Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 270: Chương 270



"Chúng ta đi xem Thiên An Môn đi, tối nay chúng ta ở gần đó, ngày mai là thứ hai chúng ta đi xem lễ thượng cờ," Trương Vũ nắm tay Vương Tiểu Thanh đi dạo trên phố, có không ít người nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ lạ, vì bọn họ quá lớn mật rồi.

"Được, không biết ở gần đó có món gì ngon không" Vương Tiểu Thanh nhìn đồng hồ đã thấy đã hơn một giờ, hai người vẫn chưa ăn cơm trưa.

Trương Vũ tìm người qua đường hỏi đường, biết Thiên An Môn cách xa nơi này, ngồi xe buýt còn phải chuyển một chuyến mới có thể đến.

"Thanh Thanh, chúng ta ăn cơm ở đây trước đi, đường xa anh sợ em sẽ đói," Trương Vũ nhìn cô mỉm cười.

Vương Tiểu Thanh gật gật đầu, tìm kiếm xung quanh xem có nhà hàng nào ăn ngon không, kết quả chỉ tìm được một nhà quốc doanh.

"Đi ăn ở đây đi," Vương Tiểu Thanh chỉ vào nhà hàng quốc doanh trước mặt.

Hai người bước vào nhà hàng, tuy rằng đều là nhà hàng quốc doanh, nhưng món ăn đặc sắc ở mỗi địa phương không giống nhau, nhà hàng này cũng có món vịt quay Bắc Kinh và mì sốt tương.

"Em muốn ăn bánh bao," Vương Tiểu Thanh nhìn thấy bàn bên cạnh ăn bánh bao, trông rát ngon.

"Đồng chí, sáu cái bánh bao nhân thịt," Trương Vũ lấy tiền và phiếu lương thực ra.

Rất nhanh, bánh bao nhân thịt được mang lên, Vương Tiểu Thanh cắn một miếng.

"Ừm, người phương Bắc làm bánh bao đúng là khác hẳn chỗ chúng ta,"

Vương Tiểu Thanh cảm thấy vỏ bánh bao ở đây vừa mềm vừa dai, nóng hầm hập còn rất thơm.

Vương Tiểu Thanh ăn hai cái đã no. Trương Vũ ăn bốn cái.

Dù sao cũng không vội, hai người thong thả đi lên xe buýt.

Chưa đến ba giờ chiều, hai người đã đến quảng trường Thiên An Môn.

Vương Tiểu Thanh nhìn cờ đỏ năm sao khắp nơi, cảm xúc trào dâng nói không nên lời.

Thiên An Môn uy nghiêm và tráng lệ, không gì sánh được.

Tháp cao, quảng trường rộng lớn, dòng người tấp nập đều tạo nên phong cảnh độc đáo của thành phố này.

"Đồng chí, chụp ảnh không?" một đồng chí mang máy ảnh đi đến, có vẽ là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.

"Một tấm bao nhiêu tiền?" Vương Tiểu Thanh đang lo không có máy ảnh.

"Ba hào một tấm."

"Đắt quá, mười tấm hai tệ rưỡi có được không?" Vương Tiểu Thanh biết giá chụp ảnh ở Thiên An Môn đắt cũng là chuyện bình thường, nhưng không có nhiều người chịu chụp.

"Cái này, được rồi, được rồi" nhiếp ảnh gia do dự một chút, nhưng vì buổi chiều không có mấy khách nên đồng ý ngay.

Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ mỗi người chụp ba tấm, chụp chung với nhau bốn tấm.

"Thanh Thanh, lúc chúng ta kết hôn cũng không chụp ảnh, khi nào bù lại?"

Trương Vũ đột nhiên nhớ tới lúc hai người đi đăng ký kết hôn, anh bảo Vương Tiểu Thanh chụp ảnh, nhưng cô không chịu. Sở dĩ Vương Tiểu Thanh không muốn chụp vì thời đại này chính là tùy tiện chụp trong nhà một chút, trông không đẹp chút nào.

Vương Tiểu Thanh muốn chính là loại ảnh cưới hiện đại, chụp bên ngoài và mặc váy xinh đẹp.

"Chờ tới khi đi học đại học, chúng ta mua một cái máy ảnh rồi tự chụp, được không?"

Vương Tiểu Thanh vừa mới nghĩ ra, thật ra có thể tự chụp, mua váy rồi đi chụp ảnh ở các địa điểm đẹp.

"Được," Trương Vũ nhận mười tấm ảnh từ nhiếp ảnh gia, rồi trả hai đồng rưỡi.

"Ngày mai sau khi xem xong lễ thượng cờ, chúng ta làm gì đây" Vương Tiểu Thanh khoác tay Trương Vũ.

"Ngày mai xem xong lễ thương cờ. chúng ta về Hà Bắc Hà Nam một chuyến. bán hàng hóa trong không gian, sau đó liền về nhà".

Trương Vũ nhìn thấy trong không gian còn nhiều hàng hóa như vậy, cứ để bên trong như vậy thì quá đáng tiếc, không bán sớm thì khả năng bán không được giá tốt, phải nhanh chóng bán đi.

“Được, em nghe theo anh.”

Trương Vũ chợt nhớ ra điều gì đó, quay người lại gọi người chụp ảnh, hai người nói chuyện với nhau vài câu rồi Trương Vũ quay lại.

“Có chuyện gì vậy?” Vương Tiểu Thanh hỏi.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 271: Chương 271



“Không có việc gì, anh vừa đi hỏi đồng chí kia xem thời gian kéo cờ ở quảng trường Thiên An Môn là mấy giờ, anh ấy nói là bảy giờ rưỡi, tốt nhất nên đến sớm một hai tiếng, nếu không sẽ không chen vào được.”

Trương Vũ ôm lấy Vương Tiểu Thanh, giúp cô che gió.

“Ồ, bảy giờ rưỡi, cũng không muộn hơn so với em nghĩ.” Vương Tiểu Thanh còn tưởng rằng phải là sáu giờ sáng.

“Hóa ra thời gian kéo cờ cũng phải có sự hiểu biết, anh ấy nói với anh rằng, thời gian kéo cờ mỗi ngày đều không giống nhau.

Hình như mỗi ngày sẽ lùi lại 52 giây, mùa hè có thể là bốn, năm giờ đã kéo cờ rồi, sau đó dần dần muộn hơn, đến mùa đông là muộn nhất, khoảng bảy giờ rưỡi.”

Trương Vũ giải thích cho Vương Tiểu Thanh.

“Ồ, hóa ra trong chuyện này cũng có nhiều điều đáng học hỏi như vậy.” Vương Tiểu Thanh gật đầu.

