Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 50: Chương 50



Vừa hay Trương Hồng Châu lại thích thịt nạc, cô ta cũng phát hiện ra Vương Mộng Mộng thích gắp thịt mỡ ăn, nên cả bữa ăn Trương Hồng Châu cũng ăn được không ít thịt nạc.

Cũng không dám ăn thả ga, sợ lần sau Vương Mộng Mộng không mời cô ta ăn nữa.

"Cảm ơn cô Mộng Mộng, cô thật hào phóng. Cô không biết đâu, trước đây Vương Tiểu Thanh còn mời một gã đàn ông trong thôn ăn cơm, mà không mời chúng tôi ăn." Trương Hồng Châu nhanh chóng nịnh nọt.

"Gã đàn ông trong thôn? Cô ta còn mời đàn ông ăn cơm, thật là loại con gái hèn hạ không ra gì."

Vương Mộng Mộng có chút hả hê khi người gặp họa, mong sao Vương Tiểu Thanh phải lấy chồng ở nông thôn.

"Nói không chừng cô ta sẽ lấy chồng ở nông thôn đó. Lại nói, Mộng Mộng, cô không biết đâu, trước khi cô đến đây, cô ta còn đi nói xấu cô, nói rằng, cô bắt nạt cô ta." Trương Hồng Châu giỏi nhất là mách lẻo.

"Thế thì tốt, ai bắt nạt cô ta chứ, tôi còn muốn nói cô ta bắt nạt tôi ấy chứ." Nói đến đây, Vương Mộng Mộng có chút chột dạ, mặc dù bình thường ham ăn lười làm, nhưng cũng không phải là người xấu xa, ác độc.

Nhưng lần đó đánh Vương Tiểu Thanh, không kiểm soát được lực, khiến Vương Tiểu Thanh ngất đi. Chuyện này vẫn cứ canh cánh trong lòng, thực ra Vương Mộng Mộng có chút áy náy, nhưng đã nhanh chóng bị sự ghen tị lấn át.

"Đúng vậy, tôi cũng nghĩ cô ta nói nói hươu nói vượn. Mộng Mộng, không phải cô muốn đi mua đồ ăn vặt sao, chúng ta mau đi thôi, kẻo họ dọn hàng về mất." Trương Hồng Châu nhắc nhở, sợ Vương Mộng Mộng lại quên mất.

"Đi thôi."

Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến là người trở về đầu tiên, Trương Vũ cũng không có ở đó.

Không ai kéo lên xe, cũng không thể tự trèo lên, hai người đành ngồi ở ghế lái nghỉ ngơi một chút.

Khi Trương Vũ trở về, thấy có người ngồi ở ghế lái, hơn nữa lại là phụ nữ, anh có chút không vui, bình thường anh ghét nhất người khác ngồi vào chỗ của mình, nhăn mày, chuẩn bị đi tới đuổi đi.

"Hai người... ừm, sao hai người về nhanh thế, đã ăn cơm chưa?"

Thấy là Trương Vũ, có chút may mắn vì vừa rồi cô chưa nói gì lung tung, nếu không thì tệ rồi. "Ừm, không có việc gì nên về trước, ăn cơm rồi."

Vương Tiểu Thanh thấy Trương Vũ trở về, liền đứng lên, chuẩn bị nhờ anh kéo cô và Lưu Hiểu Yến lên xe để chiếm chỗ tốt nhất, lúc về sẽ thoải mái hơn.

"Anh Trương, bọn em không trèo lên được, anh kéo bọn em lên nhé." Lưu Hiểu Yến sợ Vương Tiểu Thanh ngại nói, nên chủ động mở lời.

"Được, lên đi."

Trương Vũ đi tới phía sau, nhẹ nhàng thoải mái trèo lên, trước tiên kéo Vương Tiểu Thanh lên, sau đó cùng Vương Tiểu Thanh kéo Lưu Hiểu Yến lên.

"Cảm ơn anh," Vương Tiểu Thanh lễ phép nói cảm ơn.

"Không có gì."

Khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp xúc gần gũi, Trương Vũ cảm thấy má mình nóng lên, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nụ cười của cô khiến tim anh tan chảy.

"Tôi biết anh thường giúp tôi làm việc, còn mũ lần trước, tôi rất thích. Đây là quà cảm ơn của tôi, xin anh nhận lấy." Vương Tiểu Thanh nhân cơ hội, lần này ở đây không có người ngoài, liền đưa hai gói kẹo sữa Bạch Thỏ qua.

"Không, anh không cần, anh không làm vì cái này," Trương Vũ giải thích, sợ Vương Tiểu Thanh nghĩ anh làm là vì muốn tiền của cô.

"Tôi biết anh không vì cái này, nhưng đây là tấm lòng của tôi, nếu anh không nhận, thì sau này đừng giúp tôi làm việc nữa."

Vương Tiểu Thanh nhìn anh với vẻ nghiêm túc, đôi mắt to tròn như hạt châu. Trương Vũ thực sự không thể từ chối, đành phải nhận lấy.

"Được, anh nhận. Nhưng lần sau không được như vậy nữa." Thấy có người đến, Trương Vũ cầm kẹo sữa Bạch Thỏ rồi nhảy xuống khỏi xe.

"Mộng Mộng, cô nhìn xem, chính là gã đàn ông thô lỗ đó, đen như cục than." Trương Hồng Châu chỉ vào Trương Vũ vừa nhảy từ xe xuống.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 51: Chương 51



"Ừ, đúng là một gã quê mùa."

Vương Mộng Mộng chỉ thích những chàng trai trắng trẻo, đeo kính, trông thư sinh. Chính xác là kiểu như Giả Nam Ngọc.

"Này, giúp chúng tôi một chút!" Vương Mộng Mộng hướng về phía Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến gọi, kết quả hai người quay lưng lại và không để ý tới.

"Được thôi, hai người đê tiện các ngươi, đợi tôi lên được rồi sẽ biết tay tôi." Vương Mộng Mộng chửi ầm lên.

Nghe thấy tiếng mắng chửi, Trương Vũ nhíu mày, hai người phụ nữ này, lần sau có cơ hội nhất định sẽ cho bọn họ đẹp mặt.

Trương Hồng Châu và Vương Mộng Mộng đành phải ở phía dưới chờ.

Khoảng mười đến hai mươi phút sau, mọi người trở lại, Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến chủ động kéo thôn dân lên xe.

Vương Mông Mông và Trương Hồng Châu tức giận đến mức nghiến răng.

Chờ Vương Mộng Mộng và Trương Hồng Châu lên xe xong, Vương Mộng Mộng ngay lập tức muốn gây sự với Vương Tiểu Thanh.

"Vương Tiểu Thanh, tại sao cô không kéo chúng tôi lên xe, cô có ý gì?" Vương Mộng Mộng chuẩn bị chen vào để đọ sức với Vương Tiểu Thanh.

