Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 30: 30: Giúp Đỡ Công Việc



“Trương Vũ, chú có ý gì, có ai lại nói chuyện với chị dâu mình như thế.

Ôi, tôi biết rồi, chú không muốn xem mắt là vì cô thanh niên tri thức xinh đẹp kia chứ gì.

Ôi trời, chú sẽ không cho rằng chú giúp người ta làm việc, là người ta sẽ cưới chú đấy chứ, chú đừng có phí công vô ích, người ta có để ý đến chú đâu.

” Tào Chiêu Đệ châm chọc.

“Tôi không nghĩ vậy, chị cũng đừng có mà nói bậy.

” Trương Vũ biết chị dâu mình là người lắm mồm, sợ chị ta ra ngoài nói lung tung, chắc chắn sẽ làm cô ấy sợ mà chạy mất.

“Chiêu Đệ, sao em có thể nói như vậy, Trương Vũ có gì không tốt, sao lại không xứng với cô thanh niên trí thức đó?” Trương Dũng bênh vực em trai.

“Được, được, được, xứng thì tốt, em chỉ sợ chú ấy chỉ lo giúp người khác làm việc, còn việc của mình lại không làm.

” Tào Chiêu Đệ tiếp tục châm ngòi thổi gió.

“Đó cũng là Trương Vũ tự nguyện, con tốt nhất đừng ra ngoài nói lung tung, còn nữa, Trương Vũ hôm nay được mười công điểm, không thiếu một điểm.

” bà Vương liếc mắt một cái.

Tào Chiêu Đệ biết kế hoạch của em họ đã đổ bể, cũng không nói thêm gì nữa, bưng bát lên nhanh chóng ăn tiếp.

Bà Vương thở dài, sao lại gặp phải cô con dâu thích gây chuyện như vậy chứ, hy vọng con trai út sẽ cưới được một người vợ tốt, làm mình vui lòng.

Mấy ngày tiếp theo, Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ không làm việc cùng nhau, nhưng mỗi buổi chiều, sau khi ăn trưa xong đi làm lại, cô đều thấy công việc của mình giảm bớt đi, có người đã làm giúp cô một phần.

Vương Tiểu Thanh không nói ra, chắc là anh ấy, ngoài anh ấy ra thì còn ai vào đây nữa.

Vương Tiểu Thanh nghĩ ngợi, cảm thấy như vậy không tốt lắm, nhưng không gặp được anh ấy, không có cách nào cự tuyệt.

Cứ như vậy, nhóm thanh niên tri thức liên tục làm việc năm sáu ngày, đội trưởng thông báo cho nghỉ hai ngày.

Vì tháng này công việc đồng áng không nhiều, nhưng nghe đội trưởng nói khoảng mười ngày sau sẽ cấy lúa.

“Tiểu Thanh, mai cô có đi lên thị trấn không?” Lưu Hiểu Yến hỏi trong bữa ăn.

“Đi chứ, nhưng không biết máy kéo đi lúc mấy giờ.

” Vương Tiểu Thanh nghe bác gái nói trong thời gian nghỉ có thể ngồi máy kéo lên thị trấn.

Nhưng phải đi sớm, đi muộn sẽ không có chỗ ngồi, sẽ phải đi bộ.

“Bảy giờ, hôm nay nghe một bà thím nói.

” Hoàng Cẩm vừa ăn bánh ngô vừa trả lời.

“À, đồng chí Hoàng, các anh cũng sẽ đi chứ.

” Vương Tiểu Thanh gật gật đầu.

“Ừm, đúng rồi, lần trước chúng ta nói mua mỡ heo, còn phải mua một cân muối, còn cần gì nữa không?” Hoàng Cẩm làm trưởng nhóm thanh niên tri thức, có hắn làm việc, mọi người đều yên tâm.

“Đồng chí Hoàng, tôi nghĩ tủ của chúng ta cần một cái khóa, thực phẩm để trong đó mà không có khóa, nếu chúng ta đi làm, bị trộm thì sao?” Vương Tiểu Thanh nói ra ý kiến của mình.

“Cô nói đúng, lòng người khó đoán, mai tôi sẽ đi trạm phế liệu tìm.



Lời nói của Hoàng Cẩm đã nhắc nhở Vương Tiểu Thanh.

Đúng rồi, trạm phế liệu, cô vẫn luôn muốn có tủ để treo quần áo, nhưng nghe nói ở thôn Phong Thu Loan không có thợ mộc, nên vẫn chưa thực hiện được, biết đâu trạm phế liệu có, cô mang vào không gian thì tiện hơn.

Trương Hồng Châu cũng đang suy nghĩ, ngày mai có nên đi lên thị trấn hY không, cuối cùng vẫn quyết định đi, dù không mua gì, thì đi xem một chút cũng được.

Buổi tối, Vương Tiểu Thanh nằm trên giường sau đó vào không gian, nhìn lúa và lúa mì chất đống mặc dù đã thu hoạch ba lần rồi nhưng vẫn chưa tuốt hạt, do không có bao để đựng, nên chưa có tuốt hạt.

Vì vậy ngày mai điều đầu tiên cần làm khi đến thị trấn là mua bao tải, mua bao tải rồi đóng vào bao xong xuôi cô sẽ đi chợ đen giao dịch kiếm tiền.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 31: 31: Lên Thị Trấn



“Hiểu Yến, đi chợ mua đồ ăn ngon nào.



“Hả, đồ ăn ngon ở đâu?” Lưu Hiểu Yến bật dậy, mới nhận ra là Vương Tiểu Thanh đang trêu đùa cô.

“Tiểu Thanh, cô thấy tôi có gầy đi không, đồ ăn vặt mà lần trước mua tôi đã ăn rất tiết kiệm, sợ không có thời gian đi mua.

May quá, hôm nay lại được ăn đồ ngon rồi.

” Lưu Hiểu Yến vui vẻ.

Vương Tiểu Thanh chăm chú nhìn dáng người của Lưu Hiểu Yến, có vẻ gầy đi một chút, không đúng, thực ra là do làm việc, lớp mỡ trên người đã chuyển thành cơ bắp.

“Đúng là gầy đi một chút, nhưng tôi vẫn thích cô mũm mĩm, nhìn đáng yêu.

” Vương Tiểu Thanh nói chân thành, thực ra ngũ quan của Lưu Hiểu Yến khá hài hòa, không quá mập, chắc tầm 65-70 cân, da trắng sáng, không xấu chút nào.

“Thật sao, haha" Lưu Hiểu Yến bắt đầu soi mình trong chậu nước.

“Giả đấy, nhanh lên một chút.