“Chúng ta đi tìm nhà nghỉ trước đã.”

Mười ngày sau...

Hai người lên tàu trở về thành phố Hành.

Trong toa tàu vẫn chỉ có hai người họ.

“Thật tốt quá chồng à, chuyện vui nhất chính là lần này đã dọn sạch sẽ hàng hóa trong không gian.”

Vương Tiểu Thanh cảm thấy nhẹ nhõm như giải tỏa được cơn táo bón kéo dài nhiều ngày liền.

“Chuyến đi này của chúng ta rất đáng giá, chúng ta đã ăn rất nhiều món ngon, còn mua nhiều quần áo mới, đồ ăn vặt, em còn mua nhiều đồ cho anh cả và chị dâu nữa. Cảm ơn em Tiểu Thanh”

Cho tới bây giờ Trương Vũ chưa từng hy vọng Tiểu Thanh sẽ đối tốt với người thân của anh như với như người trong gia đình cô.

Nhưng không ngờ cô so với một người làm con trai, làm em trai như anh, còn làm tốt hơn cả bản thân anh.

“Đó cũng là điều mà em nên làm, cả nhà đối xử với em như gia đình, thì em cũng nên như vậy.”

Vương Tiểu Thanh cảm thấy ý nghĩa cố gắng kiếm tiền của cô và Trương Vũ không phải là như thế sao.

“Em nghỉ ngơi một chút đi.” Trường Vũ sờ sờ mái tóc của Vương Tiểu Thanh.

“Em không mệt, em muốn ngắm cảnh bên ngoài.”

Vương Tiểu Thanh ngồi dậy, bây giờ là ban ngày, cô không muốn ngủ, chỉ muốn đọc tiểu thuyết trong không gian.

Từ khi bắt đầu ôn tập nghiêm túc, cô không đọc nữa, hơn nữa thời gian nghỉ ngơi lại có tivi để xem, sách trong không gian thì không đọc nhiều.

Hai ngày sau, Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ về đến Phong Thu Loan.

Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ về đến thị trấn liền lấy xe đạp ra, hai người đạp xe về, về đến nhà là ba giờ chiều.

“Mệt không, em đi tắm và nghỉ ngơi một chút đi.”

Trương Vũ lấy khăn lau bụi trong nhà, ra ngoài hơn nửa tháng, trong nhà đã có một lớp bụi bao phủ.

“Được.” Vương Tiểu Thanh đi vào không gian, tắm rửa rồi ngâm mình một lúc, cảm giác mệt mỏi khắp cơ thể đều tan biến hết.

Thay quần áo xong, cô lấy đồ đã mua cho gia đình anh cả ra, sắp xếp lại.

“Chồng à, tối nay gọi mọi người đến đây ăn cơm tối nhé, không cần nấu ăn, trong không gian có sẵn.

Vương Tiểu Thanh cũng mệt mỏi, hôm nay không muốn nấu ăn, dù sao trong không gian cũng có nhiều đồ ăn sẵn đã nấu chín từ trước, có cả món mặn lẫn món chay.

“Được.” Trưởng Vũ cầm chối quét dọn trong nhà trước rồi rồi ra quét sân.

“Em đi đến nhà anh cả đây.” Vương Tiểu Thanh đã ngồi xe mấy ngày liền, nên muốn ra ngoài đi dạo một chút.

“Anh đi cùng em nhé.” Trương Vũ đem chút rác cuối cùng quét thành một đống.

“Đi thôi.” Hai người một trước một sau đi tới nhà anh cả.

Từ xa xa đã thấy Tiểu Thạch, Vương Tiểu Thanh chợt nhớ ra đã quên mất thứ gì đó, à, quên mất, là bỏng gạo, mang từ Hà Nam về chỗ thành phố Hành vẫn chưa thấy bán.

Vương Tiểu Thanh đặt tay ở sau lưng, rồi từ trong không gian lấy ra một túi nhỏ, bên trong khoảng một cân.

Vương Tiểu Thanh lấy hai miếng ra.

“Tiểu Thạch ~” Vương Tiểu Thanh cầm bỏng rồi vẫy tay với Tiểu Thạch.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 272: Chương 272



“Chú, thím ~” Bây giờ Tiểu Thạch gọi người rất chuẩn, những thứ khác thì vẫn chưa biết nói, chỉ nói từng từ từng từ.

“Nè, xem đây là cái gì.” Vương Tiểu Thanh đưa bỏng gạo qua.

“Wow, liàng liàng” Đây là tiếng địa phương của Phong Thu Loan, có nghĩa là ngon.

Hai mắt Tiểu Thạch sáng rỡ, giơ hai tay lên muốn lấy.

Vương Tiểu Thanh bảo Trương Vũ lau tay cho bé rồi mới đưa bỏng gạo qua.

“Tiểu Thạch, nói cảm ơn.” Trương Vũ bế Tiểu Thạch lên.

“Cảm ơn ~” Tiếng phổ thông không chuẩn lắm của Tiểu Thạch khiến mọi người cười vui vẻ.

“Ôi. em dâu và chú về rồi. mau đi vào sưởi ấm đi. bên ngoài trời lạnh quá. đứa trẻ này nhốt không được".

Tào Chiêu Đệ vừa từ nhà vệ sinh đi ra liền thấy ba người đang đứng ở cửa.

“Được, chị dâu, đây là bỏng gạo, em mua cho Tiểu Thạch.”

Vương Tiểu Thanh đưa một túi bỏng gạo qua.

“Trời ơi, nhiều thế này sao.”

Tào Chiêu Đệ rất cảm kích hai vợ chồng họ trong mấy năm nay, nếu không nhờ hai người họ thường xuyên gửi đồ ăn, đồ uống, Tiểu Thạch cũng không lớn nhanh như vậy, cao hơn hẳn các bạn cùng tuổi ở trong thôn.

Tào Chiêu Đệ bảo hai người họ đi vào bếp sưởi ấm. me đang ở trong đó.

“Mẹ ~” Trương Vũ bế Tiểu Thạch đi vào bếp, thấy bà Vương đang buồn ngủ, khó trách bà không nghe thấy tiếng khi bọn họ đến.

“A ~ trời ơi, con trai và Tiểu Thanh về rồi à, đã ăn cơm chưa?”

Phản ứng đầu tiên của bà Vương là hỏi bọn họ đã ăn cơm chưa, lo lắng hai người ở bên ngoài không tiện ăn uống.

“Ăn rồi ạ, mẹ, mẹ ngồi xuống sưởi ấm đi, bọn con đến mời mọi người tối nay sang ăn cơm.”