"Muốn ngồi xe thì đừng gây sự, muốn gây sự thì xuống xe đi."

Trương Vũ lớn tiếng quát một tiếng, Vương Mộng Mộng không dám động đậy nữa, sợ Trương Vũ đuổi cô ta xuống xe.

Buổi chiều, khi trở về phòng, Vương Tiểu Thanh lấy chiếc váy mới mua hôm nay ra kiểm tra một chút. Cô thầm than không có tủ quần áo, phải tìm một bà thím trong thôn hỏi một chút xem nơi nào có thợ mộc. Vương Tiểu Thanh nghĩ tối nay sẽ giặt quần áo rồi cất vào không gian, nên đặt bừa vào bọc đồ cạnh tường.

"Tiểu Thanh, sau vườn có mọc rau dại, chúng ta đi hái đi." Lưu Hiểu Yến nghĩ buổi tối sẽ làm bánh ngô nhân rau dại ăn.

"Được." Vương Tiểu Thanh thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Trương Hồng Châu nhìn bọc đồ đó, bước tới...

Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Vương Tiểu Thanh chuẩn bị đi giặt quần áo. Trước đây cô luôn giặt trong không gian, bị Lưu Hiểu Yến hỏi sao không thấy cô giặt quần áo, cỗ chút xấu hổ. Quyết định từ nay sẽ giặt quần áo bên ngoài, nếu không sẽ bị nghi ngờ.

Mở bao đồ ra, chuẩn bị lấy chiếc váy mới mua đem đi giặt, nhưng lại không thấy váy đâu.

"Hiểu Yến, chiếc váy tôi mới mua hôm nay không thấy đâu nữa." Vương Tiểu Thanh có chút hoang mang.

"Hả, sao lại thế, chẳng phải cô đã đặt vào bao rồi à?" Hiểu Yến nhớ rõ hôm nay rõ ràng đã nhìn thấy cô ấy đặt vào bao.

"Hôm nay chúng ta đi ra ngoài một lúc, chắc là lúc đó." Vương Tiểu Thanh biết chỉ có thể là hai người kia, cô nghiêng về phía Trương Hồng Châu hơn. Vì Vương Mộng Mộng vốn không phải là người thích làm đẹp, nói cô ta trộm đồ ăn thì còn có khả năng.

"Đồng chí Vương Mộng Mộng, đồng chí Trương Hồng Châu, quần áo của Vương Tiểu Thanh không thấy đâu, các cô có thấy ai lấy không?" Lưu Hiểu Yến nhanh mồm nhanh miệng hỏi.

"Cô có ý gì vậy, nghi ngờ chúng tôi trộm quần áo sao?" Vương Mộng Mộng ngừng nhai bánh đào.

"Đúng vậy, chúng tôi đầu có nghĩa vụ bảo quản quần áo giúp cô, mất đồ rồi còn đến hỏi chúng tôi." Trương Hồng Châu vuốt tóc.

"Được thôi, vậy chúng ta đi hỏi các nam đồng chí."

Lưu Hiểu Yến tức giận đi qua gõ cửa phòng các nam đồng chí.

"Anh Hoàng, anh Giả, phiền mọi ngươi ra ngoài một chút, tôi có chuyện cần nói."

"Được, đợi một chút." Giọng Hoàng Cầm vang lên, chắc các nam đồng chí đang ở trong phòng mà không mặc áo, đợi khoảng hai phút, Giả Nam Ngọc ra mở cửa.

"Có chuyện gì vậy?"

"Phòng của chúng tôi bị mất đồ."

"Hả, tất cả mọi người ra phòng khách đi." Hoàng Cẩm quyết định làm rõ chuyện này.

"Nhanh lên đi, người ta còn phải đi ngủ nữa." Vương Mộng Mộng nằm úp mặt trên bàn.

"Chuyện này rất nghiêm trọng, liên quan đến phẩm hạnh của một người, hơn nữa giá trị cũng không nhỏ, là chiếc váy mới mua hôm nay của đồng chí Vương Tiểu Thanh, giá hai mươi đồng." Hoàng Cẩm hy vọng không phải người ở điểm thanh niên tri thức lấy.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 52: Chương 52



"Ai mà biết được cô ta có nói đúng giá hay không." Trương Hồng Châu cúi đầu nghịch móng tay.

"Tôi thề với trời, tôi làm chứng, váy của Tiểu Thanh đúng là mua với giá hai mươi đồng, nếu không tôi sẽ sống không được yên." Lưu Hiểu Yến thách thức.

"Được rồi, được rồi, trước mắt chúng ta cần phải nghĩ cách để tìm ra chiếc váy bị mất." Giả Nam Ngọc cảm thấy mọi người đang lạc đề.

"Thế này đi, lục soát phòng, kiểm tra hành lý và giường của mọi người." Chương Giang Bắc cảm thấy việc này quá vô lý.

"Không được, hành lý của chúng tôi là sự riêng tư, sao có thể tùy tiện lục soát được." Trương Hồng Châu không đồng ý.

"Cô không đồng ý, có phải cô có điều gì giấu giếm không?" Vương Tiểu Thanh nhìn chằm chằm vào Trương Hồng Châu.

"Được, được, vậy thì lục soát đin, làm nhanh lên, tôi còn phải đi ngủ nữa." Trương Hồng Châu đồng ý.

Cô ta đồng ý nhanh chóng như vậy. Vương Tiểu Thanh liền có dự cảm không lànmh. có vẻ như hôm nay sẽ không tìm được gì.

Quả nhiên, Lưu Hiểu Yến và ba nam đồng chí lục tung khắp mọi ngóc ngách của điểm trí thức nhưng không tìm thấy gì.

"Cảm ơn mọi người, không tìm thấy thì thôi, coi như tôi xui xẻo vậy, mọi người nghỉ ngơi sớm đi, mai còn đi làm."

Vương Tiểu Thanh cảm ơn mọi người, bọn họ đã tìm kiếm hơn một tiếng rồi, mai còn phải dậy sớm nữa, nên đi ngủ sớm thôi.

Nằm trên giường, Vương Tiểu Thanh cảm thấy không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy được, cần phải phản đòn, vì vậy cô điều chỉnh hơi thở và giả vờ ngủ. Lại đợi hơn một tiếng, gần mười hai giờ, giả vờ ngủ mà không nhúc nhích cũng khá khó chịu.

Cuối cùng, Vương Tiểu Thanh cũng nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, sau đó là tiếng mở cửa. Vương Tiểu Thanh nhanh chóng dậy rồi đi theo, cô không đi giày nên không phát ra tiếng động, cô đi tới nhà chính.

