Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 240: Chương 240



“Em dâu, chỉ lần này thôi, sau này sẽ không có nữa, đây là tấm lòng của anh, em cứ nhận đi”. Trương Dũng vẫn cứ kiên quyết.

Vương Tiểu Thanh nhìn về phía Trương Vũ, thấy anh gật đầu, Vương Tiểu Thanh mới nhận lấy.

“Cảm ơn anh cả, chị dâu”.

Tào Chiêu Đệ trông có vẻ hơi kỳ lạ.

Ngồi chơi một lúc, Trương Vũ nói đưa Vương Tiểu Thanh trở về, hai người đứng dậy chào, Trương Vũ trở về phòng lấy đồ.

Anh cầm chiếc hộp gỗ, nhìn sổ tiết kiệm, do dự một chút rồi quyết định để lại, đợi cưới xong sẽ đưa cho cô, Trương Vũ để sổ tiết kiệm lại chỗ cũ và mang hộp gỗ đi ra.

“Oa, trong đây là trang sức có phải không?” Vương Tiểu Thanh reo lên, vui vẻ khi sắp có nhiều trang sức.

“Ừ. về nhà rồi xem”. Trương Vũ gật đầu. nắm lấy tay Vương Tiểu Thanh.

Nhà Nhị Cẩu, sau khi Trương Hồng Châu làm loạn một trận, mọi người cũng chẳng quan tâm tới, giờ có cãi nhau cũng chẳng được lợi gì, dù sao thì cô ta cũng đã vào cửa rồi.

Trong bữa cơm tất niên, trên bàn cũng có hai món mặn, Trương Hồng Châu không ăn món khác chỉ chọn thịt để ăn.

Mẹ của Nhị Cẩu không nhịn được nói một câu, Trương Hồng Châu liền nói ăn thịt để có sức sinh con, mẹ Nhị Cẩu không còn lời nào để nói.

Tối đó, Nhị Cẩu nảy s.i.n.h d.ụ.c vọng, bắt đầu chạm vào người Trương Hồng Châu.

Trương Hồng Châu hất tay anh ta ra.

“Nhà anh chỉ đưa hai trăm tệ sính lễ, chuyện này vẫn chưa xong đâu, không đưa thêm một trăm tệ thì đừng có mà chạm vào tôi”.

Trương Hồng Châu trừng mắt nhìn anh ta, Nhị Cẩu chỉ muốn tát cho cô ta một cái, nhưng có không ít anh em đã dặn anh ta không được đánh vợ, nếu không vợ mà bỏ chạy đi thì chỉ có khổ.

Nhị Cẩu cố nhịn.

“Hồng Châu, bây giờ trong nhà chưa có một trăm tệ, thế này đi, trước Tết năm sau, nhất định sẽ bù cho em một trăm tệ”.

Nhị Cẩu nghĩ ra cách tạm hoãn.

“Nói miệng không có chứng cứ, phải viết giấy cam kết mới được”. Trương Hồng Châu nghe thấy có hy vọng, trong lòng vui vẻ nở hoa, liền nhẹ giọng lại.

“Được, anh cam kết, em viết giấy đi, anh sẽ ký”. Nhị Cẩu vì hạnh phúc của mình chỉ đành liều mạng.

Trương Hồng Châu vừa nghe lời này xong liền vui vẻ đi lấy giấy bút viết giấy cam kết, rồi đưa cho Nhị Cẩu ký, sau khi Nhị Cẩu ký tên xong, lập tức lôi kéo Trương Hồng Châu lên giường phát tiết.

Trương Hồng Châu nhìn Nhị Cầu đang ngủ bên cạnh, trong ánh mắt lộ ra sự ghê tởm, Trương Hồng Châu nghĩ rất thoáng, cô ta nghĩ rằng ngủ với anh ta một lần hay một trăm lần cũng chẳng có gì khác biệt. Ít nhất trên người cô ta hiện tại đã có vài trăm tệ, sau này trở về thành phố cũng không đến mức không lấy được chồng.

Trương Hồng Châu đã nghĩ kỹ, sau này cho dù cô ta có trở lại thành phố và kết hôn lần thứ hai cũng được, cô ta không có khả năng sống cả đời trong ngôi làng nhỏ bé tồi tàn như này được.

Trương Hồng Châu nhẹ nhàng lấy ra một viên thuốc tránh thai uống xong mới an tâm đi ngủ.

Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ về đến nhà, Vương Tiểu Thanh vội vàng mở hộp gỗ ra, bên trong có một chiếc khăn tay bọc lại, Vương Tiểu Thanh nhanh chóng mở ra xem.

“Oa!” Vương Tiểu Thanh lần lượt thử đeo từng món: vòng tay vàng, vòng tay bạc, nhẫn ngọc, hoa tai bạc, đều rất đẹp.

“Em thích, em thích hết”. Vương Tiểu Thanh định đeo trang sức lên để ngăm.

“Em thích là tốt rồi, những thứ này giờ không được bán, anh phải nhờ người quen mới mua được, sau này có cơ hội anh sẽ mua thêm cho em”.

Trương Vũ giải thích, chỗ Thủy Thanh không có nhiều hàng, kiểu dáng cũng đơn giản, chọn không ra cái gì tốt.

Chủ yếu đây là hàng mới, nếu là đồ đã qua sử dụng, Trương Vũ khẳng định sẽ không muốn mua, trong lòng sẽ cảm thấy có chút chán ghét.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 241: Chương 241



“Không cần đâu, thế này là nhiều lắm rồi”.

Vương Tiểu Thanh đeo đôi hoa tai bạc, đôi vòng tay bạc, còn lại thì gói lại rồi cất đi.

Đeo bạc là bình thường, nhiều phụ nữ trong làng cũng đeo, sẽ không có ai nói gì, nhưng đeo vàng sẽ bị ganh tỵ, nói không chừng còn có thể bị tố cáo.

“Đẹp lắm” Trương Vũ cảm thấy trang sức đeo lên người Vương Tiểu Thanh cũng sáng lên không ít.

“Cảm ơn anh.” Vương Tiểu Thanh hôn lên má Trương Vũ một cái.

Trong khi đó ở nhà họ Trương.

“Trương Dũng, anh làm cái gì vậy, anh lại dám cất tiền riêng!”.

Tào Chiêu Đệ đợi Trương Dũng trở về phòng rồi bắt đầu chất vấn, chuyện bao lì xì hôm nay, Trương Dũng đã nói qua từ trước nhưng bị Tào Chiêu Đệ từ chối.

"Anh giấu tiền riêng thì sao chứ, cũng chỉ có ba tệ thôi, hôm nay đưa bao lì xì xong giờ chẳng còn gì nữa". Trương Dũng bình thản đón nhận cơn giận dữ.

