Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 580: Chương 580



Trong lòng Đỗ Manh Manh đã nghĩ đến mấy nam sinh xuất sắc trong lớp, lại liếc nhìn Bùi Nghiễn Lễ một cái, âm thầm chấm điểm trong lòng, cuối cùng Bùi Nghiễn Lễ vẫn giành ngôi đầu.

Đỗ Manh Manh cười hỏi anh: “Bạn học Bùi, bây giờ anh đang làm việc ở đâu vậy?”

Bùi Nghiễn Lễ biết Đỗ Manh Manh là bạn thân của Thương Thương nên thái độ rất hòa nhã: “Tôi đang giảng dạy ở Đại học Thanh Hoa.”

Đỗ Manh Manh reo lên: “Giáo sư đại học à, không tệ đâu, có bạn gái chưa?”

Bùi Nghiễn Lễ lắc đầu: “Chưa có, tôi vẫn luôn bận học hành và công việc, không có thời gian yêu đương.”

Chưa từng yêu.

Đỗ Manh Manh cười tít mắt, Nghiêm Siêu đứng bên cạnh thì có phần cảnh giác: “Cô làm gì đấy? Chẳng lẽ cô để ý đến Bùi Nghiễn Lễ rồi à? Tôi nói cho cô biết, tuy cậu ta chưa có người yêu, nhưng đã có người trong lòng rồi đấy, cô đừng ôm hy vọng nữa.”

Đỗ Manh Manh “à” một tiếng, có chút tiếc nuối, đột nhiên quay sang nhìn Nghiêm Siêu: “Anh bị làm sao đấy? Tôi chỉ là quan tâm với tư cách bạn học nên mới hỏi, anh xem anh nói cái gì vậy? Tôi có bạn trai rồi mà.”

Nghiêm Siêu sợ làm Đỗ Manh Manh giận, lỡ cô không đưa Chu Tri Ý đến họp lớp thì phiền, vội vàng giải thích: “Tôi sai rồi, tôi hiểu lầm rồi, được, tối nay cô muốn mua gì, tôi mời hết.”

Đỗ Manh Manh đảo mắt: “Đây là anh nói đấy nhé?”

Bùi Nghiễn Lễ ban đầu định giải thích một chút, nhưng thấy hai người đột nhiên đấu khẩu rất vui vẻ, chẳng có chỗ nào để xen vào, đành im lặng.



Ngày Thương Thương đi họp lớp cũng là ngày trước khi Chu Tri Uẩn rời đi.

Cô biết Thẩm Phàm Tinh và Chu Tri Uẩn chắc chắn đang bận rộn tận hưởng khoảng thời gian ngọt ngào bên nhau, nên không nói gì với Thẩm Phàm Tinh, chỉ thay đồ rồi nói với Khương Tri Tri một tiếng rồi ra ngoài.

Khương Tri Tri khá ngạc nhiên, nhìn Chu Tây Dã: “Thương Thương mà cũng đi họp lớp à? Hiếm thấy đấy.”

Chu Tây Dã không nghĩ nhiều: “Có lẽ vì Manh Manh và Giai Ni cùng đi, ba đứa cũng lâu rồi không gặp.”

Khương Tri Tri nghĩ lại cũng thấy đúng, bố của Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni đều là đồng đội cũ của Chu Tây Dã, sau khi xuất ngũ cũng ở lại Bắc Kinh.

Ba cô gái được coi là lớn lên cùng nhau, quan hệ rất thân thiết.

Trước đây khi còn học đại học, mỗi kỳ nghỉ hè hay nghỉ đông lại hẹn nhau đi du lịch, mấy năm gần đây đi làm rồi thì ít có cơ hội gặp mặt.

Thương Thương hẹn gặp Đỗ Manh Manh trước, rồi cùng ngồi trong quán cà phê chờ Vương Giai Ni.

Đỗ Manh Manh trước hết khen ngợi Bùi Nghiễn Lễ hiện giờ tài giỏi đến mức nào, rồi than thở với Thương Thương về bạn trai mình:

“Thương Thương, tớ với Thời Kiến chắc sắp chia tay rồi.”

Thương Thương đang cầm cốc cà phê, kinh ngạc nhìn Đỗ Manh Manh: “Hai cậu yêu nhau từ năm nhất, tình cảm luôn tốt mà, sao lại sắp chia tay? Tháng trước cậu còn gọi điện nói chuẩn bị kết hôn mà?”

Đỗ Manh Manh thở dài: “Bố mẹ tớ vốn dĩ đã không thích anh ấy vì là người tỉnh ngoài, nhưng thấy anh ấy chăm chỉ có chí tiến thủ thì cũng miễn cưỡng chấp nhận, nhưng mẹ anh ấy… Lần đầu gặp đã muốn ra oai với tớ.”

“Bà ấy bắt tớ vào bếp nấu cơm, nói là muốn thử xem sao, tớ từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ vào bếp cả.”

Hạt Dẻ Rang Đường

“Sau đó mẹ anh ấy tỏ ra không vui, còn tỏ thái độ, nói là con gái mà không biết nấu ăn thì làm sao hầu hạ đàn ông? Chẳng lẽ tớ kết hôn là để hầu hạ con trai bà ta sao?”

Thương Thương thốt lên một tiếng, không ngờ lại phức tạp như vậy: “Vậy… Thời Kiến có thái độ thế nào?”

Đỗ Manh Manh thở dài: “Còn thái độ gì nữa? Chỉ biết dỗ dành hai bên thôi, với mẹ thì nói tớ là con một, từ nhỏ được nuông chiều nên không biết nấu nướng. Với tớ thì nói mẹ anh ấy vất vả nuôi anh ấy và em gái, mong tớ thông cảm cho bà ấy.”

Thương Thương chưa từng trải qua những mối quan hệ rắc rối như vậy, gia đình cô luôn hòa thuận nên cũng không biết xử lý ra sao.

Đỗ Manh Manh nghĩ đến lại thấy nhức đầu:

“Mấy chuyện này tớ chưa kể với bố mẹ đâu, nếu không bố mẹ tớ chắc chắn không đồng ý.”

Thương Thương thấy cũng đúng, bố của Đỗ Manh Manh sau khi xuất ngũ đã đi làm ăn, bây giờ việc kinh doanh rất phát đạt, nhà chỉ có mình Manh Manh, sao có thể để cô ấy chịu uất ức được.

Đỗ Manh Manh càng nghĩ càng bực: “Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa. Lát nữa dẫn cậu đi ngắm trai đẹp, tớ đã gọi mấy nam sinh hồi học cùng trường mà lớn lên đẹp trai lắm đến rồi. Có người làm luật sư, có người làm trong cục cảnh sát, còn có người đang kinh doanh. Đúng rồi, đẹp trai nhất vẫn là Bùi Nghiễn Lễ, anh ấy đang làm giáo sư đại học.”

Thương Thương làm bộ hỏi thăm một cách tự nhiên: “Bùi Nghiễn Lễ? Cậu gặp rồi à?”

Đỗ Manh Manh gật đầu: “Ừ, hôm trước tớ gặp anh ấy một lần. Trời ơi, hồi cấp ba sao không phát hiện anh ấy đẹp trai thế nhỉ? Ngay cả ngón tay cũng đẹp nữa.”

Nói xong, Đỗ Manh Manh đầy mơ màng tưởng tượng: “Nếu hồi cấp ba mà biết anh ấy đẹp như vậy, tớ nhất định sẽ theo đuổi.”

Thương Thương bật cười: “Lúc đó cậu còn đang mê mấy đại minh tinh mà.”

Đỗ Manh Manh cười hì hì: “Cũng đúng ha.”

Hai người đang trò chuyện thì Vương Giai Ni đến, trang điểm nhẹ nhàng, mặc vest vừa vặn gọn gàng, nhìn là biết dân văn phòng chuyên nghiệp.

Vương Giai Ni vừa ngồi xuống liền thở hắt ra: “Hai cậu thật là, sao lại tụ tập họp lớp ngay lúc này, tớ sắp bận c.h.ế.t rồi, trong tay còn mấy vụ án nữa.”

Đỗ Manh Manh cau mày: “Ai mà không bận chứ? Chúng ta ai cũng bận, hiếm hoi lắm mới gặp nhau, vậy mà cậu còn than vãn.”

Vương Giai Ni cười: “Tớ đâu có ý đó, chỉ là quá mệt thôi, mệt đến kiệt sức luôn. Hai cậu nhìn xem quầng thâm dưới mắt tớ này, mấy ngày rồi tớ không được ngủ ngon.”

“Bây giờ rớ chỉ muốn, nếu chịu không nổi nữa, thì tìm đại một người giàu mà cưới luôn cho xong.”

Đỗ Manh Manh trêu: “Tối nay mấy bạn nam trong lớp đều độc thân đấy nhé. Nhưng mà Bùi Nghiễn Lễ thì không được đâu, anh ấy tuy độc thân, nhưng trong lòng đã có người thích rồi.”

Thương Thương nghe vậy, tim bỗng thắt lại, khuôn mặt cũng suýt biến sắc, cô nhìn Đỗ Manh Manh: “Thật vậy sao?”

Đỗ Manh Manh gật đầu: “Là Nghiêm Siêu nói đó, nói anh ấy trong lòng có người thích nhiều năm rồi, mà lúc Nghiêm Siêu nói, anh ấy cũng không phủ nhận, chắc là thật đấy.”

Vương Giai Ni đến muộn nên bỏ lỡ đoạn tám chuyện: “Ai cơ? Bùi Nghiễn Lễ là ai vậy?”

Đỗ Manh Manh lại kể chi tiết một lượt về Bùi Nghiễn Lễ, Vương Giai Ni vẫn không nhớ ra: “Tên nghe quen quen, mà không nhớ nổi mặt, lát nữa gặp chắc sẽ nhận ra.”

Lòng Thương Thương rối bời, trong đầu toàn là chuyện Bùi Nghiễn Lễ đã có người trong lòng.

Cô lại tò mò, người mà anh ấy thích… sẽ là người như thế nào?

Lại thở dài, cảm thấy mối tình đơn phương này của mình, e là sẽ chẳng đi đến đâu cả.

Nghiêm Siêu gọi điện cho Đỗ Manh Manh, nói mọi người đã đến phòng ăn trên lầu rồi, hỏi ba cô đang ở đâu.

Đỗ Manh Manh nói “đến ngay”, cúp máy xong lập tức lấy gương soi lại lớp trang điểm của mình, rồi lại nhìn Thương Thương đang mặc áo len mỏng màu vàng nhạt, bên trong là váy dài màu trắng.

Tóc mềm mại xõa ngang vai, gương mặt nhỏ trắng hồng mịn màng, ngũ quan rõ nét, môi đỏ răng trắng, không trang điểm cũng đã rất xinh đẹp.

Đỗ Manh Manh không nhịn được, ghen tỵ véo má Thương Thương một cái: “Nhìn cái mặt nhỏ này của cậu xem, nếu tớ là đàn ông thì tớ nhất định yêu cậu đến chết.”

Thương Thương dở khóc dở cười, đưa tay vỗ tay cô: “Đừng nói linh tinh nữa, đi thôi, để họ chờ lâu không hay.”

Vừa đứng dậy quay người, liền thấy Bùi Nghiễn Lễ đẩy cửa bước vào…
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 581: Chương 581



Đỗ Manh Manh thấy Bùi Nghiễn Lễ, có chút kinh ngạc: “Bùi Nghiễn Lễ? Sao anh lại tới đây?”

Bùi Nghiễn Lễ nhìn Thương Thương trước, mỉm cười dịu dàng: “Tới mua ly cà phê.”

Anh nhìn thấy Thương Thương qua cửa kính, không kiềm được liền bước vào.

Vương Giai Ni thấy Bùi Nghiễn Lễ, mắt sáng lên, đưa tay kéo Thương Thương. Nếu không sợ Bùi Nghiễn Lễ nhìn thấy, cô ấy thật sự muốn hét lên bảo Thương Thương nhìn xem: đúng gu cậu thích kìa!

Hạt Dẻ Rang Đường

Đỗ Manh Manh không nghĩ gì nhiều, dù sao Bùi Nghiễn Lễ ở nước ngoài nhiều năm, thích uống cà phê cũng là chuyện bình thường.

“Uống gì? Để tôi mua cho?”

Bùi Nghiễn Lễ mỉm cười từ chối: “Không cần đâu, các cô lên trước đi, tôi mua xong sẽ lên sau.”

Lúc nói chuyện, ánh mắt anh cứ vô thức liếc nhìn Thương Thương. Hôm nay cô ăn mặc ngoan ngoãn, màu vàng nhạt rất hợp với cô, khiến cô trông mềm mại, đáng yêu.

Đỗ Manh Manh không khách sáo: “Được, lát nữa lên rồi giới thiệu sau, Nghiêm Siêu đang giục rồi, bọn tôi lên trước đây.”

Nói xong liền khoác tay Thương Thương bước ra ngoài, trong lòng thì nôn nóng muốn ra tám chuyện một chút.

Ra khỏi quán cà phê, Vương Giai Ni lên tiếng trước: “Trời ơi, Bùi Nghiễn Lễ đúng là cực phẩm nhân gian, Thương Thương, đúng kiểu cậu thích rồi, nho nhã lịch thiệp, lại còn làn da trắng lạnh.”

Thương Thương đỏ mặt, đẩy tay Vương Giai Ni: “Giai Ni, cậu nói linh tinh gì đấy?”