Vương Tiểu Thanh theo dõi và thấy Trương Hồng Châu đang đứng trên ghế, lấy một cái túi đen từ trên xà nhà xuống. Khó trách không tìm thấy, cô ta giấu quá kín đáo, nếu không đứng lên ghế thì không thể thấy được. Vương Tiểu Thanh nắm chặt cổ tay của Trương Hồng Châu.

"Tôi biết ngay chính là cô, trong túi này chắc chắn là chiếc váy của tôi. Tôi sẽ công khai hành vi của cô, công bố cho mọi người biết."

"A~đừng, van xin cô, đừng làm vậy mà. Tôi không dám nữa, tôi thật sự không dám nữa, tôi van xin cô.

Trương Hồng Châu bị sự xuất hiện đột ngột của Vương Tiểu Thanh làm cho sợ hãi, suýt chút nữa đã quỳ xuống, trong bóng tối không thể nhìn rõ biểu cảm của cô ta, nếu không chắc chắn sẽ rất thú vị.

"Cô định đem chiếc váy này đi đâu?" Vương Tiểu Thanh tò mò hỏi.

"Tôi... Tôi chuẩn bị trả lại cho cô, thật mà. Tôi lấy cũng không mặc được, chỉ muốn hù dọa cô chút thôi." Trương Hồng Châu rất nhanh đã nghĩ ra lý do, vốn định vứt chiếc váy này đi, nhưng không ngờ bị bắt quả tang. May mắn cô ta phản ứng nhanh.

"Cô cảm thấy tôi sẽ tin cô sao?" Vương Tiểu Thanh nhướn mày.

"Xin cô bỏ qua cho tội, cô muốn tôi làm gì cũng được." Trương Hồng Châu run rẩy, sợ Vương Tiểu Thanh sẽ gọi mọi người đến.

"Được thôi, vậy cô bồi thường cho tôi năm đồng đi." Vương Tiểu Thanh lấy lại chiếc váy và nói ra yêu cầu của mình.

"Năm đồng nhiều quá, ba đồng được không? Ba đồng thôi." Trương Hồng Châu cảm thấy tim như đang rỉ máu, từ Thượng Hải đến đây, trong túi cô ta chỉ có mười đồng.

May mà có trợ cấp cho thanh niên trí thức là hai mươi đồng, tổng cộng cô ta có ba mươi đồng. Từ lúc đến nông thôn tới nay đã tiêu ba đồng, còn lại hai mươi bảy đồng.

"Tôi chỉ nói một lần thôi, bây giờ, ngay lập tức, lấy tiền ra." Vương Tiểu Thanh nhất định phải để cô ta rút kinh nghiệm, nếu không lần sau cô ta vẫn sẽ tái phạm.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 53: Chương 53



"Được, nhưng cô phải hứa với tôi, chuyện này từ giờ sẽ không nhắc lại nữa." Trương Hồng Châu cắn răng đồng ý, trong lòng thì đau đớn.

"Được," Vương Tiểu Thanh đồng ý.

Nói xong, Trương Hồng Châu run rẩy từ trong quần áo trên người lấy ra một nắm tiền lẻ, đưa một tờ năm đồng cho Vương Tiểu Thanh rồi nhanh chóng chạy đi. Vương Tiểu Thanh vào nhà vệ sinh, cô đi vào không gian, kiểm tra xem chiếc váy có bị hỏng không. Chiếc váy không sao, Vương Tiểu Thanh suy nghĩ một chút rồi đặt chiếc váy lên ghế trong nhà chính, sau đó quay về đi ngủ.

Sáng hôm sau khi rửa mặt, Lưu Hiểu Yến nhanh mắt nhìn thấy chiếc váy.

"Nhìn này, Tiểu Thanh, đây chẳng phải chiếc váy của cô hay sao, tại sao lại ở đây?" Lưu Hiểu Yến không hiểu nổi.

"Đúng là nó rồi, tốt quá. Chắc là kẻ trộm đã trả lại." Vương Tiểu Thanh tỏ ra vui mừng.

"Vậy tốt quá, đồng chí Vương, mặc dù không bắt được kẻ trộm, nhưng may mắn là đồ đã trở về." Trương Giang Bắc lại xuất hiện để gây chú ý.

"Đúng vậy. hôm qua cảm ơn mọi người rất nhiều." Vương Tiểu Thanh thật lòng cảm ơn.

Giả Nam Ngọc bước đến, "Không cần khách khí, chúng ta đều ăn chung một nồi cơm, coi như là một gia đình rồi."

Cuối cùng mọi người vừa nói vừa cười đi làm, Vương Mộng Mộng vẫn lề mề, còn Trương Hồng Châu mặt mày xám xịt, hai người bọn họ đi phía sau cùng.

Sau khi cấy lúa xong, vẫn còn nhiều việc đồng áng. Hiện tại là phụ nữ nhổ cỏ, đàn ông xới đất. Sau khi xới đất phải tưới nước, vài ngày sau sẽ trồng khoai tây.

Nhổ có cũng không tính là việc nặng, có găng tay đeo tuy rằng hơi chậm nhưng tay sẽ không đau. Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến vừa trò chuyện vừa nhổ cỏ, cảm giác thời gian trỗi qua rất nhanh.

"Ái chà, đồng chí Tiểu Vương, nhổ cỏ đau tay lắm, để tôi giúp cô nhổ cỏ nhé." Nhị Cẩu lại xuất hiện.

"Đồng chí này, tôi đã nói rồi, tôi không cần đồng chí giúp tôi làm việc, làm phiền đồng chí tránh ra, nếu không tôi sẽ gọi đội trưởng."

Trong mắt Vương Tiểu Thanh lộ rõ sự chán ghét, người này sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ.

"Được rồi, được rồi, tôi đi, tôi đi, cô đừng nóng giận." Nhị Cẩu lúng túng rời đi, hắn đã tặng cô hai quả trứng gà, cô ăn hết rồi tại sao lại đối xử với hắn như vậy. Không lẽ cô ấy chế ít quá, ôi, chỉ trách là mình không có tiền.

Lúc này, hắn nhìn thấy Trương Hồng Châu đang làm cỏ bên cạnh, hắn ta đi tới.

"Này, Trương Hồng Châu, tôi hỏi cô, lần trước cô ấy có nhận trứng gà không?" Nhị Cẩu bước xuống ruộng.

"À, tất nhiên là nhận rồi." Trương Hồng Châu không dám nói mình đã ăn hết.

“Vậy tại sao cô ấy lại lạnh nhạt với tôi thế?" Nhị Cẩu nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.

"Anh Nhị Cẩu, người ta là người thành phố, đừng nói là hai quả trứng gà, cô ấy mua một chiếc váy cũng mất hai mươi đồng rồi, anh cảm thấy hai quả trứng gà của anh có thể có lọt vào mắt cô ấy không?" Trương Hồng Châu bắt đầu lừa Nhị Cẩu.

