Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 420



Mấy người Nguyễn Thúy Chi không hiểu lắm mấy chuyện thiết kế này, thế nên trong nhà chỉ nói đến hai ba câu chứ không hỏi thêm gì nhiều. Đương nhiên khi tán gẫu về mấy chuyện trong nhà, nhớ đến chuyện gì đó, cô quay sang hỏi Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến: “Hai người có dự định tuyển thêm người không?”

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng từng thương lượng với nhau, chỉ nói: “Trước mắt vẫn ổn, chờ đến khi văn phòng xây xong sẽ bắt đầu tuyển người.”

DTV

Đến lúc đó, nâng cao chất lượng bộ phân marketing của bọn họ lên, rồi tranh thủ mở rộng kinh doanh ra toàn quốc.

Hiện tại, chỉ còn bên phía Nguyễn Thúy Chi là ổn định nhất. Cô ấy và Nhạc Hạo Phong phụ trách quản lý nhà máy. Công nhân, máy móc thiết bị, tài liệu và nhà thiết kế đều đầy đủ cả, sớm đã vào quỹ đạo sản xuất. Nguyễn Thúy Chi là xưởng trưởng, Nhạc Hạo Phong là xưởng phó của cô ấy.

Bọn họ cùng nhau nói mấy câu về chuyện ở công ty và trong nhà máy, Nguyễn Chí Cao bỗng giơ đũa lên nói: “Ở nhà thì không bàn chuyện công việc, ai da, thật là, bọn ba một câu cũng không hiểu, cũng không thể chen miệng vào được.

Lưu Hạnh Hoa, Lăng Hào, Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông tỏ vẻ đồng ý, cùng nhau gật đầu.

Mấy người Nguyễn Khê bật cười: “Được, vậy chúng ta đặt ra một quy định, sau này ở nhà không nói chuyện về công việc!”

Ăn cơm xong, dọn dẹp một lúc, Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông dẫn Trần Húc về nhà. Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong cũng đưa Nguyễn Nguyệt và Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa rời đi. Hiện tại bọn họ cũng sống trong thành phố, mua một căn tứ hợp viện.

Nhà là do Trần Vệ Đông tìm giúp, Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong bỏ tiền ra mua.

Sau khi mọi người đi, không khí trong nhà bắt đầu trở nên yên tĩnh, thấy thời gian không còn sớm nữa, Nguyễn Khê và Lăng Hào cũng lặp tức vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ.

Sau khi Lăng Hào kết hôn, bên đơn vị có phân nhà cho, nhưng Nguyễn Khê không muốn dọn tới dọn lui, dù sao mọi đồ đạc của cô đều ở trong ngôi nhà này.

Cũng thuận lợi cho công việc, thế nên cô với Lăng Hạo không dọn vào khu tập thể.

Căn nhà giữa này vốn là Nguyễn Khê ở một mình, lúc này có thêm Lăng Hào ở chung, thế nên bên phía tây bị bỏ trống, khôi phục lại công dụng vốn có của nó là phòng khách.

Lên giường đắp chăn xong, Nguyễn Khê gác chân lên người Lăng Hào, hỏi anh: “Anh có muốn sinh con không?”

Lăng Hào không cần suy nghĩ đã trả lời: “Không muốn.”

Nguyễn Khê trở mình đè lên người anh, hôn lên môi anh một cái, cố ý nhỏ giọng nói: “Nhưng em muốn.”

Bàn tay trượt trên lưng của cô, tiến vào trong quần áo, Lăng Hào nói nhỏ: “Chỉ cần vui vẻ chút là được rồi.”

Lúc đó anh cũng bị chuyện Nguyễn Khiết sinh con dọa sợ, từ đó đến nay đều chưa từng muốn có con.

Nguyễn Khê mỉm cười nhìn anh, hạ giọng thật thấp: “Vậy thì vui vẻ một chút.”

Nói xong cắn lên môi anh một cái rồi giơ tay lên tắt đèn…

Mấy ngày kế tiếp, Nguyễn Khê tiếp tục phỏng vấn mấy nhà thiết kế vừa mới tốt nghiệp, nhưng đều không hài lòng. Cô thật sự không yêu cầu bọn họ mới tốt nghiệp đã có nhiều kinh nghiệm, nhưng ít nhất cũng phải để cho cô thấy được bọn họ thật sự muốn làm nghề này.

Việc tiếp theo cô muốn làm chính là xây dựng thương hiệu tầm trung và cao cấp, thế nên thiết kế cũng không thể chọn đại được.

Mà lúc này, hầu hết những mẫu thiết kế của thương hiệu Tường Vi đều không phải do cô làm ra, cô chỉ phụ trách công đoạn cuối, kiểm tra thiết kế và góp ý, dành hết sự chú ý cho việc quản lý.

Ngoại trừ việc tuyển nhân sự, cô còn phải giám sát việc thi công tòa nhà văn phòng.

Hôm nay cô lại đến kiểm tra công trường, do công ty đầu tư không ít tiền vào hạng mục này, thuộc loại hạng mục rất lớn của công ty. Thế nên cô phải nhồi nhét hết tất cả những kiến thức thiết kế, học không ít kiến thức về thi công.

Sau khi kiểm tra xong một vòng, cô cởi nón bảo hộ ra rồi rời đi. Cô xem giờ rồi đến nhà hàng dùng cơm.

Tối nay cô có hẹn với Tưởng Tố Vân, người bạn này là đồng nghiệp tốt nhất của cô lúc còn đi làm ở sở công thương. Lúc đó, rất nhiều lần Tưởng Tố Vân giật dây cô đi tìm đối tượng, sau đó cô tạm thời nghỉ việc, Tưởng Tố Vân cũng khuyên cô rất lâu.

Nguyễn Khê bắt taxi đến quán ăn, lúc xuống xe nhìn thấy trong bãi đỗ xe cách đó không xe có một chiếc xe công vụ nhỏ màu xanh đang đỗ lại.

Những mẫu xe công vụ của thời này tất nhiên không mấy đẹp mắt, vuông vức như một chiếc hộp, hơn nữa còn ít.

Thật ra Nguyễn Khê cũng muốn mua một chiếc nhưng vẫn chưa có thời gian rảnh.

Cô quan sát chiếc xe công vụ nhỏ màu xanh đó xong thì xoay người bước vào nhà hàng, còn chưa đi đến cửa kính của khách sạn thì bỗng nghe thấy hai tiếng: “Ngài Khê? Nguyễn Khê!”

Nguyễn Khê vô thức có chút hoảng hốt, sau đó dừng chân quay đầu lại, thấy một khuôn mặt tươi cười quen thuộc của một người đàn ông trẻ đi từ chỗ đậu chiếc xe công vụ màu lam đi đến gần.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 421



Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen, tay cầm chiếc cặp da, đôi dàng da bóng loáng, thể hiện ra khí chất của một thương nhân.

Một lát sau, Nguyễn Khê cất tiếng: “Tạ Đông Dương?”

Tạ Đông Dương mỉm cười rồi đi đến trước mặt Nguyễn Khê, nhìn cô nói: “Vậy mà lại là cô. Lúc vừa mới lướt qua cô, tôi còn tưởng tôi nhìn nhầm cơ. Ngài đúng là quý nhân hay quên, ngài quên luôn nhân vật nhỏ như tôi rồi phải không?”

Nguyễn Khê hơi cười: “Đã không gặp nhau nhiều năm như vậy rồi, mới nhìn thì thật sự không nhận ra được. Anh đã thay đổi rất nhiều, mặc vest, đi giày da, bao tay cũng là da. Bây giờ anh là một ông chủ lớn rồi phải không?”

Tạ Đông Dương vẫn cười: “Nói chung là cũng đủ ăn thôi, đi nói chuyện làm ăn thì phải giữ thể diện chứ, không mặc vest thì người ta sẽ không nhận ra mình. Cô cũng chẳng thay đổi gì nhỉ, trông cô vẫn giống như trước kia nên tôi nhìn một cái là đã có thể nhận ra cô rồi.”

Sau đó anh ta lại hỏi: “Cô cũng có hẹn ở đây à?”

DTV

Nguyễn Khê gật đầu: “Đúng vậy, tôi đang đợi một người bạn.”

Tạ Đông Dương: “Tôi có hẹn người ta nói chuyện làm ăn, không thì lần sau chúng ta nói chuyện tiếp nhé?”

Nói xong, anh ấy đưa tay vào trong áo vest rồi lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Nguyễn Khê: “Đây là danh thiếp của tôi.”