"Ba tệ, nhiều như thế, sống thế nào được nữa chứ".

Tào Chiêu Đệ nghĩ tối đa chắc khoảng một tệ, bình thường vào năm mới bao lì xì cho cháu ở nhà mẹ đẻ cũng chỉ hai ba hào, bây giờ lại đưa bao lì xì tận ba tệ.

"Ba tệ so với việc em dâu mua giày, quần áo, khăn lụa cho chúng ta thì có nhiều không? Em thử suy nghĩ xem".

Trương Dũng cũng không vui vẻ gì, anh không muốn tranh luận nữa, liền chui vào chăn đi ngủ.

Tào Chiêu Đệ giả vờ khóc một lúc, phát hiện chẳng để ý đến mình.

Tức giận không chỗ phát ti3t, chỉ muốn chạy về nhà mẹ đẻ ngay bây giờ, kể với nhà mẹ đẻ rằng Trương Dũng bắt nạt mình. Nhưng hiện tại là buổi tối, trời còn lạnh thế này, Tào Chiêu Đệ không dám, chỉ đành chui vào chăn đi ngủ.

Trương Vũ không ở lại ngủ qua đêm, sáng hôm sau là mùng Một Tết, buổi sáng mọi người muốn dậy thật sớm để chúc tết, nếu anh ngủ lại đây sẽ bị người trong thôn phát hiện, như vậy không tốt cho danh tiếng của Vương Tiểu Thanh.

Mùng Một Tết, theo phong tục trong thôn, mỗi nhà sẽ mang đồ ăn vặt đến từ đường họp mặt, vừa để cúng tổ tiên, vừa nghe trưởng thôn nói về kế hoạch trong năm mới.

"Mọi người yên lặng, tôi nói vài lời. Hôm nay là ngày đầu năm mới, năm mới bắt đầu với những điều mới mẻ. Tôi có một tin vui muốn chia sẽ với mọi người. Tin vui này chính là vào khoảng Rằm tháng Giêng, thôn chúng ta sẽ có điện. Để mở điện, mỗi hộ phải đóng năm hào, số tiền này là phí sử dụng đồng hồ điện, sau này vào mỗi tháng sẽ thu tiền điện một lần. Mọi người phải giữ chữ tín, nếu không đóng tiền điện, sẽ bị cắt điện...".

Trưởng thôn vừa nói xong, mọi người liền xôn xao, phấn khởi vô cùng.

Mùng Hai Tết, tại Thượng Hải.

Gia đình nhà xưởng trưởng Ngô dậy sớm, chuẩn bị xong, xưởng trưởng Ngô chào bà cụ, sau đó đi ra ngoài.

Lưu Thải Hồng cũng dậy từ sớm, nẫu hết thịt và thức ăn còn lại, rồi chia thành nhiều phần.

Giò heo hấp, khâu nhục, thịt nạc xào, hiện tại thời tiết lạnh nên có thể ăn trong khoảng mười ngày, hy vọng con gái có thể ăn tiết kiệm một chút, kéo dài đến ngày mùng Tám đi làm.

"Mộng Mộng, mẹ phải đi làm rồi, mẹ để thức ăn trên tủ, con ăn xong nhớ đậy kỹ lại, kéo chuột nó ăn mất". Lưu Thải Hồng dặn dò vài câu rồi trở về nhà họ Ngô.

"Bà ơi, cháu về rồi, buổi trưa bà muốn ăn gì?". Lưu Thải Hồng vào phòng bà cụ, bà cụ đang nghe đài.

"Tiểu Lưu, cô trở về rồi à. Tôi không có khẩu vị, hôm qua ăn nhiều thịt cá quá, hôm nay nấu cháo trắng cho tôi ăn thôi".

Bà cụ thích ăn chay, nhưng gần đây cứ ăn nhiều thịt cá quá nên cảm giác rất nhiều dầu mỡ.

"Dạ được". Lưu Thải Hồng bắt đầu nấu cháo trắng và dọn dẹp nhà cửa.

Dọn phòng tắm, phòng khách và nhà bếp, sau đó vào nhà bếp xào ớt chua, đậu đũa chua với hai quả trứng, ăn kèm cháo trắng sẽ ngon hơn.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 242: Chương 242



Chương 242:

"Bà ơi, mời bà ăn cháo". Lưu Thải Hồng đặt bát cháo lên bàn.

Thừa dịp bà cụ đi ra ngoài ăn cháo, Lưu Thải Hồng liền quét dọn phòng bà cụ một chút.

"Tiểu Lưu, cô nấu ăn ngon thật, tôi ăn thấy dễ chịu lắm". Bà cụ rất hài lòng, Lưu Thải Hồng dọn dẹp phòng bà cụ xong xuôi.

"Tiểu Lưu, cái này cho cô". Khi Lưu Thải Hồng đang dọn bát đĩa, bà cụ mang ra một phong bao lì xì.

"Ôi, bà ơi, cháu không dám nhận đâu". trong lòng Lưu Thải Hồng có chút bất ngờ, không ngờ bà cụ lại hào phóng như vậy.

"Nhận viên trong nhà máy con trai tôi ngày đầu năm đều nhận được lì xì, tôi cũng tặng cho cô một cái. Bình thường cô chăm sóc cho tôi rất chu đáo, con trai tối còn không cẫn thận bằng cô. Nhận lấy đi". Bà cụ đặt lì xì lên bàn.

"Cảm ơn bà". Lưu Thải Hồng vui vẻ nhận lấy, cũng ăn một bát cháo rồi mới đi rửa bát đĩa, sau đó đi lên lầu hai dọn dẹp.

Phòng của Ngô Vệ Giang rất sạch sẽ, chỉ cần lau sơ qua thôi, rồi quét phòng là được.

Phòng của xưởng trưởng Ngô chỉ có chút tóc vụn, còn lại không có gì.

Tối đó, khi Lưu Thải Hồng chuẩn bị nấu ăn, xưởng trưởng Ngô trở về.

"Ông chủ, sao chỉ có mình ông trở về thôi, bà chủ và cậu chủ đâu?". Lưu Thải Hồng từ trong bếp bước ra.

"Bà ấy đang chơi bài, có lẽ tối nay không về. Con trai tôi thì đi họp lớp". Xưởng trưởng Ngô nói xong thì đi vào cùng bà cụ xem TV.

Hai mắt Lưu Thải Hồng sáng lên. Đây không phải là cơ hội sao.

Tối đó, Lưu Thải Hồng nấu món mì xào, dùng nấm và thịt xào một chút cuối cùng trộn với mì sợi là được.

"Ngon quá, tôi không thích thịt cá, chỉ thích ăn như thế này thôi". Bà cụ khen ngợi.