"Gì chứ, hai mươi đồng, cái này thật đúng là con nhà có điều kiện mà, xem ra cô ấy không để mắt đến tôi rồi." Nhị Cẩu lắc đầu, định từ bỏ.

"Anh Nhị Cẩu, tôi có một cách có thể khiến cô ấy đối xử với anh hết lòng hết dạ, anh có muốn thử không?" ánh mắt Trương Hồng Châu lộ ra vẻ độc ác.

“Muốn, muốn,” khuôn mặt đầy vẻ đê tiện của Nhị Cẩu tiến lại gần.

“Phương pháp này cần hai mươi đồng, nếu anh muốn thì chuẩn bị tiền đi.” Trương Hồng Châu cười xấu xa, nghĩ thầm hôm qua mình mất năm đồng cho Vương Tiểu Thanh thì nhất định phải lấy lại cho bằng được.

“Sao mà đắt thế, được thôi, để tôi nghĩ cách.” Nhị Cẩu vừa nghe nói, cần tới hai mươi đồng liền thấy đau đầu, chuẩn bị về nhà tìm cách kiếm tiền, tìm cách để kiếm được chút tiền từ trong nhà.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 54: Chương 54



Ngày hôm qua xảy ra chuyện như vậy, Vương Tiểu Thanh quyết định chiều nay sau khi tan làm sẽ đến nhà trưởng thôn để nói chuyện.

“Hiểu Yến, tôi muốn chuyển ra khỏi điểm thanh niên trí thức, Vương Tiểu Thanh cảm thấy đã là bạn thân, cô nên báo trước cho Lưu Hiểu Yến biết.

“Cái gì, chuyển ra ngoài, tại sao vậy, có phải vì chuyện mất quần áo không?” Khuôn mặt của Lưu Hiểu Yến toát lên vẻ không vui.

“Có cái đúng cũng có cái không đúng, một trong số lý do đó là hai người bọn họ không hợp với tôi, tôi ngủ ở đó cũng không yên tâm,” Vương Tiểu Thanh giải thích với Lưu Hiểu Yến.

“Vậy cô định chuyển đi đâu?” Lưu Hiểu Yến nghĩ hay là mình cũng chuyển ra ngoài.

“Tôi định tìm trưởng thôn xin một mảnh đất, rồi xây một căn nhà nhỏ,” Vương Tiểu Thanh nói ra ý định của mình.

“Cái gì, xây nhà?” Lưu Hiểu Yến hoàn toàn không ngờ Vương Tiểu Thanh lại quyết định như vậy.

“Vậy phải tốn bao nhiêu tiền?” Mặc dù Lưu Hiểu Yến hơi động lòng nhưng ví tiền của cô lại không đủ, bình thường nếu chỉ ăn uống thì đủ. Còn dùng hết để xây nhà thì không còn tiền để ăn vặt nữa.

“Tôi cũng không biết nữa, phỏng chừng phải hơn một trăm đồng.” Vương Tiểu Thanh nghĩ đến việc xây một căn nhà nhỏ gồm một phòng ngủ, một gian nhà chính.

“Tôi cũng muốn ra ngoài ở, nhưng tôi không có nhiều tiền như vậy, chắc tôi đành phải ở lại đây thôi.” Lưu Hiểu Yến nói thật.

“Không sao, Hiểu Yến, đợi nhà tôi xây xong, cô có thể đến ăn uống và ngủ lại bất cứ lúc nào.” trong không gian của cô có rất nhiều lương thực, không thiếu một chút này.

“Được, tôi nhất định sẽ đến.” Lưu Hiểu Yến nghe vậy cũng rất vui.

Chuyện này ngoài Lưu Hiểu Yến ra, Vương Tiểu Thanh không nói với bất kỳ ai, cô sợ gây thêm rắc rối.

Buổi tối sau khi ăn xong, Vương Tiểu Thanh liền lôi kéo Lưu Hiểu Yến cùng cô đi đến nhà trưởng thôn, một mình cô đi thì có chút sợ.

Đến trước cửa nhà trưởng thôn, vợ trưởng thôn đang đứng ở cửa nhìn cháu nội chơi đùa.

“Ôi, tri thức Vương và tri thức Lưu sao lại tới đây?,” vợ trưởng thôn có ấn tượng tốt về hai người này.

“Thím, cháu đến tìm trưởng thôn thương lượng một chút chuyện.”

Vương Tiểu Thanh đưa hai lạng rưỡi kẹo đang cầm trong tay qua cho vợ trưởng thôn.

“Vào, vào đi, mau vào nhà.” Vợ trưởng thôn cũng gọi cháu trai nhỏ vào nhà.

“Ông nó, tri thức Vương và tri thức Lưu thức đến, ông mau ra đây.” Vợ trưởng thôn gọi vọng ra sân sau, rồi vội vàng đi vào pha trà.

“Có chuyện gì vậy tri thức Vương, tri thức Lưu, sao hai người lại đến đây, đã ăn cơm chưa?” Trưởng thôn đi vệ sinh xong, từ sân sau đi vào

“Trưởng thôn, cháu muốn tìm một mảnh đất trong thôn để xây nhà, trưởng thôn xem liệu có được không?” Vương Tiểu Thanh lễ phép hỏi.

“Cái này, chỉ sợ có chút phiền phức, nếu chia đất trong thôn cho người ngoài xây nhà, nhất định những người khác trong thôn sẽ có ý kiến.” Trưởng thôn nhíu mày, lấy t.h.u.ố.c lá từ trong túi ra cuộn từ từ.

“Trưởng thôn, trưởng thôn thấy thế này có được không, coi như cháu mua mảnh đất này, nếu một ngày nào đó cháu trở về thành phố, cháu cũng không cần mảnh đất này nữa.” Vương Tiểu Thanh nói ra ý định của mình.

“Chuyện này thì có thể bàn bạc thêm.” trưởng thôn nghĩ Vương Tiểu Thanh đã có tiền xây nhà và mua đất, thì chắc vài năm nữa sẽ trở về thành phố thôi.

“Về việc xây nhà, chuyện này cháu không hiểu, đến lúc đó phải làm phiền trưởng thôn hỗ trợ gọi giúp dân làng đến xây, tiền công cháu sẽ trả, xong việc cũng cũng sẽ tính cho trưởng thôn một phần tiền công.”

Vương Tiểu Thanh nghĩ mình không quen biết dân làng, việc này tốt nhất là nhờ trưởng thôn lo liệu giùm, nhưng sẽ phải chi thêm chút tiền.

“Xây nhà cũng tốn không ít tiền đâu.” Trưởng thôn lo lắng Vương Tiểu Thanh không biết giá xây nhà.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 55: Chương 55



“Trưởng thôn, tuy cháu không biết giá cụ thể, nhưng cũng đại khái nắm được, đoán chừng hẳn là đủ, trưởng thôn có kinh nghiệm, vậy trưởng thôn nghĩ khoảng bao nhiêu tiền thì đủ?” Vương Tiểu Thanh uống một ngụm nước, bình tĩnh trả lời.

