Ngôn Tình [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 440


Người đàn ông dẫn đầu gây rối không dám nhúc nhích, theo bản năng lùi về phía sau hai bước.

Cảnh sát cầm dùi cui điện hỏi những người đến giúp đỡ gây rối: “Còn mấy người? Trong tay mấy người có gì?”

Lúc đó bán nhà không có giấy chứng nhận nhà ở, bọn họ lúc đó chỉ dựa vào một tay giao tiền một tay giao chìa khoá là coi như đã bán xong, ở nông thôn bán nhà đều như vậy cả.

Trong tay bọn họ chẳng có gì cả, chỉ có cái miệng, vì thế hét lớn: “Chúng tôi không bán nữa!”

Nguyễn Trường Sinh tiếp lời: “Muộn rồi! Chuyện sớm đã qua rồi!”

Nếu như nói lời này vào hai năm trước thì còn nói được, bây giờ nhìn thấy căn nhà đáng giá nhiều tiền liền nói không bán nữa, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Đều đã trôi qua 7, 8 năm rồi, bây giờ lại nói đổi ý không bán nữa, có thấy buồn cười không cơ chứ?

Nguyễn Khê không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với bọn họ, chuyện cần nói cũng đã nói cho rõ ràng rồi, cô nhìn sang cảnh sát đứng đầu nói: “Đồng chí cảnh sát, sự việc chúng tôi đã khai báo rõ ràng rồi, chúng tôi đã có thể đi chưa?”

Cảnh sát nhìn Nguyễn Khê rồi lại nhìn những người đang gây rối trước mặt.

Chuyện căn nhà thuộc sở hữu của ai cũng không phải thuộc quyền kiểm soát của bọn họ, hơn nữa đây cũng không phải chiếm đoạt nhà làm của riêng, bọn họ chỉ có thể hòa giải và giải quyết xung đột, không để gây ra rắc rối. Nếu như sự việc đã được nói rõ ràng, bọn họ đương nhiên sẽ không giữ ba người Nguyễn Khê lại.

Sau một lúc, cảnh sát đứng đầu nói: “Được, mấy người đi đi.”

Mà những kẻ gây rối đương nhiên không bằng lòng, lúc Nguyễn Khê, Nguyễn Trường Sinh và Lăng Hào đi ra ngoài, bọn họ cố ý dồn đến chặn trước mặt. Không còn cách nào khác, vài người cảnh sát phải dùng dùi cui điện chạy tới dọn đường, thét bọn họ lùi ra.

Ba người Nguyễn Khê, Nguyễn Trường Sinh và Lăng Hào đứng đó, dùng ánh mắt đối đầu với mấy người gây rối.

Đến khi những người phía trước chịu nhường đường, bọn họ mới trực tiếp rời đi.

Lúc lái xe trở lại thành phố, Nguyễn Trường Sinh ngồi ở phía sau hỏi: “Nếu bọn họ lại đến thành phố gây rối thì sao?”

Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn ngắm cảnh vật phía bên ngoài, không nhiều lời nói: “Báo cảnh sát.”

Mấy căn nhà này cô đã mua được 7, 8 năm rồi, cũng không phải hai năm gần đây mới thu mua. Cô bỏ ra nhiều tiền như vậy mua nhà của họ ở lúc giá cả thấp nhất, cho bọn họ vào thời điểm ấy giàu có một lần, để bọn họ có những ngày tháng tốt đẹp hơn nhiều so với những người khác trong nhiều năm như vậy, bây giờ chả nhẽ lại trả nhà cho bọn họ? Cô không phải thánh, trên đời này cũng chẳng có chuyện chiếm được hết cái tốt về mình.

DTV

Bỏ qua cái chủ đề gây rối này, Nguyễn Trường Sinh cũng không khỏi cảm thán: “Tiểu Khê, cháu cũng thật may mắn, giống như là có thần phù trợ vậy. Hai năm nay chúng ta đều sống ở thành phố, có công ty và xí nghiệp, lúc trước còn nói cháu mua mấy căn nhà ở nông thôn là bị lỗ rồi, căn bản là không dùng đến, mua về chỉ bỏ đó cho cỏ dại mọc, ai ngờ được mấy căn nhà đó còn được quy hoạch.”

Theo anh ấy thấy thì vận khí này quả thật là thần kỳ.

Nếu không phải thật sự xảy ra trước mặt, anh ấy tận mắt chứng kiến, thì quả thực có c.h.ế.t cũng không tin.

Nguyễn Khê nhìn Lăng Hào rồi cười, ngại ngùng thừa nhận là cô may mắn.

Sau khi ký thỏa thuận phá dỡ, Nguyễn Khê đã nhờ Nguyễn Trường Sinh bớt chút thời gian giúp cô về nông thôn vài lần, làm hết các thủ tục còn lại và chủ yếu là gửi tài khoản nhận tiền cho bí thư Lý.

Công ty có xe nên Nguyễn Trường Sinh chạy đi làm chút chuyện cũng không có gì quá phiền phức.

Ngày từ nông thôn trở về khi làm xong mấy việc lặt vặt, Nguyễn Trường Sinh vào văn phòng nói với Nguyễn Khê: “Mọi việc đều bàn bạc ổn thỏa rồi, nhưng chú nghe chủ nhiệm Lưu nói, bọn họ bây giờ định hợp lực nhau lại tìm luật sư lên toà kiện cháu.”

Nguyễn Khê không quan tâm, đáp lại: “Sao cũng được, cháu sẽ nghe theo toà án.”

Nguyễn Trường Sinh không yên tâm lắm, nhìn Nguyễn hỏi: “Vậy nếu họ thực sự kiện, liệu họ có thể thắng được không?”

Nguyễn Khê cầm cốc cà phê lên uống vài ngụm: “Bọn họ cái gì cũng không có, lấy cái gì kiện? Lấy miệng kiện sao?”

Nguyễn Trường Sinh nghe vậy thì gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy an tâm.

Tháng sáu ánh nắng chói chang, cành dương trắng lá tươi xanh mát.

Nguyễn Khê ra khỏi ngân hàng, đeo kính râm lên để lái xe.

Tiền phá dỡ đã chuyển vào tài khoản của cô thành công, nhưng đến nay vẫn chưa nhận được lệnh triệu tập của tòa án. Về tình hình ở nông thôn đang xảy ra cụ thể chuyện gì cô cũng không hỏi thăm, tóm lại bọn họ cũng không đến thành phố làm phiền.

Khi lái xe về đến công ty, cô vừa bước lên lầu thì trợ lí Trình Nặc Nặc đã đến chào và nói với cô: “Giám đốc Nguyễn, giám đốc Tạ và cô Ôn đang ở đây, họ đang đợi cô ở trong văn phòng.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 441


Nguyên Khê gật đầu và đi vào văn phòng, khi vào phòng, cô mỉm cười chào hỏi Tạ Đông Dương và Ôn Hiểu.

Ôn Hiểu và Tạ Đông Dương đứng dậy, chào hỏi xã giao xong thì cùng với Nguyễn Khê ngồi xuống.

Nguyễn Khê nhấp một ngụm trà, nhìn về phía Ôn Hiểu hỏi: “Tôi đã may bản mẫu gần xong rồi, để tôi dẫn cô đi mặc thử xem thế nào nhé?”

Ôn Hiểu quả thực là đến đây để xem váy, cô ấy đã mong chờ suốt một tháng nay rồi. Nhưng nhìn Tạ Đông Dương có vẻ có chuyện muốn nói với Nguyễn Khê, vì vậy cô nhìn Nguyễn Khê và nói: “Để Nặc Nặc dẫn tôi đi thử cũng được, tôi nóng lòng không thể chờ được nữa rồi, hai người cứ nói chuyện trước đi.”

Nếu đã nói vậy rồi thì Nguyễn Khê liền yêu cầu Trình Nặc Nặc đưa Ôn Hiểu đi thử váy.

Trình Nặc Nặc dẫn Ôn Hiểu đi, lúc này trong văn phòng chỉ còn lại Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương.

Tạ Đông Dương bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nhìn về phía Nguyễn Khê trực tiếp hỏi thẳng: “Gần đây cô lại giàu to nhờ một nét bút à?”

Nguyễn Khê lộ ra vẻ tươi cười: “Anh đã nghe nói rồi?”

Tạ Đông Dương đặt chén trà xuống bàn đáp lại: “Tôi mới về ngày hôm qua, lúc ăn cơm cùng với người ta thì nghe mọi người nhắc đến chuyện phá dỡ nhà ở nông thôn, tôi chỉ đang nghĩ là, chậc? Hình như cô năm đó đã mua nhà ở đó rồi nhỉ, sau này lại mua tiếp có đúng không?”

Nguyễn Khê cười nói: “Bởi vì ở đó không đủ để sử dụng, sau này lại mua thêm ba căn nữa.”

“Bốn căn?” Ánh mắt Tạ Đông Dương trợn tròn ngay tập tức, hồi lâu sau mới gật đầu đáp lại: “Tôi nói với cô là bởi vì chuyện này mà tôi cả đêm qua đều không ngủ nổi. Tôi chỉ là nghĩ đến lúc đó, lúc đó cô bảo tôi cũng mua một căn, tôi thế nào mà lại đi chê bai căn nhà ở nông thôn để rồi không mua chứ! Chuyện này cứ khiến tôi tâm tê liệt phế ở, cả đêm không ngủ nổi, cứ trằn trọc mãi đến rạng sáng.”

Nguyễn Khê không nhịn được mà bật cười : “Lúc đó làm gì có ai nghĩ được rằng căn nhà này sẽ bị phá bỏ đâu?”

Tạ Đông Dương nhấp thêm một ngụm trà, đập tay xuống nói: “Quả thực là không nghĩ đến chuyện xa vời như vậy, cũng chẳng có ai có thể ngờ được lại xảy ra chuyện như này. Mấy người bán nhà kia chắc đều hối hận lắm nhỉ? Có đến làm phiền cô không thế?”

Nguyễn Khê cũng bưng chén trà lên nhấp một ngụ

m: “Hồi trước lúc tôi về nông thôn ký thỏa thuận có làm náo loạn một trận, sau khi ký thỏa thuận xong tôi cũng không quay lại nông thôn nữa. Mà bọn họ cũng không thấy đến thành phố gây rối, nói là sẽ thuê luật sư ra tòa kiện tôi, nhưng đến nay vẫn chưa thấy có chuyện gì xảy ra cả.”

Tạ Đông Dương nói: “Lúc đó cô cùng với bọn họ ký hợp đồng rồi, kiện cáo cũng vô ích.”

Nguyễn Khê mỉm cười: “Cũng may mà năm đó đã ký kết hợp đồng.”

Tạ Đông Dương tự nhiên cũng cảm thấy vui mừng thay, nếu như năm đó không phải đã ký hợp đồng thì căn nhà hiện tại thuộc sở hữu của ai thì quả thực còn sẽ gây tranh cãi. Nhưng vì đã ký kết hợp đồng rồi, có giấy chứng nhận quyền sử dụng nhà, giờ đã là chuyện chắc chắn không thể nghi ngờ gì nữa.

Nguyễn Khê rót thêm trà giúp Tạ Đông Dương, đặt ấm trà xuống liền nói: “Bây giờ thương hiệu cửa hàng của tôi đang phát triển theo đúng hướng, không cần tôi phải bận tâm và lo lắng nữa, tôi có thể chia sức lực ra để làm những việc khác, vừa hay đang có một chút tiền trong tay, sao chúng ta không thử cược một tấm vé lớn nhỉ?”

Tạ Đông Dương vẫn luôn chờ Nguyễn Khê nhắc đến chuyện hợp tác, thấy cô nói như vậy anh không chút do dự hỏi: “Cược cái gì?”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy cười nhẹ: “Bất động sản.”

“Bất động sản?” Tạ Đông Dương nhìn Nguyễn Khê với vẻ mặt nghi ngờ.

Câu này từ đâu nói ra thế? Làm thì bắt đầu từ đâu trước đây? Câu nói này đến nghe còn chưa nghe người khác nhắc đến bao giờ.

Nguyễn Khê tự rót cho mình đầy một chén trà, uống xong nhìn Tạ Đông Dương nói: “Tôi đã nói với anh rồi, nếu chúng ta muốn làm thì phải làm những việc chưa ai làm. Anh cứ nghĩ thử xem, chính phủ bỏ ra nhiều tiền như vậy để quy hoạch phá dỡ nhà làm gì?”

DTV

Tạ Đông Dương sững người: “Tôi quả thực là chưa nghĩ đến vấn đề này.”

Nguyễn Khê tiếp tục nói: “Phá dỡ là muốn làm quy hoạch để kiến thiết đất nước. Anh nghĩ bản thân chính phủ có bao nhiêu tiền để phá dỡ xong rồi lại khởi công xây dựng? Bây giờ ngành công nghiệp nào cũng đều phát triển theo hướng thị trường hóa, nhà đất thì sao, chả nhẽ lại không phát triển theo hướng thị trường hóa? Nhất là đất đai, chả nhẽ sẽ không có ngày sẽ có đấu giá, chuyển nhượng hợp pháp sao?”

Tất nhiên, không thể mua bán đất đai vì đất đai sẽ luôn thuộc về nhà nước hoặc tập thể.

Tạ Đông Dương nhìn Nguyễn Khê, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi không dám nói sẽ có một ngày như vậy, nhưng tôi nghĩ suy luận của cô quả thực rất hợp lý. Nếu đúng như lời cô nói, vậy thì việc chúng ta phải làm là…”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 442


Nguyễn Khê tiếp tục: “Đầu tư thành lập công ty bất động sản, chờ thời cơ mua đất. Có được đất rồi, chúng ta muốn làm gì chả được? Dù là nhà hàng, khách sạn hay khu bất động sản, thậm chí là khu mua sắm lớn chúng ta đều có thể làm được.”

Tạ Đông Dương nghe vậy có chút mơ hồ: “Chơi lớn như vậy sao?”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy: “Chỉ xem anh có dám chơi hay không thôi?”

Không dám làm thì sẽ phải dựa vào công ty thương mại của mình mà lăn lộn cả đời, dám làm thì khả năng sẽ là vô tận.

Dù sao trong thời đại ngày nay, gan lớn c.h.ế.t no, gan bé c.h.ế.t đói, dám nghĩ dám làm mới là nền tảng.

Tạ Đông Dương nghe vậy thì tim đập loạn nhịp, tự nhiên trong lòng có chút lâng lâng, dù sao những chuyện Nguyễn Khê nói cho tới bây giờ cũng chưa có tư nhân nào làm, nhà nước thật sự để cho tư nhân làm sao?

Lòng anh vẫn còn chưa ổn định lại, thế là anh lại uống thêm vài tách trà nữa.

Nguyễn Khê cũng không vội vã chuyện này, cứ để anh ấy từ từ suy nghĩ.

DTV

Nguyễn Khê không một mình làm chuyện này bởi vì cô không có đủ tinh thần và sức lực để quản lý quá nhiều việc như vậy, cô chủ yếu vẫn muốn bỏ tiền đầu tư và hợp tác xây dựng công ty bất động sản với Tạ Đông Dương, công ty do Tạ Đông Dương quản lý, về sau muốn làm các hạng mục cũng sẽ có anh ấy cùng làm chủ.

Sau khi Tạ Đông Dương im lặng uống trà, Nguyễn Khê cũng không nói thêm gì nữa, phòng làm việc yên tĩnh một lúc sau liền nghe thấy tiếng gõ cửa. Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn thì thấy Trình Nặc Nặc và Ôn Hiểu bước vào trong bộ váy bản mẫu.

Ôn Hiểu không chỉ thay quần áo mà cô ấy còn làm thêm kiểu tóc cho phù hợp với trang phục.

Khi nghe thấy tiếng động, Tạ Đông Dương cũng nhìn về phía cửa phòng làm việc, nhìn thấy Ôn Hiểu thì hơi bất giác sững người.

Ôn Hiểu mặc lễ phục bản mẫu đi vào, cười hỏi anh ấy: “Thấy thế nào?”

Tạ Đông Dương định thần lại, đứng dậy nói: “Kinh động lòng người.”

Ôn Hiểu vui vẻ cười tươi, nói với Nguyễn Khê: “Như tiên nữ vâỵ, tôi rất thích.”

Nguyễn Khê lại dồn hết sự chú ý vào chiếc váy, đứng dậy đi đến bên cạnh Ôn Hiểu, nhìn quanh và hỏi: “Có điều gì không hài lòng về kiểu dáng và thiết kế không, không vừa ý chỗ nào thì cô có thể nói ra, tôi sẽ giúp cô sửa lại.”

Trông dáng vẻ của Ôn Hiểu thì có vẻ rất vừa ý: “Không có chỗ nào là không ổn cả, toàn bộ đều rất hài lòng.”