Nguyễn Khê cầm tấm danh thiếp xem xét, sau đó cô cất nó đi và nói: “Bây giờ tôi sống ở trong con hẻm phía trước cửa. Lúc chúng tôi mở quán có bà cụ Châu hay tìm tôi may quần áo, anh có nhớ không? Tôi đã mua lại sân nhà bà ấy.”

Tạ Đông Dương suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Ồ, tôi nhớ rồi. Con trai của bà cụ đang ở nước ngoài!”

Nguyễn Khê khẽ gật đầu: “Đúng rồi. Bà cụ cũng sang nước ngoài dưỡng già nên đã bán sân cho tôi.”

Tạ Đông Dương nghe xong bèn gật đầu: “Được rồi, khi nào có thời gian rảnh chúng ta lại nói chuyện.”

Vừa nói, hai người vừa cùng nhau bước vào nhà hàng, vẫy tay để tìm người mà mình đã hẹn trước. Nguyễn Khê đi vào trong sảnh lớn tìm Tưởng Tố Vân, trong khi đó Tạ Đông Dương lại đi đến chỗ mà mình đã đặt trước ở trên lầu.

Tưởng Tố Vân ngồi trên bàn và dựa vào bức tường bằng thủy tinh, khi nhìn thấy Nguyễn Khê thì cô ấy vội vàng vẫy tay với cô. Lúc Nguyễn Khê đi tới, ngồi xuống đối diện với cô ấy, Tưởng Tố Vân lớn tiếng hỏi: “Ban nãy là ai vậy? Anh ta ăn mặc như vậy, có phải là sếp lớn không?”

Nguyễn Khê đặt cái túi sang một bên: “Đấy là một người bạn mà tôi gặp được lúc mới mở cửa hàng. Sau này, tiền kiếm được ở cửa hàng quá ít, anh ta bèn chạy đến phương nam làm ăn. Bọn tôi đã vài năm không gặp rồi, không biết sao hôm nay lại tình cờ gặp nhau bên ngoài.”

Tưởng Tố Vân: “Trời ơi, cậu biết nhiều người giàu thật đấy.”

Nguyễn Khê mỉm cười: “Vậy thì có ích gì chứ, họ cũng không quan trọng như các cậu.”

Tưởng Tố Vân trợn mắt nhìn cô: “Mấy lời nói này của cậu đúng là tát thẳng vào mặt tôi mà. Hồi trước, khi cậu từ chức, tôi cứ nghĩ cậu nhất định sẽ hối hận nhưng giờ tôi mới biết, hóa ra mình sai rồi.”

Nguyễn Khê bật cười:”Tôi cũng vừa hay đặt cược đúng.”

Hai người đang nói chuyện thì phục vụ đưa thực đơn đến, mỗi người Nguyễn Khê và Tưởng Tố Vân gọi hai món ăn riêng biệt.

Sau khi gọi đồ ăn và đưa thực đơn cho người phục vụ, Tưởng Tố Vân tiếp tục nói: “Cuối cùng tôi cũng đã nhìn ra, lá gan của cậu thật lớn đó. Chỉ cần là chính sách vừa đưa ra, cậu luôn xông vào trước vậy nên cậu mới có thể thành công. Cậu không biết đâu, lúc trước hai người trong đơn vị có ý với cậu ý, lúc cậu từ chối thì người ta coi thường cậu, bây giờ chắc họ hối hận c.h.ế.t mất.”

Nguyễn Khê hơi cười, lạnh nhạt nói: “Lúc ấy bọn họ có thích tôi, tôi cũng chẳng thích bọn họ.”

Tưởng Tố Vân nhìn Nguyễn Khê bật cười: “Không sai, mấy người kia so với chồng cậu đúng là không đáng nhắc tới.”

Chồng cô ấy đẹp trai, có công việc, gia cảnh tốt, lại còn yêu chiều vợ. Quả là hơn hẳn những người đàn ông bình thường.

Nguyễn Khê cũng không khiêm tốn với Tưởng Tố Vân, cô nói đùa: “Đúng vậy.”

Sau khi nói chuyện xong thì đồ ăn cũng được dọn ra bàn. Nguyễn Khê và Tưởng Tố Vân cầm đũa lên ăn, vừa ăn họ vừa nghĩ mình nên nói về chuyện gì. Nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ nói về chủ đề vừa rồi, Tưởng Tố Vân: “Bây giờ môi trường trung ngày càng thoải mái, công việc làm ăn ngày càng tốt hơn, trong đơn vị còn có người ghen ghét đến đỏ mắt và đòi từ chức kìa.”

Nguyễn Khê vừa ăn đồ ăn vừa nói tiếp: “Việc từ chức có rất nhiều rủi ro, mình phải chịu phần trách nhiệm nguy hiểm ấy, nếu không làm được là toi đời luôn, không có gì có thể bảo đảm cả. Làm công chức nhà nước tốt xấu gì cũng như cái bát sắt, cả đời cũng không sợ thất nghiệp.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 422



Tưởng Tố Vân: “Nhưng mà cả đời cũng chỉ có như vậy thôi, bao giờ mới lên được chức lớn hơn chứ? Mấu chốt của việc này chính là tiền lương, muốn được thăng chức và tăng lương thì rất khó. Hơn nữa bây giờ mọi người đều nhìn vào tiền bạc cả, ai có tiền thì người đó có mặt mũi.”

Nguyễn Khê không khỏi thầm thở dài – thế giới này thực sự đã thay đổi rồi.

Tưởng Tố Vân lại nói thêm: “Tôi không có lá gan lớn như này, không có đầu óc và càng không có vốn để kinh doanh. Tôi không dám từ chức đâu. Thành thật, kiên nhẫn, vậy là đủ rồi.”

Nguyễn Khê hàn huyên với cô vài câu về những công chức định thôi việc và lao ra biển làm ăn, cô lại hỏi: “Này, tôi có cái này muốn hỏi ô. Nếu tôi muốn mua xe hơi thì đi mua ở đâu? Cục thương mại của các côkhông phải phụ trách việc này sao? Việc xem xét và phê duyệt các loại thủ tục đều phải thông qua chỗ các cô. Nếu không chiếc xe này chắc chắn sẽ không mua được.”

Tưởng Tố Vân gật đầu: “Mấy cái thủ tục này đúng là do bọn tôi phê duyệt thật nhưng là người nước ngoài làm. Cô muốn mua xe à, để khi nào tôi về tôi hỏi rõ xem ai là người phụ trách và mua ở đâu cho.”

Nguyễn Khê: “Vậy thì làm phiền cô rồi.”

Tưởng Tố Vân trợn mắt nhìn cô: “Không cần khách sáo.”

Mặc dù Nguyễn Khê không vội mua xe, chỉ là khi ăn cơm thuận miệng hỏi một câu thôi, không ngờ hôm sau Tưởng Tố Vân đã gọi lại và bảo cô, người đàn ông vận chuyển xe kia tên là Tạ Đông Dương, chủ của công ty thương mại Đông Dương.

Nghe xong, Nguyễn Khê bất ngờ mỉm cười – cái này đúng là quá trùng hợp rồi, thật không tốn tí sức nào.

Vậy nên Nguyễn Khê đang băn khoăn xem khi nào thì tìm Tạ Dông Dương mua xe được.

Nhưng chưa đợi cô suy nghĩ xong, Tạ Đông Dương đã chạy đến tìm cô trước.

Nguyễn Khê vốn là ân nhân dẫn dắt Tạ Đông Dương khỏi nghiệp. Nếu năm 1979, cô không giúp anh kiếm được hơn 10 000 nhân dân tệ thì anh sẽ không có ngày hôm nay. Đương nhiên anh ấy vẫn luôn giữ ân tình này trong lòng.

Gặp không được thì trong lòng nhớ nhung, gặp được rồi tự nhiên sẽ đến nhà hỏi thăm.

Đương nhiên tới cửa cũng không thể đi tay không, anh ta cầm túi lớn túi nhỏ như thể học trò tới thăm thầy giáo vậy,

Hôm nay vừa lúc Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng ở nhà. Vì số cửa hàng càng ngày càng nhiều nên thuê thêm nhiều quản lý cửa hàng đã được đào tạo. Vì vậy họ không còn tự mình đến trông coi cửa hàng nữa, họ chỉ cần ở nhà và suy nghĩ cách để điều hành và tìm hiểu thêm về thị trường. Những lúc rảnh rỗi thì hai người cũng chỉ ở nhà nghỉ ngơi.

