Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 540: Chương 540



Thẩm Phàm Tinh cảm thấy đứng mãi quá mệt, liền ngồi xổm xuống.

Tô Lệ cũng ngồi xổm theo: “Cậu thực sự thích anh ta à? Cô nghĩ mà xem, nếu cô yêu đương với anh ta, thì sự nghiệp của cô coi như xong rồi đấy?”

Thẩm Phàm Tinh ngạc nhiên: “Chuyện này thì liên quan gì đến sự nghiệp của tôi?”

“Tình cảm rồi cưới xin, fan của cô sẽ thất vọng đấy.”

Thẩm Phàm Tinh liếc nhìn Tô Lệ: “Thế nên, cô có một đứa con trai bốn tuổi mà không dám thừa nhận? Cứ để nó sống ở nước ngoài?”

Tô Lệ suýt nữa thì bịt miệng Thẩm Phàm Tinh, nhìn quanh không thấy ai mới hạ giọng, vội vàng nói: “Sao cô biết? Đừng nói lung tung, tôi đang xây dựng hình tượng ‘người phụ nữ tỉnh táo không kết hôn’ đấy.”

Thẩm Phàm Tinh ừ một tiếng: “Chẳng phải là vì tên đại gia mỏ than kia không chịu cưới cô sao? À không, là không chịu ly hôn để cưới cô chứ gì.”

Tô Lệ giờ chỉ muốn bóp c.h.ế.t Thẩm Phàm Tinh, giận đến phát điên:

“Im miệng ngay! Rốt cuộc cô biết chuyện này bằng cách nào?”

Thẩm Phàm Tinh thở dài: “Khó đoán lắm sao? Làm rồi thì nhất định sẽ để lại dấu vết.”

Tô Lệ thấy Thẩm Phàm Tinh không chịu nói, biết có hỏi cũng vô ích, nhìn gương mặt xinh đẹp rạng rỡ kia, bỗng nhiên hiểu ra vì sao bao năm nay Thẩm Phàm Tinh vẫn sống bình yên vô sự.

Ai đụng vào Thẩm Phàm Tinh là xui xẻo thôi, mà mấy chuyện dơ bẩn trong giới này, có khi Thẩm Phàm Tinh đều biết hết.

Nghĩ vậy, Tô Lệ thử dò hỏi Thẩm Phàm Tinh:

“Ba nam minh tinh đi cùng bọn mình, họ có phốt gì không?”

Thẩm Phàm Tinh làm động tác kéo khoá miệng: “Họ đâu có chọc gì tôi, tôi nói cho cô làm gì? Để cô bán tin cho tạp chí cuối tuần à?”

Tô Lệ tức đến trợn mắt: “Cô… được rồi, coi như cô giỏi! Không ngờ cô còn có bản lĩnh thế này.”

Thẩm Phàm Tinh tự tin gật đầu: “Ừ, đừng quên trong giới người ta gọi tôi là ‘Người dọn rác’.”

Tô Lệ trợn mắt lườm một cái, giờ cô ta chỉ có một suy nghĩ, phải bám chặt lấy Thẩm Phàm Tinh, kẻo Thẩm Phàm Tinh bán đứng bí mật của mình.

Lại ghé sát vào Thẩm Phàm Tinh: “Này, nói chuyện nghiêm túc nè, cô định theo đuổi Chu Tri Uẩn đúng không? Tôi chỉ cách cho cô nhé.”

Thẩm Phàm Tinh vẻ chán ghét: “Cô á? Dùng thuốc, bị c**ng b*c, tung tin đồn, tạo áp lực dư luận?”

Tô Lệ nghẹn họng không nói nổi, tức đến mức đứng phắt dậy: “Tôi không nói với cô nữa, cô tự mà mò mẫm đi.”



Thẩm Phàm Tinh lại không gặp Chu Tri Uẩn suốt một tuần, lén hỏi thăm thì biết anh hết họp hành lại huấn luyện đội, nói chung là bận rộn.

Cô tính toán thời gian, bọn họ còn nửa tháng nữa là rời đi, cho nên vẫn phải tìm cách gặp mặt Chu Tri Uẩn.

Thẩm Phàm Tinh xưa nay là người đã nghĩ là làm, ăn tối xong liền lén lút đi đến văn phòng của Chu Tri Uẩn.

Cảnh vệ ở cửa nói với cô rằng Chu Tri Uẩn và mọi người đang huấn luyện ở sân sau.

Mấy ngày gần đây, Thẩm Phàm Tinh đã thăm dò gần hết cả đội, trừ mấy chỗ dán biển “Khu quân sự cấm vào” là không thể vào, những chỗ khác cô đều có thể đi lại, bao gồm cả sân huấn luyện phía sau.

Cô giấu tay sau lưng, giả vờ đi lạc, từng chút từng chút tiếp cận, nhưng sân huấn luyện lại không có ai.

Ngẩng đầu nhìn quanh, thấy dãy nhà bên cạnh vẫn sáng đèn, cô tính lại gần xem thử.

Lê lết lại gần, còn chưa kịp đến gần thì Chu Tri Uẩn bất ngờ xuất hiện: “Cô đang tìm gì vậy?”

Hạt Dẻ Rang Đường

Làm Thẩm Phàm Tinh giật thót tim, quay đầu nhìn Chu Tri Uẩn chẳng biết từ đâu xuất hiện:

“Anh đi không có tiếng động gì à?”

Vừa nói vừa quấn lại chiếc khăn choàng len màu sắc sặc sỡ, ngẩng mặt nhìn Chu Tri Uẩn.

Chu Tri Uẩn có vẻ vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ rằn ri, để lộ bờ vai rám nắng, trông… hơi bị đẹp trai!

Thẩm Phàm Tinh nghĩ đến đâu, không nhịn được nuốt nước bọt đến đấy.

Thân hình này, đúng là g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả nam minh tinh trong giới giải trí!

Chu Tri Uẩn thấy trong mắt Thẩm Phàm Tinh như sắp b.ắ.n ra tia sáng màu xanh, liền khoác áo khoác đang cầm trên tay vào người.

Thẩm Phàm Tinh chớp mắt, có chút tiếc nuối, nhưng miệng lại cười hì hì nói: “Tối trời hơi lạnh đấy, anh nên mặc thêm quần áo.”

Chu Tri Uẩn không để ý đến mấy lời vớ vẩn của cô, hỏi lại lần nữa: “Cô đang tìm gì vậy?”

Thẩm Phàm Tinh nhanh trí: “Là thế này, trước đây anh mời tôi ăn cơm, để cảm ơn, tôi muốn tặng anh một món quà.”

Nói rồi cô tháo chiếc ngọc bội bình an luôn đeo trên cổ đưa cho Chu Tri Uẩn: “Cái này đã được đại sư khai quang rồi đấy, có thể giúp anh gặp dữ hóa lành, tai qua nạn khỏi.”

Chu Tri Uẩn lịch sự từ chối: “Cảm ơn, không cần đâu.”

Thẩm Phàm Tinh thật sự muốn kéo tay Chu Tri Uẩn lại, nhét thẳng vào tay anh, nhưng lại sợ quá thô lỗ, sẽ dọa anh chạy mất.



Chu Tri Uẩn trở về ký túc xá, dọn dẹp sách vở bày đầy trên bàn, cởi áo khoác chuẩn bị đi ngủ, thì cảm thấy trong túi có thứ gì đó.

Móc ra xem, hóa ra lại chính là cái ngọc bội bình an mà lúc nãy Thẩm Phàm Tinh muốn tặng mà anh không nhận.

Anh có chút ngạc nhiên, Thẩm Phàm Tinh nhét vào túi anh từ lúc nào vậy?

Khoảng cách gần thế mà anh lại không phát hiện gì sao?

Nghĩ tới sự “bí ẩn” của Thẩm Phàm Tinh, Chu Tri Uẩn liền suy nghĩ nghiêm túc một hồi, vẫn không nghĩ ra được lời giải thích hợp lý.

Anh lấy điện thoại từ trong ngăn kéo, gửi tin nhắn cho chị gái là Thương Thương, hỏi cô ấy có tin vào bói toán không?

Thương Thương vốn là cú đêm, lúc này đang ngồi trước máy tính xem dữ liệu.

Nghe tiếng điện thoại reo, cô lập tức ngồi khoanh chân, bắt đầu giảng giải cho Chu Tri Uẩn:

“Tất nhiên là tin chứ, em muốn xem bói à?”

Cảm thấy nhắn tin khó nói rõ, cô lập tức gọi thẳng điện thoại.

Chu Tri Uẩn vừa bắt máy, Thương Thương đã bắt đầu giảng giải một tràng dài về sự thần bí của huyền học, nói đến nỗi Chu Tri Uẩn cũng bắt đầu thấy mơ hồ, bán tín bán nghi.

Dù sao từ nhỏ đến lớn thành tích học tập của anh cũng không bằng chị, nên chị nói gì chắc cũng đúng thôi.

Thương Thương thì thông minh cực kỳ, biết chắc em trai mình không tự nhiên hỏi chuyện này, nên vừa dẫn dắt khéo léo,

Chu Tri Uẩn liền kể lại hết chuyện Thẩm Phàm Tinh xem bói cho anh, cả vụ “huyết quang chi tai” lần trước:

“Cô ấy nói rất chuẩn, cả chuyện nhà mình cũng biết rất rõ.”

Thương Thương hỏi là ai, rồi “A” một tiếng: “Là Thẩm Phàm Tinh à? Trước đây mẹ còn bảo nếu cần người đại diện thì tìm cô ấy cơ mà.”

Chu Tri Uẩn không muốn tán gẫu với chị gái nữa, không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ, vội vàng cúp máy.

Thương Thương nhìn chằm chằm vào điện thoại hồi lâu, cảm thấy rất không bình thường!

Rồi cô liền chạy ra ngoài vừa chạy vừa hét: “Mẹ ơi mẹ ơi, con trai mẹ sắp yêu rồi!”



Mỗi sáng Thẩm Phàm Tinh và nhóm của cô đều phải dậy sớm tập thể dục, còn phải tham gia huấn luyện. Buổi chiều thì học theo trung đội trưởng, chủ yếu là để hiểu cuộc sống hàng ngày trong quân đội, gom tư liệu cho việc đóng phim sau này.

Trung đội trưởng phụ trách họ cũng rất tận tâm, còn phải cân nhắc đến thể lực của họ, mỗi ngày cũng không dám cho tập quá nặng.

Thẩm Phàm Tinh chỉ theo tập mấy chiêu quyền hoa mỹ một lúc, mặt trời vừa lên là đã thấy da bị cháy rát.

Tay chân mềm nhũn, như mì sợi không nhấc nổi lên.

Tô Lệ bên cạnh đột nhiên nhỏ giọng nói: “Chu Tri Uẩn tới kìa!”

Thẩm Phàm Tinh lập tức như bị điện giật, đứng thẳng tắp, dáng người nhỏ nhắn như dựng thẳng, tay chân múa từng động tác cực kỳ nghiêm túc!

Cô cảm thấy mình lúc này chẳng khác nào một cây bạch dương nhỏ nơi biên giới, cao thẳng và đầy khí thế…
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 541: Chương 541



Chu Tri Uẩn từ xa nhìn mấy người kia, nhíu mày hỏi trung đội trưởng bên cạnh:

“Ngày nào họ cũng luyện kiểu này sao?”

Trung đội trưởng gật đầu:

“Gần như vậy, mấy minh tinh này chẳng qua chỉ đến để làm màu thôi, cực khổ quá họ cũng không chịu nổi đâu.”

Chu Tri Uẩn nhìn năm người xiêu vẹo đứng không vững:

“Đứng còn không vững, như vậy mà quay phim đề tài quân đội có coi được không?”

Trung đội trưởng khó xử:

“Chỉ có một tháng, họ có thể luyện được gì chứ?”

Chu Tri Uẩn không nói gì, đi đến gần nhìn mấy người đang đ.ấ.m mà tay mềm nhũn như không có lực.

Gọi trưởng ban đến:

“Dẫn họ chạy mấy vòng, nam đồng chí phải chạy ra khí thế.”

Thẩm Phàm Tinh là người biết nghe lời, nghe thấy Chu Tri Uẩn nói “nam đồng chí”, lập tức như con rắn trườn tới bên cạnh anh:

“Đúng rồi, để họ chạy đi.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Chu Tri Uẩn liếc nhìn cô một cái, rồi lặng lẽ quay đi.

Lúc đầu anh định khi gặp Thẩm Phàm Tinh sẽ trả lại chiếc ngọc bội bình an cho cô, nhưng nghĩ đến có quá nhiều người ở đây, thôi để lúc vắng vẻ rồi nói sau.

Chu Tri Uẩn bảo tăng cường luyện tập, trưởng ban liền cho ba nam minh tinh chạy.

Vì đại đội trưởng không nhắc tới hai nữ diễn viên, nên trưởng ban cũng ngoan ngoãn không gọi họ.

Chu Tri Uẩn lại liếc nhìn Thẩm Phàm Tinh, người rất tự giác ở bên cạnh anh quạt mát, ung dung nhìn mấy người đang chạy, như thể chẳng liên quan gì đến mình.

Cuối cùng, anh chỉ khẽ mím môi, không nói gì.

Tô Lệ thấy Thẩm Phàm Tinh không chạy thì cũng không chạy, lại len lén lùi về sau một chút, tránh bị Chu Tri Uẩn nhìn thấy.



Đến giờ ăn trưa, Thẩm Phàm Tinh thấy hôm nay Chu Tri Uẩn ăn ở căn tin, dày mặt bưng hộp cơm đi tìm anh.

Người bên cạnh Chu Tri Uẩn rất tinh ý, biết đại đội trưởng và nữ minh tinh xinh đẹp này có chút “gì đó”.

