Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 110: Chương 110



"Được, cảm ơn anh," Vương Tiểu Thanh gật đầu, cô cảm thấy quá mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần.

"Anh về trước đây, em an ủi cô ấy nhé," Trương Vũ nhận thấy sự mệt mỏi của Vương Tiểu Thanh, liền nhanh chóng rời đi, hy vọng đồng chí Lưu có thể vượt qua được chuyện này.

"Ừm,".

Sau khi Trương Vũ rời đi, Vương Tiểu Thanh kiểm tra cửa nẻo một lượt rồi khóa lại cẩn thận. Khi trở về phòng, Lưu Hiểu Yến vẫn giữ nguyên tư thế cũ, không hề thay đổi.

"Hiểu Yến, cô đừng nghĩ quẩn. Chuyện này hoàn toàn là do tai nạn. Anh Giả đã nói sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Nếu cô muốn lấy anh ấy, thì lấy anh ấy. Còn không muốn lấy thì cũng không sao, dù sao hai người cũng chưa đến mức đó, cô cũng không tính là..."

Vương Tiểu Thanh còn chưa nói hết câu. Lưu Hiểu Yến bất ngờ bật dậy.

"Tôi không muốn sống nữa! Tôi không muốn sống nữa! Tôi đã làm một việc vô cùng đáng xấu hổ, tôi không thể sống tiếp được nữa. Tiểu Thanh, cô để tôi c.h.ế.t đi cho xong!" Lưu Hiểu Yến khóc nức nở, muốn tự tử.

"Hiểu Yến, chuyện này không phải lỗi của cô. Cô và anh Giả bị hạ thuốc. Kẻ đáng c.h.ế.t không phải cô mà là Trương Hồng Châu. Ngày mai, cô ta sẽ bị bắt quả tang tại giường và sẽ phải gả cho Nhị Cẩu, cô ta sẽ sống không bằng chết. Còn cô, cô là nạn nhân. Nếu cô đồng ý lấy anh Giả, thì chuyện hôm nay chẳng sao cả, đó là chồng tương lai của cô."

Vương Tiểu Thanh hy vọng Lưu Hiểu Yến có thể lấy Giả Nam Ngọc. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, Lưu Hiểu Yến luôn giữ quan niệm chỉ có thể làm chuyện đó với chồng mình và chỉ làm chuyện đó sau khi kết hôn.

Trước khi kết hôn đều thuộc về ph*ng đ*ng Nếu bắt Lưu Hiểu Yến lấy người khác, cô ấy còn thà c.h.ế.t đi cho rồi.

"Nhưng tôi không muốn lấy một người không thích mình. Anh Giả nói chịu trách nhiệm với tôi là bởi vì đã xảy ra chuyện như vậy. Nếu ép chúng tôi lại với nhau, liệu chúng tôi có hạnh phúc không? Anh ấy cũng là bất đắc dĩ, là bị ép nên mới nói chịu trách nhiệm."

Lưu Hiểu Yến lau khô nước mắt, nói ra suy nghĩ thật của mình.

"Bây giờ cô ngủ một giấc đi, được không? Hôm nay chúng ta đều mệt rồi. Ngày mai rồi suy nghĩ tiếp. Tôi đã nhờ người xin cho hai chúng ta được nghỉ phép vào ngày mai, chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng cũng được."

Vương Tiểu Thanh biết Lưu Hiểu Yến đang trong trạng thái rất bi quan, bây giờ nói chuyện này không phù hợp.

Tốt nhất là nghỉ ngơi trước đã. Nói không chừng sau khi ngủ một giấc, cô ấy sẽ có suy nghĩ khác.

"Ngày mai rồi tính"

Lưu Hiểu Yến chỉ cảm thấy không còn mặt mũi gặp ai, không muốn ra ngoài nữa.

Lưu Hiểu Yến nhắm mắt lại, kéo chăn lên. Vương Tiểu Thanh đi ra nhà chính, cô vào không gian để tắm rửa rồi mới đi ra ngoài. Khi quay lại giường, Lưu Hiểu Yến đã ngủ.

Cuối cùng Vương Tiểu Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm. Ngày mai cô sẽ làm món ngon để Lưu Hiểu Yến vui vẻ một chút.

Còn việc bắt quả tang, cô sẽ không dẫn Lưu Hiểu Yến theo, tránh kích động cô ấy.

Tối đó, Trương Hồng Châu trốn ở điểm tri thức không dám đi ra ngoài, sợ bị nghi ngờ là người hạ thuốc. Tuy nhiên, cả đêm đó Lưu Hiểu Yến không về phòng ngủ, khiến Trương Hồng Châu rất hài lòng.

Lần này Nhị Cẩu ăn may, tận dụng cơ hội ôm lấy hai mỹ nhân, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn muốn hai người họ phải thân bại danh liệt.

"Ôi trời, ba đồng chí, đồng chí Lưu Hiểu Yến tối qua không về nhà, không biết có chuyện gì xảy ra không?"

Trương Hồng Châu đứng ở nhà chính cố tình la lớn với ba nam đồng chí khi họ đang rửa mặt.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 111: Chương 111



"Cô đừng có vu khống người khác. Đồng chí Lưu Hiểu Yến tối qua bị sốt, ngủ ở nhà đồng chí Vương Tiểu Thanh. Đêm qua đồng chí Vương Tiểu Thanh còn nhờ tôi gọi bác sĩ đến. Không tin, cô cứ đến xem,"

Giả Nam Ngọc vừa nhìn thấy Trương Hồng Châu đã thấy tức giận không kiềm chế nổi, hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta.

"Hừ, xem thì xem," Trương Hồng Châu không tin chuyện quỷ quái này, không có khả năng không trúng được, chẳng lẽ thuốc không có tác dụng?

Năm tri thức đến nhà Vương Tiểu Thanh, Hoàng Cẩm và Chương Giang Bắc không phải là không tin lời Giả Nam Ngọc, hai người họ chỉ đơn giản muốn đến thăm hỏi mà thôi.

"Cốc cốc cốc," Hoàng Cẩm gõ cửa.

"Đến đây," giọng của Vương Tiểu Thanh vang lên.

Vương Tiểu Thanh mở cửa ra thấy năm người bọn họ đến. có chút ngạc nhiên.

"Sao mọi người đều đến vậy?" Vương Tiểu Thanh mời họ vào nhà.

"Đồng chí Tiểu Thanh, chúng tôi nghe nói đồng chí Lưu Hiểu Yến bị bệnh, có thật không? Cô ấy đã đỡ hơn chưa?" Chương Giang Bắc bước lên phía trước.

"Đúng vậy, tối qua cô ấy bị sốt, bây giờ vẫn chưa ngủ dậy."

Vương Tiểu Thanh mở cửa phòng cho bọn họ nhìn, Lưu Hiểu Yến đang ngủ, rồi cô đóng cửa phòng lại.

