Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 430



Nói đến đây anh ta nói bằng khẩu hình miệng: “Rác…rưởi…”

Đôi mắt Nguyễn Trường Sinh tối sầm, căng mặt giằng co với Tôn Vĩ.

Anh ấy không thể nào không nghe ra được Tôn Vĩ cuối cùng cũng bắt được cơ hội khiến anh ấy tức giận, cho nên xỉ vả Tường Vi Các.

Thấy Nguyễn Trường Sinh sầm mặt không nói, hiển nhiên là bị chọc tức, Tôn Vĩ càng thêm đắc ý, cười nói: “Dù thế nào ngày mai tôi cũng phải đến xem xem, cô Thịnh này đè ép Tường Vi Cát của các anh như thế nào.”

Anh ta nói xong thì thưởng thức nét mặt Nguyễn Trường Sinh một hồi, trong lòng hả hê, sau đó mỉm cười xoay người rời đi.

Nguyễn Trường Sinh bình tĩnh nhìn bóng lưng anh ta đi dọc theo con phố phía xa xa, khóe miệng nhếch lên giễu cợt, xoay người đi về hướng khác của con phố.

Nguyễn Trường Sinh đến đầu đường leo lên một chiếc xe con màu đen đang đỗ ở bên vỉa hè, anh ấy bảo với tài xế đang ngồi ở ghế lái: “Trở về công ty.”

Chiếc xe con màu đen này là sau khi tòa nhà văn phòng được đưa vào sử dụng Nguyễn Khê đã mua cho công ty, thuộc về xe dùng chung của công ty, tài xế cũng là người được công ty tuyển đến. Hiện tại thì Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến không có bằng lái, họ vẫn đang trong quá trình học tập.

Chiếc xe con chạy đến trước cổng tòa nhà văn phòng thì dừng lại, Nguyễn Trường Sinh xuống xe từ ghế sau rồi đi thẳng vào công ty.

Việc bố trí của tòa nhà nhỏ có hai tầng này cũng đơn giản, tầng trệt bao gồm bộ phận tiêu thụ, bộ phận hành chính và phòng tài vụ, mỗi một bộ phận đã tuyển được vài nhân viên. Trước mắt thì Nguyễn Trường Sinh chủ yếu phụ trách bộ phận thị trường tiêu thụ, còn Tiền Xuyến thì phụ trách chính phòng tài vụ, cùng lúc quan tâm đến bộ phận tiêu thụ.

DTV

Tầng một gồm bộ phận thiết kế và bộ phận in ấn, tất cả những nhà thiết kế được tuyển vào đều làm việc ở tầng một.

Toàn bộ tầng hai là nơi làm việc của một mình Nguyễn Khê, ngoài văn phòng dùng để tiếp đón khách hàng và xử lý sự vụ ra thì còn có một văn phòng của riêng cô, bên trong vẫn có một chiếc bàn làm việc lớn, có bàn vẽ, máy may và đủ loại vật dụng cần dùng, còn chất chồng một đống vải vóc, ma-nơ-canh, còn có một giá đồ treo thành hàng những sản phẩm đã hoàn thành hoặc mới hoàn thành được một nửa.

Sau khi Nguyễn Trường Sinh vào công ty thì đi thẳng lên tầng hai, vừa đúng lúc Tiền Xuyến cũng ở trong phòng làm việc của Nguyễn Khê. Đợi đến lúc anh ấy bước vào phòng làm việc và ngồi xuống sô pha, Tiền Xuyến liền đứng dậy rót cho anh ấy cốc nước, hỏi anh ấy rằng: “Hôm nay thế nào rồi?”

Nguyễn Trường Sinh uống nước xong đặt cốc xuống rồi nói: “Đông người lắm, chắc là không có vấn đề gì đâu.”

Trong thời gian bảy ngày gần đây, họ không những thực hiện bảy tràng cảnh để đếm ngược, mà còn phát đi rất nhiều tờ rơi. Tờ rơi được thiết kế rất tinh tế đẹp đẽ, mỗi một cảnh trưng bày trong quầy triển lãm đều được in ra hết, khiến người ta có ấn tượng rất sâu sắc.

Dĩ nhiên là ngày khai trương cần phải có hoạt động, những thứ như miễn phí, giảm giá, mã giảm giá đều không có gì mới lạ cả, thế là Nguyễn Khê bèn nghĩ ra hoạt động rút thăm trúng thưởng khác - vào ngày khai trương, tất cả các khách hàng chỉ cần vào tiệm tiêu một đồng thì sẽ có cơ hội nhận được một bộ phục trang đã từng được trưng bày trong quầy triển lãm, có quyền chọn một bộ tùy thích theo ý mình.

Bởi vì hoạt động này mà sau khi tờ rơi mới phát đi vài ngày đã tạo ra được sức nóng. Có rất nhiều người đều đang cầm tờ rơi bàn tán với nhau, nếu như có vận may rút thăm trúng được giải thưởng này, các cô nên chọn bộ quần áo nào thì được.

Bởi vì độ hot và thương hiệu đã có sẵn từ lâu nên Nguyễn Trường Sinh hoàn toàn không hề lo lắng gì về hoạt động khai trương ngày mai.

Anh ấy lại uống một ngụm nước rồi nói: “Lại chạm mặt tên Tôn Vĩ ngốc nghếch kia rồi, anh ta có vẻ như là đã muốn đấu một sống một còn với chú, chỉ mong cho chú ngày nào đó xui xẻo bị c.h.ế.t đói. Anh ta trông chờ vào buổi khai trường ngày mai hơn ai hết đấy, nói là muốn nhìn xem Tường Vi Các bị Thịnh Phóng chèn ép thế nào.”

Tiền Xuyến nghe xong thì ngây người ra, chốc lát sau liền bật cười: “Thật hay giả thế?”

Nguyễn Trường Sinh đáp: “Thật chứ sao không, suýt chút là anh không nhịn được đập anh ta rồi đấy.”

Tiền Xuyến không nhịn được bật cười, cùng không cần phải động tay đánh đập anh ta làm gì, ngày mai anh ta sẽ tự vả vào mặt mình thôi.

Bởi vì ngày khai trương rất đông khách, cho nên thời gian khai trương của Thịnh Phóng được định vào ngày chủ nhật.

Trời mới tờ mờ sáng thì Nguyễn Khê đã bị đánh thức bởi tiếng đồng hồ báo thức ở bên giường, cô nằm trong lòng Lăng Hào vùi đầu mấy cái. Lăng Hào vươn tay ấn tắt đồng hồ báo thức, hai người lại chợp mắt thêm một lúc, sau đó mới lôi kéo nhau bò dậy từ trên giường rồi cùng nhau đi rửa mặt.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 431



Sau khi rửa mặt và mặc quần áo xong xuôi, Nguyễn Khê bèn ngồi trước gương trang điểm và làm tóc.

Làm xong quay lưng lại thì thấy Lăng Hào diện đồ tây đang đứng đợi cô.

Nguyễn Khê đứng dậy lấy túi xách, cô đi đến trước mặt Lăng Hào khều cằm anh một cái rồi cười nói: “Đẹp trai quá.”

Bình thường khi đi làm anh không mặc đồ tây, lần trước diện đồ tây là khi hai người kết hôn. Anh chỉ có tất cả hai ba bộ đồ tây, màu sắc cũng chỉ có ba màu đen, xanh và xám trông rất già dặn ổn trọng, nhưng chúng đều là do Nguyễn Khê tự tay may cho anh.

Nguyễn Khê khều cằm anh xong thì định đi ra ngoài, nhưng lại bị anh nắm cổ tay kéo trở về.

Như thể biết được anh tính làm gì, Nguyễn Khê vội đưa tay lên che miệng và né ra đằng sau: “Không được làm lem lớp trang điểm của em.”

Lăng Hào mỉm cười, anh áp vào trán cô và đặt lên đó một nụ hôn.

DTV

Đùa giỡn một hồi hai người mới ra cửa, Nguyễn Khê lên xe tô thêm son, Lăng Hào chở cô cùng nhau đi ăn sáng trước.

Ăn xong bữa sáng thì đi ra đường lớn, Tiền Xuyến và Nguyễn Trường Sinh đã dắt theo Đại Bảo đến trước rồi. Hôm nay hai người Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong cũng không đến nhà máy, họ dẫn theo Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cùng đến tham gia buổi khai trương cửa tiệm mới.

Nhân lúc sáng sớm mọi người vẫn chưa ra đường, họ lại kiểm tra và sắp xếp đồ đạc ở bên trong hết một lượt.

