Ngôn Tình [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 460


Tạ Đông Dương thở nhẹ một hơi: “Cái này ít nhất phải đến 400 vạn...”

Nguyễn Khê: “Vậy thì phải xem giá trong lòng mỗi người là bao nhiêu đã.”

Hai người nhỏ giọng bàn luận, giá đã tăng lên 400 vạn, trước giá 450 vạn thì tốc độ giơ bảng giá chậm hơn chút, đợi đến khi giá vượt qua 450 vạn thì bên đó không còn mấy người giơ bảng nữa.

Thế là lúc này Nguyễn Khê ra giá, tại con số 455 vạn tăng thêm 5 vạn nữa.

Giơ đến đợt hai mới phát hiện, bao gồm cả bất động sản Khê Dương của họ thì chỉ còn lại ba công ty giơ bảng. Sau hai đợt ra giá nữa thì giá nâng lên 520 vạn, ngoài ra có một xí nghiệp đã bỏ cuộc.

Trên trán Tạ Đông Dương bắt đầu đổ mồ hôi, anh ấy ngồi bên cạnh Nguyễn Khê hít thở sâu từng chút một.

Mặc dù điều hoà trong hội trường đang bật nhưng anh ấy vẫn cảm thấy nóng đến ngột ngạt.

Từ sau cuộc trò chuyện với Nguyễn Khê về lần thay đổi chính sách trước đó, anh ấy đã học được rất nhiều về các tình huống liên quan đến bất động sản, vì thành lập công ty để đến được ngày hôm nay anh ấy đã phải chuẩn bị rất nhiều. Hơn nữa trước khi đến buổi đấu giá, anh cũng đã tính toán chuẩn bị tâm lí sẵn cả.

Giá cả hiện giờ đã gần với mức giá dự tính của công ty bọn họ rồi.

Anh ấy nhìn sang phía công ty ở phía bên kia cũng đang kiên trì, người của công ty đó cũng đang nhìn bọn họ, rõ ràng là bọn họ cũng đang lo lắng không kém. Nhưng đối phương cũng không có ý định từ bỏ, lại giơ bảng: “530 vạn.”

Nguyễn Khê cũng giơ bảng: “540 vạn.”

Công ty đối phương tiếp tục giơ bảng: “550 vạn.”

Tạ Đông Dương lấy khăn tay ra lau mồ hôi, Nguyên Khê ngồi bên cạnh anh vẫn tiếp tục giơ bảng: “560 vạn.”

Cả hội trường im lặng, mọi người gần như nín thở. Mức giá này cao đến mức khiến nhiều công ty không thể nào theo nổi. Nếu mà chơi bị thua lỗ thì tán gia bại sản là còn nhẹ đó.

Công ty đối phương rõ ràng là có chút do dự rồi, thế là người gõ búa lên tiếng: “560 vạn lần thứ nhất…560…”

“570 vạn.” Công ty đối phương cắt ngang lời người chủ trì.

Tạ Đông Dương siết c.h.ặ.t t.a.y nhìn Nguyễn Khê, mồ hôi trên trán đầm đìa chảy xuống. Anh ấy gần như nín thở, hơn nữa anh ấy sợ Nguyễn Khê sẽ thêm tiền ra giá cùng với người ta tranh cho đến cùng, nên anh dùng ánh mắt ra hiệu cho cô bình tĩnh suy nghĩ lại.

Kết quả, Nguyễn Khê rất bình tĩnh giơ bảng lên: “580 vạn.”

Ừ, đúng là đủ bình tĩnh!

Tạ Đông Dương hít sâu một hơi, dựa thật chặt vào lưng ghế.

DTV

Người của công ty đối phương nhìn Nguyễn Khê, rõ ràng là lời nói như đang mắc kẹt trong cổ họng. Bọn họ cũng rất muốn có được mảnh đất này, nhưng đồng thời cũng cảm thấy mức giá quá cao không thể theo nổi cũng không xứng đáng, thế nên mới vừa hậm hực vừa bực tức.

Im lặng một lúc không thấy ai trong hội trường giơ bảng, người gõ búa bắt đầu lặp lại: “580 vạn lần thứ nhất…580 vạn lần thứ hai…lần…580 vạn lần thứ ba…”

“Tang!” Một tiếng dứt khoát.

Tiếng búa gõ xuống xong, máy ảnh trong hội trường chụp nháy loạn xạ, Tạ Đông Dương mím chặt môi cùng với Nguyễn Khê cầm tấm bảng giá đứng dậy, sau đó đối diện với máy ảnh nở ra nụ cười của người chiến thắng.

Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương đi ký “Xác nhận giao dịch đấu giá”.

Sau khi làm xong tất cả thủ tục chuẩn bị rời đi, đột nhiên gặp phải công ty đối diện ban nãy cùng nhau trả giá.

Người phụ trách của công ty nhìn Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương cười nói: “Trả ra giá cao như vậy để giành lấy mảnh đất này cũng chả xứng đáng đâu. Mấy người làm qua bất động sản chưa vậy, làm không nổi thì cả đời có mà tán gia bại sản.”

Nguyễn Khê mỉm cười với họ: “Đều là lần đầu tiên làm cả, lỗ hay lãi ai mà biết trước được.”

Tạ Đông Dương cười tiếp lời theo: “Không phiền anh phải bận tâm thế làm gì.”

Ra khỏi hội trường, ngồi vào xe, Tạ Đông Dương nới lỏng cà vạt ra, tựa lưng vào ghế thở ra một hơi thật sâu. Cuộc đấu giá này làm anh ấy ngạt thở, tuy nói là thuận lợi lấy được nhưng áp lực hiện tại cũng lớn hơn.

Chủ yếu là do mảnh đất này quá mắc, có hơi vượt qua khả năng tiếp thu của công ty bọn họ, hơn nữa, không biết sau này nên làm thế nào.

Trong lòng có nhiều chuyện cần phải lo nghĩ, thế nên ít nhiều vẫn có chút m.ô.n.g lung, tự nhiên áp lực cũng lớn.

Nhưng anh ấy cũng không nói sau này sẽ khai thác không tốt và mấy lời xui xẻo linh tinh. Nếu đất đã thuận lợi lấy mảnh đất đó vào tay, vậy thì đương nhiên phải thuận theo quy trình đi làm thủ tục. Lập tức phải thu xếp kế hoạch tiếp theo, không thể để mảnh đất này hỏng trong tay anh ấy được.

Nguyễn Khê tin tưởng vào năng lực của Tạ Đông Dương, thế nên đối với phương diện này cũng không mấy lo lắng.

Sau khi lấy được mảnh đất, tất cả những chuyện sau đó đều giao hết cho Tạ Đông Dương.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 461


Nguyễn Khê chỉ cùng anh ấy thảo luận và đưa ra quyết định cho một số vấn đề, lúc rảnh rỗi sẽ đến công trường xem xét tiến độ của công trình một chút, có thể xem như có tính toán trong lòng.

Do khu đất này là khu đất đầu tiên được đấu giá tại điện phương, thế nên cũng có rất nhiều công ty khác nhìn chằm chằm vào. Đương nhiên tất cả mọi người đều muốn xem xem, kết quả của mảnh đất mà công ty bất động sản Khê Dương đã bỏ ra một số tiền lớn như thế để mua về.

Cạnh tranh cùng ngành khó tránh khỏi ác ý, có nhiều người còn ước gì mảnh đất đó nát trong tay họ.

Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương đương nhiên biết rõ có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, thế nên không dám có chút chểnh mảng nào trong việc khai phá và xây dựng. Từ việc thiết kế đến lúc thi công, đều phải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra nghiêm ngặt, cố gắng hết sức xây nhà thật đẹp.

Hôm nay, Nguyễn Khê lại đến công trường kiểm tra một vòng. Ở công trường, trò chuyện đơn giản vài câu về chuyện công trình với Tạ Đông Dương. Kiểm tra xong trở về lại công ty, ngồi trong phòng làm việc, suy nghĩ tự nhiên được thu hồi lại, đặt trên những việc làm mình hứng thú nhất.

Trình Nặc Nặc bưng cho cô một ly cà phê, sau khi đặt xuống, nói với cô: “Tổng giám đốc Nguyễn, lúc nãy chị không ở đây, tiểu thư Tô ở đoàn văn nghệ đã gọi điện đến, nói là có chuyện quan trọng muốn gặp chị.”

Nguyễn Khê gật đầu, uống cà phê xong lập tức gọi lại cho Tô Dã.

Gọi thông cho Tô Dã, cô cười nói: “Chào tiểu thư Tô, thật ngại quá, lúc nãy tôi có việc phải đi ra ngoài một lát, nghe Nặc Nặc nói cô có chuyện quan trọng muốn tìm tôi.”

Đầu dây bên kia, Tô Dã nói: “Tổng giám đốc Nguyễn, là thế này, không phải năm ngoái tôi từng mặc lễ phục bên cô dự tiệc tối hay sao, mọi người đều khen đẹp. Năm nay, tổ chương trình bên tiệc tối muốn mời cô đến làm lễ phục, cô có thời gian rảnh để nhận không?”

Chuyện này đương nhiên là có rồi, Nguyễn Khê vội cười nói: “Đương nhiên là có thời gian rồi, hay là chúng ta hẹn chỗ nào đó để gặp nhau, rồi lúc đó bàn tiếp?”

Tô Dã nói: “Không cần hẹn ra chỗ khác nói chuyện đâu, để tôi trực tiếp dẫn người đến đi. Đúng lúc có thể để cho người phụ trách xem thử lễ phục bên cô. Tận mắt xem sẽ cảm thấy yên tâm hơn. Cô thấy có được không?”

Nguyễn Khê: “Được, vậy ngày mai gặp.”

Vì để tiếp đón những người bên tổ chương trình Xuân Vãn, Nguyễn Khê và Trình Nặc Nặc cùng nhau bày biện lại toàn bộ phòng làm việc một lần. Hôm sau, ba giờ chiều, Tô Dã và người phụ trách của tổ chương trình đến đúng hẹn.

Trong văn phòng, Nguyễn Khê tiếp đãi mấy cô ấy bằng trà và bánh ngọt, sau đó dẫn các cô đến phòng làm việc để xem lễ phục. Đương nhiên cũng để xem hoàn cảnh làm việc của cô, còn có rất nhiều bản thiết kế chưa được may.

Nhân viên của tổ chương trình xem xong rất hài lòng, hơn nữa còn đứng bên cạnh dì Tần một lúc lâu xem cô ấy thêu thủ công.

DTV

Xem xong, người phụ trách còn cười nói: “Quả nhiên không đến sai chỗ.”

Xem lễ phục xong, quay lại ngồi trong phòng làm việc, người phụ trách dường như đã có quyết định, cũng không vòng vo, thẳng thắn nói với Nguyễn Khê: “Năm nay, chúng tôi dự định mời cô làm lễ phục cho người dẫn chương trình và các ca sĩ dân ca của chúng tôi, bên cô có thời gian rảnh không?”

Mở công ty thời trang sao có thể không có thời gian làm quần áo được, Nguyễn Khê vội gật đầu nói: “Bên tôi có thời gian rảnh. Hiện tại, tôi chủ yếu dành toàn bộ thời gian và sự chú ý đặt vào việc thiết kế trang phục này, bản thân tôi khá thích mấy món đồ thêu thùa và thủ công mỹ nghệ.”

Ở thời đại này, còn có phương thức tuyên truyền nào tốt hơn được lên Xuân Vãn nữa chứ?

Đây chính là sân khấu lớn nhất mà người dân cả nước đều xem.

Người phụ trách mỉm cười nói: “Thế này đi, bên phía chúng tôi sẽ sắp xếp một chút, đến lúc đó sẽ bảo bọn họ tự mình đến đây bàn bạc chuyện lễ phục với cô được không? Do tất cả mọi người đều muốn mời cô làm trang phục, thế nên tổ chương trình của chúng tôi đã ra mặt thay.”

Nguyễn Khê mặt mày đều cong cả lên: “Được, cô cứ bảo mấy cô ấy khi nào rảnh thì đến tìm tôi là được.”

Người bình thường sẽ không chọn việc đặt thiết kế riêng như thế này, toàn bộ đều là khách hàng cũ dẫn khách hàng mới đến, hay là được người quen giới thiệu mà đến. Thế nên không có gì phải lo lắng, chỉ cần bàn xong những chuyện cơ bản là được rồi.

Dựa vào trình tự mà nói, không có mấy khác biệt so với việc tìm thợ may quần áo trước đây, đều là chọn kiểu dáng và chất liệu theo yêu cầu, sau đó cứ sửa chữa và đánh bóng nhiều lần đến khi có thể làm ra cho khách hàng bộ quần áo mà họ cảm thấy hài lòng.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 462


Bàn bạc xong xuôi chuyện làm lễ phục, sau đó lại uống trà ăn bánh ngọt. Thấy thời gian không còn sớm nữa, Tô Dã và người phụ trách rời đi. Nguyễn Khê và Trình Nặc Nặc tiễn các cô ấy xuống dưới lầu, nhìn các cô ấy rời khỏi công ty.

Trở lại trên tầng, Nguyễn Khê đi thẳng đến phòng làm việc, ngồi xuống trước bảng vẽ, nói một câu: “Công việc đến rồi.”

Dì Tần quay đầu lại nhìn cô, mắt phát sáng nói: “Lại là bên Xuân Vãn à?”

Nguyễn Khê cầm bút vẽ cười nói: “Đúng vậy, năm nay không chỉ làm một việc.”

Nghe cô nói như thế, dì Tần cười vô cùng vui vẻ, nhìn Nguyễn Khê nói: “Cháu không biết đâu, năm ngoái Tô Dã mặc váy của chúng ta dự tiệc tối, tuy dì chỉ làm mấy bông hoa thôi nhưng dì hồi hộp muốn chết. Cùng người nhà canh trước TV để chờ xem, mọi người trong nhà dì đều nói đó là chiếc váy đẹp nhất đêm đó.”

Ý cười trên mặt Nguyễn Khê không hề giảm: “Năm nay chúng ta làm đẹp hơn nữa.”

Làm nhiều váy đẹp như thế đương nhiên sẽ tốn càng nhiều thời gian, Nguyễn Khê vẫn cần gặp các diễn viên trước rồi mới bắt đầu thiết kế, sau khi vẽ xong bản thiết kế thì làm mẫu thử, chỉnh sửa lại kiểu dáng xong thi bắt đầu chính thức chế tác.

Do số lượng váy cần làm nhiều, lại còn phải sửa tới sửa lui nhiều lần, cô và dì Tần bận hơn so với nửa năm trước nhiều. Mỗi ngày ngoài những chuyện quan trọng cần phải làm ra, thì những thời gian còn lại Nguyễn Khê đều làm việc trong phòng làm việc.

Làm đến khi cảm thấy mệt, cô xoa vai và cổ nói với dì Tần: “Nếu sau này Xuân Vãn lại tiếp tục mời chúng ta làm lễ phục thì cháu phải đến nhà máy tuyển thêm người, chỉ dựa vào hai người chúng ta, sẽ mệt chết.”

Thêu cườm, đính đá linh tinh gì đó đều là những công việc cần sự tỉ mỉ, hơn nữa toàn bộ đều được làm thủ công, là công đoạn tốn thời gian nhất.

Dì Tần cười nói: “Nếu bận không chịu nổi nữa thì tuyển thêm mấy người.”

Nguyễn Khê cảm thấy hiện tại không cần thiết, dù sao sự nghiệp thiết kế trang phục theo yêu cầu của cô chỉ vừa mới bắt đầu. Chỉ có mấy chiếc váy như thế, cô và dì Tần mỗi người cầm một cây kim, chắc chắn có thể hoàn thành trước giao thừa.”

Ngoại trừ ở công ty giải quyết những chuyện lớn, thỉnh thoảng đến công trường kiểm tra tiến độ một chút và bận chuyện may lễ phục trong phòng làm việc thù Nguyễn Khê còn dành ra chút thời gian rảnh đi nước ngoài một chuyến.

Thật ra, hàng năm cô đều bỏ ra chút thời gian để ra nước ngoài một chuyến, do có một vài loại vải và nguyên phụ liệu hiện tại vẫn chưa thể mua được trong nước, chỉ có thể ra nước ngoài mua. Ngoài kiểu dáng thiết kế và tay nghề thủ công hoàn hảo, việc theo đuổi chất liệu và nguyên vật liệu cũng là một trong những lý do mà lễ phục của cô làm ra đẹp hơn so với những người khác.

Bận trong bận ngoài hơn nửa năm, tất cả các lễ phục cũng đều được làm xong.

Mà trong quá trình làm ra lễ phục, người quan tâm nhất là Tô Dã. Dường như cứ cách vài ngày là cô ấy sẽ tự mình đến xem lễ phục đã được làm đến đâu rồi. Nguyễn Khê nhìn ra được cô ấy thật sự rất thích những món đồ tinh tế và xinh đẹp, thế nên cũng đặc biệt quan tâm đến.

