Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 600: Chương 600



Khương Tri Tri bật cười: “Được rồi mà, anh cứ yên tâm đi làm. Chuyện này cũng đừng nói với bố mẹ, không thì họ lo đến chết, ngày nào cũng vào viện trông chừng. Còn chuyện nấu ăn thì để đầu bếp của hội sở Hành Châu lo, người ta nấu ngon hơn chúng ta nhiều.”

Châu Tây Dã vẫn thấy lòng buồn bực, vừa nãy đến nhìn vết thương của Thương Thương cũng không dám.

Khương Tri Tri không nhịn được bật cười: “Anh xem bản thân anh bị bao nhiêu vết thương rồi, suýt c.h.ế.t mấy lần, Thương Thương bị chút thương tích này đã là gì đâu? Còn nữa, lúc Tri Uẩn nhà mình bị thương, anh nghe điện thoại xong nói gì? Nói là lính tráng thì bị thương là chuyện thường.”

Châu Tây Dã trầm mặc một lúc: “Không giống nhau, Thương Thương là con gái.”

Khương Tri Tri thở dài: “Anh đấy, không sao đâu, về nhà nghỉ đi. Ngày mai tan làm rồi vào thăm Thương Thương là được.”



Châu Tây Dã và Khương Tri Tri vừa rời đi, trong phòng ba cô gái lại rôm rả, mắng người tạt axit xong thì quay sang mắng bản thân xui xẻo.

Thương Thương thì cảm thán sao không đi tìm Thẩm Phàm Tinh bói toán sớm hơn, hóa ra mình lại gặp tai họa như vậy.

Hạt Dẻ Rang Đường

Càng nghĩ càng thấy cần phải tìm Thẩm Phàm Tinh, không màng giờ giấc, liền gọi điện.

Đầu dây bên kia, một lúc sau Thẩm Phàm Tinh mới bắt máy, uể oải lên tiếng “Alo”.

Thương Thương cười khẽ: “Sao em không nói với chị là chị sắp gặp nạn?”

Thẩm Phàm Tinh ngáp một cái: “Không thể nào, gần đây chị rất tốt mà. Mối quan hệ giữa chị và Bùi Nghiễn Lễ sắp có bước ngoặt quan trọng đấy.”

Thương Thương hừ lạnh: “Hôm nay chị vừa bị người ta tạt axit, vậy mà gọi là rất tốt à?”

Ai ngờ Thẩm Phàm Tinh nghe xong chẳng ngạc nhiên gì: “Không bị thương ở mặt chứ? Chỉ là vết thương ngoài da thôi đúng không? Không sao cả, dưỡng thương là khỏi. Nhưng đây chính là một cơ hội chuyển mình, chị cứ đợi xem.”

“Không được rồi, em không nói nữa, em buồn ngủ lắm rồi. Nếu không ngủ thì Chu Tri Uẩn sắp về tới nơi. Tạm biệt.”

Không để Thương Thương kịp nói gì, Thẩm Phàm Tinh dứt khoát cúp máy.

Thương Thương vừa buồn cười vừa bất lực: “Cậu ấy xem kìa… trọng sắc khinh bạn thật.”

Vương Giai Ni nhìn về phía cửa, đột nhiên lẩm bẩm: “Hình như tớ hiểu vì sao Thẩm Phàm Tinh nói đây là bước ngoặt rồi.”

Lời vừa dứt, Bùi Nghiễn Lễ đẩy cửa phòng bệnh bước vào, vẻ mặt lo lắng: “Không sao chứ?”

Lúc này mới nhận ra vì quá lo nên quên cả gõ cửa.

Thương Thương ngồi trên giường bệnh, ngạc nhiên nhìn Bùi Nghiễn Lễ: “Sao anh lại đến đây? Làm sao anh biết được?”

Bùi Nghiễn Lễ có chút ngượng ngùng, quay sang nói xin lỗi với Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni: “Là tôi nghe Nghiêm Siêu gọi điện nói. Tối nay cậu ấy cũng ở gần khu Trung Tâm Thương Mại, nói ở đó xảy ra vụ tạt axit, nạn nhân là ba cô gái.”

Bùi Nghiễn Lễ nghe đến tiệm lẩu, ba cô gái, lại nghĩ đến Thương Thương cũng đi ăn lẩu, lại đúng ba người.

Gọi cho Thương Thương mấy lần đều không có ai nghe, sau còn tắt máy.

Anh càng lo, liền đến đồn cảnh sát khu vực tiệm lẩu để hỏi thăm tình hình, rồi đến thẳng bệnh viện. Vừa nghe đúng là Thương Thương thì không nghĩ ngợi gì, chạy ngay đến.

Vương Giai Ni liếc nhìn Đỗ Manh Manh, ra hiệu hãy nhìn cho kỹ, xem sự khác biệt giữa đàn ông và đàn ông.

Đỗ Manh Manh trợn mắt, giả vờ không thấy gì.

Thương Thương lại cảm thấy ngại ngùng, nửa đêm khiến Bùi Nghiễn Lễ phải chạy một chuyến: “Thật ra không sao đâu, chỉ bị ở lưng hai chỗ, với vài vết ở tay thôi. Đã bôi thuốc rồi, không đau nữa.”

Bùi Nghiễn Lễ thở phào nhẹ nhõm, tóc mai ướt đẫm mồ hôi, nới lỏng cổ áo sơ mi. Vừa nghe đến tạt axit, trong đầu anh đã nghĩ đến đủ chuyện.

Nếu thật sự là Thương Thương, nếu không may bị hủy dung, thì anh sẽ cùng cô ra nước ngoài chữa trị. Nếu vẫn không chữa được, thì cả đời này anh sẽ ở bên cô.

Giờ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Không nghiêm trọng là tốt rồi. Lúc đó có đau không?”

Thương Thương cười: “Cũng tàm tạm thôi, chuyện xảy ra quá bất ngờ, chúng tôi không kịp phản ứng. Cảnh tượng hỗn loạn đến mức chẳng kịp cảm nhận gì đã vào viện rồi.”

Vương Giai Ni lại liếc nhìn Đỗ Manh Manh, rồi quay sang nói với Thương Thương: “Thương Thương, vừa rồi không phải là cậu nói muốn ăn mì gói sao? Tớ với Manh Manh ra cửa hàng tiện lợi trước cổng bệnh viện mua nhé, tiện thể tớ cũng muốn ăn.”

Thương Thương sững người một chút, vừa định nói là mình không đói, thì Vương Giai Ni đã kéo Đỗ Manh Manh – người đã hiểu ý – ra ngoài.

Bùi Nghiễn Lễ kéo một cái ghế ngồi cạnh giường, nhìn Thương Thương: “CÔ đói bụng à? Có cần tôi gọi Nghiêm Siêu mang chút cháo tới không?”

Thương Thương vội lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không đói. Lúc nãy thấy Manh Manh khóc quá, nên tôi giả vờ nói muốn ăn mì để an ủi cô ấy thôi. Anh đừng phiền Nghiêm Siêu nữa.”

Bùi Nghiễn Lễ mỉm cười dịu dàng: “Được, thế cô muốn ăn gì? Sáng mai tôi mang đến cho cô.”

Thương Thương lại vội vàng lắc đầu: “Cũng không cần đâu, mẹ tooi nói sáng mai sẽ mang đồ ăn sáng tới.”

Bùi Nghiễn Lễ bất chợt cảm thấy bất lực, anh muốn chăm sóc cô, nhưng lại không có danh phận chính đáng để làm vậy.

Đang định mở lời, thì Thương Thương đột nhiên nói: “Trưa mai anh mang cơm đến cho tôi được không? Tôi muốn ăn xíu mại bò.”

Khóe mắt Bùi Nghiễn Lễ dịu lại, mỉm cười nhẹ nhàng: “Được, trưa mai tôi mang xíu mại bò đến cho cô.”

Trong phòng bệnh cũng không tiện nói chuyện gì thêm.

Thương Thương vốn là cô gái chu đáo, cô cảm thấy nếu cứ từ chối mãi sẽ khiến Bùi Nghiễn Lễ buồn, nhìn thấy anh cười, cô cũng không kìm được mà mỉm cười theo: “Nhớ rắc chút tiêu nhé, tôi thích xíu mại bò có rắc một lớp tiêu mỏng bên trên.”

Bùi Nghiễn Lễ gật đầu: “Được, còn muốn ăn gì nữa thì cứ gọi cho tôi.”

Thương Thương cười cong mắt: “Vâng ạ, muộn rồi, anh về nghỉ ngơi đi. Tôi ở với Manh Manh và Giai Ni, ba đứa ở cùng nhau rất an toàn. Họ sẽ chăm sóc tôi.”

Bùi Nghiễn Lễ nghĩ cũng đúng, ở lại đây cũng không tiện: “Ngày mai…”

Thương Thương lập tức giơ tay làm động tác gọi điện thoại: “Tôi sẽ gọi cho anh. Hôm nay điện thoại tôi hết pin rồi.”

Khi Bùi Nghiễn Lễ rời đi, Vương Giai Ni và Đỗ Manh Manh mỗi người cầm một hộp mì gói bước vào. Trên cổ tay Đỗ Manh Manh còn treo một túi nhựa, bên trong là một phần oden.

Bùi Nghiễn Lễ nhìn những món họ mang về, thấy chẳng bổ dưỡng chút nào, thở dài bất đắc dĩ rồi rời đi.

Đỗ Manh Manh đưa mì cho Thương Thương: “Tay cậu đau, cầm được không?”

Thương Thương thử cử động, quả thật hơi đau, Đỗ Manh Manh vội vàng cầm lại hộp mì: “Để tớ đút cho cậu ăn. Cậu có muốn ăn oden không? Có củ cải mà cậu thích.”

Thương Thương gật đầu: “Muốn.”

Đỗ Manh Manh vừa đút cho Thương Thương ăn, vừa hỏi: “Bùi Nghiễn Lễ có tỏ tình với cậu chưa?”

Thương Thương kinh ngạc nhìn Đỗ Manh Manh, chỉ vào bộ đồ bệnh nhân trên người, lúng túng nói: “Cậu nghĩ trong tình huống này, ở chỗ này, có phù hợp để tỏ tình không?”

Vương Giai Ni bật cười: “Thôi nào, đừng có mà truyền kinh nghiệm yêu đương của cậu cho Thương Thương. Nhìn Bùi Nghiễn Lễ kìa, chỉ cần có lòng, thì có chuyện gì làm không được? Nếu hôm nay đổi lại là Thời Kiến, cậu nghĩ anh ta sẽ mất công đi tìm à?”

“E là nghe tin ở khu Trung Tâm Thương Mại có người bị tạt axit, anh ta chỉ coi như chuyện cười mà nghe, căn bản sẽ chẳng thèm quan tâm. Đó chính là sự khác biệt giữa việc có để tâm và không để tâm.”
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 601: Chương 601



Sáng hôm sau, vừa tờ mờ sáng, Khương Tri Tri mang bữa sáng đến cho ba cô gái. Ở sảnh bệnh viện, cô tình cờ gặp một chàng trai trẻ trông rất ưu tú, không kìm được mà nhìn nhiều thêm mấy lần.

Thật hiếm thấy ai sáng sớm đã ăn mặc chỉn chu như vậy khi đến bệnh viện — áo sơ mi, vest, kính gọng vàng, tóc tai gọn gàng, toát lên khí chất tinh anh, mà quan trọng là ngoại hình cũng rất sáng sủa.

Khương Tri Tri lặng lẽ ngắm nhìn một chút, sau đó thu lại ánh mắt rồi đi thang máy lên phòng bệnh tầng năm.

Ba cô gái vẫn còn ngủ, sáng sớm y tá vào kiểm tra cũng không đánh thức được các cô. Chỉ có Thương Thương cần truyền kháng sinh, một tay đang truyền dịch, gục đầu lên gối ngủ say.

Trên tủ đầu giường đặt một túi giấy, bên trong là hộp thủy tinh của Lock&Lock, đựng trái cây đã cắt sẵn.

Trên hộp còn có túi đá lạnh để giữ trái cây tươi ngon.

Khương Tri Tri hơi ngạc nhiên. Nhìn tư thế ngủ của ba cô gái, chẳng ai giống người dậy sớm đi mua trái cây cả.

Bà đặt bữa sáng xuống, ngồi bên giường Thương Thương, đưa tay sờ trán con rồi chọc nhẹ vào má co, không biết hôm qua chơi bời đến mấy giờ mới ngủ.

Thương Thương lắc đầu, quay mặt sang một bên, lẩm bẩm không vui.

Rồi lười biếng mở mắt ra, thấy là mẹ, liền nũng nịu: “Mẹ ơi, con buồn ngủ quá, cho con ngủ thêm chút nữa nha, mẹ trông giúp con cái truyền dịch.”

Nói xong lại quay đầu ngủ tiếp.

Khương Tri Tri đành bất lực ngồi chờ. Đến khi thuốc truyền xong, bà đi đến phòng y tá lấy bông và băng dính, rồi rút kim cho Thương Thương.

Làm xong chuyện đó, Thương Thương tỉnh hẳn, lồm cồm ngồi dậy, định vươn vai một cái thì bị đau lưng và tay, lại rên lên, rồi ôm lấy mẹ: “Mẹ ơi, đau quá à.”

Khương Tri Tri cười yêu chiều: “Giờ mới biết đau à? Cố gắng chút đi, trưa mẹ nhờ cậu mang đồ ăn ngon tới cho.”

Thương Thương bỗng nhớ đến Bùi Nghiễn Lễ, vội lắc đầu: “Mẹ, không cần đâu, mẹ cứ đi làm đi, trưa con có đồ ăn rồi.”

