Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 20: 20: Trồng Rau



Bọn họ tập trung ở cổng, Hoàng Cẩm mang theo hai lạng rưỡi bánh vừng từ Thượng Hải, Giả Nam Ngọc mang hai lạng rưỡi kẹo.

Trương Hồng Châu nhìn hai lạng rưỡi kẹo sữa Thỏ Trắng trong tay Giả Nam Ngọc, nước miếng suýt rơi ra ngoài, mấy năm rồi cô chưa được ăn.

“Hình như chúng ta cũng không biết nhà trưởng thôn ở đâu?” Lưu Hiểu Yến ngơ ngác hỏi.

“Hôm nay đội trưởng chỉ đường cho tôi rồi, tôi đại khái biết hướng đi, cụ thể thì một lát nữa vừa đi đường vừa hỏi thêm.

” Hoàng Cẩm tự tin trả lời.

“Đồng chí Hoàng làm việc thật khiến người ta yên tâm, chúng tôi chỉ cần đi theo đồng chí là được,” Vương Tiểu Thanh rất ngưỡng mộ tính cách của Hoàng Cẩm, nếu đi du lịch với một người như Hoàng Cẩm, chắc chắn sẽ rất vui vẻ.

Bọn họ đi về phía bên trái, có một con dốc, hôm nay đội trưởng có nói nhà trưởng thôn ở trên đó.

Khi lên đến dốc, họ gặp một nhóm trẻ con.

"Các bạn nhỏ, cho anh hỏi nhà trưởng thôn ở đâu?" Hoàng Cẩm vội vàng gọi bọn trẻ lại.

“Em biết, em biết, trưởng thôn là ông nội của em,” một cậu bé mập mạp khoảng năm, sáu tuổi chạy ra.

“Vậy em có thể dẫn bọn chị về nhà không? Lát nữa chị cho em kẹo,” Lưu Hiểu Yến dụ dỗ bằng đồ ăn.

“Được, anh chị đi theo em,” cậu bé mập nghe Lưu Hiểu Yến nói cho kẹo, liền nắm tay kéo cô đi về nhà mình.

Trong lòng cậu bé nghĩ về nhà sớm thì sẽ được ăn kẹo sớm.

Đi khoảng năm phút, đến trước một căn nhà gạch xanh ngói xám, cửa đang mở.

Cậu bé mập buông tay Lưu Hiểu Yến ra, chạy vào trong nhà.

“Ông ơi, có anh chị đẹp trai xinh gái đến chơi,” cậu bé hét lên, một người đàn ông trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi bước từ trong nhà ra.

“Các cô cậu là thanh niên trí thức đúng không? Vào đây ngồi đi,” trưởng thôn có vẻ vừa từ ngoài đồng về, trên người còn dính bùn đất.

“Chào trưởng thôn, chúng tôi mới đến trưa nay, vừa dọn dẹp xong chỗ ở nên giờ qua đây hỏi thăm.

Tôi là Hoàng Cẩm, đây là Giả Nam Ngọc, Vương Tiểu Thanh, Lưu Hiểu Yến, Trương Hồng Châu,” Hoàng Cẩm làm trưởng nhóm, giới thiệu từng người một.

“Tốt, tốt, vào nhà ngồi uống chén trà,” trưởng thôn đi rửa tay rồi đun nước pha trà.

“Ông nó, tôi về rồi,” một bà thím bước vào, có lẽ là vợ của trưởng thôn.

“Chào thím,” mọi người vừa ngồi xuống liền đứng dậy chào hỏi.

“Ôi, hahaha, là các thanh niên trí thức mới đến à, trời ơi, sao mà đẹp thế này!” Bà thím nhìn thấy Vương Tiểu Thanh với làn da trắng mịn, nhan sắc xinh đẹp, lần đầu tiên thấy một cô gái xinh đẹp như vậy.

“Thím, đây là một chút tấm lòng của bọn cháu, thím nhận lấy ạ.

” Hoàng Cẩm nhanh chóng đưa quà lên, vợ trưởng thôn liền nhận từng món một.

“Các cháu khách sáo quá, mang gì mà nhiều thế này, ông nó, pha trà đi.

” trong lòng vợ trưởng thôn vui như nở hoa khi thấy nhiều đồ ngon.

“Đây đây,” trưởng thôn cầm ấm trà bước vào, thấy vợ mình vui vẻ như vậy, ông đương nhiên biết chuyện gì xảy ra.

“Chị ơi, kẹo của em đâu?” Cậu bé mập thấy bà nội lấy hết quà, trong lòng hơi sốt ruột.

“Đây, ở đây.

” Lưu Hiểu Yến mở lòng bàn tay ra, trong tay có một viên kẹo trái cây.

“Oa, cảm ơn chị!” Cậu bé mập vui vẻ nhận lấy kẹo rồi chạy ra ngoài đi khoe.

“Các cháu khách sáo quá, còn mang tới nhiều đồ như vậy, sau này đừng làm như thế nữa nhé.

” Trưởng thôn nói lời khách sáo.

“Trưởng thôn, đây là việc nên làm, chúng cháu mới đến, còn cần bác chiếu cố nhiều.

” Trương Hồng Châu nhanh chóng tiếp lời.

“Đúng vậy, trưởng thôn, chúng cháu còn trẻ, có nhiều việc không biết, mong bác chỉ bảo thêm.

” Hoàng Cẩm cũng dùng giọng điệu trịnh trọng nói.

Bọn họ ngồi nói chuyện một lát rồi chuẩn bị rời đi, vì cũng gần đến giờ ăn tối rồi, không thể ở lại quá lâu.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 21: 21: Trồng Rau



“Trưởng thôn, bọn cháu xin phép về trước, khi nào rảnh sẽ lại đến thăm.” Mọi người đứng dậy chào tạm biệt.
“Ở lại ăn cơm đã,” trưởng thôn nói.

“Trưởng thôn khách sáo quá, bọn cháu đã chuẩn bị cơm trước rồi, trở về là ăn luôn.” Hoàng Cẩm dẫn mọi người đi ra ngoài.

“Vậy thôi, vậy bác không giữ mấy đứa nữa.”

“Chờ một chút, chờ một chút” vợ trưởng thôn đột nhiên từ bếp đi ra, tay cầm năm quả trứng gà.

“Mấy đứa tới mang nhiều đồ quá, chúng tôi ở nông thôn không có gì tốt để tiếp đãi, có năm quả trứng gà mấy đứa mang về coi như thêm một món ăn.” vợ trưởng thôn đưa trứng cho Hoàng Cẩm.

Hoàng Cẩm không muốn nhận.

“Thế này sao mà được, bọn cháu không thể nhận.”

“Ôi trời, có cái gì mà phải ngượng ngùng, nhanh trở về ăn cơm đi.” vợ trưởng thôn kéo chồng mình quay vào nhà.

“Vợ trưởng thôn tốt thật,” Lưu Hiểu Yến cảm thán.

Vương Tiểu Thanh cười cười không nói lời nào.