Vội vàng nhường chỗ để Thẩm Phàm Tinh ngồi xuống.

Thẩm Phàm Tinh ngồi xuống, cười tươi chào hỏi mọi người xung quanh.

Mấy ông lính già ngồi bàn đều hơi ngượng ngùng, dù sao họ cũng là mấy gã thô lỗ, đối mặt với một cô gái xinh đẹp, dịu dàng như vậy, không biết phải chào thế nào.

Thẩm Phàm Tinh lại rất hoạt bát, nhìn mọi người:

“Thức ăn ở đây ngon thật, món thịt bò Tây Tạng này thơm quá.”

Tiền Vĩ Minh cười giải thích với Thẩm Phàm Tinh:

“Bọn tôi là lính cao nguyên, lại thuộc lực lượng đặc biệt, nên tiền ăn cũng cao hơn đơn vị bình thường, món ăn vì thế cũng ngon hơn nhiều.”

Thẩm Phàm Tinh liên tục gật đầu:

“Vậy à, mà đúng thật, đồ ăn ngon lắm. Mấy món dưa muối ở đây cũng rất ngon, tôi có thể ăn ba cái bánh bao liền.”

Chu Tri Uẩn chỉ nhìn cô đang nói chuyện vui vẻ với mọi người, đúng là nói được làm được – ăn hết ba cái bánh bao.

Bánh bao của căn tin nấu rất nhỏ, chỉ to hơn quả trứng một chút, mềm xốp, bóp cái là nát.

Với khẩu phần của Thẩm Phàm Tinh, ăn ba cái chẳng phải chuyện to tát gì.

Mấy người cùng bàn thấy cô dễ gần như vậy, cũng lấy dũng khí bắt đầu nói chuyện sôi nổi hơn.

Mặt Chu Tri Uẩn mỗi lúc một tối lại, mà cả bàn hôm nay không ai chịu “tự biết điều”.

Cuối cùng không nhịn được:

“Ăn cơm mau lên!”

Một câu, mấy người kia im bặt, lập tức ăn nghiêm túc.

Thẩm Phàm Tinh chớp mắt nhìn, vô tội quay sang nhìn Chu Tri Uẩn.

Chu Tri Uẩn không để ý đến cô, đột nhiên đứng dậy, đội mũ quân đội rồi đi ra ngoài.

Thẩm Phàm Tinh có chút thắc mắc, nhỏ giọng hỏi Tiền Vĩ Minh:

“Đại đội trưởng của các anh sao vậy?”

Tiền Vĩ Minh từng phối hợp với Chu Tri Uẩn hai năm, cũng hiểu phần nào tính cách của anh con nhà quan này, bình thường không thấy gì, nhưng thỉnh thoảng lại có chút ngạo kiều.

Cười nói:

“Cô đi xem thử đi, chắc tâm trạng không tốt?”

Thẩm Phàm Tinh “í” một tiếng, vội vàng đứng dậy đuổi theo ra ngoài.

Trước khi ăn cơm, chẳng phải vẫn còn vui vẻ đó sao? Sao ăn xong một bữa cơm lại giận dỗi rồi?

Thẩm Phàm Tinh chạy nhỏ bước đuổi theo:

“Đại đội trưởng, Chu Tri Uẩn!”

Chu Tri Uẩn bất đắc dĩ, đành chậm bước lại.

Thẩm Phàm Tinh đuổi kịp anh, nụ cười rạng rỡ:

“Chu Tri Uẩn, sao tự nhiên anh lại giận vậy?”

Chu Tri Uẩn nhíu mày:

“Tôi không giận.”

Thẩm Phàm Tinh chẳng buồn để tâm đến lời anh, cứ tự mình nói:

“Có phải anh ghen vì tôi nói chuyện với mấy người kia không?”

“Cô… đừng nói linh tinh.”

Chu Tri Uẩn vậy mà lại không cãi nổi cô.

Thật ra từ nhỏ anh đã vụng về trong ăn nói, đến chị gái cũng không cãi lại được.

Tâm trạng của Thẩm Phàm Tinh rất tốt, cười khúc khích, vừa đi vừa nói:

“Chu Tri Uẩn, chúng tôi sắp rời đi rồi, sau này tôi sẽ viết thư cho anh nhé. À, anh cũng có thể gọi điện cho tôi.”

“À đúng rồi, anh có số QQ không? Mình có thể kết bạn, rồi nhắn tin trên đó, như vậy sẽ tiết kiệm cước điện thoại cho anh.”

Chu Tri Uẩn đáp bằng giọng trầm:

“Không có, trong quân đội chỉ dùng mạng nội bộ.”

Thẩm Phàm Tinh đành bó tay:

“Thôi được rồi, nếu anh về Bắc Kinh, nhớ đến tìm tôi, tôi sống gần công viên Triều Dương.”

Chu Tri Uẩn không đáp, dạo này anh không có kỳ nghỉ, mà dù có nghỉ về nhà, cũng sẽ không đi tìm Thẩm Phàm Tinh.

Thẩm Phàm Tinh vẫn tiếp tục nói:

“Anh đến tìm tôi nhé, tôi nấu ăn cũng được lắm, nhất là món canh.”

Chu Tri Uẩn vẫn im lặng, dù sao anh cũng sẽ không đi.

Thẩm Phàm Tinh cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong:

“Được rồi, coi như đã hứa, đến lúc đó anh phải đến tìm tôi nhé.”

Những ngày sau đó, Chu Tri Uẩn hơi bận, nhưng mỗi lần quay về văn phòng, đều thấy trước cửa có một đóa hoa dại, hoặc một mảnh giấy nhỏ.

Trên đó viết những câu lặt vặt:

Hôm nay mây trên trời giống hình trái tim, đó là hình dáng tôi nhớ anh.

Anh nhìn đi, hoa dại ven đường đang lắc đầu, đó là tôi đang chào đại đội trưởng.

Anh có nghe thấy gió thổi lá cây xào xạc không? Đó là tôi đang hát cho đại đội trưởng nghe đấy.

Nước hôm nay ngọt quá, vì Thẩm Phàm Tinh cũng ngọt như thế.



Chu Tri Uẩn nhìn mà đỏ cả tai.

Thương Thương và Bối Bối vốn đã là những cô gái hoạt bát, nhưng vẫn không thể sánh bằng Thẩm Phàm Tinh.

Thật sự là… quá không biết e thẹn.

Tiền Vĩ Minh đến báo cáo công việc, thấy Chu Tri Uẩn đang cầm một tờ giấy ghi chú thì hơi tò mò:

“Đại đội trưởng, đang xem gì vậy?”

Chu Tri Uẩn nhanh tay nhét tờ giấy vào ngăn bàn:

“Có chuyện gì?”

Sau khi Tiền Vĩ Minh báo cáo xong công việc, anh ta lại nói bằng giọng của người từng trải:

“Đại đội trưởng, có câu này tôi không biết có nên nói không?”

“Chuyện của anh với cô Thẩm, tôi thấy không ổn đâu. Cô ấy là một minh tinh, mỗi ngày tiếp xúc với đủ hạng người, sau này liệu có sống yên ổn được không?”

Chu Tri Uẩn nhíu mày:

“Anh đang nói gì vậy? Tôi với cô ấy chẳng có gì cả.”

Tiền Vĩ Minh thở dài:

“Dù sao, với tư cách người ngoài cuộc, tôi cảm thấy nghề của cô Thẩm không phù hợp với lính chúng ta.”

Chu Tri Uẩn không nói gì, biết có giải thích cũng vô ích.

Trong lòng anh vẫn luôn tự nhủ, anh và Thẩm Phàm Tinh vốn dĩ chẳng có gì.

Về sau… chắc chắn cũng sẽ không có gì.

Đợi cô ấy quay về Bắc Kinh, họ sẽ không còn liên quan đến nhau nữa…
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 542: Chương 542



Thẩm Phàm Tinh tính toán kỹ, chỉ còn ba ngày nữa là phải rời đi, chính xác là còn sáu mươi tám tiếng.

Thế mà mối quan hệ giữa cô và Chu Tri Uẩn vẫn chưa có tiến triển gì.

Cô ngồi xếp bằng trên giường, cầm bộ bài tây tính tới tính lui.

Tô Lệ ngồi bên cạnh, thấy Thẩm Phàm Tinh cứ nghịch bài mãi thì tò mò hỏi:

“Cô không phải biết tính sao? Sao không tính thử xem có thể đến với Chu Tri Uẩn không?”

Thẩm Phàm Tinh ngẩng đầu, nhướng mày cười:

“Chắc chắn là được chứ! Tôi còn tính ra là bọn tôi có thể sinh ba đứa con cơ mà!”

Tô Lệ cười khẩy:

“Cô đang mơ à? Kế hoạch hóa gia đình thì không được sinh ba đứa đâu.”

Thẩm Phàm Tinh chẳng quan tâm:

“Nhưng nếu sinh một lần ba đứa thì sao?”

Nói rồi cô vẫy tay gọi Tô Lệ:

“Lại đây, tôi xem cho cô một quẻ!”

Tô Lệ có chút động lòng nhưng lại sợ Thẩm Phàm Tinh nói mấy điều không hay.

Cuối cùng vẫn không kìm được mà ngồi xuống cạnh Thẩm Phàm Tinh:

“Tính sao đây?”

Thẩm Phàm Tinh búng tay cái “tách”:

“Chờ chút nhé.”

Cô bò tới đầu giường, lấy từ ngăn kéo ra một cái mai rùa và ba đồng tiền đồng:

“Nè, cô lắc đi.”

Tô Lệ nghi ngờ, ôm lấy rồi lắc, miệng vẫn lẩm bẩm:

“Nếu kết quả không tốt thì cô cũng đừng nói ra nhé.”

Thẩm Phàm Tinh nhún vai:

“Tôi không giỏi nói dối đâu, nhanh lên.”

Tô Lệ gieo quẻ xong, Thẩm Phàm Tinh nhìn mấy đồng tiền rồi nhìn sang Tô Lệ, khẽ nhíu mày.

Thấy cô nhíu mày, tim Tô Lệ cũng thót lại:

“Ánh mắt gì thế? Sao rồi? Rất xấu à?”

Thẩm Phàm Tinh lại “hừ” một tiếng:

“Tử tôn lâm Thanh Long, có dấu hiệu hỉ sự.”

Tô Lệ cảm thấy tim mình khựng lại, Thẩm Phàm Tinh đúng là biết thật:

“Thôi, cô đừng xem nữa, tôi biết rồi…”

Thẩm Phàm Tinh xua tay:

“Nhưng mà tử tôn nguyệt phá lại nhật khắc, Dần Tỵ Thân tam hình, đứa bé này không giữ được đâu, rất có thể là mang thai ngoài t* c*ng!”

Tô Lệ mặt tái mét, nắm c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Phàm Tinh:

“Không thể nào, Phàm Tinh, cô có tính sai không vậy?”

Thẩm Phàm Tinh nghiêng đầu nhìn Tô Lệ:

“Chẳng lẽ cô định dùng đứa bé này để trèo cao sao?”

Tô Lệ lập tức im lặng.

Thẩm Phàm Tinh nhíu mày:

“Sao cô ngốc vậy, cô chẳng phải rất giàu à? Cầm tiền đó đi tìm chỗ dưỡng già còn đủ nữa, sao cứ phải dựa vào đàn ông?”

Tô Lệ lo lắng:

“Cô không hiểu đâu! Mà nói tôi, cô cũng đang tìm đàn ông đấy thôi.”

Thẩm Phàm Tinh lập tức phản bác:

“Không giống nhau, tôi có tìm, nhưng không dựa vào đàn ông, tôi tự lo được!”

Tô Lệ rối bời, nắm tay Thẩm Phàm Tinh:

“Vậy cô nói xem, chuyện này có hóa giải được không?”

Thẩm Phàm Tinh nhíu mày:

“Hóa giải không được, đứa bé đã có rồi, thai ngoài t* c*ng thì tôi cũng không thể biến thành trong t* c*ng được. Nhưng tôi có thể hóa giải vận xui sau này của cô.”

Giờ Tô Lệ hoàn toàn tin Thẩm Phàm Tinh:

“Được, được, Phàm Tinh, cô giúp tôi hóa giải đi, sau này tôi mời cô ăn một bữa.”

Thẩm Phàm Tinh lắc đầu:

“Ăn không thì được gì, phải đưa chút tiền chứ. Tôi giúp cô hóa giải mấy cái này, chẳng phải cũng phải tạo chút quan hệ, mà quan hệ thì phải có tiền.”

Tô Lệ nghĩ cũng đúng:

“Vậy cô nói bao nhiêu thì hợp lý?”

Thẩm Phàm Tinh hơi khó xử:

“Cái này tùy lòng thành, tất nhiên là càng nhiều thì tâm càng thành.”

Tô Lệ gật đầu liên tục:

“Đúng, cô nói đúng, hai mươi vạn, được không?”

Thẩm Phàm Tinh suýt nữa phì cười, ban đầu cô chỉ định lừa một nghìn thôi, không ngờ Tô Lệ mở miệng ra là hai mươi vạn.

Hai mươi vạn! Vậy thì thật sự giúp cô ấy thực hiện một tâm nguyện cũng được.

Tô Lệ nhìn thấy Thẩm Phàm Tinh đang thu dọn đồ đạc:

“Chờ về đến Bắc Kinh, tôi sẽ chuyển tiền cho cô. Phàm Tinh, chuyện tôi có thai, cô tuyệt đối không được nói với ai đấy, tôi về tới nơi sẽ đi khám ngay.”

