Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 80: Chương 80



"A, mình ngốc quá, mình chỉ cần đưa tay vào trong dòng suối nhỏ, chỉ cần chạm vào cá là có thể đưa chúng nó vào trong không gian, tiện hơn bắt cá nhiều," Vương Tiểu Thanh mới nghĩ ra điều này.

Như vậy thì không phải lo không có cá để ăn, mấy ngày nữa lại đi bắt.

Ngày hôm sau lúc bắt đầu làm việc, ba đồng chí nam còn đặc biệt đến cảm ơn cô vì mỗi lần làm món ngon đều không quên chia sẻ với bọn họ.

"Không có gì đâu," Vương Tiểu Thanh cười đáp lại.

"Hừ, đồ giả tạo, chỉ biết đi nịnh bợ đồng chí nam, chúng tôi là đồng chí nữ thì không ai để ý tới," Vương Mộng Mộng cũng học theo dáng vẻ của Trương Hồng Châu, châm chọc khiêu khích.

Vương Tiểu Thanh cũng không thèm nhìn cô ta lấy một cái, đi thẳng tới chỗ làm.

"Cô hay lắm, đồ không biết xấu hổ," Vương Mộng Mộng tức giận dậm chân.

Vương Mông Mộng suy nghĩ một chút.

"Hồng Châu, chiều nay chúng ta cũng đi bắt cá nhé."

"Được thôi," Trương Hồng Châu đã thèm từ lâu.

Hai người bọn họ ôm hy vọng bắt hết cá, để Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến không có cá để ăn, xem họ còn khoe khoang được không.

Chiều tan làm, Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến liền đi mua đậu phụ.

Vương Mộng Mộng và Trương Hồng Châu về điểm tri thức lấy một ít bột ngô làm mồi nhử và còn xách theo một thùng nước.

Trên đường đi, Vương Mộng Mộng lại có chút nghi ngờ, bởi vì cô ta từ trước tới nay chưa bao giờ đi bắt cá.

"Cô nghĩ chúng ta có bắt được không?" Vương Mộng Mộng hỏi Trương Hồng Châu.

"Tất nhiên có thể, cô nghĩ xem, Lưu Hiểu Yến và Vương Tiểu Thanh, hai người bọn họ yếu hơn chúng ta mà còn bắt được cá nữa là," Trương Hồng Châu tràn đầy tự tin trả lời lại.

Hai người bọn họ đến hạ lưu, đợi nửa giờ, có cá nhưng chỉ bằng ngón tay cái, bọn họ lười bắt, nghĩ rằng chắc sẽ có cá lớn.

Lại chạy đến trung lưu, mất thêm nửa giờ, lần này có cá lớn, hai người cùng lao lên bắt cá, kết quả là Vương Mộng Mộng ngã đè lên người Trương Hồng Châu, suýt chút nữa làm gãy xương của Trương Hồng Châu.

Vương Tiểu Thanh mua đậu phụ về nhà nấu canh cá diễc đậu phụ, trước tiền cô cạo vảy cá, m.ổ b.ụ.n.g lấy nội tạng ra rồi rửa sạch.

Để cá ráo nước, sau đó cho hành, gừng vào, thêm chút muối để cá ngấm vị, rưới thêm chút rượu để khử mùi tanh, vắt hành gừng lấy nước. Sau đó bôi đều từng con cá, bôi xong thì nhét hành gừng vào bụng cá

Cá để qua một bên ướp trong mười phút, đậu phụ cắt đôi, rồi cắt thành các dải to, cuối cùng cắt thành các khối vuông nhỏ, sau đó để sẵn một bên.

Tiếp theo, nấu nóng dầu trong chảo, rắc chút muối để khi rán cá sẽ không bị dính chảo.

Rán vàng một mặt cá rồi lật qua mặt kia, rán vàng hai mặt, sau đó đổ nhiều nước sôi vào chảo.

Thêm hành lá, gừng thái lát vào bên trong, tiếp tục đậy nắp nồi, hầm canh cá trong mười phút, lúc này canh cá đã trở thành màu trắng đậm.

Dùng vải mỏng lọc cá, lọc bỏ xương cá, như vậy lúc uống canh cá sẽ không lo bị hóc xương cá.

Cho đậu phụ đã chuẩn bị vào, khi nước sôi lại thì cho mì sợi vào.

"Hiểu Yến, cô làm gì đấy, chuẩn bị ăn mì thôi," Vương Tiểu Thanh thấy Lựu Hiểu Yến vẫn đứng ngoài cửa.

"Ha ha ha ha, Tiểu Thanh, cô đoán xem tôi vừa nhìn thấy gì," Lưu Hiếu Yến cười tươi bước vào

"Sao vậy?"

Vương Tiểu Thanh bắt đầu thêm gia vị.

"Tôi vừa nhìn thấy Vương Mộng Mộng và Trương Hồng Châu cả người ướt sũng trở về mà không bắt được con cá nào, xô nước thì trống không." Lưu Hiểu Yến cười đến nỗi bụng cũng đau.

"Được rồi, mì chín rồi, chúng ta ăn thôi." Vương Tiểu Thanh lấy hai cái bát ra bắt đầu múc mì sợi.

"Oa, thơm quá, Tiểu Thanh, tay nghề nấu ăn của cô quá tuyệt vời, sau này tôi phải học cô mới được, để sau này nấu cho bố mẹ tôi ăn." Lưu Hiểu Yến bê bát mì lên.

Vương Tiểu Thanh nếm thử một miếng, mì sợi mềm ngon miệng, canh cá không có mùi tanh, mặn nhạt vừa phải.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 81: Chương 81



"Ừm, cũng không tệ, ngày mai chúng ta lại đi," Vương Tiểu Thanh háo hức muốn bắt cá để bỏ vào không gian, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

"Được, chiều mai tan làm chúng ta lại đi," Lưu Hiểu Yến bắt đầu ăn ngon lành.

Tại điểm tri thức.

"Ôi, đồng chí Vương, đồng chí Trương, sao hai người đều ướt đẫm thế này" Hoàng Cẩm đứng ngay cửa nhìn thấy hai người họ ướt nhẹp.

"Chúng tôi định đi bắt cá, còn chưa bắt được thì đã ngã xuống nước rồi."

Trương Hồng Châu ngại ngùng không muốn nói ra chuyện bọn họ bị ngã xuống nước khi bắt cá.

"Hai người cũng bất cẩn quá rồi, mau đi thay quần áo đi, mai chúng ta lại đi bắt cá."

Hoàng Cẩm quay đầu lại liền nói chuyên với hai đồng chí nam về việc ngày mai đi bắt cá.

Hai đồng chí nam đồng ý.

Xế chiều ngày hôm sau, mấy đồng chí ở điểm tri thức mang theo xô nước, gặp Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến cũng mang theo xô nước.

"Đồng chí Vương Tiểu Thanh, các cô cũng đi bắt cá à, chúng ta cùng đi nhé." Chương Giang Bắc đề nghị.

