Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 280: Chương 280



Vương Tiểu Thanh tin rằng Trương Dũng có thể quản lý tốt thời gian của mình.

Tào Chiêu Đệ bắt đầu nấu cơm.

Bà Vương dắt Tiểu Thạch đi dạo, nhìn ngắm xung quanh, Tiểu Thạch thích nhất là nơi đông vui.

Mười một giờ rưỡi trưa, món ăn đều đã nấu xong, Trương Dũng làm tổng cộng sáu món, bốn món mặn, hai món chay.

Trương Dũng tự mình làm một cái bếp nhỏ, đặt mấy nồi cơm và thức ăn lên trên, bên dưới đốt lửa giữ ấm, như vậy không lo thức ăn bị nguội.

Đồ ăn nấu xong, mùi thơm lan xa, hấp dẫn vài người tới.

“Ông chủ, món ăn này bán thế nào?” Vài người trung niên vừa xuống xe liền tiến vào hỏi.

“Món ăn có các mức giá khác nhau. mọi người tự chọn.”

Trương Dũng chỉ vào tấm bảng bên cạnh, trên đó ghi một món mặn một món chay, hai món mặn một món chay,... tất cả giá đều khoảng hai, ba hào.

Khách tới chọn món ăn mà mình thích, trả tiền trước rồi mới ăn, đây là điều Vương Tiểu Thanh nhắc Trương Dũng, nếu không lát nữa mọi người ăn xong, ai mà nhớ được đã ăn món gì.

Khách tới ăn ngon miệng, lại thu hút thêm nhóm khách khác tới, Trương Dũng bận rộn múc thức ăn. Tào Chiêu Đệ thu tiền, Vương Tiểu Thanh đứng bên cạnh xem xem có thiếu sót gì không, thỉnh thoảng Trương Vũ sẽ giúp thu dọn bát đĩa.

Đến bảy giờ tối, Trương Dũng đóng cửa lại, còn dư lại một ít thức ăn.

Nhưng không sao, lát nữa ăn thêm một chút cũng được, cuối cùng còn lại một ít món mặn, sáng mai có thể lấy nấu mì ăn.

“Anh cả, em có vài ý kiến, chẳng hạn như ngày mai khi chuẩn bị thức ăn thì anh căn cứ vào lượng khách ngày hôm nay mà chuẩn bị, như vậy thì nếu như không bán hết cũng chỉ dư lại chút ít thôi. Thà rằng đồ ăn không đủ, có thể nấu thêm, còn hơn là để thừa quá nhiều, thừa nhiều quá mà để ngày hôm sau bán, thì sớm muộn gì việc kinh doanh cũng thất bại thôi. Tự mình ăn cũng ăn không hết, như vậy sẽ lãng phí. Còn một điều nữa chính là lát nữa phải viết giấy dán bên ngoài cửa, ghi rõ thời gian bán, chẳng hạn như từ mười một giờ sáng đến bảy giờ tối.”

Vương Tiểu Thanh nói ra những thiếu sót mà mình thấy được trong hôm nay.

“Em dâu, em nói đúng, anh hiểu rồi, sau này anh sẽ chú ý hơn, tránh lãng phí thức ăn.”

Trương Dũng gật gật đầu, việc này phải tự mình từ từ cẩn nhắc thêm.

“Anh cả, ngày mai bọn em về rồi, bọn em không đến đây xem nữa.”

Trương Vũ cũng cảm thấy anh cả cần phải tự mình rèn luyện thì mới có thể một mình đảm đương được, anh và Tiểu Thanh không thể đến đây nữa, hỗ trợ quá nhiều cũng không phải chuyện tốt.

“Được, dạo gần đây hai em cũng đã vất vả rồi, hai em nghỉ ngơi sớm đi.”

“Anh cả khách sáo rồi, bọn mình là anh em ruột mà, ngủ sớm thôi.”

Trương Vũ kéo Vương Tiểu Thanh đi lên lầu, Trương Dũng còn phải rửa nồi, ban ngày nhân lúc không bận rộn anh đã rửa bát đũa xong rồi, buổi tối không có nhiều khách.

Hôm nay muộn rồi nên không về, Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh ngủ chung phòng, bà Vương và Tào Chiêu Đệ cùng Tiểu Thạch ngủ cùng nhau. Trương Dũng nằm dưới đất.

Sáng hôm sau, Trương Dũng dậy sớm đi mua thức ăn, nấu bữa sáng cho mọi người ăn, Trương Vũ mới đưa Vương Tiểu Thanh về, trước khi về nhà có ghé qua cho anh mặt sẹo một chuyến. Nhờ anh mặt sẹo chiếu cỗ bọn họ một chút, không để ai bắt nạt bọn họ.

Ngoài ra, còn để những anh em khác có thể đến ủng hộ việc kinh doanh. Bình thường bọn họ vẫn hay ăn ở nhà hàng quốc doanh, ăn ở đâu cũng là ăn, mà đồ ăn Trương Dũng nấu cũng không kém gì nhà hàng quốc doanh, giá cả lại hợp lý.

Sau khi về đến nhà, tình cờ gặp người dân trong thôn mới biết được hôm qua thư thông báo trúng tuyển đã tới, nhưng do cả nhà không có ở nhà, hiện tại thư thông báo trúng tuyển vẫn còn ở nhà trưởng thôn.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 281: Chương 281



Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh nhìn nhau cười.

“Chồng ơi, bây giờ chúng mình đi lấy nhé.” Vương Tiểu Thanh nóng lòng muốn nhìn thấy giấy báo nhập học.

“Đi thôi.” Bây giờ là thời gian nông dân được nghỉ, không cần lo lắng trưởng thôn không ở nhà.

Vương Tiểu Thanh lấy trừ trong không gian ra nửa cân kẹo trái cây và nửa cân bánh trứng, những món quà này rất bình thường nhưng cũng không kém phần lịch sự.

“Chú trưởng thôn.” Vương Tiểu Thanh đẩy cánh cửa khép hờ ra.

“Ở đây.” Có tiếng vọng ra từ trong bếp.

Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh cùng vào phòng bếp, thấy trưởng thôn và vợ đang sưởi ấm.

“Chú trưởng thôn. nghe nói giấy báo nhập học đã được gửi đến rồi. có phải không a?” Vương Tiểu Thanh đưa quà qua.

“Đúng rồi, để chú lấy cho hai đứa.” Trưởng thôn đứng dậy, vợ trưởng thôn nhận quà.

“Hai đứa thật khách sáo, còn mang theo quà cáp nữa.” Vợ trưởng thôn nói chuyện thì khách sáo, nhưng trong lòng lại vui mừng không tả xiết.

