Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 30: Chương 30



Trương Triệu nhìn đôi nam nữ ôm nhau mà vô cùng bất lực, đội của bọn họ đã lật tung cả ngọn núi để tìm hai người này, vậy mà hai người lại còn có tâm trạng ôm ấp nhau ở đây.

Châu Tây Dã chỉ nhíu mày nhìn họ: “Đưa về lều nghỉ, cho ăn chút gì đó, sáng mai đưa xuống núi.”

Tôn Hiểu Nguyệt chẳng hề thấy ngại, ngược lại còn thấy có người bắt gặp lại càng tốt! Cô ta thản nhiên nói với Châu Tây Dã: “Cảm ơn các đồng chí bộ đội nhiều nhé.”

Châu Tây Dã chỉ hơi cau mày, không nói gì rồi quay người bước đi.

Trương Triệu thì không hài lòng: “Bên điểm tập trung trí thức của các người không nhận được thông báo sao? Gần đây cấm vào núi, rất nguy hiểm.”

Tôn Hiểu Nguyệt cười nhạt: “Tôi biết chúng tôi lên núi có chút phiền phức cho các anh, nhưng núi rộng thế này, các anh chỉ sửa đường, những chỗ khác thì có sao đâu. Chúng tôi chỉ muốn vào núi tìm chút đồ ăn, cải thiện bữa ăn cho điểm tập trung.”

Trương Triệu không muốn đôi co thêm, thẳng thừng nói: “Đi ra trước đi, đừng để lạc đội.”

Khi vào đến lều họp, dưới ánh đèn dầu, Tôn Hiểu Nguyệt mới nhìn rõ gương mặt của Châu Tây Dã. Cô ta giật mình đứng chết lặng tại chỗ.

Cô ta chợt hiểu vì sao khi nãy lại thấy giọng nói của Châu Tây Dã quen thuộc như vậy. Giờ đây, nhìn người đàn ông với vẻ ngoài lạnh lùng trước mắt, cô ta không khỏi kinh ngạc, đây vẫn là Châu Tây Dã của kiếp trước!

Trương Đông Hoa thấy Tôn Hiểu Nguyệt cứ đờ đẫn nhìn Châu Tây Dã, tưởng cô ta sợ hãi, liền kéo nhẹ tay cô: “Hiểu Nguyệt, cô sao thế?”

Châu Tây Dã cũng không thoải mái khi thấy ánh mắt của Tôn Hiểu Nguyệt chăm chú nhìn mình, anh nhíu mày, bảo Vương Trường Khôn đi lấy đồ ăn cho hai người, rồi dọn một lều trống để họ nghỉ ngơi.

Tôn Hiểu Nguyệt lấy lại tinh thần, không ngờ rằng Châu Tây Dã lại ở đây. Vậy anh có biết Khương Tri Tri cũng ở thôn Thanh Tuyền không?

Có lẽ là chưa biết, nếu không Khương Tri Tri đã không phải chịu khổ ở Thanh Tuyền.

Ổn định lại cảm xúc, cô ta hào hứng nhìn Châu Tây Dã: “Anh Châu, tôi là con gái của Khương Chấn Hoa ở đại viện Hương Sơn, tên tôi là Tôn Hiểu Nguyệt.”

Châu Tây Dã hơi ngạc nhiên, nhìn Tôn Hiểu Nguyệt một cái. Đây là cô con gái mà bác Khương vừa nhận lại cách đây nửa năm sao? Anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, gật đầu: “Cô xuống nông thôn phục vụ ở đây sao?”

Tôn Hiểu Nguyệt hào hứng gật đầu: “Phải rồi, anh Châu, không ngờ gặp anh ở đây, tôi thật không cố ý gây phiền phức cho các anh, chỉ muốn kiếm chút đồ ăn cho mọi người thôi.”

Châu Tây Dã không đồng tình: “Dù lý do gì cũng phải tuân thủ kỷ luật trước tiên.”

Anh cũng không có ý định chuyện trò nhiều với Tôn Hiểu Nguyệt. Dù là con gái của bác Khương nhưng giữa anh và cô ta cũng không có mối quan hệ thân thiết nào.

Anh quay người định rời khỏi lều, thì lại bị Tôn Hiểu Nguyệt gọi lại: “Anh Châu, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Châu Tây Dã ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: “Vậy cô theo tôi.”

Anh dẫn Tôn Hiểu Nguyệt ra ngoài lều, dừng lại ở chỗ cách lều không xa, từ đó có thể nhìn thấy nhưng không nghe được hai người nói chuyện.

Châu Tây Dã đứng lùi lại hai bước, giữ khoảng cách nhất định: “Có gì thì cô nói đi.”

Tôn Hiểu Nguyệt khẽ mím môi: “Anh Châu, chắc anh cũng nghe nói rồi, tôi là con gái ruột của nhà họ Khương, trước đây bị người ta cố tình tráo đổi. Ban đầu, bố mẹ tôi định cho tôi lấy anh, nhưng Khương Tri Tri lại khóc lóc làm ầm ĩ, cuối cùng còn dọa tự tử đòi cưới anh. Tôi không còn cách nào khác nên để cô ta cưới anh, còn tôi thì xuống nông thôn.”

“Thực ra tôi lớn lên ở nông thôn, không sợ cực khổ. Hơn nữa, bố mẹ tôi cũng ở gần đây, nên tôi có thể thường xuyên thăm họ, bầu bạn với họ.”

Châu Tây Dã hỏi một câu: “Khương Tri Tri đâu rồi?”

Không phải cô ấy nói sẽ đến Cam Bắc tìm anh sao? Sao đến giờ vẫn chưa gặp?

Tôn Hiểu Nguyệt giả vờ ngạc nhiên: “Tri Tri không phải đi tìm anh rồi à? Chưa đến sao? Cô ấy đã đi hơn hai mươi ngày rồi, lẽ ra phải đến từ lâu rồi. Không lẽ là…”

Vừa nói cô ta vừa che miệng, đôi mắt mở to vẻ kinh hãi, như thể không thể nói ra điều tiếp theo.

Châu Tây Dã nhíu mày: “Không lẽ là gì?”

Anh muốn gặp Khương Tri Tri chỉ để nói rõ, chấm dứt cuộc hôn nhân không rõ ràng này.

Tôn Hiểu Nguyệt ra vẻ khó xử, lắp bắp nói: “Nghe nói Khương Tri Tri đã quen vài người rồi, không biết có phải là cô ấy đã bỏ đi theo ai không? Trước đây mẹ tôi cũng lo lắng chuyện này, nên không cho cô ấy ra ngoài.”

Ánh mắt Châu Tây Dã sắc lạnh, anh quan sát biểu hiện của Tôn Hiểu Nguyệt: “Cô vừa nói cô ấy dọa tự tử để cưới tôi, sao giờ lại đi theo người khác? Rốt cuộc cô ấy đang ở đâu?”

Tôn Hiểu Nguyệt thầm giận dữ, vì vội vàng nên cô ta nói chuyện thiếu mạch lạc, Châu Tây Dã sao lại tinh ý như vậy? Ánh mắt anh chẳng khác gì kiếp trước, dưới ánh nhìn của anh, cô ta cảm thấy không thể giấu giếm gì.

Tôn Hiểu Nguyệt đột nhiên đỏ mắt, giọng nghẹn ngào: “Anh Châu, tôi cũng không biết Tri Tri đi đâu nữa, tôi chỉ nghe người trong đại viện nói lại thôi. Đúng rồi, còn anh Tiểu Xuyên, anh ấy cũng từng khuyên tôi đừng quá thân thiết với Tri Tri, sợ cô ấy làm tôi hư hỏng.”

Châu Tây Dã kìm nén sự khó chịu, đây là lý do anh không muốn kết hôn, anh không chịu được mấy cô gái suốt ngày khóc lóc.

Trong đầu anh bất giác hiện lên hình ảnh Khương Tri Tri khi bị kẻ xấu kéo vào nhà vệ sinh, rồi lại an toàn trở ra, ánh mắt cô lúc đó như một con sói con, vừa hung dữ lại vừa ngây thơ.

Anh xua tay: “Tôi biết rồi, cô về nghỉ đi.”

Tôn Hiểu Nguyệt còn định nói thêm gì đó, nhưng Châu Tây Dã đã xoay người bước đi, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.

Không chắc anh có tin lời mình không, nhưng có thể chắc chắn là Châu Tây Dã không dễ lừa như Trương Tiểu Xuyên!



Khi Tôn Hiểu Nguyệt trở lại lều, người lính đã mang cơm vào, hai bát mì nước thanh đạm, trên đó còn có ít rau xanh.

Bát mì đơn giản như vậy, nhưng vẫn còn tốt hơn nhiều so với đồ ăn ở điểm tập trung trí thức.

Trương Đông Hoa nghe thấy cuộc nói chuyện của Tôn Hiểu Nguyệt và Châu Tây Dã, lại thấy hai người cùng nhau ra ngoài, càng chắc chắn về thân phận của Tôn Hiểu Nguyệt. Thấy cô ta mắt đỏ quay lại, cậu vội vàng lau đôi đũa rồi đưa cho cô: “Hiểu Nguyệt, mau ăn chút mì đi, bổ sung sức lực.”

Tôn Hiểu Nguyệt lau mắt, miễn cưỡng cười nhận lấy đôi đũa, nhưng trong lòng lại sốt ruột, phải nghĩ cách nhanh chóng loại bỏ Khương Tri Tri, tuyệt đối không để cô ấy gặp được Châu Tây Dã.

Trương Đông Hoa thấy Tôn Hiểu Nguyệt tâm trạng ủ rũ, liền dò hỏi: “Hiểu Nguyệt, cô nói gì với vị lãnh đạo đó mà trông có vẻ buồn bã thế?”

Tôn Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Trương Đông Hoa, khuôn mặt cậu ta trắng

trẻo thư sinh, nhưng so với Châu Tây Dã thì kém xa. Tuy nhiên, sau này cậu sẽ trở thành người đứng đầu thành phố Ma Đô!

Tiền đồ vô lượng!

Cô ta lập tức nảy ra một ý tưởng: “Bố mẹ tôi còn nhận nuôi một cô con gái, cô ấy và anh Châu đã có hôn ước, báo cáo kết hôn cũng đã nộp rồi, nhưng cô ấy lại bỏ đi, đến giờ vẫn không biết ở đâu. Gia đình tôi lo lắng lắm, vừa nãy tôi và anh Châu cũng chỉ nói về chuyện này thôi.”

Trương Đông Hoa thở phào, càng thấy Tôn Hiểu Nguyệt dịu dàng, độ lượng: “Cô con gái nuôi nhà cô thật chẳng biết điều, được một người tốt như vậy mà còn bỏ trốn? Cô ấy không hiểu chuyện quá rồi, lại làm cả nhà phải lo lắng, chẳng lẽ là có người khác bên ngoài sao?”
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 31: Chương 31



Buổi tối, Khương Tri Tri nằm trên giường, không kiềm được mà hắt hơi liên tục. Cô dụi mũi, mơ màng nghĩ, có lẽ là do mới dọn vào căn phòng này, mùi bụi bặm còn nhiều quá.

Cô lại vỗ vỗ cánh tay đang băng bó của mình, đầu óc lơ mơ nghĩ, ngày mai phải hỏi xem Lương Đại Tráng có lên công xã không, nếu có, cô sẽ đi theo để mua một ít đồ dùng cần thiết.

Ý nghĩ còn chưa kịp hoàn thành, cô đã chìm vào giấc ngủ say.

---

Sáng hôm sau, Khương Tri Tri bị đánh thức bởi tiếng chuông gọi đi làm vang lên khắp làng. Cô mở mắt, nhìn lên trần nhà đã ám đen, nằm im lặng một lát, cảm thấy tâm trạng rất thoải mái.

