Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 380



Nguyễn Thu Nguyệt lắc đầu: “Sau khi chị đi, bọn họ đã hoàn toàn thất vọng về Diệp Thu Văn, Nguyễn Thu Dương hư hỏng lại chuyên gây họa, nên bọn họ đối với em rất tốt. Chủ yếu là do thành tích học tập của em tốt, nên càng ngày càng được coi trọng.”

Nguyễn Khê khẽ hít một hơi: “Vậy cũng tốt mà, em sống tốt là được rồi.”

Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Bọn họ cũng nhớ chị, thường xuyên nhắc đến chị, muốn chị về thăm.”

Nguyễn Khê mỉm cười: “Nhớ chị làm gì chứ, chị cũng không có quan hệ gì với bọn họ cả.”

Quan hệ giữa bọn họ và Nguyễn Thu Nguyệt có thể chữa lành từng chút một, dù sao cô bé cũng được bọn họ nuôi từ sơ sinh lớn lên, dù có tức giận, tủi thân hơn nữa thì cũng có tình cảm, nhưng đối với cô lại không hề có.

Ở quê, cô sống đến năm sáu tuổi, là được Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa nuôi lớn.

Hơn nữa, một giây trước kia cô nhận được thư thông báo trúng tuyển, Phùng Tú Anh vẫn giữ thái độ không nghe, không hỏi với cô, không hề dành cho cô chút tình cảm nào đáng nói. Sau khi cô nhận được thư thông báo, bà ta lập tức đổi sắc mặt, trong miệng bắt đầu có chữ nhớ nhung.

Nhớ nhung đó ở đâu ra cơ chứ?

Quan hệ giữa cô và bọn họ so với quan hệ giữa Nguyễn Khiết và bọn họ cũng không kém hơn bao nhiêu. Ăn ở chỗ bọn họ ba năm, sau đó mua đồ báo đáp bọn họ cũng được, nhưng đừng mong nhận cha con mẹ con gì đó.

Bọn họ có nhiều con như vậy, trước kia không thiếu một đứa con gái như cô, bây giờ và sau này cũng không thiếu.

Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Em hiểu chị, nên em không khuyên chị.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt nói chuyện phiếm rồi ngủ lúc nào không hay, hôm sau tỉnh dậy hơi muộn. Nguyễn Thúy Chi không gọi hai người, để hai người ngủ thêm một lúc. Cô ấy đặt đồ ăn sáng trong nồi ấm, đợi hai người dậy rồi ăn.

Lúc hai người thức dậy đã tám chính giờ rồi, cả hai rửa mặt rồi đi ra ăn sáng.

Hai người đang ăn thì Nguyễn Trường Phú từ bên ngoài quay về. Chiều nay ông ta có chuyện phải làm, nên ăn sáng xong cũng không đi vội mà đi dạo xung quanh.

Thấy Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt ăn sáng, ông ta bước vào hỏi: “Mới dậy sao?”

Nguyễn Thu Nguyệt ngáp một cái, nói: “Dạ, đêm qua nói chuyện khuya quá.”

Nguyễn Trường Phú lại hỏi: “Tiểu Khê, hôm nay con xin nghỉ sao?”

Nhất thời Nguyễn Khê không kịp phản ứng, theo bản năng thốt lên: “Xin gì ạ?”

Nguyễn Trường Phú kéo ghế ngồi xuống: “Đương nhiên là xin nghỉ không đi làm rồi.”

DTV

“Ồ.” Nguyễn Khê cúi đầu ăn một miếng cháo: “Đã nghỉ việc rồi. Cũng đã nghỉ một năm.”

Nghe vậy, Nguyễn Trường Phú sửng sốt, cau mày nhìn cô: “Con nói gì cơ?”

Nguyễn Khê nhìn ông ta, nhắc lại: “Công việc nhà trường giới thiệu, con đã bỏ rồi, không làm nữa.”

Ánh mắt Nguyễn Trường Phú sầm lại, bỗng ông ta vỗ bàn.

Mặt bàn bị ông ta vỗ nảy lên, Nguyễn Thu Nguyệt cầm bánh bao trong tay bị ông ta dọa sợ hết hồn.

Nguyễn Trường Phú nhìn chằm chằm Nguyễn Khê, giận đến mức tóc dựng ngược lên, ông ta trầm giọng nói: “Ai bảo con bỏ hả? Chuyện lớn như vậy, con cũng không bàn với người nhà sao? Nói bỏ là bỏ à? Đây là công việc ở Bắc Kinh đó!”

Nguyễn Khê ngẩng đầu lên nhìn ông ta, chân mày cũng nhíu lại. Cô không vui nói: “Liên quan gì đến bác chứ?”

Nguyễn Trường Phú vỗ mạnh xuống bàn lần nữa: “Ba là ba con! Chuyện này không liên quan đến ba thì liên quan đến ai chứ?”

Nguyễn Khê cũng đập mạnh đũa xuống bàn: “Nhét tôi xuống dưới quê mười mấy năm không quan tâm, sao khi đó ông không nói ông là ba tôi? Tôi nói này Nguyễn Trường Phú, chuyện của tôi, ông nội, bà nội, cô ba, chú năm, ai cũng có tư cách quản, nhưng ông không có tư cách đó! Ông là cha của Diệp Thu Văn, ông có rảnh thì đi quản cô ta đi!”

Nguyễn Trường Phú bị cô chọc giận nói không nên lời, nhưng cơn tức trong người vẫn không giảm đi chút nào, nắm đ.ấ.m cũng siết thật chặt.

Nguyễn Khê nhìn ông ta, tức giận nói tiếp: “Ông cho rằng ông đón tôi vào thành, cho tôi ăn uống ba năm thì những chuyện trước kia sẽ xóa sạch sao? Ông nằm mơ đi! Nguyễn Trường Phú, ông có nghĩ nếu tính tôi không như bây giờ, nếu tính tôi giống như Nguyễn Khiết. Nếu tôi một mình đi vào thành, đối mặt với Diệp Thu Văn, Nguyễn Thu Dương và Phùng Tú Anh, ông cảm thấy cuối cùng tôi sẽ thế nào? Ông có nghĩ tới hay không?”

Nguyễn Trường Phú siết chặt nắm đ.ấ.m đối diện với ánh mắt của Nguyễn Khê.

Hiển nhiên ông ta không hiểu những lời cô nói, vì những điều này chỉ là giả thiết mà thôi.

Nguyễn Thúy Chi làm việc trong nhà chính, nghe được động tĩnh bên này thì vội vàng chạy tới.

Vừa mới vào, cô ấy đã ngửi thấy bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng. Cô ấy hỏi: “Đang yên đang lành làm sao vậy?”

Nguyễn Trường Phú tức giận không biết trút đi đâu, quay đầu lại nói với Nguyễn Thúy Chi: “Em còn hỏi anh à? Nó muốn bỏ việc mà bọn em cũng để nó bỏ à? Nó còn nhỏ không biết nặng nhẹ, bọn em làm người lớn cũng không để ý à?”

Nguyễn Thúy Chi ú ớ không nói nên lời.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 381



Lúc này Nguyễn Khê lại nói: “Ông cũng không có tư cách nói chuyện với cô ba!”

Cơn tức giận của Nguyễn Trường Phú đã đến đỉnh điểm: “Nó làm em gái ruột của ba, ba là anh cả của nó, sao ba không có tư cách?”

Nguyễn Khê cười nhạt: “Ông còn biết ông là anh cả của cô ấy à? Cô ấy ở nhà chồng bị đánh, lúc cô ấy bị thương, ông ở đâu cơ chứ? Lúc cô ấy ly hôn với tên đàn ông chó má Lưu Hùng, ở quê bị mọi người chỉ vào mũi mà mắng, ông ở đâu cớ chứ? Chắc ông cũng không nhớ chồng cô ấy tên gì đúng không?”

Nghe vậy, Nguyễn Trường Phú quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thúy Chi.

Nguyễn Thúy Chi đứng cạnh cửa không có biểu hiện gì, mím môi không lên tiếng.

Nguyễn Trường Phú ngạc nhiên hỏi: “Đã bao lâu rồi.”

DTV

Nguyễn Thúy Chi không giận, mở miệng nói: “Chồng trước của em tên Lưu Hùng, đã ly hôn mười năm rồi.”