"Được thôi," trong lòng Vương Tiểu Thanh không muốn lắm, nghĩ lát nữa phải tách ra thì mới dễ làm việc được.

Bảy người cùng đi lên núi, Trương Vũ đang trên đường về nhà thì nhìn thấy họ, trời đã muộn mà còn lên núi nên anh có chút lo lắng.

Đến hạ lưu, ba đồng chí nam bắt đầu quan sát dòng nước, xem chỗ nào có cá, Vương Mộng Mộng đứng rất xa, sợ lại rơi xuống nước.

Trương Hồng Châu thì thấy Vương Tiểu Thanh dẫn Lưu Hiểu Yến đi về phía trung lưu, Trương Hồng Châu lén lút theo sau.

Đến trung lưu, Vương Tiểu Thanh đưa xô nước và viên cơm cho Lưu Hiểu Yến.

"Hiểu Yến, tôi lên thượng nguồn xem một chút, cô đợi ở đây nhé."

"Tiểu Thanh, cô đừng đến gần thượng nguồn quá, cô không biết bơi, thượng nguồn rất nguy hiểm."

Lưu Hiểu Yến biết nước ở khu vực thượng nguồn rất sâu, trước đây đã có người trong làng bị c.h.ế.t đuối ở đó rồi.

"Được, tôi biết rồi, tôi chỉ đứng ở rìa xem thôi, đợi tôi, tôi sẽ quay lại ngay," Vương Tiểu Thanh nóng lòng muốn đi bắt cá.

Lưu Hiểu Yến ngồi xổm ở chỗ này lẳng lặng chờ đợi, còn Trương Hồng Châu thì lén lút đi theo.

Vương Tiểu Thanh đến thượng nguồn, nhìn xung quanh, nước quá sâu không thể nhìn rõ cá ở đâu.

Vương Tiểu Thanh cúi xuống, đặt tay vào nước thả nước suối Linh Tuyền vào, rất nhanh có nhiều cá đến, cô nhanh chóng đưa chúng vào không gian, lại làm thêm một lần nữa.

Trương Hồng Châu nhìn thấy Vương Tiểu Thanh từ xa, trong đầu có một ý nghĩ điên rồ, đẩy Vương Tiểu Thanh xuống nước.

Trương Hồng Châu lao ra, đẩy một cái.

"Bõm" một tiếng, Vương Tiểu Thanh rơi xuống nước, Trương Hồng Châu nhìn thấy Vương Tiểu Thanh đang vùng vẫy trong nước, vô cùng hoảng hốt, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, xoay người chạy xuống núi, chưa chạy được mấy bước đã đ.â.m sầm vào Trương Vũ.

Trương Hồng Châu như gặp phải ma, nhanh chân bỏ chạy ngay lập tức.

Điều này càng khiến Trương Vũ cảm thấy có gì đó không ổn, vừa nãy Lưu Hiểu Yến nói với anh rằng Vương Tiểu Thanh đi lên thượng nguồn, nên anh mới lo lắng chạy lên xem thử.

Trương Vũ vội vàng chạy đến thượng nguồn, thấy Vương Tiểu Thanh đang vùng vẫy trong nước, cô sắp không chịu nổi nữa rồi.

Không một chút do dự, anh nhảy xuống ngay lập tức.

Nước sông lạnh như băng thấm vào người, vừa lạnh vừa sợ, Vương Tiểu Thanh cố gắng nổi lên nhưng vô ích, cô dần chìm sâu xuống sông.

Ngay khi sắp mất ý thức và chìm xuống đáy sông, cô được một đôi tay thô ráp nhưng mạnh mẽ kéo lên.

Vương Tiểu Thanh phảng phất nghe thấy có người đang gọi tên cô, ôm cô vào lòng.

Lúc này toàn thân Vương Tiểu Thanh ướt sũng, lạnh đến mức cả người run rẩy, nước ở thượng nguồn rất lạnh.

Ý chí sinh tồn mạnh mẽ, Vương Tiểu Thanh ôm chặt lấy Trương Vũ, không buông tay, lên bờ rồi vẫn không buông tay.

"Tiểu Thanh, Tiểu Thanh, là anh, là anh đây, đừng sợ, đừng sợ, không sao rồi," Trương Vũ thấy Vương Tiểu Thanh còn thở, chắc không bị ngạt nước, có lẽ cô chỉ bị hoảng sợ mà thôi.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 82: Chương 82



Hai người ôm chặt lấy nhau, Trương Vũ không ngờ bọn họ sẽ có lúc thân mật như vậy, nhưng nghĩ lại vẫn thấy sợ, vừa rồi suýt chút nữa đã mất đi cô.

Tiếng động của Trương Hồng Châu chạy xuống núi thu hút sự chú ý của Lưu Hiểu Yến.

Trán Trương Hồng Châu đầy mồ hôi, hoảng hốt nói, "Vương Tiểu Thanh bị rơi xuống nước rồi."

"Gì cơ?" Ba đồng chí nam vừa hay cũng đến, hạ lưu không có nhiều cá chỉ bắt được hai con cá nhỏ, nên họ muốn lên phía trên xem.

Lưu Hiểu Yến bỏ thùng nước lại chạy lên trên, Chương Giang Bắc cũng nhanh chóng chạy tới, những người khác đi theo phía sau.

"Tiểu Thanh, Tiểu Thanh."

Giọng của Lưu Hiểu Yến truyền tới, Trương Vũ vội vàng buông Vương Tiểu Thanh ra, sợ bị người khác nói này nói nọ.

Lúc này Vượng Tiểu Thanh đã bình tĩnh lại. nhưng cảm giác ướt đẫm trên người khiến cô lạnh buốt. đầu óc vẫn còn mơ hồ.

Lưu Hiểu Yến và Chương Giang Bắc chạy đến, thấy Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ cả người ướt sũng ngồi dưới đất.

"Tiểu Thanh, cô không sao chứ, thật tốt quá, nhưng người cô lạnh quá," Lưu Hiểu Yến ngồi xuống, định đỡ Vương Tiểu Thanh đứng lên, phát hiện trên người Vương Tiếu Thanh lạnh buốt, liền cởi áo khoác của mình cho Vương Tiểu Thanh mặc.

"Cô ấy đang hoảng sợ, chúng ta mau xuống núi thôi," Trương Vũ lo lắng Vương Tiểu Thanh vừa bị hoảng sợ vừa ngâm nước lạnh, có thể sẽ sinh bệnh.

"Được, may mà có anh, anh Trương." Lưu Hiểu Yến cảm kích nhìn Trương Vũ.

Trương Vũ cúi xuống, để Vương Tiểu Thanh nằm lên lưng anh, Vương Tiểu Thanh cũng chẳng nghĩ nhiều nữa.

Lúc này, những người còn lại mới chạy tới.

"Các cô không sao chứ, Tiểu Thanh, Hiểu Yến," Giả Nam Ngọc và Hoàng Cẩm vừa chạy tới.

