Ngôn Tình Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 360: Chương 360


"Tôi họ Trần, gọi tôi là quản lý Trần là được. Cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đã có chồng chưa? Trước đây cô làm công việc gì?"

Nhìn cô gái trẻ trước mặt có vẻ hơi non nớt, khóe miệng quản lý Trần khẽ nhếch lên, hỏi một cách đầy ẩn ý. Trương Hồng Châu hơi do dự một chút, trong lòng âm thầm cân nhắc xem nên trả lời như thế nào cho hợp lý.

Cô hít một hơi thật sâu, rôi nhẹ giọng trả lời: "Tôi năm nay hai mươi ba tuổi, hiện tại chưa có đối tượng. Tôi vẫn còn là sinh viên đại học."

Nghe thấy câu trả lời của Trương Hồng Châu, ánh mắt quản lý Trần sáng lên, nụ cười trên khuôn mặt càng thêm rạng rõ, ông ta gật đầu hài lòng nói: "Ô, hóa ra là sinh viên đại học! Thật tuyệt vời, sinh viên đại học vừa văn minh vừa có trình độ, đúng là nhân tài mà chúng tôi đang cần."

Thấy quản lý Trần có vẻ khá hứng thú với mình, Trương Hồng Châu cảm thấy đây có thể là một cơ hội, liền nhanh chóng hỏi tiếp: "Quản lý Trần, không biết phòng khiêu vũ của ngài hiện đang tuyển những vị trí nào? Bất cứ vị trí gì, tôi cũng có thể đảm nhận được."

Quản lý Trần nhìn Trương Hồng Châu từ trên xuống dưới, rồi chậm rãi trả lời: "Chúng tôi hiện đang tuyển một số người để nhảy cùng khách. Tuy nhiên, công việc này có thể yêu cầu cô phải có một tư tưởng cởi mở, vì trong quá trình nhảy, có đôi khi không thể tránh khỏi việc có những tiếp xúc cơ thể với khách hàng, hy vọng cô có thể hiểu và chấp nhận được.”

Trong lúc nói chuyện, quản lý Trần còn cố tình nhướn mày, ánh mắt đầy ẩn ý.

Trong lòng Trương Hồng Châu thầm nghĩ: Chỉ là bị nắm tay, sờ m.ô.n.g thôi sao, dù sao thì đàn ông ái cũng như nhau cả.

Nghĩ đến đây, cô không chút do dự đáp: "Tôi hoàn toàn hiểu. Chỉ có điều vì nguyên nhân học tập, tôi chỉ có thể đến làm việc vào cuối tuần, không biết như vậy có được không?"

"Được chứ, cuối tuần ở đây đông khách hơn, ngày thường không quá đông khách. Công việc của cô rất đơn giản, chỉ cần phụ trách lôi kéo khách cùng nhau khiêu vũ, sau khi nhảy xong thì khuyên bọn họ mua rượu. Nhớ kỹ, phải làm sao để khách vui vẻ, cam tâm tự nguyện bỏ tiền ra mua rượu mới được. Chỉ cần khách chịu mua rượu, ngoài tiền công nhảy với khách, cô còn được nhận thêm hoa hồng nữa!” Quản lý Trần giải thích.

Trương Hồng Châu vẫn rất quan tâm đến thu nhập: “Vậy nếu mỗi tháng tôi chỉ làm tám ngày, thì có thể kiếm được khoảng bao nhiêu tiền?”

“Nếu như không có khách hàng nào mua rượu mà cô giới thiệu, thì một tháng cô chỉ nhận được hai mươi đồng tiền lương cơ bản. Nhưng nếu có khách mua, mỗi chai rượu bán được cô sẽ nhận được tiền hoa hồng từ một hào đến ba hào, và giá rượu càng cao, tiền hoa hồng càng lớn nhé!”

Quản lý Trần vừa nói vừa dập điếu thuốc trong tay, rồi từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ đơn và đưa cho cô.

Ra hiệu cho cô điền thông tin cá nhân như tên, ngày sinh và địa chỉ nhà.

"Cảm ơn quản lý Trần! Vậy thì tối thứ Sáu tuần này tôi sẽ bắt đầu đi làm."

Trương Hồng Châu vốn dĩ chỉ định đến ứng tuyển thử công việc này, nhưng không ngờ đãi ngộ lại hấp dẫn như vậy.

Chỉ cần làm việc tám buổi tối đã có thể kiếm được hai mươi đồng, mà mỗi buổi tối thời gian làm việc còn chưa tới tám giờ, chỉ kéo dài khoảng năm, sáu tiếng mà thôi.

"Được."

Quản lý Trần kẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, Trương Hồng Châu như trút được gánh nặng xoay người rời đi.

Cô thầm cảm thấy may mắn khi cuối cùng bản thân cũng tìm được một công việc ổn định và đáng tin cậy như vậy, có thể giúp cô yên tâm sống và học tập.

Thời gian thấm thoát trôi qua, đến tối thứ Sáu, khi đèn đường đã lên, ánh đèn neon rực rỡ chiếu sáng.

Trương Hồng Châu đến trước cửa phòng khiêu vũ có tên "Đêm Mộng Mơ" như đã hẹn.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 361: Chương 361


Giờ phút này cô cảm thấy có chút căng thẳng, nhưng phần lớn là sự chờ mong và phấn khích.

Sau khi bước vào phòng khiêu vũ, Trương Hồng Châu liếc mắt một cái liền nhìn thấy quản lý Trần đứng cách đó không xa.

Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ, mặc một chiếc váy dài bó sát, dáng người uyển chuyển thướt tha.

Nhìn qua có vẻ khoảng ba mươi tuổi, tỏa ra một vẻ đẹp quyến rũ, trưởng thành.

Quản lý Trần nhìn thấy Trương Hồng Châu đến, mỉm cười tiến lại gần rồi nói: "Tiểu Trương à, đến đây, tôi giới thiệu với cô một chút. Đây là chị Phượng. Sau này cô ấy sẽ hướng dẫn cô về công việc cụ thể và các quy trình. Cô phải nghe lời cô ấy, cố gắng làm tốt nhé."

Sau khi chào hỏi ngắn gọn vài câu, quản lý Trần chính thức giới thiệu Trương Hồng Châu với chị Phượng, sau đó quay người rời đi, để lại hai người họ ở lại với nhau.

Đối diện với chị Phượng có khí chất mạnh mẽ này, Trương Hồng Châu không dám có chút sơ suất nào, vội vàng cúi chào ân cần thăm hỏi: "Chào chị Phượng!"

Chị Phượng khẽ cong ngón tay sơn màu đỏ rực, nhẹ nhàng nói: "Đi theo tôi~"

Rồi chị Phượng quay lưng bước về phía trước, ra hiệu cho Trương Hồng Châu đi theo mình.

Trương Hồng Châu thấy vậy, vội vã bước theo sau.

Chị Phượng mỉm cười, dẫn cô đi qua đại sảnh rộng rãi và sáng sủa, tiến vào khu vực nghỉ ngơi phía sau.

Nơi này được bài trí đơn giản nhưng thoại mái. có nhiều bàn ghế để mọi người nghỉ ngơi một chút.

Bên cạnh còn có một số đồ trang điểm để tiện cho việc trang điểm chính trang lại.

Đi sâu vào bên trong, có thể nhìn thấy một hàng quần áo đủ loại kiểu dáng được sắp xếp gọn gàng.

Chị Phượng dừng lại, quay đầu nói với cô: "Tiểu Trương à, đi chọn một bộ quần áo phù hợp với cô đi."

Trương Hồng Châu có chút căng thẳng bước đến giá treo quần áo, cẩn thận xem xét từng bộ đồ.

Cuối cùng, cô chọn một chiếc váy liền màu hồng nhạt với kiểu dáng khá chuẩn mực, rồi đi vào phòng thay đồ.

Khi cô xuất hiện trở lại trước mặt chị Phượng, chị Phượng tỉ mỉ hướng dẫn cô đánh chút phấn nền, thoa son để tăng thêm khí sắc.

Trương Hồng Châu chăm chú làm theo chỉ dẫn, từng bước hoàn thiện vẻ ngoài của mình.

Sau khi mọi thứ đã được chỉnh chu, chị Phượng cẩn thận quan sát cô.

Mỉm cười tán thưởng và gật đầu khen ngợi: "Ừm, đúng là người đẹp vì lụa, ăn mặc thế này trông cô thật sự xinh đẹp hơn hẳn. Nhớ kỹ nhé, sau này mỗi lần đi làm đều phải lựa chọn trang phục kỹ lưỡng, trang điểm nhẹ nhàng, thể hiện ra khía cạnh mà bản thân đẹp nhất."

Sau đó, chị Phượng tiếp tục nói: "Quần áo mặc xong khi tan làm để vào trong thùng này, sẽ có người phụ trách mang đi giặt. Bây giờ thì đi theo tôi."

Chị Phượng vừa dứt lời, liền dẫn Trương Hồng Châu tiến đến phía trước sảnh. Bọn họ đi đến trước mặt một nhóm khách mới đến.

"Mời họ uống rượu, cố gắng nghĩ biện pháp làm sao để bọn họ mua thêm rượu!" Chị Phượng hạ thấp giọng, nhẹ nhàng dặn dò Trương Hồng Châu. Sau đó, chị Phượng nhanh chóng bước vào giữa nhóm đàn ông.

"Ôi trời, ông chủ Lưu! Lâu lắm rồi ông không đến đây! Chắc là đi công tác xa chứ gì? Chỗ chúng tôi có một cô gái mới đến, ông xem thế nào?"

Chị Phượng vừa nói vừa ra hiệu cho Trương Hồng Châu lại gần.

Trương Hồng Châu thấy vậy, vội vàng tiến tới.

Chị Phượng thuận thế kéo cô ngồi xuống bên cạnh ông chủ Lưu.

"Ồ? mới tới à, tôi thích! Nào, rót cho tôi một ly!"

Ông chủ Lưu từ trước đến nay thích rủ các cô gái uống rượu, đặc biệt khi nghe nói đây là người mới, ông ta càng hưng phấn hơn.

Trương Hồng Châu khẩn trương nuốt nước miếng, nhưng rồi cũng lấy hết can đảm để đối mặt.

Cô và ông chủ Lưu uống qua lại từng ly một. Chỉ trong chốc lát, chén rượu đã thấy đáy, nhưng Trương Hồng Châu vẫn chưa say.

Ông chủ Lưu thấy vậy, liền gọi thêm rượu.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 362: Chương 362


Thực ra, tửu lượng của Trương Hồng Châu tương đối tốt. Có những lúc ở Phong Thu Loan, cô còn có thể uống cùng Nhị Cẩu và cha anh ta vài ly.

Tối hôm đó, uống đến cuối cùng, ông chủ Lưu cũng say mèm và được tài xế đưa đi, còn Trương Hồng Châu cũng có chút choáng váng.

Tuy nhiên, cô biết mình không thể để bản thân chìm đắm trong cơn say, nên vội vã chạy vào nhà vệ sinh nôn hết rượu ra, mới có thể duy trì được chút tỉnh táo.

Đợi đến khi yến hội kết thúc, mọi người đã rời đi, Trương Hồng Châu trở lại hậu trường.

Lúc này, chị Phượng xuất hiện.

"Cũng khá đấy, Tiểu Trương. Cô xem này, hôm nay, chỉ riêng tiền hoa hồng đã được ba đồng rồi đấy! Tiếp tục cố gắng nhé!"

Trương Hồng Châu nhẹ gật đầu đáp lại.

Hôm nay ông chủ Lưu chỉ gọi rượu loại rẻ, mặc dù cô đã uống nhiều nhưng không vấn đề gì.

Dù sao, nếu mỗi ngày đều có thể kiếm được ba đồng như thế này, thì thu nhập đã rất khá rồi.

Trong hậu trường có khoảng bảy, tám cô gái có độ tuổi tương đương Trương Hồng Châu, ai nấy đều mặt mũi đỏ phừng phừng vì say, trong đó có một số người đã say đến bất tỉnh nhân sự.

Cũng may là phía sau có phòng cho mọi người nghỉ ngơi, nếu ai say khướt không đi nổi, còn có thể ở lại ngủ qua đêm ở đây.

Trương Hồng Châu vẫn quyết định thay đồ rồi trở về ký túc xá. May thay đang là cuối tuần, nhà trường vẫn chưa áp dụng lệnh giới nghiêm.

Cô nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ, không có ý định đi tắm rửa, lập tức ngã ngay xuống giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt một cái đã trôi qua một năm rưỡi.

Lúc này, Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ đã bước vào giai đoạn cuối của học kỳ hai năm thứ hai.

Nhờ sự nỗ lực không ngừng tích góp của cả hai, bọn họ đã có trong tay một khoản tiết kiệm lên đến sáu, bảy mươi vạn.