Thấy trong nhà có người lạ mặt, người kia lại mua bao nhiêu là thứ quà đắt tiền và giá trị, trông cũng như có quen biết với Nguyễn Khê. Nên dù không quen biết nhưng Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng vội vàng đón tiếp, nấu nước pha trà.

Tạ Đông Dương thì không làm khách như vậy, anh ấy cũng không xem mình là người ngoài mà nói chuyện. Sau khi trò chuyện với Nguyễn Khê, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến và câu liền mất khống chế và nói không ngừng nghỉ, chủ yếu là nói với Nguyễn Khê về những gì cả hai đã làm trong mấy năm nay.

Đây coi như là lần gặp đầu tiên của bọn họ nên không tiện nói những chuyên riêng tư khác, hầu hết hai ngời họ chỉ nói về việc làm ăn phát triển cả từng người trong vài năm qua

Tạ Đông Dương cho biết, vài năm nay, anh đi vào nam làm việc, trong tay cũng dành dụm được một số vốn, nhà bên này lớn để cũng chẳng làm gì nên năm trước đã mở một công ty thương mại ở địa phương. Sau đó lại kể về chuyện gì đã xảy ra, các thứ linh tinh, gần đây còn đang thực hiện một cuộc trao đổi hàng hóa với Liên Xô.

Nguyễn Trường Sinh tò mò hỏi: “Trao đổi hàng hóa gì vậy?”

Tạ Đông Dương nhìn anh ấy rồi giải thích: “Chỉ là đổi hàng lấy hàng thôi ạ. Đất nước họ cần gì thì họ sẽ trao đổi với chúng ta. Lần gần đây nhất cháu vận chuyển một lô xe hơi nhỏ về, bán khá chạy nên cũng kiếm được kha khá.”

Nghe xong, Nguyễn Trường Sinh gật đầu nói: “Vẫn là mấy người thành phố các cậu thông minh, nghĩ ra được nhiều cách để kiếm tiền.”

Nói tới xe hơi, Nguyễn Khê vội hỏi anh: “Cái chiếc xe kia anh bán nó rồi à?”

Tạ Đông Dương quay đầu lại nói: “Chưa bán, cô muốn mua một cái sao?”

Nguyễn Khê lập tức trả lời: “Đó là điều bắt buộc mà. Mỗi ngày tôi đều phải bắt xe ra ngoài làm việc, việc này rất bất tiện. Hơn nữa, đều phải gọi taxi, tiền taxi thì siêu đắt đỏ. Bây giờ tài xế taxi là một việc rất phổ biến, tiền kiếm được cũng nhiều.”

Tạ Đông Dương bật cười: “Được thôi, nếu cô muốn, tôi sẽ giữ nó cho cô. Khi nào rảnh thì tôi sẽ lái lại đây cho cô luôn.”

DTV

Sau khi nói xong việc trao đổi hàng hóa và xe hơi, Tạ Đông Dương hỏi Nguyễn Khê rằng mấy năm nay cô làm gì ở Bắc Kinh, hiện tại cô đang làm ở đơn vị nào.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 423



Liệu công việc của cô trong bộ phận phụ có thuận lợi không, bây giờ vẫn ở chức vụ cũ hay tuổi trẻ đã thăng chức trưởng khoa rồi.

Trưởng khoa bộ phận phụ? Nguyễn Khê cười nhẹ và nói: “Để anh thất vọng rồi! Tôi là nhân viên ngoài biên chế, tôi cũng không còn là nhân viên cấp dưới nữa.”

Tạ Đông Dương hơi kinh ngạc: “Cô đã từ chức đúng không?”

Tiền Xuyến trả lời giúp Nguyễn Khê: “Con bé đã sớm từ chức rồi.”

Nghe được mấy lời này, Tạ Đông Dương lập tức giơ ngón cái lên trước mặt Nguyễn Khê: “Vẫn là ngài Khê đẳng cấp, gan cô to thật đấy! Ngưỡng mộ! Ngưỡng mộ!”

Sau khi nịnh hót xong, anh lại hỏi Nguyễn Khê đã kinh doanh gì trong mấy năm nay.

Đương nhiên Nguyễn Khê không chạy vạy khắp nơi để vận chuyển đồ vật như anh ta. Nhiều năm như vậy, cô vẫn buôn bán quần áo, mở cửa hàng, công ty, xí nghiệp, văn phòng. Từng bước từng bước mở rộng quy mô, từ từ phát triển.

Nghe vậy, Tạ Đông Dương vỗ đùi nói: “Tôi thật sư không ngờ cô sẽ bỏ việc làm công chức nhà nước đấy, nếu biết Tường Vi Các là cửa hàng mà cô mở thì tôi đã đến tìm cô từ lâu rồi. Sao mà có thể đợi đến bây giờ mới đến chứ?”

Nguyễn Khê mỉm cười: “Anh còn nhớ đến tôi là đủ rồi.”

Tạ Đông Dương nói: “Tôi nhớ kỹ hết mọi chuyện đấy nhé. Cô nói mình muốn mua một căn nhà cho tất cả thành viên trong gia đình. Bây giờ cô đã làm được rồi. Cô thích ngôi nhà có sân trong góc phố này, bây giờ cô cũng mua được rồi.”

Vừa nói anh ấy vừa đưa mắt nhìn xung quanh sân: “Nếu cô chưa mua, tôi còn có thể giới thiệu cho cô một cái trông cũng khá giống cái nhà này.”

Nghe vậy, Nguyễn Khê cảm thấy có hứng thú: “Anh có quen người muốn bán nhà sao?”

Tạ Đông Dương thu hồi ánh mắt, nói: “Cũng không phải người quen, tôi nhớ mãi cô cứ nhắc là phải mua cái nhà có sân này nên cũng để ý, sau lại có người bán.”

Nguyễn Khê lại hỏi: “Vì sao người ta muốn bán nhà đi vậy, muốn ra nước ngoài sao?”

Tạ Đông Dương lắc đầu nói: “Thật ra là không phải, họ bán để lấy tiền làm ăn.”

Chờ mấy ngày, khó có thể mua đươc ngôi nhà tốt như vậy, Nguyễn Khê vội vàng nói: “Địa chỉ chỗ này ở đâu vậy? Nếu chưa bán thì anh cho tôi xin địa chỉ, sau đó liên hệ cho người bán giúp tôi một chút, chiều nay tôi sẽ đi xem. Cô năm và chú năm của tôi cũng chưa có nhà ở nên tôi mới mua một căn, sau này sẽ ở đây luôn.”

Tạ Đông Dương nhìn cô cười, nói: “Cứ nhắc đến tứ hợp viện là cô lại hưng phấn.”

Nguyễn Khê cũng cười, thật sự là cô không giấu được vui mừng, giải thích: “Không còn cách nào mà, tôi chỉ thích nhà ở thôi.”

Chỉ là một chuyện đơn giản và nhỏ nhặt, Tạ Đông Dương đáp lại một cách tự nhiên: “Được rồi, để tôi hỏi thử xem, chiều nay các cô đi xem đi.”

Đương nhiên Nguyễn Khê cũng phải khách sáo mà cảm ơn: “Vậy làm phiền anh rồi.”

Ngoài việc bày tỏ sự cảm ơn qua lời nói, Nguyễn Khê còn muốn mời Đông Dương ra ngoài ăn trưa nữa. Nhưng Tạ Đông Dương nói anh còn có việc phải làm, thật sự không có thời gian đi ăn cơm cùng cô, Nguyễn Khê cũng không ép anh ấy ở lại. Trước khi đi, anh ấy xin số điện thoại của Nguyễn Khê và nói nếu rảnh anh sẽ qua đây rồi phóng xe đi mất.

Nguyễn Khê nhìn chiếc xe ô tô mà xanh lam của anh biến mất khỏi con hẻm, và nói: “Đúng là người bận rộn có khác.”

Tiền Xuyến lại nói tiếp: “Thời buổi này làm gì có ai là không vội đâu?”

Ai là người không vắt óc tìm mưu tìm kế, hớp lấy thời gian đoạt lấy cơ hội để kiếm tiền.

Vì Tạ Đông Dương không ở lại nên Nguyễn Khê và Nguyễn Trường Sinh, Tiền Xuyến ăn trưa ở nhà. Ăn xong đợi Nguyễn Đại Bảo đi học về, ba người khóa cửa nhà rồi đi ra ngoài, theo địa chỉ mà Tạ Đông Dương bảo để đi xem nhà.