” Vương Tiểu Thanh tràn đầy năng lượng, nghĩ rằng sau khi cấy lúa xong sẽ dọn ra ngoài, bây giờ phải chuẩn bị tiền bạc.

Hai người rửa mặt xong, chuẩn bị đi ra ngoài, ba người còn lại mới ngủ dậy.

“Hai người cũng ích kỷ quá, sao không gọi chúng tôi dậy?” Trương Hồng Châu xốc chăn lên phát hiện bọn họ đã chuẩn bị xong, đang chuẩn bị đi ra ngoài, tức giận không có chỗ phát tiết.

“Tôi cũng không phải mẹ cô, sao phải gọi cô dậy.

” Vương Tiểu Thanh nói rồi kéo Lưu Hiểu Yến đi luôn.

Không phải vì sợ cô ta, mà nghĩ rằng họ dậy rồi, thì chắc dân làng cũng đã dậy, bọn họ phải đi nhanh để còn chiếm chỗ trên máy kéo, cô không muốn đi bộ.

Thở hồng hộc chạy đến chỗ máy kéo, thật không ngờ đã có một nửa người đứng ở đó rồi.

“Không vội, Tiểu Thanh, lên đây, để bác Vương kéo cháu lên” Bà Vương nhìn thấy là Tiểu Thanh, liền lập tức đưa tay ra.

"Cám ơn bác" Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng leo lên, sau đó cùng bác Vương kéo Lưu Hiểu Yến lên.

“Cảm ơn bác, bác thật tốt” Lưu Hiểu Yến cười ngây ngô.

“Không có gì, các cháu nhanh nắm chặt vào, lát nữa sẽ đông người lắm” Bà Vương nắm hai tay bọn họ lên thành xe, không thì lát nữa xe sẽ lắc qua lắc lại.

Vương Tiểu Thanh vừa mới đứng vững, thì thấy năm sáu người chạy đến, cũng chạy nhanh qua đây vì sợ không có chỗ.

Năm sáu người đó tay chân nhanh nhẹn leo lên.

Hôm nay Vương Tiểu Thanh mặc đồ mới, áo sơ mi trắng thêm áo khoác len vàng, phía dưới là quần đen ống đứng.

Đứng trong đám đông, có cảm giác như hạc giữa bầy gà, bởi vì quần áo của mọi người đều là mới ba năm, cũ ba năm, khâu vá lại được thêm ba năm*.

*新三年,旧三年,缝缝补补又三年(mới ba năm, cũ ba năm, khâu vá lại được thêm ba năm): Một câu tục ngữ TQ.

Ý chỉ cuộc sống ngày xưa của người nghèo vô cùng khó khăn, quần áo mới mặc ba năm, cũ rồi lại mặc thêm ba năm, rách rồi khâu vào lại có thể mặc thêm ba năm nữa.

“Các chị nhìn xem, cô thanh niên tri thức này thật xinh đẹp, ăn mặc cũng thời trang, chắc trong nhà có tiền”

Mấy bác gái bắt đầu tám chuyện.

“Thế mà chị cũng nói được, nói vậy chẳng phải nói nhảm sao, bọn trẻ này đều lớn lên ở thành phố lớn, có thể không có tiền sao?”

“Tôi thấy không phải toàn bộ đâu, có một cô trí thức chưa đến, tôi thấy có vẻ nghèo nàn, quần áo mặc trên người còn không bằng Phương Tử nhà tôi” Bác gái kia có chút đắc ý.

“Hình như là như vậy”

Lại qua thêm vài phút, mới nhìn thấy Hoàng Cẩm và Giả Nam Ngọc chạy phía trước, Trương Hồng Châu thì đi sau cùng, có lẽ muốn giữ phong độ.

Hai đồng chí nam leo lên, người trên xe cũng giúp một tay, người nông thôn thật thà, không có ý xấu gì.

Hoàng Cẩm xoay người lại muốn kéo Trương Hồng Châu lên thì mới phát hiện căn bản không còn chỗ nữa, vị trí của anh và Giả Nam Ngọc đều đứng cuối cùng, thêm một người nữa thì trên đường đi nói không chừng sẽ rơi xuống.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 32: 32: Lên Thị Trấn



“Đã đủ người rồi, lái xe đi” bác gái bắt đầu kêu to, bà đến từ sớm, đã đợi hơn mười phút rồi.

“Tôi vẫn chưa lên mà” Trương Hồng Châu bắt đầu sốt ruột, không ai kéo cô lên, nhưng nhìn vào thùng xe thì cũng không còn chỗ.

“Cô gái, cô không đến sớm, không có chỗ rồi, đi bộ đi nhé” Một số bác gái bắt đầu trêu đùa.

“Vương Tiểu Thanh, đều tại cô dậy sớm nhưng không gọi tôi dậy, báo hại tôi không có chỗ” Trương Hồng Châu nhìn thấy Vương Tiểu Thanh chiếm được vị trí có lợi, đầu lại nóng lên, liền trút giận lên người Vương Tiểu Thanh.

Vương Tiểu Thanh lười nói lại, cô tin rằng mọi người ở đây đều hiểu được chuyện gì xảy ra.

“Ôi chao ~ đúng là tiểu thư thành phố có khác tính tình không giống ai, ngủ dậy thôi mà cũng cần người khác gọi cơ đấy.



Người nói là vợ của trưởng thôn, bà nhớ cô gái này.

Khi các thanh niên trí thức đến chơi, những người khác đều mang tới nửa cân quà, chỉ có cô ấy mang ba bốn miếng bánh đào, vợ trưởng thôn cảm thấy cô ấy tặng mà như cho ăn mày vậy, khinh thường ai đây.

"Bác, không phải như vậy đâu, tôi! " Trương Hồng Châu không ngờ vợ trưởng thôn lại nói như vậy, đột nhiên thấy xấu hổ không biết nói gì.

“Thôi được rồi, đồng chí Trương Hồng Châu, cô không nên nói như vậy với đồng chí Vương, tôi xuống xe vậy, Nam Ngọc, cậu! ”.

Hoàng Cẩm đang định dặn dò Giả Nam Ngọc những thứ cần mua, thì bị tiếng động ầm ầm cắt ngang.

Không đợi mọi người kịp phản ứng, xe đã khởi động.

“Nắm chặt vào, xe khởi động rồi” là giọng của Trương Vũ, mọi người nhanh chóng bám chặt vào, Trương Hồng Châu cứ thế nhìn xe máy kéo ầm ầm rời đi.

Hoàng Cẩm còn chưa kịp nhảy xuống.

Trương Vũ trước khi đi còn liếc nhìn Trương Hồng Châu một cái, nữ tri thức này luôn đối đầu với Vương Tiểu Thanh.