Cô nhận ra từ khi đến thế giới này, chất lượng giấc ngủ của mình đã tốt lên rất nhiều.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Khương Tri Tri đến nhà Lão Lương, vừa hay Lương Đại Tráng đang ngồi xổm ở bếp ăn sáng.

Thấy cô đến, Lương Đại Tráng lập tức gọi:

“Trong nồi còn cơm đấy, mẹ tôi còn nấu cho cháu một quả trứng gà nữa.”

Hai năm gần đây, chính sách đã thoáng hơn, cho phép người dân nuôi gà, nhưng số lượng bị giới hạn, vì vậy ai cũng ưu tiên nuôi gà mái để lấy trứng đổi lấy dầu, muối, hay giấm.

Khương Tri Tri biết rõ trứng gà quý thế nào, vội xua tay:

“Tôi không ăn trứng đâu, ăn chút gì đó đơn giản là được rồi.”

Lương Đại Tráng không đồng ý:

“Không được, mẹ tôi dặn phải nhìn cháu ăn cho hết. Cô bị thương, phải ăn cái gì đó bổ dưỡng vào.”

Khương Tri Tri đành lấy một chiếc bát, múc ít cháo bột ngô, trong đó có cả vài miếng khoai tây cắt nhỏ. Ở vùng nông thôn, đây chính là bữa sáng của cả gia đình.

Vừa ăn, cô vừa hỏi:

“Dạo này anh có lên công xã không? Tôi muốn mua ít đồ.”

Lương Đại Tráng gật đầu lia lịa:

“Hôm nay tôi lên đó, phải ra hợp tác xã lấy phân bón.”

Nói xong, anh ta đột nhiên nhớ ra một chuyện thú vị, liền kể ngay:

“À, tối qua, hai thanh niên trí thức bị lạc trong núi đã được tìm thấy, là Đội trưởng Châu tự mình đưa họ về.”

Khương Tri Tri giật mình. Châu Tây Dã đã tìm thấy Tôn Hiểu Nguyệt, liệu cô ta có kể gì với anh ấy không?

Nếu chỉ đơn thuần nói rằng cô là Khương Tri Tri thì không sao, nhưng còn những việc cô đã làm gần đây, làm sao giải thích được?

Lương Đại Tráng nói thêm vài câu, thấy cô im lặng liền vẫy tay trước mặt cô:

“Khương Tri Tri?”

Cô mới hoàn hồn, nghe thấy Lương Đại Tráng dặn dò:

“Tôi đi công xã xong còn chút việc, cô đợi tôi ở trước bưu điện nhé.”

Khương Tri Tri gật đầu:

“Được, anh cứ làm việc của mình đi.”

Cô cũng muốn tranh thủ đi dạo một vòng, xem trên thị trấn này có gì hay ho.

---

Sau bữa sáng, Khương Tri Tri theo Lương Đại Tráng lên công xã. Nghĩ rằng không xa, cô không ngờ phải ngồi xe kéo hơn một tiếng, qua hết ngọn núi này đến ngọn núi khác.

Đến nơi, Lương Đại Tráng thả cô ở trước cửa hàng hợp tác xã, dặn:

“Mua xong đi về phía trước 50 mét là tới bưu điện, cô ở đó chờ tôi.”

Nói xong, anh ta vội vàng rời đi.

Khương Tri Tri đứng bên đường quan sát một vòng. Đây xem như là trung tâm thị trấn, nhưng trên phố chẳng có mấy người. Đối diện có một rạp chiếu phim ngoài trời, bên cạnh là kho lương thực.

Cả con phố chỉ có một cửa hàng hợp tác xã lớn phía sau cô. Cửa hàng tuy rộng, nhưng hàng hóa bên trong lại rất ít.

Cô mua một bánh xà phòng, một bánh xà bông thơm, và hai khúc vải để cảm ơn Dương Phượng Mai đã chăm sóc mình.

Ban đầu cô định mua thêm một ít vải bông để may đồ lót, vì cảm giác quần áo hiện tại quá chật, ép cô đến khó chịu.

Nguyên chủ có dáng người rất đẹp, đầy đặn và quyến rũ.

Thế nhưng, để ngực trông nhỏ hơn, nguyên chủ đã làm đồ lót rất bó sát, khiến Khương Tri Tri cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Cô đứng trước quầy vải hoa lưỡng lự một lúc, cuối cùng lại thôi. Tiền trong túi phải để dành, chờ sau này Lão Lương trả tiền công việc cho cô, lúc đó cô sẽ quay lại mua.

Ra khỏi cửa hàng, không có gì hấp dẫn để ngắm nghía, cô thẳng tiến đến bưu điện, tìm một tảng đá ngồi xuống chờ Lương Đại Tráng.

---

Chờ mãi đến chiều, mặt trời đã ngả về Tây, Lương Đại Tráng vẫn chưa thấy đâu.

Khương Tri Tri vừa khát vừa đói, nhưng lại không dám đi xa, sợ mình rời đi, anh ta đến lại không tìm được.

Cuối cùng, không đợi nổi nữa, cô quyết định đi tìm. Nếu không được, thì cô sẽ vào căng tin mua bánh bao, xin nước uống rồi tự đi bộ về làng.

Cả thị trấn chỉ có hai con phố, cũng không dài lắm. Cô đi khắp các con phố, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lương Đại Tráng hay xe kéo của anh ta.

Khương Tri Tri đành mua một cái bánh bao, uống hai bát nước trắng, rồi chuẩn bị đi bộ về. Nếu đi nhanh, chắc cô sẽ về đến làng trước khi trời tối.

Lúc này, Châu Tây Dã từ phòng vũ trang bước ra, liền nhìn thấy Khương Tri Tri đứng ven đường, tay cầm nửa chiếc bánh bao, mặt mày nghiêm túc.

Mỗi lần gặp cô, anh đều cảm thấy cô có một dáng vẻ khác nhau. Nhìn đồng hồ, anh không nhịn được mà bước về phía cô.

Khương Tri Tri đang nhai bánh bao, trong đầu nghĩ về đường đi lúc sáng, tính toán xem có lối tắt nào không. Thấy có người đến gần, cô ngẩng đầu, vừa hay đối diện với ánh mắt Châu Tây Dã.

Nghĩ đến chuyện Lương Đại Tráng kể buổi sáng rằng anh là người đưa Tôn Hiểu Nguyệt về, Khương Tri Tri lập tức ngậm miếng bánh, phồng má, nhìn anh đầy đề phòng, không dám chào trước.

Châu Tây Dã nhìn cô, hai má phồng phồng, ánh mắt hoang mang xen lẫn cảnh giác, trông y như một con sóc nhỏ anh từng thấy khi huấn luyện trong rừng.

Anh cố gắng giữ giọng điệu bình thản:

“Khương Tri Tri, sao em lại ở đây?”

Khương Tri Tri mắt sáng rỡ. Có vẻ Tôn Hiểu Nguyệt chưa nói gì! Cô vội vàng nuốt miếng bánh, lấy tay vỗ nhẹ vào chiếc túi vải bên người, đáp:

“Em lên mua chút đồ dùng.”

Châu Tây Dã nhìn đồng hồ:

“Giờ định về làng chưa? Tôi cũng về Thanh Tuyền thôn, có thể cho em đi nhờ.”

Khương Tri Tri chẳng cần nghĩ lâu, lập tức gật đầu:

“Vậy làm phiền anh, cảm ơn anh.”

Thà đi nhờ xe còn hơn hành hạ đôi chân mình.

Cô thầm nghĩ, mỗi lần Châu Tây Dã ra ngoài đều có Trương Triệu đi cùng, mà Trương Triệu vốn vui tính, cả ba cùng ngồi trên xe chắc cũng không ngại ngùng.

Nhưng đến khi tới xe, cô phát hiện lần này không có Trương Triệu, chỉ có Châu Tây Dã tự lái.

Ngồi ghế sau thì không tiện, cô đành nhanh chóng leo lên ghế phụ.

Châu Tây Dã cao lớn, khi ngồi vào chiếc xe jeep cũ kỹ này, không gian trong xe như trở nên chật chội hơn.

Khương Tri Tri liếc nhìn bàn tay dài và rắn rỏi của anh đang nắm cần số, lại lén liếc sang gương mặt nghiêng góc cạnh đầy nam tính của anh.

Quả thật là một cực phẩm nhân gian!

Cô ngầm ngắm nghía xong, lại quay đầu nhìn ghế sau, thấy chất đầy thiết bị, liền tiện miệng hỏi:

“Anh mang nhiều thiết bị phá chướng ngại như vậy, định làm gì thế?”

Châu Tây Dã không còn ngạc nhiên khi cô nhận ra những thứ mà người bình thường không biết:

“Dùng trong núi. Nhưng bản vẽ thi công có chút vấn đề, tôi đến phòng vũ trang đối chiếu lại, mà vẫn chưa tìm ra cách giải quyết hợp lý.”

Khương Tri Tri nhìn nửa cái bánh bao trong tay, lặng lẽ cắn thêm một miếng.

Châu Tây Dã thông minh như vậy, lại ít nói, không lý nào tùy tiện nhắc đến chuyện này!

Dù sao, giữ bí mật là nguyên tắc cơ bản của bọn họ.

Chẳng lẽ, anh đang thử dò xét điều gì?
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 32: Chương 32



Châu Tây Dã quả thật đang thử thăm dò Khương Tri Tri.

Vấn đề khó khăn mà đội của anh gặp gần đây vẫn chưa được cấp trên đưa ra giải pháp tối ưu. Lần này anh tìm đến một vài người nhờ xem xét, nhưng cũng không có kết quả như mong đợi.

Thấy Khương Tri Tri, anh không hiểu sao lại lóe lên suy nghĩ, có khi cô ấy có thể giúp được.

Châu Tây Dã khởi động xe, thấy Khương Tri Tri không nói gì, anh cũng giữ im lặng.

Trong xe bỗng trở nên tĩnh lặng đến lạ thường. Khương Tri Tri nuốt xong miếng bánh bao cuối cùng, rốt cuộc không nhịn được, lên tiếng:

“Em biết xem bản vẽ, anh có muốn em thử xem không?”

Cô vừa nghĩ, đã nhận được nhiều sự giúp đỡ từ anh như thế, không biết bao giờ mới trả hết ân tình này. Nếu giúp được anh lần này, coi như cô trả được một phần nợ ân nghĩa.

Châu Tây Dã có chút bất ngờ, nhưng vì để ý cánh tay đang bị thương của cô, anh cẩn thận tấp xe vào lề, chậm rãi dừng lại.

Anh xoay người, cánh tay dài vươn ra, lấy từ ghế sau một cuộn bản vẽ.

Khương Tri Tri bỗng nhiên cứng người, ánh mắt vô thức lướt qua bộ quân phục xanh của anh, cùng với mùi hương lạnh lùng, sạch sẽ như thông núi tuyết.

Cô luống cuống gãi tai, cố gắng đè nén cảm giác nóng rực đang bò lên mặt, nỗ lực giữ vẻ nghiêm túc.

Châu Tây Dã trải bản vẽ ra, liếc qua đôi tai đang đỏ ửng của cô, như không có gì, chỉ nhẹ nhàng mở lời:

“Em xem thử đi. Theo bản vẽ ban đầu, chúng tôi chỉ cần xuyên qua ngọn núi này, nhưng trong quá trình khai phá, phát hiện ở đây có mỏ khoáng. Bây giờ chúng tôi phải đổi đường. Nếu đi vòng qua bên này, địa chất ở đây không ổn định, ép sửa đường sau này rất dễ gây sạt lở.”

Khương Tri Tri nhìn qua bản vẽ, thấy trên đó có rất nhiều ký hiệu đặc biệt và một số khu vực lớn được tô bóng đen. Những nơi này không đánh dấu ký hiệu gì, rõ ràng là khu vực bí mật.

Cô làm như không hiểu, cầm bản vẽ lên nhìn kỹ một lúc rồi hỏi:

“Sao không làm cầu vượt, xây cao lên từ đây xuyên qua khu vực này?”

