Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 120: Con gái nhà họ Tô đều phải ứng kiếp?



Nói cũng lạ, Nghiêm Chỉ tuy không hiểu chuyện nhưng con cái cô ta sinh ra lại chẳng hề di truyền chút nào.Quả nhiên là củ cải đỏ chính hiệu! (*)(*Củ cải đỏ: ám chỉ những người có vẻ ngoài hiền lành, trung lập nhưng thực tế lại có tư tưởng mạnh mẽ, khác biệt)Tô Tiểu Lạc đã tặng quà gặp mặt cho Tô Tử Thành, tự nhiên cũng không thể thiếu phần Tử Huyên.Ơ kìa?Ấn đường của cô bé có sắc xanh, gần đây sẽ gặp chuyện chẳng lành. Hơn nữa nó cũng giống như mình, số phận long đong. Sắc mặt Tô Tiểu Lạc trầm xuống, tháo sợi dây đỏ từ trên tay xuống, trên dây có một đồng xu. Đây là món quà sư phụ tặng cô hồi nhỏ, có thể hóa giải vận xui.Tô Tiểu Lạc chợt nảy ra một suy đoán táo bạo, chẳng lẽ đây cũng là một loại nguyền rủa?Tất cả đều ứng nghiệm trên con gái nhà họ Tô?Cô cũng ứng kiếp vào năm ba tuổi, giờ Tử Huyên cũng vậy. Rốt cuộc là ai nhắm vào nhà họ Tô, ác độc như thế?Tô Tiểu Lạc ngồi xổm xuống, xoa đầu cô bé: "Tử Huyên, đây là quà cô tặng cháu! Cháu nhất định phải đeo bên mình mọi lúc mọi nơi, ngay cả khi tắm cũng không được tháo ra đâu đấy!""Vâng ạ!" Tô Tử Huyên ngoan ngoãn gật đầu.Tô Tiểu Lạc đeo sợi dây cho cô bé, rồi lại xoa đầu nó với vẻ lo lắng."Đi thôi, xem ra hôm nay không nói chuyện được nữa rồi, người ta căn bản không muốn nói!" Bố Nghiêm tức giận, "Tử Thành, cháu có về không?"Tô Tử Thành liếc nhìn Tô Tiểu Lạc và Tử Huyên, lắc đầu nói: "Cháu không muốn!""Được, được." Bố Nghiêm tức đến nỗi không nói nên lời, ông ta lại nhìn sang Tô Tử Huyên hỏi: "Tử Huyên, còn cháu?"Tô Tử Huyên nhìn anh trai, cô bé đã nhiều ngày không gặp anh và bố, nhớ họ quá! Cô Cửu cũng rất tốt, bà nội cũng rất tốt, ông cô cũng rất tốt.Tuy cô Tô Vãn không thích cô bé, nhưng cô bé vẫn rất thích nhà họ Tô! Nhưng nếu cô bé cũng không về, ông bà ngoại sẽ buồn lắm!Cô bé ngoan ngoãn nói: "Ông ngoại, cháu về với ông ạ."Lời của Tô Tử Huyên khiến bố Nghiêm cảm thấy an ủi phần nào, mẹ Nghiêm định bế cô bé lên, Tô Tử Huyên từ chối: "Bà ngoại, cháu tự đi được ạ, bà đừng mệt."Tô Tử Huyên vẫy tay với Tô Tử Thành: "Anh trai, vậy em đi trước nhé! Ông cố, bà nội, cô tạm biệt!"Bà Trình Nhã bước lên trước một bước, muốn giữ cô bé lại nhưng lại không biết lấy cớ gì."Em gái!" Tô Tử Thành vẫn không yên tâm về em gái, quay qua nói với Tô Tiểu Lạc: "Vậy cháu về ở hai ngày, rồi mọi người đến đón cháu nhé.""Tử Thành là người đàn ông nhỏ rồi, phải bảo vệ em gái thật tốt đấy!" Tô Tiểu Lạc xoa đầu cậu bé: "Đi đi!"Chia cắt hai đứa trẻ này, thật sự rất tàn nhẫn."Cháu sẽ nhớ mọi người." Tô Tử Thành vẫy tay chào họ, rồi chạy theo: "Em gái, đợi anh với.""Anh trai!" Mắt Tô Tử Huyên sáng lên."Anh kể cho em nghe này, hôm nay anh đi chơi với cô Cửu vui lắm. Cô nói lần sau sẽ dẫn chúng ta đi ăn tào phớ!" Tô Tử Thành khoe khoang."Thật ạ?" Tuy Tô Tử Huyên không biết tào phớ là gì, nhưng anh trai nói ngon thì chắc chắn là ngon rồi."Đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, không được ăn!" Bố Nghiêm thấy thằng bé đã đuổi theo, cơn giận cũng tiêu tan phần nào. Hai đứa nhỏ này trong lòng vẫn có họ, cũng không uổng công họ nuôi nấng bao nhiêu năm.*****Nghiêm Chỉ tan làm về nhà, phát hiện trong nhà không có ai. Cô ta đang tìm kiếm ở ngã tư đường thì cuối cùng cũng nhìn thấy bốn người họ, không khỏi nhìn về phía sau.Mẹ Nghiêm thấy ánh mắt của cô ta, bèn hừ một tiếng nói: "Nhìn ai đấy?""Không có nhìn ai." Nghiêm Chỉ thu hồi ánh mắt."Tô Đông vẫn chưa về, cũng không biết chúng ta đến nhà họ Tô." Mẹ Nghiêm nói. "Ông già, ông đưa cháu vào tắm trước đi.""Muộn thế này rồi mà vẫn chưa về, đi đâu vậy?" Nghiêm Chỉ đã quy định, ngày thường Tô Đông nhất định phải về nhà."Con quản người ta đi đâu? Con là con gái mẹ, mẹ còn không biết tính con hay sao?" Mẹ Nghiêm nhìn cô con gái nói, "Mẹ đã bảo con đừng có làm mình làm mẩy, giờ thì hay rồi, người nhà họ Tô cứng rắn lắm, hôm nay chúng ta đến đó chẳng được nể nang gì cả. Bố con suýt nữa thì tức đến ngất đi.""Họ dám làm bố mẹ tức, không được, con phải đến tìm họ nói chuyện!" Nghiêm Chỉ sốt ruột."Con đến đó làm gì? Tô Đông còn chưa về, bây giờ là con trai người ta muốn ly hôn với con, con tìm ai mà làm ầm lên?" Mẹ Nghiêm thở dài."Con, vậy con đi tìm Tô Đông!" Nghiêm Chỉ đỏ hoe mắt, trước đây Tô Đông đối với cô ta rất chiều chuộng, chưa từng nặng lời dù chỉ một câu. Bây giờ mọi thứ đã thay đổi, cô ta nhớ đến lời của cô bạn thân Điền Quyên, trong lòng chợt lo lắng, "Tô Đông anh ấy, chẳng lẽ... có người khác bên ngoài rồi?""Nó dám?" Nghe con gái nói vậy, mẹ Nghiêm cũng không khỏi giật mình, "Hai đứa có chuyện gì phải không?""Dạo này anh ấy cứ về nhà là lăn ra ngủ, thậm chí còn chẳng buồn nói chuyện với con." Nghiêm Chỉ đầy ấm ức, anh càng phớt lờ cô ta, cô ta càng muốn gây sự. Nhưng cứ như đấm vào bông, Tô Đông càng im lặng, cô ta càng không biết trút giận vào đâu.Nghe vậy, mẹ Nghiêm cũng không khỏi lo lắng. Tục ngữ nói rất đúng, vợ chồng cãi nhau đầu giường làm lành cuối giường, tình cảm của họ như vậy chắc chắn là không tốt rồi."Tình trạng này đã kéo dài bao lâu rồi?""..." Nghiêm Chỉ cắn môi, cũng không còn ngại ngùng nữa, ấp úng nói, "Cũng hơn nửa năm rồi."Mẹ Nghiêm là người từng trải, suy đi tính lại rồi nói: "Tô Đông không phải loại người như vậy, hơn nữa nó còn là quân nhân. Cứ chờ xem, nếu nó thật sự có người khác, mẹ sẽ không tha cho nó.""Vâng." Nghiêm Chỉ gật đầu."Chuyện này trước tiên đừng nói với bố con, tim ông ấy không tốt." Mẹ Nghiêm dặn dò."Con biết rồi." Nghiêm Chỉ ủ rũ, trước đây cô ta rất chắc chắn Tô Đông yêu mình, nhưng bây giờ cô ta không còn chút tự tin nào nữa.Điền Quyên nói, đàn ông dễ thay lòng đổi dạ.Nghiêm Chỉ thậm chí còn cảm thấy mình đã trao nhầm tình cảm.*****Tô Tử Thành tắm xong, cầm khẩu súng lục đồ chơi bằng gỗ bắn pằng pằng, bố Nghiêm nghe thấy liền cảm thấy đau đầu: "Làm ông lo lắng nữa, ông sẽ vứt khẩu súng này đi đấy.""Ông ngoại là đồ xấu xa!" Tô Tử Thành nâng niu khẩu súng như báu vật, chạy về phòng mình.Khi mẹ Nghiêm và Nghiêm Chỉ tắm cho Tử Huyên, họ phát hiện ra sợi dây đỏ có đồng xu, Nghiêm Chỉ hỏi: "Đây là cái gì?"Mẹ Nghiêm nói: "Là cô của Tử Huyên cho con bé, cũng không biết cô ta có ý gì, tháo từ trên tay mình xuống. Cho dù cô ta không chuẩn bị quà, thì lấy đồ mình đã đeo tặng người khác cũng quá bất lịch sự!"Nghe nói là đồ đã đeo rồi, Nghiêm Chỉ tức giận đến mức tháo sợi dây đỏ ra ngay lập tức.Tô Tử Huyên hơi nhíu mày: "Mẹ ơi, cô nói con tắm cũng không được tháo ra mà.""Con nghe lời cô ta làm gì?" Nghiêm Chỉ bực bội nói, vì chuyện của Tô Đông mà cô ta nhìn ai trong nhà họ Tô cũng không vừa mắt.Cô ta đến bên cửa sổ, ném sợi dây đỏ từ trên lầu xuống."Cũng lạ thật, Tử Thành mới đến nhà họ Tô có mấy ngày. Giờ lại nói không muốn đi lính, cũng không muốn làm giáo sư, lại muốn học theo cô nó đi bắt ma, con nói có tức không chứ.""Thật là quá đáng, nhà họ Tô từ bao giờ lại xuất hiện một đứa kì quái như vậy?"Mẹ Nghiêm và Nghiêm Chỉ vừa nói chuyện vừa đi lấy quần áo cho Tử Huyên. Không ai chú ý đến việc Tử Huyên đột nhiên ngã vào xô nước.Đến khi họ quay lại, cũng không thấy bóng dáng Tử Huyên đâu."Tử Huyên đi đâu rồi?" Bà Nghiêm cầm quần áo, nhìn quanh quất.
