Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 460



Tạ Đông Dương thở nhẹ một hơi: “Cái này ít nhất phải đến 400 vạn...”

Nguyễn Khê: “Vậy thì phải xem giá trong lòng mỗi người là bao nhiêu đã.”

Hai người nhỏ giọng bàn luận, giá đã tăng lên 400 vạn, trước giá 450 vạn thì tốc độ giơ bảng giá chậm hơn chút, đợi đến khi giá vượt qua 450 vạn thì bên đó không còn mấy người giơ bảng nữa.

Thế là lúc này Nguyễn Khê ra giá, tại con số 455 vạn tăng thêm 5 vạn nữa.

Giơ đến đợt hai mới phát hiện, bao gồm cả bất động sản Khê Dương của họ thì chỉ còn lại ba công ty giơ bảng. Sau hai đợt ra giá nữa thì giá nâng lên 520 vạn, ngoài ra có một xí nghiệp đã bỏ cuộc.

Trên trán Tạ Đông Dương bắt đầu đổ mồ hôi, anh ấy ngồi bên cạnh Nguyễn Khê hít thở sâu từng chút một.

Mặc dù điều hoà trong hội trường đang bật nhưng anh ấy vẫn cảm thấy nóng đến ngột ngạt.

Từ sau cuộc trò chuyện với Nguyễn Khê về lần thay đổi chính sách trước đó, anh ấy đã học được rất nhiều về các tình huống liên quan đến bất động sản, vì thành lập công ty để đến được ngày hôm nay anh ấy đã phải chuẩn bị rất nhiều. Hơn nữa trước khi đến buổi đấu giá, anh cũng đã tính toán chuẩn bị tâm lí sẵn cả.

Giá cả hiện giờ đã gần với mức giá dự tính của công ty bọn họ rồi.

Anh ấy nhìn sang phía công ty ở phía bên kia cũng đang kiên trì, người của công ty đó cũng đang nhìn bọn họ, rõ ràng là bọn họ cũng đang lo lắng không kém. Nhưng đối phương cũng không có ý định từ bỏ, lại giơ bảng: “530 vạn.”

Nguyễn Khê cũng giơ bảng: “540 vạn.”

Công ty đối phương tiếp tục giơ bảng: “550 vạn.”

Tạ Đông Dương lấy khăn tay ra lau mồ hôi, Nguyên Khê ngồi bên cạnh anh vẫn tiếp tục giơ bảng: “560 vạn.”

Cả hội trường im lặng, mọi người gần như nín thở. Mức giá này cao đến mức khiến nhiều công ty không thể nào theo nổi. Nếu mà chơi bị thua lỗ thì tán gia bại sản là còn nhẹ đó.

Công ty đối phương rõ ràng là có chút do dự rồi, thế là người gõ búa lên tiếng: “560 vạn lần thứ nhất…560…”

“570 vạn.” Công ty đối phương cắt ngang lời người chủ trì.

Tạ Đông Dương siết c.h.ặ.t t.a.y nhìn Nguyễn Khê, mồ hôi trên trán đầm đìa chảy xuống. Anh ấy gần như nín thở, hơn nữa anh ấy sợ Nguyễn Khê sẽ thêm tiền ra giá cùng với người ta tranh cho đến cùng, nên anh dùng ánh mắt ra hiệu cho cô bình tĩnh suy nghĩ lại.

Kết quả, Nguyễn Khê rất bình tĩnh giơ bảng lên: “580 vạn.”

Ừ, đúng là đủ bình tĩnh!

Tạ Đông Dương hít sâu một hơi, dựa thật chặt vào lưng ghế.

DTV

Người của công ty đối phương nhìn Nguyễn Khê, rõ ràng là lời nói như đang mắc kẹt trong cổ họng. Bọn họ cũng rất muốn có được mảnh đất này, nhưng đồng thời cũng cảm thấy mức giá quá cao không thể theo nổi cũng không xứng đáng, thế nên mới vừa hậm hực vừa bực tức.

Im lặng một lúc không thấy ai trong hội trường giơ bảng, người gõ búa bắt đầu lặp lại: “580 vạn lần thứ nhất…580 vạn lần thứ hai…lần…580 vạn lần thứ ba…”

“Tang!” Một tiếng dứt khoát.

Tiếng búa gõ xuống xong, máy ảnh trong hội trường chụp nháy loạn xạ, Tạ Đông Dương mím chặt môi cùng với Nguyễn Khê cầm tấm bảng giá đứng dậy, sau đó đối diện với máy ảnh nở ra nụ cười của người chiến thắng.

Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương đi ký “Xác nhận giao dịch đấu giá”.

Sau khi làm xong tất cả thủ tục chuẩn bị rời đi, đột nhiên gặp phải công ty đối diện ban nãy cùng nhau trả giá.

Người phụ trách của công ty nhìn Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương cười nói: “Trả ra giá cao như vậy để giành lấy mảnh đất này cũng chả xứng đáng đâu. Mấy người làm qua bất động sản chưa vậy, làm không nổi thì cả đời có mà tán gia bại sản.”

Nguyễn Khê mỉm cười với họ: “Đều là lần đầu tiên làm cả, lỗ hay lãi ai mà biết trước được.”

Tạ Đông Dương cười tiếp lời theo: “Không phiền anh phải bận tâm thế làm gì.”

Ra khỏi hội trường, ngồi vào xe, Tạ Đông Dương nới lỏng cà vạt ra, tựa lưng vào ghế thở ra một hơi thật sâu. Cuộc đấu giá này làm anh ấy ngạt thở, tuy nói là thuận lợi lấy được nhưng áp lực hiện tại cũng lớn hơn.

Chủ yếu là do mảnh đất này quá mắc, có hơi vượt qua khả năng tiếp thu của công ty bọn họ, hơn nữa, không biết sau này nên làm thế nào.

Trong lòng có nhiều chuyện cần phải lo nghĩ, thế nên ít nhiều vẫn có chút m.ô.n.g lung, tự nhiên áp lực cũng lớn.

Nhưng anh ấy cũng không nói sau này sẽ khai thác không tốt và mấy lời xui xẻo linh tinh. Nếu đất đã thuận lợi lấy mảnh đất đó vào tay, vậy thì đương nhiên phải thuận theo quy trình đi làm thủ tục. Lập tức phải thu xếp kế hoạch tiếp theo, không thể để mảnh đất này hỏng trong tay anh ấy được.

Nguyễn Khê tin tưởng vào năng lực của Tạ Đông Dương, thế nên đối với phương diện này cũng không mấy lo lắng.

Sau khi lấy được mảnh đất, tất cả những chuyện sau đó đều giao hết cho Tạ Đông Dương.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 461



Nguyễn Khê chỉ cùng anh ấy thảo luận và đưa ra quyết định cho một số vấn đề, lúc rảnh rỗi sẽ đến công trường xem xét tiến độ của công trình một chút, có thể xem như có tính toán trong lòng.

Do khu đất này là khu đất đầu tiên được đấu giá tại điện phương, thế nên cũng có rất nhiều công ty khác nhìn chằm chằm vào. Đương nhiên tất cả mọi người đều muốn xem xem, kết quả của mảnh đất mà công ty bất động sản Khê Dương đã bỏ ra một số tiền lớn như thế để mua về.

Cạnh tranh cùng ngành khó tránh khỏi ác ý, có nhiều người còn ước gì mảnh đất đó nát trong tay họ.

Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương đương nhiên biết rõ có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, thế nên không dám có chút chểnh mảng nào trong việc khai phá và xây dựng. Từ việc thiết kế đến lúc thi công, đều phải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra nghiêm ngặt, cố gắng hết sức xây nhà thật đẹp.

Hôm nay, Nguyễn Khê lại đến công trường kiểm tra một vòng. Ở công trường, trò chuyện đơn giản vài câu về chuyện công trình với Tạ Đông Dương. Kiểm tra xong trở về lại công ty, ngồi trong phòng làm việc, suy nghĩ tự nhiên được thu hồi lại, đặt trên những việc làm mình hứng thú nhất.

Trình Nặc Nặc bưng cho cô một ly cà phê, sau khi đặt xuống, nói với cô: “Tổng giám đốc Nguyễn, lúc nãy chị không ở đây, tiểu thư Tô ở đoàn văn nghệ đã gọi điện đến, nói là có chuyện quan trọng muốn gặp chị.”

Nguyễn Khê gật đầu, uống cà phê xong lập tức gọi lại cho Tô Dã.