Vào một buổi sáng nọ, như thường lệ, Vương Tiểu Thanh đi đến trường, trên đường đi cô mua hai chiếc bánh bao nhân thịt nóng hổi để ăn sáng.

Tuy nhiên, điều người ta không ngờ tới chính là vừa mới ăn xong hai chiếc bánh bao nhân thịt thơm ngon này không được bao lâu. Cô bắt đầu cảm thấy dạ dày cuồn cuộn lên, khó chịu vô cùng, giống như thể có thứ gì đó đang quay cuồng bên trong dạ dày. Cô vội vàng chạy tới nhà vệ sinh ở gần đó, nôn mửa không ngừng.

Vương Tiểu Thanh nhìn những mẫu bánh bao bị nôn ra, trong lòng Vương Tiểu Thanh dấy lên một cảm giác hoài nghi và lo lắng.

Không biết những chiếc bánh bao nhân thịt này có đảm bảo vệ sinh hay không, nếu không tại sao cô vừa mới ăn xong đã cảm thấy buồn nôn muốn ói?

Mặc dù dạ dày vẫn còn hơi khó chịu, nhưng ít nhất cảm giác đã khá hơn lúc trước nhiều.

Mắt thấy đã đến giữa trưa, Vương Tiểu Thanh nghĩ đến việc lấy một ít đồ ăn từ trong không gian của mình ra ăn, xem có thể giúp cơ thể cảm thấy dễ chịu hơn không.

Với một suy nghĩ thoáng qua, cô giơ tay và ngay lập tức xuất hiện trước mắt cô là một chùm nho trông như những viên ngọc trong suốt lấp lánh.

Những quả nho này căng mọng, tỏa ra một mùi hương ngọt ngào hấp dẫn, khiến ai nhìn thấy cũng không thể không ch** n**c miếng.

Vương Tiểu Thanh nhanh chóng hái một quả nho và bỏ vào miệng. Ngay lập tức, một dòng nước ngọt lịm trôi xuống cổ họng, và cảm giác khó chịu trong dạ dày cũng dần dần biến mất.

Sau khi cô ăn hết cả chùm nho, không chỉ cơ thể cô trở lại bình thường, mà ngay cả tâm trạng cũng trở nên phấn chấn hơn.

Vì năm hai đại học không có tiết học vào buổi tối, cho nên khi màn đêm buông xuống, Vương Tiểu Thanh đã trở về nhà.

Vương Tiểu Thạnh vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Trương Vũ đang bận rộn trong bếp.

Khi bước đến gần, cô thấy anh đã chuẩn bị xong một bữa tối thịnh soạn, có cá, có thịt, cùng với mấy món rau có màu sắc hấp dẫn.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 363: Chương 363


"Thanh Thanh, em về đúng lúc lắm, mau đi rửa tay rồi ăn cơm nhé!"

Trương Vũ mỉm cười nói, rồi bắt đầu bưng các món ăn tinh tế lên trên bàn.

Nhìn những món ăn ngon miệng, trong lòng Vương Tiểu Thanh cảm thấy ấm áp. Sau khi rửa tay xong, cô từ từ bước tới bàn ăn, ánh mắt dừng lại ở đĩa thịt kho tàu thơm phức trên bàn.

Đột nhiên, một cơn buồn nôn ập đến khiến cô không kìm được mà nôn khan: "Ọe~"

Phản ứng đột ngột này khiến Trương Vũ đứng bên cạnh sợ hãi, anh vội chạy lại, nhẹ nhàng vỗ lưng cô và lo lắng hỏi: "Em sao vậy? Sao thế này? Thanh Thanh "

Cùng lúc đó, anh nhanh chóng rót một cốc nước ấm đưa cho cô.

Vương Tiểu Thanh thở hắt ra, nhăn mặt giải thích: "Chắc là do em ăn phải thứ gì đó không tốt. Sáng nay em tùy tiện mua hai cái bánh bao ở một quán ven đường để ăn sáng, nhưng không lâu sau đó đã thấy da dày cuộn lên khó chịu. Sáng nay em đã nôn một lần rồi, buổi trưa cũng không dám ăn cơm, chỉ dám ăn vài quả nho."

Nghe cô nói như vậy, Trương Vũ không khỏi thấy xót xa, anh liền an ủi cô: "Thanh Thanh, lần sau đừng ăn bậy bạ ngoài đường nữa nhé. Em yên tâm, anh sẽ học cách làm bánh bao, sau này ngày nào anh cũng làm ban cho em ăn! Đúng rồi, bây giờ em có muốn ăn gì không?"

Trong đầu Trương Vũ nghĩ có lẽ nấu chút cháo trắng thanh đạm sẽ giúp Vương Tiểu Thanh cảm thấy dễ chịu hơn.

Tuy nhiên, Vương Tiểu Thanh lại lắc đầu, tỏ ý không muốn ăn cháo.

Cô nói với Trương Vũ rằng mình vẫn muốn ăn trái cây hơn, bởi vì buổi trưa sau khi ăn xong thấy dễ chịu hơn nhiều, vị chua ngọt của trái cây cũng giúp cô thấy đỡ buồn nôn hơn.

Thấy vậy, Trương Vũ chỉ biết gật đầu bất đắc dĩ nói: "Được rồi, vậy em ăn chút trái cây đi. Nhưng sáng mai nhất định phải nhớ ăn chút cháo để dưỡng dạ dày nhé."

Nói xong, nhìn một bàn đầy thức ăn thịnh soạn, Trương Vũ đành ngồi một mình lặng lẽ thưởng thức bữa tối gồm bốn món mặn và một bát canh.

Sáng hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Trương Vũ đã vội vàng rời khỏi chiếc giường ấm áp.

Anh nhẹ nhàng bước xuống giường, cố gắng không làm phiền đến Vương Tiểu Thanh, người vẫn đang ngủ say.

Bước vào bếp, Trương Vũ thành thạo vo gạo rồi cho hết vào nồi, đun nhỏ lửa cho đến khi thành một nồi cháo trắng nóng hổi, mùi thơm xông vào mũi.

Khi Vương Tiểu Thanh thức dậy, nhìn thấy bát cháo trắng mà Trương Vũ đã kỳ công nấu, trong lòng tràn đầy cảm động.

Cô nhẹ nhàng thổi đi hơi nóng trên bề mặt cháo, nhấm nháp từng muỗng cháo tràn đầy tình yêu thương này.

Ăn xong một bát cháo nhỏ, Vương Tiểu Thanh cảm thấy mỹ mãn thu dọn túi sách, chuẩn bị đến trường bắt đầu một ngày học tập.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đảo mắt một cái đã đến trưa, Vương Tiểu Thanh đột nhiên cảm thấy dạ dày căng chướng lạ thường, không muốn ăn gì cả.

Dù vậy, cô vẫn cố gắng chịu đựng để hoàn thành tiết học.

Trên đường về nhà sau buổi học, Vương Tiểu Thanh chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, hai chân giống như đeo phải cục chì nặng nề, mỗi bước đi đều nặng nề vô cùng.

Nhưng nhờ vào ý chí kiên cường, cuối cùng cô cũng kiên trì về đến nhà, ngay lập tức nằm vật xuống giường, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ say.

"Thanh Thanh, em sao vậy?"

Không biết đã bao lâu trôi qua, Vương Tiểu Thanh chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Trương Vũ đã về nhà, đang lo lắng nhìn mình.

Đối với đôi vợ chồng trẻ mà nói điều này thật hiếm thấy, vì thường vào thời điểm này, Vương Tiểu Thanh hoặc là đang bận rộn nấu cơm hoặc là ngồi xem TV trên ghế sofa, tuyệt nhiên sẽ không ngủ say như thế này.

"Ông xã, em cảm thấy mệt quá, chắc là bị ốm rồi. Anh nghĩ xem có phải em bị ngộ độc thực phẩm rồi không? Trưa nay em chẳng ăn được gì, bây giờ cũng hoàn toàn không có cảm giác thèm ăn, chỉ muốn ngủ một giấc thôi."
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 364: Chương 364


Vương Tiểu Thanh yếu ớt nói, trong giọng nói lộ rõ sự mơ hồ và mệt mỏi.

Cô cố gắng muốn ngồi dậy, nhưng lại nhận ra cơ thể mềm nhũn, không có chút sức lực nào.

"Em đừng lo lắng quá, ngộ độc thực phẩm không giống như vậy đâu, ngộ độc thức ăn sẽ khiến em nôn liên tục. Em cứ ngủ tiếp đi, sáng mai anh đưa em đi bệnh viện."

Trương Vũ nhẹ nhàng vuốt tóc Vương Tiểu Thanh, thấy cô không muốn động đậy và trời cũng đã tối muộn rồi, nên anh quyết định không đi bệnh viện nữa.

Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý đồng tình, rồi lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trương Vũ thấy thế thở dài nhẹ nhõm, sau đó mang đến một chậu nước ấm vừa phải, cẩn thận lau mặt, tay và chân cho Vương Tiểu Thanh.

Sau khi hoàn thành những việc này, anh cẩn thận đắp chăn lên người cô, sợ làm gián đoạn đến giấc mơ ngọt ngào của cô.

Sáng sớm hôm sau. ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng chiếu sáng toàn bộ căn phòng.

Vương Tiểu Thanh cuối cùng cũng tỉnh giấc, nhưng lúc này mặt trời đã lên cao, gần tám giờ sáng.

Cô vươn vai, cảm nhận sự ấm áp và thoải mái trong chăn, loại cảm giác này khiến người ta say mê không muốn rời khỏi.

Giờ phút này, thời tiết dễ chịu, nằm trong chăn ấm như được bao bọc trong những đám mây mềm mại, thật sự thoải mái không gì sánh bằng.

"Em tỉnh rồi à? Anh nấu chút cháo cho em, em mau dậy ăn chút đi."

Trương Vũ bước đến bên giường, nhẹ nhàng đỡ Vương Tiểu Thanh dậy, nhìn cô dịu dàng nói.

Tuy nhiên, từ sâu thẳm trong lòng Trương Vũ, anh lại bắt đầu nảy ra một suy nghĩ có chút táo bạo: Liệu có phải cô đã mang thai rồi không?

"Không ăn gì cứ cảm thấy cả người không có sức ấy."

Ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng.

Vương Tiểu Thanh từ từ ngồi dậy, động tác có phần chậm chạp.

Cô vươn vai một lần nữa, sau đó chầm chậm bước xuống giường, đi tới chỗ rửa mặt.

Lúc này, từ trong bếp tỏa ra một mùi thơm hấp dẫn. Hóa ra là Trương Vũ đã dậy từ sớm để nấu một nồi cháo trắng nóng hổi và tự tay muối những miếng củ cải cay ngon lành.

Những món ăn này khiến Vương Tiểu Thanh thèm thuồng không thể chờ đợi thêm được nữa, cô vội vàng ngồi xuống bàn ăn, nhanh chóng ăn hết một bát cháo đầy.

Cảm giác thỏa mãn dâng lên từ tận đáy lòng, hiện rõ trên gương mặt của cô. Sau bữa ăn, Vương Tiểu Thanh nói với Trương Vũ: "Anh yêu à, em cảm thấy cơ thể đã đỡ nhiều rồi, chắc không cần phải đi bệnh viện nữa, đúng không?"

Thực ra, sâu thẳm trong lòng, Vương Tiểu Thanh không muốn đến bệnh viện để kiểm tra, vì cô có chút lo lắng về những kết quả mà mình không lường trước được.

Tuy nhiên, Trương Vũ lại không nghĩ vậy. Anh nhìn Vương Tiểu Thanh đầy quan tâm rồi hỏi: "Thanh Thanh, bẫy giờ em chỉ cảm thấy tốt hơn vì đã ăn cháo. Nhưng nếu trưa nay anh nấu thịt cho em, liệu em có ăn nổi không?"

Trương Vũ cảm thấy vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra một chút mới có thể yên tâm.

Nghe vậy, Vương Tiểu Thanh do dự một chút. Cô thực sự không cảm thấy hứng thú với thịt, thậm chí vừa nghĩ đến đồ ăn có dầu mỡ thôi đã nhịn không được muốn nôn rồi.

Vì vậy, cô gật đầu đồng ý và nói: "Ừm, hình như là em không thể ăn nổi. Được rồi, vậy chúng ta đi bệnh viện đi."

Cuối cùng, Vương Tiểu Thanh quyết định nghe theo lời khuyên của Trương Vũ, đến bệnh viện kiểm tra.

Dù sao thì sức khỏe vẫn là quan trọng nhất, chỉ có thông qua chẩn đoán và điều trị chuyên nghiệp mới có thể đảm bảo cơ thể sớm hồi phục.

Trương Vũ nhanh chóng rửa sạch bát đũa, sau đó chở Vương Tiểu Thanh trên chiếc xe đạp, phóng thẳng đến Bệnh viện Nhân dân số 2 ở thành phố Tương.

