Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 160: Giá như lúc đầu gặp gỡ



Gia đình Điền Quyên không nói gì thêm, ngược lại chồng của Điền Quyên là Tôn Cường lại đến gây sự. Bộ mặt xấu xa của hắn thật khiến người ta buồn nôn.Hắn yêu cầu Nghiêm Chỉ bồi thường cho nhà hắn, bị Tô Đông quát mắng đuổi đi.Tôn Cường gào lên: "Không bồi thường thì đừng hòng chôn Điền Quyên, cũng không cho phép Điền Quyên vào mộ tổ!"Bố Điền vẫn nói câu cũ: "Điền Quyên đã gả vào nhà họ Tôn các người, chính là người nhà họ Tôn. Hậu sự của nó mà cậu không lo liệu, thì ai lo liệu?"Mẹ Điền ngồi bên giường khóc lóc: "Quyên Tử, sao con lại nhẫn tâm bỏ mẹ mà đi thế này."Nghiêm Chỉ nhìn thi thể Điền Quyên, mắt đỏ hoe, cuối cùng cũng có thể hiểu được cảm giác của Điền Quyên.Tô Đông đi tới, đưa cho Nghiêm Chỉ một cốc nước: "Uống chút nước đi."Nghiêm Chỉ hít hít mũi: "Điền Quyên nói, cậu ấy muốn hỏa táng rồi rải tro cốt lên núi cao."Tô Đông gật đầu: "Được, cứ làm theo di nguyện của cô ấy."Tên gián điệp kia đã dựa vào bài báo của Nghiêm Chỉ, cố ý giả làm người dân nhiệt tình, lấy được sự tin tưởng của Trình Phương Tín, rồi mới tìm được họ.Tô Đông đã đánh hắn một trận nhừ tử. Những người khác giả vờ như không thấy, trong lòng ai cũng căm phẫn.Đám tang của Điền Quyên, nhà họ Tôn không đến. Bố mẹ Điền thì có đến, mẹ Điền khóc đến ngất lịm đi.Nghiêm Chỉ ôm hộp tro cốt của Điền Quyên, từng bước leo lên núi Lạc Hà ở Vệ Thành. Tô Đông và Tô Tiểu Lạc đi cùng, Phó Thiếu Đình và Đường Tiểu Thiên cũng đi theo, suốt dọc đường không ai nói câu nào.Khi lên đến đỉnh núi, hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, rực rỡ như gấm vóc. Bầu trời như được lửa thiêu đốt vô cùng tráng lệ. Nghiêm Chỉ nhìn bầu trời, lẩm bẩm: "Điền Quyên, cậu thấy nơi này đẹp không?"Nghiêm Chỉ ngồi trên đỉnh núi rất lâu.Màn đêm buông xuống, trời trở lạnh. Tô Đông khoác thêm áo cho Nghiêm Chỉ, cô ta nói: "Mọi người về trước đi! Tôi muốn ở lại đây thêm một lúc nữa." Tô Đông biết tính Nghiêm Chỉ, anh ấy đến bên cạnh Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình nói: "Hôm nay cảm ơn hai người, hai người về trước đi, tôi ở lại đây với cô ấy một lát."Phó Thiếu Đình vỗ vai Tô Đông rồi đi xuống núi. Tô Tiểu Lạc cũng đi theo, Đường Tiểu Thiên vừa đi vừa lên tiếng hỏi: "Đói chưa, mời hai người đi ăn bánh nướng thịt bò nhé."Tô Tiểu Lạc quả thực đã đói, cô gật đầu lia lịa.Bánh nướng thịt bò ở quán cơm quốc doanh dưới chân núi rất nổi tiếng, mỗi người gọi một cái.Đường Tiểu Thiên thấy Tô Tiểu Lạc không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện của Điền Quyên, không khỏi tò mò hỏi: "Con gái các cô không phải đều đa sầu đa cảm sao, cô lại nghĩ thoáng thế.""Đau buồn cũng một ngày, vui vẻ cũng một ngày, vậy thì cứ vui vẻ đi." Tô Tiểu Lạc cười nói, "Đời người ở trên thế gian, chẳng qua cũng chỉ là một kiếp tu hành.""Cảnh giới của người học đạo thuật quả nhiên khác biệt." Đường Tiểu Thiên nói đùa."Ngon quá." Tô Tiểu Lạc cắn một miếng, hương thơm của thịt bò lan tỏa trong miệng, cô thỏa mãn thở dài.Phó Thiếu Đình ăn uống rất tao nhã, những ngón tay thon dài cầm chiếc bánh chậm rãi ăn, thật ra anh không hứng thú lắm với chuyện ăn uống. Nhưng nhìn dáng vẻ tham ăn của Tô Tiểu Lạc, chiếc bánh trong tay dường như cũng trở nên ngon hơn vài phần.Ba người lại gọi thêm mỗi người một cốc sữa đậu nành. Tô Tiểu Lạc nhìn Phó Thiếu Đình, cười nói: "Anh cũng ăn khỏe thật đấy."Phó Thiếu Đình khẽ mím môi, thản nhiên nói: "Có lẽ bánh nướng hôm nay đặc biệt ngon hơn."****Sau những cơn mưa lớn liên tiếp, Vệ Thành bước vào mùa thu. Đi trên đường thỉnh thoảng lại có lá rơi.Trình Nhã xách giỏ rau trở về, nói với Tô Chính Quốc: "Tôn Cường đó lại lấy vợ rồi, nghe nói lấy một người góa chồng ghê gớm lắm. Radio, xe đạp, đồng hồ, máy may, tiền biếu, cái gì cũng không thiếu.""Mới bao lâu chứ? Có được một tháng không?" Tô Chính Quốc không khỏi hỏi."Đúng là vậy đấy! Chưa được một tháng đâu ạ!" Trình Nhã thở dài, "Phải nói là mấy tên đàn ông này chẳng ai đáng tin cậy cả.""Hửm?" Tô Chính Quốc ngẩng đầu lên nhìn con dâu."À, con không phải nói bố đâu." Trình Nhã lúng túng giải thích."Ông nội là người chung tình nhất thiên hạ!" Tô Tiểu Lạc giơ ngón tay cái lên khen ngợi."Thế còn tạm được." Tô Chính Quốc nói, "Sau này nhóc con tìm chồng nhất định phải tìm người giống ông nội.""Ai nói không phải chứ! Lấy chồng là lần đầu thai thứ hai của con gái, Điền Quyên này số sinh ra đã không tốt, lấy chồng cũng chẳng ra sao." Trình Nhã lẩm bẩm, xách giỏ rau vào bếp.Hôm nay, ông bà Nghiêm sẽ dẫn các cháu đến ăn cơm, Nghiêm Chỉ cũng đến, nên bà ấy đã mua không ít thức ăn. Bên đường còn có người bán cá, bà ấy cũng mua một con, định nấu canh cá chép cho bọn trẻ uống. Tô Vãn thì đi tìm Ôn Đình chơi, nói là không về nhà ăn cơm. Lần trước con bé nổi giận với các cháu, chắc là cố ý trốn đi.Tô Tiểu Lạc ở bên cạnh giúp nhặt rau, hai người bận rộn một lúc, mọi người trong nhà lần lượt trở về.Tô Vệ Quân cũng cố ý về nhà gặp ông bà Nghiêm.Vừa gặp mặt, Trình Nhã đã kéo ông ấy sang một bên, hỏi: "Đã tìm thấy tin tức gì về bức thư đó chưa?"Tô Vệ Quân lắc đầu, muốn nói lại thôi. Không có tin tức gì về bức thư đó, nhưng có người nói đã từng nhìn thấy hai kẻ buôn người trước đây. Tin tức vẫn chưa chắc chắn, nên ông ấy quyết định tạm thời không nói với mọi người trong nhà.Trình Nhã rất thất vọng, thở dài: "Anh lên thay quần áo đi, lát nữa nhà thông gia đến rồi."Tô Vệ Quân lên lầu thay một bộ thường phục.Chẳng mấy chốc, Tô Đông cũng đưa nhà họ Nghiêm đến, Trình Nhã không thấy Nghiêm Chỉ đâu.Tô Đông giải thích với bà: "Nghiêm Chỉ đang tăng ca ở tòa soạn, con đi đón cô ấy đây.""Thông gia, mau vào đi!" Trình Nhã mời mọi người vào nhà."Cháu chào ông cố, ông nội, bà nội!" Hai đứa nhỏ vui vẻ gọi."Ngoan." Trình Nhã xoa đầu bọn trẻ.Tô Chính Quốc mời ông bà Nghiêm ngồi uống trà, mấy người trò chuyện về tình hình đất nước gần đây, quan điểm lại bất ngờ trùng khớp.Tô Tiểu Lạc thì dẫn hai đứa nhỏ đi chơi, cô phát hiện mặt miếng ngọc mình tặng Tử Huyên đã xuất hiện vết nứt, không khỏi hỏi: "Tử Huyên, gần đây cháu có gặp chuyện gì kỳ lạ không?"Tử Huyên lắc đầu.Tô Tiểu Lạc đành làm một miếng ngọc khác, thay cho chiếc trên cổ cô bé. Còn nửa năm nữa mới đến sinh nhật Tử Huyên, nếu cô đoán không nhầm, chỉ cần qua ba tuổi thì cô bé sẽ không còn gặp nguy hiểm nữa.Nhiệm vụ còn gian nan lắm!Các vị trưởng bối đều thống nhất ý kiến, không cho phép hai người ly hôn.Tô Tiểu Lạc bấm ngón tay tính toán, xem ra phải làm họ thất vọng rồi.*****Mà lúc này, Tô Đông và Nghiêm Chỉ đang đứng trước cửa Cục Dân Chính.Đơn xin ly hôn của Tô Đông đã được phê duyệt, anh ấy nắm chặt tờ giấy hỏi: "Em suy nghĩ kỹ rồi chứ?"Nghiêm Chỉ mỉm cười: "Vâng! Nếu chúng ta không "tiên hạ thủ vi cường", thì họ sẽ không bao giờ chấp nhận đâu."Hơn một tháng trôi qua, Nghiêm Chỉ đã trưởng thành hơn rất nhiều. Mái tóc dài ban đầu đã được cô ta cắt ngắn ngang vai, toát lên vẻ đẹp trí thức.Ly hôn là do Tô Đông đề nghị, đơn cũng đã được chấp thuận.Tô Đông hỏi: "Thật ra, chúng ta..."Nghiêm Chỉ ngắt lời anh ấy, sợ anh ấy nói ra những lời khiến mình dao động: "Tô Đông, chúng ta đều quá mệt mỏi rồi. Em muốn sống thật tốt, sống vui vẻ như Điền Quyên đã nói."Ở bên Tô Đông, cô ta đã từng hạnh phúc, cũng từng đau khổ. Thời gian trôi qua, những nỗi đau khổ lại khiến người ta suy sụp hơn cả niềm hạnh phúc. Cô ta không muốn biến thành con người như vậy nữa.Tô Đông gật đầu: "Được, nghe theo em."