Nếu là người khác, chắc chắn Trương Vũ sẽ gọi một đồng chí nam lên ngồi ghế phụ, nhưng người phụ nữ này quả thật khiến cho người ta chán ghét.

Vương Tiểu Thanh nhìn Trương Vũ một cái, không chắc anh có cố ý hay không, bất quá trong lòng vẫn cho anh một like.

Chưa đến nửa giờ đã đến thị trấn.

Lần này Trương Vũ không giúp đỡ nữa, lời của chị dâu hôm đó vẫn còn văng vẳng bên tai, khiến anh đau lòng.

“Chiều hai giờ về” Trương Vũ bỏ lại một câu rồi xuống xe đi luôn.

“Tiểu Thanh, tôi muốn đi tới cửa hàng hợp tác xã trước, cô thì sao” Lưu Hiểu Yến muốn kéo Vương Tiểu Thanh đi cùng mình.

“Cô đi trước đi, tôi phải viết thư gửi về nhà” Vương Tiểu Thanh chỉ đành viện cớ, vì cô còn phải đi mua bao tải.

“Được thôi” Lưu Hiểu Yến đi về phía cửa hàng hợp tác xã.

Vương Tiểu Thanh xoay người đi tìm người qua đường hỏi thăm chỗ bán bao tải.

“Nếu mua một hai cái thì đến cửa hàng hợp tác xã, mua nhiều thì đến nhà máy bao tải ở đường Bắc Thành mà mua.



Đi hơn mười phút mới thấy có bảng hiệu ghi ‘nhà máy Bao tải Hưng Vinh’, Vương Tiểu Thanh đi đến cổng nhà máy, phát hiện trước cổng nhà máy đúng là có một cửa hàng bán bao tải.

“Chào chị, cho hỏi loại bao tải nào đựng được năm mươi cân gạo?” Vương Tiểu Thanh thấy đủ loại bao tải lớn nhỏ, không biết chọn loại nào.

“Cô xem loại này, loại trung bình đựng được năm mươi cân, một hào một cái, loại nhỏ là năm xu, đựng được hai mươi lăm cân.

Còn loại lớn là một hào rưỡi, đựng được bay lăm cân, loại đặc biệt lớn đựng được một trăm cân.

” Chị bán hàng giới thiệu từng loại cho Vương Tiểu Thanh.

"Chào chị, tôi muốn mua ba trăm cái loại trung bình, có được giảm giá không?" Vương Tiểu Thanh muốn mặc cả.

“Ôi chao, ba trăm cái à, đúng là không ít, được, tôi sẽ giảm cho cô ba đồng” chị bán hàng vui vẻ giảm giá.

“Được, vậy là hai mươi bảy đồng” Vương Tiểu Thanh chuẩn bị lấy tiền.

“Ôi chao, cô gái, ba trăm bao tải, cô có thể cầm nổi không?” chị bán hàng nhìn đống bao tải chất cao.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 33: 33: Chợ Đen



“Hình như hơi quá sức” Vương Tiểu Thanh cười gượng.

“Vừa hay tôi có xe đẩy, cô trước tiên đẩy một nửa về trước, rồi quay lại đẩy một chuyến nữa” chị bán hàng nhanh nhẹn lại thông minh, nếu để người ta đẩy hết một lần, chưa chắc người ta sẽ trả lại xe đẩy.

"Được rồi" Vương Tiểu Thanh đẩy xe chở hai trăm năm mươi cái bao tải rời đi.

Đi được vài phút, khi đến một con hẻm nhỏ, cô bỏ bao tải vào không gian, rồi trả xe đẩy về, lấy nốt năm mươi cái còn lại.

Vương Tiểu Thanh đi chưa được mấy bước, nghĩ nghĩ rồi quay đầu lại.

“Chị gái, chị có biết ở đây chỗ nào có chợ đen không, tôi là thanh niên tri thức mới từ thành phố đến...” Vương Tiểu Thanh thì thầm vào tai chị bán hàng.

Chị bán hàng nhìn xung quanh, thấy không có ai mới chỉ tay về phía bên trái.

“Đi vào con hẻm đó, rẽ trái rồi rẽ phải” chị bán hàng nói xong lại bận rộn tính tiền.

“Cảm ơn chị” Vương Tiểu Thanh đi vào nhà vệ sinh công cộng, rồi vào trong không gian.

“Tuốt hạt, đóng bao, mỗi bao năm mươi cân” chỉ thị vừa nói ra, chớp mắt chỉ còn lại một đống vỏ trấu và những bao gạo trắng.

Vương Tiểu Thanh đi qua đếm một chút, tổng cộng có bốn mươi hai bao gạo, mười tám bao bột mì, vừa đủ sáu mươi bao, tiếc là không có dây buộc miệng bao.

Vương Tiểu Thanh suy nghĩ, từ trong chiếc túi mà cô để trong không gian lấy ra một chiếc áo khoác đen, bôi chút bụi lên mặt, đeo khẩu trang, bôi thế này đến mẹ ruột cũng không nhận ra.

Vương Tiểu Thanh đi vào con hẻm mà chị gái bán hàng chỉ, rẽ trái rồi rẽ phải như lời chị gái bán hàng.

Ngay sau đó, cô nhìn thấy ở đầu hẻm nhỏ có hai người đang đứng, nhìn qua nhìn lại như đang canh gác.

Vương Tiểu Thanh đoán đây chính là lối vào, cô lấy một ít gạo từ không gian bỏ vào túi, để tiện cho người ta xem hàng.

Lúc đi qua hai người canh gác, họ đánh giá cô từ đầu đến chân rồi để cô đi.

Bước vào trong, Vương Tiểu Thanh mới phát hiện bên trong rất rộng rãi, đi về phía trước, ngã tư đường có đầy người ngồi xổm.

Trước mặt mỗi người đều có một cái rổ hoặc gùi, hé ra một góc nhỏ.

Vương Tiểu Thanh chú ý nhìn, có trứng gà, trứng vịt, thịt, gà con, vịt con, gạo, kê, gạo lứt, bột mì trắng, bột ngô, bột đen, vải, cái gì cũng có.

Vương Tiểu Thanh nghĩ lần sau đến đây có thể mua vài con gà con, vịt con, lần này có việc khác cần làm nên không mua.

Đi hết một vòng, cô quyết định hỏi giá.

“Chào anh, gạo này bán thế nào?” Vương Tiểu Thanh hỏi một anh bán gạo có chất lượng khá tốt.

“Một hào tám nửa cân, không cần phiếu” anh ta nhỏ giọng trả lời.

“Được, tôi xem thêm vài chỗ” Vương Tiểu Thanh đứng dậy đi xem chỗ khác.

Lại hỏi giá bột mì, giá cũng không chênh lệch nhiều lắm.