Châu Tây Dã không ngạc nhiên khi cô có thể đưa ra ý tưởng độc đáo, thoát khỏi nhận thức thông thường. Anh khẽ lắc đầu:

“Kỹ thuật hiện tại không làm được.”

Khương Tri Tri mím môi, sao cô lại quên mất hạn chế về năng lực sản xuất ở thời điểm này cơ chứ? Cô gãi đầu:

“Thế thì em cũng không nghĩ ra cách nào khác.”

Châu Tây Dã cuộn lại bản vẽ:

“Em đã rất giỏi rồi. Ý kiến của em, tôi sẽ báo cáo lên cấp trên.”

Chiếc xe lại khởi động. Châu Tây Dã không giỏi nói chuyện phiếm, Khương Tri Tri cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, không khí trong xe lại rơi vào im lặng.

Cô không chịu nổi sự tĩnh lặng này, mà bản thân lại là người thích sôi động, bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì, cô bèn hỏi:

“Hôm qua, hai thanh niên trí thức lạc trong núi ở thôn Thanh Tuyền là do anh cứu sao?”

Châu Tây Dã chỉ khẽ "ừm" một tiếng, coi như đáp lại.

Khương Tri Tri tiếp tục tìm đề tài:

“Nguy hiểm quá. Nếu gặp thú hoang trong núi, chắc mất mạng luôn.”

Châu Tây Dã vốn tập trung lái xe, nghe vậy liền liếc cô một cái, giọng bình thản:

“Vài hôm trước, khi nổ mìn phá núi, thú hoang đã bị dọa chạy hết vào sâu trong núi.”

Khương Tri Tri ngán ngẩm. Cô đâu có muốn nghe về thú hoang, cô muốn nghe chi tiết anh cứu Tôn Hiểu Nguyệt cơ mà, muốn hóng chút chuyện!

Châu Tây Dã thấy cô bĩu môi, bỗng nghĩ có lẽ cô không muốn nói gì thêm. Sau vài giây im lặng, anh nỗ lực gợi chuyện:

“Trước đây, núi này từng có gấu xuất hiện, nhưng mấy năm gần đây thì không còn. Chỉ còn một số loài như gà rừng, thỏ, không có động vật nguy hiểm.”

Anh bổ sung:

“Những năm trước, cuộc sống khó khăn, nhiều người vào núi tìm thức ăn, gấu bị săn bắn gần hết rồi.”

Khương Tri Tri âm thầm thở dài. Thật là một “ông anh” chính trực, không biết hóng hớt là gì!

Không tìm được chủ đề, cô tựa lưng vào ghế, nhắm mắt giả vờ nghỉ ngơi, trốn tránh bầu không khí ngượng ngập.

Nhưng không ngờ, trong sự rung lắc nhẹ nhàng của xe, cô thật sự ngủ thϊếp đi!

Châu Tây Dã thoáng liếc qua, thấy cô ngủ ngon lành, anh giảm tốc độ, cố gắng tránh những đoạn đường gồ ghề.

Ánh hoàng hôn phủ lên những ngọn núi khô cằn, nhuộm một màu vàng óng ả. Tia sáng len qua cửa kính, chiếu lên gương mặt yên bình của Khương Tri Tri, khiến cô vốn hoạt bát nay lại thêm phần dịu dàng.

Châu Tây Dã không kìm được, ngoảnh nhìn cô vài lần. Hàng mi cong vυ"t, chiếc mũi xinh xắn, đôi môi hồng hào, tất cả đều như được ánh nắng tô điểm.

Đột nhiên, anh nhớ lại đêm đó, khi cô bất ngờ áp sát anh, đôi môi mềm mại chạm vào môi anh.

Yết hầu anh khẽ động, thu hồi ánh nhìn, tập trung lái xe.

---

Trong mơ, Khương Tri Tri thấy mình như một con sói đói, lao vào chàng trai cao lớn đẹp trai, ép anh hôn mình.

Cô còn mạnh dạn muốn kiểm tra xem anh có cơ bụng sáu múi không!

Đến khi giật mình tỉnh dậy, cô thở phào phát hiện mình vẫn đang trên xe. Ngoài cửa sổ, trời đã tối, trăng cũng treo lơ lửng trên ngọn liễu.

Trên người cô là áo khoác của Châu Tây Dã, còn anh thì không biết đã đi đâu.

Khương Tri Tri ngồi thẳng dậy, cầm lấy áo khoác, ngẩn người vài giây. Chẳng lẽ vì cô đắp áo của anh, ngửi mùi hương của anh, nên mới mơ giấc mơ kỳ quặc đó?

Cô cẩn thận gấp gọn áo, đặt lại lên ghế lái, rồi mở cửa bước xuống.

Phát hiện ra xe đang đỗ ở nhà Lão Lương, trong sân có tiếng người trò chuyện khe khẽ.

Cô nghĩ, chắc Châu Tây Dã không muốn đánh thức mình, nên đưa thẳng về đây.

Cô bước vào sân, chạm ngay ánh mắt của Châu Tây Dã đang ngồi trò chuyện cùng Lão Lương.

Nhớ lại giấc mơ vừa rồi, Khương Tri Tri không nhịn được đỏ bừng cả mặt.
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 33: Chương 33



Lão Lương gọi to: “Khương Như đồng chí, cháu về là tốt rồi! Hai mẹ con bà Dương, đừng cãi nhau nữa, mau vào bếp làm cơm cho đồng chí Khương Như đi.”

Khương Tri Tri không biết mấy ngày nay lão Lương bị làm sao, cứ gọi sai tên cô suốt.

Lần trước lúc cô đưa giấy giới thiệu cho bí thư Đổng xem, lão Lương cũng liếc qua. Tên trên đó viết “Khương Tri Tri,” nhưng hai chữ “Tri Tri” viết liền nét. Ông nhìn nhầm chữ “Tri” thành chữ “Như,” lại thêm ký hiệu viết tắt phía sau, ông cứ tưởng đó là tên đầy đủ của cô.

Khương Tri Tri định sửa, nhưng thấy Châu Tây Dã vẫn còn ở gần đó, cuối cùng quyết định mặc kệ, để ông Lương gọi sai cũng chẳng sao.

Cô quay đầu mỉm cười cảm ơn Châu Tây Dã.

Châu Tây Dã chỉ lắc đầu, điềm nhiên đáp: “Không có gì. Tiện thể tôi cũng có chút việc cần nói với bí thư Lương. Giờ cũng muộn rồi, mọi người cứ ngồi chơi, tôi về trước đây.”

Lão Lương vội đứng dậy tiễn anh: “Đội trưởng Châu, dạo này vất vả cho các anh quá rồi. Để tôi sắp xếp đội viên mang nước lên cho các anh nhé.”

Châu Tây Dã giơ tay ngăn lại: “Không cần đâu. Mọi người chỉ cần phối hợp, không vào trong núi là đã giúp ích cho công việc của chúng tôi rất nhiều rồi.”

Lão Lương gật đầu lia lịa, không ngừng cam đoan với Châu Tây Dã.

Khương Tri Tri định đứng lên tiễn, nhưng thấy lão Lương với Châu Tây Dã có vẻ như còn rất nhiều chuyện để nói, cô lại ngồi xuống.

Dương Phượng Mai mang bánh khoai nóng từ bữa tối ra, cùng với quả trứng gà mà buổi sáng Khương Tri Tri không ăn: “Cái trứng gà nấu cho cháu sao cháu không chịu ăn? Mau ăn đi, không bác giận đấy.”

Vừa nói, bà vừa cầm quả trứng đập nhẹ lên mép bàn, rồi bắt đầu bóc vỏ cho Khương Tri Tri: “Bây giờ không được vào núi nữa, không thì để thằng Đại Tráng đi bắt con thỏ rừng cho cháu bồi bổ. Nó ngốc nghếch vậy thôi, chứ bắt thỏ với gà rừng giỏi lắm đấy.”

Khương Tri Tri vội xua tay: “Không cần đâu bác, cháu ăn gì cũng được, mọi người ăn gì cháu ăn nấy là được.”

Dương Phượng Mai bật cười ha hả, quay sang đẩy vai Đại Tráng ngồi cạnh, cậu ta còn đang ngơ ngác: “Con còn ngồi đấy làm gì? Mau ra sân thóc mà trông kẻo mất trộm.”

Đại Tráng làu bàu vài câu rồi đứng dậy đi ra ngoài. Dương Phượng Mai lúc này mới hạ giọng, nhìn Khương Tri Tri đầy bí ẩn: “Đội trưởng Châu đối với cháu thật tốt quá nhỉ. Nói cháu ngủ ngon như thế, không cho ai gọi dậy làm gì.”

Khương Tri Tri biết ngay bà Dương sẽ không nhịn được mà nhắc chuyện này: “Bác ơi, bác đừng nói lung tung. Anh ấy sắp kết hôn rồi đấy.”

Dương Phượng Mai vỗ trán: “Đúng rồi, cháu nói qua rồi, sao bác lại quên nhỉ. Nhưng cháu phải giữ khoảng cách với đội trưởng Châu đi, người trong thôn này hay buôn chuyện lắm, không có chuyện cũng bịa ra được đấy.”

Khương Tri Tri vội gật đầu: “Vâng, cháu biết rồi.”

Dương Phượng Mai lại thở dài tiếc nuối: “Chà, đội trưởng Châu đúng là người tốt thật, sao lại sắp lấy vợ nhỉ? Mà cũng phải thôi, lớn tuổi như thế rồi mà không lấy, chắc cũng có vấn đề gì đó.”

Khương Tri Tri cố nhịn cười, chẳng dám nói bừa thêm câu nào. Nếu mấy lời này lọt vào tai Châu Tây Dã, cô không biết còn mặt mũi nào gặp lại anh nữa.

---

Châu Tây Dã về đến doanh trại, Trương Triệu đã đứng đợi sẵn trước cửa lều. Thấy anh cầm áo khoác trong tay, cậu ta liền chạy lại: “Đội trưởng, để em giặt giúp anh nhé?”

Châu Tây Dã né tay cậu, lạnh nhạt đáp: “Không cần, tôi tự giặt sau.”

Trương Triệu theo anh vào lều, nhìn thấy anh cẩn thận gấp áo khoác lại, đặt gọn gàng lên đầu giường, không khỏi ngạc nhiên: “Đội trưởng, áo bẩn mà anh còn gấp làm gì? Vứt tạm lên ghế được rồi mà.”

Châu Tây Dã liếc cậu một cái: “Cậu đứng chặn cửa tôi làm gì?”

Trương Triệu gãi đầu, cười ngờ nghệch: “Em thấy anh đi cả buổi tối mới về, không phải lo cho anh sao? Với lại, vết thương ở eo anh lại tái phát, rốt cuộc đã đi viện khám chưa? Sao vết thương lành rồi mà vẫn rách ra được?”

Châu Tây Dã không trả lời, chỉ lấy đèn bàn cầm tay lên, mở tấm bản đồ vừa cho Khương Tri Tri xem lúc trước ra, rồi trải thêm một tấm khác không cho cô xem. Cả hai tấm có điểm khác biệt rất lớn. Anh cũng từng đề xuất xây cầu vượt, nhưng với công nghệ hiện tại, hoàn toàn không khả thi.

Trương Triệu thấy đội trưởng lại dán mắt vào bản đồ, tò mò ghé lại: “Vẫn chưa tìm ra cách à? Không phải nói mời chuyên gia cầu đường từ Bắc Kinh xuống sao?”

Châu Tây Dã lắc đầu: “Sẽ mất quá nhiều thời gian. Chúng ta nhất định phải hoàn thành trước khi tuyết rơi.”

Trương Triệu bực bội: “Rõ ràng chúng ta là bộ đội chiến đấu, sao lại phải đi làm đường chứ? Đến huấn luyện cũng gần như quên mất rồi.”