"Không sao rồi, Tiểu Thanh bị hoảng sợ, phải nhanh chóng xuống núi," Lưu Hiểu Yến giải thích với Hoàng Cẩm và Giả Nam Ngọc, rồi cùng họ xuống núi.

Mặc dù Trương Vũ đang công người, nhưng vẫn đi rất nhanh.

Trương Hồng Châu đầu đầy mồ hôi, mồ hôi vẫn không ngừng chảy, Trương Hồng Châu không chắc Trương Vũ có nhìn thấy mình đẩy Vương Tiểu Thanh hay không, chắc là không, bằng không vừa rỗi anh ta đã nói rồi, nghĩ tới đây, Trương Hồng Châu tự an ủi mình, không có việc gì không có việc gì.

Về đến nhà Vương Tiểu Thanh, Trương Vũ vội vàng bảo Lưu Hiểu Yến thay quần áo khô cho cô, còn anh thì nhanh chóng nhóm lửa nấu trà gừng cho cô uống.

Lưu Hiểu Yến từ trong tủ quần áo, lấy quần áo ra, thay xong cho Vương Tiểu Thanh, còn lấy khăn lông lau tóc cho Vương Tiểu Thanh, nhưng Vương Tiểu Thanh vẫn không nói một câu, Lưu Hiểu Yến cảm thấy không ổn.

"Tiểu Thanh, cô thấy sao rồi, Tiểu Thanh?"

"Tôi không sao, chỉ thấy rất lạnh," Vương Tiểu Thanh lạnh đến run rẩy.

"Đây, trà gừng đến rồi," Trương Vũ bưng bát trà gừng còn đang bốc hơi nghi ngút đưa cho Lưu Hiểu Yến, rồi quay lại làm việc khác.

"Tiểu Thanh, mau uống đi, uống vào sẽ không lạnh nữa," Lưu Hiểu Yến thổi nguội rồi mới đưa cho Vương Tiểu Thanh uống từng ngụm nhỏ.

"Đây, ngâm chân nhé," Trương Vũ lại bưng một cái chậu tới, bên trong là nước ấm.

Không đợi Vương Tiểu Thanh phản ứng, Trương Vũ liền đưa tay đặt chân Vương Tiểu Thanh vào.

Lần này thật sự tốt hơn nhiều, Vương Tiểu Thanh cũng tỉnh táo lại.

"Cảm ơn anh, anh Trương, anh cũng mau uống trà gừng đi, rồi về thay quần áo đi," Vương Tiểu Thanh thấy Trương Vũ vẫn còn mặc quần áo ướt.

"Được, vậy anh về thay quần áo trước, đồng chí Lưu, nhờ cô ở lại chăm sóc cô ấy nhé."

Trương Vũ suy nghĩ vẫn nên đi tìm thầy lang trong thôn đến kiểm tra cho chắc chắn, rồi xoay người đi.

"Tiểu Thanh, cô cảm thấy khá hơn chữa? Vừa rồi thật sự khiến tôi sợ c.h.ế.t khiếp, may mà có anh Trương đến kịp, anh ấy thật sự là người tốt."

Lưu Hiểu Yến không còn nghĩ Trương Vũ không xứng với Vương Tiểu Thanh nữa.

"Tôi thấy khá hơn nhiều rồi, không còn lạnh nữa, nhưng vẫn thấy hơi mệt, muốn đi ngủ."

Vương Tiểu Thanh cảm thấy chắc là do bản thân cô lúc trên núi đã căng thẳng quá mức, hiện tại thả lỏng ra, thân thể có chút mệt mỏi.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 83: Chương 83



Lưu Hiểu Yến lấy khăn lông lau chân cho Vương Tiểu Thanh, đắp chăn kín cho Vương Tiểu Thanh, rồi cầm quần áo ướt chuẩn bị đi ra ngoài giặt.

Ba đồng chí nam đến.

"Đồng chí Hiểu Yến, đồng chí Tiểu Thanh thế nào rồi? Chúng tôi rất lo lắng cho cô ấy."

Chương Giang Bắc rõ ràng là người lo lắng nhất, vừa rồi anh ta đến quá muộn, bỏ lỡ cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.

"Cô ấy không sao rồi, chỉ bị hoảng sợ quá độ, đã ngủ rồi," Lưu Hiểu Yến giải thích.

"Được rồi, đây là thuốc cảm cúm tôi mang từ Thượng Hải đến, đồng chí Tiểu Thanh hôm nay ngã xuống nước, có thể sẽ bị cảm lạnh, cô giữ lại phòng khi cần."

Giả Nam Ngọc đưa tới một gói thuốc, bên trong có mấy túi nhỏ, trên gói thuốc ghi là "chống cảm lạnh".

"Cảm ơn các anh." Lưu Hiểu Yến thay mặt Tiểu Thanh cảm ơn bọn họ.

Sau khi bọn họ trở về, Lưu Hiểu Yến bắt đầu giặt quần áo.

Vừa phơi quần áo xong, Trương Vũ dẫn thầy lang trong thôn đến.

"Đồng chí Lưu, tôi đã đưa thầy lang Tôn đến, để ông ấy kiểm tra cho Tiểu Thanh."

"Được, thầy lang Tôn, bên này," Lưu Hiểu Yến mở cửa phòng ngủ ra.

Thầy lang Tôn đi đến, bắt mạch cho Vương Tiểu Thanh hơn mười phút, rồi sờ trán rồi kiểm tra đồng tử một chút.

"Bị hoảng sợ quá mức và cảm lạnh, hiện tại đã bắt đầu sốt nhẹ," thầy lang Tôn đưa ra kết luận.

"Để tôi xem nào," Lưu Hiểu Yến nghe nói Vương Tiểu Thanh bị sốt, liền sờ trán cô sờ thử, đúng là có chút sốt nhẹ.

"Thầy lang Tôn, cô ấy có bị sốt cao không?" Trương Vũ hỏi.

"Chắc chắn sẽ sốt cao, nhưng không sao, sau khi sốt cao, uống thuốc xong, ngày mai ngày mốt, nghỉ ngơi hai ngày sẽ khỏe lại."

Thầy lang Tôn mở hộp thuốc của mình ra, lấy ra thuốc hạ sốt và thuốc trị cảm lạnh.

"Thấy lang Tôn, thuốc này có dùng được không? Vừa này có đồng chí nam mang đến," Lưu Hiểu Yến đưa thuốc mà Giả Nam Ngọc vừa đưa cho thầy lang Tôn xem.

"Ừm, thuốc này cũng được, vậy tôi kê ít thuốc thôi."

Cuối cùng, thầy lang Tôn để lại bốn gói thuốc, dặn dò uống mỗi buổi sáng và buổi tối uống một gói thuốc hạ sốt và một gói thuốc trị cảm, đến ngày thứ ba thì uống thuốc "khử hàn".

Trương Vũ trả mười hai xu tiền thuốc.

"Thầy lang Tôn, đi thong thả," Trương Vũ tiễn thầy lang Tôn ra ngoài.

"Đồng chí Lưu, cô lau người cho Tiểu Thanh đi, tôi đi ra ngoài sắc thuốc cho cô ấy luôn."