“Đây.” Trưởng thôn đã cầm giấy báo nhập học tới đưa cho hai người.

Trương Vũ nhận lấy, đưa giấy báo của Đại học Sư phạm cho Vương Tiểu Thanh.

“Trương Vũ, cậu định trở thành sĩ quan à, chú hỏi con gái rồi, con gái chú nói đây là một trong những trường quân đội hàng đầu của cả nước, cháu ấy à, sau này nhất định sẽ có tiền đồ rộng mở.”

Trưởng thôn không kìm được muốn kết thân với Trương Vũ. sau này có thể câu sẽ là người có địa vị trong thôn.

“Cảm ơn chú trưởng thôn đã khen, cháu sẽ cố gắng.”

Trương Vũ vẫn luôn khiêm tốn nhưng lúc này đây cũng cười rất tươi, cuối cùng anh cũng xứng đôi với vợ rồi.

Trước đây anh rất tự ti vì vợ là người thành phố, còn anh chỉ là người nông thôn, người ta vẫn thường hay nói xấu sau lưng rằng anh trèo cao.

Bây giờ thì tốt rồi, hiện tại anh và vợ đều có một danh phận chung, là sinh viên đại học.

Sau khi Vương Tiểu Thanh cảm ơn trưởng thôn xong, hai người ra về, trên đường về hai người nhìn đi nhìn lại thư thông báo trúng tuyển.

Sau đó lại trao đổi xem của nhau rồi lại luyến tiếc không muốn buông tay.

Trương Hồng Châu nghe nói thư thông báo trúng tuyển đã đến, không biết thư thông báo trúng tuyển của mình đã đến chưa, trong lòng cũng rất hồi hộp.

Lại đợi thêm vài ngày, cô ta lấy cớ đi ra bờ sông giặt quần áo, thận trọng bưng theo một chậu quần áo đi đến nhà trưởng thôn.

“Chú trưởng thôn, cháu có đồ gì không?” Trương Hồng Châu không nói thẳng là thư thông báo trúng tuyển.

Trưởng thôn gật gật đầu, từ trong ngăn kéo dưới cùng lấy ra thư thông báo trúng tuyển.

“Cô phải nhớ, tôi không biết gì về việc này.” Trưởng thôn quan tâm nhất chính là thanh danh của mình.

“Cảm ơn chú.”

Trương Hồng Châu xúc động đến nỗi suýt khóc, cầm được thư thông báo trúng tuyển xem cũng không dám xem, dùng quần áo bẩn trong chậu che lại.

Trương Hồng Châu nhanh chóng rời khỏi nhà trưởng thôn, đúng là có tật giật mình, sợ bị người khác nhìn thấy.

Trương Hồng Châu bước nhanh về đến nhà, Nhị Cẩu đang ngủ, Trương Hồng Châu nhẹ nhàng bưng chậu quần áo đi vào.

“Không phải em đi giặt quần áo à, sao lại về rồi?” Nhị Cẩu chưa ngủ, nghe thấy tiếng còn tưởng có trộm.

“Em còn quần áo bẩn chưa mang đi. Em tìm một chút.” Trương Hồng Châu toát mồ hội. Nhi Cẩu lại ngủ tiếp.

Trương Hồng Châu đem thư thông báo trúng tuyển giấu vào đống quần áo lót và đồ dùng khi tới tháng của mình, chỗ này không ai dám đụng vào.

Thở phào nhẹ nhõm, Trương Hồng Châu bưng chậu ra sông giặt quần áo, diễn kịch phải diễn cho trọn vẹn màn kịch.

Buổi tối, Nhị Cẩu nhàn rỗi không có việc gì làm, ban ngày đã ngủ chán, ra ngoài tìm người trong thôn chơi bài.

Trương Hồng Châu khóa cửa lại, lấy thư thông báo trúng tuyển ra, là Đại học Giao thông Thượng Hải.

Dù không phải trường tốt nhất Thượng Hải nhưng cũng không tính là tệ, Trương Hồng Châu rất hài lòng, có thể đỗ đại học là đủ rồi.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 282: Chương 282



Giấy báo ghi rõ ngày nhập học là ngày 1 tháng 2 năm 1978, nếu như trước ngày mười tháng hai không thể đến trường báo danh thì coi như bỏ học.

Trương Hồng Châu cất kỹ thư thông báo trúng tuyển, còn chưa đầy một tháng nữa là cô có thể rời khỏi đây, quá tuyệt rồi.

Ngày hôm sau, Trương Vũ lên thị trấn thông báo cho anh trai.

Mọi người đều nói phải về nhà làm tiệc rượu chúc mừng, nhưng bị Trương Vũ ngăn lại, bảo mọi người chuyên tâm lo cho chuyện kinh doanh, chuyện này quan trọng hơn.

Còn khoảng mười ngày nữa, anh sẽ cùng Vương Tiểu Thanh đến thành phố Tương, trường quân đội khai giảng vào ngày 1 tháng 2, Đại học Sư phạm khai giảng ngày 8 tháng 2.

Hai người dự định đi sớm, gần đến mùa xuân, thời tiết đẹp, thích hợp đi du ngoạn.

Thực ra thì Vương Tiểu Thanh muốn đến sớm để đi chợ đen bán lương thực trước.

“Em trai. Các em đến thị trấn sớm một ngày. Một nhà chúng ta cùng nhau tụ họp một bữa.”

Trương Dũng định ngày đó sẽ nấu vài món ngon, mọi người cùng nhau ăn mừng.

“Được.” Trương Vũ gật gật đầu, anh trai có ý tốt, nếu từ chối ngược lại sẽ làm anh trai buồn.

Trương Hồng Châu dự định sẽ xuất phát vào ngày 25 tháng 1, mất ba ngày đi xe.

Trương Hồng Châu không mua vé trước, vé đi Thượng Hải thường có một chuyến vào buổi sáng và một chuyến buổi chiều, cô đến lúc nào thì đi lúc đó.

Trương Hồng Châu nhân lúc Nhị Cẩu không có ở nhà, trước tiên cô thu dọn vài bộ quần duy nhất của mình không có chắp vá.

Những thứ khác cái gì cũng không mang theo được, bởi vì nếu mang hành lý đi theo mà bị người trong thôn nhìn thấy, cô sẽ không chạy thoát được.

Ngược lại Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ cảm thấy vô cùng nhàn rỗi, không có việc gì làm liền lên núi đi dạo, Trương Vũ còn bắt được gà rừng, thỏ rừng, cho nên trong không gian của Vương Tiểu Thanh lại nhiều thêm gà rừng, thỏ rừng.

