ tình huống vừa rồi sao? Là cô chủ Tần Hoa khiêu khích trước, quân y Cố đánh trả c*̃ng là chuyền bình thường.”

Nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài trị liệu có hi vọng, tối nay lãnh đạo đã có thể tỉnh lại, ông ấy có thể để người ta đến phá rối tình trạng tốt này sao?

Tần Lập Quốc sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới Cố Vĩ lại có phản ứng như thế này!

Vẻ mặt của anh ta hơi thay đổi, cũng không phải nghi ngờ lòng trung thành của Cố Vĩ, mà là nghĩ đến một khả năng khác.

Cố Vĩ là quan chức thân cận của cha anh ta, gặp phải bất kỳ chuyện gì, lẽ ra đều nên đứng về phía bọn họ, nhưng hôm nay lại giúp đỡ một quân y nhỏ bé, chẳng lẽ nào quân y Cố này thật sự có điểm gì đó khác biệt, có thể cứu cha anh ta tỉnh lại?

Anh ta và Tần Thục Hoa không giống nhau, dù sao cũng là người xuất thân lăn lộn trong giới chính trị, chuyện gì cũng đều phải suy nghĩ kỹ càng trong lòng.

Lúc này, ông Đường đã trở về, có vài lính cảnh vệ mang vali đi theo phía sau.

Ông ấy nhìn thoáng qua trò cười trong phòng khách, cau mày.

Tần Thục Hoa thấy bầu không khí ngưng đọng, vội vàng bước lên kéo cánh tay của ông Đường, lắc qua lắc lại, nói bằng giọng điệu ấm ức: “Ông Đường, ông Đường, ông quay về rồi! Thục Hoa bị người ta đánh! Ông phải làm chủ cho tôi!”

Cũng coi như cô ta được ông Đường dõi theo từ nhỏ đến lớn, trong lòng đã nhận định rằng quân y nhỏ bé đã đánh cô ta không c.h.ế.t cũng phải tàn!
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 611: Chương 611



Cũng bởi vì dõi theo từ nhỏ đến lớn, ông Đường biết rõ tính cách của Tần Thục Hoa, ông ấy nhìn sang người phía sau đang ra sức áp sát má vào mặt của ông ấy, sức lực này, dấu ấn như này, xem ra thật sự đã chịu nhiều uất ức.

“Ông Đường! Ông nội Đường…” Tần Thục Hoa thấy ông Đường không nói lời nào, không nhịn được lại bắt đầu nũng nịu.

Từ sau khi cô ta hai mươi tuổi thì đã rất ít khi gọi bằng cách xưng hô “ông nội Đường”, không phải cô ta không muốn mà là cha cô ta không cho, phải nói rằng ông Đường là viện trưởng của bệnh viện y khoa, không phải là người thân trong nhà, gọi như vậy khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy là chèo kéo quan hệ.

Nguyệt

“Được rồi Thục Hoa! Ông Đường còn có việc quan trọng phải làm.” Ánh mắt của Tần Lập Quốc lướt qua mấy cái vali trong tay của lính cảnh vệ, trong lòng hiểu rõ, đây chắc chắn là dược liệu dùng cho cha anh ta. Số lượng nhiều như vậy, chỉ e là thật sự phải kết thúc rồi.

Trong lòng Tần Lập Quốc nặng trĩu, không chỉ bởi nỗi đau của con cái khi cha sắp lìa xa vì bệnh tật, mà là bởi vì phe Tần sắp sụp đổ.

Ngoài mặt, quan hệ của hai phe Khương Tần hoà thuận, trên thực tế, có thể nói là như nước với lửa, sau này, có lẽ anh ta, thị trưởng này cũng sẽ sụp đổ, muốn tiến lên một bước về phía trước, nói không chừng còn phải xem biểu cảm của phe Khương.

Nghĩ đến đây, trên mặt Tần Lập Quốc hiện ra một nụ cười tự giễu cợt, làm gì vẫn còn tâm trí để lo cho nỗi ấm ức của Tần Thục Hoa?

Anh ta hít một hơi sâu, khom lưng về phía ông Đường một cách kính cẩn: “Ông Đường, đã vài ngày không đến rồi, sức khỏe của cha tôi như thế nào? May nhờ có ông chăm lo.”

Ông Đường vẫn không nói lời nào như cũ, ánh mắt lướt một vòng trong nhóm người, dừng lại trên người Cố Nguyệt Hoài.

Ông ấy nhấc chân, đi tới trước mặt Cố Nguyệt Hoài, nhìn dò xét từ trên xuống dưới vài lần, giọng nói ôn hòa, nói: “Quân y Cố không sao chứ?”

Sự đảo ngược như này đập vào trong mắt của Tần Lập Quốc và Tần Thục Hoa, hai người cũng không nhịn được mà trợn mắt há hốc mồm.

“Ông Đường?” Biểu cảm của Tần Thục Hoa thay đổi liên tục, nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài bằng ánh mắt giống như nhìn thấy ma, nếu không phải ánh mắt của Tần Lập Quốc sắc bén, lời nói “có phải ông già nên c*̃ng hồ đồ rồi” ngấp nghé trong cổ họng suýt nữa đã tuôn ra khỏi cổ họng.

So với Tần Thục Hoa não thiếu dây, đương nhiên Tần Lập Quốc có đầu óc hơn, lông mày anh ta hơi nhíu lại, chợt đổi sang biểu cảm cung kính, đi đến bên cạnh ông Đường: “Ông Đường? Lẽ nào quân y Cố này thật sự có cách cứu cha tôi?”

Dù hỏi như vậy, thế nhưng thật sự không giấu được sự nghi ngờ trong mắt anh ta, cô thật sự quá trẻ tuổi.

Ông Đường hắn giọng một cái: “Nếu như quân y Cố hết cách, vậy cậu dọn dẹp thu xếp chuẩn bị lo hậu sự cho cha cậu đi.”

Lời này của ông ấy không hề khách sáo, tròng mắt Tần Lập Quốc co lại, không khỏi khom lưng về phía Cố Nguyệt Hoài.