Nguyễn Trường Phú chưa kịp nói chuyện, Nguyễn Khê nói tiếp: “Ông đừng có nói không ai nói cho ông biết. Lúc chú năm kết hôn, cô ba luôn ở nhà, chồng và tất cả các con của cô ấy đều không xuất hiện, ông cũng không để ý. Chỉ khi ông thấy có gì đó không đúng thì mới hỏi thôi! Ông mà hỏi thì chẳng ai gạt ông không nói cả!”

Nguyễn Trường Phú nhìn Nguyễn Thúy Chi, nghẹn họng không nói nên lời, chỉ đành phải nuốt xuống những lời định nói ra.

Nguyễn Khê nhìn ông ta: “Ông còn gì muốn nói nữa?”

Nguyễn Trường Phú rời mắt khỏi mặt đất, siết chặt nắm đ.ấ.m không nói gì thêm nữa.

Thấy ông ta không nói lời nào, Nguyễn Khê cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm.

Nguyễn Thúy Chi không muốn để chuyện vớ vẩn này làm trễ nãi công việc, thấy Nguyễn Trường Phú không nói gì nữa, cô ấy do dự một hồi rồi nói: “Anh cả, nếu anh không còn chuyện gì khác thì em đi làm việc tiếp đây…”

Nói xong, cô ấy xoay người đi, về nhà chính tiếc tục làm việc.

Ăn xong, Nguyễn Khê buông chén xuống. Nguyễn Thu Nguyệt luôn im lặng vội vàng chồng chén của mình lên chén của cô, cầm đũa của cô nữa, cùng mang đi rửa. Nguyễn Khê nhận lấy, không để cô bé rửa, dù sao cô bé cũng là khách.

Nguyễn Trường Phú ngồi cạnh bàn một hồi, đứng dậy chào Nguyễn Thúy Chi một tiếng rồi vội vàng ra ngoài.

Chờ Nguyễn Trường Phú đi, Nguyễn Thu Nguyệt mới lên tiếng nói chuyện: “Chị bỏ việc thật à?”

Nguyễn Khê gật đầu nói: “Không bỏ thì ai mang cô ba và mọi người làm giàu chứ?”

Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Đúng là… Tiếc thật…”

Nguyễn Khê cười nói: “Chị không có mệnh làm quan, cũng không có lòng với chuyện đó. Cái gì mà cục phó, cục trưởng, không có sức hấp dẫn với chị. Chị thích may quần áo, chị muốn làm chuyện chị thích.”

Nguyễn Thu Nguyệt nhìn cô: “Nói thật, chị cả, em khâm phục chị nhất đấy, chị dám làm chuyện người khác không dám làm. Em tin chị nhất định có đạo lý của chị, không phải là tùy hứng, càng không làm liều.”

Nguyễn Khê cười nói: “Cảm ơn Thu Nguyệt nhà chúng ta.”

Bầu không khí đã dễ chịu hơn, Nguyễn Thu Nguyệt còn nói: “Em đã học lớp mười một rồi, không tới hai năm nữa sẽ thi lên đại học. Nếu em thi đậu thì sẽ được ở cùng mọi người. Ở nhà rất chán, ở cùng mọi người thú vị hơn.”

Trọng điểm của Nguyễn Khê lại lệch đi: “Giờ đã có mười hai lớp rồi à?”

Nguyễn Thu Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, cũng đổi thành mùa Thu khai giảng rồi. Lúc đổi là lúc em đang học lớp năm, nên phải học thêm nửa năm lớp năm, học một năm rưỡi, không thì giờ em đã lên đại học rồi.”

Hai người vừa nói vừa rửa chén, Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh từ bên ngoài về.

Hai người đi ra cửa, Nguyễn Hồng Binh nói: “Chị cả, hai người dậy rồi, có vào thành chơi không?”

Nguyễn Khê nhìn đồng hồ, đạp xe vào thành đúng đến giờ cơm trưa, nên cô gật đầu: “Đi chứ.”

Nói xong, Nguyễn Khê dọn dẹp sơ qua một chút, đeo túi da trên lưng rồi đẩy xe đạp, đưa theo ba người Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Thu Nguyệt và Nguyễn Hồng Binh ra ngoài. Nguyễn Đại Bảo và Nguyễn Nguyệt còn quá nhỏ, đưa ra ngoài không tiện nên không đưa theo hai đứa bé.

Sau khi ra ngoài Nguyễn Hồng Quân đạp xe chở Nguyễn Hồng Binh, Nguyễn Khê đạp xe chở Nguyễn Thu Nguyệt, trên đường nếu mệt sẽ đổi lại một chút.

Vì thời gian không gấp nên họ có tâm trạng đạp xe ngắm cảnh, nên di chuyển tương đối chậm.

Nguyễn Thu Nguyệt ngồi trên xe nhẹ nhàng ôm lấy eo Nguyễn Khê, nói chuyện với cô: “Vậy là lúc đầu bọn em theo chị về nông thôn, lúc trở về em hỏi chị có phải cô ba kết hôn rồi không, lúc đó chị không nói là vì cô ba ly hôn rồi sao?”

Nguyễn Khê trả lời: “Đúng, khi đó em còn nhỏ, chuyện quá phức tạp nên không nói với em.”

Nguyễn Thu Nguyệt khẽ thở dài nói: “Không ngờ cô ba đã phải trải qua nhiều thứ như vậy, khoảng thời gian đó nhất định rất khó khăn, nhưng bây giờ đều đã qua rồi, chú hiện tại rất tốt, coi như cô ba đã được đền đáp xứng đáng.”

Nguyễn Khê thoải mái nói: “Đúng vậy, đền đáp xứng đáng, sau này sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 382



Cứ từ từ đạp xe như vậy, khi đến thành phố đã là giữa trưa, bụng cũng đã đói, Nguyễn Khê lập tức đưa Nguyễn Thu Nguyệt, Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh đi tìm nơi ăn trưa.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Hồng Quân và hai người họ tới Bắc Kinh, đương nhiên phải dẫn họ đi ăn gì đó mới được.

Nguyễn Khê lập tức đưa bọn họ tới một quán đồ ăn Tây, đỗ xe ở trong nhà xe rồi đi vào trong tìm chỗ trống, lấy thực đơn từ tay người phục vụ, đưa ra trước mặt họ nói: “Các em xem xem, gọi muốn nào cũng được, ăn no thì thôi.”

Biết rõ hiện tại Nguyễn Khê có tiền, Nguyễn Hồng Quân cười nói: “Chị cả, vậy bọn em không khách sao đâu nhé.”

Nguyễn Khê khẽ cười: “Nếu giờ mà còn khách sao chị sẽ nổi giận với các em đó.”

Nói xong bốn người đều bật cười.

Đương nhiên bọn họ sẽ không quá khách sáo, nhìn thực đơn một chút rồi gọi vài món mình thích ăn.

Nguyễn Khê định buổi chiều sẽ dẫn bọn họ đi tới mấy nơi nổi tiếng trong thành phố để họ tham quan một chút, có thể chơi một vài trò chơi, không chơi được thì để sáng hôm sau lại chơi tiếp, vừa khéo chiều ngày mai Nguyễn Khiết phải đi nghe tọa đàm khoa học một chút.

Nhưng thời tiết buổi trưa vô cùng nóng, cho nên Nguyễn Khê không đưa họ đi tham quan ngay. Vừa hay cô có chút chuyện phải làm, nên đưa họ đi một chuyến đến nhà bà cụ Châu trước.

Mặc dù Nguyễn Khê đã sớm không còn tham gia quầy hàng nhưng cũng không thể sống mà không nhận việc may vá, mở hàng vài năm có tích góp được tình cảm của một số khách quen, những năm này cô đều giúp họ may quần áo, làm xong thì đưa tới cho họ.

Nguyễn Khê đưa Nguyễn Hồng Quần đạp xe tới cổng nhà bà cụ Châu, để xe đạp ở cạnh cổng, đi vào trong cánh cổng lớn khép hờ, gọi hai tiếng vào bên trong: “Bà Châu.”

Một lát sau, trong nhà truyền đến tiếng của bà cụ Châu: “Ai đó? Vào đi.”

Nguyễn Khê đưa ba người Nguyễn Hồng Quân đi vào trong sân, họ đi qua phòng chính vén bức rèm che côn trùng đi vào gian phòng bên trong, vào nhà thấy bà cụ Châu đang ngả người trên chiếc giường nhỏ, một tay cầm một cái quạt hương bồ, cô cười nói: “Bà Châu, là cháu.”

Dáng vẻ bà cụ Châu như vừa mới tỉnh ngủ, từ từ lên tiếng: “Là Tiểu Khê đấy à.”

Nói xong mới ngồi dậy nhìn Nguyễn Hồng Quân hỏi: “Đây là ai vậy?”