Thẩm Phàm Tinh vẫn rất giữ chữ tín:

“Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không nói đâu. Nhưng sau khi cô về, nhất định phải giải quyết chuyện này trong vòng ba ngày, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì rất rắc rối đấy.”

Vừa nói cô vừa xuống giường, mặc quần vào, khoác cái đai đeo, bên ngoài phủ thêm khăn choàng lông cừu rồi chuẩn bị ra ngoài.

Tô Lệ ngạc nhiên:

“Muộn thế này rồi, cô đi đâu?”

Thẩm Phàm Tinh chớp chớp mắt:

“Đi ngắm sao!”

Lúc này Tô Lệ đang rất khó chịu trong lòng, cũng chẳng quan tâm nổi Thẩm Phàm Tinh đi đâu, nằm trên giường xoa bụng, cảm xúc ngổn ngang.

Hạt Dẻ Rang Đường



Thẩm Phàm Tinh vừa ra ngoài đã rùng mình vì lạnh, dù đã vào tháng năm rồi mà buổi tối vẫn lạnh đến thế sao?

Cô quấn chặt khăn choàng, chạy về ký túc xá của Chu Tri Uẩn.

Vì đã đến nhiều lần nên cô nhắm mắt cũng có thể tìm thấy đường.

Nhưng đến nơi thì lại công cốc, Chu Tri Uẩn không có ở đó!

Người trực ở cổng ký túc xá nói với cô:

“Đội trưởng bọn họ vừa nhận nhiệm vụ khẩn cấp, mới rời đi.”

Thẩm Phàm Tinh đầy hối hận, cô đã canh đúng giờ tắt đèn mới đến.

Nghĩ là đêm tối gió lớn, dễ làm chuyện “mờ ám” một chút.

Ai ngờ người ta còn chẳng có ở đó!

Cô thở dài ngao ngán quay về.

Cho đến khi họ rời đi, Thẩm Phàm Tinh vẫn không gặp được Chu Tri Uẩn.

Trên máy bay trở về, Thẩm Phàm Tinh lười biếng tựa vào ghế, vẻ mặt uể oải.

Tô Lệ mấy ngày nay cũng chẳng khá hơn, nhưng vẫn an ủi cô một chút:

“Cô có thể viết thư mà, hoặc gọi đến văn phòng của họ.”

Thẩm Phàm Tinh chống cằm, nghĩ nếu Chu Tri Uẩn đã cố tình tránh cô, thì cô cũng chẳng tìm được đâu…



Chu Tri Uẩn cùng đồng đội sau khi hoàn thành nhiệm vụ quay về, vừa lúc thấy xe chở các minh tinh rời đi.

Bên cạnh, Tiền Vĩ Minh nói:

“Mấy tổ tông này cuối cùng cũng đi rồi, ngày nào ở trong đội cũng lo sợ xảy ra chuyện.”

Chu Tri Uẩn chỉ hơi mím môi, không hiểu vì sao trong lòng lại thấy khó chịu.

Tiền Vĩ Minh vẫn tiếp tục lảm nhảm:

“Hai nữ minh tinh ở đây, mấy cậu trai trong đội ngày nào cũng chẳng biết mắt nhìn đi đâu.”

Lải nhải cả đường, càng nghe Chu Tri Uẩn càng bực bội.

Cho đến khi quay về văn phòng, thấy trên cửa dán một mảnh giấy, tâm trạng anh mới tốt hơn một chút.

Xé tờ giấy xuống, trên đó là một địa chỉ và số điện thoại, cuối cùng còn viết thêm:

“Tiểu tiên nữ đang đợi anh ở đây nhé…”

Anh hơi đau đầu, nhưng khóe miệng lại không kìm được mà cong lên.



Trợ lý nhỏ ra sân bay đón, vừa thấy Thẩm Phàm Tinh đã vội kéo cô lên xe bảo mẫu bên ngoài:

“Chị, cuối cùng chị cũng về rồi, sao chị không nghe điện thoại của em thế?”

Thẩm Phàm Tinh uể oải tựa vào ghế:

“Không có sóng.”

Trợ lý nghẹn lời:

“Chị, lúc em ở đó vẫn có sóng mà…”

Nhưng nhớ tới chuyện chính:

“Chị, hai bộ phim tiếp theo của chị đều bị Tôn Trác cướp mất rồi.”

Thẩm Phàm Tinh không quá quan tâm, chỉ “ồ” một tiếng:

“Cướp thì cướp.”

Trợ lý lo lắng:

“Như vậy có nghĩa là hai tháng tới chị không có việc làm đấy!”

Thẩm Phàm Tinh bỗng nhiên ngồi bật dậy, mắt sáng rực:

“Vậy… chị có thể quay lại Tạng khu, bây giờ chị đã quen với khí hậu ở đó rồi, không còn phản ứng độ cao nữa đâu!”

Trợ lý tức đến mức không nói được lời nào:

“Chị, chị có từng nghĩ không? Nếu không đóng phim thì sẽ không có tiền. Số tiền trước kia chị đều đổ hết vào vùng núi rồi, bây giờ tài khoản của chị chỉ còn có 500 tệ thôi đấy!”

Thẩm Phàm Tinh ngẩn người: “Chị nghèo đến thế rồi à?”

Trợ lý gật đầu: “Đúng vậy, cho nên…”

Thẩm Phàm Tinh vỗ mạnh tay lên ghế: “Đi, đến công ty!”
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 543: Chương 543



Thẩm Phàm Tinh xông thẳng đến công ty làm ầm lên một trận, giành lại được một bộ phim.

Tuy nhiên phải nửa tháng nữa mới vào đoàn làm phim, cô có thể nghỉ ngơi nửa tháng.

Ban lãnh đạo đương nhiên không dám chọc giận cô, biết cô có chút “huyền học” trong người. Cũng không dám đắc tội quá đáng, chỉ cần cô làm loạn một chút liền ném cho một vai diễn để dỗ dành.

Dỗ cho đi được thì hay, rồi tính sau.

Thẩm Phàm Tinh vừa xuống lầu liền gọi điện cho Tô Lệ đòi tiền: “Cô mau đưa tiền cho tôi, tôi muốn đến Yên Sa mua đồ.”

Nghe Tô Lệ hứa sẽ lập tức đi rút tiền mang tới, cô mới chịu cúp máy.

Cô trợ lý đứng bên cạnh không thể hiểu nổi, thắc mắc sao lại có thể đòi tiền một cách đương nhiên như vậy?

Yên Sa ít người, môi trường mua sắm lại tốt, các minh tinh và người có tiền đều thích đến đây.

Thẩm Phàm Tinh thật ra cũng chẳng có gì muốn mua, chỉ là muốn chọn một món quà cho Chu Tri Uẩn.

Còn mua gì thì vẫn chưa nghĩ ra.

Cô và trợ lý dạo một vòng, sau đó xuống tầng một tới khu quầy hàng cao cấp.

Thẩm Phàm Tinh nhỏ giọng hỏi trợ lý: “Em nói chị tặng một cặp nhẫn có được không?”

Trợ lý nhìn cô với ánh mắt như thể cô điên rồi: “Chị à, chị kiềm chế chút đi. Chị không thể thích gì làm nấy được. Hôm nay chị mà mua nhẫn, ngày mai tạp chí sẽ đăng tin ‘Thẩm Phàm Tinh sắp có hỉ sự!’”

“Còn có thể viết thêm: Không được nhà chồng yêu quý, một mình đi mua nhẫn cưới.”

Thẩm Phàm Tinh khó hiểu: “Quan tâm mấy chuyện đó làm gì? Làm người thì phải sống tùy tâm, vui vẻ một chút, sao phải để ý người khác nghĩ gì? Mình có sống cả đời với họ đâu.”

Trợ lý thở dài một hơi, đôi lúc thật sự cảm thấy không thể giao tiếp nổi với Thẩm Phàm Tinh.

Nói cho cùng, Thẩm Phàm Tinh là trẻ mồ côi, đáng lẽ không nên có tính cách vui tươi như vậy.

Thẩm Phàm Tinh nằm úp người lên quầy, nhìn ngó khắp nơi mà vẫn chưa thấy món nào vừa mắt.

Bỗng nghe thấy bên cạnh có hai mẹ con đang trò chuyện, hình như cũng đang chọn đồ.

“Mẹ, mẹ thấy cái vòng tay này thế nào?”

“Cũng được, chỉ là họa tiết hơi rườm rà, nếu đơn giản hơn chút thì sẽ đẹp hơn.”

“Đúng vậy, con cũng thấy thế. Mẹ, mẹ nói Chu Tri Uẩn có đang yêu đương thật không?”

Nghe thấy tên Chu Tri Uẩn, tai Thẩm Phàm Tinh như gắn radar, lập tức xoay về phía đó, cố gắng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai mẹ con.

“Làm sao mẹ biết được, em con đang yêu là do con nói đấy chứ.”

“Con chỉ là tò mò thôi, sau đó nhắn tin cho em mà cũng không trả lời. Mẹ, lần trước mẹ đến không phát hiện điều gì sao?”

Thẩm Phàm Tinh xác định được, người đứng bên cạnh chính là mẹ và chị gái của Chu Tri Uẩn.

Cô rón rén nhích lại gần hai người, miệng còn giả vờ nói với trợ lý: “Tiếu Tiếu, em xem cái này có đẹp không?”

Cô nghiêng người, vừa vặn có thể nhìn rõ mặt mẹ và chị gái Chu Tri Uẩn.

Trong lòng trầm trồ: Gen nhà Chu Tri Uẩn đúng là quá đỉnh!

Mẹ anh nhìn còn rất trẻ, hai và chị của Chu Tri Uẩn trông cứ như chị em vậy.

Khương Tri Tri cũng chú ý đến cô gái bên cạnh, nhìn kỹ thì thấy có vẻ quen mắt.

Thương Thương ngạc nhiên khi thấy Thẩm Phàm Tinh: “Thẩm Phàm Tinh?”

Lúc này Khương Tri Tri mới nhận ra, thì ra là Thẩm Phàm Tinh – người được đồn có tính cách rất tệ.

So với trên truyền hình thì còn xinh hơn, khuôn mặt trắng hồng, ngũ quan rạng rỡ, mái tóc uốn sóng lớn khiến cô toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng.

Khương Tri Tri mỉm cười gật đầu chào: “Chào Thẩm tiểu thư.”

Thẩm Phàm Tinh là kiểu người rất lạnh lùng với người mình không thích, còn với người mình có cảm tình thì lại vô cùng thân thiện.

Khương Tri Tri vừa chào hỏi, cô lập tức đứng thẳng người, nở nụ cười tươi như hoa: “Dì ơi, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?”

Khương Tri Tri sững người một lúc: “Không thể nào? Nhưng chúng tôi thường thấy cháu trên tivi.”

Thẩm Phàm Tinh lại nhìn Khương Tri Tri kỹ thêm vài lần: “Dì à, cháu chắc chắn đã gặp dì ở đâu rồi.”

Khương Tri Tri cười: “Vậy sao? Thế thì tìm chỗ nào ngồi xuống nói chuyện nhé?”

Bà chắc chắn là chưa từng quen Thẩm Phàm Tinh, mà cô gái này – một đại minh tinh– lại dùng cách bắt chuyện có vẻ sáo rỗng như thế, chắc hẳn là có điều gì muốn nói.

Nhìn kỹ lại, cô gái này rất xinh đẹp, quyến rũ nhưng ánh mắt lại trong sáng.

Thẩm Phàm Tinh nghĩ ngợi một lúc: “Lên nhà hàng Tây ở tầng trên đi, chỗ đó kín đáo.”

Khương Tri Tri cười gật đầu: “Được thôi, đi nào, đúng lúc bọn dì cũng định ăn tối.”

Thương Thương nhìn Thẩm Phàm Tinh vài lần, lại nhìn chiếc vòng hạt trên cổ tay cô, rồi nhớ đến việc Chu Tri Uẩn từng nhắc tới Thẩm Phàm Tinh trong một cuộc điện thoại.

Hai người này chắc chắn có gì đó mờ ám.

Lên đến nhà hàng Tây, họ chọn một phòng riêng rồi cùng ngồi xuống.

Thẩm Phàm Tinh bảo trợ lý xuống dưới đợi Tô Lệ mang tiền đến.

Khương Tri Tri lúc này mới cười hỏi: “Cháu gặp dì ở đâu vậy?”

Thẩm Phàm Tinh cười khẽ, vén tóc ra sau tai: “Cháu cũng không nhớ rõ, nhưng thật sự đã từng gặp dì.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Khương Tri Tri tinh mắt nhìn thấy trên d** tai nhỏ nhắn của Thẩm Phàm Tinh có một nốt ruồi đỏ như máu, hình giọt nước.

Bà cảm thấy mình thật sự đã từng thấy nốt ruồi đó ở đâu đó!

Dù sao thì nốt ruồi ở vị trí này, lại có hình giọt nước, đúng là hiếm thấy!

Thẩm Phàm Tinh lại quay sang nhìn Thương Thương, mỉm cười: “Chị à, chị và dì nhìn rất giống nhau, mà chị cũng rất giống một người bạn của em.”

Thương Thương bật cười: “Người bạn đó của em chắc là Chu Tri Uẩn chứ gì?”

Khương Tri Tri cũng bất ngờ: “Cháu quen con trai dì à?”

Thẩm Phàm Tinh cười, gật đầu: “Vâng, trước đây ở Tạng khu, anh ấy chăm sóc cháu rất chu đáo. Không ngờ vừa về lại Bắc Kinh đã gặp được dì và chị, đúng là duyên phận.”

Cô không hề giấu giếm chuyện mình từ trước đã nhận ra hai người là mẹ và chị gái của Chu Tri Uẩn.