Châu Tây Dã liếc cậu một cái đầy lạnh lùng: “Ngày mai bắt đầu, mỗi sáng cậu dậy sớm chạy bộ năm cây số mang vác nặng, rồi quay lại làm việc.”

Trương Triệu há hốc mồm: “Đội trưởng, em không có ý đó mà! Anh nói chuyện kiểu này, không ai thích nổi đâu. Người ta nói chuyện với anh, một câu của anh cũng đủ làm tắt hết cả hứng, giọng điệu thì cứng ngắc, ai mà chịu được?”

Châu Tây Dã nhíu mày, hiếm khi hỏi lại: “Vậy phải nói chuyện thế nào với con gái?”

Trương Triệu ngơ ngác nhìn đội trưởng. Đây là Châu Tây Dã mà cậu biết sao? Đội trưởng của cậu từ trước đến nay đều coi nói chuyện phiếm là lãng phí thời gian. Có thời gian rảnh, anh thà đọc sách, nghiên cứu tài liệu còn hơn.

Cậu giơ tay quơ quơ trước mặt Châu Tây Dã: “Đội trưởng, anh không thật sự không biết đấy chứ?”

Châu Tây Dã lạnh lùng liếc mắt, quay người mặc kệ cậu.

Trương Triệu vội vàng tiến lại: “Đội trưởng, để em nói anh nghe. Nói chuyện với con gái, tuyệt đối không thể giống như nói với bọn em. Phải dịu dàng hơn, biết cách gợi chuyện nữa.”

Cậu vừa nói vừa quan sát sắc mặt Châu Tây Dã, thấy anh không phản bác, liền tiếp tục: “Với cả, đừng bao giờ nói mấy thứ như sửa đường, huấn luyện, mấy thứ khô khan đấy bỏ qua hết đi. Con gái không thích đâu.”

Châu Tây Dã nghe thấy, bất giác nhíu mày. Chẳng trách Khương Tri Tri lại ngủ gật, có lẽ đúng là do nội dung anh nói quá nhàm chán.

Trương Triệu vẫn thao thao bất tuyệt: “Con gái thích nghe mấy chuyện gia đình, tình cảm, rồi thì ai mặc đẹp, tóc ai làm kiểu gì. Những thứ nhẹ nhàng thôi.”

Châu Tây Dã bất chợt hỏi: “Cậu đã từng hẹn hò chưa?”

Trương Triệu nghẹn họng: “Em làm gì có cơ hội hẹn hò! Người nhà giới thiệu cho một cô, người ta còn chẳng thèm nhìn đến em.”

Châu Tây Dã cảm thấy mình vừa lãng phí mười phút quý giá để nghe một đống lời vô ích. Anh lạnh lùng ra lệnh: “Cút đi ngủ ngay, sáng mai nhớ chạy đủ năm cây.”

Trương Triệu thấy đội trưởng hôm nay tâm trạng có vẻ tốt: “Đội trưởng, anh hỏi cái này, không phải định hẹn hò chứ? Nhưng anh không được phạm sai lầm đâu đấy!”
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 34: Chương 34



Đổng Tân Quốc quả là một người làm việc quyết đoán, chẳng bao lâu đã đưa các kỹ thuật viên của công xã xuống, cùng Khương Tri Tri nghiên cứu kỹ càng, chuẩn bị khởi công sớm nhất có thể. Họ hy vọng sẽ hoàn thành công trình trước khi đất đóng băng, để mùa xuân năm sau có thể sử dụng.

Khương Tri Tri dạo này bận tối mắt, cùng Đổng Tân Quốc đi khảo sát nguyên vật liệu, kiểm tra dòng sông, lại còn phải tham gia các cuộc họp nghiên cứu.

Dù bận rộn nhưng cô lại ăn rất ngon. Cách ngày là được một bữa mì trắng, thậm chí có lần còn được ăn bánh rán mỡ lợn. Đây đều là đồ dùng để tiếp đãi tổ công tác, mà cô thì tranh thủ "ăn ké".

Sinh hoạt của cô giờ đây rất đều đặn, không phải tăng ca, thức ăn cũng đầy đủ hơn. Khương Tri Tri cảm thấy bản thân khỏe mạnh hẳn, sắc mặt hồng hào, người tràn đầy sức lực. Thảo nào người ta hay nói, ngày xưa dù nghèo khó, nhưng không áp lực, cả thể chất lẫn tinh thần đều thoải mái hơn.

Còn về Tôn Hiểu Nguyệt, gần nửa tháng nay cô ta yên ắng bất ngờ, vẫn ở thôn Thanh Tuyền, nhưng Khương Tri Tri chẳng gặp lần nào. Chủ yếu là nơi làm việc và nơi ở của nhóm trí thức trẻ cách nhau khá xa, mà người trong làng với họ cũng không giao thiệp nhiều, nên muốn gặp cũng không dễ.

Cuối tháng tám, Đổng Tân Quốc đã đưa toàn bộ nguyên vật liệu cần thiết về, Khương Tri Tri cùng các kỹ thuật viên của công xã và một nhóm thanh niên nhanh nhẹn trong làng bắt tay vào làm việc.

Cánh tay cô bị thương nên không làm nặng được, chỉ đứng bên cạnh chỉ đạo, giám sát.

Hôm đó, khi tan làm, trời đã se lạnh. Khương Tri Tri buổi trưa vội đi mà quên mang áo khoác, bèn nói với Lương Đại Tráng một tiếng rồi quay về lấy.

Về đến nơi, cô ngạc nhiên phát hiện cửa bị cạy, trong nhà bị lục tung lên, chăn đệm vứt đầy đất.

Khương Tri Tri ngây người, rồi vội vàng nhặt gối lên, kéo vỏ gối ra kiểm tra. Số tiền và phiếu lương thực cô giấu bên trong đã mất sạch!

Lòng đau như cắt. Kẻ trộm này thật quá đáng, ngay cả phiếu công nghiệp mà Khương Chấn Hoa cho cô cũng không chừa. Phiếu này có thể mua được cả một chiếc xe đạp!

Càng nghĩ càng giận, cô khoác tạm áo ngoài rồi đi tìm Lão Lương.

Nghe chuyện, Lão Lương đập bàn, tức giận: “Sao trong đội sản xuất của chúng ta lại có kẻ vô liêm sỉ như thế? Để tôi điều tra ra là ai, tôi nhất định bẻ gãy tay nó!”

Dương Phượng Mai thì đau lòng xót xa, không ngừng chửi rủa: “Quá đáng, lũ thất đức! Trời đất không dung tha đâu. Đợi đấy, lát nữa tôi đi khắp các ngõ chửi cho một trận, xem chúng nó có dám tiêu xài yên ổn không!”

Thấy hai người già lo lắng, Khương Tri Tri lại phải trấn an: “Bác, chú, đừng nóng vội. Cháu nghĩ chắc sẽ tìm lại được thôi.”

Nhưng Lão Lương không nghe, chạy ngay ra văn phòng, dùng loa phát thanh: “Tên trộm dám lấy tiền và phiếu của đồng chí kỹ thuật Khương, mau trả lại ngay! Nếu bị bắt được, sẽ không tha!”

Sau bữa tối, Dương Phượng Mai thực sự cầm chày cán bột và cái chậu, vừa gõ vừa chửi rủa khắp làng.

Khương Tri Tri không ngăn được, đành quay sang nói với Lương Đại Tráng: “Cậu khuyên bác giúp tôi đi, làm thế này cũng không giải quyết được gì.”

Lương Đại Tráng nhún vai: “Không sao đâu. Mặc dù không có tác dụng, nhưng thế này cho hả giận. Lần trước nhà tôi mất gà, mẹ tôi cũng chửi ba ngày liền. Kết quả, chuồng gà nhà tôi có thêm một con, dù không phải con cũ.”

Khương Tri Tri vừa buồn cười vừa bất lực. Nhưng tiền và phiếu lương thực không phải một con gà, làm thế không lấy lại được.

Cô đứng trong sân, lắng nghe tiếng chửi của Dương Phượng Mai xa dần, trong lòng bắt đầu phân tích. Ai lại là người lấy cắp? Là Trần Song Yến hay Tôn Hiểu Nguyệt?

Lần trước cô đã làm mất mặt Trần Song Yến, vậy mà cô ta lại không phản ứng gì.

Còn Tôn Hiểu Nguyệt, trong trí nhớ, cô ta rất giỏi gây sự, thế mà gần đây lại yên tĩnh đến lạ.

Càng nghĩ, Khương Tri Tri càng nghi ngờ Tôn Hiểu Nguyệt. Chuyện bất thường này chắc chắn có uẩn khúc. Không bằng đến điểm của nhóm trí thức trẻ xem sao!

Cô dặn Lương Đại Tráng một tiếng, rồi bước nhanh về phía đó.

Điểm của nhóm trí thức trẻ nằm khá xa làng, qua một ngọn đồi nhỏ.

Hôm nay tan làm muộn, lại ở nhà Lão Lương một lúc, giờ trời đã tối đen, chỉ còn ánh trăng mờ mờ rải chút sáng yếu ớt.

Khương Tri Tri bước nhanh, đầu nghĩ đến mọi chuyện, tai lại nghe rõ mồn một tiếng bước chân phía sau.

Tiếng bước chân ngày một gần, ngày một vội.

Cô dừng lại, đứng sát bên đường.

Nếu chỉ là người qua đường, họ sẽ đi vượt qua cô rất nhanh.

Nhưng cô dừng, hai gã đàn ông phía sau cũng dừng, ánh mắt dò xét cô, cười cợt: “Cô đi nhanh thế làm gì, làm bọn tôi phải đuổi mãi.”

Khương Tri Tri siết chặt tay trái, đã chuẩn bị sẵn sàng tấn công, trầm giọng hỏi: “Các anh là ai? Muốn làm gì?”

Hai gã đàn ông sững người, một gã cao hơn lên tiếng, giọng cợt nhả: “Không phải cô hẹn bọn tôi ở đây sao? Làm gì chối? Đừng lo, chúng ta vui vẻ ở đây, chẳng ai biết đâu. Cô còn nhận năm đồng của bọn tôi cơ mà, chẳng lẽ quên rồi?”

Khương Tri Tri nghe giọng bọn chúng, lập tức đoán được nguồn cơn. Không muốn đôi co, cô lạnh lùng nói: “Các anh nhận nhầm người rồi!”

Nhưng gã thấp hơn không đợi cô nói hết, đã lao tới, vừa chạy vừa cởϊ áσ, cười hớn hở: “Làm sao nhầm được! Cô là Khương kỹ thuật viên ở thôn Thanh Tuyền đúng không? Còn đưa cả quần áσ ɭóŧ cho bọn tôi nữa mà, giờ lại không nhận!”

Khương Tri Tri không để hắn chạm vào người, lập tức đá mạnh một cú. Nhưng gã nhanh nhẹn né được, cười nham nhở: “Cô ngại hả? Không sao, cứ nằm im là được...”

Khương Tri Tri tức đến xanh mặt, vừa định tung thêm một đòn thì nghe tiếng hét lớn từ phía xa.

Ngay sau đó, ánh sáng từ ba bốn chiếc đèn pin đồng loạt rọi đến.

Một giọng phụ nữ the thé vang lên: “Mọi người ơi, đến xem nhanh! Có người đang làm trò đồϊ ҍạϊ ở đây!”

Khương Tri Tri lập tức hiểu, đây chắc chắn là cái bẫy mà Tôn Hiểu Nguyệt sắp đặt cho cô.
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 35: Chương 35



Mấy ánh đèn pin chói lòa chiếu thẳng vào Khương Tri Tri cùng hai người đàn ông, vây chặt lấy bọn họ vào giữa.

Lúc này, Khương Tri Tri mới nhận ra hai người đàn ông đó đã c** tr*n. Gã lùn thậm chí còn cởi cả quần dài, chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi hoa, giờ đang run rẩy ôm chặt lấy mình, vừa run vừa khẩn khoản cầu xin:

“Đừng làm lớn chuyện, chúng tôi không có làm gì cả! Chỉ là đang tìm hiểu nhau thôi mà!”