Ngay khi cửa sân vừa mở ra, Nguyễn Khê, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến nhìn những người ở bên trong, còn chưa kịp chào hỏi thì bốn người đã sửng sốt mất một lúc.

Vẫn là Tiền Xuyến phản ứng trước, cười nói: “Ồ, đây không phải là ông chủ Tôn sao? Đã lâu không găp.”

Tôn Vĩ ngẩng mặt lên: “Các người tới đây làm gì?”

Nguyễn Trường Sinh nói: “Còn có thể tới làm gì nữa? Ông muốn bán nhà, chúng tôi đương nhiên là đến xem nhà rồi.”

Sắc mặt Tôn Vĩ rất khó coi, giống như ăn vố rất lớn.

Ai ngờ rằng bán nhà mà cũng có thể gặp mặt Nguyễn Trường Sinh, có lẽ đây là không phải oan gia không đụng đầu.

DTV

Anh ta không nói nữa, tay giữ ván cửa đứng bên trong cửa không động đậy gì.

Không biết anh ta im lặng là đang nghĩ cái gì, Nguyễn Khê nhìn anh ta rồi lên tiếng: “Không định bán hả? Không bán chúng tôi đi đây.”

Nói xong anh ấy xoay người tính rời đi, nhưng còn không chưa xoay, đã nhìn thấy sắc mặt Tôn Vĩ dịu đi nói câu: “Vào đi.”

Đầu năm nay nhà cửa không dễ bán, người không thiếu nhà sẽ không mua, người thì kiếm được đầy bồn đầy bát cũng không muốn đầu tư vào nhà cửa, chỉ có người thiếu nhà mới cần mua, ví như kiểu không nhà không cửa như Nguyễn Trường Sinh này.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 424



Hiếm khi có người đến tận cửa xem, anh ta cũng không thể vì chút thù hận trước kia mà tức giận đuổi người đi được.

Là một người đàn ông, phải co được dãn được.

Nhìn anh ta mở cửa ra, Nguyễn Khê bước qua thềm cửa đi vào, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến đi theo ở phía sau. Đi vào tất nhiên là xem nhà cửa, xem mặt trong, cũng nhìn bên trong phòng một cái.

Xem bên ngoài xong lại xem bên trong, Nguyễn Trường Sinh giống như gặp người quen cũ nói chuyện với Tôn Vĩ, hỏi anh ta: “Xem ra mấy năm nay ông chủ Tôn lăn lộn không tốt mấy, sao lại tới mức bán nhà bán cửa rồi?”

Khóe miệng Tôn Vĩ giật giật, vẫn không nói nên lời.

Lần trước sau khi xảy ra chuyện vi phạm bản quyền xong, anh ta đã dùng gần hết toàn bộ số tiền dựa vào bán quần áo lậu của Tường Vi Các để bồi thường lại. Tuy nói tiền kiếm được hai năm đầu là thực hiện theo đúng pháp luật, nhưng tội bị phạt là phạt anh ta vi phạm bản quyền được gấp năm lần số tiền trong thời gian vi phạm.

Làm vất vả mấy năm cuối cùng tay trắng, lại còn mất mặt ở quê nhà, anh ta liền chạy thẳng xuống phía nam. Cho rằng phía nam sẽ kiếm được chút, kết quả cũng không dễ như tưởng tượng, lăn lộn hai năm anh ta cũng không định đi nữa.

Nhưng anh ta vẫn không muốn làm công cho người ta, còn muốn làm ông chủ, cho nên liền suy tính bán nhà đi, kiếm thêm ít tiền, để mở thêm một quán ăn nữa, bây giờ mở quán ăn buôn bán cũng không tồi.

Cha mẹ anh ta mất mấy năm trước, chị gái đi lấy chồng xong thì căn nhà này là của một mình anh ta, anh ta muốn xử lý thế nào thì xử lý thế đó. Đương nhiên vợ và con anh ta đều không đồng ý, trước đó còn cãi nhau với anh ta một trận rồi bỏ về nhà mẹ đẻ.

Vợ anh ta nói từ nhỏ anh ta đã không giỏi

việc buôn bán, bảo anh đổi ý tìm việc khác mà làm, kiếm ít tiền sống bình thường là được. Nhưng anh ta không chịu nghe lời này, anh ta nhất định phải làm được gì đó.

Hôm nay nhìn thấy Nguyễn Trường Sinh tới mua nhà, anh ta càng kiên định với ý định này… Dù thế nào cũng phải làm tới, để cho mọi người biết, bao gồm cả Nguyễn Trường Sinh, cũng không thể coi thường anh ta.

Nguyễn Trường Sinh nhìn anh ta không nói lời nào, cũng không hỏi anh ta tiếp, chỉ hỏi lại: “Ông chủ Tôn, căn này của anh tính bán bao nhiêu tiền? Giá thích hợp thì tôi sẽ mua.”

Tôn Vĩ nói: “Hai mươi nghìn.”

Nguyễn Trường Sinh nhìn về phía Tiền Xuyến một cái: “A, không lời mấy.”

Tôn Vĩ cười một cái: “Không mua nổi?”

Nguyễn Trường Sinh cũng nhìn về phía anh ta cười: “Anh xem mấy năm nay chúng tôi kinh doanh Tường Vi Các, cửa hàng cũng đã đến các nơi khác, anh nói tôi không mua nổi cái nhà nhỏ này của anh? Tôi chỉ cảm thấy không đáng giá, hơi đắt.”

DTV

Trước đó Nguyễn Khê và Tôn Vĩ chưa nói với nhau câu nào, cô cũng không muốn tốn nhiều võ mồm với anh ta, chỉ nhìn anh ta mở miệng nói: “Hai mươi nghìn quả thật đắt, nếu anh bớt một chút, chúng tôi có thể mua.”

Tôn Vĩ vội vã bán nhà, rất tự nhiên hỏi: “Các cô có thể trả bao nhiêu?”

Nguyễn Khê trả lời rất dứt khoát: “Mười hai nghìn.”

Vừa trả liền giảm xuống tám nghìn, tất nhiên Tôn Vĩ không đồng ý: “Đùa cái gì vậy, có thế nào cũng phải mười tám nghìn.”

Tiền Xuyến ở bên cạnh mở miệng: “Anh coi căn này có giá trị mười tám nghìn sao? Chỗ chúng tôi đang ở cũng không tồi, căn bên đó có mười một nghìn, anh đòi hai mươi nghìn mười tám nghìn thế khác nào sư tử ngoạm.”

Tôn Vĩ nói: “Căn kia của các người mua từ ba năm trước, bây giờ cái gì chẳng tăng giá?”

Lời anh ta nói cũng có lý, vì thế hai bên trả giá qua lại một hồi lâu xong, cuối cùng cũng dừng lại ở mười năm nghìn.

Nhưng Nguyễn Trường Sinh không tính mua luôn, cho nên hôm nay không mang tiền đến. Vì thế bàn chuyện giá cả với Tôn Vĩ xong, chuẩn bị rời đi mới nói: “Ngày mai tôi tới tìm anh nói chuyện ký hợp đồng.”

Tôn Vĩ còn sốt ruột hơn anh ấy, chỉ nói: “Đừng để ngày mai, hợp đồng tôi đã soạn sẵn rồi, hôm nay ký xong là có thể làm thủ tục luôn. Mấy ngày sau chờ phê duyệt xong, trả nốt số tiền còn lại thì nhà chính là của các người.”

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến nhìn quanh một cái, lại nhìn về phía Nguyễn Khê.

Nguyễn Khê gật đầu nói: “Được, chú năm đến ngân hàng lấy tiền đi, tiện thể mang giấy tờ đến, cháu và thím năm ở đây chờ chú.”

Vì thế Nguyễn Trường Sinh liền đạp xe về nhà lấy giấy chứng nhận và sổ tiết kiệm, lại tới ngân hàng rút tiền.

Rút tiền và kí hợp đồng với Tôn Vĩ xong, thừa dịp người của cục quản lý bất động sản còn chưa tan làm, vội tới cục quản lý bất động sản làm thủ tục. Làm thủ tục xong số tiền còn lại sẽ thanh toán vào lúc được phê duyệt.

Ra khỏi cục quản lý bất động sản, Nguyễn Trường Sinh nói: “Vậy thì đợi mấy ngày nữa đi.”

Tôn Vĩ nói: “Được, tôi ở nhà chờ mọi người.”

Nói xong cũng không nói gì khách khí, mà đạp xe rời đi.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 425



Nguyễn Khê Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng không ở ngoài lâu, tiện đường mua thức ăn, rồi về nhà làm cơm chiều.