Gọi thông cho Tô Dã, cô cười nói: “Chào tiểu thư Tô, thật ngại quá, lúc nãy tôi có việc phải đi ra ngoài một lát, nghe Nặc Nặc nói cô có chuyện quan trọng muốn tìm tôi.”

Đầu dây bên kia, Tô Dã nói: “Tổng giám đốc Nguyễn, là thế này, không phải năm ngoái tôi từng mặc lễ phục bên cô dự tiệc tối hay sao, mọi người đều khen đẹp. Năm nay, tổ chương trình bên tiệc tối muốn mời cô đến làm lễ phục, cô có thời gian rảnh để nhận không?”

Chuyện này đương nhiên là có rồi, Nguyễn Khê vội cười nói: “Đương nhiên là có thời gian rồi, hay là chúng ta hẹn chỗ nào đó để gặp nhau, rồi lúc đó bàn tiếp?”

Tô Dã nói: “Không cần hẹn ra chỗ khác nói chuyện đâu, để tôi trực tiếp dẫn người đến đi. Đúng lúc có thể để cho người phụ trách xem thử lễ phục bên cô. Tận mắt xem sẽ cảm thấy yên tâm hơn. Cô thấy có được không?”

Nguyễn Khê: “Được, vậy ngày mai gặp.”

Vì để tiếp đón những người bên tổ chương trình Xuân Vãn, Nguyễn Khê và Trình Nặc Nặc cùng nhau bày biện lại toàn bộ phòng làm việc một lần. Hôm sau, ba giờ chiều, Tô Dã và người phụ trách của tổ chương trình đến đúng hẹn.

Trong văn phòng, Nguyễn Khê tiếp đãi mấy cô ấy bằng trà và bánh ngọt, sau đó dẫn các cô đến phòng làm việc để xem lễ phục. Đương nhiên cũng để xem hoàn cảnh làm việc của cô, còn có rất nhiều bản thiết kế chưa được may.

Nhân viên của tổ chương trình xem xong rất hài lòng, hơn nữa còn đứng bên cạnh dì Tần một lúc lâu xem cô ấy thêu thủ công.

DTV

Xem xong, người phụ trách còn cười nói: “Quả nhiên không đến sai chỗ.”

Xem lễ phục xong, quay lại ngồi trong phòng làm việc, người phụ trách dường như đã có quyết định, cũng không vòng vo, thẳng thắn nói với Nguyễn Khê: “Năm nay, chúng tôi dự định mời cô làm lễ phục cho người dẫn chương trình và các ca sĩ dân ca của chúng tôi, bên cô có thời gian rảnh không?”

Mở công ty thời trang sao có thể không có thời gian làm quần áo được, Nguyễn Khê vội gật đầu nói: “Bên tôi có thời gian rảnh. Hiện tại, tôi chủ yếu dành toàn bộ thời gian và sự chú ý đặt vào việc thiết kế trang phục này, bản thân tôi khá thích mấy món đồ thêu thùa và thủ công mỹ nghệ.”

Ở thời đại này, còn có phương thức tuyên truyền nào tốt hơn được lên Xuân Vãn nữa chứ?

Đây chính là sân khấu lớn nhất mà người dân cả nước đều xem.

Người phụ trách mỉm cười nói: “Thế này đi, bên phía chúng tôi sẽ sắp xếp một chút, đến lúc đó sẽ bảo bọn họ tự mình đến đây bàn bạc chuyện lễ phục với cô được không? Do tất cả mọi người đều muốn mời cô làm trang phục, thế nên tổ chương trình của chúng tôi đã ra mặt thay.”

Nguyễn Khê mặt mày đều cong cả lên: “Được, cô cứ bảo mấy cô ấy khi nào rảnh thì đến tìm tôi là được.”

Người bình thường sẽ không chọn việc đặt thiết kế riêng như thế này, toàn bộ đều là khách hàng cũ dẫn khách hàng mới đến, hay là được người quen giới thiệu mà đến. Thế nên không có gì phải lo lắng, chỉ cần bàn xong những chuyện cơ bản là được rồi.

Dựa vào trình tự mà nói, không có mấy khác biệt so với việc tìm thợ may quần áo trước đây, đều là chọn kiểu dáng và chất liệu theo yêu cầu, sau đó cứ sửa chữa và đánh bóng nhiều lần đến khi có thể làm ra cho khách hàng bộ quần áo mà họ cảm thấy hài lòng.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 462



Bàn bạc xong xuôi chuyện làm lễ phục, sau đó lại uống trà ăn bánh ngọt. Thấy thời gian không còn sớm nữa, Tô Dã và người phụ trách rời đi. Nguyễn Khê và Trình Nặc Nặc tiễn các cô ấy xuống dưới lầu, nhìn các cô ấy rời khỏi công ty.

Trở lại trên tầng, Nguyễn Khê đi thẳng đến phòng làm việc, ngồi xuống trước bảng vẽ, nói một câu: “Công việc đến rồi.”

Dì Tần quay đầu lại nhìn cô, mắt phát sáng nói: “Lại là bên Xuân Vãn à?”

Nguyễn Khê cầm bút vẽ cười nói: “Đúng vậy, năm nay không chỉ làm một việc.”

Nghe cô nói như thế, dì Tần cười vô cùng vui vẻ, nhìn Nguyễn Khê nói: “Cháu không biết đâu, năm ngoái Tô Dã mặc váy của chúng ta dự tiệc tối, tuy dì chỉ làm mấy bông hoa thôi nhưng dì hồi hộp muốn chết. Cùng người nhà canh trước TV để chờ xem, mọi người trong nhà dì đều nói đó là chiếc váy đẹp nhất đêm đó.”

Ý cười trên mặt Nguyễn Khê không hề giảm: “Năm nay chúng ta làm đẹp hơn nữa.”

Làm nhiều váy đẹp như thế đương nhiên sẽ tốn càng nhiều thời gian, Nguyễn Khê vẫn cần gặp các diễn viên trước rồi mới bắt đầu thiết kế, sau khi vẽ xong bản thiết kế thì làm mẫu thử, chỉnh sửa lại kiểu dáng xong thi bắt đầu chính thức chế tác.

Do số lượng váy cần làm nhiều, lại còn phải sửa tới sửa lui nhiều lần, cô và dì Tần bận hơn so với nửa năm trước nhiều. Mỗi ngày ngoài những chuyện quan trọng cần phải làm ra, thì những thời gian còn lại Nguyễn Khê đều làm việc trong phòng làm việc.

Làm đến khi cảm thấy mệt, cô xoa vai và cổ nói với dì Tần: “Nếu sau này Xuân Vãn lại tiếp tục mời chúng ta làm lễ phục thì cháu phải đến nhà máy tuyển thêm người, chỉ dựa vào hai người chúng ta, sẽ mệt chết.”

Thêu cườm, đính đá linh tinh gì đó đều là những công việc cần sự tỉ mỉ, hơn nữa toàn bộ đều được làm thủ công, là công đoạn tốn thời gian nhất.

Dì Tần cười nói: “Nếu bận không chịu nổi nữa thì tuyển thêm mấy người.”

Nguyễn Khê cảm thấy hiện tại không cần thiết, dù sao sự nghiệp thiết kế trang phục theo yêu cầu của cô chỉ vừa mới bắt đầu. Chỉ có mấy chiếc váy như thế, cô và dì Tần mỗi người cầm một cây kim, chắc chắn có thể hoàn thành trước giao thừa.”

Ngoại trừ ở công ty giải quyết những chuyện lớn, thỉnh thoảng đến công trường kiểm tra tiến độ một chút và bận chuyện may lễ phục trong phòng làm việc thù Nguyễn Khê còn dành ra chút thời gian rảnh đi nước ngoài một chuyến.

Thật ra, hàng năm cô đều bỏ ra chút thời gian để ra nước ngoài một chuyến, do có một vài loại vải và nguyên phụ liệu hiện tại vẫn chưa thể mua được trong nước, chỉ có thể ra nước ngoài mua. Ngoài kiểu dáng thiết kế và tay nghề thủ công hoàn hảo, việc theo đuổi chất liệu và nguyên vật liệu cũng là một trong những lý do mà lễ phục của cô làm ra đẹp hơn so với những người khác.

Bận trong bận ngoài hơn nửa năm, tất cả các lễ phục cũng đều được làm xong.