Vương Tiểu Thanh cảm thấy số lượng mà cô có quá lớn, bán lẻ không phù hợp.

Vì vậy, cô đi đến chỗ hai người canh gác.

“Tôi có hàng tốt, muốn bán cho ông chủ của các anh, làm phiền giới thiệu giúp tôi” Vương Tiểu Thanh nói nhỏ.

“Ông chủ của chúng tôi không phải muốn là có thể gặp” người canh gác không tin cô sẽ có hàng tốt, dù sao ngay cả cái giỏ, cái gùi cô cũng không có.

“Đây là chút thành ý, mời hai anh uống trà” Vương Tiểu Thanh lấy ra hai đồng, đưa cho mỗi người một đồng.

Hai người nhanh chóng nhận lấy, người cao gầy vẫy tay ra hiệu cho Vương Tiểu Thanh đi theo, Vương Tiểu Thanh lập tức theo sau.

Đi lòng vòng trong hẻm, đi bộ ba phút, đến một cánh cổng lớn.

“Cô đứng đợi ở đây, tôi đi báo một tiếng” người cao gầy nói xong liền gõ cửa, sau đó đẩy cửa vào, cửa khép hờ.

“Đại ca, có người tìm, muốn bán hàng.”

“Dẫn vào đi.

Người cao gầy mở cửa ra vẫy tay, Vương Tiểu Thanh nuốt nước bọt, dũng cảm bước vào.

Bên trong có hai người đang ngồi trong sân.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 34: 34: Chợ Đen



Vương Tiểu Thanh vừa bước vào, người cao gầy liền đứng ở cửa canh gác.

Vương Tiểu Thanh len lén ngẩng đầu nhìn, suýt chút nữa thì sợ chết khiếp, sao anh ấy lại ở đây, xong rồi, xong rồi, chắc mình bị lộ rồi.

Không đúng, với bộ dáng hiện tại của mình chắc anh ấy không nhận ra mình đâu, vậy thì không nên nói gì, tốt nhất là rút lui, Vương Tiểu Thanh nghĩ xong liền muốn quay đầu rời đi.

“Này cô kia, không phải nói có hàng tốt sao, hàng của cô đâu?” người hỏi là người đàn ông có vết sẹo ngồi cạnh Trương Vũ.

Vương Tiểu Thanh toát mồ hôi hột, dùng tay ra hiệu, chỉ vào miệng mình và lắc đầu.

“Cái gì, hóa ra là người câm, được rồi, lão nhị đi lấy giấy bút đi” người đàn ông có vết sẹo nói với Trương Vũ.

Vương Tiểu Thanh kinh ngạc xen lẫn khiếp sợ, hóa ra anh ấy là nhị đương gia của chợ đen.

Một phút sau, Trương Vũ cầm giấy bút đặt lên bàn.

Vương Tiểu Thanh không dám nhìn anh, cầm bút xong liền viết: “Bột mì 600 cân, gạo 2400 cân, đồng giá hai hào.”

“Hai hào, cô không biết giá thị trường à” người đàn ông có vết sẹo cảm thấy cô gái này đang trêu hắn.

Vương Tiểu Thanh lại cầm bút viết: “Anh xem chất lượng sẽ biết.” Sau đó, cô lấy từ túi bên trái ra một nắm gạo, rồi từ túi bên phải ra một nắm bột mì.

Người đàn ông có vết sẹo và Trương Vũ cùng tiến lại xem.

Trương Vũ cầm lên xem kỹ, hạt gạo to, trong suốt, bột mì trắng tinh không lẫn tạp chất.

Lần đầu tiên Trương Vũ thấy loại bột mì trắng như vậy, liếc nhìn Vương Tiểu Thanh một cái, rồi gật đầu với người đàn ông có vết sẹo

Người đàn ông có vết sẹo như có điều suy nghĩ, sờ sờ râu.

“Hàng của cô ở đâu, tôi lấy hết.”

Vương Tiểu Thanh viết: “Hàng còn trên xe, anh chỉ chỗ cho tôi, tôi sẽ đi dỡ hàng.

Mười một giờ trưa anh đến nhận hàng, tiền trao cháo múc.”

“Được, tôi sẽ đưa chìa khóa cho cô, đây là một cái sân ở số 81 đường Thanh Long, ngoại ô phía tây thành phố.

Cô dỡ hàng vào đó là được.” Người đàn ông mặt sẹo nghĩ dỡ hàng ở chỗ khác không an toàn lắm.

“Một nghìn hai trăm, tôi muốn một nghìn là tiền mặt, hai trăm đồng là phiếu.

Phiếu đường, phiếu thịt, phiếu vải đều được, tốt nhất có thêm phiếu công nghiệp.” Vương Tiểu Thanh thêm vào câu này vì muốn mua một cái nồi mà lại không có phiếu.

“Được, không vấn đề gì.” Người đàn ông mặt sẹo đáp ứng ngay.

Vương Tiểu Thanh không ngờ mọi việc lại thuận lợi như vậy, quay người đi ngay.

“Lão Nhị, cậu thấy thế nào?” Người đàn ông mặt sẹo vẫn hơi nghi ngờ.

“Chắc không có vấn đề gì, đại ca nhanh đi lấy tiền đi.” Trương Vũ vẫn đang suy nghĩ về bóng lưng vừa rồi, cảm thấy quen quen.

“Anh sẽ phái hai người đi theo xem thử.” Người đàn ông mặt sẹo quay vào nhà.

Vương Tiểu Thanh đi ra khỏi sân, người cao gầy đóng cửa lại và tiếp tục canh gác.

Cô định đi khôi phục lại diện mạo, tính vào nhà vệ sinh, nhưng lúc đi trên đường, cô cảm thấy có người theo dõi mình, trong lòng hiểu rõ, đoán chừng là người của người đàn ông mặt sẹo, anh ta không tin tưởng cô.

Vương Tiểu Thanh bình tĩnh đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt, thay quần áo rồi đi ra.

Nhà vệ sinh đông người, hai tên ngốc canh ở bên ngoài chỉ chú ý đến nữ mặc áo khoác đen, đeo khẩu trang, hoàn toàn không để ý đến Vương Tiểu Thanh đã thay đổi quần áo.

Vương Tiểu Thanh đi về hướng tây thành phố, hai mươi mấy phút sau thì tìm được đường Thanh Long.

Nơi này người ở thưa thớt, không biết sau này có phát triển không, có lẽ sân này khá rẻ.

Vương Tiểu Thanh nhìn sân số 81 trước mắt, cân nhắc xem có nên mua nhà hay không.

Lúc này, hai tên ngốc canh ngoài nhà vệ sinh đã đợi gần nửa tiếng mà không thấy người, bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Cậu vào xem thử đi.”