"Được rồi, có chuyện gì thì gọi chúng tôi. Chúng tôi đi làm trước đây," Hoàng Cẩm và mọi người hỏi thăm xong, chuẩn bị đi làm.

Vương Tiểu Thanh không thèm nhìn Trương Hồng Châu lấy một cái, dù sao trưa nay cô ta cũng sẽ gặp đại họa, bây giờ cô không muốn cô ta nghi ngờ.

Trương Hồng Châu vẻ mặt đầy nghị hoặc rời đi, cô ta không dám ở lại lâu, cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ Nhị Cẩu không thành công?

Trương Hồng Châu không thể hiểu nổi, tâm trạng cũng không yên.

Vương Tiểu Thanh thấy Lưu Hiểu Yến ngủ ngon, bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình. Cô lấy ra lời khai của Nhị Cẩu, rồi bắt chước chữ viết của hắn ta, viết một tờ giấy.

"Trưa nay nhanh chóng đến gặp tôi, có chuyện quan trọng cần bàn - Nhị Cẩu."

Sau khi viết xong, cô đặt tờ giấy lên gối của Trương Hồng Châu để cô ta có thể dễ dàng thấy được vào buổi trưa.

Quay về nhà, không có việc gì làm, Vương Tiểu Thanh quyết định ngủ thêm một chút với Lưu Hiểu Yến.

Ngũ được một lúc, khi ngủ dậy cô thấy Lưu Hiểu Yến đang đọc tiểu thuyết, là cuốn tiểu thuyết mà cô tiện tay để dưới gối.

"Hiểu Yến, trưa nay cô muốn ăn gì? Hiếm khi có được nghỉ một ngày, không cần đi chợ, không cần đi hái nấm. Cô muốn ăn gì tôi đều nấu cho cho cô ăn."

Vương Tiểu Thanh áp mặt vào mặt Lưu Hiểu Yến.

"Tôi muốn ăn cá chua,"

Thoạt nhìn vẻ ngoài Lưu Hiểu Yến không hoạt bát như ngày thường nhưng cũng không còn mất hồn như hôm qua.

"Được, cô đọc tiểu thuyết đi, tôi đi chuẩn bị nguyên liệu," Vương Tiểu Thanh bật dậy.

Vương Tiểu Thanh đi vào nhà chính, trước tiền đi vào không gian để rửa mặt, rồi lấy ra một con cá, còn một cái chân giò lợn nữa cô lấy ra luôn.

Cô lấy bốn quả trứng gà, hai quả cà chua, cà chua mới trồng mấy ngày trước hôm nay vừa đó, đã bị Vương Tiểu Thanh hái xuống.

Chân giò đã được xử lý sạch, không cần tự mình nhổ lông, chỉ cần chặt thành miếng, rồi luộc qua nước sôi.

Cô cho gạo vào nồi, g.i.ế.c cá rồi đem đi phi lê, thái nhỏ cà chua.

Sau khi mọi việc đã chuẩn bị xong, Lưu Hiểu Yến rời giường đến giúp cô nhóm lửa.

Sau khi chân giò được luộc qua. cô đun nóng dầu trong chảo. thêm gia vị. xào qua rồi thêm nước ninh trong nửa tiếng.

Vương Tiểu Thanh vốn muốn hỏi Lưu Hiểu Yến định như thế nào với Giả Nam Ngọc, nhưng lại sợ mình hỏi tới sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Lưu Hiểu Yến, cho nên muốn nói rồi lại thôi.

Sau khi chân giò chín, trước tiên cô xào cà chua với trứng. Lưu Hiểu Yến là người Thượng Hải, thích ăn ngọt nên Vương Tiểu Thanh cho nhiều đường.

Cuối cùng, cô nấu cá chua. Cá nếu để nguội sẽ có mùi tanh, nên nấu cuối cùng để không bị nguội.

"Hiểu Yến, ăn cơm thôi," Vương Tiểu Thanh lấy bát ra xới cơm.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 112: Chương 112



"Tiểu Thanh, từ sau khi xuống nông thôn, đây là lần đầu tiên tôi ăn cà chua," Lưu Hiểu Yến nhìn món ăn mà mình yêu thích, có chút cảm động.

"Tôi cũng vậy, cũng là lần đầu tiên tôi ăn sau khi xuống nông thôn đấy. Cà chua này là Trương Vũ mang sang cho, cô ăn nhiều vào nhé."

Vương Tiểu Thanh toát mồ hôi, sợ Lưu Hiểu Yến hỏi về nguồn gốc của cà chua, nên cô đành phải bịa chuyện.

Lưu Hiểu Yến gắp một đũa cà chua xào trứng.

"Ngon quá, Tiểu Thanh, cô cũng ăn thử đi, còn ngon hơn mẹ tôi nấu nhiều," Lưu Hiểu Yến gắp thêm một đũa cho vào bát của Vương Tiểu Thanh.

Vương Tiểu Thanh nếm thử, vị chua chua ngọt ngọt, rất hợp khẩu vị trẻ con, nhưng cô vẫn thích chân giò và cá chua hơn.

Ăn cơm trưa xong, hai người lại đọc sách, nhưnng Vương Tiểu Thanh lại không tập trung nổi, trong đầu cô chỉ toàn nghĩ đến kế hoạch trưa nay, hy vọng Nhị Cẩu có thể làm tốt, nắm chắc lần này.

Buổi trưa, Trương mHồng Châu về nhà, tâm trạng đầy lo lắng. Sau khi ăn cơm xong, đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, bỗng cô ta phát hiện trên gối đầu có một tờ giấy.

Đọc xong tờ giấy liền dùng tay vò nát, nhìn qua Vương Mộng Mộng đang ngủ say, Trương Hồng Châu quyết định đi gặp Nhị Cẩu, nghĩ rằng sẽ không sao cả.

Trương Hồng Châu nhanh chóng rời khỏi điểm tri thức, lén lút đến nhà Nhị Cẩu.

Nhà Nhị Cẩu yên tĩnh, chắc hẳn mọi người đang nghỉ trưa. Trương Hồng Châu từng đến phòng của Nhị Cẩu rồi, cho nên Trương Hồng Châu đến liền đi thẳng vào phòng của Nhị Cẩu.

Nhị Cẩu đang ngồi ngẩn người bên cạnh bệ cửa sổ.

"Anh Nhị Cẩu, em đến rồi. Anh... tìm em có việc gì không?" Trương Hồng Châu hơi lo lắng, cô cảm giác Nhị Cẩu tìm mình là muốn đòi lại tiền.

"Tìm cô có việc gì? Cô đùa tôi à? Tối qua tôi nấp ngoài vườn nhà Vương Tiểu Thanh cả nửa đêm mà Vương Tiểu Thanh chẳng bị sao cả. Vương Tiểu Thanh không bị bỏ thuốc, cô không bỏ thuốc có đúng không, cô định lừa tôi à?"

