Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 90: Chương 90



Trên mặt bà Vương có chút bất lực, không phải bà lo Tào Chiêu Đệ ăn nhiều, dù sao cũng đã gả vào nhà lâu rồi, bà cũng hiểu tính cô ta. Nhưng bây giờ trong nhà có khách quan trọng, ít nhất cô ta cũng nên ăn uống lịch sự, văn minh một chút, ăn uống như vậy thật mất mặt.

Trương Dũng ở dưới gầm bàn đá vào chân cô ta, nhắc nhở cô ta đừng ăn như kẻ c.h.ế.t đói đầu thai, nhưng Tào Chiêu Đệ như cũ vẫn không thay đổi, tay trái một miếng chân giò, tay phải một đũa trứng gà.

"Bác gái, món chân giò hầm đậu nành này ngon quá, có thời gian bác dạy cháu nhé," lần đầu tiên Vương Tiểu Thanh ăn món chân giò hầm đậu nành ngon thế này, trước đây cô chỉ biết làm món chân giò kho và hầm xì dầu. Nhưng đậu nành và chân giò thật sự là sự kết hợp tuyệt vời, đậu nành làm giảm độ ngấy của chân giò, còn chân giò lại có thêm mùi thơm của đậu nành.

"Được, cháu thích là tốt rồi, có thời gian lại qua đây chơi nhé, bác dạy cháu làm," bà Vương nghe Vương Tiểu Thanh khen món ăn của mình, vui vẻ cười nheo mắt.

"Cũng bình thường thôi," Tào Chiêu Đệ vừa ăn xong chân giò liền cầm một cái bánh bao lên ăn từng miếng lớn.

Nghe Vương Tiểu Thanh khen, trong lòng cô ta nghĩ rằng Vương Tiểu Thanh là kẻ nịnh nọt, còn chưa gả vào mà đã bắt đầu nịnh bợ rồi.

Nhất thời mọi người đều có chút ngượng ngùng.

"Không biết nói thì dừng nói, không ai nghĩ cô câm đâu," cuối cùng Trương Dũng cũng không nhịn được, Tào Chiêu Đệ thật sự rất quá đáng. Mồm thì chê không ngon nhưng lại là người ăn nhiều nhất.

"Hừ, chỉ biết nói tôi," Trương Dũng mắng mà Tào Chiêu Đệ không thèm để tâm, cũng không kiêng dè gì.

Một bữa cơm cứ thế kết thúc trong không khí không lạnh không nóng, dù sao thì Vương Tiểu Thanh cũng đã no, Trương Vũ cứ liên tục gặp thức ăn cho cô, đến mức cỗ ăn không nổi nữa.

"Bác gái, cháu ăn no rồi, cháu về trước đây, bên ngoài trời đã tối rồi," Vương Tiểu Thanh không ưa Tào Chiêu Đệ, không muốn ở lại cùng loại người như cô ta.

"Được, lần sau lại đến chơi nhé. Vũ à, tiễn đồng chí Vương về đi, trời tối đen thế này, một mình cô ấy về không an toàn đâu," bà Vương nháy mắt ra hiệu cho Trương Vũ.

"Vâng con biết rồi, mẹ, con đưa cô ấy về đây," Trương Vũ quay lại lấy đèn pin.

Lần này Trương Vũ đi rất chậm, chủ yếu là muốn giữ thời gian hai người ở bên nhau có thể dài thêm một chút.

"Cái đó... em đừng để ý đến lời chị dâu của anh, chị ta luôn như vậy, cứ coi như chị ta không tồn tại là được."

Trương Vũ sợ Vương Tiểu Thanh nghĩ Tào Chiêu Đệ cố tình nhắm vào cô, thực ra chị ta luôn như thế.

"Ừm, em biết rồi, không sao đâu," Vương Tiểu Thanh không nghĩ nhiều, dù sao đời này bất kể có ở với Trương Vũ hay không, giữa cô và Tào Chiêu Đệ cũng không có quan hệ gì.

"Ừm, đến nơi rồi, nghỉ ngơi sớm đi. À, sau này đừng xuống suối nữa, muốn ăn cá cứ nói với anh, anh sẽ đi bắt."

Trương Vũ nhớ ra chuyện này khi sắp về, anh biết cô vì muốn bắt cá nên mới đi lên thượng nguồn.

"Được, cảm ơn anh, anh cũng về đi."

Vương Tiểu Thanh nhanh chóng vào nhà, mặt hơi đỏ, anh sẽ không nghĩ cô vì quá tham ăn chứ, chỉ vì muốn bắt cá mà đi đến thượng nguồn đấy chứ.

Hôm nay Trương Vũ rất vui, cô đã đến nhà anh ăn cơm, còn khen mẹ anh nấu ăn ngon, điều này chứng tỏ cô không chê anh. Nghĩ đến thái độ của chị dầu, lần đầu tiên trong đời anh nghĩ đến việc tách ra ở riêng...

Buổi tối, Trương Dũng lại không nhịn được nói vài câu với Tào Chiêu Đệ.

"Chiêu Đệ, hôm nay cô quá đáng lắm, có khách đến nhà mà cô ăn uống kiểu gì vậy. Giống như người đói ba ngày rồi, một chậu chân giò, một nửa là cô ăn, mẹ còn chưa kịp ăn miếng nào, sau này không được như vậy nữa."
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 91: Chương 91



Mặt Trương Dũng lộ vẻ tức giận, hôm nay là cô gái mà em trai thích đến nhà ăn cơm, mình là anh cả chị dâu, không giúp được gì lại còn gây thêm rắc rối.

"Trương Dũng, tôi nói sao anh hôm nay cứ nói mãi, giờ thì tôi hiểu rồi, có phải anh nhìn thấy cô trí thức kia đẹp như tiên, trong lòng anh không yên chứ gì. Cảm thấy tôi già rồi, xấu rồi, không còn xứng với anh nữa, anh thấy em trai anh tìm được một người xinh như tiên nữ, thì anh cũng muốn tìm một người như vậy. Anh giỏi thật đấy, vậy anh đi tìm đi, có bản lĩnh thì đi mà tìm."

Tào Chiêu Đệ cảm thấy Vương Tiểu Thanh đúng là hồ ly tinh, vừa vào nhà đã khiến Trương Dũng cãi nhau với mình, sau này mà vào cửa thì còn hơn thế nữa.

"Cô nói năng lung tung, những lời này cô nói một lần thôi, nếu dám nói lần thứ hai, đừng trách Trương Dũng này sẽ đánh vợ."

Trương Dũng không ngờ Tào Chiêu Đệ lại vô lý đến vậy, cảm thấy mình đang nói chuyện với dầu gối, bực mình mang chăn xuống đất nằm ngủ.