Trương Vũ đặt thuốc lên bàn, chuẩn bị nhóm lửa.

"Được," Lưu Hiểu Yến bưng một chậu nước ấm qua, liên tục lau người cho Vương Tiểu Thanh.

Chỉ chốc lát sau, Vương Tiểu Thanh liền phát sốt, hai người đút cho cô uống một bát thuốc, Vương Tiểu Thanh mơ mơ màng màng, cảm giác mắt không mở nổi nhưng vẫn có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện.

Lăn qua lăn lại hơn nửa đêm, cuối cùng Vương Tiểu Thanh cũng hạ sốt, Lưu Hiểu Yến cũng yên tâm, mệt mỏi nằm gục bên giường rồi ngủ thiếp đi.

Trương Vũ bước vào, ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Vương Tiểu Thanh, trong lòng Trương Vũ thắt lại.

Trương Vũ vô thức đưa tay ra sờ sờ trán của cô, hai má, rồi nắm tay cô, nhiệt độ cơ thể đã bình thường, nhưng nhìn bàn tay nhỏ bé nắm trong tay lại không muốn buông ra.

Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng mở mắt, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn mờ mờ ngồi bên cạnh, rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Hành động này khiến Trương Vũ giật nảy mình, suýt chút nữa anh đã nghĩ rằng mình đã đánh thức Vương Tiểu Thanh.

Trương Vũ đắp chăn lại cho Vương Tiểu Thanh, rồi lay nhẹ Lưu Hiểu Yến.

"Đồng chí Lưu, cô về nghỉ ngơi đi, nửa đêm còn lại để tôi trông, sáng mai cô đến thay."

"A, hai người cô nam quả nữ ở đây không tốt lắm," Lưu Hiểu Yến nhỏ giọng nói thầm.

"Không sao đâu, tôi hứa, tôi chỉ trông cô ấy thôi, không làm gì cả. Cô cũng cần đi nghỉ ngơi, nếu ban ngày tôi mà đến đây chăm sóc cô ấy, lại càng khó nói. Ban ngày vẫn là cô đến chăm sóc đi." Trương Vũ nói khéo léo.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 84: Chương 84



"Vậy được rồi," Lưu Hiểu Yến thực sự không thể chịu nổi nữa, cô tin tưởng vào thái độ làm người của Trương Vũ, cùng lắm thì sáng mai đến sớm thay ca.

Trương Vũ đóng cửa lại, trong lòng rất căng thẳng, không nghĩ tới bởi vì cô rơi xuống nước mà hai người lại có thể tiếp xúc gần gũi như vậy, Trương Vũ ngồi trên ghế, không chớp mắt nhìn khuôn mặt của Vương Tiểu Thanh.

Bỗng nhiên, Trương Vũ nhớ lại khi Vương Tiểu Thanh rơi xuống nước, anh đã thấy Trương Hồng Châu hoảng loạn bỏ chạy, không biết có phải cô ta đẩy hay không, việc này phải chờ Vương Tiểu Thanh tỉnh lại mới biết được.

Nhìn Vương Tiểu Thanh một lúc, lại chợp mắt nghỉ ngơi, cứ như vậy đến sáng.

"Anh Trương, tôi đến rồi," Lưu Hiểu Yến đến khi trời còn mờ sáng, cô sợ người khác nhìn thấy Trương Vũ ở đây, cô nam quả nữ ở chung khó giải thích.

"Được, vậy tôi đi về trước. À, lát nữa tôi sẽ giúp hai người xin nghỉ phép với đội trưởng. Hôm nay cô chăm sóc cô ấy vất vả rồi," Trương Vũ chuẩn bị đi gặp đội trưởng xin nghỉ phép.

"Được, không sao, đây là việc tôi nên làm, anh cũng mau đi nghỉ đi."

Lựu Hiểu Yến thấy Vương Tiểu Thanh ngủ rất ngon, liền chuẩn bị nhóm lửa nấu bữa sáng, tối qua hai người đều chưa ăn gì, sáng dậy để bụng đói uống thuốc không tốt. Ăn sáng xong rồi mới uống thuốc.

Trương Vũ đi thẳng đến nhà đội trưởng, đội trưởng đã dậy đang rửa mặt.

"Đội trưởng."

"Ồ, Trương Vũ, sao đến sớm thế, có việc gì à?" Đội trưởng ngạc nhiên hỏi.

"Chuyện là thế này, chiều qua đồng chí Vương Tiểu Thanh rơi xuống nước, tôi đã cứu cô ấy lên. Tối qua cô ấy sốt cao, đồng chí Lưu Hiểu Yến đang chăm sóc cô ấy, hôm nay hai cô ấy cần nghỉ phép," Trương Vũ nói rõ nguyên nhân.

"Trời ạ, mấy cô thanh niên trí thức này, quá không bớt việc. Họ không sao chứ?" Đội trưởng thở dài.

"Không có gì đáng ngại, chỉ là bị hoảng sợ thôi. Hôm qua tôi xuống nước cứu cô ấy, hôm nay cũng cảm thấy đầu óc choáng váng, tôi cũng cần nghỉ một ngày," Trương Vũ đưa một điếu thuốc.

"Được rồi, tôi hiểu rồi. Cậu cả năm mới xin nghị có hai lần, cậu đi nghỉ ngơi đi. Tôi đồng ý mấy người các cậu nghỉ phép," đội trưởng biết Trương Vũ không phải người xằng bậy, muốn xin nghỉ nhất định là có việc.

Cả đêm Trương Hồng Châu không ngủ, làm chuyện xấu nên nơm nớp lo sợ, buổi tối ở trên giường nằm lăn lộn mãi, lại còn gặp nhiều ác mộng, chủ yếu là có tật giật mình.

Lưu Hiểu Yến nấu cháo trắng xong, múc ra hai bát, cô ăn trước một bát, bát của Vương Tiểu Thanh để cho nguội bớt, còn nóng quá.

Lưu Hiểu Yến ăn cháo xong mới đánh thức Vương Tiểu thanh dậy.

"Tiểu Thanh, Tiểu Thanh, dậy ăn sáng đi, không thì lát nữa hạ đường huyết sẽ đói đến ngất đấy."

"Được," Vương Tiểu Thanh đang mơ mơ màng màng bị đánh thức, cảm thấy đầu óc trỗng rỗng, cơ thể không có sức, chắc là do chưa ăn gì.

Vương Tiểu Thanh ngồi dậy, Lưu Hiểu Yến đưa bát cháo qua, định đút cho cô ăn, nhưng Vương Tiểu Thanh bảo mình có thể tự ăn.

Cầm bát cháo lên, thấy nhiệt độ vừa phải, Vương Tiểu Thanh ăn từng miếng nhỏ. Lưu Hiểu Yến thấy Vương Tiểu Thanh tự mình ăn được, liền xoay người đi nấu thuốc, thuốc của thầy lang Tôn kê khá tốt.