“Sao cậu không đi vào, đây là nhà vệ sinh nữ đó, bị bắt vì tội quấy rối thì sao.”
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 35: 35: Làm Ăn Lớn



“Bác gái, làm phiền bác cho cháu hỏi chút, trong đó còn ai không? Em gái cháu vào đó lâu rồi, không biết đã ra chưa.

” Tên ngốc thứ nhất hỏi một bác gái vừa từ nhà vệ sinh đi ra.

“Trong đó không còn ai, chắc em gái cậu đã ra rồi.

” Hai tên ngốc nhìn nhau, không biết khi quay về sẽ phải giải thích thế nào.

Vương Tiểu Thanh đi vào sân, phát hiện bên trong khá sạch sẽ, chắc là thường xuyên có giao dịch ở đây.

Bên trong không vào được, Vương Tiểu Thanh trực tiếp dỡ sáu mươi bao gạo và bột mì, phân ra rồi xếp thành đống.

Đóng cửa lại, cô vào không gian, ăn hai cái bánh bao nhân thịt lớn, rồi thu hoạch rau và trồng lương thực.

“Ôi trời, quên bán rau cho bọn họ rồi.

” Nhìn đống bắp cải và cà rốt chất đống trong không gian.

“Thôi để lần sau vậy.

” Vương Tiểu Thanh tưới nước xong liền đi ra khỏi không gian, sợ bọn họ đến sớm.

Hai tên ngốc trở về với vẻ mặt lúng túng, người đàn ông mặt sẹo và Trương Vũ đang đếm tiền và phiếu.

“Thế nào rồi, cô ta có phải là kẻ lừa đảo không? Có nhìn thấy xe không?” người đàn ông mặt sẹo hỏi trước.

Hai tên ngốc không biết trả lời thế nào, run rẩy không nói lên lời.

Người đàn ông mặt sẹo bước tới, cho mỗi người một cái tát vào đầu.

“Làm sao, hai người các ngươi bị câm rồi à, không nói được à?”

“Đại ca, em xin lỗi, bọn em đã để lạc mất.

” Tên ngốc số một báo cáo.

“Kể xem xảy ra chuyện gì.

” Trương Vũ có chút tò mò, người này thực sự không đơn giản.

“Hai bọn em rõ ràng nhìn thấy cô ta vào nhà vệ sinh công cộng, bọn em ở ngoài chờ tận nửa tiếng đồng hồ mà không thấy cô ta đi ra.

Bọn em hỏi một bác gái đi vệ sinh ra, bà ấy nói bên trong căn bản không có ai khác.

” Tên ngốc số hai trả lời.

“Lão nhị, cậu thấy thế nào?” Người đàn ông mặt sẹo hỏi Trương Vũ.

“Có hai khả năng, thứ nhất, cô ta cải trang khi gặp chúng ta, rồi vào nhà vệ sinh để thay đổi quần áo, hai người không nhận ra được.

Khả năng thứ hai, cô ta phát hiện hai người, trốn trong nhà vệ sinh, mặc dù hai người đã hỏi bác gái kia, nhưng bác gái kia không nhất định nói thật, dù sao hai người cũng không vào trong kiểm tra.

” Trương Vũ nói ra suy nghĩ của mình.

“Ừm, lão nhị nói đúng, nói tóm lại, là chúng ta đã coi thường cô ta, đi thôi lão nhị, cùng chúng tôi đi nhận hàng.

” Người đàn ông mặt sẹo bỏ tiền vào túi.

Một nhóm năm sáu người đi về hướng tây thành phố, đến cổng sân thì thấy khóa đã mở.

Người đàn ông mặt sẹo ra hiệu cho một tên thuộc hạ, tên thuộc hạ liền đi gõ cửa.

Vương Tiểu Thanh đang mệt rã rời, bị tiếng gõ cửa ầm ĩ làm giật mình tỉnh dậy, trong nháy mắt đã tỉnh táo lại.

Vương Tiểu Thanh nhìn thoáng qua khe cửa, rồi mới mở cửa.

Người đàn ông mặt sẹo vừa vào liền nhìn thấy rất nhiều lương thực, hai mắt sáng rực lên.

“Chúng ta kiểm tra chất lượng một chút.

” Người đàn ông mặt sẹo nói với Vương Tiểu Thanh.

Vương Tiểu Thanh gật gật đầu, người đàn ông mặt sẹo và mấy tên thuộc hạ xông vào mở ngẫu nhiên vài bao để kiểm tra.

Còn một tên thuộc hạ lấy từ dưới cửa sổ ra một cái cân, rồi cân thử vài bao lương thực.

Vương Tiểu Thanh đoán quả nhiên không sai, bọn họ thường xuyên đến giao dịch ở sân này, nếu không sao lại có cân ở đây.

Trương Vũ đóng cửa lại, dựa vào cửa, có ý vô tình quan sát Vương Tiểu Thanh, còn Vương Tiểu Thanh thì luôn né tránh, quay lưng lại với anh.

“Ha ha ha, quả nhiên cô giữ lời hứa, tiền và phiếu đều ở đây, cô đếm lại đi.

” anh mặt sẹo vui mừng không xiết, số gạo và bột mì lần này ít nhất có thể bán ra với giá gấp đôi.

Vương Tiểu Thanh nhận lấy tiền và phiếu, tiền là mười tờ một trăm, phiếu thì đủ loại, còn có hai tờ phiếu công nghiệp, điều này khiến Vương Tiểu Thanh rất hài lòng.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 36: 36: Làm Ăn Lớn



Quay người định đi, Trương Vũ đột nhiên chặn lại.

“Đại ca, không phải anh có lời muốn nói sao?” Động tác của Trương Vũ khiến Vương Tiểu Thanh suýt nữa tăng huyết áp.

“Ồ, đúng rồi, cô xem này, tôi cũng là người làm ăn chân thật, cô nói muốn phiếu công nghiệp, tôi đã đặc biệt tìm người đổi cho cô, lần sau cô dự định khi nào đến?” anh mặt sẹo biết những hàng này đều là hàng hiếm.

Vương Tiểu Thanh ra hiệu, Trương Vũ lấy giấy bút ra.

Vương Tiểu Thanh viết: “Tôi không còn tin tưởng anh nữa, vì hôm nay anh cho người theo dõi tôi.

” Câu này khiến cho anh mặt sẹo toát mồ hôi, thực ra Trương Vũ đã cố ngăn cản hành vi này của anh ta, nhưng không ngăn được.

“Chị gái, chị rộng lượng một chút, đều do hai thằng ngốc này tự ý lén lút theo dõi chị, xin chị cho tôi thêm cơ hội.