Nhị Cẩu Tử giả vờ, bộ dáng rất phẫn nộ.

"Anh Nhị Cẩu, không thể nào. Em chắc chắn đã bỏ thuốc rồi, trừ khi cô ta không uống ly nước đó. Thế này đi, cho em thêm một cơ hội nữa, thêm vài ngày nữa, qua vài ngày nữa em nhất định sẽ sắp xếp cho anh."

Trương Hồng Châu toát mồ hôi, quả nhiên suy nghĩ buổi sáng của mình đúng. Vương Tiểu Thanh không trúng xuân dược.

Nhưng tiền đã đến tay rồi, làm sao mà cam lòng trả lại được, chỉ đành hứa sẽ lên kế hoạch thêm lần nữa.

"Được, nếu cô đã nói như vậy, tôi tin, cho cô thêm cơ hội nữa. Nhưng nếu lần sau vẫn không thành, cô phải trả lại tôi hai mươi đồng," Nhị Cẩu giả vờ nhượng bộ, để cô ta buông lỏng cảnh giác.

"Được, cảm ơn anh Nhị Cẩu. Anh đợi tin của em, không quá năm ngày, đảm bảo sẽ thành công. Em về trước đây."

Trương Hồng Châu không ngờ lần này Nhị Cẩu lại dễ dàng đồng ý như vậy.

"À, cô uống nước đường đỏ không? Mẹ tôi làm cho tôi để bồi bổ cơ thể, nhưng tôi không thích uống cái này, nếu không thì cô uống đi, đừng để lãng phí."

Nhị Cẩu gọi Trương Hồng Châu lại, chỉ vào cốc nước đường đỏ để trên bàn.

Trương Hồng Châu nhìn cốc nước đường đỏ, vừa nhìn là biết ly nước kia bỏ nhiều đường vào, liền vui vẻ cầm lên uống.

"Cảm ơn anh Nhị Cẩu," Trương Hồng Châu một hơi liền uống hết, cảm thấy ngọt lịm, còn thấy uống chưa đã thèm.

Nhị Cẩu thấy cô ta uống xong, liền đóng cửa phòng ngủ lại.

Trương Vũ đang mai phục ngoài sân nhà Nhị Cẩu, nghe thấy âm thanh từ bên trong, mặt không tự chủ được mà đổ lên.

Hai người này cũng thật là phúng túng, đợi đến khi nghe thấy hai người họ vào việc chính rồi Trương Vũ mới đứng dậy.

"A, người đâu mau đến đây, Nhị Cẩu g.i.ế.c người rồi!"

"A, người đâu mau đến đây, Nhị Cẩu g.i.ế.c người rồi!"
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 113: Chương 113



Trương Vũ hét lên hai lần, mọi người xung quanh đang ngủ đều bị đánh thức dậy. Lần đầu có thể nghe không rõ, nhưng lần thứ hai thì nghe rất rõ ràng.

Mọi người đều tò mò, muốn xem chuyện gì xảy ra, có người còn không mặc áo, để trần chạy ra ngoài. Mọi người liếc nhìn nhau.

"Ôi, tôi vừa nghe thấy hình như Nhị Cẩu g.i.ế.c người, không phải là thật đấy chứ?" Một người dân nói.

"Đúng vậy, tôi cũng nghe thấy. Đi đến nhà hắn ta xem đi, lỡ đâu xảy ra chuyện rồi," một người khác nói.

Sau đó, mười mấy người cùng nhau đi đến nhà Nhị Cẩu, vừa bước vào liền thấy cha mẹ Nhị Cẩu đang nghe ngóng ở trước cửa phòng hắn ta.

Cha mẹ Nhị Cẩu cũng bị đánh thức bởi tiếng la của Trương Vũ. Khi họ vừa ra ngoài, họ liền nghe thấy tiếng động từ bên trong phòng, còn đang nghi hoặc vì rõ ràng đây là tiếng ~ ~ ~ ~

"Ôi trời, nghe đi, bên trong đang có người kêu cứu, mau đến cứu người đi!" Trương Vũ trực tiếp từ phía sau đám đông xông vào, mở cửa phòng Nhị Cẩu ra.

Cửa vừa mở ra, cảnh tượng bên trong khiến mọi người kinh ngạc. Bên trong phòng, hai người tr*n tr**ng còn đang quấn lấy nhau, Trương Hồng Châu vẫn còn r3n rỉ, dường như không biết có người đến.

"Ôi trời ơi, đồi phong bại tục, đồi phong bại tục mà”. Một bà lão không chịu nổi cảnh tượng này, che mắt rời đi.

Nhị Cẩu thấy có người tới nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn, đây là lần đầu tiên hắn ta “ăn mặn”, làm sao mà dừng lại được.

"Cha mẹ, đóng cửa lại," Nhị Cẩu kêu cha mẹ đóng cửa lại, tốt xấu gì cũng để hắn thoải mái xong rồi hẵng tính tiếp.

Cha mẹ Nhị Cẩu cũng ngạc nhiên, trong lòng lại có chút vui mừng, con trai mình thông suốt rồi, sắp có vợ rồi. Họ nghe lời con trai, đóng cửa phòng lại.

"Ôi, cha mẹ Nhị Cẩu, hai người làm gì vậy, còn không nhanh kéo hai đứa nó ra, cứ để cậu ta ức h.i.ế.p nữ trí thức kia sao?"

Một người dân bức xúc nói. Dân làng không tin nữ trí thức kia lại đi coi trọng một người như Nhị Cẩu, chắc chắn là bị ép buộc.

"Mấy người thì biết cái gì, nghe cô ta r3n rỉ sung sướng thế kia, nếu cô ta không đồng ý thì phải kêu cứu rồi, nhưng vừa rồi khi mở cửa ra, cô ta còn chủ động ôm lấy nữa kìa,"

Cha Nhị Cẩu nói không một chút ngượng ngùng, nhưng đám đông vẫn không tin. Nhà Nhị Cẩu trở nên náo loạn, cuối cùng có người đi gọi trưởng thôn đến thì mới yên tĩnh lại được.

"Chuyện gì xảy ra thế này, sao lại thế này, tôi nghe nói Nhị Cẩu cưỡng h.i.ế.p nữ trí thức à?" Trưởng thôn vô cùng lo lắng chạy tới, thấy cả đám người đang trong nhà.

"Trưởng thôn, oan uổng quá, nữ trí thức đó tự nguyện mà," cha mẹ Nhị Cẩu thanh minh cho con trai.

"Bọn họ đâu rồi? Mở cửa ra!"

Trưởng thôn không tin cha mẹ Nhị Cẩu, muốn trực tiếp hỏi nữ trí thức kia.

Cha mẹ Nhị Cẩu không nói gì, cũng không mở cửa. Sau đó Trưởng thôn đẩy mạnh cửa phòng Nhị Cẩu ra.