Trưởng thôn suy nghĩ một lát.

“Một căn nhà đất gạch không tốn bao nhiêu tiền, khoảng sáu bảy mươi đồng, nhà gạch thì đắt hơn, khoảng một trăm hai mươi đến một trăm năm mươi đồng.”

Vương Tiểu Thanh cảm thấy nằm trong phạm vi mà mình chịu đựng được.

“Trưởng thôn, cháu chỉ cần xây một căn nhà đất gạch là được, một phòng ngủ, bếp đặt trong nhà chính.”

Vương Tiểu Thanh nghĩ vài năm nữa sẽ khôi phục lại kỳ thi thi đại học, nên cô không cần tốn kém nhiều tiền ở đây làm gì.

“Được thôi, vậy cô muốn xây nhà ở vị trí nào, đầu làng hay cuối làng, hoặc bên cạnh chỗ tôi cũng có nhiều vị trí tốt.” Trưởng thôn nghĩ gần đây không bận rộn lắm, có thể thu xếp việc này được.

“Trưởng thôn, cháu thấy bên cạnh điểm trí thức khá rộng rãi, cháu muốn xây ở đó, có được không?” Vương Tiểu Thanh nghĩ điểm trí thức có giếng nước, tiện cho việc dùng nước, hơn nữa cũng gần với các trí thức khác, nếu ở cách quá xa cũng không dễ thương lượng, bàn chuyện.

“Được, chỗ đó có thể, nếu cô muốn xây một phòng ngủ, một gian nhà chính thì cần hai ba chục mét vuông là đủ.” Trưởng thôn gật gật đầu.

“Vậy phải làm phiền trưởng thôn rồi, đất gạch xây nhà và tiền công, phiền trưởng thôn lo liệu giúp, số tiền này trưởng thôn giữ lấy, chi bao nhiêu ghi sổ lại.” Vương Tiểu Thanh thấy không có vấn đề gì, lấy từ trong túi ra tám mươi đồng đưa cho trưởng thôn.

“Không cần nhiều như vậy đâu.” Trưởng thôn nhận thấy là tám mươi đồng, cảm thấy quá nhiều.

“Không có việc gì, số tiền này cứ để ở chỗ trưởng thôn.” Vương Tiểu Thanh tin tưởng vào con người của trưởng thôn.

“Vậy để tôi viết biên nhận cho cô.” Trưởng thôn xoay người đi vào trong phòng lấy giấy và bút.

Vài phút sau. trưởng thôn cầm một tờ giấy ra viết biên nhận, có chữ ký và dấu vân tay của trưởng thôn.

“Vậy chuyện này đành làm phiền trưởng thôn rồi, chúng cháu xin phép về trước.” Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến đứng dậy chuẩn bị về.

“Được, được rồi, đi cẩn thận, trời tối rồi, bà nó, lấy đèn pin ra đây.”

Trưởng thôn và vợ trưởng thôn tiễn bọn họ ra đến cửa.

Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến cầm đèn pin trở về.

“Lần trước tôi đã định đi chợ mua một cái đèn pin, thế mà quên mất.” Vương Tiểu Thanh nhớ tới chuyện này.

“Lần sau tôi nhắc cô, tôi cũng muốn mua một cái.” Lưu Hiểu Yến cũng muốn mua một cái, buổi tối đi vệ sinh sẽ tiện hơn.

“Được.”

Gần đây công việc không nhiều, Vương Tiểu Thanh cảm thấy nếu công việc cứ nhẹ nhàng như vậy thì tốt rồi.

Buổi tối, Trương Vũ nằm trên giường, nhớ tới kẹo sữa thỏ trắng ngày hôm qua mang về. Anh ngồi dậy, mở ngăn kéo, lấy gói kẹo mở túi ra, rồi lấy ra một cái kẹo, bóc vỏ xong cho vào miệng, vị ngọt nhanh chóng lan tỏa.

Dựa vào gối, Trương Vũ nhớ lại từng cử chỉ, từng nụ cười, từng cái nhăn mày của cô..... Sáng hôm sau anh đã dậy rất sớm để giặt quần đùi.

Qua vài ngày, khi công việc đồng áng không quá nhiều, trưởng thôn triệu tập đàn ông trong làng để bàn việc xây nhà.

Phụ nữ thì tiếp tục làm việc, một bộ phận đàn ông làm gạch thô ở bờ sông, một số đi đào móng nhà, ai cũng bận rộn.

Trương Vũ cũng tham gia vào việc đào móng, anh nghe nói là Vương Tiểu Thanh xây nhà, liền báo danh với trưởng thôn.

Nhà của Vương Tiểu Thanh được xây ngay bên cạnh điểm thanh niên tri thức, bên cạnh là bà Lưu. Miếng đất này không lớn, nhưng để xây một ngôi nhà khoảng ba mươi mét vuông thì vẫn đủ.

“Vương Tiểu Thanh thật đúng là có tiền, lại có tiền xây nhà chuyển ra ngoài ở” Trương Hồng Châu cố tình chọc ngoáy, nhằm chia rẽ.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 56: Chương 56



“Hừ” Vương Mộng Mộng không nói gì thêm, chủ yếu là do số tiền đó là tiền trợ cấp của cha Vương Tiểu Thanh. Nếu cô ta đòi tiền, sẽ bị người khác biết được, không biết bọn họ sẽ nói gì về cô ta.

Nghĩ đi nghĩ lại, mẹ cô ta là góa phụ của cha Vương Tiểu Thanh, cũng có quyền thừa kế tiền trợ cấp, vì thế cô ta nhanh chóng viết một lá thư rồi gửi đi.

Tám chín ngày sau, căn nhà đã được xây xong, nhưng vẫn chưa có cửa.

“Trí thức Vương, cửa sổ và cửa nhà, trong thôn có người làm rồi, tiền công hai đồng, tiền vật liệu một đồng rưỡi, tôi đã giúp cô đặt mua rồi”, trưởng thôn chắp tay sau lưng đi tới.

“Được, cảm ơn trưởng thôn, căn nhà này phải đợi vài ngày nữa cho khô.” Vương Tiểu Thanh thấy bùn đất còn chưa khô.

“Ừ, khoảng ba đến năm ngày nữa. Còn một việc nữa, cô muốn mái nhà lợp ngói hay rơm rạ? Rơm rạ thì không tốn tiền, trong đội có sẵn, nhưng nếu mua ngói thì tốn khoảng mười đồng.” Trưởng thôn đoán Vương Tiểu Thanh sẽ muốn lợp ngói, dù sao hiện tại trong làng cũng có nhiều nhà lợp ngói.