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 161: Không phải Phó Nhiễm thì không cưới



Tô Đông và Nghiêm Chỉ trở về nhà.Nghiêm Chỉ đưa cho Trình Nhã một cái túi, rồi nói: "Con nghe chị dâu nói dạo này lưng của mẹ hơi đau, đây là cao dán do một ông thầy thuốc Đông y tự bào chế, mẹ xem có hiệu quả không ạ."Trình Nhã nhất thời vui mừng không biết nói gì, nhận lấy túi thuốc: "Cảm ơn con đã quan tâm đến mẹ."Mọi người vui vẻ ăn cơm.Họ đều cho rằng Tô Đông và Nghiêm Chỉ nhất định đã làm lành, vợ chồng nào mà chẳng cãi nhauĂn cơm xong, Tô Đông bảo Tô Tiểu Lạc đưa các con ra sân chơi.Tranh thủ lúc bọn trẻ không có mặt, Trình Nhã bèn thẳng thắn nói: "Đông Tử, con là đàn ông. Chuyện nhà dù đúng dù sai, con cũng có trách nhiệm. Con xin lỗi Nghiêm Chỉ đi, chuyện này coi như xong."Nghiêm Chỉ không ngờ bà lại nói vậy, vội vàng xua tay: "Không phải đâu ạ, Tô Đông không có lỗi."Tô Đông lấy giấy chứng nhận ly hôn ra đặt lên bàn, khẽ nói: "Hai người đừng khuyên nữa, chúng con đã ly hôn rồi."Trình Nhã nhìn thấy giấy chứng nhận ly hôn, mắt tối sầm lại, ngồi phịch xuống ghế."Hai đứa, hai đứa con này thật là tùy tiện!" Mẹ Nghiêm cũng tức giận không nhẹ."Bố mẹ, con mong hai người tôn trọng quyết định của chúng con." Nghiêm Chỉ nghiêm túc nói.Đã ly hôn rồi, còn nói gì được nữa? Hai ông bà Nghiêm cũng chỉ đành chấp nhận, nhưng họ có một yêu cầu. Chuyện ly hôn tạm thời đừng nói ra ngoài, dù sao trong đại viện người đông miệng lắm, nhỡ bọn trẻ biết được sợ chúng nhất thời không chấp nhận được.Cũng sợ người khác nói ra nói vào, làm tổn thương bọn trẻ.Sau khi đạt được sự đồng thuận, Tô Đông tiễn nhà họ Nghiêm ra về, hai đứa nhỏ sẽ ở lại nhà họ Tô từ thứ Hai đến thứ Sáu.Chúng lưu luyến đứng ở cửa, Nghiêm Chỉ ôm chúng vào lòng. Nước mắt lưng tròng, nhưng sau này cô không thể tùy tiện khóc nữa."Ngoan nào, thứ Sáu mẹ sẽ đến đón hai con.""Mẹ ơi, sao mẹ không ở cùng chúng con? Bố mẹ các bạn con đều ở cùng nhau." Tô Tử Huyên tuy còn nhỏ nhưng tâm tư lại nặng hơn Tô Tử Thành. Một câu hỏi khiến Nghiêm Chỉ không biết trả lời ra sao."Tử Huyên, mẹ con bình thường bận việc, chúng ta phải hiểu cho mẹ, con biết không?" Tô Đông bế Tô Tử Huyên lên, "Em đi đi, có anh ở đây rồi!"Nghiêm Chỉ nhìn khuôn mặt kiên nghị của Tô Đông dưới ánh đèn, những ngón tay khẽ cuộn lại, có chút chua xót nghĩ, sau này không biết ai sẽ được hưởng phúc mà lấy được anh.Rời khỏi nhà họ Tô, Nghiêm Chỉ khoác tay bố mẹ, cười nói: "Vẫn còn giận ạ?""Haiz, con gái vui là được rồi.""Bố mẹ thật tốt!"Tô Đông nhìn bóng lưng họ rời đi, tim như bị ai đó bóp nghẹt. Anh ấy quay sang nói với Trình Nhã: "Mẹ, chúng ta vào nhà thôi!"Trình Nhã tức đến đau ngực, mắng Tô Đông: "Đông Tử, cái gì con cũng chiều theo nó, ly hôn con cũng chiều theo nó, sớm muộn gì cũng có ngày con hối hận."Là mẹ ruột của Tô Đông, bà sao có thể không hiểu suy nghĩ của con trai mình? Nếu không phải yêu đến chết đi sống lại, một người đàn ông sao có thể chiều chuộng một người phụ nữ đến như vậy.Cuộc hôn nhân này nói buông là buông, muốn níu kéo lại e là không dễ dàng gì.Tô Đông im lặng không nói gì. Anh ấy đứng ở sân, châm một điếu thuốc.*****Ngày tháng trôi qua êm đềm, thời tiết cũng dần trở lạnh.Trình Nhã mua một ít vải, định may áo cho mọi người trong nhà. Bà ấy gọi Tô Tiểu Lạc lại, muốn lấy số đo của cô. Tô Tiểu Lạc khẽ cau mày: "Cháu mua đồ may sẵn là được rồi, không cần may cho cháu đâu ạ."Tô Vãn nghe thấy, liền hỏi: "Ý cô là gì? Cô chê mẹ may xấu hả?"Tô Tiểu Lạc nhíu mày nói: "Tôi thấy là cô tự suy diễn ra đấy chứ! Tôi có tiền, tôi muốn tự mua, cô quản được sao?""Cô!" Tô Vãn bị nói trúng tim đen, Trình Nhã tự may quần áo đúng là tiết kiệm được kha khá tiền, nhưng kiểu dáng không được đa dạng như đồ may sẵn, cũng không đẹp bằng.Nhất là Ôn Đình vừa mua liền ba bộ quần áo, làm sao cô ta không ghen tị cho được!Tô Tiểu Lạc lè lưỡi trêu chọc cô ta: "Cô cô cô cái gì mà cô? Tôi có tiêu tiền của cô đâu."Tô Tiểu Lạc lên lầu, Tô Vãn tức không chịu được, tức giận nói: "Mẹ, cô ta không cho mẹ may, vừa hay đỡ tốn tiền."Trình Nhã nhìn chằm chằm vào tấm vải hoa trong tay: "Không được thì thôi vậy, đi mua đồ may sẵn."Tô Chính Quốc buông tờ báo xuống, nói: "Eo con thế kia rồi, còn may vá gì nữa? Nhóc con không cho con may cũng là vì muốn tốt cho con. Mua quần áo cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền, cứ mua đồ may sẵn đi!"Trình Nhã và Tô Vãn đều ngẩn người, Tô Vãn ấm ức nói: "Cháu không tin cô ta tốt bụng như vậy đâu, ông nội, ông cứ bênh cô ta."Chuyện may vá quần áo đành gác lại, Trình Nhã hẹn Trịnh Bảo Trân cùng đi mua sắm ở cửa hàng bách hóa.Dạo này Trịnh Bảo Trân khá rảnh rỗi, Phó Vân Hải đi làm nhiệm vụ chưa về, đoàn văn công của Phó Nhiễm lại xuống nông thôn. Phó Thiếu Đình ít khi về nhà, mà có về cũng chỉ nói được vài câu rồi lại chạy ra ngoài.Lần này Phó Vân Hải về là để kết hôn, chắc chắn phải sắm sửa ít đồ, cũng nên lo liệu dần đi là vừa."Trình Nhã, dạo này Đông Tử nhà chị thế nào rồi?"Trình Nhã lần này cẩn thận hơn, lần trước sau khi bà nói chuyện với Trịnh Bảo Trân, không biết sao lại lan truyền tin đồn Đông Tử nhà bà sắp đi xem mắt. Bà không nói thật: "Cũng tạm, hai vợ chồng nó đều bận rộn."Trịnh Bảo Trân hỏi: "Không ly hôn nữa à?"Trình Nhã không gật đầu, cũng không phủ nhận, bảo nhân viên bán hàng lấy xuống một chiếc váy len đỏ. Chiếc váy này, bà thấy Tô Tiểu Lạc mặc lên chắc chắn sẽ rất xinh.Trịnh Bảo Trân hỏi dồn: "Nó nghĩ thông rồi à? Nói thật nhé, với điều kiện của Đông Tử nhà chị, cho dù ly hôn rồi thì tìm một cô sinh viên đại học cũng chẳng thành vấn đề.""Bác gái thật có mắt nhìn, chiếc váy này cửa hàng chúng cháu chỉ nhập về duy nhất một chiếc thôi ạ. Đường may đẹp, chất liệu cũng tốt. Sau này dù có vào đông, khoác thêm một chiếc áo khoác bên ngoài cũng rất thời trang." Nhân viên bán hàng cười nói."Mua cho Vãn Vãn à?" Trịnh Bảo Trân hỏi, "Màu này không hợp với nó lắm, váy này màu đỏ, Vãn Vãn da không trắng, mặc màu đỏ trông quê mùa lắm."Trình Nhã: "Mua cho Tiểu Lạc đấy, nó mặc chắc chắn đẹp."Con bé mắt to, da lại trắng, mặc màu đỏ chắc chắn rất hợp.Trịnh Bảo Trân ngạc nhiên trợn tròn mắt: "chị không mua cho Vãn Vãn, mà mua cho nó?""Cũng mua cho Vãn Vãn, nhưng chiếc này chị cũng nói là không hợp với Vãn Vãn rồi." Trình Nhã vội vàng giải thích."Da hơi vàng cũng có thể mặc màu đỏ đậm này mà! Có thể làm sáng da." Nhân viên bán hàng vội vàng lên tiếng.Trình Nhã vừa nhìn đã thấy màu đỏ này hợp với Tô Tiểu Lạc, bà nói: "Vậy cô giới thiệu cho tôi một màu khác đi.""Màu đen ạ! Màu đen không bao giờ lỗi mốt, mặc lên người cũng rất sang trọng." Nhân viên bán hàng cười nói."Một cô gái trẻ mặc màu đen, không đẹp đâu." Trịnh Bảo Trân không đồng ý, bà ta chọn một chiếc màu vàng, "Chiếc này được đấy, màu sắc tươi sáng. Tin tôi đi, cứ lấy chiếc này."Trình Nhã không lay chuyển được bà ta, đành mua cả hai chiếc. Trịnh Bảo Trân cũng mua một ít vải, định tìm thợ may ở đầu ngõ may mấy chiếc chăn bông.Trên đường về, vừa hay gặp bà mối Vương, bà Vương thấy Trịnh Bảo Trân liền đi tới: "Mẹ Nhiễm Nhiễm, chuyện lần trước tôi nói với chị, chị suy nghĩ thế nào rồi? Người ta là Hoa kiều đấy."Có người đến cầu hôn, đối phương nhìn thấy ảnh của Phó Nhiễm ở đoàn văn công, liền nhờ bà mối đến dạm hỏi. Vẻ mặt cứ như không cưới được Phó Nhiễm thì không chịu vậy.
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 162: Sau này anh nhất định là một người bố tốt!



Trịnh Bảo Trân trò chuyện với bà Vương một lúc rồi mới chia tay.Trình Nhã không khỏi thắc mắc: "Sao chị lại từ chối bà ấy?"Nghe bà Vương nói thì điều kiện cũng khá tốt. Có nhà cửa ở nước ngoài, nghe nói là người có học thức. Lần này về nước là muốn tìm một cô gái Trung Quốc làm vợ.Trịnh Bảo Trân thở dài: "Tôi không có phúc như chị, mấy đứa con đều nghe lời. Lần trước vì chuyện của Vân Hải, Thiếu Đình đã nổi giận với tôi. Nó bảo tôi đừng quản bọn chúng nữa, cũng đừng nhúng tay vào chuyện hôn nhân đại sự của chúng. Trừ phi Vân Hải và Nhiễm Nhiễm tự gật đầu đồng ý, nếu không nó sẽ không tha thứ cho tôi."Phó Thiếu Đình đúng là người có tính cách như vậy, chỉ là Trình Nhã không ngờ anh lại thẳng thắn nói ra như thế."Mấy đứa này, chẳng đứa nào sốt ruột cả." Trịnh Bảo Trân sốt ruột đến sắp phát điên, nhưng chúng lại chẳng hề vội vàng."Nhiễm Nhiễm nhà bà đủ ưu tú, không sợ không tìm được nhà chồng tốt." Trình Nhã nhìn Phó Nhiễm lớn lên, ngoài việc hơi ít nói ra thì chẳng có gì để chê."Nói thì nói vậy, nhưng tuổi xuân của con gái ngắn ngủi lắm, không lấy chồng nữa thì thành gái ế mất." Trịnh Bảo Trân thở dài. Bản thân bà ta vốn có tính kiểm soát cao, vậy mà Phó Thiếu Đình lại bảo bà ta đừng quản gì cả.Trình Nhã cũng không biết nên khuyên bà ta thế nào, vừa hay đã đến nhà họ Phó. Phó Thiếu Đình mở cửa bước ra, Trịnh Bảo Trân gọi anh: "Bác Trình mua nhiều đồ quá, con ra giúp bác ấy một tay.""Không cần không cần, có một đoạn đường ngắn thôi mà, không sao đâu." Trình Nhã vội vàng từ chối."Để cháu ạ!" Phó Thiếu Đình bước tới, nhận lấy hết đồ trên tay Trình Nhã"Vậy thì cảm ơn cháu nhé!" Trình Nhã hơi ngại ngùng nói."Ôi, chị còn khách sáo với chúng tôi làm gì." Trịnh Bảo Trân cười.Trình Nhã đi được một đoạn, vẫn không nhịn được mở lời: "Mẹ cháu cũng không dễ dàng gì, bà ấy chỉ là hay suy nghĩ tiêu cực thôi. Mấy năm nay đúng là đã lơ là ba anh em cháu, nhưng sức khỏe bà ấy cũng không tốt, tuổi tác đã cao, các cháu nên nhường nhịn bà ấy một chút." Phó Thiếu Đình mím môi, nhàn nhạt đáp: "Vâng ạ."Trình Nhã cũng không tiện nói thêm gì nữa, thật ra ba đứa con nhà họ Phó đều rất tốt, chỉ là không mấy hứng thú với chuyện hôn nhân.Nhưng mà nhìn Bảo Trân với Phó Uy như vậy, cũng khó mà mong chờ gì vào hôn nhân được!"Thiếu Đình, tối nay ở lại nhà bác ăn cơm rồi về nhé!""Không được rồi ạ, hôm nay Nhiễm Nhiễm đi diễn trở về.""Vậy thì vừa hay, gọi cả Nhiễm Nhiễm đến nhà bác ăn cơm." Trình Nhã cười nói, "Cũng lâu rồi hai nhà mình chưa ăn cơm cùng nhau."Tô Tiểu Lạc ghé vào cửa sổ hỏi: "Chị Phó Nhiễm sắp về rồi à? Hôm nay anh Sáu nhà tôi cũng về, trùng hợp thật!"Phó Thiếu Đình ngẩng đầu lên nhìn, mái tóc bông xù của cô bé trông thật nổi bật. Anh trầm mặc một lát rồi nói: "Nếu vậy thì làm phiền bác rồi ạ."Phó Thiếu Đình đặt đồ ở cửa, lịch sự chào hỏi Tô Chính Quốc rồi quay người trở ra, đi đón Phó Nhiễm.Tô Tiểu Lạc xuống lầu, không thấy bóng dáng Phó Thiếu Đình đâu, cô lẩm bẩm: "Đi cũng nhanh thật đấy."Trình Nhã đặt túi đồ lên ghế sofa, nói với Tô Chính Quốc: "Tối nay chúng nó đến nhà mình ăn cơm, để con đi chuẩn bị trước."Bà ấy vừa đi vừa đỡ eo, Tô Tiểu Lạc thấy vậy không khỏi nói: "Ông nội, eo bà ấy không tốt, sao không chịu nghỉ ngơi một chút ạ.""Mẹ cháu cứ thế đấy, không chịu ngồi yên." Tô Chính Quốc bất đắc dĩ nói."Hay là thuê người giúp việc đi ạ! Nhà mình nhiều người thế này, Tử Thành với Tử Huyên cũng ở đây." Tô Tiểu Lạc đề nghị."Nhóc con này, biết đau lòng mẹ cháu rồi đấy à?" Tô Chính Quốc vui mừng từ tận đáy lòng."