Một người phụ nữ có giọng the thé hừ lạnh:

“Nói dối! Tìm hiểu nhau mà phải cởi hết quần áo à? Đúng là không biết xấu hổ, dám làm trò đồϊ ҍạϊ thế này. Cứ đem bọn họ lên gặp trưởng thôn cho rõ chuyện!”

Khương Tri Tri nheo mắt nhìn người phụ nữ vừa nói, trời tối nên không nhìn rõ mặt, nhưng chắc chắn cô chưa từng gặp qua. Có lẽ đây là một trong những trí thức trẻ ở trạm tập trung.

Lại thêm một con rối nữa bị Tôn Hiểu Nguyệt mua chuộc và lợi dụng.

Người phụ nữ tên Lưu Xuân Cầm, thấy Khương Tri Tri cứ im lặng không đáp, liền cất giọng chua ngoa, thái độ đầy kẻ cả:

“Khương kỹ thuật viên, sao cô không nói gì? Thật không ngờ cô bình thường trông đoan trang mà lại dám hẹn hò với hai người đàn ông ngoài đồng như thế này. Không còn biết liêm sỉ nữa sao?”

Khương Tri Tri giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng:

“Cô dựa vào đâu mà bảo tôi không biết liêm sỉ? Cởϊ qυầи áo là bọn họ, không phải tôi. Tôi còn chẳng biết hai người này là ai.”

Lưu Xuân Cầm bĩu môi, cười nhạt:

“Chuyện này ai mà tin? Rõ ràng bị chúng tôi bắt tại trận, giờ cô còn định chối cãi sao? Hai anh kia, nếu đã làm thì phải dám nhận chứ!”

Gã cao lên tiếng ngay:

“Chúng tôi quen Khương kỹ thuật viên từ trước, khi còn ở trên thành phố đã thường xuyên gặp nhau rồi. Lần này, cô ấy chính là người viết thư gọi chúng tôi đến đây. Cái chỗ này cũng là cô ấy chỉ cho chúng tôi.”

Gã lùn cũng vội vàng gật đầu phụ họa:

“Đúng vậy, Tiểu Khương, sao em lại chối bỏ nhanh vậy? Chúng ta lớn lên cùng một khu mà.”

Khương Tri Tri không nói gì. Chắc chắn hai gã này là do Tôn Hiểu Nguyệt từ Bắc Kinh tìm đến để hại cô. Đúng là không tiếc bất cứ giá nào.

Lưu Xuân Cầm có vẻ đắc ý:

“Sao hả? Giờ cô không nói lại được nữa đúng không? Bị bắt quả tang tại chỗ rồi mà còn cứng miệng. Đem bọn họ đến gặp trưởng thôn đi, để mọi người cùng biết. Đây chính là những con sâu làm hỏng tư tưởng cách mạng của chúng ta!”

Khương Tri Tri thấy thật nực cười. Một màn gài bẫy đầy sơ hở thế này mà vẫn có người tin sao?

Gã cao bất ngờ lấy ra một chiếc áσ ɭóŧ trắng từ trong túi, giơ lên phất phơ trước mặt mọi người:

“Tôi có bằng chứng! Đây là áσ ɭóŧ của Tiểu Khương, tối qua chơi đùa xong cô ấy bỏ lại. Hôm qua chúng tôi ở trên vườn dưa, không tin thì mọi người cứ đi kiểm tra. Trên đó còn cả đồ đạc của chúng tôi.”

Nghe vậy, mọi người lập tức xì xào. Một số người tỏ vẻ ghê tởm, chỉ trích Khương Tri Tri:

“Không ngờ luôn, bên ngoài thì tỏ vẻ ngoan ngoãn, ai ngờ lại phóng túng thế này!”

“Đúng vậy, thật là kinh tởm. Nói bị vu oan á? Ai rảnh mà đi tàu xa thế để bày trò vu oan?”

“Rõ ràng bị bắt gặp nên mới chối, còn định đổ tội cho người khác.”

Nghe giọng nói, Khương Tri Tri đoán được những người này đều là trí thức trẻ ở trạm tập trung. Cô lạnh lùng ngắt lời:

“Được thôi, đã không tin thì đi gặp trưởng thôn, nhờ ông ấy phân xử.”

Một nhóm người hùng hổ áp giải Khương Tri Tri và hai người đàn ông đến văn phòng trưởng thôn. Khi đi ngang qua vườn dưa, có người vào tìm kiếm và thật sự phát hiện một số đồ đạc bẩn thỉu, trong đó còn có qυầи ɭóŧ dơ đầy vết bẩn của đàn ông!

Nếu không phải chính cô là người trong cuộc, Khương Tri Tri thật muốn vỗ tay khen ngợi. Mỗi một chi tiết đều được dàn dựng rất kỹ lưỡng.

Đến văn phòng thôn, Lưu Xuân Cầm như hô khẩu hiệu, lập tức tố cáo Khương Tri Tri một cách gay gắt, thậm chí còn nâng tầm vấn đề lên “tư tưởng thối nát”!

Lão Lương nghe mà ngẩn cả người. Ông sống chung với Khương Tri Tri gần một tháng, không hề thấy cô có dáng vẻ của một người tùy tiện.

Bà Dương Phượng Mai thì tính tình nóng nảy, lập tức mắng:

“Nói vớ vẩn! Cô có chứng cứ gì mà dám vu oan cho Khương kỹ thuật viên? Ai biết hai gã này từ đâu đến, cố ý bôi nhọ người ta!”

Lưu Xuân Cầm cầm chiếc áσ ɭóŧ trong tay, giơ lên như bằng chứng đanh thép:

“Đây là chứng cứ! Con gái nhà tử tế, ai lại đưa đồ lót cho đàn ông? Cô ta còn muốn mặt mũi nữa không?”

Khương Tri Tri nhìn đám người trước mặt. Không thấy Tôn Hiểu Nguyệt đâu, chắc chắn cô ta đang trốn ở một góc nào đó chờ xem cô xử lý thế nào. Trong lòng cô khẽ cười lạnh:

“Chiều nay phòng của tôi bị trộm, đồ đạc bị lấy hết, trong đó có cả cái áσ ɭóŧ này. Mọi người cũng đã nghe thấy thông báo trên loa rồi đúng không?”

Lưu Xuân Cầm cười khẩy:

“Ai biết được cô có phải là đang tự la trộm để che giấu hành vi của mình không? Tìm cớ quá vụng về!”

Cô ta còn cố ý quay sang bà Dương Phượng Mai, mỉa mai:

“Bác à, cháu biết cô ta ăn cơm ở nhà bác nên bác bênh vực. Nhưng bác cẩn thận đó, con trai bác còn trẻ, đừng để cô ta dụ dỗ, rồi sau này khó lấy vợ lắm.”

Sắc mặt Dương Phượng Mai thoáng lộ vẻ do dự, nhưng rất nhanh lại thẳng lưng, gân cổ nói:

“Không thể nào! Khương kỹ thuật viên là người thế nào, tôi rõ nhất. Mấy người đừng có vu khống! Nói cô ấy làm bậy, có ai tận mắt thấy họ làm gì không? Hay thấy họ ôm nhau, hôn nhau gì không?”

Khương Tri Tri tất nhiên nhìn ra được sự lưỡng lự thoáng qua của Dương Phượng Mai, nhưng việc bà lập tức đứng về phía cô khiến cô vô cùng cảm động.

Cô vỗ nhẹ vai Dương Phượng Mai, trấn an:

“Bác à, không sao. Bọn họ muốn nói gì cứ để bọn họ nói. Chỉ cần chịu được hậu quả là được.”

Dương Phượng Mai lo lắng:

“Không phải đâu! Nếu bọn họ cứ khăng khăng cô là loại hư hỏng, cô sẽ bị lôi ra bêu riếu, treo giày lên cổ đi khắp làng. Lúc đó dù cô trong sạch hay không, thanh danh cũng mất hết. Làm kỹ thuật viên cũng không được nữa, sau này tìm chồng cũng khó!”

Khương Tri Tri hơi khựng lại:

“Chuyện nghiêm trọng thế sao?”

Dương Phượng Mai gật đầu, vẻ mặt đầy lo lắng:

“Còn có thể bị cạo đầu trọc nữa đó!”

Khương Tri Tri thầm hiểu ra. Tôn Hiểu Nguyệt đã chơi ván cược cực độc, muốn hại cô một lần là xong luôn.

Đáng tiếc, Khương Tri Tri này không phải là người dễ bị bắt nạt!

Cô hít sâu, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào gã lùn:

“Tối qua chúng ta gặp nhau lúc mấy giờ?”

Gã lùn đắc ý:

“Chín giờ rưỡi! Chính cô nói chờ mọi người ngủ

hết rồi sẽ đến tìm chúng tôi. Cái vườn dưa này cũng là cô chỉ chúng tôi, bảo trốn ở đó hai ngày.”

Khương Tri Tri cười nhạt:

“Chín giờ rưỡi? Anh chắc chứ?”

Gã lùn gật đầu lia lịa:

“Tất nhiên là chắc! Hôm qua cô còn mặc cái áo khoác này, đi rồi còn cố tình để lại áσ ɭóŧ.”

Khương Tri Tri khẽ nhíu mày. Nếu tối qua giống như mọi khi, chín giờ rưỡi cô đã ngủ rồi, vậy thì không ai làm chứng được. Mà hôm qua, đúng là cô có mặc cái áo khoác này, vì cô chỉ có hai cái để mặc thay phiên nhau.

Nếu không tìm được nhân chứng, quả thực cô sẽ rất khó chứng minh sự trong sạch của mình.

Nếu cô là một cô gái yếu đuối, có lẽ sẽ bị lôi ra bêu rếu, mang danh hư hỏng cả đời.

Khương Tri Tri cảm thấy thật buồn cười. Những chiêu trò này đầy sơ hở, vậy mà lại có người tin.

Nhưng rồi cô cũng nhận ra, chẳng ai quan tâm đến sự thật. Người ta chỉ cần có chuyện náo nhiệt để xem, càng lớn chuyện càng tốt!

Khương Tri Tri siết chặt nắm tay, trong lòng lại thấy phấn khích. Tôn Hiểu Nguyệt, ngày tháng chịu khổ của cô ta bắt đầu từ đây!
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 36: Chương 36



**Khương Tri Tri** đứng trước những lời cáo buộc không ngừng của Lưu Xuân Cầm, chỉ cười nhạt, nhưng ánh mắt lạnh lùng như băng giá khiến không ít người đứng xem cảm thấy căng thẳng.

“Cô tưởng mình thông minh lắm đúng không?” Lưu Xuân Cầm chống nạnh, giọng điệu châm chọc. “Bày trò nói bị mất đồ để làm cái cớ ra ngoài hẹn hò à? Nhưng cô có nghĩ đến đây là đâu không? Đây là trụ sở ủy ban thôn, ai dám to gan vào đây trộm đồ? Chẳng lẽ cả người gác cổng lẫn đội dân quân phía sau đều là bù nhìn?”

“Cô nói bị trộm chẳng khác gì đang sỉ nhục năng lực giữ gìn an ninh của ủy ban thôn!”

Giọng nói sắc bén của cô ta nhanh chóng khuấy động đám đông. Đúng như Khương Tri Tri đoán, đây chính là một người giỏi kích động đám đông, vừa khéo lại nhiều lý lẽ, khiến không ít người bắt đầu dao động.

Người gác cổng – Lương Kim Quý – cũng hậm hực:

“Tôi cũng thấy không thể nào. Chiều hôm qua tôi túc trực ở cổng cả ngày, không nghe thấy động tĩnh gì. Ai mà lén lút qua mặt được tôi?”