Vương Tiểu Thanh uống thuốc xong lại ngủ thiếp đi, Lưu Hiểu Yến không có việc gì làm, ngồi trong phòng đọc sách.

Buổi trưa, ba nam đồng chí đến hỏi thăm, Lưu Hiểu Yến nói với bọn họ rằng không có gì nghiêm trọng, họ mới yên tâm.

Chiều tối, Vương Tiểu Thanh ra chút mồ hôi, nhưng cảm thấy khá hơn nhiều. Nhân lúc Lưu Hiểu Yến đi vệ sinh, cô liền đi vào không gian.

Uống không ít nước suối Linh Tuyền, sau khi uống xong cơ bản không còn thấy khó chịu nữa, tuy nhiên nhìn sắc mặt vẫn còn khá tái nhợt.

"Hiểu Yến, cô kể cho tôi nghe chuyện xảy ra sau khi tôi rơi xuống nước đi."
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 85: Chương 85



Giờ Vương Tiểu Thanh mới nhớ lại, cô bị người ta đẩy xuống nước, nhưng kẻ đó đẩy từ phía sau nên cô không thấy rõ mặt.

"Hôm qua, cô đi lên thượng nguồn, một lát sau, anh Trương đến hỏi tôi xem cô ở đâu, tôi nói cô đi lên thượng nguồn, anh ấy liền đi lên. Một vài phút sau, đột nhiên Trương Hồng Châu chạy xuống nói cô rơi xuống nước, nên chúng tôi vội vàng chạy lên tìm cô. Khi tìm thấy cô, thì cô đã được anh Trương cứu lên bờ rồi. Tôi thấy cô lạnh rét run, nên đắp áo cho cô, sau đó anh Trương cõng cô xuống núi. Tối qua cô sốt cao, tôi và anh Trương cùng nhau chăm sóc cô, nửa đêm tôi ngủ thiếp đi, anh Trương đã trông cô," Lưu Hiểu Yến kể lại từng chi tiết chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Vương Tiểu Thanh thất thần, cô nhớ lại hôm qua không hề nhìn thấy Trương Hồng Châu đi lên thượng nguồn, cô ta từ thượng nguồn xuống và nói rằng cô rơi xuống nước, vậy chắc chắn là cô ta đẩy cô rồi.

Vương Tiểu Thanh cười lạnh, hừ, không phải cô ta thì còn có thể là ai.

Vương Tiểu Thanh nhắm mắt suy nghĩ, cô mới xuyên không đến thời đại này được vài tháng mà đã có người muốn g.i.ế.c cô, chuyện này không đơn giản. cô sẽ không bỏ qua chuyên này một cách dễ dàng như vậy.

Chiều tối, Trương Vũ mang một con gà rừng đã xử lý sạch sẽ đến.

"Đồng chí Tiểu Thanh, đồng chí Lưu, tôi mang gà rừng đến, nấu canh gà cho hai người uống."

Trương Vũ thấy Vương Tiểu Thanh ngồi trên giường, không có gì nghiêm trọng, trong lòng anh vui mừng không ít.

Lưu Hiểu Yến cười thầm, rõ ràng anh ấy muốn nấu canh gà cho Tiểu Thanh uống.

"Để tôi giúp anh," Lưu Hiểu Yến đi qua giúp nhóm lửa.

Trương Vũ chặt gà thành từng miếng nhỏ. cho vào nồi đất để nấu canh, nấu canh bằng nồi đất sẽ ngon hơn.

"Cô ấy đã ăn gì chưa?" Trương Vũ hỏi.

"Buổi sáng có ăn một bát cháo trắng." Lưu Hiểu Yến trả lời.

Trương Vũ gật đầu, quay người đi đến cửa phòng ngủ của Vương Tiểu Thanh.

"Anh vào được không?" Trương Vũ hỏi.

"Hôm qua anh đã vào rồi mà," Vương Tiểu Thanh nhịn cười.

"Anh... anh, hôm qua là..." lời này của Vương Tiểu Thanh khiến Trương Vũ có chút bối rối.

"Thôi, không đùa anh nữa, vào đi." Vương Tiêu Thanh không nỡ trêu anh nữa.

Trương Vũ bước vào.

"Cảm giác thế nào rồi, còn chóng mặt không?"

"Em đỡ rồi, không chóng mặt nữa, cũng không đau đầu, chỉ là trong lòng còn có chút khó chịu," Vương Tiểu Thanh nói thật, hôm qua cô cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập.

"Thầy lang nói em bị hoảng sợ quá độ, có lẽ sẽ cảm thấy khó chịu, em cứ nghỉ ngơi đi." Trương Vũ nghĩ lát nữa có nên gọi thầy lang Tôn lại kiểm tra không.

"Được, có lẽ ngày mai em sẽ hồi phục lại. Đúng rồi, hôm qua khi anh tìm thấy em, anh có thấy ai không?" Vương Tiểu Thanh hỏi về chuyện quan trọng.

"Hôm qua, khi tìm em, anh gặp Trương Hồng Châu, cô ta trông rất hoảng hốt. Nói thật, rốt cuộc hôm qua sao em lại ngã xuống nước vậy?" Trương Vũ hồi tưởng lại.

"Chính là cô ta, chắc chắn cô ta đẩy em," Vương Tiểu Thanh cảm thấy sợ hãi, giọng nói run rẩy khiến Trương Vũ đau lòng.

"Đừng sợ, anh sẽ không để cho cô ta yên. Tất cả là lỗi của anh, hôm qua anh đến muộn, để em phải hoảng sợ. Sau này anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt."

Trương Vũ ngồi xuống giường đỡ lấy bả vai đang run rẩy của cô, vỗ nhẹ lưng để an ủi cô.

Vương Tiểu Thanh đột nhiên muốn ôm anh, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, hít thở sâu vài hơi.

"Cảm ơn anh, anh Trương, thật sự nếu không có anh, em chắc chắn đã mất mạng rồi."

Vương Tiểu Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt to ướt sũng tựa như một con nai con bị thương.

"Đừng nói như vậy, chỉ tại anh đến muộn nên em mới phải chịu khổ."

Trương Vũ chỉ trách bản thân, tại sao không đến sớm hơn. Sau lần này, anh tự hứa sẽ không rời cô trong những tình huống nguy hiểm.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 86: Chương 86



Khi bầu không khí giữa hai người trở nên càng lúc càng mờ ám.

"Anh Trương, anh xem gà hầm đã chín chưa, thơm quá," câu nói của Lưu Hiểu Yến đã phá vỡ sự ngượng ngùng giữa hai người.

"Khụ, được, để tôi xem," Trương Vũ đứng dậy đi vào nhà bếp, xem gà hầm đã chín chưa.

Canh gà chỉ cho một chút muối là được, không cần thêm gì khác.

"Hầm thêm nửa tiếng nữa là được rồi, tôi còn có việc, phải về trước," Trương Vũ nghĩ nếu ở lại đây lâu hơn, bị người có ý đồ xấu nhìn thấy sẽ gây ra tin đồn.