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 121: Sau này sẽ bắt ma với cô Cửu



Ăn cơm tối xong ở nhà họ Vương, Tô Tử Thành vẫn còn lưu luyến không rời. Chỉ tiếp xúc một buổi chiều mà bố Vương cũng đã thích cậu nhóc miệng ngọt này, liền đáp ứng: "Lần sau ông sẽ làm cho cháu một cái to hơn.""Ông Vương thật tốt! Tử Thành thích ông Vương nhất!" Lời ngon tiếng ngọt của Tô Tử Thành cứ như không cần tiền vậy."Thế còn cô?" Tô Tiểu Lạc hụt hẫng hỏi."Cô Cửu, cô là người thân của cháu mà!" Tô Tử Thành nắm tay Tô Tiểu Lạc, ra vẻ người lớn nói với bố Vương, "Ông Vương, vậy là đã hứa rồi nhé, lần sau cháu đến sẽ mang nho cho ông ăn!""Được được!" Bố Vương cười toe toét."Thằng bé Tử Thành nhà các người sau này chắc chắn sẽ rất giỏi, cái miệng này khéo ăn khéo nói, sau này chắc chắn không lo không lấy được vợ." Mẹ Vương cười xoa đầu cậu bé.Tô Tử Thành ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Vợ là gì ạ? Có ăn được không?""Hahaha!" Mẹ Vương bị chọc bèn bật cười lớn, thấy trời đã tối bà ấy vội vàng nói: "Trời sắp tối rồi, mau về thôi!"Tô Tiểu Lạc và Tô Tử Thành đưa Vương Thiến về nhà trước, sau đó hai người mới bắt xe buýt về.Lúc này, bố mẹ Nghiêm Chỉ đã đến nhà họ Tô.Họ mang theo một số món quà được gói ghém tinh xảo, Tử Huyên cũng đi cùng. Cô bé trông cũng tầm tuổi Tô Tử Thành, tết hai bím tóc xinh xắn vô cùng đáng yêu."Tử Huyên, đọc cho ông cố, bà nội nghe một bài thơ nào." Giáo sư Nghiêm muốn khoe khoang một chút.Tử Huyên đọc với giọng trẻ con: "Bạch nhật y sơn tận, Hoàng Hà nhập hải lưu. Dục cùng thiên lý mục, cánh thượng nhất tầng lâu.""Tử Huyên giỏi quá!" Tô Chính Quốc cười nói, "Nhà họ Tô chúng ta sắp có một nhà thơ rồi!"Tô Tử Huyên được khen, lễ phép nói: "Cảm ơn ông cố khen ạ, Tử Huyên còn cần học hỏi nhiều lắm ạ!""Tử Huyên được mọi người dạy dỗ rất tốt." Trình Nhã bưng một đĩa đồ hộp đến.Mẹ Nghiêm vội nói: "Những thứ này bình thường không cho con bé ăn đâu.""Không sao, còn có táo, để tôi gọt mấy quả." Trình Nhã ngại ngùng nói. Tô Vãn ở trong bếp, nhíu mày nói: "Mẹ, sao nhà họ lắm chuyện thế? Lúc nãy ăn cơm còn cố tình lấy khăn lau bát đũa, cái khăn đó thì sạch được bao nhiêu?"Tô Vãn không thích Nghiêm Chỉ, thuận tiện cũng không thích hai đứa nhỏ này. Tô Tử Thành là một đứa trẻ nghịch ngợm. Tô Tử Huyên cũng là một đứa trẻ được nuông chiều.Nhà giáo sư Nghiêm đến, hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của người khác. Là giáo sư thì đã sao? Sau này cô ta nhất định cũng sẽ là sinh viên đại học, không biết họ đang kiêu ngạo cái gì."Thôi, đừng nói nữa. Họ chịu đưa cháu đến, chứng tỏ chuyện của anh Hai con vẫn còn có thể cứu vãn được." Trình Nhã thở dài, bà ấy không muốn con trai mình ly hôn.Trình Nhã là người coi trọng thể diện, cho dù nhà thông gia không ra gì, nhưng nhà bà ấy cũng không mất mặt được.Trình Nhã cắt táo bưng ra ngoài, đúng lúc này Tô Tiểu Lạc dẫn Tô Tử Thành về. Tô Tử Thành vác khẩu súng to trên vai cũng không thấy mệt."Cô bảo cô cầm giúp mà cháu không chịu, cẩn thận không lớn được đâu." Tô Tiểu Lạc bất đắc dĩ nói."Cô Cửu, lúc nãy ở đầu ngõ có mấy đứa trẻ nhìn cháu." Tô Tử Thành lúc này mới đặt khẩu súng xuống."Hóa ra cháu cố tình vác súng là để cho mấy đứa trẻ ở đầu ngõ nhìn thấy, cháu còn sĩ diện nữa." Tô Tiểu Lạc chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé."Bọn họ muốn mua cũng không mua được, mệt chết đi được!" Tô Tử Thành đặt súng sang một bên, vẻ mặt kiêu ngạo."Chơi cả ngày rồi, mặt mũi bẩn hết cả rồi!" Tô Tiểu Lạc múc một chậu nước ở ngoài sân, trực tiếp lau mặt cho cậu bé.Mẹ Nghiêm từ trong nhà xông ra, ngăn cản hành động của Tô Tiểu Lạc: "Vừa mới ra mồ hôi đã lau, lỗ chân lông sẽ to ra. Bây giờ trời tối rồi, gió còn hơi lạnh, lau mặt ở ngoài trời lỡ cảm lạnh thì sao?"Tô Tiểu Lạc ngơ ngác, bĩu môi nói: "Hồi nhỏ cháu thường xuyên xuống sông mò cá, sư phụ chưa bao giờ nói những điều này, cũng chẳng thấy cháu bị ốm đau gì!""Cháu là cháu, Tử Thành nhà bác là Tử Thành nhà bác, sao có thể giống nhau được?" Mẹ Nghiêm vừa nói vừa kéo Tử Thành vào trong."Con trai thì phải mạnh mẽ lên chứ, có gì mà yếu ớt?" Tô Chính Quốc cũng không đồng tình, Tử Huyên được nuông chiều một chút thì cũng thôi, Tử Thành là con trai mà cũng được dạy dỗ yểu điệu như vậy, thật không ra làm sao! "Thời chúng ta giữa mùa đông còn tắm nước lạnh, có sao đâu? Chẳng thấy ai bị bệnh tật gì!""Bác cũng nói rồi đấy, là thời chúng ta, bây giờ là xã hội mới điều kiện tốt hơn rồi, những gì cần chú ý thì vẫn phải chú ý!" Mẹ Nghiêm tranh luận. "Lỡ như bị cảm lạnh thì sao? Không phải lại phải đi khám bác sĩ à? Đi đi lại lại, chẳng phải phiền phức lắm sao?""Hoa trong nhà kính, mang ra ngoài tự nhiên sẽ chẳng chịu nổi đâu." Tô Chính Quốc cau mày."Vậy thì đừng mang ra ngoài tự nhiên nữa, chẳng lẽ nhà họ Tô các người còn muốn Tử Thành đi lính hay sao? Tôi không đồng ý cho nó đi chịu khổ đâu!" Mẹ Nghiêm tỏ vẻ không vui."Đi lính thì sao? Đi lính bảo vệ đất nước, đó là trách nhiệm mà một người đàn ông chân chính phải có! Đặc biệt là trong nhà họ Tô chúng tôi, đây càng là một vinh dự không thể phai mờ!" Tô Chính Quốc tức đến đỏ mặt."Được, được, dù sao nhà họ Nghiêm chúng tôi cũng không thể để Tử Thành đi lính, tuyệt đối không!" Giáo sư Nghiêm bước ra với vẻ mặt nghiêm nghị. "Tương lai nó sẽ trở thành một học giả xuất sắc."Xem ra... không thể nói chuyện được nữa rồi.Lúc này, Tô Tử Thành đột nhiên lên tiếng: "Tử Thành không đi lính."Lời nói của cậu bé khiến sắc mặt bố Nghiêm dịu đi đôi chút, bao nhiêu năm dạy dỗ cuối cùng cũng không uổng phí."Tốt, tốt, tốt, bác nghe thấy chưa? Tử Thành nói nó không đi lính, đã không muốn đi lính thì ai cũng không được ép buộc nó. Cho dù Ngọc Hoàng Thượng Đế có đến cũng không được!"Lời nói của bố Nghiêm khiến mặt ông cụ Tô Chính Quốc tái mét, ý định ban đầu không muốn cháu trai thứ hai ly hôn bắt đầu lung lay."Nhanh nói cho ông cố biết, sau này cháu muốn làm gì? Làm học giả, làm giáo viên, hay giống ông ngoại làm giáo sư?"Tô Tử Thành nhìn người này lại nhìn người kia, cau mày nói: "Cháu cũng không muốn làm học giả, càng không muốn làm giáo viên, giáo sư!"Mọi người không khỏi đổ dồn ánh mắt về phía cậu bé.Bố Nghiêm thở dài, chỉ cần không đi lính thì những thứ khác cũng có thể thương lượng."Vậy rốt cuộc cháu muốn làm gì?" Trình Nhã cũng không nhịn được hỏi cháu trai mình, nó mới bốn tuổi, chẳng lẽ còn có lý tưởng nào khác sao?Bố Nghiêm và Tô Chính Quốc, ai cũng không muốn thua.Tô Tử Thành chỉ vào Tô Tiểu Lạc nói: "Sau này cháu muốn theo cô Cửu làm đạo sĩ bắt ma!"Người nhà họ Tô thì còn đỡ, người nhà họ Nghiêm hoàn toàn không giữ được bình tĩnh. Mới đến nhà họ Tô có mấy ngày mà đứa trẻ đã bị ảnh hưởng thành ra như thế này, học gì không học lại học lừa đảo?"Ông ơi, ông ơi?" Mẹ Nghiêm đỡ lấy bố Nghiêm."Thôi rồi, tiêu rồi." Bố Nghiêm khóc như đưa đám, ông ta vất vả bốn năm trời, không bằng người ta mất có bốn ngày.Thất bại, quá thất bại!Tô Tử Huyên đứng ra nói: "Mọi người đừng buồn, sau này Tử Huyên sẽ vừa đi lính, vừa làm cô giáo, anh trai cứ làm những gì anh ấy thích là được."Tô Tiểu Lạc lập tức bị cô bé ba tuổi này chinh phục hoàn toàn.
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 122: Con gái nhà họ Tô đều phải ứng kiếp?



Nói cũng lạ, Nghiêm Chỉ tuy không hiểu chuyện nhưng con cái cô ta sinh ra lại chẳng hề di truyền chút nào.Quả nhiên là củ cải đỏ chính hiệu! (*)(*Củ cải đỏ: ám chỉ những người có vẻ ngoài hiền lành, trung lập nhưng thực tế lại có tư tưởng mạnh mẽ, khác biệt)Tô Tiểu Lạc đã tặng quà gặp mặt cho Tô Tử Thành, tự nhiên cũng không thể thiếu phần Tử Huyên.Ơ kìa?Ấn đường của cô bé có sắc xanh, gần đây sẽ gặp chuyện chẳng lành. Hơn nữa nó cũng giống như mình, số phận long đong. Sắc mặt Tô Tiểu Lạc trầm xuống, tháo sợi dây đỏ từ trên tay xuống, trên dây có một đồng xu. Đây là món quà sư phụ tặng cô hồi nhỏ, có thể hóa giải vận xui.Tô Tiểu Lạc chợt nảy ra một suy đoán táo bạo, chẳng lẽ đây cũng là một loại nguyền rủa?Tất cả đều ứng nghiệm trên con gái nhà họ Tô?Cô cũng ứng kiếp vào năm ba tuổi, giờ Tử Huyên cũng vậy. Rốt cuộc là ai nhắm vào nhà họ Tô, ác độc như thế?Tô Tiểu Lạc ngồi xổm xuống, xoa đầu cô bé: "Tử Huyên, đây là quà cô tặng cháu! Cháu nhất định phải đeo bên mình mọi lúc mọi nơi, ngay cả khi tắm cũng không được tháo ra đâu đấy!""Vâng ạ!" Tô Tử Huyên ngoan ngoãn gật đầu.Tô Tiểu Lạc đeo sợi dây cho cô bé, rồi lại xoa đầu nó với vẻ lo lắng."Đi thôi, xem ra hôm nay không nói chuyện được nữa rồi, người ta căn bản không muốn nói!" Bố Nghiêm tức giận, "Tử Thành, cháu có về không?"Tô Tử Thành liếc nhìn Tô Tiểu Lạc và Tử Huyên, lắc đầu nói: "Cháu không muốn!""Được, được." Bố Nghiêm tức đến nỗi không nói nên lời, ông ta lại nhìn sang Tô Tử Huyên hỏi: "Tử Huyên, còn cháu?"Tô Tử Huyên nhìn anh trai, cô bé đã nhiều ngày không gặp anh và bố, nhớ họ quá! Cô Cửu cũng rất tốt, bà nội cũng rất tốt, ông cô cũng rất tốt.Tuy cô Tô Vãn không thích cô bé, nhưng cô bé vẫn rất thích nhà họ Tô! Nhưng nếu cô bé cũng không về, ông bà ngoại sẽ buồn lắm!Cô bé ngoan ngoãn nói: "Ông ngoại, cháu về với ông ạ."Lời của Tô Tử Huyên khiến bố Nghiêm cảm thấy an ủi phần nào, mẹ Nghiêm định bế cô bé lên, Tô Tử Huyên từ chối: "Bà ngoại, cháu tự đi được ạ, bà đừng mệt."Tô Tử Huyên vẫy tay với Tô Tử Thành: "Anh trai, vậy em đi trước nhé! Ông cố, bà nội, cô tạm biệt!"Bà Trình Nhã bước lên trước một bước, muốn giữ cô bé lại nhưng lại không biết lấy cớ gì."Em gái!" Tô Tử Thành vẫn không yên tâm về em gái, quay qua nói với Tô Tiểu Lạc: "Vậy cháu về ở hai ngày, rồi mọi người đến đón cháu nhé.""Tử Thành là người đàn ông nhỏ rồi, phải bảo vệ em gái thật tốt đấy!" Tô Tiểu Lạc xoa đầu cậu bé: "Đi đi!"Chia cắt hai đứa trẻ này, thật sự rất tàn nhẫn."Cháu sẽ nhớ mọi người." Tô Tử Thành vẫy tay chào họ, rồi chạy theo: "Em gái, đợi anh với.""Anh trai!" Mắt Tô Tử Huyên sáng lên."Anh kể cho em nghe này, hôm nay anh đi chơi với cô Cửu vui lắm. Cô nói lần sau sẽ dẫn chúng ta đi ăn tào phớ!" Tô Tử Thành khoe khoang."Thật ạ?" Tuy Tô Tử Huyên không biết tào phớ là gì, nhưng anh trai nói ngon thì chắc chắn là ngon rồi."Đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, không được ăn!" Bố Nghiêm thấy thằng bé đã đuổi theo, cơn giận cũng tiêu tan phần nào. Hai đứa nhỏ này trong lòng vẫn có họ, cũng không uổng công họ nuôi nấng bao nhiêu năm.