Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 290: Chương 290



Đã lâu rồi Vương Tiểu Thanh không ăn quẩy ở bên ngoài, trong không gian cũng có nhưng cô ăn mãi cũng chán, muốn nếm thử hương vị bên ngoài.

"Bốn xu."

Vương Tiểu Thanh lấy ví ra trả tiền rồi tiếp tục đạp xe đến trường.

Trong trường có bảng chỉ dẫn, hướng dẫn từng bước, nên làm gì trước tiên.

Vương Tiểu Thanh đến chỗ giáo viên báo danh trước, Vương Tiểu Thanh chọn chuyên ngành Giáo dục Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc.

Chủ nhiệm lớp là một người đàn ông trung niên, đeo cặp kính dày cộm, Vương Tiểu Thanh thấy có chút giống với nhà văn Lỗ Tấn.

"Chào thầy, em là Vương Tiểu Thanh, đây là hồ sơ của em."

Vương Tiểu Thanh lễ phép chào hỏi rồi đưa giấy báo trúng tuyển và sổ hộ khẩu qua.

"Chào em, đồng chí Vương, tôi họ Chu, sau này cứ gọi tôi là thầy Chu."

Thầy Chu nhận hồ sơ, vừa ghi chép vừa dặn dò Vương Tiểu Thanh những điều cần lưu ý.

"Từ tối mai, lớp chúng ta sẽ bắt đầu học vào buổi tối. Học một tiếng, mùa thu và đông học từ 7 giờ đến 8 giờ, mùa xuân và hè từ 7 giờ 30 đến 8 giờ 30. Học phí là 10 đồng. Hiện tại chưa có lớp học vào buổi sáng sớm, lớp chúng ta học ở phòng 405, tòa nhà giảng dạy số 3."

Vương Tiểu Thanh gật gật đầu, lấy ra 10 đồng đưa cho thầy Chu và hỏi:

"Thầy Chu, em đã thuê nhà ở ngoài trường rồi. em không ở ký túc xá thì có cần viết đơn không?"

"Không cần, những ai ở ký túc xá thì đi đăng ký tại phòng dịch vụ sinh viên, giáo viên ở đó sẽ phát chìa khóa. Em không ở thì không cần đăng ký, cũng không cần viết đơn, trường đại học của chúng ta rất thoải mái."

Thầy Chu nhận tiền, sau khi ghi chép xong thì trả lại sổ hộ khẩu và giấy báo trúng tuyển cho Vương Tiểu Thanh.

"Cảm ơn thầy. À đúng rồi, thầy Chu, thầy có điện thoại liên lạc không?"

Vương Tiểu Thanh nghĩ mình ở ngoài trường, nếu có việc cần xin phép thì phải gọi điện thoại tới.

"Em ghi lại số điện thoại này nhé, là số điện thoại văn phòng."

Thầy Chu chỉ vào một dãy số trên quyển số.

"Vâng.”

Vương Tiểu Thanh ghi số điện thoại vào quyển sổ tay mang theo.

"Nhớ tối mai đi học nhé." Thầy Chu còn dặn dò thêm.

Vương Tiểu Thanh gật đầu, thu dọn đồ đạc cẩn thận, đạp xe vòng quanh trường học. Hôm nay trong trường đặc biệt náo nhiệt, khắp nơi đều là người.

Nam nữ mang theo hành lý, trong mắt tràn đầy mong đợi và phấn khởi.

Vương Tiểu Thanh đến căng tin số 1. Trường Sư phạm có nhiều căng tin, căng tin số 1 là lớn nhất.

Căng tin đã bắt đầu hoạt động, Vương Tiểu Thanh nhìn giá cả, thấy cách kinh doanh ở đây cũng tương tự như cách mà cô đã chỉ cho anh cả, rau có giá riêng và món mặn có giá riêng.

Vương Tiểu Thanh xem giờ, thấy vẫn còn sớm, cô cũng chưa thấy đói, liền đạp xe ra bên ngoài dạo một vòng.

Cô đi tìm tòa nhà giảng dạy số 3, để tối mai có thể đi thẳng đến lớp.

Lúc này, đột nhiên có người đi đến bắt chuyện với cô.

"Bạn học, hôm nay bạn cũng đến nhập học à? Bạn học chuyên ngành gì vậy?"

Vương Tiểu Thanh quay lại nhìn, thấy một đồng chí nam đeo kính, làn da rất trắng, còn trắng hơn cả Trương Vũ, chắc hẳn là người thành phố.

"Xin chào, mình học chuyên ngành Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc."

Vương Tiểu Thanh cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng đang rảnh rỗi nên cũng không ngại trò chuyện.

"Sao trùng hợp thế nhỉ, mình cũng vậy, học lớp thầy Chu phải không?"

Nam sinh cũng không ngờ rằng cô gái xinh đẹp này lại là ban học cùng lớp với mình.

"Phải, thật là trùng hợp."

Vương Tiểu Thanh cũng cảm thấy rất bất ngờ khi gặp được bạn cùng lớp trên đường.

"Mình là Cố Giang Hà, còn bạn tên gì?" Nam sinh chỉnh lại gọng kính.

"Mình là Vương Tiểu Thanh."

"Bạn là người thành phố Tương à? Nghe giọng bạn không giống lắm." Cố Giang Hà đẩy xe đạp sang một bên, bắt đầu trò chuyện với Vương Tiểu Thanh.

"Không, trước đây mình là người thành phố Thượng Hải"

Vương Tiểu Thanh thấy vậy cũng đẩy xe sang một bên, sau đó hai người ngồi xuống ghế ven đường, vừa trò chuyện vừa ngắm nhìn sinh viên ven đường.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 291: Chương 291



Vương Tiểu Thanh không ngờ bạn học này lại nói nhiều như vậy. Nếu không phải vì g.i.ế.c thời gian, cô đã muốn rời đi từ lâu rồi.

"Anh Giang Hà, sao anh lại ở chỗ này? Em tìm anh mãi." Một giọng nữ ngọt ngào vang lên, Vương Tiểu Thanh quay sang bên trái.

Đó là một cô gái nhỏ nhắn hơn cô một chút, trắng trẻo sạch sẽ, mặc một chiếc váy liền, khuôn mặt hơi đỏ, hẳn là đi đường nên nóng.

"Tìm anh làm gì? Em không thể tự về nhà sao?" Cổ Giang Hà không chút nể nang trả lời lại.

"Còn chị gái này là ai?" Cô gái cũng ngồi xuống bên cạnh Cố Giang Hà và nhìn về phía Vương Tiểu Thanh.

"Đây là bạn học của chúng ta, Vương Tiểu Thanh, vừa gặp ở đây nên tụi anh trò chuyện chút thôi."

Cố Giang Hà bị chen vào nên phải nhích sang một chút.

"Ồ, thật là trùng hợp. Chào bạn học, mình là Ngô Mộng Kiều."