Nguyễn Trường Sinh đã chuẩn bị máy cát-xét và mấy chiếc băng đĩa, trong đó đều là những ca khúc thịnh hành trong hai năm trở lại đây, vừa bỏ băng đĩa vào máy cát-xét, ấn nút phát một cái là lập tức có ngay bầu không khí vừa rộn ràng vừa thư thái.

Trong không khí dần nóng lên thì ông mặt trời cũng leo lên cao hơn một đoạn, những lẵng hoa ngoài cửa tiệm ngày càng được bày ra nhiều thêm, những người chen nhau ở trong tiệm cùng ngày một nhiều lên, vào lúc đông người nhất thì ở trong tiệm gần như là chật kín mít.

Người đến xem quần áo nhiều, mà người đến tham gia rút thăm trúng thưởng cũng nhiều.

Vào tiệm tiêu một đồng là mua được một vé rút thăm trúng thưởng, rút trúng quần áo thì lấy quần áo, rút không trúng quần áo thì cũng được tặng một chiếc khăn quàng cổ đẹp mắt, có thế nào thì khách hàng cũng không bị lỗ. Đương nhiên là rất khó rút trúng quần áo, Nguyễn Khê cũng chỉ chuẩn bị tổng cộng có ba bộ thôi.

Bởi vì bị việc rút thăm dụ dỗ nên có rất nhiều khách rút thăm xong không chịu đi mà vẫn ngồi trong tiệm xem, xem thử người nào may mắn rút trúng được quần áo. Dĩ nhiên khi nhiều người ở lại thì người mua quần áo cũng sẽ nhiều theo.

Những người phụ trách tiếp đón khách hàng và bán quần áo gồm Nguyễn Trường Sinh, Tiền Xuyến và chủ tiệm đã được huấn luyện, Nguyễn Khê và Lăng Hào bèn cùng nhau đi chào hỏi những người quen biết. Trong số đó có đồng nghiệp ở cơ quan của Lăng Hào, cũng có bạn bè thời đại học và đồng nghiệp ở sở công thương của Nguyễn Khê.

Lý Hiểu Phương và mấy người bạn cùng phòng, còn có Tưởng Tố Vân dắt theo vài người đồng nghiệp đều đến đây chúc mừng.

Đang đứng một bên nói chuyện, Tưởng Tố Vân nói: “Cô giỏi giang quá đấy, tới bây giờ tôi còn chưa thấy tiệm nào khai trương mà rộn rã náo nhiệt thế nào đâu. Tôi thấy cửa tiệm này của cô sắp bị người ta chen cứng ngắc rồi, cô biết cách kinh doanh quá đấy.”

Tường Vi Các đã mở ra được nhiều cửa tiệm như thế còn chưa hết, giờ lại xây dựng thêm thương hiệu mới.

Hơn nữa thương hiệu vừa mới ra mắt đã hot đến thế này rồi.

Nguyễn Khê mỉm cười: “Chỉ là chút mẹo vặt để mọi người chơi cho vui thế thôi.”

Thực ra cái chính là nhờ hưởng lợi từ thời đại, chỉ cần tùy tiện làm ra chút kiểu dáng mới mẻ là đã có thể thu hút được sự chú ý của mọi người.

Chỉ cần có thể thu hút được người khác, chỉ cần lưu lượng người đủ lớn thì không cần lo sẽ không kiếm được tiền.

Bởi vì trước khi khai trương đã làm tốt công tác dự đoán độ hot, quần áo và hoạt động khai trương đều có sức hấp dẫn, trong tiệm còn bật thứ âm nhạc mà mọi người đều yêu thích, không khiến cho bầu không khỉ trở nên tẻ nhạt, nhân viên phục vụ có thái độ niềm nở, cho nên cả nửa ngày trời, dòng người ra vào cửa tiệm Thịnh Phóng chưa từng gián đoạn.

Bận rộn mãi đến buổi chiều, việc kinh doanh của tiệm vẫn giữ sức nóng như cũ.

Còn Tường Vi Các ở phía đối diện, so sánh với sự ồn ào náo nhiệt bên đây, tất nhiên là trông có vẻ vắng lặng lạ thường.

Tôn Vĩ nghênh đón ánh nắng trên không trung từ phía tây chiếu nghiêng xuống, sau đó quay lưng đi vào cửa Tường Vi Các, nhân viên trong tiệm đứng lên chào đón anh ta từ sau quầy lễ tân, hỏi anh ta muốn mua quần áo kiểu gì, và giới thiệu cho anh ta một vài sản phẩm mới trong mùa này ở cửa tiệm của họ.

Tôn Vĩ không có hứng thú gì với quần áo cả, anh ta tùy ý đi xem một vòng rồi cười hỏi: “Nguyễn Trường Sinh không đến à?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 432



Nhân viên cười lịch sự đáp: “Tổng giám Nguyễn của chúng tôi rất hiếm khi đến cửa tiệm, nếu anh muốn tìm anh ấy, có thể đi…”

“Không phải hôm qua anh ta đã đến đây à? Hôm nay không dám tới chứ gì?” Tôn Vĩ dứt khoát ngắt lời của nhân viên, anh ta cười với vẻ khinh thường: “Tường Vi Các của các người cũng chỉ đến thế mà thôi, có nhìn thấy cửa tiệm đối diện kia không, như người ta mới gọi là thương hiệu!”

Nói dứt lời anh ta liền cười thật sảng khoái, sau đó nhấc chân rời khỏi cửa tiệm.

Nhân viên nhìn theo anh ta đi về phía cửa tiệm đối diện: “???”

Cái gì thế? Người này là ai đây?

Tiệm đối diện cũng là Tường Vi Các của họ mà.

Ban nãy cô còn muốn bảo anh ta đến cửa tiệm đối diện tìm Nguyễn Trường Sinh.

Tôn Vĩ đi ra khỏi cửa Tường Vi Các thì vọt thẳng tới cửa tiệm Thịnh Phóng ở đối diện. Bởi vì đây là một cửa tiệm bán đồ nữ chất lượng cao nên đa số các khách hàng trong tiệm đều là nữ giới, chỉ có một số ít nam giới đi theo bạn gái đến dạo phố và mua sắm.

Nhưng cho dù là nam giới hay nữ giới thì nhân viên trong tiệm đều mỉm cười đầy lịch sự tiếp đón họ.

Nhân viên chào đón Tôn Vĩ vào trong tiệm rồi cười nói: “Hôm nay là ngày đầu kinh doanh của tiệm chúng tôi. Ngoài ưu đãi giảm giá ra, chúng tôi còn có hoạt động rút thăm trúng thưởng. Chỉ cần tiêu một đồng là anh có thể tham gia rút thăm. Nếu may mắn có thể sẽ trúng thưởng một bộ quần áo đã từng được trưng bày trong quầy triển lãm của chúng tôi, không trúng thưởng thì sẽ tặng anh một chiếc khăn quàng cổ, chất lượng cũng rất tốt luôn đấy.”

Tôn Vĩ không định mua quần áo, anh ta đáp: “Thế thì tôi cũng muốn rút thăm.”

Nhân viên dẫn anh ta đến bên quầy lễ tân và thu phí một tệ, sau đó lịch sự đưa bằng hai tay cho anh ta một vé rút thăm.

Tôn Vĩ nhận lấy vé rút thăm và đi đến khu rút thăm trúng thưởng, vừa nhìn thoáng qua liền thấy Nguyễn Trường Sinh đang phát khăn quàng cổ cho khách. Nguyễn Trường Sinh phát hết khăn thì vừa khéo cũng nhìn thấy anh ta, anh ấy tự nhiên nở nụ cười và nói: “Vị khách này, anh cũng muốn rút thưởng đúng không?”

Tôn Vĩ: “...”

Cái quái gì thế? Tại sao Nguyễn Trường Sinh lại có mặt ở đây?!

DTV

Anh ta vò vé rút thăm và quay phắt lại, sau đó liền nhìn thấy Tiền Xuyến đang đứng trong góc tiệm, còn có người mà anh ta vẫn còn nhớ mặt - Nguyễn Khê. Bởi vì cửa tiệm khá lớn nên lúc mới bước vào anh ta hoàn toàn không hề chú ý đến.

Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của anh ta trở nên khó coi lạ thường, gần như muốn kéo xệ cả khuôn mặt xuống.