"Ừ, ngon thật". Xưởng trưởng Ngô gật đầu.

Tối đó, sau khi bà cụ đi ngủ, Lưu Thải Hồng tắm xong, mặc váy ngủ, nhưng là loại váy gợi cảm, giống như bikini.

Lưu Thải Hồng nhẹ nhàng nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm, ấn xuống, mở cửa ra.

Xưởng trưởng Ngô đang cạo râu trong nhà vệ sinh.

Lưu Thải Hồng do dự một lúc rồi ngồi trên giường chờ đợi.

Qua vài phút, xưởng trưởng Ngô cạo râu xong, vừa bước ra nhìn thấy Lưu Thải Hồng thì giật mình.

"Cô, Tiểu Lưu, cô đang làm gì vậy, tôi tưởng lần trước cô đã hiểu ý tôi rồi chứ".

Xưởng trưởng Ngô quay đi, không nhìn cô ta.

Lưu Thải Hồng đứng dậy ôm lấy xưởng trưởng Ngô, nhưng xưởng trưởng Ngô mạnh mẽ đẩy cô ta ra.

"Ông chủ, tại sao, tại sao ông lại từ chối tôi?". Trên mặt Lưu Thải Hồng đầy vẻ thất vọng.

"Xem ra cô không còn thích hợp ở lại đây nữa, từ ngày mai cô về đi".

Xưởng trưởng Ngô không muốn giữ một mối nguy hiểm ở trong nhà, nếu bị Tiểu Ly phát hiện ra chắc chắn sẽ ly hôn với ông.

"Ông chủ, xin ông, xin ông đừng đuổi tôi đi, tôi sẽ không làm thế nữa, van xin ông tha cho tôi lần này".

Lưu Thải Hồng bắt đầu luống cuống, hoảng sợ, trộm gà không được, còn mất nắm gạo, sợ mất đi một công việc tốt như này, mất việc rồi cuộc sống sẽ gặp khó khăn.

"Đây đã là lần thứ hai rồi, khó mà tin được cô sẽ không làm tới lần thứ ba, tôi không thể tin cô nữa".

Trên mặt xưởng trưởng Ngô đầy vẻ thất vọng.

"Xin ông chủ, tôi hứa, tôi thề đây là lần cuối, tôi hiểu ông không có tình ý gì với tôi. Xin ông hãy để tôi ở lại, nếu không tôi sẽ c.h.ế.t đói mất".

Lưu Thải Hồng không ngờ xưởng trưởng Ngô lại nói như vậy.

"Để tôi suy nghĩ vài ngày". Xưởng trưởng Ngô cũng có chút rối rắm, ngoài việc cô ta có ý đồ không đứng đắn với ông ra thì Lưu Thải Hồng làm việc rất tốt.

"Cảm ơn ông chủ, cảm ơn ông đã cho tôi cơ hội".

Lưu Thải Hồng chạy vội về phòng, sợ xưởng trưởng Ngô lại nói muốn đuổi việc bà ta.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 243: Chương 243



Chương 243:

Lưu Thải Hồng nhanh chóng chạy về phòng, bây giờ vẫn không thể bị đuổi việc, bà ta không thể mất đi công việc này được. Năm ngoái bà ta đã tiết kiệm được hơn một trăm tệ, một năm có thể tiết kiệm ít nhất hai trăm tệ.

Lưu Thải Hồng biết rõ công việc này không dễ kiếm ở bên ngoài, bà cụ và xưởng trưởng Ngô bình thường cũng dễ ở chung, sau khi suy nghĩ kỹ, Lưu Thải Hồng quyết định tạm thời từ bỏ kế hoạch quyến rũ xưởng trưởng Ngô.

Xưởng trưởng Ngô ở trong phòng cũng phiền não không thôi, đuổi việc cũng không được, không đuổi việc cũng không được, vì chuyện này mà ông mất ngủ suốt đêm.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Thải Hồng dậy sớm nấu cháo khoai lang, cảm thấy gần đây xưởng trưởng Ngô ăn nhiều đồ dầu mỡ, cần phải nấu món ăn thanh đạm.

"Tiểu Lưu, khoai lang này ngọt thật, ngày mai cũng nấu cháo khoai lang nhé".

Bà cụ bình thường vốn thích ăn ngũ cốc thô, gần đây cảm thấy khó đi vệ sinh.

"Dạ được". Lưu Thải Hồng gật đầu.

Xưởng trưởng Ngô ăn cháo khoai lang. Trong đầu lại hiện lên vấn đề kia.

Vấn đề này ông vẫn chưa thể thảo luận với người khác, đối với ông và danh tiếng của Lưu Thải Hồng đều không tốt.

Lúc này, bà Ngô trở về.

"Đang ăn sáng à?" Bà Ngô mở cửa bước vào.

"Bà chủ, bà vẫn chưa ăn sáng đúng không? Để tôi múc cho bà bát cháo". Lưu Thải Hồng từ trong bếp bước ra.

"Được thôi". Bà Ngô chưa ăn sáng nên đồng ý.

Hai vợ chồng ăn sáng xong, trở về phòng.

"Hôm qua chơi bài muộn quá, em ngủ lại đó. Em đi tắm đây". Bà Ngô tìm quần áo.

"Anh có chuyện muốn bàn với em". Xưởng trưởng Ngô nghĩ một lúc rồi quyết định hỏi ý kiến vợ.

"Ừm, chuyện gì vậy?". Bà Ngô dừng lại nhìn ông.

"Em cảm thấy Tiểu Lưu thế nào, cô ấy làm việc có tốt không?".

"Tiểu Lưu? Cô ấy làm việc rất tốt, ít nhất chúng ta không phải lo lắng về nhà cửa, chúng ta có thể tập trung vào cuộc sống của mình. Thuê cô ấy là quyết định đúng".

Bà Ngô từng không hài lòng với Lưu Thải Hồng vì bà cụ thường hay khen Lưu Thải Hồng nấu ăn ngon hơn bà. Nhưng sau này, bà lại cảm thấy sau khi Lưu Thải Hồng tới đây, bà và chồng lại rất tự do, có lúc đi ra ngoài thế giới hai người cũng không có vấn đề gì, không cần lo lắng bà cụ ở nhà một mình.

"Làm sao vậy, sao anh lại hỏi thế?". Bà Ngô có hơi nghi ngờ, tự nhiên đang yên đang lành sao xưởng trưởng Ngô lại hỏi như vậy.

"À, có một người bạn của anh giới thiệu cho anh một người bảo mẫu, nói rằng người đó nấu ăn ngon, lại còn chăm chỉ. Anh đang phân vân không biết có nên thay Lưu Thải Hồng không".

Xưởng trưởng Ngô bịa ra một lý do hoàn hảo.