*****Nghiêm Chỉ tan làm về nhà, phát hiện trong nhà không có ai. Cô ta đang tìm kiếm ở ngã tư đường thì cuối cùng cũng nhìn thấy bốn người họ, không khỏi nhìn về phía sau.Mẹ Nghiêm thấy ánh mắt của cô ta, bèn hừ một tiếng nói: "Nhìn ai đấy?""Không có nhìn ai." Nghiêm Chỉ thu hồi ánh mắt."Tô Đông vẫn chưa về, cũng không biết chúng ta đến nhà họ Tô." Mẹ Nghiêm nói. "Ông già, ông đưa cháu vào tắm trước đi.""Muộn thế này rồi mà vẫn chưa về, đi đâu vậy?" Nghiêm Chỉ đã quy định, ngày thường Tô Đông nhất định phải về nhà."Con quản người ta đi đâu? Con là con gái mẹ, mẹ còn không biết tính con hay sao?" Mẹ Nghiêm nhìn cô con gái nói, "Mẹ đã bảo con đừng có làm mình làm mẩy, giờ thì hay rồi, người nhà họ Tô cứng rắn lắm, hôm nay chúng ta đến đó chẳng được nể nang gì cả. Bố con suýt nữa thì tức đến ngất đi.""Họ dám làm bố mẹ tức, không được, con phải đến tìm họ nói chuyện!" Nghiêm Chỉ sốt ruột."Con đến đó làm gì? Tô Đông còn chưa về, bây giờ là con trai người ta muốn ly hôn với con, con tìm ai mà làm ầm lên?" Mẹ Nghiêm thở dài."Con, vậy con đi tìm Tô Đông!" Nghiêm Chỉ đỏ hoe mắt, trước đây Tô Đông đối với cô ta rất chiều chuộng, chưa từng nặng lời dù chỉ một câu. Bây giờ mọi thứ đã thay đổi, cô ta nhớ đến lời của cô bạn thân Điền Quyên, trong lòng chợt lo lắng, "Tô Đông anh ấy, chẳng lẽ... có người khác bên ngoài rồi?""Nó dám?" Nghe con gái nói vậy, mẹ Nghiêm cũng không khỏi giật mình, "Hai đứa có chuyện gì phải không?""Dạo này anh ấy cứ về nhà là lăn ra ngủ, thậm chí còn chẳng buồn nói chuyện với con." Nghiêm Chỉ đầy ấm ức, anh càng phớt lờ cô ta, cô ta càng muốn gây sự. Nhưng cứ như đấm vào bông, Tô Đông càng im lặng, cô ta càng không biết trút giận vào đâu.Nghe vậy, mẹ Nghiêm cũng không khỏi lo lắng. Tục ngữ nói rất đúng, vợ chồng cãi nhau đầu giường làm lành cuối giường, tình cảm của họ như vậy chắc chắn là không tốt rồi."Tình trạng này đã kéo dài bao lâu rồi?""..." Nghiêm Chỉ cắn môi, cũng không còn ngại ngùng nữa, ấp úng nói, "Cũng hơn nửa năm rồi."Mẹ Nghiêm là người từng trải, suy đi tính lại rồi nói: "Tô Đông không phải loại người như vậy, hơn nữa nó còn là quân nhân. Cứ chờ xem, nếu nó thật sự có người khác, mẹ sẽ không tha cho nó.""Vâng." Nghiêm Chỉ gật đầu."Chuyện này trước tiên đừng nói với bố con, tim ông ấy không tốt." Mẹ Nghiêm dặn dò."Con biết rồi." Nghiêm Chỉ ủ rũ, trước đây cô ta rất chắc chắn Tô Đông yêu mình, nhưng bây giờ cô ta không còn chút tự tin nào nữa.Điền Quyên nói, đàn ông dễ thay lòng đổi dạ.Nghiêm Chỉ thậm chí còn cảm thấy mình đã trao nhầm tình cảm.*****Tô Tử Thành tắm xong, cầm khẩu súng lục đồ chơi bằng gỗ bắn pằng pằng, bố Nghiêm nghe thấy liền cảm thấy đau đầu: "Làm ông lo lắng nữa, ông sẽ vứt khẩu súng này đi đấy.""Ông ngoại là đồ xấu xa!" Tô Tử Thành nâng niu khẩu súng như báu vật, chạy về phòng mình.Khi mẹ Nghiêm và Nghiêm Chỉ tắm cho Tử Huyên, họ phát hiện ra sợi dây đỏ có đồng xu, Nghiêm Chỉ hỏi: "Đây là cái gì?"Mẹ Nghiêm nói: "Là cô của Tử Huyên cho con bé, cũng không biết cô ta có ý gì, tháo từ trên tay mình xuống. Cho dù cô ta không chuẩn bị quà, thì lấy đồ mình đã đeo tặng người khác cũng quá bất lịch sự!"Nghe nói là đồ đã đeo rồi, Nghiêm Chỉ tức giận đến mức tháo sợi dây đỏ ra ngay lập tức.Tô Tử Huyên hơi nhíu mày: "Mẹ ơi, cô nói con tắm cũng không được tháo ra mà.""Con nghe lời cô ta làm gì?" Nghiêm Chỉ bực bội nói, vì chuyện của Tô Đông mà cô ta nhìn ai trong nhà họ Tô cũng không vừa mắt.Cô ta đến bên cửa sổ, ném sợi dây đỏ từ trên lầu xuống."Cũng lạ thật, Tử Thành mới đến nhà họ Tô có mấy ngày. Giờ lại nói không muốn đi lính, cũng không muốn làm giáo sư, lại muốn học theo cô nó đi bắt ma, con nói có tức không chứ.""Thật là quá đáng, nhà họ Tô từ bao giờ lại xuất hiện một đứa kì quái như vậy?"Mẹ Nghiêm và Nghiêm Chỉ vừa nói chuyện vừa đi lấy quần áo cho Tử Huyên. Không ai chú ý đến việc Tử Huyên đột nhiên ngã vào xô nước.Đến khi họ quay lại, cũng không thấy bóng dáng Tử Huyên đâu."Tử Huyên đi đâu rồi?" Bà Nghiêm cầm quần áo, nhìn quanh quất.
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 123: Đừng chọc tôi, tôi sẽ đánh người đấy!



"Đổi họ?" Ông bà Nghiêm đều ngớ người nhìn nhau, "Ai bảo đổi họ?""Không phải tôi!" Mẹ Nghiêm nhìn con gái mình, rất khó hiểu tại sao cô ta lại làm như vậy.Nghiêm Chỉ cắn môi, kỳ thực lúc đó cô ta cũng thấy đề nghị này thật ngớ ngẩn. Khi ấy tâm trạng cô ta không tốt, liền kể chuyện gần đây của mình với Tô Đông cho bạn thân nghe. Bạn thân liền bày cho cô ta một cách để thử xem Tô Đông có còn quan tâm đến cô ta hay không.Nào ngờ sau khi cô ta đưa ra yêu cầu đó, Tô Đông lại trực tiếp đề nghị ly hôn.Lúc đó cô ta suy sụp hoàn toàn, lần đầu tiên động tay động chân với Tô Đông. Nhưng nếu Tô Đông yêu cô ta, chẳng lẽ không nên đồng ý mọi yêu cầu của cô ta sao? Chẳng lẽ cô ta thật sự muốn con cái đổi họ sao?Nghiêm Chỉ cảm thấy vô cùng ấm ức.Cô ta bực bội nói: "Là con muốn đổi họ, con cái sinh ra đều là nhà chúng ta nuôi nấng, đổi sang họ của chúng ta thì có làm sao?""Cái này, cái này thật là hồ đồ!" Mẹ Nghiêm cũng là người truyền thống, "Nếu thật sự đổi họ thì người ta sẽ nhìn gia đình chúng ta thế nào, nhìn Tô Đông thế nào, nhìn con trẻ thế nào?"Nếu con cái đổi họ, thì người trong khu tập thể sẽ nhìn hai nhà họ ra sao?"Tô Đông anh ta không quan tâm con cái, không quan tâm con, cần anh ta để làm gì?" Nghiêm Chỉ lại nhớ đến lúc Tô Tử Huyên gặp chuyện, bản thân cô ta bơ vơ vô cùng, nỗi ấm ức lại dâng lên trong lòng.Lúc cô ta cần anh ấy, anh ấy luôn luôn vắng mặt!Tô Đông tức giận không nhẹ, lạnh lùng nói: "Vậy thì cô ly hôn với tôi, hai đứa nhỏ theo tôi. Sau này cô muốn gả cho ai, sinh mấy đứa theo họ ai cũng không ai quản! Nhưng con của tôi, nhất định phải theo họ tôi!""Anh!" Nghiêm Chỉ không ngờ anh ấy lại nói ra những lời vô tình như vậy."Thằng Hai!" Tô Chính Quốc quát lớn, "Sao cháu lại nói năng như vậy? Dù sao thì bây giờ nó vẫn là vợ cháu, vẫn là mẹ của các con cháu, mau xin lỗi!"Tô Đông nhíu mày, trầm giọng nói: "Xin lỗi.""Ông bà thông gia, hai người đừng giận, Tô Đông nhất thời hồ đồ thôi." Trình Nhã vội vàng xin lỗi."Chỉ Chỉ nhà tôi cũng không hiểu chuyện!" Mẹ Nghiêm thở dài, đôi vợ chồng trẻ này ngay dưới mắt họ, vậy mà quan hệ lại trở nên tệ hại như vậy.Rốt cuộc là làm sao lại thành ra thế này? "Bà yên tâm, họ của hai đứa cháu sẽ không đổi đâu." Mẹ Nghiêm nói."Cái đó không quan trọng, quan trọng là sau này chúng nó phải làm sao?" Trình Nhã không quan tâm đến chuyện họ hàng, ngay cả đứa trẻ không phải máu mủ ruột thịt bà ấy cũng có thể nuôi nấng bên cạnh. Chỉ cần hai vợ chồng chúng nó sống hòa thuận, họ Tô cũng được, họ Nghiêm cũng được, có gì quan trọng đâu?"Con không muốn bố mẹ chia tay!" Tô Tử Huyên trên giường bệnh đột nhiên khóc òa lên."Em ngoan nào." Tô Tử Thành lớn hơn Tử Huyên một tuổi, cậu bé lấy khăn tay nhỏ lau nước mắt cho em gái, giọng non nớt nói lớn: "Mọi người đừng cãi nhau nữa, em gái đang không khỏe.""Hai người cộng lại cũng gần trăm tuổi rồi, còn không bằng một đứa trẻ hiểu chuyện!" Tô Chính Quốc trừng mắt nhìn Tô Đông và Nghiêm Chỉ, mãi đến khi hai người cúi đầu xuống mới thôi. "Bây giờ không phải lúc bàn chuyện của hai đứa, thằng Hai cháu xin nghỉ phép với đơn vị đi, hai ngày nay cháu không được đi đâu hết, cứ ở đây trông con!"Tô Đông nói: "Cháu đã xin nghỉ phép rồi ạ, được nghỉ một tuần."Vừa nghe con gặp chuyện, anh ấy lập tức xin nghỉ phép với đơn vị. Gần đây công việc ít, đơn vị đã cho anh ấy nghỉ một tuần."Bố ơi, thật ạ? Cả tuần này bố sẽ ở với chúng con ạ?" Tô Tử Thành chạy đến, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mong chờ hỏi.Từ khi bố mẹ cãi nhau, bố rất ít khi về nhà, cậu bé và em gái đều rất nhớ bố."Ừ." Tô Đông bế Tô Tử Thành lên, Tô Tử Thành bốn tuổi như một cục bột nhỏ, "Lại nặng hơn lần trước rồi!""Đều tại cô ạ, mấy hôm nay cô cứ dẫn con đi ăn đồ ngon." Tô Tử Thành lập tức đổ lỗi."Cái thằng nhóc này!" Tô Tiểu Lạc liếc cậu bé, "Lần sau không dẫn con đi nữa."Tô Tử Huyên đưa tay ra, yếu ớt nói: "Tử Huyên cũng muốn được bế."Tô Đông bước tới bế Tử Huyên lên. Cô bé ôm cổ anh, giọng non nớt nói: "Bố ơi, sau này bố đừng giận nữa được không? Tử Huyên sẽ ngoan, sẽ nghe lời mà.”Tô Tử Thành cũng ôm lấy cổ bố mình, áp gương mặt nhỏ nhắn vào mặt bố: "Tử Thành cũng sẽ ngoan.”Trình Nhã vốn là người mềm lòng, vội quay lưng lau nước mắt. Nếu thật sự ly hôn, thì phải làm sao đây?Nghiêm Chỉ cúi đầu, mắt đỏ hoe, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.Tô Chính Quốc thở dài một hơi, kéo Tô Tiểu Lạc qua một bên, hạ giọng hỏi: "Còn đường cứu vãn nào cho anh Hai cháu không?”Tô Tiểu Lạc nhìn nét mặt của Nghiêm Chỉ, khẽ bấm ngón tay tính toán, lẩm bẩm: "Chị ta bị tiểu nhân quấy phá mới thành ra như vậy. Nhưng còn anh Hai thì, thật khó mà đoán.”Nhìn tình hình hiện tại, rất có khả năng hai người sẽ vì con cái mà tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này. Nhưng chỉ là bề ngoài hòa hợp, bên trong lại lạnh nhạt. Một cuộc hôn nhân như vậy chẳng khác nào một cái vỏ rỗng.Điều này đối với cả Tô Đông và Nghiêm Chỉ, đều là sự tàn nhẫn.Và những đứa trẻ lớn lên trong môi trường như vậy, cũng sẽ chẳng khá hơn là bao.Tô Chính Quốc thấy cô mãi không trả lời, sốt ruột hỏi: "Là chắc chắn ly hôn rồi sao?”Tô Tiểu Lạc mỉm cười: "Ông nội, đừng lo lắng, chẳng phải vẫn còn cháu đây sao? Mọi người cứ về trước đi, để anh Hai ở lại.”Nghe vậy, Tô Chính Quốc dường như nhẹ lòng hơn, sự lo lắng trong lòng cũng vơi đi phần nào. Ông nói: "Mọi người đều bận rộn cả đêm rồi, nếu Tử Huyên không có vấn đề gì thì về trước đi. Để Tô Đông ở lại đây, thực hiện trách nhiệm của một người bố.”Ông cụ đã lên tiếng, cả nhà họ Tô không ai dám phản đối.Mẹ Nghiêm nói: "Đàn ông thì biết gì mà chăm con, hay là để tôi ở lại. Đông Tử và Nghiêm Chỉ, hai đứa về đi, nói chuyện lại với nhau.”“Nói gì mà nói? Nếu nói được thì đã chẳng đến mức này!” Tô Chính Quốc chắp tay ra sau, nhíu mày nói. “Vẫn nên chăm sóc đứa trẻ cho tử tế trước đã.”Bố Nghiêm suy nghĩ một lúc, rồi trầm giọng: "Vậy thì các con đừng nói gì nữa, tập trung chăm sóc Tử Huyên đi! Bố với mẹ con về trước.”Mọi người lần lượt rời đi, chỉ còn lại Tô Tiểu Lạc ngồi đó.Nghiêm Chỉ nhíu mày hỏi: "Sao cô không về?”Tô Tiểu Lạc vắt chân chữ ngũ: "Tôi lát nữa sẽ đi.”Nghiêm Chỉ không muốn để ý đến Tô Tiểu Lạc, liền bước tới trước mặt Tô Đông nói: "Tôi không thích em gái anh, bảo cô ta đi đi!”Tô Đông liếc nhìn cô ta, đặt đứa trẻ xuống rồi lạnh lùng nói: "Cô đừng quên, là em ấy đã cứu Tử Huyên. Nghiêm Chỉ, cô có thể làm một người đàn bà chanh chua nhưng không được vong ơn bội nghĩa!”“Đàn bà chanh chua?”Nghiêm Chỉ tức đến run người, "Tô Đông, giờ trong mắt anh tôi chỉ là một mụ già lắm lời thôi sao?”“Cô đừng tự suy diễn, tôi không nói vậy.” Tô Đông xoa trán, bất lực.“Nhưng anh chính là đang nghĩ như thế!” Nghiêm Chỉ ấm ức không có chỗ xả, giơ tay lên định cào Tô Đông.“Nghiêm Chỉ, nếu cô còn ra tay, tôi sẽ không khách sáo nữa!” Tô Đông tức giận nói.“Vậy anh cứ đừng khách sáo đi, đánh tôi thử xem!” Nghiêm Chỉ nổi đóa, cầm lấy tay Tô Đông áp vào mặt mình.Tô Đông nghiến răng, rút tay về rồi tự vả mạnh vào mặt mình. Đôi mắt đỏ hoe, anh ấy hỏi: "Cô hài lòng chưa?”Nghiêm Chỉ ngây người, nhất thời không phản ứng kịp.Tô Đông vừa bước ra cửa, vừa nói với Tô Tiểu Lạc: "Tiểu Cửu, anh ra ngoài hút điếu thuốc, giúp anh trông bọn trẻ nhé.”“Được!” Tô Tiểu Lạc đáp.Nghiêm Chỉ nổi giận đùng đùng, quay sang quát Tô Tiểu Lạc: "Cô hài lòng rồi chứ?”“Đừng chọc tôi. Tôi không giống anh Hai, tôi mà đánh là đánh thật đấy.” Tô Tiểu Lạc dọa.Lúc này, một người phụ nữ vội vã chạy đến, vẻ mặt lo lắng hỏi:“Trời ơi, Tử Huyên làm sao thế này? Còn Tô Đông, anh ấy không đến sao?”