Nguyễn Trường Sinh nhìn biểu cảm thay đổi trên mặt anh ta, anh ấy lại lịch sự cười hỏi thêm một lần nữa: “Đồng chí này, anh muốn rút thưởng đúng không?”

Vào giờ phút này trong đầu của Tôn Vĩ đã bị úng nước, mặc dù anh ta chưa hoàn toàn tư duy rõ ràng chuyện này là thế nào, nhưng trong lòng anh ta đã không nén được dâng lên sự xấu hổ, thậm chí còn cảm giác được trên mặt mình hơi nóng rát.

Anh ta vò vé rút thăm trong tay mình, sau đó quay người định bỏ đi.

Nhưng vào giây phút xoay người lại, anh ta lại cảm thấy mình không thể lãng phí một đồng được, thế là anh ta bình tĩnh lại và ổn định nét mặt, sau đó quay người lại đi đến trước mặt của Nguyễn Trường Sinh đưa vé rút thăm vào tay anh ấy, rồi đến rút thưởng ở hộp rút thăm.

Vào lúc anh ta đưa tay vào rút thăm, Nguyễn Trường Sinh tiếp tục cười nói: “Đồng chí này, chắc là anh không biết rồi, Thịnh Phóng là thương hiệu mới được tạo dựng của Tường Vi Các chúng tôi, vị thế của nó cao hơn Tường Vi Các một chút. Nếu như anh thích quần áo có chất lượng tốt và thương hiệu có tiếng vang, thì sau này hãy thường xuyên ghé đến cửa tiệm của chúng tôi nhé, chúng tôi đảm bảo sẽ đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của anh.”

Tôn Vĩ: “...”

Dĩ nhiên là anh ta biết Nguyễn Trường Sinh đang vả mặt anh ta bằng lời nói.

Biểu cảm của anh ta cứng lại và rút ra một mẩu giấy, nhìn thấy trên mẩu giấy đó viết là: Cảm ơn đã chiếu cố.

Nguyễn Trường Sinh dĩ nhiên vẫn rất lịch sự chào anh ta, sau đó tặng cho anh ta một chiếc khăn quàng cổ.

Nhìn nụ cười trên mặt của Nguyễn Trường Sinh, Tôn Vĩ chỉ thấy nó chẳng khác gì mũi kim đang đ.â.m chi chít lên mặt anh ta, gần như muốn đ.â.m ra máu, hoặc là nói giống như một bàn tay vô hình, hung hăng đánh lên mặt anh ta hết lần này đến lần khác, đánh cho nó sưng vù lên.

Hôm qua anh ta đã nói ra lời khó nghe đến bao nhiêu thì bây giờ mặt anh ta lại đau rát đến bấy nhiêu!

Sau đó ngay lúc anh ta vươn tay lấy khăn muốn mau mau chạy lấy người để giữ lại cho mình chút sĩ diện, thì trong tiệm bỗng dưng vang lên một hồi náo động, bên tai là tiếng của những vị khách khác đang nháo nhào kêu lên.

“Mau đến xem, mau đến xem này, đó là Ôn Hiểu đúng không?”

“Trông có vẻ rất giống đấy, rốt cuộc có phải hay không vậy?”

“Tôi chỉ từng được nhìn thấy trên báo với trên ti vi thôi, tôi không biết đâu.”

“Tôi đã từng đi xem cô ấy biểu diễn rồi, đúng là cô ấy đấy!”

“Wow, cô ấy cũng đến đây mua quần áo à?”

……
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 433



Tất nhiên là Nguyễn Trường Sinh cũng bị những tiếng nói này thu hút sự chú ý, anh ấy nhìn theo hướng mà tất cả mọi người đều đang đổ dồn ánh mắt, sau đó liền nhìn thấy Tạ Đông Dương dắt theo cô ca sĩ nổi tiếng trông rất ngầu tên Ôn Hiểu kia bước vào trong.

Trước đây Ôn Hiểu là một ca sĩ có chút danh tiếng trong một đoàn ca múa nhạc, năm ngoái tham gia một cuộc thi ca hát thanh xuân lại nổi lên một dạo, cũng được xem như là ca sĩ nổi tiếng trong nước. Mặc dù không nổi bằng ba người đứng đầu cuộc thi và một số ca sĩ ở Đài Loan và Hồng Kông, nhưng cũng có độ nổi tiếng nhất định.

Sau khi Ôn Hiểu xuất hiện thu hút sự chú ý của mọi người, đương nhiên là họ cũng không xem quần áo nữa.

Tiền Xuyến đi đến bên cạnh Nguyễn Trường Sinh, cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Đó là Ôn Hiểu à?”

Nguyễn Trường Sinh trả lời bằng giọng hơi nhỏ: “Không biết nữa.”

Còn bên kia Nguyễn Khê đã kéo theo Lăng Hào bước lên đón tiếp, cô mỉm cười ôn chuyện với Tạ Đông Dương: “Cảm ơn ông chủ Tạ đại giá quang lâm đến buổi lễ khai trương của chúng tôi, vị này là…”

Tạ Đông Phương còn chưa lên tiếng thì Ôn Hiểu đã tự giới thiệu bản thân rằng: “Xin chào, tôi là Ôn Hiểu.”

Quả nhiên là ca sĩ nổi tiếng!

Trong phút chốc cửa tiệm lại trở nên náo động.

Nguyễn Khê, Lăng Hào và Tạ Đông Dương, Ôn Hiểu đứng đó khách sáo giới thiệu lẫn nhau vài câu, bèn tiếp tục đón tiếp người đi vào bên trong. Họ vốn dĩ định đưa hai người đến phòng nghỉ phía sau uống trà, nhưng Ôn Hiểu lại nói cô ấy cố tình đến đây để xem quần áo, cô ấy cũng muốn rút thưởng.

Thế là Nguyễn Khê không đưa họ đến phòng nghỉ ở phía sau nữa mà dắt Ôn Hiểu đi tham gia rút thưởng.

Mà Ôn Hiểu vừa đến dĩ nhiên liền trở thành tiêu điểm trong cửa tiệm.

Cho dù là ở thời đại nào, người nổi tiếng luôn có vầng hào quang sáng chói, đi đến đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm.

Ôn Hiểu đi rút thăm trong ánh nhìn của tất cả mọi người, cô ấy lấy ra xem thử, đôi mắt bỗng sáng bừng lên, cô ấy nói: “Ngôi sao may mắn…”

Nguyễn Trường Sinh vội nói: “Trúng rồi trúng rồi!”

Vào buổi sáng đã có một khách hàng rút trúng một bộ quần áo, Ôn Hiểu chính là người rút trúng bộ thứ hai. Mức độ được yêu thích của ca sĩ nổi tiếng cộng với vận may siêu đỉnh không ai sánh kịp, trong phút chốc lại tạo ra không khí náo nhiệt sôi nổi trong tiệm.

Ôn Hiểu cũng rất vui vẻ và hài lòng vì đã trúng thưởng một bộ quần áo, khuôn mặt của cô ấy tràn ngập niềm vui dạt dào. Nguyễn Khê dẫn cô ấy và Tạ Đông Dương đến gian phòng nghỉ ngơi ở phía sau, cô châm một bình trà và mang lên một ít trái cây và bánh ngọt để tiếp đãi, sau đó đưa cho cô ấy tờ rơi tuyên truyền để cô ấy chọn quần áo.

Chuyện chọn quần áo không cần gấp gáp, Tạ Đông Phương cười nói: “Vốn dĩ tôi định là sẽ hẹn mọi người ra ngoài ăn một bữa cơm làm quen một tí, nhưng mãi vẫn không có thời gian rảnh. Vừa hay hôm nay tiệm cô khai trương nên chúng tôi đến góp chút không khí.”

Nguyễn Khê không ngờ tới chuyện Tạ Đông Dương sẽ dắt theo Ôn Hiểu đến đây, cô chỉ đáp: “Thực biết ơn anh quá.”

Hai người cứ thể ôn chuyện vài câu, sau đó Nguyễn Khê mỉm cười giới thiệu Lăng Hào cho Tạ Đông Dương và Ôn Hiểu: “Đây là chồng tôi, Lăng Hào.”

Tạ Đông Dương liền lập tức đứng lên vươn tay về phía Lăng Hào: “Cuối cùng cũng được gặp anh rồi.”

Lăng Hào cũng đứng dậy bắt tay anh ta: “Tôi cũng thường nghe Khê Khê nhắc tới anh.”