Thương Thương phì cười trong bụng: “Em còn biết xem huyền học nữa, thật hay giả đấy? Hôm trước Chu Tri Uẩn còn gọi cho chị nói đến em.”

Vừa nói vừa rút điện thoại nhắn cho Chu Tri Uẩn: Chị cùng mẹ đi dạo phố, gặp vợ của em rồi đấy.

Thẩm Phàm Tinh hơi ngạc nhiên: “Anh ấy cũng nói chuyện này sao?”

Thương Thương gật đầu: “Ừ, em trai chị là kiểu người rất cố chấp, ít khi thay đổi suy nghĩ. Nó không tin mấy chuyện huyền học đâu, nhưng mà em lại nói rất đúng, em giỏi thật đấy.”

Khương Tri Tri lúc này mới hiểu ra, người mà Thương Thương nói Chu Tri Uẩn đang yêu, chính là cô gái trước mặt.

Lúc trước hỏi, Thương Thương còn ra vẻ bí hiểm, bảo đảm là người chị rất thích.

Thẩm Phàm Tinh được khen có hơi ngượng: “Chỉ là biết chút da lông thôi ạ.”

Thương Thương bỗng hứng thú, chạy sang ngồi cạnh Thẩm Phàm Tinh: “Xem giúp chị một quẻ đi?”

Thẩm Phàm Tinh cười híp mắt: “Chị vừa nhìn là biết sống trong nhung lụa, hồi nhỏ được nhà mẹ đẻ cưng chiều, lớn lên được nhà chồng thương.”

Thương Thương ồ lên: “Nhưng chị không định kết hôn đâu. Chị là người theo chủ nghĩa không hôn nhân đấy.”

Thẩm Phàm Tinh ‘hử’ một tiếng, lại nhìn kỹ khuôn mặt Thương Thương: “Không thể sai đâu, nửa cuối năm nay, sao Hồng Loan của chị sẽ di chuyển.”

Khương Tri Tri không quá quan tâm chuyện hai đứa trẻ yêu hay cưới khi nào, chỉ cần chúng vui là được, bà cũng không thúc giục gì.

Giờ nghe Thẩm Phàm Tinh nói chuyện rành rọt như vậy, bà cũng tò mò: “Cháu xem giúp dì được không?”

Thẩm Phàm Tinh vui vẻ gật đầu: “Được ạ, nếu có chỗ nào không đúng, mong dì bỏ qua.”

Cô chăm chú nhìn gương mặt Khương Tri Tri một lúc, rồi khẽ cau mày, có chút nghi hoặc: “Dì ơi, tình trạng của dì… cháu chưa từng thấy. Gần như là: đã c.h.ế.t mà chưa chết, rồi lại được sống lần nữa…”
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 544: Chương 544



Trong lòng Khương Tri Tri vô cùng kinh ngạc, cô Thẩm Phàm Tinh này đúng là có bản lĩnh thật.

Bề ngoài thì không biểu hiện gì, chỉ cười hỏi:

“Câu này có ý gì vậy?”

Thẩm Phàm Tinh vẻ mặt nghiêm túc, tiến lại gần Khương Tri Tri một chút, đầy nghi hoặc: “Dì ơi, đây cũng là lần đầu tiên cháu thấy, tướng mạo này, thật ra là nói người này đã c.h.ế.t rồi, nhưng lại sống lại.”

“Nhưng mà, là hai người.”

Trong lòng Khương Tri Tri lại rùng mình một cái: “Phàm Tinh, dì gọi cháu là Phàm Tinh được không?”

Thẩm Phàm Tinh lắc đầu: “Được ạ, dì gọi cháu là Tinh Tinh cũng được.”

Cô còn muốn gọi bà ấy là mẹ nữa kìa, chỉ là không biết người ta có đồng ý không.

Khương Tri Tri mỉm cười: “Những điều này cháu học từ đâu thế? Cháu thật sự giỏi quá.”

Thẩm Phàm Tinh ngượng ngùng vén tóc: “Cháu học được một chút từ một sư phụ, cũng chưa học được đến nơi đến chốn.”

Khương Tri Tri không ngừng lắc đầu: “Đã rất giỏi rồi, nhà cháu cũng ở Bắc Kinh à?”

Thẩm Phàm Tinh không giấu giếm, thành thật nói: “Cháu là trẻ mồ côi, lớn lên trong cô nhi viện, có người tốt bụng tài trợ cho cháu học đại học, khi học đại học thì được người phát hiện tài năng, rồi đi đóng phim truyền hình.”

“Bây giờ cháu sống gần công viên Triều Dương.”

Khương Tri Tri hơi ngạc nhiên: “Đối diện đó có một khu chung cư mới, cháu sống ở đó à?”

Thẩm Phàm Tinh gật đầu: “Vâng, là công ty sắp xếp cho cháu, cháu vẫn chưa mua nổi đâu ạ.”

Thương Thương kêu lên: “Nhà con cũng ở khu đó, vậy là chúng ta là hàng xóm rồi, hơn nữa nhà của Chu Tri Uẩn cũng ở khu đó.”

Thẩm Phàm Tinh hơi ngạc nhiên mừng rỡ: “Thật vậy ạ?”

Khương Tri Tri mỉm cười gật đầu: “Ừ, lúc đó thấy môi trường tốt nên mua cho hai chị em mỗi người một căn.”

Hai năm nay giá nhà vẫn ở mức thấp nhất, nên chỉ cần phù hợp là Khương Tri Tri sẽ mua.

Nhưng vì thân phận của Chu Tây Dã, cũng không thể mua quá nhiều, ngoài bà ra thì ba người còn lại mỗi người cũng chỉ đứng tên một căn nhà.

Đều là bán nhà cũ để đổi nhà mới, dần dần mua về gần trung tâm thương mại tương lai.

Khương Tri Tri vẫn rất tò mò, Thẩm Phàm Tinh mấy năm nay nổi tiếng như vậy, chắc phải có nhiều tiền chứ, sao lại không mua nổi nhà?

Nhưng, bà lại càng thêm yêu mến Thẩm Phàm Tinh, bởi vì cô rất thành thật, không hề thấy xấu hổ khi nói mình chưa mua được nhà.

Hơn nữa, đứa trẻ này còn rất biết chừng mực, rõ ràng xem tướng ra vấn đề, nhưng lại không truy hỏi xác minh.

Đang ăn cơm thì cô trợ lý xách theo tiền đến tìm Thẩm Phàm Tinh.

Thẩm Phàm Tinh cũng không giấu giếm: “Đây là tiền, cháu vẫn chưa có thời gian mang đi gửi.”

Khương Tri Tri vẫn thấy kinh ngạc: “Cháu mang nhiều tiền mặt như vậy ra ngoài à? Cháu phải cẩn thận đấy, con gái một mình thì phải chú ý an toàn.”

Mắt Thẩm Phàm Tinh sáng lấp lánh: “Dì yên tâm, không ai dám đâu ạ.”

Cô trợ lý không nói gì, chị cô ấy mà nổi điên lên, mười người đàn ông cũng không đánh lại.

Ăn tối xong, Khương Tri Tri đề nghị đưa Thẩm Phàm Tinh về, nhưng bị cô từ chối: “Cháu có xe, lát nữa sẽ có người đến đón.”

Cô còn vui vẻ trao đổi số điện thoại với Khương Tri Tri và Thương Thương.

Sau đó lưu luyến chào tạm biệt rồi rời đi.

Thương Thương lái xe đưa Khương Tri Tri về khu nhà của tổng tham mưu.

Nghĩ đến Thẩm Phàm Tinh, Thương Thương không kiềm được tò mò: “Mẹ, mẹ nói xem cô ấy bói có chuẩn không?”

Khương Tri Tri gật đầu: “Cũng khá chuẩn đấy.”

Thương Thương kêu lên: “Nhưng con không muốn yêu đương đâu, với lại cũng chưa gặp được chàng trai nào xuất sắc cả.”

Khương Tri Tri cười: “Không phải mấy chú ở đơn vị của ba con ngày nào cũng muốn giới thiệu đối tượng cho con sao?”

Hơn nữa những người được giới thiệu cho Thương Thương đều có điều kiện rất tốt, thậm chí còn có cháu trai của lãnh đạo cấp phó quốc gia.

Chỉ là Thương Thương chẳng ưng ai cả.

Nghĩ đến con mắt kén chọn của Thương Thương, trước khi đi ngủ buổi tối, Khương Tri Tri lại càu nhàu với Chu Tây Dã một lần nữa:

“Con gái mình mắt nhìn người cao quá, người bình thường hoàn toàn không lọt vào mắt con bé.”

Chu Tây Dã lại thấy đó là chuyện tốt:

“Như vậy càng tốt, đỡ bị lừa. Mấy hôm trước, lão Hà ở đơn vị còn nói con gái ông ấy quen một người, nhìn thì bảnh bao, ai ngờ thông tin thân phận toàn là giả.”

Khương Tri Tri cười đi lại, ngồi sát cạnh Chu Tây Dã, tựa đầu vào vai anh:

“Con gái mình ấy à, em nghĩ là vì chưa gặp được người mình thích nên mới tỉnh táo như vậy, chứ nếu gặp được người mình thích rồi thì chưa chắc.”

Chu Tây Dã cũng không để tâm:

“Không đâu, đến lúc đó mình điều tra lý lịch là xong.”

Khương Tri Tri phì cười:

“Bọn trẻ yêu đương mà anh cũng muốn điều tra lý lịch. Hồi con bé học cấp ba, có bạn nam viết thư tình cho nó, anh cũng đòi điều tra người ta.”

“Anh như vậy cũng hơi quá rồi đấy.”

Chu Tây Dã không nói gì, chỉ cần liên quan đến con gái là chuyện gì cũng thành chuyện lớn.

Khương Tri Tri lại nhắc đến Thẩm Phàm Tinh:

“Đứa trẻ này cũng có bản lĩnh đấy, mà còn thích con trai mình. Nếu sau này nó làm con dâu mình, có khi mỗi sáng đều bói một quẻ xem có nên ra khỏi nhà không nữa cơ.”

Chu Tây Dã cũng hơi kinh ngạc:

“Thật sự linh nghiệm vậy sao?”

Khương Tri Tri gật đầu:

“Lúc đó em bị giật mình đấy, sao con bé lại biết được chuyện đó? Em không thừa nhận, nhưng chắc trong lòng nó cũng biết rõ. Còn nữa, vành tai nó có một vết bớt hình giọt nước màu đỏ, em thấy rất quen, cứ có cảm giác đã gặp ở đâu đó rồi.”

Trí nhớ của bà vốn không tệ, nhưng chuyện đã qua mấy chục năm, cũng không chắc là đã gặp khi nào.



Tối muộn, Chu Tri Uẩn mới có thời gian mở điện thoại xem.

Hạt Dẻ Rang Đường

Vừa mở lên đã thấy tin nhắn của Thương Thương: Chị cùng mẹ đi dạo phố, gặp vợ của em rồi đấy.

Anh cau mày suy nghĩ một lát, rồi gọi điện cho Thương Thương.

Thương Thương vốn là cú đêm, bắt máy ngay. Chưa đợi Chu Tri Uẩn mở miệng, cô đã ríu rít nói:

“Cái cô Thẩm Phàm Tinh đó xinh quá trời luôn đó, em trai à, em phải giữ cho chặt đấy.”

“Hơn nữa, cô ấy còn có chút yếu tố huyền học, bao nhiêu người đang nhòm ngó cô ấy đấy.”

“Nếu em không nhanh chân lên, cẩn thận người ta thành vợ người khác đấy nhé.”

Chu Tri Uẩn im lặng một lúc, rồi đổi chủ đề:

“Hôm nay chị với mẹ không bận à?”

Thương Thương cười:

“Đúng rồi, không bận. Bọn chị cũng phải ra ngoài vui chơi chứ, chẳng lẽ suốt ngày vùi đầu trong phòng thí nghiệm.”

Chu Tri Uẩn lại hỏi:

“Thế hai người đi đâu vậy?”

Thương Thương lập tức hiểu ý:

“Hôm nay bọn chị đi đến Yên Sa, gặp Thẩm Phàm Tinh ở đó, cô ấy rất dễ gần, chẳng có chút kiêu kỳ nào cả.”

Chu Tri Uẩn ngồi trước bàn làm việc, mở ngăn kéo, nhìn những mẩu giấy nhớ đủ màu sắc trong đó, cô ấy thì có gì mà kiêu kỳ?

Không muốn để Thương Thương có cơ hội trêu chọc, anh lạnh lùng nói:

“Không có chuyện gì nữa thì em cúp máy đây.”

Thương Thương kêu lên một tiếng:

“Ơ kìa, chị còn chưa nói hết mà…”

Lần này thì chưa nói xong, bên kia đã vang lên tiếng tút tút.

Thương Thương bĩu môi, cười vui vẻ, xem em trai cô cứng miệng được đến bao giờ.

Chu Tri Uẩn ngồi trước bàn, cầm những mẩu giấy nhớ lên xem, trong đầu nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch của Thẩm Phàm Tinh.

Khi cô cười, trong mắt như có cả bầu trời sao.

Khóe môi anh bất giác cong lên, cũng bật cười theo…
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 545: Chương 545



Tô Lệ không nghe lời Thẩm Phàm Tinh, sau khi về lại tiếp tục bận rộn quay phim, nhận quảng cáo.

Cô ta nghĩ rằng cơ thể không có phản ứng gì, đợi vài ngày nữa sau khi xong việc rồi đi bệnh viện cũng không sao.

Kết quả là ba ngày sau, đột nhiên đau bụng đến mức ngất xỉu ngay tại phim trường, được đưa vào bệnh viện, kiểm tra ra là mang thai ngoài t* c*ng dẫn đến xuất huyết nghiêm trọng, suýt chút nữa thì không giữ được t* c*ng.