Ngô Mông Kiều đưa tay ra. Vương Tiểu Thanh cũng lịch sự bắt tay lại.

"Chào bạn." Vương Tiểu Thanh bắt đầu cảm thấy không được thoải mái, cô cảm giác mình như một cái bóng đèn vậy.

"Vương Tiểu Thanh, bạn là người Thượng Hải, tại sao không học đại học ở Thượng Hải mà lại đến thành phố Tương?"

Cố Giang Hà tiếp tục khai thác thông tin về Vương Tiểu Thanh, điều này khiến Vương Tiểu Thanh có chút không thích, cảm giác giống như bị điều tra lý lịch.

"Mình xuống nông thôn ở thành phố Hành"

Vương Tiểu Thanh chỉ trả lời ngắn gọn, không muốn tiết lộ quá nhiều thông tin về đời tư của mình.

"Xuống nông thôn à? Ban đầu mình cũng đi nhưng gia đình lại không cho. Thế nào, xuống nông thôn trải nghiệm ra sao?" Cố Giang Hà có chút tò mò.

Trong khi đó, gương mặt của Ngô Mộng Kiều dần trở nên khó chịu.

Vương Tiểu Thanh thấy vậy liền đứng dậy, giả vờ nhìn đồng hồ.

"Ôi, thật ngại quá, mình còn có việc phải làm, không cẩn thận bị trễ mất rồi, hẹn gặp lại vào ngày mai."

Vương Tiểu Thanh không đợi Cố Giang Hà kịp phản ứng, đã nhanh chóng đạp xe rời đi.

"A... ngày mai gặp lại " Cố Giang Hà đứng dậy, nhưng Vương Tiểu Thanh đã đi rồi.

Ngô Mộng Kiều sắp bị tức c.h.ế.t rồi. Cô ta tức giận vì Cố Giang Hà cứ mãi nhìn theo Vương Tiểu Thanh, còn trò chuyện với Vương Tiểu Thanh, thật đáng ghét.

"Anh Giang Hà, em đói rồi, chúng ta đi ăn thôi." Ngô Mộng Kiều nhẹ nhàng kéo áo Cố Giang Hà.

"Em muốn về nhà ăn hay vào căng tin?"

Cố Giang Hà hỏi Ngô Mộng Kiều, hai người họ là hàng xóm, từ nhỏ là thanh mai trúc mã.

Cố Giang Hà luôn coi Ngô Mộng Kiều như em gái ruột, nhưng Ngô Mộng Kiều càng ngày càng trở nên bướng bỉnh.

"Vào căng tin đi, xem thử xem đồ ăn có ngon không." Ngô Mộng Kiều leo lên ngồi sau xe đạp của Cố Giang Hà.

Cố Giang Hà không nói gì, đạp xe chở Ngô Mộng Kiều đến căng tin số 1.

Trong khi đó Vương Tiểu Thanh đã mua xong hai chiếc đùi gà, một phần thịt xào và một bát canh trứng rong biển, ngồi ăn trên ghế.

Ngô Mộng Kiều chọn một chỗ ngồi trong căng tin, còn Cố Giang Hà đi mua đồ ăn.

"Em muốn ăn gì?"

Từ nhỏ Cố Giang Hà đã luôn chăm sóc Ngô Mộng Kiều.

"Anh lấy gì em ăn nấy."

Ngô Mộng Kiều biết Cố Giang Hà hiểu rõ sở thích của mình.

Cố Giang Hà xoay người đi mua cơm, Ngô Mộng Kiều liếc nhìn xung quanh, không ngờ lại nhìn thấy Vương Tiểu Thanh đang ngồi quay lưng về phía mình. Trong lòng Ngô Mộng Kiều có chút khó chịu.

Cố Giang Hà mang hai phần đồ ăn trở lại, đặt một phần trước mặt Ngô Mộng Kiều, phần còn lại trước mặt mình.

"Cảm ơn anh Giang Hà, anh mua toàn món em thích." Ngô Mộng Kiều gắp một miếng đậu phụ chiên lên bắt đầu ăn.

Cố Giang Hà không nói gì, chỉ tập trung ăn cơm.

"Ôi trời, đó chẳng phải đồng chí Vương sao? Thì ra cô ấy nói có việc gấp chính là đi ăn cơm?" Ngô Mộng Kiều nói với giọng đầy ẩn ý.

Cố Giang Hà quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Vương Tiểu Thanh đang ăn cơm, quay lưng về phía mình.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 292: Chương 292



Cố Giang Hà thắc mắc, chẳng phải cô ấy nói có việc gấp sao? Chẳng lẽ, cô chỉ là không muốn nói chuyện với anh nữa nên mới tìm cớ rời đi?

Cố Giang Hà cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

"Anh Giang Hà, cô ấy không muốn kết bạn với chúng ta, là do cô ấy có mắt như mù."

Ngô Mộng Kiều còn cố ý nói thêm một câu.

"Ăn nhanh đi." Cố Giang Hà không muốn nói thêm với cô ta.

Sau khi Vương Tiểu Thanh ăn xong liền đạp xe về nhà, hoàn toàn không biết có người đang nói xấu sau lưng mình.

Buổi tối, như thường lệ, cô lại đến cổng trường quân sự đón Trương Vũ. Nhưng lần này cô đi bộ, chán quá nên đi dạo loanh quanh, dừng lại, ngắm cảnh và mua một ít đồ ăn vặt.

Buổi tối Trương Vũ tan học sớm hơn bình thường, mới 7 giờ 30 đã tan học rồi. Bởi vì học viện quân sự có bài tập thể dục vào buổi sáng và anh phải dây sớm. sớm hơn nhiều so với các trường học khác.

"Thanh Thanh, em đến đây làm gì vậy?"

Trương Vũ ngạc nhiên vì nghĩ rằng hôm nay Vương Tiểu Thanh phải đi nhập học, không ngờ cô vẫn đến đón anh.

"Vâng, mai em không đến được, nên hôm nay tranh thủ đến đón anh."

Vương Tiểu Thanh ngồi lên yên xe đạp của Trương Vũ.

"Mai em có phải học buổi tối không, mấy giờ tan học?" Trương Vũ vừa đạp xe vừa hỏi.

"Có, mai em học đến 8 giờ. muôn hơn anh nửa tiếng." Vương Tiểu Thanh ôm eo Trương Vũ, tựa đầu vào lưng anh.

"Vậy về sau để anh tới đón em." Trương Vũ tính toán thời gian, anh đạp xe khoảng nửa tiếng, vừa vặn có thể đến trường Sư phạm.

"Không cần đâu, đón đưa làm gì, anh mỗi ngày đều phải dậy sớm huấn luyện, em không muốn anh quá mệt.”

Vương Tiểu Thanh nghĩ đến việc phải mua hai bộ áo mưa, vì mỗi ngày đi xe đạp chắc chắn sẽ gặp mưa.