Lúc này Đỗ Manh Manh cũng đã bình tĩnh lại: “Đúng rồi, tuy Bùi Nghiễn Lễ đẹp trai thật, nhưng anh ấy có người trong lòng rồi, vậy thì không xứng với Thương Thương của bọn mình.”

Vương Giai Ni không để tâm: “Có người thích thì sao chứ? Thương Thương của bọn mình xinh thế này, ai nhìn mà không thích?”

Thương Thương bất lực nhìn hai người bạn: “Hai cậu đấy, thôi đi, mau lên lầu nào.”

Trong phòng riêng, ngoài Bùi Nghiễn Lễ ra thì các nam sinh khác đều đã tới, Nghiêm Siêu đã sắp xếp chỗ ngồi.

Thấy ba người các cô bước vào, Nghiêm Siêu cười nói: “Nào nào nào, ba mỹ nữ của chúng ta ngồi bên này, Giai Ni ngồi đây, Manh Manh ngồi bên cạnh Giai Ni, bạn Tri Ý ngồi chỗ này.”

Thương Thương ngồi xuống, phát hiện bên cạnh vẫn còn một chỗ trống, mà bên cạnh chỗ đó là Nghiêm Siêu.

Nhìn lên bàn, mọi người đã ngồi đầy, không còn chỗ thừa nào nữa.

Vậy lát nữa Bùi Nghiễn Lễ sẽ ngồi cạnh cô sao?

Tim cô không khỏi đập nhanh, nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình thản, giả vờ như không có chuyện gì.

Đỗ Manh Manh đã bắt đầu trò chuyện với vài nam sinh khác. Cô làm phóng viên tài chính, thỉnh thoảng còn lên tivi nên mọi người khá quen mặt.

Tính cách của Vương Giai Ni hơi kỳ quặc, không hay trò chuyện với các nam sinh, chỉ ngồi uống trà nhìn mọi người nói chuyện.

Cho đến khi Bùi Nghiễn Lễ bước vào.

Nghiêm Siêu vội vàng gọi: “Mau nào, Lão Bùi, ngồi đây, chỉ còn chờ cậu tới là lên món thôi.”

Bùi Nghiễn Lễ cầm một ly cà phê, còn xách theo một túi bánh nhỏ, sau khi ngồi xuống liền tùy ý đặt trước mặt Thương Thương:

“Quán cà phê có ưu đãi cho hội viên, còn tặng phiếu bánh nữa, tôi đổi được ba cái, các bạn nữ chia nhau nhé.”

Thương Thương không nghi ngờ gì, còn nghĩ Bùi Nghiễn Lễ thật biết tính toán chi tiêu. Mở túi ra thấy bên trong có ba hộp bánh nhỏ, một cái vị dâu, một cái vị xoài, cái còn lại làm hình chú thỏ nhỏ.

Đỗ Manh Manh đã thò tay lấy cái vị dâu đưa cho Vương Giai Ni: “Giai Ni thích dâu, cái xoài tớ ăn, cậu bị dị ứng với xoài, cậu ăn cái hình thỏ đi.”

Nói xong liền gọn gàng chia xong bánh.

Bùi Nghiễn Lễ có chút ngạc nhiên: “Cô bị dị ứng xoài à?”

Đỗ Manh Manh giúp giải thích: “Đúng rồi, Thương Thương dị ứng xoài, nhưng không sao, có ba cái bánh mà, bánh thỏ rất hợp với Thương Thương.”

Bùi Nghiễn Lễ khẽ cười, rồi chào hỏi các bạn khác trong bàn.

Nghiêm Siêu lại rót rượu mời mọi người: “Không rượu không thành tiệc, tụ họp sao có thể thiếu rượu được? Hôm nay tôi mời, muốn gọi rượu đắt nhất cũng được!”

Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni không có ý kiến gì, vì ở chỗ làm cũng hay uống rượu.

Nhưng Thương Thương thì rất ít khi uống, thỉnh thoảng chỉ uống chút rượu hoa quả do Tô Ly ủ vào những dịp tụ họp gia đình.

Khi Nghiêm Siêu định rót rượu cho cô, cô vội xua tay: “Tôi không uống đâu, tôi lái xe đến.”

Nghiêm Siêu ôm quyết tâm “phải uống rượu mới có cơ hội”, cố gắng thuyết phục Thương Thương:

“Vậy để xe lại đây, tôi gọi xe đưa cô về? Hôm nay là họp lớp, vui mà, uống một chút thôi.”

Thương Thương còn chưa kịp mở miệng, Bùi Nghiễn Lễ đã lên tiếng trước: “Uống rượu đừng ép buộc, mọi người cứ thoải mái là được.”

Nghiêm Siêu liếc nhìn Bùi Nghiễn Lễ với ánh mắt không mấy hài lòng. Còn chưa chính thức gì cả, mà đã vội bảo vệ rồi.

Đôi mắt anh ta đảo một vòng, nảy ra ngay một ý tưởng xấu xa: để cho Bùi Nghiễn Lễ uống nhiều một chút, sau đó bảo Chu Tri Ý đưa cậu ta về, thế là có chuyện hay rồi?

Món ăn được mang lên, rượu cũng đã rót đầy.

Nghiêm Siêu bận rộn khuấy động không khí, đồng thời giới thiệu mọi người với nhau.

Thương Thương không uống rượu, chỉ nhìn mọi người nâng ly cụng chén, rồi mới bắt đầu từ tốn ăn.

Gặp món ngon, cô còn không quên gắp cho Đỗ Manh Manh bên cạnh: “Manh Manh, món này ngon lắm, cậu ăn thử đi.”

Bùi Nghiễn Lễ vừa trò chuyện với người bên cạnh, vừa để ý đến Thương Thương.

Cô ăn uống rất ngoan ngoãn, lúc cúi đầu ăn thì yên tĩnh, dịu dàng. Hai má phúng phính, khi gặp món ngon thì mắt mày cong cong, cười cười nghiêng người về phía Đỗ Manh Manh chia sẻ.

Không biết do men rượu hay vì điều gì khác, trong khoảnh khắc, anh lại có chút ghen tị với Đỗ Manh Manh.

Không kìm được, anh nghiêng về phía Thương Thương: “Món này ngon lắm à?”

Thương Thương vừa chia sẻ món ngon với Đỗ Manh Manh xong, thì bên tai đột nhiên vang lên giọng của Bùi Nghiễn Lễ. Anh ở rất gần cô, gần đến mức như thì thầm bên tai.

Mặt cô không kìm được mà đỏ bừng, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, quay sang nhìn anh.

Anh quả thật ở rất gần, khoảng một gang tay, khiến tim Thương Thương đập thình thịch, nhưng giọng nói lại hết sức điềm nhiên:

“Anh nói món nào? Tôi vừa ăn món tam bất Triêm, ngon lắm, ngọt vừa phải, không ngấy.”

Bùi Nghiễn Lễ nhìn vào đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô, không kìm được khẽ cong khóe môi, mỉm cười: “Ừ, tôi cứ tưởng là trứng hấp, nên không ăn.”

Thương Thương ngạc nhiên: “Món tam bất triêm này nổi tiếng lắm, anh chưa từng ăn à?”

Mấy nhà hàng lớn ở Bắc Kinh đều làm món này rất ngon.

Một suy nghĩ vụt qua trong đầu cô — chẳng lẽ hoàn cảnh gia đình Bùi Nghiễn Lễ trước đây không tốt, nên chưa từng đi nhà hàng?

Bùi Nghiễn Lễ lắc đầu: “Chưa từng ăn.”

Vì anh không hứng thú với đồ ngọt.

Thương Thương lập tức nghĩ mình đoán đúng, đôi mắt cong cong, cười rạng rỡ:

“Anh nên thử xem, không ngọt lắm đâu, ngon lắm.”

Nụ cười trong mắt Bùi Nghiễn Lễ càng sâu:

“Được.”

Anh thật sự dùng muỗng múc một miếng ăn thử, Thương Thương lập tức vui mừng khôn xiết, cười nói: “Ngon đúng không?”

Rồi lại nhanh chóng chia sẻ tiếp: “Còn món bong bóng cá kho này cũng ngon lắm, chủ yếu là nước dùng rất đậm đà.”

Nghiêm Siêu ngồi bên cạnh nhìn Bùi Nghiễn Lễ như một con cáo già đang lừa gạt thỏ con, trong lòng có chút chua chát.

Chẳng phải trước đây nói, cô ấy rất tốt, Bùi Nghiễn Lễ chỉ cần đứng nhìn là được thôi sao?

Mới đó đã nuốt lời rồi?
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 582: Chương 582



Thương Thương nói món nào ngon thì Bùi Nghiễn Lễ sẽ thử, sau đó sẽ tán dương: “Vị thật sự rất ngon.”

Thương Thương rất vui, ánh mắt sáng lên, đôi mắt như chứa đầy những ngôi sao lấp lánh.

Lần đầu tiên, Bùi Nghiễn Lễ cảm thấy, thời gian trong buổi tiệc trôi qua quá nhanh, anh còn chưa nói thêm vài câu với Thương Thương thì buổi tiệc đã sắp kết thúc.

Nghiêm Siêu đang sắp xếp cho mọi người về nhà, anh ta đề nghị một số bạn nam ở gần cùng nhau đi taxi, anh ta sẽ đưa Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni về, còn Thương Thương thì đưa Bùi Nghiễn Lễ về.

Anh ta nói rất chân thành: “Chu Tri Ý, Lão Bùi mới về nước, không quen đường, tôi cũng đã uống rượu, hơi mơ màng, sợ đưa nhầm đường, phiền cô lái xe đưa cậu ấy về giúp tôi nhé?”

Thương Thương trong lòng rất phấn khích nhưng khuôn mặt lại rất điềm tĩnh: “Được, tôi chắc chắn sẽ đưa anh ấy về nhà an toàn.”

Nghiêm Siêu cười to: “Biết ngay là cô đáng tin nhất.”

Đỗ Manh Manh không vui: “Nghiêm thạch đầu, ý anh là sao? Thương Thương đáng tin còn chúng tôi thì không đáng tin à?”

Đỗ Manh Manh uống một chút rượu, đầu óc mơ hồ, không suy nghĩ trước khi nói.

Nghiêm Siêu vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, tôi nói nhầm, ba các cô đều rất đáng tin.”

Cả đám cười đùa đi xuống lầu, Nghiêm Siêu dẫn Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni lên xe, những người còn lại cũng gọi taxi rời đi.

Chỉ còn lại Thương Thương và Bùi Nghiễn Lễ.

Thương Thương nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ, nếu đưa Bùi Nghiễn Lễ về rồi về nhà, có lẽ sẽ đến mười một giờ, nên cô quyết định gọi điện cho bố mẹ, bảo họ đừng chờ.

Cô lấy điện thoại ra, cười mỉm nhìn Bùi Nghiễn Lễ:

“Tôi sẽ gọi điện cho mẹ một chút.”

Bùi Nghiễn Lễ gật đầu, chỉ nhìn Thương Thương cúi đầu bấm số điện thoại, rồi gọi đi, vừa nghe máy, cô nhẹ nhàng gọi: “Mẹ ơi…”

Anh lùi lại một bước, đứng nhìn cô ngoan ngoãn gọi điện, giọng nói dịu dàng ấm áp.

Thương Thương báo cho Khương Tri Tri rằng sẽ đưa bạn về trước, sẽ về muộn một chút, Khương Tri Tri cũng không nghĩ ngợi gì, chỉ dặn cô lái xe cẩn thận, đi chậm thôi.

Thương Thương cúp máy, quay đầu mỉm cười với Bùi Nghiễn Lễ: “Đi thôi, tôi đưa anh về trước.”

Lên xe, Bùi Nghiễn Lễ nhận ra đó vẫn là chiếc xe cũ đã va chạm, anh hỏi: “Xe đã sửa xong chưa?”

Thương Thương vừa khởi động xe vừa trả lời: “Chưa, sơn nhập khẩu phải chờ một thời gian, tôi chỉ tạm thời lái xe về trước.”

Bùi Nghiễn Lễ lại xin lỗi: “Lần trước thật sự quá bất cẩn.”

Thương Thương vội vàng lắc đầu: “Không sao đâu, những sự cố nhỏ như thế này dễ xảy ra lắm, lúc mới lái xe, bố tôi ngồi cạnh, tôi căng thẳng đạp nhầm chân ga thành phanh, đ.â.m vào cột cổng chính.”

Kể lại chuyện xấu hổ của mình, Thương Thương không khỏi bật cười.

Bùi Nghiễn Lễ lại có chút lo lắng: “Vậy cô có bị thương không?”

Thương Thương cười lắc đầu: “Không, may mà lúc đó bố tôi nhanh tay kéo phanh tay, chỉ làm lệch cột cổng chính của Tổng tham mưu.”

Bùi Nghiễn Lễ nhìn Thương Thương, có thể thấy nụ cười của cô mang theo chút tinh nghịch.

Thương Thương lại hỏi địa chỉ cụ thể của Bùi Nghiễn Lễ, rồi nhỏ giọng nói: “Còn một đoạn nữa, anh có thể nghỉ ngơi một chút, đến nơi tôi sẽ gọi anh.”

Bùi Nghiễn Lễ ừ một tiếng, sợ Thương Thương cảm thấy ngượng ngùng, anh tựa lưng vào ghế giả vờ ngủ.

Nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng rơi vào Thương Thương, nhìn cô chăm chú lái xe, trong lòng anh cảm thấy một sự bình yên chưa từng có.