Nghe cô ấy nói như vậy, Nguyễn Khê không khỏi bật cười, trong mắt cô không dấu nổi vẻ vui mừng: “Được, vậy lát nữa tôi sẽ đo thân hình cho cô sau đó chúng ta sẽ chính thức bắt tay vào làm.”

Ôn Hiểu nghiêng đầu, trên mặt không nhịn được nở nụ cười: “Bây giờ tôi đang rất là mong chờ, ước gì được ở hẳn đây, ngày ngày đều xem cô làm quần áo, chắc chắn là rất thú vị.”

Cùng là con gái với nhau, Nguyễn Khê đương nhiên có thể hiểu được sở thích và mong đợi của cô ấy đối với những chiếc váy đẹp, vì vậy cô một lần nữa nói với cô ấy: “Tôi sẽ may trước, đợi đến khi hình dáng làm cũng gần hoàn thiện rồi thì cô có thể đến đây xem thử.”

Ôn Hiểu dứt khoát gật đầu: “Được, vậy tôi sẽ tranh thủ dành thời gian qua đây xem.”

Nguyễn Khê cùng Ôn Hiểu ở bên này nói chuyện về quần áo, sau đó lại cùng Trình Nặc Nặc đi đến phòng làm việc thay quần áo.

Nguyễn Khê quay trở về ngồi xuống ghế sô pha, Tạ Đông Dương cũng ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh cô.

Nguyễn Khê quay sang nhìn anh ấy, cười thoải mái nói: “Anh cứ quay về từ từ cân nhắc.”

Tạ Đông Dương nghe vậy gật đầu: “Được, vậy cho tôi hai ngày để suy nghĩ.”

Sau khi Ôn Hiểu thay quần áo xong, Nguyễn Khê lại giúp cô ấy lấy số đo cơ thể.

Sau khi đo đạc xong, ba người ngồi uống trà nói chuyện phiếm một hồi, thấy đã ở lâu rồi, không còn gì quan trọng để nói nữa, Tạ Đông Dương và Ôn Hiểu cũng không muốn làm phiền Nguyễn Khê thêm nữa, dù sao thời gian này cũng chẳng nhàn hạ gì.

Nguyễn Khê đứng dậy và tiễn họ ra khỏi văn phòng rồi bảo Trình Nặc Nặc đi tiễn họ một đoạn.

Sau khi tiễn Ôn Hiểu và Tạ Đông Dương đi, Nguyễn Khê quay lại văn phòng ngồi xuống, suy nghĩ một lúc rồi nhấc điện thoại lên. Sau hai hồi chuông thì điện thoại được kết nối, cô nói vào ống nghe: “Giám đốc Tiền, hôm nay người trong nhà ăn cơm với nhau đi, tôi mời.”

Tiền Xuyến rất nhạy bén liền hỏi thẳng luôn: “Vui như vậy hẳn là cháu nhận được tiền bồi thường phá dỡ rồi nhỉ?”

Tiền Xuyến cũng cười: “Được rồi, đã lâu không gặp nhau, vừa hay buổi tối cả nhà quây quần gặp nhau chút.”

Nguyễn Khê nói chuyện xong với Tiền Xuyến liền gọi cho gọi điện đến văn phòng giám đốc nhà máy xí nghiệp may Tường Vi. Điện thoại vừa được kết nối, cô với Nguyễn Thuý Chi lại cùng nói một câu giống nhau: “Giám đốc Nguyễn, tối nay người trong nhà cùng nhau ăn bữa cơm đi, cháu/cô mời.”

Nguyễn Thuý Chi đương nhiên là đồng ý, nhưng cô ấy nói thêm: “Đừng ra ngoài ăn nữa, ông bà đều không thích, mỗi lần như vậy lại cằn nhằn. Cứ mua đồ đơn giản về nhà nấu, cả nhà náo nhiệt, người già đều thích như vậy cả.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 443


Nguyễn Khê suy nghĩ một chút: “Được rồi, cháu sẽ nghỉ làm sớm đi mua nguyên liệu.”

Sau khi cúp điện thoại của Nguyễn Thuý Chi, Nguyễn Khê lại gọi cho Lăng Hào, Nguyễn Khiết. Còn Nguyễn Thu Nguyệt vì vẫn đang ở trường, hơn nữa cũng không tiện liên lạc nên Nguyễn Khê cũng không gọi cho cô ấy.

Vì cả nhà sẽ cùng ăn tối với nhau nên Nguyễn Khê đã tan làm sớm hơn. Cô lái xe ra chợ mua đồ nấu, còn đi đến tiệm vịt quay mua một con vịt quay nguyên con rồi mới lái xe đến thẳng nhà Nguyễn Thuý Chi.

Dừng xe ở ngoài ngõ, Nguyễn Khê xách túi lớn túi bé vào trong sân, còn chưa đến giữa sân, mới bước đến cổng cô đã gọi to: “Ông nội bà nội, con đến rồi đây.”

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa đang cho gà ăn ở trong sân, nhìn thấy Nguyễn Khê đến, hai người liền rạng rỡ, cười lớn nói: “Tiểu Khê đã đến rồi.”

Nguyễn Khê xách túi đồ ăn vào trong phòng bếp: “Lại cho gà ăn ạ?”

DTV

Vì để cho Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa không bị quá nhàm chán khi lên thành phố, Nguyễn Thuý Chi và những người khác liền bắt hết gà ở quê về nuôi ở sân ngoài, để cho ông bà nuôi chơi cho vui.

Lưu Hạnh Hoa đáp lại: “Xong ngay rồi đây.”

Nguyễn Khê lấy xong một lượt đồ ăn lại quay lại xe lấy tiếp chuyến nữa, lần này vừa đến cửa sân liền thấy Nguyễn Nguyệt vừa đi học về.

Nguyễn Nguyệt đang học lớp hai tiểu học, giờ đã lớn thành một cô bé dễ thương rồi.

Nhìn thấy Nguyễn Khê, cô bé lớn tiếng gọi: “Chị cả.”

Nguyễn Khê xoa đầu cô bé, nói với cô bé một câu: “Nguyệt Nguyệt tan học rồi à.”

Chào hỏi xong, Nguyễn Khê tiếp tục ra xe lấy đồ, Nguyễn Nguyệt cũng đi theo sau phụ giúp cô.

Đợi Nguyễn Khê đặt hết đồ ăn vào trong phòng bếp, Lưu Hạnh Hoa liền giao công việc cho gà ăn cho Nguyễn Chí Cao, bà ấy đứng dậy đi nhặt rau với Nguyễn Khê. Lúc nhặt rau thì đương nhiên là phải trò chuyện rồi, Lưu Hạnh Hoa hỏi Nguyễn Khê: “Còn chưa có động tĩnh gì à?”

Nguyễn Khê biết bà ấy đang muốn hỏi gì nên chỉ cười đáp lại: “Bà nội, không vội mà.”

Lưu Hạnh Hoa nói với cô: “Gì mà không vội? Cháu sắp gần ba mươi rồi đấy.”

Quả thật vậy, qua hai năm nữa cô sẽ ba mươi tuổi rồi, nhưng Nguyễn Khê quả thực không vội, dù sao trong hơn hai năm sau kết hôn này cô đều không có thời gian thư giãn. Kiếp trước cô ở độ tuổi này còn chưa kết hôn, việc sinh con thì lại càng không vội rồi.

Cho nên Nguyễn Khê cười đáp lại: “Vậy đợi cháu đến ba mươi tuổi rồi sinh vậy.”

Nguyễn Khê và Lưu Hạnh Hoa vừa nhặt rau vừa nói chuyện phiếm, rau vừa nhặt được nửa thì Nguyễn Thuý Chi và Nhạc Hạo Phong đã về trước tiên, sau đó đến Lăng Hào và cả nhà Nguyễn Trường Sinh, gia đình Nguyễn Khiết cũng lần lượt đến.

Người lớn bận rộn cùng nhau nấu ăn, ba đứa trẻ Nguyễn Đại Bảo, Nguyễn Nguyệt và Trần Húc ở một bên chơi đùa.

Nguyễn Chí Cao cho gà ăn xong liền rửa tay ra chơi cùng với ba đứa nhỏ.

Trong khi chơi đùa, từng món ăn từ nhà bếp được dọn dần lên bàn, không khí trong nhà càng ngày càng náo nhiệt. Mỗi lần mà cả nhà cùng nhau nấu nướng ăn cơm đều là khoảng thời gian mà Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa hạnh phúc nhất.

Bữa tối đều đã sẵn sàng và dọn hết lên bàn ăn, cả nhà cùng nhau ngồi xuống ăn cơm.

Mọi người đều ngầm hiểu ý chưa ai động đũa, Nguyễn Khê hắng giọng tuyên bố: “Trước khi ăn cơm nói vài câu đã nhỉ, hôm nay cháu xin thông báo hai chuyện vui lớn của gia đình ta, một là cháu vô tình mà nhận được khoản tiền lớn, hai là Tiểu Khiết của chúng ta đã được thăng chức lên phó phòng rồi.”

Nguyên Khê vừa nói xong, Nguyễn Đại Bảo đã vỗ tay vô cùng nồng nhiệt nói: “Chị cả, chị hai giỏi quá.”

Thấy cậu bé vỗ tay, Nguyễn Nguyệt và Trần Húc cũng vỗ tay theo, tiếng người này còn nồng nhiệt hơn người kia: “Chị cả, chị hai giỏi quá.”

Nguyễn Khiết nhẹ nhàng nhắc Trần Húc, sửa lại nói: “Con nên gọi là mẹ và dì.”

Trẻ con vốn hay nói mà chả suy nghĩ gì, Nguyễn Khiết vừa dứt lời, mọi người ngồi trên bàn đều bật cười.

Tụ họp lại chủ yếu cũng là vì muốn cùng nhau ăn uống, vui vẻ trò chuyện. Tiếp sau đó không cần ai nhắc, mọi người ai nấy đều cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm. Nhưng chưa kịp gắp miếng nào vào miệng thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài cổng sân.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, mọi người đều bất giác nhìn ra ngoài. Lăng Hào định đứng dậy đi xem thử thì bị Nhạc Hạo Phong giơ tay ngăn lại.

Nhạc Hạo Phong đứng lên khỏi bàn, hắng giọng nói: “Mọi người ăn đi, chú đi xem thử.”

Anh ấy bước qua ngưỡng cửa đi ra ngoài, bên ngoài lần nữa lại truyền đến tiếng gõ cửa kèm theo tiếng nói: “Có ai ở nhà không?”

Nhạc Hạo Phong bước nhanh qua cổng thứ hai đến gần cổng chính, nhìn thấy người đứng bên ngoài, anh ấy vốn đang định chào hỏi liền không thốt ra được nữa. Bởi vì đang đứng ngoài cổng nhà anh ấy là hai vị cảnh sát và hai người thanh niên.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 444


Người cảnh sát mặc đồng phục cảnh sát màu ô liu nên anh ta đương nhiên nhận ra được, còn hai người trẻ tuổi đó trông khoảng trạc tuổi đôi mươi, một nam một nữ, nhìn cách ăn mặc có vẻ như là dân từ quê lên, khắp người lấm lem bùn đất.

Nhìn thấy cảnh sát, trong lòng anh ấy có hơi hoảng, Nhạc Hạo Phong lên tiếng hỏi: “Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì vậy?”

Một người cảnh sát trong đó lên tiếng hỏi: “Đây có phải là nhà của Nguyễn Thuý Chi không?”

Nhạc Hạo Phong gật đầu: “Đúng vậy, là nhà của Nguyễn Thuý Chi.”

Cảnh sát nói: “Chúng tôi không đi vào nữa, phiền anh mời Nguyễn Thuý Chi ra đây một chút.”

Tim của Nhạc Hạo Phong đập loạn xạ, không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh ấy vẫn xoay người đi vào cửa thứ hai, chạy đến cửa phòng chính nói với Nguyễn Thuý Chi: “Thuý Chi, ngoài cửa đột nhiên có hai người cảnh sát, nói là đang tìm em.”

Cảnh sát đến tìm?

Không chỉ Nguyễn Thuý Chi mà sắc mặt của những người khác đều thay đổi.

Nguyễn Thuý Chi sững sờ, đặt đũa xuống và đứng dậy, Nguyễn Khê sau một hồi do dự cũng đặt đũa xuống cùng đi theo ra ngoài. Thế là cả nhà cũng không ai ngồi ăn cơm nữa, toàn bộ đều đặt đũa xuống cùng Nguyễn Thuý Chi và Nhạc Hạo Phong đi ra ngoài.

Tất cả mọi người đều tập trung ở cửa nên đều nhìn thấy hai vị cảnh sát với hai người trẻ tuổi kia.

Cảnh sát lên tiếng hỏi: “Ai là Nguyễn Thuý Chi?”

Nguyễn Thuý Chi vội bước lên trước, đáp lại: “Tôi là Nguyễn Thuý Chi.”

Cảnh sát nhìn về phía hai người thanh niên hỏi: “Đây có phải người mấy người muốn tìm không?”

Hai người thanh niên đó im lặng một hồi lâu, sau đó có một người trẻ tuổi trong họ đột nhiên nức nở nói: “Mẹ, mẹ không nhận ra con sao? Con là con ruột của mẹ mà, con là Tiểu Hổ Tử!”

Tiểu Hổ Tử?

Mọi người trong nhà đều sửng sốt, bao gồm cả Nguyễn Thuý Chi.

Nguyễn Khê đương nhiên vẫn còn nhớ, con trai út của Nguyễn Thuý Chi tên là Tiểu Hổ Tử. Lúc Nguyễn Thuý Chi li hôn, Tiểu Hỏi Tử mới 5 tuổi, nếu tính thời gian đến ngày hôm nay, có lẽ cũng trạc tuổi người thanh niên đang đứng trước mặt này.

Nhưng mà vì đã quá lâu rồi, mấy người Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa cùng Nguyễn Trường Sinh đều không nhớ nổi Tiểu Hổ Tử trông như thế nào nữa rồi. Lăng Hào mới gặp có một lần nên càng không thể nào nhớ nổi, còn như Tiền Xuyến, Trần Vệ Đông và Nhạc Hạo Phong thì căn bản là chưa từng gặp qua.

Trong số mọi người, chỉ có Nguyễn Thuý Chi là vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng Tiểu Hổ Tử lúc năm tuổi trên khuôn mặt của người thanh niên ngoài cửa.

Cô ấy nhìn chằm chằm Tiểu Hổ Tử một lúc lâu, bỗng nhiên nghe thấy người cảnh sát hỏi: “Là con trai của cô sao?”

Nguyễn Thuý Chi định thần lại, nhưng vẫn chưa nói ra được lời nào.

Cảnh sát lại hỏi: “Quê của cô có phải là thị trấn Thiên Phượng, núi Phượng Minh không?”

Nguyễn Thuý Chi theo vô thức gật đầu: “Đúng vậy.”

Cảnh sát liền hiểu rõ: “Con trai ruột của mình còn không nhận ra sao? Cô xem kĩ lại xem, đây có phải con trai mình không?”

Nguyễn Thuý Chi do dự một lúc, không dám nói dối cảnh sát, đáp lại: “Không chắc được.”

Cảnh sát cũng không ngờ tới: “Cô đến cả con trai ruột của mình cũng không nhận ra sao?”

Nguyễn Thuý Chi nói: “Đã mười lăm năm không gặp rồi.”

Cảnh sát sững người, nếu vậy không nhận ra thì cũng là điều dể hiểu.

Lưu Tiểu Hổ có chút gấp gáp, vội vàng nói: “Mẹ, cha con là Lưu Hùng, con còn có ba người chị gái, Đại Ny, Nhị Ny và Tam Ny, mẹ không còn nhớ bộ dạng con trông như thế nào nhưng những điều này mẹ chắc là còn nhớ chứ.”

Từ những lời này, không còn nghi ngờ gì nữa đây khẳng định là Tiểu Hổ Tử rồi.

Cảnh sát lại hỏi Nguyễn Thuý Chi: “Có đúng vậy không?”

Nguyễn Thuý Chi vẫn là không dám nói lung tung, chốc lát mới gật đầu: “Đúng.”

Nếu đúng như vậy thì vấn đề đã được giải quyết, cảnh sát thở phào nhẹ nhõm nói: “Nếu như đã là con cô thì mau chóng dẫn nó về nhà đi. Đi lang thang bên ngoài mấy ngày nay rồi, ngày nào cũng phải ngủ ngoài đường.”

Cảnh sát bàn giao việc xong, đến ngụm nước cũng không uống đã lái xe rời đi luôn.

DTV

Để lại Lưu Tiểu Hổ với vợ anh ấy đứng trước cổng tứ hợp viện, cùng với Nguyễn Thuý Chi, Nhạc Hạo Phong, Nguyễn Khê bọn họ cứ thế đối mặt nhau, bầu không khí dần dần trở nên kì quặc, ngại ngùng, khó xử, dần dần cô đọng lại.