"Ừm, để anh xem tình hình đã " Trương Vũ không yên tâm khi để Vương Tiểu Thanh đạp xe về một mình vào buổi tối.

Chiều hôm sau, Vương Tiểu Thanh quyết định sẽ ăn tối tại căng tin trường.

Lần trước ăn cơm thấy cũng ngon, hương vị cũng không kém các quán ăn bên ngoài là mấy mà giá lại hợp lý.

Hôm nay Vương Tiểu Thanh mặc áo len hồng nhạt, bên trong là áo sơ mi trắng.

Cô buộc tóc đuỗi ngựa vì khi đạp xe sẽ có giỗ, tóc sẽ bị thổi che khuất tầm mắt.

Cô chậm rãi đạp xe đến trường, gửi xe ở chỗ quy định.

Vương Tiểu Thanh khóa xe, nhìn đồng hồ, đúng 6 giờ, giờ này thích hợp để ăn tối.

Cô bước vào căng tin số 2, Vương Tiểu Thanh muốn thử xem căng tin nào có đồ ăn ngon nhất.

Không ngờ, căng tin số 2 lại khá cao cấp, có có cả phòng riêng, còn có thể gọi món riêng.

Vương Tiểu Thanh chọn món ăn mặn nấu cay, vì các món ăn cay ở thành phố Tương khá nổi tiếng.

Món ăn thực sự rất ngon, có cả món mặn và món chay, nhưng cô thích nhất là các món chay vì hương vị đậm đà.

Vương Tiểu Thanh nghĩ lát nữa sau khi tan học sẽ mua một phần mang về cho Trương Vũ ăn bữa khuya.

Bình thường Trương Vũ ăn tối ở trường quân sự, nên thường buổi tối về nhà sẽ không ăn nữa, nhưng nếu Vương Tiểu Thanh mua mang về thì anh vẫn ăn ngon lành.

Sau khi ăn xong, Vương Tiểu Thanh dạo quanh hồ nhân tạo trong trường. Rất nhiều người đi ngang qua đều ngoái lại nhìn cô.

"Cô gái này xinh đẹp quá."

"Cô ấy trắng thật đấy, sao có thể trắng được như thế nhỉ?"

"Chắc là người thành phố rồi, không phải làm việc dưới trời nắng."

Một số nữ sinh xì xào bàn tán về Vương Tiểu Thanh.

Đã lâu rồi Vương Tiểu Thanh không nhận được sự chú ý nhiều như vậy, khiến cô có chút ngượng ngùng.

Mấy năm nay, Vương Tiểu Thanh đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, một phần là nhờ tác dụng của nước suối Linh Tuyền, một phần là nhờ chế độ dinh dưỡng tốt hơn.

Dáng vẻ trước đây của cô trông như người suy dinh dưỡng. Nhưng bây giờ da dẻ thì hồng hào, tràn đầy sức sống.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 293: Chương 293



Đến 6 giờ 50 phút, Vương Tiểu Thanh đã có mặt tại tòa nhà giảng dạy số 3.

Trong phòng học 405, có năm, sáu người đang vây quanh một nữ sinh để lấy lòng.

"Bạn học Ngô. Sao da của câu đẹp thế. Vừa trắng lại vừa mịn."

"Đúng đấy, hơn nữa, váy của cậu chắc đắt lắm nhỉ, bọn tớ chưa từng nhìn thấy bao giờ."

"Bạn học Ngô chắc chắn là hoa khôi của lớp chúng ta rồi, cậu là đẹp nhất đấy, sau này hoa khôi lớp chúng ta là cậu nhé."

"Ôi dào, nào có, các cậu cũng không kém đâu, chỉ là da hơi rám nắng một chút thôi."

Ngô Mộng Kiều trong lòng đang thích muốn chết, Ngô Mộng Kiều vừa đến lớp đã phát cho mỗi người vài viên kẹo, thế là bọn họ liền xúm lại nịnh bợ Ngô Mộng Kiểu.

Đây là chiêu thức quen thuộc của Ngô Mộng Kiều, từ hồi tiểu học, khi không ai muốn chơi với cô, cô sẽ dùng cách này, lấy được lòng của không ít người. Dù vậy, cô vẫn chưa có một người bạn thật lòng.

Đột nhiên, tiếng nói chuyện líu ríu trong lớp bỗng im bặt, Ngô Mộng Kiều cùng mọi người còn nghĩ rằng giáo viên đã đến.

Quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một nữ sinh mặc áo khoác hồng nhạt bước vào. Cô ấy có dáng người thướt tha, xinh đẹp như hoa, đôi mắt và lông mày sắc nét như được vẽ, trông giống như một nữ thần tái thế, toát lên một vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành đầy cuốn hút.

Khuôn mặt của cô rạng rỡ, với đôi mắt sáng và hàm răng trắng ngọc, vẻ đẹp tựa như một bông hoa đào nở rộ, từng cử chỉ, động tác của cô đều thể hiện sự thanh lịch, phong thái tuyệt vời, khiến người ta âm thầm tán thưởng.

Một bạn học nữ ban nãy còn nịnh nọt Ngô Mộng Kiều cũng không kìm được phải thốt lên lời khen.

Ngô Mộng Kiều tức giận trừng mắt nhìn cô gái đó, nữ sinh ấy cũng nhận ra mình đã lỡ lời liền cúi đầu xuống ngay.

Vương Tiểu Thanh xác nhận đúng là phòng học 405, rồi mới bước vào, bên trong đã có khoảng hai, ba mươi người, hầu hết ngồi ở hàng ghế đầu. Vương Tiểu Thanh liền đi về phía cuối lớp.

"Đồng chí Vương, bên này này."

Vương Tiểu Thanh nhìn sang bên phải, thấy Cố Giang Hà đang gọi mình. Cố Giang Hà cố ý gọi mình, không qua cũng không được.

Vương Tiểu Thanh đành bước đến, ngồi hàng cuối cùng, phía sau Cố Giang Hà.

"Đồng chí Cố, các cậu đến sớm nhỉ."

"Ừm, bọn tớ đến sớm để trò chuyện với các bạn học."

Cố Giang Hà quay đầu lại nói chuyện.

Vương Tiểu Thanh mỉm cười gật đầu, nhưng không có ý định trò chuyện thêm. Nếu là một nam sinh bình thường thì có thể cùng nhau nói chuyện phiếm một chút.

Nhưng người này lại có một Ngô Mộng Kiều luôn đi theo, cô không muốn bị hiểu lầm.

"Thầy đến rồi." Có người kêu một câu, cả lớp lập tức ngồi thẳng lại.

Ngô Mộng Kiều ngồi bên cạnh Cố Giang Hà, trong lòng còn thầm nghĩ, Vương Tiểu Thanh cũng biết điều, nếu dám ngồi vào chỗ của cô, xem cô có chửi cô ta không.