Nhắc đến chuyện đó, Khương Tri Tri chỉ vào túi giấy trên tủ đầu giường: “Trái cây này ai mang tới vậy? Còn có túi đá giữ lạnh, lại còn cắt sẵn nữa.”

Thương Thương ngạc nhiên, có người vào mà cô không biết sao? Nhìn túi giấy, bỗng lóe lên suy nghĩ — chẳng lẽ là Bùi Nghiễn Lễ?

Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni cũng dụi mắt tỉnh dậy, thấy Khương Tri Tri ở đó thì lập tức tỉnh táo, chào hỏi lễ phép.

Khương Tri Tri cười: “Mau đi rửa mặt rồi ăn sáng.”

Ba cô gái đi rửa mặt xong quay lại thì thấy Khương Tri Tri đã bày sẵn bữa sáng trên bàn — cháo nấu với thịt nạc, kèm theo màn thầu nhỏ và các món ăn nguội do Chu Tây Dã mang về từ nhà ăn hậu cần.

Món ăn nhẹ mà ngon, đúng loại Thương Thương thích nhất.

Còn có bánh bao và cơm nắm, là mua từ tiệm ăn sáng gần cổng bệnh viện.

Cô cũng lấy trái cây trong túi giấy ra, hóa ra là bốn phần — cà chua bi đã rửa sạch, dưa hấu cắt sẵn, bưởi đã bóc vỏ, còn có cả một phần dưa mật.

Bên cạnh còn có mấy chiếc nĩa nhỏ.

Khương Tri Tri tò mò: “Thật sự không biết ai mang trái cây tới à? Chuẩn bị kỹ thế này, không biết của ai thì không dám ăn đâu.”

Đỗ Manh Manh nhìn sang Vương Giai Ni, Vương Giai Ni nhìn Thương Thương, cả ba đều đoán được chắc là do Bùi Nghiễn Lễ mang đến.

Thương Thương biết không giấu được, liền nũng nịu với mẹ: “Mẹ ơi, ăn được mà, là bạn con mang tới.”

Khương Tri Tri tò mò: “Bạn gì mà chu đáo vậy?”

Thương Thương cười hì hì: “Sau này con giới thiệu cho mẹ nha, giờ ăn sáng đi, con đói rồi.”

Khương Tri Tri đoán chắc con gái có người để ý rồi, bất giác nhớ lại chàng trai trẻ gặp ở sảnh bệnh viện. Không lẽ là cậu ấy?

Trong lúc ăn sáng, Vương Giai Ni hỏi Khương Tri Tri: “Dì ơi, lát nữa dì đi làm à?”

Khương Tri Tri hỏi lại: “Dì đi cũng được mà không đi cũng được. Nếu các cháu có việc thì dì ở lại với Thương Thương, còn nếu các cháu ở lại thì dì đi làm, kẻo làm phiền mấy cô trò tâm sự.”

Mắt Đỗ Manh Manh sáng lên: “Dì đi làm đi, bọn cháu ở lại được mà. Cháu đang nghỉ phép năm, Giai Giai cũng không cần về đơn vị đúng giờ.”

Vương Giai Ni liên tục gật đầu: “Đúng đó dì, dì cứ lo công việc đi, tối lại đến thăm Thương Thương cũng được mà.”

Khương Tri Tri mỉm cười gật đầu: “Được, lát nữa ăn sáng xong dì sẽ đến công ty, có chuyện gì cứ gọi điện cho dì.”

Trong lòng bà đã đoán được, người mang cơm trưa đến chắc cũng là người đã mang trái cây kia.

Nhìn thấy vẻ ngượng ngùng hiếm hoi của Thương Thương, trong lòng bà thầm cảm khái — có lẽ nên bắt đầu chuẩn bị đồ cưới cho cô rồi.

Suốt dọc đường đi, bà thật sự nghiêm túc suy nghĩ nên chuẩn bị của hồi môn thế nào để xứng với việc Thương Thương là công chúa nhỏ được yêu chiều nhất trong nhà, nhưng vẫn chưa nghĩ ra được.



Sau khi Khương Tri Tri đi, Vương Giai Ni quay sang Thương Thương: “Chút nữa tớ với Manh Manh sẽ đi sắp xếp hồ sơ của cậu ấy, rồi đi tìm Thời Kiến lý luận một trận, cậu cứ ở lại bệnh viện chờ Bùi Nghiễn Lễ mang cơm tới.”

Thương Thương sững người: “Vậy lúc nãy các cậu lừa mẹ tớ à? Tớ còn tưởng các cậu thật sự không có việc gì cơ.”

Đỗ Manh Manh vỗ n.g.ự.c đầy tự hào: “Tất nhiên rồi, bọn tớ có đủ nghĩa khí không?”

Thương Thương bật cười: “Các cậu thật là… Tớ cũng hai mươi bảy tuổi rồi, yêu đương là chuyện bình thường mà. Chẳng qua giờ chưa nói với mẹ vì tớ và Bùi Nghiễn Lễ vẫn chưa có gì rõ ràng cả.”

Đỗ Manh Manh nghĩ cũng đúng: “Kệ đi, coi như bọn tớ giúp cậu vậy. Dù sao hồi trước tớ yêu sớm cũng được cậu giúp đỡ rồi.”

Nói đến chuyện đó, Vương Giai Ni chợt nhớ ra một chuyện: “Manh Manh, cậu còn nhớ không, hồi cấp ba có cậu con trai viết thư tình cho cậu, bị giáo viên chủ nhiệm bắt được ấy?”

Đỗ Manh Manh kêu lên: “Nhắc tới là lại tức, lúc đó tớ trốn học mãi mà không ai phát hiện, cuối cùng chỉ vì cái thư tình đó mà bị lộ, bị bắt viết bản kiểm điểm, mời phụ huynh đến, làm bố tớ phải đưa đón tớ cả học kỳ để canh chừng, sợ tớ lại trốn học.”

Càng nói càng bực: “Cũng chẳng biết là thằng nào viết thư tình cho tớ, sau đó cũng chẳng thấy tăm hơi, nếu biết được là ai, tớ nhất định đập vỡ đầu chó nó luôn!”

Thương Thương ngạc nhiên: “Sao tớ không biết chuyện đó nhỉ?”

Vương Giai Ni cười: “Cậu không biết cũng bình thường, lúc đó chúng ta chưa học cùng lớp, phải đến năm hai cấp ba mới học cùng.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Đỗ Manh Manh gật đầu: “Với lại hồi đó cậu chẳng thân ai, suốt ngày bận rộn, nên chắc chắn chẳng biết mấy chuyện vặt này.”

Nghĩ đến lại vui: “Hồi cấp ba chúng ta thật sự vui ghê, từ lúc lên đại học thì mỗi đứa một nơi, cả năm chưa chắc gặp Thương Thương một lần.”

Thương Thương cảm thấy lúc nào cũng vui: “Tớ thấy bây giờ cũng rất tốt mà. Từ nhỏ đến lớn chúng ta đều ở Bắc Kinh, chỉ là cậu từ khi lên đại học bắt đầu yêu Thời Kiến nên ít gặp tớ với Giai Giai thôi.”

“Tớ với Giai Giai hẹn cậu bao nhiêu lần mà cậu đều không đến, cậu quên rồi à?”

Vương Giai Ni liên tục gật đầu: “Đúng thế! Nói mới nhớ, tớ cũng rất nhớ hồi cấp ba, lúc đó bố mẹ tớ chưa ly hôn, tớ cũng rất vui vẻ.”

Đỗ Manh Manh thấy Vương Giai Ni sắp buồn, liền vội vàng chuyển chủ đề: “Thôi thôi, nhanh lên đi, mau đi tìm Thời Kiến, còn kịp quay về xem Bùi Nghiễn Lễ đút cơm cho Thương Thương nữa chứ…”
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 602: Chương 602



Thương Thương dở khóc dở cười nhìn hai người bạn thân rời đi, buổi sáng không có việc gì lại nằm gục ngủ thêm một giấc.

Ngủ gục lúc nào cũng không thoải mái, chỉ chợp mắt một lát tỉnh dậy đã thấy khó chịu khắp người, lại đi dạo một vòng, trong lòng cứ thấp thỏm chờ đợi, không biết khi nào Bùi Nghiễn Lễ sẽ đến.

Lại ngại không dám nhắn tin hỏi, sợ giống như đang hối thúc anh .

Sau một vòng quay lại phòng bệnh, Bùi Nghiễn Lễ đã ở trong đó. Thấy Thương Thương mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, anh hỏi: “Em đi đâu vậy? Anh đang định đi tìm em đây.”

Thương Thương cười mắt cong cong: “Ngồi không cũng chán, nên em lên sân thượng đi dạo một vòng. Sao anh tới sớm vậy?”

Vẫn chưa tới mười hai giờ mà.

Bùi Nghiễn Lễ lại nhìn Thương Thương lần nữa, thấy sắc mặt cô hồng hào, trông rất khỏe mạnh, anh cũng yên tâm phần nào: “Hôm nay vết thương còn đau không?”

Thương Thương bật cười: “Sao anh giống y chang bố em vậy, bố em sáng giờ gọi ba cuộc điện thoại hỏi em có đau không?”

Bùi Nghiễn Lễ sững người rồi cũng bật cười:

“Mau rửa tay ăn cơm thôi, xem có phải món bánh bao thịt bò em thích không.”

Thương Thương đi rửa tay rồi quay lại ngồi xuống ghế sofa cùng Bùi Nghiễn Lễ. Tay cô vẫn còn đau, nhưng vẫn cố gắng gắp thức ăn, cô ngại không dám để anh đút cho ăn.

Cô ăn vốn chậm, Bùi Nghiễn Lễ cũng theo tốc độ của cô, vừa ăn vừa trò chuyện: “Vết thương của em, anh có tìm hiểu rồi, phải kiêng đồ cay, nên anh không bỏ tiêu vào. Đợi khi nào em khỏi, anh sẽ đưa em đến tiệm ăn, bánh bao mới ra lò chắc sẽ ngon hơn.”

Thương Thương gật đầu liên tục: “Đúng vậy, mỗi lần em đến tiệm, một mình em ăn hết một xửng luôn.”

Bùi Nghiễn Lễ lấy ra một hộp sữa: “Vết thương em, uống sữa được không?”

Thương Thương gật đầu: “Uống được mà.”

Bùi Nghiễn Lễ cắm ống hút vào hộp sữa, vừa định đưa cho Khương Tri Tri thì Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni vội vã xông vào, sau lưng còn có Nghiêm Siêu.

Thương Thương kinh ngạc nhìn ba người với vẻ mặt mỗi người một kiểu: “Sao các cậu vậy? Manh Manh, cậu với Giai Giai làm xong việc rồi à?”

Nghiêm Siêu có chút ngượng ngùng gãi mũi, rồi nhìn Thương Thương: “Nghe nói cô bị thương, giờ sao rồi? Đỡ hơn chưa?”

Thương Thương gật đầu liên tục: “Đỡ nhiều rồi. Sao các cậu lại gặp nhau vậy? Ăn cơm chưa?"

Đỗ Manh Manh thở dài, có chút bất lực nhìn Nghiêm Siêu rồi kể với Thương Thương: “Tớ với Giai Giai đến tìm Thời Kiến, hai đứa cãi nhau với anh ta ngay trước cửa cơ quan, không hiểu sao Nghiêm Siêu từ đâu xuất hiện, lao vào đánh Thời Kiến một trận.”

Nghiêm Siêu xuýt xoa: “Không phải, cậu nói thế không có lương tâm rồi, tớ thấy hai cô gái bị một gã đàn ông ức h**p, chẳng lẽ lại đứng nhìn? Vậy còn là người sao?”

Đỗ Manh Manh đau đầu: “Anh ta dám động thủ sao? Bọn tôi đến đòi tiền, giờ anh đánh anh ta xong, tên vô lại đó cũng nhập viện luôn, còn đòi tôi bồi thường viện phí nữa.”

Nghiêm Siêu hơi nổi cáu, trừng mắt nhìn Đỗ Manh Manh: “Ý cô là tôi lo chuyện bao đồng à? Nếu tôi mà lại xen vào chuyện của cô lần nữa, thì tôi là chó, chạy một vòng quanh Tam Hoàn mà sủa.”

Vương Giai Ni vội vàng can ngăn: “Không không, Manh Manh không có ý đó đâu, bọn tôi cũng biết anh có lòng tốt, chỉ là giờ mọi chuyện hơi rắc rối.”

Tính Nghiêm Siêu có phần bộc trực: “Rắc rối gì chứ? Chẳng phải là tiền sao? Đỗ Manh Manh, cô nói đi, bao nhiêu tiền, tôi đền.”

Đỗ Manh Manh cũng tức giận: “Có tiền là giỏi lắm à? Tôi có nhờ anh giúp sao? Anh lại nổi giận với tôi, dựa vào cái gì chứ?”

Thương Thương phần nào hiểu ra, nhìn hai người như gà chọi: “Hay là hai người ngồi xuống bình tĩnh một chút? Đừng vì nóng giận mà nói mấy lời bốc đồng, sau này sẽ hối hận đấy.”

Bùi Nghiễn Lễ liếc nhìn Nghiêm Siêu, gắp bánh bao cho Thương Thương: “Ăn cơm trước đi, để nguội mất ngon.”

Nghiêm Siêu đập tay lên trán: “Trời ơi, tôi thật chẳng ra gì, đến thăm bệnh mà lại ồn ào trong phòng bệnh. Chu Tri Ý, cô đừng để ý tôi, cứ ăn đi.”