Anh mặt sẹo lần này luống cuống lẫn hoảng loạn, không ngờ lại gặp phải người cứng rắn như vậy.

“Tháng sau nếu có thời gian tôi sẽ đến tìm anh, nhớ kỹ, tôi ghét nhất là kẻ khác giở trò.

” Vương Tiểu Thanh để lại câu này rồi đi, Trương Vũ không chặn lại nữa.

“Chị đi thong thả.

” anh mặt sẹo nói xong liền thở phào nhẹ nhõm, may mà cô đồng ý.

Vương Tiểu Thanh chạy một mạch đến hợp tác xã.

“Làm phiền đồng chí, tôi muốn mua một cái chảo sắt, thêm hai cái bát cơm, bốn cái đ ĩa thức ăn, hai đôi đũa, sáu hộp cơm, dầu, muối, nước tương và giấm mỗi loại một cân” Vương Tiểu Thanh nói ra nhu cầu của mình.

"Của cô tổng cộng sáu đồng, thêm một phiếu công nghiệp và một phiếu dầu một cân” nhân viên bán hàng dùng máy tính ra giá.

“Được, Vương Tiểu Thanh không ngờ lại cần tới phiếu dầu, may mà vừa rồi cô nhận được phiếu dầu.

Lục lọi trong túi, thật sự là tìm được, có mấy tờ, cô lấy ra một tờ một cân.

Nhân viên bán hàng nhận tiền và phiếu, rồi nhanh chóng lấy đồ ra.

Vương Tiểu Thanh xách đồ như thường lệ trốn vào nhà vệ sinh, để đồ vào không gian, thay quần áo xong mới thở phào nhẹ nhõm.

“Má ơi, thật đúng là quá mức mệt mỏi, mình nhất định phải mua một chiếc xe đạp, nếu không chân mình sẽ gãy mất” Vương Tiểu Thanh quyết định rất nhanh, cô tiến vào trung tâm thương mại chuẩn bị đi mua đồng hồ và xe đạp.

Đầu tiên nhìn thấy chỗ bán xe đạp, phát hiện chỉ có hai ba kiểu dáng, trong đó có một chiếc xe đạp nữ trông cũng được.

Vương Tiểu Thanh cũng với tới, vừa hỏi nhân viên bán hàng, họ nói giá là một trăm hai mươi đồng và thêm một phiếu xe đạp.

Vương Tiểu Thanh đủ tiền, nhưng lại không có phiếu xe đạp, thì cũng vô ích.

Cô nghĩ lần sau sẽ nhờ anh mặt sẹo lấy phiếu giúp.

Đi lên tầng hai của trung tâm thương mại, có người bán đồng hồ.

"Đồng chí, xem đồng hồ sao, là cô đeo hay là tặng người khác" nhân viên bán hàng thấy có khách đến xem, hơn nữa còn ăn mặc xinh đẹp như vậy, biết rằng có khả năng mua, vì vậy liền nhiệt tình giới thiệu.

“Là tôi đeo, nhưng tôi không có phiếu” Vương Tiểu Thanh lo lắng lại cần phải có phiếu.

“Chúng tôi có đồng hồ không cần phiếu, đây, cô xem cái này” nhân viên bán hàng đi vào trong quầy lấy ra một chiếc đồng hồ nhỏ tinh xảo, khung đồng hồ hình chữ nhật, đeo lên tay Vương Tiểu Thanh rất vừa vặn.

“Cô thấy thích hợp không?”

“Nhìn cũng được, bao nhiêu tiền?”

"Đồng chí, cái này không cần phiếu, hơi đắt một chút, sáu mươi lăm đồng" nhân viên bán hàng nói thật.

“Được, lấy cho tôi cái này đi” Vương Tiểu Thanh hạ quyết tâm mua, hơn nữa đồng hồ ở đây thật sự rẻ hơn ở Thượng Hải.

"Được" nhân viên bán hàng vui vẻ đi làm hóa đơn, mấy ngày rồi không có giao dịch, còn tưởng rằng tiền thưởng tháng này không có nữa chứ.

Vương Tiểu Thanh nhìn cổ tay một chút, trong lòng rất cao hứng.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 37: 37: Ăn Cơm



Sau đó, cô đi dạo quanh trung tâm thương mại, mua một bộ váy, váy liền màu trắng cộng thêm áo khoác màu đỏ.

Váy có thêm một chiếc thắt lưng, nhìn thanh lịch lại thời trang, giá ba mươi đồng, Vương Tiểu Thanh rất thích, cuối cùng vẫn mua chiếc váy này.

Thực ra bình thường ở trung tâm thương mại, giá quần áo cũng chỉ tầm mười mấy đồng, nhưng Vương Tiểu Thanh thực sự không ưng ý.

Vương Tiểu Thanh rời khỏi trung tâm thương mại, nhớ ra cần đến trạm phế liệu để kiếm đồ nội thất.

Hỏi thăm trạm phế liệu, cũng không xa, chỉ đi vài phút là tới.

“Ông ơi, cháu vào trong tìm một ít sách và báo cũ” Vương Tiểu Thanh chào ông cụ giữ kho.

“Vào đi” ông cụ mê mẩn cuốn tiểu thuyết võ hiệp trong tay, không thèm ngẩng đầu lên nhìn

Vương Tiểu Thanh đi vào nhà kho, quét mắt một lượt, căn bản cũng không có đồ nội thất gì, có thì cũng bị đập hỏng, chỗ này một lỗ, chỗ kia thiếu một cái chân.

Vương Tiểu Thanh không ưng ý, liền tìm những thứ khác, thấy vài cái bát đẹp và mấy bình hoa, tất cả đều được cô đưa vào không gian.

Xoay người lại, cô nhìn thấy một đống sách dưới đất, đúng rồi, còn khoảng bốn năm nữa là khôi phục kỳ thi đại học, cô phải chuẩn bị thi đại học, Vương Tiểu Thanh ngồi xổm xuống, bắt đầu tìm sách.

Cuối cùng cũng tìm được hai bộ tài liệu ôn thi trung học, đều khá đầy đủ, bên trong còn có nhiều tài liệu khác.

Nhưng Vương Tiểu Thanh thấy hai bộ là đủ rồi, bên trong còn có ghi chú và chú thích của người dùng trước đó, thật tuyệt.

Vương Tiểu Thanh cầm sách đi ra ngoài, còn lấy thêm một đống báo cũ, cảm thấy dán lên tường cũng khá đẹp.

“Ông ơi, cân giùm cháu chỗ này” Vương Tiểu Thanh gọi ông cụ tính tiền.

“Không cần đâu, đưa một hào là được rồi” ông cụ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn một cái.