Mà trong quá trình làm ra lễ phục, người quan tâm nhất là Tô Dã. Dường như cứ cách vài ngày là cô ấy sẽ tự mình đến xem lễ phục đã được làm đến đâu rồi. Nguyễn Khê nhìn ra được cô ấy thật sự rất thích những món đồ tinh tế và xinh đẹp, thế nên cũng đặc biệt quan tâm đến.

Cô ấy sẽ chú ý tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ trên quần áo, ngay cả một hạt cườm, một viên đá nhỏ cũng không bỏ qua.

Đương nhiên sau khi nhìn thấy thành phẩm, cô ấy cũng là người vui mừng và hài lòng hơn tất cả mọi người.

Sau khi vui mừng và hài lòng xong, mặc lễ phục đứng trên sân khấu Xuân Vãn, đương nhiên là càng trở nên lộng lẫy, phát sáng.

Tất nhiên, đây cũng là toàn bộ ý nghĩa của việc Nguyễn Khê làm quần áo cho mọi người. Để người khác mặc quần áo do cô thiết kế riêng, trở thành phiên bản đẹp nhất, tự tin nhất của bản thân, trong mọi trường hợp đều vô cùng rạng rỡ và tỏa sáng.

DTV

Trong những ngành khác đều có sự cạnh tranh với nhau, mà trong ngành thiết kế trang phục này, dường như không có bất cứ ai cạnh tranh với Nguyễn Khê cả. Do các nhà thiết kế và thợ may khác không thể nào làm ra được những bộ lễ phục giống như cô, kỹ năng thiết kế tay nghề đều không thể thay thế.

Hiện nay, đa số các nhà thiết kế thời trang tốt nghiệp các trường thiết kế đều chỉ thiết kế mấy mẫu quần áo đơn giản cho các công ty may mặc. Những năm nay, trang phục may sẵn dần trở thành nguồn sản phẩm chính, công ty may mặc nhiều, thị trường may mặc cũng dần trở nên phát triển.

Trong vài năm tới, quẩn áo may sẵn sẽ chiếm lĩnh thị trường thời trang và những người tìm thợ may đặt quần áo sẽ ngày càng ít.

Đương nhiên, quần áo do thợ may bình thường may đều không đẹp bằng đồ may sẵn, mà những thợ may không bình thường, thì người bình thường lại không có khả năng mua. Quần áo đặt làm thủ công, tất nhiên sẽ phát triển theo hướng tiểu chúng và cao cấp.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 463



Do bắt đầu từ sớm và thiết kế vượt mức quy định, tay nghề tinh xảo, thế nên trong ngành thiết kế lễ phục theo yêu cầu này không có đối thủ cạnh tranh. Vậy nên Xuân Vãn hàng năm, việc chuẩn bị lễ phục cho người dẫn chương trình và các ca sĩ, diễn viên trở thành công việc cố định của Nguyễn Khê.

Sau khi chương trình Xuân Vãn cho năm sau chuẩn bị xong, người của tổ chương trình lại tìm đến Nguyễn Khê.

Cuối tháng tám, tiếng ve mùa thu ồn ào.

Trình Nặc Nặc chờ ở nhà ga gần mười phút, đợi đến khi Nguyễn Thu Nguyệt kéo vali hành lý đi ra, cô ấy vội tiếng lên nhận lấy vali trong tay Nguyễn Thu Nguyệt, dẫn cô ấy đến chỗ đậu xe.

Tài xế bước xuống nhận lấy hành lý bỏ vào sau cốp xe, Trình Nặc Nặc và Nguyễn Thu Nguyệt cùng nhau lên xe.

Sau khi lên xe, Trình Nặc Nặc ngồi trên ghế phó lái thắt dây an toàn, sau đó quay đầu lại nói với Nguyễn Thu Nguyệt: “Đúng lúc tổng giám đốc Nguyễn đang họp nên không đến được, thế nên chị đến đón em về công ty.”

Có hơi nóng, Nguyễn Thu Nguyệt ngồi đằng sau thở nhẹ một hơi, trả lời một tiếng: “Được, cảm ơn.”

Hè năm nay cô ấy tốt nghiệp đại học, đã làm xong tất cả thủ tục du học nước ngoài. Hai tháng nghỉ hè đều ở nhà, do phải ra nước ngoài du học, thế nên lúc này cô ấy đến đây tìm Nguyễn Khê để nói lời tạm biệt với các cô.

Tài xế lái xe về công ty, Nguyễn Thu Nguyệt đi theo Trình Nặc Nặc đến văn phòng của Nguyễn Khê để ngồi nghỉ ngơi. Trình Nặc Nặc bưng đến cho cô ấy một ly cà phê đá, sau đó ngồi nói chuyện với cô ấy một lát.

Trong phòng họp tại lầu một.

Tạ Đông Dương nhìn Nguyễn Khê nói: “Cục quản lý nhà đất đã thông qua hồ sơ của chúng ta, chúng ta cũng đã lấy được giấy phép buôn bán. Giá cả cũng công bố xong, giá bán trên hồ sơ là hai ngàn tệ một mét vuông, giá tiêu thụ là một ngàn tám một mét vuông. Còn chuyện hợp tác với ngân hàng bên kia cũng đã bàn bạc xong, chỉ cần phù hợp với điều kiện là có thể mua nhà thế chấp.”

Nguyễn Khê gật đầu nói: “Vậy thì xác định ngày bắt đầu phiên giao dịch đi, tổ chức mấy hoạt động trong ngày đầu mở giao dịch. Còn cả chi tiền vào quảng cáo và hoạt động khuyến mãi đi, tìm người phát tờ rơi, sau đó chuẩn bị bắt đầu bán nhà.”

Tạ Đông Dương cũng gật đầu nói: “Được, vậy trước tiên chúng ta hãy xác định ngày bắt đầu phiên giao dịch đi.”



Họp xong quay về văn phòng ở lầu ba, Trình Nặc Nặc vẫn còn đang ngồi nói chuyện cùng với Nguyễn Thu Nguyệt.

Thấy Nguyễn Khê vào, hai người vội đứng lên, Nguyễn Thu Nguyệt nhìn Nguyễn Khê cười nói: “Bận xong chưa?”

Nguyễn Khê ra hiệu bảo Nguyễn Thu Nguyệt ngồi xuống, bản thân cũng bước đến ngồi xuống cạnh sô pha: “Mở một cuộc họp, chuẩn bị bán nhà.”

Nguyễn Thu Nguyệt ngồi xuống theo, nói: “Vẫn là chị cả lợi hại, kinh doanh quần áo phát triển lớn thế này, mở nhiều cửa hàng trong nước như vậy còn không đủ, lúc này lại bắt đầu bán nhà.”

Nguyễn Khê bật cười nói: “Cuộc sống quý ở chỗ có thể chịu giày vò mà.”

Nói mấy câu như thế về chuyện kinh doanh, Nguyễn Khê đổi chủ đề, hỏi Nguyễn Thu Nguyệt: “Chừng nào em đi?”

Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Ngày mốt em đi, đến đây chơi với chị hai ngày.”

Nguyễn Khê nhìn cô ấy: “Đi sớm thế à, thế sao em không đến đây sớm chút?”

Nguyễn Thu Nguyệt nhìn Nguyễn Khê cười: “Mọi người đều bận rộn, em sợ làm phiền mọi người.”

Nguyễn Khê bưng ly lên, dùng ánh mắt xem thường liếc cô ấy: “Còn khách sáo với chị cả của em à.”

Trời bên ngoài dần tối, Nguyễn Khê xách túi tan làm, dẫn theo Nguyễn Thu Nguyệt về nhà. Về đến nhà, giúp cô ấy dọn phòng, trải ga giường, sau đó bảo cô ấy sắp xếp hành lý, chờ Lăng Hào về rồi cùng đi thăm Lưu Hạnh Hoa và Nguyên Chí Cao.

Lúc đi còn thuận tiện mang theo đồ ăn, cơm tối cũng ăn ở đấy.

Nếu Nguyễn Khê, Lăng Hào và Nguyễn Thu Nguyệt đều đến đây thì Nguyễn Thúy Chi đương nhiên cũng gọi điện thoại kêu gia đình của Nguyễn Khiết và cả nhà Nguyễn Trường Sinh đến. Dù sao cũng gần đây, chỉ cần gọi qua đó một cuộc, một lát sau đã đến.