Đâu có ạ!" Tô Tiểu Lạc không chịu thừa nhận, "Chủ yếu là bà ấy nấu ăn cũng không ngon lắm!""Được rồi được rồi, cháu nói gì cũng đúng." Tô Chính Quốc phụ họa, "Đúng là không ngon lắm."Lúc Phó Thiếu Đình dẫn Phó Nhiễm đến nhà họ Tô, cơm nước cũng đã gần xong. Phó Nhiễm mang tới rất nhiều đặc sản địa phương, Trình Nhã liên tục cảm ơn.Thế là nhà họ Tô lại náo nhiệt hẳn lên.Tô Tử Huyên chạy đến bên cạnh Phó Thiếu Đình, ngoan ngoãn để anh bế ngồi lên đùi, rồi chỉ tay vào món ăn nhờ anh gắp cho mình.Phó Thiếu Đình đều làm theo từng yêu cầu của cô bé.Tô Chính Quốc nói đùa: "Thiếu Đình sau này nhất định sẽ là một người bố tốt!"Tô Tiểu Lạc trêu chọc: "Đúng đấy ạ! Không ngờ anh lại khéo trông trẻ con thế."Vẻ mặt Phó Thiếu Đình không cảm xúc gắp cho Tô Tiểu Lạc một miếng thức ăn: "Cô cũng ăn đi."Hành động này khiến mọi người đều sững lại.Tô Chính Quốc cười: "Tiểu Lạc nhà ông cũng còn là một đứa trẻ mà!"Tô Tiểu Lạc đỏ mặt: "Cháu mới không phải trẻ con."Tô Vãn ngồi trong góc, nhìn thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Tô Tiểu Lạc, trong lòng cô ta vô cùng khó chịu.Đúng lúc này, Tô Hòa từ ngoài bước vào, vừa xoa xoa tay vừa nói: "Ngoài trời lạnh thật đấy."Tô Hòa không ngờ trong nhà lại náo nhiệt như vậy, cũng không ngờ Phó Nhiễm lại ở đây. Tóc tai anh ấy rối bù như tổ quạ."Mọi người, mọi người đều ở đây à!" Tô Hòa ngượng ngùng vò vò tóc mình."Đã bảo cháu cắt tóc đi, nói bao nhiêu lần rồi mà không nghe." Tô Chính Quốc bất lực trách cháu trai."Khụ, cháu đi rửa tay cái đã." Tô Hòa chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, cũng chẳng ai báo cho anh ấy biết tối nay Phó Nhiễm sẽ đến!Nói xong, lập tức chạy mất."Tóc tai như mào gà, thật không hiểu đẹp chỗ nào." Tô Chính Quốc thích nhất là thanh niên phải gọn gàng, chỉ có thằng cháu thứ sáu này là thích làm loạn.Tô Tiểu Lạc nín cười đến đau cả bụng. Anh Sáu chắc xấu hổ đến muốn độn thổ mất!Lúc Tô Hòa quay lại, mái tóc rõ ràng đã được vuốt nước cho gọn gàng. Tóc ướt sũng áp sát vào da đầu, trông hơi kỳ quặc. Anh ấy ngồi xuống cạnh Tô Tiểu Lạc, nhỏ giọng hỏi: "Kỳ lắm à?""Không kỳ đâu, anh Sáu có nhan sắc chống đỡ mà!" Tô Tiểu Lạc an ủi."..." Tô Hòa cúi gằm mặt ăn cơm, ăn xong liền chuồn mất."Đứa nhỏ này, thật là vô lễ." Tô Chính Quốc tỏ vẻ chán ghét."Chúng ta quen biết nhau lâu như vậy rồi, mọi người đừng khách sáo với chúng tôi quá." Trịnh Bảo Trân không để tâm mấy chuyện này."Kệ nó đi, mọi người cứ ăn." Trình Nhã bất đắc dĩ nói, thằng Sáu này lúc nào cũng vậy, làm việc theo cảm tính."A Trương, cháu có quen biết người giúp việc nào đáng tin cậy để giới thiệu không?" Tô Chính Quốc hỏi."Cuối cùng cũng chịu thuê người giúp việc rồi à?" Trịnh Bảo Trân cười hỏi, "Cháu còn tưởng Trình Nhã là người sắt đấy!"Nhà họ Tô đông con nhiều cháu, tuy có mấy đứa quanh năm ở bên ngoài nhưng hiện tại cũng không ít người. Sau này nhà thằng Cả lại có thêm con, chỉ dựa vào một mình Trình Nhã thì đúng là không xuể.Trịnh Bảo Trân rất ngưỡng mộ.Nhưng e là ba đứa con nhà bà ta có kết hôn sinh con, cũng chẳng muốn sống gần bà ta."Tôi cũng đang có ý định này." Trình Nhã cũng nhận thấy sức khỏe ngày càng yếu đi, dù sao tuổi cũng đã cao, không thể không chịu thua tuổi già."Thật ra tôi cũng chưa để ý lắm, để tôi tìm giúp bà." Dì Trương nói.Mọi người vừa ăn cơm vừa trò chuyện. Tô Hòa lại từ ngoài đi vào, đầu đã được cắt ngắn. Vốn dĩ anh ấy đã có đôi mắt hai mí to tròn, sống mũi cao thẳng. Mái tóc húi cua này càng khiến anh ấy trông sáng sủa, nam tính hơn hẳn.Tô Chính Quốc lẩm bẩm: "Bảo cháu đi cắt tóc, chứ không phải bảo cháu đi cắt lúc nhà có khách, thằng nhóc này càng lớn càng không hiểu chuyện.""Không sao đâu, Tô Hòa cắt tóc thế này trông đẹp trai lắm." Dì Trương cười khen."Đúng đấy ạ! Chị Phó Nhiễm, chị thấy kiểu tóc mới của anh Sáu em có đẹp không?" Tô Tiểu Lạc nhân cơ hội hỏi.
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 163: Trong mắt người tình hóa Tây Thi



Phó Nhiễm vừa rồi đã lén nhìn hai lần, Tô Hòa chưa bao giờ để kiểu tóc gọn gàng như vậy. Cô lẩm bẩm: "Đúng là đẹp trai."Tô Tiểu Lạc cười: "Chị Phó Nhiễm cũng khen đẹp trai kìa!""Được rồi, mau ăn cơm đi. Nhiễm Nhiễm mới đi diễn xa về, chắc là mệt lắm rồi." Trình Nhã thúc giục."Nhiễm Nhiễm, hôm nay mẹ gặp bà Vương. Bà ấy nói có một thanh niên xem ảnh con rồi thích ngay, con xem có muốn gặp mặt không?" Trịnh Bảo Trân len lén huých Trình Nhã một cái.Lẽ ra bà ta không nên nói chuyện này trong hoàn cảnh này, nhưng ba đứa con đều không nghe lời bà ta. Bà ta chỉ đành nhờ Trình Nhã giúp mình nói đỡ, con bé Phó Nhiễm này dễ mềm lòng, chắc chắn sẽ không nỡ từ chối bà ấy.Trình Nhã nói: "Phải đấy, bác cũng nghe nói rồi, cậu thanh niên đó hình như rất ưu tú, nghe nói là Hoa kiều."Tô Tử Huyên ăn no rồi, cô bé nhảy xuống đất chạy đi chơi với Tô Tử Thành.Phó Thiếu Đình nghe thấy lời Trịnh Bảo Trân và Trình Nhã, lông mày khẽ nhíu lại nhưng không nói gì, im lặng ăn cơm.Phó Nhiễm liếc nhìn Tô Hòa một cái, rồi nói: "Mẹ, chuyện này để sau hẵng nói ạ!"Tô Hòa mở miệng: "Mẹ, mẹ nói vậy là sao, người ta từ nước ngoài về thì tốt lắm à?"Trình Nhã vội vàng nói: "Mẹ thấy cũng tốt mà, giống như Bắc Thành ấy, nói năng nho nhã, cũng rất lễ phép.""Đúng đấy, tôi cũng gặp rồi. Cậu Bắc Thành đúng là không tồi, nghe nói còn biết nấu ăn nữa đấy!" Dì Trương cũng lên tiếng."Đó là Lục Bắc Thành, đâu phải ai cũng giống Lục Bắc Thành." Tô Hòa bực bội nói."Không gặp mặt thì làm sao biết được?" Trình Nhã véo anh ấy một cái, bảo anh ấy đừng nói linh tinh.Tô Hòa nhăn nhó, vẫn không quên bổ sung một câu: "Từ nước ngoài về, lối sống khác biệt lắm."Trình Nhã trừng mắt: "Con ăn no rồi thì tránh sang một bên đi."Tô Hòa bị đuổi đi, quay đầu lại vừa hay nhìn thấy nụ cười trên môi Phó Nhiễm.Tô Tiểu Lạc: "Gặp thì gặp thôi, chị Phó Nhiễm, em đi cùng chị.""Vậy quyết định thế nhé." Trịnh Bảo Trân không quan tâm Phó Nhiễm có đồng ý hay không, trực tiếp nhận lời. Bây giờ bà ta lại thấy Tô Tiểu Lạc thuận mắt hơn một chút, cũng coi như có chút nhãn lực.Nếu bà ta biết suy nghĩ của Tô Tiểu Lạc, chắc sẽ không nghĩ như vậy nữa.Ăn cơm xong, Tô Hòa tiễn nhà họ Phó ra về. Anh ấy lấy ra một chiếc hộp, đuổi theo gọi Phó Nhiễm lại."Tặng cậu.""Cảm ơn."Phó Nhiễm ôm chiếc hộp trong tay, đôi mắt đen láy nhìn Tô Hoà chằm chằm.Dưới ánh đèn, trông như một bức tranh vậy.Tô Hòa bỗng nhớ lại giấc mơ ái muội những ngày qua. Phó Nhiễm cũng nhìn anh như thế này, còn anh trong mơ không kìm lòng được mà hôn lên môi cô.Mặt anh nóng bừng, không dám nhìn thẳng vào mắt Phó Nhiễm, vội vàng quay đầu bỏ chạy.Phó Nhiễm khó hiểu nhìn bóng lưng Tô Hoà rời đi, xoay người đuổi theo Phó Thiếu Đình.*****Đêm khuya.Con sói tỉnh dậy từ trong miếng ngọc cổ, nó dường như đã mở khóa được một kỹ năng vô cùng lợi hại. Nó thử nhẹ nhàng phun ra một làn sương màu tím.Không lâu sau, từ bốn phương tám hướng bay tới từng quả bóng màu tím.Tô Tiểu Lạc mở mắt ra, hỏi: "Sói, ngươi đang làm gì vậy?"Con sói hào hứng nói: "Ta mở khóa được kỹ năng mới, nhập mộng.""Nhập mộng?" Tô Tiểu Lạc dụi mắt, ngáp một cái, "Ngươi không phải đã có kỹ năng này từ lâu rồi sao?""Khác nhau, ta có thể nhập vào giấc mơ của người khác, trộm giấc mơ của họ ra." Con sói cười hì hì nói, "Ngươi xem, ở đây có rất nhiều giấc mơ.""Sao giấc mơ này lại có màu sắc kỳ lạ thế?" Tô Tiểu Lạc chỉ vào một quả bóng màu hồng nhạt hỏi."Đây chính là thứ người đời thường gọi là xuân mộng.""Xuân mộng?" Tô Tiểu Lạc hứng thú hỏi, "Của ai thế?""Anh Sáu của ngươi đấy!" Con sói thành thật trả lời."Anh Sáu?" Tô Tiểu Lạc che miệng cười khúc khích, "Vậy ta có thể xem thử không?""Đương nhiên là được rồi." Con sói khẽ chạm vào quả bóng màu hồng đó.Ban đêm mọi thứ xung quanh dường như đều tĩnh lặng, ánh đèn đường tỏa ra thứ ánh sáng vàng mờ ảo, kéo dài bóng dáng hai người dưới cột đèn. Tô Hòa ôm eo Phó Nhiễm, hai người nhìn nhau say đắm.Anh ấy chậm rãi cúi đầu xuống...Tô Tiểu Lạc không nhịn được che mắt lại, cười đến nghiêng ngả: "Ôi chao, anh Sáu của ta trong mơ chủ động thế cơ à?""Sói, giấc mơ này, ngươi có cách nào cho chị Phó Nhiễm cũng mơ thấy không?" Tô Tiểu Lạc cười gian xảo hỏi."Chắc là được." Con sói khẽ thổi một cái, giấc mơ màu hồng lơ lửng bay về phía nhà họ Phó.Tô Tiểu Lạc che miệng cười trộm, có chút mong chờ ngày mai gặp mặt, chị Phó Nhiễm sẽ có biểu hiện gì.Một đêm không mộng mị.*****Ngày hôm sau, Tô Tiểu Lạc kéo Tô Hòa cùng đi xem mắt với Phó Nhiễm, họ đứng trong sân đợi người, Tô Hòa luôn cảm thấy ánh mắt Tô Tiểu Lạc nhìn mình rất kỳ lạ."Con bé này, lại đang giấu diếm chuyện gì đấy hả?" Tô Hòa không nhịn được mở miệng hỏi."Em có thể có ý đồ xấu gì chứ!" Tô Tiểu Lạc vẻ mặt vô tội, "Chỉ là anh Sáu trông hồng hào thế, tối qua có phải mơ thấy giấc mơ đẹp nào không?"Vành tai Tô Hòa lặng lẽ đỏ lên, anh ấy trừng mắt nhìn Tô Tiểu Lạc: "Một đêm không mộng mị, ngủ ngon lắm.""Ừ nhỉ!" Tô Tiểu Lạc che miệng cười trộm.Tô Hòa bị cô cười đến sởn cả gai ốc, kể từ đêm đó ôm eo Phó Nhiễm, giấc mơ đó cứ như đeo bám lấy anh ấy, không xua đi được.Phó Thiếu Đình đút một tay vào túi quần bước ra hỏi: "Tô Hòa cũng đi à?"Tô Hòa gãi đầu, không biết nên đối mặt với Phó Nhiễm thế nào, đành nói: "Anh Thiếu Đình đi đi, em không đi đâu, vậy em về trước nhé."Tô Tiểu Lạc kéo áo anh ấy nói: "Anh Sáu, đã đến rồi thì đi xem thử thôi!"Phó Nhiễm bước ra, không biết vì sao mà trên mặt cũng ửng hồng, cô ấy khẽ nói: "Xong rồi, có thể đi được rồi."Hôm nay cả Phó Nhiễm và Tô Hòa đều kỳ lạ, Phó Thiếu Đình liếc nhìn Tô Tiểu Lạc, trên mặt cô gái nhỏ nở nụ cười rạng rỡ, như thể biết điều gì đó.Địa điểm hẹn là một quán cà phê mới khai trương không lâu. Đồ uống ở đây không rẻ, cộng thêm khẩu vị không hợp với số đông nên quán khá vắng vẻ. Sự xuất hiện của Tô Tiểu Lạc và mọi người khiến ông chủ quán cũng phấn chấn tinh thần."Chào mừng quý khách." Ông ta nói bằng tiếng Trung bập bẹ. "Mọi người cứ gọi tôi là Smith như bạn bè tôi."Smith là người Pháp, vì đến đây quen biết người vợ hiện tại, nên mới quyết định định cư ở Vệ Thành.Mọi người đều tò mò vợ ông ta là người đẹp đến nhường nào, mà có thể khiến ông ta từ bỏ quê hương của mình.Một người phụ nữ phúc hậu từ phía sau quán bước ra. Không thể nói là xinh đẹp, nhưng khi Smith nhìn thấy bà ấy, trong mắt tràn đầy yêu thương."Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi." Tô Hòa không khỏi thốt lên."Dì ấy thật may mắn, gặp được người yêu thương mình hết mực." Phó Nhiễm nói với vẻ ngưỡng mộ.Tô Hòa sững người, liếc nhìn Phó Nhiễm. Phó Nhiễm chạm phải ánh mắt anh ấy, không biết nghĩ đến điều gì, lại lần lượt quay đi.Đúng lúc này, chuông gió trước cửa quán cà phê vang lên. Một người đàn ông mặc vest màu nâu bước vào, khi nhìn thấy Phó Nhiễm, mắt anh ta sáng lên, liền đi tới.Anh ta lịch sự giải thích: "Xin lỗi, vừa rồi trên đường có chút việc nên đến muộn."Tô Tiểu Lạc nhìn tướng mạo của anh ta, vậy mà lại tốt đến bất ngờ.