Ông Đường không để ý đến anh ta nữa, mà nói: “Quân y Cố, tính cách của cô nhóc nhà họ Tần không tốt lắm, cô có thể giúp đỡ, dạy dỗ một chút, để cô ta biết rõ người giỏi còn có người giỏi hơn cũng là chuyện tốt, nếu như cô ta có chỗ nào đắc tội gì, ông Phùng sẽ đích thân trút giận giùm cô.”

Lúc nói chuyện, ông Đường cười ha hả không ngừng, hoàn toàn không hề coi trò hề này là một việc quan trọng.

Vẻ mặt của Tần Thục Hoa ở bên cạnh trắng bệch, siết thật chặt túi xách trong tay.

Cố Nguyệt Hoài hơi híp mắt: “Không sao, chỉ là tôi rất nghi ngờ, tại sao lại lãnh đạo lại nuôi nấng được một đứa con gái như vậy?”

Biểu cảm của ông Đường, Tần Lập Quốc và Cố Vĩ đều hơi thay đổi một chút, đây là đang nghi ngờ nhân phẩm của Tần Hữu Công có vấn đề mà!

Nhưng mà, lúc này không ai dám chỉ trích Cố Nguyệt Hoài gì cả, ông Đường thở dài: “Quân y Cố, thật sự không dám giấu giếm, năm đó lãnh đạo gây rất nhiều thù hằn, dòng họ vốn dĩ lớn mạnh, bây giờ cũng con cháu lụi tàn, chỉ còn lại một trai một gái.”

“Thục Hoa nhỏ tuổi nhất, xem như là con gái hiếm muộn của lãnh đạo, tất nhiên là nuông chiều hơi quá mức, nhưng cô yên tâm, chỉ là tính tình cô ta hơi kiêu ngạo một chút, trước giờ chưa làm gì có lỗi với đất nước, có lỗi với nhân dân, trên dưới rõ ràng, vẫn rất là tỉnh táo.”

Lông mày Cố Nguyệt Hoài dãn ra, lạnh nhạt nói: “Tôi hi vọng đồng chí Tần Thục Hoa có thể xin lỗi Thiếu Ngu vì lời nói lúc nãy của bản thân.”

Ông Đường vẫn chưa nói, Tần Lập Quốc đã vuốt cằm nói: “Đương nhiên! Là Thục Hoa ăn nói l* m*ng trước, phải nên xin lỗi!”

Dứt lời, Tần Lập Quốc bèn quay đầu lại nhìn về phía Tần Thục Hoa đang nước mắt giàn giụa, người run cầm cập: “Còn không xin lỗi?”

Nếu như nói Cố Nguyệt Hoài là người duy nhất có thể cứu cha anh ta tỉnh lại, đừng nói là nói xin lỗi, dù là kêu Tần Thục Hoa và anh ta quỳ xuống, anh ta cũng không nói hai lời, nếu như chỉ cần một lời xin lỗi là có thể giải quyết mối nguy sống còn của phe Tần, anh ta còn có gì để nói chứ?

Tần Thục Hoa cắn môi, dù không muốn mở miệng, nhiều người nhìn như vậy, cô ta đã mất mặt như vậy bao giờ chưa?

Tần Lập Quốc chau mày, lạnh lùng nói: “Anh nói, xin lỗi!”

Tần Thục Hoa sợ đến mức cả người run rẩy, muốn ngăn cũng không ngăn nổi nước mắt, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi quân y Cố, xin lỗi đồng chí này, là tôi không giữ mồm giữ miệng, là lỗi của tôi, xin các người đừng chấp nhặt với tôi.”

Nói xong, cô ta chỉ cảm thấy cả người như nhũn ra, hơi tức giận và xấu hổ, nhưng lại không dám giận dữ xoay người rời đi, sợ lại đắc tội người ta.

Cố Nguyệt Hoài nghiêng đầu nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, lông mày của anh vẫn lạnh lùng mà sắc bén như cũ.

Tuy nhiên, nếu như Tần Thục Hoa cũng đã nói xin lỗi rồi, c*̃ng không cần phải luôn nắm không tha, mục tiêu chuyến này của bọn họ là giải quyết việc lãnh đạo phe Tần bệnh nặng, cùng với việc xử lý Giáng đầu sư sau lưng phe Khương, không nên gây rắc rối khác.

Yến Thiếu Ngu mím môi, cánh tay đang bắt tay với Cố Nguyệt Hoài hơi siết chặt.

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, không nhìn Tần Thục Hoa nữa, mà nói với ông Đường: “Ông Đường, đã chuẩn bị xong dược liệu chưa?”

Ông Đường thầm thở phào, cười và chỉ vào mấy cái vali: “Đều đã chuẩn bị xong, cô xem?”

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, nói: “Phiền ông Đường mang những dược liệu này vào trong phòng, tôi cần phải chọn lọc một chút, còn phải phiền ông nấu thành thuốc.” Nói xong, cô giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Nửa tiếng sau khi uống thuốc thì lãnh đạo có thể tỉnh rồi.”

Một hòn đá dấy lên hàng ngàn lớp sóng.

Cho dù là Tần Lập Quốc, ông Đường, Cố Vĩ hay là Tần Thục Hoa đang nén giận dữ và xấu hổ ở bên cạnh, tất cả đều ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, trên mặt là sự kích động, phấn chấn, khó có thể tin được liên tục đan xen vào nhau, nhưng bọn họ đều không mở miệng tra hỏi vào lúc này.

Kết quả rốt cuộc như thế nào, còn phải xem sau khi uống thuốc, Tần Hữu Công có thể tỉnh hay không.

Một khi ông ta tỉnh lại rồi, vậy quân y Cố này là thần y, ân nhân cứu mạng mà toàn bộ phe Tần cần phải cúng bái!

Ngược lại, Tần Hữu Công không tỉnh lại, vậy e là cô sẽ rất khó thoát khỏi việc nghi ngờ là kẻ lừa đảo, còn có thể sẽ vì thế mà dính vào kiện tụng, thế nên, rốt cuộc cô thật sự có bản lĩnh, hay là nói khoác, đợi lát nữa tự khắc sẽ rõ.

Ông Đường không dám chậm trễ, cho người mang hết những vali dược liệu tới phòng ngay.