Tào Chiêu Đệ không dám nói thêm nữa, sợ chọc giận Trương Dũng, vốn dĩ mình đã không được lòng mọi người trong nhà, nếu thêm cả chồng cũng ghét bỏ nữa thì sau này sẽ không có ngày lành.

Vương Tiểu Thanh nằm trên giường, nhớ lại lời Trương Vũ nói về chuyện bắt cá, mới nhớ ra những con cá để trong không gian, cô còn chưa nhìn qua.

Cô liền bước vào không gian, đi đến chỗ nước suối Linh Tuyền, nhưng không thấy gì, rồi đi ra phía sau, mới phát hiện ở hạ lưu có một hố nước giống như ao cá.

Đàn cá trong ao bơi lội tung tăng, nhìn kỹ thì thấy chúng đã lớn lên nhiều, khoảng mười đến hai mươi con, không con nào dưới một cân rưỡi, chắc đều lớn lên trong mây ngày nay.

Thật tuyệt, nước ở thượng nguồn dùng để uống, đoạn giữa dùng để tắm, hạ nguồn để nuôi cá, quá tốt.

Lại nhìn đàn gà vịt, đã có không ít trứng gà rồi, Vương Tiểu Thanh dùng củi trong không gian làm một cái chuồng để chúng không đi lung tung, bậy bạ khắp nơi.

Trứng gà nhiều không ăn hết được, may mà trong không gian trứng gà không bị hỏng.

Gà vịt trong không gian phát triển rất nhanh, chưa đầy một tháng đã đẻ trứng, tốc độ sinh trưởng thật đáng kinh ngạc.

Có lẽ lần tới phải bán bớt trứng gà đi. Vương Tiểu Thanh sắp xếp lại không gian xong rồi mới đi ngủ.

Thời gian này, cứ cách vài ngày Trương Vũ lại mang củi đến, Vương Tiểu Thanh nói sẽ trả tiền cho anh, nhưng sau đó Trương Vũ đều lén lút mang đến.

Đặt củi xuống rồi chạy ngay, Vương Tiểu Thanh cũng không còn cách nào khác, nghĩ lần sau làm món ngon sẽ mang đến cho anh ấy.

Vương Mộng Mộng chờ vài ngày rồi mới đến bưu điện xem, vẫn không có tiền gửi đến, hôm nay cô ta đi làm liền đến tìm đội trưởng nói chuyện.

"Đội trưởng, trưa nay tan làm tội muốn đến trụ sở đội để gọi điện thoại có được không, tôi rất lo cho mẹ tôi."

Vương Mộng Mộng có chút thấp thỏm, sợ đại đội trưởng không đồng ý.

"Được thôi, đây là lần đầu tiên cô gọi điện thoại, cho phép cô gọi một phút, quá một phút thì phải trả tiền."

Đội trưởng khá quan tâm đến các thanh niên trí thức, người dẫn trong làng gọi điện đều phải trả tiền, nhưng nhận điện thoại thì không mất tiền.

Đội trưởng hiểu rằng các thanh niên trí thức sống xa nhà, vì là lần đầu gọi điện thoại cho nên sẽ miễn phí cho họ một phút.

"Cảm ơn đội trưởng." Vương Mộng Mộng rất cao hứng.

Buổi trưa sau khi tan làm, đội trưởng dẫn Vương Mộng Mộng đi gọi điện thoại. Lưu Thái Hồng làm việc ở đây nhiều năm, Vương Mộng Mộng nhớ rõ số điện thoại, sau khi nhập số xong liền bấm nút gọi.

"Tút... tút... Xin chào, đây là..., xin hỏi tìm ai?" Đầu dẫy bên kia bắt máy.

"Đồng chí, chào anh, tôi tìm đồng chí Lưu Thải Hồng ở bộ phận đóng gói, tôi là con gái của bà ấy, có việc gấp cần tìm."
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 92: Chương 92



"Được, đợi một chút," người bên kia chắc đi gọi người tới.

Vương Mộng Mộng đứng một bên lo lắng, đợi lâu chắc chắn sẽ quá một phút.

Quả nhiên, một phút sau, Lưu Thải Hồng mới tới nghe máy.

"Alo, là Mộng Mộng à?" Đúng là giọng của Lưu Thải Hồng.

"Mẹ, sao tháng này mẹ không gửi tiền cho con?" chuyện đầu tiên Vương Mộng Mộng hỏi chính là chất vấn chuyện này.

"Mộng Mộng, tháng này mẹ có việc, không gửi được, mẹ hứa tháng sau sẽ gửi đầy đủ, con ở đó nhớ chăm sóc tốt cho bản thân." Lưu Thải Hồng đưa ra lời cam đoan.

"Được rồng, còn nữa, Vương Tiểu Thanh cũng ở đây, con đã viết thư cho mẹ, sao mẹ không trả lời?" Vương Mộng Mộng vội vàng nói ra trọng điểm.

"Me đã chuyển nhà, không còn sống ở chỗ cũ nữa. Sao mà trùng hơn thế. Vậy con đòi tiền nó đi."

Lưu Thải Hồng nghĩ Vương Mộng Mộng thật là ngốc, Vương Tiểu Thanh mang theo mấy nghìn đồng, Vương Mộng Mộng không đi đòi tiền lại, ít nhất cũng phải đòi được một nửa.

"Mẹ, cô ta bây giờ thay đổi rồi, con không làm gì được cô ta, lát nữa con viết thư gửi về đơn vị cho mẹ, mẹ nhớ gửi tiền cho con, tạm biệt mẹ."

Đội trưởng đang đứng ngay bên cạnh, Vương Mộng Mộng không tiện nói xấu quá nhiều, liền vội vàng cúp điện thoại.

"Ba xu," đội trưởng nhìn đồng hồ.

"Được, cảm ơn đội trưởng." Vương Mộng Mộng lấy ba xu ra đưa cho đội trưởng rồi rời đi.

Đội trưởng nghe lỏm được câu chuyện vừa rồi nhưng vẫn còn nghi hoặc, hóa ra Vương Tiểu Thanh và Vương Mộng Mộng quen biết nhau, nhưng có vẻ mối quan hệ giữa hai người bọn họ không được tốt.

Trước đó, Vương Tiểu Thanh chỉ nói với những người trong điểm tri thức về mối quan hệ trước đây của cô với Vương Mộng Mộng và mọi người trong điểm tri thức cũng không ra ngoài nói lung tung.

Lâu rồi không có động tĩnh của Nhị Cẩu, anh ta mới từ thị trấn trở về, thực ra là đi kiếm tiền. Trước đó Trương Hồng Châu nói cần hai mươi đồng, anh ta không biết bằng cách nào đã kiếm được hai mươi đồng ở thị trấn. Nhưng trước tiên anh ta không đến tìm Trương Hồng Châu mà là đến tìm Vương Tiểu Thanh.