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 164: Có thích tôi không?



Người đàn ông này đúng như lời bà mối nói, gia thế giàu có, là người có học thức. Chỉ là trông có vẻ hơi lớn tuổi một chút.Anh ta bảo Tô Tiểu Lạc và mọi người đợi một lát, rồi đi tới nói chuyện với Smith."Anh ta chắc cũng phải ba mươi tuổi rồi!" Tô Hòa nhíu mày."Nhưng trông anh ta nho nhã lắm!" Tô Tiểu Lạc chống cằm.Tô Hòa gõ vào đầu cô: "Thế cũng không được, ba tuổi một thế hệ, chênh lệch nhiều quá sẽ không có tiếng nói chung, già quá rồi."Tô Tiểu Lạc ôm đầu, nhăn mặt nhìn Tô Hòa: "Rồi rồi rồi."Già rồi sao?Phó Thiếu Đình nhướng mày.Người đàn ông quay lại bàn của họ, mỉm cười giới thiệu: "Tôi tên là Trần Gia Bân, vừa từ nước ngoài trở về. Có duyên nhìn thấy một bức ảnh sân khấu của cô Phó Nhiễm, cô Phó Nhiễm rất giống một người bạn cũ của tôi, nên mới muốn gặp mặt.""Không biết người đó có hiểu lầm ý tôi không, nếu gây ra phiền phức không đáng có thì tôi rất xin lỗi."Nghe anh ta nói không phải đến xem mắt, Phó Nhiễm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô ấy vội vàng xua tay: "Không sao đâu ạ."Trần Gia Bân nhìn Phó Nhiễm: "Góc nghiêng của cô Phó Nhiễm rất giống cô ấy, nhưng nhìn chính diện thì không giống lắm."Trong ánh mắt anh ta toát lên vẻ hoài niệm cùng tiếc nuối."Không biết người bạn cũ đó có quan hệ gì với anh?" Phó Nhiễm tò mò hỏi."Đường Nguyệt là hàng xóm của tôi, hơn tôi ba tuổi. Thời gian đó, bố mẹ tôi gặp chuyện vì vấn đề thành phần, tôi được gửi nuôi ở nhà cô ấy. Sau đó tình hình ngày càng nghiêm trọng, bố mẹ tôi đều qua đời, còn tôi được bác ruột đưa ra nước ngoài. Từ đó về sau tôi mất liên lạc với cô ấy, sau này tôi nghe nói nhà cô ấy cũng gặp chuyện, cô ấy bị cảm lạnh ở trại cải tạo rồi qua đời.""Tôi rất xin lỗi, đã khơi lại chuyện buồn của anh." Phó Nhiễm áy náy nói."Gia Bân."Một người phụ nữ đẩy cửa bước vào, vẻ mặt lo lắng. Khi nhìn thấy khuôn mặt Phó Nhiễm, cô ta cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. "Đây là em gái kết nghĩa của tôi, Tôn Mộng." Trần Gia Bân giới thiệu. "Cô ấy cũng là bạn của Đường Nguyệt, từng chăm sóc lúc Đường Nguyệt bị bệnh nặng, Đường Nguyệt cũng luôn lo lắng cho cô ấy.""Đúng vậy! Đường Nguyệt luôn tốt bụng như thế." Vẻ mặt Tôn Mộng buồn bã.Cô ta đang nói dối. Tô Tiểu Lạc nhìn Tôn Mộng. Còn Trần Gia Bân nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của Phó Nhiễm, chìm vào hồi ức.Tô Hòa đưa tay che lại, nói: "Cho dù góc nghiêng có giống, nhưng cô ấy không phải bạn cũ của anh."Trần Gia Bân ủ rũ cúi đầu, tỏ vẻ lúng túng: "Đúng vậy, tôi từng hứa sẽ chụp cho Đường Nguyệt một bộ ảnh, nên tôi có một yêu cầu hơi quá đáng, mong cô Phó Nhiễm giúp tôi hoàn thành tâm nguyện này.""Không được." Tô Hòa trực tiếp từ chối, "Phó Nhiễm là Phó Nhiễm, không thể thay thế bất kỳ ai. Nếu anh thật sự quan tâm đến người phụ nữ đó, sao anh có thể đưa ra yêu cầu vô lý như vậy?"Trần Gia Bân sững sờ.Đúng vậy!Làm sao người khác có thể thay thế cô ấy được?Trần Gia Bân cười khổ: "Cậu nói đúng, có những chuyện đã bỏ lỡ là bỏ lỡ rồi. Có cố gắng bù đắp thế nào cũng không thể quay lại quá khứ."Phó Nhiễm dường như có chút xúc động, những ngón tay khẽ cuộn lại.Tôn Mộng vội vàng an ủi: "Gia Bân, anh đừng quá đau lòng, Đường Nguyệt cũng không muốn nhìn thấy anh như vậy."Smith mang tới mấy ly cà phê. Phó Thiếu Đình bưng một ly lên, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Tô Tiểu Lạc.Hơi đắng.Anh nhấp một ngụm, vị đắng nhẹ nhàng rồi đến vị thơm nồng."Ngon không?" Tô Tiểu Lạc thấy anh không có biểu hiện gì."Cũng tạm." Phó Thiếu Đình có thể chấp nhận, thậm chí còn bị mùi vị này hấp dẫn."Của tôi cũng cho anh." Tô Tiểu Lạc đẩy ly cà phê của mình về phía anh, dù sao cô cũng không thích uống, lần trước ở chỗ Lục Bắc Thành uống thử một lần, đúng là rất khó uống."Rất xin lỗi, tôi không giúp được anh." Phó Nhiễm áy náy nói."Là tôi đường đột quá." Trần Gia Bân thở dài, "Lúc rời đi tôi có để lại một bức thư, nếu cô ấy đồng ý thì có thể cùng tôi ra nước ngoài. Có lẽ, cô ấy không muốn."Tôn Mộng nghe vậy, không khỏi căng thẳng.Tô Tiểu Lạc đột nhiên mở miệng: "Nếu tôi có thể giúp anh tìm được Đường Nguyệt thật, anh bằng lòng trả bao nhiêu tiền?""Cái gì?" Trần Gia Bân chưa kịp phản ứng."Mấy người đừng lừa anh ấy nữa, từ khi về nước, vì tìm Đường Nguyệt mà anh ấy đã bị lừa không ít tiền rồi." Tôn Mộng vội vàng ngăn lại."E là người lừa anh ta nhiều nhất chính là chị đấy!" Tô Tiểu Lạc cười lạnh."Gia Bân, chúng ta đi thôi! Chắc chắn bọn họ muốn lừa tiền của anh!" Tôn Mộng hoàn toàn không dám tiếp lời Tô Tiểu Lạc."Mười lăm năm rồi, nếu còn có cơ hội gặp lại cô ấy, dù có phải bán hết gia sản tôi cũng cam lòng." Trần Gia Bân đau khổ nói."Gia Bân, Đường Nguyệt cô ta căn bản không thích anh, nếu không năm đó sao không đi cùng anh?" Tôn Mộng nhíu mày, "Cô ta căn bản không đáng để anh nhớ nhung như vậy.""Nhớ nhung chị là đủ rồi sao?" Tô Tiểu Lạc nhíu mày."Tôi không biết cô đang nói gì." Tôn Mộng chột dạ quay mặt đi, ánh mắt Tô Tiểu Lạc như có thể nhìn thấu lòng người, khiến cô ta có cảm giác không thể trốn tránh."Vậy tôi nói rõ cho chị biết, Đường Nguyệt căn bản không chết." Tô Tiểu Lạc vừa nói vừa quan sát biểu hiện của Tôn Mộng, quả nhiên khi cô ta nói ra câu này, sắc mặt Tôn Mộng tái mét như tro tàn.Trần Gia Bân cũng nhận ra sự khác thường của Tôn Mộng, hỏi: "Tôn Mộng, rốt cuộc cô ấy nói có đúng không?""Em không biết bọn họ đang nói gì, Gia Bân, chẳng lẽ anh thà tin người lạ cũng không tin em sao? Em thấy không khỏe, Gia Bân, em thấy không khỏe, anh đưa em về nghỉ ngơi được không?" Tôn Mộng nói với vẻ tủi thân.Trần Gia Bân chỉ đành tạm biệt trước, đưa Tôn Mộng đến bệnh viện.Phó Nhiễm không khỏi hỏi: "Vừa rồi em nói là thật sao? Đường Nguyệt vẫn còn sống?""Chắc là còn sống." Tô Tiểu Lạc ăn một miếng bánh ngọt, cà phê không ngon nhưng bánh ngọt thì khá ngon."Vậy mà vừa rồi em nói chắc như đinh đóng cột." Tô Hòa cũng suýt nữa thì tin."Thầy bói nói chuyện vốn là nửa thật nửa giả, toàn dựa vào bịp bợm." Tô Tiểu Lạc cười hì hì nói, "Đương nhiên, em đoán chuẩn hơn người khác một chút, nhưng em lại không có ngày tháng năm sinh của Đường Nguyệt. Nhưng mà tướng mạo chị ấy có chút giống chị Phó Nhiễm, vậy chắc chắn là sống lâu trăm tuổi.""Vậy anh ta với Đường Nguyệt còn có cơ hội gặp lại không?" Phó Nhiễm tò mò hỏi."Đang trên đường gặp lại rồi." Tô Tiểu Lạc cười.Tôn Mộng nói mình không khỏe, Trần Gia Bân đưa cô ta đến bệnh viện. Sau khi thanh toán xong, lúc anh đi lấy thuốc, người kia đeo khẩu trang đưa thuốc cho anh."Đồng chí, mỗi lần ba viên, ngày uống ba lần, nhớ uống sau bữa ăn."Giọng nói dịu dàng của người kia vang lên, Trần Gia Bân không nhịn được gọi một tiếng: "Đường Nguyệt."Đường Nguyệt ngẩng đầu lên.****Tô Tiểu Lạc nài nỉ Phó Thiếu Đình đưa mình đi mua đồ ngọt, Tô Hòa bèn thong thả đưa Phó Nhiễm về nhà.Tô Hòa thỉnh thoảng lại nói chuyện với Phó Nhiễm, bên đường có mấy đứa trẻ con đang chạy nhảy.Tô Hòa hét lên với bọn trẻ: "Mấy đứa chú ý một chút."Bọn trẻ nghe vậy, không những không nghe, còn cố tình chạy tới đụng vào Phó Nhiễm.Phó Nhiễm loạng choạng lùi về sau, Tô Hòa ôm lấy cô. Quay đầu lại thấy mấy đứa trẻ đang lè lưỡi trêu chọc, anh tức đến nghiến răng: "Mấy đứa nhóc này, xem anh có dạy dỗ chúng mày không!"Phó Nhiễm nhẹ nhàng kéo anh lại, khẽ nói: "Tô Hòa, tôi không muốn chờ nữa."Tô Hòa hơi ngơ ngác, khó hiểu nhìn cô.Phó Nhiễm áp sát vào má anh, khẽ hôn một cái: "Tô Hòa, cậu có thích tôi không?"