Trong phòng, Nhị Cầu đã xong việc, đang nằm nghỉ trên người Trương Hồng Châu.

"Nhị Cẩu, cậu làm gì thế này!"

Trưởng thôn hét lên, làm Nhị Cẩu giật mình ngồi dậy, giờ phút này Trương Hồng Châu cũng tỉnh táo lại.

Trương Hồng Châu nhớ lại chuyện vừa xảy ra, cảm thấy cơ thể như bị thiêu đốt, muốn cởi hết quần áo ra.

Lúc Nhị Cẩu đóng cửa lại, cô muốn đi mở cửa ra, hắn ta liền ôm chặt lấy cô.

Chính mình chẳng những không cảm thấy ghê tởm, mà còn cảm thấy thoải mái. Trong suốt quá trình, Trương Hồng Châu vẫn có chút ý thức, cô biết người kia là Nhị Cẩu, não thì bảo phải đi mà cơ thể lại tự động tiến tới.

Sau khi làm xong, Trương Hồng Châu còn muốn thêm lần nữa, nhưng bây giờ nhìn ra mới thấy đám đông bên ngoài.

"A~" Trương Hồng Châu kéo chăn che người lại, còn Nhị Cẩu đã mặc xong quần áo.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 114: Chương 114



"Trưởng thôn, sao ông cũng đến đây?" Nhị Cẩu Tử cợt nhả hỏi.

"Cậu đừng có mà cợt nhả, nói đi, chuyện này là thế nào? Tại sao nữ trí thức kia lại ở trên giường cậu?"

Trưởng thôn chỉ cảm thấy Nhị Cẩu gan to bằng trời, lại dám cưỡng h.i.ế.p nữ trí thức.

"Ách, chuyện này, tôi và đồng chí Trương Hồng Châu là tình đầu ý hợp, chúng tôi đang yêu nhau," Nhị Cẩu không biết xấu hổ nói.

"Không phải vậy, trưởng thôn, tôi muốn báo cảnh sát, hắn ta h.i.ế.p dâm tôi, là hắn ta h.i.ế.p dâm tôi, tôi muốn báo cảnh sát."

Sau khi Trương Hồng Châu tỉnh táo lại, biết mình bị Nhị Cẩu làm nhục, cô căm hận vô cùng, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Nhị Cẩu.

"Nhị Cẩu, cậu nói sao? nếu cậu còn không nói rõ ràng nguyên do, tôi sẽ xử lý một cách khách quan là đưa cậu đến đồn công an."

Trưởng thôn xưa nay vốn luôn chướng mắt loại người lười biếng như Nhi Cẩu. nếu đưa hắn vào tù. có thể coi là trừ hai cho dân.

"Trưởng thôn, đúng vậy, đồng chí Trương Hồng Châu thật sự không phải đang yêu tôi, nhưng tôi thề, là cô ấy chủ động tìm đến tôi.Cô ấy nói chỉ cần tôi cho cô ấy hai mươi đồng, là cô ấy sẽ lên giường với tôi, tôi đã đưa tiền cho cô ấy, không ngờ cô ấy thật sự đã c** đ*."

Nhị Cẩu đưa ra lời bào chữa đã chuẩn bị từ sáng sớm, hắn ta đã suy nghĩ suốt một buổi sáng.

"Anh vu khống, anh là đồ khốn nạn.” Trương Hồng Châu muốn lao tới xé miệng hắn ta ra, nhưng bản thân vẫn chưa mặc quần áo.

"Tôi không có kiên nhẫn nghe các người cãi nhau, tôi sẽ báo cảnh sát ngay."

Trưởng thôn cũng không biết giữa hai người, ai nói thật, ai nói dối, nhưng nhìn tình hình này, Trương Hồng Châu có vẻ không cam tâm tình nguyện, ai đúng ai sai để cảnh sát đến phán xét thì hơn.

"Đừng mà, trưởng thôn, nếu mọi người không tin thì cứ lục quần áo cô ấy đi, đảm bảo có hai mươi đồng."

Nhị Cẩu cũng đoán chắc cô ấy sẽ mang theo hai mươi đồng, vì Trương Hồng Châu chắc chắn sợ hắn đòi lại tiền, cho nên cô ấy sẽ giữ tiền bên mình.

Mẹ của Nhị Cẩu nghe xong liền lục tung quần áo của Trương Hồng Châu trước mặt mọi người, cuối cùng cũng tìm thấy một cái túi bên trong ngực, bên trong đúng là có hai mươi đồng.

"Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi, trưởng thôn, ông xem, hai mươi đồng này là tôi đưa cho con trai tôi mấy ngày trước," Mẹ của Nhị Cẩu đắc ý đưa tiền ra cho mọi người xem.

Trưởng thôn thấy vậy, cũng có chút không rõ, vợ trưởng thôn tốt bụng nhặt quần áo lên đưa cho Trương Hồng Châu, rồi đóng cửa phòng lại.

"Mọi người giải tán đi, giải tán đi, Đại Ngưu giúp tôi gọi người từ điểm tri thức đến đây, những người khác giải tán hết."

Trưởng thôn bị những người này líu ríu làm cho đau đầu, đành phải đuổi hết bọn họ đi về.

Trưởng thôn, vợ của trưởng thôn và gia đình ba người của Nhị Cẩu đợi một lúc trong nhà chính, Trương Hồng Châu mới mặc xong quần áo đi ra ngoài.

Lúc này, tất cả mọi người ở điểm tri thức đều đã đến, đúng vậy, Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến cũng đến.

Ban đầu Vương Tiểu Thanh sợ Lưu Hiểu Yến bị kích động nên không định đến, nhưng Lưu Hiểu Yến kiên quyết muốn đến, cô ấy muốn tận mắt thấy cảnh Trương Hồng Châu bị trừng phạt.

"Trưởng thôn, xin bác làm chủ, anh Hoàng, giúp tôi báo cảnh sát, giúp tôi báo cảnh sát, tôi bị tên súc sinh này làm nhục," Trương Hồng Châu khóc nức nở.

"Chuyện này rốt cuộc là sao?"

Hoàng Cầm không hiểu gì, buổi trưa ăn cơm, xong, Trương Hồng Châu vẫn còn ở điểm tri thức, còn rất bình thường.

"Trương Hồng Châu nói cô ấy bị Nhị Cẩu c**ng bức, còn Nhị Cẩu nói là Trương Hồng Châu tự đến tìm hắn và lấy của hắn hai mươi đồng, rồi tự nguyện ngủ với hắn. Thực tế thì vừa rồi chúng tôi cũng tìm thấy hai mươi đồng trong túi áo của Trương Hồng Châu".
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 115: Chương 115



Trưởng thôn có chút nghi ngờ lời nói của Trương Hồng Châu. Nếu Nhị Cẩu thật sự dám c**ng bức, hắn ta sẽ không đợi đến hôm nay mới làm, Nhị Cẩu năm nay đã gần ba mươi tuổi rồi.