Lúc Lăng Hào tan làm trở về nhà, liền phụ giúp bọn họ.

Sau khi rửa tay xong ngồi xuống bàn ăn cơm, Nguyễn Trường Sinh uống một ngụm cháo mở miệng nói: “Nhận nhà xong nhà chú sẽ qua đó, sau này không thể ăn cơm cùng với nhau mỗi ngày như này nữa, thật sự ra ở riêng rồi.”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy cười cười: “Được ở thoải mái không tốt sao?”

Thật ra bọn họ đã ở riêng từ sớm, lúc đăng kí công ty đã chia tất cả xong xuôi rồi.

Dù sao cũng gần đó, không cần thiết phải coi như thế, Nguyễn Trường Sinh lại nói: “Sau này chúng ta có nhà riêng của mình, xem như có chỗ đ.â.m gốc xuống, là chuyện tốt.”

Cho dù mọi người không ở chúng với nhau, nhưng lúc làm việc vẫn làm với nhau.

Lăng Hào cũng nghe ra được, mở miệng hỏi: “Tìm được nhà rồi hả?”

Nguyễn Khê gật gật đầu với anh: “Hôm nay một người bạn lâu rồi không gặp tới tìm em, vừa vặn nói có người muốn bán nhà. Bọn em qua đó nhìn qua, cảm thấy không tồi nên quyết định chọn nó.”

Không đợi Lăng Hào mở miệng, Nguyễn Trường Sinh còn nói: “Bởi vì nhà này là của Tôn Vĩ, trong lòng tôi không thấy thoải mái lắm, không muốn ở nơi anh ta từng ở. Nếu không thật sự không tìm được, hôm nay chắc chắn tôi đã không chọn.”

Nguyễn Khê cười rộ lên nhìn anh ấy nói: “Càng là Tôn Vĩ càng muốn đấy.”

Nguyễn Trường Sinh không hiểu: “Vì sao?”

Nguyễn Khê hắng giọng một cái: “Sau này chú sẽ biết.”

Bởi vì sau này Tôn Vĩ sẽ hối hận vì đã bán nhà, lại còn bán cho đối thủ một mất một còn Nguyễn Trường Sinh, đó thật là chính anh ta dâng tiền lên miệng cho Nguyễn Trường Sinh, đến lúc đó khẳng định anh ta sẽ hối hận đến mức muốn bóp c.h.ế.t mình của lúc này.

Buổi tối rửa mặt chải đầu xong lên giường đi ngủ, theo quán tính Lăng Hào đưa cánh tay đặt dưới đầu Nguyễn Khê. Nguyễn Khê gối lên cánh tay của anh nghiêng người nhìn anh, nói với anh: “Nếu chú năm với thím năm chuyển đi, nơi này chỉ còn mỗi chúng ta thôi.”

Lăng Hào ừm một tiếng: “Là có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó rồi.”

Khóe môi Nguyễn Khê nhếch lên cười hỏi: “Anh muốn làm cái gì?”

DTV

Lăng Hào kéo chăn qua đỉnh đầu, xoay người đè lên: “Em nên hỏi là làm thế nào…”



***

Trong khoảng thời gian này Lăng Hào nhận một hạng mục mới, cho nên có vẻ rất bận rộn, tới chủ nhật cũng phải đến đơn vị tăng ca. Chủ nhật anh không có nhà, thỉnh thoảng Nguyễn Khê sẽ đi hẹn gặp bạn bè, còn thời gian lớn là ở nhà đọc sách với thiết kế.

Hôm nay Nguyễn Khê vẫn ở nhà bận bịu chuyện trong tay như cũ, vừa trông Nguyễn Đại Bảo học tập. Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyên mới đến căn mới để tổng vệ sinh, không cho Nguyễn Khê qua đó, trong nhà chỉ còn Nguyễn Khê và Nguyễn Đại Bảo.

Nguyễn Đại Bảo viết bài tập ngữ văn về nhà xong, giơ tay xin phép: “Chị cả, em muốn xem TV.”

Nguyễn Khê kiểm tra bài tập cậu bé vừa mới làm xong, gật đầu nói: “Xem một lúc thôi.”

Vì thế Nguyễn Đại Bảo hớn hở đi mở TV lên, chuyển tới đài truyền hình, bắt đầu xem bộ phim nổi cả năm nay… . Đường Tăng Tôn Ngộ Không Trư Bát Giới Sa Tăng, bốn thầy trò hòa thượng tới Tây Thiên thỉnh kinh.

Nguyễn Khê nghỉ tay đi uống nước, rồi tới ngồi xem cùng Nguyễn Đại Bảo.

Lúc đang xem, chợt nghe thấy một tiếng gọi truyền vào trong nhà: “Chị cả.”

Nguyễn Khê quay đầu ra xem, thấy là Nguyễn Thu Nguyệt tới.

Năm ngoái Nguyễn Thu Nguyệt thi đại học đã tới đây, nếu chủ nhật rảnh sẽ tới tìm Nguyễn Khê chơi.

Nguyễn Khê cũng không khách khí với cô bé, chỉ vẫy tay nói: “Mau vào xem TV.”

Nguyễn Thu Nguyệt còn chưa bước lên bậc thang trước cửa, bỗng nhiên nghe thấy hai tiếng còi ô tô. Cô bé tò mò quay đầu nhìn, nhưng thấy không quan trọng, liền nhấc chân bước lên bậc thang tiếp.

Nhưng cô bé còn chưa vào nhà, thì bỗng nhiên nghe thấy có người gõ cửa.

Vì thế cô bé nhìn Nguyễn Khê nói: “Hình như có người gõ cửa.”

Nguyễn Khê bỏ cốc nước xuống đứng dậy nhìn, vừa đến cửa nhìn nhìn thấy Tạ Đông Dương.

Tạ Đông Dương cười ra tiếng chào hỏi cô, không có ý vào trong nhà, mà chỉ gọi Nguyễn Khê: “Tôi xem xe đến cho hai người, cô ra xem xem có thích không, không thích tôi lại đổi sang cái khác.”

Nguyễn Khê nghe vậy vội vàng ra ngoài nhìn, chỉ thấy trong ngõ nhỏ có một chiếc xe con đỗ ở đó.

Vào thời này không có gì để chọn, có thể có là đã không tồi rồi, Nguyễn Khê cười hài lòng: “Rất được.”

Tạ Đông Dương gọi cô: “Vậy cô lên lái thử xem.”

Nguyễn Khê đã chuẩn bị bằng lái xong, cô liền đi tới bên cạnh xe mở cửa xe ra, đi vào mở thử một cái. Mở xong liền dừng trước cửa ngoài nhà mình, nói với Tạ Đông Dương: “Được rồi, chọn cái này đi.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 426



Cô đỗ xe xong liền mời Tạ Đông Dương vào nhà uống trà, lúc này Nguyễn Đại bảo lại ở bên trong chạy ra, đến ngõ nhỏ xem xem có gì mới tới. Chỉ chốc lát đám bạn tốt của cậu bé cũng đến, rồi vây quanh chiếc xe con.

Nguyễn Đại Bảo khoe khoang: “Lợi hại chưa, chị cả tớ mua đấy.”

Nguyễn Thu Nguyệt cũng ra ngoài nhìn một lúc, nhưng không xán lại như mấy bạn nhỏ kia. Đương nhiên cô bé không biết Tạ Đông Dương, mà cô bé cũng chỉ tới chơi, cho nên sau đó sau về phòng cũng không nói chuyện cùng họ, mà ngồi xem TV tiếp.

Hôm nay có vẻ Tạ Đông Dương không bận rộn mấy, ngồi xuống giường nhỏ uống trà và nói chuyện với Nguyễn Khê.

Anh ấy uống trà nhuận họng rồi nói: “Hôm trước đăng kí cho cô, hai ngày nay đã làm xong chứng nhận sở hữu rồi.”

Nguyễn Khê cười nói: “Vẫn là cậu Ba làm việc đáng tin.”

Tạ Đông Dương không hề khách khí, cũng không coi mình là người ngoài: “Vậy không phải, tôi không đáng tin với ai chứ với cô là phải đáng tin. Chuyện rơi mất vòng cổ này, đời này cũng chỉ xảy ra một lần đó thôi.”

Nói tới chuyện đạp xe rơi mất vòng cổ, Nguyễn Khê không nhịn được cười lên.