Thương Thương lái xe rất cẩn thận, tốc độ ổn định, thậm chí còn lén lút giảm tốc độ, để có thể ở bên Bùi Nghiễn Lễ lâu thêm chút nữa.

Chỉ là dù con đường có xa đến đâu, cuối cùng cũng đến nơi. Khi đến cổng trường, xe không thể vào, cô đành phải dừng lại, quay đầu nhìn Bùi Nghiễn Lễ đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không biết lúc nào Bùi Nghiễn Lễ đã tháo kính, anh nhắm mắt nghỉ ngơi, dưới ánh sáng mờ nhạt, làn da anh càng thêm trắng sáng, sống mũi cao và lông mi dài.

Thương Thương im lặng nhìn anh vài giây, rồi đưa tay khẽ chạm vào cánh tay Bùi Nghiễn Lễ: “Bùi Nghiễn Lễ? Đến nơi rồi, xe chỉ đến được đây thôi.”

Bùi Nghiễn Lễ khẽ động mí mắt, rồi từ từ mở mắt ra, nắm lấy sống mũi, đeo kính lên, giống như vừa mới tỉnh dậy: “Đã đến nơi rồi sao? Cảm ơn cô.”

Thương Thương khẽ mím môi cười: “Không có gì đâu, anh về nghỉ ngơi đi, à, sau khi uống rượu thì uống chút nước mật ong, sáng mai dạ dày sẽ không bị khó chịu đâu.”

Bùi Nghiễn Lễ quay đầu nhìn Thương Thương, nhíu mày nhẹ: “Nước mật ong? Tôi mới về nước, chưa mua.”

Nói xong, anh đặt ngón tay dài lên trán, có vẻ như hơi khó chịu.

Thương Thương kêu lên một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, phát hiện không xa có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ: “Vậy anh đợi chút, tôi đi mua cho anh một chai mật ong.”

Cô vừa nói vừa tháo dây an toàn, mở cửa xe chạy vội về phía cửa hàng tiện lợi.

Lúc này Bùi Nghiễn Lễ nhìn thấy rõ hơn, anh nhìn theo bóng lưng Thương Thương đang chạy xa dần, khóe miệng khẽ nhếch lên và không thể nhịn được cười.

Thương Thương vào cửa hàng tiện lợi, chọn một chai mật ong, suy nghĩ một chút rồi mua thêm một cái cơm nắm và hai chiếc sandwich. Cô cảm thấy hình như tối nay Bùi Nghiễn Lễ không ăn nhiều, sợ rằng tối sẽ đói.

Cô cầm túi rồi vội vã chạy trở lại, ngồi vào xe, đưa đồ cho Bùi Nghiễn Lễ:

“Về nhà uống nước mật ong xong mà thấy đói thì ăn chút sandwich nhé, mới làm hôm nay, rất tươi.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Bùi Nghiễn Lễ đưa tay nhận lấy, mỉm cười nhẹ: “Cảm ơn cô, tôi sẽ mời cô ăn cơm sau, cảm ơn sự quan tâm và đưa tôi về.”

Thương Thương khuôn mặt hơi đỏ: “Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”

Bùi Nghiễn Lễ lại suy nghĩ một chút: “Cơm ở Thanh Đại rất ngon, cô đã ăn thử chưa? Ngày nào đó tôi sẽ mời cô đến căng tin của trường ăn nhé?”

Thương Thương ngẩn ra một lúc, cô không thể từ chối lời đề nghị này, hơn nữa đồ ăn ở căng tin rất rẻ, không cần lo Bùi Nghiễn Lễ sẽ gặp khó khăn về tài chính, cô cười mắt cong: “Được thôi.”

Bùi Nghiễn Lễ xuống xe, cúi người ở cửa sổ xe:

“Mấy ngày nay tôi hơi bận, vì vừa mới đến trường, có nhiều cuộc họp, từ thứ Tư trở đi tôi sẽ rảnh, đến lúc đó tôi sẽ gọi cho cô, xem thời gian của cô thế nào?”

Thương Thương liên tục gật đầu: “Được ạ, anh cứ bận trước đi, ăn cơm không gấp đâu.”

Bùi Nghiễn Lễ gật đầu: “Cô về cẩn thận, đến nhà nhắn tin cho tôi nhé.”

Thương Thương trả lời một tiếng rồi có chút lưu luyến quay đầu xe rời đi.

Trên đường về, Thương Thương nghĩ đến mà không nhịn được cười, Bùi Nghiễn Lễ thật sự rất dịu dàng.

Cô rất muốn gọi điện cho Thẩm Phàm Tinh, nhưng nghĩ đến giờ đã muộn, không thể làm phiền cuộc sống ngọt ngào mới kết hôn của họ được.

Ngày hôm sau, Chu Tri Uẩn phải về quân đội, Khương Tri Tri và Thương Thương sáng sớm đã đến tiễn cô ấy.

Còn mang theo món ăn yêu thích từ nhỏ của Chu Tri Uẩn là cháo gan và bánh mì kẹp thịt bò.

Khương Tri Tri còn lo lắng Thẩm Phàm Tinh chưa quen với việc vừa kết hôn đã phải sống xa nhau, định tiễn Chu Tri Uẩn xong sẽ dẫn cô ấy đi mua sắm và xem phim.

Kết quả, khi hai người đến nơi, Chu Tri Uẩn và Thẩm Phàm Tinh đều không có nhà.

Khương Tri Tri bấm chuông mãi mà không ai ra mở cửa, cũng không dám bấm mã số vào thẳng, lại gọi điện cho cả hai nhưng không ai nghe máy.

Thương Thương có chút lo lắng: “Hay là chúng ta vào xem thử?”
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 583: Chương 583



Khương Tri Tri vẫn cảm thấy ngại ngùng khi mở cửa đi vào, nếu hai đứa trẻ chỉ là dậy muộn thôi thì thật sự quá ngượng ngùng: “Đợi chút, để mẹ gọi lại một cuộc nữa, nếu không ai nghe máy, chúng ta sẽ vào luôn.”

Vừa mới bấm điện thoại xong, thang máy mở ra, Chu Tri Uẩn và Thẩm Phàm Tinh tay nắm tay bước ra từ thang máy.

Cả hai đều có tia m.á.u đỏ trong mắt, nhưng tinh thần rất tốt, trông có vẻ rất vui vẻ.

Khương Tri Tri cúp máy, ngạc nhiên nhìn hai người: “Các con ra ngoài từ sáng sớm à, hay là tối qua đã không về?”

Thẩm Phàm Tinh thân mật gọi một tiếng “Mẹ”, rồi cười giải thích: “Tối qua chúng con không ngủ được, nên đã lên núi ngắm sao.”

Khương Tri Tri vừa khóc vừa cười: “Các con trẻ thật, năng lượng thật dồi dào.”

Chu Tri Uẩn bước tới mở cửa, mọi người vào nhà.

Khương Tri Tri gọi hai người đi rửa mặt và ăn sáng.

Sau đó, bà bàn với Thẩm Phàm Tinh: “Một lát nữa đưa Tri Uẩn đi, chúng ta đi shopping nhé? Rồi đi spa làm body, rồi xem phim?”

Thẩm Phàm Tinh vừa ăn quẩy vừa lắc đầu: “Không cần đâu mẹ, đưa xong anh ấy, con phải đi công ty, con phải cố gắng làm việc.”

Khương Tri Tri nhìn vẻ đầy tự tin của Thẩm Phàm Tinh, không nhịn được cười: “Mẹ còn tưởng con sẽ buồn, nên định qua để bầu bạn với con đấy.”

Thẩm Phàm Tinh vẫy tay: “Không buồn đâu, con là người tự do, muốn đi thì đi, con muốn thì có thể đi Tây Tạng với anh ấy.”

Khương Tri Tri nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý, Thẩm Phàm Tinh dù có ở đó một năm cũng không sao: “Tri Uẩn, con qua đó rồi, cũng xem xét kỹ, bên đó mà cũng cần tổ chức đám cưới với Phàm Tinh, nếu cần chúng ta với bố con qua thì nhớ nói trước nhé.”

Chu Tri Uẩn gật đầu: “Con cũng có suy nghĩ này, nhưng có thể là đám cưới tập thể.”

Thẩm Phàm Tinh mắt sáng lên: “Đám cưới tập thể tốt đấy, đông vui.”

Thương Thương nhìn hai người ngọt ngào, cũng vui theo.

Ăn sáng xong, Khương Tri Tri và Thương Thương đi một chiếc xe, để Chu Tri Uẩn và Thẩm Phàm Tinh đi một chiếc xe khác, tiện cho hai người có thể nói chuyện riêng tư.

Khương Tri Tri lại dặn Thương Thương: “Một lát nữa, con lái xe thẳng đến dưới tòa nhà của em trai con, để Phàm Tinh tạm lái xe của con, sau này bố mẹ có thời gian sẽ đi chọn cho Phàm Tinh một chiếc xe mới.”

Thương Thương kêu lên: “Mẹ, mẹ đúng là bà mẹ chồng tuyệt vời nhất trên thế gian.”

Khương Tri Tri cười: “Bởi vì mẹ có một cô con gái, mẹ hy vọng sau này con lấy chồng, cũng sẽ gặp được một bà mẹ chồng tốt.”

Thương Thương bỗng nhớ đến chuyện của Đỗ Manh Manh, lại nói với Khương Tri Tri.

Khương Tri Tri cũng không thấy bất ngờ: “Manh Manh và chàng trai đó vốn không hợp nhau, môi trường lớn lên khác nhau quá lớn, đặc biệt là chàng trai đó, chỉ có mẹ nuôi, mẹ càng kỳ vọng vào nó.”

“Manh Manh từ nhỏ đã được cưng chiều, làm sao chịu nổi sự tủi thân chứ?”

Thương Thương im lặng một lúc, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, nếu con tìm một người nhà hoàn cảnh không tốt, mẹ sẽ đồng ý không?”

Khương Tri Tri bật cười: “Có ai rồi à? Phải xem tình huống thế nào, nếu bố mẹ họ hiểu lý lẽ, thì có thể, nhưng nếu bố mẹ họ không lý lẽ, chàng trai đó có tài giỏi đến đâu cũng không được.”

“Nhưng nếu con thật sự thích, không cần cưới cũng được, chỉ yêu đương thôi. Bố mẹ không muốn con bị vướng vào hố hôn nhân đâu.”

Thương Thương lập tức phủ nhận: “Không có đâu, con chỉ nhớ ra hỏi thôi.”

Khương Tri Tri nghĩ một lúc rồi nói: “Người trẻ năng lực mạnh mẽ, cố gắng là quan trọng, nhưng nếu liên quan đến hôn nhân, nhất định phải quan sát gia đình của người đó, tìm hiểu thật kỹ.”

Thương Thương gật đầu: “Dạ, con sẽ không để tình yêu làm mờ mắt đâu.”

Trên xe phía sau, Thẩm Phàm Tinh cũng đang lẩm bẩm với Chu Tri Uẩn: “Nếu anh có nhiệm vụ, có thời gian thì nhắn tin cho em, khi về cũng nhắn tin cho em.”

Cuối cùng nghĩ một chút: “Nếu thật sự không có cơ hội nhắn tin, thì anh về an toàn, nhất định phải nói với em ngay.”

Chu Tri Uẩn cười, nắm tay cô: “Yên tâm, chắc chắn rồi, nếu em gặp phải vấn đề gì, cứ tìm mẹ và cậu, cậu sẽ giúp em giải quyết ngay lập tức.”

Thẩm Phàm Tinh bật cười: “Sao em lại vô duyên thế được? Thua rồi thì lại kêu gọi phụ huynh? Em vẫn tự mình ra tay, xử lý đối phương ngoan ngoãn hết thôi.”

Chu Tri Uẩn suy nghĩ một chút, thấy Thẩm Phàm Tinh quả thật có khả năng này, hơn nữa bây giờ cô còn có Thương Thương làm hậu thuẫn, không ai dám động đến cô.

Anh lại dặn dò cô: “Vậy em phải chú ý Thương Thương, đừng để chị ấy bị lừa đấy.”

Thẩm Phàm Tinh huýt sáo: “Yên tâm đi, Thương Thương nhìn có vẻ ngây thơ, nhưng thông minh lắm.”

Đến sân bay, nhìn Chu Tri Uẩn đã qua kiểm tra an ninh, ba người mới rời đi.

Khương Tri Tri lái xe đến công ty, Thương Thương đưa Thẩm Phàm Tinh về nhà.

Trên đường về, Thẩm Phàm Tinh không thể chờ được, vội vàng hỏi Thương Thương về tình hình buổi họp lớp: “Chị và Bùi Nghiễn Lễ có nói chuyện riêng không?”

Nói đến đây, Thương Thương bỗng nhớ ra một chuyện: “Chết rồi, tối qua chị đưa Bùi Nghiễn Lễ về, anh ấy nói về đến nhà rồi bảo chị nhắn tin cho anh ấy, nhưng về đến nhà thì bà cô vẫn chưa ngủ, chị nói chuyện với bà ấy một lúc rồi quên mất.”

Cô vừa tỉnh dậy, vội vã theo Khương Tri Tri để tiễn Chu Tri Uẩn, hoàn toàn quên mất chuyện này.

Hạt Dẻ Rang Đường

Thẩm Phàm Tinh ngây ra một lúc, rồi bật cười: “Chị à, chẳng lẽ chị không thích Bùi Nghiễn Lễ sao? Cơ hội tốt như vậy mà chị cũng quên mất?”