Cô ấy sẽ chú ý tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ trên quần áo, ngay cả một hạt cườm, một viên đá nhỏ cũng không bỏ qua.

Đương nhiên sau khi nhìn thấy thành phẩm, cô ấy cũng là người vui mừng và hài lòng hơn tất cả mọi người.

Sau khi vui mừng và hài lòng xong, mặc lễ phục đứng trên sân khấu Xuân Vãn, đương nhiên là càng trở nên lộng lẫy, phát sáng.

Tất nhiên, đây cũng là toàn bộ ý nghĩa của việc Nguyễn Khê làm quần áo cho mọi người. Để người khác mặc quần áo do cô thiết kế riêng, trở thành phiên bản đẹp nhất, tự tin nhất của bản thân, trong mọi trường hợp đều vô cùng rạng rỡ và tỏa sáng.

DTV

Trong những ngành khác đều có sự cạnh tranh với nhau, mà trong ngành thiết kế trang phục này, dường như không có bất cứ ai cạnh tranh với Nguyễn Khê cả. Do các nhà thiết kế và thợ may khác không thể nào làm ra được những bộ lễ phục giống như cô, kỹ năng thiết kế tay nghề đều không thể thay thế.

Hiện nay, đa số các nhà thiết kế thời trang tốt nghiệp các trường thiết kế đều chỉ thiết kế mấy mẫu quần áo đơn giản cho các công ty may mặc. Những năm nay, trang phục may sẵn dần trở thành nguồn sản phẩm chính, công ty may mặc nhiều, thị trường may mặc cũng dần trở nên phát triển.

Trong vài năm tới, quẩn áo may sẵn sẽ chiếm lĩnh thị trường thời trang và những người tìm thợ may đặt quần áo sẽ ngày càng ít.

Đương nhiên, quần áo do thợ may bình thường may đều không đẹp bằng đồ may sẵn, mà những thợ may không bình thường, thì người bình thường lại không có khả năng mua. Quần áo đặt làm thủ công, tất nhiên sẽ phát triển theo hướng tiểu chúng và cao cấp.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 463


Do bắt đầu từ sớm và thiết kế vượt mức quy định, tay nghề tinh xảo, thế nên trong ngành thiết kế lễ phục theo yêu cầu này không có đối thủ cạnh tranh. Vậy nên Xuân Vãn hàng năm, việc chuẩn bị lễ phục cho người dẫn chương trình và các ca sĩ, diễn viên trở thành công việc cố định của Nguyễn Khê.

Sau khi chương trình Xuân Vãn cho năm sau chuẩn bị xong, người của tổ chương trình lại tìm đến Nguyễn Khê.

Cuối tháng tám, tiếng ve mùa thu ồn ào.

Trình Nặc Nặc chờ ở nhà ga gần mười phút, đợi đến khi Nguyễn Thu Nguyệt kéo vali hành lý đi ra, cô ấy vội tiếng lên nhận lấy vali trong tay Nguyễn Thu Nguyệt, dẫn cô ấy đến chỗ đậu xe.

Tài xế bước xuống nhận lấy hành lý bỏ vào sau cốp xe, Trình Nặc Nặc và Nguyễn Thu Nguyệt cùng nhau lên xe.

Sau khi lên xe, Trình Nặc Nặc ngồi trên ghế phó lái thắt dây an toàn, sau đó quay đầu lại nói với Nguyễn Thu Nguyệt: “Đúng lúc tổng giám đốc Nguyễn đang họp nên không đến được, thế nên chị đến đón em về công ty.”

Có hơi nóng, Nguyễn Thu Nguyệt ngồi đằng sau thở nhẹ một hơi, trả lời một tiếng: “Được, cảm ơn.”

Hè năm nay cô ấy tốt nghiệp đại học, đã làm xong tất cả thủ tục du học nước ngoài. Hai tháng nghỉ hè đều ở nhà, do phải ra nước ngoài du học, thế nên lúc này cô ấy đến đây tìm Nguyễn Khê để nói lời tạm biệt với các cô.

Tài xế lái xe về công ty, Nguyễn Thu Nguyệt đi theo Trình Nặc Nặc đến văn phòng của Nguyễn Khê để ngồi nghỉ ngơi. Trình Nặc Nặc bưng đến cho cô ấy một ly cà phê đá, sau đó ngồi nói chuyện với cô ấy một lát.

Trong phòng họp tại lầu một.

Tạ Đông Dương nhìn Nguyễn Khê nói: “Cục quản lý nhà đất đã thông qua hồ sơ của chúng ta, chúng ta cũng đã lấy được giấy phép buôn bán. Giá cả cũng công bố xong, giá bán trên hồ sơ là hai ngàn tệ một mét vuông, giá tiêu thụ là một ngàn tám một mét vuông. Còn chuyện hợp tác với ngân hàng bên kia cũng đã bàn bạc xong, chỉ cần phù hợp với điều kiện là có thể mua nhà thế chấp.”

Nguyễn Khê gật đầu nói: “Vậy thì xác định ngày bắt đầu phiên giao dịch đi, tổ chức mấy hoạt động trong ngày đầu mở giao dịch. Còn cả chi tiền vào quảng cáo và hoạt động khuyến mãi đi, tìm người phát tờ rơi, sau đó chuẩn bị bắt đầu bán nhà.”

Tạ Đông Dương cũng gật đầu nói: “Được, vậy trước tiên chúng ta hãy xác định ngày bắt đầu phiên giao dịch đi.”



Họp xong quay về văn phòng ở lầu ba, Trình Nặc Nặc vẫn còn đang ngồi nói chuyện cùng với Nguyễn Thu Nguyệt.

Thấy Nguyễn Khê vào, hai người vội đứng lên, Nguyễn Thu Nguyệt nhìn Nguyễn Khê cười nói: “Bận xong chưa?”

Nguyễn Khê ra hiệu bảo Nguyễn Thu Nguyệt ngồi xuống, bản thân cũng bước đến ngồi xuống cạnh sô pha: “Mở một cuộc họp, chuẩn bị bán nhà.”

Nguyễn Thu Nguyệt ngồi xuống theo, nói: “Vẫn là chị cả lợi hại, kinh doanh quần áo phát triển lớn thế này, mở nhiều cửa hàng trong nước như vậy còn không đủ, lúc này lại bắt đầu bán nhà.”

Nguyễn Khê bật cười nói: “Cuộc sống quý ở chỗ có thể chịu giày vò mà.”

Nói mấy câu như thế về chuyện kinh doanh, Nguyễn Khê đổi chủ đề, hỏi Nguyễn Thu Nguyệt: “Chừng nào em đi?”

Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Ngày mốt em đi, đến đây chơi với chị hai ngày.”

Nguyễn Khê nhìn cô ấy: “Đi sớm thế à, thế sao em không đến đây sớm chút?”

Nguyễn Thu Nguyệt nhìn Nguyễn Khê cười: “Mọi người đều bận rộn, em sợ làm phiền mọi người.”

Nguyễn Khê bưng ly lên, dùng ánh mắt xem thường liếc cô ấy: “Còn khách sáo với chị cả của em à.”

Trời bên ngoài dần tối, Nguyễn Khê xách túi tan làm, dẫn theo Nguyễn Thu Nguyệt về nhà. Về đến nhà, giúp cô ấy dọn phòng, trải ga giường, sau đó bảo cô ấy sắp xếp hành lý, chờ Lăng Hào về rồi cùng đi thăm Lưu Hạnh Hoa và Nguyên Chí Cao.

Lúc đi còn thuận tiện mang theo đồ ăn, cơm tối cũng ăn ở đấy.

Nếu Nguyễn Khê, Lăng Hào và Nguyễn Thu Nguyệt đều đến đây thì Nguyễn Thúy Chi đương nhiên cũng gọi điện thoại kêu gia đình của Nguyễn Khiết và cả nhà Nguyễn Trường Sinh đến. Dù sao cũng gần đây, chỉ cần gọi qua đó một cuộc, một lát sau đã đến.

Cả nhà tụ họp cùng nhau ăn cơm rất náo nhiệt, ồn ào nhất là ba đứa nhỏ Nguyễn Đại Bảo, Nguyễn Nguyệt và Trần Húc. Ba đứa bé lớn nhỏ chạy khắp nhà, từ bên này nhảy qua bên kia, sau đó lại từ bên kia nhả

y qua bên đây.

Lúc ăn cơm nhắc đến chuyện Nguyên Thu Nguyệt phải xuất ngoại để đi du học, Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cảm thán nói: “Nếu trước đây nói đến những chuyện này, bọn ba đều nghe không hiểu. Mấy đứa nhỏ tụi con, đứa này so với đứa kia càng có tương lai hơn.”

DTV

Dứt lời lại hỏi: “Nghe mấy người trong xóm nói, rất nhiều người ra nước ngoài xong không trở về, nói là nước ngoài cái gì cũng tốt. Chúng ta không thể tưởng tượng ra được nó có bao nhiêu tốt cả. Thu Nguyệt à, cháu có còn quay về không?”

Nguyễn Thu Nguyệt cười nói: “Ông bà nội, cháu chỉ đi học thôi, học xong sẽ về.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 464


Lưu Hạnh Hoa nói: “Về là tốt, ở nhà vẫn tốt nhất.”

Nguyễn Thu Nguyệt ở đây chơi một ngày, thường xuyên ở bên bầu bạn cùng Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa. Sau đó đến buổi sáng ngày thứ ba, chạy về thủ đô, ngồi xe của Nguyễn Khê ra sân bay. Đến bên này, đương nhiên là đi từ sân bay bên này rồi.

Nguyễn Khê chở cô đến sân bay, sau khi cô vào công an ninh thì lái xe về công ty.

Khoảng thời gian sau, Nguyễn Khê dành nhiều sự tập trung cho việc mở phiên giao dịch nhà ở, xác định xong phương án bố trí, cũng nhìn chằm chằm vào địa điểm quy hoạch và bố trí. Cố gắng làm cho toàn bộ hiện trường của ngày bắt đầu phiên giao dịch đâu vào đấy.

Trước ngày bắt đầu mở bán một ngày, tất cả công tác chuẩn bị đều hoàn thành.

Hạng mục này được làm đến hôm nay, tận giờ phút này, trong lòng Tạ Đông Dương sớm đã yên tâm, nhưng đêm nay anh ấy vẫn mất ngủ. Cực khổ trong một khoảng thời gian dài như thế, ngày mai là lúc nhận lấy kết quả, anh ấy đương nhiên không nhịn nổi có chút lo lắng.

Thật sự không ngủ được, anh cũng quấy rầy không cho Ôn Hiểu ngủ. Hai người ngồi uống rượu dưới ánh trăng.

Ôn Hiểu khó khăn hé mắt, ngẩng mặt lên nói: “Yên tâm đi, chắc chắn có thể bán được hết. Dù sao nhà cũng không phải đồ ăn, sẽ không hết hạn và ôi thiu trong tay được, từ từ sẽ bán hết thôi.”

Tạ Đông Dương cầm ly qua: “Lại đây, chúc anh… Ngày mai thắng lớn!”

Ôn Hiểu cầm ly cụng với anh: “Ngày mai thắng lớn!”

Uống chút rượu hỗ trợ giấc ngủ, Tạ Đông Dương miễn cưỡng ngủ được một chút.

DTV

Do trong lòng có chuyện, chuông báo thức trên đầu giường vừa vang lên một tiếng anh ấy đã tỉnh dậy.

Sau khi đứng dậy rửa mặt vệ sinh cá nhân và cạo râu xong, lại cẩn thận tỉ mỉ mặc áo sơ mi và âu phục vào, còn thật sự đeo cả cà vạt. Ăn sáng xong lái xe chở theo Ôn Hiểu cũng ăn mặc tinh tế như thế đến nơi bán nhà.

Trên đường đi anh ấy vẫn cứ lo lắng không yên, nhưng lúc đến nơi bán nhà, anh ấy còn chưa bước xuống xe đã choáng váng. Một lát sau bật ra một câu chửi bậy mà đã nhiều năm rồi anh ấy chưa nói: “Mẹ nó!”

Ôn Hiểu ngồi trên ghế phụ lái đưa tay lên từ từ tháo kính râm xuống, chớp mắt mấy cái nói: “Trời ạ, đây… Nhiều người như vậy sao?”

Hoạt động vẫn còn chưa bắt đầu, hàng người này dài đến tận đâu vậy? Thế này còn lo không bán được nhà hay sao? So với số lượng người ở đây và số lượng nhà đã xây thì vốn là không đủ bán mà!

Sau khi khiếp sợ xong cô quay qua nhìn Tạ Đông Dương, lại hỏi: “Có phải mấy anh bỏ tiền ra thuê không?”

Tạ Đông Dương tỉnh lại, có hơi kiêu ngạo nói: “Ngại quá, bọn anh thật sự không cần phải tốn loại tiền này.”

Nói xong anh mở cửa bước xuống xe: “Xuống xe đi.”

Ôn Hiểu đeo kính râm lên, lấy túi xách xuống xe cùng anh đến chỗ bán nhà.

Nguyễn Khê đến sớm hơn bọn họ, đã ở trong chỗ bán nhà.

Hai người gặp nhau, chào hỏi xong, Nguyễn Khê cười nói: “Sao? Còn hồi hộp không?”

Tạ Đông Dương cười đến mức mặt mày như dính lại vào nhau: “Tôi vốn không mấy hồi hộp.”

Ổn Hiểu đứng kế bên hủy đi sân khấu của anh: “Tối qua là ai không ngủ được?”

Nguyễn Khê nhịn không được bật cười, nhưng cũng không nói gì nữa.

Cùng nhau trò chuyện mấy câu, sau đó cũng đến thời gian của hoạt động mở bán.

Hoạt động này được bố trí vô cùng đầy đủ, còn mời cả người dẫn chương trình, có đọc diễn văn còn có cắt băng khánh thành và có cả tiết mục biểu diễn.

Nhưng những người đến mua nhà đều không mấy hứng thú với mấy thứ này, suy nghĩ hoàn toàn không đặt trên đó. Trong đó phần lớn mọi người ở đây đều đã tia mấy căn nhà này từ trước, hôm nay đến đây là để lấy nhà.

Thế nên lúc bắt đầu bán nhà, hiện trường lặp tứ bùng nổ.

Một tiếng sau, trong một công ty bất động sản nọ.

Ông tổng nói với phó tổng giám đốc: “Đúng rồi, có phải hôm nay bên bất động sản Khê Dương bắt đầu mở phiên giao dịch hay không?”

Phó tổng nói: “Đúng vậy, hôm nay bắt đầu mở bán, ông muốn đi xem à?”

Ông tổng nói: “Đương nhiên là muốn đến xem rồi, cũng đã chờ hơn một năm nay, không phải để chờ ngày này sao. Năm rồi bọn họ bỏ ra nhiều tiền như thế để mua miếng đất kia, có đáng hay không đáng, hôm nay rất cuộc cũng có thể biết được.”

Dứt lời ông ta từ trên ghế đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng cùng phó tổng.

Phó tổng đi bên cạnh ông ta nói: “Lúc nãy tôi đã kêu người qua bên đó xem trước rồi.”

Dứt lời còn chưa đi được mấy bước, người vừa ở trong miệng phó tổng xuất hiện trước mặt, đầu anh ta đầy mồ hôi, thở hổn hển. Thấy anh ta chạy đến, phó tổng hỏi: “Hiện trường thế nào rồi? Chúng tôi đang định qua đó xem.”

Người đó thở một lát rồi bực bội nói: “Không… Không cần đi nữa… Bán… Bán hết rồi…”

Nghe thấy thế, ông tổng bỗng vô cùng ngạc nhiên thốt lên: “Hả?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 465


Phó tổng nhìn đồng hồ một chút: “Mới vừa mở bán được bao lâu chứ? Đã bán hết rồi à?”

Hơi thở của người nọ ổn định hơn một chút: “Bán hết trong vòng một tiếng.”

Ông tổng mắt nhìn qua, nói lắp: “Một… Một… Một tiếng?”

Người nọ gật đầu: “Thật ra thì… Còn chưa đến một tiếng…”

Ông tổng và phó tổng mở to mắt nhìn nhau.

“!”

Buổi tối, yến tiếc tổ chức tại nhà hàng Như Ý.

Tiếng chén chạm nhau, tiếng hoan hô vang dội.

Tạ Đông Dương uống rượu đỏ bừng mặt, cười đến tê miệng, thấy ai cũng bá vai bá cổ xưng anh, xưng em.

Từ khi nhận hạng mục này, tất cả áp lực hơn một năm nay anh ấy phải gánh chịu, ngày hôm nay đều tan thành mây khói. Hơn nữa áp lực bao nhiêu thì bây giờ trong lòng thoải mái bấy nhiêu.