Nhà lợp rơm rạ thường hay bị dột, trong nhà lại không có đàn ông, cũng không tiện lắm.

“Trưởng thôn, vậy làm phiền trưởng thôn liên hệ mua ngói giúp cháu. Còn một việc nữa là nhờ trưởng thôn giúp cháu xây hai phòng nhỏ bằng gỗ ở hai bên. một cái là nhà vệ sinh. một cái là kho củi.”

Vương Tiểu Thanh vừa mới nghĩ ra, đi vệ sinh ở điểm tri thức hơi xa, ban đêm tối om om có chút sợ, nên xây một cái thì tốt hơn.

"Được, có thể. Khi nào lợp ngói sẽ làm luôn. Xem tình hình này, khoảng năm sáu ngày nữa là cô có thể vào nhà mới ở. Còn có giường và bàn ghế vẫn chưa mua đâu," trưởng thôn tốt bụng nhắc nhở, sợ Vương Tiểu Thanh quên mất chuyện này.

"A, đúng rồi, trưởng thôn, lần trước cháu cũng định hỏi rồi, trong đại độ có ai biết làm giường, tủ, bàn ghế không?" Vương Tiểu Thanh định hỏi từ lâu nhưng cứ quên mất.

"À, là Trương Vũ, cô biết không? là anh chàng lái máy kéo đó. Cậu ấy biết làm, cha cậu ấy là thợ mộc, cậu ấy cũng học một chút. Nhưng cậu ấy nói không kiếm được tiền nên không làm nghề này, không biết cậu ấy có muốn làm không, cô có thể đi hỏi thử", trưởng thôn nói xong rồi về nhà, mấy ngày tới phải đợi bùn đất khô, không có việc gì làm.

Trong mấy ngày này, ruộng đồng cũng không có việc gì nhiều, đội trưởng nói, ai không muốn làm thì có thể nghỉ ngơi, dù sao việc làm cũng không nhiều, không cần gấp.

Vương Tiểu Thanh chọn đi làm, bởi vì công việc bây giờ nhẹ nhàng, chỉ tưới nước, nhổ cỏ linh tinh. Nếu không đi làm, cũng chỉ có thể nằm trên giường ngủ thôi.

Buổi trưa lúc tan làm, Vương Tiểu Thanh nhớ đến lời đội trưởng nói. Quay đầu nhìn lại, thấy Trương Vũ cũng đang trên đường trở về, nên cô dừng lại đợi một chút.

Trương Vũ đã nhìn thấy cô từ lâu, nhưng không biết cô đứng ở đó chờ ai.

“Anh Trương~” Giọng nói dịu dàng của Vương Tiểu Thanh khiến bước chân của Trương Vũ dừng lại.

"Có chuyện gì vậy?" Trương Vũ không ngờ cô lại đứng đây chờ mình.

"Nhà của tôi sắp xây xong rồi, nhưng vẫn chưa có đồ dùng trong nhà. Nghe trưởng thôn nói anh biết làm những thứ này, anh có thể giúp tôi làm không?" Vương Tiểu Thành hỏi.

"Có thể, buổi chiều, sau khi tan làm anh sẽ đến nhà em đo kích thước," Trương Vũ đồng ý ngay, không chút do dự.

"Được, cảm ơn anh," Vương Tiểu Thanh không ngờ Trương Vũ lại thoải mái như vậy, vui vẻ mim cười.

Trương Vũ nhìn nụ cười trên khóe mắt đuôi lông mày của cô gái bên cạnh, nhuộm lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, ấn tượng đó in sâu vào tâm trí anh, khiến anh khó mà quên được.

Về đến điểm thanh niên tri thức, vừa đúng lúc ăn cơm.

Vương Mộng Mộng vừa ăn vừa phàn nàn đồ ăn dở, Trương Hồng Châu thấy Vương Tiểu Thanh về, liền nảy ra ý đồ xấu.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 57: Chương 57



"Đồng chí Vương Tiểu Thanh, vừa nãy tôi thấy cô và Trương Vũ đi cùng nhau, chắc không phải căn nhà đó là nhà cưới của hai người đấy chứ?" Trương Hồng Châu cười trên nỗi đau của người khác, mong sao Vương Tiểu Thanh lấy một người nông dân quê mùa.

“Cô giữ miệng mình sạch sẽ chút, đừng có vu khống người khác”

Vương Tiểu Thanh còn chưa kịp nói gì thì Chương Giang Bắc đã lên tiếng bảo vệ cô.

“Ô, mới thế mà đã bảo vệ rồi sao, đúng là hồ ly tinh... A~” Trương Hồng Châu còn chưa kịp nói xong, đã bị Vương Tiểu Thanh hắt một cốc nước vào mặt.

"Miệng cô bẩn quá, tôi giúp cô rửa sạch một chút," Vương Tiểu Thanh mỉm cười rồi rời đi.

"Tôi sẽ không để yên cho cô đâu, cô chẳng qua là dựa nhan sắc của mình, khiến đàn ông đều đứng về phía cô, đồ hồ ly tinh."

Trương Hồng Châu ghen tị đến đỏ mắt, vốn dĩ cô ta thích Chương Giang Bắc. Nhưng thời gian gần đây, cô ta có ý tìm Chương Giang Bắc nói chuyện, những anh ta đều không để ý tới. Vậy mà hôm nay anh ta lại lên tiếng bảo vệ cho Vương Tiểu Thanh, khiến cô tức điên.

Mọi người ăn xong rồi rời đi, chỉ còn lại Trương Hồng Châu một mình. Trương Hồng Châu lau nước trên mặt rồi đi rửa bát.

Buổi chiều, Vương Tiểu Thanh tan làm sớm, bởi vì cô phát hiện Trương Vũ làm việc nhanh, mỗi ngày thường tan làm sớm hơn mọi người nửa tiếng đến một tiếng. Về tới điểm thanh niên tri thức, cô rửa mặt và tay xong rồi rót một cốc nước, lẳng lặng ngồi đợi ở cổng của điểm tri thức.

Trương Vũ đi tới nhìn thấy cảnh này. “Đồng chí Vương, tôi đến rồi”

“Được,” Vương Tiểu Thanh dẫn Trương Vũ đi vào phòng ngủ.

“Anh Trương, phòng ngủ tôi muốn một chiếc giường rộng một mét tám, hai tủ đứng, một bàn trang điểm và một cái ghế,” Vương Tiểu Thanh nói xong, Trương Vũ dùng thước đo tường lại rồi ghi chép vào sổ.

Sau đó, họ đến nhà chính. “Nhà chính cần một tủ có mặt bàn, thêm một cái bàn và bốn ghế”. Trương Vũ lại ghi chép vào sổ. “Xong rồi, tôi đã ghi lại, khoảng sáu ngày là xong”.