Ngày 25 tháng 1, Trương Hồng Châu cũng như thường lệ, xách giỏ đi chợ. Còn dùng vải che lại hành lý của mình ở trong giỏ, về phần thư thông báo trúng tuyển và tiền, Trương Hồng Châu đã cất kỹ bên người.

“Cha mẹ, có cần con mua gì không?” Trương Hồng Châu nhìn cha mẹ Nhị Cẩu còn đang ăn sáng, vì không để bọn họ hoài nghi, vẫn là hỏi một câu.

“Mua giúp cha một cân thuốc lá, khi nào về cha trả lại tiền.” Cha Nhị Cẩu ngẩng đầu lên nói, t.h.u.ố.c lá của ông sắp hết rồi.

“Được.” Trương Hồng Châu gật gật đầu, xách giỏ đi.

Thanh danh của Trương Hồng Châu ở trong thôn không được tốt lắm, nên trên xe không ai để ý tới cô.

Trương Hồng Châu lên đến thị trấn, tâm tình càng ngày càng kích động.

Đầu tiên cô đi vào nhà vệ sinh công cộng, lấy hành lý của mình ra, lại lấy ra một miếng vải che mặt lại.

Lúc đó có một bà thím đi vào nhà vệ sinh.

“Bác gái, cái giỏ này cháu tặng bác.” Trương Hồng Châu nói xong câu đó liền nhẹ nhàng đi ra bến xe.

Bác gái trong nhà vệ sinh vui mừng, không ngờ đi vệ sinh lại được người ta tặng giỏ.

Trương Hồng Châu bước lên xe đi thành phố Tương, trên xe có nhiều người, hình như còn có vài người đi học đại học.

Đến thành phố Tương, Trương Hồng Châu vội vàng đến ga tàu, còn một giờ nữa tàu mới khởi hành.

Một giờ này với Trương Hồng Châu mà nói là sự chờ đợi đầy căng thẳng.

Cuối cùng, vào lúc 11 giờ sáng, Trương Hồng Châu lên chuyến tàu đi đến thành phố Thượng Hải.

Phong Thu Loan

Đến lúc ăn cơm tối, ba người nhà Nhị Cẩu mới phát hiện ra Trương Hồng Châu không có ở nhà.

"Hồng Châu đâu rồi, muộn thế này còn có thể đi đâu chứ?" Nhị Cẩu ăn xong bữa trưa thì đi chơi bài, đến khi trời tối mới trở về.

"Không biết, mẹ còn định hỏi con đây. Chiều nay mẹ đến nhà bà Trương để may đế giày, vừa mới về thôi, mẹ cứ tưởng nó đang ngủ trong phòng nữa chứ."

Mẹ của Nhị Cẩu buồn bực.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 283: Chương 283



"Không lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?” Cha của Nhị Cẩu hoàn toàn không nghĩ đến việc có thể Trương Hồng Châu đã chạy trốn.

Trong lòng Nhị Cẩu cũng cảm thấy lo lắng, liền ra ngoài đi tìm Tiểu Tứ, là người hôm nay lái máy kéo.

Tiểu Tứ là cháu của trưởng thôn, trước khi Trương Dũng mở cửa hàng đã dạy cậu ấy cách lái máy kéo.

"Rầm rầm rầm"

Nhị Cẩu đến nhà Trương Tiểu Tứ và gõ cửa, nhà Trương Tiểu Tứ đang ăn cơm.

"Ai đó? Trương Tiểu Tứ đi đến gần cửa, chuẩn bị mở cửa.

"Là tôi đây, anh Tiểu Tứ."

Nhị Cẩu nghe thấy giong của Trương Tiểu Tứ liền đáp lại.

"Muộn thế này rồi, có việc gì không?"

Trương Tiểu Tứ nghi ngờ, nhà mình và nhà Nhị Cẩu trước giờ nước giếng không phạm nước sông, làm gì có chuyện anh ta tới tìm mình.

"Anh Tiểu Tứ, sáng nay vợ tôi có phải đã lên máy kéo đi lên thị trấn không?"

Nhị Cẩu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Hình như đúng thế, làm sao vậy?" Sáng nay Trương Tiểu Tứ chỉ nhìn thoáng qua, dường như thấy Trương Hồng Châu ở trên xe.

"Chiều nay thì sao? Cô ấy không ngồi máy kéo đi về cùng mọi người à?"

Nhị Cẩu Tử tiếp tục hỏi.

"Chiều nay có vài người không ngồi xe trở về, vợ anh cũng không ngồi. Sao vậy, cô ấy vẫn chưa về nhà à?"

Trương Tiểu Tứ nhận ra vợ của Nhị Cẩu có lẽ vẫn chưa về nhà.

"Ừ, tôi biết rồi."

Nhị Cẩu không nói gì thêm, sau khi hỏi rõ liền trở về nhà.

Về đến nhà, Nhị Cẩu cũng không biết bây giờ phải làm sao.

"Thế nào rồi, Nhị Cẩu, đã hỏi chưa?" Mẹ của Nhị Cẩu sốt ruột hỏi.

"Đã hỏi Tiểu Tứ rồi, anh ấy nói Hồng Châu chiều nay không ngồi xe về."

Nhị Cẩu thất vọng ngồi xuống ghế, anh ta không biết Trương Hồng Châu sẽ đi đâu.

"Hay là con vào phòng xem thử nó có lấy quần áo đi không?"

Mẹ của Nhị Cẩu cảm thấy có thể cô ta đã chạy trốn rồi, trở về thành phố, thành phố mà người ta gọi là Thượng Hải.

"Con trai, mẹ con nói đúng, Hồng Châu có phải đã về nhà mẹ đẻ hay không?"

Cha của Nhị Cẩu ngược lại không hề nghĩ đến việc Trương Hồng Châu sẽ bỏ trốn. Nếu cô ta thực sự có khả năng đó, thì cô ta đã về thành phố từ lâu rồi, chẳng cần phải đợi đến bây giờ.

"Để con vào xem thử."

Sau khi Nhị Cẩu được cha mẹ nhắc nhở, liền đứng dậy đi vào phòng. lục lọi một lúc, liền phát hiện có hai bộ quần áo đẹp không còn nữa, đó là những bộ quần áo mua sau khi kết hôn, Nhị Cẩu còn nhớ rõ vì anh ta cùng Trương Hồng Châu đi mua.

"Cô ấy... có hai ba bộ quần áo không thấy đâu nữa."

Nhị Cẩu lại tiếp tục lục lọi, bất ngờ tìm thấy một mảnh giấy trong ngăn kéo, trên đó viết: "Nhị Cẩu, hiện tại đang được nghỉ làm, em về nhà thăm em trai, em gái và bố mẹ. Khoảng một tháng nữa em sẽ quay về, không cần lo lắng — Trương Hồng Châu."