Bất động sản Khê Dương của họ, bây giờ đã dẫn đầu Bắc Kinh.

Nhà ở nóng lên Nguyễn Khê đương nhiên cũng rất vui. Tuy rằng không khoa trương như Tạ Đông Dương, nhưng cô cũng đã uống không ít rượu, khuôn mặt cũng đã đỏ bừng, khóe miệng chưa từng hạ xuống.

Tiệc rượu kết thúc, Lăng Hào đến đón cô.

Nguyễn Khê ngồi trong xe, dựa lưng vào ghế, quay đâu nhìn anh, say ngất trên cành quất cười nói: “Em lại kiếm được một khoản lớn rồi.”

Lăng Hào nhướng giúp cô thắt dây an toàn: “Nghe rồi, một tiếng đã bán hết.”

Nguyễn Khê thuận thế nâng tay ôm lấy cổ anh, không bình tĩnh, nghiêm túc giống như ở trước mặt người khác, khẽ chớp mắt mấy cái, trong lòng buông thả, đắc ý nhìn Lăng Hào hỏi: “Có phải em…rất giỏi không?”

Lăng Hào nhìn cô: “Ừ, vô cùng giỏi, phú bà.”

Nguyễn khê vô cùng thỏa mãn cười rộ lên: “Phú bà cho phép anh hôn cô ấy một cái đấy.”

Khóe miệng Lăng Hào tràn ngập ý cười, anh đặt một nụ hôn lên môi cô, trong mắt tràn ngập sương mù, anh lại hôn cô thêm một hồi. Chỗ đậu xe khá khuất, trời lại tối nên không sợ người khác nhìn thấy.

Một lát sau đèn xe sáng lên, chiếc xe nổ máy rời đi.

Nguyễn Khê có chút buồn ngủ, tựa vào ghế nhắm mắt, lúc lim dim muốn ngủ thì xe bỗng nhiên dừng lại. Cô cho rằng đã về đến nhà rồi nhưng lúc mở mắt ra thì thấy vẫn ở trên đường.

Cô quay ra thì thấy hai cảnh sát bên ngoài cửa sổ xe.

Cảnh sát nhìn Lăng Hào hỏi: “Có uống rượu không?”

Nguyễn Khê ngẩn ra – Hử? Thời này còn có kiếm tra nồng độ cồn à?

Lăng Hào thẳng thắn đáp: “Không uống.”

Cảnh sát giao thông lấy may đo nồng độ cồn ra: “Cậu thổi một cái đi.”

Lăng Hào thổi một cái vào máy đo nồng độ cồn.

Cảnh sát nhìn máy đo: “Có uống.”

Lăng Hào: “Không thể nào!”

Cảnh sát: “Sao lại không thể nào, xe cậu có mùi rượu này.”

Lúc này Nguyễn Khê ở bên cạnh nói: “Anh ấy thực sự không uống, tôi uống.”

Cảnh sát: “Máy của tôi không thể sai được.”

Anh cảnh sát nói xong thì không lằng nhằng nói thẳng: “Phạt năm mươi tệ.”

Nguyễn Khê vẫn còn muốn cãi cọ thì Lăng Hào đã nhớ ra cái gì, không để cô đôi co với cảnh sát nữa.

Anh mở ví tiền ra, lấy năm mươi tệ đưa cho cảnh sát.

Xe được cho qua, Nguyễn Khê nhìn anh nói: “Nhất định là cái máy đó của anh ta hỏng rồi. Phạt tận năm mươi tệ, quá nhiều rồi…năm mươi tệ… có thể mua ba cân thịt lợn đó.”

Lăng Hào không kìm được cười: “Chắc là không hỏng đâu.”

Nguyễn Khê: “Anh không uống rượu.”

Lăng Hào nhìn cô bật cười: “Em uống nha.”

Có ý gì?

DTV

Nguyễn Khê nhìn anh suy nghĩ một hồi, bởi vì tác dụng của cồn nên đầu óc chậm chạp. Mãi đến lúc xe chạy vào ngõ, gần đến nhà cô mới bất chợt bừng tỉnh: “Em…anh…cái đó…”

Nghiệp chướng!

Một năm sau.

Mặt trời l*n đ*nh nóc nhà.

Bóng bốn con sư tử đá ngoài cổng kéo dài.

Cánh cổng màu đỏ mở ra, Nguyễn Khê mặc một chiếc váy sơ mi kiểu dáng đơn giản, đi giày cao gót bước qua ngưỡng cửa, mang theo một chiếc túi da nhỏ có hình dáng đơn giản và tao nhã, xoay người đợi Lăng Hào khóa cổng.

Khóa cửa xong, hai người đến cạnh xe mở cửa lên xe, lái xe ra khỏi con ngõ.

Nguyễn Khê nhìn về phía trước ngõ nói: “Lại một đôi nhóc con được sinh ra.”

Bây giờ cô và Lăng Hào phải đến một buổi tiệc mừng – Tiệc đầy tháng của bé con nhà Tạ Đông Dương và Ôn Hiểu.

Bữa tiệc diễn ra vào buổi trưa, bọn họ ra ngoài hơi sớm, nên không đến nhà hàng tổ chức tiệc ngay mà lái xe qua nhà Tạ Đông Dương, thăm bé con nhà anh ấy trước.

Bé cưng vừa tròn một tháng bọc trong tã lót, khuôn mặt trắng nõn, mềm mịn, hai cái tay nhỏ mũm mĩm cũng trắng trắng mềm mềm. Nguyễn Khê ôm bé vào lòng, mỗi lần bé cười trong lòng cô lại mềm nhũn.

Ôn Hiểu hỏi cô: “Hai người vẫn không tính toán gì à?”

Nguyễn Khê cười nhìn cô ấy, thấp giọng nói: “Đang trong giai đoạn chuẩn bị.”

Bây giờ công ty thời trang của cô đã hoàn thiện, cho dù là Tường Vi Các, hay là Thịnh Phóng, đều là thương hiệu có tiếng trong nước, khách hàng cũng tương đối ổn định.

Năm ngoái, công ty bất động sản Khê Dương đã thắng lớn, kiếm về một khoản lớn, công ty cũng đã đi vào quỹ đạo.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 466


Sự nghiệp gần như đã ổn định, những chuyện còn lại cũng từng bước ổn định, mà cô và Lăng Hào cũng đã trải qua thế giới hai người sáu năm rồi, cũng nên thay đổi một chút kết cấu gia đình thôi.

Tâm tư bình lặng lại, đương nhiên cũng bắt đầu cần nhắc đến chuyện này.

Ôn Hiểu cười nói: “Nhanh lên, vừa hay có thể chơi cùng với Đậu Đậu nhà chúng tôi.”

Nguyễn Khê cười: “Được.”

Trong lúc Tạ Đông Dương chơi đùa Đậu Đậu đến gần trưa thì tất cả mọi người đã đến dự tiệc. Vẫn giống như lúc Tạ Đông Dương kết hôn, Nguyễn Khê vẫn không hề quen biết bạn bè, thân thích nhà họ, cho nên ăn cơm xong, nói chuyện qua qua một lúc liền rời đi.

Hai người lái xe tùy ý đi dạo bên ngoài một vòng sau đó đến nhà Nguyễn Thúy Chi thăm Nguyễn Chi Cao và Lưu Hạnh Hoa.

Hai người nói chuyện cùng Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, còn ở lại ăn cơm tối.

Khó có được ngày chủ nhật không có việc gì, hôm nay Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến đưa Nguyễn Đại Bảo ra ngoài chơi. Nguyễn Thúy Chi không gọi họ về cũng không gọi Nguyễn Khiết qua. Chiều tối nấu cơm, rồi ngồi ăn cơm cùng nhau.

Lúc ăn cơm Nguyễn Thúy Chi nói với Nguyễn Khê: “Đúng rồi Tiểu Khê, hôm qua ông nội cháu nhận được điện thoại từ quê, nói là người trong núi phải di dời, sau này không thể sống cũng không thể trồng trọt ở đó nữa.”

Nghe vậy, Nguyễn Khê hơi sửng sốt: “Di dời?”

Nguyễn Chí Cao gật đầu, đáp: “Thấy bảo là phải xây đạp nước lớn, tất cả người trong thôn đều phải chuyển đi.”

Nguyễn Khê không nói. Nguyễn Thúy Chi lại nói: “Chỗ như trong núi, phá bỏ và di dời cũng không được bao nhiêu tiền, có thể đổi nhà lấy nhà, đổi đất lấy đất cũng đã tốt lắm rồi. Chúng ta cũng không có gì ở quê, nhà đất cũng cho anh chị hai rồi, cho nên chúng ta cũng không định quay lại. Nhưng còn tiệm may cũ, Tiểu Khê cháu có muốn quay về nhìn xem không?”

Nguyễn Khê suy nghĩ, một lát sau cô mới nói: “Vậy thì cháu quay về xem xem.”

Nếu như lần này không về, sau này có muốn về cũng không về được. Thôn làng và những hộ dân ở đó sẽ biến mất, tất cả những dấu vết về cuộc sống của họ ở đó cũng sẽ biến mất trong núi rừng.

Tuy rằng từ khi đến Bắc Kinh liền không muốn quay về đó sống nữa, nhưng nghe nó phải biến mất, thì vẫn không kìm được mà buồn bã trong lòng. Dù sao cũng là nơi họ lớn lên, nơi ấy đã bén rễ trong lòng họ.

Nếu không phải Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa tuổi tác đã cao, thực sự không thể đi đi về về, thì người muốn quay về nhìn lại nơi ấy nhất chính là họ. Dù sao họ đã sống cả đời trong núi, vốn còn muốn lúc c.h.ế.t được an táng trong núi.

Quay về nhìn thôi, nơi đó là nơi cuộc sống của cô bắt đầu.

Buổi tối về đến nhà, hai người tắm rửa rồi nằm lên giường.

Nguyễn Khê khẽ chớp mắt, thản nhiên nói: “Không ngờ trong núi cũng bị dỡ bỏ.”

DTV

Lăng Hào nhìn cô nói: “Anh về với em.”

Nguyễn Khê nghiêng đầu: “Anh có thời gian à?”

Lăng Hào nói: “Gần đây trong viện không bận, anh có thể xin nghỉ.”

Nguyễn Khê nhìn Lăng Hào, cô nghĩ, chắc là anh cũng muốn về nhìn một cái. Kể từ khi anh rời khỏi núi Phượng Minh về thành phố vào năm bảy sáu thì cũng chưa từng quay về.

Nếu anh đã muốn đi thì Nguyễn Khê cũng đồng ý, cô nhìn anh gật đầu:

“Được.”

Ba ngày sau, Nguyễn Khê có thời gian, Lăng Hào cũng xin nghỉ rồi, hai người đem theo hành lý, ngồi tàu hỏa vể núi Phượng Minh. Trên tàu hỏa ồn ào, hai người ngồi chen nhau trên ghế, vừa nói chuyện, vừa ngắm phìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Nguyễn Khê nói với Lăng Hào: “Bao nhiêu năm rồi không về, không biết bây giờ đã thay đổi như thế nào rồi.”

Lăng Hào nói: “Anh ở đó lâu hơn em, nên rất nhớ khoảng thời gian ấy.”

Nguyễn Khê cười nhìn anh: “Nhớ em không?”

Lăng Hào nhìn cô, gật đầu nói: “Qủa thực đa phần đều là nhớ em, khoảng thời gian không có em hình như không nhớ gì.”

Nguyễn Khê vẫn cười: “Cũng may là ở bên nhau rồi, nếu không anh phải nhớ em cả đời đó.”

Lăng Hào nắm tay cô trong lòng bàn tay: “Ừ, may mà gặp lại.”

Tàu hỏa chạy qua từng trạm, lúc đến trấn Thiên Phượng trời cũng đã nhá nhem.

Nồi tàu quá mệt, Nguyễn khê và Lăng Hào cũng không muốn vào núi ngay. Hai người đến nhà khách, cất hành lý, rửa mặt chải đầu rồi đi dạo một vòng quanh trấn, nhìn ngắm thị trấn nhỏ trong ký ức này.

Sau mười mấy năm, trấn Thiên Phượng dường như không có thay đổi gì lớn, gần như vẫn nguyên vẹn như trước, hơn nữa người trên đường cũng thưa thớt hơn.

Thưa người là bởi vì thời đại này người đi ra ngoài làm thuê tăng vọt. Người trẻ ở quê không kiếm ra tiền, cho nên tất cả đều ra ngoài làm thuê kiếm tiền, trong nhà chỉ còn lại mấy người già và mấy đứa nhóc.

Trấn nhỏ nên đi một vòng cũng không mất nhiều thời gian.

Nguyễn Khê cùng Lăng Hào đi dạo xong, cuối cùng ghé vào một quán mì, gọi hai bát mỳ cay Thành Đô.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 467


Trong lúc đợi chủ quán nấu mì, Nguyễn Khê cười nói: “Còn nhớ không? Lần đầu tiên chúng ta lên trấn mua rượu cho thầy, lúc đến đây cũng ăn một bát mì cay Thành Đô. Em còn nhớ anh bảo mình không thể ăn cay.”

Lăng Hào còn nhớ rõ hơn cô, lúc đó cô còn nhéo mặt anh, rồi bảo là mềm ghê.

Lúc đó anh cũng bảo có cơ hội sẽ đưa cô đến nhà mình chơi.

Bây giờ nhớ lại cảm tưởng như đã qua mấy đời. Khi đó anh hoàn toàn không nghĩ mình có thể rời khỏi núi Phương Minh trở về thành phố, cũng không nghĩ có thể đưa Nguyễn Khê về nhà mình chơi.

Càng không nghĩ tới những chuyện thay đổi sau này, tất cả mộng đẹp đã trở thành sự thật.

Anh quay lại nói với Nguyễn Khê: “Bây giờ đã ăn cay được rồi. Hơn nữa còn không cay không thích.”

Hai người vừa ăn mỹ vừa nói chuyện. Vốn định ăn xong sẽ về nhà khách nghỉ ngơi, nhưng lại bất ngờ biết được tối nay có chiếu phim ở sân bóng trường cấp hai Phượng Minh, vì thế hai người thay đổi phương hướng, đi đến trường cấp hai Phượng Minh.

Bây giờ mọi người không còn hào hứng xem phim điện ảnh như những năm bảy mươi ấy nữa, dẫu sao cũng đã qua mười bốn mười lăm năm rồi, thời đại phát triển, trên trấn đã có nhà mua tivi.

Nguyễn Khê và Lăng Hào đương nhiên cũng không hào hứng với phim, chỉ là nhớ lại những ký ức ngày xưa, vì thế đứng phía sau đám người tập nập. Xem phim là phụ, xem phim cùng nhau để nhớ về quá khứ mới là chính.

Họ lên trấn, tối đó vừa hay có chiếu phim, hai người trèo lên cây hòa cổ thụ phía sau xem. Nguyễn Khê bởi vì đi đường mệt nên ôm cây ngủ mất.

Trên đường trở về nhà khách, Nguyễn Khê hỏi Lăng Hào: “Tối đó là anh đỡ em cho nên em mới không bị ngã đúng không? Anh còn luôn đỡ tay dưới mặt em?”

Lăng Hào nhìn cô, khẽ nói: “Ừ.”

Nguyễn Khê chớp mắt nhìn anh: “Ồ, còn nhỏ mà đã ấm áp như vậy, đúng là không uổng công thương anh mà.”

Lăng Hào cười: “Cảm ơn chị lúc đó đã thương em.”

Nghe đến đây Nguyễn Khê cũng không kìm được bật cười: “Nhưng anh chưa từng coi em là chị. Có phải lúc đó anh đã có tâm tư không trong sáng gì đó với em rồi đúng không?”

Bởi vì khi ấy anh còn là đứa nhóc nhỏ tuổi, cho nên cô chưa từng nghĩ nhiều. Cô xem anh là em trai, là bạn bè, tay nắm tay, vai dựa vai, cũng là hành động bình thường nhất giữa mấy đứa nhóc.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, con trai con gái mười ba mười bốn tuổi đã có phương diện tâm tư đó rồi.

Lăng Hào nhìn cô, một lát sau mới nói: “Có thể nói là vậy.”

Nguyễn Khê mím môi nhịn cười một hồi, sau đó nhéo tay anh: “Em biết ngay mà! Bề ngoài thì là bé cưng ngoan ngoãn, đơn thuần, dịu ngoan, lại đáng yêu, nhưng thực ra trong lòng lại nghĩ nhiều.”

Lăng Hào bị cô nhéo đau, anh mỉm cười nắm lấy tay cô, nói: “Cũng không nhiều lắm, chỉ có một suy nghĩ rất đơn giản, đó là thích em, muốn ngày nào cũng được nhìn thấy em, muốn thấy em vui vẻ.”