Thương Thương đâu còn dám ăn: “Mọi người ngồi xuống đi, uống miếng nước cho bình tĩnh lại.”

Nghiêm Siêu cười: “Không cần, không cần, tôi rất bình tĩnh. Mọi người cứ ngồi đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc, Lão Bùi, ra ngoài với tôi một lát.”

Bùi Nghiễn Lễ nhìn Thương Thương: “Em cũng khuyên Đỗ Manh Manh một chút đi, anh ra ngoài khuyên Nghiêm Siêu.”

Lại nhìn vào hộp cơm, trong đó là những chiếc bánh bao thịt bò: “Nhớ ăn nhiều vào, có dinh dưỡng thì vết thương mới mau lành.”

Dù có cãi vã thế nào, thì ăn cơm của Thương Thương vẫn quan trọng nhất.

Sau khi Bùi Nghiễn Lễ và Nghiêm Siêu ra ngoài, Thương Thương thở dài: “Manh Manh, cậu sao vậy, giống như ăn phải thuốc nổ? Thật ra Nghiêm Siêu cũng có lòng tốt mà, anh ấy đâu biết chuyện gì đã xảy ra.”

Đỗ Manh Manh ngồi phịch xuống, mắt đỏ vì tủi thân: “Thương Thương, thật ra tớ cũng không trách Nghiêm Siêu, chỉ là hơi xấu hổ thôi, dù sao cũng là bạn học, quan hệ còn khá tốt, để anh ấy thấy mình không ra gì như vậy… tớ cũng cần chút tự trọng mà.”

Vương Giai Ni thở dài: “Cậu cũng vậy, giờ này rồi mà còn cần cái gì tự trọng? Cậu mắng Nghiêm Siêu những lời đó thật sự rất đau lòng.”

Đỗ Manh Manh mím môi không nói gì, Thương Thương hỏi Vương Giai Ni: “Thời Kiến sao rồi? Vết thương nặng lắm không?”

Vương Giai Ni hừ một tiếng: “Nặng được bao nhiêu? Giờ đang nói là chóng mặt buồn nôn, đang kiểm tra ở dưới lầu. Mẹ anh ta thì đi theo, chắc là nghe phải đòi năm mươi vạn sợ quá, định giả vờ bệnh để chuồn tiền.”

Đỗ Manh Manh lúc này rất tức giận: “Không thì bỏ luôn năm mươi vạn, tớ tìm người đánh anh ta thành tàn tật.”

Vương Giai Ni đau đầu: “Được rồi, được rồi, đừng nói mấy lời khí thế nữa, lát nữa tớ qua xem một chút, cậu đừng xuất hiện, Nghiêm Siêu cũng không cần qua, tránh để Thời Kiến và cái mẹ vô lại của anh ta lại gây chuyện.”

Thương Thương đẩy hộp cơm với bánh bao qua trước mặt Đỗ Manh Manh: “Bánh bao, ăn một chút đi. Cãi nhau cũng không giải quyết được vấn đề, ăn cho no rồi tâm trạng sẽ tốt hơn.”

Đỗ Manh Manh lập tức lấy đôi đũa dùng một lần, gắp bánh bao và bắt đầu ăn.

Hạt Dẻ Rang Đường

Vương Giai Ni cười khổ: “Cậu đúng là ăn được đấy. Tớ nói này, lát nữa cậu phải xin lỗi Nghiêm Siêu đấy, ngoài miệng cậu mắng Nghiêm Siêu thậm tệ thế mà anh ấy còn không giận.”

Đỗ Manh Manh im lặng một chút: “Tớ biết là mình quá đáng, thực ra lúc đó… tớ cũng không biết sao lại buột miệng những lời khó nghe như vậy, có lẽ là tức giận vì xấu hổ, không muốn để người quen thấy mặt yếu đuối của mình.”

Thương Thương vỗ vai cô: “Cậu và Nghiêm Siêu hồi cấp ba đã là bạn tốt rồi, suốt bao năm qua vẫn giữ liên lạc, anh ấy chắc chắn hiểu rõ chuyện của cậu, đâu có gì phải xấu hổ đâu, chỉ là gặp phải tên khốn thôi.”

Vương Giai Ni đồng tình: “Cứ như tôi là Nghiêm Siêu, lúc nãy đã quay người đi rồi, còn đến đây thăm bệnh, tính tình anh ấy thật tốt, anh ấy là cái loại công tử đích thực mà có thể nhẫn nhịn được như vậy, chứng tỏ anh ấy thật sự coi cậu là bạn.”

Đỗ Manh Manh suy nghĩ một lúc: “Tớ sẽ qua xin lỗi anh ấy.”

“Không cần đâu, tôi không phải người nhỏ mọn đến mức cần một cô gái xin lỗi mình.”

Nghiêm Siêu đứng ngoài cửa phòng bệnh, khoanh tay, còn Bùi Nghiễn Lễ thì đứng phía sau, tay c*m v** túi quần…
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 603: Chương 603



Bùi Nghiễn Lễ đẩy Nghiêm Siêu vào phòng bệnh.

Mặt Đỗ Manh Manh đỏ bừng, đặt hộp cơm xuống và đứng dậy: “Nghiêm Siêu, xin lỗi, hôm nay tôi không nên mắng anh, lúc đó tôi thật sự không tỉnh táo, đã hiểu lầm lòng tốt của anh.”

Nghiêm Siêu cười khẩy: “Được rồi, tôi cũng không tính toán với một cô gái như cô, tôi biết tâm trạng cô không tốt, mắng thì mắng thôi, dù sao cô không vui, muốn đánh tôi thì tôi cũng phải chịu, ai bảo tôi là anh trai của cô cơ chứ.”

Đỗ Manh Manh bỗng nhớ đến đêm hôm đó uống say, chuyện kết nghĩa huynh đệ, không khỏi bật cười: “Được rồi, anh trai, anh rộng lượng, lần sau tôi mời anh ăn cơm.”

Nghiêm Siêu cười đáp: “Mời gì mà mời, bây giờ cũng được, tôi vừa gọi điện, bảo người mang cơm đến, chúng ta ăn ngay ở phòng bệnh luôn.”

Thương Thương vừa khóc vừa cười: “Các cậu coi phòng bệnh là nhà hàng à? Cẩn thận lát nữa y tá đến đuổi các cậu.”

Nghiêm Siêu cười: “Không sao đâu, chúng tôi đến thăm bệnh nhân, tiện thể ăn một bữa luôn.”

Bùi Nghiễn Lễ nhìn Thương Thương: “Em có muốn nghỉ trưa không?”

Thương Thương lắc đầu: “Sáng nay em đã ngủ rồi, bây giờ không buồn ngủ, hiếm khi mọi người đều có mặt, vui lắm.”

Nghiêm Siêu tỏ vẻ không vui: “Chuyện của Chu Tri Ý chỉ là vết thương ngoài da, đừng làm như là nghiêm trọng, phải nằm nghỉ dưỡng không thể dậy vậy, không sao đâu, chúng ta càng ồn ào thì tâm trạng càng tốt, vết thương cũng nhanh lành.”

Vương Giai Ni đi lấy hai cái ghế đẩu lại, cô và Thương Thương, Đỗ Manh Manh ngồi trên sofa, còn Bùi Nghiễn Lễ và Nghiêm Siêu ngồi trên ghế đẩu.

Nghiêm Siêu vẫn không nhịn được, tò mò hỏi Vương Giai Ni: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Có phải là Thời Kiến nợ tiền của Đỗ Manh Manh không?”

Vương Giai Ni liếc nhìn Đỗ Manh Manh, không biết có nên nói không.

Đỗ Manh Manh đã quyết định nói thật, liều một phen: “Không phải, là trong thời gian yêu nhau, Thời Kiến nhà gặp khó khăn, tôi cho anh ta tiền, vài năm nay tổng cộng là năm mươi vạn.”

Nghiêm Siêu ngạc nhiên: “Chậc chậc, Đỗ Manh Manh, chẳng phải đầu óc cô rất thông minh sao? Có thể đỗ vào trường Đại học Kinh tế Tài chính mà sao lại bị một người đàn ông lừa tiền thế?”

Đỗ Manh Manh mặt mày u sầu: “Tôi không phải là không biết nhìn người, mà tôi nghĩ nhà anh ta gặp khó khăn, giúp anh ta một chút cũng không sao.”

Nghiêm Siêu sắc mặt khó coi, chậc chậc vài tiếng: “Thật sự muốn giúp đỡ, thì nên đem tiền quyên vào vùng núi, sao lại đi tiêu tiền vào một người đàn ông thế này. Cái tên đó cũng thật sự không biết xấu hổ, lại dám nhận tiền của phụ nữ?”

Bùi Nghiễn Lễ không tham gia vào câu chuyện của họ, cầm lấy một quả táo gọt vỏ, Thương Thương ngồi nhìn quả táo quay trong tay anh, đôi tay của anh rất đẹp.

Cô chống cằm cười, hoàn toàn không để ý đến ba người đang thảo luận sôi nổi bên cạnh.

Hạt Dẻ Rang Đường

Mặc dù năm người ngồi cùng một chỗ, nhưng rõ ràng có thể chia thành hai phe.

Nghiêm Siêu cuối cùng lại thở dài: “Thôi được rồi, tiền đã tiêu rồi, mắng cô cũng chẳng ích gì, giờ có đòi lại được không?”

Vương Giai Ni gật đầu: “Ban đầu hy vọng lấy lại không lớn, giờ lại đánh mất cái răng cửa của người ta, chắc càng khó hơn, không chừng còn bị anh ta lừa lại.”

Nghiêm Siêu khinh miệt: “Lừa tôi? Thế thì cậu ta thật sự to gan rồi, lát nữa tôi xuống tìm cậu ta một chuyến, cho cậu ta biết nhà tôi ở đâu, xem cậu ta có dám đến tìm tôi không.”

Vương Giai Ni đau đầu: “Bây giờ không phải lúc đánh nhau đâu, sợ rằng Thời Kiến lại phản đòn, lúc đó vốn là Manh Manh có lý, giờ lại thành cô ấy không có lý.”

Nghiêm Siêu không hiểu: “Ví dụ thế nào?”

Vương Giai Ni nhìn Đỗ Manh Manh: “Vừa rồi Thời Kiến có nói anh không nghe thấy à? Anh ta bảo Manh Manh đã có người khác từ lâu, muốn chia tay mới cố tình tìm lý do.”

Nghiêm Siêu khạc một tiếng: “Nếu Đỗ Manh Manh là người của tôi, thì cậu ta đừng hòng giữ được một hơi, tôi sớm đã cho cậu ta biết tay rồi.”

Vương Giai Ni thở dài: “Vấn đề là nếu anh ta làm vậy, người ngoài không biết gì, sau này Manh Manh đi làm sao đây?”

Nghiêm Siêu nghĩ một lát, nhìn hai người: “Được rồi, chuyện này các cô đừng lo, tôi đảm bảo không chỉ lấy lại được tiền, mà sau này cậu ta cũng không dám tìm Đỗ Manh Manh nữa, chuyện này là do tôi gây ra, tôi sẽ giải quyết.”

Đỗ Manh Manh ngạc nhiên: “Anh dùng cách gì để giải quyết?”

Nghiêm Siêu hừ một tiếng: “Cái đó cô đừng hỏi.”

Vương Giai Ni có thể đoán được, nghĩ lại cũng thấy đúng, Thời Kiến kiểu người đó, đúng là phải dùng thủ đoạn của kẻ lừa đảo mới được: “Đừng làm ra chuyện lớn nhé.”

Nghiêm Siêu khinh miệt cười: “Xem thường ai vậy? Tôi cũng là công dân tốt, tuân thủ pháp luật đấy.”

Thương Thương nhận lấy quả táo Bùi Nghiễn Lễ gọt sẵn, vừa ăn vừa nghe ba người thảo luận, đột nhiên phát hiện một bí mật lớn: Có phải Nghiêm Siêu thích Đỗ Manh Manh không?

Từ thời trung học đến giờ, hai người họ luôn liên lạc với nhau, và bất kể lúc nào, Đỗ Manh Manh gọi điện, đều có thể tìm được Nghiêm Siêu.

Cô càng nghĩ càng thấy khả năng này cao, trong lòng càng cảm thấy tò mò vô cùng.

Cơm mà Nghiêm Siêu gọi người mang đến cũng đã tới.

Trên bàn đầy ắp đồ ăn, Đỗ Manh Manh có đồ ăn, tâm trạng lại vui vẻ: “Nghiêm Thạch đầu, được đấy, còn dám chi tiền đãi chúng tôi ăn ngon thế này?”

Nghiêm Siêu cầm đôi đũa, nhẹ nhàng gõ đầu cô một cái: “Nhưng mà đã nói trước rồi, là cô mời tôi, đừng quên đưa tiền cho tôi nhé.”

Đỗ Manh Manh hừ một tiếng: “Đưa cho anh, đưa cho anh, nhìn anh keo kiệt thế, tôi còn thiếu một bữa cơm của anh sao?”

Bùi Nghiễn Lễ giúp Thương Thương mở một hộp cháo: “Cháo rau cải và thịt nạc, em uống thêm chút nhé.”

Nghiêm Siêu nhét một miếng bánh xá xíu vào miệng, nói lắp bắp: “Đúng rồi, cái này… là lão Bùi đặc biệt gọi cho cô đấy.”