"Đinh ~ ~ ~ " 'Tiếng chuông báo bắt đầu giờ học vang lên, thầy Chu bắt đầu nói.

"Các em thân mến, chào buổi tối, tôi là thầy Chu, rất vinh dự được gặp các em vào năm 1978. Tôi còn tưởng rằng phải chờ thêm vài năm nữa, nhưng thật may mắn, cả các em và tôi đều thật may mắn. Tôi nói như vậy để hy vọng các em biết quý trọng cơ hội học tập khó giành được này, quý trọng thời đại hòa bình và thịnh vượng này."

Nói đến đây, thầy Chu có chút xúc động, như thể đang kìm nén một cảm xúc tồn đọng đã lâu muốn phát tiết ra. Nhưng vẫn kiềm chế được.

"Trong tương lai, dù là trong học tập hay trong cuộc sống, nếu gặp khó khăn, các em đều có thể đến tìm tôi. Người xưa từng nói 'Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, các em đã gọi tôi là thầy, thì tôi phải chịu trách nhiệm như một người cha. Bây giờ, thầy sẽ nói qua về những điều cần lưu ý cho buổi học ngày mai. Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu học vào lúc 8 giờ 30.”
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 294: Chương 294



"Tiếp theo, mời mọi người tự giới thiệu về bản thân."

Thầy Chu ngồi xuống hàng ghế cuối, cầm sổ điểm danh để ghi nhớ từng sinh viên.

Thời gian tiếp theo là phần tự giới thiệu của từng sinh viên.

Đến lượt Ngô Mộng Kiều, cô ta chỉnh sửa lại tóc rồi bước lên.

"Chào các bạn, chào thầy, em tên là Ngô Mộng Kiều, là người bản địa ở thành phố Tương. Bạn học Cố Giang Hà vừa nãy là thanh mai trúc mã của em, em đến học ở trường Sư phạm này là vì anh ấy. Cảm ơn mọi người."

Ngô Mộng Kiều muốn mọi người đều biết được rằng Cố Giang Hà là của cô, dừng ai mơ tưởng đến.

Cố Giang Hà cảm thấy hơi khó xử, anh nghĩ thầm sao mình lại trở thành món trang sức của Ngô Mộng Kiều rồi, lúc nào cũng bị cô ấy nhắc đến.

Các bạn học khác cũng cảm thấy bối rối. Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy một màn tự giới thiệu như vậy.

Một giờ học buổi tối trôi qua nhanh chóng, Vương Tiểu Thanh thu dọn đồ đạc xong, nhanh chóng rời khỏi lớp học, xuống lầu. Các nam sinh khác muốn đến bắt chuyện cũng không có cơ hội.

Vương Tiểu Thranh định ghé qua căng tin xem có còn món ăn mặn nào không, và may mắn là vẫn còn. Vương Tiểu Thanh chọn nửa phần mặn, nửa phần chạy, không cần mua cơm vì trong không gian đã có sẵn.

Vương Tiểu Thanh đạp xe ra khỏi cổng trường liền bỏ đồ ăn vào trong không gian.

Cô chậm rãi đạp xe bởi vì hiện tại trên đường không có đèn đường.

Chỉ có ánh sáng từ các ngôi nhà, may mà cô mang theo đèn pin, lúc không có ánh đèn liền mở đèn pin ra.

"Thanh Thanh ~"

Vương Tiểu Thanh nghe thấy thanh âm thì thấy là Trương Vũ đến.

"Ông xã, em đã bảo không cần đón rồi mà, sao anh vẫn đến?"

Vương Tiểu Thanh đưa tay nắm lấy tay Trương Vũ, cảm thấy rất ngọt ngào.

"Đường tối quá, anh không yên tâm. Anh mang cho em một sợi dây buộc.

Buộc đèn pin vào xe đạp, như vậy lần sau em không cần cầm đèn bằng một tay còn tay kia cầm tay lái nữa."

Trương Vũ dừng xe lại, lấy từ trong túi ra một sợi dây thừng dày, giúp Vương Tiểu Thanh buộc chặt đèn pin vào xe.

"Cảm ơn ông xã, bọn mình về nhà thôi, em mang đồ ăn ngon về cho anh đấy."

Vương Tiểu Thanh chợt nhớ ra món ăn mặn trong không gian.

"Thật sao, tuyệt quá, sao em biết tối nay anh vẫn chưa ăn no?"

Câu trả lời của Trương Vũ luôn khiến Vương Tiểu Thanh cảm thấy vui vẻ.

Hai người không vội vã mà thong thả đạp xe về nhà, Vương Tiểu Thanh lấy món mặn và cơm ra.

"Đây là món mặn ở căng tin trường em đấy, tối nay em ăn thấy rất ngon.”

Vương Tiểu Thanh rót một cốc nước uống, thấy hơi khát nước.

"Được, em cũng ăn thêm chút đi." Trương Vũ lấy ra hai bộ bát đũa.

Sáng hôm sau, Vương Tiểu Thanh chưa tới bảy giờ rưỡi đã rời giường, đến căn tin trường học ăn sáng.

Không ngờ khi đến hội trường để nhận sách, Vương Tiểu Thanh lại gặp Cố Giang Hà và Ngô Mộng Kiều, cả hai người họ đều đứng ngay sau cô.

"Đồng chí Vương, bạn đến sớm thế.”

Cố Giang Hà chủ động chào hỏi Vương Tiểu Thanh.

"Ừm."

Vương Tiểu Thanh chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì thêm, chủ yếu là vì ánh mắt bên cạnh Cố Giang Hà quá mức mạnh mẽ, Vương Tiểu Thanh không muốn cô ta hiểu lầm.

Nhận sách xong, tổng cộng có tám cuốn, may là không quá nặng. Từ đây đến tòa nhà giảng dạy số 3 cũng khá xa, tiết học đầu tiên ở tòa nhà giảng dạy số 3.

"Bạn học Vương, để mình cầm sách giúp bạn."

Cố Giang Hà đuổi theo từ phía sau.

"Không cần, cảm ơn."

Vương Tiểu Thanh lắc đầu, tiếp tục bước đi.

"Không cần khách sáo với tôi đâu, chúng ta là bạn cùng lớp, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm mà."

"Vậy thì đồng chí nên giúp đỡ cô bạn thanh mai của mình đi, cô ấy dường như không thể cầm nổi sách."

Vương Tiểu Thanh chỉ tay về phía Ngô Mộng Kiều đang đứng phía sau, đang nhìn hai người họ với ánh mắt tức tối.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 295: Chương 295



Cố Giang Hà quay đầu lại nhìn Ngô Mộng Kiều, Vương Tiểu Thanh đã đi khá xa rồi. Khi quay đầu lại lần nữa, Vương Tiểu Thanh đã đi khỏi tầm nhìn của anh.

