Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 300: Chương 300



Mẹ Nhị Cẩu và Nhị Cẩu rời khỏi đồn cảnh sát với tâm trạng nặng nề.

"Hóa ra, con căn bản là không có vợ. Con và cô ấy không phải là vợ chồng hợp pháp."

Hiện tại Nhị Cẩu bắt đầu nghi ngờ Trương Hồng Châu đã có kế hoạch rời đi từ lâu, bốn năm qua cô ta ở nhà mình chỉ là kế tạm thời mà thôi.

"Thôi bỏ đi con trai, mấy năm nay nhà mình đã dành dụm được mấy trăm đồng. Mẹ sẽ giúp con tìm một người vợ khác."

Mấy năm nay, một nhà bốn người đi làm, không một ai ăn không ngồi rồi, tiền tiết kiệm trong nhà dành dụm được mấy trăm đồng, đủ để cưới thêm một cô con dâu khác.

Mẹ Nhị Cẩu nhìn bộ dáng mất hồn của con trai, có chút đau lòng.

"Con sẽ đi thành phố Hành một chuyến, mẹ cứ về trước đi."

Nhị Cẩu không phải vì yêu thương Trương Hồng Châu nên muốn đi tìm cô, mà là vì anh ta không thể nuốt trôi nỗi uất hận này.

Suốt bốn năm qua, bản thân anh ta và bố mẹ đã đối xử với cô ta không tệ, cô ta thường xuyên kiếm cớ để không đi làm, nhưng bố anh ta đều nhắm mắt mắt mở làm ngơ.

Không ngờ cuối cùng cô ta lại bỏ đi mà không nói một lời.

Nhị Cẩu muốn tìm cô ta, để hỏi lý do tại sao cô ta lại làm như vậy và xem xem liệu còn cơ hội nào để cứu vãn không.

Tuy Trương Hồng Châu không xinh đẹp bằng Vương Tiểu Thanh nhưng cô vẫn đẹp hơn hầu hết người dân quê.

"Đây là mười đồng, con mang theo đi."

Mẹ Nhị Cẩu biết con trai mình đang không vui, nên không nói gì thêm, chỉ lấy ra mười đồng rồi đưa cho anh ta.

Nhị Cẩu Tử gật gật đầu, rồi đi về phía bến xe.

Mẹ Nhị Cẩu nhìn theo con trai, sau đó mới đi đến cửa hàng bách hóa. Bây giờ trong nhà cũng có tiền dư, cũng nên mua một ít đồ ăn ngon.

Khi đến thành phố Hành, Nhị Cẩu tìm nhân viên bến xe để hỏi thăm vị trí của Phòng thanh niên tri thức.

"Chị gái, cho em hỏi Phòng thanh niên tri thức ở đâu?"

"Ra cửa rẽ trái, đi khoảng hai trăm mét." Chị nhân viên không ngẩng đầu lên, vì thời này có quá nhiều người hỏi đường, ai nấy cũng quen rồi.

"Cảm ơn."

Nhị Cẩu đi về phía trái hai trăm mét, quả nhiên nhìn thấy một văn phòng nhỏ có biển hiệu là "Phòng thanh niên tri thức".

Nhị Cẩu bước vào, bên trong có hai, ba nhân viên. Nhị Cẩu tìm một chị gái có tuổi tác lớn.

"Chị gái, vợ của em... bạn gái của em là thanh niên tri thức đến từ Thượng Hải. Cô ấy và em cãi nhau, cô ấy đã về nhà. Em rất lo lắng. Vì em không có cách nào liên lạc được với cô ấy, chị xem có thể cho em xin địa chỉ của cô ấy được không? Các chị có thông tin của cô ấy mà."

Nhị Cẩu Tử có chút không biết nên mở miệng như thế nào, cố lấy dũng khí mở miệng, tự nhiên nhớ ra rằng nói là vợ mình thì không đúng vì bọn họ chưa có giẫy đăng ký kết hôn, nên anh ta đổi thành bạn gái.

"Đồng chí, theo quy định, chúng tôi không thể làm thế được, kể cả là bạn gái cũng không thể."

Chị nhân viên mỉm cười trả lời.

Nhị Cẩu nhớ ra mình còn hơn chín đồng trong túi, mua vé xe tốn vài hào, suy nghĩ một chút rồi lấy ra năm đồng, len lén đưa qua cửa sổ.

Chị nhân viên không chút biểu cảm nhận lấy tiền.

"Vậy em phải làm sao đây? Chị gái, năm nay cô ấy 23 tuổi, từ Thượng Hải đến đây, tên là Trương Hồng Châu, xuống nông thôn từ tháng 3 năm 1973."

Nhị Cẩu giả vờ tự nói với chính mình, nhưng thực chất là cung cấp thông tin cho chị nhân viên. Chị nhân viên bắt đầu lật hồ sơ, một lát sau đã tìm thấy thông tin.

Chị ta lấy một tờ giấy và ghi lại địa chỉ.

"Nhưng chúng tôi cũng phải làm việc theo đúng quy định, đừng làm khó chúng tôi."

Sau đó, một tờ giấy nhỏ được đẩy từ dưới bàn ra.

"Được rồi." Nhị Cẩu cúi xuống nhặt tờ giấy, rồi nhanh chóng rời đi.

Đi ra ngoài, Nhị Cẩu mở tờ giấy ra xem, thật tốt quá, địa chỉ rất cụ thể, tên khu nhà và tầng lầu đều rõ ràng.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 301: Chương 301



Nhị Cẩu không ngờ mọi việc lại suôn sẻ như vậy. Cất tờ giấy cẩn thận, sau đó đi bắt xe quay về thị trấn.

Không ngờ vừa đến nơi thì gặp xe kéo quay về Phong Thu Loan.

"Con trai, ở đây, ở đây!"

Mẹ Nhị Cẩu không ngờ Nhị Cẩu lại về nhanh như vậy, liền vội vàng giơ tay ra kéo anh ta lên xe.

"Mẹ, thật khéo, may mà con đuổi kịp chuyến này, nếu không lại phải đi bộ rồi."

Tâm trạng của Nhị Cẩu thoải mái hơn nhiều, trên mặt đã xuất hiện nụ cười.

Mẹ Nhị Cẩu há miệng định hỏi anh ta có tìm được địa chỉ của Trương Hồng Châun không, nhưng trên xe có nhiều người quá nên bà ta đành kìm lại. Mãi đến khi về đến trước cửa nhà. bà ta mới không thể kiềm chế được nữa.

"Con trai, sao con về nhanh vậy, con tìm được văn phòng thanh niên tri thức không?"

"Con tìm được rồi, mẹ. Con đưa cho người ta năm đồng, họ cho con địa chỉ của Trương Hồng Châu, mẹ xem."