Bệnh viện này không xa nhà lắm, chỉ cần đạp xe khoảng mười phút là tới.

Sau khi đến nơi, Vương Tiểu Thanh nhanh chóng đến quầy đăng ký để lấy số khám nội khoa.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 365: Chương 365


Có lẽ vì thời gian còn sớm nên bệnh viện vẫn khá vắng, không cần phải xếp hàng chờ đợi.

Sau khi vào phòng khám, bác sĩ ngước lên nhìn Vương Tiểu Thanh rồi hỏi với vẻ quan tâm: "Cháu thấy không khỏe ở đâu?"

Vương Tiểu Thanh chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt có chút mệt mỏi, nhẹ nhàng đáp: "Bác sĩ ơi, gần đây cháu bị mất cảm giác thèm ăn, ăn vào là muốn nôn, bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng ăn chút cháo trắng hoặc ăn hoa quả." Trong lời nói của cô lộ ra chút bất lực và lo lắng.

Bác sĩ quan sát đôi vợ chồng trẻ trước mặt, nghĩ thầm bọn họ đi cùng nhau đến khám bệnh, chẳng lẽ là có khả năng mang thai? liền hỏi tiếp: "Tình trạng này đã kéo dài bao lâu rồi? Có khả năng cháu đang mang thai không?"

Trước câu hỏi của bác sĩ. Vương Tiểu Thanh suy nghĩ một chút rồi thành thật trả lời: "Cũng chỉ mới hai, ba ngày thôi. Mang thai sao, hẳn là không thể nào." Trong giọng nói của cô mang chút bối rối và lo âu.

"Không đâu nhỉ," Vương Tiểu Thanh nghi hoặc nhìn Trương Vũ, cô nghĩ lại mỗi lần đều có biện pháp phòng tránh cẩn thận.

"Không, bác sĩ, có khả năng mang thai đấy," Trương Vũ trả lời, anh nhớ lại khoảng một tháng trước có một lần bọn họ đã bất cẩn không sử dụng biện pháp an toàn.

Vương Tiểu Thanh nhìn Trương Vũ với vẻ nghi ngờ.

"Được rồi, đây là đơn xét nghiệm m.á.u cho cháu. Có kết quả xong thì cháu mang sang khoa sản để bác sĩ bên đó xem cho nhé."

Với kinh nghiệm của mình, bác sĩ đã nhìn thấy nhiều trường hợp tương tự như vậy rồi.

Nhiều cặp vợ chồng khi thấy triệu chứng buồn nôn, đều không nghĩ ngay đến trường hợp mang thai, mà cứ đơn giản nghĩ rằng dạ dày khó chịu.

Chỉ đến khi uống thuốc điều trị đau dạ dày xong, bọn họ mới phát hiện ra bản thân đang mang thai.

May mắn thay, các loại thuốc dạ dày bình thường không ảnh hưởng nhiều đến sự phát triển của thai nhi.

Sau khi bước ra khỏi phòng khám, Vương Tiểu Thanh ngay lập tức nhìn chằm chằm Trương Vũ, ánh mắt đầy tò mò và nghi ngờ.

"Ông xã, sao anh lại đột nhiên nghĩ tới em có thể đang mang thai? Chẳng lẽ anh muốn có con rồi sao?" Cô nhẹ nhàng hỏi.

Đối mặt với sự chất vấn của vợ, Trương Vũ không khỏi có chút dở khóc dở cười.

"Thanh Thanh, em thử nghĩ lại mà xem, những triệu chứng gần đây của em chẳng phải rất giống với dấu hiệu mang thai sao?" Anh kiên nhẫn giải thích.

Nghe chồng nói vậy, Vương Tiểu Thanh bắt đầu hồi tưởng lại những thay đổi trong cơ thể của cô dạo gần đây.

Sau một hồi suy nghĩ, cô chợt bừng tỉnh: "Hình như đúng là như vậy thật"

Ngay sau đó, cô giống như chợt nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt mở to, chất vấn: "Này, anh không giấu em chuyện gì đấy chứ?"

Trương Vũ thấy vậy, trên mặt có chút bối rối, anh ghé sát tai Vương Tiểu Thanh rồi nói nhỏ vài câu. Vương Tiểu Thanh nghe xong liền giận dỗi đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c Trương Vũ hai cái.

Kết quả xét nghiệm m.á.u của Vương Tiểu Thanh cần chờ khoảng một giờ mới có, vì vậy hai người quyết định đi dạo quanh bệnh viện để thư giãn.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc một giờ đã qua, hai người trở lại khoa sản trong tâm trạng thấp thỏm bất an chờ đợi kết quả.

Bác sĩ khoa sản xem xét kỹ lưỡng các chỉ số xét nghiệm rồi nói: "Chúc mừng cô, cô mang thai rồi! Vậy lần trước cô đến kinh nguyệt cụ thể là khi nào?"

Sau đó, bác sĩ lấy ra một cuốn sổ nhỏ đưa cho Vương Tiểu Thanh, bảo cô điền thông tin cá nhân vào để lưu hồ sơ.

Một giờ sau, Vương Tiểu Thanh bước ra khỏi cổng bệnh viện với tâm trạng hoang mang như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.

Trời ơi! Sao lại thế này? Cô thật sự đã mang thai rồi sao!

Ban đầu, kế hoạch vốn là chờ sau khi tốt nghiệp mới tính đến chuyện có con, nhưng bây giờ mọi thứ dường như đến quá sớm.

Tuy nhiên, trái ngược với sự hoang mang của Vương Tiểu Thanh, Trương Vũ lại tỏ ra vô cùng phấn khích và hạnh phúc.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 366: Chương 366


Trương Vũ cẩn thận từng li từng tí đỡ Vương Tiểu Thanh xuống cầu thang, thể hiện rõ ràng sự quan tâm.

"Hừm, chắc chắn là anh cố ý!" Vương Tiểu Thanh bĩu môi trách móc.

"Đúng, đúng, đúng, tất cả là lỗi của anh, bà xã đại nhân đừng giận mà~"

Đối mặt với sự chỉ trích của vợ, Trương Vũ anh không những không giận mà còn tươi cười vui vẻ.

Ngay cả khi đạp xe về nhà, anh cũng cố ý giảm tốc độ, sợ rằng việc rung lắc quá nhiều có thể làm ảnh hưởng đến vợ đang mang thai.

Về đến nhà, Trương Vũ lập tức yêu cầu cô di vào không gian để ấm áp hơn, vì thời tiết bên ngoài thực sự quá lạnh.

"Thanh Thanh, năm nay trước hết cứ thế này nhé, sắp tới chúngn ta sẽ thi học kỳ, hơn nữa sau khi thi xong chúng ta còn phải về quê một chuyến. Đến năm sau. chúng ta sẽ chuyển nhà đến gần trường của em hơn."

Trương Vũ đã sớm quymết định như vậy, vì hiện tại vợ đang mang thai, mỗi ngày còn phải đạp xe đạp đi tới đi lui giữa nhà và trường học như vậy thì quá nguy hiểm. Anh không thể để người anh yêu gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn .

"Nhưng nếu làm như vậy, mỗi ngày anh về nhà sẽ rất xa đấy," Vương Tiểu Thanh vẫn có chút lo lắng hỏi.

"Đừng lo, không xa đâu. Anh đạp xe nhanh một chút thì chỉ mất khoảng nửa tiếng là có thể về đến nhà thôi!" Trương Vũ an ủi.

Đồng thời, trong lòng anh cũng bắt đầu tính toán: Chiều mai có lẽ anh sẽ có chút thời gian rảnh, có thể đi xung quanh tìm xem có căn nhà thích hợp không, tốt nhất là có thể chuyển đến ở ngay sau Tết.

"Vậy... được rồi." Thấy chồng kiên quyết như vậy, Vương Tiểu Thanh cũng đành đồng ý.

Cô biết tất cả những điều Trương Vũ làm đều vì nghĩ đến cô và đứa con trong bụng, trong lòng cô không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp.

Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng v**t v* bụng mình, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi nghi ngờ:

“Thật sự có một sinh mệnh nhỏ đang hình thành trong này sao?” Cô cúi đầu nhìn chăm chú vào cái bụng hơi nhô lên của mình.

Giống như thể cô có thể cảm nhận được sinh linh nhỏ bé ấy đang lặng lẽ lớn lên bên trong.

Đúng lúc này, Trương Vũ bên cạnh đột nhiên phấn khởi nói: “Bà xã, khi con của chúng ta sinh ra, nó sẽ là sinh viên đại học ngay lập tức!”

Vương Tiểu Thanh nghe thấy vậy thì ngẩn ra, quay đầu lại tò mò hỏi: “Anh nói vậy là sao?”

Lúc này, cô đang tập trung nhìn cây đào trong sân đầy quả, trong lòng còn đang tính toán nên chọn quả nào để ăn thử.

Trương Vũ cười tươi giải thích: “Em nghĩ thứ mà xem, ngày nào em cũng mang theo con đi nghe các bài giảng ở trường đại học. Như vậy chẳng phải là con đã được tiếp nhận giáo dục đại học rồi sao? Đây chẳng phải là sinh viên đại học đúng nghĩa à!”

Nói xong, Trương Vũ không nhịn được mà cười như một đứa trẻ.

Vương Tiểu Thanh nghe xong cũng bừng tỉnh, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ: “Đúng là như vậy thật!”

Giờ phút này, hai vợ chồng đắm chìm trong những mộng tưởng tốt đẹp về tương lai, mong chờ em bé sắp chào đời sẽ lớn lên thật khỏe mạnh và học hành thành tài.

Cây đào với những quả chín mọng kia dường như cũng đang báo hiệu trước cuộc sống ngọt ngào và đầy đủ trong tương lai của bọn họ.

Sáng hôm sau, mặt trời vừa mới mọc, những tia nắng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng.

Vương Tiểu Thanh vẫn đắm chìm trong giấc ngủ ngọt ngào, khóe miệng mang theo một nụ cười nhẹ.

Còn bên kia, Trương Vũ đã dậy từ sớm, anh nhẹ nhàng xuống giường, bước vào bếp bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Trương Vũ thuần thục nấu một nồi cháo yến mạch, khi mùi hương của cháo lan tỏa khắp căn nhà, anh hài lòng gật đầu.

Sau đó, anh cầm bút lên viết lên giấy: “Bà xã, anh đi xem nhà ở gần trường của em, cháo ở trong nồi, nhớ ăn khi còn nóng nhé!”

Sau khi viết xong, anh để tờ giấy trên bàn ăn rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 367: Chương 367


Trương Vũ leo lên xe đạp, cảm nhận cơn gió lạnh của buổi sáng lướt qua má, khiến người ta lập tức thấy tỉnh táo.

Bánh xe lăn đều, anh đạp xe theo con đường quen thuộc, chẳng mấy chốc đã đến gần trường học của Vương Tiểu Thanh.

Hai bên đường phố cây cối rợp bóng, tạo nên một khung cảnh tràn đầy sức sống.

Anh cẩn thận chú ý đến những tờ thông tin cho thuê nhà dán ven đường, phát hiện có khá nhiều căn nhà treo biển cho thuê.

Sau khi so sánh một lúc, cuối cùng Trương Vũ đã chọn được một căn hộ trong tòa nhà dân cư đối diện với trường Sư phạm.

Đó là một căn hộ có hai phòng ngủ và một phòng khách, đồ nội thất bên trong căn hộ tuy rằng có chút cũ kỹ nhưng vẫn có thể sử dụng.

Điều khiến anh hài lòng nhất chính là căn phòng có ánh sáng tốt, tràn ngập ánh mặt trời, hơn nữa lại nằm ở tầng hai, không cần phải leo lên những bậc thang dốc đứng.

Trương Vũ đã thanh toán tiền thuê nhà trong một năm ngay tại chỗ.

Sau khi hai bên thuận lợi ký kết hợp đồng, Trương Vũ nhận chìa khóa tượng trưng cho quyền sử dụng căn hộ.

Ngay sau đó, anh xắn tay áo lên, cẩn thận dọn dẹp lại căn phòng.

Sau một hồi cố gắng, căn phòng trở nên sạch sẽ và ngăn nắp.

Trương Vũ nghĩ, sang năm chỉ cần dọn dẹp sơ qua một chút là có thể dọn vào ở.

Hoàn thành công việc dọn dẹp xong, Trương Vũ ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi một lát, trong lòng tràn ngập sự mong chờ về cuộc sống tương lai.

Nơi ở mới này không chỉ gần trường học của Vương Tiểu Thanh, mà còn là khởi đầu mới trong cuộc sống chung của hai người.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt Trương Vũ lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Trương Vũ nhìn đồng hồ, phát hiện thời gian vừa mới qua 10 giờ, liền chậm rãi trở về nhà.