Thương Thương vừa ăn vừa nghĩ, trước giờ cô gần như ăn no rồi, nhưng lúc này thật sự muốn uống một chút cháo, dạ dày sẽ dễ chịu hơn một chút, cô bất ngờ nhìn Bùi Nghiễn Lễ, mắt cong lên, cười.

Cô cảm thấy Bùi Nghiễn Lễ thật sự rất chu đáo: “Một phần to thế này em cũng không uống hết đâu.”

Bùi Nghiễn Lễ không nói gì, lại lấy thêm một hộp cơm, chia bớt cháo thịt nạc ra, đưa cho Thương Thương: “Cái này em ăn hết được chứ?”

Thương Thương gật đầu: “Được.”

Nghiêm Siêu, Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni nhìn nhau, cứ thế nhìn Bùi Nghiễn Lễ chăm sóc Thương Thương rất điêu luyện.

Cách cư xử của họ hoàn toàn không giống như những người chưa yêu nhau.

Vương Giai Ni không nhịn được mà thở dài: “Manh Manh, nhìn thấy chưa, tìm bạn trai phải tìm kiểu Bùi giáo sư thế này, vợ chỉ cần một ánh mắt, là biết phải làm gì rồi.”

Thương Thương mặt đỏ bừng, tức giận trừng mắt với Vương Giai Ni, nhưng không có sức sát thương, cô lầm bầm phản đối: “Vương Giai Ni! Cậu đừng có nói bậy.”

Nghiêm Siêu phì cười: “Kiểu đàn ông như Lão Bùi, trên thế giới này không nhiều đâu, kiểu tôi thế này, nếu các cô không chê, cũng có thể suy nghĩ một chút, đừng lúc nào cũng nhìn ra ngoài, nhà tôi ấy, các cô xem, có chỗ nào thiếu không?”

Đỗ Manh Manh gắp cho anh ta một cái bánh bao nhân lòng đỏ trứng: “Anh nói nhiều quá, đàn ông mà lắm lời thế này là không được.”

Nghiêm Siêu giơ tay vẽ vẽ: “Vậy từ giờ tôi sẽ ít nói hơn.”

Sau đó, không ai nói gì nữa, Nghiêm Siêu cứ im lặng, giữ miệng đóng chặt, chỉ dùng tay ra hiệu vẻ rất nghiêm túc.

Thương Thương không nhịn được cười, nhưng lại không dám cười quá to, sợ kéo căng vết thương ở lưng.

Vương Giai Ni cũng cười, đẩy Đỗ Manh Manh: “Ôi không chịu nổi nữa, tớ sắp cười không thở được rồi, không được, cậu nhận Nghiêm Siêu đi, đừng để anh ta khỏi đi phá hoại người khác.”
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 604: Chương 604



Đỗ Manh Manh kinh ngạc nhìn Vương Giai Ni: “Cậu đừng làm hại tớ, tớ vừa ra khỏi hố lửa, lại phải vào một hố lửa khác sao?”

Lần này Nghiêm Siêu không phản bác, chỉ cầm bát ăn cơm.

Thương Thương liếc nhìn, thấy trên mặt Nghiêm Siêu có một chút buồn bã, đang cố gắng ăn để kìm nén cảm xúc.

Có vẻ như cô đoán đúng, Nghiêm Siêu thực sự thích Đỗ Manh Manh.

Ăn xong cơm, Nghiêm Siêu đã bình tĩnh lại, gọi mọi người chơi bài.

Bùi Nghiễn Lễ nhìn đồng hồ, kiên quyết kéo Nghiêm Siêu ra ngoài: “Để bọn họ nghỉ ngơi, mai lại đến.”

Nghiêm Siêu liên tục gật đầu: “Được, mai sáng chúng ta lại đến chơi bài.”

Bùi Nghiễn Lễ nhìn anh một cái đầy bất lực, rồi nói với Thương Thương: “Anh sẽ gọi điện cho em sau.”

Thương Thương liên tục gật đầu: “Được, các anh lái xe cẩn thận nhé.”

Sau khi Bùi Nghiễn Lễ và Nghiêm Siêu đi, Vương Giai Ni liền xúi giục Đỗ Manh Manh và Thương Thương: “Thế nào rồi? Quan hệ của cậu với giáo sư Bùi có tiến triển không?”

Thương Thương trừng mắt: “Tiến triển gì? Lúc đó là ở bệnh viện, chúng tớ còn có thể làm gì?”

Vương Giai Ni lắc đầu: “Các cậu làm sao mà ăn ý như thế được? Cậu chỉ cần động một chút, Bùi Nghiễn Lễ lập tức biết cậu cần giấy ăn, cậu vừa đưa tay, anh ấy biết ngay là phải rót nước cho cậu. Nói thật, cho dù là cặp đôi sống chung nhiều năm cũng chưa chắc làm được như vậy.”

Đỗ Manh Manh ngẩn người: “Giai Giai, tớ cảm thấy cậu đang nói về tớ.”

Vương Giai Ni gật đầu: “Đúng, tớ đang nói về cậu đấy.”

Đỗ Manh Manh kêu lên, định lao về phía Vương Giai Ni nhưng lại sợ làm đau Thương Thương, miệng thì la to.

Ba người náo loạn một hồi, cuối cùng lại ngồi chật kín trên ghế sofa, bắt đầu trò chuyện.

Thương Thương nhìn Đỗ Manh Manh một cách nghiêm túc: “Tớ cảm thấy Nghiêm Siêu thích cậu, cậu không thấy sao?”

Đỗ Manh Manh ngạc nhiên, không thể tin nổi nhìn Thương Thương, đưa tay sờ trán cô: “Thương Thương, cậu đùa gì vậy? Tớ và Nghiêm Siêu đã là bạn thân từ hồi cấp ba rồi mà.”

Vương Giai Ni gật đầu: “Tớ cũng cảm thấy Nghiêm Siêu đối xử với cậu tốt. Chuyện hôm nay, nếu là người khác, cậu nghĩ Nghiêm Siêu có thể tha thứ dễ dàng như vậy không? Tớ không ngờ anh ấy lại tha thứ nhẹ nhàng như thế.”

Đỗ Manh Manh ngẩn người một lúc: “Đó cũng vì anh ấy khá rộng lượng, dù sao đàn ông mà, làm sao có thể so đo với một cô gái được, hơn nữa, từ hồi cấp ba, chúng tớ đã không biết cãi nhau bao nhiêu lần rồi.”

Vương Giai Ni giơ tay làm dấu dừng lại: “Khoan đã, chúng ta phải xâu chuỗi lại. Hồi cấp ba cậu và Nghiêm Siêu thường xuyên cùng nhau ra khu hẻm gần trường ăn đúng không?”

Đỗ Manh Manh gật đầu: “Đúng rồi, vì Thương Thương không bao giờ ăn đồ ngoài trường, còn cậu thì bận về nhà chăm bà ngoại. Tớ đi vài lần gặp Nghiêm Siêu, thấy chúng tớ hợp khẩu vị, thế là thường xuyên đi cùng nhau.”

Thương Thương lắc đầu: “Cậu có nghĩ có khả năng Nghiêm Siêu cố tình gặp cậu ở đó không?”

Đỗ Manh Manh kêu lên: “Các cậu nói chuyện cứ như là thật vậy.”

Vương Giai Ni tiếp tục phân tích: “Sau đó, cậu vào đại học, Nghiêm Siêu không thi đỗ đại học, đi làm lính mấy năm đúng không? Tớ nhớ cậu còn nói, lúc Nghiêm Siêu mới nhập ngũ, anh ấy còn định trốn về. Lúc đó hai người hay viết thư cho nhau?”

Đỗ Manh Manh lại gật đầu: “Đúng, nhưng từ năm hai đại học, chúng tớ ít viết thư cho nhau.”

Vương Giai Ni vỗ mạnh lên đùi: “Năm hai, cậu và Thời Kiến đã quen nhau đúng không?”

Đỗ Manh Manh nhíu mày: “Cái gì gọi là ‘quen nhau’, lúc đó tớ bị thu hút thôi.”

Vương Giai Ni thở dài: “Cậu có viết thư cho Nghiêm Siêu nói về việc cậu có bạn trai, rồi từ đó Nghiêm Siêu không trả lời thư của cậu nữa?”

Đỗ Manh Manh suy nghĩ một lát rồi thấy đúng là như vậy, từ khi cô ấy viết thư cho Nghiêm Siêu nói mình thích một người con trai, anh ấy đã không viết thư lại cho cô nữa.

Cho đến khi tốt nghiệp đại học, cô đi thực tập ở đài truyền hình, có một ngày Nghiêm Siêu bất ngờ xuất hiện.

Anh ta nói mình đã xuất ngũ, cô ấy mời Nghiêm Siêu đi ăn, Nghiêm Siêu đồng ý, còn nói muốn ăn món ăn vặt ở khu hẻm gần trường.

Họ còn đi ăn một lần nữa, lúc đó Nghiêm Siêu đã hỏi một câu: “Bạn trai có đối xử tốt với cậu không?”

Lúc đó Đỗ Manh Manh vẫn đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, mặt đầy vui vẻ gật đầu: “Rất tốt, nếu mà dám đối xử không tốt với tôi, tôi đã bỏ anh ấy từ lâu rồi.”

Nghiêm Siêu không nói gì thêm, suốt những năm qua anh ta mở câu lạc bộ, làm ăn, nhìn có vẻ như chẳng chuyên tâm vào gì cả.

Có vẻ anh ta cũng từng có vài bạn gái, nhưng Đỗ Manh Manh không rõ lắm.

Nghĩ đến đây, Đỗ Manh Manh lại lắc đầu: “Không thể nào, nếu anh ấy thích tớ, sao không nói ra?”

Thương Thương cũng không rõ: “Có thể là, sợ bị cậu từ chối?”

Vương Giai Ni gật đầu: “Có lẽ là vậy, tớ thấy Nghiêm Siêu cũng không tệ.”

Đỗ Manh Manh ngạc nhiên: “Cái gì gọi là ‘không tệ’? Tớ vừa mới kết thúc một mối quan hệ rối ren, các cậu lại khuyên tớ bắt đầu một mối quan hệ mới?”

Vương Giai Ni cảm thấy không có gì là không thể: “Cậu và Thời Kiến, đâu phải lỗi của cậu, là tên khốn đó không xứng đáng.”

Đỗ Manh Manh vội vã lắc tay: “Không được, không được, bây giờ tớ không có tâm trạng để nghĩ đến chuyện này đâu, hai cậu đừng phân tích nữa, các cậu nói vậy tớ còn gặp Nghiêm Siêu như thế nào?”

Sau đó cô lại véo má Thương Thương: “Còn cậu thì sao? Cậu và giáo sư Bùi, sao cậu không nói gì?”

Thương Thương chớp mắt: “Chúng tớ có gì mà nói, bây giờ tớ đang bị tổn thương, mẹ tớ chắc chắn sẽ bảo tớ nghỉ ngơi một thời gian, đến lúc đó tớ sẽ đi nghe bài giảng của anh ấy mỗi ngày.”

Đỗ Manh Manh buông tay, chỉ vào trán Thương Thương: “Được rồi, cậu không cần phải nói nữa.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Thương Thương cười hì hì, cô cũng có thể chắc chắn rằng Bùi Nghiễn Lễ thích cô.

Chỉ là chưa có cơ hội thích hợp để bày tỏ tình cảm với nhau, có vẻ như Thẩm Phàm Tinh đã nói đúng.

Chiều tối, Khương Tri Tri và Chu Tây Dã cùng nhau đến để đưa cơm cho Khương Tri Tri, Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni quyết định về nhà tắm trước rồi quay lại sau.

Khương Tri Tri nhìn thấy sắc mặt của Thương Thương khá tốt, liền hỏi một câu: “Trưa nay con ăn gì vậy?”

Thương Thương nghĩ một chút: “Bánh bao thịt bò và cháo thịt nạc với trứng bắc thảo, Nghiêm Siêu đến mua rất nhiều.”

Khương Tri Tri ngạc nhiên: “Nghiêm Siêu? Các con cũng có liên lạc à?”

Thương Thương ngạc nhiên: “Mẹ, mẹ cũng biết Nghiêm Siêu à?”

Khương Tri Tri cảm thấy lạ: “Nghiêm Siêu, sao lại không biết, lúc học cấp ba là một chàng trai cao lớn, sau đó cùng lớp với Chu Tri Uẩn.”

Thương Thương trừng mắt: “Không đúng, cùng lớp với Chu Tri Uẩn, sao em ấy không biết Bùi Nghiễn Lễ?”

Khương Tri Tri ồ lên một tiếng: “Bùi Nghiễn Lễ? Cái tên này nghe quen, lúc nãy mẹ không nói rõ, Chu Tri Uẩn và Nghiêm Siêu nhập ngũ cùng năm, cùng một lớp huấn luyện.”

Thương Thương ngạc nhiên: “Họ là đồng niên sao?”

Khương Tri Tri gật đầu: “Đúng vậy, khi Chu Tri Uẩn mới nhập ngũ, mẹ và bố con lén đến thăm, việc này Chu Tri Uẩn còn không biết, sau đó, chỉ huy nói Nghiêm Siêu đã bỏ trốn một lần.”

Cô quay sang Chu Tây Dã hỏi: “Có phải thế không?”

Chu Tây Dã gật đầu: “Gần như bị gửi về quê, nhưng lại cho cậu ấy một cơ hội ở lại, tuy nhiên không có cơ hội thăng chức hay vào học trường quân sự.”