Lão Lương ngồi một bên nhíu mày, rít mấy hơi thuốc lá khô. Trong lòng ông thực sự tin tưởng Khương Tri Tri, nhưng giờ tình hình quá bất lợi. Chứng cứ vật chất và nhân chứng đều có, trong khi Khương Tri Tri chỉ có mỗi cái miệng, quả thực khó mà biện minh.

Bà Dương Phượng Mai không nhịn được, thẳng thừng mắng:

“Mấy người nói nhảm nhí! Tùy tiện vơ cái nồi xấu xa rồi úp lên đầu người ta! Nhìn lại hai tên kia đi, xấu như cóc ghẻ thành tinh thế kia, Khương kỹ thuật viên là mù mới để mắt tới bọn chúng sao? Cô ấy còn không thèm để ý tới đội trưởng Châu, sao lại đi thích hai tên này?”

Bà quay sang Khương Tri Tri, vẻ mặt đầy lo lắng. Nhưng Khương Tri Tri khẽ kéo tay bà, cười nhạt:

“Bác, đừng nóng. Để họ làm ầm thêm chút nữa xem có nhảy được bao lâu.”

Lưu Xuân Cầm khoanh tay, cười lạnh:

“Chỉ là một ả gái hư thôi mà cũng dám lên mặt. Người đâu, giữ cô ta lại, cạo đầu rồi treo bảng lên cổ để cả làng biết!”

Mấy thanh niên nam trong nhóm trí thức trẻ liền bước tới. Trước đây, Khương Tri Tri từng đối đầu với Trần Song Yến, khiến họ bực tức mà không làm gì được. Nay họ thấy cơ hội trả đũa đã đến, lập tức nhào tới.

Nhưng khi tay một người vừa chạm vào tóc cô, ánh mắt Khương Tri Tri đã lạnh băng như gió đông:

“Các người dám động vào tôi thử xem? Chỉ bằng vài lời vu khống mà đòi tôi nhận tội à?”

Cô nhìn thẳng vào Lưu Xuân Cầm, giọng sắc như dao:

“Nếu cô thực sự công bằng như vậy, tại sao chỉ nghe một phía mà không hỏi tôi lấy một câu?”

Lưu Xuân Cầm bĩu môi, hừ lạnh:

“Cần hỏi sao? Nhân chứng, vật chứng đều có, cô chối sao được?”

Khương Tri Tri nhếch môi cười nhạt, ánh mắt thách thức:

“Thế cô có muốn biết tối qua lúc 9 giờ rưỡi, tôi đang ở đâu và ở cùng ai không? Nếu đã kết tội tôi, sao không gọi công an đến? Cô là gì mà ở đây lên mặt dạy đời?”

Lời vừa dứt, bà Dương Phượng Mai lập tức reo lên:

“Đúng rồi! Tối qua, lúc 9 giờ rưỡi, Khương kỹ thuật viên còn đang ăn cơm ở nhà tôi! Khi đó có cả bí thư Đổng, kỹ thuật viên Tiểu Vương và kế toán Lương cùng ăn. Đúng không, ông Lương?”

Lão Lương nghe vậy liền gật đầu:

“Đúng thế! Hôm qua chúng tôi còn uống rượu tới gần 11 giờ, ăn xong cô ấy còn giúp dọn dẹp. Về tới ký túc chắc phải gần 12 giờ.”

Khương Tri Tri quay sang Lương Kim Quý, người đang gác cổng hôm qua:

“Tối qua lúc tôi về, anh còn cầm đèn pin đứng ở cổng, tôi có chào anh một tiếng, anh quên rồi sao?”

Lương Kim Quý cứng họng, miễn cưỡng đáp:

“Có, nhưng ai biết cô từ đâu về? Về muộn thế, không chừng đi đâu làm bậy mới về.”

Khương Tri Tri bật cười, nhìn anh ta với ánh mắt châm biếm:

“Tôi nhớ rõ, lúc đó anh còn hỏi tôi: ‘Tận giờ này bí thư Đổng mới về à?’ Sao vậy, trí nhớ của anh kém thế sao?”

Sắc mặt Lương Kim Quý tái mét. Lão Lương trừng mắt quát:

“Lương Kim Quý, nếu để tôi điều tra ra cậu nhận lợi lộc từ đám trí thức trẻ kia, công điểm năm nay cậu đừng hòng mà lĩnh!”

Lương Kim Quý hoảng sợ, ánh mắt lấm lét liếc qua Lưu Xuân Cầm. Rõ ràng khi trước bọn họ đã hứa sẽ “dọn sạch” Khương Tri Tri, giờ lại bị dồn ngược thế này.

Lưu Xuân Cầm vẫn không chịu buông tha, cố cãi cố:

“Nếu cô trong sạch, vậy tại sao đồ lót của cô lại ở trên tay bọn họ? Gái nhà lành ai lại tặng đàn ông thứ này?”

Người xem vừa mới tin tưởng chút ít, nghe vậy lại bàn tán xôn xao.

Nhưng ngay lúc Khương Tri Tri định phản bác, cảm giác tóc mình bị kéo mạnh. **Cạch!** Hai bím tóc dài bị cắt phăng trong tích tắc, cả người cô chợt lạnh buốt.

Không cần nghĩ, Khương Tri Tri đã cảm nhận được lưỡi kéo sắc lẹm sượt qua, để lại cảm giác bỏng rát bên tai.

Khoảnh khắc đó, sự giận dữ của cô bùng nổ.

Không chút do dự, Khương Tri Tri đẩy mạnh bà Dương Phượng Mai ra, lao vào hai tên vừa cắt tóc mình, tung liên tiếp những cú đấm, cú đá.

Cảnh tượng hỗn loạn, những người đứng xem đều lùi lại, không ai dám chen vào.

Lão Lương sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt. Khương Tri Tri, vốn luôn điềm tĩnh, giờ đây như một con hổ vừa được thả ra khỏi núi, không chút do dự đánh hai thanh niên kia đến mặt mũi sưng vù, không ai kịp phản ứng.

---
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 37: Chương 37



Lão Lương sợ Khương Tri Tri tiếp tục đánh xuống, có thể sẽ xảy ra án mạng, vội vàng gọi Dương Phượng Mai và góa phụ Mã đến kéo cô ra.

Hai thanh niên ở điểm thanh niên trí thức bị đánh đến nằm rạp dưới đất, được người ta đỡ dậy.

Lão Lương cũng tức giận không kém, ông nhìn chằm chằm vào đám người dẫn đầu là Lưu Xuân Cầm:

“Thanh niên trí thức các cô quay về trước đi, chuyện này tôi nhất định sẽ điều tra rõ. Nếu cháu Khương sai, muốn đánh muốn phạt gì cũng tùy các cô!”

Nói đến đây, ông dừng lại một chút, giọng càng thêm nghiêm khắc:

“Nhưng nếu các cô trắng trợn vu oan cho nó, thì sau này cũng phải đến xin lỗi nó đàng hoàng!”

Lưu Xuân Cầm không muốn cứ thế mà rời đi. Nếu không nhân cơ hội này dìm Khương Tri Tri xuống, sau này cô ta sẽ không còn cơ hội nào khác. Nhưng khi chạm phải ánh mắt sắc bén như sói của Khương Tri Tri, cô ta lại thấy chột dạ và sợ hãi. Không ngờ Khương Tri Tri lại cứng rắn như vậy, ra tay mạnh mẽ không chút nương tay!

Sau một hồi suy tính, cô ta vội vàng dẫn người rời đi, bao gồm cả hai thanh niên trí thức đã vu oan cho Khương Tri Tri.

Lão Lương xua tay đuổi những người dân đang vây xem:

“Được rồi, về hết đi ngủ đi, nhớ quản cho tốt cái miệng của mình! Ai còn dám đi khắp nơi nói lung tung, đừng trách tôi không nể mặt!”

Người ta giải tán, sân của ủy ban thôn dần yên tĩnh trở lại.

Lão Lương kéo Lương Kim Quý sang trạm dân quân để xử lý.

Dương Phượng Mai và góa phụ Mã ở lại với Khương Tri Tri.

Nhìn Khương Tri Tri với mái tóc rối bời, bên tai còn rỉ máu, Dương Phượng Mai vừa giận vừa thương:

“Đám người đó sao mà độc ác thế? Lại nhắm vào một cô gái mà không buông tha.”

Góa phụ Mã cũng cảm thấy đau lòng:

“Tri Tri, vào nhà đi, để tôi bôi thuốc cho cháu.”

Khương Tri Tri không để ý, lau vết máu bên tai:

“Không sao đâu ạ, cháu tự xử lý được, bác cứ yên tâm đi nghỉ đi, cháu muốn ở một mình một lát.”

Dương Phượng Mai không an tâm:

“Để bác ở lại với cháu, bác tin cháu là người trong sạch.”

Khương Tri Tri không nói gì, giờ vấn đề không chỉ là bị oan uổng hay không, mà là cô đã phản ứng chậm chạp, để mất cơ hội ra tay trước!

Cô làm sao có thể nuốt trôi cục tức này!

Khương Tri Tri kiên nhẫn khuyên Dương Phượng Mai và góa phụ Mã về:

“Bác cứ yên tâm, cháu không sao thật mà. Cháu chỉ hơi mệt, muốn nằm nghỉ một lát thôi.”

Dương Phượng Mai nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:

“Thế được, bác về đây. Cháu cứ nghỉ ngơi đi. Bác sẽ bảo với cha của Đại Tráng, sáng mai cháu cứ nghỉ thêm, bác sẽ qua sửa tóc cho cháu.”

Khương Tri Tri về phòng nằm trên giường, nghĩ lại chuyện tối qua, trong lòng tràn ngập tức giận.

Sờ lên mái tóc bị cắt tỉa lộn xộn, cô càng thêm bực bội.

Cô ghét bản thân mình tại sao lại ngốc nghếch đến vậy!

Cả đêm Khương Tri Tri không ngủ yên. Sáng sớm thức dậy, mọi người đã ra đồng làm việc. Cô cũng chẳng có tâm trạng đi đâu, chỉ nằm thêm một lúc trong phòng, rồi cầm kéo định ra bờ sông tự cắt lại mái tóc, đồng thời để bình tĩnh hơn.

Ra bờ sông, cô ngồi xổm xuống, nhìn vào bóng mình trong nước. Tóc cô rối tung như cái tổ chim, lại như một bông hoa nở bung xấu xí.

Cô càng nghĩ càng bực, quyết tâm phải chỉnh đốn đám người đó một trận.

Khương Tri Tri hít một hơi thật sâu, lấy tay vốc nước làm ướt tóc, tính toán xem nên cắt thế nào cho đỡ xấu.

...

Châu Tây Dã từ doanh trại về, dự định vào núi. Lúc đi qua bờ sông, anh thấy một bóng dáng quen thuộc.

Người ngồi bên bờ sông là Khương Tri Tri. Chỉ là mái tóc cô ngắn đi, còn lộn xộn giống như vừa bị ai đó giật đứt.

Châu Tây Dã ngừng xe, bước xuống.

Khi đến gần, anh thấy Khương Tri Tri đang cầm kéo, loay hoay định tự cắt tóc. Không muốn dọa cô, anh khẽ hắng giọng:

“Em đang làm gì ở đây?”

Nghe tiếng nói bất ngờ, Khương Tri Tri giật mình, suýt chút nữa làm kéo sượt vào mặt mình. Cô quay lại, ngẩng đầu nhìn Châu Tây Dã.

Đã nửa tháng rồi không gặp người đàn ông này. Cô nghĩ rằng anh bận sửa đường trên núi, chẳng còn liên quan gì đến thôn này nữa. Không ngờ lại gặp lại anh vào lúc mình chật vật thế này.

Châu Tây Dã nhìn vẻ ngạc nhiên của cô, ánh mắt dừng trên vết thương nơi má và tai, rồi chuyển sang mái tóc lộn xộn. Anh ngồi xuống ngang tầm mắt cô, khẽ nhíu mày:

“Em bị làm sao vậy? Ai cắt tóc của em?”