DTV

Tạ Đông Dương cười, anh ta nói với Ôn Hiểu: “Đây là nhà khoa học ở viện nghiên cứu cao nhất của quốc gia.”

Ôn Hiểu nghe thấy câu này thì thái độ liền trở nên rất tôn kính, cô ấy cũng vội chào hỏi: “Chào anh, chào anh.”

Từ trước đến giờ Lăng Hào đều chưa từng làm cao, mặc dù bình thường anh không thích giao thiệp là mấy, nhưng bạn bè của Nguyễn Khê chính là bạn bè của anh, cho nên anh lên tiếng đáp: “Sau này chúng ta đều là bạn bè, không cần khách sáo đến thế.”

Nhưng lần đầu tiên gặp mặt suy cho cùng vẫn phải khách sáo một chút, trước lạ sau quen.

Đợi đến lúc thân quen rồi, bốn người liền thoải mái trò chuyện với nhau, nội dung cuộc trò chuyện chẳng qua là về chuyện kinh doanh phục trang của Nguyễn Khê, sự nghiệp ca hát của Ôn Hiểu, công việc khiến người ta kính trọng của Lăng Hào, còn có những vụ buôn bán bình thường của Tạ Đông Dương.

Mọi người càng nói càng thư thái, càng nói thì câu chuyện càng đời thường, Nguyễn Khê hỏi Tạ Đông Dương và Ôn Hiểu: “Hai người đã chuẩn bị kết hôn rồi à?”

Nhắc đến chuyện này, Ôn Hiểu bèn gật đầu đáp: “Đã chuẩn bị cả rồi, muộn nhất là vào cuối năm nay, tôi nghe Đông Dương nói là cô bằng lòng tự tay thiết kế váy cưới cho tôi, chuyện đó là… thật ư?”

Nguyễn Khê nở nụ cười đáp: “Được thiết kế áo cưới cho cô đó là vinh hạnh của tôi.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 434



Ôn Hiểu cảm thấy mình nhận không nổi, cô ấy vội nói: “Được mặc lễ phục do cô tự tay thiết kế mới là vinh hạnh của tôi chứ, cô chính là bà chủ của Tường Vi Các đấy.”

Hai người cứ thế tâng bốc qua lại, Lăng Hào và Tạ Đông Dương ngồi bên cạnh cười cười uống trà.

Cửa tiệm đằng trước vẫn rất rôm rả, khách khứa ra vào không ngớt, quần áo được bán đi hết bộ này đến bộ khác.

Mặt cũng đã bị vả cho sưng vù rồi, Tôn Vĩ vò chiếc khăn quàng đi ra từ trong cửa tiệm, gương mặt đỏ bừng bừng nín nhịn một bụng lửa giận nhưng không thể xả ra. Anh ta đứng trước cửa tiệm một lúc, rồi lại quay đầu nhìn gương mặt tươi cười của Nguyễn Trường Sinh ở trong tiệm, tức đến mức mặt mày xanh lét.

Sắc mặt anh ta lúc xanh lúc đỏ, anh ta vò lấy chiếc khăn quàng đi đến đầu đường.

Nhưng chưa đi được mấy bước, anh ta lại đột ngột quay người trở lại.

Lần này anh ta không vào cửa tiệm Thịnh Phóng mà đi vào cửa Tường Vi Các ở phía đối diện. Anh ta đi vào trong và đứng yên ở đó nhíu mày nhìn nhân viên ở sau quầy lễ tân, nói với vẻ cáu bẩn: “Thịnh Phóng cũng là cửa tiệm của Tường Vi Các các cô, tại sao mới nãy cô không nói?”

Nhân viên cửa tiệm: “... Tôi muốn nói sao không, nhưng anh đâu có cho tôi nói.”

Tôn Vĩ quả thực đã bị tức chết, lồng n.g.ự.c của anh ta phập phồng tức đến sắp nổ phổi.

Chốc lát sau anh ta đập chiếc khăn quàng cổ lên bàn tiếp tân: “Thứ khăn quàng cổ rác rưởi, các người tự giữ lại xài đi!”

Sau đó anh ta xoay người đi ra ngoài, nhưng rồi bởi vì đi quá vội vàng nên bị vướng vào bậc cửa suýt chút là ngã sõng soài ra đất.

Biểu cảm của nhân viên cửa tiệm cứng lại: “...”

Đợi sau khi Tôn Vĩ đã đứng vững lại sau cú vấp bậc cửa và kéo lại vạt áo chạy lấy người, thì cô nhân viên liền không nhịn được nữa mà ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Còn Tôn Vĩ đang đi ra đầu đường, mỗi khi đi được vài bước thì lại giáp mặt với một nhóm người.

Những người đó đều đang bàn tán về Thịnh Phóng.

“Nghe đồn là có người rút trúng quần áo nữa rồi đúng không thế?”

“Đúng vậy, người đó còn là ca sĩ nổi tiếng đấy, là cô Ôn Hiểu năm ngoái tham gia cuộc thi ca hát thanh xuân, không biết cô ấy chọn bộ nào nhỉ.”

“Thật hay giả thế? Thật sự là Ôn Hiểu đến ư?”

“Thật chứ sao không, ban nãy có rất nhiều người nhìn thấy cô ấy đã rút trúng quần áo.”

“Đã đi chưa nhỉ? Nếu giờ tôi qua đó thì còn gặp được không?”

“Cô ấy chưa đi đâu, đã đến phía sau tiệm nghỉ ngơi rồi, chắc là ở một lúc nữa sẽ đi ra đấy.”

“Thương hiệu mà đến Ôn Hiểu cũng thích mặc, tôi cũng muốn mua hai bộ!”

“Mới nãy tôi đã mua một chiếc váy rồi.”

……

Ôn Hiểu mặc lên người bộ quần áo và đứng trước gương, cô ấy ngắm nhìn bản thân trong gương, còn những vị khách khác đều đang ngắm nhìn cô ấy. Họ không chỉ nhìn mà còn nhỏ tiếng bàn tán cô ấy mặc bộ quần áo này đẹp đến cỡ nào.

Khí chất của người nổi tiếng suy cho cùng vẫn nổi trội hơn người bình thường một chút, quần áo mặc trên người trông cũng xinh đẹp hơn.

Mấy bộ mà Ôn Hiểu mặc thử đều khiến cô ấy cảm thấy hài lòng, cô ấy đứng trước gương soi tới soi lui, cuối cùng mua về hết tất cả. Một bộ trong số đó là nhờ trúng thưởng, còn những bộ còn lại đều được Tạ Đông Dương thanh toán.

Việc Ôn Hiểu ở đây thử quần áo và mua quần áo đã đẩy độ hot của buổi khai trương vọt lên đến đỉnh điểm.

Ban ngày làm xong hoạt động khai trương, tối đến tất cả những nhân viên tham gia hoạt động, bạn bè thân thích được mời đến và cả mọi người trong gia đình, tất cả cùng nhau đến nhà hàng ăn uống.

Bởi vì hoạt động khai trương diễn ra rất thành công, thế nên lúc mọi người ăn cơm uống rượu cũng rộn rã vô cùng.

Với tư cách là bà chủ của Tường Vi Các, khó tránh Nguyễn Khê uống hơi quá chén một chút.

DTV

Ăn xong bữa, trong màn đêm mọi người bèn vẫy tay chào nhau và nói vài lời khách sáo, bảo nhau đi đường cẩn thận, sau đó ai về nhà nấy. Lăng Hào lái xe chở Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt, anh đưa Nguyễn Thu Nguyệt trở về trường học trước, sau đó chở Nguyễn Khê về nhà.

Trên xe chỉ còn lại hai người là cô và Lăng Hào, Nguyễn Khê ngồi ở ghế phó lái chống đầu nhìn Lăng Hào. Trông bộ dáng không được tỉnh táo cho lắm, cô bất thình lình lên tiếng hỏi: “Em nói xem, chị như thế nào? Có phải chị rất lợi hại hay không?”

Lăng Hào vừa lái xe vừa tiếp lời: “Vâng, chị cực kì lợi hại.”

Nguyễn Khê hài lòng bật cười, sau đó lại nói: “Đừng gọi chị nữa, gọi là… phú bà đi!”

Lăng Hào quay đầu sang nhìn cô một lúc, anh không nhịn được bật cười: “Được, phú bà.”