Lần trước đã nói một hồi lâu rồi, lần này gặp mặt cũng không còn cảm giác không quen nữa. Mà hôm nay hai người cũng không gấp, chậm rãi uống trà, đề tài nói chuyện cũng càng mở rộng hơn chút.

Tạ Đông Dương uống trà xong hỏi Nguyễn Khê: “Đúng rồi, bây giờ cô vẫn còn một mình?”

Nguyễn Khê quay vào trong phòng một cái, bên trong có treo ảnh cô và Lăng Hào mặc đồ cưới.

Tạ Đông Dương cúi đầu xuống, đi qua nhìn một cái, xem ảnh cưới xong liền cười rộ lên: “Không tồi, ánh mắt người này đủ cao, vừa thấy liền biết người yêu của người này không phải người bình thường.”

Nhưng mà anh ấy còn nói: “Tôi còn tưởng rằng là người anh em họ Hứa kia, anh ấy cũng không tồi.”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy rồi cười một cái: “Tôi và Hứa Chước chỉ là bạn bè bình thường.”

Tạ Đông Dương nói: “Tôi biết, giống như tôi thôi.”

Nguyễn Khê lại hỏi lại anh ấy: “Vậy còn anh?”

Con của anh ấy và nữ thần khả năng đã lên mầm non rồi, anh ấy ra ngoài làm việc nhiều năm như vậy, lại không bỏ xuống được mà sống một mình?

Nếu vẫn còn một mình, vậy anh ấy chính là người xứng đáng tới cái tên người chung tình nhất.

Tạ Đông Dương cười rộ lên: “Tôi vẫn chưa kết hôn, nhưng cũng nhanh thôi. Người kia nhỏ tuổi hơn tôi, trong đoàn ca múa, năm nay tham gia cuộc thi hát, thứ tự cũng không tệ lắm, chờ sau khi tôi có đủ kinh tế, sẽ mở công ty đĩa nhạc cho cô ấy.”

Nguyễn Khê nghe xong hơi kinh ngạc: “Anh được đấy, tìm một ngôi sao ca nhạc sao?”

Tạ Đông Dương khiêm tốn nói: “Chỉ là ca sĩ nhỏ ca sĩ nhỏ thôi.”

Nguyễn Khê nhìn anh: “Vậy lúc anh kết hôn phải mời tôi đấy, tuy tôi kết hôn không mời anh. Nhưng nếu anh tin lời của tôi, tôi có thể thiết kế đồ cưới cho hai người, kiểu có một không hai luôn.”

Tạ Đông Dương vội vàng nói: “Ngài Khê thiết kế đồ cho tôi là vinh hạnh của tôi rồi, tôi dám ghét bỏ sao?”

Nguyễn Khê cười rất khách khí: “Không chê là được.”

***

Nguyễn Đại Bảo và bạn của cậu bé vẫn ở chơi trong ngõ tới gần giữa trưa, thỉnh thoải lại chạy tới chỗ xe con để soi gương chỗ gương chiếu hậu. Lúc đang soi gương, chợt nhìn thấy ở trong gương cha mẹ cậu bé trở về.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến nhìn thấy xe có rèm che đều kinh ngạc, hỏi: “Chị cả con mua xe rồi?”

Nguyễn Đại Bảo nói: “Đúng vậy, người ta lái thẳng đến đây cho.”

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến vào trong nhà, mới biết người ta mà Nguyễn Đại Bảo nói là Tạ Đông Dương. Lần thứ hai gặp mặt liền coi như người quen, hai người bọn họ cười chào hỏi Tạ Đông Dương, thuận tiện cũng hỏi Nguyễn Thu Nguyệt.

Nguyễn Khê hỏi Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến: “Dọn xong rồi?”

Tiền Xuyến rót cho mình cốc nước uống giải khát: “Còn chưa xong, cơm nước xong chiều lại qua dọn tiếp.”

Nhắc tới ăn cơm, Nguyễn Khê nhìn đồng hồ trên tay, nhìn về phía Tạ Đông Dương hỏi: “Hôm nay không bận chứ?”

Tạ Đông Dương cười một cái: “Hôm nay tôi mà đi thì lại không nể mặt ngài. Không bận.”

Mời người ăn cơm đương nhiên không ăn ở trong nhà, Nguyễn Khê đứng dậy đi lấy túi da, đưa Tạ Đông Dương, Nguyễn Trường Sinh, Tiền Xuyến, Nguyễn Đại Bảo và Nguyễn Thu Nguyệt tới nhà hàng ăn. Tạ Đông Dương giúp cô hai việc, dù thế nào cũng phải mời anh ấy ăn một bữa cơm.

Đi đến giữa đường, Nguyễn Khê như nhớ tới gì đó liền quay đầu hỏi: “Hay là lái xe qua đó luôn?”

Vừa vặn xe đã về, cô lại ngứa tay, muốn lái một chút.

Tạ Đông Dương nói: “Được thôi, vừa lúc có thể thử xem có đi được không.”

Nhưng bởi vì không gian xe con không lớn, không ngồi được nhiều người như vậy, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến vẫn đạp xe đạp đi.

DTV

Nguyễn Khê ngồi vào ghế lái xe cắm chìa khóa vào, Tạ Đông Dương ngồi ở ghế bên cạnh, Nguyễn Khê quay đầu nhìn Nguyễn Thu Nguyệt và Nguyễn Đại Bảo ở phía sau, cười một cái hỏi: “Lần đầu tiên chị lái xe, có sợ không?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 427



Ban đầu Nguyễn Thu Nguyệt không hề sợ, nhưng nghe cô hỏi như vậy, yên lặng nắm lấy tay Nguyễn Đại Bảo…

Nguyễn Khê nhìn cô bé không nhịn được bật cười: “Yên tâm, trên đường không có nhiều xe, chúng ta lái chậm thôi.”

Nói xong cô quay đầu lái xe, nhấn ga, đánh tay lái ra khỏi ngõ nhỏ.

Trên đường đi ra ngõ nhỏ, thỉnh thoảng có người trong ngõ nhìn chăm chú, còn có mấy đứa trẻ nghịch ngợm chạy theo sau xe một đoạn. Phía trước giống như có người cản đường, Nguyễn Khê liền ấn còi một cái.

Nguyễn Khê ra khỏi ngõ nhỏ liền lên tiếng hỏi: “Thế nào, tôi lái xe cũng được chứ?”

Tạ Đông Dương ở bên cạnh nói: “Very good!”

Nghe được phát âm của anh ấy, Nguyễn Thu Nguyệt ở đằng sau nín cười.

Nguyễn Khê thì bật cười nói: “Cậu ba thật đúng là tây, nói được cả tiếng anh.”

Tạ Đông Dương bất giác xấu hổ, cười nói: “Còn kém cỏi còn kém cỏi lắm.”

Lái xe không có chuyện gì đương nhiên xe nói chuyện phiếm, trên đường xe quả thật rất ít xe, Nguyễn Khê hỏi Tạ Đông Dương: “Vậy năm nay người kia của anh thi hát có thứ tự cũng không tệ như vậy, bây giờ có không ít chỗ mời cô ấy tới biểu diễn đúng chứ?”

Tạ Đông Dương gật đầu nói: “Rất nhiều, rất hay chạy sô.”

Nói xong anh ấy lại hỏi Nguyễn Khê: “Đúng rồi, chồng của cô làm cái gì?”

Nguyễn Khê nhìn tình hình giao thông phía trước: “Anh ấy làm nghiên cứu trong Viện nghiên cứu quốc gia, gần đây đang nhận một hạng mục mới, có hơi bận, nếu không hôm nay anh có thể nhìn thấy.”

Tạ Đông Dương nghe nói như thế mở to mắt: “Ai da! Đó là nhà khoa học đấy! Khá lắm khá lắm.”

Nhắc tới Lăng Hào Nguyễn Đại Bảo liền tự hào, ngồi ở phía sau tiếp lời: “Em nói cho anh nghe, anh rể em cực kì cực kì lợi hại, cái gì anh ấy cũng biết hết, sau này em lớn em cũng phải giống như anh ấy.

Tạ Đông Dương quay đầu nhìn cậu bé: “Lý tưởng cao xa, không tồi.”

Nói xong quay đầu lại, nói với bản thân: “Không giống mấy người không có đầu óc không tiền đồ như bọn anh, không làm ra được chuyện chính gì, chỉ làm việc không có lý tưởng.”

Nguyễn Khê quay đầu liếc nhìn anh ấy một cái: “Làm thành ông chủ còn không có tiền đồ?”

Tạ Đông Dương nói: “Buôn bán linh tinh chính là không tiền đồ, không làm chuyện đứng đắn.”