"Anh Giang Hà, sao ban nãy anh lại không đợi em? Em đi tìm anh mãi đấy." Ngô Mộng Kiều lẽo đẽo chạy theo sau. Cố Giang Hà không nói gì, chỉ tiếp tục đi về phía trước.

Buổi trưa, Vương Tiểu Thanh tranh thủ vào nhà vệ sinh, rồi trốn vào không gian của mình để nghỉ ngơi một chút.

Buổi chiều, tiết học cuối cùng là thể dục.

Thầy thể dục chỉ bảo mọi người luyện tập chơi bóng rổ, nói xong rồi rời đi.

Vương Tiểu Thanh nghĩ rằng đã lâu không chơi bóng rổ nên tự mình dẫn bóng ném vào rổ.

"Nhìn xem, tưởng mình giỏi lắm, đúng là đồ hồ ly tinh.”

Ngô Mộng Kiều đứng cách đó không xa nhìn thấy Cố Giang Hà cứ dán mắt vào Vương Tiểu Thanh, Ngô Mộng Kiều tức giận đến mức nghiến răng.

Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Ngô Mộng Kiều, cô ta cũng cầm lấy một quả bóng rổ và bắt đầu chơi.

Đột nhiên, bóng trong tay cô ta không cẩn thận bay ra ngoài, vừa vặn đập thẳng vào lưng Vương Tiểu Thanh đang chuẩn bị ném bóng vào rổ.

"A!" Vương Tiểu Thanh bị đẩy về phía trước hai bước, may mắn là cô giữ thăng bằng được, suýt chút nữa là ngã.

"Không sao chứ, đồng chí Vương? Quả bóng này của ai vậy, sao lại ném lung tung như thế?"

Cố Giang Hà đứng bên cạnh vội vàng chạy tới đỡ Vương Tiểu Thanh, rồi tức giận nhìn xung quanh.

Bên cạnh có người nhìn thấy, chỉ ra đó là quả bóng của Ngô Mộng Kiều.

"Ôi, đồng chí Vương, bạn không sao chứ? Mình xin lỗi, mình không biết cách dẫn bóng nên mới lỡ tay ném trúng bạn."

Ngô Mộng Kiều không chối bỏ, thậm chí còn thừa nhận ngay, còn nhìn Cố Giang Hà và Vương Tiểu Thanh với vẻ mặt vô tội.

"Ngô Mộng Kiều, sao em lại bất cẩn như vậy?"

Cố Giang Hà ngược lại không hoài nghi cô nói dối, còn nhỏ giọng quát cô một câu.

"Không sao." Vương Tiểu Thanh nghe hai người nói chuyện, gương mặt vẫn bình thản, không biểu lộ cảm xúc gì.

Ngô Mộng Kiều thấy Vương Tiểu Thanh không phản ứng gì, lòng thầm vui vẻ, nhặt bóng lên liền xoay người đi.

Ngay lúc đó, Vương Tiểu Thanh lấy tốc độ nhanh nhất nhặt một quả bóng khác và ném thẳng vào đầu Ngô Mộng Kiều.

"A!" Ngô Mộng Kiều ôm đầu, quay lại nhìn.

"Xin lỗi bạn học Ngô nhé, mình cũng mới học cách dẫn bóng thôi nên kỹ thuật cũng chưa tốt lắm, bạn sẽ không trách mình chứ?"

Vương Tiểu Thanh tiến lại gần, nhặt bóng lên và mỉm cười nhìn cô ta.

Cố Giang Hà lai vội vàng đỡ Ngô Mộng Kiều dậy.

"Cô cố tình làm thế, vừa rồi tôi không cẩn thận đập trúng cô, đang trả thù tôi!"

Ngô Mộng Kiều chỉ tay vào Vương Tiểu Thanh, nước mắt lưng tròng, như thể bị Vương Tiểu Thanh ức h**p.

"Ôi, bạn ném trúng mình thì là bạn vô tình, còn mình ném trúng bạn thì là mình cố ý, bạn cũng tiêu chuẩn kép quá đấy. Đồng chí Ngô Mộng Kiều, mình không phải là thanh mai trúc mã của bạn, không trúng chiêu này của bạn đâu. Nếu bạn còn dám làm tổn thương mình một lần nữa, đừng trách mình không khách khí".

Vương Tiểu Thanh mặt lộ vẻ tàn nhẫn, hừ, cô không làm gì lại tưởng cô là kẻ yếu. Cô phải cho Ngô Mộng Kiều thấy mình không dễ bắt nạt.

"Cô... Cô có giỏi thì đừng đi. cô là cái đồ hồ ly tinh, chỉ biết quyến rũ đàn ông. đồ khốn!"

Ngô Mộng Kiều thấy Vương Tiểu Thanh định rời đi, không kìm được mà lớn tiếng chửi.

Nghe thấy cô ta mắng chửi, Vương Tiểu Thanh dừng bước rồi quay lại.

"Tôi quyến rũ đàn ông? Cô không phải là định nói tôi quyến rũ thanh mai trúc mã của cô đấy chứ? Đồng chí Ngô Mộng Kiều, chồng tôi còn cao hơn và đẹp trai hơn thanh mai trúc mã của cô đấy. Cô cũng suy nghĩ quá nhiều rồi."

Vượng Tiểu Thanh quyết định nói thẳng một lần cho cô ta rõ, rằng mình đã có chồng và chồng cô còn đẹp trai hơn trúc mã của cô ta nhiều, hy vọng Ngô Mộng Kiều sẽ hiểu mà dừng lại.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 296: Chương 296



Cả Cố Giang Hà và Ngô Mộng Kiều đều sững sờ trước lời nói của Vương Tiểu Thanh.

Cố Giang Hà sững sờ vì hai lý do: Thứ nhất, Vương Tiểu Thanh thế mã đã có chồng, hơn nữa chồng cô còn đẹp trai và cao hơn cả anh? Thứ hai, anh nhận ra rằng mình có hứng thú với cô, nhưng trong mắt cô, anh có lẽ không xứng.

Ngô Mộng Kiều thì không ngờ Vương Tiểu Thanh lại nói mình đã có chồng. Ngô Mộng Kiều thậm chí còn nghi ngờ liệu Vương Tiểu Thanh có phải gạt người hay không.

Vì Vương Tiểu Thanh trông cũng chỉ tầm mười tám, mười chín tuổi. Nhưng thực tế, Vương Tiểu Thanh đã hơn hai mươi.

Chuyện này nhanh chóng lan truyền trong lớp, trong giờ tự học buổi tối, một nữ sinh ngồi cạnh Vương Tiểu Thanh là Tiểu Lệ tiến đến hỏi chuyện.

"Đồng chí Vương. Bạn nói bạn có chồng là để hù dọa Ngô Mộng Kiều phải không? Bạn trông trẻ thế mà."