Nhị Cẩu lấy tờ giấy ra đưa cho mẹ mình xem, mẹ Nhị Cẩu mở ra nhìn, nhưng thực ra bà ta không biết chữ, chỉ mở ra để xác nhận mà thôi.

"Vậy thì tốt rồi. Thế con... có định đi tìm cô ta không?"

Mẹ Nhị Cẩu có chút lưỡng lự, nếu đến Thượng Hải tìm Trương Hồng Châu thì chắc chắn sẽ tốn tiền, thà rằng tiết kiệm số tiền đó để cưới vợ cho con thì hơn.

Nhị Cẩu cũng nhìn ra được suy nghĩ của mẹ mình.

"Mẹ yên tâm, con tìm được nhà họ rồi, ít nhất cũng phải đòi lại được một trăm đồng. Con đi tìm cô ta không đến một trăm đồng đâu, chúng ta vẫn còn lãi. Con chính là không nuốt trôi cơn giận này, chắc cô ta nghĩ chúng ta là dân quê, không xứng với cô ta, còn dễ bị bắt nạt. Hừ, tiền của nhà chúng ta không dễ lấy thế đâu."

Ban đầu Nhị Cẩu không nghĩ đến việc đòi lại tiền, nhưng sau khi được mẹ nhắc nhở, trong đầu anh ta đã có kế hoạch.

Nếu cô ta đồng ý quay về với mình thì chuyện này coi như bỏ qua, anh ta cũng không so đo tính toán.

Còn nếu cô ta không muốn, thì ít nhất cũng phải đòi lại một trăm đồng.

"Được, được, con trai, con nói đúng, đòi lại được một trăm đồng cũng tốt, mẹ ủng hộ con." Mẹ Nhị Cẩu liên tục gật đầu.

"Mẹ, vậy ngày mai con đi." Nhị Cậu muốn tranh thủ đi sớm, nếu để lâu, Trương Hồng Châu lại tái hôn thì làm sao mà tìm được.

"Được rồi, mẹ đưa con hai mươi đồng, có đủ không?"

Mẹ Nhị Cẩu cũng không biết chi phí ở thành phố lớn thế nào, nhưng hai mươi đồng cũng không phải ít.

"Ba mươi đồng đi mẹ, lỡ thiếu tiễn ở ngoài thì không biết đi mượn ai. Mẹ yên tâm, con sẽ tiết kiệm, không tiêu hết khi về sẽ trả lại cho mẹ."

Nhị Cẩu nghĩ thành phố lớn không như thị trấn, chi phí cho ăn uống, sinh hoạt một ngày chắc cũng chỉ một đồng.

"Được, nghe lời con." Mẹ Nhị Cẩu gật đầu, mấy nắm trước, Nhị Cầu còn khá nghịch ngợm, những từ khi Trường Hồng Châu về làm dâu, Nhị Cẩu đã trưởng thành hơn nhiều.

Nhị Cẩu đến nhà trưởng thôn để xin giấy xác nhận.

"Trưởng thôn, cháu có việc muốn nhờ chú, cháu muốn đi Thượng Hải một chuyến để tìm Trương Hồng Châu, nhờ trưởng thôn làm giấy xác nhận cho cháu."

Trưởng thôn đang ngồi uống trà trong sân, nghe Nhị Cẩu nói như vậy, ông cảm thấy...

Tối hôm đó, trong bữa cơm, mẹ Nhị Cẩu đã kể lại chuyện này cho cha Nhị Cẩu nghe, ông vẫn không muốn con trai mình đi.

"Con trai, Trương Hồng Châu đã bỏ đi rồi, chứng tỏ nó không muốn ở lại nhà mình, sao con còn cố chấp làm gì. Mấy năm nay nhà mình cũng có chút tiền tiết kiệm, đủ để cưới một cô vợ khác cho con rồi."

Cha Nhị Cẩu hy vọng con trai nghe theo lời khuyên của mình.

"Cha, có lẽ cô ấy chỉ là không muốn sống ở nông thôn thôi. Con chỉ muốn đi hỏi cô ấy thử, nếu cô ấy muốn ở lại thành phố, con sẽ ở lại thành phố với cô ấy, tìm việc làm ở thành phố."
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 302: Chương 302



Nhị Cẩu vừa ăn cơm vừa nói, nhưng không cảm thấy ngon miệng. Hôm nay mẹ anh ta mua thịt và nấu cơm gạo trắng. Nếu Trương Hồng Châu ở đây, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui vẻ, còn anh ta cũng sẽ vui vẻ mà ăn hai bát cơm.

Nhưng lúc này anh ta chẳng có hứng thú gì. Trong lòng cứ mãi nghĩ về Trương Hồng Châu.

"Thôi được rồi, con tự quyết định đi"

Cha Nhị Cẩu thấy con trai đã quyết tâm như vậy nên cũng không nói gì thêm, lặng lẽ ăn cơm.

Sáng sớm hôm sau, Nhị Cẩu mang theo một túi hành lý, trong người có ba mươi đồng rồi lên đường.

Nhị Cẩu đến ga xe lửa thành phố Hành và lên chuyến tàu sáng.

Trong suốt ba ngày hai đêm trên tàu, Nhị Cẩu ăn bánh bao bột mì, bánh ngô và mang theo một chai tương ớt, những thứ này đều do mẹ anh ta đã chuẩn bị sẵn.

Cơm trên tàu vừa đắt lại còn không ngon. Những hành khách khác trên tàu cũng ăn thức ăn mà mình mang theo, như bánh bao, bánh ngô, có đủ loại.

Khi xuống tàu cũng gần giữa trưa. Nhị Cẩu nhìn quanh ga tàu Thương Hải, không ngờ thành phố lớn lại như thế này.

Trên đường lớn, người trẻ tuổi ăn mặc thời trang, nam nữ già trẻ đều sạch sẽ, tóc tai gọn gàng. Trên đường cái có rất nhiều xe buýt, xe đạp và xe cộ.

Trong lòng Nhị Cẩu hiểu rõ, khó trách mọi người ai ai cũng thích thành phố lớn.

Nhị Cẩu nhìn địa chỉ rồi hỏi một người qua đường.

"Anh phải bắt xe buýt số 9, rồi chuyển sang xe buýt số 7, sẽ gần hơn với địa chỉ này hơn. Anh đi đối diện để bắt xe buýt số 9, đi bảy trạm, rồi chuyển sang xe buýt số 7, đi năm trạm nữa là đến nơi."

Người qua đường liếc nhìn Nhị Cẩu, đoán chừng Nhị Cẩu là người từ nông thôn lên thành phố tìm người thân.

"Cảm ơn."