Trương Vũ dự tính làm việc cả buổi trưa mà không nghỉ, chiều tan làm sớm để làm, mấy ngày nữa chắc có thời gian nghỉ ngơi, làm cả ngày rất nhanh sẽ hoàn thành thôi.

“Nhanh như vậy, vậy tốt quá. Anh xem cần bao nhiêu tiền, có cần đặt cọc không?” Vương Tiểu Thanh nhớ mua đồ dùng trong nhà, bình thường phải đặt cọc.

“Không cần tiền, gỗ đều lấy từ trên núi xuống, anh chỉ bỏ chút công sức thôi,” Trương Vũ không nghĩ đến việc nhận tiền của cô.

“Không được, nhất định phải nhận tiền, không thì tôi không nhờ anh làm nữa,” Vương Tiểu Thanh nghe nói không lấy tiền liền không vui.

“Vậy thì hai đồng thôi,” Trương Vũ thấy cô không vui nên nói nhận hai đồng.

“Ít nhất là năm đồng, anh cầm đi,” Vương Tiểu Thanh không biết giá cụ thể bao nhiêu, nhưng năm đồng cũng không ít, cô nhét tiền vào tay anh, còn không cẩn thận chạm vào tay anh, thấy tay anh ướt mồ hôi.

“Không, nhiều quá,” Trương Vũ định trả lại tiền, nhưng Vương Tiểu Thanh đã chạy mất, chạy vào điểm thanh niên trí thức, Trương Vũ bất đắc dĩ, đành phải nhận lấy trước, nghĩ sẽ mua gì đó cho cô sau.

Trong mấy ngày tiếp theo, mỗi khi có thời gian rảnh, Trương Vũ đều làm đồ gỗ trong nhà kho.

Trong bữa ăn, miệng chị dâu lại ngứa ngáy. “Chú, bộ nội thất mà chú đang làm gần đây là làm cho cô tri thức đó à, vậy chú lấy bao nhiều tiền vậy?"

Trương Dũng ở dưới bàn đẩy nhẹ Tào Chiêu Đệ một cái, ra hiệu bảo cô ta im lặng, nhưng Tào Chiêu Đệ vẫn cố chấp.

“Nhận bao nhiêu tiền, có liên quan gì đến chị?” Trương Vũ vốn không muốn để ý đến chị dâu.

“Sao có thể không liên quan đến chuyện của tôi,? chúng ta lại không có tách nhà, tôi không thể hỏi một câu à? Tôi chỉ sợ chú nóng đầu, làm không công cho người ta thôi.” Chị dâu không chịu buông tha.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 58: Chương 58



“Thôi được rồi, chuyện Trương Vũ có nhận tiền hay không, nhận được bao nhiêu là việc của nó. Miễn là nó không có ăn của cô dùng của cô là được rồi.” Bà Vương chỉ thấy ồn ào đến nhức cả đầu.

“Mẹ~” Chị dâu còn định nói gì đó, nhưng bị Trương Dũng nhét một chiếc bánh ngô vào miệng, làm chị ta không nói được nữa.

Sau khi ăn xong, Trương Vũ lại đ.â.m đầu vào làm tiếp, bà Vương có chút lo lắng, đứng ở cửa nhìn con trai. Con trai rất ít khi nghiêm túc như vậy, xem ra là thật sự làm cho cô gái tri thức đó.

“Sao thế, mẹ?” Trương Vũ thấy mẹ đứng ở cửa mà không đi nghỉ ngơi.

“Không có việc gì, con trai, con thật sự làm cho cô gái tri thức đó sao?” bà Vương cẩn thận hỏi.

“Phải, cô ấy đã trả tiền,” Trương Vũ sợ mẹ mình có cùng suy nghĩ giống chị dâu.

“Mẹ không phải muốn nói tới chuyện tiền bạc, mẹ muốn hỏi chuyện này, con trai, con thật sự thích cô tri thức đó à?” bà Vương tò mò.

“Vâng. Con cũng không muốn nói dối mẹ, con thật sự thích cô ấy.” Trương Vũ thở phào. tiếp tục công việc.

“Vậy, vậy cô ấy thì sao?” bà Vương lo sợ con trai mình yêu đơn phương.

“Con chưa hỏi, để một thời gian nữa đi,” Trương Vũ không dám hỏi, sợ cô ấy từ chối rồi tránh xa mình, nếu như vậy, còn không bằng cứ giữ tình trạng như hiện tại.

“Được rồi, con tự biết điều gì tốt cho mình là được,” bà Vương thấy con trai có suy nghĩ của mình, cảm thấy yên tâm hơn, nói xong liền đi nghỉ ngơi.

Sáu ngày nữa trôi qua, hôm nay đại đội nghỉ ngơi một ngày. Trưởng thôn triệu tập mọi người để lợp ngói và lắp cửa sổ cho nhà mới của Vương Tiểu Thanh, còn một số người khác thì dùng gỗ xây góc nhà. Người đông sức mạnh, dự kiến trong hôm nay sẽ hoàn thành xong.

“Mọi người vất vả rồi, uống chút nước đi,” Vương Tiểu Thanh mang đến một bình nước suối Linh Tuyền và vài cái bát, mọi người lần lượt uống nước.

“Tri thức Vương, sao nước này ngọt vậy?” có một chú cảm thấy nước này đặc biệt ngon.

“Tôi có bỏ thêm đường vào,” Vương Tiểu Thanh không nói dối, chỉ sợ mọi người thấy lạ nên thêm chút đường vào cho dễ uống.

“Tri thức Vương thật hào phóng.”

“Đúng vậy!”

“Mọi người quá khen rồi, cảm ơn mọi người đã vất vả, mong mọi người cố gắng, tôi sẽ không để mọi người thiệt thòi,” Vương Tiểu Thanh lịch sự đáp lại.

"Hôm nay sau khi hoàn thành xong, đến tối sẽ phát tiền công," trưởng thôn ra lệnh một tiếng, mọi người càng làm việc hăng hái hơn.

Bình thường, họ không có thu nhập thêm, nên rất quý trọng cơ hội kiếm tiền hiếm hoi này.

Vương Tiểu Thanh để ý thấy Trương Vũ không đến, chắc anh đang làm gỗ ở nhà, cô định tối nay sẽ qua đó xem tiến độ.

Chiều tối, một ngôi nhà hoàn chỉnh đã được xây dựng xong.

Mở cửa ra là nhà chính, bếp lò cũng đã khô, là kiểu bếp đôi, nhưng Vương Tiểu Thanh đang chán nản vì cô chỉ có một cái nồi.

Bên trái có một cánh cửa, mở ra chính là phòng ngủ, nhà chính có một cửa sổ, phòng ngủ cũng có một cửa sổ.

Tuy nhiên, không có kính, mọi người trong thôn đều dùng loại vải dầu trong suốt, cho nên Vương Tiểu Thanh cũng nhập gia tùy tục, cũng theo đó mà dùng cái này.