"Nhị Cẩu, chuyện này bất kể ai chủ động ai bị động, cậu định thế nào?"

Trưởng thôn nhìn Nhị Cẩu đang ngồi bắt chéo chân bên cạnh.

"Vậy tôi đành chịu thiệt một chút, tôi sẽ cưới cô ta cho xong" Nhị Cẩu nói với vẻ mặt khinh thường, như thể bản thân hắn đang bị thiệt thòi hơn.

"Không có khả năng, không có khả năng, tôi thà c.h.ế.t cũng không lấy loại người như anh, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu, bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát"

Trương Hồng Châu lắc đầu như trống bỏi, nghĩ rằng sau này cô sẽ tìm cách trở về thành phố, chuyện này phải chôn vùi mãi mãi ở đây. Cô không thể nào lấy một người đê tiện như vậy được.

Nhị Cẩu đột nhiên bước tới, thì thầm vào tai Trương Hồng Châu.

"Nếu cô muốn báo cảnh sát, thì cứ việc. Vừa hay tôi cũng báo cảnh sát chuyện cô bảo tôi đi cưỡng h.i.ế.p Vương Tiểu Thanh, xem ai sẽ nhận mức án nặng hơn".

Nói xong, Nhị Cẩu thong thả trở về phòng ngủ. Hắn tin chắc Trương Hồng Châu không dám báo cảnh sát.

Cô ta không muốn lấy hắn cũng được, dù sao cô ta cũng đã bị nhiều người nhìn thấy thân thể, hắn còn đang cảm thấy cô ta là loại đàn bà hư hỏng nữa kìa, dù sao hắn cũng chẳng thiệt thòi gì.

Trương Hồng Châu nghe Nhị Cẩu nói xong, cô ta sững người tại chỗ, không còn nhắc đến chuyện báo cảnh sát nữa.

Trương Hồng Châu cảm thấy đầu óc rối bời, không báo cảnh sát thì bản thân lại không cam lòng khi Nhị Cẩu làm nhục mình như vậy.

Còn nếu báo cảnh sát, Nhị Cẩu cũng sẽ tố cáo mình âm mưu hãm hại Vương Tiểu Thanh, mặc dù chưa thành công, nhưng ít nhất cũng sẽ bị tù một năm rưỡi.

Nếu như đi tù một năm rưỡi, cuộc đời cô ta coi như chấm dứt, hồ sơ phạm tội sẽ đi theo cô ta suốt cuộc đời.

Sau khi suy nghĩ kỹ lợi và hại, Trương Hồng Châu lắc đầu.

"Trưởng thôn, tôi không báo cảnh sát nữa, nhưng tôi cũng không lấy hắn, lần này chỉ là tai nạn ngoài ý muốn," nói xong câu này, Trương Hồng Châu liền bỏ chạy.

"Chuyện này, chuyện gì thế này?"

Trưởng thôn tức giận rời khỏi nhà Nhị Cẩu, thật sự quá đồi phong bại tục rồi, hai người này đều không phải loại người tốt đẹp gì.

Những người còn lại nhìn nhau cũng không hiểu chuyện gì, rồi họ quay về điểm tri thức.

"Mọi người nói xem, rốt cuộc đồng chí Trương Hồng Châu vì sao lại như vậy, cam tâm tình nguyện...." Hoàng Cẩm có chút không nói nên lời.

"Còn có thể vì cái gì, vì tiền chứ vì cái gì, anh không nghe trưởng thôn nói sao, từ trên người cô ta tìm thấy hai mươi đồng mà Nhị Cẩu đưa cho cô ta. Hơn nữa vừa rồi anh có thấy không, cô ta thậm chí không dám báo cảnh sát nữa, rõ ràng là có tật giật mình," Chương Giang Bắc nói thẳng.

Từ lúc Vương Mộng Mộng đến nhà Nhị Cẩu cho đến khi về, Vương Mộng Mộng vẫn rất bàng hoàng. Trời ơi, thật kinh khủng, Trương Hồng Châu vì tiền mà bán thân...

Vương Mộng Mộng quyết định về sau phải tránh xa cô ta, quá bẩn thỉu.

Giả Nam Ngọc nhìn về phía Lưu Hiểu Yến, cô ấy tránh ánh mắt của hắn.

Vương Tiểu Thanh thì ra hiệu cho Giả Nam Ngọc an tâm, ám chỉ rằng Lưu Hiểu Yến không sao.

Giả Nam Ngọc gật đầu, mọi người chuẩn bị đi làm, sắp tới thời gian đi làm rồi.

Vương Tiểu Thanh nhìn theo bóng lưng của mọi người, nghĩ rằng vẫn nên nói chuyện với Giả Nam Ngọc, chia sẻ về tâm trạng của Lưu Hiểu Yến, xem liệu hai người họ có hợp nhau không.

Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiệu Yến về đến nhà, sáng dậy muộn nên giờ cũng không buồn ngủ, hai người tiếp tục đọc tiểu thuyết.

Đọc được một lúc, Vương Tiểu Thanh lại suy nghĩ vẩn vơ, Vương Tiểu Thanh đang nghĩ đến tối nay sẽ làm món thịt khâu nhục, dưa muối mấy ngày trước phơi rất ngon.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 116: Chương 116



Buổi chiều, Trương Hồng Châu không đi làm, về đến điểm tri thức cô ta trốn trong phòng khóc, Vương Mộng Mộng cũng không dám đi vào, trực tiếp đi làm luôn.

Trương Hồng Châu khóc xong rồi đi tắm, tắm ba lần liền, da cũng bị cọ đến đỏ hết lên, sau khi bình tĩnh lại, cô ta cảm thấy muốn băm vằm Nhị Cẩu ra thành ngàn mảnh. Và cả Vương Tiểu Thanh nữa, nếu tối qua Nhị Cẩu ngủ với Vương Tiểu Thanh, thì hôm nay đâu có xảy ra chuyện này.

Trương Hồng Châu suy nghĩ mãi vẫn không hiểu sao mình lại ngủ với Nhị Cẩu, cảm giác này giống như uống phải thuốc xuân dược.

"Đúng rồi, thuốc xuân dược, chẳng lẽ?" Trương Hồng Châu nhớ lại ly nước đường đỏ ở nhà Nhị Cẩu, trông rất quen thuộc.

Trương Hồng Châu ngồi một mình trong phòng suy nghĩ lung tung, cuối cùng cũng hiểu ra là Nhị Cẩu và Vương Tiểu Thanh hợp tác với nhau.

Hai người đó hợp lại đối phó cô và cuối cùng cô cũng chẳng được cái gì, đến cả hai mươi đồng cũng không còn nữa.

Đến khi về cô mới phát hiện ra me Nhi Cẩu sau khi lục túi lấy hai mươi đồng xong bà ta đã bỏ lại vào túi mình.