Vương Tiểu Thanh dìu bà Vương đang đứng để bà ngồi xuống.

“Em đầu, hôm nay dù thế nào đi nữa cũng phải ăn ở nhà, từ trước đến giờ bọn em toàn mời cả nhà qua ăn cơm, hôm nay các em vừa trở về, đã vất vả cả ngày rồi.

Ăn cơm ở nhà đi, anh cả em ngày nào cũng luyện tay nghề, cả nhà mỗi ngày đều ăn nên nếm không ra, bọn em ở lại ăn cơm rồi nếm thử xem.

Chị còn học được cách làm gà khô từ nhà mẹ chị, ăn rất ngon, lát nữa chị xào cho bọn em ăn thử.”

Tào Chiêu Đệ vào bước vào, nghe thấy Vương Tiểu Thanh lại muốn mời sang ăn cơm, liền từ chối luôn.

“Đúng vậy, chị dâu bọn con nói đúng, anh cả con bây giờ đang rèn luyện tay nghề, các con cũng hỗ trợ đánh giá xem tay nghề nấu ăn của nó thế nào, xem xem có chỗ nào làm không đúng không".

Bà Vương cũng bắt đầu khuyên.

“Được rồi, được rồi, mẹ và chị dâu nói đúng, đã lâu rồi chưa ăn đồ ăn anh cả nấu, hôm nay phải thưởng thức mới được. Trương Vũ, bây giờ anh về nhà lấy đồ em mua cho anh chị qua đây đi.”

Vương Tiểu Thanh biết nếu mình từ chối ăn cơm ở nhà, bọn họ sẽ không vui, còn không bằng thản nhiên tiếp nhận.

“Được, anh đi ngay.”

Trương Vũ định đặt Tiểu Thạch xuống, nhưng Tiểu Thạch Đầu ôm c.h.ặ.t t.a.y anh không buông.

“Được rồi, được rồi, em đi cùng anh. Mẹ, chị dâu, lát nữa bọn con quay lại.”

Vương Tiểu Thanh đành phải đứng lên cùng Trương Vũ đi về, nếu không một mình Trương Vũ không thể mang hết nhiều như vậy được.

“Ôi trời, bọn con lại tiêu tiền mua gì nữa vậy.”

Bà Vương biết bọn họ có tiền, nhưng người lớn tuổi cả đời tiết kiêm đã thành thói quen. không nỡ tiêu pha.

“Đều là đồ tốt, mẹ, đợi lát nữa mẹ nhìn sẽ biết.”

Trương Vũ bế Tiểu Thạch cùng Vương Tiểu Thanh đi ra ngoài.

Về đến nhà, sắp xếp lại một chút, phát hiện thấy còn thiếu trái cây, từ trong không gian lấy thêm hai túi lớn táo, lê, đào.

Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh tay xách nách mang trở lại nhà anh cả, đúng lúc tiếng chuông tan làm vang lên.

“Trời ơi, sao nhiều đồ vậy?” Tào Chiêu Đệ ngạc nhiên thốt lên.

“Không nhiều đâu, ai cũng có phần. Mẹ, chị dâu, đợi anh cả về rồi chúng ta cùng nhau xem nhé.”

Hai người đặt hết đồ vào trong nhà chính, ánh sáng không đủ, Tào Chiêu Đệ bật đèn lên. Vài phút sau, Trương Dũng trở về.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 273: Chương 273



“Anh Dũng, mau lại đây, chú út và em dâu mang cho chúng ta rất nhiều đồ, đều chưa từng thấy qua.”

Tào Chiêu Đệ vô cùng tò mò.

“Được rồi, mọi người có mặt đủ cả rồi, chúng ta cùng xem nào.” Vương Tiểu Thanh mở một chiếc túi lớn ra, bên trong lộn xộn đủ thứ, Vương Tiểu Thanh lấy ra hai chiếc đồng hồ báo thức.

“Mọi người xem, đây là hai chiếc đồng hồ báo thức, mọi người có thể xem giờ và cài đặt báo thức. Sau này anh cả muốn dậy sớm sẽ không cần lo lắng không dậy được.

Em mua hai chiếc, sau này một cái để ở nhà, một cái để ở cửa hàng, bên trong có pin, có thể dùng được khoảng một năm, em còn mua thêm pin mới, cái này nhớ cất kỹ.”

Vương Tiểu Thanh đặt đồng hồ báo thức và pin lên bàn, Tào Chiêu Đệ đem bốn cặp pin mới cất đi, cái này cũng không hề rẻ tiền.

“Còn đây là xà phòng thơm, mua cho mọi người năm, sáu cục. Mẹ, chị dâu, mọi người dừng tiếc mà không nỡ dùng, cái này cũng không đắt. Đây là mứt trái cây, đặc sản của phương Bắc, một cân kẹo lê, còn đây là dầu gội đầu, tốt cho tóc.

Đây là hoa lô thủy. chi dâu. mùa hè Tiểu Thạch bị muỗi đốt khắp người. xịt một chút hoa lô thủy có thể đuổi muỗi và giảm ngứa.

Hai hộp dầu ngao này mua cho mẹ, kem tuyết hoa mua cho chị dâu, còn đây là phấn rôm, có bảy, tám gói, sau khi chị dâu sinh xong, tắm rửa xong thoa phấn rôm này vào, da sẽ mịn màng.

Hai bao t.h.u.ố.c lá này cho anh cả, cây kèn ác - mô - ni - ca, loa và đồ chơi ếch nhỏ cho Tiểu Thạch.”

Chiếc túi đầu tiên cuối cùng cũng trống rỗng.

Túi sau là quần áo, mỗi người một chiếc áo khoác mỏng và một đôi giày da.

“Chị dâu, hai bộ này là của Tiểu Thạch, em mua có lẽ hơi lớn một chút, nhưng có thể mặc được. Còn hai bộ cho em bé trong bụng, cỡ nhỏ nhất.

Thứ quý nhất chính là cái này, chị dâu, đây gọi là sữa bột, không rẻ đâu, mua cho Tiểu Thạch hai túi, mỗi sáng và tối pha cho nó uống một cốc.

Còn bốn túi này chuẩn bị cho em bé trong bụng trước đây không phải chị thiếu sữa sao, sữa bột này giống sữa mẹ, có dinh dưỡng, uống hết rồi em sẽ mua thêm. Hai loại này màu sắc khác nhau, đừng nhầm lẫn, nhầm sẽ không tốt.”