Cố Nguyệt Hoài đưa mắt với Yến Thiếu Ngu, sau đó đi vào phòng với ông Đường, một lát sau, ông Đường bưng một khay dược liệu đi ra cửa, cũng không kịp chào hỏi với người khác, bèn vội vã bước đi, chạy đi nấu thuốc.

Sau khi ông Đường rời đi, Cố Nguyệt Hoài cũng đóng cửa rầm một tiếng, ở lại trong phòng một thân một mình.

Tần Lập Quốc nhìn cửa phòng đóng chặt, nheo mắt, sau đó nhìn về phía Cố Vĩ đang đi lòng vòng ở bên cạnh, hạ thấp giọng hỏi: “Trung tướng Cố, ông hiểu bao nhiêu về quân y Cố này?”

Cố Vĩ liếc anh ta một cái, rốt cuộc cũng là con trai độc nhất của Tần Hữu Công, ông ấy cũng không muốn đắc tội với người ta thì thảm rồi, bèn nói: “Thị trưởng Tần nói đùa rồi, nếu như đã tìm đến để chữa bệnh cho lãnh đạo, dĩ nhiên là tôi đã điều tra rõ ràng bối cảnh của quân y Cố, yên tâm.”

Khóe miệng Tần Lập Quốc giật một cái, thầm mắng một tiếng cáo già, nói và chưa nói khác nhau ở chỗ nào?

Anh ta hít một hơi sâu, tuy rằng thái độ đối với Cố Nguyệt Hoài vẫn chất chứa nghi ngờ như cũ, nhưng lỡ như có không phẩy không một cơ hội như vậy, cha anh ta thật sự được cứu và tỉnh lại? Vậy tất cả khó khăn mà phe Tần đối mặt, bỗng chốc bèn có thể giải quyết rồi.

Nghĩ như thế, Tần Lập Quốc nhìn chằm chằm về phía cửa phòng, không hề dám rời mắt một chút nào.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 612: Chương 612



Ông Đường nhanh chóng đun sôi thuốc rồi mang qua, mùi thuốc bắc lan tỏa trong không khí.

Tần Thục Hoa nhíu mày, liếc nhìn Yến Thiếu Ngu, tia hận ý loé lên trong mắt cô ta. Nhưng nghĩ lại cha mình đang được chữa trị cô ta kìm nén sự bực bội trong lòng, ngoan ngoãn xách túi đứng sang một bên.

Ông Đường ở lại trong phòng một lát rồi đi ra ngoài, để lại không gian yên tĩnh cho Cố Nguyệt Hoài.

"Sao rồi ông Đường? Hôm nay cha tôi sẽ tỉnh lại thật sao?" Việc Tần Lập Quốc quan tâm nhất là Tần Hữu Công, vừa thấy ông Đường bước ra, anh ta vội vã tiến lên hỏi thăm. Nói đến lúc sau, giọng điệu anh ta hơi khô khan, sợ kết quả cuối cùng vẫn là thất vọng.

Từ khi Tần Hữu Công lâm bệnh nặng đến nay, ông ta đã hôn mê suốt bảy ngày, nếu không được truyền dịch dinh dưỡng giúp kéo dài sự sống thì ông ta đã không chịu nổi từ lâu.

Nói cách khác, là do y tá có kinh nghiệm lâu năm ở đây biết cách sử dụng thuốc, cộng thêm việc Tần Hữu Công có thân phận đặc biệt không thể c.h.ế.t được, nếu ông ta chỉ là một người dân bình thường thì không thể cầm cự được lâu như vậy đâu.

Cố Vĩ cũng bước tới, căng thẳng nhìn ông Đường, mong sẽ nhận được một câu trả lời chắc chắn.

Cặp lông mày lấm tấm bạc của ông Đường nhướng lên, quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa đang đóng chặt, chần chừ nói: "Tuy những loại thuốc đó khá hiếm nhưng phần lớn trong đó tôi đều từng sử dụng mà vẫ không mang lại hiệu quả gì lớn, có lẽ quân y Cố có cách chữa trị riêng."

Nghe vậy, Tần Lập Quốc và Cố Vĩ hơi lạnh lòng, hy vọng ban đầu cũng vỡ vụn.

Nguyệt

Tuy Tần Thục Hoa ngoan ngoãn đứng một bên nhưng vẫn vểnh tai lắng nghe.

Vừa nghe ông Đường nói thế, lửa giận kìm nén trong n.g.ự.c lập tức bùng lên, cô ta cười lạnh và nói: "Tôi đã nói rồi, một cô gái trẻ có tài cán gì mà tới thủ đô tranh giành công việc của ông Đường chứ? Tôi thấy cô ta rõ ràng là kẻ lừa đảo!"

Giọng nói của Tần Thục Hoa truyền vào tai mọi người, Mạnh Hổ chán ghét liếc nhìn cô ta rồi phản bác: "Cô nói năng bậy bạ! Năng lực của quân y Cố rất mạnh, trước đây cô ấy đã cứu mạng mấy đồng chí trong quân khu bọn tôi! Nếu thủ trưởng Từ không hạ lệnh, sao quân y Cố phải mất công tới đây một chuyến chứ? Chắc chắn là do cô thấy quân y xinh đẹp hơn mình nên mới nổi lòng ghen ghét, cố tình bôi nhọ cô ấy đúng không?"

Chàng trai trẻ nói năng không lựa lời, vừa lên tiếng đã nói ra những câu sắc bén khiến sắc mặt Tần Thục Hoa lúc trắng lúc xanh.

"Tôi ghen tỵ với cô ta? Cô ta có gì đáng cho tôi ghen tỵ chứ? Anh có biết tôi là ai hay không mà dám đứng đây nhục mạ tôi? Đồ mắt mù!" Ánh mắt của Tần Thục Hoa giống như sắp phun ra lửa.

Nhưng mà cô ta biết bản thân không đấu lại nên không dám bước tới phía trước động tay động chân, chỉ dám trốn sau lưng Tần Lập Quốc mạnh miệng.

Yến Thiếu Ngu híp mắt, đôi môi mỏng khẽ nhếch, anh lạnh lùng nói: "Cô có quân hàm không? Cô đã lập được cống hiến gì cho quốc gia hay đã làm được việc gì cho nhân dân đáng để tuyên dương? Hay chỉ vì cha cô là Tần Hữu Công nên cô mới dám thốt ra những lời nói ngông cuồng như vậy với một chiến sĩ vừa trở về từ tiền tuyến? Đây là điều Tần Hữu Công đã dạy cô sao?"