Còn bị nhiều phóng viên phát hiện, ngày hôm sau trên các tạp chí lá cải có khả năng sẽ xuất hiện tiêu đề: “Bí mật hào môn: Đại minh tinh Tô Lệ mang thai trước khi cưới, cha đứa bé không rõ, nửa đêm nhập viện”.

Việc đầu tiên Tô Lệ làm sau khi tỉnh lại là bảo trợ lý nhanh chóng gọi cho Thẩm Phàm Tinh.

Cô ta muốn Thẩm Phàm Tinh đến ngay, giúp cô ta nghĩ cách giải quyết.

Việc này, e rằng công ty quan hệ công chúng cũng không xử lý kịp.

Thẩm Phàm Tinh nghe điện thoại, vừa nghe Tô Lệ gặp chuyện, đến mức miếng dưa chuột đang đắp mặt cũng rơi xuống.

Cô hét với cô trợ lý đang ủi đồ cho mình: “Sao Tô Lệ lại không đi bệnh viện?”

Trợ lý ngơ ngác: “Em cũng không biết ạ.”

Thẩm Phàm Tinh giục: “Nhanh nhanh nhanh, chúng ta đến bệnh viện một chuyến. Cô ta đúng là không biết sợ. Chị đã nhắc cô ta rồi, chỉ có ba ngày thôi.”

Cô thật sự không hiểu nổi, Tô Lệ là mang thai ngoài t* c*ng, vốn dĩ đã rất nguy hiểm, sao có thể lơ là như thế?

Nghĩ đến chuyện đã cầm của cô ta hai mươi vạn tệ, Thẩm Phàm Tinh lo lắng vò đầu bứt tóc.

Thật sự muốn trả lại tiền rồi mặc kệ luôn cho xong!

Vừa định gọi trợ lý mang theo hộp tiền, lại nghĩ đến chuyện mình nghèo đến mức không có xu dính túi, đành thở dài, giục trợ lý nhanh chóng lên đường.

Gần bệnh viện có rất nhiều phóng viên nấp sẵn, Thẩm Phàm Tinh mặc đồ như một bà già, run rẩy bước vào.

Tô Lệ thấy trang phục của Thẩm Phàm Tinh thì hơi ngạc nhiên: “Sao cô lại ăn mặc thế này?”

Thẩm Phàm Tinh gỡ khăn trên đầu xuống, tức giận trừng mắt nhìn cô: “Tại sao cô không nghe lời? Tôi đã nói rồi, nhất định phải đến bệnh viện mà!”

Mắt Tô Lệ đỏ hoe: “Tôi cũng không ngờ cô tính chuẩn đến vậy, tôi nghĩ chậm một hai ngày chắc không sao. Ai ngờ mới ngày thứ tư đã xảy ra chuyện rồi.”

Thẩm Phàm Tinh thấy mắt Tô Lệ sưng lên, dáng vẻ yếu ớt, cũng không nỡ trách mắng nữa: “Thôi, chuyện đã xảy ra rồi, có mắng cô c.h.ế.t cũng vô ích.”

“Nhưng nếu muốn vượt qua chuyện này, thì phải trả thêm một cái giá nữa.”

Tô Lệ vừa nghe Thẩm Phàm Tinh có cách, lập tức gật đầu: “Được được được, tôi đưa cô thêm hai mươi vạn nữa.”

Thẩm Phàm Tinh khá bất ngờ: “Sao cô nhiều tiền thế, mở miệng ra là hai mươi vạn. Tôi nói cô nghe này, có tiền thì làm nhiều việc thiện, tích đức hành thiện, sau này sẽ tốt cho cô.”

Giờ thì Thẩm Phàm Tinh nói gì Tô Lệ cũng nghe theo, gật đầu lia lịa: “Được được được, đợi tôi vượt qua chuyện này rồi tôi sẽ đi phóng sinh.”

Thẩm Phàm Tinh trừng mắt: “Cô phóng sinh cái gì? Cô mang tiền giúp đỡ trẻ em ở vùng núi, xây thêm nhiều trường học, để các em có thể đi học, có cơm ăn. Như vậy công đức còn lớn hơn nhiều.”

Tô Lệ liên tục gật đầu: “Làm hết, làm hết.”

Thẩm Phàm Tinh không nói nữa, nhìn chằm chằm Tô Lệ một lúc, khiến Tô Lệ rùng mình: “Cô nhìn tôi như vậy làm gì?”

Hạt Dẻ Rang Đường

Thẩm Phàm Tinh lẩm bẩm: “Cô nhớ đưa tiền cho tôi đấy.”

Tô Lệ vội vàng gật đầu: “Yên tâm đi, tôi nói được thì sẽ làm được.”

Thẩm Phàm Tinh giơ tay tính toán ngón tay, một lúc sau mở mắt nhìn Tô Lệ: “Được rồi, chờ tin tốt đi.”

Tô Lệ ngạc nhiên: “Xong rồi á?”

Thẩm Phàm Tinh đầy tự tin: “Xong rồi, cô còn muốn gì nữa?”

Tô Lệ vẫn chưa thể tin nổi, nhưng không ngờ, chưa được bao lâu đã có một người đàn ông đứng ra nhận là cha đứa bé, nói rằng anh ta và Tô Lệ là người yêu lâu năm.

Lần tai nạn này khiến anh ta càng trân trọng Tô Lệ hơn, đợi Tô Lệ khỏe lại sẽ kết hôn.

Tô Lệ không tin nổi cuộc điện thoại từ người quản lý, liên tục hỏi lại: “Xác nhận chưa? Là Kỷ Minh Lỗi lên tiếng à?”

Sau khi xác nhận lại lần nữa, Tô Lệ cúp máy, xúc động nhìn Thẩm Phàm Tinh: “Phàm Tinh, cô đúng là ân nhân của tôi.”

Thẩm Phàm Tinh lập tức ngăn lại: “Cô không được gọi tôi là Phàm Tinh, cứ gọi là Thẩm Phàm đi, nghe ‘Phàm Tinh’ buồn nôn c.h.ế.t đi được.”

Tô Lệ phì cười, lại vừa khóc vì vui mừng: “Thẩm Phàm, cô không biết đâu, trước khi cô đến, tôi đã liên lạc với anh ấy rất nhiều lần, nhưng anh ấy luôn lạnh lùng nói, đứa bé mất rồi thì mất, liên quan gì đến anh ấy chứ.”

“Chắc chắn là nhờ cô, cô đã mang lại may mắn cho tôi, nên anh ấy mới đồng ý cưới tôi.”

Nghe có chuyện hay ho, Thẩm Phàm Tinh cũng hứng thú, kéo ghế ngồi xuống bên giường bệnh:

“Tôi chỉ không hiểu, tại sao cô nhất định phải cưới anh ta? Anh ta có gì đặc biệt?”

Tô Lệ thở dài: “Anh ấy là con của cán bộ cấp cao, có nhiều mối quan hệ ở Bắc Kinh. Nếu tôi cưới được anh ấy, trong giới tôi cũng có thể thăng tiến. Sau này không ai dám bắt nạt tôi nữa.”

“Cô tưởng nữ minh tinh xinh đẹp mà không có chỗ dựa thì dễ sống sao? Chỉ có cô là không bị ràng buộc gì, còn chúng tôi thì không được. Tôi chỉ muốn tìm một chỗ dựa thôi.”

Thẩm Phàm Tinh tỏ vẻ chán ghét: “Chẳng phải là vì yêu sao?”

Tô Lệ dở khóc dở cười: “Tôi đâu phải là cô gái ngây thơ không hiểu sự đời. Trong cái giới này làm gì có tình yêu? Chỉ toàn là lợi ích trao đổi.”

“Cho nên tôi mới không ủng hộ cô yêu cái anh quân nhân kia, bởi vì trong sự nghiệp, anh ta không giúp được gì cho cô cả.”

Thẩm Phàm Tinh không quan tâm: “Tôi không cần anh ấy giúp, tôi tự mình tranh đấu.”

Tô Lệ lại cảm thấy Thẩm Phàm Tinh quá ngây thơ: “Cô nói xem, vì sao hai năm nay cô không nổi tiếng như trước?”

Thẩm Phàm Tinh bình thản: “Vì vận đỏ của tôi qua rồi mà. Kỳ vận đỏ tiếp theo là ba năm sau.”

Tô Lệ: “……”

Cô ta thật không ngờ Thẩm Phàm Tinh đến cả chuyện này cũng tự tính cho mình.

Thẩm Phàm Tinh mỉm cười: “Cho nên, cái gì là của cô thì sớm muộn cũng là của cô, không phải của cô thì cưỡng cầu cũng vô ích.”

Trước khi rời đi, cô còn dặn dò Tô Lệ: “Nếu cô thật sự kết hôn với cái tên kia, nhớ là một năm sau phải ly hôn. Hai năm nữa anh ta sẽ gặp họa ngồi tù, đừng để bị dính líu theo.”

Nói xong liền ung dung rời đi.

Tô Lệ hoàn toàn tin lời Thẩm Phàm Tinh, bây giờ chỉ hận không thể lập bàn thờ thờ cô.

Cô trợ lý đi cùng Thẩm Phàm Tinh suốt đêm, biết trước khi đến thăm Tô Lệ, Thẩm Phàm Tinh đã đi tìm Kỷ Minh Lỗi.

Rất tò mò: “Chị, chị đã nói gì mà khiến Kỷ Tổng đồng ý vậy?”

Thẩm Phàm Tinh lười biếng tựa lưng: “Nói cái gì mà nói, là cược đấy, lão già d* x*m!”

Cái tên đó, vừa thấy cô là lại muốn giở trò!

Cô cho ăn ngay một bài học, rồi cược với hắn ta một ván.

Cược rằng cô biết hết những chuyện mờ ám mà hắn ta đã làm.

Chỉ nhìn cái mặt tham tài háo sắc của hắn là biết, hắn đã xài hết sạch phúc phần tổ tiên để lại, giờ thì lo mà rửa m.ô.n.g chờ vào tù đi.

Cô trợ lý lo lắng: “Chị, hắn ta không làm gì chị chứ?”

Thẩm Phàm Tinh phì cười: “Lần trước có kẻ dám giở trò với chị, giờ đang nằm đâu? Hắn dám chắc?”

Trợ lý nghĩ lại cũng đúng, mấy năm nay, ai dám giở trò với Thẩm Phàm Tinh đều chẳng có kết cục tốt đẹp.

Còn bị Thẩm Phàm Tinh xử tại chỗ, đến gãy cả tay.

Nhưng lần này, Thẩm Phàm Tinh đã khiến Kỷ Minh Lỗi nhớ mãi không quên!

Dám đến tận nơi đe dọa hắn, đúng là gan to bằng trời.

Không biết cô biết được chuyện của hắn từ đâu…

Nhưng một điều chắc chắn — Thẩm Phàm Tinh… không thể để sống sót!!
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 546: Chương 546



Sau vài ngày sống vô lo vô nghĩ, Thẩm Phàm Tinh trải qua những ngày thật vui vẻ. Tiền mà Tô Lệ đưa cho cô, cô chỉ giữ lại một ít để sinh hoạt, còn lại đều gửi hết về vùng núi.

Cô không tin tưởng bất kỳ tổ chức từ thiện nào, nên đã cử người đến vùng núi để đưa tiền và hỗ trợ trực tiếp cho những đứa trẻ không được đến trường.

Cô trợ lý chính vì điều này mà một lòng một dạ đi theo cô.

Chỉ là cô ấy hơi thắc mắc:

“Chị à, người ta thường nói trích một phần thu nhập để làm từ thiện là được rồi, sao chị lại đem hết đi làm từ thiện vậy? Không giữ lại chút nào cho mình à? Sau này biết làm sao?”

Thẩm Phàm Tinh bật cười sảng khoái, nhìn cô trợ lý đầy tinh nghịch:

“Sau này à, biết đâu làm nhiều việc tốt quá, trời cho thành thần tiên luôn ấy chứ.”

Cô trợ lý vội vàng xua tay: “Chị, đừng nói linh tinh, mấy lời đó không may mắn đâu.”

Thẩm Phàm Tinh đưa tay búng nhẹ vào trán cô ấy: “Em mê tín quá rồi đấy. Làm thần tiên chẳng phải tốt hơn làm người à? Làm người mới là khổ nhất.”

Cô trợ lý ôm trán: “Đó chỉ là trong truyện cổ tích thôi, làm gì có thần tiên thật.”

Thẩm Phàm Tinh thở dài: “Đúng là trẻ con, chẳng biết mộng mơ gì cả. Phải có tưởng tượng chứ. Em tin là có thần tiên thì chắc chắn sẽ có thần tiên.”

Cô trợ lý chợt nhớ ra chuyện chính:

“Chị, ngày kia là vào đoàn phim rồi, nhưng tối nay có tiệc kỷ niệm thành lập công ty, họ mời chị đến tham dự.”

Thẩm Phàm Tinh chẳng cần nghĩ đã từ chối ngay:

“Không đi. Ai rảnh đâu mà đi cười cười nói nói với họ.”

Cô trợ lý bất lực: “Nhưng công ty nói là…”

Thẩm Phàm Tinh nhắm mắt lại: “Nếu không phải lúc trẻ dại dột ký hợp đồng, chị đã nghỉ từ lâu rồi.”

Cô trợ lý nghĩ ngợi, lãnh đạo công ty không dám ép Thẩm Phàm Tinh, nhưng lại dám ép cô ấy.