Nguyễn Khê cười nói: “Bọn họ là em trai và em gái cháu, theo tới chơi ạ.”

Bà cụ Châu không hỏi nữa, dùng quạt hương bồ trong tay chỉ chỉ cái ghế nói: “Mau ngồi xuống nói chuyện, tự mang ghế ra ngồi đi.”

Nguyễn Khê không định ở lại lâu, đương nhiên không ngồi xuống. Cô mau chóng đặt quần áo lên trên giường, nói với bà cụ Châu: “Bà Châu, cháu mang quần áo làm xong rồi tới, chúng cháu còn có việc, không ở lại quấy rầy bà thêm nữa.”

Bà cụ Châu tin tưởng tay nghề của Nguyễn Khê, không kiểm tra quần áo đứng lên nói: “Chờ một lát, bà đi lấy tiền cho cháu.”

Bà cụ đi vào phòng một lát rồi ra ngoài, để tiền vào tay Nguyễn Khê.

Nguyễn Khê nhận tiền công xong khách sáo nói: “Bà Châu, bà nghỉ ngơi đi, chúng cháu đi trước. Rảnh cháu sẽ lại tới thăm bà, lần tới thời gian nói chuyện sẽ nhiều hơn, cháu sẽ nói chuyện với bà ạ.”

Bà cụ Châu đưa bọn họ ra ngoài, lúc đưa ra phòng chính bà cụ chợt nhớ ra gì đó, vội kéo Nguyễn Khê lại hỏi: “Tiểu Khê, cháu là người từ bên ngoài tới đúng không?”

Nguyễn Khê gật đầu nói: “Cháu là người ở nơi khác.”

Bà cụ Châu nhìn cô nói: “Vậy cháu có thể hỏi giúp bà một chút xem có người muốn mua nhà trong thành phố không.”

Nguyễn Khê lo lắng suy nghĩ một chút, chỉ chỉ xuống chân: “Là căn nhà này sao?”

DTV

Bà cụ Châu gật đầu nói: “Cơ thể bà gần đây thực sự không thể cố gắng được nữa, bà đã bàn với người trong nhà sẽ ra nước ngoài nghỉ ngơi rồi. Căn nhà này sau này sẽ không có người ở, vừa hay bọn nó ở nước ngoài gặp chút chuyện thiếu tiền, cho nên bà nghĩ nên bán căn nhà này đi đổi lại ít tiền. Nhưng người địa phương đều đã có nhà rồi, họ cũng chán ở nhà trệt rồi, muốn ở nhà cao tầng cho nên không ai muốn mua. Đương nhiên, người có thể lập tức lấy ra nhiều tiền như vậy thực sự không có mấy người. Bà nghĩ nếu như người từ bên ngoài đến ở lại đây thì có thể sẽ đồng ý mua.”

Nguyễn Khê chớp chớp mắt: “Bà chắc chắn muốn bán nhà sao?”

Bà cụ Châu thở dài nói: “Muốn bán mà không được, cũng đi đi lại lại một thời gian rồi.”

Nguyễn Khê nuốt nước bọt, hỏi: “Vậy bà định bán bao nhiêu vậy ạ?”

Bà cụ Châu nói: “Người trong nhà có thể thương lượng, mười hai nghìn.”

Tim Nguyễn Khê đập nhanh hơn vài nhịp, nhìn bà cụ Châu cười một chút nói: “Vậy nếu được… cháu mua nhé?”

Bà cụ Châu sững sờ, ngây người một lúc bất ngờ nói: “Cháu mua sao?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Vâng, trong tay cháu vừa khéo có chút tiền, hơn nữa cháu không có nhà ở trong thành phố, vẫn luôn muốn mua một căn, nhưng luôn bận rộn nên không có thời gian để tìm. Nếu bà thực sự muốn bán vậy thì để cháu mua, cháu sẽ không mặc cả với bà đâu.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 383



Như thế này đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, đến khi gặp được thì lại chẳng tốn chút công sức nào, bà cụ Châu vui vẻ cười nói: “Nếu như cháu thực sự định mua thì đương nhiên là tốt quá rồi, bán cho cháu trong này bà thực sự yên tâm.”

Bà cụ biết rõ Nguyễn khê mở hai cửa tiệm quần áo ở trong thành phố, trong tay không thiếu tiền, chỉ là bà cụ không ngờ cô lại có ý định muốn mua nhà, nếu không đã sớm hỏi cô rồi. Nếu Nguyễn Khê muốn mua thì bà cụ đương nhiên cảm thấy vô cùng ổn, trong lòng càng cảm thấy thoải mái hơn so với việc bán cho người khác.

Nguyễn Khê cầm lấy đai an toàn của túi da: “Vậy bà đừng tìm người khác để hỏi nữa, cháu về chuẩn bị tiền một chút rồi mấy ngày nữa sẽ tới tìm bà. Quyền sở hữu căn nhà này của bà không có vấn đề gì đấy chứ?”

Nghe nói nhiều căn nhà có quyền sở hữu không rõ ràng, một căn nhà có thể đứng tên nhiều người. Như vậy khi bán nhà sẽ rất phiền phức, vì phải được tất cả mọi người đồng ý, thủ tục sang tên cũng sẽ rườm rà hơn.

Bà cụ Châu nói: “Nhà của bà không có vấn đề gì, quyền sở hữu đứng tên bà, thủ tục đơn giản lắm. Cháu xem có nhà có tới mấy hộ gia đình ở, như vậy phiền lắm, phải được từng nhà đồng ý mới được.”

Vậy thì đơn giản, Nguyễn Khê cười nói: “Được, vậy bà chờ cháu về chuẩn bị tiền kỹ càng, rồi tới tìm bà.”

Bà cụ Châu vui vẻ nắm lấy tay của cô: “Ôi dào, may nhờ có cháu đồng ý mua nếu không nhà bà thực sự không thể bán được. Tiểu Khê, cháu là người phóng khoáng, bà thực sự rất thích cháu!”

Nguyễn Khê cười vỗ vỗ vào tay bà cụ: “Vừa khéo cháu cũng đang thiếu chỗ ở.”

Hai người bù trừ lẫn nhau, cả hai đều vui vẻ.

Nguyễn Khê đi từ trong nhà ra ngoài cửa, nụ cười trên môi vẫn không hề thu lại.

Nguyễn Hồng Quân mang xe đạp tới, nhìn Nguyễn Khê nói: “Chị cả, tại sao em cảm thấy so với chị bà cụ kia vẫn vui vẻ hơn vậy? Bỏ ra số tiền tiền mười hai nghìn để mua căn nhà cũ đó, hơn nữa còn là nhà trệt, đáng sao?”

Nguyễn Khê dong xe đạp tới cười nói: “Nhà trong thành phố, còn có cửa trước như thế này, đương nhiên là đáng rồi. Hiện tại cũng không có nhà cao tầng để mua, muốn sắp xếp để ở lại thành phố chỉ có thể mua những căn nhà trệt như vậy thôi.”

Nói xong cô ngồi lên xe đạp, Nguyễn Thu Nguyệt ngồi lên ghế sau.

Nguyễn Hồng Quân cũng ngồi lên xe, Nguyễn Hồng Binh đuổi theo vài bước rồi cũng nhảy lên phía sau.

Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Những mười hai nghìn đồng đó, dù chị có muốn hay không, thuận miệng nói mua như vậy khiến em có chút bối rối đó, mười nghìn mà cứ như một trăm đồng vậy, mua nhà mà cứ như mua rau cải.”

Nguyễn Khê không nhịn được bật cười: “Cũng không thể coi là tùy ý được, sau này khi mở cửa hàng xong trong tay có tiền thì chị lại mua, nhưng thời buổi này không có ai rao bán nhà cửa, trừ khi cả ra đình ra nước ngoài, hoặc bởi vì công việc khá nên mua nhà cao tầng ở, gia đình dọn đi cả rồi mới nghĩ tới chuyện rao bán. Hơn nữa thực tế còn có những nhà nhỏ, tận bốn người có quyền sở hữu, thậm chí là năm bảy người, muốn nhiều người như vậy đồng ý bán già thực sự không dễ. Hiếm khi bà Châu muốn rao bán, vậy chị lập tức lấy đi, không thể do dự dù chỉ một giây được.”

Do dự dù chỉ nửa giây cũng là không tôn trọng tứ hợp viện!

Nguyễn Thu Nguyệt nghe xong gật đầu: “Vậy thì mua nó đi, để có thể sống trong thành phố dễ dàng hơn một chút!”