Nguyễn Khê càng hài lòng hơn nữa, đôi mắt say mơ màng, cô đột nhiên nghiêng người qua, mang theo hơi rượu nồng nặc hôn lên gương mặt của Lăng Hào. Thế nhưng đó không phải là một nụ hôn lãng mạn dịu dàng, lúc cô hôn còn phát ra một tiếng “moa~”.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 435



Hôn rồi cô còn nói: “Anh xứng đáng nhận được một nụ hôn của phú bà.”

Lăng Hào không nhịn được cười rồi tiếp lời: “Cám ơn phú bà nhé.”

Bởi vì phú bà đã say bí tỉ, nên khi về đến nhà anh còn phải giúp cô tẩy trang và tắm rửa.

Vất vả đến nửa đêm, trong sân nhà tứ hợp viện mới hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Hôm sau, Lăng Hào bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức, anh duỗi tay ấn tắt đồng hồ rồi ngồi dậy. Bởi vì Nguyễn Khê uống nhiều rượu mà lại ngủ trễ nên anh thôi không gọi cô thức dậy nữa, để cho cô ở nhà ngủ thêm một lát.

Lúc Nguyễn Khê thức dậy thì mặt trời đã lên cao, cô thức dậy rửa mặt xong xuôi thì ăn luôn bữa trưa.

Ăn xong cô đến công ty, chưa ngồi được bao lâu đã có tiếng gõ cửa vang lên.

Sau khi cô nói một tiếng “mời vào” thì cánh cửa liền được mở ra.

Tiền Xuyến đang cầm một tờ báo trên tay, cô ấy đưa đến trước mặt của Nguyễn Khê và nói: “Chắc là hôm qua có phóng viên đến, hoạt động khai trương của chúng ta lại lên báo rồi này, chủ yếu là đưa tin về việc ai là ngôi sao may mắn rút trúng được quần áo, còn đưa tin về Ôn Hiểu nữa.”

Nguyễn Khê cầm lấy tờ báo bắt đầu đọc, không ngờ phóng viên còn phỏng vấn hai vị khách trúng thưởng khác nữa. Họ cũng chụp lại cảnh Ôn Hiểu đứng trước gương thử đồ, còn đưa tin này lên rất nhiều trang báo.

Từ đầu đến cuối không tốn một đồng phí quảng cáo nào mà được lên báo đến hai lần, độ hot muốn có đều đã có, tất nhiên là Nguyễn Khê cảm thấy rất đỗi vui mừng, cả gương mặt của cô đều tràn đầy vẻ mừng vui không thể che giấu được.

Đọc xong cô đặt tờ báo lên bàn làm việc, cô nhìn xem đồng hồ rồi nói: “Đi thông báo cho mọi người, hai giờ mở cuộc họp.”

Thịnh Phóng đã trở nên nổi tiếng chỉ bằng vào buổi lễ khai trương và dự đoán độ hot ngày đầu mở cửa. Đương nhiên là cửa tiệm Thịnh Phóng này hoàn toàn không ảnh hưởng mấy đến việc kinh doanh của Tường Vi Các, bởi vì vị thế của cả hai không giống nhau, nhóm khách hàng mục tiêu cũng khác nhau.

DTV

Thịnh Phóng khai trương thành công, doanh số bán ra mỗi ngày sau khai trương cũng vô cùng ổn định, áp lực trên vai của Nguyễn Khê đã nhẹ đi rất nhiều. Tiếp theo sẽ thực hiện thiết kế sản xuất theo quy trình, bảo đảm kiểu dáng và chất lượng là được.

Ngày xuân thời tiết ấm áp, sau buổi trưa khiến người ta dễ thấy buồn ngủ.

Nguyễn Khê ngồi sau bàn làm việc, cô vừa lật xem tạp chí thời trang vừa uống cà phê. Cái chính là cô xem những trang màu trong tạp chí, trong đó có những đề xuất trào lưu thời trang trong nước và quốc tế, trong kì mới nhất có vài sản phẩm mới của Thịnh Phóng.

Sau khi xem xong tạp chí, vừa khéo cô cũng đã uống hết cà phê trong cốc.

Nguyễn Khê đóng tạp chí lại, vừa bỏ cốc cà phê xuống thì ngoài cửa lại vang lên tiếng người gõ cửa.

Mấy ngày nay cô đã tuyển một trợ lý cho mình, đó là một cô gái trẻ tên Trình Nặc Nặc.

Trình Nặc Nặc mở cửa văn phòng làm việc, cô bé dẫn một người phụ nữ ăn mặc sành điệu đi vào và nói: “Tổng giám Nguyễn, cô Ôn đến rồi.”

Nguyễn Khê nhìn Ôn Hiểu đi theo sau lưng Trình Nặc Nặc, cô vội vàng đứng lên mỉm cười chào hỏi Ôn Hiểu.

Gặp mặt nhau một lần, ăn cùng nhau một bữa cơm, thế đã được xem là bạn bè rồi, nhất là Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương còn là bạn tốt nhiều năm nữa. Nguyễn Khê bảo Ôn Hiểu ngồi lên ghế sô pha, Trình Nặc Nặc đi châm một bình trà mang đến, sau đó lại bưng lên ít bánh ngọt và điểm tâm.

Nguyễn Khê và Ôn Hiểu vừa uống trà vừa trò chuyện, sau khi cuộc trò chuyện trở nên sôi nổi hơn, cô bèn hỏi: “Hay là tôi dẫn cô đi tham quan phòng làm việc của tôi nhé?”

Ôn Hiểu đến công ty tìm Nguyễn Khê, dĩ nhiên không phải vì muốn tìm cô để uống trà chiều tám chuyện, cô ấy đến tìm Nguyễn Khê là để thiết kế váy cưới mặc trong ngày đám cưới. Cô ấy gật đầu đứng lên, sau đó đi cùng với Nguyễn Khê đến phòng làm việc bên cạnh.

Khi theo sau Nguyễn Khê bước vào cửa chính của văn phòng làm việc, Ôn Hiểu lập tức đứng hình.

Bản thân cô ấy là một ca sĩ, trên thực tế cũng đã từng mặc rất nhiều trang phục biểu diễn, nhưng tất cả những bộ trang phục biểu diễn mà cô ấy từng nhìn thấy đều không đẹp bằng đồ được treo trong phòng làm việc của Nguyễn Khê, nhất là những bộ lễ phục được treo ở kia, vừa nhìn liền thấy chúng đẹp đến lóa mắt.

Ôn Hiểu chậm rãi đi vào phòng làm việc, cô ấy nhìn cái này rồi lại nhìn cái kia, nhìn ngắm đến nỗi ngơ ngác.

Nguyễn Khê thấy cô ấy nhìn đến nỗi thất thần thì không quấy rầy cô ấy, để cho cô ấy xem hết một lượt tất cả lễ phục treo trong phòng làm việc trước.

Ôn Hiểu xem xong hết thì quay lại đứng trước mặt của Nguyễn Khê, cô ấy không kìm được mà kinh ngạc cảm thán: “Những bộ quần áo này đều là do cô may đấy à?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 436



Nguyễn Khê gật đầu với cô ấy: “Đúng thế, cũng chỉ có chút sở thích thế này thôi.”

Ôn Hiểu lại hỏi: “Mấy bộ quần áo này cô đều không bán à?”

Nguyễn Khê mỉm cười: “Những bộ quần áo này đều không được ra giá để bán, mà chỉ để cho người tôi thích thôi.”

Những bộ quần áo này càng thiêng về sản phẩm nghệ thuật hơn, đó cũng là thứ cuối cùng mà cô theo đuổi với tư cách là người may vá và người thiết kế. Mặc dù cô đã mở công ty, cũng đã có được hai thương hiệu thời trang và trở thành một bà chủ doanh nhân, nhưng bản thân cô sẽ không bao giờ từ bỏ việc may vá.

Cho dù hoàn cảnh và thân phận có thay đổi như thế nào, thì ước mơ muốn được làm công việc máy vá suốt đời của cô vẫn mãi mãi không thay đổi.

Ôn Hiểu rất cảm động, cô ấy nhìn Nguyễn Khê và hỏi: “Tôi… có thể lựa không?”

Nguyễn Khê lập tức cười rộ lên: “Tất nhiên là được chứ, quần áo ở đây cô cứ việc thử thoải mái, chọn được kiểu dáng và phong cách cô thích xong, tôi chắc chắn sẽ may cho cô một bộ váy cưới độc nhất vô nhị.”

Là một ca sĩ nổi tiếng đã từng bước lên sân khấu vô số lần và đã mặc lên người rất nhiều bộ lễ phục, đây là lần đầu tiên Ôn Hiểu thử đồ mà không dừng lại được. Cô ấy ở trong phòng làm việc của Nguyễn Khê thử đồ đúng một buổi chiều, đến lúc chạng vạng mới quyết định bộ mà mình thích nhất.