Lời nói của anh rất lạnh lùng, không hề có ý tôn trọng Tần Hữu Công chút nào khiến Tần Lập Quốc nhíu mày khó chịu.

Từ nhỏ Yến Thiếu Ngu đã sống ở quân khu thứ tám, sau khi quay về lại thường sinh hoạt trong doanh trại quân đội nên không quá quen thuộc với con cái của những lãnh đạo này, cùng lắm là gặp nhau được vài lần. Nhưng từ khi nhà họ Yến suy sụp, chẳng còn ai nhớ đến mặt mũi của anh nữa.

Lúc này, ông Đường cũng nhíu mày nhưng không phải vì lời nói của Yến Thiếu Ngu, ông ấy nhìn về phía Tần Thục Hoa và nói: "Một nữ đồng chí lại nói ra những lời khó nghe như vậy, tôi thấy lúc trước lãnh đạo đã quá nuông chiều cô cho nên cô mới trở thành một người ngang bướng như thế!"

Sắc mặt Tần Thục Hoa trắng bệch, cô ta còn chưa kịp lên tiếng, chân mày của ông Đường nhíu chặt, nghiêm khắc nói: "Tôi và ông Phùng đều không báo tin nhờ mọi người đến chữa bệnh cho lãnh đạo, mọi người nhận được tin tức từ đâu thế?"

Nghe vậy, bầu không khí lập tức yên tĩnh.

Trái tim Yến Thiếu Ngu chùng xuống, chẳng lẽ tin tức bị rò rỉ?

Chuyến này bọn họ có hai nhiệm vụ, thứ nhất là cứu chữa cho lãnh đạo Tần hệ Tần Hữu Công, nhiệm vụ thứ hai là giải quyết tên giáng đầu sư phía sau Khương hệ. Một khi tin tức bị rò rỉ, chắc chắn Khương hệ và giáng đầu sư sẽ có sự đề phòng, bọn họ càng khó ra tay hơn.

Tần Lập Quốc mím môi, vẻ mặt hơi ngượng ngùng, dường như anh ta đang rất khó xử.

Còn Tần Thục Hoa lại không thèm quan tâm, chỉ im lặng, khoanh tay đứng nhìn.

"Đây là vấn đề tuyệt mật, rốt cuộc các người biết được tin tức từ đâu?" Ông Đường trầm giọng quát lớn.

Việc Tần Hữu Công bị bệnh nặng ảnh hưởng rất rộng, hơn nữa người đến đây lại là một nữ quân y trẻ tuổi, khó tránh sẽ xảy ra sai sót trong quá trình điều trị. Ông ấy và ông Phùng đã thống nhất với nhau rằng sẽ che giấu tin tức này không để cho người khác biết.

Lúc nãy đó tình huống quá khẩn cấp nên ông ấy không kịp suy xét, bây giờ nghĩ lại mới nhận ra manh mối.

Tần Thục Hoa và Tần Lập Quốc cũng không được thông báo, vậy bọn họ biết được tin tức này từ đâu?

Tần Lập Quốc thì không sao, nhưng với tính cách của Tần Thục Hoa, khi gặp được một nữ quân trẻ tuổi như Cố Nguyệt Hoài sao có thể không nói ra lời khiêu khích chứ? Ý đồ đen tối của người đứng phía sau đã quá rõ ràng, đó là không muốn lãnh đạo khoẻ lại.

Nghĩ đến đây, tròng mắt của ông Đường co rút, cảm giác lạnh lẽo thấu xương ập tới.

Ông Đường trợn mắt, lạnh lùng quát: "Nói đi!"

Ông ấy thuộc tuýp người hiền lành, ít khi nào nổi giận. Sắc mặt Tần Thục Hoa trắng bệch, nhìn Tần Lập Quốc cầu cứu.

Tần Lập Quốc thở dài, hướng về phía ông Đường cúi người: "Ông Đường, chẳng qua là Thục Hoa nghe người bạn ở quân khu thứ tám nói thủ trưởng Từ phái quân y dưới trướng đến chữa bệnh cho cha tôi, chuyện này không thể che giấu được."

Yến Thiếu Ngu cười lạnh: "Tới chữa bệnh cho cha anh? Ai nói chúng tôi đến đây chữa bệnh cho cha anh? Chuyện Tần Hữu Công bị bệnh là là vấn đề lớn vốn không thể công khai, nhưng hai người lại tình cờ nghe được tin tức thừ người bạn ở quân khu thứ tám, anh đang nói đùa à?"

Nghe vậy, sống lưng Tần Lập Quốc cứng đờ, chợt hồi phục tinh thần lại.

Ban đầu anh ta cũng không quan tâm lắm, dù sao lúc trước bọn họ cũng đã tìm khá nhiều người đến chữa bệnh cho cha của anh ta. Nhưng bây giờ chuyện này đã dính dấp đến quân đội, theo lý phải được bảo mật, thế thì một người không biết gì về chính trị và quân sự như Tần Thục Hoa đã biết được tin tức từ đâu?

Tần Lập Quốc bước tới trước mặt Tần Thục Hoa, bắt lấy cánh tay cô ta, nghiêm túc hỏi: "Thục Hoa, rốt cuộc tin tức này là do người nào nói tin tức này cho em biết?"

Đến lúc này Tần Thục Hoa vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cô ta hất tay Tần Lập Quốc ra: "Ui da, anh làm em đau đấy!"

Có vẻ cô ta đã nhận ra ánh mắt của mọi người đang tập trung trên người mình, nếu hôm nay với ta không nói rõ e rằng sẽ có chuyện xảy ra, thế nên Tần Thục Hoa nhỏ giọng nói: "Cũng không phải là ai xa lạ, ngày hôm qua em đã gặp... Khương Đồng ở khách sạn Quân Duyệt Lai và trò chuyện vài câu."

Tần Lập Quốc hít sâu một hơi, thất vọng nhìn cô ta: "Tần Thục Hoa, lẽ nào em không biết mối quan hệ giữa nhà họ Tần chúng ta và nhà họ Khương là gì sao? Vậy mà em dây dưa với anh ta, em có biết hành động của em sẽ gây nguy hiểm cho gia đình chúng ta hãy không?"