Ở cùng nhau lâu vậy rồi, bây giờ nghe anh nói những lời sến súa này, Nguyễn Khê vẫn cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào. Bởi vì cô biết mỗi câu anh nói đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Hai người nắm tay bước về phía trước, đón lấy cơn gió đêm của thị trấn nhỏ, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn sao trên trời.

Nguyễn Khê và Lăng Hào ở trong trấn một đêm, sáng hôm sau ăn sáng trong trấn rồi đem hành lý vào núi. Họ bước lên con đường núi quen thuộc ấy, đi về thôn Kim Quang trong ký ức.

Những năm này vẫn luôn bận rộn học tập và làm việc trong thành phố, thời gian tập thể dục không nhiều, cho nên đi một đoạn Nguyễn Khê đã cảm thấy mệt rồi, không còn thoải mái leo lên núi như trước đây nữa.

Cô nói với Lăng Hào: “Lâu rồi em không leo núi, tuổi tác còn tăng lên.”

Lăng Hào nhìn cô cười: “Anh cõng em đi một đoạn.”

Nguyễn Khê khoát tay với anh: “Vậy thì không cần.”

Cô nói không cần nhưng lúc cô mệt đến mức thở phì phò thì Lăng Hào vẫn cõng cô mấy đoạn.

Lúc ngồi nghỉ ngơi, Nguyễn Khê ngồi trên tảng đá vừa uống nước vừa nói: “Không được, vẫn phải tập thể dục nhiều hơn.”

Cho dù không leo núi thì lúc về cũng phải kiên trì chạy bộ mỗi tối.

Cho dù cô mệt thì mệt nhưng cũng không đi chậm lại.

Bởi vì để đến thôn sớm, bóng đêm buông xuống hai người vẫn tiếp tục

đi. Đi đến khuya hai người dừng lại nghỉ ngơi, ngồi trên tảng đá ngắm nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, đếm sao trên trời.

DTV

Lúc Nguyễn Khê chống tay lên tảng đá, ngẩng đầu ngắm trang hồi sức, Lăng Hào chợt nói: “Anh nhớ, hình như gần đây có một suối nước nóng tự nhiên thì phải.”

Nghe vậy Nguyễn Khê liền nhìn trái ngó phải.

Cô cũng nhớ ra, nhìn Lăng Hào nói: “Hình như là ở đây.”

Nói xong hai người lập tức ăn ý, đứng dây cầm hành lý đi tìm suối nước nóng.

Thuận lợi ngeh được tiếng suối nước nóng róc rách bên cạnh, Nguyễn Khê thở phào một hơi: “Em muốn đi tắm.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 468


Nói xong, cô dứt khoát cởi áo khoác, để giày và tất lên tảng đá khô bên cạnh, mặc váy dài chầm chậm bước vào trong nước.

Váy bị thấm ướt một nửa, cô quay lại gọi Lăng Hào: “Xuống đây đi.”

Lăng Hào ngồi bên tảng đá nhìn Nguyễn Khê: “Em xác định phải tắm chung?”

DTV

Nguyễn Khê không phsi lời với anh, té nước lên người anh, kéo anh xuống nước. Cô lau giọt nước đọng dưới mắt, chớp mắt nói: “Đi đường núi lâu như vậy, em không tin anh còn có thể làm.”

Lăng Hào ướt cả người đứng vững trước mặt cô, nhìn mái tóc cô nhỏ nước, khuôn mặt cũng ướt đẫm. Nhìn nhau một hồi, anh không nói nhiều, lập tức ôm eo cô, đỡ gáy cô, cúi đầu lập kín môi cô.

Nguyễn Khê: “!”

“Anh lại còn, anh còn dám!”

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Khê và Lăng Hào lại tay nắm tay đi về thôn Kim Quan.

Bởi vì nghỉ ngơi ít, khoảng bốn giờ chiều hai người đã đến thôn Kim Quan. Trước kia, bởi vì về thôn là về nhà cho nên mỗi lần trở về đều vô cùng vui sướng, nhưng lúc này lại hoài niệm nhiều hơn.

Nơi này không còn người học thương nhớ, chị có cảnh vật họ từng chung sống.

Nguyễn Khê không đi gặp Nguyễn Trường Qúy và Tôn Tiểu Tuệ, cô và Lăng Hào đến thôn Kim Quan tìm Vương Thư Ký trước, xác nhận chuyện di dời với ông ấy, cũng ký tên vào một bản hiệp nghị di dời.

Bồi thường rất ít, bởi vì nơi họ sống phải trả về cho núi rừng, chứ không phải kiến thiết quy hoạch.

Hôm sau Nguyễn Khê và Lăng Hào đi một vòng trong núi, nhìn thấy người quen liền chào hỏi mấy câu. Người trong núi đã rời đi một phần, hơn nữa người trẻ tuổi lại ra ngoài làm thuê, cho nên người trong thôn không nhiều lắm.

Nguyễn Khê và Lăng Hào lấy máy ảnh, chụp lại những nơi họ từng sống, từng chơi đùa, căn nhà cũ tỏa ra khói bếp, ruộng bậc thang mà vàng kim, những con trâu vẫy đuôi ăn cỏ, đàn lợn ăn cỏ ngoài sườn núi, những ngôi nhà sàn cũ lung lay sắp đổ...

Thời gian có hạn, Nguyễn Khê và Lăng Hào chỉ ở lại núi một ngày, xong liền đến thăm tiệm may cũ.

Hôm sau, lúc rời đi, Nguyễn Khê tìm hai người trong thôn khuân đồ xuống núi giúp cô.

Cô mang theo đồ đạc cũ trong tiệm may rời đi - những cái máy may đã cũ đó.

Lúc mang theo máy may xuống núi, thi thoảng Nguyễn Khê lại quay đầu nhìn lại, trong đầu vẫn luôn xuất hiện một hình ảnh – ông thợ may già ngồi trên cái kiệu phì phèo hút thuốc được người ta khiêng đi, còn cô tết tóc hai bên, mắt đen lúng liếng, đeo cặp sách trên lưng, đi cạnh kiệu, chầm chậm đi lên núi.

Nếu gặp người, người ta sẽ cười, hỏi một câu: “Tiểu thợ may đi theo ông thợ may học may quần áo à?”

Mang theo máy may rời chầm chậm khỏi núi, tiệm may càng lúc càng nhỏ, đến tận khi không nhìn thấy nữa. Nghĩ đến chẳng bao lâu nữa những ngôi nhà khác cũng sẽ sụp xuống, vĩnh viễn biến mất trong rừng núi này, trong lòng man mác buồn.

Nhưng Nguyễn Khê không biểu hiện ra, cô hít sâu vài cái, điều chỉnh tốt tâm trạng, quay đầu nhìn hai người đàn ông trung niên đang khiêng máy may, hỏi: “Các chú không đi ra bên ngoài làm thuê sao?”

Hai người đàn ông trung niên đi phía sau đáp: “Đi chứ. Mấy năm nay nông dân không ra ngoài làm thuê thì ăn không khí à? Đến thành phố làm xây dựng, ở quê người có sức lao động đều ra ngoài làm thuê cả rồi, ra ngoài bốc gạch vẫn khỏe hơn ở nhà. Không thông báo di dời thì cũng không về đâu nhưng người già và bọn nhóc không đi đi lại lại được nên chỉ đành về thôi.”

Nhắc tới chuyện di dời, Nguyễn Khê nói: “‘Chuyển đi cũng tốt, lũ trẻ có thể đi học.”

Giao thông trong núi bế tắc, đường không thông, vĩnh viễn không thể phát triển, bây giờ người trẻ đều ra ngoài làm thuê, làm công nhân, trong núi không có thầy giáo, trường học khó xây, bọn trẻ không được đi học.

Người đàn ông trung niên đi trước nói: “Đi ra ngoài quả thực có khá nhiều chỗ tốt, cuộc sống cũng tiện nghi hơn rất nhiều. Nhưng mọi người đều sinh ra và lớn lên trong núi, đời đời kiếp kiếp đều sống ở đây, ngay tại nơi này, cho nên tất cả đều không muốn đi. Trong thôn động viên hơn nửa năm, cũng mới có một bộ phận người dân chuyển đi, phần lớn là không muốn đi.”

Đây là quan niệm đã ăn sâu vào xương của rất nhiều người Trung Quốc, nhất là những người lớn tuổi, họ tình nguyện trông coi quê hương và nhà cửa của mấy đứa con đến lúc c.h.ế.t cũng không bằng lòng rời đi chỗ khác.

Những năm này thời đại phát triển, cơ hộ kiếm tiền cũng nhiều hơn, người trẻ bị cuộc sống dồn ép, vội vàng ra ngoài làm việc, mọi người bắt đầu bôn ba nơi đất khách, đến nơi phát triển hơn đi tìm cuộc sống, gửi tiền về nhà nuôi gia đình.

Nguyễn Khê khẽ thở dài: “Vẫn phải ra ngoài thôi.”

Vẫn luyến tiếc nhưng vẫn phải chuyển đi.

Hai người đàn ông trung niên khiêng máy may xuống thị trấn giúp Nguyễn Khê, Nguyễn Khê trả phí vận chuyển cho họ, lại mời bọn họ ăn một bữa cơm nóng, nói cảm ơn xong liền để họ rời đi.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 469


Lên núi lại xuống núi, đi đi về về rất mệt, sau khi quay lại thị trấn, Nguyễn khê và Lăng Hào cũng không lập tức lên xe lửa mà để hành lý lại nhà khách, nghỉ ngơi một đêm, sau đó nhân tiện mua chút đồ đến thăm hỏi nhà họ Tiền.

Mấy năm nay tuy rằng Nguyễn Khê không quay về, nhưng Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến vẫn bớt chút thời gian về thăm ba mẹ Tiền Xuyến.

Tiền Xuyến có hai anh trai, sau khi đi bộ đội về thì làm ở trên trấn, công việc ổn định, cách một khoảng thời gian lại về thăm nhà.

Ăn cơm tối xong lại về nhà khách, tắm rửa xong thì ngồi trên giường, Nguyễn Khê thả lỏng gân cốt: “Mệt c.h.ế.t rồi!”

Vừa than thở xong thì điện thoại di động trong túi bỗng reo lên.

Lăng Hào lấy điện thoại ra đưa cho Nguyễn Khê, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô.

Nguyễn Khê bắt máy: “Alo, xin hỏi ai đấy ạ?”

Đầu dây bên kia là giọng của Nguyễn Thúy Chi: “Tiểu Khê à, cô ba đây, hai đứa xuống núi chưa?”

Nghe giọng Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Khê vô thức thở ra: “Là cô ba à, bọn cháu đã xuống núi rồi, bây giờ đang ở nhà khách trong thị trấn, nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ lên tàu hỏa quay về.”

Nguyễn Thúy Chi: “Ừ được, chắc là trên núi không có tín hiệu nên cô gọi cho cháu mãi mà không được. Là thế này, hai hôm trước cô tư của cháu gọi điện đến, bảo là Đại Bằng nhà cô ấy và vợ nó đến Bắc Kinh, vừa hay ở bên chỗ cháu và Lăng Hào, hay là cô bảo Trần Bằng sáng mai đến nhà khách tìm hai đứa nhé, hai đứa dẫn chúng nó qua đây luôn.”

Trần Bằng là con trai của cô tư Nguyễn Thúy Lan, cũng là em họ của Nguyễn Khê.

Trước kia, khi vẫn còn ở trên núi, Tết nào Nguyễn Thúy Lan cũng về nhà mẹ đẻ nên có gặp qua. Nhưng từ khi Nguyễn Khê chuyển lên Bắc Kinh thì chưa từng gặp lại.

Ba năm trước, lúc Trần Bằng và vợ cậu ta kết hôn, Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh có về tham dự.

Tuy rằng cách xa lâu ngày không gặp, nhưng chị em bọ vẫn duy trì liên lạc, đương nhiên là vì bình thường rất bận, mỗi nhà đều có cuộc sống riêng, nên liên lạc không nhiều.

Sau khi bọn họ xây dựng công ty và nhà máy hoàn toàn ổn định ở Bắc Kinh, Nguyễn Thúy Chí vẫn hay gọi Nguyễn Thúy Lan đến Bắc Kinh, lúc tham sự lễ cưới của Trần Bằng cũng đã khuyên hai ngày, nhưng bà ấy sống c.h.ế.t không chịu đi.

Nguyễn Thúy Lan không chịu đi, Trần Bằng cũng không đến Bắc Kinh làm thuê, nói là cơ hội ở phía nam nhiều, đến phía nam làm thuê mấy năm.

Hiếm khi họ chủ động muốn đến như bây giờ, Nguyễn Khê đáp: “Cuối cùng thì bọn họ cũng chịu đến Bắc Kinh rồi, không thành vấn đề, cứ bảo họ sáng mai đến tìm cháu, cháu dẫn họ đi.”

Nguyễn Thúy Chi: “Vậy thì tốt quá, tốt quá.”

Cúp máy, Nguyễn Khê nhìn Lăng Hào nói: “Cô tư cuối cùng cũng để Đại Bằng và vợ cậu ta đến Bắc Kinh.”

Lăng Hào nghe vậy nói: “Ngày mai dẫn họ cùng về.”

Anh nói xong thì kéo chân Nguyễn Khê, xoa bóp giúp cô một chút: “Tối nay ngủ sớm đi.”

Ngủ sớm thì ngủ sớm. Nhưng Trần Bằng và vợ cậu ta Hồng Mai còn đến sớm hơn.

Nguyễn Khê và Lăng Hào vừa rửa mặt xong, ra khỏi nhà khách thì cậu ta đến.

Sáu năm không gặp, lúc vẫn còn ở quê số lần gặp mặt cũng không nhiều, Nguyễn khê đương nhiên là không nhận ra em họ. Trần Bằng cũng không nhận ra cô, sau khi xác nhận ở sân nhà khách mới nhận ra nhau.

Bốn người ở trong dân nhà khách nói chuyện một hồi, Nguyễn Khê nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng trước.”

Trần Bằng và Liễu Hồng Mai chỉ lắc đầu bảo không đi: “Bọn em ăn cơm ở nhà rồi. Bọn em ở đây đợi anh chị.”

Thấy bọn họ thật sự ăn rồi, Nguyễn khê và Lăng Hào mới đi. Hai người đến quán ăn sáng, nhanh chóng ăn xong bữa sáng rồi lại đến nhà họ Tiền một chuyến, rồi ngồi máy kéo của ba Tiền Xuyến đến nhà khách lấy máy may và hành lý.

Đặt hành lý và máy may xong, mấy người ngồi vào băng ghế nhỏ trên thùng xe kéo. Nguyễn Khê nhìn bao tải lớn cạnh chân Trần Bằng và Liễu Hồng Mai,hỏi bọn họ:

DTV

“Mang nhiều hành lý vậy à?”

Trần Bằng và Liễu Hồng Mai năm nay mưới hai lăm hai sáu tuổi, dáng vẻ không tồi, do ra ngoài làm thuê nên quần áo cũng rất thời thượng, nhưng vẫn có chút câu nệ với Nguyễn Khê và Lăng Hào, chỉ nói: “Của nhà trồng được.”

Nguyễn Khê hiểu rồi, đây là đồ trong nhà cho bọn họ mang theo.

Đây là một phần tấm lòng của họ, Nguyễn Khê cười nói: “Không đem theo cũng không sao, xa quá, đem theo cũng nặng lắm!”

Trần Bằng rất khách sáo cười nói: “Sao lại tay không đi thăm bà con được.”

Nông thôn không có tiền chỉ có đất đai, bọn họ không mau nổi đồ đắt tiền. Rẻ quá lại không dám tặng, nên đương nhiên là mang mấy thứ nhà trồng, có thể thể hiện được tấm lòng của mình.

Mang cũng đã mang rồi, Nguyễn Khê cũng không nói gì thêm nữa. Cô lại hỏi Trần Bằng: “Trong nhà bây giờ vẫn tốt chứ?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 470


Trần Bằng đáp: “Đều rất tốt, phải di dời nên vừa mới chuyển từ trong núi ra.”

Nguyễn Khê tiếp chuyện: “Chỗ Nhà nước sắp xếp như thế nào?”

Liễu Hồng Mai nói: “Cuộc sống thuận tiện hơn cũng tốt hơn ở trong núi, mỗi nhà đều được sắp xếp nhà ở, nhưng đất đai không tốt lắm, là đất hoang, muốn bọn em làm đất khai hoang, chắc là thu hoạch hai năm trước cũng không tốt.”

Bởi vì đất đai chưa từng trồng trọt nên không phì nhiêu, hoa màu khó lên.

Nguyễn Khê nhìn hai người: “Hai đứa còn định quay lại trồng trọt không?”

Trần Bằng cười nói: “Không quay lại trồng trọt thì có thể đi đâu? Em và Hồng Mai ra ngoài làm thuê kiếm tiền, ba mẹ ở nhà trồng trọt, chăm cháu. Đợi con cái trưởng thành kết hôn, bọn em lại về trồng trọt.”