Thực ra thì bộ nào cô ấy cũng thích, nhưng mà chỉ có thể may một bộ thôi.

Sau khi chọn xong kiểu dáng của lễ phục, Nguyễn Khê tự tay lấy số đo của cô ấy, cô nói: “Cô cho tôi một tháng, tôi sẽ làm ra mẫu thiết kế ban đầu, đến lúc đó cô đến mặc thử, chỗ nào không vừa ý tôi sẽ giúp cô sửa lại.”

Ôn Hiểu đã làm lỡ thời gian một buổi chiều của Nguyễn Khê, lúc này cô ấy đã cảm thấy rất ngại ngùng, bèn vội đáp: “Tôi không gấp đâu, cũng chưa chắc là cuối năm nay sẽ tổ chức đám cưới, cô cứ từ từ làm là được, không cần vội.”

Nói rồi cô ấy lại hỏi Nguyễn Khê: “Thanh toán ở đâu vậy, để tôi thanh toán trước luôn cho.”

Nguyễn Khê cũng không gấp rút chuyện tiền nong, cô đáp: “Đợi đến khi nào may xong rồi thì bảo Tạ Đông Dương đến thanh toán.”

Ôn Hiểu thấy thế cũng được, thế là cô ấy bèn mỉm cười và nói: “Được, vậy cứ để đến lúc đó anh ấy đến thanh toán đi.”

Khi tính xong chuyện này thì cũng đã gần đến giờ tan làm, hôm nay Ôn Hiểu cũng không bận việc gì khác, thế là cô ấy bèn hẹn Nguyễn Khê cùng nhau ra ngoài ăn cơm tối. Vừa khéo là tối nay Lăng Hào cũng phải tăng ca, thế nên Nguyễn Khê liền đi cùng Ôn Hiểu đến nhà hàng.

Không có mặt Tạ Đông Dương và Lăng Hào, hai cô trò chuyện càng tùy ý hơn.

Nguyễn Khê trò chuyện với Ôn Hiểu: “Tôi nghe Tạ Đông Dương bảo cô rất bận rộn, thường xuyên phải đi diễn thêm ở bên ngoài.”

Nhắc đến chuyện đi diễn thêm, bỗng dưng Ôn Hiểu thở dài một tiếng đáp rằng: “Đừng nhắc tới chuyện đó, lúc trước bởi vì tôi lén nhận việc ra ngoài đi diễn thêm đã bị đoàn ghi lỗi nhắc nhở, nào là giáng chức nào là phạt tiền, bây giờ đã không dám nữa rồi.”

Nguyễn Khê biết Ôn Hiểu là ca sĩ trong đoàn ca múa nhạc, nơi đó đều có biên chế chính thức cả, tiền kiếm được là lương chết.

Cô nghĩ một hồi lại nói: “Thế cô không có dự định gì khác à? Tôi nghe Tạ Đông Dương nói là muốn mở một công ty giải trí cho cô mà.”

Ôn Hiểu đáp: “Tôi đã từng nghĩ đến chuyện từ chức rồi, nhưng nếu từ chức thì sẽ không thể dùng danh nghĩa của đoàn ca múa nhạc để nhận việc nữa, lại không tìm được nơi khác, cũng chưa có chuẩn bị tâm lý. Tạm thời cũng không tìm thấy lối thoát nào ở địa phương, có rất nhiều người đều đã đến phương Nam lăn lộn trong các phòng trà, hát những bài hát thịnh hành của Đài Loan và Hồng Kông. Tôi không hề có chút kinh nghiệm nghề nghiệp nào, công ty giải trí đâu phải muốn mở là mở được chứ.”

Nguyễn Khê nghe xong bèn gật đầu: “Chuyện này quả thực là phải cân nhắc kỹ lưỡng.”

DTV

Ôn Hiểu nuốt thức ăn trong miệng xuống, trông có vẻ không còn phân vân gì nữa, cô ấy chỉ nói: “Tạm thời tôi cũng không sốt sắng nữa, danh tiếng của tôi cũng chưa được tính là vang dội gì, hoàn toàn không mấy vững vàng, thôi thì trước mắt cứ ở lại đoàn cố gắng đi diễn đã, nếu không tự đập vỡ bát cơm thì không tốt cho lắm.”

Trông thấy cô ấy đã có dự tính và có suy nghĩ của mình, dĩ nhiên là Nguyễn Khê cũng không nói thêm gì nữa.

Hai người lại tán gẫu chút chuyện đơn giản, ăn xong bữa thì chia tay nhau ai về nhà nấy.

Khi Nguyễn Khê về đến nhà thì Lăng Hào vẫn chưa về, cô lấy quần áo đi tắm trước, sau đó xuống bếp tự chế một bát hỗn hợp mặt nạ khổ qua, cô thoa lên mặt mình sau đó nằm trong phòng chính xem ti vi.

Trên ti vi đang chiếu phim Hồng Lâu Mộng, Nguyễn Khê nằm đó xem được nửa tập thì điện thoại trong nhà bất thình lình reo lên.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 437



Nguyễn Khê tưởng đâu là Lăng Hào gọi về, cô ngồi dậy đi đến chỗ để điện thoại bàn, nhấc ống nghe rồi thẳng thừng “alo” một tiếng.

Không ngờ giọng nói vang lên trong điện thoại kia lại không phải là giọng của Lăng Hào, mà là một giọng nam khá lớn tuổi, ông ấy chỉ hỏi cô: “Có phải Nguyễn Khê không? Đây là nhà của Nguyễn Khê đúng không?”

Nguyễn Khê không nhận ra người đó là ai, cô bèn hỏi: “Đúng thế, tôi là Nguyễn Khê, cho hỏi ông là?”

Người ở đầu dây bên kia nói: “Tiểu Khê đó à, thầy là chủ nhiệm Lưu ở trong thôn đây, ban sáng thầy có gọi đến nhà nhưng chẳng có ai nghe máy cả, gọi tận mấy lần mà vẫn không có người nhận, cho nên thầy chỉ có thể canh ở đại đội, chờ đến tối gọi lại cho em.”

Tất nhiên là Nguyễn Khê vẫn còn nhớ chủ nhiệm Lưu ở dưới quê, cô vội nói: “Thật ngại quá chủ nhiệm Lưu, ban ngày em luôn bận việc ở công ty, thầy tìm em có việc gì không?”

Chủ nhiệm Lưu trả lời: “Chuyện là thế này, bởi vì phía trên có quy hoạch nên chỗ bên này của thầy đều phải dỡ bỏ, chuyện này đã được quyết định hồi đầu năm, gần đây các chính sách về việc thu xếp bồi thường các thứ cũng đã làm xong hết rồi, cho nên cần phải tìm các hộ nhà dân để ký thỏa thuận. Nếu như em rảnh rỗi thì mấy ngày này hãy đến Ủy ban thôn một chuyến để ký tên vào thỏa thuận, được không?”

Xác nhận di dời rồi ư? Đây quả thật là một niềm vui bất ngờ từ trên trời rơi xuống, Nguyễn Khê vô thức cầm lấy điện thoại bằng hai tay, cô vội lên tiếng đáp lời: “Dạ được, chủ nhiệm Lưu, em biết rồi, cảm ơn thầy, mấy ngày tới em sẽ bớt thời gian qua đó một chuyến.”

Chủ nhiệm Lưu ở đầu dây bên kia tiếp lời: “À được được được, những chuyện khác để khi nào gặp mặt rồi nói, em qua đây sớm nhé.”

Nguyễn Khê cầm ống nghe đợi chủ nhiệm Lưu cúp máy trước, đến khi nghe thấy tiếng tút tút từ ống nghe, cô mới từ từ đặt ống nghe xuống. Sau khi cúp máy, vẻ mặt cô uể oải, trong đầu chỉ xuất hiện đúng một câu nói - Cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác tiền từ trên trời rơi xuống rồi!

Đang mải mê suy nghĩ thì bên ngoài truyền đến động tĩnh, cô quay đầu nhìn ra ngoài chỉ nhìn thấy Lăng Hào đã trở về. Cô xoay người bước tới cửa phòng chính, dựa vào khung cửa, khi Lăng Hào đến gần, cô cười nói: “Chủ nhật này cùng em về thôn đi.”