Nói xong lại hỏi: “Con vừa nói Bùi Nghiễn Lễ là ai vậy?”
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 605: Chương 605



Thương Thương ngẩn người một lúc, không ngờ điểm chú ý của bố lại là cái này. Cô vốn dĩ không định giấu diếm gia đình, liền đưa tay ôm lấy Khương Tri Tri:

“Đây là bạn học cùng khóa với con hồi cấp ba, bây giờ đang làm giảng viên ở Đại học Thanh Hoa, còn là nghiên cứu viên của một dự án trọng điểm quốc gia.”

Khương Tri Tri nghe Thương Thương giới thiệu chi tiết như vậy, cô hiểu chuyện gì đang xảy ra, mỉm cười: “Con thích người ta đúng không?”

Thương Thương gật đầu: “Vâng, mẹ à, anh ấy rất xuất sắc, ông ngoại còn khen anh ấy nữa đấy.”

Chu Tây Dã có chút không thể tin nổi: “Ông ngoại con gặp cậu ấy rồi à?”

Thương Thương lại gật đầu: “Dạ, anh ấy mua căn nhà bên cạnh nhà ông ngoại, hôm đó đi xem nhà thì gặp ông ngoại, còn đến nhà ông ngoại uống trà nữa.”

Chu Tây Dã có chút khó chấp nhận, con gái đã có người thích rồi, mà bố vợ lại gặp người đó rồi, nhưng ông lại không biết gì.

Ông nhíu mày: “Nhà cậu ấy làm nghề gì vậy? Sao lại trùng hợp mua nhà bên cạnh nhà ông ngoại?”

Thương Thương ậm ừ một tiếng: “Con không rõ nhà anh ấy làm nghề gì, nhưng việc anh ấy mua nhà bên cạnh ông ngoại là một sự trùng hợp.”

Cô lại cười nhìn Chu Tây Dã: “Bố à, Bùi Nghiễm Lễ thật sự rất tốt, bố không thể nghĩ ngay đến chuyện âm mưu với người ta như vậy được.”

Khương Tri Tri liếc nhìn Chu Tây Dã: “Được rồi, đừng có giống như đi điều tra hộ khẩu nữa, bây giờ là con gái chúng ta thích người ta.”

Rồi bà lại hỏi Thương Thương: “Cậu ấy có thích con không? Những quả trái cây sáng nay và bữa trưa là cậu ấy đưa cho con đúng không?”

Thương Thương gật đầu mạnh: “Vâng, mẹ à, khi con thổ lộ với anh ấy, con sẽ dẫn anh ấy về nhà để gặp bố mẹ.”

Chu Tây Dã muốn nói gì đó, nhưng bị Khương Tri Tri trừng mắt ngăn lại, rồi mỉm cười với Thương Thương: “Được rồi, đến lúc đó con dẫn cậu ấy về nhà ăn cơm, sáng nay mẹ đã gặp một cậu bé rất xuất sắc ở đại sảnh tầng một, chắc là cậu ấy.”

Sau đó, bà miêu tả đơn giản ngoại hình của cậu bé đó, Thương Thương mở to mắt, rất vui vẻ gật đầu: “Đúng rồi, chính là anh ấy, có phải anh ấy rất đẹp trai không?”

Chu Tây Dã vẫn không nhịn được: “Đẹp trai thì cũng không ăn được cơm, còn phải có phẩm hạnh tốt nữa.”

Thương Thương cười híp mắt, giơ tay kéo tay Chu Tây Dã: “Bố à, Phàm Tinh đã xem bói cho con rồi, bảo rằng Bùi Nghiễm Lễ là người tốt.”

Khương Tri Tri bất đắc dĩ: “Trước tiên phải đẹp trai đã, sau đó mới tìm hiểu con người ta.”

Bà không hỏi thêm gì nữa: “Con cứ dưỡng sức cho tốt, nếu không có vấn đề gì lớn, thì mai khi truyền dịch xong là có thể xuất viện, lúc đó ở nhà chăm sóc con cũng tiện hơn.”

Thương Thương nhân cơ hội đưa ra yêu cầu: “Vậy nếu con không có việc gì, có thể đi nghe lớp của Bùi Nghiễm Lễ không? Anh ấy ở trường rất được yêu mến, con muốn đi xem thử.”

Khương Tri Tri thấy chuyện này không phải vấn đề: “Được, con muốn đi thì cứ đi, nhưng đến lúc đó con không tiện lái xe, mẹ sẽ sắp xếp tài xế cho con.”

Thương Thương nũng nịu ôm lấy Khương Tri Tri: “Mẹ à, mẹ thật là tốt.”

Một lát sau, Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni trở về, lại thúc giục Khương Tri Tri và Chu Tây Dã về nghỉ ngơi.

Xuống lầu, cho đến khi ngồi vào xe, mặt Chu Tây Dã vẫn không vui.

Khương Tri Tri có chút vừa buồn cười vừa xót xa: “Con gái lớn rồi, cũng phải lấy chồng thôi, nhìn con bây giờ cũng theo đúng ý anh, đâu có lấy quân nhân đâu, không phải rất tốt sao?”

“Giảng viên đại học, học vấn cao, lại thông minh, là kiểu người thông minh mà Thương Thương thích, con gái thích thì anh còn lo lắng gì nữa?”

Chu Tây Dã biết Khương Tri Tri nói đúng, nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy hụt hẫng: “Vẫn cứ cảm thấy, một cái chớp mắt, bọn nhỏ đã lớn cả rồi.”

Khương Tri Tri ngẩn người một lát, rồi đưa tay v**t v* mái tóc: “Chúng ta đã có tóc bạc rồi, bọn nhỏ làm sao không lớn lên? Bây giờ rất tốt, chúng ta khỏe mạnh, có thể nhìn bọn nhỏ tìm được người mình thích.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Tây Dã im lặng một lúc: “Anh vẫn không yên tâm, để anh đi tìm hiểu thử.”

Khương Tri Tri tức cười: “Em đã nói với anh rồi mà, đừng điều tra, để Thương Thương tự chọn, như vậy mới là tôn trọng. Và em tin Thẩm Phàm Tinh, nếu con bé đã xem bói rồi, thì chắc chắn không sai.”

Nói xong, Chu Tây Dã cũng yên tâm, về người con dâu này, ông khá hài lòng.

Xa xôi ở Tây Tạng, Thẩm Phàm Tinh hắt xì vài cái, ngồi dậy từ trong chăn, dụi dụi mũi: “Em cảm thấy có người đang nói về em, không được, mình phải về xem thử.”

Chu Tri Uẩn ôm lấy eo của Thẩm Phàm Tinh, sau đó ấn cô xuống giường: “Không phải em nói là đến thì sẽ luôn ở bên anh sao?”

Thẩm Phàm Tinh nhéo vào phần thịt ở eo của anh: “Em có nói là sẽ ở bên anh, nhưng anh nhìn xem, từ hôm qua đến giờ em có xuống giường không? Dậy đi, em muốn ra ngoài chơi.”

Chu Tri Uẩn mỉm cười: “Được rồi, sáng mai anh sẽ dẫn em đi chơi.”

Thẩm Phàm Tinh mãi đến khi mệt mỏi không mở nổi mắt, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, phải nhanh chóng về Bắc Kinh, với năng lượng của Chu Tri Uẩn, cô căn bản không có sức để đi chơi.

Cô phải nhanh chóng quay về tìm Thương Thương, vẫn là chơi cùng Thương Thương mới vui.

……

Buổi chiều Bùi Nghiễm Lễ có việc, buổi tối vừa từ phòng thí nghiệm đi ra, định gọi điện cho Thương Thương thì lại bị điện thoại của Nghiêm Siêu chiếm trước, anh ta la hét ầm ĩ, nhất định phải để Bùi Nghiễm Lễ đến gặp anh ta, vì anh ta rất khó chịu.

Bùi Nghiễm Lễ suy nghĩ một chút, nhắn tin cho Thương Thương rồi lái xe đến câu lạc bộ gặp Nghiêm Siêu.

Khi anh tới nơi, Nghiêm Siêu đã uống không biết bao nhiêu chai rượu, ôm chai rượu ngồi trên sàn, lưng tựa vào ghế sofa.

Bùi Nghiễm Lễ đi tới, giơ tay rút chai rượu trong tay Nghiêm Siêu: “Cậu uống nhiều rượu như vậy làm gì? Có chuyện gì xảy ra à?”

Nghiêm Siêu giơ tay đ.ấ.m vào n.g.ự.c mình: “Cậu nói xem trên đời sao lại có người ác như vậy? Cô ấy đúng là một con bạch nhãn lang, mấy năm nay tôi đối xử tốt với cô ấy như thế, cô ấy thật sự không nhìn thấy sao? Tại sao cô ấy không quay lại nhìn tôi?”

Bùi Nghiễm Lễ biết Nghiêm Siêu thích Đỗ Manh Manh, im lặng một lúc: “Ngày xưa, sao cậu không tỏ tình?”

Nghiêm Siêu lau mặt: “Tôi đã viết thư tình rồi, ai biết lại bị phát hiện, cô ấy còn bị gọi phụ huynh, tôi dám nhận không? Hơn nữa, cô ấy có cảm nhận được gì không? Mấy năm nay tôi đối xử với cô ấy như thế nào?”

Nói rồi, Nghiêm Siêu bắt đầu giơ tay đếm: “Không nói chuyện khác, hai năm cấp ba, có chuyện gì mà tôi không đi cùng cô ấy? Cô ấy nói muốn ăn gì, tôi không ngủ cũng lái xe máy chở cô ấy đi, cô ấy không cảm nhận được à?”

“Ca sĩ mà cô ấy thích, tôi cũng giúp cô ấy lấy được ảnh ký tên.”

Bùi Nghiễm Lễ suy nghĩ một chút: “Cậu đối xử với cô ấy như bạn bè, cô ấy chắc chắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.”

Nghiêm Siêu ngẩn ra một lúc, đột nhiên bật khóc: “Con nhỏ không có lương tâm này, tôi đi lính, còn ở trong trung đội mới, cô ấy viết thư cho tôi nói là thích một cậu con trai, tôi tức muốn nghỉ phép, nhưng lính mới làm gì có phép? Tôi chỉ định lén trốn đi, nhưng lại bị bắt về.”

“Tôi viết thư cho cô ấy, muốn cô ấy suy nghĩ kỹ, đừng quá mù quáng, thư của tôi còn chưa gửi đi, cô ấy lại viết thư nói đã đồng ý theo đuổi của cậu con trai đó… Cậu nói sao cô ấy lại không có chút tình cảm nào, không chỉ không có, còn thích chọc vào phổi tôi.”

Nói đến đây, Nghiêm Siêu vừa khóc vừa nắm lấy tay Bùi Nghiễm Lễ: “Cậu nói xem, sao bạn thân lại có sự chênh lệch đến thế?”
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 606: Chương 606



Bùi Nghiễn Lễ có chút chán ghét rút tay lại:

“Cậu bình tĩnh chút đi, đàn ông con trai mà khóc lóc sướt mướt thế này thì ra cái thể thống gì?”

Nghiêm Siêu lau nước mắt:

“Cậu nói cậu thích Chu Tri Ý bao nhiêu năm rồi, cậu không sợ cô ấy bị người khác thu hút à? Bấy nhiêu năm nay để tôi nhìn mà xót ruột, lỡ đâu cô ấy có bạn trai thì sao?”

Bùi Nghiễn Lễ trầm mặc một lúc:

“Tôi đã quay về rồi, cô ấy thích người thông minh, có năng lực. Nếu cô ấy thích người khác, thì chứng tỏ người đó giỏi hơn tôi.”

Nghiêm Siêu sững người:

“Đỗ Manh Manh cái con ngốc đó, sao lại là một đứa mù, đi thích một tên cặn bã?”

“Nếu cô ấy chịu bên tôi, tôi sẽ coi cô ấy như tổ tông mà cung phụng.”

Bùi Nghiễn Lễ nhíu mày nhìn anh ta:

“Vậy thì đừng có khóc nữa, tỉnh táo lên mà đi theo đuổi đi. Giờ Đỗ Manh Manh vẫn còn độc thân, chẳng phải cậu còn cơ hội sao? Cậu cứ ngồi đây mà khóc, lỡ cô ấy lại thích người khác, lúc đó có hối cũng không kịp.”

Nghiêm Siêu ngẩn ra, đột nhiên đứng phắt dậy:

“Cậu nói đúng, bây giờ tôi đi tìm cô ấy.”

Bùi Nghiễn Lễ đưa tay kéo anh ta ngồi lại ghế sô pha:

“Cậu bình tĩnh chút, người đầy mùi rượu như thế mà chạy đi tìm người ta thì được gì? Say xỉn làm loạn à? Cậu như thế mà tìm Đỗ Manh Manh, cô ấy càng chẳng thèm để ý đến cậu.”

Nghiêm Siêu ủ rũ:

“Vậy cậu nói tôi nên làm gì?”

Bùi Nghiễn Lễ cũng đâu có kinh nghiệm yêu đương gì, nghĩ mãi mới nói:

“Hay là… cậu quan tâm cô ấy nhiều hơn chút?”

Nghiêm Siêu sốc:

“Tôi còn chưa đủ quan tâm cô ấy à? Cô ấy tan ca đêm, nói cảm giác có người theo dõi, tôi còn từ ngoại ô phóng về đón cô ấy mà!”

Bùi Nghiễn Lễ im lặng, cũng không nghĩ ra cách gì hay hơn.

Nghiêm Siêu ngồi dựa vào ghế sô pha, thở dài nặng nề sau một lúc:

“Thôi, chắc kiếp trước tôi nợ cô ấy, cứ để cô ấy làm tới đi, tôi cam lòng.”