Buổi tối, Trương Hồng Châu hâm nóng lại bánh ngô buổi trưa để lại, lại xào thêm một đĩa cải trắng.

Hoàng Cẩm vừa ăn bánh ngô vừa nói: “Mấy quả trứng này không có dầu không xào được, mọi người xem sáng mai luộc trứng ăn hay là đợi thêm vài hôm nữa mua dầu về rồi mới xào lên ăn?”

“Cứ luộc trứng đi, sáng mai ăn cho có sức làm việc,” Trương Hồng Châu nói lại ngay, lần gần nhất cô ăn trứng gà chính là vào ngày sinh nhật của cô.

“Tôi cũng đồng ý luộc trứng" Lưu Hiểu Yến tán thành.

"Tôi sao cũng được," Vương Tiểu Thanh trả lời.

“Tôi giống mọi người” Giả Nam Ngọc cũng trả lời.

Hoàng Cẩm ăn xong chiếc bánh ngô trong tay, “Được, vậy làm phiền người nấu cơm ngày mai dậy sớm luộc trứng gà nhé.”

Mọi người ở đây đều ăn hai bữa, buổi sáng không ăn, trưa mười một giờ mới nghỉ ăn cơm trưa, vì vậy nhóm thanh niên trí thức cũng định theo thói quen địa phương, sau này không nấu bữa sáng, bữa trưa và tối ăn nhiều hơn là được.

“Được, ngày mai tôi nấu cơm,” Vương Tiểu Thanh nghĩ ngày mai là ngày đầu đi làm, đội trưởng chắc sẽ không để bọn họ làm việc nặng, nấu cơm chắc không thành vấn đề.

“Hôm nay nhổ cỏ, có khá nhiều rau dại, đồng chí Hồng Châu nói có thể trộn vào bánh ngô,” Lưu Hiểu Yến biết hai người này không ưa nhau nên cố ý nói vậy.

“Được, tôi biết rồi,” Vương Tiểu Thanh cũng không hiểu tại sao Trương Hồng Châu lại có địch ý với mình, sao cứ nhằm vào cô vậy.

Buổi tối, mọi người thay phiên nhau tắm rửa, sau hai ngày ngồi trên tàu chưa được tắm rửa.

Tắm rửa xong, Vương Tiểu Thanh thoải mái nằm trên giường, cô mặc bộ đồ lót mới.

Nằm nghĩ một lát, cô nhớ đến mảnh đất màu mỡ trong không gian của mình, không thể để lãng phí được.

Chờ một lát nữa, chờ tắt đèn rồi tính sau, nếu bị phát hiện thì không hay.

Vương Tiểu Thanh nhàn rỗi không có việc gì làm liền nằm trên giường, đợi khoảng mười phút thì Trương Hồng Châu mới vào tắt đèn nghỉ ngơi.

Cô nhét cái gối vào trong chăn rồi bước vào không gian.

Trong không gian có ít lương thực và đồ ăn vặt, lần trước cô đã đổi được khá nhiều hạt giống, giờ cô sẽ bắt đầu trồng rau.

Không có công cụ, Vương Tiểu Thanh liền lấy hai cành cây chọc thành lỗ, thả hạt giống rau vào rồi lấp đất lại, cuối cùng tưới nước linh tuyền, vậy là xong.

Ở trong không gian, Vương Tiểu Thanh mất gần một giờ để trồng xong.

Cô nhìn lại thấy vẫn còn khoảng hai mẫu đất chưa đào, cô định trồng lúa và lúa mì.

“Hazz, giá mà nó có thể tự đào đất thì tốt biết mấy,” Vương Tiểu Thanh cảm thán một câu.

Khi cô quay đầu nhìn lại.

“A~ thật sự là tự đào xong rồi, hóa ra mình vừa rồi làm cả một giờ coi như uổng công sao,” Vương Tiểu Thanh lau mồ hôi.

“Lúa và lúa mì hình như cần phải ngâm nước trước,” Vương Tiểu Thanh lẩm bẩm, có vẻ không có chậu để ngâm.

Cô rời khỏi không gian, nằm trên giường, nghe thấy tiếng thở đều của hai người bên cạnh mới nhẹ nhàng mang dép đi ra ngoài, đi về phía nhà chính.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 22: 22: Ngày Đầu Tiên Làm Việc



Đáng tiếc không có đèn, cũng không có đèn pin, Vương Tiểu Thanh mò mẫm trong bóng tối, suýt chút nữa té ngã.

Cô cố gắng tìm trong nhà chính và cuối cùng cũng tìm được hai cái bát bị sứt mẻ.

Được rồi, buổi tối là Trương Hồng Châu rửa bát, có thể cô ấy đã cất bát đi rồi, còn mấy cái bát sứt mẻ thì để ở một góc.

"Không sao, bát sứt mẻ cũng được" Vương Tiểu Thanh cầm theo bát vỡ vào không gian.

Cô ngâm hạt lúa giống và lúa mì trong nước Linh Tuyền rồi trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, khi ánh sáng chiếu vào phòng, Vương Tiểu Thanh đã thức dậy.

Ở thời hiện đại, cô cũng chưa bao giờ thích ngủ nướng.

Vương Tiểu Thanh thấy mọi người còn đang ngủ, cô nhẹ nhàng thay quần áo, là bộ quần áo cũ lúc trước của nguyên chủ.

Bộ quần áo mới mua hai hôm trước cô để dành đến khi nghỉ mới mặc.

Đôi giày vải trắng bạc màu do nguyên chủ giặt nhiều lần, tuy đã phai màu nhưng đường may vẫn còn chắc chắn, hình như do nguyên chủ tự mình làm, cũng thật khéo tay.

Vương Tiểu Thanh đi ra sân giếng lấy nước rửa mặt, sau đó bắt đầu nấu nước luộc trứng gà.

May là trong nhà chính có đá lửa, không thì cô cũng không biết cách nhóm lửa, hình như là do Hoàng Cẩm mang đến.

Mười lăm phút sau, tiếng loa báo vang lên, âm thanh rất lớn, cả thôn đều nghe thấy, loa đặt ở ủy ban thôn, chắc là trưởng thôn đã bật từ sớm.

Hoàng Cẩm là người đầu tiên ra khỏi phòng, đi theo sau là Giả Nam Ngọc.
“Đồng chí Tiểu Thanh, cô dậy sớm thế, cảm ơn cô đã luộc trứng cho chúng tôi,” Hoàng Cẩm vẫn luôn nhiệt tình, vui vẻ.

“Không có gì, đêm qua mọi người ngủ thế nào?” Vương Tiểu Thanh hỏi thăm.

Hoàng Cẩm nhanh nhẹn kéo nước từ giếng lên để rửa mặt, “Rất tốt, ngủ một giấc đến sáng.”

“Tiểu Thanh, cô dậy sớm thế,” Lưu Hiểu Yến cầm cốc nước súc miệng bước ra khỏi phòng.

“Cũng không sớm lắm đâu, trứng gà luộc xong rồi, rửa mặt xong vào ăn đi,” Vương Tiểu Thanh vớt trứng gà ra để vào nước lạnh.