Lúc này, Vương Tiểu Thanh vừa mới thức dậy, đang ăn sáng.

“Về rồi à! Bên ngoài có lạnh không? Tìm nhà thế nào rồi?”

Vương Tiểu Thanh thoáng nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh của Trương Vũ, cô quan tâm hỏi.

“Không lạnh, nhà đã thuê xong rồi. Vừa nãy anh còn ở đó dọn dẹp nữa, toát hết cả mồ hôi.”

Trương Vũ bước vào nhà tắm, rửa mặt bằng nước ấm để bản thân tỉnh táo lại, sau đó đi vào bếp tự múc cho mình một bát cháo nóng hổi.

“Nhà ở đâu vậy anh?” Vương Tiểu Thanh vừa nhai một miếng dưa chua, vừa hỏi một cách mơ hồ.

“Ngay đối diện trường của em. Nhưng chúng ta còn khoảng mười ngày đến nửa tháng nữa mới được nghỉ đông, hay là tạm thời chưa chuyển đến, em thấy thế nào?” Trương Vũ nhìn Vương Tiểu Thanh, hỏi ý kiến cô.

“Được, nghe theo anh.” Vương Tiểu Thanh gật đầu đồng ý.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, trong chớp mắt đã qua một tuần, Vương Tiểu Thanh thuận lợi hoàn thành tất cả các môn thi, Trương Vũ thì phải đợi thêm hai ngày nữa mới kết thúc.

Thế là, nhân lúc rảnh rỗi, Vương Tiểu Thanh quyết định đi dạo xung quanh và mua một số quần áo mùa đông cho gia đình.

Cô không chỉ tỉ mỉ chọn hai túi sữa bột cho Tiểu Thạch, mà còn mua thêm năm túi sữa cho Tiểu Ngọc.

Có thể nói, gần như mỗi lần được nghỉ về nhà, Vương Tiểu Thanh đều chu đáo chuẩn bị sẵn sữa bột cho bọn trẻ.

Khi anh cả kiện quyết muốn trả tiền, Vương Tiểu Thanh chỉ nhận một nửa, vì cô biết, nếu không nhận tiền, anh cả chắc chắn sẽ không chấp nhận ý tốt này.

Ngoài ra, Vương Tiểu Thanh còn rất chu đáo mua cho mẹ chồng, anh cả và chị dâu, mỗi người một bộ quần áo mới, còn hai đứa trẻ dễ thương thì mỗi đứa được hai bộ quần áo mới.

Năm ngày sau, cuối cùng cũng đến ngày Trương Vũ được nghỉ.

Hai người cùng nhau thu dọn hết đồ đạc trong phòng vào trong không gian, làm thủ tục trả lại nhà cho chủ nhà xong rồi nhận lại tiền đặt cọc, hai người vui vẻ lên tàu trở về thành phố Hành.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 368: Chương 368


Bởi vì phản ứng khi mang thai tương đối mãnh liệt, trình trạng nôn nghén của Vương Tiểu Thanh tương đối nghiêm trọng.

Thời điểm này đang là mùa đông, mọi người trên tàu đều ăn mặc kín mít cho nên không có nhiều mùi hôi. Nếu đổi lại là mùa hè nóng bức, có lẽ Vương Tiểu Thanh sẽ nôn thốc nôn tháo suốt cả hành trình.

Thời gian nghỉ đông của hai người ngắn ngủi, chỉ vỏn vẹn có một tháng.

Bọn họ dự định về quê vào ngày 15 tháng 12 âm lịch, để có thể trở về thành phố Tương vào ngày 16 tháng Giêng, để chuẩn bị cho việc khai giảng năm học mới.

Khi hai người đến thành phố Hành, vừa kịp đón chuyến xe buýt cuối cùng. Trên xe đông nghịt người, không còn chỗ ngồi.

Nhưng may mắn thay, Trương Vũ nhanh mắt chiếm được một chỗ ngồi, anh nhường cho Vương Tiểu Thanh ngồi, còn mình thì đứng.

Sau khi xuống xe, hai người đi tới một bên, lấy ra những món quà mang về cho gia đình và xe đạp.

Nếu không lấy ra trước lát nữa có thể sẽ khó giải thích rõ ràng với gia đình.

Chưa kịp đến cửa nhà, bọn họ đã nhìn thấy một bóng dáng lớn một bóng dáng nhỏ xuất hiện trước mặt, hóa ra là Tiểu Thạch bốn tuổi và Tiểu Ngọc hơn một tuổi!

Chỉ nghe thấy Tiểu Thạch gọi: “Chú, thím!”

Ngay sau đó là giọng nói non nớt của Tiểu Ngọc:

"Ah~ Ah~~”.

Nghe thấy tiếng gọi, Trương Vũ vội vàng đặt đồ trong tay xuống, dang rộng vòng tay, ôm lấy hai đứa trẻ đáng yêu này.

“Ôi trời, là Tiểu Vũ và Tiểu Thanh về rồi!”

Bà Vương mừng rỡ, nhanh chóng bước ra cửa để đón bọn họ.

Vừa ra đến nơi, bà đã nhìn thấy con trai và con dâu.

Khuôn mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

Lúc này, chị dâu cũng bước ra theo. Vừa nhìn thấy Vương Tiểu Thanh xách theo một đống đồ, chị dâu liền vội vã tiến lên giúp đỡ: “Em dâu, sao lại mua nhiều đồ thế này?”

Mọi người vừa nói vừa cười, cùng nhau đi vào nhà, đi lên tầng hai. Vì dưới tầng một đang có khá đông khách đang ăn tối nên bọn họ không tiện ở lại lâu.

“Chị dâu, chị đừng bận rộn nữa. Mẹ ơi, mẹ đến xem thử, con mua quần áo mới cho mọi người này!”

Vương Tiểu Thanh nhiệt tình nói. Lúc này Trương Vũ đang chơi đùa với hai đứa nhỏ, trêu chọc bọn trẻ cười khúc khích không ngừng.

Vương Tiểu Thanh lấy ra những bộ quần áo mới mà cô đã tỉ mỉ chọn lựa cho gia đình và đưa cho mọi người xem.

Bà Vương vui vẻ v**t v* chất liệu vải của những bộ quần áo mới, không khỏi cảm thán:

“Tiểu Thanh à, thật sự không cần năm nào cũng mua quần áo mới cho cả nhà đâu, quần áo trong nhà nhiều đến mức mặc không hết”.

Chị dâu Tào Chiêu Đệ thì cảm động không thôi. Chị nghĩ rằng có lẽ kiếp trước mình đã tu nhân tích đức mới có phúc gặp được người em dâu tốt bụng và chu đáo như vậy.

Vương Tiểu Thanh không chỉ quan tâm đến gia đình mà thường xuyên nhớ đến người chị dâu này, mỗi năm đều gửi đủ các loại nhu yếu phẩm đến. Từ quần áo, giày dép, sữa bột cho bọn trẻ, quạt điện, đến các loại đồ ăn thức uống, cái gì cũng có.

“Chuyện của năm sau để năm sau hãy nói. Đây là sữa bột cho bọn trẻ, chị cầm lấy.” Vương Tiểu Thanh lại lấy ra một túi khác đưa cho chị dâu.

“Cảm ơn em, lát nữa để anh cả đưa tiền cho em.” Tào Chiêu Đệ cất kỹ sữa bột.

“Chuyện này không cần vội đâu. Trương Vũ, chúng ta về ngay hay là ở lại thêm một chút nữa?”

Vương Tiểu Thanh vừa nói vừa không kìm được mà xoa xoa tay.

Cô thầm nghĩ, bây giờ đang giữa mùa đông giá rét, nếu thực sự phải ngủ dưới đất qua một đêm sẽ lạnh lắm!

Mặc dù anh cả và chị dâu chắc chắn không nỡ để cô chịu khổ, nhưng cho dù là ai ngủ dưới đất thì cũng khó mà tránh khỏi có thể sẽ bị cảm lạnh.

“Ừm, bây giờ về ngay, tranh thủ lúc trời vẫn chưa tối hẳn, đi đường cũng sẽ tiện hơn.”

Trương Vũ đáp lại, sau đó nhẹ nhàng đặt bọn trẻ đang ôm xuống ghế bên cạnh và bắt đầu thu dọn đồ đạc mang theo, rõ ràng là đã sẵn sàng, có thể ngay lập tức quay về nhà.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 369: Chương 369


Dù sao thì ở nhà vẫn còn cả đống việc đang chờ anh làm, cần phải về sớm để dọn dẹp, lau chùi nhà cửa nữa.

“Trời ơi, chú, em dâu, hai đứa chưa ăn cơm mà đã đi rồi sao? Hay là tối nay ở lại đây nghỉ ngơi đi, trời lạnh thế này, sáng mai hẵng về cũng không muộn mà!” Chị dâu lên tiếng giữ lại.

“Không cần đâu chị dâu, cảm ơn chị nhé. Bọn em vẫn nên về nhà dọn dẹp trước.”

Trương Vũ từ chối một cách lịch sự, thái độ rất kiên quyết.

“Vậy... thế này nhé, chồng ơi, anh mau chuẩn bị hai phần cơm để hai đứa mang về ăn.”

Chị dâu thấy vậy chỉ còn cách đề nghị như thế, rồi quay xuống tầng một gọi Trương Dũng.

Tào Chiêu Đệ thấy Trương Vũ đã quyết định như vậy rồi, chỉ có thể nhượng bộ mà để Trương Dũng chuẩn bị cơm cho bọn họ mang về nhà hâm nóng lại là cóm thể ăn được ngay.

“Được rồi.”

Trương Dũng lục tìm trong tủ ra một cái bát sứ hơi cũ kỹ, cẩn thận rửa sạch.

Sau đó, anh múc vào trong đó gần rđầy một bát cơm trắng thơm phức, rồi xếp thêm các món ăn thơm ngon, đẹp mắt vào.

Nhìn kỹ có thể thấy, nào là rau cải xanh mướt, thịt kho tàu thơm nức, và cả trứng chiên thơm ngon.

Một bát cơm đầy ắp như thế này chắc chắn đủ để hai người họ ăn no.

Trước sự chu đáo của anh chị. Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh khó lòng mà từ chối.

Vì vậy, bọn họ mỉm cười nhận lấy bát cơm canh ấy. Trương Vũ chở Vương Tiểu Thanh, còn cô thì ôm chặt bát cơm sứ.

Suốt đoạn đường về, hai người trò chuyện vui vẻ, tâm trạng vô cùng hạnh phúc, bát cơm canh thơm ngon ấy đã trở thành điểm nhấn tuyệt vời cho hành trình về nhà này.

Về đến nhà, cả hai đều cảm thấy hơi lạnh, hai người đi vào không gian ấm áp để sưởi ấm.

Hai người rửa mặt trong không gian, rồi Vương Tiểu Thanh đi hái trái cây ăn.

“Tiểu Thanh, em nghỉ ngơi ở đây một chút đi, anh đi dọn dẹp nhà cửa.”

Trương Vũ xắn tay áo lên, tìm chậu và khăn lau, lấy nước, Vương Tiểu Thanh đưa anh ra khỏi không gian.

Trương Vũ bắt đầu cầm chổi, cẩn thận quét dọn sạch sẽ từng ngóc ngách, gom bụi và rác lại với nhau.

Sau đó, anh cẩn thận lau sạch sẽ bàn ghế và giường ngủ một lần nữa, khiến chúng trở nên sáng bóng như mới.

Hoàn thành công việc nhà xong, anh quyết định ăn cơm trước, vì không muốn Vương Tiểu Thanh phải chờ mình quá lâu.

Kỹ năng nấu nướng của anh trai càng ngày càng tiến bộ, kỹ thuật thái rau rất khéo léo, mỗi miếng đều có kích thước đồng đều, khiến người ta không khỏi thán phục.

Vì đang mang thai nên Vương Tiểu Thanh cảm thấy chán ăn, cô chỉ ăn chưa đến nửa bát cơm.

Còn Trương Vũ thì ăn rất ngon miệng, ăn hết sạch cơm và thức ăn còn lại.

Sau bữa ăn, Trương Vũ dọn dẹp chén đũa, rồi lấy chăn, ga, gối đem vào trong phòng, thành thạo trải giường và sắp xếp chăn gối gọn gàng.

Trong khi đó, Vương Tiểu Thanh đang tận hưởng ngâm nước nóng trong không gian, đồng thời gội đầu sạch sẽ.

Đêm tối lạnh lẽo, hai người quyết định sẽ ngủ trong không gian ấm áp và thoải mái này.

Tuy nhiên, sáng hôm sau, Trương Vũ dự định sẽ dậy sớm đi lên thị trấn gặp anh mặt sẹo.

Nhưng khi nhìn thấy Vương Tiểu Thanh đang say ngủ bên cạnh, trái tim của anh tràn ngập tình yêu thương.