Cuối cùng lấy ra sữa bột, bây giờ sữa bột phải có phiếu mới có thể mua được, rất khó mua, Vương Tiểu Thanh chỉ mua được bấy nhiêu thôi.

Thời đại này sữa bột đều đựng trong túi, không rẻ chút nào.

Vương Tiểu Thanh tuyệt đối không tiếc tiền cho trẻ con.

“Trời ơi, em dâu, sao chị có thể nhận những thứ đắt tiền như thế này được, em mua dầu gội và xà phòng đều là những thứ rất hiếm rồi, sao còn lãng phí tiền mua cái này nữa.”

Tào Chiêu Đệ cầm sữa bột, đồ tốt như này cô ta chưa từng thấy qua, chỉ nghe nói có loại đồ tốt như vậy nhưng người thường không mua nổi.

“Chị dâu, uống cái này tốt cho sức khỏe, đáng giá mà.”

Vương Tiểu Thanh nghĩ rằng khi trường học khai giảng, trở lại thành phố Tương có thể sẽ có người bán sữa bột nên cô có thể mua một ít rồi gửi về.

“Cảm ơn hai đứa, em trai, em dâu, gia đình anh không biết phải cảm ơn các em thế nào nữa.”

Trương Dũng cũng rất cảm động.

“Anh cả, tối nay anh nấu món ngon cho bọn em ăn thật no, đó chính là lời cảm ơn rồi.” Trương Vũ cười nói.

“Được rồi, em trai, em dâu, tối nay nhất định sẽ cho các em ăn thật vui vẻ.”

Trương Dũng lập tức đi rửa tay chuẩn bị nấu ăn, bà Vương và Tào Chiêu Đệ bắt đầu sắp xếp lại đống đồ này, rồi đem đi cất giữ cẩn thận.

Vương Tiểu Thanh chỉ cho Tào Chiêu Đệ cách chỉnh đồng hồ báo thức.

Trương Vũ chơi với Tiểu Thạch, bà Vương giúp Trương Dũng chuẩn bị.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 274: Chương 274



“Chị dâu, lần này đi ra ngoài không tìm được thực phẩm dinh dưỡng phù hợp cho chị, mang tahi vốn dĩ nên ăn nhiều một chút đồ ăn bổ dưỡng.”

Vương Tiểu Thanh vốn muốn mua thực phẩm bổ máu, nhưng thời đại này không có loại sản phẩm này.

“Không cần mua đâu, thật sự, em dâu, bọn em kiếm tiền cũng không dễ dàng”

Tào Chiêu Đệ đã rất hài lòng rồi, không tháng nào mà Vương Tiểu Thanh không gửi đồ về nhà, mỗi tháng đều đưa đồ ăn nước uống một hai lần.

“Haiz, sang năm em và Trương Vũ sẽ đi học đại học, thật sự sẽ không có cách nào để gửi được nữa.”

Vương Tiểu Thanh nghĩ, đến lúc đó bọn họ cũng đã tự mở nhà hàng, có thể kiếm được không ít tiền, cũng sẽ không tiếc tiền mua đồ ăn uống.

“Thật sao, em dâu, các em dự định sẽ học đại học ở đâu?” Tào Chiêu Đệ đúng là có chút không nỡ, người em dâu tốt như vậy lại sắp phải đi xa nhà.

“Ừm. ngay tại thành phố Tương.” Vương Tiểu Thanh đã xác định sẽ học ở Đại học Sư phạm ở thành phố Tương.

“Thế thì tốt, nghe nói đi tàu tới đó chỉ mất nửa ngày.”

Tào Chiêu Đệ đã nghe nói qua.

“Đúng vậy, sau này lễ tết nếu có thời gian vẫn sẽ về thăm nhà.” Vương Tiểu Thanh gật gật đầu.

“Ồ, đúng rồi, chị dâu, em chợt nghĩ ra một mô hình kinh doanh nhà hàng, em nói cho chị nghe, rồi chị bàn bạc với anh cả thử.

Chính là mỗi ngày nấu hai món chay, bốn năm món mặn, để cho khách hàng tự chọn món ăn, ví dụ một món mặn một món chay thì năm hào, hai món mặn một món chay thì bảy tám hào, cứ như thế mà tính tiền.

Còn có thể nấu một nồi canh rong biển trứng, ăn miễn phí, cơm thì mỗi người một phần, có thể miễn phí thêm một phần cơm, nếu thêm rồi mà vẫn chưa no, thì thêm một phân nữa giá vài xu.

Đại khái mô hình kinh doanh sẽ như vậy, cụ thể giá cả anh chị phải tự mình định ra.

Như vậy anh chị mới bớt việc được, không cần phải bận rộn nấu ăn, chỉ cần nấu một nồi lớn là xong.”

Vương Tiểu Thanh chưa thấy mô hình kinh doanh này ở thời đại này bao giờ, trước đây cô không nghĩ ra, lần này đi xa mới nhớ lại.

“Trời ơi, em dâu, đầu óc của em đúng là không tầm thường chút nào, có thể nghĩ ra cách hay thế này, chị cũng thấy cách này hay, tối nay chị sẽ nói chuyện với anh ấy.

Đúng rồi, bọn chị đã xem qua mặt bằng rồi, rất tốt, thực sự cảm ơn các em. Đúng rồi, em dâu. Ngôi nhà đó tuy rằng nhìn thì cũ kỹ, đến lúc đó chị và anh ấy tìm chút vôi vữa tiết lên tường là được.”

Tào Chiêu Đệ cảm thấy ngày tốt của mình sắp tới rồi, thành bại ở lần hành động này.

Vương Tiểu Thanh không nói ra ý tưởng sau này có thể mở nhà nghỉ, trước mắt cứ để bọn họ tự mình làm từng bước, cũng không thể cái gì cũng dựa vào cô và Trương Vũ được, dù sao cũng phải để bọn họ tự gánh vác.

Nhưng sau này vẫn phải để Trương Vũ nhờ anh mặt sẹo giúp đỡ.

Dù sao anh mặt sẹo cũng là người có tiếng ở thị trấn, có anh ta chống lưng, không sợ người khác tới gây chuyện.

Những việc nhỏ nhặt này, phải chuẩn bị trước khi khai giảng, đợi điểm thi, điền nguyện vọng, đợi giấy báo nhập học các thứ.

Phỏng chừng phải hơn một tháng nữa, có thể qua tháng hai năm sau mới khai giảng.

“Ăn cơm rồi, mọi người mau tới ăn cơm.”

Trương Dũng mở cửa phòng bếp ra kêu một tiếng.

Hai người nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc xong rồi mới đi vào bếp ăn cơm.