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 165: Yêu nhau rồi à?



Tô Hòa giật nảy mình, theo bản năng lùi về sau.Phía sau có một bãi cỏ sũng nước, anh ngã thẳng xuống đất. Ngồi trong bụi cỏ, vẫn chưa hết kinh ngạc về chuyện vừa xảy ra.Cũng chẳng quan tâm tay dính đầy bùn đất, anh dùng sức véo mạnh vào người mình, lẩm bẩm như người mất trí: "Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại."Chắc chắn vẫn còn đang mơ, mỗi khi trong mơ không kiềm chế được bản thân, anh đều dùng cách này để khiến mình tỉnh táo hơn.Phó Nhiễm đứng đó, lo lắng nhìn anh.Sao anh lại ngã vậy, còn ngồi đó cười ngây ngô không chịu đứng dậy?Mấy hôm trước trời mưa, trong vũng bùn còn đọng nước, Phó Nhiễm vươn tay muốn kéo anh dậy, vội vàng nói: "Cậu mau đứng lên đi, quần ướt hết rồi kìa."Mặt Tô Hòa hơi nóng, xua tay với Phó Nhiễm: "Cậu đừng qua đây, đừng..."Phó Nhiễm có chút tổn thương, trong lòng nảy sinh nhiều suy đoán, mới nói: "Tô Hòa, cậu cứ coi như vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra. Nếu cậu không muốn gặp tôi, vậy tôi đi đây.""Đừng, đừng." Tô Hòa đuổi theo, dè dặt hỏi: "Cậu nói thật chứ, không phải đang đùa tôi đấy chứ?"Phó Nhiễm trừng mắt nhìn anh: "Đùa cậu đấy.""Phó Nhiễm!" Tô Hòa sốt ruột, nắm lấy tay cô: "Phó Nhiễm, vậy cậu đùa với tôi thêm lần nữa đi."Không đùa nữa." Mặt Phó Nhiễm đỏ bừng muốn hất tay anh ra, nhưng anh nắm chặt quá, cô không thể nào thoát ra được. "Cậu buông tay ra.""Không buông." Tô Hòa cười ngây ngô."..." Phó Nhiễm nhìn anh cười, cũng không nhịn được cười theo. Cô quay mặt đi, khóe miệng cong lên.*****Tô Tiểu Lạc kéo Phó Thiếu Đình đi mua đồ ngọt, cô lựa chọn hết cái này đến cái khác.Nhân viên bán hàng Tống Tiểu Giai có ấn tượng đặc biệt với hai người họ, cô ấy ghé sát vào Tô Tiểu Lạc nói: "Hai người quả nhiên yêu nhau rồi, lúc đó tôi đã nói hai người rất đẹp đôi." Tô Tiểu Lạc liếc nhìn cô ấy định giải thích, Tống Tiểu Giai lại nói tiếp: "Hai người là cặp đôi thứ chín mươi chín của cửa hàng chúng tôi, tôi có quà tặng đặc biệt dành cho hai người.""Quà gì vậy?" Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi."Không phải cô luôn muốn con thú nhồi bông này sao?" Tống Tiểu Giai lấy từ trên tủ xuống một con thú nhồi bông lông xù đưa cho cô."Không phải cô nói cái này không được tặng sao?" Tô Tiểu Lạc hơi chột dạ hỏi."Lúc đó người để lại con thú bông này nói, muốn tặng cho cặp đôi thứ chín mươi chín, vừa hay là cô." Tống Tiểu Giai cười nói."Vậy thì cảm ơn cô nhé." Tô Tiểu Lạc cười nhận lấy, để đáp lễ, cô đưa cho Tống Tiểu Giai một lá bùa hộ mệnh, "Cái này tặng cô.""Chọn xong chưa?" Phó Thiếu Đình đi tới hỏi."Xong rồi." Tô Tiểu Lạc đột nhiên khoác tay anh, chỉ vào mấy thứ đã được gói ghém, hỏi với giọng nũng nịu: "Những thứ này đều mua được ạ?"Đã gói hết rồi, còn hỏi?Phó Thiếu Đình nhướng mày, liếc nhìn bàn tay nhỏ bé đang khoác lấy mình, cũng không biết cô nhóc này đang giở trò gì."Đều mua được." Phó Thiếu Đình đáp."Thật ngưỡng mộ!" Mắt Tống Tiểu Giai như muốn b*n r* tim hồng, cô ấy hóng hớt: "Tôi đã bảo mà, phi công thì tốt, tính tình cũng tốt, lại càng tốt với người yêu."Người yêu?Phó Thiếu Đình liếc nhìn Tô Tiểu Lạc, Tô Tiểu Lạc đang cười híp mắt gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, lại còn đẹp trai nữa, phải không?""Phải phải!" Tống Tiểu Giai ngại ngùng nói, "Tôi cũng muốn tìm một anh phi công làm người yêu.""Để hôm nào anh ấy giới thiệu cho cô." Tô Tiểu Lạc hào phóng nhận lời."Thật không?" Mắt Tống Tiểu Giai sáng lên, lại thêm cho Tô Tiểu Lạc một nắm lạc bọc đường.Hai người được tiễn ra cửa, Tô Tiểu Lạc rút tay về, yêu thích không buông món đồ chơi kia."Cô không định giải thích với tôi một chút sao?" Phó Thiếu Đình xách túi đồ ngọt, không khỏi hỏi."Hả?" Tô Tiểu Lạc gãi đầu nói, "Cặp đôi thứ chín mươi chín vào cửa hàng sẽ được tặng con thú bông này.""Vì một con thú bông?" Phó Thiếu Đình nhướng mày, sắc mặt có chút không vui, "Nói cách khác, nếu hôm nay người khác cùng cô vào cửa hàng này? Cô cũng sẽ muốn làm người yêu với họ sao?""Sai, là giả vờ làm người yêu." Tô Tiểu Lạc nhấn mạnh."Vệ Thành này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ." Phó Thiếu Đình xoa xoa mi tâm, "Cô có biết danh tiếng quan trọng với một cô gái như thế nào không?""Tôi không quan tâm." Tô Tiểu Lạc cũng chưa từng nghĩ đến chuyện danh tiếng hay không, dù sao cô cũng không lấy chồng."Vậy còn tôi?" Phó Thiếu Đình mặt không đổi sắc hỏi."Anh..." Tô Tiểu Lạc có chút chột dạ, lại cảm thấy anh hơi làm quá vấn đề, cô dè dặt nói, "Chắc là sẽ không có ảnh hưởng gì đâu nhỉ?""Sao lại không? Tiệm bánh ngọt này là nổi tiếng nhất Vệ Thành, cũng là tiệm gần nhà chúng ta nhất." Phó Thiếu Đình thản nhiên nói."Được rồi, nếu anh không tìm được đối tượng, tôi sẽ giúp anh tìm! Tìm đến khi nào anh hài lòng thì thôi, được không?" Tô Tiểu Lạc tự biết mình đuối lý. Chuyện tìm đối tượng, chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay với cô sao?Phó Thiếu Đình nhìn cô thật sâu, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo ý cười chế giễu: "Tô Tiểu Lạc, cô không phải thần thông quảng đại, rất nhiều chuyện không phải cô muốn làm là có thể làm được đâu."Tô Tiểu Lạc không phục nói: "Tôi chính là làm được."Phó Thiếu Đình không muốn để ý đến cô nữa, sải bước chân dài đi về phía trước.Tô Tiểu Lạc nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, cô hừ một tiếng: "Chân dài thì ghê gớm lắm à?"Cô đang định đuổi theo thì bị Trần Tử Dương gọi lại. Trần Tử Dương chạy tới, cười nói: "Nhìn từ xa anh đã thấy giống em, quả nhiên là em thật.""Anh Tử Dương, anh định đi đâu vậy?" Tô Tiểu Lạc hỏi."Anh định cùng anh Sáu của em mở một tiệm thu mua phế liệu." Trần Tử Dương cười nói, "Hai ngày nay đang tìm địa điểm."Trần Tử Dương cùng Tô Hòa lén lút làm ăn buôn bán, trong tay cũng có chút tiền. Chỉ là sức khỏe bà nội Trần ngày càng yếu, nên anh ấy định mở một cửa tiệm, không chạy rong nữa."Được đấy, đến ngày khai trương em sẽ bày cho anh một trận pháp chiêu tài." Tô Tiểu Lạc nói."Anh Sáu của em đâu?" Trần Tử Dương không khỏi hỏi."Đi hẹn hò rồi." Tô Tiểu Lạc thuận miệng nói."Hẹn hò? Anh Sáu của em?" Trần Tử Dương có chút không tin. "Không phải cậu ấy nói trước ba mươi tuổi không kết hôn sao?""Anh Tử Dương, lời đàn ông nói anh cũng tin sao? Em còn có việc, lần sau nói chuyện tiếp nhé." Tô Tiểu Lạc cười cười, cô thấy Phó Thiếu Đình đang đứng bên đường đợi mình, vội vàng chào tạm biệt Trần Tử Dương.Lời đàn ông, sao lại không thể tin?Trần Tử Dương nhìn thấy Tô Tiểu Lạc đi về phía Phó Thiếu Đình, ánh mắt hơi tối lại."Anh ta là ai?" Phó Thiếu Đình hỏi."Bạn của anh Sáu em, chắc anh cũng gặp rồi, anh không nhớ anh ấy sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi."Không quen." Phó Thiếu Đình hoàn toàn không nhớ những người không quan trọng."Lâu rồi không gặp bà nội Trần, lần sau lại đến thăm bà." Tô Tiểu Lạc cảm khái nói."Hai người rất thân thiết?" Phó Thiếu Đình hỏi."Bà nội Trần rất tốt, chỉ tiếc là bà bị bệnh về mắt." Tô Tiểu Lạc mở lời, kể lại chuyện họ quen biết. Nói một hồi lâu, Tô Tiểu Lạc phát hiện Phó Thiếu Đình dường như không hề lắng nghe, không khỏi hỏi: "Anh có nghe tôi nói không đấy?""Chuyện của người khác tôi không có hứng thú." Phó Thiếu Đình thờ ơ trả lời.Tô Tiểu Lạc lè lưỡi với anh: "Vậy anh có hứng thú với cái gì? Máy bay?"Phó Thiếu Đình không phủ nhận cũng không khẳng định.
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 166: Thiếu Đình có người yêu rồi?