Bốn anh chị em họ vừa đạp xe vừa nói chuyện, Nguyễn Khê dẫn bọn họ đi tới gần cổng Thiên A, chơi ở quảng trường một lát, một bà cụ bán kem lạnh gần đó mời bọn họ mua.

Lúc này ở cửa trường học, những người rao bán đồ lạnh ở ven đường hoặc băng rôn quảng cáo đều dùng xe đạp kéo một cái thùng ra ngoài, trên thùng viết chữ. Bên trong lót một cái chăn trắng như tuyết, tất cả đồ lạnh đều bọc lại ở trong chăn.

DTV

Khi mở thùng kéo chăn bông ra, hơi lạnh lập tức phả lên mặt.

Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt muốn vị bơ, Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh thì muốn đậu đỏ.

Ăn xong kem lạnh toàn thân mát mẻ thoải mái, bọn họ chơi ở quảng trường thêm một lát, sau đó đạp xe tới Thiên Đàn cách đó tám dặm.

Bốn người chơi ở tường vọng âm trong Thiên Đàn một chút, chủ yếu là vì Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh đã điên lên rồi.

Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Vân thử thử đứng hai bên tường vọng âm, Nguyễn Hồng Quân nằm nhoài ra nghe tiếng vọng, che miệng nói nhỏ: “Hồng Binh, trên m.ô.n.g em có nốt ruồi đó.”

Nguyễn Hồng Binh còn chưa lên tiếng, Nguyễn Thu Nguyệt đã nằm ngoài trên vách nghe thấy tiếng vọng, liếc mắt nói: “Trẻ con!”

Vì vậy nên Nguyễn Hồng Binh lại gần nói: “Đúng vậy, đồ trẻ con!”

Nguyễn Khê ở bên cạnh mỉm cười.

Vốn dĩ Nguyễn Khê còn muốn dẫn họ đi công viên Bắc Hải chèo thuyền nhưng không đủ thời gian, cho nên không thể đi. Lúc gần chạng vạng tối, cô dẫn bọn họ tới bộ giáo dục.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 384



Nguyễn Khiết tan ca đi ra ngoài, thấy bọn họ có chút vui mừng.

Nguyễn Khê nói với cô ấy: “Đi thôi, bọn chị tới đón em tan ca, đêm nay đến nhà em ăn trực, ngủ lại nhà em luôn.”

Nguyễn Khiết cười nói: “Được, đi, chúng ta đi mua đồ ăn.”

DTV

Vì không có ý định ra ngoài ăn cơm tiệm nên năm người họ ngồi trên ba chiếc xe đạp, đi đến cửa hàng thực phẩm mua thịt, mua thịt xong thì ra chợ mua rau và thức ăn, sau đó mang về nhà nấu cơm.

Nguyễn Khiết ở một khu chung cư cao tầng, là phòng do đơn vị chia, ba phòng ngủ một phòng khách. Thời đại này có thể ở loại chung cư cao tầng này coi như đã thoải mái và hãnh diện hơn ở nhà trệt rồi. Có một căn nhà như vậy cũng đủ để người ta hâm mộ.

So với nhà của bà cụ Châu, Nguyễn Hồng Quân và những người khác đương lại thích nhà của Nguyễn Khiết hơn.

Nguyễn Thu Nguyệt còn nói: “Chị cả, nếu chị không từ chức, có lẽ cũng có thể được chia đến nhà như vậy đó.”

Hiện tại nhà chưa được buôn bán nhiều, có được đều nhờ có đơn vị phân chia cho.

Nguyễn Khê cười nói: “Chị thích ở nhà trệt hơn.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đi vào trong bếp nấu cơm, để cho ba người Nguyễn Hồng Quân chơi ở phòng khách. Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông đã mua cả tivi, ba người họ ở ngoài say sưa xem tivi.

Nguyễn Khiết biết Nguyễn Khê vẫn luôn muốn mua nhà trong thành phố, mà trong thành phố chỉ có nhà trệt sân vuông là dễ bán, vừa rồi còn nhắc tới nhà trệt cô ấy nói với Nguyễn Khê: “Gần đây Trần Vệ Đông khá bận, chờ anh ấy rảnh rỗi thì để anh ấy tìm giúp chị.”

Nguyễn Khê cười nói: “Tự chị đã tìm được một căn rồi.”

Nguyễn Khiết đừng ở bếp nhặt rau, nhìn Nguyễn Khê một cái: “Thật sao? Mua được không? Cần bao nhiêu tiền vậy?”

Nguyễn Khê thái khoai tây thành sợi: “Nhà của một người khách quen cũ của chị, thường hay may quần áo cho bà ấy. bà ấy muốn ra nước ngoài để dưỡng lão, vừa hay con trai bà ấy cần dùng tiền nên phải bán nhà, nói là mười hai nghìn.”

Nguyễn Khiết suy nghĩ một chút: “Vậy cũng không quá đắt.”

Nguyễn Khê nói: “Đợi đến khi Trần Vệ Đông rảnh rỗi, em để anh ấy giúp chị xem qua một chút, tốt nhất là tìm luôn hai căn, đến lúc đó cô ba và mọi người có thể chuyển đến thành phố ở cả, không thể ở nông thôn mãi được, trường học không được tốt.”

Nguyễn Khiết gật đầu: “Được, để em nhờ anh ấy xem giúp chị.”

Hai người vừa trò chuyện vừa nấu cơm ở trong phòng bếp, nấu cơm xong thì bảo ba người Nguyễn Hồng Quân rửa tay ăn cơm.

Khi tắt tivi rồi rửa tay xong, Nguyễn Thu Nguyệt hỏi: “Không chờ anh rể về ăn cùng sao ạ?”

Nguyễn Khiết nói: “Đêm nay anh ấy phải trực lại ở đơn vị, không về đâu.”

Nguyễn Thu Nguyệt gật đầu: “Vâng.”

Bọn họ không nhắc tới Trần Vệ Đông nữa, năm người ngồi xuống ăn cơm, cơm nước xong xuôi thì lại xem tivi ăn trái cây cắn hạt dưa nói chuyện, sau đó từng người đi tắm rồi trở về phòng ngủ.

Mặc dù phòng ngủ trong nhà có đủ, những Nguyễn Khiết. Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt ở chung một phòng. Hiếm khi thấy ba chị em ở cùng một chỗ, tối hôm qua chưa thể nói chuyện cẩn thận nên đương nhiên hôm nay phải ngủ cùng nhau để nói chuyện.

Vì thể tới tận đêm khuya ba người họ mới ngủ.

Mặc dù ngủ muộn nhưng sáng sớm ba người họ đã dậy rồi. Nguyễn Khiết đi làm, Nguyễn Khê dẫn theo ba người Nguyễn Hồng Quân đi tới công viên Bắc Hải chơi nửa ngày, chèo thuyền hóng gió, buổi trưa vẫn ăn cơm ở tiệm.

Ăn cơm xong xuôi, bốn người họ tìm nơi nghỉ ngơi thêm một lát, sau đó gần đến thời gian phải tới bộ giáo dục.

Sau khi vào trong bằng vé, phát hiện trong hội trường đã có rất nhiều người ngồi ở đó, đương nhiên hầu như đều là các học sinh trung học khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Phía trước đã bị ngồi cả, Nguyễn Khê dẫn Nguyễn Hồng Quân và mọi người ngồi ở phía sau.

Dù sao thì ghế ở hội trường hàng sau cao hơn hàng trước, trước sau đều có loa, ngồi ở phía trước hay sau cũng không có gì ảnh hưởng, thứ gì nên nhìn vẫn có thể nhìn, nên nghe vẫn có thể nghe được.

Buổi trưa ăn cơm no, thời tiết buổi chiều cực kỳ nóng nực, hơn nữa hôm qua ngủ muộn nên sau khi ngồi xuống Nguyễn Khê cảm thấy mí mắt có hơi nặng, bắt đầu ngáp rồi buồn ngủ.

Mặc dù buồn ngủ, dù tọa đàm này không chuẩn bị cho những người có độ tuổi như cô nhưng đã tới cả rồi, đương nhiên cô cũng muốn xem thử xem phong thái của những viện sĩ của viện nghiên cứu kia nên cố gắng giữ vững tinh thần.

Giữ vững tinh thần chờ đến khi tọa đàm bắt đầu, mc điều khiển chương trình lên sân khấu nói xong lời dạo đầu, mời một vị viện sĩ có tuổi lên sân khấu.