Nhị Cẩu cảm ơn xong liền đi qua bên kia đường để chờ xe buýt.

Hơn một tiếng sau, Nhị Cẩu xuống xe buýt số 7, lúc này bụng đã đói cồn cào.

Đã hơn một giờ chiều, thấy có quán mì ở gần đó, Nhị Cẩu bước vào ăn một tô mì.

Sau đó lại hỏi thêm thông tin từ chủ quán mì.

"Ông chủ, xin hỏi địa chỉ này có gần đây không? Tôi đi tìm người."

Ông chủ quán mì nhìn tờ giấy mà Nhị Cẩu đưa.

"Ỏ, rất gần đây thôi. Này... Ông Tiền, này, ông Tiền, chẳng phải ông đang sống trong khu nhà công nhân tập thể ở hẻm Vĩnh Lợi sao? Cậu thanh niên này muốn đến đó, ông tiện đường dẫn cậu ấy đi nhé."

Không ngờ trong quán mì cũng có một ông lão sống cùng khu nhà với Trương Hồng Châu.

"Ô, được thôi." Ông Tiền từ từ ăn xong tô mì.

"Cảm ơn ông."

Nhị Cẩu thấy không ngờ mình lại may mắn đến vậy, có người dẫn đường, Nhị Cẩu không khỏi thấy phấn khích.

"Đi thôi, cậu trai trẻ."

Mười phút sau, cuối cùng ông Tiền cũng ăn xong, đứng dậy gọi Nhị Cẩu một tiếng.

Nhị Cẩu nhanh chóng đi theo sau ông Tiền.

"Cậu trai trẻ, cậu đến khu nhà tập thể tìm ai vậy?"

Con trai của ông Tiền là chủ quản ở nhà máy cơ khí, được phân cho một căn hộ ba phòng một phòng khách ở khu nhà tập thể trong hẻm Vĩnh Lợi. Ông Tiền đã sống ở đây nhiều năm, nên biết hầu hết mọi người trong khu tập thể.

"À, ông có biết Trương Hồng Châu không?" Nhị Cẩu bước lên trước hỏi.

"Trương Hồng Châu... Để tôi nhớ lại xem, có phải hơn hai mươi tuổi rồi đúng không, lúc trước xuống nông thôn, cô bé đó phải không?"

Ông Tiền nhớ lại, đúng là có ấn tượng với cô bé này vì nhà cô có nhiều con cái, thường quậy xuyên quấy phá khắp nơi.

Họ thường bị hàng xóm khiếu nại, người ta thường nói "chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm", gia đình bọn họ khá nổi tiếng trong khu nhà tập thể.

"Đúng, đúng, đúng rồi, chính là cô ấy."

Nhị Cẩu không giấu nổi sự phấn khích, không ngờ ông lão này lại biết cô ấy.

"Cô bé đó sau khi xuống nông thôn thì không thấy quay về đây nữa, đã bốn, năm năm rồi. Hôm nay cậu đến đây chắc không tìm thấy đâu."
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 303: Chương 303



Ông Tiền sống gần nhà Trương Hồng Châu, thường xuyên đi qua nên biết rõ Trương Hồng Châu chưa từng trở về.

"A, cô ấy chưa về sao?"

Nhị Cẩu có chút ngạc nhiên.

"À, tôi cũng không biết, có thể nó về rồi mà tôi không thấy. Cậu cứ đến nhà nó hỏi thăm một chút là biết."

"Ùm."

Trong lòng Nhị Cẩu có chút lo lắng, nếu Trương Hồng Châu thực sự không trở về, vậy rốt cuộc cô ấy đã đi đâu rồi?

Hai người đi đến trước một khu nhà lớn, đây là lần đầu tiên Nhị Cẩu nhìn thấy một khu nhà như vậy, có tổng cộng năm tầng, mỗi tầng có hơn mười cửa.

"Đây chính là khu nhà nhân viên của chúng tôi. câu thanh niên. nhà của Trương Hồng Châu ở phòng 306." Ông lão chỉ nhà cho Nhị Cẩu.

"Cảm ơn ông." Nhị Cẩu quay người chuẩn bị đi lên lầu.

“y ~ cậu thanh niên, bây giờ nhà bọn họ chắc không có ai đâu, mọi người đều đi làm hoặc đi học cả rồi." Ông Tiền tốt bụng nhắc nhở.

"Không sao, cảm ơn ông."

Nhị Cẩu tiếp tục bước đi. lên đến tầng ba. tìm thấy phòng 306. Nhị Cẩu lấy hết can đảm.

"Cốc cốc cốc ~"

Sau khi gõ cửa không thấy có động tĩnh, quả nhiên đúng như lời ông Tiền nói, không có ai ở nhà.

Nhị Cẩu Tử suy nghĩ một lúc, liền đặt túi hành lý của mình vào góc cuối hành lang, ngồi lên túi hành lý, bắt đầu ngồi chờ đợi.

Đợi gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng chờ được em trai và em gái của Trương Hồng Châu về.

Em trai Trương Hồng Châu tên là Trương Chí, năm nay mười chín tuổi, em gái Trương Lan năm nay mười tám tuổi, cả hai đều đang học cấp ba, vài tháng nữa sẽ tham gia thi đại học.

Vừa tan học về nhà để ăn cơm, buổi tối còn phải đến trường học thêm.

Nhị Cẩu nhìn thấy hai người đi vào phòng 306, liền đứng dậy, xách túi hành lý đi tới.

Hai người đã đóng cửa lại.

"Cốc cốc cốc ~" Nhị Cẩu gõ cửa.

"Ai đó?"

Trương Chí đi tới mở cửa, vừa mở cửa liền ngạc nhiên, người trước mặt này mình không quen biết, hơn nữa nhìn trang phục trên người anh ta, chắc là người ở nông thôn rồi.

"Đồng chí, có phải anh đi nhầm nhà rồi không?"

"Tôi tìm Trương Hồng Châu." Nhị Cẩu lên tiếng.

Trương Chí nghe thấy Nhị Cẩu nói tìm Trương Hồng Châu, nhíu mày, còn chưa kịp trả lời.

"Anh, ai đó vậy?" Em gái Trương Lan ở trong bếp hâm nóng cơm bước ra.

"Anh ta nói tìm Trương Hồng Châu." Trương Chí phản ứng lại.

"Tìm chị à, chị ấy đã năm năm không về nhà rồi, đồng chí, lần này anh đến đây là phí công rồi." Em gái Trương Lan vốn thông minh.

"Cô ấy là vợ tôi, một tháng trước cô ấy nói về thăm nhà, nhưng rồi không quay về nhà tôi nữa, vì vậy tôi mới đến đây tìm."