Nhị Cẩu biết chữ, liền đọc to lên.

"Đúng là về nhà mẹ đẻ rồi." Cha của Nhị Cẩu bừng tỉnh đại ngộ.

"Con trai, con có tin không?"

Mẹ của Nhị Cẩu cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

"Con không biết." Trong lòng Nhị Cẩu cảm thấy rối bời.

"Muốn về nhà mẹ đẻ thì nên về vào dịp trước Tết để đón Tết cùng gia đình mẹ đẻ, bây giờ đã qua Tết rồi, còn chuẩn bị bắt đầu làm việc đồng áng nữa."

“Hơn nữa, nếu về nhà mẹ đẻ thì chúng ta cũng không ngăn cản cô ta về, con cũng có thể đi cùng nó về mà. Nhưng nó lại không nói một lời nào. cứ như vậy rời đi. có lẽ đã tính toán sẵn từ lâu rồi."

Mẹ của Nhị Cẩu đã nhận ra vấn đề.

"Bây giờ phải làm sao đây?" Đầu óc Nhị Cẩu rối loạn.

"Chúng ta đến nhà trưởng thôn trước đã."

Mẹ của Nhị Cẩu kéo Nhị Cẩu chạy đến nhà trưởng thôn.

"Trưởng thôn, trưởng thôn, không xong rồi, không xong rồi."

Mẹ của Nhị Cẩu chạy trước đến nhà trưởng thôn, Nhị Cẩu và cha Nhị Cẩu theo sát phía sau.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 284: Chương 284



"Chuyện gì vậy, sao lại vội vàng như thế."

Vợ của trưởng thôn đang định đóng cửa lại để đi rửa bát, mẹ của Nhị Cẩu trực tiếp xông vào.

"Trưởng thôn, không xong rồi, con dâu tôi bỏ đi rồi."

Mẹ của Nhị Cẩu không để ý đến vợ của trưởng thôn, hướng về phía trưởng thôn đang ngồi uống trà trong phòng khách kêu lên.

"Bỏ đi? Đi đâu?"

Trong lòng Trưởng thôn hiểu rõ, Trương Hồng Châu bỏ đi học đại học.

"Cô ta, không biết, có thể là về nhà rồi, để lại một mảnh giấy nói là về nhà."

Mẹ của Nhị Cẩu bị hỏi như vậy giống như không còn tự tin nữa vì Trương Hồng Châu đã để lại mảnh giấy.

Nếu cô ta quay về sau một thời gian nữa, thì chẳng phải mình đã làm ầm ĩ khiến mọi người đều biết chuyện hay sao.

"Cô ấy đã để lại giấy nhắn cho các người rồi, chắc không có vấn đề gì đâu."

Trưởng thôn đưa ra một câu trả lời mơ hồ, điều này làm cho mẹ của Nhị Cẩu cũng cảm thấy có chút hy vọng.

"Mẹ, trưởng thôn nói cũng đúng, nếu Hồng Châu muốn bỏ đi, tại sao lại để lại tờ giấy này?"

Nhị Cẩu cũng cảm thấy mình đã đối xử rất tốt với Trương Hồng Châu, không có lý do gì mà cô ấy lại bỏ đi cả.

"Thế này đi, nếu sau một thời gian nữa mà cô ấy không trở về, thì các người cứ báo cảnh sát là được."

Trưởng thôn đưa ra cách giải quyết, dù sao chuyện cảnh sát có tìm được Trương Hồng Châu hay không thì cũng không liên quan đến ông.

"Đúng, đúng, trưởng thôn quả nhiên kiến thức rộng rãi, sao chúng ta lại không nghĩ đến việc có thể báo cảnh sát nhỉ." Cha của Nhị Cẩu liên tục gật đầu.

"Chúng ta nghe theo lời trưởng thôn, cứ đợi một thời gian rồi hẵng tính, nếu Hồng Châu không về, chúng ta sẽ báo cảnh sát tìm cô ta."

Mẹ của Nhị Cẩu cũng dần bình tĩnh lại.

"Ừ, nếu không có việc gì nữa thì về đi, cũng muộn rồi." Trưởng thôn bắt đầu hối thúc bọn họ ra về, ông cũng cần phải đi nghỉ ngơi sớm.

Ba người nhà Nhị Cẩu trên đường đi về nhà, trong lòng ai nấy đều không vui.

Đặc biệt là Nhị Cẩu, không hiểu tại sao Trương Hồng Châu về nhà mẹ đẻ mà không nói cho mình biết.

Tốt xấu gì cũng là người cùng mình chung giường chung chăn gối vài năm liền, không nghĩ tới trái tim của Trương Hồng Châu vẫn không ở đây.

Nhị Cẩu cảm thấy có lẽ bản thân anh chưa bao giờ thật sự hiểu rõ Trương Hồng Châu. Đợi khi cô ấy quay về, nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Ba ngày sau, cuối cùng Trương Hồng Châu cũng đến được Thượng Hải, nơi vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

"Cuối cùng mình đã trở lại."

Trương Hồng Châu cảm thấy vô cùng phấn khích, cuối cùng cô cũng thoát khỏi nông thôn, trở lại làm một người thành phố.

Bước chân của Trương Hồng Châu dứt khoát tiến về phía xe buýt đi đến Học viện Giao thông.

Sau khi đến trường, Trương Hồng Châu làm thủ tục nhập học và nộp 20 tệ tiền học phí, cũng may không quá đắt.

Trương Hồng Châu nhận được chìa khóa phòng ký túc xá, năm nay tuyển sinh không nhiều, sắp xếp mỗi phòng chỉ bốn người.

Khi đến ký túc xá, các cô gái khác vẫn chưa đến, Trương Hồng Châu chiếm ngay vị trí tốt, sau cửa, vừa kín đáo lại có sự riêng tư.

Chỉ có điều là không có gì cả, lúc mới đến thấy người khác đều mang theo chăn, chiếu các thứ, còn Trương Hồng Châu thì không có gì, chỉ có thể bỏ tiền ra mua.

Thực ra cũng có thể về nhà lấy, nhưng Trương Hồng Châu chán ghét căn nhà đó.

Cô đi xuống nông thôn mấy năm nay, những lá thư gửi tới lúc đầu là để xin tiền và lương thực.

Sau đó là những lời mắng nhiếc cô vô lương tâm, muốn cắt đứt quan hệ với cô.

Mục tiêu của Trương Hồng Châu chính là vừa học đại học vừa tìm một người thành thật để kết hôn.