Nguyễn Khê tựa lưng vào ghế ngồi, căng mắt ra nghe.

Viện sĩ đang nói về các vì sao trong vũ trụ, nói về hố đen và các hố sâu khác, thực ra cũng khá thú vị, những Nguyễn Khê càng nghe càng buồn ngủ. Cô đưa tay lên bịt miệng lại ngáp mấy lần, thực sự không thể chống đỡ nổi, dựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 385



Nguyễn Thu Nguyệt ngồi ở bên cạnh cô chăm chú lắng nghe, không hề cảm thấy buồn ngủ.

Nguyễn Khê ngủ gật, đến nỗi ngả đầu tựa vào vai Nguyễn Thu Nguyệt.

Nguyễn Thu Nguyệt quay đầu về phía cô nhìn rồi mỉm cười, để cho cô dựa vào vai mình ngủ tiếp, bản thân tiếp tục nghe giảng.

Những thứ viện sĩ này nói cô bé đều thích, càng nghe càng thú vị, vừa nghe đã có cảm giác như mình đang ở trong vũ trụ vậy, cảm giác như vừa hoàn thành một chuyến du lịch tuyệt đẹp trong ngành khoa học vậy.

Nhưng sau đó trên sân khấu đột nhiên xuất hiện một người phát ngôn trẻ, khiến hội trường có chút rắc rối nhỏ.

Nguyễn Thu Nguyệt có thể hiểu được lý do của rắc rối nhỏ này, vì là người trẻ tuổi, ngoại hình rất ưa nhìn hơn nữa không chỉ ưa nhìn, khi mc điều khiển chương trình giới thiệu thông tin có rất nhiều danh hiệu, còn trẻ tuổi như vậy mà lại có không ít thành tích nghiên cứu.

Mặc dù cô bé nghe không hiểu lắm nhưng vừa nghe đã biết là một nhân vật lợi hại.

Người vừa rồi lên sân khấu phát biểu chính là người thuộc thế thế ông bà, bây giờ đột nhiên lại mời một người hơn hai mươi tuổi lên sân khấu, vừa ưa nhìn lại còn có những danh hiệu cao cấp, các cô gái nhỏ trong hội trường không náo loạn một chút mới là lạ.

Tất cả mọi người đều trong độ tuổi thanh xuân hoạt bát, những phản ứng này là hoàn toàn bình thường.

Vì bên cạnh Nguyễn Thu Nguyệt không có bạn nữ nào, Nguyễn Khê lại ngủ thiếp đi, nên cô bé không thể nói chuyện với ai.

Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh còn không hiểu tại sao lại xảy ra rắc rối nhỏ này, cho nên quay đầu hỏi Nguyễn Thu Nguyệt: “Sao thế? Người này lợi hại hơn so với hai người trước sao?”

Nguyễn Thu Nguyệt cười một chút: “Thực ra không phải, hai người trước đều là viện sĩ.”

Bình thường những người được chọn làm viện sĩ nhỏ nhất cũng đã bốn mươi năm mươi tuổi, người này mới hơn hai mươi tuổi nhất định không phải viện sĩ.

Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh có chút nghi ngờ, người trên sân khấu cũng bắt đầu lên tiếng, bọn họ lập tức nghiêm túc nghe giảng không nói nữa.

Khung xương của Nguyễn Thu Nguyệt gầy gò, Nguyễn Khê tựa lên vai cô bé ngủ không được thoải mái. Cảm thấy đầu bị đau, cô mơ màng ngẩng đầu lên, sau đó lại dựa đầu vào ghế ngủ.

Vừa mới chìm vào giấc ngủ thì có người ở bên cạnh đẩy vai cô.

Cô bị lắc nên tỉnh lại, giật mình mở mắt ra, thấy Nguyễn Khiết đã tới từ khi nào, ngồi ở bên cạnh cô. Cô vẫn biết rõ mình ở đâu, nhỏ giọng nói: “Sao vậy?”

Nguyễn Khiết chỉ chỉ người phát ngôn trên sân khấu, nhỏ giọng nói: “Đó là Lăng Hào phải không?”

Nghe nói vậy, Nguyễn Khê tỉnh táo hơn một chút, quay đầu lại nhìn về phía người phát ngôn ở trên sân khấu. Vừa thấy ánh mắt cô đã có chút bất ngờ, chớp chớp mắt nhìn về phía Nguyễn Khiết, sau đó lại quay đầu nhìn về phía người phát ngôn trên sân khấu.

Nguyễn Khiết nhỏ giọng hỏi một lần nữa: “Có phải không?”

Nguyễn Khê quay đầu nhìn về phía Nguyễn Khiết, nói chuyện có chút nghẹt thở, thấp giọng nói: “Không phải đơn vị của em tổ chức sao? Mời người ta tới mà em không biết à, sao lại hỏi chị vậy?”

Nguyễn Khiết nhỏ giọng nói: “Không phải em phụ trách, sao em biết được chứ, em chỉ là một đứa chậm chạp. Vừa làm xong việc thì vội chạy tới đây, tới rồi thì thấy trên sân khấu có tiếng nói, cảm thấy khá giống anh ấy nhưng không biết có phải hay không.”

Nguyễn Khê nghe Nguyễn Khiết nói xong thì lại di chuyển ánh mắt lên sân khấu.

Nguyễn Khiết nói không sai, người này dáng vẻ nhìn giống Lăng Hào, nhưng cô lại có cảm giác hình như không phải. Gương mặt Lăng Hào có chút non nớt, mà khuôn mặt và ngũ quan của người trẻ tuổi này có đường nét rất rõ ràng, cả khuôn mặt toát lên vẻ tuấn tú.

Quan trọng nhất là cách nói chuyện và ánh mắt cũng không hề giống.

Nguyễn Khiết ở bên cạnh hỏi: “Chị cảm thấy có phải không?”

Nguyễn Khê lắc đầu một cái: “Không biết nữa.”

Vì muốn xác nhận, cô quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thu Nguyệt, nhỏ giọng hỏi: “Họ giới thiệu người phát ngôn này tên là gì vậy?”

Nguyễn Thu Nguyệt suy nghĩ một chút: “Em không để ý.”

Vừa rồi cô bé chỉ để ý tới vụ gây rối và gương mặt của người này.

Nguyễn Khê lại gần Nguyễn Khiết nhìn người trẻ tuổi trên sân khấu nói nhỏ: “Có lẽ là không phải đâu.”

Nguyễn Khiết nhìn kỹ lại một lát, nói: “Nhìn qua thì thấy giống nhưng nhìn kỹ một chút thì thực sự cảm thấy không phải là anh ấy.”

DTV

Dù sao người ta cũng đang nói, các học sinh cũng nghe rất nghiêm túc, hai người không nói tiếp nữa.

Đương nhiên sau khi ngủ một giấc Nguyễn Khê không còn buồn ngủ nữa, ngồi trên ghế nhìn người trẻ tuổi đang nói chuyện trên sân khấu. Bởi vì không nghe từ đầu nên cô không hiểu người đó nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt người đó.

Sau khi người trẻ tuổi này nói xong, buổi tọa đàm cũng kết thúc.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 386



Mc điều khiển chương trình nói xong lời kết thúc, học sinh trong hội trường cũng từ từ đứng dậy bắt đầu rời đi.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cùng nhau đứng dậy, cô hỏi: “Đi luôn sao?”

Nguyễn Khiết nói: “Đi chứ, em còn phải trở về làm việc nữa.”

Nói xong hai người đi theo sau Nguyễn Hồng Quân, ra khỏi hội trường.

Tại chỗ ngồi ở hàng thứ nhất ở hội trường, người phát ngôn trẻ tuổi và hai viện sĩ kia đứng dậy. Cậu đứng dậy nói với một trong hai viện sĩ kia hai câu, qua khoảng trống thấy có hai gương mặt quen thuộc.

Ánh mắt anh rung động một chút rồi tập trung ánh mắt lên gương mặt người ở bên trái, thấy cô đang đứng nói vài câu với người bên phải rồi cùng ba học sinh ngồi ở phía sau đi ra khỏi cửa sau của hội trường.

Viện sĩ thấy cậu đang nói chuyện thì thất thần, tò mò liếc nhìn xuống hàng ghế sau, hỏi cậu: “Sao thế?”

Người trẻ tuổi khôi phục lại tinh thần, vẻ mặt lập tức căng thẳng, vội nói với viện sĩ: “Thầy Chử, em có chút chuyện ra ngoài một chút.”