"Ồ, hay là thôi đi, chúng ta vẫn thuê Tiểu Lưu, Tiểu Lưu nấu ăn hợp khẩu vị của mẹ, làm việc cũng rất tốt, không cần phải thay". Bà Ngô cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Trong lòng xưởng trưởng Ngô đã có quyết định, được rồi, cho Lưu Thải Hồng thêm một cơ hội cuối cùng, cùng lắm thì sau này ông chú ý một chút, vợ ở đâu, mình sẽ ở đó, như vậy Lưu Thải Hồng sẽ không có cơ hội tiếp cận ông được nữa.

Trong những ngày căng thẳng đó, Lưu Thải Hồng sống trong nơm nớp lo, nhưng Lưu Thải Hồng thấy không có chuyện gì xảy ra, cũng không dám làm liều thêm nữa. Bà ta cần công việc này để nuôi sống gia đình.

Tại Phong Thu Loan.

Vào mùng Hai, Trương Dũng mượn xe đạp của Trương Vũ để chở Tào Chiêu Đệ về nhà mẹ đẻ.

Đến nơi, Tào Chiêu Đệ bắt đầu kể với mẹ về việc Trương Dũng giấu tiền riêng và còn đưa bao lì xì ba tệ cho em dâu tương lai.

Trương Dũng cảm thấy Tào Chiêu Đệ thật sự là không có đầu óc, tục ngữ nói việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 244: Chương 244



Chương 244:

Trong lòng mẹ vợ, cho dù cảm thấy con rể làm như vậy là không đúng, nhưng bà không dám nói gì, chỉ cố an ủi con gái rằng ba tệ chỉ là chuyện nhỏ, sau này còn phải dựa vào mối quan hệ của Trương Vũ để giúp bọn họ kiếm tiền.

Trương Dũng cảm thấy mẹ vợ thông minh hơn Tào Chiêu Đệ nhiều, tại sao bà thông minh mà con gái lại ngốc nghếch như vậy?

Cả ngày Trương Dũng không thấy vui, còn Tào Chiêu Đệ vì đang mang thai nên muốn ra oai với chồng.

"Anh về đi, tôi muốn ở lại nhà mẹ chơi vài ngày, dù sao tôi không có ở nhà, anh cũng dễ giấu tiền riêng hơn". Tào Chiêu Đệ nói với giọng châm chọc, không chịu lên xe đi về.

"Được thôi, em cứ ở lại chơi vui vẻ đi". Trương Dũng không nổi giận là sự nhượng bộ lớn nhất rồi, anh lên xe đạp đi về.

"Anh" Tào Chiêu Đệ không ngờ Trương Dũng không cầu xin mình mà cứ vậy bỏ đi luôn.

"Con gái, con nói xem con đang làm cái gì vậy, nhà họ Trương có mẹ chồng và em chồng tốt như thế, con xem, con qua đấy hai năm nay con béo lên không ít, đủ để thấy được cuộc sống ở nhà họ Trương tốt như nào".

Mẹ Tào hy vọng con gái phải biết quý trọng nhà chồng tốt của mình, lúc trước cũng là gặp may, nhà họ Trương cho nhiều lễ hỏi như vậy. Hơn nữa nghe con gái nói, mẹ chồng là một người rất cần cù, tính tình lại tốt.

Một lý do nữa là, lương thực hiện tại khan hiếm, nếu con gái và con rể cãi nhau, rồi ở lại đây lâu, như vậy sẽ tốn nhiều lương thực.

"Mẹ, sao mẹ lại bênh anh ấy như vậy, bây giờ con còn đang mang thai, mà anh ấy còn không nhường nhịn con, sau này không biết sẽ thế nào nữa".

Tào Chiêu Đệ nghĩ rằng mình đang mang thai, nên được coi là nhất, Trương Dũng không quan tâm mình. Nghĩ đến Trương Vũ đối xử tốt với Vương Tiểu Thanh, rồi ngâm lại mình, cô ta cảm thấy thật sự không công bằng.

"Con gái, con nghe lời mẹ đi, sáng ngày mai về nhà, nếu con cảm thấy khó chịu có thể bảo nó bưng nước rửa chân cho con, nhưng con không nên không về nhà như thế".

Bà Tào cố gắng nói hết nước hết cái khuyên con gái đừng gây chuyện.

"Được rồi". Tào Chiêu Đệ nghe lời mẹ, cũng bắt đầu thấy hối hận vì lúc nãy không về nhà. Bây giờ lại chẳng ra làm sao cả.

Trương Dũng một mình trở về nhà, bà Vương thấy Tào Chiêu Đệ không về cùng.

"Vợ con đâu?"

"Cô ấy muốn ở lại nhà mẹ chơi, vài ngày nữa con sẽ đến đón cô ấy về".

Trương Dũng biết tính mẹ vợ của mình, bà ấy chắc chắn sẽ khuyên Tào Chiêu Đệ không nên gây chuyện với mình, sớm muộn gì cũng sẽ quay về, nên anh cũng không lo lắng.

"À, được rồi". Bà Vương gật đầu.

Sáng sớm hôm sau, Tào Chiêu Đệ dậy đi vệ sinh, phát hiện vết m.á.u trên quần, sợ đến mức mềm cả chân.

"Mẹ mẹ có phải con bị sảy thai rồi hay không, con thấy m.á.u rồi". Tào Chiêu Đệ run rẩy cầm quần theo.

"Cái gì, con đợi đó, đừng lo lắng, để mẹ đi gọi bác sĩ".

Mẹ Tào nhanh chóng mặc quần áo rồi chạy ra ngoài, sợ đứa nhỏ của con gái bị gì đó thì bà không biết phải ăn nói với con rể và thông gia như thế nào đây.

Vài phút sau, mẹ Tào đưa bác sĩ về, là bác sĩ chân đất trong thôn, may mà ở gần nhà.

"Bác sĩ, mau xem con bé có phải sảy thai hay không". Mẹ Tào thở không ra hơi ngồi xuống.

Bác sĩ cũng th* d*c ngồi xuống bắt mạch cho Tào Chiêu Đệ.

Một lát sau...

"Con gái bà không có thai đâu". Sau khi bắt mạch xong, bác sĩ đưa ra kết luận.

"Cái gì, không thể nào, con thật sự có thai mà, con buồn nôn muốn ói, kinh nguyệt cũng tới trễ...". Tào Chiêu Đệ nói nhưng có chút không tự tin.

"Bác sĩ nào nói cô có thai?" Bác sĩ cảm thấy bắt mạch xong rõ ràng là không có thai, không thể nào chẩn đoán sai được.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 245: Chương 245



Chương 245:

"Tôi... tôi chưa đi gặp bác sĩ, là tôi tự mình suy đoán". Tào Chiêu Đệ hoảng hốt, hóa ra mình không có thai, vậy vết m.á.u trên quần mình là kinh nguyệt.