Ngày hôm sau, Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ sẽ đi đến thành phố Tương, nên hôm nay bọn họ đã cất chăn và ga trải giường trong nhà vào không gian, thậm chí còn mang theo cả chiếc tivi.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 285: Chương 285



Ban đầu, Vương Tiểu Thanh định để lại tivi cho anh cả và chị dâu xem nhưng Trương Vũ đã ngăn lại.

"Nếu mục tiêu phấn đấu của anh chị bị chúng ta dễ dàng phá vỡ, anh chị sẽ phấn đấu nữa sao?"

Trương Vũ tin tưởng anh cả và chị dâu có thể dựa vào đôi tay của mình để sống một cuộc sống tốt đẹp.

Hai người mang theo hai chiếc túi nhỏ đến thị trấn vào buổi chiều, lần trước anh cả đã dặn là đến trước một ngày để ăn tối.

Khi đến thị trấn, anh cả đang rửa bát, còn chị dâu thì đang lau bàn, bà Vương đang chơi với Tiểu Thạch.

"Chú út, thím út!"

Tiểu Thạch Đầu là người đầu tiên nhìn thấy hai người, liền chạy vội tới.

"Tiểu Thạch Đầu, sao con biết thím mang đồ ăn vặt cho con vậy?"

Vương Tiểu Thanh lấy chiếc bánh trứng đặc biệt mua cho Tiểu Thạch Đầu từ cửa hàng cung cấp ra.

Tiểu Thạch Đầu tuổi còn nhỏ, nhiều loại đồ ăn vặt không thích hợp đểm ăn, chẳng hạn như kẹo và bánh quy, không thể ăn nhiều, nhưng bánh trứng thì không sao.

"Oa, bánh trứng!" Tiểu Thạch Đầu nhanh chóng ôm lấy bánh rồi chạy đến chỗ bà nội.

Bà Vương lấy một cái bánh ra đưa cho Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.

"Em dâu, sao không đến ăn trưa?" Tào Chiêu Đệ bụng đã to thêm một chút, nhưng những việc nhẹ nhàng vẫn có thể làm được.

"Trong nhà vẫn còn đồ ăn từ hôm qua chưa ăn hết, đổ đi thì phí quá, bọn em đã xử lý sạch sẽ rồi.

Vương Tiểu Thanh đưa hành lý cho Trương Vũ để anh mang lên lầu, còn mình thì ngồi nói chuyện với chị dâu.

"Gần đây công việc kinh doanh không tệ lắm, chủ yếu là nhờ Trương Dũng đã kiểm soát số lượng nguyên liệu rất tốt.

Lượng thức ăn còn dư của mỗi ngày vừa đủ cho cả nhà ăn tối.

Tào Chiêu Đệ cảm thấy chỉ cần không lãng phí nguyên liệu nấu ăn thì kiểu gì cũng kiếm được tiền.

"Vậy thì tốt quá, sau này công việc kinh doanh sẽ ngày càng phát đạt hơn. Vào mùa hè, chị có thể nói anh cả đóng cửa muộn hơn một tiếng."

Vương Tiểu Thanh nhắc nhở.

"Được, may mà có các em, bây giờ gia đình chúng ta mới không cần phải làm việc đồng áng nữa mà vẫn kiếm được tiền, ăn uống cũng không phải lo, việc kinh doanh này thật sự đúng đắn."

Trong nửa tháng qua Tào Chiêu Đệ đã kiếm được không ít, nghĩ đến việc sau này công việc sẽ ngày càng tốt hơn, liền có động lực.

"Chị dâu, sau này có thể sẽ có người thấy anh chị kiếm được tiền mà ghen tỵ, cũng kinh doanh giống như vậy. Nhưng chị cũng đừng lo lắng. Chúng ta chỉ cần đảm bảo hương vị ngon, nguyên liệu sạch sẽ, không bán thức ăn để qua đêm, khách hàng vẫn sẽ đến. Tuyệt đối đừng dùng giá thấp để thu hút khách hàng”.

Vương Tiểu Thanh đã thấy nhiều trường hợp như thế ở thời hiện đại, ban đầu kinh doanh rất tốt, sau đó vì cạnh tranh mà giảm giá, giảm chi phí, dùng nguyên liệu kém chất lượng.

"Được, bọn chị sẽ nghe theo em. Bọn chị không có kinh nghiệm kinh doanh, tất cả đều nhờ em chỉ dẫn, em nói thế nào bọn chị sẽ làm theo như thế đó."

Tào Chiêu Đệ gật đầu, tỏ ý đã ghi nhớ.

Vương Tiểu Thanh mim cười hài lòng, nhìn xuống bụng của Tào Chiêu Đệ.

"Chị đầu, chị có đi khám bác sĩ xem tình hình của em bé thế nào không?"

Ở thời hiện đại, cứ mỗi nửa tháng là phải đi kiểm tra một lần, ở đây thì không mong đợi điều đó, nhưng ít nhất một hai tháng cũng phải đi kiểm tra một lần.

"Vài ngày trước chị có đi một lần, bác sĩ nói em bé rất khỏe, còn bảo chị đừng ăn nhiều quá, không tốt cho việc sinh nở."

Tào Chiêu Đệ khi nói đến việc này còn hơi ngượng ngùng, đều do Trương Dũng mỗi ngày đều cho cô ăn nhiều thịt, bây giờ mỗi ngày cô đều được ăn thịt, đầy đủ dinh dưỡng.

"Bác sĩ nói đúng đấy chị dâu, không nền ăn quá nhiều thức ăn nhiều dầu mỡ và thịt mỡ."
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 286: Chương 286



Vương Tiểu Thanh gật đầu. Thời đại này, mọi người đều nghĩ rằng phụ nữ mang thai cần phải ăn nhiều hơn, cũng không trách được, bởi vì phần lớn các gia đình vẫn còn khó khăn, không được ăn thịt nhiều, nên chỉ có thể ăn nhiều.

Hai người trò chuyện một lúc rồi đưa Tiểu Thạch Đầu ra ngoài chơi một chút. Trương Vũ và Trương Dũng bận rộn với công việc trong quán và chuẩn bị bữa tối.

Buổi tối, hai anh em làm đồ ăn bên trong, Tào Chiêu Đệ mang thức ăn cho khách, Vương Tiểu Thanh thu tiền.

Đến 7 giờ tối, quán đóng cửa, vừa khéo còn dư lại một món mặn và một món chay, Tào Chiêu Đệ múc ra đ ĩa.

Món ăn của Trương Dũng cũng đã hoàn thành.

"Cả nhà, hôm nay có món chân giò kho tàu, khâu nhục, trứng gà xào ớt, trứng hấp thịt bằm, cải thảo xào tóp mỡ, canh sườn rong biển và món còn thừa là thịt xào ớt và giá đỗ xào."