Khương Tri Tri không thấy tủi thân trước đó, nhưng giờ nghe anh hỏi, mũi cô lại cay cay, nước mắt suýt rơi xuống.

Cô hít một hơi thật sâu, nhấn nhá đôi môi, cố tỏ ra bướng bỉnh:

“Bị chúng nó đánh lén. Chúng cắt tóc của em, nhưng em cũng đã đánh bể đầu bọn chúng rồi, em không thua đâu!”

Châu Tây Dã nhìn dáng vẻ bướng bỉnh của cô, giọng nói trở nên dịu dàng hơn:

“Đánh nhau không chỉ là chuyện thắng hay thua, mà còn phải xem có khiến đối phương tâm phục khẩu phục không. Và tại sao em lại để bọn chúng đánh lén được?”

Khương Tri Tri mím môi:

“Tại em chủ quan và tự tin quá.”

Châu Tây Dã nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, khuôn mặt xinh đẹp pha chút lạnh lùng và tức giận, anh có thể đoán được chuyện tối qua khiến cô tổn thương nhiều đến mức nào.

Lúc đầu anh chỉ định chào hỏi vài câu rồi đi. Nhưng nhìn dáng vẻ của cô thế này, anh không nỡ bỏ đi.

“Binh giả quỷ đạo dã. Rối loạn thì đánh, mạnh thì tránh. Lần này em chịu thiệt, lần sau cứ đòi lại là được.”

Nghe Châu Tây Dã nói, cơn giận trong lòng Khương Tri Tri lại bất ngờ nguôi ngoai. Cô nhỏ giọng nói:

“Em sẽ cho chúng nó được đắc ý một ngày.”

Châu Tây Dã nhìn cô gái nhỏ trước mặt, lại nhìn kéo trong tay cô:

“Bất kể lúc nào cũng phải giữ tỉnh táo, không bao giờ được chủ quan. Tốt nhất là không nên đánh nhau.”

Cảm thấy mình nói hơi nhiều, anh dừng lại rồi hỏi:

“Em có muốn anh cắt tóc giúp không?”

Khương Tri Tri ngạc nhiên tròn mắt:

“Anh biết cắt tóc à?”

Châu Tây Dã gật đầu:

“Ở doanh trại, chúng tôi đều tự cắt tóc cho nhau.”

Khương Tri Tri nhìn mái tóc ngắn gọn gàng của anh, làm khuôn mặt anh càng thêm cương nghị. Cô lại nghĩ đến việc anh sẽ cho mình kiểu tóc như vậy, liền thấy do dự.

Nhưng nghĩ lại, đây không phải thời kỳ mà quân nhân đều cắt sát đầu, nhiều người vẫn để tóc dài.

Cô cắn răng, đưa kéo cho anh:

“Thôi được, nếu không, em cũng chẳng dám ra ngoài gặp ai.”
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 38: Chương 38



Châu Tây Dã nhìn chiếc áo khoác len trên người Khương Tri Tri, chất liệu vải dễ bám những sợi tóc nhỏ, liền im lặng một lúc, rồi cởϊ áσ khoác của mình ra đưa cho cô:

“Em mặc ngược áo này vào, không thì tóc sẽ bám hết vào áo em đấy.”

Khương Tri Tri cũng không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng mặc áo vào, rồi xoay người để Châu Tây Dã cài cúc cho mình. Miệng cô nhỏ giọng nói:

“Lát nữa em giặt xong sẽ trả lại cho anh nhé.”

Châu Tây Dã chỉ đáp gọn: “Không cần,” nhưng ánh mắt lại dừng trên mái tóc rối bù của cô, lòng thầm cảm thấy khó xử.

Vừa rồi anh hơi bốc đồng, nhìn thấy vẻ ấm ức của Khương Tri Tri, không nhịn được muốn làm gì đó để an ủi cô. Nhưng đây là lần đầu tiên anh cắt tóc cho một cô gái. Nếu cắt hỏng thì sao? Các cô gái thường rất quan tâm đến ngoại hình, lỡ đâu cô khóc thì phải làm thế nào?

Khương Tri Tri không muốn để Dương Phượng Mai cắt tóc cho mình vì bà ngày nào cũng phải ra đồng làm việc, tối về lại lo cơm nước, dọn dẹp trong khi Lão Lương và Lương Đại Tráng chẳng giúp được chút nào. Bà ấy đã quá vất vả rồi, làm sao cô có thể làm phiền thêm?

Vậy nên cô nhanh chóng đồng ý để Châu Tây Dã cắt tóc. Dù sao cô cũng không quá quan trọng chuyện đẹp hay không, chỉ cần cắt đều lại là được. Đến mùa đông, tóc mọc dài hơn một chút là có thể buộc lại rồi.

Châu Tây Dã hít một hơi, cẩn thận bắt đầu tỉa tóc cho Khương Tri Tri. Những sợi tóc mềm mượt trượt qua kẽ tay anh, mang theo cảm giác như từng sợi tơ đang quấn lấy lòng mình, vừa mềm mại vừa gây ngứa ngáy khó chịu.

Lòng anh bỗng thấy hối hận. Lẽ ra anh không nên vội vã đề nghị giúp Khương Tri Tri, giờ cảm giác này quả là một sự giày vò.

Trong khi đó, Khương Tri Tri chẳng chút ngại ngùng, cô vẫn hồn nhiên ngồi đó, thậm chí còn mở lời bắt chuyện:

“Bọn anh định qua đông ở trên núi sao?”

“Không, đầu tháng Mười Một là hoàn thành công trình rồi. Với lại, tuyết ở trên núi rơi sớm, quá tháng Mười Một sẽ không thi công được nữa.”

Cô hơi bất ngờ, thấy hôm nay anh nói nhiều hơn bình thường. Nhìn bóng hai người phản chiếu trong dòng nước, hình ảnh đan xen rồi tan biến theo từng gợn sóng, cô lơ đãng hỏi tiếp:

“Vấn đề bọn anh gặp phải lần trước, đã giải quyết ổn thỏa chưa?”

Ánh mắt Châu Tây Dã tập trung vào chiếc kéo trong tay, vừa cắt tóc vừa trả lời:

“Giải quyết được rồi. Sau đó có chuyên gia cầu đường từ thủ đô tới, cũng dùng phương án của em, làm cầu vượt. Dù tăng độ khó kỹ thuật nhưng quãng đường đã rút ngắn được rất nhiều. Sau này đi thành phố sẽ tiện lợi hơn.”

Khương Tri Tri cong mắt cười:

“Em biết mà, phương án này chắc chắn sẽ hiệu quả! Nếu sau này có chuyện gì cần em giúp, nhất định phải tìm em đấy nhé.”

Có thể giúp được Châu Tây Dã, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cũng coi như trả được phần nào món nợ ân tình.

Châu Tây Dã không nói gì thêm, chỉ im lặng chuyên tâm sửa lại những chỗ tóc chưa đều.

Sau hơn nửa tiếng, anh lùi lại một chút, đánh giá:

“Xong rồi, em xem còn chỗ nào cần sửa thêm không?”

Khương Tri Tri soi mái tóc phản chiếu trên mặt nước hồi lâu, dù không nhìn rõ chi tiết nhưng cũng cảm thấy đã không còn rối bù như sáng nay nữa:

“Ổn rồi, chỉ cần gọn gàng là được. Tóc dài ra nhanh thôi mà.”

Châu Tây Dã im lặng tháo áo khoác của mình ra, giũ sạch những mẩu tóc nhỏ bám trên áo. Khi chuẩn bị rời đi, Khương Tri Tri mới nhận ra anh chỉ mặc một chiếc sơ mi xanh quân đội bên trong, tay áo xắn lên để lộ cánh tay rám nắng, cơ bắp săn chắc và đầy sức mạnh.

Cô không khỏi tán thưởng thầm trong lòng. Đúng là vóc dáng của quân nhân, đẹp không chê vào đâu được.

Nhưng chợt ánh mắt cô dừng lại ở bên hông anh, hình như có gì đó phồng lên một chút?

Cô lặng lẽ thu hồi ánh mắt, nở nụ cười rạng rỡ rồi đưa tay ra:

“Đưa áo đây, em mang về giặt sạch rồi trả cho anh.”

Ánh mắt Châu Tây Dã lướt qua cánh tay còn băng bó của cô, khẽ nói:

“Không cần, tôi về giặt cũng được. Tôi phải lên núi ngay, có cần tôi đưa em về không?”

Khương Tri Tri vội xua tay từ chối:

“Không cần đâu, em tự về được mà. Làm phiền anh lâu rồi, nếu sau này có gì cần giúp, anh cứ gọi em nhé.”

Nhìn bóng anh rời đi, cô cười khẽ, nhưng cũng cảm thấy mọi chuyện hôm nay thật kỳ lạ. Sao lại tình cờ gặp Châu Tây Dã, còn nhờ anh cắt tóc cho mình?

Cô chạm vào mái tóc đã được sửa gọn gàng, tâm trạng phấn chấn hơn hẳn. **Được rồi, giờ thì có thể toàn tâm toàn ý xử lý Tôn Hiểu Nguyệt rồi!**

---

Về phần Châu Tây Dã, trên đường lái xe lên núi, anh cũng không khỏi cảm thấy khó tin. Sao anh lại chủ động đề nghị cắt tóc cho một cô gái?

Nhưng trong đầu anh chỉ hiện lên hình ảnh Khương Tri Tri đỏ mắt vì tủi thân, đôi môi mím chặt cố nuốt nước mắt vào trong, khuôn mặt xinh xắn pha lẫn vẻ bướng bỉnh và không chịu thua.

**Rốt cuộc là ai… đã cắt mái tóc của cô ấy?**

Anh gõ nhẹ tay lên vô-lăng, lần đầu tiên phân tâm vì một chuyện ngoài công việc.

Khi đến doanh trại, vừa xuống xe đã thấy Vương Trường Khôn cầm giấy bút chạy tới, cười ha ha nói:

“Đội trưởng, cuối cùng anh cũng về! Lại phải nhờ anh giúp tôi viết lá thư gửi cho vợ.”

Châu Tây Dã lạnh lùng liếc nhìn anh ta:

“Bình thường không phải vẫn viết được sao? Sao bây giờ lại khó thế?”

Vương Trường Khôn gãi đầu ngượng ngùng:

“Chữ tôi như gà bới, sợ vợ đọc không ra. Vợ tôi học đến cấp hai đấy.”

Châu Tây Dã trừng mắt nhìn, nhưng vẫn cầm giấy bút vào phòng. Vương Trường Khôn lẽo đẽo theo sau.

“Anh viết giúp tôi, cứ bắt đầu là ‘Ngọc Phân thân yêu, anh đã nhận được thư và cả giày, áo len em gửi, đều rất vừa vặn. Mẹ và em vẫn khỏe chứ? Con có ngoan không? Những năm qua em vất vả vừa chăm con, vừa lo cho mẹ…’”

Chưa nói hết, giọng anh ta đã nghẹn lại, cúi đầu khóc nức nở.

Châu Tây Dã dừng bút, yên lặng nhìn anh ta. Những người lính này, mỗi lần nhận được thư nhà, họ đều bật khóc. Vì quê nhà xa xôi, vì những ngày tháng không dễ gì trở về.

Còn anh, có lẽ là người duy nhất trong đội chưa từng nhận được lá thư nào.
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 39: Chương 39



**Châu Tây Dã** ổn định cảm xúc, gương mặt bình tĩnh như mọi ngày. Anh đặt bút xuống, ngẩng lên nhìn **Vương Trường Khôn**, giọng nói mang chút trầm lặng:

“Được rồi, chuyện gia đình tôi sẽ sắp xếp. Đợi công trình này hoàn thành, tôi sẽ xin cho cậu được về phép thăm nhà.”