Thương Thương có chút tự trách: “Chị định nhắn mà, nhưng chị kiểm tra sức khỏe cho bà cô, rồi còn châm cứu cho bà ấy, thế là quên mất.”

Cô vừa nói vừa lái xe vào lề: “Em lái đi, chị nhắn tin giải thích với Bùi Nghiễn Lễ.”

Hai người đổi chỗ, Thẩm Phàm Tinh cười khúc khích, nghe Thương Thương cúi đầu đánh chữ rồi lại xóa đi, mãi mà chẳng gửi được tin nào.

Thẩm Phàm Tinh không nhịn được mà giúp đỡ: “Chị đừng suy nghĩ nhiều quá, cứ nói thật lòng là được, xem Bùi Nghiễn Lễ trả lời thế nào, đừng gõ nhiều quá, tính phí theo chữ đấy.”

Thương Thương bỗng cười vui vẻ: “Em đúng là keo kiệt, thôi chị biết rồi.”

Cô vẫn rất chi tiết giải thích với Bùi Nghiễn Lễ về việc tối qua phải ở với bà cô, sáng nay lại phải tiễn Chu Tri Uẩn nên quên nhắn tin.

Chưa đến năm phút, tin nhắn từ Bùi Nghiễn Lễ đã trả lời: “Không sao, cô bình an là tốt rồi.”

Thương Thương đọc cho Thẩm Phàm Tinh nghe, không nhịn được mà lẩm bẩm: “Anh ấy có vẻ lạnh lùng quá nhỉ?”

Thẩm Phàm Tinh hơi ngạc nhiên: “Lạnh lùng chỗ nào? Anh ấy nói rất có trọng tâm, nói là chị bình an là tốt rồi, tức là dù chị không trả lời anh ấy cũng không sao, miễn là chị bình an.”

Thương Thương cầm điện thoại thở dài: “Nhưng Bùi Nghiễn Lễ đã có người trong lòng rồi, chị cảm thấy…”

Thẩm Phàm Tinh liếc cô một cái rồi nhìn về phía trước, giọng nói lơ đễnh: “Anh ấy nói trực tiếp với chị à?”

Thương Thương lắc đầu: “Là Nghiêm Siêu nói với Manh Manh.”

Thẩm Phàm Tinh cười: “Vậy thì không tính, hơn nữa có người thích rồi thì sao? Chị cứ đi giành lấy, Thương Thương của chúng ta đáng yêu như vậy, ai mà từ chối được?”
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 584: Chương 584



Thương Thương trừng mắt: “Phàm Tinh, em làm vậy là không có đạo đức đâu.”

Thẩm Phàm Tinh cười: “Là anh ấy đã thích người khác, chứ có phải đã có bạn gái đâu, chuyện này chẳng liên quan gì đến đạo đức cả.”

Thương Thương thở dài: “Để chị suy nghĩ thêm đã.”

Còn chưa nghĩ ra phải trả lời Bùi Nghiễn Lễ thế nào thì tin nhắn của anh lại đến: “Thứ Sáu cô rảnh không? Buổi sáng tôi có một tiết học, tan học có thể cùng đi ăn trưa ở căn-tin.”

Thương Thương liền hỏi Thẩm Phàm Tinh: “Bùi Nghiễn Lễ hẹn chị thứ Sáu ăn trưa.”

Thẩm Phàm Tinh gõ gõ ngón tay lên vô lăng, bất ngờ nảy ra ý xấu: “Đi đi, ăn mặc thật xinh đẹp rồi đi.”

Thương Thương gật đầu: “Được, chị sẽ trả lời anh ấy.”

Cô cúi đầu ngoan ngoãn nhắn lại cho Bùi Nghiễn Lễ rằng thứ Sáu cô rảnh, có thể đến tìm anh.

Thẩm Phàm Tinh nhìn cảnh hai người mới bắt đầu yêu đương cứ như học sinh tiểu học, không nhịn được mà bật cười — nhà họ Chu thật sự nuôi Thương Thương quá tốt, cô ấy ngoan quá đỗi.

Còn Bùi Nghiễn Lễ thì, không phải dạng thỏ non ngây thơ gì đâu, chắc bên kia đã chuẩn bị d.a.o mổ sẵn, định xử đẹp con thỏ nhỏ này rồi.

Lúc dừng đèn đỏ, Thẩm Phàm Tinh không nhịn được vươn tay véo má Thương Thương: “Chị đấy, nếu em là đàn ông, em sẽ giấu chị đi, không cho ai thấy cả.”

Thương Thương liếc nhìn cô: “Em thật tham lam, đã nắm được Chu Tri Uẩn rồi còn muốn nhúng tay vào chị sao?”

Thẩm Phàm Tinh cười ha ha: “Tại vì chị dễ thương quá mà.”

Hai người vừa cười nói vừa về nhà, Thương Thương giao xe cho Thẩm Phàm Tinh, rồi bắt taxi về trước.

Dạo này cô không có việc gì, ở nhà trò chuyện với Chu Thừa Ngọc.

Chu Thừa Ngọc tuổi cao, bắt đầu lẫn rồi, rất nhiều chuyện cứ nhắc đi nhắc lại, Thương Thương cũng không thấy phiền, chỉ nhẹ nhàng trò chuyện lại với bà.

Trong lúc nói chuyện, Bùi Nghiễn Lễ lại nhắn tin cho cô, gửi thời khóa biểu trong tuần, còn nhắn thêm: “Ngoài những thời gian này, tôi còn phải đến phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm ở khu Trung Quan Thôn.”

Rồi ngay sau đó lại gửi thêm một tin nữa — là địa chỉ cụ thể của phòng thí nghiệm.

Thương Thương nhìn tin nhắn, không nhịn được bật cười, cảm thấy giống như Bùi Nghiễn Lễ đang báo cáo lịch trình cho cô vậy.

Chu Thừa Ngọc nhìn cô gái nhỏ cúi đầu cười cười nhìn điện thoại, liền hỏi: “Cháu gái của chúng ta đang yêu rồi phải không?”

Thương Thương vội vàng phủ nhận: “Không có đâu, bà cô, chỉ là bạn thôi ạ.”

Nhưng Chu Thừa Ngọc không nghe lời phủ nhận đó, vẫn cười nói: “Nếu có bạn trai thì dắt về cho bà cô xem thử nhé. Nếu sau này kết hôn, bà cô còn được nhìn thấy cháu sinh con. Như vậy bà cô sẽ không còn tiếc nuối gì nữa.”

Thương Thương ôm cánh tay bà: “Bà cô, nếu cháu có bạn thật, nhất định sẽ đưa về cho bà xem.”

Chu Thừa Ngọc gật đầu: “Chàng trai đó làm nghề gì?”

Thương Thương dở khóc dở cười, hóa ra nãy giờ bà chẳng nghe gì cả: “Bà cô ơi, bọn cháu chỉ là bạn thôi, chưa phải bạn trai, nhưng anh ấy là giảng viên đại học.”

Chu Thừa Ngọc hài lòng: “Giảng viên đại học thì tốt, giáo viên là người thông minh, mà cháu gái của bà cũng là đứa trẻ thông minh.”

Thương Thương nghĩ một lúc: “Nhưng điều kiện của anh ấy hình như không tốt lắm.”

Chu Thừa Ngọc im lặng một lúc rồi nói: “Những năm qua bố mẹ cháu cho bà nhiều tiền lắm, bà để dành hết rồi, đến lúc đó đưa cho cháu.”

Thương Thương cười vui: “Cảm ơn bà cô, cháu cũng có tiền mà.”

Hai người vừa trò chuyện vừa đùa vui, nhưng lòng Thương Thương thì đã bay tới buổi gặp Bùi Nghiễn Lễ vào thứ Sáu.

Hạt Dẻ Rang Đường

Sáng thứ Sáu, Thương Thương dậy sớm ăn sáng, đợi bố mẹ ra ngoài rồi bắt đầu chọn đồ — mặc váy hay mặc quần jeans đây?

Đang phân vân thì Thẩm Phàm Tinh gọi điện: “Nhanh nhanh nhanh, xuống dưới đi, em đang chờ dưới nhà.”

Thương Thương ngơ ngác: “Chị còn chưa thay đồ mà, sao em không lên?”

Thẩm Phàm Tinh cười thần bí: “Cứ mặc đại gì đó rồi xuống đi, nhanh lên, không kịp đâu.”

Thương Thương hoàn toàn tin tưởng Thẩm Phàm Tinh, liền chọn đại một bộ rồi xuống lầu. Quả nhiên, Thẩm Phàm Tinh đang chờ ở cửa khu nhà, vẫy tay gọi: “Lên xe mau, em đưa chị đi chọn quần áo!”

Thương Thương do dự bước lên xe: “Ở nhà chị cũng có quần áo mà, đâu cần thiết phải đi chọn đồ làm gì?”

Thẩm Phàm Tinh nhìn mặt trời bị mây đen che khuất ngoài cửa sổ, cười nói: “Tất nhiên là cần rồi. Đi nào, để em chọn cho chị một bộ thật đẹp, để hôm nay Bùi Nghiễn Lễ nhìn thấy là bị mê ngay.”

Thương Thương vẫn hơi lưỡng lự: “Không cần phải trịnh trọng quá đâu, chị ăn mặc đơn giản thôi, chứ không sẽ thấy không thoải mái.”

Thẩm Phàm Tinh cam đoan: “Yên tâm, em đảm bảo vừa thoải mái vừa xinh đẹp.”

Cô đưa Thương Thương về căn hộ thuê của mình, trên ghế sofa đã bày sẵn nhiều bộ quần áo. Thẩm Phàm Tinh cầm lên một chiếc váy hai dây màu tím nhạt: “Mặc cái này đi.”

Thương Thương nhìn rồi lắc đầu lia lịa: “Không được không được, cái này lạnh lắm.”

Thẩm Phàm Tinh nhét cho cô: “Yên tâm, em phối sẵn áo khoác rồi.”

Vừa nói vừa cầm lên một chiếc cardigan dáng dài màu be, rộng rãi thoải mái: “Mặc cái này bên ngoài.”

Thương Thương thấy kiểu dáng thoải mái, cũng hơi xiêu lòng: “Cái này được đấy, nhưng mặc đến trường có khi không hợp lắm?”

Thẩm Phàm Tinh cười gian: “Sao lại không hợp? Lát nữa em làm cho chị kiểu tóc đơn giản, dịu dàng ngoan hiền, ai mà không thích? Với lại hôm nay trời không đẹp, mặc thế này là vừa đủ ấm.”

Thương Thương thấy cũng có lý: “Thôi được, mặc bộ này vậy.”

Thẩm Phàm Tinh gọi trợ lý nhỏ tới giúp Thương Thương làm tóc, không cần quá cầu kỳ, chỉ cần kiểu búi nhẹ tự nhiên là được.

Sau khi chuẩn bị xong, Thẩm Phàm Tinh tự mình đưa Thương Thương đến buổi hẹn.

Thương Thương định nói khỏi phiền, cô tự lái xe đi được rồi, nhưng Thẩm Phàm Tinh vẫn nhất quyết đưa đi.

Trên đường, Thương Thương nhắn tin cho Bùi Nghiễn Lễ, nhưng anh không trả lời, chắc đang bận dạy. Tuy nhiên hai người đã hẹn trước địa điểm, mà Thương Thương thì rất quen thuộc với khuôn viên Đại học Thanh Hoa.

Tới cổng trường, Thẩm Phàm Tinh giục cô xuống xe: “Đi nhanh đi, lát nữa em qua đón chị.”

Chưa kịp vẫy tay chào tạm biệt, Thẩm Phàm Tinh đã lái xe đi mất.

Thương Thương ngẩn ra, hơi thắc mắc: sao Thẩm Phàm Tinh lại chạy nhanh thế nhỉ?

Cô đi vào khuôn viên trường chưa được bao xa, đã phát hiện bộ đồ hôm nay hoàn toàn không hợp — đi vài bước là nóng, cởi áo khoác ra thì bên trong lại là váy hai dây, càng không ổn.

Hơn nữa dự báo thời tiết rõ ràng nói sáng nay nhiều mây, có thể chuyển âm u, vậy mà giờ mặt trời lại chói chang như thiêu đốt!

Thương Thương không dám đi nhanh, càng đi nhanh càng nóng, trong lòng hối hận — đúng là không nên nghe lời Thẩm Phàm Tinh.

Đến cổng căn tin nơi đã hẹn với Bùi Nghiễn Lễ, cô tìm một gốc cây có bóng mát để đứng, ngẩng đầu nhìn mặt trời rực rỡ, cảm thấy sắp bị nung chảy đến nơi.

Bùi Nghiễn Lễ tan lớp vội vàng chạy đến, từ xa đã nhìn thấy Thương Thương đứng dưới tán cây kim ngân, lá xanh rợp bóng, quả đỏ lấp lánh, làm nổi bật vẻ dịu dàng tĩnh lặng của cô.

Anh không kìm được mà bước nhanh tới, dừng lại trước mặt cô: “Cô đến lâu chưa?”

Thấy trán cô lấm tấm mồ hôi, anh vội nói tiếp: “Đi thôi, vào căn tin trước đã.”

Lúc này Thương Thương nóng đến mức không muốn nói chuyện, tâm trạng cũng hơi bực bội, chỉ mím môi cười nhẹ, đi theo Bùi Nghiễn Lễ vào căn-tin.