Trương Hồng Châu hồi tưởng lại tất cả, suýt chút nữa thì tức đến chết.

Chiều tối, khi mọi người tan làm, Trương Vũ đến mang theo một con gà rừng, đặt trong giỏ.

"Anh Trương, tôi còn một việc muốn nhờ anh. Hôm qua, đồng chí Giả đã nói sẽ chịu trách nhiệm với đồng chí Lưu Hiểu Yến. Nhưng đồng chí Lưu nghĩ rằng đồng chí Giả Nam Ngọc bất quá là do tình thế ép buộc nên mới nói sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy. Cô ấy không muốn kết hôn với người không thích mình, và còn một việc rất quan trọng là chỉ còn vài ngày nữa thôi là đồng chí Lưu Hiểu Yến sẽ về lại thành phố. Cha mẹ cô ấy đã lo liêu công việc cho cô ấy. họ đang làm thủ tục. khoảng ba bốn ngày nữa thôi. Vì vậy, việc này phải nhanh chóng giải quyết, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến đồng chí Lưu Hiểu Yến," Vương Tiểu Thanh nói một hơi hết trọng điểm.

"Được, anh hiểu rồi, em muốn nhờ anh thông báo cho Giả Nam Ngọc phải không?" Trương Vũ hiểu ra.

"Ừm, tối nay đến ăn cơm nhé."

Vương Tiểu Thanh nhớ lại tối hôm qua Giả Nam Ngọc cũng mang đến một con gà rừng, nhưng chưa kịp nấu thì đã xảy ra chuyện.

Tối hôm qua, Vương Tiểu Thanh đã cất con gà rừng đó vào không gian, lát nữa sẽ lấy ra nấu cùng, làm một bữa tiệc toàn gà là gà.

"Được, anh sẽ đi tìm đồng chí Giả ngay," Trương Vũ đồng ý.

Sau đó, Trương Vũ đến điểm tri thức.

Sau khi Trương Vũ nói chuyện với Giả Nam Ngọc xong, Giả Nam Ngọc cho biết bản thân đã hiểu và sẽ gọi điện thoại về cho gia đình ngay.

Giả Nam Ngọc quyết định trở về thành phố, là một người đàn ông một khi đã nói chịu trách nhiệm thì sẽ không nói suông.

Giả Nam Ngọc chưa kịp ăn cơm đã đi tìm đội trưởng, đến bộ phận đại đội gọi điện thoại.

Buổi sáng, Vương Tiểu Thanh đã đem hành lý của Lưu Hiểu Yến đều đóng gói qua đây, thực ra cũng không có nhiều đồ, chỉ có vài bộ quần áo và chăn.

Lưu Hiểu Yến trở về sẽ gặp Giả Nam Ngọc, sẽ khá xấu hổ cho nên Vương Tiểu Thanh bảo cô ấy ở lại nhà mình vài ngày.

Lúc này Lưu Hiểu Yến đang dọn dẹp quần áo, tối qua chưa tắm, nên lát nữa sẽ tắm.

Vương Tiểu Thanh lấy con gà rừng từ không gian ra, con gà mà Giả Nam Ngọc mang tới đã được xử lý xong, con gà của Trương Vũ mang tới cũng vậy.

Vương Tiểu Thanh quyết định tối nay làm hai món gà, gà xé phay và gà xào ớt.

Cô bắt đầu nấu cơm, Trương Vũ đã ăn ở nhà cô hai lần, cô cũng biết đại khái lượng cơm của anh.

Cô chặt bốn cái đùi và bốn cái cánh gà thành miếng nhỏ, phần còn lại chặt thành miếng lớn để luộc.

"Hiểu Yến, giúp tôi nhóm lửa với,"

Vương Tiểu Thanh cũng không khách sáo với Lưu Hiểu Yến vì cô biết rằng nếu không cho Lưu Hiểu Yến làm việc này, cô ấy sẽ ngại không dám ăn và ở lại đây.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 117: Chương 117



"Đến đây". Lưu Hiểu Yến từ trong phòng bước ra, trông có vẻ tâm trạng cũng không tệ lắm.

Cô mở tủ lấy một đống ớt xanh và ớt nhỏ, tỏi, hành, gừng, rửa sạch rồi thái sẵn. Sau đó bỏ thịt gà đã chặt vào bát, thêm chút muối, rượu và xì dầu để ướp. Trộn đều rồi rưới chút dầu để cho thịt mềm không bị khô. Nếu muốn thịt gà khi chiên có lớp vỏ giòn hơn, lúc ướp gà có thể thêm vào lòng đỏ trứng gà. Cho dầu vào nồi, nấu nóng dầu rồi thì cho thịt gà vào chiên qua.

"Thơm quá," Lưu Hiểu Yến ngẩng đầu lên nhìn vào chảo.

Chiên xong thịt gà, vớt ra, lấy bớt đi một ít dầu, không cần quá nhiều. Sau đó cho hành, gừng, tỏi và ớt vào, xào khoảng một phút rồi đổ thịt gà đã chiến vào nồi. đảo đều vài lần cho thịt gà ngấm gia vị.

"Nếm thử một miếng đi." Vương Tiểu Thanh gắp một miếng đưa đến miệng Lưu Hiểu Yến.

Lưu Hiểu Yến cắn một miếng, "Ngon quá, Tiểu Thanh, tối nay tôi sẽ ăn ba bát cơm."

Lưu Hiểu Yến lại khôi phục dáng vẻ hoạt bát.

Vương Tiểu Thanh cũng nếm thử một miếng, vị vừa đủ mặn ngọt.

Tiếp theo làm món gà xé phay. Sau khi luộc sơ qua, ngâm vào nước lạnh, sau đó xé thành sợi dài, không xé quá nhỏ.

Thêm muối, xì dầu và dầu mè, nhưng đột nhiên cô nhận ra mình không có dầu ớt, không có vị cay sẽ không ngon.

"Hiểu Yến, cô giúp tôi sang nhà bác Lưu mượn chút ớt bột."

Vương Tiểu Thanh biết người dân ở Phong Thu Loan thích ăn cay, dù không có ớt tươi, nhưng nhà nào cũng có ớt bột để nấu ăn.

"Được rồi," Lưu Hiểu Yến đứng dậy đi, Vương Tiểu Thanh thì cho một chút dầu vào nồi, đun nóng dầu lên, lát nữa rưới lên ớt bột sẽ thành dầu ớt.

Một lát sau, Lưu Hiểu Yến mang về một bát nhỏ ớt bột, Vương Tiểu Thanh rưới dầu nóng lên, mùi cay nồng bốc lên.

"Hắt xì," Lưu Hiểu Yến không kìm được hắt hơi.

Rưới dầu ớt vào gà xé phay, sau đó thêm tỏi băm đã băm nhỏ, lại thêm một nắm hành hoa.