Lăng Hào đứng trước mặt cô đáp lại: “Được, nhưng mà về nông thôn làm cái gì?”

Khoé miệng và nét mặt của Nguyễn Khê đều lộ ra nét cười, nhỏ giọng nói: “Đi khiêng tiền...”

Sáng chủ nhật, Nguyễn Khê và Lăng Hào dậy đánh răng rửa mặt và ăn sáng xong xuôi thì vừa đúng lúc Nguyễn Trường Sinh đến. Anh ấy đã ăn sáng trước ở nhà rồi, vừa vào trong sân liền lập tức hỏi Nguyễn Khê: “Qua đó bây giờ sao?”

Nguyễn Khê đeo túi da vào: “Dạ, qua đó ngay bây giờ.”

DTV

Phía bên thôn có vẻ như rất gấp gáp đối với chuyện này, tất nhiên là cô cũng không quan tâm, cô chỉ muốn hoàn thành thủ tục càng sớm càng tốt để có kinh phí phá dỡ. Có tiền rồi, về sau cũng dễ dàng làm tiếp nhiều việc khác.

Nhưng cô còn nhiều phương diện khác phải cân nhắc và lo lắng nên không thể lập tức tự mình qua đó kí kết thoả thuận được, đợi đến chủ nhật, khi mọi người đều rảnh rỗi thì mới dẫn theo Lăng Hào với Nguyễn Trường Sinh đi cùng.

Mấy người bán nhà kia mặc dù rất vui mừng khi nắm được số tiền lớn hơn tám, chín trăm nghìn, cũng rất cảm kích cô đã mua nhà của bọn họ, nhưng đến hôm nay thì trong lòng họ nghĩ thế nào thì không thể nào biết được.

Nguyễn Khê, Lăng Hào và Nguyễn Trường Sinh sau khi ra khỏi viện thì khoá cửa lại, lái xe rời khỏi con hẻm.

Nguyễn Khê ngồi ở ghế lái phụ nói: “Không biết hôm nay có thể kí thành công không nữa.”

Nguyễn Trường Sinh ngồi ở ghế sau, nghi hoặc nói: “Kí có cái tên mà thôi, có thể phiền phức cỡ nào chứ?”

Nguyễn Khê quay lại nhìn anh ấy: “Chỉ sợ có người không cho cháu kí.”

Nguyễn Trường Sinh không biết việc phá dỡ di dời này có ý nghĩa gì, càng nghĩ cũng không hiểu. Nhưng mà anh ấy cũng không vặn hỏi, vì hỏi rồi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nếu Nguyễn Khê đã gọi anh ấy đi cùng thì anh ấy đi theo là được.

Lăng Hào lái xe một mạch về đến nong thôn và dừng xe lại bên ngoài cổng ủy ban thôn dưới sự chỉ dẫn của Nguyễn Khê.

Nguyễn Khê xuống xe, nhìn trái phải một lượt, thấy ngoài cổng ủy ban thôn không có người lạ mặt nào thì mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cô xách túi xuống xe, dẫn theo Lăng Hào và Nguyễn Trường Sinh tiến vào trong sân ủy ban thôn.

Bước vào trong sân tìm phòng làm việc của bí thư Lý và chủ nhiệm Lưu, Nguyễn Khê lịch sự gõ cửa hỏi: “Bí thư Lý, chủ nhiệm Lưu, thật là ngại quá hai ngày nay tôi không có thời gian, tôi đến để ký thỏa thuận phá dỡ.”

Bí thư Lý và chủ nhiệm Lưu nhìn thấy cô, vội vàng nói: “Mời vào, mời vào.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 438



Nguyễn Khê, Lăng Hào và Nguyễn Trường Sinh bước vào, chủ nhiệm Lưu lại nói: “Cô ở thành phố luôn khó thông báo, các hộ gia đình khác trong thôn chúng ta cơ bản đã ký hết rồi, chỉ còn mỗi cô chưa ký thôi, vẫn đang chờ cô đây.”

Nghe thấy những lời này, Nguyễn Khê lộ ra vẻ ngượng ngùng nói: “Thực sự rất xin lỗi, gần đây tôi có chút bận.”

Bí thư Lý lấy ra toàn bộ các thỏa thuận đã chuẩn bị sẵn và một số văn bản chính sách đưa cho Nguyễn Khê, nói với cô: “Mặc dù ở đây cô có vài mảnh đất thuộc các nhóm sản xuất khác nhau, nhưng quy định phá dỡ là mỗi hộ chỉ được có một nhà tái định cư. Trừ nhà tái định cư, chúng tôi đã tính toán hết tiền đền bù phá dỡ và di dời cho cô rồi, cô tự xem xem có vấn đề gì không, nếu như không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ ký thỏa thuận và thực hiện các thủ tục theo quy định, nhiều nhất là một tháng rưỡi, khoản thanh toán phá dỡ sẽ được chuyển trực tiếp vào tài khoản của cô.”

Nguyễn Khê xem xét chính sách bồi thường liên quan trước tiên, sau đó xem xét các thỏa thuận của mình.

Nguyễn Trường Sinh và Lăng Hào đứng bên cạnh cô cũng cùng nhau xem, nhìn thấy khoản bồi thường trên tờ thỏa thuận, đôi mắt của Nguyễn Trường Sinh đột nhiên dần mở to, sau cùng thì trợn tròn mắt lên.

Như có hơi không dám tin, anh ấy còn dụi dụi mắt một hồi.

Sau đó anh ấy không thể kìm chế được, chỉ tay vào khoản bồi thường đã thỏa thuận, nhỏ giọng hỏi Nguyễn Khê: “Là… Là thật à?”

Nguyễn Khê mỉm cười, trông có vẻ rất bình tĩnh: “Chính phủ còn có thể gạt người à?”

Nguyễn Trường Sinh vẫn không thể tin được, hai tròng mắt như sắp rớt ra ngoài - Đây không phải có nghĩa là tiền từ trên trời rơi xuống sao!

Đến bánh cũng không thể từ trên trời rơi xuống, giờ đột nhiên giờ lại rơi xuống tiền như này, lại còn là rất nhiều rất nhiều tiền nữa!

DTV

Anh ấy vốn tưởng rằng chỉ là bồi thường nguyên giá một căn nhà, nhưng ai mà biết sẽ được nhận bồi thường nhiều như vậy!

Đây là chuyện gì chứ? Không phải là một đêm giàu to sao!

Trời đất ơi! Anh ấy cảm thấy tim gan mình như đã bật ra khỏi lồng n.g.ự.c rồi!

Thế nên, người trong thôn trong khoảng thời gian này không phải đều là được trở mình sao?

Không phải làm gì mà cả đời cũng không lo ăn uống!

Nguyễn Khê xem xong bản thỏa thuận và chính sách bồi thường thì đưa cho Lăng Hào, nói với anh: “Tôi tự mình xem dường như thấy không thấy có vấn đề gì, nhưng tôi tính toán không giỏi lắm, cậu giúp tôi xem xem có phải đã đúng hết rồi không.”

Thật ra Lăng Hào cũng rất kinh ngạc, dù sao thì anh cũng chưa từng trải qua chuyện giàu phất lên nhờ tiền đền bù như vậy. Ngày đó Nguyễn Khê nói với anh là về khiêng tiền anh còn tưởng là cô nói đùa, nhưng không ngờ lại là thật.

Đây chẳng khác nào là bắt được vàng, muốn khiêng về cũng khiêng không nổi!

Nhưng anh không biểu lộ ra bên ngoài giống Nguyễn Trường Sinh, sắc mặt vẫn tỏ ra rất bình thường. Anh đưa tay ra nhận lấy tờ thỏa thuận và chính sách bồi thường từ tay Nguyễn Khê, giúp cô đọc kỹ một lượt.

Xem xong thì gật đầu nói với Nguyễn Khê: “Không có vấn đề gì.”

Lăng Hào nói không có vấn đề gì thì chắc chắn là không có vấn đề gì rồi, Nguyễn Khê mang bản thỏa thuận đi đến bàn bí thư Lý rồi ngồi xuống. Cô đưa tay lấy một cây bút từ trong túi xách ra, tìm chỗ ký vào bản thỏa thuận.

Nhưng cô vừa tháo nắp bút ra, còn chưa kịp đặt bút xuống ký lên giấy thì một người đột ngột xông từ bên ngoài vào trong văn phòng. Người đó đi đến giật cây bút trên tay Nguyễn Khê, thở hổn hển nói: “Cô không thể ký vào bản thỏa thuận này.”