“Được rồi, cảm ơn ông” Vương Tiểu Thanh trả tiền, cầm sách đi ra ngoài, rồi rẽ vào con hẻm vắng người để cất sách vào không gian.

Nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ trưa, lâu rồi cô chưa ăn thịt kho tàu, có chút thèm, vừa hay bên đường có một nhà hàng quốc doanh lớn.

Vương Tiểu Thanh bước vào, nhìn thực đơn, cũng khá phong phú, có thịt kho tàu, cá kho, đậu hũ Ma Bà, trứng gà xào ớt, tai heo trộn, vịt quay Bắc Kinh,…

Đồ ăn ở đây không giống với Thượng Hải, thiên về vị cay, nhưng Vương Tiểu Thanh thấy cũng ngon miệng.

“Cho tôi một phần thịt kho tàu, cá kho, trứng gà xào ớt, rau trộn tai heo, bốn bát cơm” Vương Tiểu Thanh còn chưa kịp gọi món, đã bị một giọng nói cắt ngang.

Vương Tiểu Thanh quay đầu nhìn lại, trong mắt hiện lên sự hoảng loạn.

Là Trương Vũ, anh ấy đứng ngay sau lưng cô, cảm giác hơi thở của anh phả lên cổ cô, có chút ngứa.

Lúc Trương Vũ thấy cô quay đầu lại, khuôn mặt trắng nõn lộ ra vài phần khẩn trương, giây sau liền quay mặt đi, có thể là thẹn thùng.

Nhìn chăm chú vào vành tai của cô một lúc, suýt chút nữa đã cắn lên một cái, đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng còn chưa làm.

“Không cần gọi món nữa, chúng ta ăn cùng nhau nhé” Trương Vũ nói bên tai Vương Tiểu Thanh.

Đột nhiên anh tiến sát lại, hơi nóng từ lời nói phả vào vành tai khiến cô run rẩy, giống như con nai nhỏ bị giật mình.

Vương Tiểu Thanh còn chưa kịp phản ứng anh mới nói gì.

Đồng chí thu ngân đã tính tiền xong, Vương Tiểu Thanh muốn tự trả tiền nhưng bị Trương Vũ nhanh tay trả trước.

"Em đi tìm chỗ ngồi đi, tôi đi bưng thức ăn" nghe đến đây, Vương Tiểu Thanh đành quay người đi tìm một chỗ ngồi gần tường để đợi.

Khoảng năm phút sau, Trương Vũ mang một khay thức ăn trở lại.

Anh đặt hai bát cơm trước mặt Vương Tiểu Thanh "Em ăn trước đi" rồi xoay người đi trả khay.

Lúc này, bốn người Hoàng Cẩm, Giả Nam Ngọc, Trương Hồng Châu và Lưu Hiểu Yến bước vào.

Họ vừa gặp nhau ở cửa hàng bách hóa, định góp tiền cùng đi ăn để thỏa cơn thèm.

Trương Hồng Châu ban đầu không nỡ chi tiền, nhưng trên tay tốt xấu gì cũng có trợ cấp từ thanh niên trí thức lúc trước lĩnh, nên cũng theo đến đây.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 38: Chương 38



"A, mọi người nhìn kìa, kia chẳng phải Tiểu Thanh sao" Lưu Hiểu Yến là người đầu tiên nhìn thấy.

Bọn họ liền đi qua chào hỏi.

"Đồng chí Tiểu Thanh, cô đi một mình à?" Hoàng Cẩm nhìn bàn ăn có vẻ hơi nhiều thức ăn, nhìn không giống đi ăn một mình.

"Nếu không, chúng ta cùng nhau ăn đi" Trương Hồng Châu nhìn đĩa thịt kho tàu, cá kho, nước miếng suýt nữa rơi vào bát, không chút nghĩ ngợi liền nói ra một câu như vậy.

Vương Tiểu Thanh có chút do dự, người ta nói không công thì không hưởng lộc, không biết tại sao Trương Vũ lại mời mình ăn, nhưng cảm giác không quá thân quen, hay là ăn cùng Hiểu Yến?

"Sao còn chưa ăn?" Trương Vũ đột nhiên bước tới, đưa đũa cho cô.

Vương Tiểu Thanh nhìn đôi đũa trước mặt, do dự một chút rồi nhận lấy, nghĩ thầm lát nữa sẽ trả tiền cho anh.

“Anh Hoàng, Hiểu Yến, hôm nay tôi không ăn cùng mọi người được, mọi người mau đi gọi món ăn đi.” Vương Tiểu Thanh nhìn ra bọn họ có chút ngạc nhiên.

“Được rồi, hai người ăn ngon miệng nhé, chúng tôi đi gọi món đây.” Ba người thức thời nhanh chóng rời đi, chủ yếu vì Trương Vũ toát ra khí thế khiến người khác cảm thấy nên tránh xa.

Trương Hồng Châu vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh, trên mặt tràn ngập khinh bỉ. Cô cảm thấy nhất định là Vương Tiểu Thanh đã dụ dỗ người đàn ông thô lỗ này rồi, hai người này chắc hẳn có mối quan hệ gì đó. Quay lại nhìn, thấy mấy người kia đang gọi món, cô nhanh chóng theo sau.

Vương Tiểu Thanh vẫn đang ngẩn người, lần này thảm rồi, toàn là người quen, không cách nào gói đồ ăn mang về không gian được. Cô lấy lại tinh thần, chuẩn bị ăn cơm, phát hiện trong bát đã đầy thịt kho tàu và rau trộn tai heo. Anh ấy còn đang gỡ xương cá, cuối cùng gắp cho cô một miếng thịt cá đã gỡ sạch xương.

“Cảm ơn, đủ rồi, anh cũng ăn đi.” Vương Tiểu Thanh có chút dè dặt.

Vương Tiểu Thanh bắt đầu ăn từng miếng nhỏ, vì trước đó cô đã ăn hai cái bánh bao thịt nên không quá đói, cô ăn một cách từ tốn. Ăn không ít đồ ăn, mới ăn một chén cơm đã thấy no, bên cạnh còn một bát cơm, Vương Tiểu Thanh đưa qua cho Trương Vũ.

“Tôi ăn no rồi, anh ăn đi.”

Trương Vũ nhận lấy bát cơm, ăn ngấu nghiến, Vương Tiểu Thanh bất tri bất giác nhìn anh ăn ăn cơm. Tuy rằng anh ăn nhanh nhưng không cảm thấy chật vật, không rơi một hạt cơm nào, khiến cho người ta có một loại cảm giác ăn rất ngon miệng. Cuối cùng, đồ ăn và cơm đều được ăn sạch sẽ.

“Anh ăn no chưa?” Vương Tiểu Thanh cảm thấy anh ấy vẫn chưa no.