Trương Vũ mang các món ăn ra, lần lượt giới thiệu tên các món.

"Thơm quá. tài nấu ăn của anh cả lại tiến bộ hơn rồi. Trương Vũ. anh phải học một cách chăm chỉ biết không đấy?"

Vương Tiểu Thanh nhìn một bàn đồ ăn đầy màu sắc và hương vị, nuốt một ngụm nước bọt. Món khâu nhục này là do cô dạy cho anh cả, không biết anh cả nấu có ngon không nữa.

"Cả nhà, ăn cơm thôi." Trương Dũng mang bát cơm đến cho mọi người.

"Hôm nay anh đã học từ anh cả rồi, đến thành phố Tương sẽ nấu cho em ăn."

Trương Vũ gắp một miếng khâu nhục cho Vương Tiểu Thanh, sau đó lại gắp một miếng cho mình.

Vương Tiểu Thanh gật gật đầu, cắn một miếng thịt khâu nhục.

"Ngon quá."

Cả gia đình ăn no căng bụng, Tiểu Thạch Đầu ăn cả một miếng thịt kho tàu mà vẫn chưa chịu dừng, còn muốn ăn thêm.

Mọi người không ai dám cho cậu bé ăn thêm, sợ buổi tối khó tiêu hóa, nếu ăn thêm không chừng cậu bé sẽ bị đau bụng suốt đêm.

Sau khi ăn xong, hai anh em đi dọn dẹp nhà bếp, Tào Chiêu Đệ thì lau mặt và rửa chân cho Tiểu Thạch Đầu.

Bà Vương khó khăn lắm mới ngồi xuống nghỉ ngơi được một chút, Tiểu Thạch Đầu thật sự quá nghịch ngợm, suốt cả ngày khiến bà rất mệt mỏi.

Vương Tiểu Thanh từ trong không gian lấy ra 200 đồng.

"Mẹ ơi, ngày mai con và Trương Vũ sẽ đi đến thành phố Tương, mẹ phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, đây là 200 đồng tiền chi tiêu cho hai, ba năm tới của mẹ, mẹ cất kỹ nhé."

Đây là việc mà hai vợ chồng đã bàn trước với nhau ở nhà, quyết định đưa một lần cho vài năm, đưa năm một thì sợ quên mất, vẫn là cách này tiện hơn.

"Trời ơi, sao lại cho nhiều thế này, lần trước các con đưa 200 đồng ít nhất cũng đủ dùng trong bảy tám năm rồi, sao lại đưa thêm 200 đồng nữa?”

Bà Vương không muốn nhận, ban đầu chỉ nói một năm năm mươi cân lương thực, năm mươi cân lương thực chỉ tầm hai ba chục đồng thôi, 200 đồng đủ dùng sáu bảy năm rồi.

"Mẹ, không tỉnh như thế được, bọn con không ở bên cạnh chăm sóc mẹ, đây coi như là khoản bù đắp cho mẹ, mẹ cứ nhận đi, nếu không bọn con đi xa cũng không yên tâm được."

Vương Tiểu Thanh nghĩ nếu bà còn không nhận thì gọi Trương Vũ đến hỗ trợ thuyết phục, vì bà Vương luôn nghe lời Trương Vũ.

"Nếu con đã nói như vậy rồi thì mẹ nhận, mẹ không thể để các con đi xa rồi vẫn phải lo lắng cho mẹ. Nhưng phải nói trước, trong năm năm tới các con không được đưa thêm tiền cho mẹ nữa."

Bà Vương nhận tiền, cẩn thận nhét vào túi.

"Vâng, còn biết rồi, mẹ, đến kỳ nghỉ hè con và Trương Vũ sẽ về thăm mẹ”. Vương Tiểu Thanh an ủi bà Vương.

"Tốt lắm, các con có chí, thi đỗ đại học là chuyện làm rạng danh tổ tiên, bọn con cũng không cần lo lắng gì cho mẹ nữa. Khi nào mẹ có thời gian về Phong Thu Loan, mẹ phải ra mộ ông ấy đốt ít tiền vàng, báo cho ông ấy biết rằng con trai của ông ấy có tiền đồ."
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 287: Chương 287



“Lúc trước khi ông ấy còn sống, Trương Vũ còn rất nhỏ, ông ấy luôn nói rằng Trương Vũ là đứa thông minh. Thông minh hơn anh cả của nó, là người có năng lực học hành, phải cho nó thi đại học, không ngờ được điều đó lại trở thành hiện thực."

Bà Vương không khỏi cảm thán.

Sáng sớm hôm sau, Trương Dũng đã nấu bún gạo cho cả nhà ăn.

"Em dâu, trước đây em từng nói với anh là nên nấu bún bán vào buổi sáng. Em thử xem hương vị thế nào. Nếu được thì đợi sau khi Chiêu Đệ sinh xong, bọn anh sẽ bắt đầu bán bún gạo."

Trương Dũng bưng bát bún đến, trong bát bún có thịt băm và nấm hương.

Vương Tiểu Thanh nếm thử một miếng, hương vị cũng tương tự như các quán bán bún gạo khác trong thị trấn, nhưng có lẽ vẫn kém một chút so với bún gạo ở mthời hiện đại.

"Anh cả, trước đây em từng ăn ở một quán dùng nước hầm từ xương để nấu bún gạo, hương vị rất thơm ngon. Em nghĩ anh có thể thử cách đó."

Ăn được một nửa, Vương Tiểu Thanh mới nhớ ra, bún gạo ngon ở thời hiện đại là nhờ có nước dùng được hầm từ xương.

"Được."

Trương Dũng lặng lẽ ghi nhớ, dự định thử nghiệm vào ngày mai.

Sau khi ăn sáng xong, mọi người đứng ở cửa dưa mắt nhìn hai vợ chồng trẻ lên xe.

Xe buýt đậu cách đó khoảng 50 mét, nên không cần phải đi xa, chỉ đứng ở cửa cũng có thể tiễn.

Hai người đẩy xe đạp đến cốp xe buýt. may mắn là vừa đủ chỗ.

Bọn họ ngồi chuyến xe lúc 9 giờ, sau khi lên xe, Vương Tiểu Thanh cũng không ngủ được, mở cửa sổ thì quá lạnh, nên cô lấy ra một cuốn tiểu thuyết để đọc.

Trương Vũ cũng dựa vào đọc cùng.

"Đến thành phố Hành rồi, xuống xe thôi."

Thời gian khi đọc sách luôn trôi qua rất nhanh.