Vương Tiểu Thanh vừa tan làm về, đang ngồi trong sân chẻ củi, có một số khúc củi quá lớn, không dễ cháy, cần phải bổ nhỏ hơn.

"Đồng chí Vương, lâu rồi không gặp, cô chuyển ra ngoài ở riêng rồi à?"

Vương Tiểu Thanh ngẩng đầu lên nhìn, là tên Nhị Cầu đáng ghét, mục đích của anh ta hiện rõ ngay trên mặt, khiến người khác phải khó chịu.

"Ừm, có việc gì không?"

Vương Tiểu Thanh nắm chặt con d.a.o bộ củi trong tay, nếu anh ta dám làm gì, cô sẽ c.h.é.m ngay.

"Cũng không có chuyện gì cả, chỉ là thấy thương có thôi. Cô ở đây một mình không sợ sao? Hay là tối nay tôi đây đến ngủ cùng cô, sau đó anh đây cho cô hai mươi đồng, thế nào?"

Nhị Cẩu tiến tới, nói mấy lời bẩn thỉu, còn lấy từ trong túi ra hai mươi đồng, vung vẩy trước mặt cô.

"Tôi sẽ c.h.é.m c.h.ế.t anh, đồ lưu manh, nếu anh còn dám đến đây, tôi sẽ khiến anh không còn đường trở về."

Vương Tiểu Thanh cầm d.a.o bổ củi c.h.é.m tới, làm Nhị Cẩu hoảng sợ vội vàng bỏ chạy, hắn ta không ngờ cô thực sự sẽ c.h.é.m hắn.

Nhị Cẩu chạy ra ngoài, nghĩ lại, hắn ta không tin một cô gái gầy yếu như Vương Tiểu Thanh có thể đánh lại hắn, lần sau sẽ chờ lúc cô không có d.a.o bổ củi, hắn ta sẽ lại tới.

Sau khi Nhị Cẩu rời đi, Vương Tiểu Thanh quyết định phải tăng cường phòng vệ, tên Nhị Cẩu này quá đáng sợ rồi, không ngờ giữa ban ngày ban mặt mà hắn lại dám nói ra những lời như vậy.

Ngày hôm sau lúc đang làm việc, Nhị Cẩu lại đến gần cô.

"Đồng chí Vương, để tôi giúp cô làm việc.”

Hôm nay Vương Tiểu Thanh được phân công nhổ cỏ, Nhị Cẩu liền xông vào làm, hắn ta lớn giọng nói làm không ít người nhìn qua, có vẻ như đang chờ xem kịch.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 93: Chương 93



"Đội trưởng, có người cản trở tôi làm việc!" Vương Tiểu Thanh thật sự không biết phải làm sao.

"Sao vậy, đồng chí Vương?" Đội trưởng ở gần đó, nghe thấy Vương Tiểu Thanh gọi, liền đi đến.

"Người này, đang yên đang lành lại ra quấy rầy tôi làm việc, nếu cứ thế này thì công điểm của tôi đều cho anh ta hết."

Vương Tiểu Thanh không nói rõ chuyện anh ta quấy rối t*nh d*c, dù sao nói ra cũng không hay.

"Nhị Cẩu, cậu đang làm gì vậy, công điểm nhà mình lại không đi kiếm, lại chạy đến đây quấy rối người ta làm cái gì, nếu còn để tôi nhìn thấy một lần nữa, tôi sẽ trừ công điểm nhà cậu." |

Đội trưởng đương nhiên hiểu rõ Nhị Cẩu là người như thế nào, chỉ có thể dùng công điểm để kiềm chế anh ta, vì công điểm chính là lương thực và tiền bạc, không ai lại muốn mất công điểm cả.

"Đội trưởng, đừng hiểu lầm, tôi thấy các cô ấy gầy yếu, nên đến giúp một tay thôi, tôi đi ngay đây, được chưa?"

Nhị Cẩu vội vàng rời khỏi ruộng, không ngờ Vương Tiểu Thanh lại cứng đầu cứng cổ như vậy, lại dám đi tìm đội trưởng để đe dọa hắn.

Người ta đã nói càng không có được lại càng muốn có, Nhị Cẩu lại càng không dễ dàng bỏ qua.

Cứ cách vài ngày hắn ta lại chạy đến cửa nhà Vương Tiểu Thanh, nói vài lời lưu mạnh. Hôm đó hắn ta lại đến, Vương Tiểu Thanh đã sớm có chuẩn bị sẵn, hắn ta vừa xuất hiện, Vương Tiểu Thanh liền đổ một thùng nước rửa rau ra ngoài.

“Ào ~ ” một thùng nước rửa rau dội hết lên người Nhị Cẩu.

“Phụt,” Nhị Cẩu dùng tay lau nước trên mặt.

“Ôi, thật ngại quá,” Vương Tiểu Thanh nói xong liền quay người đi vào nhà.

Trương Vũ đến đưa củi, vừa hay nhìn thấy cảnh này.

“Cậu làm gì ở đây?” một tiếng hét lớn làm Nhị Cẩu giật mình, nhưng miệng vẫn rất cứng.

“Sao nào, đường này là anh làm à, anh có thể đến, mà tôi lại không thể à?” Nhị Cẩu ra vẻ không sợ trời không sợ đất.

“Hừ,” Trương Vũ không để ý đến hắn ta, đi vào đặt củi ở góc nhà.

Vương Tiểu Thanh nghe thấy động tĩnh còn tưởng là Nhị Cẩu vào nhà, vội vàng đi ra xem, thấy người tới là Trương Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Trương Vũ, là anh à, tôi cứ tưởng là tên lưu manh đó,” vẻ mặt Vương Tiểu Thanh bất lực.

“Hắn ta thường xuyên đến đây à?” Trương Vũ hỏi.

“Dạo gần đây, cứ vài ngày lại đến, phiền c.h.ế.t đi được, tôi sợ có ngày không chịu nổi mà cầm d.a.o c.h.é.m hắn ta.”

Vương Tiểu Thanh cảm thấy sự kiến nhẫn của mình có giới hạn.

“Không sao, anh sẽ tìm hắn nói chuyện,” Trương Vũ xếp củi gọn gàng lại.

“Trương Vũ, uống một tách trà rồi hãy đi,” Vượng Tiểu Thanh định đi pha trà.

“Không cần đâu, buổi tối nhớ đóng chặt cửa sổ, đừng đi ra ngoài một mình, anh đi đây,” Trương Vũ dặn dò cẩn thận rồi chuẩn bị rời đi.

“Được...” Vương Tiểu Thanh tiễn Trương Vũ ra cửa.

“Ồ, tôi bảo sao cô không để ý đến tôi, hóa ra là có tình nhân rồi,” Nhị Cẩu vẫn núp ở bên ngoài nhìn trộm.