"Tôi chắc chắn cô không có thai, cô nói thấy máu, đó là kinh nguyệt. Bây giờ nhiều người thiếu dinh dưỡng dẫn tới kinh nguyệt tới trễ, đó là chuyện rất bình thường".

“Sau này nếu nghi ngờ có thai, nhất định phải đi khám bác sĩ để xác định”.

Bác sĩ cũng không ngạc nhiên lắm với tình huống này, rất nhiều người thấy trễ kinh liền cho rằng mình có thai, có vài người bởi vì thiếu dinh dưỡng mà hai tháng không có kinh.

Sau khi tiễn bác sĩ đi, Tào Chiêu Đệ cũng không dám về nhà.

“Làm sao bây giờ mẹ, con không dám về nhà nói mình không có thai, bọn họ chắc chắn sẽ coi thường con như một con gà mái không biết đẻ trứng”.

Trong khoảng thời gian này, Tào Chiêu Đệ đã nói với nhiều người trong làng rằng mình có thai, nếu lần này nói mình không có mang thai, thì còn mặt mũi nào ra ngoài đường, còn dám gặp ai được nữa.

“Hay là con nói mình bị sảy thai?” Mẹ Tào nảy ra ý tưởng.

“Á, như vậy không được đâu”. Tào Chiêu Đệ có chút chột dạ.

“Thôi quên đi, nhỡ đâu sau này con đến bệnh viện bị bác sĩ kiểm tra ra, nói chưa từng có thai thì lại không hay”. Mẹ Tào cũng không dám lừa gạt con rể mình như vậy, sợ xảy ra chuyện gì.

“Mẹ, vậy con phải về nhà bây giờ thôi”. Tào Chiêu Đệ có thể lừa Trương Dũng chuyện nhỏ, nhưng chuyện lớn thì cô ta không dám.

“Được, nếu không, hay để mẹ đi cùng con trở về”.

Mẹ Tào vẫn có chút lo lắng con gái về bị nhà chồng chê bai, sao cái bụng này mãi không có thai chứ, hơn hai năm rồi vẫn chưa có thai.

“Được” Tào Chiêu Đễ gật gật đầu, Tào Chiêu Đệ cảm thấy yên tâm hơn khi có mẹ đi cùng mình.

Hai mẹ con còn chưa ăn sáng đã bắt đầu đi đến nhà họ Trương, trên đường đi hai người cũng không nói gì, tâm trạng nặng nề.

Nhà họ Trương cũng không có nhiều người thân, sáng mùng Một họ đã đi chúc Tết hết rồi.

Người thân của bố Trương đã cắt đứt liên lạc khi ông qua đời, sợ bà Vương và hai con nhỏ tìm đến vay tiền.

Mọi người cũng không muốn dậy sớm, quyết định chỉ ăn hai bữa một ngày là được rồi, ngủ dậy muộn một chút, vì trời lạnh dậy sớm cũng chẳng có việc gì làm.

Cho nên khi Tào Chiêu Đệ và mẹ cô về đến nhà, mọi người vẫn chưa ngủ dậy.

Tào Chiêu Đệ mở cửa nhà bếp, đi nhóm lửa.

“Mẹ, mẹ vào sưởi ấm một chút đi, con đi gọi Trương Dũng dậy”. Tào Chiêu Đệ đứng dậy chuẩn bị đi vào phòng gọi Trương Dũng dậy.

Tào Chiêu Đệ vừa vào phòng, bà Vương nghe thấy tiếng liền thức dậy.

“Ôi trời, bà thông gia đến nhà chơi, Chiêu Đệ cũng thật là, sao về mà không gọi tôi dậy, để tôi nằm mãi trên giường thế này, thật là không phải phép. Để tôi đi pha trà cho bà”.

Bà Vương nhiệt tình mời bà Tào ngồi, rồi đi tìm lá trà pha trà.

“Bà thông gia, bà khách sáo quá, Tào Chiêu Đệ đi gọi Trương Dũng dậy rồi”. Bà Tào nhìn thấy bà Vương nhiệt tình như vậy, trong lòng có chút chột dạ.

“Trương Dũng, Trương Dũng”. Tào Chiêu Đệ nhẹ nhàng lay Trương Dũng dậy.

“Chiêu Đệ, sao em đã về rồi, sao lại về sớm thế này?” Trương Dũng thấy Tào Chiêu Đệ thế mà không cần anh đến đón đã tự mình trở về, hơn nữa còn về sớm như vậy, vô cùng ngạc nhiên.

“Ừm, mẹ cũng đến”. trong lòng Tào Chiêu Đệ đầy tâm sự, mặt không biểu cảm.

“Ô, để anh dậy ngay”. Trương Dũng nhanh chóng rời giường mặc quần áo tử tế, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

“Mẹ, mẹ đến rồi, thật ngại quá, con mới vừa dậy”. Trương Dũng rất tử tế với mẹ vợ.

“Ừ, Chiêu Đệ, trong lòng con bé nó nhớ nhà, sáng sớm đã muốn trở về, mẹ không yên tâm nên đi cùng con bé. Ngoài ra, mẹ cũng có chuyện muốn nói với mọi người”.

Bà Tào cuối cùng lấy hết can đảm nói ra.

“Chuyện gì vậy?”. Bà Vương đang pha trà cho bà Tào, bà cảm thấy có dự cảm không lành.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 246: Chương 246



“Hôm qua khi Chiêu Đệ và Trương Dũng về nhà đã nói với tôi là Chiêu Đệ có thai. Tối hôm qua Chiêu Đệ không về, con bé ngủ cùng tôi, kết quả giữa đêm thấy ra máu. Tôi lo lắng nên đi tìm bác sĩ, bác sĩ đến kiểm tra và nói thực ra Chiêu Đệ không có thai, thấy vết m.á.u chính là kinh nguyệt. Chiêu Đệ nó trốn trong phòng khóc, nói không có mặt mũi trở về gặp mọi người, tôi vẫn khuyên rằng các con còn trẻ, rồi sẽ có con thôi. Nếu thật sự không được, thì đi bệnh viện khám xem nguyên nhân là gì. Bà thông gia, bà thấy thế nào?”.

Bà Tào đem ngọn nguồn sự tình nói rõ ràng, hy vọng bà thông gia và con rể sẽ không quá thất vọng.