Nhị Cẩu thực sự không ngờ được rằng Trương Hồng Châu lại không về nhà, hắn ta không biết hai người trước mặt nói thật hay nói giả, đành phải nói rõ ngọn nguồn.

"Cái gì?" Hai anh em nhìn nhau, kinh ngạc đến mức không nói nên lời, không ngờ được Trương Hồng Châu đã lấy chồng, năm năm qua, chị ta không gửi về một lá thư nào, mọi người đều đã lãng quên chị ta rồi.

"Là thật, cô ấy đã lấy tôi ngay năm đầu tiên khi cô ấy xuống nông thôn, nếu không tôi cũng không thể tìm đến đây được."

Nhị Cẩu nhìn thấy bọn họ có vẻ không tin, liền nói thêm một câu.

"Chuyện này chúng tôi cũng không biết phải nói thế nào, anh ngồi đợi trước đi, đợi ba mẹ tôi về rồi tính."

Trương Chí cũng không biết xử lý loại chuyện này thế nào, Trương Lan phản ứng lại, mời Nhị Cẩu vào nhà ngồi.

Nhị Cẩu Tử cũng không biết tình hình hiện tại ra sao, rốt cuộc thì Trương Hồng Châu có thể đi đâu, nhìn biểu hiện của bọn họ, Trương Hồng Châu căn bản chưa bao giờ nói với họ rằng cô ấy đã lấy chồng, chẳng lẽ Trương Hồng Châu đã bỏ trốn với người đàn ông khác?

Một ý nghĩ kỳ lạ nảy ra trong đầu Nhị Cẩu.

Trương Lan hâm nóng đồ ăn xong, đẩy Trương Chí, Trương Chí mới phản ứng lại.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 304: Chương 304



"Đồng chí, anh chưa ăn cơm phải không, qua đây cùng ăn cơm đi."

Nhị Cẩu không ngờ em trai và em gái của Trương Hồng Châu lại đối xử với mình lịch sự như vậy, liền ngồi xuống ăn cơm cùng nhọn họ.

Là thức ăn còn thừa lại từ buổi trưa. Cà rốt xào trứng gà, giá xào, đậu hũ thịt băm, cải bó xôi xào.

Lượng thức ăn cũng khá nhiều, bởi vì trong nhà đông người, còn ba người đi làm buổi tối sẽ quay về ăn sau giờ làm.

Món chính là bánh ngô, Nhị Cẩu không ngờ điều kiện sống của nhà Trương Hồng Châu cũng không tệ, ngày thường mà cũng có mấy món này.

Thực ra Nhị Cẩu không biết được rằng cuộc sống như vậy ở thành phố chỉ được coi là đủ ăn, chứ không phải là tốt.

Sau khi ăn cơm xong, Trương Lan đi rửa bát.

Trương Chí ngồi trò chuyện với Nhị Cẩu trong phòng khách, cụ thể là nói về một số chuyện liên quan đến Trương Hồng Châu.

Lúc này, cửa nhà bị xoay chìa khóa.

"Cạch"

Một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, búi tóc, khuôn mặt mệt mỏi bước vào.

"Tiểu Chí, vẫn chưa đi sao, đây là bạn của con à?"

Mẹ Trương đi vào nhìn thấy Nhị Cẩu và Trương Chí đang trò chuyện, còn tưởng đó là bạn của Trương Chí.

"À, mẹ, anh ấy nói anh ấy là chồng của chị cả".

Trương Chí cũng không biết nên giới thiệu Nhị Cẩu như thế nào.

"Mẹ vợ."

Nhị Cẩu nghe thấy Trương Chí gọi người này là mẹ, liền lập tức đứng lên chào hỏi.

Bà Trương ngẩn ra một chút, nghĩ đến Trương Hồng Châu lại thấy tức trong lòng.

"Tiểu Chí, Tiểu Lan, các con mau đi học đi, lát nữa đừng đến muộn.”

Mẹ Trương nhìn đồng hồ trên tủ, thời gian không còn sớm nữa, nếu không đi sẽ bị muộn.

"Dạ" Trương Lan từ trong bếp bước ra, lau tay rồi cùng Trương Chí rời đi. Bà Trương đặt túi xách vào phòng rồi xuống lầu gọi điện thoại.

"Alo, làm ơn cho tôi gặp Trương Lập Quốc."

Bà Trương gọi điện thoại đến xưởng của ông Trương.

"Alo"

"Là em đây, Lập Quốc, bây giờ anh đưa Trương Hào về nhà ngay đi, có một người đàn ông nói là chồng của Trương Hồng Châu đến nhà, hai người đừng tăng ca nữa, về nhà đi."

Bà Trương cũng không biết người này đến đây để làm gì, vẫn là đợi đàn ông trong nhà về cùng nhau xử lý thì hơn.

Trước đây, mẹ Trương và cha Trương cùng làm việc trong nhà máy cơ khí, mấy năm trước vì để con trai lớn không phải đi xuống nông thôn, mẹ Trương đã nhường công việc của mình cho con trai lớn.

Vì vậy, Trương Hồng Châu phải xuống nông thôn, mẹ Trương lại tìm được một công việc tạm thời để làm, dù sao trong nhà vẫn còn hai đứa con cần đi học.

Lúc này Nhị Cẩu ngồi một mình trên ghế sofa, có chút bồn chồn, liền bắt đầu quan sát cách bố trí trong ngôi nhà này.

Căn nhà này cũng có ba phòng ngủ và một phòng khách, là do trước đây cha mẹ Trương cùng làm công nhân viên chức nên mới được phân nhà lớn.

Hai con trai mỗi người một phòng, con gái Trương Lan ngủ trên chiếc giường nhỏ trong phòng cha mẹ, có treo một tấm rèm.

Điều kiện như vậy cũng tạm ổn, chỉ là những năm trước khá vất vả, bốn đứa con đi học, ăn uống, thu không đủ chi, bây giờ các con đã lớn, đỡ hơn nhiều.

Nhị Cẩu quan sát xong, tiếp tục trở về ghế sofa ngồi chờ.

Mười mấy phút sau, mẹ Trương, cha Trương và anh cả Trương Hào cùng nhau trở về.

Bà Trương đứng ở cầu thang đợi, một phần là canh chừng, sợ Nhị Cẩu ở nhà trộm đồ.

Một phần, là bà không muốn một mình đối mặt với Nhị Cẩu.

Me Trương bước vào trước. cha Trương và Trương Hào theo sau.

Nhị Cẩu thấy mọi người đã về, liền vội vàng đứng dậy.

Cha Trương quan sát Nhị Cẩu một chút, vừa nhìn là biết không phải người có tiền.

"Anh là ai, đến nhà tôi làm gì?" Cha Trương trực tiếp hỏi.