“Nhưng lúc này thời thế đã thay đổi đổi.” Nguyễn Thu Nguyệt ở phía sau nói tiếp: “Biết kiếm tiền cũng là có tiền đồ.”

Tạ Đông Dương nghe được liền vui vẻ lên, sờ sờ đầu nói: “Nói như vậy cũng đúng.”

***

Nguyễn Khê lái xe đến quán ăn lớn, đi vào trong tìm được chỗ ngồi xong ngồi xuống chọn ít rau, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng đã đến, vừa lúc ngồi xuống rồi lại gọi rau tiếp, thái xong thịt cho mọi người xong, người phục vụ liền đến lấy đi.

Trên bàn có cả người lớn lẫn đứa nhỏ, cho nên cũng không nghiêm túc mấy, toàn nói mấy câu chuyện hàng ngày.

Nhưng lúc ăn cơm sắp được một nửa, Tạ Đông Dương như nhớ tới cái gì, nói với Nguyễn Khê: “Tôi nhớ năm đó lúc rời đi, chúng ta đã hẹn sau này nếu có cơ hội, sẽ hợp tác để làm cùng một chút, bây giờ ngài Khê thấy thế nào? Tôi thấy quán ăn này làm ăn rất tốt, nếu không chúng ta làm này một lần?”

Từ sau khi cải cách kinh tế từ từ phát hiện, hiện tại rất nhiều khách sạn nhà hàng đều là tư nhân mở, nhìn tình hình buôn bán rất hot. Đầu tư làm quán ăn tiếp, cũng có thể kiếm được không ít.

Nhưng cũng bởi vì đang hot, hiện ở trong thành phố đã có không ít quán ăn, làm người kinh doanh như Nguyễn Khê không muốn làm nữa, nếu đều vì kiếm tiền, vậy thì không bằng chờ cơ hội làm chút gì đó có thể kiếm được nhiều tiền, vì thế cô nói: “Không vội, xem lại đã.”

Tạ Đông Dương nhìn cô hỏi: “Cô không hứng thú mở quán ăn?”

DTV

Nguyễn Khê cười cười: “Quả thật không hứng thú, anh có khả năng làm cái gì? Bây giờ rượu nguyên chất lâu năm có mức cạnh tranh không nhỏ, chúng ta muốn làm thì phải có chút đặc biệt, làm một thứ mà mọi người chưa làm qua thôi.”

Mở quán ăn có độ cạnh tranh hơi lớn, mà chuyện mở thêm quán ăn cũng không có gì không tốt, chỉ có kí hợp đồng kinh doanh, đầu tư thuê mặt bằng để làm ăn, đương nhiên cô không có chút hứng thú nào.

Hơn nữa hai năm nay vì mở rộng quy mô cửa hàng, xây dựng ký túc xá, kinh tế trong tay cũng hơi thiếu thốn, vẫn chưa đủ tiền để đi đầu tư cho những thứ khác.

Tạ Đông Dương lại hỏi: “Làm chút gì đặc biệt?”

Nguyễn Khê nói: “Xã hội này mỗi năm một bộ dáng, sẽ có một chút cơ hội đặc biệt, chờ xem đi.”

Nghe cô nói như vậy, Tạ Đông Dương cũng không nói tiếp nữa.

Cơm nước xong Nguyễn Khê đi thanh toán tiền, lúc đám người Nguyễn Trường Sinh đang muốn rời đi, bỗng gặp một gương mặt quen thuộc trên lầu. Gương mặt quen thuộc này hôm nay cực kì hăng hái, không âm hiểm nghiêm nghị giống như trước.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 428



Nguyễn Trường Sinh chào hỏi trước: “A, đây không phải ông chủ Tôn sao?”

Bây giờ cũng thật sự là ông chủ Tôn, Tôn Vĩ cười rộ lên đầy kì quái nói: “Tới quán của tôi ăn cơm, sao không nói với tôi một tiếng vậy? Toàn là bạn bè cũ, nói một tiếng sẽ giảm tám phần cho mọi người đấy.”

Làm ông chủ quán ăn, lại bắt đầu đắc ý.

Nguyễn Trường Sinh cũng cười: “Anh bán nhà, hoá ra chính là vì cái này sao? Vậy không nói sớm, đều là bạn cũ, tôi mượn cho anh không được sao? Làm quán ăn cũng không được bao nhiêu tiền đâu.”

Mặt Tôn Vĩ đen lại, miễn cưỡng nở nụ cười: “Không phiền anh quan tâm.”

Nguyễn Trường Sinh còn cười nói: “Nếu một ngày nào đó không mở nổi nữa, nhất định tới tìm tôi nha.”

Nụ cười trên mặt Tôn Vĩ không nhịn được nữa, nháy mắt lạnh xuống tới cắn răng: “Nguyễn Trường Sinh anh!”

Những lời tiếp theo anh ta không nói ra, Nguyễn Trường Sinh cũng không có hứng đi hỏi lại, càng không có hứng thú đứng nói chuyện tào lao với anh ta nữa, lại khinh thường cười với anh ta một cái, rồi xoay người đi theo Nguyễn Khê Tạ Đông Dương Tiền Xuyến ra khỏi quán rượu.

Tôn Vĩ nhìn đám Nguyễn Trường Sinh đi ra xa, đứng tại chỗ xiết chặt quả đ.ấ.m cắn chặt răng.

Tạ Đông Dương đưa xe cho Nguyễn Khê, Nguyễn Khê nói chuyện một hồi lâu, lại cùng nhau ăn cơm, nên buổi chiều cũng không tiếp tục quấy rầy cô nữa. Nguyễn Khê đợi Nguyễn Thu Nguyệt và Nguyễn Đại Bảo về nhà, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến tiếp tục thu dọn nhà cửa.

Nguyễn Khê định hai hôm nữa sẽ đưa tiền cho anh ta, tiện thể lấy luôn giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản của ô tô.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến mất mấy hôm dọn dẹp nhà cửa, để trong nhà sau này không còn dấu tích cuộc sống của Tôn Vĩ nữa, bên trong nhà đã mua thêm một vài thiết bị điện gia dụng, Tivi, quạt điện… còn mua cả một vài đồ gia dụng mới, sau đó dẫn Nguyễn Đại Bảo chuyển vào ngôi nhà mới mua.

Một nhà ba người Nguyễn Trường Sinh vừa chuyển đi, nhà Nguyễn Khê liền rơi vào khoảng không yên lặng.

Bởi vì đã quen sống cùng nhau, nên hai hôm trước quả thật có chút không quen, nhưng cũng nhanh chóng thích ứng được.

Ban ngày, Nguyễn Khê hoặc là ở nhà vẽ bản thảo thiết kế quần áo, hoặc là đến công trường thi công tòa nhà làm việc để xem tiến độ và chất lượng thi công của công trình, thỉ thoảng cũng đến xưởng may xem một lượt, xem mọi người làm việc, buổi tối đương nhiên là ở nhà.

Lăng Hào tan làm về nhà, hai người liền cùng nhau nấu cơm, ăn cơm. Nếu Lăng Hòa phải tăng ca muộn một chút thì cô sẽ tùy tiện ăn chút gì đó, sau đó ở nhà làm việc của mình đợi anh về.

Bởi vì không có con, cho nên cuộc sống thường ngày của hai người cũng không khác biệt lắm so với lúc yêu đương.

Chủ nhật rảnh rỗi sẽ cùng nhau đi xem phim, hoặc là đến nhà hát xem kịch nói, đi xem đoàn ca mua nhạc biểu diễn. Nếu ngại mệt thì ở nhà xem nấu ăn, tivi.

DTV

Lúc hai người ở cạnh nhau rất thoải mái, áp lực công việc đều tan biến.

Cuối năm, tòa nhà làm việc được xây xong, bước vào giai đoạn trang trí rùm beng.

Việc làm ăn của cửa hàng Tường Vi Các vẫn rất tốt, doanh thu liên tục tăng cao. Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến không ít lần đến chợ tiêu thụ, ngoài mở rộng quy mô cửa hàng ra, họ còn tham gia vào hội chợ giới thiệu trang phục kiếm chút tiền.

Hiện tại trong nước chưa có hội chợ giới thiệu trang phục thực sự nên đương nhiên là xin đem hàng hóa đến những nơi như Hồng Kông. Mỗi hội chợ là một cơ hội tốt để quảng cáo thương hiệu và bán quần áo, có thể kiếm nhiều tiền hơn so với bình thường.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến gần đây cũng đã tìm thấy một số cửa hàng để mở các cửa hàng thương hiệu từ bình dân đến cao cấp.