Cả nhà tụ họp cùng nhau ăn cơm rất náo nhiệt, ồn ào nhất là ba đứa nhỏ Nguyễn Đại Bảo, Nguyễn Nguyệt và Trần Húc. Ba đứa bé lớn nhỏ chạy khắp nhà, từ bên này nhảy qua bên kia, sau đó lại từ bên kia nhả

y qua bên đây.

Lúc ăn cơm nhắc đến chuyện Nguyên Thu Nguyệt phải xuất ngoại để đi du học, Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cảm thán nói: “Nếu trước đây nói đến những chuyện này, bọn ba đều nghe không hiểu. Mấy đứa nhỏ tụi con, đứa này so với đứa kia càng có tương lai hơn.”

DTV

Dứt lời lại hỏi: “Nghe mấy người trong xóm nói, rất nhiều người ra nước ngoài xong không trở về, nói là nước ngoài cái gì cũng tốt. Chúng ta không thể tưởng tượng ra được nó có bao nhiêu tốt cả. Thu Nguyệt à, cháu có còn quay về không?”

Nguyễn Thu Nguyệt cười nói: “Ông bà nội, cháu chỉ đi học thôi, học xong sẽ về.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 464



Lưu Hạnh Hoa nói: “Về là tốt, ở nhà vẫn tốt nhất.”

Nguyễn Thu Nguyệt ở đây chơi một ngày, thường xuyên ở bên bầu bạn cùng Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa. Sau đó đến buổi sáng ngày thứ ba, chạy về thủ đô, ngồi xe của Nguyễn Khê ra sân bay. Đến bên này, đương nhiên là đi từ sân bay bên này rồi.

Nguyễn Khê chở cô đến sân bay, sau khi cô vào công an ninh thì lái xe về công ty.

Khoảng thời gian sau, Nguyễn Khê dành nhiều sự tập trung cho việc mở phiên giao dịch nhà ở, xác định xong phương án bố trí, cũng nhìn chằm chằm vào địa điểm quy hoạch và bố trí. Cố gắng làm cho toàn bộ hiện trường của ngày bắt đầu phiên giao dịch đâu vào đấy.

Trước ngày bắt đầu mở bán một ngày, tất cả công tác chuẩn bị đều hoàn thành.

Hạng mục này được làm đến hôm nay, tận giờ phút này, trong lòng Tạ Đông Dương sớm đã yên tâm, nhưng đêm nay anh ấy vẫn mất ngủ. Cực khổ trong một khoảng thời gian dài như thế, ngày mai là lúc nhận lấy kết quả, anh ấy đương nhiên không nhịn nổi có chút lo lắng.

Thật sự không ngủ được, anh cũng quấy rầy không cho Ôn Hiểu ngủ. Hai người ngồi uống rượu dưới ánh trăng.

Ôn Hiểu khó khăn hé mắt, ngẩng mặt lên nói: “Yên tâm đi, chắc chắn có thể bán được hết. Dù sao nhà cũng không phải đồ ăn, sẽ không hết hạn và ôi thiu trong tay được, từ từ sẽ bán hết thôi.”

Tạ Đông Dương cầm ly qua: “Lại đây, chúc anh… Ngày mai thắng lớn!”

Ôn Hiểu cầm ly cụng với anh: “Ngày mai thắng lớn!”

Uống chút rượu hỗ trợ giấc ngủ, Tạ Đông Dương miễn cưỡng ngủ được một chút.

DTV

Do trong lòng có chuyện, chuông báo thức trên đầu giường vừa vang lên một tiếng anh ấy đã tỉnh dậy.

Sau khi đứng dậy rửa mặt vệ sinh cá nhân và cạo râu xong, lại cẩn thận tỉ mỉ mặc áo sơ mi và âu phục vào, còn thật sự đeo cả cà vạt. Ăn sáng xong lái xe chở theo Ôn Hiểu cũng ăn mặc tinh tế như thế đến nơi bán nhà.

Trên đường đi anh ấy vẫn cứ lo lắng không yên, nhưng lúc đến nơi bán nhà, anh ấy còn chưa bước xuống xe đã choáng váng. Một lát sau bật ra một câu chửi bậy mà đã nhiều năm rồi anh ấy chưa nói: “Mẹ nó!”

Ôn Hiểu ngồi trên ghế phụ lái đưa tay lên từ từ tháo kính râm xuống, chớp mắt mấy cái nói: “Trời ạ, đây… Nhiều người như vậy sao?”

Hoạt động vẫn còn chưa bắt đầu, hàng người này dài đến tận đâu vậy? Thế này còn lo không bán được nhà hay sao? So với số lượng người ở đây và số lượng nhà đã xây thì vốn là không đủ bán mà!

Sau khi khiếp sợ xong cô quay qua nhìn Tạ Đông Dương, lại hỏi: “Có phải mấy anh bỏ tiền ra thuê không?”

Tạ Đông Dương tỉnh lại, có hơi kiêu ngạo nói: “Ngại quá, bọn anh thật sự không cần phải tốn loại tiền này.”

Nói xong anh mở cửa bước xuống xe: “Xuống xe đi.”

Ôn Hiểu đeo kính râm lên, lấy túi xách xuống xe cùng anh đến chỗ bán nhà.

Nguyễn Khê đến sớm hơn bọn họ, đã ở trong chỗ bán nhà.

Hai người gặp nhau, chào hỏi xong, Nguyễn Khê cười nói: “Sao? Còn hồi hộp không?”

Tạ Đông Dương cười đến mức mặt mày như dính lại vào nhau: “Tôi vốn không mấy hồi hộp.”

Ổn Hiểu đứng kế bên hủy đi sân khấu của anh: “Tối qua là ai không ngủ được?”

Nguyễn Khê nhịn không được bật cười, nhưng cũng không nói gì nữa.

Cùng nhau trò chuyện mấy câu, sau đó cũng đến thời gian của hoạt động mở bán.

Hoạt động này được bố trí vô cùng đầy đủ, còn mời cả người dẫn chương trình, có đọc diễn văn còn có cắt băng khánh thành và có cả tiết mục biểu diễn.

Nhưng những người đến mua nhà đều không mấy hứng thú với mấy thứ này, suy nghĩ hoàn toàn không đặt trên đó. Trong đó phần lớn mọi người ở đây đều đã tia mấy căn nhà này từ trước, hôm nay đến đây là để lấy nhà.

Thế nên lúc bắt đầu bán nhà, hiện trường lặp tứ bùng nổ.

Một tiếng sau, trong một công ty bất động sản nọ.

Ông tổng nói với phó tổng giám đốc: “Đúng rồi, có phải hôm nay bên bất động sản Khê Dương bắt đầu mở phiên giao dịch hay không?”

Phó tổng nói: “Đúng vậy, hôm nay bắt đầu mở bán, ông muốn đi xem à?”

Ông tổng nói: “Đương nhiên là muốn đến xem rồi, cũng đã chờ hơn một năm nay, không phải để chờ ngày này sao. Năm rồi bọn họ bỏ ra nhiều tiền như thế để mua miếng đất kia, có đáng hay không đáng, hôm nay rất cuộc cũng có thể biết được.”

Dứt lời ông ta từ trên ghế đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng cùng phó tổng.

Phó tổng đi bên cạnh ông ta nói: “Lúc nãy tôi đã kêu người qua bên đó xem trước rồi.”

Dứt lời còn chưa đi được mấy bước, người vừa ở trong miệng phó tổng xuất hiện trước mặt, đầu anh ta đầy mồ hôi, thở hổn hển. Thấy anh ta chạy đến, phó tổng hỏi: “Hiện trường thế nào rồi? Chúng tôi đang định qua đó xem.”

Người đó thở một lát rồi bực bội nói: “Không… Không cần đi nữa… Bán… Bán hết rồi…”

Nghe thấy thế, ông tổng bỗng vô cùng ngạc nhiên thốt lên: “Hả?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 465



Phó tổng nhìn đồng hồ một chút: “Mới vừa mở bán được bao lâu chứ? Đã bán hết rồi à?”

Hơi thở của người nọ ổn định hơn một chút: “Bán hết trong vòng một tiếng.”

Ông tổng mắt nhìn qua, nói lắp: “Một… Một… Một tiếng?”

Người nọ gật đầu: “Thật ra thì… Còn chưa đến một tiếng…”

Ông tổng và phó tổng mở to mắt nhìn nhau.

“!”

Buổi tối, yến tiếc tổ chức tại nhà hàng Như Ý.