Vương Tiểu Thanh nghe bạn học khen mình trẻ, trong lòng Vương Tiểu Thanh đương nhiên thấy vui rồi.

"Mình không dọa cô ấy đâu, đó là sự thật. Mình đã kết hôn, hơn nữa đã kết hôn hai ba năm rồi.”

"Thật sao? Vậy bạn đi học đại học, còn chồng bạn thì sao? Anh ấy cũng ở thành phố Tương à?"

Tiểu Lệ tiếp tục trò chuyện với Vương Tiểu Thanh.

"Anh ấy cũng đang học đại học, học trường quân sự."

Vương Tiểu Thanh vừa trả lời vừa nhìn vào cuốn sách trong tay.

"Vậy hai bạn đúng là trai tài gái sắc, là một đôi trời sinh."

Tiểu Lệ lại bắt đầu mơ mộng về một câu chuyện tình yêu tốt đẹp.

Vương Tiểu Thanh mỉm cười, rồi lại cúi đầu đọc sách.

Tối hôm đó, trên đường về, đi được nửa đường, Vương Tiểu Thanh lại gặp được Trương Vũ đến đón mình.

"Ông xã, hôm nay có người bắt nạt em.” Vương Tiểu Thanh vừa xuống xe đạp liền ôm chầm lấy Trương Vũ, bắt đầu làm nũng.

"Sao cơ? Vậy em có sao không?"

Trương Vũ lập tức buông tay Vương Tiểu Thanh ra, nhìn khắp người cô xem có bị thương không, may mà không có gì nghiêm trọng.

"Em không sao đâu. Em đã đánh trả lại rồi. Cô ta ném bóng rổ vào lưng em, em liền ném bóng vào đầu cô ta."

Mặc dù đã phản kháng lại, nhưng Vương Tiểu Thanh vẫn cảm thấy ấm ức, vì cô chẳng làm gì sai mà lại bị đối xử như vậy.

"Lưng em có đau không? Sao cô ta lại ném vào người em? Mai anh sẽ tìm cô ta tính số."

Trương Vũ xoa xoa lưng Vương Tiểu Thanh, an ủi cô.

"Không cần đâu. Đó là một nữ sinh, anh đi tìm cô ấy thì phiền lắm. Dù sao em cũng đã trả đũa rồi. Nếu cô ta còn dám gây sự với em một lần nữa, anh hãy đến tìm cô ta."

Nếu là nam sinh bắt nạt cô, đương nhiên Trương Vũ có thể tìm hắn ta tính sổ, nhưng với nữ sinh thì không tiện.

Người ta có thể nói anh là đàn ông mà lại đi bắt nạt một nữ sinh.

"Được rồi, lần này tha cho cô ta, sau này em phải cẩn thận hơn."

Trương Vũ bất chợt cảm thấy hối hận vì đã đăng ký vào trường quân sự, không thể chăm sóc Vương Tiểu Thanh.

"Ừm, được." Sau khi Vương Tiểu Thanh nói xong thì cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Về đến nhà, họ thấy có một bức thư ở cửa.

"Có nhầm địa chỉ không? Sao lại có thư gửi đến nhà mình nhỉ?"

Trương Vũ nhặt lên, Vương Tiểu Thanh ở phía sau liền nhảy cẫng lên.

"Là của em đấy! Em viết thư cho Tiểu Yến, nói cho cô ấy biết địa chỉ này, chắc là thư trả lời của cô ấy."

Trương Vũ đưa thư cho Vương Tiểu Thanh, Vương Tiểu Thanh mở ra xem, đúng là cô ấy gửi.

"Tiểu Thanh thân mến, bạn dạo này có khỏe không? Mình rất nhớ bạn, không ngờ bạn lại đỗ đại học ở thành phố Tương. Mình cứ tưởng bạn sẽ thi ở Thượng Hải. Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã nhắc nhớ bọn mình về kỳ thi đại học, nhưng mình thì không may mắn lắm, trước khi thi tốt nghiệp trung học cư nhiên không cẩn thận mang thai, nên không tham gia được. Giả Nam Ngọc thì đỗ vào Học viện Đường sắt Thượng Hải, rất gần nhà. Tất cả là nhờ có bạn đấy, có thời gian hãy đến Thượng Hải chơi nhé, không thì mình không có cơ hội cảm ơn bạn đâu — Lưu Hiểu Yến."
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 297: Chương 297



Đọc xong, Vương Tiểu Thanh cảm thấy tiếc cho Lưu Tiểu Yến, vì cô ấy mang thai nên phải bỏ lỡ kỳ thi đại học.

Nếu là mình thì sao, nếu như mình mang thai trước kỳ thi đại học, mình sẽ làm gì nhỉ? Có lẽ mình cũng sẽ lựa chọn sinh con thôi.

"Em sao thế, sao lại ngẩn người vậy?" Trương Vũ từ nhà vệ sinh bước ra, thấy Vương Tiểu Thanh đang cầm lá thư trầm tư.

"Không có gì, chỉ là cảm thấy tiếc quá. Hiểu Yến viết thư cho em nói rằng cô ấy mang thai nên đã từ bỏ kỳ thi đại học. May mà Giả Nam Ngọc đã thi đậu đại học." Vương Tiểu Thanh thở dài.

"Đúng là đáng tiếc thật." Trương Vũ cũng gật đầu đồng tình.

"Ông xã, khi nào nghỉ hè, chúng ta tới Thượng Hải thăm Hiểu Yến nhé. Chắc cô ấy sẽ sinh con vào mùa hè, bọn mình đến thăm bé một chút."

Vương Tiểu Thanh không ngờ chị em tốt của mình lại sinh con trước cả mình.

"Được, anh nghe em." Trương Vũ vừa nói vừa bế Vương Tiểu Thanh vào phòng ngủ.

Hai ngày sau, mvào một buổi sáng thứ Sáu. Tiết học đầu tiên của buổi sáng được nghỉ, nên Vương Tiểu Thanh vẫn đang nằm nướng trên giường, hôm nay chỉ có một tiết vào lúc mười giờ rưỡi, còn buổi chiều được nghĩ.

Lúc 9 giờ, Vương Tiểu Thanh tỉnh dậy, bất ngờ nhìn thấy Trương Vũ đang nằm bên cạnh cô đọc báo.

"Ông xã, sao anh lại ở nhà, anh không đi học à?" Vương Tiểu Thanh ngạc nhiên hỏi.

"Anh đã đến trường rồi, nhưng sáng nay anh không có tiết. Hôm nay anh muốn đi cùng em đến trường."

Trương Vũ đặt tờ báo trong tay xuống nhìn Vương Tiểu Thanh.

"Có phải vì em nói có người bắt nạt em không?"

Vương Tiểu Thanh nép vào lòng Trương Vũ, làm nũng.