Tần Thục Hoa bất mãn: "Làm gì nghiêm trọng như anh nói? Em là em, còn nhà họ Tần là nhà họ Tần, sao có thể gộp làm một được chứ? Hoàn cảnh gia đình em và Khương Đồng tương xứng, cả hai đều thưởng thức lẫn nhau dù bọn em có yêu đương thì cũng là chuyện bình thường. Anh đúng là chuyện bé xé ra to mà!"

Cô ta vừa nói xong, Tần Lập Quốc lập tức giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt Tần Thục Hoa.

Anh ta giận dữ mắng: "Chuyện bé xé ra to sao? Em đúng là đồ ngu! Đồ ngu!"
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 613: Chương 613



Giọng nói phẫn nộ của Tần Lập Quốc và tiếng khóc thút thít của Tần Thục Hoa vang vọng trong đại sảnh.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Cố Nguyệt Hoài bước ra, cô bực tức nói: "Ồn ào gì thế? Lãnh đạo cần hoàn cảnh yên tĩnh để nghỉ ngơi chứ không phải bị các người đánh thức, có chuyện mà mà không thể nói nhỏ một chút sao?"

Bấy giờ ông Đường cũng không thèm quan tâm đến Tần Thục Hoa nữa, ông ấy hỏi: "Quân y Cố, lãnh đạo sao rồi?"

"Buổi trị liệu hôm nay đã kết thúc, khoảng mười phút nữa ông ta sẽ tỉnh lại." Nói xong, Cố Nguyệt Hoài bước tới bên cạnh Yến Thiếu Ngu và trao đổi với anh bằng ánh mắt. Lúc nãy cô ở trong phòng đã nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn họ.

Việc Tần Thục Hoa cấu kết với phe Khương không phải chuyện nhỏ, nếu tin tức bị lộ ra ngoài thì giáng đầu sư nhất định sẽ đề phòng.

Có điều, việc phe Khương biết trước chuyện quân khu thứ tám phái người đến chữa trị cho Tần Hữu Công và còn biết rõ người tới là một nữ quân y trẻ tuổi chứng tỏ quân khu thứ tám cũng không được sạch sẽ.

Nghĩ lại thì cũng bình thường thôi, bởi vì Cố Vĩ không trung thành với Từ Xuyên Cốc mà ông ấy là người của phe Tần.

Tin tức mười phút sau Tần Hữu Công sẽ tỉnh lại khiến bầu không khí căng thẳng chợt thả lỏng, vẻ mặt nghiêm túc của Tần Lập Quốc dịu xuống, nhưng ánh mắt anh ta nhìn Tần Thục Hoa vẫn tràn đầy thất vọng.

Cố Nguyệt Hoài quay đầu nhìn ông Đường, cô bình tĩnh nói: "Ông Đường, tôi có chuyện cần nói với ông."

Tim ông Đường đập thình thịch, ông ấy gật đầu đáp: "Mời quân y Cố nói."

"Mặc đù thủ đoạn của giáng đầu sư rất xảo quyệt nhưng muốn thành công thì phải chia vật trung gian, theo tôi biết tất cả bác sĩ, cảnh vệ hay chuyên gia dinh dưỡng bên cạnh lãnh đạo đều xuất thân từ quân đội, có thể tin tưởng được, vậy lãnh đạo sẽ tiếp xúc với giáng đầu sư trong tình huống nào? Hoặc là kẻ nào đã lấy vật dụng cá nhân của ông ta đưa cho phe Khương? Việc này phải điều tra kỹ mới được. Tôi có thể cứu lãnh đạo một lần nhưng không chắc sẽ cứu được lần thứ hai, vấn đề cần phải ưu tiên bây giờ là tìm ra người bày hoặc giải quyết tên giáng đầu sư kia. Nói cách khác, dù sức khỏe của lãnh đạo chuyển biến tốt, e rằng cuộc sống hằng ngày cũng không được bình an!"

Ba chữ "giáng đầu sư " làm cho bầu không khí trở nên ngột ngạt.

Sắc mặt Tần Lập Quốc trắng bệch, năm nay anh ta gần bốn mươi tuổi, tất nhiên cũng có ấn tượng về sự hỗn loạn do giáng đầu sư gây ra năm xưa.

Tần Lập Quốc cảm thấy đầu óc rối như tơ vò, anh ta thật sự không ngờ đây không phải là một căn bệnh bình thường.

Vẻ mặt ông Đường cũng thay đổi, ông ấy liên tục suy nghĩ về những người có thể đến gần Tần Hữu Công.

Ngược lại Cố Nguyệt Hoài rất bình tĩnh, cô đảo mắt quan sát những người có mặt tại đây, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại trên mặt Tần Thục Hoa.

Theo suy nghĩ của cô, rõ ràng đứa con gái ngu ngốc này của lãnh đạo là người đáng nghi nhất.

Tần Thục Hoa có quan hệ mập mờ với người phe Khương, hơn nữa thoạt nhìn cô ta có vẻ là một kẻ mù quáng trong tình yêu, nếu cô ta bị người có ý xấu lợi dụng cũng không lạ. Nếu hậu quả hôm nay Tần Hữu Công phải gánh chịu là do Tần Thục Hoa gây ra thì đây quả thật là một trò cười."

Cố Nguyệt Hoài có thể nghĩ tới thì ông Đường, Tần Lập Quốc và Cố Vĩ cũng có thể nghĩ tới.

Dường như Tần Thục Hoa cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của Cố Nguyệt Hoài nên mặt cô ta biến sắc: "Cô đừng có đứng đây hù doạ người khác! Giáng đầu sư gì chứ, đó chỉ là cặn bã của thời phòng kiến, là giả dối! Ông Đường, ông xác định cô ta là quân y sao?"

Nguyệt

Giọng nói chói tai của Tần Thục Hoa làm ông Đường chú ý đến cô ta, ông ấy nghiến răng, ánh mắt lạnh lùng.

Nhìn dáng vẻ vô tri của em gái mình, Tần Lập Quốc cảm thấy lạnh sống lưng.