Tiếng chén chạm nhau, tiếng hoan hô vang dội.

Tạ Đông Dương uống rượu đỏ bừng mặt, cười đến tê miệng, thấy ai cũng bá vai bá cổ xưng anh, xưng em.

Từ khi nhận hạng mục này, tất cả áp lực hơn một năm nay anh ấy phải gánh chịu, ngày hôm nay đều tan thành mây khói. Hơn nữa áp lực bao nhiêu thì bây giờ trong lòng thoải mái bấy nhiêu.

Bất động sản Khê Dương của họ, bây giờ đã dẫn đầu Bắc Kinh.

Nhà ở nóng lên Nguyễn Khê đương nhiên cũng rất vui. Tuy rằng không khoa trương như Tạ Đông Dương, nhưng cô cũng đã uống không ít rượu, khuôn mặt cũng đã đỏ bừng, khóe miệng chưa từng hạ xuống.

Tiệc rượu kết thúc, Lăng Hào đến đón cô.

Nguyễn Khê ngồi trong xe, dựa lưng vào ghế, quay đâu nhìn anh, say ngất trên cành quất cười nói: “Em lại kiếm được một khoản lớn rồi.”

Lăng Hào nhướng giúp cô thắt dây an toàn: “Nghe rồi, một tiếng đã bán hết.”

Nguyễn Khê thuận thế nâng tay ôm lấy cổ anh, không bình tĩnh, nghiêm túc giống như ở trước mặt người khác, khẽ chớp mắt mấy cái, trong lòng buông thả, đắc ý nhìn Lăng Hào hỏi: “Có phải em…rất giỏi không?”

Lăng Hào nhìn cô: “Ừ, vô cùng giỏi, phú bà.”

Nguyễn khê vô cùng thỏa mãn cười rộ lên: “Phú bà cho phép anh hôn cô ấy một cái đấy.”

Khóe miệng Lăng Hào tràn ngập ý cười, anh đặt một nụ hôn lên môi cô, trong mắt tràn ngập sương mù, anh lại hôn cô thêm một hồi. Chỗ đậu xe khá khuất, trời lại tối nên không sợ người khác nhìn thấy.

Một lát sau đèn xe sáng lên, chiếc xe nổ máy rời đi.

Nguyễn Khê có chút buồn ngủ, tựa vào ghế nhắm mắt, lúc lim dim muốn ngủ thì xe bỗng nhiên dừng lại. Cô cho rằng đã về đến nhà rồi nhưng lúc mở mắt ra thì thấy vẫn ở trên đường.

Cô quay ra thì thấy hai cảnh sát bên ngoài cửa sổ xe.

Cảnh sát nhìn Lăng Hào hỏi: “Có uống rượu không?”

Nguyễn Khê ngẩn ra – Hử? Thời này còn có kiếm tra nồng độ cồn à?

Lăng Hào thẳng thắn đáp: “Không uống.”

Cảnh sát giao thông lấy may đo nồng độ cồn ra: “Cậu thổi một cái đi.”

Lăng Hào thổi một cái vào máy đo nồng độ cồn.

Cảnh sát nhìn máy đo: “Có uống.”

Lăng Hào: “Không thể nào!”

Cảnh sát: “Sao lại không thể nào, xe cậu có mùi rượu này.”

Lúc này Nguyễn Khê ở bên cạnh nói: “Anh ấy thực sự không uống, tôi uống.”

Cảnh sát: “Máy của tôi không thể sai được.”

Anh cảnh sát nói xong thì không lằng nhằng nói thẳng: “Phạt năm mươi tệ.”

Nguyễn Khê vẫn còn muốn cãi cọ thì Lăng Hào đã nhớ ra cái gì, không để cô đôi co với cảnh sát nữa.

Anh mở ví tiền ra, lấy năm mươi tệ đưa cho cảnh sát.

Xe được cho qua, Nguyễn Khê nhìn anh nói: “Nhất định là cái máy đó của anh ta hỏng rồi. Phạt tận năm mươi tệ, quá nhiều rồi…năm mươi tệ… có thể mua ba cân thịt lợn đó.”

Lăng Hào không kìm được cười: “Chắc là không hỏng đâu.”

Nguyễn Khê: “Anh không uống rượu.”

Lăng Hào nhìn cô bật cười: “Em uống nha.”

Có ý gì?

DTV

Nguyễn Khê nhìn anh suy nghĩ một hồi, bởi vì tác dụng của cồn nên đầu óc chậm chạp. Mãi đến lúc xe chạy vào ngõ, gần đến nhà cô mới bất chợt bừng tỉnh: “Em…anh…cái đó…”

Nghiệp chướng!

Một năm sau.

Mặt trời l*n đ*nh nóc nhà.

Bóng bốn con sư tử đá ngoài cổng kéo dài.

Cánh cổng màu đỏ mở ra, Nguyễn Khê mặc một chiếc váy sơ mi kiểu dáng đơn giản, đi giày cao gót bước qua ngưỡng cửa, mang theo một chiếc túi da nhỏ có hình dáng đơn giản và tao nhã, xoay người đợi Lăng Hào khóa cổng.

Khóa cửa xong, hai người đến cạnh xe mở cửa lên xe, lái xe ra khỏi con ngõ.

Nguyễn Khê nhìn về phía trước ngõ nói: “Lại một đôi nhóc con được sinh ra.”

Bây giờ cô và Lăng Hào phải đến một buổi tiệc mừng – Tiệc đầy tháng của bé con nhà Tạ Đông Dương và Ôn Hiểu.

Bữa tiệc diễn ra vào buổi trưa, bọn họ ra ngoài hơi sớm, nên không đến nhà hàng tổ chức tiệc ngay mà lái xe qua nhà Tạ Đông Dương, thăm bé con nhà anh ấy trước.

Bé cưng vừa tròn một tháng bọc trong tã lót, khuôn mặt trắng nõn, mềm mịn, hai cái tay nhỏ mũm mĩm cũng trắng trắng mềm mềm. Nguyễn Khê ôm bé vào lòng, mỗi lần bé cười trong lòng cô lại mềm nhũn.

Ôn Hiểu hỏi cô: “Hai người vẫn không tính toán gì à?”

Nguyễn Khê cười nhìn cô ấy, thấp giọng nói: “Đang trong giai đoạn chuẩn bị.”

Bây giờ công ty thời trang của cô đã hoàn thiện, cho dù là Tường Vi Các, hay là Thịnh Phóng, đều là thương hiệu có tiếng trong nước, khách hàng cũng tương đối ổn định.

Năm ngoái, công ty bất động sản Khê Dương đã thắng lớn, kiếm về một khoản lớn, công ty cũng đã đi vào quỹ đạo.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 466



Sự nghiệp gần như đã ổn định, những chuyện còn lại cũng từng bước ổn định, mà cô và Lăng Hào cũng đã trải qua thế giới hai người sáu năm rồi, cũng nên thay đổi một chút kết cấu gia đình thôi.

Tâm tư bình lặng lại, đương nhiên cũng bắt đầu cần nhắc đến chuyện này.

Ôn Hiểu cười nói: “Nhanh lên, vừa hay có thể chơi cùng với Đậu Đậu nhà chúng tôi.”

Nguyễn Khê cười: “Được.”

Trong lúc Tạ Đông Dương chơi đùa Đậu Đậu đến gần trưa thì tất cả mọi người đã đến dự tiệc. Vẫn giống như lúc Tạ Đông Dương kết hôn, Nguyễn Khê vẫn không hề quen biết bạn bè, thân thích nhà họ, cho nên ăn cơm xong, nói chuyện qua qua một lúc liền rời đi.

Hai người lái xe tùy ý đi dạo bên ngoài một vòng sau đó đến nhà Nguyễn Thúy Chi thăm Nguyễn Chi Cao và Lưu Hạnh Hoa.

Hai người nói chuyện cùng Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, còn ở lại ăn cơm tối.

Khó có được ngày chủ nhật không có việc gì, hôm nay Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến đưa Nguyễn Đại Bảo ra ngoài chơi. Nguyễn Thúy Chi không gọi họ về cũng không gọi Nguyễn Khiết qua. Chiều tối nấu cơm, rồi ngồi ăn cơm cùng nhau.

Lúc ăn cơm Nguyễn Thúy Chi nói với Nguyễn Khê: “Đúng rồi Tiểu Khê, hôm qua ông nội cháu nhận được điện thoại từ quê, nói là người trong núi phải di dời, sau này không thể sống cũng không thể trồng trọt ở đó nữa.”