“Nhị Cẩu, hôm nay tôi cảnh cáo cậu, nếu như tôi còn nhìn thấy cậu tới quấy rối cô ấy hoặc tôi nghe thấy cậu nói bậy bạ ở bên ngoài thì đừng trách tôi không nương tay.” Trương Vũ vừa nói vừa tiến gần Nhị Cẩu.

Nhị Cẩu từng bước lui về phía sau, cuối cùng vấp phải hòn đá ngã xuống đất.

“Anh... anh... anh dám à?” Nhị Cẩu nhìn ánh mắt sắc bén của Trương Vũ, chân có chút run.

“Cậu cứ thử xem, xem tôi có dám hay không, cút ngay,” ánh mắt Trương Vũ lộ sát khí.

Nhị Cẩu hoảng sợ, lập tức đứng dậy bỏ chạy.

Trương Vũ quay lại nhìn Vương Tiểu Thanh với ánh mắt trấn an, rồi rời đi.

Vương Tiểu Thanh mắt nhìn theo hướng Trương Vũ rời đi, nụ cười vẫn nở trên môi.

Buổi tối, cô làm món thịt kho, gửi một phần cho Trương Vũ, cô không vào nhà, đưa cho anh rồi đi ngay.

Cô lại đến điểm tri thức gọi Lưu Hiểu Yến.

"Hiểu Yến~" Vương Tiểu Thanh đứng ở cửa.

"Đến đây, Tiểu Thanh, có chuyện gì vậy?" Lưu Hiểu Yến đang bưng bát ăn cơm.

"Lại đây," Vương Tiểu Thanh kéo tay Lưu Hiểu Yến rời đi.

"Ơ~ tôi..." Lưu Hiểu Yến vẫn đang cầm bát cơm liền bị cô kéo đi.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 94: Chương 94



Vương Tiểu Thanh từ trong tủ chén mang ra một đ ĩa thịt hầm và một đ ĩa trứng gà xào ớt.

“Oa, Tiểu Thanh, cô đối xử với tôi tốt quá” Lưu Hiểu Yến quá cảm động, cảm động đến muốn khóc.

“Cô cũng tốt với tôi mà, cô xem, những đồ ăn vặt mà bố mẹ cô gửi tới cho cô, cô đều chia cho tôi một nửa.”

Vương Tiểu Thanh gắp một miếng thịt hầm cho Lưu Hiểu Yến, rồi múc cho cô ấy nửa bát cơm, vì bát của cô ấy còn có bánh ngô, không thể lãng phí.

Thịt hầm đậm đà, trứng chiên cay cay, đều là món khai vị.

Ngày đó sau khi Trương Vũ đe dọa Nhị Cẩu, hắn ta yên phận được vài ngày. Nhưng rồi đến ngày nghỉ, bon họ gặp phải hắn khi đang đi chợ.

“Tiểu Thanh, đi nào, anh mời em đi ăn, hoặc xem phim,” Nhị Cẩu bám theo Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến lải nhải.

“Anh phiền quá đó, đi chỗ khác đi,” Lưu Hiểu Yến không chịu nổi, lên tiếng mắng hắn.

“ y da, cô gái mũm mĩm này, cô đừng nóng giận, anh có tiền, mời các em ăn thịt nhé,” Nhị Cẩu dù bị mắng cũng không tức giận.

“Hay là anh cũng mời tôi ăn đi,” một giọng nam vang lên.

“Mày là cái thá gì…” Nhị Cẩu vừa quay đầu lại tựa như nhìn thấy quỷ, chạy trối chết.

“Anh Trương là anh à.” Lưu Hiểu Yến nhìn thấy Trương Vũ đứng phía sau.

“Ừm, các em không sao chứ?” Trương Vũ nhìn Vương Tiểu Thanh.

Cô khẽ mím môi, mỉm cười, khuôn mặt ửng hồng, giống như mầm non mới nở.

“Không có gì, may mà anh đến kịp, người này cứ như keo dính vào vậy,” Vương Tiểu Thanh nhíu mày, nhớ lại cảm giác phiền phức vừa rồi có chút đau đầu.

“Lát nữa anh sẽ cho hắn một bài học,” Trương Vũ hạ quyết tâm.

“Anh cẩn thận, đừng mạnh tay quá, hắn ta gian xảo, em sợ hắn sẽ lừa bịp tống tiền anh,” Vương Tiểu Thanh lo lắng nếu Trương Vũ đánh hắn ta một trận, có thể phải bồi thường tiền thuốc men, vậy cái được không bù đắp đủ cái mắt, thật không đáng.

“Ừm, anh có chừng mực,” trong lòng Trương Vũ cao hứng, anh nghe ra được sự quan tâm của cô dành cho mình.

“Các em cứ đi dạo đi, anh còn việc phải làm,” Trương Vũ cứu mỹ nhân xong, chuẩn bị rút lui.

“Được,” Vương Tiểu Thanh đoán chắc anh phải đi chợ đen, mỗi lần anh lên thị trấn đều sẽ đi.

Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến đi đến cửa hàng bách hóa tổng hợp, ngắm quần áo giày dép.

Hôm nay Vương Tiểu Thanh đi đôi giày da mới mua, cảm giác hơi cọ chần, nên cô không muốn đi chợ đen, liền vào cửa hàng thực phẩm mua ít thịt và rau.

“Chính là hắn, tốt nhất là đánh gãy chân, đừng để hắn nhìn thấy các cậu,” Trương Vũ và vài đàn em đang chỉ chỉ.

“Được, anh Vũ, anh yên tâm giao cho chúng em”.

Mấy đàn em của Trương Vũ trở về lấy bao tải, hai người đi theo sau Nhị Cẩu, một người đứng canh chừng.

Đợi khi Nhị Cẩu đi vào một con hẻm, hai người liền dùng bao tải trùm lên, đánh cho hắn một trận tơi bời.

Cầm gậy đập vào chân hắn một cái, Nhị Cẩu hét lên thảm thiết, ba người liền chạy đi.

Đợi Nhị Cẩu thoát khỏi bao tải, ba người kia đã sớm chạy không thấy bóng dáng.

"A, chân của tôi, chân của tôi không cử động được nữa," Nhị Cẩu cầu xin người đi đường giúp hắn báo cảnh sát, cuối cùng cảnh sát đưa hắn đến bệnh viên.

Trên đường về, nghe thấy người dân trong thôn đang bàn tán.

"Này, biết gì chưa, Nhị Cẩu bị người ta đánh phải vào viện rồi," dân làng A nói.

"Cái gì, ai đánh vậy, đây chẳng phải đang làm việc tốt sao," dân làng B đáp.

"Đúng thế, cũng không biết là ai đánh, chắc là hắn chọc phải người không nên chọc," dân làng C tiếp lời.