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 124: Công chúa sống trong thế giới cổ tích



Người vừa đến là Điền Quyên, bạn từ thuở nhỏ của Nghiêm Chỉ.Ngay khi xuất hiện, cô ta đã khéo léo chuyển mọi mâu thuẫn về phía Tô Đông. Người ta thường nói thà phá mười ngôi chùa chứ không phá một cuộc hôn nhân, nhưng Điền Quyên thì dường như quyết không dừng tay nếu chưa làm tan vỡ nó.Tô Tiểu Lạc quan sát tướng mạo của Điền Quyên: gò má cao, ấn đường hẹp và có vân, sống mũi nhọn cao nhưng gầy gò thiếu thịt. Những người như vậy thường có lòng đố kỵ mạnh mẽ, không chịu được việc người khác hơn mình, thậm chí sẽ dùng thủ đoạn mờ ám để đối phó đối phương.Còn Nghiêm Chỉ, lông mày dày đậm, đuôi mắt hơi xệ, khoảng cách giữa lông mày và mắt nhỏ. Người như vậy dễ ghen tuông, có tính kiểm soát cao, nội tâm phong phú nhưng không giỏi giao tiếp, lại hay nhạy cảm đa nghi.Thêm vào đó từ nhỏ cô gái ta được bố mẹ nuông chiều, chưa từng trải qua khó khăn lớn. Tâm trí khá đơn thuần, dễ bị người khác kích động.Nghiêm Chỉ thở dài: "Anh ta đến rồi, giờ đang ra ngoài hút thuốc.”“Ồ.” Điền Quyên cau mày hỏi:“Hai người làm hòa rồi à?”“Chưa.” Nghiêm Chỉ trả lời như thể đã chấp nhận buông xuôi:“Chắc chẳng thể làm hòa nổi nữa.”“Chỉ Chỉ, thật ra Tô Đông cũng không tệ lắm đâu! Tuy không quan tâm gia đình, cũng chẳng chăm sóc cậu nhiều, nhưng ít nhất anh ấy vẫn nộp lương đều đặn.” Điền Quyên cố gắng thuyết phục.Nhưng lời này lọt vào tai Nghiêm Chỉ lại càng khó nghe. Cô ta phản bác: "Nhà ai mà đàn ông không nộp lương? Đúng là lương của anh ta cao hơn người khác một chút, nhưng tiền có thể thay thế sự quan tâm mà tôi cần sao? Điền Quyên, thứ tôi muốn đâu phải là tiền.”Khóe miệng Điền Quyên giật nhẹ, nhưng Nghiêm Chỉ mải chìm trong suy nghĩ, không hề nhận ra.Cao hơn một chút ư?Lương của Tô Đông mỗi tháng là sáu mươi đồng, chưa tính các khoản phúc lợi.Trong khi chồng của Điền Quyên chỉ được hai mươi lăm đồng một tháng. Không chỉ không đưa tiền cho vợ, anh ta còn dùng tiền của cô để sinh hoạt. Bố mẹ chồng chẳng những không giúp đỡ gì, mà còn không trông con, nói chi đến việc cho tiền hay mua đồ.Mỗi lần nghe Nghiêm Chỉ kể về những bất hạnh của mình, Điền Quyên chỉ cảm thấy lòng đố kỵ sôi trào.Một gia đình chồng dễ chịu như vậy, muốn tìm ở đâu nữa? Họ thậm chí còn hay giúp đỡ nhà cô ta, mua đồ cho con cô ta. Còn Tô Đông, dù bận rộn không có thời gian chăm sóc gia đình nhưng anh ấy không đánh mắng, còn tự nấu ăn cho Nghiêm Chỉ, đối xử với cô ta như bảo bối.So sánh thế, chồng của Điền Quyên chỉ thêm đáng chán. Không có tiền, người lại chẳng ra gì.Nghiêm Chỉ nói cuộc sống của mình chẳng thể tiếp tục, vậy thì đừng tiếp tục nữa!Điền Quyên lập tức đưa ra một ý kiến xấu, bảo Nghiêm Chỉ nên hành hạ Tô Đông, thậm chí đổi họ cho con cái.Nghiêm Chỉ sống như một cô công chúa mãi mơ mộng về tình yêu. Ai ai xung quanh cũng chiều chuộng cô ta, vậy là sao chứ?Khi Điền Quyên phải đau đầu vì từng đồng bạc lẻ, thì Nghiêm Chỉ lại làm mình làm mẩy vì không được chồng yêu chiều.Đúng là so sánh chỉ tổ tức chết!Có lúc Điền Quyên tự hỏi, liệu Nghiêm Chỉ có cố tình khoe khoang trước mặt mình không. Nhưng theo quan sát, hoàn toàn không phải! Cô công chúa được nuông chiều từ nhỏ này, đến giờ vẫn sống trong thế giới cổ tích của mình.Nếu cô là vợ của Tô Đông, cô nhất định sẽ chăm sóc gia đình chu đáo, luôn tươi cười mỗi khi chồng về nhà. Có hai đứa con đáng yêu, cuộc sống thế này còn gì hơn?Nghiêm Chỉ không trân trọng, nhưng Điền Quyên thì lại rất muốn!“Chỉ Chỉ, cậu đừng nghĩ như vậy. Tô Đông ở trong quân đội đã rất vất vả rồi, làm gì còn thời gian và sức lực để dỗ dành cậu?” Điền Quyên giả vờ bất đắc dĩ nói.“Nếu vậy thì ly hôn đi. Tôi, Nghiêm Chỉ, không cần một cuộc hôn nhân không có tình yêu.” Nghiêm Chỉ nghiêm túc nói.“Ôi, đàn ông đều thế cả, có rồi thì không biết trân trọng.” Điền Quyên thở dài. “Chồng tôi cũng vậy, tôi cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.”“Thật sao?” Nghiêm Chỉ nắm tay Điền Quyên khẩn thiết hỏi:“Chồng cậu không phải ngày nào cũng về nhà sao, vậy mà vẫn không tốt à?”Điền Quyên nghe câu hỏi mà bối rối không nói được lời nào.Ngay cả Tô Tiểu Lạc cũng không nhịn được cười. Tiêu chuẩn của Nghiêm Chỉ về “tốt” lại thấp đến thế sao?Điền Quyên nhìn vào tay Nghiêm Chỉ. Đôi tay cô ta nhỏ nhắn, lòng bàn tay mềm mại như bông, làn da mịn màng trơn láng tựa ngọc quý. Các ngón tay tựa như những măng non mới nhú trong ngày xuân, vừa trắng vừa mịn, thoáng hiện sắc hồng nhạt.Nhìn lại tay mình, Điền Quyên thấy những vết chai sạn dày cộm trên đầu ngón tay. Một người như Nghiêm Chỉ, mười đầu ngón tay không dính nước xuân, làm sao hiểu được nỗi khổ cực của cô?Trong lòng Điền Quyên càng thêm cay đắng. Nghiêm Chỉ được gả cho một người như Tô Đông mà còn cảm thấy oan ức, trong khi Điền Quyên cô lấy phải một kẻ vô tích sự như Tôn Cường thì phải tự thấy thỏa mãn?Khóe miệng Điền Quyên khẽ giật, nói: "Thế thì cậu không hiểu Tôn Cường rồi. Nếu đổi cậu sống với anh ta, e là một ngày cũng không chịu nổi.”“Không đâu! Anh Cường là người rất hào sảng lại nhiệt tình, ai cũng khen anh ấy là người tốt. Hơn nữa anh ấy còn biết lo cho gia đình, tìm được một người như vậy đâu có dễ. Nếu là mình, mình sẽ mừng thầm đấy! Quyên, cậu đúng là không biết trân trọng hạnh phúc!” Nghiêm Chỉ thành thật khuyên nhủ.Điền Quyên chỉ muốn bóp cổ cô ta!Cái tên Tôn Cường hay tranh trả tiền với đám bạn bè vô dụng bên ngoài, trong mắt Nghiêm Chỉ lại trở thành hào sảng. Kẻ lười biếng đến mức ghế nhà hỏng cũng không sửa, chỉ biết ra ngoài nịnh bợ người khác, lại bị cô ta gán cho là nhiệt tình. Ngày ngày về nhà nằm ườn trên giường, thế mà cũng gọi là biết lo cho gia đình?“Thật là oan ức cho cô phải gả cho một người như tôi.” Tô Đông từ ngoài bước vào, ánh mắt lạnh lẽo như dao cứa thẳng lên gương mặt Nghiêm Chỉ.“Hừ!” Nghiêm Chỉ hậm hực đáp trả: "Đúng là oan ức vô cùng.”Ánh mắt Điền Quyên bỗng trở nên đờ đẫn, hướng về phía Tô Đông. Thật ra ngày trước cô ta cũng từng thích anh ấy. Nhưng Tô Đông quá xuất sắc, cô ta chỉ biết giấu kín cảm xúc này trong lòng.Nào ngờ, Nghiêm Chỉ lại dám theo đuổi Tô Đông, còn khoe khoang với cô ta rằng: “Tô Đông dễ theo đuổi lắm!”Điền Quyên không thể chấp nhận nổi. Người đàn ông hoàn hảo trong mắt cô ta lại cưới một người như Nghiêm Chỉ: chỉ đẹp mã nhưng vô dụng.Nhất là sau khi kết hôn, Tô Đông còn làm đủ mọi thứ vì Nghiêm Chỉ. Điều đó khiến Điền Quyên xót xa. Một người đàn ông đỉnh đạc như anh ấy lại bị cả xóm giềng đồn đại là sống nhờ vợ.“Bảy ngày tới, lúc nào cô muốn ly hôn, tôi đều sẵn sàng.” Tô Đông dửng dưng nói.“Tô Đông, anh!” Nghiêm Chỉ giận dữ, nhưng trước mặt Điền Quyên, cô ta không thể tỏ ra yếu thế, liền tuyên bố: "Ai không đi là chó con!”Điền Quyên mừng thầm trong lòng. Nếu hai người họ thực sự ly hôn, liệu cô ta có cơ hội không?Cô ta cũng cần tìm cách để ly hôn chồng mình.Nghiêm Chỉ không phải thích Tôn Cường sao?Vậy thì đổi chỗ cho nhau đi!“Cả hai bình tĩnh lại đi. Hôn nhân đâu phải trò đùa, sao có thể nói ly là ly ngay được?" Điền Quyên tỏ vẻ hòa giải, nhưng trong lòng chỉ mong họ cãi nhau thật to, tốt nhất là sáng mai ly hôn luôn.“Ly hôn sớm ngày nào thì tốt cho cô ta ngày ấy. Chúc cô ta sớm tìm được người chồng giống như Tôn Cường!” Tô Đông cười lạnh. Trong mắt Nghiêm Chỉ, anh ấy thậm chí còn không bằng một kẻ vô lại?“Cảm ơn lời chúc của anh! Tôi nhất định sẽ tìm được người tốt hơn anh!” Nghiêm Chỉ nghiến răng đáp.Điền Quyên vui như mở hội, lại thêm dầu vào lửa: "Thôi, hai người đừng cãi nữa. Thế còn con cái thì tính sao đây?”“Mỗi người một đứa!” Nghiêm Chỉ buột miệng nói mà chẳng kịp suy nghĩ.“Haha, mỗi người một đứa!” Tô Đông cười nhạt, ánh mắt lạnh đi: "Cô nghĩ hay quá nhỉ? Con của tôi, không đời nào gọi người khác là bố!”