Cô ngủ rất ngon. dường như đang chìm đắm trong những giấc mơ đẹp.

Trương Vũ không nỡ đánh thức cô, vì vậy anh chọn cách yên lặng ngồi bên cạnh cô, cho đến khi kim đồng hồ chỉ 9 giờ.

Sau khi thức dậy, trong không gian đã có sẵn bữa sáng, nhưng Vương Tiểu Thanh không muốn ăn, cô chỉ ăn trái cây. Trương Vũ nhìn thấy vậy, vừa lo lắng vừa đau lòng.

“Vợ ơi, lát nữa anh phải lên thị trấn gặp anh mặt sẹo, em không cần đi cùng đâu. Hôm nay trời lạnh quá, em cứ ở nhà đọc sách, xem tivi gì đó đi nhé.”

Tối qua Trương Vũ đã đặt tivi lên tủ rồi.

“Được, em cũng không muốn đi, lười quá.”
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 370: Chương 370


Vương Tiểu Thanh hoàn toàn không ngờ được rằng việc mang thai lại khiến cô mệt mỏi và uể oải đến vậy, suốt ngày chẳng có chút tinh thần nào, người lúc nào cũng cảm thấy lười biếng.

Trương Vũ nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, sau đó đạp xe thẳng đến nhà anh mặt sẹo, muốn hỏi thăm tình hình kinh doanh gần đây.

Anh mặt sẹo thở dài nói: “Bây giờ giá không còn được như xưa nữa, cái gì cũng tăng giá, tiền thì ngày càng mất giá, tôi đang tính toán đi đầu tư!”

Sau khi trò chuyện với anh mặt sẹo xong, Trương Vũ nhanh chóng đi đến nhà anh trai.

Lúc này vẫn chưa đến giờ ăn, chỉ thấy anh trai và chị dâu đang bận rộn rửa rau, thái thịt, còn bà Vương thì đáng chơi đùa với hai đứa trẻ.

“Mẹ, anh, chị dâu, con có chuyện muốn nói với mọi người.” Trương Vũ gãi đầu, trông có vẻ hơi ngại ngùng.

“Chuyện gì vậy?” Cả ba người đều có chút lo lắng, trông Trương Vũ rất nghiêm túc.

“Tiểu Thanh mang thai rồi, được hơn một tháng.

"Ah, thật sao? Thật tuyệt vời!" Tào Chiêu Đệ mà người đầu tiên phản ứng lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ phấn khởi.

"Có thai rồi sao? Mẹ không nghe nhầm chứ."

Bà Vương dường như không tin vào tai mình, sững sờ một lúc rồi mới lẩm bẩm.

"Mẹ, mẹ không nghe nhầm đâu, em dâu thực sự đã mang thai!"

Trương Dũng không giấu được niềm vui, anh thật lòng cảm thấy mừng cho em trai mình.

"Vậy... có lẽ mẹ nên về quê, để tiện chăm sóc cho con bé, hàng ngày có thể nấu cơm cho con bé nữa."

Bà Vương nghĩ thầm, cả hai đứa đều bận rộn ở bên ngoài, giờ mới có dịp trở về nhà. Hơn nữa, con dâu lại đang mang thai, nếu bà không đến chăm sóc thì thực sự không được ổn.

"Không cần đâu mẹ. Lần này con đến tìm mẹ và chị dâu là muốn hỏi một chút kinh nghiệm. Tiểu Thanh dạo này bị nghén nặng, giảm mấy cân liền, con thực sự không biết nên làm món gì để cô ấy dễ ăn hơn." Trương Vũ cau mày nói.

"Ôi, nghén ngẩm thật là phiền phức. Nhưng em có thể mua một ít mơ khô về. Vị chua chua ngọt ngọt của mơ khô sẽ giúp em ấy dễ chịu hơn, còn giúp tiêu hóa tốt nữa."

Tào Chiêu Đệ nhớ lại lúc mình mang thai cũng bị như vậy. Cuối cùng, mẹ ruột tìm mua mơ khô giúp cô giảm bớt khó chịu.

"Đúng vậy, con cũng nên cho Tiểu Thanh ăn nhiều rau củ quả tươi. Nếu con bé không ăn nổi thịt thì đừng nấu thịt nữa, xem xem con bé thích ăn gì thì nấu món đó." Bà Vương cũng suy nghĩ rồi đưa ra lời khuyên.

Trương Vũ lắng nghe cẩn thận, ghi nhớ tất cả những điều quan trọng.

Anh nghĩ rằng mình nhất định phải chăm sóc Tiểu Thanh thật tốt, giúp cô ấy vượt qua thai kỳ một cách suôn sẻ.

Sắp xếp mọi việc xong xuôi, Trương Vũ chào tạm biệt mọi người: "Được rồi, nếu không có gì nữa, con xin phép về trước. Mọi người định khi nào thì về quê?"

"Chúng ta dự định hai ba âm về quê. Sau hai ba âm là nghỉ đến tận 16 tháng Giêng mới mở cửa kinh doanh lại."

Trương Dũng suy nghĩ một lát, thấy thời gian cũng hợp lý, bởi vì chỉ còn vài ngày nữa là đến hai ba âm rồi.

"Được, vậy thì quyết định về ngày hai ba âm. Mẹ, anh, chị dâu, lúc đó mọi người nhớ mang theo bọn trẻ đến nhà con ăn cơm nhé!" Trương Vũ nhiệt tỉnh mời.

Vừa nói xong, anh liền nhanh chóng lên xe đạp, phóng thẳng đến cửa hàng mua mơ khô.

Nhìn theo bóng dáng xa dần của Trương Vũ, Trương Dũng vốn định mời em trai đến nhà mình vào đêm hai ba âm, nhưng bây giờ cũng chỉ biết bất lực lắc đầu.

Trương Vũ chạy đôn chạy đáo, trước tiên anh đến hợp tác xã hội xem có bán mơ khô không, nhưng câu trả lời nhận được khiến anh vô cùng thất vọng.

Sau đó, anh lại tất bật chạy đến cửa hàng thực phẩm gần đó tìm kiếm, nhưng kết quả vẫn không như ý.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 371: Chương 371


Cuối cùng, sau một thời gian nỗ lực tìm kiếm, anh cũng tìm được mơ khô mà mình mong muốn ở chợ đen, và không ngần ngại mua nửa cân.

Khi Trương Vũ mang "chiến lợi phẩm" về đến nhà, Vương Tiểu Thanh vừa từ trong không gian bước ra.

Cô tò mò nhìn vào túi đồ mà chồng mang về và hỏi: "Anh về rồi à! Anh mua gì thế?"

Trương Vũ mỉm cười đưa túi mơ khô cho vợ, anh đáp: "Anh mua mơ khô cho em, em thử xem mùi vị thế nào. Anh thì thấy chua quá."

Nói xong, anh nếm thử một miếng và nhận ra lượng đường không đủ, vị chua quá đậm.

Vương Tiểu Thanh nhận lấy mơ khô nhẹ nhàng cắn một miếng rồi thích thú nói: "Ừm, ngon lắm, chua chua ngọt ngọt, rấtm hợp khẩu vị của em!"

Nghe vợ khen ngợi, Trương Vũ cảm thấy yên tâm hơn. Sau đó, anh bước vào bếp, chuẩn bị bữa trưa.

Anh lấy cà chua tươi và trứng gà từ trong không gian ra, cùng với một ít dưa cải muối chua ngon lành.

Nghĩ đến lời khuyên của mọi người, nếu cô ấy không thể ăn thịt, thì anh sẽ nấu một vài món chay thanh đạm dễ ăn.

Đến trưa, Trương Vũ bưng ra hai món ăn được chế biến tỉ mỉ: trứng xào cà chua và dưa cải xào.

Vương Tiểu Thanh ăn rất ngon miệng, không ngớt lời khen: "Ông xã, ngon quá!"

Nhìn vẻ mặt hài lòng của vợ, Trương Vũ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Thành phố Thượng Hải...

Kỳ nghỉ đông lạnh giá, khuôn viên trường vắng vẻ, nhưng Trương Hồng Châu vẫn kiên quyết ở lại trường.

Lý do rất đơn giản, gần đây ông chủ Vạn chỗ phòng nhảy rất ưu ái cô, gần như ngày nào cũng đến tìm cô.

"Hồng Châu, ông chủ Vạn tìm em đấy!"

Chị Phượng vội vã chạy đến chỗ Trương Hồng Châu, người đang khiêu vũ cùng các vị khách khác trong sảnh, thông báo tin tức này.

Trương Hồng Châu khẽ gật đầu, ra hiệu rằng cô đã biết, sau đó cảm ơn chị Phượng rồi lập tức đi vào hậu trường.

Ở đó, cô cẩn thận chỉnh lại lớp trang điểm của mình, suy nghĩ một chút rồi thay một chiếc váy ngắn bó sát, khoét cổ sâu, làm nổi bật thân hình gợi cảm vốn có của mình.

"Ông chủ Vạn~"

Trương Hồng Châu ngọt ngào lên tiếng, nhẹ nhàng bước đến ngồi cạnh ông chủ Vạn.

Ánh mắt đầy d*c v*ng của ông chủ Vạn dán chặt vào Trương Hồng Châu, ông ta mỉm cười hỏi: "Hồng Châu, vừa nãy em làm gì thế?"

Trong lòng Trương Hồng Châu thầm nghĩ, nếu như nói rằng vừa nãy mình khiêu vũ với người đàn ông khác, chắc chắn ông chủ Vạn sẽ nổi cơn thịnh nộ. Vì vậy, cô khéo léo đáp lại bằng nụ cười duyên dáng: "Không làm gì cả, em chỉ sửa soạn lại một chút để đợi anh thôi!"

Nghe xong những lời này, ông chủ Vạn hài lòng gật đầu, khuôn mặt lộ ra một nụ cười khó mà phát hiện được.

Ông ta vừa nói "tốt, tốt", vừa dang tay ôm chặt Trương Hồng Châu vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp vai cô.

Ông chủ Vạn vốn giàu có, hào phóng, mỗi lần đến đây, Trương Hồng Châu đều có thể kiếm được mười đồng tiền boa, xứng đáng được gọi là vị khách lớn của cô!

Chờ đến khi cuộc vui kết thúc, trời đã về khuya, đã qua nửa đêm, ông chủ Vạn chuẩn bị đứng dậy ra về.

"Hồng Châu à, em hiện giờ đang ở đâu? Để anh lái xe đưa em về." Ông chủ Vạn vừa nói chuyện vừa tựa người vào Trương Hồng Châu.

"Cảm ơn anh Vạn, thật sự không cần đầu. Em tạm thời đang ở ký túc xá trong trường học thôi." Trương Hồng Châu cẩn thận dìu ông ta ra ngoài.

"Ồ, đúng rồi, anh còn một căn biệt thự nhỏ đang bỏ trống ở gần đây, em có muốn đến xem thử không? Nếu em thích, em có thể dọn đến đó ở."

Nói rồi, ông chủ Vạn nắm c.h.ặ.t t.a.y Trương Hồng Châu, nhẹ nhàng v**t v*.

Nghe những lời này xong, trong lòng Trương Hồng Châu vui mừng khôn xiết, chỉ muốn đồng ý ngay lập tức. Nhưng bên ngoài thì vẫn tỏ ra e dè, muốn từ chối: "Như vậy sao mà được, em ngại lắm. Anh Vạn, em ở trường cũng rất thoải mái."

"Không sao, không sao, cứ đi xem thử xem em có thích hay không. Đi, đi thôi!"

Ông chủ Vạn không đợi cô trả lời, liền nhét Trương Hồng Châu vào trong xe, sau đó bản thân cũng nhanh chóng lên xe.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 372: Chương 372


“Ông chủ, chúng ta đang đi đâu vậy?”

Người lái xe đã thấu hiểu suy nghĩ của ông chủ, biết rõ tối nay ông chủ chắc chắn sẽ qua đêm với người đẹp này, nên tự nhiên sẽ không ngoan ngoãn quay về nhà ngủ.

“Được rồi! Vậy thì đi đến căn biệt thự nhỏ ở đường Tân Kiều đi.”

Trương Hồng Châu nghe rõ từng lời, cô biết đường Tân Kiều rất gần với trường học của cô, trong lòng không khỏi vui mừng.

Chỉ mất khoảng mười phút lái xe là đến nơi, ông chủ Vạn đích thân nắm tay Trương Hồng Châu xuống xe.

Trước mắt bọn họ là một căn biệt thự hai tầng với một khu vườn nhỏ xinh xắn.

Ông chủ Vạn rút từ trong túi ra một chùm chìa khóa, đưa cho Trương Hồng Châu, đồng thời ra hiệu cho cô mở khóa cửa.

Trương Hồng Châu có chút e thẹn nhận lấy chìa khóa và từ từ mở cửa chính.