Nghe vậy, Nguyễn Khê hơi sửng sốt: “Di dời?”

Nguyễn Chí Cao gật đầu, đáp: “Thấy bảo là phải xây đạp nước lớn, tất cả người trong thôn đều phải chuyển đi.”

Nguyễn Khê không nói. Nguyễn Thúy Chi lại nói: “Chỗ như trong núi, phá bỏ và di dời cũng không được bao nhiêu tiền, có thể đổi nhà lấy nhà, đổi đất lấy đất cũng đã tốt lắm rồi. Chúng ta cũng không có gì ở quê, nhà đất cũng cho anh chị hai rồi, cho nên chúng ta cũng không định quay lại. Nhưng còn tiệm may cũ, Tiểu Khê cháu có muốn quay về nhìn xem không?”

Nguyễn Khê suy nghĩ, một lát sau cô mới nói: “Vậy thì cháu quay về xem xem.”

Nếu như lần này không về, sau này có muốn về cũng không về được. Thôn làng và những hộ dân ở đó sẽ biến mất, tất cả những dấu vết về cuộc sống của họ ở đó cũng sẽ biến mất trong núi rừng.

Tuy rằng từ khi đến Bắc Kinh liền không muốn quay về đó sống nữa, nhưng nghe nó phải biến mất, thì vẫn không kìm được mà buồn bã trong lòng. Dù sao cũng là nơi họ lớn lên, nơi ấy đã bén rễ trong lòng họ.

Nếu không phải Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa tuổi tác đã cao, thực sự không thể đi đi về về, thì người muốn quay về nhìn lại nơi ấy nhất chính là họ. Dù sao họ đã sống cả đời trong núi, vốn còn muốn lúc c.h.ế.t được an táng trong núi.

Quay về nhìn thôi, nơi đó là nơi cuộc sống của cô bắt đầu.

Buổi tối về đến nhà, hai người tắm rửa rồi nằm lên giường.

Nguyễn Khê khẽ chớp mắt, thản nhiên nói: “Không ngờ trong núi cũng bị dỡ bỏ.”

DTV

Lăng Hào nhìn cô nói: “Anh về với em.”

Nguyễn Khê nghiêng đầu: “Anh có thời gian à?”

Lăng Hào nói: “Gần đây trong viện không bận, anh có thể xin nghỉ.”

Nguyễn Khê nhìn Lăng Hào, cô nghĩ, chắc là anh cũng muốn về nhìn một cái. Kể từ khi anh rời khỏi núi Phượng Minh về thành phố vào năm bảy sáu thì cũng chưa từng quay về.

Nếu anh đã muốn đi thì Nguyễn Khê cũng đồng ý, cô nhìn anh gật đầu:

“Được.”

Ba ngày sau, Nguyễn Khê có thời gian, Lăng Hào cũng xin nghỉ rồi, hai người đem theo hành lý, ngồi tàu hỏa vể núi Phượng Minh. Trên tàu hỏa ồn ào, hai người ngồi chen nhau trên ghế, vừa nói chuyện, vừa ngắm phìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Nguyễn Khê nói với Lăng Hào: “Bao nhiêu năm rồi không về, không biết bây giờ đã thay đổi như thế nào rồi.”

Lăng Hào nói: “Anh ở đó lâu hơn em, nên rất nhớ khoảng thời gian ấy.”

Nguyễn Khê cười nhìn anh: “Nhớ em không?”

Lăng Hào nhìn cô, gật đầu nói: “Qủa thực đa phần đều là nhớ em, khoảng thời gian không có em hình như không nhớ gì.”

Nguyễn Khê vẫn cười: “Cũng may là ở bên nhau rồi, nếu không anh phải nhớ em cả đời đó.”

Lăng Hào nắm tay cô trong lòng bàn tay: “Ừ, may mà gặp lại.”

Tàu hỏa chạy qua từng trạm, lúc đến trấn Thiên Phượng trời cũng đã nhá nhem.

Nồi tàu quá mệt, Nguyễn khê và Lăng Hào cũng không muốn vào núi ngay. Hai người đến nhà khách, cất hành lý, rửa mặt chải đầu rồi đi dạo một vòng quanh trấn, nhìn ngắm thị trấn nhỏ trong ký ức này.

Sau mười mấy năm, trấn Thiên Phượng dường như không có thay đổi gì lớn, gần như vẫn nguyên vẹn như trước, hơn nữa người trên đường cũng thưa thớt hơn.

Thưa người là bởi vì thời đại này người đi ra ngoài làm thuê tăng vọt. Người trẻ ở quê không kiếm ra tiền, cho nên tất cả đều ra ngoài làm thuê kiếm tiền, trong nhà chỉ còn lại mấy người già và mấy đứa nhóc.

Trấn nhỏ nên đi một vòng cũng không mất nhiều thời gian.

Nguyễn Khê cùng Lăng Hào đi dạo xong, cuối cùng ghé vào một quán mì, gọi hai bát mỳ cay Thành Đô.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 467



Trong lúc đợi chủ quán nấu mì, Nguyễn Khê cười nói: “Còn nhớ không? Lần đầu tiên chúng ta lên trấn mua rượu cho thầy, lúc đến đây cũng ăn một bát mì cay Thành Đô. Em còn nhớ anh bảo mình không thể ăn cay.”

Lăng Hào còn nhớ rõ hơn cô, lúc đó cô còn nhéo mặt anh, rồi bảo là mềm ghê.

Lúc đó anh cũng bảo có cơ hội sẽ đưa cô đến nhà mình chơi.

Bây giờ nhớ lại cảm tưởng như đã qua mấy đời. Khi đó anh hoàn toàn không nghĩ mình có thể rời khỏi núi Phương Minh trở về thành phố, cũng không nghĩ có thể đưa Nguyễn Khê về nhà mình chơi.

Càng không nghĩ tới những chuyện thay đổi sau này, tất cả mộng đẹp đã trở thành sự thật.

Anh quay lại nói với Nguyễn Khê: “Bây giờ đã ăn cay được rồi. Hơn nữa còn không cay không thích.”

Hai người vừa ăn mỹ vừa nói chuyện. Vốn định ăn xong sẽ về nhà khách nghỉ ngơi, nhưng lại bất ngờ biết được tối nay có chiếu phim ở sân bóng trường cấp hai Phượng Minh, vì thế hai người thay đổi phương hướng, đi đến trường cấp hai Phượng Minh.

Bây giờ mọi người không còn hào hứng xem phim điện ảnh như những năm bảy mươi ấy nữa, dẫu sao cũng đã qua mười bốn mười lăm năm rồi, thời đại phát triển, trên trấn đã có nhà mua tivi.

Nguyễn Khê và Lăng Hào đương nhiên cũng không hào hứng với phim, chỉ là nhớ lại những ký ức ngày xưa, vì thế đứng phía sau đám người tập nập. Xem phim là phụ, xem phim cùng nhau để nhớ về quá khứ mới là chính.

Họ lên trấn, tối đó vừa hay có chiếu phim, hai người trèo lên cây hòa cổ thụ phía sau xem. Nguyễn Khê bởi vì đi đường mệt nên ôm cây ngủ mất.

Trên đường trở về nhà khách, Nguyễn Khê hỏi Lăng Hào: “Tối đó là anh đỡ em cho nên em mới không bị ngã đúng không? Anh còn luôn đỡ tay dưới mặt em?”

Lăng Hào nhìn cô, khẽ nói: “Ừ.”

Nguyễn Khê chớp mắt nhìn anh: “Ồ, còn nhỏ mà đã ấm áp như vậy, đúng là không uổng công thương anh mà.”

Lăng Hào cười: “Cảm ơn chị lúc đó đã thương em.”

Nghe đến đây Nguyễn Khê cũng không kìm được bật cười: “Nhưng anh chưa từng coi em là chị. Có phải lúc đó anh đã có tâm tư không trong sáng gì đó với em rồi đúng không?”

Bởi vì khi ấy anh còn là đứa nhóc nhỏ tuổi, cho nên cô chưa từng nghĩ nhiều. Cô xem anh là em trai, là bạn bè, tay nắm tay, vai dựa vai, cũng là hành động bình thường nhất giữa mấy đứa nhóc.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, con trai con gái mười ba mười bốn tuổi đã có phương diện tâm tư đó rồi.

Lăng Hào nhìn cô, một lát sau mới nói: “Có thể nói là vậy.”