Sau khi xem xét vài cửa hàng, Tiền Xuyến đem ra cho Nguyễn Khê xem và nói vưới cô: “Thím và chú năm của con tìm được ba cửa hàng ở ba nơi, Tây Đan, Vương Phủ Tỉnh và Đại San Lan. Tiểu Khê, cháu xem xem chỗ nào thì ổn.”

Nguyễn Khê đương nhiên không thể dựa vào địa chỉ để quyết định, cô và Tiền Xuyến đến từng cửa hàng đó xem xét cụ thể, xem vị trí mặt đường, xem cửa hàng to hay nhỏ, sau khi suy nghĩ và tổng hợp lại thì chọn nhà hàng bên Vương Phủ Tỉnh.

Sau khi chọn được cửa hàng cho thuê tốt, lập tức tìm người sửa sang.

Lần sửa sang này Nguyễn Khê vô cùng xem trọng, từ đầu đến cuối đều tự mình giám sát. Dù sau cũng là đi từ bình dân đến cao cấp, cấp độ trang trí đương nhiên là khác với cửa hàng Tường Vi Các, phải phù hợp với tính chất và vị trí của thương hiệu hơn.

Sau khi trang trí xong, bảng hiệu được treo lên, bảng hiệu đương nhiên sẽ sử dụng phông chữ và hoa văn thương hiệu.

Nhãn hiệu đã được đăng ký ngay từ đầu rồi, gọi là Thịnh Phóng.

Sau khi trang trí cửa hàng xong, Nguyễn Khê cũng không vội khai trương, mà làm những chuyện nhỏ trong sau cửa kính của cửa hàng trước.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 429



Cũng không có gì đặc biệt, chính là sắp xếp cảnh tượng khác nhau sau cửa kính nhà hàng, sử dụng ma-nơ-canh mặc quần áo do cô thiết kế và may ra, mỗi một cảnh phối với một bộ trang phục, đồng thời cũng có giới thiệu tương ứng.

Cả câu chuyện có tên là ngày thường của cô Thịnh.

Mùa đông âm mười độ, cô Thịnh mặc một cái áo khoác len cashmere được cắt may vô cùng đặc biệt, đeo gang tay và mũ, cạnh chân đặt một đôi giày trượt băng, cô ấy muốn cùng người cô ấy yêu đi trượt băng…

Mùa xuân âm mười lăm độ, hôm nay cô Thịnh mặc một bộ váy liền thân đi thả diều…

Sau khi viết giới thiệu ngắn xong, Nguyễn Khê tìm người đến làm theo thiết kế để thu hút sự chú ý, để người qua đường chú ý đến cửa kính cửa hàng này. Mà cảnh vật bên, từ mười ngày đến nửa tháng sẽ đổ một lần, cuối cũng là một tuần đổi một lần.

Bởi vì cảnh vật bên trong cửa kính rất đẹp, quần áo trên người người mẫu cũng rất đẹp, cộng thêm hiệu ứng ánh sáng, cách kể chuyện độc đáo, thú vị nên đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của các cô gái.

Lúc đầu, mọi người chỉ đi dạo phố rồi ngó qua xem xem, sau đó sẽ cùng nhau đi đến xem, tò mò xem lần sau cô Thịnh sẽ mặc gì, trong lòng vô cùng chờ mong.

“Tuần sau cô Thịnh sẽ mặc gì nhỉ?”

Nguyễn Khê ngồi sau bàn làm việc rộng lớn, cầm tờ báo trên tay và mỉm cười đọc dòng tiêu đề in đậm.

Tiền Xuyến ngồi đối diện bàn làm việc của cô, nhìn cô, mỉm cười nói: “Tiểu Khê, cháu được lắm, bây giờ mọi người đều đang thảo luận xem tuần sau cô Thịnh sẽ mặc gì, báo chí cũng đăng, cửa hàng còn chưa khai trương đã nổi tiếng trước rồi.”

Nguyễn Khê cũng vui vẻ, cô buông tờ báo trong tay xuống: “Vậy thì chúng ta phải thu xếp để khai trương thôi!”

Bây giờ tòa nhà văn phòng đã trang trí xong và có thể đưa vào sử dụng, nhà thiết kế cũng mời được rồi, cửa hàng trưởng cũng đã huấn luyện xong, quần áo của mùa khai trương đầu tiên cũng đã sản xuất xong, toàn là quần áo do công nhân có tay nghề trong nhà máy làm.

Nếu độ hot vẫn tăng lên, thì bọn họ phải thừa dịp hot mà khai trương.

Vì vậy trước khai trương bảy ngày, khung cảnh sau cửa kính mỗi ngày đổi một lần, thông qua “cô Thịnh” cùng mọi người đếm ngược thời gian khai trương, mỗi ngày đều mong đợi được gặp mặt mọi người.

Bắt đầu đếm ngược thời gian, mọi người càng thích nhìn vào cửa kính, cảm giác như đang xem một bộ phim truyền hình, một ngày không xem thì không chịu được, chỉ lo bỏ lỡ chuyện hằng ngày cảu cô Thịnh.

Mọi người xem xong còn cùng nhau thảo luận xem bộ đồ nào đẹp nhất trong các bộ cô Thịnh từng mặc.

Một ngày trước ngày khai trương chính thức, người lui tới nghỉ chân trước cửa kính càng nhiều.

Cảnh trang phục và ánh đèn hôm nay giống như giấc mộng, giống như có thể kéo người ta cùng chìm vào một giấc mộng đẹp, khiến người ta không kìm được mà dừng chân lâu hơn, thậm chí còn khiến người ta sinh ra khát vọng muốn lập tức có được quần áo trên người người mẫu.

Con gái thích tất cả những đồ vật xinh đẹp, như cũng hòa vào cạnh tượng đẹp như mơ ở bên trong.

DTV

Nguyễn Trường Sinh đứng ngoài cửa Tường Vi Các ở con đường đối diện, từ phía xa xa nhìn một lúc, trong lòng vô cùng hài lòng.

Lúc anh ấy xem tình hình xong chuẩn bị rời đi thì bỗng có một người bước đến đứng cạnh anh ấy. Người này và anh ấy cùng nhìn cảnh tượng náo nhiệt ở đối diện, sau đó cất tiếng: “Sao nào ông chủ Nguyễn, thèm đỏ mắt rồi sao?”

Nguyễn Trường Sinh sững sờ, quay đầu nhìn Tôn Vĩ bên cạnh.

Tôn Vĩ thu lại ánh mắt, nhìn Nguyễn Trường Sinh cười nói: “Cửa hàng này sắp khai trương rồi, Tường Vi Các của các anh còn có thể buôn may bán đắt sao? Tôi xem rồi, quần áo của cửa hàng này đẹp hơn. Quần áo của Tường Vi Các các anh so với quần áo của cửa hàng bọn họ thì không khác gì hàng vỉa hè, chỉ có thể làm giẻ lau.”

Mấy năm nay trong thành phố có không ít người khai trương cửa hàng quần áo, nhưng bởi vì không có hiệu ứng thương hiệu, nên quần áo không đẹp bằng Tường Vi Các, cho nên không ảnh hưởng lớn đến Tường Vi Các.

Khó có được một cửa hàng thương hiệu như vậy, mẫu mã đa dạng, còn chưa khai trương đã hot, hơn nữa lại mở ở đối diện Tường Vi Các, trong lòng anh ta vô cùng vui vẻ, còn theo dõi cả cuộc sống thường ngày của cô Thịnh.

Nguyễn Trường Sinh phản ứng lại, cười nói: “Vậy sao? Nhưng quần áo của Tường Vi Các chúng tôi rẻ hơn. Quần áo trong cửa hàng của bọn họ đẹp thì đẹp nhưng mà không rẻ, không phải người nào cũng có thể mua.”

Tôn Vĩ cười nhạo: “Bây giờ người có tiền cũng nhiều rồi, ngày càng nhiều người thích mặc đồ có thương hiệu hơn, kiểu dáng càng đẹp, chất lượng càng cao, quần áo càng có thể diện. Tiền lời người ta bán một bộ quần áo bằng tiền lời anh bán mười bộ quần áo. Chỉ là thương hiệu vang hơn Tường Vi Các của các anh, chỉ là quần áo may đẹp hơn, chất lượng hơn Tường Vi Các các anh, các anh chính là…”
 
Back
Top Bottom