Bùi Nghiễn Lễ: “…”

Anh thật sự không nhìn ra, Nghiêm Siêu lại là người si tình như vậy.



Tối hôm trước nghỉ ngơi không tốt, tối nay, Thương Thương và các cô gái khác đã rửa mặt đi ngủ sớm.

Sáng sớm, y tá đi kiểm tra phòng khiến mọi người dậy đúng giờ.

Đỗ Manh Manh rửa mặt xong đi ra, tranh lấy việc chải tóc cho Thương Thương:

“Để tớ, tối qua là Giai Giai sấy tóc cho cậu, hôm nay tớ chải tóc cho cậu nhé.”

Thương Thương dở khóc dở cười:

“Tối qua cậu còn giúp tớ gội đầu mà.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Đỗ Manh Manh cười ha ha:

“Chuyện nên làm thôi mà. Thương Thương, tóc cậu đẹp thật đấy, cậu chăm sóc kiểu gì vậy?”

Thương Thương thắc mắc:

“Tớ không phải đã đưa cho các cậu rồi à? Mẹ tớ tự làm dầu gội đấy, thành phần an toàn lắm, chẳng lẽ cậu không dùng?”

Đỗ Manh Manh lập tức câm nín, không dám hé răng.

Ở bên cạnh, Vương Giai Ni đang bôi nước hoa hồng thì hừ lạnh:

“Không cần hỏi, chắc chắn cô ta mang hết cho Thời Kiến dùng rồi.”

Đỗ Manh Manh giả vờ khóc:

“Có cách nào cho tớ quay về tám năm trước không? Tớ nhất định sẽ sáng mắt ra, làm người mới.”

Vương Giai Ni lạnh lùng nói:

“Không có đâu. Cậu ngốc thế, dù có quay về tám năm trước cũng vẫn sẽ đưa ra lựa chọn ngu ngốc như cũ thôi.”

Không cãi lại được Vương Giai Ni, Đỗ Manh Manh đành chịu thua:

“Các cậu muốn ăn gì? Tớ đi mua cho.”

Vừa nói xong thì Nghiêm Siêu và Bùi Nghiễn Lễ tới, Nghiêm Siêu hai tay xách đầy túi, Bùi Nghiễn Lễ cũng mang theo một bình giữ nhiệt.

Vừa bước vào cửa, Nghiêm Siêu cười hì hì:

“Ba vị công chúa, tiểu nhân mang bữa sáng đến rồi đây. Có bánh bao, quẩy, bánh nướng, còn có bánh mì và sandwich nữa. Đông Tây kết hợp, các cô muốn ăn gì đều có.”

Thương Thương nhìn anh ta bày đầy một bàn, cười không ngớt:

“Anh mua nhiều thế này, ăn sao hết được?”

Nghiêm Siêu xua tay:

“Không sao, còn tôi với Lão Bùi nữa, hai đứa tôi cũng chưa ăn sáng mà.”

Đỗ Manh Manh như quên luôn chuyện hôm qua cãi nhau gay gắt với Nghiêm Siêu, chủ yếu vì hai người cãi nhau cũng không phải lần đầu. Cô tò mò đi tới lục lọi rồi khen:

“Được đó, Nghiêm thạch đầu, mua toàn thứ bọn tôi thích ăn. Cái bánh nướng của Mã Ký này, phải xếp hàng mới mua được đấy.”

Nghiêm Siêu cười tươi:

“Tất nhiên rồi, việc tôi làm sao có thể khiến các cô thiệt thòi chứ.”

Bùi Nghiễn Lễ đợi Nghiêm Siêu ồn ào xong mới quay sang nhìn Thương Thương:

“Hôm nay đỡ hơn chưa?”

Thương Thương gật đầu:

“Đỡ nhiều rồi, giờ giơ tay lên cũng không đau mấy nữa. Lát nữa truyền dịch xong là có thể xuất viện rồi.”

Nghiêm Siêu vừa nghe nói được xuất viện, lập tức reo lên:

“Đây đúng là chuyện vui lớn! Xuất viện thì phải ăn mừng chứ, tối nay đến hội sở của tôi quẩy một trận!”

Thương Thương lắc đầu:

“Không được đâu, tôi về nhà thì bố mẹ cũng sẽ không cho ra ngoài lung tung đâu.”

Nghiêm Siêu ngạc nhiên:

“Vậy… chẳng phải muốn gặp Lão Bùi cũng khó à?”

Bùi Nghiễn Lễ cũng nhìn sang Thương Thương, anh thật sự quên mất chuyện này. Thương Thương về nhà có người nhà chăm, chắc chắn sẽ bị quản nghiêm ngặt, không dễ ra ngoài.

Còn anh, muốn đi gặp cô thì lấy thân phận gì?

Thương Thương bật cười, ánh mắt cong cong nhìn Bùi Nghiễn Lễ:

“Em đã nói với bố mẹ rồi, em có thể đến Thanh Đại nghe giảng. Mẹ em bảo sẽ để tài xế đưa em đi.”

Nghiêm Siêu sững người, bật thốt:

“Chu Tri Ý, cô đã nói với người nhà rồi à? Vậy chẳng phải bố mẹ cô đã đồng ý cho hai người ở bên nhau rồi sao?”

Thương Thương mặt đỏ ửng:

“Không có không có, anh đừng nói bừa.”

Trái tim treo lơ lửng của Bùi Nghiễn Lễ bỗng thả lỏng xuống, dịu dàng nhìn cô:

“Đừng để ý đến cậu ta. Nếu em đến nghe giảng, gọi cho anh, anh đến đón. Học xong anh đưa em về.”

“Giờ ăn sáng trước đã nhé, muốn ăn hoành thánh tôm không?”

Thương Thương gật đầu:

“Muốn ăn.”

Đỗ Manh Manh có chút ngạc nhiên:

“Bùi Nghiễn Lễ, sao anh biết Thương Thương thích ăn hoành thánh? Cô ấy ăn sáng có cái tật là phải có món gì đó nước nước một chút, không thì mới ăn sữa đậu nành với quẩy.”

Thương Thương nhẹ đẩy Đỗ Manh Manh một cái:

“Tớ đâu có khó chiều vậy chứ.”

Bùi Nghiễn Lễ mỉm cười, lấy một hộp cơm đến, mở bình giữ nhiệt ra — là hai tầng, tách riêng hoành thánh và nước dùng.

Giờ mới đổ hoành thánh vào tô nước gà còn nóng hổi, không lo hoành thánh bị nhũn.

Nghiêm Siêu nhìn mà đột nhiên nhớ ra:

“Lão Bùi, tối qua nửa đêm cậu đòi về, chẳng lẽ là về nấu canh gà gói hoành thánh à? Cậu… lại còn đảm đang như vậy, hay là hai chúng ta sống chung luôn đi?”

Thương Thương cũng bất ngờ, đây là do Bùi Nghiễn Lễ tự tay làm sao?

Bùi Nghiễn Lễ liếc Nghiêm Siêu nhàn nhạt:

“Tránh xa tôi ra, đừng làm ảnh hưởng khẩu vị của tôi.”

Đỗ Manh Manh cười ha ha, vui vẻ chọn món ăn sáng mình thích.

Nghiêm Siêu nhìn cô một cái, lặng lẽ đưa món lòng xào mà cô thích qua, Đỗ Manh Manh rất tự nhiên nhận lấy, vừa ăn vừa nói với Vương Giai Ni:

“Vẫn là món lòng xào của chỗ này ngon nhất, đầy đủ nguyên liệu, vị cũng chuẩn. Cậu thử đi.”

Vương Giai Ni cũng thích, Đỗ Manh Manh đút cho Vương Giai Ni một miếng, Vương Giai Ni cũng không ngại dùng chung thìa, há miệng ăn luôn.

Thương Thương ngồi bên nhìn, thấy ánh mắt Nghiêm Siêu luôn dán chặt vào Đỗ Manh Manh, còn Đỗ Manh Manh thì ngơ ngơ ngẩn ngẩn, vẫn mải mê chia sẻ món gì ngon món gì không với Giai Ni.

Chẳng hề giống một người đã yêu tám năm.

Lúc đó, Khương Tri Tri mang đồ ăn sáng đến, đứng ngoài cửa nhìn năm người trẻ đang ăn uống vui vẻ, ríu rít trò chuyện không ngừng. Ánh mắt lại nhìn thấy Bùi Nghiễn Lễ cứ dịu dàng nhìn con gái mình.

Nghĩ một lúc, bà quay người rời đi, bữa sáng này khỏi cần mang vào nữa.

Vừa bước vào thang máy, thì đột nhiên có một người phụ nữ xông vào, tóc tai rối bời, la hét như điên:

“Không cho con tôi sống thì ai cũng đừng hòng sống yên!”
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 607: Chương 607



Khương Tri Tri cau mày, lắng nghe người phụ nữ kia đang tức giận mắng mỏ, sau đó lại liên tục gọi tên Đỗ Manh Manh.

Bà lập tức cảnh giác — người phụ nữ này chẳng lẽ là mẹ của bạn trai Đỗ Manh Manh?

Khương Tri Tri theo người phụ nữ ra khỏi thang máy, thấy bà ta đi ra ngoài nên cũng đi theo.

Không ngờ người phụ nữ ấy rời khỏi bệnh viện, liên tục hỏi đường người qua lại, cuối cùng đến một cửa hàng bán thuốc trừ sâu.

Khương Tri Tri đã đoán được bà ta định làm gì, liền nhắn tin cho Thương Thương, nhắc cô cảnh báo Đỗ Manh Manh.

Thương Thương nhận được tin nhắn của mẹ, lập tức sững sờ, quay đầu nhìn Đỗ Manh Manh:

“Manh Manh, mẹ tớ nhắn rằng mẹ của Thời Kiến đã đến cửa hàng thuốc trừ sâu mua thuốc, có lẽ là định trả thù.”

Nghiêm Siêu buột miệng: “Bà già này điên rồi à?”

Đỗ Manh Manh cũng sốc: “Bà ta định làm gì? Mua thuốc trừ sâu để đầu độc tớ? Tớ… Bà ta lợi dụng tớ như thế mà còn có lý sao?”

Càng nghĩ càng giận: “Không được, tớ phải đến tìm họ nói chuyện rõ ràng, sao có thể vô liêm sỉ thế được chứ.”

Bị Vương Giai Ni giữ lại: “Đừng kích động như vậy, đã biết bà ta định làm gì thì càng không thể để bà ta đạt được mục đích.”

Nghiêm Siêu đặt cốc trà xuống: “Mọi người cứ ngồi đây, để tôi xử lý, đảm bảo việc này sẽ được giải quyết sạch sẽ, không để lại hậu họa.”

Sau khi Nghiêm Siêu rời đi, vì buổi sáng có tiết học, Bùi Nghiễm Lễ cũng đứng dậy chuẩn bị đi, nhìn Thương Thương: “Nếu em xuất viện mà anh không đến kịp, thì gọi cho anh, muốn đến lớp thì anh sẽ qua đón.”

Thương Thương mỉm cười: “Vâng, anh đi làm đi, cẩn thận nhé.”

Bùi Nghiễm Lễ gật đầu, rồi chào Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni, cầm áo vest rời đi.

Vương Giai Ni tròn mắt nhìn Thương Thương:

“Sao hai người giống vợ chồng lâu năm thế? Thương Thương, không được nhé, cậu phải tận hưởng cảm giác hạnh phúc khi được giáo sư Bùi theo đuổi chứ.”

Thương Thương ngẩn ra: “Chuyện đó có gì khác biệt sao?”

Vương Giai Ni gật đầu lia lịa: “Có chứ, nếu cậu đồng ý ngay thì có phải là quá nhanh không?”

Thương Thương chớp mắt: “Nhưng tớ thích anh ấy mà, tớ thấy chuyện này chẳng có gì cả.”

Vương Giai Ni sững người, rồi khoát tay: “Thôi được rồi, hai người thích nhau là được, dù sao giáo sư Bùi cũng là người tốt.”

Cô ấy đẩy vai Đỗ Manh Manh, người vẫn im lặng từ nãy đến giờ: “Cậu đang ngẩn ngơ gì thế?”

Đỗ Manh Manh muốn khóc: “Sao tớ lại ngu đến mức đi dây dưa với loại người như thế chứ?”

Vương Giai Ni hiếm khi không nói lời châm chọc, mà còn an ủi: “Thôi nào, chuyện đã xảy ra rồi thì đừng nghĩ nữa. Hơn nữa cậu yên tâm, Nghiêm Siêu chắc chắn sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này, sau này nhớ cảm ơn anh ấy.”

Thương Thương gật đầu đồng tình: “Chuyện gì cũng sẽ giải quyết được thôi. Bọn họ càng tệ, cậu càng phải cảm thấy may mắn vì chưa kịp cưới mà đã thoát ra rồi.”

Hai người thay nhau an ủi cô, rồi cùng Thương Thương truyền nước, bác sĩ đến kiểm tra vết thương, thấy không có vấn đề lớn, có thể xuất viện.

Hơn nữa, trong nhà lại có bác sĩ giỏi như Khương Tri Tri, về nhà chăm sóc còn tốt hơn ở bệnh viện.

Thương Thương quyết định xuất viện, gọi điện cho Khương Tri Tri.

Khương Tri Tri lại gọi cho Chu Tây Dã, hai người cùng đến đón Thương Thương xuất viện.

Vương Giai Ni và Đỗ Manh Manh giúp đưa cô lên xe, rồi vội vã rời đi.