Mấy người Nguyễn Khê không nói gì, Nguyễn Thuý Chi cũng không nói gì, Lưu Tiểu Hổ đứng ở ngoài cửa lại nói: “Mẹ, con đến Bắc Kinh làm việc, nghĩ đến mẹ đang ở đây nên con đưa Tuệ Quyên đến đây gặp mẹ.”

Nói xong liền kéo người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh: “Tuệ Quyên, mau gọi mẹ đi.”

Vợ anh ấy vội vàng nói: “Mẹ, con là vợ của Tiểu Hổ.”

Nguyễn Thúy Chi đứng ngây ra hồi lâu mới hoàn hồn: “Vào đi.”

Dẫu sao cũng là con trai cô ấy, lại là cảnh sát đích thân đưa đến, tuy rằng trong lòng cô ấy thấy rất ngại lại rất không thoải mái, nhưng cũng không thể chặn người ta ở ngoài, không cho người ta vào được. Về tình về lý thì đều không hợp.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 445


Nguyễn Thúy Chi dẫn Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên vào nhà để bọn họ tắm rửa trước. Những người khác trong nhà không dính líu, tất cả đều quay về nhà chính ngồi, nhìn Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa.

Bầu không khí đang vui mừng dẫu sao cũng bị ảnh hưởng đôi chút, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều, dù sao cũng không phải là chuyện gì lớn, người đến lại càng không phải người quan trọng.

Nguyễn Chí Cao cầm đũa lên tiếng: “Ăn cơm, ăn cơm, ăn cơm trước đã!”

Dẫu sao cũng không thể vì sự xuất hiện của Lưu Tiểu Hổ mà bữa cơm liên hoan của gia đình họ bị ảnh hưởng được.

Tạm thời không đề cập đến chuyện này, những người khác cũng lúc tục cầm đũa lên, tiếp tục trò chuyện, ăn cơm.

Lúc Nguyễn Thúy Chi quay lại, cô ấy chỉ ngồi vào bàn cầm đũa lên không nói gì. Mọi người trong nhà cũng hiểu ý, lúc ăn cơm không nhắc đến chuyện này, vẫn giữ trạng thái và thái độ vừa rồi, tiếp tục ăn cơm.

Sau khi bầu không khí trên bàn cơm lại náo nhiệt trở lại, mọi người cũng tạm vứt chuyện của Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên ra sau đầu.

Hai người Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên thay nhau rửa mặt chải đầu sạch sẽ, rồi thay một bộ quần áo sạch. Quần áo là Nguyễn Thúy Chi lấy cho bọn họ, Lưu Tiểu Hổ mặc quần áo của Nhạc Hạo Phong, còn Ngô Tuệ Quyên mặc quần áo của Nguyễn Thúy Chi.

Khi bọn học chỉnh đốn sạch sẽ từ đầu đến chân thì mọi người trong nhà cũng đã ăn cơm xong.

Bọn họ bước vào nhà chính, khuôn mặt thật thà mang theo ý cười áy náy, muốn chào hỏi mọi người trong nhà. Nhưng thực sự là bọn họ không biết một ai cả, Nguyễn Thúy Chi lại không chủ động giới thiệu, khiến bọn họ xấu hổ thêm lần nữa.

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cũng không thích đứa cháu ngoại đột nhiên nhẩy ra này, chỉ cho là họ hàng ở quê xuống, không muốn nhiều lời khách sáo với họ, chỉ bảo hai người họ là: “Ăn cơm trước đi.”

DTV

Vì vậy việc làm quen và chào hỏi với mọi người coi như miễn.

Đồ ăn là hồi nãy ăn cơm để riêng ra bát đĩa khác, không phải đồ thừa.

Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên nào đã được ăn đồ ăn ngon, toàn là thịt cá như vậy, vì thế vừa ngồi xuống đã bưng bát cơm lên ăn như sói như hổ. Bởi vì hai ngày rồi chưa được ăn cơm nên lúc ăn cơm cứ nhét đầy miệng.

Ăn no no rồi động tác ăn cơm của hai người họ mới chậm lại, sau đó mới rảnh rỗi quay lại nhìn ra sân một cái.

Những người khác đều đứng trong sân nói chuyện, nói đến chỗ vui thì bật cười.

Ngô Tuệ Quyên nhìn một lúc, nói khẽ: “Bọn họ đều có vẻ tây tây nhỉ.”

Lưu Tiểu Hổ thu hồi ánh mắt, lên tiếng: “Có tiền đấy, người nào cũng đeo vàng đeo bạc.”

Ngô Tuệ Quyên nhìn cậu ta: “Sớm biết mẹ anh giàu như vậy thì chúng ta nên qua đây sớm chút.”

Lưu Tiểu Hổ: “Ai mà ngờ được bà ta lại trở nên giàu có như vậy.”

Từ sau khi Nguyễn Thúy Chi không cần bốn chị em họ mà ly hôn, người trong nhà luôn nói là Nguyễn Thúy Chi sớm muộn gì cũng sẽ khóc lóc hối hận, nói bà ta không thể nào tìm được một người đàn ông tốt, nửa đời sau cũng sẽ không êm đẹp.

Kết quả, ai mà ngờ được, bây giờ bà ta lại đang sống cuộc sống như trên thiên đường.

Vốn cậu ta còn do dự có nên đi tìm bà ta hay không, bây giờ thấy rồi, chỉ cảm thấy chuyến đi này là đúng.

Ăn xong miếng cơm cuối cùng, Ngô Tuệ Quyên buông đũa, nói nhỏ: “Chúng ta đột nhiên đến đây, mẹ anh có vẻ không vui, cũng không giới thiệu cho chúng ta làm quen với người trong nhà, ngay cả đón tiếp cũng không làm.”

Lưu Tiểu Hổ nói: “Không giới thiệu thì không giới thiệu, không chào hỏi thì không chào hỏi, dù sao bà ta cũng không thể không nhận anh. Anh là bà ta sinh ra, cho dù có đi đến đâu thì anh cũng là con bà ta, bà ta là mẹ anh.”

Ngô Tuệ Quyên lại quay đầu nhìn ra: “Cũng phải.”

Mấy người Nguyễn Khê đang đứng trong sân nói chuyện tiêu cơm, sau đó ngồi dưới mái hiên phía Tây nói chuyện. Ăn cơm xong rồi nên không thể tránh khỏi chuyện của Lưu Tiểu Hổ, Tiền Xuyến mở lời trước: “Nhất định là ba nó bảo bọn nó đến.”

Lưu Hạnh Hoa ở cạnh tiếp lời: “Cũng có thể là ông nội bà nội nó bảo.”

Tiền Xuyến hỏi Nguyễn Thúy Chi: “Chị ba, chị định sắp xếp thế nào?”

Nguyễn Thúy Chi suy nghĩ rồi nói: “Xem xem đã, xem chúng nó như thế nào trước đã.”

Người cũng đã tìm đến cửa, lại có quan hệ huyết thống, dính dáng người, không quan tâm đuổi thẳng ra ngoài thì chắc chắn là không được, nhưng bảo cô ấy vì mẫu tử tình thâm mà để Lưu Tiểu Hổ ở lại thì chắc chắn là không có khả năng.

Nghèo khó ở thành phố không ai hỏi, giàu có trên núi sâu lại có họ hàng xa, cuối cùng cô ấy cũng hiểu được ý của câu này.

Chút chuyện nhỏ này Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong hòa toàn có thể xử lý, mấy người Nguyễn Khê đường nhiên là không cần bận tâm.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 446


Hơn nữa, bởi vì Nguyễn Thúy Chi không còn giống mười năm trước, không nỡ cắt bỏ tình cảm mẹ con với Lưu Tiểu Hổ, thấy cậu ta cảm xúc sẽ bị d.a.o động, sẽ đau lòng, sẽ mềm lòng, nên mọi người cũng không có gì phải lo lắng.

Bởi vì hôm sau còn phải đi học đi làm, nên mấy người Nguyễn Khê không ở lại nhà Nguyễn Thúy Chi lâu. Thấy thời gian không còn sớm, mọi người đứng dậy bước ra ngoài, Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong tiễn họ đến cổng chính.

Ra khỏi cổng chính, mọi người chào nhau rồi ai về nhà đấy.

Nguyễn Khê ngồi vào xe, kéo dây an toàn, nói: “Lúc nhỏ chưa từng thấy tìm mẹ, ngay cả nhận cũng không muốn nhận, cô ba lên trấn thăm họ họ còn tỏ ra khó chịu với cô ba, bây giờ lại tìm đến cửa gọi mẹ.”

Lăng Hào khởi động xe nói: “Nhận tiền.”

Nguyễn Khê cài xong dây an toàn, tựa lưng vào ghế: “Cho họ cái rắm ấy.”

Sau khi Ngô Tuệ Quyên ăn cơm xong, Lưu Tiểu Hổ lại đi xới thêm một bát cơm nữa.

Đợi Lưu Tiểu Hổ ăn no buông đũa, Nhạc Hạo Phong mới đi đến thu dọn bát đũa, lau bàn.

Thời gian không còn sớm, Nguyễn Thúy Chi thu dọn lại giường ở phòng phía tây, rồi dẫn Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên vào, cô ấy nói: “Các con tạm thời ở đây trước đi, các con có dự định gì chưa?”

Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên nhìn nhau một cái, lại nhìn Nguyễn Thúy Chi. Lưu Tiểu Hổ cười nói: “Cuộc sống ở đây không quen, vẫn chưa có dự định cụ thể gì. Hôm nay gặp được mẹ, trong lòng cũng kiên định.”

Nguyễn Thúy Chi cười cho có lệ: “Ở thành phố lớn Bắc Kinh, không thể dựa vào kiên định, chỉ có thể dựa vào chính mình. Nếu hai đứa chưa có dự định cụ thể, vậy tôi xem xem rồi sắp xếp chút việc cho hai đứa.”

Vậy thì tốt quá rồi!

Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên cười rộ lên, đồng thanh đáp: “Cảm ơn mẹ.”

Nguyễn Thúy Chi gượng gạo cong môi: “Ngủ sớm đi.”

DTV

Nói xong cô ấy xoay người rời đi, thuận tay đóng cửa tây phòng.

Nghe tiếng bước chân Nguyễn Thúy Chi trên hành lang xa dần, Ngô Tuệ Quyên ngồi trên giường, vui sướng nhìn trái ngó phải, cười nói: “Vậy có phải là chúng ta cũng có thể ở lại Bắc Kinh đúng không? Thật tốt!”

Lưu Tiểu Hổ càng đắc ý: “Có mẹ anh ở đây đương nhiên là có thể.”

Ngô Tuệ Quyên hắng giọng, đến gần Lưu Tiểu Hổ nói nhỏ: “Anh có để ý không, mẹ anh và ba dượng anh chỉ có một cô con gái. Bọn họ cũng đã có tuổi có lẽ là không sinh nữa, mẹ anh chỉ có mình anh là con trai. Từ trước đến giờ tài sản này kia đều cho con trai, vậy không phải là những thứ của mẹ anh bây giờ sau này đều là của anh sao?”

Lưu Tiểu Hổ nghe đến đây thì mắt sáng rực, nói: “Hình như là vậy.”

Ngô Tuệ Quyên mím môi cười, giống như ông trời đột nhiên đập cho họ một chậu kho báu, lại giống như Lưu Tiểu Hổ bỗng từ dân thường biến thành thái tử. Chuyện tốt từ trên trời giáng xuống như vậy lại đụng trúng bọn họ thì sao có thể không vui?

Lưu Tiểu Hổ thậm chí còn thấp giọng reo lên “ô hô”.

Nguyễn Thúy Chi trở về phòng của mình, Nhạc Hạo Phong hỏi cô ấy: “Bọn họ nói thế nào?”

Nguyễn Thúy Chi ngồi xuống trước bàn trang điểm nhìn Nhạc Hạo Phong: “Nói là

không quen cuộc sống ở đây, chưa có dự định cụ thể. Đợi chúng nó tự tìm việc làm thì không biết là đến bao giờ. Chúng ta tìm cho chúng nó đi.”

Nhạc Hạo Phong gật đầu: “Được, em không cần bận tâm, chuyện này cứ giao cho anh đi.”

Nói xong chuyện này, hai người lại ngồi nói chuyện thêm một lát. Đợi Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa tắm rửa xong, Nguyễn Thúy Chi dẫn Nguyễn nguyệt cùng đi tắm. Tắm rửa xong cô ấy dẫn Nguyễn Nguyệt đến phòng mình ngủ, cùng Nguyễn Nguyệt đọc truyện trước khi ngủ.

Nguyễn Nguyệt đọc truyện xong, cô bé hỏi Nguyễn Thúy Chi: “Người hôm nay đến là anh trai đó sao?”

Nguyễn Thúy Chi mỉm cười nói với cô bé: “Là anh trai bình thường thôi.”

Nguyễn Nguyệt gật đầu đáp: “Ồ.”

Không có câu hỏi gì khác, cô bé gấp sách nằm xuống chuẩn bị ngủ.

Nguyễn Thúy Chi tắt đèn trong phòng giúp cô bé rồi quay về phòng mình ngủ.

Ngày hôm sau, Nguyễn Thúy Chi tỉnh lại trong tiếng đồng hồ báo thức, sau khi rửa mặt, ăn cơm xong, cô ấy và Nhạc Hạo Phong đến nhà máy làm việc, Nguyễn Nguyệt đeo balo đến trường, Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cho mấy con gà trong nhà ăn.

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa ở cùng với Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong, thứ nhất là bởi vì từ quê chuyển đến sau này không muốn đi qua đi lại nhiều, thứ hai là Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến thường xuyên đi công tác không có nhà, Nguyễn Khê lại cần hoàn cảnh sáng tác.

Hai ông bà bận rộn việc nhà xong thì ra ngõ đi dạo.

Bởi vì thời gian sống trong thành phố cũng ngắn, hai ông bà quen được mấy người chạc tuổi trong ngõ, Nguyễn Chí Cao sẽ đi ra ngoài xem những ông lão khác chơi cờ, đánh mạc chược, còn Lưu Hạnh Hoa thì sẽ cùng mấy bà lão nói chuyện phiếm.

Lúc mới đầu thì có hơi ngại, nhưng bây giờ thì cũng thân quen rồi.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 447


Bởi vì trong nhà vẫn còn hai đứa trẻ chưa ngủ dậy, nên hôm nay họ ra ngoài không khóa cổng.

Lúc Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, hai người rửa mặt rồi dến nhà bếp tìm đồ ăn. Thấy trong nồi sạch sẽ không có gì, nên đành úp hai bát mì.

DTV

Ăn mì xong hai người không ra ngoài mà đến nhà chính mở tivi.

Gần trưa Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa từ ngoài về thì thấy hai người họ vẫn đang chăm chú xem tivi. Nguyễn Chí Cao không khách sáo tắt tivi đi, nói: “Hai đứa không đi làm à?”

Lưu Tiểu Hổ không khách khí nói: “Ông ngoại, bọn cháu không tìm được việc, mẹ nói sẽ sắp xếp cho bọn cháu. Này không phải là chưa xếp việc xong nên bọn cháu mới ở nhà xem tivi sao?”

Nguyễn Chí Cao: “Đây không phải nhà cậu, không có việc gì thì đi nấu cơm cho tôi.”

Dù sao Lưu Tiểu Hổ cũng mới tới không dám nói lại Nguyễn Chí Cao, lại càng không dám cãi lại.

Cậu ta và Ngô Tuệ Quyên đứng dậy đi vào bếp, lúc vào bếp cậu ta còn nói thầm: “Đây là nhà mẹ anh sao lại không phải là nhà anh? Anh còn chưa nói không phải nhà của ông ta đâu đấy. Những ông bà già khác đều ở cùng con trai, chứ đâu có ở cùng con gái.”

Ngô Tuệ Quyên vo gạo nói: “Chúng ta vừa đến, nhịn đi.”

Sau khi ăn cơm trưa và ngủ trưa, lần này Nguyễn Chí Cao không cho Lưu Tiểu Hồ và Ngô Tuệ Quyên ở nhà xem tivi mà đuổi bọn họ ra khỏi nhà rồi khóa cổng.

Khóa cả buổi chiều, đến tận lúc chiều tối Nguyễn Nguyệt tan học mới mở.

Đợi Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên quay về, Nguyễn Chí Cao lại bảo bọn họ đi cho gà ăn và nấu cơm tối. Bọn họ nấu cơm tối xong, Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong cũng vừa về đến, rửa tay rồi ăn cơm tối.

Vì muốn thể hiện trước mặt Nguyễn Thúy Chi, Lưu Tiểu Hổ liền nói: “Mẹ, những món này đều là con và Tuệ Quyên làm đó.”

Nguyễn Thúy Chi gật đầu: “Hôm nay sắp xếp công việc ổn thỏa cho hai đứa rồi, ngày mai hai đứa đi làm đi. Công việc rất khó, sau khi vào làm nhất định phải cố gắng học hỏi, cố gắng làm.”