Cả hai xuống xe, lấy xe đạp ra và đẩy vào một con hẻm nhỏ, Vương Tiểu Thanh cất hết vào không gian. Họ nhẹ nhàng đi ra khỏi hẻm, hai tay trống không, sẵn sàng lên đường.

Khi ra đến đầu hẻm, Vương Tiểu Thanh nghĩ đến điều gì đó, rồi lấy ra một chiếc túi đeo chéo, đặt một cuốn sách vào bên trong.

Như vậy thì một lúc nữa khi lên tàu, có thể dễ dàng lấy đồ ăn ra, nếu như không lấy túi, sẽ khiến người khác thắc mắc đồ ăn từ đâu ra.

Hai người tay trong tay đi đến ga tàu, mua vé đi thành phố Tương. may là chỉ còn khoảng nửa tiếng nữa là tàu khởi hành.

Vào lúc 11:30, hai người đã ngồi trên chuyến tàu đến thành phố Tương. Trên tàu có rất nhiều người, đều đi học đại học, nói chuyện rất ồn ào.

Mặc dù nhiều người, nhưng không có ai phải đứng, ghế ngồi đều đủ cho tất cả.

Vẫn chưa quá đỗi, hai người tiếp tục đọc tiểu thuyết. Đến giữa trưa khoảng 12:30, mọi người lục tục lấy đồ ăn đã chuẩn bị từ ở nhà ra.

Có bánh mì trắng, sủi cảo, bánh bao, màn thầu, và bánh ngô.

Vương Tiểu Thanh cũng từ trong túi xách lấy ra một gói giấy, bên trong là bánh bao nhân thịt và bánh kếp hành lá, lấy từ không gian ra nên vẫn còn nóng hổi.

Ban đầu còn có vài đồng chí nam thấy Vương Tiểu Thanh xinh đẹp, định đến bắt chuyện, nhưng thấy hai người họ rất thân mật, liền hiểu ra được cô là hoa đã có chủ.

Vương Tiểu Thanh ăn một cái bánh kếp hành lá và một cái bánh bao nhân thịt là no căng, còn Trương Vũ ăn hai cái bánh bao thịt và một cái bánh kếp hành lá.

Điều này làm những người xung quanh thèm thuồng, vì đồ ăn của họ đều đã nguội, không còn tỏa ra mùi thơm như đồ ăn của hai người họ.

Đến 5 giờ chiều, cuối cùng họ cũng xuống xe. Vương Tiểu Thanh cảm thấy hơi buồn nôn vì ngồi tàu quá lâu, không khí quá ngột ngạt, nhất là đang vào mùa hè.

Hai người phải nhanh chóng lên xe buýt, nếu không sau 6 giờ sẽ không còn xe nữa, mà đi xe đạp sẽ mất rất nhiều thời gian.

Khi đến nhà thuê, đã gần 6 giờ tối.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 288: Chương 288



Vương Tiểu Thanh mệt mỏi nằm xuống không gian, không muốn nhúc nhích, còn Trương Vũ thì múc nước, lau dọn sạch sẽ ghế sofa, giường và lau sàn nhà.

"Thanh Thanh, lấy chăn ra đi."

Lúc Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh trở về, họ đã cất hết chăn vào trong không gian để tránh bị bụi bẩn.

Vương Tiểu Thanh đang định c ởi đồ để ngâm mình thì nghe thấy Trương Vũ gọi, liền lấy chăn ra.

"Oa, sạch sẽ quá, chồng giỏi quá."

Vương Tiểu Thanh từ không gian bước ra thấy bên ngoài đã sạch sẽ, tâm trạng vui vẻ, liền thưởng cho Trương Vũ một nụ hôn nhẹ. Trương Vũ cười ngây ngô, rồi cùng Vương Tiểu Thanh trải giường.

"Chúng ta vào không gian tắm đi. cảm giác cả người không thoải mái lắm."

Vương Tiểu Thanh cảm thấy mỗi lần ngồi xe buýt hay tàu hỏa đều cảm thấy cơ thể bẩn bẩn.

"Được." Trương Vũ cùng Vương Tiểu Thanh đi vào không gian, cả hai c ởi quần áo đi tắm.

Dù đã là vợ chồng mấy năm rồi, nhưng khi thấy Vương Tiểu Thanh c ởi đồ, Trương Vũ vẫn không thể kìm lòng được mà đỏ mặt, tim thì đập nhanh.

"Không được suy nghĩ lung tung, đồ lưu manh."

Vương Tiểu Thanh thấy Trương Vũ cứ chăm chú nhìn vào n.g.ự.c mình, liền vội vàng che lại. Trương Vũ tựa như một con sói đói không bao giờ no, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó, tinh lực dư thừa.

Sau khi tắm xong, cả hai thay quần áo sạch sẽ, Trương Vũ liền bắt đầu giặt đồ ngay trong không gian.

Vương Tiểu Thanh thì đi đến kệ thức ăn chín, chọn món ăn cho buổi tối.

Kệ gỗ này là Trương Vũ tự mình làm, trước đây họ thường để bát đĩa chồng chất lên nhau rồi để trên sàn, trông không được đẹp mắt.

Bây giờ, các món ăn được xếp gọn gàng, nhìn cứ như một bữa ăn buffet.

Có bánh bao, quẩy, cháo trắng, sủi cảo, cơm trắng, mì nước sốt cà chua, mì trộn cà chua, bún, khâu nhục, tai heo xào cay, gà xào cay, trứng xào ớt, thịt kho, khoai tây xào, và đậu phụ sốt cay.

Hầu hết lượng thức ăn của những món này đều khá nhiều, là kết quả của việc mỗi ngày nấu ăn đều làm dư một chút rồi cất vào trong không gian.

Vương Tiểu Thanh thấy Trương Vũ còn chưa vào nên chưa vội ăn, cô đi lấy nho để ăn trước.

Vương Tiểu Thạnh hái nho xuống, cũng không cần rửa, cảm thấy nho trong không gian rất sạch, không bón phân hay phun thuốc, nên không có vấn đề gì cả.

Vương Tiểu Thanh ăn xong một chùm nho, Trương Vũ cuối cùng cũng giặt xong quần áo.

Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ cùng nhau đi ra ngoài phơi đồ rồi quay lại không gian.

Mỗi người một cái đ ĩa, bắt đầu thưởng thức bữa ăn buffet.

Ngày Trương Vũ khai giảng, anh một mình đến trường báo danh, vì lần trước đã đi một lần nên biết được người không liên quan thì không được vào, dù Vương Tiểu Thanh muốn đi cùng cũng không vào được.