Chỉ đành tiếp tục năn nỉ: “Tối nay là tiệc kỷ niệm của công ty dược Ân Địch… Tổng giám đốc Thương Hành Châu của Tập đoàn Hoa Thương cũng sẽ tham dự…”

Thẩm Phàm Tinh lập tức bật dậy: “Vậy đi! Đi luôn!”

Cô trợ lý ngớ người: “Chị, sao tự nhiên lại muốn đi rồi?”

Thẩm Phàm Tinh vừa lục tủ quần áo vừa nói:

“Vì thuốc nhà người ta rẻ mà còn hiệu quả, đúng là có tâm trong ngành! Nghe nói còn làm nhiều việc thiện nữa.”

Cô trợ lý nghĩ cũng hợp lý, Thẩm Phàm Tinh dường như có một loại chấp niệm với việc làm từ thiện và những người làm việc thiện.

Thay đồ xong, rồi đến công ty làm tóc, trang điểm, hai người mới cùng nhau đến địa điểm tổ chức lễ kỷ niệm của Ân Địch.

Vì mất thời gian chuẩn bị nên họ đến hơi muộn.

Vừa bước xuống xe, Thẩm Phàm Tinh nhìn thấy một đám đông và vài người đứng ở cửa hội trường.

Hạt Dẻ Rang Đường

Mắt cô sáng rực lên, lập tức mang giày cao gót chạy thẳng về phía trước.

Cô trợ lý vội kéo lại:

“Chị làm gì vậy? Đi chậm thôi, còn có phóng viên chụp ảnh nữa, cẩn thận bị chụp xấu đấy.”

Thẩm Phàm Tinh mắt long lanh: “Thấy mẹ chồng tương lai rồi.”

“Cứ để họ chụp, từ trước đến giờ cũng chưa từng chụp được tấm nào đẹp cả.”

Cô trợ lý đành chạy theo, muốn xem thử “mẹ chồng” mà cô nhắc đến là ai.

Hôm nay Khương Tri Tri mặc một chiếc váy dài lụa màu cam nhạt, tóc dài búi lên, toát lên vẻ dịu dàng và điềm đạm.

Đang nói chuyện với Thương Hành Châu – người mặc một bộ vest đen, thì thấy Thẩm Phàm Tinh mặc váy đỏ rực, cực kỳ nổi bật đi về phía họ.

Bà mỉm cười bước tới: “Tinh Tinh, cháu đến rồi à.”

Thẩm Phàm Tinh dù hay nói năng bừa bãi trước mặt cô trợ lý, nhưng khi gặp Khương Tri Tri vẫn rất lễ phép:

“Cháu chào dì, dì cũng đến dự tiệc kỷ niệm của Ân Địch ạ?”

Khương Tri Tri hơi sững người, rồi bật cười: “Cháu chẳng quan tâm gì cả, dì chính là chủ của Ân Địch đây.”

Thẩm Phàm Tinh cũng ngạc nhiên. Cô biết chủ của Ân Địch là một người phụ nữ rất xuất sắc, tên là Khương Tri Tri.

Vì lý do gia đình, nên hình của bà không bao giờ xuất hiện trên tin tức hay báo chí.

Hôm đó cô cũng ngại, không tiện hỏi tên của Khương Tri Tri.

Khương Tri Tri mỉm cười, nắm tay cô, quay sang Thương Hành Châu giới thiệu:

“Đây là Thẩm Phàm Tinh mà chị vừa nhắc với em, một diễn viên rất có tiềm năng. Các sản phẩm bên công ty em nếu cần đại diện, có thể cân nhắc con bé.”

Rồi lại quay sang Thẩm Phàm Tinh, thân thiết nói:

“Tinh Tinh, gọi cậu đi.”

Thương Hành Châu hơi sững người. Vì công việc nên ông cũng từng gặp Thẩm Phàm Tinh vài lần. Cô rất xinh đẹp, nhưng lại khá trầm lặng, trong những bữa tiệc cũng chỉ yên lặng ăn cơm.

Những người đưa nghệ sĩ đến gặp ông, ai cũng hiểu rõ mục đích là gì.

Những cô gái được đưa đến thường đều đầy tham vọng và sẵn sàng trả giá.

Nhưng kiểu như Thẩm Phàm Tinh — lặng lẽ, chỉ lo ăn uống — đúng là hiếm thấy, vì thế ông có chút ấn tượng.

Trong lòng Thẩm Phàm Tinh thì chấn động: Thương Hành Châu?! Chẳng lẽ là cậu của Chu Tri Uẩn?!

Trời ạ, đã đoán được Chu Tri Uẩn không phải người bình thường, không ngờ lại “không bình thường” đến mức này!

Thương Hành Châu cơ mà! Một ông trùm trong giới kinh doanh, không có ông chủ hãng phim nào là không muốn nịnh bợ ông ấy.

Cô từng bị ép đi vài buổi tiệc xã giao chỉ để gặp ông ấy.

Sếp công ty không dám ép cô, chỉ mong cô tự giác “khôn ra”, nhưng thấy cô chẳng có chút tài năng xã giao nào, nên sau này cũng không dẫn đi nữa.

Lúc này cô nở nụ cười ngọt ngào, ngoan ngoãn gọi:

“Cháu chào cậu ạ.”

Thương Hành Châu gật đầu, ánh mắt vẫn có chút khó hiểu nhìn Khương Tri Tri.

Khương Tri Tri cười nói:

“Chị và đứa nhỏ này có duyên. Sau này nếu gặp lại, em cũng nhớ quan tâm nó nhiều hơn.”

Những người xung quanh thấy Khương Tri Tri thân thiết kéo tay Thẩm Phàm Tinh nói chuyện, lại còn cười đùa cùng Thương Hành Châu, không khỏi kinh ngạc.

Thẩm Phàm Tinh từ khi nào lại ôm được cái “cây to” thế này?!

Khi buổi tiệc bắt đầu, với danh tiếng hiện tại của Thẩm Phàm Tinh, vị trí ngồi đáng ra phải là hàng ba, hàng tư.

Thế mà Khương Tri Tri chỉ nói một câu với nhân viên, Thẩm Phàm Tinh liền được sắp ngồi ngay cạnh bà.

Mọi người càng thêm chấn động — đó là khu vực dành riêng cho người nhà Khương Tri Tri!

Ngồi cạnh toàn là các ông lớn trong ngành, mà Thẩm Phàm Tinh lại ngồi giữa họ — cô rốt cuộc có thân phận gì?!

Cô trợ lý ngồi tít phía sau, tròn mắt nhìn mà không dám tin:

Chỉ là hôm đó tiện miệng chào hỏi thôi mà, lại bám được “đùi to” thế này?!

Kỷ Minh Lỗi cũng có mặt trong buổi tiệc, nhưng ngồi tận phía sau.

Hắn biết hôm nay Thẩm Phàm Tinh cũng đến, vốn định tìm cơ hội “xử” cô một phen.

Dù gì hai năm nay cô cũng không còn nổi tiếng như trước, hắn định lợi dụng đông người để ra tay.

Không ngờ Thẩm Phàm Tinh lại được ngồi cạnh Khương Tri Tri!

Ở Bắc Kinh, hắn đương nhiên biết rõ ba nhà họ Chu, Thương và Lý — chẳng nhà nào hắn dám đụng vào!

Đành hậm hực ngồi phía sau: hôm nay không thể ra tay rồi!

Phải tìm cơ hội khác sau vậy.

Còn Thẩm Phàm Tinh cả buổi tối thì như người lạc vào cõi mộng.

Khương Tri Tri dẫn cô đi gặp biết bao nhiêu nhân vật lớn, ai cũng thân thiện như đang tiếp một hậu bối thân thiết.

Đến khi ra về, tay cô nắm đầy danh thiếp.

Cô trợ lý vui mừng ôm lấy cô:

“Chị ơi, tụi mình phát tài rồi! Em còn thấy chị nói chuyện với mấy ông lớn trong giới truyền thông nữa!”

Nhưng Thẩm Phàm Tinh thì đầy lo lắng:

“Em gái à, chuyện này không phải điều tốt đâu.”

Cô trợ lý không hiểu:

“Tại sao chứ? Chị mà nắm được những mối quan hệ này, mấy minh tinh tối nay ghen c.h.ế.t luôn ấy chứ!”

Thẩm Phàm Tinh nhíu mày:

“Vì chị chỉ muốn yêu đương thôi, không muốn phát triển sự nghiệp mà!”
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 547: Chương 547



Trong hai tháng đi đóng phim, Thẩm Phàm Tinh nhận được quá nhiều lời mời hợp tác.

Cô trợ lý mỗi ngày đều bận túi bụi:

“Chị ơi, hôm nay lại có người liên hệ, nói muốn mời chị quay một bộ phim hài đô thị.”

Thẩm Phàm Tinh lười biếng nằm trên ghế dựa, mặt đắp mặt nạ, phẩy tay:

“Không hứng thú.”

“Chị à, hai tháng nay chị từ chối đến năm kịch bản rồi đấy.”

Cô trợ lý sốt ruột, nghệ sĩ nhà người ta đều chăm chỉ, cố gắng không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để xuất hiện.

Còn nghệ sĩ nhà cô, nếu không bị ràng buộc bởi hợp đồng, e là chẳng nhận nổi một bộ phim nào.

Lý tưởng của Thẩm Phàm Tinh là mở sạp bên đường để xem bói!

Thẩm Phàm Tinh thư thái đung đưa ghế nằm:

“Em tự xem đi, toàn là mấy thứ linh tinh vớ vẩn, nếu là phim cổ trang, kịch bản hay, thì chị có thể cân nhắc, chứ liên quan đến tình yêu thì không thích.”

Cô trợ lý thắc mắc:

“Chị, sao chị lại thích quay phim cổ trang thế? Chị đẹp rực rỡ như vậy, hợp với phim hiện đại lắm, còn rất hợp với màn ảnh rộng nữa.”

Thẩm Phàm Tinh xua tay:

“Không thích. Thôi, chị ngủ một lát, em đừng ríu rít như chim sẻ nữa, ồn ào c.h.ế.t đi được.”

Cô trợ lý bĩu môi, không dám lên tiếng, trong lòng tiếc nuối — Thẩm Phàm Tinh gặp được cơ hội tốt như vậy mà lại không tận dụng để tranh thủ thêm tài nguyên.

Thẩm Phàm Tinh đung đưa ghế nằm, phe phẩy chiếc quạt nhỏ, tận hưởng niềm vui thư thái.

Cho đến khi Tô Lệ đến thăm đoàn phim.

Tô Lệ có chút ghen tị nhìn Thẩm Phàm Tinh đang thư nhàn:

“Cuộc sống của cô đúng là sung sướng thật đấy.”

Thẩm Phàm Tinh nhướng mắt nhìn cô một cái:

“Sao rảnh mà qua đây vậy?”

Tô Lệ kéo ghế ngồi bên cạnh cô:

“Tôi với Kỷ Minh Lỗi đã đăng ký kết hôn rồi.”

Thẩm Phàm Tinh lười cả động môi, lẩm bẩm:

“Vậy thì chúc mừng, nhưng nhớ những gì tôi đã nói đấy.”

Tô Lệ nắm lấy tay Thẩm Phàm Tinh:

“Nhớ chứ, nhớ chứ, giờ cô chính là em gái ruột của tôi, những lời cô nói, tôi đều nhớ kỹ.”

Thẩm Phàm Tinh nghi ngờ nhìn cô ta:

“Cô kích động như vậy làm gì? Lại có chuyện gì à?”

Tô Lệ vội vàng lắc đầu:

“Không có không có, chỉ là tôi nhớ cô thôi. À phải rồi, tôi còn muốn nói chuyện với cô nữa, không ngờ cô quen Thương Hành Châu à?”

Thẩm Phàm Tinh nhắm mắt lại, tiếp tục nằm:

“Không quen.”

Tô Lệ không tin:

“Hôm đó nhiều người đều thấy hai người nói chuyện với nhau.”

Rồi lại cảm thán:

“Nói ra cũng kỳ lạ, tôi với Thương Tổng cũng có duyên đấy, vợ anh ấy trùng tên trùng họ với tôi.”

Thẩm Phàm Tinh giật miếng mặt nạ trên mặt xuống, ngồi dậy:

“Cô cũng khéo ăn theo thật đấy. Rốt cuộc là cô muốn gì? Đừng vòng vo với tôi, tôi lười đoán.”

Tô Lệ sợ Thẩm Phàm Tinh nổi giận, vội cười làm lành:

“Tôi chỉ muốn nhờ cô giới thiệu tôi với Thương Tổng một chút.”

Thẩm Phàm Tinh nhìn Tô Lệ từ trên xuống dưới:

“Chẳng phải cô kết hôn rồi sao? Còn muốn quyến rũ Thương Tổng?”

Tô Lệ vội đưa tay bịt miệng cô:

“Tổ tông à, câu này không thể nói lung tung, tôi chỉ muốn làm quen thôi. Hơn nữa, Thương Tổng chưa bao giờ thích kiểu đó.”

Thẩm Phàm Tinh hất tay cô ra:

“Sau này đừng đụng vào tôi, tay đụng phải đàn ông hôi hám rồi lại sờ tôi, xúi quẩy!”

Tô Lệ ngẩn người một lát:

“Cô… tôi rửa tay rồi mà.”

Thẩm Phàm Tinh vẫn ghét bỏ:

“Cũng không được, tóm lại là tránh xa tôi ra một chút, tôi ngửi thấy cũng thấy buồn nôn.”

Tô Lệ bó tay, nhưng còn có việc cần nhờ Thẩm Phàm Tinh, liền dỗ dành:

“Phàm Tinh, mấy ngày nữa cô quay xong phim rồi, qua nhà tôi chơi nhé?”

Thẩm Phàm Tinh không hứng thú:

“Không đi, tôi phải về nhà ngủ.”