"Nhớ lại từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ ngoan ngoãn, nào là trộm gà bắt chó, rồi quấy rối phụ nữ. Hắn ta là tai họa, bị đánh là chuyện sớm muộn thôi." dân làng A một bộ biểu tình chờ xem náo nhiệt.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 95: Chương 95



"Đúng vậy, hắn ta bị vậy là đáng đời," mọi người đồng tình.

Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến nhìn nhau, trong mắt Lưu Hiểu Yến đầy sự hả hê, còn Vương Tiểu Thanh vừa hả hê vừa lo lắng.

Vương Tiểu Thanh nghĩ có lẽ là Trương Vũ ra tay, không biết Nhị Cẩu có đổ tội cho anh không. Nếu Nhị Cẩu còn không yên ổn, chỉ còn cách tự cô ra tay. Cô có không gian, muốn dạy dỗ người khác rất đơn giản.

Trong bệnh viện, sau khi cảnh sát hỏi thăm đơn giản về thời gian và địa điểm bị đánh thì chuẩn bị kết thúc công việc.

Ở thời đại này, không có camera giám sát, hắn ta cũng không nhìn thấy người đánh mình, giữa biển người mênh m.ô.n.g làm sao mà tìm được, loại chuyện này nhiều không đếm xuể, cảnh sát không có khả năng giúp tìm hung thủ được.

"Đồng chí cảnh sát, anh phải tin tôi, trong thôn tôi có người tên là Trương Vũ, anh ta từng đe dọa sẽ đánh gãy chân tôi, tôi nghĩ là anh ta làm, nếu không làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được."

Nhị Cẩu không chịu buông tha, nhất định muốn cảnh sát làm chủ cho hắn.

"Không có khả năng anh nói ai thì chính là người đó, anh không có chút chứng cứ nào, chúng tôi không thể đi kiểm tra lung tung, khi nào anh tìm được chứng cứ rồi nói sau."

Cảnh sát không để ý đến hắn, vụ án này nhìn qua đã thấy không có kết quả, họ muốn nhanh chóng tan làm.

Về đến nhà, Vương Tiểu Thanh có chút không yên tâm, định lát nữa sẽ đến hỏi Trương Vũ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Buổi tối, Vương Tiểu Thanh làm món sườn xào chua ngọt, múc ra một bát, đặt vào giỏ rồi đậy lại, mang đến nhà Trương Vũ.

Còn chưa đi được vài bước, cô đã gặp Trương Vũ.

"Anh Trương, em đang định đi tìm anh," Vương Tiểu Thanh nhìn xung quanh, cảm thấy không tiện nói chuyện.

"Không sao cả, không phải anh làm, anh nhờ người khác làm, không để lại dấu vết, nên em đừng lo lắng nhé," Trương Vũ đến gần Vương Tiểu Thanh. nhẹ nhàng nói bên tai cô.

Hơi thở nóng hổi phả vào tai làm Vương Tiểu Thanh đỏ mặt, đỏ đến tận tai.

"Được rồi, em biết rồi, cái này cho anh, em đi đây," Vương Tiểu Thanh sợ Trương Vũ thấy dáng vẻ xấu hổ của mình, liền nhanh chóng bỏ đi.

"Ơ..." Trương Vũ còn muốn ở lại với cô thêm chút nữa, sao cô lại đi rồi.

Trương Vũ nhìn giỏ trong tay, mở nắp ra, thấy một bát sườn xào chua ngọt thơm phức, mùi thơm nhanh chóng lan tỏa.

Tâm trạng của anh bây giờ như trái cây mùa hè, tràn đầy sự ngọt ngào.

Trương Vũ về đến nhà, thấy mẹ đang bận rộn trong bếp, anh trai thì đang bố củi, chị dâu Tào Chiêu Đệ thì không thấy đâu, chắc là lại lười biếng trốn trong phòng rồi.

Trương Vũ không muốn chia sẻ món ăn mà người mình yêu nấu cho mình với một người như chị dâu, vì vậy anh cầm gió lặng lẽ về phòng.

Anh một mình thưởng thức, món ăn của Vương Tiểu Thanh làm anh đã ăn nhiều lần, mỗi lần đều làm anh kinh ngạc. Tuy nhiên, món anh thích nhất vẫn là món trứng xào ớt của Vương Tiêu Thanh.

Ba ngày sau, Nhị Cẩu được người nhà dùng xe bò kéo về, chân được bó nẹp cố định, nghe nói bị gãy xương nhẹ, không quá nghiêm trọng, một hai tháng sẽ hồi phục lại.

Sự việc này không gây xôn xao lớn trong thôn, vì Nhị Cẩu vốn là người ăn bám gia đình, từ trước đến nay hắn ta không đi làm.

Chân hắn ta có gãy hay không cũng không ảnh hưởng gì đến gia đình hắn, nhưng tiền thuốc men tốn không ít, người nhà hắn ta có chút tiếc tiền.

"Nếu mày còn dám ra ngoài gây chuyện nữa, chúng ta cũng không quan tâm mày nữa, tiền để dành vốn là để cho mày cưới vợ cũng bị mày phá hết rồi". Cha của Nhị Cẩu mắng đứa con trai không nghe lời.

"Thôi đi, ông nó, lần này con mình bị thiệt, bị ai đánh cũng không biết," Mẹ Nhị Cẩu thường hay nuông chiều con trai, nghe chồng trách mắng con trai liền không nhịn được mà đứng ra bênh vực.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 96: Chương 96



"Mẹ, con đã nói với mọi người rồi, chắc chắn là Trương Vũ làm, mọi người không tin con," ánh mắt Nhị Cẩu đầy hận thù.

"Không phải mẹ không tin con, hôm đó cảnh sát cũng đã đến, nói con không có chứng cứ. Hơn nữa, con còn nói không phải một người đánh con, hình như là hai người. Con không thể nói là hai anh em Trương Vũ được. Hai anh em nhà đó vốn không dễ chọc vào, nếu chúng ta đi nói lung tung, hai anh em bọ họ lại chẳng đến tận cửa nhà mình tính sổ?"

Mẹ Nhị Cẩu biết Trương Vũ là người hung dữ, không có chứng cứ, không dám nói lung tung, dễ dàng đắc tội.

Nhị Cẩu nghe vậy cũng im lặng, cũng không còn oán trách nữa, chỉ muốn nhanh chóng hồi phục lại để báo thù.

Hừ, Trương Vũ cũng không nói là thích cô trí thức kia, hắn lại càng phải tranh giành với Trương Vũ, đợi đến khi hắn chiếm được cô trí thức kia rồi, xem Trương Vũ còn dám tự mãn nữa không.