Nguyễn Khê quay đầu nhìn sang, chỉ nhìn thấy một đống người đang đi phía sau người vừa giật lấy cây bút.

Không cần nhìn cũng biết, đây đều là những người lúc đó đã rất vui mừng khi nhận được tiền bán nhà.

Nhìn thấy người đến không có ý tốt gì, Lăng Hào và Nguyễn Trường Sinh vội đứng chắn trước mặt Nguyễn Khê.

Nguyễn Trường Sinh tức giận nói: “Sao lại không được ký?”

Người phụ nữ trung niên đứng phía sau nói: “Ngôi nhà này là của tổ tiên gia đình chúng tôi để lại, cô ta dựa vào đâu mà ký?”

Có Nguyễn Trường Sinh và Lăng Hào chắn ở phía trước, Nguyễn Khê cũng không nói nhảm nhiều với những người này, cô trực tiếp vươn tay cầm lấy cây bút ban nãy ở trên bàn của bí thư Lý, ký vào hai bản thỏa thuận và lăn dấu vân tay lên, đưa cho bí thư Lý một tờ, còn mình giữ một tờ cất vào trong túi.

Nhìn thấy Nguyễn Khê nhanh chóng ký vào ấn dấu vân tay của mình xong, những người đó như phát điên lên muốn giành lấy bản thỏa thuận.

Lúc này chủ nhiệm Lưu cũng đứng dậy, cùng với Nguyễn Trường sinh và Lăng Hào chặn những người kia lại, mở miệng nói: “Đang náo loạn cái gì hả? Sao lúc bán nhà không thấy mấy người đến náo loạn? Nếu như nhà đã bán xong, thì giờ đã là của người ta rồi.”

Một người phụ nữ hét lên: “Nhà của chúng tôi không bán nữa!”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 439



Bí thư Lý cất bản thoả thuận vào trong ngăn kéo, cũng đứng dậy cay mày nói: “Lúc đầu bán nhà thì người này còn mừng rỡ hơn người kia, giống như chộp được món hời vậy. Giờ đã có quy hoạch dỡ bỏ, lại nói không bán nữa, làm gì có chuyện dễ như vậy?

Người đàn ông dẫn đầu nói: “Bí thư Lý, chủ nhiệm Lưu, mấy người sao lại đi giúp người ngoài? Ngôi nhà này thuộc sở hữu của ai trong lòng mấy người còn không rõ sao? Đó là nơi tổ tiên của chúng tôi sống bao đời nay, đó là nhà của chúng tôi!”

Bí thư Lý đáp lại: “Cái gì mà người trong người ngoài, tôi chẳng giúp ai cả, thuộc về ai thì rồi sẽ thuộc về người ấy. Mấy người lúc đầu nhận được tiền thì bán nhà cho người ta ở, giờ người ta mua nhà đã được bảy, tám năm rồi, sao còn có thể nói là nhà thuộc về mấy người?”

Nguyễn Khê nhớ ra người đàn ông dẫn đầu kia là người đàn ông lúc đó đã bán nhà cho cô, có lẽ cũng là ông ta lôi kéo những gia đình này đến. Nghe được tin tức bị phá dỡ, giờ bọn họ đột nhiên lại thấy hối hận.

Cô không muốn tranh cãi với bọn họ, đối mặt với nhiều tiền như vậy mấy người khẳng định là không chịu nói đạo lý. Cô cũng không định để cho Nguyễn Trường Sinh và Lăng Hào đánh nhau với họ, cô đưa hai người họ đi cùng cũng chỉ là để nếu gặp tình huống thế này thì còn có thể chống đỡ một chút.

Náo loạn cũng không đem lại kết quả gì, chỉ tổ lãng phí thời gian, vì thế Nguyễn Khê dứt khoát đưa tay nhấc điện thoại trên bàn của bí thư Lý không nói lời nào mà gọi cảnh sát đến. Cô cũng không có hơi sức đâu mà cãi cọ đánh nhau với bọn họ, tốt nhất là cho cảnh sát giải quyết.

Người đàn ông dẫn đầu nhìn thấy Nguyễn Khê gọi điện báo cảnh sát, con mắt trợn trừng, giọng cộc cằn nói: “Chúng tôi còn chưa nói gì, cô lại nóng lòng gọi cảnh sát đến! Sao hả, muốn cảnh sát đến để bắt ai à!”

Nói xong định xông tới trước mặt Nguyễn Khê, kết quả lại bị Nguyễn Trường Sinh đẩy ra, còn ăn thêm một cái tát vào đầu, khiến ông ta nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng. Khi ý thức được định quay lại trả đũa thì đột nhiên bị bí thư Lý ngăn lại.

Văn phòng làm việc tràn ngập mùi thuốc súng, như thể một giây sau chiến tranh sắp nổ ra.

Sắc mặt của bí thư Lý và chủ nhiệm Lưu điều không tốt, bí thư Lý nghiêm mặt nói: “Có phải đều không muốn sống nữa rồi không? Tôi xem xem ai dám ra tay! Nếu như đã báo cảnh sát vậy thì chờ cảnh sát để xử lý đi!”

Sắc mặt chủ nhiệm Lưu cũng tối sầm lại: “Náo loạn cái gì hả? Náo loạn rồi sẽ có kết quả à?”

Cơn giận như lửa đốt ban nãy đã được bí thư Lý và chủ nhiệm Lưu nhanh chóng khống chế, tiếp đó hai bên lạnh lùng đối mặt, không ai có hành động hấp tấp. Cứ như vậy đợi khoảng nửa giờ thì cảnh sát đến.

Cảnh sát bước vào phòng. Người cảnh sát đứng đầu nhìn xung quanh rồi hỏi: “Đang làm gì vậy?”

Nguyễn Khê và người đàn ông dẫn đầu gây rắc rối còn chưa kịp lên tiếng chủ nhiệm Lưu đã nói: “Đồng chí cảnh sát, chuyện là như thế này, vài nhà trong thôn chúng tôi vào 7, 8 năm trước đã bán nhà của mình cho gia đình Nguyễn Khê ở. Bây giờ không phải là lúc phá dỡ nhà sao, bọn họ lại đến nói rằng ngôi nhà này thuộc sở hữu của bọn họ, Nguyễn Khê không thể nhận khoản tiền bồi thường phá dỡ này.”

Cảnh sát nghe xong quay lại nhìn người vừa mới gây chuyện hỏi: “Sao cơ? Lúc đó là có ai ép mấy người bán à?”

Mấy kẻ gây rối bị câu hỏi này làm cho sững sờ, không nói được lời nào.

Nguyễn Khê lúc này mới mở miệng nói: “Không những không có ai ép họ bán mà lúc đó họ rất vui và cảm thấy mình đã phát tài kiếm được hời rồi. Mấy căn nhà này đều là tôi mua bằng tiền tươi tóc thật, thủ tục đầy đủ, đây vốn là nhà của tôi.”

Nghe thấy lời này người đàn ông dẫn đầu gây rối nói: “Cô nói là của cô thì là của cô à? Chúng tôi nói đó là của chúng tôi đó.”

Nguyễn Khê không thèm đoái hoài gì đến ông ta, trực tiếp lấy trong túi ra hợp đồng mua bán nhà, cũng như giấy chứng nhận quyền sử dụng nhà ở của từng ngôi nhà.

Cô mở một hợp đồng và giấy chứng nhận nhà ở tương ứng trong tay, đưa cho cảnh sát, sau đó đưa cho kẻ gây rối và nói: “Mấy người xem rõ ràng cho tôi, hợp đồng có chữ ký và dấu đỏ của mấy người, nhà là của tôi, quyền sử dụng nhà cũng là của tôi, thủ tục và giấy tờ đều đầy đủ cả, hợp lý hợp pháp.”

DTV

Người đàn ông dẫn đầu gây rối đưa tay ra định lấy bản hợp đồng, Nguyễn Khê đã lấy lại hợp đồng và giấy chứng nhận nhà trọ rồi lùi lại, kiên quyết cất bản hợp đồng và giấy chứng nhận nhà vào trong túi của mình.

Cảnh sát phản ứng nhanh chóng, trực tiếp rút dùi cui chỉ vào tên cầm đầu gây rối, lạnh lùng nói: “Đừng có làm loạn.”

Cần nói đạo lý thì nói đạo lý, cần nói chuyện thì nói chuyện, nhưng tốt hơn hết là đừng có náo loạn trước mặt cảnh sát.
 
Back
Top Bottom