Trên đường về, Khương Tri Tri dặn dò Thương Thương: “Chuyện con bị thương, mẹ chưa nói cho ông bà ngoại, cũng chưa nói với ông bà nội, cậu của con cũng không biết. Lát nữa cậu mợ sẽ dẫn ông bà đến nhà ăn cơm, con phải cẩn thận, đừng lỡ miệng đấy.”

Nếu biết tiểu bảo bối bị thương nhập viện, chắc ông bà sẽ rất đau lòng.

Đúng lúc họ vừa về đến nhà, còn chưa kịp lấy đồ từ xe xuống, Thương Hành Châu và Tô Ly cũng đưa Thương Thời Nghị và Biên Tố Khê tới.

Vừa xuống xe, thấy Chu Tây Dã xách túi bệnh viện trong tay, lại nhìn Khương Tri Tri và Thương Thương, Thương Thời Nghị liền nhíu mày: “Ai đến bệnh viện vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Thương Thương lập tức nhìn sang Khương Tri Tri, Khương Tri Tri lại nhìn về phía Chu Tây Dã, không ngờ lại bị lộ nhanh như vậy.

Thương Thời Nghị cũng nhìn Chu Tây Dã: “Là Tri Tri hay Thương Thương bị bệnh vậy?”

Thương Thương vội vàng bước đến khoác tay ông ngoại: “Ông ngoại, là cháu, cháu bị thương nhẹ thôi, không sao cả, mình về nhà trước đi ạ.”

Nhưng Thương Thời Nghị không tin — nếu chỉ là vết thương nhỏ thì sao cả hai vợ chồng phải đưa đi viện, lại còn xách cả đống đồ, chắc chắn là đã nhập viện rồi.

Vết thương nhỏ sao phải nằm viện? Về đến nhà rồi, ông bắt Chu Tây Dã phải nói thật.

Chu Tây Dã bất đắc dĩ, đối diện với bố vợ thì không dám nói dối, đành kể lại đơn giản mọi chuyện.

Biên Tố Khê ôm lấy Thương Thương đầy xót xa: “Mấy đứa thật là, chuyện lớn như vậy sao không nói với chúng ta một tiếng, để còn vào viện thăm chứ.”

Khương Tri Tri cũng bất lực: “Bọn con chỉ sợ bố mẹ lo lắng thôi, thật sự không sao đâu, có con ở đây, đến vết sẹo cũng không để lại.”

Thương Thời Nghị im lặng một lúc rồi bất ngờ hỏi Thương Thương: “Tiểu Bùi không đến thăm cháu sao?”

Thương Thương đỏ mặt, nhìn về phía Khương Tri Tri.

Khương Tri Tri bật cười: “Nhìn mẹ làm gì? Không phải ông ngoại đã biết rồi sao?”

Thương Thương gật đầu: “Có đến ạ, anh ấy biết nên đã đến thăm.”

Cô vội vàng giải thích, rằng Bùi Nghiễn Lễ là tự mình biết chuyện rồi tìm đến, chứ không phải cô chủ động nói.

Biên Tố Khê rất hài lòng: “Tôi đã bảo rồi mà, Tiểu Bùi là người tốt, chu đáo, lại có trách nhiệm.”

Thương Hành Châu cũng bất ngờ: “Thương Thương có bạn trai rồi sao? Bảo sao hôm trước Lý Viên Triêu hỏi con, Thương Thương có phải đang quen một giáo sư đại học không. Con còn thấy lạ lạ.”

Thương Thương ngẩn người: “Sao cậu Viên Triêu biết được chứ?”

Thương Hành Châu lắc đầu: “Chuyện đó thì cậu không rõ, nhưng con trai nhà lão Tam đang học ở Thanh Đại, chắc là nó nhìn thấy.”

Thương Thương tròn mắt — cô còn tưởng mình giấu kỹ lắm, không ngờ mọi người đều biết cả rồi.

Hạt Dẻ Rang Đường

Tô Ly rất hứng thú: “Lần sau nhớ gọi đến để mọi người xem thử, xem xem người Thương Thương nhà mình thích trông như thế nào.”

Thương Thương ngại ngùng: “Mợ à, bọn cháu còn chưa chính thức gì đâu mà, khoan vội mà.”

Khương Tri Tri thì rất hài lòng: “Là một thanh niên rất khôi ngô.”

Biên Tố Khê cũng đồng tình: “Mẹ cũng thấy vậy, rất đẹp trai, mẹ đã gặp qua, mẹ thấy rất hài lòng, lễ phép lắm.”

Thương Hành Châu cười lớn: “Hai mẹ con đúng thật là một kiểu người, thích cùng một gu đàn ông.”

Tô Ly cũng nhập cuộc, biết Bùi Nghiễn Lễ đã mua nhà bên cạnh nhà Thương Thời Nghị, càng thêm hóng chuyện: “Vậy chẳng phải là Thương Thương gả ngay cạnh nhà sao? Còn có chuyện tốt như thế nữa à?”

Khương Tri Tri cũng hài lòng: “Hồi trước Chu Tây Dã còn nói gả về phía Triều Dương là xa, giờ thì không tính là xa nữa rồi nhỉ?”

Chu Tây Dã không lên tiếng — Bùi Nghiễn Lễ còn chưa chính thức là người nhà, mối quan hệ chưa xác định rõ, mà đã được cả nhà công nhận thế này rồi.

Thương Thương thấy họ bàn luận sôi nổi, thậm chí đã bắt đầu nói đến chuyện làm đám cưới kiểu Trung hay kiểu Tây, tổ chức ra sao, váy cưới nên đặt ở đâu…

Cô hoảng quá, vội ôm điện thoại chạy trốn vào phòng ngủ.

Rõ ràng trước đây mọi người còn nói có cưới hay không cũng chẳng sao mà?

Sao giờ lại có cảm giác cả nhà chỉ muốn gả cô đi càng sớm càng tốt vậy trời?
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 608: Chương 608



Thương Thương vừa về đến phòng thì Bùi Nghiễn Lễ gọi đến, anh hỏi cô đã xuất viện chưa.

Thương Thương vui vẻ trả lời: “Ra viện rồi, em đã về đến nhà rồi.”

Bùi Nghiễn Lễ suy nghĩ một chút: “Ngày mai có một buổi học công khai, em có muốn đến nghe không?”

Thương Thương mừng rỡ: “Có được không?”

Hạt Dẻ Rang Đường

Bùi Nghiễn Lễ cười nhẹ: “Được chứ, lớp học công khai bắt đầu lúc 11 giờ rưỡi, anh sẽ đến đón em lúc 10 giờ, được không?”

Thương Thương suy nghĩ một chút: “Được ạ, lát nữa em nhắn tin cho anh, chỉ đường cho anh đến.”

Bùi Nghiễn Lễ ừ một tiếng, rồi đổi chủ đề: “Trưa nay ăn gì?”

Nói đến chuyện này, Thương Thương liền nói nhiều hơn, kể rằng ông bà ngoại cũng đến nhà, còn nhắc đến cả anh nữa.

Không biết từ lúc nào mà họ đã trò chuyện đến nửa tiếng, bên ngoài Tô Ly gọi ăn cơm, Thương Thương mới luyến tiếc cúp máy.

Thấy cô đỏ mặt bước ra ngoài, Tô Ly cười trêu: “Nhìn là biết đang gọi điện cho thầy giáo kia của cháu đúng không? Trẻ tuổi thật tốt.”

Thương Thương làm nũng gọi một tiếng “mợ”, rồi khoác tay Tô Ly: “Mợ với cậu, chẳng phải hồi đó cũng thế sao?”

Tô Ly vội gật đầu: “Đúng vậy chứ sao, hồi đó cậu cháu còn suýt g.i.ế.c mợ, vì không ưa mợ đấy.”

Thương Hành Châu khẽ ho một tiếng: “Nói chuyện đàng hoàng đi, đừng kể hết mọi chuyện trước mặt trẻ con.”

Tô Ly bật cười: “Già rồi mà còn sĩ diện nữa sao?”

Thương Thương vui vẻ đứng bên cạnh, cô đã từng nghe qua chuyện tình của cậu mợ rồi.

Ăn cơm xong, Thương Hành Châu và Tô Ly lại tiễn hai ông bà rời đi, Biên Tố Khê trước khi đi còn gọi Thương Thương: “Lúc nào thì bảo Tiểu Bùi đến nhà ăn cơm nhé, để ông ngoại cháu nấu cá cho ăn.”

Làm Thương Thương đỏ mặt, dưới ánh nhìn đầy áp lực của bố cô, cô cứng ngắc gật đầu.

Buổi chiều, Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni đến thăm Thương Thương, còn mang theo hoa quả và đủ loại đồ ăn vặt mà Thương Thương thích.

Thương Thương nhìn hai người tay xách nách mang, vô cùng kinh ngạc:

“Các cậu có hơi quá không đấy, sáng nay mới chia tay, chiều đã đến thăm, còn mang lắm thứ thế này, coi tớ như heo nuôi à?”

Trong nhà chỉ còn mình cô, Chu Tây Dã thì đến cơ quan, Khương Tri Tri cũng đến công ty.

Hai cô bạn thân rất quen thuộc với nhà Thương Thương, biết chỉ có cô ở nhà nên lập tức thoải mái, cười rồi ngả người xuống ghế sofa:

“Mệt c.h.ế.t đi được, tớ bảo mua ít thôi, thế mà Giai Giai cứ khăng khăng nói cậu ở nhà buồn chán, chắc chắn muốn ăn gì đó.”

Thương Thương không đồng tình: “Tớ có thể lên mạng mà, chơi Red Alert, chơi cả ngày luôn ấy.”

Vương Giai Ni phì cười: “Cậu không thấy buồn à? Nếu buồn thì bọn tớ đưa cậu đi gặp giáo sư Bùi.”

Thương Thương kiêu ngạo ngẩng đầu: “Không cần đâu, mai anh ấy sẽ đến đón tớ đi nghe giảng công khai.”

Vương Giai Ni tròn mắt: “Vậy mai nhớ ăn mặc xinh đẹp vào nhé.”

Đỗ Manh Manh gật đầu liên tục: “Đúng đó, mai phải ăn diện thật đẹp, mê c.h.ế.t giáo sư Bùi, để mấy cô giáo có ý đồ với thầy cũng phải từ bỏ luôn.”

Thương Thương kinh ngạc: “Có đến mức đó không? Tớ vẫn đang bị thương, mặc được gì chứ? Chỉ có thể mặc đồ rộng thùng thôi.”

Đỗ Manh Manh vỗ tay: “Sao Tinh Tinh không ở đây nhỉ, nếu có cô ấy thì cô ấy sẽ giúp cậu, cô ấy là ngôi sao đấy, gu thẩm mỹ cực kỳ tốt. Mỗi lần xem ảnh cô ấy, tớ là con gái còn thấy rung động.”

Thương Thương thầm nghĩ may mà Tinh Tinh không có ở đây, cô ấy còn nhiều chiêu trò hơn nữa.

Nhưng cô quyết định không nghe lời hai người kia, cứ mặc sao cho thoải mái là được.

Vương Giai Ni bỗng ngồi bật dậy: “Đúng rồi, Thương Thương, trưa nay còn có một chuyện lớn xảy ra, Thời Kiến xuất viện rồi, cùng mẹ đến xin lỗi Manh Manh.”

Lúc đó Đỗ Manh Manh nhận được cuộc gọi từ Thời Kiến, vừa nghe thấy giọng cô, cô liền định cúp máy, thì Thời Kiến vội vàng nói:

“Đừng cúp, Đỗ Manh Manh, anh chỉ muốn xin lỗi em, không có ý gì khác cả. Còn tiền em nói, anh sẽ trả lại cho em.”

Đỗ Manh Manh cảm thấy có âm mưu gì đó, liền nói xin lỗi thì không cần, chỉ cần trả tiền là được.

Kết quả Thời Kiến không chịu, sống c.h.ế.t đòi gặp một lần, nhất định phải xin lỗi trực tiếp.

Vương Giai Ni tò mò, chắc chắn là Nghiêm Siêu ra tay rồi, nên muốn biết Thời Kiến xin lỗi thế nào, bảo Đỗ Manh Manh hỏi xem gặp nhau ở đâu.

Không ngờ lại gặp ở cổng khu nhà của Vương Giai Ni.

Đỗ Manh Manh đồng ý, vì nghĩ ở cổng khu nhà thì Thời Kiến cũng chẳng thể làm gì được.

Khi cô và Vương Giai Ni đến nơi, Thời Kiến và mẹ anh ta đã đứng sẵn ở đó. Vừa thấy Đỗ Manh Manh, mẹ Thời Kiến liền quỳ sụp xuống, khóc lóc xin cô tha thứ.

Thời Kiến cũng đứng bên cạnh, từng điều từng điều kể ra những năm qua đã lấy từ Đỗ Manh Manh bao nhiêu tiền, gia đình anh ta đã “hút máu” cô như thế nào.

Vương Giai Ni với tài kể chuyện sinh động, miêu tả cho Thương Thương một cách đầy sống động.

Thương Thương kinh ngạc: “Thời Kiến lại chủ động xin lỗi thật sao?”

Đỗ Manh Manh gật đầu: “Còn hứa sẽ nhanh chóng gom tiền trả lại cho tớ nữa.”

Vương Giai Ni cảm thán liên tục: “Xem ra Nghiêm Siêu đúng là có bản lĩnh, có thể khiến hai người mặt dày như thế cúi đầu. Gom tiền chắc là về quê bán nhà rồi.”