Cố Nguyệt Hoài nhếch môi, cô giãn eo rồi ôm lấy cánh tay Yến Thiếu Ngu: "Tôi nghĩ việc này cứ chờ lãnh đạo tỉnh lại rồi hẳn đưa ra kết luận, sắp đến lúc rồi, chúng ta vào trong xem thử đi."

Cô vừa dứt lời ông Đường dẫn đầu mở cửa, Tần Lập Quốc và Cố Vĩ theo sát phía sau, Tần Thục Hoa cũng cắn môi bước tới. Tuy cô ta khá ngốc nhưng cũng hiểu được việc Tần Hữu Công sống hay c.h.ế.t sẽ ảnh hưởng trực tiếp lợi ích của cô ta.

Cố Nguyệt Hoài nhếch môi, kéo Yến Thiếu Ngu đi vào phòng. Dù sao người cũng là do cô cứu, tất nhiên cô phải xem thử tình trạng của ông ta thế nào. Ông Phùng đã hứa sẽ cho cô lợi ích, cô không thể làm người ta thất vọng được đúng không?

Căn phòng vốn rộng rãi bỗng xuất hiện nhiều người như vậy khiến không gian trở nên khá chật chội.

Ánh đèn trong phòng rất sáng, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên mặt Tần Hữu Công, vừa nhìn mọi người đều bị sốc!

Sắc mặt Tần Hữu Công vốn xám xịt giống như người chết, nhưng hôm nay gương mặt ông ta lại hơi hồng hào như người sống!

Ánh mắt khiếp sợ của Tần Lập Quốc chuyển từ gương mặt Tần Hữu Công sang Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt nghi ngờ ban đầu đã biến thành kính nể, anh ta nói: "Quân y Cố, tôi xin lỗi vì những lời bản thân đã nói lúc trước, cô đúng là người có tài."

Mặc kệ Tần Hữu Công bị giáng đầu sư hãm hại hay thật sự bị bệnh, nhưng khi tất các các bác sĩ, kể cả ông Đường, viện trưởng bệnh viện đều bó tay hết cách mà Cố Nguyệt Hoài lại có thể làm cho sắc mặt Tần Hữu Công chuyển biến tốt thì đây là bản lĩnh của cô.

Từ xưa đến nay, tại thủ đô thứ được xem trọng không phải là tuổi tác mà là bối cảnh và năng lực.

Cố Nguyệt Hoài nhìn anh ta, lạnh nhạt nói: "Đã nhận lời nhờ vả của người ta thì phải làm hết sức mình."

Cô vừa nói xong, Tần Thục Hoa nhào tới mép giường, cao giọng nói: "Cha! Cha tỉnh rồi sao?"

Cô ta vừa kích động nắm tay Tần Hữu Công vừa quay đầu nhìn về phía Tần Lập Quốc: "Anh, lúc nãy em thấy mí mắt của cha nhúc nhích, chắc chắn là cha đã tỉnh, cha tỉnh thật rồi! Anh mau tới đây xem thử đi!"

Tần Lập Quốc cũng giật mình, anh ta vừa tiến lên một bước đã nhìn thấy lông mi của Tần Hữu Công lay động, dường như tròng mắt bên trong mí mắt cũng nhúc nhích vài cái. Ngay sau đó, dưới ánh đèn sáng rực, ông ta từ từ mở mắt rồi lại nhắm mắt, có vẻ ông ta chưa thích ứng được với ánh sáng.

Tuy ông Đường đã đoán được nhưng lúc nhìn thấy Tần Hữu Công thật sự tỉnh lại, ông ấy vẫn cảm thán: "Đúng là kỳ diệu!"

Không ai hiểu rõ tình trạng cơ thể của Tần Hữu Công hơn ông ấy, các cơ quan bên trong và bên ngoài đều suy yếu. Trong tình huống này cho dù là thần tiên cũng khó lòng cứu được, vậy mà một quân y trẻ chưa nổi danh lại cứu được.

Ông ấy quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài, nghiêm túc khom lưng: "Quân y Cố, tôi phục cô!"

Cố Nguyệt Hoài nghiêng người né tránh, nửa đùa nửa thật nói: "Ông Đường không cần khách sáo, trên phương diện chữa bệnh cứu người tôi thật sự không so sánh được với ông, nhưng ông cũng biết, những vấn đề quanh co này dù ông muốn trị cũng không biết phải xuống tay từ đâu."

Ông Đường lắc đầu cười khổ, sao ông ấy không hiểu Cố Nguyệt Hoài nói vậy là chừa lại thể diện cho mình chứ!

Cho dù nguyên nhân căn bệnh của Tần Hữu Công phần lớn là do giáng đầu sư, nhưng ông ta hôn mê trong thời gian dài như vậy mà không tỉnh lại, ông ấy cũng có một phần trách nhiệm. Có điều, lời nói của cô làm trái tim ông Đường ấm áp, không còn cảm thấy bản thân quá vô dụng.

Cố Vĩ đứng bên cạnh quan sát cũng thầm cảm thán trong lòng, quân y Cố thật sự khiến quân khu thứ tám bọn họ nở mày nở mặt.

Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại thì lần này Cố Nguyệt Hoài cũng không uổng công đến thủ đô, hiện giờ cô không chỉ là ân nhân cứu mạng của lãnh đạo mà còn làm quen được với ông Đường và ông Phùng, nước lên thì thuyền lên, sau này ông ấy cũng phải nể mặt cô vài phần.

Lúc này, Tần Hữu Công đã mở mắt ra.

"Cha! Cuối cùng cha cũng tỉnh lại! Cha tỉnh lại thì tốt rồi!" Tần Lập Quốc nắm tay Tần Hữu Công, nước mắt rưng rưng.

Tần Thục Hoa cũng thấp giọng nức nở, dù cô ta có vô tâm đến mức nào thì cũng cảm thấy vô cùng may mắn khi cha mình có thể tỉnh lại.

Tần Hữu Công há miệng, nhưng do đã lâu không nói chuyện nên cổ họng ông ta khô khốc và hơi lạ lẫm, cho nên ông ta chỉ há miệng chứ không phát ra tiếng.

Tần Lập Quốc vội vã quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài, giọng điệu của anh ta đầy tôn trọng và kính nể: "Quân y Cố, thần y! Cô kiểm tra cho cha tôi thử xem ông ấy bị sao vậy? Sao ông ấy không nói chuyện được?"