Trong căn tin người đông nên càng nóng, Bùi Nghiễn Lễ thấy Thương Thương cụp mắt, khuôn mặt đỏ ửng, liền suy nghĩ một chút rồi nói:

“Trong này nóng quá, cô có muốn cởi áo khoác không?”
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 585: Chương 585



Thương Thương do dự trong lòng một lúc, rồi cởi áo khoác ngoài. Chỉ mặc váy hai dây thì vẫn hơi lạnh.

Nhưng mặc chiếc áo len khoác ngoài này thì thật sự rất nóng, nóng đến mức cô không còn tâm trạng ăn uống hay nói chuyện với Bùi Nghiễn Lễ.

Sau một hồi do dự, cô vẫn quyết định nói thật với anh:

“Tôi mặc váy hai dây bên trong, cởi áo khoác ra thì sẽ lạnh.”

Bùi Nghiễn Lễ hơi sững người, cúi đầu có thể thấy vạt váy lộ ra, chất liệu có vẻ là tơ lụa cao cấp nhưng khá mỏng. Anh suy nghĩ một chút rồi nói:

“Nếu cô không ngại, thì mặc áo vest của tôi đi, vải mỏng hơn sẽ không bị nóng.”

Thương Thương liếc nhìn chiếc áo vest màu xám nhạt trên người anh, không do dự gật đầu. Giữa việc nóng đến mức mất kiểm soát và mặc áo của Bùi Nghiễn Lễ, cô không hề do dự mà chọn ngay phương án sau.

Bùi Nghiễn Lễ cởi áo khoác, còn định tìm chỗ nào đó cho cô thay.

Kết quả là Thương Thương đã nhanh chóng cởi chiếc áo len khoác ngoài.

Chiếc váy hai dây màu tím khoai môn ôm sát làn da trắng ngần như sữa, cổ chữ V áp sát cơ thể, để lộ những đường cong xinh đẹp.

Váy ôm sát tôn lên những đường nét quyến rũ, đầy đặn.

Bùi Nghiễn Lễ ngẩn người, vội quay đi, đưa áo khoác cho cô.

Thương Thương không để tâm, mặc áo vest của Bùi Nghiễn Lễ, ngay khoảnh khắc bị hơi thở anh bao phủ, khuôn mặt cô đỏ bừng.

Cô và mẹ thường xuyên tham gia các hoạt động, đã quen mặc váy hai dây, nên không thấy trang phục của mình hở hang, càng không biết rằng nó có sức hút chí mạng đối với người thầm yêu cô.

Sau khi mặc xong, Thương Thương khoác áo len cũ lên tay, rồi bắt đầu xắn tay áo vest vì hơi dài.

Vạt áo cũng rất dài, gần đến đùi.

Cô không phải thấp, cao 1m68, chỉ là khung xương nhỏ, có chút thịt cũng không thấy mập, lại thêm gương mặt búp bê, nên trông khá nhỏ nhắn.

Bùi Nghiễn Lễ đợi cô chỉnh sửa xong mới quay đầu lại, cố gắng phớt lờ làn da trắng ngần vừa rồi, nhẹ giọng hỏi:

“Cô muốn ăn gì? Món xào hay lẩu?”

Thương Thương lập tức thấy mát mẻ hơn, tinh thần cũng sống động trở lại. Cô nhìn quanh:

“Ăn bún khoai tây với mì d.a.o cắt nhé? Tôi chưa ăn bao giờ.”

Cô cảm thấy mỗi người một nồi đất nhỏ, bên trong có đủ thứ, nhìn có vẻ rất ngon.

Bùi Nghiễn Lễ nhìn theo ánh mắt cô, đột nhiên nhận ra một điều — Thương Thương đang tiết kiệm tiền cho anh sao?

Không nhịn được bật cười:

“Tôi tưởng cô không ăn mấy món này chứ.”

Thương Thương ngạc nhiên:

“Sao anh lại có ảo giác đó chứ? Hồi đại học tôi cũng ở ký túc xá, ăn cơm căn tin mà. Chỉ là ra ngoài thì chưa từng ăn thôi.”

Bùi Nghiễn Lễ gật đầu:

“Được, hôm nay ăn cái này trước, khi nào rảnh tôi mời cô ăn món ngon hơn.”

Thương Thương cười cong mắt:

“Được thôi, tôi muốn loại hai thứ trộn, thêm một quả trứng.”

Bùi Nghiễn Lễ nhìn giá — thêm trứng chỉ có 1 tệ rưỡi.

Trong lòng vừa buồn cười vừa cảm động — là do ảo giác gì khiến Thương Thương phải tiết kiệm như vậy chứ?

Anh gọi đúng theo lời cô: một nồi đất bún khoai tây trộn với mì d.a.o cắt, sau đó còn ghé cửa sổ bên lấy vài món rau nhỏ và hai ly nước mơ đá.

Thương Thương đã lâu không ăn mấy món đơn giản như vậy, không ngờ lại ngon đến thế.

Hạt Dẻ Rang Đường

Đặc biệt là khi ngồi cùng Bùi Nghiễn Lễ trong căn tin rộng rãi của sinh viên, xung quanh là sinh viên đi tới đi lui, ồn ào nhưng đầy sức sống, khiến cô như được quay lại thời đại học.

Từ nhỏ Thương Thương đã ăn rất chậm, khẩu phần lại nhỏ, thường không ăn hết một suất.

Trước khi ăn cô lấy một cái bát sạch, chia một nửa cho Bùi Nghiễn Lễ:

“Tôi còn chưa ăn, chia cho anh ít nhé, tôi không ăn hết nhiều thế này đâu.”

Bùi Nghiễn Lễ mỉm cười nhìn cô:

“Được.”

Thương Thương nếm thử một miếng, có chút kinh ngạc:

“Người ta nói đồ ăn ở Thanh Đại ngon, quả thật là ngon thật.”

Bùi Nghiễn Lễ cười:

“Lát nữa tôi làm cho cô thẻ sinh viên, cô thích thì có thể đến ăn thường xuyên.”

Thương Thương thở dài:

“Chắc không được đâu, tháng sau tôi bận lắm, công ty có mấy dự án mới phải triển khai.”

Nghĩ một lát:

“Nhưng tới ăn một bữa thì vẫn ổn.”

Bùi Nghiễn Lễ khẽ cười:

“Các cô làm thí nghiệm vất vả lắm à?”

Thương Thương lắc đầu:

“Cũng tạm thôi, là làm theo ca, giai đoạn quan trọng thì tôi phải túc trực.”

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, nói sang chuyện Bùi Nghiễn Lễ từng du học.

Thương Thương vẫn rất hứng thú:

“Anh giỏi như vậy, sao không ở lại nước ngoài?”

Bùi Nghiễn Lễ nhìn gương mặt cô, suy nghĩ nghiêm túc một lúc:

“Có lẽ là vì muốn trở về cống hiến cho đất nước.”

Thương Thương giơ ngón tay cái:

“Bố tôi thích nhất là những người trẻ có tư tưởng giác ngộ cao.”

Nói xong lại cảm thấy câu này dễ gây hiểu nhầm, vội vàng giải thích:

“Mỗi lần xem tivi, thấy nhiều nhân tài xuất sắc ra nước ngoài không quay về, bố tôi lại nói là ‘vong ân bội nghĩa’.”

Bùi Nghiễn Lễ gật đầu:

“Bố cô nói cũng đúng. Chỉ là đôi khi mỗi người có một lựa chọn khác nhau.”

Hai người ăn xong bước ra ngoài, thời tiết lại thay đổi, mây đen kéo đến, gió thổi lạnh lẽo.

Thương Thương “a” lên một tiếng, rồi rất nhanh nhẹn cởi áo vest ra trả lại cho Bùi Nghiễn Lễ, khoác lại áo len của mình.

Trong lòng bỗng dưng tha thứ cho Thẩm Phàm Tinh — có lẽ cô ấy cũng không ngờ trời nắng đẹp như vậy lại nhanh chóng thay đổi.

Bùi Nghiễn Lễ thấy trời xấu, như sắp mưa, liền hỏi:

“Xe cô để đâu?”

Thương Thương nhìn trời:

“Em dâu chở tôi tới, để tôi gọi điện bảo cô ấy đến đón.”

Bùi Nghiễn Lễ ngăn lại:

“Để tôi đưa cô về, tôi cũng tiện đường đi trung tâm thành phố.”

Thương Thương lại thấy vui rộn ràng:

“Vậy thì phiền anh rồi.”

Bùi Nghiễn Lễ nhìn nụ cười của cô, tâm trạng liền tốt hẳn lên. Nhất là khi cô đang đi bên cạnh anh, tà váy nhẹ bay, thỉnh thoảng chạm vào ống quần anh, mang theo cảm giác quyến luyến khó tả.

Còn Thương Thương thì chẳng nghĩ gì cả, trong đầu đang suy tính: lần sau nên tìm cách mời Bùi Nghiễn Lễ ăn một bữa để đáp lễ.

Ăn ở đâu để không quá long trọng, nhưng cũng không quá xuề xòa?

Hai người mỗi người một suy nghĩ, lên xe. Khi Bùi Nghiễn Lễ khởi động xe thì hỏi địa chỉ nhà Thương Thương.

Cô đọc địa chỉ xong thì vô tình thấy trên gương chiếu hậu xe treo một túi đỏ nhỏ buộc bằng sợi dây đỏ, trông rất quen mắt, nhưng không nhớ nổi đã thấy ở đâu, chỉ cảm thấy có chút ấn tượng.

Cô đang định hỏi thì điện thoại reo, vừa bắt máy thì nghe thấy giọng Đỗ Manh Manh nghẹn ngào:

“Thương Thương, cái tên khốn Thời Kiến lại bắt nạt tớ! Anh ta để mẹ anh ta dọn vào căn nhà mới của bọn tớ!”

“Tớ cãi lý với anh ta, mà anh ta dám đẩy tớ nữa!”

Thương Thương lập tức trợn tròn mắt, tức giận hỏi:

“Cậu đang ở đâu? Tớ đến ngay!”

Đỗ Manh Manh nức nở:

“Ở McDonald’s trước cổng khu chung cư. Thương Thương, tớ không muốn sống với Thời Kiến nữa, tớ muốn chia tay!”

Thương Thương tức đến đỏ cả đuôi mắt:

“Manh Manh, đợi tớ, tớ đến ngay bây giờ!”

Cúp máy xong, cô quay đầu nhìn Bùi Nghiễn Lễ, giọng đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hẳn:

“Anh tấp vào lề giúp tôi một chút.”

Cứ như người mới trừng mắt ban nãy không phải là cô vậy.

Bùi Nghiễn Lễ nhìn gương mặt đỏ bừng vì tức giận của cô, nói:

“Cho tôi địa chỉ, tôi chở cô qua đó!”
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 586: Chương 586



Thương Thương cũng không từ chối, trời thì xấu, không tiện xuống xe cũng không dễ gọi xe, hơn nữa hiện tại cô chỉ nghĩ đến chuyện đi làm chỗ dựa cho Đỗ Manh Manh.

Bùi Nghiễn Lễ nhìn Thương Thương suốt dọc đường không nói lời nào, nhìn cảm xúc của cô thì đã tức giận đến đỉnh điểm, giống như một con khủng long nhỏ đang nổi giận.

Thật ra có chút dễ thương.

Vừa đến cổng khu chung cư thì đã thấy Đỗ Manh Manh và Thời Kiến đang giằng co.

Thương Thương bảo Bùi Nghiễn Lễ dừng xe, xe vừa dừng lại thì cô đã lao xuống.

Mẹ của Thời Kiến còn đứng bên cạnh chỉ trỏ mắng chửi Đỗ Manh Manh không có chút đạo đức phụ nữ nào cả.

Thời Kiến không những không can mẹ mình lại, mà còn kéo tay Đỗ Manh Manh, bảo cô ấy nhịn đi, xin lỗi mẹ anh ta, thì mọi chuyện sẽ qua.

Thương Thương mới nghe hai câu đã không chịu nổi, liền kéo Đỗ Manh Manh ra sau lưng, rồi đ.ấ.m một phát thẳng vào mặt Thời Kiến.

Mẹ Thời thấy con trai bị đánh thì càng không vui: “Cô là ai? Dám đánh con trai tôi, hôm nay bà đây liều với cô.”

Vừa nói vừa lao tới Thương Thương, Thương Thương liền nhấc váy lên, đá một phát thẳng vào bà ta.

Bị đá cho ngã ngồi xuống đất, mẹ Thời gào khóc thảm thiết.

Thời Kiến thấy mẹ mình bị đánh thì cũng không chịu nổi: “Chu Tri Ý, liên quan gì đến cô? Cô quản được à? Cô dựa vào đâu mà đánh mẹ tôi?”

Vừa nói vừa định ra tay với Thương Thương.

Thương Thương dĩ nhiên không chịu nhịn, nhấc váy đá thêm phát nữa vào đùi Thời Kiến: “Tôi cứ quản đấy, bắt nạt Manh Manh là không được!”

Đỗ Manh Manh lau nước mắt, trừng mắt nhìn Thời Kiến: “Anh mau dắt mẹ anh cút khỏi nhà tôi, chúng ta kết thúc rồi, sau này không còn gì nữa.”

Thời Kiến mặc kệ đau chân, hét lên với Đỗ Manh Manh: “Manh Manh, chúng ta bên nhau bao năm, tình cảm sâu đậm thế, không thể chia tay được.”