Nghe đến đây, Lưu Tiểu Hổ vội nói: “Cảm ơn mẹ. Bọn con nhất định sẽ cố gắng làm việc.”

Ngô Tuệ Quyên cũng vui vẻ, cười hỏi: “Mẹ, mẹ tìm công việc gì cho bọn con vậy?”

Nguyễn Thúy Chi nói: “Nhà máy dệt len.”

Ngô Tuệ Quyên sững sờ, nụ cười trên khóe miệng sắp không giữ được: “Nhà máy dệt len? Không phải mẹ có cửa hàng quần áo sao?”

Chiều này bọn họ đã cố ý hỏi người trong ngõ một vòng, thực sự càng hỏi càng vui mừng. Biết được Nguyễn Thúy Chi hiện tại đang làm cửa hàng trưởng, dưới tay quản lý người của cả một cửa hàng, bọn họ suýt nữa thì vui xỉu.

Tối qua chỉ biết Nguyễn Thúy Chi có tiền, hôm nay cuối cùng cũng biết bà ta nhiều tiền đến đâu.

Bởi vì biết Nguyễn Thúy Chi có một cửa hàng quần áo, nên họ nghĩ Nguyễn Thúy Chi sẽ sắp xếp công việc trong cửa hàng quần áo cho họ, để họ quản chút việc gì đó. Nhưng không ngờ bây giờ bà ta lại bảo đi làm ở nhà máy dệt len.

Nguyễn Thúy Chi nhìn Ngô Tuệ Quyên một cái, chỉ nói: “Cửa hàng chúng tôi không thiếu người.”

Lưu Tiểu Hổ cũng có chút không vui hỏi lại: “Chúng con đến nhà máy dệt len làm gì?”

Nguyễn Thúy Chi nói: “Làm công nhân, vị trí vinh quang nhất.”

Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên: “…”

Cô nhân bây giờ hình như không có “vinh quang” như vậy.

Nguyễn Thúy Chi nhìn nét mặt của hai người một lúc, lại nói: “Sao? Hai đứa không muốn? Nếu như ngay cả công nhân cũng không muốn làm, vậy thì thành thật về quê đi, hai đứa không hợp ở trong thành phố.”

Về quê? Vậy thì không được, bọn họ trăm cay nghìn đắng tìm đến đây, đi rồi thì cái gì cũng không có.

Vì thế Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên cùng gật đầu: “Bọn con muốn.”

Sáng hôm sau Nguyễn Thúy Chi không để Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên ngủ nhiều, gọi bọn họ dậy rất sớm. Sau khi rửa mặt, ăn sáng xong, Nhạc Hạo Phong dẫn họ đến chiếc xe con đậu ngoài ngõ.

Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên thấy xe con thì lập tức trợn tròn mắt. Sau khi lên xe thì vui không chịu được, cảm thấy mình đã đi đến đỉnh cao của đời người rồi, thậm chí còn nghĩ đến cảnh áo gấm về làng.

Nhạc Hạo Phong không quan tâm đến họ, lập tức bảo tài xế lái xe đi.

Xe chạy thẳng về hướng ngoại ô, đến một nhà máy dệt len lớn mới dừng lại bên ngoài.

Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên bởi vì quá vui mừng nên không chú ý xe chạy mất bao lâu.

Nhạc Hạo Phong dẫn Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên xuống xe. Sau khi vào nhà máy lập tức tìm người phụ trách bộ phận nhân sự, rồi giao Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên cho anh ta. Sau khi giao người cho người phụ trách bộ phận nhân sự, anh ta lấy túi hàng từ tài xế đưa cho.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 448


Nhìn túi hàng, Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên mới phản ứng kịp, vội hỏi: “Bọn con phải ở trong nhà máy?”

Nhạc Hạo Phong gật đầu, nhìn Lưu Tiểu Hổ nghiêm tức nói: “Nhà máy cách nhà quá xa, chỉ có thể ở trong nhà máy. Cuối tuần nếu rảnh thì dẫn Tuệ Quyên về nhà thăm mẹ con, bận quá không về được thì cũng không sao.”

Nói xong, Nhạc Hạo Phong cũng không đứng đó nữa, chào hỏi với người bên bộ phận sự xong liên rời đi cùng tài xế.

Lưu Tiểu Hồ và Ngô Tuệ Quyên cầm cúi hàng đứng ngây ra tại chỗ hồi lâu.

Ngô Tuệ Quyên chớp mắt nói: “Tiểu Hổ, có phải mẹ anh đuổi chúng ta ra khỏi nhà rồi không?”

Lưu Tiểu Hổ: “…”

Rời khỏi nhà máy dệt len, tài xế đưa Nhạc Hạo Phong đến cửa hàng quần áo trước sau đó mới lái xe về công ty.

Lúc đến công ty vừa hay gặp Nguyễn Khê, tài xế vội vàng chào hỏi: “Chào buổi sáng Tổng giám đốc Nguyễn.”

Nguyễn Khê dừng bước hỏi anh ta: “Đưa người đến nhà máy dệt len à?”

Tài xế gật đầu: “Đưa đến rồi ạ.”

Nguyễn Khê hiểu, không hỏi nhiều nữa, nói với tài xế: “Vất vả rồi.”

Cô ra ngoài, lái xe của mình đến quán cà phê để tìm Tạ Đông Dương. Cô bước đến chỗ Tạ Đông Dương ngồi xuống, gọi cà phê, rồi nhìn Tạ Đông Dương cười hỏi: “Tổng giám đốc Tạ, anh suy nghĩ kỹ chuyện này chưa?”

Tạ Đông Dương đang dựa vào ghế thì ngồi thẳng người dậy, nhìn cô nói: “Suy nghĩ kỹ rồi, một chữ thôi …làm.”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy, lại cười, không nói nhiều lời vô ích: “Vậy chúng ta nói cụ thể về hợp tác và đầu tư thôi.”

Sau khi thảo luận tất cả các chi tiết của việc hợp tác, bước tiếp theo là chuẩn bị tất cả những thứ cần thiết để đăng ký công ty với cục công thương. Bởi vì Nguyễn Khê khá quen với cục công thương nên cô làm khá nhanh.

Hôm nay Nguyễn Khê đến lấy giấy phép kinh doanh thì vừa hay gặp được Tưởng Tố Vân. Hai người tìm chỗ nói mấy câu.

Tưởng Tố Vân nhìn giấy phép kinh doanh mưới của Nguyễn Khê, cười nói: “Người khác còn đang do dự không biết có nên từ chức xuống biển hay không thì cô lại làm hai công ty này, nhưng cô làm công ty bất động sản này có ích sao?”

DTV

Nguyễn Khê mỉm cười: “Trước mắt thì quả thật không có tác dụng gì?”

Bởi vì trước mắt các công ty tư nhân không lấy được hạng mục liên quan đến bất động sản, không có đất đai để đấu giá, đương nhiên là không có việc để làm. Nhưng tình hình phát triển vẫn tương đối rõ ràng, dẫu sao công trình bị phá bỏ và di dời đi nơi khác cũng đã bắt đầu rồi.

Tưởng Tố Vân đương nhiên là không nghĩ được những chuyện này, chỉ nói: “Dù sao lá gan cậu cũng lớn, chuyện người khác không dám làm, thì cậu lại dám làm. Tôi cũng biết, cậu chưa bao giờ làm việc tùy hứng, mỗi chuyện cậu đều có nguyên tắc riêng.

Nguyễn Khê cười nói: “Có một đạo lý, gan lớn thì chống lại được cái chết, nhát gan thì sẽ c.h.ế.t đói.”

Tưởng Tô Vân là những người nhát gan đó, Nguyễn Khê nói với cô ấy hai câu rồi cầm giấy phép kinh doanh về.

Nguyễn Khê cầm giấy phép kinh doanh về công ty, treo nó trong một gian phòng làm việc vừa được dọn dẹp ở tầng một. Trước mắt công ty này chỉ có thể coi là một cái xác rỗng, ngoài giấy phép kinh daonh ra thì không có gì hết, thành viên thì cũng chỉ có hai người là Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương mà thôi.

Công ty bất động sản giao cho Tạ Đông Dương quản lý, còn cô thì vẫn làm may mặc là chính.

Sau khi việc kinh doanh của Tường Vi Các và Thịnh Phóng đi vào quỹ đạo, Nguyễn Khê mới từ từ ngơi tay, thiết kế giao cho nhà thiết kế, còn mình thì chỉ xem bản thảo thiết kế và mẫu quần áo của họ, sản xuất và tiêu thụ lại càng không cần cô bận tâm.

Nhưng đương nhiên những việc lớn trong công ty vẫn do cô ra quyết định.

Việc cô phải tự mình làm chính là chuẩn bị sáng lập thương hiệu cá nhân và đoàn đội của mình.

Ngày hè oi bức, cả thành phố giống như ngồi trên cái bếp lò.

Điều hòa ở góc tường tích tắc hai tiếng, một trận gió lạnh phả ra, mọi người trong văn phòng lập tức thoải mái cả người, vừa mừng vừa sợ nói: “Gió này mát thật đấy, khác hẳn gió quạt điện.”

Gần đây trong công ty đang lắp điều hòa, hôm nay vừa lắp xong, đây là lần đầu tiên bọn họ sử dụng điều hòa, loại thiết bị thần kỳ này. Hai năm nay điều hòa cũng đã có mặt trên thị trường, nhưng bởi vì giá cả quá cao nên không có ai dùng.

Phòng làm việc của Nguyễn Khê ở tầng ba cũng mở điều hòa, trong phòng làm việc thoáng cái đã mát lạnh.

Dì Tần đang ngồi trên võng lưới thêu thùa nói: “Đúng là có tiền có thể sai khiến ma quỷ mà.”

Dì Tần là thợ thêu mà gần đây Nguyễn Khê mới thuê được từ xưởng thêu, bây giờ đang cùng cô may chiếc váy đó của Ôn Hiểu. Tranh thêu của dì Tần rất xuất sắc, một đường kim, mũi chỉ đơn giản cũng có thể thêu được hết vẻ đẹp của thế gian.

Nguyễn khê cười nói: “Cái gì nên tiêu thì vẫn phải tiêu, không thể tiết kiệm.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 449


Dì Tần nhìn Nguyễn Khê cười: “Cháu đúng là bà chủ lớn xa hoa.”

Trước khi cô thuê bà ấy, thì bà ấy đã biết đến sự xa hoa của cô rồi.

Trong phòng làm việc mát mẻ, cả người cũng thoải mái, hai người vừa nói chuyện vừa làm việc, dì Tần cầm kim thêu thêu thùa, Nguyễn Khê thì chầm chậm đứng từng hạt ngọc trai lấp lánh lên vải.

Hai người làm xong một tấm vải nhỏ, đang nghỉ ngơi thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa văn phòng.

Nguyễn Khê uống nước nhìn qua thì chỉ thấy Trình Nặc Nặc nói: “Tổng giám đốc Nguyễn, cô Ôn đến.”

Cuối cùng cũng không kìm được mà đến xem, Nguyễn Khê cười, đặt cốc nước xuống, nhìn Ôn Hiểu từ ngoài bước vào.

Ôn Hiểu đi vào chào hỏi với Nguyễn Khê rồi cười nói: “Tôi không kìm được đến xem, không làm phiền câô chứ?”

Nguyễn Khê kéo cô ấy đến cạnh khung vải: “Phiền với không phiền cái gì, chỉ là vẫn chưa có gì đẹp.”

Bởi vì cô phải đợi thêu và đính ngọc trang trí xong mới có thể cắt may.

Mà Ôn Hiểu thì vừa nhìn thấy tấm vải được thêu hoa đính ngọc ấy thì đã cảm thấy rất ngạc nhiên và vui mừng rồi. Khóe miệng và lông mày của cô ấy tràn ngập ý cười, cô ấy nói: “Thực sự là quá đẹp, còn đẹp hơn cả tưởng tượng của tôi.”

Nguyễn Khê thấy cô ấy ngạc nhiên, mừng rỡ, hài lòng như vậy thì đương nhiên cũng cảm thấy vui.

Đối với một người thợ may thì không có gì vui hơn sự hài lòng của khách hàng về quần áo mình may.

Tuy rằng trang phục còn chưa thành hình, nhưng Ôn Hiểu cũng không đi ngay. Vừa hay cô ấy không có việc gì làm nên buổi chiều đã ở lại phòng làm việc của Nguyễn Khê xem Nguyễn Khê và dì Tần làm việc, xem những bông hao nở rội dưới mũi kim của họ.

Ôn Hiểu xem tới tận chiều tối, lúc Nguyễn Khê và dì Tần chuẩn bị tan làm về nhà, cô ấy vẫn còn muốn xem thêm.

Nghễ Khê kéo cô ấy ra khỏi phòng làm việc, cười nói: “Đừng vội, dùng sao thì cuối cùng cũng là quần áo của cậu.”

Ôn Hiểu ngại ngùng cười với cô: “Tôi thực sự rất thích.”

Không phải là cô ấy chưa từng những thứ như thêu thùa, đính ngọc, nhưng cô ấy thực sự chưa từng thấy tấm vải nào được thêu và đính ngọc đẹp như vậy. Cho dù là thêu hoa hay đính ngọc lấp lánh thì đều không có cảm giác quê mùa, rẻ mạc, thực sự là đẹp đến nao lòng.

Bởi vì buổi tối Lăng Hào phải tăng ca, nên Nguyễn Khê đã đi ăn tối cùng Ôn Hiểu.

Hai người đến ghế lô của nhà hàng ngồi, gọi mấy món thích ăn.

Ôn Hiểu đưa thực đơn cho bồi bàn, rồi nhìn Nguyễn Khê hỏi: “Dì Tần đó là cậu mới mời à?”

DTV

Nguyễn Khê gật đầu: “Đúng rồi. Mời về từ một xưởng thêu cách đây không lâu, trả gấp ba lần tiền lương. Làm thủ công nên tốn thời gian, tốn công sức, công việc lại nhiều, làm quá chậm, một người làm thì quá vất vả.”

Ôn Hiểu không kìm được cảm thán: “Không ngờ một bộ quần áo lại phải tốn nhiều công sức như vậy. Lúc ở trong phòng làm việc nhìn hai ngươi làm tôi cũng cảm thấy được là mệt, nhưng tôi chỉ xem thì lại rất thích, từng đường kim mũi chỉ từ từ tạo nên họa tiết.”

Nguyễn Khê mỉm cười nhìn cô ấy: “Nếu đã yêu thích thì lúc làm cũng không cảm thấy mệt.”

Nhất là lúc làm ra thành phẩm, cảm thấy vô cùng có thành tựu.

Ăn cơm xong, hai người cùng nhau đi đến cổng chính của nhà hàng rồi tách ra, tự lái xe của mình. Sau khi rời khỏi nhà hàng, Nguyễn Khê không lái xe về thẳng nhà mà lái xe đến nhà Nguyễn Thúy Chi.

Thật ra cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là muốn đến thăm Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa thôi.

Bởi vì bây giờ mỗi người một nhà, số lần cả nhà tụ họp ăn cơm cũng có hạn, cho nên Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Trường Sinh chỉ cần có thời gian là sẽ đến thăm Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa.

Nguyễn Khê dừng xe trong con ngõ, xách theo đồ đã mua, gõ cửa vào nhà.

Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong cũng đang ở nhà, cả nhà năm người đang ngồi ở nhà chính xem tivi.

Thấy Nguyễn Khê đến, Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong vội đứng dậy đi ra đón, đón lấy đồ đạc trong tay cô, hỏi: “Ăn cơm chưa?”

“Dạ cháu ăn rồi.” Nguyễn Khê theo họ vào nhà.

Nguyễn Nguyệt cất tiếng gọi: “Chị cả.”

Đều là người một nhà nên không có gì phải khách sáo cả. Nguyễn Khê ngồi xuống nói chuyện với Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa rồi hỏi Nguyễn Thúy Chi: “Lưu Tiểu Hổ và vợ cậu ta vẫn đang làm ở nhà máy dệt len?”

Bị hỏi đến chuyện này, Nguyễn Thúy Chi gật đầu: “Đúng, đang ở đó làm việc.”

Nguyễn Khê lại hỏi: “Đến giờ vẫn chưa về?”

Nguyễn Thúy Chi đáp: “Bây giờ thì chưa, cô cũng không quản nhiều.”

Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Thúy Chi không kìm được cười: “Chắc là hai người họ tức lắm đấy, vốn cho rằng tìm được mẹ ruột thì nửa đời sau khồng cần lo nghĩ, tiêu không hết tiền, kết quả cô lại đưa họ đi xa như vậy.”

Lưu Hạnh Hoa ở bên cạnh cất tiếng: “Mười lăm mười sáu năm không gặp, lúc ở quê cũng chưa từng đến tìm mẹ, đột nhiên tìm đến làm con trai? Bọn nó nghĩ cũng đẹp đấy, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy.”