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 125: Không có gì để nói



“Thế thì anh cũng chẳng cản được tôi!” Nghiêm Chỉ tức tối nói, chưa ly hôn mà đã bắt đầu tính đường cho cô ta tìm đàn ông khác rồi.“Xem ra cô mong chờ lắm nhỉ?” Tô Đông cười lạnh, mỉa mai: “Nghiêm Chỉ, sao trước đây tôi không nhận ra cô lòng dạ nặng nề như vậy. Lỗi của tôi là bây giờ mới đòi ly hôn, làm chậm trễ việc cô tìm người khác.”“Tô Đông, anh có thể đừng nói kiểu châm chọc như thế không?” Nghiêm Chỉ cau mày.“Tôi châm chọc sao?” Tô Đông nhướng mày, giọng lạnh lùng: “Đối với cô thì chẳng cần phải như vậy đâu.”“Ý anh là gì? Tô Đông, anh nói rõ đi!” Nghiêm Chỉ không chịu buông, gặng hỏi đến cùng.“Tôi chẳng có gì để nói với cô.” Tô Đông cảm thấy cô ta quá lằng nhằng, hơn nữa ở đây còn có bạn của cô ta nên không tiện tranh cãi. Anh ấy quay người bước ra ngoài.Đúng lúc này, Phó Nhiễm và Lục Bắc Thành cũng tới, mang theo một ít bánh quy, đường đỏ và mạch nha.“Anh hai Tô, bé Tử Huyên đỡ hơn chưa?” Phó Nhiễm hỏi.“Không sao rồi. Nhưng mà, hai người…” Tô Đông nhìn Lục Bắc Thành không khỏi cau mày. Người đàn ông này là ai? Sao lại đi cùng Phó Nhiễm? Phó Nhiễm có bạn trai rồi sao? Thế còn thằng Sáu thì phải làm thế nào?Là đàn ông, Tô Đông hiểu rõ tâm tư của Tô Hoà. Đôi khi, tình yêu khiến con người ta tự ti. Mấy người đàn ông nhà họ Tô vốn kín tiếng, thích ai cũng không dám chủ động thổ lộ.Hồi đó nếu không phải… Tô Đông liếc nhìn Nghiêm Chỉ, đôi mày nhíu chặt hơn.“À, anh không nhận ra à? Đây là Lục Bắc Thành!” Phó Nhiễm giới thiệu.“Bắc Thành?” Tô Đông mở to mắt, đập mạnh một cái lên vai anh ta: “Cậu về khi nào thế? Sao không báo trước một tiếng?”“Về được một thời gian rồi, dạo này bận sửa sang nhà cửa, giờ cũng gần xong. Em cũng định mời mọi người qua chơi.” Lục Bắc Thành mỉm cười nói.“Chọn thời điểm chuẩn đấy, tôi vừa hay rảnh!” Tô Đông bật cười.“Chị dâu, nghe nói con chị gặp chuyện, em chưa kịp chuẩn bị quà. Đợi hôm nào chị đến nhà em, em sẽ bù sau nhé, chị đừng để bụng.” Lục Bắc Thành lễ độ giải thích.“Đừng gọi tôi là chị dâu, sắp không phải nữa rồi.” Nghiêm Chỉ vẫn còn bực tức, nhưng không muốn tỏ ra bất lịch sự, liền nói thêm: “Dù sao cũng cảm ơn cậu đã đến thăm con tôi.”“Chuyện này là sao?” Lục Bắc Thành khó hiểu nhìn về phía Tô Đông. Tô Đông quàng tay qua vai anh ta: “Đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Không đợi Lục Bắc Thành kịp nói gì, Tô Đông đã kéo anh ta rời khỏi. Lục Bắc Thành ngoái nhìn Tô Tiểu Lạc, chưa kịp nói chuyện với cô thì đã bị lôi đi mất.Phó Nhiễm nhìn Tô Tiểu Lạc, dùng ánh mắt dò hỏi: Chuyện gì thế này?Tô Tiểu Lạc chỉ nhún vai.“Nghiêm Chỉ, bạn cậu đến rồi, tôi đi trước đây. Mai tôi còn phải đi làm, hôm khác lại đến thăm cậu.” Điền Quyên nói.“Ôi dào, chẳng có gì to tát đâu. Cậu bận thì đừng qua nữa.” Nghiêm Chỉ nhấc túi đồ Điền Quyên mang đến lên, dúi lại vào tay cô ta: “cậu đến là được rồi, lần sau đừng mang gì nữa.”Điền Quyên làm bộ từ chối, nhưng thực ra cũng chẳng mặn mà từ chối thật, cười nói: “Vậy tôi đi đây, các người cứ trò chuyện nhé.”Tô Tiểu Lạc búng tay một cái, ra hiệu cho mèo Ôn Thần bám theo Điền Quyên. Hành vi của cô ta không đến mức phạm pháp, nhưng để cô ta gặp chút xui xẻo thì cũng không sao.Con mèo mập lao đi như bay, nhanh chóng đuổi kịp Điền Quyên. Nó chính là Ôn Thần, nhiệm vụ của nó là mang vận rủi đến cho người khác. Trước đây Tô Tiểu Lạc còn kiềm chế nó, nhưng giờ thì tha hồ tung hoành.“Meo meo!”“Ở đâu ra con mèo mập ú này?” Điền Quyên nhíu mày, giơ chân định đá nó.“Meo meo!” Con mèo tức giận kêu to, cô ta lại dám đá nó!Chân Điền Quyên trượt một cái, ngã nhào từ trên cầu thang xuống. Đồ đạc trong tay văng tung tóe, cô ta thì ngã sõng soài trên mặt đất, trẹo cả chân, đau đớn kêu lên: “Ái da!”Tiếng hét của cô ta thảm thiết đến mức khiến người nghe cũng phải rùng mình.Nghe thấy tiếng động, đám người Nghiêm Chỉ lập tức chạy tới đỡ cô ta dậy khỏi mặt đất.Nghiêm Chỉ lo lắng hỏi: "Chân cậu thế nào rồi? Có đi được không?"Điền Quyên đau đến nhăn mặt, mắt cá chân sưng vù, cô ta lắc đầu, có chút xót xa nhìn mấy hộp thịt bị rơi vỡ trên đất.Nghiêm Chỉ dìu cô ta đi khám bác sĩ.Nhân cơ hội này, Phó Nhiễm mới có dịp nói chuyện riêng với Tô Tiểu Lạc: "Vợ chồng anh hai Tô rốt cuộc là sao vậy?"Tô Tiểu Lạc nhỏ giọng nói: "Điền Quyên này là đồ chuyên đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, chị ta đang cố tình chia rẽ anh hai chị dâu em đấy!""Phá hoại hạnh phúc gia đình người khác?" Phó Nhiễm không hiểu, "Sao chị ta lại làm vậy?""Chị ta thích anh hai em!" Tô Tiểu Lạc thản nhiên buông một quả bom."Hả?" Phó Nhiễm che miệng nhỏ giọng hỏi. "Tiểu Cửu, em nói vậy có bằng chứng không? Nữ đồng chí kia chắc cũng có gia đình rồi chứ!""Em tận mắt nhìn thấy, chắc chắn luôn." Tô Tiểu Lạc chỉ chỉ vào mắt mình."Cô ơi, Tử Huyên muốn ăn bánh quy, có được ăn không ạ?" Tô Tử Thành đi tới hỏi.Tô Tử Huyên trên giường bệnh đã gần như ngủ thiếp đi, Tô Tiểu Lạc véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: "Cô thấy là cháu muốn ăn thì có! Đừng ăn nhiều quá đấy, biết chưa?""Hì hì!" Tô Tử Thành cầm bánh quy đi đến bên giường bệnh, đưa cho Tô Tử Huyên một cái.Phó Nhiễm tò mò hỏi: "Vậy chẳng lẽ chị dâu em không phát hiện ra chuyện này sao?""Chị ta bị người ta bán rồi mà còn giúp đếm tiền ấy chứ!" Tô Tiểu Lạc bất lực nói. "May mà hai đứa nhỏ này không giống chị ta."Phó Nhiễm lo lắng: "Nếu thật sự ly hôn, gia đình tan nát mất. Nhưng nếu tình cảm họ không tốt, đối với bọn trẻ mà nói cũng là một sự đau khổ."Trong đầu Phó Nhiễm hiện lên chuyện hồi nhỏ, một đêm nọ, cô bị tiếng cãi nhau đánh thức, đi ra phòng khách thì thấy bố mẹ đang cãi nhau.Mẹ khóc rất nhiều, chỉ trích bố, nói bố có người phụ nữ khác bên ngoài, muốn ly hôn!Sợ bị phát hiện, cô chạy vội về phòng. Sau đó mẹ có hỏi cô, nếu bố mẹ chia tay thì cô sẽ theo ai. Cô nắm lấy tay mẹ nhỏ giọng nói: "Bố mẹ có thể đừng chia tay không ạ?"Câu nói đó giống như một chiếc gông xiềng, bao năm qua luôn đè nặng trong lòng cô. Nếu bố mẹ thật sự ly hôn, có lẽ đối với cả hai người họ mà nói, đều là một sự giải thoát.Phó Nhiễm luôn cảm thấy, bố mẹ không ly hôn là vì câu nói đó của cô, cho nên mới dẫn đến bây giờ tất cả mọi người đều rất đau khổ.Nghiêm Chỉ dìu Điền Quyên từ ngoài cửa đi vào, cổ chân Điền Quyên được băng bó kỹ càng.Phó Nhiễm: "Đây là thế nào?"Nghiêm Chỉ dìu Điền Quyên đến chiếc giường bên cạnh, khó hiểu nói: "Vừa nãy lúc bác sĩ đang nắn xương cho Điền Quyên, không biết từ đâu chui ra một con mèo, bác sĩ giật mình nên dùng lực mạnh tay quá, làm gãy xương luôn.""Xui xẻo thế."Điền Quyên liếc nhìn Phó Nhiễm, cô ta từng nghe nói Phó Nhiễm là sao chổi nổi tiếng trong đại viện. Nếu không thì lúc cô ta đến còn khỏe mạnh, sao giờ lại không về được nữa?Bản thân Phó Nhiễm vốn nhạy cảm, bắt gặp ánh mắt của cô ta liền lùi lại một chút.Tô Tiểu Lạc nháy mắt ra hiệu với con mèo mập màu vàng cam ở góc phòng, nhận được mệnh lệnh, nó lập tức lao ra nhảy lên chân Điền Quyên, rồi nhảy nhót trên đó.Điền Quyên đau đớn nhưng không dám nhúc nhích, chỉ có thể hét lớn: "Nhanh, nhanh đuổi nó đi!"Nghiêm Chỉ tìm được một cây chổi, vừa vung vẩy vừa không dám tiến lên. Ôn Thần thì làm sao sợ mấy trò này, nó càng nhảy sung hơn."Ôi chao, Chỉ Chỉ cậu mau đuổi nó đi!" Điền Quyên gào lên.Nghiêm Chỉ lập tức xông tới, con mèo mập nhanh nhẹn nhảy lên cây chổi của cô ta. Cô ta sợ quá vội vàng ném cả chổi đi, hét lớn: "Tô Đông, Tô Đông!"