Cố Nguyệt Hoài phất tay: "Không có vấn đề gì đâu, chẳng qua ông ấy còn chưa quen, lát nữa sẽ ổn thôi. Hai người cứ quan sát ông ấy, lát nữa hãy đút cho ông ấy chút canh sâm. Chúng tôi ra ngoài trước, có chuyện gì cứ gọi tôi."

Nói xong, Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu cùng nhau ra ngoài.
 
Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam
Chương 614: Chương 614



Vừa thấy hai người bước ra, Mạnh Hổ lập tức tiến lên, tò mò hỏi: "Sao rồi đội trưởng? Người đã tỉnh lại chưa?"

Cố Nguyệt Hoài cười khẽ: "Tất nhiên là tỉnh rồi, mọi người tin tưởng tôi như vậy, tôi có thể làm mọi người thất vọng được sao?"

Mạnh Hổ cười ha hả, anh ta đánh một quyền thật mạnh vào không khí, đắc ý nhìn cửa phòng đóng chặt và nói: "Đám người thủ đô không tốt lành gì, chữa bệnh xong chúng ta nhanh chóng quay về đi."

Nhắc đến đây, khoé môi Cố Nguyệt Hoài giật nhẹ, cô nhìn Yến Thiếu Ngu: "Anh nói với bọn họ đi."

Yến Thiếu Ngu nói thẳng không chút ngượng ngùng: "Lần này chúng ta đến thủ đô có hai nhiệm vụ, thứ nhất là hộ tống quân y Cố bình anh tới chữa bệnh cho lãnh đạo Tần, nhiệm vụ thứ hai là tiêu diệt tên giáng đầu sư đứng sau phe Khương."

Mạnh Hổ chớp mắt, anh ta trao đổi ánh mắt với những người bên cạnh rồi thấp giọng nói: "Đội trưởng, tôi muốn hỏi giáng đầu sư là gì thế? Nghe hai người nói khiến tôi rất hoang mang, giáng đầu sư có phải là kẻ lừa đảo hay giả thần giả quỷ để bán thuốc giả hay không?"

Yến Thiếu Ngu liếc nhìn anh ta rồi giải thích ngắn gọn, sau khi nghe xong, đám người Mạnh Hổ đều trợn mắt há mồm.

Mạnh Hổ nuốt nước bọt, không biết là vì ngạc nhiên hay bị dọa sợ: "Có người như vậy thật sao đội trưởng?"

Yến Thiếu Ngu nhướng mày, giơ tay vỗ vai Mạnh Hổ: "Cậu sợ à?"

Bị khích tướng như vậy, Mạnh Hổ lập tức không vui: "Sợ ư? Hổ Tử này chưa từng biết sợ là gì, chẳng qua đây là lần đầu tôi nghe nói đến loại người này đến hơi bất ngờ thôi. Không cần nói gì nữa cả, bây giờ tôi lập tức xuất phát đi tiêu diệt gã ta."

Mạnh Hổ vừa nói vừa xắn tay áo lên, hai mắt trừng to trông khá ngờ nghệch.

Cố Nguyệt Hoài đứng bên cạnh nhìn mà vẻ mặt hơi phức tạp, bọn họ như vậy có thể tiêu diệt được giáng đầu sư bí ẩn sau lưng phe Khương sao? Theo cô thấy việc này hơi quá sức với bọn họ, nói không chừng bọn họ sẽ xui xẻo bị người ta phục kích trước.

Rõ ràng Yến Thiếu Ngu cũng nghĩ như vậy, anh nhíu mày, ánh mắt nghiêm nghị: "Tôi nói như vậy không phải để mọi người khinh địch, thủ đoạn của giáng đầu sư rất xảo quyệt, không dễ đối phó chút nào, chúng ta phải g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương trong một chiêu duy nhất!"

Thấy vậy, vẻ mặt đám người Mạnh Hổ trở nên nghiêm túc, bọn họ chào Yến Thiếu Ngu theo kiểu quân đội và cao giọng nói: "Vâng đội trưởng!"

Nguyệt

Cố Nguyệt Hoài liếc mắt nhìn ra ngoài, không gian bên ngoài tối đen, ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo.

Yến Thiếu Ngu bắt gặp sự lạnh lẽo trong mắt cô, anh nhẹ giọng nói: "Em đang chờ ông Phùng à?"

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, kéo anh ngồi xuống ghế sofa trong đại sảnh và nhỏ giọng kể cho anh nghe thoả thuận giữa cô và ông Phùng.

"Ông Phùng đã phái người theo dõi phe Khương, lãnh đạo tỉnh lại khiến giáng đầu thuật mất tác dụng, chắc chắn giáng đầu sư sẽ bị phản phệ, giống như Điền Tĩnh trước đây vậy. Chúng ta chỉ cần giám sát chặt chẽ thì sẽ biết được ai là giáng đầu sư. Chuyện này liên quan đến phe Tần, tất nhiên ông Phùng sẽ cố hết sức. Ngoài ra, ông ấy cũng cử người điều tra Sử Uyển Đình, em nghĩ không bao lâu sẽ có kết quả thôi."

Cố Nguyệt Hoài nói xong, Yến Thiếu Ngu chớp mắt vài cái, bất đắc dĩ nhìn cô: "Đây vốn là nhiệm vụ của bọn anh, vậy mà lại khiến em phải tốn công sức nhờ vả người khác giúp đỡ bọn anh. Cấp dưới của ông Phùng rất có tài, nhờ vậy mức độ khó khăn của nhiệm vụ cũng giảm bớt."

"Em và anh mà còn phải phân biệt nữa sao? Còn một việc nữa." Cố Nguyệt Hoài nghiêm túc nhìn Yến Thiếu Ngu.

"Chuyện của gia đình anh?" Yến Thiếu Ngu nhìn cô, tuy giọng điệu anh rất bình tĩnh nhưng đôi mắt đào hoa hẹp dài lại ẩn chứa sự dịu dàng.

Cố Nguyệt Hoài cũng không bất ngờ khi anh đoán được, dù sao từ lúc đến đây cô đã xem vấn đề này là điều kiện trao đổi.