“Anh cả, phải khen ngợi tay nghề nấu ăn của anh đấy, thực sự ngon hơn trước rất nhiều.”

Vương Tiểu Thanh nếm thử một miếng thịt hầm, cảm thấy hương vị còn ngon hơn nhà hàng quốc doanh.

“Đúng vậy, anh cả, tay nghề của anh cuối cùng cũng vượt qua em rỗi.” Trước đây Trương Vũ luôn thích so tài nấu ăn với anh cả.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 275: Chương 275



“Haha, các em thích ăn là anh vui rồi, như vậy anh mới có thêm tự tin.”

“Ngon, ngon!”

Tiểu Thạch Đầu đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ nhảy dựng lên nói ngon.

“Ha ha ha!” Mọi người cười rộ lên.

Hơn mười ngày sau, trưởng thôn đi họp trên thị trấn về thông báo mọi người rằng điểm thi đại học sẽ được công bố vào ba ngày sau, công bố tại cổng trường trung học số một của thị trấn.

Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ đều có chút hồi hộp, không phải lo sợ mình không đỗ, thực ra cả hai đều rất tự tin, chỉ là tò mò kết quả của sự nỗ lực trong bao lầu nay của bản thân.

Người lo lắng ở đây chính là Trương Hồng Châu, vốn Trương Hồng Châu lén lút học bài, thời gian học tập không nhiều lắm, nhưng thời gian ôn tập cũng nhiều hơn phần lớn các thí sinh khác. Cô lo rằng mình không thi đậu.

Cô đã lên kế hoạch sẽ học ở Thượng Hải, nơi mà cô quen thuộc, nếu học ở thành phố Tương, không tránh khỏi trường hợp bị Nhị Cẩu tìm thấy.

Ba ngày sau, hôm đó vốn là ngày làm việc bình thường, Trương Hồng Châu không có cớ để đi lên thị trấn, sợ rằng nếu không đi làm, chắc chắn sẽ bị Nhị Cẩu nghi ngờ.

Trương Hồng Châu chỉ có thể làm việc trong trạng thái không yên lòng, buổi trưa tan làm, trên đường đi về nhà, nghe thấy vài người trong thôn nói thi không đậu, Hoàng Cầm, Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ thì thi đậu.

Đặc biệt là Vương Tiểu Thanh, là người có điểm cao nhất thị trấn, đứng đầu bảng. Trương Vũ đứng thứ hai trong khối khoa học tự nhiên, người đứng đầu khối khoa học tự nhiên là Thái Côn, nghe nói là con trai của một giáo viên, không ngạc nhiên khi anh ta được điểm cao như vậy.

Trước đây thành tích của Hoàng Cẩm không tốt lắm, may mà thời gian ôn tập nhiều hơn người khác vài tháng, cũng nằm trong danh sách dẫn đầu, đứng thứ bảy trong khối khoa học tự nhiên của thị trấn.

Hoàng Cầm về đến điểm thanh niên tri thức còn đốt pháo để ăn mừng điểm số của mình, Trương Dũng cũng đốt pháo ăn mừng cho em trai và em dâu đã đạt điểm cao, cho nên mọi người mới biết được chuyện này.

“Trời ơi, Vương Tiểu Thanh giỏi như vậy sao, còn Trương Vũ nữa, không ngờ điểm của cậu ta lại cao như vậy, lần này Phong Thu loan của chúng ta chắc sẽ có nhân vật lớn rồi.”

Trưởng thôn không khỏi cảm khái, hai người này nhất định sẽ có thành tựu lớn, phải kết thân thật tốt mới được.

“Có gì đâu, bọn họ ôn tập được nửa năm, còn những người khác trong thôn mình chỉ ôn trong một tháng.”

Người nhà của người không thi đậu không phục nói.

“Người ta đã nói rồi, sẽ khôi phục kỳ thi đại học, nhưng do bọn họ không nghe, có thể làm gì được.”

Trưởng thôn thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nếu không có tin tức gì thì không nói, không phải ngay cả Hoàng Cẩm nhờ nghe lời Vương Tiểu Thanh nói mới thi được điểm tốt như vậy sao.

Trưởng thôn nói như vậy xong, người khác cũng không dám nói thêm nữa.

Trong lòng Trương Hồng Châu kỳ thật có chút lo lắng, bởi vì trong thôn cộng thêm ba người Vương Tiểu Thanh, tổng cộng có năm sáu người đi xem điểm.

Trương Hồng Châu lo lắng bọn họ sẽ nhìn thấy tên cô, thực ra cũng có một người thấy tên của Trương Hồng Châu, nhưng người nọ biết cô không thi đại học, chỉ nghĩ là do trùng tên nên không để ý đến

Những người khác thi khoa văn, không xem bảng điểm của khối tự nhiên nên không thấy.

Trương Hồng Châu run rẩy trải qua một ngày, cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm, không ai biết cô đi thi đại học, chỉ cần kiên trì thêm hai ngày nữa.

Hai ngày sau, vào ngày nghỉ, Trương Hồng Châu cùng mọi người đi chợ như bình thường, đến thị trấn liền chạy vào nhà vệ sinh, dùng khăn trùm đầu bịt kín mặt rồi đi đến cổng trường trung học số một.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 276: Chương 276



Trương Hồng Châu bắt đầu tìm kiếm tên mình, cô thi khoa học tự nhiên, Trương Hồng Châu không ngờ rằng cô sẽ được xếp vào top 20 của thị trấn, Trương Hồng Châu vui mừng khôn xiết, cô thật sự đã vượt qua điểm chuẩn đại học.

Trương Hồng Châu kiềm chế tâm tình kích động của mình đi đến văn phòng đăng ký của trường lấy tài liệu điền hồ sơ.

“Học sinh, sao bây giờ cô mới đến, thời gian điền nguyện vọng là mười ngày, cô đã lãng phí hai, ba ngày rồi.” Giáo viên quản lý tài liệu thắc mắc.

“Cảm ơn thầy, hôm nay em sẽ nộp ngay.”

Trương Hồng Châu cầm tài liệu, lập tức điền nguyện vọng, trên bảng đen đã ghi điểm chuẩn của các trường ở thành phố Tương, 90% học sinh ở đây đều sẽ chọn đại học ở thành phố Tương.

Điểm chuẩn các trường đại học ở khu vực khác đều được đánh dấu trên báo, Trương Hồng Châu mua một tờ báo của Thượng Hải, giá hai xu.

Trương Hồng Châu so sánh điểm chuẩn của mình, sau đó nhanh chóng điền nguyện vọng, tùy tiện chọn trường nào đó ở Thượng Hải có thể đỗ đều được, dù sao cô chỉ muốn thoát khỏi đây.