Nguyễn Khê cười nói: “Chắc là cậu ta cảm thấy có.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 450


Lưu Hạnh Hoa nói: “Lần này đưa chúng nó đến nhà máy dệt, chắc là chúng nó cũng hiểu ý của chúng ta, nếu còn biết điều thì sau này chắc là không đến nữa. Nhưng chúng nó mà biết điều thì cũng đã không từ quê xuống đây tìm mẹ.”

Nghe Lưu Hạnh Hoa nói vậy, Nguyễn Khê không nhịn được cười: “Không biết xấu hổ thì sao? Ở đây khóc lóc lăn lộn, một khóc, hai làm loạn, ba thắt cổ? Chúng nó cũng đã đôi mươi rồi nên không dám đâu.”

Nguyễn Thúy Chi cũng nói: “Tính tình vẫn hèn nhát giống ba nó nên không dám làm loạn đâu.”

Nguyễn Chí Cao nói tiếp: “Nhưng chắc chắn cũng sẽ hết hy vọng.”

Nếu không đến thành phố xem bọn họ sống thế nào thì còn tốt, đến xem rồi, vậy còn có thể không tiếc sao?

Nguyễn Thúy Chi bóc một quả quýt: “Con không quan tâm chúng nó hết hi vọng hay không hết hi vọng, con và Hạo Phong vất vả dựng nên cơ ngơi này, không thể nào không công đưa cho những người khác, cuối cùng cho dù có bao nhiêu thì cũng sẽ cho Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta.”

Cô ấy nói đến đây thì Lưu Hạnh Hoa lại hỏi: “Tiểu Khê, sản nghiệp con gom góp thì cho ai?”

Nguyễn Khê nghe vậy thì nhìn Lưu Hạnh Hoa cười nói: “Bà nội, bây giờ con về nhà sinh một người thừa kế nhé.”

Lúc về đến nhà Lăng Hào đã tan làm về nhà tắm rửa rồi.

Nguyễn Khê cũng lấy quần áo đi tắm. Tắm xong rồi, cô quay lại nhà chính tựa vào bàn, nâng cằm Lăng Hào hỏi: “Đồng Chí Lăng Hòa, đồng chí có muốn giúp tôi sinh người thừa kế không?”

Lăng Hào lập tức kéo cô ngồi lên đùi mình: “Em muốn sinh mấy đứa?”

Nguyễn Khê thấy vẻ nghiêm túc của anh thì nghi ngờ: “Anh có thể kiểm soát cái này à?”

Lăng Hào cười: “Thử xem.”

Đương nhiên người thừa kế không phải cứ nói là sinh được, nhưng ngày cưới của Ôn Hiểu và Tạ Đông Dương lại càng ngày càng đến gần. Họ cưới vào mùa thu, thời tiết không lạnh lắm nên có thể mặc váy cưới.

Ngày nào Nguyễn Khê cũng rất bận rộn, nhưng vẫn giành phần lớn thời gian để làm váy cưới.

Hàng ngày dì Tần không làm gì cả, chỉ cần trong giờ làm việc là cắm cúi ở trong văn phòng. Nguyễn Khê trả bà ấy gấp ba lần tiền lương, lại cho bà ấy môi trường làm việc tốt như vậy, nên bây giờ bà ấy làm việc còn nỗ lực hơn lúc ở xưởng thêu.

Lúc Nguyễn Khê không bận việc khác thì sẽ ngồi trong văn phòng với dì Tần, đính ngọc trai lên hoa văn đã thiết kế sẵn, từng đường kim mũi chỉ đều vô cùng cẩn thận, không chút qua loa.

Bởi vì kiểu váy cưới Ôn Hiểu chọn có kỹ thuật khá phức tạp, nên Nguyễn Khê làm vô cùng cẩn thận, vì thế mà thời gian chế tác khá dài, từ mùa hè đến tận mùa thu.

Sau khi cắt bỏ sợi chỉ cuối cùng của chiếc váy, Nguyễn Khê đặt kéo xuống, cô cùng dì Tần cẩn thận mặc chiếc váy vào ma – nơ – canh. Sau khi mặc vào thì chỉnh vai, kích thước lưng áo và làn váy, cô lùi lại mấy bước, nghiêm túc ngắm nhìn.

Nguyễn Khê cất tiếng hỏi dì Tần: “Dì cảm thấy sao?”

Chiếc váy là dì Tần tự tay tham gia chế tác, nhưng bây giờ thành phẩm bày ra trước mắt, bà ấy vẫn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, ngỡ ngàng. Bà ấy từng làm vô số sản phẩm trong xưởng thêu, thêu váy, thuê sườn xám, nhưng chưa bao giờ thấy chiếc váy nào đẹp như vậy.

Bà ấy nhìn chiếc váy cưới nói: “Dì không thể nào hình dung hết vẻ đẹp của nó bằng lời được, thực sự quá đẹp.”

Nguyễn Khê nghe vậy thì mỉm cười. Đây chính là lời khen ngợi hay nhất.

Làm xong váy cưới, Nguyễn Khê cũng thở phào một hơi. Cô về phòng làm việc ngồi xuống, uống một ly cà phê thả lòng một lát, sau đó gọi cho đoàn ca múa, liên hệ với Ôn Hiểu.

DTV

Cô định là ngày mai sẽ bảo Ôn Hiểu đến đây xem, nhưng Ôn Hiểu vừa nhận điện thoại được một phút đã chờ không nổi, lập tức lái xe đến. Khoảnh khắc nhìn thấy bộ váy cưới, cô ấy lại lộ ra vẻ thán phục và kích động.

Cô che miệng đứng trước bộ váy cưới, dáng vẻ vừa muốn cười lại vừa muốn khóc.

Muốn cười là bởi vì đây là chiếc váy đẹp nhất mà cô ấy từng thấy, chiếc váy này lại thuộc về cô ấy. Muốn khóc là bởi vì cô ấy chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể mặc nó gả đi.

Nguyễn Khê để cô ấy nhìn một lát, sau đó hỏi cô ấy: “Có muốn mặc thử không?”

Ôn Hiểu hồi thần, nhìn cô gật đầu: “Muốn.”

Nguyễn Khê và dì Tần tháo chiếc váy xuống, mang vào phòng thử đồ giúp Ôn Hiểu thay váy cưới.

Sau khi thay xong, Ôn Hiểu bước từ phong thử đồ ra, bước đi cũng cẩn thận từng ly từng tí.

Cô ấy bước đến trước gương, nhìn bản thân mình trong gương, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, còn sáng hơn cả những ngôi sao giữa bầu trời đêm.

Lễ cưới của Tạ Đông Dương và Ôn Hiểu được tổ chức trong vòng một tuần.

Nguyễn Khê và Lăng Hào nhận lời mời tham gia lễ cưới, hai người ngồi trong đại sảnh được trang trí lộng lẫy nhìn Ôn Hiểu bước vào lễ đường.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 451


Khoảnh khắc Ôn Hiểu bước vào lễ đường, ánh đèn hướng đến cô ấy, trong đại sảnh lập tức vang lên tiếng cảm thán, ngạc nhiên - “oa”.

Cô ấy bước đi trong hương hoa, làn váy mềm mại lay động theo bước chân cô ấy, dưới ánh đèn cô ấy giống như tiên nữ hạ phàm.

Khoảnh khắc này, Nguyễn Khê cảm thấy bao nhiêu tâm tư, công sức mình dồn vào bộ váy cưới này đều xứng đáng.

Bởi vì lễ cưới của Ôn Hiểu tổ chức khá long trọng, cô ấy lại là ca sĩ nổi tiếng, nên đương nhiên là được lên trang giải trí của báo. Bộ váy cưới Ôn Hiểu mặc cũng trở thành điểm sáng nhất trong lễ cưới này.

Đương nhiên người bình thường sẽ không chú ý đến váy cưới đặt ở đâu, ai làm, chỉ tán thưởng, khen ngợi một chút thôi.

Sau khi may xong váy cưới của Ôn Hiểu, cô cũng không trông mong có đơn hàng tiếp theo trong năm nay, thậm chí cô còn không nghĩ đến đơn hàng tiếp theo, bởi vì thời đại này quả thực sẽ không có người tiêu tiền cho loại trang phục này.

Cô có thể làm đơn hàng này của Ôn Hiểu là vì quan hệ với Tạ Đông Dương.

Nhưng một tuần sau lễ cưới của Ôn Hiểu, Ôn Hiểu lại đột nhiên gọi điện hẹn cô, chiều ngày hôm sau lại mang đến cho cô một vị khách mới – Tô Dã, diễn viên chính trong đoàn ca múa của bọn họ.

Nguyễn Khê tiếp đãi Ôn Hiểu và Tô Dã trong văn phòng.

Sau một hồi nhiệt tình chào hỏi, Nguyễn Khiết hỏi Tô Dã: “Cô muốn may lễ phục?”

Về diện mạo, Ôn Hiểu và Tô Dã là hai phong cách hoàn toàn khác nhau. Diện mạo của Ôn Hiểu thiên về ngọt ngào, xinh xắn, còn Tô Dã thì lại thiên về đoan trang, cứng cỏi hơn. Còn về tính cách thì Tô Dã bắt bẻ, chú ý hơn chút, thích nhất là đồ vật xinh đẹp, tinh xảo.

Cô ta nói với Nguyễn Khê: “Đúng vậy, tôi bảo Hiểu Hiểu đưa tôi đến gặp cô, vì cô đã may váy cưới cho Hiểu Hiểu.”

Nguyễn Khê cảm ơn sự chấp nhận và yêu thích của cô ta, gật đầu nói: “Cô muốn mặc trong trường hợp nào?”

Cô may trang phục phải xem người ta muốn mặc trong trường hợp nào, phải xem tất cả các yếu tố bên trong, để thiết kế trang phục phủ hợp nhất cho khách hàng. Đôi khi trang phục không chỉ là một bộ trang phục đơn giản, mà trang phục phù hợp còn có thể đem đến cho người ta nhiều sự tự tin hơn.

Tô Dã trả lời cô: “Tiệc tối, năm nay tôi phải lên Xuân Vãn.”

Nguyễn Khê bỗng sững sờ – Xuân Vãn?

Tô Dã thấy cô sững sờ thì cười nói: “Sao vậy? Có gì khó xử à?”

Nguyễn Khê vội đáp: “Không có gì, không có gì. Tôi cũng thích đồ vật xinh đẹp tinh xảo, nếu không thì cũng sẽ không thích may quần áo. Nếu như cô quyết định để tôi may lễ phục cho cô, tôi nhất định sẽ may một bộ lễ phục hợp với cô nhất.”

Tô Dã cười nói: “Tôi nghe Hiểu Hiểu nói trong phòng làm việc của cô có một vài kiểu lễ phục không giống nhau, tôi có thể xem trước không?”

Tất nhiên là có thể. Nguyễn Khê vội đứng dậy: “Cô đi theo tôi.”

Nguyễn Khê dẫn Ôn Hiểu và Tô Dã đến phòng làm việc, dì Tần đang thêu thùa ở trong đó. Tô Dã nhìn lễ phục một lát liền bị tay nghề của dì Tần thu hút, đứng cạnh bà ấy xem một lúc: “Thêu đẹp quá!”

DTV

Dì Tần quay đầu nhìn cô ta một cái, cười nói: “Đẹp sao?”

Dì Tần còn chưa nói xong thì bỗng phát hiện cô ta là ai, vừa vội lại vừa kích động đứng lên: “Cô có phải là cô ca sĩ đó không? Cái gì Tô ấy?”

Tô Dã nhìn bà ấy cười: “Cháu tên Tô Dã. Chào dì!”

Dì Tần đứng lên: “Cô cũng đến may quần áo sao?”

Tô Dã gật đầu: “Đi diễn nên cần dùng ạ.”

Tuy rằng dì Tần kích động, nhưng cũng không tán gẫu nhiều với Tô Dã, bà ấy chỉ nói: “Vậy thì cô cứ ngắm thử đi.”

Tô dã đi ngắm một vòng, nói mấy kiểu mình khá thích với Nguyễn Khê, nhưng không thử. Sau khi trở lại văn phòng, cô ta nói với Nguyễn Khê: “Tôi thích loại vải có mảng màu lớn đó, ở trên sân khấu khá nổi bật, có thể làm được không?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Thế này đi, tôi vẽ cho cô mấy bản thảo phương án thiết kế, cô dành chút thời gian xem qua. Sau khi quyết định phương án thì tôi lại lấy số đo của cô.”

Tô Dã hỏi cô: “Vậy khi nào cô vẽ xong?”

Nguyễn Khê đáp: “Ngày mai, nhưng không biết là cô có rảnh không.”

Tô Dã còn vội hơn Nguyễn Khê: “Gần đây tôi rảnh. Vậy ngày mai tôi lại đến tìm cô.”

Nguyễn Khê mỉm cười nhìn cô ta: “Vậy được, ngày mai tôi ở trong này đợi cô.”

Sau khi nói chuyện xong, Tô Dã và Ôn Hiểu cũng chuẩn bị rời đi.

Trước khi bọn họ đi, Nguyễn Khê kéo Ôn Hiểu đến cạnh nói: “Cảm ơn nha. Còn giới thiệu khách cho tôi nữa.”

Ôn Hiểu cười: “Không phải tôi giới thiệu cho cô đâu, là trang phục ô may quá đẹp, mọi người vô cùng thích. Là cô ấy nhờ tôi dẫn cô ấy đến gặp cô đó, tôi còn sợ làm phiền cô kìa, dù sao thì cô cũng là bà chủ lớn.”

Nguyễn Khê cười: “Tôi là thợ may.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 452


Ôn Hiểu cũng cười: “Chưa từng gặp thợ may nào gioỏi như cậu cả.”

Hai người nói qua loa mấy câu, Ôn Hiểu vẫy tay tạm biệt Nguyễn Khê rồi rời đi cùng Tô Dã.

Nguyễn Khê và Trình Nặc Nặc cùng nhau tiễn họ xuống lầu, nhìn bọn họ rời khỏi cổng chính của công ty thì mới quay lại. Sau khi quay lại, Nguyễn Khê cũng không nhàn rồi, cô đến phòng làm việc xem kiểu dáng mà Tô Dã thích, ngồi trước giá vẽ cầm bút vẽ tập trung suy nghĩ ý tưởng.

Ngòi bút hạ xuống, di chuyển trên trang giấy phát ra những tiếng “ soạt soạt”.

Ý tưởng của Nguyễn Khê dần dần hình thành dưới ngòi bút, đến trưa hôm sau, trước khi Tô Dã đến, tổng cộng vẽ được năm bản thảo thiết kế. Sau khi Tô Dã đến, cô đến văn phòng tiếp đãi cô ta, cho cô ta xem bản phác thảo.

Tô Dã nhìn bản phác thảo thì rất thích, nói: “Tất cả đều vẽ giống ý thích của tôi.”

DTV

Nguyễn Khê nghe vậy thì cũng mừng: “Cô chọn ra một bộ trong đó, hoặc là cô còn có ý tưởng gì thì cứ nói với tôi, bây giờ chúng ta sửa lại luôn. Nếu cô hài lòng thì tôi bắt đầu làm bản mẫu.”

Qủa thật Tô Dã có ý kiến muốn đề xuất, nhưng về một vài chi tiết nhỏ, cô ta muốn kết hợp đặc điểm của năm bộ lễ phục lại một chút. Nguyễn Khê nghe ý kiến của cô ta, sửa cho cô ta. Đang sửa thì cô ta nói: “Như vậy hình như là quá rườm rà đúng không?”

Đang sửa cô ta lại nói: “Kết hợp như vậy cảm thấy cũng không hợp, có chút kì kì.”

Vì thế cuối cùng cô ta chọn một bộ trong năm bản phác thảo ban đầu của Nguyễn Khê.

Nguyễn Khê đương nhiên cũng không nói gì, cô ta thích bộ nào thì chọn bộ đó. Đợi cô ta quyết định xong, Nguyên Khê đưa cô ta đi lấy số đo, rồi nói với cô ta: “Tôi làm bản mẫu cho cô trước, đến lúc đó cô mặc thử cảm thấy chỗ nào không ổn thì bảo tôi để tôi sửa.”

Tô Dã vô cùng hài lòng, nói: “Cô làm xong thì gọi tôi, tôi lập tức đến thử.”

Nguyễn Khê không kìm được cười: “Được, làm xong tôi liên hệ với cô ngay.”

Bởi vì bộ lễ phục Tô Dã chọn không có trang trí cầu kỳ, điểm sáng của bộ trang phục là sự va chạm của các mảng màu cùng với kiểu dáng và cắt xẻ mới lạ, cho nên thời gian chế tác ngắn hơn rất nhiều so với thời gian làm bộ váy cưới đó của Ôn Hiểu.