Tô Lệ không cam lòng:

“Tôi trả tiền mời cô đi còn không được sao? Hai mươi vạn nhé?”

Thẩm Phàm Tinh quay đầu nhìn chằm chằm Tô Lệ một hồi lâu, đợi đến khi ánh mắt Tô Lệ lảng tránh vì chột dạ, mới chậm rãi thu lại ánh nhìn, gật đầu:

“Được, hai mươi vạn.”

Tô Lệ thở phào nhẹ nhõm:

“Vậy hẹn rồi đó nhé, đến lúc đó tôi cho tài xế tới đón cô.”

Thẩm Phàm Tinh gật đầu:

“Được.”



Lúc phim đóng máy, Khương Tri Tri còn mang theo hoa đến thăm đoàn.

Khiến Thẩm Phàm Tinh kinh ngạc:

“Dì ơi, sao dì lại đến đây?”

Khương Tri Tri cười:

“Hôm nay dì có một dự án gần đây, nghe nói khu này đang quay phim, vừa hay hỏi ra thì là cháu, nên tiện thể ghé qua xem.”

“Sao lại gầy đi nhiều thế này?”

Thẩm Phàm Tinh nhăn mũi:

“Cơm hộp của đoàn phim dở tệ, cháu đói đến gầy luôn rồi.”

Giọng nói còn mang chút tội nghiệp.

Cô không có tiền mua đồ ăn bên ngoài, chỉ có thể cùng cô trợ lý ăn cơm hộp của đoàn.

Khương Tri Tri nhìn thấy chiếc cằm nhọn hoắt của cô thì không khỏi xót xa:

“Chút nữa cháu còn bận gì không? Nếu không thì tối nay đến nhà dì ăn cơm nhé?”

Dù có bận cũng thành không bận, Thẩm Phàm Tinh lập tức lắc đầu:

“Không bận ạ, vậy cháu không khách sáo đâu.”

Khương Tri Tri cười tươi:

“Khách sáo gì chứ, đều là người nhà cả. Dì chờ ngoài xe, cháu thu dọn xong thì ra tìm dì nhé?”

Nói xong còn dặn biển số xe, Thẩm Phàm Tinh ghi nhớ kỹ.

Cô trợ lý thấy Thẩm Phàm Tinh nghiêm túc, còn tò mò:

“Chị thật sự đi à?”

Thẩm Phàm Tinh đáp lời bằng tiếng “ừ”, nhanh chóng thay quần áo, rửa mặt rồi đi thẳng ra ngoài, ai gọi cũng làm ngơ như không nghe thấy.

Cô trợ lý chỉ biết thở dài, không biết bao giờ “chị gái” mình mới chịu trưởng thành một chút?

Khương Tri Tri thật lòng rất thích Thẩm Phàm Tinh — huống chi cô còn có chút năng lực huyền học.

Trong buổi tiệc gia đình, khi nhắc tới cô với Tô Ly, Tô Ly cũng tỏ vẻ rất hứng thú, rất muốn gặp mặt Thẩm Phàm Tinh.

Hôm nay coi như là cơ duyên, tiện thể đưa cô về nhà luôn, để Chu Tây Dã cũng có thể gặp mặt.

Xe đi vào khu nhà của cán bộ Tổng tham mưu, Thẩm Phàm Tinh không khỏi “wow” lên một tiếng:

“Dì ơi, nơi này dương khí mạnh thật đó.”

Khương Tri Tri dở khóc dở cười:

“Khu nhà quân đội mà, nhiều đàn ông, nên dương khí nhiều là đúng rồi.”

Thẩm Phàm Tinh lắc đầu:

“Không phải đâu, là vị trí nơi này rất tốt, phong thủy tốt ấy.”

Căn hộ phân cho Chu Tây Dã dựa trên cấp bậc, là một căn hộ bốn phòng rộng rãi.

Phòng khách rất lớn, các phòng khác cũng rộng rãi.

Điểm trừ duy nhất là không có thang máy, năm tầng lầu, nhà Khương Tri Tri ở tầng hai.

Căn nhà được trang trí theo phong cách Trung Hoa đơn giản và kín đáo, nội thất chỉnh tề, trang nhã.

Dù Khương Tri Tri có kiếm được tiền, nhưng vì vị trí của Chu Tây Dã, mọi thứ trong cuộc sống đều phải khiêm tốn, không phô trương.

Vừa vào nhà, Thẩm Phàm Tinh đã nhận ra: cách bố trí đồ đạc ở đây rõ ràng là có người cao tay chỉ điểm, mục đích là cầu bình an và thuận lợi.

Hạt Dẻ Rang Đường

Khương Tri Tri gọi Thẩm Phàm Tinh cứ ngồi thoải mái:

“Lát nữa chú mới tan làm về, Thương Thương cũng về trễ, cháu muốn ăn gì, dì đi nấu.”

Thẩm Phàm t*nh h**n toàn không khách sáo:

“Dì để cháu giúp nấu cơm nha, cháu cũng biết nấu ăn.”

Bếp rộng rãi, sáng sủa.

Trong nhà có người giúp việc theo giờ lo việc dọn dẹp, nhưng chuyện nấu ăn vẫn do Khương Tri Tri và gia đình tự làm.

Ba người trong nhà đều bận rộn, thường xuyên ăn ở nhà ăn đơn vị, lúc rảnh mới nấu cơm ở nhà.

Thẩm Phàm Tinh vừa giúp Khương Tri Tri nhặt rau, vừa nghe bà kể chuyện hồi nhỏ của Chu Tri Uẩn và Thương Thương.

“Hồi nhỏ Chu Tri Uẩn nghịch lắm, ai chọc nó không vui là nó tè ngay trước cửa nhà người ta.”

Thẩm Phàm Tinh phì cười:

“Giờ anh ấy trông ít nói lắm.”

Khương Tri Tri liên tục lắc đầu:

“Nó từ nhỏ đã ít nói rồi, nói chuyện rất muộn, khả năng diễn đạt kém, nên càng lớn càng không thích nói.”

Thẩm Phàm Tinh hỏi:

“Vậy hồi trước anh ấy từng có bạn gái chưa ạ?”
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 548: Chương 548



Thẩm Phàm Tinh có chút tò mò, Chu Tri Uẩn đẹp trai như vậy, hồi còn đi học sao lại không yêu đương chứ?

Khương Tri Tri lắc đầu: “Không có, nó làm gì có thời gian. Nó trưởng thành muộn hơn so với bạn bè cùng trang lứa, mười tám tuổi đã đi lính, ngoài mấy năm học ở trường quân đội, toàn đến những nơi có nhiệm vụ khẩn cấp.”

“Lần này lại đến khu Tây Tạng, ít nhất ba năm sau mới có thể quay về. Nếu còn muốn thăng tiến, thì phải ở lại đó lâu hơn vài năm nữa.”

Bà nói như vậy, cũng là để cho Thẩm Phàm Tinh chuẩn bị tâm lý trước.

Nếu thật sự yêu đương với Chu Tri Uẩn, thì một năm gặp mặt một lần cũng đã khó.

Bình thường còn chẳng tìm được người.

Trừ khi, Thẩm Phàm Tinh có thể theo quân. Nhưng một đứa trẻ vừa xinh đẹp lại hoạt bát như vậy, đi theo quân đội lên cao nguyên, e rằng sẽ phát điên mất.

Đây cũng là điều khiến Khương Tri Tri rất trăn trở.

Cô thích Thẩm Phàm Tinh, nhưng khoảng cách xa như vậy, cuối cùng hai đứa trẻ liệu có thể đến được với nhau không?

Lúc cơm sắp nấu xong, Thương Thương và Chu Tây Dã cùng bước vào nhà.

Thương Thương vui vẻ chạy lại khoác tay Thẩm Phàm Tinh: “Chị nghe nói em đến, liền chạy về ngay, chỉ là đường kẹt xe quá nên mới chậm chút.”

Thẩm Phàm Tinh cười hì hì, rồi mắt sáng lấp lánh nhìn Chu Tây Dã: “Cháu chào chú ạ.”

Chu Tây Dã gật đầu với Thẩm Phàm Tinh: “Chào cháu.”

Vốn dĩ tối nay ông còn có buổi tụ tập, nhưng Khương Tri Tri đã dặn dò kỹ lưỡng, nhất định phải về nhà để gặp Thẩm Phàm Tinh.

Biết đâu đấy, đây chính là con dâu tương lai.

Tính cách của Thẩm Phàm Tinh rất tự nhiên thoải mái, nên bữa cơm tối cũng rất hòa hợp.

Cô và Thương Thương cứ như có cả đống chuyện để nói.

Ăn xong, Thương Thương lại kéo cô vào phòng để tám chuyện.

Chu Tây Dã đi rửa bát, Khương Tri Tri theo sau vào bếp: “Thế nào? Anh có thấy con bé rất tốt không? Rất hợp với gia đình mình.”

Chu Tây Dã thì không cảm nhận gì đặc biệt, chỉ ngạc nhiên: “Tri Uẩn còn không ở nhà, sao em biết nó thích Thẩm Phàm Tinh?”

Khương Tri Tri vỗ nhẹ ông một cái: “Cái thằng con trai anh đó, đầu óc cứ ngơ ngơ ngáo ngáo, nhìn thì nghiêm nghị oai phong, nhưng tâm tư nhỏ nhặt thế nào em nhìn là biết ngay.”

“Gần đây gọi điện cho em thường xuyên hơn hẳn, trước kia thì một tuần một lần là tốt lắm rồi, có khi một hai tháng không liên lạc.”

“Nhưng hai tháng nay, một tuần gọi hai ba lần, cứ hỏi loanh quanh em có bận không, đang ở đâu.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Nói đến đây bà tự cười: “Cái đầu óc nhỏ nhặt đó, chẳng phải là muốn biết gần đây em có gặp Thẩm Phàm Tinh không sao?”

“Hôm nay sao em lại đi gặp con bé ấy? Là vì sáng nay con trai anh gọi điện hỏi em trước rồi, em nghe ngóng thấy con bé đang ở gần đây, nên mới ghé qua xem sao.”

“Như vậy, lần sau nó gọi điện, em chẳng phải cũng có chuyện để kể à?”

Chu Tây Dã dở khóc dở cười: “Hai mẹ con nhà này, sao cứ như đang yêu thay cho con vậy.”

Khương Tri Tri cười rạng rỡ: “Cũng đâu có gì sai, con bé đó tốt, con trai mình cũng thích, thì mình giúp một tay cũng được mà.”



Thẩm Phàm Tinh và Thương Thương nằm bò trên giường, cũng trò chuyện rất vui vẻ.

Thương Thương còn lấy cả ảnh từ nhỏ đến lớn của cô và Chu Tri Uẩn cho Thẩm Phàm Tinh xem.

Thẩm Phàm Tinh cái nào cũng tò mò: “Giá mà hồi nhỏ em gặp được các chị thì tốt biết bao.”

Nhìn thấy Chu Tri Uẩn trong ảnh cau mày, đầu to tròn trịa, trông cũng khá đáng yêu.

Thương Thương cười: “Giờ cũng chưa muộn mà.”

Thẩm Phàm Tinh lắc đầu: “Không phải đâu, em thấy Chu Tri Uẩn hồi nhỏ đáng yêu hơn, bây giờ không dễ thương nữa, chọc một cái là cáu.”

Thương Thương tặc lưỡi: “Em còn dám trêu nữa à? Từ sau khi nó nhập ngũ, mấy anh chị em họ nhà chị chẳng ai thích chơi với nó cả.”

Thẩm Phàm Tinh nhìn những bức ảnh thời trung học của Thương Thương và Chu Tri Uẩn trong album, ngẩn người một lúc.

Rồi cô chỉ vào một tấm ảnh Chu Tri Uẩn đang đứng trước cổng trường: “Em muốn tấm này.”

Đó là một bức ảnh do Thương Thương lén chụp, lúc Chu Tri Uẩn vừa từ trong trường bước ra, đang cầm một mảnh vải batik (vải nhuộm sáp) xem xét.

Khi đó Chu Tri Uẩn trông hơi gầy, đầu to, mặt còn nổi mụn, nhìn không đẹp lắm.

Thương Thương có chút không hiểu: “Tấm này xấu nhất đó, sao em lại thích nó?”

Thẩm Phàm Tinh mím môi cười trộm: “Em lại thích tấm này, thấy ngốc ngốc mà đáng yêu.”

Thương Thương liền rút tấm ảnh đó đưa cho Thẩm Phàm Tinh.

Khi Thẩm Phàm Tinh đang nhét ảnh vào túi, thì điện thoại reo lên.

Không hiện số, cô nghe máy rồi nói “Ai đấy?”

Tô Lệ nhanh chóng lên tiếng: “Phàm Tinh, cô về từ phim trường rồi phải không? Giờ cô đang ở đâu? Tối nay tới nhà tôi chơi nhé?”

“Không được, tối nay tôi có việc rồi.”

“Vậy ngày mai thì sao? Tối mai được không?”

Thẩm Phàm Tinh suy nghĩ một lúc: “Ngày kia đi, tối ngày kia tôi rảnh.”

Tô Lệ sợ Thẩm Phàm Tinh đổi ý, vội vã đồng ý:

“Được được được, ở khu Biệt thự số 8 nhé.”

Cô ta còn cẩn thận nói rõ địa chỉ, Thẩm Phàm Tinh lặp lại một lần: “Được, tôi biết rồi.”

Sau khi cúp máy, Thương Thương tò mò: “Em bận rộn lắm à? Nhiều tiệc tùng thế?”

Thẩm Phàm Tinh lắc đầu: “Không bận, em từng xem vận mệnh giúp cô ấy, chắc là muốn cảm ơn em.”