“Được, tôi đến ngay,” mọi người rửa mặt xong, mỗi người cầm một quả trứng nhưng chưa kịp ăn xong thì loa báo đi làm vang lên.

“Đi thôi, Hiểu Yến,” Vương Tiểu Thanh bỏ nốt miếng trứng cuối cùng bỏ vào miệng.

“Được rồi,”

Bọn họ chuẩn bị xong, trên đường đi họ mới nhận ra không ít dân làng đều mang theo bình nước.

“Ôi trời, bọn họ mang theo bình nước, còn chúng ta không có.

Nếu khát nước thì chúng ta phải làm sao bây giờ?” Lưu Hiểu Yến không kìm được tiếng than.

“Không sao đâu, hiện tại thời tiết không quá nóng, vài giờ không uống nước cũng không sao.

Nếu thật sự không chịu nổi, cô có thể chạy về uống nước, hình như giữa giờ có thời gian nghỉ ngơi mà,” Vương Tiểu Thanh trấn an, cô cảm thấy không có khả năng trong suốt thời gian làm việc lại không có thời gian để nghỉ ngơi.

“Mọi người nhìn xem, chính là cô ấy, hôm qua tôi đã nói trông như tiên giáng trần, làn da trắng mịn” bà thím hôm qua lại nhìn thấy Vương Tiểu Thanh, liền vội vàng gọi mọi người nhìn xem.

“Ôi trời, đúng thật là, còn đẹp hơn cả con gái trưởng thôn,” con gái út của trưởng thôn đang học trung học ở thị trấn, được xem là hoa khôi của làng.

Cách đó không xa, có một ánh mắt dõi theo từng bước chân của Vương Tiểu Thanh.

“Em đang nhìn cái gì vậy?” Bất ngờ bị ai đó vỗ vai.

Quay đầu lại nhìn, hóa ra là anh trai mình.

“Không nhìn gì cả, đi làm thôi,” nói xong liền bỏ đi ngay.

“Ừ,” Trương Dũng gãi đầu không hiểu chuyện gì, sau đó cũng nhanh chóng theo sau để không bị đến muộn.

“Yên lặng, yên lặng,” trưởng thôn đang đứng đợi mọi người ở sân phơi.

“Mọi người yên lặng một chút, khụ khụ, trước khi bắt đầu làm việc, tôi có vài lời muốn nói với mọi người,” trưởng thôn hắng giọng.

Mọi người đều im lặng, nhìn về phía trưởng thôn.

“Cũng không có chuyện gì đặc biệt cả, chỉ là giới thiệu với mọi người về các đồng chí mới tới thôn Phong Thu Loan,” nói xong, ông vẫy tay gọi nhóm thanh niên trí thức lên.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 23: 23: Ngày Đầu Tiên Làm Việc



Nhóm thanh niên trí thức bước lên phía trước, đứng cạnh trưởng thôn.

“Đây là năm đồng chí mới đến hôm qua, từ thành phố tới, là người có văn hóa.

Nói cho cùng, các đồng chí vẫn còn trẻ.

Không rành việc đồng áng, mọi người phải chỉ bảo nhiều, nhẫn nại hơn, biết chưa?” Lời của trưởng thôn rất khéo léo.

Bất quá Vương Tiểu Thanh nghĩ rằng đây đều là công lao của những món quà ngày hôm qua.

“Được rồi, tan họp, các đồng chí thanh niên trí thức ở lại.” Trưởng thôn nói vài câu với đội trưởng rồi rời đi.
Đội trưởng đứng trước mặt các thanh niên tri thức.

“Mấy đứa cũng khá đấy, ngày đầu đi làm không đến muộn, chứng tỏ thái độ mấy đứa rất đúng đắn.

Mấy đứa yên tâm, mấy đứa mới đến nên tôi cũng không bắt mấy đứa làm việc nặng đâu, tất nhiên, mấy đứa cũng chưa làm được,” đội trưởng cười cười, rồi phân công nhiệm vụ.

“Ba đồng chí nữ đi nhổ cỏ, một ngày được bốn đến năm công điểm, nhổ nhiều thì công điểm nhiều.

Hai đồng chí nam thì đi xới đất, một ngày được sáu đến bảy công điểm.

Đi lấy dụng cụ đi,” đội trưởng ghi vào sổ, chỉ vào kho đằng sau.

Bên trong có nhiều dụng cụ, các đồng chí nam mỗi người lấy một cái cuốc, các đồng chí nữ mỗi người lấy một cái rổ để đựng cỏ.

Đội trưởng dẫn bọn họ ra đồng, nhờ mấy dì bên cạnh dạy họ kỹ thuật.

“Ôi, các thanh niên trí thức đến từ thành phố xinh đẹp thật, da trắng mịn, nhìn cả ba người, không ai xấu cả.”

“Đúng vậy, nếu con gái tôi cũng có thể xinh đẹp như vậy thì tốt rồi.”

“Lớn lên xinh đẹp thì có ích gì, tôi thấy chỉ có cô bé mập kia là dễ thương, hai người kia gầy như que củi, mông bé như thế, khó mà sinh nở.”

“Đúng rồi, Đúng thế thật”

Hai bác gái lảm nhảm, suýt chút nữa quên dạy bọn họ.

“Này, chị Vương, chị thích cái cô gầy mà đẹp thì chị dạy đi, nhìn cô ấy như tiểu thư, không làm được việc,” bà Hoàng cố ý trêu chọc bà Vương.

“Được, được, cô thích cô gái béo kia thì dạy cô ấy đi,” bà Hoàng cảm thấy tâm trạng tốt hơn khi nhìn người xinh đẹp, vì thế liền chủ động đi tới chào hỏi Vương Tiểu Thanh.

“Cô bé thanh niên tri thức, cô lại đây,” Vương Tiểu Thanh thấy bác ấy hướng về phía mình gọi.

Thấy bác gái không có ý xấu, cô liền tiến lại gần.

“Chào bác, cháu tên là Vương Tiểu Thanh,” cô lễ phép chào hỏi.

“Ôi, thật đúng là trùng hợp, tôi cũng họ Vương, vậy từ nay tôi sẽ gọi cô là Tiểu Thanh nhé,” bác Vương cảm thấy cô bé này nói chuyện tới giọng nói cũng dễ nghe, dịu dàng, không như nông dân, giọng to.
“Vâng, bác Vương.”

“Được rồi, tôi sẽ dạy cô cách nhổ cỏ.

Cô nhìn xem, chỗ đất này cuối tháng sẽ trồng lúa nước, chúng ta cần nhổ hết cỏ để chúng không cạnh tranh dinh dưỡng với lúa.

Cô nhìn này, nhổ cỏ phải nhổ như tôi, nhổ từ gốc lên, nếu không nhổ được gốc, khoảng mười ngày sau nó sẽ mọc lại,” bác Vương hướng dẫn Vương Tiểu Thanh cách nhổ cỏ sao cho nhẹ nhàng và không đau tay.