Cô gật đầu nói: "Ông Phùng đã hứa với em, chờ đến kúc sức khỏe của Tần Hữu Công chuyển biến tốt, ông ấy sẽ sửa lại án oan cho nhà họ Yến. Có điều việc này liên quan đến Lãnh Trung Dịch, không biết ông ấy suy nghĩ thế nào, nếu ông ấy cắn chặt nhà họ Yến, e rằng chúng ta không thể lật ngược tình thế được."

Nhắc đến người gây ra việc này, vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài đầy chán ghét.

Lãnh Trung Dịch là kẻ lấy oán báo ơn, vì cứu ông ấy nên nhà họ Yến mới gặp nạn, thế nhưng ông ấy chẳng những không quan tâm mà còn phụ bạc một người con gái khiến người ta vì yêu sinh hận, hại nhà họ Yến đều sụp đổ.

Đối với một người như vậy, cô không tin ông ấy sẽ có lòng tốt giúp nhà họ Yến sửa lại án oan.

Một tia sáng chợt lướt qua trong mắt Yến Thiếu Ngu, anh trầm ngâm nói: "Giải quyết xong việc ở thủ đô, anh sẽ tới đảo Bảo một chuyến, em không cần đi cùng anh, cứ quay về quân khu chờ tin tức, anh sẽ dẫn người quay về."

Cố Nguyệt Hoài nhíu mày thật chặt, hơi khó chịu nói: "Anh chắc chứ?"

"Ừ." Yến Thiếu Ngu gật đầu, đôi môi mỏng khẽ cong nhưng ánh mắt anh lại u ám.

Cố Nguyệt Hoài không nói gì thêm nhưng trong lòng cô đã quyết định, dù anh không dẫn cô theo cô cũng sẽ lặng lẽ đi theo.

Tình trạng ở đảo Bảo rất hỗn loạn, Lãnh Trung Dịch lại không phải người bình thường, nếu muốn tiếp cận ông ấy là rất khó.

Sao Yến Thiếu Ngu có thể không nhận ra tính toán của cô chứ?

Anh thở dài, nắm lấy ngón tay lạnh như băng của cô: "Em yên tâm, anh dám chắc trăm phần trăm. Nhưng mà trước đó phe Khương phải sụp đổ mới được, bằng không bọn họ sẽ không để Lãnh Trung Dịch đặt chân tới thủ đô, càng không cho phép ông ấy làm nhân chứng cho nhà họ Yến tại tòa án quân sự."

Cố Nguyệt Hoài tức giận liếc anh: "Anh nói đơn giản quá nhỉ, muốn làm phe Khương sụp đổ còn khó hơn việc bắt được giáng đầu sư hàng trăm lần."

Thế lực của phe Khương phức tạp, đã ăn sâu bén rễ, muốn làm cho bọn họ hoàn toàn sụp đổ cũng khó khăn như đi Tây Thiên thỉnh kinh vậy, nói như vậy, chuyện này giống như một vòng luẩn quẩn không có điểm cuối.

Ý cười bất ngờ xuất hiện trên mặt Yến Thiếu Ngu nhưng đáy mắt anh lại lạnh như băng: "Khó lắm sao?"

Tròng mắt Cố Nguyệt Hoài đảo động, cô nhíu mày, hạ giọng nói: "Anh muốn ra tay với Khương Bính Những?"

Tần Hữu Công lâm bệnh nặng khiến phe Tần xém chút tàn rã, vậy thì nếu lãnh đạo phe Khương là Khương Bính Những c.h.ế.t đi, phe Khương sẽ biến thành rắn mất đầu, ến lúc đó, bọn họ sẽ bị phe Tần khống chế. Nhưng mà bên cạnh Khương Bính Nhung có rất nhiều cao thủ, muốn g.i.ế.c ông ta không phải là chuyện dễ dàng.

Nghe vậy, Yến Thiếu Ngu bật cười, anh vươn tay vỗ nhẹ lên đầu Cố Nguyệt Hoài: "Em suy nghĩ gì thế?"

Anh ngừng lại vài giây rồi nói tiếp; "Nếu chúng ta bắt được giáng đầu sư, ngày phe Khương sụp đổ sẽ không xa, bởi vì phe Tần sẽ không bỏ qua cơ hội này."

Cố Nguyệt Hoài híp mắt, phục hồi tinh thần. Đúng vậy, vì giáng đầu sư đứng sau lưng phe Khương làm loạn nên Tần Hữu Công mới bệng nặng mãi không hết, xém chút mất mạng, Tần Hữu Công chắc chắn sẽ không bỏ qua món nợ này.

Một khi bắt được giáng đầu sư, bọn họ sẽ vừa đe doạ vừa dụ dỗ. Sau khi có được cả nhân chứng lẫn vật chứng, còn sợ Khương Bính Nhung không rơi đài hay sao?

Ông ta đã nuôi giáng đầu sư nhiều năm như vậy, không thể nào chỉ gây ra chuyện lần này mà thôi, biết đâu bọn họ sẽ biết được những bất ngờ khác. Đến khi đó, các toà soạn lớn vừa đăng tin thì Khương Bính Những sẽ bị người dân nước Z thoá mạ, phe Khương cũng sụp đổ.

Bỗng nhiên ánh mắt Cố Nguyệt Hoài sáng lên, trong lòng cô nảy sinh nghi ngờ: "Thiếu Ngu, chúng ta có thể nghĩ đến vấn đề này thì lão cáo già Khương Bính Những chắc chắn cũng nghĩ tới, anh nói xem liệu bọn họ có ra tay trước hay không?"

Yến Thiếu Ngu ngạc nhiên nhìn cô rồi gật đầu: "A Nguyệt, em rất nhạy bén."

Cố Nguyệt Hoài nhíu mày: "Đến bây giờ mà anh còn tâm trạng nói giỡn nữa hả?"

Yến Thiếu Ngu nhún vai: "Bởi vậy lần này phải xem ông trời ưu ái cho ai, đi thôi, chúng ta tới thăm hỏi lãnh đạo phe Tần, anh tin ông ta sẽ nắm chặt cơ hội lần này, chúng ta chỉ cần ở bên cạnh giúp đỡ là được rồi."
 
Back
Top Bottom