“Thầy ơi em điền xong rồi, giao cho thầy. Cho em hỏi sau bao lâu sẽ nhận được thư thông báo trúng tuyển?”

Trương Hồng Châu đưa tờ nguyện vọng mà mình đã điền xong.

“Được, khoảng một tháng nữa sẽ nhận được thư thông báo trúng tuyển.”

Giáo viên đặt tờ nguyện vọng vào hồ sơ một cách cẩn thận.

“Cho em hỏi giấy báo sẽ được gửi đến đâu?” Trương Hồng Châu nghĩ không biết có gửi về nhà không.

“Thống nhất gửi chung đến bưu điện, nếu có thời gian có thể đến bưu điện lấy, nếu không đến bưu điện lấy, nhân viên bưu điện sẽ chuyển đến thôn ngay.” Giáo viên kiên nhẫn giải thích.

Sau khi rời đi Trương Hồng Châu nói cảm ơn, rồi bắt đầu nghĩ cách làm thế nào để không bị người trong thôn biết mình nhận được giấy báo.

Cô không thể đến thị trấn mỗi ngày để hỏi được, sẽ khiến bọn họ nghi ngờ.

Nhân viên bưu điện bình thường hay gửi thư và bưu kiện đến nhà trưởng thôn, có lẽ phải bắt đầu từ chỗ trưởng thôn.

Trương Hồng Châu ở trên thị trấn mua chân giò về nhà, buổi tối nấu cho bọn họ ăn.

Bọn họ rất vui, liên tục khen Trương Hồng Châu hiểu chuyện, không hề nghi ngờ.

Trương Hồng Châu làm như vậy để bọn họ buông lỏng cảnh giác, may mà một nhà này đều không phải là người thông minh.

Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ xem điểm số xong liền điền nguyện vọng luôn, vì hai người đã quyết định từ trước trường mà mình sẽ học.

Sau đó còn một tháng, Trương Vũ quyết định đưa Vương Tiểu Thanh đến thành phố Tương một chuyến.

“Tiểu Thanh, chúng ta đến thành phố Tương thuê nhà trước đi, đến khi nhập học chỉ cần đến đó là được.”

Trương Vũ không muốn xa Vương Tiểu Thanh, muốn cô không ở ký túc xá, hai người ra ngoài thuê nhà ở.

“Được, coi như đi du lịch vậy.” Vương Tiểu Thanh thích ăn ngon, nghe nói thành phố Tương có nhiều món ngon, Vương Tiểu Thanh nuốt một ngụm nước bọt.

Hai người bắt đầu kế hoạch ra ngoài, sau khi thi đại học xong Hoàng Cẩm liền trở lại làm việc như bình thường, gia cảnh vốn không được tốt, anh phải tích cóp thêm một chút. Học phí gia đình cho một phần, anh một phần là đủ rồi, không thể để gia đình lo hết được, trong nhà còn phải lo cho các em đi học nữa, sợ là không chịu.

Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh dọn dẹp nhà cửa, chào anh chị rồi xuất phát đi tới thành phố Tương.

“Khi nào sẽ về, sẽ về ăn Tết chứ?”

Bà Vương có chút lo lắng, bây giờ ở bên ngoài lạnh lắm.

“Sẽ về, mẹ, tầm hai ba âm bọn con sẽ về.”

Trương Vũ gật đầu, còn mười ngày nữa đến hai ba âm, mười ngày là đủ rồi, dù sao đi Tr**ng S*, đi tàu hỏa mất nửa ngày là đến.

Vào một ngày nghỉ, Trương Hồng Châu giả vờ ra ngoài đi dạo, từ từ đi bộ đến nhà trưởng thôn.

“Dì ơi, chú trưởng thôn có ở nhà không?”

Trương Hồng Châu thấy cửa lớn mở, vợ trưởng thôn đang quét sân.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 277: Chương 277



“Ô, là nhà Nhị Cẩu đấy à, vào đi, ông ấy đang sưởi ấm bên trong đấy.”

Vợ trưởng thôn vốn không thích Trương Hồng Châu, cố tình gọi cô ta là nhà Nhị Cẩu để cô ta không vui.

Nghe thấy vợ trưởng thôn gọi mình là nhà Nhị Cẩu, Trương Hồng Châu cảm thấy ghê tởm nhưng không biểu hiện ra mặt.

“Dạ, cháu có chút việc muốn tìm trưởng thôn.”

Trương Hồng Châu cười cười rồi đi vào phòng bếp, mọi người vẫn thường sưởi ấm trong bếp.

“Trưởng thôn”

Trương Hồng Châu bước vào, thấy trưởng thôn đang sưởi ấm, thuận tiện xem sổ sách.

“Đồng chí Trương có việc gì à?” Trưởng thôn ngạc nhiên rồi đóng sổ sách lại.

“Trưởng thôn, hôm nay cháu đến đây để nhờ chú giúp một việc.”

Trương Hồng Châu đột nhiên quỳ xuống, làm trưởng thôn giật cả mình, vội vàng đóng cửa bếp lại, rồi đỡ Trương Hồng Châu đứng dậy.

“Đồng chí Trương Hồng Châu, có chuyện gì thì cứ từ từ nói, đừng làm thế này, nếu để người khác nhìn thấy lại tưởng rằng tôi bắt nạt cô thì sao. Cô tới tìm tôi có chuyện gì, cô nói đi.”

Trưởng thôn thật sự không biết lần này Trương Hồng Châu lại muốn giở trò gì nữa.

“Trưởng thôn, không giấu gì chú, cháu... cháu thi đỗ đại học rồi.”

Đến bước này rồi, Trương Hồng Châu chỉ còn cách đặt tất cả hy vọng vào trưởng thôn, nên đành phải nói thật.

“Cái gì, cô thi đỗ đại học rồi, cô thi khi nào...?”

Trưởng thôn nhớ lại mấy ngày thi đại học, đúng là Trương Hồng Châu không đi làm, nhưng Nhị Cẩu nói cô bị ốm, nằm viện trên thị trấn để truyền nước biển, không ngờ tới Trương Hồng Châu lại đi thi đại học.

“Nhị Cẩu không đồng ý cho cô đi học à? Tôi nói trước, đây là chuyện gia đình cô, tôi không thể quyết định gì đâu.”

Trưởng thôn xua tay, tưởng Trương Hồng Châu đến để nhờ ông thuyết phục Nhị Cẩu cho cô ta đi học đại học.