Ông chủ Vạn đi theo sau, sau khi cả hai bước vào nhà, ông ta liền đóng cửa lại.

Trương Hồng Châu bước nhẹ qua khu vườn, đôi chân dẫm lên cỏ mềm mại, đi thẳng đến cửa phòng.

Cô mở cửa và bước vào bên trong, bật đèn lên, phát hiện nội thất bên trong tuy không mới mẻ hay xa hoa, nhưng lại mang phong cách cổ điển: sàn nhà được lát bằng gỗ, đồ nội thất phần lớn cũng được bằng gỗ.

Trương Hồng Châu chưa bao giờ nhìn thấy nơi ở nào đẹp và thanh lịch như vậy, cô không khỏi ngẩn ngơ ngắm nhìn.

“Em thấy thế nào? Có thích nơi này không?”

Ông chủ Vạn đột nhiên đưa tay ra, ôm lấy eo Trương Hồng Châu, khiến Trương Hồng Châu có chút run rẩy, ngay sau đấy cô đã lấy lại bình tĩnh.

“Thích thì tất nhiên là thích rồi... chỉ là, đây dù sao cũng là nhà của anh, em thật sự không dám ở đây...”

Trương Hồng Châu cúi đầu xuống, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Trương Hồng Châu khao khát được sống trong một môi trường như thế này, giọng nói ngọt ngào của cô giống như có thể làm tan chảy trái tim người khác.

Ông chủ Vạn cảm thấy không thể kiềm chế được nữa, chỉ muốn nhanh chóng chiếm lấy Trương Hồng Châu.

“Haha, chỉ cần em thích, ngôi nhà này sẽ là của em, chìa khóa nhà anh cũng giao cho em giữ luôn.”

Ông chủ Vạn nhìn chằm chằm Trương Hồng Châu, ánh mắt ông ta đầy tham lam và d*c v*ng.

Trương Hồng Châu liền thuận nước đẩy thuyền, ngả vào lòng ông ta, rồi dịu dàng nói: “Em thích lắm”

“Haha~” Nghe thấy lời này, ông chủ Vạn cười lớn đầy vẻ tự mãn.

Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên ông ta gặp được một nữ sinh đại học vừa trẻ trung lại còn xinh đẹp như Trương Hồng Châu.

Đêm đó, Trương Hồng Châu đã cố gắng hết sức để làm hài lòng ông chủ Vạn, khiến ông ta vui vẻ tận hưởng hết mức.

Sáng hôm sau, trước khi rời đi, ông chủ Vạn lấy ra tất cả giấy tờ nhà đất.

“Hồng Châu à, đây là giấy tờ nhà đất của ngôi nhà này, hiện tại vẫn đứng tên anh. Khi nào em sinh cho anh một cậu con trai mập mạp, anh sẽ chuyển nhượng nó sang cho em. Còn về tài sản khác của anh, tất cả sẽ để lại cho con trai chúng ta.”

Hóa ra, dù đã gần bốn mươi tuổi nhưng ông chủ Vạn vẫn chưa có con trai, vợ ông ta sinh được hai cô con gái, những người vợ lẽ bên ngoài cũng sinh toàn con gái. Ông chủ Vạn một lòng muốn có một người con trai để nối dõi tông đường.

“Anh yên tâm, em nhất định sẽ sinh cho anh một cậu con trai mập mạp!”

Trương Hồng Châu đỏ mặt quay đầu lại, dáng vẻ thẹn thùng của cô khiến ông chủ Vạn không khỏi mê đắm.

Tuy trong lòng rất muốn ở lại, nhưng ông ta biết bản thân còn nhiều việc quan trọng đang chờ ông ta tới giải quyết.

“Đợi anh xử lý xong công việc, anh sẽ cử người đến chăm sóc em. Đây là chút tiền tiêu vặt của em, từ giờ đừng đến những nơi như phòng khiêu vũ nữa.”

Vừa nói xong, ông chủ Vạn liền ném xuống hai xấp tiền dày cộm sau đó rời đi.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 373: Chương 373


Trương Hồng Châu vội vàng nhặt lấy xấp tiền, cẩn thận đếm, không ngờ lại có tới một nghìn tệ!

Cô tròn mắt nhìn chằm chằm, xúc động đến mức nước mắt ứa ra. Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô thấy được nhiều tiền như vậy.

Lúc này, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: bằng mọi giá phải mang thai, chỉ có như vậy, cuộc sống sau này của cô mới có thể hạnh phúc viên mãn.

Cho dù có sinh con gái đi chăng nữa, chắc chắn ông chủ Vạn cũng sẽ không bỏ rơi cô.

Chưa đến buổi trưa, người hầu được ông chủ Vạn cử đến đã đến nơi. Đó là một phụ nữ trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, trông có vẻ thật thà.

“Xin chào bà chủ, tôi họ Trần, từ hôm nay trở đi tôi sẽ hết lòng phục vụ bà chủ. Nếu bà chủ có món ăn yêu thích nào, xin hãy cho tôi biết.”

Dì Trần trông dáng vẻ hiền lành, thân thiện, Trương Hồng Châu gật đầu nhẹ nhàng và mỉm cười. Sau đó, cô bảo dì Trần đi mua sắm cùng mình.

Dù sao thì bây giờ cô không giống trước kia, cũng được coi là người có chút danh tiếng, nếu một ngày nào đó cần phải đi cùng ông chủ Vạn tham dự các sự kiện xã giao, ăn mặc quá giản dị sẽ không phù hợp.

Hiện tại đang là mùa đông, tất nhiên cô chỉ có thể mua quần áo mùa đông.

Vì vậy, Trương Hồng Châu đã tỉ mỉ chọn lựa ba chiếc áo khoác mùa đông, còn mua thêm hai bộ đồ ngủ gợi cảm để chuẩn bị khi cần thiết.

Dì Trần lẽo đẽo theo sau, giúp cô xách những món đồ mới mua. Sau khi cả hai trở về nhà, màn đêm đã buông xuống.

“Dì Trần, vất vả cho dì rồi! Tối nay cứ nấu tạm món mì nào đơn giản thôi, dù sao tối nay ông chủ Vạn chắc cũng bận tiếp khách, không về nhà ăn tối đâu.”

Đối với những người thành đạt như ông chủ Vạn, việc bận rộn với các bữa tiệc vào buổi tối cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, ông ta đã có gia đình, thi thoảng vẫn phải về nhà với vợ con.

Nghĩ đến đây, Trương Hồng Châu cảm thấy có chút cô đơn, nhưng ngay lập tức cô đã gạt bỏ đi những suy nghĩ đó, bởi vì giờ đây trong mắt cô, chỉ có tiền bạc mới là chân lý vĩnh cửu.

Sau đó, Trương Hồng Châu hào hứng đi thử từng chiếc áo khoác mới mua: Màu trắng ngà toát lên vẻ thanh lịch; màu đen thể hiện sự trang trọng và trầm ổn; còn màu xanh đậm lại tôn lên vẻ quý phái sang trọng. Mỗi chiếc áo đều khiến người ta trầm trồ, vô cùng đẹp mắt.

Di Trần chuẩn bị món mì cho bữa tối, Trương Hồng Chầu ăn no rồi đi ngủ, vì hôm qua cô đã rất mệt, hôm nay còn đi mua sắm cả buổi chiếu.

Tuy nhiên, trước khi đi ngủ, cô vẫn tắm rửa rồi mặc bộ đồ ngủ gợi cảm, phòng trường hợp khi ông chủ Vạn bất ngờ trở về thì vẫn có thể thu hút được sự chú ý của ông ta.

Tại Phong Thu Loan.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt một cái đã đến hai ba âm.

Sau khi đi dạo một vòng, Vương Tiểu Thanh trở về nhà, háo hức chia sẻ với Trương Vũ, người đang bận rộn chuẩn bị món ăn trong bếp, một câu chuyện mà cô vừa mới nghe được:

“Này! Anh đã nghe tin gì chưa, Nhị Cẩu lại lấy vợ rồi đó!”

“Gì cơ? Khó mà tin được! Nó mà cũng cưới được vợ à?”

Trương Vũ nghe thấy vậy cũng tỏ ra rất ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ chuyện này lại xảy ra với Nhị Cẩu, anh có chút cảm thán: “Thằng đó đúng là số đỏ, may mắn thật đầy!”

Theo lời Vương Tiểu Thanh kể, cô biết tin này khi ngồi trò chuyện với bà con trong nhà trưởng thôn.

Nghe nói, cô vợ mới cưới của Nhị Cẩu không phải là người thông minh lanh lợi. Nhưng công việc hàng ngày như ăn uống, sinh hoạt, cô ấy đều có thể tự mình lo liệu ổn thỏa, và dường như cô ấy còn đang mang thai.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 374: Chương 374


“Phải nói rằng, gia đình Nhị Cẩu đối xử với con dâu rất tốt đấy. Nhớ lúc Trương Hồng Châu gả qua đó, cô ấy chưa từng phải chịu thiệt thòi gì cả.”

Trương Vũ suy tư nói, cho rằng với cách cư xử như vậy, việc Nhị Cẩu có thể cưới vợ lần nữa cũng là chuyện dễ hiểu.

“Anh nói đúng, sau khi Trương Hồng Châu về nhà họ còn còn mập lên nữa!” Vương Tiểu Thanh mỉm cười nói, trong giọng nói còn pha lẫn chút chế giễu.

Trương Vũ nghe vậy chỉ cười nhẹ, không nói gì thêm.

Anh rửa sạch rau, đặt sang một bên rồi cầm d.a.o lên, bắt đầu thái rau một cách thành thạo.

Âm thanh d.a.o chạm vào thớt vang lên đều đặn, như một bản nhạc hạnh phúc.

Lúc này, Vương Tiểu Thanh chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: “Không biết mẹ và mọi người đã về đến nhà chưa nhỉ?”

Cô vừa nói vừa bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài sân nhưng không thấy bóng dáng mẹ chồng và những người khác.

Trương Vũ không ngẩng đầu lên, anh trả lời: “Chắc cũng sắp tới rồi, bọn họ về đến nhà cũng cần một chút thời gian để thu xếp. Không sao đâu, muộn một chút cũng không sao.”

Vương Tiểu Thanh gật đầu, đồng tình với anh. Thực ra, lúc này cô cũng không cảm thấy đói, nên cũng không quá bận tâm đến thời gian ăn tối.

Cô quay lại bàn, ngồi xuống và cầm một cuốn sách lên đọc, yên lặng chờ đợi gia đình trở về.

Lúc chạng vạng, từ bếp lan tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, Trương Vũ đang bận rộn nấu nướng, còn Vương Tiểu Thanh thì ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, say sưa xem chương trình tivi.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng cười nói vui vẻ và tiếng gọi: “Tiểu Thanh, con trai, chúng ta đến rồi đây!”

Nghe thấy tiếng của mẹ chồng, Vương Tiểu Thanh vội vàng đứng dậy, nhanh chóng bước ra sân.

Quả nhiên, cô thấy mẹ chồng, anh cả, chị dâu và hai đứa nhỏ tay trong tay bước vào sân. Trên khuôn mặt họ rạng rỡ nụ cười, ấm áp như ánh nắng mùa xuân.

“Mẹ, anh chị, mọi người đến rồi! Vào nhà xem tivi đi, Trương Vũ đang nấu ăn.” Vương Tiểu Thanh vui vẻ chào đón, dẫn mọi người vào trong nhà.

Vừa vào cửa, chị dâu đặt chiếc giỏ đang xách lên bàn và cười nói với Vương Tiểu Thanh: “Em dâu à, đây là rau cải tươi chị vừa hái trong vườn, dùng để gói bánh bao hay làm há cảo đều rất ngon. Còn cái này là mứt đào, hôm nay chị đi chợ mua thức ăn nhìn thấy mứt đào, biết em thích ăn nên mua về cho em một ít.”

Vương Tiểu Thanh cảm động nhận lấy rau cải và mứt đào từ tay chị dâu, lòng tràn ngập hạnh phúc và sự cảm kích.

Cô biết, tất cả những điều này đều là sự quan tâm và yêu thương mà gia đình dành cho cô. Cô mỉm cười nói: “Cảm ơn chị dâu, em thật sự rất vui.”

Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng cầm ấm nước lên, từ từ rót nước vào cốc.

Cô cố ý chọn nước ấm, vì trong nhà còn có hai đứa trẻ con nghịch ngợm, nếu không cẩn thận lỡ như bị bỏng thì không tốt.

Lúc này, bà Vương tiến đến, gọi: “Tiểu Thanh, để mẹ xem nào.”

Vương Tiểu Thanh có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.

Bà Vương nắm lấy tay cô, mắt nhìn chằm chằm vào bụng của cô, ngó trái ngó phải như thể muốn nhìn xuyên qua lớp áo để nhìn thấy sinh linh nhỏ bé ở bên trong.