"Ừm, anh không muốn loại chuyện đó sẽ xảy ra nữa. Từ hôm em kể chuyện cho anh nghe, mấy hôm nay anh cứ lo lắng suốt. Thường xuyên sẽ thấy lo lắng cho em, nên quyết định đi cùng em đến lớp, để mọi người biết được rằng em có một người chồng mạnh mẽ, để sau này không có ai dám bắt nạt em nữa."

Đây là biện pháp tốt nhất mà Trương Vũ thảo luận cùng bạn bè.

"Cũng được, vậy chúng mình dậy đi ăn sáng thôi."

Vương Tiểu Thanh cũng rất mong chờ cảm giác được cùng chồng đi học, không biết là cảm giác gì.

Mười giờ, Vương Tiểu Thanh cùng Trương Vũ trong bộ quân phục, đi đến căng tin của trường Đại học Sư phạm.

"Ba tô mì."

Vương Tiểu Thanh gọi hai tô cho Trương Vũ, còn cô ăn một tô là đủ rồi.

Xung quanh có không ít người nhìn chằm chằm bọn họ, bộ quân phục của Trương Vũ thực sự quá bắt mắt.

Hai người cũng không để tâm, ăn xong mì thì nhanh chóng đến lớp học.

Hôm nay lớp học tại tòa nhà giảng dạy số 1, khi họ đến, đã có khá nhiều sinh viên trong lớp học.

Vương Tiểu Thanh đi phía trước, Trương Vũ theo sau, cả hai ngồi xuống một chỗ gần cửa sổ.

Toàn bộ sinh viên trong phòng học ngây ngẩn cả người, không hiểu sao lại có một quân nhân đến lớp, lại đi cùng Vương Tiểu Thanh.

Chẳng lẽ đây chính là chồng của cô?

"Xem kìa, Vương Tiểu Thanh không nói dối nhé, chồng cô ấy còn đến lớp cùng nữa kìa."

Tiểu Lệ và các bạn học khác nhỏ giọng xì xào với nhau.

"Cậu khoan hãy nói, anh ấy đúng là cao hơn và đẹp trai hơn Cố Giang Hà."

Một nữ sinh khác nhìn Trương Vũ, cảm thấy anh đặc biệt có sức hút, cô cũng ước gì mình cũng có một người chồng là quân nhân.

"Thôi nào, đừng ch** n**c miếng nữa, để tớ đi hỏi thăm một chút, đợi tớ nhé."

Tốt xấu gì Tiểu Lệ cũng từng nói chuyện với Vương Tiểu Thanh rồi, Tiểu Lệ cũng không có ý đồ xấu, đi về phía Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh.

"Đồng chí Vương, đây là chồng của cậu phải không? Đẹp trai thật đấy."

Tiểu Lệ ngồi phía sau hai người.

"Đúng vậy, cảm ơn cậu."

Vương Tiểu Thanh nghe bạn học khen chồng mình đẹp trai, còn vui hơn khi bản thân được khen.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 298: Chương 298



Gần đến giờ học, Ngô Mộng Kiều đi theo sau Cố Giang Hà bước vào lớp.

Hai người liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trương Vũ ngồi cạnh Vương Tiểu Thanh.

Tim Ngô Mộng Kiều chợt đập mạnh một cái, hóa ra Vương Tiểu Thanh không nói dối, cô ấy thực sự có một người chồng là quân nhân.

Liệu bọn họ có đến để tính sổ với mình không? Ngô Mộng Kiều ngồi xuống, thỉnh thoảng liếc nhìn Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ, trong đầu suy nghĩ đối sách.

Cố Giang Hà cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, những cảm giác khó chịu trước kia đều tan thành mây khói, vì anh biết rằng Vương Tiểu Thanh nói thật.

Không lạ gì khi cô ấy không để ý đến mình, vì bên cạnh rcô ấy đã có một người đàn ông tốt hơn mình.

Lúc tan học, Vương Tiểu Thanh chỉ tay về phía Ngô Mộng Kiều và nói với Trương Vũ: "Ông xã, chính là cô ta."

Ngô Mộng Kiều đang định lủi đi, không nghĩ tới vừa đi đến cửa đã bị người ta chặn lại.

Cô ngước lên nhìn, là người đàn ông của Vương Tiểu Thanh, Ngô Mộng Kiều run rẩy, không biết nên làm thế nào cho phải, sợ anh ta sẽ đánh mình.

"Ngô Mộng Kiều, nhanh chóng xin lỗi đồng chí Vương đi. Trước đây em đã quá vô lễ rồi."

Cố Giang Hà đi phía sau, vẫn là nhịn không được mà lo lắng cho Ngô Mộng Kiều, vẫn bước tới và giúp Ngô Mộng Kiều có lối thoát.

Dù sao bọn họ cũng cùng nhau lớn lên, nếu Trương Vũ thật sự ra tay, anh cũng sẽ ngăn cản.

Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ đứng một bên không nói gì, chỉ muốn nhìn xem thái độ của Ngô Mộng Kiều như thế nào.

"Đồng chí Vương Tiểu Thanh, xin lỗi bạn. Lúc trước mình đã nói sai, còn, còn cố tình ném bóng vào lưng cậu, thật sự xin lỗi. Mình hứa từ nay về sau sẽ không bao giờ làm thế nữa, mình cam đoan."

Giờ phút này Ngô Mộng Kiều thật sự nhận ra sai lầm của mình, những điều cô nói trước đây thực sự quá vô lý, người ta đã kết hôn rồi.

Người ta còn có đối tượng tốt như vậy, những lời mình nói lúc trước quả thực là thái quá.

"Được rồi, thấy cậu thành thật như vậy, mình cũng không so đo với cậu nữa."

Vương Tiểu Thanh cũng không định làm gì cô ta cả, chỉ muốn dọa cô ta một chút. Thấy Ngô Mộng Kiều xin lỗi chân thành như vậy, cô liền nắm tay Trương Vũ rời khỏi phòng học.

"Thanh Thanh, anh còn chưa nói mà." Trương Vũ nhéo nhéo tay Vương Tiểu Thanh.

"Em biết mà, nhưng em thấy cô ấy có thái độ tốt, nên tha cho cô ấy lần này vậy." Vương Tiểu Thanh cười đùa.

"Em muốn ăn gì? Về nhà ăn hay ăn ở căng tin?" Hai người đi xuống lầu.

"Em muốn ăn đồ mặn, nhưng muốn mang về nhà ăn."

Vương Tiểu Thanh nhớ đến món mặn mà cô đã không ăn trong mấy ngày nay.

"Vậy thì chúng ta mua về nhà ăn."

Hai người đến căng tin mua đồ ăn mang về, trên đường về còn mua thêm hai chai nước ngọt.

Nửa tháng sau...

Nhị Cẩu ở nhà cũng không thể chịu đựng thêm được nữa. Dạo này, không ai dám nhắc đến Trương Hồng Châu.