Nguyễn Khê nghĩ một lát rồi hỏi: “Có phải cô tư trách bọn chị hay không, khi đó không cho hai đứa cùng đến Bắc Kinh?”

Nghe đến đây Trần Bằng ngẩn ra, sau đó vội vàng nói: “Không có đâu, mẹ em chưa từng nói vậy. Mẹ em chỉ nói là mỗi nhà một khoảng trời, không thể dựa vào nhà người khác mà sống được, mỗi nhà đều có cuộc sống riêng.”

Nguyễn Khê nghe xong thì gật đầu nhìn bọn họ nói: “Dù sao bây giờ hai đứa cũng đã quyết định rời đi, hơn nữa cả nhà chị đều ở bên đó, vậy thì sau này đừng nghĩ đến chuyện quay về nữa. Ở đó cố gắng làm việc, bọn chị cũng sẽ giúp hai đứa, cố gắng kiếm tiền mua nhà, sau khi ổn định thì đón lũ trẻ và cô chú lên.”

Nếu như hoàn toàn dựa vào họ, e là cả đời này Nguyễn Thúy Lan cũng sẽ không đi.

Lúc mới chân ướt chân ráo dời đi, chưa từng nghĩ sẽ dẫn theo họ, bởi vì mối quan hệ xa ấy, không thể tùy tiện đưa người đi mạo hiểm, hơn nữa quả thật cô cũng không cần nhiều người như vậy, thời điểm đó nhiều người chính là trói buộc.

Trần Bằng chưa từng nghĩ đến hướng này, cậu ta chỉ đơn giản là muốn đến Bắc Kinh làm thuê kiếm chút tiền rồi về nhà. Mấy năm làm thuê ở miền nam, bây giờ bên đó quá loạn, bọn họ không muốn đi nữa, Nguyễn Thúy Lan mới tìm đến Nguyễn Thúy Chi.

Cậu ta nhìn Liễu Hồng Mai bị máy kéo làm lắc lưu bên cạnh mình một lát, rồi lại nhìn Nguyễn Khê, hạ thấp giọng nói: “Chị họ…bọn em chắc là…không có bản lĩnh như vậy…”

Bọn họ là dân thường lớn lên trong núi, chuyện mua nhà ở Bắc Kinh, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Thấy nét mặt của Trần Bằng, Nguyễn Khê cũng không nói nhiều với họ nữa, chỉ nói: “Xem thế nào rồi lại tính đi.”

Trần Bằng gật đầu: “Vâng, làm phiền hai anh chị rồi.”

Máy kéo lắc lư lắc lư đi về phía trước, bốn người ngồi trong thùng xe nói chuyện, Lăng Hào và Liễu Hồng Mai không nói nhiều. Đến ga tàu, mọi người xuống máy kéo, chuyển bao lớn bao nhỏ cùng với máy may lên tàu.

Lên tàu, bọn họ hoặc là nhắm mắt nghỉ ngơi, hoặc là nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

DTV

Sáng hôm sau, tàu hỏa xình xịch, xình xịch vào ga. Mọi người lại chuyển đồ đạc xuống nhà ga. Trần Bằng và Liễu Hồng Mai đem hành lý của mình trên lưng, hai người cùng khiêng cái bao tải to xuống, còn Nguyễn Khê và Lăng Hào, một người chuyển hành lý, một người chuyển máy may.

Đồ đạc quá nhiều không bỏ vào xe được, Lăng Hào tìm một chiếc xe ba bánh chở hàng, bỏ máy may cũ và bao tải của Trần Bằng lên xe ba bánh để bọn họ chở về nhà.

Lăng Hào và Nguyễn Khê lái xe đưa Trần Bằng và Liễu Hồng Mai trở về.

Trần Bằng và Liễu Hồng Mai ngồi trong xe nhìn ra cửa sổ, khẽ cười: “Cuối cùng cũng được nhìn ngắm Thủ đô rồi .”

Hai người nói nhỏ Nguyễn Khê cũng nghe thấy, cô nói với Lăng Hào: “Chúng ta đi vòng vòng chút.”

Lăng Hào đương nhiên hiểu ý cô, vì thế lái xe vòng một vòng. Thực ra là chủ yếu muốn cho Trần Bằng và Liễu Hồng Mai nhìn ngắm Tiên An Môn, bởi vì ấn tượng của rất nhiều người đối với Thủ đô chính là bức ảnh chủ tích treo trên cổng Thiên An Môn.

Đi một vòng rồi về nhà, xe ba bánh trở hàng cũng chở máy may và bao tải đến. Nguyễn khê trả tiền cho người trở, mở cổng dẫn Trần Bằng và Liễu Hồng Mai vào nhà.

Vừa mở cưởi vào sân Liễu Hồng Mai đã cười, khẽ nói: “Nhìn giống như nhà trong Hồng Lâu Mộng ấy.”

Mấy năm nay bọn họ làm thuê ở miền nam, thấy nhà cao tầng cũng không có gì lạ, nhưng chưa từng thấy loại nhà như nhà Nguyễn Khê sống, ngói xám, cổng đỏ, ngoài cổng còn có sư tử đá, nhìn khá giống nhà trong Hồng Lâu Mộng.

Nguyễn khê cười: “Bởi vì quay Hồng Lâu Mộng còn tạo một khu vườn lộng lẫy, rảnh rỗi thì có thể đi xem xem.”

Bốn người vào nhà, Nguyễn Khê và Liễu Hồng Mai xách hành lý. Lăng Hào ở phía sau chuyển máy may, còn Trần Bằng một mình vác một cái bao tải, vác qua cổng trong, đặt vào nhà rồi đứng thở phào một hơi.

Lăng Hào chuyển máy may vào trong nhà chính, lau sạch rồi lấy một tấm vải trùm lên.

Nguyễn Khê đung nước nóng trong nhà chính, pha nước trà cho Trần Bằng và Liễu Hồng Mai.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 471


Hai người đều ngượng ngùng, vội vàng đứng lên đón lấy tách trà.

Nguyễn Khê và Lăng Hào cũng ngồi uống nước, vừa uống một ngụm nước nhuận giọng, điện thoại trong túi Nguyễn Khê lại reo lên. Nguyễn Khê đặt tách trà xuống lấy điện thoại ra, bắt máy để bên tai.

Ống nghe truyền đến giọng nói của Nguyễn Thúy Chi: “Tiểu Khê, các cháu đến chưa?”

Nguyễn Khê cười rộ lên, nói: “Cô ba, cô gọi đúng lúc ghê, bọn cháu vừa ngồi xuống uống miếng nước.”

Nguyễn Thúy Chi cũng cười: “Vậy thì uống nước xong rồi qua đây. Cô đang chuẩn bị nấu cơm trưa rồi. Đại Bằng cứ để nó ở bên chỗ cô, lúc qua đây thì đem hành lý của chúng nó đến đây.”

Nguyễn Khê đáp: “Vâng. Bọn cháu lập tức đến ngay.”

Vì thế uống nước xong, Lăng Hào và Nguyễn Khê liền lái xe đưa Trần Bằng và Liễu Hồng Mai đến nhà Nguyễn Thúy Chi.

Nguyễn Trường Sinh, Tiền Xuyến, Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông cũng ở đó, vừa vào cổng liền lập tức chào hỏi.

Nhìn thấy nhiều người như vậy, Trần Bằng và Liễu Hồng Mai càng mất tự nhiên, ngay cả nụ cười cũng gượng gạo.

Để người khác tiếp đãi họ sợ rằng họ không được tự nhiên, cho nên Nguyễn Thúy Chi bảo họ đi nói chuyện với Nguyễn Chí Cao và Lưu Hồng Hạnh.

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hồng Hạnh thấy Trần Bằng và Liễu Hồng Mai thì rất vui, nói rất nhiều chuyện.

Nhiều năm không về, trong lòng hai người già vẫn luôn nhớ thương quê nhà. Người ở quê cũng không ai đến, trước đây Lưu Tiểu Hổ đến đây khiến họ ngột ngạt hơn nữa bọn nó ở trấn trên nên không tính.

Nói chuyện với Trần Bằng và Liễu Hồng Mai, Nguyễn Chí Cao hỏi rất nhiều về tình hình ở quê nhà mấy năm nay, sau khi hiểu kha khá tình hình, lại hỏi: “Vậy bây giờ đã di dời hết toàn bộ chưa?”

Trần Bằng đáp: “Mới chuyển đi một phần thôi ạ, chứ chưa bắt đầu di dời.”

Nguyễn Chí Cao không kìm được thở dài: “Đời đời kiếp kiếp đều sống ở đó, nói di dời là di dời, ông và bà ngoại cháu xương cốt yếu rồi, không thể đi dii về về nữa, lần này cũng muốn quay về nhìn, sau này có muốn nhìn cũng không nhìn được nữa.”

Trần Bằng nói: “Cũng không hẳn, rất nhiều người không muốn chuyển đi, bây giờ vẫn còn đang cãi nhau với hội ủy trong thôn ấy.”

Bây giờ Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa tiếp nhận rất nhiều tư tưởng mới. Lưu Hạnh Hoa nói:

“Chuyển ra mới tốt, chuyển ra mới có đường ra. Ở trên núi thì hết thế hệ này đến thế hệ này đến thế hệ khác đều vậy.”



Nói về chuyện di dời, Nguyễn Chí Cao lại hỏi Trần Bằng: “Ba mẹ cháu đâu? Sau không đến cùng?”

Trần Bằng đáp: “Trong nhà mới chuyển nhà xong nên có chút bận, cũng sợ phiền nữa.”

Nguyễn Chí Cao hừ một tiếng: “Đợi ông c.h.ế.t rồi hai đứa nó mới đến thăm đúng không.”

DTV

Nghe vậy Liễu Hồng Mai vội nói: “Pi pi pi, ông ngoại nhất định sống lâu trăm tuổi.”

Đến cái tuổi này có bọn họ, cái c.h.ế.t cũng không còn là chuyện kiêng dè, bởi vì là chuyện mỗi ngày phải đối mặt nên có gì mà không thể nói. Nhưng việc này nói ra quả thật không vui, vì thế mà không nói tiếp nữa.

Bốn ông cháu nói chuyện đến tận giờ cơm trưa. Cảm giác mất tự nhiên trên người Trần Bằng và Liễu Hồng Mai cũng vơi đi. Dù sao cũng là người thân, cảm thấy thân thiết và nhiệt tình, sự căng thẳng trong lòng cũng từ từ giảm bớt.

Lúc ngồi ăn cơm, cả nhà cũng nói về chuyện di dời ở quê, sau đó nói đến chuyện Trần Bằng và Liễu Hồng Mai đến đây làm gì, hỏi: “Hai đứa đến đây đã nghĩ ra làm gì chưa?”

Trần Bằng và Liễu Hồng Mai lắc đầu nói: “Đi tìm thử đã ạ, tìm được việc gì thì làm việc đó.”

Thấy họ không có dự định sẵn, Nguyễn Trường Sinh nói: “Vậy thế này đi, Hồng Mai cũng cô ba đến nhà máy học nghề, để cô ba sắp xếp việc cho cháu, còn Đại Bằng thì đi theo chú, thấy thế nào?”

Trần Bằng và Liễu Hồng Mai nghe vậy thì đương nhiên là rất vui. Nhưng hai người cũng rất ngại làm phiền người ta, liền nhìn Nguyễn Trường Sinh nói: “Như vậy, không phiền mọi người chứ?”

Nguyễn Trường Sinh cười: “Phiền cái gì. Không có yêu cầu gì khác với hai đứa chỉ có một yêu cầu là chịu học chịu làm. Không được ỷ vào người nhà, như vậy là không được.”

Trần Bằng và Liễu Hồng Mai đáp: “Chúng cháu sẽ không sống ỷ lại đâu.”

Cũng không có tư cách đến đây ỷ lại.

Nguyễn Trường Sinh có việc bận nên ăn cơm trưa xong liền rời đi.

Mãi đến tối anh ấy mới về, lúc về đến thì cả nhà cũng vừa ăn cơm tối xong, anh dẫn Tiền Xuyến và Nguyễn Đại Bảo về nhà, những người khác cũng ai về nhà nấy.

Về đến nhà tắm rửa xong lên giường, Nguyễn Trường Sinh nói với Tiền Xuyến: “Hôm nay lại gặp đứa thằng nhóc Tôn Vĩ đó.”

Nghe thấy cái tên Tôn Vĩ này, Tiền Xuyến lại thấy buồn nôn, nói: “Anh ta lại làm gì?”

Nguyễn Trường Sinh đáp: “Hình như không làm nhà hàng nữa, nhưng xem ra mấy năm nay cũng kiếm được không ít, quả thật là vô cùng đắc ý. Nhưng lại ngấm ngầm hạ thấp anh một trận, bảo anh không có bản lĩnh, chỉ biết dựa vào cháu gái.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 472


Tiền Xuyết cười giễu: “Anh ta có bản lĩnh? Bản lĩnh làm chuyện đường ngang lối tắt?”

Nguyễn Trường Sinh nghĩ: “Nhưng lời này của anh ta quả thật khiến anh nảy sinh ra một suy nghĩ.”

Tiền Xuyến nhìn anh ấy: “Suy nghĩ gì?”

Nguyễn Trường Sinh lấy gối đầu kê sau lưng: “Bây giờ công ty làm ăn lớn như vậy, trong tay chúng ta cũng có không ít tiền, anh nghĩ nếu không chúng ta đầu tư làm gì đó khác đi, em cảm thấy sao?”

Tiền Xuyến ngẩn ra nhưng không bác bỏ ý kiến của Nguyễn Trường Sinh, chỉ hỏi: “Anh muốn đầu tư làm cái gì?”

Nguyễn Trường Sinh nghĩ: “Đầu tư quá lớn chúng ta không làm được, thực ra cũng không dám làm, vậy thì làm nhỏ thôi. Gần đây anh nghe ngóng xem cái gì có thể kiếm tiền rồi quyết định làm.”

Tiền Xuyến nhìn chồng mình, nói: “Anh muốn đầu tư còn không bằng nhập cổ phần vào công ty bất động sản của Tiểu Khê. Đó là cách kiếm ra tiền nhất, em thấy không gì kiếm được nhiều tiền hơn so với bất động sản.”

Nguyễn Trường Sinh cãi: “Vậy thì không phải là vẫn dựa vào Tiểu Khê à? Hơn nữa công ty bất động sản bên đó không phải là của một mình con bé, lại còn do Tạ Đông Dương quản lý. Giai đoạn rủi ro cần tiền cũng đã qua rồi, bây giờ đang ổn định đi vào quỹ đạo, cũng không gặp phải rủi ro về tài chính, lúc này chúng ta nói muốn nhập cổ phần, không ngại à?”

Tiền Xuyến nghĩ: “Cũng đúng, quả thật có chút mặt dày.”

Nguyễn Trường Sinh không muốn nghĩ nữa, nói: “Để anh thử nghe ngóng trước đã.”

Tiền Xuyến bỗng nhìn anh ấy nghi ngờ: “Có phải anh muốn Tôn Vĩ không còn gì để nói đúng không?”

Nguyễn Trường Sinh hắng giọng, vô cùng thẳng thắn thành khẩn: “Đúng, nhưng không hoàn toàn là vậy.”

Tiền Xuyến kéo anh ấy nằm xuống giường, buồn ngủ ngáp một cái: “Anh đừng có ngày nào cũng ganh đo với anh ta.”

Nguyễn Trường Sinh trợn tròn mắt: “Từ khi trái đất hủy diệt.”

Tiền Xuyến không có hứng thú với Tôn Vĩ, lại ngáp thêm một cái: “Tắt đèn đi ngủ.”

Nguyễn Trường Sinh vươn tay tắt đèn, trong phòng lập tức rơi vào bóng tối.

Im lặng một lúc, Nguyễn Trường Sinh bỗng nói: “À đúng rồi, đợi khi Tiểu Khê mở đầu phiên giao dịch, đến lúc đó bảo con bé để lại cho chúng ta một căn. Anh muốn chuyển đến nhà tầng, cảm thấy ở nhà tầng thoải mái hơn.”

Sống nửa đời ở nhà ngói, hơn nữa đây lại là nhà cũ của Tôn Vĩ, Tiền Xuyến ước gì có thể chuyển đến nhà tầng, cho nên không cần suy nghĩ, mơ màng buồn ngủ đáp: “Vâng.”

Nguyễn Trường Sinh còn muốn nói nữa, Tiền Xuyến đã ngắt lời: “Ngủ đi.”

“…”

Sau khi Trần Bằng và Liễu Hồng Mai vào thành phố, họ ở nhà hai ngày để làm quen rồi dựa theo sắp xếp của Nguyễn Trường Sinh, Liễu Hồng Mai theo Nguyễn Thúy Chi đến nhà máy học nghề, còn Trần Bằng đi theo Nguyễn Trường Sinh.