Bác Hoàng thì đang dạy Lưu Hiểu Yến cách nhổ cỏ, còn Trương Hồng Châu thì không ai quan tâm.

Tuy nhiên, từ trước đến nay Trương Hồng Châu đã quen làm việc rồi, việc nhổ cỏ đối với cô chỉ là chuyện nhỏ.

Một lát sau, hai bác gái lại tụ tập nói chuyện.

“Này, chị Vương, con trai thứ hai của chị chưa có đối tượng kết hôn phải không? Không phải chị thích cô gái thanh niên tri thức xinh đẹp đó sao, có cần tôi giúp làm mối không?” Bà Hoàng trêu đùa.

Câu này nói trúng tim đen của bà Vương, con trai út của bà đã 20 tuổi mà chưa kết hôn.

Nói cho cùng là do điều kiện gia đình thiếu thốn, trước đây khi cưới vợ cho con trai cả đã phải nợ nần chồng chất, mãi đến tết năm ngoái mới trả hết nợ.

Bây giờ trong nhà vẫn chưa có tiền.

“Mấy cô thanh niên trí thức này tất nhiên tốt, nhưng cô cũng biết điều kiện nhà tôi mà, năm ngoái vẫn còn nợ nần, may mà con trai út của tôi một lòng vì gia đình, không giữ riêng một đồng nào.

Nếu muốn cưới vợ cho nó, chắc phải đợi thêm hai năm nữa,” bà Vương thở dài.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 24: 24: Đưa Bao Tay



“Chị nói cũng đúng, nhưng chị Vương à, chị không cần lo lắng chuyện cưới vợ cho đứa út.

Cậu ấy là người có bản lĩnh, trong thôn không ít người thích cậu ấy đâu,” bà Hoàng an ủi.

“Hahaha, cô khéo nói thật,” bà Vương vui vẻ.

Vương Tiểu Thanh cặm cụi làm việc, không phải chỉ là nhổ cỏ thôi sao.

Trước đây ở hiện đại, trong giờ lao động ở trường, cô còn phải mang liềm đi cắt cỏ, Vương Tiểu Thanh căn bản không hề lo lắng.

Nửa giờ sau.

“Ai da,” Vương Tiểu Thanh thấy đau tay, vừa nhìn đã giật nảy mình, cô phát hiện trên tay có một vết phồng rộp, da tay của cô quá mềm.

Cô đành đổi tay khác tiếp tục chậm rãi nhổ cỏ.

Cách đó không xa, Trương Vũ thấy mặt cô nhăn mặt lại vì đau, trong lòng có chút lo lắng nhưng không dám nhìn chằm chằm, sợ bị người ta dị nghị.

Nghĩ nghĩ một lúc, anh quyết định tăng tốc làm việc.

Lúc này, đội trưởng đi qua, nhìn thấy ba thanh niên trí thức vẫn chăm chỉ nhổ cỏ, tuy hơi chậm nhưng cũng chăm chỉ.

“Các đồng chí đã nắm được kỹ thuật rồi thì phải tăng tốc lên, nếu không một ngày không kiếm được bốn công điểm đâu,” đội trưởng phân cho mỗi người một mảnh đất, nhổ xong toàn bộ được năm công điểm, nhưng nhìn tình hình này, bốn công điểm cũng có chút quá sức.

Một giờ sau, đội trưởng cho nghỉ mười lăm phút.

Vương Tiểu Thanh ngồi phịch xuống bờ ruộng, nhìn hai tay đã nổi đầy vết phồng rộp, nước mắt dâng trào, trông cực kỳ đáng thương.

“A, Tiểu Thanh, tay cô bị phồng rộp rồi, tôi chỉ có một tay bị thôi nhưng cũng đau lắm,” Lưu Hiểu Yến thổi thổi tay, lần đầu tiên cô làm việc lâu tới như vậy.

“Không sao đâu, dần dần sẽ quen thôi, công điểm ít hơn chút cũng không sao,” Vương Tiểu Thanh muốn buông xuôi, chỉ cần lấy được ba công điểm là được, dù sao trong không gian của cô cũng có lương thực.

Khó khăn lắm mới đến trưa, Vương Tiểu Thanh về sớm chuẩn bị bữa trưa, việc này có thể, dù sao buổi chiều mới ghi công điểm của một ngày, không ít phụ nữ đều là về sớm để nấu cơm.

Về đến điểm thanh niên tri thức, việc đầu tiên là lấy nước rửa sạch rau dại, cắt nhỏ, trộn với bột ngô, nhào đều, để lên men một lúc.

Vương Tiểu Thanh bắt đầu rửa rau, thời gian buổi trưa tương đối gấp rút nên chỉ ăn cải trắng, rửa qua rồi cắt sơ là được.

Cô nặn bột ngô thành từng chiếc bánh ngô, hôm nay có thêm rau dại nên nhìn bánh to hơn một chút, rồi đặt lên nồi hấp.

Trong lúc đó, cô bắt đầu xào rau trong nồi khác.

Dù sao cũng không có dầu ăn, chỉ cần xào chín rồi thêm ít muối vào là được.

Làm xong xuôi mọi thứ, chuông báo giờ nghỉ trưa vẫn chưa vang lên, Vương Tiểu Thanh tranh thủ vào không gian ngâm tay bằng nước Linh Tuyền.

“Thật thoải mái,” vừa ngâm tay vào, cô thấy hai tay không còn đau nữa, đôi tay vốn căng cứng cũng trở nên mềm mại hơn nhiều.

Vài phút sau, chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên, vài phút nữa là mọi người sẽ trở lại.

Vương Tiểu Thanh ra khỏi không gian, thấy vết phồng rộp đã xẹp đi nhiều, do thời gian không đủ nếu ngâm thêm nửa giờ nữa, có lẽ vết phồng rộp sẽ biến mất hoàn toàn.

Vương Tiểu Thanh vào phòng bếp, mở nắp nồi ra chạm thử vào bánh ngô, thấy đã chín.

Cô lấy củi ra, đem bánh ngô bưng lên đặt lên thớt cho bánh nguội.

Lúc này, cô nghe thấy tiếng bước chân, Vương Tiểu Thanh tưởng mọi người đã về.

Quay đầu lại, cô ngạc nhiên.

"Sao anh ấy lại đến đây?" Vương Tiểu Thanh nhỏ giọng nói thầm.

"Anh..." Vương Tiểu Thanh định hỏi anh đến đây làm gì thì bị anh ngắt lời.

"Đây, cho em," Trương Vũ nhét một thứ gì đó vào tay Vương Tiểu Thanh rồi quay đầu chạy mất.

"Ơ kìa..." Vương Tiểu Thanh vừa ngẩng đầu lên, anh đã chạy ra khỏi phòng rồi.

Nhìn đôi bao tay trong tay, cô nghĩ anh đưa cũng thật đúng lúc.

Vương Tiểu Thanh nghĩ không thể nhận đồ của anh mà không trả lại gì, nên dự định chiều nay sẽ đưa tiền cho anh.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 25: 25: Đưa Bao Tay



Trương Vũ chạy một mạch ra ngoài, thở hổn hển, sao bản thân lại căng thẳng như vậy nhỉ? Chẳng qua chỉ là đưa đôi bao tay thôi mà.