Trong hội trường còn nhiều học sinh còn chưa đi hết, đương nhiên cậu trong đi ra phía sau mà lập tức đi ra cửa trước cũng các học sinh. Sau khi rời khỏi cậu vội vã nhìn xung quanh nhưng không thấy người vừa mới nhìn thấy ở hội trường.

Cổ họng cậu như bị thứ gì đó chặn lại, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Một lát sau cậu quay lại hội trường, lên sân khấu cầm mic mở lên gọi: “Nguyễn Khê! Tôi là Lăng Hào!”

“Khê Khê! Tôi là em Lăng Hào!”

“Tôi là cậu em trai đó đây!”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết vừa đi qua chỗ ngoành ở hội trường, lúc đang tăng tốc bước đi thì chợt nghe thấy trên loa truyền đến tên của mình, Nghe thấy giọng nói, cô và Nguyễn Khiết lập tức ngẩn người dừng chân lại.

Một lát sau, Nguyễn Khiết nói: “Là Lăng Hào, anh ấy đang gọi chị.”

Nguyễn Khê lấy lại tinh thần, cũng Nguyễn Khiết xoay người lại, đi từ trong góc ra thì thấy Lăng Hào vội vã ra ngoài từ cửa chính hội trường, Sau khi ra ngoài cậu nhìn xung quanh, lúc nhìn sang bên này thì vừa khéo bắt gặp ánh mắt của Nguyễn Khê.

Hai người đứng nhìn nhau cách nhau khoảng hai mươi mét, trong nháy mắt cả thế giới đều trở lên yên tĩnh.

Trong nhà hàng, Nguyễn Khê và Lăng Hào ngồi đối mặt với nhau trên bàn ăn.

Nguyễn Thu Nguyệt ngồi bên trái Nguyễn Khê, bên phải là Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh.

Bốn người ngồi đối diện với một người.

Nguyễn Hồng Quân nhếch miệng cười, hắng giọng một cái rồi lên tiếng: “Em… Em Lăng Lăng à?”

Lăng Hào: “…”

Nguyễn Thu Nguyệt mím chặt môi để mình không bật cười.

Nói xong Nguyễn Hồng Quân quay lại nhìn về phía Nguyễn Khê: “Chị cả, đây là ai vậy? Chị còn có người bạn lợi hại như vậy à?”

Nguyễn Khê nhìn Lăng Hào mỉm cười, cảm thấy có chút mới lạ: “Nếu được thì cậu tự giới thiệu một chút đi?”

Lăng Hào hắng giọng hai lần nói: “Chúng ta từng gặp nhau rồi, lúc đó các em và Khê Khê ở trong thôn, vẫn còn tương đối nhỏ.”

Vừa nói vậy, Nguyễn Thu Nguyệt đột nhiên nhớ ra, ánh mắt sáng lên nói: “À à, vậy thì em nhớ ra anh rồi, anh chính là người con trai ở trong nhà sàn đó, mẹ anh từng khám chân đau cho em, đúng không?”

Lăng Hào gật đầu với cô bé: “Đúng.”

Có thể gặp lại thực sự là một niềm vui bất ngờ, Nguyễn Khê nhìn cậu nói: “Cậu thay đổi nhiều thật, tôi thực sự không nhận ra, khi đó còn như như vậy… mà… bây giờ đã… như vậy…”

Nếu như cậu ấy không gọi cô thì chắc chắn cô sẽ không chủ động đi gặp cậu ấy.

Lăng Hào lên tiếng: “Lớn rồi, thực sự có chút thay đổi, cậu cũng thay đổi rất nhiều.”

Nguyễn Khê nhìn cậu chớp chớp mắt, không nhịn được cười hỏi: “Vậy mà cậu còn dám gọi tôi? Còn gọi qua loa ở hội trường…”

Mọi người đều nghe thấy, lúc đó tất cả học sinh đều nhìn về phía cậu, có người còn vừa nhìn vừa che miệng cười. Ai có thể ngờ được rằng giảng viên mới một giây trước còn vô cùng bình tĩnh một giây sau lại tự nhận mình là em trai ngoan như vậy chứ.

Thực sự là chuyện lớn cỡ nào cũng có thể xảy ra.

DTV

Dù sao thì thực sự quá xấu hổ, Lăng Hào hắng giọng nói: “Lúc đó không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ là nếu như thực sự là cậu, vất vả lắm mới gặp ở đây, nếu bỏ lỡ thì sau này có thể không gặp được nữa.”

Nghe anh nói như vậy, đột nhiên Nguyễn Khê cảm thấy có chút thương cảm.

Nhưng gặp lại là chuyện tốt, cô vừa cười vừa nói: “Không sao mà, Tiểu Khiết đang làm việc cho bộ giáo dục, không chừng ngày nào đó con bé phát hiện trong danh sách có tên cậu, sau đó cho tôi biết.”

Lăng Hào nhìn cô: “Nếu như cậu biết là tôi, cậu sẽ tìm tôi sao?”

Nguyễn Khê nghĩ một lát, cười nói: “Có thể… tôi sẽ miễn cưỡng đi tìm cậu.”

Dù sao bây giờ cậu đã sống tốt như vậy, hơn nữa cũng đã xa cách nhiều năm, không liên lạc với nhau, làm gì có cô gái nào không ngại ngùng đột nhiên đi tìm cậu chứ, nhìn như thể đang cố bám víu vào mối quan hệ vậy, nghĩ đã thấy xấu hổ đến mức tê cả da đầu.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 387



Cô vừa cười vừa nói: “Nhưng tôi sẽ rất mừng cho cậu, ra ngoài chắc chắn sẽ ba hoa một chút về cậu. Mọi người nhìn bạn còn bé còn tôi xem, hiện tại đã tài giỏi như vậy rồi, là nhà khoa học đó, còn làm ở viện nghiên cứu lợi hại nhất đất nước này. Đặc biệt là đám người Cao Hải Dương đó, tôi phải về nói vào mặt bọn chúng, khi còn bé chúng luôn bảo cậu là đồ ngốc nghếch.”

Lăng Hào bật cười: “Cũng không có gì để khoe khoang đâu, chỉ là công việc bình thường thôi.”

Nguyễn Khê thấy anh mỉm cười, có chút bất ngờ, lúc này mới thấy chút quen thuộc trên người anh, mới cảm nhận được chút liên kết với cậu bé mười ba mười bốn tuổi trước kia.

Lúc anh cười lên, rất giống khi còn nhỏ.

DTV

Khuôn mặt người đang tươi cười trước mắt từ từ dung hợp lại với khuôn mặt tươi cười của cậu thiếu niên trong trí nhớ, lúc này trong lòng Nguyễn Khê mới chắc chắn… anh thực sự là Lăng Hào, là người con trai từng ở chung thôn bị cô gọi là em trai đó.

Nói vài câu thì món ăn được dọn lên, vì vậy lên năm người họ vừa ăn cơm vừa nói chuyện. Cảm giác quen thuộc ngày càng nhiều hơn, chủ đề nói chuyện đương nhiên cũng nhiều hơn, nói rất nhiều về cuộc sống của từng người.

Cuộc sống của Lăng Hào thực ra rất đơn giản, sau khi trở về thì đến trường, sau này nghe nói sẽ khôi phục kỳ thi đại học nên tập trung học tập, ba bốn tháng sau thuận lợi thông qua bài kiểm tra.

Khi học đại học cậu được một nhân tài có thành tích bồi dưỡng đặc biệt, từ sớm đã có người chỉ dẫn nên không học đồng bộ với những người khác. Ở trường học anh tham gia các dự án nghiên cứu khoa học, vì biểu hiện tốt nên đương nhiên được nhận vào viện nghiên cứu cao cấp nhất.

Vì thành quả nghiên cứu rất nhiều nên hiện tại địa vị ở viện nghiên cứu cũng không thấp.

Đương nhiên, anh không nói bản thân mình khác với những người khác, anh chỉ nói rất đơn giản, như thế bản thân cũng bất cứ người bình thường nào khác vậy. Chỉ học tập đọc sách rồi vào viện nghiên cứu, ngày nào cũng làm các dự án.

Còn Nguyễn Khê cũng nói rất đơn giản, nói mình mà Nguyễn Khiết ở lại thành phố chủ yếu là để học tập, bù đắp lại cơ hội đến trường bị thiếu hụt suốt mười mấy năm, thi đại học ở đây rồi sau khi tốt nghiệp cũng ở lại luôn.

Lăng Hào hỏi cô: “Hiện tại cậu ở đơn vị nào?”