Sau khi quen thuộc Nguyễn Trường Sinh hỏi Trần Bằng: “Cháu ở miền nam làm gì?”

Nguyễn Trường Sinh nghĩ rằng cậu ta sẽ nói là đi bốc gạch vì thành phố xây dựng cần lượng lớn công nhân xây dựng, loại việc này người dưới quê làm nhiều nhất. Nhưng không ngờ Trần Bằng lại nói: “Làm nhân viên trong quán bar.”

DTV

Nguyễn Trường Sinh ngẩn ra, sau đó nhìn Trần Bằng.

Thấy dáng vẻ không tin của Nguyễn Trường Sinh, Trần Bằng lại nói: “Cháu còn học bưng rượu với người ta nữa đó. Thật ra cũng không chỉ làm mỗi việc này mà còn làm rất nhiều việc khác để kiếm sống nữa, cũng bán đồ, vào nhà máy, thử xem cái nào có thể kiếm tiền.”

Nguyễn Trường Sinh gật đầu thể hiện mình tin rồi, lại hỏi: “Sao lại không đi miền nam nữa?”

Trần Bằng nói: “Bên đó bây giờ quá loạn, người gì cũng có, trộm cắp xe máy trên đường cũng có. Nhất là ga tàu, có trẻ co phải bế, phải ôm chặt trong lòng, tiền phải để sát bên mình, cho dù là vào ga hay ra ga, từng bước đều phải cẩn thận, cũng không được quay đầu nhìn lung tung, gặp loại người đeo kính râm đó thì phải đi ngay, cho dù ai đến bắt chuyện cũng không được tiếp, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được quan tâm. Khó lòng phòng bị, tiền cháu và Hồng Mai kiếm được trong năm đều bị người ta cướp mất, nên không muốn đi nữa.”

Nguyễn Trương Sinh vỗ vai cậu ta: “Coi như một phần của cuộc đời từng trải qua đi.”

Nói xong, không biết anh ấy nhớ đến cái gì, hỏi cậu ta: “Quán bar ở miền nam có phải rất nhiều không?”

Trần Bằng gật đầu: “Rất nhiều. Nhất là Cảng Đài gần Quảng Châu, chỗ đó có thể nhìn thấy đài truyền hình Hồng Kông, nghe đài phát thanh Hồng Kông, cho nên có thể nghe được nhiều ca khúc hot, ảnh hưởng tương đối lớn, mọi người học tương đối nhanh, người thích nghe hát nhiều, nhưng lên được sân khấu rất khó, cho nên ca sĩ trong nước hầu như đều ở bên kia, miền bắc bên này cũng có rất nhiều ca sĩ qua đó, hát ở quán bar, hội chợ kiếm tiền.”

Nguyễn Trường Sinh nghĩ rồi nói: “Vậy để chú nghe ngóng thử xem.”

Trần Bằng không hiểu: “Nghe ngóng gì?”

Nguyễn Trường Sinh cười: “Nghe ngóng tình hình bản địa.”

Buổi chiều thu, cây bạch dương bên ngoài cửa sổ đầy lá vàng, gió khẽ thổi qua, lá rơi đầy đất.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 473


Trong phòng làm việc, năm thợ may ngồi trước khung thêu cúi đầu làm việc. Nguyễn Khê ngồi cùng họ, làm được một lúc, mí mắt gần như dính vào nhau. Thực sự mệt không chịu được, cô buông kim thêu xuống, về văn phòng ngủ.

Bây giờ phòng làm việc của cô có thêm bốn thợ, cô không cần tham gia làm cũng được.

Nhưng đôi khi cô ngứa tay không yên, nhất là lúc ngồi trước giá vẽ, làm bản thiết kế mà lại không có linh cảm, vẫn sẽ cầm kim thêu, thêu thủ công, cũng coi như một cách để thả lỏng đầu óc.

Về văn phòng ngủ một giấc thoải mái, sau đó cô lại quay về phòng làm việc.

Làm việc đến giờ tan làm buổi chiều, cô lại mệt không chịu được, vì thế cũng không ở lại công ty lâu, tan làm là về. Về đến nhà cũng không muốn nấu cơm phiền toái nên cùng Lăng Hào ra ngoài ăn tối.

Buổi tối tắm rửa xong, hai người tựa vào giường xem tivi, xem một hồi Nguyễn Khê lại buồn ngủ.

Cô ngủ rất say không biết là tắt ti vi lúc nào, cũng không biết là Lăng Hào ngủ lúc nào. Hôm sau tỉnh lại đã gần trưa, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào cửa sổ.

Chủ nhật nên không phải đi làm, sau khi tỉnh dậy Nguyễn Khê vẫn ngồi ngẩn ngơ trên giường một hồi.

Lăng Hào đi vào, anh đến cạnh giường, nhìn cô nói: “Tỉnh rồi à, nhanh đánh răng rửa mạt ăn cơm đi.”

Nguyễn Khê hít một hơi đứng dậy từ trên giường, vẫn chưa buồn đi, lười biếng cọ mặt mình vào n.g.ự.c Lăng Hào, ngay cả giọng nói cũng vừa lười vừa nhẹ: “Có phải em thực sự lớn tuổi rồi không? Sao gần đây lại mệt vậy chứ.”

Đời trước cô không sống quá ba mươi, chẳng lẽ ba mươi là một giới hạn thần kỳ, qua tuổi ba mươi thì trạng thái tinh thần và cơ thể liền thay đổi hoàn toàn? Trạng thái gần đây của cô có thể về hưu dưỡng lão rồi.

Lăng Hào sờ trán cô: “Bị ốm à?”

Nguyễn Khê không động: “Cảm thấy rất mệt, mệt hơn cả lúc đó…”

Cô bỗng ngẩn ra sau đó ngẩng mạnh đầu lên nhìn Lăng Hào: “Bao lâu rồi em chưa đến ngày?”

Bốn tiếng sau, Nguyễn Khê cầm giấy xét nghiệm đi ra từ phòng khám.

Bác sĩ nhìn qua liền nói: “Cô có thai rồi.”

Lúc ở nhà nhớ ra lâu rồi không đến ngày kinh nguyệt, nghĩ chắc là mang thai, Nguyễn

Khê và Lăng Hào liền bắt đâu khẩn trương. Hai người đến bệnh viện, lấy m.á.u kiểm tra rồi đợi báo cáo, vẫn luôn trong trạng thái khẩn trương.

DTV

Bây giờ nghe được đáp án khẳng định của bác sĩ, trái tim hai người liền đập nhanh. Ngoài khẩn trương và tim đập nhanh ra trong lòng còn có niềm vui, sự kích động không thể kiềm chế được, khuôn mặt lập tức tràn đầy ý cười.

Ra khỏi phòng khám, ngồi vào xe, Nguyễn Khê nói: “Nhất định là lần ở suối nước nóng đó.”

Lăng Hào không tiếp lời, ngồi trên ghế lái cười, ý cười tràn đầy trên khóe miệng.

Nguyễn Khê nghiêng đầu nhìn anh: “Anh cười cái gì?” Kết quả hỏi xong cô cũng không kìm được mà cười theo.

Không cần hỏi cũng biết cảm giác trong lòng hai người là giống nhau.

Tuy rằng hai người không quá chờ mong chuyện này, sau khi chuẩn bị có con vẫn luôn thuận theo tự nhiên, nhưng khi thật sự có thai rồi trong lòng vẫn không kìm được mà tràn ngập vui mừng, sung sướng. Nó giống như một loại bản năng, không thể tự mình không chế được.

Bắt đầu từ hôm nay, cuộc sống lại có thêm niềm vui bất ngờ mới.

Hai người ngồi trong xe cười một lúc.

Cười ngây ngô xong Lăng Hào mới lái xe về nhà.

Trên đường về nhà họ mua rất nhiều đồ ăn, về đến nhà cũng đã gần đến giờ cơm tối.

Lăng Hào bảo Nguyễn Khê nằm lên giường không được nhúc nhích, còn mình thì vào bếp nấu cơm.

Nguyễn Khê đương nhiên là không nằm nổi, đứng lên đi vào bếp ngồi nhìn anh nấu cơm.

Lăng Hào vừa nấu cơm vừa nói chuyện với Nguyễn Khê, anh hỏi cô: “Hay là thuê bảo mẫu đi?”

Trước đây họ không mời bảo mẫu là vì không muốn trong nhà có người lạ, hơn nữa hai người cũng không cần. Bây giờ Nguyễn Khê mang thai, cần chăm sóc nhiều hơn, đôi khi bận việc, có một người ở nhà anh vẫn yên tâm hơn.

Nguyễn Khê nghĩ thì thấy cũng đúng, dù sao bây giờ không chỉ có hai người bọn họ, vì thế cô gật đầu nói: “Được ạ. Vừa hay cô ba và chú năm cũng tìm bảo mẫu cho ông bà nội rồi, chúng ta cũng tìm một người.”

Hai người nói chuyện này chuyện kia, ăn cơm xong lại ra ngoài ngõ đi dạo.

Bởi vì bây giờ trong bụng có một sinh mệnh nhỏ nên Nguyễn Khê cũng vô thức ôm bụng.

Ngựa không dừng vó bận rộn bao năm, cứ như vậy mà trầm tĩnh lại, sống chậm lại một chút cũng cảm thấy rất tốt.

Chầm chậm đi dạo trong con ngõ nhỏ, bỗng có chút cảm giác như hồi ở quê. Cho dù là làm gì cũng thong dong, từ từ. Khí đó mặt trời mọc cũng chậm, lặn cũng chậm, mỗi ngày trôi qua cũng rất chậm.

Hai người đi bộ trở về, tắm rửa xong rồi lên giường.

Trước khi đi ngủ, Nguyễn Khê dựa vào người Lăng Hào xem tivi. Xem một lát cô bỗng nhìn Lăng Hào, hỏi: “Mang thai không phải đều nôn nghén sao? Sao em lại không có cảm giác muốn nôn?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 474


Nếu không nhớ đến chuyện không thấy kinh nguyệt, cô cũng sẽ không nghĩ đến chuyện mình mang thai. Bởi vì gần đây ngoài việc mệt mỏi, lúc nào cũng buồn ngủ thì không có cảm giác lạ gì khác.

Lăng Hào nhìn cô: “Không phải rất tốt sao?”

Nguyễn Khê cũng cảm thấy rất tốt, kết quả ngày hôm sau lúc dậy đánh răng, vừa đánh được hai cái, dạ dày đột nhiên trào lên cảm giác ghê ghê, cô ghé vào bồn nước bên cạnh nôn khan.

“…”

Đúng là miệng quạ mà!

Tuy rằng đang mang thai nhưng Nguyễn Khê cũng không không làm gì cả để chú tâm dưỡng thai. Hàng ngày cô vẫn đi làm bình thường, phải họp thì họp, phải quản lý thì quản lý, cũng vẫn làm bản thảo thiết kế quần áo như thường lệ.

Bây giờ cô không chỉ nhận tổ chức chương trình Xuân Vãn, mà bình thường còn nhận thiết kế trang phục tham dự hoạt động cho một vài ca sĩ, diễn viên. Bởi vì Tết đang đến gần, phòng làm việc của cô chủ yếu là đẩy nhanh tốc độ may trang phục Xuân Vãn.

Phản ứng của cô trong giai đoạn đầu mang thai không nghiêm trọng lắm, ngoại trừ mệt mỏi và nôn khan ra thì các triệu chứng khác đều không rõ ràng.

Đương nhiên cô cũng không ép buộc bản thân, lúc mệt quá liền nghỉ ngơi.

Sau ba tháng đầu, cái thai cũng ổn định, tình trạng khó chịu trong người cũng dần dần mất hẳn. Sau đó cô bắt đầu cảm nhận được cảm giác vui mừng, sung sướng của thời gian mang thai, nhất là lúc trong bụng giống như có một con cá nhỏ đang bơi lội vậy.

“Cá nhỏ” bơi lội ở trong bụng cô, bụng khẽ nhô lên, trong lòng cô sẽ sinh ra cảm giác vừa ngứa vừa ấm áp.

Những lúc như này linh cảm sẽ dồi dào, thuận tay vẽ được rất nhiều bản thiết kế.

Cô định để những bản thiết kế này lại cho triển lãm thiết kế thời trang cá nhân đầu tiên của mình.

Ngày đông giá rét, thở ra sương.

Nguyễn Khê ngời trong xe cùng Lăng Hào đến bệnh viện kiểm tra sản.

Sau khi lên xe, Lăng Hào giúp Nguyễn Khê thắt dây an toàn rồi nói: “Ba mẹ anh gọi điện đến bảo là năm nay vẫn qua chỗ hai đứa mình ăn Tết, hai ngày nữa sẽ đến, chúng ta không phải vất vả đi về.”

Đương nhiên cô biết họ không muốn cô vất vả.

Lăng Hào cũng cười: “Tuổi tác lớn rồi thích náo nhiệt.”

Hai người nói chuyện, lái xe ra khỏi con ngõ, đi đến bệnh viện..

Đến bệnh viện, hai người đi đăng ký rồi đi siêu âm màu.

Nguyễn Khê nằm trên giường, để lộ bụng cho bác sĩ làm kiểm tra.

Bác sĩ trẻ nhìn nó hít một hơi, lại nhìn lại hít một hơi.

Nhìn trạng thái và phản ứng của bác sĩ này, hình như tình hình không tốt. Lăng Hào và Nguyễn Khê nhìn nhau, trong mắt hiện lên lo lắng, căng thảng, lên tiếng hỏi: “Sao vậy bác sĩ? Có vấn đề gì sao?”

Bác sĩ trẻ đó lại hít vào, nói: “Thực sự là quá thần kỳ, lần đầu tiên tôi thấy trường hợp như vậy. Đứa nhóc này nhà anh có bốn chân và bốn tay, còn có hai cái đầu.”

Nghe vậy, lòng Nguyễn Khê và Lăng Hào nặng nề, sự căng thẳng trong mắt càng đậm – chẳng lẽ đứa trẻ bị dị dạng?

Trái tim họ đập nhanh, không nói thành lời. Một bác sĩ lớn tuổi hơn đi đến.

Bác sĩ lướn tuổi hơn tràn đầy tò mò, bước đến trước máy siêu âm: “Cái gì mà bốn tay bốn chân hai cái đầu, để tôi xem.”

Cuối cùng anh ta liếc bác sĩ trẻ, hết nói nổi: “Cậu muốn dọa c.h.ế.t người ta à! Đây là song thai”

Nguyễn Khê và Lăng Hào: “…” Bà nội ơi, suýt nữa thì bị dọa c.h.ế.t khiếp rồi!

Không đúng! Sau khi phản ứng lại Nguyễn Khê và Lăng Hòa bỗng nhìn nhau – song thai?

Làm kiểm tra xong, nghĩ lại lại thấy chuyện lúc siêu âm vô cùng buồn cười. Nguyễn Khê vừa kéo dây an toàn, vừa cười nói: “Vừa rồi bác sĩ đó nói cái gì mà bốn tay bốn chân, thực sự dọa c.h.ế.t em rồi. Em còn tưởng mình mang thai Na Tra ấy.”

Lăng Hào cũng cười nói: “Anh cũng bị dọa không hề nhẹ.”

Nhưng sợ hãi biến thành niềm vui bất ngờ, bây giờ trong lòng tràn đầy vui mừng.

Lái xe về nhà, trên đường giăng đèn kết hoa, không khí Tết tràn về.

DTV

Tết mãi mãi là thời gian đoàn viên náo nhiệt nhất của mỗi gia đình, mọi người từ trời nam đất bắc trở về nhà trong không khí vui mừng, sum họp, bận bịu chuẩn bị một bàn lớn thịt cá tôm, lăn bột làm sủi cảo, ăn cơm tất niên xem Xuân Vãn.

Trời đêm tràn ngập ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, cả thành phố được không khí Tết thắp sáng.

Bữa cơm tất niên rộn ràng, cái gì cũng nói mấy câu. Nguyễn Khê bị đề tài câu chuyện thu hút, nhớ ra gì đó hỏi Nguyễn Trường Sinh: “À đúng rồi, chú năm, có phải gần đây chú bận chuyện gì khác không?”

Nguyễn Trường Sinh nghe vậy thì bỗng ngẩn ra, sau đó lại cười rộ lên nói: “Cái này mà cháu cũng nhìn ra à?”

Nguyễn Khê cũng nhìn anh ấy cười: “Cho nên chú đang làm gì vậy?”

Nguyễn Trường Sinh định lúc khai trương mới nói, bây giờ Nguyễn Khê đã hỏi rồi nên anh ấy cũng nói luôn: “Chú à, chú bỏ vốn đầu tưu một quán bar, định để Trần Bằng làm ông chủ, cũng làm gần xong rồi, sang năm là có thể khai trương.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 475


Trần Bằng và Liễu Hồng Mai đã về nhà ăn Tết nên hiện tại không ở đây.