Mắt thấy thời gian một tháng đã đến mà Trương Hồng Châu vẫn chưa trở về, cả nhà Nhị Cẩu đều có chút sốt ruột.

"Con trai, ngày mai con lên thị trấn báo cảnh sát đi. Nhà mình bỏ ra 250 đồng để cưới cô ta về làm dâu bị lãng phí rồi, Cô ấy thậm chí còn không sinh được một đứa con. Nếu cô ta sinh cho nhà mình một đứa con, cho dù là trai hay gái đều được, cô ta có đi cũng mặc kệ, nhưng bây giờ thế này, mẹ không cam lòng."

Mẹ Nhị Cẩu càng nghĩ càng thấy khó chịu, bỏ ra nhiều tiền như vậy để cưới con dâu, cứ như vậy mất trắng.

"Theo tôi thấy thì thôi đi. Hồng Châu đã ở nhà mình hơn bốn năm, mặc dù chúng ta đã bỏ ra 250 đồng, tính ra bình quân mỗi năm chỉ có vài chục đồng thôi."

Cha của Nhị Cẩu vẫn nghĩ nên dĩ hòa vi quý.

"Con trai, con nghĩ sao?" Mẹ Nhị Cẩu cũng có chút d.a.o động, đi báo cảnh sát cũng không được, không báo cảnh sát cũng không được.

"Đi thôi, ngày mai con sẽ đến đồn cảnh sát."

Mục đích của Nhị Cẩu khi báo cảnh sát không phải muốn Trương Hồng Châu bồi thường tiền, mà là muốn tìm lại Trương Hồng Châu.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 299: Chương 299



Mẹ Nhị Cẩu gật đầu đồng ý. Ngày hôm sau, bà vẫn không yên tâm nên quyết định đi cùng con trai đến đồn cảnh sát.

"Đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo án, con dâu của tôi mất tích rồi!" Mẹ Nhị Cẩu vừa đến đồn cảnh sát đã vội vàng lôi kéo cảnh sát báo cáo.

"Chờ một chút, mời qua bên này." Hai cảnh sát đưa bọn họ vào phòng làm việc.

"Có chuyện gì, kể rõ xem nào."

Một cảnh sát lớn tuổi phụ trách hỏi, còn cảnh sát trẻ phụ trách ghi chép, cầm sổ ngồi bên cạnh.

"Thưa đồng chí cảnh sát. con dâu tôi là thanh niên tri thức từ thành phố xuống nông thôn, đã gả đến nhà chúng tôi hơn bốn năm rồi. Cách đây một tháng, con dâu để lại một tờ giấy nói là về thăm nhà mẹ đẻ, sẽ sớm quay lại, nhưng đến nay đã một tháng rồi vẫn chưa về nhà. Chúng tôi rất nóng lòng, mong các đồng chí cảnh sát có thể giúp chúng tôi tìm thấy con dâu."

Khuôn mặt mẹ Nhị Cẩu lộ rõ sự lo lắng.

"Nếu đã để lại tờ giấy nói là về nhà mẹ đẻ rồi, thì không gọi là mất tích, việc này không cần phải báo cảnh sát. Sao các người không đến nhà mẹ đẻ của con dâu để tìm?"

Cảnh sát lớn tuổi có vẻ không kiên nhẫn, mỗi ngày bao nhiêu chuyện phiền phức đã đủ phiền rồi, bây giờ còn phải giải quyết mấy việc vặt vãnh này nữa.

"Nhưng thưa đồng chí cảnh sát, chúng tôi không biết địa chỉ nhà mẹ đẻ của con dâu. Con dâu là người thành phố, chúng tôi chưa bao giờ đến đó và cũng không có thông tin liên lạc."

Mẹ Nhị Cẩu nghĩ thầm, nếu biết địa chỉ thì đã tìm từ lâu rồi, đâu cần nhờ đến cảnh sát làm gì.

"Cho tôi xem giấy chứng nhận kết hôn."

Cảnh sát lớn tuổi thận trọng hỏi, đậu phải nói là con dâu của bà thì chính là con dâu của bà đâu, thời đại này cần phải có giấy chứng nhận kết hôn mới được coi là vợ chồng hợp pháp.

"Cái gì? Giấy chứng nhận kết hôn? Con trai, các con có giấy chứng nhận kết hôn không?"

Mẹ Nhị Cẩu bối rối, nhớ lại hình như hai đứa nó chưa làm giấy chứng nhận kết hôn.

"Không có, chúng con chưa có đăng ký kết hôn."

Nhị Cẩu cảm thấy hối hận, tại sao lúc đó lại không đi làm giấy chứng nhận kết hôn.

"Nếu không có giấy chứng nhận kết hôn, vậy hai người không phải là vợ chồng hợp pháp. Việc sống c.h.ế.t của cô ấy không liên quan đến các người, vụ này không thể báo án được."

Cảnh sát lớn tuổi đã thấy nhiều trường hợp như vậy rồi, tốt hơn hết là tránh xa những rắc rối không cần thiết.

Loại án này vốn là án không có kết quả, Trung Quốc rộng lớn như vậy, làm sao tìm được con dâu cho họ.

"Nhưng mà, cô ta đã nhận tiền sính lễ của chúng tôi!"

Mẹ Nhị Cẩu lo lắng, chẳng lẽ cuối cùng lại tay trắng?

"Bao nhiêu tiền?" Cảnh sát lớn tuổi nhướn mày hỏi.

"Hai trăm năm mươi đồng." Mẹ Nhị Cẩu nhớ rất rõ con số đó.

"Chị gái, hai trăm năm mươi đồng không tính là nhiều. Quan trọng là cô ấy đã sống ở nhà chị bốn năm rồi. Cho dù có tìm được cô ấy, thì theo luật, chỉ có thể hoàn trả lại khoảng một trăm đồng. Trả lại toàn bộ số tiền đó là không thể, mà vấn đề hiện tại chúng tôi cũng không biết cô ấy đang ở đâu. Khi nào chị gặp cô ấy, hãy đến báo cảnh sát, chúng tôi sẽ giúp chị thương lượng một chút.”

Cảnh sát lớn tuổi trong lòng có chút khinh thường hai người này. Hai trăm năm mươi đồng không phải là số tiền lớn, người ta đã sống ở nhà họ bốn năm, cũng không phải ở không.

"Vậy bây giờ chúng tôi không thể làm gì cô ta sao?"

Mẹ Nhị Cẩu cảm thấy có lẽ Trương Hồng Châu sẽ không quay trở lại.

"Tôi có một gợi ý cho chị, cô ấy là thanh niên tri thức, Phòng thanh niên tri thức ở thành phố Hành có thể sẽ có thông tin về cô ấy."

Cảnh sát lớn tuổi đứng dậy, bản thân ông còn nhiều việc phải làm và không muốn lãng phí thời gian thêm nữa.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back