Nguyễn Khê mím môi nhịn cười một hồi, sau đó nhéo tay anh: “Em biết ngay mà! Bề ngoài thì là bé cưng ngoan ngoãn, đơn thuần, dịu ngoan, lại đáng yêu, nhưng thực ra trong lòng lại nghĩ nhiều.”

Lăng Hào bị cô nhéo đau, anh mỉm cười nắm lấy tay cô, nói: “Cũng không nhiều lắm, chỉ có một suy nghĩ rất đơn giản, đó là thích em, muốn ngày nào cũng được nhìn thấy em, muốn thấy em vui vẻ.”

Ở cùng nhau lâu vậy rồi, bây giờ nghe anh nói những lời sến súa này, Nguyễn Khê vẫn cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào. Bởi vì cô biết mỗi câu anh nói đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Hai người nắm tay bước về phía trước, đón lấy cơn gió đêm của thị trấn nhỏ, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn sao trên trời.

Nguyễn Khê và Lăng Hào ở trong trấn một đêm, sáng hôm sau ăn sáng trong trấn rồi đem hành lý vào núi. Họ bước lên con đường núi quen thuộc ấy, đi về thôn Kim Quang trong ký ức.

Những năm này vẫn luôn bận rộn học tập và làm việc trong thành phố, thời gian tập thể dục không nhiều, cho nên đi một đoạn Nguyễn Khê đã cảm thấy mệt rồi, không còn thoải mái leo lên núi như trước đây nữa.

Cô nói với Lăng Hào: “Lâu rồi em không leo núi, tuổi tác còn tăng lên.”

Lăng Hào nhìn cô cười: “Anh cõng em đi một đoạn.”

Nguyễn Khê khoát tay với anh: “Vậy thì không cần.”

Cô nói không cần nhưng lúc cô mệt đến mức thở phì phò thì Lăng Hào vẫn cõng cô mấy đoạn.

Lúc ngồi nghỉ ngơi, Nguyễn Khê ngồi trên tảng đá vừa uống nước vừa nói: “Không được, vẫn phải tập thể dục nhiều hơn.”

Cho dù không leo núi thì lúc về cũng phải kiên trì chạy bộ mỗi tối.

Cho dù cô mệt thì mệt nhưng cũng không đi chậm lại.

Bởi vì để đến thôn sớm, bóng đêm buông xuống hai người vẫn tiếp tục

đi. Đi đến khuya hai người dừng lại nghỉ ngơi, ngồi trên tảng đá ngắm nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, đếm sao trên trời.

DTV

Lúc Nguyễn Khê chống tay lên tảng đá, ngẩng đầu ngắm trang hồi sức, Lăng Hào chợt nói: “Anh nhớ, hình như gần đây có một suối nước nóng tự nhiên thì phải.”

Nghe vậy Nguyễn Khê liền nhìn trái ngó phải.

Cô cũng nhớ ra, nhìn Lăng Hào nói: “Hình như là ở đây.”

Nói xong hai người lập tức ăn ý, đứng dây cầm hành lý đi tìm suối nước nóng.

Thuận lợi ngeh được tiếng suối nước nóng róc rách bên cạnh, Nguyễn Khê thở phào một hơi: “Em muốn đi tắm.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 468



Nói xong, cô dứt khoát cởi áo khoác, để giày và tất lên tảng đá khô bên cạnh, mặc váy dài chầm chậm bước vào trong nước.

Váy bị thấm ướt một nửa, cô quay lại gọi Lăng Hào: “Xuống đây đi.”

Lăng Hào ngồi bên tảng đá nhìn Nguyễn Khê: “Em xác định phải tắm chung?”

DTV

Nguyễn Khê không phsi lời với anh, té nước lên người anh, kéo anh xuống nước. Cô lau giọt nước đọng dưới mắt, chớp mắt nói: “Đi đường núi lâu như vậy, em không tin anh còn có thể làm.”

Lăng Hào ướt cả người đứng vững trước mặt cô, nhìn mái tóc cô nhỏ nước, khuôn mặt cũng ướt đẫm. Nhìn nhau một hồi, anh không nói nhiều, lập tức ôm eo cô, đỡ gáy cô, cúi đầu lập kín môi cô.

Nguyễn Khê: “!”

“Anh lại còn, anh còn dám!”

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Khê và Lăng Hào lại tay nắm tay đi về thôn Kim Quan.

Bởi vì nghỉ ngơi ít, khoảng bốn giờ chiều hai người đã đến thôn Kim Quan. Trước kia, bởi vì về thôn là về nhà cho nên mỗi lần trở về đều vô cùng vui sướng, nhưng lúc này lại hoài niệm nhiều hơn.

Nơi này không còn người học thương nhớ, chị có cảnh vật họ từng chung sống.

Nguyễn Khê không đi gặp Nguyễn Trường Qúy và Tôn Tiểu Tuệ, cô và Lăng Hào đến thôn Kim Quan tìm Vương Thư Ký trước, xác nhận chuyện di dời với ông ấy, cũng ký tên vào một bản hiệp nghị di dời.

Bồi thường rất ít, bởi vì nơi họ sống phải trả về cho núi rừng, chứ không phải kiến thiết quy hoạch.

Hôm sau Nguyễn Khê và Lăng Hào đi một vòng trong núi, nhìn thấy người quen liền chào hỏi mấy câu. Người trong núi đã rời đi một phần, hơn nữa người trẻ tuổi lại ra ngoài làm thuê, cho nên người trong thôn không nhiều lắm.

Nguyễn Khê và Lăng Hào lấy máy ảnh, chụp lại những nơi họ từng sống, từng chơi đùa, căn nhà cũ tỏa ra khói bếp, ruộng bậc thang mà vàng kim, những con trâu vẫy đuôi ăn cỏ, đàn lợn ăn cỏ ngoài sườn núi, những ngôi nhà sàn cũ lung lay sắp đổ...

Thời gian có hạn, Nguyễn Khê và Lăng Hào chỉ ở lại núi một ngày, xong liền đến thăm tiệm may cũ.

Hôm sau, lúc rời đi, Nguyễn Khê tìm hai người trong thôn khuân đồ xuống núi giúp cô.

Cô mang theo đồ đạc cũ trong tiệm may rời đi - những cái máy may đã cũ đó.

Lúc mang theo máy may xuống núi, thi thoảng Nguyễn Khê lại quay đầu nhìn lại, trong đầu vẫn luôn xuất hiện một hình ảnh – ông thợ may già ngồi trên cái kiệu phì phèo hút thuốc được người ta khiêng đi, còn cô tết tóc hai bên, mắt đen lúng liếng, đeo cặp sách trên lưng, đi cạnh kiệu, chầm chậm đi lên núi.

Nếu gặp người, người ta sẽ cười, hỏi một câu: “Tiểu thợ may đi theo ông thợ may học may quần áo à?”

Mang theo máy may rời chầm chậm khỏi núi, tiệm may càng lúc càng nhỏ, đến tận khi không nhìn thấy nữa. Nghĩ đến chẳng bao lâu nữa những ngôi nhà khác cũng sẽ sụp xuống, vĩnh viễn biến mất trong rừng núi này, trong lòng man mác buồn.

Nhưng Nguyễn Khê không biểu hiện ra, cô hít sâu vài cái, điều chỉnh tốt tâm trạng, quay đầu nhìn hai người đàn ông trung niên đang khiêng máy may, hỏi: “Các chú không đi ra bên ngoài làm thuê sao?”

Hai người đàn ông trung niên đi phía sau đáp: “Đi chứ. Mấy năm nay nông dân không ra ngoài làm thuê thì ăn không khí à? Đến thành phố làm xây dựng, ở quê người có sức lao động đều ra ngoài làm thuê cả rồi, ra ngoài bốc gạch vẫn khỏe hơn ở nhà. Không thông báo di dời thì cũng không về đâu nhưng người già và bọn nhóc không đi đi lại lại được nên chỉ đành về thôi.”

Nhắc tới chuyện di dời, Nguyễn Khê nói: “‘Chuyển đi cũng tốt, lũ trẻ có thể đi học.”

Giao thông trong núi bế tắc, đường không thông, vĩnh viễn không thể phát triển, bây giờ người trẻ đều ra ngoài làm thuê, làm công nhân, trong núi không có thầy giáo, trường học khó xây, bọn trẻ không được đi học.