Nguyễn Khê cười một chút rồi nói: “Không đơn vị nào cả, tôi đang làm ăn riêng.”

Lăng Hào có chút bất ngờ: “Trường học phân chia cho cậu công việc cậu không muốn à?”

Nguyễn Khê nói: “Đi được nửa đường, trải nghiệm một chút, cảm thấy không hợp nên không làm nữa.”

Lăng Hào gật đầu, không tiếp tục hỏi chuyện công việc nữa. lại hỏi: “Vậy bây giờ cậu ở đâu?”

Nguyễn Khê: “Hiện tại đang ở nông thôn, ở cùng với cô ba và mọi người. Nhưng hôm qua vừa mới đi xem một căn nhà trong thành phố, nếu như thuận lợi thì có thể mua, có thể sẽ ở trong thành phố này.”

Lăng Hào nhìn cô: “Mọi người trong nhà cậu cũng tới đây sao?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Ở trong núi cũng không có đường thoát, họ tới đây làm ăn cùng tôi.”

Lăng Hào gật đầu, không nói sâu hơn nữa, lại hỏi: “Cậu ở nông thôn nào? Định mua nhà ở đâu trong thành phố vậy?”

Nguyễn Khê nói: “Là một căn nhà ở trong hẻm ở bên kia.”

Suy nghĩ một chút rồi cô nói cặn kẽ thông tin cho anh biết.

Nguyễn Khê và Lăng Hào đang nói chuyện, vì Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Hồng Binh và Nguyễn Thu Nguyệt không có kinh nghiệm sống ở nông thôn như họ nên không nói gì xen vào, luôn im lặng không nói gì.

Sau khi cơm nước xong, Lăng Hào lại lấy từ túi ra một tờ giấy, đưa đến trước mặt Nguyễn Khê, nói với cô: “Đây là số điện thoại phòng làm việc của tôi, nếu có chuyện gì thì có thể gọi điện tới tìm tôi.”

Nguyễn Khê nhìn anh mỉm cười, mặc dù cảm thấy mình sẽ không có chuyện gì cần tìm người nghiên cứu khoa học như anh, nhưng vẫn đón nhận cười nói: “Được, vậy khi rảnh rỗi tôi sẽ gọi điện quấy rầy cậu.”

Thấy cô nói vậy, Lăng Hào cũng cười theo.

Nguyễn Khê thích nhìn anh cười, chỉ khi cười lên mới có cảm giác thân thiết.

Dáng vẻ của anh hiện tại rất khác so với lúc nhỏ, khi còn nhỏ anh không cười, nhìn có vẻ ngốc nghếch và buồn bực, còn mây giờ lúc không cười lại khiến người ta có cảm giác cách xa nghìn dặm, khiến người khác cảm thấy khó mà tới gần.

Kể cả cô cũng có cảm giác như vậy.

Cơm nước xong xuôi cũng không tiện ở lại nhà hàng lâu thêm, năm người đứng dậy đi ra khỏi nhà hàng.

Bên ngoài trời đã hoàn toàn tối, cũng gần đến lúc mọi người phải về nhà. Nguyễn Khê dẫn ba người Nguyễn Hồng Quân đứng trước mặt Lăng Hào, nhìn cậu nói: “Nếu lần này cậu đã mời bọn tôi rồi thì sau này rảnh rỗi tôi sẽ mời lại cậu.”

Lăng Hào gật đầu với cô: “Được.”

Nói tới đó cũng gần tới lúc mọi người phải chia nhau ra về nhà.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 388



Lăng Hào đứng tại chỗ nhìn Nguyễn Khê đạp xe chở Nguyễn Thu Nguyệt đi xa, lúc khoảng cách đã xa khoảng mười mấy mét, Nguyễn Khê chợt điều khiển xe bằng một tay, vừa đạp xe vừa quay đầu lại vẫy tay với cậu.

Cậu không nhịn được mà mỉm cười, đuôi mắt và khóe miệng càng cong hơn.

Vì thời gian đã muộn, Nguyễn Khê không thể đi đêm đưa ba người Nguyễn Hồng Quân về quê được, mà lại đưa về nhà Nguyễn Khiết. Bốn người lên tầng rồi gõ cửa, đợi đến khi cửa mở Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Khiết nói: “Lại phải đụng chạm một đêm nữa rồi.”

Ở lại đây không thành vấn đề, Nguyễn Khiết nói: “Mau vào đi!”

Đêm nay Trần Vệ Đông không trực, đang ở nhà, đứng cạnh Nguyễn Khiết chào hỏi Nguyễn Khê và mọi người.

Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Hồng Binh và Nguyễn Thu Nguyệt cũng lễ phép chào anh ấy, còn gọi là anh rể.

Nguyễn Khê vào phòng, Nguyễn Khiết kéo tay cô hỏi: “Nói chuyện với Lăng Hào thế nào rồi?”

Nguyễn Khê không khách sáo khi đến nhà cô ấy, lập tức vào bếp rót nước nói: “Không có gì cả, chỉ là lâu ngày gặp lại, nói chuyện đơn giản một chút, trao đổi chút thông tin hiện tại, chị nói cho cậu ấy biết địa chỉ, cậu ấy cho chị số điện thoại ở văn phòng.”

Nguyễn Khiết suy nghĩ một chút chuyện buổi chiều, tựa vào kệ bếp cười nói: “Buổi chiều anh ấy cầm mic gọi chị trong hội trường như vậy, chuyện đã lan ra khắp đơn vị chúng ta rồi, chị không biết chứ có nhiều đồng nghiệp nữ hâm mộ chị lắm đấy.”

Trần Vệ Đông ở ngoài thu xếp cho ba người Nguyễn Hồng Quân tắm rửa, rồi bật tivi cho họ xem.

Nguyễn Khê cầm cốc nước uống hai ngụm, nhìn về phía Nguyễn Khiết: “Hâm mộ ư?”

Nguyễn Khiết gật đầu: “Ừm, lúc đó tên chị lập tức trở thành điểm nhấn. Chị thấy dáng vẻ của anh ấy lúc giảng bài ở sân khấu, làm sao có thể nghĩ rằng sẽ làm chuyện sau đó được chứ? Em thực sự khâm phục anh ấy quá.”

Nguyễn Khê không nhịn được mỉm cười: “Không phải em Lăng Lăng mới là người trở thành tâm điểm sao?”

Nhớ tới chuyện Lăng Hào còn tự xưng mình là em Lăng Lăng, Nguyễn Khiết không nhịn được cúi đầu xuống cười.

Thực sự cậu rất khác so với trước đây, khiến người ta cảm thấy vừa thương cho sự xấu hổ của anh lại vừa buồn cười.

Khi còn nhỏ anh thực sự rất hợp với danh xưng em trai này nhưng hiện tại thực sự không có chút liên quan nào.

Nguyễn Khê uống hết cốc nước, tỉnh táo lại một chút còn nói: “Không gặp nhiều năm như vậy, còn không liên lạc dù chỉ một lần, chị không ngờ cậu ấy vẫn nhớ tới chị, cậu nhóc này thực sự không tệ, không uổng công lúc trước chị đối xử tốt với cậu ấy.”

Nguyễn Khiết suy nghĩ một chút: “Có lẽ trong thời gian hai năm ở nông thôn, cảm nhận trong lòng anh ấy đã thay đổi.”

Dù sao Nguyễn Khê cũng đã xuất hiện trong cuộc sống của anh khi anh cần nhất, bảo vệ anh trong hai năm đó, làm bạn với anh, nở nụ cười ấm áp với anh, đưa than sưởi ấm trong những ngày tuyết rơi thực sự còn khiến người ta ấn tượng hơn cả thêm hoa trên gấm.

Nguyễn Khê khẽ hít một hơi: “Ra ngoài được đã là tốt, em xem bây giờ cậu ấy lợi hại quá rồi.”

DTV

Nguyễn Khê gật đầu: “Không còn là cậu bé ngốc để người khác tiếp tục bắt nạt nữa.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đứng trong bếp nói chuyện tán gẫu về quá khứ ở nông thôn, tới khi ba người Nguyễn Hồng Quân đã tắm xong, Nguyễn Khê mới ra ngoài tắm rửa. Thời gian không còn sớm nữa, rửa mặt xong thì mỗi người đều trở về phòng riêng để ngủ.

Đêm nay còn có Trần Vệ Đông ở nhà, Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt ở một phòng.