“Bà thông gia. Chúng tôi hiểu rồi. Cũng là lỗi của tôi. Hôm đó Chiêu Đệ nói nó buồn nôn muốn ói. Tôi đã nói có thể là có thai. Lại thêm bác sĩ trong thôn đi vắng, chúng tôi cũng không đem con bé đi kiểm tra, cho nên mới nhầm lẫn thành như vậy. Chuyện này cũng không thể trách Chiêu Đệ được. Bà nói đúng, sau Tết sẽ để Trương Dũng đưa Chiêu Đệ đi bệnh viện kiểm tra xem đã xảy ra chuyện gì, hai năm rồi mà chưa có thai”.

Bà Vương nghe nói Tào Chiêu Đệ không có thai, trong lòng không tránh khỏi mất mát, nhưng việc này cũng không phải do Tào Chiêu Đệ cố ý, chính Tào Chiêu Đệ cũng cho rằng mình mang thai.

Trương Dũng nhìn Tào Chiêu Đệ đang đứng bên cạnh yên lặng rơi lệ, anh đưa tay vỗ vỗ tay của, an ủi cô.

Giờ phút này Tào Chiêu Đệ mới thở phào, mới dám nói chuyện.

“Mẹ, anh Dũng, đều là lỗi của con, con ngốc nghếch nghĩ rằng mình có thai, trước đây thái độ của con đối với mọi người không được tốt, là lỗi của con”.

Tào Chiêu Đệ nhớ lại mình lúc trước tùy hứng như nào, hiện tại có chút hối hận, may mắn mẹ chồng và chồng không trách mình.

“Chiêu Đệ, chuyện trước kia đã qua coi như xong bây giờ hai con tập trung lo chuyện có con trước, sau Tết Trương Dũng sẽ đưa con đi bệnh viện khám”.

Bà Vương bắt đầu nghi ngờ sức khỏe của Trương Dũng hoặc Tào Chiêu Đệ có vấn đề, cho nên mới có thể như vậy.

“Cảm ơn mẹ”. Tào Chiêu Đệ gật đầu.

“Bà thông gia, bà vẫn chưa ăn sáng phải không, tôi đi nấu mì”. Bà Vương đứng dậy chuẩn bị tìm mì, mấy hôm trước đồ ăn còn thừa lại nhiều, nấu mì với đồ ăn là ngon nhất.

“Ôi, không cần đâu, tôi về trước đây”. Con gái mình làm ra chuyện nhầm lẫn như vậy, bà Tào ngại ngùng không muốn ở lại nhà thông gia ăn cơm, chuẩn bị đứng dậy đi về ngay.

“Mẹ, mẹ ăn rồi hãy về, sáng nay mẹ chưa ăn gì mà”.

Tào Chiêu Đệ giữ lấy vai mẹ, mẹ cổ sáng nay đã nhịn đói đi cùng cô về, sao có thể để mẹ đói mà trở về được.

“Đúng đó, mẹ, nấu mì nhanh thôi, ăn xong nghỉ ngơi một chút rồi hẵng về”.

Trương Dũng cũng mời mẹ vợ ở lại, bà Tào thấy con rể cũng mở miệng mời mình rồi, chắc chắn là thật lòng giữ bà ở lại ăn, nên bà mới ở lại.

Ăn sáng xong, Tào Chiêu Đệ tiễn mẹ ra đến đầu làng.

“Chiêu Đệ, mẹ không có năng lực giúp được gì cho con, nhà chồng con thật sự rất tốt. Sau này, con phải đối xử tốt với mẹ chồng và Trương Dũng tốt hơn một chút, không được tùy hứng như trước đây nữa”.

Bà Tào trước khi đi dặn dò Tào Chiêu Đệ nhiều lần, phải sống tốt với Trương Dũng, niên đại này chính là như vậy, thời đại này, không có con sẽ bị coi thường ở nhà chồng.

“Mẹ, con biết rồi, sau này con sẽ không giận dỗi với Trương Dũng nữa, sẽ sống tốt với anh ấy”.

Tào Chiêu Đệ hạ quyết tâm thay đổi, nếu không sợ có một ngày Trương Dũng sẽ chán cô.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 247: Chương 247



Sau khi Tào Chiêu Đệ về đến nhà, lập tức thu dọn quần áo bẩn của Trương Dũng và quần áo bẩn mẹ chồng để trong phòng, mang ra sân bắt đầu giặt quần áo.

Bà Vương thấy vậy, trong lòng rất vui, đi vào bếp, thấy Trương Dũng đang chăm chỉ rửa nồi.

"Con trai, mẹ thấy sau lần này vợ con đã hiểu chuyện hơn nhiều rồi, chưa có con thì cũng đừng lo lắng quá, khi nào duyên đến ắt sẽ có thôi".

Bà Vương lo lắng hai vợ chồng sẽ vì chuyện này mà bất hòa, mặc dù bình thường bà không thích cách cư xử của Tào Chiêu Đệ, nhưng chỉ cần Tào Chiêu Đệ có thể sống hòa thuận với con trai mình thì những khuyết điểm kia cũng có thể bỏ qua.

"Mẹ, mẹ yên tâm đi, con biết mà. Trong lòng Chiêu Đệ vốn đã lo lắng, cho nên mới nhầm tưởng rằng bản thân mình có thai, vài ngày nữa chúng con sẽ đi bệnh viện kiểm tra một chút là rõ thôi".

Nói không lo lắng là không đúng, trong thời đại này, mọi người đều không sử dụng biện pháp tránh thai, nên thường sau vài tháng kết hôn sẽ có thai, nếu không thì chỉ có thể là do vấn đề về sức khỏe.

Ngày mùng chín tháng Giêng, phiên họp chợ ngày đầu năm mới, Trương Dũng đưa Tào Chiêu Đệ đến bệnh viện kiểm tra, cả hai người cùng nhau kiểm tra

Kết quả kiểm tra cuối cùng là Tào Chiêu Đệ bị tắc một bên ống dẫn trứng, bác sĩ nói nếu như không phẫu thuật thông ống dẫn trứng thì khả năng có thai rất thấp, đề nghị nên phẫu thuật.

Trương Dũng và Tào Chiêu Đệ quyết định sẽ phẫu thuật ngay, Tào Chiêu Đệ lập tức làm thủ tục nhập viện, Trương Dũng trở về nhà một chuyển thông báo tình hình cho bà Vương.

Bà Vương thở phào nhẹ nhõm, nói rằng có thể điều trị được là tốt, không phải chuyện lớn, nói rồi đưa cho Trương Dũng một trăm đồng.

"Mẹ, không cần nhiều như thế đâu, chúng con vẫn còn một ít tiền, mẹ đưa ba mươi đồng là được rồi".

Trương Dũng không quen cầm nhiều tiền như vậy, hơn nữa phẫu thuật của Tào Chiêu Đệ chỉ là tiểu phẫu, chi phí vào khoảng mười mấy hai mươi đồng.