Nhắc đến chuyện này, Thương Thương lại nổi hứng: “Vậy em đoán xem người yêu tương lai của chị sẽ thế nào?”

Thẩm Phàm Tinh liếc Thương Thương một cái: “Là người rất lợi hại, nói chung là tốt.”

Thương Thương cười vui vẻ, ôm lấy cô: “Chị thích nghe em nói ghê. Nhưng thật ra, trước đây chị định không kết hôn cơ.”

Thẩm Phàm Tinh gật đầu tỏ vẻ hiểu: “Trước khi gặp em trai chị, em cũng nghĩ đàn ông trên đời này đều tầm thường cả.”

Nhất là mấy người trong giới, nếu không phải là xã hội có pháp luật, cô đã xử hết rồi.

Thương Thương bật cười: “Nó vụng về lắm, em đừng để bị nó chọc giận nha.”

Thẩm Phàm Tinh cười xua tay, tỏ ý không sao: “Em biết nói mà, em rất giỏi ăn nói đấy.”

Hai người ríu rít nói chuyện đến tận khuya, mãi đến khi trợ lý gọi thúc giục, Thẩm Phàm Tinh mới tiếc nuối rời đi.



Tô Lệ để mời được Thẩm Phàm Tinh đã mời thêm mấy người bạn thân trong giới.

Đông người thì sẽ náo nhiệt hơn.

Thẩm Phàm Tinh mặc đồ thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, mặt mộc đến dự.

Tô Lệ thấy cô ăn mặc như vậy, vội kéo tay cô:

“Sao cô không trang điểm gì cả? Hôm nay còn có người khác nữa mà.”

Thẩm Phàm Tinh liếc Tô Lệ hai cái: “Tới nhà cô ăn bữa cơm, còn phải ăn mặc lộng lẫy à?”

Tô Lệ vội cười giải thích: “Tôi không có ý đó, chỉ là nghĩ lát nữa chụp ảnh, ai cũng ăn diện cả.”

Thẩm Phàm Tinh không bận tâm: “Không sao, các cô chụp đi, đừng chụp tôi là được.”

Cô đến để ăn cơm, tất nhiên là mặc sao cho thoải mái nhất.

Những người nổi tiếng đến hôm đó không ai có quan hệ thân thiết với Thẩm Phàm Tinh, thậm chí có mấy người từng bắt nạt cô.

Nhưng hôm nay, ai nấy đều tỏ ra thân thiện.

Bởi vì ai cũng biết, phía sau Thẩm Phàm Tinh là một chỗ dựa rất lớn.

Thẩm Phàm Tinh đối phó qua loa, nhưng ánh mắt lướt qua phòng khách, trong lòng thầm thở dài: Tự tìm đường chết!
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 549: Chương 549



Tô Lệ mời khách ăn theo hình thức tiệc buffet lạnh, Thẩm Phàm Tinh không thích kiểu này, cô vẫn thích những món ăn nóng hổi hơn.

Không mấy hứng thú, cô cầm ly nước cam ngồi một bên, nghe bọn họ khen qua khen lại nhau.

Cô khen tôi diễn giỏi, tôi khen cô dáng đẹp.

Cô ấy nói mình chưa bao giờ ăn kiêng, trời sinh ăn bao nhiêu cũng không mập.

Cô ấy nói mình trời sinh nhiều cảm xúc, chưa từng luyện diễn xuất.

Thẩm Phàm Tinh nghe mà muốn bật cười, nhưng lại thấy thật nhàm chán.

Tô Lệ thấy Thẩm Phàm Tinh không mấy hứng thú, liền đưa cho cô thêm một ly nước: “Hay là cô lên lầu chơi đi? Trên lầu có một phòng giải trí.”

Thẩm Phàm Tinh nhìn Tô Lệ, nghiêm túc nói: “Tô Lệ, cô hại tôi, tức là hại chính cô, cô nên suy nghĩ kỹ đi.”

Tô Lệ chột dạ, ánh mắt có phần hoảng loạn:

“Phàm Tinh, cô đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu?”

Thẩm Phàm Tinh khẽ cười, cầm ly nước đứng dậy: “Tôi muốn ra sân dạo một chút.”

Tô Lệ cũng đứng dậy theo: “Được, vậy cô cẩn thận nhé, tôi ở trong nhà tiếp khách.”

Thẩm Phàm Tinh lại liếc nhìn Tô Lệ một cái, rồi rời khỏi phòng khách, đi một vòng quanh vườn nhỏ.

Sau đó ngồi xuống chiếc ghế xích đu trong đình, vừa đung đưa vừa ngắm khu vườn nhỏ.

Phải nói là, lão dê già kia cũng biết hưởng thụ, khu vườn được trang trí với núi giả, đình nghỉ, cầu nhỏ suối chảy, trông cũng khá đẹp và sinh động.

Mái đình còn làm bằng kính, ngẩng đầu lên là có thể thấy bầu trời.

Chỉ tiếc là ở Bắc Kinh không còn thấy sao nữa.

Không như ở vùng Tạng.

Thẩm Phàm Tinh vừa uống nước vừa đung đưa, bất giác đã uống hết một ly.

Cô cảm thấy hơi buồn ngủ, dựa vào ghế bắt đầu thiếp đi.

Tô Lệ và Kỷ Minh Lỗi đứng trên ban công tầng hai nhìn Thẩm Phàm Tinh, thấy cô dường như đang mơ màng thiếp đi.

Tô Lệ vẫn còn chút dè chừng: “Anh có thể đừng làm hại cô ấy không? Cô ấy là bạn tốt của em.”

Kỷ Minh Lỗi mặt u ám: “Cô ta không phải loại dễ đối phó đâu.”

Tô Lệ vẫn lo lắng: “Chẳng phải anh chỉ định dọa cô ấy một chút thôi sao? Anh nhất định đừng làm hại cô ấy, hơn nữa cô ấy có chút tà khí, em còn sợ nếu chọc vào cô ấy sẽ mang tai họa đến cho chúng ta.”

Kỷ Minh Lỗi không tin: “Chẳng phải chỉ vì cô ta có liên hệ với nhà họ Chu và nhà họ Thương sao? Anh đã điều tra rồi, mấy nhà đó hoàn toàn không có người thân nào tên Thẩm Phàm Tinh.”

“Cô ta chỉ là một cô nhi, đang làm ra vẻ thần bí mà thôi.”

Tô Lệ còn định nói gì, nhưng Kỷ Minh Lỗi đã xuống lầu.

Cô ta nhìn thấy Kỷ Minh Lỗi bế Thẩm Phàm Tinh rời khỏi nhà, tay bấu chặt lan can, trong lòng giằng xé.

Cô ta khó khăn lắm mới gả được vào, hai tháng qua theo Kỷ Minh Lỗi cũng quen biết không ít thiếu gia nhà giàu ở Bắc Kinh.

Tuy không bằng nhà họ Thương, nhưng cũng không còn là diễn viên nhỏ vô danh không có hậu thuẫn nữa.

Vì vậy…

Sau một hồi giằng co trong lòng, Tô Lệ điều chỉnh lại cảm xúc, sắc mặt vô cảm đi xuống lầu.

Kỷ Minh Lỗi đưa Thẩm Phàm Tinh đến một căn nhà cũ gần khu 798, nơi này hắn đã sắp xếp người từ trước.

Thẩm Phàm Tinh chẳng phải thanh cao lắm sao?

Vậy thì ở đây, quay cho cô vài bộ phim nhỏ có cảnh nóng, để xem cô còn thanh cao thế nào nữa.

Kết quả, xe vừa chạy vào sân.

Thẩm Phàm Tinh đột nhiên thò đầu từ phía sau ra, hơi tò mò: “Kỷ tổng, anh đưa tôi đến đâu thế?”

Kỷ Minh Lỗi hoảng hốt đạp phanh, kinh ngạc quay đầu: “Sao cô lại tỉnh rồi?!”

Thẩm Phàm Tinh tỏ vẻ kinh ngạc: “Tôi có ngủ đâu, tôi chỉ muốn xem rốt cuộc anh định đưa tôi đi đâu thôi.”

Kỷ Minh Lỗi nghiến răng, cho dù Thẩm Phàm Tinh tỉnh rồi thì sao?

Trong nhà vẫn còn bảy tám gã đàn ông đang chờ.

Hắn bấm còi, đám người trong nhà liền ùa ra.

Thẩm Phàm Tinh tặc lưỡi hai tiếng: “Nếu bây giờ anh quay lại, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Còn nếu không quay lại, đêm nay anh xong đời rồi.”

Kỷ Minh Lỗi cười lạnh: “Cô định dọa ai? Đến đây rồi mà còn mơ rời đi sao?”

Thẩm Phàm Tinh thẳng tay tát hắn một cái: “Có bản lĩnh thì chơi thật đi, đừng chỉ biết nói miệng. Xuống xe!”

Kỷ Minh Lỗi sững người – lẽ ra câu đó phải là hắn nói mới đúng chứ?

Thẩm Phàm Tinh nhanh gọn xuống xe, Kỷ Minh Lỗi tức tối cũng xuống theo, quát đám người đến bắt cô lại.

Có người còn cầm theo gậy gộc, thấy Thẩm Phàm Tinh mảnh mai yếu ớt thì chẳng mấy để tâm.

Xông tới định bắt, ai ngờ cây gậy trên tay lại bị cô giật mất lúc nào không biết.

Rồi chỉ thấy Thẩm Phàm Tinh cầm cây gậy như đang chơi trò “đập chuột”, đánh loạn xạ không chút nương tay.

Vài gã đàn ông to lớn ôm đầu chạy loạn, chẳng ai dám đến gần cô.

Kỷ Minh Lỗi c.h.ế.t lặng một giây, rồi quay lại xe lôi ra một khẩu súng.

Khi hắn chĩa s.ú.n.g về phía Thẩm Phàm Tinh thì bất ngờ có một chiếc xe khác lao tới.

Đầu xe dừng lại cách hắn chỉ vài phân.

Tốc độ quá nhanh khiến hắn không kịp phản ứng, đến cây s.ú.n.g trong tay cũng không biết phải xử lý sao.

Chu Tri Uẩn nhảy từ xe xuống, nhanh chóng lao đến tung một cú đá, đá văng khẩu s.ú.n.g khỏi tay Kỷ Minh Lỗi.

Thẩm Phàm Tinh thấy Chu Tri Uẩn, mắt lập tức sáng rực, nhét cây gậy vào tay một người bên cạnh.

Chạy tới nắm lấy tay Chu Tri Uẩn, đáng thương nói: “Anh đến thật đúng lúc, người này… vừa nói muốn dùng gậy đập c.h.ế.t tôi.”

Người vừa cầm gậy còn đang đơ người.

Vừa rồi bị đánh là bọn họ, giờ tay chân hắn vẫn còn đau.

Chu Tri Uẩn mặt lạnh, liếc nhìn Thẩm Phàm Tinh đang sắp khóc, giẫm lên khẩu s.ú.n.g bị đá văng, nhìn chằm chằm Kỷ Minh Lỗi: “Bắt cóc, tàng trữ s.ú.n.g trái phép?”

Kỷ Minh Lỗi không biết Chu Tri Uẩn là ai, nhưng cú đá vừa rồi cùng khí thế của anh, đủ khiến hắn hiểu đây không phải người bình thường.

Bắt đầu hoảng: “Không… không phải vậy… chúng tôi chỉ đùa một chút thôi, có thể ngồi xuống nói chuyện, bố tôi là…”

Thẩm Phàm Tinh nắm tay Chu Tri Uẩn, đầy khí thế nói: “Bố anh có là Ngọc Hoàng Đại Đế cũng vô dụng!”

Chu Tri Uẩn lạnh lùng nhìn Kỷ Minh Lỗi: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, họ sẽ đến ngay thôi.”

Kỷ Minh Lỗi hoảng một chút, nhưng lại nghĩ chuyện cũng không lớn, dù có bị bắt thì gia đình hắn cũng sẽ tìm cách cứu.

Chỉ tay vào Thẩm Phàm Tinh: “Cô cứ đợi đấy cho tôi!”

Vừa dứt lời, tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa, mỗi lúc một gần.

Cảnh sát khu vực này không quen biết Kỷ Minh Lỗi, thấy thẻ sĩ quan của Chu Tri Uẩn xong thì không nói lời nào, lập tức đưa đám người kia đi.

Thẩm Phàm Tinh và Chu Tri Uẩn cũng được mời về đồn để lấy lời khai.

Thẩm Phàm Tinh cực kỳ giỏi ăn nói, vào đến đồn là bắt đầu kể lể đầy tội nghiệp chuyện Kỷ Minh Lỗi chuốc thuốc mình.

Sau đó còn định làm chuyện đồi bại.

Hạt Dẻ Rang Đường

“Nếu các anh không tin, cứ đến căn nhà lúc nãy mà xem, bên trong còn có thiết bị quay phim.”

“Hắn rõ ràng muốn hủy hoại tôi!”

Kẻ yếu luôn khiến người khác thương cảm, nữ cảnh sát còn đến an ủi cô một hồi.

Sau khi ghi xong lời khai, Thẩm Phàm Tinh cùng Chu Tri Uẩn ra khỏi đồn.

Vừa bước ra khỏi cổng đồn cảnh sát, Thẩm Phàm Tinh liền tươi cười rạng rỡ.

Đột nhiên cô dừng bước, nắm lấy tay Chu Tri Uẩn, nhìn anh bằng ánh mắt chân thành và nghiêm túc:

“Anh là ân nhân cứu mạng của tôi.”

“Ân cứu mạng, không có gì để báo đáp– chỉ đành lấy thân báo đáp!”
 
Back
Top Bottom