Trưởng thôn cũng không phải ngốc, chuyện này tuyệt đối không thể can thiệp vào, nếu không chắc chắn sẽ gặp rắc rối.

“Không phải đâu trưởng thôn, bọn họ không biết chuyện này, cháu cũng không thể để cho bọn họ biết, nếu không cháu sẽ không đi được. Hôm nay cháu đến cầu xin chú, hy vọng chú có thể giữ bí mật này cho cháu, đại khái khoảng hai mươi ngày nữa giấy báo nhập học sẽ đến, bưu tá sẽ mang đến nhà chú. Chú nhất định đừng để người khác biết được chuyện cháu thi đỗ đại học, xin chú.”

“Đây là tám mươi tệ, cháu cũng không có nhiều tiền, phải để dành để đóng học phí nữa, tám mươi tệ này cháu kính biếu chú. Trưởng thôn, xin chú giúp cháu.”

Trương Hồng Châu lấy tám mươi tệ ra rồi đặt lên bàn, đây chính là nước cờ cuối cùng của cô.

Đưa tám mươi tệ này ra, trên người cô còn lại khoảng hai trăm đồng, phải giữ lại để đóng học phí.

Nhìn thấy tám mươi tệ này, trưởng thôn hơi d.a.o động, con gái ông gần đây đang đòi ông mua xe đạp, đây rồi, tiền mua xe đạp tự đến rồi.

“Nhưng mà cô và Nhị Cẩu là vợ chồng, cô có thể chạy được không?”

Trưởng thôn lo lắng nếu Trương Hồng Châu không chạy được, đề Nhị Cẩu biết được chuyện ông giữ bí mật này, sợ rằng Nhị Cẩu sẽ kết thù với ông.

“Trưởng thôn, cháu và Nhị Cẩu không có giấy đăng ký kết hôn, cháu và anh ta chỉ là nhân duyên mong manh ngắn ngủi, vốn dĩ cháu và anh ta không xứng đôi, ban đầu do anh ta làm nhục cháu, nên cháu không còn cách nào khác”.

Trương Hồng Châu còn muốn kể khổ, nhưng bị trưởng thôn ngắt lời.

“Được rồi, tôi hiểu rồi, giấy báo trúng tuyển đại học của cô, tôi sẽ không để cho người thứ ba nhìn thấy, đến lúc đó cô đến lấy là được. Còn một chuyện nữa, nếu như cô thất bại, cô không được tiết lộ chuyện này ra.”

Trưởng thôn vì tiền mà đồng ý, chủ yếu là nghe thấy Trương Hồng Châu và Nhị Cẩu không có giấy đăng ký kết hôn, chuyện này liền dễ xử lý hơn.

Ở nông thôn, mọi người chưa có ý thức lắm về việc làm giấy đăng ký kết hôn, chỉ coi việc tổ chức tiệc cưới là chính thức.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 278: Chương 278



Nhưng bây giờ là xã hội pháp trị, dù sao trưởng thôn cũng có ý thức giác ngộ cao, bây giờ Trương Hồng Châu vẫn là người tự do, bản thân ông làm như vậy cũng không sai.

“Cảm ơn trưởng thôn, cảm ơn chú.”

Trương Hồng Châu lau nước mắt, thật tốt quá, cuối cùng cũng xong, tuy rằng tốn mất tám mươi tệ nhưng lại đáng giá.

Tại thành phố Tương.

Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ đến thành phố Tương, trước tiên hai người đi tham quan trường học, kết quả trường quân sự không cho vào, nói chỉ có học sinh mới được vào, Trương Vũ còn chưa trúng tuyển nên chưa thể vào.

Hai người đành phải đi đến Đại học Sư phạm, trường đại học Sư phạm thực sự lớn, nơi này tràn ngập không khí học tập.

Hai người đi dạo một vòng rồi ra ngoài.

Hai người muốn đi ăn, nơi này nổi tiếng với bánh rán đường và đậu phụ thối.

Ở hiện đại Vương Tiểu Thanh cũng thích ăn đậu phụ thối, hai người mua một phần, Vương Tiểu Thanh muốn mua hai phần nhưng Trương Vũ không chịu, nói quá thối, anh không dám ăn. Sau khi bị Vương Tiểu Thanh ép ăn thử một miếng, Trương Vũ mới mua thêm một phần.

“Đậu phụ thối này đúng là mùi thối thật, nhưng ăn vào lại thấy ngon.”

Trương Vũ ăn thấy chua cay, cảm thấy khá ngon miệng.

Ngày hôm sau, hai người đi thuê nhà, hôm qua Trương Vũ đã đo khoảng cách bằng xe đạp.

Từ Đại học Sư phạm đạp xe đến trường quân sự mất khoảng ba mươi phút.

Hai người quyết định thuê nhà ở vị trí giữa. cứ như vậy. thời gian hai người đi học chỉ mất mười lăm phút.

Vừa hay nơi này gần sông, phong cảnh rất đẹp, tiền thuê nhà cũng không rẻ.

Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ tìm được một căn, gồm hai phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một nhà vệ sinh.

“Căn nhà này có lớn quá không?”

Trương Vũ nhìn hai phòng ngủ lớn, cảm thấy có hơi lãng phí, không lẽ vợ mình định ngủ riêng sao.

“Phải lớn một chút, có thời gian thì đón gia đình anh chị và mẹ đến đây chơi, anh nói xem có được không?”

Vương Tiểu Thanh nghĩ xa hơn, cô chỉ là cảm thấy thành phố Tương đẹp như vậy, nên để cả nhà đến đây chơi.

“Em nói đúng, anh nghe theo em.” Trương Vũ không ngờ vợ lại nghĩ sâu xa như vậy, thiếu chút nữa đã khóc.

Vương Tiểu Thanh trả tiền thuê nhà, đặt cọc một tháng, nhà ở tầng hai, hiện tại ở thành phố Tương chưa có nhiều nhà cao tầng.

Nhà này đã có đủ nội thất, nên không cần mua nhiều, chỉ cần một số đồ dùng cần thiết là được.

Hai người chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, sau đó đi đến hợp tác xã cũng ứng để mua bàn chải đánh răng, khăn mặt, dầu, muối, dấm, xì dầu, chăn, ga giường.

Đi vài chuyến, mệt muốn chết. Sau khi bận rộn xong, hai người nhanh chóng đi vào không gian ngâm suối nước nóng để thư giãn.

“Chồng ơi, ngày mai chúng ta đi tìm chợ đen nhé.”

Trong không gian của Vương Tiểu Thanh hiện tại có nhiều hàng hóa, bây giờ vẫn chưa đi học, có thời gian, có thể tìm đường buôn bán ở chợ đen trước.