"Xong rồi, đã nấu xong, sao anh Trương vẫn chưa tới," Vương Tiểu Thanh nhìn ra ngoài cửa.

"Anh ấy đến rồi, đang chẻ củi ở góc nhà," Lưu Hiểu Yến chỉ tay về phía bên cạnh.

"Trời tối rồi, sao còn chẻ củi nữa." Vương Tiểu Thanh bảo Lưu Hiểu Yến đi xới cơm.

"Anh Trương, củi không ăn cơm nhưng anh phải ăn cơm chứ."

Vương Tiểu Thanh đi đến góc nhà chứa củi, thấy củi đã được xếp gọn gàng, có thể dùng được ngay.

"A~" Trương Vũ không ngờ Vương Tiểu Thanh còn biết nói đùa. Anh đứng dậy, đi đến gần Vương Tiểu Thanh nói nhỏ một câu.

"Việc em giao tôi đã làm xong, Giả Nam Ngọc đã thông báo với gia đình để anh ta quay lại thành phố, việc này anh ta sẽ xử lý tốt."

Nói xong, anh đi vào nhà, "Ăn cơm thôi."

Ba người ăn món gà xào ớt cay nồng và gà xé phay, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.

Ngày hôm sau. Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến vẫn đi làm như bình thường.

Tuy rằng chỉ còn vài ngày nữa là Lưu Hiểu Yến trở về thành phố, nhưng công điểm mà cô ấy tích lũy được trong mấy tháng qua có thể đổi thành tiền và lương thực, sau đó gửi về thành phố.

Hai ngày sau, Giả Nam Ngọc nhận được một cuộc điện thoại, thông báo rằng thủ tục trở về thành phố của anh ta đang được xử lý, chỉ trong vài ngày nữa sẽ hoàn thành.

"Cảm ưn mẹ," Giả Nam Ngọc chỉ nói ba chữ rồi cúp máy. Trước đây, gia đình Giả Nam Ngọc muốn anh ta đi lính, nhưng ước mơ của anh ta là vào đại học, không chịu đi lính.

Sau khi cãi nhau với gia đình, cha mẹ tức giận đăng ký cho anh ta xuống nông thôn để anh ta tiếp nhận "giáo dục của nông dân nghèo."

Ba ngày trước, Giả Nam Ngọc gọi điện về cho bố mẹ, kể lại chuyện giữa mình và Lưu Hiểu Yến.

Giả Nam Ngọc nói mình đã chiếm tiện nghi của người ta và không thể không chịu trách nhiệm. May mắn thay, bố mẹ anh ấy cũng đồng tình với quan điểm này.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 118: Chương 118



Cha mẹ Giả Nam Ngọc nhanh chóng liên hệ tìm việc cho anh ấy và trong hai, ba ngày đã hoàn tất.

Bây giờ, Giả Nam Ngọc cuối cùng cũng có đủ can đảm để gặp Lưu Hiểu Yến.

Buổi chiều sau khi tan làm, Giả Nam Ngọc tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề đến nhà Vương Tiểu Thanh.

Lưu Hiểu Yến và Vương Tiểu Thanh đang nấu ăn, tối nay bọn họ làm mì trứng cà chua, món ăn yêu thích của Lưu Hiểu Yến.

Vừa chuẩn bị cho mì vào nồi, thấy Giả Nam Ngọc đến, bọn họ liền cho thêm một nắm mì, Giả Nam Ngọc chắc chắn cũng chưa ăn.

Giả Nam Ngọc ngồi vào bàn, không biết nên bắt đầu nói chuyện như nào. Vương Tiểu Thanh có thể nhìn ra được Lưu Hiểu Yến đang có chút căng thẳng.

Khi mì đã gần chín, họ vớt mì ra, cho trứng cà chua xào sẵn vào, rồi trộn đều lên.

"Ăn mì thôi," Vương Tiểu Thanh lấy cho Giả Nam Ngọc nhiều hơn một chút, bát của cô và Lưu Hiểu Yến thì ít hơn, vì đàn ông thường ăn nhiều hơn.

Bọn họ ngồi vào bàn ăn nhưng không ai nói gì, chỉ tập trung ăn mì.

Sau khi ăn mì xong, Lưu Hiểu Yến chuẩn bị dọn dẹp bát đũa nhưng Giả Nam Ngọc đã nhanh tay hơn.

"Để tôi làm," Giả Nam Ngọc không muốn đến ăn không, liền lấy bát đũa đem đi rửa.

"Lưu Hiểu Yến, tôi đi sang nhà bác Lưu một lát, tôi sẽ về ngay,"

Vương Tiểu Thanh quyết định tạo không gian riêng cho hai người bọn họ, cô nhanh chóng rời đi.

"Ừm," Lưu Hiểu Yến nhìn theo bóng dáng Vương Tiểu Thanh rời đi, rồi quay lại nhìn Giả Nam Ngọc đang rửa bát, chắc hẳn anh ấy có chuyện muốn nói với mình.

Giả Nam Ngọc rửa xong bát đ ĩa, thấy Lưu Hiểu Yến đang nhìn mình, không được tự nhiên chỉnh lại gọng kính. Ngồi xuống đối diện với Lưu Hiểu Yến, anh lấy hết can đảm để nói.

"Đồng chí Lưu Hiểu Yến, trước tiên tôi tự giới thiệu một chút. Tôi năm nay mười tám tuổi, đã tốt nghiệp cấp ba, nhà ở Thượng Hải... Tôi là con một trong gia đình. Lúc trước giữa chúng ta đã xảy ra một số chuyện khó xử, tôi đã nói sẽ chịu trách nhiệm, nhưng đối với cô, cô nói không muốn kết hôn với người mình không có tình cảm. Vì vậy, tôi quyết định theo cô quay về thành phố. Chúng ta có thể bắt đầu bằng việc hẹn hò, trong quá trình này, cô có thể hiểu rõ hơn về tôi.”

“Tôi đã làm xong thủ tục, hai ngày nữa là có thể đi rồi. Nếu cô đồng ý, chúng ta cùng nhau trở về thành phố nhé."

Sau khi nói xong, Giả Nam Ngọc lấy một chiếc khăn lụa trong túi ra đưa qua.

"Hôm nay có người bán hàng rong đi ngang qua làng, tôi mua nó cho cô. Nếu như cô đồng ý hẹn hò với tôi, mong cô hãy nhận lấy nó."

Mặt Lưu Hiểu Yến hơi đỏ, nhìn chiếc khăn một lúc, rồi cúi đầu nhận lấy, "Cảm ơn."

"Vậy ngày mai chúng ta đi mua vé tàu nhé. Tôi sẽ mượn xe đạp của trưởng thôn, hai chúng ta sẽ đạp xe đi."

Giả Nam Ngọc thấy Lưu Hiểu Yến đồng ý, hai ngày nữa bọn họ sẽ cùng nhau trở về, dù chưa mua vé tàu.