Đỗ Manh Manh hừ lạnh: “Anh vừa mới hét vào mặt Thương Thương, còn định đánh cô ấy, hôm nay dám đánh cô ấy, sau này chẳng phải sẽ dám đánh tôi sao? Cút ngay!”

Mẹ Thời cũng đứng dậy, kéo tay con trai: “Thời Kiến, mẹ nói cho con biết, con là đàn ông, trước mặt phụ nữ thì không được yếu đuối. Còn chưa kết hôn mà đã nghe lời nó, sau này cưới rồi chẳng phải nó sẽ cưỡi lên đầu con sao?”

“Một gia đình thì sao có thể để phụ nữ làm chủ? Hôm nay nhất định phải dạy nó một bài học. Một con đàn bà đã bị con ngủ với mấy năm trời rồi, ngoài con ra thì còn có thể theo ai nữa.”

Đỗ Manh Manh tức đến run người, nhưng cô lại là người của công chúng, không thể không giữ hình tượng mà xông tới đánh mẹ Thời.

Thương Thương đã ra tay rồi, xông đến tát mẹ Thời hai cái bạt tai.

Bùi Nghiễn Lễ vừa đỗ xe xong chạy đến, thấy Thương Thương ra tay gọn gàng thì hơi sững người, vội vàng chạy tới chắn trước mặt cô, sợ cô chịu thiệt.

Thời Kiến thấy mẹ Thời lại bị đánh thì định lao lên bảo vệ, nhưng bị Bùi Nghiễn Lễ giữ chặt cổ tay.

Thương Thương tức giận trừng mắt nhìn mẹ Thời: “Bà thật sự quá đê tiện, bà cũng là phụ nữ, hình như bà cũng có con gái, bà nói vậy có được không?”

Đỗ Manh Manh kéo tay Thương Thương: “Không thèm đôi co với họ, mình đi thôi. Nếu trước 5 giờ chiều nay mà chưa dọn đi, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Thời Kiến thật sự hoảng rồi. Anh ta có thể đứng vững ở Bắc Kinh hoàn toàn là dựa vào bố mẹ của Đỗ Manh Manh.

Từ khi lên đại học, anh ta đã có mục đích trong việc hẹn hò – muốn tìm một cô gái bản địa để định cư ở Bắc Kinh.

Dựa vào ngoại hình khá ổn, anh ta đã dốc hết tâm tư để theo đuổi Đỗ Manh Manh.

Dù trong đó có tính toán lợi ích, nhưng anh ta cũng thật lòng thích Đỗ Manh Manh.

Nhưng bây giờ mẹ anh ta gây chuyện, Đỗ Manh Manh lại đòi chia tay, anh ta mới thực sự hoảng loạn.

“Manh Manh, đừng chia tay, anh xin lỗi em, xin lỗi cả Chu Tri Ý. Ngày mai anh sẽ đưa mẹ về quê.”

Mẹ Thời thấy Đỗ Manh Manh làm thật thì cũng hơi sợ, nhưng lại không muốn con trai cúi đầu. Ở quê, đàn ông là trời, đàn bà là người hầu hạ đàn ông.

Bà ta trừng mắt nhìn Đỗ Manh Manh, không dám nói gì.

Lần này Đỗ Manh Manh cũng hoàn toàn lạnh lòng:

“Thời Kiến, anh cứ quấn lấy như thế này thì thật sự vô nghĩa rồi. Hôm nay anh khiến tôi quá mất mặt, cuối cùng thì chúng ta hãy để lại cho nhau chút thể diện đi.”

Trời bắt đầu lác đác vài hạt mưa, Thương Thương không nói không rằng kéo tay Đỗ Manh Manh:

“Chúng ta đi thôi, mặc kệ bọn họ tự lo liệu.”

Bùi Nghiễn Lễ vội nhắc:

“Xe đỗ bên đường, hai người định đi đâu, tôi đưa đi.”

Thương Thương nhìn Đỗ Manh Manh một cái:

“Đến đối diện công viên Triều Dương, nhà tôi ở đó.”

Bùi Nghiễn Lễ lại lái xe đưa hai người về nhà Thương Thương.

Vì có Bùi Nghiễn Lễ ở đó, nên trên xe Đỗ Manh Manh vẫn cố nín không nói gì. Rõ ràng vừa mới thất tình, vậy mà giờ lại ngồi hóng hớt, liếc nhìn Thương Thương rồi lại nhìn Bùi Nghiễn Lễ đang lái xe.

Hai người họ… đang quen nhau à?

Nhưng nhìn vậy thì cũng thấy khá xứng đôi.

Bùi Nghiễn Lễ lái xe đến trước cửa đơn nguyên trong tầng hầm, quay sang nói với Thương Thương:

“Hai người về trước đi nhé, chú ý an toàn.”

Suốt dọc đường Thương Thương cứ thấy bối rối, vừa nãy chỉ mải giúp Manh Manh xả giận, quên luôn là Bùi Nghiễn Lễ đang ở bên cạnh, đúng là quá bạo lực rồi.

Lúc này mặt cô đỏ bừng, vẫy tay chào Bùi Nghiễn Lễ:

“Vậy anh đi cẩn thận nhé.”

Nhưng trong lòng lại than thầm, chắc thế này thì chẳng có lần sau nữa rồi…

Bùi Nghiễn Lễ mỉm cười:

“Được, đến nơi tôi nhắn tin cho cô.”

Nói rồi lại gật đầu với Đỗ Manh Manh, rồi mới quay người lên xe, lái xe rời đi.

Chỉ một câu “đến nơi tôi nhắn tin cho cô” cũng khiến Thương Thương thấy mình lại có hy vọng, cô có chút phấn khích kéo tay Đỗ Manh Manh:

“Đi thôi, về nhà tớ, tối nay cậu cứ ở lại đó.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Vừa rồi còn ngồi hóng chuyện, lúc này Đỗ Manh Manh nghĩ đến hoàn cảnh của mình, trong thang máy ôm lấy Thương Thương khóc rấm rứt:

“Thương Thương, cậu nói xem có phải mắt tớ mù rồi không? Sao lại đi yêu cái thằng rác rưởi như Thời Kiến suốt bao năm trời.”

Thương Thương vỗ lưng an ủi:

“Bây giờ biết dừng lại đúng lúc là được rồi, vẫn còn kịp.”

Nhưng Đỗ Manh Manh vẫn buồn, theo Thương Thương vào nhà rồi lại ngồi xuống sofa khóc tiếp:

“Thương Thương, đừng an ủi tớ vội, để tớ khóc một chút. Tớ đang khóc cho thanh xuân của mình đấy.”

Thương Thương ngồi bên cạnh nhìn cô ấy, thỉnh thoảng đưa khăn giấy, rồi lấy điện thoại nhắn tin cho Thẩm Phàm Tinh, báo là cô đã về nhà.

Tin nhắn được trả lời rất nhanh:

“Em đoán mà! Giờ hơi bận, mai mời chị ăn cơm nhé~”

Thương Thương tưởng tượng ra dáng vẻ tươi tắn của Thẩm Phàm Tinh khi nhắn tin, khóe miệng cũng không kìm được mà cong lên, nở nụ cười.

Đỗ Manh Manh lau nước mắt, thấy Thương Thương đang ôm điện thoại cười, liền ôm vai cô:

“Thương Thương, cậu đang yêu đương với Bùi Nghiễn Lễ đúng không?”

Thương Thương quay lại sốc:

“Cậu đừng nói linh tinh, tớ đang nhắn cho Thẩm Phàm Tinh mà.”

Đỗ Manh Manh không tin:

“Cậu với Bùi Nghiễn Lễ chắc chắn có gì đó. Nhưng mà hai người các cậu rất xứng đôi đấy.”

Thương Thương thở dài:

“Manh Manh, cậu khóc cho mối tình đầu của cậu xong rồi hẵng quan tâm chuyện của tớ được không?”

Vừa nghe nói, Đỗ Manh Manh lại muốn khóc:

“Bố mẹ tớ nói đúng thật, họ nói tớ với Thời Kiến không hợp, tớ còn không tin. Đúng là không hợp thật…”

Nghĩ lại rồi lại ôm Thương Thương khóc:

“Cái đồ khốn nạn đó, sao lại giả vờ giỏi đến thế chứ?”

Thương Thương không chút nể nang mà tổng kết:

“Không phải Thời Kiến giả vờ giỏi, mà là tình yêu làm cậu mù mắt thôi…”
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 587: Chương 587



Một câu nói của Thương Thương lại khiến Đỗ Manh Manh bật khóc:

“Thương Thương, đúng là mắt tớ mù rồi, thật là… sao tớ có thể quen anh ta suốt tám năm chứ, lại còn suốt ngày mong ngóng, chẳng cần anh ta mua nhà cho.”

Thương Thương đợi cô ấy khóc xong, lại đưa cho cô ấy một tờ giấy:

“Đói bụng chưa? Có muốn đi ăn lẩu không?”

Đỗ Manh Manh lập tức gật đầu:

“Đói, muốn ăn, đi thôi.”

Thương Thương cởi áo khoác:

“Chờ tớ chút, tớ đi thay bộ đồ.”

Đỗ Manh Manh nhìn váy hai dây ôm sát của Thương Thương, tròn mắt kinh ngạc:

“Thương Thương, cậu mặc đẹp thế này, là đi hẹn hò với Bùi Nghiễn Lễ à? Có phải tớ làm phiền hai người rồi không?”

Thương Thương nhìn đôi mắt sưng đỏ như thỏ con của Đỗ Manh Manh mà vẫn còn tâm trạng tám chuyện, vừa buồn cười vừa bất lực:

“Không có, chỉ là ăn bữa cơm thôi, cậu chờ tớ nhé.”

Cô vào phòng thay bộ đồ thường ngày rồi bước ra:

“Đi thôi, xuống dưới ăn lẩu.”

Đỗ Manh Manh khoác tay Thương Thương:

“Thương Thương, cậu thật tốt với tớ quá, may mà có cậu, không thì tớ không biết phải làm sao nữa.”

Thương Thương cười:

“Không sao, chúng ta còn trẻ, sai thì sửa, mọi thứ chưa bao giờ là quá muộn.”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, đến một quán lẩu gần khu dân cư, chọn một góc khuất để ngồi.

Đỗ Manh Manh gọi một nồi lẩu siêu cay, còn gọi thêm hai chai bia, Thương Thương cũng không ngăn, tối nay cứ để cô ấy được thoải mái.

Ăn được nửa nồi lẩu, Đỗ Manh Manh cay đến mức nước mắt chảy ra, vẫn còn trêu Thương Thương chấm đồ ăn vào bát nước lọc rồi mới ăn:

“Thương Thương, cậu ăn ớt mà yếu thế này.”

Thương Thương đã thấy cay lắm rồi, vừa lau nước mắt vừa nói:

“Không chịu được đâu, tớ nhạy cảm nên ăn cay kém lắm.”

Đỗ Manh Manh thở dài:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Cậu tốt như vậy, ai cưới được cậu là có phúc.”

Lúc đang ăn, Thời Kiến gọi điện cho Đỗ Manh Manh không biết bao nhiêu lần, còn nhắn rất nhiều tin xin lỗi, mong Đỗ Manh Manh tha thứ, còn hứa sẽ đưa mẹ mình về quê.

Đỗ Manh Manh lại nhận được tin nhắn, cười khẩy rồi đưa cho Thương Thương xem:

“Cậu xem, lại là mấy lời hứa hão, nếu tớ còn tin lời anh ta, thì đúng là đồ ngu.”

Thương Thương an ủi:

“Dù sao lần này cậu cũng đã nhìn rõ con người anh ta rồi, tuyệt đối không được quay lại đấy nhé. Nếu cậu quay lại, tớ sẽ không thèm nói chuyện với cậu nữa đâu.”

Đỗ Manh Manh lập tức giơ tay thề:

“Tớ chắc chắn không quay lại đâu, tuy đầu óc tớ hơi mê muội trong tình yêu, nhưng vẫn còn chút tự trọng. Cậu yên tâm, dù có đói c.h.ế.t tớ cũng không ăn lại cỏ cũ.”

Thương Thương nghĩ một lúc:

“Không được, tớ phải gọi cho Giai Ni, bảo cậu ấy đến chứng kiến.”

Đỗ Manh Manh nhét một miếng thịt đầy miệng, vừa nhai vừa nói mơ hồ:

“Cậu gọi đi gọi đi, Vương Giai Ni mà đến được, tớ sẽ cọ toilet cho cậu một năm. Từ khi làm luật sư xong, cậu ấy lạnh như băng ấy.”

Thương Thương không tin, nhắn tin cho Vương Giai Ni, kể tình hình của Đỗ Manh Manh rồi gửi địa chỉ quán lẩu.

Vương Giai Ni nhanh chóng trả lời, chỉ hai chữ:

“Chờ đó.”

Thương Thương đưa điện thoại cho Đỗ Manh Manh xem:

“Giai Ni sắp đến rồi, cậu xem thường Giai Ni quá rồi đấy.”

Đỗ Manh Manh kêu lên một tiếng, khó tin:

“Thật sự là Vương Giai Ni à? Từ khi cậu ấy làm luật sư, lạnh lùng vô tình, gặp tớ toàn mắng.”

Thương Thương nghĩ một lúc:

“Có khi nào là vì cậu ấy thấy cậu không có chí tiến thủ, cứ nhất định ở bên Thời Kiến?”

Đỗ Manh Manh chống cằm, lại thở dài.