Trùng hợp thay, trên đường về nhà, Trịnh Bảo Trân vừa vặn gặp bác Lý ở tổ dân phố. Bác Lý nổi tiếng là người nhiệt tình, bà ấy kéo Trịnh Bảo Trân lại hỏi: "Chuyện vui của Thiếu Đình nhà bà sắp tới rồi phải không?"Trịnh Bảo Trân ngơ ngác, bà ta giải thích: "Bà nhầm rồi, là Vân Hải nhà tôi, đợi nó làm nhiệm vụ về sẽ kết hôn.""Chuyện kết hôn của Vân Hải nhà bà tôi biết, tôi đang nói Thiếu Đình con trai thứ hai nhà bà đấy." Bác Lý cười tủm tỉm, "Tôi tận mắt nhìn thấy, nó tay trong tay với một cô gái đi ra từ tiệm bánh ngọt.""Bà chắc chắn người bà nhìn thấy là Thiếu Đình nhà tôi chứ?" Trịnh Bảo Trân nghi ngờ bà ấy nhìn nhầm."Chắc chắn là nó mà!" Bác Lý cười vui vẻ, "Thiếu Đình nhà bà cao một mét tám lăm, sao tôi có thể nhận nhầm được. Tôi còn cố ý đến tiệm bánh ngọt hỏi, người ta nói hai đứa nó đúng là đang yêu nhau."Trịnh Bảo Trân không khỏi hỏi: "Vậy, vậy là cô gái nhà ai, bà có nhìn rõ không?""Cái này thì không." Bác Lý chỉ mải nhìn Phó Thiếu Đình, còn cô gái kia thì chỉ thấy bóng lưng, bà ấy nghĩ ngợi rồi nói, "Cô gái đó đội mũ, không nhìn rõ mặt."Trong lòng Trịnh Bảo Trân lo lắng, trước đó Thiếu Đình còn nói với bà ta chưa vội kết hôn, sao lại có người yêu rồi.Bác Lý này cũng vậy, đã nhìn thấy rồi sao không nhìn cho rõ ràng một chút. Nói ra cũng như không, còn khiến người ta sốt ruột muốn chết.Trịnh Bảo Trân không khỏi đau đầu, hôn sự của con cả không phải người bà ta vừa ý, hôn sự của con thứ hai bà ta cũng không làm chủ được. Ngay cả việc con trai thứ hai có người yêu, cũng phải để người khác nói cho bà ta biết.Bà ta làm mẹ đúng là quá thất bại!"Bảo Trân, nhà bà đúng là song hỷ lâm môn!" Bác Lý cười nói. "Chúc mừng bà trước nhé, đến lúc đó nhất định phải cho tôi ăn thêm hai viên kẹo cưới đấy!""Nhất định nhất định."Trịnh Bảo Trân về đến nhà, trong lòng nặng trĩu. Gần đây Thiếu Đình về nhà cũng không có đi gặp riêng cô gái nào. Bình thường không ở nhà thì cũng ở cùng Đường Tiểu Thiên. Là người trong quân đội sao?Dì Trương bưng tới một ly hồng trà, khuyên nhủ: "Bà chủ, bà đừng lo lắng nữa. Nếu cậu Thiếu Đình thật sự có người yêu, nhất định sẽ dẫn về nhà.""Dì Trương, tôi chỉ sợ khi nó dẫn về thì đã muộn rồi." Trịnh Bảo Trân cảm thấy khó chịu."Bà vẫn thích Tô Vãn sao?" Dì Trương không nhịn được nói, "Bà cũng đừng trách tôi nhiều chuyện, cô Tô Vãn tuy không tồi nhưng hai người họ chênh lệch nhau mấy tuổi. Hơn nữa cô Tô Vãn này, lòng dạ hơi nhỏ mọn."Đặc biệt là cách Tô Vãn đối xử với Phó Nhiễm, rõ ràng là có sự khác biệt. Người như vậy quá thực dụng, chỉ có Trịnh Bảo Trân bị cô ta che mắt."Lòng dạ nhỏ mọn cũng không sao, quan trọng nhất là biết lo toan cho gia đình." Trịnh Bảo Trân không cho rằng lòng dạ nhỏ mọn là khuyết điểm, vì từ nhỏ bà ta cũng bị người ta nói là nhỏ mọn, nhưng bà ta thấy mình cũng khá tốt. "Dì Trương, bây giờ tôi chỉ sợ Thiếu Đình và Tô Tiểu Lạc kia qua lại quá thân thiết."Trịnh Bảo Trân biết rất rõ, người như Tô Tiểu Lạc, bà ta tuyệt đối không thể kiểm soát được. Con cái của mình mà bà ta còn không kiểm soát được, nếu sau này con dâu cũng không kiểm soát được, vậy cuộc sống tuổi già của bà ta chắc chắn sẽ càng thê thảm.Dì Trương bất lực lắc đầu. Nếu để dì Trương chọn, dì chắc chắn sẽ chọn Tô Tiểu Lạc. Trong khoảng thời gian Tiểu Lạc ở nhà họ Phó, cách cư xử của cô rất khác biệt so với Tô Vãn.Cô không so đo thiệt hơn, vui buồn đều thể hiện rõ trên mặt, đứa trẻ như vậy tâm tư đơn thuần. Đặc biệt là quan hệ giữa cô và Phó Nhiễm rất tốt, sau này chắc chắn sẽ hòa thuận.Chỉ là không biết bà chủ nghĩ thế nào.Đúng lúc này, Phó Thiếu Đình đẩy cửa bước vào. Trịnh Bảo Trân lập tức lo lắng tiến lên hỏi: "Không phải con đi cùng em gái con xem mắt sao, kết quả thế nào?""Bà Vương nhầm rồi, người đó chỉ là thấy Phó Nhiễm giống một người bạn cũ của anh ta, nên mới muốn gặp mặt." Phó Thiếu Đình thản nhiên đáp."Vậy em gái con đâu?" Trịnh Bảo Trân không khỏi lo lắng hỏi."Nó có chút việc." Phó Thiếu Đình nói một cách nhẹ nhàng."Vậy còn con? Sau khi chia tay với nó con đi đâu?" Trịnh Bảo Trân căng thẳng hỏi."Con không phải đứa trẻ ba tuổi." Phó Thiếu Đình hơi nhíu mày, giọng điệu tra hỏi của bà khiến anh có chút khó chịu."Bà chủ." Dì Trương kéo Trịnh Bảo Trân một cái.Trịnh Bảo Trân lúc này mới nhận ra mình hơi mất bình tĩnh: "Hôm nay mẹ gặp bác Lý, bác ấy nói nhìn thấy con và một cô gái ở tiệm bánh ngọt, nên mẹ mới muốn hỏi con."Phó Thiếu Đình "ừm" một tiếng, khuôn mặt lạnh lùng không nhìn ra chút cảm xúc nào, anh hỏi: "Rồi sao nữa?""Bác ấy nói hai đứa đang yêu nhau, mẹ thấy không giống thật." Trịnh Bảo Trân thăm dò nói."Đúng vậy." Phó Thiếu Đình đáp."Vậy, vậy cô gái đó thật sự là người yêu của con?" Trịnh Bảo Trân kích động hỏi.Phó Thiếu Đình hơi nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm như đầm nước lạnh bị sương mù bao phủ, đôi môi vô thức mím chặt: "Mẹ, mẹ nên tập trung vào bản thân mình. Chuyện của con, mẹ không cần phải lo lắng."Nói xong, anh đi lên lầu.Trịnh Bảo Trân đứng yên tại chỗ, cảm thấy như trời sắp sập, bà ta hỏi dì Trương: "Dì nói xem Thiếu Đình có ý gì? Nó thậm chí còn không phủ nhận."Dì Trương thở dài: "Suy nghĩ của cậu Thiếu Đình, từ trước đến nay luôn khó đoán.""Không, không thể như vậy được." Trịnh Bảo Trân không yên tâm, nhất quyết kéo dì Trương đến tiệm bánh ngọt một chuyến.Dì Trương chỉ đành đi cùng bà ta, Tống Tiểu Giai ở tiệm bánh ngọt có việc nhà nên nhờ người thân đến trông coi thay. Mà cô gái này vừa hay cũng tiếp đón một cặp đôi phi công.Cô ấy cười nói: "Đúng là có một cặp đôi như vậy, anh chàng đó rất tốt với cô gái, mua mỗi thứ một ít. Chỉ là anh chàng đó vẫn đang theo đuổi, chưa thành đôi đâu!""Theo đuổi?" Trịnh Bảo Trân không dám tin, Thiếu Đình nhà bà ta còn phải theo đuổi con gái nhà người ta sao? Bà ta không cam lòng hỏi tiếp, "Vậy cô có nhìn thấy mặt cô gái đó không?""Có ạ, cô ấy đeo kính, da trắng, tóc đuôi ngựa, trông rất dịu dàng." Cô nhân viên cười nói. "Hai người họ rất đẹp đôi.""Đẹp đôi cái gì? Đã đeo kính rồi, chứng tỏ mắt không tốt." Trịnh Bảo Trân tức giận, nếu bị cận thị di truyền, đời sau chẳng phải cũng phải đeo kính sao?Cô nhân viên bị mắng một cách khó hiểu, cô ấy cảm thấy rất ấm ức: "Bà nói chuyện kiểu gì vậy? Tôi chỉ nói sự thật thôi mà."Dì Trương vội vàng xin lỗi thay Trịnh Bảo Trân: "Xin lỗi cô nhé, bà ấy chỉ là quá sốt ruột nên mới nói vậy."Trịnh Bảo Trân cảm thấy như trời sắp sập, trong lòng bà ta nghẹn một cục tức, liền đến nhà họ Tô tìm Trình Nhã than thở.Lúc Tô Tiểu Lạc đi ngang qua, vừa hay nghe thấy Trịnh Bảo Trân nói chuyện Phó Thiếu Đình cùng một cô gái đến tiệm bánh ngọt. Cô chột dạ định rời đi, Trình Nhã mở miệng gọi cô lại: "Tiểu Lạc, hôm nay con đi cùng Phó Nhiễm, sao lại tự mình về rồi? Anh Sáu của con đâu?"Tô Tiểu Lạc chưa biết trả lời thế nào, thì Tô Hòa về. Tô Tiểu Lạc chỉ ra cửa nói: "Anh Sáu về rồi kìa, có chuyện gì thì bác cứ hỏi anh ấy."Tô Hòa vừa vào cửa đã bị tra hỏi, anh ấy chột dạ nói: "Không phải anh Thiếu Đình đi cùng Tiểu Lạc sao?"Tô Tiểu Lạc nghiến răng, cười giải thích: "Ban đầu là vậy, nhưng sau đó chúng con tách ra, con cũng không biết anh Thiếu Đình đi đâu. Còn anh Sáu, anh với chị Phó Nhiễm đi đâu vậy?"
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 167: Cây sắt nhà họ Phó sắp nở hoa



Mặt Tô Hòa nóng bừng, ấp úng không biết trả lời thế nào.Trịnh Bảo Trân là người nóng tính, nói ngay: "Cô gái đó đeo kính, khu tập thể chúng ta có cô gái nào đeo kính đâu?"Trịnh Bảo Trân không quan tâm Phó Nhiễm và Tô Hòa đi làm gì, hai người này tổng không thể yêu nhau được!Bây giờ vấn đề quan trọng là cô gái đeo kính kia là ai!"Đeo kính, khu tập thể mới chuyển đến một nhà." Tô Hòa vội vàng nói, "Hình như có một nhà."Trịnh Bảo Trân hỏi thăm địa chỉ, lập tức đi xem. Khi nhìn thấy cô gái đó, bầu trời của bà ta lại sụp đổ. Dù là ngoại hình, dáng người, hay bất cứ phương diện nào cũng đều không phải kiểu bà ta ưng ý.Dì Trương cũng khó mà đánh giá: "Chúng ta đừng đoán mò nữa, cứ đợi cậu Thiếu Đình tự dẫn về nhà đi!"Phó Nhiễm trở về nhà, tâm trạng vui vẻ tưới hoa trong sân.Phó Thiếu Đình ngồi trong sân đọc sách, ngẩng đầu lên hỏi: "Em với Tô Hòa..."Lời còn chưa dứt, Trịnh Bảo Trân đã được dì Trương dìu vào. Phó Nhiễm thấy sắc mặt Trịnh Bảo Trân không tốt lắm, không khỏi quan tâm hỏi: "Dì Trương, mẹ cháu làm sao vậy?""Không sao, có lẽ vừa rồi ra ngoài gió bị cảm lạnh." Dì Trương nói. "Cô Phó Nhiễm, cô dìu bà chủ vào nhà đi, tôi đi nấu cho bà ấy bát canh sâm.""Vâng ạ." Phó Nhiễm dìu Trịnh Bảo Trân vào nhà.Cửa vừa đóng lại, Trịnh Bảo Trân đã vội vàng nắm lấy tay Phó Nhiễm, hỏi: "Nhiễm Nhiễm, có phải con đang giấu mẹ chuyện gì không?"Phó Nhiễm chột dạ nhìn đi chỗ khác, cô và Tô Hòa đã thảo luận chuyện này nên nói với người nhà thế nào.Tô Hòa hy vọng cô đợi thêm một thời gian nữa, đợi sự nghiệp của anh ấy có chút khởi sắc rồi mới nói. Phó Nhiễm đồng ý với suy nghĩ của anh ấy, dù sao cô cũng biết mẹ mình là người thực dụng.Cho dù nhà cô và nhà họ Tô quan hệ tốt, nhưng Tô Hòa không phải người mẹ cô vừa ý. Nhưng nếu mẹ cô phát hiện ra, dù thế nào cô cũng sẽ ở bên Tô Hòa. Cô đã đợi nhiều năm như vậy, nếu mẹ không đồng ý, thi cô sẽ không lấy chồng!Quyết tâm xong, cô vừa định nói ra sự thật thì Trịnh Bảo Trân lại tự nói: "Nhiễm Nhiễm, mẹ biết con và anh Hai con thân thiết nên mới giúp nó giữ bí mật. Nhưng mà nhà chúng ta, anh Cả con đã lấy A Bố Y, nếu anh Hai con lại lấy một người bình thường, nhà chúng ta coi như xong đời." "Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?" Phó Nhiễm khó hiểu, chẳng phải đang nói chuyện của cô sao?"Anh Hai con đang theo đuổi một cô gái." Trịnh Bảo Trân nhìn Phó Nhiễm với vẻ mong đợi, "Con biết là ai đúng không?"Phó Nhiễm ngơ ngác, anh Hai đang theo đuổi một cô gái, chuyện này từ đâu ra vậy?"Theo đuổi ai ạ?""Con không biết sao?" Trịnh Bảo Trân hỏi."Không biết ạ! Chuyện khi nào vậy?" Phó Nhiễm kinh ngạc, chuyện hóng hớt lại rơi vào đầu anh Hai cô.Trịnh Bảo Trân nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Giấu kín như vậy, xem ra lần này Thiếu Đình nghiêm túc thật rồi."