Sau khi làm xong bản mẫu, Nguyễn Khê liền gọi Tô Dã đến thử, khi Tô Dã mặc thử, cô lại sửa lại một vài chi tiết nhỏ, tăng thêm một vài phụ kiện nhỏ cho phù hợp dựa vào hiệu quả thử trang phục của cô ta.

Sau khi nhận được sự đồng ý của Tô Dã thì bắt đầu chế tác chính thức.

Tô Dã vô cùng quan tâm đến bộ lễ phục này của mình, không có việc gì là lại đến chỗ Nguyễn Khê xem xem, xem tiến độ chế tác và hiệu quả làm ra. Mãi đến khi bước chế tác cuối cùng hoàn thành, cô ấy khoác lên chiếc váy, hoàn toàn thỏa mãn và hài lòng.

Lúc lấy lễ phục chuẩn bị rời đi, Tô Dã nói với Nguyễn Khê: “Sau này, lễ phục đi sự tiệc tối của tôi đều tìm cô may có được không? Ôn Hiểu nói cô là bà chủ lớn, không may quần áo cho người khác, tôi cũng được hưởng chút ánh sáng của cô ấy.”

Cảm ơn Ôn Hiểu đã nâng giá trị con người cô lên. Nguyễn Khê cười nói: “Được. Khách do người quen giới thiệu thì sẽ làm, tôi mở công ty may mặc mà.”

Tô Dã lại hỏi: “Vậy những ca sĩ khác trong giới chúng tôi, cũng có thể chứ?”

Nguyễn Khê nhìn cô ta gật đầu: “Đều có thể.”

Tô Dã cười nói: “Được. Tôi mặc quần áo đẹp là lại không kìm được mà muốn chia sẻ. Nếu bọn họ thích, đến hỏi tôi thì tôi liền giới thiệu chỗ cô với bọn họ. À đúng rồi, cô có danh thiếp không?”

Nguyễn Khê quả thực cũng có làm danh thiếp, cô đến bàn làm việc lấy ra một tấm rồi đưa cho Tô Dã: “Bên trên là địa chỉ công ty chúng tôi, cũng có số điện thoại của phòng làm việc này của tôi, gọi điện thoại hay đến thẳng đây đều được.”

Tô Dã nhận lấy danh thiếp cất vào túi: “Được. Sau này tôi cần sẽ đến tìm cô. Nếu thật sự có người muốn đến, tôi sẽ gọi cô trước, hẹn xong rồi mới bảo họ đến.”

Nguyễn Khê đáp: “Được. Cảm ơn cô đã ủng hộ.”

Tô Dã thật lòng nói: “Cảm ơn cô may váy cho tôi. Thực sự là không tìm được ai may váy đẹp như cô hết. Trước đây mỗi lần lên sân khấu tôi đều lo không có trăng phục phù hợp, bây giờ coi như là có trang phục khiến tôi hài lòng rồi.”

Nguyễn Khê và Tô Dxa lại khen ngợi, tâng bốc nhau vài câu, sau đó Nguyễn Khê tiễn cô ta xuống lầu, tiễn cô ta ra khỏi cổng công ty mới quay lại văn phòng ngồi, lấy bản thiết kế ra làm, thoải mái ngâm nga.

Mặt trời lặn rồi lại mọc.

Mùa đông vừa đến, sân trượt băng đã chật kím người đến trượt băng.

Rảnh rỗi nên Nguyễn Khê và Lăng Hào đi chơi. Bây giờ bọn họ không còn không ôm là ngã nữa rồi, bọn họ nắm tay tự do trượt trên sân băng, nhưng cũng cố gắng tránh khỏi đám đông, chỉ chơi riêng hai người.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 453


Trượt chán rồi, Nguyễn Khê thay giày, cô hỏi Lăng Hào: “Mấy hôm nữa là đến Tết nguyên đán rồi, đơn vị các anh còn chưa cho ngủ à?”

Lăng Hào nói: “Cũng sắp rồi.”

Nguyễn Khê để giày trượt băng vừa tháo ra sang một bên: “Bây giờ không giống trước kia nữa, người từ nơi khác đến đây làm thuê nhiều, người về quê đón Tết Nguyên đán cũng nhiều, tàu hỏa không thể nào không đông được, nên là mua vé sớm chút.”

Lăng Hào ngồi thẳng nhìn cô: “Nếu không thì năm nay ở lại đón Tết cùng ông bà nội.”

Hai năm trước đều đến Thân Hải đón Tết cùng ba mẹ anh.

Nguyễn Khê quay đầu nhìn anh: “Bình thường chúng ta cũng đã dành thời ở cạnh ông bà nội rồi, sao có thế không về thăm ba mẹ anh được, nếu năm mới không về em sợ là họ sẽ rất quạnh quẽ.”

Lăng Hào nghe vậy thì trong lòng ấm áp, ánh mắt và giọng điệu đều dịu dàng: “Được, vậy thì về quê anh đón Tết.”

Hai người vừa nói chuyện vừa xách giày trượt băng về nhà. Vừa chạy xe vào ngõ, chuẩn bị về đến nhà thì bỗng nhìn thấy hai người đang đứng cạnh con sư tử đá ngoài cổng nhà, hình dáng và khí chất rất quen thuộc.

Lăng Hào hơi ngẩn ra: “Hình như là ba mẹ anh.”

Nguyễn Khê nghe vậy thì cũng cẩn thận nhìn: “Hình như có hơi giống.”

Khoảng cách có chút xa nên không chắc chắn, nhưng khi lái xe đến gần thì đúng là Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân. Hai người ôm chặt túi đồ, chỉ để lộ nửa khuôn mặt, không biết là đã đứng bên ngoài bao lâu rồi.

Lăng Hào dừng xe, xuống xe: “Ba mẹ, sao hai người lại đến đây?”

Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân nhìn Nguyễn Khê xuống xe, kéo khăn quàng cổ xuống, mỉm cười vẫy tay với cô, rồi quay qua nói với Lăng Hào: “Tránh cho hai đứa bối rối, năm nay ba mẹ đến đón Tết với hai đứa, vừa hay đến Bắc Kinh chơi luôn.”

Nguyễn Khê đi đến trước mặt hai người, cười nói: “Vậy con sẽ đứa bố mẹ đi chơi thật nhiều nha.”

DTV

Lúc mở cửa vào nhà, Lăng Hào lại nói: “Sao không gọi điện cho bọn con trước, vừa hay hôm nay bọn con rảnh, có thể đến ga xe lửa đón ba mẹ, ba mẹ cũng không cần đứng ngoài cổng chờ lâu như vậy.”

Lăng Hào kết hôn với Nguyễn Khê ba năm, tính cách bây giờ cũng trở nên cởi mở hơn không còn trầm lắng như trước đây nữa. So với những năm chưa gặp Nguyễn Khê ấy thì bây giờ giống như thay đổi thành một con người khác vậy.

Sau khi không còn phải lo lắng cho Lăng Hào nữa, Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân bây giờ rất thư thả, bọn họ nói với Lăng Hào và Nguyễn Khê: “Không phải là muốn cho hai đứa một niềm vui bất ngờ à, nói trước thì còn bất ngờ gì nữa.”

Nguyễn Khê không kìm được cười, trong lòng cũng rất vui vẻ.

Vậy là năm nay có thể cũng gia đình hai bên đón Tết.

Cô và Lăng Hào đưa Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân vào nhà, rót nước ấm cho họ, bảo họ ngồi nghỉ xem tivi. Sau đó cô lại cùng Lăng Hào dọn phòng khách, để hành lý của họ vào, trải giường cho họ.

Bởi vì thức ăn trong nhà không đủ cho bốn người ăn, nên Nguyễn Khê và Lăng Hào đưa Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân đến nhà hàng ăn tối. Lúc ăn cơm họ trò chuyện rất vui, nói về những chuyện mình đã trải qua trong một năm.

Ăn cơm xong mọi người trở về nhà tắm rửa rồi đi ngủ. Nguyễn Khê nằm trên giường nói: “Tốt ghê, năm nay có thể cùng nhau ăn Tết.”

Lăng Hào nhìn cô cười: “Đợi ba mẹ anh về hưu thì bảo họ qua đây dưỡng lão, đến lúc đó năm nào cũng cùng nhau ăn Tết, không cần nghĩ xem năm nay đón Tết ở đâu nữa.”

Nguyễn khê cũng cười: “Nếu họ đồng ý thì quá tốt!”

Lăng Hào vẫn chưa được nghỉ, hôm sau thức dậy vẫn phải đi làm. Cả nhà amsy và công ty của Nguyễn Khê đều nghỉ rồi cho nên cô chở Lăng Trí Hào và Chu Tuyết Vân đi chơi hai ngày, tiện thể mua một ít đồ Tết.

Nguyễn Khê cũng đã nói với cả nhà Nguyễn Thúy Chi, năm nay đến nhà cô ăn Tết.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến vẫn còn việc, vẫn đang ở miền Nam chưa về.

Trước giao thừa một hôm hai người mới về Bắc Kinh.

Buổi sáng ngày cuối cùng của năm, hai nhà Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Thúy Chi ở nhà dán câu đối xuân, dọn dẹp từ trong ra ngoài, xách theo một ít đồ Tết đã mua, cùng nhau đến nhà Nguyễn Khê đón Tết.

Nhiều người nên rất rộn ràng, cả ngày trong nhà đều ồn ào.

Buổi chiều làm cơm tất niên, Nguyễn Khê hỏi Nguyễn Thúy Chi: “Hai vợ chồng Lưu Tiểu Hổ không ở lại à?”

Nhắc đến chuyện này, Nguyễn Thúy Chi bình thản nói: “Sao có thể không ở lại, còn ước gì được ở lại không phải đi đâu cả ấy. Cô bảo chú dượng cháu mua vé đuổi họ về quê. Sao có thể để bọn họ ở lại ăn Tết được, để họ ở lại không phải là phiền c.h.ế.t đi được à.”

Lưu Hạnh Hoa tiếp lời: “Sang năm mà quay lại cũng không mở cửa.”

Mọi người vừa nói chuyện vừa làm một mâm cơm tất niên đầy. Bày cơm tất niên xong, mọi người vui vẻ, lần lượt ngồi vào bàn, cũng đến giờ bắt đầu chiếu Xuân Vãn rồi.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 454


Vì thế mọi người vừa xem Xuân Vãn, vừa nói chuyện, vừa ăn cơm, uống chút rượu làm nóng bầu không khí.

Nguyễn Trường Sinh bỗng nhớ ra gì đó, đứng dậy nói: “Đúng rồi, tý thì quên, tôi muốn cho mọi người xem đại bảo bối.”

Anh ấy nói xong, mọi người trên bàn cơm đều tò mò nhìn anh ấy.

Nguyễn Nguyệt cất tiếng hỏi, cũng là tiếng lòng của mọi người: “Cậu năm, đại bảo bối gì vậy?”

Nguyễn Đại Bảo ở cạnh nói: “Con biết con biết, là điện…”

Cậu bé chưa kịp nói đã bị Nguyễn Trường Sinh bịt miệng, buộc phải nuốt lời định nói xuống.

Trị xong Nguyễn Đại Bảo, Nguyễn Trường Sinh cầm lấy túi của Tiền Xuyến, giống như khoe bảo bối, thừa nước đục thả câu, thần thần bí bí nói: “Thứ này mọi người đều chưa từng thấy, không…phải là chưa từng nghe qua, vô cùng ghê gớm.”

Nguyễn Chí Cao gấp gáp, bảo anh ấy: “Mau lấy ra đi!”

Vì thế Nguyễn Trường Sinh lập tức lấy ra một chiếc điện thoại màu đen giống như cục gạch từ trong túi của Tiền Xuyến. Sau khi lấy ra, anh ấy khoe một lượt, vênh váo không chịu được: “Điện thoại di động.”

Những người khác tò mò hỏi: “Điện thoại di động là gì?”

Nguyễn Trường Sinh làm mẫu, gọi vào số máy riêng của Nguyễn Khê, điện thoại bàn lập tức kêu lên.

Lúc máy bàn kêu lên, Nguyễn Trường Sinh nói: “Nhìn thấy không? Không cần nối dây điện thoại, đi đâu cũng có thể mang theo, có thể gọi bất cứ lúc nào, không bỏ lỡ một cuộc gọi nào hết…đương nhiên là…”

Nói đến đây anh ấy dừng một chút: “Tín hiệu tốt…”

Phốc…

Cả nhà phì cười, Nguyễn Đại Bảo cười lớn ha ha ha.

Trong lúc mọi người đang cười vui vẻ, Nguyễn Thúy Chi bỗng nhìn tivi nói: “Đến rồi, đến rồi, đến tiết mục của Tô Dã rồi, mau nhìn đi, trang phục tự tay Tiểu Khê làm…”

Nghe vậy, nét mặt mọi người đều tràn đầy vẻ tươi cười, cùng ngoảnh lại xem tivi.

Trong tivi, qua chuyển động của ống kính, Tô Dã đứng trên sân khấu, khoác trên mình bộ lễ phục được thiết kế riêng cho cô ta, vô cùng xinh đẹp, rực rỡ.

Tất cả mọi người trong nhà yên lặng ngồi xem TV, nghe Tô Dã hát xong một bài hát. Người dẫn chương trình cầm micro lên sân khấu và bắt đầu nói một tràng dài. Nguyễn Nguyệt nhìn Nguyễn Khê nói: “Chị cả, bộ quần áo chị may đẹp thật đấy.”

Nguyễn Khê nhìn cô mỉm cười, nói: “Nếu em thích nó thì cũng có thể học làm.”

Nguyễn Nguyệt gật đầu nói: “Vậy lớn lên em muốn làm thợ may như chị!”

Nguyễn Thúy Chi sửa lại lời cô bé cho đúng: “Chị cả của con được gọi là nhà thiết kế thời trang.”

Nguyễn Nguyệt: “Vậy con cũng muốn làm nhà thiết kế thời trang!”



Cả nhà cùng nhau trò chuyện, nói nói cười cười, không khí tràn ngập niềm vui. Mặc dù Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân không nói nhiều nhưng cũng không có vẻ gì là khách sáo, hai người họ vẫn luôn vui vẻ, trên mặt cả hai đều tràn đầy ý cười.

Nói xong, Nhạc Hạo Phong lại đưa tay về phía Nguyễn Trường Sinh: “Cho anh mượn một chút.”

Nguyễn Trường Sinh giao điện thoại cho Nhạc Hạo Phong như dâng một bảo vật trong tay. Sau đó, Nhạc Hạo Phong chơi chơi một chút rồi đưa nó cho Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Thúy Chi nghịch một hồi rồi lại đưa Nguyễn Khê, Nguyễn Khê nhìn nó nói: “Ồ, nó trông y như một viên gạch vậy.”

Nghe đến đây, những người khác cũng đều bật cười.

Đây là lô điện thoại di dộng đầu tiên được sản xuất tại Trung Quốc. Tuy không thể so sánh với các dòng điện thoại thông minh sau này nhưng nó cực kỳ hiếm và thời thượng trong thời đại này.

Dù chỉ có chức năng nghe gọi, thời gian chờ cũng rất ngắn, tín hiệu truyền đi cũng không được tốt lắm nhưng giá của nó những tận gần 20 000 tệ. Vì số lượng quá khan hiếm nên nhiề người không mua được, ở chợ đen bán với giá hơn 50 000 tệ.

Nếu không vì nó thuận tiện cho việc làm ăn buôn bán, để đề phòng việc bỏ lỡ một số thông tin quan trọng thì sẽ chẳng ai bỏ nhiều tiền như vậy chỉ để mua cái này. Nguyễn Trường Sinh đi đến phía nam và giành được một chiếc máy như vậy, tất nhiên đó là thứ hiếm lạ và quý giá nhất mà mọi người thường thấy.

Vậy nên mỗi người trong nhà đều muốn sờ qua một lần.

Sau khi lau sạch, Nguyễn Trường Sinh còn đưa cho Tiền Xuyến bỏ vào trong túi rồi tiếp tục ăn cơm tất niên. Mọi người trong nhà ngồi ăn cơm cùng nhau. Ăn cơm tất niên xong, các thành viên ngồi xem Hội Xuân.

Một lúc thì đếm ngược đến con số 0. Nguyễn Đại Bảo và Nguyễn Nguyệt đứng trước TV và đếm ngược với người dẫn chương trình.

Sau khi đếm ngược xong, hai đứa trẻ bổ nhào đến trước mặt của Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa rồi hét to: “Chúc mừng năm mới, ông bà nội! Chúc ông bà năm mới phát tài!”

“Chúc mừng năm mới, ông bà nội! Chúc ông bà năm mới phát tài!”

DTV

Chúc Tết xong, Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cũng cho mỗi người một phòng bao lì xì lớn màu đỏ.