“Ăn no rồi.” Trương Vũ có chút ngượng ngùng, không biết cô ấy có cảm thấy mình ăn quá nhiều không, đáng chết, quên mất phải kiềm chế một chút.

“Đây, tôi cũng không biết đồ ăn hết bao nhiêu tiền, coi như hai đồng đi. Cảm ơn anh vì bình nước và đôi găng tay, bữa cơm này tôi mời anh.” Vương Tiểu Thanh nghiêm túc đưa tiền cho anh.

Trương Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, trong khoảnh khắc đó, tất cả sự ồn ào biến mất, chỉ còn lại trái tim của chính mình đang đập loạn trong lồng ngực.

Anh sững người lại, rồi vội vàng tránh ánh mắt của cô.

"Được, vậy anh đi trước đây" Trương Vũ nhanh chóng nhận lấy tiền, sau đó đứng dậy rời đi.

Vương Tiểu Thanh thấy anh đã đi, liền đứng dậy đi về phía bàn của Lưu Hiểu Yến.

Bọn họ cũng ăn gần xong, đã gọi sáu món và cũng gần ăn hết.

"Tiểu Thanh, cô ăn xong rồi à, tôi cũng ăn xong rồi, chúng ta cùng đi thôi, anh Hoàng, tiền đây" Lưu Hiểu Yến thoạt nhìn giống như muốn rời khỏi đây, bỏ lại tám hào rồi kéo tay Vương Tiểu Thanh đi luôn.

Vương Tiểu Thanh nhìn dáng vẻ Lưu Hiểu Yến không quá vui vẻ.

"Sao vậy, chưa ăn no à?"

"Đừng nhắc nữa, Tiểu Thanh, ăn cơm với Trương Hồng Châu đúng là xui xẻo tám đời. Ban đầu anh Hoàng nói gọi tám món, nếu ăn không hết thì gói mang về.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 39: Chương 39



Cô ấy không đồng ý, cuối cùng chỉ gọi sáu món, kết quả lúc ăn cơm, cô ấy giống như một con ma đói đầu thai vậy, nhìn chằm chằm vào đĩa thịt, cứ chọn thịt mà ăn, tôi ăn chẳng được mấy miếng thịt, đừng nói tới tôi, anh Hoàng và anh Giả chắc chắn cũng ăn chưa no". Lưu Hiểu Yến chu môi, tỏ vẻ không vui.

"Được rồi, đừng giận nữa, lần sau đừng ăn cơm với cô ta là được rồi, bây giờ vẫn còn sớm, chưa đến một giờ, tôi đi mua ít bánh bao với cô nhé" Vương Tiểu Thanh nhìn đồng hồ, mới có mười hai giờ bốn mươi.

"Cảm ơn Tiểu Thanh, ôi Tiểu Thanh, cô mua đồng hồ rồi à, đẹp thật đấy" Lưu Hiểu Yến thấy động tác Vương Tiểu Thanh giơ tay lên nhìn đồng hồ, nắm lấy cổ tay Vương Tiểu Thanh, ngắm nghía chiếc đồng hồ nhỏ tinh xảo.

"Ừ, tôi cũng rất thích, cô có muốn đeo thử một chút không" Vương Tiểu Thanh thấy Lưu Hiểu Yến khá quan tâm.

"Không được, tay của tôi to, chắc chắn không đeo được, có lẽ phải mua một chiếc đồng hồ nam" Lưu Hiểu Yến hơi buồn.

"Cô nói quá rồi, ở đó có nhiều kiểu dáng, mua bánh bao xong tôi dẫn cô đi xem" Vương Tiểu Thanh cảm thấy Lưu Hiểu Yến cũng không béo lắm.

Cứ như vậy, gần một giờ sau, khi quay lại xe kéo, cổ tay của Lưu Hiểu Yến cũng có thêm một chiếc đồng hồ, cũng là đồng hồ nữ, nhưng không đẹp bằng đồng hồ của Vương Tiểu Thanh.

Vẫn còn vài người chưa quay lại, Vương Tiểu Thanh và Lưu Tiểu Yến nhanh chóng chiếm được vị trí tốt.

Lưu Hiểu Yến vui vẻ nhìn tới nhìn lui, nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người khác.

"Nhìn kìa, tri thức Lưu mua đồng hồ rồi kìa" Một bà thím phát hiện ra trước.

"Ha, đúng thế, còn đẹp nữa chứ."

"Đồng hồ của Tiểu Thanh còn đẹp hơn của tôi, các cô nhìn này" Lưu Hiểu Yến ngốc nghếch nâng cổ tay Tiểu Thanh lên cho mọi người xem.

"Chậc, có gì ghê gớm đâu, chẳng qua chỉ là một cái đồng hồ thôi mà" Trương Hồng Châu khinh thường bĩu môi, liếc mắt xem thường.

“Ai ya, có vài người chính là không ăn được nho thì nói nho chua”, vợ trưởng thôn lại bắt đầu châm chọc.

Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến cười trộm, không thèm để ý đến Trương Hồng Châu.

Bây giờ Vương Tiểu Thanh phải nhìn vợ trưởng thôn với con mắt khác, không ngờ bà ấy lại có thể nói ra câu ‘không ăn được nho thì nói nho chua’. Sau này phải tạo mối quan hệ tốt với bà ấy mới được, dù sao bà ấy mắng người cũng rất ghê gớm.

Mọi người nói cười vui vẻ, cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến giờ.

Trên đường Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến trở về điểm thanh niên tri thức, đột nhiên trên đầu Vương Tiểu Thanh có thêm một cái mũ, khiến Vương Tiểu Thanh giật nảy mình. Cô lấy xuống nhìn thử, là một chiếc mũ rơm màu trắng ngà thời trang. Tại sao lại nói thời trang, bởi vì trên mũ còn buộc hai bông hoa giả, nhìn rất đẹp mắt.

Xoay người lại nhìn thì anh đã đi xa rồi.

"Tiểu Thanh, có phải anh ta thích cậu không?" Lưu Hiểu Yến nhanh mồm nhanh miệng hỏi.

Hai má Vương Tiểu Thanh có chút ửng đỏ.

“Chắc không đâu, có lẽ là cảm ơn tôi mới mời anh ấy ăn cơm." Dù sao cho tới bây giờ anh ấy chưa bao giờ nói qua, Vương Tiểu Thanh khó mà nói ra anh ấy thích mình.

"Hóa ra Vương Tiểu Thanh vẫn phải tốn tiền mời người ta nha, uổng công cô lớn lên xinh đẹp như vậy” Trương Hồng Châu đi phía sau nghe lén, lại đi ra gây sự.
 
Back
Top Bottom