"Anh Trương, anh không ở lại uống chút canh gà sao?" Lưu Hiểu Yến nghĩ một nồi to như vậy hai người uống không hết.

"Không, Tiểu Thanh, anh về trước nhé. Ngàyn mai em nghỉ thêm một ngày nữa," Trương Vũ đứng ở cửa nói với Vương Tiểu Thanh.

"Được." Vương Tiểu Thanh gật đầu.

Vương Tiểu Thanh cảm thấy nằm một mngày, trên người cũng không có gì không thoải mái liền đứng lên.

"Tiểu Thanh, sao cô lại dậy rồi?" Lưu Hiểu Yến thấy Vương Tiểu Thanh đi tới, lo lắng cô chưar hồi phục hoàn toàn.

"Không sao, Hiểu Yến, tôi ổn rồi, ngửi thấy mùi canh gà thơm quá," Vương Tiểu Thanh bước tới bếp.

"Canh sắp chín rồi. Nói thật, trước đây tôi còn nghĩ anh Trương không xứng với cô, nhưng sau lần này, tôi thấy anh ấy lo lắng cho cô như vậy, tôi nghĩ anh ấy thật sự thích cô.” Lưu Hiểu Yến nói ra suy nghĩ của mình.

"Nhưng anh ấy chưa từng nói thích tôi," Vương Tiểu Thanh không ngờ Lưu Hiểu Yến cũng đứng về phía Trương Vũ, bắt đầu nói tốt cho anh ấy.

"Haha, chuyện này thì..." Lưu Hiểu Yến cũng không biết nói sao.

"Lát nữa chúng ta dùng canh gà nấu mì nhé, chắc chắn rất ngon," Vương Tiểu Thanh đã đói bụng từ lâu.

Sau hơn mười phút, Vương Tiểu Thanh bưng nồi đất lên, múc một ít canh gà vào nồi, cho mì vào, mỗi người một cái đùi gà.

Món ăn thanh đạm, ngon miệng lại bổ dưỡng.

Sáng hôm sau, khi đi làm, Vương Tiểu Thanh quyết định đi làm lại, nằm trên giường mãi cũng thấy chán.

Vừa bước ra ngoài liền gặp mấy người ở điểm tri thức.

"Đồng chí Tiểu Vương, cô khỏe rồi à, sao không nghỉ thêm một ngày nữa?" Ba nam đồng chí vây quanh ân cần thăm hỏi.

"Cảm ơn ba anh, tôi khỏe rồi. Hôm qua cũng không sao cả, ngồi ở nhà cũng chán, không bằng đi làm cho đỡ buồn," Vương Tiểu Thanh biết ba nam đồng chí này thực lồng quan tâm đến cô.

"Ôi trời, không biết có phải là báo ứng không, người khác không rơi xuống nước, chỉ có cô ta rơi xuống nước," Vương Mộng Mộng nghĩ mạng của Vương Tiểu Thanh cũng dai, rơi xuống nước mà không c.h.ế.t đuối.

"Tôi có bị báo ứng hay không, thì phải hỏi đồng chí Trương Hồng Châu, cô nói đi?" Vương Tiểu Thanh tiến đến trước mặt Trương Hồng Châu, nhìn thẳng vào mặt cô ta.

Trương Hồng Châu không dám nhìn thẳng vào cô, cúi đầu, ngón tay nắm chặt lại, không tự chủ được mà trào dâng nỗi sợ hãi.

Cố gắng lấy hết can đảm, "Tôi nói là, cô không nên đi đến chỗ nguy hiểm như vậy, muốn trách thì chỉ có thể trách cô thôi."

Nói xong, cô ta liền quay đi.

Vương Tiểu Thanh nhìn theo bóng dáng cô ta, thật thú vị, miệng lưỡi cũng cứng cỏi, đáng tiếc cô không có chứng cứ, nhưng thiệt thòi này có sẽ không chịu đâu.

"Đi thôi," Lưu Hiểu Yến kéo tay Vương Tiểu Thanh, hai người cùng đi làm.

"Đồng chí Vương Tiểu Thanh, cô không phải bị bệnh sao, khỏe nhanh vậy?" Đội trưởng nhìn thấy Vương Tiểu Thanh đến, có chút ngạc nhiên, hôm qua Trương Vũ nói rất nghiêm trọng.

"Đúng vậy, đội trưởng, cơ thể tôi không có vấn đề gì nữa," Vương Tiểu Thanh gật đầu.

"Vậy hôm nay cô làm việc nhẹ nhàng thôi."

"Cảm ơn đội trưởng."

Mấy ngày sau, Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến đi chợ, Vương Tiểu Thanh nghĩ mình phải cảm ơn Trương Vũ vì đã cứu mạng mình.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 87: Chương 87



Đến hợp tác xã cung tiêu.

"Đồng chí, làm ơn cho tôi nửa cân bánh hoa quế, nửa cân bánh đậu xanh, nửa cân bánh trứng, nửa cân đường đỏ," mua xong mấy loại bánh này cô vẫn cảm thấy chưa đủ.

Lại đến cửa hàng thực phẩm, mua hai cái chân giò và một cân thịt ba chỉ, mới thấy đủ.

Hôm nay mang theo giỏ, đồ mua được đều đặt trong giỏ.

"Hiểu Yến, cô còn muốn mua gì không, để tôi đi cùng" Vương Tiểu Thanh nhìn Lưu Hiểu Yến hai tay trống trơn.

"Hôm nay tôi không mua gì, vì bố mẹ tôi gửi bưu phẩm đến, chắc là có nhiều đồ ăn ngon lắm," Lưu Hiểu Yến ngẫm lại liền cao hứng.

"Được, tôi đi cùng cậu."

Hai người đến bưu điên. quả thật Lưu Hiểu Yến có một bưu phẩm to.

"Ôi, nặng thật, chúng ta đi ăn cơm trước đi, hôm nay tôi mời cô," Lưu Hiểu Yến đã ăn nhiều đồ ăn ở nhà Vương Tiểu Thanh, đã thấy ngại từ lâu, nhất định phải mời Vương Tiểu Thanh ăn cơm.

"Được, hôm nay tôi sẽ ăn nhiều cho bố," Vương Tiểu Thanh biết điều kiện gia đình Lưu Hiểu Yến khá giả, không lo cô ấy không trả nổi tiền.

"Đồng chí, cho một phần thịt kho tàu, một phần đậu phụ Tứ Xuyên, bò trộn lạnh..." Lưu Hiểu Yến gọi món xong rồi quay lại chỗ ngồi.

"Tiểu Thanh, từ khi hai ba ngày lại đến nhà cô ăn, tôi không còn thèm thịt nữa," Lưu Hiểu Yến nói thật lòng, trước đây ở điểm trí thức ăn chay suốt cả tuần, chỉ mong đến ngày nghỉ để lên thị trấn ăn đồ mặn.

"Tôi cũng cảm thấy vậy" Vương Tiểu Thanh thấy đồ ăn ở nhà hàng quốc doanh không ngon, không hấp dẫn, nghĩ tối nay về sẽ làm món thịt kho ăn.