Nguyễn Thu Nguyệt nằm bên cạnh Nguyễn Khê nói chuyện với cô: “Em càng ngày càng cảm thấy các chị ở nông thôn tình cảm vẫn sâu đậm hơn. Chị nhìn Lăng Hào xem, nhiều năm không gặp nhưng vừa nhìn thấy chị đã liều lĩnh như vậy.”

Nguyễn Khê nằm nói: “Vì khoảng thời gian ở nông thôn vất vả mà, cho nên chỉ cần một chút ngọt cũng sẽ cảm thấy vô cùng ngọt ngào, đương nhiên sẽ khắc sâu vào trong trí nhớ. Đợi đến khi sau này cuộc sống trở lên tốt hơn, ăn thịt cũng sẽ không cảm thấy thơm như trước đây ăn khi nghèo đói nữa, cái này cũng là một đạo lý đó.”

Đặc biệt là khi đó Lăng Hào còn nhỏ tuổi, tình cảm của trẻ em càng thêm đơn giản không chút vấy bẩn, trong ký ức càng thêm quý giá hơn.

Nguyễn Thu Nguyệt thầm nói: “Em không có những người bạn như vậy, hâm mộ thật.”

Nguyễn Khê bật cười: “Không phải em có chị sao?”

Nguyễn Thu Nguyệt nằm cạnh ôm lấy cánh tay Nguyễn Khê: “Sau hai năm nữa em cũng tới tìm chị.”

Ánh mặt trời vừa ló rạng, xuyên qua mái hiên lộ ra những tia sáng.

Lăng Hào ăn sáng xong thì tới văn phòng, vừa ngồi xuống, còn chưa kịp ấm chỗ thì một đồng nghiệp đi tới bên bàn làm việc của anh rồi đứng lại, tựa vào bàn làm việc của anh, trong tay cầm cốc nước vừa uống vừa nhìn anh chằm chằm.

Lăng Hào: “Có chuyện gì sao?”

Đồng nghiệp hắng giọng: “Em Lăng Lăng?”

Lăng Hào: “…”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 389



Bỗng nhiên đồng nghiệp nhếch mép nở một nụ cười: “Em Lăng Lăng à em có muốn uống nước không? Anh rót cho em một cốc nhé?”

Lăng Hào: “…”

Đồng nghiệp nhìn biểu cảm trên gương mặt Lăng Hào, mỉm cười đi tới kéo anh lại gần, nhìn anh, tiếp tục hỏi: “Em Lăng Lăng, Khê Khê là ai vậy? Tại sao em không kể cho bọn anh biết thế.”

Lăng Hào đặt tay lên chán: “Cút!”

Đồng nghiệp vẫn mặt dày ôm anh, bắt đầu diễn: “Tôi không cút, cậu còn không chịu nói cho người ta biết sao, rốt cuộc Khê Khê là ai vậy? Tôi cứ tưởng rằng trong lòng cậu chỉ có cái phòng thí nghiệm, không ngờ trong lòng cậu còn có một cô gái!”

“…”

Lăng Hào nhắm mắt lại mặc cho cậu ấy lắc qua lắc lại.

Khi đang bị đồng nghiệp làm cho xấu hổ lúng túng thì viện sĩ Chử đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng làm việc, gọi anh một cách nặng nề: “Em Lăng Lăng, đi theo tôi đến phòng thí nghiệm.”

Phụt…

Những người khác trong phòng thí nghiệm đều bật cười.

Đồng nghiệp ôm Lăng Hào càng cười to hơn, buông cánh tay thả Lăng Hào ra.

Lăng Hào đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, đến cạnh viện sĩ Chử nói: “Thầy Chử, thầy cứ gọi em là Lăng Hào đi.”

Viện sĩ Chử cười nói: “Em Lăng Lăng không phải dễ nghe hơn sao, thân thiết hơn nữa chứ.”

Lăng Hào: “…”

Ánh nắng mắt trời sáng chói lọt vào qua khe cửa sổ, chiếu thành một mảng màu trắng trên bệ cửa sổ, mảng màu trắng di chuyển theo tia sáng, rơi xuống mép bệ cửa sổ, rồi chiếu vào sàn nhà trước giường và một góc của đôi dép.

Nguyễn Khê khoan thai tỉnh dậy ở trên giường, hai mắt mở ra chớp chớp mấy cái.

Khi cô vừa thức dậy, Nguyễn Thu Nguyệt cũng đã tỉnh, hỏi Nguyễn Khê bằng giọng mũi: “Mấy giờ rồi ạ?”

Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông thức dậy sớm nhưng không gọi hai người dậy, bận rộn cả ngày hôm qua nên mệt gần chết, lần này lại ngủ rất lâu.

Nguyễn Khê vươn tay sờ chiếc đồng hồ nhỏ trên bàn đầu giường, nhìn một cái rồi nói: “Sắp chín giờ rồi.”

DTV

Nguyễn Thu Nguyệt vén chiếc chăn mỏng lên rồi rời giường, đeo dép đi đến bên cửa sổ và kéo rèm ra.

Ánh nắng mặt trời ngay lập tức chiếu vào, Nguyễn Khê bị chói mắt nheo mắt lại.

Sau khi thích ứng được với ánh nắng bên ngoài, hai người cùng nhau vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh vẫn đang ngủ trong phòng, Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt không đánh thức hai người dậy.

Vốn dĩ hôm qua định nghe bài giảng xong thì sẽ trở về, nhưng vì gặp được Lăng Hào nên nán lại thêm một đêm. Vì thế hôm nay không sắp xếp kế hoạch gì, lại đi chơi công viên ngắm cảnh cũng rất mệt nên cho bọn họ ngủ thêm một chút.

Sau khi tắm rửa xong Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt cùng nhau vào bếp làm bữa sáng. Trứng gà bột mì thêm hành lá cắt nhỏ, muối và thêm chút nước rồi khuấy đều, sau đó cho dầu vào chảo nóng, rán thành bán trứng vàng ruộm, xếp từng chiếc bánh vào trong đĩa.

Nấu xong xuôi bưng lên bàn ăn, Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh mới thức dậy.

Nguyễn Thu Nguyệt nói với hai người họ: “Hai người dậy đúng lúc đấy.”

Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh ngửi thấy mùi thơm của bánh trứng, lập tức chạy đi rửa mặt.

Sau khi tắm rửa xong thì vui vẻ quay lại rồi ngồi xuống, cầm đũa lên cùng ăn sáng với Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt.

Nguyễn Khê ăn no nên đặt đũa xuống và nói: “Chơi hai ngày cũng mệt lử rồi, hôm nay các em nghỉ ngơi ở đây đi, xem ti vi xong rồi đi ngủ. Chị ra ngoài làm chút chuyện, buổi chiều xử lý xong thì chúng ta cùng nhau trở về.”

Nguyễn Thu Nguyệt cũng ăn no xong đặt đũa xuống: “Chị đi rút tiền mua nhà bà cụ đó hả?”

Nguyễn Khê nhìn cô bé rồi mỉm cười: “Cái gì em cũng biết.”

Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Em không muốn ở lại đây xem ti vi với mấy đứa này, mấy đứa toàn xem những thứ em không thích, chị cả, cho em đi với chị đi, vừa vặn có người làm bạn đi cùng của chị.”

Nguyễn Khê nhìn cô bé: “Bên ngoài nóng lắm, em có muốn đi không?”

Nguyễn Thu Nguyệt nhìn bên ngoài một cái: “Không sao cả, dù gì ở trong phòng cũng nóng.”

Nguyễn Khê gật đầu nói: “Được, vậy em đi với chị.”

Nói xong cô đứng dậy, đi vào phòng lấy túi da rồi đi ra phòng ăn, cô lấy một ít tiền và phiếu đồ ăn đưa cho Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh, nói với hai người họ: “Ăn cơm xong thì rửa bát nhé, buổi trưa các em tự kiếm chỗ nào đi ăn đi.”

Nguyễn Hồng Quân nhận lấy tiền rồi gật đầu nói: “Vâng ạ.”

Nói xong câu này, Nguyễn Khê đưa Nguyễn Thu Nguyệt ra ngoài.

Để không làm Nguyễn Khê quá mệt, Nguyễn Thu Nguyệt tự mình đạp xe đạp.

Hai người đạp xe đến ngân hàng trước, Nguyễn Khê rút mười hai nghìn nhân dân tệ trong ngân hàng ra. Cô gói xấp tiền mười hai nghìn tệ lại rồi cất vào trong túi, rồi lại đi đến Phòng giáo dục với Nguyễn Thu Nguyệt để tìm Nguyễn Khiết giúp mình một chút.
 
Back
Top Bottom