Nửa tháng sau, Vương Tiểu Thanh chuẩn bị đi chợ đen bán lương thực và trứng gà. Cô nghĩ lần này mang theo ba trăm túi, bên kia chắc hẳn đủ sức mua, nhưng cô lại không có đồ đựng trứng gà, có chút khổ não, nếu có giỏ hoặc rỗ thì tốt rồi.

Hôm nay Lưu Hiểu Yến không đến, nói rằng muốn lên núi hái nấm. tối qua trời đổ mưa. sáng nay có thể có nấm.

Hôm nay Vương Tiểu Thanh mặc váy xanh dài, trông như người thành phố, chân đi giày da, Trương Hồng Châu không muốn nhìn Vương Tiểu Thanh, nhưng vẻ đẹp của Vương Tiểu Thành lại thu hút cô ta.

"Mọi người đều xuống đồng làm việc, không biết cô ta ăn mặc thế này để cho ai ngắm," Trương Hồng Châu không nhịn được nói móc vài câu.

Vương Tiểu Thanh nhìn cô ta một cái, chuyện lần trước rơi xuống nước, cô vẫn chưa tìm được cơ hội để tính số với cô ta, giờ cô ta lại còn dám đến gần.

Sau khi xuống xe, Vương Tiểu Thanh sửa soạn lại một chút, trước tiên đi mua bao tải, hôm nay bọn họ chuẩn bị khá nhiều hàng.

Vương Tiểu Thanh mua hết, tổng cộng là tám trăm cái bao tải.

Trước tiên đi dạo một vòng chợ đen.

“Bác gái, trứng gà bán thế nào?”

“Bốn xu một quả,” bác gái mở giỏ ra cho cô xem, bên trong đầy ắp trứng gà.

Trong lòng Vương Tiểu Thanh đã có tính toán, cô nói với hai người canh chừng rằng muốn gặp đại ca của họ. Hai người này liền nhận ra cô nhưng không chủ động chào hỏi, đó là quy tắc của chợ đen.

"Ồ, chị gái, chị đến rồi, đợt hàng lần trước của chị đã bán hết từ nửa tháng trước rồi, muốn đi tìm chị nhưng lại không biết tìm chị ở đâu."

Anh mặt sẹo vừa thấy Vương Tiểu Thanh đến, dáng vẻ nói chuyện hệt như một kẻ nịnh bợ, không biết còn tưởng Vương Tiểu Thanh mới là đại ca ở đây.

Trương Vũ cũng có mặt ở đây, thấy cô đến liền lấy giấy bút ra. Vương Tiểu Thanh viết lên giấy:

"Tôi có hàng mới đến. Không có hàng thì tìm tôi cũng vô ích."

"Ngũ cốc, rau củ đều có. Anh cần bao nhiêu?"

"Lần này còn có trứng gà, bốn xu một quả."

Viết xong, Vương Tiểu Thanh lấy từ trong túi ra hai quả trứng gà.

Anh mặt sẹo nhìn chữ viết trên giấy, còn Trương Vũ thì cầm trứng gà lên xem, trứng gà này to hơn trứng gà bán ở chợ.

Trứng gà ở chợ đều do gà mái thiếu dinh dưỡng đẻ ra, gà trong không gian của Vương Tiểu Thanh thì được cung cấp đầy đủ dinh dưỡng.

"Trứng gà này tốt đấy," Trương Vũ gật đầu.

"Chị gái, ngũ cốc lần này cần 250 bao gạo, 150 bao bột mì, rau củ giống lần trước. Nhập nhiều quá sợ để lâu sẽ không còn tươi nữa. Còn trứng gà, lấy trước 2000 qua thử xem sao.”

Anh mặt sẹo và Trương Vũ thảo luận xong liền báo ra nhu cầu của mình.

"Được, nhưng cả sân và tầng một của anh có lẽ không đủ chỗ, lần này phải để lên tầng hai," Vương Tiểu Thanh viết lên giấy.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 97: Chương 97



Lần trước Vương Tiểu Thanh định để hàng lên tầng hai nhưng phát hiện tầng hai đã bị khóa.

"Là lỗi của chúng tôi. Đây là chìa khóa, tổng cộng ba chiếc, cửa chính, tầng một và tầng hai," anh mặt sẹo đưa chìa khóa bằng hai tay.

Vương Tiểu Thanh nhận lấy, rồi viết tiếp:

"Hai tiếng nữa đến lấy hàng, tiền rau củ và trứng đổi thành phiếu cho tôi."

"A, đúng rồi, chị gái, lần trước chị muốn phiếu xe đạp, tôi đã kiếm được rồi, lát nữa đến lấy hàng tôi sẽ đưa cho chị," anh mặt sẹo mới nhớ ra chuyện này.

Vương Tiểu Thanh gật đầu, cô suýt nữa đã quên mất chuyện này. Không có xe đạp rất bất tiện, mỗi lần đến đây đều phải ngồi xe kéo, phải theo giờ giấc của mọi người, có xe đạp thì khác, có thể đi bất cứ lúc nào.

Vương Tiểu Thanh ra ngoài, lại đi đến chợ đen, mua ba cái rổ, mua nhiều quá sẽ bị nghi ngờ, chỉ có thể mua trước ba cái rổ, sau đó ra khỏi chợ đen, ném rổ vào không gian, rồi chạy đến cửa hàng mua ba cái rổ nữa.

Sau đó cô đi đến sân ở phía tây thành phố.

Đi vào trong sân, cô bắt đầu dỡ hàng, ngũ cốc và rau củ. Một trăm bao ngũ cốc đặt trên tầng hai.

Cô cho trứng gà vào rổ, hai nghìn quả trứng, bốn cái rổ là đủ.

Mọi việc xong xuôi hết, thấy còn một tiếng nữa mới đến giờ lấy hàng, cô liền vào không gian ăn cơm.

Bình thường khi nấu ăn, cô đều nấu nhiều hơn một chút, đồ ăn còn lại đều để trong không gian, có thể ăn bất cứ lúc nào, đồ ăn sẽ không hỏng mà vẫn còn nóng hổi.

Ăn cơm xong, cô thu hoạch phân loại rau củ, còn mấy trăm cân, trứng gà còn vài trăm quả, ngũ cốc còn ba trăm bao, hàng hóa vẫn đầy đủ.

Vương Tiểu Thanh sắp xếp lại không gian rồi đi xuống lầu, sợ bọ họ đến rồi.

Đến giờ giao hàng, vẫn là năm người đến, anh mặt sẹo, Trương Vũ và ba đàn em.

"Chị gái, đây là tiền, đây là phiếu, có cả phiếu xe đạp trong này" anh mặt sẹo đưa bằng hai tay.

Vương Tiểu Thanh mở ra xem tiền, không đếm, lại xem phiếu, quả thật có một phiếu xe đạp, còn lại chủ yếu là phiếu đường, phiếu thịt.