"Cha mẹ, con đến tìm Trương Hồng Châu, con là chồng của cô ấy, cô ấy đã lấy con được bốn năm rồi. Một tháng trước, cô ấy đột nhiên để lại một mảnh giấy nói về thăm nhà một chuyến, rồi biến mất không thấy tăm hơi."
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 305: Chương 305



“Đã một tháng rồi, cô ấy cũng không về nhà, nên con đến đây tìm cô ấy."

Nhị Cẩu bỗng nhiên có chút thiếu tự tin, cảm thấy mấy người này không giống người tốt.

"Đứa con gái bất hiếu này, lén lút đi lấy chồng mà không thèm nói với gia đình một tiếng. Loại con gái như thế, nhà họ Trương chúng tôi không dám nhận, làm mất mặt gia đình. Anh đi đi, nó không hề quay về nhà, nếu nó đã lấy anh rồi thì không còn là người của gia đình chúng tôi nữa."

Cha Trương nhíu mày, sớm biết rằng như thế này, thì đáng lẽ lúc sinh ra nên bán quách nó đi, nuôi dưỡng mười tám năm mà chẳng thấy được đồng nào.

"Cha mẹ, Hồng Châu không quay về, vậy cô ấy còn có thể đi đâu được?"

Nhị Cẩu cứ cảm thấy có chút không tin được lời của bọn họ. Liệu có phải bọn họ đang diễn kịch cho mình xem không.

"Câm miệng, chúng tôi không phải là cha mẹ vợ của anh. Nhà chúng tôi chỉ có một đứa con gái là Tiểu Lan và nó vẫn chưa lấy chồng. Trương Hồng Châu từ khi xuống nông thôn thì chẳng thèm gửi về nhà một lá thư nào, chứ đừng nói đến chuyện về nhà. Đi đi, đi đi."

Mẹ Trương nhìn thấy Nhị Cẩu liền cảm thấy phiền phức, bà ra hiệu cho Trương Hào.

Trương Hào bước tới, xách túi hành lý của Nhị Cẩu và kéo hắn ra ngoài.

"Vị Đồng chí này, ba mẹ tôi tuyệt đối không nói dối câu nào cả, Trương Hồng Châu từ nhỏ đến lớn đã là người nói dối không chớp mắt, chắc hẳn nó đã lừa dối anh rằng nó về thăm nhà."

Trương Hào nói xong liền đưa túi cho Nhị Cẩu rồi quay lưng đi vào nhà.

Nhị Cẩu Tử nhìn vào màn đêm đen tối, cảm thấy vô cùng hoang mang, quyết định trước mắt sẽ tìm chỗ để ngủ.

Nhị Cẩu ở một nhà nghỉ gần khu nhà công nhân viên chức để nghỉ ngơi, giá cả ở đây cũng đắt hơn thị trấn một chút.

Nhị Cẩu quá mệt mỏi, đã mấy ngày không ngủ ngon nên nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Ở nhà họ Trương, mẹ Trương bưng thức ăn lên bàn.

"Ăn cơm đi."

"Ba mẹ, mọi người nghĩ xem, liệu lời của người đàn ông đó có thật hay không? Liệu em gái có lấy một người nhà quê như thế không? Trước đây nó luôn là người đầy tham vọng.” Trương Hào có chút nghi ngờ.

"Chắc là thật, chẳng ai rảnh rỗi mà đến đây bịa chuyện như thế cả. Không cần phải bận tâm đến hắn ta. Con còn không hiểu em gái của con sao? Chắc là xuống nông thôn vất vả quá, lấy chồng ở nông thôn thì không phải làm việc nữa. Bây giờ thì mất tích, có lẽ là đã tìm được chỗ tốt hơn rồi."

Mẹ Trương hiểu rõ con gái mình như lòng bàn tay.

"Được rồi, từ nay nhà chúng ta chỉ có ba đứa con thôi, nhớ kỹ điều đó."

Cha Trương nhấp một ngụm rượu, ngắt lời hai người, thực sự không muốn nghe thêm tên của đứa con gái bất hiếu này nữa.

Mẹ Trương và Trương Hào cũng không thảo luận thêm về Trương Hồng Châu và Nhị Cẩu nữa, bắt đầu tập trung ăn cơm.

Sáng hôm sau, Nhị Cẩu ngủ thẳng đến gần trưa, thức dậy rồi ra quán ven đường ăn sáng trước, sau đó mới lại quay trở lại khu nhà nhân viên.

Nhìn vào thái độ của nhà họ Trương ngày hôm qua, Nhị Cẩu biết mình không cần thiết phải đến đó nữa.

Hắn ta bắt đầu đi dạo quanh khu nhà, phát hiện có vài bà cụ đang ngồi trò chuyện dưới gốc cây, Nhị Cẩu nảy ra ý định đi tới gần.

"Bà ơi, cho cháu hỏi thăm một chút, cô con gái lớn nhà 306 xuống nông thôn đã về nhà chưa?"

Nhị Cẩu ngồi xổm xuống lôi kéo mấy bà cụ làm quen

Bà cụ ngồi sát bên Nhị Cẩu không vội trả lời, trước tiên quan sát hắn ta một chút, phát hiện không quen biết.

"Cậu tìm con gái lớn nhà họ làm gì?" Bà cụ trở nên cảnh giác.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 306: Chương 306



"Cháu là bạn học cấp ba của cô ấy. Mọi người đang chuẩn bị tổ chức họp lớp, cháu đến tìm cô ấy nhưng không ai ở nhà. Chúng cháu đều không biết cô ấy xuống nông thôn đã quay về hay chưa. Các bà có biết không?" Nhị Cẩu Tử cười trả lời.

"Ồ, không trở về đâu. Chắc là sẽ không trở về nữa."

"Đúng vậy, nhà bọn họ đối xử với con gái lớn không tốt lắm, trọng nam khinh nữ. Con gái xuống nông thôn mà không có đồng nào. Hôm con bé xuống nông thôn, hai mắt đỏ hoe, thật đau lòng "

Mấy bà cụ, bà một câu, tôi một câu, không cần Nhị Cẩu hỏi, liền nói ra toàn bộ.

"Vậy thôi, nếu cô ấy đã không về thì thôi vậy, cảm ơn các bà."

Lần này Nhị Cẩu đã thực sự tin rằng Trương Hồng Châu không về nhà, dựa theo những gì mà bà cụ kể lại và thái độ của gia đình họ Trương ngày hôm qua, rõ ràng Trường Hồng Châu sống trong ngôi nhà này không hề dễ dàng gì, chẳng trách cô ấy không muốn trở về.

Nhị Cẩu lặng lẽ trở về nhà nghỉ, khi nhìn thấy giờ trả phòng đã gần đến mà vẫn không tìm thấy Trương Hồng Châu.