**Vương Trường Khôn** nghe thế, vội vàng xua tay, giọng đầy lo lắng:

“Không, không cần đâu, anh. Những người khác cần về gấp hơn tôi. Ở nhà, cha mẹ tôi sức khỏe vẫn ổn, vợ và con tôi cũng không có vấn đề gì lớn.”

Châu Tây Dã nhìn anh ta một lát, không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu. Rồi anh quay lại tiếp tục công việc, dùng bút máy gõ gõ lên tờ giấy, ra hiệu cho **Vương Trường Khôn** tiếp tục báo cáo.

Trong lúc đó, **Trương Triệu** đứng ngoài cửa nghe lén, vốn định vào góp vui, nhưng khi nghe thấy tiếng khóc của Vương Trường Khôn, lại lẳng lặng rút ra ngoài. Anh ta ngồi xuống cạnh đồng đội, thấp giọng bàn tán:

“Cậu nói xem, đội trưởng chúng ta mới thực sự đáng thương. Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy nhận được lá thư nào từ gia đình.”

Người đồng đội chẳng mấy quan tâm, nhún vai đáp:

“Gia đình đội trưởng có muốn gặp anh ấy, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại đến đơn vị là được, đâu cần phải viết thư.”

Trương Triệu nhíu mày, không đồng tình:

“Cậu có thấy bố mẹ đội trưởng gọi điện mấy lần không? Mỗi lần đều là mệnh lệnh của cha anh ấy. Ngay cả lần này, chuyện kết hôn cũng là ép buộc. Có ai hỏi ý kiến của anh ấy đâu? Nói thật, xuất thân tốt như thế thì làm được gì?”

Càng nghĩ, Trương Triệu càng bực bội:

“Gần đây tâm trạng đội trưởng thất thường, lúc thì vui, lúc thì như có chuyện. Tôi nghi là có liên quan đến chuyện này! Với lại, cô vợ xấu kia của đội trưởng, không biết trốn đi đâu rồi, không phải sợ anh ấy ly hôn chứ?”

**Châu Tây Dã** xuất hiện ngay lúc đó, lạnh giọng nói:

“Trương Triệu, cậu đi mang đồ chạy năm cây số cho tôi ngay lập tức!”

...

---

Khương Tri Tri dọn dẹp phòng xong, kiểm tra lại nhưng vẫn không thấy tiền và phiếu lương thực quay về tay mình. Dù đã đoán được ai là người làm chuyện này, cô quyết định để chính người đó phải tự mang ra trả.

Không đợi cô đến tìm, **Lão Lương** đã kéo theo **Lương Kim Quý** và cả **Liên trưởng dân binh Lương Tứ Cân** sang nhà xin lỗi.

Lão Lương tức đến mức gõ mạnh vào đầu Lương Kim Quý, giọng đầy giận dữ:

“Thằng ngu này! Vì mười cân phiếu lương thực mà dám đổ oan cho Khương Tri Tri? Một cô gái trẻ như thế, danh dự quan trọng cỡ nào, mày có biết không?”

Lương Kim Quý ôm đầu la oai oái:

“Chú ơi, nhẹ tay thôi! Cháu sai rồi, cháu biết cháu sai rồi! Lúc đó cháu bị quỷ ám, không nghĩ được gì cả...”

Khương Tri Tri đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng này, chỉ mỉm cười. Cô hiểu rõ Lão Lương. Ông là người khôn ngoan, tuy không hẳn chính trực hoàn toàn, nhưng cũng không phải kẻ tồi. Với ông, giữ được hòa khí trong làng là điều quan trọng nhất.

Lão Lương quay sang Khương Tri Tri, vẻ mặt áy náy:

“Tri Tri à, thật xin lỗi cháu. Đúng là bọn ta không ngờ lại có người trong làng dám làm chuyện thất đức như vậy. Suýt chút nữa thì hại cháu rồi.”

Khương Tri Tri mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt không hề yếu đuối:

“Cháu không sao, chịu chút ấm ức cũng được. Nhưng vấn đề là tiền và phiếu lương thực của cháu đều bị mất, đến áo mặc mùa đông cũng không có.”

Lão Lương lập tức quay sang Lương Kim Quý:

“Còn không mau nói, rốt cuộc là ai lấy đồ của Khương Tri Tri?”

Lương Kim Quý vội xua tay, giọng oan ức:

“Chú ơi, cháu không lấy! Là Lưu Xuân Cầm đưa cháu mười cân phiếu lương thực, bảo cháu ra ngoài đi loanh quanh. Ai ngờ cô ta nhân lúc đó làm mấy chuyện này!”

Khương Tri Tri lạnh lùng hỏi lại:

“Ý cậu là, Lưu Xuân Cầm mua chuộc cậu?”

Lương Kim Quý gật đầu lia lịa:

“Đúng vậy! Cô ta nói chỉ muốn dạy cô một bài học thôi!”

Khương Tri Tri nhếch môi cười lạnh, giọng châm chọc:

“Thế cậu có dám đi đối chất với Lưu Xuân Cầm không?”

Lương Kim Quý lập tức lắc đầu nguầy nguậy:

“Không, không đi được! Cháu đã nhận đồ của cô ta rồi. Nếu cô ta quay lại tố cháu là đồng lõa thì làm sao?”

Khương Tri Tri nhíu mày, giọng sắc lạnh:

“Vậy thì tôi sẽ tố cáo cậu là thủ phạm chính, tự tay lấy cắp đồ của tôi!”

Lương Kim Quý giật mình gào lên: "Chuyện này có liên quan gì đến tôi, tôi đâu có lấy trộm?"

"Cậu là người trực ban, ban ngày ban mặt mà đồ lại mất, cậu không phải người đáng nghi nhất thì là ai? Hôm qua mất là tài sản cá nhân của tôi, nhưng nếu là tài sản công của văn phòng thì sao? Cậu định giải thích thế nào đây?"

"Ai mà biết được cậu có phải cấu kết với kẻ có ý đồ xấu để trộm tài sản nhà nước hay không? Cậu chính là sâu mọt của xã hội đấy!"

Không cần bàn cãi gì thêm, việc đẩy vấn đề lên cao trào, cô cũng biết làm!

Chiêu này cô học từ chính Tôn Hiểu Nguyệt.

Và quả thật, vô cùng hiệu quả!

Lương Kim Quý bị cô nói đến sững người, run run đưa tay chỉ cô, lắp bắp mãi mà chẳng phản bác được.

Khương Tri Tri nhếch môi cười khinh bỉ: “Cậu suy nghĩ kỹ đi. Tôi ăn xong cơm trưa sẽ lên thị trấn báo cáo ngay.”

Rồi cô quay sang Lão Lương và Lương Tứ Cân, giọng rành rọt: “Chú, chú Tứ Cân, hai người cũng thấy đấy, cậu ta là người trực ban của thôn mà lại lơ là nhiệm vụ, để kẻ xấu trà trộn vào đây. Ai mà biết có hay không việc tài sản công bị mất trộm? Và hôm nay, chỉ vì mười cân phiếu lương thực mà cậu ta đã lơ là như vậy!"

"Sau này, nếu cậu ta gặp lợi ích lớn hơn, ai mà đảm bảo cậu ta không bán đứng chúng ta, làm tay sai cho địch? Chú à, tư tưởng của cậu ta có vấn đề lớn, nhất định phải báo cáo lên cấp trên!”

Lương Kim Quý toát cả mồ hôi lạnh, sợ đến tái mặt. Chỉ vài câu nói của cô, cậu ta đã bị gán tội "tay sai của địch"!

Lão Lương cũng giật mình, vội xoa dịu: “Tiểu Khương, cháu ơi, lời này không thể nói bừa, tội làm tay sai của địch lớn lắm cháu à.”

Ông quay sang quát Lương Kim Quý thêm lần nữa: “Cậu đã làm cái trò gì vậy hả? Mau đem phiếu lương thực trả lại người ta, rồi theo cô ấy đến đối chất xem bọn họ định giở trò gì.”

Lương Kim Quý mặt méo xệch, không muốn nhưng cũng chẳng thể không đồng ý. Hơn nữa, rõ ràng cô gái này không phải người dễ đối phó.

Khương Tri Tri hài lòng, gật đầu: “Được, trưa mai, trong giờ nghỉ, chúng ta cùng đi tìm cô ta.”

Lương Kim Quý bất đắc dĩ đồng ý, nhưng nghĩ đến việc phải trả lại mười cân phiếu lương thực thì vẫn thấy xót của.

---

Khương Tri Tri quyết định không chủ động tìm Tôn Hiểu Nguyệt. Cô muốn chính đối phương phải đến cầu xin cô.

Không phải thích giở trò sao? Giỏi kéo bè kéo cánh lắm mà?

Vậy thì những người cô ta tìm tới, cuối cùng sẽ trở thành những lưỡi dao đâm ngược vào chính cô ta!

---

Buổi trưa, Dương Phượng Mai vừa nấu ăn vừa nhìn Khương Tri Tri ngồi giúp mình đun củi, cười nói: “Tiểu Khương, tóc ngắn của cháu cũng đẹp lắm, ai cắt cho vậy? Nhìn đẹp ghê, trông rất có tinh thần.”

Khương Tri Tri đưa tay sờ tóc, không thể nói là do Châu Tây Dã cắt cho, nếu không bà Dương lại tiếc rằng hai người họ không thể thành đôi.

Nhưng cũng không thể nói là người khác cắt, vì ai quen cô, bà Dương đều biết cả.

Cô cười nhẹ nhàng: “Cháu tự cắt loạn một chút trước gương thôi, chắc là không khó coi lắm đúng không bác?”

Dương Phượng Mai xua tay, vội nói: “Không xấu, không xấu chút nào! Đẹp lắm ấy chứ. Cháu bây giờ thế này, nói mười sáu, mười bảy tuổi cũng có người tin.”

Khương Tri Tri nhớ lại lúc soi gương, gương mặt vốn có của nguyên chủ rất đẹp, để tóc dài thì có nét dịu dàng quyến rũ, còn tóc ngắn thì trông trẻ trung năng động, thậm chí nhìn còn nhỏ hơn tuổi thật.

Dương Phượng Mai trầm ngâm một chút, lại hỏi: “Chuyện mấy người ở điểm tập trung lưu truyền tin đồn nhảm là sao? Có phải vì lần trước cái vụ ép thuốc kia không? Cháu định cứ thế mà bỏ qua à?”

Khương Tri Tri dùng que củi gẩy lửa trong lò, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh: “Chắc chắn không bỏ qua được. Hại cháu, cháu sẽ tìm từng người một để tính sổ!”

---

Sau bữa trưa, cha con Lão Lương về phòng nghỉ ngơi, bà Dương ra bờ sông giặt đồ.

Khương Tri Tri giả vờ về nghỉ ngơi, nhưng sau khi vòng qua mấy căn nhà, cô nhanh chóng tiến thẳng tới điểm tập trung lưu trú. Hai người đàn ông đáng ghét mà Tôn Hiểu Nguyệt thuê có lẽ đã bỏ trốn từ đêm qua, việc tìm họ để tính sổ là không thể.

Vậy thì trước mắt cứ xử lý Lưu Xuân Cầm trước, cô ta chẳng phải cũng có máu mặt sao?

Lặng lẽ rón rén đến gần bức tường bao quanh, cô cúi người nghe ngóng động tĩnh bên trong, xác định được căn phòng của Lưu Xuân Cầm.

Chờ mọi người trong khu đều về phòng nghỉ trưa, Khương Tri Tri nhẹ nhàng lẻn vào.

Cô quen thuộc những hành động này đến mức thuần thục.

Tuyệt đối không thể bị ai phát hiện.

Khi đứng trước cửa phòng của Lưu Xuân Cầm, Khương Tri Tri áp tai nghe ngóng thêm chút động tĩnh, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, thuận tay chốt cửa từ bên trong.

Cô mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt đầy ý tứ nhìn về phía người đang giật mình ngồi bật dậy trên giường - Lưu Xuân Cầm!
 
Back
Top Bottom