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 126: Giày vừa hay không, chỉ người mang mới biết



Tô Đông và Lục Bắc Thành vừa nghe thấy tiếng động đã vội vàng lao vào phòng bệnh. Không chỉ họ, các y tá và bác sĩ gần đó cũng hốt hoảng chạy đến.Trong phòng bệnh, con mèo mập đã làm loạn đến mức gà bay chó chạy, Nghiêm Chỉ trốn sau lưng Tô Đông. Nhìn cảnh này, Điền Quyên lại thấy lòng cay đắng.Chỉ mới gần đây thôi, nhà cô ta bất ngờ xuất hiện một con chó hoang. Tên Tôn Cường kia lập tức đẩy cô ta ra làm lá chắn, suýt chút nữa cô ta đã bị con chó cắn.Dù Tô Đông có cãi nhau với Nghiêm Chỉ đến đâu, anh ấy vẫn không bao giờ để cô ta phải đối mặt một mình với bất kỳ chuyện gì.Điền Quyên nắm chặt tay, lòng thầm nghĩ: Nghiêm Chỉ hoàn toàn không xứng đáng có được một người đàn ông tốt như anh ấy!Sau khi đuổi con mèo mập đi, cả phòng bệnh ai nấy đều mệt rã rời.Bác sĩ cau mày hỏi: "Con mèo hoang này từ đâu chui vào vậy?”Y tá cũng ngạc nhiên: "Không biết nó vào bằng cách nào nữa, lạ thật!”“Thôi đừng nói chuyện nữa, mau xem chân cô ấy sao rồi.” Nghiêm Chỉ lo lắng nhắc.Bác sĩ kiểm tra một lần nữa rồi dặn dò: "Không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng nhớ đừng cử động mạnh.”Điền Quyên cảm thấy bực bội. Cô ta chỉ định đến để cười nhạo Nghiêm Chỉ, không ngờ lại phải trả giá bằng một cái chân đau.Thấy sắc mặt Điền Quyên không tốt, Nghiêm Chỉ liền trấn an: "Cậu đừng lo, mấy ngày này bọn mình đều ở bệnh viện, sẽ chăm sóc cậu. Để Tô Đông qua nhà cậu báo tin nhé! Tiền viện phí mình lo hết, cậu đừng bận tâm.”Điều kiện kinh tế của Điền Quyên không tốt, lại là bạn thân nhiều năm với Nghiêm Chỉ, nên cô ta không thể để Điền Quyên tự gánh khoản tiền này.Lại nữa rồi!Trong phòng bệnh đông người như thế, vậy mà Nghiêm Chỉ lại không hề ngại ngần, cứ thẳng tay dùng tiền đè cô ta.Tự trọng của Điền Quyên không cho phép cô ta nhận sự giúp đỡ này, nhưng thực tế lại buộc cô ta phải cúi đầu. Nếu Nghiêm Chỉ không đứng ra, Tôn Cường cũng tuyệt đối sẽ không đưa tiền cho cô ta.“Cảm ơn cậu, Chỉ Chỉ.” Điền Quyên nhỏ giọng buông một câu. “Cậu với mình khách sáo làm gì!” Nghiêm Chỉ quay sang Tô Đông nói: "Anh nghe chưa, đi báo tin đi.”“Cô sai bảo tôi giỏi quá nhỉ. Xin lỗi, tôi không đi.” Tô Đông lạnh lùng từ chối. Anh vốn chẳng ưa Điền Quyên, nhất là mỗi lần anh và Nghiêm Chỉ cãi nhau, cô ta đều chạy đi than vãn với Điền Quyên, rồi về nhà lại cãi tiếp một trận.Ban nãy Nghiêm Chỉ còn khen chồng người khác, nên bây giờ anh càng không muốn giúp.Điền Quyên bị thương thì liên quan gì đến anh?“Anh!” Lửa giận của Nghiêm Chỉ lại bốc lên.“Chị dâu, bọn em về tiện thể qua nhà báo tin luôn. Đừng để anh hai Tô phải chạy đi nữa.” Phó Nhiễm vội nói, “Bọn trẻ đều đang ở đây, bạn chị cũng bị thương, ít người thì khó xoay xở.”Nghe vậy, Nghiêm Chỉ mới hạ hỏa, đưa địa chỉ cho Phó Nhiễm rồi ngồi phịch xuống ghế, mặt đầy bực dọc.Hai đứa nhỏ Tô Tử Thành và Tô Tử Huyên đều đã ngủ. Tô Tử Thành nằm sấp bên mép giường, khóe miệng còn dính vụn bánh quy.Tô Đông bước tới bế cậu bé lên, đặt nằm ngay ngắn ở đầu giường bên kia.Phó Nhiễm: "Cũng muộn rồi, bọn em xin phép về trước, để mọi người nghỉ ngơi.”Nghiêm Chỉ cầm túi đồ họ mang đến, định trả lại, nhưng Lục Bắc Thành và Phó Nhiễm kiên quyết không nhận, sau một hồi từ chối qua lại, cả hai chuẩn bị ra về.Phó Nhiễm vẫy tay với Tô Tiểu Lạc: "Tiểu Cửu, đi cùng bọn chị về nhé!”“Ừ, xem kịch cũng đủ rồi, ở lại cũng chẳng làm gì.” Tô Tiểu Lạc vươn vai: "Anh hai, em về trước đây, mai lại tới.”“Cô đừng đến nữa!” Nghiêm Chỉ vội vàng ngăn lại. Cô ta thực sự không muốn nhìn thấy gương mặt của Tô Tiểu Lạc chút nào.“Tiểu Cửu, mai nhớ bảo mẹ làm ít bánh mang qua đây, anh thèm ăn rồi.” Tô Đông bước tới nói.Rõ ràng là Tô Đông cố tình chọc tức Nghiêm Chỉ, khiến cô ta giận đến mức không thể kiềm chế. Cô ta trừng mắt nhìn anh ấy, nhưng Tô Đông lại làm như không thấy, thản nhiên tiễn mọi người xuống lầu.Điền Quyên quay sang hỏi Nghiêm Chỉ: "Chỉ Chỉ, em gái Tô Đông rõ ràng không coi cậu ra gì!”Nghiêm Chỉ hừ một tiếng: "Thật không biết từ đâu chui ra, cứ chặn họng tôi. Cậu biết không? Cô ta lấy cái vòng tay mình đã đeo rồi đưa cho Tử Huyên, cậu nói có kỳ cục không chứ. Nếu không có tiền thì đừng tặng quà, tặng đồ mình đã đeo rồi là sao?""Không phải chứ! Keo kiệt vậy sao?" Điền Quyên kinh ngạc."Ừ, cũng là từ nông thôn ra, cũng không có gì lạ." Nghiêm Chỉ thở dài, "Tối nay tôi sẽ ngủ tạm với cậu trên giường này.""Vậy Tô Đông thì sao?" Điền Quyên hỏi."Anh ta muốn đi đâu thì đi." Nghiêm Chỉ nhớ đến việc vừa rồi anh ấy khiến cô ta mất mặt, liền không muốn nói chuyện với Tô Đông nữa.Tô Đông đứng ở cửa nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người họ, liền đóng cửa lại. Hành lang bệnh viện có ghế, anh ấy có thể ngủ tạm ở đó một đêm.Đêm khuya thanh vắng, Tô Đông đứng trên góc khuất của ban công châm một điếu thuốc.Khói thuốc lượn lờ, anh ấy nheo mắt lại nhưng không tài nào nhớ nổi dáng vẻ của Nghiêm Chỉ khi lần đầu gặp mặt.Lục Bắc Thành đưa họ về, đi ngang qua nhà họ Tôn, liền kể chuyện Điền Quyên bị thương ở chân cho mẹ của Tôn Cường.Bà cụ lạnh nhạt "Ồ" một tiếng, rồi không nói gì thêm.Phó Nhiễm khéo léo nói: "Bây giờ Nghiêm Chỉ đang ở bệnh viện chăm con, có thể tiện thể chăm sóc chị ấy. Nhưng ngày mai, phiền bác cũng cử người đến nhé.""Biết rồi." Bà cụ tỏ vẻ mất kiên nhẫn, "Vậy tôi không tiễn nữa nhé."Cửa đóng lại, bên trong vọng ra tiếng bà cụ lẩm bẩm: "Đồ đàn bà phá gia chi tử, con người ta ốm đau thì hớn hở chạy đến tặng quà. Cũng không biết là đi thăm con hay là đi thăm đàn ông.""Mẹ, mẹ đừng nói nữa. Để người khác nghe thấy, con còn mặt mũi nào nữa?" Tôn Cường rất sĩ diện, nếu không cũng sẽ không ra sức giữ gìn danh tiếng tốt đẹp bên ngoài."Đã làm ra chuyện rồi còn không cho người ta nói à?" Bà cụ tức giận mắng, "Có bàn lĩnh thì hai đứa mày dọn ra ngoài ở, đừng ở nhà tao nữa.""Được rồi, được rồi, ngày mai con nhất định sẽ dạy dỗ nó!" Tôn Cường bất lực, trong lòng thầm mắng Điền Quyên gây chuyện thị phi cho hắn.Nghe thấy tiếng động bên trong, Tô Tiểu Lạc không khỏi bật cười, chỉ vậy thôi sao? Nghiêm Chỉ hết lời khen ngợi Tôn Cường như một đóa hoa, nếu chị ta thật sự gả vào gia đình như vậy, chắc đã phát điên rồi.*****Ba người quay trở về, Lục Bắc Thành đưa Phó Nhiễm về nhà trước, vừa hay gặp Phó Thiếu Đình.Phó Thiếu Đình nhìn Lục Bắc Thành với vẻ dò xét, Lục Bắc Thành đứng đó, khóe miệng nở nụ cười nho nhã: "Sao vậy, không nhận ra tôi nữa à?""Anh hai, anh ấy là Lục Bắc Thành." Phó Nhiễm nhắc nhở."Ồ, là cậu." Phó Thiếu Đình có phần lạnh nhạt, quay sang nói với Phó Nhiễm, "Con gái con đứa đừng về muộn như vậy.""Con của anh hai Tô gặp chút chuyện nên em đến thăm. Có Bắc Thành đi cùng, không sao đâu." Phó Nhiễm giải thích."Bắc Thành?" Phó Thiếu Đình liếc nhìn Lục Bắc Thành, "Em rất thân với cậu ta sao?"Cho dù là bạn chơi từ nhỏ nhưng đã nhiều năm không gặp, nam nữ khác biệt cũng không nên quá thân thiết.Lục Bắc Thành mỉm cười: "Thiếu Đình, cậu vẫn như xưa nhỉ. Tôi chuyển về đã lâu rồi nhưng vẫn chưa gặp cậu. Ngày kia tôi định mời mấy người bạn thời thơ ấu tụ tập, cậu có rảnh không?""Không rảnh, tôi bận lắm." Giọng điệu Phó Thiếu Đình nhạt nhẽo, không cần suy nghĩ đã trực tiếp từ chối.Tô Tiểu Lạc thò đầu ra từ cửa sổ xe, cười nói: "Anh Bắc Thành, anh ấy không đi thì em đi. Anh đã nói sẽ chuẩn bị đùi gà rán cho em rồi, đừng quên nhé!"Thấy nụ cười của Tô Tiểu Lạc, Lục Bắc Thành mới cảm thấy an ủi phần nào: "Nhất định rồi!"Phó Thiếu Đình liếc nhìn Tô Tiểu Lạc, không hiểu sao lại thấy nụ cười của cô có chút chói mắt.Anh đút hai tay vào túi quần, mỉa mai: "Người ta từ nước ngoài về, cẩn thận kẻo ăn đau bụng đấy."
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 127: Sao không gọi anh Bắc Thành nữa?



Phó Thiếu Đình xoay người đi vào sân, Tô Tiểu Lạc bĩu môi, lại bắt đầu nữa rồi, cũng không biết đang ra vẻ cái gì.Phó Nhiễm lúng túng nói: "Anh Bắc Thành, anh đừng giận, anh hai em vẫn luôn như vậy."Tô Tiểu Lạc phụ họa: "Đúng vậy, anh ấy nói chuyện chưa bao giờ dễ nghe."Lục Bắc Thành đẩy gọng kính, nói: "Không sao, mau vào nhà đi!"Phó Nhiễm vẫy tay chào Tô Tiểu Lạc, tiễn họ rời đi.Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi: "Anh ấy có ý kiến với anh à?""Có lẽ vậy!" Lục Bắc Thành thở dài, "Anh đưa em về."Nhà hai người gần nhau, rất nhanh đã đến nơi. Tô Tiểu Lạc xuống xe, Lục Bắc Thành mỉm cười ôn hoà: "Trễ rồi, anh không làm phiền nữa, em nghỉ ngơi sớm đi.""Vâng, tạm biệt!" Tô Tiểu Lạc vẫy tay chào anh ta.Lục Bắc Thành lái xe rời đi, Tô Tiểu Lạc vừa quay người lại, đã thấy Tô Hòa thần không biết quỷ không hay xuất hiện phía sau.Cô giật nảy mình, nhíu mày nói: "Anh sáu, ma không dọa được em, người dọa người mới chết người đấy, biết không?""Cũng không thấy em nhát gan như vậy!" Tô Hòa vẫn đang nghiên cứu chiếc xe kia, tùy ý hỏi."Em sợ em đánh chết anh!" Tô Tiểu Lạc đứng ở cửa cùng anh ấy, ngó nghiêng xung quanh hỏi, "Anh đang nhìn gì vậy?"Tô Hòa cười khẽ, giả vờ như không có gì hỏi: "Vừa nãy là ai vậy?""Em còn tưởng anh đang nhìn cái gì! Lén lén lút lút! Anh ấy là Lục Bắc Thành." Tô Tiểu Lạc xoay người đi vào nhà.Tô Hòa đi theo hỏi: "Anh ta về rồi à? Khi nào vậy?""Mấy ngày rồi!" Tô Tiểu Lạc thay dép lê, "Sao anh còn chưa ngủ?" Tô Hòa gãi đầu, đột nhiên cười ngây ngô.Thấy anh ấy như vậy, Tô Tiểu Lạc lấy từ trong túi ra một chiếc gương nhỏ: "Anh sáu, anh mau nhìn tên ngốc này!"Tô Hòa theo bản năng nhìn vào, thấy khuôn mặt mình trong gương, không khỏi ngừng cười: "Con nhóc này, mau đi ngủ đi, cẩn thận thức khuya thành gấu trúc đấy!""Gấu trúc thì sao chứ, đó cũng là bảo vật quốc gia!" Tô Tiểu Lạc hai tay nâng má, ra vẻ là đóa hoa của Tổ quốc.Tô Hòa xoa xoa đầu cô, mái tóc vốn đã bông xù càng thêm rối tung, anh cười nói: "Giờ thì càng giống rồi!""Anh sáu! Lần sau anh còn dám động vào tóc em, em sẽ không khách sáo đâu!" Tô Tiểu Lạc hơi tức giận.Tô Hòa có tâm trạng rất tốt, nên rất nghe lời: "Được rồi, ngủ ngon, bảo bối quốc gia của anh!"Tô Tiểu Lạc đứng im tại chỗ, vẻ mặt uất ức.Cô ghét anh sáu!Sáng hôm sau, Trình Nhã dậy rất sớm. Bà ấy làm bánh nướng, còn chuẩn bị một phần cho Tô Đông.Sau khi ăn sáng xong, Tô Tiểu Lạc xách giỏ chuẩn bị ra ngoài, Trình Nhã lại nhét thêm mấy quả trứng vào.Bà ấy nắm lấy tay Tô Tiểu Lạc, nhét vào tay cô một tờ mười tệ: "Không đủ thì nói với bác.""Đây là gì vậy? Tiền công chạy việc ạ?" Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi."Không phải, không phải." Trình Nhã liên tục xua tay, ngượng ngùng nói, "Đây là tiền tiêu vặt cho con."Ở trong nhà, những người đã đi làm đều không có tiền tiêu vặt, chỉ có Tô Vãn mỗi tháng được năm tệ.Lúc Tô Tiểu Lạc đến, ông cụ đã cho người đưa cho cô một nghìn tệ. Vì vậy Trình Nhã cũng không chuẩn bị tiền tiêu vặt cho Tô Tiểu Lạc, tối qua về nhà bà ấy cứ suy nghĩ mãi cũng thấy không đúng.Nên bà ấy quyết định đưa tiền tiêu vặt bù cho Tô Tiểu Lạc."Con không cần, con tự kiếm tiền được!" Tô Tiểu Lạc trả lại tiền, sau đó xách túi rời đi, Trình Nhã đứng im tại chỗ, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu.Tô Vãn đi tới nói: "Mẹ, mẹ lấy lòng tốt đổi lấy sự lạnh nhạt của người ta làm gì? Người ta đâu có coi trọng chút tiền này? Ông nội lúc đầu còn cho hẳn một nghìn tệ đấy!""