Trương Vũ sờ sờ đầu, tự nhủ.

Anh chạy nhanh như vậy có hai lý do: một là sợ cô từ chối lòng tốt của mình, hai là sợ người khác nhìn thấy rồi nói ra nói vào.

Khi các thanh niên trí thức trở về điểm thanh niên tri thức, Vương Tiểu Thanh đã chia xong những chiếc bánh ngô.

“Về rồi à, mọi người mau tới ăn cơm đi,” Vương Tiểu Thanh đã bắt đầu ăn rồi.

Mọi người thực sự rất đói và khát, trước tiên uống một ngụm nước, rồi mới ăn.

“Ừm, Tiểu Thanh, rau dại cho vào bánh ngô ngon thật, không đắng chút nào,” Lưu Hiểu Yến được ăn ngon nên vui vẻ hẳn lên.

“Ừ, tiếc là không nhiều lắm.



Ăn xong, Vương Tiểu Thanh nhanh chóng đi rửa bát, không có dầu mỡ nên rửa rất nhanh.

Nhân lúc mọi người đều nằm nghỉ trên giường, Vương Tiểu Thanh lẻn vào không gian để ngâm mình trong nước suối.

Nước Linh Tuyền ấm áp, như suối nước nóng, toàn thân đều được thư giãn, không biết từ lúc nào Vương Tiểu Thanh ngủ thiếp đi, sau đó nghe được có người gọi mình.

"Ơi, tới đây.

" Vương Tiểu Thanh từ trong nhà vệ sinh bước ra.

“Nhanh lên, đi làm thôi,” Lưu Hiểu Yến kéo tay Vương Tiểu Thanh.

Vương Tiểu Thanh dụi dụi mắt, cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ, những người khác cũng mắt nhắm mắt mở như vậy.

“Tiểu Thanh, tôi mang theo nước rồi, lát nữa chúng ta cùng uống nhé,” Lưu Hiểu Yến lắc lắc bình nước lớn trong tay.

“Cảm ơn cô Hiểu Yến, tôi chưa mua bình nước, phải đợi đến lần nghỉ tới mới đi mua được,” trước đó Vương Tiểu Thanh không nghĩ đến vấn đề này, nên quên mất không mua.

Trương Hồng Châu đi sau họ, nghĩ thầm không biết sao Lưu Hiểu Yến lại luôn bám theo Vương Tiểu Thanh như vậy, lúc nào cũng bám theo Vương Tiểu Thanh, cô cũng không có bình nước, cũng không nghe thấy cô ấy nói sẽ chia sẻ với cô.

Vương Tiểu Thanh không biết những suy nghĩ nhỏ nhặt của Trương Hồng Châu, mà dù có biết cô cũng không để tâm.

Đến ruộng, tiếp tục nhổ cỏ, Vương Tiểu Thanh lấy bao tay ra, suy nghĩ một chút Lưu Hiểu Yến đối với cô thật lòng, cô cũng nên như vậy.

“Hiểu Yến, đây, cô đeo bao tay vào thì sẽ không đau tay nữa,” Vương Tiểu Thanh đưa cho Lưu Hiểu Yến một chiếc bao tay.

“Oa, tốt quá, còn cô thì sao?” Lưu Hiểu Yến vui vẻ nhận lấy găng tay, rồi lại lo lắng không biết Vương Tiểu Thanh còn đôi nào không.

“Tôi còn một chiếc,” Vương Tiểu Thanh đã đeo bao tay vào.

“Đồng chí Vương, cô còn bao tay không? Tôi cũng muốn,” Trương Hồng Châu không biết xấu hổ, tiến lại gần.

“Xin lỗi, không còn nữa,” Vương Tiểu Thanh mỉm cười đáp lại.

"Cô ta không được lợi nên không vui đó mà.

" Vương Tiểu Thanh cười cười, lười quan tâm đến cô ta, chỉ tập trung làm việc.

Trương Vũ từ xa nhìn thoáng qua, thấy Vương Tiểu Thanh đang đeo găng tay làm việc, anh thở phào nhẹ nhõm.

Một buổi chiều trôi qua, tiếng loa báo hết giờ làm việc vang lên, Vương Tiểu Thanh tháo găng tay ra, may mắn thay, tuy có hơi đỏ nhưng không bị phồng rộp thêm.

"Nhìn cái gì vậy, Tiểu Thanh?" Hiểu Yến đi tới, Vương Tiểu Thanh vội vàng giấu tay đi.

Buổi sáng Hiểu Yến đã thấy tay cô bị phồng rộp, nếu phát hiện nước phồng biến mất, Vương Tiểu Thanh cũng không biết phải giải thích như thế nào.

"Không có gì, tôi đang nghĩ hôm nay chúng ta hẳn là có thể được ba công điểm đấy.

" Vương Tiểu Thanh chuyển chủ đề.

"Hẳn là có thể" Lưu Hiểu Yến còn khá vui vẻ, nghĩ rằng công việc đồng áng cũng không quá vất vả.

Hai người tháo găng tay đi về, phát hiện đã không thấy bóng dáng Trương Hồng Châu.

"Cô ta chắc đã về rồi, không sao, chúng ta đi thôi.

" Vương Tiểu Thanh nhanh chóng đi trả công cụ.

"Đội trưởng, hôm nay chúng tôi có được ba công điểm không?" Vương Tiểu Thanh lau mồ hôi trên trán, cười hỏi đội trưởng đang ghi chép.

"Ừm, ba công điểm, cố gắng lên, ngày mai lấy bốn công điểm, vài ngày nữa năm công điểm, các cô liền có thể ăn no ăn ngon rồi.

" Đội trưởng không quên khích lệ.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 26: 26: Khóc Lóc



"Cảm ơn đội trưởng, chúng tôi về trước đây.

"

Đi đến sân phơi thóc, phát hiện Hoàng Cẩm và Giả Nam Ngọc đang ở không xa phía trước.

“Đồng chí Hoàng, đồng chí Giả, đợi chúng tôi với! "Lưu Hiểu Yến lớn tiếng gọi.

Hai người nhanh chân bước tới, Vương Tiểu Thanh hỏi trước: “Sao rồi, hai đồng chí, hôm nay có được sáu công điểm không?”

"Nói ra thật xấu hổ, tôi chỉ được năm công điểm, anh Hoàng được sáu công điểm" Giả Nam Ngọc nói xong, trên mặt có chút ngượng ngùng.

"Ôi trời, cái này có cái gì mà ngượng ngùng, chúng tôi chỉ được ba công điểm thôi, mà vẫn vui vẻ đây này.

” Lưu Hiểu Yến lên tiếng an ủi Giả Nam Ngọc.

"Cô nói như vậy, tôi thực sự cảm thấy tốt hơn nhiều" Giả Nam Ngọc không hiểu sao, làm việc cả ngày nhưng vẫn khá vui vẻ.