"Trưởng thôn sẽ cho mượn chứ?" Lưu Hiểu Yến biết trưởng thôn và gia đình ông ta rất thực dụng.

"Tôi cho ông ta chút lợi ích là được. Tôi về trước đây, sáng mai tôi đến đón cô,"

Giả Nam Ngọc biết trưởng thôn thích hút thuốc, chỉ cần mua một bao t.h.u.ố.c lá cho trưởng thôn là được.

Lưu Hiểu Yến gật đầu.

Giả Nam Ngọc mỉm cười, trở về điểm tri thức.

Vương Tiểu Thanh đi ra ngoài hít thở không khí, đoán chừng mọi chuyện đã xong nên cô quay lại.

Khi cô bước vào sân, cô nhìn thấy Lưu Hiểu Yên đang cầm một chiếc khăn lụa nhìn trái nhìn phải, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, hiển nhiên là hai người đã đã nói chuyện xong, kết quả theo chiều hướng tốt.

"Ồ, đây là khăn của tình nhân tặng có phải không?" Vương Tiểu Thanh không nhịn được bắt đầu trêu chọc Lưu Hiểu Yến.

"A~, xấu hổ c.h.ế.t mất," Lưu Hiểu Yến ngượng ngùng chạy vào phòng ngủ.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 119: Chương 119



Vương Tiểu Thanh thở phào nhẹ nhõm, may quá, hai người họ cũng có thể xem như có kết thúc viên mãn, mình cũng yên tâm hơn.

Ngày hôm sau, Giả Nam Ngọc đến nhà trưởng thôn mượn xe đạp, Vương Tiểu Thanh thì giúp Lưu Hiểu Yến trang điểm, chải tóc mái để làm khuôn mặt thêm xinh, mặc áo sơ mi hoa đã mua lúc trước.

Lưu Hiểu Yến vốn đã trắng, lại uống nước suối Linh Tuyền của Vương Tiểu Thanh, nên không bị rám nắng, so với trước khi đến nông thôn gầy đi cũng xinh đẹp hơn.

Vương Tiểu Thanh nghĩ thầm Giả Nam Ngọc có chút không xứng với bạn tốt của mình.

"Hiểu Yến, tôi đến rồi, cô chuẩn bị xong chưa?" Giả Nam Ngọc đạp xe đến trước cửa chờ.

"Ra ngay đây," Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến khóa cửa rồi đi ra ngoài.

Giả Nam Ngọc nhìn thấy Lưu Hiểu Yến, hai mắt sáng lên, trước giờ anh ta không nhận ra cô ấy lại xinh đẹp đến vậy.

"Làm gì đấy. nhìn đến đờ người ra." Vương Tiểu Thanh vỗ vai Giả Nam Ngọc.

"À, hì hì, đúng vậy," Giả Nam Ngọc mặt dày thừa nhận.

Lưu Hiểu Yến lên xe, vẫy tay chào Vương Tiểu Thanh, rồi hai người họ đạp xe đi.

Vương Tiểu Thanh đi làm, hôm nay tất cả mọi người đều nhìn thấy Giả Nam Ngọc chở Lưu Hiểu Yến. Hơn nữa nhờ sự tuyên truyền của trưởng thôn và vợ trưởng thôn. Mọi người, ai ai cũng biết hai người bọn họ đang hẹn hò, hơn nữa hai người họ sẽ trở về thành phố trong vài ngày tới.

Hôm nay Trương Hồng Châu vẫn không đi làm lại, vì cô ta xấu hổ. Đội trưởng đối với việc này cũng không nói gì, coi như cho cô ta vài ngày để bình tĩnh lại.

Trương Hồng Châu không đi ra ngoài, cho nên không biết chuyện của Giả Nam Ngọc và Lưu Hiểu Yến.

Mãi đến tối khi ăn cơm, nghe Hoàng Cẩm và Trương Giang Bắc ở trên bàn cơm nói chuyện phiếm, cô ta mới biết được, Giả Nam Ngọc và Lưu Hiểu Yến sắp trở về thành phố, chưa đầy nửa năm mà họ đã có bản lĩnh làm được điều đó.

Trương Hồng Châu nhận ra mình đã đánh giá thấp Giả Nam Ngọc, nghĩ lại về gia đình của mình, cô cảm thấy dù có c.h.ế.t ở nông thôn, bọn họ cũng không hề quan tâm.

Vài ngày trước, gia đình còn viết thư bảo cô đi làm thêm để kiếm công điểm gửi về. Trương Hồng Châu càng nghĩ càng hận.

Giả Nam Ngọc và Lưu Hiểu Yến mua vé tàu vào ngày nghỉ, vừa vặn có thể ngồi máy kéo.

Vương Tiểu Thanh sáng sớm đã thức dậy làm không ít đồ ăn ngon như bánh mì kẹp thịt, dầu ớt và bánh gối nhân rau, đều là đồ dễ bảo quản, để hai người họ mang theo trên đường ăn.

Hoàng Cẩm và Chương Giang Bắc cũng muốn đi tiễn Giả Nam Ngọc đến bến xe, giúp họ xách hành lý.

Trương Hồng Châu không ra khỏi cửa, Vương Mộng Mộng một mình đi lên thị trấn mua đồ ăn.

Đến thị trấn, những người khác đều xuống xe, Trương Vũ nói sẽ đưa hai người họ đến bến xe.

"Cảm ơn anh Trương,"

Lưu Hiểu Yến biết Trương Vũ thấy cô có mối quan hệ tốt với Vương Tiểu Thanh nên mới giúp đỡ như vậy, nếu không anh ấy làm sao lại xen vào việc của người khác được.

Tiếng động cơ vang lên, Lưu Hiểu Yến và Giả Nam Ngọc đến bến xe đúng lúc có một chuyến xe chuẩn bị đi lên thành phố, Lưu Hiểu Yến và Giả Nam Ngọc nhanh chóng lên xe.

Bọn họ không có thời gian nói lời chia tay, nhưng không sao, khi nào đến nơi họ sẽ viết thư về.

Trương Vũ đưa mấy người còn lại về trung tâm thị trấn. Vương Tiểu Thanh sợ Trượng Vũ đi theo mình, vừa xuống xe Vương Tiểu Thanh liền chạy đi ngay, vì hôm nay cô định đi bán rau, trong không gian đang có nhiều rau củ.

Trương Vũ đúng là muốn tìm Vương Tiểu Thanh, muốn cùng cô đi dạo phố và mời cô ăn cơm, kết quả, hoàn toàn không tìm thấy bóng dáng cô.

Vương Tiểu Thanh vẫn như thường lệ đi dạo chợ đen trước, xem có hàng hóa lạ gì không.

Không ngờ lại có người bán cây ăn quả và một ít hạt dưa, có một số loại đã qua mùa trồng trọt, nhưng trong không gian của cô lúc nào cũng có thể trồng.
 
Back
Top Bottom