Những người đồng trang lứa với Nguyễn Thúy Chi thì không có, họ chỉ phát cho các cháu.

Sau khi nhận được bao lì xì, cả nhà lại cùng nhau đi đốt pháo.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 455


Nhìn những chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu nổ tung trên một góc trời, cả thành phố như được khoác lên mình vẻ lộng lẫy, cùng nhau đón chào năm mới.

Đốt pháo hoa xong mọi người lại quay trở vào nhà, vừa lúc đó thì tiếng chuông điện thoại cũng vang lên. Nguyễn Khê đi tới, cầm ống nghe lên, nghe thấy giọng nói là của Nguyễn Thu Nguyệt thì cô bật loa ngoài lên để cho mọi người trong nhà đều có thể nghe được.

Nguyễn Thu Nguyệt và Nguyễn Hồng Binh nói qua điện thoại: “Ông bà, bác ba, chú năm, cô năm và chị cả, anh rể, bọn em chúc tết tất cả mọi người.”

Vốn dĩ bọn họ cũng muốn đến đó ăn tết nhưng công việc của Nguyễn Trường Phú bị trì hoãn nên không thể đến được. Nguyễn Thu Nguyệt nói xong thì Nguyễn Trường Phú, Phùng Tú Anh, Diệp Phàm và vợ của anh ấy cũng chúc vài câu sôi nổi qua điện thoại.

Nguyễn Thu Dương đã lấy chồng từ sớm, mùa hè Nguyễn Hồng Quân tốt nghiệp xong liền dù bộ đội nên không về nhà ăn tết.

Trong nhà náo liệt hẳn lên, bên ngoài còn có người đốt pháo hoa, tiếng pháo nổ vang dội truyền đi khắp ngõ ngách. Dưới bầu khí lạnh phả vào mặt, Nguyễn Khê và Lăng Hào đưa Lăng Trí Viễn, Châu Tuyết Vân vào ga xe lửa và nhìn hai người lên xe.

Họ đứng ở sân ga, vẫy tay mãi đến khi xe lửa khuất xa.

Lúc rời khỏi ga xe lửa, Nguyễn Khê vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Hôm nay, chúng ta sẽ đến nhà cô ba ăn cơm.”

Những ngày tết này năm nào cũng vậy, mọi người không tách riêng để nấu cớm mà tất cả sẽ thống nhất từ trước, hôm nay ăn nhà người này thù mai sẽ ăn nhà người kia.

Như vậy thì một ngày sẽ sinh động hơn. Thấy rằng nghĩ lễ sắp kết thúc, thời gian sum họp thoải mái như vậy cũng sẽ ít đi.

Thế nên, Nguyễn Khê và Lăng Hào tiễn Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân xong thì không về nhà luôn mà lái xe thẳng đến nhà Nguyễn Thúy Chi.

Khi tới nơi, cả nhà Nguyễn Khiết cũng đã về, không khí náo nhiệt hơn không ít. Nguyễn Khê và Lăng Hào đưa tiền mừng tuổi cho Trần Húc rồi lại trêu chọc cậu bé.

Họ bắt đầu nấu ăn vào khoảng giữa trưa, ăn xong cũng không ai rời đi mà ở lại nhà của Nguyễn Thúy Chi cắn hạt dưa trò truyện dưới ánh mặt trời, những người còn lại thì xem TV hoặc đánh bài.

Nguyễn Đại Bảo, Nguyễn Nguyệt dẫn theo Trần Húc mang tiền mừng tuổi ra ngoài mua đồ. Bọn trẻ mua một đống đồ ăn vặt phổ biến ở thời đại này trở về rồi cùng nhau ngồi thưởng thức món ăn ngon.

Nguyễn Đại Bảo nói với Trần Húc không biết chữ: “Đây là thịt của Đường Tăng đấy, ăn cái này còn có thể trường sinh bất lão!”

Để được trẻ mãi không già, Trần Húc bèn chạy theo Nguyễn Đại Bảo dọc khắp hành lang. Nguyễn Đại Bảo cố ý trêu chọc cậu bé, chạy hết hành lang rồi lại chạy qua cửa ngách, cậu cố ý chạy chậm để quay người lại dụ dỗ Trần Húc.

Lúc chạy ra ngoài cửa lại đ.â.m đầu vào lồng n.g.ự.c của một người. Đang chạy chậm nên cậu bé không có bị ngã mà chỉ phải lùi lại hai bước.

DTV

Nguyễn Đại Bảo ngước mặt lên thì thấy ngoài cổng có bốn người. Trong số đó có hai người mà cậu biết, đó là Lưu Tiểu Hổ - con trai của bác ba cậu và vợ của Lưu Tiểu Hổ là Ngô Tuệ Quyên.

Lúc Nguyễn Đại Bảo đang ngây người thì Trần Húc đã chạy thật nhanh đến và cướp lấy miếng thịt Đường Tăng trên tay cậu. Cướp được rồi thì Trần Húc quay người bỏ chạy ra ngoài sân, chạy đến trốn sau lưng của Nguyễn Khiết. Sau đó lấy miếng thịt của Đường Tăng ở trong bịch ra rồi nhét nó vào miệng.

Nguyễn Đại Bảo vẫn đứng ở cổng, nheo mắt nhìn Lưu Tiểu Hổ: “Sao anh lại tới đây nữa vậy?”

Lưu Tiểu Hổ nhìn cậu bé nói: “Đây là nhà mẹ ruột của tôi, sao tôi không thể tới chứ?”

Nguyễn Đại Bảo bất lực hít vào một ngụm khí: “Da mặt anh cũng dày quá rồi đó, bác ba và dượng rõ ràng không muốn các anh tới, cũng không muốn nhận anh là con trai. Sao anh lại muốn tới đây? Nơi này cũng không phải nhà của anh, các anh mau đi đi!”

Nói xong cậu giơ tay ra muốn đóng cửa nhưng còn chưa kịp đóng đã bị Lưu Tiểu Hổ dùng cánh tay giữ chặt. Lưu Tiểu Hổ chống tay không cho Nguyễn Đại Bảo đóng cửa, cậu ta nhìn Nguyễn Đại Bảo nói: “Đây là nhà mẹ tôi!”

Nguyễn Đại Bảo mới có mười tuổi nên đương nhiên sức lực không thể sánh được với Lưu Tiểu Hổ, cậu bé bèn dùng hết sức bình sinh để giữ cửa: “Anh buông ra nhanh lên! Bà của tôi nói rồi, năm nay nếu mấy người các anh đến đây, không thể để cho các anh vào cửa được!”

Giọng nói của Nguyễn Đại Bảo trở nên to hơn, đương nhiên những người lớn đang ngồi trong sân trò chuyện dưới ánh nắng cũng nghe thấy.

Mấy người Nguyễn Khê đều đồng loạt đứng dậy, họ mới vừa ra đến cánh cửa thứ hai đã thấy Nguyễn Đại Bảo đang giằng co với Lưu Tiểu Hổ, một người muốn đóng cửa, người kia lại không cho đóng.

Nguyễn Thúy Chi thấy Lưu Tiểu Hổ, cô ấy vô thức hít một hơi rồi đi đến bên cạnh Nguyễn Đại Bảo nói: “Cậu đang làm gì vậy?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 456


Lưu Tiểu Hổ cười nói: “Mẹ, còn và chị ba đến đây để chúc tết mẹ. Ấy thế mà thằng nhóc này muốn đóng cửa không cho bọn con vào.”

Chị ba? Nguyễn Thúy Chi nhìn ra ngoài, quả nhiên bên ngoài còn ba người nữa, trừ Ngô Tuệ Quyên ra thì còn hai người khác. Trong đó có một người phụ nữ trẻ tuổi trông khá quen mắt, chắc đấy là người mà Lưu Tiểu Hổ gọi là chị ba.

Tam Ny và chồng của cô ta cũng tới.

Cô ta bước ra ngoài và gọi Nguyễn Thuỳ Chi: “Mẹ, con là Tam Ny.”

Nguyễn Thúy Chi không trả lời, cô ấy không thể nhịn được cười - tuyệt thật đấy, mỗi năm đến một đôi, tương lai Đại Ny và Nhị Ny cũng sẽ đến đây, sau này có phải chúng còn muốn đưa cả Lưu Hùng và ông bà của bọn chúng, tất cả mọi người đến đây sao?

Bọn họ xem cô là cái gì cơ chứ?

Kiếp trước Nguyễn Thúy Chi cô mắc nợ nhà họ Lưu bọn họ cái gì?

Ở nhà họ Lưu bọn họ phục vụ già trẻ mười mấy năm, cô phải chịu bao nhiêu là oan ức, bao nhiêu là đau khổ. Khi ly hôn còn bị cả nhà họ chỉ trích, miệt thị, không ai thông cảm cho cô mà cũng không ai đến an ủi cô cả.

Bây giờ cô đã giàu có rồi, một đám người lại đến tìm cô ấy, mấy người đó hận không thể để cả nhà đến hút cạn m.á.u của cô.

Nguyễn Thúy Chi còn chưa nói gì thì lúc này, Nhạc Hạo Phóng đã đi đến chỗ của cô, kéo Nguyễn Đại Bảo qua và nói: “Tấm lòng của các cô tôi xin nhận. Cảm ơn các cô. Nhưng hôm nay nhà tôi có rất nhiều khách quan trọng, thật sự không tiện tiếp đãi các cô. Vì vậy không thể mời các cô vào nhà được.”

Nghe vậy Lưu Tiểu Hổ lộ rõ vẻ không vui: “Ông... nói vậy là có ý gì?”

Nguyễn Đại Bảo bất chấp tất cả mọi người nói gì, trả lời: “Ý là các người mau rời đi càng nhanh càng tốt! Ở đây không chào đón các người!”

Lưu Tiểu Hổ càng không vui, cậu ta nhìn Nhạc Hạo Phong nói: “Chúng tôi để chúc tết mẹ tôi, không phải đến chúc tết mấy người, liên quan gì đến mấy người hả? Đây là nhà mẹ của tôi, làm gì đến lượt mấy người các người chen miệng vào...”

Rầm! Trước khi kịp nói những lời sau đó, cậu ta đã bị một cái tát dữ dội giáng vào mặt. Lưu Tiểu Hổ không kịp đề phòng mà ăn một cái tát. Sau đó anh ta lập tức choáng váng. Ngô Tuệ Quyên cũng bị hoảng sợ, cô ta vội vàng chạy đến bên cạnh Lưu Tiểu Hổ, cau mày nhìn Nguyễn Thúy Chi nói: “Mẹ, sao mẹ lại đánh người vậy?”

Nguyễn Thúy Chi nhìn cô ta nói: “Đừng gọi tôi là mẹ. Cô không có một xu liên quan đến tôi. Nếu nói thì cũng sẽ bị đánh!”

Ngô Tuệ Quyên dừng lại một lát lại nói: “Sao mẹ lại nói như vậy chứ? Mẹ là mẹ ruột của chị ba và Tiểu Hổ mà!”

Nguyễn Thúy Chi nhìn Lưu Tiểu Hổ và Tam Ny: “Là mẹ ruột sao? Không phải các người đã sớm không nhận tôi là mẹ ruột à? Mấy năm trước ở nông thôn sao mấy người không chạy vào trong đó tìm tôi đi? Bây giờ tôi đã khá giả, vào trong thành phố yên bề gia thất, có chút tiền, mấy người lại xa xôi vạn dăm tới tìm? Mấy người đến đây tìm tôi làm gì chứ? Chỉ đơn giản là đến chúc tết thôi sao?”

Lưu Tiểu Hổ và Lưu Tam Ny bị nghẹn họng đến không nói nên lời. Lưu Tiểu Hổ che lại gương mặt bị đánh, nửa ngày sau Tam Ny mới lẩm bẩm nói: “Lúc trước mẹ nói mẹ không cần bọn con... Bọn con mới không nhận người...”

Ánh mắt của Nguyễn Thúy Chi dừng lại trên mặt cô ta nói: “Đúng vậy! Lúc trước là do tôi bỏ chồng, bỏ con, là do tôi không cần các người. Hiện tại tôi cũng đâu có nói là cần mấy người? Hồi đấy tôi có thể nhẫn tâm từ bỏ các người, bây giờ sao tôi có thể nhận mấy người chứ?”

Hốc mắt Lưu Tam Ny trở nên ướt át: “Mẹ thật sự nhẫn tâm như vậy sao?”

Nguyễn Thúy Chi: “Không phải các người đã sớm biết rồi sao?”

DTV

Lưu Tam Ny nhìn Nguyễn Thùy Chi với đôi mắt đỏ hoe mà không nói được lời nào.

Lúc này, Nguyễn Trường Sinh đi đến bên Nguyễn Thúy Chi và đẩy Nguyễn Đại Bảo sang một bên.

Anh ấy nhìn Lưu Tam Ny và Lưu Tiểu Hổ nói: “Mấy người đúng là loại vong ân phụ nghĩa mà. Vừa rồi là cho các người mặt mũi mà do các người không cần đấy nhé, để dành cho chính mình một chút thể diện không được sao? Một đám người giả bộ vô cùng đáng thương nói chị ba không cần các người nữa. Lúc trước cái tên súc sinh Lưu Hùng đánh chị ba ở nhà, đánh chị ấy đến nỗi trên người đều là vết thương, lúc ấy các người đang làm gì? Bây giờ các người đều đã hơn hai mươi tuổi rồi mà còn không biết chị ba ly hôn với cha mấy người là đúng hay sai sao? Mắt các người bị mù à? Nuôi các người còn không bằng nuôi chó! Hồi đó chị ba đi tận ra thị trấn mua đồ ăn ngon cho các người mà các người đối xử với chị như thế nào, không phải trong lòng các người rõ nhất sao?”

“Lưu Hùng là tên đàn ông đê tiện. Các người là phiên bản đê tiện nhỏ của ông ta.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 457


“Hơn nữa, mọi thứ trong gia đình này đều do chị ba và anh rể cùng nhau gánh vác. Một điểm là một điểm, một vạn là một vạn. Tóm lại, tất cả đều là của Nguyệt Nguyệt, một phân các người cũng đừng mong nghĩ đến! Hãy ngừng mơ mộng viển vông đi!”

“Năm ngoái, Lưu Tiểu Hổ cậu đến đây, năm nay lại dẫn theo vợ chồng chị ba cậu, tôi thực sự muốn hỏi một chút, ai cho Lưu Tiểu Hổ cái can đảm này? Nhà họ Lưu mấy người muốn làm gì? Các người muốn dựa vào chị ba để cả nhà các người chuyển đến Bắc Kinh à?”

Bốn người Lưu Tiểu Hổ và Lưu Tam Ny đứng sụ mặt ra. Họ không thể giữ lại biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt của họ, càng không thể nói được lời nào. Họ xấu hổ đến mức muốn động thổ chui đi.

Đương nhiên Lưu Tiểu Hổ viết năm ngoái Nguyễn Thúy Chi không thích cậu ta nên cậu ta và Ngô Tuệ Quyên mới tìm một cái xưởng len bỏ hoang để đánh bọn họ. Nhưng cậu ta đúng là đỏ mắt với tiền của Nguyễn Thuỳ Chi, về nhà liền kể lại một lần. Năm nay, cậu ta mới đưa Tam Ny đến đây.

Vốn dĩ cậu ta đưa Tam Ny đến cùng là vì hai chị em thành tâm thành ý như vậy thì có thể khiến Nguyễn Thúy Chi mềm lòng. Ai mà ngờ còn không được ưa thích hơn năm trước. Bây giờ mới vừa đến cửa đã bị đánh, bị mắng. Thật sự là vô cùng m.á.u chó.

Nếu sớm biết như vậy, cậu ta đã không dẫn theo chị ba tới rồi! Quả là không nghĩ tới, bọn họ sẽ đen đủi đến mức này.

Nguyễn Trường Sinh lại nói: “Còn không mau chạy đi à? Bọn tôi không rảnh để tiếp đón các người đâu.”

DTV

Nói xong, anh giơ tay ra đóng cửa lại, khoá chốt nhốt người bên ngoài. Nguyễn Thúy Chi cũng không nói gì nữa, cô xoay người đi vào phía trong sân. Những người khác cũng tự nhiên đi theo phía sau.

Sau khi vào trong sân, Lưu Hạnh Hoa nói: “Xé rách mặt là tốt.”

Tiền Xuyến ở bên cạnh cũng tiếp lời: “Đúng vậy. Nếu không xé rách mặt mấy người đấy cứ ở đấy giả ngu, giả ngơ.”

Ngoài hẻm nhỏ, tất nhiên đám người Lưu Tiểu Hổ và Lưu Tam Ny cũng chưa chạy ngay đi. Bọn họ tốn nhiều tiền, nhiều thời gian ngồi xe lửa đến đây như vậy, miếng nước cũng chưa kịp uống đã bị mắng chối chết. Sao mà đi cho nổi?