Ừ, mau đi học đi!" Trình Nhã cất tiền vào.Tô Vãn bĩu môi, chẳng lẽ trong nhà đã xảy ra chuyện gì mà cô ta không biết sao? Sao mẹ lại thay đổi kỳ lạ vậy?Sau khi Tô Vãn đi rồi, Trình Nhã cầm tờ mười tệ kia cảm thấy nóng tay.Tô Chính Quốc nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, đi tới nói: "Lúc con bé đến, con đối xử với nó thế nào, bây giờ biết nó tốt rồi chứ?"Trình Nhã nhớ đến những lời Tô Tiểu Lạc bênh vực mình, trong lòng đến giờ vẫn cảm thấy ấm áp."Bố, là lỗi của con, đã có thành kiến." Trình Nhã thở dài: "Giống như con bé nói, duyên phận giữa người với người thật khó nói. Đã bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ."Cũng giống như Niếp Niếp.Tô Chính Quốc nhìn Trình Nhã như vậy, không nhịn được muốn nói ra sự thật. Nhưng ông lại sợ Tiểu Cửu giận, đành phải nhịn xuống."Lòng người đều là thịt, nếu con thật lòng muốn đối xử tốt với con bé, nó sẽ hiểu.""Con biết rồi ạ." Trình Nhã đáp.*****Tô Tiểu Lạc cần phải đi xe buýt đến bệnh viện, cô đứng ở trạm chờ, giờ này rất đông người, không dễ bắt được xe. Cô đã tính toán thời gian, nhưng không ngờ lại có nhiều người như vậy.Đúng lúc này, một chiếc xe dừng lại trước mặt cô."Phó Thiếu Đình?" Tô Tiểu Lạc mừng rỡ."Đi đâu?" Phó Thiếu Đình hỏi."Đến bệnh viện, anh đưa tôi đi à?" Tô Tiểu Lạc cười."Lên xe." Phó Thiếu Đình còn chưa dứt lời, Tô Tiểu Lạc đã tự giác ngồi vào ghế phụ."Không ngờ lại đông người như vậy, sáng nay tôi xem bói, nói giờ này tôi đi sẽ thuận lợi. Ban đầu còn nghi ngờ trình độ xem bói của mình giảm sút, hóa ra là để gặp được anh!" Tô Tiểu Lạc bắt đầu lải nhải, cô thấy Phó Thiếu Đình không lái xe đi, liền hỏi: "Còn đợi ai nữa à? Sao không lái?"Phó Thiếu Đình nhấn ga lái đi."Phó Thiếu Đình, anh và Lục Bắc Thành có mâu thuẫn gì à?" Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi."Sao không gọi anh Bắc Thành nữa?" Phó Thiếu Đình mím môi, trông có vẻ khó gần."Anh Bắc Thành mời mọi người đi ăn, anh thật sự không đi sao? Nghe nói anh ấy sẽ làm gà rán cho chúng ta ăn đấy." Tô Tiểu Lạc không để ý đến thái độ của anh, dù sao anh vẫn luôn như vậy."Nghe nói còn có bánh ngọt, có vài thứ còn được mang từ nước ngoài về.""Im miệng." Phó Thiếu Đình lạnh giọng cắt ngang lời cô."Anh hung dữ với tôi làm gì?" Tô Tiểu Lạc nhíu mày."Đồ nước ngoài tốt như vậy, cô cũng có thể ra nước ngoài! Đừng lải nhải trước mặt tôi, tôi không có hứng thú." Phó Thiếu Đình mặt lạnh nói."Không nói thì không nói, sau này đừng có cầu xin tôi nói!" Tô Tiểu Lạc tức giận quay đầu đi.Rất nhanh đã đến bệnh viện, Tô Tiểu Lạc xuống xe, Phó Thiếu Đình thậm chí còn không nói thêm một lời nào, trực tiếp nhấn ga rời đi.Tô Tiểu Lạc lè lưỡi với anh.Cô đi lên lầu, mấy đứa nhỏ thấy bánh nướng đều rất vui mừng.Tô Tiểu Lạc cố ý nói với Điền Quyên: "Xin lỗi nhé, không có phần của chị, người nhà chị không đến thăm chị à?"Tôn Cường sao có thể đến đưa cơm cho cô ta chứ?Nghiêm Chỉ nói: "Không sao, cậu ăn phần của tôi đi.""Ơ kìa, chị cũng muốn ăn à? Tôi còn tưởng cơm nhà họ Tô không hợp khẩu vị của chị, nên chị chưa từng đến đó! Xin lỗi nhé, cũng không có phần của chị đâu!"Nghiêm Chỉ vô cùng xấu hổ, cô ta liếc nhìn Tô Đông và hai đứa nhỏ đang ăn ngon lành, trong lòng không khỏi chạnh lòng. Cô ta và Tô Đông còn chưa ly hôn mà!Sao đã bắt đầu đối xử với cô ta như vậy rồi?"Mẹ, mẹ ăn phần của Tử Huyên đi, Tử Huyên không đói!" Tô Tử Huyên ngoan ngoãn nói."Không cần, lát nữa ông bà ngoại con có thể sẽ mang cơm đến!" Nghiêm Chỉ buồn bực nói.
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 128: Khiến cô ta miệng méo mắt lệch



Nghe nói ông bà Nghiêm sẽ đến đưa cơm, Điền Quyên mừng rỡ ra mặt.Mẹ Nghiêm không chỉ nấu ăn ngon mà còn rất chịu khó dùng nguyên liệu. Có lần cô ta bị Tôn Cường đuổi ra khỏi nhà, đúng lúc giờ cơm phải đến nhà họ Nghiêm.Không chỉ có canh sườn hầm củ cải, mà còn có ba món xào, món nào cũng có thịt.Điền Quyên mặt mày xanh xao, đã lâu rồi không được ăn uống đầy đủ.Lần này đúng là có lộc ăn rồi!Điền Quyên kéo Nghiêm Chỉ sang một bên: "Cậu nói xem có phải nhà họ Tô đã tìm được đối tượng mới cho Tô Đông, nên đang ép cậu ly hôn không?"Mối quan hệ của nhà họ Tô vẫn luôn rất tốt, điều này Nghiêm Chỉ cảm nhận rất rõ. Ngay cả chuyện con cái nhập viện lần này, cũng là nhờ mối quan hệ của nhà họ Tô mới có được phòng bệnh này.Nếu hôm nay Tô Đông ly hôn với cô ta, không nói quá chứ, chắc chắn bà mối sẽ đạp nát cửa nhà họ Tô.Nhưng rồi sao chứ?Bây giờ Tô Đông hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc, à không, là không thương cô ta!Còn có một khả năng nữa, là Tô Đông đã có người khác rồi!Nghĩ đến Tô Đông trước kia, vành mắt cô ta không khỏi đỏ hoe. Tô Đông trước kia sao có thể nỡ để cô ta chịu đói chứ?Nghĩ đến đây, Nghiêm Chỉ càng thêm căm hận!Đồ Trần Thế Mỹ!Tô Đông còn chưa kịp cho bánh vào miệng, đã bắt gặp ánh mắt tức giận của Nghiêm Chỉ. Anh nhíu mày, không phải nói bố mẹ vợ sẽ mang cơm đến sao?Chẳng lẽ không ngon hơn cái bánh này? Hơn nữa Nghiêm Chỉ cũng không thích, nói bánh cuốn hành có mùi.Anh ấy quay mặt đi cắn một miếng, thật ngon miệng. Lâu rồi không ăn, đúng là ngon thật!Thấy Tô Đông không thèm nhìn mình, Nghiêm Chỉ siết chặt tay, vậy mà anh ta còn ăn được, đúng là kẻ vô tâm.Tô Tiểu Lạc lấy từ trong túi ra một chiếc hộp, đưa cho Tô Tử Huyên: "Tử Huyên, cô còn mang quà cho cháu nữa này!""Cô không phải đã tặng quà cho Tử Huyên rồi sao?" Tô Tử Huyên nghiêng đầu hỏi."Vì Tử Huyên rất ngoan, nên cô muốn tặng thêm cho cháu đấy!" Tô Tiểu Lạc cười nói."Chắc không phải lại là đồ cô đã đeo rồi chứ?" Điền Quyên nói móc.Tô Tiểu Lạc liếc nhìn cô ta, cũng không thèm để ý, coi như cô ta đang đánh rắm.Đây chính là thứ cô mất cả đêm mới làm ra.Trước đó ông cụ Tôn đã đưa cho cô một đống đồ, nói coi như là lễ bái sư của Tôn Đằng Phi.Cô chọn từ trong đó một miếng ngọc bội bằng phỉ thúy, mới làm thành pháp khí hộ thân này."Oa, đẹp quá, sao bên trong còn có ánh vàng nhấp nháy vậy?" Tô Tử Thành kinh ngạc nói."Không có ánh vàng mà!" Tô Tử Huyên không nhìn thấy."Thằng nhóc thối này, lại muốn lừa đồ của cô con nữa!" Tô Đông nhíu mày, "Không phải vừa mới tặng con một khẩu súng đồ chơi sao?""Thật sự có mà!" Tô Tử Thành khó hiểu nhìn họ, cuối cùng nhìn về phía Tô Tiểu Lạc."Thằng bé này chắc là muốn đồ bằng vàng, cô con chắc không cho nổi đâu!" Điền Quyên cười nhạo, "Thứ này ra ngoài đường một tệ mua được mấy cái, tôi còn tưởng là bảo bối gì chứ!"Tô Tiểu Lạc vốn không muốn để ý đến cô ta, nhưng cô ta thật sự quá đáng ghét.Cô kết ấn bằng một tay, một luồng ánh vàng bay về phía Điền Quyên.Nghiêm Chỉ ngồi đối diện Điền Quyên trừng lớn mắt, lắp bắp nói: "Điền Quyên, cậu, miệng cậu sao lại méo thế kia?"Điền Quyên sờ tay lên miệng, vẻ mặt kinh hãi, Nghiêm Chỉ vội vàng đi gọi bác sĩ.Tô Tử Thành vỗ tay khen ngợi: "Cô ơi, cô giỏi quá, cháu muốn học theo cô!"Lúc này Tô Tiểu Lạc mới xác định, Tô Tử Thành thật sự nhìn thấy được.Cô hỏi: "Tử Thành, cháu đều nhìn thấy được sao?"Tô Tử Thành gật đầu: "Ở nhà bác dâu Cả, cháu đều nhìn thấy! Cô là giỏi nhất!""Suỵt, đây là bí mật giữa hai chúng ta nhé!" Tô Tiểu Lạc nhỏ giọng nói."Vâng ạ!" Tô Tử Thành gật đầu."Cháu nói cho cô biết, tại sao cháu muốn học?" Tô Tiểu Lạc không khỏi hỏi."Cháu muốn bảo vệ em gái!" Vẻ mặt Tô Tử Thành nghiêm túc, lúc em gái gặp chuyện cậu bé đã sợ hãi vô cùng, cậu bé không bao giờ muốn em gái phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa!Tô Tiểu Lạc xoa đầu cậu bé, đáng tiếc là nó còn quá nhỏ. Nếu luyện tập theo cách sư phụ huấn luyện cô, nhà họ Nghiêm chắc chắn sẽ giết cô mất."Vậy thì trước tiên hãy luyện tập vẽ bùa cho tốt." Tô Tiểu Lạc cần phải suy nghĩ thêm về cách bồi dưỡng cậu bé.Tô Tiểu Lạc đeo pháp khí hộ thân cho Tô Tử Huyên, dặn dò: "Tử Huyên ngoan, một năm nay ngày nào cũng phải đeo, biết chưa?""Vâng ạ!" Tô Tử Huyên ngoan ngoãn gật đầu.Đã có hai lớp bảo vệ này rồi, cô không tin Tử Huyên còn có thể gặp chuyện!Lúc này, bác sĩ đi cùng Nghiêm Chỉ bước vào, kiểm tra tình hình của Điền Quyên, không khỏi ngẩn người."Tình huống này tôi mới gặp lần đầu."Chỉ bị bong gân thôi mà, sao miệng lại méo thế này? Thật là kỳ lạ!"Để tôi gọi thêm mấy bác sĩ nữa đến xem!"Một lúc sau, toàn bộ bác sĩ trong bệnh viện đều đến. Mọi người đâu phải đến khám bệnh, rõ ràng là đến xem chuyện lạ."Theo tôi, đây là bệnh về thần kinh.""Tôi từng gặp một người bị méo miệng lệch mắt, nhưng mắt cô này đâu có bị lệch!"Mắt không bị lệch sao? Tô Tiểu Lạc có cách đấy!Cô lại dùng tay kết ấn, một luồng ánh sáng vàng lóe lên, mắt Điền Quyên biến thành mắt lệch .Bác sĩ ngượng ngùng nói: "Tôi chỉ nói bừa thôi, cô bệnh nhân này cũng không cần phải hợp tác như vậy chứ!"Tô Tiểu Lạc và Tô Tử Thành đứng bên cạnh che miệng cười trộm.Điền Quyên sắp phát điên rồi, cô ta suýt nữa thì chửi ầm lên, hoảng sợ nói: "Ông bác sĩ này có y đức không vậy, ai hợp tác với ông? Rốt cuộc tôi bị làm sao thế này?""Tình trạng của cô thật sự quá kỳ lạ, không có dấu hiệu báo trước, bệnh tình lại nghiêm trọng như vậy, e là sau này sẽ bị liệt.""Nghĩa là sao?""Ở quê tôi có một người, bệnh phát rất nhanh, thuộc dạng teo não. Tiếp theo là cơ bắp tay chân sẽ bị teo lại, cô đã thấy chân gà luộc chưa, sẽ giống như vậy đấy!"Điền Quyên ngất lịm.Nghiêm Chỉ không nhịn được khóc, lo lắng hỏi: "Bác sĩ, cô ấy còn cứu được không?""Yên tâm đi, bệnh này không chết được đâu." Bác sĩ tiếc nuối nói. Còn trẻ như vậy, thật đáng tiếc!Bác sĩ khuyên Điền Quyên nên làm thêm một cuộc kiểm tra toàn diện, nhưng kiểm tra cần đến hai mươi tệ, Điền Quyên hoàn toàn không có tiền, chứ đừng nói đến chi phí điều trị sau này.Nghiêm Chỉ khuyên nhủ: "Điền Quyên, mạng sống chỉ có một, tiền mất đi rồi có thể kiếm lại. Tiền không quan trọng, cậu đừng tiếc rẻ!"Điền Quyên nhìn cô ta, không muốn nói gì.Nghiêm Chỉ tưởng cô ta tiếc tiền, liền nói tiếp: "Lúc trước tôi sinh Tử Huyên bị băng huyết, khi đó chỉ riêng tiền viện phí đã hết một trăm tệ, nếu chúng tôi tiếc tiền, thì bây giờ e là tôi đã không gặp được cậu rồi!"Điền Quyên nhắm mắt lại không muốn nhìn cô ta nữa! Đó là Tô Đông sẵn lòng chi tiền cho cô ta!Nếu đổi lại là Tôn Cường, một trăm tệ? E là chỉ cần bỏ ra một tệ cho cô ta cũng đã xót hết cả ruột rồi.Rốt cuộc Nghiêm Chỉ đang khoe khoang cái gì vậy?Tô Đông mím môi, không khỏi nhớ đến năm Nghiêm Chỉ sinh Tử Huyên, tình hình vô cùng nguy cấp.Mọi người đều nói sinh con thứ hai nhanh hơn con so, anh ở ngoài chờ ba bốn tiếng đồng hồ cũng không thấy ai ra, không khỏi sốt ruột.Anh kéo một y tá lại hỏi: "Sao lâu vậy?""Bị khó sinh, người nhà cần phải chuẩn bị tâm lý, giữ mẹ hay giữ con!""Giữ mẹ!" Tô Đông buột miệng nói."Tô Đông, nếu anh dám bỏ con em, em sẽ không tha cho anh!" Bên trong vọng ra tiếng hét của Nghiêm Chỉ."Không nghe cô ấy, giữ mẹ!" Tô Đông lo lắng đến toát mồ hôi tay.Đối mặt với bọn cướp anh cũng chưa từng sợ hãi như vậy.