Trong bưu điện, Vương Mộng Mộng đang lớn tiếng la hét, vì tháng này không nhận được tiền.

"Chắc chắn là các cô nhầm rồi, mẹ tôi chắc chắn đã gửi tiền, các cô đang lừa tôi."

Vương Mộng Mộng không chịu, nhất quyết cho rằng mẹ cô ta là Lưu Thải Hồng đã gửi tiền, trước đây mẹ cô ta chưa bao giờ gửi trễ.

"Đồng chí, thế này đi, mấy ngày nữa cô đến xem lại, có thể mẹ cô bận quá nên quên, mấy ngày nữa nhớ ra sẽ gửi tiền tới."

Chị gái làm ở bưu điện cảm thấy cô ta làm ầm ĩ như vậy thật mất mặt, không biết còn tưởng bưu điện đang làm khó cô ta.

"Đúng vậy, Mộng Mộng, chắc là bác gái bận quá nên quên gửi tiền, mấy ngày nữa tôi lại đi cùng cô."

Trương Hồng Châu muốn rời đi từ lâu rồi, thật không muốn thừa nhận là đi cùng cô ta quá mất mặt.

"Được, vậy mây ngày nữa tôi lại đến."

Vương Mộng Mộng nghĩ lát nữa về thôn sẽ gọi điện cho Lưu Thải Hồng, từ khi đến đây cô ta chưa bao giờ gọi điện cho Lưu Thải Hồng.

Chủ yếu là không tiện, chỗ làm của Lưu Thải Hồng có điện thoại, nhưng chỉ được dùng khi có việc gấp, không thể nói chuyện phiếm, có việc gấp báo cho biết mới có thể gọi một chút.

"Mộng Mộng, tiếp theo chúng ta đi đâu, có muốn mua thêm gì không?"

Trương Hồng Châu nhìn tay mình đầy đồ ăn vặt của Vương Mộng Mộng, hy vọng cô ta sẽ đi ăn ở nhà hàng, như vậy cô cũng được ăn ké vài miếng thịt.

"Không mua nữa, lỡ như tháng sau mẹ tôi cũng không gửi tiền thì sao."

Vương Mộng Mộng có chút lo lắng, cô ta mang theo tám mươi đồng, trước đây Lưu Thải Hồng gửi mười đồng, tổng cộng là chín mươi đồng.

Bây giờ cô ta chỉ còn bốn mươi tám đồng, nếu sau này Lưu Thải Hồng không gửi tiền nữa, vậy cô ta sẽ không còn tiền. Cô ta nghĩ phải tiết kiệm một chút.

"Chắc không đến nỗi vậy đâu."

Trương Hồng Chậu toát mồ hôi, không ngờ Vương Mộng Mộng lại là kẻ giả giàu có, mẹ cô ta cũng vậy, nếu thật sự giàu thì sao lại tới nỗi có mỗi năm đồng cũng không gửi được.

Hai người quay lại xe kéo, Vương Mộng Mộng vừa ăn đồ vặt vừa nghĩ tại sao Lưu Thải Hồng không gửi tiền, Trương Hồng Châu ngồi bên cạnh thì lo lắng vì Vương Mộng Mộng không chia cho cô ta ăn.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 88: Chương 88



"Mộng Mộng, ăn bánh đào khô khan quá, cô có muốn uống chút nước không?"

Trương Hồng Châu đưa bình nước của mình cho Vương Mộng Mộng, chủ yếu là tìm cơ hội, cô ta cũng muốn ăn bánh đào.

"Không cần, tôi không khát."

Vương Mộng Mộng biết trong lòng cô ta nghĩ gì, nhưng bây giờ chính mình còn không đủ ăn, thì làm sao chia cho người khác được.

Ăn xong bánh trên tay, Vương Mộng Mộng cũng không ăn tiếp nữa, sợ người khác cứ nhìn chằm chằm vào mình.

Sau khi trở về, Lưu Hiểu Yến trở về ngủ bù, Vương Tiểu Thanh nghĩ dù sao mình cũng đã mua đồ, bây giờ mang đi tặng luôn thì tốt hơn.

Cô xách bánh và thịt đi đến nhà Trương Vũ, tnrên đường đi có không ít người nhìn thấy, có vài người chào hỏi cô, cô cũng nói thật là đi cảm ơn Trương Vũ đã cứu mạng mình.

"Anh Trương, anh có ở nhà không?" Vương Tiểu Thanhm đứng ở cửa gọi.

"Ai đó?" Một giọng nữ từ trong nhà vọng ra, bà Vương từ trong nhà đi ra.

"Cháu là Vương Tiểu Thanh, cháu đến tìm anh Trương, anh ấy có ở nhà không bárc?" Vương Tiểu Thanh thấy bác gái này rất quen, không ngờ bà lại là mẹ của Trương Vũ.

"Mau vào nhà ngồi đi, đồng chí Vương, Trương Vũ không ở nhà, một lát nữa mới về," bà kéo Vương Tiểu Thanh vào sân.

"Bác gái, không biết anh Trương có nói với bác không, mấy ngày trước cháu rơi xuống nước, chính anh ấy đã cứu cháu. Hôm nay cháu đến đây để cảm ơn anh ấy."

Vương Tiểu Thanh đặt đồ lên trên bàn.

"Ôi, có chuyện này à, tôi không biết, nó cũng không nói gì. Nhưng đồng chí Vương, sao cô lại mang qua nhiều đồ thế này, mấy thứ này không thể nhận, cô vẫn là mang về đi," bà Vương nhìn kỹ mấy món đồ trên bàn, có thịt và bánh kẹo, đây đều là thứ tốt.

"Mẹ, ai đến vậy?" Một giọng nữ từ phòng phía tây vọng ra, sau đó, một người phụ nữ bước ra.

Người phụ nữ này khá cao lớn, nhưng khuôn mặt không có nhiều thịt, trông có vẻ cay nghiệt.

Vương Tiểu Thanh không biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy.

"Chiêu Đệ, là đồng chí Vương đến, cô ấy đến cảm ơn Trương Vũ đã cứu mạng cô ấy mấy ngày trước. Đồng chí Vương, đây là con dâu cả của tôi, chồng nó là Trương Dũng, đang cùng Trương Vũ lên núi chặt củi, lát nữa sẽ về. Cô ngồi đợi tôi chút, tôi đi pha trà." Nói xong, bà Vương đứng dậy đi pha trà.

"Bác gái, không cần pha trà đầu, không cần phiền như vậy đâu."

"Đồng chí Vương, từ xa nhìn đã thấy xinh đẹp, nhìn gần lại còn xinh đẹp hơn, hèn chi em chồng tôi lại mê mẩn cô đến như vậy." Tào Chiêu Đệ ngồi xuống, bắt đầu nói móc.

"Chị gái à, cơm có thể ăn lung tung nhưng lời nói thì không thể nói lung tung được đâu."