“Mẹ, còn chưa đầy ba tháng nữa mà, làm sao mà nhìn thấy được gì chứ?” Vương Tiểu Thanh đỏ mặt nói.

Chị dâu đứng bên cạnh không nhịn được nữa, liền bật cười thành tiếng.

Lúc này bà Vương mới nhận ra là mình hơi vội vàng.

“Đúng vậy, Tiểu Thanh gầy thế này, chắc lúc đó bụng cũng không to lắm đâu.” Bà Vương gật đầu, trong đôi mắt chỉ toàn là niềm vui.

Mặc dù bấy giờ chưa thể nhìn thấy sự thay đổi rõ rệt, nhưng trong lòng bà đã tràn đầy mong đợi và niềm vui.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 375: Chương 375


Tháng 9 năm 1980, không khí mùa thu mát mẻ, nắng chiếu qua những tán lá loang lổ xuống mặt đất.

Lúc này Vương Tiểu Thanh đã bước vào học kỳ cuối năm ba, cô đang ở tháng cuối thai kỳ, sắp đến ngày chào đón sinh linh mới chào đời.

Thời gian gần đây chương trình học không nhiều, tháng tới sẽ phải đối mặt với kỳ thi cuối kỳ và phân công thực tập, cuộc sống của cô sẽ trở nên thoải mái hơn.

Trong khoảng thời gian này, Vương Tiểu Thanh tận hưởng cuộc sống nhàn nhã: mỗi ngày ngoài ăn uống, ngủ nghỉ, thỉnh thoảng cô sẽ đi dạo vận động nhẹ nhàng một chút.

Chồng cô, Trương Vũ, rất chu đáo, anh không chỉ chủ động nhờ hàng xóm giúp đỡ chăm sóc cô, mà còn chuẩn bị nhiều trái cây đem tặng để cảm ơn hàng xóm, bày tỏ lòng biết ơn.

Vì thế, hàng xóm láng giềng cũng tự nhiên dành cho Vương Tiểu Thanh sự quan tâm đặc biệt, thường xuyên đến thăm cô.

Vào một ngày trời trong nắng ấm, Vương Tiểu Thanh vui mừng nhận được một lá thư từ anh cả, người ở nơi xa.

Những dòng chữ trong lá thư như những nốt nhạc nhảy múa. truyền tải một tin vui đầy phấn khởi:

Sau nhiều nỗ lực dài lâu và gian khổ, cuối cùng anh cả cũng xin được giấy phép kinh doanh

Thành quả này thực sự không dễ dàng gì, mất đến một tháng trời và rất nhiều tâm huyết, nhưng tất cả công sức bỏ ra giờ đây đều được đền đáp xứng đáng.

Biết được tin tốt này, trong lòng Vương Tiểu Thanh tràn ngập niềm vui và sự tự hào vô bờ.

Cô hiểu rõ anh cả đã đổ biết bao nhiêu mồ hôi và công sức để đạt được điều này, và giờ đây khi nhìn thấy anh ấy thành công như vậy, làm sao có thể không hãnh diện được chứ?

Trong thư, anh cả còn viết hiện tại anh cả và chị dậu đã có chút vốn và đang lên kế hoạch mở một khách sạn, đồng thời hỏi ý kiến và lời khuyên của Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh về vấn đề này.

Năm ngoái, anh cả và chị dâu còn không biết ngôi nhà mà họ đang kinh doanh đã được Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh mua lại. Hai người từng nói muốn tìm chủ nhà để xin phép chủ nhà cho hai người mở khách sạn.

Trương Vũ nói chủ nhà ở xa tận chân trời nhưng lại gần ngay trước mắt, anh cả và chị dâu mới ngỡ ngàng nhận ra, họ mới nhận ra lý do vì sao tiền thuê nhà lại rẻ đến thế.

Cuối cùng hai người nằng nặc đòi tăng tiền thuê nhà, nói rằng mức thuê nhà là 80 đồng một năm như trước đây quá thấp, muốn tăng lên 200 đồng mỗi năm.

Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh nói rằng tiền thuê nhà tùy anh chị, anh chị trả bao nhiêu cũng được.

Sau khi nhận được lá thư, Vương Tiểu Thanh suy nghĩ kỹ càng, dành trọn hai ngày để xem xét và nghiên cứu mô hình vận hành khách sạn hiện đại.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng nhiều lần, cuối cùng cô viết ra một bức thư đầy những lời khuyên và sự thông thái gửi lại cho anh cả và chị dâu.

Khi màn đêm buông xuống, Vương Tiểu Thanh đi gửi thư và sau đó trở về nhà.

Về đến nhà, cô ngồi xuống chiếc ghế sofa, cảm thấy hơi mệt mỏi, đột nhiên một cơn đau nhẹ ở thắt lưng ập đến.

Cơn đau này không quá mạnh, chỉ hơi mơ hồ, như thể có thể dễ dàng bỏ qua.

Tuy nhiên, trong lòng Vương Tiểu Thanh không khỏi dâng lên một chút lo lắng, có phải gần đây quá mệt mỏi? Hay đó là dấu hiệu cảnh báo nào đó từ cơ thể.

Khi màn đêm buông xuống, đèn đã sáng, Trương Vũ vừa tan học liền vội vã trở về nhà.

Vừa bước vào cửa, Vương Tiểu Thanh liền tiến đến gần, nhẹ nhàng nói với Trương Vũ: “Dạo này em thường cảm thấy thắt lưng hơi căng căng.”

Nghe thấy vậy, Trương Vũ lập tức thấy căng thẳng, lo lắng, anh hỏi lại ngay: “Có đau không? Có phải sắp sinh rồi không? Có ảnh hưởng đến giấc ngủ không?” Giọng nói của anh đầy lo lắng và căng thẳng.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 376: Chương 376


Chỉ thấy Vương Tiểu Thanh khẽ lắc đầu, cho biết mình không thấy đau, cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ.

Tuy nhiên, trong lòng Trương Vũ vẫn thấy không yên tâm, vì anh biết vợ mình đang trong giai đoạn đặc biệt của thai kỳ, bất kỳ thay đổi nhỏ

nào cũng có thể dẫn đến những hậu quả khó lường.

“Thế thì tốt... nhưng em vẫn nên cẩn thận một chút. Lần trước bác sĩ đã nói qua rồi, có thể sẽ xuất hiện tình trạng co thắt t* c*ng giả. Chỉ cần khi bụng bắt đầu xuất hiện những con đau đều đặn, hoặc vỡ nước ối, hay là có hiện tượng ra máu, chúng ta sẽ ngay lập tức đi bệnh viện!”

Trương Vũ cẩn thận nhớ lại những lời dặn của bác sĩ, từng chữ từng lời đều in sâu vào trong tâm trí của anh, thậm chí so với bản thân Vương Tiểu Thanh còn nhớ rõ hơn.

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, đánh thức hai người đang ngủ say.

Sau khi tỉnh dậy, Vương Tiểu Thanh đột nhiên cảm thấy cơ thể có chút khác lạ, nhưng cụ thể lại không thể nói ra được chỗ nào không thoải mái.

Vì vậy cô quyết định chuẩn bị trước mọi thứ nhờ Trương Vũ giúp mình sắp xếp sẵn đồ đạc cần thiết cho lúc sinh.

Trương Vũ xót vợ, liền bảo cô ngồi nghỉ trên sofa, xem tivi để thư giãn, còn mình thì đảm nhận việc chuẩn bị hành lý.

Anh hành động một cách thành thạo và nhanh chóng, vừa thu dọn vừa không quên nhắc nhớ Vương Tiểu Thanh những điều cần chú ý, như thế anh đã luyện tập tình huống này hàng trăm lần rồi.

“Ông xã, chúng ta nên thuê một người giúp việc đến chăm sóc em sau khi sinh đi.

Dù sao bây giờ anh cũng chưa hoàn thành khóa học, không thể xin nghỉ một tháng liền được.”

Vương Tiểu Thanh đột nhiên nhận ra rằng bọn họ chưa có kế hoạch gì cho việc ở cữ sau khi sinh.

Mẹ chồng đã lớn tuổi, sức khỏe không tốt, Vương Tiểu Thanh thật sự không đành lòng để bà phải vất vả.

Vì vậy, cô quyết định tốt hơn hết là bỏ tiền ra thuê một người giúp việc để chăm sóc cô trong thời gian cô ở cữ.

“Ừm, anh đã nhờ người tìm giúp rồi, chiều nay anh sẽ qua hỏi xem tình hình thế nào.”

Trương Vũ đã nhờ nhiều mối quan hệ, nhưng hiện tại vẫn chưa tìm được người phù hợp.

Vương Tiểu Thanh gật đầu, rồi đi vào nhà vệ sinh.

Lúc này, cô kinh ngạc phát hiện có một vệt m.á.u nâu đỏ trên q**n l*t, khiến cô không khỏi cảm thấy lo lắng.

“Ông xã, em... hình như em bị ra m.á.u rồi!”

Vương Tiểu Thanh nghĩ đến việc mình sắp sinh, tâm trạng không khỏi hoảng loạn.

Trương Vũ vừa mới sắp xếp xong túi đồ sinh, đang kiểm tra lại xem có thiếu sót gì hay không, nghe vợ nói vậy xong liền run lên, suýt chút nữa đã làm rơi bình sữa đang cầm trên tay xuống đất.

“Hả? Vậy em có đau bụng không?” Trương Vũ hỏi, vẻ mặt đầy lo lắng.

“Bây giờ vẫn chưa đau.” Vương Tiểu Thanh lắc đầu.

“Nếu vậy thì em vào không gian tắm rửa và thay quần áo đi, anh sẽ kiểm tra lại mọi thứ một lần nữa, sau đó chúng ta đi đến bệnh viện.

Trương Vũ nghĩ rằng trước mắt vợ mình chưa thấy đau bụng, nếu tranh thủ thời gian đi tắm thì vẫn kịp.

Vương Tiểu Thanh đồng ý, gật đầu rồi đi vào không gian chuẩn bị tắm rửa.

Chiều hôm đó, hai người cùng nhau đi bộ đến bệnh viện.

Sau khi trải qua một loạt các kiểm tra cẩn thận, bác sĩ cho biết t* c*ng của Vương Tiểu Thanh đã mở, có thể tiến hành làm thủ tục nhập viện.

Do hiện tại Vương Tiểu Thanh chưa xuất hiện triệu chứng đau bụng, bác sĩ dự đoán có lẽ hôm nay chưa thể sinh ngay.

Trương Vũ cầm theo túi hành lý nặng trĩu, nhanh chóng hoàn tất các thủ tục nhập viện.

Điều đáng nói là lần này anh đã đặt một phòng xa hoa cho Vương Tiểu Thanh.

Vương Tiểu Thanh nằm yên trên giường bệnh, không lâu sau, y tá đến để kiểm tra nhịp tim của thai nhi.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 377: Chương 377


“Bà xã, anh cần đi gọi điện thoại để hỏi thăm một chút về người giúp việc, xong việc anh sẽ quay lại ngay, được không?”

Trương Vũ nhận thấy việc tìm một người giúp việc thích hợp là ưu tiên hàng đầu, nhất là khi em bé sắp chào đời.

“Không vấn đề gì đâu.” Lúc này, Vương Tiểu Thanh tranh thủ khi bụng còn thoải mái định ngủ một chút.

Trương Vũ rời khỏi phòng, đi đến bốt điện thoại công cộng, trước tiên anh gọi điện đến trường xin nghỉ 5 ngày, bởi lẽ vợ sắp sinh, anh cần phải ở bên cạnh.

May mắn thay, giáo viên rất thông cảm và nhanh chóng phê duyệt đơn xin nghỉ phép của anh.

Sau đó, Trương Vũ gọi điện cho một người bạn tên Hắc Tử: “Hắc Tử, cậu tìm được người giúp việc cho mình chưa? Vợ mình sắp sinh rồi!”

Hắc Tử vội vàng đáp: “Tìm được rồi, mình đã liên hệ xong. Còn tưởng rằng vợ cậu chưa sinh nhanh như vậy, vợ cậu đang ở bệnh viện nào thế? Để mình bảo dì giúp việc đến ngay ngày mai.”

Nghe được tin này, cuối cùng Trương Vũ cũng cảm thấy yên tâm hơn, nhưng vẫn không quên dặn dò kỹ lưỡng: “Bệnh viện Nhân Dân số 1, thành phố Tương, phòng 502r, tầng 3 khu nội trú. Nhớ dặn rõ địa chỉ cho dì giúp việc nhé!”

Sau khi cúp điện thoại, Trương Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Anh nghĩ rằng vài ngày nữa mình sẽ phải trở lại trường học, nếu không sắp xếp mọi việc trước khi vợ sinh, anh thực sự khó lòng mà yên tâm được.