Bà Vương suy nghĩ một lúc, rồi lấy lại một trăm đồng, lấy ra một tờ năm mươi đồng.

"Đây, con cầm lấy năm mươi đồng, phẫu thuật xong còn lại thì mua chút đồ bổ dưỡng cho Chiêu Đệ, mẹ phải ở nhà lo lễ cưới hỏi cho em trai con, nên mẹ không thể qua thăm Chiêu Đệ được".

Bà Vương phải bắt đầu tìm đầu bếp, đặt tiệc và chuẩn bị đồ ăn, phòng của Trương Vũ cũng cần phải dọn dẹp lại một chút.

"Vâng, cảm ơn mẹ, bọn con khoảng ba bốn ngày sẽ xuất viện về". Trương Dũng giúp Tào Chiêu Đệ thu dọn một ít quần áo rồi chuẩn bị xuất phát.

Làm việc riêng không thể lái máy kéo, Trương Vũ bảo Trương Dũng lấy xe đạp đi. Trương Dũng có chút do dự.

"Mấy ngày này em còn bận lo đám cưới, không có xe đạp sẽ bất tiện".

"Anh cả, anh đừng lo, nếu em có việc thì em sẽ mượn xe đạp của Tiểu Thanh". Trương Vũ bảo Trương Dũng cứ yên tâm lấy xe mà đi.

"Được, vậy thì anh không khách sáo nữa". Trương Dũng lên xe đạp đi đến bệnh viện.

Hôm nay, công nhân bên điện lực đến thôn Phong Thu Loan bắt đầu chính thức lắp đặt dây điện.

Trưởng thôn thông báo, đến nhà ai đúng bữa ăn thì nhà đó nấu cơm, chỉ có hai ba người, cũng không ăn nhiều lắm nên mọi người không có ý kiến gì.

Chuyện tiệc cưới bà Vương lo được, Trương Vũ không cần chuẩn bị, nhưng Trương Vũ lại để tâm đến công việc của anh trai, liền đến nhà Vương Tiểu Thanh.

Vương Tiểu Thanh đang đọc sách tiếng Anh.

"Tiểu Thanh." Trương Vũ đóng cửa một nửa, mở hết ra thì lạnh, đóng lại hết thì không có ánh sáng để đọc sách.

"Ừm, lại đây cùng đọc sách với em". Gần đây không có việc gì làm, Vương Tiểu Thanh thường kéo Trương Vũ ôn tập cùng cô.

"Anh có chuyện muốn bàn với em". Trương Vũ kéo ghế nhỏ ngồi cạnh Vương Tiểu Thanh.

Vương Tiểu Thanh gấp sách lại.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 248: Chương 248



"Chuyện gì vậy?"

"Anh cả muốn tìm việc kiếm tiền, anh đang nghĩ có nên mua cho anh ấy một công việc ở thị trấn không, mua một công việc chính thức".

Đây là cách duy nhất mà Trương Vũ nghĩ ra cho anh trai, để anh ấy vào nhà máy làm công nhân, vừa ổn định vừa có thể diện.

"Trương Vũ, thật ra em thấy làm công nhân ở thị trấn cũng không có gì tốt, cả năm cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, còn phải đi lại giữa nhà và thị trấn để đi làm, rất bất tiện. Em nghĩ nên để anh cả đợi vài năm nữa. Em nghĩ trong vài năm nữa có thể kinh doanh riêng, để anh cả làm kinh doanh. Dù sao thì anh cả và chị dâu hiện tại cũng chưa có thai mà”

Vương Tiểu Thanh nhớ rằng đại khái tới năm 1977 hoặc 1978, hình như có thể bắt đầu kinh doanh. Nếu nbây giờ mua một công việc thì sẽ tốn vài trăm đồng.

Mấy trăm đồng mua công việc này phải làm hai năm mới kiếm lại được. Năm nay đã là 1974, vậy đợi thêm ba bốmn năm nữa, làm nhóm người giàu đầu tiên.

"Em nói cũng có lý, em nghe được tin tức gì sao?" Trương Vũ hỏi sao Vương Tiểu Thanh lại biết vài năm nữa có thể tự do kinh doanh.

"Đúng vậy, trong thư Tiểu Yến viết cho em có nhắc đến". Vương Tiểu Thanh lại kéo Lưu Hiểu Yến vào làm lý do.

"Được, vậy anh nghe em, đợi anh cả về rồi anh sẽ bàn bạc lại với anh cả. À, đúng rồi anh có tin vui muốn nói cho em, hôm nay thợ điện đã đến, có thể sẽ lắp xong trước khi chúng ta cưới".

Trương Vũ nghĩ đêm động phòng hoa chúc của mình phỏng chừng có thể bật đèn tiến hành.

"Thật không? Tuyệt quá. Vài ngày nữa em có thể xem TV rồi".

Vương Tiểu Thanh vứt sách tiếng Anh đi, nếu không phải không có TV xem thì cô đã không phải ôm sách tiếng Anh hàng ngày rồi.

Bốn ngày sau, ngày mười bốn tháng Giêng, Trương Dũng chở Tào Chiêu Đệ về nhà.

Tào Chiêu Đệ đi lại bình thường, chỉ là mặt còn hơi tái nhợt, về đến nhà liền nằm xuống giường.

Bà Vương kéo Trương Dũng lại.

"Bác sĩ nói thế nào, có thuận lợi không?".

"Mọi thứ đều thuận lợi, mẹ, không có gì bất ngờ xảy ra thì năm nay có thể sẽ có thai".

Trương Dũng nhớ tới lời dặn dò của bác sĩ, hối hận vì không đi bệnh viện sớm một chút, nếu không thì đã có thai từ lâu rồi.

"Vậy thì tốt, con bé cần nghỉ ngơi nửa tháng phải không". Bà Vương chỉ vào trong phòng.

"Vâng, bác sĩ nói một tháng không làm việc nặng, trong vòng nửa tháng đầu ít xuống đất, nghỉ ngơi nhiều, vì cô ấy đã làm phẫu thuật".

Trương Dũng nhớ bác sĩ dặn phải tăng cường dinh dưỡng, hôm nay vội vàng trở về nên chưa mua thực phẩm dinh dưỡng, buổi chiều sẽ đi mua.

"Được, mẹ biết rồi, mẹ còn ít đường đỏ, con pha cho con bé uống mỗi ngày để bồi bổ khí huyết".

Bà Vương quay vào phòng lấy đường đỏ.

"Không cần đâu mẹ, buổi chiều con sẽ đi mua, mẹ cứ để lại mà dùng". Trương Dũng lập tức ngăn cản.