Nguyễn Chí Cao nghe vậy hỏi: “Quán bar là cái gì?”

Nguyễn Trường Sinh cười giải thích: “Là nơi mà giới trẻ bây giờ yêu thích. Đến đó có thể uống nước, uống rượu, ca hát, nhảy múa…thả lỏng sau khi tan làm. Trước đó con đã dến quán bar của một khách sạn lớn quan sát, cứ đến tối là bên trong lại tấp nập người, có vẻ kiếm được tiền. Con định nhân lúc bây giờ quán bar ở vùng này còn ít, mở một cái.”

Nguyễn Trường Sinh nói xong thì nhìn về phía Nguyễn Khê, cười hỏi: “Tiểu Khê, cháu thấy ý tưởng này của chú thế nào?”

Nguyễn Khê đáp: “Sắp khai trương rồi mới hỏi cháu, vậy thì cảm nhận của cháu là chẳng ra làm sao cả.”

Nguyễn Trường Sinh vẫn cười, nhìn Nguyễn Khê nói: “Tiểu Khê à, cháu cho chú chút lòng tin đi.”

Nguyễn Khê nói ý tưởng này chẳng ra làm sao đương nhiên là vì Nguyễn Trường Sinh không nói trước với cô, trong lòng cô có ý kiến, cố ý nói vậy là vì loại quán bar này rất nhanh sẽ bị thời đại đào thải.

Những năm tám chín, chín mươi, người trẻ để các quán bar nghe nhạc, khiêu vũ rất nhiều, nhưng sau đó sẽ ít đi.

Bây giờ công ty thu âm, công ty giải trí còn chưa phát triển, rất nhiều ca sĩ mưu sinh ở trong quán bar, là nguyên nhân chủ yếu mà quán bar hot. Đợi đến khi các ca sĩ này đều ký hợp đồng với các công ty rồi ra mắt thì quán bar liền không còn đất làm ăn.

Sau này, điệu nhảy disco của những năm tám chín chín mươi sẽ trở thành hoài niệm.

Mở quán bar cũng chỉ mới mẻ được một thời gian, sớm muộn gì cũng phải đóng c

ửa. Cho chú ấy tựu tin cũng được, Nguyễn Khê nói: “Vậy chú mở quán bar tích lũy kinh nghiệm đi, có nền móng cơ bản thì có thể mở công ty thu âm, ký với ca sĩ và người sáng tác, giúp bọn họ phát hành CD, như vậy không phải là được rồi à.”

Thực ra quán bar là hình thức ban đầu của công ty thu âm, nhưng ca sĩ ký với quán bar, đều là ở hiện trường ca hát thu hút khách, còn mở công ty đĩa nhạc là phát hành ca khúc, bán album, nhận các buổi biểu diễn thương mại hoặc xuất hiện trên TV.

Nhưng sau này, sau khi giới giải trí phát triển, ca sĩ cũng có thể đi diễn phim điện ảnh, diễn phim truyền hình, diễn phim điện ảnh, diễn phim truyền hình nổi tiếng rồi cũng có thể đi hát, không cần biết có chuyên môn hay không, chỉ cần hot là được.

Nguyễn Khê nhớ ra: “À đúng rồi, Tạ Đông Dương cũng muốn mở công ty thu âm cho Ôn Hiểu lâu rồi, chú rảnh thì đến tìm anh ấy nói chuyện thử xem, nếu có thể hợp tác thì hai người chung vốn mở một cái đi.”

Nguyễn Trường Sinh thấy cũng được, gật đầu nói: “Được, vậy chú mở quán bar trước xem.”

Ngày xuân âm sáp, ráng chiều nhuộm đỏ cả một khoảng trời. Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến đỡ Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa ra ngoài cổng lớn của tứ hợp viện. Nguyễn Thúy Chi, Nhạc Hạo Phong và Liễu Hồng Mai đi sau đưa mọi người đến quán bar chơi, bởi vì hôm nay là ngày quán bar khai trương.

DTV

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa lớn tuổi rồi, đương nhiên là cự tuyệt, nhưng không ngăn nổi Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến muốn bọn họ ra ngoài nếm thử những điều mới mẻ, bảo là họ cả đời cổ lỗ sĩ, cho nên để bọn họ ngắm nhìn thế giới.

Cả nhà đến quán bar vào lúc hoàng hôn sậm màu, vừa hay Nguyễn Khê, Lăng Hào, Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông cũng đến.

Ngoài người nhà, bạn làm ăn với Nguyễn Trường Sinh thì còn có Tạ Đông Dương mới qua lại gần đây. Mọi người đều đến cổ vũ cho nên hiện trường vô cùng náo nhiệt.

Bận nhất tối nay phải kể đến Trần Bằng, bởi vì cậu ta là ông chủ trên danh nghĩa của quán bar này.

Lúc này bụng Nguyễn Khê cũng đã nhô cao, bởi vì mang song thai nên mặc quần áo rộng thùng thình cũng không che được cái bụng đã nhô cao. Nhưng mỗi ngay cô đều kiên trì vận động cho nên cả người vẫn rất linh hoạt.

Sau khi vào quán bar, cả nhà ngồi vào cái bàn lớn nhất.

Nguyễn Trường Sinh, Tiền Xuyến và Liễu Hồng Mai không cùng ngồi xuống, bọn họ giúp chào hỏi khách khứa.

Tiền Xuyến và Liều Hồng Mai bưng rượu và nước ngọt qua, còn bưng ra rất nhiều đồ ăn vặt, đầy cả một bàn.

Ba người Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Ôn Hiểu trò chuyện cùng nhau. Nguyễn Khiết quan tâm hỏi Nguyễn Khê: “Gần đây chị cảm thấy sao rồi?”

Nguyễn Khê ăn quýt nói: “Mấy tháng gần đây không có giác gì.”

Ôn Hiểu nói: “Bây giờ vẫn tốt, đợi đến khi bụng to sẽ cảm thấy rất mệt, hàng ngày phải vận động nhiều vào.”

Nguyễn Khê gật đầu: “Mỗi ngày tôi đều duy trì vận động.”

Thấy Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong cứ đần mặt ngồi trên sofa, Nguyễn Khê không kìm được cười, nói với Nguyễn Khiết: “Tiểu Khiết, em nhìn ông bà nội và cô ba, chú ba kìa.”

Trong quán bar náo nhiệt bao nhiêu thì mặt bốn người ngẩn ngơ bấy nhiêu, hình thành cảm giác vô cùng đối lập.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 476


Hình như họ hoàn toàn không phải người của thế giới này, nhìn mọi người trong quán bar giống hết như đang xem tivi.

Nguyễn Khê cất tiếng hỏi Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa: “Ông bà nội vui không?”

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cau mày thành một cục, lắc đầu.

Ca khúc đang hot họ không thích nghe, tình tình ái ái cũng không biết là đang hát cái gì, người trẻ những năm này táo bạo, hát hò, la hét, họ nhìn không quen, càng không rõ chỗ này rốt cuộc là làm gì.

Nguyễn Khê cười nói: “Chơi thêm một lúc đi.”

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa gật đầu, trước sau không nói lời nào.

Nghe xong hai bài, Nguyễn Khiết và Ôn Hiểu cùng đứng dậy đi vào Toilet. Nguyễn Khê đứng dậy ngồi vào chỗ cạnh Lăng Hào, tò mò hỏi anh: “Anh thích không?”

Lăng Hào uống nước ngọt, lắc đầu: “Không thích.”

Nguyễn Khê cười nói với anh: “Anh già rồi!”

Lăng Hào cũng không phủ nhận, gật đầu nói: “Ừ, thực sự già rồi.”

Náo nhiệt và thời thượng đều thuộc về những người trẻ đôi mươi.

Lúc đầu nghe hát thấy rất hay còn có thể ngồi yên, sau đó đèn cầu trên sàn nhảy sáng lên, thanh niên bắt đầu nhảy nhót, Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong thật sự không thể ngồi đó nữa.

Nhìn trai gái ôm ôm ấp ấp, Lưu Hạnh Hoa lập tức vươn tay che mặt, nói: “Ây da ây da ây da, thế này là thế nào vậy? Tôi không chịu nổi cảnh náo nhiệt này, tôi về nhà đây, mau mau đi thôi.”

Bà ấy nói xong liền kéo Nguyễn Chí Cao cùng đứng dậy, một phút sau đã không thấy đâu nữa.

Nhìn thấy phản ứng của những người thuộc các thế hệ khác nhau trong thời đại đang thay đổi, Nguyễn Khê vẫn luôn cười vui vẻ, cùng Lăng Hào đi theo họ. Thấy Lưu Hạnh Hoa kéo Nguyễn Chí Cao rời đi, Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong đương nhiên cũng không ngồi nữa.

Cũng đã đến dự khai trương rồi, Nguyễn Khê chuẩn bị cùng Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa về nhà.

Nguyễn Trường Sinh thấy thì hỏi: “Sao vậy? Sao lại không chơi nữa?”

Lưu Hạnh Hoa lắp bắp: “Này này này, này là chơi cái gì? Nhìn đã thấy hoảng thấy ngại rồi, mẹ và ba về nhà ngủ đây.”

Nguyễn Trường Sinh vẫn phải ở lại Nguyễn Khê lên tiếng: “Chú năm, không chơi là không chơi, ông bà nội không thích chơi những cái này, chú ba và cô ba cũng không chơi nổi, ngay cả chồng cháu cũng không chơi nổi, chúng cháu về trước đây.”

Thấy Nguyễn Chí Cao thực sự không thích ứng được với hoàn cảnh này, cũng đã ăn uống vui chơi, thử qua thế giưới mới rồi, vì thế nên Nguyễn Trường Sinh theo họ ra ngoài: “Vậy thì để con đưa ba mẹ về.”

Nguyễn Khiết và Ôn Hiểu không đi, Tạ Đông Dương và Trần Vệ Đông vẫn tiếp tục chơi ở trong đó.

Nguyễn Khê và Lăng Hào lái xe chở Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa. Nguyễn Trường Sinh lái xe chở Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong.

Trên đường về nhà, Lưu Hạnh Hoa ngồi ghế sau cảm thán: “Thế giới này đúng là thay đổi hết rồi.”

Nguyễn Khê nhìn cảnh thành phố về đêm ngoài cửa sổ xe: “Đúng vậy, thay đổi vô cùng lớn.”

Khi người ta còn chưa nhận ra thì đã bước vào thời đại hoàn toàn mới rồi – thời đại xa hoa trụy lạc.

Cô áp mặt lên cửa kính, híp mắt đón gió đêm của mùa xuân trong thành phố, ánh đèn neon rơi vào trong mắt.

Khung cảnh đường phố rực rỡ bên ngoài cửa sổ xe từ từ lùi lại, và bánh xe thời gian từ từ quay về phía trước ...

Năm 1991, Nguyễn Khê thuận lợi sinh được một đôi long phụng, tên ở nhà là Lạc Lạc và Khả Khả.

Năm 1992, Nguyễn Trường Sinh và Tạ Đông Dương mở một công ty thu âm, kí với ca sĩ đầu tiên - Ôn Hiểu. Cùng năm Ôn Hiểu phát hành một album bao gồm các ca khúc nổi tiếng của Hồng Kông và Đài Loan, bởi vì giọng hát ngọt ngào mà trở nên nổi tiếng một thời.

Năm 1993, triển lãm thời trang Quốc tế Trung Quốc được thành lập, một số thương hiệu cao cấp ở nước ngoài bắt đầu thâm nhập thị trường nội địa thông qua triển lãm và lọt vào mắt công chúng. Nguyễn Khê tham gia triển lãm với tư cách nhà thiết kế và giành được giải thưởng cao nhất.

Năm 1995, Nguyễn Khê chuẩn bị tổ chức tiển lãm thiết kế trang phục đầu tiên của mình. Từ đây thương hiệu cá nhân của cô trở thành thương hiệu thời trang đứng đầu trong nước.



Năm 1996.

DTV

Thời tiết tháng bảy nóng nực đủ để chiên hạt dẻ trên đường.

Lăng Hào dẫn Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân vào phòng có điều hòa mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Bây giờ Nguyễn Khê và Lăng Hào không sống trong tứ hợp viện nữa, mà đã mua một căn biệt thự chuyển vào sống. Tứ hợp viện dẫu sao cũng là nhà cổ, đồ đạc trong nhà cũng là đồ cổ không thể thay được, cho nên sống không thoải mái lắm.

Bây giờ trong nhà có v.ú em chăm sóc, còn thuê người làm vườn, trồng hoa, có thiết kế có tạo hình, nhất là mùa xuân và mùa hè, bốn phía quanh nhà tràn ngập hương hoa.

Nghe tiếng mở cửa, dì Mã làm vũ em đón lấy hành lý trong tay Lăng Hào, khách khí chào hỏi Chu Tuyết Vân và Lăng Trí Viễn, lại cười nói với Lăng Hào: “Tiểu Khê đưa hai đứa nhóc ra ngoài rồi.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 477


Nguyễn Khê đưa hai đứa nhóc đi mua bánh ngọt, hôm nay là sinh nhật hai nhóc. Lăng Hào đáp lại rồi đưa Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân đến phòng khách để hai người xem tivi còn mình thì vào bếp đun nước pha trà.

Mấy người ngồi trên sòa ngoài phòng khách, Lăng Hào hỏi Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân: “Lần này về rồi không đi nữa?”

Chu Tuyết Vân cười nói: “Nghỉ hưu rồi! Không đi nữa, ở đây với cháu.”

Bà ấy nói xong lại hỏi: “Các con không chê chúng ta ở đây phiền chứ?”

Lăng Hào đặt tách trà trong tay xuống nói: “Mẹ nói vậy là sao vậy? Chúng con làm sao có thể chê hai người phiền chứ, chúng con sớm đã muốn gọi hai người tới tới rồi. Ngôi nhà lớn như vậy, vốn lại trống, hai người tới vừa đẹp.”

Chu Tuyết Vân đương nhiên chỉ thuận miệng hỏi vậy, bà ấy cũng không phải sợ Lăng Hào và Nguyễn Khê chê bọn họ phiền, mà là chính bọn họ hơi ngại. Dù sao cuộc sống của hai vợ chồng son người ta rất tốt, bọn họ sợ vào sẽ quấy rầy.

Nhưng ngẫm lại trong nhà còn có bảo mẫu và tài xế, tự nhiên cũng không cảm thấy sao cả.

Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân ở nhà uống trà, xem TV, tán gẫu với Lăng Hào, rất nhanh trời đã chạng tối.

Nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, Lăng Hào lại nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, rồi cầm lấy điện thoại di động đang muốn gọi điện thoại cho Nguyễn Khê thì điện thoại của anh vừa hay đổ chuông. Anh ấn nghe rồi đặt vào bên tai thì liền nghe Nguyễn Khê hỏi: “Anh đang ở nhà không? “

Lăng Hào trả lời: “Ừ, đón về rồi, cha mẹ đều ở đây đó.”

Nguyễn Khê nói: “Em nghĩ hôm nay vẫn nên đến nhà cô ba đi, ông bà nội đi qua lại lại không nổi nữa rồi, cho nên em cầm bánh ngọt tới. Phiền cha mẹ đi thêm một chuyến, tới đây ăn bữa cơm.”

Lăng Hào không có ý kiến gì, nói với điện thoại: “Được, vậy giờ anh dẫn họ qua.”

Nói xong, anh cúp điện thoại, cậu nhìn Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân nói: “Khê Khê nói đến nhà cô ba tổ chức sinh nhật cho Khả Khả và Nhạc Nhạc, ông bà nội đã quá lớn tuổi, đi lại khổ cả ra, cho nên chúng ta tới đó ăn cơm. “

Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân dễ nói chuyện nhất, đương nhiên không có ý kiến gì.

Hơn nữa bây giờ đi đâu cũng thuận tiện, lái xe một lát là tới.

DTV

Vì thế, Lăng Hào chào dì Phùng một tiếng, bảo bà ấy không cần nấu cơm tối cho mọi người, sau đó anh dẫn Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân ra cửa, lái xe đến cửa trước.

Mặc dù Nguyễn Khê và Nguyễn Trường Sinh đều đã chuyển ra khỏi ngõ, nhưng Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong vẫn chưa chuyển đi, bởi vì Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa đã quen ở nhà trong ngõ, không muốn đi, cho nên vẫn ở lại.

Hôm nay là sinh nhật của Khả Khả và Nhạc Nhạc, lại là cuối tuần, cho nên tất nhiên mọi người đều tụ tập với nhau ăn cơm. Lúc Lăng Hào đưa Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân đến, những người khác cũng đến khá đủ rồi.

Hiện tại trong nhà có hoạt động họp mặt gia đình như vậy, cũng sẽ gọi Trần Bằng và Liễu Hồng Mai.