Người đàn ông trung niên đi trước nói: “Đi ra ngoài quả thực có khá nhiều chỗ tốt, cuộc sống cũng tiện nghi hơn rất nhiều. Nhưng mọi người đều sinh ra và lớn lên trong núi, đời đời kiếp kiếp đều sống ở đây, ngay tại nơi này, cho nên tất cả đều không muốn đi. Trong thôn động viên hơn nửa năm, cũng mới có một bộ phận người dân chuyển đi, phần lớn là không muốn đi.”

Đây là quan niệm đã ăn sâu vào xương của rất nhiều người Trung Quốc, nhất là những người lớn tuổi, họ tình nguyện trông coi quê hương và nhà cửa của mấy đứa con đến lúc c.h.ế.t cũng không bằng lòng rời đi chỗ khác.

Những năm này thời đại phát triển, cơ hộ kiếm tiền cũng nhiều hơn, người trẻ bị cuộc sống dồn ép, vội vàng ra ngoài làm việc, mọi người bắt đầu bôn ba nơi đất khách, đến nơi phát triển hơn đi tìm cuộc sống, gửi tiền về nhà nuôi gia đình.

Nguyễn Khê khẽ thở dài: “Vẫn phải ra ngoài thôi.”

Vẫn luyến tiếc nhưng vẫn phải chuyển đi.

Hai người đàn ông trung niên khiêng máy may xuống thị trấn giúp Nguyễn Khê, Nguyễn Khê trả phí vận chuyển cho họ, lại mời bọn họ ăn một bữa cơm nóng, nói cảm ơn xong liền để họ rời đi.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 469



Lên núi lại xuống núi, đi đi về về rất mệt, sau khi quay lại thị trấn, Nguyễn khê và Lăng Hào cũng không lập tức lên xe lửa mà để hành lý lại nhà khách, nghỉ ngơi một đêm, sau đó nhân tiện mua chút đồ đến thăm hỏi nhà họ Tiền.

Mấy năm nay tuy rằng Nguyễn Khê không quay về, nhưng Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến vẫn bớt chút thời gian về thăm ba mẹ Tiền Xuyến.

Tiền Xuyến có hai anh trai, sau khi đi bộ đội về thì làm ở trên trấn, công việc ổn định, cách một khoảng thời gian lại về thăm nhà.

Ăn cơm tối xong lại về nhà khách, tắm rửa xong thì ngồi trên giường, Nguyễn Khê thả lỏng gân cốt: “Mệt c.h.ế.t rồi!”

Vừa than thở xong thì điện thoại di động trong túi bỗng reo lên.

Lăng Hào lấy điện thoại ra đưa cho Nguyễn Khê, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô.

Nguyễn Khê bắt máy: “Alo, xin hỏi ai đấy ạ?”

Đầu dây bên kia là giọng của Nguyễn Thúy Chi: “Tiểu Khê à, cô ba đây, hai đứa xuống núi chưa?”

Nghe giọng Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Khê vô thức thở ra: “Là cô ba à, bọn cháu đã xuống núi rồi, bây giờ đang ở nhà khách trong thị trấn, nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ lên tàu hỏa quay về.”

Nguyễn Thúy Chi: “Ừ được, chắc là trên núi không có tín hiệu nên cô gọi cho cháu mãi mà không được. Là thế này, hai hôm trước cô tư của cháu gọi điện đến, bảo là Đại Bằng nhà cô ấy và vợ nó đến Bắc Kinh, vừa hay ở bên chỗ cháu và Lăng Hào, hay là cô bảo Trần Bằng sáng mai đến nhà khách tìm hai đứa nhé, hai đứa dẫn chúng nó qua đây luôn.”

Trần Bằng là con trai của cô tư Nguyễn Thúy Lan, cũng là em họ của Nguyễn Khê.

Trước kia, khi vẫn còn ở trên núi, Tết nào Nguyễn Thúy Lan cũng về nhà mẹ đẻ nên có gặp qua. Nhưng từ khi Nguyễn Khê chuyển lên Bắc Kinh thì chưa từng gặp lại.

Ba năm trước, lúc Trần Bằng và vợ cậu ta kết hôn, Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh có về tham dự.

Tuy rằng cách xa lâu ngày không gặp, nhưng chị em bọ vẫn duy trì liên lạc, đương nhiên là vì bình thường rất bận, mỗi nhà đều có cuộc sống riêng, nên liên lạc không nhiều.

Sau khi bọn họ xây dựng công ty và nhà máy hoàn toàn ổn định ở Bắc Kinh, Nguyễn Thúy Chí vẫn hay gọi Nguyễn Thúy Lan đến Bắc Kinh, lúc tham sự lễ cưới của Trần Bằng cũng đã khuyên hai ngày, nhưng bà ấy sống c.h.ế.t không chịu đi.

Nguyễn Thúy Lan không chịu đi, Trần Bằng cũng không đến Bắc Kinh làm thuê, nói là cơ hội ở phía nam nhiều, đến phía nam làm thuê mấy năm.

Hiếm khi họ chủ động muốn đến như bây giờ, Nguyễn Khê đáp: “Cuối cùng thì bọn họ cũng chịu đến Bắc Kinh rồi, không thành vấn đề, cứ bảo họ sáng mai đến tìm cháu, cháu dẫn họ đi.”

Nguyễn Thúy Chi: “Vậy thì tốt quá, tốt quá.”

Cúp máy, Nguyễn Khê nhìn Lăng Hào nói: “Cô tư cuối cùng cũng để Đại Bằng và vợ cậu ta đến Bắc Kinh.”

Lăng Hào nghe vậy nói: “Ngày mai dẫn họ cùng về.”

Anh nói xong thì kéo chân Nguyễn Khê, xoa bóp giúp cô một chút: “Tối nay ngủ sớm đi.”

Ngủ sớm thì ngủ sớm. Nhưng Trần Bằng và vợ cậu ta Hồng Mai còn đến sớm hơn.

Nguyễn Khê và Lăng Hào vừa rửa mặt xong, ra khỏi nhà khách thì cậu ta đến.

Sáu năm không gặp, lúc vẫn còn ở quê số lần gặp mặt cũng không nhiều, Nguyễn khê đương nhiên là không nhận ra em họ. Trần Bằng cũng không nhận ra cô, sau khi xác nhận ở sân nhà khách mới nhận ra nhau.

Bốn người ở trong dân nhà khách nói chuyện một hồi, Nguyễn Khê nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng trước.”

Trần Bằng và Liễu Hồng Mai chỉ lắc đầu bảo không đi: “Bọn em ăn cơm ở nhà rồi. Bọn em ở đây đợi anh chị.”

Thấy bọn họ thật sự ăn rồi, Nguyễn khê và Lăng Hào mới đi. Hai người đến quán ăn sáng, nhanh chóng ăn xong bữa sáng rồi lại đến nhà họ Tiền một chuyến, rồi ngồi máy kéo của ba Tiền Xuyến đến nhà khách lấy máy may và hành lý.

Đặt hành lý và máy may xong, mấy người ngồi vào băng ghế nhỏ trên thùng xe kéo. Nguyễn Khê nhìn bao tải lớn cạnh chân Trần Bằng và Liễu Hồng Mai,hỏi bọn họ:

DTV

“Mang nhiều hành lý vậy à?”

Trần Bằng và Liễu Hồng Mai năm nay mưới hai lăm hai sáu tuổi, dáng vẻ không tồi, do ra ngoài làm thuê nên quần áo cũng rất thời thượng, nhưng vẫn có chút câu nệ với Nguyễn Khê và Lăng Hào, chỉ nói: “Của nhà trồng được.”

Nguyễn Khê hiểu rồi, đây là đồ trong nhà cho bọn họ mang theo.

Đây là một phần tấm lòng của họ, Nguyễn Khê cười nói: “Không đem theo cũng không sao, xa quá, đem theo cũng nặng lắm!”

Trần Bằng rất khách sáo cười nói: “Sao lại tay không đi thăm bà con được.”

Nông thôn không có tiền chỉ có đất đai, bọn họ không mau nổi đồ đắt tiền. Rẻ quá lại không dám tặng, nên đương nhiên là mang mấy thứ nhà trồng, có thể thể hiện được tấm lòng của mình.

Mang cũng đã mang rồi, Nguyễn Khê cũng không nói gì thêm nữa. Cô lại hỏi Trần Bằng: “Trong nhà bây giờ vẫn tốt chứ?”
 
Back
Top Bottom