Vốn dĩ hôm qua khi mới đến đây, bởi vì bị gia đình ép phải xuống nông thôn nên cảm thấy không vui, cho nên vẫn luôn rầu rĩ, không thích nói chuyện.

"Cậu cuối cùng cũng chịu nói chuyện rồi, không uổng công tối qua tôi tự nói chuyện một mình suốt nửa tiếng" Hoàng Cẩm nhẹ nhàng đấm vào vai Giả Nam Ngọc.

Đêm qua, Hoàng Cẩm nhìn ra Giả Nam Ngọc có tâm sự, muốn cùng hắn tâm sự, kết quả Giả Nam Ngọc căn bản không trả lời lại, Hoàng Cẩm cứ thế nói một mình suốt nửa tiếng.

Giả Nam Ngọc nhanh chóng chạy trốn, mấy người bọn họ cười nói vui vẻ về tới điểm thanh niên tri thức, vừa về đến nơi thì thấy Trương Hồng Châu đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt không vui.

Vương Tiểu Thanh dĩ nhiên không bị ảnh hưởng, trực tiếp đi vào bếp nhóm lửa

"Nấu cơm có thể hay không đi nhanh lên một chút, muốn để chúng tôi chết đói à?" Trương Hồng Châu ngồi trên ghế, bộ dạng hung dữ chẳng khác gì một bà địa chủ.

"Thật ngại quá, đồng chí Trương, tôi cho rằng tôi trở về cũng không muộn, tôi và các đồng chí thanh niên tri thức cùng nhau trở về, có lẽ phải nói là cô về quá sớm thì đúng hơn" Vương Tiểu Thanh đối mặt với chỉ trích của cô ta cũng không tức giận.

Dù sao với loại người này, nếu cô càng tức giận thì cô ta lại càng vui, nên cô phải tỏ ra vui vẻ trước mặt cô ta, có như vậy thì cô ta mới không vui nổi.

"Đúng vậy, Trương Hồng Châu, có phải cô tan làm sớm không mà về sớm thế?” Lưu Hiểu Yến tò mò hỏi.

"Hai người còn không biết xấu hổ nói tôi, thế mà còn nói là đồng chí cách mạng nữa cơ đấy, phi, tay tôi bị cỏ cắt rách hết rồi, đều tại các cô không chịu cho tôi mượn găng tay.

" Trương Hồng Châu nói xong còn tỏ vẻ uất ức.

“Đồng chí Trương, găng tay là của tôi, tôi muốn cho ai mượn thì cho người đó, đừng nói là tôi chỉ có hai cái găng tay, cho dù tôi có ba cái cũng không cho cô mượn.

” Vương Tiểu Thanh nhìn Trương Hồng Châu một cách khiêu khích, hừ, cô ta thì hay rồi chỉ giỏi lên mặt dạy đời.

"Các cô, các cô chính là bắt nạt tôi.

" Trương Hồng Châu ôm mặt khóc nức nở.

“Chuyện gì vậy?” Hoàng Cẩm và Giả Nam Ngọc nghe thấy tiếng ồn bước vào, nhìn thấy cảnh tượng này, có chút ngạc nhiên.

“Đồng chí Hoàng, anh đến đúng lúc lắm, hôm nay nhổ cỏ đau tay, tôi chỉ có hai cái găng tay, đã đưa một cái cho Hiểu Yến, còn lại một cái thì tôi dùng, Trương Hồng Châu nói chúng tôi bắt nạt cô ấy.

” Vương Tiểu Thanh bình tĩnh kể rõ ngọn ngành.

“Đúng vậy, không biết tại sao đồng chí Trương lại nghĩ xấu về chúng tôi như vậy.

” Lưu Hiểu Yến không hiểu vì sao Trương Hồng Châu luôn nghĩ xấu về người khác.

“Có lẽ hôm nay là ngày đầu tiên đồng chí Trương đi làm, do cô quá mệt nên tâm trạng không tốt thôi, các cô ấy cũng chỉ có hai cái găng tay nên không thể cho cô mượn được.

” Hoàng Cẩm cũng không biết an ủi con gái thế nào, chỉ biết đứng nhìn Trương Hồng Châu khóc.

Trong lòng Giả Nam Ngọc lại hiểu rõ, Trương Hồng Châu chính là người bụng dạ hẹp hòi.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 27: 27: Khóc Lóc



“Găng tay thôi mà, hôm khác ra chợ mua là được.

” Giả Nam Ngọc hờ hững nói một câu như vậy.

Sau đó Trương Hồng Châu cũng không còn khóc nữa, có lẽ cảm xúc đã được giải tỏa, tâm trạng bình tĩnh lại, yên lặng chờ ăn cơm.

Buổi tối Vương Tiểu Thanh xào cà rốt, cà rốt tự trồng ở nông thôn rất non, chỉ tiếc là không có dầu, nếu không chắc chắn sẽ rất thơm.

Bởi vì Trương Hồng Châu, nên lúc ăn cơm mọi người cảm thấy rất áp lực, không dám cười lớn.

Vương Tiểu Thanh thầm thề rằng, mình nhất định phải dọn ra ngoài càng sớm càng tốt, nếu không sống chung với loại người như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ phát điên hoặc buồn bực.

Thời tiết còn chưa ấm lên, bọn họ đều không tắm, chỉ đun nước nóng lau qua.

Vương Tiểu Thanh thì mượn cớ đi vệ sinh, thoải mái ngâm mình trong không gian, rũ bỏ hết mệt mỏi trên người.

Khi cô về phòng, bọn họ đã ngủ, vì thế Vương Tiểu Thanh lại mượn bóng tối tiến vào trong không gian.

"Oa, không ngờ hạt giống đều đã nảy mầm rồi, tuyệt quá" Vương Tiểu Thanh thấy hạt giống mình ngâm tối qua tất cả đều đã nảy mầm, cô rất vui.

Vương Tiểu Thanh nghĩ nghĩ, không biết còn có thể khống chế không gian nữa không.

“Gieo hạt.

” Vương Tiểu Thanh ra lệnh, rồi nhìn hạt giống, hạt giống thật sự đã biến mất, chắc là đã thành công.

“Tưới nước.

” Lệnh này vừa nói ra, không gian lập tức mưa, nhưng chỉ mưa một khu vực, mỗi lần chỉ mưa ở ngay tại chỗ cần tưới nước.

“Oa, thật là kỳ diệu!” Vương Tiểu Thanh cảm thấy không gian này rất thú vị, bây giờ tốt rồi, đợi thu hoạch được lương thực, cô sẽ nhanh chóng dọn ra ngoài, mấy ngày nay ăn bánh ngô đến đau cả họng, quá là khô.

Thèm ăn cơm quá ~

May mà còn có bánh bao thịt để ăn, Vương Tiểu Thanh trong không gian ăn một cái bánh bao thịt rồi mới đi ra ngoài, ngọt ngào ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Vương Tiểu Thanh lại là người dậy sớm nhất, rửa mặt xong đi vệ sinh, rồi trốn vào không gian ăn sáng xong mới đi ra ngoài, lúc đi ra mọi người mới lần lượt thức dậy.