"Ồ, vậy được rồi, buổi chiều con đi mua đi". Bà Vương cũng không khách sáo nữa, bà còn đang bận lo liệu tiệc cưới, chuẩn bị ngày mốt làm tiệc cưới.

Tết Nguyên tiêu, tức là một ngày trước đám cưới, hôm nay thôn Phong Thu Loan đã lắp đặt điện xong, chính thức có điện.

Tối đó, Trương Vũ đưa Vương Tiểu Thanh về nhà ăn cơm, Vương Tiểu Thanh tiện mang theo một bộ quần áo đến, mai cưới xong sẽ ở lại vài ngày, mang tới còn có cái để thay.

Tào Chiêu Đệ ăn ở trong phòng. Trương Dũng bưng cơm vào cho Tào Chiêu Đệ.

"Đủ chưa, nếu không đủ anh lấy thêm cho em". Trương Dũng thấy Tào Chiêu Đệ đã ăn hết sạch.

"Đủ rồi, em no rồi". Tào Chiêu Đệ cảm thấy nằm trên giường có chút buồn chán.

Trương Dũng mang bát đũa vào bếp rửa.

"Anh cả, chị dâu có thể đi lại được không, nếu như thân thể không có vấn đề thì mọi người sang nhà em xem TV nhé, hơn nữa là TV màu nên thú vị lắm".
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 249: Chương 249



Vương Tiểu Thanh đã xem cả buổi chiều.

"Thật không, như vậy có làm phiền em không?". Trương Dũng cảm thấy tới vào buổi tối có phải không tốt lắm hay không.

"Không đâu, anh cả, anh rửa xong bát thì dìu chị dâu qua, Trương Vũ, chúng ta cùng bác gái đi qua trước đi."

Mọi việc tổ chức tiệc cưới vào ngày mai đã được chuẩn bị xong, thức ăn cũng đã chuẩn bị đầy đủ, hôm nay cũng đã thông báo cho mọi người trong thôn ngày mai đến uống rượu mừng, thật sự không còn việc gì nữa.

Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ dìu bà Vương đến nhà Vương Tiểu Thanh, đây cũng là lần đầu tiên bà Vương đến đây.

Vương Tiểu Thanh đặt chiếc tivi ở nhà chính đối diện cửa, còn tìm một tấm vải phủ lên để chống bụi.

Bà Vương quan sát trong nhà, thấy Vương Tiểu Thanh đã dán rất nhiều chữ "Hỷ", trông rất vui tươi, ga trải giường cũng được Vương Tiểu Thanh thay bằng ga trải giường mới.

Sạch sẽ gọn gàng, nhìn rất dễ chịu, Vương Tiểu Thanh bảo Trương Vũ đi nhóm lửa, còn mình thì mang ra một đĩa đồ ăn vặt, hạt dưa, lạc và bánh quai chèo.

Vài phút sau, Trương Dũng dẫn theo Tào Chiêu Đệ tới.

“Em dâu, làm phiền em rồi, chúng tôi đều chưa từng xem tivi màu, rất tò mò.”

Tào Chiêu Đệ vừa vào liền chào hỏi, Vương Tiểu Thanh mới nhận ra Tào Chiêu Đệ thực sự đã thay đổi.

“Chị dâu, sau này lúc rảnh rỗi thì cứ đến đây xem tivi nhé.”

Vương Tiểu Thanh mời bọn họ ngồi xuống, xoay người đi vào phòng ngủ, lấy ra một hộp sữa mạch nha, rót nước sôi từ ấm, rồi pha cho mỗi người một cốc sữa mạch nha.

“Ôi chao, thứ này quý lắm, con giữ lại mà uống, cho chúng ta uống là phí lắm.” Bà Vương cảm thấy tiếc.

“Bác gái, mọi người cùng uống mới vui.” Sau đó, mọi người bắt đầu nghiêm túc xem tivi, mãi đến mười một giờ tối, bà Vương nói buồn ngủ, mọi người mới chú ý đến đã muộn thế này rồi.

Bốn người cầm đèn pin về nhà, sáng hôm sau còn phải dậy sớm.

Vương Tiểu Thanh dọn dẹp nhà cửa xong cũng lên giường đi ngủ ngay, ngày mai còn phải bận rộn cả ngày.

Trương Vũ dậy từ sớm, trước tiên giúp gia đình mượn bàn ghế và bát đĩa, lần này nhà bọn họ cần tổ chức khoảng bảy tám bàn.

Hôm qua cũng đã nói trước sẽ mượn của hàng xóm láng giềng, nhưng cũng có người chủ động mang đến, có người cần phải đi tới lấy.

Trương Dũng hỗ trợ trong bếp, đã mời đến một đầu bếp, mang theo hai người phụ, nhưng thường thì chủ nhà vẫn phải hỗ trợ, nếu không sợ làm lỡ mất giờ lành để mang món ăn lên.

Vương Tiểu Thanh ngược lại không vội, Trương Vũ mười giờ mới đến đón dâu, Vương Tiểu Thanh tám giờ mới thức dậy, bày một đĩa kẹo cưới bánh cưới trên bàn, rồi mới bắt đầu đi trang điểm.

Cổ vào không gian tắm rửa, không ngờ hôm nay thời tiết đặc biệt đẹp, Vương Tiểu Thanh suy nghĩ, mặc váy ren dài tay màu đỏ của mình chống chọi lại cũng được.

Vương Tiểu Thanh búi tóc gọn gàng, trang điểm nhẹ một chút, cô cảm thấy mình trang điểm nhẹ sẽ trông đẹp hơn là trang điểm đậm.

Sau đó thay chiếc váy ren màu đỏ, đeo khăn voan, thật là đẹp, hôm nay là ngày đẹp nhất của Vương Tiểu Thanh kể từ khi cô xuyên không đến đây, tất nhiên, cũng có thể là ngày đẹp nhất trong cuộc đời cô.

“Cô dâu, cô dâu” một nhóm bé gái trong thôn đột nhiên chạy vào.

“Oa, cô dâu đẹp quá đi, em cũng muốn làm cô dâu” một cô bé khoảng năm sáu tuổi trong đám trẻ nhìn đến ngẩn ngơ.

“Đợi các em lớn lên sẽ được làm cô dâu, các em phải ăn nhiều vào, biết không?” Vương Tiểu Thanh nhẹ nhàng xoa đầu bọn trẻ, sau đó cô đưa cho mỗi đứa trẻ vài viên kẹo và bánh quy.

“Lát nữa, khi chú rể đến, các em phải chặn lại, nói không cho kẹo thì không mở cửa ra, biết chưa?” Vương Tiểu Thanh bỗng nảy ra ý muốn đùa.

“Được ạ”, mấy cô bé ngoan ngoãn đứng ở cửa chặn lại.
 
Back
Top