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 129: Người phụ nữ này sao lại ngốc như vậy?



Lúc này Tôn Cường cũng đến, tay xách một túi táo. Hắn đi vào phòng bệnh theo lời Phó Nhiễm, thấy một vòng người vây quanh, không khỏi tò mò lại gần."Nhường đường!" Nhìn thấy người trên giường bệnh, hắn giật nảy mình.Chết tiệt!Sao lại xấu xí như vậy? Còn xấu hơn cả vợ hắn!Cũng không biết kẻ xui xẻo nào gặp phải chuyện này.Tôn Cường chuyển tầm mắt, nhìn thấy Nghiêm Chỉ đang khóc lóc bên cạnh, trái tim hắn lập tức mềm nhũn.Sao lại khóc vậy?Tôn Cường chen lên phía trước, nói: "Đồng chí Nghiêm Chỉ, đồng chí Nghiêm Chỉ, cô sao vậy? Người trên giường là ai vậy?"Điền Quyên tức muốn chết, tên đàn ông chó chết này ngay cả vợ mình cũng không nhận ra. Nghiêm Chỉ lại rặn ra một giọt nước mắt, nhìn Tôn Cường với vẻ mặt đẫm lệ: "Anh Cường, cô ấy..."Tôn Cường thương hoa tiếc ngọc nhất, đặc biệt là người đẹp như Nghiêm Chỉ, hắn vội vàng nói: "Cô đừng lo lắng, anh Cường sẽ nghĩ cách giúp cô."Điền Quyên tức đến nỗi mắt từ lác chuyển thành lé luôn, tên đàn ông chó chết này đang diễn trò gì vậy?"Điền Quyên.""Điền Quyên cô ấy làm sao, cô ấy đi đâu? Sao lại để cô ở đây một mình, thật là quá đáng!" Tôn Cường nhíu mày, càng thêm bất mãn với Điền Quyên, chân đã bị gãy rồi còn chạy lung tung đi đâu?"Haha, có người mắt lé, còn có người mù luôn này!" Tô Tiểu Lạc cười trên nỗi đau của người khác. "Nói cũng phải, thật là xứng đôi. Anh Hai, anh thấy sao?"Tô Đông vừa nghe Nghiêm Chỉ gọi "anh Cường", mặt mũi lập tức đen lại.Hoàn toàn không nghe thấy lời Tô Tiểu Lạc nói. Anh chỉ "ừ" một tiếng qua loa, rồi lại cắn mạnh miếng bánh.Điền Quyên tức đến nỗi khó thở, mặt mày tái mét. Bác sĩ vội vàng giải tán đám đông đang xem náo nhiệt, Tôn Cường thấy vậy liền chen đến bên cạnh Nghiêm Chỉ. Hắn ân cần hỏi: "Đồng chí Nghiêm Chỉ, ăn táo không? Tôi gọt vỏ cho cô nhé!""Cô ấy không thích ăn táo, cô ấy thích ăn quýt, hay là anh xuống dưới mua cho cô ấy ít quýt đi?" Tô Đông không nhịn được lên tiếng.Nghiêm Chỉ trừng mắt nhìn Tô Đông: "Anh Cường, anh đừng nghe anh ta nói bậy. Bây giờ tình hình của Điền Quyên rất không tốt, bác sĩ nói tốt nhất nên kiểm tra toàn diện. Tiền kiểm tra khoảng hai mươi tệ, Điền Quyên tiếc tiền, anh mau khuyên cô ấy đi!""Điền Quyên làm gì mà cần đến hai mươi tệ?" Tôn Cường nhíu mày."Đây chính là Điền Quyên đấy!" Nghiêm Chỉ chớp chớp mắt, "Anh không nhận ra cô ấy sao?""Cái gì?" Tôn Cường ngớ người.Điền Quyên thầm mắng mười tám đời tổ tông Tôn Cường, cô ta không muốn nói chuyện với Tôn Cường nên chỉ im lặng.Tôn Cường nhìn Điền Quyên đang nằm trên giường bệnh với cái miệng méo mắt lệch, vẫn chưa hoàn hồn, hắn hỏi: "Không phải nói chỉ bị bong gân thôi sao, sao lại, sao lại..."Tôn Cường đã từng gặp người như vậy, trong khu tập thể có một người từ nhỏ đã bị bại liệt, vẫn luôn như vậy. Điền Quyên đã lớn tuổi rồi, sao cũng bị bại liệt vậy?"Bác sĩ cũng không biết tại sao, cụ thể cần phải kiểm tra thêm." Nghiêm Chỉ nhìn Điền Quyên với vẻ thương hại."Bác sĩ cũng không biết tại sao, vậy còn kiểm tra làm gì?" Tôn Cường chỉ cảm thấy mình thật xui xẻo."Chính vì không biết mới phải kiểm tra chứ!" Nghiêm Chỉ trừng mắt, hoàn toàn không hiểu sự thờ ơ của Tôn Cường đối với chuyện này. "Tuy bác sĩ nói không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng phải đề phòng vạn nhất chứ!""Nếu không nguy hiểm đến tính mạng, vậy thì càng không cần kiểm tra." Tôn Cường thở dài, nhìn Điền Quyên với vẻ bất mãn.Ngày nào cũng chỉ giỏi gây chuyện cho hắn."Tôi còn phải đi làm, đồng chí Nghiêm Chỉ phiền cô chăm sóc cô ấy, tan làm tôi sẽ đến thăm cô ấy!" Tôn Cường đặt túi táo xuống, rồi bỏ đi luôn.Điền Quyên đã sớm đoán được kết cục này, nên không có cảm giác gì.Nghiêm Chỉ an ủi: "Điền Quyên, anh Cường không phải loại người như vậy, chắc chắn là anh ấy đi kiếm tiền cho cậu rồi. Nếu không, số tiền này tôi sẽ trả thay cậu, cứ làm kiểm tra trước đã."Điền Quyên tưởng mình nghe nhầm, cô ta lại hỏi lại một lần nữa: "Cậu nói gì cơ?""Tôi nói tôi trả thay cậu." Nghiêm Chỉ từ nhỏ đến lớn chỉ có một người bạn thân là Điền Quyên. Những người khác đều xa lánh cô ta, không chơi với cô ta. "Tôi không muốn nhìn thấy cậu xảy ra chuyện."Đây là hai mươi tệ đấy!Điền Quyên không khỏi cảm động, nhưng cô ta vẫn từ chối: "Cho dù kiểm tra ra bệnh thì sao chứ? Tiền chữa trị sau này cũng sẽ không có ai trả cho tôi!""Ngốc ạ, người khác không trả cho cậu, tôi trả cho cậu." Nghiêm Chỉ nhỏ giọng nói, "Tôi còn để dành được một ít tiền, đều đưa cho cậu chữa bệnh, cậu không được xảy ra chuyện!"Điền Quyên nghẹn ngào, mắt cũng đỏ hoe. Cô ta nhắm mắt lại, nhất thời nghẹn ngào không biết nên nói gì.Người ta thường nói "Đại nạn đến thì mỗi người một ngả". Nếu người nằm ở đây là Tôn Cường, cô ta cũng sẽ lựa chọn giống như Tôn Cường, nên cô ta không trách hắn.Nhưng Nghiêm Chỉ, cô gái ngốc nghếch này vẫn khiến cô ta kinh ngạc, còn nói rằng sẵn sàng bỏ tiền ra để chữa bệnh cho mình!Tô Đông thở dài, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay đưa cho Tử Thành: "Đưa cho mẹ con đi!"Hở một tí là khóc, đã là mẹ của hai đứa con rồi mà tính khí vẫn thất thường như vậy.Tô Tử Thành ngoan ngoãn đưa khăn tay cho Nghiêm Chỉ, Nghiêm Chỉ nhận lấy lau nước mắt, cô ta nói: "Điền Quyên, cậu phải tin rằng xã hội này vẫn còn tình người. Tôi sẽ ra ngoài quyên góp cho cậu, nhất định sẽ có cách!"Điền Quyên không muốn nói nữa.Xã hội này, thật sự còn tình người sao? Tại sao Nghiêm Chỉ có thể ngây thơ như vậy?"Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, cùng lắm con đưa hết tiền tiêu vặt của con cho mẹ!" Tô Tử Thành vội vàng an ủi, bố nói đàn ông không thể để con gái rơi nước mắt."Ngoan lắm!" Nghiêm Chỉ xoa đầu cậu bé. "Con có bao nhiêu?""Con có một trăm tệ, đưa hết cho mẹ!" Tô Tử Thành có một con heo đất, bên trong đều là tiền lì xì của những năm trước, còn có tiền tiêu vặt hàng ngày, cậu bé đều tiết kiệm lại!Nghe nói một đứa trẻ con mà cũng có một trăm tệ, Điền Quyên vừa ghen tị vừa cảm thấy khó chịu. Ghen tị vì cậu bé có tiền, cũng ghen tị vì Nghiêm Chỉ có một đứa con trai ngoan ngoãn như vậy."Ngoan lắm!" Nghiêm Chỉ xoa đầu cậu bé, cô ta nhìn Tô Đông, ánh mắt như đang hỏi anh có bỏ tiền ra không?Tô Đông quay mặt đi, tiền của anh ấy đều đưa hết cho gia đình, anh ấy không giữ lại một đồng nào, lấy đâu ra tiền cho cô ta chứ?Thật sự không biết tự lượng sức mình sao?Nhưng ánh mắt của cô ta quá nóng bỏng, Tô Đông đành phải lên tiếng: "Tôi có thể mượn mẹ một ít."Tô Tiểu Lạc không nhịn được bật cười, anh Hai này đúng là miệng dao găm tâm đậu hũ.Buổi chiều, bố của Điền Quyên cũng đến. Nhưng không phải tự nguyện, mà là bị Tôn Cường lôi đến.Thấy con gái mình như vậy, bố Điền cũng bất lực, nhíu mày nói: "Con gái tôi đã gả vào nhà họ Tôn các người rồi, bây giờ nó thành ra như thế này, cậu không chữa bệnh cho nó thì sao được?""Cô ấy đúng là gả cho con, chẳng lẽ gả cho con rồi thì không còn là con gái của bố nữa sao?" Tôn Cường gào lên, "Hơn nữa cô ấy không chịu ngoan ngoãn ở nhà, thành ra thế này thì trách ai? Ai biết được có phải nhà bố có gen di truyền này, cố tình hại con không?""Tên khốn nạn này, mày nói bậy bạ gì vậy?" Bố Điền tức đến đỏ mặt tía tai, mắng, "Tên súc sinh này, nếu biết mày là loại người này, đánh chết tao cũng không gả Quyên Tử cho mày!""Vậy thì ông dẫn về đi." Tôn Cường cũng không giả vờ nữa, vô lại nói, "Tôi không xứng với con gái ông, dẫn đi!"Bố Điền tức đến suýt ngất, ông ta tức giận nói: "Mày đừng hòng chối bỏ trách nhiệm, con gái tao đã gả vào nhà họ Tôn, vậy nhà họ Tôn các người phải chữa bệnh cho nó!"
 
Back
Top Bottom