Đỗ Manh Manh cảm thấy nhẹ nhõm: “Mấy ngày nay tớ luôn cảm giác có hòn đá đè trên ngực, giờ như có người dọn đi mất, tớ thật sự thấy nhẹ nhõm vô cùng.”

Nói xong, cô còn bật cười: “Xem ra, ‘Nghiêm thạch đầu’ vẫn rất có năng lực đấy.”

Vương Giai Ni lườm cô một cái: “Anh ta lăn lộn ở Bắc Kinh bao năm, lại xuất thân không tệ, thích kết bạn, làm ăn cũng tốt. Tuy không bằng nhà Thương Thương, nhưng ở Bắc Kinh cũng được xem là có tiếng.”

“Còn nữa, Nghiêm Siêu trông cũng ổn mà, cao ráo, mặt mũi cũng sáng sủa.”

Đỗ Manh Manh hơi ngẩn ra: “Nghiêm Siêu đẹp trai á?”

Vương Giai Ni tặc lưỡi: “Không phải tớ nói cậu mù à? Hỏi Thương Thương xem, Nghiêm Siêu có đẹp trai hơn Thời Kiến không? Chỉ có cái tính hơi ‘tấu hài’ tí thôi.”

Đỗ Manh Manh im lặng, nói về ngoại hình thì đúng là Nghiêm Siêu rất ổn, ngũ quan rõ ràng, tuy không tinh tế như Bùi Nghiễn Lễ nhưng cũng rất điển trai.

Xuất thân con nhà giàu, có khí chất quý tộc sẵn.

Thương Thương gật đầu:

“Ừm, tớ cũng thấy Nghiêm Siêu khá đẹp trai, hơn Thời Kiến nhiều. Hồi cấp ba, tớ còn tưởng hai người sẽ thành đôi cơ đấy.”

Đỗ Manh Manh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ:

“Chúng tớ là bạn thân thôi, các cậu không hiểu đâu, đừng nói bậy nữa.”

Vương Giai Ni liếc nhìn Thương Thương, ra hiệu đừng để ý con ngốc kia, chờ xem sau này cô ta khóc lóc đi tìm Nghiêm Siêu thế nào.

Vì hôm sau phải đi nghe giảng cùng Bùi Nghiễn Lễ, Thương Thương hơi mất ngủ. Đợi bố mẹ ngủ hết, cô vẫn không nhịn được lật tung tủ đồ, thử hết quần áo nào có thể mặc.

Đến lúc làm động vết thương nhói đau, cô mới chịu dừng lại và ngoan ngoãn bò lên giường.

Nhưng nằm mãi cũng không ngủ được, lại bò dậy chơi máy tính một lúc, đến khi mệt rã rời mới ngủ.

Cảm giác mới ngủ chưa được bao lâu thì chuông báo thức đã reo, Thương Thương cố gắng bò dậy.

Cô ngồi trên giường, nhắm mắt tỉnh táo lại, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện – là giọng của bố cô, trầm và nghiêm nghị, còn có chút nghiêm khắc.

Thương Thương thấy kỳ lạ, bố cô chưa bao giờ dùng giọng điệu đó ở nhà.

Cô dụi mắt, rồi nghe thấy một giọng nói ôn hòa vang lên.

Thương Thương lập tức tỉnh táo hoàn toàn – Bùi Nghiễn Lễ sao lại có mặt ở nhà cô chứ!!!
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 609: Chương 609



Thương Thương vội vàng thay quần áo rồi chạy ra ngoài, vừa chạy vừa vén tóc.

Ra đến nơi thì thấy Bùi Nghiễn Lễ đang ngồi trên ghế sofa, Chu Tây Dã ngồi trên ghế đơn, nét mặt nghiêm túc trò chuyện với Bùi Nghiễn Lễ.

Thương Thương kinh ngạc nhìn Bùi Nghiễn Lễ:

“Anh vào bằng cách nào vậy?”

Khu nhà dành tổng tham mưu không có thẻ thông hành đặc biệt thì không vào được. Dù có đến thăm cũng phải đăng ký số nhà cụ thể ở cổng, nói rõ đến gặp ai, gọi điện thoại có người xác nhận mới được vào.

Anh vào kiểu gì thế?

Khương Tri Tri từ trong bếp đi ra, cười nói: “Mẹ thấy Tiểu Bùi đứng ven đường nên lại hỏi có phải đến đón con không, rồi mời cậu ấy vào nhà.”

Thương Thương trợn mắt, nhìn mẹ đầy ngại ngùng, như vậy có phải quá nhiệt tình rồi không?

Khương Tri Tri lại mỉm cười nhìn Bùi Nghiễn Lễ:

“Tiểu Bùi, uống chút trà đi, bữa sáng sắp xong rồi.”

Bữa sáng? Thương Thương kinh ngạc quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, mới hơn bảy giờ.

Cái báo thức đặt để đi làm vẫn chưa hủy, còn cái đặt tối qua thì chưa kịp reo.

Cô ngồi xuống cạnh Bùi Nghiễn Lễ: “Sao anh đến sớm vậy?”

Bùi Nghiễn Lễ cười nhẹ: “Sợ tắc đường nên đến sớm chút.”

Thương Thương cố nhịn cười, sợ tắc đường thì cũng không cần đến sớm mấy tiếng vậy chứ.

Chu Tây Dã nhìn con gái ngồi cạnh Bùi Nghiễn Lễ, vẻ mặt có chút dịu dàng và ngượng ngùng, liền hắng giọng: “Thương Thương, đi rửa mặt trước đi.”

Thương Thương “à” một tiếng, lập tức đứng dậy:

“Hai người cứ ngồi, con đi rửa mặt đây.”

Lúc Thương Thương đánh răng rửa mặt xong quay ra, Bùi Nghiễn Lễ đang giúp Khương Tri Tri bày biện bữa sáng.

Bữa sáng có bánh bao và quẩy mà Khương Tri Tri xuống dưới mua, còn có hai món nguội nhỏ bà vừa làm, và cả hoành thánh nữa.

Chính lúc đi mua đồ ăn sáng, bà thấy Bùi Nghiễn Lễ, cảm thấy cậu trai này khá nổi bật, nhìn kỹ lại thì nhận ra là người từng gặp ở bệnh viện.

Thế là thử gọi: “Tiểu Bùi?”

Bùi Nghiễn Lễ quay lại, nhìn thấy Khương Tri Tri liền lập tức nhận ra là mẹ của Thương Thương, vì hai người quá giống nhau, Khương Tri Tri lại giữ gìn rất tốt, trông cứ như chị gái của Thương Thương vậy.

Anh lễ phép gọi một tiếng “dì”, rồi được mời lên nhà.

Lần này, Bùi Nghiễn Lễ đã có chuẩn bị, trong cốp xe có mang quà nên mới dám theo lên nhà.

Quà của anh được chuẩn bị rất tinh tế: một đôi bình hoa và hai gói giấy tuyên đắt tiền.

Khương Tri Tri chỉ nhìn bao bì giấy tuyên đã biết là hàng đắt, mỗi gói giá hơn chục ngàn là ít.

Rõ ràng là đã chuẩn bị chu đáo, đề phòng tình huống bị mời bất ngờ.

Vì vậy, ấn tượng ban đầu của bà về Bùi Nghiễn Lễ rất tốt.

Lúc này lại giục anh ngồi xuống: “Bữa sáng nhà dì đơn giản thôi, cháu ăn tạm nhé, nhà dì thích ăn món Trung.”

Bùi Nghiễn Lễ lễ phép ngồi xuống: “Dì à, như vậy là rất đầy đủ rồi, cháu cũng thích ăn món Trung, ở nước ngoài bận lắm mới ăn món Tây thôi.”

Chu Tây Dã ít nói, lặng lẽ ăn sáng.

Thương Thương bưng bát hoành thánh, có phần vui mừng: “Là hoành thánh mợ làm à.”

Khương Tri Tri cười: “Đúng đó, hôm qua mợ con biết con bị thương nên buổi tối đã gói hoành thánh, sáng sớm đã mang sang rồi, là món con thích – hoành thánh gạch cua.”

Vỏ hoành thánh mỏng, bên trong là thịt tươi và gạch cua, cắn nhẹ còn có nước,

Rất ngon, đúng là hương vị Thương Thương thích nhất: “Mợ thật vất vả.”

Khương Tri Tri lại mời Bùi Nghiễn Lễ: “Tiểu Bùi, đừng khách sáo, hoành thánh mợ Thương Thương làm rất ngon.”

Bùi Nghiễn Lễ mỉm cười gật đầu, lễ phép ăn sáng.

Ăn xong, Khương Tri Tri mang bát đũa vào bếp, vì có cô giúp việc theo giờ sẽ đến dọn dẹp.

Sau đó bà thay đồ, trang điểm rồi đi ra, thấy Chu Tây Dã vẫn ngồi ở phòng khách đọc báo.

Khương Tri Tri nhìn đồng hồ: “Anh không đi làm à?”

Chu Tây Dã liếc Khương Tri Tri một cái: “Sáng nay không có việc gì, đi muộn chút.”

Khương Tri Tri liếc mắt, rõ là vì Bùi Nghiễn Lễ và con gái vẫn đang ở nhà, ông ấy không yên tâm.

“Vậy em đi trước đây.”

Bùi Nghiễn Lễ đứng dậy, nhìn Khương Tri Tri đi ra ngoài rồi lại quay xuống, đối diện với Chu Tây Dã, anh vẫn cảm thấy căng thẳng.

Chu Tây Dã rõ ràng không nói gì, cũng không nhìn anh, chỉ chăm chú đọc báo, nhưng vẫn làm anh cảm thấy rất căng thẳng.

Thương Thương nhận ra sự không thoải mái của Bùi Nghiễn Lễ, liền đi đến đẩy đẩy Chu Tây Dã:

“Bố, bố không đi làm à? Đi uống trà trước rồi đi họp đi.”

Chu Tây Dã không động đậy, Thương Thương liền lắc tay ông: “Bố à, bố đi đi, đi làm đi.”

Chu Tây Dã bị con gái làm phiền đến mức không còn giận nữa, chỉ đành đứng dậy đi về phòng thay quân phục.

Khi ông mặc quân phục ra ngoài, Bùi Nghiễn Lễ cảm thấy càng căng thẳng hơn, đứng thẳng người nhìn Chu Tây Dã.

Chu Tây Dã gật đầu với Bùi Nghiễn Lễ: “Hôm nay nhờ cậu chăm sóc Thương Thương nhé.”

Bùi Nghiễn Lễ có chút lo lắng: “Chú yên tâm, chiều cháu sẽ đưa Thương Thương về sớm.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Tây Dã lại liếc nhìn con gái, thở dài trong lòng, rồi mở cửa đi ra ngoài.

Thương Thương dựa vào cửa sổ, nhìn bố đi xuống cầu thang hướng về khu văn phòng, rồi mới cười quay lại nhìn Bùi Nghiễn Lễ:

“Được rồi, anh có thể không cần căng thẳng nữa.”

Bùi Nghiễn Lễ nới lỏng cà vạt, hôm nay anh mặc đồ quá trang trọng, khi đối diện với Chu Tây Dã, anh thật sự không dám động đậy.

Anh thở phào nhẹ nhõm: “Bố của em đúng là rất nghiêm khắc.”

Thương Thương bật cười: “Bố em do thói quen công việc thôi, ở nhà thì rất hiền lành.”

Nghĩ một lát thì thấy không đúng, ngoài cô và Chu Tri Uẩn không sợ ông ấy ra, mấy đứa trẻ họ hàng đều rất sợ ông: “Em đi thay đồ đây, anh ngồi đợi chút nhé.”

Bùi Nghiễn Lễ cười: “Không vội, em cứ từ từ.”

Thương Thương thay đồ, mặc quần jean và áo len rộng màu kem, tay áo không thể nâng lên, tóc thì xõa nhẹ trên vai.

Khuôn mặt cô không trang điểm, rất tự nhiên.

Cô mặc đồ thoải mái, còn Bùi Nghiễn Lễ hôm nay mặc một bộ vest xám đậm, sơ mi trắng và cà vạt, rất chỉnh tề.

Thương Thương không suy nghĩ nhiều, tưởng rằng Bùi Nghiễn Lễ hôm nay có lớp giảng nên mới ăn mặc chỉnh tề như vậy.

Xuống lầu, lên xe, Thương Thương nhìn đồng hồ mới 9 giờ: “Chắc không quá sớm đâu nhỉ?”

Bùi Nghiễn Lễ cười: “Không sao đâu, chúng ta có thể đến văn phòng của anh, anh có mang trà mới, xem em có thích không.”

Thương Thương không phản đối: “Được, vậy em sẽ chuẩn bị chút đồ ăn vặt.”

Bùi Nghiễn Lễ cười: “Anh cũng mang theo rồi, ở trong xe, lát nữa thử xem, là bánh từ một tiệm bánh ở sau Thanh đại đó.”

Mắt Thương Thương sáng lên, không ngờ Bùi Nghiễn Lễ chuẩn bị chu đáo như vậy, cảm giác như anh đã lên kế hoạch từ trước.

Hai người đến trường, Bùi Nghiễn Lễ dẫn Thương Thương vào văn phòng, pha trà cho cô, rồi lấy bánh ngọt ra, sau đó mới đi làm việc khác.

Thương Thương thong thả uống trà, lướt qua một cuốn sách, thỉnh thoảng ngẩng lên thấy Bùi Nghiễn Lễ đang chuẩn bị tài liệu giảng dạy, trong lòng cô cảm thấy yên tâm kỳ lạ.

Nhịp tim cô cũng nhanh hơn một chút.
 
Back
Top Bottom