Nhị Cẩu quyết định nghe lời mẹ, trở về quê tìm một người vợ khác. Và thế là, Nhị Cẩu xách túi hành lý, bước chân lên con đường trở về quê nhà.

Nhà họ Ngô, từ mấy năm trước, kể từ khi xưởng trưởng Ngô cảnh cáo Lưu Thải Hồng, bà ta đã hoàn toàn thành thật.

Ở nhà họ Ngô, ăn uống đầy đủ, sống cũng thoải mái, mỗi tuần còn có thể mang đồ ăn ngon về cho con gái.

Lưu Thải Hồng hy vọng bà cụ sẽ sống lâu thêm chút nữa, nếu bà cụ c.h.ế.t thì công việc này của bà ta cũng mất đi.

Sức khỏe của bà cụ thực sự là ngày càng kém, bây giờ thì cơ bản chỉ ngồi xem tivi, nằm nghe radio, tinh thần cũng không còn minh mẫn, chân tay không còn linh hoạt nữa.

Hôm nay là chủ nhật, nhà họ Ngô có khách đến chơi, Lưu Thải Hồng nấu mười món ăn, vẫn còn thừa lại khá nhiều thức ăn.

Cơm nước xong, xưởng trưởng Ngô và vợ lên lầu chơi bài với khách, bà cụ ngồi xem tivi.

Lưu Thải Hồng gói một phần thức ăn thừa cho vào hộp cơm, chuẩn bị lát nữa mang về cho Vương Mộng Mộng ăn.

"Bà ơi, cháu về nhà một lát, trước bữa tối sẽ quay lại."

Lưu Thải Hồng dọn dẹp xong nhà bếp liền chào bà cụ một tiếng, sợ rằng bà lão không biết mình đi đâu, lát nữa lại gọi mình.

Bà cụ gật đầu, "Còn nhiều thức ăn đấy, mang một ít về cho con gái ăn."

Bà cụ biết Lưu Thải Hồng thường mang thức ăn thừa về cho con gái ăn.

Mấy năm nay, Lưu Thải Hồng chăm sóc cho bà rất chu đáo, bà cụ cũng thích bà ta, thường xuyên bảo bà ta mang thịt cá về cho Vương Mộng Mộng ăn.

"Cảm ơn bà lão."

Mức lương hiện tại Lưu Thải Hồng là ba mươi đồng, có lẽ cuối năm còn được tăng thêm, cho nên Lưu Thải Hồng rất quý trọng công việc này.

Lưu Thái Hồng vui vẻ mang thịt cá về nhà, cầm chìa khóa mở cửa phòng trọ ra, liền nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.

Lưu Thải Hồng và người đàn ông đó nhìn nhau.

"Cậu là ai?" Lưu Thải Hồng cảnh giác.

"Mẹ, mẹ về rồi, tốt quá, bọn con vẫn chưa ăn cơm, mẹ nấu cho bọn con ăn đi, đây là bạn trai của con, Đại Hổ."

Vương Mộng Mộng đang cầm một cọng hành, chuẩn bị nấu mì ăn, may mà mẹ về rồi, có đồ ăn ngon rồi.

"Bạn trai của con?"

Lưu Thải Hồng còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Vương Mộng Mộng đẩy vào phòng bếp.

Lưu Thải Hồng nhìn đồng hồ đã hơn một giờ, thương con gái vẫn chưa ăn cơm nên quyết định nấu cơm trước đã.

Trong lòng Lưu Thải Hồng có chút ích kỷ, từ nhà họ Ngô mang về ba món thịt, nhưng bà ta chỉ mở hộp có món giò heo để cho vào nồi mì.

Những món còn lại để dành cho Mộng Mộng ăn vào buổi tối, còn cái tên Đại Hổ kia, nhìn là biết không có tiền.

Bà ta tuyệt đối không đồng ý cho hai người đến với nhau.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 307: Chương 307



Lưu Thải Hồng vừa nghĩ vừa nấu mì, rất nhanh đã xong, tổng cộng có năm miếng giò heo, Lưu Thải Hồng mang ba miếng giò heo cho con gái, còn bát có hai miếng giò heo thì bưng cho Đại Hổ.

"Anh Đại Hổ, miếng này nhiều thịt hơn, anh ăn đi."

Vương Mộng Mộng gắp miếng thịt lớn nhất trong bát mình bỏ vào bát Đại Hổ.

Lửa trong mắt Lưu Thải Hồng sắp bay ra, con gái ngốc nghếch của bà, sao lại đối xử tốt với gã đàn ông vô dụng này như vậy chứ.

Đại Hổ chải tóc kiểu ba bảy, còn vuốt keo bóng bẩy, khiến Vương Mộng Mộng mê mẩn đến mức không còn biết trời đất.

Đại Hổ nhìn ra được Lưu Thải Hồng không vui, vì miếng cơm lâu dài này, anh ta quyết tâm phải liều mạng.

"Mộng Mộng, dạo này em gầy đi nhiều rồi, em phải ăn nhiều hơn mới được." Đại Hổ dịu dàng trả lại miếng giò heo cho cô.

Vương Mộng Mộng nghe Đại Hổ nói vậy, Vương Mộng Mộng có chút xấu hổ, mặt đỏ lên, cô cứ ngỡ mình thật sự đã gầy đi.

Lưu Thải Hồng nhìn chằm chằm hai người ăn xong mì.

Ăn xong Đại Hổ đứng dậy chào.

"Dì ơi, dì nấu mì ngon lắm, làm phiền dì rồi. Mộng Mộng, anh về trước nhé, dì khó khăn lắm mới về nhà được một chuyến, em ở lại trò chuyện với dì nhé."

"Anh Đại Hổ, sao anh về sớm thế?"

Vương Mông Mông đứng dây tiễn Đại Hổ ra cửa. trong mắt tràn đầy sự lưu luyến.

Lưu Thải Hồng nghe Đại Hồ nói xong, gật đầu mà không giữ lại.

Sau khi Đại Hổ đi rồi, Vương Mộng Mộng quay lại trách móc Lưu Thải Hồng.

"Mẹ, mẹ nhìn lại thái độ của mẹ xem, chẳng nhiệt tình chút nào, mẹ làm người ta sợ mà bỏ chạy rồi!"

Vương Mộng Mộng tức tối ngồi xuống sofa.

"Nhiệt tình? Mẹ hỏi con, hắn ta có gì đáng để mẹ phải nhiệt tình? Hắn có nhà hay có xe không, hay là hắn ta có tiền?"

Lưu Thải Hồng không ngờ con gái lại nói mình như vậy.

"Mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy chứ? Bọn con thật lòng yêu nhau, ngoài mẹ ra, anh ấy là người đối xử với con tốt nhất. Không có nhà thì sao, không phải bây giờ chúng ta cũng đang thuê nhà sao."