Vương Tiểu Thanh cảm nhận được, chị ta không thích mình và sự thiếu lễ độ của chị ta đối với mình, nhưng không hiểu tại sao, cô chỉ mới gặp chị ta lần đầu.

"Tôi đâu có nói lung tung, nhưng không sao, dù sao thì cô cũng không lấy em chồng tôi, tôi sẽ tìm cho chú ấy một cô gái tốt," Tào Chiêu Đệ cười đắc ý.

"Đó là chuyện của nhà chị, chị không cần nói với tôi," Vương Tiểu Thanh cũng không giữ thái độ tốt nữa.

"Tiểu Thanh, sao em lại đến đây?" Giọng Trương Vũ vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng giữa hai người.

"Anh Trương, cảm ơn anh hôm đó đã cứu em. Em không thể chỉ nói miệng được, nên mua một ít đồ đến làm quà," Vương Tiểu Thanh vội vàng đứng dậy rồi đưa đồ cho anh.

"Sao em lại mua nhiều đồ thế này? Những thứ này trong nhà anh đều có, em mang về mà ăn." Trương Vũ không muốn nhận, những thứ này trong nhà anh cũng không thiếu, dù không giàu có gì nhưng một tháng cũng ăn thịt được vài lần. Hơn nữa, nhìn cô gầy thể này, cần ăn nhiều hơn mới phải.

"Không được đâu anh Trương, em đã mang đến rồi, không thể mang về được. Đây là tấm lòng của em, anh nhất định phải nhận, nếu không sau này..." Vương Tiểu Thanh định nói sẽ không để ý tới anh nữa, nhưng ở đây đông người, cô ngại không nói ra được.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 89: Chương 89



"Được rồi, vậy chúng tôi nhận. Mẹ, cất đi," Trương Vũ hiểu ý Vương Tiểu Thanh, nghĩ rằng sau này có thể trả lại bằng cách khác.

"Được, vậy đồng chí Vương, tối nay ở lại ăn cơm đi, tôi sẽ nấu một bữa thật ngon," bà Vương vui vẻ nói. Nhìn tình hình này, con trai bà không phải là không có cơ hội, ánh mắt cô gái này không có vẻ gì là chê bai, ghét bỏ.

"Dạ thôi, cháu về ăn cũng được," Vương Tiểu Thanh nhìn qua Tào Chiêu Đệ, cô không thích cô ta, cảm giác như Tào Chiêu Đệ không quá hoan nghênh cô.

"Ở lại đây ăn bữa cơm đi, một mình về nhà khó nhóm lửa nấu cơ cơm lắm. Cháu ở lại thì chỉ thêm một đôi đũa thôi," bà Vương vội vàng khuyên nhủ.

"Đúng vậy, mẹ anh nấu món chân giò hầm đậu nành rất ngon, tối nay em ở lại nếm thử đi rồi hẵng về" Trương Vũ cũng bắt đầu thuyết phục cô.

"Được rồi, cháu cũng không thể cứ từ chối lòng tốt này được, vậy cháu sẽ mặt dày ở lại ăn tối," Vương Tiểu Thanh thấy Trương Vũ và bà Vương thực lòng mời mình, liền đồng ý.

Chiều tối, bà Vương bắt đầu nấu cơm, điều kỳ lạ là người giúp trong bếp không phải là chị dâu Tào Chiêu Đệ, mà lại là Trương Vũ.

"Em ngồi đây chờ. Đừng đi đâu nhé. Anh đi giúp mẹ nhóm lửa." Trương Vũ dặn dò rồi mới rời đi.

"Được, em biết rồi."

Vương Tiểu Thanh liếc nhìn Tào Chiêu Đệ đang ngồi gác chân ăn hạt dưa, nghĩ thầm cuộc sống của cô ta cũng khá thoải mái rồi.

"Chiêu Đệ, anh về rồi. Đây là.." Trương Dũng mới chặt củi trở về, đi tới cửa, còn tưởng mình vào nhầm nhà. Người trước mặt đẹp như tiên, hình như là cô gái tri thức mà em trai anh thích, sao cô ấy lại ở đây?

"Anh là Trương Dũng đúng không? Tôi là Vương Tiểu Thanh, hôm nay đến cảm ơn anh Trương Vũ đã cứu mạng, bác gái cứ nhất định muốn tôi ở lại ăn cơm." Vương Tiểu Thanh đứng dậy chào hỏi, người đàn ông này có vài nét giống Trương Vũ.

Nhưng da anh ta đen hơn, ngũ quan cũng không sắc sảo như Trương Vũ, chắc là một người giống cha, một người giống mẹ.

"Đúng vậy, tôi là Trương Dũng anh trai của Trương Vũ. Tôi vừa đi chặt củi về" Trương Dũng bước vào nhà mới thấy Tào Chiêu Đệ đang trợn mắt nhìn mình.

"Chiêu Đệ, sao em lại không hiểu chuyện thế, sao không vào bếp giúp một tay?" Trương Dũng hy vọng Tào Chiêu Đệ có tốt xấu gì cũng nên giả vờ một chút khi có khách đến nhà.

"Trương Vũ giành đi giúp rồi, em cũng không biết làm thế nào."

Nghe xong câu này, Vương Tiểu Thanh có chút buồn cười, quả thật là mỗi nhà đều có chuyện khó xử của riêng mình. Ba mẹ con nhà họ Trương đều là người chính trực, lương thiện, cần cù, lại gặp phải một nàng dâu có tính khí như thế này.

"Vậy thì em đi dọn bàn đi, lát nữa ăn cơm rồi," Trương Dũng bắt đầu múc nước rửa tay rửa mặt.

Tào Chiêu Đệ miễn cưỡng đứng dậy, chậm rãi dọn bàn, trông rất không tình nguyện.

"Chuẩn bị ăn cơm rồi."

Trương Vũ bưng món ăn ra, có chân giò hầm đậu nành, trứng xào ớt, canh trứng rong biển, khoai tây xào, món chính là bánh bao bột ngô trộn bột mì.

Tào Chiêu Đệ nhìn thấy nhiều món ngọn như vậy, mặt lập tức xị xuống, nghĩ rằng đây không phải để đãi khách hay sao mà lại bày nhiều món ngon thế này. Nếu Vương Tiểu Thanh không đến mà nấu nhiều món ngon thế này, cô ta chắc chắn sẽ rất vui.

"Nào nào, đồng chí Vương, thử món chân giò này đi," bà Vương vừa ngồi xuống liền gắp cho Vương Tiểu Thanh một miếng chân giò lớn và nhiều đậu nành.

"Cảm ơn bác gái, đủ rồi ạ, mọi người cũng mau ăn đi," Vương Tiểu Thanh vừa dứt lời. Liền thấy Tào Chiêu Đệ gắp hai miếng chân giò lớn vào bát mình, còn dùng đũa gắp nhiều đậu nành, ăn một cách ngon lành.

Trương Vũ đã quen với cảnh này, coi như không nhìn thấy, tiếp tục gắp thức ăn cho Vương Tiểu Thanh.
 
Back
Top Bottom