Vương Tiểu Thanh quyết định đi dạo quanh các trung tâm thương mại ở gần đó, mua cho mình hai chiếc váy. Thành phố không giống như nông thôn, ở nông thôn mọi người đều ăn mặc đơn giản. Còn trong thành phố, hầu hết mọi người đều ăn mặc xinh đẹp, ít nhất cũng phải sạch sẽ gọn gàng.

Ban đầu, cô còn định mua thêm vài bộ quần áo cho Trương Vũ, nhưng nghĩ đến việc trường quân sự yêu cầu mặc đồng phục, cũng chính là quân trang, có lẽ sau này anh sẽ ít khi mặc đồ thường.

Vương Tiểu Thanh chọn cho Trương Vũ một đôi giày da và một đôi giày thể thao.

Buổi trưa lúc trở về, cô còn ghé vào một nhà hàng quốc doanh để mua một con vịt quay.

Khi về đến nhà, Trương Vũ đã về rồi.

"Chồng ơi, hôm nay đi đăng ký học thế nào?"

Vương Tiểu Thanh đặt đồ trong tay xuống bàn trà.

"Hôm nay mọi thứ đều ổn, chỉ có việc xin ở ngoài hơi phiền phức, chiều nay còn phải đến trường thêm một lần nữa. Bởi vì trường quân sự quản lý khép kín. Anh phải xin giấy chứng nhận là anh đã thuê nhà ở bên ngoài thì mới được phép không ở nội trú. Hơn nữa, giờ học buổi sáng của trường quân sự bắt đầu sớm, có lẽ về sau khi em thức dậy thì không còn thấy anh ở nhà nữa."
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 289: Chương 289



Trương Vũ cởi áo khoác và rửa rau trong bếp.

"Ơ, em đâu có lấy rau ra, anh vừa mới mua à?"

Vương Tiểu Thanh thấy Trương Vũ đang rửa rau cần.

"Đúng vậy, em thích rau cần mà. Anh còn mua cả thịt nữa, nấu món rau cần xào thịt cho em ăn. Em lấy thêm món ăn ra nhé."

"Em vừa mua vịt quay đấy, hay là mình nấu thêm canh trứng cà chua nữa nhé?"

Vương Tiểu Thanh lấy trứng và cà chua ra từ trong không gian ra.

"Chồng ơi, trường quân sự của anh có phát đồng phục không?"

Vương Tiểu Thanh muốn hỏi Trượng Vũ xác nhận lại chuyên này. nếu không có thì mua thêm vài bộ quần áo cho Trương Vũ.

"Ừm, có phát. Hôm nay anh hỏi rồi, có mấy bộ. Nhưng học phí ở đây cao hơn so với các trường khác, nên chắc đồng phục cũng sẽ thu phí."

Trương Vũ gật đầu, vừa rửa cà chua vừa trò chuyện với Vương Tiểu Thanh.

"Thu phí cũng là chuyện bình thường. Đúng rồi, khi nào bọn anh bắt đầu học?"

Vương Tiểu Thanh muốn đi chợ đen, không biết Trương Vũ có thời gian đi cùng mình không.

"Ngày mai anh bắt đầu học rồi, chỉ cần báo danh xong là bắt đầu học luôn."

Trương Vũ phải nhanh chóng hoàn thành thủ tục xin không ở nội trú trong chiều nay mới được.

"Vậy à..."

Vương Tiểu Thanh đành phải đi chợ đen một mình vào buổi chiều, sau đó bán một lô hàng.

Lần trước cô đã bán qua một lần và quen biết người ở chợ đen, cho nên cũng không lo lắng nhiều.

Ngày hôm sau, Trương Vũ bắt đầu cuộc sống đi sớm về muộn. Mỗi sáng khi Vương Tiểu Thanh thức dậy, đã không thấy Trương Vũ đâu rồi, chỉ đến tối sau khi Trương Vũ tan học, hai người mới có thể gặp nhau.

Vương Tiểu Thanh thường đạp xe đến trước cổng trường để đón Trương Vũ.

Trương Vũ vừa bước ra, là có thể nhìn thấy Vương Tiểu Thanh đứng dưới gốc cây bên cạnh, mặc áo khoác màu vàng nhạt và quần đen.

Dưới ánh đèn, làm nổi bật làn da trắng mịn. Cô trông như một nàng tiên không vướng bụi trần.

"Thanh Thanh, anh thật sự vẫn chưa quen với cuộc sống có quy luật như thế này."

Trương Vũ bước đến ôm chặt Vương Tiểu Thanh.

Vương Tiểu Thanh nhìn Trương Vũ trong bộ quân phục, đôi tai đỏ bừng vì ngại, thật sự rất đẹp trai.

"Em cũng chưa quen lắm, nhưng cuộc sống như thế này rất phong phú, anh cảm thấy thế nào?"

Hai ngày nữa Vương Tiểu Thanh cũng nhập học, trong lòng rất chờ mong.

"Ừm, đúng vậy, anh thật sự may mắn khi gặp được em, Thanh Thanh. Nếu như không có em, anh chắc chắn không thể thi đỗ đại học, đặc biệt còn thi đậu vào trường quân sự mà anh từng mơ ước."

Trương Vũ cảm thấy Vương Tiểu Thanh đã mang đến vận may cho mình.

Nếu không gặp được Vương Tiểu Thanh, anh có thể dựa vào việc kinh doanh ở chợ đen, mà sống tốt hơn người khác một chút, nhưng cũng chỉ là một chút thôi.

Nhưng giờ đây, anh đã có thể giúp đỡ anh cả và chị dâu, còn thi đậu đại học, điều mà từ trước đến giờ anh không dám tưởng tượng đến.

"Em cũng phải cảm ơn anh, vì đã cho em một gia đình."

Vương Tiểu Thanh đã hoàn toàn coi Trương Vũ và gia đình của anh là gia đình của mình.

Họ đã mang đến cho cô cảm giác ấm áp của gia đình ở dị thế này, điều mà không thể mua được bằng tiền.

"Được rồi, chúng ta về nhà thôi, anh sợ em sẽ bị cảm lạnh."

Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh cùng nhau đạp xe về nhà.

Ngày khai giảng của trường Đại học Sư phạm.

Vương Tiểu Thanh dậy từ sớm, mang theo chiếc túi xách mà trước đây cô mua ở thành phố Hành, mặc chiếc áo dài tay màu hồng mới mua mấy ngày trước, kết hợp với áo gi-lê màu kem và quần ống loe màu đen.

Tóc cô xõa tự nhiên, trang phục này trông cô giống như một tiểu thư nhà giàu.

Vương Tiểu Thanh đạp xe đến cổng trường Đại học Sư phạm, trước cổng có bán đồ ăn sáng.

"Bác gác, cho cháu một cái quẩy và một cốc sữa đậu nành."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back