Vương Mộng Mộng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ được đàn ông theo đuổi, đây là lần đầu tiên có người theo đuổi nên Vương Mộng Mộng rất trân trọng.

"Đứa ngốc, mẹ của con dù là tái hôn cũng lấy được một người có công việc ổn định, có nhà. Mẹ hỏi con, Đại Hổ đang làm việc ở đâu, lương một tháng được bao nhiêu tiền?"

Lưu Thải Hồng luôn có mắt nhìn người, người đàn ông bà chọn kết hôn luôn tốt hơn người trước.

"Anh ấy... anh ấy đang làm ở nhà máy da bên cạnh con, hình như lương một tháng khoảng hơn hai mươi đồng." Vương Mộng Mộng ấp úng trả lời.

"Hơn hai mươi đồng thì tính là gì? Con hiện giờ một tháng cũng được hai mươi đồng rồi đấy."

Lưu Thải Hồng nói trúng tim đen, mặc dù Vương Mộng Mộng chỉ là công nhân tạm thời, nhưng làm việc được vài năm, hiện tại đã có mức lương hai mươi đồng rồi.

"Mẹ, anh ấy đối xử với con rất tốt, con không muốn chia tay với anh ấy."

Lần đầu tiên Vương Mộng Mộng trải qua cảm giác yêu đương, nên vô cùng say đắm.

"Vậy mẹ hỏi con, hắn ta có từng mời con đi ăn, hay đi xem phim không?" Lưu Thải Hồng bắt đầu truy vấn.

"Có..."

Vương Mộng Mộng không dám nói rằng mỗi lần đi ăn đều là cô trả tiền, vì Đại Hổ luôn nói quên mang theo ví.

Hôm nay cũng vậy, Đại Hổ rủ ra ngoài ăn cơm nhưng Vương Mộng Mộng cũng không còn tiền nên đành về nhà ăn cơm.

"Con gái, con nghe lời mẹ được không? Mẹ sẽ tìm cho con một người đàn ông có tiền, để con suốt đời này không phải lo lắng về chuyện ăn uống. Ngày mai, Mẹ sẽ bắt đầu tìm cho con."

Lưu Thải Hồng bắt đầu thấy lo lắng, đây là hạnh phúc cả đời của con gái bà, tuyệt đối không thể chôn vùi vào tay tên lười biếng này được.

Vương Mộng Mộng không nói gì, trong lòng cũng có chút phân vân, không biết có nên nghe lời mẹ đi xem mắt hay không. Không lấy người có tiền thì không có hạnh phúc sao?
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 308: Chương 308



Hai mẹ con tiếp tục trò chuyện thêm một lúc, đều là Lưu Thải Hồng hỏi về chi tiết mối quan hệ giữa Đại Hổ và cô, nhưng Vương Mộng Mộng không muốn nói rõ, Lưu Thải Hồng đành phải bỏ qua.

Bà dặn dò con gái trong bếp còn hai món thịt, sau đó xách hộp cơm chuẩn bị trở về nhà họ Ngô.

Ra khỏi khu nhà vài bước. Lưu Thải Hồng lại xoay người đi đến chỗ bà mối trong khu nhà.

Bà mối Kim rất nổi tiếng trong khu này, ai muốn tìm đối tượng đều đến nhờ bà giúp đỡ.

"Chị Kim ơi"

Lưu Thải Hồng đến cửa nhà bà mối, thấy bà đang dọn dẹp nhà cửa, liền lên tiếng chào.

"A, chị là người thuê nhà lầu trên đúng không? Tôi thường thấy chị và con gái chị, vào ngồi đi."

Bà mối Kim biết có khách đến làm ăn, liền nhiệt tình mời Lưu Thải Hồng ngồi lên sofa.

"Chị Kim, hôm nay tôi đến tìm chị là vì chuyện hôn sự của con gái. Mộng Mộng nhà tôi tuổi cũng không còn nhỏ nữa, năm nay đã hai mươi hai tuổi rồi. Cả tôi và con gái đều có công việc, mỗi ngày đi làm, không có thời gian để tìm đối tượng cho con bé. Nhưng nếu cứ kéo dài như vậy thì cũng không hay, nên nhờ chị để ý giúp tôi."

Lưu Thải Hồng nói xong, liền đưa năm đồng cho bà mối, đó là quy tắc, đưa tiền càng nhiều, bà mối càng để tâm, tìm được đối tượng càng tốt.

Năm đồng đối với bà mối Kim mà nói là vừa phải, không nhiều mà cũng không ít.

Bà mối Kim vui vẻ nhận lấy bắt đầu cầm giấy bút ghi chép vào sổ.

"Con gái chị tên là gì, yêu cầu về đối tượng thế nào?" Bà mối Kim nhìn Lưu Thải Hồng hỏi.

"Con gái tôi tên là Vương Mộng Mộng, yêu cầu của nó chính là có công việc ổn định, lương một tháng không dưới ba mươi đồng, là người ngay thẳng, thật thà là được."

Lưu Thải Hồng cũng hạ thấp yêu cầu, không nói đến chuyện phải có nhà ở, không có nhà thì thuê cũng được.

Bà biết con gái mình béo, nhiều đàn ông không thích phụ nữ quá béo, nên bà cũng hiểu rõ không thể đòi hỏi quá cao.

"Được rồi, tối hiểu rồi, tôi sẽ để ý cho chị nhiều hơn." Bà mối Kim ghi chép lại yêu cầu.

Lưu Thải Hồng gật đầu, đứng dậy chào.

Còn Đại Hổ bên này cũng đang suy tính làm sao để lừa được Vương Mộng Mộng. Thực ra hắn ta cũng không có ý định sống cả đời với Vương Mộng Mộng. Chỉ là trước đây hắn nghe cô ta nói mẹ cô ta có hơn một nghìn tệ gửi ngân hàng, điều này đã khiến hắn động tâm.

Đại Hổ cũng chỉ là công nhân tạm thời ở nhà máy da, lương một tháng chỉ có hai mươi hai đồng. Cha mẹ Đại Hổ mất sớm, Đại Hổ chính là tự lăn lộn ngoài đường mà lớn lên, không ai coi trọng hắn.

Vì vậy, Đại Hổ quyết tâm trở thành người giàu có, nhưng hắn ta lại ham ăn lười làm, chỉ có một cách để trở thành người giàu có, đó chính là dựa vào phụ nữ.

Ngày nay, phụ nữ không dễ bị lừa, nhất là những người sống cùng cha mẹ, cho dù lừa được con gái cũng khó lừa được cha mẹ.

Một khoảng thời gian trước, hắn thường xuyên thấy Vương Mộng Mộng ăn mì cùng một quán với mình.