Mặt đất cũng rất bằng phẳng, Vương Tiểu Thanh kiểm tra thấy không có vấn đề gì, hai phòng góc cũng ổn, không bị dột là được, Vương Tiểu Thanh cũng không đòi hỏi quá cao.

Đóng cửa lại mới phát hiện mình quên mua khóa, chỉ có thể dùng dây thừng buộc lại trước.

Lúc này, trưởng thôn vừa mới phát tiền công cho mọi người xong, sau khi phát xong, mọi người đều trở về. Trưởng thôn đến báo cáo với Vương Tiểu Thanh.

"Mỗi người một ngày được hai hào bốn xu, tổng cộng hai mươi người làm việc trong mười ngày, tổng tiền công là bốn mươi tám đồng. Tiền cửa sổ hai đồng rưỡi, tiền mua ngói mười đồng, tổng cộng là sáu mươi đồng năm xu. Vương Tiểu Thanh, cô đã đưa cho tôi tám mươi đồng, còn lại mười chín đồng năm xu, cô kiểm tra lại xem có đúng không?" Trưởng thôn đưa số tiền còn lại cho Vương Tiểu Thanh, Vương Tiểu Thanh chỉ lấy ra mười lăm đồng.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 59: Chương 59



"Trưởng thôn, bác chưa tính tiền công của mình, còn có cháu gửi bác hai đồng mua t.h.u.ố.c lá và cái này, bác mang về cho cháu trai nhỏ ăn đi"

Vương Tiểu Thanh lấy một nắm kẹo từ túi ra đưa cho trưởng thôn.

"Cô xem cô kìa, thật đúng là khách sáo mà, thôi được rồi, lão già này xin nhận vậy. Không còn sớm nữa, tôi đi về trước," trưởng thôn vui vẻ chuẩn bị ra về, thật ra mười ngày này ông chỉ giám sát và mua vật liệu, vậy mà kiếm được bốn đồng rưỡi.

"À, đúng rồi, trưởng thôn, có phải Trương Vũ quên lấy tiền công không? cháu nhớ anh ấy đã đến giúp vài ngày" Vương Tiểu Thanh đột nhiên nhớ ra.

"Đúng, cậu ấy đã đến giúp tám, chín ngày, nhưng cậu ấy nói không cần tiền công, cậu ấy làm giúp cô," trưởng thôn đại khái biết lý do tại sao nhưng ông không nói gì thêm.

"À, vậy cháu biết rồi, cảm ơn trưởng thôn. Trưởng thôn, bác về cẩn thận."

Sau khi trưởng thôn về, trời đã tối đen, Vương Tiểu Thanh về điểm thanh niên tri thức ăn cơm mà Hiểu Yến để lại, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên đến nhà Trương Vũ xem sao.

"Đồng chí Chương, anh có ở đây không?" Vương Tiểu Thanh gõ cửa phòng các đồng chí nam.

"Có. Có chuyên gì vậy?" Chương Giang Bắc nhanh chóng đi ra mở cửa.

"Tôi muốn ra ngoài một tý, có thể mượn đèn pin của anh không?" Vương Tiểu Thanh biết trong điểm tri thức chỉ có mình Chương Giang Bắc là có đèn pin.

"Được, đây, đêm hôm khuya khoắt cô còn đi ra ngoài, ra ngoài buổi tối phải cẩn thận, có cần tôi đi cùng không?" Chương Giang Bắc lo lắng hỏi.

"Cảm ơn, không cần đâu, tôi tự đi được," Vương Tiểu Thanh nói cảm ơn xong, rồi cầm đèn pin đi đến nhà Trương Vũ, đi được một nửa đường mới nhận ra mình không biết đường.

Trước đó trưởng thôn đã chỉ qua, cô cũng đã nhìn kỹ, nhưng bây giờ là ban đêm, tầm nhìn kém, nhà cửa ở đây lại trông giống nhau.

Vương Tiểu Thanh nghĩ không biết có nên quay về không, trên đường một người cũng không có, khá đáng sợ.

Gâu gâu gâu gâu......

Đột nhiên có một con ch.ó phát hiện ra cô, rồi sủa lớn.

"Á~" Vương Tiểu Thanh không thấy rõ con ch.ó ở đâu, sợ muốn chết.

Trương Vũ đang làm gỗ, bỗng nhiên nghe được tiếng chó sủa và một tiếng thét chói tai, âm thanh này sao lại giống cô ấy vậy, Trương Vũ vội vàng vứt công cụ đi, chạy nhanh ra ngoài.

Chạy ra ngoài, quả nhiên anh thấy Vương Tiểu Thanh đang cầm đèn pin đứng ở đầu ngõ bên trái.

"Vương Tiểu Thanh!" Trương Vũ gọi cô, sau đó nhanh chóng chạy tới.

Vương Tiểu Thanh dùng đèn pin chiếu vào con chó, mới nhận ra đó là một con ch.ó con, Vương Tiểu Thanh vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, con ch.ó con không sủa nữa.

Nghe thấy có người gọi mình, cô chiếu đèn pin qua liền nhìn thấy Trương Vũ.

Trương Vũ chạy tới, đỡ lấy vai cô, kiểm tra xem cô có bị thương không.

"Không có việc gì chứ? chó không cắn em chứ? Đêm hôm khuya khoắt sao em lại ra ngoài một mình vậy?" ánh mắt Trương Vũ nhìn cô rất nghiêm túc.

"Tôi, tôi đến tìm anh," Vương Tiểu Thanh không ngờ mình lại rơi vào tình cảnh xấu hổ này, thiếu chút nữa là bị chó rượt đuổi rồi.

"Đi, bên này," Trương Vũ năm lấy tay Vương Tiểu Thanh, dẫn cô vào nhà rồi mới buông ra.

Những người khác trong nhà đều đã nghỉ ngơi, Trương Vũ dẫn cô vào phòng chứa đồ xem đồ nội thất.

"Đây, uống nước đi," Trương Vũ đưa cho cô một cốc nước, Vương Tiểu Thanh uống một ngụm để trấn tĩnh lại, nước có vị ngọt.

“Muộn thế này rồi mà anh vẫn còn làm sao?” Vương Tiểu Thanh nhìn căn phòng còn sáng đèn và mấy mảnh vụn gỗ trên người anh.

“Ừm, sắp làm xong rồi, chỉ còn bước cuối là đánh bóng và quét sơn nữa thôi, nốt hôm nay là có thể làm xong, ngày mai ban ngày phơi khô một chút, chiều tối có thể mang qua đó được”

Trương Vũ biết nhà cô đã hoàn thành, nên hôm nay trừ lúc ăn và đi vệ sinh, cả ngày anh đều ở đây.
 
Back
Top Bottom