Vài người hàng xóm đến xem trò vui, có bà cụ chống nạnh hỏi họ: “Là bà con dưới quê lên à?”

Lưu Tiểu Hổ nói: “Không phải bà con mà là con trai, con gái ruột.”

Bà cụ kia lại bảo: “Các người là con trai, con gái ruột mà sao họ không cho vào?”

Lưu Tam Ny nói: “Chúng cháu là con riêng của bà ấy và chồng trước.”

Bà cụ gật đầu: “Ồ, trách nào tôi chưa gặp cô bao giờ.”

Thấy có người đến xem náo nhiệt, bọn họ lại cảm thấy uất ức.

Hốc mắt Lưu Tam Ny lại đỏ lên, nói: “Bà ơi, bà phân xử hộ con xem ạ. Con trai con gái ruột, ngàn dặm xa xôi đã đến tận nơi tìm bà ấy. Tại sao bà ấy không để vào nhà rồi nói chuyện mà lại mắng chúng con ngay ngoài đường như vậy? Thử hỏi trên đời này có người mẹ nào như vậy không?”

Bà cụ ồ lên một tiếng: “Vừa rồi chúng tôi không nghe thấy tiếng cãi nhau. Tôi cũng chả biết nguyên nhân, kết quả. Nhưng đây không phải là ý kiến hay. Có lẽ các cô, các cậu đã làm gì mới khiến cô ấy lạnh nhạt mà đối xử như vậy.”

Lưu Tiểu Hổ nói: “Lúc trước là do cô ấy cứ cố tình đòi ly hôn chứ không phải do chúng cháu. Hồi đó chúng cháu mới năm, sáu, bảy tuổi thì làm sao có thể lạnh nhạt với bà ấy được? Muốn nói thất vọng, buồn bã không phải chúng cháu mới là người nói câu đấy sao?”

Một người phụ nữ trung niên khác lại nói: “Cô ấy đã không cần cậu nữa mà cậu cứ tìm đến cô ấy làm gì. Cái này không phải tự giễu cợt bản thân sao? Nguyễn Thúy Chi đã sống ở con hẻm nhỏ này hai ba năm rồi, chúng tôi biết cô ấy không phải là người không nói lý, cũng không phải người nhẫn tâm. Tôi đoán rằng, trước đây mấy cô cậu trông nhận cô ấy, bây giờ lại thấy cô ấy giàu có nên muốn đến nhận mẹ đẻ.”

Lưu Tiểu Hổ: “...” Bà đoán đúng rồi đấy

Lưu Tiểu Hổ và Lưu Tam Ny không nói gì, bà cụ kia lại nói: “Cô ấy không cho các người vào, chắc là vì mười lăm mười sáu năm trước, khi cô ấy còn đang ở nông thôn, phụ nữ ly hôn đâu có dễ sống. Các cô cậu nghĩ thử xem, lúc cô ấy cực khổ nhất, các cô các cậu đang làm gì? Những khó khăn mà cô ấy phải chịu đựng lớn đến nhường nào. Bây giờ có giá đình mới, cuộc sống tốt dần lên, các cô cậu mới ầm ầm chạy đến nhận mẹ, thật sự không cần mặt mũi mà.”

Lưu Tiểu Hổ và Lưu Tam Ny: “...”

Người phụ nữ trung niên lại nói: “Các cô các cậu cứ về quê đi thôi. Các cô cậu cũng lớn, đã lập gia đình cả rồi. Mẹ các cô cậu cũng không cần các cô cậu hiếu kính, các cô cậu nên về nhà mà hiếu kính với cha cho tốt đi. Đừng lãng phí thời gian ở đây nữa.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 458


Lưu Tiểu Hổ: “Cô ấy chỉ có một đứa con trai là cháu thôi, cô ấy không cần cháu chăm sóc khi về già thì còn có thể trông cậy vào ai chứ?”

Lúc này, bà cụ mới bật cười: “Trời ơi, bây giờ đã là thời đại nào rồi! Cậu còn trẻ tuổi mà sao còn cổ hủ hơn bà già như tôi nữa! Từ khi Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa được thành lập thì nam nhạc bình đẳng rồi, chủ trương kế hoạch hoá gia đình cũng được thực hiện trong vài năm. Nếu họ có con gái, cậu không cần lo lắng cho họ đâu. Cậu cũng đừng chờ mong khối tài sản trong tay họ.”

Lưu Tiểu Hổ bị nói trúng tim đen bèn giận tím người: “Ai thèm mong chờ vào tài sản của họ chứ?”

Bà cụ: “Vậy sao lúc trước cậu không đi nhận mẹ đi. Trước cải cách, lúc mở cửa, không phải mẹ cậu ở dưới quê sao?”

Lưu Tiểu Hổ: “...”

Chết tiệt! Cái con hẻm nhỏ này đều là người của Nguyễn Thúy Chi nên họ mới nói giúp cô ấy như vậy!

Không nói, đương nhiên họ cũng không rời đi, chỉ đứng canh ở ngoài cổng. Những người đến xem náo nhiệt coi họ như một trò đùa. Họ đi tới đi lui một hồi, mỗi lần đi qua lại chỉ chỉ chỏ chỏ.

Cuối cùng, Lưu Tam Ny và chồng của cô ta cũng không chịu được việc phải mất mặt như vậy nữa.

DTV

Cô ta nói nhỏ với Lưu Tiểu Hổ và Ngô Tuệ Quyên: “Tốt nhất là chúng ta nên đi thôi. Mấy người này cứ đi tới đi lui, họ xem chúng ta như mấy con khỉ đang diễn xiếc vậy á.”

Lưu Tiểu Hổ thầm thở dài: “Đi rồi chúng ta sẽ ngủ ở đâu đây? Chị có tiền ở trong khách sạn à? Bọn họ không sợ mất mặt thì sao chúng ta lại phải xấu hổ cơ chứ?”

Lúc này, Lưu Tam Ny đứng lại một lúc. Cô ta đang rất bực, thế này là mất hết thể diện rồi. Vậy nên cô ta và chồng đã rời đi và nói: “Em đã bảo với anh là cậu ta nói dối mà anh không nghe em, lại còn theo đến đây nữa chứ.”

Chưa kể tiền đi lại, ăn ở, còn bị mắng mỏ, làm trò cười cho thiên hạ.

Lưu Tiểu Hổ thấy Lưu Tam Ny lôi kéo chồng cô ta đi, hơn nữa còn có nhiều người chạy đến xem thì không khỏi run lên.

Nhưng trong lòng cậu ta không thể nuốt nổi cục tức này, quan trọng nhất là cậu ta cực kỳ luyến tiếc số tiền trong tay Nguyễn Thúy Chi.

Ngay lúc cậu ta đang do dự, cổng tứ hợp viện bỗng nhiên mở ra. Cậu ta đang thầm vui vẻ thì một chuỗi pháo bay vụt ra ngoài, đáp xuống dưới chân cậu ta và Ngô Tuệ Quyên rồi đột ngột nổ tung.

Cậu ta và Ngô Tuệ Quyên bị doạ sợ đến mức hét toáng lên, mặt hai người cắt không còn một giọt máu.

Nguyễn Đại Bảo và Nguyễn Nguyệt đứng trước cổng bật cười ha hả. Sau khi đuổi Lưu Tiểu Hổ ra ngoài, Nguyễn Thuý Chi không quan tâm đến bọn họ nữa. Nên làm cái gì thì làm cái đó, buổi tối họ vẫn nấu và ăn cơm như bình thường. Vì bận rộn nên việc này cũng nhanh chóng bị lãng quên.

Nhưng thật ra Nguyễn Đại Bảo, Nguyễn Nguyệt và Trần Húc vẫn chạy ra cửa xem xét. Ba đứa trẻ đều nghịch ngợm, đặc biệt là Nguyễn Đại Bảo thích gây sự, không lấy pháo đốt để đuổi bọn họ thì cũng múc nước tạt người.

Cả nhà cùng nhau ngồi ăn cơm tối, mấy đứa trẻ ăn vội vàng rồi chạy mất hút. Nguyễn Đại Bảo không kìm được sự vui sướng của mình mà dẫn Nguyễn Nguyệt và Trần Húc ra ngoài trêu đùa Lưu Tiểu Hổ tiếp. Kết quả là lần này mở cửa ra thì không còn thấy Lưu Tiểu Hổ và vợ của cậu ta nữa.

Nguyễn Đại Bảo hơi tiếc nuối nói: “Có ít nghị lực như vậy thôi sao, mới có thế đã đi rồi? Tôi còn chưa chơi đủ đâu.”

Nguyễn Nguyệt nói: “Họ bị anh bắt nạt nên đi rồi.”

Nguyễn Đại Bảo nhún vai: “Thật là nhàm chán.”

Nguyễn Nguyệt chạy về phòng chính và bảo Nguyễn Thúy Chi: “Mẹ ơi, bọn họ đã đi hết rồi.”

Nguyễn Thúy Chi hơi phản ứng: “Ồ, đi rồi là tốt.”

Kỳ nghỉ Tết âm lịch cũng nhanh chóng kết thúc. Sau khi Lưu Tiểu Hổ và Lưu Tam Ny rời đi thì cũng không xuất hiện nữa. Họ cũng không còn làm việc ở xưởng len nữa, đồ đạc ở ký túc xá cũng dọn đi luôn.

Tất nhiên Nguyễn Thuý Chi và Nhạc Hạo Phong cũng không quan tâm đến họ. Sau khi nhà máy đi vào hoạt động, hai người có rất nhiều việc phải làm.

Do vậy nhưng người khác cũng mặc kệ, mỗi người đều có lịch trình riêng cần hoàn thành.

Tuyết trên mặt sông cũng dần tan hết, thời tiết ấm lên từng ngày. Tháng ba hoa đào nở, đến tháng tư hoa lê nở trắng một vùng.

Nguyễn Khê đã thiết kế một bộ lễ phục được lấy cảm hứng từ hoa lê. Vừa vẽ xong nét bút cuối cùng thì bên ngoài phòng làm việc bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

Nguyễn Khê buông cây bút trong tay xuống, đứng dậy khỏi giá vẽ và nói to một câu: “Mời vào.”

Vừa dứt lời, cánh cửa đã được người bên ngoài mở ra. Sau khi bước vào, Tạ Đông Dương chạy ngay đến trước mặt Nguyễn Khê rồi đưa một tờ báo tới trước mặt cô, vừa thở lấy thở để mà nói: “Tôi biết mà... Cứ đi theo cô là chuẩn không cần chỉnh...”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 459


Nguyễn Khê nhận lấy tờ báo: “Quy định hiến pháp, quyền sử dụng đất có thể được chuyển nhượng theo quy định của pháp luật...”

Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương vào văn phòng ngồi xuống, vừa uống trà vừa nói chuyện liên quan đến bất động sản. Trước mắt vẫn chưa có gì để nói cụ thể tỉ mỉ, Nguyễn Khê chỉ nhắc Tạ Đông Dương chú ý nhiều hơn chút đến mấy thông báo của chính phủ.

Chỉ cần chính quyền ra thông báo đấu thầu đất là họ sẽ đi đăng ký ngay.

Ngoài việc bảo Tạ Đông Dương chú ý đến mấy cái thông báo của chính phủ, Nguyễn Khê còn yêu cầu anh ấy học thêm những thứ liên quan đến ngành bất động sản. Nếu như đã đã chọn ngành này rồi thì mấy cái cần biết đều phải nắm cho rõ, chuyện này với chuyển vật liệu không giống nhau.

Tất nhiên cũng có một số điểm chung giống với kinh doanh, Tạ Đông Dương có kinh nghiệm quản lý các công ty kinh doanh nên việc am hiểu bất động sản không có gì quá khó khăn cả. Hơn nữa còn có những bạn làm ở bộ phận liên quan, rủ nhau đi ăn uống trò chuyện là cũng đã nắm được bảy tám phần rồi.”

Ba tháng sau, Tạ Đông Dương mang một tờ báo đến gặp Nguyễn Khê, trên tờ báo đăng thông báo đấu giá đất.

Bọn họ là đang chờ đợi cơ hội như này, Nguyễn Khê và anh ấy đương nhiên không chút do dự, trực tiếp làm thủ tục đăng ký đấu giá theo thời gian quy định để nhận số chính thức trước khi chính thức bắt đầu đấu giá đất.

Sau khi nhận được số thứ tự chính thức, Tạ Đông Dương nói với Nguyễn Khê: “Nói thật tôi vẫn còn khá lo lắng, lần đầu tiên được tiếp xúc với việc làm ăn lớn như vậy. Mảnh đất này chắc khoảng 9000m2, được quy hoạch làm đất ở, ba ngày sau sẽ chính thức đấu giá.”

Thấy anh ấy nói như vậy, Nguyễn Khê cũng có chút hồi hộp theo, dù sao cô cũng chưa từng kinh doanh loại này. Nhưng cô biết rõ tình hình của thời đại này, cho nên trong cô vẫn rất nắm chắc tự tin.

Cô cố ý tiếp lời Tạ Đông Dương: “Lo lắng cái gì?”

Tạ Đông Dương đáp: “Lo không lấy được đất, lại lo lấy được đất rồi chúng ta lại phát triển không được, cũng lo nếu phát triển được rồi thì sau này nhà lại không bán dễ. Nếu thế tôi lăn lộn nhiều năm như vậy chả phỉ tốn công vô ích rồi sao?”

Nguyễn Khê nghe vậy liền bật cười: “Anh cứ yên tâm, cái khác thì tôi không dám đảm bảo, chứ chỉ cần xây dựng nhà một cách suôn sẻ thì tuyệt đối sẽ không có chuyện thua lỗ. Ở trong thành phố có biết bao người muốn ở nhà lầu, anh còn không biết sao?”

Bởi từ trước đến nay không có chuyện nhà ở thương mại, chỉ có các đơn vị mới được chia nhà lầu, có rất nhiều gia đình vẫn là một nhà mấy người liền chen chúc sống trong căn nhà trệt cấp bốn. Nếu như có thể mua nhà bằng cách thế chấp, chắc chắn sẽ có rất nhiều người sẵn sàng mua nhà lầu.

DTV

Nhưng trong mắt mấy người Tạ Đông Dương thì tất cả vẫn chỉ là suy đoán, căn cứ thì đúng là có căn cứ đấy, nhưng không ai đoán trước được tình hình lúc đó sẽ như thế nào, ai đều không thể nói trước chính xác được, cho nên trong lòng vẫn cảm thấy không yên tâm.

Thực ra, chủ yếu vẫn là do trước đây chưa từng làm, cũng chưa thấy ai làm qua cả, với cả đầu tư quá lớn, rủi ro quá cao.

Nhưng dù làm kinh doanh gì cũng đều có rủi ro nên Tạ Đông Dương cũng không có ý định chùn bước. Nếu như đã thành lập công ty rồi, đã đợi chờ ngày này từ rất lâu rồi vậy thì đương nhiên phải biết nắm bắt lấy cơ hội.

Buổi chiều ba ngày sau lúc ba giờ, anh ấy mặc bộ vest đen, thắt cà vạt cùng với Nguyễn Khê đi đến địa điểm đấu giá.

Có khoảng 50 xí nghiệp đến tham gia đấu giá, không phải tất cả đều là xí nghiệp địa phương nhưng địa điểm đấu giá gần như chật kín.

Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương tìm được hai chiếc ghế trống rồi ngồi xuống, yên tâm chờ đợi cuộc đấu giá bắt đầu.

Lần này, người gõ búa chốt giá là một lãnh đạo chính phủ, tất cả đều mặc vest và thắt cà vạt.

Sau khi cuộc đấu giá bắt đầu, người cầm búa lần đầu giới thiệu một số thông tin liên quan về khu đất đấu giá - khu đất này rộng 9.158m2 và được quy hoạch để làm đất ở, giá khởi điểm là 250 vạn, mỗi lần ra giá không dưới 5 vạn nhân dân tệ.

Giới thiệu xong, người cầm búa cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp thông báo: “Cuộc đấu giá bắt đầu!”

Thế là nhiều xí nghiệp bắt đầu ra giá thầu, rất nhanh đã tăng từ 250 vạn lên 300 vạn.

Nghe bọn họ cứ ra thêm giá 5 vạn,10 vạn tiền, Tạ Đông Dương không kìm được mà tim đập càng nhanh, dù sao thì 5 vạn, 10 vạn cũng là một số tiền lớn trong đời, nhưng mà ở đây lại được hô ra giá như chơi vậy.

Nguyễn Khê vẫn chưa hề ra giá, Tạ Đông Dương không nhịn được hỏi: “Chúng ta không định ra giá sao?”

Nguyễn Khê nhỏ giọng đáp lại: “Ra giá thì có hơi nhanh, tạm thời chưa cần giơ bảng.”

Bọn họ không giơ thì còn có các xí nghiệp khác giơ.
 
Back
Top Bottom