*****Chuyện Phó Thiếu Đình đang theo đuổi một cô gái nhanh chóng lan truyền."Cây sắt nhà họ Phó nở hoa rồi, nghe nói đang yêu đương với một cô gái.""Đúng vậy, tôi tận mắt nhìn thấy.""Nhà họ Phó năm nay là song hỷ lâm môn sao?""Chưa chắc đâu, tôi còn nghe nói Phó Thiếu Đình nhà họ Phó đang theo đuổi cô gái kia, người ta còn chưa đồng ý đâu!""Quả nhiên đàn ông dù bình thường có lạnh lùng đến đâu, gặp phải cô gái mình thích cũng phải tan chảy.""Haha, năm đó ông xã tôi theo đuổi tôi cũng vậy, ra sức giả vờ."Mấy bà thím ven đường hóng chuyện cười nghiêng ngả.Tô Tiểu Lạc đi ngang qua nghe thấy những lời đồn này, chỉ muốn cười phá lên. Cô cầm một viên lạc bọc đường bỏ vào miệng, cắn vỡ, vị ngọt lan tỏa trong khoang miệng.Ừm, ngọt thật!"Cô gái!"Tô Tiểu Lạc dừng bước, quay đầu lại nhìn, đúng là Trần Gia Bân mà cô vừa gặp mấy hôm trước."Anh tìm tôi?""Ừ, tôi có việc muốn nhờ cô." Trần Gia Bân nói, "Lần trước cô nói Đường Nguyệt còn sống, tôi đã gặp cô ấy ở bệnh viện. Nhưng hôm nay tôi đến bệnh viện tìm cô ấy, bệnh viện nói cô ấy đã hai ngày không đi làm. Có lẽ cô ấy đang trốn tránh tôi, cô có cách nào giúp tôi tìm cô ấy không? Cô muốn bao nhiêu tiền cũng được!"Tô Tiểu Lạc giơ một ngón tay."Một nghìn, được!" Trần Gia Bân đồng ý rất sảng khoái.Khóe miệng Tô Tiểu Lạc hơi nhếch lên, cảm giác được người ta trả giá cao thế này thật tuyệt, chỉ có tên keo kiệt Phó Thiếu Đình kia mới mặc cả với cô."Thành giao." Tô Tiểu Lạc lấy từ trong túi xách ra một chiếc mai rùa, bắt đầu bói toán.Trần Gia Bân vốn tưởng Tô Tiểu Lạc có quan hệ rộng ở Vệ Thành, nên mới nói có thể giúp anh ta tìm người.Anh ta nhìn hành động của Tô Tiểu Lạc, có chút khó hiểu hỏi: "Đây là ý gì?""Tôi biết xem bói, anh không nhìn ra sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi."Hả?" Trần Gia Bân cũng từng bị lừa nhiều rồi, nhưng bị lừa trắng trợn như thế này thì đây là lần đầu tiên gặp phải, nên anh ta cũng ngớ người. "Cô gái, tôi còn chưa trả tiền đâu!"Tô Tiểu Lạc liếc anh ta một cái: "Anh đừng vội."Trần Gia Bân đúng là rất sốt ruột, ở Vệ Thành anh ta không quen biết ai, muốn tìm một người chẳng khác nào mò kim đáy biển. Giờ lại còn phải nghe một "thầy bói" lừa gạt, anh ta bất lực xoa mặt."Báo cảnh sát đi!" Tô Tiểu Lạc đột nhiên nghiêm mặt nói."Cái gì?" Trần Gia Bân vẫn chưa kịp phản ứng."Họ bị bắt cóc rồi." Tô Tiểu Lạc không nói "cô ấy", mà nói "họ".*****Tô Tiểu Lạc dẫn Trần Gia Bân đến đồn cảnh sát, trực tiếp tìm Ôn Dữ. Trần Gia Bân đi vào đồn cảnh sát, trong lòng vẫn còn lo lắng. Anh ta từng đến đồn cảnh sát rồi, nhưng người ta không tiếp anh ta!Anh ta thấy Tô Tiểu Lạc và Ôn Dữ có vẻ rất thân thiết, thầm nghĩ tiền của mình cũng không uổng phí."Tiểu Lạc, ý cô nói họ bị bắt cóc là sao?""Quẻ tượng cho thấy như vậy, hại người cuối cùng cũng hại mình. Cô gái Tôn Mộng kia chắc là muốn tìm người bắt cóc Đường Nguyệt, nhưng người chị ta tìm cũng tiện tay bắt cóc luôn cả chị ta." Vẻ mặt Tô Tiểu Lạc nghiêm trọng, "Nếu tôi đoán không nhầm, có lẽ bọn họ là tổ chức buôn người xuyên quốc gia.""Vậy bây giờ họ đang ở đâu?" Ôn Dữ lo lắng hỏi."Đã rời khỏi Vệ Thành, hiện tại đang ở trên biển." Quẻ tượng cho thấy có liên quan đến nước.Chuyện này chỉ dựa vào lời nói của Tô Tiểu Lạc, Ôn Dữ thì tin tưởng, nhưng anh ta không có cách nào thuyết phục cấp trên tin tưởng.Buôn người xuyên quốc gia, đây là tội phạm rất nghiêm trọng. Một khi đã rời khỏi biên giới sẽ rất khó truy bắt."Tiểu Lạc, cô đi tìm Thiếu Đình, nói chuyện này cho anh ấy biết, để anh ấy nghĩ cách." Thân phận hiện tại của Ôn Dữ, người nhẹ lời yếu, căn bản không có sức thuyết phục."Được rồi." Tô Tiểu Lạc chỉ vào Trần Gia Bân, "Tiền của tôi anh đừng quên trả, bây giờ tôi đi tìm người giúp đỡ.""Trả trả, chỉ cần cô tìm được người, tôi trả cho cô gấp đôi." Trần Gia Bân vội vàng nói.Gấp đôi?Mắt Tô Tiểu Lạc sáng lên: "Anh yên tâm, tôi đảm bảo sẽ xử lý ổn thỏa."Tô Tiểu Lạc đi tìm Phó Thiếu Đình, Ôn Dữ cũng không rảnh rỗi, anh ta đến bờ biển Vệ Thành dò la tin tức. Quả thực nghe nói gần đây có mấy chiếc thuyền đánh cá neo đậu ở đây, nhưng họ đều trả tiền đầy đủ, thái độ cũng rất hòa nhã.Có người từng lên thuyền chọn cá, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.Ôn Dữ làm theo lời Tô Tiểu Lạc, đến đồn cảnh sát địa phương kiểm tra, gần đây đúng là có mấy gia đình báo mất tích.
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 168: Giấy không gói được lửa



"Sao chuyện này lại không báo cáo lên trên?" Ôn Dữ nhíu mày hỏi."Mấy nhà này cũng không chắc con gái mình đi đâu, vì mấy đứa mất tích đều quen biết nhau, nghe nói là rủ nhau đi đào vàng." Người ở đồn cảnh sát bất lực nói, "Nếu mấy hôm nữa họ quay về, tôi biết ăn nói thế nào với cấp trên?"Cảnh sát ở đây tuổi trung bình đều hơn năm mươi rồi, ai cũng sắp đến tuổi nghỉ hưu! Thêm vào đó, họ cũng chưa từng gặp vụ án lớn nào, nên không coi trọng chuyện này lắm, cũng không cho rằng đây là chuyện nghiêm trọng."Mấy cô gái này rủ nhau ra ngoài chơi, biết đâu mai lại về, tôi thấy cậu cũng đừng làm quá lên!"Cảnh sát dựa theo kinh nghiệm trước đây, khuyên nhủ Ôn Dữ, cảm thấy anh ta hơi làm quá vấn đề."Bất kể họ đi làm gì, một khi người nhà đã đến trình báo, thì phải coi trọng." Ôn Dữ tức giận nói, "Rất có thể vì sự tắc trách của các người mà gây ra hậu quả khôn lường."Mấy người này không dám cãi lại, đợi Ôn Dữ đi ra ngoài, mới liếc nhìn nhau.*****Tô Tiểu Lạc đến nhà họ Phó, Phó Thiếu Đình đang ngồi uống trà đọc sách trong sân.Tô Tiểu Lạc đi tới, anh cũng giả vờ như không thấy.Tô Tiểu Lạc đảo mắt, chuyện này liên quan đến hai nghìn tệ, cô không thể qua loa được."Anh Thiếu Đình!" Cô ngồi xổm xuống, gọi ngọt xớt."Phụt!" Phó Thiếu Đình hơi mất bình tĩnh phun ra một ngụm trà, anh liếc nhìn Tô Tiểu Lạc nhíu mày, "Có chuyện thì nói.""Anh Thiếu Đình quả nhiên tinh tường, tìm anh đúng là có chuyện quan trọng." Tô Tiểu Lạc cũng không vòng vo, nói thẳng, "Anh còn nhớ Tôn Mộng mà chúng ta gặp hôm trước không? Chị ta bị bắt cóc rồi.""Chuyện này không thuộc thẩm quyền quản lý của tôi." Phó Thiếu Đình thờ ơ nói."Không chỉ chị ta, còn có mấy cô gái khác cũng bị bắt cóc. Nếu tôi tính không nhầm, giờ họ đang ở trên biển. Nếu đợi đến sáng mai giao dịch, sẽ rất khó cứu họ." Tô Tiểu Lạc nắm lấy tay Phó Thiếu Đình."Cô muốn tôi làm gì?" Phó Thiếu Đình liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy mình, không khỏi hỏi. "Anh là thiếu tướng, có đặc quyền đúng không?" Tô Tiểu Lạc nịnh nọt. "Có thể lái trực thăng đi truy đuổi không, nếu không sẽ không kịp mất.""Hiếm khi thấy cô nhiệt tình như vậy." Phó Thiếu Đình trong mắt có chút nghi ngờ."Mấy cô gái đó thật đáng thương, ở nơi đất khách quê người không biết bị ngược đãi thế nào." Tô Tiểu Lạc cụp mắt xuống, ra vẻ đồng cảm, nói với vẻ đáng thương, "Năm đó tôi cũng bị người ta bắt cóc, nếu không có sư phụ, bây giờ tôi không biết sẽ ra sao nữa!"Phó Thiếu Đình nắm chặt tay, anh như nhớ ra chuyện gì, lập tức đứng dậy nói: "Bây giờ tôi đến căn cứ báo cáo."Tô Tiểu Lạc mừng rỡ, tốt quá!"Cô đi cùng tôi." Phó Thiếu Đình cũng không kịp nói với người nhà, trực tiếp dẫn Tô Tiểu Lạc rời đi.Trịnh Bảo Trân và dì Trương ở trên lầu nghe thấy tiếng xe nổ máy, lúc này mới phát hiện Phó Thiếu Đình lái xe đi rồi."Không phải Thiếu Đình đang nghỉ sao?""Có lẽ quân đội có việc gấp."Phó Thiếu Đình thường xuyên nhận nhiệm vụ đột xuất, nên họ cũng đã quen rồi.Nhưng Trịnh Bảo Trân vẫn thở dài: "Đi gấp như vậy, ngay cả một câu cũng không muốn nói với tôi sao?""Có lẽ nhiệm vụ rất khẩn cấp." Dì Trương an ủi.Nhưng chuyện họ không ngờ tới cũng đã xảy ra.Tin đồn trên phố ngày càng lan rộng, nói rằng vì Trịnh Bảo Trân không đồng ý hôn sự của Phó Thiếu Đình, nên anh đã cùng cô gái kia bỏ trốn. Nói đủ kiểu, chỉ vì họ nhìn thấy cô gái ngồi trên xe Phó Thiếu Đình, và vì họ biết Trịnh Bảo Trân cũng không đồng ý.Chuyện nhà họ Phó chắc chắn là chủ đề được bàn tán nhiều nhất trong khu tập thể. Trịnh Bảo Trân tức đến phát điên vì những tin đồn này, bà ta tức giận nói: "Nếu để tôi biết ai là kẻ nhiều chuyện, tôi nhất định xé rách miệng họ ra."Dì Trương thở dài, nếu không phải Trịnh Bảo Trân ra ngoài hỏi khắp nơi, mọi người cũng sẽ không hứng thú như vậy.