Vương Tiểu Thanh cầm lấy bình nước lớn của Lưu Hiểu Yến, đổ đầy một bình nước Linh Tuyền, uống cái này khi làm việc sẽ dễ chịu hơn nhiều, lần sau đi chợ nhất định phải nhớ mua bình nước.

Lúc bắt đầu làm việc, Trương Hồng Châu nói chuyện với đội trưởng, đổi sang làm việc khác, cầm liềm đi cắt cỏ cho lợn, đừng thấy việc này nhẹ nhàng, nhưng nếu làm tốt, một ngày cũng được ba bốn công điểm.

Hôm nay mang theo găng tay đi làm, so với hôm qua làm việc nhanh hơn nhiều, buổi trưa hôm nay Lưu Hiểu Yến phải nấu cơm, nên cô về sớm nửa giờ.

Vương Tiểu Thanh thong thả đi trên đường.

“Ôi trời, đầu với óc.

” Vương Tiểu Thanh mới nhớ ra, hôm qua Trương Vũ tặng găng tay mà cô vẫn chưa cảm ơn anh.

Tặng gì thì tốt nhỉ, nghĩ nghĩ một hồi, không bằng tặng anh nửa cân kẹo, dù cho giá một đôi găng tay không bằng nửa cân kẹo, nhưng anh tặng đồ quá đúng lúc.

Muốn quay đầu lại nhìn xem Trương Vũ có còn ở đó hay không, nhưng không thấy đâu.

Về đến điểm thanh niên tri thức, Hiểu Yến đã nấu ăn xong.

Ăn uống xong, Vương Tiểu Thanh lại trốn vào trong không gian để ngâm mình, lúc làm việc cô ngồi xổm nên giờ có chút mỏi chân, ngâm mình thấy thoải mái hơn nhiều.

Khi ra ngoài, mọi người đều đã ngủ hết.

Đang chuẩn bị quay lại phòng nằm một chút, bất ngờ nhìn thấy có ai đó ở cửa.

“Ai đó?” trong lòng Vương Tiểu Thanh có chút căng thẳng, nhìn xung quanh, vừa vặn bên chân có một cây gậy, cô nhặt lên và giấu sau lưng.

"Là tôi"

Vương Tiểu Thanh ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Trương Vũ.

Ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng mà nóng bỏng, anh nhanh chóng cúi đầu xuống, hai tai hơi đỏ.

“Anh đến rồi.

” Vương Tiểu Thanh có chút bất ngờ, không ngờ anh lại đến vào giờ này.

“Cho em này.

” Trương Vũ đưa cho cô một bình nước màu xanh lá cây.

“Hả, cho tôi sao?” Vương Tiểu Thanh sửng sốt.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 28: 28: Bình Nước



Trán Trương Vũ bắt đầu đổ mồ hôi, không biết Vương Tiểu Thanh có muốn nhận bình nước của anh không, trong lòng lại càng thêm hoảng loạn.

“Tặng em đó.

” Trương Vũ cảm thấy nếu ở lại lâu hơn sẽ ngạt thở mất, liền nhanh chóng nhét bình nước vào tay Vương Tiểu Thanh rồi bỏ chạy.

“Ơ, sao anh lại chạy?” Vương Tiểu Thanh muốn gọi anh lại, hỏi vì sao lại tặng đồ cho mình, nhưng anh đi nhanh quá, chỉ chốc lát thôi đã không thấy tăm hơi.

Vương Tiểu Thanh lắc đầu, quên đi, anh ấy tặng toàn những thứ mình đang cần, lần sau sẽ tìm cơ hội trả tiền lại cho anh ấy.

Bình nước còn mới tinh, Vương Tiểu Thanh mang vào không gian rửa sạch rồi đổ đầy nước suối, cũng đổ đầy bình nước của Lưu Hiểu Yến nữa.

Buổi chiều lúc đi làm, Lưu Hiểu Yến liếc thấy bình nước mới của Vương Tiểu Thanh.

“Ồ, Tiểu Thanh, sao cô lại có bình nước, lại còn mới tinh thế.



“Đúng vậy, có người mua giúp tôi đó.

” Vương Tiểu Thanh cười đáp.

Trương Hồng Châu đi sau cùng, trong lòng cũng có chút nghi hoặc, sáng nay còn không có bình nước, chiều đã có, nói không chừng là do người đàn ông nào đó tặng.

Buổi chiều, ruộng lúa đã không còn cỏ để nhổ, đội trưởng bảo bọn họ đi nhổ cỏ ở ruộng lạc.

Ruộng lạc ở ngay bên cạnh chỗ Trương Vũ xới đất.

“Hai mảnh đất này, mỗi người một mảnh, nếu làm xong thì hôm nay sẽ được bốn công điểm.

” Đội trưởng phân công cho bọn họ xong rồi rời đi.

Vương Tiểu Thanh nhổ một gốc cỏ, mới phát hiện đất ở đây khá chắc, nhổ cỏ cần dùng nhiều sức, khó trách đội trưởng nói nhổ xong ở đây sẽ được bốn công điểm, xem ra không dễ làm.

Vương Tiểu Thanh chậm rãi nhổ cỏ, đột nhiên Trương Vũ đi tới ngồi xổm trong trong ruộng lạc của cô phụ trách, rất nhanh đã nhổ được một đống cỏ.

Nhổ khoảng mười phút, bằng một giờ của Vương Tiểu Thanh.

Trương Vũ tranh thủ lúc không ai chú ý lại quay về ruộng của mình xới đất, nhưng cảnh tượng này vẫn bị chị dâu của Trương Vũ là Tào Chiêu Đệ nhìn thấy.

Vương Tiểu Thanh đang muốn cảm ơn anh, nhưng Trương Vũ vẫn không cho cô cơ hội, giúp cô làm xong, không nhìn cô lấy một cái đã đi mất.

Cứ như vậy, Vương Tiểu Thanh xong việc sớm, làm xong sớm hơn mọi người một giờ.

“Đội trưởng, bác xem xem đã được chưa.

” Vương Tiểu Thanh gọi đội trưởng đến ghi chép.

“Tốt tốt, được rồi, hôm nay ghi cho cô bốn công điểm, ngày mai phải cố gắng hơn nữa nhé.

” Đội trưởng không ngờ Vương Tiểu Thanh lại làm việc tốt như vậy.

“Cảm ơn đội trưởng, vậy cháu về trước đây.

” Vương Tiểu Thanh muốn nhanh chóng trở về tắm rửa giặt quần áo.

Vương Tiểu Thanh về đến điểm thanh niên tri thức, lấy quần áo xong trốn vào nhà vệ sinh, sau đó vào trong không gian tắm rửa, giặt quần áo xong rồi mới đi ra.

Ra ngoài thấy lúa và lúa mì đã trổ bông, nhưng chưa chín vàng, vẫn còn xanh, chắc ngày mai có thể thu hoạch.