Sau đó, anh nhanh chóng quay lại khu nội trú. Khi thấy Vương Tiểu Thanh đang ngủ ngon, Trương Vũ không khỏi cảm thấy yên lòng.

Anh rón rén bước đến bên giường, cẩn thận kiểm tra hai túi đồ chuẩn bị sinh, rồi bắt đầu sắp xếp các vật dụng cần thiết.

Anh sắp xếp những đồ dùng mà Vương Tiểu Thanh có thể cần đến như dép, đồ ngủ, khăn mặt và bàn chải đánh răng, tất cả đều được xếp gọn gàng.

Sau đó, Trương Vũ bước vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa, đồng thời giặt sạch quần áo bẩn của mình rồi đem đi phơi.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã đến hoàng hôn.

Lúc này, Vương Tiểu Thanh chậm rãi mở hai mắt ra, cô ngạc nhiên khi thấy Trương Vũ cũng đang nằm yên tĩnh trên giường bệnh bên cạnh mình.

Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng ngồi dậy, nhưng động tác nhỏ của cô vẫn làm Trương Vũ tỉnh giấc.

“Tiểu Thanh, em dậy rồi à! Để anh giúp em nhé?”

Trương Vũ lập tức trở mình, nhanh chóng đi xuống giường, bước đến bên cạnh cô, hỏi han đầy lo lắng.

Vương Tiểu Thanh gật đầu đồng ý, Trương Vũ liền vội vàng đỡ lấy vai và eo cô, nhẹ nhàng giúp cô đứng dậy.

Sau khi Vương Tiểu Thanh đi vệ sinh xong, hai người cùng vào không gian để lấy thức ăn đã chuẩn bị sẵn ra dùng bữa.

Lúc này, Vương Tiểu Thanh đã bước vào giai đoạn cuối của thai kỳ, nên thèm ăn hơn hẳn, bữa tối cô ăn rất nhiều cơm và trái cây.

Tuy nhiên, điều làm bọn họ không ngờ đến chính là sau bữa ăn, từng cơn đau đột ngột ập đến.

Cơn đau ban đầu còn chậm rãi, nhưng sau đó càng lúc càng mạnh hơn, khó » chịu hơn, từ lúc đầu cứ mười phút đau một lần, rồi rút ngắn còn năm phút, rồi hai phút...

Suốt đêm đó, Vương Tiểu Thanh bị những cơn đau dữ dội hành hạ đến mức không cách nào ngủ được, Trương Vũ thì chỉ biết đứng bên cạnh, lo lắng không yên, nhưng không thể làm gì để giúp đỡ vợ.

Trương Vũ suốt đêm không chợp mắt, không ngừng xoa bóp lưng cho Vương Tiểu Thanh và dùng khăn ấm đắp lên mặt cô, cố gắng giảm bớt nỗi đau cho vợ.

Đến khi bình minh ló rạng, Vương Tiểu Thanh đã đau đến mức không thể nói nên lời, cuối cùng được đưa vào phòng sinh.

Trương Vũ ngồi một mình bên ngoài phòng sinh, lòng đầy lo lắng, không yên.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 378: Chương 378


Lúc thì Trương Vũ đứng dậy đi qua đi lại, lúc thì ngồi xuống nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh, trong lòng thầm cầu nguyện mọi chuyện sẽ diễn ra một cách suôn sẻ.

"Đồng chí Trương, có phải là anh không?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Trương Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, tóc buộc dài, đang tiến lại gần.

Da của dì hơi vàng, nhưng trang phục gọn gàng, tay cầm một túi hành lý và khuôn mặt nở nụ cười thân thiện.

"Đúng rồi, dì là người được Hắc Tử giới thiệu phải không?"

Trương Vũ khá ngạc nhiên hỏi, anh không ngờ dì giúp việc lại đến sớm như vậy.

Dì Lý mỉm cười gật đầu, giọng nói dịu dàng: "Đúng vậy. Tôi họ Lý. Mọi người cứ gọi tôi là dì Lý là được. Em bé sinh chưa?"

"Vâng, vừa mới vào trong."

Trương Vũ căng thẳng đáp, ánh mắt không ngừng nhìn về phía cửa phòng sinh, lòng đầy monmg đợi và lo lắng.

Dì Lý dường như nhận ra sự bất an của Trương Vũ, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng lo lắng, sinh con cần thời gian, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ đợi."

Ánh mắt dịu dàng và kiên định của chị Lý giúp Trương Vũ cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Sau đó, hai người ngồi lặng lẽ chờ đợi bên ngoài phòng sinh.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây. khoảng hai tiếng sau. cuối cùng v tá cũng bước ra với một em bé được quấn kín trong tay.

"Gia đình Vương Tiểu Thanh, là con trai, nặng ba cân tư!" y tá lớn tiếng thông báo.

Nghe được tin này, Trương Vũ phấn khích đứng bật dậy.

Anh muốn ngay lập tức tiến đến bế con mình, nhưng lại lúng túng không biết phải làm sao, tay chân luống cuống, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, cổ họng khô khốc.

Lúc này, dì Lý ở một bên nhìn thấy vậy liền bước tới, nhận lấy em bé từ tay y tá, sau đó nhẹ nhàng nói với Trương Vũ: "Đồng chí Trương, để tôi hướng dẫn anh cách bế em bé nhé."

Dì Lý cẩn thận đưa em bé cho Trương Vũ, đồng thời chỉ cho anh cách để ôm em bé sơ sinh đúng cách.

Nhờ sự giúp đỡ của dì Lý, cuối cùng Trương Vũ cũng ôm được đứa con của mình.

Khoảnh khắc đó, anh cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc chưa từng có, đôi mắt long lanh ánh lên những giọt nước mắt.

Dì Lý đứng bên cạnh, nhìn cảnh tượng ấm áp này, cũng nở nụ cười hài lòng.

Sau một thời gian chờ đợi, cuối cùng Vương Tiểu Thanh cũng được đưa ra khỏi phòng sinh.

Trương Vũ cẫn thận đưa em bé lại cho dì Lý, rồi vội vàng tiến tới cùng y tá đẩy giường phẫu thuật đưa Vương Tiểu Thanh về phòng bệnh.

Lúc này, trên trán Vương Tiểu Thanh lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt có phần mệt mỏi nhưng sắc mặt vẫn ổn.

Sau khi tiến vào phòng bệnh, bác sĩ lại kiểm tra và ấn nhẹ bụng của Vương Tiểu Thanh, đồng thời dặn dò: "Phải cho em bé b.ú sữa mẹ ngay, sản phụ không được ăn đồ sống lạnh. Ngoài ra, thỉnh thoảng có thể cho em bé uống một hoặc hai ngụm nước ấm."

Sau khi dặn dò xong, bác sĩ rời khỏi phòng.

Dì Lý bế em bé, bước đến bên giường Vương Tiểu Thanh và nhẹ nhàng nói: "Đồng chí Vương, tôi là dì Lý. Bây giờ cô nên cho em bé b.ú ngay để k*ch th*ch sữa mẹ."

Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Cô đưa tay kéo áo lên, để lộ ngực, dì Lý nhẹ nhàng đặt em bé bên cạnh cô.

Khi Vương Tiểu Thanh nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn, đỏ hồng của con mình, cô không khỏi mỉm cười, ánh mắt tràn ngập niềm vui của một người mẹ lần đầu được ôm con.

Em bé bắt đầu b.ú được một chút, dì Lý đã chuẩn bị sẵn bình sữa và đã rửa sạch, cho bé uống chút nước.

Em bé uống vài ngụm xong liền thỏa mãn, sau đó ngủ say.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 379: Chương 379


"Đồng chí Trương, cậu ra ngoài một chuyến mua cho cô Vương một tô mì đi! Tốt nhất là mua loại thanh đạm thôi, đừng cho thêm thịt vào. Cô ấy vừa mới sinh xong cần ăn nhẹ để có sữa."

Nói xong, dì Lý tự mình lục túi hành lý mà Trương Vũ mang theo, tìm sẵn tã lót cho em bé phòng khi bé tè sẽ có đồ thay luôn.

Nghe Trương Vũ nói đồng chí Vương từ sáng đến giờ chưa ăn gì, vì thế dì Lý vội giục Trương Vũ nhanh chóng đi mua đồ ăn.

Không lâu sau, Trương Vũ đã mang về một tô mì nóng hổi, không chỉ có như thế, anh còn mua thêm một ít bánh bao và sữa đậu nành.

"Dì Lý, dì cũng ăn một chút đi! dì tới sớm như vậy, chắc dì cũng chưa ăn gì."

Trương Vũ vừa nói vừa đưa bánh bao cho dì Lý, sau đó lại cẩn thận bưng tô mì đến bên Vương Tiểu Thanh, rót một ly sữa đậu nành nóng cho cô.

Sau khi ăn xong, Vương Tiểu Thanh cảm thấy buồn ngủ, nhưng cô vẫn thấy chưa quen với việc bụng to mang trên mình chín tháng đột nhiên biến mất.

Hơn nữa tối hôm qua bởi vì quá đau mà cả đêm không ngủ được, bây giờ cô càng thêm mệt mỏi, chẳng bao lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.

Thấy vậy, dì Lý không nhịn được mà khuyên nhủ: "Đồng chí Trương, hay cậu cũng tranh thủ đi nghỉ ngơi một chút đi? Tôi sẽ trông nom em bé."

Dì Lý nhìn qua Trương Vũ, thấy anh đôi mắt thâm quầng, khuôn mặt lộ rõ sự mệt mỏi, rõ ràng đêm qua cũng không hề chợp mát.

“Không cần dâu, tôi sẽ trông con.

Hôm nay mới là ngày đầu tiên tiếp xúc với dì Lý, Trương Vũ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng được dì Lý. Anh nghĩ rằng mình sẽ ngủ sau khi Vương Tiểu Thanh tỉnh lại.

Vượng Tiểu Thanh ngủ được khoảng hai tiếng thì bị đánh thức bởi tiếng khóc của em bé.

“Tiểu Thanh, chắc là con đói rồi.”

Trương Vũ đưa em bé cho Vương Tiểu Thanh, cô vén áo cho em bé bú, em bé liền ngừng khóc và b.ú một cách ngon lành.

Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ nhìn nhau cười.

“Đồng chí Trương, cậu đi mua cơm trưa cho cô Vương thì nhớ mua thêm canh nấm, trứng hấp nhé.”

Dì Lý dặn dò Trương Vũ mua những món ăn có tác dụng cho việc lợi sữa, vì sau khi sinh, mỗi bữa ăn của sản phụ đều cần có món canh hoặc món ăn có lợi cho sữa mẹ.

“Được.” Trương Vũ nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ rồi.

Em bé b.ú khoảng mười phút thì ngừng, mở to hai mắt nhìn ngó xung quanh.

“Dì Lý, chắc tôi đã có sữa, em bé đã no rồi.”

Vương Tiểu Thanh cảm thấy khi cho con b.ú thật kỳ diệu, vừa tê tê vừa ngứa ngứa.

“Ừm, cô thử bóp nhẹ một chút xem, nếu vẫn còn sữa chảy ra thì chắc chắn đủ sữa cho em bé.”

Dì Lý bế em bé lên và đặt vào chiếc giường nhỏ bên cạnh, lót thêm một chiếc chăn nhỏ sau lưng em bé để tránh trào ngược sữa.

Vương Tiểu Thanh thử bóp nhẹ và quả nhiên sữa chảy ra ngay lập tức.

Khi màn đêm buông xuống, biểu hiện của em bé rất ngoan ngoãn và đáng yêu. Sau khi b.ú sữa xong, bé liền yên lặng ngủ say, không khóc cũng không quấy.

Ban ngày, dì Lý sẽ kiên nhẫn chỉ dạy Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ cách thay tã và làm sạch cho em bé sau khi đi vệ sinh.

Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh học hỏi rất nghiêm túc và tập trung, bọn họ lắng nghe kỹ càng và tích cực thực hành.

Chỉ sau ba ngày ngắn ngủi, cả hai đã nắm vững các kỹ năng cơ bản trong việc chăm sóc con nhỏ.

Cuối cùng cũng đến ngày xuất viện, Trương Vũ bận rộn chạy đôn đáo hai ba lần.

Lần đầu, anh vội vã đến bệnh viện để mang hành lý về nhà. Ngay sau đó, anh lại đạp xe quay trở lại bệnh viện, để Vương Tiểu Thanh ngồi vững vàng trên ghế sau xe đạp.

Lo lắng đường đi có thể sẽ gập ghềnh, Trương Vũ quyết định đẩy xe thay vì đạp xe, để tránh làm cho Vương Tiểu Thanh cảm thấy khó chịu vì đi đường bị xóc nảy.

Trên đường về nhà, anh cẩn thận, từng bước nhẹ nhàng.
 
Back
Top Bottom