Mấy năm nay, Trần Bằng theo Nguyễn Trường Sinh thành lập quán bar và công ty thu âm, làm ăn khá tốt, trong tay có tiền đã sớm mua nhà, hai năm trước đứa con cũng đã đi học, đã coi như ổn định ở đây.

Nhưng Nguyễn Thúy Lan vẫn không đến, hai vợ chồng vẫn đang làm ruộng ở nông thôn.

Từ trên xuống dưới bốn thế hệ, hai mươi người, tụ tập lại thực sự là một bữa tiệc lớn.

Nhìn thấy Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân, người nhiệt tình nhất đương nhiên phải kể đến Nhạc Nhạc và Khả Khả. Hai đứa trẻ cùng nhau chạy tới, trực tiếp lướt qua Lăng Hào, Nhạc Nhạc nhào tới trước mặt Lăng Trí Viễn, Khả Khả nhào tới trước mặt Chu Tuyết Vân.

Hai người đứa trẻ rành rành gọi: “Ông nội! Bà nội!”

Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân vui vẻ, ôm hai đứa cháu vào lòng.

Những người khác trong nhà cũng đều đi ra chào hỏi, Nguyễn Khê ra nghênh đón, nói: “Cha mẹ, hai người đến rồi.”

Chu Tuyết Vân ôm Khả Khả cười nói: “Ừ, về sau sẽ không đi nữa.”

Khả Khả ôm cổ bà ấy, hôn lên mặt bà ấy một cái, nói: “Bà nội ở lại chơi với cháu.”

Chu Tuyết Vân bị cô bé chọc cho cười tới mức mặt lộ hết vết nhăn: “Được được được, về sau mỗi ngày bà nội đều chơi cùng Khả Khả. “

Đều là người nhà mình, không có gì cần quá mức khách sáo, Nguyễn Khê kéo Lăng Hào đi làm chuyện khác.

Bận rộn xong, thức ăn được mang lên, mọi người ngồi xuống ăn cơm, nhiều người phải chia làm hai cái bàn.

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa thích náo nhiệt, cho nên lần nào cũng ngồi cùng bàn với đám trẻ nhỏ Nguyễn Đại Bảo, lần này cộng thêm Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân, bên đó vừa vặn mười người.

Tối nay, Nhạc Nhạc và Khả Khả chính là nhân vật chính, trên bàn đặt hai cái bánh ngọt cùng kích thước, một cái là màu xanh do Nhạc Nhạc chọn, một cái màu hồng khả Khả chọn, trên mỗi chiếc bánh đều cắm năm ngọn nến đang cháy.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 478


Nguyễn Nguyệt ở bên cạnh nói: “Hai cháu năm tuổi rồi, mau ước đi. “

Đứa trẻ năm tuổi thì biết gì là mong ước, Nhạc Nhạc nói: “Con muốn ăn bánh!”

Khả Khả cũng nói: “Con cũng muốn ăn bánh.”

Nếu đã muốn ăn bánh ngọt như vậy, Chu Tuyết Vân ở bên cạnh liền cười nói: “Vậy chúng ta cứ thổi nến đi.”

Hai đứa nhỏ thổi nến lại không hề do dự, đi lên, hai cái miệng phù phù thổi tắt hết nến.

Sau khi thổi nến thì tới chia bánh ngọt, náo nhiệt cả đêm.

Cơm nước xong thì ai về nhà nấy, trong nhà từ từ trở nên vắng vẻ. Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến đi khá muộn, bởi vì Nguyễn Trường Sinh ở lại giúp Nguyễn Chí Cao tắm rửa xong mới về.

Hiện tại, Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa đã lớn tuổi, không có nhiều việc phải làm.

Khi không có ai ở nhà thì hai người đều do bảo mẫu chăm sóc, buổi tối tan tầm lại có Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong đi cùng. Nguyễn Trường Sinh, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cũng thường xuyên đến đây, đưa con tới nói chuyện với họ.

Người già thích náo nhiệt, náo nhiệt xong cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, cho nên rửa mặt xong lên giường là nhanh chóng vào giấc.

Buổi tối đi ngủ sớm, buổi sáng thức dậy cũng sớm, trời còn chưa sáng họ đã dậy ngồi dưới hiên nhà rồi.

Họ ngồi dưới hiên nhà để xem gia đình bận rộn, người lớn đi làm, trẻ con đi học, bảo mẫu nấu ăn và giặt quần áo.

Nhưng bây giờ là kỳ nghỉ hè, đứa nhỏ không cần đi học, vì thế Nguyễn Nguyệt mỗi ngày đều ngủ đến khi mặt trời lên cao ngất mới dậy rửa mặt ăn cơm, sau khi ăn cơm xong cũng toàn là ở nhà xem TV, có khi xem hết cả một ngày.

Hôm nay không ai tìm cô bé chơi, nên tự nhiên cô bé vẫn ở nhà xem TV.

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa không nhàn rỗi ở nhà, chống nạng đi dạo trong ngõ, xem người chơi cờ và nói chuyện phiếm. Họ không muốn chuyển đến nơi khác để sống vì trong ngõ quen biết khá nhiều người.

Lưu Hạnh Hoa đặt cái ghế nhỏ trong tay xuống, ngồi xuống nói chuyện với bà cụ mà bà ấy quen.

Họ ngồi nói với nhau đương nhiên đều là những mẩu chuyện về con cái và người lớn trong nhà. Nguyễn Chí Cao và mấy ông già chơi cờ kia thì sẽ tán gẫu với nhau về những chuyện quốc gia đại sự. Xét cho cùng, ở Hoàng Thành này luôn có truyền thống nói về chuyện quốc gia.

Lúc mới tới, Nguyễn Chí Cao không nói nổi về những đề tài lớn này, hiện giờ nói chuyện cứ phải nói là thao thao bất tuyệt.

Sau đó, đang tán gẫu đến cao trào, chợt nghe bên phía bà cụ bên kia có người gọi ông ấy.

Nguyễn Chí Cao quay đầu nhìn, chỉ nghe một bà cụ nói: “Chị Lưu hình như bị say nắng rồi.”

Nghe nói vậy, Nguyễn Chí Cao vội vàng đứng dậy đi qua xem, chỉ thấy Lưu Hạnh Hoa đã nôn rồi, cả người trông như quả cà tím bị sưng muối, hoàn toàn khác với lúc ra ngoài.

Nếu bị say nắng thì đương nhiên phải nhanh chóng về nhà, Nguyễn Chí Cao nhờ người bên cạnh có xương cốt tốt hơn giúp ông ấy cùng đỡ Lưu Hạnh Hoa lên, đỡ đến cửa chính lại gọi bảo mẫu trong sân.

Đi cùng bảo mẫu còn có Nguyễn Nguyệt, nhìn thấy bộ dạng này của Lưu Hạnh Hoa, cô bé vội vàng hỏi: “Bà ngoại bị sao vậy ạ?”

Nguyễn Chí Cao nói: “Chắc là trời nóng quá nên say nắng.”

Nguyễn Nguyệt và bảo mẫu tay trái phải đỡ Lưu Hạnh Hoa, đỡ bà ấy vào phòng để bà ấy nằm lên giường.

Nguyễn Nguyệt đưa tay cầm điều khiển từ xa bật điều hòa, vừa điều chỉnh nhiệt độ vừa nói: “Mau bật điều hòa cho mát.”

Bảo mẫu bên kia đi ra ngoài một lát, sau khi quay lại thì trong tay cầm thuốc trị say nắng.

Bảo mẫu đỡ Lưu Hạnh Hoa dậy, cho bà ấy uống thuốc, rồi lại đỡ bà ấy cẩn thận nằm xuống.

Trong phòng mát mẻ hơn một chút, Nguyễn Chí Cao ngồi xuống cạnh giường, hỏi Lưu Hạnh Hoa: “Thoải mái hơn chút nào chưa?”

DTV

Lưu Hạnh hoa liếc mắt nhìn ông ấy, nhàn nhạt nói: “Tốt hơn chút rồi.”

Nguyễn Chí Cao thở phào nhẹ nhõm: “Vậy bà ngủ một lát, trời nóng như vậy thì đừng ra ngoài.”

Lưu Hạnh Hoa gật đầu: “Tôi ngủ một lát.”

Vì thế Nguyễn Chí Cao, Nguyễn Nguyệt và bảo mẫu không quấy rầy bà ấy nữa, đắp chăn cho bà ấy, để bà ấy ngủ một lúc.

Nguyễn Nguyệt ngồi xuống gian ngoài tiếp tục xem TV, Nguyễn Chí Cao cũng không đi dạo nữa, cùng Nguyễn Nguyệt ngồi trên ghế sa lon. Nguyễn Nguyệt thấy Nguyễn Chí Cao muốn xem TV, liền chuyển tới kênh hí kịch truyền hình cho ông ấy xem, mà mình ở một bên đọc sách.

Đọc sách đương nhiên không hay bằng xem TV, Nguyễn Nguyệt miễn cưỡng xem được mười phút đã ngồi không yên, cô bé đứng dậy ra ngoài đi vệ sinh. Đi vệ sinh xong trở về lại xem một hồi, lại đứng dậy đi vào trong phòng xem Lưu Hạnh Hoa.

Thấy Lưu Hạnh Hoa ngủ rất say, cô bé xoay người chuẩn bị ra ngoài. Nhưng lúc xoay người muốn đi, cô bé lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, do dự một hồi đi đến bên giường Lưu Hạnh Hoa, cô bé lên tiếng gọi Lưu Hạnh Hoa một tiếng: “Bà ngoại.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 479


Lưu Hạnh Hoa bình thường ngủ khá nông, chỉ cần gọi một tiếng là bà ấy sẽ lên tiếng đáp lại.

Thấy Lưu Hạnh Hoa không lên tiếng, Nguyễn Nguyệt càng cảm thấy có gì đó không đúng, liền gọi thêm hai câu: “Bà ngoại, bà đỡ hơn chưa?”

Gọi hai tiếng mà Lưu Hạnh Hoa vẫn không có phản ứng, Nguyễn Nguyệt liền có chút bối rối, vì thế đưa tay lắc vai bà ấy. Thấy dù là lắc hay kêu cũng không có phản ứng, Nguyễn Nguyệt vội vàng gọi Nguyễn Chí Cao: “Ông ngoại, bà ngoại kêu hoài mà không tỉnh!”

DTV

Nghe vậy, Nguyễn Chí Cao cuống quít đứng dậy đi vào phòng, lúc đi quá nhanh nên đùi bị đụng phải góc bàn. Ông ấy cũng không kịp quan tâm có đau hay không, vội vàng ngồi xuống bên giường gọi Lưu Hạnh Hoa, đương nhiên cũng là gọi thế nào cũng không tỉnh.

Ông ấy hoảng hốt đưa tay xốc chăn lên, chỉ thấy quần Lưu Hạnh Hoa ướt đẫm.

Nguyễn Chí Cao đột nhiên hoảng hốt, thở gấp gáp, vội vàng nói: “Quân Nguyệt, mau gọi điện cho cậu cháu, mau!”

Nguyễn Nguyệt nghe vậy vội vàng chạy ra cầm điện thoại lên, nhưng lúc quay số không nhớ nổi số của Nguyễn Trường Sinh, nên vội vàng gọi điện cho Nguyễn Thúy Chi, điện thoại vừa thông cô bé lập tức nói: “Mẹ ơi, bà ngoại hôn mê rồi, mẹ mau về đi.”

Khi nhận cuộc gọi, Nguyễn Thúy Chi đang ở trong nhà máy.

Nghe rõ Nguyễn Nguyệt nói gì, cô ấy cúp điện thoại vội vàng bước nhanh ra khỏi nhà máy. Sau khi đi ra ngoài vừa vặn gặp được Nhạc Hạo Phong, cô ấy không kịp nói nhiều, lập tức kéo Nhạc Hạo Phong đi: “Mau về nhà, mẹ xảy ra chuyện rồi.”

Sau đó cô ấy vừa đi vừa gọi điện cho Nguyễn Trường Sinh, bởi vì Nguyễn Trường Sinh ở công ty, công ty gần nhà hơn, anh ấy có thể đi trước. Sau khi điện thoại được kết nối, cô ấy bảo Nguyễn Trường Sinh nhanh chóng về nhà, mình và Nhạc Hạo Phong cũng lên xe.

Vừa lên xe ngồi xuống, cô ấy lại nhận được điện thoại của Nguyễn Nguyệt.

Nguyễn Nguyệt nói với cô ấy: “Mẹ ơi, con đã gọi cấp cứu rồi, đi thẳng đến bệnh viện đi ạ.”

Nguyễn Thúy Chi cúp điện thoại rồi bảo tài xế trực tiếp đến bệnh viện, sau đó vội vàng gọi điện cho Nguyễn Khê.

Trong phòng làm việc, Nguyễn Khê đang quan sát công nhân làm việc.

Phòng thêu của cô hiện có nhiều việc làm hơn, và số lượng thợ thêu đã tăng lên hơn tám mươi người.

Đang nhìn, cửa phòng làm việc đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy mạnh ra.

Động tĩnh có chút lớn, Nguyễn Khê quay đầu nhìn, chỉ thấy là Tiền Xuyến với vẻ mặt căng thẳng, hoảng hốt.

Tiền Xuyến không cả kịp thở, mở cửa nhìn Nguyễn Khê liền nói: “Tiểu Khê, mau, bà nội cháu hôn mê nhập viện rồi!”

Nghe thấy thế, Nguyễn Khê hơi sửng sốt nhưng rất nhanh sau đó cô đã phản ứng lại, chưa kịp hỏi rõ ràng thì cô đã vội vàng xoay người lao ra khỏi cửa phòng làm việc, về văn phòng lấy túi và chìa khóa xe, Tiền Xuyến cũng vội vàng đi xuống tầng.

Sau khi xuống dưới lầu thì mở cửa xe, đạp chân ga phóng ra ngoài.

Trên đường về, mặt cô xị xuống hỏi Tiền Xuyến: “Bà đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt Tiền Xuyến cũng nghiêm trọng: “Cô ba gọi điện thoại nói là bà hôn mê nên phải đến bệnh viện, Nguyệt Nguyệt đã gọi cấp cứu còn những chuyện khác thì không nói cụ thể, thím cũng không biết rốt cuộc tình huống là như thế nào nên đã bảo chú năm đi trước rồi.”

Nguyễn Khê lái xe đưa Tiền Xuyến đến bệnh viện, sau khi họ đến thì Lưu Hạnh Hoa mới được đưa vào phòng cấp cứu. Nguyễn Trường Sinh đi trước nên đến trước, Nguyễn Nguyệt chờ ở bên ngoài cùng Nguyễn Chí Cao, hai người một trái một phải đỡ Nguyễn Chí Cao.

Nguyễn Khê đi đến trước mặt họ, cô hỏi Nguyễn Chí Cao: “Ông nội, sao đột nhiên bà lại bị như vậy?”

Nguyễn Chí Cao run rẩy không nói nên lời, Nguyễn Nguyệt ở bên cạnh nói: “Trưa nay cơm nước xong xuôi thì bà ngoại ra ngoài tìm người nói chuyện, đang nói thì đột nhiên nôn mửa, nhìn triệu chứng có lẽ là bị nóng đến cảm nắng, cho nên cả nhà đưa bà vào phòng, cho bà uống thuốc rồi bật điều hòa ngủ. Cuối cùng thì gọi mãi không tỉnh, sau đó mới nhận ra... bà... có thể sẽ không tỉnh lại nữa...”

Sau khi nghe xong, trong lòng cô nguội lạnh hơn nửa.

Nhưng bây giờ không biết cụ thể tình huống là gì nên chỉ có thể ngồi xuống chờ.

Một lát sau cô nghĩ đến gì đó, cầm lấy điện thoại gọi cho Lăng Hào hỏi anh: “Bây giờ anh có bận không?”

Lăng Hào nghe thấy giọng cô hơi lạ, anh hỏi: “Không bận, em sao vậy?”

Nguyễn Khê nhỏ giọng: “Bà nội đang ở trong phòng cấp cứu...”

“Anh đến ngay đây.”

Nguyễn Khê cúp điện thoại, cô nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay.

Lúc này Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong đã đến, vừa đến đương nhiên sẽ hỏi Nguyễn Nguyệt tình hình của bà. Sau khi hiểu tình huống thì cũng không biết phải làm sao, cũng chỉ có thể ngồi xuống chờ, trong lòng lại căng như dây cung.

Một lát sau, y tá đi ra từ trong phòng cấp cứu, mọi người và Nguyễn Khê cùng nhau đứng dậy hỏi y tá: “Thế nào rồi?”

Y tá nói: “Xuất huyết não, bác sĩ vẫn đang cố gắng cứu chữa nhưng người nhà bệnh nhân vẫn nên chuẩn bị tâm lý.”

Xuất huyết não...
 
Back
Top Bottom