Nửa tiếng sau, Vương Giai Ni vội vàng chạy đến, vẫn mặc đồ công sở, xách túi bước vào, ngồi phịch xuống ghế, quay sang nhìn Đỗ Manh Manh:

“Cuối cùng cũng chia tay rồi?”

Đỗ Manh Manh buồn bã:

“Giai Ni, cậu nói thế mà nghe được à? Tớ thất tình đau lòng muốn c.h.ế.t mà cậu còn chọc tớ.”

Vương Giai Ni càng giận dữ:

“Trước kia tớ đã nói bao nhiêu lần rồi, Thời Kiến chỉ muốn lợi dụng cậu làm bàn đạp để bám trụ lại Bắc Kinh. Cậu nhìn anh ta xem, gần như muốn khắc hai chữ ‘vụ lợi’ lên mặt. Ngoài đẹp trai ra, anh ta có gì?”

Đỗ Manh Manh im lặng, trước kia cô không tin, giờ thì thấy Giai Ni nói đúng hết.

Vương Giai Ni suy nghĩ rồi hỏi:

“Cậu có bị thiệt thòi gì không? Những năm qua, Thời Kiến sống trong nhà của cậu ở Bắc Kinh, không tốn tiền thuê, anh ta từng mua gì cho cậu chưa? Ngày nào cậu cũng tự cảm động với chính mình, có ích gì?”

“Còn nữa, không phải tớ coi thường gia đình đơn thân, nhưng mẹ của Thời Kiến một tớ nuôi anh ta lớn, đặt hết hy vọng vào anh ta, trông cậy anh ta có thể đứng vững ở Bắc Kinh, rồi kéo cả em trai em gái ra khỏi núi, biến cả nhà thành người Bắc Kinh.”

“Cho nên, nếu cậu cưới anh ta, tớ sẽ cắt đứt quan hệ với cậu. Có một người bạn không có đầu óc như cậu là nỗi nhục của tớ.”

Thương Thương sững sờ nhìn Vương Giai Ni:

“Giai Giai, giờ cậu nói chuyện lợi hại quá rồi đấy.”

Đỗ Manh Manh lại sắp rơi nước mắt, đưa tay ôm lấy Vương Giai Ni:

“Tớ thật sự sai rồi, giờ tớ đã tỉnh ngộ, lần này nhất định sẽ chia tay với Thời Kiến.”

Vương Giai Ni ghét bỏ đẩy Đỗ Manh Manh ra, nhưng không đẩy được, đành để mặc cô ấy ôm:

“Thôi được rồi, bây giờ cậu nên vui mới đúng, còn may là phát hiện ra bộ mặt thật của gia đình anh ta trước khi kết hôn. Nếu cưới rồi, đến lúc đó muốn khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc.”

Đỗ Manh Manh khóc một lúc mới bình tĩnh lại, khẽ nói với hai người bạn:

“Thật ra, còn một chuyện tớ vẫn chưa dám nói với hai cậu. Trước đó tớ nghe thấy Thời Kiến gọi điện cho mẹ anh ta, nói là tớ không muốn kết hôn. Mẹ anh ta liền bày kế, bảo anh ta khiến tớ có thai trước, nói chỉ cần có thai thì tớ chắc chắn không chạy thoát.”

Thương Thương sững sờ:

“Làm sao mà có người lại xấu xa đến thế?”

Đỗ Manh Manh cũng buồn bã:

“Vì chuyện đó mà tớ đã cãi nhau với anh ta. Anh ta nói đó chỉ là suy nghĩ cổ hủ của mẹ, anh ta sẽ không ép tớ. Nhưng giờ nghĩ lại, nếu tớ không nghe thấy, có khi anh ta thật sự đã làm vậy rồi.”

Vương Giai Ni cười lạnh:

“Trong hai năm nay, tớ đã xử lý không ít vụ án như vậy rồi, nhất là khi điều kiện của nhà trai không xứng với nhà gái, họ thường giở đủ trò đê tiện, phổ biến nhất là dùng đứa trẻ để trói buộc phụ nữ.”

“Cho nên, nếu cậu dám quay lại với anh ta, sau này đừng có tìm tớ nữa.”

Đỗ Manh Manh lập tức thề thốt:

“Không, không đâu, tớ đã nói với Thương Thương rồi, lần này tớ thật sự tỉnh táo rồi.”

Nói rồi gọi nhân viên phục vụ mang thêm hai chai bia và một cái ly:

“Cậu uống với tớ chút đi, chúc mừng tớ quay lại cuộc sống độc thân. Thương Thương, Giai Ni đến rồi, cậu cũng uống đi.”

Thương Thương nghĩ cũng được:

“Tớ uống không giỏi, uống ít thôi nhé.”

Đỗ Manh Manh đồng ý:

“Được, một ngụm cũng được.”

Có Vương Giai Ni tham gia, Đỗ Manh Manh càng vui vẻ, tửu lượng cũng tăng vọt.

Ba người chưa bao lâu đã uống hết mười chai bia, Thương Thương chỉ uống một chai, phần còn lại đều do Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni uống.

Đỗ Manh Manh đã uống đến mức đầu óc mơ hồ, nâng ly lên:

“Nào, chúc cho Thương Thương và Bùi Nghiễn Lễ sống bên nhau đến đầu bạc răng long.”

Thương Thương: “…”

Đỗ Manh Manh uống say rồi, sao vẫn còn nhớ chuyện đó?

Vương Giai Ni đầu óc cũng có chút mơ màng, nhưng nghe đến câu này liền tỉnh táo hơn đôi chút:

“Thương Thương với Bùi Nghiễn Lễ là quan hệ gì vậy?”
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 588: Chương 588



Thương Thương vội vàng xua tay: “Không sao đâu, đừng nghe Manh Manh nói bừa.”

Đỗ Manh Manh chống hai tay lên mặt cười ngây ngô, đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Chắc tớ bị hoa mắt rồi, hình như tớ thấy Bùi Nghiễn Lễ.”

Thương Thương vội vàng quay đầu nhìn qua, quả thật là Bùi Nghiễn Lễ và Nghiêm Siêu, hai người đang đứng bên lề đường nói chuyện.

Họ sao lại ở đây?

Đỗ Manh Manh lại dụi mắt, cười hì hì: “Quả thật là Bùi Nghiễn Lễ và Nghiêm Thạch Đầu mà.”

Nói xong, cô đứng bật dậy, vỗ vào cửa kính la lên: “Bùi Nghiễn Lễ, Nghiêm Thạch Đầu… lại đây uống rượu nhé.”

Thương Thương hoảng hốt vội vàng chạy đến kéo cô ấy lại, trong quán đã có người nhìn về phía này.

Vương Giai Ni cũng hơi tỉnh táo lại, cùng Thương Thương kéo Đỗ Manh Manh lại: “Manh Manh, cậu bình tĩnh chút, không thấy xấu hổ à.”

Đã muộn rồi, Bùi Nghiễn Lễ và Nghiêm Siêu đã nhìn qua, thấy bọn họ thì trực tiếp đi lại gần.

Nghiêm Siêu nhìn thấy dưới bàn có chai bia rỗng, “Ồi” một tiếng: “Các cô uống giỏi đấy.”

Thương Thương nhìn Bùi Nghiễn Lễ, hơi tò mò: “Sao anh lại đến đây?”

Bùi Nghiễn Lễ nhìn Thương Thương, mặt cô đỏ hồng như hoa đào: “Tôi đến tìm Nghiêm Siêu, rồi định tìm chỗ ăn cơm.”

Nghiêm Siêu phản ứng rất nhanh, gật đầu ngay: “Đúng vậy, chúng tôi còn đang bàn ăn gì, nếu vậy thì cùng ăn chút gì nhé?”

Thương Thương định nói họ đã ăn xong rồi, thì Đỗ Manh Manh lại kéo tay Nghiêm Siêu: “Nghiêm Thạch Đầu, ngồi xuống uống chút, ai nhát sẽ là cháu trai.”

Nghiêm Siêu cười: “Được, bảo ông chủ chuẩn bị cho chúng ta một phòng riêng, chúng ta uống cho vui.”

Gọi ông chủ sắp xếp phòng riêng, tính luôn tiền của bàn này vào phòng, rồi lại mang thức ăn và rượu lên.

Thương Thương thấy Nghiêm Siêu lại bảo mang thêm hai chai bia, vội vàng lắc đầu: “Tôi không uống được nữa, tôi hơi chóng mặt rồi.”

Nghiêm Siêu nhìn thoáng qua Bùi Nghiễn Lễ, ánh mắt của anh chàng này gần như dính chặt vào Thương Thương, gật đầu dứt khoát: “Được, ai uống được thì uống, ai không uống thì giúp đỡ đưa người say về nhà.”

Đỗ Manh Manh đã cầm cốc bia, đi đến đổ cho Nghiêm Siêu: “Uống thì uống, sao nhiều lời thế.”

Nghiêm Siêu không kịp nói gì, đã bị Đỗ Manh Manh ép uống hai cốc lớn.

Vương Giai Ni chống tay lên mặt nhìn hai người, cười ngớ ngẩn.

Bùi Nghiễn Lễ ngồi cạnh Thương Thương, nhỏ giọng hỏi: “Cô chưa say chứ?”

Thương Thương lắc đầu: “Không đâu, tôi tửu lượng kém, chỉ uống hai cốc thôi.”

Bùi Nghiễn Lễ gật đầu: “Đỗ Manh Manh không sao chứ?”

Thương Thương nhìn Đỗ Manh Manh đang nắm tay Nghiêm Siêu uống rượu, lại lắc đầu: “Không sao đâu, Manh Manh vẫn có thể kiểm soát được mà.”

Có thể sẽ buồn một vài ngày.

Nghĩ vậy, cô lại khuyên Bùi Nghiễn Lễ: “Anh ăn chút gì đi, quán này ngon lắm.”

Bùi Nghiễn Lễ cười, cầm đôi đũa công, gắp thịt đã nhúng xong đưa cho Thương Thương, rồi lại gắp cho mình.

Vương Giai Ni lại chống tay lên mặt nhìn qua, chắc chắn hai người này có vấn đề gì đó!

Rồi quay lại nhìn hai người như đần độn là Đỗ Manh Manh và Nghiêm Siêu, cũng không bình thường cho lắm.

Thương Thương đã ăn không ít rồi, nhưng những thứ Bùi Nghiễn Lễ gắp cho cô, cô lại đều ăn hết.

Cô là một cô gái thông minh, đến lúc này cũng biết Bùi Nghiễn Lễ có ý gì với mình.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt cô càng đỏ lên.

Cuối cùng, hai chai bia lại được Bùi Nghiễn Lễ, Nghiêm Siêu, Đỗ Manh Manh, và Vương Giai Ni uống hết, mắt Bùi Nghiễn Lễ có chút đỏ, nhưng thần sắc vẫn tỉnh táo.

Nghiêm Siêu đã say, kéo Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni nhất quyết phải lập “đồng minh Tam quốc.”

Thương Thương không thể ngăn được, bình thường Vương Giai Ni là người rất điềm tĩnh, giờ cũng ôm cổ Đỗ Manh Manh, hô to muốn làm “nhị ca”, để Đỗ Manh Manh làm “tam đệ.”

Cứ như thế này sao?

Thương Thương đành phải để Bùi Nghiễn Lễ kéo Nghiêm Siêu: “Tôi sẽ đưa Manh Manh và Giai Ni về nhà, anh đưa Nghiêm Siêu về được không?”

Bùi Nghiễn Lễ không có vấn đề gì: “Được, nhưng cô có thể đưa cả hai cô ấy về không?”

Thương Thương không chắc chắn lắm, chỉ có Đỗ Manh Manh thì còn dễ, nhưng thêm Vương Giai Ni nữa thì có chút khó khăn.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Thôi, ra ngoài rồi tính sau.”

Bùi Nghiễn Lễ đi thanh toán, rồi quay lại kéo Nghiêm Siêu, sau khi Nghiêm Siêu đi rồi, Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni cũng theo sau.

Thương Thương nghĩ đây không phải là vấn đề lớn, mặc dù họ uống nhiều nhưng vẫn có thể tự đi, về nhà một lúc nữa cũng không sao.

Kết quả là khi ra khỏi quán lẩu, Nghiêm Siêu, Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni đều khoác tay nhau, không chịu tách ra.

Họ còn hò hét đòi đi Hương Sơn xem lá đỏ, rồi đi Chùa Bích Vân thắp hương.

Thương Thương thấy họ thật sự muốn gọi taxi, vội kéo Nghiêm Siêu lại: “Đi theo tôi, tôi dẫn các cậu đến một chỗ, để ba người các cậu kết nghĩa, được không?”

Nghiêm Siêu cố gắng đứng thẳng dậy: “Thật sao?”

Thương Thương gật đầu, rồi nhìn Bùi Nghiễn Lễ: “Anh dẫn họ về nhà tôi trước đi, tôi sống một mình, có bốn phòng, tối nay nếu không được thì để họ ở lại.”

Bùi Nghiễn Lễ đi đỡ Nghiêm Siêu: “Vậy đi thôi.”

Vào khu chung cư rồi, ba người không cần họ đỡ, khoác tay nhau, hát hò nhảy nhót đi về phía trước.

Thương Thương chỉ hận không có máy quay phim, đáng lẽ phải quay lại cảnh này, lúc họ tỉnh rượu sẽ cho họ xem.

Khi vào thang máy, họ khá ngoan ngoãn, chủ yếu là Nghiêm Siêu liên tục ra hiệu: “Im lặng chút, không thì cảnh sát thấy sẽ bắt hết chúng ta.”