Tâm trạng vô cùng vui vẻ, cô làm xong mọi việc rồi, bọn họ vẫn chưa tan làm, Vương Tiểu Thanh liền dứt khoát nhóm lửa, hâm nóng bánh ngô, còn xào một đĩa cải.

Mới vừa rửa rau xong, tiếng loa báo tan làm vang lên, Vương Tiểu Thanh cho cải vào chảo, họ vừa về tới nơi, cải xào đã nấu xong.

“Các đồng chí, ăn cơm thôi.

” Vương Tiểu Thanh vui vẻ đem đồ ăn bưng lên.

“Đồng chí Vương Tiểu Thanh, không phải cô bỏ bê công việc đấy chứ, cô bị phạt không sao, đừng liên lụy tới chúng tôi.

” Trương Hồng Châu trong bộ dạng lôi thôi chật vật trở về, nhìn thấy Vương Tiểu Thanh toàn thân sạch sẽ, thoải mái, tóc còn ướt chưa khô hẳn, như một nàng công chúa, còn mình như người hầu.

“Đồng chí Trương Hồng Châu, hôm nay không phải cô rơi vào chuồng lợn đấy chứ, toàn thân đã hôi thối thì không nói, ngay cả miệng cũng thối.

” Vương Tiểu Thanh không giả vờ đáng thương nữa, mà thể hiện thái độ cứng rắn.

“Cô! tôi thối ở đâu chứ! tôi! ” Trương Hồng Châu nghe Vương Tiểu Thanh nói mình thối, mắt đỏ hoe, buổi chiều cắt cỏ không cẩn thận rơi vào rãnh nước thối.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 29: 29: Bình Nước



May mà có người đi qua kéo cô lên, không bị thương, chỉ là có chút hôi thối, công điểm cũng bị chậm trễ, chỉ được ba công điểm.

Khi ghi chép, trong lúc Trương Hồng Châu vô ý đã thoáng nhìn thấy hôm nay Vương Tiểu Thanh được bốn công điểm, vốn dĩ trong lòng đã có chút ghen tị, không ngờ Vương Tiểu Thanh lại về sớm như vậy, Trương Hồng Châu không tin Vương Tiểu Thanh làm việc lại nhanh tới như vậy.

“Tôi thối thì thối, không như một số người, dựa vào nhan sắc mà quyến rũ người khác, ngay cả đội trưởng cũng không tha.

” Trương Hồng Châu dứt khoát trở mặt.

“Nói bậy là phải ngồi tù đấy, cô nói tôi quyến rũ đội trưởng, được, chúng ta bây giờ liền đến nhà đội trưởng làm rõ.

” Vương Tiểu Thanh túm lấy cổ tay Trương Hồng Châu, muốn kéo cô ta đi, đáng tiếc bị Trương Hồng Châu hất ra, sức của cô vẫn còn quá yếu.

“Cô nói cô không có, vậy sao hôm nay cô lại tan làm sớm như vậy, sao có thể được bốn công điểm, Lưu Hiểu Yến cùng làm với cô cũng chỉ được ba công điểm.

” Trương Hồng Châu hùng hồn nói.

“Đồng chí Trương Hồng Châu, cô hiểu lầm rồi, chiều nay có người giúp Tiểu Thanh làm việc nên cô ấy mới tan làm sớm, không liên quan gì đến đội trưởng.

” Lưu Hiểu Yến thấy Trương Vũ giúp Vương Tiểu Thanh làm việc, trong lòng đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này Trương Hồng Châu không biết nói gì cho phải, trong thôn cũng không có cấm không cho phép người khác hỗ trợ làm việc, dù sao cũng là tự nguyện, hoàn thành nhiệm vụ là được, ai làm giúp cũng không liên quan.

“Được rồi, đồng chí Trương Hồng Châu, cô đừng mãi bới móc người khác, cô làm tốt việc của mình là được rồi.

” Giả Nam Ngọc không nhịn được nói một câu công bằng.

Trương Hồng Châu không ngờ tới người ít nói như Giả Nam Ngọc cũng giúp Vương Tiểu Thanh nói chuyện, trong lòng càng thêm cảm thấy Vương Tiểu Thanh chính là hồ ly tinh.

“Ăn cơm thôi, tôi cũng đói rồi.

” Vương Tiểu Thanh ngồi xuống bắt đầu ăn, cô đã đói lắm rồi.

“Tiểu Thanh, cảm ơn cô, hôm nay cô giúp tôi nấu cơm, lần sau cô có việc gì cần giúp, cứ bảo tôi nhé.

” Lưu Hiểu Yến vô cùng cảm kích Vương Tiểu Thanh.

"Không sao đâu, đồng chí Hoàng, đồng chí Giả, mau ăn đi, lát nữa nguội sẽ không ngon đâu" Vương Tiểu Thanh đẩy đĩa bánh ngô qua.

“Được.

” hai đồng chí nam đói đến mức bụng dán vào lưng, vừa ngồi xuống liền ăn ngay.

Trương Hồng Châu dù có xích mích với ai cũng không thể xích mích với bữa cơm, tự mình gắp đồ ăn rồi ra ngoài sân đứng ăn, bây giờ trời còn chưa tối.

Gia đình Trương Vũ sắp nổ ra một cuộc chiến.

“Mẹ, việc con nói với mẹ lần trước mẹ suy nghĩ thế nào rồi?” Tào Chiêu Đệ vừa ăn cháo rau dại vừa nói.

“Chuyện gì cơ?” bà Vương không hiểu.

“Ôi, sao mẹ lại có thể quên được chứ, tháng trước con nói với mẹ rồi mà, em họ con là Tiểu Nguyệt, xinh xắn vô cùng.

Lúc con cưới Trương Dũng, con bé có gặp Trương Vũ một lần, cảm thấy có duyên với chú ấy, luôn hỏi con về chú ấy.

Con thấy hai người tuổi tác không chênh lệch, rất xứng đôi, nếu mẹ thấy được, vào ngày nghỉ con sẽ dẫn con bé qua đây xem mặt.

” Tào Chiêu Đệ dừng ăn và nói chuyện với mẹ chồng, đồng thời quan sát sắc mặt của Trương Vũ.

“Chuyện của Trương Vũ để nó tự quyết định, mẹ không can thiệp.

Nó muốn cưới ai thì cưới.

” bà Vương nghĩ rất thoáng, bản thân mình không thể giúp con trai được gì, càng không muốn làm khó con trai, con trai muốn cưới ai thì cưới người đó.

“Còn chú, chú cảm thấy thế nào? ” Tào Chiêu Đệ vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.

“Chuyện của tôi không cần chị phải lo, chị đem tâm tư đó đặt vào chồng chị đi, đừng dính dáng gì đến tôi.

” Trương Vũ có vẻ không thân thiện gì với Tào Chiêu Đệ.

Vì Tào Chiêu Đệ gả tới đây đã hai năm, hết ăn lại nằm, không dọn dẹp nhà cửa, làm việc cũng không chăm chỉ, một ngày chỉ được năm sáu công điểm, lại lắm lời nhiều chuyện, làm người khác bực bội.
 
Back
Top Bottom