“Em muốn đi chơi trước hay đi chợ đen trước?”

Ngược lại, Trương Vũ muốn dẫn Vương Tiểu Thanh đi ra ngoài chơi trước.

“Em muốn tìm chợ đen trước, nếu không trong lòng cứ luôn bận tâm.”

Vương Tiểu Thanh nghĩ nếu không xử lý hết hàng trong không gian, trong lòng sẽ luôn bận tâm tới chuyện này, không biết có phải bản thân mắc chứng ám ảnh cưỡng chế không nữa.

“Nghe lời vợ.”

Trương Vũ ôm Vương Tiểu Thanh, nhẹ nhàng v**t v* làn da của cô....

Ngày hôm sau, hai người dậy hơi muộn, nhưng không vội, bọn họ đi ăn sáng trước, bún ở thanh phố Tương cũng khá nổi tiếng.

Nhưng sau khi Vương Tiểu Thanh thử món bún ở thành phố Tương xong lại thấy không ngon bằng ở thị trấn, có lẽ khẩu vị mỗi người khác nhau.

Hai người đi tìm chợ đen, không ngờ tìm được hai cái chợ đen cùng một lúc, cũng đúng thôi thành phố Tương lớn như vậy, có hai chợ đen cũng rất bình thường.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 279: Chương 279



Sau một ngày đi lại khắp nơi, cả hai người đều mệt mỏi, về đến dưới nhà không quên mua hai bát đậu phụ thối và hai chai nước ngọt.

Về đến nhà, hai người liền tiến vào không gian, cởi áo khoác và tận hưởng bữa ăn ngon.

Những ngày tiếp theo, hai người đi leo núi, ngắm phong cảnh, ăn uống, đi chợ đen, còn mua được khá nhiều đồ tốt, chuẩn bị mang về cho gia đình.

Về đến nhà, vừa vặn là hai ba âm.

Hai người họ tay xách nách mang đến nhà anh chị.

“Anh cả, chị dâu, lần này bọn em mua thêm vài gói sữa bột nữa. Gói màu hồng phấn này là cho em bé trong bụng, còn gói màu xanh cho Tiểu Thạch uống. Sữa này không hạn chế số lượng mua, Tiểu Thạch uống hết, bọn em sẽ mua thêm.”

Vương Tiểu Thanh không dám hứa điều gì khác, nhưng Tiểu Thạch dễ thương như vậy, trướmc đây khi Tiểu Thạch còn nhỏ, cô đã đi tìm sữa bột ở thành phố Hằng mà không có hàng, mua không được. Bây giờ có thể mua được rồi, cô muốn bù đắp cho Tiểu Thạch.

“Trời ơi, nhiều thế này, em dâu, chỗ này hết bao nhiêu tiền, bọn chị trả lại cho em.”

Tào Chiêu Đệ cũng thấy ngại, Tiểu Thạch rất thích uống sữa bột này, nói vừa thơm lại còn ngon ngọt.

“Không sao đâu chị dâu, bọn em mua cho Tiểu Thạch uống, chị không thể từ chối được.”

Trương Vũ không để cho chị dâu từ chối, đem toàn bộ sữa bột bỏ vào phòng chị dâu.

“Em dâu, phương pháp lần trước em nói với chị, chị đã nói lại với anh ấy, anh ấy nói ý kiến của em rất hay, sang năm anh chị sẽ làm theo cách em nói.”

Tào Chiêu Đệ vui vẻ kéo tay Vương Tiểu Thanh.

“Thế thì tốt quá, vậy anh chị đã định ngày khai trương chưa?” Vương Tiểu Thanh cũng kéo Tào Chiêu Đệ ngồi xuống trò chuyện.

“Quyết định vào ngày mười bốn tháng giêng, thời gian đó trạm xe có nhiều người qua lại.”

Tào Chiêu Đệ nhìn Vương Tiểu Thanh tựa hồ muốn trưng cầu ý kiến của Vương Tiểu Thanh.

“Ừm, rất tốt.” Vương Tiểu Thanh gật gật đầu, cô không thể giúp bọn họ thêm ý kiến gì nữa, sau này cô và Trương Vũ không ở đây, mọi việc đều phải do bọn họ tự lo.

Ngày mười ba tháng giêng

Một nhà sáu người lên thị trấn chuẩn bị cho ngày mai khai trương.

Vương Tiểu Thanh bước vào, phát hiện cửa hàng đã được làm mới, tường được quét vôi, sạch sẽ, bàn ghế cũng mới.

Hai ăn nhà thông nhau bằng một cánh cửa, nửa cửa hàng bên trái làm bếp, nửa còn lại dùng để đặt bàn ghế, chỉ có hai bàn, cửa hàng bên phải đặt sáu bàn.

Lên trên tầng hai, trên tầng hai cũng thông nhau, mỗi bên là một phòng ngủ, một phòng khách, một bếp, và một nhà vệ sinh.

Hôm nay Trương Dũng và Tào Chiều Đệ mang theo chăn, trải giường xong, từ nay bọn họ sẽ sống ở thị trấn.

Vương Tiểu Thành nhìn thấy lương thực ở trong góc, không khỏi khen ngợi anh cả, chắc là vào ngày nghỉ anh ấy lái máy kéo mang đến.

Hết thảy mọi thứ ở đây đều được sắp xếp ổn thỏa, Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh cũng thấy yên tâm.

Sáng hôm sau, Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ đạp xe đến, đến nơi vừa đúng lúc Trương Dũng đi mua thức ăn, hôm qua đã mang rau từ nhà qua, hôm nay chỉ đi chợ mua thịt.

Chị dâu sắp xếp bát đũa mới, khách tới ăn sẽ tự lấy bát đũa.

“Em dâu, làm phiền em viết giúp chị ghi một tấm biển, ghi rõ nếu làm vỡ bát phải đền một hào.”

Tào Chiêu Đệ cầm bát mới nhớ tới nếu có khách làm vỡ bát, phải bồi thường một chút mới được.

“Được.” Vương Tiểu Thanh gật gật đầu, bây giờ chưa có bán bát inox, thực sự không tiện lắm.

Sau khi Trương Dũng về, liền bắt đầu rửa rau, chuẩn bị nguyên liệu, Trương Vũ vốn định đi tới hỗ trợ, nhưng bị Vương Tiểu Thanh kéo lại.

“Anh giúp anh cả được hôm nay, nhưng không có cách nào giúp được cả đời, để anh cả tự làm cho quen đi, nếu không sau khi anh đi rồi, anh ấy sẽ luống cuống tay chân”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back