Vương Giai Ni và Đỗ Manh Manh như ngốc nghếch, liên tục gật đầu, ngoan ngoãn như gà con.

Thương Thương dựa vào góc, bất lực nhìn ba người, sau này quyết không cho ba người này tụ tập uống rượu.

Bùi Nghiễn Lễ bảo vệ bên cạnh Thương Thương, tránh để họ gây rối va phải cô.

Nhà của Thương Thương ở tầng 9, căn hộ rộng 200 mét vuông, khi Khương Tri Tri mua, bà nghĩ sau này Thương Thương có thể dùng để kết hôn, hoặc làm đầu tư, nên mua căn lớn, còn Chu Tri Uẩn vì có thân phận đặc biệt và không thường xuyên ở Bắc Kinh nên mua một căn nhỏ.

Căn hộ của Thương Thương có thiết kế rất ấm cúng, mỗi chi tiết đều thể hiện sự tỉ mỉ.

Thương Thương không kịp lấy dép cho ba người, Nghiêm Siêu liền cởi giày ra, kéo Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni chạy thẳng tới cửa sổ, “Phịch” một tiếng quỳ xuống, bắt đầu kết nghĩa.

Thương Thương không biết nên khóc hay cười, đi lấy một đôi dép mới đưa cho Bùi Nghiễn Lễ: “Đây là dép mới, anh đi nhé.”

Bùi Nghiễn Lễ mang dép vào, bước vào nhà, quan sát một vòng, có thể nhận ra nhà họ Chu rất chăm chút cho cô công chúa nhỏ này, từng món đồ trang trí đều rất tinh xảo.

Thương Thương nhìn ba người vẫn không chịu yên, quay sang Bùi Nghiễn Lễ: “Anh ngồi một chút đi, để tôi pha trà cho mọi người, cho họ uống một chút trà để tỉnh rượu.”

Nhắc đến rượu, Đỗ Manh Manh đột nhiên “Ôi” một tiếng rồi chạy vội vào nhà vệ sinh, Vương Giai Ni chạy theo sau: “Cậu đi đâu đấy? Tớ cũng đi.”

Thương Thương thấy đầu óc mình như muốn nổ tung, nhìn Bùi Nghiễn Lễ: “Anh trông chừng Nghiêm Siêu, tôi vào xem họ.”

Ba người vào nhà vệ sinh gần nhất rồi đóng cửa lại.

Nghiêm Siêu đột nhiên tỉnh táo, vội vã khoác vai Bùi Nghiễn Lễ: “Sao rồi? Cảm ơn tôi đi, nếu không thì làm sao cậu nhanh chóng vào được nhà của Chu Tri Ý.”

Bùi Nghiễn Lễ không thể tin nổi: “Cậu giả vờ à?”
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 589: Chương 589



Nghiêm Siêu cười khẽ: “Không cần khách sáo, hơn nữa, không phải cậu không biết tửu lượng của tôi, uống bia chẳng khác gì uống nước, làm sao có thể say được.”

Bùi Nghiễn Lễ đột nhiên đứng dậy: “Chưa say, mau đi thôi.”

Nói rồi, anh kéo Nghiêm Siêu ra ngoài, Nghiêm Siêu chưa kịp hiểu tình hình: “Chúng ta mới đến không lâu, sao lại đi luôn? Lão Bùi, tôi đang tạo cơ hội cho cậu đấy.”

Bùi Nghiễn Lễ nhíu mày: “Không cần, đi trước, ra ngoài tôi nói với cậu.”

Vừa đẩy Nghiêm Siêu, vừa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thương Thương.

Hạt Dẻ Rang Đường

Mang giày vào, đẩy Nghiêm Siêu còn đang càu nhàu vào thang máy, sau đó mới giải thích với Nghiêm Siêu:

“Đừng dùng mánh khóe với cô ấy, nhà họ Chu bảo vệ cô ấy rất kỹ, còn cậu lại lợi dụng lòng tốt của cô ấy, nếu cô ấy biết sẽ tức giận.”

Nghiêm Siêu ngây ra một lúc: “Không phải, sao cô ấy lại biết? Hơn nữa, tôi chỉ là nói đùa thôi, cô ấy mà biết cũng không giận đâu.”

Bùi Nghiễn Lễ từ chối: “Tôi không muốn trong mối quan hệ giữa tôi và cô ấy có bất kỳ sự lừa dối hay lợi dụng nào, nếu bố mẹ cô ấy biết, họ sẽ nghĩ sao về chúng ta? Chúng ta là đàn ông, vốn đã ở vị thế có lợi trong mối quan hệ nam nữ.”

“Đàn ông dùng lời dối trá để vào nhà cô gái, mục đích cuối cùng là gì?”

Nghiêm Siêu im lặng cười: “Mẹ kiếp! Bùi Nghiễn Lễ, cậu… sao lại trong sáng như vậy? Thế thì cậu cứ chơi trò chơi với Thương Thương đi, chơi trò ‘bắt chước’ đấy. Nếu thích, thì mau mau đến với nhau đi, đã gần ba mươi tuổi rồi, đâu phải học sinh trung học, sao còn chơi trò ‘trộm nhìn rồi đỏ mặt’ nữa.”

Bùi Nghiễn Lễ cảm thấy không thể giao tiếp được với Nghiêm Siêu: “Thôi, tối nay cảm ơn cậu.”

Nghiêm Siêu mặc dù không hiểu nhưng cũng tôn trọng Bùi Nghiễn Lễ: “Được rồi, dù sao cũng là bạn bè, đi thôi, chúng ta tìm chỗ khác ngồi.”

Thương Thương đã đưa Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni từ nhà vệ sinh ra, Bùi Nghiễn Lễ và Nghiêm Siêu đã đi rồi.

Nhìn căn phòng trống vắng, cô cảm thấy có chút bối rối, lại nhìn thấy tin nhắn từ Bùi Nghiễn Lễ, anh đã đưa Nghiêm Siêu về nhà rồi, cô gửi một tin nhắn bảo anh về nhà thì nhớ gửi tin cho cô.

Đỗ Manh Manh sau khi ói xong có vẻ tỉnh táo hơn một chút, nhưng lại hoàn toàn không tỉnh, ôm Vương Giai Ni: “Nhị ca, đại ca đâu rồi?”

Vương Giai Ni lúc này mệt mỏi, tựa vào ghế sô pha, nói, lưỡi còn hơi lắp bắp: “Đại ca của cậu đã biến thành Tôn Ngộ Không bay đi rồi.”

Đỗ Manh Manh quay lại ôm Thương Thương: “Ô ô ô, Đại ca của tôi thật đáng thương, lại là một con khỉ chưa tiến hóa.”

Thương Thương xoa trán, nghĩ rằng chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Cô tranh thủ gọi điện cho Khương Tri Tri, nói rằng Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni say quá, tối nay sẽ ở lại nhà cô, cô sẽ không về nhà nữa.

Khương Tri Tri bất ngờ khi Vương Giai Ni, một cô gái điềm đạm như vậy, lại cũng có thể say, hỏi có cần bà gửi chút giải rượu không?

Thương Thương từ chối: “Không cần đâu, con sẽ nấu cho họ, mẹ và bố nghỉ sớm nhé.”

Cúp điện thoại, Khương Tri Tri nói với Chu Tây Dã: “Em nghi con gái chúng ta có người trong lòng rồi.”

Chu Tây Dã lúc đó đang đọc báo, nghe xong thì ngạc nhiên đặt báo xuống: “Ai vậy? Chúng ta có biết không?”

Khương Tri Tri cười khẽ: “Anh bình tĩnh đã, có thể là một chàng trai điều kiện không tốt, nhưng chắc chắn là người rất xuất sắc. Chúng ta không cần phải nói gì, khi Thương Thương sẵn lòng nói cho chúng ta biết, chúng ta sẽ xem xét cậu ta thế nào.”

Chu Tây Dã nhíu mày: “Thương Thương còn nhỏ, không cần vội tìm người yêu.”

Khương Tri Tri ngạc nhiên: “Thương Thương đã 27 rồi, đến lúc phải tìm bạn trai rồi. Anh đừng can thiệp, nếu anh dám lén đi điều tra, em sẽ chuyển sang ở công ty.”

Chu Tây Dã vừa muốn làm gì đó thì lập tức bỏ ý định: “Anh không có ý đó, nghe em nói, Thương Thương muốn nói với chúng ta thì sẽ nói, anh sẽ hỏi sau.”

Khương Tri Tri hài lòng: “Chỉ cần gia đình của cậu ta hiểu lý lẽ, gia thế trong sạch, cậu ta cũng đủ xuất sắc, chúng ta không cần quan tâm. Quan trọng là hai đứa trẻ yêu nhau, và cậu ta đối xử tốt với Thương Thương.”

...

Sáng hôm sau Đỗ Manh Manh tỉnh dậy, nhìn thấy môi trường lạ lẫm, ngẩn người một lúc, quay đầu lại thấy Vương Giai Ni nằm bên cạnh, giật mình ngồi dậy: “Vương Giai Ni?!”

Vương Giai Ni bị đánh thức, xoa đầu vì cơn say rượu khiến đầu đau nhức, ngồi dậy: “Đỗ Manh Manh, cậu bị bệnh à!”

Đỗ Manh Manh lại nhìn quanh, nhận ra đây là nhà của Thương Thương, thở phào nhẹ nhõm: “Tớ cứ tưởng cậu bán tớ đi rồi.”

Thương Thương nghe thấy tiếng động, bước vào phòng: “Hai cậu dậy rồi à? Tớ mua bữa sáng rồi, mau dậy ăn đi. Tối qua tớ bảo mỗi người ngủ một phòng, nhưng hai cậu cứ đòi ôm nhau, thế là để hai cậu ngủ chung phòng rồi.”

Đỗ Manh Manh không tin, Vương Giai Ni cũng không tin: “Làm sao có thể? Tớ ghét cô ấy như vậy, làm sao có thể ôm nhau được?”

Thương Thương cười: “Được rồi, mau đi rửa mặt đi, lúc ăn sáng tớ sẽ giúp hai cậu nhớ lại.”

Khi rửa mặt, Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni đã nhớ lại một số tình tiết, kể cả cảnh phải kết nghĩa huynh đệ với Nghiêm Siêu.

Vương Giai Ni ôm mặt than thở: “Chắc chắn là bị Đỗ Manh Manh cái cô ngốc này ảnh hưởng, mới làm ra cái chuyện ngớ ngẩn như vậy.”

Đỗ Manh Manh nhăn mày, cuối cùng thở dài: “Chắc chắn là bị Nghiêm Siêu ảnh hưởng, tớ vốn… dù sao tớ cũng là người có chút danh tiếng, sao có thể làm chuyện ngây ngô như vậy?”

Sau khi phân tích với Vương Giai Ni, họ đổ hết tội lỗi lên Nghiêm Siêu, tâm trạng của cả hai thoải mái hơn rất nhiều.

Thương Thương chia bữa sáng cho hai người: “Bánh mì sandwich và sữa, còn có đậu nành và quẩy, các cậu muốn ăn cái nào?”

Vương Giai Ni nhìn một lúc: “Thương Thương, cậu quả là hiểu chúng tớ, tớ thích sữa với sandwich, còn cậu và Manh Manh thích đậu nành ngọt với quẩy.”

Thương Thương cười: “Chúng ta lớn lên cùng nhau, đương nhiên rất hiểu rồi, ăn đi.”

Trong khi ăn sáng, Vương Giai Ni nhìn Đỗ Manh Manh bằng ánh mắt sắc bén: “Cậu với Thời Kiến cứ như vậy mà xong à?”

Đỗ Manh Manh ngẩn người: “Còn sao nữa? Lẽ nào lại đi đánh anh ta một trận nữa?”

Vương Giai Ni hừ lạnh: “Cậu phải lấy lại tất cả số tiền mấy năm qua cậu đã tiêu cho cái tên khốn đó, tớ thật sự không thể chịu nổi cách cậu cứ suốt ngày chịu thiệt như vậy, nếu không được thì cậu đem số tiền đó quyên góp cho quỹ từ thiện của nhà Thương Thương.”

Đỗ Manh Manh nhíu mày: “Không hay đâu nhỉ? Dù sao cũng là tiền tớ tự nguyện tiêu, lúc đó cũng không nghĩ sẽ chia tay.”

Vương Giai Ni tức giận, đưa tay đẩy đầu Đỗ Manh Manh: “Cậu đã bị người ta ức h.i.ế.p đến tận nhà rồi, sao còn nuốt nhục như vậy? Cậu có thể nhẫn nhịn, nhưng tớ thì không thể!”

Thương Thương mạnh mẽ gật đầu: “Lần này, tớ nghĩ Giai Giai nói đúng, không phải là vấn đề tiền bạc, mà là họ quá coi thường người khác rồi. Nếu cậu cứ thế mà bỏ qua, họ sau này chắc chắn sẽ lại đổ lỗi cho cậu.”

Đỗ Manh Manh vẫn còn hơi do dự: “Dù sao cũng là tình cảm tám năm…”

Vương Giai Ni ép buộc cô: “Được rồi, bây giờ tớ cho cậu chọn, nếu cậu bỏ qua, tớ sẽ không nói chuyện với cậu nữa. Nếu cậu quyết định lấy lại số tiền đó, tớ sẽ giúp cậu đòi lại, một xu phí luật sư cũng không lấy của cậu!”
 
Back
Top Bottom