Vương Tiểu Thanh gật đầu, đưa chìa khóa cho bọn họ.

"Chị gái, lần tới khoảng khi nào chị lại đến, để chúng tôi chuẩn bị tiền và phiếu," Trương Vũ thăm dò hỏi.

Vương Tiểu Thanh nhìn Trương Vũ, dùng tay ra hiệu số một.

"Một tháng?" anh mặt sẹo hỏi.

Vương Tiểu Thanh gật đầu, sau đó quay người rời đi.

Mỗi lần từ sân nhỏ đi ra, cô đều đi rất nhanh, sợ có người theo dõi mình. Nhưng từ khi cô đe dọa anh mặt sẹo, chuyện này không còn xảy ra nữa.

Nơi đó quá hẻo lánh, nếu không gan dạ thì hoàn toàn không dám đi tới. Vương Tiểu Thanh đến nơi đông người mới trốn vào nhà vệ sinh thay đổ.

Đến trung tâm mua sắm, hiện tại ở đây đã bắt đầu bán quần áo mùa hè rồi, cô nghĩ tới tháng sau có thể mặc áo ngắn tay.

Cô mua một chiếc áo ngắn tay có hoa văn, thời này áo ngắn tay đều là kiểu sơ mi, cài cúc rất bất tiện, cô nhớ áo ngắn tay hiện đại.

Sau đó cô nhìn thấy một chiếc áo ngắn tay màu vàng nhạt, liền mua luôn.

Ở trung tâm mua sắm cũng có nhiều váy, nhưng Vương Tiểu Thanh thấy kiểu dáng không đẹp nên không mua. Lên tầng hai của trung tâm, cô thấy có bán xe đạp.

"Chào đồng chí, xe đạp này bán thế nào?" Vương Tiểu Thanh thấy xe đạp đều một màu đen.

"Chào đồng chí, đây là xe đạp nữ nên kiểu dáng thấp hơn, thích hợp cho nữ, giá một trăm tám mươi đồng và một phiếu xe đạp. Xe nam cao hơn, cũng đắt hơn, một trăm chín mươi đồng, chị mua cho mình đi à?"

Nhân viên bán hàng thấy Vương Tiểu Thanh ăn mặc đẹp, đoán là người có tiền nên thái độ đặc biệt nhiệt tình.

"Ồ, cảm ơn đồng chí, hôm nay tôi không mang theo phiếu xe đạp, lần sau tôi sẽ đến mua."
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 98: Chương 98



Vương Tiểu Thanh vốn dự định hôm nay sẽ mua xe đạp, nhưng hôm nay Trương Vũ vừa mới giao dịch đưa cho người ta vé xe đạp, cô lại đến đây mua xe đạp ngay, rất dễ bị nghi ngờ.

"Không sao, không sao, không thành vấn đề," nhân viên bán hàng vẫn vui vẻ.

Vương Tiểu Thanh ra khỏi trung tâm, đi đến cửa hàng thực phẩm mua thịt nạc và ba chỉ, bỏ vào không gian, hôm nay không muốn ăn thịt, muốn ăn cá.

Cô lại đến bưu điện giúp Lưu Hiểu Yến lấy một lá thư, là thư của bố mẹ cô ấy gửi đến.

Nhìn đồng hồ, đã gần một giờ chiều, cũng không có gì cần mua thêm nữa, liền đi về phía xe kéo.

"Nhìn kìa, cô ta lại mua quần áo nữa," Trương Hồng Châu cách đó không xa phàn nàn với Vương Mộng Mộng.

"Cô ta dùng tiền của người chết, có gì đáng tự hào chứ," Vương Mộng Mộng không tỏ vẻ gì, mặc dù trong lòng vô cùng ghen tỵ nhưng vẫn cứng miệng. Vừa từ bưu điện lấy được năm đồng, cũng không dám vào nhà hàng ăn cơm, chỉ mua ít đồ ăn vặt.

Sơ lần sau Lưu Thải Hồng lại không gửi tiền tới. nên giờ cũng hiểu được nên tiết kiêm hơn.

Trương Hồng Châu nhìn bóng lưng Vương Mộng Mộng suy nghĩ, lần sau cứ như thế này thì không ổn, lâu rồi không được ăn ngon, Vương Mộng Mộng không đi nhà hàng ăn thì cũng thôi đi. Gần đây, ngay cả đồ ăn vặt Vương Mộng Mộng cũng không cho cô ta lấy một miếng, Trương Hồng Châu vốn quen với việc trắng trợn xài chùa từ Vương Mộng Mộng rồi, bây giờ không có đồ ăn nữa, làm cô ta thèm c.h.ế.t đi được.

Phải rồi, cái tên Nhị Cẩu c.h.ế.t tiệt kia sao không có động tĩnh gì nữa? Trước đây ngày nào cũng quấy rối Vương Tiểu Thanh, thể hiện rất quan tâm đến Vương Tiểu Thanh. Chẳng lẽ là Vương Tiểu Thanh nhờ người đánh hắn? Trương Hồng Châu tự cho là mình thông minh, cảm thấy mình suy luận đúng, lần này có cách rồi, cô ta có thể sai khiến Nhị Cẩu đối phó với Vương Tiểu Thanh.

Sau khi về tới thôn, Vương Tiểu Thanh đưa thư cho Lưu Hiểu Yến rồi lên giường ngủ trưa. Trương Hồng Châu thì lén lút đến nhà Nhị Cẩu, bố mẹ hắn không có ở nhà.

Trương Hồng Châu bước vào sân. Trời ơi nhà gì mà bẩn thỉu. Đúng là không chú ý vệ sinh gì cả.

“Anh Nhị Cẩu, anh có ở nhà không?” Trương Hồng Châu bịt mũi quạt một cái.

“Ai đấy, tôi đây,” Nhị Cẩu chống một cây nạng đi ra.

“Anh Nhị Cẩu, tôi đến thăm anh, thấy cũng hơn một tháng rồi, anh cũng sắp hồi phục rồi chứ.” Trương Hồng Châu nhìn chân hắn đã có thể chạm đất.

“Hừ, cô đến thăm tôi mà đến tay không à, định lừa ai chứ, cô đến xem trò cười của tôi thì có,” Nhị Cẩu cười nhạt.

“Tìm chỗ nói chuyện đi.” Trương Hồng Châu không muốn nói mấy chuyện vớ vẩn với hắn.

“Vào đi.” Nhị Cẩu quay vào phòng.

Trương Hồng Châu đi theo vào, Nhị Cẩu ngồi xuống giường, Trương Hồng Châu chỉ ngửi thấy mùi hôi chân nồng nặc, chắc hẳn cả tháng nay hắn chưa rửa chân.