*****Cùng lúc Tô Tiểu Lạc mất tích, Tô Chính Quốc lo lắng đến mất ngủ, mãi đến ngày hôm sau mới nhận được tin tức từ Ôn Dữ, thì ra Tô Tiểu Lạc đi làm nhiệm vụ rồi.Tô Chính Quốc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.Tô Vãn nghiến răng: "Không biết trong lòng cô ta có coi nhà họ Tô ra gì không nữa, không biết người khác sẽ lo lắng sao?"Tô Chính Quốc ngáp một cái nói: "Thời chúng ta làm nhiệm vụ, nửa năm không về nhà cũng chẳng ai nói gì. Đều là vì nhân dân phục vụ, làm người nhà chỉ có thể thông cảm."Trình Nhã thấy vậy vội vàng khuyên: "Bố, bố lên ngủ một lát đi!"Tô Chính Quốc cả đêm không ngủ ngon, liền chống gậy lên lầu. Tô Vãn không phục, nói: "Mẹ, mẹ xem ông nội kìa, con không tin đi làm nhiệm vụ mà không kịp nói một lời nào."Tô Hòa thêm dầu vào lửa: "Anh Thiếu Đình đi cũng không kịp nói một lời.""Sao có thể giống nhau được?" Tô Vãn vừa nghĩ đến Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình lại sớm tối bên nhau, trong lòng cô ta khó chịu vô cùng. Tô Tiểu Lạc đến đây chính là để cướp Phó Thiếu Đình của cô ta.Anh Sáu thì lại cứ bênh vực Tô Tiểu Lạc, Tô Vãn cảm thấy khó chịu trong lòng, không khỏi mách: "Anh Sáu, bây giờ anh gọi Thiếu Đình là anh ngọt xớt thật đấy! Hôm trước em thấy anh và chị Phó Nhiễm trên phố...""Tô Vãn, em đừng nói linh tinh, nếu không anh không tha cho em đâu." Tô Hòa hạ giọng, mang theo ý đe dọa."Vậy anh cũng đừng chọc em." Tô Vãn nhíu mày, nếu Tô Hòa đã về phe Tô Tiểu Lạc, cô ta cũng không cần phải diễn kịch với anh ấy nữa.Tô Hòa khẽ hừ một tiếng, nhướng mày nói: "Tô Vãn, bây giờ ngay cả giả vờ cũng không thèm giả vờ nữa sao?""Em giả vờ cái gì?" Tô Vãn luôn nhẫn nhịn, kết quả cuối cùng Tô Tiểu Lạc lại chiếm hết tiện nghi.Trình Nhã nhíu mày, "Thằng Sáu, con với Phó Nhiễm nhà người ta lại làm sao? Con lại bắt nạt con bé à? Con lớn thế này rồi, sao còn không bằng hồi nhỏ?""Con không bắt nạt cô ấy." Tô Hòa có chút chột dạ nói."Mẹ, anh Sáu đúng là bắt nạt chị Phó Nhiễm, con thấy họ đi ra từ phòng chiếu phim, mắt chị Phó Nhiễm đỏ hoe." Tô Vãn trực tiếp tố cáo.Phòng chiếu phim?Trình Nhã nắm lấy tai Tô Hòa, nghiến răng nói: "Con nói rõ ràng cho mẹ nghe, không nói rõ ràng hôm nay đừng hòng ăn cơm!"Tô Hòa chỉ vào Tô Vãn, trừng mắt nhìn cô ta. Tô Vãn cười hả hê, cô ta buồn bực thì người khác cũng đừng mong yên ổn.Tô Hòa bị Trình Nhã đưa vào phòng, Trình Nhã hạ giọng hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?""Còn có thể là chuyện gì?" Tô Hòa gãi đầu."Con... con chẳng lẽ..." Trong đầu Trình Nhã hiện lên đủ loại suy đoán không tốt, "Con chẳng lẽ ép Phó Nhiễm nhà người ta đi xem phim với con?""Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy, con trai mẹ là loại người đó sao?" Tô Hòa thật bội phục trí tưởng tượng của bà."Vậy sao Phó Nhiễm lại khóc?" Trình Nhã không tin."Cô ấy không phải chị gái con, hơn nữa con cũng chưa bao giờ coi cô ấy là chị gái." Tô Hòa hắng giọng, vẻ mặt ngượng ngùng."Chuyện này cũng không thể nào!" Trình Nhã nhíu mày, "Phó Nhiễm cũng không thể nào thích con, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?""Sao lại nói là không thể nào thích con?" Tô Hòa bất mãn, "Chúng con trai chưa vợ, gái chưa chồng, yêu nhau thì có gì không đúng?"Trình Nhã há hốc mồm.Đứa con trai bất tài của bà ta đã cướp mất con gái của bạn thân.Bà ta phải giải thích với Trịnh Bảo Trân thế nào đây?-
 
Thập niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi
Chương 169: Trâu già gặm cỏ non



Tô Tiểu Lạc ngồi bên bồn hoa trong căn cứ, hai chân đung đưa.Sự xuất hiện của cô khiến mọi người trong căn cứ đều tò mò, nhất là khi cô đến cùng với Phó thiếu tướng. Nụ cười ngọt ngào thường trực trên môi khiến Tô Tiểu Lạc trông rất dễ gần.Một người đàn ông bạo dạn tiến lại gần hỏi: "Cô gái nhỏ, em có quan hệ gì với Phó Thiếu tướng vậy?"Tô Tiểu Lạc cười đáp lại: "Anh thấy sao?""Anh đoán em là em gái của Phó thiếu tướng.""Em gái của Phó thiếu tướng tôi biết, không nhỏ như này đâu."Nhỏ?Tô Tiểu Lạc bĩu môi, cô nhỏ chỗ nào chứ? Mắt mũi mấy người này mọc lệch hết rồi!"Em gái của Phó thiếu tướng chẳng phải rất nhiều sao?""Nhiều lắm à?""Dạo trước, có một nhóm nữ quân nhân từ đơn vị bên cạnh đến tìm Phó thiếu tướng, chẳng phải ai cũng tự xưng là em gái của anh ấy sao?""Nói như vậy thì đúng là nhiều thật! Hàng năm đều có không ít, e là Phó thiếu tướng cũng chẳng nhớ nổi mình có bao nhiêu cô em gái.""Haha!"Mọi người vừa nói vừa cười, rõ ràng rất thích thú khi bàn tán chuyện của Phó Thiếu Đình.Tô Tiểu Lạc vênh mặt lên nói: "Vậy thì các anh đoán sai rồi, tôi không phải em gái của Phó Thiếu Đình đâu."Những người khác tò mò xúm lại hỏi: "Vậy em là...""Là chị gái của anh ấy." Tô Tiểu Lạc khoanh tay trước ngực, "Chỉ là tôi trông trẻ hơn tuổi thôi.""Haha, e là em gái nhỏ thì đúng hơn!""Cô gái nhỏ thật hài hước!""Hahaha!"Mọi người cười nghiêng ngả, chẳng ai để ý đến người đang đứng sau lưng họ.Thậm chí còn có kẻ to gan hơn: "Nói gì chúng tôi cũng tin, kể cả em nói em là tổ tông của Phó thiếu tướng chúng tôi cũng tin."Thấy sắc mặt Phó Thiếu Đình tối sầm lại, Tô Tiểu Lạc vội vàng nói: "Phó Thiếu tướng, đều là họ nói đấy, tôi có nói gì đâu." "Cô gái nhỏ này còn học được cách lừa người khác rồi.""Phó thiếu tướng làm sao mà quay lại nhanh như vậy được." Người này vừa dứt lời, liền quay đầu lại nhìn, đã sợ đến hóa đá."Phó, Phó thiếu tướng!""Tập hợp!" Phó Thiếu Đình lạnh lùng lên tiếng, khí thế uy nghiêm bao trùm. "Nhiệm vụ lần này khẩn cấp, mau chóng đi chuẩn bị.""Rõ!" Mọi người lập tức chạy đi chuẩn bị, nhanh như chớp chỉ còn lại mỗi Tô Tiểu Lạc đứng đó.Bỗng nhiên cô cảm thấy hơi lúng túng, Phó Thiếu Đình cứ đứng im như pho tượng, toát ra áp lực vô hình. Tô Tiểu Lạc nở nụ cười tươi nhìn anh, để lộ hai chiếc răng thỏ đáng yêu: "Anh làm việc hiệu quả thật đấy."Phó Thiếu Đình liếc nhìn cô: "Tôi đưa cô đi chuẩn bị chút đồ ăn."Tô Tiểu Lạc cười xua tay: "Không cần đâu.""Không cần?" Phó Thiếu Đình nhướng mày, "Vậy đừng có kêu đói trên đường đấy.""Tôi có đồ ngon rồi." Thấy xung quanh không có ai, Tô Tiểu Lạc nhân cơ hội lấy ra một cái bánh bao to."Đây là?" Phó Thiếu Đình không nhìn ra thủ thuật của Tô Tiểu Lạc."Tôi có hàng dự trữ." Mấy ngày nay Tô Tiểu Lạc cũng không nhàn rỗi, cuối cùng đã nghiên cứu ra được túi không gian. "Anh muốn không? Tôi bán rẻ cho anh một cái? Không gian bên trong túi này không lớn lắm, chỉ khoảng hai mét vuông, nhưng cũng đựng được kha khá đồ đấy."Hai mét vuông cũng đủ để chứa rất nhiều thứ, Phó Thiếu Đình kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Lạc. Nếu gặp phải tình huống nguy hiểm, số đồ này đều có thể cứu mạng."Bao nhiêu tiền?""Ừm." Tô Tiểu Lạc nhìn anh, suy nghĩ một chút rồi đưa cho anh một cái, "Thôi bỏ đi, nể tình chúng ta quen biết, tặng anh đấy."Dù sao lần này cô có kiếm được hai nghìn tệ hay không cũng là nhờ anh cả. Hơn nữa, bình thường Phó Thiếu Đình đối xử với cô cũng khá tốt. Cô cũng không thể vô lương tâm được."Hửm?" Phó Thiếu Đình có chút bất ngờ trước sự hào phóng của cô, nhận lấy rồi hỏi, "Dùng thế nào?""Ơ kìa? Anh cũng không nói lời cảm ơn nào sao?" Tô Tiểu Lạc dù sao cũng có chút tiếc của chứ bộ."Sau này muốn ăn gì thì cứ nói với tôi." Phó Thiếu Đình vừa nghiên cứu túi không gian, vừa cảm thán sao lại có thứ nghịch thiên như vậy tồn tại."Nói với anh, anh sẽ mua cho tôi sao?" Tô Tiểu Lạc hừ một tiếng."Mua cho cô." Phó Thiếu Đình thản nhiên đáp."Thế còn tạm được." Tô Tiểu Lạc cười hì hì, nói cho anh cách sử dụng.Sau khi đích thân cảm nhận được không gian hai mét vuông kia, Phó Thiếu Đình lại một lần nữa kinh ngạc trước năng lực của Tô Tiểu Lạc. Anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, hơi dùng sức: "Chuyện này không được để người thứ ba biết, càng không được dùng nó để kiếm tiền, biết chưa?""Anh làm tôi đau đấy." Tô Tiểu Lạc vặn vẹo cổ tay."Hứa với tôi." Phó Thiếu Đình nghiêm túc nói."Biết rồi, tôi đâu phải đồ ngốc!" Tô Tiểu Lạc bĩu môi, rút tay về."Nếu cô thật sự thông minh, thì ngay cả tôi cũng không nên nói." Phó Thiếu Đình liếc nhìn cô. "Chờ ở đây, tôi đi chuẩn bị chút đồ."Tô Tiểu Lạc xoa xoa cổ tay, lè lưỡi làm mặt quỷ với bóng lưng anh.Đồ bạo lực!Các phi công tập hợp thành đội, Phó Thiếu Đình cũng từ xa đi tới, trên tay xách một chiếc balo ném cho Đường Tiểu Thiên.Đường Tiểu Thiên liếc mắt nhìn, bên trong hình như toàn là đồ ăn.Được rồi, anh ta chính là cái balo di động của Tô Tiểu Lạc đây mà!Mọi thứ đã sẵn sàng, chuẩn bị xuất phát.Tô Tiểu Lạc không phải lần đầu đi máy bay, thành thạo ngồi vào phía sau. Mấy người thấy cô đến gần, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: "Sao thiếu tướng lại dẫn em theo làm nhiệm vụ vậy?"Tô Tiểu Lạc cười nói: "Không có tôi, anh ấy không được.""À? Hèn chi!" Mọi người bừng tỉnh đại ngộ. Ánh mắt dò xét đổ dồn lên người Tô Tiểu Lạc, mấy năm nay cũng chẳng thấy thiếu tướng thân thiết với cô gái nào.Mấy người bọn họ đều tận mắt nhìn thấy hai người này nắm tay nhau ở căn cứ. Vị thiếu tướng lạnh lùng kia rơi vào lưới tình rồi, dính người thế cơ à?Đi làm nhiệm vụ cũng phải dẫn theo?Quả nhiên người không thể nhìn bề ngoài, ngay cả thiếu tướng cũng không thoát khỏi xiềng xích của tình yêu.Tô Tiểu Lạc không hiểu sao ánh mắt của họ lại kỳ lạ như vậy, bèn nói: "Tôi nói thật đấy, không có tôi anh ấy không tìm thấy đường đâu.""Hiểu, chúng tôi đều hiểu." Mấy người cười đầy ẩn ý.Đường Tiểu Thiên đi tới đưa balo cho Tô Tiểu Lạc: "Cô nhóc, đây đều là cho cô, ăn tiết kiệm chút nhé.""Cảm ơn anh!" Tô Tiểu Lạc nhận lấy balo, lục lọi bên trong."Thiếu Đình chuẩn bị đấy, sợ cô đói." Đường Tiểu Thiên ngồi xuống bên cạnh cô, anh ta vừa nói xong, mấy phi công xung quanh lập tức im bặt.Cô gái này đủ mười tám tuổi chưa nhỉ?Phó thiếu tướng đây là trâu già gặm cỏ non à!Cái này thì tính là gì?Vị chính ủy bên cạnh còn cưới vợ kém hai mươi tuổi kìa.Mấy người dùng ánh mắt trao đổi với nhau, đạt được một sự đồng thuận. Đàn ông càng có bản lĩnh thì vợ càng trẻ đẹp.Tô Tiểu Lạc mở balo ra, bên trong toàn là đồ ăn cô thích, không ngờ khẩu vị của Phó Thiếu Đình lại giống mình đến vậy.Bay được một lúc, Tô Tiểu Lạc lấy mai rùa ra tính toán phương hướng một lần nữa."Mau cất cái đó đi, thiếu tướng nhà chúng tôi ghét nhất là người mê tín dị đoan đấy.""Đúng đấy, nhất định đừng để anh ấy nhìn thấy, anh ấy sẽ thật sự nổi giận đó."Mấy người khuyên nhủ, lỡ như cô gái nhỏ này lát nữa bị Phó thiếu tướng mắng khóc lên thì thật sự không biết phải xử lý thế nào.Dù sao thì chuyện hôn nhân của Phó thiếu tướng đã trở thành một vấn đề nan giải của căn cứ, vất vả lắm mới tìm được một người, không thể vì chuyện này mà tan vỡ được.
 
Back
Top Bottom