Đại Hổ quan sát một chút, thấy cô ăn mặc không tồi, ăn uống cũng không kém, người thì đầy đặn, chắc hẳn điều kiện gia đình cũng khá giả. Thế là Đại Hổ bắt đầu tiếp cận Vương Mộng Mộng.

Lúc đầu, Vương Mộng Mộng rất ngại ngùng, nhưng rất nhanh đã bị những lời nói ngọt ngào của Đại Hổ cuốn hút. Đại Hổ liền bắt đầu lợi dụng Vương Mộng Mộng để ăn chực.

Trong khi ăn, hắn không ngừng dò hỏi về gia đình Vương Mộng Mộng, gia đình có mấy người, người trong nhà làm gì.

Vương Mộng Mộng ngốc nghếch, cái gì cũng nói cho Đại Hổ nghe.

Đại Hổ nghe nói trong nhà chỉ có hai mẹ con, tiền lương cũng không ít, ngay lập tức hắn ta nảy sinh ý định lừa hết tiền tiết kiệm của mẹ Vương Mộng Mộng.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 309: Chương 309



Đại Hổ ngồi viết viết vẽ vẽ và vạch ra một kế hoạch chi tiết. Chờ tới khi lừa được tiền, hắn ta sẽ xuống vùng biển làm ăn, nghe đồng nghiệp trong nhà máy nói kiếm tiền ở đó rất dễ dàng.

Sáng sớm hôm sau, Vương Mộng Mộng dậy đi làm, khi xuống dưới lầu đã thấy Đại Hổ đứng đợi ở đó.

"Mộng Mộng, anh mua bữa sáng cho em này, cầm lấy đi." Đại Hổ đưa túi bánh bao và quẩy trong tay cho Vương Mộng Mộng.

"Anh Đại Hổ, anh tốt với em quá, sao anh lại đến sớm như vậy, sao không đi lên tìm em?"

Vương Mộng Mộng cảm động đến rối bời, trước kia cô chỉ thấy người khác được đối xử như vậy mà thôi.

"Anh đi lên đó sẽ không tốt cho em, anh sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của em."

Đại Hổ dịu dàng vuốt tóc Vương Mộng Mộng.

"Chúng ta đi làm thôi."

Vương Mộng Mộng khoác tay Đại Hổ và cùng nhau đi làm, ngay cổng nhà máy, nơi người qua kẻ lại đông đúc, ai nấy đều thấy cảnh đó.

"Kìa, chẳng phải là Đại Hổ đó sao? Lại tìm được người mới rồi."

"Có lẽ là thế. Người như hắn ta mà cũng có người chịu để ý sao?"

"Đúng vậy, cô gái này thật xui xẻo, bị hắn ta để ý tới."

Một vài chị trong nhà máy từng nghe về Đại Hổ liền thì thầm bàn tán sau lưng.

Vương Mộng Mộng lại nghĩ rằng bọn họ đang khó chịu, ghen tị với cô.

Vương Mộng Mộng vui vẻ mang bữa sáng vào xưởng làm việc. Một chị gái trong xưởng thấy cảnh đó không đành lòng.

Mặc dù bình thường Vương Mộng Mộng không giao tiếp nhiều với mọi người, nhưng chị ấy vẫn không nỡ để một cô gái trong sáng bị Đại Hổ làm hỏng danh tiếng.

"Đồng chí Vương, sáng nay tôi nhìn thấy cô đi cùng Đại Hổ."

"Đúng vậy, làm sao vậy?" Vương Mộng Mộng cảnh giác nhìn chị ta.

"Đồng chí Vương, tôi đã nghe qua về Đại Hổ từ lâu rồi. Hắn ta không phải là người tốt, cô tốt nhất không nên ở cùng một chỗ với hắn ta."

Chị gái nói với giọng đầy khuyên nhủ.

Vương Mộng Mộng nhìn chị ta, chưa kịp phản bác lại thì chuông báo giờ làm đã vang lên, chị gái kia rời đi.

Vương Mộng Mộng cảm thấy có lẽ chị ấy đang ghen tị với mình. Đại Hổ đối xử với cô rất tốt, Vương Mộng Mộng trong lòng hừ một cái.

Đến trưa, khi ăn cơm ở nhà ăn, Vương Mộng Mộng nghe thấy nhiều người thì thầm bàn tán sau lưng cô.

"Hazz, kia chính là cô gái bị Đại Hổ nhắm đến."

"Ừ, Đại Hổ quả thật đang đói khát, ai cũng để ý được."

"Mấy người còn không biết Đại Hổ sao? Đại Hổ chỉ theo đuổi ai có tiền thôi."

Mấy nữ đồng chí nói chuyện phiếm. Vương Mộng Mộng nghe lỏm được vài câu, trong lòng cũng bắt đầu d.a.o động và nghi ngờ.

Nghĩ đến việc mình béo như vậy, có bao nhiêu cô gái xinh đẹp hơn, sao hết lần này tới lần khác Đại Hổ lại chọn cô?

Cả buổi chiều Vương Mộng Mộng làm việc không tập trung.

Chiều tối, khi ra khỏi công nhà máy, Đại Hổ đã đứng đợi sẵn ở đó.

Vương Mộng Mộng bước đi chậm rãi, trong đầu vẫn đang nghĩ về lời của chị gái kia nói lúc sáng và những lời bàn tán ở nhà ăn.

"Mộng Mộng, có chuyện gì vậy? Em có vẻ không tập trung." Đại Hổ tiến lại gần.

"Em... em nghe thấy một số chuyện." Vương Mộng Mộng lưỡng lự trả lời.

"Chúng ta về nhà rồi nói nhé."

Hai người về đến chỗ nhà thuê của Vương Mộng Mộng, Vương Mộng Mộng mở cửa, rồi cả hai ngồi xuống ghế sofa.

"Chuyện gì vậy, Mộng Mộng? Rốt cuộc có chuyện gì vậy, em nói đi." Đại Hổ mở lời trước.

"Bọn họ đều nói anh không thực sự thích em, chỉ muốn đùa giỡn em thôi." Vương Mộng Mộng nhìn Đại Hổ, ánh mắt có chút do dự.

"Mộng Mộng, đừng bận tâm đến những gì người khác nói. Em tự cảm nhận thế nào? Em cũng nghĩ rằng anh không thật lòng với em sao?"

Đại Hổ cố tình tỏ ra dịu dàng, ôn nhu nhìn Vương Mộng Mộng, nắm tay cô.

"Em... em cũng không biết. Anh nói thích em, nhưng rốt cuộc thì thích ở điểm nào, em béo như thế này mà." Vương Mộng Mộng có chút tự ti.
 
Back
Top