“Anh Nhị Cẩu, chuyện tôi nói lần trước thế nào rồi, hai mươi đồng giúp anh có được Vương Tiểu Thanh. Đã mấy tháng rồi, anh còn không nhanh lên, Vương Tiểu Thanh sẽ bị Trương Vũ cướp mất đấy. Tôi thường thấy hai người họ qua lại với nhau. Anh mà còn chần chừ, đến lúc đó có mà lấy lại đồ cũ, tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.”

Trương Hồng Châu dùng phép khích tướng, cô ta không tin hắn không mắc câu.

“Nhưng chân tôi chưa khỏi, thì làm kiểu gì được?”

Nhị Cẩu nhìn chân mình, bác sĩ nói còn khoảng mười ngày nữa mới đi lại bình thường được.

“Anh làm việc bằng chân hay bằng... cái đó, có liên quan gì đến chân của anh không?” Trương Hồng Châu tức đỏ mặt.

“Tri thức Trương, cô cũng biết nhiều nhỉ. Được, chẳng phải chỉ là hai mươi đồng thôi sao, năm ngày, năm ngày sau tôi đưa cho cô.”

Trước đây Nhị Cẩu có chút tiền, nhưng đã tiêu hết ở bệnh viện, hai mươi đồng này phải tìm cách lấy từ phía gia đình nên cần vài ngày.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 99: Chương 99



“Được, vậy cứ thế nhé, tôi về đây.”

Trương Hồng Châu sợ ở đây lâu, lỡ bị người khác nhìn thấy thì không giải thích nổi.

Nhị Cẩu nhìn bóng lưng Trương Hồng Châu đi xa.

“Hừ, Trương Vũ, mặc dù tôi không có chứng cứ nên không tìm anh để kiếm chuyện được, nhưng tôi biết là anh làm. Anh đánh gãy chân tôi, tôi sẽ chiếm đoạt người phụ nữ mà anh mong nhớ.”

Nhị Cẩu một mình lẩm bẩm, trong ánh mắt lộ ra sự ngoan độc.

Vốn trước đó hắn không có ý định làm như vậy, cho nên điều kiện tiên quyết của Trương Hồng Châu là hai mươi đồng, kỳ thật sau đó hắn đã kiếm được tiền, nhưng hắn lại không đi tìm Trương Hồng Châu.

Tất cả là do Trương Vũ ép hắn.

Quyết định sẽ làm như vậy. Nhị Cẩu bôi thêm thuốc vào chân. Hy vong sẽ hồi phục trước khi thực hiện kế hoạch.

Buổi tối, Vương Tiểu Thanh thức dậy, bắt đầu nấu ăn. Tối nay cô nấu cơm gạo trắng, cá chua ngọt, còn cho thêm nấm mà Lưu Hiểu Yến hái hôm nay vào nấu cá chua ngọt.

Trong không gian của cô có rất nhiều rau củ ăn không hết, nên khi có thời gian, Vương Tiểu Thanh làm dưa chua. Dùng nước suối Linh Tuyền để ngâm, còn thêm ớt cay nhỏ vào, dưa chua vừa cay vừa giòn, để trong không gian cũng không bị hỏng.

Cá chua ngọt nhanh chóng được nấu xong, cơm cũng đã chín. Cô đến điểm tri thức gọi Lưu Hiểu Yến dậy.

“Tiểu Thanh, thật ngại quá, không đến giúp cô nấu cơm, lại còn ngủ lâu như vậy nữa,” Lưu Hiểu Yến vươn vai.

“Không sao, chỉ có một món thôi, rất dễ làm, mau đến đây, để nguội là không ngon đâu,” Vương Tiểu Thanh kéo chăn của cô ấy ra.

Lưu Hiểu Yến xỏ giày rồi bước theo.

"Tối nay ăn gì vậy?”

“Cô đoán xem,” Vương Tiểu Thanh lấy chìa khóa mở cửa ra.

“Oa, cá chua ngọt, hôm nay mình lại béo lên mất thôi.”

Lưu Hiểu Yến nhìn nồi cá chua ngọt lớn, nước miếng chảy ròng ròng.

“Mau đi xới cơm đi.”

Vương Tiểu Thanh múc cá chua ngọt ra một bát lớn, phần còn lại để một lát bỏ vào không gian.

“Tiểu Thanh, chẳng trách nhiều người đàn ông thích cô như vậy, nếu tôi là đàn ông, tôi cũng muốn cưới cô,” Lưu Hiểu Yến vừa ăn dưa chua vừa ăn cơm.

“Cô đúng là đồ sắc lang, tôi sau này phải tránh xa cô thôi,” Vương Tiểu Thanh nói đùa.

“Ha ha ha, Tiểu Thanh, để tôi nói cho cô một tin vui, không đúng, có vẻ là tin vui cho tôi nhưng là tin xấu cho cô.” Lưu Hiểu Yến dừng đũa.

“Hả, cô nói đi.” Vương Tiểu Thanh cũng có chút tò mò, vừa là tin vui vừa là tin xấu.

“Hôm nay tội nhận được thư của bố mẹ, họ nói gần đây có người bán công việc, có thể họ sẽ mua cho tôi một công việc phù hợp. Nếu vậy, tôi sẽ về thành phố trong khoảng nửa tháng nữa. Nhưng Tiểu Thanh, tôi sẽ nhớ cô lắm, thế này nhé, ngày mai tôi sẽ viết thư nhờ bố mẹ giúp cô mua một công việc nữa, được không?”

Lưu Hiểu Yến nghĩ ra một biện pháp dung hòa, cô biết Vương Tiểu Thanh có tiền, có thể mua được công việc. Nếu không đủ tiền, cô sẽ nói với bố mẹ, trước tiền cho Vương Tiểu Thanh mượn tiền, chắc chắn bố mẹ sẽ đồng ý.

“Hiểu Yến, chúc mừng cô nhé, sắp thoát khỏi đây rồi. Đến đây ba tháng hơn, mặc dù đội trưởng giao cho chúng ta công việc không quá nặng, nhưng vẫn mệt mỏi, đồ ăn cũng kém, tôi thấy cô gầy đi. Nhưng lòng tốt của cô, tôi xin nhận. Cô biết không, tôi đã bán công việc để xuống đây, thật ra trước đó tôi đã có công việc rồi. Nhưng tôi hiểu mẹ kế của tôi, cũng chính là mẹ của Vương Mộng Mộng, bà ta sẽ luôn làm phiền cuộc sống của tôi, gây rắc rối cho tôi, nên tôi mới chọn xuống nông thôn. Tôi đã quyết định rồi, khi bản thân vẫn chưa có khả năng để đối phó với bà ta, tôi sẽ không quay về thành phố. Nên tôi mới xây nhà ở đây, cô cũng thấy rồi đấy, tôi sống ở đây tự do biết bao.”
 
Back
Top Bottom